Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 480: Bí thư Tỉnh ủy đến làm chỗ dựa
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Ha ha, cảnh sát đến rồi.
Nguyên Á Văn cười lạnh nói.
Người đến chỉ là một thanh tra cảnh sát cấp hai, Phương Á Văn còn chưa thèm chú ý đến. Đợi đi khi người mà Lã Tuấn Khải kêu đến, viên cảnh sát cấp hai nhỏ bé này chỉ có thểđứng qua một bên.
Vương Quân thấy Cục trưởng Bàng đứng đó không có động tĩnh gì, liền không hài lòng nói:
- Cục trưởng Bàng, anh còn do dự gì nữa. Chính là tiểu tửđó đấy, anh yên tâm đi, không ai rảnh rỗi đi lo chuyện baođồng đâu.
Cục trưởng Bàng thấy người mà Vương Quân nói không phải Hàn Đông, liền thở phào, trong lòng thầm nghĩ Vương Quân này cũng không phải tên ngốc mà. Chỉ cần người thanh niênđó không nhúng tay vào, thì dễ xử lý rồi, chắc chắn cũng không thể có nhiều kẻ lì lợm như thế được. Lập tức, y liền ra hiệu cho viên cảnh sát mà y dẫn đến, để bọn họ bước lên bắt người.
Nhìn thấy viên cảnh sát bước lên, Nguyên Á Văn tức giận nói:
- Làm gì thế, cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người sao? Các anh là người biết luật mà lại đi phạm luật sao?
- Kêu la cái gì chứ, thật thà một chút đi!
Hai viên cảnh sát bước lên, một trái một phải bắt giữNguyên Á Văn, nhanh chóng khống chế hai tay y.
Nguyên Á Văn thấy bọn họ vừa nhìn qua cũng biết là nghiêng về phía Vương Quân, nên cũng không phản kháng mạnh mẽ lắm nữa. Dù sao còng tay lúc còng vào thì dễ dàng, nhưng khi tháo ra thì không thể tùy tiện được.
Trên mặt Vương Quân lộ ra nụ cười đắc ý, nói với đám bạn bè hư hỏng của y:
- Đi thôi, chúng ta đợi lát nữa đến Cục công an xem kịch hay.
Nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra, Vương Quân liền sững người.
Bên ngoài có ba viên cảnh sát đang tiến vào, mà viên cảnh sát trung niên đi đầu, quân hàm của y lại là cảnh sát giám sát cấp hai. Đó chắc chắn là lãnh đạo trong sở tỉnh rồi.
Tuy Vương Quân ỷ thế cậu y là Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, bình thường cũng luôn có hành vi con ông cháu cha, thường xuyên ức hiếp bắt nạt người khác, nhưng y cũng biết sự việc làm lớn quá cũng không tốt. Viên cảnh sát trước mặt này ít nhất cũng là Phó giám đốc Sở công an tỉnh, thậm chí còn có thể là Giám đốc, ông ta đến đây làm gì? Không thể vì tên tiểu tử đó mà đến đây được chứ?
Trong lòng Vương Quân buồn bực nghĩ, nhanh chóng lách người đứng sang bên cạnh cửa, nhường đường cho viên cảnh sát kia.
Cục trưởng Bàng dẫn theo người đang định đi ra bên ngoài, quay người liền nhìn thấy vị cảnh sát trung niên đang bước vào, lập tức sững người, cúi người chào:
- Chào Phó giám đốc Sở Mã!
Những cảnh sát khác cũng mang vẻ mặt kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, lần lượt giơ tay chào.
Vị cảnh sát vừa đến, chính là Phó giám đốc sở Công an thường vụ tỉnh Mã Chi Long. Ông ta nhận được điện thoại của Lã Tuấn Khải, nói con trai của Bí thư Nguyên – Nguyên Á Văn gặp chuyện ở đây, bảo ông ta đến giúp xửlý một chút, nói có lẽ có liên quan đến người trong hệthống cảnh sát. Mã Chi Long sau khi nghe xong liền giật mình, người thân của Bí thư Tỉnh ủy nếu bị người của hệthống cảnh sát gây ra chuyện gì, thì thật sự là một chuyện lớn. Cho nên ông ta lập tức dẫn theo hai trợ lý, nhanh chóng đến đây.
Nhìn thấy cảnh sát đứng trong phòng, sắc mặt Mã Chi Phong lập tức trầm xuống. Khi nhận điện thoại của Lã Tuấn Khải, ông ta lập tức liền hiểu những cảnh sát này là tới đối phó với con trai Nguyên Hằng Kiện – Nguyên Á Văn. Những người này gây ra phiền phức lớn như vậy, sắc mặt ông ta làm sao tốt cho được?
- Hừ!
Mã Chi Long hừ lạnh một tiếng, lập tức hỏi:
- Vị nào là Nguyên Á Văn?
Thật ra khi nhìn thấy người thanh niên bị hai viên cảnh sát giữ tay, trong lòng ông ta đã có một cảm giác xấu. Hỏi như vậy, cũng chỉ hy vọng sự suy đoán của mình là sai.
Nguyên Á Văn khẽ mỉm cười, giơ hai tay đang bị còng lên, nói:
- Tôi chính là Nguyên Á Văn, không biết vị lãnh đạo này có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Mã Chi Long càng xấu hơn, ông ta cố nặn ra nụ cười, nói:
- Chào anh, tôi là Mã Chi Long, tôi là bạn của Chủ nhiệm Lã. Anh không sao chứ? Các anh còn làm gì vậy, còn không mở còng tay cho anh ta?
Sở dĩ ông ta nêu mối quan hệ với Lã Tuấn Khải ra trước, là vì sợ Nguyên Á Văn sẽ làm lớn chuyện này. Có Lã Tuấn Khải, chắc chắn Nguyên Á Văn cho dù không hài lòng, chắc cũng sẽ không trút giận lên người ông ta, như vậy sẽ không sao nữa. Hơn nữa sự việc lần này, thậm chí còn có thểchuyển biến thành một cơ hội cho ông ta, nói không chừng còn có thể động tay động chân một chút trong vấnđề nhân sự nữa.
Nguyên Á Văn cười hì hì, nói:
- Hóa ra là Phó giám đốc Mã, còng tay của tôi trước tiên không vội mở ra, việc này không thể chỉ giải quyết như vậyđược chứ?
Lúc nói, ánh mắt của y quét qua Cục trưởng Bàng.
Mà Cục trưởng Bàng kia, lúc này sắc mặt đã sớm tái nhợt, trong lòng hối hận muốn chết.
- Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?
Cục trưởng Bàng rên thầm trong lòng,
- Lần trước gặp phải quân đội, lần này lại gặp phải Phó giám đốc sở Mã. Mẹ nó chứ tên Vương Quân này là chúa xúi quẩy, mỗi lần gọi mình đến đều là chuyện chẳng hay ho gì.
Thấy thái độ của Mã Chi Long đối với Nguyên Á Văn, tâm tư của y như rơi vài khối băng lạnh lẽo. Tên tiểu tử Nguyên Á Văn này, chắc chắn có bối cảnh xuất thân rất mạnh. Nếu không đường đường là một Phó giám đốc sở Công an thường vụ tỉnh, sao lại khách sáo với y như vậy?
Mã Chi Long quay người hỏi Cục trưởng Bàng:
- Bàng Lương Chân, chuyện này là thế nào?
- Phó giám đốc sở Mã, chuyện này…
Cục trưởng Bàng đổ mồ hôi đầy đầu, cắn răng nói:
- Cục trưởng Mã, bọn này cũng vì có người báo cảnh sát nên mới đến.
- Hừ, đây là thái độ làm việc của cục Công an Thục Đô sao?
Hàn Đông từ lúc nãy tới bây giờ đều đứng quan sát sự việc, bây giờ đứng lên, lạnh lùng nói:
- Nhân viên thành phố Tân Châu chúng tôi đến tham gia Hội nghị thu hút đầu tư, liền bị các anh vô cớ bắt lại như vậy, xem ra ngày mai chúng tôi phải khiếu nại lên Ủy ban nhân dân tỉnh, để Ủy ban nhân dân thành phố Thục Đô can thiệp.
Hàn Đông đã ở trong hệ thống thể chế nhiều năm như vậy, bây giờ đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, khí thế đó một khi thể hiện ra, liền khiến người ta nhận thấy điểm khác biệt.
Bàng Lương Chân vốn dĩ đã rất khiếp sợ Hàn Đông, lúc này thấy Hàn Đông đứng lên, lời nói ra lại càng dọa người, nhất thời sắc mặt tái nhợt đi, hận không thể đâm đầu chết mà thôi.
Mã Chi Long quay đầu nhìn Hàn Đông, trong lòng thầm kinh ngạc. Thấy trên người người thanh niên này toát ra một khí chất kinh người, hơn nữa hắn vừa mở miệng đã nóiđến việc đi khiếu nại lên Ủy ban nhân dân tỉnh, phải để Ủy ban nhân dân thành phố Thục Đô can thiệp. Hắn rốt cuộc có thân phận như thế nào?
- Xin chào, xin hỏi anh là…?
Mã Chi Long cẩn thận hỏi.
Nguyên Á Văn cười ha hả, nói:
- Phó giám đốc sở Mã, đây là lãnh đạo của chúng tôi, Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Châu, Phó chủ tịch thành phố Hàn.
- A…
Mã Chi Long giật mình sửng sốt, lập tức bước lên, đưa tay, khách khí nói:
- Thì ra là Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi cũng thường xuyên nghe Hải Quần nhắc đến anh.
Nghe ông ta nhắc đến Tôn Hải Quần, Hàn Đông cũng không thể không nể tình, liền đưa tay nắm lấy tay ông ta, nói:
- Phó giám đốc sở Mã, đồng chí Nguyên Á Văn là cán bộ Cục xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu, chúng tôi đến Thục Đô để tham gia Hội nghị thu hút đầu tư. Buổi tối ra ngoài thả lỏng một chút, ai ngờ lại gặp phải việc như thếnày. Tôi hy vọng Phó giám đốc sở Mã có thể chủ trì côngđạo, xử lý thích đáng việc này.
Mã Chi Long cười khổ, cho dù không có mối quan hệ của Hàn Đông, việc này ông ta cũng phải nghiêm khắc xử lý rồi. Nếu không Nguyên Á Văn không bỏ qua, thì sự việc lại càng phiền toái hơn.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, việc này nhất định sẽđược xử lý thật tốt.
Mã Chi Long gật đầu nói, sau đó lập tức ra lệnh cho Bàng Lương Chân:
- Anh còn đứng đó làm gì, mau đưa chìa khóa cho tôi.
- Ồ, vâng!
Bàng Lương Chân ngây người, lập tức lấy chìa khóa từ viên cảnh sát đứng bên cạnh, đưa cho Mã Chi Long.
Mã Chi Long nhận chìa khóa, tiến lên nói với Nguyên Á Văn:
- Tiểu Nguyên à, trước tiên tôi mở còng tay cho anh, sauđó rồi sẽ xử lý những việc khác.
Ông ta là Phó giám đốc sở Công an thường vụ tỉnh, thái độ này cũng đã đủ khiêm nhường rồi.
Nguyên Á Văn nghiêng người, cười nói:
- Phó giám đốc sở Mã, sao lại có thể để ông đích thân mở còng cho tôi được? Ai đó, còng là do anh khóa, bây giờ làm phiền anh mở ra giúp tôi.
Y nói như vậy, thứ nhất là giữ lại thể diện cho Mã Chi Long, thứ hai cũng là muốn dọa Bàng Lương Chân một chút.
Mã Chi Long thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng đứa con ông cháu cha này cũng thật biết cư xử mà.
- Vâng, vâng!
Bàng Lương Chân cúi đầu khom người trên mặt đất, nhận chìa khóa từ tay Mã Chi Long, mở còng tay cho Nguyên Á Văn.
Nguyên Á Văn đương nhiên sẽ không phối hợp tốt, y cố ý nghiêng người, duỗi tay, vểnh chân, bộ dạng muốn kiêu ngạo bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Bàng Lương Chân cố hết sức đưa hai tay mở khóa còng cho y, lại lo lắng sẽ làmđau Nguyên Á Văn, cho nên rất vất vả, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng mở được còng tay ra.
- Ái chà…
Nguyên Á Văn nhổ một ngụm nước bọt:
- Đau quá!
Bàng Lương Chân đứng qua một bên, mặt xanh mét. Ngụm nước bọt vừa rồi của Nguyên Á Văn vừa hay nhổđúng vào ống quần của y, khiến trong lòng y vô cùng tức giận, nhưng lại không thể nói gì hết.
Nguyên Á Văn lúc này chỉ vào Vương Quân, nói:
- Phó giám đốc sở Mã, chính là tiên kia đánh tôi, bây giờđầu của tôi vẫn còn đau đây này. Ái chà, không được rồi,đau đầu quá!
Lưu Bị Tuyên lúc này bước lên trước đỡ lấy Nguyên Á Văn, nói:
- Á Văn, anh không sao chứ, hay là đưa anh đi bệnh viện?
Y thấy Nguyên Á Văn muốn chấn chỉnh tên tiểu tử kia,đương nhiên rất biết phối hợp mà bước lên diễn trò.
Vương Trung Lộ cũng bước lên nói:
- Á Văn, hay là chúng ta nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra một chút. Đau đầu không phải chuyện nhỏ đâu, tên kia ra tay cũng rất mạnh tay mà!
- Mẹ nó, tôi đánh anh lúc nào?
Vương Quân sắc mặt đã tái đi rồi, tức giận nói:
- Mẹ nó, anh đừng có vu oan, bố không sợ đâu!
Nguyên Á Văn không quan tâm đến y, nói với Mã Chi Long,
- Phó giám đốc sở Mã, người này đánh người xong rồi còn lớn tiếng như vậy, cũng không biết ai là chỗ dựa của y!
Mã Chi Long vung tay lên nói:
- Dẫn bọn chúng về điều tra, còn cả Bàng Lương Chân, chuyện của anh ngày mai sẽ xử lý!
Tuy bây giờ Mã Chi Long cũng chưa nói sẽ xử lý như thếnào, nhưng trong lòng Bàng Lương Chân lại chưa được thảlỏng. Thân phận của Nguyên Á Văn này nhất định rất lớn, nếu không thái độ của Mã Chi Long cũng không cẩn thận như vậy. Ngoài ra còn có Hàn Đông đứng đó nữa, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi như vậy, sau lưng e rằng cũng có một bối cảnh dọa người. Có hắn đứng đó, Mã Chi Long cũng không dễ dàng buông tha cho y.
- Làm gì thế, các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?
Vương Quân phẫn nộ nói:
- Các anh có biết tôi là ai không? Buông ra…
Tuy cậu y là Yến Cao Sơn, nhưng y cũng không ngốc đến mức hét lên tên đó trong trường hợp này. Cho dù bị cảnh sát dẫn đi, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người đưa y ra ngoài. Nhưng nếu bây giờ y nói tên Cao Yến Sơn ra, đến lúc đó nói không chừng Cao Yến Sơn biết chuyện rồi, có thể y sẽ còn chịu khổ hơn một chút ở đồn cảnh sát nữa.
Còn những bạn bè hư hỏng mà Vương Quân dẫn đến, lúc này đương nhiên cũng không có gan nói gì cả, thật thà màđứng ở đó, chỉ hy vọng những cảnh sát kia chỉ dẫn Vương Quân đi mà thôi.
Tuy nhiên, Nguyên Á Văn cũng không buông tha cho họ, y chỉ những người kia rồi nói:
- Phó giám đốc sở Mã, những người này hùng hùng dũng dũng đến đây, muốn bao vây cán bộ chính phủ, ông xem!
- Đều dẫn về đồn hết!
Mã Chi Long phất tay nói, những cảnh sát kia đương nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của ông ta, cầm còng tay tiến lên trước.
Rất nhanh Vương Quân cùng nhóm người đi cùng y đều bịbắt dẫn đi. Mã Chi Long cầm lấy ly rượu, rót đầy ly, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, Á Văn, việc này tôi sẽ nghiêm khắc xử lý. Hôm nay không làm phiền các anh nữa, tôi kính trước một ly.
Nói xong, ông ta uống cạn rượu trong ly, nói:
- Các anh từ từ chơi, đợi hôm khác chúng ta cùng uống rượu. Có việc gì, các anh cứ liên lạc với tôi.
Nói xong liền móc từ trong túi ra hai tấm danh thiếp, tựtay viết lên đó số điện thoại di động của ông ta, lần lượtđưa cho Hàn Đông và Nguyên Á Văn mỗi người một tấm.
Ông ta cũng rất biết cư xử, vừa lúc nhân cơ hội này tạo một chút quan hệ với Hàn Đông và Nguyên Á Văn. Hai người này một người là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ nhất tỉnh, thậm chí nhất nước. Một người là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, đều là những người đáng để kết giao. Nếu bình thường, ông ta cũng không có cơ hội để kết giao quan hệ với hai người này, sự việc lần này cũng xem như một cơ hội để biến bị động thành chủ động, ông tađương nhiên phải biết nắm bắt lấy.
Hàn Đông và Nguyên Á Văn đều để lại số điện thoại di động của mình cho Mã Chi Long, sau đó Mã Chi Long liền cáo từ.
- Cậu không phải bị đánh vào đầu sao, sao còn không đi bệnh viện?
Hàn Đông cười nói với Nguyên Á Văn.
Lưu Bị Tuyên cũng nói:
- Á Văn, có cần đến bệnh viện làm một giấy chứng minh,để dọa y một vố?
Nguyên Á Văn lắc lắc đầu:
- Thôi đi, dạy dỗ bọn họ một chút như vậy là được rồi, ngay cả loài chó má cũng không đáng, lại dám kiêu ngạo như vậy!
Hàn Đông nói:
- Tiểu tử kia không phải chó má, y là Vương Quân, có quan hệ thân thích với Chủ tịch tỉnh Yến.
Hắn biết hoàn cảnh của Vương Quân, nên đương nhiên cũng phải nhắc nhở Nguyên Á Văn một chút. Còn về phần Nguyên Á Văn muốn làm như thế nào nữa, thì hắn không quan tâm.
Nghe Hàn Đông nói xong, đám người Lưu Bị Tuyên liền không có hứng thú gì nữa. Bí thư Tỉnh ủy đương nhiên không sợ Chủ tịch tỉnh, nhưng bọn họ lại không muốn tranhđấu gì với những người trong Tỉnh ủy.
Nguyên Á Văn cười nói:
- Vậy thì đã làm sao, thân thích của ai thì cũng không được tùy tiện ức hiếp người khác.
Hàn Đông nói:
- Đây là chuyện giữa các cậu, tôi không quản được nhiều như vậy.
Lữ Nam Phương cười ha hả, nói:
- Thôi đi, uống rượu, bây giờ nói nhiều như vậy làm gì chứ?
Còn Mã Chi Long cũng nhanh chóng biết được thân phận của Vương Quân, là Bàng Lương Chân gọi điện thoại nói cho ông ta biết. Ông ta là Phó giám đốc Sở công an, hơn nữa ông ta cũng được coi là người của phe Bí thư Tỉnh ủy. Nhưng việc liên quan đến người của Chủ tịch tỉnh, ông ta cũng không thể xử lý qua loa. Cứ làm theo trình tự, nếu không có vấn đề gì thì sẽ thả người. Còn về phần Bàng Lương Chân, sau khi sự việc qua đi đương nhiên sẽ tìm y tính sổ.
Sau đó, Mã Chi Long báo cáo sự việc cho Lã Tuấn Khải. Lã Tuấn Khải biết sự việc có liên quan đến cháu trai của Yến Cao Sơn, liền cảm thấy sự việc này không thể xử lý như vậy được. Buổi trưa ngày hôm sau, gần hết giờ làm, y ngồi trong xe nói chuyện này với Nguyên Hằng Kiện. Nhưng y lại cố tình nhắc tới việc Nguyên Á Văn ở cùng với Hàn Đông.
Nghe Lã Tuấn Khải báo cáo xong, Nguyên Hằng Kiện không thể hiện gì hết, chỉ thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Một lúc sau, Nguyên Hằng Kiện lại nói:
- Nghe nói ngày hôm qua Chủ tịch tỉnh Trọng Hỷ đã phê bình Hàn Đông?
Lã Tuấn Khải gật đầu nói:
- Đúng vậy, hình như là vì Hàn Đông đã mời sinh viên học viện Âm nhạc tuyên truyền trong buổi Hội nghị thu hút đầu tư gì đó. Chủ tịch tỉnh Lý không chấp nhận hình thức này, nói ảnh hưởng đến hình tượng của chính phủ.
Thân là thư ký, đối với những việc quan trọng mang tính mẫn cảm, y đương nhiên lúc nào cũng phải quan tâm. Lý Trọng Hỷ phê bình Hàn Đông trước mặt nhiều người, y cũng biết được, chỉ là không biết vì sao đột nhiên Nguyên Hằng Kiện lại nhắc đến việc này.
Nguyên Hằng Kiện nghe xong, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cũng không nói gì thêm.
Xe tiến vào tiểu khu Tỉnh ủy, dừng lại trước tòa nhà số 1. Sau khi Nguyên Hằng Kiện xuống xe, còn quay đầu nói:
- Tiểu Lã, cậu chuẩn bị một chút, hai giờ chiều tôi đến Trung tâm hội nghị thu hút đầu tư xem một chút.
Lã Tuấn Khải sửng sốt, rồi gật đầu nói:
- Vâng, Bí thư.
Từ trong tiểu khu Tỉnh ủy đi ra, đầu tiên Lã Tuấn Khải gọiđiện thoại cho Hàn Đông, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi là Lã Tuấn Khải. Có việc muốn thông báo cho anh một chút, hai giờ chiều này Bí thư Nguyên sẽ đến thị sát Trung tâm Hội nghị, ông ấy rất quan tâm đến công tác tuyên truyền của các anh.
Hàn Đông rất nghi hoặc đối với việc này. Ngày hôm qua Lý Trọng Hỷ đã phê bình hắn trước mặt nhiều người, bây giờthư ký của Nguyên Hằng Kiện lại nói Nguyên Hằng Kiện rất quan tâm đến công tác tuyên truyền của thành phố Tân Châu. Lẽ nào giữa hai việc này có liên quan gì đến nhau sao?
- Cảm ơn thư ký Lã, phiền thư ký Lã chỉ điểm một chút, chúng tôi nên chuẩn bị từ phương diện nào đây?
Hàn Đông cười hỏi.
Lã Tuấn Khải nói:
- Cũng không cần cố ý chuẩn bị đâu, nghe nói các anh có mời sinh viên Học viện Âm nhạc giúp đỡ trong công việc tuyên truyền.
Là thư ký, đương nhiên lúc nào Lã Tuấn Khải cũng đang suyđoán ý đồ của Nguyên Hằng Kiện. Rõ ràng sở dĩ Phương Hằng Kiện đột nhiên muốn đến Trung tâm Hội nghị thu hútđầu tư để thị sát, chính là nhằm vào thành phố Tân Châu, nói trắng ra là nhằm vào Hàn Đông. Ngày hôm qua Lý Trọng Hỷ phê bình Hàn Đông trước mặt nhiều người, vậy ngày hôm nay Nguyên Hằng Kiện đến đó, chắc chắn không thể cũng đi phê bình Hàn Đông. Nếu như vậy, mục đích của Nguyên Hằng Kiện đã rất rõ ràng rồi, ông ta đi là để bày tỏ thái độ, là đi để cho Hàn Đông chỗ dựa, đồng thời còn đểcho một vài người nhìn thấy.
Bây giờ tình thế ở Tỉnh ủy càng ngày càng phức tạp, có lẽ Nguyên Hằng Kiện muốn mượn cơ hội này để bày tỏ gì đó.
Nghe Lã Tuấn Khải nói xong, Hàn Đông cũng rất nghi hoặc. Nguyên Hằng Kiện làm vậy là để tỏ rõ là làm chỗ dựa cho hắn, làm như thế chẳng phải đánh thẳng vào mặt Lý Trọng Hỷ sao?
Cúp máy, Hàn Đông lập tức dặn dò Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần, bảo bọn họ nhanh chóng tổ chức sinh viên Học viện Âm nhạc, tiến hành bố trí một lần nữa công tác tuyên truyền.
Hai giờ chiều, Bí thư Tỉnh ủy Phương Hằng Kiện đến Trung tâm Hội nghị. Cùng đi còn có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Xuyên Sinh và các lãnhđạo sở Thương mại.
Ngoài ra, Nhật báo Tây Xuyên, Đài truyền hình Tây Xuyên, tờ báo Thương mại Thục Đô, Đài truyền hình ThụcĐô..v..v…, các phương tiện truyền thông chủ yếu của tỉnh, cũng cử các nhóm phóng viên đến.
Đoàn người Nguyên Hằng Kiện đi vào Trung tâm Hội nghị, vừa nghe Giám đốc sở Thương mại Lỗ Du Nghệ giới thiệu tình hình, vừa bước nhanh về phía trước, rất nhanh liềnđến trước vị trị triển lãm của thành phố Tân Châu.
- Hình thức tuyên truyền của thành phố Tân Châu quả thật không tồi.
Nguyên Hằng Kiện nhìn khu triển lãm của thành phố Tân Châu, vui mừng nói.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chuong 481: Chuyện phiền phức
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Nguyên Hằng Kiện nhìn quang cảnh tuyên truyền của thành phố Tân Châu mà khen tặng
Những người đi cùng Nguyên Hằng Kiện tự nhiên đều lấy Nguyên Hằng Kiện làm trung tâm, cùng ông ta xem tư liệu tuyên truyền thu hút đầu tư của thành phố Tân Châu.
Những người khác lúc này cũng đều túm lại quan sát, trong lòng vô cùng chấn động. Ngày hôm qua ủy viên thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh Lí Trọng Hỉ đến kiểm tra xem xét, kết quả là đã phê bình một cách nghiêm khắc.
Mà hôm nay, bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện đến kiểm tra, lại là khen ngợi công việc của thành phố Tân Châu
Cùng là Tân Châu, thái độ của Nguyên Hằng Kiện với Lí Trọng Hỉ lại hoàn toàn không giống. Đây rốt cuộc là thếnào? Nhưng mà, cho dù Lí Trọng Hỉ phê bình Hàn Đông nghiêm khắc, nhưng Nguyên Hăng Kiện là bí thư tỉnh ủy, là nhân vật số một của tỉnh uỷ, được ông ta tán thưởng, vậy thì sự phê bình của Lí Trọng Hỉ cũng chẳng là gì.
- Vận may của tên tiểu tử này thật tốt.
Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ như vậy. Ban đầu là chuyện xấu, vậy mà Nguyên Hằng Kiện vừa biểu dương, tình hình đó liền thay đổi. Xem ra Nguyên Hằng Kiện quảnhiên vô cùng yêu thích Hàn Đông.
- Hừ, có lẽ Nguyên Hằng Kiện chính là đến để làm chỗ dựa cho Hàn Đông.
- Nói không chừng Nguyên Hằng Kiện vốn dĩ bất mãn với Lí Trọng Hỉ, vừa lúc mượn cơ hội này đấu lại Lí Trọng Hỉ.
Trong lòng mọi người, các loại suy nghĩ không phải là ít. Mọi người đều là người trong thể chế, hơn nữa ở đây lại có không ít phó giám đốc sở, mọi người đối với thế cuộc bên trong tỉnh ủy cũng vô cùng quan tâm, dù sao việc này có thể liên quan tới bát cơm sau này của mọi người.
- Chào bí thư Nguyên, trưởng ban thư ký Vương.
Hàn Đông mỉm cười bước lên phía trước
- Hoan nghênh các vị lãnh đạo đến thăm thành phố Tân Châu.
- Đồng chí Hàn Đông không tồi, công việc tuyên truyền cho thành phố Tân Châu rất đặc sắc.
Nguyên Hằng Kiện cười tán dương :
- Phát triển kinh tế cần phải thúc đẩy toàn bộ cùng phát triển, ở nhiều góc độ, nhiều tầng lớp. Tài nguyên, cảnh vật, chính sách của chúng ta, chỉ cần có lợi đối với việc phát triển kinh tế, có lợi cho việc nâng cao đời sống cho người dân, chỉ cần không phạm pháp, không vi phạm kỉ luật, các loại phương pháp chúng ta đều phải khuyến khích sử dụng.
Khi Nguyên Hăng Kiên nói, các phương tiện truyền thôngđều đem micro máy quay quay về phía này. Bí thư tỉnh ủy là một người lãnh đạo trong tỉnh, tin tức trong tỉnh tất nhiên phải lấy các hoạt động của bí thư tỉnh ủy làm trọng điểm, tin tức Tứ Xuyên buổi tối trên cơ bản đều lấy công việc của bí thư tỉnh ủy làm tiêu đề.
Nguyên Hằng Viễn thông qua công việc tuyên truyền thành phố Tân Châu để đề xuất thu hút đầu tư, nhất định phải cân nhắc các hoạt động, thực hiện trên nhiều phương diện, xúc tiến phát triển kinh tế các vùng. Ông ta còn đặc biệt nhấn mạnh khai thông tư tưởng, không chỉ dựa vào một khuôn mẫu hay một phương thức nào, yêu cầu mọi người nên bỏ qua những lề thói cũ, mạnh dạn áp dụng những hình thức mới tang cường công tác tuyên truyền.
Sau khi phát biểu xong, Nguyên Hằng Kiện cùng HànĐông, Vương Dược Minh cùng Tần Bạch Thần thân thiết bắt tay xong, liền mang người rời khỏi trung tâm hội nghị.
Có thể cùng với Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện bắt tay, Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần vô cùng kích động.
- Vẫn là cùng chủ tịch Hàn tốt hơn, cơ hội lần này, không phải ai cũng có thể gặp được. Vương Dược Minh trong lòng kích động nghĩ. Anh ta đương nhiên biết, Nguyên Hằng Kiệnđích thân đến đây bày tỏ thái độ, e rằng không phải do công việc tuyên truyền cho thành phố Tân Châu xuất sắc, nguyên nhân chính, có lẽ Nguyên Hằng Kiện đến là vì Hàn Đông. Nếu không phải vì Hàn Đông, cho dù công việc của thành phố Tân Châu có xuất sắc hơn nữa, ông ta cũng không đếnđây. Qua sự biểu dương của Nguyên Hằng Kiện, những lời phê bình tối qua của Lí Trọng Hỉ cũng chẳng đáng gì.
Tần Bạch Thần trong lòng vô cùng kích động:
- Ha ha, cán bộ cấp cục trưởng, có thể cùng bí thư Nguyên bắt tay, lại được bí thư khen ngợi biểu dương, sợ là từtrước tới nay chưa từng có. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm cùng Chủ tịch Hàn, tương lai có thể làm phó giám đốc sở, khẳng định là không có vấn đề.
Nhìn Nguyên Hằng Kiện mang theo một đám người rời khỏi trung tâm hội nghị, những người khác mới phục hồi lại tinh thần, nhìn những người thành phố Tân Châu một cách ngưỡng mộ, hi vọng có thể có được sự khen ngợi của bí thư tỉnh ủy, nếu như có thể lọt vào tầm mắt của bí thư tỉnh ủy, vậy thì quá tôt rồi.
- Chúng ta nhất định phải nhớ kỹ chỉ thị của bí thư Nguyên, cân nhắc phát triển toàn diện, thúc đẩy thu hút đầu tư.
Hàn Đông nói ngắn gọn với người làm việc của thành phố Tân Châu, liền dặn dò mọi người tiếp tục làm công việc của chính mình.
Bởi vì vừa rồi bí thư tỉnh ủy đặc biệt khen ngợi công việc của thành phố Tân Châu, vì thế một số nhà đầu tư liền đầu tư lớn vào Tân Châu.
Trong thời gian ngắn , khu triển lãm của thành phố Tân Châu kín người hết chỗ, tiếng ngươì huyên náo, mọi ngườiđều trở lên vô cùng bận rộn.
Nhìn thấy mọi thứ như vậy, trên mặt Hàn Đông lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Tuy nhiên, trong lòng Hàn Đông vẫn có chút nghi hoặc, Nguyên Hằng Kiện đến lần này rõ ràng chính là nhằm vào Lí Trọng Hỉ, đồng thời cũng giúp đỡ mình, xem ra, nói không chừng, bất tri bất giác hắn đã bị cuốn vào cuộc đấu trong tỉnh ủy, điều này thật khiến cho người ta không biết phải làm sao.
- Ha ha, Chủ tịch Hàn, công việc ở Tân Châu quả nhiên vô cùng đặc sắc, tôi thấy nên đến thành phố Tân Châu học hỏi kinh nghiệm, mong chủ tịch Hàn chỉ bảo.
La Lập Thanh, tươi cười đi đến bên Hàn Đông
Hàn Đông cười cười nói:
- Chủ tịch La khách khí quá, công việc của thành phố Tân Châu cũng có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, về sau chúng ta nên giao lưu nhiều hơn.
La Lập Thanh nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi nói thật đó, đợi sau này, tôi chuẩn bịlãnh đạo cục xúc tiến đầu tư sẽ thường đến Tân Châu học hỏi kinh nghiệm.
- Hoan nghênh chủ tịch La cùng mọi người đến giao lưu.
Hàn Đông cười nói, việc giao lưu của thành phố anh em rất bình thường, hơn nữa La Lập Thanh cũng có ý muốn dựa vào mình, vì thế ông ta đến đây giao lưu, Hàn Đông đương nhiên phải tỏ vẻ hoan nghênh.
Trên thực tế, loại giao lưu này, việc công việc không nhiều,đến lúc đó để cục đâù tư tổng kết mấy điểm, sau đó tìm một người nào đó ưu tú nói một chút về tình hình công việc là được. Chủ yếu là những người trong ngành cùng nhau giao lưu, tiếp xúc, phát triển tình cảm mới chính là mụcđích chính.
Tối đó, tin tức Nguyên Hằng Kiện thị sát hiện trường hội nghị thu hút đầu tư, vô cùng tán thưởng đối với công việc của thành phố Tân Châu, đưa phát biểu quan trọng đối với công tác thu hút đầu tư toàn tỉnh, liền xuất hiện ở tiết mục tin tức đầu đề của đài truyền hình Tây Xuyên
Trên tin thời sự, Nguyên Hằng Kiện cùng Hàn Đông thân mật bắt tay cùng giao lưu khoảng mười mấy giây, khuôn mặt chính diện của Hàn Đông cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong tin tức thời sự như vậy.
- Đáng ghét.
Lí Trọng Hỉ mặt biến sắc, hai con mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, ông ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tươi cười của Hàn Đông và khuôn mặt tươi cười thân thiết của Nguyên Hằng Kiện trên ti vi, ông ta hận không thể đập vỡ cái ti vi đó.
Hôm qua, Lí Trọng Hỉ mới phê bình công việc của thành phố Tân Châu, còn muốn Hàn Đông phải suy xét lại những chuyện trước đó. Vậy mà hôm nay, Nguyên Hằng Viễn lại khen ngợi Tân Châu, khen ngợi Hàn Đông, việc này không thể không khiến Lí Trọng Hỉ có liên tưởng không tốt, Với tư cách là thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, Lí Trọng Hỉtrong mắt người dân bình thường, thậm chí là cán bộ trung tâm ở Tứ Xuyên, có rất nhiều quyền lực, giống như một tòa núi lớn, nhưng trong toàn bộ tỉnh ủy, trong hơn mười ủy viên thường vụ, lời nói ông ta lại không có chút trọng lượng nào, hơn nữa ông ta cũng không nghĩ tới sẽ nảy sinh xungđột với Nguyên Hằng Viễn.
Bây giờ những hành động của Nguyên Hằng Kiện khiến cho Lí Trọng Hỉ có chút lo lắng, lo rằng những hành động của mình trong thời gian này sẽ làm cho Nguyên Hằng Kiện nảy sinh nghi ngờ. Nếu Nguyên Hằng Kiện vì thế mà muốnđối phó với mình, vậy thì ngày tháng sau này của ông ta sẽ không dễ sống.
- Xem ra Nguyên Hằng Kiện quả nhiên là toàn lực ủng hộ Hàn Đông.
Bản thân là ủy viên thường vụ, Lí Trọng Hỉ đương nhiên biết thân phận thật sự của Hàn Đông, nhưng mà theo ông ta, mặc dù Nguyên Hằng Kiện thể hiện là khen ngợi HànĐông, nhưng mình lại đang cùng phó bí thư Bảo Xuân Long liên kết lại, nếu muốn nhắm vào Hàn Đông, chỉ cần không làm quá đáng, Nguyên Hằng Kiện sẽ không đứng ra vội vang như vậy. Ai mà biết được vừa hôm trước ông ta có chút thái độ, Nguyên Hằng Kiện liền đứng ra nâng đỡ cho Hàn Đông, phản ứng của Nguyên Hằng Kiện khiến cho Lí Trọng Hỉ vô cùng phiền muộn.
Lúc này Bảo Xuân Long cũng đang xem thời sự, ông ta cũng vô cùng chú ý đối với tin tức này nhưng không phẫn nộ như Lí Trọng Hỉ. Ông ta thầm cười lạnh, chầm chậm thưởng thức chén trà trong tay.
- Hứ, Nguyên Hằng Kiện ra sức ủng hộ Hàn Đông, chẳng phải chính là vì tiền đồ của ông ta sao.
Bảo Xuân Long đứng dậy.
- Tuy nhiên, bây giờ ông ta đắc thế, tạm thời vẫn là nên khiêm tốn một chút tốt hơn.
Sáng ngày 29, Hàn Đông mang một nhóm người nhân viên công tác trở lại thành phố Tân Châu.
Lần này tham gia hội nghị thu hút đầu tư toàn tỉnh, thành phố Tân Châu có thu hoạch không ít, trước mắt đã có ba nhà doanh nghiệp muốn đến Tân Châu đầu tư, tổng đầu tưđã vượt qua hơn 5 trăm triệu, ngoài ra còn có 5 nhà doanh nghiệp bước đầu có ý muốn đầu tư. Cục xúc tiến đầu tưđang cố gắng theo sát. Ngoài ra các huyện khác trên cơ bản cũng có những thu hoạch, hoặc nhiều hoặc ít đều có doanh nghiệp muốn đầu tư. Đương nhiên, thành tích cụ thể của việc thu hút đầu tư lần này phải qua một thời gian mới có thể chính thức xác định được. Nhưng cho dù như vậy lần thu hút đầu tư này, thu hoạch của thành phố Tân Châu nhất định sẽ đạt được mức cao nhất trong lịch sử, cũng chính là thành tích sau khi Hàn Đông nhậm chức.
Nhưng có điều thành phố Tân Châu, từ trên xuống dưới đối với thành tích đầu tư lần này đều không quan tâm lắm, cái mà mọi người quan tâm là những chuyện xảy ra trong hội nghị thu hút đầu tư.
Những người trong quan trường đều vô cùng quan tâm tin tức thời sự, chính là tin tức Nguyên Hằng Kiện khen ngợi thành phố Tân Châu, trên cơ bản những quan chức có chút cấp bậc đều có thể thấy được. Mà lần trước Lí Trọng Hỉtrước mặt mọi người phê bình Hàn Đông một cách nghiêm khắc, các lãnh đạo của thành phố Tân Châu đều biết, dù sao những người tham gia hội nghị thu hút dầu tư lần này vừa nhiều vừa phức tạp, tin tức có thể thông qua nhiều phương tiện truyền ra ngoài, mọi người đều biết chi tiết sựviệc. Vốn dĩ những người này vẫn còn rất vui, ai ngờ rằng Nguyên Hằng Kiện liền xuất hiện chống đỡ cho Hàn Đông.
Xem tin tức tối qua, Hề Hiểu Kiến lúc đó vô cùng phiền muộn, chủ yếu là vì Nguyên Hằng Kiện hết lòng ủng hộ HànĐông vượt qua sức tưởng tượng của ông ta lại thêm HànĐông còn có những người ủng hộ khác nữa. Vì thế Hề Hiểu Kiến cảm thấy ông ta muốn thu phục Hàn Đông trên cơ bản là không có khả năng. Mà Hạ Kim Cường lại có sự giúp đỡ của Hàn Đông, quyền trong tay ông ta không thể khôi phục lại như trước nữa, vậy thì chức vụ bí thư thành ủy này tiếp tục làm cũng có ý nghĩa gì nữa.
Lúc Hề Hiểu Kiến cảm thấy buồn bực, tâm trạng Hạ Kim Cường cũng không tốt gì, hậu thuẫn Hàn Đông mạnh như vậy, Hạ Kim Cường không thể hoàn toàn khống chế hắn ta. Mà Hạ Kim Cường cũng có thể nhìn ra được, Hàn Đông không phải là người nghe lời như vậy, một nhân vật cường thế như vậy khiến Hạ Kim Cường có chút phiền toái.
- Tên tiểu tử này sao lại may mắn như vậy chứ.
Phó bí thư Ngụy Dụ Vĩ cực kì phẫn nộ, ban đầu giữa ông ta với Hàn Đông cũng chỉ có nguyên nhân là công việc, quan hệ không có gì là tốt đẹp. Nhưng bởi vì chuyện của con trai Ngụy Cẩm Phong làm ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, vì thế mà cảm thấy càng tràn đầy sự phẫn nộ đối với HànĐông, đây liền trở thành ân oán cá nhân rồi. Nhưng mà xem ra muốn đối phó với Hàn Đông không dễ dàng, vì thế trong lòng Ngụy Dụ Vĩ càng tràn đầy thống hận, còn có bất lực.
Buổi chiều, Hàn Đông đến phòng làm việc của Hạ Kim Cường, đem tình hình công việc ở Thục Đô báo cáo lại.
- Chủ tịch Hàn lần này có thu hoạch không nhỏ.
Hạ Kim Cường tán thưởng nói:
- - Hơn nữa tỉnh ủy rất tin tưởng vào công tác của Thành phố Tân Châu. Điều này đối với chúng ta rất có lợi.
Biết mình không có đủ khả năng khống chế Hàn Đông, vì thế Hạ Kim Cường chỉ có thể nói khách sáo với Hàn Đông một chút, ít nhất như vậy có thể duy trì quan hệ hợp tác hai bên. Vì vậy, đối với tình hình công việc lần này ông ta hết sức khen ngợi, đồng thời cũng thể hiện sự ủng hộ với công việc của Hàn Đông.
- Cảm ơn chủ tịch Hạ
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ngày mai chúng tôi sẽ đi Yến Kinh một chuyến, liên quan tới việc kinh doanh của thành phố Tân Châu, nhờ có bạn bè ở Yến Kinh, tôi đã liên lạc được với một số công ty, tôi điđàm phán một chút, nếu như được tôi sẽ nhanh chóng bắt tay vào làm.
Tối qua Hàn Mạn Lương gọi điện cho Hàn Đông, anh ta đã liên lạc được với một người bạn, người đó rất hứng thú vớiđề xuất của Hàn Đông, bảo Hàn Đông mang những tài liệu có liên quan tới, trước tiên sẽ đi Yến Kinh tiến hành đàm phán sơ bộ, nếu như có được ý kiến sơ bộ rồi, bọn họ sẽ đặc biệt tới thành phố Tân Châu thu thập tư liệu, tiến hành đóng gói và mở rộng toàn diện thành phố Tân Châu.
Hàn Đông đối với việc kinh doanh của thành phố vô cùngđể ý, vì thế quyết định nhanh chóng qua đó cùng đối tác giao lưu, nếu như ổn thỏa, các công việc ở đây có thểnhanh chóng được đẩy mạnh.
Hạ Kim Cường nói:
- Được, chủ tịch Hàn cứ yên tâm làm đi, muốn gì, ủy ban nhân dân thành phố sẽ toàn lực ủng hộ.
Ông ta là chủ tịch, là nhân vật số một của ủy ban nhân dân thành phố, Hàn Đông đạt được thành tích, chủ tịch ông ta cũng được thơm lây. Hơn nữa, chỉ cần Hàn Đông chăm chỉ làm việc, tâm tư cho những việc khác sẽ không còn nhiều nữa, đây cũng là điều mà Hạ Kim Cường muốn được.
Sau đó Hàn Đông trở lại phòng làm việc, gọi Vương Dược Minh đến, nói cho anh ta biết tình hình bảo anh ta nhanh chóng chuẩn bị tư liệu, sáng mai cùng mình đáp máy bay đi Yến Kinh
- Chủ tịch Hàn, ngài mang vài nhân viên này thích hợp sao?
Vương Dược Minh cung kính hỏi, Hàn Đông đưa anh ta tới Yến Kinh làm việc khiến anh ta vô cùng vui mừng và kíchđộng, trong lòng âm thầm tự nhủ nhất định sẽ làm tốt công việc mà Hàn Đông giao cho.
Hàn Đông nói:
- Đem Nguyên Á Văn cùng đi, lần này chủ yếu là tiến hànhđàm phán sơ bộ, nếu như có thể đạt được hiệp nghị sơ bộ, vậy thì tiếp theo mới có thể bắt đầu chuẩn bị toàn bộ công việc
- Vậy được ạ, tôi đi chuẩn bị ngay lập tức.
Vương Dược Minh gật đầu, trong lòng nghĩ, Hàn Đông đối với Nguyên Á Văn cũng không tồi, thực ra cứ coi như là đi giao lưu sơ bộ đi chăng nữa thì Nguyên Á Văn cũng không phải là người thích hợp, dù gì Nguyên Á Văn đến Tân Châu chưa được bao lâu, đối với tình hình Tân Châu cũng không hiểu biết nhiều.
Từ phòng làm việc của Hàn Đông đi ra, Vương Dược Minh lại nghĩ tới chuyện ở hội nghị thu hút đầu tư, trong lòng không thể không nghĩ: Hàn Đông sở dĩ đối với Nguyên Á Văn tốt như vậy có lẽ là nể mặt bố anh ta. Chỉ là Nguyên Hằng Kiệnđể con trai ông ta là thủ hạ của Hàn Đông, khó trách ông ta lại giúp đỡ Hàn Đông nhiều như thế.
Sáng hôm sau, Hàn Đông cùng Tả Nhất Sơn, Vương Dược Minh, Nguyên Á Văn xuất phát, đến trưa thì tới thành phố Thục Đô, từ văn phòng làm việc của Thục Đô lấy vé máy bay xong, mọi người trực tiếp đi ra sân bay.
4 giờ chiều, Hàn Đông cùng mọi người tới Yến Kinh, Hàn Mạn Lương đích thân lái xe tới sân bay đón. Ngoài ra những nhân viên trong văn phòng tại thủ đô cũng tới sân bay nghênh đón bọn họ.
- Trưởng ban thư kí Vương, cậu đưa mọi người đến văn phòng trước, tôi đi xem xét một chút, đến lúc đó báo cho mọi người biết công việc tiếp theo.
Hàn Đông dặn dò.
Trở lại Yến Kinh, Hàn Đông vừa muốn trở về biệt thự số 6 ở núi Ngọc Tuyền thăm ông, mặt khác cũng muốc cùng Hàn Mạn Lương giao lưu, vì thế không thể lúc nào cũng mang theo Vương Dược Minh cùng mọi người.
Đối với việc này, Vương Dược Minh đương nhiên không có ý kiến gì, cùng Tả Nhất Sơn, Nguyên Á Văn ngồi lên xe của văn phòng rời đi.
- Tiểu Đông, để tôi đưa cậu đến núi Ngọc Tuyền, buổi tối chúng ta cùng tổ chức hoạt động.
Hàn Mạn Lương cười nói:
- Lão thái gia nhất định sẽ giữ cậu ở lại ăn cơm. Tôi sẽ không ở lại cùng.
Trên thực tế, Hàn lão thái gia không có khả năng giữ cậu ta ở lại ăn cơm, mà cậu ta đối với Hàn lão thai gia tràn đầy sợ hãi, cho dù Hàn lão thái gia giữ cậu ta lại, cậu ta cũng cảm thấy không được thoải mái.
