Chương 48: Tráng chí ngông nghênh, anh hùng vốn cô độc.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Rạng sáng ngày thứ hai, Bảo Nhi và Mộng Nhi theo lệ thường tới hầu hạ Đường Phong rời giường, lúc đi trong phòng liền phát hiện hắn sớm đã tỉnh giấc, chỉ là chăn đệm vẫn chưa xếp gọn.
Bảo Nhi ôn nhu đi tới sửa sang lại chăn đệm, Mộng Nhi đi vào trong sân, phát hiện Đường Phong cúi lưng, trên tay cầm một cái khăn mặt ướt sũng dặt trước mắt, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị lau mặt, nhưng thủy chung vẫn không lau, mày kiếm nhíu chặt, đầu nghiêng qua một bên, đôi mắt nhìn thẳng về phía hư không, ra vẻ trầm tư.
- Phong thiếu gia đang làm gì vậy?
Mộng Nhi tò mò tiến lên hỏi.
Đường Phong nghiêm túc nói:
- Nghe lén!
- Nghe lén cái gì?
Mộng Nhi xoay đầu nhìn xung quanh.
- Nghe lén Tiểu Lại thay quần áo!
Đường Phong nghiêng đầu, một lỗ tay dựng thẳng lên.
- Sao ngài không đi nhìn lén? Nghe lén thì làm được gì?
Mộng Nhi bĩu môi khinh thường nói.
- chỉ dám nghe lén, không dám nhìn lén!
Đường Phong ngây ra một lúc mới quát lên:
- Ngươi coi thiếu gia ta là loại người nào? Những chuyện đê tiện vô sỉ, hạ lưu mạt hạng như vậy thì sao ta làm được?
Mộng Nhi tức giận, xoay đầu qua chỗ khác.
Đường Phong duỗi thẳng thắt lưng, dùng khăn mặt thay thế cây quạt, sau lưng là thái dương vừa ló dạng, trên mặt hiên ngang lâm liệt, lời lẽ chính nghĩa, nói:
- Thiếu gia ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, trung can nghĩa đảm, nhất thân chính khí, cương trực công chính, dứt khoát không thể làm ra những chuyện xấu xa như thế được.
Dừng một chút lại nói:
- Kỳ thật ta chính là tò mò, Tiểu Lại từ sáng tới giờ đã thay mấy bộ y phục rồi, mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc, nữ nhân các ngươi rời giường đều rắc rối như vậy sao?
- Phong thiếu gia, lúc ngài nói chuyện nếu không nhìn chằm chằm cửa phòng của Tiểu Lại sư thúc, có lẽ ta sẽ tin ngài!
Mộng Nhi trợn mắt.
-Ê....
Đường Phong quay đầu nhìn về phía Mộng Nhi.
- Sao các ngươi lại gọi cô ta là sư thúc? Thế này chẳng phải khiến bối phận của ta thấp hơn một bậc sao?
- Vốn chính là sư thúc mà.
- Ngươi đoán hôm nay Tiểu Lại sẽ mặc y phục màu gì đi ra?
Đường Phong lại hỏi.
- Sao ta biết được?
- Ta đoán là một bộ màu xanh lá!
Đường Phong dùng khăn mặt quạt hai cái, nói vô cùng quả quyết.
Cửa phòng của Bạch Tiểu Lại bị đẩy ra, một thân lục y hiện ra, tinh thần phấn chấn lạ thường, hơn nữa Bạch Tiểu Lại hôm nay hơi lạ một chút, ngày thường căn bản không trang điểm như nàng hôm nay lại vẽ mắt một chút.
- Thiếu gia làm sao ngài biết được?
Mộng Nhi tức khắc sùng bái Đường Phong.
- nếu như ngươi có được nhãn lực tốt như thiếu gia, nhất định cũng sẽ thấy trên cửa sổ của Bạch Tiểu Lại có một cái lỗ nhỏ, hắc hắc hắc hắc!
Buổi sáng tuy rằng hơi âm u, nhưng trời vẫn không mưa, nhưng sau khi dùng xong điểm tâm thì những hạt mưa lớn như những hạt châu lớn bằng hạt đậu đứt khỏi xâu chuỗi, rào rào rơi xuống đất.
Xem ra hôm nay lại không thể tới Khúc Đình Sơn tu luyện, linh khí bên dưới không thể tốt bằng trên núi, nên Đường Phong cũng không cần lãng phí Bách Linh đan, an vị trên giường tu luyện Vô Thường Quyết tầng thứ hai.
Hôm qua vừa đột phá, Đường Phong tự nhiên không dám lơ là, muốn nhanh chóng củng cố thực lực hiện tại của mình.
Nhưng vừa tu luyện được một lúc, bên tai lại truyền đến tiếng nói cười rôm rả, ríu ra ríu rít như chim sơn ca vui hót của ba nữ nhân kia.
Có câu một nữ nhân như năm trăm con vịt, bây giờ đúng là có một ngàn năm trăm con vịt không ngừng quan quác bên tai Đường Phong.
Yên Liễu các cũng chỉ lớn như vậy mà thôi, thanh âm của các nàng cũng vang dội rất mạnh, cho dù Đường Phong không muốn nghe cũng không được. nếu chỉ có như vậy, Đường Phong cũng có thể nhẫn nhịn cho qua, nhưng chỉ một lát sau lại có tiếng đàn tranh cùng dao cầm truyền tới, các nàng cư nhiên vừa đàn vừa hát ngay trong này.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhẫn! Đường Phong trong lòng tức giận, gan cũng lớn hơn vài phần, hùng hổ đi tim ba nữ nhân kia tính sổ.
Một cược đá văng cửa phòng của các nàng, Đường Phong tư thái uy hùng, bày ra tư thế oai phong lẫm lẫm, trầm giọng quát:
- Các ngươi....
Mộng Nhi vừa thấy Đường Phong đến, lập tức nhảy dựng lên, chạy tới nắm lấy tay hắn ôm vào lòng, vui vẻ nói:
- Ta đã nói Phong thiếu gia nghe được tiếng đàn nhất định sẽ tới mà, trước kia ngài rất thích tiếng đàn tranh cùng dao cầm kia mà, hát cũng đặc biệt dễ nghe, dư âm còn văng vẳng bên tai đến ba ngày, mỗi lần đều khiến các sư tỷ cam bái hạ phong, rất nhiều người khen ngợi giọng hát của ngài không dứt luôn kia.
Đường Phong nói:
-Ta....
Bảo Nhi đứng một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
- Đúng vậy, đúng vậy, Phong thiếu gia chỉ cần nghe được tiếng nhạc khí sẽ không kiềm lòng nổi, xướng lên còn hay hơn cả nữ nhân, dáng múa cũng rất tuyệt vời, chúng nô tỳ đã lâu không nghe Phong thiếu gia hát, cũng không thấy Phong thiếu gia múa, nô tỳ và Mộng Nhi rất nhớ đó.
