Sau khi từ Văn Tư Nguyệt hỏi ra vị trí sào huyệt của Liệt Phong Thú, Hàn Lập cấp cho nữ tử này một bình đan dược để nàng dùng, trong lòng Văn Tư Nguyệt tất nhiên là rất cảm động, lập tức vui mừng vội vàng bế quan tiến hành luyện hóa đan dược.
Mà Hàn Lập thì lại tiến tới một gian động khác để nghiên cứu tấm đồng vừa mới lấy được.
Hắn ngồi xếp bằng tại mật thất, đánh giá cẩn thận vật ở trong tay.
Tấm đồng chỉ có một mặt là có khắc chữ, mặt còn lại là một đồ hình vô cùng kỳ quái, miêu tả một quái vật ba đầu sáu tay.
Quái vật này phùng mang trợn mắt, sáu đôi tay hướng lên trời không hiểu là có dụng ý gì.
Hàn Lập khẽ nhíu mày, sau khi xem xét một lúc liên đem quyển sách da thú ra, so sánh hai loại văn tự.
Lúc này hắn mới phát hiện ra kiểu chữ trên tấm đồng kia hầu như là giống với kiểu chữ trên quyển sách da thú tuy cũng có đôi chút sai biệt nho nhỏ, dường như chúng có cùng một nguồn gốc với nhau nhưng biểu hiện ra bên ngoài lại khác nhau.
Không thể truy ra thêm được chút kết quả nào nữa Hàn Lập đành phải từ từ rót linh lực vào tấm đồng.
Đồng thời khi pháp lực tiến vào bên trong thì tấm đồng đột nhiên lại phát ra âm thanh trầm thấp rõ ràng, tự mình rung động.
Bỗng nhiên hào quang tỏa sáng, từ trên tấm đồng bắn ra một cột sáng chiếu lên trên vách đá đối diện.
Một bức họa vô cùng cổ xưa dần dần xuất hiện.
Ban đầu Hàn Lập vô cùng hưng phấn nhưng vừa nhìn thì người bỗng nhiên giật mình ngẩn ra.
Đó là một yêu thú hình người toàn thân lấp lánh ngân phiến (vảy bạc), trên đầu mọc ra một cái ừng..đây chính là con yêu quái đã xuất hiện đầu tiên trong bứa tranh.Bộ dáng của nó giống như trên miếng kim loại có ba đầu sáu tay, điểm khác duy nhất chính là nó chỉ có một đầu mà thôi.
Trong khi Hàn Lập đang cực kỳ buồn bực thì quang mang chợt lóe, yêu thú trong bức họa liền ngồi xuống đất, hai tay bắt một cái pháp quyết vô cùng cổ quái, thân thể vặn vẹo, méo mó, biểu diễn một tư thế vô cùng kì quái.
Điều này khiến cho Hàn Lập vô cùng ngạc nhiên
Sau một lát pháp quyết trong tay biến đổi thêm một lần nữa, thân thể tiếp tục vặn vẹo, hoán đổi thành một kiểu ngồi kỳ quái khác.
Cứ như thế, cách mỗi đoạn thời gian thì nó lại thay đổi pháp quyết và tư thế một lần, giống như là đang tu luyện một loại công pháp gì đó.
Ước chừng sau nửa canh giờ thì hào quang trở nên ảm đạm rồi bứa tranh biến mất.
Hàn Lập để tâm suy ngẫm lại thì thấy yêu thú trong bức tranh thể hiện tất cả là ba mươi sáu tư thế.
Hàn Lập vuốt vuốt mũi, xem xét vật ở trong tay, thần mặt tràn đầy vẻ cổ quái.
Tuy hắn không biết trên tấm đồng này ẩn chứa những nội dung gì nhưng theo cái cách mà bức tranh thể hiện thì đây hoàn toàn không phải là vật thuộc nhân loại mà nó ghi lai công pháp tu luyện của yêu thú.
Hắn trước kia hoàn toàn không biết là yêu thú cấp cao cũng có công pháp tu luyện. Yêu thú chẳng phải trời sinh đã có năng lực tự hấp thu linh khí để tu luyện sao?
Từ công pháp tu luyện có thể biến hóa thành nhân hình thì có thể thấy công pháp này tuyệt đối không phải là loại thường.
Nhưng khi Hàn Lập nhìn tấm đồng trong tay bất giác lại dở khóc dở cười.
Cho dù hắn biết văn tự viết về cái gì nhưng dám tu luyện công pháp của yêu tu sao?
Hơn nữa hắn bây giờ cũng không thiếu công pháp cấp cao, trọn bộ Huyền Âm kinh vẫn đang yên ổn nằm trong túi trữ vật đó.
Chẳng trách vị tu sĩ kia lại đem nó ra giao dịch, làm ra vẻ bí ẩn nhưng trên thực tế chỉ là vật vất đi mà thôi.
Hàn Lập nghĩ thế, trong lòng không khỏi buồn bực.
Văn tự viết trên tấm đồng nếu là truyền thừa của yêu tu thì cho dù hắn có tìm hiểu điển tịch của nhân loại bao nhiêu đi nữa cũng chẳng có manh mối gì.
Như vậy nội dung bên trong quyển sách da thú nọ chẳng cần phí tâm cũng hiểu được, phỏng chừng nó cũng là một loại công pháp yêu tu nào đó mà thôi.
Hàn Lập thở dài, vẻ mặt chán nản, ném hai thứ đó vào trong túi trữ vật, bước ra khỏi mật thất.
Hy vọng sụp đổ tự nhiên trong lòng hắn có chút thất vọng.
Nhưng hắn cũng rất nhanh điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị ròi khỏi nơi này tiến vào “thâm uyên hải vực”.
Bạn Yêu Thảo đối với hắn mà nói mới chính là chuyện quan trọng nhất, có quan hệ trực tiếp đến việc tu vi của hắn có thể tiến lên thêm một tầng nữa hay không!
Trong mấy năm nay, sau khi hắn phục dùng mấy viên châu ngũ sắc kia thì thấy về phương diện tư chất tu luyện có chuyển biến theo hướng tốt hơn.
Hiện tại mặc dù hắn không thể sánh với những người thiên phú trời cho như có “Thiên linh căn “ hay “Dị linh căn” nhưng về mặt hấp thụ và chuyển hóa linh lực cũng tuyệt đối không thấp hơn tu sĩ tam linh căn.
Bổ Thiên đan đúng là danh bất hư truyền, Hàn Lập đối với việc ngưng kết Nguyên Anh của mình lại thêm một phần hy vọng.
Khi hắn đi ra khỏi mật thất thì Văn Tư Nguyệt lại đang tu luyện, phỏng chừng nếu không tốn hai, ba tháng thời gian thì có lẽ cũng sẽ không xuất quan.
Hàn Lập cũng không có ý định quấy rầy nàng ta, sau khi lưu lại một số kiện pháp khí cùng cách khống chế pháp trận của động phủ thì rời khỏi nơi này.
Đứng ở trên không, sau khi xác định rõ ràng phương hướng, Hàn Lập liền hóa thành một đào hào quang bay về phía Thâm uyên.
Dọc đường khi gặp một vài yêu thú, hắn không hề do dự, ra tay tiêu diệt.
Thỉnh thoảng cũng gặp một số tu sĩ nhân loại, Hàn Lập cũng chẳng thèm để ý, trực tiếp bay qua.
Một tháng sau, tại vùng biển phụ cận Thâm uyên hải vực xuất hiện bóng dáng của Hàn Lập.
Hiện tại hắn bắt đầu thu liễm tu vi, ẩn nặc tung tích của bản thân.
Đây chính là hang ổ của yêu thú cấp cao, Hàn Lập tất nhiên là vô cùng cẩn thận, không dám có ý khinh thường chút nào.
Quả nhiên trên đoạn đường tiếp theo Hàn Lập thường xuyên gặp phải các loại yêu thú, may mà có Ẩn thân thuật thần diệu mới có thể an toàn tiến gần hải vực này.
Mấy ngày sau, Hàn Lập dừng lại, đứng trên không trung, nhìn hòn đảo nhỏ lờ mờ xuất hiện ở xa xa, khuôn mặt của hắn lúc này vô cùng trịnh trọng.
Theo lời của Văn Tư Nguyệt thì đây là sào huyệt của yêu thú cấp tám.
Hắn cũng không dám ngang nhiên xông vào, nếu Liệt Phong Thú đang ở bên trong thì chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao!
Cũng chính vì vậy mà hắn cũng không có gan dùng thần thức tra xét hòn đảo.
