Chương 50: Giây phút bên nhau Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Nam và nữ lấy nhau thì sinh ra trẻ con…
Thời gian vẫn tiếp tục trôi…
- Nam và nữ lấy nhau xong rồi ngủ cùng giường thì sinh ra trẻ con…
Thời gian vẫn vô tình trôi qua, không cần biết đến vẻ nhăn nhó trên mặt hắn.
- Nam và nữ lấy nhau, ngủ cùng giường, kết hợp với nhau, cùng cầy cấy thì ra trẻ con.
Hắn nói đến chỗ kết hợp với nhau thì thời gian hơi ngừng lại một chút, Trương Hải vô cùng mừng rỡ, nhưng nói nốt câu thì thời gian lại đếm tiếp. Trương Hải đổ mồ hôi ròng ròng, nói bóng nói gió cũng không được à? Mẹ kiếp, làm thế nào bây giờ?
Năm giây đã hết, trái tim của Trương Hải co thắt lại, thậm chí còn đau đớn hơn cả lúc trải qua mười giây vừa nãy. Trong lòng hắn hoảng hốt, lần này sao lại co thắt một cách cuồng bạo thế này? Phải chăng là tại đây là bước cuối cùng hay không! Lúc này hắn không nghĩ nhiều được nữa, đánh phải đau khổ rên rỉ ra từng câu:
- Con trai và con gái không cần lấy nhau, cũng không nhất thiết ngủ cùng giường cũng có thể sinh con được…
Thời gian đếm ngược ngừng lại một chút, cảm giác đau đớn cũng tan đi phần nào, Trương Hải hít sâu một hơi, thở dốc vài ngụm rồi nói tiếp:
- Muốn sinh con thì phải biết cách, giữa hai chân của đàn ông có một con “rắn”, ừ, cứ cho là con rắn đi… Còn cậu ở chỗ đó có cái gì thì tự biết… Con rắn này là một đạo cụ mà thiên nhiên ban cho đàn ông, có công dụng làm phép, gieo hạt giống sinh mệnh vào bên trong cơ thể của phụ nữ… Khi nam và nữ hoàn toàn không mặc đồ, dùng da thịt chính thức giao hòa với nhau thì mới có thể làm được điều đó.
Trương Hải khẽ dừng lại một tí, quả nhiên cái màn hình kia hơi sáng lên, nhưng chưa có dấu hiệu chứng tỏ câu trả lời đủ thỏa mãn, hắn bất đắc dĩ lên tiếng tiếp:
- Việc giao hòa này mang lại khoái cảm, hơn nữa còn thỏa mãn tò mò về giới tính khác của con người cho nên người đến tuổi sẽ tự tìm đến nó theo một cách vô thức. Cũng vì thỏa mãn hai điều này nên con người mới khó mà dứt việc đó ra được, tạo điều kiện để liên tục duy trì nòi giống…
Sau đó, Trương Hải còn đau khổ diễn thuyết cơ chế sinh con thật kỹ càng nữa. Dương Thanh Kỳ nghe đến chỗ không mặc đồ là đã mắc cỡ đến mức đỏ bừng cả mặt, nàng… đang nghĩ đến một vài phong cảnh mà mình đã từng nhìn thấy. Không hiểu sao lúc ấy lại thấy tò mò nhìn trộm, nhưng không hiểu gì nhiều, cho đến bây giờ, nghe tên kia giới thiệu, nàng mới biết việc đó ra để sinh con á. Trái tim của nàng có vẻ kích động nên đập thình thịch lên, làm cho Trương Hải đau khổ cắn răng mà chịu.
Không nói đến kiếp trước sống đến hơn ba mươi năm, chỉ riêng việc có một bà mẹ làm bác sĩ ở khoa sản, thỉnh thoảng vào đấy xem trộm tài liệu cũng làm cho Trương Hải hiểu rõ cái nguyên lý “vạn loài một dạng, trường tồn bất diệt này rồi”. Tất nhiên, không thể phủ nhận là có vài loại sinh vật sinh sản kiểu khác nhưng mà đại đa số động vật hiện hữu ở trước mắt Trương Hải đều sinh sản theo cách này, bao gồm cả hắn.
Trái tim của Dương Thanh Kỳ ngày càng đập nhanh, khi nghe đến đoạn hắn nói cái gì mà khoái cảm dâng trào, phát tiết ra ngoài, đó là lúc để đứa bé có cơ hội được sản sinh… thì trái tim của nàng đã đập bùng bùng, nhịp tim đo theo chỉ số ở đây đã lên đến bảy mươi tám. Bởi vì nàng đang nhớ lại lúc mà mình coi trộm cái cảnh đó, hình như… cũng có cái cảm giác gần gần như thế, nàng vô cùng xấu hổ, mặt đỏ hơn cả trái táo.
Còn Trương Hải nói xong thì cũng nhanh chóng ổn định tâm tình lại, bây giờ nhịp tim của hắn chỉ còn có hai mà thôi, máu cũng gần như không lưu chuyển trong thân thể, may mà hắn còn có khí công, có thể tạm dùng sự di chuyển của khí để ổn định lại thân thể trong thời gian ngắn.
Dương Thanh Kỳ lúc này cũng bắt đầu nhìn ra trạng thái của Trương Hải, mọi tâm tư về cái việc vừa nãy không hiểu sao bắt đầu hoàn toàn tan biến trong đầu nàng, chỉ còn lại hình bóng Trương Hải đang đau khổ chống đỡ.
Nhưng mà nàng càng lo lắng, càng hoảng sợ thì nhịp tim lại càng treo cao, nàng chỉ là một cô bé mà thôi, trình độ kiểm soát tâm lý làm sao so được với mấy lão quái chứ? Nhịp tim của nàng cứ tăng, cứ tăng… lên đến tám lăm, chín mươi. Lúc này, tim của Trương Hải cũng không còn đập nữa, mặt hắn tím ngắt lại, tay chân cũng run lên bần bật, có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi.
Dương Thanh Kỳ hoảng hốt quật phá cái bức tường vô hình kia, nhưng nàng không biết, càng làm thế thì tim lại càng đập nhanh, lúc này, thân thể Trương Hải đã ngừng lại hoàn toàn, hai tay chắp trước bụng cũng đã buông thõng xuống, có vẻ vô lực, mất đi sinh khí rồi.
Hai giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi Dương Thanh Kỳ, hai tay nàng vẫn đang yếu ớt đập đập lên bức tường kia, nhưng lúc này nàng dường như bất lực, dần dần ủ rũ xuống.
Lúc này, cái trò chơi chết tiệt bắt đầu sáng lên, bức tường ngăn cách cũng biến mất, Dương Thanh Kỳ đổ nhào về phía Trương Hải, nàng không để ý đến sự đau đớn khi vừa ngã dập mặt, chỉ chăm chăm lao tới, ôm lấy Trương Hải đang nằm mê man ở đó. Nàng cố lay lay người hắn, nhưng dường như đó chỉ là vô dụng mà thôi, ánh mắt Trương Hải đã nhắm nghiền, khuôn mặt tím tái vì thiếu máu, trông vô cùng thảm hại.
Đã qua được trò chơi, giành được chìa khóa, và cả phần thưởng kia nữa nhưng Dương Thanh Kỳ chẳng thấy vui chút nào, nàng chỉ biết khóc, khóc òa lên trong sự hoảng loạn và đau đớn cực độ. Nàng cố giữ lại hắn, nhưng dường như hắn đã hoàn toàn mất đi sinh khí, một hơi thở, một động tác cũng không có, Dương Thanh Kỳ thực sự rất đau lòng.
Nàng khóc, khóc đến mức ngất đi, thân thể của nàng dường như cũng vì khóc mà tiều tụy, nước mắt của nàng dường như làm cho cả không gian này phải ẩm thấp, ảm đạm.
Khi Dương Thanh Kỳ ngất đi, một kỳ cảnh lại diễn ra ở trong Mộng Động.
Con giun đất bằng ngọc có màu hồng kia chợt bay lên, tất cả màu sắc ở xung quanh dường như bị chi phối vậy, toàn bộ đều tràn vào người nó, làm cho con giun đất phát ra quang mang mạnh mẽ, vô cùng cường liệt.
Không gian như bị mất đi hết sắc màu, chỉ còn lại hai màu đen và trắng nhạt nhẽo, ở giữa không gian đó lại có một vùng màu hồng làm tâm điểm. Màu hồng đó phát ra ánh sáng bao trùm cả phiến không gian, giống như một quả cầu ánh sáng màu hồng vậy.
Quả cầu dần dần co lại, nhưng những nơi mà nó từng bao phủ chợt như lấy lại màu sắc, nhưng không phải chỉ có màu hồng đơn điệu, mà là đủ loại màu sắc tươi sáng, từ cỏ cây, hoa lá, đến ánh sáng rực rỡ như của mặt trời, có màu trong xanh của bầu trời, của mây trắng lững lờ trôi, khung cảnh giống như đã tràn ngập sinh cơ, là một nơi tiên cảnh bồng lai vậy.
Quả cầu co lại chỗ của hai người Trương Hải thì chợt dừng lại, không co lại nữa mà dừng lại ở một chỗ, tự xoay tròn, có thể lờ mờ thấy được bên trong đó có cái gì đang nhúc nhích.