Nói xong liền chớp đôi mắt to nhìn Đường Phong.
Đường Phong:
- Thế này....
Bạch Tiểu Lại cố nhịn cười, ở một bên phụ họa:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói là mình không biết hát? Theo ta được biết thì giọng hát và dáng múa của Phong thiếu gia ngươi là Thiên Tú nhất tuyệt, khó khăn lắm mới có cơ hội thưởng thức, Phong thiếu gia ngươi nhất định - nhất định - nhất định không được từ chối đâu nha. Phải nhớ rằng, quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo đó.
Sau đó liền trừng mắt nhìn Đường Phong.
Mộng Nhi lay lay cánh tay của Đường Phong, nũng nịu nói:
- Phong thiếu gia hát một lần đi mà!
Đường Phong dở khóc dở cười, thầm nghĩ các ngươi thế này chính là dùng sắc cưỡng bức dụ dỗ ta mà! Lão tử từ khi bước vào chỉ mới nói được vài chữ, đã bị các ngươi liên thủ gây khó dễ, áp đặt vào chuyện đã rồi.
Đường Phong trước kia là một tên ẻo lả thích giả gái, đối với âm luật cũng có tìm hiểu đôi chút, bất quá khả năng đàn hát của hắn cũng không tuyệt vời như Bảo Nhi và Mộng Nhi đã khen, giọng nói của Đường Phong trước kia cũng như vẻ ngoài của hắn, khiến ai nghe thấy cũng nổi da gà. Hai nha đầu mặc dù đang ra sức ca ngợi Đường Phong, nhưng nói gần nói xa đều vì có ý xấu, muốn thấy hắn làm trò cười.
Chuyện hôm nay chín phần mười là do Bạch Tiểu Lại sai khiến, hai nha đầu thuần khiết thiện lương như thế chắc chắn sẽ không muốn làm khó dễ hắn. chỉ có Bạch Tiểu Lại mấy hôm nay bị Đường Phong làm cho kinh hãi quá nhiều, muốn gỡ lại chút mặt mũi mà thôi.
Nghĩ đến đây, Đường Phong cũng cảm thấy cần phải thay đổi triệt để hình tượng của mình trước mặt mọi người, Đường Phong trước kia thuộc dạng gì thì mặc kệ hắn, hiện tại mình không thể để người khác nghĩ mình là kẻ ẻo lả.
- Được!
Đường Phong hít sâu một cái, vỗ đùi nói:
- Hôm nay sẽ cho các ngươi biết thực lực của bổn thiếu gia!
Nói xong đưa tay vịn cổ họng “Aaaaa a” một tiếng thông họng.
Bảo Nhi và Mộng Nhi chỉ sợ thiên hạ không loạn, đứng một bên vỗ tay khen ngợi không ngớt lời, Bạch Tiểu Lại ung dung nhìn Đường Phong, khóe mói nhếch lên thành một nụ cười giảo hoạt.
Bảo Nhi xoay người ngồi xuống trước cây đàn, ôn nhu nói:
Đường Phong gật gật đầu, xoay người nhìn xuyên qua màn mưa, chuẩn bị một chút, giọng hát âm vang hữu lực, tang thương trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
"Giang hồ cười ngạo ân oán kết thúc, người xuất chiêu, nụ cười ẩn chứa gươm đao.
Hồng trần cười ngạo đầy cô tịch, tâm cao ngời, không sao chạm tới."
Tiếng hát vừa vang lên, Bạch Tiểu Lại nguyên bản chuẩn bị chế giễu liền nghiêm nét mặt, nàng thật sự không ngờ tới, loại mặt trắng thoạt nhìn yếu đuối như Đường Phong, cư nhiên lại có thể hát ra giọng hát hiu quạnh tới mức này. Bảo Nhi im lặng lắng nghe một lát, ngọc thủ thon dài lướt qua dây đàn, tiếng đàn tranh réo rắt liền vang lên, hòa theo nhịp điệu trong tiếng ca của Đường Phong, nhịp nhàng ăn khớp.
"Ánh trăng chiếu rọi nẻo đường xa, người có thể già, tâm không hề lão!
Yêu không được, bỏ không đành, quên sao được nét đẹp của người."
Trong vẻ tịch mịch lại lộ ra phong tình vô hạn, tác động đến nơi sâu nhất trong nội tâm, trước mặt mỗi người như hiện lên một bức họa, anh hùng tráng chí chưa thành, giục ngựa tunh hoàng thiên hạ đều vì nữ nhân mình yêu thương nhất.
"Trông như hoa nhưng không phải hoa cũng chẳng là sương, nước sông cuồn cuộn lưu không được.
Một thân hào tinh tráng chí như sắt thép, tự cổ anh hùng đều cô độc."
Bạch Tiểu Lại trong lòng bỗng nhiên đau nhói, suýt nữa đã rơi lệ. Nhìn bóng lưng không quá rộng lớn của Đường Phong, giống như thấy được người cô độc nhất trong thiên hạ.
Vì sao lại cô độc? Luận thân tình, bên cạnh ngươi có Bảo Nhi và Mộng Nhi bầu bạn, còn có một cô cô quan tâm yêu thương ngươi hết mực.
Luận tư chất, ngươi ở Luyện Cương nhất phẩm đã có Cương Tâm, thiên hạ sau này chính là hoa viên cho ngươi phóng ngựa dạo chơi. Ngươi rốt cuộc vì sao lại cô độc? Vì sao bên trong tiếng hát hào tình vạn trượng này lại lộ ra một cỗ thê lương khiến lòng người chua xót chứ?
Ngửa mặt lên trời cười quên tất thảy, tiêu sái như gió nhẹ nhàng bay!"
Tiếng hát mạnh mẽ xuyên thấu màn mưa, truyền đi thật xa. Bên ngoài Yên Liễu các, một bạch y nữ tử dáng điệu thướt tha đang cầm chiếc dù màu vàng, lẳng lặng đứng trong màn mưa, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về phía Yên Liễu các, dù mưa to gió lớn, nhưng bất luận thế nào cũng không lấn át được tiếng ca cô đơn hiu quạnh này.
Không ai biết nàng đã đứng đó bao lâu, đến tận khi tiếng hát dần dần biến mất, nàng mới giật mình định thần lại, cúi đầu lẩm bẩm nói:
- Không ngờ hắn cũng có thể hát được thế này, chẳng lẽ trước kia là mình nhìn lầm hắn?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm ôn hòa vang lên:
- Mạc nha đầu, con đứng ở đây làm gì?
Mạc Lưu Tô xoay người lại, nhìn thấy Lâm Nhược Diên đứng cạnh mình mỉm cười, mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng nói:
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
kết thúc khúc nhạc, trong phòng liền lặng ngắt như tờ, đủ để nghe thấy cả tiếng kim rơi trên mặt đất, ngay cả Mộng Nhi bình thường hay ồn ào cũng vô cùng im lặng, sợ chỉ một động tác nhỏ cũng có thể phá vỡ cảnh ý rung động lòng người này.
