Diệp Kiến Hạo khó tin nhìn hắn, ánh mắt cổ quái, giống như đang nhìn một con quái thú thời thượng cổ.
Nếu như y nhớ không lầm, lần trước Nhung Khải Hoàn duy nhất một lần cầm đi 100 trương Không Bạch phù lục... Đây không phải một, cũng không phải mười, mà là tròn 100 trương.
Tuy nói phải hoàn thành trong tám ngày, nhưng Nhung Khải Hoàn đã hôn mê tròn năm ngày.
Mặc dù y không phải là Linh Giả, nhưng đối với Linh Sĩ cũng không lạ lẫm gì.
Chế luyện phù lục tương đối khó khăn, đặc biệt là thời điểm phong ấn, chỉ cần không cẩn thận một chút, linh thể sẽ ngay tại chỗ bạo liệt biến mất.
Cho nên, cho dù là Tụ Linh Sĩ có thiên phú, cũng phải ở thời điểm Linh Sĩ trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ mới bắt đầu học chế luyện phù lục Linh Thể Đấu Sĩ.
Hơn nữa, tốc độ bọn họ chế luyện tương đương với tốc độ con rùa.
Một Linh Sĩ hậu kỳ trong một ngày có thể chế tạo ra hai, ba trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ nhất giai trung phẩm hoặc thượng phẩm cũng đã là thành tích tương đối khá rồi.
Y sở dĩ kính trọng Nhung Khải Hoàn vài phần, không tiếc một mình bỏ tiền mua hai đan dược cấp ba để tặng, cũng là bởi vì y nhìn trúng loại thành tựu nghịch thiên khi chế luyện phù lục của Nhung Khải Hoàn.
Một Linh Sĩ sơ kỳ có thể chế luyện phù lục Linh Thể Đấu Sĩ cấp một hạng nhất. Thiên tài như vậy, cho dù tiêu phí lớn hơn nữa để kết giao cũng là đáng.
Thế nhưng, giờ phút này sau khi y nghe được Nhung Khải Hoàn nói, liền lâm vào một loại trạng thái gần như ngốc trệ.
Tiểu huynh đệ này tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba ngày thời gian để chế luyện phù lục. Chẳng lẽ trong ba ngày ngắn ngủi, y đã làm ra gần trăm trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ sao?
Nhấp thoáng bờ môi, Diệp Kiến Hạo đem rung động trong nội tâm cưỡng ép xuống.
Y vươn một tay, chậm rãi mở rương hòm ra.
Lập tức, mắt của y không khống chế được run rẩy vài cái.
Ngay khi rương hòm được mở ra, một cổ khí tức cường đại liền đập vào mặt. Đây là một cổ khí tức lăng lệ ác liệt, cường đại đến ngay cả y cũng cảm thấy kinh hãi.
Y lập tức biết rõ, phù lục trong rương này không còn chỗ trống rồi.
Lần lượt lấy ra từng phù lục, y cẩn thận từng li từng tí xem xét. Một lúc sau, y thở dài một tiếng, nhìn Nhung Khải Hoàn, hỏi:
- Huynh đệ, ngươi. . . làm thế nào mà chế ra được?
Nhung Khải Hoàn nháy mắt, nói:
- Rất đơn giản, trước sử dụng Tụ Linh Thuật đem linh thể triệu hoán ra, sau đó sử dụng Phong Ấn Thuật kích phát năng lượng bên trên phù lục, đem linh thể quấn quanh, cuối cùng phong ấn vào.
Hắn dừng lại một chút, tự đáy lòng nói:
- Nếu như Diệp đại ca muốn học, tiểu đệ có thể dạy cho huynh.
Diệp Kiến Hạo liếc mắt, dở khóc dở cười nói:
- Huynh đệ thật biết nói đùa. Diệp mỗ cũng không phải là Linh Giả, làm sao có thể chế luyện phù lục.
Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy, là đệ sơ sót.
Diệp Kiến Hạo nuốt nước miếng, nói:
- Huynh đệ, đại ca không phải hỏi thăm quá trình chế luyện, mà là hỏi ngươi như thế nào chỉ trong ba ngày, đã chế luyện trăm cái phù lục.