Lúc này, bên trong vầng sáng màu hồng.
Không còn thân ảnh của hai người Trương Hải, chỉ còn lại hai thứ vẫn đang trôi nổi, phiêu phù.
Một con giun đất bằng ngọc đang tỏa ra hào quang màu hồng rực rỡ, một cái dây chuyền đang tỏa ra tam thải cầu vồng, nhưng dường như hai luồng ánh sáng đang tranh đoạt, đấu đá lẫn nhau thì phải.
Hai luồng ánh sáng đấu đá mạnh mẽ, không bên nào nhường bên nào, dần dần sinh ra trấn động, có vẻ làm rách vỡ gì đó trong chỗ mà chúng đấu đá kịch liệt nhất.
Dần dần, ở chỗ mà chúng xung đột nhau xuất hiện một sợi tơ, một sợi tơ nhỏ bé đang lơ lửng giữa sự tranh đoạt cuồng bá này.
Hai đầu sợi tơ dần dần phình ra, bên trong đó dần dần xuất hiện thứ đỏ đỏ, giống như hai giọt máu vậy. Hai giọt máu này không ngừng lưu thông qua sợi tơ kia, trao đổi qua lại, kỳ diệu ở chỗ, chúng vừa trao đổi, vừa mạnh mẽ hấp thu năng lượng của hai luồng sáng tranh đoạt kia, tự làm cho mình lớn lên.
Quá trình giống như là thai nghén, hai giọt máu dần dần lớn lên, dần dần thành hình, chúng đang dần tạo ra hai thân hình nhỏ bé, giống hệt như quá trình thai nghén đứa con ở loài người vậy.
Thời gian trôi qua, sự tranh đoạt ngày càng lắng xuống, hai thân thể kia cũng ngày càng lớn lên, không gian trong quả cầu màu hồng này cũng không còn lớn với họ như lúc ban đầu, thân thể xích lõa như thời sơ khai của họ đang dán sát vào nhau.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong hai người có một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua có lẽ cũng đến mười sáu tuổi rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự kiều diễm thường ngày của Dương Thanh Kỳ trên đó. Chỉ là, thân thể của nàng đã nảy nở hơn rất nhiều, bây giờ mà tên nào dám nói nàng ngực phẳng thì đảm bảo bị thiên hạ cười cho thối mũi. Nếu nàng đi ra đường, ít nhất cũng có cả đám hoa si tình nguyện vì nàng mà dâng lên mọi thứ.
Người còn lại rõ ràng là Trương Hải, thân thể của hắn lúc này tuy vẫn không phải cường tráng gì nhiều nhưng cũng đã lớn hơn, ít nhất, nếu bây giờ đứng với Phạm Đức Linh thì hắn cũng đã cao bằng đối phương rồi. Nhìn qua hắn bây giờ ít nhất cũng đã mười sáu tuổi, cái vùng bên dưới… cũng đã lớn lên nhiều rồi.
Lách tách, lách tách. Âm thanh nứt vỡ phát ra, “quả trứng” đang bao bọc hai người đã tan vỡ hoàn toàn, thân thể của họ cũng đáp xuống đất, nhưng không hề ngã ra mà vẫn ngồi rất vững.
Một lúc sau, hai người cùng mở mắt ra, hai đôi mắt tràn ngập tình cảm nhìn vào nhau, chỉ có họ mới biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Con giun đất kia không hiểu sao lại mang tràn ngập sinh cơ, khi nó bao phủ họ lại, cũng đã chính thức bắt đầu quá trình tái sinh của cả hai người.
Một ít sức mạnh của nó tràn ra xung quanh đã làm cho không gian này bừng lên sức sống, nếu người nào chứng kiến được kỳ cảnh này, thậm chí có lẽ chỉ thốt lên được hai chữ: “thần tích”.
Nhưng trong quá trình tái sinh, một vấn đề lại xảy ra.
Chiếc dây chuyền của Trương Hải dường như không muốn sức mạnh của giun đất tái sinh cho hắn, nó phát ra sức mạnh kinh khủng không hề kém giun đất, ngăn cản lại xu thế này. Trải qua thời gian tranh đấu, hai nguồn sức mạnh dường như đã thỏa hiệp với nhau, quá trình tái sinh bên trong quả cầu vẫn tiếp tục, sức mạnh của giun đất sẽ tái sinh cho Dương Thanh Kỳ, còn sức mạnh của dây chuyền sẽ tái sinh cho Trương Hải.
Nhưng toàn bộ quá trình tái sinh vẫn là do giun đất duy trì, trong lúc đó, hai người tái sinh là Trương Hải và Dương Thanh Kỳ dường như đã được cũng thai nghén lại từ đầu, sợi tơ kia chính là dây rốn, đến hiện nay vẫn đang nối rốn của họ lại với nhau.
Không chỉ như thế, trong khi tái sinh, hai người cũng đã có được chung một nhịp đập của con tim, hơn nữa còn có một mức độ tâm linh tương thông nhất định. Không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, họ đã có thể thấu hiểu đối phương rồi.
Con giun đất này chính là một đại bảo vật, nó là phần thưởng của Tâm Động, vì thế nên nó có năng lực kết nối tâm linh của hai người tham gia. Hai người Trương Hải dù không tái sinh thì sau này cũng sẽ có sự tương thông nhất định. Còn bây giờ họ đã được tái sinh thế này, cũng đã đạt được công năng cao nhất của giun đất, mức độ này trong truyền thuyết gọi là “vĩnh kết đồng tâm”.
Có người sẽ thắc mắc, sinh ra từ một “bọc trứng” như thế có phải là anh em không? Xin nhắc lại: không hề. Sức mạnh của giun đất là “tái sinh”, không phải là “sinh”, thân thể của bọn họ vẫn mang huyết mạch của trước đây, không có quan hệ huyết thống gì cả. Chưa kể, thân thể Trương Hải vốn không phải tái sinh không dựa vào sức mạnh của giun đất, mà dựa vào sức mạnh tam huyền bên trong chiếc dây chuyền kỳ diệu kia.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng lần này bị nguy hiểm, nhưng lần tái sinh này cũng đã mang đến cho hai người những lợi ích cực kỳ lớn lao.
Chương 51: Gặp lại Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Dương Thanh Kỳ dù đã mặc lại quần áo, nhưng dưới ánh mắt xâm lược của hắn, nàng cảm thấy mình vẫn chỉ như một chú cừu non chờ làm thịt, hai má nàng vẫn hây hây đỏ, không hề có dấu hiệu rút bớt. Mặc dù đã che kín thân thể, nhưng nàng vẫn tưởng tượng lại cảnh lúc nãy, thân thể nàng cứ hơi nong nóng như phát sốt, cảm giác bàn tay của hắn vẫn đang nhẹ nhàng đặt trên người mình vậy.
- Sao thế? Trên mặt em có cái gì à?
Dương Thanh Kỳ cúi đầu, mặc dù đã mặc vào bộ đồ cao quý kia, nhưng trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ là một cô bé mới biết yêu mà thôi. Hai cánh tay ngượng ngùng vân vê vạt áo, cái chân chấm chấm xuống đất như đang vẽ vẽ cái gì vậy. Nhìn thần sắc lúng túng của nàng, Trương Hải không nhịn được mà tiến lên ôm lấy nàng, lại hôn nàng thêm một cái thật sâu.
Đến khi hai người tách ra, thân thể của Dương Thanh Kỳ đã mềm nhũn, nàng dịu dàng tựa vào trong ngực hắn, nắm tay nhỏ đấm nhẹ lên đó như là giận hờn, cũng như là làm nũng vậy. Chợt, Dương Thanh Kỳ như nghĩ đến cái gì đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hơi lo lắng nói:
- Chúng ta đã ở đây ba năm, liệu… những người kia…
Trương Hải cũng đã nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của hắn hơi có phần lo âu, không biết phải làm sao. Nhưng trước mặt Dương Thanh Kỳ, hắn vẫn lộ ra một mặt tích cực, cố gắng chấn định nói:
- Sẽ không sao đâu, chắc chắn họ có thể vượt qua được. Nên nhớ, hai chúng ta cũng không phải xuất sắc nhất trong nhóm. Em có lẽ không để ý, chứ trong mấy lần anh quát sát, đã thấy Phạm Đình Phương gần đạt đến chủng tộc cảnh từ ba năm trước rồi. Hơn nữa, Nguyễn Khánh Huyền còn có một đôi cánh, lúc ấy, chúng ta chưa kịp nói gì đã bị tách ra. Khi nào gặp lại, anh cũng muốn làm rõ sự tò mò này.
Dương Thanh Kỳ gật nhẹ đầu, nhìn về phía cánh cửa bảy sắc nơi gần đó. Đã ba năm, nhưng vị trí của cánh cổng bảy sắc vẫn không đổi, chỉ có khung cảnh xung quanh trở nên tràn ngập sức sống mà thôi. Trên cái giá đó vẫn còn giữ chiếc chìa khóa hình lục giác, là một trong hai phần thưởng mà họ đã giành được trước đó.