- Giọng hát của thiếu gia ta thế nào hả?
Đường Phong xoay người lại, vẻ hiu quạnh trên mặt ban nãy đã bị thay bằng một nụ cười sáng lạn.
Bạch Tiểu Lại thở ra một hơi, nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Tàm tạm.
Bảo Nhi ở bên cạnh múa bút thành văn, đem ca từ và điệu nhạc Đường Phong vừa hát chép ra giấy.
Mộng Nhi mắt nhòe lệ, không biết là bị tiếng hát làm cho xúc động hay là có chuyện buồn trong lòng, bổ nhào vào ôm lấy cánh tay của Đường Phong:
- Phong thiếu gia, thì ra người hát hay như vậy!
- Đó là đương nhiên!
Đường Phong sờ mũi:
- Bổn thiếu gia cầm kỳ thư họa thứ nào cũng tinh thông, thi từ ca phú không thứ nào không biết, trộm cắp lừa gạt dễ như trở bàn tay, thiếu gia ta đối với dược liệu cũng nghiên cứu qua đôi chút, cái gì mà Liệt nữ Ngâm, Ngã Ái Nhất Căn Sài, Quan Ảm Thoát Y Tán Hoa Dạng Bách Biến!
- Càng nói càng không đứng đắn!
Bạch Tiểu Lại trừng mắt liếc Đường Phong.
- Khúc nhạc này tên là gì?
Bảo Nhi đã chép xong, ngẩng đầu lên hỏi.
- Ách, sao cũng được!
Đường Phong đã đạo nhạc và ca từ của người khác, ngay cả tên bài hát cũng đạo thì kì lắm.
- Trong hào hùng không mất nhu tình, trong nhu tình cũng có bản sắc anh hùng. Tráng trí cứng rắn, anh hùng vốn đều cô độc. Vậy thì gọi là Anh Hùng Cô Độc đi, Phong thiếu gia thấy thế nào?
Bảo Nhi hỏi.
- Rất hay!
Đường Phong vỗ tay nói.
- Cái gì là Anh Hùng Cô Độc?
Lâm Nhược Diên từ ngoài đi vào, giũ nước trên cây dù xuống rồi để qua một bên.
- Cô cô.
- Lâm sư tỷ!
Đường Phong và Bạch Tiểu Lại cùng nhau vấn an.
Lâm Nhược Diên vẻ mặt cưng chiều mỉm cười nhìn Đường Phong, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khiếp sợ nói:
- Phong Nhi, thực lực của con....
Lâm Nhược Diên thân là Thiên giai cao thủ, dù chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, nhưng nhãn lực của nàng không phải ai cũng bằng được, liếc mắt một cái liền nhìn ra Đường Phong xưa đâu bằng nay.
chỉ là Lâm Nhược Diên hoàn toàn không nghĩ tới, mới mười mấy ngày không gặp mà thực lực của Đường Phong đã tăng tới trình độ này. Lần trước lúc nàng đưa Bạch Tiểu Lại tới đây, căn bản không có thời gian xem xét cẩn thận thực lực của Đường Phong, vẫn coi hắn là đứa trẻ không thích tu luyện như lúc trước.
Nhưng hiện tại, thực lực của Đường Phong ít nhất cũng là Luyện Cương lục phẩm, đây là tốc độ tu luyện dọa người cỡ nào chứ?
Luyện cương lục phẩm, dù là người có tư chất thượng đẳng đi nữa cũng phải tu luyện gần hai năm mới được.
Đường Phong cũng biết thực lực của mình gia tăng quá nhanh, khẳng định không thể qua mắt cô cô được, bất quá hắn chỉ lo tu luyện, chưa kịp nghĩ ra cớ gì hay, hiện tại đã bị Lâm Nhược Diên phát hiện, Đường Phong linh cơ máy động, chỉ vào Bạch Tiểu Lại nói:
- Đều nhờ công lao của Tiểu Lại!
Bạch Tiểu Lại sửng sốt một chút liền hiểu ý cả Đường Phong, lặng lẽ trừng mắt liếc hắn một cái, bất động thanh sắc nói tiếp:
- Tư chất của Đường Phong không tệ, chỉ là không tìm được tâm pháp tu luyện thích hợp mà thôi. Mấy hôm nay ta đã truyền cho hắn một bộ tâm pháp, lại cho hắn dùng thêm chút linh đan, sự tiến bộ của hắn cũng vượt qua cả dự tính của ta.
ĩ,ám Nhược Diên vui mừng đến mức sắp rơi lệ, tuy rằng nàng cũng không biết Bạch Tiểu Lại cho Đường Phong dùng linh đan gì, nhưng mà có thể khiến một người bình thường, trong khoảng thời gian mười ngày ngắn ngủi trở thành như vầy, thì loại linh đan này chắc hẳn vô cùng ưân quý, có thể là dốc hết khả năng của Thiên Tú cũng vô pháp tìm được, cũng chỉ có muội muội của thành chủ Bạch Đế thành mới có thể có được loại linh đan như vậy.
- Nhược Diên cảm tạ Bạch sư muội, đại ân của Bạch sư muội Nhược Diên không biết lấy gì báo đáp, nếu ngày sau Bạch sư muội có việc cần đến Nhược Diên, dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng Nhược Diên cũng không từ nan.
Lâm Nhược Diên nhòa lệ, chân thành nói.
- Lâm sư tỷ đã quan trọng hóa vấn đề rồi.
Bạch Tiểu Lại lúng túng, thực lực của Đường Phong tăng lên đều dựa vào bản thân hắn, mình chỉ có phần cho hắn hai mươi viên Bách Linh đan mà thôi.
- Đại ân của sư muội cũng như công ơn tái tạo của phụ mẫu! Phong Nhi có được thành tựu như thế ta cũng yên lòng. Phong Nhi, mau tới bái tạ Bạch sư thúc.
Khóe miệng Đường Phong giật giật vài cái, đây ... .đúng là tự vác đá đập vào chân mình mà.
Nhìn thấy Đường Phong đứng im bất động, Lâm Nhược Diên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hối thúc:
- Còn không nhanh lên.
Đường Phong chậm chạp đi tới trước mặt Bạch Tiểu Lại, chắp tay nghiến răng nói:
- Cám ơn - đại ân - của Bạch sư thúc!
- A...Haha!
Bạch Tiểu Lại ngoài cười trong không cười.
- Phong Nhi, con đã có Cương Tâm chưa?
Lâm Nhược Diên lộ ra nụ cười vui vẻ tới cực điểm mà hỏi.
-Có.
