Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 28-05-2008, 09:19 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 52

Cực Hình Tịch Mịch

Vạn lão phu nhân hết sức lấy làm lạ, không hiểu tại sao một mỹ nhân lại có thể tha thiết với lão to đầu.
Từ cổ chí kim, gái sắc phải sánh vá»›i trai tài, gái sắc cÅ©ng phải có há»c, trai tài cÅ©ng phải khôi ngô.
Trai tài, không khôi ngô cũng đừng mong có mắt xanh để ý.
Huống chi, Thủy Thiên Cơ từng nổi tiếng là vô tình?
Má»™t nữ nhân vô tình, khi Ä‘á»™ng tình hẳn phải có má»™t Ä‘á»™ng cÆ¡ phi thÆ°á»ng chứ?
Con ngÆ°á»i được lá»t vào mắt xanh của nàng hẳn phải phi phàm vá» tài, cÅ©ng nhÆ° vá» mạo.
NgÆ°á»i trong vuông phòng kia, vá» tÆ°á»›ng mạo cầm nhÆ° dÆ°á»›i mức bình thÆ°á»ng.
Còn vỠtài?
Bà lẩm bẩm:
- Thì ra hắn!.... Hừ!.... Hắn thông minh, hắn trầm tÄ©nh, hắn biết gây hoan hỉ nÆ¡i ngÆ°á»i... Hắn xứng đáng cho má»™t thiếu nữ giao phó trá»n cuá»™c Ä‘á»i trong tay hắn!
Bà nói thế nghĩa là làm sao?
Bà có mỉa mai chăng hay bà vuốt ve tự ái của Thủy Thiên Cơ? Dù sao nàng không bao giỠthấu đáo nội tâm và ý của mụ hồ ly này.
Bởi giá»ng nói của bà êm dịu quá, thái Ä‘á»™ của bà thành thật quá!
Thủy Thiên Cơ thốt:
- Tôi chẳng biết làm sao tôi lại có thể...
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Làm gì cô nÆ°Æ¡ng hiểu được tại sao mình bá»—ng nhiên lại có cảm tình tha thiết vá»›i hắn? Loại cảm tình đó, đến vá»›i chúng ta bất ngá» hÆ¡n má»™t tiếng sét nữa cô nÆ°Æ¡ng Æ¡i! Chính những lúc bất ngá» nhất, nó lại đến vá»›i ta! Cho nên, có những trÆ°á»ng hợp thiếu nữ ghét cay ghét đắng má»™t nam nhân, bá»—ng chốc phát hiện ra mình không thể thiếu vắng nam nhân đó được. Và thá»i thÆ°á»ng thì quá muá»™n, bởi nam nhân kia, có gan đâu chịu Ä‘á»±ng sá»± phÅ© phàng của thiếu nữ mà ôm ấp sá»± khinh miệt chỠđợi má»™t ân huệ bố thí?
Thủy Thiên Cơ mơ màng:
- Tôi như vậy có là bạc không hở bà?
Vạn lão phu nhân vội trấn an nàng:
- Không đâu, cô nÆ°Æ¡ng không lầm! Chỉ cần biết tình yêu có chân thành hay không, chính đó là Ä‘iểm chánh, chứ còn việc chá»n ngÆ°á»i, đứng ngoài cuá»™c còn ai dám có ý kiến gì? Huống chi đã chắc đâu ý kiến của ngÆ°á»i ngÆ°á»i là đúng? Cho nên luận tình nên luận chân hay giả, và Ä‘iá»u đó chỉ có má»—i má»™t cô nÆ°Æ¡ng biết cho cô nÆ°Æ¡ng thôi, già đành chịu?
Rồi bà há»i:
- Tại sao hắn tự giam mình trong phòng kín suốt bảy năm dài?
Thủy Thiên Cơ không đáp câu đó, chỉ thở dài:
- Tôi sợ khi ra ngoài rồi hắn không sống nổi!
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- A! Tại sao?
Thủy Thiên Cơ thốt:
- Vuông phòng đó là kho sách của Tử Y Hầu!
Vạn lão phu nhân kêu lên:
- Kho sách?
Bà lá»™ vẻ khích Ä‘á»™ng mạnh, run giá»ng tiếp:
- Nếu thế trong đó hẳn có những bí kíp võ công của Tử Y Hầu?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Sở há»c bình sanh của Tá»­ 'Y Hầu Ä‘á»u thu gá»n trong gian phòng đó!
Vạn lão phu nhân biến đổi thần sắc đến không còn là bà nữa.
Trên thế gian, những ngÆ°á»i há»c võ có ai nghe tin đó mà chẳng rung Ä‘á»™ng cả tâm thần?
Và bất cứ ai cũng phải biến đổi thần thái như Vạn lão phu nhân cả.
Lâu lắm bà mới lấy lại bình tĩnh.
Rồi bà từ từ thốt:
- Cô nÆ°Æ¡ng nói phải! Giam mình trong suốt bảy năm đó, hẳn hắn há»c hết những sách của Tá»­ Y Hầu, hắn sẽ Ä‘á»c hết sở há»c của Tá»­ Y Hầu, hắn am tÆ°á»ng tất cả tinh túy của võ công, có Ä‘iá»u công lá»±c của hắn kém phần nào đó. Má»™t khi hắn ra khá»i phòng, thì Già Tinh đại sÆ° sẽ hạ thủ Ä‘oạn, hắn sẽ không thoát khá»i tay lão ấy. Thật ra chẳng phải má»™t mình Già Tinh đại sÆ° có ý đó mà thôi, già sợ tất cả những luyện võ trên thế gian này...
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Ai ai cÅ©ng có ý sát hại hắn. Chính tôi đây ngày sau có cÆ¡ há»™i trở lại lục địa, tôi cÅ©ng không dám để cho hắn trở vá».
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Vậy là chu đáo! Hiện tại chỉ có má»—i má»™t mình Già Tinh đại sÆ° có ý sát hại hắn, nhÆ°ng khi trở vá» Trung Thổ rồi cái số ngÆ°á»i mong tàn diệt hắn không nhỠđâu, nếu già chẳng nói là có thể tất cả hào kiệt võ lâm Ä‘á»u có ý đó!
Ãnh mắt của Thủy Thiên CÆ¡ ngá»i tia sáng kỳ dị, chẳng rõ trong tâm tÆ° nàng có những ý niá»m gì Ä‘á»™t hiện.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, cánh buồm ngũ sắc lộng gió phần phật, mơ màng một lúc, sau cùng thong thả buông từng tiếng:
- Tuy nhiên khi hắn lãnh há»™i trá»n vẹn sở há»c của Tá»­ Y Hầu thì trên thế gian này có ai thừa sức lấy tánh mạng của hắn? Äành là nhÆ° bà nói, công lá»±c cÅ©ng dá»± má»™t phần trong cái thế bại thành, song võ thuật vẫn thắng võ lá»±c!
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i nhẹ:
- Và đến lúc đó, hắn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên trở thành má»™t môn đệ tiếp nhận y bát chân truyá»n của Tá»­ Y Hầu, hắn sẽ trÆ°Æ¡ng cánh buồm ngÅ© sắc lá»™ng gió khÆ¡i... hắn sẽ giÆ°Æ¡ng oai khắp giang hồ!
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Chỉ mong được nhÆ° lá»i bà!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Cho nên, cô nÆ°Æ¡ng cam tâm chỠđợi, âm thầm vá»›i tịch mịch mà chỠđợi. Thá» nhận má»i gian khổ mà chỠđợi. Cô nÆ°Æ¡ng không oán hận phong ba bão táp Ä‘Æ°a đẩy mình đến hoang đảo này, Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i má»i thiếu thốn, chẳng qua niá»m hy vá»ng đẹp trong tâm kia tạo nghị lá»±c cho cô nÆ°Æ¡ng!
Thủy Thiên Cơ mơ màng:
- Thật ra tôi không tha thiết chi lắm đến một viễn ảnh huy hoàng... mà chỉ vì tôi...
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Làm sao cô nÆ°Æ¡ng không tha thiết? Tất cả những gì thuá»™c vá» tÆ°Æ¡ng lai hắn, phải có liên hệ đến cô nÆ°Æ¡ng chứ! Khi cái danh của hắn gây chấn Ä‘á»™ng bốn phÆ°Æ¡ng trá»i, thì nÆ¡i chiếc thuyá»n có cánh buồm ngÅ© sắc phải có má»™t nữ chủ nhân!
Thủy Thiên Cơ thở ra:
- Nhưng tôi... tôi lại...
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i khanh khách:
- Ngôi vị nữ chủ nhân, ngoài cô nương ra còn ai chiếm được?
Äá»™t nhiên Thủy Thiên CÆ¡ thoáng Ä‘á» mặt.
Rồi nàng cúi đầu.
Vạn lão phu nhân chá»›p liá»n ánh mắt mấy lượt vụt thốt:
- Còn một vài điểm già chưa được hiểu!
Thủy Thiên CÆ¡ há»i:
- Những điểm chi đó bà?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Già Tinh đại sÆ° sợ có ngÆ°á»i tranh Ä‘oạt bí kíp võ công của Tá»­ Y Hầu nên cam tâm tình nguyện ở lại hoang đảo này, chịu khổ, chịu cá»±c suốt bảy năm qua, không chịu trở lại Trung Nguyên.
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Bà đoán đúng thâm ý của lão ta!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Tại sao lão vâng lá»i cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° má»™t tên nô lệ? Äiá»u khiển được má»™t ngÆ°á»i cỡ đó, nào phải dá»… dàng?
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- Tự nhiên là phải khó khăn, song tôi có phương pháp!
Không đợi Vạn lão phu nhân há»i. nàng giải thích luôn:
- Già Tinh đại sÆ° dù cao cÆ°á»ng, vẫn còn dục vá»ng. Khi lão muốn chiếm Ä‘oạt má»™t cái gì, lão phải thủ đắc vật đó, nếu vật chÆ°a vá» tay, lão không chịu bá» cuá»™c!
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Cô nương muốn nói đến bí kíp võ công của Tử Y Hầu?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Phải! Nếu lão ta không vâng lá»i tôi, tôi bảo Hồ Bất sầu hủy diệt những bí kíp đó ngay. TrÆ°á»›c khi lão nhìn qua những bí kíp đó, vô luận làm sao lão không để bất cứ ai hủy diệt. Cho nên lão nhẫn nại, chỠđến khi nào thấy được rồi hãng hay!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Äợi nhÆ° vậy khi Hồ Bất Sầu ra khá»i phòng kín, chẳng những lão không mong chiếm Ä‘oạt gì, mà đến tánh mạng lão cÅ©ng chẳng bảo toàn nổi!
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i khổ:
- Biết vậy rồi, song lão còn làm sao khác hơn?
Nàng dừng lại một chút đoạn tiếp luôn:
- Bá» nÆ¡i đây, vá» lục địa là không hy vá»ng được gì. Ở lại đây lão còn hy vá»ng, dù là má»ng manh. Miá»…n có hy vá»ng là đủ, lão cần gì má»ng manh hay vững chắc? Bởi có hy vá»ng bao giá» cung dá»… chịu hÆ¡n là vô vá»ng!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Cô nÆ°Æ¡ng nói đúng? Con ngÆ°á»i có dục vá»ng là có nhược Ä‘iểm. Vì dục vá»ng, há» phô bày rõ rệt nhược Ä‘iểm cho đối phÆ°Æ¡ng lợi dụng dá»… dàng. Sở dÄ© thế, Già Tinh đại sÆ° má»›i bị cô nÆ°Æ¡ng chế ngá»±.
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Äó là nhược Ä‘iểm của nhân tánh!
Vạn lão phu nhân trầm ngâm một chút:
- Thế ra, ai ai cũng có nhược điểm?
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i nhẹ:
- Ai có nhân tánh là có nhược điểm. Trừ khi mất nhân tánh thì lại khác!
Vạn lão phu nhân chớp mắt:
- Không ngá» cô nÆ°Æ¡ng lại am tÆ°á»ng nhân tánh hÆ¡n cả già, hÆ¡n nhiá»u!
Thủy Thiên Cơ không nói gì nữa.
Má»™t lúc lâu, nàng vụt há»i:
- Bà từ Trung Thổ đến đâu chắc bà hiểu rõ tình hình võ lâm nơi đó chứ? Bà có thể cho biết đại khái như thế nào chăng?
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i hì hì:
- Có khác gì nhÆ° trÆ°á»›c đâu, cô nÆ°Æ¡ng còn phải há»i? CÅ©ng há»—n loạn, cÅ©ng kết oán gây thù chém giết lẫn nhau, cÅ©ng tranh giành Ä‘oạt lợi cÅ©ng Ä‘uổi bắt, trốn tránh, khiêu khích nhau trên khắp bốn phÆ°Æ¡ng trá»i.
Trừ khi nào ngÆ°á»i trong võ lâm chết sạch, thì võ lâm má»›i cải biến bá»™ mặt. Mà ngÆ°á»i trong võ lâm chết sạch thì còn gì là võ lâm nữa?
Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘Æ°a ánh mắt ra phÆ°Æ¡ng trá»i xa thẳm má»™t lúc lâu nàng cất giá»ng trầm buồn há»i:
- Còn... tiểu tử đó... giỠđây hắn đã trưởng thành rồi?
Há»i nhÆ° thế là há»i làm sao?
Con ngÆ°á»i nếu chÆ°a chết, thì năm tháng trôi qua cÅ©ng có lúc phải trưởng thành chứ?
Có ai bảy năm trước là một đứa bé, bảy năm sau vẫn là một đứa bé được sao?
Chắc là nàng muốn há»i vá» sá»± đắc thất, bại thành trên Ä‘Æ°á»ng dá»i hÆ¡n là sá»± lá»›n lên của tiểu tá»­!
Tiểu tử mà nàng nhắc nhở đây là ai?
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng há»i đến cái tên chồng nhá» bé của cô nÆ°Æ¡ng?
Chồng nhỠlà chồng trẻ vợ già, chứ chẳng phải chồng hai, chồng bạ..
Bất giác, Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘á» mặt cÆ°á»i gượng:
- Hắn ra sao?
Vạn lão phu nhân đáp:
- Tá»± nhiên hắn phải trưởng thành, hắn đâu có đứng má»™t chá»— cho thá»i gian Ä‘i qua?
Thủy Thiên CÆ¡ lại há»i:
- Tôi muốn biết vỠtình huống của hắn kìa?
Vạn lão phu nhân lại cÆ°á»i:
- Chẳng những càng lớn lên hắn càng tuấn tú, khôi ngô, mà tánh tình hắn càng ôn nhu, hòa dịu vô cùng. Già đây lăn lộn trên giang hồ hơn mấy mươi năm, chưa từng trông thấy một chàng trai nào đẹp bằng hắn. Hắn đúng là đệ nhất mỹ nam tử ngày nay! Ngoài ra, hắn...
Thủy Thiên CÆ¡ chá»›p mắt, chận lá»i:
- Ngoài ra, hắn có vũ công rất khá!
Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i ha hả:
- Nếu chỉ là khá thôi, thì còn nói làm gì? Cho cô nương biết hiện nay hắn là đệ nhất anh hùng trong võ lâm đấy!
Thủy Thiên CÆ¡ hân hoan ra mặt Ä‘iểm nụ cÆ°á»i nhẹ:
- Tôi biết lắm mà! Ngày trước tôi đã nhận ra hắn có phẩm chất phi phàm!
Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i khanh khách:
- Sở dĩ thế cô nương mới ưng thuận làm vợ hắn!
Thủy Thiên CÆ¡ cÅ©ng cÆ°á»i:
- Ngày trÆ°á»›c đùa vui, ngỠđâu lại thích thú quá Ä‘á»™. Có thể... có thể giỠđây hắn đã quên mặt ngÆ°á»i vợ già của hắn ngày nào...
Rồi nàng thở dài đứng lên, vụt há»i:
- Bây giỠhắn ở đâu?
Vạn lão phu nhân chớp mắt rồi cũng thở dài:
- Hắn là bậc đại anh hùng, đại hào kiệt, khi nào tiếp xúc vá»›i cỡ ngÆ°á»i nhÆ° già mà già biết được hành tung của hắn?
Thủy Thiên Cơ nhìn ra bên ngoài cửa, trông thấy ánh dương quang lung linh trên cành lá mơ màng, một lúc lâu, rồi lẩm bẩm:
- Chỉ mong hắn sống được yên lành!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cứ Ä‘i lên, lên mãi.
Äá»™t nhiên chàng không còn nghe tiếng chân vang lên từ phía hậu, bất giác giật mình quay lại trông thấy tiểu công chúa lẽo đẽo ở sau xa.
Chàng bước không nhanh lắm, tại sao tiểu công chúa chẳng theo kịp?
Chàng hết sức kỳ quái, đứng lại đó chá».
Tiểu công chúa hấp tấp bước lên, ngực nàng phập phồng, hơi thở dập dồn, màu đỠnơi gương mặt biến thành sắc trắng, trông đáng sợ.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c kinh hãi kêu lên thất thanh:
- Cô nương làm sao thế?
Tiểu công chúa vừa thở hào hển vừa đáp:
- Không sao cả... Chẳng sao cả...
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c trầm giá»ng:
- Cô nương bệnh?
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Thế ngươi mong ta mắc bệnh à?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cÆ°á»i khổ:
- Äâu phải! Tại hạ lo sợ cho cô nÆ°Æ¡ng mà?
Tiểu công chúa cÆ°á»i lạnh:
- Äa tạ ngÆ°Æ¡i! Ta chết hay sống mặc ta, ngÆ°Æ¡i quan tâm làm chi?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c thở dài, không nói gì nữa quay mình lặng lẽ bÆ°á»›c Ä‘i.
Thang mây cao vút, vút tận ná»n trá»i, thang dẫu dài, cÅ©ng có lúc phải tận cùng.
Và cuối cùng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cÅ©ng lên đến tận đầu thang trên đỉnh núi.
Äến nÆ¡i rồi đảo mắt nhìn quanh chàng giật mình sững sá» tại chá»—.
Theo sá»± tưởng tượng của chàng, má»™t nÆ¡i có nhiá»u sá»± tích trở thành thần thoại, được truyá»n thuyết trên giang hồ từ nhiá»u năm qua, dù không được kiến tạo vá»›i châu ngá»c, vá»›i bạc vàng thì ít nhất cÅ©ng có má»™t vẻ huy hoàng hùng vÄ© nào đó.
Không! Nơi đây chẳng có gì đặc biệt cả!
SÆ°Æ¡ng trắng lạnh lùng, chá»— dày chá»— má»ng, sÆ°Æ¡ng bao phủ khắp đầu non, sÆ°Æ¡ng giăng mắc trá»n mặt hồ bởi hình ảnh trÆ°á»›c nhất đập vào mắt chàng là má»™t mặt hồ, vì sÆ°Æ¡ng giăng che khuất tầm mắt, không không rõ mặt hồ rá»™ng lá»›n được bao trượng, vuông, tròn.
Sương trắng, nước hồ cũng trắng.
Trong tầm mắt chàng một màu trắng đục hiện ra.
Bạch Thủy Cung? Ở đâu? Nói đến cung phải nghÄ© ra những nhà ngang, nhà lầu, nhà trệt có tÆ°á»ng, có hoa viên... Tóm lại phải nghÄ© đến má»™t công trình kiến trúc đại quy mô, bởi cung phải chứa Ä‘á»±ng hàng trăm, hàng ngày ngÆ°á»i.
Cung ở đâu?
Chàng nhìn quanh quẩn cố vận dụng nhãn lực soi màn sương tìm một hình ảnh, chứng thật sự hiện diện của cung.
Vô ích !
Trước mắt chàng là nước, chung quanh chàng, là sương!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c đứng bên bá» hồ, quan sát má»™t lúc lâu, rồi chỠđợi má»™t lúc, cuối cùng chàng cao giá»ng thốt:
- Cho Bạch Thủy Cung chủ hay PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c đã đến đây, và PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cầu kiến!
Âm thinh của chàng vá»ng vào khoảng không nhÆ°ng mặt hồ phản dá»™i lồng lá»™ng.
- PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cầu kiến!.... PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cầu kiến!....
Chỉ có tiếng dội, không có tiếng hồi đáp.
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Rống mãi mà kêu, kêu mãi đến rách toạc cổ cũng chẳng có ai đáp ứng đâu!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c trố mắt:
- Tại sao?
Tiểu công chúa cÆ°á»i mỉa:
- Tại vì bà ấy đưa ra một vấn đỠkhó cho ngươi. Một vấn đỠthứ nhất đây, dẫn đầu cho vô số vấn đỠkhác, cũng nan giải như nhau!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cau mày:
- A ! NhÆ°ng...
Bá»—ng chàng cÆ°á»i tiếp:
- Cô nương cho rằng chẳng ai chú ý đến tại hạ? Cô nương xem kìa, cái gì lướt đến đó?
Trong màn sÆ°Æ¡ng trắng, trên mặt hồ, có bóng má»™t chiếc thuyá»n.
Con thuyá»n từ từ rẽ nÆ°á»›c tiến vá» phía chàng NhÆ°ng chẳng thấy bóng ngÆ°á»i trên thuyá»n.
Chá» con thuyá»n đến sát bá» rồi, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c nhảy xuống.
Trong thuyá»n có ngÆ°á»i, song ngÆ°á»i nằm sát lÆ°á»n thuyá»n, phần có sÆ°Æ¡ng má» che khuất nên từ xa PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c không thấy rõ.
NgÆ°á»i trong thuyá»n, thuyá»n tiến đến phía chàng tức nhiên ngÆ°á»i đến nghinh tiếp chàng, thế tại sao lại nằm sát lÆ°á»n thuyá»n?
Chàng hết sức lấy làm lạ, bÆ°á»›c tá»›i lật ngá»­a ngÆ°á»i đó lên.
Mặt ngÆ°á»i đó trắng nhợt, đôi mắt nhắm nghiá»n, chừng nhÆ° hắn đã ngÆ°ng thở.
GÆ°Æ¡ng mặt đó, không lạ lùng gì đối vá»›i PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c.
Trá»i ! Có thể nhÆ° thế được sao?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c kêu lên:
- Thiết Nhiệm đạo trưởng!
Äạo nhân hôn mê trầm trầm.
Tiểu công chúa cÅ©ng đã xuống thuyá»n, lạnh lùng thốt:
- Thế là xong cho lão?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c không nói gì, quan sát khắp ngÆ°á»i đạo nhân.
Không có dấu vết chi cả. Chàng làm má»i phÆ°Æ¡ng pháp cấp cứu, song vẫn vô hiệu quả, đạo nhân mê man trầm trầm.
Bên trong, ngÆ°á»i lo cho ngÆ°á»i, bên ngoài con thuyá»n cứ bá»nh bồng trên mặt nÆ°á»›c.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c nóng lòng nhÆ° ngá»n lá»­a đốt cao ngá»n bên trong, song chẳng làm gì được cho đạo nhân, chàng lại nhìn khắp mặt hồ, chẳng thấy má»™t chiếc thuyá»n nào khác.
a xa hơn phía bỠcũng không có một mái nhà.
Bạch Thủy Cung ở đâu?
Còn cung chủ? Äã trở lên đây trÆ°á»›c chàng, bà ta hiện giỠở đâu? Vá» cung hay còn lẩn khuất đâu đây, theo dõi từng cá»­ Ä‘á»™ng của chàng?
Chàng lẩm bẩm thành lá»i cái ý nghÄ© đó.
Tiểu công chúa nhìn chàng chăm chú.
Chàng lại lẩm bẩm:
- Phải chi có nàng tại đây!
Tiểu công chúa bĩu môi:
- NgÆ°Æ¡i nhắc đến ngÆ°á»i vợ già của ngÆ°Æ¡i?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c thở dài buông tình theo ý nghÄ© của chàng:
- Phải chi có nàng tại đây, nàng không...
Tiểu công chúa cÆ°á»i lạnh:
- Nàng không thể để ngÆ°Æ¡i nguy khốn? Äúng vậy chăng?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cÆ°á»i khổ:
- Ãt nhất nàng cÅ©ng...
Tiểu công chúa hừ một tiếng:
- Còn ta, ta an nhiên để ngươi thỠkhốn nguy?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c lắc đầu:
- Tại hạ đâu có ý nghĩ như vậy, cô nương ! Tại hạ chỉ...
Tiểu công chúa đột nhiên hét lớn:
- NgÆ°Æ¡i có ý nghÄ© đó ! Äã có ý nghÄ© đó, sao ngÆ°Æ¡i còn giữ ta nÆ¡i đây.
NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i.....ngÆ°Æ¡i...
Bất thình lình nàng nhún chân, nhảy xuống hồ.
Má»™t tiếng ùm vang lên, bá»t nÆ°á»›c bắn tung tóe, bá»t nÆ°á»›c rÆ¡i xuống rồi mặt nÆ°á»›c khép lại, vùi sâu tiểu công chúa mất dạng.
Lâu lắm, nàng vẫn chưa trồi lên mặt nước.
SÆ°Æ¡ng xuống dày hÆ¡n trÆ°á»›c đó. PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c còn nhìn được xa, bây giá» chàng nhìn không ngoài mấy trượng.
Trong màn sÆ°Æ¡ng đó, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c vá»›i con thuyá»n bá»nh bồng...
Tại hoang đảo, dương quang càng lúc càng sáng..
Thủy Thiên CÆ¡ nhìn ánh dÆ°Æ¡ng quang má»™t lúc lâu, bá»—ng quay đầu lại Ä‘iểm phá»›t nụ cÆ°á»i:
- Äã đến giỠăn rồi! Hôm nay, có món ăn ngon, tôi có thể làm má»™t bụng no nê bù trừ những lúc thiếu thốn. em ra, bà cÅ©ng tốt phúc lắm đấy nhé. Bây giá» bà ngồi đây, hÆ¡n nữa...
Tốt phúc? Cái đó đã hẳn rồi! Bởi vật thá»±c, là của bá»n Vạn lão phu nhân, Công Tôn Hồng, Mai Khiêm.
Quái nhân cÆ°á»›p Ä‘oạt bắt bà mang vá» cho nàng dùng, bất quá nàng lấy của ngÆ°á»i đãi ngÆ°á»i chứ nào phải của gì nàng mà nàng mang ra đãi ngÆ°á»i khác, lại gá»i ngÆ°á»i ta tốt phúc?
Chẳng khác nào kẻ cÆ°á»›p thu Ä‘oạt tài sản của ngÆ°á»i, bắt luôn ngÆ°á»i vá» trại, dùng tài sản đó nuôi lại ngÆ°á»i để cho ngÆ°á»i sống ngÆ°á»i phục dịch cho, rồi lại gá»i là nhá» mình mà ngÆ°á»i được ấm no!
Vạn lão phu nhân làm gì có thể ngồi bất động tại chỗ mà chỠăn?
Bà thốt:
- Già muốn dạo quanh bên ngoài một lúc!
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- CÅ©ng được nhÆ°ng phải lÆ°u ý đấy nhé bà. Lạc Ä‘Æ°á»ng thì khổ!
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i lá»›n:
- Già xuôi ngược trên giang hồ từ lúc mÆ°á»i tám tuổi, sáu Bắc bảy Nam mÆ°á»i ba tỉnh khắp Trung Nguyên, nÆ¡i nào cÅ©ng có dấu chân già, già vẫn thuá»™c Ä‘Æ°á»ng nhÆ° lòng bàn tay! Không lạc Ä‘Æ°á»ng tại má»™t lãnh thổ lá»›n, thì khi nào lại lạc tại má»™t chá»— nhá» hẹp nhÆ° thế này?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Vậy càng hay cho bà. NhÆ°ng phải nhá»› là vá» sá»›m, nếu bữa ăn xong rồi mà bà chÆ°a vá», thì mặc bà đấy.
Nàng thốt vá»›i giá»ng vui, hứng thú dâng tràn, miệng nở nụ cÆ°á»i...
Trông nàng đẹp rạng rỡ quá chừng.
Vạn lão phu nhân chắp tay sau lÆ°ng ung dung bÆ°á»›c ra ngoài, bà từ từ bÆ°á»›c, nhÆ° ngÆ°á»i vô sá»± rá»i nhà ra Ä‘i là má»™t cuá»™c nhàn du, song vừa khuất tầm mắt Thủy Thiên CÆ¡, bà bÆ°á»›c gấp liá»n.
Không lâu lắm bà rá»i khá»i khu rừng.
NÆ¡i miệng bà má»™t nụ cÆ°á»i bí hiểm hiện lên, bà lẩm bẩm:
- Má»—i cá nhân Ä‘á»u có ít nhất cÅ©ng má»™t nhược Ä‘iểm. NgÆ°Æ¡i nói phải đấy Thủy Thiên CÆ¡. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết là ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có nhược Ä‘iểm nhÆ° má»i ngÆ°á»i chăng?
Bỗng bà ngưng câu nói.
Lưỡi bà cÅ©ng cứng lại bởi bà thấy má»™t sá»± kiện hết sức hãi hùng và cái Ä‘iá»u bà trông thấy nếu chẳng ai chính mắt trông thấy nhÆ° bà chắc chắn là chẳng há» tin được nếu chỉ nghe thuật lại thôi.
Bà thấy Ä‘iá»u gì?
Thái dÆ°Æ¡ng lên cao, chiếu sáng rá»±c bá» hải đảo, cái vàng khô Æ°á»›t lẫn lá»™n, chá»›p ngá»i óng ánh.
Trên bãi cát, có chiếc đầu ngÆ°á»i. Äầu ngÆ°á»i cÅ©ng chẳng phải là má»™t sá»± lạ, bởi những nhân vật võ lâm có ai chẳng hÆ¡n má»™t lần thấy xác chết? ác toàn vẹn hoặc xác cụt chân cụt tay, hoặc xác không dầu, hoặc má»™t chiếc đầu thôi còn xác đã thất lạc nÆ¡i nào.
Song sự lạ là một chiếc đầu ở trên bãi cát hoang vu và chiếc đầu đó lại chuyển động.
Chiếc đầu đó đưa ót vỠphía bà, và giỠđây nó từ từ quay lại, quay vỠhướng bà.
Bà kinh khiếp cực độ, thân hình run run, đôi chân như nhũn lại.
Thoạt trông thấy chiếc đầu, bà còn sợ là mình hoa mất vì ánh nắng thành trông lầm.
Chà đôi mất mấy lượt, bà nhìn lúc đó bà má»›i chắc chắn là má»™t chiếc đầu ngÆ°á»i thật sá»±.
Äầu ngÆ°á»i chẳng những chuyển Ä‘á»™ng được đến chiếc miệng cÅ©ng chuyển Ä‘á»™ng luôn.
Miệng lại thốt thành lá»i, và chiếc đầu đó bảo:
- Ai? Lại đây xem nào!
Vạn lão phu nhân nghe tim mình ngừng đập, cặp mắt chẳng còn hạt máu.
Lạ lùng thay, đôi chân nhÅ©n, lại nặng. Giá nhÆ° bà nhấc chân lên được có thể bà thoát chạy liá»n và chạy rất xa.
Äôi mắt ma quái đó, nhìn bà trừng trừng.
Và đôi mắt đó, chẳng phải của ai xa lạ, chính là Già Tinh đại sư.
Tại sao?
Già Tinh đại sÆ° chỉ còn lại má»™t chiếc đầu? Ai sát hại lão? Cắt đầu lão bá» lại đây, ngÆ°á»i đó mang xác lão Ä‘i đâu?
Vạn lão phu nhân sợ hãi đến lặng ngÆ°á»i.
Bình sanh bà gặp nhiá»u cảnh gian nguy, hung hiểm, song má»—i lần hoạn nạn bà có thừa cÆ¡ trí tá»± giải thoát lấy mình.
NhÆ°ng ra đến hoang đảo này bà biến thành má»™t kẻ ngu xuẩn nhất Ä‘á»i. Bao nhiêu trí tuệ nhÆ° để lại tại cá»­a sông trÆ°á»›c khi ra khÆ¡i, cái linh lợi biến ứng giỠđây nhụt cùn, chẳng khác nào má»™t mÅ©i dùi nhá»n ngày ngày đục đá, lâu dần trở thành má»™t thá»i sắt thô kệch.
Sự việc trước mất rất giản đơn, thế mà bà không nghĩ ra!
Cát thì má»m, cát vun lên, có khác nào má»™t tấm nệm êm, Già Tinh đại sÆ° vùi mình trong cát để ló Ä‘á»™c má»™t chiếc đầu, và chiếc đầu xoay theo hÆ°á»›ng tùy thích.
Bất chợt lão trông thấy Vạn lão phu nhân nhìn trừng trừng.
Dù cho ai cÅ©ng biết rõ, hiện tại lão bá»±c tức phi thÆ°á»ng sá»± bá»±c tức đó lão nuôi dưỡng từ bảy năm qua, càng ngày nó càng lá»›n mạnh và lão đâm hằn há»c vá»›i bất kỳ ai, vá»›i tất cả má»i ngÆ°á»i.
Lão có đổ sự bực tức đó lên đầu Vạn lão phu nhân kể cũng chẳng lạ lùng gì.
Già Tinh đại sÆ° nhe hai hàm răng trắng nhởn phát lên má»™t tràng cÆ°á»i khanh khách há»i:
- Ngươi sợ?
Vạn lão phu nhân ấp úng:
- Già... già...
Bà quen miệng, đối với ai, cũng xưng già, đối tượng là ai có bao nhiêu tuổi.
Trừ ra, những ngÆ°á»i uy hiếp được bà, những ngÆ°á»i đó má»›i được nể trá»ng phần nào và bà đổi lối xÆ°ng hô.
Già Tinh đại sÆ° gá»i:
- Ngươi bước lại đây xem thử đi!
Như mất cả tự chủ Vạn lão phu nhân từ từ bước tới chân bà như đeo đá, nặng chình chịch. Bước được một bước là đổ mồ hôi, khi bà đến gần Già Tinh đại sư thì y phục bà ướt sũng, chảy nước ròng ròng.
Già Tinh đại sÆ° há»i:
- em kỹ chưa? Có cái gì đáng sợ chăng?
Vạn lão phu nhân run run giá»ng:
- Äại sá»±.. đại sá»±..
Bá»—ng bà hét lên má»™t tiếng nhún chân nhảy cao bật cÆ°á»i ha hả:
- Già đã thấy rồi!
Cát chơm chớp lấp lánh như sao.
Sóng cuá»™n vào bá», ào ào trÆ°á»n trên cát, rút lui để rồi trở lại sóng và cát đùa cợt nhau muôn Ä‘á»i, chạm nhau ầm Ä© song vẫn hòa thuận nhau, bởi chẳng bên nào bị bên nào gây thiệt hại.
Vì song phương cùng êm dịu, song phương cùng chịu nhau, chịu để mãi mãi giữ hòa khí với nhau.
Gần đây là bãi cát vàng, xa kia là trùng dÆ°Æ¡ng, trên cao là ná»n xanh thẳm trong veo chăng má»™t vầng mây vấy bợn...
Cảnh đẹp bao la có đệm tiếng nhạc hải triá»u giữa cảnh đó, con ngÆ°á»i thấy khí hùng bốc mạnh.
Trong khung cảnh đó hiện lại có hai ngÆ°á»i, hay đúng hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i và má»™t chiếc đầu lâu. Hai ngÆ°á»i đó có thưởng thức cảnh đẹp chăng? Hai ngÆ°á»i đó, có cảm thấy khí hùng bốc mạnh chăng?
Hay tâm tÆ° của má»—i ngÆ°á»i có má»™t cuá»™n tÆ¡ rối? Và nhiá»u ý niệm phức tạp Ä‘ang dâng lên, xáo trá»™n tâm tÆ° há» mãnh liệt phi thÆ°á»ng?
Nhưng hỠlà những tay thừa kinh nghiệm, hỠkhông hỠđể lộ một cảm nghĩ nào...
Vạn lão phu nhân trấn định tấm thần rồi bật cÆ°á»i vang, tiếp:
- Không ngỠđại sÆ° ở đây khổ luyện võ công, già này nghe cÅ©ng lắm, thấy cÅ©ng nhiá»u, song không hiểu nổi đại sÆ° luyện môn công thần bí gì. Chẳng hay đại sÆ° có thể cho già biết qua?
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i khanh khách:
- Luyện công? Ta luyện công gì chứ?
Vạn lão phu nhân chớp mắt:
- Nếu đại sư không luyện công, thì đang làm gì? Chẳng lẽ đại sư làm một trò đùa cho già xem?
Già Tinh đại sÆ° cÅ©ng cÆ°á»i, nhÆ°ng giá»ng cÆ°á»i có vẻ hằn há»c:
- Trò đùa? Ta còn tâm tình để đùa với ngươi được à?
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Thế thì đại sư làm gì đấy?
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Cho ngÆ°Æ¡i biết, con ngÆ°á»i ta lúc đói lả, không chịu nổi, nếu tìm chá»— cát ấm vùi mình, thì cảm thấy khá»e liá»n, khá»e nhÆ° vừa ăn xong má»™t bữa ăn ngon, ăn no vậy!
Vạn lão phu nhân giật mình, rồi vụt bật cÆ°á»i lá»›n:
- Thì ra là thế!
Già Tinh đại sư gạt ngang:
- Bao nhiêu đó đủ rồi, ta chẳng còn khí lực tiếp chuyện với ngươi lâu hơn. Ngươi đi đi!
Lão nhắm mắt liá»n.
Vạn lão phu nhân nhìn chiếc đầu tóc theo gió, lất phất phủ kín.
Bà chá»›p chá»›p mắt, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i thốt:
- Tuân mạng!
Bà từ từ đứng lên, từ từ quay mình song mắt vẫn còn nhìn chiếc đầu.
Già Tinh đại sư tựa hồ không hỠnhướng mí mắt.
Äi được hai bÆ°á»›c, Ä‘á»™t nhiên Vạn lão phu nhân quay nhanh mình lại, phóng chân đá mạnh vào mặt đại sÆ°, ngay huyệt Nghinh HÆ°Æ¡ng...
Tay, chân thân mình vùi sâu trong cát, chẳng những không thể tránh né mà còn vô phương đón đỡ cái đá bất ngỠđó.
Như vậy, Vạn lão phu nhân cầm chắc đắc thủ rồi.
NgỠđâu Già Tinh đại sÆ° bật cÆ°á»i ha hả, tràng cÆ°á»i vang lên lồng lá»™ng, cát bắn lên tung tóe.
Từ trong cát, lão vụt đứng lên.
Lão đứng lên, đầu xê xích, cái đá của Vạn lão phu nhân dĩ nhiên tung vào khoảng không.
Chẳng những bà không thành công trái lại bà còn khó chịu vì cát bắn vào ngÆ°á»i bà từ đầu xuống chân, cát tạo thành má»™t bức màn che khuất tầm mắt bà...
Bà chưa kịp làm một phản ứng gì, bàn tay của Già Tinh đại sư đã chụp vào yết hầu bà...
Vạn lão phu nhân hoảng sợ, song yết hầu bị chận nghẹt chẳng nói năng gì được chỉ ú ớ:
- Äại... đại... sÆ° Bà nín luôn nói mà cÅ©ng nín thở.
Già Tinh đại sÆ° bật cÆ°á»i ghê rợn:
- Ngươi là cái quái chi? Một lão súc sanh như ngươi làm gì hại ta nổi chứ?
Vạn lão phu nhân nghẹt thở, lè lưỡi dài thòng ú ớ:
- Thạ.. thạ..
Äại sÆ° cÆ°á»i hắc hắc:
- Tha cho ngÆ°Æ¡i? NgÆ°Æ¡i muốn giết ta, ta cÅ©ng muốn lấy mạng ngÆ°Æ¡i Äiá»u đó rất công bình, Ä‘iá»u đó rất công bình, bất quá ngÆ°Æ¡i không đắc thủ, còn ta lại thành công. Giả nhÆ° ta chết thì giỠđây ngÆ°Æ¡i đâu mở miệng van xin ta, có phải vậy không?
Vạn lão phu nhân nghe đầu choáng váng, mắt hoa lên, óc nóng bừng bừng, tai khởi sự nổ lùng bùng. Kế tiếp, đôi mắt bà sôi ra như hai quả chanh, bà cố hết sức để nói mấy tiếng, song chẳng tiếng nào nói thoát ra được, chỉ nghe khét khét như khi gào.
Già Tinh đại sư càng phút càng bóp mạnh tay hơn.
Vạn lão phu nhân thấy bóng tối phủ trước mắt, tay chân run run, mồ hôi trán khởi đổ lấm tấm.
Bỗng Già Tinh đại sư buông tay.
Vạn lão phu nhân ngã xuống cát liá»n.
Già Tinh đại sÆ° bật cÆ°á»i ha hả:
- Nếu ta giết ngươi như thế này, thì có khác nào cho ngươi chết sướng. Ngươi chết sướng ta lại không khoái! Cho nên ta định vùi đầu ngươi dưới cát sâu, cho ngươi...
Äang mất hết khí lá»±c qua cái bóp cổ vừa rồi, Vạn lão phu nhân lại nhảy dá»±ng lên được, song nhảy lên rồi, liá»n ngã xuống không đứng nổi, bà run run giá»ng kêu vang:
- Äại sÆ° lầm rồi! Già này chẳng há» có ý hãm hại đại sÆ°! Tại sao già phải có ý đó chứ? Äại sÆ°! Già Ä‘ang cần thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i đại sÆ° đây mà!
Má»™t việc quan trá»ng lắm, đại sÆ° Æ¡i!
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Ngươi tưởng ta có thể nghe ngươi nói ma nói quỷ đấy à?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Không! Già không bịa chuyện đâu! Việc quan trá»ng lắm!
Già Tinh đại sư bắt đầu chú ý:
- Hừ!
Bá»—ng, lão chụp Vạn lão phu nhân nhấc cao, chân lên trá»i đầu xuống đất.
Lão muốn vùi đầu bà ta vào cát, cứ thế ấn xuông mãi bà sẽ bị chôn vùi.
Thân xác của bà chẳng nặng cho lắm, trong tay đại sÆ° bà nhÆ° má»™t con gà, con thá». Vạn lão phu nhân kêu lên thất thanh:
- Äại sÆ°! Buông già Ä‘i! Äại sÆ° Æ¡i ! Già vừa có má»™t chủ ý giúp đại sÆ° có gấp bí kíp võ công của Tá»­ Y Hầu!
Câu nói đó có hiệu lá»±c phi thÆ°á»ng.
Già Tinh đại sư cấp tốc buông tay. Vạn lão phu nhân rơi phịch xuống cát ngồi thở dài.
Già Tinh đại sư trừng mắt hét:
- Ngươi nói thật hay bịa chuyện lừa ta?
Vạn lão phu nhân vừa thở,vừa đáp:
- Thật! Thật! Già có gan bao lớn lại dám lừa đại sư!
Già Tinh đại sư lại hét:
- Nếu vậy hãy nói gấp! Ngươi có phương pháp gì?
Vạn lão phu nhân lí nhí như có vẻ sợ hãi - Dễ! Dễ! Rất dễ đại sư ạ!
Bà ta đúng là một lão hồ ly, biết rõ Già Tinh đại sư mắc mưu rồi, bà trấn định thần sắc từ từ đứng lên.
Bà Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i bí hiểm.
Già Tinh đại sÆ° gằn giá»ng:
- Dễ? Ngươi cho là dễ? Bảy năm qua ta nghĩ ngàn phương vạn phương song chẳng phương nào hữu dụng cả. Liễu đầu Thủy Thiên Cơ đó chẳng phải là một kẻ dễ đối phó!
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Nàng lợi hại cách nào, võ công của nàng cÅ©ng kém, bì vá»›i đại sÆ° sao được chứ?...Äại sÆ° cứ vÆ°Æ¡n tay ra là chế ngá»± nàng ngay?
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Äiá»u đó ta há chẳng biết sao? NhÆ°ng ta chế ngá»± nàng rồi, Hồ Bất Sầu bên trong vuông phòng hủy diệt các pho sách liá»n. Ta còn hy vá»ng gì chứ?...
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i nhẹ:
- HỠdùng oai bức hiếp đại sư, tại sao đại sư không trở mặt bức hiếp lại h� Bức hiếp cách nào cho Hồ Bâ'l Sầu không dám hủy diệt các pho bí kíp võ công.
Già Tinh đại sư thở dài:
- Ta có phương pháp gì bức hiếp lại hỠđược?
Vạn lão phu nhân quả quyết:
- Có! Phải có mới được ! Có cái chắc đó, đại sư!
Già Tinh đại sư sáng mắt lên:
- Như thế nào? Ta phải làm sao?
Vạn lão phu nhân chợt kêu lên:
- Sao lạ thế này...
Bà vỗ tay vào trán chách chách, tặc lưỡi:
- Lạ quá ! Chẳng trách già này hay lãng trí là thÆ°á»ng. Má»›i nghÄ© ra phÆ°Æ¡ng pháp đó, bá»—ng quên mất!
Già Tinh đại sư nhảy dựng lên, rồi giậm chân thình thịch:
- Quên? Quên cái gì nhanh chóng thế? Quên cái gì lạ thế?
Vạn lão phu nhân lại đấm tay vào đầu thình thịch thốt:
- Càng cao tuổi, già càng dá»… quên!.... song nếu đại sÆ° đáp ứng ruá»™t Ä‘iá»u kiện cho già vui, già nhá»› lại liá»n.
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Äiá»u kiện gì nói mau?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Äại sÆ° sát hại Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘oạt bí kíp võ công già không có lợi chi trong đó, hÆ¡n nữa có thể già cÅ©ng bị đại sÆ° sát hại luôn.
Già Tinh đại sư trừng mắt:
- Ta thỠkhông giết ngươi ?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Già tin nổi sao? Lấy gì bảo chứng lá»i thá» của đại sÆ°?
Già Tinh đại sÆ° trầm giá»ng:
- Giá trị của lá»i nói bảo chứng cho lá»i nói!
Vạn lão phu nhân lại lắc đầu:
- Rất tiếc, bình sanh già có tánh đa nghi, bất cứ ai nói gì già cũng không tin. Mấy mươi năm qua cái tánh đa nghi của già có tăng chứ không có giảm...
Già Tinh đại sư bực tức:
- Äược rồi! NgÆ°Æ¡i muốn có sá»± bảo chứng nhÆ° thế nào?
Vạn lão phu nhân Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i:
- Chỉ cần đại sư khuất phục một chút, quỳ huống lạy già nhận già là mẹ nuôi, già...
Già Tinh đại sư hét:
- Câm! Câm ngay! Ăn nói hồ đồ là có chết với ta!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Äại sÆ° không chịu thì thôi! Già chẳng còn biết làm sao!
Già Tinh đại sÆ° tức uất, nhảy lên xoi xói, nhảy mãi vẫn không hết tức, lão vừa nhảy vừa quát tháo ầm lên, rồi túm Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i ha hả:
- em ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng trá»ng tuổi. em ra kẻ xuất gia có thể kính những thí chủ khắp bốn phÆ°Æ¡ng nhÆ° cha nuôi mẹ dưỡng, ta có lạy ngÆ°Æ¡i nhận làm mẹ nuôi cÅ©ng chẳng quan hệ gì!
Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i khanh khách:
- Phải đó! Phải đó!
Già Tinh đại sư quỳ xương lạy mấy lạy thốt:
- Mẹ nuôi, con lạy mừng mẹ đây!
Lão muốn có pho bí kíp võ công, muốn đến phát điên, lão còn sợ nhục nhã chi nữa? Huống chi ở đây có ai trông thấy lão lạy Vạn lão phu nhân? Và một khi lão chiếm được pho bí kíp rồi, thì lo gì Vạn lão phu nhân không lạy lão đến sói đầu van xin tha tội?
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Äược! Con đứng lên Ä‘i! Con của mẹ có hiếu để quá chừng?
Bà moi trong túi moi mãi một lúc lâu mới lấy ra được một quả ô mai, bà trao cho Già Tinh đại sư bảo:
- Mẹ chẳng có vật gì cả, mẹ tặng con vật này làm cái lễ mừng con!
Già Tinh đại sư cung kính tiếp nhận bỠvào miệng nhai ngay?