Còn con giun đất, lúc này nhìn nó cũng chỉ giống như một món đồ bằng ngọc bình thường, không có gì đặc biệt, ánh sáng ảm đạm, được cái vẫn còn trong suốt, nhìn khá đẹp. Trương Hải nói:
- Thứ này em thích không? Tặng cho em đó!
Dương Thanh Kỳ lắc đầu:
- Thứ này em giữ cũng chẳng làm gì, dù sao em cũng không có hứng thú nghiên cứu, cũng không hứng với trang sức kiểu này!
Dương Thanh Kỳ cười giảo hoạt:
- Anh cứ cầm lầy, sau này nghiên cứu ra cách dùng thì mang đến cho em là được! Hi hi.
Trương Hải bất đắc dĩ với con bé này, thực ra hắn vốn cũng có hứng thú với thứ này, nhưng mà cầm nãy giờ chẳng thấy nó phản ứng gì nên cũng thấy chán. Nếu nàng không lấy thì thôi, hắn giữ lại, sau này nhỡ đâu lại dùng vào việc gì đó thì sao.
Hai người thân thiết dắt tay nhau đi về phía chiếc cổng bảy sắc, Trương Hải nhẹ nhàng cầm chiếc chìa khóa lên, sau đó đi vào bên trong cùng Dương Thanh Kỳ.
Lần này không giống như hai lần trước, hai người bước vào trong cánh cửa với trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh và thanh tỉnh. Cái cảm giác mát lạnh ấy vẫn trôi dọc theo thân thể làm hai người thấy thư thái. Theo thời gian trôi qua, khi hai người ra khỏi chỗ đó thì cũng không chật vật ngã xuống như những lần trước mà lại đặt chân vững vàng lên mặt đất.
Khi họ đáp xuống, cảnh tượng trước mắt làm cho họ hơi sững sờ.
Ở đây có năm đứa trẻ đang ngồi quanh một đống lửa, trên đó còn đang nướng một miếng thịt, tỏa ra hương thơm thơm phức.
Hai bên nhìn nhau mà chợt ngẩn ngơ, Trương Hải kinh ngạc trong lòng, bởi vì… năm người kia sao lại giữ nguyên hình dáng của ba năm trước, sao họ lại có mười hai mười ba tuổi thế này. Đồng thời, năm người kia cũng ngẩn ra nhìn hai người bạn của mình đột nhiên lớn hẳn lên, quá là bất thường, không thể tin được.
- Trương Hải? Dương Thanh Kỳ?
Trần Mạnh Thắng hơi lắp bắp nhìn hai người, không hiểu đây là chuyện gì! Nhìn hai đứa này ít nhất cũng phải mười sáu tuổi, tại sao trong thời gian ngắn như thế mà lại…
Trương Hải cũng hơi lắp bắp nói:
- Mọi người… tại sao đã ba năm mà mấy người chẳng lớn lên tý nào thế này?
Năm người kia nhìn nhau, thần tình nghi hoặc đến cực điểm nói:
- Mày có nhầm không vậy! Từ lúc rơi vào đây đến giờ mới là hơn ba tháng! Bọn tao cũng vừa mới thoát ra khỏi mấy cái động quái đản kia, nhưng ở bên trong này lại bị mắc vào vấn đề thức ăn, cũng may, trong Bì Động, bọn tao đã tích trữ rất khá nên mới trụ được đến giờ. Nếu ba năm thì chẳng phải chết cả lũ rồi à? - Phạm Đức Linh nói.
Phạm Đình Phương tiếp lời:
- Chúng mình đã biết cách ra khỏi đây, nhưng mà cần phải có hai người cũng với chìa khóa Tâm Động mới được. Vì thế nên mới phải ngồi đây nhàm chán chờ hai người, nếu mà hai người ra chậm khoảng hai tuần nữa thì cả bọn này thành ma đói hết rồi.
Trương Hải và Dương Thanh Kỳ nhìn nhau. Rõ ràng họ đã trải qua ba năm trong Tâm Động mà! Việc họ lớn hẳn lên thế này là một bằng chứng! Nhưng tại sao? Tại sao mấy người kia mới trải qua ba tháng, nhìn thân hình của họ thì rõ ràng nói thật, không hề khoác lác một chút nào!
Nghĩ đến việc mình tiến lên, giành được chìa khóa, nhưng lại còn cả phần thưởng là con giun đất nữa! Trương Hải cố liên hệ chúng lại với nhau, chẳng lẽ… giành được bảo vật là thời gian sẽ chậm lại như vậy? Đúng là như thế, trong lòng Trương Hải bắt đầu tin vào phán đoán của mình, Dương Thanh Kỳ đứng bên cạnh tâm ý tương thông với hắn nên cũng gật gật đầu biểu thị đồng ý.
Trương Hải kể lại chuyện của mình cho mấy người, nhưng hắn chỉ nói đến chuyện sau khi giành được chìa khóa, được tái sinh. Còn chuyện trò chơi trước đó thì giấu nhẹm, bao gồm cả tình cảm giữa hắn và Dương Thanh Kỳ cũng mặc kệ, không nói ra.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy như chuyện đùa, nhưng sau khi nghĩ lại những gì mình trải qua, còn cả sự quái dị bên trong cái động chính này nữa, họ dần dần cảm thấy những lời Trương Hải là thật sự. Nếu không, việc bọn họ nói đã trải qua “ba năm” phải giải thích thế nào đây?
Sau khi nghe chuyện của Trương Hải xong, năm người kia cũng chậm rãi kể ra câu chuyện của mình.
Nguyễn Khánh Huyền và Nguyễn Thu Hà đầu tiên rơi vào trong Cước Động. Chìa khóa ở cách họ khoảng hai dặm, nhìn thấy ngay, nhưng mà khoảng một dặm xung quanh đó thì toàn là chông gai, là chông gai theo nghĩa đen, trên đất toàn là đinh, dao kiếm, bàn chông và đủ loại bẫy rập khác. Nếu hai người giẫm lên trên đó thì có thể bị những thứ này đâm cho nát chân, đó chính là ý nghĩa của Cước Động.
Cũng may, Nguyễn Khánh Huyền có đôi cánh khi biến thân, có thể mang theo Nguyễn Thu Hà bay được. Nguyễn Khánh Huyền cố hết sức, cuối cùng mới mang được Nguyễn Thu Hà ra khỏi nơi đó an toàn.
Tiếp theo, họ lại rơi vào trong Phế Động, nơi tràn ngập bụi khói, hơi độc, lần này thì nhờ có sự am hiểu dược thảo của Nguyễn Thu Hà nên hai người mới cầm cự được, trải qua hơn hai tháng vất vả mới thoát ra khỏi đó.
- Biến thân của cậu có một đôi cánh, rốt cuộc cậu thuộc chủng tộc gì? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói có một chủng tộc mang cánh cả.
Nguyễn Khánh Huyền chở trở nên lúng túng, nàng biết, vấn đề này sớm muộn cũng sẽ bị hỏi đến. Nàng đang do dự, không biết có nên nói ra hay không! Thực ra Trương Hải cũng không có ý ép buộc gì, mỗi người đều có một bí mật riêng, hắn hỏi ra câu này cũng chỉ là tò mò, nếu nàng không muốn trả lời thì thôi.
Nguyễn Khánh Huyền lúng túng một lúc lâu, cuối cùng mới nói:
- Các cậu đã từng nghe tới Vịnh Phi Long và Rừng Phi Long chưa?
Mấy người Trương Hải nhìn nhau, cuối cùng hơi gật đầu một chút, chỗ này họ đã nghe nói qua, nhưng chưa hiểu là Nguyễn Khánh Huyền nói đến chúng làm gì thôi.
- Thực ra, khu vực đó là vùng của Phi quốc, nhưng chúng tôi là những kẻ sống trên bầu trời, không giao lưu nhiều với các chủng tộc trên mặt đất, nên bình thường họ cũng không nhắc đến Phi quốc cho học sinh phổ thông làm gì, chỉ có những người nhất định mới được biết mà thôi.
Ánh mắt của Phạm Đình Phương hơi lóe lên, rất rõ ràng, chuyện của Phi quốc nàng cũng biết một phần, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ yên lặng nghe Nguyễn Khánh Huyền kể tiếp.
- Tên thật của mình là Lý Khánh Huyền, là một thành viên của Phi quốc. Huyết thống của mình là Pretan, tức là cùng chủng tộc với con thằn lằn sấm lúc trước…
Trương Hải thầm gật đầu, lúc này, hắn mới hiểu được tại sao Nguyễn Khánh Huyền, không, phải là Lý Khánh Huyền mới đúng, hắn hiểu được tại sao nàng lại có thể ngăn cản con Pretanodon lúc trước, làm nó bỏ qua cho Trương Hải.
- Vậy tại sao cậu lại đến Bạo quốc? Chẳng phải các chủng tộc trên trời không thích chúng tôi hay sao?
Lý Khánh Huyền cười khổ, trên khóe miệng nàng nổi lên một nụ cười đầy chua xót:
- Các chủng tộc ở trên trời này vốn cao ngạo, cho rằng mình ở trên cao, nhìn xuống những chủng tộc bên dưới với ánh mắt xem thường. Người khủng long ở Phi quốc chúng tôi từ nhỏ đã có thể biến hóa đôi cánh, làm chúng biến mất và hiện ra. Chúng tôi dựa vào khả năng bẩm sinh này để lĩnh ngộ ra biến thân cảnh nhanh hơn ở Bạo quốc rất nhiều. Nhưng… có một loại người được coi là sỉ nhục ở Phi quốc, đó là những kẻ... không biết bay.