Đường Phong thành thật gật đầu, trên đời này, hắn có thể ngỗ nghịch, không quan tâm tới bất kỳ kẻ nào, nhưng duy nhất chỉ đối với vị cô cô này thì không có cách nào, tình thương của nàng dành cho mình cũng như tình thương của mẹ hiền dành cho con trai.
- Luyện cương mấy phẩm thì xuất hiện?
Lâm Nhược Diên kích động hỏi.
- Tam phẩm!
Đường Phong gãi gãi cằm.
- Tốt, tốt lắm, thật tốt quá!
Lâm Nhược Diên kích động nắm chặt hai tay.
- Cuối cùng ta cũng không phụ ...
mấy chữ còn lại bị tiếng nức nở của Lâm Nhược Diên áp chế xuống.
- Cô cô!
Đường Phong rất sợ nhìn thấy nữ nhân rơi lệ, chân tay tức khắc liền luống cuống.
- Không có gì.
Lâm Nhược Diên lau nhẹ khóe mắt.
- Cô cô chỉ là quá cao hứng, để mọi người chê cười rồi.
Luyện cương tam phẩm xuất hiện cương tâm, cả Thiên Tú mấy ngàn người, chỉ có một mình Mạc Lưu Tô làm được mà thôi. Có thể nói, những người có tư chất cỡ nào, ngày sau nhất định có thể thành Thiên Giai cường giả.
- Cương tâm của con là cái gì?
Lâm Nhược Diên lại hỏi, lần này ngay cả Bạch Tiểu Lại cũng nhướng cổ, tò mò nhìn Đường Phong.
Bạch Tiểu Lại chỉ biết Đường Phong có Cương Tâm lúc Luyện Cương nhất phẩm, nhưng cũng không biết được hình dáng Cương Tâm của hắn là thế nào, tính tò mò của nữ nhân rất lớn, nàng phi thường muốn biết người có tư chất ngút trời như Đường Phong sẽ xuất hiện Cương Tâm có hình dạng thế nào.
- Cái này...
Đường Phong khó xử muốn chết, sao có thể nói cho người khác biết cương tâm của mình là một tiểu khô lâu chứ?
- Không muốn nói thì thôi.
Lâm Nhược Diên oán trách nhìn hắn một cái.
- Cương tâm là vật quan trọng nhất của người tu luyện, giữ bí mật cũng là chuyện bình thường.
Đường Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. nếu Lâm Nhược Diên tiếp tục truy vấn, Đường Phong nhất định sẽ nói bừa cái gì đó, nhưng tận trong tiềm thức, Đường Phong không muốn dối gạt nàng.
Lâm Nhược Diên nghiêm mặt lại, kéo tay Đường Phong quay sang nhìn Bạch Tiểu Lại nói:
- Bạch sư muội, mấy hôm nay muội đã truyền tâm pháp tu luyện cho Phong Nhi, lại cho hắn dùng cả linh đan, các ngươi dù không có danh phận sư đồ, nhưng có công lao dạy dỗ. Nhược Diên có một yêu cầu quá đáng thế này, có thể thỉnh Bạch sư muội nhận Phong nhi làm đồ đệ hay không? Phong Nhi có cương tâm lúc tam phẩm, tư chất cũng không quá kém, nhận hắn làm đồ đệ cũng sẽ không bôi nhọ thanh danh của muội.
- Không được!
Lâm Nhược Diên vừa dứt lời, hai thanh âm của Đường Phong và Bạch Tiểu Lại đồng thời vang lên.
Chương 50: Thải hồng đương không, tiên lạc phàm trần.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Vô Thường Quyết mà Đường Phong tu luyện vốn không phải thứ thuộc về thế giới này, căn bản không ai có thể chỉ dạy cho hắn được. Huống chi, Đường Phong cũng không muốn vô duyên vô cớ lại trở thành đệ tử của ai, trói buộc tự do của bản thân, nhất là khi đối phương lại là Bạch Tiểu Lại. Bất quá hắn cũng không biết vì sao Bạch Tiểu Lại lại từ chối lời đề nghị của cô cô.
- Các ngươi sao lại...
Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng.
- Lâm sư tỷ.
Bạch Tiểu Lại tâm tư vội chuyển, mở miệng nói:
- Tư chất của Đường Phong rất tốt, mấy ngày nay ta cũng chỉ truyền thụ tâm pháp tu luyện cho hắn mà thôi, cũng không thực sự chỉ dạy gì cả. Ta còn có thể lưu lại Thiên Tú một thời gian nữa, nếu trong khoảng thời gian này Đường Phong có chỗ nào không hiểu, ta nhất định sẽ tận tình giải đáp, nhất định không giấu giếm, còn như việc thu đồ đệ.... Tiểu Lại tuổi đời còn nhỏ ngay cả bản thân mình cũng không chiếu cố tốt được thì sao dám nghĩ tới chuyện thu nhận đồ đệ, mong Lâm sư tỷ lượng thứ.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Đường Phong đứng một bên gật đầu liên tục.
Lâm Nhược Diên trừng mắt liếc Đường Phong, quay sang Bạch Tiểu Lại ôn nhu nói:
- Sư muội đã nói vậy thì sư tỷ ta cũng không làm khó muội nữa. Phong Nhi không thể bái muội làm sư phụ là do hắn không có phúc phận này.
Lâm Nhược Diên biết, những chuyện thế này mình không nên bức bách người ta thì tốt hơn. Bạch Tiểu Lại chẳng những truyền dạy tâm pháp tu luyện, ngay cả linh đan diệu dược trân quý như thế cũng cho Đường Phong, chứng tỏ Bạch Tiểu Lại rất coi trọng Đường Phong, nên dù không có danh phận sư đồ cũng không sao, chuyện tốt không cần gấp, sau này mình lại chậm rãi thúc đẩy chuyện này, đến lúc đó dù Bạch Tiểu Lại không muốn nhận Đường Phong làm đồ đệ nhưng đưa Đường Phong vào Bạch Đế thành nhất định không thành vấn đề.
nghĩ tới đây, Lâm Nhược Diên cũng không nhắc lại chuyện này nữa mà cùng Bạch Tiểu Lại hàn huyên tâm sự.
Thừa dịp các nàng nói chuyện phím, Đường Phong liền chạy nhanh về phòng.
Gọi Bảo Nhi mang giấy và nghiên bút đến cho mình, Đường Phong bắt đầu vẽ một bản sơ đồ chế tạo cơ quan ám khí.
Cự Kiếm Môn có mưu đồ với Thiên Tú, tác động ba đại gia tộc trong Tĩnh An thành làm bậy, tuy rằng vì mình giữa đường xuất hiện đã khiến âm mưu thực hiện đã lâu lúc đầu của chúng bị chết non, nhưng Đường Phong khẳng định Cự Kiếm Môn sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.