hết: Hồi 52
Tài sản của danangcity

  #52  
Old 28-05-2008, 09:27 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 53

Chuẩn Bị ÄÆ°á»ng Vá»


Vạn lão phu nhân vụt kêu lên thất thanh:
- Trá»i ! Con nhai? Nhai rồi nuốt luôn sao?
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i hì hì:
- Thì quà mẹ biếu phận làm con phải vui vẻ tiếp nhận. Nhận thì phải ăn mới phải đạo làm con chớ?
Vạn lão phu nhân giậm chân:
- Nguỵ.. chí nguy!....
Già Tinh đại sư biến sắc mặt:
- Sao? Mẹ nói sao?
Vạn lão phu nhân tỠvẻ khổ sở:
- Nguy! Nguy rồi con ơi! Vật đó chi để xem, chứ không nên ăn! Ăn không được con ơi!
Già Tinh đại sư càng sợ hãi:
- Tại sao không ăn được?
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Mẹ quên cho con biết, vật ấy có tẩm độc!
Già Tinh đại sÆ° hét lên tiếng lá»›n, vá»›i tay chụp bà liá»n, run run giá»ng há»i gấp:
- Mẹ nói sao? Äá»™c...
Vạn lão phu nhận gật đầu:
- Ngoài mẹ ra, chẳng ai giải trừ nổi!
Già Tinh đại sư trợn mắt:
- Ngươi là một yêu bà! Ta xé xác ngươi! Ngươi chết với ta!
Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i ha hả:
- Ngươi giết ta, ai cứu ngươi? Ngươi giết ta, ngươi có sống được chăng?
Bây giỠbà không còn giữ cái lối xưng hô nữa, bà giở thái độ trắng trợn đối với nhà sư. Già Tinh đại sư hét:
- Giải độc cho ta! Mau lên!
Vạn lão phu nhân Ä‘iá»m nhiên:
- Ta nghĩ cũng nên giải độc cho ngươi lắm, song đáng tiếc thuốc giải không sẵn trong mình. Muốn có thuốc giải, phải chỠđến lúc trở vỠTrung Thổ mới được!
Rồi bà pha trò tiếp:
- Con ơi, con không nên khẩn trương quá độ như vậy. Chất độc tuy kịch liệt, song nó phát tác rất chậm, giả như ngươi một mực hiếu thuận với ta thì trong vòng năm ba tháng, nó chẳng hỠphát tác!
Già Tinh đại sư nổi giận cực độ trừng mắt nhìn bà như muốn nuốt sống, sau cùng lão thở dài buông tay lẩm bẩm:
- Äược! Ta phục ngÆ°Æ¡i!
Vạn lão phu nhân lại cÆ°á»i khanh khách:
- Nếu già không thi hành kế đó thì khi ngươi chiếm được bí kíp võ công rồi ngươi sẽ giết già là cái chắc, chứ đừng nói là ngươi còn nhìn nhận già như mẹ nuôi nữa! GiỠđây già yên tâm để làm cho ngươi đi lấy quyển bí kíp đó!
Già Tinh đại sÆ° cao hứng trở lại há»i:
- Lấy bí kíp đã đành, nhưng phải diệu kế chứ? Diệu kế như thế nào, ngươi nói cho ta biết đi?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Vá» võ công Thủy Thiên CÆ¡ kém ngÆ°Æ¡i xa, mÆ°á»i không bằng má»™t!
Nhưng nàng lại sai khiến ngươi được như một tên nô lệ bảo làm cái gì, ngươi làm cái đó, ngươi đi ngay. Tại sao thế chứ?
Già Tinh đại sư căm hận:
- Tại vì con yêu tinh đó biết đã rõ cái ý của ta vô luận làm sao ta không thể để cho những bí kíp võ công của Tử Y Hầu bị tiêu diệt, tạ..
nếu ta không thấy qua một lần các quyển bí kíp đó, chắc chắn là ta không nhắm mắt!
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Phải? Ngươi dám đem sanh mạng đánh đổi với quyển bí kíp...
Chính đó là một nhược điểm của ngươi, Thủy Thiên Cơ nắm được nhược điểm đó trong tay, tự nhiên lung lạc ngươi dễ dàng...
Già Tinh đại sư nghiến răng kêu như thép rít, mắng:
- Con yêu tinh! Nàng đúng là một con yêu tinh!
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i nhẹ:
- Dù nàng là má»™t con yêu tinh, Ä‘iá»u đó đáng ngại chi đâu! Bởi yêu tinh cÅ©ng có nhược Ä‘iểm vậy chứ? Nếu ngÆ°Æ¡i nắm được nhược Ä‘iểm của nàng trong tay thì ngÆ°Æ¡i vẫn có thể sai khiến nàng ngược lại nhÆ° thÆ°á»ng!
Già Tinh đại sư chớp mắt:
- Nàng... nàng cũng có... nhược điểm? Nhược điểm của nàng như thế nào?
Vạn lão phu nhân thong thả ngồi xuống rồi từ từ tiếp:
- Hiện tại nàng đang nấu nướng, sửa soạn bữa ăn, ngươi có thể đến đó xuất thủ chế ngự nàng...
Già Tinh đại sư nổi giận:
- NgÆ°Æ¡i tưởng làm nhÆ° vậy là diệu kế à? Má»™t gã ngốc cÅ©ng biết làm nhÆ° vậy là có hại, huống chi ta? Ta giết nàng, Hồ Bất Sầu hủy diệt các bí kíp võ công ngay..... Giả nhÆ° ta hạ sát nàng, nàng không kịp kêu lên má»™t tiếng nào, nhÆ° thế cÅ©ng không ổn, bởi tiểu tá»­ đó nếu trá»n ngày không nghe tiếng nàng hắn cÅ©ng hủy diệt các pho bí kíp nhÆ° thÆ°á»ng.
NgÆ°Æ¡i hiểu chứ, ta có muốn lấy mạng sống của chúng đâu, ta chỉ muốn các quyển sách quý báu kia thôi! Dù ta ăn từng miếng thịt của chúng, Ä‘iá»u đó có ích gì cho ta?
Vạn lão phu nhân lạnh lùng:
- Ai bảo ngươi hạ sát nàng?
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Thì..... ngươi chẳng phải ngươi vừa...
Vạn lão phu nhân chân lá»i:
- Ta chỉ bảo ngươi chế ngự nàng thôi! Ta biết, nếu ngươi giết nàng thì Hồ Bất Sầu sẽ hủy diệt các pho sách. Cũng như, nếu bây giỠHồ Bất Sầu hủy diệt sách thì ngươi giết nàng ngay!
Rồi bà cÆ°á»i nhẹ tiếp:
- NhÆ°ng nếu ngÆ°Æ¡i chế ngá»± nàng đồng thá»i cảnh cáo cho Hồ Bất Sầu biết nếu hắn phá hủy má»™t trang sách thôi, không đợi gì hắn phá hủy trá»n quyển sách hay nhiá»u quyển, ngÆ°Æ¡i sẽ đập chết Thủy Thiên CÆ¡! Thá»­ há»i ngÆ°Æ¡i hăm dá»a nhÆ° vậy, Hồ Bất Sầu có dám trái ý ngÆ°Æ¡i chăng?
Già Tinh đại sư vỗ tay reo lên:
- Äúng! Chẳng khi nào tiểu tá»­ dám trái ý ta! Cái đạo lý đó rất đúng, cÅ©ng nhÆ° ta chẳng khi nào dám trái ý nàng. Ta nhất định không để mất bí kíp, thì hắn cÅ©ng nhất định để Thủy Thiên CÆ¡ bị giết!
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Vậy là ngươi hiểu rồi đó. Quyển bí kíp, là nhược điểm của ngươi, Thủy Thiên Cơ là nhược điểm của Hồ Bất Sầu! Chúng đang nắm nhược của ngươi, ngươi cũng nắm nhược điểm của chúng chứ!
Già Tinh đại sư lo ngại:
- Ta chỉ sợ tiễu tử hỠHồ đó không mê Thủy Thiên Cơ ngang mức độ ta mê các quyển bí kíp. Nếu quả thật như vậy thì... thì...
Vạn lão phu nhân quả quyết:
- Ta biết chắc, Hồ Bất Sầu mê Thủy Thiên Cơ hơn ngươi mê sách, ngươi tin ta đi!
Già Tinh đại sư lại hừ một tiếng:
- Bằng nào đâu, ngươi dám nói chắc chứ?
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Tình yêu nam nữ thanh thiếu niên, ngươi là một nhà sư, làm gì thấu đáo bằng ta? Trước khi già, ta cũng có lúc trẻ chứ? Trẻ là có yêu, tự nhiên ta biết tình yêu như thế nào? Nhìn thoáng qua một đôi nam nữ nào ta biết ngay hỠyêu nhau tới mức độ nào, hoặc thành thật hoặc giả dối!
Bà nói đúng quá, ít nhất cÅ©ng đúng vá»›i trÆ°á»ng hợp của Già Tinh đại sÆ°, bởi lão xuất gia từ lúc còn ấu thÆ¡, nào lão biết ái tình là cái gì?
Trên thế gian này chi có những kẻ mất bình thÆ°á»ng hoặc không há» tiếp cận vá»›i nữ sắc má»›i mê sách hÆ¡n mê nữ sắc.
Và lão là một trong những kẻ đó. Nếu lão biết yêu, lão mới biết sách không quý bằng tình yêu, và sách không quyến rũ lão mê tít như tình yêu.
Bởi lão có cái thích nghịch thÆ°á»ng, lão má»›i chịu Ä‘á»±ng nổi cảnh sống tại đây suốt bảy năm dài.
Lão lẩm bẩm:
- Ngươi nói là tiểu tử Hồ Bất Sầu và yêu tinh Thủy Thiên Cơ có một mối tình tha thiết? Yêu gì được khi cả hai không thấy mặt nhau?
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Ta đã bảo ngươi chẳng biết quái gì vỠtình yêu giữa nam và nữ.
NgÆ°Æ¡i nghe ta nói đây trÆ°á»›c khi đến đây há» có thấy nhau, há» yêu nhau từ khi đó. Äến đây rốt há» không thấy nhau, há» cùng nôn nao bức rức rạo rá»±c, càng vắng nhau há» càng yêu nhau. Chứ cứ má»—i ngày má»—i thấy nhau, má»—i chúi mÅ©i vào nhau thì lâu dần thành chán. Cho nên, càng thiếu vắng nhau tình yêu càng gia tăng. Yêu mà hưởng dụng thÆ°á»ng quá, tình yêu phải nhàm chán, dá»… chán, dá»… khinh thÆ°á»ng. Yêu mà hưởng dụng quá nhiá»u, thành thừa, dá»… sanh mệt má»i đến lúc đó, há» chẳng còn tha thiết nhau lắm, cho nên dám chắc nếu bây giá» ngÆ°Æ¡i uy hiếp Thủy Thiên CÆ¡ nhất định Hồ Bất Sầu phải khẩn trÆ°Æ¡ng ngay!
Già Tinh đại sư lắc đầu:
- Thật tình ta chẳng hiểu chi hết!
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i mỉa:
- Nếu ngươi hiểu được thì ngươi là một sư hổ mang rồi?
Già Tinh đại sÆ° bật cÆ°á»i vang:
- Nếu bây giá» ta hiểu! Vật gì mình tha thiết mà chÆ°a chiếm được thì mình xem trá»ng, mình quý, mình nghÄ© là nếu chiếm được hẳn mình giữ gìn kỹ hÆ¡n sanh mạng. Ãi tình cÅ©ng thế, có phải vậy chăng?
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Con nuôi mẹ dễ dạy đấy!
Già Tinh đại sÆ° trừng mất còn bà ta thì cÆ°á»i hì hì.
NhÆ°ng Già Tinh đại sÆ° bá»—ng cau mày trầm giá»ng:
- Äành rằng ta nắm sanh mạng của Thủy Thiên CÆ¡, còn Hồ Bất Sầu lại nắm mấy quyển bí kíp. Song dù ta biết hắn chẳng bao giá» dám hủy diệt bí kíp, ngược lại hắn cÅ©ng biết ta chẳng bao giá» dám giết Thủy Thiên CÆ¡. Nếu ta không buông tha Thủy Thiên CÆ¡ ngược lại hắn cÅ©ng chẳng chịu rá»i bí kíp. NhÆ° vậy, cuá»™c tÆ°Æ¡ng trì vừa vô tận vừa vô ích, có phải là phí sức má»™t cách oan uổng chăng?
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Ngươi nói nghe cũng có lý, tuy nhiên ngươi đừng quên Hồ Bất Sầu hoàn toàn mất tự do, còn ngươi muốn làm gì cũng được. Ngươi có thể đối với hắn...
Già Tinh đại sÆ° há»i gấp:
- Äối vá»›i hắn, ta có thể làm gì?
Vạn lão phu nhân nheo nheo mắt:
- Äiá»u cần yếu là hắn không dám hủy diệt các bí kíp. Còn ngÆ°Æ¡i ở bên ngoài, ngÆ°Æ¡i không thể dùng lá»­a, bức hắn thoát ra sao? Ta nghÄ© đối vá»›i hắn, ngÆ°Æ¡i có thể làm nhÆ° vậy đó. Hắn thoát ra ngoài rồi ngÆ°Æ¡i chế ngá»± hắn dá»… dàng, bởi ngÆ°Æ¡i thừa sức làm cái việc đó mà.
Già Tinh đại sư mừng suýt điên loạn lên:
- Phải! Phải đó! Ta ngốc quá, việc giản đơn như vậy mà chẳng nghĩ ra! Ngốc thật!
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Vô luận sá»± việc gì, giảng giải cho thông suốt rồi cÅ©ng Ä‘á»u biến thành Ä‘Æ¡n giản cả. Ngày xÆ°a khi mượn buồm nào ai biết Khổng Minh Gia Cát làm gì? Song khi mượn tên rồi, tÆ°á»›ng sÄ© má»›i biết mÆ°u cao, không tất cả Ä‘á»u thấy Ä‘Æ¡n giản quá chừng. TrÆ°á»›c khi làm, chẳng ai biết phải làm nhÆ° thế nào? Sau khi làm rồi ai ai cÅ©ng nhận ra là mình làm được nhÆ° thÆ°á»ng. Cho nên, má»i việc Ä‘á»u có cái đạo lý, biết rõ cái đạo lý của sá»± việc rồi, thì có sá»± việc nào chẳng giản Ä‘Æ¡n?
Già Tinh đại sư gật đầu mấy lượt:
- Äúng! Äúng!
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Thi hành xong việc đó, sẵn thuyá»n của ta kia, bất quá mình sá»­a chữa lại phần nào, còn lo gì chẳng có phÆ°Æ¡ng tiện di chuyển vá» lục địa?
Già Tinh đại sư cao hứng còn hơn được Phật rước vỠTây phương, reo lên:
- Ha ha! Trong võ lâm Trung nguyên còn ai là đối thủ của ta nữa chứ?
Vạn lão phu nhân Ä‘iá»m nhiên:
- Khoan tá»± đắc vá»™i! Ta sợ vẫn còn có kẻ là đối thủ của ngÆ°Æ¡i nhÆ° thÆ°á»ng! Ãt nhất là má»™t ngÆ°á»i !
Già Tinh đại sư nhảy dựng lên:
- Ai? Ai?
Vạn lão phu nhân buông từng tiếng:
- PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c! NhÆ°ng ta Æ°á»›c mong, hiện giá» hắn đã chết rồi!
Những vòng tròn sóng lăn tăn, mở rộng dần rồi dần tan biến. Mặt hồ trở lại bằng phẳng như mặt gương.Tiểu công chúa không hỠtrồi lên.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c nhìn mặt nÆ°á»›c, mắt dán tại chá»— nàng nhảy xuống. Mặt nÆ°á»›c liá»n lại không lÆ°u má»™t vết nào, mặt nÆ°á»›c ngăn má»™t bóng hình yêu quý. Bóng hình đó mang theo xuống đáy nÆ°á»›c cả tâm tÆ° chàng, đứng trên nhìn xuống, chàng ngây ngÆ°á»i nhÆ° tượng gá»—.
Trong khi đó, sương cứ xuống, vương phủ chung quanh càng phút càng dày sương thu hẹp tầm mắt chàng. Mà dù sương có tan, chắc chàng cũng chẳng thấy gì, bởi ánh mắt của chàng đang xoi trên mặt nước tìm lại bóng hình kia.
Chàng chẳng nhìn một nơi nào khác.
Thá»i gian qua, Ä‘á»u nhịp Ä‘i quạ..
Lâu lắm, gÆ°Æ¡ng mặt của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c má»›i biểu lá»™ những cảm nghÄ© của chàng vá» việc vừa qua.
Nhưng những cảm nghĩ đó vô cùng phức tạp chẳng làm sao biết rõ thật sự chàng vui buồn như thế nào...
Lòng chàng có cÆ¡n bão Ä‘ang lên, bên ngoài tịch mịch nhÆ° cảnh chết. Bất thình lình má»™t tiếng ùm vang lên, bá»t nÆ°á»›c bắn tung tóe.
Những vòng sóng tròn lại rồi mở lộng dần dần.
Giữa những vòng tròn sóng dợn, má»™t ngÆ°á»i chìm sâu xuống đáy nÆ°á»›c.
NgÆ°á»i đó chính là PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c.
Chàng theo ngÆ°á»i yêu? Hay chàng có ý chi khác?
Vòng tròn sóng mở rộng, xa dần, xa dần rồi tan biến. Mặt hồ trở lại bằng phẳng như mặt gương.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c không há» trồi lên.
Dương quang càng phút càng chiếu sáng cánh buồm gấm năm màu.
Buồm gấm năm màu dưới ánh dương quang chói sáng càng hiện lộ vẻ huy hoàng.
Dương quang sáng rực, buồm gấm huy hoàng tô điểm ngôi nhà mới lợp lá cái vẻ thần kỳ thoắt tục.
Từ trong nhà tiếng ca hát vá»ng ra, âm thinh ấm dịu vô cùng.
Nhìn dÆ°Æ¡ng quang, nhìn cánh buồm, nhìn ngôi nhà thần kỳ thoát tục, nghe tiếng cá, tiếng hát vang Ä‘á»u kia còn ai tưởng nÆ¡i đây có ngÆ°á»i chịu khổ suất bảy năm dài.
Tiếng ca, tiếng hát biểu lá»™ má»™t niá»m hy vá»ng vô biên, viá»…n ảnh má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i, sáng lạn, hiện ra trÆ°á»›c mắt nàng.
Bởi tiếng ca tiếng hát kia hẳn là do Thủy Thiên Cơ phát lên.
Nàng vừa ca hát, vừa nấu nÆ°á»›ng. Nàng cắt thịt, nàng nÆ°á»›ng cá, nấu cÆ¡m. Lá»­a cÅ©ng reo lên, hòa vá»›i niá»m hân hoan của nàng.
Nàng phân chia phần ăn của má»—i ngÆ°á»i không công bình, bởi nàng giành phần nhiá»u cho Hồ Bất Sầu.
Bù lại nàng cam tâm với phần ít nhất, giả như Vạn lão phu nhân hoặc Già Tinh đại sư có tranh chấp thì nàng có lý do tắc trách ngay.
Lá»­a reo, mỡ từ thịt, từ cá chảy ra xèo xèo, nhÆ° phụ há»a vá»›i niá»m vui của nàng.
Là giai nhân đẹp đến cả những lúc buồn, thì khi vui nhộn lên giai nhân phải đẹp hơn.
Hiện tại nàng có vẻ là một tiên nữ hạ trần.
Từng phúc giây cao hứng phô tài nấu nÆ°á»›ng, giúp bữa ăn ngon cho ngÆ°á»i trần thế.
Sầu đau có hiệu năng tàn tạ, thì hạnh phúc cũng có nhiệm màu tạo rực rỡ.
Hiện tại nàng đẹp rực rỡ, đẹp hơn lúc nào hết.
Nàng Ä‘ang vui, bá»—ng nghe tiếng ngÆ°á»i phía sau lÆ°ng.
Nàng há»i:
- Phải Già Tinh đại sư đó không?
Già Tinh đại sư đáp:
- Phải!
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- ChÆ°a đến giỠăn mà đại sÆ° Ä‘i đâu đó? Gấp lắm sao? Äói đến nÆ¡i rồi à?
Má»™t bàn tay vÆ°Æ¡n tá»›i Ä‘en đúa nhÆ° chân thú có móng nhá»n dài. Bàn tay đó gá»™p những miếng thịt nÆ°á»›ng Ä‘ang bốc thÆ¡m ná»±c nồng.
Thủy Thiên Cơ nổi giận:
- Äại sÆ° quên quy củ rồi à?
Già Tinh đại sư chẳng nói gì cứ đưa thịt vào miệng mà nhai, mà nuốt.
Thân vóc của lão nhá», ốm, nhÆ°ng miệng lão quá rá»™ng, trong má»™t thoáng lão ăn mất miếng thịt to nhất.
Thủy Thiên Cơ sôi giận cực độ nhảy lên choi choi, hét:
- Äại sÆ° đói đến mức đó à? Tôi và đại sÆ° Æ°á»›c hẹn vá»›i nhau nhÆ° thế nào đại sÆ° không giữ đúng Æ°á»›c hẹn đó?
Già Tinh đại sư vẫn không nói năng gì, nhai đến miếng thịt thứ hai. Khi lão ăn hết miếng thịt đó thì Thủy Thiên Cơ đã lắng dịu, cơn phẫn nộ trở lại, bình hòa như chẳng có việc gì xảy ra.
HÆ¡n thế, nàng còn Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, cÆ°á»i vui nhÆ° chính nàng má»i nhà sÆ° ăn vậy.
Nàng còn tâm cÆ¡ hÆ¡n bất kỳ ai trên thế gian này, đừng ai có má»™t chủ mÆ°u gì mà nàng nhìn thoáng qua lại không thấu đáo tận tÆ°á»ng.
Thì, Già Tinh đại sÆ° thay đổi thái Ä‘á»™ má»™t cách Ä‘á»™i ngá»™t. Thay đổi nhÆ° biến đổi thành má»™t con ngÆ°á»i hoàn toàn khác lạ. ÄÆ°Æ¡ng nhiên nàng phải hiểu, có má»™t lý do nào đó, và cái sá»± biến đổi này chắc chắn là bất lợi cho nàng rồi.
Nhà sÆ° đổi thái Ä‘á»™ thì nàng phải đổi phÆ°Æ¡ng pháp, thay vì tiếp tục phẫn ná»™, nàng đấu dịu liá»n. Già Tinh đại sÆ° còn nhai ngồm ngoàm, miệng đầy ứ thịt, vẫn cố gắng lẩm bẩm má»™t câu:
- Ngon! Ngon và thơm làm sao!
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i vuốt:
- Nếu đại sÆ° thấy thích, thì tôi nÆ°á»›ng thêm mấy miếng nữa cho mà dùng. Thịt còn kia nhiá»u chán!
Nàng không giận, nàng còn hòa dịu, Ä‘iá»u đó làm cho Già Tinh đại sÆ° phải lấy làm lạ há»i:
- Sao ngươi biến đổi thế?
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i vuốt, không đáp ngay câu há»i:
- Vô luận như thế nào tôi vẫn cam tâm tình nguyện cấp cho đại sư dùng, đại sư cứ dùng bằng thích!
Già Tinh đại sÆ° hết sức kinh ngạc, quên cả ăn, chá»›p chá»›p mắt há»i:
- Thật vậy à?
Thủy Thiên CÆ¡ vừa cÆ°á»i vừa gật đầu:
- Thật chứ! Äại sÆ° còn hoài nghi nữa sao? Thịt đó Æ°á»›p muối hÆ¡i mặn, ăn thì phải uống, để tôi Ä‘i lấy nÆ°á»›c cho!
Nàng ung dung bÆ°á»›c Ä‘i, tay cầm chiếc vá» rùa mà há» dùng làm thay chén, mắt lại liếc nhà sÆ°, miệng lại cÆ°á»i duyên dáng.
Nàng đi ngang qua mặt đại sư thản nhiên.
Bá»—ng Vạn lão phu nhân bên ngoài gá»i Già Tinh đại sÆ°:
- Cẩn thận đấy! Äừng để mắc mÆ°u liá»…u đầu!
Thủy Thiên Cơ lúc đó đã ra đến bên ngoài rồi.
Vạn lão phu nhân vừa buông dứt câu là nàng chớp nhanh bàn tay, một đạo ngân quang lóe lên, bay vút đến Già Tinh đại sư.
Äại sÆ° nhún chân nhảy vá»t lên cao.
Thủy Thiên Cơ chạy luôn, song vừa chạy được một trượng từ phía hậu, một đạo kình phong bay vút đến.
Nàng không há» quay đầu nhìn lại, hai bàn tay phất ngược vá» sau, mÆ°á»i ngón tay rung Ä‘á»™ng.
Chiêu đó có cái tên là Bá Vương Khước Giáp, chiêu thức có cái tầm hoạt động rất rộng, xem thì chẳng có gì ngụy dị, đẹp đẽ cả.
Nhưng được nàng sử dụng chiêu thức đó dù không nguy dị, cũng phải ngụy dị, dù không đẹp cũng phải đẹp.
Và Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên bởi nó biến đổi nên thành lợi hại phi thÆ°á»ng.
Vạn lão phu nhân đứng xa xa trông thấy thủ pháp của nàng bất giác kinh hãi, suýt nhảy dựng lên lẩm bẩm:
- Không ngỠliễu đầu tiến bộ đến giới cảnh đó!
Vô ích.
Chiêu thức của Thủy Thiên Cơ ngụy dị lợi hại như thế nào, mà gặp Già Tinh đại sư rồi cầm như trẻ nít múa roi.
Nàng chạy đi một trượng xa, nàng đánh trả lại cả hai tay, chưởng phong từ sau vút tới, trong khi Già Tinh đại sư còn lơ lửng trên không.
Thế mà nàng không thoát khá»i.
Chưởng phong vút tới, chưởng phong chưa chạm nàng. Già Tinh đại sư đã đến sát bên nàng.
Bàn tay của nàng vừa đánh trả vỠphía hậu, Già Tinh đại sư đã nắm chặt cổ tay nàng.
Äại sÆ° chỉ gặt tay má»™t chút nàng đã ngã nhào liá»n.
Song nàng vẫn cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i hết sức tÆ°Æ¡i. Nàng trầm tịnh thốt:
- Äại sÆ° tàn nhẫn quá. Tôi đối đãi đại sÆ° hết sức tá»­ tế, tại sao đại sÆ° chụp cổ tay tôi? Äại sÆ° còn bóp mạnh Ä‘au vô cùng?
Già Tinh đại sÆ° bật cÆ°á»i ha hả:
- Cũng may, ta không còn ở lứa tuổi thanh thiếu, nên cái màu mè của ngươi đối với ta trở thành vô dụng. Ngươi đừng toan mê hoặc ta vô ích !
Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘iá»m nhiên:
- Tôi không cần mê hoặc đại sư, chính đại sư cũng đã hôn mê rồi!
Bởi má»™t con ngÆ°á»i chỠđợi bao nhiêu năm qua, mong vật vá» tay, vật đó sắp vá» tay, đại sÆ° tá»± mình làm cho mất mát thì chẳng hôn mê là gì?
Äầu óc đại sÆ° để đâu! Thế là xong rồi đó, đại sÆ° Æ¡i!
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Ngươi chết là xong phải không?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là chắc! Nếu đại sÆ° không buông tay, tôi lập tức gá»i Hồ Bất Sầu...
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i mỉa:
- NgÆ°Æ¡i gá»i hắn?
Thủy Thiên CÆ¡ đảo ánh mắt thu ba, gá»i to liá»n:
- Hồ Bất Sầu! Hồ Bất Sầu! NgÆ°Æ¡i nghe tiếng ta gá»i chứ?...
Liá»n theo đó, Hồ Bất Sầu từ trong vuông phòng kín há»i vá»ng ra:
- Việc chi đó? Tại hạ có nghe rõ đây, cô nương?
Âm thinh không to lắm, song vá»ng ra rất rõ ràng. Già Tinh đại sÆ° nghe không sót má»™t lá»i nhÆ° Hồ Bất Sầu đứng bên cạnh nói vào tai lão.
Giả nhÆ° má»™t ngÆ°á»i thÆ°á»ng, ở trong đó có gào, có hét đến rách cả yết hầu cÅ©ng chẳng làm sao cho âm thinh thoát lá»t được ra bên ngoài.
Song Hồ Bất Sầu làm được, lại chừng như không hỠcố gắng lắm, nếu y không động lực cao độ thì chắc chắn không phát âm được như thế.
Thủy Thiên Cơ đánh tiếp một đòn lâm lý thứ hai:
- Bây giỠngươi chuẩn bị đi nhé. Bắt đầu cái việc phá hủy các pho bí kíp!
Âm thinh của Hồ Bất Sầu lại vá»ng ra có vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng:
- Cô nương... hay là cô nương đã...
Thủy Thiên Cơ đáp nhanh:
- Phải đó, lão hòa thượng đã động thủ!
Nàng không muốn để cho Già Tinh đại sÆ° phát hiện ra sá»± khẩn trÆ°Æ¡ng trong câu nói của Hồ Bất Sầu, nên thốt gấp nhÆ° vậy cốt chận lá»i, Hồ Bất Sầu tá»± nhiên hiểu thấu ý tứ của Thủy Thiên CÆ¡.
Y vá»™i sá»­a giá»ng, từ khẩn trÆ°Æ¡ng giá»ng nói trở nên lạnh lùng, y thốt:
- Äược rồi nếu cô nÆ°Æ¡ng muốn tại hạ phá hủy thì tại hạ cÅ©ng chiá»u theo ý cô nÆ°Æ¡ng, phá hủy. Bởi có lÆ°u lại cÅ©ng vô ích, vì tại hạ đã thuá»™c nằm lòng tất cả các quyển sách đó rồi!
Thủy Thiên CÆ¡ day qua Già Tinh đại sÆ°, cÆ°á»i nhẹ há»i:
- Äại sÆ° có nghe không?
Già Tinh đại sư hét lớn:
- Hồ Bất Sầu! Nếu ngươi phá hủy một trang sách thôi, bất cứ sách gì trong phòng đó, ta giết Thủy Thiên Cơ! Cảnh cáo cho ngươi biết.
Ngươi có nghe tiếng ta nói đấy chứ?
Bên trong phòng chẳng một tiếng đáp lại.
Chừng nhÆ° Hồ Bất Sầu sá»­ng sốt trÆ°á»›c lá»i hăm Ä‘á»a của nhà sÆ°.
Nụ cÆ°á»i trên môi Thủy Thiên CÆ¡ chợt tắt.
Nàng đảo mắt sang Vạn lão phu nhân, thốt vá»›i giá»ng hÆ¡i trầm:
- Tốt lắm! Bà thật tốt?
Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i khanh khách:
- Việc đó có can chi đến gì?
Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘iá»m nhiên:
- Giả như Già Tinh đại sư hiểu được lối hành sự như vậy thì khi nào lão chỠđến hôm nay?