Vì thế hắn tìm mỏm đá trồi lên khỏi mặt nước, cách xa hòn đảo và bố trí một cái huyễn trận nhỏ.
Một bên hắn tiến hành tu luyện, một bên lại kiên nhẫn giám thị hòn đảo này.
Nếu không xác định được động tĩnh của yêu thú kia thì hắn cũng không dám khinh địch hành động.
Đáng tiếc là Nghê thường thảo đối với yêu thú cấp tám thì đã không còn có tác dụng, nếu không hắn đã không lâm vào tình cảnh khổ cực như thế này.
Hiện tại cũng chỉ đành ủy khuất bản thân một chút vậy.
Mỗi một ngày trôi qua Hàn Lập ở trên mỏm đá vẫn chăm chú nhìn về hòn đảo nhỏ kia, thời gian chờ đợi cũng được mấy tháng nhưng không hề có yêu thú xuất hiện.
Hàn Lập cho dù có kiên nhẫn cách mấy thì giờ đây cũng nhịn không được.
“Chẳng lẽ yêu thú kia không có ở nơi này? Hay là Liệt Phong Thú đã rời đi và đây là một hòn đảo trống không?” Hàn Lập có chút nghi thần nghi quỷ suy đoán
Lại thêm một tháng nữa trôi qua mà không có chút thu hoạch nào.
Cuối cùng nhẫn nhìn không được, Hàn Lập đành phải hạ quyết tâm, tiến vào xem một lần cho biết.
Hắn không thể cứ ở tại nơi này chờ đợi mấy năm được.
Rạng sáng ngày thứ hai, trời vừa mới lờ mờ, Hàn Lập đã thu liễm linh khí toàn thân, lặng lẽ tiến tới hòn đảo nhỏ.
Sau nhiều tháng âm thầm quan sát hắn đã nắm rõ nơi này như lòng bàn tay rồi, bay đến sườn một tòa núi đá giống như là lời Văn Tư Nguyệt miêu tả, trong mắt hắn hiện ra hình dáng của mấy khối đá to lớn che cho động khẩu bí mật, to khoảng mấy chục trượng.
Đồng tử của Hàn Lập hơi co rút lại, bắt đầu thi hành trên người nhiều loại pháp thuật phụ trợ khác nhau, sau đó thân hình của hắn dần dần biến mất.
Sau khi ẩn hình, hắn cẩn thận đi vào,thần thức chậm rãi tỏa ra, dò xét bốn phía.
Cái hang này vô cùng sâu, càng tiến vào sâu bên trong,cảm giác ẩm ướt ngày càng tăng.
Thời gian một tuần trà qua đi, Hàn Lập đã xuất hiện ở tại một khúc rẽ, hắn dừng chân, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, dùng thần thức hướng tới phía trước dò xét.
Một lát sau, nét mặt hắn không dấu nổi vẻ kinh ngạc
Hàn Lập chần chờ một chút, sau đó cắn răng đi qua chỗ ngoặt.
Đột nhiên trước mặt bỗng sáng ngời, đúng là một cái động thiên nhiên khổng lồ, diện tích rộng đến hơn trăm trượng là ít, còn cao có lẽ hơn mười trượng.
Thạch bích trên đỉnh thạch động lóe ra lục quang nhàn nhạt, ở giữa có một hồ nước màu xanh, tỏa ra sức nóng.
Có rất nhiều loại cây kỳ quái mọc xung quanh hồ nước.
Khi ánh mắt Hàn Lập nhìn thấy trong đám cây cỏ đó một vài cọng cỏ đen đúa cao khoảng một tấc thì không giấu nổi vẻ kinh hỉ.
Đây chính là Bạn Yêu Thảo - thứ mà hắn cần.
Cũng chỉ có Bạn Yêu Thảo ở gần yêu thú cấp tám mới có màu đen, còn nếu yêu thú cấp thấp hơn thì sẽ có màu xám.Hàn Lập nhìn về cái hồ ở giữa, nét vui mừng chợt hiện ra ,thần sắc trở nên vô cùng khẩn trương
Nếu mà Liệt Phong Thú đang ở trong động thì tám chính phần là ở trong hồ. Hắn đã sớm dùng thần thức tra xét cái hồ này nhưng mà nó sâu không thể tưởng tượng được, sau khi quét qua một đoạn liền hoảng sợ, thu hồi thần thức.
Hàn Lập liếm liếm môi, không còn do dự nữa, thân hình chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện tại bờ hồ, tiếp theo hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ túi trữ vật, ngay tức thì một cái hộp ngọc hiện ra, tay kia nhanh chóng phất về phía có Bạn Yêu Thảo.
Mấy cây Bạn Yêu Thảo bị hắn nhắm trúng liền bay về phía hộp ngọc.
“Cạch” một tiếng vang lên.
Hàn Lập đóng nắp, cầm cái hộp trong tay, không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
Dễ dàng lấy được Bạn Yêu Thảo thực sự là việc ngoài ý muốn.
Nhưng mà nơi này không thể ở lâu, Hàn Lập lập tức quay đầu, muốn bay ra khỏi nơi này thì một thanh âm nhàn nhạt từ phía sau vọng tới.
“Ngươi mai phục tại vùng phụ cận lâu như vậy không ngờ lại chỉ vì một vài cây cỏ mà thôi, nhân loại tu sĩ thật đúng là kỳ quái.” Một giọng nói nam tử lạ lẫm vang lên.
Sắc mặt của Hàn Lập đại biến, vô cùng khó coi.
Nhưng sau đó hắn nhanh chóng trấn tĩnh, thân hình lóe lên, thần tình âm trầm, xoay người lại.
Đập vào mắt hắn chính là bộ dáng của một yêu tộc mặc áo xanh, đang tò mò nhìn hắn
Thấy rõ tướng mạo của đối phương, miệng Hàn Lập chợt khô khốc.
Yêu tộc kia đội mũ quan màu bạc, chân mang giày, ngoại trừ hai mắt nhỏ xanh biếc, mũi nhọn và dài thì các bộ phận còn lại chẳng khác gì một người bình thường.
Mí mắt Hàn Lập giật giật vài lần
Đây cơ hồ đã hoàn toàn là người rồi, đâu còn nhận ra hình dáng yêu thú nữa, đây đâu có khả năng là yêu thú cấp tám, chẳng lẽ nó là yêu thú cấp chín, cấp mười như trong truyền thuyết?
Thân thể Hàn Lập có chút cứng ngắc, bản thân mặc dù có Ngũ hành hoàn và một đám phi trùng nhưng dù thế nào cũng không dám ra tay trước.
“Các hạ đã sớm phát hiện ra tại hạ?” âm thanh Hàn Lập khàn khàn, vô cùng khó nghe
Nhưng yêu tộc đối diện vừa nghe thấy điều đó vội vàng bật cười.
“Không sai, ngày mà ngươi tới, ta đã phát hiện ra ngay. Ta tưởng ngươi chỉ là tu tiên giả vô tình đi qua nên hoàn toàn không chú ý đến. Ai ngờ ngươi lại trú ngụ trên mỏm đá kia không chịu đi, điều này khiến cho Phong mỗ cảm thấy vô cùng hứng thú” yêu tộc áo xanh mở miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng khi nhìn thấy hàm răng đó của yêu tộc, Hàn Lập mơ hồ cảm thấy kinh hãi.
“Họ Phong? Nói như vậy thì hắn chính là Liệt Phong Thú đã trưởng thành.” Tâm tình Hàn Lập trầm xuống nghĩ ngợi.
“Một khi đã như vậy tại sao lại không sớm ra tay?” Hàn Lập miễn cưỡng hỏi.
“Ta đã muốn sớm gặp đạo hữu nhưng ta lại vừa mới trải qua giai đoạn biến thân tầng thứ hai, còn đang củng cố hình thể nên không thể miễn cưỡng xuất hiện. Hôm nay ta vừa mới hoàn thành xong tu luyện, định tiến ra ngoài nhưng không hề nghĩ tới đạo hữu lại tự mình tiến vào trong này. Thật là có chút khiến cho Phong mỗ ngoài ý muốn” Liệt Phong Thú trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị.
“Biến hóa tầng hai? Chẳng lẽ vừa tiến vào cấp chín?”Mặt Hàn Lập trắng bệch, bàn tay nắm ngũ hành hoàn kia bất giác chảy mồ hôi lạnh.