- Rất đơn giản, chỉ cần dụng tâm để làm, đừng ham chơi là được rồi.
- Ah, dụng tâm chế luyện, đừng ham chơi. . . Là được rồi.
Diệp Kiến Hạo thì thào lập lại một lần, ngay cả thanh âm của y cũng có chút đắng chát.
Trong lòng của y điên cuồng hét lên: Nói láo!
Chỉ cần dụng tâm là có thể trong ba ngày chế tạo ra hơn chín mươi trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ cấp một hạng nhất sao?
Cuối cùng là Linh Sĩ, hay là Linh Sư?
Trên thực tế, nếu như y không phải biết rõ chi tiết lời nói của Nhung Khải Hoàn, thật là còn có chút hoài nghi, tiểu gia hỏa này có phải là một vị Linh Sư cải trang hay không.
Nhung Khải Hoàn cười hắc hắc, nói:
- Diệp đại ca, người xem xem chất lượng của những phù lục này như thế nào?
Diệp Kiến Hạo như trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói:
- Đều là thượng giai phù lục. À, huynh đệ chờ chút, lão ca bảo người chuẩn bị linh tệ cho ngươi.
Ánh mắt của y quét qua rương hòm, nói:
- Nơi này là chín mươi sáu cái phù lục. . .
Nói đến đây, khuôn mặt của y vẫn nhịn không được co quắp một phát.
Chín mươi sáu phù lục, so với lần trước chỉ có bốn tờ.
Một trăm phù lục không có một cái phế phẩm nào.
Giờ này khắc này, y đối với quyết định sáng suốt của mình thật là vui mừng. Thiên tài chế luyện phù lục như vậy, cho dù táng gia bại sản cũng đáng được y toàn lực tương giao.
Ho nhẹ một tiếng, y nói:
- Tổng cộng là bốn ngàn tám trăm linh tệ.
Nhung Khải Hoàn mí mắt run rẩy vài cái, trong nội tâm kìm nén không được niềm vui bất ngờ.
Bốn ngàn tám trăm linh tệ....
Đây là con số khổng lồ như thế nào? Trước khi bước vào Càn Cống Thành, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng lúc này đây, ở Càn Cống Thành đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thoáng thu lại tinh thần, Nhung Khải Hoàn nói:
- Diệp đại ca, tiểu đệ chỉ cần tám trăm linh tệ là đủ rồi.
Diệp Kiến Hạo liền giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Nhung Khải Hoàn trì hoãn âm thanh nói:
- Bởi vì còn dư lại bốn ngàn linh tệ, đệ muốn đổi thành Không Bạch phù lục.
Híz-khà-zzz. . .
Ngay cả với lòng dạ to lớn như Diệp Kiến Hạo, sau khi nghe được những lời này, cũng nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Bốn ngàn cái phù lục? Đây là con số giao dịch nghe rợn người đến cỡ nào.
Đương nhiên, với tư cách chấp sự Đông Hoa Phẩm Bảo Đường, cho dù nhiều Không Bạch phù lục đi chăng nữa, y cũng đã giao dịch qua. Nhưng những đối tượng giao dịch kia đều là gia tộc cự phách hoặc tông môn khổng lồ.
Bốn ngàn phù lục đối với dạng thế lực này mà nói, kỳ thật không khó tiêu hóa.
Nhưng nếu để cho một người chế luyện bốn ngàn Không Bạch phù lục. . .
Chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ khiến người có một loại cảm giác không rét mà run.
Diệp Kiến Hạo do dự một chút, trầm giọng nói:
- Huynh đệ, không phải đại ca không chịu cùng ngươi giao dịch, mà là. . . số lượng này, ngươi sẽ không suy nghĩ thêm một chút sao?
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, nói:
- Đa tạ hảo ý của đại ca, tiểu đệ đã quyết định.
Diệp Kiến Hạo suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Huynh đệ, bốn ngàn phù lục là rất nhiều, ngươi mang theo cũng bất tiện. Không bằng lão ca hướng lên trên, ở Nhung gia mở một chi nhánh, dành riêng cho ngươi cống hiến sức lực, như thế nào?