Kì thật, bản thân Đường Phong đối với Thiên Tú không có cảm tình gì, Đường Phong trước kia ở Thiên Tú bị người khinh bỉ, cũng chỉ có Lâm Nhược Diên quan tâm lo lắng cho hắn. Đường Phong căn bản không quan tâm chuyện Cự Kiếm Môn có mưu đồ với Thiên Tú, nhưng nơi này tốt xấu gì cũng là nơi mình lớn lên, là sư môn của Lâm Nhược Diên, một khi Thiên Tú bị hủy với Đường Phong cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng Lâm Nhược Diên nhất định sẽ rất thương tâm, nói không chừng còn bị người khác hạ độc thủ.
Nhưng trước khi chuyện này thật sự xảy ra, Đường Phong cũng không thể nói với ai. Dù sao những chuyện này đều là mình lén lút điều tra ra, cho dù nói ra chưa chắc đã có người tin.
chỉ với thực lực Luyện cương nhất phẩm mà có thể giết chết bốn đại đương gia của Liễu gia, còn từ miệng bọn họ tra hỏi ra bí mật động trời này, chuyện như vầy quả là người si nói mộng.
Suy đi nghĩ lại Đường Phong chỉ còn cách phòng ngừa chu đáo, trước hết phải giúp Thiên Tú gia tăng thực lực, đương nhiên, việc giúp đỡ này cũng không thể làm quá công khai.
Thực lực của một người không phải tùy tiện nói tăng là tăng, phương pháp đơn giản mà hiệu quả nhất chính là gia tăng trang bị của các nàng!
Hồng xanh hai sợi chỉ thêu, nửa hồng nửa tím bắt treo lưng trời!
Lạc tiên hồng! Loại ám khí thứ đứng thứ tám trên bẳng xếp hạng của Đường Môn, cầu vồng xuất hiện, tiên lạc phàm trần!
Lạc tiên hồng là một loại cơ quan ám khí, một khi phát động, bảy loại phi châm khác màu phóng ra có thể tạo thành hình ảnh một chiếc cầu vồng trên đường đi của nó, mỗi loại phi châm lại có bảy thanh, mỗi lần bắn ra là bốn mươi chín thanh, phi châm bên trong có thể bắn ra ba lượt, cầu vồng xuất hiện trên không trung, lúc địch nhân phát hiện cũng là lúc mạng vong, chỉ kịp nhìn thấy cầu vồng bảy màu vô cùng mỹ lệ chợt lóe qua.
Ám khí, có tám phần là bí mật phóng ra, tốt nhất là có thể khiến không người nào thấy được, như vậy mới đảm bảo hiệu quả sát thương địch nhân. Nhưng Lạc tiên hồng là loại cơ quan ám khí đi ngược lại với những loại có quan ám khí khác, phi châm nó bắn ra rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, nhưng lại khiến người ta khó lòng phòng bị.
Càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, đây là bùa chú đoạt mạng, là cái chết sáng lạn.
Lạc tiên hồng rất nhỏ gọn, đại khái chỉ bằng bàn tay của một đứa trẻ, rất thích hợp để che giấu, Thiên Tú nhất môn đều là nữ tử, chỉ cần đem ám khí giấu trên cánh tay, lúc cần dùng chỉ việc ấn vào cơ quan là có thể phóng ra. Thế này chẳng những có thể khiến Thiên Tú đệ tử dễ dàng chiến thắng lúc cùng địch nhân giao chiến, cũng có thể cứu nguy lúc nguy cấp.
Đường Phong chỉ có thể làm được đến thế, nếu cho hắn đủ thời gian, hắn có thể biến Thiên Tú trở thành một Đường Gia Bảo thứ hai, một thành lũy đầy cơ quan cùng bẫy rập không gì phá nổi, nhưng thứ nhất hắn không muốn để lộ quá nhiều bí mật, thứ hai Cự Kiếm Môn sẽ không cho hắn có đủ thời gian để chuẩn bị những thứ này.
Vẽ xong một nửa sơ đồ, Đường Phong liền đi vào phòng tìm Lâm Nhược Diên.
Lâm Nhược Diên và Bạch Tiểu Lại đang tham khảo vấn đề tu luyện, thấy Đường Phong cầm một tờ giấy chạy đến, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Phong Nhi, trên tay con đang cầm gì vậy?
Đường Phong hắc hắc cười:
- Cô cô, con muốn bàn chuyện làm ăn với Thiên Tú!
Lâm Nhược Diên trừng mắt oán trách mắng:
- Xú tiểu tử không biết lớn nhỉ, Thiên Tú là nơi nuôi dưỡng con lớn khôn, làm ăn cái gì? Hơn nữa, con có chuyện làm ăn gì có thể cho Thiên Tú làm chứ?
Đường Phong nhăn mặt đau khổ nói:
- Con hiện tại nghèo rớt mùng tơi, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm chút tiền chứ.
- Tiền cô cô đưa cho con đâu?
- đã dùng hết rồi.
Đường Phong vẻ mặt ngượng ngùng.
- Lại tiêu hết vào chỗ nào rồi?
Lâm Nhược Diên đưa tay cốc đầu Đường Phong một cái, sau đó lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho hắn.
- Không cần đâu cô cô, trước kia là Phong Nhi vô dụng, hiện tại con muốn dựa vào chính bản thân mình kiếm ra tiền.
- Làm được thì hẵng nói.
Lâm Nhược Diên cười khổ liếc Đường Phong một cái.
Bạch Tiểu Lại liền nói:
- Cứ xem hắn muốn làm gì đi đã.
Mấy ngày sống chung này, Bạch Tiểu Lại biết Đường Phong không phải loại người thích đem chuyện này ra đùa giỡn.
Lâm Nhược Diên ho nhẹ một tiếng, ngồi trên ghế nói:
- Thế thì con muốn bàn chuyện làm ăn gì với Thiên Tú?
Tuy rằng khẩu khí rất nghiêm túc, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Lâm Nhược Diên thì thấy, rõ ràng là thái độ cùng trẻ con chơi đùa. Cho dù biết là có thể Đường Phong không có việc gì làm nên mới tìm mình đùa giỡn, nhưng Lâm Nhược Diên vẫn chiều theo hắn, đây chính là sự cưng chiều của trưởng bối dành cho vãn bối.
- Cô cô, mời ~ ngài ~ xem!
Đường Phong chậm chạp tiến lên, kéo dài giọng ra mà nói, đưa bản thiết kế tới tận tay Lâm Nhược Diên, sau đó lại bước lớn bước nhỏ chạy về, hai tay buông thõng, đứng im rất cung kính, nhìn sang Bạch Tiểu Lại đang nhếch miệng cười không ngừng mà mắt đưa mày liếc.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Lâm Nhược Diên mở bản vẽ nhìn lướt qua, thấy ba chữ thật to phía trên “Lạc tiên hồng” thương khung hữu lực, bút tẩu du long, trông ngược hẳn với vẻ hào hoa phong nhã của Đường Phong.