“Cấp chín? Cái này là do loài người các ngươi tự phân cấp mà thôi. Không sai, chúng ta hóa hình giai đoạn hai chính là yêu thú cấp chín.” Vị Liệt Phong Thú trưởng thành kia chớp mắt, tùy tiện hồi đáp.
Nghe đối phương thản nhiên thừa nhận như thế, Hàn Lập liền im lặng nhưng sau một lúc khóe miệng hắn bỗng nhiên nhếch lên cười khổ.
Nếu là yêu thú cấp tám thì hắn có có một cơ hội sống sót nhưng đối mặt với yêu thú cấp chín thì hắn hoàn toàn đã quẳng đi ý niệm rời đi.
Xem ra mạng sống của mình thực sự khó mà giữ được.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập cũng không nói nhiều lời, đột nhiên hé miệng, phun ra mười đạo thanh quang, bay xung quanh thân hình hắn.
Tiếp theo cánh tay hắn nhấc lên, muốn quẳng túi linh thú ra.
Nhưng ngay lúc này, yêu tộc đối diện bỗng di động.
Mắt Hàn Lập hoa lên, bàn tay nhẹ hẫng, túi linh thú đã bị đối phương đoạt mất.
Mấy khẩu phi kiếm hộ thân tuy cực kỳ thông linh, ngăn trở trước thân hình nhưng tốc độ đối phương thực sự quá nhanh, vẫn chưa kịp chém xuống thì đối phương đã quay về chỗ cũ.
Hàn Lập hoảng sợ, sắc mặt phát xanh.
Hắn như thế nào lại quên mất một điều, Liệt Phong Thú nguyên bản là yêu thú cấp cao nổi tiếng về mặt tốc độ.
Với tốc độ của Liệt Phong Thú cấp chín, cộng thêm cự ly ngắn như vậy, chỉ sợ không khác gì “thuấn di” (dịch chuyển tức thời), hắn làm sao mà khiến đối phương trọng thương được.
Trong khoảnh khắc các loại ý nghĩ hỗn loạn xuất hiện trong đầu của Hàn Lập.
Sắc mặt hắn xanh mét, xuất hiện một tia huyết sắc cực kỳ dị dạng.
Cánh tay hắn án tại túi trữ vật, một quả Kim Ti cầu lấp lánh liền xuất hiện ở trong tay.
Hàn Lập nhanh chóng giương tay lên, đem quả cầu này nuốt vào trong bụng, sau đó lạnh lẽo nhìn yêu tộc đối diện, một từ cũng không nói.
Hắn đã nghĩ qua, trước khi chết nhất định phải dùng Ích Tà Thần Lôi châm ngòi khiến cho Kiền Lam châu nổ tung.
Cho dù không thể cùng đối phương đồng quy vu tận, nhưng tuyệt đối sẽ khiến cho tên Liệt Phong Thú kia bị thương nặng.
Liệt Phong Thú thấy cử chỉ kỳ quái kia của Hàn Lập, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó cười cười như không thấy gì.
“Hắc hắc! Đạo hữu hà tất phải nóng lòng như thế, ta đâu có nói sẽ gây bất lợi đối với đạo hữu!” Hắn cầm túi linh thú, tùy ý quẳng đi, sắc mặt quỷ dị nói.
“Vậy là có ý gì? Yêu tộc các người không phải đang tiêu diệt tu sĩ nhân loại hay sao?” Hàn Lập nhíu mày, thanh âm lạnh lùng hỏi.
Hắn thực không muốn trước khi chết còn bị đối phương trêu đùa.
“Hiện tại khai chiến với nhân loại các ngươi chỉ là sự tình của hải tộc phụ cận. Phong mỗ không thuộc quản hạt của chúng. Ta tạm thời định cư ở nơi này là do thích thú Lân Hỏa đàm ở đây mà thôi.” Liệt Phong Thú nhếch mép, lắc lắc đầu giải thích.
Hàn Lập lập tức ngẩn ra.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Liệt Phong Thú là loại yêu thú trung gian giữa hải thú và yêu điểu, đúng là không hoàn toàn thuộc về hải thú. Đồng thời nghe khẩu khí của đối phương thì dường như cũng không phải là yêu tộc bản địa.
Chẳng lẽ đối phương thực không có ý muốn giết chết mình? Sắc mặt Hàn Lập trở nên bất định.
Một lát sau hắn mới phất tay, thu hồi phi kiếm vào trong người, thần sắc có chút hòa hoãn.
Nếu phi kiếm không thể đối phó đối phương, tốt nhất đừng nên phiền phức, rắc rối. Nếu đối phương lừa gạt mình thì dẫn phát Kiền Lam châu tự bạo là được.
Vừa thấy Hàn Lập đem pháp bảo thu hồi lại, Liệt Phong Thú lộ ra vẻ mãn ý.
“Ta rất thích giao hảo với nhân loại thông mình. Cái này trả lại cho ngươi.” Yêu thú căn bản không xem thử trong túi linh thú kia có vật gì, liền đem nó quẳng về phía Hàn Lập.
Hàn Lập vươn tay đón lấy, trong lòng an tâm hơn một chút.
“Đạo hữu có hứng thú làm khách ở động phủ của tại hạ hay không, đây là lần đầu tiên Phong mỗ mời tu sĩ nhân loại đó!” Yêu tộc giương mắt nhìn Hàn Lập. nói ra một câu ngoài ý liệu đối với hắn.
Mặc dù Liệt Phong Thú nói năng khách khí như vậy nhưng Hàn Lập sao dám cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ gật gật đầu.
Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập đáp ứng, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.
Hắn không nói hai lời, nhấc tay lên, một quang cầu màu xanh xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tiếp theo quang cầu đột nhiên biến lớn, đem Hàn Lập bao bọc vào trong.
Trên mặt của Hàn Lập lóe lên một tia dị sắc nhưng không phản kháng lại, mắt thấy thanh quang đem hắn kéo gần đến bên cạnh Liệt Phong Thú.
“Phốc” một tiếng, quang cầu trực tiếp đem hai người tiến vào bên trong hồ nước, sau đó hạ thẳng xuống.
Bởi vì toàn thân quang cầu phát ra ánh sáng nên Hàn Lập có thể nhìn rõ thế giới dưới nước gần đó.
Không biết có phải là do sự quái dị của loại nước trong hồ hay không mà phụ cận ngoại trừ một loài quái ngư màu trắng to bằng nắm tay thì Hàn Lập chẳng trông thấy loài cá nào khác nữa, chứ chưa nói đến mấy dạng như tôm, cua.
Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập dường như rất tò mò đối với cảnh sắc của hồ nước liền cười nhạt, không nói năng gì cả.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm, quang cầu ngừng lại, sau khi khẽ rung động thì hướng về một bên bay đi.
Trong nháy mắt một cái cửa đá màu đen cực lớn xuất hiện trước mặt, bên trên cửa đá có bạch quang lấp lóe, xem ra đã bị hạ cấm chế.
“Đến rồi, đây là động phủ của Phong mỗ, mong đạo hữu không nên chê cười.” Liệt Phong Thú chỉ cửa đá, cực kỳ khách khí nói.
Hàn Lập cười miễn cưỡng, không nói thêm gì.
Mắt thấy quang cầu trực tiếp đập vào cửa đá, sau đó cửa đá lập tức tự động mở ra.
Lập tức quang cầu xuyên qua một tầng bạch quang, đem nhị nhân tiến vào một cái thông đạo khô ráo.
Thông đạo này phát ra hào quang ngũ sắc, trên thạch bích có gắn các viên trân châu to lớn, ánh sáng giao thoa lẫn nhau, giống như ban ngày vậy.
“Đạo hữu, xin mời!” Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập lộ ra thần sắc kinh ngạc, không nhịn được có chút tự đắc.
Mấy viên trân châu kia không phải là loại bình thường, đều do hắn thâm nhập vào đáy biển sâu, tìm các loại sò hến thông linh đã sống hàng ngàn năm để hạ thủ mới lấy được, tất cả đều có công hiệu tị thủy, ích hỏa.
Hàn Lập nhìn nhìn thông đạo trước mặt, trong lòng vạn phần không muốn đi tới nhưng bên cạnh là cửu cấp yêu thú đang nhìn nên đành phải miễn cưỡng bước vào.
Liệt Phong Thú không nhanh không chậm đi theo sát sau hắn.
Thông đạo cũng không tính là quá dài, trong nháy mắt Hàn Lập đã đi đến đại sảnh lớn được trang hoàng các sắc, các dạng san hô cực kỳ diễm lệ.