Y tương đối tin tưởng, nếu như đem một vị thiên tài phù lục của Nhung gia bẩm báo lên trên, như vậy thượng cấp nhất định sẽ đồng ý.
- Đại ca, tiểu đệ bây giờ còn không muốn cho quá nhiều người biết việc này, xin huynh tha thứ.
Trong mắt Diệp Kiến Hạo hiện lên một tia thất vọng, nhưng y tuyệt đối sẽ không bởi vì điều này mà trở mặt với Nhung Khải Hoàn.
- Tốt, hết thảy liền theo huynh đệ.
Y đứng lên, ánh mắt ngưng trọng, tựa hồ như đang suy tư vấn đề gì. Sau một lát, y cắn răng một cái, nói:
- Huynh đệ chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.
Nhung Khải Hoàn gật đầu mỉm cười. Bốn ngàn phù lục được coi là một lượng hàng lớn. Y tự mình tiến hành cũng là phải.
Sau một phút, Diệp Kiến Hạo chậm rãi bước đến, ngồi xuống trước mặt Nhung Khải Hoàn, mỉm cười lấy ra một giới chỉ, nói:
- Huynh đệ, đồ vật lão ca đã vì ngươi mà chuẩn bị xong. Ngươi kiểm tra lại một chút.
Nhung Khải Hoàn sửng sốt cả nửa ngày, ánh mắt đảo qua mặt nhẫn, vẻ mặt hồ nghi.
Diệp Kiến Hạo cũng khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không biết vật này là gì sao?
- Không biết.
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, thành thật nói.
Diệp Kiến Hạo kinh ngạc nói:
- Huynh đệ, sư trưởng trong gia tộc ngươi là vị nào? Ngay cả cái này cũng không nói cho ngươi biết sao?
Nhung Khải Hoàn đỏ mặt, nói:
- Diệp đại ca, Nhung gia không có Tụ Linh Đường, cho nên tiểu đệ học ở Chú Thuật Đường.
Vẻ mặt Diệp Kiến Hạo không thể tưởng tượng nổi, nổi lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt.
Một vị thiên tài phù lục như vậy, vậy mà trong gia tộc không có sư phụ chỉ đạo chuyên môn? Chẳng lẽ bên trong Nhung gia đều là một đám mắt bị mù sao?
Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi lập tức bị y vứt bỏ.
Nhung gia tốt xấu gì cũng được coi là một tiểu gia tộc. Nếu như cao tầng đều là một đám người vụng về như vậy, vậy thì Nhung gia sớm đã bị địch nhân diệt vong rồi.
Mặc dù không rõ những người kia vì sao như vậy, nhưng khẳng định có điều mà y không biết. Hơn nữa cũng không tiện lẫn vào.
Con ngươi đảo một vòng, Diệp Kiến Hạo đột nhiên nói:
- Huynh đệ, ngươi có hứng thú gia nhập Đông Hoa Phẩm Bảo Đường không?
Y nghiêm nghị nói:
- Ta có thể cam đoan tìm cho ngươi một vị vi sư Tụ Linh Giả cấp Tiên Thiên.
Nhung Khải Hoàn trong nội tâm rung động, nhưng sau một lát, hắn vẫn lắc đầu nói:
- Đa tạ hảo ý của Diệp đại ca, nhưng hiện tại ta chưa muốn rời nhà.
Ở Nhung gia, dù sao còn có cha mẹ của hắn, một vị đại ca không tiếc sinh mệnh của mình, còn những tộc lão mà hắn coi trọng.
Hắn cũng không nguyện ý rời gia tộc một cách không có nguyên nhân, tíến vào một nơi hoàn toàn xa lạ, bái một người xa lạ làm môn hạ.
Diệp Kiến Hạo than nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi, việc này sau này hãy nói.
Y tự tay điểm một cái trên giới chỉ, nói:
- Đây là một không gian giới chỉ, bên trong có một không gian lập phương di động. Bốn ngàn phù lục và tám trăm linh tệ đều ở bên trong.
- Không gian giới chỉ?
Nhung Khải Hoàn sửng sốt một chút. Mặc dù hắn chưa từng nghe nói qua vật này, nhưng danh như ý nghĩa, mơ hồ đoán được công năng của nó.