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i vang:
- Ngươi thông minh đó!
Thủy Thiên Cơ tiếp:
- Bà đắc ý lắm phải không? Nếu có má»™t mối lợi gì bà không ngần ngại bán luôn con của bà để thủ đắc vá»›i mối lợi đó. Äúng vậy không, hở bà? Tôi nghÄ© mãi chừng hiểu sau này rồi bà sẽ chết bằng cách nào?
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i híp mắt:
- Chết cách nào lại chẳng chết? Có phải chết bằng cách này là chết tuyệt, còn chết bằng cách kia lại được sống lại đâu? Cách chết, đối với già chẳng có ý nghĩa gì, bởi chung quy chết là hết sống!
Thủy Thiên CÆ¡ nhìn sững bà mãi mãi, lúc lâu, nÆ¡i môi ẩn Æ°á»›c có má»™t nụ cÆ°á»i song nàng chÆ°a để cho nụ cÆ°á»i hiện lá»™ vá»™i.
Rồi nàng thốt:
- Nhưng bây giỠbà đắc ý, tôi sợ hơi muộn rồi bà ơi?
Vạn lão phu nhân bá»—ng trầm giá»ng:
- Ngươi đừng tưởng rằng Hồ Bất Sầu không dám phá hủy các pho sách. Già Tinh đại sư không dám động đến ngươi phải vậy không?
Thủy Thiên Cơ lạnh lùng:
- Không phải rồi sao?
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Chẳng lẽ ngoài cái việc không dám Ä‘á»™ng chạm đến ngÆ°Æ¡i, Già Tinh đại sÆ° chẳng còn cách nào khác bức cái gã to đầu ra khá»i phòng à?
NgÆ°Æ¡i thừa thông minh, có thể là ngÆ°Æ¡i phải ngÆ°Æ¡i còn nhiá»u cách khác lắm chứ!
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i lá»›n:
- Lửa... Lửa đốt gian phòng đó..... Lửa...Ha ha!
Tự nhiên lão đắc ý lắm.
NhÆ°ng bên trong gian phòng Hồ Bất Sầu cÅ©ng cÆ°á»i vang.
Già Tinh đại sÆ° cao giá»ng:
- NgÆ°Æ¡i cÆ°á»i gì? Trong phút giây này ngÆ°Æ¡i vẫn cÆ°á»i được, thật ta phục ngÆ°Æ¡i quá chừng!
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i thêm má»™t lúc nữa, rồi há»i:
- Äại sÆ° dùng lá»­a? Tại hạ bắt buá»™c bÆ°á»›c ra, hai tay dâng bí kíp cho đại sÆ°! Ha ha! Cái chủ ý của đại sÆ° nhÆ° vậy đó phải chăng?
Già Tinh đại sư lạnh lùng:
- Không lẽ ngươi có phương pháp đối phó?
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i lá»›n nhÆ° trÆ°á»›c:
- Chỉ cần đại sÆ° đốt lên má»™t ngá»n lá»­a thôi nhất định trong kiếp này đại sÆ° không trông thấy má»™t trang sách, đừng nói là trông thấy nhiá»u quyển?
Già Tinh đại sư quát:
- Ngươi dám hủy diệt à? Ngươi thản nhiên cho Thủy Thiên Cơ chết à?
Hồ Bất Sầu hừ một tiếng:
- Tại sao tại hạ không thể thản nhiên? Äành rằng tại hạ không nỡ để cho nàng bị đại sÆ° sát hại, song nếu bây giá» tại hạ trao những bí kíp đó ra ngoài cho đại sÆ° thì chẳng những nàng không tránh khá»i bàn tay ác Ä‘á»™c của đại sÆ° mà luôn đến tại hạ cÅ©ng không bảo tồn sanh mạng.
Tại hạ biết nhÆ° vậy lắm, nên thản nhiên nhÆ° thÆ°á»ng, bởi không thản nhiên cÅ©ng chẳng làm sao hÆ¡n. Nàng chết, tại hạ chết, bí kíp bị hủy diệt. Thế là gá»n, rất gá»n. Sau đó đại sá»± muốn làm gì thì làm.
Già Tinh đại sư biến sắc.
Lão sững sá», chẳng biết nói gì nữa.
Äiá»u làm cho lão lo nghÄ© nhiá»u hÆ¡n hết chẳng phải là số phận của các quyển bí kíp, mà chính là cái việc Hồ Bất Sầu đã thuá»™c lòng tất cả các bí kíp đó.
Như vậy làm sao lão để cho y sống còn trên thế gian được chứ?
Nhưng giết y rồi, lão sẽ được gì? Chung quy sách cũng bị hủy diệt.
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i trở lại.
Nàng há»i:
- Bây giỠthì các vị đã thấy gã to đầu cũng thông minh đấy chứ?
Cho các vị biết gã là một nam nhân rất thông minh trong số nam nhân tôi đã tiếp xúc lúc còn tại lục địa. Các vị đừng mong lừa gã nổi!
Già Tinh đại sÆ° bá»—ng nhảy vá»t đến trÆ°á»›c mặt Vạn lão phu nhân chụp tay vào áo bà cao giá»ng gắt:
- Tất cả Ä‘á»u do chủ ý của ngÆ°Æ¡i!.... Bây giá» ngÆ°Æ¡i liệu thế nào?
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Không dùng được cách này, mình còn cách khác, còn rất nhiá»u cách ngÆ°Æ¡i làm gì nóng nảy thế?
Già Tinh đại sư buông tay hừ một tiếng:
- NhÆ°ng... bây giá»... bây giá».. Vạn lão phu nhân cÆ°á»i nhẹ:
- Bây giỠthì ngươi cứ trông ta đây!
Bà từ từ bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Thủy Thiên CÆ¡. Äá»™t nhiên bà vÆ°Æ¡n tay, chiếc áo ngắn của Thủy Thiên CÆ¡ bị bà xé toát làm đôi, bày to chiếc ngá»±c trắng mịn.
Gió biển quệt qua làn da hứng gió rá»n rợn ốc Thủy Thiên CÆ¡ bất Ä‘á»™ng đến cả việc Ä‘Æ°a tay che ngá»±c nàng cÅ©ng không làm.
VỠđiểm đó nàng rất giống Hồ Bất Sầu, phàm làm một việc chi xét ra vô ích, nhất định là hỠkhông chịu làm.
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i lá»›n:
- Hồ Bất sầu, ngÆ°á»i có thấy chăng? Làn da ngá»±c của Thủy cô nÆ°Æ¡ng mịn quá, trắng quá. Ãnh thái dÆ°Æ¡ng chiếu vào, làm tăng vẻ rạng rỡ biết bao. Nam nhân nào trông thấy lại chẳng khích Ä‘á»™ng?
Bà tiếp tục cÆ°á»i rồi tặc lưỡi:
- Ta há»i là há»i vậy thôi chứ làm gì ngÆ°Æ¡i trông thấy được? Äáng tiếc cho ngÆ°Æ¡i thật!
Bên trong phòng im lặng hoàn toàn.
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Hồ Bất Sầu? Nếu ta là ngươi chắc chắn ta không để cho nàng rơi vào tay bất cứ một nam nhân nào khác. Ngươi thử nhắm mắt lại đi rồi tưởng tượng xem, nếu có bàn tay nam nhân nào khác xoa xoa nắn nắn nơi phần ngực của nàng... Nếu có nam nhân nào khác kéo nàng vào lòng ép sát phần ngực đó vào ngực hắn... ngươi nghĩ sao hở Hồ Bất Sầu?
Thủy Thiên CÆ¡ bật cÆ°á»i vang:
- Rất tiếc cho bà là tại đây không có một nam nhân nào khác!
Vạn lão phu nhân hừ một viếng:
- Chẳng có nam nhân nào khác? Thế thì Già Tinh đại sư là nữ nhân à?
Thủy Thiên Cơ xì mạnh:
- Nhưng Già Tinh đại sư là một lão hòa thượng!
Già Tinh đại sÆ° vụt cÆ°á»i khan:
- Hòa thượng không phải là nam nhân sao?
Vạn lão phu nhân vỗ tay:
- Khá lắm ! Khá lắm ! Ngươi nói nghe lắm?
Già Tinh đại sÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Ta tuy là má»™t lão hòa thượng song tá»± lượng sức mình, chẳng kém hạng thanh thiếu niên cho lắm, giả nhÆ° ngÆ°Æ¡i không tin cứ thá»±c nghiệm xem, ta bảo đảm hòa thượng Thiên Trúc cÅ©ng có tài cán siêu biệt, tạo cái khoái cho ngÆ°á»i!
Vạn lão phu nhân càng vá»— tay mạnh, vá»— gấp bà càng cÆ°á»i giòn:
- Hay! Hay quá chừng! Ngươi càng nói, càng nghe hay!
Già Tinh đại sư tiếp:
- Bình sanh ta chưa hỠbiết một nữ nhân động tâm như thế nào, hôm nay thì ngươi...
Thủy Thiên CÆ¡ không há» biến sắc Ä‘iá»m nhiên má»™t nụ cÆ°á»i:
- Äại sÆ° nói cho vui đấy thôi chứ khi nào lại dám làm nhÆ° đã nói!
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i mỉa:
- Y không dám làm?
Bà day qua Già Tinh đại sÆ° gằn giá»ng:
- Ngươi có nghe nàng nói đó chăng? Ngươi dám làm chăng?
Già Tinh đại sÆ° bật cÆ°á»i cuồng dại:
- Tại sao ta không dám làm? Vì những quyển bí kíp đó, ta có thể làm má»i việc bất cứ việc gì?
Vạn lão phu nhân lại hối:
- Mà ngươi có biết là phải làm như thế nào không đấy chứ? Một lão hòa thượng chắc gì dã biết những chuyện như vậy?
Già Tinh đại sÆ° cao giá»ng:
- Ta chÆ°a làm việc đó. Chứ vẫn biết nhÆ° thÆ°á»ng!
Vạn lão phu nhân gật gù:
- Vậy là hay lắm. Giá như ngươi không biết thì ta chỉ điểm cho mà làm. Ta thừa kinh nghiệm vỠviệc đó. Bây giỠngươi bước tới đi, đặt tay lên ngực nàng đi!
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i lá»›n:
- Äược rồi!
Bàn tay có ngón và móng đen như móng chân thú vươn ra.
Bất giác Thủy Thiên CÆ¡ rú lên, vô luận là nàng có tánh quật cÆ°á»ng đến đâu chung quy nàng vẫn là nữ nhân.
Vạn lão phu nhân vá»— tay cÆ°á»i lá»›n:
- Hồ Bất Sầu Æ¡i! Hồ Bất Sầu! NgÆ°Æ¡i không thấy hẳn cÅ©ng nghe rõ chứ? Bây giá» thì Thủy cô nÆ°Æ¡ng của ta Ä‘ang rung ngÆ°á»i lên đó, ta nhìn mà cÅ©ng phát rung đây, huống chi nàng ở trong cảnh? Rất tiếc ta không phải là nam nhân, cho nên ta đành đứng nhìn. Nếu ta là nam nhân, hẳn ta phải giành giật vá»›i lão hòa thượng rồi!
Một tiếng cạch vang lên.
Cá»­a gian phòng thuyá»n mở rá»™ng.
Thủy Thiên Cơ hét lên:
- Hồ Bất Sầu! Trở vào phòng ngaỵ..
NhÆ°ng Hồ Bất Sầu đã ra khá»i phòng rồi.
oOo Y hiện ra dưới ánh dương quang, với thân vóc gầy ốm làn da xanh nhợt, tóc như đoanh lại, chiếc đầu đã to, thân hình nhỠlại càng làm cho chiếc đầu to hơn.
Y phục của y không còn hình thể nguyên thủy, biến thành má»™t má»› vải vụn được phủ lên mình y. Äã rách, lại mục nát, cÆ¡n gió nhẹ thổi qua má»› vải vụn đó rã rá»i, bay tÆ¡i tả nhÆ° những cánh bÆ°á»›m.
Còn gì là khí khái má»™t nam nhân ở con ngÆ°á»i y.
Äừng nói là khí khái của má»™t nam nhân, hiện tại y nhÆ° mất Ä‘i rất nhiá»u nhân dạng.
Bởi, không còn nhân dạng, y có vẻ hoạt kê vô cùng.
Song chẳng ai dám cÆ°á»i, cho dù y có vẻ hoạt kê hÆ¡n nữa. Vì ánh mắt của y sáng quá, sắc quá, sắc hÆ¡n má»™t thanh kiếm quý.
Chẳng những thế gương mặt của y hồng nhuận như đang nhiễm một sinh khí siêu nhiên.
Chỉ có gÆ°Æ¡ng mặt là hồng nhuận thôi, còn những nÆ¡i khác thì xanh xao nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘au lâu năm mất máu.
Ãnh mắt đó nhìn đến ai là ngÆ°á»i đó phải run sợ liá»n, má»™t ánh mắt biểu lá»™ Oai lá»±c phi thÆ°á»ng.
Bất cứ ai bị giam hãm trong bóng tối âm u suốt bảy năm dài, ra đến bên ngoài rồi nhìn ánh dương quang, đôi mắt cũng phải xốn, mí mất cũng phải chớp, song Hồ Bất Sầu không xốn mắt, không chớp mí.
Hơn nữa y còn nhìn trừng trừng Vạn lão phu nhân và Già Tinh đại sư.
Tia nhìn của y làm Vạn lão phu nhân lùi lại mấy bước.
Có má»™t thứ khí bốc từ ngÆ°á»i Hồ Bất Sầu, trong võ lâm ngÆ°á»i ta gá»i là Bá Khí.
Bá khí bốc ra chạm vào ngÆ°á»i đối tượng, lạnh rợn ngÆ°á»i, bá khí còn làm hoa mắt đối tượng.
Bàn tay của Già Tinh đại sÆ° còn cách làn da ngá»±c của Thủy Thiên CÆ¡, bàn tay đó bất Ä‘á»™ng ná»­a chừng, không Ä‘Æ°a tá»›i mà cÅ©ng chẳng buông lá»ng, mÆ°á»ng tượng biến thành gá»—.
Lão Ä‘ang cÆ°á»i, cÆ°á»i lá»›n, miệng há rá»™ng, bây giá» miệng vẫn há rá»™ng, nhÆ°ng tiếng cÆ°á»i đã tắt. Äôi môi không làm sao khép lại được.
Chính lão mới thật sự có vẻ hoạt kê hơn Hồ Bất Sầu.
Thủy Thiên Cơ cũng sửng sốt.
Hồ Bất Sầu từ từ bÆ°á»›c tá»›i, bÆ°á»›c không mau, nhÆ°ng bÆ°á»›c Ä‘á»u Ä‘á»u không ngừng.
Già Tinh đại sư đã bình tĩnh lại rồi. Lão từ từ thốt:
- ChỠđợi suốt bảy năm dài, cuối cùng rồi ta cũng làm cho ngươi ra được.
Hồ Bất Sầu lạnh lùng:
- Chắc đại sư cao hứng lắm?
Già Tinh đại sư ấp úng:
- Tạ.. Tạ..
Bá»—ng lão ngẩng mặt lên không, bật cÆ°á»i cuồng dại.
Mãi đến lúc đó, lão má»›i cÆ°á»i lên được.
Hồ Bất Sầu tiếp:
- Bảy năm qua, Thủy cô nương...
Câu đó y hướng vỠThủy Thiên Cơ thốt lên mấy tiếng, chưa dứt câu, y nhìn sang nàng.
NhÆ°ng, vừa nhìn sang y cúi đầu ngaỵ Nàng không sợ trá»i, không sợ đất. Già Tinh đại sÆ° nham nhở, nàng còn bình tÄ©nh cÆ°á»i được. Thế mà ánh mắt Hồ Bất Sầu vừa quét qua, nàng Ä‘á» mặt liá»n, rồi Ä‘Æ°a tay, cố che giấu thân hình, che được phần nào hay phần đó.
Nàng cÅ©ng cúi thấp đầu, thấp giá»ng há»i:
- NgÆ°Æ¡i... tại sao ngÆ°Æ¡i ra khá»i phòng?
Hồ Bất Sầu đáp:
- Tại hạ không thể không ra, ra được càng sớm càng hay!
Thủy Thiên CÆ¡ lại há»i:
- Tại sao ngươi không thể không ra?
Hồ Bất Sầu vụt ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào nàng:
- Tại.. vì cô nương?
Thủy Thiên CÆ¡ run ngÆ°á»i.
Nàng thừa hiểu, Hồ Bất Sầu sẽ đáp như vậy, do sự suy tư mà hiểu, khoan khoái mà hiểu, tuy y chưa xác nhận sự hiểu biết của nàng.
Nàng không ngá», y đáp nhanh thế, gá»n thế.
Chưa có sự xác nhận, nàng cũng nghe khoái cảm dâng tràn, huống chi nghe rồi?
Tự nhiên nàng phải run vì xúc động.
Nàng cúi thấp đầu hơn một chút, giấu gương mặt vừa ửng hồng hơn trước.
Một lúc, nàng ngẩng mặt lên nói:
- Sao ngÆ°Æ¡i nói nhÆ° thế, trong phút giây này? Chậm nói lại má»™t thá»i gian chẳng được sao? Chậm lại có phải hay hÆ¡n không?
Hồ Bất Sầu Ä‘iá»m nhiên:
- Cái thế bắt buộc phải nói, không nói không được. Thà nói lên ngay trong phút giây này!
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Phải! Nếu chậm hơn, sợ chẳng còn dịp nói được!
Vạn lão phu nhân đến bây giá» má»›i hoàn hồn, bật cÆ°á»i vang:
- Giả như ngươi muốn chết, biết mình là sắp chết thì có gì cứ nói còn chi nữa cứ nói hết. Thong thả mà nói! Già Tinh đại sư đã đợi đúng bảy năm còn được thì có đợi thêm vài khắc cũng chẳng sao!
Già Tinh đại sư lắc đầu:
- Ta không đợi được đâu!
Hồ Bất Sầu cũng lắc đầu:
- Tại hạ cÅ©ng chẳng có lá»i gì nói nữa!
Má»™t không thể kéo dài thá»i gian, má»™t không muốn kéo đài thá»i gian. Song phÆ°Æ¡ng đốt giai Ä‘oạn.
DÆ°Æ¡ng quang vẫn chiếu sáng, có Ä‘iá»u hÆ¡i nóng hÆ¡n trÆ°á»›c má»™t chút.
NhÆ°ng, dÆ°Æ¡ng quang nóng đó, không làm nóng được không gian cục trÆ°á»ng bởi sát khí bốc ra mạnh quá.
Sát khí bốc từ hai đấu thủ.
Hồ Bất Sầu và Già Tinh đại sÆ° nhÆ° hai con gà chá»i, chủ gà còn nắm cái Ä‘uôi, song má» gà đã chong nhau, lông cổ xù lên.
Chủ gà là Vạn lão phu nhân và Thủy Thiên Cơ. Gà có chết tại trận đấu thì chủ gà cũng chết luôn.
Nếu là bảy năm vỠtrước, đừng nói chi đứng nghinh địch Già Tinh đại sư, Hồ Bất Sầu cũng không làm nổi thì nói chi đến cái việc động thủ với nhà sư?
Nhưng giỠđây, y hiên ngang đối diện, bình thản mà nghinh địch, oai khí của một cao tăng vùng Thiên Trúc không có ý nghĩa gì nữa.
Y không còn là một tay non trên giang hồ, đối đầu với một cao thủ thượng đỉnh.
Y có tác phong của một tông chủ võ lâm.
Nếu là bảy năm vá» trÆ°á»›c, Già Tinh đại sÆ° chắc phải cÆ°á»i lá»›n, cÆ°á»i má»™t gã thiếu niên ngông cuồng lấy trứng chá»i đá.
NhÆ°ng bây giá», đại sÆ° không cÆ°á»i được.
GiỠđây, lão nhận thấy má»™t vầng khí vừa lạnh vừa sắc bén nhÆ° kiếm khí bốc từ ngÆ°á»i Hồ Bất Sầu, vừa bốc ra là lan rá»™ng nhanh.
Lão cảm thấy gá»m đối tượng ngay.
Giam mình trong phòng kín suốt bảy năm, Hồ Bất Sầu xuất hiện chẳng khác nào một thanh kiếm được tay thợ chế luyện tinh vi suốt bảy năm dài, hôm nay đúng ngày phá lò, lấy kiếm, thanh kiếm xuất hiện , lộ rõ cái vẻ lợi hại của nó.
Bá khí bốc ra, đành là không sắc bén như một thanh kiếm, song dù sao thì nó cũng gây cái lạnh nơi đối tượng, cho nên cao thủ giao đấu với nhau, chỉ sợ kiếm khí chứ không ngán cái sắc bén của chính thanh kiếm.
Già Tinh đại sÆ° trÆ°á»›c đó có cái ý khinh thÆ°á»ng Hồ Bất Sầu, tưởng chừng nhÆ° y bÆ°á»›c ra khá»i phòng là vá»›i má»™t cái nhìn lão có thể quật ngã y ngay.
Nhưng bây giỠthì bá khí làm cho lão rợn lạnh, từ rợn lạnh lão đi đến do dự, rồi cuối cùng, lão ngán luôn.
Bởi thế, nghinh nhau một lúc lâu, lão chưa dám xuất thủ.
Thủy Thiên CÆ¡ tuy không cÆ°á»i bằng miệng, nhÆ°ng cÆ°á»i bằng mắt.
từ sợ hãi nàng chuyển sang hy vá»ng.
Phải như thế mới được chứ, lẽ đâu giam mình đăng đẳng suốt bảy năm dài, vào như thế nào thì ra như thế đó được sao?
Ãt nhất cÅ©ng phải có thay đổi chứ!
Có thay đổi cái công của nàng ở bên ngoài phục dịch từ cái ăn cái uống cho y, bảo vệ an ninh cho y mới không uổng.
HÆ¡n thế, hoài bão của nàng trong phạm vi tình cảm được ve vuốt thá»a đáng, vì con ngÆ°á»i lý tưởng của nàng quả thật xứng đáng vá»›i sá»± tiến bá»™ trên mức mong Æ°á»›c.
Dù sau cuộc chiến này, Hồ Bất Sầu có bại đi nữa nàng cũng không buồn.
Vạn lão phu nhân nhìn song phương nghinh nhau, thở dài mấy lượt tự lẩm bẩm:
- Chắc chắn là cuộc chiến này phải kéo dài rồi! Có thể là đến hoàng hôn, chưa bên nào thắng chưa bên nào bại!
Võ công của bà cũng khá cao, tuy bà chưa được liệt vào hàng cao thủ luyện đỉnh trong võ lâm, song tài nghệ đó trên giang hò, có mấy kẻ luyện được.
Huống chi kinh nghiệm chiến trÆ°á»ng của bà rất phong phú, vá» phÆ°Æ¡ng diện kiến thức, Bà không nhÆ°á»ng bất cứ má»™t nhân vật hữu danh nào.
Bà hiểu rõ Già Tinh đại sư chưa dám xuất thủ.
Nhuệ khí của Hồ Bất Sầu đã làm cho lão chùn lòng. Mà lão chùn lòng là cả má»™t sá»± phi thÆ°á»ng, bởi bình sanh trừ Tá»­ Y Hầu ra lão chÆ°a há» biết chùn lòng trÆ°á»›c má»™t đối thủ nào?
Cũng có thể nói là bình sanh, trừ Tử Y Hầu ra Già Tinh đại sư chưa hỠnếm mùi thất bại.
Bây giỠlão sợ bại, nên do sự khai chiến.
Lão sợ bại chẳng phải lão kém tài. Lão do dá»± vì chÆ°a biết nên xuất phát má»™t chiêu nào thật Ä‘á»™c, má»™t chiêu làm cho Hồ Bất Sầu bối rối, y bối rối tất nhiên phải phân tâm. Lúc đó thì lão có hy vá»ng hÆ¡n nhiá»u.
Lão muốn với một chiêu thức thôi lão phải hạ Hồ Bất Sầu ngay, không cần xuất phát chiêu nào kế tiếp.
Muốn được vậy lão phải làm sao?
Làm sao?
Giả như xuất phát chiêu đầu, lão không hạ được đối phương ít nhất lão cũng chiếm được tiên cơ. Không hạ được, không chiếm tiên cơ được thì lão phải khổ, vì cuộc chiến này là một khổ chiến, chắc vậy rồi!
Lão do dự, bởi lão có chiến lược.
Nhận xét được Ä‘iá»u đó, Vạn lão phu nhân lẩm bẩm:
- Già Tinh đúng là một tay khá!
Bà nhếch nụ cÆ°á»i hiểm Ä‘á»™c, tá»± thốt tiếp:
- Hồ Bất Sầu ! Hồ Bất Sầu ! Thế nào cũng xong cho ngươi! Sớm hay muộn cũng xong cho ngươi!
Bà chắc chắn, Già Tinh đại sư không xuất thủ, đương nhiên Hồ Bất Sầu không khi nào dám xuất thủ.
oOo Nhưng, Vạn lão phu nhân đoán sai.
Hồ Bất Sầu Ä‘á»™t nhiên quắc mắt, bắn tinh quang sáng rá»±c. Cùng theo tinh quang đôi tay chá»›p liá»n.
Chiêu thức phát xuất xem ra chẳng có gì ngụy dị, nhÆ°ng mông lung mÆ¡ hồ, rá»™ng nhÆ° sa mạc, sâu nhÆ° đáy biển, chừng nhÆ° chiêu thức đó hàm súc tất cả huyá»n diệu, không thể nào lÆ°á»ng được cái huyá»n diệu đó thôi, bởi nÆ°á»›c biển không lÆ°á»ng, cát sa mạc không đếm được.
Äánh ra má»™t chiêu Ä‘á»™c, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên đối phÆ°Æ¡ng phòng thủ chặt chẽ hÆ¡n. Äánh ra má»™t chiêu thÆ°á»ng, đối phÆ°Æ¡ng khinh miệt, cảnh giác phải lÆ¡i.
Rồi trong cái tầm thÆ°á»ng đó hàm súc cái huyá»n diệu sẵn. Hồ Bất Sầu phát huy cái huyá»n diệu đúng lúc là nắm cÆ¡ tất thắng trong tay.
Lối đánh đó gá»i là công kỳ bất bị đúng theo chiến thuật.
Tại sao cho rằng lối đánh đó là công kỳ bất bị?
Chỉ vì Già Tinh đại sư khi nào lại nghĩ Hồ Bất Sầu dám xuất thủ trước?
Chính Vạn lão phu nhân cũng nghĩ như lão kia mà.
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Tốt!
Dù chiêu đó có đem lại thành công cho Hồ Bất Sầu hay không nó vẫn xứng đáng được đối tượng tán thưởng.
Bởi, từ xÆ°a có biết bao ngÆ°á»i thành danh nhỠáp dụng chiến thuật đó.
Nhưng đối tượng là Già Tinh đại sư, một nhân vật thuộc hàng tông sư môn phái thì Hồ Bất Sầu cũng khó mong xuất thủ là đắc ý ngay.
Muốn thắng lão ít nhất y cũng phải động thủ một cách cam go, đó là chỉ nói cái ý muốn của y thôi chứ còn toại ý thì lại là một việc khác.
Già Tinh đại sư có lối phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn.
Äang nghinh tÆ° thế, chứ chÆ°a nghinh chiêu, đại sÆ° chÆ°a vận tụ chân khí bố phòng khấp thân.
Vừa thấy Hồ Bất Sầu chớp mắt sáng rực lên. Lão biết ngay y sắp xuất thủ rồi.
Bàn tay của Hồ Bất Sầu chưa vươn ra, lão đã vận tụ chân khí dồn vào đôi tay của lão sẵn sàng.
Hồ Bất Sầu Ä‘á»™ng thủ thuật sá»±, nhà sÆ° cÅ©ng Ä‘á»™ng thủ thật sá»± song phÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i Ä‘á»™ng thủ.
Thế là chiến thuật công kỳ bất bị của Hồ Bất Sầu không còn hiệu lực nữa.
Bây giỠchỉ còn chỠcông lực của hai chưởng kình xuất phát một lượt, định đoạt thất bại của song phương.
Với nội lực hỠđánh ra kẻ nào bại, chắc chắn là kẻ đó phải mất mạng.
Mà nói vỠnội lực, phải nói đến niên số tu vi.
Già Tinh đại sÆ° ít nhất cÅ©ng luyện tập qua mấy mÆ°Æ¡i năm dài, công lá»±c tu vị phải quan trá»ng.
Còn Hồ Bất Sầu, trước khi vào phòng kín tuổi chưa tròn hai mươi, ở trong phòng kín luôn bảy năm, y bất quá chỉ được hơn hai mươi tuổi.
Tuổi Ä‘á»i của y chÆ°a sánh được số năm tu vi của GIà Tinh đại sÆ° thì làm sao y có ná»™i lá»±c thân hậu bằng nhà sÆ°?
TrÆ°á»›c khi y vào phòng, y chỉ là má»™t ngÆ°á»i thông thÆ°á»ng có há»c võ, song sá»± thành lá»±u hầu nhÆ° không có giá trị gì.
Dù trong bảy năm khổ luyện, y có chắc gì bắt kịp khoảng cách giữa y và Già Tinh đại sư.
Má»™t thanh niên hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i tuổi đánh vá»›i má»™t lão sÆ° trên sáu mÆ°Æ¡i tuổi, có số năm tu vi gấp hai tuổi Ä‘á»i của thanh niên, liệu Hồ Bất Sầu thủ thắng nổi chăng khi cuá»™c đấu chuyển sang phÆ°Æ¡ng diện ná»™i lá»±c?
VỠnội lực, trên giang hồ có nhân vật nào sánh được Già Tinh đại sư?
Thủy Thiên CÆ¡ nhận ra Hồ Bất Sầu lúc xuất thủ thì theo lối thông thÆ°á»ng nhÆ°ng khi biến chiêu thì áp dụng đúng phÆ°Æ¡ng pháp của Tá»­ Y Hầu.
Do đó, nàng không đến Ä‘á»—i tuyệt vá»ng.
NgỠđâu, Hồ Bất sầu Ä‘ang biến chiêu đó, lại trở vá» thủ pháp thông thÆ°á»ng cÅ©.
Thủy Thiên Cơ xanh mặt.
Một tiếng bình vang lên.
Hai chưởng kình chạm nhau, Thủy Thiên Cơ nhắm mất lại rú thất thanh:
- Ong! Thế là xong!....
NhÆ°ng nàng không phải lo sợ cho Hồ Bất Sầu. Nàng khá»i phải lo.
Bởi nàng nghĩ sai.
Thật sự thì nội lực Hồ Bất Sầu không đạt đến mức thâm hậu khả quan, song y đánh ra với những dồn ứ suốt bảy năm dài.
Tích lượng dồn ứ đó phải nhiá»u, khi phát xuất ra phải mạnh. Mạnh vì dồn ứ, chứ chẳng do tu vi mà có.
Thá»­ tưởng tượng, má»™t cÆ¡n mÆ°a, dù to tích lượng nÆ°á»›c dù nhiá»u, song làm sao nhiá»u hÆ¡n tích lượng nÆ°á»›c của nhiá»u cÆ¡n mÆ°a nhá», dồn chứa suối bảy năm dài? Tích lượng nÆ°á»›c đó nếu khởi thành dòng thì có kém gì má»™t con sông lá»›n?
ÄÆ°Æ¡ng đầu vá»›i số nÆ°á»›c má»™t con sông, liệu Già Tinh đại sÆ° chống nổi cái khí nÆ°á»›c khổng lồ cuốn đến mạnh nhÆ° núi đổ chăng?
Bình! Tiếng đó phải lớn, bởi nó là tiếng chạm của hai kình lực phi phàm.
Già Tinh đại sư bị hất tung ra ngoài.
Khi Thủy Thiên Cơ mở mắt ra, Vạn lão phu nhân lại nhắm mắt lại rồi bà cùng kêu lên thất thanh.




hết: Hồi 53
Tài sản của danangcity

  #53  
Old 28-05-2008, 09:32 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 54

Má»™t Äiểm Thông

Hồ Bất sầu đứng nguyên tại chỗ bất động như thân gỗ trồng. Vóc hình nhỠthó hiện dưới ánh dương quang, trong con mắt của Vạn lão phu nhân, vóc hình đó biến thành khổng lồ.
Chẳng những thế những mảnh y phục tÆ¡i tả còn bám víu trên thân vóc đó, cách đây mấy phút, trông vừa tồi tàn vừa khôi hài thì bây giá» ngá»i lá»™ng huy hoàng, nhÆ° những mảnh vàng mảnh ngá»c mÆ°á»ng tượng y dang mặc má»™t chiếc áo giáp vô giá.
Rồi thì bà nhìn lên mớ tóc rối bồng thành đoanh của y, bà có cảm tưởng đó là một chiếc mão chỉ dành riêng cho tay vô thượng độc nhất võ lâm...
Già Tinh đại sư nhào xuống, cố gắng đứng lên, song thân mình vừa đứng, lại loạng choạng rồi ngã trở lại.
Nơi hai khóe miệng, có hai dòng máu từ từ rỉ...
Lão cố gắng thêm mấy lần nhưng vẫn không làm sao đứng được.
Lão bật cÆ°á»i cuồng dại, cÆ°á»i má»™t lúc cao giá»ng thốt:
- Tốt! Tốt lắm! Bần tăng quả nhiên không phí công chỠđợi suốt mấy năm dài!....ChỠđợi qua thá»i gian đó, để được thấy má»™t sá»± thật. Bí kíp võ công của Tá»­ Y Hầu đúng là vô địch trong thiên hạ. Tiểu tá»­ to đầu hôm nay thắng được bần tăng, là má»™t chứng minh hùng hồn cho sá»± kiện đó...
Hồ Bất Sầu Ä‘iá»m nhiên đáp:
- Rất tiếc, đại sư chi thấy một chứng minh chứ không thể thấy bí kíp!
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i lá»›n:
- Bần tăng có thấy được hay không Ä‘iá»u đó không quan hệ gì. Võ công vô thượng của Tá»­ Y Hầu sau ngày lão ấy chết, còn được lÆ°u truyá»n Ä‘á»i sau là má»™t Ä‘iá»u may mắn lá»›n cho võ lâm Trung Nguyên. Bần tăng không may, song võ lâm hữu phúc, nhÆ° thế là quý rồi! Bần tăng còn mong cầu chi hÆ¡n nữa chứ?
Hồ Bất Sầu nhìn xuống đất theo dõi từng cố gắng của nhà sÆ° lÆ°u ý đến tiếng cÆ°á»i cuồng dại của má»™t cao tăng nhÆ°ng quái dạng.
Bất giác y sinh lòng kính phục.
Kính phục vì ý chí cÆ°Æ¡ng quyết của nhà sÆ°. Cái ý chí đó nhắm vào mục tiêu duy nhất nhà sÆ° bảo trì cái ý chí đó, trong mục tiêu đó suốt Ä‘á»i.
Ngày nay đại sư gần lên tuần thất thập, vẫn giữ nguyên chí đó.
Trên giang hồ phá»ng có mấy tay kiên trì lắm ý lâu dài được nhÆ° đại sÆ°?
Chính cái điểm đó làm Hồ Bất Sầu khâm phục lão.
Nuôi dưỡng ý chí đó là lão tận tâm phục vụ cho võ đạo. Lão muốn nâng võ đạo lên ngôi vô thượng.
Lão thành tâm lo cho võ đạo hơn chính cá nhân lão. Y thở dài bước tới định nâng lão đứng lên.
Bá»—ng Thủy Thiên CÆ¡ bật cÆ°á»i ha hả, cÆ°á»i lên mấy tiếng lại hét to:
- Mụ yêu tinh kia, định đi đâu chứ?
Hồ Bất Sầu giật mình quay nhìn lại, thấy Thủy Thiên Cơ chụp tay áo của Vạn lão phu nhân.
Thấy con gà nhà đã rũ lông xếp cánh, cụp đuôi rồi, Vạn lão phu nhân biết nguy cớ sắp đến có ý chuồn êm.
Thừa lúc không ai lưu ý đến bà, bà sẽ lén bước đi, bước được ba bước, Thủy Thiên Cơ phát hiện ra mưu toan của bà, vội chụp tay áo bà giữ lại.
Bà nhũn thân hình sụp xuống nhăn nhó mặt:
- Thủy cô nương!.... Cô nương làm khó dễ già chi thế?
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i hì hì:
- Làm khó bà? Äáng lẽ tôi băm vằm xác bà ra thành trăm thành ngàn mảnh má»›i phải má»›i được!
Vạn lão phu nhân run run giá»ng:
- Già luôn luôn đối xử tốt với cô nương mà!
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i hì hì:
- Bà đối xử tốt với tôi à? Tôi xem bà như bằng hữu, như tri giao, bà tìm đủ trăm phương ngàn kế, quyết hại tôi cho kỳ được! Toan làm hại cho tôi phải chết là tốt đối với tôi hay sao?
Vạn lão phu nhân kêu vang thiết tha:
- Äành là giá có tá»™i song cạnh cái tá»™i đó còn có cái công!
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, tiếng cÆ°á»i rất ấm rất dịu.
Nàng càng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i và ấm dịu, Vạn lão phu nhân càng sợ hãi, bà sợ đến líu lưỡi lại.
Bà hiểu rõ, má»—i lần giết ngÆ°á»i, Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, cÆ°á»i ấm dịu nhÆ° vậy.
Giá»ng cÆ°á»i của nàng càng lúc càng ngá»t, dịu hòa, giá»ng nói của nàng cÅ©ng ngá»t dịu vô cùng.
Nàng há»i:
- Bà nói là bà có công, chứ cái công đó như thế nào, bà giải thích cho tôi nghe đi?
Vạn lão phu nhân chưa hết sợ:
- Nếu không có già... thì Hồ Bất... Hồ đại hiệp có lẽ hiện giá» còn ở trong vuông phòng kín kia. Hồ đại hiệp không ra khá»i phòng thì có ai đánh ngã Già Tinh đại sÆ° cho cô nÆ°Æ¡ng?
Thủy Thiên CÆ¡ bật cÆ°á»i khanh khách:
- Bà nói hay quá! Cái lưỡi của bà đó, có hiệu năng làm cho ngÆ°á»i chết sống lại đấy! NhÆ°ng cho bà hay, tôi không nghe bà đâu, vô luận bà nói gì, tôi cÅ©ng muốn...
Bá»—ng Hồ Bất Sầu gá»i vá»ng lại:
- Tha cho bà ấy đi, Thủy cô nương!
Thủy Thiên CÆ¡ quay mặt lại cÆ°á»i ròn:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i muốn ta thả cho bà ta? Bà đã hại bao nhiêu ngÆ°á»i rồi, nhÆ° vậy chÆ°a đủ sao, còn lÆ°u mạng sống cho bà ta, để bà hại thêm nữa? Bà ta là má»™t nữ yêu tinh đấy!
Hồ Bất Sầu thở dài:
- NhÆ°ng bà ấy nói có lý. Nếu bà ta không sắp xếp cái đó cho Già Tinh đại sÆ° thi hành thì chẳng biết đến năm tháng nào tại hạ ra khá»i phòng kín. Bởi muốn ra phòng, ít nhất cÅ©ng phải chỠđến khi nào mình tá»± tin! Mà ở trong đó mãi làm gì có dịp cho mình tá»± tin sá»± thành tá»±u của mình?
Y cÆ°á»i khổ tiếp:
- Có thể tại hạ hoài nghi mãi đến vô cùng tận đó, và chắc chắn là không dám bước ra vậy!
Thủy Thiên Cơ ngưng ánh mắt nhìn hắn.
Má»™t lúc lâu, nàng mỉm cÆ°á»i, dịu giá»ng thốt:
- Äược! NgÆ°Æ¡i muốn ta tha cho bà ta, ta xin vâng lá»i. Bất cứ việc gì, ngÆ°Æ¡i muốn sao, ta làm vậy!
Cần tàn Ä‘á»™c, nàng có thể tàn Ä‘á»™c hÆ¡n bất cứ ai trên Ä‘á»i.
Cần dịu hiá»n, nàng cÅ©ng có thể dịu hiá»n hÆ¡n bất cứ ai trên Ä‘á»i.
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng?
Nụ cÆ°á»i của Hồ Bất Sầu hiện tại chừng nhÆ° có má»™t ma lá»±c hấp dẫn hÆ¡n bảy năm vá» trÆ°á»›c.
Thủy Thiên CÆ¡ lại nhìn y, đúng hÆ¡n nàng nhìn nụ cÆ°á»i của y Ä‘oạn nhẹ giá»ng:
- Chính ta phải tạ Ơn ngươi mới đúng!
Bất thình lình nàng hôn phá»›t lên má Hồ Bất Sầu rồi nhÆ° con én liệng, nàng vá»t nhanh vào nhà.
Khi nàng trở ra ngoài, Hồ Bất Sầu đang ở tại dòng suối tắm rửa.
Lần đầu tiên sau bảy năm qua y mới tắm rửa.
Nếu không có một nghị lực phi phàm, thì còn ai có thể chịu đựng nổi cái khổ bảy năm không tắm rửa?
Con thú không tắm, thì vẫn vẫy nÆ°á»›c, thì con ngÆ°á»i làm sao bảy năm dài không có má»™t giá»t nÆ°á»›c trên mình?
Cánh buồm ngũ sắc đã hạ xuống rồi và trong tay Thủy Thiên Cơ có một chiếc bao.
Thá»i gian cấp bách lắm, sau bảy năm còn gì nữa?
Äã đến lúc há» lên Ä‘Æ°á»ng.
Hồ Bất Sầu há»i:
- Con thuyá»n của Vạn lão phu nhân còn sá»­ dụng được chăng?
Vạn lão phu nhân đáp nhanh:
- Còn! Còn!
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- Miá»…n nó đừng chìm thôi, mình còn có cách Ä‘iá»u khiển nó lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° thÆ°á»ng.
Hồ Bất Sầu lại há»i:
- Trên thuyá»n có ai khác nữa chăng?
Vạn lão phu nhân đáp:
- Có chứ, song lại bị Già Tinh đại sư giết chết hết rồi!
Hồ Bất Sầu thở dài.
Y nhìn sang Già Tinh đại sư, lão đã ngồi yên được từ lâu, lão đang xếp bằng tròn, bất động như tượng Phật.
Lão chưa chết cái xác, song lão đã chết cái tâm.
Lão biết rõ, vĩnh viễn lão không thể đạt đến ngôi vị độc tôn trong võ lâm.
Ngôi vị tuyệt đỉnh đó, đã vá» tay kẻ khác rồi Hồ Bất Sầu thở dài lượt nữa Ä‘oạn gá»i Vạn lão phu nhân:
- Bà dìu đại sư nhé?
Thủy Thiên Cơ trố mắt:
- Dìu lão? Thế ngươi định mang lão cùng theo à?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Vô luận làm sao cũng là một bậc tông sư trong võ lâm. Chúng ta không thể bỠrơi lão!
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u muốn giết, riêng ngÆ°Æ¡i lại thÆ°Æ¡ng tài!
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Äúng vậy đó, cô nÆ°Æ¡ng!
Vạn lão phu nhân bước tới nâng Già Tinh đại sư. Lão như tê liệt, chẳng còn cử động được nữa.
Hồ Bất Sầu vào khoang thuyá»n góp nhặt mấy mÆ°Æ¡i quyển sách bằng lụa vàng, dùng cánh buồm ngÅ© sắc bao lại kín đáo.
Y làm việc đó, vừa thận trá»ng vừa kín đáo.
Thủy Thiên Cơ nhìn những quyển sách đó cũng sanh lòng tôn kính ngay. Sách là tim óc của Tử Y Hầu. Sách là tinh hoa của võ thuật.
Ngoài Tử Y Hầu ra còn ai góp nhặt vừa đầy đủ vừa tinh vi như thế?
Một vật báu như thế phàm con nhà võ ai không tôn kính?
Qua những quyển sách còn có bóng hình bậc tiá»n bối siêu phàm.
Sách tượng trÆ°ng ngÆ°á»i, ngÆ°á»i lÆ°u sách cho ngàn Ä‘á»i sau, còn ai chẳng biết Æ¡n?
Vạn lão phu nhân không dám bÆ°á»›c theo Thủy Thiên CÆ¡ nhìn cho thá»a mắt, song đứng xa xa bà len lén nhìn, nhìn má»™t cách thèm thuồng.
Chỉ có Già Tinh đại sư thì đôi mắt như đỠkhông còn đảo tròng háo hức nữa.
Lão thật sự mất hết sinh lực, hay có một mưu định gì?
Cam tâm chịu vất vả, gian lao suốt bảy năm dài đến tuân hành mạng lệnh cho Thủy Thiên Cơ, từ lịnh nhỠđến lịnh lớn như một tên nô lệ trung thành, cốt chỠđợi một ngày nào đó chính mắt nhìn mấy pho sách quý.
Ngày nào đó đã đến rồi tại sao lão dửng dưng?
Lão cảm thấy mình không còn hy vá»ng chi nữa nên không nhìn chăng? Nhìn làm chi cho lòng thêm Ä‘au buồn?
Vạn lão phu nhân Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Chỉ có bà má»›i biết con thuyá»n đậu tại chá»— nào. Dù Già Tinh đại sÆ° cÅ©ng biết nhÆ° bà, song lão đã biến thành cái xác không hồn, còn giúp ích gì cho ná»™i bá»n?
Huống chi Vạn lão phu nhân lại dìu đại sÆ°? Hai ngÆ°á»i đó Ä‘i trÆ°á»›c, dù cho ai dẫn Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng thế thôi.
Hồ Bất Sầu đeo chiếc bao bí kíp, Thủy Thiên Cơ đeo chiếc bao vật dụng theo sau.
Thủy Thiên Cơ đảo mắt nhìn quanh vẻ u buồn thoáng hiện nơi gương mặt.
Nàng trầm giá»ng thốt:
- Bảy năm qua, không ngày nào là ta không mÆ¡ tưởng sá»›m rá»i hoang đảo, trở lại đất liá»n. NhÆ°ng bây giá» sắp sá»­a ly khai nÆ¡i đất quá»· này, ta cảm thấy tâm tÆ° man mác làm sao! Có ai không lÆ°u luyến má»™t địa phÆ°Æ¡ng nào đã khắc ít nhiá»u ká»· niệm của mình?
Hồ Bất Sầu không đáp.
Nàng Ä‘iểm phá»›t má»™t nụ cÆ°á»i tiếp:
- GiỠđây, ta nhận ra cái đảo quá»· này vẫn còn có cái gì khả ái, vừa lÆ°u lại má»™t mảnh lòng, mà cÅ©ng vừa mang theo bao ká»· niệm êm Ä‘á»m, giả nhÆ° có má»™t ngày nào ta không còn bị ràng buá»™c bởi má»™t sá»± Ä‘á»i nhá» nhen nào, có thể là ta trở lại đây, sống suốt chuá»—i ngày tàn, để rÅ© đống xÆ°Æ¡ng lạnh tại má»™t nÆ¡i hoang vắng xa hẳn tục trần. Ta nhận thấy không nÆ¡i nào thích hợp cho ta hÆ¡n đây!
Hồ Bất Sầu ngÆ°ng ánh mắt nhìn nàng, lâu lấm y má»›i nhẹ nở má»™t nụ cÆ°á»i thốt:
- Nếu thật sự cô nương có ý đó thì chung quy vẫn có một ngày cô nương được mãn nguyện!
Thủy Thiên Cơ nhìn y:
- Chắc vậy?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Chắc vậy cô nương!
Bốn mắt nhìn nhau, đôi lòng hứa hẹn một hoài mơ.
Chiếc bao trên vai Hồ Bất Sầu rất to, tất phải nặng, song y mang nó như chẳng mang vật gì, bước chân thoăn thoắt.
Bao nhẹ, hay y nóng lòng trở vỠquê cha đất tổ quên đi cái nặng n�
Vạn lão phu nhân cũng nóng lòng vỠlục địa nên bước rất mau.
Không lâu lắm, Ä‘oàn ngÆ°á»i gồm bốn mạng đã đến bá» biển.
DÆ°á»›i ánh dÆ°Æ¡ng quang, mặt biển ngá»i màu xanh biếc, trải rá»™ng tận mù khÆ¡i, ánh mắt con ngÆ°á»i làm sao nhìn thấu bá» dối diện của đại dÆ°Æ¡ng?
Hồ Bất Sầu từ chá»— hẹp ra nÆ¡i rá»™ng, rá»™ng bao nhiêu cÅ©ng chÆ°a vừa vá»›i cái ý phiêu bồng của con ngÆ°á»i nuôi dưỡng đại chí từ nhiá»u năm qua.
Nhìn mặt biển mênh mang, y nghe lòng phÆ¡i phá»›i bay cao, lòng thoáng qua ánh mắt vút tận miá»n xa.
Biển? Chung quanh là biển, trÆ°á»›c mắt là biển, gần nhÆ° xa Ä‘á»u là biển.
Thuyá»n đâu?
Sóng biển tràn bá», tràn lên rồi cuốn vá» khÆ¡i để trở lại cát vàng.
Bá»t biển văng tung tóe, tiếng sòng ầm ì, tiếng gió rào rào.
Hồ Bất Sầu day sang Vạn lão phu nhân trầm giá»ng:
- Thuyá»n đâu?
Vạn lão phu nhân biến sắc.
Không phải bà sợ Hồ Bất Sầu hay Thủy Thiên CÆ¡ làm khó dá»… chi bà. Bởi bà cÅ©ng mong muốn trở vá» nhÆ° há», khi nào bà dám nói dối? Nói dối làm chi má»™t sá»± việc có thể chứng minh trong phút giây, ai ai cÅ©ng cần có sá»± chứng minh đó?
Bà biến sắc vì sá»± việc diá»…n tiến quá bất thÆ°á»ng.
Con thuyá»n đó bà cùng Già Tinh đại sÆ° vào rừng, ngày chÆ°a tàn, bà Ä‘Æ°a ná»™i bá»n trở ra, thuyá»n mất dạng!
Thuyá»n đâu chứ? Làm sao bà đáp được câu há»i đó?
Bà run run giá»ng thốt:
- Rõ ràng!.... Nó ở tại đây!.... Rõ ràng...
Thủy Thiên Cơ hừ một tiếng:
- Rõ ràng nó ở tại đây, nhưng nó đi đâu rồi?
Vạn lão phu nhân ấp úng:
- Kỳ quái... kỳ quái... kỳ quái...
Bà cứ kêu mãi hai liếng đó, bà kêu không biết bao nhiêu lượt, bà chỉ kêu như vậy thôi chẳng nói được gì hơn.
Hồ Bất Sầu cau mày:
- Hay nó bị sóng biển tràn bỠcuốn trôi?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Không thể có việc đó, vì chính già...
Thủy Thiên CÆ¡ chận lá»i:
- Nếu không thể có việc đó, thì đúng là có ngÆ°á»i cÆ°á»›p thuyá»n vượt biển rồi!
Vạn lão phu nhân lại lắc đầu:
- Cũng không thể có việc đó. Bởi Công Tôn Hồng và Mai Khiêm đã chết, chính mắt già trông thấy như vậy mà!
Thủy Thiên Cơ giậm chân:
- Cái gì cÅ©ng không thể? Không thể tuốt? NhÆ°ng thuyá»n vẫn mất dạng. Thế là nghÄ©a làm sao chứ? Không lẽ quá»· Ä‘oạt thuyá»n?
Vạn lão phu nhân xuất hạn ướt đầu:
- Ky quái... Kỳ quái thật!
Bá»—ng Già Tinh đại sÆ° cao giá»ng:
- Hai ngÆ°á»i đó không chết!
Thủy Thiên CÆ¡ há»i gấp:
- Sao đại sư biết?
Già Tinh đại sư lạnh lùng:
- Chính ta hạ thủ, tự nhiên ta biết!
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Nhưng rõ ràng già thấy...
Già Tinh đại sư chân lại:
- Ta hạ thủ thế nào chẳng lẽ ta không hiểu nặng nhẹ ra sao chăng?
Lão nói như thế còn ai cãi lý được?
Luyện võ công đến mức thành tựu, đương nhiên lão muốn đánh mạnh đánh nhẹ tùy ý, nhất định không lầm được.
Vạn lão phu nhân ngồi phịch xuống cát, kêu lên tuyệt vá»ng:
- Rồi! ong rồi! Thế là xong! Nhất định hai gã đó cÆ°á»›p thuyá»n ra khÆ¡i rồi!
Già Tinh đại sÆ° ngẩng mặt lên không bật cÆ°á»i cuồng dại:
- Tốt! Tốt! Thuyá»n mất là Ä‘iá»u rất tốt. Không còn ai tưởng đến việc trở vá»!
Lão rít lên:
- Hồ Bất Sầu ! Ngươi khổ luyện bảy năm chung quy rồi cũng trở thành vô ích!
Bảy năm công phu, bỠtrôi theo dòng nước! Dòng nước cuốn đi, cuốn cả công phu hạnh phúc!
Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ nhìn nhau, nhÆ°ng thay vì thở dài há» lại cÆ°á»i.
Thủy Thiên CÆ¡ há»i:
- Trên đảo này có gỗ chứ?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Có rừng là phải có gỗ! Hẳn như vậy rồi!
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- Có gá»— là ta có thể trở vỠđất liá»n!
oOo Rừng có loại cây lá»›n, có cây rắn chắc, gia dÄ© bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u là những tay võ dÅ©ng siêu phàm, công việc kết má»™t chiếc bè không khó khăn lắm, có Ä‘iá»u thiếu phÆ°Æ¡ng tiện đốn gá»—, thành ra phải mất má»™t thá»i gian lâu.
Lâu là nói theo cái ý muốn gấp của há», chứ sang ngày thứ ba là bè hoàn thành.
Thủy Thiên Cơ cao hứng hơn ai hết.
Chính nàng lo cái việc trương lá buồm ngũ sắc lên chiếc bè đó.
Rồi bè cũng ra khơi, cánh buồm ngũ sắc cũng lộng gió như ngày nào, trước bảy năm.
Bè nhá» buồm, buồm nhá» gió, gió lại xuôi buồm ra khÆ¡i nhanh chóng và thẳng Ä‘Æ°á»ng trở lại TrungNguyên.
Chỉ một khắc sau hỠquay đầu nhìn lại không còn thấy hòn đảo nữa.
Gió má»™t chiá»u giúp há» nhận định phÆ°Æ¡ng dá»… dàng.
Ngày có gió, đêm có sao, đi biển nhỠsao không lạc lối.
Äêm đó rồi cÅ©ng qua Ä‘i, ngày má»›i lại bắt đầu, ngày thứ hai trên con Ä‘Æ°á»ng biển trở vá» Trung Thổ.
Ngủ say một đêm, thái dương vừa lên, Thủy Thiên Cơ thức dậy.
Dưới ánh nắng ban mai, trông nàng đẹp huy hoàng.
Hồ Bất Sầu lẩm bẩm:
- Miá»…n sao đừng có bão, đừng có mÆ°a, là trong vài hôm nữa mình sẽ đến đất liá»n.
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- Không đâu, làm gì có bão, có mÆ°a? Trá»i đã thá»­ thách chúng ta suốt bảy năm trá»i, thì bây giá» phải ban thưởng cho chúng tạ để bù lại thá»i gian hành thú.
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i phụ há»a:
- Phải! Phải! Theo sự kinh nghiệm của già, già tin chắc là trong vòng mấy hôm nữa, nhất định không có bão, không có mưa đâu! Thủy cô nương và Hồ đại hiệp đã đến hồi thái lai sau cơn bỉ cực đó!
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i nhẹ:
- Bà cÅ©ng giá»i khen mà cÅ©ng giá»i Æ°á»›c mÆ¡!
Hồ Bất Sầu nhìn xa xa sóng nước muôn trùng lẩm bẩm:
- Bảy năm qua rồi! Cố nhân ai còn ai mất...
Thủy Thiên Cơ gắt yêu:
- Lo nghÄ© làm gì, đến đất liá»n rồi là biết, ở đây có ai biết chi đâu mà than vãn vẩn vÆ¡?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Äợi bảy năm vẫn còn đợi được không biết tại sao chỉ còn mấy hôm nữa tại hạ nôn nóng phi thÆ°á»ng!
Y thơ màng tiếp tục lẩm bẩm:
- Mạc đại cạ.. Kim nhị cạ.. có lẽ bảy ngÆ°á»i Ä‘á»u thành danh hết rồi!
Thủy Thiên Cơ tỠvẻ tin tưởng:
- Vá»›i tài nghệ của há», thành danh là Ä‘iá»u dÄ© nhiên cho há» rồi!
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy!
Y quay qua Vạn lão phu nhân, tiếp há»i:
- Bà từ đất liá»n qua đây chắc bà hiểu hiện nay những ngÆ°á»i đó ra sao chứ?
Vạn lão phu nhân thoái thác:
- Già... già không biết đích xác lắm!
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i lá»›n:
- Bao nhiêu lần ngÆ°Æ¡i há»i, là bấy nhiêu lần bà đáp không biết không biết! NgÆ°Æ¡i còn há»i bà ta làm gì?
Hồ Bất Sầu mơ màng:
- Há»i để cho vÆ¡i bá»›t cái gì tại hạ thắc mắc. Bởi dù sao cÅ©ng chỉ là sá»± ức Ä‘oán của chúng, ta, mà ức Ä‘oán thì có bao giá» chắc chắn? Tại hạ không yên tâm vá» há», cô nÆ°Æ¡ng ạ! Tuy bà ấy nói không biết, tại hạ vẫn không tin là bà ấy chẳng biết gì. Bởi trên giang hồ bà là ngÆ°á»i xuôi ngược thÆ°á»ng xuyên. NÆ¡i nào cÅ©ng có mặt bà, việc gì cÅ©ng chẳng qua lá»t được kiến thức của bà. Thì làm sao bà không biết được ít nhất tin tức vá» khách giang hồ trong số bảy sÆ° huynh của tại hạ?
Thủy Thiên Cơ bĩu môi:
- Biết trăm việc, biết ngàn việc, chÆ°a hẳn là biết hết má»i việc. Tá»± nhiên cÅ©ng có việc mà bà rất mù má», đừng tưởng bà ta là thánh mà biết được tất cả sá»± việc trên thế gian.
Vạn lão phu nhân chụp ngay câu nói đó:
- Äúng vậy! Äúng vậy!
Một lúc lâu, Hồ Bất Sầu tiếp nối:
- Còn Bá»­u Nhi? Tiểu tá»­ đó ngày nay đã trưởng thành rồi hẳn rất thông minh, tại hạ tin rằng thế nào hắn cÅ©ng thành danh, tại hạ thắc mắc má»™t Ä‘iá»u, lá»›n lên hắn biến đổi hình dáng nhÆ° thếnào...
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- Cái câu đó ngÆ°á»i...
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i nhẹ chận lá»i:
- Tại hạ biết, câu nói đó tại hạ há»i Ä‘i há»i lại rất nhiá»u lần. Há»i để mà há»i chứ nào ai đáp cho tại hạ biết đâu? Cứ má»—i lần tại hạ nhá»› đến hắn, thì tại hạ nôn nao bứt rứt làm sao ấy! Do đó, cuối cùng rồi cÅ©ng phải lập lại câu há»i cÅ© rích...
Thủy Thiên Cơ trầm ngâm một lúc lâu, đoạn trầm buồn buông một câu:
- NgÆ°Æ¡i nhá»› đến há», nhắc đến há» chẳng biết có ai nhá»› đến ngÆ°Æ¡i, nhắc nhở ngÆ°Æ¡i chăng?
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i khổ:
- Tuy không có gì chứng chắc Ä‘iá»u đó, tại hạ vẫn tin rằng há» luôn luôn nhá»› đến tại hạ! Mà dù cho chẳng ai nhá»› tại hạ, mình nhá»› đến há» là đủ rồi! TrÆ°á»›c hết hãy biết cho mình, đủ tình đủ ý vá»›i bạn đồng môn, nhÆ° vậy má»›i vẹn thủy chung!
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i nhạt:
- Ta thì khác, ai nghĩ đến ta, ta nghĩ lại, ai không nhớ ta, chẳng tội gì ta phải nhớ lại!
Hồ Bất Sầu mỉm cÆ°á»i:
- Chỉ vì hoàn cảnh của má»—i ngÆ°á»i má»—i khác, hoàn cảnh tạo cảm tình, hoàn cảnh duy trì hay hủy diệt cảm tình, tất cả Ä‘á»u do hoàn cảnh, cô nÆ°Æ¡ng ạ! Tuy nhiên có loại cảm tình, muôn năm bất diệt, đó là loại cảm tình chân chánh thành thật, phát sinh từ thanh khí cho nên Ä‘á»i gá»i là đồng thanh tÆ°Æ¡ng ứng, đồng khí tÆ°Æ¡ng cầu! Dù tao ngá»™ trên con dÆ°á»ng Ä‘á»i, cảm tình đó vẫn được duy trì mãi mãi. Cô nÆ°Æ¡ng...
Bá»—ng từ bao nhiêu thá»i khắc ngồi bất Ä‘á»™ng nhÆ° tượng đá, Già Tinh đại sÆ° ngẩng mặt lên không cÆ°á»i cuồng dại.
Tràng cÆ°á»i của lão có âm thanh quái dị đáng sợ.
Thủy Thiên Cơ cau mày:
- Äại sÆ° cÆ°á»i chi?
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i má»™t lúc nữa rồi cao giá»ng đáp:
- Ta cÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i! Bá»n ngÆ°á»i vẩn vÆ¡ vá»›i má»™ng, nói qua cÆ¡n mÆ¡!
Thủy Thiên Cơ phát cáu:
- Äại sÆ° biết gì dám chỉ trích bá»n tôi? Phải biết bá»n tôi...
Già Tinh đại sư chận lại:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i đừng mÆ¡ tưởng thấy lại há»! Bá»n ngÆ°Æ¡i đừng mÆ¡ tưởng trở lại Trung Nguyên!
Vạn lão phu nhân biến sắc:
- Ngươi... ngươi nói sao?
Già Tinh đại sư nhấn mạnh:
- Chiếc bè này, chìm ngay bây giá»!
Thủy Thiên Cơ nhảy dựng lên không còn giữ lễ độ nữa:
- Ngươi câm ngay!
Già Tinh đại sÆ° cÆ°á»i lạnh:
- Dây chằng các thân gỗ, sắp đứt đến nơi!
Thủy Thiên CÆ¡, Hồ Bất Sầu, Vạn lão phu nhân không hẹn mà cùng đồng nhìn xuống các Ä‘Æ°á»ng dây ràng chằng chịt những cây gá»—.
Äúng nhÆ° Già Tinh đại sÆ° đã nói, nhiá»u Ä‘Æ°á»ng dây đã đứt rồi. Dây chẳng phải má»™t tao, mà do nhiá»u tao kết lại. Hầu hết những Ä‘Æ°á»ng dây Ä‘á»u đứt, có Ä‘Æ°á»ng còn lại vài tao, có Ä‘Æ°á»ng đứt Ä‘oạn.
NhỠthế, chiếc bè chưa tan rã.
Nhưng hàng chục tao vẫn không chịu đựng nổi áp lực sóng biển, còn lại một vài tao có thấm vào đâu?
Chắc chắn trong khoảnh khắc đây, những tao dây cuối cùng sẽ đứt, những thân gá»— rá»i ra.
Cuộc ly tán giữa hỠsắp sửa thành hình và chẳng biết ai sẽ vào bụng cá trước?
Hồ Bất Sầu là con ngÆ°á»i trầm tÄ©nh nhất trong bá»n cÅ©ng phải biến sắc mặt.Y trầm giá»ng há»i bâng quÆ¡:
- Tại sao thế này? Tại sao?
Còn ai biết tại sao?
Bè Ä‘i biển dây đứt, thân gá»— rá»i rã, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là do áp lá»±c của những lượn sóng to giập nhồi, chứ còn tại sao nữa?
Nhưng Già Tinh đại sư nhắm mất lại, lạnh lùng đáp:
- Tại ta đấy! Ta chặt đứt dây!
Thủy Thiên Cơ túm lấy lão lên hét lớn:
- Ngươi điên phải không? Ngươi chán sống rồi phải không?
Già Tinh đại sư gật đầu:
- Ta bất cần sanh mạng nữa!
Vạn lão phu nhân run run giá»ng:
- Ngươi sợ ta không trao giải dược cho ngươi phải không? Cho nên, ngươi đinh ninh là phải chết rồi hành động điên cuồng như vậy phải không?
Già Tinh đại sÆ° buông gá»n:
- Ừ!
Vạn lão phu nhân kêu lên:
- Trá»i! Ta lừa ngÆ°Æ¡i, gạt ngÆ°Æ¡i chứ nào phải là chuyện thật? Loại Ô mai đó ta ăn hằng ngày, ta ăn hàng chục hàng trăm, làm gì có Ä‘á»™c mà ngÆ°Æ¡i sợ quá Ä‘á»—i nhÆ° thế chứ?
Già Tinh đại sư lạnh lùng:
- Có độc cũng chẳng sao, không độc cũng thế thôi!
Vạn lão phu nhân hấp tấp há»i:
- Vậy tại sao ngươi hành động như thế?
Già Tinh đại sÆ° vụt mở mắt ra, nhìn trừng chiếc bao chứa dá»±ng những bí kíp của Tá»­ Y Hầu. Ãnh mắt của lão sáng rá»±c.
Lão buông từng tiếng một:
- Ta không làm chủ những vật đó, thì những vật đó phải theo ta vỠđáy biển sâu?
Vạn lão phu nhân run cả tay, cả chân, hét lên:
- Äiên! Äiên... NgÆ°Æ¡i Ä‘iên mất rồi!
Hồ Bất Sầu quát lớn:
- Tất cả giữ sự yên tịnh. Chúng ta sẽ...
Già Tinh đại sÆ° bật cÆ°á»i cuồng dại:
- Hồ Bất Sầu! Hồ Bất Sầu ! Giữ sá»± bình tịnh để làm gì? NgÆ°Æ¡i há»c hết võ công của Tá»­ Y Hầu để làm gì? Äể làm gì chứ? Hồ Bất Sầu!
Lão rít lên:
- Äể theo ta, nằm yên dÆ°á»›i lòng biển lạnh?
Bỗng lão đứng lên nhào tới Hồ Bất Sầu.
Hồ Bất Sầu đánh ra một chưởng chặt hai cánh tay của đại sư.
Già Tinh đại sÆ° rút tay vá», rồi chụp tá»›i nhÆ° Ä‘á»™c xà táp chuá»™t, Hồ Bất Sầu cÅ©ng biến chiêu đánh vào mạch môn của lão.
Trong phút giây, song phương trao đổi bảy tám chiêu, chiêu nào cũng độc cũng nhanh.
Thủy Thiên Cơ và Vạn lão phu nhân kinh hãi đến xanh mặt. HỠnhư quên cái chết đến nơi, theo dõi cuộc đấu qua từng chiêu một.
Qua một lúc lâu, Hồ Bất Sầu chẳng gây thương tổn gì được cho Già Tinh đại sư mà đại sư cũng chẳng làm chi nổi Hồ Bất Sầu.
Äá»™i nhiên có tiếng rắc rắc, bá»±t vang lên.
Chiếc bè rã thành bốn năm phần. Thủy Thiên Cơ kêu lên thất thanh:
- Hồ Bất Sầu!
Sóng biển tràn tới cuốn nàng đị..
Trong lúc dở nổi dở chìm, nàng mÆ°á»ng tượng nghe tiếng gá»i:
- Thủy Thiên CÆ¡..... Tiếng gá»i đó hòa vá»›i tiếng sóng vá»— ầm ầm cùng tiếng cÆ°á»i cuồng dại của Già Tinh đại sÆ°.
Thủy Thiên CÆ¡ cố vùng vẫy, cố lÆ°á»›t mình qua sóng, tiến đến chá»— tiếng gá»i phát ra, nhÆ°ng làm sao nhận định phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng chính xác trong trÆ°á»ng hợp đó.
Sóng biển dìm nàng xuống, nàng lại vá»t mình trồi lên, rồi nhá» biết ít nhiá»u thủy tính, nàng nổi phình phình trên mặt biển.
Trên mặt biển, những thân gá»—, những Ä‘Æ°á»ng dây, những vật dụng mang theo từ hải đảo còn trôi lá»nh bá»nh, trào lên hụp xuống theo sóng dập nhồi.
NhÆ°ng chẳng có má»™t ngÆ°á»i nào.
Thủy Thiên Cơ bật khóc. Nàng khóc, chẳng phải nàng lo ngại cho sanh mạng của Già Tinh đại sư hoặc Vạn lão phu nhân.
Nàng khóc, chẳng phải nàng lo ngại cho sinh mạng của chính nàng.
Nàng lo ngại cho Hồ Bất Sầu.
Chợt nàng phát hiện ra đối vá»›i ngÆ°á»i ngoài, nàng quan tâm quá nhiá»u, quan tâm hÆ¡n chính nàng. Phát hiện ra Ä‘iá»u đó, nàng cÅ©ng chÆ°a tin là vậy.
Nhưng, sự thật là như vậy, hiện tại nàng lo cho Hồ Bất Sầu quá độ.
Nàng vớ một thân gỗ, nàng theo đó, mặc cho sóng vỗ đưa đi đâu thì đưa, nàng gào lên:
- Hồ Bất Sầu! Hồ Bất Sầu!.... Ngươi ở đâu?
Kêu lên làm gì?
Tiếng nói của con ngÆ°á»i ở biển khÆ¡i có gió lá»™ng, có sóng gầm, còn ai nghe lá»t?
Có thể chính ngÆ°á»i gào thét còn không nghe âm thinh của mình, huống chi ngÆ°á»i mà mình hÆ°á»›ng vá»ng?
Và ngÆ°á»i mình hÆ°á»›ng vá»ng đó, ở gần hay ở xa, hay đã chìm dÆ°á»›i đáy biển sâu rồi?
Äôi mắt nàng má» dần, không còn trông thấy gì rõ rệt nữa.
Äôi mắt mÆ¡ hồ, do nÆ°á»›c biển từ bên ngoài bắn vào, hay do lệ thảm từ bên trong tràn ra.
Nàng gào to quá, nhiá»u quá, giá»ng nói của nàng trở nên khàn khàn, giá»ng nói nhá» dần.
Và cuối cùng nàng chẳng trông thấy gì cả, dù là má» má»...
Nàng hôn mệ..
Chẳng rõ nàng hôn mê được bao lâu bá»—ng nàng tỉnh lại, nàng nghe nhÆ° có bàn tay ai đó, nắm má»› tóc của nàng rồi má»™t giá»ng nói hÆ¡i trầm nhÆ°ng có phần ấm dịu, vang lên văng vẳng bên tai nàng:
- Tỉnh lại! Tỉnh lại cô nương! Tại hạ Ở đây sát một bên đây...
Thủy Thiên Cơ mở bừng đôi mắt.
Hồ Bất Sầu thật sự Ở bên cạnh nàng. Thì ra nàng không nằm mộng, trong phút giây, nàng cảm thấy khích động vô cùng...
Không má»™t danh từ nào diá»…n tả đúng niá»m khích Ä‘á»™ng đó, có hàm chứa biết bao tình cảm.
Bất chấp hắn như thế nào, nàng ôm chầm hắn, rên rỉ:
- Äừng Ä‘i nữa nhé ! Äừng Ä‘i đâu nữa nhé! VÄ©nh viá»…n ở cạnh ta!
VÄ©nh viá»…n! Chúng ta không thể rá»i nhau nữa!....
Hồ Bất Sầu nghe mặn nơi miệng.
Nước biển hay nước mắt?
Y không nói tiếng gì. Y không nói được mà cÅ©ng chẳng cần phải nói gì. Hai ngÆ°á»i đã ôm chặt được vào má»™t thân cây. Sóng biển Ä‘Æ°a thân cây chập chá»n theo sóng nÆ°á»›c. Tình dù nồng, ý dù thắm, nghÄ©a phải keo sÆ¡n.
Song, để làm gì trong cảnh này? Má»™t khung cảnh tàn khốc, tá»­ thần Ä‘ang chá»›p cánh lượn trên dầu sóng, vầng vầng theo gió, chá»±c chá» há».
Tuy nhiên biết chẳng làm được gì hơn, cả hai đành để mặc cho nước đẩy gió đùa.
Dù không quên được, hỠcũng cố quên, bắt buộc phải quên cái nguy quanh mình.
HỠđể cho nguồn lòng cuá»™n chảy, hai nguồn lòng kết hợp thành giòng, và tâm hồn há» theo giòng tâm tÆ° đó mà bay tận phÆ°Æ¡ng trá»i xa, nÆ¡i mà sắc huy hoàng của tình yêu nghinh đón há».
NhÆ°ng sức ngÆ°á»i có hạn.
HỠkhông chi trì nổi với biển động, gió đùa, sức bám víu vào sự sống dần dần kém giảm. Tay hỠđau, thân hỠđau, từ đau đến tê đi chẳng mấy chốc.
Biết đâu trong phút giây bất lực nào đó, hỠbuông tay?
Gió thản nhiên hét, biển thản nhiên gào, bất chấp hai cuá»™c Ä‘á»i vừa lên hÆ°Æ¡ng yêu Ä‘Æ°Æ¡ng.
Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ còn chi trì được bao lâu nữa?
Những ngày trên đảo, hỠtrông ánh dương quang đẹp làm sao.
Thật ra thì chỉ có Thủy Thiên Cơ trông thấy ánh dương quang mà thôi chứ Hồ Bất Sầu nhốt mình trong phòng kín thấy gì được?
GiỠđây hỠOán hận ánh dương quang vô cùng.
Nóng quá! Nhất là khi hỠđẫm mình trong nÆ°á»›c mặn. Nắng chiá»u, nÆ°á»›c khô, chất mặn vừa kết tinh, vừa rít gây cái cảm giác khó chịu phi thÆ°á»ng.
ác thịt khó chịu, đôi mắt cÅ©ng hoa luôn. Äầu óc cÅ©ng há»—n loạn luôn.
Cả hai tưởng chừng có thể buông tay trong phút giây nào đó. Thà buông tay mà chìm lỉm cho xuống đáy biển, thà chết cho rồi chứ bám víu vào sá»± sống má»™t cách bấp bênh khác nào bám vào tuyệt vá»ng, thì tá»™i gì phải đầy Ä‘á»a thân xác, tá»™i gì phải kéo dài sinh mạng thêm mấy phút?
Tuy nhiên há» không buông tay, há» nhìn qua tuyệt vá»ng, tìm má»™t viá»…n ảnh má»™t hy vá»ng.
Há» gợi chuyện, cho quên Ä‘i phần nào thá»±c tế của chính há».
Thủy Thiên CÆ¡ há»i:
- Còn... Vạn lão phu nhân?
Hồ Bất Sầu lắc đầu:
- Tại hạ không được rõ!
Thủy Thiên Cơ lại tiếp:
- Già Tinh...
Hồ Bất Sầu lại lắc đầu:
- Cũng không biết nốt!
Thủy Thiên CÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
- em ra, chỉ có hai chúng ta là còn sống!
Hồ Bất Sầu trầm giá»ng:
- Nhưng được bao lâu nữa?
Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘iá»m nhiên:
- Dù sao, cũng lâu hơn hỠđược mấy phút mấy khắc và biết đâu...
Hồ Bất Sầu thở dài:
- Cô nương... cô nương...
Tuy nói thế, tuy cố gượng quên nhÆ°ng Thủy Thiên CÆ¡ vốn là nữ nhân, có nữ nhân nào lại không yếu má»m lòng dạ?
Khi hành sá»± thì có chí khí nhÆ° nam nhân, song khi nghÄ© đến số phận tâm tình, thì nữ nhân nào cÅ©ng yếu má»m cả, trừ những ngÆ°á»i không tha thiết đến sá»± sống nữa!
Thủy Thiên Cơ bật khóc.
Hồ Bất Sầu an ủi:
- Cô nương...
Thủy Thiên Cơ vẫn còn khóc:
- Äáng lẽ ta không nên khóc. Äáng lẽ ta phải cÆ°á»i... Có ngÆ°á»i bên cạnh ta, ta còn mong muốn gì hÆ¡n, sống có nhau, chết có nhau, ta còn mong muốn gì hÆ¡n?...
Rồi nàng ngÆ°ng khóc thật, nàng lại cÆ°á»i.
NhÆ°ng thà nàng khóc, tiếng khóc của nàng, Hồ Bất Sầu còn dá»… chịu hÆ¡n. Tiếng cÆ°á»i của nàng, nhÆ° những nhát dao Ä‘Æ°a vào tim gan của hắn. Má»—i tiếng cÆ°á»i vang là má»—i lần hắn nghe nhói trong lòng.
Hắn đứt ruá»™t vì âm thinh quá bi đát của tiếng cÆ°á»i, hắn còn đứt ruá»™t vì niá»m thiết tha của Thủy Thiên CÆ¡ dành cho hắn...
Hắn khuyên Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i vui, song chính hắn lại muốn khóc.
Lệ thảm không trào tuôn, lệ ứ trong yết hầu làm giá»ng hắn khàn khàn sệt sệt.
Hắn lẩm bẩm:
- Không ngỠcô nương đối xử với tại ha.....
Thủy Thiên CÆ¡ chận lá»i:
- Ta cÅ©ng không ngá» là ta có thái Ä‘á»™ này đối vá»›i ngÆ°Æ¡i... NgÆ°á»i Ä‘á»i cho rằng đó là duyên, duyên tiá»n kiếp có đúng thế không? Bởi cái duyên đó cho nên chúng ta má»›i gặp nhau, bình thÆ°á»ng thì chẳng làm sao chúng ta gặp nhau, bởi dù có cái duyên tiá»n kiếp, chúng ta cÅ©ng không há» tìm gặp nhau. Do đó, cao xanh bày ra tai nạn Ä‘Æ°a đẩy chúng ta cởi mở tâm tình để hoàn thành cái duyên tiá»n kiếp.
Hồ Bất Sầu mơ màng:
- Tai nạn!.... Thừa chết thiếu sống!...Tại hạ nên cảm kích cao xanh hay phải hận?
Thủy Thiên Cơ đáp nhanh:
- Riêng ta, thì ta cảm kích cao xanh! Nhá» cao xanh sắp xếp tai nạn, tạo dịp cho chúng ta gần nhau, nhá» cao xanh ta má»›i hiểu thế nào là cảm tình chân chánh, nhá» cao xanh ta má»›i biết yêu thành thật! Con ngÆ°á»i biết yêu và được yêu rồi thì cái chết còn nghÄ©a lý gì nữa?
Phải!
Chết là cái gì, có gì đáng sợ đâu?
Còn biết yêu và được yêu là đạt được cứu cánh của lẽ sống. Trăm ngàn giấc mÆ¡, chẳng có giấc mÆ¡ nào đẹp bằng giấc mÆ¡ tình, giấc mÆ¡ tình đã thá»±c hiện, còn ngÆ°á»i còn mong muốn chi hÆ¡n?
Huống chi, chết trong lúc tình yêu lên hÆ°Æ¡ng là bảo vệ tình yêu trá»n vẹn?
Rồi ngày hết đêm vá».
Vá» theo đêm, có sao trá»i xoa dịu cái khổ của ánh nắng ban ngày.
Song chẳng có đêm nào vô tận, đêm qua ngày lại đến, luân phiên ngày đêm chia vũ trụ, giành vũ trụ với nhau.
Há» bá»nh bồng theo sóng nÆ°á»›c nhÆ° thế chẳng biết được bao nhiêu đêm ngày.
DÄ© nhiên trong hoàn cảnh đó, con ngÆ°á»i dù là sắt đá, sắt đá cÅ©ng tiêu mòn, huống hồ là da, thịt xÆ°Æ¡ng?
Thủy Thiên CÆ¡ và Hồ Bất Sầu nhÆ° ngá»n đèn ngày càng cạn dầu, càng lụi tim.
Äã đến lúc há» không còn kháu chuyện vá»›i nhau được nữa.
Môi vẫn mấp máy, song tiếng nói không có âm hưởng nào, ánh mắt lỠđỠnhư những kẻ quáng manh.
HỠkhông còn nói gì với nhau nữa.
Và há» cÅ©ng chẳng dùng ánh mắt thay lá»i được nữa, bởi nhãn quang mất hẳn tinh thần.
Nhưng lòng của hỠlại dung hợp với nhau hơn bao giỠhết.
HỠlấy lòng hiểu lòng, hỠsẵn sàng bước sang thế giới bên kia, lòng dung hợp, ý chí dung hợp.
Há» chui mình vào cái vá» cứng của tình yêu, của chung tình và cái vỠđó chá»±c dịp lăn qua lằn ranh sanh tá»­, để vÄ©nh viá»…n yêu nhau nÆ¡i khung trá»i xa lạ, nÆ¡i đó há» thung dung tá»± tại, há» sống mãi vá»›i trá»i đất.
Há» sẵn sàng bÆ°á»›c qua thế giá»›i an tÆ°á»ng, để vÄ©nh viá»…n yêu nhau, để cho tình yêu của há» bất diệt...
Má»™t tiá»m lá»±c siêu nhiên, bá»—ng đến vá»›i Thủy Thiên CÆ¡ nhÆ° ngá»n đèn sắp tắt, bừng lóe lên, nàng gá»i Hồ Bất Sầu:
- Dấu yêu! Hẹn gặp nhau bên kia thế giới...
Hồ Bất Sầu cÅ©ng vùng lên, vượt qua má»i suy nhược:
- Sao? Äi gấp thế à?
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Kiệt quệ rồi! Không làm sao chi trì nổi nữa... Ta muốn đị.. Ta phải đị..
Hồ Bất Sầu run giá»ng:
- Không! Thủy muội ! Thủy muội không thể đi được!....
Thủy Thiên Cơ lắc đầu:
- Gắng gượng làm chi nữa Hồ huynh? Chung quy rồi cũng buông xuôi! Gắng gượng là kéo dài đau khổ. Hồ huynh để cho tiểu muội ra đi, chẳng lẽ Hồ huynh bắt tiểu muội phải khổ?...
Hồ Bất Sầu gấp giá»ng:
- Nhưng... nhưng... Thủy muội...
Hắn không nói được, hắn nắm chặt tay Thủy Thiên Cơ, sợ nàng vuột mất.
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Hãy để cho tiểu muội đi, Hồ huynh! Cho tiểu muội đi sớm, Hồ huynh!
Hồ Bất Sầu nghiến răng:
- Nếu có phải đi chúng ta cùng đi!
Thủy Thiên Cơ lắc đầu:
- Hồ huynh không được đi! Không được? Hồ huynh còn cơ hội!
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i thảm:
- Cơ hội gì sau khi Thủy muội ra đi? Cơ hội dù có, có để làm gì?
Thủy muá»™i có biết nhỠđâu mà nguy huynh chi trì sanh mạng suốt bảy năm trá»i không? Nhá» Thủy muá»™i đó. GiỠđây, được chết cùng cảnh, cùng lúc vá»›i Thủy muá»™i thì đúng là má»™t diá»…m phúc của ngu huynh rồi.
Thủy muội ơi...
Bỗng hắn kêu lên:
- Không? Thủy muội không chết! Ngu huynh cũng không chết!
Thủy muội trông kia xem cho biết cái gì !
a xa một cánh buồm ló dạng.
oOo Con thuyá»n lÆ°á»›t sóng tiến nhanh vá» phía há».
Gom tàn lá»±c, Hồ Bất Sầu gá»i to:
- Bằng hữu nào trên thuyá»n đó? Có thể lái thuyá»n lại đây cứu nạn bá»n này chăng?
Trên thuyá»n, chẳng có có ngÆ°á»i chăng, không má»™t tiếng ngÆ°á»i vá»ng lại.
Há»› Bất Sầu lại gá»i:
- Bằng hữu trên thuyá»n có nghe tiếng kêu cứu chăng?
Con thuyá»n cứ bá»nh bồng, không đến gần mà cÅ©ng chẳng dang ra xa.
Thuyá»n có buồm giÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng vắng bóng ngÆ°á»i thủy thủ.
Thủy Thiên CÆ¡ chợt há»i Hồ Bất Sầu:
- Chừng nhÆ° thuyá»n không có ngÆ°á»i?
Hồ Bất Sầu không đáp, chỉ thốt:
- Kỳ quái.. thật là kỳ quái!
Thủy Thiên Cơ lẩm bẩm:
- Hay là thuyá»n bị cÆ°á»›p, ngÆ°á»i trên thuyá»n bị giết hết?
Hồ Bất Sầu cương quyết:
- Vô luận làm sao, chúng ta hãy tìm cách lên thuyá»n rồi hẵng hay!
Lên thuyá»n có gì khó khăn đâu? NhÆ°ng cả hai quá kiệt sức, thành phải vất vả lấm má»›i bÆ¡i đến gần thuyá»n, rồi còn bám víu vào những vật gì có thể bám víu...
Cuối cùng há» cÅ©ng lên được thuyá»n.
Lên thuyá»n là thoát nạn trầm thủy, lên thuyá»n là má»™t bÆ°á»›c tiến dài đến sá»± sống, đáng lẽ há» vui.
Song há» không vui khi lên thuyá»n.