Hàn lão thái gia vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh như trước, nhìn thấy Hàn Đông, trên mặt lộ ra cười nhẹ, hỏi thăm công việc của Hàn Đông, đối với khái niệm chuẩn bịlàm kinh doanh thành phố của Hàn Đông lại không đưa ra bất cứ đánh giá nào, chỉ nhắc nhở Hàn Đông phải chăm chỉlàm việc.
Đến giờ cơm chiều, lão thái gia quả nhiên bảo Hàn Đông ở lại ăn cơm cùng ông ấy, mặc dù những bữa ăn hàng ngày của Hàn lão gia rất đơn giản, nhưng Hàn Đông cảm thấy rất có hương vị, mặc dù là người thân nhưng cơ hội cùng ăn cơm với lão thái gia lại không nhiều. Bây giờ lão thái gia sống ở đây, cuộc sống vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng cũng gặp cấp dưới cũ hoặc gặp lại bạn cũ, đối với thế hệ sau, yêu cầu của ông rất cao cũng không muốn giữ mọi người lại bên cạnh ông.
Hàn lão thái gia ăn không nhiều, rất nhanh liền buông đũa, khuôn mặt hiền từ nhìn Hàn Đông say xưa ăn cơm. Ông ân cần nói :
- Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.
Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Đông vang lên, hắn nhíu nhíu lông mày, sớm biết như vậy, lúc trước nên tắt điện thoại thì hơn.
- Nghe máy đi, không biết chừng có chuyện gì đó.
Lão thái gia hiền từ nói.
Hàn Đông buông đũa, cầm điện thoại liếc nhìn một cái, cư nhiên lại là điện thoại của Vương Dược Minh gọi, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
- Chủ tịch Hàn, tôi là Vương Dược Minh, vừa rồi xảy ra chút chuyện, chúng tôi đang ở đồn công an Quảng Cừ Môn.
Điện thoại truyền tới thanh âm ủ rũ của Vương Dược Minh.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 482: Cho cơ hội
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Đồn công an Quảng Cừ Môn, Hàn Đông ngờ vực hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy.
Vương Dược Minh nói:
- Khi chúng tôi đang đi trên đường, đã xảy ra va chạm với một chiếc xe, hiện giờ chúng tôi đang bị tạm giam ở đồn công an!
Hàn Đông càng thấy nghi hoặc, nói:
- Va chạm xe cũng không đến mức đấy chứ? Sao còn tạm giam mấy người?
Đúng vào lúc này, trong điện thoại truyền đến một giọng lạ:
- Này, anh là cấp trên của Vương Dược Minh à? Đây là đồn công an Quảng Cừ Môn, Vương Dược Minh bọn họ vì đâm xe, đồng thời bị nghi ngờ ẩu đả với người khác, anh lập tứcđưa một trăm nghìn tệ đến để đưa cho đương sự sửa xe.
Hàn Đông nghe xong, không nhịn được giận mà cười, chỉ là huých một chút mà lấy mời nghìn tệ tiền sửa xe sao? Xe của đối phương là xe gì? Còn nữa hắn cũng tin là Vương Dược Minh không đến nỗi đi ẩu đả với người khác!
- Tôi biết rồi, tôi qua liền.
Hàn Đông lạnh lùng nói, hắn muốn xem xem rốt cuộc ai mà lại lớn lối như vậy, khiến đồn công an đổi trắng thayđen.
- Hàn Đông cháu có việc thì nhanh đi đi.
Hàn lão thái gia mỉm cười nói.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Ông nội, vậy khi nào có thời gian cháu lại đến thăm ông.
Hàn lão thái gia mặt tươi cười nói:
- Cháu làm việc cho tốt, không có thời gian không về cũngđược.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Không sao ạ, công việc có bận, cũng có thể sắp xếp thời gian.
Hàn lão thái gia khẽ mìm cười nói:
- Cháu muốn đi đâu, để Đằng Tĩnh đưa cháu đi!
Hàn Đông nghĩ một chút, liền nói:
- Vậy cũng được.
Người vệ sĩ đứng bên cạnh liền biết ý đi ra ngoài, một lúc sau, vệ sĩ trưởng Đằng Tĩnh liền đi vào, anh ta chào, nói:
- Thủ trưởng có chỉ thị gì?
Hàn lão thái gia giơ tay chỉ ra phía Hàn Đông nói:
- Anh hỏi anh ta.
Thấy Đằng Tĩnh đi đến, Hàn Đông liền nói:
- Phiền anh đưa tôi đến đồn công an Quảng Cừ Môn
- Vâng!
Đằng Tĩnh nói ngắn gọn, sau đó quay người đi ra phía ngoài.
Hàn Đông chào tạm biệt lão thái gia rồi ra ngoài, liền thấyĐằng Tĩnh đã lái xe của lão thái gia chờ ở cửa.
Đợi Hàn Đông lên xe rồi, Đằng Tịnh liền nổ máy lái xe ra phía bên ngoài.
Khi xe đi qua cửa chính của Ngọc Tuyền Sơn, vệ binh bên ngoài cửa đều giơ tay lên kính chào, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe Hồng Kỳ có vẻ khiêm tốn, bình thản.
Hàn Đông ngồi trên xe liền gọi cho Hàn Mạn Lương, nói qua sự việc một chút, để anh ta nhanh chóng đến đồn công an Quảng Cừ Môn.
- Không phải chứ, đồn công an Quảng Cừ Môn ăn phải tim gấu gan báo hay sao, ngay cả thuộc hạ của em cũng dámđe dọa à.
Hàn Mạn Lương cường điệu nói
- Tiểu Đông em yên tâm, anh lập tức tới đó ngay, đến lúcđó có thể xử lý bọn chúng bất cứ lúc nào.
Chiếc xe Hồng Kỳ chạy trên đường, rất nhanh đã đến cửađồn công an Quảng Cừ Môn, ngang chỗ cửa vào có một cái lan can, một bảo vệ đang ngồi trong phòng xem tivi.
Đằng Tĩnh dừng xe, bấm còi mấy mấy lần.
- Làm cái gì?
Người bảo vệ thò đầu ra, bực mình hỏi, có điều vừa nhìn thấy biển xe Hồng Kỳ. còn có một giấy thông hành dán trên mặt kính của xe, anh ta lập tức sợ run lên, nhanh chóng mở thanh chắn.
Đợi chiếc xe Hồng Kỳ đi qua,, người bảo vệ lập tức nhấcđiện thoại, gọi cho đồn trưởng của anh ta để thông báo:
- Đồn trưởng vừa rồi có xe của lãnh đạo trung ương đi vào…
- Cậu nói cái gì?
Đồn trưởng đồn cảnh sát Quảng Cừ Môn Đồng Long Thụy là một người đàn ông trung niên hơi béo, nghe xong người bảo vệ nói, gã vô cùng ngờ vự, còn cho là mình nghe nhầm rồi. Xe của lãnh đạo trung ương sao lại đến đồn công an của mình sao? Không thể nào, nhất định là tên bảo vệ cửa nhầm lẫn rồi.
- Đồn trưởng, là thật đấy, em vừa thấy rõ ràng, lái xe là một viên trung tá mà!
Người bảo vệ thấy đồn trưởng không tin lời mình, vô cùng buồn bực giải thích.
Đang nói. Gã thoáng thấy chiếc xe Hồng Kỳ lướt qua, lúc này vừa chậm rãi đi ra, liền nói:
- Đồn trưởng, chiếc xe đó đã đi rồi, vừa mới đi xong.
- Lão Ma, cậu có phải rảnh quá không có việc gì nên trêu tôi phải không? Lãnh đạo trung ương không có việc gì nên đếnđây đi dạo sao?
Đổng Long Thụy không vừa lòng nói, gã hoàn toàn không tìm ra một lí do nào để tin xe của lãnh đạo trung ương có thể đến đồn công an này, cho dù là thị sát, thì cũng phải có thông báo rầm rộ, trước khi đến gã sẽ nhận được thông báo, ở đâu mà có thể im hơi lặng tiếng mà đi như vậy.
Nhưng mà, lần này người bảo vệ nhìn rất rõ, biển số xe của chiếc xe đó chắc chắn không phải là biển xe thường, mà người lái xe quả thật là trung tá quân nhân, chỉ là khi chiếc xe Hồng Kỳ đi ra, một người khác ngồi trên xe đã không thấy đâu rồi. Nhưng, khi anh ta thông báo tình hình cho đồn trưởng, đồn trưởng căn bản không hề tin lời anh ta nói, trực tiếp gác máy.
- Hừ, dù sao mình cũng đã làm hết trức trách rồi, việc khác thì đ ừng có trách mình.
Người bảo vệ rất buồn bực, có điều nghĩ đến chiếc xe Hồng Kỳ vừa dời đi, một người bên trong đã ở lại đồn, anh ta thấy bản thân cần lấy lại tinh thần, vì thế anh ta liền chỉnh lại quần áo, đứng thẳng tắp ở đó.
Lúc này một chiếc xe BMW liền đi đến, tuy rằng thanh chắn ở cửa đã mở sẵn, nhưng xe BMW vẫn tiếp tục bấm hai lần còi, lúc này mới ngông nghênh đi vào.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, đầu tiên là xe Hồng Kỳ, lần này là xe BMW, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Người bảo vệ cửa âm thầm kinh ngạc, có điều vừa nghĩ đến thái độ của đồn trưởng, anh ta cũng chẳng muốn thông báo.
Hàn Mạn Lương xuống xe, rất nhanh liền nhìn thấy HànĐông đứng ở trước cửa đợi, anh ta tiến lên nói:
- Tiểu Đông sao em tới được?
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Là anh Đằng đưa em đến.
Đối với vệ sĩ trưởng của lão thái gia, mọi người trẻ tuổiđều gọi Đằng Tịnh như vậy.
- Anh Đằng
Hàn Mạn Lương kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nói:
- Nếu anh Đằng đã đến rồi, việc này rất dễ giải quyết rồi, sao cậu còn đứng đây?
Hàn Đông nói:
- Anh nghĩ một chuyện vặt này mà bắt anh Đằng phải ra mặt sao?
- Cũng phải.
Hàn Mạn Lương nói
- Đã như vậy rồi, chúng ta làm rõ sự việc thế nào đã rồi nói sau.
Hàn Đông gật gật đầu, sau đó hai người cùng nhau đi tới phòng tiếp khách.
- Các anh có việc gì?
Một viên cảnh sát đang bưng cặp lồng cơm ở phòng tiếp khách thấy Hàn Đông và Hàn Mạn Lương đi tới cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi han.
Hàn Đông lãnh đạm nói:
- Chúng tôi đến đón người.
Vừa nghe Hàn Đông nói, viên cảnh sát liền biết ngay có việc gì, anh ta khinh thường nói:
- Anh là cái người ở thành phố Tân Châu gì đó hả, nói cho các anh, đây là Yến Kinh, không phải là địa phương của các anh, không ngờ người tùy tiện vậy, đến lúc chết thế nào cũng không hay.
- Anh nói chuyện thế nào vậy?
Hàn Mạn Đông khó chịu nói
- Chúng tôi đến đón người, anh dài dòng làm cái gì?
Viên cảnh sát kia liếc xéo, bĩu môi nói:
- Bảo lãnh chứ gì, góc trên lầu hai!
Sau đó anh ta liền tiếp tục ăn cơm của mình, mồm lẩm bẩm nói gì đó:
- Hừ, mấy thằng nhà quê, còn vênh váo như vậy.
Hàn Mạn Lương tức đến mức muốn xông đến đánh người, Hàn Đông giữ lấy tay anh ta, nói:
- Bỏ đi, không cần phải so đo với người bình thường, việc chính quan trọng hơn.
Hàn Mạn Lương nghe xong, lập tức cười nói:
- Đúng rồi, anh tức nó làm cái gì, đợi lát nữa để đồn trưởng của chúng nó mất mặt là được rồi.
Hàn Đông không nói gì chỉ lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ đồn trưởng của bọn họ chỉ là kẻ tiểu tốt mà thôi, đấu với đồn trưởng của bọn có gì thú vị sao?
Thực ra Hàn Đông đối với việc này cũng có chút nghi hoặc, phải biết đám người Vương Dược Minh có người của người van phòng tại thủ đô ở cùng, thế mà cái đồn công an này lại dám bắt người, khiến hắn phải mang tiền đến đón người, điều này rõ ràng là thân phận của đương sự không bình thường, nếu không đồn cảnh sát cũng không thể không kiêng nể gì mà thiên vị bên đó.
Lúc đầu nếu Hàn Đông để Đằng Tĩnh đi vào cùng, bất luậnđối phương là ai, sau khi biết được thân phận của Đằng Tĩnh, chắc chắn không dám làm chuyện gì, cho dù Đằng Tĩnh không nói gì, chỉ cần nhìn thấy biển xe Hồng Kỳ, đối phương chắc cũng sẽ chấm dứt ngay mọi hành động, cóđiều hắn không muốn vì một chuyện nhỏ này mà nhờ đến thân phận của lão thái gia để giải quyết, dù sao xe Hồng Kỳ và Đằng Tĩnh ở một mức độ nào đó cũng đại diện cho thân phận của lão thái gia.
Đèn trên lầu hai đang sáng, Hàn Đông và Hàn Mạn Lương lên lầu rồi, rất nhanh chóng nhìn thấy đám người Vương Dược Minh, có lẽ vì thân phận của bọn họ mà đồn công an không còng tay, chỉ là hạn chế hoạt động của bọn họ mà thôi. Lúc này khuôn mặt đầy buồn bực của Vương Dược Minh nhìn thấy Hàn Đông đến, lập tức đứng dậy.
- Chủ tịch Hàn.
Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô Vi Nghi Duy vẻ mặt đầy hổ thẹn nói.
- Anh là chủ tịch thành phố Tân Châu?
Trưởng đồn công an Đổng Long Thụy nhìn Hàn Đông, kinh ngạc hỏi.
Vừa nãy thông qua dò hỏi, sớm đã biết thân phận của đám người Vương Dược Minh, nếu như không phải vì lai lịch ghê gớm của bên còn lại, anh ta cũng không dám giữ đám người này lại.
Nhưng hiện giờ, bọn họ gọi một người trẻ tuổi như vậy là chủ tịch thành phố, anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tân Châu vốn là thành phố cấp ba, chủ tịch thành phố này phải là cán bộ cấp giám đốc sở. Người thanh niên này chỉsợ chưa đến 30 tuổi, mà đã là cán bộ cấp giám đốc sở sao. Cho dù là quan lớn ở Yến Kinh, cũng tìm không ra cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi như này.
Giờ khắc này, Đổng Long Thụy thầm có chút lo lắng, cán bộ cấp sở trẻ như vậy, đích thị đằng sau phải có thế lực chống lưng rất mạnh. Phải biết rằng trong thể chế của Trung Hoa, dù có năng lực mấy. Nếu như không có bối cảnh tốt thì cấp bậc cũng không thể lên nhanh như vậy.
- Tôi là Hàn Đông, phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu.
Hàn Đông lạnh lùng giới thiệu về bản thân.
- Anh là.
- Chủ tịch Hàn, xin chào, tôi là Đổng Long Thụy, là đồn trưởng ở đây, thật ngại quá để anh phải đích thân đến đây thế này.
Đổng Thụy Long cung kính nói, dù là phó chủ tịch, cũng là cực kỳ hiếm. Cho thấy rằng đằng sau lưng tên này có một thế lực hậu thuẫn rất mạnh, hiện giờ trong lòng anh ta rất buồn bực không nên bị vướng vào chuyện này, vì một con ông cháu cha của cán bộ cấp thứ trưởng mà đắc tội với một nhân vật có thế lực chống lưng mạnh như vậy, đó mới là mất nhiều hơn được, nói không chừng người ta dùng một ngón tay là ấn chết mình.
- Còn có người chứ? Không phải nói đâm xe rồi còn đánh nhau à, đối phương đâu?
Hàn Mạn Lương ngạo mạn nói.
- Cái này. Đương sự còn lại vì có việc nên đã đi trước, đồn công an của chúng tôi xử trí công bằng.
Đổng Long Thụy cẩn thận nói, trong lòng phiền muộn muốn chết.
Hàn Đông cuời lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra đồn công an của các anh làm việc có chút kỳ lạnhỉ, xử lí sự cố, vậy mà chỉ có một bên đương sự!
- Anh tốt nhất để đối phương nhanh chóng đến đây, không thì da người anh cũng không phải mặc nữa.
Hàn Mạn Lương cười lạnh, hướng về phía bàn bên cạnh nói:
- Không ngờ dám làm phiền tiểu Đông ăn cơm, hôm nay bất luận là ai đều chết chắc rồi.
Câu nói đằng sau của anh ta khiến người khác nghe cảm thấy có chút nực cười, nhưng Hàn Đông lại hiểu ý của anh ấy. Hàn Mạn lương muốn nói đến việc khi hắn và lão thái gia đang ăn cơm.
Đổng Long Thụy nghe Hàn Mạn Lương nói thế xong, khuôn mặt lập tức trở nên giống quả mướp đắng, anh ta bất đắc dĩnói:
- Vậy các anh đợi chút, để tôi gọi điện cho bên kia.
Anh ta liền lập tức gọi một số điện thoại, nói:
- Mã, Mã thiếu gia xin chào, tôi là Đổng Long Thụy, tiểuĐổng đây, phó chủ tịch thành phố Tân Châu đồng chí HànĐông đến rồi, anh ta muốn gặp anh, anh xem.
- Cái đồ chó má gì vậy.
Đối phương nổi giận thì thầm một tiếng, liền tức thì dập máy.
Đổng Long Thụy lập tức ngây ra, hai tay vẫn giữ điện thoại, không biết làm thế nào. Nhìn thấy vẻ mặt cười ác ý của Hàn Mạn Lương, anh ta hận không thể khóc to một trận,đây rõ ràng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng anh ta còn không có chỗ nào để đi kêu khổ.
Hàn Đông lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Làm sao thế?
- Cái này.
Đổng Long Thụy lúng túng không biết giải thích thế nào.
Hàn Mạn Lương giẫn dữ nói:
- Mẹ mày có dắm thì mau đánh đi.
- Mã Thiếu gia nói, nói anh ta đang bận.
- Mã Thiếu gia cái quái gì.
Hàn Mạn lương bất mãn nói
- Nó là ai?
Mắt thấy hiện giờ đương sự hai bên không phải là người có thể dây vào. Vừa thấy người trẻ tuổi bên Hàn Đông kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là loại ăn chơi trác táng, bởi thếĐổng Long Thụy quyết định ăn ngay nói thật. Tốt nhất đểbọn người này tự đấu với nhau, đ ừng có kéo người bình thường như mình vào.
- Anh ta là Mã Bình Nguyên, là con của chủ tịch Mã.
Đổng Long Thụy nói ra thân phận của đối phương, sau đó vừa cẩn thận nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, tôi, tôi cũng không tự chủ được, tôi không biết ngài…
Hàn Mạn lương sốt ruột nói:
- Được rồi, bây giờ anh gọi điện nói với Mã Nguyên Bình, Hàn Mạn Lương tôi đợi anh ta ở đây 10 phút, anh ta mà không đến, hậu quả tự chịu.
Hàn Đông cười lạnh lùng nói:
- Thôi đi, anh nói với anh ta là Hàn Đông đợi anh ta ở đây 10 phút, anh ta đến hay không thì tùy anh ta!
Hàn Mạn Lương vừa nghe, vẻ mặt lập tức trầm ngâm, biết lần này Hàn Đông chuẩn bị làm thật rồi, nếu không thì hắn cũng sẽ không tự nói tên hắn, dù sao tên của mình cũngđã đủ để xử lý việc này rồi.
Đổng Long Thụy thấy hai người dặn dò không giống nhau, liền khó xử nhìn về phía Hàn Mạn Lương, hai người này cùng họ, dễ nhận thấy là cùng một chỗ, anh ta không biết nên nghe ai.
- Nhìn cái gì mà nhìn, làm theo lời của Hàn Đông mà làm.
Hàn Mạn Lương trợn mắt nhìn nói.
Hàn Đông thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó lấy thuốc rađốt, từ từ hít vào.
Nếu như người hiểu hắn mà nhìn thấy cảnh này, trong lòng sẽ hiểu ngay, hắn lúc này đã trong một chỗ nào đó
Mà ở đây, cũng có nghĩa một số người nào đó sắp gặp họa rồi. Trong đó có chút ký ức xa xôi bỗng hiện lên.
Mã Bình Nguyên là em họ của Tô Xán, trong ấn tượng của Hàn Đông, kiếp trước, khi hắn và Tô Xán đấu với nhau, cái tên Mã Bình Nguyên này đã có tác dụng rất lớn, tên tiểu tửxảo quyệt giả dối. Đối với mọi người thì kiêu ngạo, là một kẻ khiến người ta rất ghét. Bình thường lúc nào cũng mang bộ mặt cười cợt, người không biết thì còn nghĩ y rất ngay thẳng phóng khoáng, nhưng y lại thường làm những việc như đâm dao sau lưng người khác. Quan hệ kiếp trước của Hàn Đông và Tô Xán, vừa bắt đầu cũng không căng thẳng, nhưng vì tên này mới dẫn đến Hàn Đông và Tô Xán thànhđối thủ truyền kiếp của nhau.
Hàn Đông nhớ, kiếp trước hắn thực sự quá tức giận, từng cho người đánh gẫy một chân của Mã Bình Nguyên, điều này khiến mâu thuẫn giữa hắn và Tô Xán, trở nên gay gắtđến mức sâu nhất.
- Hừ, nếu đã đụng phải mình rồi, vậy thì phải tính sổ với nó.
Trong lòng hắn đang thầm nghĩ, cái tên Tô Xán là đối thủ truyền kiếp, hiện giờ thân đang ở trong thể chế, chỉ là không biết bây giờ Mã Bình Nguyên đang làm gì.
Hàn Đông nhớ, kiếp trước, Mã Bình Nguyên bắt đầu kinh doanh công ty người mẫu gì đó. Sau đó muốn hướng đến phát triển nghệ thuật, muốn hợp tác với Hàn Đông, còn không ngừng mời mọc Bạch Vũ Giai bên cạnh Hàn Đông, hắn đương nhiên không đáp ứng với y, thế nên Mã Bình Nguyên không ngừng dùng thủ đoạn gây khó dễ với hắn. Thương xuyên qua lại, mâu thuẫn giữa hai người dần dầnđã trở nên không thể hòa giải.
Mọi người nhìn thấy Hàn Đông ngồi đó, mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng thản nhiên, dường như rơi vào trạng thái trầm tư, trong lòng có chút nghi hoặc.
Hàn Mạn Lương cảm thấy nghi hoặc chính là, tại sao HànĐông lại hiếu thắng đối xử cứng rắn với Mã Nguyên Bình. Cái tên Mã Nguyên Bình này không là gì cả, nhưng sau lưng y, chỗ dựa vững chắc nhất là Tô Gia, lão già Tô Gia cũng không phải dễ chọc à. Lúc trước dường như cũng không nghe nói Hàn Đông và Mã Nguyên Bình có xích mích gì.
Mà Vương Dược Bình, Tả Nhất Sơn trong lòng cảm thấy kỳ lạ là, Hàn Đông chẳng nhẽ vì bọn họ bị oan ức, mới chuẩn bị làm to chuyện sao, còn Hàn Mạn Lương kia rốt cuộc là có thân phận gì. Hay có thể nói bản thân Hàn Đông có thân phận gì, không ngờ đến đối phương là Mã Thiếu Gia gì đó không chút sợ hãi.
Về phần Nguyên Á Bình. Vì biết được thân phận thực sự của Hàn Đông, nên anh ta cũng không thấy kỳ lạ vì Hàn Đông không sợ Mã Thiếu gia, anh ta chỉ thấy lạ là Hàn Đông chỉvì một chuyện nhỏ như vậy mà làm khó bên kia, hình như không giống với tính cách của Hàn Đông.
- Thế này hỏng rồi, không ngờ là Mã thiếu gia!
Chủ nhiệm văn phòng đang kêu khổ trong lòng.
- Sao lại có thể gặp phải tên đó, việc tiếp theo sẽ phiền rồi, mà chủ tịch Hàn còn muồn gây với thằng đó, sự việc sợ rằng sẽ gay go.
Anh ta định nhắc nhở Hàn Đông một chút, nhưng vừa thấy Hàn Đông ngồi ở đó, bộ dạng trầm ngâm, anh ta cũng không dám làm kinh động đến Hàn Đông. Suy cho cùng sựviệc lần này, chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô quả thật cũng có phần trách nhiệm. Văn phòng tại thủ đô trên danh nghĩa là đại diện cho Tân Châu khai thông các mặt quan hệvới Yến Kinh, nhưng chính anh ta và Vương Dược Minh vì chút va chạm xe mà bị đưa đến đồn công an, một chút biện pháp cũng không có, điều đó ít ra cũng chứng tỏ bản thân mình công tác chưa đến nơi đến chốn.
Trưởng đồn công an Đổng Long Thụy sau khi gọi điện xong, đứng ở đó, vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Đông.
Lúc vừa gọi điện, là một giọng con gái nũng nịu nghe máy, anh ta muốn đối phương đưa máy cho Mã Bình Nguyên, cuối cùng cô gái kia vừa chuyển lời xong, Đổng Long Thụy liền nghe thấy y rông lên giận dữ:
- Bố mày không có thời gian nghe điện thoại.
Sau đó chỉ có thể buồn bực nhờ cô gái kia truyền lại lời của Hàn Đông với Mã Bình Nguyên.
Anh ta trong lòng thầm lo. Với bộ dạng của Mã Bình Nguyên, chỉ sợ cho dù nghe xong cô gái kia thuật lại, y cũng không lập tức đến, đến khi đó cũng không biết Hàn Đông sẽ thếnào.
- Oan có đầu, nợ có chủ, các người muốn xử lý người, ngàn lần cũng đ ừng xông vào tôi.
Đổng Long Thụy trong lòng buồn bực nghĩ đến, lúc này anh ta đột nhiên nhớ đến lúc cuộc gọi của bảo vệ cửa lúc trước, nói xe của lãnh đạo trung ương đi vào đồn công an, lẽ nào có liên quan đến người trước mặt? Nếu mà như thế, sự việc thật sự rắc rối rồi, xem ra bản thân mình là người bình thường, chỉ có thể hy vọng mấy vị thần tiên kia chiếu cố, không hại đến mình là tốt rồi.
Thực ra, điều mà Đổng Long Thụy không biết được là, cô gái nghe điện thoại kia, là một cô người mẫu, cô ta đang cùng một người mẫu khác phục vụ Mã thiếu gia, sau khi nghe xong điện thoại của Đổng Long Thụy, cô ta không hềtruyền lại lời của Hàn Đông, mà chỉ là dùng đôi môi mềm mại kia đi nuốt chửng một chỗ nào đó trên người Mã Nguyên Bình.
Trong căn phòng, một mảng tĩnh lặng, mọi người dường như đều bị thái độ của Hàn Đông lây nhiễm, không có người nào nói câu nào, cả căn phòng yên lặng đến nỗi rơi một cái kim cũng có thể nghe được tiếng.
- Thời gian đã đến.
Tiếng Hàn Đông lạnh lùng như băng vang lên.
Mọi người đột nhiên không hiểu sao cảm thấy một trận lạnh cả người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Hàn Đông.
Hàn Đông thản nhiên cười, nụ cười rất ôn hòa, nhưng người bị hắn nhìn vào là trưởng đồn công an Đổng Long Thụy lại giống như bị rơi vào hầm băng vạn năm vậy.
- Hàn, chủ tịch Hàn.
Đổng Long Thụy run như cầy sấy nói.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Tốt lắm, đồn trưởng Đổng, mời anh đem sự việc đã trải qua tối nay, cho tôi một văn bản giải thích, là anh xong việc rồi.
- Được, được.
Đổng Long Thụy cúi đầu khom lưng nói, lập tức liền lấy giấy bút ra, đem sự việc bản thân nhận được báo cảnh sát, cùng với sự việc trải qua đều ghi ra hết, cũng tự ký tên mình vào, hai tay cung kính đưa cho Hàn Đông.
Anh ta từ thái độ của Hàn Đông, có thể nhìn ra Hàn Đông không hề sợ Mã Bình Nguyên, thậm chí còn có chút khinh thường Mã Bình Nguyên, bởi thế Hàn Đông bảo anh ta viết những gì đã trải qua, anh ta không nói hai lời liền làm theo, dù sao tất cả đều là ăn ngay nói thật, anh ta không hềthiên vị bên nào, về phần Hàn Đông và Mã Bình Nguyên tính sổ thế nào, anh ta không nhúng tay vào đ ược.Chỉ là, điều làm Đổng Long Thụy lo lắng là, Mã Bình Nguyên không làm được gì Hàn Đông, đến lúc đó sẽ đến gây phiền toái cho mình.
- Nhưng nếu mình không làm theo, thì mình hiện giờ không thể bàn giao được rồi.
Đổng Long Thụy trong lòng đau thương mà kêu thảm, anh ta hận không thể đ ập đầu một phát chết cho xong.
- Ừm, viết khá được, yên tâm đi, Mã Bình Nguyên không dám làm gì anh đâu.
Hàn Đông gật gật đầu, nói với Vương Dược Minh:
- Các anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Để chủ nhiệm Vi sắp xếp cho các anh ăn trước. Có việc gì mai nói sau.
Đổng Long Thụy vừa nghe, trong lòng lập tức đ ẫm lệ, trong lòng nghĩ Hàn Đông đúng là hiểu ý người, hắn ta nói như vậy, nói vậy đến lúc đó Mã Bình Nguyên cũng khôngđến nỗi tính sổ với mình. Vi Nghi Duy đi đằng trước, khôn mặt hổ thẹn nói:
- Chủ tịch Hàn, là tôi…
Hàn Đông khoác tay nói:
- Cái này không trách anh.
Tới lầu dưới, hắn nhìn một chút. Xe của bọn Vương Dược Minh bị mất một ít sơn. Như vậy xe của Mã Bình Nguyên chắc hẳn cũng không bị tổn thất gì nghiêm trọng, rất rõ ràng là Mã Bình Nguyên lừa gạt tống tiền.
- Đúng rồi. Tai nạn xe cộ, các anh có chụp ảnh chứ?
Hàn Đông quay đầu hỏi Đổng Long Thụy.
- Cái này…
Tên Đổng Long thụy này nhìn Hàn Đông, lúc đó sau khi hai chiếc xe va chạm, Mã Bình Nguyên chỉ gọi điện thoại, anh ta liền vội vàng chạy tới xử lý tình hình, căn bản không hề nhìn thấy xe của Mã Bình Nguyên có tổn thất gì.
Hàn Đông gật gật đầu, cũng không nói gì. Hắn đã hiểu tình hình, trước mặt Mã Bình Nguyên, Đổng Long Thụy căn bản không có khả năng căn cứ vào trình tự làm việc bình thưởng.
- Á Văn, đi với bọn tôi.
Hàn Đông cười nói.
- Được ạ, cấp trên.
Nguyên Á Văn vui vẻ nói, anh ta nhìn thấy Hàn Đông tức giận, trong lòng cũng tràn đầy kích động, cũng tràn đầy mong đợi, sớm đã hy vọng có thể đi cùng Hàn Đông xem xem giữa những thái tử chân chính tranh đấu.
Bố anh ta vốn là bí thư tỉnh ủy, trong thể chế của Trung Hoa, cũng được coi là một chức to, nhưng trước mặt HànĐông, anh ta cũng không được tính là gì.
Lên xe BMW của Hàn Mạn Lương, bọn Vương Dược Minhđứng ở đó, đưa mắt nhìn theo xe của họ đi ra ngoài, bọn họ mới lên xe.
Lần này chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô Vi Nghi Duy ngồi cạnh Vương Dược Minh, thái độ tôn trọng hơn trước kia nhiều.
Anh ta biết thân phận của Mã Bình Nguyên, nhưng lúc trước nhìn bộ dạng của Hàn Đông, dường như cũng biết thân phận của Mã Bình Nguyên, hơn nữa hình như còn không hề để tâm. Đối với người lãnh đạo trực tiếp này. Trong lòng Vi Nghi Duy tràn đầy nghi hoặc, vì vậy chuẩn bịtừ miệng Vương Dược Minh nghe ngóng tình hình một chút.
Trưởng đồn công an Đổng Long Thụy cúi đầu khom lưng tiễn mọi người đi, ngẩn ngơ đứng ở đó một lúc, bỗng nhớđến cuộc điện thoại của bảo vệ cổng trước đó trong lòng anh ta vừa động, liền nhanh chóng đi ra chỗ bảo vệ, nói:
- Lão Ma, lúc nãy anh nói có xe của lãnh đạo trung ương, ởđâu hả?
Lão Ma bảo vệ bĩu môi nói:
- Không tin thì thôi.
- Đến đây, hút thuốc!
Đổng Long Thụy lấy thuốc ra, đưa lão Ma một điếu.
Lão Ma nhận điếu thuốc nhìn một chút, là thuốc Trung Hoa, liền cười ha ha, đốt thuốc hút hai hơi, lúc này mới nói:
- Đồn trưởng. Lúc nãy tôi nhìn thấy là thật, chắc chắn là xe của lãnh đạo trung ương. Biển số xe tôi đều nhớ, là…
Chẹp, anh cho rằng xe của lãnh đạo trung ương có thể tùy tiện lái ra ngoài à, đó chính là đại diện cho lãnh đạo trung ương, dù cho có ngồi trên xe. Trẻ con, cũng không phải là nhỏ.
Nghe lão Ma lảm nhảm kể một lúc. Trong đầu Đổng Long Thụy bỗng chốc có một ý nghĩ, anh ta hiện giờ đã hoàn toàn tin vào lời nói của lão Ma. Chỉ là đối với chiếc xe đến lặng lẽ này. Không biết là thần thánh phương nào. Anh tađem sự việc lúc trước nghĩ lại một chút, rất nhanh đã xácđịnh mục tiêu là Hàn Đông, khí chất mà người thanh niên này biểu hiện ra, tuyệt đối không phải người bình thường.Đến cái tên Hàn Mạn Lương cũng đối với anh ta rất khách khí.
- Hàn Đông này, chắc chắn có một bối cảnh thâm hậu, nếu không thì anh ta cũng không kiêu ngạo như vậy!
Đổng Long Thụy trong lòng thầm nghĩ
- Ở Yến Kinh quan lớn có họ Hàn, hình như chỉ có cái nhàđó, nhưng là lãnh đạo trung ương? Đúng rồi, chắc chắn là xe của Hàn Lão, Hàn Lão mặc dù đã thoái vị, nhưng là đãi ngộ của lãnh đạo trung ương.
Nghĩ đến đây, Đổng Long Thụy trong lòng sợ hãi một hồi, nghĩ lại vẻ mặt lạnh băng của Hàn Đông, anh ta cảm thấy sau lưng như có một luồng hơi lạnh hắt lên. Những người dân bên dưới Hoàng Thành, đối với những chuyện gia đình của các quan chức lớn ở thủ đô đều nói chuyện hăng say. Giống cấp bậc của Hàn lão tồn tại như vậy. Cho dù đã thoái ẩn tuyến hai. Trong ấn tượng của mọi người vẫn rất sâuđ ậm. Huống chi, sự tích Hàn Lão Tử, còn đi vào trong sách lịch sử, hiện giờ những người đang tại vị, có mấy nhân vật như này.
Vào thời điểm Đổng Long Thụy đang lo lắng sợ hãi, Mã Bình Nguyên cuối cùng đã bị hai cô người mẫu kia làm cho mệt mỏi hết người, thở hổn hển, gã nằm giữa hai cơ thể trần truồng, lúc này mới nhớ đến tên đồn trưởng gọi điện đến hai lần, vừa nghĩ chiếc xe yêu quý bị xước một tí, trong lòng y có chút buồn bực, không phải có vài người sao, không đểbọn họ chảy ít máu làm sao được.
- Này, là tôi. Mấy tên nông dân kia sự tình thế nào rồi?
Mã Bình Nguyên gọi cho Đổng Long Thụy, miệng ngậm mộtđiếu thuốc, một tay để trên ngực một người mẫu dùng sức véo. Cô người mẫu kia bị véo đau, nhưng vẫn không dám kêu lên tiếng.
Nhận được điện thoại của Mã Bình Nguyên, Đổng Long Thụy trong lòng rất phiền muộn, lúc trước đám người sát tinh kia vất vả lắm mới tiễn đi được, bây giờ lại bị Mã Bình Nguyên cái tên nhị thế tổ này đến quấy rầy, ngày tháng đúng là không dễ chịu chút nào.
Tuy trong lòng anh ta rất phiền muộn, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào
- Mã thiếu gia, bọn họ đã đi hết rồi.
- Cái gì, đi rồi? Không phải bảo mày nhốt một đêm sao?
Mã Bình Nguyên tức giận mắng
- Tiền mày đã nhận được chưa?
Đổng Long Thụy sầu não đến muốn khóc rồi
- Mã thiếu gia, bọn họ, bọn họ không cầm tiền đến.
- Hừ, mày là đầu lợn, không cầm tiền mày đã thả người rồi, tao nói mày còn muốn làm hay không.
Mã Bình Nguyên tức tối nói.
Đổng Long Thụy bị mắng đến mức á khẩu không nói được gì, lúc này nói:
- Mã thiếu gia. Tôi cũng không dễ giải quyết mà, vừa rồi có xe của lãnh đạo trung ương đến một chuyến.
- Chó má.
Mã Bình Nguyên chửi như tát nước
- Mày lừa bố mày chưa nhìn thấy người làm sếp bao giờhả? Lãnh đạo trung ương không có việc gì chạy đến chỗ mày làm gì!
- Mã thiếu gia, là thật mà, biển số xe tôi vẫn còn nhớ, người lái xe là một trung tá mà.
Đổng Long Thụy nói biển số xe qua một lần, sau đó nói:
- Sếp của bọn họ tên là Hàn Đông, còn nói đợi Mã thiếu gia ở đây mười phút tới hay không tùy anh.
Mã Bình Nguyên nghe rồi, rồi lập tức trầm ngâm, gã cảm thấy Hàn Đông cái tên này nghe rất quen, hơn nữa vừa rồiĐổng Long Thụy nói biển số xe chắc không đơn giản.
- Mày nhắc lại biển số xe đi.
Mã Bình Nguyên trầm giọng nói.
- Vâng vâng.
Đổng Long Thụy nói không ngừng, rồi lại đem biển số báo lại một lần.
Mã Bình Nguyên đã ghi nhớ lại biển số xe, sau đó cúp máy, chần chừ một lát, liền rút điện thoại ra, gọi đến một số điện thoại, nói:
- Cục trưởng Kim, tôi là Mã Bình Nguyên à, có việc muốn hỏi thăm anh một chút.
Nghe điện thoại là phó cục trưởng cục công an thành phố Yến Kinh Kim Thụy Dương. Anh ta nghe điện thoại của Mã Bình Nguyên, toàn thân run lên, nói:
- Mã thiếu gia, chiếc xe đó chắc chắn là xe của lãnh đạo trung ương, còn cụ thể là vị lãnh đạo nào, với cấp bậc của tôi, thì không có cách nào biết được.
- Tôi biết rồi. Làm phiền cục trưởng Kim rồi.
Mã Bình Nguyên gác máy, sắc mặt rất khó coi, y đã đại khái đoán được chiếc xe kia đại diện cho ai, và cũng đã nghĩra rốt cuộc Hàn Đông là ai, vậy đó là một minh tinh chính trị còn chói sáng hơn cả anh họ Tô Xán của y.
Chỉ là, y thế nào cũng không nghĩ được sao Hàn Đông lại tham ra vào sự việc này, y đoán rằng chiếc xe của lãnh đạo trung ương kia chắc chắn là của Hàn lão.
Vốn dĩ ở góc độ của y thì đây là sự việc đơn giản, nhưng vì sự xuất hiện của chiếc xe kia, lại trở nên đặc biệt phức tạp, trở nên trầm trọng.
Hai cô người mẫu thấy Mã Nguyên Bình trở nên trầm lặng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, đều không dám nói năng gì. Bọn họ đều biết tính khí của Mã Bình Nguyên rất không tốt. Hiện giờ trong lúc tâm trạng của y không vui, hơi không cẩn thận một chút, rất có khả năng phải chịu một trận đòn.
Mã Bình Nguyên mặt âm trầm gọi cho Tô Xán, cẩn thận nói:
- Anh Xán, có chút việc, em muốn hỏi thăm anh một chút, Hàn Đông của nhà họ Hàn có phải là phó chủ tịch thành phố Tân Châu không?
- Đúng vậy, sao em tự nhiên lại hỏi đến nó?
Tô Xán nghi ngờ hỏi, gã lớn hơn Hàn Đông vài tuổi, nhưng cấp bậc của hai người thì ngang nhau, hơn nữa thế của HànĐông phát triển rất mạnh, điều này khiến trong lòng gã âm thầm xem Hàn Đông là đối thủ, nên khá quan tâm đến tình hình của Hàn Đông.
Mã Bình Nguyên trong lòng càng lo lắng, y nói:
- Anh Xán, có chút sự việc hơi rắc rối, là như thế này.
- Cái gì?
Tô Xán nghe rồi, lập tức đứng phắt dậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng một cách dị thường
- Em đã làm rõ chưa, là xe của Hàn lão sao?
Mã Bình Nguyên nói:
- Chắc không sai được. Hàn gia được đi xe lãnh đạo trung ương chỉ có Hàn Lão
- Bình Nguyên, sự việc này có chút phiền phức rồi. HànĐông chắc chắn đã chú ý đến em rồi.
Tô Xán trong lòng phân tích một chút. Liền cảm thấy với thân phận của Hàn lão, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của mấy tên thanh niên. Hơn nữa đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, vậy thì việc chiếc xe kia sở dĩ xuất hiện, chắc chắn là vì Hàn Đông, gã càng vì vậy mà nhìn ra quyết tâm của Hàn Đông, xem ra Hàn Đông muốn nghiêm túc đối đãi với chuyện này.
Mã Binh Nguyên buồn bực nói:
- Anh Xán,em không biết bọn họ có liên quan đến Hàn Đông à, nếu như biết, em ăn no không có việc đi hành bọn họ sao.
- Sự việc này nhất định phải giải quyết cho tốt
Tô Xán nói
- Không cần biết thế nào, em không đúng trước, như này đi, em liên hệ một chút với đám bạn bè, xem có thể tìm ai đểnói chuyện được không, nhanh chóng giải quyết sự việc trong hòa bình, anh đoán chắc Hàn Đông cũng muốn cái thái độ của em mà thôi. Nói vậy Hàn Đông cũng biết thân phận của em, chắc sẽ không làm lớn chuyện.
- Được, em biết rồi.
Mã Nguyên Bình nói, cúp điện thoại, y nghiến răng nghiến lợi mắng
- Mẹ nó. Bố giết chết mày
Bình thường gã ở Yến Kinh, về cơ bản là nhân vật đi ngang, không chỉ bởi bố y là lãnh đạo ở Yến Kinh, càng quan trọng hơn nữa là đằng sau nhà Mã gia còn có một cây đại thụ che trời là Tô Đức Hạ. Theo thời gian trôi, một số ít người có công lớn từ khi Trung Hoa kiến quốc đến nay đã dần dầnđiêu linh, thế hệ trước còn lại cũng càng ngày càng ít, trong số đó Tô Đức Hạ là một trong những người tiêu biểu. Vốn dĩTô Đức Hạ và Hàn lão Hàn Chấn Lương là cùng một tầng không khác biệt là mấy, nhưng theo năm tháng, gần đây Hàn lão thái gia cùng thủ trưởng Nam Tuần quan hệ ngày càng gần, ảnh hưởng của Hàn lão thái gia cũng dần dầnđược mở rộng, nên thế lực của Tô Đức Hạ yếu đi không ít.
Cho dù như vậy, sức ảnh hưởng của Tô Đức Hạ cũng không thể lơ là, chính vì vậy Mã Bình Nguyên mới có thể vênh váo như thế.
Chỉ là, hiện giờ xung đột với Hàn Đông, đương nhiên Mã Bình Nguyên không thể vênh váo lên được rồi, đ ừng nói ảnh hưởng của hai ông Hàn - Tô lớn, đầu tiên Mã Bình Nguyên không phải là trực hệ hậu duệ của Tô gia, mà Hàn Đông lại chính là nhân vật nòng cốt thế hệ thứ ba của Hàn Gia. Lăn lộn phát triển nhanh chóng trong thể chế, mặt khác sự việc lần này, sai là ở bản thân Mã Bình Nguyên.
Tuy rằng sự việc lần này, Mã Bình Nguyên không trực tiếp gây với bản thân Hàn Đông, nhưng Mã Bình Nguyên bình thường đã quen cậy thế ức hiếp người, cũng tự biết có việc, bản thân không có đạo lý thế đây
Lướt qua điện thoại một chút, Mã Bình Nguyên gọi cho Nghiêm Kiến Sơn, nói:
- Tiểu Nghiêm, tôi là Mã Bình Nguyên đây, anh ở đâu. Tôi có chút việc muốn tìm anh.
- Ha ha, anh Mã, tôi đang ở Túy Kim Cung chơi, anh có muốn đến cùng không?
Từ bên Nghiêm Kiến Sơn truyền đến một tràng tiếng nhốn nháo
Mã Bình Nguyên nói:
- Tôi không đến đâu, tiểu Nghiêm, quan hệ của anh với Hàn Màn Lương thế nảo?
- Hàn Mạn Lương á, quan hệ của chúng tôi cũng được.
Nghiêm Kiến Sơn cười nói:
- Anh Mã tìm anh ta có việc gì sao?
- Là như này, tôi và Hàn Đông có chút hiểu lầm, nếu quan hệ của anh và Hàn Mạn Lương không tồi, thì giúp anh trai này một việc.
Mã Bình Nguyên và Nghiêm Kiến Sơn ngày thường sống phóng túng ăn chơi, quan hệ cũng khá tốt, vì thế liền tìm anh ta là người trung gian.
Nghe xong Mã Bình Nguyên tự thuật, Nghiêm Kiến Sơn nói:
- Anh Mã, việc của các anh em không xía vào được, như này, em cho anh liên hệ với Hàn Mạn Lương. Và cũng giúp nói đôi lời, cụ thể như thế nào là do anh Mã tự giải quyết vậy.
- Được, vậy em khẩn trương gọi điện đi. Anh lập tức đến chỗ em bây giờ.
Mã Bình Nguyên buồn bực nói.
Sau đó y đi xuống lầu, lái BMW đi về hướng Túy Kim Cung.
Nghiêm Kiến Sơn lập tức gọi cho Hàn Mạn Lương, cười nói:
- Anh Lương, nghe nói anh Đông quay lại rồi, cùng nhau uống vài chén đi.
Hàn Mạn Lương cười nói:
- Tiểu Nghiêm, có việc thì nói việc, đ ừng lấp liếm che đ ậy với anh.
Nghiêm Kiến Sơn cười ha hả nói:
- Anh Lương đúng là hiểu tận chân tơ kẽ tóc, là như này, vừa rồi Mã Bình Nguyên tìm đến em, muốn nhờ em dẫn đến gặp anh Lương à.
Hàn Mạn lương cười ha ha nói:
- Biết rồi, anh và tiểu Đông đang ở câu lạc bộ Vong Ưu
- Vậy được, em và Mã Bình Nguyên đến ngay lập tức. Anh Lương. Em chỉ là người truyền lời, không liên quan gì đến em nha.
Nghiêm Kiến Sơn cười nói. Tuy rằng bố anh ta là cán bộ phó bộ, nhưng so với hội Hàn Mạn Lương. Anh ta phân lượng còn chút chưa đủ, thật sự có chuyện gì, anh ta cũng không dám chen vào.
