Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 18 – Phần 1: Chúng ta không thể chịu chết lúc này.
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Ngay giữa Hồng Kông.
Sau khi trở lại Hồng Kông, Lạc Tranh lập tức vội vã đâm đầu vào giải quyết công việc, tìm khách hàng, tiếp nhận vụ án, tìm các chứng cứ còn sót lại hiện trường, thu thập nhân chứng, nghiên cứu hồ sơ, chạy tới chạy lui qua tòa án, lựa chọn bồi thẩm đoàn, chờ mở phiên toà, trực tại tòa thượng đình… Làm việc tới nỗi gần như đã quên hết thảy sự tình phát sinh ở Pháp.
Trong đầu, hình ảnh người đàn ông nửa chính nửa tà kia cũng dần mơ hồ.
“Lạc tiểu thư, chị khỏe chứ, tôi tới đây để lấy hồ sơ vụ Từ đổng sự (*chức danh chỉ thành viên cổ đông trong tập đoàn) quấy nhiễu tình dục nữ nhân viên cấp dưới.” Giữa lúc Lạc Tranh đang bận đọc hồ sơ không cài khóa, cửa văn phòng bị mở ra, một nữ trợ lý dáng người cao ráo, diện mạo dễ ưa đi tới, lễ phép nói.
Lạc Tranh đầu cũng không ngẩng lên, vừa đọc hồ sơ như cũ vừa làm dấu hiệu, thản nhiên nói “Chứng cớ còn đang trong quá trình thu thập, hồ sơ tạm thời chưa thể đệ đơn.”
Từ đổng sự là cổ đông của một tập đoàn trên thương trường Hồng Kông, từ trước tới nay luôn là khách hàng của công ty họ. Ngay khi cô vừa ở Pháp về liền nhận được lệnh triệu tập của kiểm sát viên, tố cáo Từ đổng sự quấy rối nữ nhân viên cấp dưới, làm cô phải một phen chạy như ngựa phi, tới đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh để hắn được thả, sau đó còn bị nhấn chìm luôn vào vụ án quấy rối tình dục này.
Tiếng người nữ trợ lý lại lần nữa vang lên, vẫn như trước lễ phép mà ngọt ngào, “Xin lỗi Lạc tiểu thư, chị không cần phụ trách vụ Từ đổng sự nữa.”
Lạc Tranh dừng động tác lật giở hồ sơ, hai đầu lông mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn nữ trợ lý cách đó không xa, “Ai quyết định vậy?”
“Ôn tiên sinh.” Nữ trợ lý nhẹ nhàng cười.
“Thế sắp tới ai sẽ tiếp nhận hồ sơ vụ này?” Lạc Tranh lại lần nữa bình tĩnh hỏi câu.
“Lạc tiểu thư, Ôn tiên sinh đã quyết định để tôi tiếp nhận hồ sơ vụ này.”
“Cô?” Lạc Tranh lúc này mới bắt đầu cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, cô ta trông giống như một cô sinh viên thanh thuần, có lẽ mới tốt nghiệp đại học luật không bao lâu, làn da màu bánh mật khỏe mạnh, không khó nhìn ra cô ta hẳn là rất thích phơi và tắm nắng, dáng người có hình thể tiêu chuẩn, chỉ có điều…
“Thực xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì về cô cả.” Rõ ràng trước đây cô chưa từng gặp người con gái này.
Cô gái cười nhẹ nhàng, “Là vì Lạc luật sư quý nhân không để ý, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, Lạc luật sư làm sao có thể nhớ rõ được? Tôi làm việc ở công ty đã hơn ba tháng, là trợ lý của Ôn luật sư, kỳ thực tôi cũng học luật.”
“À.” Lạc Tranh liền gật đầu, bởi vì trong hai năm qua công ty phát triển khá nhanh chóng, kéo theo số nhân viên các phòng ban khác nhau tăng thêm rất nhiều, cho nên có rất nhiều người mới cô cũng không biết hết.
“Cô tên gì?”