hết: Hồi 54
Tài sản của danangcity

  #54  
Old 28-05-2008, 09:36 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 55

Äạo NghÄ©a Của Kẻ CÆ°á»›p


Hồ Bất Sầu buông gá»n:
- Quả thật trên thuyá»n không có ngÆ°á»i!
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Ừ, nếu có ngÆ°á»i hẳn hỠđã ra mặt rồi.
Hồ Bất Sầu tiếp:
- Nếu đúng là thuyá»n này gặp cÆ°á»›p, mong là bá»n chúng lÆ°u tình phần nào.
Thủy Thiên Cơ đồng ý:
- Ừ, mong là thế. Chúng cÆ°á»›p gì thì cÆ°á»›p. Äừng lấy thá»±c phẩm và nÆ°á»›c uống thì tốt.
Trong cÆ¡n nguy cấp, trÆ°á»›c khi phó thác thân mình vào tay tá»­ thần, hỠđổi lối xÆ°ng hô, gá»i nhau huynh huynh muá»™i muá»™i, nắm tay thân mật. Trong lúc tuyệt vá»ng, há» cởi mở vá»›i nhau. Giá» lên thuyá»n rồi, há» lại thấy hi vá»ng bừng lên. Cái sống gần lại, cái chết xa dần, há» lại trở lại lối xÆ°ng hô cÅ©. Hồ Bất Sầu nói:
- Cô nương ngồi đây, để tại ha.....
Hắn định Ä‘i xem xét con thuyá»n. NhÆ°ng Thủy Thiên CÆ¡ còn nóng nảy hÆ¡n, khi nào chịu ngồi yên má»™t chá»—? Nàng nói:
- Ta Ä‘i theo ngÆ°Æ¡i.
Há» liá»n cùng nhau mà Ä‘i. Lúc lên thuyá»n há» má»›i ngồi nÆ¡i mÅ©i thuyá»n, giá» má»›i vào trong khoang trong. Vừa vào được vài bÆ°á»›c, há» dừng chân ngay. Cả hai ngÆ°á»i cùng kêu lên má»™t lượt. Trong thuyá»n không có ngÆ°á»i, chỉ có má»™t tá»­ thi hiện ra trÆ°á»›c mắt há». Má»™t xác chết.
Không biết chỉ có một hay còn nữa, nhưng biết rằng hiện trước mặt hỠcó một xác chết.
Tá»­ thi này nằm ngay cá»­a khoang thuyá»n. Y phục rách nát tÆ¡i tả, tóc rối bù, dÆ°á»ng nhÆ° đã chết từ lâu lắm rồi. ác chết không mang thÆ°Æ¡ng tích, chỉ thấy khoảng giữa đôi mày có má»™t Ä‘iểm nhá». Không phải là vết bầm mà là vết thÆ°Æ¡ng nhá», máu rỉ ra Ä‘á»ng quanh Ä‘en sì.
Thủy Thiên Cơ kêu lên:
- Ngươi xem kìa. Vết đỠđó là một vết thương chí mạng, nếu không sao nạn nhân bỠmạng.
Hồ Bất Sầu kêu thất thanh:
- Là ngÆ°á»i áo trắng.
Thủy Thiên Cơ biến sắc theo:
- Nhất định là hắn. Ngoài hắn ra còn ai có thể có thủ pháp tuyệt diệu như thế.
Äoạn nàng âm trầm:
- Nhưng không biết nạn nhân là ai?
Hồ Bất Sầu nói nhá»:
- Bị ngÆ°á»i áo trắng hạ Ä‘á»™c thủ hẳn chẳng phải là kẻ tầm thÆ°á»ng.
Thủy Thiên Cơ đỠnghị:
- Ta rửa sạch mặt y thì có thể nhận ra hắn là ai.
Hồ Bất Sầu nhìn chăm chú hồi lâu, lại nhìn quanh thuyá»n má»™t lượt rồi nói:
- Không cần. Tại hạ đã nhận ra nạn nhân rồi.
Hồ Bất Sầu đang hướng mắt nhìn vỠmột nơi khác, Thủy Thiên Cơ bất giác nhìn theo hướng đó. Có một thanh đao hình dáng rất quái dị.
Thủy Thiên Cơ kêu lên:
- Thiên Äao Mai Khiêm.
Hồ Bất Sầu nói:
- Tuy tại hạ chÆ°a từng gặp Mai Khiêm lần nào, song nhìn qua vÅ© khí cÅ©ng có thể Ä‘oán ra ngÆ°á»i. Äúng là Thiên Äao Mai Khiêm.
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Thì ra há» chÆ°a chết lúc đó! Thì ra con thuyá»n này của há», Vạn lão phu nhân dùng vượt biển. Khi há» tỉnh lại rồi thì len lén thả thuyá»n Ä‘i.
Giữa biển khÆ¡i thì gặp ngÆ°á»i áo trắng.
Hồ Bất Sầu thở dài:
- Nếu Mai Khiêm ở đây thì hẳn Công Tôn Hồng cũng ở đây.
Thủy Thiên CÆ¡ trầm giá»ng:
- Và Công Tôn Hồng cũng chịu chung số phận.
Hồ Bất Sầu suy nghĩ một lúc:
- Sự tình kỳ quái thật...
Thủy Thiên Cơ cũng gật đầu:
- Phải. Có Ä‘iá»u rất kỳ lạ. Cho dù há» gặp ngÆ°á»i áo trắng, song mặt biển mênh mang, sao ngÆ°á»i áo trắng lại có thể biết đích xác con thuyá»n này chở há»? Trên biển đâu chỉ có duy nhất má»™t con thuyá»n này? Hắn sao có thể tìm tá»›i đây mà hạ sát há»?
Cả hai bÆ°á»›c vòng qua má»™t bên xác chết, Ä‘i sâu hÆ¡n vào trong. há» gặp má»™t xác chết nữa. Cái xác này mặt úp xuống, hai tay vÆ°Æ¡n tá»›i, mÆ°á»i ngón tay cong lại nhÆ° móc câu nắm cứng sàn thuyá»n. Song sàn thuyá»n là mặt phẳng, y không thể nắm lại được. Hẳn trÆ°á»›c khi chết, y cố gắng trÆ°á»n tá»›i. Hồ Bất Sầu thở dài:
- Quả nhiên là Công Tôn Hồng cÅ©ng còn ở trên thuyá»n và chịu chung số phận vá»›i Mai Khiêm.
Thủy Thiên Cơ trầm buồn gương mặt:
- Y cũng...
Bỗng có tiếng rên từ thi thể đó. Hồ Bất Sầu cùng Thủy Thiên Cơ cùng giật mình lui lại mấy bước.
- Tạ.. ta không phải là Công Tôn Hồng.
Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ hai tay run run, Ä‘Æ°a ra chẳng biết để làm gì, Ä‘oạn cất giá»ng há»i:
- Vậy...các hạ là ai?
NgÆ°á»i đó không nói gì nữa, chỉ kêu mÆ¡ hồ:
- NÆ°á»›c...nÆ°á»›c...
NÆ°á»›c. Tiếng đó đánh mạnh vào tiá»m thức của Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡. Cả hai cùng thấy tá»± dÆ°ng môi mình khô nẻ, yết hầu cÅ©ng khô cạn, mà bụng dạ thì nhÆ° lá»­a đốt. Không để ý tá»›i há» còn chịu nổi. Giá» nhá»› lại rồi, há» khó chịu vô cùng. Äói còn có thể chịu được, nhÆ°ng khát thì không thể chịu được, trừ phi có việc gì đó khiến há» quên Ä‘i. Há» Ä‘ang khát, có lẽ cÅ©ng lâu chẳng kém ngÆ°á»i Ä‘ang nằm kia. Thủy Thiên CÆ¡ hấp tấp há»i:
- Nước? Nước ở đâu?
Bàn tay của xác chết bất Ä‘á»™ng, song ngón tay khẽ gõ nhẹ lên sàn thuyá»n.
Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ cùng nhào tá»›i, đạp mạnh chân xuống sàn thuyá»n.
Sàn thuyá»n rung rinh. má»™t khoảng ván không còn dính liá»n vá»›i sàn thuyá»n nữa.
Hồ Bất Sầu lấy tay gỡ mảnh ván đó lên.
Bên dưới có mấy chiếc vò đồng đen, đúng là vò đựng nước.
Vò bằng đồng là để ngừa lúc ra biển, biển Ä‘á»™ng thuyá»n chao vô cá»› cÅ©ng không bị vỡ.
Hồ Bất Sầu đưa hai tay xuống bê lên một vò. Hắn đưa chiếc vò cho Thủy Thiên Cơ.
NhÆ°ng Thủy Thiên CÆ¡ lại Ä‘Æ°a chiếc vò trở lại nhÆ°á»ng hắn uống trÆ°á»›c.
Cả hai nhÆ°á»ng nhau mấy lượt, chợt cùng nhìn ngÆ°á»i nằm đó, Ä‘oạn cho hắn uống trÆ°á»›c.
NÆ°á»›c trên sa mạc là sinh mạng của con ngÆ°á»i. Trên biển nÆ°á»›c cÅ©ng là sinh mạng con ngÆ°á»i.
Con ngÆ°á»i ai không cần nÆ°á»›c. Bất cứ nÆ¡i đâu con ngÆ°á»i cÅ©ng có thể tìm ra nÆ°á»›c để dùng, trừ sa mạc và trên biển.
NÆ°á»›c vào miệng, xác chết sống lại ngay. Hai tay hắn chụp lấy chiếc vò, giữ chặt lấy nó, quyết không buông lá»ng cho ai có ý định chiếm Ä‘oạt.
Có nước, Thủy Thiên Cơ cũng khôi phục cái rạng rỡ của nhan sắc.
NÆ°á»›c vào miệng nàng nhÆ° giá»t sÆ°Æ¡ng rÆ¡i trên Ä‘oá hoa hàm tiếu.
ác chết, à không, là ngÆ°á»i sắp chết, trở mình nằm ngá»­a trên sàn thuyá»n.
Giữa đôi mày y cÅ©ng có má»™t Ä‘iểm Ä‘á», nhá» xíu, nhÆ°ng không sâu lắm.
Nếu sâu thì y làm gì sống nổi.
Thế má»›i hay số mạng con ngÆ°á»i, khi số chÆ°a tận thì gặp hoa. cÅ©ng không mất mạng.
Hồ Bất Sầu uống nÆ°á»›c sau cùng, và hắn cÅ©ng uống tá»›i giá»t cuối cùng trong vò. Ong rồi hắn má»›i há»i:
- Các hạ là ai?
NgÆ°á»i đó đáp:
- Ta là Thiên Äao Mai Khiêm.
Thủy Thiên Cơ ạ lên một tiếng:
- Vậy ngÆ°á»i kia má»›i là Công Tôn Hồng?
Mai Khiêm gật đầu:
- Phải.
Y lại há»i:
- Các ngÆ°á»i là ai?
Hồ Bất Sầu đáp nhanh:
- Tại hạ Hồ Bất Sầu, còn...
Mai Khiêm giương mắt, hẳn y nghĩ càng lớn càng hay, kêu lên thất thanh:
- Hồ Bất Sầu? NgÆ°Æ¡i là sÆ° thúc của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c ?
Hồ Bất Sầu nở nụ cÆ°á»i thoa? mãn:
- Không ngỠBửu nhi giỠđã thành danh trên giang hồ rồi.
Mai Khiêm nhắm mắt lẩm bẩm:
- Trá»i còn ban phúc cho ta. ui khiến ta trÆ°á»›c khi vÄ©nh biệt thế gian lại gặp được ngÆ°Æ¡i.
Hồ Bất Sầu kinh ngạc:
- Các hạ nói câu đó là có dụng ý gì?
Mai Khiêm từ từ nói:
- Có chứ. Phải có dụng ý gì ta má»›i nói nhÆ° thế chứ. Chẳng những má»™t vài việc mà là nhiá»u việc lắm đó Hồ Bất Sầu.
Hồ Bất Sầu khoát tay:
- Có gì cần nói thì các hạ cÅ©ng cứ thÆ° thả nghỉ cho khá»e đã. Sau này hãy nói, bình tÄ©nh mà nói, từ từ mà nói, nhÆ° thế sá»± tình cÅ©ng rõ ràng hÆ¡n. Chúng ta còn nhiá»u thá»i gian mà.
Mai Khiêm lắc đầu:
- Không, thá»i gian không còn nhiá»u đâu. Khát nÆ°á»›c khát quá nhiá»u tuy lả ngÆ°á»i song không chết ngay. Uống nÆ°á»›c vào rồi tuy có khá»e nhÆ°ng khá»e lại chết mau hÆ¡n. Ta thấy cái chết gần quá rồi, bất quá chỉ còn chừng...
Hồ Bất Sầu dậm chân:
- Sao ta lại quên mất Ä‘iá»u quan trá»ng này. Phàm ai thá» thÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u tối kỵ là uống nÆ°á»›c. Uống nÆ°á»›c rồi tuy khá»e hÆ¡n nhÆ°ng cÅ©ng chết gấp hÆ¡n. Các hạ đã biết thế, tại sao... còn sống... lại uống nhiá»u?...
Mai Khiêm nhếch mép cÆ°á»i thảm:
- Không uống cÅ©ng chết, mà uống cÅ©ng chết. Thế thì tá»™i gì không uống? Chết mau chết chậm cÅ©ng Ä‘á»u phải chết, có gì khác nhau?
Thủy Thiên CÆ¡ thấp giá»ng:
- Ta hiểu. Äành rằng sinh mạng là quý, nhÆ°ng lúc hy vá»ng sống sót chẳng còn thì nÆ°á»›c lại quý hÆ¡n sinh mạng. Dù sao cÅ©ng chết, thà chết khoái vẫn hÆ¡n.
Äoạn nàng giục:
- Nếu không còn nhiá»u thá»i gian nữa thì ngÆ°Æ¡i có gì nên nói gấp, kẻo không còn kịp nữa.
Mai Khiêm há»i:
- Ngươi biết Bạch Tam Không chứ?
Bạch Tam Không là Thanh Bình Kiếm Khách, là ngoại tổ phụ của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c, là sÆ° phó của Hồ Bất Sầu, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là y biết. Hồ Bất Sầu nghe há»i giật mình, song cố giữ bình tÄ©nh Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, gật đầu:
- Là đệ tử há không biết sư phụ sao?
Mai Khiêm tiếp:
- Tốt! Tốt lắm. Cho ngươi biết, sư phụ của ngươi còn sống...
Hồ Bất Sầu thản nhiên:
- Tại hạ biết Ä‘iá»u đó!
Mai Khiêm lại tiếp:
- Trên giang hồ hiện nay tuy thiên hạ biết rõ lão chÆ°a chết, song ai cÅ©ng Ä‘inh ninh là lão còn ẩn cÆ° trong khu rừng già của há» Kim. Ai cÅ©ng cho rằng lão đã chán ngán má»i sá»± tranh chấp trong võ lâm cầu yên thân nÆ¡i rừng vắng, không muốn tiếp xúc vá»›i thế nhân. Thật rạ..
Hồ Bất Sầu chớp mắt:
- Thật ra như thế nào?
Mai Khiêm nói:
- Thật ra Bạch Tam Không đã tái xuất giang hồ dÆ°á»›i má»™t hình thức khác. Lão đã làm bao nhiêu việc rồi. Äêm đại há»™i tại Thái SÆ¡n, chính lão đã khám phá mÆ°u đồ của Há»a Ma Thần. Chính lão hủy những vật há»a do Há»a Ma Thần chôn giấu quanh núi.
Hồ Bất Sầu sao biết được chuyện xảy ra tại Trung Nguyên bảy năm qua, cho nên Mai Khiêm nói vậy hắn cÅ©ng biết vậy, chẳng biết có phải sá»± thật đúng thế không. Tuy nhiên nghe việc làm phải của sÆ° phụ thì tá»± nhiên cÅ©ng cảm thấy tá»± hào. Hắn vừa kinh hãi vừa hoan há»· trÆ°á»›c những chuyện Mai Khiêm tiết lá»™, hắn há»i:
- Äại há»™i gì trên Thái SÆ¡n? Há»a vật gì của Há»a Ma Thần?
Mai Khiêm đáp:
- Những việc đó ngươi từ từ sẽ hiểu khi trở vỠTrung Nguyên.
Hồ Bất Sầu lại há»i:
- Các hạ có gặp lão nhân gia chăng?
Mai Khiêm cÆ°á»i thảm:
- Nếu không gặp ngÆ°á»i thì sao hôm nay ta lại bá»nh bồng mặt biển chá» chết nhÆ° thế này?
Hồ Bất Sầu há»i:
- Sao lại thế?
Mai Khiêm đáp:
- Thuở tráng niên, ta từng tá»›i Äông Doanh há»c võ. Lúc trÆ°á»›c cÅ©ng có quen biết vá»›i Bạch Tam Không. Ta có ý trở lại Äông Doanh má»™t lần, trÆ°á»›c khi Ä‘i ta lại gặp Bạch Tam Không, được lão cho biết má»™t Ä‘iá»u bí mật.
Hồ Bất Sầu trố mắt:
- Là bí mật gì?
Mai Khiêm đáp:
- Vá» ngÆ°á»i áo trắng.
Hồ Bất Sầu kêu khẽ:
- Lão nhân gia đã nói những gì với các hạ?
Mai Khiêm tiếp:
- Từ ngày thảm bại dÆ°á»›i kiếm của ngÆ°á»i áo trắng, Bạch Tam Không để tâm nghiên cứu võ công của ngÆ°á»i áo trắng, cuối cùng cÅ©ng có thể tìm ra cách phá thế kiếm kỳ diệu của ỵ..
Dừng lại một chút Mai Khiêm tiếp:
- Vì cảm cái Æ¡n ngÆ°á»i áo trắng dÆ°á»›i lưỡi kiếm đã nÆ°Æ¡ng tình cho lão năm xÆ°a, Bạch Tam Không chẳng há» tiết lá»™ cách phá chiêu kiếm đó cho bất kỳ ai.
Hồ Bất Sầu há»i:
- Vậy tại sao lão nhân gia lại tiết lộ với các hạ?
Mai Khiêm giải thích:
- Chỉ vì lúc ta gặp lão thì lão Ä‘ang hồi nguy cấp, sá»± sống chết chẳng biết thế nào. Lão lại chỉ có má»™t PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c là ngÆ°á»i thân, do đó lão phải tiết lá»™ vá»›i ta. Tiết lá»™ cho ta là vì PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c đó.
Hồ Bất Sầu lấy làm lạ:
- Vì PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c ?
Mai Khiêm gật đầu:
- Äúng. PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c hiện đã được toàn thể đồng đạo võ lâm coi là đối thủ của ngÆ°á»i áo trắng.
Hồ Bất Sầu cau mày:
- Tại hạ vẫn chÆ°a thấy có sá»± liên quan gì tá»›i PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c.
Mai Khiêm thở dài:
- Nếu Bạch Tam Không Ä‘em cách phá giải thế kiếm kỳ diệu đó cho PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c hay thì có khác gì lão đã phụ hảo ý của ngÆ°á»i áo trắng năm xÆ°a? Còn ta, ta lại là bằng hữu của ngÆ°á»i áo trắng. Lão cho ta biết bí mật đó là muốn ta tìm tá»›i ngay Äông Doanh tam đảo, tìm gặp ngÆ°á»i áo trắng, cho y hay rằng Trung Nguyên đã có ngÆ°á»i khám phá ra thế kiếm kỳ diệu của y rồi. Biết nhÆ° thế, ngÆ°á»i áo trắng có thể sẽ bá» qua việc vào Trung Nguyên lấy máu rá»­a kiếm. Thế thì không những PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c khá»i nguy, mà đồng đạo võ lâm Trung Nguyên cÅ©ng tránh được má»™t trÆ°á»ng sát kiếp hãi hùng.
Hồ Bất Sầu nói:
- Nhưng... nhưng... các ha.....
Mai Khiêm cÆ°á»i buồn:
- Nhận sá»± ủy thác của Bạch Tam Không, ta tức khắc lên Ä‘Æ°á»ng xuôi vá» Äông Hải. NgỠđâu trên con thuyá»n định mệnh này ta bị ngÆ°á»i hiểu lầm. Mình bị hiểu lầm mà không thể giải thích, thật khổ sở biết bao.
Chỉ còn một cách...
Hồ Bất Sầu thở dài:
- Nhận sá»± ủy thác, quyết làm tròn sá»± ủy thác đó bằng má»i giá, các hạ quả là ngÆ°á»i đáng kính phục.
Mai Khiêm thở dài:
- Äáng kính? Äáng kính cái gì? Hảo tâm, hùng khí? Trá»i! NgÆ°Æ¡i có biết đâu, sau cuá»™c chiến ác liệt tại Thái SÆ¡n, lại tá»›i trận bão biển vừa qua, kế đó lại gặp sài lang hổ báo, quái nhân...
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i :
- Không có quái nhân. Lão là Già Tinh đại sư đó.
Mai Khiêm kêu một tiếng thất thanh, mặc dù y đã kiệt sức mà vẫn có thể kêu to như vậy được:
- A, thì ra là lão.
Y trầm ngâm hồi lâu rồi lại tiếp:
- Ta bị lão đánh má»™t chưởng ngất lịm Ä‘i. Thá»±c ra thì ta cÅ©ng không bị thÆ°Æ¡ng tổn gì. Tỉnh lại ta cùng Công Tôn Hồng đẩy thuyển ra khÆ¡i nhằm hÆ°á»›ng Äông tá»›i Äông Doanh đảo.
Hồ Bất Sầu cau mày:
- Tại sao Công Tôn Hồng...
Mai Khiêm đáp:
- NhÆ° ta đã nói, ta bị ngÆ°á»i hiểu lầm. Song ta thà để ngÆ°á»i hiểu lầm còn hÆ¡n là làm há»ng việc của Bạch Tam Không. Ta im lặng. Công Tôn Hồng lại bức bách ta phải tiết lá»™. Cuối cùng ta cÅ©ng nói cho hắn biết. Lúc đó ta muốn trở vá», thì Công Tôn Hồng lại khuyến khích ta, muốn giúp ta tá»›i Äông Hải. Ai ngá», trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lại gặp ngÆ°á»i áo trắng từ Äông Doanh đảo vào Trung Nguyên.
Hồ Bất Sầu trố mắt:
- Làm sao các hạ thấy thuyá»n mà có thể biết là thuyá»n của ngÆ°á»i áo trắng?
Mai Khiêm cÆ°á»i:
- Dám dùng thuyá»n con vượt biển, phi hắn ra còn ai có bản lÄ©nh đó?
Hồ Bất Sầu thở dài:
- Quả đúng là vậy.
Mai Khiêm lại tiếp:
- Tại hạ cùng Công Tôn Hồng tá»›i chặn thuyá»n y lại, cho hai thuyá»n cặp vá»›i nhau rồi cả hai cùng sang thuyá»n hắn. Ta cho hắn hay, trong võ lâm Trung Nguyên đã có ngÆ°á»i khám phá ra thế kiếm tuyệt Ä‘á»™c của hắn rồi. Còn khuyên hắn đừng tá»›i Trung Nguyên nữa.
Hồ Bất Sầu há»i:
- Vậy y đáp thế nào?
Mai Khiêm thở dài, một lúc sau mới nói:
- Hắn không nói, chỉ nhìn ta cÆ°á»i lạnh mà thôi.
Mai Khiêm kể lại sá»± tình mà mồ hôi đổ ra Æ°á»›t áo, dÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c mắt hắn là ngÆ°á»i áo trắng Ä‘ang đứng cÆ°á»i lạnh vậy. Y nói tiếp:
- Nụ cÆ°á»i lạnh của y tức là bức ta xuất thủ. Nếu y muốn, ta sẵn sàng nghênh chiến vá»›i y, ta không sợ mà còn tin là mình sẽ thắng. Vì ta đã được Bạch Tam Không chỉ Ä‘iểm cho cách thức phá chiêu kiếm của y rồi...
Mai Khiêm dừng lại một chút rồi lại tiếp:
- NgỠđâu... khuyết điểm mà Bạch Tam Không tìm ra trong chiêu kiếm của y, thì bản thân y, qua bảy năm nghiên cứu cũng tự thấy và sửa đổi. Ngươi hiểu không? Việc gì phải đến sẽ đến.
Y trầm giá»ng kết luận.
- Kiếm pháp của y quả thật vô song, trên Ä‘á»i này khó ai mong tìm ra má»™t sÆ¡ hở nhá» nÆ¡i kiếm pháp y. Nó liá»n lạc nhÆ° da trá»i, nhÆ° nÆ°á»›c biển, không má»™t kẽ hở.
Hồ Bất Sầu nghe nói cúi đầu suy nghĩ. Nghĩ rồi lẩm bẩm một mình:
- Các hạ đã bại, Công Tôn Hồng cũng không được buông tha.
Mai Khiêm cÆ°á»i:
- Chúng ta chết không hối tiếc gì, chỉ lo võ lâm Trung Nguyên...
Thủy Thiên CÆ¡ vụt há»i:
- Võ lâm Trung Nguyên chẳng lẽ không còn ngÆ°á»i có thể đối phó?
Mai Khiêm thở dài:
- Cho tới giỠtheo như tại hạ biết, chắc chắn không ai có thể là đối thủ của y.
Thủy Thiên Cơ mơ màng:
- Vậy, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c thì sao?
Mai Khiêm thở dài:
- Äành rằng võ công của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c đã tá»›i mức siêu thần nhập hoá. NhÆ°ng niên ká»· của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c có được là bao? ÄÆ°Æ¡ng nhiên cậu ta chÆ°a thể luyện tá»›i Ä‘á»™ lô há»a thuần thanh. Vì muốn được tá»›i mức đó phải trải qua cả giai Ä‘oạn dài. Nghìn năm trÆ°á»›c, nghìn năm sau, không ai có thể đốt cháy giai Ä‘oạn được. NgÆ°á»i áo trắng không kể tài, chỉ kể tuổi thôi cÅ©ng hÆ¡n PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c ít nhất mÆ°á»i năm tu vi.
Cách biệt căn cÆ¡ giữa hai ngÆ°á»i rất lá»›n, niá»m tin nÆ¡i PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cÅ©ng không chắc chắn lắm...
Mai Khiêm nói đã nhiá»u nên bắt đầu cảm thấy mệt. NgÆ°á»i y run lên.
Thủy Thiên CÆ¡ cÅ©ng run rẩy, nhÆ°ng nàng không run vì mệt, nàng thấy sợ. Nàng nhÆ° nghe thấy lá»i ngÆ°á»i áo trắng thốt ra bảy năm trÆ°á»›c.
NgÆ°á»i áo trắng đã lÆ°u lại sá»± ám ảnh cho bất kỳ ngÆ°á»i nào đã trót khoác lên mình chiếc áo giang hồ. Chẳng cứ gì má»™t Thủy Thiên CÆ¡, mà tất cả những cao thủ võ lâm Trung Nguyên Ä‘á»u vậy.
Bảy năm qua cũng không thể xóa mỠnỗi ám ảnh đó:
- “Bảy năm sau ta sẽ trở lại Trung Nguyên, lấy máu rá»­a kiếm, rá»­a ná»—i nhục bại trên thanh kiếm này.†TrÆ°á»›c mắt Thủy Thiên CÆ¡ hiện ra cảnh ngÆ°á»i này kế tiếp ngÆ°á»i kia ngã gục trên con Ä‘Æ°á»ng ngÆ°á»i áo trắng Ä‘i qua. Máu chảy thành hồ, màu máu dÆ°á»›i nắng Ä‘á» rá»±c.
Trong khi nàng hãi hùng với viễn ảnh, Mai Khiêm đã thở rất gấp, ngực y phập phồng, hơi thở ngắn dần, gấp hơn... và lồng ngực đó chỉ giây phút sẽ vĩnh viễn không thể phập phồng được nữa...
Thá»i gian y lÆ°u luyến cõi trần chẳng còn bao nhiêu.
Hồ Bất Sầu lẩm nhẩm:
- NhÆ°ng dù sao sá»± nghiên cứu của gia sÆ° cÅ©ng có chá»— đúng. Bằng cá»› là các hạ đã không chết ngay dÆ°á»›i má»™t kiếm của ngÆ°á»i áo trắng lúc giao đấu.
Mai Khiêm buông từng tiếng:
- Chỉ...vì...
Hồ Bất Sầu nói gấp:
- Các hạ có thể cho tại hạ biết cách phá thế kiếm đó chăng?
Mai Khiêm thốt qua cơn mê:
- Có thể chứ... chỉ vì... tại ha.....
Kiếm pháp của ngÆ°á»i áo trắng bảy năm trÆ°á»›c cÅ©ng kể nhÆ° siêu việt lắm rồi. Phá được kiếm pháp đó hẳn phải là má»™t chiêu thức siêu việt hÆ¡n. Vài lá»i nói của Mai Khiêm lúc hấp hối nói sao cho hết. Hồ Bất Sầu hiểu ngay là câu há»i của y quá thừa rồi, vá»™i há»i tiếp:
- Các hạ hãy cho biết gia sÆ° hiện ở đâu? Tại hạ sẽ tìm tá»›i chá»— ngÆ°á»i chá» giải thích vá» cách phá chiêu đó.
Mai Khiêm buông từng tiếng đứt đoạn:
- Lão... dặn... Bạch Thủy... Cung! Ta mong... lão chưa... đến... nỗi nào...
Hồ Bất Sầu kêu to:
- Bạch Thủy Cung?
Thủy Thiên Cơ cũng thất sắc:
- Lão nhân gia tá»›i Bạch Thủy Cung? Äể làm gì?
Mai Khiêm đáp:
- Chỉ... vì... chỉ vì lão...
Mai Khiêm nói tới đó thì không nói được tiếng nào nữa. Vĩnh viễn không còn nói được tiếng nào nữa.
---***--- Äêm đã xuống.
Äêm xuống trên lục địa, đồng hoang, núi vắng, rừng sâu, nÆ¡i nào cÅ©ng có cái vẻ hãi hùng ghê rợn của đêm vá».
Huống chi đêm vỠtrên mặt biển bao la?
Äêm vá» trên mặt biển, khi con ngÆ°á»i bá»nh bồng theo tiếng nÆ°á»›c, thuyá»n trôi vô định, còn gì gây hoang mang cho ngÆ°á»i phó mặc cho sóng dập gió đùa.
Thuyá»n không đèn.
Bóng tối trùm bên ngoài, bóng tối Ä‘á»ng bên trong, Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ thu hình nÆ¡i má»™t góc, nghe gió lá»™ng, nghe sóng gầm, mặc cho thuyá»n phiêu dạt.
Thuyá»n lên, thuyá»n xuống, thuyá»n đảo, tùy theo sóng lượn, cả hai nhÆ° lÆ°u xác lại đó, Ä‘Æ°a hồn vá» tận đâu đâu.
HỠngồi tại chỗ, bất động, chẳng biết đã được bao lâu.
HỠchưa chết, hỠbất động lâu bao nhiêu, cuối cùng rồi hỠcũng phải cử động. Tay chân, xác thân không cử động, thì hỠkháo chuyện với nhau.
Hồ Bất Sầu lẩm nhẩm:
- Câu nói của Mai Khiêm đứt Ä‘oạn, tại hạ không hiểu rõ, y nói chính gia sÆ° đến Bạch Thủy cung hay ngÆ°á»i nào khác đến đó? Cô nÆ°Æ¡ng phải biết, tâm tÆ° y rối loạn, y có thể nói má»™t tiếng có nhiá»u nghÄ©a, chẳng qua y mất hết khí lá»±c không còn diá»…n tả nổi những gì y muốn nói, diá»…n tả rõ ràng riêng rẽ, cho nên y gá»™p nhiá»u ý lại trong má»™t tiếng nói! Còn ai hiểu được y muốn nói gì thật sá»±?
Thủy Thiên Cơ cau mày:
- Chứ ngươi nghĩ, ngoài lão nhân gia ra, Mai Khiêm còn đỠcập đến ai nữa? Và ai đến Bạch Thủy cung, nếu không phải là lão nhân gia?
Hồ Bất Sầu thở dài:
- Thế cô nÆ°Æ¡ng quên là PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c hiện nay cÅ©ng thành ngÆ°á»i... cÅ©ng có má»™t nhiệm vụ! Võ lâm đã đặt kỳ vá»ng nÆ¡i hắn, tại sao hắn không thể Ä‘i đó, Ä‘i đây? Tại sao hắn không thể đến Bạch Thủy cung? Biết đâu hắn chẳng gặp tai nạn tại Bạch Thủy cung, rồi gia sÆ° hay được tin đó, cấp tốc đến nÆ¡i tìm cách giải cứu hắn?
Thủy Thiên Cơ không nói gì.
Nàng nói gì bây giá», khi nàng hoàn toàn bất lá»±c đối vá»›i những sá»± việc xảy ra trên lục địa?
Hồ Bất Sầu lẩm nhẩm:
- Chỉ mong lão nhân gia còn sống sót. Mai Khiêm cũng có nói tới mấy tiếng... chỉ mong... Vậy lão nhân gia e là sẽ gặp chuyện không hay ở Bạch Thủy Cung...
Hắn mơ màng, mắt hiện nỗi lo âu. Sau cùng hắn tiếp:
- Còn Bửu nhi. Lão nhân gia vì Bửu nhi mà tới đó, hẳn Bửu nhi cũng gặp nguy hiểm, biết đâu nó chẳng...
Hắn không dám nghÄ© tiếp trá»n ý, nhÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt chừng nhÆ° biến sắc. Thủy Thiên CÆ¡ hét lên:
- Äừng nói nữa. Ta muốn ngÆ°Æ¡i đừng nói thêm gì nữa.
Hồ Bất Sầu thở dài:
- Phải, ta không nói nữa là hơn.
Thủy Thiên CÆ¡ trầm giá»ng:
- Có những việc ngươi không cần nói ta cũng hiểu. Thà để ta tự hiểu còn hơn ta phải nghe ngươi xác nhận những việc đó. Ta sợ, ta sợ lắm...
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i khổ:
- Cô nương hiểu?
Trong bóng tối, hắn không thấy sắc mặt của nàng. Nhưng hắn vẫn thấy đôi mắt đẹp của nàng hiện chìm trong suối lệ, lệ tuôn thành dòng từ đôi mắt đó. Thủy Thiên Cơ nói:
- Ngươi yên tâm! Ta tuy đối xử với ngươi tốt... song nếu sư phó ngươi có mệnh hệ nào tại Bạch Thủy Cung, ngươi cứ việc xa lánh ta, ta không dám trách ngươi. Ngươi cứ lạnh nhạt với ta, kể cả việc... kể cả việc chống đối ta nếu muốn...
Hồ Bất Sầu cúi đầu trầm ngâm, buông nhẹ:
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng.
Hắn cúi đầu, vì hắn không muốn cho Thủy Thiên Cơ thấy rằng hắn đang khóc.
Hai tiếng đa tạ thốt nhẹ tênh, mà chua xót vô cùng. Trong hoàn cảnh này hai tiếng ấy chẳng hợp chút nào, nhưng không nói hai tiếng đó thì hắn không biết nói tiếng gì.
Hắn không muốn nói nhiá»u, bởi cÅ©ng không có gì nhiá»u để nói. Hắn cÅ©ng không thể yên lặng.
Bắt buộc, hắn phải nói. Không còn tiếng nào thích hợp hơn. Dù chua xót, cũng phải nói.
Äa tạ?
Äa tạ vì nàng đã hiểu cho hắn? Äa ta vì nàng nhận chịu hậu quả của sá»± tình, nếu sá»± tình tại Bạch Thủy cung kết thúc đúng nhÆ° sá»± lo sợ của cả hai?
Và nếu chuyện hai ngÆ°á»i lo lắng xảy ra thật, thì những gì há» chung đắp thá»i gian qua sẽ tan vỡ hoàn toàn Æ°?
Viá»…n cảnh đó hiện ra, thá»­ há»i há» không Ä‘au lòng sao được?
Äau lòng mà không thể nói gì được, hỠđành khóc.
Bóng tối che khuất, hỠkhông thấy mặt nhau nhưng cảm được nỗi đau trong lòng nhau.
Cái tâm lúc này hữu dụng hơn đôi mắt.
Vá»›i tâm tÆ° trầm trá»ng đó, há» ngồi bất Ä‘á»™ng trong bóng tối rất lâu.
Bỗng Hồ Bất Sầu chạy ra ngoài chụp lấy tay lái.
Trá»i tối Ä‘en, không má»™t vì sao.
Gió thổi ù ù, xoay vần không phân hướng...
---***--- Một ngày ...
Hai ngày...
Con thuyá»n cứ buông trôi theo sóng và gió. Sóng đẩy tá»›i, gió thổi lui, không còn biết trôi giạt Ä‘i đâu nữa.
Trên thuyá»n cÅ©ng có má»™t ít nÆ°á»›c uống, nhÆ°ng thức ăn chẳng còn.
Thức ăn đã bị Già Tinh đại sÆ° vÆ¡ hết lúc quăng dây kéo thuyá»n vào bá» hải đảo, bắt Vạn Lão phu nhân mang Ä‘i.
Già Tinh đại sÆ° Ä‘oạt những thức ăn đó cố ý nuôi há», ngỠđâu hiện tại há» lại chịu hậu quả nhÆ° thế. Có thuyá»n, có đồ ăn cho há» dùng để trở lại Trung Nguyên, rồi chính há» lại hủy hoại những nhu cầu cấp thiết trá»i dành cho há».
Chịu đói lúc bồng bá»nh trên biển mấy ngày, chịu đói lúc lên thuyá»n cÅ©ng chừng đấy hôm, bây giá» cái đói là Ä‘iá»u khổ sở nhất.
Lúc đói, hỠmới thấy giá trị của sự sống.
Khát chết nhanh, đói chết chậm. NhÆ°ng bao giá» cÅ©ng thế, sá»± trì hoãn càng khiến con ngÆ°á»i ta chịu Ä‘á»±ng Ä‘au khổ nhiá»u hÆ¡n, bởi nó cứ từ từ mà đến, thấm dần...
Thuyá»n có thể tiến tá»›i chăng, hay chỉ quay cuồng theo gió và sóng, má»™t vòng giữa biển.
Suốt mấy ngày, há» chÆ°a thấy má»™t chút gì là bóng dáng đất liá»n, cÅ©ng không thấy bóng dáng má»™t cánh buồm nào. Có thể há» Ä‘ang bá»nh bồng ngoài thủy lÆ°u của thÆ°Æ¡ng thuyá»n chăng? HỠđã lạc vào vùng biển không bao giá» có thuyá»n lai vãng chăng?
Dần dần, há» mất cả tá»± chủ. Há» không còn khí lá»±c để giữ được hy vá»ng, lí trí nữa.
HỠtựa mình vào nhau lúc nào không biết.
Vận mạng đưa hỠtới gần cái chết, vận mạng cũng đưa hỠtới gần nhau hơn, nếu không phải có sự nguy hiểm thế này, chắc hỠchẳng bao giỠcó thể gần nhau tới thế.
Song lúc há» gần nhau, là lúc há» xuôi tay giao phó sinh mạng cho tá»­ thần rồi, và đó là niá»m an ủi cho há» lúc xuôi tay giao phó sanh mạng cho tá»­ thần.
Phải!
Ãt ra cÅ©ng phải có gì an ủi há» chứ? Nếu không thì thật quá bất công. Há» vừa yêu nhau, há» còn dè dặt vá»›i nhau thì tai nạn tá»›i dồn dập, há» còn chÆ°a kịp cầm tay nhau, chÆ°a kịp nhá»› mùi thân thể nhau đã phải chia lìa hay sao?
Cái chết cũng thật nhiệm mầu.
Äôi vợ chồng hận nhau tá»›i mấy, khi còn sống nhất quyết không chịu nhìn mặt nhau, nhÆ°ng khi má»™t trong hai ngÆ°á»i chết Ä‘i, ngÆ°á»i kia lại ngậm ngùi luyến tiếc hồi tưởng ân tình xÆ°a cÅ©, rồi trong lòng chỉ còn thÆ°Æ¡ng tiếc chứ nào thấy hận thù nữa.
Cái chết Ä‘Æ°a con ngÆ°á»i đến gần nhau, nếu gần rồi càng gần hÆ¡n, nếu xa thì nhích lại gần. Cái chết xoá tan hận thù, nhÆ° vậy không phải là cÅ©ng đáng ca ngợi lắm sao?
Cái chết nghĩ ra có đáng sợ chi đâu? Chỉ có những kẻ sống tham, sống hèn mới sợ chết!
Lúc này, hai ngÆ°á»i Ä‘ang tá»±a vào nhau, há» không nói gì, không phải bởi há» không muốn, mà là há» không còn sức lá»±c để nói nữa...
Tâm trí há» mÆ¡ hồ, nhÆ° có má»™t màn sÆ°Æ¡ng má» bao phủ. Äói, khát, tuyệt vá»ng. Màn sÆ°Æ¡ng khói lá»›n dần, loang ra ngày má»™t rá»™ng.
HỠđã mất hết tâm cầu sống từ lâu, hỠđã sẵn sàng chỠcái chết tới.
Mà cho dù há» có còn luyến tiếc sá»± sống cÅ©ng không làm gì được nữa. HỠđã kiệt sức, tay chân vô lá»±c, đầu óc bồng bá»nh, không còn suy nghÄ© ý thức nổi nữa.
HỠmuốn ngủ một giấc, hỠbiết là giấc ngủ này sẽ là ngàn năm.
Giấc ngủ này thật khó chống chá»i lại. Há» dành toàn bá»™ khí lá»±c cho nhau trong phút cuối cùng.
Hồ Bất Sầu nắm tay Thủy Thiên CÆ¡ nhẹ giá»ng:
- Thủy muội không cần bận tâm...
Há» sắp chết, nên lại đổi lối xÆ°ng hô, để tận hưởng cảm giác ngá»t ngào trÆ°á»›c khi vào cõi u linh. Thủy Thiên CÆ¡ gật đầu:
- Phải. Tiểu muá»™i cần gì bận tâm? Từ giá» phút này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Không việc gì, không ngÆ°á»i nào có thể làm chúng ta lìa xa.
Hồ Bất Sầu cũng gật đầu:
- Äúng thế, Thủy muá»™i. Không việc gì, không ngÆ°á»i nào...
Trên gÆ°Æ¡ng mặt bất Ä‘á»™ng của há» dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘á»u có má»™t nụ cÆ°á»i.
Hai ngÆ°á»i đã không còn chỉ tá»±a vào nhau nữa. Thủy Thiên CÆ¡ ngồi gá»n trong lòng Hồ Bất Sầu, Hồ Bất Sầu vòng tay ôm lấy tấm thân mảnh mai ấy vào lòng.
Trong tÆ° thế đó, há» chá» cái chết đến vá»›i há».
Bỗng nhiên có ba tiếng vun vút cất lên.
Ba tiếng đó chừng như do có vật xé gió lao đi.
Ba mÅ©i tên! Ba mÅ©i tên từ xa bắn tá»›i, cắm phập vào mÅ©i thuyá»n.
Ba mÅ©i tên nặng màu Ä‘en, có chùm lông Ä‘á» nhÆ° máu ở Ä‘uôi. Phóng những mÅ©i tên đó Ä‘i xa mà không sợ gió đùa chệch hÆ°á»›ng thì ngÆ°á»i phóng cÅ©ng kể là ngÆ°á»i có thần lá»±c.
NhÆ°ng hiện tại dù sét đánh ngang tai, hai ngÆ°á»i Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ cÅ©ng không quan tâm, huống gì ba mÅ©i tên.
Hắn chỉ nghe trong há»ng mình phát ra âm thanh:
- Cướp biển... Cướp biển đến!....
Cướp thì sao? Cả hai có gì đáng cướp?
Sinh mạng ư? Chuyện đùa, hỠđã chỠthần chết từ lâu lắm rồi.
Sóng vá»—, gió thổi. Trong sóng gió có tiếng cÆ°á»i vang dá»™i, tiếng cÆ°á»i của những tên cÆ°á»›p biển vô đạo trên nổi khá»— Ä‘au của đồng loại. Tiếng của loài dã thú, chỉ biết đói là ăn.
Hồ Bất Sầu cÆ°á»i, Thủy Thiên CÆ¡ cÅ©ng cÆ°á»i, song tiếng cÆ°á»i của há» suy nhược không thành tiếng.
Má»™t giá»ng nói giÆ°Æ¡ng oai thô kệch từ ngoài vá»ng vào:
- Thiên hạ giương oai. Bá hải vô địch.
Có ngÆ°á»i vô địch trên lục địa, xÆ°ng hùng xÆ°ng bá trên lục địa thì cÅ©ng có ngÆ°á»i vô địch trên mặt biển, xÆ°ng hùng xÆ°ng bá trên mặt biển.
Có Ä‘iá»u thiên hạ trên biển không nhiệt náo bằng trên lục địa.
Bởi sống trên biển là cuá»™c sống bồng bá»nh trôi nổi, tùy sóng mà Ä‘i, tùy gió mà tá»›i, xem ra cÆ°á»›p trên biển kém phát tài hÆ¡n trên lục địa.
Oai!
Trên lục địa muốn thị Oai lúc nào không được. Những con ngÆ°á»i yếu á»›t hÆ¡n há» lúc nào cÅ©ng sẵn để bắt nạt.
Trên biển làm gì có chuyện nhÆ° thế, đâu phải lúc nào cÅ©ng có ngÆ°á»i để há» thị Oai.
Nhiá»u thì mau nhàm, ít thì khi có càng kích thích mạnh hÆ¡n. Thế nên gặp dịp là phải thị Oai.
Lại má»™t giá»ng tiếp:
- Thuận ngã giả sinh. Kháng ngã giả tử!
Rồi cả hai hét lên như dã thú gầm.
Rồi tiếng bình bình vang dá»™i, nhÆ° có ngÆ°á»i lôi thuyá»n vỡ cả mui.
Dây móc được quăng từ thuyá»n kia sang, rồi bá»n hải tặc theo dây mà sang. Tiếng chân dậm trên sàn thuyá»n bình bình nhÆ° búa nện.
Thuyá»n của bá»n cÆ°á»›p không to lắm, xem chừng đông ngÆ°á»i nên khá chật chá»™i. Trên cao mui thuyá»n cánh buồm Ä‘en phất phÆ¡ theo gió, kêu phần phật.
Bá»n cÆ°á»›p biển quần áo sặc sỡ, mình mang áo chẽn da, loại giáp không tay nhÆ° áo lá, chỉ che kín được phần ngá»±c và lÆ°ng phòng ám khí.
Những bắp tay chắc nịch đen sạm như đồng lộ ra đầy sinh lực.
Chúng nhÆ° những tượng đồng, Búa nện không nát, đừng nói là ngÆ°á»i phàm. Chúng Ä‘ang nhảy lên thuyá»n của Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡, miệng hò hét tay múa vÅ© khí tít mù.
Ai yếu bóng vía chỉ nhìn chúng cũng đủ sợ phát khiếp. Chúng ồ ạt xông lên tựa như hổ đói sút chuồng.
Nhưng Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ là hai kẻ đang chỠchết, hỠchẳng sợ, hỠthấy mình sắp được giải thoát. HỠcòn không buồn nhìn lên nữa.
Bá»n cÆ°á»›p biển phá khoang thuyá»n, thấy trong đó chỉ có hai xác ngÆ°á»i còn ôm ấp nhau, rÅ© ra trong góc.
Äi đánh cÆ°á»›p mà lại gặp trÆ°á»ng hợp nhÆ° thế, còn gì chán bằng. Bao nhiêu hùng khí lập tức xẹp xuống. Chúng không hò hét, không múa Ä‘á»™ng binh Ä‘ao.
Có kẻ nào đã cÆ°á»›p tay trên của bá»n chúng chăng? Những ngày sau sẽ rất xui xẻo. Bá»n cÆ°á»›p biển Ä‘i không trở vá» không là má»™t Ä‘iá»u xui nhất trên Ä‘á»i.
Không tên nào lên tiếng.
Rồi chúng lên tiếng mắng chửi, chẳng biết là chửi ai, nhưng cứ văng ra cho đã tức mình. Chúng soát một lượt nữa quanh chỗ Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ.
Một tên kêu lên:
- Hai kẻ này chưa chết.
Má»™t giá»ng khác nói:
- Hai tên này từ đâu tới? em quần áo mà đoán thì hình như từ Dã Nhân Quốc tới.
Má»™t tên khác bÆ°á»›c tá»›i kéo tóc Thủy Thiên CÆ¡ giật mạnh cho ngá»­a mặt ra, nhìn má»™t hồi cÆ°á»i hi hí:
- Nàng này xem ra được quá chừng. Bất quá cho nàng ăn uống vài hôm chúng ta đã có thể có trong tay một mỹ nhân. Chuyến đi này kể như cũng không xui lắm. Hí hí...
Nhiá»u tên khác nữa chạy đến, chúng thô bạo vuốt ve má, cổ, vai Thủy Thiên CÆ¡. Chúng biết đâu rằng chỉ cần chúng cho nàng ăn uống vài hôm thì mỹ nhân khôi phục sắc đẹp phi phàm nhÆ°ng cÅ©ng khôi phục công lá»±c phi phàm. Lúc đó thì thay vì mỹ nhân phục vụ chúng, e rằng bá»n chúng có ba ngàn mạng cÅ©ng bị mỹ nhân tàn sát không còn má»™t mống.
Vừa lúc đó, có má»™t tràng cÆ°á»i ha hả tá»­ nÆ¡i thuyá»n của bá»n cÆ°á»›p, má»™t giá»ng nói oang oang vá»ng lên:
- Bá»n các ngÆ°Æ¡i làm gì mải miết trên đó? Có gì đáng giá mau khuân vỠđây. Lão nhân gia Ä‘ang sốt ruá»™t chá» các ngÆ°Æ¡i đây.
Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘á»u nhận ra giá»ng nói đó rất quen, nhÆ°ng thần trí hỠđã không còn sáng suốt, không nghÄ© ra và cÅ©ng không muốn nghÄ© đó là ai. Má»™t tên cÆ°á»›p hằn há»c:
- Cái lão bất tử chết bầm đó lại thị Oai với chúng ta rồi.
Lão bất tử, là nam hay nữ? Một tên khác đáp; - Biết làm sao? Chúng ta không đương cự nổi lão thì phải chịu để lão sai khiến thôi.
Một tên khác hừ một tiếng:
- Nếu biết có ngày hôm nay chúng ta đừng cứu mụ nữa, để mụ chìm luôn đáy biển làm mồi cho cá có hơn không.
Bá»n chúng lầm bầm chá»­i rủa, nhÆ°ng cÅ©ng chỉ đủ nghe vá»›i nhau, không dám để ngÆ°á»i kia nghe thấy. Chúng mắng mụ nào đó đầy Ä‘oa. bá»n chúng đến Ä‘iên, thành thá»­ bá»n chúng chặn thuyá»n cÆ°á»›p rồi Ä‘i tay không vá» tay trắng.
Thá»±c sá»± thì bá»n chúng cÅ©ng không trở vá» tay không. Chúng lôi luôn cả Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ sang thuyá»n chúng. Trong tình trạng ná»­a tỉnh ná»­a mê, Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên CÆ¡ bị chúng khiêng qua thuyá»n kia. Äến nÆ¡i, mùi rau cải, thịt cá, mùi rượu, mùi mồ hôi, tất cả hoà trá»™n thành má»™t thứ mùi ghê tởm xá»™c vào mÅ©i há».
- Thì ra là hai ngÆ°Æ¡i. Trá»i đất bao la mà sao hẹp vậy? Má»›i xa nhau đó đã lại gặp nhau rồi.
NgÆ°á»i vừa nói là Vạn Lão phu nhân.
---***--- Trên thuyá»n kẻ cÆ°á»›p, cái gì có thể thiếu chứ không thể thiếu đồ ăn thức uống, nhất là rượu.
Vàng rất nhiá»u, bạc cÅ©ng thừa, y phục chất đống...
Tất cả bừa bãi trong khoang lẫn vá»›i những tạp vật khác, có trá»i biết nó là những thứ gì.
Cho dù chẳng ích lợi gì vá»›i chúng, chúng đã mất công đánh cÆ°á»›p thì cứ mang vá», mang vá» rồi quẳng chá»ng chÆ¡ bừa bãi.
Những thứ kia dùng cả Ä‘á»i cÅ©ng đã hết đâu, mà phải quan tâm.
Hoặc giả hết rồi lại có, có rồi khinh thÆ°á»ng, tiêu hoang tá»›i hết, lại cÆ°á»›p, lại có...
Má»™t vòng quanh quẩn của bá»n cÆ°á»›p, chỉ có thế.
Chính giữa những đống lá»™n xá»™n đó có má»™t cái bàn lá»›n Ä‘á»±ng rất nhiá»u đồ ăn, thức uống.
Vạn Lão phu nhân đang ngồi cạnh đó. Bà ta đang ăn, tay vấy mỡ, miệng vấy mỡ, tóc vấy mỡ...
Tay, mồm bà hoạt Ä‘á»™ng liên tục. Bà Ä‘ang bù đắp những ngày bá»nh bồng trên sóng.
Hồ Bất Sầu từ chá»— bị bá» rÆ¡i, giá» gặp lại đồng loại, nhÆ°ng là những kẻ hiểm ác tàn Ä‘á»™c. Hắn cảm thấy thế nào hắn cÅ©ng không biết. NhÆ°ng trong lòng hắn nảy sinh hào khí đã tắt từ lâu. Hắn nở má»™t nụ cÆ°á»i trên đôi môi khô nẻ:
- Thì ra là bà.
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i ha hả:
- Chắc ngươi không bao giỠtưởng tượng được là già còn sống? Già quả có phúc phận, mạng già còn dài lắm. Khi nào già chết oan uổng như thế chứ.
Bá»n cÆ°á»›p biển nhìn nhau. Mắt bá»n chúng cho thấy bá»n chúng có cùng má»™t ý nghÄ©:
- “Bá»n há» quen nhau!†Chúng hÆ¡i e ngại. Chúng từ từ lui vá» khoang hậu. Chúng biết ở lại cÅ©ng không ích gì, bởi Vạn Lão phu nhân quen hai ngÆ°á»i, mà chúng thì dÆ°á»›i quyá»n sai bảo của bà.
Thủy Thiên Cơ nép sát mình vào ngực Hồ Bất Sầu, yếu ớt:
- Vậy là xong.
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Ong.
Rơi vào tay Vạn Lão phu nhân, hỠcòn mong gì nữa.
- Chẳng khi nào bà ta chịu buông tha chúng ta.
Hồ Bất Sầu gật đầu tiếp:
- Äúng.
Hai ngÆ°á»i càng ép ngÆ°á»i vào sát nhau hÆ¡n, tay trong tay nắm chặt hÆ¡n. Há» hối là lúc trÆ°á»›c không cố gắng chống cá»± mà chết trong tay lÅ© kẻ cÆ°á»›p, còn hÆ¡n giá» rÆ¡i vào tay Vạn Lão phu nhân.
Chết cách nào cũng là chết, trừ cái chết dưới tay Vạn Lão phu nhân.
Vạn Lão phu nhân thấy bá»n cÆ°á»›p lui ra thì gá»i lại nói:
- Sao các ngươi còn không mang chiến lợi phẩm ra mà chia nhau đi.
Bá»n cÆ°á»›p kinh ngạc ấp úng:
- NhÆ°ng... Hai ngÆ°á»i đó...
Vạn Lão phu nhân cÆ°á»i ha hả nói:
- Phải, hai ngÆ°á»i đó là bằng hữu của già. NhÆ°ng các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đã phải vất vả nhiá»u, không lẽ lại không được hưởng gì? Thôi thì già phân chia đồng Ä‘á»u. Gã nam kia già có chá»— dùng tá»›i, còn nữ, già không cần, các ngÆ°Æ¡i muốn dùng thì Ä‘Æ°a vào trong kia mà dùng.
Bá»n cÆ°á»›p biển vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Bá»n chúng mừng rỡ vì được hưởng phần thưởng bất ngá» quá. Cái phần chúng ao Æ°á»›c trÆ°á»›c khi mang hai ngÆ°á»i vỠđây, đã tưởng nhÆ° tiêu thành mây khói khi thấy hai ngÆ°á»i có quen biết nhau.
Bây giá», Vạn Lão phu nhân không trách phạt bá»n chúng, còn cho bá»n chúng được nhÆ° ý. Cả bá»n Ä‘á»u sá»­ng sốt ngây ngÆ°á»i ra má»™t lúc lâu.
Vạn Lão phu nhân giục:
- Các ngÆ°Æ¡i còn chá» gì nữa? Mỹ nhân nhÆ° hoa nhÆ° ngá»c ngay trÆ°á»›c mắt các ngÆ°Æ¡i không thấy thèm sao?
Rồi bà nghiêm giá»ng bảo:
- Tuy nhiên các ngÆ°Æ¡i phải Ä‘á» phòng đấy nhé. Äừng thấy mỹ nhân má»m mại ôn nhu trÆ°á»›c mắt mà tưởng nàng ngoan ngoãn hiá»n lành.
Nàng còn hung dữ hÆ¡n cá»p cái ngàn lần. Các ngÆ°Æ¡i tuyệt đối không nên cho nàng ta ăn uống gì cả, dưỡng hổ di hoạ, các ngÆ°Æ¡i có nghe câu đó bao giá» chÆ°a? Nàng mà phục sức lại thì các ngÆ°Æ¡i chết cả lÅ© cho mà xem! Ha ha, thôi thì các ngÆ°Æ¡i có hưởng thì hưởng cho mau, đừng bồi bổ con mồi cho béo rồi chuốc hoa. vào thân.
Hồ Bất Sầu trơ trơ như gỗ, chừng nếu có uất ức cũng không có khí lực phát tác nữa.
Bản thân hắn còn không lo được, nói gì lo cho nàng. Hắn đành giÆ°Æ¡ng mắt nhìn bá»n cÆ°á»›p lôi Thủy Thiên CÆ¡ vào khoang sau.
Thủy Thiên Cơ cũng quay đầu nhìn hắn tha thiết.
Äó là lần cuối bá»n há» nhìn thấy nhau chăng?
---***--- Vạn Lão phu nhân nhanh chóng đóng cánh cá»­a ngăn hai khoang lại rồi quay lai nhìn Hồ Bất Sầu cÆ°á»i:
- Chắc bá»n chúng nghÄ© rằng ta là má»™t mụ già mất nết, tóc bạc răng rụng rồi mà còn thích trai tÆ¡! Chúng không ngá» cÅ©ng phải, ai lại nhốt mình vá»›i trai má»™t chá»— nhÆ° ta chứ...
Bà từ từ cầm lên má»™t chiếc đùi gà, Ä‘Æ°a lên mÅ©i ngá»­i, hÆ°á»›ng mắt sang Hồ Bất Sầu nở má»™t nụ cÆ°á»i trÆ¡ trẽn:
- Ngươi nghĩ già lưu ngươi lại đây để làm gì nào?
Hồ Bất Sầu nhắm mắt lại, tỠý không quan tâm tá»›i bà ta muốn làm gì mình, cÅ©ng không muốn biết bà ta sẽ nói gì tiếp theo. Làm gì Vạn Lão phu nhân không biết thái Ä‘á»™ tảng lá» của hắn. Cho nên, bà vẫn tiếp nhÆ° thÆ°á»ng:
- NgÆ°Æ¡i nhắm mắt lại? Phải, ngÆ°Æ¡i không dám nhìn chiếc đùi gà này phải không? Thá»±c ra ngÆ°Æ¡i có gì phải sợ, cứ nhìn nhÆ° thÆ°á»ng, ngÆ°Æ¡i chá»n món nào, già sẽ cho ngÆ°Æ¡i ăn món đó.
Hồ Bất Sầu cắn răng, cố nhẫn nại, cố chống lại sự thèm khát đang lồng lộn trong lòng, chỉ sợ nó trào ra ngoài.
Lúc buồn ngủ, sợ ngủ thì luôn cố mở mắt ra, bây giỠkhông ngủ lại cố nhắm mắt lại, mà mi mắt lại cứ chực mở lên vì thèm muốn kích thích quá độ, dù không ăn được cũng muốn nhìn cho khoái.
Mắt không mở, nhưng mũi có cánh, không cách nào ngăn được mùi thịt thơm phức chui vào.
Hắn sao có thể ngừng thở được.
Mà còn thở là còn hít thấy mùi gà, mùi vị khuấy động sự thèm muốn mạnh hơn. Hắn phải tự đấu tranh hết sức khổ sở, thân hình run lên bần bật.
Vạn Lão phu nhân cÆ°á»i hì hì:
- Ngá»­i Ä‘i, ngá»­i xem, mùi thịt gà thật thÆ¡m ngon. Bá»n cÆ°á»›p này cÅ©ng sành ăn lắm, chúng nấu nÆ°á»›ng ngon tuyệt.
Bà đưa chiếc đùi gà gần mũi Hồ Bất Sầu, vung vẩy trước mũi hắn.
Những thá»› thịt trong ngÆ°á»i Hồ Bất Sầu giật giật, mi mắt mấp máy, mÅ©i phập phồng...
Lòng hắn không muốn, nhưng lòng không muốn cũng không ngăn được gân thịt giật giật ngoài ý muốn. Nhưng dù sao hắn cũng chưa chịu khuất phục, bởi hắn còn nhắm mắt, còn cắn răng.
Chiếc đùi gà cuối cùng cÅ©ng được Vạn Lão phu nhân rút vá». Bà bật cÆ°á»i khanh khách:
- Ngươi có muốn ăn không? Ngươi nghĩ ăn là rất khó ư? Dễ lắm!
NgÆ°Æ¡i chỉ cần đáp ứng ta má»™t Ä‘iá»u kiện, chiếc đùi gà này sẽ là của ngÆ°Æ¡i, những món ăn trên bàn cÅ©ng là của ngÆ°Æ¡i.
Hồ Bất Sầu giá»ng run run:
- Cái...gì...Ä‘iá»u kiện...gì...
Vạn Lão phu nhân thấy hắn chịu trả lá»i thì mừng rỡ:
- Ngươi đừng làm bộ nữa.
Hồ Bất Sầu lắc lắc đầu. Vạn Lão phu nhân dằn từng tiếng:
- Cho ta biết bí quyết võ công của Tá»­ Y Hầu. Sách đã không còn, ngÆ°Æ¡i phải Ä‘á»c cho ta nghe.
Gom tàn lực, Hồ Bất Sầu hét lên:
- Không! Ta không nói. Ngươi đừng có mơ.
Vạn Lão phu nhân cÆ°á»i lạnh:
- Ngươi không nói, được thôi, ta cũng không ép ngươi. Nhưng...
Bà cÆ°á»i nghe rợn ngÆ°á»i, rồi tiếp:
- Chiếc đùi gà này ngon tuyệt. Chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon, ngửi mùi nó sao nghe dạ dày cào cấu khó chịu quá.
Bà đưa chiếc đùi gà tới gần mũi Hồ Bất Sầu.
Hồ Bất Sầu quay mặt đi tránh né, tự y đấm vào ngực mình thình thịch. Y tự hành hạ thân xác mình, vì thân xác đó sao cứ không chịu nghe theo y, cứ đòi theo những kích thích của thèm muốn.
Vạn Lão phu nhân cÆ°á»i:
- Hảo tiểu tá»­. Tá»™i gì làm khổ mình nhÆ° thế. NgÆ°Æ¡i hứa vá»›i ta má»™t lá»i ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i ăn mà. Chiếc đùi gà này rất ngon, ngÆ°Æ¡i cắn thá»­ má»™t miếng xem sao.
Bà Ä‘Æ°a tay xé má»™t miếng quăng xuống đất cạnh Hồ Bất Sầu. Hắn co rút thân mình, sợ rằng bản thân không đủ sức chống chá»i vá»›i sá»± thèm muốn.
NhÆ°ng không được rồi, ngÆ°á»i hắn run lên.
Hắn tá»± hận mình sao yếu hèn thế! Con ngÆ°á»i lúc bình thÆ°á»ng là má»™t anh hùng, thế mà chỉ là cÆ¡n đói thôi lại cÅ©ng hèn hạ thế sao? NhÆ° thế thì còn mặt mÅ©i nào nữa.
Äã trải qua bao nhiêu khổ cá»±c, chịu đói bao ngày trên sóng nÆ°á»›c bá»nh bồng, tá»›i phút cuối lại không chịu nổi sá»± thèm muốn sao?
Äùi gà còn trên tay Vạn Lão phu nhân, Hồ Bất Sầu còn chống chá»i lại được vá»›i sá»± thèm muốn, vì hắn biết ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt hắn là Vạn Lão phu nhân, hÆ¡n nữa lại e chụp không được lại xấu hổ hÆ¡n.
Giá» miếng thịt lại nằm chá»ng chÆ¡ bên cạnh hắn, không ai coi giữ cả. Chỉ Ä‘Æ°a tay má»™t cái là hắn có được ngay.
Chống lại sự thèm muốn lúc này thật khó khăn. Có thắng nổi lòng thèm muốn hay không, là lúc này đây.
Hắn đã tranh đấu, nếu đã tranh đấu mà không thắng thì thật dở.
Thế là kém nghị lực. Kém nghị lực mới để cho sự thèm muốn bùng lên.
Mồ hôi ướt đầu ướt mặt hắn.
Hắn cắn môi, máu chảy ra từ đôi môi khô bá»ng.
Vạn Lão phu nhân dỗ dành:
- Hảo tiểu tá»­, ăn Ä‘i. Già không cÆ°á»i ngÆ°Æ¡i đâu, ai cÅ©ng thế mà thôi, đói thì phải ăn, có cái ăn tá»™i gì không ăn?
Sự thèm muốn đã thắng.
Cuối cùng thì hắn cũng đã chịu thua.
Hắn chồm tới chụp miếng thịt gà, bỠvào miệng nhai ngấu nghiến.
Äói bốn năm hôm, ăn má»™t miếng nhỠđể làm gì?
Sức ăn của bá»n võ phu dÅ©ng mãnh nhÆ° thế nào mà má»™t miếng thịt đòi khoa? lấp nổi? Chẳng qua má»™t giá»t nÆ°á»›c giữa sa mạc lúc thái dÆ°Æ¡ng ngay đỉnh đầu mà thôi.
Thà rằng không ăn. Hắn chỉ thèm muốn suông. GiỠăn một miếng rồi, sự thèm muốn càng mạnh mẽ hơn.
Lục phủ ngÅ© tạng đã nhích Ä‘á»™ng đòi thá»a mãn.
Thân xác yên lặng, các tế bào im lặng, thần hồn yên lặng.
Bây giá» thì hắn đã ăn má»™t miếng thịt rồi. Thần hồn cÅ©ng rung Ä‘á»™ng. Thần hồn cÅ©ng trá»±c tiếp đòi há»i.
Vạn Lão phu nhân đã sốt ruột lắm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tươi tỉnh. Bà dịu dàng nói:
- Nói đi, để được ăn no, ăn cho khoái dạ, ăn cho bõ mấy ngày đói khát. Nói là việc dễ, chống lại cái đói là việc khó, sao lại cứ đâm đầu vào việc khó mà bỠviệc dễ?