Ở giữa của đại sảnh có đặt một cái bàn bằng ngọc màu trắng lấp lánh, còn có vài cái ghế cũng dùng loại ngọc đó đẽo thành, bốn phía có bày mấy cái tiểu đỉnh hơi hướng cổ xưa, trong mỗi đỉnh có một cây hương to màu đen, phảng phất tỏa ra mùi thơm.
“Đạo hữu mời ngồi!” Liệt Phong Thú sau khi ngồi xuống ghế xong liền vẩy tay kêu Hàn Lập tới.
Hàn Lập không nói gì, theo lời ngồi ở phía đối diện với hắn.
“Thật là chê cười, Phong mỗ còn chưa biết đạo hữu tên gì? Tại hạ là Phong Hi” Liệt Phong Thú nheo nửa con mắt yêu mị, ôn hòa hỏi.
“Tại hạ họ Lệ!“ Hàn Lập do dự một chút, chậm rãi nói.
“Ha ha, Thì ra là Lệ đạo hữu. Trong lòng đạo hữu nhất định là đang hoang mang. Bình thường, nếu gặp phải những tu sĩ nhân loại, cho dù Phong mỗ không phải là yêu thú hải tộc, thì chắc chắn cũng sẽ một trảo giết đi. Bởi vì giữa tu sĩ loài người cùng với yêu tu chúng ta vốn đã không hoà thuận với nhau” Phong Hi sờ sờ cái đầu màu bạc rồi tươi cười nói.
“Nói như vậy, không biết vãn bối có chổ nào hữu dụng đối với Phong tiền bối không?” Hàn Lập mới đầu trong lòng phát lạnh, sau lại mạnh mẽ cười hỏi.
“Ngươi là Kết Đan trung kỳ chỉ dựa vào sự thần diệu của Liễm khí thuật mà dám to gan lớn mật xâm nhập nơi đây!”Lục quang trong mắt của Phong Hi chợt lóe, chậm rãi nói.
“Liễm khí thuật?” Hàn Lập ngẩn ra, liền nhớ tới vô danh khẩu quyết được ghi trên tấm da thú.
“Không sai, công pháp mà ngươi luyện rất là quen thuộc với Phong mỗ, bởi vì trước đây ta từng biết nó từ một vị cố nhân. Nhưng ta có chổ không hiểu loại Liễm khí thuật này chính là mật truyền thuật của hắn. Còn ngươi là nhân loại loài người thì làm sao mà có được chứ” Phong Hi lộ ra vẻ cổ quái hỏi.
Hàn Lập tự nhiên không đề cập tới chuyện tấm da thú, nhưng lúc này không biết trả lời thế nào đành phải im lặng.
Phong Hi thấy Hàn Lập như vậy, thân hình khẽ dựa ra phía sau một chút rồi cười nhẹ một tiếng.
“Đạo hữu không nên lo lắng, vị cố nhân này của ta đã chết nhiều năm rồi. Ta cũng không cần đạo hữu phải giải thích. Ta chỉ tò mò đến việc loài người sao lại có thể sử dụng được yêu bí thuật của chúng ta thôi. Còn nguyên nhân mà Phong mỗ không muốn ra tay với đạo hữu là do đạo hữu tu luyện mộc thuộc tính công pháp rất là tinh thuần. Nếu không, đạo hữu cũng không thể còn sống mà ngồi chỗ nầy” Phong Hi không thèm để ý nói.
Đối phương không động thủ nguyên do chính là công pháp thuộc tính mà hắn tu luyện. Nghe lời này xong, trên mặt Hàn Lập lộ vẻ ngạc nhiên, ngoài ý muốn.
Phong Hi nhìn thấy Hàn Lập giật mình, cũng không nói gì thêm mà hai tay vừa lộn, bạch quang chợt lóe lên. Trên một tay xuất hiện một cái bình rượu cổ, còn tay kia thì xuất hiện một cái chén bạch ngọc chạm trổ tinh xảo rất xinh đẹp.
Sau đó mở bình rượu rót vào chén bạch ngọc một chất lỏng màu ngọc lục bích, một mùi thơm mát nồng đậm hương rượu, trong nháy mắt tràn ngập ra cả đại sảnh.
Tên yêu thú hình người này hít sâu một cái, trên mặt hiện ra vẻ thật là si mê, nhưng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra cái chén ngọc chầm chậm bay tới trước mặt Hàn Lập.
“Mời, Lệ đạo hữu trước nếm thử Bích Diễm Tửu do Phong mỗ tự chế xem thế nào. Ta đã phải mất hơn trăm năm mới có thể chế riêng ra một bình linh tửu này. Nó giúp cho tu vi đề cao một chút. Nói không chừng, đạo hữu có thể mượn cơ hội đột phá bình cảnh trước mắt đấy!”
Phong Hi nhìn chằm chằm Hàn Lập, thâm ý sâu sắc nói.
Hàn Lập vừa nghe nói xong, đầu tiên là kinh sợ cúi đầu xem một chút chất lỏng trong chén rượu còn trong lòng thì hoảng sợ.
Đối phương ngay cả tu vi của hắn gặp phải bình cảnh chỉ liếc mắt một cái mà nhìn ra, hắn thật sự thần thông quảng đại.
Nhưng nói là bằng vào rượu này có thể làm cho hắn đột phá bình cảnh, Hàn Lập cũng không dám tin tưởng.
Đối với đan dược dùng để tăng tiến tu vi, hắn đã phục dụng không biết bao nhiêu rồi. Nếu có thể dùng đan dược mà đột phá bình cảnh tăng tiến tu vi mà nói, thì hắn đã sớm tu luyện thành tầng thứ chín của Thanh Nguyên Kiếm Quyết, chứ đâu cần chờ tới bây giờ?
Bây giờ không biết vì sao đối phương lại muốn hắn uống rượu. Vì vậy hắn không dám tuỳ tiện uống vào.
Với suy nghĩ đó trong đầu, trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ chần chờ.
Liệt Phong Thú hàn quang trong mắt chợt lóe, fường như biết được suy nghĩ của Hàn Lập, thần sắc liền trầm xuống.
“Như thế nào! Sợ Phong mỗ đã động tay động chân vào trong rượu? Đừng quên rằng nếu tại hạ thật sự muốn lấy đi tánh mạng của đạo hữu thì việc này chỉ trong nháy mắt là xong!” Phong Hi lạnh lùng nói.
“Tiền bối nói không sai. Nhưng vãn bối cần phải biết được nguyên nhân trước, vì sao lại không muốn giết tại hạ. Nếu không, tại hạ vẫn phải cẩn thận một chút” Hàn Lập sắc mặt tái nhợt một chút, nhưng vẫn giữ chén rượu trước mặt không chịu uống mà nói.
Việc ép hắn phải uống loại rượu này là quá rõ ràng, trong lòng Hàn Lập càng hoài nghi hơn.
Phong Hi thấy sự việc có chút ngoài ý muốn, sắc mặt lập tức băng lãnh hơn, trên người mơ hồ tản mát ra loại khí chất âm trầm.
Hàn Lập trong lòng vừa động, chân nguyên trong cơ thể trong nháy mắt liền bao lấy Kiền Lam Băng Châu, rồi cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương, không nói lời nào.
Một hồi lâu sau lúc, Phong Hi mặt nhăn mày nhíu, thần sắc bình tĩnh, hoà hoãn lại.
“Xem ra cần phải cho đạo hữu biết rõ, Lệ đạo hữu thật đúng là hiểu lầm ý tốt của Phong mỗ” Trầm ngâm một chút, rồi Phong Hi trầm giọng nói.
“Bích Diễm Tửu này chẳng những luyện chế công phú mà còn mất hơn một trăm năm, ngoài ra cần phải có một viên hóa hình giai yêu đan làm nguyên liệu chủ mới được. Hơn nữa chỉ có bộ tộc Liệt Phong Thú chúng ta mới có được phương pháp đặc thù, tạo ra loại rượu này. Còn với những loài yêu tu khác thì không cách nào điều chế được bởi vì không có được loại thiên phú thần thông này. Rượu này đối với ta mà nói chỉ là thoả mãn cơn khát mà thôi. Còn như đạo hữu đây Kết Đan Kỳ tu sĩ mà nói, lần đầu tiên uống loại rượu này rất có thể kích thích chân nguyên trong cơ thể, vì vậy mà đột phá tu vi vượt qua bình cảnh”.