“Lạc luật sư, tôi tên Diêu Vũ, ngưỡng mộ đại danh Lạc luật sư đã lâu, hy vọng về sau có thể học hỏi chị cùng Ôn luật sư nhiều hơn, rất mong được chỉ giáo.” Diêu Vũ tiến lên, chủ động chìa tay.
Lạc Tranh hờ hững bắt tay đáp lễ, không tìm hiểu về các vấn đề liên quan tới cá nhân cô ta, mà gọn gàng dứt khoát hỏi câu, “Vừa rồi cô nói gì xin nhắc lại.”
Diêu Vũ sửng sốt, cô ta không hiểu Lạc Tranh hỏi về câu nói nào.
“Về việc cô tiếp nhận hồ sơ vụ Từ đổng sự!” Lạc Tranh lấy tay chỉ về phía mặt bàn, thấy cô ta mới có vẻ bừng tỉnh, hơi hơi nhíu mày.
“A, là thế này, ý của Ôn luật sư là…”
“Được rồi cô không cần nói nữa.” Lạc Tranh giơ tay ngắt lời cô ta, cầm tập hồ sơ đứng lên, nhìn vào mắt cô ta nói chân thành, nghiêm túc, “Tôi nghĩ cô nên làm trợ lý luật sư thêm một thời gian, muốn làm luật sư, mỗi một thời khắc đều phải nhớ kỹ những lời chính mình đã từng nói ra, chưa hết…” Cô chỉ tay vào đầu, “nơi này lúc nào cũng phải duy trì bình tĩnh sáng suốt, tối thiểu là phải phản ứng nhanh. Cô còn chưa đủ tư cách.”
Nói xong, tự mình đi khỏi văn phòng.
Diêu Vũ bị Lạc Tranh nói sắc mặt hết đỏ rực lại tái nhợt, gắt gao cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới rầu rĩ không vui đi ra khỏi văn phòng.
Hồi 2 : Bông hoa lạnh lùng – Chương 18 – Phần 2: Chúng ta không thể chịu chết lúc này
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
“Vì sao phải làm như vậy?”
Trực tiếp đẩy cửa văn phòng Ôn Húc Khiên ra, Lạc Tranh đem tập hồ sơ dày cộm quăng tới trước mặt anh, hai tay vịn lên mặt bàn làm việc, đôi mắt sáng lộ ra vẻ lạnh lùng nhìn anh.
Ôn Húc Khiên nhìn thoáng qua tập hồ sơ liền hiểu ngay được cô ám chỉ chuyện gì, nhẹ nhàng cười, “Tranh Tranh, anh làm vậy cũng là vì muốn tốt cho em thôi, em vốn luôn không thích xử lí những vụ loại này.”
“Dù thế cũng không thể đem vụ kiện giao cho một nhân viên mới thụ lý được, cô ấy đến phản ứng tối thiểu của luật sư cũng không có, ra toà thượng thẩm làm sao mà thuyết phục được bồi thẩm đoàn? Kiểm sát viên bên kia nhất định sẽ vặn hỏi cô ta tơi bời cho mà xem.” Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, day day huyệt Thái Dương.
“Tranh Tranh…” Ôn Húc Khiên đứng dậy, đi tới phía sau cô, vòng tay ôm quanh người cô, làm cho người cô tựa vào ngực anh, “Tạo cơ hội cho người mới, như vậy mới có thể bồi dưỡng nên luật sư giỏi, không phải sao?”
Lạc Tranh quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, “Húc Khiên, anh hẳn là nắm rất rõ Từ đổng sự còn nợ công ty chúng ta không biết bao nhiêu là tiền phí luật sư tính theo giờ chứ.”
“Hơn một ngàn ba trăm giờ, anh nhớ rất rõ ràng.” Ôn Húc Khiên ôn nhu nhìn cô, “Anh hiểu ý em, từ sau khi công ty lao đao, hắn trước mắt coi như đã trở thành khách hàng quan trọng nhất của công ty ta, nhưng mà Tranh Tranh, hắn bị tố cáo quấy rối nữ nhân viên cấp dưới, loại vụ kiện này để em tự tay xử lý, có phải là chuyện bé xé ra to không, chẳng thà giao cho người mới làm.”