Trương Hải lờ mờ hiểu ra cái gì đó, hắn vẫn còn nhớ như in động tác bay hấp tấp của Lý Khánh Huyền lúc nàng xòe cánh ra để kéo bọn họ lại. Biểu hiện ấy chứng tỏ rằng nàng chưa từng bay, ít nhất là bay chưa hề thuần thục. Quả nhiên, Lý Khánh Huyền nói tiếp, trong giọng nói tràn đầy đau lòng và ủy khuất:
- Từ nhỏ, mình đã mắc bệnh sợ độ cao. Đó là do khi còn bé, mẹ mình đã từng ôm mình nhảy từ trên cao xuống, nhưng lúc đó chắc bà đã hối hận nên ném mình lên và được người khác cứu. Kể từ lúc đó, mình cứ nhìn thấy trên cao là choáng váng, không thể bay được. Cha mình… cha mình bởi vì thế mà cảm thấy bị sỉ nhục, nên đã đuổi mình ra khỏi Phi quốc, nhờ một người hầu đưa mình sang Bạo quốc, tránh xa tầm mắt của ông ta.
Sáu người còn lại nghe câu chuyện này mà cùng thở dài. Không ngờ một Nguyễn Khánh Huyền hoạt bát ngày trước lại là một Lý Khánh Huyền có nhiều quá khứ khổ sở như vậy. Bây giờ có lẽ nàng đã coi họ là bạn thân, vì thế mới nói ra bí mật trong lòng này. Lý Khánh Huyền khóc xong thì gạt nước mắt, trên mặt lại nở ra nụ cười rạng rỡ:
- Nhưng không sao, qua lần này, mình đã hết sợ độ cao rồi. Nó không có gì nguy hiểm nếu mình biết sử dụng đôi cánh này. Hơn nữa, mình sống rất vui, có những người bạn thân như các bạn. Còn có một người mẹ hết lòng yêu thương mình nữa.
Mẹ ở trong lời của Lý Khánh Huyền chính là người hầu đã được phái theo nàng, cũng do tình cảm nhiều năm nên nàng nguyện ý gọi bà là mẹ để làm vơi đi sự thiếu hụt tình thương trong lòng.
Lý Khánh Huyền kể xong thì đến lượt Phạm Đức Linh nhanh nhảu kể câu chuyện của mình ra.
Chương 52: Động cuối cùng Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Ba người Phạm Đức Linh đầu tiên đi vào trong Thủ Động, đó là một động đá, ở bên trên trần động treo những chiếc vòng, cho bọn họ bám vào đó để di chuyển. Ở bên dưới là cả một bàn chông khổng lồ, rộng đến gần như vô cùng vô tận vậy.
Khoảng cách để di chuyển đến chỗ chìa khóa cũng rất xa, hơn nữa, những chiếc vòng treo trên trần được xếp theo hình zic zắc, làm quãng đường cách xa vô cùng, hơn nữa lại không có cách nào đi đường tắt cả.
Nếu muốn di chuyển đến nơi thì phải mất ít nhất là hai ngày, nhưng mà đó là tính toán nếu như bọn họ duy trì được thể lực và di chuyển liên tục. Với Trex, tộc một chủng tộc có đôi tay yếu như thế thì việc này trở nên cực kỳ khó khăn, thậm chí là bất khả thi.
Trương Hải cũng có thắc mắc, tại sao họ không dùng chân mắc lên đó để di chuyển, nhận lại chỉ là nụ cười khổ của Phạm Đình Phương.
- Cậu nghĩ chúng tôi không nghĩ đến hay sao? Nhưng bàn chông bên dưới gần như sát vào người, khi chúng tôi di chuyển bằng tay thì chân cũng phải co lên, nếu mà treo chân lên đó, chẳng lẽ lại phải co cả nửa người lên để tránh bị chông làm tổn thương hay sao? Nếu như thế thì chúng tôi cũng kiệt sức sớm mà thôi!
Trương Hải thầm gật đầu, xem ra tình huống đúng là khó khăn cho họ, không biết họ vượt qua thế nào nữa. Nhưng nghe mấy người kể thêm một lúc thì hắn cũng đã hiểu rõ hoàn toàn.
Trần Mạnh Thắng lúc đó đột nhiên nghĩ ra một cách, hắn tỳ vào những cái vòng đó, sau đó cố gắng đào lên trên trần động. Ở trên trần này là đá vôi, độ rắn cũng không cao lắm nên việc này không làm khó được hắn. Tên này rất khéo léo đào một đường hầm ở trên trần động, giống như mấy cái hầm thông gió vậy, sau đó dẫn hai người Phạm Đức Linh lên.
Đào đường hầm thì tốc độ di chuyển chậm lại, nhưng do được đi đường thẳng nên cũng rút ngắn đi nhiều. Chỉ mất khoảng hơn bốn ngày mệt nhọc là họ đã đến nơi, thuận lợi vượt qua thủ động. Nghĩ lại, cách mà Trần Mạnh Thắng dùng cũng làm đôi tay bị thương không nhẹ, đó chẳng phải cũng là kiểu “đau tay” của thủ động hay sao?
Sau đó, họ cũng bị dẫn ra ngoài này, cũng lọ mọ như Trương Hải, sau đó bị kéo vào Bì Động.
Trong Bì Động có một trò chơi sinh tử, cũng giống như Tâm Động vậy.
Đó là trò hỏi đáp, phạt da, luật chơi cũng quái đản y như trò trong Tâm Động vậy.
Ba người được xếp thành hình tam giác, đỉnh hướng về nơi mà họ nhắm đến. Trong cái hệ thống ấy sẽ đưa ra câu hỏi để ba người trả lời. Người đứng ở trên đỉnh trả lời trước, nếu trả lời đúng, cả ba người được tiến lên, nếu trả lời sai, người đó bị chuyển sang cạnh, để cho người khác đứng lên đỉnh, tiếp tục trả lời. Tất nhiên, người trả lời sai sẽ bị trừng phạt, đó là đủ các loại hành hạ với da, như quất roi, cào, chém, thậm chí có cả hình phạt gần như lột da họ ra vậy, vô cùng đau đớn.
Trò chơi này cũng có hai hướng tiến, cũng có hai phần thưởng to nhỏ giống như trong Tâm Động vậy. Nhưng mà hướng quay lại, tức là hướng ngắn hơn cũng gần quá khả năng của họ rồi, vậy thì còn lựa chọn hướng tiến lên làm gì chứ? Vậy là họ chọn hướng quay lại, và đến một câu hỏi nhất định, bọn họ nhận được phần thưởng là hướng dẫn chi tiết về cách thoát ra khỏi nơi này hoàn toàn.
Nơi này không phải là một nơi bình thường, mà chính là một phong ấn, còn phong ấn cái gì thì trong đó không giải thích.
Ở trung tâm cái động mà họ đang ngồi có trần và sàn giống hai cánh cửa, cánh cửa ở trên trần thì là lối quay về, còn cánh cửa dưới sàn thì đúng với tên của nó “Triệt Địa”.
Bọn họ không biết bên dưới có cái gì, cũng không có hứng thú biết, bởi vì trong hướng dẫn đó thì phần thưởng khi chiến thắng hoàn toàn cả bảy động, giành được bảy miếng ngọc thánh thú thì mới mở được cánh cửa “Triệt Địa” đó.
Trương Hải bất giác sờ sờ ngực mình, thầm nghĩ đến con giun đất ở trong không gian trữ vật, chẳng lẽ đó là “thánh thú” hay sao? Nhưng hắn vẫn chăm chú nghe Phạm Đức Linh kể tiếp.
Bây giờ họ muốn trở về, cảnh cửa “Quy Trần” này mở ra dễ hơn nhiều so với “Triệt Địa”, vậy mà đã làm họ chật vật như thế rồi, nếu mà còn ham muốn “Triệt Địa” thì thực sự quá ngu xuẩn, không đúng với thực tế.
Lại nói tiếp, bảy chiếc chìa khóa dùng để thoát ra các động cũng là chìa khóa để mở “Quy Trần”, nhưng Nhãn Động là một động rất đặc biệt, cần phải có đủ sáu chiếc chìa khóa còn lại mới mở được ra, vì thế mà bọn họ mới phải ngồi ở đây chờ hai người Trương Hải.
Quy tắc ở trong động này đã ghi rõ trong hướng dẫn đó, nếu trong Tâm Động kia có người đang tham gia, người khác không thể vào được, vì thế, họ thấy trong động đó vẫn không cho vào thì vẫn yên tâm hai người Trương Hải còn sống, không có nguy hiểm gì.
Còn chuyện ở trong Bì Động sau đó cũng là do Phạm Đức Linh mà ra, chỉ tại hắn thấy Phạm Đình Phương không trả lời được, sợ nàng bị tổn thương gì gì đó, vì thế mới đứng đằng sau nhắc câu trả lời. Nhưng mà trò chơi này đã nhận định họ ăn gian, phải chịu hình phạt kinh khủng nhất.