“Tất nhiên, nếu tại hạ đã xuất ra loại đồ vật trân quý như vầy cho Lệ đạo hữu uống, chủ yếu chính là vì bản thân mà thôi. Phong mỗ muốn mượn công pháp mộc thuộc tính của đạo hữu để làm một việc quan trọng. Với tu vi hiện nay của đạo hữu chỉ là Kết Đan trung kỳ thật sự hơi thấp. Cái ta cần là Kết Đan Hậu Kỳ. Vì vậy theo yêu cầu của tại hạ thì tu vi của đạo hữu hơi thiếu một chút. Nhưng công pháp của các hạ rất bất phàm, pháp lực thâm hậu cao hơn nhiều so với tu sĩ cùng cấp. Mà nếu như vậy ép buộc cũng không hay cho lắm. Còn nếu như Lệ đạo hữu cố ý không uống rượu này thì hậu quả như thế nào, đạo hữu hẳn là rất rõ ràng!”
Phong Hi biết không giải thích rõ ràng hết thảy, đối phương sẽ không chấp nhận, vì vậy trực tiếp nói rõ ra một lần cho hắn hiểu.
Nghe xong những lời này sắc mặt của Hàn Lập liền biến sắc, qua một lát sau mới dám hỏi lại.
“Nếu ta uống rượu này mà không cách nào đột phá bình cảnh thì sao?”
“Hắc hắc! Nếu vậy Lệ đạo hữu cũng không có ích lợi gì. Mà Bích Diễm Tửu của Phong mỗ đã tốn công sức luyện chế, vậy thì mượn tính mạng đạo hữu để bồi thường một phần thôi!” Phong Hi cười lạnh một tiếng, rồi thản nhiên đứng nhìn.
Hàn Lập mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng nghe xong lời này, ngoài mặt khẽ nhíu một chút.
“Được, ta uống!”
Sau khi đánh giá một chút, Hàn Lập ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi nói.
Phong Hi nghe vậy, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng.
Chỉ thấy Hàn Lập đưa tay ra vỗ một cái xuống bàn, thanh quang chợt lóe lên, chất lỏng màu ngọc bích từ trong chén rượu hóa thành một đạo thủy tiễn, bay thẳng vào trong miệng đã mở rộng của hắn.
Hàn Lập không có thưởng thức một chút tư vị của nó, còn chất lỏng này bay thẳng vào trong bụng.
“Tốt. Ta chỉ biết Lệ đạo hữu đã có một lựa chọn sáng suốt. Đi theo ta, ta sớm chuẩn bị cho ngươi một cái tĩnh thất” Phong Hi lộ vẻ hài lòng nói.
Tiếp theo đứng dậy, đi về phía một cái cửa bên cạnh.
Hàn Lập không nói thêm nữa, thần sắc bình tĩnh theo sau.
Được Yêu tu này dẫn đường, Hàn Lập quẹo qua mấy cái hành lang rồi đi đến trước một tấm thạch bích màu đỏ.
Nhìn kỹ một chút, Hàn Lập kinh ngạc phát hiện, thì ra cái thạch bích màu hồng quang hoa lấp loé này đúng là một tòa lầu thật lớn được tạo thành từ san hô.
Hàn Lập còn đang nghi hoặc thì Phong Hi vươn tay hướng tới bức vách san hô nhấn một cái, bạch quang chợt lóe, một cái động khẩu dài khoảng một trượng xuất hiện.
“Ngươi trong mật thất này luyện hoá hết số rượu đã uống. Theo ta đoán khoảng hơn nửa năm công phu thì đạo hữu sẽ xong. Đến lúc đó ta sẽ buông cấm chế, để cho các hạ đi ra” Phong Hi đưa tay chỉ về động khẩu phía trước, bất động thanh sắc nói.
Hàn Lập xem một chút, mặt không chút thay đổi đi vào động khẩu.
Đến lúc này rồi có nói thêm cũng vậy mà thôi.!
Hàn Lập mới vừa đi vào, cái động khẩu phía sau liền biến mất.
Bên ngoài chỉ còn lại yêu tu Phong Hi.
Phong Hi đứng ở đấy, không có lập tức rời đi mà đang nhìn bức tường san hô màu đỏ ngọc bích, trên mặt lộ ra một tia yêu dị hưng phấn.
Một lát sau, bạch quang chợt lóe lên rồi hắn biến mất tăm.
Lúc này Hàn Lập ở bên trong mật thất làm bằng san hô đang thầm đánh giá nó.
Không gian nơi đây xem ra không nhỏ, rộng khoảng ba, bốn mươi trượng, cao khoảng bảy tám trượng.
Ngoại trừ một khối thanh quang hình ngọc tháp đang chiếu sáng ở giữa, ngoài ra không còn thứ gì hết.
Hàn Lập thấy có chút kỳ quái là trên vách tường bốn phía có đầy những những nốt nhỏ li ti, giống như là ma điểm, thoạt nhìn có chút quái dị.
Hàn Lập sau khi xem xét qua một chút, đi tới ngọc tháp khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đồng thời thần thức bắt đầu chậm rãi buông ra kiểm tra.
Một lát sau, kết quả không ngoài suy nghĩ là thần thức một khi đụng tới vách tường bốn phía đều bị bắn ngược trở về.
Sau đó, Hàn Lập lại dùng thần thức tìm lần nữa tất cả các góc chết của vách tường, nhưng cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Hàn Lập khẽ cau mày mở mắt, hiện lên một tia hàn quang.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Hàn Lập từ ngọc tháp bước xuống rồi đi tới trước một cái bức tường.
Đứng nhìn bức tường san hô trước mắt một lúc, Hàn Lập nhấc bàn tay lên, vươn ra một ngón tay.
Trong nháy mắt một đạo kiếm quang màu xanh chói mắt, từ đầu ngón tay phóng ra khoảng chừng một ngón tay, không ngừng lập loè quang mang.
Ngón tay Hàn Lập khẽ bắn ra, kiếm quang màu xanh không một tiếng động đâm vào vách tường nửa tấc.
Thấy vậy, Hàn Lập nét vui mừng còn chưa kịp hiện ra trên mặt thì hồng quang chợt lóe, một tấm màn ánh sáng từ vách tường hiện ra. Mũi nhọn của thanh tiểu kiếm bị đẩy ngược trở ra một cách mạnh mẽ.
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn không muốn chịu thua.
Bàn tay vươn ra, một thanh tiểu kiếm lớn hơn một tấc từ bàn tay hắn bắn ra, xoay trên đỉnh đầu Hàn Lập một vòng rồi vững vàng đứng ở trước ngực hắn.
Hàn Lập ngầm thúc dục kiếm quyết, một đạo điện hồ màu vàng từ trên thân kiếm bắn ra, tiếp theo thanh quang của tiểu kiếm lại cấp tốc xoay tròn, hung mãnh đánh tới vách tường một cái.
Một tiếng va chạm rất nhỏ truyền đến, Ích Tà Thần Lôi bùng nổ ra. Trên vách tường chớp lên một mảnh hồng Quang.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia chờ đợi, nhưng sau đó lộ ra vẻ thất vọng.
Tiểu kiếm được lôi quang mở đường, nên có thể tiến sâu vào một tấc. Còn vách tường chỗ bị đánh sâu vào liền bắn ngược ra ánh sáng ngũ sắc mờ mờ.
Bức tường san hô chắc chắn là được yêu tu gia trì thêm nhiều tầng cấm chế cực kỳ lợi hại.
Chỉ bằng vào pháp bảo mà nghĩ đến việc phá vách tường, khả năng này thật sự không lớn!
Hàn Lập sau khi thu hồi pháp bảo vào trong cơ thể, cau mày đứng lên, một tay theo bản năng đặt trên linh thú túi.
Hắn tin tưởng rằng dù cấm chế trên vách rất là thần diệu, nhưng cũng chịu không nổi sẽ bị đám Phệ Kim Trùng thôn phệ.
Nhưng suy nghĩ một chút thì hắn lại không dám thả đám linh trùng này ra.
Đám kim trùng thôn phệ cấm chế này sẽ mất rất nhiều thời gian, ít nhất cũng phải mất nữa khắc công phu.
Với thời gian dài như vậy, sợ rằng yêu tu Phong Hi sẽ cảm ứng được lại đây xem xét.
Lấy tốc độ yêu dị của đối phương mà nói, hắn căn bản là không có cơ hội chạy thoát được.
Sau một hồi tự đánh giá, Hàn Lập liền bực tức liếc mắt nhìn bức tường bằng san hô một cái, rồi với sắc mặt khó coi trở lại ngồi trên ngọc tháp.
Giờ phút này, hắn đã cảm thấy trong bụng bắt đầu nóng lên, xem ra Bích Diễm Tửu đã bắt đầu có hiệu lực.
