Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 51: Sắp chết cũng muốn sướng một phen.
Nguồn: MT
- Mày giết tao đi. Tao sống cũng vô dụng.
Đầu Sấu Đầu Đà ngả xuống nơi đó của cô gái, có chút tuyệt vọng nói.
Là một sát thủ, đã thất bại sẽ phải để lại mạng mình. Lúc này gã với Bàn Đầu La quá sơ suất, nghĩ tên Đại Pháo Ca kia chỉ là một thằng nhãi có chút thực lực không ngờ người ta là cao nhân, chết trong tay cao thủ như vậy cũng đáng.
Hơn nữa đối với một quyền vừa rồi của Tiêu Thần đánh gã bay xuống giường vừa vặn đặt mình xuống hạ thân cô nàng kia, gã cho rằng dù sao cũng phải chết, không bằng dùng miệng trải nghiệm một phen, tiếp tục hút cô gái cho dù phải chết cũng đáng.
- A...
Cô gái thân thể trần truồng sợ tới hồn phi phách tán. Nghĩ không ra gã kia sau khi ói một ngụm máu vào nơi đó của nàng lại bắt đầu liếm mút mãnh liệt. Dưới tâm tình kích thích lo lắng cùng sợ hãi vô hình mang lại cảm giác tiêu hồn. Cô không dám hô ra tiếng vì sợ gã này sẽ chém mình vài cái. Bản thân còn muốn sống, nếu không sao liều mạng bán da thịt kiếm tiền chứ?
- Đệch. Mày đúng thật ra quá khủng.
Tiêu Thần đứng bên cạnh cũng phải vươn ngón tay cái đối với Sấu Đầu Đà. Biết rõ bản thân không thể sống lâu lại có tâm tư dùng miệng thưởng thức gái, còn hút đến độ cô nàng sướng ra mặt. Cô nàng kia cũng không vừa, chịu đựng đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đến lúc này cô cũng không biết còn có thể nhận được mấy ngàn tiền boa không? Hiện tại giữ được mạng đã là vạn phúc, mấy ngàn tiền boa kia để nó gặp quỷ đi thôi.
- Đằng nào cũng phải chết, không bằng ông mày làm quỷ no. Nếu mày tự tin đợi ông mày ăn no rồi hãy giết.
Sấu Đầu Đà ngẩng đầu khóe miệng mang theo máu tươi cùng nước nôi của vị tiểu thư kia bộ dạng vô cùng huyết tinh ma mị. Dứt lời tiếp tục vùi đầu hưởng thụ.
- A...
Ả gái điếm rốt cuộc chịu không nổi rên lên...Được Sấu Đầu Đà phục vụ như vậy thật sự khiến cô rất kích thích. Bản năng của phụ nữ khiến cô thẹn thùng không đứng dậy, theo Sấu Đầu Đà không ngừng ra sức, tăng lực chỉ sau vài phút cô đã đạt tới định. Mà lúc này Sấu Đầu Đà mệt mỏi ghé vào giữa hai chân cô bất động.
- Ha ha... Không ngờ Sấu Đầu Đà này phong lưu cả đời lại có được cái chết lẫy lừng như vậy.
Sấu Đầu Đà có chút ngơ ngác nhìn lên trần kế đó phá lên cười tự giễu. Sinh mạng của gã hôm nay có lẽ kết thúc trên thân thể đàn bà. Nếu hôm nay gã làm việc chuyên nghiệp hơn cũng không bị Tiêu Thần thừa cơ tấn công, dựa vào bộ côn pháp chí ít gã có thể bỏ chạy.
- Hôm nay có lẽ mày sẽ không chết.
Đột nhiên vào lúc này Tiêu Thần cầm ly rượu đỏ trên tay, trong thời điểm hai người kia đang hưởng thụ hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế salon xem biểu diễn.
Tiêu Thần vốn cho rằng bản thân mình là người hài hòa, nhưng kỳ lạ hơn vừa thấy hai người kia biểu diễn như vậy không ngờ hắn cảm thấy rất thú vị. Tiểu huynh đệ cũng xuất hiện phản ứng khiến hắn nghi ngờ bản thân mình có sở thích quái dị này?
Không, không, khẩu vị này quá nặng, ông mày vẫn là nam nhân đơn thuần.
- Tại sao mày không muốn giết tao?
Sấu Đầu Đà vô lực hỏi, gã rõ ràng biết kết cục dành cho sát thủ. Muốn giết người trước hết phải chuẩn bị bản thân bị giết.
- Tao còn đang do dự. Nói thật tao rất thưởng thức con người của mày. Trong hoàn cảnh này vẫn nghĩ tới nữ nhân. Xem ra Tàn Lang Bang trả thủ lao để mày đối phó tao cũng là nữ nhân?
Tiêu Thần thản nhiên cười nói, dùng một gối chặn trước cái đũng quần đáng xấu hổ của mình.
- Mày thật thông minh. Bọn họ đáp ứng tao sẽ cho mười cô em. Cho Bàn Đầu La 100 vạn tiền mặt.
Sấu Đầu Đà nói ra toàn bộ ưu đãi cặp sát thủ được hưởng, nói không chừng người này sẽ cho gã con đường sống.
- Hóa ra thằng ở bên phòng trái tao tên Bàn Đầu La? Thật sự cùng một cặp với mày hả? Ha ha...
Tiêu Thần phá lên cười. Người trước mặt hắn vừa cao vừa gầy, còn tên phòng bên kia có ngoại hiệu Bàn Đầu La. Một béo một gầy, thật sự là tuyệt phối.