Lúc đó, không gian trở nên hỗn loạn, mọi quy tắc trò chơi cũng biến mất, giống như tạo cho họ cơ hội cuối cùng vậy. Ba người nhanh chóng lấy chìa khóa và chạy ra ngoài, nhưng sau đó lại bị cả một đàn quái thú lột da đuổi bắt. Trải qua nhiều gian khổ, bọn họ không những thoát ra mà còn giết được không ít quái thú, mang về làm thực phẩm.
Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, Trương Hải đưa mắt một cái, Dương Thanh Kỳ hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu lấy chiếc chìa khóa hình lục giác kia ra ngoài. Ánh mắt của mọi người đều hơi rục rịch, trong đó ẩn chứa sự kích động. Có chìa khóa này, con đường thoát hiểm của họ lại được tăng thêm một phần thành công.
Mấy người hội ý một chút rồi cùng gật đầu, Dương Thanh Kỳ tiến lên gắn chiếc chìa khóa đó lên trần, vậy là sáu chiếc chìa đã được lấp kín, chỉ còn lại một lỗ trống có hình tròn mà thôi.
Sau khi chiếc chìa khóa kia gắn lên trần thì phát ra một chút ánh sáng, khi ánh sáng tan đi hoàn toàn, bọn họ lại một lần nữa bị hút vào trong cánh cửa bảy sắc cuối cùng: Nhãn Động.
Mọi người lại bị bắn ra khỏi cánh cửa, có xu hướng rơi phịch xuống đất, nhưng tất cả mọi người đều rất kinh nghiệm, xoay một vòng là hóa giải hoàn toàn, đáp xuống nhẹ nhàng như luyện khinh công vậy.
Trương Hải lúc này mới chú ý đến biến hóa của mọi người, ở chỗ này, Phạm Đình Phương đã đạt đến chủng tộc sơ cảnh, thậm chí còn sắp lên được chủng tộc trung cảnh, phải công nhận nàng đúng là một thiên tài trong thiên tài, tiến bộ quá nhanh. Phạm Đức Linh cũng đã ổn định lại được tu vi, đạt đến biến thân trung cảnh, Trần Mạnh Thắng thì đi trước hắn một bước, đạt đến biến thân thượng cảnh rồi.
Còn Nguyễn Thu Hà chắc cũng đã biến thân, chỉ không biết nàng biến thân thế nào thôi. Riêng Lý Khánh Huyền thì hắn không nhìn ra được, dường như nàng có thứ gì đó che giấu tu vi, như lúc trước vậy, có lẽ nàng cũng đã biến thân từ lâu rồi, chẳng qua giấu diếm mọi người mà thôi.
Trương Hải bây giờ thì lại không biết chiến lực của mình thế nào, trước khi tái sinh, thực lực của hắn đã ngang với chủng tộc sơ cảnh, sau khi tái sinh, hắn nhận thấy tam huyền khí ở trong người mình dồi dào lên nhiều, thậm chí ánh mắt cũng dễ dàng nhìn ra được tu vi của mọi người. Nhưng chưa chiến đấu thì hắn vẫn chưa biết khả năng của mình thật sự cao đến đâu.
Nhưng trong lòng Trương Hải thì mình còn khá xa mới đạt đến “mức độ hai”, đạt được đến mức độ hai tức là có thực lực ngang với tự giác cảnh, theo đó, những kỹ năng ở trong Tam Huyền Điển Bí cũng chính thức được đưa ra sử dụng.
Lúc này, Trương Hải đang đưa mắt quan sát tình hình xung quanh Nhãn Động này.
Gọi là Nhãn Động nhưng hắn chưa hề cảm thấy có gì là ảnh hưởng đến mắt cả, vẫn có thể nhìn khá rõ tình hình xung quanh.
Nếu nói cả sáu động trước đều là những không gian không có sức sống, trông cực kỳ quái dị và khó thích ứng thì nơi này đúng là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Bọn họ đang đứng trong một sơn cốc, đứng bên một dòng suối trong xanh, thậm chí có thể nhìn tới đáy. Vài con cá xinh đẹp bơi bơi, thậm chí còn giương đôi mắt tò mò nhìn họ, sau đó chán rồi thì quẫy đuôi đi mất.
Ở trên đỉnh đầu là một bầu trời trong xanh, mây trắng trôi lững lờ, thậm chí còn có vài tiếng chim hót vui tai mà ngày thường họ rất ít được thưởng thức.
Xung quanh đó là bốn ngọn núi khá cao, Trương Hải nheo mắt nhìn thật kỹ, trong đó có một ngọn núi bao phủ màu hồng, một ngọn núi mang màu đỏ rực rỡ, một ngọn núi xanh xanh nhưng vô cùng hiu hắt, còn một ngọn núi thì trắng xóa, nhìn tịch mịch vô cùng.
Khẽ cầm chiếc dây chuyền lên, thần thức của Trương Hải được tăng cường lên nhiều lần, nhưng hắn vẫn không nhìn thấu được những ngọn núi đó, chỉ lờ mờ thấy bốn luồng ánh sáng le lói ở trên đỉnh núi mà thôi. Lúc này, Dương Thanh Kỳ chợt thốt lên một tiếng, mọi người đều nhìn lại nàng thì thấy Dương Thanh Kỳ đang nhanh chóng đi về một phía, Trương Hải là người đi theo nàng nhanh nhất, và hắn nhanh chóng hiểu ra đó là điều gì.
Đó là một phiến đá được đặt im trên mặt đất, ở trên đó khắc bốn mũi tên, chỉ về phía bốn ngọn núi, trên đó có ghi bốn chữ rõ ràng: “Xuân, Hạ, Thu, Đông”. Đồng thời, trên mỗi mũi tên còn có một hình khắc mang hình dẻ quạt, hay nói đúng hơn là một phần tư hình tròn.
Trương Hải mẫn cảm nhận ra, bốn dẻ quạt ấy hợp lại chính là hình tròn, có lẽ chính là chiếc chìa khóa mà họ cần. Nghĩ tới bốn luồng sáng le lói trên đỉnh núi, Trương Hải càng chắc chắn hơn về điều đó.
Hắn nói ra suy đoán của mình, mọi người cùng đồng ý, gật đầu, nhưng vấn đề lại bắt đầu nảy sinh.
Trên đó đã ghi rõ, bốn mảnh ghép khi lấy xuống phải được ghép lại với nhau trong vòng một ngày, nếu không năng lượng sẽ bị xả ra ngoài, mất đi tác dụng.
Nếu cả nhóm đi cùng nhau, lên từng núi một thì cực kỳ không ổn, lấy được một mảnh xong không biết bao giờ mới lấy được những mảnh còn lại.
Cách tốt nhất là chia ra, nhưng ở đây có bảy người, chia ra bốn nhóm thì chắc chắn sẽ có một người phải đi lẻ.
Trương Hải nghĩ nghĩ một chút, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Thôi được rồi, ở đây tôi và Kỳ coi như đã đến mười sáu tuổi, thực lực có lẽ cũng là cao nhất, vậy thì để tôi đi một mình, Kỳ sẽ đi cùng với Nguyễn Thu Hà.
Dương Thanh Kỳ hơi nhíu mày nói:
- Anh…
- Em không cần lo lắng, tin vào anh đi! Để em đi một mình, anh chẳng yên lòng chút nào cả! Được rồi, hai người đã phối hợp rất tốt trong việc xử lý cây quả, vậy thì đi núi Xuân đi. Trên đó xem ra rất nhiều cây cối đấy.
Trương Hải nói thế thì Dương Thanh Kỳ cũng không nói gì nữa, nàng nghĩ cũng đúng, hai lần vượt qua trước nếu không có Trương Hải thì nàng đã thất bại rồi, hơn nữa, trong Tâm Động, hình như chính tại vì nàng mà hắn suýt nữa mất mạng, nghĩ lại cũng thật là xấu hổ… Trương Hải thấy nàng không phản đối nữa thì nói tiếp:
- Đình Phương…
- Tôi đi với Lý Khánh Huyền!
Phạm Đình Phương lạnh lùng nói, nàng không thích bị người khác phân chia, hơn nữa nàng cũng không thích cách làm việc bộp chộp của hai tên kia, ở trong Bì Động nàng chịu đủ rồi. Sau khi tự chủ trương, Phạm Đình Phương dắt tay Lý Khánh Huyền đi thẳng về phía núi Đông, xem ra nhiệt độ lạnh lẽo thế này đúng là rất thích hợp với nàng.
Còn lại hai thằng Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh thì đi về núi Hạ, ở đó tràn ngập lửa nóng, có lẽ thằng Phạm Đức Linh này sẽ ứng phó được.
Còn Trương Hải cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Phạm Đình Phương kia một chút, sau đó xoay người đi lên núi Thu! Ngọn núi tràn ngập màu xanh dập dờn.
Không biết bốn ngọn núi này thì liên quan gì đến "nhãn" đây? Cái động này lẽ ra phải gọi là Tứ Quý Động mới đúng! Trương Hải thầm nghĩ.
Đừng từ bên dưới nhìn lên, núi thu dường như không có cây cối gì nhiều, chỉ có những đồng cỏ hiu hắt, kèm với đó là một vài cây cao héo úa, vẫn còn những chiếc lá vàng lay lắt trên cành cây.
Khí hậu ở khủng long giới, hay nói cho chính xác là ở Bạo quốc, khí hậu nơi đây không phân biệt rành rọt giữa bốn mùa. Theo kiến thức mà Trương Hải còn nhớ thì vào thời gian hàng chục triệu năm trước, thế giới này chỉ tràn ngập hơi lạnh và băng giá, đến sau này, khí hậu biến đổi nhiều lần và dần ấp áp lên, mới phân ra được hai mùa nóng và lạnh như thời điểm mà Trương Hải đang sống.
Có thể nói, xuân hạ thu đông, bốn mùa này chỉ là thứ trong truyền thuyết, nó chỉ thực sự tồn tại ở chốn thần tiên, tồn tại trong tưởng tượng của mọi người mà thôi. Chứ thực sự người thường không mấy ai có duyên được hưởng thụ thứ khí hậu ấy cả. Mấy người Trương Hải sở dĩ không ngạc nhiên khi nhìn thấy bốn chữ xuân hạ thu đông ấy là do trong động này đã quá kỳ lạ rồi, thêm vài thứ trong truyền thuyết vào cũng đâu có sao đâu.
Trương Hải cất từng bước lên trên núi Thu, trong này có ghi là Nhãn Động, xem ra phải chú ý bảo vệ đôi mắt, mấy động trước đã chịu hành hạ đủ rồi, đôi mắt lại là thứ cực kỳ yếu ớt trên cơ thể người, nếu để tổn thương thì có khi thành di chứng vĩnh viễn.
Ngọn núi này không phải là quá dốc, ít ra cũng không có nhứng vách núi dựng đứng, chỉ cần đi bộ dần dần là cũng có thể tới nơi. Nhưng sự hùng vĩ của nó làm Trương Hải phải choáng váng, ngọn núi này ít nhất cũng phải cao đến hơn bốn ngàn mét, nhưng điều kỳ lạ ở chỗ là trên đỉnh của nó không hề có một chút tuyết trắng nào, dường như là từ chân núi tới đỉnh núi, khí hậu không hề thay đổi vậy.
Hắn đã đi được nửa giờ, nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì bất thường cả, điều đó chẳng những không làm cho Trương Hải an tâm mà còn làm cho hắn càng thêm cảnh giác. Làm gì có chuyện hời hợt dễ dàng như thế? Có thể sẽ có thử thách dễ như vậy nhưng chắc chắn nó sẽ không xuất hiện ở nơi quái đản này!
Quả nhiên, Trương Hải vừa tiến thêm một bước nữa thì dị biến xảy ra.
Chỉ bước thêm một bước, đột nhiên trên bầu trời tối sầm lại, Trương Hải nhìn xung quanh, nhưng dường như tất cả ba ngọn núi kia đã biến mất từ lúc nào. Trong sự bao la bất tận của trời đất, chỉ còn một mình hắn đang đứng trên bãi cỏ của ngọn núi này mà thôi.
Tiếng gió rít gào vang lên! Không có mưa… chỉ có từng cơn gió mát lạnh tạt vào người hắn. Nhưng cơn gió này không làm cho Trương Hải cảm thấy buốt giá, nhưng lại cho hắn cái cảm giác cắt da cắt thịt. Là “cắt da cắt thịt” theo nghĩa đen, từng ngọn gió này không hiểu sao lại cực kỳ sắc bén, thỉnh thoảng rít qua lưng Trương Hải làm cho hắn có cảm giác lạnh sống lưng vậy.
Gió cũng thổi tung từng chiếc lá vàng héo úa rơi rụng trên núi, làm chúng cuốn vào nhau phất phới trong cơn cuồng phong. Ánh mắt của Trương Hải co rút lại, bởi vì cơn cuồng phong này đã che lấp hoàn toàn tầm nhìn của hắn, bây giờ, hắn cảm thấy mình cũng chẳng khác gì những chiếc lá kia, trôi nổi, phiêu du bên trong cơn cuồng phong này vậy.
Không những thế, mặc dù Trương Hải đã híp mắt lại nhưng cơn gió kia còn mang theo bụi đất, mạnh mẽ tạt vào mắt hắn làm Trương Hải không thể không nhắm chặt mắt lại. Thân hình hắn lắc lư, cố gắng tiến từng bước lên phía trước trong cơn giông tố. Mặc dù Trương Hải không nhìn thấy phương hướng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận độ dốc ở dưới chân, xác định phương hướng cho bản thân mình.
Cơn gió này cực kỳ bất ổn, lúc thổi ngược, lúc thổi xuôi, không hề có một quy tắc nào. Lúc nó thổi ngược, Trương Hải có lần suýt nữa trượt chân lăn xuống núi, khi nó thổi xuôi, hắn phải chật vật chống đỡ để không ngã nhào về phía trước.
Dần dần, Trương Hải cũng đã ngộ ra cách ứng phó. Tâm thần của hắn tập trung đến cực độ, khi mà gió thổi ngược, hắn ngửa người ra sau rồi nằm hẳn xuống đất, tránh đi cơn cuồng phong phía trước. Khi gió thổi xuôi, hắn thuận theo gió mà làm mình tiến lên phía trước nhanh chóng.
Đây là Nhãn Động, bây giờ Trương Hải mới hiểu được ý nghĩa của cái tên đó. Không phải là làm tổn thương tới con mắt, mà là làm cho người ta có mắt mà không thể dùng, lạc lối trong không gian. Trong thâm tâm Trương Hải thầm lo lắng, người mà hắn nghĩ đến đầu tiên là Dương Thanh Kỳ, hắn thực sự lo, không biết nàng có bị trở ngại gì quá sức hay không?
Lúc này, trong trái tim Trương Hải chợt tuôn ra một dòng ấm áp, giống như đang an ủi hắn vậy. Hắn cảm thấy giống như bàn tay ôn nhu của Dương Thanh Kỳ đang vuốt ve hắn, làm cho tâm tình của hắn trở lại với bình an. Hắn biết, hai người có một sự tâm linh tương thông cực cao, mặc dù bị cách trở nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn thông qua mối liên kết này. Trương Hải thở phào, ít nhất, hắn cũng biết là nàng còn an toàn.
Còn mấy người kia không biết có sao không nữa? Mặc dù đã hơi yên lòng về Dương Thanh Kỳ nhưng Trương Hải cũng không thể hoàn toàn không bận tâm về những người khác. Không chỉ là vì sự thành bại của mỗi người sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm, mà còn vì tình bạn mà mấy người dành cho nhau nữa.
Một cơn gió mạnh mẽ đẩy cho Trương Hải loạng choạng lui về sau vài bước! Lúc này hắn mới cười khổ, chính bản thân mình cũng còn đang vướng mắc ở đây, sao lại còn có tâm tình đi lo cho người khác chứ? Phải nghĩ cách vượt qua chỗ này cái đã.
Làn gió chung quanh vẫn cứ mạnh mẽ như vậy, không cho Trương Hải một chút tầm nhìn nào. Trời thì tối đen, bụi cát thì bay tán loạn trong gió, nhưng cái cây nghiêng ngả giống như sắp đổ, nhiều lúc làm cho Trương Hải phải kinh hoàng tránh né khi nghe thấy những âm thanh rắc rắc ghê rợn.
Hắn cũng đã thử thần thức của dây chuyền, quả nhiên, hắn có thể nhìn một chút, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là “một chút” mà thôi. Trong làn bụi này, tầm nhìn của hắn có thể xa được khoảng năm mét xung quanh, đó cũng đã tốt lắm rồi. Hơn nữa, Trương Hải cũng không dám nhìn quá lâu, bởi vì như thế sẽ làm tinh thần lực của hắn hao sạch, đến lúc đó nằm vật ra đây thì ai chịu trách nhiệm chứ?
Trương Hải nghĩ thế nên chỉ dám dùng một hai giây, sau đó ngừng lại ngay. Trong hai giây đó, hắn cũng đã kịp nhìn tình huống xung quanh một chút, xác định được hướng tiến lên cho mình. Trong đầu hắn không ngừng suy tưởng về tình cảnh xung quanh, khả năng phác thảo cảnh vật ở trong đầu hắn bây giờ đã thành thạo, trong vòng năm trượng này, từng cành cây, ngọn cỏ đều bị hắn nắm chắc trong bàn tay mình.
Trương Hải cứ thế tiến lên, thỉnh thoảng lại sử dụng dây chuyền một chút để xác định tình huống. Dần dần, hắn lại cảm thấy thích ứng với hoàn cảnh này, không thấy quá khó chịu nữa.
Nhưng mà Trương Hải đi mãi, đi mãi vẫn không đến được đỉnh. Hắn đã đi rất lâu, nhưng cái cảm giác dưới chân và cả tầm nhìn làm cho hắn cảm thấy mình vẫn đang ở lưng chừng núi vậy, còn rất xa mới có thể đạt được đến đích.
