Vân Phi Tường và Phí Ngữ Thư trao đổi đôi câu khách sáo xong, gần như đồng lúc, họ xuất chiêu tấn công đối thủ, một bên kiếm thuật tinh diệu, mỗi chiêu mỗi thức đều thần kỳ, đều nhằm chiếm lấy tiên cơ, một bên đao pháp lanh lợi, đao thức khoan thai, bộ pháp linh động. Nhất thời, chưa thấy ai ăn ai.
Vân Phi Tường bản thân là bang chủ Kim Kiếm bang, bang Kim Kiếm do một tay lão lập nên, trong vòng mươi năm ngắn ngủi vừa qua, danh tiếng của nó đã từ một bang hội nhỏ bé, qua tay lão, tiếng tăm vang dội loan truyền khắp giang hồ, ngoài phần do kết giao rộng khắp của lão, do khổ tâm kinh doanh các địa phương, còn phải trông vào võ công cực kỳ cao siêu của lão, khiến lão hiếm gặp đối thủ.
Thời còn trẻ, qua một kỳ duyên, lão may mắn gặp một cao nhân phái Thiên Sơn, vị này xem thấy ở lão một người cao nhân nghĩa, lắm hào khí, sau nhiều phen khảo nghiệm, ông ta đã rất sung sướng thu nạp lão làm đệ tử, truyền thụ cho lão toàn bộ công phu một đời của mình,
Mà Vân Phi Tường đích thực là một kỳ tài võ học, sau khi đã luyện thành đạt tất cả tuyệt kỹ võ công phái Thiên Sơn, chỉ ngắn ngủi có vài năm, đã đạt cảnh giới lô hoả thuần thanh.
Theo thời gian, dưới chiêu bài Kim Kiếm bang, danh tiếng Vân Phi Tường nổi như cồn, toả sáng khắp chốn giang hồ.
Gốc gác võ công của Phí Ngữ Thư nguyên từ một vị tướng quân khai quốc công thần.
Vị tướng quân này một đời mặc giáp cưỡi ngựa, trải trăm trận chiến, một pho "Hàn Hồng đao pháp" trong xông pha giữa chốn ngàn vạn ba quân đã được trui rèn đến mức tuyệt diệu, sau này, gặp cơn quốc nạn, vào lúc tuổi già, ông tình cờ gặp Phí Ngữ Thư, nhờ nhân duyên run rủi, đã đưa đến hai bên kết tình sư đồ.
Học trọn bộ đao pháp xong, theo lời nhắn nhủ cuả sư phụ, Phí Ngữ Thư đã đến đầu quân dưới trướng Bạch Long môn chủ.
Trận đấu giữa song phương càng lúc càng kịch liệt, thoáng chốc đã qua hơn trăm chiêu.
Lúc này, Cao Phong đã tách xa khỏi Lôi Vũ , gã đứng lẫn vào đám đông, chăm chú theo dõi trận đấu, do suốt đời mải miết cùng kiếm thuật, vả lại đao pháp với gã có phần không rành rẽ lắm. nên gã đã chỉ chú mục vào thanh trường kiếm tromg tay của Vân Phi Tường.
Gẫ nhận xét, biến hoá trong chiêu kiếm của Vân Phi Tường mỗi lúc một nhanh lên, trong các đòn tấn công, lúc thì chuyển từ đông sang tây cực mau, trong tình hình trước mắt, rõ là lão đang nắm phần chủ động.
Xem hai bên giằng co một lúc lâu, mà vẫn chưa phân thắng bại, gã bèn chuyển ánh mắt sang Bạch Long sử giả, muốn từ biểu hiện trên mặt y mà dò xét tâm tư cuả nhân vật thần bí này.
Chỉ thấy sắc mặt Bạch Long sử giả thâm trầm, khi thì giãn hàng lông mày, khi thì cười lạnh, dẫu thần tình âm u vô định, nhưng qua đó cũng cảm giác y không mấy vui trong lòng, hiển nhiên y đánh giá diễn tiến của trận chiến đang bất lợi cho phe mình.
Lôi Vũ thì khác hẳn Cao Phong, lão tinh thông đao pháp, mà về kiếm pháp thì lại chẳng hiểu gì mấy, lão chỉ chăm chú vào đường đao của Phí Ngữ Thư.