Không biết rượu này có gì cổ quái, Hàn Lập cũng không dám chậm trễ, mà liền ổn định tinh thần, bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Hắn nhắm hai mắt lại nhìn kỹ bên trong cơ thể một chút, nhướng mày lên thì thấy từ trong tam sắc kim đan bức ra một đám đan hỏa màu xanh. Nó liền đè ép một đoàn chất lỏng bích lục, trong nháy mắt đã bị đám đan hỏa này quấn hết chung quanh.
Không bao lâu sau trên mặt Hàn Lập không chút thay đổi.
Quá trình luyện hóa Bích Diễm Tửu rất thong thả, hơn một tháng sau, số rượu này mới được luyện hóa đi hơn một phần tư.
Xem ra tên Liệt Phong Thú nói cần dùng hơn nửa năm thời gian mới luyện hoá xong thật không có khoa trương chút nào.
Nhưng tốc độ như thế thì quá chậm, làm cho Hàn Lập không khỏi nôn nóng.
Nếu nửa năm sau mà hắn không cách nào tiến vào hậu kỳ, hắn tin tưởng rằng Liệt Phong Thú Phong Hi chắc chắn sẽ một trảo mà lấy mạng hắn.
Vì vậy hắn đã quyết định trong lòng, liền mạo hiểm bức toàn bộ đan hoả từ kim đan ra. So với lần trước, lần này ngọn lửa màu xanh to hơn nhiều, bao hết phần lục dịch còn lại vào bên trong. Hàn lập không tiếc linh lực, thúc giục mạnh mẽ pháp lực đẩy nhanh tiến trình luyện hoá.
Nếu như làm như vậy mà nói, Hàn Lập sẽ phải tiêu hao gấp bội pháp lực. Cứ cách một thời gian ngắn, hắn không chút thương tiếc liền nuốt vào một giọt linh dịch ngàn năm để duy trì đan hỏa hoạt động liên tục.
Cứ như vậy sau hai tháng xa xỉ sử dụng đan hỏa, số rượu này đã được luyện hóa đi hai phần ba, mắt thấy có thể hoàn toàn luyện hoá xong sớm hơn dự định.
Trong lòng Hàn Lập có chút buông lỏng.
Đúng lúc này, thì có việc ngoài ý muốn xuất hiện.
Trước đây do muốn liếu chết nên Hàn Lập nuốt viên Kiền Lam Băng Châu. Sau này bởi vì kiêng kỵ Liệt Phong Thú nên hắn vẫn liều mạng để bảo vật này ở trong bụng mà không có lấy ra.
Nhưng vào ngày hôm nay, pháp lực của Hàn Lập vừa mới hao hết nên cần phải nuốt linh dịch ngàn năm để khôi phục lại linh lực.
Không biết vì cái gì mà Kiền Lam Băng Châu ở bên ngoài Ích Tà Thần Lôi đột nhiên bắt đầu chuyển động biến hình trong cơ thể.
Sau khi thấy cảnh này, hắn liền tập trung toàn bộ tinh thần quan sát động tĩnh bên trong cơ thể của mình, sợ đến mức hồn muốn bay lên trời ngay.
Lúc này pháp lực của Hắn đã khô kiệt, không cách nào phản ứng xử lý cho tốt được. Mắt thấy bề ngoài của viên châu này không ngừng chớp động, trong tình thế cấp bách này, hắn liền thúc giục mạnh mẽ phần còn thừa của Bích Diễm Tửu, dùng nó bao lấy Kiền Lam Băng Châu đang chớp động không yên.
Tim của Hàn Lập đập mạnh liên hồi, trên mặt không còn một tia huyết sắc.
Dùng Bích Diễm Tửu bao vây lấy Kiền Lam Băng Châu, không biết nó tạo ra cái gì nữa, mà việc này cũng chỉ có trời mới biết thôi.
Một khi nghĩ đến việc viên châu này bạo nổ trong cơ thể, Hàn Lập chỉ cảm thấy hai tay lạnh lẽo, mồ hôi nóng xuất ra trên lưng.
May mắn tới giờ không có việc gì xảy ra. Có lẽ giống như việc mèo mù gặp phải chuột chết hay không nữa. Mà Kiền Lam Châu vẫn không tự bạo còn nằm nguyên bên trong Bích Diễm Tửu. Một lát sau mọi thứ đều bình thường trở lại.
Hàn Lập thở ra một hơi cho nhẹ người, rồi sờ tới mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng có cảm giác như vừa trốn thoát khỏi thiên đàng.
Hắn vội vàng nuốt vào một giọt linh dịch ngàn năm, chờ pháp lực hơi hồi phục liền đem hạt châu này đi ra, nghĩ lại mà sợ gặp thêm cảnh này lần nữa.
Thứ này đặt ở trong cơ thể, giống Hàn Lập đang đùa với lửa.
Sau khi hắn sắp xếp mọi thứ thoả đáng xong hết, hắn mới nhìn kỹ tình trạng của cơ thể thì hắn bổng nhiên phát hiện.
Hắn không biết khi nào, mà hắn đã đột phá bình cảnh một cách lặng yên mà tiến vào Kết Đan Hậu Kỳ.
Hàn Lập đầu tiên là ngây ra như phỗng, tiếp theo vừa vui mừng vừa sợ hãi!
Nói thật, đến bây giờ hắn cũng không cảm nhận được hiệu quả đặc thù của Bích Diễm Tửu.
Nhưng hôm nay phần rượu còn lại chưa luyện hóa xong, mà chính mình lại đột phá bình cảnh. Điều này làm cho Hàn Lập thật sự có cảm giác khó tin!
Hắn liền muốn thử tu vi của mình một chút, lúc này hắn có thể đồng thời xuất ra được hai mươi bốn Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, mà vẫn dễ dàng điều khiển, thao túng.
Điều này làm cho thực lực của hắn lập tức tăng lên rất nhiều!
Nhưng Hàn Lập cũng chỉ vui mừng trong chốc lát. Cũng không có lãng phí phần Bích Diễm Tửu còn thừa, hắn tiếp tục xếp bằng ngồi xuống tiếp tục tu luyện, luyện hóa hoàn toàn phần rượu còn thừa, đồng thời củng cố thêm tu vi của mình.
Sau đó hắn mới bắt đầu suy nghĩ xem Liệt Phong Thú cấp chín này muốn bắt hắn làm việc gì, đồng thời cũng suy nghĩ cách trốn đi.
Thấy thời gian nửa năm gần hết, thần sắc của Hàn Lập càng ngày càng trầm trọng, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ lo âu.
Thời gian nửa năm vừa qua được mấy ngày, bức tường san hô chuyển động tạo ra một cái cửa động, tiếp theo là tiếng nói của Phong Hi từ bên ngoài truyền vào.
"Mời Lệ đạo hữu đi ra, thời gian cũng không sai biệt lắm. Không biết tu vi của đạo hữu có tinh tiến hay không?"
Hàn Lập ngồi ở trên ngọc tháp, mặt không chút thay đổi giương đôi mắt nhìn, không nói một lời, mà đứng dậy đi tới.
Bên ngoài Phong Hi đang híp mắt chờ hắn.
Vừa thấy Hàn Lập đi ra, vị cửu cấp yêu tu lập tức cẩn thận đánh giá Hàn Lập một phen, một lát sau cười lên ha hả.
"Tốt, tốt! Chúc mừng đạo hữu đã tiến vào hậu kỳ, xem ra Bích Diễm Tửu của Phong mỗ cũng không có lãng phí" Phong Hi sắc mặt đầy vẻ vui mừng. Xem ra Hàn Lập công pháp đại thành, đúng như hắn mong muốn.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, trong lòng có chút cảnh giác.
"Lệ đạo hữu đi theo ta! Ta giới thiệu ngươi với hai vị bằng hữu yêu tộc của ta. Lúc này đây, ta muốn ba vị chung sức hợp tác cùng ta làm chút việc. Thì việc này mới có thể thành công!" Phong Hi cười hì hì nói, nhìn Hàn Lập với vẻ mặt thật là ôn hòa.
"Còn có hai vị tiền bối?" Hàn Lập vừa nghe lời này, trong lòng liền hoảng sợ.