Cảm giác kỳ quái trong lòng ngày càng mạnh, Trương Hải cảm thấy giống như mình đang bị trêu đùa vậy, hắn không thể tù mù như thế này nữa. Trương Hải chịu đựng sự hao tổn mạnh mẽ khi dùng thần thức, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lực của mình vào chiếc dây chuyền, chỉ thấy ánh sáng ba màu rực rỡ đã bắt đầu phát ra, ánh sáng ấy dường như có năng lượng, phá bỏ sự tăm tổi của không gian này, mở ra một con đường sáng cho Trương Hải.
Lông mày của Trương Hải nhíu lại, hắn đã nhìn rõ con đường trước mặt, đó cơ bản không phải là đường lên núi, mà là một con đường “vòng quanh” núi. Hắn vẫn có cảm giác như đang trèo lên cao, nhưng đó chỉ là một sự xảo diệu khi lợi dụng sự độ dốc của núi mà thôi.
Rất rõ ràng, ở đây cũng đã được thiết lập những pháp tắc nhất định, Nhãn Động, tức là làm cho người ta không thể nhìn được đường đi phía trước, làm cho người ta lạc lối giữa ngọn núi này.
“Rắc!” Một âm thanh giòn tan vang lên, nếu là lúc trước, hắn chỉ nghĩ là mình đã giẫm vào một cành khô, nhưng bây giờ, khi mà không gian chung quanh đang hiển lộ rõ mồn một trong mắt, Trương Hải chợt kinh hãi về những gì nằm trên mặt đất này.
Là xương!
Có xương người, có xương khủng long, chắc đều là chằn tinh mới vào được đến đây! Nhưng tất cả đều đã là những khúc xương mục nát, rời rạc. Từng ngọn gió đang thổi bay những khúc xương đó đi, làm tán loạn một nơi. Những kẻ đã chết đó thật sự rất thảm, đến xương cốt cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Chung quanh cũng không nhiều xương lắm, chỉ có vài khúc, số còn lại có lẽ đã bị tiêu tán trong cái sự hỗn độn của cuồng phong này rồi.
Chợt, ánh mắt của Trương Hải nhìn vào một cái hang ở lưng chừng núi, đó là một cái động rất kỳ lạ, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy, cửa hang có hình dạng của miệng một con mãnh thú. Điều làm trương hải kinh hãi, đó là… đầu một con hổ!
Là một con hổ rõ ràng, là con hổ ở trong mộng giới, trong kiếp này hắn chưa nhìn thấy con vật như thế bao giờ.
Trương Hải do dự một chút, cuối cùng tiến về phía cái háng ấy! Tinh thần lực của hắn không còn nhiều, nếu cứ cố cầm cự thế này thì cũng sớm trở thành một trong những bộ xương ở nơi này mà thôi.
Mất một thời gian ngắn, Trương Hải đã đi được đến đó. Tinh thần của hắn lúc này cũng mệt lắm rồi, ngồi thở dốc một chút, lại tĩnh tâm để phục hồi tinh thần. Sau đó hắn mới bắt đầu đánh giá tình hình chung quanh.
Cái hang này không chịu ảnh hưởng nhiều của cuồng phong bên ngoài, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bụi đất xương cốt lá cây các thứ đang cuồn cuộn ngoài kia, thỉnh thoảng mới có một số thứ tạt vào trong này. Nhưng mà Trương Hải đang ngồi sâu trong hang nhưng không bị ảnh hưởng gì.
Trong này cũng không có nhiều ánh sáng, nhưng thần thức của Trương Hải đã vận dụng được bình thường, vẫn có thể quan sát tình hình chung quanh được.
Trong này… đầy xác khô! Một vài bộ xác không hề phân hủy mà khô quắt lại, trông như là thây ma vậy, còn một vài bộ đã biến thành xương trắng, mục nát không kém gì bên ngoài hang cả.
Trương Hải hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại, trong này… nhiều xác khô quá! Nhưng mà… tại sao mấy động trước không thấy? Hay là những động trước cũng có nhưng đã bị tiêu hủy theo thời gian rồi?
Trương Hải còn đang nghĩ miên man thì một số thứ đã làm cho mắt hắn sáng ngời.
Y phục trên mấy cái xác này vẫn còn khá hoàn chỉnh, theo hắn thì là loại trang phục khá sang quý, chứng tỏ những kẻ này cũng có chút địa vị, liệu có không gian trữ vật hay không?
Trương Hải tìm không gian trữ vật trên người những cái xác này một chút những không thấy, sau đó cất bước đi vào bên trong. Hắn nghĩ nếu như có không gian trữ vật thì cũng bị kẻ khác vơ hết rồi, chỉ là… có khi kẻ vơ vét đó cũng táng thân bên trong, chẳng phải tất cả là của hắn hay sao?
Trương Hải vì kích động mà quên mất, nếu những kẻ kia có thể chết, chẳng lẽ hắn lại dễ dàng mà sống như thế hay sao? Nếu có Dương Thanh Kỳ ở đây thì nàng đã nhéo tai hắn chửi cho một trận vì cái tội thấy tiền là quên cả mạng, đúng là đồ đầu đất!
Trương Hải cẩn thận bước từng bước vào bên trong, càng đi vào trong thì xác người càng nhiều, dọc đường, hắn đã nhìn thấy vài chục cái xác rồi. Hơn nữa, càng đi vào trong thì những cái xác này càng tươi mới, giống như chưa phân hủy được bao lâu. Nhưng, Trương Hải thì đoán rằng đó là do thực lực những người này tăng dần, thân xác cũng đã của giác tỉnh huyết mạch nên khó phân hủy hơn một chút.
Quần áo trên người họ cũng dần trở nên hoàn chỉnh hơn, lại rất sang quý, Trương Hải nhìn nhìn lại bộ đồ bé tí tẹo trên người mình, do dự một chút, sau đó rồi quyết định:
- Bác giai à, bác sống không chết thiên, thương cho con đây đến quần áo cũng không có mà mặc, bác nhường cho con đi nha…
Cái xác kia vẫn đang có một nụ cười trên mặt, giống như đang đắc ý thì bị giết vậy, Trương Hải cũng nhe răng ra cười cười, cực kỳ vô sỉ nói tiếp:
- Bác giai cười tươi như vậy là đồng ý với con rồi đúng không? Cảm ơn bác, cảm ơn bác nhé! - Sau đó, Trương Hải chẳng có tý ngại ngùng đồ người chết hay người sống, lột bộ đồ của người kia xuống rồi mặc vào. Vóc người của hắn bây giờ cũng gọi là vừa tầm, mặc bộ đồ đó khá vừa, sau đó, Trương Hải hải lòng đi tiếp vào bên trong.
Cái xác kia vẫn ở lại cười cười rất sung sướng, nhưng nếu mà hắn sống lại được thì có khi phải đuổi Trương Hải đến cùng trời cuối nước vì cái tội… khinh nhờn tiền bối.
Những cái xác này giống như là chém giết nhau mà chết vậy, hơn nữa… hình như là chết cùng một thời điểm. Phải chăng… bên trong đó có cái gì? Theo những lời Phạm Đức Linh nói, phải có sáu chiếc chìa khóa Thủ - Cước - Mộng - Tâm - Phế - Bì thì mới có thể đi vào trong Nhãn Động. Vậy là… những người này đã cùng nhau kiếm sáu chiếc chìa khóa kia… nhưng tại sao họ lại chém giết ở nơi này chứ?
Đi vào bên trong một chút nữa, con đường trong hang dường như đã hẹp lại đôi chút, cuối cùng hình thành một lối đi thấp và nhỏ, nhìn qua thì chỉ đủ cho hai người đi qua mà thôi. Kỳ lạ ở chỗ, trong con đường nhỏ hẹp đó không có một cái xác nào, cực kỳ trống trải. Từ bên trong đó có vẻ có một nguồn áp lực lớn vô cùng, Trương Hải cũng do dự xem có nên tiến vào bên trong hay không nữa đây.
Nhưng nhìn tình hình xung quanh, lại nghĩ đến tình cảnh mù mịt trên núi Thu, Trương Hải nhất thời chẳng có cách nào để lên đỉnh núi cả, bây giờ, con đường duy nhất để đi đối với hắn chính là con đường trước mặt. Huống chi, Trương Hải còn có sự tò mò mạnh mẽ với nơi này nữa.
Cẩn thận bước vào trong, Trương Hải chợt thấy tâm tình mình nặng nề thêm đôi chút, trong cái động này tràn ngập sự bí hiểm, nếu thực sự có một con đường khác để đi thì Trương Hải đã không ngần ngại mà quay lại, nhưng thực sự ở đây không hề có một con đường nào khác.
Cuối con đường phát ra ánh sáng sặc sỡ, cũng có vẻ diễm lệ, nhưng Trương Hải thì lại nghĩ khác, nhưng gì diễm lệ thì thường hay có độc, chẳng may đó là một miếng tử địa thì làm sao.
Cuối con đường đó có một tấm rèm, tấm rèm có vẻ mỏng manh, nhưng trên đó lại khảm đầy bảo thạch trân quý, ánh mắt Trương Hải lóe lên, tiện tay thu sạch cả đống ngọc đó lại, sau đó vén rèm bước vào.