“Người mới cho dù phải làm cũng nên tiếp nhận vài vụ kiện dân sự trước đã, Húc Khiên à, đây là án thương mại, nhỡ chẳng may cô ấy thua thì sao?” Lạc Tranh thật sự không hiểu ý anh, phản bác nói: “Anh hẳn là phải hiểu rõ với tình trạng trước mắt của công ty ta, chỉ có thể thắng, không thể thua!”
“Tranh Tranh, em có nghĩ tới hay không, xem chừng Từ đổng sự thật sự có thói quen quấy rối nữ nhân viên cấp dưới, em bảo chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua, nói cách khác, cho dù Từ đổng sự thật sự có tội, chúng ta cũng phải thay hắn giải vây. Anh không muốn thấy em phải đối mặt với tình huống này, hiểu chưa?” Ôn Húc Khiên đau lòng nhìn cô, nói lời khẩn thiết.
Lạc Tranh đáy mắt xao động, hít một hơi sâu, mở to mắt, “Húc Khiên, em biết anh quan tâm đến em, nhưng là, chúng ta đã không còn đường lựa chọn, cho dù em có không muốn thụ lý loại vụ kiện này thì cũng vẫn phải nhận, nhỡ đâu nữ nhân viên cấp dưới kia nói dối hoặc có mưu đồ đòi tiền bồi thường thì sao? Húc Khiên, chúng ta đã không còn quyền lựa chọn vụ án, đem vụ này giao vào tay một người mới là một hành động hết sức mạo hiểm.”
“Vì sao em không hiểu cho lòng anh?” Ôn Húc Khiên than nhẹ một tiếng, hai tay bóp chặt hai bờ vai cô, “Em hẳn là rất rõ ràng vụ này một khi đã nhận sẽ hao tốn biết bao nhiêu thời gian. Tranh Tranh, anh chỉ muốn được cùng em ở trong thế giới riêng của hai ta.”
“Húc Khiên…” Lạc Tranh đến giờ mới hoàn toàn hiểu được tâm tình của anh, trong lòng ngập tràn cảm động, đưa tay khẽ vuốt má anh, ôn nhu nói: “Hiện tại là thời điểm mấu chốt nhất của công ty, chờ khi vượt qua giai đoạn này, em sẽ không nhận vụ kiện nào nữa, được không?”
“Cho dù công ty không có cũng không sao, anh chỉ muốn em ở bên anh là được.” Ôn Húc Khiên ôm chặt lấy cô, dịu dàng ghé sát bên tai cô nói khẽ, “Tranh Tranh, em đối với anh rất quan trọng, hiểu không?”
“Em hiểu, em hiểu.” Lạc Tranh cũng ghé vào anh ôm sát, “Nhưng là Húc Khiên, sở dĩ em yêu anh, nên mới càng muốn bảo vệ tâm huyết của anh, không phải sao?”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Tin tưởng em, được không?”
Ôn Húc Khiên vỗ nhẹ hai má cô, hơi thở ôn nhu phả lên da thịt cô, ngay sau đó, cúi đầu xuống, hôn cô thật sâu…
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 1 – Phần 1: Khách không mời mà đến, chưa từng có từ trước tới nay
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Trong đêm, ta mơ một giấc mơ, đẹp làm sao, nhưng lại thê thảm làm sao, cho ta gặp được tình yêu đích thực, làm tim ta rung động, nhưng lại khiến ta đau lòng tới mức chưa từng bao giờ đau như vậy, đau đến không thể hít thở, tỉnh lại, ta khóc ròng, đau lòng khóc mãi…
~~~~ Vficland.com ~~~~
Thời tiết Hồng Kông càng ngày càng nóng, cho dù về đêm cũng vẫn nóng ngột ngạt. Hôm nay Lạc Tranh không tới công ty mà tự nhốt mình trong nhà, cả ngày chuẩn bị thỏa đáng hết thảy hồ sơ, xong xuôi mới giật mình thấy trời đã tối.