"Đúng. Hai vị này là bạn tốt của ta, tu vi đang ở giai đoạn hoá hình, còn đối loài người các ngươi gọi là yêu thú cấp tám. Nhưng hai người bọn hắn xuất thân Thiên địa linh tộc, nếu nói về bản lĩnh thần thông chân chính, tuyệt không yếu hơn ta bao nhiêu. Nhưng có điều khi gặp bọn họ, ngươi không nên nói chuyện nhiều. Hai người bọn họ đứng hàng đầu của ở hải tộc, thật sự không có hảo cảm đối với nhân loại các ngươi" Phong Hi thâm ý sâu sắc nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái, mơ hồ báo cho biết.
Hàn Lập trong lòng rùng mình, trầm giọng đáp.
Một lát sau, Phong Hi mang theo Hàn Lập đi tới đại sảnh, Hàn Lập liếc mắt một cái nhìn thấy hai người bạn tốt của đối phương.
Kết quả, Hàn Lập sắc mặt không khỏi biến đổi.
Này hai người một người chính là Giao Thủ Cương Vĩ, cả người đầy lân phiến màu đỏ. Còn ngươi kia là Quy Xác Thanh Diện, thân hình cao lớn dị thường.
Người kia tạm thời không nói đến, nhưng còn Giao Thủ Cương Vĩ này chẳng phải là Độc Giao ngày đó ở vùng biển phụ cận từng ra tay giết hại các tu sĩ nhân loại sao? Còn người kia, mặc dù Hàn Lập chưa gặp qua bao giờ, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần là cự quy mới vừa độ kiếp thành công biến hóa ra.
Hai gã yêu thú cấp tám vừa thấy Phong Hi đi ra, đồng loạt quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Vị Độc Giao vừa thấy Hàn Lập, trên mặt liền biến sắc, hàn quang trong đôi mắt màu lục chợt lóe lên, nhìn kỹ dò xét Hàn Lập một chút.
"Nhân loại, ngươi trước kia đã gặp qua ta?" mặc dù thanh âm có chút hàm hồ nhưng lạnh như băng hỏi. Mặc dù vậy người ta nghe vẫn có thể hiểu rõ ràng được.
Nghe lời này, Hàn Lập trong lòng chần chờ một chút.
Xem ra ngày đó do sử dụng huyết sắc phi phong, nên đối phương cũng không thấy rõ tướng mạo của hắn.
Như vậy, việc ngày đó hắn đại chiến cùng với nhân loại tuyệt đối không được nhắc tới, nếu không chỉ chuốc lấy phiền toái. Xem ra chỉ có thể hàm hồ trả lời cho qua chuyện.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập vội ho một tiếng, rồi lấy lại bình tĩnh nói:.
"Đây là lần đầu tiên tại hạ thấy tiền bối. Chỉ là vãn bối kiến thức nông cạn, chưa từng thấy giao long, cho nên có chút thất thố. Mong rằng tiền bối thứ tội" Rơi vào đường cùng, Hàn Lập chỉ biết tự đánh giá mình thấp. Để tránh việc gì đó phiền toái tới mình.
"Hừ! Nhân loại các ngươi mỗi người đều là một tên gian trá. Ta không cần biết ngươi có găp qua ta hay chưa. Sau này nếu gặp ta cũng không khách sáo với ngươi đâu!" Trong tay Độc Giao lúc này đang chơi đùa một viên trân châu lấp lánh to lớn, rồi liền dùng sức bóp một cái viên trân châu này trong nháy mắt vỡ tan thành bột phấn. Sau đó Độc Giao vẻ dữ tợn hiện ra trên mặt, rồi một tia hung quang hiện lên trong mắt hắn!
Trong lòng Hàn Lập có chút lạnh lên, cười khổ một tiếng rồi không nói gì thêm.
"Tốt, Lệ đạo hữu cùng với hai vị xem như đã biết qua. Bây giờ tại hạ đang cần sự trợ giúp của ba vị mà không muốn khiếm khuyết bất kỳ ai, bởi thiếu một ai thì việc này không thể thành được" Phong Hi thấy tình hình có vẻ căng lên, vội vàng lên tiếng giảng hòa, sau đó mời Hàn Lập đi tới ngồi xuống cái bàn đối diện hai người kia xa một chút.
"Phong huynh, chúng ta đã quen biết nhau được một thời gian. Rốt cuộc là làm việc gì mà phải thần bí như thế chứ. Cho đến bây giờ ta cũng không biết được gì cả. Hơn nữa còn cần thêm một tên tu sĩ nhân loại hỗ trợ để làm gì. Hơn nữa hắn mới chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan Kỳ có thể có tác dụng gì" Độc Giao trước ngửa cổ uống xong một chén rượu lớn, sau đó tùy tiện nói.
"Còn nữa! Lần này kêu hai người chúng ta phải nhất định cùng đi, nên tại hạ cũng có chút tò mò. Chẳng lẽ Phong huynh gặp phải chuyện gì nguy hiểm không giải quyết được?" Đây chính là vị Thanh Diện Yêu Quy lưng to thân lớn, cũng nhướng mày, lộ ra vẻ kinh nghi hỏi.
Đừng thấy vị này to lớn dị thường mà nghĩ hắn không có đầu óc.
"Quy đạo hữu không cần phải lo lắng. Lần này tại hạ mời hai vị đến đây, không phải là để đối phó với cừu gia, càng không phải đi vào chổ nguy hiểm, mà muốn hai vị hiền đệ hổ trợ tại hạ luyện chế ra một cái pháp bảo mà thôi" Phong Hi cười rộ lên, khoát tay nói.
"Luyện chế pháp bảo?" Quy yêu cùng Độc Giao liền ngẩn ngơ đưa hai mắt nhìn nhau.
Hàn Lập ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không sai. Tại hạ chuẩn bị luyện chế cho chính mình một kiện pháp bảo" Phong Hi chậm rãi nói, trên mặt ẩn hiện ra một tia cuồng nhiệt.
"Ta không có nghe lầm chứ! Phong huynh muốn luyện chế ra pháp bảo? Phong huynh chẳng lẽ đã quên là nếu lấy yêu tộc chúng ta mà nói thì thân thể chính là pháp bảo tốt nhất rồi. Không có tài liệu hay vật gì khác có thể luyện chế cường hoá bằng thân thể yêu tộc chúng ta" Độc Giao mặt lộ ra vẻ cho là không đúng, lắc đầu mở miệng khuyên nhủ.
"Vũ huynh nói rất đúng. Uy lực của pháp bảo không thể so sánh với bản thân thiên phú yêu tộc của chúng ta được. Lãng phí thời gian bên ngoài tìm kiếm vật liệu mà làm gì, thà cứ tu luyện thần thông bản thể còn hơn. Giống như Vũ huynh, thân thể Giao Long trời sinh thông hiểu hết các công pháp thủy thuộc tính, chỉ cần tu luyện sơ qua thì cũng đã mạnh mẽ hơn các chủng tộc khác gấp trăm lần. Mà Phong huynh thân thể Linh Cầm, thì tư chất phong thuộc tính cùng với một đôi Phong Hỏa Sí luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể dịch chuyển tức thời ngàn dặm, ngao du tứ hải. Mà ta là Huyền quy thân thể, mặc dù thần thông mạnh mẽ không bằng nhị vị huynh đài, nhưng tu luyện thân thể này đến cảnh giới thông linh hóa thần thì thân thể này có thể nói giống như là kim cương bất hoại. Vì vậy đâu cần học nhân loại luyện chế pháp bảo làm gì" Quy yêu liên tục gật đầu đồng ý, miệng cũng khuyên nhủ.
Phong Hi nghe nhị yêu nói xong cũng không có tức giận, ngược lại thư thái cười rộ lên.
"Hai vị hiền đệ nói rất có lý, Phong mỗ đã tu luyện nhiều năm như thế sao lại không biết chứ? Nhưng hiện tại là ta đang muốn luyện chế một cái pháp bảo, là một loại huyền cơ khác đó chính là một đôi thông linh chi sí. Nhưng nó lại không phải là Phong Hỏa Sí mà là Phong Lôi Sí. Có được linh sí thứ hai này hỗ trợ, Phong mỗ tự tin rằng thiên hạ này to lớn thật nhưng bất kỳ chổ nào mà tại hạ muốn là có thể đi tới ngay lập tức!" Vị Liệt Phong Thú cấp chín này kìm nén hưng phấn nói ra, liền làm cho nhị yêu đang ngồi đối diện liền thất kinh.
"Phong Lôi Sí!" Quy yêu chớp chớp mắt, có chút không hiểu được nói.