Diệp Kiến Hạo cười hắc hắc, nói:
- Ngươi cầm lấy giới chỉ, sử dụng linh lực hoặc chân khí dung nhập vào trong đó thí nghiệm một chút đi.
Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, cầm giới chỉ lên, đem một tia chân khí dung nhập vào.
Lập tức, đôi mắt của hắn liền phát sáng lên.
Ngay khi chân khí tiến vào, hắn liền cảm ứng được một không gian quỷ dị mà thần bí tồn tại.
Trong không gian này quả nhiên có bốn mươi rương hòm và tám túi linh tệ.
Lập tức, tim Nhung Khải Hoàn bắt đầu kịch liệt chuyển động.
Ánh mắt của hắn ngắm nhìn giới chỉ, nửa ngày sau, hắn để xuống, nói:
- Diệp đại ca, vật ấy giá trị bao nhiêu?
Diệp Kiến Hạo cười, nói:
- Đây là quà tặng đại ca tặng cho ngươi, ngươi cầm lấy đi.
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, nói:
- Không được, huynh cho ta đã nhiều lắm rồi, ta không thể nhận tiếp.
Diệp Kiến Hạo sắc mặt cau lại, nói:
- Nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, phần lễ này không nhận cũng phải nhận.
Y vung tay lên, nói:
- Nếu như ngươi không nhận, vậy cũng được. Ngày sau gặp nhau, hai ta coi như không quen biết.
Nhung Khải Hoàn vẻ mặt đau khổ, nói:
- Diệp đại ca, như vậy sao được?
Nếu là mấy ngày trước, Nhung Khải Hoàn tự nhiên sẽ không để ý. Nhưng sau khi Diệp Kiến Hạo cứu mạng đại ca, tình huống liền hoàn toàn bất đồng.
Phần ân tình này, như thế nào có thể tùy ý cắt đứt.
Diệp Kiến Hạo cười ha ha, nói:
- Huynh đệ, nam tử hán đại trượng phu, đừng như đàn bà nữa. Nhận hay không nhận, ngươi hãy cho câu trả lời.
Hít sâu một hơi, Nhung Khải Hoàn nhận lấy giới chỉ, cảm kích nói:
- Đa tạ Diệp đại ca.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Kỳ thật, không gian giới chỉ này mặc dù chỉ là cấp thấp nhất, thậm chí không được xếp hạng vật phẩm không gian. Nhưng giá trị của nó không phải chuyện đùa. Hầu như chính là đồ vật giá trị nhất trên người y.
Đem cho vật ấy, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy hết sức đau lòng.
Nhưng bất luận trong lòng y nghĩ như thế nào, trên mặt lại thủy chung bất động thanh sắc.
Cười hắc hắc, Diệp Kiến Hạo nói:
- Huynh đệ, vi huynh có một lời khuyên.
Y thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói:
-Ngày sau nếu như ngươi gặp Tà Tu Linh Giả, nhất định phải cẩn trọng để ý, không thể khinh thường.
Nhung Khải Hoàn liền giật mình, nói:
- Cái gì là Tà Tu Linh Giả?
Diệp Kiến Hạo lúc này đã biết rõ, tiểu tử này không có sư phụ chỉ điểm, cho nên đối với nghi vấn này cũng không hoài nghi.
- Linh Giả bình thường chú ý tiến hành theo chất lượng. Lúc tu luyện một bước một dấu chân. Nhưng Tà Tu Linh Giả thì lại khác. Bọn hắn lúc tu luyện thường chính là không từ thủ đoạn, nghĩ hết thảy mọi biện pháp đề cao lực chiến đấu của mình.
Diệp Kiến Hạo thần sắc ngưng trọng, nói:
- Linh Giả mà ngươi gặp phải trước kia chính là một vị Tà Tu Linh Giả tinh thông độc thuật .
Nhung Khải Hoàn hồi tưởng lúc cùng Lâm Hối giao thủ, dần dần có chút hiểu ra.
Chú thuật người này phóng thích, hắn là mới nghe lần đầu. Hơn nữa những thứ chú thuật này cùng chú thuật ngũ hành bình thường chênh lệch thật lớn. Căn bản chính là hai loại hệ thống khác nhau.
