Vừa vận công chuẩn bị, vừa bật cười lớn, Triệu Sĩ Nguyên phải phân tâm, và trên đời này chỉ có chàng mới dáp dụng nổi cái thuật phân tâm đó một cách hữu hiệu.
Ngoài ra chàng còn dùng phép truyền âm nhập mật bảo Trầm Hạo:
- Suy qua tình hình, tại hạ thấy chưởng môn sẽ không làm gì bất lợi cho lão tiền bối trong thời gian ngắn. Tại hạ tạm thời phải vờ theo lão, để chu toàn một thời hạn, cho tiền bối thực hiện cái dự định vừa rồi. Lão tiền bối thượng lộ ngay đi cho, kẻo muộn. Gặp Vô Vi Tiên Tử rồi, tiền bối hãy trao lời hộ lại với tại hạ có lời thăm hỏi.
Trầm Hạo cũng dùng pháp truyền âm nhập mật, đáp:
- Đành như thế, song Thiếu lệnh chủ hãy suy nghĩ trước khi hành động.
Triệu Sĩ Nguyên trấn an lão:
- Tiền bối khỏi phải lo ngại cho tại hạ. Nên thận trọng mình là hơn. Nhiệm vụ của tiền bối quan hệ lắm đó.
Trầm Hạo còn tiếp:
- Thiếu lệnh chủ...
Triệu Sĩ Nguyên bật cười lớn hướng về Châu Thiên Nhậm, cao giọng thốt, để chấm dứt cuộc đối thoại với Trầm Hạo:
- Cung kính như tòng mạng. Tại hạ sẵn sàng.
Chàng ngang nhiên bước đi.
Châu chưởng môn bật cười ha hả:
- Cách mặt hơn năm dài, bây giờ gặp lại, bổn tòa nhận ra thiếu lệnh chủ có phong độ hơn xưa!
Lão bước theo, sóng vai cùng đi.
Những người kia nối đuôi đoạn hậu.
Còn lại một mình, Trầm Hạo thở dài, tự thốt:
- Trẻ tuổi không ai tránh khỏi hành động ít nhiều theo huyết tính.
Lão chưa đi vội, bởi lão còn lo ngại cho Triệu Sĩ Nguyên, chàng buông lung dũng khí, khinh thường nguy hiểm, theo Châu Thiên Nhậm về Câu Lậu Sơn có khác nào dấn thân vào hang rắn độc, bảo sao lão chẳng lo ngại cho chàng.
Lão trầm tư tại chỗ, không biết phải đi liền, đón chận bọn Vô Vi Tiên Tử, hay ở lại tìm cách cứu nạn Triệu Sĩ Nguyên, nếu thật sự chàng sa vào cạm bẫy của vị tân chưởng môn phái Vô Vi.
Bởi miên man suy nghĩ, lão không hay biết gì về hai bóng người từ bên ngoài vượt tường vào trong, nấp vào chỗ kín đáp, phía sau lưng lão.
Lâu lắm lão dậm chân quyết định:
- Triệu thiếu lệnh chủ dám nhận lời về đó hẳn có điều sở cậy, ta chẳng cần phải thắc mắc làm gì, ta cứ lo việc của ta cho tròn, lương tâm ta không cắn rứt là đủ!
Lão nhún chân, nhảy vọt lên cao, định lao vút mình qua đầu tường.
Bất thình lình lão phát hiện ra điều lạ, biến đổi ngay tư thế hụp nửa phần người bên trên, theo thế quái xà phiên thân, tạt ngang qua bên, xa hơn trượng, rồi đáp xuống quay nhanh mình lại, hét:
- Ai?
Chính lúc lão nhún chân, thần trí đã ổn định rồi, lão nghe hơi thở ở phía sau, biết ngay là có người ẩn nấp, theo dõi cử động của lão.
Và khi lão nhảy vọt lên cao, người ẩn nấp cũng xuất hiện tung mình theo, đồng thời vung tay đánh ra một chưởng.
Do phát hiện kịp thời lão tránh được chiêu chưởng bất ngờ đó.
Quát hỏi xong, Trầm Hạo quắc mắt nhìn, nhận ra hai người đó, lão bật cười lạnh, hỏi:
- Tưởng ai! Không ngờ lại là hai sư đệ! Nhị vị không nhận được ngu huynh sao?
Hai người đó có niên kỷ suýt soát với Trầm Hạo, vận áo rộng có khí độ bất phàm.
Một người tên là Vương Độ, người kia tên là Trương Phàn, cả hai là đồng môn của Trầm Hạo.
Đáng lẽ ra họ phải được liệt vào hàng trưởng lão, song một phần họ chưa đủ số tuổi, phần khác hàng trưởng lão đã đủ số người.
Họ chỉ còn chờ một vài năm nữa, nếu có khuyết vị trưởng lão nào, là họ sẽ được chọn thay thế.
Cái quyền ưu tiên đã nằm trong tay họ, do đó họ càng bồn chồn, nếu hàng trưởng lão có người chết, họ hẳn mừng hơn là thương tiếc đồng đạo.
Bị phát hiện rồi, cả hai đổi thái độ cung kính, nghiêng mình chào, rồi thốt:
- Hai tiểu đệ vâng lịnh chưởng môn, thỉnh sư huynh về cung gấp, có việc cần.
Trầm Hạo hỏi:
- Chưởng môn trao lịnh gì?
Trương Phàn đáp:
- Thái Cực lịnh!
Phái Vô Cực có lập ra bốn loại tín phù, Thái Cực, Thái Huyền, Hắc lịnh và Bạch lịnh.
Thái Cực lịnh và Thái Huyền lịnh dùng đối nội, triệu tập bổn môn đệ tử, người cầm lịnh đó có quyền sanh sát y như chưởng môn.
Còn Hắc Lịnh và Bạch Lịnh dùng đối ngoại nhân, Hắc lịnh chuyên đối với địch, còn Bạch lịnh thì dành đối với bằng hữu.
Trầm Hạo giật mình hỏi:
- Ngu huynh phạm tội chi, đến đổi chưởng môn phải dùng Thái Cục lịnh?
Vương Độ đáp:
- Hai tiểu đệ chỉ biết vâng lịnh hành sự, ngoài ra không dám nói gì cả. Hẳn sư huynh cũng hiểu gia pháp như thế nào rồi hcứ, còn hỏi làm chi một câu khó đáp.
Trầm Hạo có ý khuyết phục hai người sư đệ, để tránh động thủ thành ra tổn thương hòa khí.
Lão bật cười ha hả, hỏi tiếp:
- Hai sư đệ cố tình dấu ngu huynh à?
Vương Độ nhìn sang Trương Phàn.
Trương Phàn lắc đầu, thốt:
- Hai tiểu đệ không dám biết gì hơn ngoài phận sự, mong sư huynh đừng làm liên lụy đến nhau!
Trầm Hạo thầm nghĩ:
- Nếu ta đoán không lầm qua thái độ của bọn này, thì câu chuyện giữa ta và Triệu Sĩ Nguyên đã có người nấp bên ngoài tường nghe lọt! Thôi thì việc của ta, ta cứ lo, làm liên lụy đến họ mà chi? Dù sao thì họ cũng là bạn đồng môn, hơn nữa họ chưa đối quấy với ta lần nào? Ta cần phải đi gấp, dù cố gắng thuyết phục họ vi tất họ sẽ nghe ta!
Lão bật cười sang sảng, cao giọng gọi:
- Nhị sư đệ thứ cho ngu huynh vậy! Bắt quá ngu huynh phải đắc tội với hai sư đệ một lần.
Bất thình lình lão hét lớn:
- Ta xuất thủ đây!
Chân tả đưa lên, lão phóng một ngọn cước vào hông Vương Độ, đồng thời lão nghiêng mình vươn tay hữu chụp vào ngực Trương Phàn.
Tuy không đề phòng, Vương Độ và Trương Phàn vốn chẳng phải tay vừa, bị kích thình lình, cả hai không hề hoang mang, cùng nhảy nhanh bước bước về phía hậu, nhượng cho thế công của Trầm Hạo bay qua.
Đồng thời họ dùng pháp truyền âm nhập mật, bảo Trầm Hạo:
- Sư huynh xuất phát gấp Vô Vi chỉ đi? Chế ngự bọn tiểu đệ rồi cấp tốc ra đi, chậm một giây là thêm một phần nguy hiểm cho tính mạng đó! Bọn tiểu đệ không thể bại với những quyền cước thông thường của sư huynh được, bởi bổn phái sẽ nghi ngờ là bọn tiểu đệ thông đồng và dung túng sư huynh. Cái tội chẳng nhỏ đâu!
Trầm Hạo hết sức mừng rỡ, đáp nhanh:
- Đa tạ nhị vị sư đệ!
Lập tức lão thay đổi thủ pháp, đưa tay điểm vào khoảng không.
Vương Độ và Trương Phàn ngã nhào.
Thái độ của Vương Độ và Trương Phàn chứng tỏ từ sau ngày đoạt vị, Châu Thiên Nhậm không thu phục được lòng mọi người, hành vị của lão gây bất mãn dần dần trong số người theo lão đến đây, do đó lão không được sự ủng hộ của toàn thể.
Châu chưởng môn bố trí rất cẩn mật, nhờ thế lão duy trì được cái danh diện bên ngoài, nhưng nội tình thì rất lủng củng, hầu như phân tán.
Tuy nhiên chưa có ai ra mặt hay ngấm ngầm phản nghịch, từ ngày vào Trung Nguyên, đầu tiên mới có trường hợp của Trầm Hạo.
Trầm Hạo nén cơn đau lòng, xuất thủ đánh trọng thương hai vị sư đệ.
Hai vị sư đệ ngã rồi, lão thở dài, lẩm nhẩm:
- Ngu huynh đi đây! Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau này.
Lão chưa kịp nhún chân nhảy vọt đi, một loạt tiếng soạt soạt vang lên, bốn bóng người từ xa lao vút đến.
Bốn người đó dùng bố đen bao kín mặt, hiển nhiên họ là những người quen biết với Trầm Hạo, vì không muốn lão nhận ra, nên họ phải dấu mặt.
Họ vừa đến nơi chẳng nói tiếng nào, cấp tốc phân ra, bao vây Trầm Hạo.
Một trong bốn người nhanh tay điểm xuống đầu vai lão.
Một người khác lại vung chưởng đánh vào một huyệt đạo nơi ngực lão.
Người thứ ba quét một vòng kiếm trên đầu lão.
Còn người thứ tư vung quyền đao chém ngang hông.
Bị bốn người công một lúc từ bên phía đánh ập vào, lại ngăn chận luôn cả trên dưới, Trầm Hạo không dám khinh thường.
Tuy nhiên lão chưa nghĩ đến tài nghệ của đối phương, lão chỉ suy luận về lai lịch của bốn người đó.
Họ bao mặt, tức nhiên họ là người quen, không muốn lão nhận ra. Vũ công của họ lại là đồng môn học với lão!
Như vậy họ là bạn đồng môn rồi! Họ không muốn bị nhận diện thì lão có phân bầy cũng vô ích thôi.
Lão vừa suy nghĩ vừa chống đỡ.
Phàm là bạn đồng môn, thì tài nghệ suýt soát nhau, một người đấu với một người, sự hơn kém không rõ rệt lắm, trừ trường hợp một trong hai có sức lực mạnh hơn, hoặc được tôn sư ưu ái truyền riêng một vài tuyệt chiêu.
Cho nên trong một chuộc chiến mà số người song phương quá chênh lệch giữa những bạn đồng môn, phần bại vẫn nghiêng về thiểu số.
Trầm Hạo chỉ có thủ chứ không công, lại thủ rất chật vật.
Cuộc chiến kéo dài một lúc, Trầm Hạo kém thế rõ rệt, và nắm chắc cái bại trong tay.
Từ đầu cuộc chiến lão luôn luôn dùng tay không chống trả, bây giờ đã đến lúc quyết liệt lắm rồi, bắt buột lão phải dùng đến vật tùy thân, mà lão không hề sử dụng suốt mấy mươi năm sau này.
Vũ khí của lão là chiếc điếu bằng đồng, dài ba thước sáu tấc, thục vào được, kéo ra được.
Lão cất trong mình dùng mà hút thuốc hơn là làm vật tự vệ.
Bây giờ lão lấy ra, vút mạnh chiếc điếu gồm nhiều mắc, tuông dài ra.
Lão quay nhanh mình, quất sang người cầm kiếm, đồng thời quát:
- Buông ngay!
Chiếc điếu chạm mạnh vào thanh kiếm, người đó nghe nhói hổ khẩu, ngón tay lỏng liền.
Thanh kiếm vuột tay, bay đi.
Người đó lập tức nhún chân nhảy theo định chụp lại.
Trầm Hạo không chậm trễ, quét luôn chiếc điếu ngang qua, nơi khoảng trống của đối phương.
Nhưng một trong ba người kia đã kịp thời tung chưởng đánh vào bên Trầm Hạo.
Bổn ý của Trầm Hạo là không muốn để thương tích cho ai cả. Bất quá lão chỉ đánh rớt thanh kiếm của người đó cho khí thế địch giảm đi phần nào, rồi sau đó lão tìm cách phá vòng vây thoát đi.
Song bị tấn công bất ngờ, bắt buộc lão phải bỏ dở ý đó đi, quay mình nghinh đón chiêu chưởng đó.