Trương Hải vừa mới bước vào bên trong, còn chưa kịp quan sát kỹ tình hình xung quanh thì một âm thanh “rầm!” thật trầm muộn đã vang lên sau lưng hắn. Trương Hải quay lại thì thấy tấm rèm kia đã được thay đổi bằng một cánh cổng đá to đúng, hắn giật mình, quay lại thử đẩy đẩy mấy cái vào cánh cửa đá đó, phát hiện ra dù mình có dồn hết sức cũng không thể làm cho nó di chuyển dù chỉ một chút.
Trương Hải tạm thời không suy nghĩ đến thứ đó nữa, hắn bắt đầu đưa mắt chú ý đến tình hình xung quanh. Nhưng hắn không biết, mình vừa quay mặt lại thì trên cánh cửa kia đã bắt đầu phát ra chút màu đỏ nhạt, có vẻ vô cùng huyền bí.
Trong này có vẻ là một gian hang động khác, có vẻ nhỏ hẹp hơn gian ở bên kia con đường. Ánh sáng bên trong này cũng không hề đầy đủ gì, bên trong đó cũng chỉ vài điểm sáng làm cho Trương Hải chú ý mà thôi. Trương Hải cẩn thận đi về phía một luồng sáng, mặt đất thật bằng phẳng, cả con đường làm hắn không hề thấy chút nguy hiểm nào, giống như đây chỉ là một hang động bình thường vậy.
Đến bên luồng sáng kia, Trương Hải vừa nhìn kỹ lại thì tâm tình chợt trở nên vô cùng kích động.
Đó là cả một đám nhẫn, vòng tay, túi, ví… quan trọng… đó đều là không gian trữ vật, đúng là thứ mà hắn tìm từ bên ngoài. Chỗ này cũng phải có đến hơn hai mươi thứ như thế, chưa kể những đồ vật ở bên trong, chỉ riêng giá trị của chính không gian trữ vật cũng đủ để làm cho một tên nông dân trở thành tỷ phú rồi.
Bàn tay nhanh chóng đưa tới để chộp lấy những thứ kia, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã khựng lại, sắc mặt của Trương Hải trở nên cứng đờ, rồi dần dần nhăn nhó lại.
Hắn chợt cảm thấy áp lực xung quanh thân thể tăng lên gấp trăm ngàn lần, cảm giác giống như mình đang ở dưới đáy biển vậy. Xương cốt, nội tạng bị đè ép đến cực hạn, hắn cảm thấy vô cùng khó thở, nhịp tim cũng trầm xuống. Trương Hải cố gắng duy trì sự tỉnh táo, tỏa thần thức ra quan sát một chút.
Sắc mặt của Trương Hải cực kỳ khó coi, ở trong mắt hắn, những nguyên tố thiên địa trong không gian này chợt trở nên dày đặc, giống như có một nguồn cung cấp nào đó vô cùng vô tận cứ bơm nguyên tố vào trong cái hang động này vậy, làm cho áp suất không khí tăng lên cả trăm ngàn lần, đè nén cho hắn thở không nổi.
Trương Hải kinh hãi, mặc dù hắn biết chuyện này vô cùng nguy hiểm, nhưng tâm tình của hắn cũng có vẻ vô cùng kích động, nguyên tố ở đây bị đè ép, dày đặc hơn thế giới bên ngoài, đây là một điều kiện rất tốt để tu luyện “tu thân thiên” ở trong Tam Huyền Điển Bí.
Không do dự gì nữa, Trương Hải nhanh chóng vận Tam Huyền Điển Bí, những cơ quan trong cơ thể hắn chợt trở nên nóng rực, điên cuồng hấp thu những nguyên tố dày đặc trong không gian kia vào bên trong, làm “thân” của hắn trở nên mạnh mẽ nhanh chóng, chiếc dây chuyền trước cổ cũng bắt đầu phát sáng, màu đỏ của thân bắt đầu lan rộng, đè ép hai màu còn lại xuống.
Trương Hải cũng nhanh chóng sử dụng “khí” để tăng cường thể lực cho “thân”, giúp cho khả năng chịu đựng của mình tăng mạnh, có thể chịu đựng áp lực kia tốt hơn, nhưng nếu thời gian trôi qua mà cứ như thế này thì khí của hắn cũng sớm cạn kiệt.
Nhưng Trương Hải vừa vận khí một cái thì chợt cảm thấy trong không gian nổi lên một cảm giác kỳ dị, những nguyên tố hỗn độn trong không gian chợt cuốn vào nhau, xảy ra phản ứng ở một vài chỗ, từ đó hình thành những nguồn năng lượng cực kì bá đạo.
Sắc mặt Trương Hải trở nên khó coi, năng lượng chính là cơ sở của “khí”, nhưng bình thường, người ta chỉ có thể hấp thu năng lượng đã lắng đọng, còn thứ năng lượng mới sinh ra này thường cực kỳ bất kham, nếu liều lĩnh sử dụng thì có thể làm cho kinh mạch nát bét. Nhưng tình hình thế này, nếu hắn không hấp thu thì năng lượng đó sẽ thực sự làm tổn hại cho hắn.
Cắn răng một cái, Trương Hải quyết định mở rộng lỗ chân lông ra hấp thu những nguồn năng lượng kia vào trong cơ thể. Vừa mới hút xong, Trương Hải đã cảm thấy kinh mạch của mình trương phồng lên, giống như sắp nứt ra vậy. Nhưng rất may, hồn lực ở trong thân thể hắn có thể trợ giúp cho tu luyện khí, nhanh chóng vận hồn lực lên, làm cho hồn lực tràn trong cơ thể, cố định kinh mạch lại, sự trương phồng kia nhanh chóng bị hạn chế, làm Trương Hải được thở phào một lần nữa.
Nhưng còn chưa thoải mái được bao lâu, sắc mặt của hắn lại tái nhợt lại, bởi vì, những phản ứng kia sinh ra điện năng, không dừng lại ở đó, chúng đã bắt đầu phát sinh dao động cường liệt, tạo thành một dòng điện từ trường khuếch tán trong không gian. Bắt đầu di chuyển với tốc độ kinh khủng, thậm chí, điện năng còn xuyên qua thân thể của Trương Hải, oanh tạc linh hồn hắn.
Bão từ?
Khốn kiếp, không ngờ Nguyên Tố - Linh Khí - Điện Từ lại liên hệ với nhau như thế này! Phát sinh liên tục như thế, nếu như vào người một ai khác thì đã đủ làm cho họ chết lên chết xuống cả trăm ngàn lần rồi.
Nhưng may mắn, Trương Hải là một ngoại lệ.
Hắn tu luyện Tam Huyền Điển Bí.
Một công pháp dùng cả thân - hồn - khí để hỗ trợ tu luyện cùng một lúc, làm cho tu vi bản thân tăng nhanh hơn người khác gấp bội.
Khí có thể chảy trong kinh mạch, xạ ra bên ngoài, bảo vệ thân thể, xương cốt, nội tạng.
Hồn có thể tràn trong cơ thể, bảo vệ kinh mạch, làm cho kinh mạch vững chắc, làm tăng độ an toàn khi tu khí.
Thân thể vốn đã là một vỏ bọc tốt nhất để bảo vệ linh hồn, hơn nữa, khi mà linh hồn bị dao động, gặp nguy hiểm, não bộ có thể phát ra dao động điện từ, tăng cường khả năng duy trì của linh hồn lên gấp bội.
Đây vốn là một vòng tuần hoàn, cũng là phương pháp cao minh nhất để tu luyện, người tu luyện Tam Huyền Điển Bí thường chỉ tu luyện một thứ, sau đó dùng một thứ khác để hỗ trợ, đến khi năng lượng hỗ trợ dùng hết thì sẽ dừng lại.
Nhưng trạng thái lúc này có thể nói là cực kỳ đặc biệt, cũng cực kỳ hi hữu, tu luyện cả ba trong cùng một thời điểm, cả ba năng lượng còn chưa kịp tiêu hao bao nhiêu thì đã được tăng cường lại, năng lượng cứ như thế mà giống như vô cùng vô tận, trạng thái tu luyện này nhanh gấp lúc bình thường cả trăm lần, hơn nữa còn có thể kéo dài đến vô hạn.
Trạng thái này gọi là Lưu Tinh Tuần Hoàn.
Trương Hải không biết rằng lúc này mình đang trong nguy hiểm, nhưng cũng đã rơi vào một kỳ ngộ hiếm có, sức mạnh của hắn đang tăng lên còn nhanh hơn gió.
Trạng thái này tuy nói là vô cùng vô tận, không bao giờ chấm dứt nhưng cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Cơ thể con người không thể tăng cường quá nhiều trong một lúc, giống như một người trong một bữa mà ăn uống gấp mười lần ngày thường thì họ có chịu nổi hay không?
Đáp án là không, tu luyện cũng giống như thế, bây giờ nếu Trương Hải tham lam tu luyện quá mức, thì hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lớn, thậm chí là bạo thể mà chết.
Nhưng việc tu luyện trong bao lâu này không phải là do hắn quyết định, nếu bây giờ hắn dừng tu luyện, thoát khỏi cái chết vì năng lượng quá nhiều thì cũng sẽ phải chết trong sự đè ép cuồng bạo của đủ loại năng lượng như bây giờ.
Là kỳ ngộ, hay là tử lộ đây? Trương Hải không biết, ai mà biết được chứ!