Hàn Mạn Lương tức giận nói:
- Biết rồi.
Cúp máy, Hàn Mạn Lương quay sang bên Hàn Đông nói:
- Mã Bình Nguyên tìm Nghiêm Kiến Sơn truyền lời, đợi chút nó sẽ đến đây.
Hàn Đông uống một ngụm hồng trà, cười nói:
- Có những kẻ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, em là cho nó cơ hội đấy.
Hàn Mạn Lương gật đầu nói:
- Đúng vậy, tên tiểu tử đó dám tống tiền người của tiểuĐông, lần này để nó biết thế nào là lợi hại.
Nguyên Á Văn ngồi một bên, đôi mắt sáng lên, trong lòng vô cùng mong đợi, nghĩ thầm cơ hội thế này không nhiều.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 483 (1-3): Mạnh mẽ
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Anh Đông, lát nữa anh định làm thế nào.
Nguyên Á Văn tò mò hỏi. Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Xem tình hình đi.
Trên thực tế, sự việc lần này, cũng không phải là chuyện gì to tát.
Nhưng đối phương là Mã Bình Nguyên, hơn nữa đối phương còn gây với hắn trước, nên hắn mới hạ quyết tâm nghiêm túc đối phó với y. Chỉ có điều Hàn Đông biết thân phận của Mã Bình Nguyên, như thế chút việc nhỏ này chỉ có thể đảkích một chút sự kiêu căng vênh váo của y, để y chịu thiệt một chút, nhưng cũng không thể thực sự làm gì được y. Hơn nữa, cụ thể lần này sẽ xử lý y thế nào, còn phải xem tháiđộ y thế nào còn quyết định.
Hàn Mạn Lương cười nói:
- Thằng cha đó lái chiếc xe BMW, chạm một tí liền bắt bồi thường trăm ngàn, đúng là khinh người quá đáng. Đến lúcđó để tôi xem xe của nó bị biến thành thế nào rồi.
Mã Bình Nguyên lái xe, rất nhanh đã đến Túy Kim Cung, hội họp với Nghiêm Kiến Sơn, giao lưu một chút, sau đó hai người liền đi tới câu lạc bộ Vong Ưu.
Câu lạc bộ Vong Ưu là nơi khá tốt cho giao lưu cá nhân, chi phí bên trong cao hơn những hội khác không ít, cho dù là Mã Bình Nguyên lúc bình thường cũng không tới những nơi này.
Đỗ xe xong, hai người liền đi vào câu lạc bộ, Nghiêm Kiến Sơn hỏi thăm một chút, một người phục vụ để họ chờ, anh ta phải hỏi trước mới có thể nói cho khách phòng ở đâu. Rất nhanh nhân viên phục vụ liền đi đến, dẫn hai người bọn họ đến chỗ phòng mà bọn Hàn Đông đang ở.
Cốc cốc cốc.
Nghiêm Kiến Sơn tiến lên trước nhẹ nhàng gõ cửa.
- Ai thế?
Bên trong truyền ra tiếng nói ngạo mạn của Hàn Mạn Lương.
- Làm cái gì hả?
Mã Bình Nguyên trong lòng hơi trầm xuống, vừa rồi nhân viên phục vụ đã báo qua, hơn nữa lúc trước Nghiêm Kiến Sơn cũng đã đặc biệt gọi điện nói chuyện này rồi, nhưng hiện giờ Hàn Mạn Lương nghe thấy tiếng gõ cửa, không ngờ còn làm bộ không biết ai đến, thể hiện rõ là miệt thịmình mà.
Nghiêm Kiến Sơn trong lòng cười khổ một chút, nói:
- Anh Lương, em là tiểu Nghiêm ạ.
- Ồ, thế các người vào đi.
Tiếng của Hàn Mạn Lương truyền ra ngoài, vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo.
Đẩy cửa bước vào, Mã Bình Nguyên vừa nhìn đã thấy một người thanh niên trẻ tuổi ngồi đằng trước, ánh mắt sắc như kiếm bắn đến đây, khiến y có cảm giác bị khuất phục, trong lòng dường như bị run rẩy mạnh.
- Thằng cha này nhất định là Hàn Đông!
Mã Bình Nguyên trong lòng thầm nghĩ, từ trên người HànĐông, y cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ của kẻ bềtrên, dường như chỉ có ở trên người của ông ngoại mới thấyđược, cho dù anh họ Tô Xán được ông ngoại cực kỳ xem trọng, khí thế so với người thanh niên này, cũng kém xa.
Dưới ánh mắt áp bức của Hàn Đông, Mã Bình Nguyên vốn dĩcòn có chút kiêu ngạo, vốn dĩ còn chuẩn bị không kiêu ngạo không xu nịnh nói chuyện với Hàn Đông một phen, trong lòng cũng trở nên bất an đứng ngồi không yên.
Lúc này Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Ngồi đi.
- Cám ơn anh Đông.
Nghiêm Kiến Sơn vốn dĩ đến để làm cái ống chuyển lời, sau khi được thấy khí thế của Hàn Đông, thái độ trở nên rất cẩn thận. Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Kiến Sơn đ ừng khách khí thế, giới thiệu với em một chút, vị này là tiểu Nguyên, Nguyên Á Văn.
Nghiêm Kiến Sơn hơi nao nao, nói với Nguyên Á Văn nói:
- Xin chào.
Hàn Đông chính thức giới thiệu Nguyên Á Văn như vậy, xem ra bối cảnh của tên tiểu tử này chắc không vừa.
Nguyên Á Văn rót một cốc rượu đưa cho Nghiêm Kiến Sơn, cười nói:
- Anh Sơn, lần đầu gặp, em kính anh Sơn một ly.
Hàn Đông chính thức giới thiệu mình với người khác, điều này khiến Nguyên Á Văn trong lòng rất vui vẻ, có một cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Trên thực tế, lúc trước khi Nguyên Á Văn công tác ở văn phòng trung ương, bình thường vô cùng khiêm tốn, cũng rất ít có giao lưu với hội ăn chơi trác táng ở thủ đô. Nhưng cho dù như thế, anh ta cũng biết thủ đô chỉ có một vòng tròn, người có thể hòa nhập vào vong tròn này. Đều có bối cảnh không tầm thường.
Chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn, Nguyên Á Văn còn có chút không hiểu dụng ý của Hàn Đông.
Nghiêm Kiến Sơn khách khí cụng li với Nguyên Á Văn, một ngụm uống hết xong, cười với Hàn Đông nói:
- Anh Đông, giới thiệu với anh một chút. Vị này là Mã Bình Nguyên.
Hàn Đông gật gật đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Mã Bình Nguyên, nói:
- Mã Bình Nguyên, tôi biết anh, xe của anh bị đâm thành cái gì rồi? Còn có thể lái được không?
Dù giọng điệu của Hàn Đông hết sức bình thường, nhưng Mã Bình Nguyên nghe, quả thực như một cơn gió mạnh thổi tới, y không khỏi sợ run lên một chút. Tuy nhiên trong lòng y lập tức dâng lên một cơn phẫn nộ, lúc trước y đã quen bắt nạt người khác, bây giờ bỗng nhiên lại bị người khácđối xử như vậy, bỗng nhiên cảm thấy trong đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi, lập tức khiến y có một cảm giác thẹn quá hóa giận.
Chậm rãi thở ra một hơi, Mã Bình Nguyên từ từ hồi phục lại tâm thái của y, y nhìn Hàn Đông , nói:
- Ngại quá, chủ tịch Hàn, việc trước đây, là tôi khôngđúng, tôi sẽ cho anh một lời giải thích.
Nói xong, y lại nói với Nghiêm Kiến Sơn:
- Tiểu Nghiêm, phiền em làm người làm chứng.
Lập tức liền đi ra bên ngoài.
Nghiêm Kiến Sơn mặt đầy nghi hoặc, ra hiệu cho đám người Hàn Đông một chút, liền lập tức đi ra ngoài theo.
Mã Bình Nguyên trong lòng đầy phẫn nộ, vừa rồi tạ lỗi với Hàn Đông, tuy chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng khiến y cảm thấy khó chịu.
- Anh Mã, anh làm gì thế?
Nghiêm Kiến Sơn đi theo sau nghi hoặc hỏi han.
Mã Bình Nguyên lạnh lùng nói:
- Cho Hàn Đông một lời giải thích mà.
Hai người rất nhanh đi ra phía bên ngoài câu lạc bộ Vong Ưu, Mã Bình Nguyên trực tiếp đi ra trước xe của y, y mở cốp xe đằng sau ra. Từ bên trong lấy ra một cái gậy bóng chày, giơ giơ lên, nói:
- Tiểu Nghiêm, em nhìn đi nhé.
Nói rồi, cái gậy trong tay y liền đ ập mạnh xuống, loảng xoảng một tiếng, nện mạnh lên chiếc xe.
Nghiêm Kiến Sơn ngẩn cả người, không ngờ rằng lời giải thích mà Mã Bình Nguyên nói. Chính là giải thích như thếnày.
Mã Bình Nguyên như có thù với chiếc xe BMW của y, hai tay nắm lấy chiếc gậy bóng chày, điên cuồng đ ập vào, từngđợt âm thanh loảng xoảng không ngừng vang lên.
Chiếc xe kia cũng phát ra từng đợt âm thanh cảnh báo.
Rất nhanh tiếng động ở đấy, liền kinh động đến bảo vệ của câu lạc bộ Vong Ưu, vài viên bảo vệ lập tức đi đến, trong tay đều quơ lên chiếc côn cảnh sát.
- Dừng tay!
- Làm cái gì hả?
Mấy tên bảo vệ giận giữ kêu lên, xông tới rất nhanh, là bảo vệ, cũng phải chịu liên lụy, nên bọn họ vừa tức giận, lại có chút lo lắng.
- Kêu cái rắm, bố mày đ ập xe của mình, ngại gì chúng mày hả?
Mã Bình Nguyên một bên không ngừng đ ập xe, một bên cười điên cuồng.
Nghiêm Kiến Sơn cũng nói:
- Ở đây không có việc của mấy người, đi hết đi.
Tự đ ập chính xe của mình, tình huống này, mấy người bảo vệ lần đầu tiên gặp phải, tất cả mọi người nửa tin nửa ngờnhìn Mã Bình Nguyên và Nghiêm Kiến Sơn.
Một người bảo vệ nói vào bộ đàm mấy câu, lập tức liềnđứng sang một bên.
Giờ phút này không ít người cũng bị tiếng động ở đây làm kinh động. Đều vây lại đây xem kịch vui, trong đó, có một người biết Mã Nguyên Bình, đều kinh ngạc nói:
- Đó không phải là Mã Nguyên Bình sao, anh ta lên cơn gì,đ ập xe của chính mình làm gì?
Khà khà, anh ta không phải rất thích chiếc xe BMW của mình sao, sao thế, bây giờ không thích nữa rồi?
Nhìn thấy không ít người vây lấy xem náo nhiệt, Mã Bình Nguyên trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy thì đã không dùng phương thức này để giải thích cho Hàn Đông rồi, làm như vậy rồi, rất dễ khiến mọi người đều biết hết sựtình, chính mình không phải là rất có máu mặt ở trong cái vòng tròn này.
Nhưng, sự việc đã đến nước này, xe cũng đ ập cho lồi lõm rồi, kính đều bị vỡ rồi, y cũng không thể bỏ giữa chừng.
- Mẹ nó, mất mặt thì mất mặt.
Mã Bình Nguyên trong lòng căm phẫn nghĩ
- Đến lúc bố mày sẽ gộp cả gốc lẫn lãi vào đòi lại.
- Bình Nguyên, anh như vậy là có chuyện gì?
Tần Phương chủ của câu lạc bộ Vong Ưu đi tới, cười dài hỏi han, cô ta cũng biết Mã Bình Nguyên là người thế nào, rất rõ ràng y không phải kẻ điên, như vậy hành động dịthường như vậy, là vì y gây với người ta, bị người ta bắtđược nhược điểm.
Mã Bình Nguyên mặt trầm ngâm, dừng lại nói:
- Chị Phương, không có gì, một chút chuyện nhỏ.
Đi bên cạnh Tần Phương mỹ nữ Thẩm Dao thản nhiên nói:
- Tiểu Mã, xe của anh đang bình thường đ ập làm cái gì, không thích nữa thì tặng cho e đi mà.
Mã Bình Nguyên nhìn cô ta một cái, không nói gì, cái cô băng sơn mỹ nhân này tuy trong lời nói có chút châm chọc, nhưng y cũng không muốn kèn cựa với con gái.
- Tiều Nghiêm, chúng ta vào đi.
Mã Bình Nguyên mặt sanh xao nói, lập tức quay người đi vào phía trong.
Những người vây quanh nhìn thấy y đi đến, tất cả đều tựđộng tránh đường.
Tần Phương lắc lắc đầu nói:
- Thằng cha này, rốt cuộc là đắc tội với ai rồi?
Thẩm Dao nói:
- Chúng ta đi xem xem chẳng phải sẽ biết sao.
- Nói cũng đúng.
Lúc này Tần Phương liền cùng Thẩm Dao đi theo sau Mã Bình Nguyên và Nghiêm Kiến Sơn, thấy bọn họ đi vào một phòng riêng trên tầng hai Tần Phương liền vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ đến, hỏi han:
- Người trên lầu là ai?
Người phục vụ chính là người mà lúc trước đưa bọn Mã Nguyên Bình lên, anh ta cũng là nhân viên lâu năm, đối với những tên công tử bột sống phóng túng thường đếnđây chơi anh ta cũng biết không ít, hiện giờ bà chủ hỏi đến, anh ta đương nhiên không chút che dấu:
- Bà chủ, trên tầng hai là sếp Hàn.
- Sếp Hàn?
Tần Phương sửng sốt, lập tức nói:
- Là Hàn Mạn Lương, anh ta làm sao lại cùng Mã Bình Nguyên? Bên trong còn có ai?
- Còn có hai vị thanh niên, khá lạ mặt.
Người nhân viên phục vụ rất thành thật nói.
- Được rồi, không có việc gì của cậu rồi.
Tần Phương xua tay để nhân viên phục vụ rời đi, trong lòng lại có chút nghi hoặc, Hàn Mạn Lương bình thường cũng không hung hăng như vậy, người trẻ tuổi đi cùng với anh ta lại là ai cơ chứ, cô ta tạm thời không ngờ là Hàn Đông quay lại rồi.
Thẩm Dao nói:
- Không sao, đợi chút chúng ta đi vào xem xem là được, tên Hàn Mạn Lương kia, cả ngày cũng không biết làm những cái gì.
Tần Phương khẽ cười, nhìn Thẩm Dao hơi mân mê môi, trong lòng nghĩ con bé này có oán niệm thật là sâu với HànĐông, đến anh họ của Hàn Đông cũng bất mãn.
- Chị Phương, chị nhìn em như thế làm gì?
Thẩm Dao trợn mắt hỏi.
Tần Phương khẽ mỉm cười nói:
- Không có gì, chị đang nghĩ không biết có phải Hàn Mạn Lương đang ở cùng Hàn Đông hay không.
Câu nói này của cô ta, đúng là sự thật trước mắt.
Mặt Thẩm Dao đỏ lên, phe phẩy cánh tay của Tần Phương nói:
- Chị Phương, chị nói cái gì cơ!
- Chị không có nói gì à!
Tần Phương vẻ mặt cười xấu xa nói.
Ngoài ra, ở phòng trên tầng hai. Mã Nguyên Bình mặt xầm xì nói:
- Chủ tịch Hàn, tiểu Nghiêm làm chứng, tôi đã cho anh một sự bàn giao rồi.
Nghiên Kiến Sơn cười khổ sở, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, Mã Bình Nguyên không chừng là vì lúc trước Hàn Đông khách khí với mình, nên trong lòng khó chịu, nhân tiện đem mình cũng liên lụy theo, có điều nếu đã liên lụy đến vụ này rồi, vậy cũng không còn có lí do để né tránh nữa.
- Anh Đông, vừa rồi anh Mã đã tự tay đ ập nát chiếc xe BMW của anh ấy rồi.
- Biết rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua một lượt mặt Mã Bình Nguyên, chậm rãi nói:
- Là cậu chọc tôi trước.
Mã Bình Nguyên cắn cắn môi, không nói gì, trong lòng trànđầy sự phẫn nộ không gì sánh được.
Hàn Mạn Lương cười ha ha nói:
- Hóa ra xe của tiểu Mã cậu bị đâm rất nghiêm trọng à, ừ, ở đây có một trăm ngàn tệ, cầm đi sửa xe đi.
Nói rồi, anh ta lấy ra một tệp tiền, vứt lên trên bàn.
Mã Bình Nguyên lập tức giận đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, y dùng lực nắm nắm đấm, nhìn chằm chằm HànĐông nói:
- Không cần, không có việc gì thì tôi xin cáo từ.
Hàn Đông cười nói:
- Chuyện này coi như qua rồi.
Mã Bình Nguyên vừa nghe. Lập tức quay người đi ra ngoài, thái độ vừa rồi của Hàn Mạn Lương, đối với y mà nói quảthực là một sự sỉ nhục, khiến trong lòng y tràn đầy căm uất vô hạn, hận hai người Hàn Đông và Hàn Mạn Lương vô cùng.
Nghiêm Kiến Sơn cười khổ sở, ngồi xuống cạnh Hàn Mạn Lương, nói:
- Anh Lương, em không có chút quan hệ gì đến việc này nha.
Hàn Mạn Lương cười nói:
- Yên tâm, không ai trách chú, là Mã Bình Nguyên đui mù, không ngờ dám lừa bịp tống tiền người do Hàn Đông đưađến, hổ không ra uy tưởng là mèo ốm.
Đối với anh ta, Hàn Đông sở dĩ gây chiến, chủ yếu là do Mã Bình Nguyên lừa bịp tống tiền đám người Vương Dược Minh, chứ không biết Hàn Đông có lí do khác.
Đương nhiên, Hàn Đông sẽ không đem nguyên nhân thật sự ra nói cho bất cứ người nào, vì cho dù hắn có nói ra, xem chừng cũng không có mấy người tin.
Nguyên Á Văn vẫn ngồi cạnh Hàn Đông, chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, trong lòng kích động đến mức timđ ập thình thịch.
- Củ chuối thật, Hàn Đông quá mạnh rồi, cái gì cũng không làm, mà Mã Bình Nguyên kia sợ đến tự đ ập xe BMW của y, quá uy phong, quá sướng, nếu một ngày mình có thể làmđược điều này, thế thì tốt quá rồi.
Điều mà Nguyên Á Văn không biết được là, Mã Bình Nguyên sở dĩ làm như vậy, nguyên cớ không chỉ bởi vì HànĐông. Ở mức độ lớn hơn, là bởi vì chiếc xe Hồng Kỳ đã lượn một vòng ở đồn công an kia. Dù sao Hàn lão hái gia phân lượng quá nặng, nặng đến mức Mã Bình Nguyên căn bản không dám để sự việc gây náo loạn tiếp, một khi không tốt, y thậm chí có thể thành đối tượng bị Tô gia vứt bỏ hoặc là vật hy sinh. Nên y mới lựa chọn cách này để cho Hàn Đông một công đạo.
- Á Văn, tôi kính anh một chén.
Lúc này Nghiêm Kiến Sơn cười nói.
Nguyên Á Văn nhấc chén lên. Cùng Nghiêm Kiến Sơn chạm một cái, nói:
- Anh Sơn, tôi kính anh.
Vừa xong anh ta đã từ miệng Hàn Mạn Lương biết được thân phận của Nghiêm Kiến Sơn, biết bố anh ta là thứ trưởng thường trực bộ công an, cũng là cấp bộ trưởng quan to, bởi vậy thái độ khá khiêm tốn.
- Ha ha, Á Văn anh quá khách khí rồi.
Nghiêm Kiến Sơn uống rượu, cười nói:
- Đúng rồi. Á Văn hiện giờ đang làm ở đâu.
Nguyên Á Văn, nói thẳng
- Tôi là tiểu binh do anh Đông tạo ra mà thôi.
- Ha ha, Á Văn đi cùng với anh Đông, tiền đồ tựa như gấm.
Nghiêm Kiến Sơn nói, bỗng nhiên nhớ tới Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên, mà bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên lại là Nguyên Hằng Kiện. Lập tức hiểu được vì sao Hàn Đông lại chính thức giới thiệu Nguyên Á Văn rồi. Tên tiểu tử này chắc hẳn là con của Nguyên Hằng Kiện.
Lập tức, thái độ của Nghiêm Kiến Sơn đối đãi với Nguyên Á Văn nhiệt tình hơn hẳn, anh ta nói:
- Khi nào tôi đến tỉnh Tây Xuyên làm ăn, Á Văn phải hỗ trợ nhé.
Nguyên Á Văn cười ha hả nói:
- Anh Sơn đúng là tìm đúng người rồi, tôi hiện đang làm ở cục xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu, phục vụ cho nhàđầu tư là công việc chính của tôi, anh Sơn nếu muốn đếnđầu tư ở thành phố Tân Châu, tồi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đón.
Nghiêm Kiến Sơn ngẩn người, lập tức cười nói:
- Được thôi, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến thành phố đầu tư.
Sau đó anh ta chuyển ra phía Hàn Đông, cười nói:
- Anh Đông khi nào thì về thành phố Tân Châu đi làm ạ? Hiện giờ anh Đông hẳn là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở nhỉ?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi hiện tại là phó chủ tịch thành phố.
- Ôi, so với Hàn Đông thì em không là gì cả.
Nghiêm Kiến Sơn không khỏi cảm thán mà nói, đây là lời từđáy lòng của anh ta, tuổi Hàn Đông chắc chắn không lớn hơn anh ta, nhưng đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, mà còn là loại cán bộ có thực quyền, bản thân so với anh ta, quả thực là kẻ trên trời người dưới đất mà.
Hàn Đông nói:
- Mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, tốt hay xấu cũng không có quá nhiều khác biệt mà.
- Ha ha, đây là câu nói triết lý nhất mà chị được nghe gầnđây.
Cửa bị đẩy ra, một giọng trong trẻo truyền vào.
Tần Phương trong tay cầm một chai rượu vang mỉm cười tiến vào.
Băng sơn mỹ nữ Thẩm Dao đi theo đằng sau, hơi bĩu bĩu môi nói:
- Chỉ là một câu nói bình thường thôi mà, sao em không nghe ra được có chút tính triết lý nào đâu.
Hàn Đông đối với thái độ của cô Thẩm Dao này có chút nghi hoặc, lẽ ra lúc trước bị hắn cự tuyệt, cũng không thểgây ra quá nhiều thương tổn cho cô ta, cô ta làm sao cứluôn canh cánh trong lòng với hắn. Có điều Hàn Đông sẽ không nổi nóng với cô gái nhỏ này, hắn khẽ mỉm cười nói:
- Chị Phương quá khen, em chỉ là tùy tiện xúc động một chút mà thôi.
Tần Phương mỉm cười ngồi xuống, cầm trong tay chai rượu vang, miệng dịu dàng nói:
- Hàn Đông đến đây mà cũng không nói với chị tiếng nào, có phải không để chị trong lòng à.
Cô ta cũng có chút ý nũng nịu, Hàn Đông cười cười nói:
- Em biết chị Phương bận, ngại không làm phiền chị mà.
- Nói những cái này không có ý nghĩa rồi.
Tần Phương thản nhiên cười nói:
- Chị là coi em như bạn bè.
- Đúng vậy, lòng tốt không có báo đáp, có một số kẻ không có lương tâm.
Thẩm Dao ngồi một bên nói thầm.
Tần Phương cười mỉm liếc cô ta một cái:
- Ha ha, băng sơn mỹ nữ của chúng tôi, đối với Hàn Đông em có bực dọc rất lớn đây.
Thẩm Dao lập tức thẹn thùng cúi đầu. Trên mặt đỏ hồng, không có chút cảm giác lạnh lùng nào, xinh đẹp rực rỡ như bông hoa đào vậy.