Ngờ đâu, trong khi lão hóa giải chiêu chưởng của người thứ hai, thì người thứ ba phát xuất một chỉ lực Vô Vi.
Chỉ lực chạm trúng huyệt Tiểu Yêu của Trầm Hạo.
Lão hự một tiếng, chao chao người rồi ngã xuống.
Người thứ ba phát xuất Vô Vi chỉ lực đó bước tới điểm luôn mấy huyệt nữa, đoạn nắm áo Trầm Hạo giở hổng lên, đồng thời quát:
- Đi!
Lão phi thân vút đi trước.
Ba người kia cấp tốc theo sau. Họ không quên giải khai huyệt đạo cho Vương Độ và Trương Phàn. Cả hai cùng theo, vượt qua tường rời khỏi khách sạn.
Triệu Sĩ Nguyên cùng Châu Thiên Nhiệm, chưởng môn nhân phái Vô Cực, ly khai Lục Trại đến một bờ sông.
Nơi đó có sẵn thuộc hạ chờ đợi, họ xuống thuyền xuôi về hạ du.
Thuyền xuôi giòng được một quãng sông. Châu chưởng môn ra lịnh cặp bờ rồi mời tại sao lên bộ.
Họ lại theo con đường nhỏ hẹp, đi một lúc nữa đến một gò cao.
Đỉnh gò bằng phẳng, diện tích rộng lớn, ba phía dựa núi, một phía hướng ra sông.
Ba phía vách núi, vách đá đứng thẳng, cao vút tận may, từ dưới ngẩng mặt nhìn lên tận đầu vách núi, ai ai cũng cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên.
Phía sông cũng rộng lớn bao la, về đêm nhìn không thấy bờ đối diện.
Châu chưởng môn thở phào, cười nhẹ, thốt:
- Mình đến nơi rồi.
Triệu Sĩ Nguyên nhìn quanh, chẳng thấy nhà cửa nào trong tầm mắt.
Như vậy sao lại có thể gọi là phân cung.
Chàng bật cười lớn:
- Ba phía có núi, một phía có sông đúng là một địa điểm giết người lý tưởng. Giết xong, chẳng sợ còn một dấu vết gì lưu lại! Đúng là một nơi lý tưởng.
Châu chưởng môn cũng cười, giọng cười của lão âm trầm vô cùng.
Lão thốt:
- Thiếu lệnh chủ thông minh xuất chúng. Lão phu bội phục thật đó! Thiếu lệnh chủ thử đoán xem, lão phu mời thiếu lệnh chủ đến đây là có dụng ý gì?
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Vô luận các hạ bức hiếp tại hạ như thế nào, tại hạ nhất định không hề tiết lộ sự tình gì liên quan đến Âu Dương chưởng môn nhân.
Châu chưởng môn bật cười ha hả:
- Điều đó thì bổn tòa khỏi cần phải lo ngại, đến thiếu lệnh chủ, bổn tòa đã hiểu nhiều hơn những gì muốn hiểu.
Đoạn lão nói luôn về hành động hiện tại của bọn Âu Dương Ngọc Kỳ.
Đồng thời lão cũng kể tên luôn mười hai vị trưởng lão còn sống sót.
Lão thuật việc như chính lão trông thấy tận mắt.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Các hạ đã biết rồi, còn đưa tại hạ đến đây làm gì?
Bỗng Châu chưởng môn trầm gương mặt:
- Cùng thiếu hiệp đổi thù ra thân, thương lượng đại kế thống trị võ lâm, dựng nên nghiệp bá, chẳng hay thiếu hiệp có ưng thuận hiệp tác với bổn tòa?
Triệu Sĩ Nguyên lại nhìn quanh một lượt:
- Giả như tại hạ không đáp ứng?
Châu chưởng môn cười nhẹ:
- Sự thành tựu của thiếu lệnh chủ trong tương lai sẽ vô cùng, và thiếu lệnh chủ là một mối hậu hoạn quan trọng của bổn tòa. Phàm thức thời vụ là ai ai cũng dứt trừ hậu hoạn, thì đương nhiên là bổn tòa phải có thủ đoạn! Hẳn thiếu lệnh chủ thừa hiểu rồi.
Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
- Với một thế trận như vậy mà cách hạ hy vọng tại hạ phải cúi đầu, nghe lịnh thì quả thật các hạ chưa tỉnh cơn mê.
Châu chưởng môn điềm nhiên:
- Bổn tòa biết rõ công lực của thiếu lệnh chủ tịnh tiến phi thường, cho nên mới chọn nơi này làm địa điểm thương lượng! Nơi này có thể xem như là tuyệt địa đó thiếu lệnh chủ.
Lão vụt bật cười vang.
Cười một lúc, lão đổi giọng:
- Mà thôi bỏ qua chi tiết đó đi! Bây giờ bổn tòa nói rõ tâm ý cho thiếu lệnh chủ được biết, rồi tùy thiếu lệnh chủ quyết định.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười, không đáp ứng mà cũng không khước từ.
Chàng nghĩ, dù sao thì cũng nên nghe cho biết cái chủ trương mà phái Vô Cực, nếu biết được thì càng hữu ích cho chàng sau này.
Châu chưởng môn tiếp:
- Hiện tại, đại thế trên giang hồ chẳng khác nào là một cuộc tam phân, mà phần chủ động thuộc về bổn phái, Vô Tình Môn và Long Phụng môn của thiếu lệnh chủ.
Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:
- Các hạ quá khen, khép tại hạ vào đại cuộc! Sá gì một thế, tại hạ đơn thân độc lực chứ!
Các hạ đưa tại hạ lên cao quá!
Châu chưởng môn tiếp:
- Thiếu lệnh chủ quá khiêm tốn đó thôi, chứ lịnh tôn đã tạo cho thiếu lệnh chủ một cơ sở vững chắc lắm rồi và thanh thế cầm như trọng đại nhất trong thiên hạ. Chỉ cần thiếu lệnh chủ vẫy tay là nghiệp bá thành tựu ngay! Điều đó bổn tòa và Vô Tình lệnh chủ rất hiểu.
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Các hạ quá khen!
Châu chưởng môn cau mày:
- Nếu làm một cuộc so sánh giữa bổn phái và Vô Tình môn thì thiếu lệnh chủ thấy như thế nào? Ai có ưu thế hơn ai?
Triệu Sĩ Nguyên lại lắc đầu:
- Tại hạ chưa nghĩ đến việc đó, nên chẳng biết phải nói sao!
Châu chưởng môn trầm giọng:
- Giả như bổn tòa liên hiệp với Vô Tình lệnh chủ, thì thiếu lệnh chủ có nhận thấy cái hậu quả ra sao chăng?
Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
- Còn đặt giả thuyết làm chi nữa! Thế chẳng phải là các hạ đã liên minh hiệp tác với Vô Tình lệnh chủ rồi đó sao?
Châu chưởng môn kinh ngạc:
- Thiếu lệnh chủ quả thật có kiến thức rộng! Biết đến cả sự việc của bổn tòa trong quá khứ!
Triệu Sĩ Nguyên thản nhiên:
- Cho rằng quá khứ, là cái giai đoạn thời gian, chứ hiện tại thì tình thế chẳng thay đổi bao nhiêu, giữa quý phái và Vô Tình môn!
Châu chưởng môn bật cười ha hả:
- Lời nói đó sai rồi! Hiện tại bổn tòa muốn hiệp tác với thiếu lệnh chủ mà thôi, để đối phó với Vô Tình lệnh chủ.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Rồi sau đó?
Châu chưởng môn mỉm cười:
- Trung Nguyên có hai miền Nam Bắc, lấy đại giang làm giới hạn, chúng ta chia nhau!
Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
- Chủ ý đó rất hay, song tại hạ cảm thấy khó tin là các hạ có thực tâm thành ý như vậy!
Châu chưởng môn hỏi:
- Giả như bổn tòa phóng thích Ngô Độc Hạc và Huỳnh Ngươn Long, trao đại quyền tả hữu hộ pháp trong bổn phái, Thiếu lệnh chủ có thể tin tưởng họ chăng?
Triệu Sĩ Nguyên hỏi lại:
- Rồi tại hạ sẽ đối đáp với Vô Vi Tiên Tử làm sao cho ổn?
Châu chưởng môn lạnh lùng:
- Nàng sẽ chẳng bao giờ tìm được một thạch thất thứ hai để ẩn trốn nữa đâu.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Chỉ sợ vị lẽ!
Châu chưởng môn thâm hiểm:
- Vì tốt cho nàng, chứ không cho bổn tòa. Bởi cái mưu của Trầm Hạo đã thất bại rồi.
- Các vị đã làm gì Trầm lão tiền bối?
Châu chưởng môn đáp:
- Từ ngày tiếp nhận quyền lãnh đạo môn phái, bổn tòa hằng lấy lượng khoan dung để xử các đệ tử. Thiếu lệnh chủ không phải quan tâm đến lão ấy. Điều cần là Thiếu lệnh chủ chấp nhận hiệp tác với bổn tòa, còn thì tất cả đều là phụ thuộc, không đáng đặt thành vấn đề.
Triệu Sĩ Nguyên làm một cuộc đắn đo chớp nhoáng, bỗng bật cười vang, thốt:
- Bổn lệnh chủ nghĩ là nên đối lập chứ không thể cùng thương lượng phân chia da hổ khi con hổ còn ở rừng. Xin các hạ đừng nuôi hy vọng đó!
Châu chưởng môn biến sắc:
- Thiếu lệnh chủ muốn cự tuyệt một điều tiện lợi?
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
- Giữ mình được trong sạch là theo đúng cái đạo làm người đó, các hạ!
Châu chưởng môn bật cười hắc hắc:
- Bổn tòa cho thiếu lệnh chủ thấy một việc! Mong rằng sau khi đối diện với sự thực rồi, Thiếu lệnh chủ thay đổi quyết định.
Lão không chờ nghe Triệu Sĩ Nguyên nói gì, buông dứt câu, lão hét vọng một tiếng dài quái dị.
Nơi lưng chừng một vách núi, một ngọn đèn vụt sáng lên.
Trong vũng sáng, một người hiện ra.
Người đó là Triệu Sĩ Nguyên! Dĩ nhiên phải là một Triệu Sĩ Nguyên giả!
Triệu Sĩ Nguyên nổi giận:
- Người đó là ai?
Châu chưởng môn cười lạnh:
- Lạ chưa! Thiếu lệnh chủ không nhận ra mình sao?
Triệu Sĩ Nguyên phẫn hận cực độ, múa chân nhảy vọt lên cao lao vút mình về phía có người giả.
Với một cái nhảy, chàng lên cao hơn mươi trượng. Châu chưởng môn sửng sờ trước thuật khinh công cao diệu của chàng.
Người trong phái Vô Vi từ mấy trăm năm qua, đóng cửa khổ luyện võ công, trường kỳ nghiên cứu, một đệ nhất cao thủ của họ chỉ nhảy cao chừng bảy tám trượng thôi, và cho rằng trên đời chẳng ai vượt qua nổi mức độ đó!
Bất ngờ họ thấy Triệu Sĩ Nguyên làm được cái việc mà họ cho rằng bất khả năng đó, tự nhiên họ phải hãi hùng.
Triệu Sĩ Nguyên thi triển tuyệt kỹ lên vách núi dễ dàng và nhanh chóng, chẳng khác nào chạy trên đất bằng.
Thoáng mắt chàng đã đến gần ngọn đèn, chỉ còn cách độ ba mươi trượng.
Với một cái nhảy nữa, chàng đã thu hẹp khoảng cách hơn nữa phần.
Phần còn lại chẳng bao xa.
Chàng vừa dợm chân nhảy lần cuối cùng, bỗng ngọn đèn tắt phụt, rồi những tiếng vút vút rạt rạt vang lên, từ bên trên đổ xuống.
Triệu Sĩ Nguyên vung tay phát chưởng phong, tụ phong, quét bay những vật đó ra ngoài thân thể.
Chàng không nhận ra nổi những vật đó là gì.
Vừa quét bay những vật đó, chàng cũng vừa tung mình lên không, vì trở ngại mà dừng chân.
Bỗng một âm vang rất lớn phát lên, rồi một kình khí hùng mãnh cuốn xuống đầu chàng.
Triệu Sĩ Nguyên hét một tiếng, đưa cả hai tay lên:
- Đỡ!
Một tảng đá lớn đã bị chưởng lực của chàng đánh trúng, vỡ vụn, bay tứ tán.
Nhưng Triệu Sĩ Nguyên cũng đã kiệt sức rồi, không còn tiếp tục lên cửa được.
Hơn thế, chàng lại rơi xuống.
Đang cơn nguy cấp, từ trên một chân mưa dầu sôi rơi xuống ào ào.
Cũng may, vầng cương khí hộ thể còn nguyên vẹn, che chở cho chàng khỏi bị dầu sôi gây thương thế.
Dầu sôi không làm thương tổn đến chàng, song lại làm cho vách đá trơn, chàng không thể bám tay, chỏi chân được đành rơi luôn xuống đất.
Tình trạng của chàng lúc đó bơ phờ thê thảm cực độ.
Chàng sôi giận cực độ, toan định đúng chỗ đứng của Châu chưởng môn đánh ra cùng một lúc hai chưởng.