Tiếp tục nhìn xuống, nụ cười trên môi của Lâm Nhược Diên nhanh chóng bị thu lại, gương mặt xinh đẹp trở nên chăm chú vô cùng, phượng mâu xinh đẹp quét hết một lượt trên dưới của bản vẽ, không bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nào.
Nhìn thấy Lâm Nhược Diên lộ ra thần thái thế này, Bạch Tiểu Lại cũng hiếu kỳ nghiêng đầu qua nhìn, vì nàng và Lâm Nhược Diên chỉ cách nhau một cái bàn trà, chỉ nhìn lướt qua một cái Bạch Tiểu Lại cũng bị nội dung bên trên làm cho khiếp sợ, chén trà trên tay thiếu chút nữa cũng rơi xuống.
Đây là bản thiết kế của một bộ phận vô cùng tinh vi, dù chỉ có một bộ phận mà thôi nhưng thiết kế lại tinh diệu vô cùng.
Lâm Nhược Diên thu lại bản vẽ trên tay, nhìn Đường Phong hỏi:
- Còn một nửa đâu?
Bản vẽ Lạc tiên hồng này Đường Phong cũng chỉ mới vẽ có một nửa mà thôi, phần quan trọng nhất Đường Phong vẫn chưa vẽ ra, dù sao cũng là dùng để buôn bán, vạn nhất vẽ ra toàn bộ rồi, cô cô lại phán một câu:
- Thứ này ta lấy đi nghiên cứu!
Tới lúc đó Đường Phong chỉ còn nước khóc không ra nước mắt.
Đường Phong cũng không vội trả lời, ngược lại còn cười hì hì hỏi:
- Cô cô, vụ làm ăn này có làm được không?
Lâm Nhược Diên oán trách nói:
- Với cô cô mà còn tính chuyện buôn bán sao?
- Cô cô nói sai rồi.
Đường Phong khoát tay,
- Vụ làm ăn này là con làm với Thiên Tú, nhưng nếu cô cô muốn, chỉ cần nói một tiếng con sẽ dâng lên toàn bộ.
Lâm Nhược Diên liếc Đường Phong một cái, vừa rồi nàng cũng khá là kích động, bản thiết kế này tuy chỉ có một nửa, nhưng nàng cũng nhìn ra được đó không phải là ám khí bình thường, mà là cơ quan tinh xảo rất giàu uy lực.
Nếu dùng đúng cách, tuyệt đối có thể khiến thực lực Thiên Tú đại tăng.
Nhưng mà bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Đường Phong tận lực đem mình và Thiên Tú tách ra, hiển nhiên là có ý nghĩa khác ẩn bên trong.
Lặng lẽ nhìn Bạch Tiểu Lại, chỉ thấy nàng ta cúi đầu nhấp trà, bất động thanh sắc.
Lâm Nhược Diên liền hiểu ra, trong suy nghĩ của nàng, Đường Phong không có khả năng có được bản thiết kế ám khí thần kỳ như thế này.
Đường Phong từ nhỏ lớn lên tại Thiên Tú, ngay cả Tĩnh An thành cũng chưa từng đến, làm sao có bản lĩnh tìm được bảo bối thế này? Như vậy chỉ một lời giải thích, bản thiết kể này là Bạch Tiểu Lại cho hắn.
Xem ra, mình vẫn xem nhẹ mức độ coi trọng Đường Phong của Bạch Tiểu Lại.
Lâm Nhược Diên trong lòng vui mừng nhưng không lộ ra mặt, nghiêm túc nói:
- Việc này quá trọng đại, cô cô phải cùng tông chủ và những vị trưởng lão khác thương nghị một chút, nhưng cô cô có thể khẳng định một điều, chỉ cần con có toàn bộ bản vẽ, vụ làm ăn này tuyệt đối có thể làm! Con chờ một lát, ta đi mời tông chủ tới.
Nói xong liền cầm nửa bản vẽ kia trực tiếp lao vào trong màn mưa, ngay cả dù cũng không cầm, vận chuyển một thân cương khí, đem những giọt mưa bức ra xa người mình một thước, triển khai thân pháp, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Đợi Lâm Nhược Diên đi rồi, Bạch Tiểu Lại mới nghi hoặc nhìn Đường Phong, nàng hiện tại rất nghi ngờ có phải Đường Phong này có quan hệ với Thiên Công sơn trang hay không, loại cơ quan tinh diệu thế này, trong thiên hạ cũng chỉ có Thiên Công sơn trang mới có thể thiết kế được.
Sau một nén nhang, bên ngoài Yen Liễu các lại truyền đến tiếng bước chân, Thiên Tú tông chủ Bạch Tố Y cùng bốn vị trưởng lão đều đến đủ, năm người lấy Bạch Tố Y dẫn đầu mau chóng bước vào phòng, dù Bạch Tố Y đã tận lực khắc chế cảm xúc của mình, nhưng Đường Phong vẫn nhìn ra trên mặt nàng có chút kích động.
Bạch Tiểu Lại thân phận cao quý, ngoài trừ Lâm Nhược Diên ra những người còn lại khi đi vào đều chào hỏi Bạch Tiểu Lại vài câu, Bảo Nhi cùng Mộng Nhi dâng hương trà, đợi mọi người ngồi xuống hết, Bạch Tố Y trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:
- Phong Nhi, bản vẽ này của ngươi từ đâu mà có?
Vừa nói lại như vô tình nhìn Bạch Tiểu Lại một cái, Bạch Tố Y hiển nhiên cũng từ Lâm Nhược Diên nghe được một chút tin tức, cho rằng bản vẽ này là Bạch Tiểu Lại cho Đường Phong.
- Từ đâu có được thì mọi người không cần quan tâm, ta một không trộm cắp, hai không cướp bóc, ta chỉ là muốn bán bản vẽ này cho Thiên Tú kiếm chút tiền sinh hoạt thôi.
Đường Phong thản nhiên nói.
- Thiên Tú nuôi ngươi mười lăm năm nay, đây là cách ngươi báo ân sao?
Kể từ sau khi Tần Tiểu Uyển mất tích tới nay, Dịch Nhược Thần lúc nào cũng lo lắng không thôi, hơn nữa nàng vốn cũng không thích Đường Phong, lúc này đây vì nể mặt Bạch Tiểu Lại nên không lên án Đường Phong vong ân phụ nghĩa, chỉ trào phúng một câu.
- Vậy theo ý của Dịch sư thúc, có phải Đường Phong nên cung kính dâng lên toàn bộ sơ đồ mới phải hay không?
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
- Thiên hạ cũng không có bữa ăn nào miễn phí! Nếu không phải ta vẫn nghĩ đến Thiên Tú, hôm nay cũng sẽ không đưa bản vẽ này ra! hơn nữa, là cô cô nuôi ta mười lăm năm chứ không phải Thiên Tú!
- Không biết lớn nhỏ!