- Ặc...
Sấu Đầu Đà cũng không lên tiếng. Trước tiên gã đẩy cô gái ra, bất quá cô nàng kia đang thất thần sờ đầu Sấu Đầu Đà tự thì thào gì đó.
- Chẳng qua mày cũng quá tùy tiện? Mới có mười người đẹp đã muốn thay kẻ khác giết người. Thật sự cảm thấy đáng thương cho mày. Chí ít cũng phải năm mươi cô em mới xứng đáng ra tay chứ.
Tiêu Thần thở dài một hơi, nhìn thân hể Sấu Đầu Đa trần truồng trên giường thầm nghĩ.
- Mày không biết hiện tại hàng họ rất khó tìm. Mười năm tuổi trở lên còn là xử nữ vô cùng hiếm.
Sấu Đầu Đà lên tiếng phản bác. Lại cảm thán lòng người dễ thay đổi. Ở nước cộng hòa nào đó nghe nói mười năm tuổi còn trinh rất khó tìm nhưng tại nước cộng hòa láng giềng J mười hai tuổi còn trinh càng khó tìm hơn. Nếu không phải hàng hiếm có khó tìm gã đâu dễ dàng ra tay giùm Dương Đỉnh Thiên?
- Không thể nào? Hiện tại khó tìm vậy sao?
Tiêu Thần có chút khó tin, Mười năm tuổi còn trinh mà khó tìm như thế thật có chút khoa trương.
- Lừa mày tao làm cháu chắt mày. Lần trước bỏ ra một vạn đồng mới tìm được hai em sinh viên đại học. Kết quả phát hiện tầng màng trinh kia được phẫu thuật chỉnh sửa.
Sấu Đầu Đà mắng lớn. Nghĩ tới lần trước gã được một người bạn nói cho biết tại trường đại học có hàng, hơn nữa là hàng ngon giá tới một vạn đồng. Sấu Đầu Đà làm sát thủ có không ít tiền bởi vậy lấy ra một vạn đem hai chị em kia về khách sạn muốn hưởng sướng. Bất quá sau đó gã cảm thấy có điều không thích hợp, tầng màng kia đã trải qua phẫu thuật chữa trị.
- Làm phẫu thuật vá? Sao mày biết? Mày học y sao?
Tiêu Thần nghi ngờ. Đụng đến vấn đề này chẳng lẽ gã Sấu Đầu Đà có năng lực kỳ dị, người ta có phẫu thuật hay không cũng biết?
- Tao không học y. Chỉ có điều bình thường tao check hàng nhiều, cảm giác phá trinh rất tự nhiên. Hơn nữa hàng họ phản ứng càng mạnh, càng đau càng dễ phát hiện. Cái loại đã qua phẫu thuật khác nhiều, chỗ đó khá lỏng lẻo, cảm giác khi vào cũng không có gì. Nếu hàng còn trinh sau khi cho vào thường đau đớn, nước mắt lưng tròng. Mẹ nó, nhớ đến hai con bé kia mất tới một vạn....
Hai tên gia súc vùi đầu bàn luận việc gái gú khiến cô nàng trên giường cảm thấy có chút khó tin. Đây chẳng phải hai người vừa liều mạng đánh nhau sao? Có phải hay không hai tên này đang diễn kịch?
Gã Sấu Đầu Đà nói chuyện tào lao chừng mười phút Tiêu Thần ném cho gã tấm chi phiếu trong đó ghi 200 vạn. Nói gã cùng Tiêu Thần đi thuyết phục Bàn Đầu La.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 52: Về sau là người của cậu.
Nguồn: MT
- Trong này thật sự có 200 vạn?
Ả gái điếm nhìn chi phiếu Ngân hàng trung ương Hoa Hạ trên tay Sấu Đầu Đà có chút không tin tưởng vào mắt mình, cảm giác tim đập tới sắp vỡ. Hai trăm vạn. Đó là khoản tiền cho dù cô nàng có bán thân năm trăm đồng một ngày, một năm không ngừng nghỉ cũng phải mất tới mười năm.
- Đừng động vào..
Sấu Đầu Đà vuốt ve cánh tay nhỏ bé sắp đụng đến chi phiếu của cô ả quát.
- Mau mặc quần áo tử tế cho tôi.
- Dừng. Mày cho rằng bà không biết chân tướng? Thằng kia lấy đâu ra hai trăm vạn, càng đừng nói bộ dạng như quỷ này của mày, nó sẽ cho mày hai trăm vạn sao? Xã hội này nhiều người có tấm lòng quá hả?
Nhìn gã đàn ông hô hấp khó khăn, khóe miệng hộc máu, ả gái điếm cũng thật sự không thấy hứng thú gì. Còn muốn cô mặc quần áo cho gã, cô thật sự không vui. Vừa rồi gã còn dùng cái miệng đầy máu hút nơi đó của mình, bản thân mình lại đạt đỉnh. Nghĩ lại cô cảm thấy ghê tởm, không phải vì hắn cũng là vì bản thân mình.
- Mày thật sự không giúp tao mặc?
Sấu Đầu Đà khóe miệng xuất hiện ý cười:
- Tao vốn nghĩ 200 vạn này sẽ cho mày năm mươi vạn hiên tại xem ra quên đi. Tao sẽ gọi cho em khác, để cô ta mặc thay tao.
- Đừng. Để tôi giúp anh còn không được sao?
Cô ả nghe nói tới tiền chia ánh mắt lập tức sáng lên. Mới vừa rồi bất quá chỉ là tiện miệng nói mà thôi, bản thân nếu mất năm mươi vạn sao lại có thể không hối hận chứ.
- Nếu vậy thì nghe lời đi. Trước hết giúp thằng này mặc quần áo. Thằng này sẽ dùng miệng làm cô sướng một hồi.
- Anh còn làm được. Chạy nhanh đi xem chi phiếu này có tiền không? Nếu người kia lừa anh thì sao?
- Ít nói nhảm đi. Mau mang quần áo ông lại đây. Nếu không thì tiếp tục thổi tiêu cho ông cũng được...
*****
Tiêu Thần vừa đi Hà Tú ở trong phòng cũng có chút đứng ngồi không yên. Mặc dù Đại Pháo Ca đã nói qua sẽ trở lại nhưng cô luôn sợ hắn sẽ đi luôn. Chẳng lẽ hắn sẽ đồng ý cô nàng sao? Thật sự thích cô sao?
Cũng may Tiêu Thần vừa đi trong chốc lát Hứa Diễm đã tỉnh lại. Hai người không nói một câu liền tán gẫu chuyện trên trời dưới đất. Tuy rằng Hứa Diễm so với Hà Tú cũng là gái phong trần nhưng cô hiểu, đại đa số những người như Hà Tú bất đắc dĩ làm nghề này bởi cuộc sống, không phải là chuyện họ muốn. Cùng Hà Tú nói chuyện vài câu cô mới biết hóa ra Hà Tú còn một đứa con gái mười hai tuổi khiến cô cảm thấy vô cùng thương cảm.
Hóa ra Hồ Tú xuất thân từ nông thôn, 18 tuổi đã lấy chồng, 19 tuổi có một đứa con gái. Khi nàng 20 tuổi chồng chết để lại cho hai mẹ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Trong thôn có một lão già muốn chiếm tiện nghi của mẹ con nàng, không còn cách nào khác Hà Tú phải mang theo con gái tới thành phố làm bảo mẫu nhà một người giáo viên. Người giáo viên kia muốn sàm sỡ cô nên cô bỏ đi làm cho quán mát xa. Làm nhân viên quán mát xa đương nhiên không tránh khỏi bị khách hàng động chân động tay. Hai tháng trước con gái bị quái bệnh, Hà Tú không còn biện pháp đành phải bán thân.
Cô rất may mắn khi Tiêu Thần là khách hàng thứ mười tám của mình. Mười bảy lần trước mỗi lần bán được mấy ngàn chỉ đủ cho hai mẹ con tiêu dùng, không có tiền chữa trị. Lần thứ mười tám này không ngờ cô gặp được thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như Tiêu Thần, người có thể bảo vệ cô, quan tâm cô.
Một giờ sau Tiêu Thần đẩy cửa vào phòng đã thấy Hà Tú đang kể chuyện của mình cho Hứa Diễm nghe. Thấy được Tiêu Thần bước vào cô vội vàng phi thẳng vào lồng ngực hắn, hai tay ôm chặt Tiêu Thần như muốn mượn ý chí nam nhân này phát tiết sự bất mãn mà số phận dành cho mình.
- Làm sao vậy?
Tiêu Thần vỗ vai Hà Tú, kế đó đưa mắt nhìn Hứa Diễm bên trong hỏi:
- Chị Tú bị sao vậy? Sao tôi mới đi một giờ đã thế này? Có phải cô đã nói gì không?
- Tôi nào có nói gì đâu?
Hứa Diễm vội vàng kêu oan. Cô cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Vì sao Tiêu Pháo kia lại để ý tới Hà Tú như vậy? Vừa rồi cô còn có chút đồng cảm với Hà Tú, hiện tại cô đã cảm thấy đố kỵ. Vì sao người này vừa thấy tâm tình Hà Tú không tốt đã cho rằng cô ức hiếp, chẳng lẽ mình là người kiêu ngạo ương ngạnh đến thế sao?
- Đại Pháo Ca. Không cần trách loạn. Chị Tú này không có việc gì. Chỉ là vừa rồi kể chuyện của tôi cho em Hứa nghe cảm giác rất đau lòng.
Hà Tú nghe Tiêu Thần trách cứ Hứa Diễm vội vàng từ lồng ngực hắn đứng ra giải thích.
- Hả? Thì ra là như vậy.
Tiêu Thần nói:
- Chị Tú. Chị còn chưa nói với tôi chuyện của chị đâu. Về sau phải thường xuyên ở cùng tôi, kể cho tôi nghe.
- Sao cậu ngu ngốc vậy. Chị Tú vừa kể chuyện đó cho tôi mới đau buồn thế. Cậu muốn chị ấy nói lại chẳng phải tra tấn chị ấy sao?
Hứa Diễm không chút khách khí nói. Người kia vừa rồi nghi oan cho cô, hiện tại hắn không đúng cô phản ứng ngay, giải chút uất ức trong lòng.
- Đúng. Là tôi nghĩ chưa hết...
Tiên Thần có chút cho rằng bản thân hắn chưa nghĩ kỹ. Đang muốn nói xin lỗi đột nhiên một bàn tay nhỏ đưa ngang chặn lấy môi hắn. Hà Tú lúc này ánh mắt đầy thâm tình nhìn Tiêu Thần.
- Không cần phải nói xin lỗi. Về sau chị là người của cậu. Chị biết cậu sẽ không bạc đãi chị. Chuyện trước đây cứ để gió thổi đi. Chị phải cùng cậu vượt qua những ngày tháng an lành, làm chuyện tốt cho cậu.
Hà Tú dịu dàng nói. Người thanh niên này cô càng nhìn càng yêu, càng yêu càng muốn nhìn. Nằm trong lồng ngực hắn thật sự thoải mái.
- Được. Chị nhất định sẽ sống tốt.
Tiêu Thần gắt gao ôm Hà Tú vào lồng ngực. Lời nói nhiều cũng vô dụng, hành động mới là thật sự. Có thể đối tốt với nữ nhân hay không về sau còn phải xem hành động của hắn thế nào, tốn bao nhiêu tâm tư tình cảm cho họ nữa.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 53: Chỉ làm cô gái tốt.
Nguồn: MT
- Được rồi. Cậu yên tâm, chị chỉ theo cậu, chỉ làm một cô gái tốt.
Hà Tú hôn Tiêu Thần kế đó lau nước mắt ha ha nói:
- Cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt nhé. Chị còn một cô bé đáng yêu nữa.
- Cô bé đáng yêu?
Tiêu Thần hai mắt tỏa sáng, chẳng lẽ còn có thể mẹ còn cùng thu, vội vàng hỏi:
- Cô bé lớn chưa?
- Hinh Nhi năm nay 12 tuổi, hiện đang học tiểu học.
Nói tới cô con gái vô cùng đáng yêu của mình Hà Tú không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, khẽ dựa vào lồng ngực Tiêu Thần hỏi:
- Đại Pháo Ca. Sẽ trân trọng Hinh Nhi như trân trọng chị chứ?
- Yên tâm đi. Chị Tú. Đại Pháo Ca tôi không phải là người bạc tình bạc nghĩa như vậy. Nếu đã trân trọng chị sẽ trân trọng những thứ thuộc về chị. Tôi sẽ đối xử tốt với chị.
Tiêu Thần nâng mặt Hà Tú lên hôn vài cái. Bất quá hắn cũng có đôi chút thất vọng. Mười hai tuổi, chậc, còn quá nhỏ. Nếu không an phận chẳng phải là cầm thú sao?
Ha ha...có lẽ vài năm sau?
- Được rồi. Các người không phải tiếp tục anh anh tôi tôi. Tôi xem tới buồn nôn rồi.
Hứa Diễm trong phòng muốn đứng không xong muốn ngồi không được, chứng kiến màn cảm động của hai người kia trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái. Cũng không biết là do đố kỵ hay thật sự cảm thấy buồn nôn nữa.
- Ha ha... Chị Hứa. Nếu chị ghen tỵ cứ việc nói thẳng. Nếu muốn tôi cũng có thể đối tốt với chị. Một tháng bao 300 nuôi chị có đủ hay không?
Tiêu Thần vừa chĩa ba ngón tay vừa nói khiến Hà Tú trong lồng ngực hắn nghe được lập tức nhéo vào phần hông hắn. Không ngờ tên này còn muốn bao nuôi nữa.
- Hừ. Không có 300 vạn muốn bao nuôi tôi? Nằm mơ đi.
Hứa Diễm liếc mắt nhìn Tiêu Thần. Mình tốt xấu cũng là quản lý sòng bạc, nhìn từ đầu đến chân cũng là hàng nhất lưu.
- Ba trăm vạn?
Tiêu Thần hai mắt mở lớn lập tức nghĩ tới tài khoản ngân hàng của mình còn một triệu, 300 vạn chẳng phải 1/3 số đó sao? Liền mở miệng nhận lời:
- Có thể thương lượng, 240 vạn được không?
- Cái gì?
Hứa Diễm vừa nghe lập tức giãy nảy, quát:
- Cậu cho rằng tôi nói thật sao? Cho bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không làm gái bao. Tôi không phải mất chân mất tay.
- Ha ha...Chỉ đùa một chút thôi. Chị Hứa cần gì phải kích động như vậy chứ?
Tiêu Thần lạnh nhạt cười. Thực ra muốn xuất một lúc mấy trăm vạn quả có chút cảm giác đau lòng.
- Lại đây. Chúng ta cùng bàn bạc chuyện tối nay.
Tiêu Thần ôm Hà Tú ngồi trên salon.
- Chuyện buổi tối? Chuyện gì vậy?
Hà Tú có chút khó hiểu, không biết hai người này buổi tối nay còn muốn làm gì?
- Chị Hứa. Chị kể lại chuyện cho chị Tú nghe đi, tránh chị ấy cái gì cũng không biết.
Tiêu Thần thản nhiên nói một câu, kế đó lấy nước lạnh trong tủ giải khát. Vừa rồi mới bị Sấu Đầu Đà cùng con hàng khá ngon kia gợi lên lửa dục, không thể không áp chế xuống được.
- Đột nhập cứu người? Chuyện này chẳng phải quá nguy hiểm sao? A Pháo. Cậu không nên đi. Quá nguy hiểm.
Nghe Hứa Diễm kể lại Hà Tú không cần quản, chỉ biết nơi hai người muốn đi có rất nhiều thủ hạ Tàn Lang bang, vạn phần nguy hiểm. Hà Tú cùng Đại Pháo Ca quan hệ cải thiện hơn rất nhiều, từ "Đại Pháo ca" đã chuyển thành "A Pháo"
Hà Tú vừa mới chỉ bán thân 2 tháng nay, nên nhiều chuyện cũng chưa rõ ràng. Chỉ nghe Tiêu Thần phải đi cứu người liền gắt gao lôi kéo cánh tay, không muốn hắn đi. Cô không muốn phúc phận của mình trôi theo dòng nước, cũng không muốn người đàn ông của mình đi chịu chết.
- Tôi không sao. Không có việc gì. Chẳng qua đi một vòng tiện tay cứu thêm một người thôi. Chị còn chưa tin vào bản lĩnh của tôi sao?
Tiêu Thần cảm thấy Hà Tú không muốn rời xa hắn trong lòng không khỏi cảm thấy ấp ám cảm động, khẽ đưa mũi cọ vào gương mặt cô. Người phụ nữ này càng lúc hắn càng thích, tuy rằng không thể so với Tần Vận nhưng cũng được bảy tám phần.
- Nhưng có nhiều người canh giữ vậy các người làm sao cứu bọn họ đây? Không được. Tôi phải đi cùng với các người. A Pháo. Cậu để tôi đi cùng có được không?
Bộ dạng Hà Tú lúc này mông ngực đều ở thế công, ngọn núi phía trước công kích tay, cặp mông phía sau công kích thân dưới khiến tà hỏa dưới bụng Tiêu Thần sục sôi.
- Biết chị tốt rồi. Chị tới đó không hợp. Nếu người khác nhận ra chị về sau cuộc sống của chị cũng không bình yên. Sau này Hinh Nhi còn cần chị hỗ trợ nữa.
Tiêu Thần nói xong xoay người lấy điện thoại tìm số cảnh hoa Chu Tử Y sau đó ghi lên mảnh giấy đưa cho Hà Tú:
- Mười một giờ tối nay chị gọi điện cho người này nói: Có người họ Tiêu muốn cô mang theo vài người tới phòng khiêu vũ Già Nam Chi Nhạc tại thành Nam. Chuyện này rất quan trọng, phải nhờ chị hết.
- Chuyện này rất quan trọng?
Hà Tú cong cái miệng nhỏ nhắn nhìn Hứa Diễm, lại liếc mắt nhìn nhìn Tiêu Thần. Hai người này đi cứu người, mình nàng ở lại đây chỉ cần đúng giờ gọi một cuộc điện thoại, cô thật sự không biết chuyện này quan trọng ở đâu?
- Chị Tú. Chị nhớ lời Tiêu Pháo nói đi. Cậu ta nói chuyện này quan trọng tức là quan trọng.
Hứa Diễm vỗ vỗ vai Hà Tú đồng thời nhìn Tiêu Thần hỏi:
- Buổi tối chúng ta làm thế nào tới phòng khiêu vũ Già Nam Chi Nhạc? Có cần phải giả bộ ăn mặc kiểu cách một chút?
Tiêu Thần lắc lắc đầu, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm độc, ha hả nói:
- Ha ha... Không cần. Chúng ta cứ nghênh ngang mà vào thôi.
- Nghênh ngang đi vào?
Hứa Diễm có chút khó tin:
- Đây không phải miệng dê mà là hang cọp đó. Tôi còn tưởng cậu có biện pháp gì hay hóa ra là bao cỏ.
- Cỏ gì. Bao cỏ của cô cũng không khá hơn đâu.
Tiêu Thần có chút chán nản. Tiêu đại công tử vừa có can đảm vừa có mưu trí mà.
- Tốt. Để xem cậu lừa tôi, tôi có đem cậu ra thiến không?
Hứa Diễm bị Tiêu Thần chọc như vậy không khỏi đỏ bừng mắt, dứt lời vén tay áo xông tới Tiêu Thần liều mạng.
- Được. Tôi nói kế hoạch cho chị biết. Trước hết chúng ta thế này...sau đó...cuối cùng...
- Ha ha...Hóa ra cậu không ngốc. Thật sự được đó Đại Pháo ca.
- Sau khi thành công đừng quên lời hứa của chị với tôi...ha ha..
- Lời hứa nào?
- Thổi cho tôi...
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 54: Trò hay sẽ bắt đầu.
Nguồn: MT
Phòng khiêu vũ Già Nam Chi Nhạc là một phòng khiêu vũ theo kiểu đặc biệt của phương Tây nhưng nó không chỉ là phòng khiêu vũ thông thường, thực ra nó giống như câu lạc bộ thoát y. Ở đây có nữ nhân Ấn Độ, mỹ nữ Brazil nóng bỏng, nữ nhân phóng khoáng của châu Âu, đám tiểu muội nhiệt tình múa cột, thậm chí có vài lô ghế bọn họ trực tiếp dùng cái trụ của nam nhân để biểu diễn. Địa điểm ăn chơi sa đọa này bất kỳ điều gì cũng vi phạm pháp luật nhưng không bị cảnh sát sờ đến bởi nó đúng là tổng bộ của một trong ba thế lực đen mạnh nhất Lĩnh Hải, Tàn Lang bang.
Tòa nhà Già Nam Chi Nhạc cũng không cao, chỉ có năm tầng. Đối với các phòng khiêu vũ khác tại Lĩnh Hải xem như nó là một tòa nhà thấp. Bố cục tòa nhà so với những tòa nhà con lại cũng rất khác biệt. Những phòng khiêu vũ cũng không có người khiêu vũ là người dân thường, cũng không có khán giả thường, chỉ có dững dãy ghế lớn nhỏ cùng bậc tam cấp.
Cũng bởi có những dãy ghế chắn xung quanh phòng khiêu vũ này nên cảnh sát muốn tới bắt bớ càng khó khăn hơn. Bởi vì chỉ cần có chút động tĩnh đèn đỏ phía trong sẽ báo động cho đám người biết ổ động. Bọn họ sẽ lập tức tránh đi, chờ cảnh sát rút lui mới xuất hiện trở lại. Nói trắng ra cũng nhờ có những hàng ghế này nên bên trong muốn làm gì cái gì thì làm cái ấy. Đám vũ nữ bên trong biểu diễn là phụ, bán thân mới là nghề nghiệp chính. Bởi vì từng phòng độc lập lên khách muốn chơi thế nào cũng được. Sắp vai nhân vật thích SM. Thậm chí vận động nhiều P. Để vũ nữ đóng vai nhân tình, học sinh...đều được. Chỉ cần khách có tiền, muốn thế nào cũng có thể chuẩn bị được. Đáng tiếc xã hội hiện nay tiền không bao giờ thiếu, tiền từ thiện bọn họ có thể không có nhưng tiền nhét vào ngực vào bụng các nàng chưa từng thiếu.
Mười giờ tối là thời điểm phòng khiêu vũ Già Nam Chi Nhạc hoạt động cao điểm nhất, lúc này tại một căn phòng bí mật dưới nền đất của tòa nhà.
Căn phòng này thực sự rất lớn và xa hoa, trong phòng có một chiếc giường lớn cùng sáu chiếc ghế bành vuông vắn.
Lúc này một người đàn ông trung niên đang nằm ngang trên giường, trên đùi gã có một cô ả Âu Mĩ nhún nhảy, phía dưới là hai cô nàng Trung Quốc đang mát xa chân. Người đàn ông này ngậm một điếu thuộc phiện màu vàng, một cô nàng đứng gần đó phụ trách châm lửa cho gã. Trong phòng còn có ba người đàn ông: một là phó bang chủ Dương Đỉnh Thiên, một là lão già quản sự chừng sáu mươi tuổi Diệp Lăng Hải cùng một người đàn ông đeo mặt nạ bạc vốn là phó bang chủ khác tên Triệu Hà Nguyên. Bên cạnh mỗi người đều có hai người đẹp mát xa dâng trà cho họ.
- Chúng mày nói thằng nhãi tên Đại Pháo Ca kia sẽ tự mình tới đây/
Người đàn ông nằm trên giường lớn đẩy cô ả Âu Mỹ ra, đoạn ngồi dậy, âm thanh sang sảng như chuông rất có lực chấn nhiếp. Diện mạo người đàn ông này cũng có chút đặc biệt, toàn bộ hai bên mặt đều được phủ kín râu, chỉ có thể nhìn ra ánh mắt của gã hoàn toàn giống với dã thú.
- Đúng vậy. Đồ bang chủ. Thằng nhãi đó mang theo nhân tình của Từ Đạt Lãng tới đây nói đồng ý giao ra thứ kia, chỉ muốn gặp mặt chúng ta đàm phán.
Dương Đỉnh Thiên vừa nghe vị Đồ bang chủ nói vội cung kính kể lại chân tướng một lần.
Hóa ra người trẻ tuổi tên Đại Pháo Ca kia mang theo Hứa Diễm bị Bàn Đầu La cùng Sấu Đầu Đà bắt giữ. Hắn cũng thông minh, muốn giao thứ Lương Thông Thiên giao cho Lương Yến Yến lại tất nhiên cũng muốn thương lượng với Tàn Lang bang tranh thủ chút lợi ích.
- Đàm phán?
Đồ bang chủ nheo mắt, khẽ thì thầm một câu, lập tức phá lên cười...
- Ha ha...Thằng nhãi này quả thực có chút ý tứ. Dám đứng trước mặt Đồ Tuyết Giang này nói ra hai từ " đàm phán"?
- Bọn chúng hiện tại ở đâu?
Đồ Tuyết Giang đột nhiên trừng mắt nhìn Dương Đỉnh Thiên, một cỗ sát khí toát ra cuồng liệt khiến gã phó bang chủ thiếu chút nữa ngã nhào xuống nền. Gã vội vàng bẩm báo:
- Bẩm Đồ bang chủ. Bọn họ đã đến cửa phòng khiêu vũ.
- Tốt. Lập tức cho bọn chúng vào. Tao thật sự muốn xem thằng nhãi Đại Pháo Ca kia có tư cách gì đàm phán với tao?
Đồ Tuyết Giang lạnh lùng quát. Bàn tay to vung lên xua đuổi đám nữ nhân khỏi phòng chỉ để lại bốn người đàn ông.
- Đồ bang chủ. Tôi chỉ e tên Đại Pháo Ca không đơn giản như vậy.
Lão gia Diệp Lăng Hải thở dài một tiếng, sửa lại vài sợi râu bạc, kế đó phe phẩy chiếc quạt lông làm bộ tư thái như Gia Cát tiên sinh.
- Hả? Lão Diệp nhận ra điều gì?
Đồ Tuyết Giang nghe vậy liền có chút hứng thú. Diệp Lăng Hải vốn là trợ thủ tốt, không giống như Dương Đỉnh Thiên kia một lòng chỉ nghĩ tới đàn bà.
- Thử nghĩ xem. Kẻ ngu cũng biết Tàn Lang bang chúng ta là một trong ba thế lực lớn nhất tại Lĩnh Hải. Trong bang chúng ta có hơn một ngàn anh em, người bình thường có vài lá gan cũng không dám tới tổng bộ Tàn Lang bang chúng ta làm càn. Lần này chúng ta biết được vật kia không tiếc truy sát Lương Thông Thiên, giam lỏng Từ Đạt Lãng. Người biết được việc này lại càng ít, trừ Từ Đạt Lãng cùng Lương Thông Thiên ra bên ngoài cũng chỉ vài người chúng ta biết. Đương nhiên bao gồm cả con gái Lương Thông Thiên là Lương Yến Yến cũng biết. Con nhãi này được tên Đại Pháo Ca cứu đi thì không lâu sau tên Đại Pháo Ca lại xuất hiện tại sòng bạc Hắc Lang.
- Theo người của chúng ta theo dõi báo về. Thằng nhãi kia vốn là bạn học của Lương Yến Yến. Sau khi cứu Lương Yến Yến cả hai đều xin nghỉ học dài hạn, đến nay còn chưa xuất hiện tại trường học. Lạ ở chỗ sau khi thằng nhãi đó biết thân phận của Lương Yến Yến lại ngang nhiên tiến vào sòng bạc của chúng ta mang Hứa Diễm đi. Phải biết Hứa Diễm là nhân tình của Từ Đạt Lãng, hai người kia lúc này muốn tới tổng bộ của chúng ta đàm phán e rằng có chút kỳ lạ.
Diệp Lăng Hải nói xong một hơi mệt mỏi ho khan vài tiếng. Đồ Tuyết Giang nghe xong cũng rơi vào trầm tư, đang định mở miệng nói đột nhiên thấy cánh cửa bí mật xao động, đó là ám hiệu trong bang, gõ nhẹ 2 tiếng sau đó đập mạnh 3 tiếng.
- Xem ra bọn chúng tới rồi.
Đồ Tuyết Giang âm tàn quát:
- Mặc kệ bọn chúng có mưu mô gì hôm nay đừng mong sống sót rời khỏi đây. Sau khi vật kia tới tay tôi sẽ cho bọn chúng xuống địa ngục hết.
Cánh cửa bí mật dẫn đến căn phòng bật mở, một đôi nam nữ xuất hiện trước mặt đám người, đích thực là Tiêu Thần cùng Hứa Diễm. Tay hai người đều bị trói chặt, phía sau họ là Sấu Đầu Đà cùng Bàn Đầu La.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Bàn Đầu La mặt không chút biến đổi, thấp giọng nói. Bóng đèn trong căn phòng tỏa ánh sáng vàng khiến mặt đám người như phủ thêm lớp sơn vàng rực rỡ. Tiêu Thần đứng ở cửa sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, tròng mắt liếc trái đảo phải, trán đầy mồ hôi, bộ dạng thấp hèn. Hứa Diễm ở một bên tóc tai tán loạn trên vai, mặt mũi bẩn thỉu còn in vài dấu tay đỏ ửng như mới vừa vẽ lên.
Bốn người trong căn phòng thấy được bộ dạng đôi nam nữ này cũng không khỏi nở nụ cười. Vừa rồi Diệp Lăng Hải còn có chút nghi ngờ mục đích của Đại Pháo Ca lúc này cũng khẽ nở nụ cười, xem ra bản thân lão đã lo lắng thái quá rồi. Một người như vậy có thể đến đây đàm phán? Còn có thể có âm mưu nào sao? Nhiều lắm sau khi cứu được Lương Yến Yến, không biết trời cao đất dầy muốn tới Tàn Lang bang tìm chút lợi lộc mà thôi.
- Mày chính là Đại Pháo Ca?
Đồ Tuyết Giang nhìn người thanh niên trước mặt có chút dở khóc dở cười. Bộ dạng thằng nhóc này khá đẹp trai, chỉ có điều sắc mặt non nớt so được với đậu hũ. Hai chân như nữ nhân đi tiểu run rẩy không ngừng, lưng cong cong đến đánh rắm e rằng cũng không dám, hai mắt thất thần nhìn nền phòng không biết đang nghĩ gì.
- A...ông là ai?
Tiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Đồ Tuyết Giang sợ tới mức suýt chút ngã nhào, ánh mắt toát ra vẻ vô cùng kinh hãi.
- Ha ha..thằng nhóc không cần khẩn trương. Tôi là Đồ Tuyết Giang, hiện thời Tàn Lang bang là do tôi định đoạt. Nơi này không ai ức hiếp cậu.
Đồ Tuyết Giang cười quỷ dị dùng ánh mắt ra hiệu với Dương Đỉnh Thiên. Gã phó bang chủ này vội vã đứng lên nhường vị trí, Đồ Tuyết Giang dùng tay kéo Tiêu Thần bộ dạng vô cùng thân thiết.
- A...đau quá...
Bị Đồ Tuyết Giang nắm chặt Tiêu Thần lập tức kêu lên đau đớn.
- Ha ha...Bang chủ không cẩn thử nó. Thằng nhãi nhày xem ra không biết trời cao đất dày. Dưới uy nghiêm của ngài đã biến thành con chó nhỏ rồi. Ha ha...
Dương Đỉnh Thiên nghe Tiêu Thần gào lên thảm thiết vội vàng vỗ mông ngựa Đồ Tuyết Giang. Đồng thời ánh mắt gã nhẫn nhịn liếc nhìn Hứa Diễm, trang phục bó chặt của nàng khiến gã chảy nước miếng, tà hỏa bừng bừng.
Chờ xử lý xong con chó nhỏ này, con chó cái kia sẽ trở về với mình, buổi tối nhất định phải hưởng thụ thật đã.
- Được rồi. Thằng nhóc, ngồi xuống.
Đồ Tuyết Giang cảm thấy Tiêu Thần không phải giả vờ liền dùng một tay đẩy hắn xuống vị trí của Dương Đỉnh Thiên vừa nhường lại. Dương Đỉnh Thiên hấp tấp vòng ra sau Đồ Tuyết Giang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Diễm đang bị Bàn Đầu la không chế.
- Sấu Đầu Đà. Mang cho chúng ta mấy tách trà. Tiện thể lấy cho hai người này luôn.
Đồ Tuyết Giang ngồi lại giường lớn nhìn Bàn Đầu La phía sau nói. Gã nghĩ thầm trong đầu, đám hộ pháp Bàn Đầu La cùng Sấu Đầu Đà trước khi tới đây đã hung hăng tiếp đãi hai người Tiêu Thần. Không bằng bớt chút khí lực để hai đứa nhóc này dùng Nhất oản huyết trà, khiến chúng mê đi sau khi hỏi được điều cần hỏi sẽ băm cho chó ăn. Về phần Hứa Diễm nếu Dương Đỉnh Thiên đã thích như vậy thì thưởng cho gã, dù sao Dương Đỉnh Thiên cũng không còn sống lâu nữa.
Nhất oản huyết trà thực tế là loại thuốc mê đánh vào trà mà Tàn Lang bang chuyên dùng để bức cung người đắc tội chúng. Hiệu quả của phương pháp này rất cao, cơ bản chỉ cần ngươi uống vào sau đó sẽ rơi vào mê hoặc. Phương pháp tạo ra huyết trà cũng đơn giản, chính là dùng máu tươi người bị tra tấn làm vị đặc chế thêm vài vị thuốc tạo thành. Loại trà này được Tàn Lang bang coi như bảo bối.
Sấu Đầu Đà gật đầu liên tục kế đó khom lưng rời đi. Diệp Lăng Hải lúc này run rẩy bước lại gần Tiêu Thần.
- Thằng nhóc. Mày và Lương Yến Yến quan hệ thế nào?
Giọng nói của Diệp Lăng Hải có chút mê hoặc, nghe như ông nội nói với cháu, bất quá lão lăn lộn vài chục năm trong giang hồ, lòng dạ thâm sâu, so với với Đồ Tuyết Lang càng là người khó đối phó hơn.
- Đau quá...
Công phu diễn trò của Tiêu Thần rất cao, hắn dường như không nghe được câu nói của Diệp Lăng hải, chỉ chăm chú xoa vào nơi Đồ Tuyết Giang vừa nắm, hai chân không ngừng run rẩy.
- Ha ha...Thằng nhóc, không sao đâu. Chờ chút nữa uống trà xong sẽ không còn thấy đau nữa.
Trong câu nói của Diệp Lăng Hải mang theo cỗ sát khí mãnh liệt đồng thời ánh mắt lão nhìn Đồ Tuyết Giang, khóe miệng hai người xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Vài phút sau Sấu Đầu Đà bưng lên một bình trà cùng năm chiếc chén lớn cung kính đặt trước mặt Đồ Tuyết Giang.
- Thằng nhóc. Đây là trà ngon dùng máu của cậu nhỏ vào đây sau khi uống xong sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Ông chú này sẽ làm thử, mấy người này cũng thế, hiểu chưa?
Đồ Tuyết Giang cắn đầu ngón tay nhỏ vài giọt máu đỏ tươi vào bình trà cùng lúc uống vào viên thuốc màu xanh lục. Kế đó gã để Sấu Đầu Đà mang bình trà lần lượt đi qua Dương Đỉnh Thiên, Diệp Lăng Hải cùng Triệu Hà Nguyên. Ba người này đều hành động tương tự như bang chủ Tàn Lang bang, đều nhỏ máu vào bình trà và uống viên thuốc màu xanh lục.
Cuối cùng Sấu Đầu Đà mang bình trà tới trước mặt Tiêu Thần có ý bảo hắn nhỏ máu vào đó. Phương pháp chế huyết trà đích thực là phải dùng máu của hai bên, sau khi hòa tan sẽ mê hoặc tâm trí khiến ngươi nói ra bí mật trong lòng.
Nhìn nước trà đỏ tươi màu máu, Tiêu Thần vẫn lắc đầu không chịu lấy máu. Diệp Lăng Hải vội chạy tới khuyên nhủ:
- Thằng nhóc. Không cần sợ, chỉ là vài giọt máu thôi. Đàn ông con trai chút máu đó sao phải sợ.
- Tôi không cần. Tôi không cần...
Tiêu Thần sợ tới mức lắc đầu liên tục, Diệp Lăng Hải đánh mắt cho Sấu Đầu Đà. Sấu Đầu Đà tiến tới dùng một mũi châm nhỏ nhanh chóng lấy máu trên đầu ngón tay Tiêu Thần nhỏ vào bình trà. Chỉ có điều sau khi nhỏ máu vào bình Tiêu Thần không được uống viên thuốc xanh, đó là giải dược đương nhiên không có phần hắn.
Sấu Đầu Đà nắp kín miệng bình rung vài cái thật mạnh kế đó lần lượt rót ra năm chiếc chén lớn. Bốn chiếc chén lần lượt chuyển đến bốn vị đầu lĩnh Tàn Lang bang, chén cuối cùng là chuẩn bị cho Tiêu Thần.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius