Đứa con lớn nhất của Triệu phu nhân, trưởng tử của Hầu phủ, Hồng Hi. người mà sau này trong cả Hầu phủ có quyền uy chân chính chỉ đứng sau Hồng Huyền Cơ. Hắn bên ngoài thì trầm tĩnh nho nhã nhưng bên trong ẩn dấu sự uy mãnh như núi.
Hai mắt Hồng Dịch cảm thấy đau đớn như bị kim châm khi mà bốn mắt chạm nhau. Lồng ngực hắn nhảy lên còn Thần hồn thì tựa hồ đã bị chấn động chỉ trong nháy mắt. Cho nên hắn cũng đã biết được rằng thực lực và tinh khí thần của “ Tiểu Võ Ôn hầu” này đều ở trên mình rất xa, sâu không lường được.
Sở dĩ lúc mục quang chạm nhau làm cho tâm thần giật nảy lên là tình huống do thực lực của hai người cách biệt quá lớn. Đối với điểm này trong lòng Hồng Dịch hiểu rất rõ ràng.
“ Không biết võ công Hồng Hi đã luyện tới cảnh giới gì rồi? Là Tiên Thiên cao thủ hay là Đại tông sư?”
Hồng Dịch hơi tránh khỏi ánh mắt của Hồng Hi, trong lòng nghĩ.
Hồng Hi thấy Hồng Dịch tránh ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn liếc qua lóe lên tia trào phúng, xem thường. Cái loại ánh mắt này giống như là ánh mắt của một con sư tử hung mãnh đang nhìn một con thỏ trắng nhỏ vậy.
Vừa vặn khóe mắt Hồng Dịch quét tới nhìn thấy loại ánh mắt này, khí huyết cuồn cuộn trong lòng hắn ngay tức khắc dâng lên một sự phẫn nộ mãnh liệt. Song quyền hơi nắm vào, mi mắt nhắm lại.
“ Ngươi có thể kế thừa Hầu tước. Nhưng một ngày nào đó ta nhất định sẽ ở trên ngươi. Bất luận là văn hay võ, thực lực hay địa vị đều phải áp đảo xa ngươi, rồi sẽ dùng ánh mắt giống như ngươi hôm nay nhìn ta để nhìn lại ngươi vậy.”
Hồng Dịch dẹp sự phẫn nộ trong lòng xuống, âm thầm thề.
Những việc mà Hồng Hi từng trải qua thì Hồng Dịch cũng biết được ít nhiều. Thân là trưởng tử trong Hầu phủ, gần như từ lúc vừa mới lọt lòng, Hồng Hi đã bắt đầu theo văn tập võ và do chính Hồng Huyền Cơ cẩn thận dạy dỗ.Hồng Hi gân cốt cực tốt, nghe đồn lúc hắn bảy tuổi đã có thể đùa giỡn với tảng đá sáu chục cân. Mười bốn tuổi tiến vào Giảng Võ đường trong quân đội, sau lại liên tiếp lập chiến công được thăng chức lên thành Thống Lĩnh. Thậm chí có một lần bảo vệ Thái Tử đi tuần tra biên cương gặp phải ám sát, hắn một mình giết chết trăm người vây công. Sau khi trở về được Hoàng Đế ban cho một thanh bảo đao Băng Liệt Văn tên “ Trấn Ngục” đồng thời được chính Hoàng Đế khích lệ rằng “ Hổ phụ vô khuyển tử”.
Hồng Hi lẳng lặng đứng thẳng phía sau lưng Hồng Huyền Cơ. Phụ tử hai người này vóc người đều bình thường, hình dáng cũng tương tự nhau, đều trầm tĩnh như núi, không giận mà uy, sâu không lường được. Bất kể là ai đều cảm giác được đây mới đích thưc là một đôi cha con.
Nội tâm Hồng Dịch cảm giác thấy rằng những đứa con của vợ lẽ xung quanh thậm chí bao gồm cả mình nữa đều không có được cái hình tượng giống như Hồng Huyền Cơ cùng Hồng Hi. Cái loại hình tượng này không phải xét trên tướng mạo hay trên huyết thống mà là sự truyền thừa trên tinh thần và khí chất.
“ Võ công quyền pháp nếu đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì gân cốt da thịt, lục phủ ngũ tạng cả trong lẫn ngoài đều ngưng tụ thành một khối. Cả người khí huyết, tinh thần và thể xác vô cùng mạnh mẽ khiến bách quỷ vạn tà không thể xâm phạm được. Ta có thể coi là đạo pháp thông huyền nhưng đối với dạng người như Hồng Hi cũng không có bất cứ tác dụng gì. Có thể nói nếu như hiện tại hắn đối với ta làm cái gì đi nữa thì ta cũng không có một chút biện pháp nào cả. Không được! Thực lực ta còn chưa đủ cường đại, cần phải khắc khổ tu luyện!”
Sự phẫn nộ trôi qua sau khi trông thấy ánh mắt của Hồng Hi, Hồng Dịch liền bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ lại.
Hắn đọc qua Đạo kinh lại vừa được cùng một Đại Tông sư là Bạch Tử Nhạc nói qua những lí luận uyên thâm nên biết được nếu tu đến cảnh giới Quỷ Tiên thì có thể chiếm và khống chế thân thể con người, nhưng cái đó chỉ có thể đối phó được với những người có cảnh giới Võ Sư trở xuống.
Một khi gặp người đạt siêu việt Võ Sư cảnh giới tới Tiên Thiên cảnh giới với toàn thân trong ngoài bền chắc như thép, thân thể đã xúc tích thành một khối thì có là Quỷ Tiên cũng không thể tiến hành Đoạt xá, Phụ thể để khống chế Thần hồn của họ được. Lại càng không nói tới những người mà quyền pháp đã tu luyện tới Đại Tông Sư thậm chí là Võ Thánh cảnh giới.
Sau khi luyện tới Võ Thánh cảnh giới thì toàn thân sẽ được Hoán Huyết( đổi máu) khiến huyết khí cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi làm các loại âm hồn trong phương viên hơn mười dặm không thể tiếp cận nổi. Cho dù có dùng Phi kiếm giết tới thì chưa đến gần thân thể họ đã bị huyết khí áp bức làm uy lực giảm xuống hơn một nửa trở nên yếu ớt không còn lực lượng nữa.
“ Trong sử sách, từ các triều đại trước kia cho tới bây giờ coi Quỷ Thần chi đạo đều là tiểu thuật. Cho dù là có khởi binh tạo phản đi nữa thì cũng chỉ là thử đoạn của tà giáo mê hoặc nông dân, lưu dân. Nếu đụng phải đại quân tinh nhuệ có huyết khí mạnh mẽ tận trời, có tâm chí kiên định lại được huấn luyện có tổ chức và đều từ trong thi sơn huyết hải mà ra thì dù là Quỷ Tiên cao minh tới đâu cũng không thể sử dụng bất cứ pháp thuật gì. Cho nên mọi triều đại từ xưa tới nay thì không trông coi tới việc Quỷ Thần chi đạo truyền bá trong nông dân vì những người nông dân thường không được cầm tới đao thương nên đụng tới tinh nhuệ của triều đình sẽ lập tức tan tác. Đây cũng là yếu điểm trong sử sách. Xem ra ta muốn thành công lập nghiệp ngoài việc tu luyện Thần hồn thuật thì quan trọng hơn vẫn là Vũ kĩ.”
Hồng Dịch trong lòng hạ quyết tâm. Chỉ trong nháy mắt, đầu hắn xoay chuyển rất nhiều ý niệm rồi cuối cùng thì cũng bình tĩnh trở lại.
Hắn đứng ở vị trí cuối cùng, quét mắt nhìn sơ qua phát hiện mình có cả thảy hơn mười anh chị em. Trừ đứa con thứ hai của Triệu phu nhân là Hồng Khang đang ở bên ngoài làm quan tại phương Nam, nghìn dặm xa xôi nên không thể trở về, còn lại tất cả đều đã đến đông đủ bao gồm cả Hồng Tuyết Kiều con của Phương phu nhân và Hồng Quế con của Tam phu nhân, đều đứng ngay ngắn rất có quy củ.
Người trong Hầu phủ rất đông đúc. Hồng Huyền Cơ có tam thê tứ thiếp mà gần như mỗi thê thiếp đều sinh được hai đứa con vì thế anh chị em của Hồng Dịch có tận hơn mười người.