Lão nhận thấy, đao pháp của Phí Ngữ Thư khi thì cực nhanh, lúc lại rề rề, khi lanh lẹn, sát sạt, mỗi mỗi đều mang nét biến hoá vô cùng, mỗi mỗi đều hết sức tinh diệu, khiến lão bị thu hút sâu đậm vào đấy, trước tình huống nào của trận đấu, đầu óc lão đều tìm cách ấn chứng bằng lúc món "Lê hoa đao pháp" của mình xem mình sẽ phải đối phó ra sao.
Còn Tôn Đại Hổ thì nghĩ thầm "Cớ gì, cái tên đối thủ của Khúc lão nhị là đồ trứng ung, lại thấy mấy đấu thủ về sau ghê gớm gấp bao nhiêu lần? Con bà nó, rõ ràng Khúc lão nhị có một vận số cực hên!
Về phần Khúc Lâm Giang, y ngẫm nghĩ "Người này vô danh tiểu tốt chốn giang hồ, đâu ngờ đao pháp y lại cao siêu đến thế, cũng còn may, lão đại mưu kế thâm sâu, đã khám phá kế hoạch đối phương, nếu mà Tôn lão tam đối đầu y, và để lão đại đụng độ bạch y kiếm khách, tất hỏng to."
Đấu thêm hơn trăm chiêu nữa, bỗng nghe Vân Phi Tường quát to một tiếng, bóng kiếm nhanh như làn chớp, các chiêu tấn công tung ra vùn vụt như gió táp mưa sa.
Thần sắc Phí Ngữ Thư trầm hẳn xuống, y liên tiếp thối lui, đao trong tay chuyển về thế thủ, quây thành một màn đao quang vây bọc lấy thân mình.
Bỗng nghe rẻng một tiếng, trường kiếm đã xuyên thủng màn đao.
Dường như thời gian ngừng trôi, thân mình hai đấu thủ bỗng bất động.
Tất cả đều thấy thật rõ, mũi nhọn thanh trường kiếm của Vân Phi Tường đang gí sát vào cuống họng Phí Ngữ Thư!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thương Long
Thắng bại đã rõ, có người tức tối đến nghiến răng nghiến lợi, có kẻ vui mừng hò hét như điên.
Vân Phi Tường lui lại, rụt kiếm về, nói:
- Đa tạ đã nhường.
Sắc mặt Phí Ngữ Thư xám xịt, y quay gót, về trước mặt Bạch Long sứ giả, quỳ thụp xuống, cung kính nói:
- Thuộc hạ bất tài, xin sứ giả trừng phạt!
Nét mặt nặng nề, Bạch Long sứ giả đưa tay đỡ y đứng lên, bảo:
- Đứng lên đi. Ý trời đã định, cahr phải lỗi ông!
Rồi y quay sang nói với Vân Phi Tường:
- Vân bang chủ, cuộc cược thí võ này đúng là chúng tôi đã thua, trong vòng một tháng nữa, bản môn sẽ theo cam kết định trước đây mà tìm cách thi hành.
Vân Phi Tường đáp:
- Hay lắm! Hai bên chia tay nhau ở đây, hy vọng sau này còn có dịp gặp gỡ, khi ấy, y như lời tôn giá đã có nói, là sẽ đứng cùng chung một trận tuyến.
Dứt lời, lão phi thân nhảy trở lại thuyền phe mình, cất tiếng ra lệnh, cả đội thuyền kéo nhau rút về căn cứ.
Nhìn đoàn thuyền của Vân Phi Tường đi xa dần, Cao Phong than thầm "Vân Phi Tường ơi là Vân Phi Tường ơi, trên biển cả mênh mông, ta và lão gặp nhau, mà sao chẳng thể ra mắt chào nhau, vồn vã cùng nhau dăm ba câu, thiệt chẳng hiểu con tạo còn trớ trêu đến đâu nữa!"
Lôi Vũ cũng nhủ thầm "Vân bang chủ, lão đại nhà ông quả nhiên cũng nể mặt lão Lôi ta đây, đã chẳng làm gì, chẳng gây khó khăn chút nào đến lão Lôi, lão Lôi chúc lão thuận buồm xuôi gió, mát chèo mát mái!"
Cũng vẫn như trước đây, cỗ cự thuyền lại tiếp tục cưỡi gió vượt sóng tiếp tục cuộc hải hành.
***
Cỗ thuyền đi thêm ba ngày nữa, hoàn toàn được sóng thuận gió êm.
Ngày đó, vào xế chiều, gióng như mấy ngày trước đây, Cao Phong, Lôi Vũ cùng đám phu phen vẫn miệt mài vào cờ bạc.
Đang ngồi sòng bạc, Cao Phong chợt nghe có ai đó la lớn:
- Trông kia ... Có đảo lớn trước mặt!
Các con bạc đồng loạt mgừng cuộc đỏ đen, tất cả mọi người nhìn về phia đầu thuyền, thấy một hòn đảo hiện ra trong mắt.
Cao Phong nghĩ thầm "Nhất định đây là hòn đảo mà Bạch Long sứ giả có nói qua, là đảo Hoan Lạc.
Hình dạng hòn đảo nhìn từ xa còn mơ hồ, ẩn ẩn hiện hiện. Đi thêm một khắc nữa, đến gần vào, nhìn kỹ, thấy hòn đảo tuy có vẻ nhỏ, nhưng núi rừng trên ấy nhuốm màu sắc tương phản, trông thật đẹp đẽ, rất bắt mắt.
Bạch Long sứ giả đã chóng vánh cho người đến tuyên cáo các luật lệ trên đảo về chỗ ăn, ngủ, tất cả phải nghe theo hiệu lệnh, dĩ nhiên, chủ ý không muốn ai muốn làm gì thì làm, không muốn mọi người đi lại lăng quăng, kẻ nào làm trái lời sẽ lãnh hậu quả trầm trọng, có thế đưa đến bị chặt cụt đôi chân.
Cao Phong, Lôi Vũ đều cùng một ý nghĩ "Tụi bay lo ăn uống cho, dĩ nhiên là tốt ... Nhưng muốn cấm cản bọn ta đi lăng quăng, cái đó coi bộ khó!"
Đi thêm một lúc nữa, cuối cùng cỗ thuyền cũng cập bờ, thả neo đậu lại.
Trên đảo đã có tổ chức người ra tiếp đón.
Bạch Long sứ giả và Phí Ngữ Thư xuống thuyền trước, đến gặp bọn tiếp tân.
Cả bọn trao đổi dăm ba câu xong bèn quay mình đi sâu vào nội địa.
Cao Phong, Lôi Vũ theo đám nhân công lên bờ, thấy ven biển lố nhố đầy đá tảng lởm chởm có, nhẵn nhụi có, đứng xen lẫn vào với cát mịn.
Phía xa trên đảo, cây cỏ xanh mướt, lối mòn quanh co, trong gió biển mơn man, lan toả một mùi hương dễ chịu, rõ là một chốn đào nguyên trên đời.
Theo sự phân công của Lưu Nhị Đản, dăm ba lao công được cử khiêng hòm rương.
Dẫu Lôi Vũ, Cao Phong ngỏ ý muốn tham gia vào khuân vác, nhưngđều đã bị khươc từ.
Lôi Vũ mắng thầm trong bụng "Con bà nó cái tên Lưu Nhị Đản này, sao mà Khúc Lâm Giang đã chẳng một cước đó đá chết mi đi cho rồi!"
Cao Phong cũng thấy bức bối trong lòng "Có được đi trong đám khuân vác rương hòm này thì mới biết chúng sẽ bị cất giấu ở đâu, đến lúc muốn cứu người, sẽ dễ dàng hơn nhiều!"
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thương Long
Cùng những phu phen còn lại, Cao Phong, Lôi Vũ nhanh chóng được một tên đánh xe chuyển thuỷ thủ chỉ huy, đưa họ đến vùng đất đang có công trình xây dựng ở phía đông đảo.
Cùng đám đông, hai người xuyên qua những vùng đất, ngoài phần phong cảnh đẹp đẽ, thấy đường xá kiến thiết không tệ, hết đoạn đầu chừng nửa dặm là ra một lối hẹp rải đá cuội, dẫn đến đại lộ rộng lớn lót đá tảng, hai bên đường đầy rẫy những lầu hồng gác tía, xen kẽ cùng những khoảnh vườn rộng thoáng, còn thấy cả những đình các, mái tháp cao nghệu, kiến tạo đâu đâu cũng không chút cẩu thả, rõ ràng đang phô trương nét giàu sang phú quý.
Trong lòng Cao Phong nhuốm chút hãi sợ "Vị Bạch Long môn chủ này rốt cuộc chả hiểu là thần thánh phương nào, đem tổng đàn đặt trên một hòn đảo xa khơi cũng còn được đi, mà còn phô trương biết bao giàu sang phú quý, có khi danh môn chính phái Trung Nguyên coi bộ không hơn được bao nhiêu. Xem ra, vị Bạch Long môn chủ này đã khổ tâm khổ trí không biết bao nhiêu để kinh doanh, kiếm tiền tạo dựng công trình, cơ ngơi này không mười thì cũng phải mất tám năm."
Nhưng Lôi Vũ tựa hồ không ngạc nhiên lắm về vẻ phú quý này, lão chỉ bình thản đảo mắt nhìn quanh quất.
Nhưng đến một chỗ mà lão thấy có vẻ thích hợp, mới bảo nhỏ Cao Phong:
- Ngươi từ chỗ này trở đi, phải chuyên chú ghi nhớ trong đầu đường đi lối lại trên đảo, các kiến trúc quanh đây, thậm chí ngay cả các tảng đá, bụi cây cũng phải chú ý nhập tâm.
Cao Phong hỏi:
- Để làm gì?
Lôi Vũ đáp:
- Vì nếu ghi nhớ cẩn thận, rủi bị bại lộ hành tung hay bị biến cố bất ngờ nào đấy, mỗi chi tiết đã ghi nhớ kỹ đó đều có khả năng giúp mình thoát chết!
Cao Phong cười tủm tỉm:
- Thực tình, ngoài danh hiệu khoái đao thần bộ thượng hạng, tôi thấy ông hãy còn thêm ngoại hiệu thượng thặng khác nữa!
Lôi Vũ hỏi:
- Ngoại hiệu gì?
Cao Phong đáp:
- Con cáo già!
Lôi Vũ cũng cười, bảo:
- Ngoại hiệu đó trước đây cũng đã có kẻ gán cho ta rồi!
Cao Phong lắc đầu, cười nhẹ, nghĩ thầm "Đi theo lão cáo già này, xem chừng lãnh chịuị nhiều nguy hiểm dữ, nhưng nhất định lão có tài chuyển nguy thành an, vì bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, lão cũng đều tài tình liệu việc trước hết thảy mọi người, mọi chi tiết, mọi diễn tiến kế tiếp đều được lão sắp đặt đối phó hết sức thoả đáng. Lão thuộc loại người, thời khắc nào cũng suy nghĩ tính toán mà mình không biết khi nao thì lão mệt mỏi vì tính toán."
Cuối cùng thì đến khu công trường xây dựng.
Số đông đảo phu phen đang bận bịu công việc, khi thấy có thêm người mới đến góp sức, thảy đều vui mừng, đều cả tiếng hoan nghênh.
Bởi thân hình to lớn, Lôi Vũ sớm được sắp xếp vào tổ khuân vác đá tảng, còn Cao Phong bị đưa vào đám thợ mộc.
Cả hai nhờ căn bản võ công, chuyện vận động sức lực trong các công việc đó không quá khó khăn với họ.
Lao động nửa ngày, vào chiều tối, ăn cơm xong, Cao Phong, Lôi Vũ theo đám lao công về nghỉ ngơi tại khu phòng ốc ở cách xa chỗ đó.
Khuya đến, cả hai giả dạng muốn đi nhà xí,cùng kéo nhau ra ngoài.
Lôi Vũ nói:
- Ngày đầu tiên trở về bản doanh, thế nào Bạch Long sứ giả cũng phải đến gặp để báo cáo cùng Bạch Long môn chủ tình hình công tác, hai ta hãy tìm cơ hội giống lúc còn ở ven bờ biển mà đi thám thính tin tức cho thật tốt vào.
Cao Phong đáp:
- Từ hồi rời thuyền đến giờ đã quá nửa ngày trời, có khi y đã bẩm báo đâu đấy xong xuôi hết cả rồi!
Lôi Vũ suy nghĩ, rồi thở ra, lão bảo:
- Dù gì đi nữa, đã đến tận nơi này rồi, cũng chẳng còn sớm sủa gì đâu, khuya nay, mình hãy cứ đi loanh quanh xem sao, cũng là để do thám địa hình.
Cao Phong gật đầu:
- Cho dù không gặt hái được bao nhiêu, cũng không sao, cùng lắm, ngày mai mình sẽ tính cách khác.
Lập tức, cả hai thi triển khinh công, nương theo bóng trăng mà di chuyển về hướng tây.
Tuy địa hình trên đảo phức tạp, lắm hầm hố, gò nổng, nhưng nhờ thân mang võ công khác thường, cả hai không gặp bất cứ khó khăn nào.
Cuối cùng, một gian nhà còn đèn lửa nơi xa xa đã khiến Lôi Vũ chú ý, hai người bèn nương theo ânh đèn mà tìm cách đột nhập vào gần.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thương Long
Hai người lặng lẽ đến gần căn nhà có ánh đèn hắt ra ngoài song, chăm chú dỏng tai nghe động tịnh bên trong nhà.
Sau một chặp, nghe có tiếng bước chân, rồi vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Lão Tần, tối hôm nay có khách quý đến chơi, môn chủ có dặn, phải sắp đặt một bàn tiệc linh đình, ông hãy lo liệu giùm nhé.
Cao Phong, Lôi Vũ đều rúng động trong đầu "Đây chẳng phải là giọng tên Lưu Nhị Đản sao? Quý khách? Hòn đảo này đón tiếp khách khứa quý vào hạng nào thế?
Lập tức nghe tiếng lão Tần hỏi ngay:
- Khuya khoắt thế này, còn đón tiếp quý khách từ đâu đến vậy?
Lưu Nhị Đản quát lên:
- Chuyện này đâu đã đến ông quản? Có nhiều chuyện mà biết cho lắm chỉ tổ tổn thọ, ông hiểu chưa?
Gã làm lão Tần liền miệng vâng dạ, y không dám hó hé hỏi thêm mấy câu thừa thãi kiểu đó nữa, rõ ràng đang làm ra vẻ bận rộn.
Chờ thêm một lúc nữa, nghe có tiếng bước chân đi xa dần, ắt hẳn tên Lưu Nhị Đản đã rời khỏi căn nhà ấy mà đi mất rồi.
Lôi Vũ đưa tay ra hiệu cho Cao Phong, ý bảo muốn bám gót theo. Khi Cao Phong hiểu ý lão rồi, gã gật đầu đồng ý.
Hai người rời xa khỏi khung cửa sổ, ra đến sân trước, dưới ánh trăng nhàn nhạt, quả nhiên thấy bóng hình Lưu Nhị Đản đang rảo bước trên một con lộ nhỏ phía trước.
Biết tên Lưu Nhị Đản này võ nghệ tầm thường, họ lập tức thấy yên tâm hơn lên, gấp rút rượt theo y.
Tên Lưu Nhị Đản bản tính nhộn nhạo, đi quanh quẹo vậy mà miệng không ngớt lẩm nhẩm lầm thầm, có lúc còn nghe y ngâm nga mấy câu của "Thập bát mô" nữa.
Cao Phong nghĩ thầm "Rồi cũng lòi ra nguyên trạng một tên vô tâm vô tính, chỉ giỏi phởn như trẻ nít."
Lôi Vũ thì lại nghĩ khác "Chắc y về báo cáo Bạch Long môn chủ đã làm xong mấy chuyện sai bảo vặt vãnh đó, xem ra sẽ giúp bọn mình tìm đến chỗ Bạch Long môn chủ dễ dàng hơn nhiều. Tốt! Tốt lắm, hoan hô Lưu Nhị Đản!"
Bám theo chừng độ một tuần trà, họ thấy Lưu Nhị Đản tới một đại lộ lát đá xanh rộng rãi.
Tự Cao Phong cũng có ý niệm tên nọ đang đi đâu, làm gì, gã bèn dấn bước, ghé sát vào Lôi Vũ, thì thào hỏi:
- Có lẽ y đang đi tìm gặp Bạch Long môn chủ đây?
Lôi Vũ gật đầu:
- Không thể nào khác được! Đây rõ ràng là trú sở của Bạch Long môn chủ, thế nào rồi cũng sẽ có nhiều trò hay hay, sẽ lòi ra nhiều manh mối đấy.
Cao Phong hừm một tiếng, trong lòng gã chẳng hiểu vì sao bỗng dưng dậy lên một nỗi thắc thỏm khẩn trương.
Lại tiếp tục bám theo sau một hồi nữa, Lưu Nhị Đản đến trước một toà nhà lớn, y đưa tay gõ lên cánh cổng.
Một nha hoàn ra mở cửa cho y, rồi dẫn y đi thẳng vô trong.
Chở cửa đóng then gài xong, nghe tiếng bước chân đi xa dần, Lôi Vũ cùng Cao Phong mới phi thân nhảy vào.
Qua khỏi cổng, hai người mới phát hiện khoảnh vườn trồng tràn lan hoa cỏ, cảnh vật lặnh lẽ, mùi hương thoang thoảng, tạo một cảm giác thoải mái trong tâm.
Đầu óc Cao Phong ngẫm nghĩ "Thiệt không ngờ, lên tới hòn đảo này lại được gặp người biết thưởng thức trà hoa của Giang Nam. Nhất định Bạch Long môn chủ đây ưa thích trà hoa lắm, đã sai người giỏi, có biệt tài về trà hoa trồng trọt đủ mọi chủng loại nơi đây"
Lôi Vũ đi trước, vạch hoa rẽ lá, thận trọng hết mức, không chăm chú lắm về mặt trà hoa.
Cả hai đi lò dò chừng mười bước, đã đến chỗ song cửa có lọt ánh sáng ra ngoài, họ ẩn mình bên dưới, đã nghe tiếng của Lưu Nhị Đản vọng ra:
- Chuyện rượu uống, thức nhắm đã sắp đạt xong xuôi do lão Tần lo liệu, xin hỏi, sẽ chiêu đãi yến tiệc ở đâu?
Có một giọng khác trả lời:
- Chúa công hiện đang tiếp khách quý, chỉ chờ ông đến Tụ Nghĩa đường sắp đặt xong, sẽ đưa khách đến đấy.
Đích thực giọng của Bạch Long sứ giả.
Lưu Nhị Đản dạ một tiếng, rồi nói:
- Xin hỏi sứ giả, sau đó còn có chuyện gì khác cần ban bố nữa không?
Bạch Long sứ giả đáp:
- Không còn gì khác cả, ông đi sửa soạn Tụ Nghĩa đường cho thật đàng hoàng, rồi về phòng mà nghỉ đi.
Lưu Nhị Đản lại vâng vâng, dạ dạ, rồi y lùi gót, đi ra ngoài.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thương Long
Nhìn thấy Lưu Nhị Đản từ trong nhà đi ra, tay Lôi Vũ ra dấu cho Cao Phong, ý muốn tiếp tục bám theo sau gã. Cao Phong có chút không hiểu lão, nhưng không tiện hỏi lại, đành theo sau Lôi Vũ đi theo hướng Lưu Nhị Đản.
Khi họ ra khỏi cổng, đã thấy Lưu Nhị Đản tiếp tục trảy về hướng bắc, quả nhiên không đầy một khắc sau, y đã đi đến một toà cung điện to lớn.
Toà cung điện sừng sững khí thế hoành tráng, bên trong có một đại sảnh.
Cao Phong, Lôi Vũ ẩn mình trong đám cỏ cây, qua ánh sáng đèn lửa trong điện, họ có thể nhìn rõ mọi thứ trong đại sảnh, nhưng không nghe tiếng người nói chuyện.
Lôi Vũ nhỏ giọng bảo Cao Phong:
- Khi Bạch Long sứ giả tới đây tiếp đón khách khứa, mình mà muốn nghe trộm đối thoại của bọn họ, thể nào cũng phải vô trong sảnh đó mới theo dõi được.
Cao Phong gật gù, đáp:
- Nhưng bọn mình ẩn nấp chỗ nào để khỏi bị phát hiện.
Lôi Vũ trỏ tay về mé tây sảnh đường, nói:
- Người thấy tấm hoành phi kia liệu dùng được hay chăng?
Nhìn theo hướng lão chỉ, quả nhiên Cao Phong nhận ra bức hoành phi có ba chữ đại tự dát vàng "Tụ Nghĩa Đường", gã hỏi:
- Ý ông muốn hai ta cùng nấp vào đàng sau tấm hoành phi ấy?
Lôi Vũ đáp:
- Đúng thế. Nhưng mà, từ khi lẩn trốn sau biển đó trở đi, ngươi phải nhớ cho kỹ điều này mới được!
Cao Phong hỏi:
- Nhớ kỹ cái gì?
Lôi Vũ bảo:
- Tức là, ngươi mà có chợt trông thấy người ngợm kỳ quái đến đâu, hay có nghe được chuyện gì khinh khủng mấy đi nữa, đều phải cố gắng trấn tĩnh, hiểu chưa?
Cao Phong lại gật đầu chấp thuận.
Cùng lúc ấy, bóng dáng Lưu Nhị Đản đã từ trong toà cung điện bước ra, y đi mất, bên trong cung điện chẳng còn một ai.
Lôi Vũ nhìn Lưu Nhị Đản đi khuất, lão vỗ nhẹ vào tay Cao Phong, hai người rất nhanh chóng đột nhập vô cung điện, người đi về mé trái, kẻ tiến theo bên phải, hầu như đồng lúc phóng mình lên nấp vào đàng sau hoành phi.
Từ chỗ ẩn khá cao ấy, tầm mắt họ có thể bao quát trọn sảnh đường, cả hai lập tức nín hơi, tập trung tinh thần chờ Bạch Long môn chủ đưa khách đến.
Sau ước chừng hai tuần trà, quả nhiên từ mé ngoài có tiếng bước chân vọng vào.
Cao Phong chẳng ngăn nổi tò mò, gã chăm chú nhìn ra ngoài sân, thì thấy sáu, bẩy người đang lục tục vô điện, chỉ là, khi gã nhìn thấy người đi trước nhất, đầu óc gã bỗng quay cuồng, lồng ngực quặn thắt, tinh thần gã bỗng mê muội, suýt nữa là gã đã ngã lộn cổ xuống bên dưới.
Vì người đi trước ấy, quá sức bất ngờ, lại là Hoa Ngưỡng Hạc!
Lôi Vũ vội chụp cứng vào bắp tay gã, đề phòng gã vì quá kích thích mà gây tiếng động, làm lộ tông tích.
Đàng sau Hoa Ngưỡng Hạc có sáu người, một là Bạch Long sứ giả, một là Phí Ngữ Thư, ngoài ra, trong số bốn người kia, có một người mà Lôi Vũ từng quen biết, chính thị vị phó thống lĩnh Cẩm Y vệ Hàn Trung đột nhiên biệt tăm nơi kinh đô hai tháng trước đây, và cũng một trong số bốn người là chỗ quen cũ của Cao Phong, người ấy đích thực tên phản đồ Võ Đang, hiện đanhg nắm vai giáo chủ Thần Llinh giáo, là Dương Bảo Thiên.
"Sao mà Hoa Ngưỡng Hạc này đã đội mồ sống lại? Sao lão lại có mặt trên đảo nay? Sao lại có vẻ là nhân vật thủ lĩnh tối cao của cả đám? Mà lão sao quen biết cùng Dương Bảo Thiên? Giữa hai người, mối giây liên hệ là thế nào?
Một chuỗi những nghi vấn đó làm Cao Phong suy nghĩ muốn nổ tung đầu óc lên, cũng không sao hiểu rõ ngọn ngành!
Gã thầm vận khí, điều hoà hơi thở, gắng sức kiềm chế những khích động trong lòng.
Khi Lôi Vũ thấy gã hơi thở đã bình hoà trở lại, lão biết gã đã tự chủ được rồi, bèn chầm chậm buông lỏng bắp tay gã ra.
Đoàn bẩy người của Hoa Ngưỡng Hạc, Dương Bảo Thiên vô điện xong, họ đến đại sảnh Tụ Nghĩa đường, cùng chia nhau ngồi quanh một cái bàn lớn,. Rượu thịt bèn lập tức được dâng lên.
Rôi nghe tiếng Hoa Ngưỡng Hạc:
- Dương giáo chủ ngàn dặm vượt biển đến chơi hòn đảo nhỏ bé này, ta chiêu đãi khiếm khuyết, mong được tha thứ.
Dương Bảo Thiên cười ha hả, đáp:
- Lão môn chủ khách khí quá rồi! Mình như người một nhà cả, đâu có gì mà phải đối xử như người dưng?
Rồi lão còn ha ha thêm một tràng nữa.
Lạ một điều là Hoa Ngưỡng Hạc cũng cười hì hì bồi tiếp lão.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thương Long