Tần Phương cười cười, cầm chén rót rượu, nói:
- Hàn Đông lâu lắm rồi không đến chỗ chị, chai rượu vang này là chút tâm ý của chị.
Hàn Mạn Lương nhìn bình rượu trong tay cô, nhấn mạnh nói:
- Chị Phương đúng là rộng rãi nha, lại là chai rượu hơn hai mươi năm, hôm nay lại có lộc ăn rồi.
Tần Phương mỉm cười nói:
- Rượu thôi mà, chủ yếu là để uống, rượu có đắt nữa, so với tình cảm bạn bè, thì có là gì đâu.
Nghiêm Kiến Sơn mặt đầy hâm mộ nói:
- Chị Phương, tình cảm của chúng ta cũng rất tốt mà, sao chưa thấy chị mang bình rượu tốt thế này đến cho chúng ta uống đâu.
Tần Phương lườm anh ta một cái, lập tức làm người ta cảm thấy quyến rũ vô cùng, cô cười nói:
- Với đám bạn bè hư hỏng của cậu, chẳng phải là lãng phí một bình rượu ngon hay sao, cậu cho rằng Patos 20 năm rất nhiều sao.
Hàn Mạn Lương cười lớn, nói:
- Đúng vậy, tôi chỉ là đi cùng Hàn Đông hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy thôi.
Thẩm Dao bĩu môi, lạnh lùng nói:
- Tự mình nghĩ mình là cái thứ gì, có cái gì đặc biệt hơn người chứ.
Hàn Đông nhìn cô ta một cái, khẽ mỉm cười, cô bé này tuy xinh đẹp, giống như bạch ngọc điêu khắc. Nhưng từ bé đượcđã được nuông chiều. Bởi vậy tính tình không tốt chút nào.
Vô tình, Hàn Đông nghĩ đến Lữ Nhạc, không tự chủ được mà lấy Lữ Nhạc và Thẩm Dao ra so sánh với nhau, chỉ cảm thấy hai người hoàn toàn không giống nhau, Lữ Nhạc cho hắn cảm giác ấm áp như mùa xuân, còn Thẩm Dao thì lạnh giá như một khối băng. Nếu cả hai đứng chung một chỗ, để hắn lựa chọn lần nữa, hắn sẵn lòng lựa chọn LữNhạc.
Thấy Hàn Đông nhìn sang, Thẩm Dao trợn mắt nhìn, cố nhướn ngực lên. Dường như một con gà mái đang kèn cựa.
Hàn Đông cười nhạt, cầm chén lên, cùng chạm ly với Tần Phương, nói:
- Cảm ơn rượu của chị Phương, thật là ngại quá.
Tần Phương nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên một chút ý cười, nói:
- Rượu này chị đặc biệt để tiếp bạn, đã là bạn bè, thì không nên chú ý này nọ.
Sau đó Tần Phương lại cùng Hàn Mạn Lương, Nghiêm Kiến Sơn chạm cốc, đến lúc đến Nguyên Á Văn, cô mỉm cười nói:
- Vị huynh đệ này có vẻ hơi lạ mặt, là lần đầu đến đây à.
Hàn Đông nói:
- Chị Phương, cậu ấy tên Nguyên Á Văn, sau này còn nhờchị Phương chiếu cố cho cậu ấy nhiều.
- Chị Phương, em kính chị một chén.
Nguyên Á Văn nâng chén nói, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm kích với Hàn Đông, anh ta cũng nhìn ra được, chị Phương này nhất định có một bối cảnh khá tốt, nếu không thì Hàn Đông cũng không khách khí với cô ta như vậy. Ngoài ra chưa nói cái khác, có thể tại Yến Kinh mở một câu lạc bộ như vậy, mà đến đây đều là những tên công tửbột. Đôi với cô ta cũng rất khách khí, có thể thấy bối cảnh của Tần Phương không bình thườ ng.
Vì sự giới thiệu của Hàn Đông, Tần Phương đối với Nguyên Á Văn cũng rất khách khí, cô cười nói:
- Á Văn đang kinh doanh ở nơi nào?
Nghiêm Kiến Sơn cười nói:
- Chị Phương cái này trông nhầm rồi, Á Văn là người tài của anh Đông.
- Thế sao, hóa ra Á văn cũng mở rộng ở trong thể chế, đi theo Hàn Đông làm, tiền đồ không tồi.
Tần Phương cười nói.
- Chỉ sợ có người nhận nhầm đệ tử.
Thẩm Dao ở một bên lạnh lùng nói.
Tần Phương cười cười nói:
- Thẩm Dao, em không chạm li với mọi người một chén à.
- Chạm thì chạm.
Thẩm Dao chu cái miệng nhỏ lên nói, sau đó lần lượt với Hàn Mạn Lương, Nghiêm Kiến Sơn, Nguyên Á Văn uống một chén rượu, đến lượt Hàn Đông, tròng mắt hơi đảo, dịu dàng nói:
- Chóng mặt, không uống nữa.
Sau đó liền đặt chén xuống.
Hàn Mạn Lương cười ha hả, trong lòng nghĩ lại là chiêu này của cô bé, xem ra cô ta thật muốn chống đối với Hàn Đông.
Tần Phương mặt tươi tỉnh, nói:
- Thẩm Dao đối với Hàn Đông thật đặc biệt, lo cậu uống nhiều rượu.
- Không nói nữa, tôi đi xuống trước đây.
Mặt Thẩm Dao ửng hồng. Xoay người đi ra khỏi cửa.
Tần Phương lại cùng mọi người nói đôi câu, lập tức liền đi ra ngoài cùng.
- Anh Đông, người đẹp đo là ai thế không ngờ một chút thểdiện của anh cũng không cho.
Nguyên Á Văn vẻ mặt gian xảo nhìn Hàn Đông hỏi.
Hàn Đông cười gượng gạo nói:
- Một cô gái mà thôi, đ ừng để ý cô ta.
- Ha ha, tiểu Đông, anh thấy Thẩm Dao chắc chắn là có ý với em, nếu không làm sao cứ nhằm vào em.
Hàn Mạn Lương cười ha hả nói.
Nghiêm Kiến Sơn, Nguyên Á Văn cũng nhìn Hàn Đông với vẻ mặt mờ ám, bộ dạng như cười như không.
Mấy người chơi một lúc, Nghiêm Kiến Sơn liền cáo từ.Đồng thời, Hàn Đông cũng bảo Hàn Mạn Lương gọi một chiếc xe để đưa Nguyên Á Văn đến chỗ ở tại văn phòng tại thủ đô.
- Tiểu Đông, lần này Mã Bình Nguyên bị mất mặt, nó chắc chắn sẽ không phục.
Hàn Mạn Lương hút điếu thuốc nói.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Không sợ nó
Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:
- Có điều tên tiểu tử này cũng là người thức thời, tự đ ập nát xe của nó, cũng là đủ độc.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn lên phía trước, ở đó một khoảngđèn xán lạn, mắt hắn hơi híp lại
- Anh Mạn Lương, sau này các anh em đều phải chú ý đến tên tiểu tử này một chút, nó không làm chuyện gì thì thôi,đụng chuyện, thì không phải khách khí.
Hàn Mạn Lương ngẩn ra, hỏi:
- Thầy bói Đông, em có phải lúc trước có xích mích gì với nó?
Hàn Đông lắc lắc đầu, trầm ngâm một lát nói:
- Em không có xích mích gì với nó, em cũng không nhằm vào nó.
- Vậy em…
Hàn Mạn Lương trong lòng đầy nghi hoặc, nhìn Hàn Đông trông về phía xa xăm, anh ta chợt cảm thấy trong lòng có chút không hiểu người anh em này, giữa hai người, dường như có một khoảng cách rất xa xôi, điều này làm trong lòng anh ta chợt cảm thấy một sự thất bại, đều là hậu nhân của lão thái gia, sao khác biệt lại lớn như vậy.
Hàn Đông quay đầu lại, nói:
- Mã Nguyên Bình chỉ là một vai diễn nhỏ, có lẽ, Tô Xán mới là đối thủ của em
Hồi tưởng lại việc trước kia, Tô Xán này quả thật là đối thủ mạnh nhất của hắn, nhưng hiện giờ hắn cảm thấy bản thân không chỉ tranh đấu với Tô Xán, mà hơn nữa đang đấu tranh với vận mệnh!
Cảm giác này, khiến ánh mắt của Hàn Đông càng xa xăm hơn, hiện giờ hắn đang bôn ba trên con đường của vận mệnh, có lẽ có một ngày Tô Xán sẽ bị hắn dẫm nát dưới chân, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà dừng bước chân.
- Tô Xán.
Hàn Mạn Lương trầm ngâm, dường như cuối cùng cũng hiểuđược ý của Hàn Đông, đây có lẽ cũng là sự cạnh tranh giữa hai nhà Hàn - Tô. Hàn Đông và Tô Xán là hai nhân vật thếhệ thứ ba ưu tú nhất của hai nhà, hai người chỉ sợ tương lai nhất định sẽ trở thành đối thủ.
Nghĩ đến đó, Hàn Mạn Lương có một cảm giác sáng tỏ thông suốt, anh ta cười nói:
- Ha ha, tiểu Đông, anh tin tưởng chú, mọi người đều sẽ ủng hộ em! Đúng rồi, cái tên Nguyên Á Văn kia là thế nào, em đối xử với nó khá tốt.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Bố cậu ta là Nguyên Hằng Kiện rất có tiềm lực phát triển.
- Ồ, anh hiểu rồi, em muốn thông qua Nguyên Á văn,đem bố cậu ta gộp vào cùng.
Hàn Mạn Lương bỗng bừng tỉnh ngộ nói.
Hàn Đông cười cười nói, nâng tay lên xem đồng hồ, nói:
- Hôm nay không còn sớm nữa, anh Mạn Lương ngày mai gọi bạn của anh đến bàn chính sự đi.
- Không vấn đề gì.
Hàn Mạn Lương nói
- Tiểu Đông tối nay em đến Ngọc Tuyền Sơn ở à?
Hàn Đông lắc lắc đầu nói;
- Thời gian không còn sớm nữa, anh tìm tạm một chỗ cho em ở đi.
- Làm sao có thể tùy tiện tìm một chỗ ở cơ chứ.
Hàn Mạn Lương trong lòng vui mừng, thái độ của Hàn Đông như thế đúng là coi anh ta là anh em
- Đi thôi, anh đưa em đến một nơi, bảo đảm sẽ khiến em ở vui vẻ.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Nói trước nhé. Em không đi những chỗ tối tăm rối loạn.
Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:
- Yên tâm, anh sẽ không làm bậy đâu.
Xe đi rất nhanh trên đường, mười phút sau, liền dừng lại ở một nơi yên tĩnh.
Sau đó Hàn Mạn Lương rút điện thoại di động ra, gọi một sốđiện thoại nói:
- Là tôi, tôi và Hàn Đông đang ở phía dưới.
- A.
Hàn Đông nghe từ trong điện thoại truyền tới một tiếng thét chói tai, âm thanh đó có chút quen thuộc, rất nhanh trước mắt Hàn Đông liền xuất hiện một dáng người thanh nhã.
Hàn Mạn Lương cúp máy, nói:
- Bạch Vũ Giai vừa mới mua một căn hộ ở chỗ này, không có ai biết cả. Bạch Vũ Giai ngày nào cũng nhắc đến em.
Trong đầu hắn hiện lên toàn hình ảnh của Bạch Vũ Giai, người con gái điềm tĩnh dịu dàng, giống như một đóa hoa thủy tiên lặng yên nở ra, ở nơi đây lặng lẽ đợi hắn.
Đối với Bạch Vũ Giai, trong ý nghĩ của Hàn Đông, sớm đã coi cô là người thân của mình, loại cảm giác của kiếp trước xen kẽ vào nhau, khiến hắn có một tình cảm rất đặc biệt với Bạch Vũ Giai.
Cửa dưới lầu mở ra, một người bóng dáng màu trắng chạy vội ra, trong bóng đêm nhàn nhạt. Tung tăng như một con bướm.
- Hàn Đông.
Bạch Vũ Giai chạy vội tới trước mặt Hàn Đông, thở phì phò,đôi mắt sáng ngời niềm vui bất ngờ.
Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, dưới chân đi một đôi dép lê màu đỏ, bắp chân thon dài mượt mà như ngọc thạch tạo thành. Cô nhẹ nhàng đứng nơi đó. Thân hơi nghiêng về phía trước. Nếu không phải vì Hàn Mạn Lươngđứng ở một bên, thì cô sớm đã nhào vào lòng Hàn Đông rồi.
- Ha ha, người đã đưa đến rồi, tôi không lên nữa.
Hàn Mạn Lương cười ha hả nói,
- Tôi đi trước đây, ngày mai tiểu Đông chú dậy rồi thì gọi cho tôi.
Sau đó anh ta liền lên xe, nhanh như chớp đi ra ngoài.
- Hàn Đông.
Bạch Vũ Giai nồng nàn gọi một tiếng, mở hai tay ra, nhào vào lòng hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, mặt tựa vào trước ngực hắn.
Hàn Đông vươn hai tay, ôm chặt lấy Bạch Vũ Giai, ngửi mùi hương nhè nhẹ trên mái tóc cô, tâm hồn của hắn, cảm giác được một sự an bình trước đên nay chưa từng có.
- Chúng ta lên lầu đi.
Bạch Vũ Giai hạ giọng nói, âm thanh hơi run run chút, che dấu không được sự vui vẻ trong lòng.
Đây là biệt thự ba tầng, trang trí bên trong bày trí vô cùng ấm áp.
Bước vào phòng khách, Bạch Vũ Giai lại hét lên, nhào vào lòng hắn, đôi môi hồng liền tiến lên phía trước.
Hai người hôn thật sâu, giờ khắc này, thời gian dường như dừng lại, hai người đã quên hết xung quanh.
Hồi lâu, hai người tách ra, Bạch Vũ Giai thở gấp, mặt đỏ hồng.
- Em đi pha trà cho anh.
Bạch Vũ Giai hạ giọng nói.
Hàn Đông giữ cô lại, ôm cô ngồi xuống sô pha, dịu dàng nói:
- Không cần đâu.
Bị hắn ôm, toàn thân cô có cảm giác như nhũn ra, ngồi trên đùi hắn, trong lòng vô cùng sung sướng.
Nhìn Bạch Vũ Giai lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng hắn có chút xúc động.
- Chúng ta. Chúng ta đi vào phòng ngủ đi.
Bạch Vũ Gia bỗng nghẹ nhàng nói.
Hàn Đông trong lòng hơi động, mỉm cười, ôm cô đi vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ của Bạch Vũ Giai được bố trí rất ấm áp, màu hồng phấn rất đẹp. Ở bốn phía trong phòng ngủ là ánh sáng chiếc đèn, làm người ta có cảm giác đến thiên đường.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Lập tức liền đè xuống.
Trong phòng ngủ, một phòng sắc xuân, một khúc nhạc không ngừng vang vọng.
Hồi lâu, mây thu mưa dứt, bên trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc của Bạch Vũ Giai, tràn đầy hấp dẫn không gì sánhđược.
Hàn Đông ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng trượt qua trên làn da mượt mà.
- Căn nhà này là của em à?
Hàn Đông dịu dàng nói.
- Đúng vậy, em tự để dành được một ít tiền, còn lại là công ty tạm chi lương cho một ít.
Mặt Bạch Vũ Giai đỏ hồng, hai mắt biểu lộ vẻ thỏa mãn,
- Môi trường ở đây rất yên tĩnh. Sau này, em sẽ ở đây, HànĐông anh muốn đến, cũng thuận tiện.
Câu nói sau, tiếng của cô rất nhỏ. Đầy thẹn thùng.
Trong lòng Hàn Đông vô cùng xúc động, đem cô ôm chặt vào lòng.
Bạch Vũ Giai vặn vặn người, tiếng thở có chút vội vã, nhẹ nhàng cọ sát lên người Hàn Đông.
Hàn Đông cười xấu xa, xoay người cưỡi lên.
Sáng ngày hôm sau, mười giờ hơn mới tỉnh dậy.
Bạch Vũ Giai giống như một bà chủ gia đình, sớm đã chuẩn bị bữa sáng cho Hàn Đông, nhìn cô mặc chiếc tạp dề màuđỏ dáng bộ bận rộn, trong lòng Hàn Đông thầm xúc động, nếu như những kẻ mê điện ảnh, mê ca nhạc mà biết thần tượng của họ vì một người con trai, tự mình làm những chuyện vụn vặt, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ tức muốn chết.
Hình tượng của Bạch Vũ Giai trước công chúng, chính là một tiên nữ xuất trần thoát tục, cô ấy xinh như một tiên nữ, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn hạc trên chín tầng mây, tuy mới xuất hiện không bao lâu, nhưng đã có rất nhiều bài hát nổi tiếng, trở thành thần tượng trong lòng vô số người hâm mộ điện ảnh.
Hiện giờ Bạch Vũ Giai đã trở thành trụ cột trong công tyđiện ảnh của Hàn Mạn Lương, tìm cô ấy để đóng phim điện ảnh, đóng quảng cáo rất nhiều, nhưng căn bản Hàn Mạn Lương đều để Bạch Vũ Giai tự làm theo những gì mình thích. Không hề bắt ép cô làm việc. Đương nhiên, Bạch Vũ Giai cũng không phải là cái gì cũng không làm, cô còn lựa chọn một số công việc tương xứng với hình tượng của mình. Như vậy không những bản thân có thu nhập, cũng có thể giúp công ty kiếm được không ít tiền.
Tuy cô cảm nhận được tình cảm của Hàn Đông dành cho mình rất chân thật nồng hậu, hơn nữa ông chủ Hàn Mạn Lương cũng vì Hàn Đông, mà đối với cô rất khách khí, nhưng Bạch Vũ Giai cũng không vì ỷ vào được sủng ai mà kiêu ngạo, việc cần làm cô cũng làm rất nghiêm túc. Trên thực tế so sánh với những đồng nghiệp khác, cuộc sống của cô cũng đã tốt rồi. Đừng thấy rất nhiều ngôi sao trước mặt công chúng thì vô cùng hào nhoáng, nhưng cuộc sống thật sự của các cô ấy, thì không hề tốt đẹp, trong mắt một số người, các cô ấy chỉ là con hát, như là đồ chơi mà thôi, cóđược mấy người giống Bạch Vũ Giai có thể tùy ý lựa chọn công việc cho mình.
Hàn Đông gọi điện cho Hàn Mạn Lương. Không lâu sau Hàn Mạn Lương liền lái xe đến rồi, trong ánh mắt lưu luyến của Bạch Vũ Giai, Hàn Đông lên xe của Hàn Mạn Lương. Nhìn xe đi khỏi tiểu khu, trong mắt Bạch Vũ Giai như bị một tầng sương mù bịt mắt, cô cảm thấy tức khắc thân thể như không khí vậy.
- Ha ha tiểu Đông, đêm qua không bị mệt quá chứ?
Hàn Mạn Lương vừa lái xe vừa vui cười hỏi.
Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nói:
- Anh còn nói, Bạch Vũ Giai mua nhà anh còn tiếc tiền không bỏ ra, còn để cô ấy tự bỏ tiền tiết kiệm ra.
- Đó là hơn năm trăm ngàn à.
Hàn Mạn Lương tủi thân kêu lên một tiếng, lập tức nghiêm nghị hỏi:
- Tiểu Đông, em rốt cuộc đối với Bạch Vũ Giai là nghĩ thếnào?
Hàn Đông nhìn anh ta một cái, nói:
- Anh đ ừng để ý em nghĩ thế nào, dù sao anh cứ coi Bạch Vũ Giai như em dâu đi!
- Anh biết làm thế nào rồi, lúc về anh sẽ thanh toán tiền nhà cho cô ấy.
Hàn Mạn Lương cười cười.
Trong lòng anh ta vẫn có chút nghi ngờ, không biết Bạch Vũ Giai rốt cuộc là có điểm gì thu hút Hàn Đông như vậy. Có điều Hàn Đông đã nói vậy, vậy thì sau này thái độ đối với Bạch Vũ Giai phải thay đổi một chút mới được, rất rõ ràng Hàn Đông đối với cô ấy là nghiêm túc. Tuy không thểcho cô ấy một danh phận, nhưng đã thật sự coi cô ấy thành người của mình.
- Bạn của anh đã liên lạc chưa?
Hàn Đông hỏi.
- Liên lạc rồi, bây giờ anh đưa em đi đây.
Hàn Mạn Lương nói:
- Em để mấy tên thuộc hạ của em trực tiếp đến đi.
Hàn Đông gật gật đầu, đem địa chỉ mà Hàn Mạn Lương nói nói cho Tả Nhất Sơn, để bọn họ khần trương qua đó.
Rất nhanh, hai người đã đến một quán cà phê, đi vào trong phòng, bên trong có ba người ngồi, Hàn Mạn Lương giới thiệu một chút, ba người này là người của công ty quảng cáo Thiên Tác, trong số đó có một người trung niên là ông chủ công ty tên Quách Hạo Hâm, ngoài ra một nam một nữ là nhân viên của công ty.
Hiển nhiên bọn họ đều biết bối cảnh của Hàn Mạn Lương. Cho nên đối với Hàn Đông trẻ tuổi mà đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, cũng không tỏ ra kinh ngạc cho lắm.
- Chủ tịch Hàn đúng là tuổi trẻ tài cao.
Quách Hạo Hâm xúc động nói một câu:
- Chủ tịch Hàn là người đề ra khái niệm thành phố kinh doanh, cũng là trước giờ chưa từng có, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một xu thế.
Hàn Đông cười nói:
- Đây chẳng qua chỉ là một ý tưởng sơ bộ, công việc cụ thểcòn phải dựa vào những chuyên gia như các anh đó.
Không bao lâu, bọn Vương Dược Minh đã đến.
Thấy Hàn Đông, thái độ của bọn Vương Dược Minh so với lúc trước, lại có vài phần thay đổi nhỏ, trong sự tôn trọng, kèm theo vài phần kính sợ.
Tối hôm qua, Nguyên Á Văn trở về phấn khích vô cùng, thêm mắm thêm muối vào đem sự việc trải qua kể lại một hồi. Mà mọi người đã từ miệng chủ nhiệm văn phòng tại thủđô Vi Nghi Duy biết được thân phận của Mã Nguyên Bình, biết được Hàn Đông không nói một lời, dọa cho Mã Bình Nguyên phải tự đ ập xe BMW của mình để tạ tội. Mọi ngườiđều cảm thấy rất kinh ngạc, đồng thời đối với thân phận của Hàn Đông cũng có vài phần phỏng đoán.
Chính vì như thế, khi gặp lại Hàn Đông, trong lòng bọn họ liền không kìm nổi vài phần kính sợ. Nụ cười hiền hòa và bình tĩnh của Hàn Đông. Trong mắt bọn họ cũng là sựbiểu hiện hùng mạnh.
Chủ Nhiệm Văn phòng tại thủ đô Vi Nghi Duy nhìn HànĐông, trong lòng lại có chút kinh hãi, anh ta đã làm ở căn phòng tại thủ đô lâu như vậy, so với bọn Vương Nhược Minh, đối với sự hống hách của Mã Bình Nguyên có ấn tượng rất sâu sắc, nhưng không thể tưởng tượng được trước mặt Hàn Đông mà Mã Bình Nguyên lại như con chuột gặp mèo rất thành thật, như vậy thân phận của Hàn Đông thật sinh dộng, đây chính là một thái tử Đảng chân chính.
- Mã Bình Nguyên làm sao có thể so sánh với Hàn Đông, Hàn Đông là hậu nhân của Hàn Lão, đó mới là mạnh mẽ thật sự!
Vi Nghi Duy trong lòng cảm thán
- Lẽ nào Hàn Đông mới hơn hai mươi tuổi đã là cán bộ thực quyền phó giám đốc sở, xem ra mình phải bắt lấy cơ hội, báo cáo công tác với Hàn Đông một chút mới đ ược.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 484: Bàn về đám cưới (1 - 3)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Cùng người của công ty quảng cáo Thiên Tác trao đổi khoảng nửa tiếng, hai bên liền bước đầu quyết định tiến hành hợp tác
- Hạng mục này, đối với công ty Thiên Tác chúng tôi mà nói, cũng là một trải nghiệm mới
Quách Hạo Hâm bắt tay Hàn Đông nói
- Kinh doanh thành thị là một khái niệm mới, đối với công ty chúng tôi mà nói, cũng là một khiêu chiến hoàn toàn mới, nhưng tôi tin rằng, chúng ta hợp tác nhất định có thể lấy được thành công
Hàn Đông cười nói:
- Cầu chúc chúng ta hợp tác thành công, tôi tin rằng món hàng thành phố Tân Châu này, chắc chắn rất nhanh có thểđủ nổi tiếng
Hắn đây cũng không phải là lời khách khí, kinh doanh tuyên truyền thành thị, tuyệt đối là con đường duy nhất phát tiển tương lai của các thành phố lớn. Mà thành phố Tân Châu là thành phố đầu tiên ăn cua, không chỉ chiếm tiên cơ, mà bản thân Hàn Đông cũng chuẩn bị thông qua một số quan hệ để xúc tiến các hạng công tác, đây cũng không phải thành phố khác có được
Trước đó, sau khi công ty Thiên Tác được biết Hàn Mạn Lương giới thiệu, đã chuẩn bị khá đầy đủ, bọn họ đối với thành phố Tân Châu đã có một tìm hiểu khá toàn diện,đồng thời cũng định ra phương án mở rộng bước đầu. Hôm nay hai bên gặp mặt trao đổi một phen, tất nhiên rất nhanh liền đạt được hiệp nghị bước đầu
Theo kế hoạch của công ty Thiên Tác, muốn nhanh chóng đánh vang danh tiếng của thành phố Tân Châu, chủ yếu có 3 phương diện công tác phải làm
Một là mời một minh tinh nổi tiếng làm người phát ngôn hình tượng của thành phố Tân Châu, minh tinh này không chỉ phải nổi tiếng, mà tốt nhất có thể kéo theo một chút quan hệ với hình tượng của thành phố Tân Châu
Hai là đài truyền hình trung ương làm một quảng cáo, chí ít phải hơn nửa năm, trước mắt mà nói đài truyền hình trung ương là mở rộng một sản phẩm làm công cụ hữu lực hùng mạnh
Điểm thứ ba chính là thông qua một số quảng cáo tiến hành tuyên truyền môi trường đầu tư hữu lực của thành phố Tân Châu, thu hút càng nhiều ánh mắt của nhà đầu tư
Đương nhiên, trước khi tiến hành 3 phương sách mở rộng này, công ty Thiên Tác sẽ còn phái chuyên gia tới thành phố Tân Châu tiến hành khảo sát điều tra nghiên cứu, tìm kiếm ra điểm bắt đầu tuyên truyền thích hợp nhất. Không có điểm bắt đầu tốt, biện pháp mở rộng lớn mạnh hơn, sau cùng đều có thể là làm nhiều công ít
- Ba điểm này, điểm thứ nhất và thứ hai số tiền cần phải tiêu khá nhiều, công ty chúng tôi tuy rằng có chút quan hệ, nhưng cũng không ưu đãi được bao nhiêu tiền
Ông chủ công ty Thiên Tác Quách Hạo Hâm cũng là ăn ngay nói thật, công ty của y và Hàn Mạn Lương có chút hợp tác, biết Hàn Mạn Lương có bối cảnh hùng mạnh, mà HànĐông là em họ của gã, bởi vậy nếu thật sự muốn nói đến quan hệ, công tác Thiên Tác căn bản là múa rìu qua mắt thợ
Hàn Mạn Lương cười nói:
- Điều này các anh không cần phải lo lắng. Các anh cần làm chính là cố gắng chuẩn bị tốt các tài liệu tuyên truyền, làm ra điểm sáng, những chuyện khác đều dễ làm
Quách Hạo Hâm gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, dù sao lần này hợp tác, công ty Thiên Tác sẽ toàn lực ứng phó, và không từ giữa kiếm một phân tiền
Hàn Đông nói:
- Vậy tôi cảm ơn tổng giám đốc Quách trước, chẳng qua nếu là hợp tác thì nên thu phí, tổng giám đốc Quách cũngđừng khách khí
Quách Hạo Hâm cười nói:
- Đây là đương nhiên, chúng tôi cũng đựa vào đó để ăn cơm mà. Nói thật, tôi cho rằng kinh doanh thành thị là một công tác rất có sáng ý cũng rất có triển vọng, chỉ cần chúng ta lần này hoạt động tốt, không chỉ có thành phố Tân Châu sẽ nghênh đón phát triển lớn vượt trội, công ty chúng tôi cũng sẽ có được thành tích lớn hơn
Từ đầu, Quách Hạo Hâm đã quyết định chủ ý, lần này mượn mở rộng thành thị của thành phố Tân Châu, thuận tiện lợi dụng một chút mạng lưới quan hệ của Hàn Mạn Lương, chỉ cần làm lần đầu đã thành công, đồng thời với việc lấyđược thành công lớn ở thành phố Tân Châu, cả nước nhiều thành phố như vậy, chẳng lẽ sẽ không động lòng sao? Đến lúc đó bản thân là một công ty chấp hành đầu tiên của khái niệm này, chắc chắn sẽ giành được rất nhiều khách hang. Lần này tuy rằng từ thành phố Tân Châu không kiếm được tiền, nhưng có thể từ thành phố khác kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa
Làm một thương nhân, Quách Hạo Hâm đương nhiên sẽ bắt lấy các cơ hội, thứ nhất mở rộng mạng lưới quan hệcủa mình, thứ hai thúc đẩy công ty của chính mình phát triển. Trước đây công ty y tuy rằng cùng Hàn Mạn Lương từng có hợp tác. Nhưng hai người quan hệ vẫn không đủ thân cận, lúc này Hàn Đông muốn làm kinh doanh thành thị, đối với y mà nói lại là một cơ hội vô cùng tốt, cho nên y trực tiếp đề xuất không kiếm lời một phân tiền của thành phố Tân Châu. Nếu không, đổi thành người khác, y ít nhiều phải kiếm ít tiền từ trong đó
Buổi trưa, Hàn Đông cho chủ nhiệm văn phòng đại diệnđặt tại Bắc Kinh Vi Nghi Duy sắp xếp bữa cơm, mời mọi người cùng ăn cơm trưa. Theo thảo luận của Hàn Đông và Quách Hạo Hâm, sáng ngày mai, Quách Hạo Hâm sẽ sắp xếp người cùng Vương Dược Minh bọn họ cùng nhau đến thành phố Tân Châu, thu thập tư liệu sống liên quan, sau đó chuẩn bị xác định phương án mở rộng tường tận
Cơm nước xong, nghỉ ngời một chút, Vi Nghi Duy liền cung kính mời Hàn Đông đến văn phòng đại diện đặt tại Bắc Kinh thị sát chỉ đạo công tác.
- Phó Chủ tịch thành phố Hàn, tất cả nhân viên công tác của văn phòng đại diện đặt tại Bắc Kinh, toàn bộ đều chờđợi Phó Chủ tịch thành phố Hàn đến chỉ đạo công tác
Vi Nghi Duy vẻ mặt chân thành nói
Hàn Đông xua tay nói:
- Hôm nay không có thời gian, đợi lát nữa tôi còn có việc bận, đợi lần sau đi
Vi Nghi Duy nghe xong trong lòng thất vọng một hồi, nhưng gã cũng biết Hàn Đông đang bận công tác kinh doanh thành thị, hơn nữa từ tình hình vừa mới nghe được, muốn triển khai công tác còn cần Hàn Đông đi chạy quan hệ mớiđược. Bởi vậy Hàn Đông nói không có thời gian, hẳn là cũng không phải có ý từ chối
Còn lại nửa ngày, Hàn Đông liền cho đám người Vương Dược Minh tự do hoạt động. Trước khi đến, Hàn Đông không ngờ công tác chuẩn bị của công ty Thiên Tác làm cẩn thận như vậy, bởi vậy hai bên trao đổi không tốn nhiều thời gian
Chờ sau khi Vương Dược Minh bọn họ rời khỏi, Hàn Đông liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho dì út Dư Ngọc Mai, đã nói đại khái sự tình, Dư Ngọc Mai liền bảo Hàn Đông đi thẳng qua đó bàn bạc với cô
Dì út của Hàn Đông Dư Ngọc Mai là Trưởng phòng Kiểm toán đài truyền hình trung ương, cấp bậc tuy rằng không cao, nhưng quyền lực cũng không nhỏ. Càng mấu chốt hơn chính là cô là con gái của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Dư Kiện Hưng, bởi vậy cho dù giám đốcđài truyền hình ở trước mặt Dư Ngọc Mai cũng tương đối khách khí
Ngồi xe của Hàn Mạn Lương, rất nhanh liền đi tới cửa CCTV
- Đợi lát nữa gọi điện thoại cho cậu, anh đến đón cậu sau
Hàn Mạn Lương cười nói, Hàn Đông vừa trở về, y cũng bằng lòng làm tài xế, nhưng y vẫn cảm thấy Hàn Đông khiêm tốn, nếu hắn dùng chiếc xe Hồng Kỳ của lão thái gia, vậy y lái xe cho hắn càng uy phong rồi
Hàn Đông gật gật đầu, xuống xe, đi thẳng vào trong
- Làm gì vậy?
Bảo vệ cửa mặt không chút thay đổi chặn Hàn Đông, tuy rằng gã vừa mới thấy Hàn Đông từ trên chiếc xe BMW đi xuống, nhưng kẻ có tiền đến CCTV tạo quan hệ nhiều vô số, bảo vệ cửa cũng gặp nhiều rồi, cũng không bởi vậy mà tùy ý thả Hàn Đông đi vào
Hàn Đông nói:
- Tôi đi vào tìm Trưởng phòng Dư phòng Kiểm toán
- Trưởng phòng Dư phòng Kiểm toán?
Bảo vệ cửa quan sát Hàn Đông một phen, thấy hắn dường như cũng không giống đến gây sự, liền nói:
- Giấy chứng minh, giấy công tác đưa đây, đăng ký rồi mới có thể vào trong!
Thái độ của gã khiến Hàn Đông rất không thích, nhưng vẫn nhịn xuống, lấy giấy chứng minh ra đưa cho gã nói:
- Đây là giấy chứng minh của tôi, giấy công tác tôi không đem theo bên mình
- Không mang theo? Vậy thì không thể vào!
Bảo vệ cửa nghiêm mặt nói, thằng nhóc này vừa không phải đến phòng quảng cáo, cũng không phải đến ban biên tập, mà đi tìm phòng kiểm toán gì đó, rất rõ ràng không phải làm chuyện tốt gì rồi, cho nên gã cảm thấy không thểdễ dàng thả hắn vào
Hàn Đông càng khó chịu, nói:
- Giấy chứng minh này của tôi cũng đâu có vấn đề gì, vì sao không thể vào. Tôi là Phó Chủ tịch thành phố Tân Châu tỉnh Tây Xuyên, chẳng qua giấy công tác không mang trên người mà thôi
- Dựa vào anh sao, còn Phó Chủ tịch thành phố?
Bảo vệ cửa liếc nhìn Hàn Đông một cái, khinh thường nói:
- Nếu anh là Phó Chủ tịch thành phố, thì tôi là Phó chủ tịch rồi
Hàn Đông liếc nhìn gã một cái, cũng chẳng muốn tranh luận với gã, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đến văn phòng của dì út Dư Ngọc Mai, nói:
- Dì út, cháu ở ngoài cửa, bảo vệ cửa ở đây cũng quá lợi hại rồi chăng, cháu không mang theo giấy công tác, anh ta liền không cho cháu vào, còn nói anh ta là Phó chủ tịch
- Ha ha, thằng nhóc này, tính toán với bảo vệ cửa gì chứ, dì lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ cửa!
Dư Ngọc Mai cười ha hả nói
Bảo vệ đó tức giận trừng mắt nhìn Hàn Đông, nghe được Hàn Đông ở trong điện thoại cáo trạng gã, trong lòng gã cũng không vui, nhưng theo gã, Hàn Đông cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, căn bản không cần phải lo lắng
Lúc này điện thoại của bảo vệ cửa vang lên, gã giật mình kinh hãi, cúi đầu vừa thấy dãy số, quả thật điện thoại trong trụ sở, tim lập tức nhảy dựng, cẩn thận tiếp ngheđiện thoại
- Alo, tôi là Dư Ngọc Mai phòng Kiểm toán. Hàn Đôngđến tìm tôi, anh cho cậu ấy vào
Trong điện thoại, là giọng nói của một phụ nữ trung niênđầy vẻ uy nghiêm
- Được, được
Bảo vệ cửa cúi đầu khom lưng nói
Cúp điện thoại, gã khách khí nói với Hàn Đông:
- Anh có thể đi vào
- Không cần đăng ký sao?
Hàn Đông cười hỏi
- Không cần, không cần
Trong mắt của bảo vệ, nụ cười của Hàn Đông, quả thật có vẻ vô cùng tà ác
Hàn Đông ở đại sảnh dưới lầu nhìn một chút sơ đồ bố cục của các tầng, lập tức đi đến lầu 8, lầu này chính là địa điểm làm việc của phòng Kiểm toán CCTC. Đi đến văn phòng của trưởng phòng, Hàn Đông giơ tay gõ cửa
- Vào đây!
Dư Ngọc Mai thanh âm uy nghiêm truyền đến. Lập tức cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hàn Đông vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, cô liền tức giận nói:
- Thằng nhóc này, mau vào đi đứng ngoài cửa làm gì
- Dì út, giọng nói của dì cất lên rất uy nghiêm
Hàn Đông đi vào, cười nói
- Cậu đang cười dì út sao
Dư Ngọc Mai vẻ mặt tươi cười
- Cậu là cấp Phó giám đốc sở, dì chỉ là cán bộ cấp Cục mà thôi
- Cháu nào dám, ở trước mặt dì, cấp bậc của cháu có cao hơn nữa cũng vô dụng
Hàn Đông cười nói
- Được rồi, bớt ba hoa đi, khi không có việc thì mặc kệdì út, khi có việc mới biết tìm dì
Dư Ngọc Mai mỉm cười nói
- Muốn uống trà tự mình pha đi, dì xem xong phần văn kiện này mới tiếp cậu
- Không sao cả, dì út bận việc trước đi
Hàn Đông nhìn một chút, lập tức tìm được ly giấy và trà, pha một ly trà, ngồi một bên từ từ chờ
Vài phút trôi qua, Dư Ngọc Mai liền buông bút, ngẩng đầu lên, nói:
- Xong rồi, nói về kinh doanh thành thị gì đó của cậu đi, cần dì làm những gì?
Hàn Đông đem khái niệm của kinh doanh thành thị giải thích một phen, đồng thời đem công tác chuẩn bị của thành phố Tân Châu cũng giới thiệu một chút, nói:
- Dì út, hiện tại là mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gióđông, phí quảng cáo của CCTV quá đắt, thu nhập tài chính của thành phố Tân Châu lại không nhiều, cho nên cháu muốn tìm dì út giúp đỡ, xem có thể lấy được chút ưu đãi hay không
- Cậu không phải vì chuyện công sao, có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc thôi, sao còn làm vậy?
Dư Ngọc Mai nghi hoặc nói
Hàn Đông cười khổ nói:
- Chuyện này là cháu một tay làm nên, nếu tiêu phí quá nhiều, lực cản trong thành phố chắc chắn rất lớn
Hắn cũng là nói sự thật, tuy rằng Hạ Kim Cường đã tỏ vẻ toàn lực ủng hộ hắn, nhưng nếu hắn làm kinh doanh thành thị này tốn kém quá nhiều, vậy cho dù ở trên hội nghịthường vụ người của hắn chiếm ưu thế, nhưng Hề Hiểu Kiến cũng có thể bỏ một phiếu chống. Thậm chí có khả năng ủy viên thường vụ bên Hạ Kim Cường cũng không nhất định sẽđồng ý, dù sao tuy rằng mọi người là một trận doanh, nhưng có lúc ý kiến không giống nhau, cũng rất bình thường
Bởi vậy, Hàn Đông đành phải tìm đến dì út hỗ trợ. Chỉcần tốn kém không quá cao, vậy thì đến lúc đó hắn cũng dễ giải thích một chút, ở trong thành phố chịu lực cản cũng ít rất nhiều
- Cậu cũng khá để tâm đến công tác đó
Dư Ngọc Mai cười cười nói
- Vậy dì sẽ giúp cậu hỏi xem
Lập tức cô liền gọi điện thoại, nói vài câu, liền buôngđiện thoại xuống, đứng dậy nói với Hàn Đông:
- Đi thôi, dì đưa cậu đến gặp Chủ nhiệm Hạ phòng quảng cáo
Hàn Đông theo Dư Ngọc Mai đi vào phòng quảng cáo ở lầu 3, gặp được Chủ nhiệm phòng quảng cáo Hạ Thiên Đức, y là một người trung niên đeo kính, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khôn khéo. Đối với Dư Ngọc Mai và Hàn Đông đến đây, y có vẻ vô cùng khách khí
- Trưởng phòng Dư, có chuyện gì cô ở trong điện thoại nói một tiếng là được rồi, hà tất phải đích thân đi một chuyến
Dư Ngọc Mai mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Hạ, đây là cháu tôi, Hàn Đông, có chút việc mong chủ nhiệm Hạ giúp đỡ
- Xin chào chủ nhiệm Hạ
Hàn Đông mỉm cười nói, tiến lên khách khí đưa một điếu thuốc qua đó
Hạ Thiên Đức xua tay nói:
- Không cần khách khí, tôi không hút thuốc lá
Hàn Đông liền lấy điếu thuốc lại, tự giới thiệu nói:
- Chủ nhiệm Hạ, tôi là Phó Chủ tịch thành phố Tân Châu. Lần này đến đây, là về công tác có liên quan đến kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu, mong Chủ nhiệm Hạ giúp đỡ
- Phó chủ tịch thành phố Tân Châu
Hạ Thiên Đức kinh sợ nhìn Hàn Đông, che dấu khôngđược kinh ngạc trong lòng
- Chính là thành phố Tân Châu của rượu ngũ lương sao?
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Đúng vậy
Nhìn Hàn Đông khuôn mặt trẻ trung, Hạ Thiên Đức lập tức hết chỗ nói, người thanh niên này được bao nhiêu tuổi chứ, không ngờ chính là cán bộ cấp Phó giám đốc sở thực quyền, thật sự là không thể so sánh người với người. Tuy nhiên y nhìn Dư Ngọc Mai cười tủm tỉm ở một bên, lập tức cũng nghĩ thông rồi, người thanh niên này là cháu của Dư Ngọc Mai, vậy y còn làm sao so sánh với hắn chứ
Lúc này, Hạ Thiên Đức đã điều chỉnh xong tâm trạng rồi, đối với Hàn Đông thái độ trở nên khách khí hơn, y mời hai người ngồi xuống, lại bảo nhân viên công tác pha trà, tươi cười nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Hàn thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Hàn nhắc tới kinh doanh thành thị, đây hình như là một khái niệm mới, không biết Phó Chủ tịch thành phố Hàn cần tôi làm những gì?
Hàn Đông mỉm cười giới thiệu tình huống một phen, sau đó hy vọng có thể lấy được ưu đãi trên phí quảng cáo
Hạ Thiên Đức nghĩ một chút nói:
- Không biết Phó Chủ tịch thành phố Hàn chuẩn bị đầu tư bao nhiêu trên phí quảng cáo?
Hàn Đông nói:
- Kế hoạch của tôi là đăng quảng cáo nửa năm, chi phíđương nhiên là càng ít càng tốt. Đương nhiên, thời gian quảng cáo cũng không thể quá kém, chí ít sẽ mở rộng ra,đến lúc đó Ủy ban nhân dân của tỉnh thành khác chắc chắn cũng sẽ noi theo, bởi vậy đối với CCTV mà nói, đây cũng là một hạng mục quảng cáo mới mà
Hạ Thiên Đức gật gật đầu nói:
- Điểm này tôi cũng tin. Như vậy đi, tôi cũng không thểlập tức trả lời anh. Tuy nhiên Phó Chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, chờ sau khi tôi sắp xếp một chút, mới liên hệ anh, chi phí chắc chắn là ưu đãi nhất, ở trước mặt trưởng phòng Dư, tôi cam đoan không vượt qua tám trăm ngàn phí quảng cáo!
Không vượt qua tám trăm ngàn, ở CCTV đăng quảng cáo nửa năm, hơn nữa còn không phải thời gian quảng cáo kém nhất, đây cũng coi như là rất tốt rồi. Hàn Đông biết, nửa năm sau của năm nay, Tần Trì đã lấy 66 triệu 660 ngàn cao giá nhất kích bại rất nhiều đối thủ. Đoạt danh hiệu vua CCTV, từ đó đi lên một con đường phát triển nhanh chóng, nhưng cũng là một con đường không thể quay đầu. Cho dùđó là phí quảng cáo một năm của khoảng thời gian hoàng kim, nhưng đã vượt xa tám trăm ngàn rất nhiều lần, cho nên Hàn Đông nhìn ra được, Hạ Thiên Đức này cũng rất có thành ý
- Vậy được, đa tạ chủ nhiệm Hạ, tôi sẽ chờ tin tốt của chủ nhiệm Hạ
Hàn Đông cao hứng nói
Sau khi đôi bên để lại phương thức liên hệ, Hàn Đông liền cùng dì út Dư Ngọc Mai cáo từ
- Hàn Đông, cậu muốn dùng minh tinh đại diện phát ngôn, có thể tìm Hàn Mạn Lương, chẳng phải cậu ấy mở một công ty điện ảnh và truyền hình sao. Bạch Vũ Giai hình như là của công ty cậu ấy, cậu có thể cho Bạch Vũ Giai đại diện phát ngôn, chi phí có thể tiết kiệm không ít.
Dư Ngọc Mai cười đưa ra chủ ý cho Hàn Đông
- Dì cũng rất thích Bạch Vũ Giai, có cơ hội dì còn muốnđến hiện trường nghe cô ấy hát
Hàn Đông không khỏi xấu hổ, không thể ngờ được dì út cũng là fan của Bạch Vũ Giai, xem ra sức hấp dẫn của Bạch Vũ Giai thật đúng là không nhỏ
- Dì út, cháu cũng muốn tìm Bạch Vũ Giai đại diện phát ngôn. Nếu dì thật sự thích cô ấy hát, đến lúc đó có cơ hội cháu tìm mấy tấm vé VIP cho dì đến hiện trường nghe
- Được, cứ vậy đi, dì biết cậu bận, không giữ cậu nữa, cậu đi bận việc đi, có thời gian đến nhà chơi
Dư Ngọc Mai cũng khá rõ ràng
- Cảm ơn dì, hôm nào cháu đến thăm dì
Hàn Đông trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, đây là người thân, nếu không phải người thân, Dư Ngọc Mai sẽ ra chủ ý cho hắn tìm Bạch Vũ Giai đại diện phát ngôn sao?
Đi tới dưới lầu, Hàn Đông nghĩ thầm rằng chính mình nếu đã trở lại, không đến thăm cô út dường như cũng không thể nào nói nổi, nhưng Lữ Nhạc cũng không gặp,điều này làm cho hắn trong lòng rất là khó xử.
Nghĩ đến đêm qua chính mình và Bạch Vũ Giai cùng nhau liều chết triền miên, Hàn Đông trong lòng lại cảm thấy có chút rất xin lỗi Lữ Nhạc, dù sao mặc kệ thế nào, LữNhạc cũng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn. Nhưng, trong lòng Hàn Đông lại bởi vì không thể cho Bạch Vũ Giai bất kỳ danh phận gì mà cảm thấy áy náy, nếu không đối với cô ấy tốt một chút, hắn cũng băn khoăn
“Tôi đây rốt cuộc là si tình, hay là đa tình?” Hàn Đông trong lòng cân nhắc, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cảchính hắn cũng có chút không hiểu chính mình rốt cuộc là người như thế nào
Lắc lắc đầu, Hàn Đông cười khổ một chút, trong lòng thầm nói: “Thôi đi, đa tình cũng được, si tình cũng thế. Tôi cuối cùng không thể phụ lòng các cô. Về sau tôi đối xử với các cô bình đẳng được rồi”
An ủi xong bản thân, Hàn Đông quyết định cơm chiều đến nhà cô út ăn, cơm nước xong mới cùng Lữ Nhạc ra ngoài dạo phố, như vậy cũng coi như là vẹn toàn đôi bên
Gọi điện thoại cho cô út Hàn Tuệ Linh, Hàn Đông nói:
- Cô út, cháu là Hàn Đông, đêm nay cô có rãnh không, cháu muốn đến nhà cô ăn bữa cơm
- Hàn Đông cậu cũng học được nói năng ngọt xớt nhỉ
Hàn Tuệ Linh ở trong điện thoại cười nói, nhưng rất rõ ràng cô trong lòng rất vui, trên thực tế lời nói của Hàn Đôngđã lộ ra một ý thân cận
Hàn Đông nói:
- Không có, cháu chỉ nhớ món ăn cô làm thôi
Trong ký ức của Hàn Đông, cô út luốn rất tốt với hắn, đối với hắn cũng săn sóc quan tâm tỉ mỉ, thường xuyên làm món ăn ngon cho hắn. Ngoài cha mẹ của Hàn Đông, cô út là thân cận nhất
Hàn Tuệ Linh cười nói:
- Vậy được, đợi lát nữa cô đi mua đồ ăn. Tiểu Đông cậu có rãnh thì đến trường đón Bối Bối đi, gặp được cậu nó nhất định rất vui
Hàn Đông nói:
- Cháu lập tức đến trường học đón nó
Theo sau Hàn Đông gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương, không bao lâu Hàn Mạn Lương liền lái xe lại đây, ném chìa khóa cho Hàn Đông, trong miệng bất mãn nói:
- Anh nói tiểu Đông, lái chiếc xe Hồng Kỳ của lão thái gia uy phong biết bao, cậu không tự lái, chiếc BMW cũ nát của anh thì có gì đáng lái chứ
Hàn Đông cười nói:
- Không phải chỉ dùng xe của anh sao, cằn nhằn mãi, quá nhỏ mọn rồi chăng, xe của người khác mời em lái em cũng không lái
Hàn Mạn Lương nói:
- Được, cậu là lão đại, cậu là anh tôi
- Chẳng muốn nói với anh, em đi đón Bối Bối
Hàn Đông nói xong, khởi động xe
Rất nhanh liền đi tới cửa đại học Yến Kinh, Hàn Đông xuống xe nói một chút tình hình với bảo vệ liền nói rõ hắn cũng là học sinh tốt nghiệp đại học Yến Kinh, bảo vệ đó cũng không làm khó hắn, trực tiếp cho vào, còn không quên dặn dò Hàn Đông ở trong khuôn viên trường đừng lái xe quá nhanh
- Tố chất quả nhiên khác
Hàn Đông tự cảm thán nói. Trước đó ở cửa CCTV, bảo vệđó thuần túy là khinh thường người khác, nhìn xem bảo vệcủa đại học Yến Kinh, người ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ thật tốt
Đây là lần đầu tiên trở về trường sau khi Hàn Đông rời khỏi đại học Yến Kinh, chậm rãi lái xe, nhìn xem phong cảnh xung quanh, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hàn Đôngđã học 4 năm ở đại học Yến Kinh, lại ở đây công tác vài năm, bởi vậy đối với trường là vô cùng quen thuộc. Xe ở trong con đường cây cối xanh mát thong thả đi qua, rất nhanh liền đi tới tòa lầu của học viện ngoại ngữ. Dừng xe lại, Hàn Đông nhìn một chút đồng hồ, mấy tiết này còn khoảng 20 phút mới tan học, hắn cũng không gấp gọi điện thoại cho Tiêu Bối Bối, liền ngồi ở trong xe chờ đợi
Nhìn thấy chiếc xe BMW dừng ở đó, học sinh đi ngang qua đều không kìm nổi nhìn thêm vài lần. Không ít người trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ. Tuy nhiên, HànĐông cũng nhìn ra được, tuy rằng không khỏi cực kỳ hâm mộ, nhưng những học sinh này vẻ mặt vẫn là rất bình thường
Trong trí nhớ của Hàn Đông, theo phát triển của kinh tếthị trường, chủ trương tôn thờ đồng tiền càng ngày càng lưu hành, ở tương lai không lâu, lái một chiếc xe BMW như vậy vào trong trường, bất cứ lúc nào cũng có nữ sinh xinhđẹp đến gần bắt chuyện
Chỗ cách nơi đậu xe của Hàn Đông không xa, nơi một nam sinh trong tay ôm một bó hoa tươi đang đứng, thỉnh thoảng nhìn xem chiếc BMW của Hàn Đông, trong lòng buồn bực một trận
“Tiểu tử này lái chiếc BMW chờ ở đây, chỉ sợ cũng là đến theo đuổi nữ sinh thôi, so với hắn, bó hoa này của tôi lại có vẻ quá keo kiệt rồi”. Nam sinh đó trong lòng buồn bực nghĩđến, vốn tay ôm một bó hoa tươi chờ ở dưới lầu, cũng là một chuyện khá lãng mạn, nhưng thế giới này chỉ sợ so sánh ngang hàng, so sánh với người lái xe BMW đến tán gái, sự lãng mạn của y liền mất đi sáng rọi, đã trở thành keo kiệt rồi. Vốn ở trong khuôn viên trường, tình huống ôm hoa tươi chờ con gái giống như vậy thường xuyên xảy ra, những nam sinh nữ sinh tình cảm phong phú trong trường cũng thích phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nhưng tình huống lái xe BMW đến đây thì không nhiều, cho nên nam sinh đó cảm thấy trong lòng rất nghẹn khuất
Hàn Đông cũng chú ý tới nam sinh đang ôm bó hoa tươi này, thầm nghĩ cuộc sống sinh viên đại học thật là không có âu lo, có thể không gì trói buộc, thỏa sức tận hưởng tuổi thanh xuân. Mà bản thân thì sao, tuy rằng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, nhưng lại gánh quá nhiều thứ, trong cuộc sống, sao có thể tự do tự tại chứ
Trong lúc Hàn Đông tức cảnh sinh tình suy nghĩ sâu xa, nam sinh đang ôm bó hoa tươi đó lại cất bước tránh ra
Một lát sau, một bảo vệ liền đi tới, bọn họ đi thẳng đến trước xe, giơ tay gõ cửa kính, nói:
- Đồng chí, ở đây là khu dạy học, xin anh đừng đậu xe ởđây
Hàn Đông nói:
- Tôi chờ người, rất nhanh sẽ đi
- Chờ người cũng đừng dừng xe ở đây
Bảo vệ đó tuy rằng biểu hiện rất khách khí, nhưng ánh mắt nhìn Hàn Đông lại giống như quan sát kẻ trộm vậy, gã chỉ về bãi đậu xe phía trước nói:
- Xe đều đừng bên đó
- Được rồi.
Hàn Đông cũng không muốn nói lời vô ích với gã, liền khởi động xe, dừng nó ở bãi đậu xe bên kia
Theo sau Hàn Đông lại xuống xe đi đến dưới lầu tòa nhà dạy học đứng ở đó chờ, lúc này nam sinh ôm bó hoa lại đi tới, vẻ mặt mỉm cười nhìn Hàn Đông hai cái
Đợi một hồi, Hàn Đông thấy gần đến giờ tan học rồi, liền nhắn tin cho Tiêu Bối Bối, bảo cô sau khi tan học mau chóng xuống lầu
Nhìn thấy Hàn Đông lấy điện thoại di động ra, nam sinh ôm bó hoa đó trong lòng lại có chút không thoải mái, nhưng y cũng không thể khiến bảo vệ tới đây can thiệp Hàn Đông ở trong trường sử dụng điện thoại di động
Theo tiếng chuông tan học vang lên, trong tòa lầu dạy học phía trước lập tức trở nên huyên náo
Nam sinh ôm bó hoa kia có chút kích động đi lên trước hai bước
Một mùi hoa thơm thoang thoảng truyền đến, Hàn Đông không kìm nổi quay đầu nhìn thoáng qua
Thấy Hàn Đông nhìn qua, nam sinh kia cười đắc ý, ôm chặt bó hoa trong tay
Đám người từ trong lầu dạy học ùa ra, nam sinh đó có chút khẩn trương tiến lên 2 bước
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy một bóng dáng quần áo màu lam từ trên cầu thang phía trước rất nhanh chạy vội xuống dưới, giống như một con bướm vỗ cánh bay xuống
Tiêu Bối Bối xa xa đã nhìn thấy Hàn Đông đứng ở nơiđó, không kìm nổi vui mừng vẫy tay
Hàn Đông trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười.
Mà nam sinh ôm bó hoa đứng ở bên cạnh, lúc này vẻ mặt cũng hơi căng đỏ, có vẻ vô cùng vui sướng, kích động, lại bước lên trước một bước nhỏ
Tiêu Bối Bối mặc chiếc váy màu lam nhạt, nhẹ nhàng chạy tới, trên mặt cô đầy bất ngờ, đôi mắt lấp lánh như sao sáng
Mắt thấy cô chạy đến trước, nam sinh ôm hoa đó trong lòng kích động một hồi, ôm bó hoa lên trước đón, bất ngờnói:
- Tiêu…
Tiêu Bối Bối hơi hơi nhíu mày, chạy ngang qua người y, nũng nịu kêu lên:
- Anh Đông
Thân hình nhẹ nhàng, giống như con chim yến nhỏ về tổ lao vào trong lòng Hàn Đông
- Chậc…
Nam sinh đó hai tay ôm hoa, hơi đưa ra trước, lập tức ngừng lại giữa chừng. Vừa nhìn thấy Tiêu Bối Bối vẻ mặt bất ngờ xông tới đây, y còn tưởng rằng cô học sinh xinhđẹp này cuối cùng đã bị y cảm động rồi, nhưng khi y trànđầy vui mừng đón lên trước, chuẩn bị đưa bó hoa trong tay tặng cho Tiêu Bối Bối, Tiêu Bối Bối lại chạy ngang qua người y, lao vào trong lòng người đàn ông bên cạnh
Nhìn Tiêu Bối Bối ôm Hàn Đông, nam sinh đó lập tức chỉcảm thấy không trung cũng trở nên một mảnh hắc ám, bó hoa trong tay rơi xuống mặt đất
Nam sinh nữ sinh từ trong lầu dạy học ùa ra, cũng đều nhìn thấy cảnh này, một nam một nữ ôm nhau ở phía trước, mà bên cạnh một nam sinh hồn bay phách lạc đứng ở nơiđó, ở trước mặt y rơi một bó hoa tươi xinh đẹp
Tình cảnh này, mọi người ập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, đều không kìm nổi dừng lại nhìn cảnh tượng này
Hàn Đông giơ tay vỗ vỗ bả vai của Tiêu Bối Bối, cười nói:
- Hôm nay hết tiết rồi phải không, chúng ta đi thôi
- Ừ
Tiêu Bối Bối gật gật đầu, khuôn mặt tươi cười như hoa,đuôi lông mày cong cong, ánh mắt giống nhau vầng trăng non
Cô kéo tay Hàn Đông, bước nhẹ nhàng, đi qua bên người nam sinh kia, ánh mắt không thèm nhìn y một cái, dường như trong mắt căn bản là không có người này
Nam sinh kia trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn Tiêu Bối Bối kéo tay Hàn Đông, đi đến bãi đỗ xe phía trước, bước lên chiếc xe BMW
Học sinh vây xem cũng nhìn theo Hàn Đông đưa Tiêu Bối Bối lên BMW rời khỏi, thầm nghĩ có một nữ sinh xinh đẹp đã lao vào vòng tay tiền bạc
- Không ngờ lái BMW đến tán tỉnh nữ sinh, quá vô sỉ
- Phải đó, nữ sinh đó quá không tự ái
- Hoa tươi bại cho BMW, tình yêu bại bởi tiền bạc
- Thói đời ngày sau
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều đối với nam sinh hoa tươi đó tỏ vẻ thông cảm
- Anh Đông, anh về khi nào vậy?
Tiêu Bối Bối ngồi ở vị trí phụ lái, vẻ mặt vui sướng nhìn Hàn Đông
Hàn Đông cười nói:
- Ngày hôm qua trở về làm việc, hôm nay cố tình đến thăm em
- Thật tốt
Tiêu Bối Bối cao hứng nói
- Vậy anh Đông anh chuẩn bị khi nào trở về?
Hàn Đông nói:
- Ngày mai đi, không thể trì hoãn lâu, hiện tại anh đang bận, làm sao giống em không có âu lo
Tiêu Bối Bối lông mi vừa dài vừa đều chớp 2 cái, nói:
- Anh Đông, anh luôn bận rộn như vậy, ngày nào mới có thể rảnh rỗi
Hàn Đông giơ tay nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái, cười cười nói:
- Anh cũng không biết ngày nào được rãnh rỗi nữa
- Em biết, chờ sau khi anh Đông làm quan lớn nhất, thì không ai có thể quản anh rồi, vậy thì thoải mái rồi
Tiêu Bối Bối dịu dàng nói.
Hàn Đông không khỏi cười lên:
- Ha ha, quan làm lớn hơn nữa, cũng không thể thật sựthoải mái được
Về đến nhà, cô út Hàn Tuệ Linh sớm đã đến rồi, đang mặc tạp dề loay hoay ở trong bếp
- Hôm nay lại có có lộc ăn rồi
Tiêu Bối Bối cao hứng nói
- Anh Đông, anh có thời gian thường xuyên trở về đi, vậy em mới có thể thường xuyên ăn được những món mẹ làm
- Con mèo tham ăn này
Hàn Tuệ Linh vô cùng thân thiết nói
Cơm nước xong, Hàn Đông và cô út hàn huyên gần một giờ, về phát triển của tập đoàn tin tức Đông Thăng đề xuất ra một vài kiến nghị mới. Từ miệng cô út, Hàn Đông cũngđối với phát triển của tập đoàn Đông Thăng có nhận thức sâu hơn, đối với công ty có thể nhanh chóng phát triển, HànĐông cũng vô cùng cao hứng. Mà hiện tại tập đoàn Đông Thăng chuyên môn thành lập công ty phần mềm, và cùng phía quân đội cũng có hợp tác liên quan, như vậy đối với phát triển lâu dài của công ty càng có lợi
Bản thân tập đoàn tin tức Đông Thăng chính là công ty do vợ của một cán bộ không có gì làm đã thành lập, mà nếu có thể cùng tập đoàn thế lực quân đội hình thành hợp tác, vậy thì lợi ích liên quan càng nhiều, cũng càng ít người dám nhúng tay vào
Hàn Đông cũng biết, cùng các thế lực lớn liên quan càng nhiều, tình cảnh của công ty cũng càng phức tạp. Nhưng tập đoàn tin tức Đông Thăng bản thân đã khác với công ty bình thường, có muôn vàn liên hệ với quan trường của Trung Quốc, bởi vậy cùng quân đội hợp tác, cũng chỉ là gia nhập thêm một chút thế lực ở trong mà thôi. Mặt khác, LữQuốc Trung có lão thái gia ủng hộ, đã là tổng tham mưu trưởng, dựa theo tuổi tác hiện nay của y, sau này chắc chắn còn phải tiến một bước, trở thành lão đại quân đội, vậy thì trong một khoảng thời gian tương đối dài, Hàn gia căn bản có thể cùng hệ thống quân đội duy trì quan hệ hợp tác tốtđẹp
Theo phương diện này mà nói, phát triển của Hàn gia, đã có thay đổi rất nhiều so với đời trước, mà mọi thứ này, hoàn toàn là bởi vì Hàn Đông
Khoảng 8 giờ rưỡi, Hàn Đông đã gọi điện thoại cho LữNhạc, kết quả Lã Nhạc vừa mới tan tầm, nhận được điện thoại của Hàn Đông, cô vô cùng vui mừng, lập tức bảo HànĐông qua đó đón cô
- Em cùng đi với anh Đông
Tiêu Bối Bối cười ha hả nói
- Anh Đông, anh sẽ không chê em làm kỳ đà cản mũi chứ?
Hàn Đông cười nhéo cái mũi của cô một cái nói:
- Nếu em là trọc đầu thì không cho em đi
Theo sau, Hàn Đông lái xe, dựa theo địa chỉ Lữ Nhạc nói chạy qua đó, Ban 2 – Bộ tổng tham mưu ở trên một conđường vắng vẻ của thôn Tam Lý. Xe vừa lái đến đầu đường, Lữ Nhạc một thân quân phục đã chạy tới, trong bóng đêm lờmờ, Lữ Nhạc dáng người thon thả đứng ở đó, toàn thân từtrên xuống dưới tràn đầy khí anh hùng hiên ngang
Tiêu Bối Bối từ vị trí phụ lái đi xuống, cười ha hả nói:
- Chị dâu, chị làm ở đây
Lữ Nhạc sắc mặt hơi hơi đỏ lên, giơ tay nhéo cái mũi của Tiêu Bối Bối, Tiêu Bối Bối lập tức bất mãn nói
- Chị dâu, sao chị lại học của anh Đông thế
- Hàn Đông, em còn chưa ăn cơm
Lữ Nhạc ngồi vào ghế phụ lái hạ giọng nói
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Em muốn ăn cái gì?
- Ừ, em muốn ăn mì, phía trước có một quán mì, mùi vịngon cực
- Yêu cầu của em cũng rất thấp
Hàn Đông cười nói
- Vậy đi thôi
Đã đến quán mì, Lữ Nhạc đã gọi một tô mì, ăn ngon lành, Hàn Đông ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng ăn mì của cô, có vẻ vô cùng tao nhã
- Em biết cái gì?
Hàn Đông cười nói
- Đúng rồi, buổi chiều nam sinh kia là chuyện gì xảy ra?
- Nam sinh gì chứ?
Tiêu Bối Bối sắc mặt ửng đỏ, hơi hơi cúi xuống
Hàn Đông ha hả cười nói:
- Chính là nam sinh cầm hoa đó, anh thấy cậu ta giống như rất thất vọng, hoa cũng rơi xuống đất rồi
- Cái gì chứ
Tiêu Bối Bối mặt càng đỏ hơn.
Lữ Nhạc ngẩng đầu lên, điềm tĩnh cười cười, nói:
- Bối Bối, có nam sinh theo đuổi em sao? Đẹp trai không?
Hàn Đông không khỏi âm thầm cười khổ, con gái bất kểkhi nào cũng như vậy, nói đến con trai trước tiên là hỏi đẹp hay không
Tiêu Bối Bối ngượng ngùng nói
- Không đẹp trai chút nào, so với anh Đông thì kém xa
Hàn Đông nói:
- Đẹp trai lại không thể làm cơm ăn
Tiêu Bối Bối nói:
- Thằng cha tự cho là đúng, ỷ vào trong nhà có địa vị thì cho rằng ai cũng thích anh ta
Hàn Đông khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy, em là công chúa nhỏ của mọi người, làm sao có thể tùy tiện thích một người chứ
- Ơ kìa, không nói nữa
Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, vẻ mặt thẹn thùng vô cùngđáng yêu
Chờ Lữ Nhạc ăn xong, Hàn Đông đưa cô cùng Lữ Nhạcđi dạo chợ đêm, đi trên đường ánh đèn lóe sáng, bên cạnh 2 cô gái xinh đẹp đáng yêu đi cùng, khiến người bên cạnh rất là hâm mộ.
Khoảng 10 giờ rưỡi, Hàn Đông lái xe đưa Lữ Nhạc vềnhà, khi xe chạy đến ngõ nhỏ cổ kính, không khí xung quanh dường như cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều, chiến sĩ cảnh vệ súng vác vai, đạn lên nòng ở đầu ngõ cảnh giác nhìn chăm chú vào đường phố phía trước
Khi xe BMW chạy qua, cảnh vệ đứng ở nơi đó ưỡn ngực, tay vác súng nắm chặt lại. Lữ Nhạc kéo cửa kính xuống, nói với chiến sĩ cảnh sát:
- Chồng sắp cưới của tôi cùng vào
Khi cảnh vệ kia nhìn thấy Lữ Nhạc, vẻ mặt sớm đã trở nên vô cùng tôn kính, nghe xong lời của cô, lập tức ấn cái nút, lan can ngăn ở đầu ngõ liền chậm rãi nâng lên.
Tiêu Bối Bối ở phía sau cười ha hả nói
- Ha hả, “chồng sắp cưới” anh Đông, khi nào anh cùng chị dâu đám cưới đây, chị dâu, em làm dâu phụ cho chị nha
Lữ Nhạc sắc mặt ửng đỏ, lông mi chỉnh tề nhẹ nhàng chớp nháy
Trong ngõ nhỏ là tiểu khu người nhà tổng tham mưu, HànĐông cũng là lần đầu đến đây, cảm giác được không khí bên trong quả thật khá với bên ngoài. Theo Lữ Nhạc chỉ điểm, xe dừng lại trước tòa nhà 2 tầng lầu cổ kính
- Ba mẹ, Hàn Đông và Bối Bối đến chơi
Lữ Nhạc hạ giọng nói.
Chu Duệ Dung đang ngồi trong phòng khách xem TV, lúc này đứng dậy, vẻ mặt hiền lành nhìn Hàn Đông:
- Hàn Đông đến rồi
Lúc này Lữ Quốc Trung cũng từ trong phòng sách đi ra, nhìn thấy Hàn Đông cũng vô cùng vui mừng
Ngồi xuống sô pha, Lữ Nhạc liền đi pha trà
Lữ Quốc Trung chủ yếu là khá quan tâm đối với công tác của Hàn Đông, rất có hưng trí tỉ mỉ hỏi Hàn Đông về ý tưởng kinh doanh thành thị. Mà Chu Duệ Dung thì khá quan tâm cuộc sống của Hàn Đông, hỏi hắn khí hậu thành phố Tân Châu, thức ăn gì đó có thích hợp hay không, có vẻ vô cùng thân thiết.
Hàn huyên trong chốc lát, Chu Duệ Dung bỗng nhiên nói:
- Hàn Đông, tuổi của con cũng không nhỏ nữa, và đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, chuyện hôn nhân giữa con và Nhạc Nhạc, cũng phải làm sớm mới tốt, điều này đối với phát triển của con sau này càng có lợi, không phải nói giađình ổn định cũng là nhân tốt chính trị thành thục sao!
Hàn Đông không thể tưởng được Chu Duệ Dung bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này, không kìm nổi giơ tay gãi cái ót.
Tiêu Bối Bối thì ngồi ở một bên, bĩu môi nhìn thái độ của Hàn Đông
Lữ Quốc Trung cũng nói:
- Đây cũng là ý của Hàn lão
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:
- Bác trai, bác gái, cháu hiểu ý của 2 bác, chuyện này cháu sẽ thận trọng suy xét, tóm lại không thể ủy khuất Nhạc Nhạc
Chu Duệ Dung nói:
- Ừ, chuyện này bác cùng mẹ con cũng đã bàn qua, tốt nhất năm nay làm xong, bác và bác của con đều muốn sớm bồng cháu
- Mẹ
Lữ Nhạc vẻ mặt lập tức trở nên ửng đỏ, ngượng ngùng kêu một tiếng
Tiêu Bối Bối cười càng ngày càng vui vẻ
Hàn Đông tuy rằng đã cùng Lữ Nhạc đính hôn, nhưng lại không nghĩ tới đám cưới nhanh như vậy, bây giờ Chu DuệDung cùng Lữ Quốc Trung nhắc tới, điều này khiến hắn hơi trở tay không kịp.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.