Một đòn như trời giáng bổ thẳng vào đầu Kiên “đô”, khiến gã bất giác “hự” lên một tiếng rồi loạng choạng lùi về sau, đầu óc chao đảo quay cuồng, trong chốc lát khó lòng lấy lại sự minh mẫn ban đầu. Mọi người phía dưới thấy tình thế thay đổi 180 độ thì tròn mắt kinh ngạc, năm tên bạn còn há hốc mồm miệng không dám tin vào sự việc trước mắt.
Hoàng Văn Chí thừa thắng xông lên, cho gã “khổng lồ” trở tay không kịp. Thấy đối phương xáp vào gần, Kiên “đô” cố gắng tung ra mấy cú đấm để giữ khoảng cách, nhưng giờ đây đầu gã cứ ong ong, phản xạ cũng chậm đi không ít, đòn đánh cũng chẳng còn lực. Dĩ nhiên mấy đòn gượng ép này chẳng thể làm khó gã sinh viên kia, hắn lách qua một bên, dốc sức tung ra một quyền thụi thẳng vào mạng sườn, “BỤP”. Khi nắm đấm vừa đi hết hành trình thì cánh tay liền gập lại, cùi chỏ tiếp tục đánh vào vị trí vừa rồi, “BỤP”. Đòn này vừa cực nhanh vừa mạnh mẽ, lại liên tiếp đánh vào một điểm, thử hỏi gã Kiên chịu sao thấu, cơ thể to lớn của gã vạy qua một bên, gương mặt tỏ ra đau đớn khôn cùng. Đối phương chưa kịp hoàn hồn, gã Họ Hoàng lại tung mấy cú đá nhanh như gió vào bụng và bắp đùi của đối thủ, cú nào cũng dồn hết sức mạnh, nhằm toàn phần mềm trên cơ thể. Kiên “đô” dính cú đánh vào đầu còn chưa tỉnh, giờ lại liên tiếp bị tấn công vào các nơi trọng yếu, thì nhanh chóng rơi vào thế bị động.
“Bốp, bốp, bốp…”
Cái cơ thể hộ pháp còn đang luống cuống, chao đảo, Hoàng Văn Chí lại xông đến tung cho một đòn hung hiểm cùng cực. Khi đã tới sát đối phương, hắn tung người nhảy lên không trung, hai tay ôm chặt lấy cái đầu trọc của gã Kiên rồi níu mạnh xuống, tiếp đó đầu gối của họ Hoàng thúc mạnh lên.
“BỐP”
Toàn bộ khuôn mặt của Kiên “đô” bị cả cái đầu gối chắc chắn như bê tông thụi thẳng vào, chiếc mũi bị dập xuống vạy qua một bên. Chưa hết, khi đầu gối đã rút lên tới ngực thì chân gã sinh viên lập tức bắn thẳng ra như một chiếc lò xo vừa bị nén chặt, một đạp tiếp tục lấy ngực của đối thủ làm mục tiêu mà phóng đến.
“BỐP”
Trúng phải trọng kích, cơ thể cao to như quả núi bắn ngã về sau, máu mồm, máu mũi văng tung tóe. Đòn thế bá đạo như vậy, dù là gã Kiên có tỉnh táo thì cũng khó lòng đỡ nổi, thất bại có lẽ là điều không thể tránh khỏi. Khi đôi chân của gã sinh viên chạm xuống sàn thì cũng là lúc đối thủ của hắn nằm vật ra, ngất lịm.
“Rầm”
Tuyển thủ mạnh nhất câu lạc bộ vào thời điểm này đã nằm bất động trên sàn, gương mặt đã bị biến dạng, kẻ chiến thắng lại chính là tên sinh viên hống hách, thì ra hắn không phải là “thùng rỗng kêu to” mà là “thùng đặc kêu lớn”. Năm tên sinh viên đứng dưới chỉ biết chết lặng mà nhìn vào kết quả chung cuộc, chúng có mơ cũng chẳng thể ngờ rằng gã họ Hoàng bạn chúng lại có thực lực đáng sợ đến vậy. Tuy nhiên, kết quả này như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho các tuyển thủ không khỏi tức giận ngút ngàn.
-Thằng ôn con, bộ môn mày sử dụng rõ ràng không phải là quyền anh…
-Trong thi đấu cấm sử dụng chân và đánh vào các phần nằm từ bụng trở xuống…
-Mày đấu mà không có chút quy tắc nào là sao …
-Cái này mà gọi là thi đấu quyền anh sao? Mày tính giết người chắc…
Hoàng Văn Chí vừa đánh thắng kẻ mạnh nhất câu lạc bộ, nên giờ gã chẳng coi mấy tên còn lại vào đâu, cùng lắm chỉ là một lũ tép riu.
-Tôi nói tỉ thí, chứ không hề nói sẽ sử dụng quyền anh để đấu. Võ thuật chung quy lại cũng chỉ để đánh bại đối phương, bất cần biết đánh thế nào, kẻ trụ lại cuối cùng sẽ là kẻ thắng cuộc. Quyền anh xem ra không có tuổi tác để so sánh với quyền thái. Còn ai nào chưa phục thì cứ lên hết đây, tôi tiếp hết.
Nghe thấy mấy câu nói ngứa tai kia làm sao mọi người chịu cho nổi, một số người cả giận lập tức leo lên võ đài, chuẩn bị cho thằng oắt kia một trận, rửa nhục cho gã Kiên, số còn lại mặt đỏ tía tai thi nhau chửi bới, lôi đủ các loại luật lệ ra mà giảng giải. Về phần năm tên sinh viên, thấy không khí trở nên căng thẳng, sắp có hỗn chiến đến nơi, phần vì sợ “trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”, phần vì xấu hổ với tên bạn, nên nhanh chóng chuồn khỏi phòng tập từ lúc nào không ai hay.
Từ đầu tới cuối sự việc đều được Hùng “đinh” và Mạnh “nồi” chứng kiến, giờ thấy người của câu lạc bộ đại bại thì hai gã không dám xem thường tên sinh viên. Có điều nghe qua giọng điệu của họ Hoàng thì đúng là kiểu “ngựa non háu đá”, cậy có chút khả năng mà làm càn quấy, hống hách, ngang tàng. Hơn nữa đây lại là nơi chúng tập luyện, giờ để cho thanh danh của câu lạc bộ bị hạ thấp, thua cả một thằng sinh viên vớ vẩn, thì hai gã còn khoe khoang được với ai. Mà chỗ này còn là chỗ làm việc của đại ca, chắc hẳn anh ấy cũng không muốn mọi người phải chịu nhục nhã. Nghĩ tới đây Hùng, Mạnh liền chạy vào trong kho chứa đồ, báo cáo cho Hắc Vân biết.
………
“Khịtttt….khòoooo….khịttttt….khòoooo o….”
Kho chứa đồ phỏng chừng vẫn không hề được dọn dẹp tí gì sau khi Hắc Vân bước vào, mọi thứ vẫn ngổn ngang và đầy bụi bặm. Duy chỉ có một chiếc ghế gấp là được lau sạch sẽ, để “bạch tạng” ngồi lên đó…và ngủ. Vốn dĩ sự huyên náo ở ngoài phòng tập thì trong kho đều có thể nghe rõ mồn một, nhưng gã đang bận chìm trong giấc ngủ, nên dù có bom nổ bên tai chưa chắc gã đã tỉnh.
Hai tên đàn em vừa bước vào thì đã thấy ngay đại ca đang ngồi mà say giấc nồng, chúng vội vã chạy tới đánh thức.
-Đại ca, đại ca, dậy đi….
-Chuyện lớn rồi…đại ca dậy mau thôi…
Đang ngủ ngon lành lại có người tới đánh thức, “bạch tạng” tất nhiên là rất khó chịu. Vẫn nhắm tịt mắt, gã xoay người qua một bên, đầu tựa vào thành ghế, làu bàu nói vài câu.
-Chẹp, chẹp…đừng có phá…đi chỗ khác chơi…khịtttt…khịttt…khòoooo….
-Đai ca mau dậy đi, có kẻ tới phá phòng tập kia kìa. Đại ca…. – Hùng “đinh” vừa nói vừa lay lay Hắc Vân.
Hai gã nhìn nhau lắc đấu, phỏng chừng dùng biện pháp nhẹ không thể nào gọi được “bạch tạng” dậy, đã thế chúng buộc phải dùng biện pháp mạnh, lôi đối phương ra ngoài. Mỗi tên choàng một tay Hắc Vân qua cổ rồi kéo gã ra khỏi kho chứa đồ.
-Để…yên cho tao……ngủuuu……khịttt…khòooo…
………
“Rầm”
Lại một cơ thể nữa ngã xuống sàn, tên sinh viên họ Hoàng đã liên tiếp hạ gục năm tuyển thủ lao lên võ đài bằng những miếng đòn quyền thái đầy uy mãnh. Các tuyển thủ phía dưới thấy đối phương áp đảo như vậy thực lòng chẳng dám coi khinh, không còn ai dám bước lên võ đài khiêu chiến. Giờ có lên thêm vài mạng nữa thì chắc chắn cũng bị hạ gục mà thôi, còn nếu tất cả nhất loạt xông vào tấn công thì cũng chẳng hay ho gì, có khi đối phương còn vin vào cớ này mà bảo câu lạc bộ chỉ được cái ỷ đông hiếp yếu, chứ chẳng có bao nhiêu thực lực.
Thấy phòng tập đã trở nên yên ắng, chỉ còn những ánh mắt căm phẫn nhìn nhìn, phỏng chừng đã khuất phục trước sức mạnh của gã. Điều này vô hình chung càng làm hắn tỏ ra ngạo nghễ, mà cất lên những lời lẽ ngông cuồng.
-Không ngờ thực lực của câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt cũng chỉ có bấy nhiêu, thật là làm tôi thất vọng quá đi mất. Có lẽ sau này tìm chỗ nào tỉ thí thì cũng phải xem xét kĩ mới được …ha ha ha…
Giờ đang đứng trên cương vị một kẻ bại trận, đâm ra các tuyển thủ cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, giá như “Ngũ Hổ” còn ở phòng tập thì đã không đến lượt tên sinh viên kia lên mặt. Có điều trong cuộc sống thì một là “có” hai là “không”, hai chữ “giá như” vốn dĩ chẳng tồn tại.
-Xem ra mọi chuyện kết thúc ở đây được rồi. Dù sao cũng rất xin lỗi mọi người.- họ Hoàng nói với giọng điệu mỉa mai.
Toan bước xuống khỏi võ đài, thì một giọng nói oang oang cất lên giữ chân tên sinh viên lại, cái giọng khàn khàn này đích thị là của tên Mạnh “nồi”.
-Tính diễn võ giương oai chán chê rồi chuồn đấy hả? Đại nhân vật còn chưa xuất hiện thì mày đã vội cắp mông mà chạy đi đâu thế?
Câu nói này không chỉ nhận được sự chú ý từ Hoàng Văn Chí, mà còn nhất loạt khiến cho mọi người trong phòng tập phải quay ra nhìn.
-Anh muốn đấu với tôi phải không? – họ Hoàng híp mắt nhìn kẻ vừa hùng hổ lớn tiếng.
-Tất nhiên là…không phải tao. Mà chính là người này!
Nói rồi Mạnh “nồi” chỉ tay về phía hai người đứng sau, Hùng “đinh” đang cố gắng làm cho Hắc Vân tỉnh ngủ, nhưng có vẻ không khả quan cho lắm.
-Là hai người đó sao? – Văn Chí chỉ tay.
-A…không phải tao, mà là đại ca của tao! – Hùng “đinh” liền giải thích ngay, hắn mà phải đấu với tên sinh viên kia thì chết là cái chắc.
-Là người thanh niên da trắng đang…gật gù đó hả? – gã sinh viên đút hai tay túi quần dò xét hỏi?
Mọi người giờ mới sực nhớ ra vẫn còn một “quái nhân” chưa xuất đầu lộ diện, chính là người đã chịu được những cú đánh khủng khiếp của Kiên “đô” mà không hề lùi một bước, nhưng gã họ Hoàng kia cũng dễ dàng đỡ được các đòn của gã Kiên, mà còn là không dùng tới găng quyền anh. Phỏng chừng so ra thì khó mà biết ai hơn ai, nhưng dù sao đây cũng là niềm tin cuối cùng để vớt vát lại thanh danh của câu lạc bộ. Mọi người chỉ còn biết đặt hi vọng của mình vào gã “mặt trắng” có thực lực bí ẩn kia, và họ cũng tò mò muốn biết khả năng của gã lớn tới mức độ nào.
-Đại ca, lần này trông cậy cả vào đại ca đó... – Hùng “đinh” nghiêm trọng nói.
-Nhất định đại ca phải dậy dỗ cẩn thận thằng oắt kia, cho nó không lết được khỏi đây luôn. – Mạnh “nồi” bực bội bảo.
Sau khi làm đủ mọi cách thì cuối cùng Hùng “đinh” cũng làm cho Hắc Vân mơ mơ màng màng hé mắt nhìn xung quanh, còn gã đã thực sự tỉnh ngủ hay chưa thì không biết được.
Hãy ủng hộ Cực Độ Tội Phạm, mình rất mong nhận được phản hồi từ các bạn.
-Hở…cái…gì thế… - Nói rồi Hắc Vân ngáp một cái rõ to, đôi mắt chỉ mở có nửa chừng.
Không để cho đại ca có thời gian nhận ra vấn đề, hai tên đàn em đã lập tức đẩy Hắc Vân tiến vào trong võ đài. Khi đã đứng trong võ đài, Hùng “đinh” thì đứng sau đấm bóp cho đại ca, còn Mạnh “nồi” thì vênh mặt lên nhìn tên sinh viên hống hách.
-Tao nói cho mày biết, đây mới là đại cao thủ chân chính. Đừng tưởng có tí võ “quyền thối” là hay đâu!...hắc hắc…để xem tí nữa mày còn mở mồm được hay là không! – gã nói với giọng điệu khiêu khích.
Hoàng Văn Chí nghe thấy đối phương gọi “quyền thái” thành “quyền thối” thì vô cùng tức giận, chỉ tay vào mặt đối phương mà nói lớn.
-Các người dám sỉ nhục quyền thái?
-Thì sao? Mày nghĩ mày giỏi lắm chắc? – Đang đấm bóp cho Hắc Vân, nhưng Hùng “đinh” cũng phải chen miệng vào.
-Được, để tôi xem đại cao thủ của các người có cái bản lĩnh to lớn cỡ nào! – gã Họ Hoàng vạn phần tức tối cất lời.
Mạnh “nồi” quay lại, động viên cổ vũ cho Hắc Vân.
-Đại ca, tất cả trông cậy vào anh đấy.
Nói rồi hai tên đàn em của Hắc Vân nhanh chóng rời khỏi võ đài, gương mặt cực kì tự tin. Bởi lẽ khả năng của đại ca ra sao chúng hiểu rõ nhất, tên sinh viên kia quả thực cũng đáng gờm nhưng so với đại ca thì còn kém xa tám vạn chín nghìn dặm, có khi còn hơn thế. Hắc Vân vốn dĩ đã trở thành thần tượng, thành chiến thần trong lòng hai gã, nên chúng tuyệt đối tin tưởng Hắc Vân cầm chắc chiến thắng trong tay, không một chút nghi hoặc. Mọi người đứng dưới cũng nín thở, chăm chú theo dõi cục diện trận đấu sẽ nghiêng về phía nào.
Vừa rồi được Hùng “đinh” đấp bóp, làm cho cơ thể khoan khoái vô cùng, nhưng vô hình chung “bạch tạng” lại càng thêm…buồn ngủ. Gã vẫn mắt nhắm mắt mở ngoái đầu nhìn bốn xung quanh, rõ ràng vừa có người bóp vai cho gã, không biết giờ đã chạy đi đâu mất, mấy đoạn hội thoại vừa rồi phỏng chừng “bạch tạng” cũng chẳng nghe được câu nào. Đưa tay lên gãi gãi đầu, gã lại ngáp dài một cái.
-Óaaaa….
“BỐP”
Mồm há còn chưa kịp ngậm vào thì một đòn thế nhanh như điện đã giáng thẳng vào đầu Hắc Vân. Hoàng Văn Chí ở khoảng cách 3 mét đã tung người lên, xông phi tới chỗ đối phương, sử ra một đá ngang đầu, dù cho đứng ngoài nhìn vào cũng thấy ngay chiêu này không hề có chút động tác dư thừa, đánh ra dứt khoát, e là ngay đến một tôn sư trong môn quyền thái cũng chưa chắc làm được.
“Rầm”
Trúng một đá khủng bố, cơ thể Hắc Vân xoắn vặn, bắn qua một bên, ngã úp mặt xuống sàn, nằm xõng xoài, không hề nhúc nhích. Xem ra chỉ cần một chiêu của Hoàng Văn Chí cũng đủ khiến cho tên “mặt trắng” gục ngay tại chỗ.
-HẢ!!!
Hai tên đàn em thần sắc biến chuyển, nếu dùng hai chữ kinh hãi cũng chẳng thể lột tả được cảm xúc của chúng lúc này. Tại sao đại ca lại có thể dễ dàng trúng đòn như vậy được? Đây tuyệt đối không thể là sự thật, có đánh chết chúng cũng không tin Hắc Vân lại bị ngã gục nhanh đến thế. Nên nhớ đại ca có thể một tay mà thu thập hơn 50 tên côn đồ, nhẽ ra thằng sinh viên kia vốn dĩ không thể chạm tới người đại ca được. Nhưng đó là trên lí thuyết, còn giờ đây hai gã dù cho nhìn ngang nhìn dọc, hay căng mắt ra mà xem xét, thậm chí véo má mình một cái xem có phải là mơ hay không, thì vẫn chẳng thể phủ nhận, kẻ vừa dính đòn rồi nằm chết giấc trên sàn là Hắc Vân. “Chẳng lẽ tên sinh viên kia còn lợi hại hơn cả đại ca?” – hai tên đàn em hoang mang suy nghĩ.
Về phía các tuyển thủ thì không khỏi thất vọng, nét mặt trùng xuống, không ngờ niềm tin cuối cùng lại bị dập tắt nhanh như vậy. Tưởng rằng có thể vớt vát lại chút danh dự của câu lạc bộ, nào ngờ cũng chẳng thể có kết quả tốt đẹp gì, có lẽ hôm nay câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt không thể tránh khỏi một vết ố trong bản tiểu sử.
-Ha ha ha…đây là đại cao thủ của các người sao? Tôi nghĩ hắn còn không bằng một con gà chết nữa kìa!...ha ha ha…Nếu đã kém cỏi thì chịu thua luôn đi, cần gì bày đặt mang một tên chẳng biết tí võ vẽ nào lên đây làm trò con khỉ chứ hả? – gã họ Hoàng cất giọng trong sự thống khoái cao độ, giờ hắn ngửa mặt thêm tí nữa khéo mũi chạm trần nhà.
-Khịtttt…khòooo…khịtttt….khòooo….
Khi tiếng gáy của Hắc Vân vang lên, cả phòng tập phải mất tới năm giây sau mới định hình được đó là tiếng động gì. Hai tên đàn em khi nghe thấy tiếng gáy thì nét mặt lại biến hóa phức tạp hơn vừa rồi, mắt trợn lên, miệng lại nhe răng ra mà cười, nhưng thần sắc thì có phần hơi tái tái, phỏng chừng chúng đang trải qua một loại cảm xúc kết hợp giữa lo lắng, vui mừng kèm theo khó hiểu. Các tuyển thủ thì đồng loạt nhướn mày, mặt nghệt ra một cách ngờ nghệch, họ không thể hiểu nổi đang diễn ra chuyện gì, tại sao gã tạp vụ kia lại…gáy được khi đã trúng đòn nằm ngất lịm? Cuối cùng là Hoàng Văn Chí, gã tưởng rằng với một chiêu của mình là đã làm cho đối phương gục ngay tức thì. Nhưng không phải vậy, phỏng chừng vừa rồi là hắn cố tình để cho mình đánh trúng, giờ lại giả bộ đang nằm ngủ một cách khoan khoái trên sàn, ý nói rằng đòn của mình chỉ đủ gãi ngứa cho hắn, làm hắn buồn ngủ mà thôi. Nghĩ tới đây gã Chí trong lòng có chút giao động, vừa rồi một đá của gã tuyệt đối hung hiểm, có thể coi như “nhất chiêu tất sát”, lập tức có thể khiến đối thủ đầu óc quay cuồng, tối tăm mặt mũi. Nhưng phỏng chừng đòn này không được gã “mặt trắng” kia coi ra gì, bất giác họ Hoàng có chút thẹn khi nhớ lại những câu nói vừa rồi của mình.
Muốn lấy lại sĩ diện, Hoàng Văn Chí lập tức bước tới, túm áo mà dựng Hắc Vân đứng dậy, tức tối gắt lên.
-Anh dám không coi tôi ra gì, nếu không mau đàng hoàng mà thi đấu thì đừng có trách tôi nặng tay! – gã đâu có biết đối phương vốn dĩ không phải giả vờ ngủ, mà nếu có biết thì gã cũng chẳng bao giờ tin.
-khịt, khịttttt…. Khòooooooo…
Bị đối phương túm cổ áo dựng dậy, nhưng Hắc Vân vẫn đắm chìm trong giấc ngủ một cách ngon lành, đầu vạy qua một bên, không ngừng cất lên những tiếng gáy rõ to.
Đám người phía dưới khi nghe thấy gã sinh viên kia gắt lên, thì lập tức hiểu ra vấn đề. Đúng, chắc chắn là hắn đang muốn đùa giỡn với đối thủ, chứ làm gì có chuyện bị trúng một đá bay mặt như thế mà vẫn ngủ được cơ chứ. Hùng, Mạnh giờ hiểu ra liền sung sướng cất lên mấy câu.
-Đđại ca đúng là đại ca. Trò gì cũng có thể nghĩ ra được…hắc hắc…
Nghe thấy bên dưới chêm vào như vậy, thì gã Chí càng thẹn, gay gắt nhìn đối phương.
-Được để xem anh giả bộ được tới bao giờ! – gã gằn giọng.
Dứt lời thì Hoàng Văn Chí cũng lập tức phát động tấn công, hai tay vẫn túm chặt cổ áo đối thủ, còn hai đầu gối liên tiếp thụi tới tấp vào hai bên mạng sườn của Hắc Vân, sức mạnh dồn nén trong từng đòn không cần phải bàn cãi, là cực nhanh cực mạnh.
“Bụp, Bụp, Bụp…”
Sau khi tung ra cả chục cú thúc gối, nhưng đối phương vẫn tuyệt nhiên không hề mở mắt, gương mặt vẫn yên bình như không, điều này bất giác càng làm cho gã Chí trở nên điên cuồng. Đẩy đối phương ra phía trước, rồi gã rướn người tung chân mà đạp cho Hắc Vân một phát giữa ngực, sức mạnh dồn nén vào đòn này có lẽ đã dùng tới đủ mười phần chứ không thể ít hơn.
“BỐP”
Cú đạp này tung ra vạn phần tàn khốc, nếu là kẻ có cơ thể bình thường thì chắc hẳn sẽ dập nát vùng ngực, gẫy đến vài cái xương chứ chẳng chơi. Chỉ thấy Hắc Vân bắn tuốt ra sau, đập mạnh vào một chiếc cột đệm nằm ở góc võ đài, hai tay vung lên vô tình móc vào hai bên dây co, chân thì lại trượt xuống, nhìn vào cũng có thể thấy ngay nếu không có hai tay mắc vào dây kia thì chắc hẳn cơ thể của Hắc Vân đã nằm ngửa ra sàn.
Hoàng Văn Chí thở dốc nhìn đối phương, những chiêu vừa rồi nhất nhất được gã dồn nén toàn bộ thực lực, nên sức lực bị mất cũng không nhỏ, chắc chắn gã “mặt trắng” kia đã ngất thật chứ không thể giả bộ được nữa. Mọi người phía dưới thì nín thở theo dõi trận đấu, họ hiểu rõ nếu là họ trúng mấy đòn vừa rồi thì một vé nằm viện dài hạn là điều không phải cãi bàn. Còn hai tên đàn em thì mắt hơi híp lại, hai tay siết chặt, miệng thì không ngừng lẩm bẩm – “Đại ca vô địch, đại ca vô địch, đại ca vô địch…”, phỏng chừng chúng đã coi Hắc Vân thành thánh sống cũng nên.
-Chẹp, chẹp…khịttttt…để tao….ngủuu…ù…khòoooo… - Hắc Vân mấp máy môi mấy chữ rồi lại gật gà gật gù theo từng nhịp thở.
Tuy tiếng nói rất nhỏ, kiểu như nói mơ trong lúc ngủ, nhưng bây giờ phòng tập rất yên ắng, thành ra bất kì ai cũng nghe thấy những câu nói vừa rồi. Các tuyển thủ thì đôi mắt tràn đầy hi vọng, khí thế dâng lên ào ạt, giờ họ tin chắc rằng gã sinh viên hống hách kia không thể là đối thủ của Hắc Vân, vài người buột miệng thốt lên mấy từ.
-Kinh dị…
-Quá ư biến thái…
-Là quái vật sao…
-Quái đản hết sức…
Những câu từ không có đầu cũng không có cuối, nhưng ai cũng hiểu đang nói về chuyện gì. Hai tên Hùng và Mạnh còn gào tướng lên, cứ như thể chúng vừa thắng độ mấy chục tỉ.
-Đại ca muôn nămmmm, đại ca vô đốiiiiiiiiiii….
Hoàng Văn Chí giật mình, lùi lại mấy bước, suy xét kĩ lại kẻ đang ở trước mặt gã, thần sắc thì tái đi phỏng chừng đang kinh hãi tột độ. Tên “khổng lồ” vừa rồi cũng chỉ có thể dính vài đòn của gã mà gục ngay tại chỗ, đó là gã còn dùng có bảy phần thực lực, đằng này chiêu số dùng còn gấp đôi gấp ba, toàn bộ lại còn là dùng cả mười phần sức mạnh, nhưng đối phương vẫn không hề coi ra gì, còn ngang nhiên giả bộ như đang ngủ ngon lành, cứ như thể những đòn mà hắn tiếp nhận không đủ để đánh thức hắn dậy.
Hoàng Văn Chí, 20 tuổi, vốn dĩ sinh sống ở Đà Lạt, nhưng do mẹ gã là một giảng viên đại học được luân chuyển công tác qua trường Hàng Hải ở Long Thành, nên cả gia đình đã chuyển ra ngoài này. Cha gã là một người kinh doanh qua mạng nên ở đâu cũng không thành vấn đề. Từ nhỏ Văn Chí đã được bác của gã là một võ sư quyền thái dạy dỗ, thêm vào đó với khả năng tiếp thu nhanh chóng những gì được truyền dạy, tới năm gã 17 thì đã đánh bại cả sư phụ, khắp thành phố Đà Lạt, Văn Chí không tìm thấy đối thủ. Vì tuổi còn trẻ mà đã có khả năng lớn như vậy, chưa từng phải nếm mùi thất bại bao giờ, thành ra không thể tránh khỏi có tính cách phách lối, mặt lúc nào cũng ngửa lên trời. Ra tới Long Thành sinh sống, học ở đại học Hàng Hải, gã luôn khoe khoang mình là đệ nhất cao thủ, không ngán bất kì ai, khiến cho bọn bạn rất phản cảm. Rồi mấy tên bạn đã thách thức Văn Chí đánh thắng người của câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt, nếu thắng chúng sẽ tin khả năng của gã và nói cho cả trường biết Văn Chí là đệ nhất cao thủ võ thuật. Được tung hô như thế làm sao gã không thích thú cho được, hơn nữa Văn Chí luôn tin rằng mình thực sự không có đối thủ, trường hợp này áp dụng câu nói “Ếch ngồi đáy giếng” là hoàn toàn hợp lí.
Cao thủ thì gã họ Hoàng gặp qua đã nhiều, nhưng thể loại không thèm đánh trả, mặc kệ cho đối phương ra tay rồi thản nhiên…ngủ, thì đúng là trần đời gã mới gặp có lần đầu tiên. Chẳng lẽ đối phương thực sự là tuyệt đại cao thủ như hai tên vừa rồi nói, rốt cuộc thì người này học môn võ công gì mà có thể chịu đựng đủ các loại công kích, không một chút biến sắc. Có hay không việc hắn chẳng coi võ công của mình ra gì, muốn nói rằng những đòn vừa rồi chưa đủ khả năng gọi hắn dậy thì nói gì tới chuyện so tài. Hoàng Văn Chí càng lúc càng cảm thấy hoang mang, suốt thời gian hắn biết tới quyền thái đến giờ chưa từng gặp qua một quái nhân thế này. Suy đi tính lại, Văn Chí quyết định tung ra một sát chiêu cuối cùng, trước nay gã được học nhưng chưa bao giờ dùng tới, bởi lẽ với sức công phá của đòn này e là gây ra án mạng như chơi.
-HÂY AAAAA……
Tên sinh viên hét lên một cách khí thế, nhún chân rồi tung người lên không trung, cơ thể xoắt vặn một vòng, chân trái gập lại, giơ đầu gối ra phía trước, trông cứ như thể Hoàng Văn Chí đang bay tới chỗ Hắc Vân. Đòn này hiểm ở chỗ kết hợp giữ lực lao tới, lực xoắn của cơ thể và sức mạnh của cơ đùi, tất cả trộn lẫn với nhau tạo ra một sát chiêu tối cường trong quyền thái, nó dễ dàng phá tan hai phiến đá kiên cố chứ đừng nói tới một cơ thể bằng xương bằng thịt. Liệu sau đòn này gã “mặt trắng” có chịu tỉnh ngủ hay không? Có trời mới biết được.
Đám “khán giả” đứng dưới thì trợn mắt khi thấy tên sinh viên tung ra sát chiêu, họ đều là người học võ, đương nhiên nắm được đòn thế trước mắt dồn nén cỗ lực lượng khiếp đảm tới nhường nào, trúng phải đòn này e là gã tạp vụ sẽ vỡ ngực mất. Vài người không kiềm chế nổi sự căng thẳng tới thót tim, tự nhiên đưa tay lên mà vò đầu bứt tóc.
“BỐP”
Đầu gối của họ Hoàng như thể một viên đạn pháo tống thẳng vào ngực Hắc Vân, khiến cho gã đang chìm trong giấc ngủ cũng phải “hự” lên một tiếng, cả võ đài bị dư chấn của đòn này mà rung lên bần bật, đủ thấy sức công phá của nó kinh khủng đến đâu. Khi chiêu thức đã đi hết lộ trình, Văn Chí liền lùi lại phía sau quan sát, gã thực sự tin tưởng sau đòn này đối phương có muốn tỉnh dậy cũng vạn phần khó khăn. Vừa rồi lúc họ Hoàng xuất động, gã còn tưởng nhìn thấy chiêu thức cường mãnh, Hắc Vân sẽ phải bỏ trò giả bộ ngủ mà tránh qua một bên. Hơn nữa do tin rằng đối thủ là cường giả, chuyện ngầm giữ lực lượng nhất định sẽ bị phát hiện, dẫn đến coi khinh không thèm tránh né, nên Hoàng Văn Chí đã sử ra toàn bộ những gì mình có, không lưu lại một phần lực nhỏ nào để làm đường lui. Giờ thấy đòn đã trúng đích, dễ dàng đắc thủ chẳng chút khó khăn, đối phương thì không thấy gáy nữa, xem ra đã ngất lịm. gã sinh viên đột nhiên cất lên một tràng cười sảng khoái.
-Ha ha ha…Tự coi mình là cao thủ, không thèm tránh né chiêu của tôi. Để xem anh còn dám coi thường quyền thái nữa hay không! Ha ha ha…
-Mày đừng có đắc chí quá sớm, đại ca tao không dễ dàng chịu bại như vậy đâu… - Hùng “đinh” gắt lên.
-Đại ca đang cho mày cưỡi voi rồi mới đạp mày xuống chó đấy… há há há… - Mạnh “nồi” cười lên mấy tiếng ma mãnh.
Hai tên này tuy có học qua mấy tháng ở Tiệt Quyền võ đường, nhưng chẳng tiếp thu được là bao, thành thử đạo chiêu vừa rồi chúng không thể hiểu được đáng sợ cỡ nào. Mà dù có biết đi chăng nữa thì với sự sùng bái của mình với thần tượng, hai gã cũng mãi mãi tin rằng đại ca mới là kẻ chiến thắng, dù cho có trúng bao nhiêu đòn cũng vậy cả thôi.
Về phía các tuyển thủ lúc nhìn thấy gã tạp vụ bị trúng đòn, họ bất giác cảm thấy lạnh cả sống lưng, rùng mình ghê sợ. Chỉ nhìn vào thôi đã có cảm giác rờn rợn đến vậy rồi, thử hỏi người tiếp nhận còn đau đớn, quằn quại tới mức nào nữa? Những tưởng phen này kẻ nắm chắc phần thắng lại là gã sinh viên hống hách, nhưng lại nghe thấy lời nói của hai tên học viên mới vào kia, thì sự tuyệt vọng của họ có nguôi ngoai đi đôi chút. Các tuyển thủ vẫn cố gắng chờ đợi vào cái gọi là kì tích, hi vọng Hắc Vân vẫn gượng dậy được, quan sát, mọi người lại tiếp tục quan sát.
Thấy hai tên đứng dưới vẫn hết lời đề cao gã “mặt trắng” và hạ thấp mình, họ Hoàng trong lòng không khỏi ấm ức. Mấy người nghĩ hắn là thần thánh, là quái vật sao? Dù có là thần thánh, quái vật mà dính sát chiêu vừa rồi thì cũng không tránh khỏi đại bại, trừ khi cơ thể hắn là sự kết hợp giữa ba lớp bê tông và bốn lớp cốt thép thì may ra, hừ! Hoàng Văn Chí không giữ nổi bình tĩnh, chỉ tay về phía hai tên Hùng, Mạnh cao giọng thách thức.
-Các người đừng quá tự mãn như vậy! Anh ta chắc chắn đã ngất lịm rồi, còn không mau đưa đi bệnh viện thì chẳng may có chuyện gì xảy ra đừng có mà đổ vạ cho tôi…ha ha ha…
Cái gì mà “tự mãn như vậy”, tên sinh viên này đúng thật là mặt dày có khác, nếu để hắn soi gương rồi nói chắc sẽ không thốt ra mấy từ này. Thấy cái giọng điệu tự coi mình là ông trời, khinh thường đại ca, lại còn cười một cách sung sướng, thực là làm cho hai tên đàn em tức điên người.
-Ngất lịm, hô hô… có mà mày mới sắp ngất lịm thì có! Tưởng cái chiêu mèo cào đó có thể hạ gục được đại ca hả? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày chứ, nếu nói là xoa bóp thì còn tạm chấp nhận được! – Hùng “đinh” gân cổ lên cự lại.
-…Sao hôm nay mày nói hay vậy? – Mạnh “nồi” thì thào bên cạnh.
-Mịe, mày khen tao có mà khen cả đời! – Hùng “đinh” vênh mặt.
Trước nay Hùng “đinh” vốn nói chuyện rất thô kệch, bốp báp, ngắn gọn, giờ thấy thằng bạn xuất thần nói được mấy câu nghe cũng ra hồn thì Mạnh “nồi” có chút tán dương. Đang được đà, thấy thằng bạn khen cho một câu thì gã càng hứng chí.
-Được! Mấy người to mồm như vậy, tôi cũng không ngại mà đánh cược với các người một phen. Chỉ cần nội trong hôm nay anh ta có thể tỉnh lại, tôi lập tức quỳ xuống lạy anh ta ba lạy mà bái làm sư phụ…hắc hắc… bằng không các người phải quỳ xuống mà bái tôi làm sư, sao chơi không? – Văn Chí tràn trề tự tin, híp mắt nhìn.
-Vãi đạn thật, tao còn chưa thách mày thì thôi, giờ mày lại thách thức tao. Sợ đíu gì mày mà tao không chơi, không những gọi mày bằng sư phụ, tao gọi mày bằng bố luôn đấy, hứ! – Hùng “đinh" tiếp tục phản pháo.
-Ai da, nhưng mà mày không thấy làm vậy là có lợi cho nó quá sao? Khi không nó được vinh dự nhận đại ca làm sư phụ, cái vụ cá độ này có khi phải xem xét lại…hắc hắc… - Mạnh “nồi” thêm mắm thêm muối cho sự việc lên tới cao trào.
Mấy tay tuyển thủ theo dõi sự việc quả thật không biết tình hình nghiêng về bên nào, nhưng trong lòng họ thì luôn mong muốn kẻ chiến thắng là người mình. Mọi người còn đang suy nghĩ, ba tên kia thì đang đôi co với nhau, thì cơ thể gã “mặt trắng” chợt động. Người Hắc Vân giật nhẹ lên một cái, lồng ngực bỗng căng ra, hai má bỗng phồng lên như thể sắp ói. Tất cả các con mắt có trong phòng tập lập tức dán chặt vào cơ thể ở góc võ đài, sự căng thẳng mỗi lúc một gia tăng.
Chắc chắn bị mình thụi cho một phát vào bụng, giờ hắn sắp ói mật xanh mật vàng ra tới nơi rồi, mà có khi ói máu chứ chẳng chơi. Để xem sau khi hắn ói máu rồi nằm chết vật ra đây thì mấy người còn há mồm được nữa hay không. Nghĩ vậy, trong lòng Hoàng Văn Chí không khỏi hả hê, xem ra thực lực của gã vẫn là vô đối.
Mọi người phía dưới thì lo lắng quan sát, phỏng chừng Hắc Vân không thể chịu nổi áp lực ở bụng mà sắp ói ra tới nơi, có lẽ thương thế của gã không hề nhẹ. Hai tên đàn em thì căng mắt, siết chặt bàn tay, căng thẳng quan sát từng hoạt động của đại ca.
Miệng của “bạch tạng” há ra ợ lên một tiếng rõ to, rồi tiện thể ngáp dài, đôi mắt hơi hé mở, chớp chớp mấy cái xong…lại nhắm vào. Thần sắc vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, phỏng chừng cơn buồn ngủ như một liều giảm đau cực mạnh khiến cho gã không có chút cảm giác gì.
-Khịttt…khòoo…
Những tưởng đối phương sắp ói máu đến nơi nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho gã sinh viên phải thất vọng tràn trề, hơn nữa còn kinh hoàng như gặp phải ác quỷ ba đầu sáu tay, cái tiếng “khò, khò” kia còn khủng khiếp hơn cả ngàn vạn cú đánh. Ngay đến chiêu thức mạnh nhất, hung hiểm vô vàn, dồn nén đạo lực khủng bố cũng bất lực trước gã thanh niên có nước da trắng trông yếu ớt kia, thử hỏi họ Hoàng làm sao lại không kinh hãi cho được. Trước nay gã sinh viên ngạo mạn luôn tin tưởng võ học vốn dĩ cũng chỉ có thể đạt tới một trình độ nào đó, cái gì cũng có điểm cực hạn của nó, hiển nhiên Văn Chí tin tưởng điểm giới hạn đã được gã chạm tay vào.
Những tưởng cả đời này còn không tìm được đối thủ, nhưng giờ thì gã hiểu rằng đó chỉ là những suy nghĩ tự sướng, viển vông, không biết cái gì gọi là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, “Núi cao còn có núi cao trập trùng”. Sở học từ xưa tới nay là chẳng có bờ bến, dù con người ta có đời đời kiếp kiếp học hỏi, trau dồi thì cũng không bao giờ biết được điểm dừng nằm ở đâu, điều này có lẽ tới đứa trẻ con cũng ý thức được. Nhưng Hoàng Văn Chí từ nhỏ tới giờ luôn đắm chìm trong chiến thắng, trong những lời tán dương của đồng môn, thành thử suy nghĩ của gã có phần “eo hẹp”. Giờ đây bị một “cao nhân” dạy dỗ, chỉ điểm, cho gã biết thế nào mới thực sự là cường giả, là cao thủ, thì tư tưởng được đả thông, đôi mắt như thể mới thấy ánh sáng lần đầu tiên.
Ngay tới cách mà “cao nhân” chỉ dạy gã cũng vạn phần đức độ, không đánh trả, không nói câu nào, chỉ lẳng lặng tiếp nhận công kích. Chịu đựng đau đớn để cảm hóa đối phương, để loại bỏ sự ngạo mạn trong suy nghĩ, để biết cái gì là nhân từ và để hiểu rõ đâu mới là thực lực chân chính. Có lẽ đây mới là cảnh giới tối thượng của võ học, không cần phải dùng đến cái miệng khoa trương thanh thế, chẳng phải dùng chiêu thức mà hù dọa, tự để cho kẻ tấn công nhận ra chân thân của mình.
Càng nghĩ gã sinh viên càng khủng hoảng tinh thần, chấn động toàn thân, đó là “cao nhân” còn không chấp nhặt mà ra tay, bằng không gã đã tan xương nát thịt. Bất giác Văn Chí cảm thấy con người trước mặt trở lên to lớn như một cây đại thụ đã trải qua trăm năm trơ gan cùng thiên nhiên, còn mình chỉ là một cái chồi nhỏ mới nhú khỏi mặt đất mà thôi. Bao nhiêu sự tự tin, niềm kiêu hãnh về võ học của gã Chí bỗng chốc như mây khói tan biến vào hư vô, chỉ còn lại một tên thanh niên mong muốn cầu tiến, ham học hỏi, coi như những năm tháng trước đây họ Hoàng sống thật là uổng phí. Sự kinh hãi dần chuyển qua sự kính ngưỡng, bái phục, nếu được “cao nhân” dạy dỗ chắc chắn Hoàng Văn Chí sẽ đạt tới một cảnh giới cao hơn hiện tai rất nhiều.
Có điều tên “mặt trắng” vốn dĩ cũng chẳng đức độ quái gì, còn nhớ khi ở đạo quán Thượng Nhật mặc dù đối phương chỉ khiến hắn chảy có vài ba giọt máu, nhưng cũng đã bị đánh cho bán thân bất toại, hôn mê bất tỉnh, thời gian nằm viện khéo tính bằng năm. Chẳng qua bây giờ gã đang ngủ, không cảm giác được đau đớn, thành thử người như cái bịch bông tha hồ cho đối phương đấm đá. Nếu gã mà không buồn ngủ, e là đúng như lời của Mạnh “nồi”, đánh cho Hoàng Văn Chí lết cũng không ra được tới cửa. Có điều họ Hoàng chắc kiếp trước cũng tu tâm tích đức, thành ra hôm nay mới may mắn như vậy.
Hoàng Văn Chí trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, đột nhiên quỳ xuống, giọng nói đầy vẻ tha thiết. Vừa rồi hắn chỉ buột miệng thách thức còn giờ đây lại thực sự muốn bái sư.
-Xin anh hãy nhận tôi làm đệ tử!
Vừa rồi thấy Hắc Vân vẫn chẳng có vẻ gì là bị thương, các tuyển thủ đã thở phào nhẹ nhõm, giờ thấy gã sinh viên chịu khuất phục mà quỳ xuống cầu xin đối phương thu nhận làm đệ tử, thì mọi người hả hê không ít. Lúc này những câu nói dè bỉu chê bai mới cất lên.
-Sao vừa rồi còn hống hách lắm mà…
-Quyền thái cao cường của mày đâu rồi…
-Đánh không lại liền quỳ xuống xin làm đệ tử… ha ha ha… mặt mày dày quá đấy…
Giờ đến lượt hai tên đàn em vênh mặt, nhìn gã sinh viên bằng nửa con mắt, nghênh ngang châm chích.
-Vừa rồi còn ra điều cá cược, tao còn tưởng mày một chiêu là đánh chết người chứ! Hóa ra cũng chỉ là to mồm thôi sao…hô hô… - Hùng “đinh” cười nhạt
-Tao đã bảo mà, nó bái đại ca làm sư phụ là lời cho nó quá rồi. Nhưng dù nó có quỳ ở đấy cả ngày thì đại ca cũng không thu nhận đâu… hắc hắc… – Mạnh “nồi” đắc chí châm biếm.
Lúc trước hai gã phải cầu khẩn, vai nài, xin xỏ, dùng hết sự chân thành nhưng bao lâu sau đại ca mới miễn cưỡng tiếp nhận. Thử hỏi thằng sinh viên hống hách đáng ghét kia làm sao mà được chấp nhận cho nổi. Hai gã tin chắc câu trả lời của đại ca chúng sẽ là không.
Có điều, trong cuộc sống chẳng gì là không thể, chuyện hoang đường nào cũng có khả năng xảy ra. Không biết là do gã họ Hoàng may mắn, hay là “bạch tạng” đen đủi, khi câu nói của Mạnh “nồi” vừa dứt thì đại ca của hắn lại “ợ” thêm một cái nữa, xem ra bụng gã có vẻ bị đầy hơi thì phải, hoặc do cú thụi gối vừa rồi cũng không biết chừng. Nhưng dù có do nguyên nhân gì thì việc này cũng dẫn tới một sự hiểu lầm “nho nhỏ”, khi Hắc Vân ợ lên một tiếng thì cái đầu hơi hất lên một chút, sau đó nó lại gục xuống. Vô tình từ một cử chỉ mang tính chất bản năng của cơ thể, lại hóa ra một cái gật đầu đồng ý. Vốn dĩ tất cả mọi người ở đây không ai nghĩ rằng gã ngủ thật, mà chỉ là giả bộ ngủ để chêu tức tên sinh viên, giờ thấy Hắc Vân “gật đầu” thì hiển nhiên tin rằng do gã muốn như thế.
Thấy đại ca lập tức đồng ý thu nhận thằng sinh viên đáng ghét, Hùng “đinh” không khỏi có chút ghen tức.
-Đại ca, sao anh lại nhận nó làm quái gì! Với cái mặt vênh váo của nó, đáng ra phải đập cho nó một trận…
Đang oang oang khua tay múa chân, chỉ mặt gã họ Hoàng mà đốp chát, thì lại nghe thấy Mạnh “nồi” thì thầm bên cạnh.
-Mày cũng không thể trách đại ca được. Thằng này tuy phách lối nhưng không thể phủ nhận là nó có thực lực, tiềm năng không nhỏ. So ra, tố chất hơn chúng ta rất nhiều, đại ca tiếp nhận là có lí do của anh ấy, bọn mình thân phận đàn em lấy tư cách gì mà chỉ bảo? Tốt nhất là yên lặng đi. – Xem ra kẻ có học suy nghĩ vẫn luôn thấu đáo hơn cả.
Thấy bạn mình phân tích như vậy, Hùng “đinh” cũng chẳng thể cãi bàn, hắn bực dọc nhìn gương mặt khó ưa của tên sinh viên. Còn các tuyển thủ thì không mấy quan tâm Hắc Vân có tiếp nhận tên kia làm đệ tử hay không, họ chỉ cần biết thanh danh của câu lạc bộ đã được cứu lại từ tay gã, giờ đây trong lòng mọi người đều thầm cám ơn gã tạp vụ, coi hắn là cứu tinh của họ và danh dự của nơi này.
Thấy “cao nhân” nhanh chóng thu nhận gã làm đệ tử, không hề chấp nhặt chuyện lỗ mãng ra tay, thì họ Hoàng mừng ra mặt. Gã lập tức dập đầu, lậy Hắc Vân ba cái, miệng không ngừng nói lớn.
-Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ…
Hai tên đàn em bước lên võ đài, hí hửng nịnh bợ Hắc Vân.
-Đại ca thực lực hùng hậu như vậy, thực là làm em bái phục sát đất…
-Nhất định đại ca phải dạy võ công cho em đấy…
Mấy câu của Hùng, Mạnh chẳng được đáp trả, đại ca của chúng vẫn say giấc mộng lành, không bận tâm đang diễn ra chuyện gì.
-Đại ca…bớ đại ca…
-Khỏi phải giả bộ nữa đâu đại ca, xong trận rồi mà!
Hai gã đàn em lay lay người Hắc Vân, nhưng vẫn không thấy có bất kì phản ứng gì.
-…hình như đại ca…ngủ thật thì phải…
Nghe thấy Hùng “đinh” nói câu này, toàn bộ mọi người có mặt trong phòng tập đều há mồm, tròn mắt, cứ tưởng mình đang nghe nhầm. Kẻ kinh ngạc nhất có lẽ vẫn là Hoàng Văn Chí, hắn lắp bắp hỏi lại, xác định những gì vừa chui vào tai.
-Sư phụ…thực sự đang…ngủ sao… - tên sinh viên vẫn nhất mực quỳ trên võ đài.
-Ai chà, chắc tại mày đấm bóp thích quá, đại ca mới chuyển từ ngủ giả vờ qua ngủ thật luôn đấy mà… - Mạnh “nồi” nhún vai, nheo mắt nhìn Hắc Vân.
Ngủ giả đã khiến cho gã họ Hoàng vái dài rồi, giờ nghe thấy sư phụ chuyển từ ngủ giả qua ngủ thật thì sự kinh ngạc kèm theo bái phục còn tăng lên mấy lần. Hai tên đàn em đành dìu Hắc Vân xuống khỏi võ đài, gã sinh viên toan đứng dậy đi theo thì Hùng “đinh” đã gắt lên.
-Ai cho mày đứng dậy? Muốn làm đệ tử của đại ca phải quỳ đủ một ngày mới coi là chính thức nhập môn. – Xem ra Hùng “đinh” rất ghét gã Văn Chí.
-Có chuyện đó sao…mà…anh là thế nào với sư phụ… - Gã sinh viên đâu dám hống hách như trước, giọng nói vài phần kính nể.
-Tao hả…à thì… mày cứ coi như là sư huynh của mày đi! – tên Hùng hất hàm đáp.
Nghe thấy vậy thì Văn Chí không dám có ý kiến gì thêm, chỉ biết quỳ ngay tại võ đài, gương mặt cúi gằm xuống sàn, ra chiều hối lỗi. Gã mặc kệ những lời chê bai, dè bỉu từ phía các tuyển thủ, nhất nhất không đứng dậy mà rời khỏi phòng tập. Tên sinh viên này tuy rằng hống hách, nhưng một khi đã làm việc gì là sẽ làm tới cùng, nhất quyết không hối hận.
Hai tên đàn em dìu “bạch tạng” vào một góc phòng tập, để gã nằm ngủ một cách thoải mái. Mọi người lại trở lại với công việc dọn dẹp của mình, mặc kệ gã sinh viên quỳ trên võ đài, coi như hắn không tồn tại. Các tuyển thủ bị thương nhẹ thì chỉ sau một hồi là bình phục, duy có Kiên “đô” là phải đưa tới bệnh viện để chỉnh lại sống mũi.
Tới 12 giờ trưa, hai tên đàn em cùng các tuyển thủ ra ngoài ăn, trong phòng chỉ còn lại Hắc Vân cùng gã sinh viên. “Bạch tạng” ngủ thì không nói, còn gã Họ Hoàng mặc dù trong bụng rất đói, nhưng vẫn nhất nhất quỳ một chỗ, mắt không rời khỏi cái cơ thể đang nằm ngủ một cách ngon lành lấy một giây. Sau đó mãi tới tận 3 giờ chiều công việc dọn dẹp phòng tập mới xong xuôi, mọi người rục rịch ra về hết, chỉ còn lại có bốn mạng vẫn ở lại, ba trong số đó là đợi kẻ đang nằm ngủ. Mãi đến 4 giờ gã “bạch tạng” mới chịu trở mình ngồi dậy, rời bỏ giấc ngủ ngon lành, đôi mắt chớp chớp, ngơ ngác nhìn xung quanh, cái tay thì đưa lên gãi gãi đầu.
Những câu nói kia được đáp lại bằng ánh mắt ngái ngủ, Hắc Vân lại chép miệng mấy cái, hai gương mặt này thực là làm gã phát ngán. Nhìn xung quanh phòng không thấy một ai, thì “bạch tạng” cũng hiểu gã ngủ cũng đã khá lâu, mọi người ra về hết cả. Hắc Vân toan đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy cơ thể đau nhức, cơ bụng quặn thắt, như thể gã vừa trải qua một trận tra tấn dã man. Đứng lên được nửa chừng gã lại ngồi phịch xuống, vặn vẹo các khớp xương.
-Cái quái gì thế nhỉ? – Hắc Vân hỏi vu vơ.
-Gì thế đại ca? – Hai tên đàn em đồng thanh.
-Sao ngủ dậy mà tao lại thấy người ê ẩm hết cả? Chả lẽ ngủ ngày thì sẽ đau nhức thế này sao… - Hắc Vân nhăn mặt, lắc mạnh khớp cổ.
-…chắc là do mấy cú đánh của gã sinh viên kia giờ mới ngấm cũng nên… - Mạnh “nồi” gãi gãi má, phỏng đoán.
-Vớ vẩn! Cái thằng tép riu ấy tuổi gì làm đại ca đau đớn! – Hùng “đinh” gạt tay quả quyết.
-Thì cái thằng sinh viên mà đại ca nhận làm đệ tử chứ ai! – Mạnh “nồi” vừa nói vừa chỉ tay về phía võ đài.
Hắc Vân giờ mới để ý đến tên thanh niên đang quỳ gối ngay trên võ đài phía trước mặt, đôi mắt không ngừng chiếu về phía mình. Càng nghe, gã càng không hiểu trong lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì.
-Sự việc rốt cuộc là thế nào? – Hắc Vân đảo mắt nhìn qua hai tên đàn em.
-Thì sự việc cũng đơn giản thôi. Thằng kia nó tự dưng đến đây gây chuyện, đánh các tuyển thủ, rồi làm cho anh Kiên phải nhập viện. Sau đó đại ca lên đấu với nó, đại ca cho nó đánh chán chê. Nó đánh không lại thế là chịu thua, rồi xin làm đệ tử của đại ca và đại ca đồng ý luôn. – Hùng “đinh” tóm tắt một cách xúc tích, dễ hiểu.
-…em tưởng đại ca phải rõ hơn ai hết chứ? Chẳng lẽ… từ đầu tới cuối đại ca hoàn toàn ngủ thật sao…? – Mạnh “nồi” hướng đôi mắt hoài nghi nhìn Hắc Vân.
Nghe thằng em trình bày, gã cũng sơ bộ nắm được vấn đề, thầm hiểu vì sao cơ thể lại đau nhức đến vậy, phỏng chừng do quá buồn ngủ đâm ra bản thân không cảm thấy đau đớn khi bị ăn đòn. Nghe thấy tên Mạnh hỏi thì Hắc Vân có chút suy nghĩ, đường đường là đại ca của bọn chúng, khả năng thì không cần phải bàn tới, ấy vậy giờ đây chỉ vì buồn ngủ lại để cho một thằng sinh viên đánh cho ê ẩm cả người, mà vẫn không hề hay biết thì thật là mất mặt. Nghĩ tới đây, “bạch tạng” liền tạo ra một lí do để chống cháy, gã hắng giọng rồi nghiêm nghị phân trần.
-Thực ra tao có cái tính hay quên, nhất là mấy việc nhỏ nhặt như…“mắt muỗi” thế này thì tao không bao giờ phải nhớ làm gì cho chật não. Cứ mỗi lúc tao ngủ dậy là một số các sự việc không cần phải chú ý đều được chủ động xóa khỏi bộ nhớ, để dành chỗ mà lưu giữ những kiến thức quý báu khác…cái này gọi là làm chủ được suy nghĩ, làm chủ được trí não.
Hắc Vân chém gió, chặt bão mà thần sắc vẫn thản nhiên như không, mắt chẳng hề chớp, khả năng xử lí tình huống của gã xem ra đã đạt tới thượng thừa. Hai tên đàn em nghe đại ca giảng giải thì bái phục không thôi, xuýt xoa liên tục.
-Bao giờ em mới được một góc của đại ca đây…
-Đi theo đại ca là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời em…
Hắc Vân lắc đầu, thởi dài thầm nghĩ, hai tên này đúng là có đầu mà không có óc, gã bịa đặt như thế mà cũng tin cho được. Đôi mắt lướt nhìn qua gã sinh viên, Hắc Vân lại nhớ tới Hùng “đinh” vừa có nói, tên này đã khiến cho Kiên “đô” phải nhập viện. Gã Kiên tuy không phải là cao thủ gì trong mắt của Hắc Vân, nhưng không thể phủ nhận gã đó cũng có chút thực tài, tên sinh viên kia mà đánh bại được thì khả năng phỏng chừng không hề nhỏ.
-Tao đã nhận tên sinh viên kia làm đệ tử à? – Hắc Vân bất giác hỏi.
-Chính thế ạ ! Chẳng lẽ việc này…đại ca cũng quên luôn? – Hùng “đinh” xoa xoa cái đầu đinh của mình.
-Ài, quên thế nào được! Tao hỏi…cho biết thôi!
Hắc Vân thực tình chẳng muốn nhận đệ tử đệ tung gì, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng lại đi thu nhận, bây giờ vì sĩ diện mà khó lòng thoái thác. “Dù sao mình cũng đã nhận hai tên này làm đàn em, giờ nhận thêm một thằng nữa làm đệ tử cũng chẳng vấn đề gì. Mà thằng kia coi bộ rất khá, sau này có việc gì không muốn ra mặt thì cứ bảo nó đi giải quyết cho lành…hắc hắc…” – Suy nghĩ thiệt hơn trong thoáng chốc, Hắc Vân bèn đứng dậy bước tới chỗ võ đài, đôi mắt quét qua họ Hoàng một lượt, rồi trầm giọng.
-Sao mày cứ quỳ mãi trên đó thế?
-Dạ…là sư huynh bảo muốn nhập môn phải quỳ đủ một ngày…nên… - Văn Chí cúi mặt gãi đầu.
Gã họ Hoàng không nói gì, đôi mắt hướng về phía Hùng “đinh”, Hắc Vân liếc nhìn hai gã đàn em đang đứng sau lưng, liền hiểu ngay vấn đề - “Hai thằng ất ơ này, lại ma cũ bắt nạt ma mới đây mà.”
-Thôi không cần phải quỳ, xuống đây đi!
Tên Chí vui sướng, đứng phắt dậy, rời khỏi võ đài, đứng trước mặt Hắc Vân, cúi chào một cách cung kính.
-Sư phụ!
-Thôi thôi, đậu với phụ quái gì. Mày cứ gọi tao là đại ca giống hai thằng này là được. – Hắc Vân vẩy tay, xuề xòa nói.
-Dạ…đại ca…nhưng…gọi thế này nghe có phần…xã hội đen quá… - Họ Hoàng ái ngại bảo.
-Tao nghe sư phụ không có quen, mày cứ gọi thế cho tiện.
-Dạ, đệ tử hiểu rồi đại ca!
-Đã gọi là đại ca thì phải xưng em hiểu chưa thằng óc teo! – Hùng “đinh” châm biếm.
-Dạ…em nhớ rồi…vậy chúng ta bắt đầu tập ngay bây giờ phải không ạ? – Đôi mắt gã Chí tràn đầy hi vọng.
-Hả? Bắt đầu tập cái gì…? – Hắc Vân khoanh tay, cau mày hỏi lại.
-Đúng rồi, đại ca! Đại ca cũng nên dạy bọn em luôn giờ đi. Để bọn em còn nhanh chóng bằng một góc của đại ca chứ ạ! – Hai tên Hùng, Mạnh đồng thanh.
-Nhưng giờ muộn rồi…
-Đại ca dạy một tiếng thôi cũng được… - Ba tên đồng thanh.
Hắc Vân cũng hiểu là những tên này quy thuận mình cũng bởi vì sức mạnh của gã, việc chấp nhận cho chúng đi theo cũng là đồng ý dạy chúng rồi. Không sớm thì muộn Hắc Vân cũng phải dạy mấy tên này chút ít võ vẽ, nếu không chúng sẽ còn ca cẩm dài dài. Gã chép miệng mấy cái rồi nhàn nhạt đáp.
-Thôi được rồi…dạy thì dạy!
Dù sao cũng mất một công dạy mấy tên đàn em, tốt nhất nghĩ ra trò nào khó khó một chút cho bọn chúng đỡ làm phiền. Hắc Vân liền dạy chúng hít đất bằng … một ngón tay, sau khi đã làm mẫu vài lần gã bèn đứng lên, ra điều giảng giải.
-Cái căn cơ của vạn loại võ học trên đời đều bắt nguồn từ chữ lực, một thể lực tráng kiện, một cơ thể dẻo dai mới có thể tiếp thu được những tinh túy của võ công. Vì thế các ngươi phải không ngừng rèn luyện thể lực, khi nào làm được như tao làm vừa rồi thì mới có thể học tiếp.
-Đại ca nói thế quá bằng đánh đố bọn em. – Hùng “đinh” nhăn mặt lắc đầu.
-Đại ca cơ thể tráng kiện, sức khỏe như voi như hổ mới có thể làm được như thế, chứ em … thì đại ca xem, bắp bằng cỡ quả táo tầu thế này thì làm sao mà làm được… - Mạnh “nồi” rầu rĩ than.
-Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, ban đầu tao cũng giống tụi mày thôi, phải trải qua cả một khoảng thời gian dài khổ cực, nằm gai nếm mật mới được như bây giờ. Bọn mày không muốn tập mà muốn giỏi ngay thì có mà tài thánh. – Hắc Vân nhún vai thở dài.
Thấy sắc mặt đại ca có phần trùng xuống, sợ làm phật ý gã nên hai tên Hùng, Mạnh không dám chậm trễ, lập tức lăn ra sàn mà tập hít đất, dù sao đại ca đã nói thế thì chúng cũng chỉ còn biết cố gắng và cố gắng mà thôi.
Hắc Vân xoay người bước vào trong phòng WC, tính rửa cái mặt cho tỉnh ngủ, gã bước được cỡ chục mét thì thấy họ Hoàng vẫn lẽo đẽo theo đằng sau, không hề tập hít đất như hai tên kia thì lấy làm lạ.
-Mày không tập đi còn đi theo tao làm gì nữa? – gã quay qua nhìn tên đệ tử mới nhập môn.
-Em học võ đã 15 năm rồi, thiết nghĩ vấn đề thể lực tạm có thể chấp nhận, liệu…đại ca có thể dạy em võ công luôn được không ạ… - Hoàng Văn Chí cúi mặt, gãi gãi đầu, có lẽ gã sợ nói câu này ra sẽ làm Hắc Vân nổi giận.
“15 năm…thằng nhóc này cũng thuộc hạng cao thủ đây. Xem ra không thể dùng mấy cái trò vặt vãnh vừa rồi mà hù nó được. Có lẽ phải dùng chút ít bản lĩnh cho nó đỡ quấy.”