Đồng thời chàng quát lớn:
- Người có tài, cứ ra so chưởng với bổn lệnh chủ xem nào!
Chưởng phong của chàng bay đi không gặp một kháng lực nào.
Thì ra Châu chưởng môn không còn đứng tại đó!
Chẳng những một mình lão biến mất, mà những người kia cũng biến mất luôn.
Triệu Sĩ Nguyên không sợ, ngẩng mặt hú dài.
Tiếng hú vang lên, gây thành tiếng động rền đều.
Ngọn đèn nơi lưng chừng núi cháy sáng trở lại, trong vùng sáng, Châu chưởng môn hiện ra, trên tay lão nắm tay Triệu Sĩ Nguyên giả, tay kia chỉ xuống phía chàng, mỉm cười.
Triệu Sĩ Nguyên lại giở thuật khinh công quyết lên đó!
Lần này Triệu Sĩ Nguyên không gặp ám khí trở ngăn, nhưng chàng tự động trở xuống bên dưới.
Bởi vách núi sau cơn mưa dầu trở thành quá trơn, dù chàng có thuật khinh công cao tuyệt, vẫn không làm sao lên được, khi tay và chân không có chỗ bám víu lấy đà.
Bên trên lưng chừng núi, Châu chưởng môn cứ cười, giọng cười càng lúc càng to, chốc lão lại vỗ tay lên vai Triệu Sĩ Nguyên giả đắc ý thốt:
- Sĩ Nguyên lão đệ! Đừng quên là hôm nay lão phu ban cho lão đệ một thân phận rất cao đấy nhé! Lão phu hao phí tâm lực rất nhiều.
Triệu Sĩ Nguyên giả cung kính đáp:
- Tiểu sinh có được ngày nay là nhờ tiền bối tận tâm lực thành toàn. Từ giờ, lão tiền bối phân phó điều chi, tiểu sanh sẽ hết sức mình làm tròn, để đáp ơn lại trong muôn một, dù có phải mất mạng cũng vui!
Châu chưởng môn bật cười ha hả:
- Thức thời mới nên trang tuấn kiệt, lão đệ biết tuân phục như vậy thì có lo gì danh và lợi chẳng gồm hai! Chắc chắn là lão đệ sẽ hưởng vô cùng phúc hạnh.
Lão cười sang sảng, Triệu Sĩ Nguyên giả cũng cười vang.
Bên dưới, Triệu Sĩ Nguyên tức uất cực độc, hét lên như sấm.
Ngoài sự la hét, chàng còn làm gì hơn?
Nhưng sau đó chàng thức ngộ là Châu chưởng môn cố chọc tức chàng, nếu chàng cứ phẫn nộ mãi là mắc mưu lão.
Chàng bình tĩnh trở lại, đảo mắt nhìn quanh tìm lối thoát thân.
Thoạt đầu, chàng quan sát nơi hướng có lối đưa chàng đến đây.
Nơi đó có một con đường nhỏ hẹp nằm giữa vách núi, đường lại uốn lượn ngoằn ngoèo.
Con đường vẫn cò lộ liểu đó, không hề bị bít lại.
Với võ công hiện tại của chàng, dù Châu chưởng môn có ngầm mai phục thuộc hạ, phóng ám khí, vị tất những ám khí đó ngăn chận chàng nổi.
Nghĩ như vậy rồi, chàng hú vọng một tiếng dài, lao vút mình về hướng đó.
Chàng thoát đi rất nhanh, ra đến đầu đường vẫn được an nhiên vô sự.
Châu chưởng môn có mai phục thuộc hạ hay không? Hoặc giả bọn thuộc hạ của lão không kịp thời phóng ám khí, vì chàng chạy qua rất nhanh.
Triệu Sĩ Nguyên thở phào, bật cười sang sảng:
- Giang sơn không dời đổi, quả đất vẫn tròn, chúng ta vẫn còn có dịp gặp nhau! Hẹn nhau có ngày hạnh ngộ, lão tiền bối!
Sát đầu đường là vách núi, ra đến nơi đó rồi, muốn đi tới phải rẽ hoặc tả hoặc hữu.
Triệu Sĩ Nguyên chưa kịp chọn lối rẻ, bỗng một tiếng nổ vang lên long trời.
Đá từ lưng chừng vách núi đổ xuống ầm ầm.
Triệu Sĩ Nguyên hét lên:
- Hay cho lão tặc!
Chàng bắt buộc phải lùi nhanh vào con đường vừa thoát ra khỏi.
May mà chàng nhanh chân nên tránh khỏi thọ thương.
Đá cứ rơi ào ào, đá trước mặt rơi, đá sau lưng rơi, từ hai đầu trên vách núi đổ xuống.
Trong khoảnh khắc con đường hẹp đó bị bít hẳn, lui không được, tới không xong. Vừa lúc đó Châu chưởng môn từ trên cao bật cười quái dị, thốt vọng xuống:
- Đừng sơ, Thiếu lệnh chủ! Bổn tòa không làm gì nguy hại đến Thiếu lệnh chủ đâu.
Bất quá bổn tòa muốn ngăn chặn Thiếu lệnh chủ ra đi vậy thôi, bởi bổn tòa còn hy vọng thương lượng sự hợp tác với Thiếu lệnh chủ!
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
- Đừng thủ đoạn, tỏ cái oai, định bức tại hạ là một tính toán sai lầm. Các hạ đừng nuôi mộng.
Đống đá trước mặt không cao, mà cũng không lớn lắm, Triệu Sĩ Nguyên đã ước độ rồi.
Buông dứt câu nói, chàng nhún chân nhảy vọt qua đống đá.
Phía sau đống đá là bờ đầm, nước chảy mênh mông.
Châu chưởng môn lại cười vang:
- Đá là Hắc đầm của sông Hồng, một nơi mà thiên hạ cho là tuyệt cốc. Nước đen như mực, cá không sống nổi, lông ngỗng rơi xuống là chìm, đầm rộng độ năm mươi trượng, giá như Thiếu lệnh chủ vượt qua mặt đầm được thì bổn tòa sẽ không dám nói gì hơn. Trái lại còn tiễn đưa Thiếu lệnh chủ một đoạn đường, đưa một cách long trọng!
Hồng Thủy Hạ! Hắc đầm!
Triệu Sĩ Nguyên tự hỏi có phải ngày trước nhị ca và nhị thúc Phích Lịch Hỏa Hồng Chấn đến nơi này chăng?
Việc cũ trở về trong tâm tưởng, Triệu Sĩ Nguyên sửng sờ nhìn mặt đầm, miên man suy nghĩ.
Thấy chàng thừ người ra đó, Châu chưởng môn tưởng đâu lão dọa khiếp, chàng đã chùn lòng.
Lão lại cao giọng, dọa già hơn:
- Huống chi, dưới mặt đất gò, bổn tòa đã cho chôn hơn vạn cân hỏa dược, nếu Thiếu lệnh chủ không đáp ứng lời đề nghị của bổn tòa thì...
Lão hừ một tiếng buông gọn:
- Đừng trách bổn tòa phải làm cái việc chẳng đặng đừng!
Trước hết, Triệu Sĩ Nguyên hét lớn, chận câu nói của lão, sau đó bật cười ha hả, thốt:
- Cỏ mọc xanh tươi, nền đất không có dấu vết chứng tỏ đã trải qua một công tác đào xới, bằng vào hai điểm đó, Thiếu gia không tin được những gì các hạ vừa nói.
Chưởng môn họ Châu cười nhẹ đáp:
- Thì ra Thiếu lệnh chủ chưa xuống huỳnh tuyền, là chưa tin mình chết! Được rồi, bổn tòa sẽ cho Thiếu lệnh chủ thấy là bổn tòa không nói ngoa.
Đoạn lão cao giọng, tiếp:
- Cẩn thận đấy! Cách ngoài ba trượng, trước mặt Thiếu lệnh chủ sẽ có một hỏa pháo nổi lên.
Lão hú vọng một tiếng dài.
Tiếng hú vừa dứt, một ánh sáng đỏ lóe lên, ánh sáng đỏ là một hỏa cầu bay xuống, đáp trước mặt Triệu Sĩ Nguyên cách ngoài ba trượng.
Khói bốc cao, đồng thời một tiếng nổ phát lên, chấn động cả một vùng.
Đất cát đá bay tứ tung.
Nơi chỗ hỏa cầu rơi, một hố sâu bày ra, chẳng rõ do hỏa cầu nổ xoáy xuống hay hỏa dược chôn dưới đất lửa bốc lên.
Tỏ ý không tin là thách thức đối phương đưa ra một chứng minh, chàng muốn có chứng minh đó để thực hiện một chủ trương.
Hỏa dược dù cho Châu chưởng môn có chôn khắp gò, chỉ bất quá rải rác mỗi nơi một hỏa pháo.
Chẳng bao giờ người ta chôn nhiều hỏa pháo cùng một chỗ. Dù cho có chôn hai hoặc nhiều hỏa pháp cùng một chỗ, hỏa pháo nổ là phải nổ hết. Nổ rồi là nơi đó chẳng còn nổ nửa, bởi đã hết hỏa pháo rồi.
Và nơi đó trở thành an toàn, dù ở các nơi khác hỏa pháo nổ, cứ nổ, chẳng bao giờ ảnh hưởng đến nơi đó.
Vào chỗ đó mà nấp là an toàn nhất.
Với chủ trương đó, Triệu Sĩ Nguyên mới thách thức Châu chưởng môn đã làm rồi thì chàng cấp tốc nhảy vào hố sâu.
Đoạn chàng thi triển thuật Di Vi Dương Thinh ở tại vị trí mới phát thoại và âm thinh vẫn nghe như tại một vị trí cũ.
Chàng cười lớn, thốt:
- Bổn lệnh chủ đã luyện được phép hộ thân thành Kim Cương Bất Hoại, hỏa dược của các hạ không tạo nổi một ảnh hưởng gì đối với Bổn lệnh chủ cả. Các hạ uổng phí tâm cơ, bày trò vô ích.
Châu chưởng môn cười ghê rợn:
- Bổn tòa đã dành cho Thiếu lệnh chủ quá nhiều thời gian suy nghĩ, song Thiếu lệnh chủ ngoan cố quá chừng, nếu có cái họa diệt thân xảy đến cho, Thiếu lệnh chủ không thể trách bổn tòa được.
Lão phất ống tay áo ra lệnh:
- Thi hành!
Hồng quang lập tức chớp lên, hơn mười hỏa cầu từ bên trên lao xuống, tiếng nổ phát ra liên tục, lớn có nhỏ có, rền dội cả một khu đồi.
Trong hố, Triệu Sĩ Nguyên vận chuyển thần công tạo thành một lớp khí bao bọc quanh mình, ngăn chận đá cát bay rào rào tới.
Chàng an tịnh như thái sơn giữa trận hỏa lôi phục.
Chàng lại buông tiếng thách thức:
- Ha ha! Hỏa dược của chưởng môn có làm gì được tại hạ đâu. Phí công vô ích quá, lão chưởng môn ơi!
Với cái thuật Di Vi Dương Thinh, chàng đưa âm thinh từ nơi này sang nơi khác, âm thinh đó lại vang dội, lồng lộn quanh ngọn đồi, thành thử Châu chưởng môn chẳng biết thực sự chàng ở tại chỗ nào.
Châu chưởng môn vừa kinh dị vừa nghi hoặc, cười khổ mấy tiếng đáp:
- Được rồi, bổn tòa bộ phục cơ trí của Thiếu lệnh chủ! Song, chưa hết đâu! Thiếu lệnh chủ chờ xem!
Kế đó lão ra lệnh:
- Phóng hỏa!
Chẳng rõ bên trên lão mai phục bao nhiêu người, bao nhiêu hỏa hiệu, lịnh truyền vừa dứt lửa cháy đỏ trời, lửa từ lưng chừng núi lăn xuống, lửa bên dưới bốc lên.
Trong lửa cỏ khô, cành khô ào ào đổ xuống.
Có lửa hẳn có gió, gió không lối cuốn nên xoáy tròn ốc, lồng lộn trong không gian, tạo thành những sóng lửa, gây tiếng động ầm ầm.
Trong khoảnh khắc, ngọn đồi chìm trong biển lửa.
Triệu Sĩ Nguyên không tưởng là đối phương bố trí vô cùng chu đáo như vậy sự chu đáo của lão ta rất tàn độc, có thể cho rằng lão gian hiểm, thâm trầm hơn Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã nhiều.
Tránh địa lôi, lại chống lại một bể lửa quanh mình, là một việc gần như trên sức minh.
Có ai chịu nổi áp lực của một biển lửa nhận chìm dưới sâu như thế?
Bắt buộc chàng phải phản ứng, dù rằng lối phản ứng đó đòi hỏi sư tiêu hao công lực quan trọng.
Chàng vận công, phát chưởng phong rào rào ra bốn phía, luôn cả bên trên, quét lửa ra xa chẳng cho chạm đến mình.
Công lực chàng càng phút càng tiêu hao, tuy lửa không đến gần được, song thế lửa càng lúc càng mạnh.
Trong tình cảnh đó, chàng làm sao chi trì được qua một thời gian lâu?
Trong cơn nguy cấp, bỗng chàng nghe ai đó từ dưới đầm nước quát vọng lên:
- Kẻ nào gây huyên náo đâu, phá tan giấc mộng đẹp của lão phu?
Dưới nước có người?
Như vậy không phải là nhược thủy, lông rơi xuống là chìm! Như vậy là Châu chưởng môn lừa chàng!
Chàng tức uất đã nhẹ dạ tin lão ta, để phải lo sợ hảo huyền lại mất thì giờ, lại hao công lực!
Từ mặt đầm một vòi nước xịt lên, uốn cầu vòng trút đầu xuống biển lửa.
Chừng như người dưới nước định dập tắt biển lửa.
Không chậm trễ, Triệu Sĩ Nguyên tung mình lên nhập vào vòi nước đó.
Chàng vận công lực, ngược chiều vòi nước, và lại thoát đi nhanh chóng, khi vòi nước tan biến là chàng đã xuống đến đầm rồi.
Nhờ vòi nước chở che, chàng không bị lửa táp.
Quê quán của chàng là vùng Mịch La, từ nhỏ chàng đã tập quen thủy tính, đối với chàng việc vượt qua đầm nước này chẳng thành vấn đề.
Đáp xuống mặt đầm rồi, chàng lập tức lội đi.
Nhưng ai đó lại gọi:
- Đi không được đâu!
Bất thình lình, chàng bị nước hút mạnh, từ trên mặt nước, chàng chìm lịm xuống.
Thì ra, Châu chưởng môn không lừa chàng, mà lão chỉ nói sai thôi.
Nước ở đây không phải là nhược thủy, nhưng đáy đầm có nhiều hang, hang ăn thông đến con sông Hồng, nước xoáy mạnh hút cả những vật nhẹ trên mặt nước, thành ra vật nào ở trên nước cũng bị hút, mường tượng chính vật đó chìm tự nhiên xuống nước không có một kháng cự nhỏ nào.
Giờ đây, chàng đang lọt vào một xoáy nước.
Chàng thầm kêu khổ, biết mình có cố gắng cách nào cũng chẳng làm sao chống lại xoáy nước.
Chàng buông xuôi mặt cho xoáy nước cuốn đến đâu thì cuốn.
Ngờ đâu, đang lúc chàng cầm chắc là mình phải chết, hai bàn tay của ai đó chụp vào chân chàng, giật mạnh.
Nhờ vậy chàng thoát được ra ngoài sức hút của xoáy nước.
Đồng thời, hai bàn tay đó ghì chàng xuống tận đáy đầm rồi lao chàng đi.
Đáy nước tối đen, chàng không nhìn thấy chi cả, để mặc cho người đó đưa chàng đi.
Một lúc sau, chàng đến một bậc đá, thang đá lại ăn lên, theo thang đó đó, chàng lên mãi, cuối cùng lên khỏi mặt đầm, và nơi chàng đến là một cái động.
Động cũng đen tối như ở dưới đáy đầm.
Nhưng bóng tối của không gian khác hẳn bóng tối dưới nước.
Bây giờ thì Triệu Sĩ Nguyên có thể dùng nhãn lực nhận định rõ sự vật chung quanh.
Người cứu chàng vận loại y phục trầm thủy, che kín khắp mình, ngoài ra quanh hông còn có một đường dây màu trắng bạc.
Người đó tháo dây, móc lên vách gần cửa động.
Triệu Sĩ Nguyên thức ngộ, chính đường dây đã tạo ra kháng lực phá tan sức hút của xoáy nước.
Nhưng vật đó là vật gì? Chàng không hiểu nổi!
Người đó cởi luôn chiếc mũ đặc biệt trên đầu, rồi bảo chàng:
- Thiếu hiệp đi theo lão phu!
Lão thốt xong cứ đi, Triệu Sĩ Nguyên theo sau, chàng chưa trông thấy gương mặt người đó như thế nào.
Đi độ năm mươi thước đến một vọng cửa đá, phía trong cửa đá không gian sáng rực.
Tại cửa có bảy tám đại hán, cũng vận y phục trầm thủy, song đầu không đội mũ.
Họ thấy người đó liền nghiên mình chào rồi thốt:
- Lão nhân gia đã cứu được một vị thiếu hiệp đưa về đây!
Người đó bật cười sang sảng đáp:
- Tiểu tử có phước lớn thật! Nếu lão phu đến chậm một chút, xoáy nước hút mất hẳn rồi.
Nghe âm thinh rất quen thuộc, Triệu Sĩ Nguyên giật mình kêu lên:
- Có phải Hồng thúc đó chăng?
Lão nhân đi trước, không hề quay đầu, lúc đó mới dừng chân quay lại, cũng kêu lên:
- Ngươi... ngươi là Sĩ Nguyên?
Đúng là Phích Lịch Hỏa Hồng Chấn, nhị thúc của chàng!
Gặp đại nạn không chết, mà còn hội ngộ với người thân, Hồng nhị thúc ở đây thì cũng phải có nhị ca của chàng luôn. Triệu Sĩ Nguyên khích động mãnh liệt, vội ôm chầm Hồng Chấn, bật khóc!
Hồng Chấn cũng rơi lệ xúc cảm, lão khóc và lại an ủi Triệu Sĩ Nguyên:
- Đừng khóc nữa, Sĩ Nguyên! Ta đưa ngươi đến gặp Sĩ Mẫn ngay!
Triệu Sĩ Nguyên hỏi qua nức nở:
- Thúc thúc và nhị ca mạnh chứ?
Hồng Chấn đáp:
- Sau khi nghe ngươi bị người hãm hại phải chết, nhị ca ngươi phẫn uất cực độ, đến nay vẫn chưa tỉnh trí đâu!
Triệu Sĩ Nguyên ạ lên một tiếng lớn, lôi nhanh Hồng Chấn đi.
Họ qua nhiều thạch động, trong mỗi động đều có rất nhiều người ở.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
- Không ai ngờ nơi đây lại có một thạch phủ! Trong thạch phủ lại có rất đông người.
Hồng Chấn thấy cần phải giới thiệu những người đó cho Triệu Sĩ Nguyên biết.
Lão thốt:
- Tất cả đều là những trang hán tử đầy nhiệt huyết dũng khí. Họ luôn luôn sẵn sàng, bất cứ trong thời gian nào cũng có thể xuất lực, tiếp trợ ngươi chống lại Vô Tình lệnh chủ!
Triệu Sĩ Nguyên vô cùng cảm kích, gặp ai chàng cũng vẫy tay chào niềm nở.
Cuối cùng họ đến một gian thạch thất.
Thạch thất rộng độ hai trượng vuông, trên nóc có gắn một viên dạ minh châu, viên châu rất sáng, ánh sáng lại mát dịu, gieo thoải mái cho ai bước vào.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi liền:
- Nhị ca đâu!
Hồng Chấn bảo chàng ngồi xuống rồi đáp:
- Sĩ Mẫn đang luyện công, chúng ta không nên làm kinh động đến hắn. Bây giờ ta gọi tiểu đồng đến cho ngươi muốn hỏi gì đó cứ hỏi. Đợi đến lúc thuận tiện, anh em ngươi sẽ gặp nhau rồi nói chuyện.
Trước kia tính tình của Hồng Chấn rất nóng nảy, bởi nóng nên lão mới có cái hiệu Phích Lịch Hỏa.
Nhưng hiện tại lão trầm tịnh vô cùng, khác nào hai người riêng biệt.
Triệu Sĩ Nguyên nhận thấy lão hết sức chu toàn cho Triệu Sĩ Nguyên, xem đó đủ biết lão đối với gia đình họ Triệu thật hết lòng hết dạ.
Bất giác chàng lại khóc.
Hồng Chấn đằng hắng một tiếng, một đồng tử vận áo xanh từ cửa hông bên tả bước ra, xuôi tay nghiên mình chờ lịnh.
Hồng Chấn hỏi:
- Công tử hành công đã lâu lắm chưa?
Đồng tử gật đầu:
- Lâu lắm rồi, có lẽ sẽ xong trong giây lát.
Hồng Chấn dặn:
- Khi nào công tử xong việc, ngươi cho công tử biết là lão phu có một điều đại hỷ muốn thông tri công tử.
Đồng tử áo xanh vâng một tiếng rồi lui vào trong.
Hồng Chấn thở dài, thốt:
- Từ sau ngày bị chấn động tâm thần vì cái tin dữ về ngươi, Sĩ Mẫn đổi hẳn tính tình, suốt ngày cứ ngồi lỳ trong nhà lại không chịu tiếp chuyện với ai. Ngươi gặp hắn rồi, cố mà khuyên giải hắn, tìm cách khích lệ cho hắn hết chán nản, để linh hoạt trở lại như ngày xưa.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày, toan hỏi gì đó, bỗng từ bên trong Sĩ Mẫn gọi vọng ra:
- Nhị Thúc ở bên ngoài đó phải không?
Hồng Chấn bật cười vang:
- Sĩ Mẫn! Ngươi đoán thử xem, ai đến tìm ngươi đây!
Nói thế, lão không chờ Sĩ Mẫn đáp, cứ xô cửa hông bước vào.
Sĩ Mẫn gắt:
- Không! Nhị sư thúc! Tiểu điệt không muốn được tiếp kiến ai cả.
Triệu Sĩ Mẫn vừa dứt tiếng, Triệu Sĩ Nguyên đã vào đến nơi rồi.
Gian phòng đó rất tối tăm, song Triệu Sĩ Nguyên có nhãn lực tinh vi, thấy rõ Triệu Sĩ Mẫn đang ngồi xếp bằng tròn trên chiếc bồ đoàn.
Sau mấy năm không gặp nhau, bây giờ Triệu Sĩ Nguyên nhận ra vị thứ huynh của chàng ốm hơn ngày trước.
Nếu không phải là đồng bào cốt nhục, từ nhỏ đến lớn sống chung dưới một mái nhà, hẳn Triệu Sĩ Nguyên không còn nhìn ra nổi.
Chàng bước vội tới, vừa quỳ lại, vừa kêu lên:
- Nhị ca! Nhị ca! Sĩ Nguyên đây!
Triệu Sĩ Mẫn thấy có người vào phòng toan cất tiếng mắng, bỗng nghe Triệu Sĩ Nguyên xưng tên, bất giác sửng sờ.
Triệu Sĩ Nguyên rít lên:
- Tam đệ đây, nhị ca! Sĩ Nguyên đây mà!
Triệu Sĩ Mẫn qua cơn sửng sốt, hấp tấp gọi:
- Tam đệ! Tam đệ đấy sao! Trời!
Triệu Sĩ Nguyên gần như nức nở:
- Nhị ca ơi, tiểu đệ nghe nói nhị ca vì tiểu đệ mà luyện công đến đổi phải mang lụy vào thân. Tiểu đệ khổ sở vô cùng. Tiểu đệ quyết hy sinh công lực của mình, chữa trị cho nhị ca phục hồi nguyên trạng.
Triệu Sĩ Mẫn khích động phi thường, bảo gấp:
- Đứng lên, tam đệ! Bước lại gần đây!
Y vẫy tay bảo đồng tử:
- Đưa tam gia ngươi đến gần lẹ đi!
Đồng tử bước tới, đỡ Triệu Sĩ Nguyên đứng lên rồi đưa chàng đến ngồi trước mặt Triệu Sĩ Mẫn.
Bây giờ Hồng Chấn mới tặt lưỡi, thốt:
- Tốt quá!
Thì ra từ trước đến nay chính lão cũng bị Triệu Sĩ Mẫn cự tuyệt không cho vào, nên lão cũng chẳng rõ là trong phòng Triệu Sĩ Mẫn trải qua nhiều năm tháng không hề có ánh đèn.
Triệu Sĩ Mẫn cất tiếng:
- Nhị thúc ngồi xuống đi!
Đồng tử áo xanh vội tìm ghế mang lại cho Hồng Chấn.
Hồng Chấn thở dài:
- Lâu lắm rồi đấy, Sĩ Mẫn, chúng ta không thấy nhau!
Triệu Sĩ Mẫn gật đầu:
- Từ lúc tiểu điệt thọ nạn đến giờ, nhị thúc!
Hồng Chấn cao giọng hỏi:
- Tại sao mỗi lần ta muốn vào gặp ngươi, ngươi đều cự tuyệt?
Triệu Sĩ Mẫn đáp:
- Từ ngày lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, tiểu điệt buồn thẹn vô cùng, cố quên đi điều bất hạnh cho khuây khỏa, nếu nhìn thấy nhị thúc thì sao khỏi xúc động tâm tình. Nhị thúc lượng xét cho.
Hồng Chấn thở ra:
- Lỗi tại ta, bức ngươi luyện công cấp tốc! Chỉ vì ta nóng lòng hoàn thành sứ mạng do phụ thân ngươi giao phó, mà thành ra có điều đáng tiếc như vậy!
Lão thở dài rồi tiếp:
- Phần ta, thấy ngươi cự tuyẹt cũng không nở buộc ngươi tiếp, ta sợ kích thích ngươi mà thành có hại cho ngươi trong tình trạng đó. Thật ngươi chịu khổ quá độ, đến đổi chẳng cần đến đèn đuốc.
Triệu Sĩ Mẫn thốt:
- Nhị thúc chẳng có lỗi gì cả, xin đừng tự trách, tiểu điệt không muốn vậy đâu. Còn như tiểu điệt không dùng đèn là vì bỗng nhiên đôi mắt sáng lạ, do đó tiểu điệt không đòi hỏi làm gì?
Hồng Chấn day qua Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Nghe nói chưởng môn nhân phái Võ Đang cũng lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, nhờ ngươi chữa trị được lành, vậy ngươi cũng có thể chữa trị cho nhị ca ngươi chứ? Ta giao hắn cho ngươi đó!
Triệu Sĩ Nguyên đáp nhanh:
- Nhị thúc yên tâm, người ngoài tiểu điệt còn giúp tận tình, huống chi người trong nhà?
Triệu Sĩ Mẫn thở dài:
- Phần dưới thân thể của ta hoàn toàn tê liệt, gân mạch chết hết rồi, chỉ sợ tam đệ phí công lực vô ích.
Hồng Chấn cao giọng:
- Ai dám cho rằng ngươi không thể khôi phục nguyên trạng chứ? Ta tưởng ngươi không nen quá bi quan như vậy, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, là hy vọng vẫn còn. Ngươi đừng quên trách nhiệm của người trong công cuộc chống đối Vô Tình lệnh chủ!
Triệu Sĩ Mẫn sợ Hồng Chấn phiền lòng, vội đáp:
- Nhị thúc nói phải, tiểu điệt không dám quên nhiệm trọng của mình.
Y nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên, khẽ thở dài.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Tiểu đệ ngay từ bây giờ bắt đầu chữa trị cho nhị ca!
Triệu Sĩ Mẫn thoáng biến sắc, khoát tay nhanh:
- Cần chi phải vội? Ngu ca muốn biết tình huống của tam đệ sau ngày ly biệt. Mình đàm đạo với nhau, sao đó sẽ chữa trị cũng không muộn.
Triệu Sĩ Nguyên xúc động vô cùng:
- Tiểu đệ cũng biết là nhị ca lo sợ cho tiểu đệ lắm!
Triệu Sĩ Mẫn tiếp:
- Cũng tại gia gia an bày, thành ra ngu ca nhàn, trong khi tam đệ bôn ba, vất vả vào hiểm ra nguy. Thật ngu ca hổ thẹn hết sức.
Y hướng sang Hồng Chấn tiếp:
- Xin nhị thúc thuật lại sự tình cho Sĩ Nguyên nghe đi!
Hồng Chấn do dự một chút, rồi thuật sơ lượt những tao ngộ của lão và Triệu Sĩ Mẫn từ khi rời nhà, đến lúc vào thủy phủ dưới Hắc đầm.
Tòa thủy phủ này trước kia được Long Phụng lệnh chủ khám phá đầu tiên.
Cách đây mấy trăm năm, một vị kỳ nhân kiến tạo để làm nơi tu nhân dưỡng tánh, trong phủ có một pho bí kíp võ công do vị kỳ nhân đó lưu lại, đồng thời cũng có đầy đủ vật dụng cần thiết để xuất nhập thủy phủ.
Phát hiện ra tòa thủy phủ Long Phụng lệnh chủ vốn không có lòng tham, niêm phong lại rồi bỏ đi.
Mãi về sau vì tình thế bắt buộc phải đối phó với Vô Tình lệnh chủ, thời gian khẩn cấp, Long Phụng lệnh chủ không còn câu chấp tiểu tiết, sai Triệu Sĩ Mẫn đến đây khổ luyện thần công.
Hồng Chấn được Long Phụng lệnh chủ nhờ theo Triệu Sĩ Mẫn giám thị, đốc thúc y trong việc luyện công.
Thỉnh thoảng, lão ta cũng xuất ngoại, nghe ngóng sự tình trên giang hồ, đồng thời kết nạp một số cao thủ đồng tâm đồng chí, hầu gây thực lực, chờ thời cơ thuận tiện là cử đồ đại sự.
Ngờ đâu Triệu Sĩ Mẫn vì quá gấp thành công, phải chịu cái nạn tẩu hỏa nhập ma.
Triệu Sĩ Nguyên cũng tóm lược những việc đã trải qua cho Hồng Chấn và Triệu Sĩ Mẫn rõ.
Hồng Chấn bật cười ha hả:
- Thế là Vô Tình lệnh chủ hết thời rồi! Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân. Đúng lắm!
Triệu Sĩ Nguyên thuật đến đoạn chàng vào địa phủ, xảy ra cuộc ấn chứng võ công với Vô Vi Tiên Tử, cả hai cùng thọ thương.
Nghe đến đó, Triệu Sĩ Mẫn biến đổi sắc mặt, chừng như y khoan khoái vô cùng.
Hồng Chấn không có nhãn lực như Triệu Sĩ Nguyên, nên không nhận ra sự biến đổi đó.
Chỉ có Triệu Sĩ Nguyên phát hiện nhị ca có thái độ kỳ lạ, chàng hết sức ngạc nhiên, chẳng hiểu cái đạo lý của thái độ đó như thế nào.
Hồng Chấn kêu lên:
- Thế là cũng như không!
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Hiện tại thì tiểu điệt không còn thi triển Thiên Linh Tam Thức được nữa, song vẫn còn phát huy công lực như thường.
Triệu Sĩ Mẫn hỏi gấp:
- Tam đệ có thể luyện lại Thiên Linh Tam Thức chứ?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Có thể!
Triệu Sĩ Mẫn lại giật mình.
Triệu Sĩ Nguyên một lần nữa phải lấy làm lạ về thái độ của vị nhị ca.
Triệu Sĩ Mẫn lại hỏi:
- Muốn luyện lại, phải mất bao nhiêu thời gian?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Tiểu đệ chưa biết được!
Hồng Chấn bảo:
- Vậy thì ngươi cứ ở đây luyện công, khi nào thành sẽ rời thủy phủ, tìm Vô Tình lệnh chủ định phân cao thấp.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tình thế cấp bách, tiểu điệt không thể ở đây lâu. Chữa trị cho nhị ca xong, tiểu điệt phải đi liền, cho kịp hạn kỳ ước hội với Vô Tình lệnh chủ.
Hồng Chấn vốn trọng tín nghĩa, phải công nhận Triệu Sĩ Nguyên có lý nên không cưỡng ép chàng ở lại.
Triệu Sĩ Mẫn thốt:
- Chừng như Vô Tình lệnh chủ gấp thực hiện mưu đồ của lão...
Rồi y cương quyết đáp:
- Việc ước hội với Vô Tình lệnh chủ quan trọng hơn, ngu ca có thể chờ tam đệ trở lại.
Nếu bây giờ chữa trị cho ngu ca, tam đệ sẽ hao phí rất nhiều chân lực, đến lúc phải động thủ với Vô Tình lệnh chủ, tam đệ làm sao có đủ sức thủ thắng? Mà bại là cái nhục chung cho cả bọn chúng ta.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Nhị ca yên trí, việc chữa trị không ảnh hưởng gì đến công lực của tiểu đệ đâu!
Triệu Sĩ Mẫn cao giọng:
- Ngu ca quyết định rồi, tam đệ đừng nói gì hơn!
Y day qua Hồng Chấn hỏi:
- Nhị thúc nghĩ như thế nào?
Hồng Chấn trầm ngâm một chút:
- Ngươi nói phải đó, Sĩ Mẫn!
Triệu Sĩ Mẫn day lại Triệu Sĩ Nguyên:
- Nhị thúc tán đồng ý kiến của ngu ca, tam đệ không còn nói gì được nữa!
Triệu Sĩ Nguyên toan tranh biện, Triệu Sĩ Mẫn vội khoát tay ngăn chận:
- Muốn nói gì, hãy để sáng mai, tam đệ! Bây giờ ngu ca cần phải tiếp tục hành công.
Rồi y nhắm mắt lại, không nói gì tiếp.
Hồng Chấn hướng sang Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Chúng ta ra ngoài uống mấy chén rượu cho ấm lòng.
Đoạn lão nắm tay Triệu Sĩ Nguyên, đưa chàng đến một gian nhà bên cạnh.
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên buông tiếng thở dài.
Hồng Chấn giật mình hỏi:
- Ngươi mệt? Muốn nằm nghỉ chăng?
Triệu Sĩ Nguyên hỏi lại:
- Nhị thúc có khinh thường tiểu điệt chăng?
Hồng Chấn bật cười ha hả:
- Thật khó mà hầu hạ anh em ngươi. Khó hơn đối với gia gia các ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên nghiêm sắc mặt:
- Hai tiếng hầu hạ, xin nhị thúc đừng dùng đến. Tiểu điệt làm sao dám nhận.
Hồng Chấn còn cười lớn hơn:
- Thế thì ta đổi lại, ta phải nói là rất khó trêu vào các ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên chợt cau mày kêu lên:
- Nhị thúc!
Hồng Chấn nhìn chàng:
- Ngươi muốn gì?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tiểu điệt cần lên khỏi nước có việc gấp.
Hồng Chấn kinh dị:
- Việc gì?
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Trầm Hạo bị chưởng môn nhân phái Vô Cực bắc giam cầm, tiểu điệt muốn tìm cách giải cứu lão ta.
Hồng Chấn gật đầu:
- Tự nhiên là phải giải cứu lão ấy. Bởi việc làm rất chánh đáng, sao ngươi không nói sớm cho ta biết? Để ta cùng đi với ngươi.
Lão tuy già, song máu vẫn nóng như ngày nào, và bất cứ trong việc gì lão cũng muốn lãnh vai trò xung phong, chẳng bao giờ chịu lạc hậu.
Thốt xong, lão đưa Triệu Sĩ Nguyên đến kho y phục cho chàng chọn một bộ, rồi cả hai đi luôn đến động khẩu.
Nơi đó có rất nhiều dây đai nịt lưng, có hiệu dụng hóa giải sức hút của các xoáy nước.
Nhờ sự hướng dẫn của Hồng Chấn, Triệu Sĩ Nguyên vượt Hắc đầm lên đồi cỏ không khó khăn lắm.
Lửa trên đồi chưa tắt hẳn, từng nơi còn lửa cháy, có chỗ khói bốc lên cao, cũng có chỗ không còn lửa không còn khói.
Cả hai tìm chỗ kín ẩn nấp, quan sát tình hình.
Nhìn quanh một lúc, bỗng Triệu Sĩ Nguyên rời chỗ nấp đến một nơi khác.
Hồng Chấn kinh hãi hỏi khẽ:
- Ngươi làm gì thế, Sĩ Nguyên? Ngươi định tránh ta?
Lão bước theo liền.
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Không phải tránh nhị thúc đâu! Tiểu điệt muốn được an tịnh nghĩ đến một việc!
Chàng tiếp luôn:
- Tiểu điệt muốn chứng minh một cảm nghĩ!
Hồng Chấn lấy làm lạ:
- Ngươi linh cảm điều gì?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Chừng như tiểu điệt có nhầm lẫn? Song khó nói quá, nhị thúc ạ!
Hồng Chấn hừ một tiếng:
- Dù ngươi có nghĩ lầm điều gì đi nữa, chẳng lẽ ta trách ngươi. Nếu ngươi không nói cho ta biết, thì nhất định là ta phải có thái độ với ngươi. Ngươi đừng cho ta bất kính đấy nhé!
Bất kính? Lão luôn luôn cho là mình có thân phận thấp kém đối với cha con họ Triệu.
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
- Tiểu điệt có một điểm nghi ngờ, mong nhị thúc giải thích.
Hồng Chấn giục:
- Thì ngươi cứ hỏi! Làm gì mà e ấp do dự như gái cấm phòng the.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút:
- Lúc nhị ca vận công bị tẩu hỏa nhập ma, nhị thúc ở tại thủy phủ chăng?
Hồng Chấn trừng mắt:
- Ngươi hỏi thế là có ý tứ gì? Ngươi trách ta không tận tâm chu toàn cho Sĩ Mẫn phải không?
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp phân trần:
- Nhị thúc đừng nghi oan cho tiểu điệt. Lòng trung thành của nhị thúc đối với gia đình họ Triệu sáng như ban ngày, khi nào tiểu điệt dám nghĩ quấy cho nhị thúc đâu?
Hồng Chấn bật cười ha hả:
- Đa tạ ngươi! Biết xét như vậy là ngươi thổi mát lòng dạ của ta lắm đó nhé!
Đoạn lão đi ngay vào nghi vấn của Triệu Sĩ Nguyên:
- Cái tin ngươi chết được truyền đến tai ta độ nửa năm nay thôi. Theo lời ngươi nói thì ngươi vào địa phủ cách nay hơn một năm sáu tháng, mà cái tin ngươi chết chỉ được loan đi một năm sau, điều đó làm cho ta phải thắc mắc.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Điều đó liên quan đến phái Vô Cực, chúng ta tạm thời bỏ qua một bên, hãy nói đến việc chúng ta trước.
Hồng Chấn gật đầu:
- Ta trở về thủy phủ báo tin đó cho Sĩ Mẫn biết, qua ngày sau hắn bị tẩu hỏa nhập ma!
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Từ ngày đó, nhị thúc có hội với nhị ca chăng?
Hồng Chấn thở dài:
- Có chứ! Ta có tìm cách chữa trị cho hắn, song thẹn mình bất lực chẳng giúp ích gì được.
Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:
- Mãi đến lúc nào nhị ca không chịu tiếp xúc với người?
Hồng Chấn đáp:
- Từ ba tháng trước đây thôi. Chính ta muốn nói gì với hắn cũng bắt buột phải đứng bên ngoài cửa, chứ không được vào.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Gã đồng tử đó phục thị nhị ca từ lâu rồi chứ?
Hồng Chấn hừ một tiếng:
- Nhị ca ngươi đến đây nào phải để hưởng phúc đâu mà có kẻ hầu người hạ? Ta thấy hắn không đi đứng được, rất bất tiện, nên tìm cho hắn một người để tùy tiện sai vặt.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút:
- Nhị ca cự tuyệt tiếp kiến người, trước hay sau khi có đồng tử?
Hồng Chấn đáp:
- Sau khi có đồng tử?
Triệu Sĩ Nguyên chú ý:
- Ai đưa đồng tử xuống thủy phủ này. Nhị thúc tìm hắn hay có ai giới thiệu hắn?
Hồng Chấn giật mình:
- Ngươi nghi ngờ nhị ca ngươi bị người mua chuộc?
Triệu Sĩ Nguyên ngưng trọng thần sắc:
- Tiểu điệt nhận thấy nhị ca thay đổi rất nhiều, huống chi có lý do gì phải tránh gặp mặt người khác?
Hồng Chấn hừ một tiếng:
- Hắn lâm vào tình trạng đó tự nhiên tánh tình phải thay đổi, có chi lạ đâu?
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
- Trước nhị ca thích ánh sáng, luôn luôn ở nơi khoáng đãng, sao bây giờ lại chịu nổi cảnh u tối, đến đổi từ khước cả ánh đèn? Tình trạng đó nhất định không gây ảnh hưởng nặng nề như vậy!
Rồi chàng nói:
- Thế nhị thúc không lưu ý là trước khi bị tẩu hỏa nhập ma nhị ca vui tính như thế nào sao?
Hồng Chấn bổng nhảy dựng lên:
- Phải rồi! Phải rồi! Sự thay đổi tính tình của hắn quả là kỳ quái! Kỳ quái ở điểm đó!
Lão tiếp:
- Nhất định là gã đồng tử đó có làm trò quỷ rồi! Gã ấy do Vu Sơn Tiều Tử Hinh Xuyên đưa đến. Ta sẽ truy nguyên xem bên trong sự tình có uẩn khúc chi chăng mới được!
Lão đứng lên, định chạy trở lại Hắc đầm.
Triệu Sĩ Nguyên gọi:
- Đừng vội, nhị thúc!
Chàng chụp cổ tay lão, lão muốn vùng vẫy, song chẳng còn một điểm kháng lực nào.
Võ công của lão rất cao, tài nghệ của lão ngang ngửa Long Phụng lệnh chủ, thế mà lão không thoát khỏi cái nắm tay của Triệu Sĩ Nguyên.
Lão không tức, trái lại còn bật cười thích thú, thốt:
- Thảo nào mà Vô Tình lệnh chủ và Vô Cực phái chẳng xem ngươi là đối thủ lợi hại nhất? Thì ra ngươi đã thành tựu phi thường, đến ta đây cũng phải công nhận là không làm chi ngươi nổi.
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
- Tiểu điệt thất lễ với nhị thúc!
Hồng Chấn hỏi:
- Ngươi phân tách sự tình rất chính xác, thế sao ngươi ngăn chận ta trở về thủy phủ cật vấn tên bất nghĩa bất trung?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Chúng ta cần có một chứng minh. Phải chờ!
Hồng Chấn kinh ngạc:
- Chứng minh? Cần gì phải có một chứng minh. Nếu hắn không nói thật, ta còn phương pháp Phân cân thác cốt đo chi? Ta sẽ dùng phương pháp đó đối phó với hắn.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Nếu tiểu điệt đoán không sai, thì sẽ có người cướp nhị ca mà đưa đi nơi khác, đồng thời chuyển tin tức về sự xuất hiện của tiểu điệt đến một nơi nào đó. Chúng ta chờ là chờ người đưa tin đấy, nhị thúc ạ!
Hồng Chấn hậm hực:
- Ta hy vọng không có việc đó! Chứ nếu quả thật như vậy thì đáng lo ngại cho sự an toàn của Sĩ Mẫn.
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên nắm tay Hồng Chấn lôi về phía trong, rồi thấp giọng thốt:
- Quả thật rồi đó nhị thúc! Có người từ Hắc đầm lên kìa.
Chàng nói thế song chưa có ai xuất hiện.
Hồng Chấn chẳng nghe một tiếng động nào nên chưa tin lắm.
Bất ngờ một chiếc đầu dưới nước nhô lên.
Bây giờ lão mới bội phục Triệu Sĩ Nguyên, lão nhìn chàng điểm một nụ cười.
Người đó đã lên bờ, đứng nhìn ra bốn phía để quan sát tình hình.
Khi y quay mặt về hướng Hồng Chấn, Hồng Chấn rung người lên nếu không bị Triệu Sĩ Nguyên nắm giữ lại thì lão đã nhảy ra xuất chưởng đánh liền.
Người đó lão nhận ra là Vu Sơn Tiều Tử Hình Xuyên!
Hình Xuyên vốn có chủ trương, nhìn quanh rồi bước ngay vào vùng lửa bị đốt cháy, như có vẻ vô tình mà có mặt tại đây chứ chẳng vì một mưu đồ nào cả.
Y ra khỏi cốc khẩu rồi điểm một nụ cười nham hiểm, bỗng y nép mình sau một thân cây lớn rồi nằm xuống.
Lúc đó bình minh sắp sửa trở về trên thế gian, phương đông đã rựng màu trắng đục.
Hình Xuyên nằm đó một lúc lâu, nhận ra không thấy ai giám thị y, y lại đứng lên, nhanh chân chạy vào khu rừng phía bên tả.
Y vào khuất trong khu rừng rồi, Triệu Sĩ Nguyên và Hồng Chấn mới xuất hiện.
Hồng Chấn thở dài:
- Suýt chút nữa ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại phụ thân ngươi.
Cả hai không chậm trễ vào rừng liền.
Triệu Sĩ Nguyên giở thuật dọ hướng, ngóng tiếng, theo sau Hình Xuyên.
Hình Xuyên không hề hay biết chi cả, vừa đi vừa lầm thầm mắng Hồng Chấn là hồ đồ.
Y vượt qua hai ngọn núi đến trước một ngôi đạo quán nhỏ.
Y đứng lại đó, quay đầu nhìn lại một lúc lâu, xác định là chẳng có gì lạ rồi bước nhanh vào đạo quán.
Y vừa vào, từ bên trong hai đạo đồng bước ra, cầm chổi quét.
Triệu Sĩ Nguyên nhìn Hồng Chấn, Hồng Chấn cười lạnh thốt:
- Chúng ta mỗi người chế ngự một tên!
Lão không cần biết là Triệu Sĩ Nguyên có đồng ý hay không, giở thuật khinh công do phía tả lướt tới.
Triệu Sĩ Nguyên không làm sao ngăn kịp đành phải chạy theo.
Họ chế ngự dễ dàng hai đạo đồng.
Chúng cầm chổi ra trước quán vờ quét là để làm tai mắt, bây giờ chế ngự chúng rồi, Triệu Sĩ Nguyên và Hồng Chấn cầm như làm chủ tình hình.
Bên trong Vu Sơn Tiều Tử Hình Xuyên đang đàm đạo với một đạo sĩ gầy và nhỏ vóc.
Đạo sĩ chính là Thục Thủy Ngư Phu Bạch Anh, lão ta cùng Hình Xuyên từ lâu ẩn mặt, mãi sau này mới rủ nhau tái xuất hiện trên giang hồ.
Vu Sơn Tiều Tử Hình Xuyên và Thục Thủy Ngư Phu Bạch Anh thành danh tại Trường Giang, nơi vùng Tam Hiệp, rất được đồng đạo võ lâm trọng vọng.
Bởi họ là những nhân vật hữu danh, nên Hồng Chấn không ngần ngại kết nạp và đưa Hình Xuyên về Thủy phủ.
Hình Xuyên được Hồng Chấn tín nhiệm vô cùng.
Giờ đây nhận ra sự phản bội của kẻ mà lão tin tưởng, lão cực kỳ phẫn nộ, toan vào phát tác ngay.
Nhưng Triệu Sĩ Nguyên ngăn chặn lại, dùng pháp truyền âm nhập mật hỏi:
- Nhị thúc định làm gì thế?
Hồng Chấn đáp:
- Sửa trị kẻ vô nghĩa chứ gì.
Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:
- Sao gọi là vô nghĩa?
Hồng Chấn lấy làm lạ:
- Y không là gian tế của Thủy phủ sao?
Triệu Sĩ Nguyên cứ hỏi tiếp:
- Lấy gì làm chắc?
Hồng Chấn càng kinh ngạc:
- Thế không phải là ý kiến của ngươi sao?
Triệu Sĩ Nguyên giải thích:
- Dù sao cũng phải có bằng cớ chứ! Nếu không có chứng minh y chối tội thì sao?
Hồng Chấn giật mình:
- Ta không nghĩ kịp điều đó!
Triệu Sĩ Nguyên bảo:
- Hãy nghe họ nói chuyện đi!
Vu Sơn Tiều Tử Hình Xuyên và Thục Thủy Ngư Phu Bạch Anh vốn là người tay già dặng, gặp nhau rồi họ không đi ngay vào đề, cứ nói trên trời dưới đất mãi, đến lúc họ chắc ý là không bị theo dõi rồi mới bắt đầu đàm luận.
Bạch Anh cau mày hỏi:
- Lão đệ! Ta từng nói với lão đệ, nếu chẳng có việc gì quan trọng thì đừng tới lui thường, lão đệ quên sao, hôm nay lại đến?
Hình Xuyên chớp mắt:
- Sao lão ca biết là chẳng có việc?
Bạch Anh mỉm cười:
- Việc cách đêm, ta đã biết rồi, Vô Cực phái không phát hiện ra Thủy phủ của chúng ta, thì chúng ta can thiệp vào công việc của họ làm gì?
Rồi lão tiếp:
- Lão đệ từng quên tánh khí của lệnh chủ! Nếu để bại lộ hình tích, là chúng ta mất mạng ngay.
Hình Xuyên cao giọng:
- Lão ca nói hết chưa?
Y hừ một tiếng, tiếp:
- Lão ca có biết sự tình đêm vừa qua liên quan đến chúng ta như thế nào chăng?
Bạch Anh mỉm cười:
- Bất quá, Vô Cực phái đối phó với một thiếu niên chứ có gì đâu, chẳng lẽ thiếu niên đó có liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta?
Hình Xuyên gằn từng tiếng:
- Lão ca có biết thiếu niên đó là ai chăng?
Bạch Anh đáp:
- Chúng ta làm sao dám sanh sự với phái Vô Cực mà dám đến gần, nghe ngóng sự tình của họ? Như vậy làm sao ta biết được lai lịch của thiếu niên?
Hình Xuyên bật cười ha hả:
- Ngồi vững đi đại ca! Nếu không thì khi nghe tiểu đệ nói rồi, lão ca bật ngửa đấy!
Bạch Anh trố mắt:
- Thiếu niên đó là ai mà ghê gớm thế?
Hình Xuyên nhấn mạnh:
- Triệu Sĩ Nguyên.
Bạch Anh nhảy dựng lên:
- Hắn?
Lão buồn chán ra mặt, buông tiếp:
- Rồi! Xong rồi! Xong!
Hình Xuyên lấy làm lạ:
- Cái gì xong?
Bạch Anh trầm ngâm một chút:
- Dù hắn là Triệu Sĩ Nguyên, hắn cũng đã bị Vô Cực phái đốt nháy mất rồi!
Hình Xuyên lắc đầu:
- Hắn không chết, lửa không đốt cháy hắn!
Bạch Anh thở dài:
- Bất quá để tránh lửa, hắn nhảy xuống Hắc đầm, hắn cũng phải bị xoáy nước hút đi!
Hình Xuyên cười sằn sặc:
- Hãy còn sống như chúng ta! Và hiện tại hắn ở tại Thủy phủ.
Bạch Anh lại nhảy dựng lên:
- Các ngươi đã làm gì hắn?
Hình Xuyên lắc đầu:
- Hồng lão quỷ đưa hắn đi theo lão, tiểu đệ làm gì được chứ?
Bạch Anh hết sức bối rối:
- Nghe nói Triệu Sĩ Nguyên thông minh vô cùng, chẳng biết hắn có phát hiện ra chúng ta chăng?
Hình Xuyên lắc đầu:
- Điều đó thì tiểu đệ không được rõ, chỉ biết là hắn đàm đạo cùng cái gã chẳng dám nhìn mặt ai của chúng ta một lúc, rồi hắn cùng Hồng lão quỷ rời thủy phủ.
Bạch Anh hấp tấp hỏi:
- Họ đi đâu, họ làm gì?
Hình Xuyên đáp:
- Chừng như thám thính Vô Cực phái, để tìm cách cứu một người.
Bạch Anh thở phào:
- Như vậy rất có thể là hắn và Hồng lão quỷ chưa phát giác ra hành vi của chúng ta.
Hình Xuyên lại tiếp:
- Hiện tại là vậy, song ai biết được đêm dài không mộng? Hơn thế, cái người trong động đó, tâm thần bất an, vừa có lịnh truyền ra...
Triệu Sĩ Nguyên nghi đúng:
Nhị ca của chàng, hoặc thất lạc nơi nào, hoặc bị chúng bắt đưa đi an trí tại một địa điểm bí mật, còn người đang ở trong động chính là một Sĩ Mẫn giả, và như vậy là cái bịnh tẩu hỏa nhập ma cũng giả tạo luôn.
Qua khẩu khí của Hình Xuyên, thì chừng như bọn này bất phục gã Triệu Sĩ Mẫn giả!
Bạch Anh hỏi:
- Y có diệu kế như thế nào?
Hình Xuyên đáp:
- Y muốn lão ca đưa gấp về lệnh chủ cái tin Triệu Sĩ Nguyên đã trở lại giang hồ. Đồng thời, triệu tập tất cả cao thủ trong vòng trăm dặm của vùng này. Y theo phương pháp của phái Vô Cực hành sự, và phải cung cấp đều đều địa lôi, hỏa pháo.
Bạch Anh lại hỏi:
- Với biện pháp đó, Vô Cực phái đã thất bại một lần rồi tại sao chúng ta còn muốn dẫm chân lên trên con đường thất bại của họ!
Hình Xuyên hừ một tiếng:
- Tiểu đệ có nghĩ như lão ca, giả như chúng ta thấy bất tiện thì sao?
Bạch Anh khoát tay:
- Không ích lợi gì!
Lão ngưng trọng thần sắc, tiếp:
- Ngu ca xin hỏi lão đệ điều này, lão đệ cứ thành thật đáp nhé!
Hình Xuyên trầm giọng:
- Chúng ta kết giao với nhau hơn ba mươi năm rồi, trong khoảng thời gian đó, có lần nào tiểu đệ thiếu thành thật với lão ca chăng?
Bạch Anh gật đầu:
- Ngu ca nhìn nhận như vậy. Tuy nhiên...
Hình Xuyên hừ một tiếng:
- Lão ca muốn nói hiện tại tiểu đệ không còn như ngày trước?
Bạch Anh trầm ngâm một chút:
- Từ ngày gia nhập Vô Tình cung đến nay, chúng ta chừng như dần dần xa rời bản tánh...
Hình Xuyên trầm gương mặt, mặc nhận lời nói của Bạch Anh.
Bạch Anh tiếp luôn:
- Nói là xa rời bản tánh, bất quá là một cách nói thôi, bởi chúng ta không còn tự do hành động theo bản ý nữa, và ngu ca cảm thấy không còn chịu đựng được nữa!
Hình Xuyên căm hờn:
- Chứ tiểu đệ lại chịu nổi sao? Hừ! Ai lại sợ gì ai chứ?
Bạch Anh thở dài:
- Trước mặt lão đệ, hẳn Vô Tình lệnh chủ nói xấu ngu ca rất nhiều! Đúng vậy chăng?
Hình Xuyên lại hừ một tiếng:
- Điều cần là tiểu đệ có tin hay không tin, lão ca cần gì phải thắc mắc?
Bạch Anh tiếp luôn:
- Vô Tình lệnh chủ cũng có nói xấu lão đệ trước mặt ngu ca vậy.
Hình Xuyên quắc mắt:
- Tiểu đệ xấu ở điểm nào?
Bạch Anh lại thở dài:
- Lão ấy nói là lão đệ không thành thật với ngu ca, thoạt đầu ngu ca phẫn nộ vô cùng.
Tự nhiên, ngu ca tin ngay, mà có lẽ lão đệ cũng tin luôn lúc nghe lão nói xấu ngu ca. Nhưng dần dần, ngu ca nhận xét ra, những điều lão nói không còn đáng tin nữa.
Hình Xuyên nóng nảy:
- Lão ấy nói như thế nào về tiểu đệ?
Bạch Anh đáp:
- Lão nói bức Bát Tuấn Đồ đã bị lão đệ đánh cắp giấu đi.
Hình Xuyên gần như gầm lên:
- Vậy mà lão ca tin được?
Bạch Anh cười khổ:
- Thú thật với lão đệ, lúc đó ngu ca tin lời lão...
Hình Xuyên bật cười:
- Lão ca biết là lệnh chủ đã nói gì với tiểu đệ không?
Bạch Anh đáp:
- Ngu ca đang muốn biết đây.
Hình Xuyên cười lạnh:
- Lão nói bức Bát Tuấn Đồ đã về tay lão ca!
Bạch Anh trầm giọng:
- Rồi lão đệ tin?
Hình Xuyên buông gọn:
- Tin hẳn thì không đúng. Nhưng tiểu đệ hằng để tâm tìm hiểu thật giả thế nào.
Bạch Anh cười lớn:
- Vậy là cả hai chúng ta cùng bị lão gạt! Và thực ra thì bức Bát Tuấn Đồ của Long Phụng lệnh chủ ở trong tay lão ta!
Hình Xuyên sửng sờ:
- Sao lão ca biết bức họa đó đã về tay Vô Tình lệnh chủ?
Bạch Anh mỉm cười:
- Vô Tình lệnh chủ trao bức họa đó cho một người, tình cờ ngu ca trông thấy. Do đó mới biết là chúng ta cùng mắc mưu ly gián của lão.
Hình Xuyên hét lên:
- Có thể có việc như vậy được sao?
Bạch Anh thở dài:
- Và người nhận lễ chính là kẻ đang ở trong Thủy phủ!
Hình Xuyên tức uất cực độ:
- Đâu có thể như vậy được? Tiểu đệ phải hỏi cho ra lẽ!
Thục Thủy Ngư Phu Bạch Anh đưa tay ngăn chặn:
- Bây giờ lão đệ đòi đi hỏi y, tìm một chứng minh, thì chẳng hóa ra lão đệ không tin ngu ca à?
Vu Sơn Tiều Tử Hình Xuyên hừ một tiếng:
- Trừ ra trong tâm lão ca có một chủ ý quỷ quái gì, chứ không thì tại sao lão ca lại sợ tiểu đệ tìm một chứng minh?
Bạch Anh hỏi:
- Biết được sự thật rồi, lão đệ sẽ có thái độ nào đối với y?
Hình Xuyên căm hận:
- Lão phu sẽ giết chết tiểu tử, chứ còn có thái độ gì nữa? Sau đó sẽ quyết một còn một mất với Vô Tình lệnh chủ.
Bạch Anh cười mỉa:
- Lão đệ có chắc là thắng nổi tiểu tử không, mà đòi giết hắn? Phải biết, Vô Tình lệnh chủ trao bức họa cho hắn là giành cho hắn một cái lễ rất trọng vậy. Vô Tình lệnh chủ xem trọng hắn, tức nhiên hắn không phải là tay vừa đâu!
Hình Xuyên cười lạnh:
- Nhân số trong Thủy phủ ít nhất cũng có hơn phân nửa do tiểu đệ đưa vào. Nếu tất cả cùng hiệp lực với tiểu đệ thì chắc gì tiểu tử thoát chết với tiểu đệ chứ?
Bạch Anh thở dài:
- Lão đệ đúng là người chẳng biết tự lượng chút nào. Lão đệ cứ tưởng là những kẻ do lão đệ đưa đến đều phải tuân lịnh lão đệ sai xử à?
Hình Xuyên hừ lạnh:
- Họ làm sao dám phản kháng tiểu đệ chứ?
Bạch Anh bật cười ha hả:
- Còn lão đệ? Có phải là Hồng lão quỷ đưa vào Thủy phủ chăng? Thế lão đệ đối với họ Hồng như thế nào? Sao không suy mình để xét người?
Hình Xuyên giật mình, sửng sờ một lúc:
- Tiểu đệ khác hơn họ, tiểu đệ tương kế tựu kế, tại cái lão Hồng mù mắt, lão ta phải lãnh đủ, trách tiểu đệ sao được?
Hồng Chấn nấp bên ngoài, sôi giận lên nhưng lão cố nhẫn, tuy nhiên lão vận công chuẩn bị sẵn sàng động thủ.
Triệu Sĩ Nguyên sợ lão nổi nóng, phát tác lên, vội rỉ bên tai lão:
- Nhị thúc sợ họ chạy thoát đi đâu được sao mà nóng nảy thế? Hãy nghe họ nói hết chuyện rồi mình hành động cũng vừa! Chẳng muộn đâu!
Bên trong Bạch Anh thốt:
- Lão đệ biết tương kế tựu kế, chẳng lẽ Vô Tình lệnh chủ lại chẳng biết làm như vậy sao?
Hình Xuyên lại giật mình, nín lặng một lúc.
Y nhớ ra, Vô Tình lệnh chủ thường dùng thủ đoạn đó và lão ta dùng rất khéo, chính nhờ thủ đoạn đó mà lão cô lập rất nhiều người, phá hủy nhiều cuộc liên minh chống lão.
Và kẻ nào mắc mưu lão, vĩnh viễn không còn dám có tâm ý gì bất lợi cho lão.
Bạch Anh thở dài:
- Ngu ca dám tiết lộ điều quan trọng với lão đệ như vậy, có khác nào chấp nhận trước một sự hy sinh tánh mạng? Thú thật với lão đệ, cứ sống mãi trong cái cảnh tự khi mình, lại khi người, ngu ca không làm sao chịu nổi! Giả như lão đệ còn nhấp mê, không chịu tĩnh ngộ thì đành vậy, giao tình hơn ba mươi năm qua giữa chúng ta cầm như chấm dứt từ giờ phút này, và đường ai nấy đi, không ai còn liên quan đến ai nữa. Và trong tương lai, nếu trên giang hồ chúng ta còn gặp lại nhau, thì sự gặp gở đó sẽ đối chiếu hai con người hoàn toàn xa lạ.
Hình Xuyên cười lạnh:
- Lão ca nói thật đấy chứ?
Bạch Anh cao giọng:
- Ngu ca đã giải bày gan ruột cho lão đệ thấy rồi, giả như bây giờ có mặt Vô Tình lệnh chủ tại đây, ngu ca cũng chẳng sợ gì mà không dám lập lại một lần nữa những gì đã nói.
Hình Xuyên đưa hai tay lên cao quát:
- Ngươi định bội phản lệnh chủ?
Bạch Anh điềm nhiên:
- Đó không phải là sự bội phản, đó chỉ là một sự thức ngộ, một sự hồi đầu hướng thiện.
Hình Xuyên hét:
- Câm miệng lại! Ta sẽ vì công, bỏ tư, ta phải xử trí ngươi!
Y vung hai tay liền.
Họ đứng rất gần nhau, chưởng phong của Hình Xuyên vừa phát sanh là bay đến Bạch Anh ngay.
Bạch Anh không tránh né, không hoàn thủ, mà lại nhắm mắt, thản nhiên thốt:
- Nếu cái chết của ngu ca cảnh tỉnh được lão đệ, thì ngu ca chẳng tiếc chi một mạng sống này, ngu ca chịu chết để lão đệ hồi đầu, cái chết của ngu ca sẽ tác thành lão đệ!
Lão ưỡn ngực ra, sẵn sàng đón nghinh chưởng kình của Hình Xuyên.
Trước khi xuất thủ, Hình Xuyên đã đắn đo rất kỷ cho nên khi vung tay, y chỉ dùng năm thành lực thôi.
Y sợ Thục Thủy Ngư Phu thọ mật kế của Vô Tình lệnh chủ, làm cái việc khảo nghiệm lão do đó khí thế thì mạnh, nhưng công lực chẳng có gì, gia dĩ y lại đánh hơi chậm, cho Bạch Anh có đủ thì giờ né tránh.
Ngờ đâu, Bạch Anh sẵn sàng chịu chết, chết để cảnh tỉnh y.
Y hối, lập tức thu tay về, song không còn kịp nữa, chưởng kình đã trúng tâm khẩu của Bạch Anh.
Bạch Anh bị chưởng kình tung bay đi, chạm vào vách đạo quán, ngã xuống chân vách, máu tươi từ trong miệng lão trào ra.
Đồng thời gian, Hình Xuyên vung chưởng, một tiếng âm thanh vang lên, vách đạo quán thủng một lỗ to, kế tiếp tiếng y phục phất gió soạt soạt.
Hai bóng người từ bên ngoài, ngang qua lỗ thủng, lao vút vào.
Hình Xuyên không hề sợ hãi, buông hai tay xuống, lạnh lùng bảo:
- Ngươi đến đúng lúc đó, Hồng Chấn! Hạ thủ đi, ta không còn muốn sống nữa!
Hồng Chấn tuy sôi giận cực độ, song chỉ cười lạnh đáp:
- Bình sanh lão phu không thích giết kẻ không kháng cự! Nhưng hôm nay thì lại khác!
Mẫu người như ngươi, càng nhiều lại càng hại cho nhân loại, càng sống lâu càng gieo họa hoạn cho đời! Dù ngươi có tự sát, lão phu cũng thấy cần phải dập nát xác chết của ngươi!
Có vậy, lão phu mới hả giận.
Lão vung tay, vận toàn công lực đánh tới.
Từ phía sau lưng lão có tiếng kêu lên gấp:
- Xin Hồng đại hiệp nương tay!
Đã lỡ phát chiêu rồi làm sao thu về được?
Hồng Chấn không còn làm cách nào khác hơn, nhấc bàn tay lên cho chưởng phong vút đi bên trên đầu Hình Xuyên, cuốn luôn tới, chạm vào vách.
Một tiếng ầm vang lên, vách đạo quán đổ xuống, bụi cát xoáy vần vần, lợp trên mình Hình Xuyên.
Hồng Chấn không lưu ý đến Hình Xuyên, quay đầu lại trông thấy Triệu Sĩ Nguyên đang săn sóc Bạch Anh.
Tình hình thì đáng sợ thật, song sự thực Bạch Anh không thọ thương quá nặng.
Bởi lúc đánh tay ra, Hình Xuyên không dùng tận lực, gia dĩ ở phút giây cuối cùng y lại cố ý thu tay về, tuy thu không kịp, cái chạm cũng nhẹ đi phần nào.
Nhờ thế Thục Thủy Ngư Phu Bạch Anh mới còn khí lực, cất tiếng gọi Hồng Chấn.
Hồng Chấn phẫn uất hỏi:
- Tại sao ngươi không cho ta sát hại cái thứ bất nghĩa?
Bạch Anh vừa thở mạnh vừa đáp:
- Nghĩa đệ Hình Xuyên phát chưởng, dùng công lực nửa phần, ngoài thì mạnh, trong thì yếu, chứng tỏ không quyết tâm lắm. Sở dĩ thế là vì chưa dứt khoát nghĩa tận. Huống chi, y lai đồng tâm ý với tại hạ, chỉ tại y quá sợ cái oai của Vô Tình lệnh chủ, nên hoài nghi mọi việc, mọi người, tại hạ muốn dọ xét lòng y, mà thành cái nạn hôm nay.
Hồng Chấn cười lạnh:
- Ta hy vọng ngươi đoán không sai!
Bạch Anh nhờ Triệu Sĩ Nguyên săn sóc đã tự mình đứng lên được, lão bước đến trước mặt Hình Xuyên, cất tiếng gọi:
- Lão đệ!
Bây giờ Hình Xuyên đã minh bạch.
Y còn biết nói sao? Y hết sức hối hận, cúi đầu hỏi khẽ:
- Thương thế của lão ca có nặng lắm không?
Bạch Anh nhếch nụ cười thảm:
- Bây giờ lão đệ tin ngu ca chưa?
Hình Xuyên gật đầu:
- Đáng lý tiểu đệ phải tin lão ca sớm hơn. Vì quá hoài nghi, tiểu đệ xuất thủ...
Bạch Anh khoát tay:
- Không đáng trách lão đệ đâu! Chung quy Vô Tình lệnh chủ cũng đã thành công thêm một lần, với chúng ta lão chủ trương ly gián, dù cho đối với phụ mẫu, đệ huynh, chúng ta cũng nghi ngờ như thường, nói chi là bằng hữu?
Hình Xuyên thở dài:
- Lắm lúc, tiểu đệ còn không tin được lấy mình nữa là người ngoài!
Vốn nhiệt tâm, Hồng Chấn thông cảm nhanh chóng sự tình giữa Ngư Tiều Nhị Tẩu, lão bật cười ha hả, thốt:
- Ngươi vẫn còn giữ chút nhân vị cuối cùng. Lão phu sẵn sàng quên lỗi cũ của hai ngươi.
Hình Xuyên đỏ mặt, ấp úng:
- Hồng đại hiệp biết cho, tại hạ không còn tự chủ, bởi hành động theo sự sai khiến của người, mà thành ra đắc tội với đại hiệp! Đại hiệp cứ xử trị, tại hạ chẳng hề dám oán hận!
Hồng Chấn cao giọng:
- Việc đã rồi, nói lại là thừa! Bây giờ lão phu muốn hỏi hai ngươi có thái độ nào đối với lão phu từ giờ phút giây này? Địch thù hay bằng hữu?
Hình Xuyên nhìn sang Bạch Anh rồi đáp:
- Tất cả đều do lão ca của tại hạ định quyết!
Bỗng Bạch Anh nhớ ra một điều, lộ vẻ lo âu:
- Anh em tại hạ đã làm một việc đắc tội với đại hiệp, giờ đây phải làm cách nào để chuộc tội?
Hồng Chấn tỉnh ngộ, hét lên:
- Các ngươi đã làm gì Sĩ Mẫn?
Bạch Anh thú thật:
- Anh em tại hạ đánh thuốc mê nhị công tử, đưa về Vô Tình cung.
Hồng Chấn đưa hai tay lên không kêu trời một tiếng, day qua Triệu Sĩ Nguyên bảo:
- Huyết nhục của ngươi, ngươi trọn quyền quyết định! Ta không thể tác chủ!
Lão nhường lại cho chàng, giết tha tùy ý.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười sang sảng, nhìn thẳng vào mặt Ngư Tiều Nhị Tẩu hỏi:
- Tại hạ muốn hỏi nhị vị một điều?
Cả hai không rõ chàng có chủ ý như thế nào, nên áy náy đáp:
- Kẻ đắc tội có dám ngoan cố đối với người nắm quyền sanh sát đâu? Xin Thiếu lệnh chủ cứ hỏi.
Triệu Sĩ Nguyên khoát tay:
- Đừng nói như vậy, nhị vị!
Rồi chàng hỏi:
- Nếu gia huynh không sa vào nhị vị, thì người có được an nhiên chăng?
Hình Xuyên lắc đầu:
- Vô Tình lệnh chủ đã hiểu những bí mật tại Thủy phủ, do đó lão phái người xâm nhập dần dần. Còn Hồng đại hiệp thì cứ xuất ngoại mãi. Không làm sao kiểm soát được kỹ lưỡng được, cho nên có rất nhiều cơ hội cho người ngoài vào lọt phía bên trong mà không gặp một trở ngăn nào. Thành ra, bất cứ ai cũng có thể hạ thủ đoạn đối với nhị công tử, chứ chẳng riêng gì bọn tại hạ!
Triệu Sĩ Nguyên lại cười lớn:
- Nếu thế thì hai vị cứ kể như gia huynh bị một kẻ nào khác bắt đi, đưa về Vô Tình cung là xong.
Ngư Tiều nhị lão giật mình, cùng kêu lên:
- Thiếu lệnh chủ không trách cư bọn tại hạ chứ?
Triệu Sĩ Nguyên chính sắc mặt:
- Hai vị không còn tự chủ lấy mình, hành động do người sai xử, thì cái lỗi đâu do hai vị?
Hai vị yên trí, một ngày nào đó, tại hạ sẽ có cách đến gặp Vô Tình lệnh chủ, đòi gia huynh lại!
Làm nên cái tội to lớn, lại được Triệu Sĩ Nguyên thông cảm cho, vì cái cảnh bất khả kháng mà hành động, Hình Xuyên và Bạch Anh khích động vô cùng.
Cả hai lập chí phải làm một cái gì xứng đáng để chuộc tội.
Họ là những kỳ nhân, họ không lời nói để tỏ lộ tâm trường, bởi nói ra là phạm vào cái sáo.
Họ chỉ vòng tay thốt gọn:
- Đa tạ Thiếu lệnh chủ.
Hồng Chấn vốn là tay lão luyện trên giang hồ, nhìn ánh mắt của Ngư Tiều Nhị lão, biết ngay tâm tưởng của họ.
Lão thầm phục Triệu Sĩ Nguyên khéo cảm hóa được lòng người.
Lão bật cười ha hả:
- Thì giờ là vàng bạc, chúng ta không nên phí phạm! Hãy đối phó ngay với thực tại đi!
Ngư Tiều Nhị lão đồng cất tiếng:
- Xin Thiếu lệnh chủ ra lệnh!
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Trước hết Hình tiền bối cho biết tình hình ở trong Thủy phủ.
Hình Xuyên đáp:
- Trong Thủy phủ có tất cả chín mươi sáu người, toàn là những nhân vật thành danh trên giang hồ. Trong số đó kể cả tại hạ có đến bảy mươi hai người do Vô Tình lệnh chủ phái đến.
Hồng Chấn giật bắn mình:
- Trời! Thế là lão đã bị nguy hiểm bao vây từ lâu mà chẳng biết chi cả!
Hình Xuyên mỉm cười:
- Hồng đại hiệp có tâm tính thác lạc, không hề nghi kỵ một ai, thì làm gì có sự tế nhị trong việc nhận xét người.
Hồng Chấn cười khổ:
- Nguy! Nguy mất rồi! Quá tin người mà thành ra hồ đồ!
Lão thở dài, tiếp:
- Kể từ hôm nay, đối với bất kỳ ai, lão phu cũng phải dè dặt.
Bạch Anh cười nhẹ:
- Bất kỳ ai? Thế Thiếu lệnh chủ cũng không ngoại lệ?
Hồng Chấn giật mình:
- Phải! Phải! Hắn cũng bị lão phu nghi luôn!
Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:
- Sự dè dặt của nhị thúc, tiểu điệt thấy quá phận rồi!
Hồng Chấn chính sắc mặt:
- Vô Tình lão quỷ đã tạo ra được một Sĩ Mẫn giả để lừa lão phu, thì tự nhiên lão cũng tạo được Triệu Sĩ Nguyên giả như thường!
Lão sực nhớ ra một việc, vội hỏi:
- Lúc lão phu cứu ngươi, chừng như là chưởng môn phái Vô Cực có nói đã chuẩn bị một người giả thay thế ngươi, có đúng vậy không?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Quả có như vậy, và tiểu điệt cũng có thấy người giả tiểu điệt. Rất giống nhị thúc ạ!
Hồng Chấn mỉm cười:
- Thế là sự dè dặt của lão phu cũng không đến đổi quá phận.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày, trầm tư một lúc rồi thốt:
- Nhị thúc lo ngại rất hợp lý. Tuy nhiên, tiểu điệt đã nghĩ ra một cách đối phó rồi, chúng ta nên ước định một ám hiệu, sau này gặp nhau, chúng ta sẽ dùng ám hiệu đó để mà xác định chân giả!
Bạch Anh nên lên điều lo ngại khác:
- Vô Tình lệnh chủ có tai mắt khắp nơi, trong hang sâu ngỏ hẹp, trong góc núi đầu rừng, nếu ám hiệu đó bị lộ ra thì tai hại không nhỏ!
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Chẳng sao đâu! Ám hiệu của tại hạ thay đổi theo người, hiện tại có ba vị thì tại hạ dùng ba loại ám hiệu khác nhau. Điều đó có hai tiện lời, tam vị phân biệt được tại hạ, mà tại hạ cũng phân biệt được tam vị. Bởi đừng tưởng là chỉ có được mỗi một mình tại hạ, có người giả mạo, mà đến cả ba vị cũng có thể có giả như thường!
Hồng Chấn hừ một tiếng:
- Nếu ngươi có hằng trăm, hằng ngàn bằng hữu thì sao? Có phải là phiền phức cho ngươi chăng?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Đành là phiền phức, song chẳng còn cách nào khác hơn thì sao?
Hình Xuyên cau mày:
- Làm sao Thiếu lệnh chủ nhớ hết?
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
- Tại hạ tin nơi ký ức của mình lắm! Chắc không đến đổi lầm lộn, hay quên được!
Rồi chàng giải thích cách nhớ những ám hiệu như thế nào cho ba người. Họ vô cùng khâm phục.
Hồng Chấn đằng hắng một tiếng, trở lại vấn đề chính:
- Trừ bảy mươi hai người ra, cũng còn lại hơn hai mươi bốn, thế cũng đở tịch mịch cho lão phu.
Hình Xuyên mỉm cười:
- Tại hạ nói thực ra, Hồng đại hiệp đừng thất vọng nhé! Trong số hai mươi bốn người còn lại đó, thì có đến mười hai người đang suy nghĩ để chọn thái độ, bốn người đã dứt khoát theo về với Vô Tình lệnh chủ rồi, như vậy là Hồng đại hiệp chỉ còn tin cậy được tám người thôi.
Hồng Chấn cười thảm:
- Thì lão phu pphải bằng với số tám người đó, chứ biết sao? Nếu cả tám người đều trung kiên, cùng hiệp lực lại, cái lực lượng đó cũng đáng kể lắm chứ!
Đoạn lão thở dài, hỏi:
- Hình lão đệ biết tên của những người đó chứ!
Hình Xuyên gật đầu:
- Đương nhiên là phải biết! Tại hạ đã quyết định cãi hối tu tận, thì dù cho Hồng đại hiệp không hỏi, tại hạ cũng phải nói.
Thoạt tiên lão kể tên bảy mươi hai người của Vô Tình lệnh chủ phái đến làm nội tuyến.
Hồng Chấn cau mày. Bảy mươi hai người đó thường ngày lão hết sức kính trọng, ngờ đâu tất cả đều là gian tế.
Hình Xuyên kể đến mười hai người còn do dự.
Hồng Chấn hừ một tiếng:
- Bọn đó không đáng kể! Bỏ qua đi!
Hình Xuyên nêu danh bốn người đã chọn một thái độ dứt khoát.
Hồng Chấn mắng to:
- Bốn tên đó là những người lão phu có cảm tình nhiều nhất, không ngờ chúng là bọn ích kỷ, chỉ biết vụ lợi cho bản thân. Đáng hận thật.
Cuối cùng, Hình Xuyên kể đến tám người trung thành.
Hồng Chấn ạ lên một tiếng:
- Mấy người đó? Từ nay lão phu chẳng dám kinh miệt một ai. Tại thủy phủ họ là những người có công lực kém nhất, thế mà họ can đảm phi thường?
Mọi người đều thở than một lúc.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Còn cái gả giả mạo gia huynh là ai?