Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Quả thứ 3:
Hành động lần này của thống lĩnh Long Giáp Quân quả thật là vì bất đắc dĩ. Sớm đã khuyên qua bệ hạ chỉ cần có Long Giáp Quân bọn họ là đủ, ai ngờ bệ hạ vẫn không yên lòng, phái cái tên tóc trắng điên kia tới đây. Tề Bắc tuyệt đối không thể chết được, một khi hắn mà chết rồi, tên điên tóc trắng kia có lai lịch không nhỏ tất nhiên sẽ không có chuyện gì nhưng hắn nhất định sẽ bị đẩy ra gánh tội, đến lúc đấy thì tánh mạng già trẻ trên dưới trong nhà khó được bảo toàn. Lãnh Tùy Phong là Chiến sĩ Địa Phẩm, lại chủ yếu tu luyện đấu khí Thánh phẩm, đối với công kích của thống lĩnh Long Giáp Quân là Chiến sĩ Vương phẩm, giáp băng đấu khí trên người hắn đủ sức kháng cự. Nhưng một chiêu vừa rồi của Tề Bắc suýt làm đứt hết kinh mạch, khiến cho trong lòng Lãnh Tùy Phong như có một bóng ma. Thiếu niên kia tuy chỉ là một Chiến sĩ trung cấp nhưng năng lượng phát ra từ móng vuốt của hắn lại có thể phá tan áo giáp đấu khí của hắn, làm hắn suýt chút nữa bị lật thuyền trong mương. Vì vậy, lúc đại kích của thống lĩnh Long Giáp Quân bắn tới, hắn xoay tay lại bổ xuống một kiếm. Chỉ là một chiêu kia cũng đủ để uy lực công kích của Hàn Băng kiếm quang lên Tề Bắc và Kim Cương giảm đi nhiều. Tề Bắc kéo Kim Cương lăn về sau mấy vòng, khó khăn né tránh kiếm quang. Nhưng kiếm quang nhanh hơn vẫn quét trúng bọn họ, làm cho kết lên người một mảng băng trắng. Đột nhiên, dưới mặt đất lóe lên những tia sáng màu vàng, từ đó hai cái tay vươn ra, bắt lấy chân của Tề Bắc và Kim cương, kéo hai người xuống đất.
- Muốn chạy?
Lệ quang lạnh lùng lóe lên trong mắt Lãnh Tùy Phong, cả người và kiếm đều hóa thành một đạo băng mang, dễ dàng xé rách lưới ma pháp. Lãnh Tùy Phong nháy mắt đi tới chỗ Tề Bắc và Kim Cương vừa biến mất. Khẽ quát một tiếng, Băng Ngọc kiếm trong tay nổi lên một từng làn sương lạnh đâm xuống dưới đất rồi biến mất.
Dưới đất, Tiểu Cửu kéo Tề Bắc và Kim Cương gấp rút chạy trốn, xuyên qua đất đá giống như không có gì. Mà đúng lúc này, một luồng khí lạnh đang đuổi theo bọn họ truyền đến, làm đất đá trong nháy mắt bị đông lại, khiến tốc độ của Tiểu Cửu giảm đi. Một bóng kiếm bất thình lình bắn đến, nháy mắt xuyên qua vai của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu kêu lên một tiếng đau đớn, vòng hoàng mang trên trở lên ảm đạm nhưng hắn lập tức thúc đẩy trở lại. Tề Bắc nổi giận, dùng hai tay đã Long hóa chụp lấy bóng kiếm kia.
“Keng” một tiếng, bóng kiếm kia hiện hình. Nó chính là Băng Ngọc kiếm mà Lãnh Tùy Phong cầm trong tay. Lúc này, trên mũi kiếm mang theo hàn khí ngưng tụ thành mũi khoan khiến Tề Bắc phải thúc dục long trảo chống cự, tránh để nó đâm vào trong cơ thể mình.
- Cút!
Tề Bắc nổi giận gầm lên một tiếng. Thần Long ấn ký ở tay trái ngay lập tức sáng lên. Trên mặt đất, thân thể Lãnh Tùy Phong đột nhiên chao đảo, Trong mắt lộ ra tia kinh dị, Băng Ngọc kiếm của hắn từ mặt đất trồi lên, ong ong rung động trôi nổi ở trước mặt của hắn.
Một hồi lâu, Lãnh Tùy Phong yên lặng, tay nắm chặt Băng Ngọc Kiếm, cả người vẫn biểu hiện như một khối băng. Hắn thoạt nhìn thì trấn định thế nhưng trong lòng lại nổi lên cảm xúc phức tạp như mất mát, kinh ngạc, mê mang.
- Phong tỏa thành Thanh Diệp. Gọi Ma Pháp Sư Thổ Hệ dùng Thổ Độn Thuật chặn bốn hướng lại, đào đất trăm trượng cũng phải đem Nặc Đức Tề Bắc đào lên.
Thống lĩnh Long Giáp Quân lớn tiếng ra lệnh. Thổ Độn Thuật khoảng cách bình thường sẽ không vượt qua mười dặm, hơn nữa độn địa độ sâu cũng có giới hạn. Trong Long Giáp Quân có ba Ma Pháp Sư Thổ Hệ, hắn hoàn toàn có cơ hội chặn Nặc Đức Tề Bắc lại. Bỗng Băng Ngọc kiếm trong tay Lãnh Tùy Phong run lên, bắn ra rất nhanh. Mũi kiếm hướng thẳng tới cổ họng thống lĩnh Long Giáp Quân.
- Lãnh Tùy Phong, ngươi làm gì?
Thống lĩnh Long Giáp Quân vừa sợ vừa giận. Lúc trước hắn sở dĩ công kích Lãnh Tùy Phong là vì ngăn cản Lãnh Tùy Phong giết Tề Bắc, cũng vì suy nghĩ cho tánh mạng cả nhà hắn. Hiện tại Tề Bắc đã đi, hắn nào có dũng khí động thủ với Lãnh Tùy Phong, hai người căn bản không phải một đẳng cấp.
- Sau nửa canh giờ, các ngươi phải cút đi.
Lãnh Tùy Phong lạnh lùng nói. Nửa canh giờ thì không biết Tề Bắc đã sớm chạy đến cái góc nào. Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Tùy Phong, thống lĩnh Long Giáp Quân cũng không dám nói nửa chữ không. Tề Bắc chạy mất thì hắn là sẽ mang tội truy kích bất lực, cùng lắm bị giáng chức xuống hai cấp. Nhưng nếu hắn không tuân theo lời Lãnh Tùy Phong nói thì cổ họng hắn sẽ xuất hiện thêm một lỗ thủng. Nên chọn cái nào, kết quả đã quá rõ ràng.
…
…
Ngoại thành Thanh Diệp trên một ngọn núi nhỏ, bỗng xuất hiện một vòng sáng màu vàng lóe lên từ dưới mặt đất. Ngay sau đó, trên mặt đất hiện ra ba đạo nhân ảnh.
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu...
Tề Bắc đỡ Tiểu Cửu đang bị trọng thương dậy, vừa cất tiếng gọi, vừa dùng nội lực đưa đến xung quanh miệng vết thương đang chảy máu, ngăn cho máu không chảy ra nữa. Cánh tay Tiểu Cửu giật giật, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào hôn mê. Tề Bắc xé quần áo đầu vai của Tiểu Cửu để lộ ra da thịt mượt mà làm cho hắn khẽ sửng sốt một chút. Trừ vết thương bị lõm vào sâu, da thịt xung quanh rất trắng, trắng nõn như da em bé.
- Tiểu Cửu là con gái?
Tề Bắc lẩm bẩm tự nói. Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn nhanh chóng bắt đầu sơ cứu vết thương. Bên ngoài vết thương đã bị hàn khí lanh lẽo làm hoại tử, phải cạo sạch và bôi thuốc rồi mới có thể băng bó được. Đáng tiếc bên cạnh không có Ma Pháp Sư Quang Minh Hệ hoặc Thủy Hệ, bằng không việc này sẽ đơn giản hơn nhiều. Sơ cứu vết thương xong, Tề Bắc cuối cùng không nhịn được tò mò trong lòng. Khẽ vén xiêm y bị xé rách lên, thấy bộ ngực Tiểu Cửu được quấn bằng một tầng vải màu da.
"Là con gái thật, ngực to như vậy mà lại quấn cho nhỏ lại. Chắc chắn tiếng nói cũng là cố ý giả vờ rồi.” Trong lòng Tề Bắc suy nghĩ như vậy, sau đó hắn dùng nội lực đưa vào trong cơ thể Tiểu Cửu, đồng thời đút cho nàng một viên thuốc.
Một lát sau, Tiểu Cửu ho nhẹ hai tiếng, dần dần tỉnh lại. Khi nàng tỉnh lại theo năng liền nhảy dựng lên, cảnh giác, tay trái sờ sờ vai phải thấy đã được băng bó kỹ vết thương, trầm mặc một hồi lâu, vẫn dùng thanh âm thô dày nói:
- Cảm ơn chủ nhân.
- Là ta nên tạ ơn ngươi mới đúng. Không phải là ngươi liều mình cứu giúp, ta và Kim Cương cũng không thể thuận lợi thoát khốn. Đúng rồi, Thập Tam đâu?
Tề Bắc làm bộ như không biết thân phận nàng, dùng thanh âm bình thường trao đổi với nàng. Tiểu Cửu nhìn bốn phía, nói:
- Tiểu nhân và Thập Tam hẹn gặp mặt tại rừng cây ngoài hai dặm phía trước. Bất quá bởi vì bị thương nên tiểu nhân không kiên trì nổi nữa, phải chui lên mặt đất.
- Chúng ta đi thôi.
Tề Bắc nói. Thân ảnh Tiểu Cửu chợt lóe một cái, biến mất ở trước mặt Tề Bắc và Kim Cương.
Trong rừng cây nhỏ ngoài hai dặm, Tề Bắc nhìn thấy Thập Tam. Tiểu Cửu cũng ẩn thân, nhưng Tề Bắc có thể nhận thấy được nàng đang ở cách hắn không xa.
- Đi thành Tạp Kỳ, cùng các huynh đệ gặp mặt. Sau đó phải tìm cho ra thương đội người Ca Đặc. Bổn thiếu gia không tàn sát bọn nó thì khó hả mối hận trong lòng.
Tề Bắc nghiến răng nghiến lợi nói .
- Nhất định phải giết sạch bọn chúng.
Kim Cương giận dữ hét.
- Chủ nhân yên tâm, lúc trước ngài để cho tiểu nhân và Tiểu Cửu điều tra thương đội này, chúng tiểu nhân đã đưa vào hàng hóa mà thương đội bọn chúng áp tải một chút vạn lý hương. Muốn tìm ra bọn chúng quả thực rất đơn giản.
Thập Tam nói.
- Rất tốt.
Tề Bắc mắt đầy lệ khí, trong lòng sát ý ngập trời.
Thành Tạp Kỳ, cách Thanh Diệp thành đại khái gần tám trăm dặm, thuộc về phạm vi thế lực của Ly gia. Ly gia từ trước đến giờ đối với Nặc Đức gia tộc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Khả năng Hãn Mạc Tư Đại Đế truy kích tới đó không nhiều cho nên lúc trước Tề Bắc mới để cho hơn hai trăm Hắc giáp quân tản ra rồi ra lệnh cho bọn họ đến thành Tạp Kỳ tụ quân.
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 4:
Càng đi lên hướng Tây Bắc, khí trời càng lúc càng lạnh, lá cây rụng đầy trên đường, xe ngựa chạy vụt qua cuộn lá khô bay lên không trung. Con đường này khi xưa là một nơi có cảnh sắc tuyệt mỹ, nhưng hiện giờ đã trở thành một bãi đất hoang. Hơn nữa, bên này bắt đầu thường hay có ma thú lui tới, nên người đi đường bị ma thú cắn chết ở địa giới Tây Bắc đã là chuyện bình thường.
Trên con đường đó, có một thương đội đang đi từ từ đi. Tuy đường tới đây hết sức thuận lợi nhưng lúc này hộ vệ của thương đội bắt đầu trở nên cẩn thận bởi nơi này không chỉ có mỗi ma thú thường lui tới mà còn có cả những nhóm đạo tặc lớn nữa. Trong chiếc xe ngựa xa hoa của thương đội, Đặc công chúa Ca khẽ vén rèm lên nhìn hai cây mọc quấn lấy nhau như đôi tình nhân ở bên ngoài, tự hỏi liệu đám lá rụng kia có phải đang thương tiếc cho đôi tình nhân đó không?
- Người dùng việc giết người để luyện kiếm, làm sao có thể thành người thân được đây?
Ca Đặc công chúa thở dài, bàn tay nhỏ bé vuốt ve cái bụng to. Thanh niên Ca Đặc Mật Mật Tư len lén nhìn công chúa Ca Đặc một cách chăm chú, trong con mắt thoáng hiện lên tia ái mộ. Chẳng qua đến lúc công chúa Ca Đặc quay đầu nhìn sang, hắn lại vội vàng cúi đầu, cố gắng đem tia ái mộ kia che giấu.
- Mật Mật Tư (Thick Adams), việc bên trong thành Thanh Diệp ngươi làm sơ suất quá.
Ca Đặc công chúa thản nhiên nói.
- Xúc Xúc, không cần lo lắng. Tiểu nhân nghĩ tên Nặc Đức Tề Bắc kia lúc này đã bị bắt. Mà cho dù hắn có đào thoát được đi chăng nữa thì hơn hai trăm tên quân sĩ có trong tay cũng sẽ tử thương thảm trọng. Hắn lo thân chưa xong, nào còn tinh lực mà truy xét chúng ta?
Mật Mật Tư lộ ra vẻ tràn đầy tự tin. Ban đầu, hắn tình cờ từ trong miệng người đi đường biết được Kim Diệp hoàng đô đã có chuyện xảy ra, cũng nghe ra được quân đội Hãn Mạc Tư Đại Đế đang truy lùng Nặc Đức Tề Bắc. Trong lòng hắn liền có một kế hoạch, người mật báo đương nhiên chính là do hắn phái đi.
- Ngươi đừng có quên, vùng đất được phong của Nặc Đức Tề Bắc là thành Tây Linh, cho nên rất khó đảm bảo chúng ta sẽ không gặp hắn ở đó. Hơn nữa, ngươi cũng nói hắn dùng một chiêu làm cho Ma Pháp Sư lôi hệ Vương phẩm của Thông Thiên Sơn bị thương nặng. Thực lực mức này, nếu chúng ta trêu chọc vào quả là không sáng suốt.
Ca Đặc công chúa nói mang theo ý trách cứ. Thực ra, từ ngày đó đến hôm nay trong lòng của nàng vẫn có chút bất an.
- Hừ! Xúc Xúc, tình huống thành Tây Linh ra sao chẳng lẽ chúng ta còn không biết? Ở nơi này, Nặc Đức Tề Bắc là con rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm sấp.
Mật Mật Tư nói.
- Sau này ngươi làm việc mà không bàn bạc với ta thì ta sẽ đá ngươi trở về Dương Tràng Câu.
Ca Đặc công chúa nhìn chằm chằm Mật Mật Tư. Việc đã đến nước này thì nàng nói cái gì nữa cũng vô ích. Chỉ có thể cầu cho sự thật sẽ như Mật Mật Tư nói.
…
…
Mặt trời lên đến đỉnh, lúc này thành chủ của Tạp Kỳ thành là Ly Đông Lai (lee dongai) đang dùng cơ thể mập như heo của mình phi nước đại trên người tiểu thiếp thứ mười tám mà hắn mới vừa thu. Nghe tiểu mỹ nhân kia la hét rên rỉ, trong lòng Ly Đông Lai thấy vô cùng kích thích và thỏa mãn. Ai cũng biết Ly Đông Lai mập mạp như heo, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chỉ thích những cô gái mảnh mai thon thả mà không thèm nghĩ đến thân thể người ta có thể chịu được trọng lượng của hắn hay không.
- Ha ha, Tiểu Ngọc, sướng không?? Ta lợi hại không?
Ly Đông Lai đắc ý cười to.
- Thật sướng, lão gia thật là lợi hại.
Tiểu mỹ nhân phía dưới nịnh nọt nói. Nhưng đôi mi thanh tú đang nhíu chặt vì thống khổ đã bán đứng nàng. Ly Đông Lai đang định thi triển ra mười tám loại ngự nữ thần công đẻ tiểu mỹ nhân thêm sảng khoái thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của lão bộc bên người:
- Thành chủ, bên ngoài có người cầu kiến.
- Không tiếp, đuổi đi!
Ly Đông Lai đang cao hứng, lập tức ác thanh ác khí quát.
- Nhưng là... Hắn nói hắn là người của Nặc Đức gia tộc.
Lão bộc chần chờ nói. Ly Đông Lai nhất thời cả kinh, ngay cả tiểu chiến hữu của hắn cũng mềm nhũn ra, vội vàng bò dậy từ trên thân thể mềm mại.
- Lão gia, ngài...
Mặt tiểu mỹ nhân đầy u oán nói.
- Đồ mù, còn chưa đứng lên mặc quần áo lại cho ông.
Ly Đông Lai phẫn nộ quát. Tiểu Ngọc sợ hết hồn, không dám nữa đùa nữa, vội vàng bò dậy giúp Ly Đông Lai mặc y phục chỉnh tề. Chờ đến khi Ly Đông Lai vội vã rời đi, Tiểu Ngọc mới "phì " một tiếng, nói:
- Con heo mập chết tiệt, phụ tùng thì vừa ngắn lại vừa bé mà cứ thích tự sướng à? Lão nương dùng dùng dưa leo tự xử còn sướng hơn của ngươi.(biên: dưa héo thì sao)
Ly Đông Lai thấp thỏm đến phủ đã thấy một thiếu niên tuấn mỹ bất phàm đang ưu nhã uống trà. Phía sau thiếu niên, là một đại hán có sắc mặt hung ác.
“Thật là uy phong! Hôm nào cũnc có hộ vệ thật kinh khủng.” Ly Đông Lai trong lòng nghĩ như thế, trên mặt xé ra nịnh hót nụ cười nghênh đón.
- Hạ quan là Ly Đông Lai, không biết thiếu gia là vị nào trong Nặc Đức gia tộc?
Ly Đông Lai hỏi.
- Nặc Đức Tề Bắc. Ly Đông Khai thành chủ, ta mạo muội làm phiền, ngài không hoan nghênh sao?
Tề Bắc ngồi bất động, cười nói.
“Nặc Đức Tề Bắc!”Khuân mặt Ly Đông Lai càng thêm vẻ nịnh hót. Danh tiếng của Nặc Đức Tề Bắc hiện đã truyền khắp cả Kim Diệp hoàng triều. Đối với Ly gia vốn phụ thuộc Nặc Đức gia tộc mà nói, thì tư liệu về Nặc Đức Tề Bắc càng thêm rõ ràng. Tám tháng sinh tồn trong Vong Linh Sơn, kỳ tích đó sớm đã được đồn thổi khắp các phố phường. Còn chuyện hắn đánh bại đệ tử của một Thánh Địa là Phần Thiên có thực lực Ma Pháp Sư lôi hệ Vương phẩm, mặc dù không có truyền ra ngoài nhưng Ly gia cũng đã thông qua con đường đặc thù mà biết được. Mặc dù năng lực của Ly Đông Lai khá bình thường, nhưng hắn lại là con trai trưởng của Ly gia, nên hiển nhiên hắn cũng có chú ánh mắt.
- Dĩ nhiên là không rồi! Ngũ thiếu đừng nói hạ quan vậy, Ngũ Thiếu đến thành Tạp Kỳ, đó là vinh quang của Ly Đông Lai cũng là của cả thành Tạp Kỳ này.
Ly Đông Lai nịnh nọt.
- Ha hả, Đông Lai nói chuyện quả thật chân tình, rất có tiền đồ.
Tề Bắc cười nói. Hắn rõ ràng là tên thiếu niên mới mười sáu tuổi, nhưng Ly Đông Lai hơn ba mươi tuổi lại nói chuyện như tiểu bối, nghe có chút tức cười nhưng vẻ mặt Ly Đông Lai tràn đầy vẻ quang vinh. Có vẻ khi được Tề Bắc gọi thẳng tên của hắn là là một vinh quang rất lớn.
- Ngũ Thiếu, hạ quan nghe nói ngài muốn đi thành Tây Linh, mà chỗ đó chưa bào giờ được thái bình cả, chỉ có ngài là người anh minh thần võ mới có thể trấn được nơi đó.
Ly Đông Lai nói gần nói xa đâu chỉ muốn nịnh nọt, hắn nói như vậy cũng là để hỏi dò mục đích của Tề Bắc khi tới thành Tạp Kỳ này. Không thể không nói, mặc dù hàng ngày hắn biểu hiện năng lực khá bình thường nhưng lại hết sức giỏi về luồn cúi, hơn nữa đối với thập phần thành thạo việc lấy lòng người khác. Thành Tạp Kỳ dù đã ở Tây Bắc, bất quá Tề Bắc ra khỏi Thanh Diệp thành phải ghé qua thành Tạp Kỳ nên đã tăng thêm một quãng đường ngắn nữa mới tới được thành Tây Linh.
- Đúng vậy a. Lần này đi thành Tây Linh tuy đường xá xa xôi nhưng bổn thiếu gia cũng không sợ phong trần mệt mỏi nên đi đến nơi này vui đùa một chút.
Tề Bắc dĩ nhiên sẽ không nói thật.
- Vậy thì tốt quá! Thành Tạp Kỳ của tiểu nhân mặc dù không tính là phồn hoa nhưng là có một phong vị khác.
Ly Đông Lai thêm hai chữ “phong vị” đồng thời cười đến hết sức dâm đãng, con mắt cười kéo thành một đường chỉ, biểu hiện ý tứ “hiểu chứ”.
- Vậy cũng được. Phiền chỉ bảo một chút.
Tề Bắc lộ ra nụ cười ngầm hiểu. Ly Đông Lai không dám đánh phát rắm nào nữa vội chạy đi chuẩn bị. Nụ cười của Tề Bắc cũng dần thu liễm, hắc trường kiếm trên người đang run rẩy. Trên người Ly Đông Lai có khí tức hắc ám nhàn nhạt, nếu như không phải hắn tu luyện Hắc Ám ma pháp thì chính là bị người khác thi triển Hắc Ám ma pháp. Chẳng qua lần này hắc trường kiếm không có truyền đến bất kỳ tin tức nào.
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 5:
Vốn tưởng rằng Ly Đông Lai sẽ tổ chức thiết yến ở phủ thành chủ hoặc là ở một tửu lâu hạng sang nào đó trong thành. Ai ngờ hắn lại chơi trội, đem cả sân tổ chức yến hội cho vào trong một khu rừng rậm gần thành. Thành Tạp Kỳ mặc dù chỉ là một thành nhỏ nhưng cánh rừng rậm ở đây có Cửu Điệp Minh Nguyệt khê (chín dòng suối trăng trùng điệp), vô cùng đẹp và nổi tiếng, rất nhiều người tới đây ngâm thơ, rong truyền ca hát. Cửu điệp Minh Nguyệt khê chính là dòng nước trong suốt từ trên núi chảy xuống, trải qua chín vách núi đá, tạo thành chín dòng, mà mỗi khi trăng sáng lên, khe nước phản chiếu ánh trăng trở thành cửu nguyệt đồng vô cùng kỳ lạ.
Từ trên xuống dưới Cửu Điệp Minh Nguyệt khê được bày ra hơn mười cái bàn dài, để tiếp đãi những nhân vật trọng yếu của thành Tạp Kỳ. Đối với Ly Đông Lai thì có thể nịnh hót Nặc Đức Ngũ Thiếu là một việc vô cùng vinh quang, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội đánh bóng mặt mũi của mình. Tề Bắc không thèm để ý đến chuyện đó vì thân phận hắn ở đây tha hồ hô mưa gọi gió, làm gì có thiếu những kẻ sẵn sàng làm chó săn chạy tới nịnh hót chứ?
Rượu quá ba tuần, Ly Đông Lai đột nhiên vỗ tay một cái. Không gian nhất thời bùng sáng lên, khiến mọi người đều ồ lên. Trên bình đài không xa, xuất hiện những thiếu nữ xinh tươi ăn mặc mát mẻ, bắt đầu dập dìu múa theo nhạc. Mỗi lần các thiếu nữ giơ tay, nhấc chân đều làm đám sắc lang kích động. Nào là ngực trắng như hoa sữa, mông nảy như cao su, chân thon dài tít tắp…làm đám động vật đực ngồi dưới nuốt nước miếng không thôi. Ly Đông Lai lén nhìn Tề Bắc, thấy Tề Bắc bề ngoài tỏ ra hứng thú nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh đạm, làm hắn vô cùng bất ngờ. “Tại sao lại như vậy?” Vốn nghe nói Ngũ Thiếu là cái đồ bại hoại, từ bé đã biết truy hoa vấn liễu, lớn lên thì duyệt tẫn quần hoa, khẳng định là một tên đại sắc lang. Như vậy nếu hắn không thấy hứng thú thì Ly Đông Lai thì chỉ có thể tự trách chính mình thiếu chu đáo. Bất quá Ly Đông Lai đã chuẩn bị cho tình huống này rồi. Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, một tên hạ nhân cúp đuôi chạy lại lắng nghe hắn dặn dò nhỏ vài câu.
Chốc lát sau, tiếng nhạc du dương uyển chuyển bỗng nhiên biến thành những tiếng trống hào hung, giống như thiên quân vạn mã gào thét giữa đất trời mênh mông, tắm máu nơi sa trường. Một thân ảnh giấu mặt phiêu phiêu xuất hiện giữa không trung, trường kiếm trong tay vạch lên từng đường huyễn ảnh, nhịp nhàng phối hợp với tiếng trống hào hùng. Ở Tây Bắc lưu truyền một trường phái múa đặc biệt, đó là Kiếm Vũ. Nữ tử cầm kiếm mà múa, vừa cương, vừa nhu phối hợp với nhau. Cho dù là đám quý tộc có thối nát bẩn thỉu tận xương tủy đi chăng nữa, một khi đã thưởng thức Kiếm Vũ, trong chốc lát cũng có thể bùng lên chút ít nhân tính. Tại nơi biên cảnh Tây Bắc, mỗi khi tướng sĩ xuất chinh cũng phải mời bằng được Kiếm Vũ đại sư xuất tràng để khích lệ tráng khí. Cũng có chút giống như Quang Minh Tế Tự thi triển ma pháp kích thích dũng khí nhiệt huyết mỗi người. Cô gái đang biểu diễn hiển nhiên tạo nghệ rất tuyệt, mỗi lần trường kiếm vũ động cũng có thể kích thích nhiệt huyết người xem. Người nào chẳng có mộng anh hùng trong tim, chẳng qua là năm tháng tàn khốc, nó làm phai nhạt đi cái ước mơ của đại bộ phân của mỗi người vào trong lòng đến khi nó vùi lấp hoàn toàn. Từng có một câu nói như thế này: ‘một hữu thập yêu thị vĩnh viễn bất hội cải biến đích, vĩnh viễn bất hội cải biến đích, tựu thị nhất thiết đô tại bất đình địa cải biến.’ (1)
Đang lúc Tề Bắc cảm khái, tiếng nhạc lại một lần nữa biến đổi từ hào hùng trở nên nhu tình. Động tác múa kiếm của cô gái bỗng chuyển sang mềm mại nhu tình. Một hình ảnh mới lại phảng phất xuất hiện trước mắt mọi người, đó là niềm khát vọng sống, nỗi nhớ nhung tình nhân, thương xót cha mẹ già…của vô số binh sĩ ngã xuống trong tràng huyết sát. Tiếng nhạc đã xa dần nhưng toàn yến hội vẫn yên tĩnh lạ thường, cô gái đã kết thúc màn biểu diễn, nhẹ nhàng thi lễ, chuẩn bị rời đi.
- Điệp Tâm cô nương, xin chờ một chút! Chẳng hay cô nương có thể nể mặt mũi ta mà uống với Ngũ Thiếu gia của Nặc Đức Gia Tộc một chén rượu.
Ly Đông Lai vội vàng níu kéo, giọng điệu cũng rất khách khí. Cô gái dừng bước, liếc qua Tề Bắc một cái, cũng không thèm nói gì lập tức rời đi. Ly Đông Lai thấy thế thẹn quá hóa giận, chuẩn bị bạo phát. Tề Bắc cũng chỉ khoát tay, cười nói:
- Đông Lai! Đừng chấp nhặt với nữ nhân. Có vài người đứng xa nhìn thì hấp dẫn nhưng tới gần thì lại kinh khủng, làm cho người xem choáng váng vì thất vọng. Ta cũng không muốn bị như vậy đâu.
Bước chân nàng kia hơi khựng lại một chút, hừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
- Ngũ Thiếu, Đông Lai không an bài tốt, tự nhận phạt ba chén.
Ly Đông Lai tự rót tự uống lấy ba chén đầy.
Tề Bắc khẽ mỉm cười:
- Đông Lai, bầy vũ nữ lúc nãy cũng không tệ. Ngươi cũng thật là có con mắt nhìn hàng đó. Có thể kêu các nàng đến uống với bổn thiếu gia một chén không?
Ly Đông Lai giật nảy mình. Cô gái đứng đầu đám múa kia tên là Tiểu Ngọc, nàng vốn do kỹ viện bồi dưỡng, bị hắn mạnh mẽ cưỡng chế về làm tiểu thiếp thứ mười tám. Hắn ăn nàng còn chưa chán nên bảo hắn đưa nàng ra thật làm khó cho hắn. Nhưng Ly Đông Lai rất quyết đoán, liền cho người đem Tiểu Ngọc ra. Không bỏ được con săn sắt sao bắt được con cá rô? Nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nếu mà đổi lấy được quan hệ tốt với Tề Bắc thì cũng chẳng tính là cái gì. Chỉ chốc lát, Tiểu Ngọc thướt tha đi tới. Nàng bận một chiếc quần dài màu xanh nhạt, trên người chỉ mặc một áo lụa mỏng, để trần tấm lưng trắng nõn càng tôn thêm vóc dáng ma quỷ. Bộ ngực chỉ che đậy một nửa, lộ khe rãnh sâu hun hút nhưng một cái nam châm cực mạnh hấp dẫn hết thảy ánh mắt đám đàn ông.
- Tiểu Ngọc, ngồi bên cạnh hầu rượu Ngũ Thiếu. Phải theo Ngũ Thiếu uống thật thống khoái.
Ly Đông Lai dặn dò Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc u oán liếc Ly Đông Lai một cái, uốn éo thân mình như một con rắn nước ngồi xuống cạnh Tề Bắc. Hắn khẽ cau mày vì hắn rất ghét cái mùi son phấn nồng nặc giả tạo này. Hắn chỉ bị hấp dẫn bởi mùi hương tự nhiên của nữ nhân, nhưng thật bất hạnh cho hắn là nữ nhân sở hữu mùi thơm này quá ít ỏi, các nàng ở nơi đâu cũng là cực phẩm trong cực phẩm, làm cho hắn vô cùng đau khổ, bứt rứt. Điều này làm hắn bất chợt lại nhớ tới Huyễn Ảnh, không biết nàng hiện giờ đã tới gần thành Tạp Kỳ chưa.
- Ngũ Thiếu, thiếp thân mời người một chén.
Tiểu Ngọc nâng lên một chén rượu, kiều mị nói. Tề Bắc cười ha hả một tiếng, ánh mắt quét qua khuôn mặt rồi dừng lại ở khe ngực sâu hun hút, đồng thời một cánh tay vòng qua vai nàng tiếp lấy chén rượu. Bỗng hắn phát hiện cổ tay nàng đeo một cái vòng màu đen như mực mài.
- Ồ! Vòng tay thật đẹp a, mua ở đâu vậy?
Tề Bắc nhanh như chớp chộp lấy cổ tay Tiểu Ngọc. Bị nắm lấy cổ tay, Tiểu Ngọc giật mình, hét lên một tiếng kinh hãi. Rượu trong chén lắng ra, chui tọt vào khe ngực làm mọi người trong yến hội cười ồ. Nhiều người cho rằng Tề Bắc táy máy, trêu chọc Tiểu Ngọc. Ly Đông Lai thấy vậy mà trong lòng nhỏ máu, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cố nặn ra nụ cười méo xệch.
- Ngũ Thiếu, người hãy buông gia nhân ra..
Vẻ hoảng hốt chỉ thoáng cái bị Tiểu Ngọc che giấu, ả uốn éo thân thể muốn giãy ra khỏi Tề Bắc. Nhưng mà bàn tay Tề Bắc như cái gọng kìm, nào dễ để nàng trốn thoát được
- Bổn thiếu gia là một người biết thương hoa tiếc ngọc. Ngươi tốt nhất là trả lời cho thành thật nếu không thì đừng trách sao nước biển lại mặn.
Tề Bắc thản nhiên nói nhưng sát khí trong mắt tỏa ra lạnh như băng. Ly Đông Lai rất nhanh nhìn ra được điều bất thường. Tề Bắc không phải muốn trêu ghẹo Tiểu Ngọc mà là hắn muốn biết về vòng ngọc của nàng.
- Tiểu Ngọc, mau trả lời!
Ly Đông Lai quát lên. Nhưng trong đầu không ngừng tò mò về lai lịch của vòng ngọc. Nếu như Tề Bắc muốn thứ này vậy thì Tiểu Ngọc cho hắn là được rồi.
********************
(1) không thứ gì là vĩnh viễn không biến đổi, vĩnh viễn không biến đổi cũng chính là đang không ngừng biến đổi.
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 6:
Tiểu Ngọc bỗng nhiên cười thảm một tiếng. Nàng khinh miệt lườm Ly Đông Lai một cái rồi nói:
- Cái con heo mập như ngươi đúng là vô dụng. Lão nương mười ba tuổi đã không còn là chim non rồi. Cái thứ của ngươi như con giun (Biên: ý là lão jun thiến ấy à ) mà cũng đòi làm lão nương thỏa mãn. Lão nương chỉ rên có hai tiếng, ngươi tự cho là mình rất dũng mãnh sao?
Cái mặt phì nộn của Ly Đông Lai run run vì tức giận. Tôn nghiêm của một thành chủ ở trước mặt Tề Bắc bị nàng cào nát tơi bời. “Sao có thể nhẫn đây!” Ly Đông Lai bước đến hai bước, vung tay hết tốc lực hướng đến gương mặt của Tiểu Ngọc. Chẳng qua cái tát của hắn cũng không đến được địa chỉ bởi tay của hắn đã bị Kim Cương đứng phía sau Tề Bắc giữ lấy làm hắn không thể nào phát tiết được.
- Nặc Đức Ngũ Thiếu, ngươi thật là không đơn giản a. Có thể ngủ cùng ngươi một đêm thật tốt biết bao.
Tiểu Ngọc hơi tiếc nuối. Đôi mắt đẹp dần dần ảm đạm. Tề Bắc nhướng mày, dùng tay cậy môi Tiểu Ngọc ra, một dòng máu đen từ từ chảy ra ngoài miệng của nàng. Ly Đông Lai vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. “Làm sao mà yến hội đang vui vẻ lại thành ra như vậy?” Tề Bắc lấy vòng tay của Tiểu Ngọc xuống nhìn kỹ, rồi nói với Ly Đông Lai:
- Đông Lai, cho bọn họ giải tán, bổn thiếu gia có chuyện muốn hỏi ngươi.
Yến hội tàn cuộc, chỉ còn lại ba người là Tề Bắc, Kim Cương và Ly Đông Lai. Tề Bắc nghe xong lai lịch của Tiểu Ngọc từ miệng Ly Đông Lai, hắn lúc này mới hỏi:
- Ban đầu Tiểu Ngọc là ở kỹ viện nào?
- Đã… đóng cửa mất rồi.
Ly Đông Lai lắp bắp nói, dù hắn mập như heo nhưng hắn lại không ngu như heo, hắn đã sớm đoán được Tiểu Ngọc tiếp cận hắn là có mục đích khác.
- Ngươi có biết trên thân thể ngươi có khí tức hắc ám nguyên nhân là do chiếc vòng tay này.
Tề Bắc nói. Ly Đông Lai sợ đến run rẩy tất cả mảng thịt trên người. “Khí tức hắc ám?” Gần đây, chỉ cần liên quan đến hai chữ Hắc Ám chính là đại họa mất đầu.
- Ngũ Thiếu, cứu hạ quan.
Cái thân thể như núi thịt của hắn rầm một cái quỳ xuống trước mặt Tề Bắc, nước mắt, nước mũi chảy ra tèm lem đầy mặt.
- Khí tức hắc ám trên người của ngươi cũng không đậm lắm, chỉ cần đi Quang Minh thần điện tịnh hóa một chút là được. Nếu chậm trễ thêm một thời gian nữa là ngươi vô phương cứu chữa rồi.
Tề Bắc nhẹ nhàng đỡ Ly Đông Lai đứng lên.
- Đúng! Đúng! Hạ quan phải đi ngay lập tức Quang Minh thần điện.
Ly Đông Lai gật đầu như bổ củi nói.
- Đợi một chút. Ngươi tập trung toàn bộ gia nhân lại một chỗ. Sau đó báo cho Quang Minh kỵ sĩ và Tế Tự của Quang Minh thần điện đến đây.
Tề Bắc nói. Ly Đông Lai nghe vậy vội vàng đồng ý rồi chạy đi, trong lòng hắn hiểu được Tề Bắc đang muốn bắt người của binh đoàn Hắc Ám đang trà trộn.
- Thập Tam.
Tề Bắc khẽ gọi.
- Chủ nhân có gì phân phó?
Thập Tam quỷ dị xuất hiện.
- Viết một lá thư, đem tình huống trong thành Tạp Kỳ, rồi cho người nhanh chóng gửi về tay gia chủ.
Tề Bắc ra lệnh. Thập Tam lĩnh mệnh, biến mất. Tề Bắc sau một hồi suy nghĩ. Hắn lại mở miệng gọi:
- Tiểu Cửu.
- Chủ nhân.
Tiểu Cửu hiện ra trước mặt Tề Bắc.
- Thương thế của ngươi đã hồi phục hoàn toàn chưa?
Tề Bắc cười hỏi. Thân thể Tiểu Cửu khẽ khựng lại một chút, đáp:
- Đã không việc gì rồi. Đa tạ chủ nhân quan tâm.
- Vậy thì tốt! Ngươi đi về thành kiểm tra các huynh đệ đã tập trung đông đủ chưa.
Tề Bắc nói.
- Vâng.
Tiểu Cửu như trút được gánh nặng. Thân hình liền biến mất.
…
…
Trong một cánh rừng nhỏ ngoài thành Tạp Kỳ đã tụ tập hơn hai trăm người, đó chính là Hắc Giáp quân đi theo Tề Bắc. Hỏa Liệt, Thiết Đầu, Huyễn Ảnh cũng có trong đó, bất quá sắc mặt của họ không được tốt lắm. Đúng lúc này thì Tề Bắc và Kim Cương đi tới.
- Tham kiến Tước gia.
Hơn hai trăm người sắc mặt kích động, khom người hành lễ. Nếu như là lúc trước Hắc Giáp quân theo hắn là do phân phó, nhưng khi mà bọn họ cùng trải qua việc đồng sinh cộng tử ở thành Thanh Diệp thì Tề Bắc đã chiếm được hoàn toàn lòng tin của bọn họ.
- Thiếu gia.
Huyễn Ảnh kích động đi đến bên hắn, cố gắng kìm chế lòng mình vì ở chỗ này không thích hợp cho việc tâm tình với Tề Bắc về chuyện sinh ly tử biệt. Tề Bắc nhìn lướt qua một lượt rồi hỏi:
- Đã tập hợp đông đủ chưa?
Hỏa Liệt tiến lên một bước, quỳ xuống nói:
- Thưa Tước gia, thuộc hạ vô dụng. Hai mươi huynh đệ đã tử trận tại thành Thanh Diệp.
Cho dù tại thành Thanh Diệp, Tề Bắc đã hấp dẫn phần lớn sự chú ý của Long Giáp quân, nhưng vẫn có một số huynh đệ Hắc Giáp quân không thoát thân được. Gương mặt tuấn tú của Tề Bắc thoáng cái âm trầm, hai mắt lờ mờ tỏa ra sát cơ. Hai mươi huynh đệ Hắc Giáp quân còn chưa cùng hắn xông pha thành Tây Linh mà đã phải ra đi như vậy. Thù này không báo, hắn nuốt không trôi.
- Bổn Tước biết được lần này chúng ta bị vây khốn là do bọn người Ca Đặc làm trò quỷ. Các ngươi có muốn cùng ta báo thù không?
Tề Bắc lạnh lung nói.
- Sát! Sát! Sát!
Hơn hai trăm người đồng thanh hét vang, cừu hận thiêu đốt hừng hực trong lòng.
- Tốt! Toàn quân lên đường, truy sát thương đội người Ca Đặc, lấy máu chúng tế vong hồn các huynh đệ.
Tề Bắc hạ lệnh. Ha trăm ba mươi Hắc Giáp quân còn lại mang theo lửa hận ngập trời, điên cuồng lên đường báo thù.
…
…
Kim Diệp hoàng đô, Hãn Mạc Tư Đại Đế nghe thống lĩnh Long Giáp Quân hồi báo, sắc mặt hắn không chút biểu tình. Cả người Lãnh Tùy Phong như một khối băng đứng dựa vào cửa điện, dường như hắn không để cả thế gian vào trong mắt. Nghe xong thống lĩnh Long Giáp quân báo cáo, Hãn Mặc Tư Đại Đế đã biết rằng hắn không thể ngăn cản được Tề Bắc.
- Phế vât! Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.
Hắn tức giận, tung chưởng vào ngực thống lĩnh Long Giáp Quân, làm thống linh Long Giáp Quân đập thẳng vào cái cột trê đại điện, rồ rụng xuống như một con chó đã chết, phải nửa ngày sau mới tỉnh lại được. Lúc này, Lãnh Tùy Phong mới đi đến, lạnh lùng nói:
- Hãn Mạc Tư, nhân tình ta thiếu của ngươi, ta đã trả lại. Từ nay về sau ta cùng ngươi không quan hệ.
Hãn Mạc Tư Đại Đế mặc dù phẫn hận nhưng vẫn phải nở nụ cười khó coi:
- Dĩ nhiên ta đã nói qua, dù thành hay bại cũng tính là ngươi đã giúp ta.
- Cáo từ!
Lãnh Tùy Phong nói xong liền muốn rời đi.
- Đợi một chút! Ta có chút thắc mắc, Lãnh công tử có thể giải thích?
Hãn Mạc Tư Đại Đế mở miệng nói.
- Ngươi nói đi.
Lãnh Tùy Phong nói.
- Ngươi bị Tề Bắc làm cho bị thương nên muốn diệt hắn. Nhưng tại sao lại ngăn người muốn bắt hắn?
Hãn Mạc Tư Đại Đế hỏi. Hắn thật không thể hiểu được con người này.
- Bởi vì mối thù của ta sẽ chính do ta báo.
Lãnh Tùy Phong nói xong liền lắc mình biến mất khỏi đại điện. Ánh mắt Hãn Mạc Tư Đại Đế lập lòe quang mang, thầm nghĩ: “Như vậy thì còn gì bằng. Nếu Lãnh Tùy Phong giết được tên Tề Bắc kia thì người Nặc Đức gia tộc không thể đổ tội lên đầu ta. Đến lúc đó các ngươi đi mà tìm Băng Tuyết Cốc của Ngũ Đại Thánh Địa mà báo thù.”
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 7:
Tỉnh Lai Ân là một tỉnh nằm sát biên giới của Kim Diệp hoàng triều. Xa hơn về phia Tây chính là lãnh địa của Thú Nhân tộc. Mặc dù năm xưa Thú Nhân tộc vô cùng cường đại thống trị cả đại lục. Nhưng giờ đây Thú Nhân quốc nội chiến chia năm xẻ bảy, không có cách nào thống nhất lực lượng để tạo thành uy hiếp đối với biên cảnh của Kim Diệp hoàng triều. Mặc dù vậy nhưng thi thoảng các bộ tộc Thú Nhân vẫn tiến hành tiến công vào các thành trấn biên cảnh của Kim Diệp hoàng triều để cướp đoạt lương thực binh khí. Hơn nữa còn có rất nhiều tặc phỉ cùng hoạt động trong vùng này nên liên tục xảy ra tình trạng cướp của giết người. Chính vì lẽ đó vùng Tây Bắc vô cùng hỗn loạn. Thành Tây Linh nằm ngay biên cảnh phía Tây Bắc, cách nơi đóng quân của Kim Diệp hoàng triều tới cả ngàn dặm nhưng lại cách địa bàn của Thú Nhân tộc chỉ có năm trăm dặm. Hơn nữa phía Bắc thành chính là Man Hoang vực là thiên đường của Mạo Hiểm giả cho nên nơi này hỗn loạn ra sao thì không cần nghĩ cũng biết. Mới đầu Kim Diệp hoàng triều cũng ủy nhiệm một vài vị thành chủ. Bất quá những người này chỉ đến đây được một thời gian ngắn sau đó người thì cáo quan rút lui, người thì chết không rõ nguyên nhân. Trên thực tế thành Tây Linh giờ đây vẫn không có chính quyền quản lý tồn tại. Thành Tây Linh là một nơi tứ xứ tụ tập, long xà hỗn độn, tội phạm cùng hung cực ác bị các vương quốc, các bộ tộc truy sát liền tụ tập tại nơi này. Cho nên nói cái thành này là nơi hỗn loạn nhất trong mười vương quốc cũng không sai.
Sắc trời dần mờ tối, gió bấc gào thét ngày càng điên cuồng, mang theo từng bông tuyết lạnh giá ném xuống mặt đất.
- Nhanh lên! Phía trước mười dặm có một cốc có thể tránh gió. Chúng ta phải nhanh chóng đến được đó hạ trại.
Độc Nhãn lớn tiếng thúc giục, hắn là đầu lĩnh của đám hộ vệ được thương đội người Ca Đặc thuê về. Hắn nắm trong tay hơn ngàn huynh đệ, thường xuyên ngược xuôi nơi đất Tây Bắc này cho nên hết sức quen thuộc địa hình. Lần này người Ca Đặc trả hậu hĩnh, Độc Nhãn liền tự thân dẫn đoàn thể hiện tính chuyên nghiệp trong làm ăn. Thương đội nhanh chóng theo Độc Nhãn dẫn đường đã tiến được vào cốc để tránh gió và tuyết đang rơi càng lúc càng nhiều.
Cốc đê tránh gió chính là nơi giao nhau của hai ngọn núi, đồng thời chân núi bị khoét rỗng tạo thành địa điểm tránh bão tuyết tự nhiên. Hiện tại trong cốc đã có ba thương đội hạ trại cùng với hơn một trăm người đi đường, trong đó có Thú Nhân, Ải Nhân xen lẫn có cả Huyết Tinh Linh nhưng nổi bật nhất là ba thiếu nữ Tinh Linh xinh đẹp. Độc Nhãn tay chỉ huy mọi người chiếm một chỗ để hạ trại, nhưng con mắt còn lại của hắn không rời khỏi tiêu điểm chính là ba nữ Tinh Linh xinh đẹp kia. Bất quá không phải là Độc Nhãn nổi lên lòng hươu dạ vượn mà vì một lý do khác. Hắn vốn là một tên giảo hoạt, quanh năm kiếm sống trên đầu tên mũi giáo nên kinh nghiệm nhìn người vô cùng phong phú. Hắn biết quả hồng nào mềm nắn được, loại nào thì không được trêu vào. Ba nữ nhân kia mặc áo choàng Tinh Linh được làm từ thực vật bện thành, một người thì đeo bên hông trường kiếm hoa lệ, một người đeo sau lưng là một đại cung màu xanh biếc phát ra tia sáng, người còn lại thì cầm trong tay cây Tinh Linh ma trượng. Ba nữ Tinh Linh này đã tạo nên một nhóm hoàn hảo của ba chức nghiệp đó là Chiến sĩ Tinh Linh, Cung thủ Tinh Linh và Ma Pháp Sư Tinh Linh. Mà cái khiến cho Độc Nhãn càng thêm kiêng kị chính là cái ký hiệu trên y phục của các nàng. Ký hiệu được thêu bằng chỉ ma pháp, lấp lánh hào quang như những vì sao trong tinh không.
- Là Tinh Thần!
Tinh Thần không phải để chỉ sao trên trời mà nó chính là danh xưng của một trong tam đại thế lực của thành Tây Linh. Đừng xem thành Tây Linh hỗn loạn mà coi thường sự giàu có của nó. Đích thực nơi đây mới là một miếng bánh ngon lành cho các thế lực xâu xé. Nơi đây có cơ cấu dân số vô cùng hỗn tạp, hơn nữa Kim Diệp hoàng triều cũng chỉ đánh thuế giao dịch có ba thành vì vậy lượng giao dịch mỗi ngày ở đây chính là một con số cực kỳ khổng lồ. Với lại nơi này cũng sát với lãnh thổ Man Hoang cho nên cơ hồ tất cả các Mạo Hiểm giả cũng chọn đây là địa điểm lý tưởng để dừng chân cùng với đó là những tài liệu mà các Mạo Hiểm giả kiếm được đều được tiêu thụ trong thành. Những thứ trên đã biến thành Tây Linh trở thành vương quốc thương nghiệp. Trong Thành Tây Linh thì Tinh Thần có số người đông nhất, bất kể ngành nghề gì cũng có mặt của thế lực này. Thương đội của họ đi lại cần có hộ vệ sao? Tinh Thần có quân đoàn hộ vệ khổng lồ tha hồ cho ngươi mướn. Ngươi có bảo bối cần bán ra sao? Tinh Thần có trường đấu giá khổng lồ sẽ tiêu thụ cho ngươi. Cần các loại thuốc men? Hãy đến ngay hệ thống nhà thuốc của Tinh Thần. Ngươi là mạo hiểm giả cần có người quen thuộc địa hình dẫn đường? Tinh Thần có hướng đạo đoàn chuyên nghiệp. Gì? Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Không cần sợ, Tinh Thần có người phiên dịch chuyên nghiệp…Chính vì như vậy, người nơi này nhìn thấy ký hiệu của Tinh Thần thì không ai dám liều mạng trêu chọc ba nữ Tinh Linh kia.
Thương đội người Ca Đặc hạ trại xong xuôi, bắt đầu nổi lửa nấu ăn. Tuy rằng bình thường mọi người vẫn hay ăn lương khô nhưng đang lúc giá lạnh này thì cạp đá còn dễ hơn nhai lương khô. Một khi không nấu cho mềm ra thì hàm răng sẽ nói lời tạm biệt ngay. Kể cả đám hộ vệ ở một bên ăn uống hỉ hả, chuẩn bị sức lực. Không chỉ thương đội người Ca Đặc mà cả ba thương đội còn lại cũng rất buông lỏng cảnh giới. Bởi lúc này đang có bão tuyết, ắt hẳn không có phỉ đoàn nào xuất hiện đâu.
Lúc này gió thổi ngoài cốc càng lúc càng cuồng bạo, tuyết rơi chưa tới hai canh giờ mà lớp tuyết phủ trên mặt đất đã cao gần tới đầu gối. Hai trăm ba mươi Hắc Giáp quân như cột sắt đứng sừng sững trong bão tuyết. Bọn họ bã cởi bỏ thường phục mà mặc vào khôi giáp và càm trên tay vũ khí ma pháp, trái tim họ đang thiêu đốt bởi ngọn lửa thù hận. Thập Tam quỷ dị hiện ra trước mặt Tề Bắc, báo cáo:
- Chủ nhân đã tra rõ tình hình bên trong cốc.
Thập Tam đem tình hình bên trong thuật lại một hồi cho Tề Bắc. Khi Tề Bắc đã rõ ràng hết thảy, hắn liền cho gọi Hỏa Liệt và Thiết Đầu phân phó một phen, sau đó hắn hét lớn:
- Động thủ! Một tên cũng không để lại.
Hơn hai trăm tên Hắc Giáp quân lặng lẽ chia binh hai đường. Một cánh leo lên núi, cánh quân còn lại thì xông vào trong cửa cốc.
- Sát!
Một tiếng hét tràn đầy giận dữ cùng sát ý của Tề Bắc vang lên. Đột ngột, hai trăm ma nỗ từ đỉnh núi và cửa vào cùng lúc khai hỏa. Mũi tên ma pháp biến ảo thành một mảnh lưới khổng lồ đem thương đội người Ca Đặc vây chặt bên trong. Ngay sau đó ma pháp nỗ lại bắn ra đợt tên thứ hai. Lần này thì không nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, những mũi tên ma pháp bạo phá lao ra vun vút. Trong tích tắc không gian trong cốc chấn động khủng khiếp, sau đó là vô số tiếng nổ vang lên. Khi cơn chấn động qua đi, lúc này người ta mới nghe được tiếng kêu thảm thiết của những kẻ trúng tên, máu tươi bắn ra tung tóe như mâm côi trong tuyết. Ba chi thương đội cùng với đám người hỗn tạp vội vàng co rúm lại bày ra trận hình phòng ngự.
- Quân đội Kim Diệp hoàng triều đuổi bắt Ca Đặc Nhân gian tế. Ai tiếp tay cho giặc, giết không tha.
Âm thanh lạnh như băng của Tề Bắc vang lên bên tai mọi người. Lúc này Hắc Giáp quân mới từ từ hiện hình.
- Đúng là Hắc Giáp quân rồi!
Vẫn có một số người đủ tỉnh táo để nhận ra quân phục của Hắc Giáp quân, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không nhằm vào bọn họ là được. Hơn hai trăm Hắc Giáp quân này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ chống lại hơn ba trăm tên hộ vệ của thương đội, với lại còn có Kim Cương cùng với Thập Tam và Tiểu Cửu ẩn nặc áp trận, đây quả thực là một cuộc đồ sát. Nhưng điều bất ngờ là doanh trướng của công chúa Ca Đặc không biết chế tạo từ cái gì mà có thể ngăn được ma nỗ của Hắc Giáp quân công kích. Trong doanh trướng, Mật Mật Tư vẻ mặt đầy hối hận. Hắn đứng trước mặt công chúa Ca Đặc ủ rũ nói:
- Xúc Xúc. Đúng là bọn Nặc Đức Tề Bắc đã trốn được. Là tiểu nhân đã hại người rồi.
- Câm miệng!
Công chúa Ca Đặc cũng không thừa thời gian mà để ý tới Mật Mật Tư. Nàng mở ra một cái rương nhỏ, trong đó có hai thứ hình dạng giống như cái ống sắt, bên cạnh còn có Ma Tinh Thạch sáng lập lòe. Công chúa Ca Đặc nhanh chóng đem Ma Tinh Thạch khảm vào những cái lỗ vừa khít trên thân ống săt kia, thời thanh kim loại nhất tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Cầm lấy! Chúng ta cùng nhau xông ra.
Ca Đặc công chúa ném cho Mật Mật Tư một thanh kim loại tương tự.
- Xúc xúc ngươi yên tâm. Ta sẽ dùng tính mạng mình bảo vệ cho ngươi.