Việc Nguyên Phi nương nương nhận thân thích là đại sự cũng chính là chuyện rất lớn của Hầu phủ, Nếu so với ngày Tết thì phải trọng yếu hơn nên toàn bộ mọi người đều đã đến đông đủ mà quỳ tiếp. Đó cũng là lễ số cần phải có.
Còn lại bốn tiểu thiếp trong Hầu phủ cũng đí theo sau ba vị phu nhân như là tùy tùng nha hoàn vậy và họ cũng chẳng dám náo động hay làm cái gì vượt quá giới hạn.
“ Cuộc sống của mấy di nương này mặc dù không dễ chịu gì nhưng đến cùng vẫn có chút của cải, hơn nữa con cái đều đã trưởng thành vậy nên cũng có một kết cục không tồi rồi.”.
Hồng Dịch nhìn bốn người tiểu thiếp trong phủ, trong lòng yên lặng nghĩ.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng trở nên ồn ào. Mấy tên thái giám cưỡi ngựa mặc hồng y chạy vội tới đại môn, sau khi xuống ngựa rồi nhanh chóng tiến vào trong.
- Nương nương đã ra khỏi cung rồi. Không tới nửa canh giờ nữa người sẽ tới Hầu phủ. Hầu gia, người phải chuẩn bị sẵn sàng.
Một âm thanh như vịt đực rất khó nghe từ cổ họng tên thái giám chạy tới trước báo tin phát ra.
- Ban thưởng cho bọn họ để họ lui xuống nghỉ ngơi.
Hồng Huyền Cơ mặt không chút thay đổi phân phó một tiếng. Hoa phu nhân bên cạnh hắn lập tức hiểu ý liền bảo mấy nô tài dẫn thái giám lui xuống nghỉ ngơi uống trà.
Người trong Hầu phủ nhất thời im lặng không một tiếng động nào cả. Tất cả đều lẳng lặng nhìn ra phía cửa mà không phát ra bất cứ âm thanh nào. Qua hồi lâu, lại có thái giám tiến vào nói:
- Tới rồi!
Sau đó liền xuất hiện rất nhiều thái giám nâng lư hương, cầm ô dù đứng ở trước cửa trên một con đường. Tiếp thep đó là sự xuất hiện của một cỗ kiệu lớn tám người kiêng. Trên chóp nóc kiệu hình hồ lô lớn bằng vàng có khảm một viên bảo thạch bảy màu. Rèm kiệu, nha trướng che bốn phía. Hương thơm lan tỏa mọi nơi. Tất cả đều lộ ra sự phú quý và vương khí của Hoàng gia Thiên triều.
Hồng Dịch liêc trộm vào đó nhưng không hề thấy được người ngồi trong kiệu dù chỉ một chút nên tự nhiên là chẳng thể nhìn thấy diệm nào của Nguyên Phi để xem xem đến cùng có phải hay không phải vị hồng y hiệp nữ trong sơn cốc nọ vào ngày đó. Song Hồng Dịch có một loại cảm ứng rằng ánh mắt người bên trong kiệu cũng đang đặt trên người hắn. Một ánh mắt rất nhẹ nhàng cùng đầy sự hứng thú, thưởng thức.
Nếu không phải Thần hồn Hồng Dịch tu luyện có hơi chút thành tựu thì nếu không đừng mơ có được cảm ứng như vậy.
Tức thì:
- Cung nghênh Hoàng Quý Phi nương nương!
Ngay lúc này, tất cả mọi người quanh Hầu phủ đều quỳ cả xuống. Hồng Dịch hắn cũng cúi người quỳ xuống. Đó là quy tắc.
Song hai cha con Hồng Huyền Cơ, Hồng Hi lại không quỳ xuống mà họ chỉ có khom người.
Nhưng mà cũng không có người nào kinh ngạc cả. Đó là bởi vì Hồng Huyền Cơ, Hồng Hi hai cha con này đều được Hoàng Đế hạ chỉ Hoàng thành kỵ mã, kiếm lí thượng điện(*), trừ Hoàng Thượng ra không phải quỳ trước bất cứ kẻ nào cả.
Nói cách khác cha con hai người này có thể cưỡi ngựa đi lại trong Hoàng thành, thậm chí có thể đeo đao, đeo kiếm khi gặp Hoàng Thượng. Và trừ Hoàng Thượng ra thì khi gặp Thái Tử, Hoàng Hậu đều không phải quỳ xuống mà chỉ cần hành lễ.
Đây là vinh diệu rất lớn cho những Cực nhân thần(*)(*).
- Miễn lễ!
Âm thanh từ trong kiệu truyền ra.
Chú:
(*)Hoàng thành kỵ mã, kiếm lí thượng điện: Có thể cưỡi ngựa vào trong hoàng cung, khi thượng triều có thể mang theo kiếm bên mình.
(*)(*) Cực nhân thần: theo ý hiểu của mình thì đây là để chỉ những người có vị trí quan trọng, những người lập được công lớn trong triều đình.
" Giọng nói này… Chính là của Nguyên Phi cô nương ư?”
Hồng Dịch khi nghe được âm thanh từ trong cỗ kiệu truyền ra thì trái tim hắn nhảy lên dữ dội tới mức mà ngay cả chính hắn cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Đó là bởi vì âm thanh này giống y đúc với âm thanh của Nguyên Phi hắn gặp được tại Thu Nguyệt Tự. Bất luận là âm điệu hay ngữ khí đều không có một chút khác biệt.
Nghe được âm thanh này Hồng Dịch hắn cuối cùng cũng hoàn toàn chứng thực được phỏng đoán của mình. Kiếm Tiên nữ hiệp, nữ nhân mặc Hồng y cung trang kia đúng là có thân phận vô cùng tôn quý, Hoàng Quý Phi đồng thời là công chúa Nguyên Đột vương triều tại phương bắc và cũng là một thân thích với một ổ Bạch hồ.
Khi đã chứng thực được phỏng đoán của mình song trong lòng Hồng Dịch hắn lại càng cảm giác khó có thể phân biệt được mọi việc. Thân phận của Nguyên Phi này tựa như một đám sương mù mà chính hắn đang bị cuốn vào trong đó.
Và cũng đương nhiên rằng cái tâm tư đang quay cuồng của Hồng Dịch bây giờ cũng không có ai ở đây có thể nhận ra được.
Bất quá, hiện tại hiển nhiên không thể nhắc tới sự việc tại Thu Nguyệt Tự được. Hôm nay là việc Hoàng Quý Phi tới Hầu phủ nhận thân và Hồng Dịch biết những chuyện tại Thu Nguyệt Tự, tại u cốc nọ chỉ có thể vĩnh viễn để ở trong lòng mà không được tiết lộ dù chỉ một chút. Nếu không thì sẽ gây ra hậu quả rất lớn mà không phải bản thân hắn có khả năng gánh chịu.
- Nương nương nhận Tiểu Hầu làm thân nhân làm Tiểu Hầu không sao kể hết được sự lo lắng. Hôm nay phượng giá của nương nương tới thăm, Tiểu Hầu chỉ kịp quét dọn nhà cửa tới nghênh đón nên lễ nghi còn có chỗ chưa chu toàn. Thỉnh nương nương trách phạt Tiểu Hầu!
Hồng Huyền Cơ khom người, âm thanh từng chữ nói ra tựa như là đang bẩm tấu khi lên triều, từng chữ từng chữ cứng rắn phát tựa như âm thanh rơi trên bàn đá. Ngữ khí cung kính mà cứng rắn tới cực điểm. Điều đó hiển lộ ra phong thái của một đại thần triều đình, một trụ cột xã tắc
Nhưng mà Hồng Dịch nghe được những âm thanh này của Hồng Huyền Cơ thì ở sâu trong lòng hắn có một loại hàn ý không biết tên. Hàn ý này tựa như đao kiếm, từng chữ từng chữ bức nhân và tất cả đều nhằm tới vị Nguyên Phi trong kiệu mà phát ra.
- Lần này lễ số của Võ Ôn Hầu đã rất chu đáo rồi song có vẻ hơi quá xa hoa rồi. Sau này chúng ta đều là người một nhà nên không cần phải khách khí như vậy. Hằng năm vào này Tết, chỉ cần Hoàng Thượng và Thái Hậu ân chuẩn thì bổn cung sẽ trở về đây thăn viếng để làm nguôi ngoai nỗi sầu nhớ quê nhớ quán.
Âm thanh Nguyên Phi từ cỗ kiệu truyền ra, nhẹ nhàng trong sáng, du dương thánh thót.
- Trong phủ đã vì nương nương mà đã xây dựng một nơi ở rất giống với phong thổ của Nguyên Đột để khi phượng giá của nương nương tới đây cũng có thể làm vơi đi phần nào nỗi nhớ quê hương.
Hồng Huyền Cơ lại khom người.
- Tốt lắm!
Nguyên Phi đáp một tiếng rồi cỗ kiệu lớn lại đi tới, hướng phía Chính phủ mà vào.
Sau khi loan giá của Nguyên Phi đi qua, tất cả mọi người của Hầu phủ đều đứng cả dậy rồi theo sau loan giá. Một đám lão mụ cùng nha hoàn đi sau cùng hưng phấn rỉ tai nhau thầm thì.
Đây là một chuyên lớn khó gặp. Cho dù là những người hầu nhiều năm thì đây cũng là một tin nóng hổi. Huống chi khi Nguyên Phi này thăm viếng nhận thân thì Võ Ôn Hầu phủ lập tức sẽ trở thành Hoàng thân quốc thích nên ngay cả bọn nô tài trong phủ nét mặt cũng rất tươi.
Hồng Dịch đi theo trong một đám huynh đệ tỉ muội, chen chúc đi về phía trước. Trong lòng hắn đang tự hỏi liệu Nguyên Phi có cho gọi mình vào hay không.
- Hồng Dịch, ta nghe nói ngươi luyện võ công? Ngươi học từ đâu vậy?
Đúng lúc này, Hồng Dịch cảm giác được bên cạnh có nhiều hơn một người cùng với một làn gió thơm xực vào mũi đồng thời mang theo một cỗ anh khí.
Quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy người này mặc áo dài trắng, trên đầu mang kim xoa bằng ngọc bích, trang phục hoàn toàn giống như một thục nữ. Đó chính là Hồng Tuyết Kiều.
Hồng Tuyết Kiều thích mặc trang phục võ sĩ, nhanh nhẹn hoạt bát, cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi, anh tư mạnh mẽ, võ nghệ cao cường. Đây là chuyện mà cả Hầu phủ đều phải công nhận. Song hôm nay Nguyên Phi giá lâm nên nàng từ sáng sớm đã diện một bộ trang phục nữ.
- Ta chỉ là đọc từ sách mà ra rồi tự mình luyện tập bắn cung mà thành thôi.
Hồng Dịch nhìn Hồng Tuyết Kiều một cái rồi nói.
- A! Ngươi luyện cũng không tồi đó. Nghe nói Trường Nhạc tiểu Hầu gia tại Tán Hoa Lâu đã cùng ngươi so tài bắn cung. Ngươi năm mũi tên bắn ra thắng được một con ngựa Hỏa La, “Truy Điện mã” của hắn, lại còn Trấn Nam công chúa đưa bội kiếm Trảm Sa mà nàng yêu thích tặng cả cho ngươi nữa.
Trong câu nói của Hồng Tuyết Kiều mang theo sự hâm mộ không hề che giấu.
- Ừ!
Hồng Dịch chỉ trả lời một chữ.
- Hảo đệ đệ, ngươi có thể cho ta mượn chơi thanh Trảm sa nọ hai ngày được không? Ta xin ngươi đó, cho ta mượn hai ngày thôi.
Hồng Tuyết Kiều bỗng đột nhiên dùng khửu tay huých nhẹ vào Hồng Dịch một cái.
“ Hảo đệ đệ?”
Nghe được câu xưng hô này, toàn thân Hồng Dịch cảm thấy ngứa ngáy nhưng hắn cũng không có nói ra.
Trảm Sa Kiếm là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn. Bảo kiếm như vậy vạn kim khó cầu. Cho dù là với thân phận của Hồng Tuyết Kiều thì cũng khó mà có được một thanh như vậy.
Không thể nghi ngờ là kiếm này là bảo bối mà người luyện võ ao ước ngày đêm. Người luyện võ mà có được một thanh kiếm như vậy thì lực sát thương sẽ tăng gấp mười lần nên không có ai là không muốn có cả.
- Ngươi cho ta mượn hai ngày thôi. Nếu không thì một ngày cũng được. Ngươi thắng được con ngựa kia không phải là còn chưa có người chăn ngựa sao? Ta nuôi năm con ngựa và người chăn ngựa cũng có tới mười mấy người, ta sẽ chia cho ngươi hai ba người mà đều là những người có kinh nghiệm. Chẳng lẽ người sợ tỷ tỷ ta mượn không trả? Ta lập giấy giao kèo có được hay không?
Hồng Tuyết Kiều vội vàng nói.
“ Khi Thần hồn ta xuất xác từng nhìn lén nàng luyện võ, rồi cũng nhớ được hết bộ Hổ ma Luyện cốt quyền. Mặc dù là lén lút nhưng cũng là đã nhận ân tình của nàng rồi. Nếu như đã mượn thì ta coi như là trả cho nàng cái nhân tình này đi.”
Trong lòng Hồng Dịch nghĩ vậy rồi sau đó nói:
- Được rồi, chờ sau khi nương nương thăm viếng xong trở về, ngươi tới Quế Hoa sương phòng lấy là được. Con ngựa kia của ta đúng là cần phải cần tới người chăn ngựa chiếu cố nó. Ngươi điều hai người tới thật đúng lúc.
- Đúng là hảo đệ đệ. Chúng ta cứ thế nhá.
Hồng Tuyết Kiều mặt mày hớn hở, quay người đi tới phía trước.
Sau đó đoàn người đã tới Chính phủ. Tiến vào đại hoa viên trong Chính phủ thì nhìn thấy ở giữa hoa viên, trung tâm của một cái hồ là một kiến trúc lớn phòng khép kín bằng gỗ tuyết tùng, trông nó tựa như một pháo đài tràn ngập phong cách của dị quốc.
- Võ Ôn Hầu, ngươi xây dựng Nguyên Đột bảo này thật sự là giống với ở quê hương ta y đúc. Thật làm khó ngươi rồi!
Xa xa, Nguyên Phi xuống kiệu được mấy thái giám đỡ đi vào trong gian phòng có mái vòm, hạ rèm che xuống còn những người của Hầu phủ tại đây đều cung kính đứng ở bên ngoài.
- Vì nương nương dốc sức là vinh hạnh của Tiểu Hầu.
Hồng Huyền Cơ nói.
- Nghe nói ngươi có một đứa con tên Hồng Dịch rất có tài làm thơ. Không biết hôm nay có ở đây không?
Trầm tĩnh trong phút chốc, Nguyên Phi từ trong bức rèm che nói.
Tâm Hồng Dịch trở nên căng thẳng.
Đồng thời hắn cảm giác được ánh mắt của mọi người trong Hầu phủ tất cả đều đổ dồn lên hắn khiến cả người hắn thấy không được tự nhiên. Ngẩng đầu lên nhìn Hồng Huyền Cơ, nhưng mà ngoài dự liệu của hắn là Hồng Huyền Cơ vẫn coi như không có ai và cũng không có nhìn hắn mà chỉ khom người nói:
- Thanh danh nghịch tử Tiểu Hầu thế nào lại đến tai phượng của nương nương? Hồng Dịch, ngươi lại đây bái kiến nương nương.
Hồng Dịch theo như lời đi tới.
Ngay khi Hồng Huyền Cơ nói xong, Hồng Dịch vừa đứng ra thì một thái giám hô lớn:
- Nguyên Phi nương nương ban cho Hồng Dịch bút mực, giấy, và lệnh cho làm một bài thơ.
Hai người thái giám mang giấy và bút mực cùng một cái bàn đến rồi lệnh cho Hồng Dịch hắn tiến lên.
Hồng Dịch đi tới trước liền nhìn thấy phía trong bức rèm, thoang thoáng hé khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhẹ nhàng như tiên nữ và trong đó lúc ẩn lúc hiện lên bóng dáng ngày đó tại Thu Nguyệt Tự.
- Hồng Dịch, ta muốn cảm tạ ngươi ngày đó đem vấn đề đó giải đáp cho ta, giúp ta một đại ân. Nhưng không thể tưởng tượng được rằng ngươi không ngờ lại là con trai của Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ.
Lúc Hồng Dịch nhìn lén khuôn mặt Nguyên Phi, bỗng đột nhiên ở sâu trong nội tâm Hồng Dịch vang lên một âm thanh.
Cái này không phải là lời nói phát ra từ miệng mà là trực tiếp khắc vào tại Thân hồn để nói chuyện. Và cũng dễ nhận thấy rằng đây là Nguyên Phi đang dùng tâm linh của Thần hồn thuật để nói chuyện.
- Hồng Dịch, ngươi không cần phải kinh ngạc. Ta cùng Tử Nhạc đều là một trong Thiên Hạ bát đại Yêu Tiên.
Tựa như cảm giác được nghi hoặc của Hồng Dịch, âm thanh của Nguyên Phi lại vang lên lần nữa.
" Nguyên Phi cô nương quả nhiên là một trong Thiên hạ Bát đại Yêu Tiên. Ngày ấy khó trách nàng tựa như một Kiếm Tiên nữ hiệp. Bất quá Tử Nhạc huynh có nói rằng hắn tu luyện tới Quỷ Tiên rồi chuyển thế tới Bạch gia ở Nguyên Đột rồi cứ thế mà thoát thai hoán cốt. Vậy thì có thể nói lời đồn của người ta là không sai. Nói thế thì Nguyên Phi cũng là như vậy cả sao, thảo nào lần đầu khi hai chúng ta gặp nhau thì Nguyên Phi cô nương có nói mình là người.”
Tu vi của Nguyên Phi đích thực là cường đại vô cùng. Nhìn thì tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng trước mắt Hồng Dịch lại trực tiếp hiện ra rất rõ hình ảnh của một nữ nhân mặc trang phục của Quý Phi và mang theo khí chất Hoàng quý. Điều này tựa như là Nguyên Phi từ trong bức rèm đi ra mà cùng với Hồng Dịch hắn nói chuyện vậy.
Hồng Dịch biết, tất cả những cái này đều là những ý niệm của Nguyên Phi xoay chuyển mà thì triển ra những ảo giác, trực tiếp phản chiếu vào ý niệm của Hồng Dịch, và điều này cũng khiến cho người ta không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
- Không sai, ta năm đó cùng Tử Nhạc trong núi tu hành 60 năm rồi rốt cuộc thì tu thành Quỷ Tiên vì thế đã Thi Giải chuyển thế, tiến vào Nguyên Đột quốc. Hắn là trưởng tử của Bạch Gia còn ta là công chúa của Hoàng Thất chỉ là ta thi giải sớm hơn hắn năm năm.
Nguyên Phi gật đầu, hoàn toàn chứng thực sự suy đoán trong lòng Hồng Dịch.
Hồng Dịch cảm giác khi Nguyên Phi nhắc tới Bạch Tử Nhạc thì ánh mắt nàng thoáng có chút mông lung bất định, tình ý dào dạt rồi lại mang theo hết thảy những phiền muộn.
- Nguyên Phi cô nương cùng Tử Nhạc đã đều là Yêu Tiên vậy thì thiên hạ rộng lớn này có nơi nào là không thể đi đâu? Vì sao lại cách biệt mỗi người một ngả như vậy? Lại còn tiến vào một nơi đầy những u oán như Hoàng Cung nữa chứ? Là Tiên nhân tiêu dao khắp thế gian này rồi để siêu thoát khỏi ngũ hành. Đó là niềm vui sướng biết chừng nào?
Hồng Dịch nói bóng gió hỏi.
Hắn từ mầy câu của Nguyên Phi liền cảm giác được quan hệ của Nguyên Phi cùng Bạch Tử Nhạc cũng không đơn giản. Hai người này cùng nhau tu hành trong núi 60 năm, lại còn ước hẹn Thi Giải nhưng mà hiện tại Nguyên Phi lại bị gả rồi phải tiến vào Hoàng Cung. Điều này làm Hồng Dịch thật không thể nào hiểu nổi.
- Việc đời há có thể được như ý mình!
Nguyên Phi u oán cảm thán một câu:
- Việc này cũng đừng nói nhiều nữa. Chúng ta mặc dù là bình thủy tương phùng nhưng Tử Nhạc lại coi ngươi là tri kỉ mà chuyện của chúng ta cần làm thì ngươi biết được quá nhiều thì cũng không có lợi gì cho ngươi. Hơn nữa ngươi không ngờ lại là con trai của Hồng Huyền Cơ. Ài! Ngươi tìm cơ hội mau mau rời khỏi Ngọc Kinh đi.
“ Rời khỏi Ngọc Kinh?”
Hồng Dịch trong lòng cả kinh nhưng cũng không có nói ra.
Nguyên Phi, Bạch Tử Nhạc đến cùng là muốn làm cái gì. Hắn hiện tại cũng không có biện pháp để truy cứu nhiều nên chỉ có thể tự lo cho mình mà thôi.
“ Thế sự không được như ý….”
Nghe Nguyên Phi cảm thán, Hồng Dịch chỉ cảm giác được một thứ cảm giác của việc đời mờ ảo, sáng tối đan nhau. Tất cả tạo nên một nỗi phiền muộn tới vô thường.
- Không sai, chúng ta đúng là chỉ như bình thủy tương phùng. Ta sẽ vì ngươi và Tử Nhạc viết chút gì đó được chứ.
Hồng Dịch nhắm hai mặt lại.
- Đa tạ ngươi!
Âm thanh Nguyên Phi từ sâu trong nội tâm truyền ra. Hồng Dịch chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình biến mất không còn nữa. Tựa như bức rèm buông xuống che lấy thân ảnh của nữ nhân Yêu Tiên thần bí kia.
Hồng Dịch kéo tay áo, nhẹ nhàng mài mực, rồi lại nhẹ nhàng cầm bút viết lên tờ giấy trắng như tuyết kia một trang giấy thật dài toàn chữ.
Bởi vì do khoảng cách quá xa nên dù mọi người trong Hầu phủ có vươn cổ ra để xem xem Hồng Dịch đang viết là cái gì nhưng không ai có thể thấy rõ được bất cứ chữ gì cả. Mà sắc mặt Hồng Huyền Cơ cũng rất bình tĩnh nên không ai biết vị Võ Ôn Hầu gia này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì nữa.
Sau khi Hồng Dịch huy bút viết xong, chợt nghe Nguyên Phi nói:
- Đem bài thơ trình lên đây.
Thái giám vội vàng đi tới, cực kì cẩn thận đem tờ giấy trình lên trên đưa cho Nguyên Phi.
Nguyên Phi trong bức rèm mở tờ giấy ra. Sau khi xem qua một lượt thì từ phía sau bức rèm phát ra tiếng thở dài rất nhỏ. Tiếng thở dài này khi vào tai Hồng Dịch, hắn tựa hồ thấy được một loại cảm giác làm ruột gan đau đớn mãi không thôi.
Tiếng thở dài qua đi, sau đó Nguyên Phi cuộn trang giấy đặt ở một bên rồi nói:
- Thưởng!
Tiếp đó, một thái giám hô to:
- Hồng Dịch hiến tặng thơ. Nương nương ban thưởng: Xích kim tiền ba mươi miếng. quần áo năm bộ, giấy trắng năm tập, mực kim bạc xạ hương năm thỏi, bút tử hài lang năm cây, nghiên mực tử thạch một chiếc, Thác mộc Bạch ngưu cung một cây, tên ba túi, bội kiếm một thanh.
Đây là tiêu chuẩn ban thưởng của cung đình Đại Kiền vương triều đối với những Sĩ đại phu gồm: Tiền, quần áo, bút, mưc, nghiên mực, giấy, cung, tên, kiếm.
Sở dĩ trong tặng phẩm có cung, tên và kiếm là để cho thấy Đại Kiền vương triều không quên võ và cũng là để nhắc nhở chúng Sĩ đại phu phải là một người văn võ song toàn, không thể làm một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt được.
Nghe được những tặng phẩm của Nguyên Phi, người trong cả Hầu phủ dều đều xôn xao hẳn lên nhưng cũng chỉ yên lặng mà nói. Mấy nha hoàn tì nữ rỉ tai thì thầm với nhau. Ai cũng không tưởng tượng được Hồng Dịch không ngờ lại nhận được tặng vật quan trọng tới như vậy. Nhất là ba vị phu nhân trong Hầu phủ, còn có tất cả những huynh đệ tỉ muội của Hồng Dịch, người người trên khuôn mặt đều mang vẻ vô cùng ghen tị.
Lúc mà mọi người tại đây trong lòng còn đang nghĩ lung tung thì Nguyên Phi lại nói tiếp.
- Võ Ôn Hầu, tài thơ của Hồng Dịch rất tốt. Song bổn cung nhìn hắn dáng người gầy yếu lại không có võ nghệ trong người. Đại Kiền ta dùng võ khai quốc. Hoàng Thượng cũng thường bảo rằng vương công quý tộc khi dạy con cháu thì chớ quên nghiệp võ. Ta từng nghe qua rằng Võ Ôn Hầu ngươi trì gia rất có phương pháp nhưng tại sao lại không dạy Hồng Dịch võ nghệ? Ngươi có mời Võ Sư tới dạy Hồng Dịch để giúp thân thể hắn khỏe mạnh thì sau này chưa chắc hắn đã không thể được như ngươi, là lương đống trụ cột của triều đình.
Câu này nói ra chẳng khác nào lời giáo huấn đồng thời cũng là ý chỉ của nương nương nàng cả.
Hồng Huyền Cơ vội vàng khom người:
- Người đọc sách trước tiên phải hiểu đại nghĩa sau đó mới nghĩ tới chuyện võ nghệ. Nương nương minh giám, Tiểu Hầu là chờ sau khi thi khoa khảo xong nếu hắn có thể trúng cử nhân thì mới học võ nghệ cũng chưa muộn. Song nương nương nếu đã nói vậy thì Tiểu Hầu tự nhiên là tuân chỉ.
- Điều này đương nhiên là tốt rồi
Nguyên Phi sau bức rèm cười nói:
- Sau này Võ Ôn Hầu phủ là gia nương của bổn cung. Mà nương gia nếu người tài cứ xuất hiện tầng tầng lớp lớp thì ta trong cung lời nói cũng có trọng lượng phải không.
- Dạ!
Hồng Huyền Cư lại khom người gật đầu.
- Đem ban thưởng của bổn cung và Thái Hậu ra đi.
Nguyên Phi sau đó lại phân phó, nói.
Tiếp theo đó, rất nhiều thái giám mang theo một chút tặng phẩm đi ra. Nói chung đại loại đều là vang bạc quần áo trong cung cùng với ngọc như ý.
Song những người ở đây đều thấy rõ là trừ Hồng Huyền Cơ ra thì tặng phẩm của Hồng Dịch không ngờ lại khá giống với ba vị phu nhân. Mà đại đa số đều là những người vô cùng tỉ mỉ nên chỉ chút so sánh thì tất cả mọi người đều biết thái độ của Nguyên Phi với Hòng Dịch.
- Hồng Dịch này âm thầm kết giao với Trấn Nam công chúa lại có quan hệ với cả Nguyên Phi, có chỗ dựa tốt như vậy thì sau này địa vị của hắn trong Hầu phủ sẽ được đề cao rất nhiều.
Một số nha hoàn, bà bà lại thầm thì.
Sau khi phát xong tặng phẩm, đột nhiên một thái giám cao giọng hô:
- Thời gian đã đến. Nương nương hồi cung.
“ Mau rời khỏi Ngọc Kinh.”
Lúc Nguyên Phi khởi giá, từ trong đáy lòng Hồng Dịch lại truyền tới âm thanh.
Loan giá Nguyên Phi nhanh chóng ra khỏi Hầu phủ. Một đám rất nhiều người lại đi đưa tiễn thẳng tới lúc loan giá không còn bóng dáng đâu nữa thì mới dừng lại rồi tản ra. Sau khi thu dọn mọi thứ xong, từng người từng người lui xuống nghỉ ngơi.
Hồng Dịch vốn tưởng rằng Hồng Huyền Cơ sẽ lại cho gọi mình tới nói chuyện nhưng sau khi giải tán, Hồng Huyền Cơ không cho gọi hắn, tất cả mọi thứ đều có vẻ hết sức yên bình.
………………………………………… ……………
Lang Huyên thư ốc.
Hồng Huyền Cơ ngồi bên cái bàn còn Hồng Hi thì đứng ở bên cạnh, thân thể hắn vươn thẳng tựa như đỉnh núi cao muốn chọc xuyên bầu trời vậy.
- Phụ thân, nội tình việc Nguyên Phi hài nhi cũng đã biết. Loại yêu nghiệt như thế này, Thi Giải ở Nguyên Đột rồi gia nhập Thiên gia thì hẳn mưu đồ không phải là chuyện bình thường. Huống chi lần này nàng ta tới nhận thân khẳng định là nhằm vào phụ thân người. Phụ thân người không thể không đề phòng.
Thanh âm Hồng Hi rất trầm tĩnh.
- Không sao! Các nàng sẽ không bày được mấy trò đó không quá bao lâu đâu. Nhưng ngươi thân có trách nhiện bảo vệ Hoàng Thành nên không thể lơ là được. Gần đây hai đại tà giáo Vô Sinh Đạo, Chân Không Đạo đang mê hoặc dân chúng tại một số nơi ngoại thành Ngọc Kinh và đã có rất nhiều người vào giáo phái bọn chúng. Ta nghĩ rằng bọn chúng trong hai năm sẽ thừa lúc Hoàng Thượng ra ngoài săn bắn mà gây bạo loạn thậm chí còn tấn công Hoàng Thành.
Hồng Huyền Cơ thản nhiên nói.
- Tà giáo yêu nghiệt dám tấn công Hoàng thành!
Hai mắt Hồng Hi nghiêm lại, sát khí hoàn toàn lộ rõ.
- Công phu của ngươi luyên thế nào rồi?
Hồng Huyền CƠ cũng không nói thêm gì nữa mà hỏi.
- Chu Thiên Sinh Tử phu của phụ thân ta đã luyện được chín thành hỏa hầu. Chỉ ít hôm nữa sẽ lại đột phá tiến vào cảnh giới Luyện tủy Đại Tông Sư nên cũng đủ để đối phó với yêu nghiệt.
- Ngươi cũng không nên khinh thường.
Hồng Huyền Cơ nói:
- Chư Thiên Sinh Tử luân là ta tham khảo từ Nhật Nguyệt Đại Kim Cương Luân quyền pháp của Đại Thiện Tự và cả công phu Đạo gia là Ngọc Dịch Quán Hài tổng hợp lại mà thành. Nếu luyện được cả mười tầng thì có thể đột phá tông sư tiến vào Thánh cảnh, thoát thai hoán cốt. Ngươi nếu luyện thành Võ Thánh, cha con chúng ta mà liên thủ thì còn lo gì không thể mang bọn yêu nghiệt kia một trận quét sạch sẽ bọn chúng?
- Phụ thân, hôm nay Hồng Dịch dường như cùng với Nguyên Phi có điều gì đó bất thường. Chẳng lẽ hắn cấu kết với yêu nghiệt?
Hồng Hi nói.
- Chuyện của Hồng Dịch ngươi không nên nhắc lại nữa. Ta tự có chủ trương.
Hồng Huyền Cơ đưa tay.
Sorry mọi người dạo này không có nhiều thời gian để dịch. Nhiều Tiểu luận quá!:00 (9):
- Đúng rồi phụ thân đại nhân. Con trông Hồng Dịch cũng không phải là một người tay trói gà không chặt nữa mà trong người hắn cũng có võ công. Hơn nữa, toàn thân hắn cân nhục sung mãn, từng thớ từng thớ thịt đều rắn chắc. Công phu như vậy tuyệt đối không thể mỗi ngày chỉ bắn hai mũi tên, mở hai lần cung mà có thể luyện thành được. Chắc chắn là phải có một loại quyền pháp cao thâm mà cũng không biết đến cùng là ai dạy hắn?
Hồng Hi bỗng lại nói. Mới vừa rồi hắn cùng Hồng Dịch đối nhãn nên nhìn ra được đại bộ phận tình hình của Hồng Dịch, điều này thể hiện nhãn lực phi phàm của hắn.
- Ngươi có thể nhìn ra thì vi phụ đương nhiên cũng có thể nhìn ra được. Ta biết, mẹ ngươi phái người tới quân doanh tìm ngươi cũng là vì chuyện của Hồng Dịch phải không?
Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Hi nói.
- Dạ! Không dám dấu phụ thân đại nhân. Mẫu thân đã từng phái Tằng ma ma tới quân doanh tìm con. Nhưng mà vào buổi đêm hôm đó Tằng ma ma lại trúng gió mà chết. Phụ thân người cũng biết, Tằng ma ma là lão nhân từ trong phủ nhà mẹ của mẫu thân mà theo về đây. Mụ một thân võ công cũng rất tốt thì làm thế nào lại trúng gió mà chết được cơ chứ? Chuyên này hài nhi nghĩ cần phải điều tra cho rõ mới được.
Hồng Hi cung kính khom người nói.
- Tra cái gì?
Hồng Huyền Cơ vuốt chiếc chặn giấy bằng ngọc hình Kỳ Lân trên mặt bàn, chậm rãi nói:
- Việc trong nhà ngươi không cần phải lo gì hết. Tất cả mọi việc ta tự có chủ trương. Còn nữa, ngươi là đại tướng của triều đình nên cần phải có phong độ của một đại tướng triều đình, không nên vì những chuyện vặt trong nhà mà động can qua. Hãy làm tốt những việc thuộc trách nhiệm của ngươi, vì triều đình mà dốc sức mới là điều quan trọng nhất, không nên phân tâm.
- Nhưng mà….
Hồng Hi biện bạch một câu.
- Ân?Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ ngươi đi tìm Hồng Dịch mà tra xem nhân vật đứng đằng sau hắn là ai ư? Ngươi thân là đại tướng của triều đình mà lại đi làm bẽ mặt huynh đệ thì sau này đó chính là một vết đen trên con đường thăng quan tiến chức của ngươi. Trong lòng ngươi tự biết được là tốt rồi!
Giọng nói Hồng Huyền Cơ gia tăng một chút.
- Phụ thân đại nhân dạy chí phải!
Hồng Hi vội vàng nói.
Sỉ nhục huynh đệ, dựa trên lế pháp là điều Bất đễ (không hòa thuận), cũng giống như bất hiếu đều bị người ta lên án. Sau này Hồng Hi nếu mà có được thăng quan thì sẽ có người chỉ trích đạo đức của hắn tất hắn sẽ có thua thiệt.
Hồng Huyền Cơ chỉ ra điểm này thì trong lòng Hồng Hi cũng hiểu được. Vẫn là phụ thân suy nghĩ sâu sắc.
- Được rồi, ngươi quay về doang trại đi. Luyện binh thật tốt vì có lẽ không lâu nữa sẽ có một trận chiến ác liệt. Đến lúc đó ngươi muốn vì triều đình lập công, thăng qun tiến chức thì đây chính là một cơ hội tốt, cũng là để chặn họng những kẻ phản đối. Sau này mẫu thân ngươi có sai người tới tìm ngươi thì ngươi phải trả lời rằng, phụ thân là người đứng đầu gia đình, hết thảy mọi việc là do người làm chủ. Biết rồi chứ?
Hồng Huyền Cơ lại nói.
- Hài nhi biết rồi!
Hồng Hi sờ lên bội đao bên hông rồi lui bước ra ngoài.
- Lão Ngô, ngươi đi nói với Hồng Dịch, phải tuân theo ý chỉ của Nguyên Phi nương nương. Đọc sách tập võ để không phụ lòng ban thưởng của nương nương. Mặt khác chuyện hắn tập võ thì có thể đi theo Tuyết Kiều cùng nhau luyện. Rồi nói với Triệu phu nhân một tiếng, nói là tiền tiêu hàng tháng của Hồng Dịch tăng lên mười năm lượng bạc.
Chờ sau khi Hồng Hi ra ngoài, Hồng Huyền Cơ phân phó người bên ngoài một tiếng.
Một âm thanh già nua sau khi lên tiếng trả lời liến cất bước rời đi. Người đó chính là Ngô đại quản gia.
Cả thư phòng không hề có một tiếng động, nhất thời yên tĩnh trở lại
Hồng Huyền Cơ ngồi bất động. Sau đó hắn xoay người nhìn về phía bức Băng Tuyết Mai Hoa treo trên vách tường, cay mày tự nhủ:
“ Băng Vân, nàng thật ngu ngốc. Từ xưa tới nay muốn thay triều đổi đại thì có khi nào mà không có máu chảy thành sông, xương chất thành núi đây? Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Ta sở dĩ làm điều này chỉ là ra sức để ổn định lại triều cuộc mà thôi. Hiện tại mắt thấy Đại Kiền triều ta đang cường thịnh nhưng mà ca ca ngươi lại Thi Giải chuyển thế, rồi lại muốn nhắc lại những chuyện năm đó, và nhất định phải đảo loạn triều cục. Việc Tòng long công thần( ND: Kiểu giống Cần vương của VN) năm đó khiến người người đều cảm thấy bất an làm thiên hạ, giang sơn xã tắc đang yên bình không có một chỗ nào tốt đẹp cả. Nếu như ca ca nàng cứ cố chấp thì nàng cũng đừng trách ta. “
Sau khi lẩm bẩm thật lâu, hắn đột nhiên đứng dậy đem bức họa hạ xuống rồi mang tới, đặt trong cái chum lớn bằng sứ dưới cái bàn. Đồng thời hắn lấy ra một mồi lửa rồi vứt nó vào trong chum cho cháy. Không bao lâu, bức tranh trong chậu lửa đã bị đốt, phút chốc thì cháy sạch chỉ còn lại một đống tro tàn.
………………………*******…………… …………
Gia!
Hai con ngựa giống hai đám hỏa vân phi như điện song song với nhau trên con đường dưới chân núi không một bóng người.
Người cưỡi ngựa là Hồng Dịch và người còn lại là Hồng Tuyết Kiều. Hai người hình như là đang đua ngựa, so bì kỹ thuật cưỡi ngựa.
Hồng Dịch dẫn đầu xông tới, so với Hồng Tuyết Kiều thì còn nhanh hơn ba bốn bước. Mặc cho Hồng Tuyết Kiều giục con ngựa đang chạy như điên dưới thân mình thế nào đi nữa thì cũng không thể đuổi kịp, luôn phải kém một tí chút.
Mặc dù đều là ngựa Hỏa La nhưng Truy Điện dưới thân Hồng Dịch rõ ràng là về thể lực, tốc độ còn cao hơn một bậc.
- Hừ!
Hồng Tuyết Kiều mắt thấy không đuổi kịp. Đột nhiên kẹp mạnh hai chân, con ngựa Hỏa La dưới thân nàng dường như biết ý chủ nhân, chân sau phát lực lao về phía trước. Hồng Tuyết Kiều nương theo lực lượng rất lớn này, thân thể nàng tựa như một con chim lớn từ trên lưng ngựa nhảy lên cao, mãnh liệt đánh về phía trước.
Hồng Dịch chỉ cảm thấy phía sau tựa như có một đám mây đem đang quét tới mà tối sầm lại. Nhanh chóng quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy Hồng Tuyết Kiều quả nhiên là đã lăng không nhảy tới ngay phía sau mình rồi. Hai tay nàng ôm chặt, đương nhiên là nàng ta muốn đem Hồng Dịch cùng nhau nhảy xuống ngựa.
- Bất hảo!
Hồng Dich không có nghĩ rằng trong lúc lao với tốc độ nhanh như vậy mà Hồng Tuyết Kiều dám lớn gan rời ngựa nhảy lên để đẩy mình từ trên lưng ngựa xuống như vậy.
- Phản ứng quá chậm rồi!
Hồng Tuyết Kiều hắc hắc cười một tiểng, nương theo thế của tay, vung lên một cái chặn hai tay của Hồng Dịch lại rồi sau đó ôm cả hai người đồng thời nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
Rơi xuống ngựa, Hồng Dịch lập tức bật dậy nhưng còn chưa khôi phục lại tinh thần thì bên tai đã nghe thấy những âm thanh vù vù:
- Xem quyền!
Một nắm tay hiện ra trong khóe mắt đang nhanh chóng lớn dần. Tiếng gió vù vù như muốn đánh nổ đầu người ta vậy.
“Ngưu Ma Đạp Đề! Đỉnh Giác!”
Trong lúc mảnh chỉ treo chuông, Hồng Dịch tiến nhập cảnh giới linh hồn thể xác hợp nhất, dưới chân tự nhiên chấn động, lực, lực tập trung vào cánh tay, hai đấm đặt tại hai bên trán ( Tựa như là cái sừng bò đó đó), rồi đột nhiên đánh ra đón lấy nắm đấm đang đánh tới.
Phịch!
Hai quyền chạm mạnh vào nhau. Hồng Dịch hắn chỉ cảm thấy xương cốt đối phương tựa như được làm bằng sắt, khi va chạm khiến nắm tay mình đau đớn muốn nứt ra vậy.
“ Hổ ma Luyện cốt quyền quả nhiên lợi hại. Xương cốt giống như là cương thiết vậy.”
Hồng Dịch trong lòng thầm kêu lợi hại. Thân thể như một con châu chấu nhảy thoát ra rồi lại giở ra tư thế nhìn tới Hồng Tuyết Kiều, kẻ vừa đánh lén mình.
- A! Đây là võ công gì vậy? Ngươi mấy ngày nay võ công tiến triển thật nhanh đó. Ngay cả Tiểu Thiên Cương Cầm Nã thủ pháp của ta ngươi cũng học xong rồi. Nếu cứ như vậy thì không tới một năm rưỡi nữa ta cũng không thể thắng ngươi mất.
Một quyền Hồng Tuyết Kiều đánh ra nhưng cũng không có tiếp tục truy kích mà chỉ lui một bước, cau mày hỏi Hồng Dịch.
- Ta cũng chỉ là suy nghĩ lung tung rồi dưới tình thế cấp bách như thế mà đánh ra thôi.
Hồng Dịch lấy cớ nói qua loa cho qua chuyện.
Mấy ngày này, hắn được sự cho phép của Hồng Huyền Cơ, cuối cùng cũng có thể được tập võ mà không bị ước thúc. Vì vậy, hắn như một con chim xổ lồng, mootix ngày đều ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên, tập côn luyện quyền nên tất nhiên là võ nghệ tiến triển rất lớn. Và hôm nay hắn cùng với Hồng Tuyết Kiều ra ngoài so tài cưỡi ngựa.
- Ba ngày sau là ngày thi rồi. Ta trông mấy ngày nay ngươi đều cưỡi ngựa bắn cung, luyện quyền luyện côn. Ngươi một chút cũng không có chuẩn bị sao?
Hồng Tuyết Kiều đổi chủ đề, hỏi
- Trước cuộc thi mà không chịu chuẩn bị trước thì đó là một tên thư sinh nhu ngốc.
Hồng Dịch âm thầm xoa xoa chỗ đau đang muốn nứt ra trên tay mình, nói:
- Đúng rồi, con cháu những vương công quý tộc có luyện võ tại Ngọc Kinh thì ai là người có quyền pháp cao nhất Tuyết Kiều tỷ, ngươi có thể
- Đừng nhìn đám con cháu vương công quý tốc chơi bời lêu lổng này, kì thật trong đó cũng có người ngọa hổ tàng long. Đương nhiên luận về võ công thì đương nhiên là Hồng Hi. Hắn đã hiểu được rất sâu cái tinh túy của Chư Thiên Sinh Tử Luân quyền pháp của phụ thân. Còn lại thì có Tiểu Lý quốc công Cảnh Vũ Hành, Âm Dương Lưỡng Cực quyền của hắn cũng sâu không lường được. Mặt khác, thế tử Thành thân vương, thế tử Thần Uy vương, Vĩnh Xuân quận chúa. Những người này đều vô cùng lợi hại, thâm tàng bất lộ. Song nói thực sự là lợi hại nhất thì hiện tại có mấy hoàng tử. Trong đó chỉ sợ chưa biết chừng có cả cao thủ Đại Tông Sư mà Thái Tử gia cũng không phải thích khoe khoang.
Kiến thức của Hồng Tuyết Kiều so với Hồng Dịch thì hơn rất nhiều. Hồng Dịch mấy ngày nay đi theo nàng tập võ quả thực cũng biết không ít những tin tức bí mật của con cháu những vương công quý tộc.
- Đương kim Hoàng Thượng mặc dù đang độ tuổi xuân nhưng cũng đã ngoài hoa giáp (hơn 60 tuổi). Phần lớn các vị Hoàng Tử đều đã trưởng thành và đã có ba người được phong thân vương, quận vương có tới năm sáu người và mỗi người đều là những bậc văn võ song toàn. Họ đều âm thầm cạnh tranh nhau làm vui lòng Hoàng Thượng. Thái Tử đương triều cũng rất uy vũ, từng tới biên quan kiểm tra, thân cũng từng lên chiến trường. Hồng Hi cũng là lần nọ giết hết một đám Vân Mông cao thủ tới ám sát Thái Tử mà đã trở thành một nhân vật có thực quyền, nắm Thần Cơ Doanh, một trong ngự lâm quân năm đại doanh trong tay.
Hồng Tuyết Kiều kể lại từng chữ cho Hồng Dịch nghe.
“ Tình hinh Hoàng Thất Đại Kiền rất cường thịnh. Văn không lặng, Võ không chơi. Thật đúng là không phải chuyện đùa mà.”.
Hồng Dịch nghe Hồng Tuyết Kiều kể kể vài câu, trong lòng hắn đã hiểu ra được rất nhiều điều.
Tại Tán Hoa Lâu, hắn ngẫu nhiên tham gia yến hội của Trấn Nam công chúa, trông Trường Nhạc tiểu Hàu gia cùng một đám người nọ thì Hồng Dịch cũng biết được rằng con cháu quý tộc, sĩ đại phu tại Đại Kiền hoàng triều cũng không bị thối nát, hư hỏng. Nhưng mà Trường Nhạc tiểu Hầu gia cùng đám ấy tại Ngọc Kinh này cũng chỉ được tính là vương công công tử thuộc hàng nhị lưu mà thôi.
Còn chân chính thuộc hàng nhất lưu trong những công tử quyền quý thì lại là những người trẻ tuổi, con cháu của các quận vương, thân vương, quốc công. Những người của tầng lớp này, Hồng Dịch cũng chưa có tiếp xúc qua nên cũng không biết vào thời kỳ này thì tình hình bọn họ thực sự là như thế nào nữa.
Mặc dù Hồng Dịch không có tâm tư dựa dẫm vào quyền thế nhưng sau này hắn cần nhờ thi cử để thăng quan và lại hơn nữa là phải dựa vào việc lập chiến công để được phong tước, vì thế sớm muộn gì hắn cũng phải tiếp xúc với nhóm người này nên hiện tại trong lòng có biết được một số cái thì đó cũng là điều tất yếu.
“ Võ phong trong lớp thanh niên quý tộc Đại Kiến Hoàng triều được phổ biến rộng khắp. Mỗi một người đều muốn lập chiến công, được phong tước. Nhưng tước vị trong triều đình dù có tăng lên nhiều nhưng vẫn thiếu. Sau này ta mà vào quân đội thì trở lực rất lớn đây. Hoàng tử hoàng tôn mặc dù vừa sinh ra đã có tước vị. Trong rất đông những hoàng tử hiện tại sợ rằng những người mang lòng tranh đoạt cũng không phải ít. Mà môn khách, học trò bọn họ cũng rất đông và những hoàng tử này lại đều muôn mang người của mình bổ nhiệm vào quân đội. Điểm này cũng không thể không suy nghĩ đến.
Hồng Dịch trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không tốt. Hắn nghĩ mình sau khi luyện tốt võ công rồi tiếp theo đó trước là thi đỗ tiến sĩ sau lại vào quân đội phấn đấu giành công trạng. Nhưng chuyên này cũng không phải là điều dễ dàng như trong tưởng tượng.
- Hồng Dịch, ngươi không phải là trong lòng đang nghĩ tới sau khi thi giành được công danh rồi, sau đó lại vào Giảng Võ Đường trong quân đội, tới biên cương đánh vài trận để có quân công là có thể được phong tước vị vì mẫu thân ngươi giành lấy một cái danh phận phong ‘Quân’ chứ?
Nhìn thấy Hồng Dịch đang trầm tư, Hồng Tuyết Kiều đột nhiên hỏi.
- Ân?
Hồng Dịch sửng sốt. Đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Hồng Tuyết Kiều.
- Ây da! Đừng nhìn ta như vậy. Tâm tư của ngươi cả Hầu phủ này từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết chứ. Mọ người đều có thể nhìn ra được mà.
Hồng Tuyết Kiều né tránh ánh mắt Hồng Dịch, thở dài nói:
- Hồng Dịch, tài văn chương của ngươi cũng tốt, việc thi đỗ được công danh rồi sau này làm một quan văn đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng ngươi muốn dùng võ để được phong tước vậy thì sợ rằng ngươi luyên võ đã qua muộn rồi. Như ta luyện võ đây, từ nhỏ đã đọc thuộc Võ Kinh, đông lạnh luyện, hè nóng bức cũng luyện, tự tin rằng tư chất mình cũng không kém nhưng ta cũng chưa bước vào cảnh giới Võ Sư mà muốn tiến vào Tiên Thiên thì lại là điều mơ mộng, là trăng dưới đáy nước, là hoa trong gương mà thôi. Còn về ngươi thì chỉ sợ lại càng khó khăn hơn. Chém giết trên chiến trường không phải là chuyện đùa. Cho dù là Tông Sư nhưng cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra. Trừ phi là luyên tới cảnh giới Võ Thánh. Huống chi phụ thân vẫn không cho phép ngươi luyên võ, cũng là sợ ngươi sau này sẽ đảo loạn phép tắc Hầu phủ.
- Cái này ta biết.
Hồng Dịch nghe những lời từ tận phế phủ của Hồng Tuyết Kiều, cũng gật đầu nói:
- Song ta sẽ không từ bỏ. Được rồi! Võ nghệ muốn tinh tiến thì cần phải dựa vào thực chiến, Một nhười có khổ luyện trăm năm mà không thực chiến thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Tuyết Kiều tỷ ngươi vừa dúng là người có võ nghệ tinh xảo, thực chiến lại phong phú. Mấy ngày nay đã cùng ta giao thủ nhiều lần. Mà dù là tướng nhà trời xuống trần thì cũng chỉ như con người, cũng nhất định trước là khổ tâm trí rồi sau mệt gân cốt sao.
- Di? Với một chút quyền pháp và thể lực của ngươi mà muốn cùng ta đối chiến sao? Được rồi. nhưng không được kêu đau đó.
Hồng Tuyết Kiều nghe Hồng Dịch nói, cười cười rồi đột ngốt vô thanh vô tức, một quyền oanh tới.
Phanh!
Lồng ngực Hồng Dịch trúng một quyền, đau tới mức thiếu chút nữa là không thở nổi.
- Ngươi đánh lén?
Hồng Dịch rất vất vả thở ra một hơi rồi phun ra được ba chữ.
- Quyền pháp vốn là phải phát lúc bất ngờ, đánh lén tựa như sét đánh làm người không kịp bưng tai. Là do ngươi không phòng bị thì trách được ai nào?
Hồng Tuyết Kiều vẫn giữ nụ cười như trước. Nhưng trong lúc đang nói chuyện, chân đá lên bất thình lình phóng tới.
Này!
Lần này thì Hồng Dịch đã có phòng bị liền đưa tay ra đẩy, dùng thủ pháp “Hạ Sáp Chưởng” của Tiểu Thiên Cương Cầm Nã thủ tóm lấy chân Hồng Tuyết Kiều nhưng tay vừa mới tiếp xúc thì hắn cảm giác giống lúc trước, như đụng phải một thanh thiết côn làm tay đau âm ỉ.
- Không ngăn được sao.
Hồng Tuyết Kiều lại cười, chân đột nhiên vung lên vẽ thành hình vòng cung, như chuốn chuồn đạp nước đá vào bắp đùi trái của Hồng Dịch.
Phù phù! Hồng Dịch ngã xuống đất, một lần rơi xuồng này khiến toàn thân hắn muốn rã rời.
- Lại đây!
Hồng Dịch xoay người bò dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tay và chân Hồng Tuyết Kiều.
- A? Không sợ đánh sao? Xem chưởng! Hoành Quyền Tha Đao!
Hồng Tuyết Kiều thấy Hồng Dịch nhanh như vậy đã đứng lên thì kêu lên kinh ngạc một tiếng rồi bất chớt vung bổ một chưởng lại. Kình phong vù vù khiến không khí bốn phía trấn động. Uy lực bậc này dường như muốn đem cả người Hồng Dịch ra mà tàn phá vậy.
Lần này toàn bộ tinh thần Hồng Dịch đã hết ức tập trung nên cuối cùng cũng thấy rõ được thế tới của Hồng Tuyết Kiều. Hắn vội vàng đưa quyền đầu, cánh tay ra nghênh đỡ. Nhưng nào ngờ rằng tay Hồng Tuyết Kiều đột nhiên cũng vè một đường vòng cung, lấy thế đâm thẳng hướng tới bả vai Hồng Dịch.
“ Không xong! Không kịp đỡ rồi!”
Trong lòng Hồng Dịch kinh hãi. Trong tình huống nguy cấp, nháy mắt hắn dường như tìm lại được cái cảm giác lúc bắn tên, cảm giác của linh hồn, thể xác hợp nhất. Ý niệm Thần hồn toàn bộ đặt vào bả vai.
Ầm ầm!
Khi vận toàn bộ ý niệm đặt lên bả vai thì tất cả gân thịt trên vai giống như một cái lò xo, mãnh liệt co lại thành một khối. Một khối thịt này là toàn bộ lực lượng phải rất khó khăn mới đạt được. Lúc này, Hồng Dịch chỉ cảm thấy bả vai nọ đau đớn muốn nứt cả ra. Loại đau đớn này cảm giác giống như gân thịt bên trong đang bành trường cần phải dùng da chống đỡ không sẽ vỡ nứt ra.
Xoạch!
Một chưởng của Hồng Tuyết Kiều lúc đâm vào vai Hồng Dịch, trong nháy mắt đó do dùng sức qua mạnh khiến da vì chống đỡ lực đó mà cũng bị nứt ra. Hồng Dịch liên tiếp lùi lại mấy bước, bả vai mặc dù vẫn đau như trước nhưng đau rất thoải mải.
“Nguy hiểm thật!”
Hồng Dịch cũng âm thầm kêu một tiếng. Thì ra hắn mới vừa rồi trong lúc vô tình đã vận công phu “Ngưu ma vận bì” trong Ngưu Ma đại lực quyền để cố dùng cơ bắp, sử dụng da để có thể kháng trụ lại công kích.
Nhưng do hắn căn bản quyền pháp chưa luyện tới cảnh giới Võ Sĩ nên việc mạnh mẽ vận da nhất định sẽ làm cho da vì phải chống mà bị nứt toác. May mắn là một chưởng này của Hồng Tuyết Kiều mục đích là đánh vào gân thịt. Nếu không hắn hiện tại bả vai đã vỡ tan, máu chảy ròng ròng rồi.
- Tốt! Một chưởng này của ta đã dùng năm thành lực lượng, tính là sẽ làm ngươi té ngã. Nhưng không ngờ rằng ngươi lại chỉ có lui mấy bước, cố dùng da thịt gân để hóa giải lực lượng. Công phu quả là rất tài tình. Nếm thử Du Long chưởng của ta.
Khuôn mặt Hồng Tuyết Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc
Song trong khi nói chuyện nàng cũng chẳng dừng tay, bước tiến tới như cá bơi trong nước, nắm tay như chớp đánh ra hơn mười chưởng. Toàn bộ đều hướng lên toàn thân trên dưới Hồng Dịch nhưng không vào những chỗ hiểm.
Tốc độ nhanh như vậy khiến Hồng Dịch chỉ cảm thấy mắt mình hoa hết cả lên, căn bản là hắn không thể ngăn cản nổi. Bất quá hắn nhớ tới một màn vừa rồi, ý nghĩ xoay chuyển. Mặc kệ thế tới của Hồng Tuyết Kiều. Trong nháy mắt khi đối phương đánh lên người mình, Thần hồn Hồng Dịch xoay chuyển, ý niệm lập tức tập trung vào nhưng nơi bị đánh rồi sử dụng công phu “Ngưu ma vận bì”.
Cơ bắp tại những nơi bị đánh tới mãnh liệt chồng lên nhau, da bị xé rách tạo cảm giác đau tới thấu tim. Nhưng mà khi chưởng của Hồng Tuyết Kiều đánh vào thì cảm giác đó lại hoàn toàn tiêu tan.
Thời gian mộ nén nhang trôi qua, toàn thân Hồng Dịch dường như chỗ nào cũng bị Hồng Tuyết Kiều đánh trúng nhưng toàn thân hắn giờ lại có một loại cảm giác thoải mái không thể nói thành lời.