Căn hộ này – vốn do cô dốc sức làm việc, sau vài năm dành dụm rốt cục mua được – nằm trong một khu cư xá buôn bán xa hoa của Hồng Kông, không những có địa thế tuyệt đẹp mà toàn bộ các mặt nhà đều thoáng gió, dưới lầu có vườn hoa rất lớn, buổi tối nhìn xuống có thể thấy nhiều gia đình nhàn nhã tản bộ. Sau khi mẹ cô đi an dưỡng, cô quyết định mua căn hộ này làm nơi trú chân, ngơi nghỉ sau những giờ làm việc mệt nhọc, vất vả.
Tầng thứ ba mươi hai, cô thật yêu mến độ cao này.
Mở điện thoại di động mới phát hiện ra đã có hơn mười tin nhắn. Để máy ở chế độ tin nhắn là thói quen của cô khi cần tắt điện thoại di động để tập trung nghiên cứu hồ sơ. Cô biết rõ thói quen này không tốt, làm luật sư thì việc tối thiểu là phải bật điện thoại suốt 24 tiếng đồng hồ, nhưng căn bản cô cần yên tĩnh.
Chưa kịp xem, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Húc Khiên? “Sao anh lại tới đây”. Lạc Tranh vừa mở cửa đã thấy Ôn Húc Khiên túi lớn túi bé đứng ngay đó, không khỏi kinh ngạc liền chỉ vào đống túi hỏi “Anh làm cái gì vậy?”
“Nấu cơm.” Ôn Húc Khiên cười, đem tất cả túi to túi nhỏ đi thẳng vào bếp xem chừng rất quen thuộc.
Lạc Tranh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đứng tại nguyên chỗ giật mình sửng sốt, một lúc lâu sau mới đóng cửa, đi vào bếp thì thấy anh bộ dạng bận trước bận sau.
“Húc Khiên, thật xin lỗi, em không muốn phá ngang, nhưng sao anh lại phải mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy? Anh muốn nấu cơm ở nhà em à?”
“Đành vậy, bên chỗ em đồ dùng nhà bếp có vẻ đầy đủ hơn, tuy rằng em không hay nấu ăn lắm.” Ôn Húc Khiên cười, quay đầu lại nhìn cô một cái, ngay sau đó lấy ra một con cá sống định đập chết.
“Đợi chút” – Lạc Tranh sợ tới mức nín thở, vội vàng tiến lên gỡ con cá trong tay anh bỏ vào bồn nước, đầu óc vẫn mơ hồ như trước. “Húc Khiên, sao tự dưng anh lại chạy tới đây nấu cơm? Chúng ta đi thẳng ra ngoài ăn là được mà, hơn nữa” – cô liếc nhìn đống túi trên bàn bếp – “đồ ăn nhiều như vậy, chúng ta chỉ có hai người, ăn thế nào cho hết?”
“Ai nói là chúng ta có hai người! Đúng rồi, điện thoại di động của em tắt máy suốt, anh đã nhắn tin cho em rồi đấy. Vừa rồi em ngạc nhiên là do em không đọc mà.” Ôn Húc Khiên vừa cười nói, vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đâu vào đấy.
Lạc Tranh đầu óc bỗng căng thẳng, trong lòng đột nhiên toát ra một dự cảm không lành, một cảm giác bất an vô duyên vô cớ xuất hiện khiến cô rất không thoải mái, giống như báo trước một cơn bão.
“Húc Khiên, anh muốn nói là còn có người tới? Là ai?” Lạc Tranh, không biết vì sao, tay cũng run rẩy theo, thanh âm trở nên chần chờ.
Ôn Húc Khiên thuần thục đem nguyên liệu nấu ăn phân loại cất kỹ, không quay đầu lại, nói: “Thương Nghiêu, cậu ấy vừa mới tới Hồng Kông hôm nay, là anh đi đón.”
“Ầm!” Lạc Tranh nghe tin này, tim như đập lệch một nhịp, hơi sững lại, hai con ngươi trong nháy mắt mở to.
Trong lòng một cảm giác mơ hồ không tên nhanh chóng lan tỏa.
Hồi 3 : Đêm mộng mị – Chương 1 – Phần 2: Khách không mời mà đến, chưa từng có từ trước tới nay
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Ôn Húc Khiên đợi một lúc lâu thấy phía sau vẫn không hề có động tĩnh, không khỏi ngừng tay giữa chừng, quay đầu nhìn cô, “Tranh Tranh, em làm sao vậy?”
Lạc Tranh ngơ ngác nhìn Ôn Húc Khiên, đối vẻ mặt quan tâm của anh, thận trọng hỏi, “Anh nói… Thương Nghiêu tiên sinh đến Hồng Kông, anh ta… anh ta sẽ không phải là tới nhà của em chứ?”
“Đúng vậy, anh đã phái lái xe riêng đi đón cậu ấy.” Ôn Húc Khiên xoay người nhìn cô, “Tranh Tranh, anh biết chính mình chưa trực tiếp hỏi xin sự đồng ý của em là không hay, nhưng mà lần này Thương Nghiêu thành tâm muốn cùng chúng ta hợp tác, cậu ấy nói lần trước là em hiểu lầm cậu ấy, hợp đồng bên kia đều đã chuẩn bị tốt, chẳng qua có lẽ là lời không diễn đạt thấu ý, khiến cho em hiểu lầm rằng cậu ấy không có thành ý, hôm nay cậu ấy hẹn gặp mặt sẽ thỏa thuận hợp tác.”
Trong đầu Lạc Tranh đã hoàn toàn rối loạn, khẽ xoa xoa khóe mắt đau nhức, “Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không thể mời anh ta đến chỗ này, đây là nhà của em, là chốn riêng tư của em. Nói chuyện hợp tác lẽ ra phải bàn ở nơi công cộng mới phải.”
“Tranh Tranh, Thương Nghiêu là bạn anh, trên điện thoại cậu ấy khẩn khoản hy vọng có thể tới nhà ăn đồ bình thường, em cũng biết anh mà, nấu ăn lúc nào chả ngon, đương nhiên không thể bạc đãi bạn.” Ôn Húc Khiên nhìn cô, cười cười, “Đêm nay coi như là bạn cũ ôn chuyện. Tranh Tranh, anh biết em đối với Thương Nghiêu luôn luôn có thành kiến, nhưng lần này cậu ấy đã mang theo thành ý đến đây, điều này cho thấy trong lòng cậu ta vẫn còn coi anh là bằng hữu.”
Đầu Lạc Tranh càng đau hơn, lúc nãy thậm chí đã bật điều hòa mà cô vẫn cảm thấy nóng, còn bây giờ… toàn thân đều cảm thấy từng trận lạnh lẽo.
“Húc Khiên, nhưng anh cũng sẽ không định để anh ta ở lại chỗ em đêm nay đấy chứ?”
“Làm sao như thế được?” Ôn Húc Khiên ghé môi hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Khách sạn đều đã đặt xong rồi, tối nay chỉ là tới đây ăn cơm nhà mà thôi. Nếu để cậu ta ở nơi này, anh cũng phải chuyển lại đây, anh không muốn nhìn bạn gái xinh đẹp của mình cùng hắn cô nam quả nữ ở chung một chỗ.” (*cô nam quả nữ*: một trai một gái)
Lòng Lạc Tranh rốt cục mới dịu lại, chuyện kia mà là thật, cô tình nguyện tự mình đi tới khách sạn.
“Tranh Tranh, em… mất hứng phải không?” Ôn Húc Khiên mẫn cảm thấy được nét mặt cô có vẻ không được tự nhiên cùng không tình nguyện.
Lạc Tranh ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, “Em có mất hứng đâu, chỉ là cảm thấy Thương Nghiêu tiên sinh lần này muốn tới hợp tác, chúng ta phải hết sức khoản đãi anh ta thật tốt mới đúng, tối nay, bữa cơm này làm sao có thể tùy tiện như vậy được? Sao chúng ta không quay lại nhà hàng Ý đã từng tới lần trước, quang cảnh và đồ ăn nơi đó thực đều rất tuyệt.”
“Tranh Tranh, lúc trước anh cũng đã nghĩ như vậy, nhưng Thương Nghiêu một mực muốn ăn đồ ăn Hồng Kông chính hiệu, anh cũng không nỡ cự tuyệt.” Ôn Húc Khiên nhẹ giọng nói: “Thực ra yêu cầu của cậu ấy cũng không đến nỗi quá đáng quá, ngẫm lại xem, nếu chúng ta đến một nhà hàng nội địa sẽ vô cùng phiền toái, Thương Nghiêu dù sao cũng là một người hết sức quan trọng, nếu bị tạp chí thương mại chụp được đương nhiên sẽ ảnh hưởng không tốt, chẳng thà tối nay ngay tại nơi này, mọi người chè chén, không phải lo lắng gì, chẳng phải là tốt lắm sao?”
“Lại còn chè chén ư?” Lạc Tranh vừa nghe, tóc tai đều dựng thẳng đứng, ngay sau đó lục túi móc ra bình rượu, dĩ nhiên là rượu đế!
“Có lẽ Thương Nghiêu vốn toàn uống vang đỏ cùng rượu mạnh, cho nên lúc nói chuyện điện thoại có đòi nếm thử đặc sản rượu đế của Hồng Kông chúng ta, cũng tốt, cho cậu ấy nếm thử thứ rượu đặc sắc này của chúng ta.” Ôn Húc Khiên nói xong, cầm mấy bình rượu đặt sang một bên.
Lạc Tranh cảm thấy đầu càng lúc càng choáng váng, lòng càng lúc càng bất an, cô không nói gì, chỉ gắt gao nắm chặt bàn tay… Người đàn ông kia, rốt cục là muốn làm gì? Chỉ đơn thuần là làm khách thôi sao?
Đang nghĩ tới đó…
“Đinh…” Chuông cửa bỗng dưng vang lên.
Trong lòng Lạc Tranh bỗng kinh hoàng, hai mắt đột nhiên trừng lớn, giống như là gặp quỷ…
Hồi 3: Đêm mộng mị – Chương 1 – Phần 3: Khách không mời mà đến, chưa từng có từ trước tới nay
Tác giả: An Tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
“Nhất định là Thương Nghiêu đến đấy, để anh đi mở cửa.” Ôn Húc Khiên nói xong, buông nguyên liệu nấu ăn đang cầm trong tay xuống, đi ra khỏi bếp.
“Húc Khiên…” Lạc Tranh trong lòng căng thẳng, theo bản năng giữ chặt cánh tay Ôn Húc Khiên, sắc mặt nhìn qua có chút kinh hoảng.
Ôn Húc Khiên sửng sốt…
“Tranh Tranh, em làm sao vậy?”
Chuông cửa từng tiếng, từng tiếng một vang lên, không khó nghe ra người ngoài cửa hết sức nhẫn nại cùng nghị lực.
Thế nhưng với Lạc Tranh nghe lại giống như tiếng búa đòi mạng, chẳng khác nào đứng ngoài cửa chính là tử thần làm người ta chùn bước, mang lại cho cô một cảm giác hoảng sợ sâu sắc, một nỗi sợ hãi kỳ quái mà cô không tài nào giải thích nổi.
“Em…” Cô muốn nói rồi lại thôi, vài giây sau, mềm nhẹ cất tiếng để lộ ra vẻ tự trấn an đã được cố ý che giấu, “Hay là… Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, chỗ này của em bừa bộn lộn xộn lắm, người ngoài nhìn thấy cười chết.”
Ôn Húc Khiên nhìn chung quanh phòng một vòng… chiếc thảm một màu sạch sẽ, chiếc ghế sô pha được bày biện phá cách, ngay cả gối tựa trên sô pha cũng đều được xếp đặt tinh xảo, ngay ngắn, trên bàn trà các đồ vật trang trí cũng phù hợp với nhau…
Nhẹ nhàng cười cười, nâng tay lên trấn an Lạc Tranh một chút, “Tranh Tranh, yên tâm đi, Thương Nghiêu ngoài đời là người dễ ở chung lắm, mặc dù đúng là trong công việc có phần nghiêm túc quá.”
Anh hiểu lầm ý tứ cùng biểu hiện của cô, tưởng rằng cô chỉ là không muốn cho người ngoài tới chỗ ở của mình mà thôi.
Lạc Tranh sau khi nghe vậy, chỉ có thể chậm rãi buông cánh tay đang giữ chặt tay anh, nhìn anh đi từng bước về phía cửa ra vào, đưa tay lên mở cửa.
Cửa, chậm rãi mở ra…
Hé ra khuôn mặt quen thuộc chiếu vào đáy mắt Lạc Tranh!
Gương mặt đẹp hết sức cương nghị, đường cong của khuôn mặt mang theo mười phần mị lực khí chất anh tuấn đàn ông, còn cả… bên môi tỏa ra nét cuồng nịnh cùng đôi mắt thâm sâu đủ để khiến cô phải trốn tránh ánh hào quang tà mị…
Người đàn ông không thể khinh thường, lại thực sự đứng ở cửa nhà cô như vậy!
Ôn Húc Khiên tràn đầy nhiệt tình đón hắn vào cửa, trong khi đó Lạc Tranh lại theo bản năng từng bước lui về sau!
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở mạnh mẽ đến từ trên thân người đàn ông này, tuy cô chỉ đứng xa xa ở trong phòng khách, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy… Cái loại khí thế tùy ý cuồng nịnh không giống người thường mà như ma mị này hình thành một từ trường cực lớn, khiến cô không biết tiếp theo nên đối mặt như thế nào.
Thương Nghiêu đi đến, đồng thời, còn tự mình mang tới một chai vang hồng được sản xuất chính cống tại Pháp, sau khi cùng Ôn Húc Khiên trò chuyện tếu táo vài câu, liền thực tự nhiên đưa tầm mắt dừng lại trên người Lạc Tranh.
Lạc Tranh rõ ràng nhìn được trong mắt hắn chợt lóe lên một tia giảo hoạt cùng hứng thú, thật giống như một tay thợ săn rốt cục lại bắt được con mồi đã bị để sổng mất…
“Không ngờ trong nhà của Lạc luật sư lại ấm áp như vậy, trước đây, tôi cứ nghĩ nhà của người phụ nữ mạnh mẽ thì phải rất lạnh lẽo cứng ngắc.” Tiếng nói quen thuộc rốt cục lại hướng về cô, thuần hậu như rượu vang hồng.
Lạc Tranh âm thầm hít một hơi, trạng thái từng đợt khẩn trương cùng chuẩn bị chiến tranh lại quay trở lại trong đầu óc cô, trải qua mấy ngày tiếp xúc ở Pháp, cô đã sớm lĩnh giáo được rằng trong lời nói của người đàn ông này luôn luôn ẩn chứa một điều gì đó, chỉ cần không cẩn thận một chút liền sẽ ngã vào trong bẫy của hắn.
Lại đưa tầm mắt dừng ở trên người hắn, hôm nay hắn không mặc âu phục lạnh lẽo, cứng rắn, mà là một thân trang phục thông thường, quần âu sẫm màu có túi bao bọc đôi chân dài to lớn rắn chắc, trên người tuy chỉ mặc độc nhất một chiếc sơ mi trắng hết sức đơn giản, nhưng không khó nhìn ra quần áo đều là được may đo chuẩn xác sang trọng và cao nhã, đưa dáng người cao to ưng nhã của hắn phô bày hết thảy.
Không thể không nói, người đàn ông này thật đúng là rồng giữa đám người, đáng tiếc… Lại là một con rồng tà ác!
Nhẹ bước lên phía trước, đôi môi anh đào hơi hơi hé mở, mỉm cười lễ phép, hướng về hắn đưa tay ra…
“Thương Nghiêu tiên sinh, hoan nghênh ngài đến Hồng Kông.”