"Không sai. Trước đây vài năm. Khi ta đi tu luyện dưới đáy biển thì phát hiện ra một cái cô đảo, rồi tìm được một khối di hài của một con chim thượng cổ khổng lồ đã bị tàn phá, chỉ còn lại một bộ xương màu bạc. Nhưng bên trong bộ xương đó lại ẩn chứa lôi điện lực mạnh mẽ kinh người. Đây đúng là biến hóa cuối cùng của hoá hình cấp cao của Lôi Bằng điểu. Các ngươi cũng biết là Lôi Bằng điểu cùng với tốc độ phi độn thiên địa của nó, trong các loại yêu thú cấp cao, có thể xếp vào trong vòng mười loại đứng đầu. Ngoài tốc độ phi độn lôi tốc, còn có lôi quang điện hỏa. Liệt Phong tộc chúng ta tự nhận còn xa mới kịp được. Vì vậy ta liền đem bộ xương cánh này về động phủ, muốn dùng nó cùng với một số nguyên liệu linh cầm khác, học từ nhân loại cách luyện pháp bảo để sử dụng nó trên người ta" Nói tới đây thì trong mắt Phong Hi liền sáng ngời, dường như không đè nén được kích động ở trong lòng.
"Bộ cánh này khi mới luyện chế xong, thì không có khả năng hoàn toàn là lôi thuộc tính. Vì vậy ta muốn thêm vào vào đó một ít linh lực của phong thuộc tính, như vậy ta mới càng dễ dàng thao túng và sử dụng được" Hắn vừa nói xong lại bổ sung thêm.
"Việc này là thật sao?" Độc Giao trên mặt lộ ra vẻ nửa tin nữa không, dường như có chút không quá tin tưởng.
Còn Quy yêu ngồi bên cạnh cũng lộ ra vẻ hoài nghi.
"Yên tâm đi, để chuẩn bị cho việc này, ta đã phải đặt biệt nghiên cứu nhiều năm rồi. Thậm chí ta còn thay đổi hình dạng, đi đến những nơi có nhiều tu sĩ nhân loại, rồi tìm hiểu và đọc qua rất nhiều loại sách luyện chế pháp bảo. Ngoài ra cũng học hỏi từ những vị tu sĩ nhân loại có tên tuổi về những kiến thức liên quan. Sau đó kết hợp với phương pháp tu luyện Phong Hỏa Sí của bộ tộc Liệt phong thú chúng ta nên mới có kế hoạch luyện bảo này. Ta không dám nắm chắc mười phần thành công nhưng bảy tám phần thì chắc chắn. Đương nhiên đối với việc luyện pháp bảo này có thành hay không, ta cũng không để cho các vị về tay không" Liệt Phong Thú Phong Hi tràn đầy tự tin nói, dường như không muốn cho Hàn Lập biết nội dung này, nên hắn chỉ mấp máy môi nói cho hai người kia biết mà thôi.
Hàn Lập vẫn ngồi bất động ở một bên, với thần sắc bình thường coi như không thấy gì cả.
Hai bàn tay hắn đan vào nhau ở phía dưới, không biết khi nào chuyện xảy ra. Lúc này hắn đang lo lắng trong lòng nhưng ngoài mặt thì vẫn như thường.
Hàn Lập cũng biết, lúc này tam yêu nói chuyện với nhau không chừng sẽ gây bất lợi cho mình. Nhưng trước mặt ba vị yêu tộc cao cấp này, thành thật mà nói hắn không là gì cả, mà chỉ có thể buồn bực trong lòng hầm nghĩ ra đối sách mà thôi.
"Tốt, nếu Phong huynh đã nói ra như vậy. Ta sẽ ra sức giúp Phong huynh giúp một tay" Độc Giao trầm ngâm trong chốc lát, rồi cùng Quy yêu thương lượng một chút, cuối cùng cũng đáp ứng.
Phong Hi nghe như vậy liền mừng rỡ.
"Có hai vị hiền đệ gồm công pháp thổ thuộc tính cùng thủy thuộc tính, trong khi bố trí trận pháp luyện chế, có thể tạm thời dung hợp tạo ra linh lực lôi thuộc tính. Hơn nữa công pháp phong thuộc tính của ta sẽ cùng nhau phối hợp, như vậy sẽ tạo ra được phong lôi lực. Nhưng cuối cùng để duy trì sự thăng bằng còn cần phải nhờ đến Lệ đạo hữu công pháp mộc thuộc tính để cân bằng các sự khác biệt nhỏ giữa hai thứ. Như vậy có thể nói khả năng thành công luyện chế ra Phong Lôi Sí rất cao!"
Phong Hi có vài phần tự tin khẻ cười nói, nhưng hắn liền chuyển ánh mắt nhìn sang nơi Hàn Lập đang ngồi không nói gì. Lúc này dường như hắn nhớ ra việc gì, đột nhiên trong mắt vẻ quỷ dị chợt lóe lên, nhìn Hàn Lập cười tủm tỉm nói:
"Lệ đạo hữu, Phong mỗ còn một việc quên nói cho ngươi biết. Với việc ngươi uống Bích Diễm Tửu mặc dù có thể trợ giúp ngươi gia tăng tu vi, đột phá bình cảnh, nhưng rượu này do ta là một yêu tộc làm ra, cho nên nhân loại các ngươi khi uống vào trong cơ thể sẽ tạo thành một tia hỗn độn tà khí. Mặc dù bây giờ nó không gây hại gì cả, nhưng sau này không lâu, tà khí sẽ tản ra, làm cho chân nguyên của ngươi hoàn toàn bị hỗn tạp, cuối cùng linh lực tự bạo mà chết".
Nói xong những lời này, vị cửu cấp Liệt Phong Thú lập tức im lặng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Lập, không nói thêm lời nào nữa. Còn Hàn Lập thì khẽ cau mày một chút, thở dài ra một hơi nhưng rồi cũng không lộ ra cái gì kinh hoảng hay là phẫn nộ.
"Phong huynh, như thế nào mới có thể giúp tại hạ tiêu trừ tà khí, cứ việc nói thẳng. Có phải pháp bảo luyện chế thành công thì Lệ mỗ mới có con đường sống" Hàn Lập chậm rãi hỏi một cách bình tĩnh.
Việc này làm cho Phong Hi đang ngồi đối diện, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn. Còn Độc Giao cùng Quy yêu bên kia cũng lộ ra vẻ có chút cảm thấy hứng thú.
"Hắc hắc! Lệ đạo hữu đúng là một người thông minh. Ngươi đã hiểu, tại hạ cũng không muốn nhiều lời. Chỉ khi nào Phong Lôi Sí pháp bảo luyện chế thành công, thì tại hạ thì sẽ giúp đạo hữu giải trừ hậu hoạn. Nếu thất bại thì đạo hữu sẽ là nơi mà bọn ta phát tiết tức giận. Ngươi cũng đừng nghĩ chính mình là có thể hóa giải được nó, dù cho có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nguyện ý ra tay trợ giúp ngươi thì cũng không cách nào trừ bỏ tận gốc được hỗn độn tà khí do Bích Diễm Tửu tạo ra" Phong Hi miệng khẽ nhếch, phát ra những lời nói vô cùng băng lãnh không một chút biểu tình.
"Ta biết nên làm như thế nào!" Hàn Lập khẽ gật đầu, nét mặt lộ ra một tia cười khổ.
Nhưng trong lòng hắn cũng có một câu muốn nói ra nhưng lại không nói. Sợ rằng lúc pháp bảo được luyện chế thành công thì cũng là lúc cái mạng nhỏ của hắn xong luôn.
Lúc này ba vị yêu tu đang ngồi nói chuyện với nhau thì còn lòng Hàn Lập vô cùng buồn bực và lo sợ.
"Nghe nói Vũ hiền đệ Giao Long Nhất tộc, cũng tham gia vào Vạn trượng hải đi công kích tu sĩ nhân loại. Việc này có thật không? Ta nhớ kỹ giao Long Nhất tộc sẽ không nhúng tay vào những việc này mà" Dường như cảm giác được pháp bảo chắc chắn luyện thành, Liệt Phong Thú tâm tình vui vẻ thuận miệng hỏi Độc Giao.
"Đúng! Không sai. Lần này trong tộc chúng ta có vài tên yêu tộc cấp cao ra tay. Nếu không, đám phế vật của Vạn trượng hải cũng không có khả năng công phá được thành trì của đối phương. Chính nhờ vậy mà có thể phá được thành trì của đối phương và giết đi hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ" Độc Giao không có ý tứ giấu diếm, trước mặt Hàn Lập lên mặt nói ra những lời này.
Hàn Lập cho dù sắc mặt không lộ ra, nhưng thần sắc cũng hơi đổi một chút.