Nhưng, không thể phủ nhận chính là, người này phóng thích chú thuật uy năng thật lớn. Con cự mãng màu đen và màu xanh lá cây đều có sức chiến đấu rất mạnh.
Nếu như hắn không phải đột nhiên bộc phát, có được sức mạnh không thể nghi ngờ, như vậy trận chiến này hậu quả chỉ sợ là không chịu nổi.
Diệp Kiến Hạo một lần nữa dặn dò, lúc này mới tiễn Nhung Khải Hoàn ra về.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của chàng thanh niên trẻ tuổi biến mất trong tầm mắt, trong lòng của y yên lặng suy nghĩ.
Ta đã đem tất cả tiền vốn đặt lên trên người của ngươi. Hảo huynh đệ, ngàn vạn lần đừng làm cho lão ca thất vọng ....
Y mặc dù là một vị võ giả, nhưng thực chất bên trong lại càng giống một người có tiềm chất làm ăn. Một khi phát hiện tuyệt thế của quý, y sẽ không tiếc cái giá phải trả đem tất cả của cải của mình đặt vào trong đó. . .
Ngày thứ mười, Nhung Khải Hoàn lại lần nữa từ trong phòng đi ra.
Mấy ngày nay, mặc dù hắn ở trong phòng, nhưng không có thư giãn chút nào.
Ngoại trừ tu luyện linh lực, hắn đem toàn bộ tinh lực tập trung vào việc chế luyện phù lục.
Dưới sự nỗ lực điên cuồng không biết mệt mỏi của hắn, đến thứ mười, lúc mặt trời mọc, trong tay của hắn đã có hơn một nghìn trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ cấp một hạng nhất.
Bên ngoài gian phòng, Nhung Tài, Nhung Dực Hà, Nhung Dực Dương và Nhung Khải Hoa cũng đã chờ từ lâu.
Khi thấy mọi người, Nhung Khải Hoàn có chút xấu hổ, cười nói:
- Lại để cho mọi người chờ lâu. Thực xin lỗi.
- Hừ, để cho nhiều người như vậy chờ ngươi, cái giá của ngươi ngược lại càng lúc càng lớn.
Nhung Dực Dương bất mãn nói.
Nhung Dực Hà nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Tam đệ, đệ không phải Linh Giả, đối với Linh Giả tu hành dốt đặc cán mai, không cần lên tiếng.
Nhung Dực Dương dở khóc dở cười nói:
- Đại ca, huynh lại bao che cho tên tiểu tử này. Cái đuôi của nó muốn vểnh lên trời rồi kìa.
Nhung Khải Hoàn liền vội vàng tiến lên một bước, lấy ra bốn cái hộp nhỏ đã sớm chuẩn bị tốt phân biệt đưa tới, nói:
- Tài gia gia, đại bá, phụ thân, đại ca, đây là một ít lễ vật mà con làm trong những ngày qua. Các người hãy nhận lấy.
Tất cả mọi người khẽ giật mình, liếc mắt nhìn nhau, mở cái hộp trong tay ra.
Mặc dù đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi thấy vật phẩm trong hộp, sắc mặt của bọn họ vẫn có chút biến hóa.
Bởi vì bên trong cái hộp chính là mười trương phù lục.
Không hỏi cũng biết, đây nhất định là mười phù lục Linh Thể Đấu Sĩ.
Nhung Dực Hà trầm giọng nói:
- Khải Hoàn, ngươi so với chúng ta càng cần những thứ phù lục này. Cho nên. .
Nhung Khải Hoàn vội vàng nói:
- Đại bá, trong tay của con còn nữa...
Hắn dừng lại một chút, rồi hung hăng nói:
- Nếu như lần trước gặp Lâm Hối, trong tay của con có chừng trăm trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ, tuyệt đối có thể giết chết gã một cách đơn giản.
Mọi người nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng.
Chừng trăm cái phù lục? Phần khẩu khí này cũng quá lớn.
Mặc dù bọn họ biết, tiểu tử này có thể chế luyện phù lục, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, hắn ở phương diện này có thiên phú cường đại cỡ nào.