Dịch Nhược Thần vỗ bàn đứng dậy,
- ngươi có biết Yên Liễu các mà ngươi ở là đất của Thiên Tú hay không?
Bạch Tố Y khoát tay ngăn lại nói:
- Hôm nay đến đây là để bàn bạc chuyện làm ăn với Phong Nhi, những chuyện khác không cần nói.
Thân là Tông chủ, tuy Bạch Tố Y cũng không thích Đường Phong, nhưng nàng biết, những lời Đường Phong nói tuy khó nghe nhưng đều là sự thật.
Bản thiết kế ám khí kia tinh diệu tuyệt luân, một khi hoàn thành nhất định uy lực vô cùng, nếu không phải vì Đường Phong lớn lên tại Thiên Tú, có một cô cô là Thiên Tú trưởng lão, cũng sẽ không đưa ra bản thiết kế này.
Dựa vào bản thiết kế này, Đường Phong tùy tiện đầu nhập vào thể lực nào đó cũng sẽ được hậu đãi hơn nhiều, so với bị người coi thường ở Thiên Tú chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa Đường Phong hiện tại cùng muội muội của Bạch Đế thành chủ có quan hệ rất tốt, ngày sau nói không chừng còn có thể trở thành người của Bạch Đế Thành, dù chỉ là khả năng, nhưng Bạch Tố Y vẫn không thể tùy tiện xem nhẹ.
- Phong Nhi, vậy thì ngươi muốn Thiên Tú phải trả bao nhiêu để đổi lấy bản thiết kế này?
Bạch Tố Y ôn nhu hỏi.
Đường Phong nhíu mày suy nghĩ, trầm giọng nói:
- Ta vốn chỉ muốn chút tiền. Nhưng những lời Dịch sư thúc ban nãy đã nhắc nhở ta, ăn nhờ ở đậu thật sự không tốt chút nào, nên ta bây giờ đổi chủ ý!
- Không cần tiền?
Bạch Tố Y nhướng mày, nếu Đường Phong đòi tiền thì còn đơn giản một chút, tuy ràng thế lực của Thiên Tú không quá lớn nhưng tiền tài vẫn dư dả đôi chút, nhưng nếu Đường Phong không cần tiền mà muốn thứ khác, Bạch Tố Y không khỏi lo lắng hắn muốn được đằng chân lân đằng đầu.
Dù sao bản tính của Đường Phong trước đây cũng không tốt lắm.
- ngươi đây là cố tình muốn lên giá!
Nhược Thần tức tối quát.
- Không phải, là giao dịch sòng phẳng mà thôi!
Đường Phong cười:
- Tiền thì ta vẫn muốn, dù sao thì điệt nhi hiện tại không một xu dính túi.
- ngươi muốn bao nhiêu?
Bạch Tố Y hỏi.
Đường Phong giơ lên một ngón tay.
- Mười vạn?
Bạch Tố Y nghĩ thầm giá này cũng không cao, tiểu tử này cũng không đến nỗi.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
- Một trăm vạn?
Bạch Tố Y trầm mặt.
Bạch Tiểu Lại vừa nhấp một ngụm trà thơm vào miệng, nghe tới con số này cũng không nhịn được “Phốc” một tiếng liền phun ra toàn bộ, quay đầu nhìn Đường Phong đầy vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này cũng quá ác độc rồi, một bản thiết kế dù tốt hơn đi nữa thì một trăm vạn cũng là một con số hơi quá đáng.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Huống chi, đây là hắn làm ăn cùng tông môn đã nuôi lớn mình, quả nhiên là thương trường như chiến trường, thân nhân cũng có thể trở mặt thành thù.
- Phong Nhi, không được quá phận!
Lâm Nhược Diên cũng không nhịn được trách cứ Đường Phong một câu, con số một trăm vạn này quá lớn, tuy Thiên Tú có thể gánh được, nhưng cũng phải tốn hao rất nhiều thứ, Thiên Tú vốn không tự tiện đi thu tiền bạc từ những thế lực khác, của cải tự nhiên không có nhiều.
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Các người đừng nghĩ ta tệ tới mức đó chứ? Các người không thể nghĩ thấp hơn một chút sao?
Tố Y nhìn Lâm Nhược Diên, chần chừ nói:
- Một vạn lượng?
Phong gật gật đầu:
- Đúng vậy, tiền thì ta chỉ cần một vạn lượng! Đường Phong ta từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Tú, đối với chỗ này cũng có chút cảm tình.
Nghe tới đó, Bạch Tố Y chẳng những không thả lỏng được, mà ngược lại càng thêm khẩn trương hơn, giá trị của bản thiết kế này tuyệt đối không chỉ một vạn lượng, nhưng Đường Phong lại nói chỉ cần bấy nhiêu, điều đó chỉ chứng minh một chuyện, hắn còn có điều kiện khác nữa.
- Vậy còn điều kiện khác?
Bạch Tố Y hỏi.
- Yên Liễu các từ nay về sau thuộc về ta! Ngoài ra, ta sau này cần dùng đến vài vật lực tài nguyên của Thiên Tú, thỉnh tông chủ giúp đỡ!
Đường Phong chậm rãi nói ra điều kiện của mình.
- Không thể được!
Dịch Nhược Thần cự tuyệt:
- Yên Liễu các nằm trong nội tông, không phải nơi nam nhân có thể vào, vì ngươi bây giờ chỉ mới mười lăm tuổi nên mới không bị đuổi cổ ra khỏi đây. Môn quy của Thiên Tú không ai được chống lại!
- Đừng nóng, ta vẫn chưa nói xong mà.
Đường Phong thong thả nói:
- Nếu tông chủ đáp ứng điều kiện của ta, ta chẳng những đưa ra đầy đủ bản thiết kế của Lạc tiên hồng, còn có thể đưa thêm cho các người một bản thiết kế tốt hơn nữa.
- Bản thiết kế gì, là ám khí sao?
Lâm Nhược Diên cũng muốn Đường Phong vĩnh viễn lưu lại Thiên Tú tông, như vậy thì mình vẫn có thể chiếu cố hắn.
- Không phải ám khí.
Đường Phong lắc lắc đầu :
- Là một loại cơ quan đại trận huấn luyện thân pháp, dùng cơ quan đại trận này luyện tập một tháng, ta có thể đảm bảo gia tăng thân pháp của tất cả người trong Thiên Tú lên ba thành!
Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, độ linh hoạt thân pháp của một người tuy có quan hệ với võ điển mà mình tu luyện, nhưng cũng phải xem độ mềm dẻo của bản thân tới mức nào, dùng ngoại vật để luyện tập thân pháp, hơn nữa có thể tăng lên ba thành trong một tháng, đây quả thực là chuyện không thể nào làm được.
- Lời này là thật sao?
Bạch Tố Y mở miệng hỏi.
Đường Phong không trả lời mà đột nhiên đứng dậy, đứng giữa phòng thi triển Bộ Liên Hoa, trong nháy mắt nhân ảnh trùng điệp, tay áo phần phật, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, Đường Phong đã biến hoá mấy chục cách di chuyển, biến hóa khôn lường.
Đợi những người trong phòng định thần lại thì Đường Phong đã về lại chỗ ngồi, tàn ảnh lưu lại trong phòng lúc này mới chậm rãi tiêu thất.
Chẳng những khiến năm vị Thiên Tú cao tầng khiếp sợ, ngay cả Bạch Tiểu Lại cũng vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu nàng chứng kiến Đường Phong dốc toàn lực thi triển thân pháp, loại tốc độ nhanh thế này, lại thêm cách di chuyển thay đổi, cho dù là cao thủ Địa giai cũng chưa chắc làm được. Nhưng, Bạch Tiểu Lại lại có thể thấy được loại kỳ tích này trên người một tên tiểu tử mới chỉ là Luyện Cương lục phẩm.
Năm người Thiên Tú cao tầng, ngoại trừ Lâm Nhược Diên ra, bốn người còn lại bây giờ mới nhớ tới việc xem xét thực lực của Đường Phong, vừa xem rõ liền vô cùng khiếp sợ, Đường Phong cư nhiên đã là Luyện Cương lục phẩm, tốc độ tu luyện quỷ dị này là thế nào?
- Sau khi luyện tập cùng cơ quan đại trận, tuy không thể làm được như ta nhưng thân pháp bảo đảm cũng tăng lên rất nhiều.
Đường Phong nhìn Bạch Tố Y mà nói, Bộ Liên Hoa tuy chỉ là một bộ pháp, nhưng cũng có tâm pháp của riêng nó, Liên Hoa Trận chỉ là công cụ hỗ trợ mà thôi.
- Tông chủ, quy củ đều là do người đặt ra. Bảo thủ không thay đổi chỉ có thể giậm chân tại chỗ không tiến bộ, thứ ta cần không nhiều lắm, chỉ là một nơi có thể an thân mà thôi.
Dịch Nhược Thần nhíu mày, nàng trước kia ghét Đường Phong như thế, thứ nhất là vì bản thân Đường Phong khiến ai gặp cũng ghét, thứ hai vì Đường Phong có tâm tư với Tần Tiểu Uyển, ái đồ khó chịu, Dịch Nhược Thần tự nhiên cũng ghét Đường Phong.
Nhưng bây giờ, Đường Phong trong vòng một tháng ngắn ngủi đã tấn cấp lục phẩm, hơn nữa những gì hôm nay nhìn thấy càng chứng tỏ Đường Phong đã thay đổi triệt để, trong lòng cũng không chán ghét hắn như trước nữa, chỉ là ấn tượng nhiều năm nhất thời khó xóa hết, nên thái độ dành cho hắn vẫn không tốt lắm.
Nếu thật sự chỉ cần dùng Yên Liễu các đổi lấy hai bản thiết kế giúp gia tăng thực lực và trang bị cho Thiên Tú đệ tử, thân là trưởng lão Thiên Tú nàng cũng không thể không cân nhắc.
Lâm Nhược Diên lúc này không tiện lên tiếng, hai vị trường lão còn lại nhìn nhau một cái, một người trong đó nói với Bạch Tố Y:
- Môn quy cố nhiên là không nên phế, nhưng nếu tổ sư gia biết được chúng ta làm vậy là Thiên Tú, chắc chắn sẽ tha lỗi cho chúng ta, vả lại Phong Nhi đã sống ở Thiên Tú mười lăm năm rồi, nhiều thêm vài năm cũng đáng là bao.
Hiểu biết của Bạch Tố Y về Đường Phong nhiều hơn ba người còn lại một chút, nàng biết Đường Phong và Lâm Nhược Diên khá thân cận, có đôi khi cùng Lâm Nhược Diên tán gẫu cũng biết được Đường Phong sau này có khả năng sẽ được đưa vào Bạch Đế Thành, một khi Đường Phong đã vào được Bạch Đế Thành thì hắn nhất định sẽ không tiếp tục ở lại Thiên Tú, cho nên nếu chỉ là điều kiện này thì có đáp ứng cũng không sao.
nghĩ đến đây, Bạch Tố Y nhìn Dịch Nhược Thần hỏi:
- ngươi thấy thế nào?
Tuy trong lòng đã thỏa hiệp nhưng Dịch Nhược Thần vẫn sĩ diện:
- Hết thảy đều nghe tông chủ an bài.
Bạch Tố Y mỉm cười, nói:
- Tốt lắm, từ hôm nay trở đi Yên Liễu các sẽ thuộc về Đường Phong ngươi. Nhưng chúng ta phải giới hạn thời gian, không thể để con cháu đời đời của ngươi sau này cũng sống ở Thiên Tú được, năm mươi năm có được không?
Đường Phong xấu hổ nói:
- tông chủ cứ nói đùa, Phong Nhi hiện tại một nữ nhân cũng không có, tìm đâu ra con cháu đời đời chứ.
- Trong năm mươi năm, Yên Liễu các sẽ thuộc về ngươi. Vật lực của Thiên Tú ngươi cũng có thể sử dụng, quyền hạn thì...sẽ ngang bằng với trung tâm đệ tử, cộng thêm một vạn lượng bạc trắng!
Bạch Tố Y nói.
- Hảo, tông chủ đúng là người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, bậc anh thư nào thua kém đấng mày râu, Phong Nhi bội phục!
Đường Phong kính phục nói.
- Bớt nịnh hót đi!
Bạch Tố Y liếc mắt nhìn Đường Phong, nàng đột nhiên phát hiện, từ sau khi bị Tần Tiểu Uyển đâm một kiếm đến nay, Đường Phong giống như thay đổi thành một con người khác vậy. Đường Phong khiến ai gặp cũng ghét đã không còn nữa, Đường Phong hiện tại trông nho nhã không mất đi vẻ tuấn lãng, ngoại hình cũng là một mỹ công tử, thực lực bản thân lại có tiềm lực vô cùng lớn.
- Ta bây giờ đi vẽ hai bản thiết kế ra!
Đường Phong làm ăn thành công, lại chiếm được địa bàn của riêng mình, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Bản vẽ của Lạn Tiên Hồng đã hoàn thành một nửa, Đường Phong chỉ cần vẽ tiếp phần còn lại là được, nhưng còn cơ quan đại trận dùng để tu luyện thân pháp thì rất phiền toái.
Đây gọi là Liên Hoa Trận, là trận pháp chuyên dùng để tu luyện Bộ Liên Hoa! Chia ra làm hai loại lớn nhỏ, tiểu Liên Hoa Trận do mười sáu mộc nhân tạo thành, đại Liên Hoa Trận thì có sáu mươi bốn cái, sắp xếp theo bố cục bát quái.