hết: Hồi 55
Tài sản của danangcity

  #55  
Old 28-05-2008, 09:39 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 56

Càng Già Càng Sống Dai

Hồ Bất Sầu co ngÆ°á»i lại, hai đầu gối kẹp lấy đầu khoanh mình nhÆ° con gấu trúc.
Hắn muốn thu nhỠthân mình, càng nhỠcàng tốt, hoặc giả thu mãi tới biến mất càng hay.
NhÆ°ng lá»i nói của Vạn Lão phu nhân vang bên tai, nhÆ° má»™t ma lá»±c. Hắn không muốn nghe, nhÆ°ng chẳng biết làm sao chống không nổi ma lá»±c đó, thành ra lại lắng tai nghe tiếp.
NhÆ°ng cho dù hắn không lắng tai nghe, thì những lá»i nói đó của xoáy mãi bên tai, làm sao đẩy bật ra được.
Vạn Lão phu nhân tiếp lá»i:
- Chỉ cần ngươi nói thôi, cứ nằm đó mà nói thì... hì hì... không phải chỉ một đùi gà này vào miệng ngươi, còn nửa con nữa, còn thịt nướng, cá tươi hấp, thịt lợn thịt gà thịt bò, thứ gì cũng có. Thật hấp dẫn, tất cả sẽ là của ngươi.
Bà ta lại cÆ°á»i nói không ngừng:
- Tá»™i gì không nói? Tá»™i gì nhịn? Ai cấm ngÆ°Æ¡i nói mà ngÆ°Æ¡i không dám nói để phải chịu hành hạ nhÆ° thế? NgÆ°á»i ta sống là phải ăn, có ai sống mà để nhịn không? Có cái ăn mà chịu nhịn thì thật ngốc quá.
Hồ Bất Sầu hận mình quá, hận vì mình cố chống chá»i lại mà không nổi.
Hắn không có ai để trút sự uất ức, ngoài bà ra.
Do đó, Vạn lão phu nhân hứng tất cả.
Hắn gào lên:
- Câm! Câm ngay. Ngươi câm miệng lại cho ta.
Vạn Lão phu nhân mỉm cÆ°á»i đắc ý:
- NgÆ°Æ¡i xem đây, thịt nÆ°á»›ng thật thÆ¡m, thÆ¡m quá. NgÆ°Æ¡i ngá»­i thá»­ xem. Ngon lắm Hồ Bất Sầu à. Tất cả những món ngon này Ä‘á»u Ä‘ang chá» ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i cứ nói má»™t tiếng là được ăn ngay, vừa nói vừa ăn cÅ©ng được mà, ta không cần ngÆ°Æ¡i nói hết ngay đâu...
Hồ Bất Sầu quằn quại một lúc nữa, lăn lộn một lúc nữa, rồi hắn hét lên:
- Nói! ...Ta nói!
Vạn Lão phu nhân mừng hết chỗ nói, song còn e dè:
- Ngươi thật bằng lòng nói ư?
Hồ Bất Sầu đấm ngực thình thịch, gật gật đầu như chày giã gạo, ra sức gào lên:
- Ta bằng lòng nói. Äúng thế đấy, ta không còn là con ngÆ°á»i nữa rồi!....
Bá»n cÆ°á»›p biển mang Thủy Thiên CÆ¡ tá»›i tận lái thuyá»n, nÆ¡i đó có má»™t khoảng rá»™ng kín gió.
Chúng cùng cÆ°á»i vang ầm lên. Äứa nào đứa ấy há»›n hở. Giá»ng cÆ°á»i thô kệch, giá»ng nói thô kệch, và Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là tục tằn.
Kẻ cướp có tên nào là thanh lịch?
Một hán tử bước ra, hắn có gương mặt rỗ chằng, vành tai trái có móc một chiếc kim hoàn lắc lư theo điệu bộ vung vít của hắn, bên hông lủng lẳng một lưỡi đao cong sáng chóe.
Hắn có dáng ngụy dị hÆ¡n tất cả bá»n kia.
Giá» hắn bÆ°á»›c ra, vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Thật không ngỠlão bất tử chết bầm đó, già đến độ cúp mình như tôm, vẫn còn thói phong tình hoa nguyệt. Thấy trai là mê tít đến híp mắt. Lão chẳng thèm đợi đến xong bữa nữa, vội vội vàng vàng đuổi chúng ta ra ngay rồi đóng cửa lại mà hú hí...
Lại má»™t gã khác tiếp lá»i. Gã này hình vóc to lá»›n, đầu lại bé nhá» quá. NgÆ°á»i gã lá»›n nhÆ° vậy lại mặc má»™t chiếc áo chẽn chẹt ngang cá»™c tá»›n, thật khôi hài. Äầu gã Ä‘á»™i má»™t chiếc khăn Ä‘á» trông nhÆ° tiểu ở chùa.
- NhÆ°ng lão bất tá»­ đó thật không có mắt. Mụ ta chá»n chi má»™t tên to đầu nhÆ° thế. Äầu to mà thân lại nhá», làm gì mà thoa? mãn được mụ háu đói đấy chứ. Phải đầu nhá» mình to thì má»›i có ích trong cái việc đó chứ.
Lại một gã thứ ba tiếp:
- NgÆ°Æ¡i thật chẳng biết gì cả. Phàm là còn trẻ, sức lá»±c má»›i sung, chứ già rồi còn bao nhiêu khí lá»±c đâu. Mụ này cÅ©ng tinh khôn lắm, làm việc gì cÅ©ng tính toán cả. Thuyá»n nhá» sao chịu nổi cÆ¡n giông lá»›n? Mụ cÅ©ng phải liệu sức mình mà chá»n lá»±a chứ? Nếu là ngÆ°Æ¡i chắc ngÆ°Æ¡i dám cố ăn để cho bung cái bụng lắm.
Tên đầu nhỠmình to vừa rồi xì một tiếng:
- Có ngÆ°Æ¡i không biết cái gì. Con ngÆ°á»i ta càng già càng dẻo càng dai. Äừng tưởng mụ ta gì rồi mà khinh.
Gã kia không chịu thôi:
- Äã thế sao ngÆ°Æ¡i không nhập cuá»™c?
Gã đầu nhỠlại nói:
- Ai gá»i đến ta mà ta nhập cuá»™c chứ.
Gã đảo mắt nhìn Thủy Thiên CÆ¡ má»™t cách trÆ¡ tráo, cÆ°á»i dâm đãng mà rằng:
- Huống chi ở đây có sẵn một tiểu mỹ nhân, ta nhập cuộc với tiên nữ không hay hơn là với mụ chồn già bẩn thỉu đó hay sao?
Gã lại nói tiếp:
- Nếu các anh em tốt vá»›i ta, xin hãy nhÆ°á»ng nàng cho ta. Ta nhận lãnh xung phong, có gì nguy hiểm ta cam chịu.
Gã mặt rỗ bây giỠmới lên tiếng:
- Nguy hiểm gì chứ cái nguy hiểm đó có ai không thích gặp. Thôi đi, phiên đầu nhất định không dành cho ngươi rồi.
Một tên khác nói:
- Không phải hắn, cũng không phải ngươi. Trận đầu để cho ta đi.
Bá»n chúng còn Ä‘ang tranh cãi thì má»™t giá»ng nhÆ° lệnh vỡ vang lên:
- Tất cả các ngươi dẹp hết sang một bên cho ta.
NgÆ°á»i này mang giày Ä‘en, vấn khăn Ä‘en, quần Ä‘en, ống quần lại quấn bằng bố Ä‘en, mặt mÅ©i cÅ©ng Ä‘en nhÆ° lá» ghẹ. Con mắt hữu của hắn có gắn má»™t tròng Ä‘en thay cho con mắt đã há»ng.
Hắn là Äá»™c Nhãn Long trong hàng hải tặc.
Tuy hắn có má»™t con mắt, nhÆ°ng con mắt đó lại sáng dị thÆ°á»ng.
Mắt hắn chiếu tá»›i đâu, bá»n hải tặc im bặt tá»›i đó. Ãnh mắt hắn là má»™t thứ ánh sáng tàn bạo, thích nhìn màu máu.
Má»™t tên vá»™i cÆ°á»i vuốt, nói:
- Long lão ca đã muốn thì bá»n tiểu đệ sẽ hai tay dâng lên cho lão ca.
Äá»™c Nhãn Long lạnh lùng:
- Ta chỉ nói các ngươi dẹp qua một bên, ta không nói sẽ giành phần với các ngươi.
Gã kia mừng rỡ:
- Long lão ca thật sự không muốn ạ? Thế thì tiểu đê.....
Äá»™c Nhãn Long quát:
- Äừng léo nhéo nữa. Vào trong mang thức ăn ra đây nhanh lên.
Thức ăn ngon đấy nhé.
Gã kia giật mình lí nhí:
- Nhưng...Nhưng...chúng ta đâu thể cho ả ăn ?
Äá»™c Nhãn Long trừng mắt:
- Ai nói với các ngươi không thể? Hay ngươi tự ý định đoạt?
Gã kia ấp úng:
- Chính...lão...lão...
Äá»™c Nhãn Long giận sôi lên:
- Ngươi nghe mụ ấy, hay nghe ta?
Gã kia xanh mặt, chẳng dám nói thêm. Hắn liếc qua Thủy Thiên Cơ, vẻ tiếc rẻ hiện rõ trong mắt. Thế rồi gã cũng cố một câu chót:
- Nếu cho ả ăn, khi ả khôi phục lại khí lực thì e ả ăn sống chúng ta hết.
Äá»™c Nhãn Long cÆ°á»i lạnh:
- Thật vậy à?
Gã kia lại nói:
- Ả hồi phục sức lực thì chúng ta không ai có thể động tới một sợi lông chân của ả.
Äá»™c Nhãn Long lại cÆ°á»i:
- Chúng ta không động tới nàng. Chúng ta không động tới nàng thì nàng cũng sẽ không ăn sống chúng ta làm gì.
Bá»n cÆ°á»›p giật mình.
Thủy Thiên CÆ¡ đã lả ngÆ°á»i ra rồi.
Từ nãy tá»›i giá», nàng nằm nghe bá»n chúng tuôn ra những lá»i thô tục, biết là bá»n chúng sắp hại tá»›i mình, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng đủ sức làm gì nữa. Nay nàng nghe câu nói này thì cÅ©ng hết sức ngạc nhiên.
Nếu nàng mở mắt ra hẳn nàng sẽ thấy thần sắc bá»n cÆ°á»›p còn kinh ngạc hÆ¡n gấp mÆ°á»i lần. Bá»n chúng trong sá»± kinh ngạc cÅ©ng hiện rõ sá»± thất vá»ng. Gã đối thoại vá»›i Äá»™c Nhãn Long vừa rồi hẳn là tên can đảm nhất trong bá»n. Vẫn chÆ°a chịu thôi:
- NhÆ°ng... Long lão cạ.. Thịt đã dâng lên tá»›i miệng, lẽ nào lại chỉ vá»n mà không táp.
Äá»™c Nhãn Long lạnh lùng:
- Ngươi muốn chạm tới nàng?
Gã kia cÆ°á»i vuốt:
- Lão ca nên thương xót tất cả anh em. Cả năm nay rồi có ai được lên b� Tay không được sỠvào con đàn bà nào, nhịn thèm nhịn khát.
Äã không có mồi thì thôi, nay có rồi sao lại chỉ nhìn mà không được...
Gã còn chÆ°a nói xong đã im bặt. Bàn tay to nhÆ° cái quạt của Äá»™c Nhãn Long tát qua mặt gã cắt đứt luôn câu nói. Gã này không những ngã nhào mà còn lăn tròn ra xa mấy vòng.
Äá»™c Nhãn Long quắc mắt nhìn bá»n còn lại Ä‘ang co rúm ngÆ°á»i, trầm giá»ng:
- Còn đứa nào muốn nói nữa không?
Kẻ cướp chỉ hùng hổ với nạn nhân mà thôi. Trước mặt thủ lĩnh thì chúng là những con cừu non.
Chúng sợ thủ lÄ©nh còn hÆ¡n sợ cha, nhắm mắt mà tuân phục. Phải cÅ©ng thế mà trái cÅ©ng thế, thủ lÄ©nh đã nói gì là phải làm ấy, cấm có được cãi. Cho nên, giá» nhìn mặt Äá»™c Nhãn Long còn tên nào dám ho he gì nữa.
Äá»™c Nhãn Long lại quát:
- Bây giỠtên nào đi lấy thức ăn?
Bá»n cÆ°á»›p tranh nhau Ä‘i lấy, Ä‘i để lấy lòng, Ä‘i để tránh giáp mặt Äá»™c Nhãn Long trong lúc Ä‘ang giận dữ, tất cả tranh nhau mà Ä‘i, ầm ầm nhÆ° ong vỡ tổ. Äá»™c Nhãn Long cÆ°á»i ha hả:
- Các ngÆ°Æ¡i làm ra vẻ tuân phục ta, nhÆ°ng các ngÆ°Æ¡i hiện giá» hết sức bất bình. Các ngÆ°Æ¡i không phục, ta lại còn không hiểu sao? Các ngÆ°Æ¡i Ä‘ang tá»± há»i sao Long lão ca vốn chẳng thân thích bằng hữu của nàng, sao lại đứng ra giúp nàng, phải không?
Bá»n cÆ°á»›p thấy thủ lÄ©nh đã dịu lại, nhÆ°ng vẫn không hết sợ,đồng loạt la lên:
- Không! Không phải nhÆ° thế đâu lão ca. Làm gì bá»n tiểu đệ dám nghÄ© quấy cho lão ca.
Äá»™c Nhãn Long lại Ä‘á»™t nhiên thét lên:
- Ta há»i phải hay không phải?
Bá»n cÆ°á»›p thấy thế thì hoảng hồn, cúi đầu đáp mau:
- Phải, phải, Long lão ca nói rất phải.
Äá»™c Nhãn Long cÆ°á»i lạnh lùng:
- Nếu các ngươi cho là phải, nếu các ngươi cho là ta gánh vác chuyện không liên quan tới mình, làm khổ anh em, thế là các ngươi lầm rồi.
Bá»n cÆ°á»›p cúi đầu, không tên nào dám ngẩng đầu lên nhìn. Äá»™c Nhãn Long nói tiếp:
- Nếu ta muốn tha cho nàng, thì cũng là vì anh em cả. Ta có cái đạo lý của ta.
Hắn hừ một tiếng, thay vì giải thích cái đạo lý của hắn cho tất cả thì hắn lại nói:
- Các ngươi nghĩ mụ già kia đáng để cho chúng ta hận chăng?
Lần này thì chúng đáp thành thật, tất cả đồng nói:
- Äáng hận.
Äá»™c Nhãn Long tiếp:
- Nếu chúng ta cam tâm suốt Ä‘á»i khuất phục mụ già đó, phụng dưỡng mụ hÆ¡n mẹ, lại Ä‘Æ°a mụ vỠđất liá»n an toàn, thá»­ há»i chúng ta có còn mặt mÅ©i nào nhìn lại thủ lÄ©nh của chúng ta? Thủ lÄ©nh có không trách cứ, chúng ta có còn mặt mÅ©i nào nhìn ngÆ°á»i Ä‘á»i? Cái tin bá»n cÆ°á»›p biển ta khiếp nhược chịu quy phục má»™t bà lão truyá»n rá»™ng ra trên giang hồ thì làm sao chúng ta còn dám nhìn đồng đạo võ lâm nữa? Các ngÆ°Æ¡i còn muốn khiếp nhược phục vụ mụ già đó?
Câu nói của y đánh trúng tâm lý của bá»n cÆ°á»›p, tất cả Ä‘á»u lá»™ vẻ căm há»n, nghiến răng ken két mắng lên; - Lão bất tá»­ chết bầm, mụ già đáng chết.
Äá»™c Nhãn Long lại cÆ°á»i:
- Các ngươi ở đây chửi rủa có khiến mụ chết chăng? Các ngươi mắng ở đây, có ai dám mắng chửi trước mặt mụ không? Ngoài cách ở đây mà chửi rủa, các ngươi còn làm được những gì?
Tất cả nhìn nhau không nói. Một gã thở dài:
- Chúng ta đánh không lại mụ, cho dù có mắng cũng không lanh miệng bằng mụ. Thế thì phải làm sao?
Äá»™c Nhãn Long nói:
- Chúng ta không đánh thắng mụ thì chúng ta nhá» ngÆ°á»i trợ giúp.
Bá»n cÆ°á»›p biển Ä‘Æ°a tay gãi đầu:
- Chúng ta có thể nhỠai được đây? Tìm đâu?
Äá»™c Nhãn Long nhìn Thủy Thiên CÆ¡ dằn giá»ng:
- Chính là vị cô nương này.
Bá»n cÆ°á»›p rập nhau kêu:
- Nàng? Chúng ta nhỠtới nàng ư?
Äá»™c Nhãn Long cÆ°á»i lạnh:
- Các ngÆ°Æ¡i đúng là má»™t lÅ© ngốc. Các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chÆ°a tá»›i mức mù mà, không thấy mụ quái vật sợ nàng nhÆ° sợ cá»p hay sao? Ta nghÄ© lúc đó nếu không phải vị cô nÆ°Æ¡ng này đã mất hết khí lá»±c thì chắc mụ ta đã quỳ ngay dÆ°á»›i chân nàng mà van xin tha mạng rồi.
Bá»n cÆ°á»›p suy nghÄ© má»™t lúc rồi hân hoan reo lên:
- Phải rồi. Äúng rồi. Chính xác là thế. CÅ©ng nhá» Long lão ca. Lão ca thật sáng suốt, không có Long lão ca thì bá»n tiểu đệ làm sao biết được.
Äá»™c Nhãn Long quát:
- Còn ở đó mà bốc thơm ta. Còn không mau mang thức ăn tới cho vị cô nương này.
Ä‚n. Thủy Thiên CÆ¡ bắt đầu ăn. Từ những đồ ăn nhẹ trÆ°á»›c. NhÆ° má»™t cánh hoa khô héo ban ngày khi đêm xuống, dung nhan nàng tÆ°Æ¡i lại. Ãnh mắt sáng linh hoạt. Dần dần, nàng lấy lại sức lá»±c, nàng có thể tá»± ngồi lên được. Nàng Ä‘Æ°a mắt nhìn bá»n cÆ°á»›p, bá»n chúng cÅ©ng Ä‘ang chá» nàng hồi sinh. Nàng Ä‘iá»m nhiên cÆ°á»i, nói:
- Äa tạ các ngÆ°Æ¡i.
Nàng không dùng hai tiếng “các hạ†vì nàng nghÄ© dùng hai tiếng đó là coi bá»n cÆ°á»›p ngang hàng vá»›i mình, là tá»± tôn chúng lên, tá»± hạ mình xuống.
Nàng không muốn thấp hơn chúng.
Nàng tỠra bất cần. Chúng đang cần nàng. Chúng cần nàng thì chúng phải phục vụ nàng, lấy lòng nàng.
Nàng không cÆ°á»i bá»n chúng còn không cảm thấy gì. Nàng cÆ°á»i lên, chúng ngỡ ngàng. ChÆ°a bao giá» bá»n chúng thấy má»™t nụ cÆ°á»i quyến rÅ© nhÆ° thế.
Thủy Thiên CÆ¡ tuổi trẻ song thủ Ä‘oạn có thừa, làm gì không rõ cảm giác của bá»n chúng trong lúc này. Nàng lại làm cho nụ cÆ°á»i thêm dịu, giá»ng nói thêm ngá»t, nhÆ° chim oanh chào buổi sáng mùa xuân:
- Ta đã chuẩn bị chết, ta bằng lòng nhận cái chết. Vậy mà các ngươi lại cứu ta. Các ngươi cứu ta thì đương nhiên ta phải sống. Ta cũng không thích sống lại cho lắm, nhưng dù sao các ngươi cũng đã có hảo ý với ta. Cái hảo ý đó ta làm sao để báo đáp cho các ngươi đây?
Bá»—ng nhiên nàng đứng lên, Ä‘i má»™t vòng, dừng chân trÆ°á»›c má»—i ngÆ°á»i, Ä‘Æ°a tay ngá»c vuốt nhẹ lên mặt chúng, dịu dàng âu yếm mÆ¡n man...
Bá»n cÆ°á»›p biển hồn xiêu phách tán. Chúng biến thành những bức tượng gá»—.
Lúc đó có khi có dao rạch vào da thịt chúng tới tận xương chúng cũng không hay. Chúng đang chìm trong ánh mắt mỹ nhân mất rồi.
Chúng bị nàng hớp hồn phách, chẳng tên nào cử động hay nói được tiếng nào.
Trừ Äá»™c Nhãn Long. Hắn còn giữ tinh thần phần nào.
Hắn ấp úng nói không thành tiếng:
- Cô nương... cô... tại hạ...
Äứng trÆ°á»›c Thủy Thiên CÆ¡, hắn mất hết cái oai phong của kẻ từng tung hoành hồ hải. Nói hồ hải cho Äá»™c Nhãn Long má»›i chính xác, vì hắn vốn là cÆ°á»›p biển, địa bàn chính là trên biển.
Khác vá»›i bá»n giang hồ, tuy nói giang hồ nhÆ°ng hầu nhÆ° hoạt Ä‘á»™ng trên cạn, mấy khi qua hồ vượt sông.
Hắn từng ngang dá»c hồ hải bao nhiêu năm, tá»›i giá» trÆ°á»›c mặt Thủy Thiên CÆ¡ thì hắn chẳng khác con rồng cụp Ä‘uôi xếp vây chá» tiên nữ sai khiến vậy.
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i duyên, nói:
- Các ngươi cứu ta nhằm mục đích gì ta hiểu cả. Các ngươi cứ mặc ta hành động, ta bảo đảm sẽ khiến cho các ngươi được toại nguyện.
Äá»™c Nhãn Long chá»›p mắt:
- Cái lão yêu bà đó...
Thủy Thiên CÆ¡ lại nhẹ cÆ°á»i:
- Mụ ta đâu có cánh mà ngươi lo mụ ta có thể trốn thoát?
Nàng dịu dàng quá, nhẹ nhàng ôn nhu. Có gì ở nàng khiến cho ngÆ°á»i ta sợ đâu?
Äá»™c Nhãn Long lấy can đảm há»i:
- NhÆ°ng... hiá»n dịu nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng... làm thế nào có thể hạ thủ giết ngÆ°á»i được. Thá»±c ra cô nÆ°Æ¡ng...cô nÆ°Æ¡ng đã từng giết ngÆ°á»i chÆ°a?
Thủy Thiên Cơ nói:
- Ta chÆ°a từng giết má»™t ngÆ°á»i.
Äá»™c Nhãn Long nghe nói thở dài:
- Nếu vậy, ta chỉ e...
Thủy Thiên CÆ¡ chặn lá»i y:
- Ta nói chÆ°a từng giết má»™t ngÆ°á»i, tức là giết má»™t ngÆ°á»i má»™t lần, chứ không phải là chÆ°a từng giết ngÆ°á»i. Má»—i lần ta ra tay thÆ°á»ng phải giết hàng mấy chục mấy trăm ngÆ°á»i. Tính ra số ngÆ°á»i mất mạng dÆ°á»›i tay ta cÅ©ng lên tá»›i gần năm ngàn ngÆ°á»i rồi.
Äá»™c Nhãn Long giÆ°Æ¡ng mắt nhìn nàng. Bá»n cÆ°á»›p biển sau phút giây choáng váng cÅ©ng trong mắt nhìn nàng.
Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘iá»m nhiên vÆ°Æ¡n tay, duá»—i chân. Nàng ngồi xuống.
Rồi nàng vặn lưng, ưỡn ngực, nằm xuống sàn.
Nói tá»›i việc giết ngÆ°á»i tá»›i hàng ngàn, nàng vẫn không tá» vẻ gì hối hận. Nàng nói chuyện giết ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°á»i ta nói chuyện giết gà mổ heo vậy.
Giết ngÆ°á»i vá»›i nàng bình thÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i ta ăn cÆ¡m ngày hai bữa, nhÆ° trò chÆ¡i giải sầu.
Bá»n cÆ°á»›p biển hãi hùng.
Nàng đúng là một ác la sát. Chúng bắt đầu thấy sợ.
Nàng đã hứa giết yêu bà kia cho chúng, nhưng liệu thế có lợi hay có hại. Hay lại là đuổi cáo cửa trước rước beo cửa sau? Lấy ác đổi lấy cái ác độc hơn thì có gì hay đâu?
Gió ngàn khơi lồng lộng, thổi tung mái tóc đen mượt của nàng.
Tóc nàng dài và Ä‘en. Màu tóc tÆ°Æ¡ng phản vá»›i màu da trắng mịn hiện ra từ những chá»— y phục không che giấu. Thân thể nàng trong tÆ° thế đó hÆ¡i lá»™. NhÆ°ng nàng dÆ°á»ng nhÆ° không quan tâm. Nàng cứ bình thản duá»—i chân vÆ°Æ¡n tay thật thoải mái.
Trước mặt nàng có tới hơn chục tên đàn ông đang nhìn nàng, vừa thích thú vừa e sợ, nàng cũng không coi ra đâu. Nàng không e thẹn, còn muốn phơi lộ hơn nữa.
Nàng cần gì quan tâm chúng là nam nhân hay nữ nhân.
Nam nhân thì sao? Chúng khi nào dám chạm tới nàng?
Huống chi chúng đang cần nàng. Van xin nàng, làm nàng vui lòng còn không được, khi nào dám làm nàng giận. Nhưng thân thể nàng khêu gợi quá.
Bá»n cÆ°á»›p nhìn nàng hau háu, có tên nuốt nÆ°á»›c bá»t ừng á»±c. Chúng không dám nhìn nữa, e nhìn nữa sinh thèm muốn.
Thèm quá mà không thể làm gì để thoa? mãn thì làm sao chịu nổi.
Nhưng không nhìn lại tiếc, tiếc thì phải nhìn, nhìn bây giỠnếu không sau này không còn có cơ hội ngắm nàng nữa.
Äá»™c Nhãn Long cÅ©ng ngây ngÆ°á»i ra má»™t lúc lâu. Rồi hắn thu hết can đảm phá vỡ sá»± im lặng. Hắn cÅ©ng chỉ nói vài câu đứt Ä‘oạn chứ cÅ©ng chẳng thành câu thành lá»i suôn sẻ cho lắm:
- Cô nương... cộ.. cô nương... chưa... đi...
Hắn nói Ä‘i tức là Ä‘i ra khoang trÆ°á»›c, khoang có Vạn Lão phu nhân Ä‘ang ở trong đó. Là việc bá»n hắn muốn nhá» vả nàng. NhÆ°ng hắn không dám giục. Chỉ nói được có thế dò thái Ä‘á»™ của Thủy Thiên CÆ¡.
Thủy Thiên Cơ nói:
- Äi bây giá», lúc công lá»±c ta chÆ°a khôi phục hoàn toàn, vạn nhất có Ä‘iá»u gì xảy ra thì sao?
Nàng đã nói hai chữ “vạn nhấtâ€, tức là nàng muốn nói Vạn Lão phu nhân vốn chẳng thể chống lại nàng nổi. NhÆ°ng biết đâu trong lúc cùng Ä‘Æ°á»ng, Vạn Lão phu nhân liá»u mình thì không biết sá»± tình sẽ thế nào.
Con giun con dế bị xéo cÅ©ng còn ngo ngoe, huống chi con ngÆ°á»i.
Äá»™c Nhãn Long cúi đầu kêu nhá»:
- A!
Hắn không nói gì nữa, một lúc sau mới buông một câu:
- Vị đi cùng cô nương...
Thủy Thiên Cơ đáp:
- Hắn tên Hồ Bất Sầu. Hắn...
Nàng không nói tiếp, dừng lại há»i ngược Äá»™c Nhãn Long:
- Ngươi thấy hắn thế nào?
Nàng mỉm cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i của nàng ngá»t ngào đủ cho bá»n cÆ°á»›p thấy mối liên hệ giữa nàng vá»›i Hồ Bất Sầu.
Má»™t đứa trẻ lên ba cÅ©ng biết nhìn mặt mẹ mà Ä‘oán nhận giận dữ hài lòng, huống chi Äá»™c Nhãn Long.
Hắn trả lá»i:
- Oai phong lắm. Có khí phách lắm. Chỉ vì...chỉ sợ... y quá ... yếu.. Hắn định nói Hồ Bất Sầu quá ốm, tức là nhá» con. Hình vóc nhá» bé thÆ°á»ng bị coi là không thích hợp cho việc đấm đá. Hắn muốn nói Hồ Bất Sầu vô dụng, song lại sợ Thủy Thiên CÆ¡ nổi giận nên nói chệch sang từ yếu, để chỉ hoàn cảnh của Hồ Bất Sầu lúc này.
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i khan:
- Nếu không phải hắn đã nhịn đói bao nhiêu ngày, hắn thừa sức đánh bại cả ngàn tên cỡ ngươi.
Äá»™c Nhãn Long nói nhanh:
- Phải, phải. Nhưng bây giỠthì y đang trong cơn nguy hiểm.
Thủy Thiên CÆ¡ lại cÆ°á»i:
- Nguy hiểm? Nếu hắn gặp nguy hiểm ta làm gì còn an toàn nơi này? Cho dù hắn gặp nguy hiểm, ta cũng không bỠchạy, ta sẽ cùng chết với hắn.
Äá»™c Nhãn Long không chú ý tá»›i những gì nàng nói, hắn thắc mắc:
- Nhưng mụ yêu bà đó...
Thủy Thiên Cơ xì một tiếng:
- Mụ dám làm gì hắn? Ngươi yên tâm đi. Hắn có tát vào mặt mụ năm tát bảy tát mụ cũng không dám động tới hắn.
Äá»™c Nhãn Long trừng trừng nhìn nàng. Hắn há»i:
- Tại sao lại như vậy?
Nàng Ä‘iá»m nhiên:
- Chỉ vì mụ ta cần hắn giúp mụ.
Äá»™c Nhãn Long lại há»i:
- Mụ yêu cầu hắn giúp việc gì?
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i đáp:
- Việc gì ngươi cũng không cần biết làm gì.
Äá»™c Nhãn Long lại nói:
- Cô nương chắc vậy ư?
Thủy Thiên Cơ nhìn hắn:
- Ngươi không tin ta?
Äá»™c Nhãn Long hấp tấp:
- Không phải. Nhưng cô nương ở đây, làm sao biết những việc xảy ra trong khoang trên?
Thủy Thiên Cơ nói:
- Ta cần gì có mặt tại đó, ta đoán cũng đủ biết những việc xảy ra trong đó. Hồ Bất Sầu hắn...
Bỗng có một tiếng rú vang lên...
Tiếng rú Ä‘au Ä‘á»›n đó là tiếng của Vạn Lão phu nhân. Äá»™c Nhãn Long giật mình:
- Lão yêu bà. Äã có chuyện gì xảy ra?
Thủy Thiên Cơ cũng hơi kinh hãi. Nàng nói:
- Ngươi dìu ta tới đó gấp!
Äá»™c Nhãn Long cúi mình xuống nâng nàng lên. Hắn giật mình lần nữa. Hắn bất Ä‘á»™ng. Thủy Thiên CÆ¡ giục:
- Dìu ta tới đó chứ?
Äá»™c Nhãn Long ấp úng:
- Nhưng... cô nương... cô...
Thủy Thiên Cơ gắt:
- NhÆ°ng làm sao? NgÆ°Æ¡i thật làm mất thá»i gian quá. Nhanh lên.
Äá»™c Nhãn Long vẫn bất Ä‘á»™ng:
- Lực khí không còn một chút nào, như thế cô nương làm sao...
Thủy Thiên Cơ nạt lớn:
- NgÆ°Æ¡i thì biết cái gì. Ai nói ta không còn má»™t Ä‘iểm lá»±c khí? Ta chỉ dồn tụ lá»±c khí má»™t nÆ¡i để chống lại yêu bà. NgÆ°Æ¡i đừng làm mất thá»i gian nữa.
Äá»™c Nhãn Long thở ra:
- Äược rồi.
Äoạn hắn Ä‘Æ°a tay đỡ Thủy Thiên CÆ¡.
Thủy Thiên Cơ cho dù có luyện võ, song nàng vẫn là nữ nhân.
Thân hình mảnh mai, lại trong lúc suy nhược nào có nặng gì.
Äá»™c Nhãn Long sức trai tráng, cho dù có là mÆ°á»i nàng hắn cÅ©ng nâng được.
NhÆ°ng không hiểu sao hắn làm việc đó rất lóng ngóng, dìu nàng Ä‘i mà không khác gì nâng thái sÆ¡n trên vai trong con Ä‘Æ°á»ng hẹp vậy.
Hắn gắng sức thấy rõ, một lúc lâu mới tới được khoang trên.
Bây giá», trong khoang không má»™t tiếng Ä‘á»™ng. Cá»­a khoang vẫn đóng kín.
Thủy Thiên Cơ nói:
- Phá cửa đi.
Äá»™c Nhãn Long Ä‘ang dìu Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘i, bá»n cÆ°á»›p còn lại hăm hở kéo nhau đạp đổ cánh cá»­a.
CÆ°á»›p phá là nghá» của bá»n chúng, nghe Thủy Thiên CÆ¡ nói, bá»n chúng xuất thủ liá»n, bá»n chúng phá cá»­a chẳng khó khăn. Cánh cá»­a bung ra liá»n.
Vạn Lão phu nhân đang dùng tay tả đỡ lấy má. Bên mặt tả của bà ta bê bết máu.
Hồ Bất Sầu tựa mình vào ghế, miệng hắn cũng vấy máu. Máu lan ra môi và mép, thật ghê sợ.
Bàn tay hữu của Vạn Lão phu nhân đang chụp nơi cổ Hồ Bất Sầu, chính bàn tay của bà đang ép hắn xuống chiếc ghế. Cánh cửa bung ra, bà giật mình buông tay lùi lại mấy bước.
Bà nhìn bá»n cÆ°á»›p quát:
- Các ngươi...
Chưa kịp nói hết câu, bà chợt thấy Thủy Thiên Cơ đang đứng đó.
Cổ há»ng nhÆ° nghẹn lại, bà đứng chôn chân tại chá»—.
Thủy Thiên CÆ¡ lúc đó không còn tá»±a vào tay của Äá»™c Nhãn Long nữa. Nàng đứng thẳng ngÆ°á»i, uy nghiêm. Môi nàng nở nụ dÆ°á»i duyên dáng, quyến rÅ© nhÆ° lúc nào.
Chẳng có chút gì tỠra là nàng đang ốm yếu hết.
Nhìn nụ cÆ°á»i đó, không ai tưởng được trÆ°á»›c đó chÆ°a đầy ná»­a canh giá», nàng thở không ra hÆ¡i, nhÆ° ngÆ°á»i đã chết.
Nàng nhẹ giá»ng há»i:
- Bà mạnh giá»i chứ, Vạn Lão phu nhân?
Vạn Lão phu nhân chÆ°a hết sững sá», ngÆ°á»i cứng Ä‘á» ra. Từng thá»› thịt trên gÆ°Æ¡ng mặt giật giật liên hồi. Miệng há rá»™ng ra mà chẳng nói được tiếng nào. Má»™t lúc lâu sau má»›i phát ra được vài tiếng:
- Ngươi..làm sao ngươi...
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i ngá»t ngào:
- Bà thấy đây là một chuyện rất kỳ quái phải không? Chính ta cũng thấy kỳ quái, huống chi bà? Song thật ra chẳng có gì là kỳ quái.
Bởi đó là sự khó chịu nhất, khó chịu hơn một chứng bệnh hiểm nghèo, nhưng cũng lại chóng qua. Nhanh lắm bà ơi, nếu bà muốn biết ta nói thực hay không, cứ thử nhịn đói vài hôm xem sao.
Nhịn đói. Thì Vạn Lão phu nhân cũng đã trải qua cơn đói.
Bà đã từng nhìn Công Tôn Hồng và Mai Khiêm ăn mà rá» giãi. Bà cÅ©ng là ngÆ°á»i từng chịu đói, sau đó ăn mấy miếng, bà lại sức ngay.
Thủy Thiên Cơ vừa nói vừa tiến tới. Nàng bước từ từ, như một con hổ đã biết chắc con mồi phải vào miệng nó, nó không vội vã. Nàng bước tới một bước, Vạn Lão phu nhân lùi một bước.
Nàng cứ bước, Vạn Lão phu nhân cứ lùi, song nàng cũng không bước tới cùng, nàng hướng sang Hồ Bất Sầu.
Vạn Lão phu nhân lúc này cÅ©ng đã lùi sát vách thuyá»n, không còn chá»— mà lùi nữa. Bà đứng lại, ngÆ°á»i dán vào vách nhÆ° con thạch sùng, có Ä‘iá»u là bám bằng lÆ°ng, không phải bằng bụng.
Thủy Thiên CÆ¡ nhìn Vạn Lão phu nhân cÆ°á»i:
- Vạn Lão phu nhân, bà sợ cái gì. Bất quá ta chỉ lấy mạng bà mà thôi, có thể làm gì hơn? Cùng lắm ta chặt bà ra trăm mảnh, ngàn đoạn, ta có thể làm gì hơn? Ta chỉ có thể quẳng đoạn xương mảnh thịt bà xuống cho cá ăn, có thể làm gì hơn?
Vạn Lão phu nhân run giá»ng nói:
- Thủy cô nÆ°Æ¡ng, già biết già đã đắc tá»™i vá»›i cô. Không phải, già đắc tá»™i vá»›i cả hai ngÆ°á»i. Cô nÆ°Æ¡ng xem, già cÅ©ng đã bị trừng phạt rồi đây...
Bà ta buông tay ra, bàn tay không còn che khuất ná»­a mặt nữa, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u thấy rõ là tai bên tả của bà đã không còn vành tai nữa.
Thủy Thiên CÆ¡ bật cÆ°á»i khanh khách:
- Oa, sao lại có việc hay nhÆ° vậy nhỉ? Ta biết rồi, có phải Hồ Bất Sầu nói nhá» quá, bà nghe không rõ nên ká» sát tai vào miệng hắn, ngỠđâu hắn ta Ä‘ang lúc đói, ngá»­i thấy mùi thịt thì bất kể thịt sống thịt chín thịt ngÆ°á»i thịt lợn gì cÅ©ng cắn nhai ngấu nghiến. Tai ngÆ°á»i cÅ©ng dòn lắm, hắn quả thật cÅ©ng là ngÆ°á»i sành ăn, chá»n lấy miếng ngon mà cắn!
Bá»n cÆ°á»›p biển nghe nói thấy hÆ¡i tức cÆ°á»i song cÅ©ng lấy làm kinh dị. Bá»n chúng Ä‘á»u nghÄ©:
- “Một nam nhân sắp chết đói mà cũng lừa cắn được một bên tai lão yêu bà, kể ra cũng là kẻ thủ đoạn cao.†Vạn Lão phu nhân quả là đã lầm mưu Hồ Bất Sầu. Lúc đó hắn giả bộ đói không chịu nổi nữa, bằng lòng nói để được ăn. Hắn thì thầm nhỠtiếng lừa cho Vạn Lão phu nhân tới gần.
Vạn Lão phu nhân cÆ°á»i khổ:
- Thủy cô nương thật thông minh quá. Chẳng khác nào tận mắt trông thấy.
Thủy Thiên CÆ¡ cÆ°á»i:
- Bà quá khen. Lá»i khen dối, nhÆ°ng cÅ©ng làm ta ngượng muốn chết. Không hiá»u Hồ Bất Sầu nói những gì mà bà thích nghe tá»›i ná»—i nhÆ° thế? Bà muốn nghe những gì từ hắn vậy?
Vạn Lão phu nhân ấp úng:
- Hắn... Hồ đại hiệp...
Thủy Thiên CÆ¡ chặn lá»i:
- Äể ta Ä‘oán xem nhé. Có phải hắn nói vá» bí quyết luyện công của Tá»­ Y Hầu không? Có đúng thế không?
Vạn Lão phu nhân cúi mặt thở dài:
- Thật là khổ. Không gì có thể giấu nổi cô nương.
Thủy Thiên CÆ¡ lại cÆ°á»i; - Bà đã nghe được bí quyết võ công của Tá»­ Y Hầu rồi, chắc là võ công của bà phải tiến bá»™ nhiá»u lắm, chỉ e, ta cÅ©ng không còn là đối thủ của bà nữa.
Vạn Lão phu nhân lắc đầu lia lịa:
- Sau có thể nhanh như thế cô nương!
Thủy Thiên Cơ gật gù:
- Cũng may ta nhanh tay, nếu không ta đã mất mạng dưới tay bà rồi.
Vạn Lão phu nhân chối bay:
- Không có chuyện đó đâu, cô nương. Không phải vậy đâu.
Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘iá»m nhiên:
- Ta còn yêu Ä‘á»i lắm. Bà chắc cÅ©ng vậy chứ? NhÆ°ng trong chúng ta chỉ có má»™t ngÆ°á»i được sống trên Ä‘á»i mà thôi.
Vạn Lão phu nhân run lên, bà nói:
- Thủy cô nương, tội nghiệp cho già mà, cô nương...
Thủy Thiên CÆ¡ dịu giá»ng:
- Có phải bà muốn ta phải ra tay hay không? Tự xử bà còn có thể chết nhẹ nhàng theo ý mình, chứ nếu ta đã ra tay...
Vạn Lão phu nhân sụp ngÆ°á»i xuống lạy sống Thủy Thiên CÆ¡, ôm chân nàng cầu khẩn:
- Thủy cô nương. Hãy thương cái thân già của già một chút. Không vì già thì cũng nể mặt con của già, tha cho già một lần đi.
Thủy Thiên Cơ lạnh nhạt:
- Con của bà là ai? Con của bà thì có liên quan gì tới ta?
Vạn Lão phu nhân kêu lên:
- Cô nÆ°Æ¡ng tha cho cái mạng già của già thì già sẽ nói cho cô biết má»™t bí mật. Má»™t Ä‘iá»u tối mật, cô nÆ°Æ¡ng ạ.
Thủy Thiên CÆ¡ chá»›p mắt nhìn Vạn Lão phu nhân, mỉm cÆ°á»i nói:
- Bà muốn nói thì ta bá» chút thá»i gian nghe cÅ©ng không sao.
Nhưng trước hết hãy điểm vào các huyệt Kiên Tĩnh, Khí Huyệt, và mấy huyệt hai bên xương gối bà đã, rồi muốn nói gì thì nói.
Vạn Lão phu nhân đồng ý tức thì:
- Äược, được.
Bà nhanh tay làm theo lá»i của Thủy Thiên CÆ¡. Bà ta làm mạnh tay thá»±c sá»±. Thủy Thiên CÆ¡ đứng ngay đó, bà sao dám làm dối. Thủy Thiên CÆ¡ chá» bà xong má»›i cÆ°á»i lá»›n nói:
- Thật kỳ lạ. Sao bà nhát chết quá vậy, không dám động thủ với ta? Thật ra công lực của ta chưa khôi phục hoàn toàn, nếu bà động thủ thì ta tuyệt đối không thể chống đỡ.
Vạn Lão phu nhân tưởng nhÆ° sét đánh ngang tai. Mặt bà ta thoắt Ä‘á», rồi lại chuyển qua màu trắng. Bà uất quá, thốt không ra tiếng, âm thanh nhÆ° tiếng khỉ khẹt:
- NgÆ°Æ¡i...
Bà ta không còn gá»i Thủy Thiên CÆ¡ hai tiếng cô nÆ°Æ¡ng nữa, chứng tá» bà ta tức giận tá»›i cá»±c Ä‘iểm. Thủy Thiên CÆ¡ bật cÆ°á»i:
- NgÆ°á»i trên giang hồ nói rằng Vạn Lão phu nhân thà quỳ gối xin tha mạng cÅ©ng không chịu giao đấu mà chẳng nắm chắc phần thắng trong tay. Quả thật cÅ©ng đúng. Nếu không nhá» thế bà đã không sống tá»›i ngày hôm nay. NhÆ°ng tiếc là đó chỉ là chuyện ngày xÆ°a mà thôi.
Lần này bà đừng hy vá»ng gì nữa cho mất công. Bà chuẩn bị dá»n mình làm chuyến viá»…n du Ä‘i là vừa.
Vạn Lão phu nhân biến sắc mặt thành xám tro. Bà ta lẩm nhẩm:
- Chịu. Ta chịu bại rồi.
Bà cao giá»ng má»™t chút:
- Thủy cô nương. Cô nương quả thật lợi hại. Ta chịu thua rồi. Tâm phục khẩu phục. Cô có động thủ ta cũng không có gì không phục.
Thủy Thiên CÆ¡ Ä‘iá»m nhiên:
- Vậy thì tốt. Bây giá» bà có thể kể Ä‘iá»u bí mật cho ta nghe được rồi.
Nàng chÆ°a giao chiến, nhÆ°ng chẳng khác nào nàng vừa trải qua má»™t trận ác chiến. Nàng thấy mệt má»i hÆ¡n cả khi giao chiến thá»±c sá»±.
Nàng mỉm cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i nhẹ nhàng bình thản, song mồ hôi nàng đã Æ°á»›t cả tóc mai.
Nàng đã lấy lại phần nào khí lá»±c, song chút khí lá»±c đó đủ cho nàng đứng vững, bÆ°á»›c vài bÆ°á»›c, chứ nào đủ cho nàng xuất chiêu tranh thắng bại vá»›i Vạn Lão phu nhân. Nàng cÅ©ng hiểu, vừa rồi, nàng chỉ hÆ¡i run chân lảo đảo ngÆ°á»i má»™t chút thì tất Vạn Lão phu nhân đã phát hiện ra ngay, thế nào bà cÅ©ng quyết má»™t trận.
Nàng đã đứng trên lằn ranh sinh tử. Dáng vẻ ung dung của nàng chính là lợi thế, hoặc nàng bại, hoặc Vạn Lão phu nhân bại.
Kết cục, nàng đã thắng.
Vạn Lão phu nhân nhìn nàng một lúc lâu. Rồi bà thở dài thốt:
- Äược, già nói. Già sẽ nói. Äiá»u bí mật đó liên quan tá»›i Thủy cô nÆ°Æ¡ng và PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c.
NÆ°á»›c.
Là nước hồ nên trong và lạnh.
Trong, vì quanh năm suốt tháng lắng Ä‘á»ng, nÆ°á»›c hồ là tịnh thủy, tịnh nên lạnh hÆ¡n nÆ°á»›c chảy thành dòng.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c dùng phép Thiên cân trụy trầm mình xuống đáy hồ.
Chàng cảm thấy đáy hồ đó không giống bất kỳ đáy hồ nào trên thế gian. Chàng tin chắc như thế, nhưng cũng vì thế mà muốn tìm xuống đáy xem thử.
Có cuộc thám hiểm nào dễ dàng. Mỗi cuộc thám hiểm là đem sinh mạng thử thách với số mệnh, xem nó ngắn dài thế nào.
Chàng xuống tới đáy rồi vận nhãn lực nhìn quanh, hiểu là mình không đoán sai.
Vùng hồ rộng lớn thật, nhưng nước hồ không sâu lắm. Chàng không tưởng được là nước hồ lại quá cạn như thế, cạn gần như không thành hồ, là vũng thì đúng hơn.
Chàng mới dùng phép Thiên cân trụy không bao lâu, thân mình vừa ướt nước đã thấy chân chạm đáy hồ rồi.
Nước rất trong, chàng nín thở đi tới, mắt nhìn rõ ràng những gì xung quanh, những gì xa xa ...
Những thứ chàng trông thấy làm chàng sững sá».
Äó là ngÆ°á»i.
Má»™t con ngÆ°á»i, hÆ¡n nữa, ngÆ°á»i đó lại là nữ nhân.
Phải rồi, đây là Bạch Thủy Cung, trong Bạch Thủy Cung làm gì có nam nhân.
Nữ nhân đó đi lại trong nước nhẹ nhàng lả lướt, như một mỹ nhân ngư vậy.
Cá lá»™i tung tăng lá»­ng lÆ¡, còn nàng thì chân vẫn chạm đáy hồ. Tóc nàng lòa xòa dập dá»n theo làn nÆ°á»›c, xanh mÆ°á»›t nhÆ° rong biển. Mắt nàng Ä‘en lay láy nhÆ° hai hạt huyá»n châu.
Nàng cÆ°á»i, vừa cÆ°á»i vừa lÆ°á»›t tá»›i nhập vào lòng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c.
Ngá»±c nàng áp sát ngá»±c chàng, đôi chân thon quấn quanh chân chàng chặt cứng. Trong tÆ° thế đó, dÄ© nhiên nàng Ä‘eo trá»n thân mình vào thân thể PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c.
NhÆ°ng mặc nàng muốn làm gì thì làm, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c đứng yên không phản kháng.
Không hiểu chàng có thích như thế không.
Nàng nắm tay PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c giật giật. NhÆ° thế là nàng bảo chàng Ä‘i theo nàng.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c không do dá»±, chàng bÆ°á»›c theo liá»n.
Trước mắt chàng mỠmỠhiện ra khu cung điện, như cung điện của Long Vương vậy.
Chàng đang hướng tới gần nó.
Càng tới gần, chàng càng nhận thấy những tòa cung điện đó vĩ đại tráng lệ tới không tưởng.
Là thủy cung, tất nhiên ngoài ngá»c châu còn có san hô cẩn khảm khắp nÆ¡i. Trân châu, mã não, san hô, ngá»c trai... khảm chạm theo những hình thù kỳ quái, toàn những loài thú trong tưởng tượng.
Cái đẹp kiến trúc, sánh sao nổi cái đẹp sống động của mỹ nhân.
Cung Ä‘iện đẹp thì có ngÆ°á»i đẹp, chính là những thiếu nữ gần nhÆ° khá»a thân này. Các nàng là những vật trang trí Ä‘á»™ng, lượn lá» trong nÆ°á»›c trong má»™t vÅ© Ä‘iệu huyá»n diệu.
Cung của nữ vÆ°Æ¡ng dÄ© nhiên phải có nhiá»u ngÆ°á»i.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c thấy rất nhiá»u thiếu nữ lượn qua lại, song cÅ©ng chẳng hiểu các nàng bận rá»™n nhÆ° thế để làm gì, để chá»c ghẹo chàng chăng?
Có Ä‘iá»u, cảnh tượng nÆ¡i đây không có má»™t Ä‘iểm nào giống trần gian nữa. Má»™t thế giá»›i biệt lập vá»›i thế tục, dù vẫn có bóng ngÆ°á»i hiện hữu.
Nơi đây chỗ nào cũng có nước, nước trong động này trong hơn bên ngoài, cũng lạnh hơn bên ngoài. Nơi đây là lối xuất nhập Bạch Thủy Cung.
Bên ngoài Bạch Thủy Cung đã đẹp như vậy, bên trong Bạch Thủy Cung hẳn còn tráng lệ hơn nữa.
Cuối Ä‘á»™ng, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c thấy bốn chữ kết bằng trân châu:
“Thủy Cung Äại Mônâ€.
Thay vì Ä‘i tá»›i, thiếu nữ nắm tay chàng vá»t lên cao.
Äầu chàng đã nhô lên khá»i mặt nÆ°á»›c. Ãnh sáng bên trên chiếu vào mắt chàng.
Mắt hoa lên, chàng chÆ°a kịp nhận định đó là thứ ánh sáng gì, châu ngá»c hay dÆ°Æ¡ng quang thì má»™t giá»ng nói êm nhẹ đã vang lên, vá»ng tá»›i tai chàng:
- A! Phương thiếu hiệp đã tới đó phải không? Nương nương chỠthiếu hiệp đã lâu lắm rồi.
Nơi chàng nhô đầu lên là một cái ao, chu vi tương đối nhỠhơn mặt hồ bên ngoài.
Äây là khu chính của Bạch Thủy Cung, mặt hồ là bức bình phong, muốn vào Bạch Thủy Cung chỉ có thể qua thủy đạo dÆ°á»›i đáy hồ rồi lên đây.
Nhà cá»­a hẳn phải quanh ao, chứ khi nào nổi lá»nh bá»nh trên mặt nÆ°á»›c.
NhÆ°ng cho tá»›i ao này rồi, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c vẫn chÆ°a thấy nhà mà chỉ nghe tiếng ngÆ°á»i.
Theo hÆ°á»›ng âm thanh phát ra, chàng nhìn thấy má»™t thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vá»i Ä‘ang đứng nÆ¡i bậc thá»m xây bằng đá cạnh ao.
Chung quanh khung cảnh rực rỡ sắc màu của các vật trân quý.
Trong ánh sáng ấy, nàng thiếu nữ hiển hiện trÆ°á»›c mắt, lá»™ng lẫy vô cùng. Chiếc áo nàng mặc má»ng manh nhÆ° sÆ°Æ¡ng, đủ bảy màu sắc. Màu áo rạng ngá»i, nhan sắc nàng cÅ©ng ngá»i sáng.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c cứ ngây ra, cÅ©ng không biết là cảnh vá»›i ngÆ°á»i phần nào đẹp hÆ¡n nữa. Có lẽ cả hai Ä‘á»u đẹp, bổ sung khuyết Ä‘iểm cho nhau, khiến tất cả cùng rạng ngá»i hÆ¡n.
Là nói thế, nhưng nào chàng có thấy khuyết điểm nào?
Nhìn cảnh thì được, nhìn áo cÅ©ng được, nhÆ°ng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c không dám nhìn ngÆ°á»i.
Mà đã không nhìn ngÆ°á»i sao thấy được áo, bởi nhìn áo là thấy ngÆ°á»i, áo má»ng hÆ¡n khói chiá»u.
Má»i Ä‘Æ°á»ng cong, má»i nét lượn tròn, tá»›i cả những sợi lông má»ng mảnh nÆ¡i kín đáo nhất trên thân thể nàng chàng Ä‘á»u có thể thấy rõ ràng...
Làm sao chàng dám nhìn, nếu không muốn thần hồn bay tận đỉnh Vu SÆ¡n vá»n mây tìm bóng hình thần nữ. Chàng cúi gằm mặt xuống.
Thiếu nữ cÆ°á»i :
- Phương thiếu hiệp, có phải chàng thấy thiếp xấu xí khó coi lắm phải không?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c vẫn không dám ngẩng đầu lên:
- Tại hạ nào có ý nghĩ đó.
Thiếu nữ lại cÆ°á»i:
- Vậy tại sao chàng lại không muốn nhìn thiếp?
Nàng đẹp, vá»›i vẻ đẹp đó, không ai biết thật sá»± nàng Ä‘ang ở lứa tuổi nào. Hẳn ai cÅ©ng cho rằng nàng má»›i chỉ ngoài hai mÆ°Æ¡i tuổi. Nàng cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i không ngây thÆ¡. Má»™t nụ cÆ°á»i của ngÆ°á»i từng trải, sắc sảo.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c lại càng lúng túng hÆ¡n:
- Việc đó, việc đó...
Chàng làm thế nào diá»…n tả cho được ý của chàng. Thiếu nữ vẫn cÆ°á»i:
- Chàng cho là thiếp ăn mặc quá hở hang khiếm nhã chăng?
Nàng không đợi cho PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c nói lá»i nào, vẫn nụ cÆ°á»i rạng rỡ, nàng tiếp:
- Chàng có biết tại sao con ngÆ°á»i phải mặc y phục chăng?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c nhÆ° lạc vào chốn mÆ¡, chẳng còn chút tâm tÆ° ở trần thế. Chàng trả lá»i hàm hồ:
- NgÆ°á»i ta mặc y phục, là vì... là vì phải mặc y phục...
Thiếu nữ chặn lá»i:
- Nhưng nguyên nhân là vì sao? Việc gì cũng có nguyên nhân của nó chứ?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c bâng quÆ¡:
- Thì..mặc y phục để chống lạnh...
Thiếu nữ cÆ°á»i giòn:
- Nhưng ở đây không phải quá lạnh.
Quả vậy, vừa rồi trầm mình dưới nước chàng còn thấy lạnh, chứ lên bỠrồi chàng thấy ấm áp vô cùng. Chàng ấp úng :
- Mặc y phục để khá»i thẹn thùng...
Thiếu nữ lại nói :
- Tại sao lại phải thẹn, thân xác con ngÆ°á»i không phải ai cÅ©ng do cha mẹ sinh ra. Má»™t sản phẩm qua nhiá»u gian khổ, sinh ra còn phải nuôi dưỡng tá»›i hoàn thiện hoàn mỹ. Sản phẩm đó phÆ¡i bày trÆ°á»›c mắt thế gian là sá»± hãnh diện của cha mẹ. Tại sao phải che giấu công trình kì diệu đó, tại sao không cho cha mẹ quyá»n được tá»± hào vá» sản phẩm há» bá» bao công sức để hoàn thành? Càng đẹp càng nên phô bày. Không, chẳng có gì khiến chúng ta phải thẹn thùng cả, chỉ những kẻ lòng đầy ác niệm má»›i cho đó là Ä‘iá»u đáng thẹn thùng nhÆ¡ bẩn. Äã là ngÆ°á»i trong võ lâm sao tÆ° tưởng lại hẹp hòi làm vậy?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c dặng hắng mấy tiếng liá»n, song không thốt nên lá»i. Thiếu nữ nói tiếp:
- Những kẻ không dám phô trương chân thật là những kẻ có ác niệm trong lòng, y phục là phương tiện giúp cho chúng che giấu những xấu xa của chúng mà thôi.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c thấy mình đã mất quá nhiá»u thá»i gian cho những chuyện không đâu này, chàng gạt ngang:
- Cảm phiá»n cô nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tại hạ vào gặp Cung chủ. Càng mau càng tốt.
Thiếu nữ lại cÆ°á»i:
- Äiá»u đó không có gì khó khăn. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi Ä‘Æ°a chàng Ä‘i, thiếp muốn chàng trả lá»i má»™t câu há»i. Những Ä‘iá»u thiếp nói vừa rồi có đúng hay không?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c nóng lòng nói:
- Chừng như là không sai đâu, cô nương.
Nàng gật đầu:
- Nếu không sai xin chàng hãy cởi bỠy phục ra. Chàng cởi bỠy phục xong rồi thiếp sẽ đưa chàng đi gặp Cung chủ.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c bình sinh không sợ trá»i không sợ đất. Song nghe nàng nói mà chàng suýt nhảy dá»±ng lên, mặt mày tái xám, chân bÆ°á»›c lui má»™t bÆ°á»›c.
Chàng Ä‘ang đứng trên thá»m ao. BÆ°á»›c tá»›i thì không sao, chứ bÆ°á»›c lui thì tất rÆ¡i xuống ao liá»n.
Một tiếng ùm vang lên, nước bắn tung toé.
Quần áo chàng chÆ°a kịp khô đã lại Æ°á»›t trở lại, thân mình chá»›i vá»›i dÆ°á»›i ao. Chàng ngoi đầu lên, thấy hai thiếu nữ vẫn còn đó, chẳng biết từ đâu đã lại xuất hiện thêm hÆ¡n mÆ°á»i nàng nữa, cÅ©ng áo má»ng bày trá»n thân hình nhÆ° thế. Những tấm thân nóng bá»ng quyến rÅ©. Tất cả đứng trên bậc thá»m, lả lÆ¡i nhìn xuống.
Thiếu nữ khi nãy cÆ°á»i khanh khách:
- Trên mình PhÆ°Æ¡ng thiếu hiệp hẳn có tật thẹo gì xấu xí lắm nên má»›i sợ phải để thân trần e ngÆ°á»i ta thấy phải không?
Những nàng kia cÅ©ng cÆ°á»i theo, tiếng cÆ°á»i của các nàng trong trẻo êm tai vô cùng.
TrÆ°á»›c khi tá»›i Bạch Thủy Cung, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c đã suy nghÄ© đắn Ä‘o sá»± lợi hại kỹ lắm rồi. Chàng đã tiện thể nghÄ© rất nhiá»u phÆ°Æ¡ng cách để ứng phó vá»›i muôn ngàn nghịch cảnh bất ngá», nhÆ°ng chàng không bao giá» có thể ngỠđược mình lại rÆ¡i vào hoàn cảnh oái oăm nhÆ° thế này.
Chẳng có gì là nguy hiểm, nhÆ°ng mà thật quá oái oăm. Con ngÆ°á»i trút xiêm y không thẹn thùng thì còn là con ngÆ°á»i nữa chăng, nhất là khi bây giá», chàng phÆ¡i mình trÆ°á»›c hằng mÆ°Æ¡i thiếu nữ cÅ©ng gần nhÆ° trần trụi.
Phải làm sao đây?
Có cách nào để đối phó không?
DÄ© nhiên, nếu chàng là dâm tặc thì không nói làm gì. Má»™t tên dâm tặc hẳn cho đây là Æ°u đãi trá»i cho, sẽ chẳng ngại ngùng cởi bá» xiêm áo mà đùa giỡn vá»›i tiên nữ.
Má»™t loạt những tiếng ùm ùm vang lên, những thiếu nữ đó đã nhảy xuống ao cả. Các nàng vá»— nÆ°á»›c nhồi sóng lao tá»›i PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c.
Những tấm thân trắng nhễ nhại theo làn sóng bì bạch lướt tới.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Ngá»c hét to:
- Nếu các cô nương tới gần hơn, tại hạ sẽ quay trở lui ngay.
Chàng biết là câu nói đó chẳng thể làm gì thay đổi tình hình được.
Song lúc đó quá bối rối, chàng hét bừa. Chứ chàng nghĩ, khi nào các cô này chịu buông tha cho chàng đi? Cho dù có, chàng có thể đi được chăng?




hết: Hồi 56
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àëèñà, àíãåë, äîñòàâêà, âîðîíåæ, ân cừu kiếm lục, êàëåíäàðü, êàìàñóòðà, êîíòîðà, èíòåðíåòå, ïåñåí, ìåðëåí, íèêîëü, ñïîðò, ñòóäåíòîâ, òàìîæíÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™