Nhung Tài chậm rãi thu cái hộp vào, nói:
- Mà thôi, đây là tâm ý của tiểu thiếu gia, mọi người cứ nhận lấy.
Bình thường phù lục Linh Thể Đấu Sĩ đối với Võ Sư cường đại Nhung Tài và Nhung Dực Hà mà nói, đã không còn tác dụng quá lớn. Nhưng, bọn họ cũng coi trọng thân nhân của mình. Thứ này cho hậu bối dùng để phòng thân, không thể nghi ngờ là lễ vật tốt nhất.
Nhung Khải Hoàn lúc này mới tươi cười rạng rỡ, nói:
- Tài gia gia, trước khi trở về, con muốn đến trang viên một chuyến, có được không?
Nhung Tài hai mắt có chút nhíu lại, nói:
- Được, sẽ theo ý của con.
Nhung Khải Hoàn vui mừng, tươi cười rạng rỡ.
Nhung Tài, Nhung Dực Hà và Nhung Khải Hoa ba người nhìn nhau, đều thầm nghĩ, hẳn là bên trong tòa trang viên kia có chỗ nào thần kỳ, mới khiến cho Khải Hoàn nhớ thương không bỏ xuống được.
Nhung Dực Dương tự nhiên sẽ không đa tâm, thấp giọng nói thầm, tựa hồ oán trách mọi người đối với nhi tử ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng, mắt nhìn cái hộp nhỏ trong tay, cùng với mười trương phù lục nhìn qua làm cho người trông mà thèm, ông ta lập tức đem oán trách trong nội tâm ép xuống.
Không thể không thừa nhận, sau khi lấy ra phần lễ vật này, cách nói chuyện của Nhung Khải Hoàn đích thật đã lớn hơn rất nhiều.
Mọi người giục ngựa đi nhanh, một ngày sau liền tới trang viên.
Nhung Tài, Nhung Dực Hà và Nhung Khải Hoa mặc dù hoài nghi trong trang viên có điều cổ quái, nhưng bọn họ tuyệt đối không đi theo Nhung Khải Hoàn kiểm tra và tìm tòi.
Đêm xuống, Nhung Khải Hoàn ở trong phòng bắt đầu ngưng tụ linh thể.
Đầu tiên hắn ngưng tụ vẫn là Linh Thể Đấu Sĩ.
Dưới ý niệm của hắn điều khiển xuống, dị năng bên trong viên cầu mãnh liệt dâng trào, tạo thành một Linh Thể Đấu Sĩ cường đại.
Ngay một khắc Linh Thể Đấu Sĩ thành hình, Nhung Khải Hoàn đồng dạng phát hiện, bên trong viên cầu xuất hiện nhiều đạo hư ảnh.
Nhìn Linh Thể Đấu Sĩ mới tinh này, trong mắt Nhung Khải Hoàn hiện lên một tia hồ nghi. Bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy, mình và Linh Thể Đấu Sĩ này tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt.
Trầm tư một lát, Nhung Khải Hoàn rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
Linh Thể Đấu Sĩ trước mắt xác thực cũng không lạ lẫm. Bởi vì một khắc hư ảnh trong đầu hiển hiện, nó đã kế thừa toàn một bộ trí nhớ và kinh nghiệm của một vị Linh Thể Đấu Sĩ đã bạo liệt.
Cái này cũng không phải một Linh Thể Đấu Sĩ mới tinh, mà là cường giả có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Trên mặt xuất hiện một nụ cười vui mừng, nếu như mỗi một lần Linh Thể Đấu Sĩ bạo liệt đều phải một lần nữa bồi dưỡng, vậy thì quá tiêu phí thời gian. Nhưng, hôm nay cái băn khoăn này đã được tiêu trừ. Chỉ cần viên cầu dị năng tồn tại, như vậy cho dù linh thể bạo liệt, hắn cũng có thể ngay lập tức ngưng tụ ra một linh thể tương tự.
Lúc này, trong trang viên ngoại trừ hắn ra, còn có mấy vị trưởng bối. Cho nên hắn cũng không dám làm càn.
Dưới mệnh lệnh của hắn, linh thể thu liễm toàn bộ khí tức, ẩn nấp dưới giường.
Tính nhẫn nại của linh thể tương đối tốt. Đừng nói chỉ là ẩn núp vài ngày, cho dù không ăn, không uống, không ngủ, không động đậy một năm nửa năm cũng không thành vấn đề.
Nhung Khải Hoàn ở trang viên hai ngày. Buổi tối mỗi ngày, hắn đều ngưng tụ ra ba bộ linh thể thuộc tính khác nhau.
Đến ngày thứ hai, sáu linh thể bạo liệt đã toàn bộ khôi phục.
Nhưng sau khi ngưng tụ sáu linh thể, Nhung Khải Hoàn đã phát hiện một việc đáng mừng.
Sau khi thực lực của hắn được tấn chức, không gian viên cầu tựa hồ cũng lớn ra một chút. Hoặc là nói, hư ảnh bên trong càng trở nên ngưng thực. Cho nên trống ra một vị trí.
Cũng tức là nói, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời cũng có thể triệu hoán một cỗ linh thể.
Nhung Khải Hoàn vốn ý định triệu hoán một cỗ Linh Thể Đấu Sĩ, nhưng suy nghĩ đến Phù Thư trong Tàng Kinh Các, hắn liền bỏ đi ý nghĩ này.
Ở hậu sơn nuôi thả hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ, không bằng làm ra một Linh Thể Chú Sĩ.
Ngày thứ ba, Nhung Khải Hoàn chủ động đưa ra lời đề nghị trở về gia tộc, đám người Nhung Tài cũng không hề dị nghị.
Chỉ là khiến cho bọn họ nghĩ mãi cũng không thông chính là, sau khi Nhung Khải Hoàn trở lại trang viên, liền trốn một mình trong phòng, lén lén lút lút không biết làm cái gì.
Cho đến lúc bọn họ rời đi, mấy người kia cũng không tìm được một chút dấu vết để lại.
Nhưng khiến cho bọn họ không nghĩ tới là, ngay khi bọn họ rời đi không lâu, trong phòng Nhung Khải Hoàn xuất hiện sáu đạo thân ảnh. Động tác của bọn họ nhanh như tia chớp, thần không biết quỷ không hay rời khỏi trang viên.
Dù sao, lúc này trong trang viên chỉ là một đám người bình thường, chân khí của võ sĩ cũng không có, tự nhiên cũng không có khả năng phát hiện tung tích linh thể.
Sau khi về đến gia tộc, Nhung Khải Hoa liền trở thành tiêu điểm mọi người chú mục.
Nhưng Nhung Khải Hoa cũng bình tĩnh đối đãi bất luận kẻ nào. Ở sâu bên trong đôi mắt của y, thủy chung chi sắc kiên định, chứ không có chút phức cảm tự ti nào.
Sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử kia, y cảm ngộ được rất nhiều. Không chỉ nội tâm trở nên cực kỳ kiên cường, mà ngay cả khí tức trên cơ thể cũng bắt đầu phát sinh biến hóa vi diệu. Thậm chí còn phá tan cực hạn võ sĩ, tiến vào hàng ngũ Võ Sư.
Nhung Kiệt Hiên đối với điều này ngược lại vui mừng. Nam tử hán tất nhiên phải lấy võ vi tôn. Về phần dung mạo gì đó, chỉ cần không phải biến thành quái vật, vậy thì không có gì là không chấp nhận được.
Tuy nhiên, Nhung Khải Hoàn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà buông tha khao khát đối với Ngũ Sắc Thư Hoàng.
Hắn ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày, lại một lần nữa bắt đầu chế luyện phù lục Linh Thể Đấu Sĩ.
Hắn muốn chất đầy không gian của mình, sử dụng phù lục để hoàn thành tâm nguyện.
Chỉ là sau khi hắn làm ra vài trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ, trong lòng hơi động một chút.
Nếu như hắn có thể chế luyện Linh Thể Đấu Sĩ, như vậy phù lục Linh Thể Chú Linh Sĩ thì sao? Có hay không cũng có thể chế tạo ra?.
Phải biết rằng, có một số thời điểm Chú Thuật Sĩ cường đại vượt qua võ giả cùng giai.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden