Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Thật là một đôi tay có tốc độ kinh người. Cáp Khắc tuyệt đối không nghĩ được tới một người không ở trong Hắc Giác lại có được tốc độ đôi tay đến như vậy. Tay là bộ phận linh hoạt nhất của con người, có thể làm được nhiều chuyện nhất. Trong một thời gian nhất định, tốc độ tay càng nhanh càng có thể làm được nhiều chuyện, mà tác dụng của nó thì không cần phải nghĩ cũng biết. Trong lúc sinh tử, có thể chỉ vì một yếu tố nào đó, hoặc chỉ đơn giản là thời gian vài giây mà có thể quyết định giữa sự sống và cái chết. Tốc độ tay xuất chúng như thế này, cho dù là ở trong Hắc Giác cũng cực kỳ hiếm thấy!
Mà Mục dường như còn không có ý thức được uy lực chân chính của hai bàn tay này.
Cáp Khắc đứng một bên lẳng lặng nhìn Diệp Trọng, vuốt cằm nói: “Không tệ, quả thật không tệ!”
Diệp Trọng im lặng, không nói một câu nào.
Cáp Khắc tựa hồ nghĩ đến một việc gì đó, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nói thử ta nghe xem lí giải của ngươi về sư sĩ!”
Diệp Trọng cúi đầu nói: “Người khống chế quang giáp!”
Cáp Khác gật gật đầu: “Có lẽ bất cứ kẻ nào cũng đều cho là như thế!” Diệp Trọng cảm thấy lạ lùng, ngẩng đầu nhìn Cáp Khắc.
Cáp Khắc từ tốn nói, trong giọng nói có một sự hoài niệm không nói nên lời: “Sư sĩ, cũng không phải giống các ngươi tưởng tượng như vậy, người ngoài định nghĩa sư sĩ, có kẻ lại còn coi là khảo hạch này nọ, tất cả đều vô nghĩa. Hừ, chỉ là đồ chơi của trẻ con mà thôi! Thế giới sư sĩ chân chính vượt xa tưởng tượng của các ngươi, hơn nữa người ngoài cũng không thể nào biết được! Ngươi có biết đời trước của sư sĩ là gì không?”
Diệp Trọng lắc đầu.
“Đời trước của sư sĩ vốn là một vài người theo đuổi lực lượng. Văn minh máy móc bùng nổ giúp một nhóm người phát hiện ra lực lượng mạnh mẽ của máy móc. Bí thuật truyền thống cùng với võ thuật cổ nhanh chóng xuống dốc, mà thay thế chính là sự phát triển vượt bậc của sư sĩ. Sau đó mọi người lại phát hiện, những võ giả cổ xưa hoặc những người có bí thuật nếu điều khiển quang giáp, đều có thể phát huy được lực lượng lớn hơn nữa, càng ở trong những thời khắc gian nan càng tạo ra tác dụng lớn. Sau đó lại có người nghĩ đến việc đem võ thuật cổ và bí thuật kết hợp với quang giáp, hình thành thế hệ sư sĩ mới. Những sư sĩ này nếu tay không thì không phải là đối thủ của võ giả cổ xưa hay những người sử dụng bí thuật, nhưng một khi bọn họ điều khiển quang giáp, thì đều phát huy ra thực lực cực kỳ kinh người. Ước chừng khoảng năm trăm năm trước, đã xảy ra một kiếp nạn khủng khiếp chưa từng có, rất nhiều người tại đã bị tử vong, nhưng phần lớn những người còn sống sót lại là sư sĩ, điều này cũng là một phần khiến cho các lực lượng khác bị hủy diệt. Mà ba trăm năm trước lại xảy ra một việc, bí mật về sư sĩ bị truyền lưu ra tinh vực bên ngoài, bị ngoại nhân biết! Chỉ có điều, những gì bọn chúng lấy được lại chỉ là những thứ cực kỳ lạc hậu, về việc này rốt cuộc là tại sao thì bản thân ta cũng không biết nữa!” Cáp Khắc lập tức nói tiếp: “Nhưng mà để người của 5 tinh vực lớn các ngươi hiểu được cái gì là võ thuật cổ và bí thuật truyền thống,thật sự không phải là một chuyện dễ dàng gì!”
Diệp Trọng trong lòng cuộn sóng lớn! Không nghĩ đến còn có câu chuyện như vậy! Với tin tức có được từ Cáp Khắc, như vậy tức là Cáp Khắc cũng không phải người của 5 tinh vực lớn, mà đến từ một nơi thần bí khác, không muốn kẻ nào biết, hơn nữa nơi đó dường như còn có quan hệ vô cùng vi diệu đối với 5 tinh vực lớn!
“Những thứ quan trọng nhất đối với một sư sĩ chính là thân thể, quang giáp và tinh thần. Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp làm hình thành nên ba trường phái, một loại là kết hợp võ thuật cổ và khoa học kỹ thuật, lấy mục tiêu là rèn luyện thân thể. Một trường phái thì kết hợp bí thuật và khoa học kỹ thuật, phải rồi, phần lớn những kẻ tu tập bí thuật đều có tinh thần cường đại. Còn một loại đi theo lộ tuyến thuần về máy móc. Nói thật, đó cũng là một trường phái làm mọi người chán ghét nhất. Bọn chúng trực tiếp tiến hành cải tạo thân thể, làm cho người không giống người, quỷ không ra quỷ, chỉ có điều, thực lực của bọn họ lại vô cùng mạnh mẽ! Hơn nữa quang giáp của bọn chúng không thể nghi ngờ, đều là những thứ tiên tiến nhất trong ba trường phái trên!” Tuy nói rằng chán ghét với trường phái thứ ba, nhưng Cáp Khắc vẫn không thể không thừa nhận thực lực của bọn họ!
Diệp Trọng nghe đến nhập thần!
“Ngươi nhất định sẽ nghĩ rằng, chúng ta thuộc loại trường phái thứ nhất, không thể không nói võ thuật cổ đối với việc khai phá tiềm năng thân thể con người có hiệu quả thật đáng sợ. Võ thuật cổ vốn là bác đại tinh thâm, tuy nhiên, chúng ta mới chỉ sử dụng được một phần tác dụng của nó mà thôi. Ta không biết là ngươi rèn luyện như thế nào, ta cũng không phát hiện chút năng lượng dao động nào trên người của ngươi, nhưng lực lượng cơ thể của ngươi lại có thể đạt đến loại tình trạng này, gân cốt lại không to và thô như người bình thường, điều này làm cho ta cực kỳ nghi hoặc!” Tuy vậy, hiển nhiên Cáp Khắc không nghĩ đến việc tiến hành nghiên cứu vấn đề này. “Được rồi, ngươi đi theo ta!”
Cáp Khắc dẫn Diệp Trọng tiến vào một căn phòng thật rộng, trong đại sảnh có rất nhiều dụng cụ hình quả trứng lớn, lớp vỏ được chế tạo từ một chất liệu trong suốt, bên trong là một loại chất lỏng màu bạc, nhìn có vẻ hơi sánh, bên trong rất nhiều quả trứng này đều có người đang ngâm mình, mắt nhắm lại, vẻ mặt thoải mái an bình, nhìn qua có cảm giác họ đang hưởng thụ.
Chỉ vào một quả trứng không người, Cáp Khắc nói: “Ngươi vào thử xem!” Diệp Trọng nửa tin nửa ngờ chui vào trong quả trứng đó, kịch, quả trứng mở ra một cái cửa cũng đủ cho Diệp Trọng tiến vào, kịch, lại một tiếng vang nhỏ, cánh cửa đã khép lại. Chất lỏng màu bạc từ dưới chân ồ ạt tràn lên, đầu tiên là đầu gối, sau đến thắt lưng, rồi đến ngực, cuối cùng dừng lại ở cổ.
Diệp Trọng đột nhiên có một loại cảm giác lười biếng, toàn thân ấm áp, thoải mái đến mức muốn rên rỉ. Dần dần Diệp Trọng cảm giác buồn ngủ, nhưng vẫn tỉnh táo, bị rơi vào một trạng thái như ngủ như không vậy.
Không biết qua bao lâu, Diệp Trọng mới cảm giác bừng tỉnh lại, nhìn Cáp Khắc đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào mình, không biết đang suy nghĩ cái gì đằng sau lớp mặt nạ màu đen đó. Màu bạc chất lỏng lại như thủy triều rút xuống, trong giây lát, quả trứng hoàn toàn trống không, Diệp Trọng phát hiện không ngờ trên người mình đến một giọt chất lỏng màu bạc cũng không có, quần áo vẫn khô ráo giống như lúc mới tiến vào vậy.
Cáp Khắc thấy Diệp Trọng đi ra, nói: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Trọng gật gật đầu: “Không tồi, cực kỳ không tồi!”
Cáp Khắc trong mắt hiện lên một loại thần sắc là lạ, nói: “Bây giờ có phải ngươi cảm thấy rằng cả người tràn ngập lực lượng, muốn phát tiết?”
Sau khi chất lỏng màu bạc vừa ly khai thân thể của mình liền phát hiện, cả người khô nóng bừng bừng, toàn bộ thân thể giống như tràn ngập lực lượng, đến khi Cáp Khắc nhắc nhở, cảm giác muốn phát tiết trong lòng Diệp Trọng ngày càng mãnh liệt, không khỏi gật gật đầu!
Cáp Khắc dẫn Diệp Trọng đến một sân huấn luyện trống trải, trên đó bày đủ các dụng cụ huấn luyện, nói: “Ngươi đem toàn bộ thể lực phát tiết ra ở trong này, sau đó quay trở lại chui vào quả trứng kia. Sau ba lượt như vậy là được! Được rồi, tự ngươi luyện tập đi!” Nói xong, Cáp Khắc xoay người đi.
Diệp Trọng theo lời dặn dò của Cáp Khắc, mỗi một lần đều cố gắng phát tiết làm cho toàn thân không còn một chút sức lực nào, sau đó lại quay lại quả trứng tiến hành hồi phục. Bên trong quả trứng, Diệp Trọng có thể cảm giận được thể lực của mình lại một lần nữa khôi phục lại, từng chút từng chút một.
Sau khi hồi phục hoàn toàn, Diệp Trọng lại chạy đến sân huấn luyện để tiêu hao thể lực, sau ba lần như vậy, Diệp Trọng phát hiện tốc độ khôi phục lực lượng của mình ở trong quả trứng trở nên nhanh hơn nhiều, hơn nữa khi đi ra, cả người không còn có cảm giác bừng bừng như lần đầu tiên nữa, mà là bắt đầu bình thường như cũ.
Đi tới đi lui ba lượt, đến lúc Diệp Trọng hoàn thành, trời đã sớm tối. Diệp Trọng lại không có một chút cảm giác đói bụng, trong lòng thầm đoán có lẽ là do tác dụng của cái loại chất lỏng màu bạc này.
Trong sân huấn luyện kiếm được không ít bi thép, liền tiện tay lấy về, trên đường trở về phòng mình Diệp Trọng gặp Ước Hàn Sâm, hai người ai cũnh không nói với nhau câu nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào nhau, rồi đi lướt qua.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Đây là tháng thứ 3 kể từ khi Diệp Trọng tới Hắc Giác, nhiệm vụ hôm nay của hắn chính là thu thập Quặng vàng đen. Quặng vàng đen chỉ tồn tại ở Hắc Giác, nó phân bố trong vành đai tiểu hành tinh. Tàu khai khoáng căn bản không thể bay vào Vành đai tiểu hành tinh để khai thác, chỉ sử dụng quang giáp mới có thể tiến vào. Trong Vành đai tiểu hành tinh máy quét căn bản không thể sử dụng, chỉ có thể dựa vào những tin tức mà màn hình thông tin đem lại, sau đó dùng mắt thường để nhận biết. Đây kỳ thực cũng là một hạng mục huấn luyện tổng hợp, không chỉ có khảo nghiệm kỹ xảo điều khiển của sư sĩ, mà còn khảo nghiệm nhãn lực, hơn nữa đem khoáng thạch vận chuyển trở về cũng là một việc cực kỳ khó khăn.
Quặng vàng đen sản lượng cực nhỏ, nó chủ yếu dùng để chế tạo mặt nạ màu đen mà bọn Diệp Trọng đang đeo.
Quang giáp F-58 của Diệp Trọng hoàn toàn giống với quang giáp của những người khác trong Hắc Giác, đều là quang giáp hình người màu đen, nhưng là căn cứ vào đặc điểm tốc độ tay cực nhanh của Diệp Trọng, chiếc quang giáp này được cải tiến một chút, tăng cường thêm không ít công năng.
Nói thật, mấy tháng này thực lực của Diệp Trọng được đề cao rất lớn, quan trọng nhất là… hắn bắt đầu hiểu được kỹ xảo cận chiến, mà không phải giống như lúc trước dựa vào những kinh nghiệm mà hắn mày mò ra nhờ vào trực giác, hơn nữa hắn phát hiện những trụ cột huấn luyện mà trước kia Mục dạy mình không phải là những kỹ xảo bỏ đi như lời của Cáp Khắc, mà ngược lại còn rất hữu dụng. Diệp Trọng đối với võ thuật cổ không hiểu gì lắm, cũng không phải là thực sự cảm thấy hứng thú, ví dụ như phương pháp hô hấp mà Cáp Khắc dạy mình Diệp Trọng không hề phát hiện có tác dụng gì. Ngược lại không bằng trụ cột huấn luyện và bi thép huấn luyện mà trước kia Mục dạy mình, trải qua cố gắng trong khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc cũng đột trình độ 10 viên bi thép mà trước kia hắn đã bị đình trệ thật lâu. Chỉ có điều tác dụng của chất lỏng màu bạc kia cũng vô cùng rõ ràng, hơn nữa cảm giác tuyệt vời khi sử dụng nó thực sự làm cho người ta trầm mê mà!
Diệp Trọng đã từng chứng kiến qua Cáp Khắc ra tay, tuy rằng rất lợi hại, nhưng mơ hồ vẫn làm cho Diệp Trọng thất vọng, nếu như Cáp Khắc gặp phải Mục, Diệp Trọng tin tưởng Cáp Khắc tuyệt đối không thể cản nổi nhát đâm kinh tâm động phách kia của Mục!
Mục ơi, ngươi chừng nào mới có thể tỉnh lại đây? Ta rất nhớ ngươi mà! Diệp Trọng ở trong lòng thầm nhủ!
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Diệp Trọng bừng tỉnh nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn khối thiên thạch đang không ngừng to dần ở trước mắt, Diệp Trọng kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng khống chế quang giáp, cố gắng lắm mới có thể tránh thoát được tình cảnh nguy hiểm này.
Quặng vàng đen ở chỗ này dường như đã bị khai thác cạn kiệt, xem ra phải tiến vào sâu bên trong mới được!
Diệp Trọng điều khiển quang giáp cẩn thận tiến vào chỗ sâu nhất trong vành đai tiểu hành tinh.
Càng bay càng sâu, dọc theo đường đi Diệp Trọng không thấy một chút bóng dáng nào của quặng vàng đen, xem ra dường như hôm nay vận khí của hắn không tốt.
Cảm thấy uể oải sau một hồi tìm kiếm, Diệp Trọng đang định quay trở về, bỗng một khối quặng vàng đen thật lớn, đường kính tới 2 thước, đang với một tốc độ cao bay vào sâu bên trong vành đai tiểu hành tinh chợt tiến vào tầm nhìn của hắn.
Tinh thần Diệp Trọng run lên, không một chút chần chờ, điều khiển quang giáp đuổi theo khối quặng vàng đen kia.
Đột nhiên, quang giáp chợt rung động kịch liệt, Diệp Trọng cảm thấy được quang giáp tựa như bị khống chế, phảng phất như có một lực hút cường đại đang liều mạng hút lấy quang giáp của Diệp Trọng, khiến hắn không tự chủ được hướng phía trước bay tới.
Diệp Trọng cảm thấy không ổn. Vội vàng đảo ngược động cơ, muốn bay ngược về phía sau, mong có thể thoát được lực hút này.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, Diệp Trọng phát hiện quang giáp của mình vẫn từng chút từng chút tiến tới, trong khi động cơ của quang giáp đã chạy tới mức tối đa!
Đến lúc Diệp Trọng thấy rõ tình cảnh trước mắt, không khỏi hồn vía lên mây! Vô số thiên thạch ở xung quanh đang tập trung về một chỗ cách đó không xa, khi chứng kiến cơn lốc xoáy thiên thạch này, Diệp Trọng rốt cuộc hiểu được mình gặp phải cái gì!
Dòng xoáy thiên thạch! Đây nhất định là dòng xoáy thiên thạch! Khu vực Elma là chỗ mà người khác cực kỳ sợ hãi, nguyên nhân chính là vì có sự tồn tại của nó, rất hiếm khi có người dám đi vào sâu trong trung tâm của khu vực Elma.
Không thể nào! Mình tại sao lại có thể đen đủi đến như vậy? Diệp Trọng trong lòng than oán!
Diệp Trọng cố gắng vùng khỏi lực hút của dòng xoáy thiên thạch, thế nhưng cho dù hắn áp dụng bất cứ phương pháp gì cũng không hề có chút tác dụng!
Nhìn dòng xoáy thiên thạch càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, Diệp Trọng mới phát hiện dòng xoáy thiên thạch này lớn đến như vậy, ở trước mặt nó mình thực sự nhỏ bé đến đáng thương!
Cảm giác vô lực từ trong nội tâm của Diệp Trọng dâng lên!
Vận mệnh đợi chờ mình không ngờ là bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ ư! Không nghĩ tới mình tranh đấu với vận mệnh nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể thoát được hai tay của nó! Trong lòng Diệp Trọng chợt nổi lên một nỗi buồn vô hạn!
“Đồ ngốc! Còn suy nghĩ miên man cái gì thế? Chờ chết à?” Đột nhiên một thanh âm xuất hiện ở trong đầu Diệp Trọng.
“Tốt rồi, không có thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm đâu, hiện tại ngươi điều khiển quang giáp tiến về góc 9 giờ, vừa tiến vừa thực hiện biến hướng góc độ nhỏ!” Đúng vậy! Chính là Mục! Thanh âm này cả đời Diệp Trọng vĩnh viễn không thể nào quên!
Diệp Trọng kiềm chế tâm trạng mừng như điên của mình, hai tay nhanh chóng tiến hành các thao tác, đối với lời của Mục, Diệp Trọng chưa bao giờ có một chút hoài nghi nào cả! Nếu hỏi Diệp Trọng trên đời này tin tưởng nhất là ai, vậy thì câu trả lời chắc chắn sẽ là Mục!
Diệp Trọng thao tác bằng tốc độ cao nhất của đôi tay, tác dụng của việc đột phá bình cảnh mười viên bi théo trong bi thép huấn luyện lúc này lập tức được thể hiện ra, hai tay của Diệp Trọng lúc này không còn giống như một dải sương mù nhàn nhạn nữa, mà đứng yên vậy.
Chỉ thấy quang giáp F-58 của Diệp Trọng đột nhiên điều chỉnh phương hướng, sau đó cấp tốc lắc mạnh về hai phía trái phải, F-58 lúc này giống như một con cá chuối đang đem hết toàn lực muốn thoát khỏi dây câu, không ngừng giãy mạnh. Kỳ tích, F-58 vậy mà đã thoáng rời xa khỏi dòng xoáy thiên thạch một chút!
Tự tin của Diệp Trọng không khỏi tăng lên!
“Hiện tại thì nhắm góc 8 giờ, lặp lại động tác vừa rồi!” Âm thanh của Mục lại một lần nữa vang lên.
Phù phù, Diệp Trọng thở hổn hển, thao tác vừa rồi đã làm tiêu hao phần lớn thể lực của hắn, nhưng mà điều đáng ăn mừng chính là rốt cuộc đã thoát ra khỏi dòng xoáy thiên thạch!
“Xem ra trình độ của ngươi gần đây có chút tiến bộ!” Mục thản nhiên nói.
Diệp Trọng còn đang chìm đắm trong vui mừng sau khi thoát chết và một lần nữa có thể thấy lại được Mục, hào hứng nói: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này ta đều huấn luyện ở Hắc Giác, cũng học được không ít thứ!”
“Hắc Giác?” Ngữ khí của Mục có vẻ không ổn.
Diệp Trọng liền bắt đầu kể lại những gì mình đã trải qua từ sau khi tỉnh lại đến giờ, Mục cũng rất chăm chú lắng nghe, hơn nữa đôi khi còn chen vào hỏi một hai câu.
Sau khi Diệp Trọng kể xong, Mục trầm mặc một lúc lâu.
“Có vấn đề gì sao?” Diệp Trọng kỳ quái hỏi.
Mục trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Cái Hắc Giác mà ngươi nói có vấn đề!”
“Có vấn đề?” Diệp Trọng không khỏi nghi hoặc hỏi.
Mục không có trực tiếp trả lời hắn, mà lại hỏi: “Diệp Tử, cái quang giáp này có phải là bọn họ cấp cho ngươi không?”
Diệp Trọng gật gật đầu: “Đúng vậy, quang giáp này tính năng rất tốt, vừa rồi ở trong dòng xoáy thiên thạch vậy mà cũng có thể thoát ra, thực sự là làm cho ta có chút kinh ngạc!”
“Ngươi hãy thử gỡ xuống khối pin năng lượng mặt trời số bảy dưới bàn điều khiển đi, sau đó cẩn thận kiểm tra!” Thanh âm của Mục vĩnh viễn không nhanh không chậm như vậy.
Diệp Trọng theo lời Mục gỡ xuống khối pin năng lượng mặt trời số bảy, rồi sau đó cẩn thận kiểm tra, hắn tin tưởng Mục tuyệt đối sẽ không yêu cầu hắn làm việc vô ích. Ồ! Quả nhiên có điểm không đúng, trong đó không ngờ hình như lại phóng ra một vài tín hiệu về căn cứ, theo đạo lý chỗ này căn bản không có khả năng xuất hiện một bộ phận phát tín hiệu như vậy.
Diệp Trọng tuy rằng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng như thế cũng không thế nói hắn là một kẻ ngu ngốc được. Ngược lại hắn thực sự là một người rất thông minh, việc này chỉ cần cẩn suy nghĩ một chút là hắn liền hiểu được! Không chút do dự, Diệp Trọng liền đêm bộ phận phát tín hiệu này phá hủy, hắn cũng không muốn mình bị người khác giám thị.
“Yên tâm, khi dừng chân ở một chỗ nào đó, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra!” Mục thản nhiên nói.
Diệp Trọng “uhm” một tiếng, đối với chút thủ đoạn nhỏ này của Hắc Giác, Diệp Trọng thật sự cũng không tức giận lắm, dù sao chính mình đã học được không ít thứ từ bọn họ, thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí, chỉ có điều hương vị đồ ăn ở căn-tin cũng thật tuyệt …, Diệp Trọng thèm thuồng liêm liếm môi.
“Diệp Tử, ngươi nói ngươi còn có ngâm qua một loại chất lỏng màu bạc.”
“Ừ, cái này cũng có vấn đề sao?” Diệp Trọng rõ ràng là bị dọa nhảy dựng lên.
“Rất có thể!” Mục hoàn toàn không có ý tứ quan tâm đến cảm xúc của Diệp Trọng, không chút giấu diếm trả lời.
“Cái lũ Hắc Giác chết tiệt này…..” Diệp Trọng vừa định tổng xỉ vả Hắc Giác một phen cho bõ tức, bỗng nhiên kích động nói: “Mục, chúng ta hình như là bị lạc đường rồi.”
“Ta đã sớm phát hiện rồi!” Mục lười biếng nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Căn cứ theo những chuyện phát sinh bên cạnh ngươi mà nói, mọi việc cơ bản đều không thể tính trước được!” Mục nói một cách dứt khoát!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
“Mục, ngươi nói xem chúng ta đi đúng phương hướng không?” Giống như bị nghẹn rất nhiều ngày, Diệp Trọng cố gắng mọi cách tìm Mục nói chuyện phiếm.
“Các phương hướng thoát ly đều có khả năng ngang nhau!” Mục thản nhiên nói.
“Như mà, Mục, ngươi muốn nhiều quặng vàng đen như vậy để làm gì?” Diệp Trọng tò mò hỏi.
“Cơ mật! Không thể trả lời!” Mục thần bí, cười hề hề nói. Nghe Mục nói quặng vàng đen là một loại khoáng thạch cực kỳ hi hữu, có thể từ nó tinh luyện ra một loại kim loại hiếm là vàng đen, tên khoa học có tên là Crowze, không chỉ có được tính năng vật lý hết sức xuất sắc, còn có công năng chữa trị, đó cũng là cái trân quý nhất của vàng đen.
Không nghĩ tới, dọc theo đường đi, tổng số quặng vàng đen so với trước kia hắn gặp được thì còn nhiều hơn. Mục đem tất cả quặng vàng đen gặp được đều thu vào không gian của mình. Chứng kiến Mục duỗi tay ra, vô luận quặng vàng đen lớn hay nhỏ cũng không thấy tăm hơi đâu hết làm Diệp Trọng cực kỳ hâm mộ! Chỉ tiếc Mục nói cho hắn biết, đây chính là công năng độc nhất vô nhị, không thể truyền thụ!
Diệp Trọng chán nản bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó:“À, ở Hắc Giác nghe nói có không ít kỹ sư quang giáp cùng với thợ cơ khí rất lợi hại, sớm biết vậy nên mời bọn họ thử xem có thể chữa trị được cho ngươi hay không! Không hiểu sao lại quên mất!” Diệp Trọng ảo não, vỗ vỗ đầu. Ở trước mặt Mục, hắn tựa hồ hoàn toàn thay đổi thành một người khác!
“Cái quang giáp này của ngươi chính là do bọn họ chế tạo?” Mục hỏi.
“Đúng vậy, cái quang giáp này cũng không tệ lắm đâu!” Diệp Trọng đáp.
“Vậy thì bọn họ hoàn toàn không có khả năng chữa trị cho ta!” Mục thản nhiên nói, ngôn ngữ đang lúc để lộ ra ngạo khí làm cho Diệp Trọng không khỏi nghi ngờ.
Cũng may là Diệp Trọng có thói quen mang theo pin năng lượng, bằng không F-58 cũng không cách nào đủ năng lượng phi hành trong thời gian dài như vậy. Diệp Trọng vừa ngồi trong quang giáp ăn thức ăn hữu cơ lỏng nhiều dinh dưỡng, vừa hoài niệm về mỹ vị của thức ăn trong căn tin Hắc Giác, điều này càng khiến hắn thêm đau khổ hơn.
Còn Mục vẫn nằm trong trang sức không gian để tận lực giảm bớt năng lượng tiêu hao.
Hắc Giác quang giáp đích xác phi thường tiên tiến. Lấy cái F-58 này của Diệp Trọng mà nói, tuy rằng nó chính là một loại quang giáp dùng để luyện tập, nhưng vô luận bất cứ bộ phận, linh kiện nào trên người nó so với quang giáp cao cấp mà Diệp Trọng trước kia đã dùng qua đều hiện đại hơn, tính năng chỉnh thể cao hơn khá nhiều. Ví dụ như động cơ mà nói, bộ phận động cơ này cùng với động cơ nổi danh ở trên chợ về cấu tạo hoàn toàn không giống nhau. Diệp Trọng từng đích thân mở F-58 ra, nhưng cho dù là sức mạnh của động cơ hay về phương diện phi hành liên tục trong một khoảng thời gian dài, động cơ của F-58 biểu hiện đều hơn xa cái gọi là động cơ cao cấp ở chợ.
Đương nhiên, nếu cùng so sánh với kết cấu của động cơ của Mục – loại động cơ mà từ bản vẽ đã khiến cho người ta xem không hiểu - đương nhiên chỉ có thể tính là đứa trẻ con mà thôi! Mà kết cấu động cơ của Mục, Diệp Trọng đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu được.
Diệp Trọng cùng với Mục lại tìm được một khối quặng vàng đen đường kính chừng nửa thước. Diệp Trọng đem Mục từ trong trang sức không gian gọi ra, Mục lập tức tới gần khối quặng vàng đen kia.
Bỗng nhiên, Diệp Trọng tựa hồ phát hiện ra điều gì, hắn dùng ngữ khí không xác định nói với Mục:“Mục, mau nhìn xem, đá vụn nơi này tựa hồ hơi ít!”
Mục lười biếng nói:“Nói một cách chính xác, là đơn vị không gian đá vụn ở nơi này về mật độ so với mười tiếng trước thấp hơn 62%. Nhưng mà, số liệu này có một biến số ngẫu nhiên, chỉ có giá trị tham khảo mà thôi!”
Diệp Trọng hưng phấn nói:“Xem ra hướng bay của chúng ta không có sai!”
Mục lại theo thói quen, đả kích Diệp Trọng: “Đừng cao hứng quá sớm, cho dù chúng ta ra khỏi vành đai tiểu hành tinh thì sao? Ai mà biết được chúng ta ở đâu? Phụ cận có tinh cầu nào khác hay không? Cách chúng ta có xa hay không? Có người hay không? Nếu như không có tàu vũ trụ......”
Đột nhiên Mục dừng lại, sau đó trong âm thanh lộ ra một chút lo lắng:“Mau, xoay mười lăm độ, bay thẳng không được dừng! Dùng tốc độ nhanh nhất!” Mục nhanh chóng đem khối quặng vàng đen thu vào, sau đó trở lại trang sức không gian.
Diệp Trọng nghe vậy, khẳng định là có tình huống gì mới. Hắn không hề tiết kiệm năng lượng, nhanh chóng đem quang giáp gia tốc đến tốc độ cao nhất. Ở vành đai tiểu hành tinh lăn lộn một thời gian, bây giờ Diệp Trọng đối với việc tránh né vẩn thạch, kinh nghiệm đã trở nên phong phú hơn nhiều, cho nên mặc dù tốc độ đã đạt tới mức cao nhất, nhưng Diệp Trọng vẫn như cũ vô cùng thong dong, linh hoạt tránh thoát từng khối vẩn thạch. Mục cũng có chút kinh ngạc:“Diệp Tử, kỹ thuật của ngươi không tồi nha!”
Diệp Trọng mặt ngoài có vẻ thong dong, nhưng tinh thần lại cực kỳ tập trung, căn bản không dám đáp lời. Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm toàn bộ tin tức trên màn hình, rất sợ xảy ra một chút vấn đề. Tốc độ nhanh như vậy, nếu đụng vào vẩn thạch, cho dù F-58 bọc thép có hoàn hảo đến mấy, chỉ sợ cũng chịu không nổi, Diệp Trọng cũng không muốn tự đi tìm cái chết!
Khoáng thạch ở trước mắt càng ngày càng ít, Diệp Trọng cũng trở nên thong dong hơn nhiều. Hắn cũng hiểu được, mình đã đến phía ngoài của vành đai vẩn thạch, không khỏi tinh thần đại chấn.
Quả nhiên, tích, một âm thanh nhỏ vang lên, hệ thống rada của quang giáp cũng khôi phục lại bình thường, tự động bắt đầu tiến hành dò xét hoàn cảnh xung quanh!
Hắc Giác được xuất ra, thật đúng là tinh phẩm! Diệp Trọng chú tâm theo dõi hệ thống rada vô cùng tiên tiến của F-58, lập tức phát hiện phía trước có chút khác thường. Một điểm màu đỏ không ngừng phóng đại trên màn hình thông tin! Theo hình ảnh không ngừng to lên, hình dáng cũng hiện ngày càng rõ ràng.
Là hạm vũ trụ! Diệp Trọng không khỏi mừng rỡ, tăng thêm mã lực bay thẳng tới.
Sau 3 phút, đối phương không ngờ còn chưa phát hiện hắn! Diệp Trọng không khỏi có chút ngạc nhiên. Khoảng cách xa như vậy còn có thể phát hiện mục tiêu, hệ thống trinh sát của F-58 đích xác là quá mức tiên tiến. Bây giờ mình đã cách đối phương gần như vậy, đối phương như thế nào vẫn không có phát hiện mình? Chẳng lẽ F-58 còn có hệ thống chống dò tìm cực kỳ tiên tiến sao? Diệp Trọng vội vàng mở tư liệu về F-58trong quang não. Quả nhiên, F-58 bởi vì trong quang giáp bọc thép có một loại chất liệu đặc thù có thể hấp thu các loại sóng, chính điều đó đã giúp cho nó có được tính năng chống dò tìm vô cùng xuất chúng. Loại chất liệu này cũng là một trong những nguyên nhân mà thân hình nó đen bóng như vậy!
Hắc Giác có được thực lực mạnh như vậy, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Y tưởng này chợt lóe trong óc Diệp Trọng. Tuy vậy, chuyện này liên quan gì đến mình? Dù sao cũng không định quay lại cơ mà, Diệp Trọng thầm nghĩ.
“Đánh lén bọn họ chứ?” Diệp Trọng hướng Mục trưng cầu ý kiến, đưa ra phương án quả nhiên rất phù hợp thói quen cùng tập quán của hắn.
“Đánh lén? Vũ trụ thuyền nếu bị hỏng, vậy thì cuộc đời của ngươi cũng kết thúc luôn!” Mục hiển nhiên không thật sự đồng ý:“Đây hình như là một con thuyền dân sinh, trước tiên ngươi có thể phát tín hiệu cho bọn họ biết!”
“Ừ!” Diệp Trọng cũng không nghĩ ra biện pháp nào khả thi hơn. Từ lần trước hắn mới biết được, từ bên ngoài phá hư thân tàu sẽ làm thương tổn rất lớn đến thuyền. Nếu không phải bên trong chiếc chiến hạm của Độc Nhãn Long được chế tạo từ các loại vật chất cực kỳ cao cấp, nói không chừng hắn lúc trước khó mà giữ được cái mạng nhỏ này !
Thu được tín hiệu, đối phương cũng không có vẻ kích động chút nào, mà lập tức thanh minh bọn họ là bác sĩ và y tá tình nguyện.
“Bác sĩ và y tá tình nguyện? Đó là cái gì?” Diệp Trọng khó hiểu hỏi.
Mục giải thích:“Bác sĩ và y tá tình nguyện chính là một số người am hiểu về y thuật hoặc hộ lý, nghĩa vụ của bọn họ là vì mọi người mà chữa bệnh, chữa thương mà không yêu cầu trả công. Cuộc sống của bọn họ, phần lớn đều khá gian khổ. Bọn họ có lòng tin coi sinh mệnh là cao hơn tất cả mọi thứ! Bởi vì đối với bọn họ, mọi người đều phải được đối xử bình đẳng, cho dù là hải tặc bị thương, bọn họ cũng sẽ trị liệu giúp. Tất cả bọn họ hầu như đều được mọi người tôn kính, không có hải tặc nào đi cướp bóc bác sĩ và y tá tình nguyện cả. Ngược lại, nhiều bác sĩ và y tá tình nguyện nếu vô tình bị cuốn vào những trận chiến của hải tặc, hải tặc sẽ phái người bảo vệ bọn họ.”
“Bọn họ tính tình phần lớn đều rất ôn hòa, tâm địa thiện lương, đồng thời, cũng là những người tràn đầy lòng cảm thông chia sẻ. Cho nên, ta nghĩ nếu ngươi đề nghị được lên thuyền của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không cự tuyệt!” Mục đưa ra đề nghị.
“Tính tình ôn hòa?” Diệp Trọng lục trong đầu óc tìm kiếm tất cả sinh vật mà mình quen thuộc trên Phế tinh, nhưng tìm mãi cũng không thấy một loại sinh vật nào có tính tình như Mục miêu tả. Cái gọi là sinh vật ôn hòa, thật sự là làm cho người ta khó có thể lý giải a. Tuy vậy, nếu đã là Mục nói, nhất định sẽ không sai! Diệp Trọng thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Trọng theo lời của Mục, phát ra tin tức thỉnh cầu được lên tàu!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Duy Lạp chậm rãi nhìn chiếc quang giáp đang bay về phía phi thuyền của mình.
Duy Lạp vừa rồi đột nhiên thu được tín hiệu của đối phương, làm cho hắn nhất thời bị sốc, bởi vì trước đó hắn căn bản không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương. Vô cùng kinh hãi Duy Lạp đành phải căng mắt tìm kiếm toàn bộ màn hình tin tức, phải mất một lúc hắn mới tìm được vị trí của đối phương.
Duy Lạp hơn bốn mươi tuổi, bộ râu ngắn rậm rạp làm cho hắn thoạt nhìn tràn ngập khí tức nam nhân.
Duy Lạp trong lòng thầm khen ngợi không thôi, đối phương rõ ràng đã sớm tiến vào phạm vi cảnh giới của phi thuyền, vậy mà hệ thống cảnh báo của tàu lại không hề phát ra một tiếng nào, điều này chỉ có thể xảy ra khi hệ thống chống tìm kiếm của đối phương phải tiên tiến hơn rất nhiều so với hệ thống cảnh giới của tàu!
Nhận được tin tức xin lên tàu của đối phương, Duy Lạp mới xác định đối phương không hề có địch ý, làm cho hắn lập tức thở phào một hơi. Nếu như không phải vậy, thì đối với loại địch nhân có thể tùy thời ẩn nấp như thế này, bất cứ là ai đi chăng nữa cũng không hề mong muốn gặp phải.
Sau khi hỏi ý kiến của Vương lão, Duy Lạp liền tiếp nhận lời thỉnh cầu của đối phương.
Đến khi chiếc quang giáp đó bay tới gần, Duy Lạp mới có thể chính thức thấy rõ ràng bộ dạng của đối phương, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, trong lòng kinh hoàng không thôi!
Khi còn thanh niên, Duy Lạp rất ham thích thám hiểm, ở trong giới thám hiểm cũng có chút danh tiếng, cũng đã từng ở Hắc Giáp một thời gian. Loại quang giáp có hình thức như thế này, cho dù là hắn trí óc kém cỏi như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thể quên được. Nó đại biểu cho sự lãnh khốc vô tình và thực lực không gì có thể sánh nổi của Hắc Giác. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều nhân vật hết sức lợi hại vi phạm vào Cấm vũ lệnh (lệnh cấm dùng võ) của Hắc Giác mà bị giết chết, trong đó có không ít người thực lực đều cao hơn hắn.
Nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua chuyện những người này rời khỏi Hắc Giác mà. Duy Lạp trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nhưng hắn cũng không còn tâm tư nào đem tính mạng mình ra để đùa giỡn, cho nên, vấn đề này lập tức bị hắn giấu kín trong lòng.
Vi Kì ở một bên bĩu môi nói: “Quang giáp này thật là quá xấu!” Vương Vi Kì dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu đến mê người, mái tóc dài mềm mại được buộc lên, có vẻ gọn gàng thanh thoát, đôi mắt to tròn ướt át của nàng, đối với tuyệt đại đa số đàn ông đều có lực sát thương trí mạng!
F-58 cao trên dưới 10 thước, toàn thân đều là màu đen, nhìn qua rất không thuận mắt, do chỉ là quang giáp để huấn luyện, cho nên nó không được trang bị nhiều vũ khí, căn cứ theo yêu cầu của Diệp Trọng, nó được trang bị một thanh đao hợp kim siêu tần cộng thêm hai lưỡi dao chuyên dùng để đón, đỡ, đâm đã qua cải tiến. Mà bởi vì để có thể an toàn di chuyển trong vành đai tiểu hành tinh, trên lưng F-58 còn mang theo một tấm khiên hợp kim hình vòng cung đường kính hơn năm thước nữa, làm cho F-58 nhìn qua có vẻ giống như đang vác một cái mai rùa vậy, nhìn có vẻ cực kỳ buồn cười. Tuy vậy, cạnh của tấm khiên này cũng cực kỳ sắc bén, hiển nhiên là nó không phải chỉ để phòng thủ mà thôi. Càng làm cho Duy Lạp chú ý chính là hai lưỡi dao dài đến 2 thước ở khửu tay của nó, bình thường 2 lưỡi dao này ôm cánh tay, nhưng chỉ cần cong khửu tay một chút, hai lưỡi dao sắc bén nhọn hoắt đó sẽ lập tức lộ ra bộ mặt dữ tợn của nó.
Vạn Tử Thanh ở một bên vội vàng gật đầu phụ họa: “Nó đương nhiên không đẹp bằng Huyễn Ảnh của Kì nhi rồi, chậc chậc, bộ dáng này đúng là….”
Vương Vi Kì là cháu gái của Vương lão tiên sinh, tuổi còn trẻ mà đã thông qua được khảo hạch sư sĩ trung cấp, lần này đi theo ông nội một là để lo lắng cho an toàn của ông, hai là muốn được thêm kiến thức, học hỏi kinh nghiệm, bởi vì kỳ thi sư sĩ cao cấp chỉ còn một thời gian ngắn nữa là sẽ bắt đầu. Mà Vạn Tử Thanh chính là lứa đàn anh của Vương Vi Kì, ở trường học điên cuồng theo đuổi Vương Vi Kì, hiện tại còn đuổi tới tận nơi này! Nói thật, Vạn Tử Thanh cũng được coi như là một người có tài, nhưng mà Vương Vi Kì lại không nóng không lạnh, như gần như xa, làm cho hắn cũng cực kỳ đau đầu.
Duy Lạp ở một bên cười khổ không thôi, hai cái đứa nhỏ không biết trời cao đất dày này, chỉ mong bọn chúng đừng có trêu chọc vào sát tinh này. Nghĩ nghĩ một lúc Duy Lạp vẫn cảm thấy không yên lòng, không khỏi quay sang dặn dò hai người: “Hai người các ngươi ngàn vạn lần đừng có mà trêu chọc gã này, người này tuyệt đối không phải là người mà các ngươi có thể trêu vào!” Thấy hai người vẫn lơ đễnh không để ý lời của hắn, hắn không khỏi đề cao âm lượng nghiêm mặt nói: “Kì nhi, Tử Thanh, các ngươi có nghe hay không?”
Vương Vi Kì le lưỡi, quay sang Vạn Tử Thanh làm mặt quỷ, Duy Lạp thúc thúc luôn cực kỳ chiếu cố hai người bọn họ, hai người đành phải làm ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Duy Lạp vội vàng rời khỏi bàn điều khiển, trong lòng thầm có ý đi nghênh đón vị thần bí khách nhân này!
Mặt nạ, áo gió đều màu đen, đúng vậy, so với trong trí nhớ của Duy Lạp giống nhau như đúc. Chiếc mặt nạ đen bóng đem đến cho người ta cảm giác nó có vẻ mềm mại một cách kỳ dị, con ngươi màu bạc tản ra hàn khí bức người, trắng và đen đối lập mãnh liệt làm cho ánh mắt những người khác dán chặt vào nó, bọn họ không có chú ý tới ở trên mặt nạ có dãy số F-58 nho nhỏ. Đương nhiên, trong số đó không có Duy Lạp, dù sao hắn trước kia đã thấy qua rồi, cho nên cũng không chịu ảnh hưởng lớn lắm. Chiếc áo gió rộng thùng thình đem cả người Diệp Trọng bao lại ở bên trong, càng tăng thêm vài phần thần bí.
Vương Vi Kì ở trong lòng nói thầm, nếu như mình có cái mặt nạ kia thì hay biết mấy! Đeo vào tuyệt đối sẽ rất phong cách!
Diệp Trọng đối với lão nhân luôn đặc biệt tôn kính, bọn họ dễ dàng làm cho Diệp Trọng nhớ đến người cha nuôi đã qua đời của hắn, còn có những lão nhân đối xử với hắn vô cùng tốt ở “Cực Quang” nữa!
Loại biểu hiện này của Diệp Trọng làm cho Duy Lạp hết sức kinh ngạc, tuyệt đối không thể nào nghĩ tới vệ sĩ Hắc Giác luôn lãnh khốc vô tình lại lễ phép với người lớn như vậy, nói không chừng bọn họ kì thật cũng không phải lãnh khốc vô tình mà là do mệnh lệnh bắt buộc thôi! Duy Lạp trong lòng rốt cuộc cảm thấy có chút an lòng!
Vừa đúng lúc bữa cơm, nên Diệp Trọng được mọi người mời ăn luôn. Trên bàn cơm Diệp Trọng vùi đầu ăn rất nhiều, một chút cũng không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của những người khác. Hô, sau khi ăn xong bát thứ 7, Diệp Trọng sờ sờ cái bụng đã lưng lửng, quả thật là ngon tuyệt, tuy rằng so với đồ ăn ở căng-tin của Hắc Giác còn kém hơn rất nhiều, nhưng mà dù sao so với thức hăn hữu cơ dạng lọng ở trên F-58 thì hương vị của món ăn ở đây tuyệt đối là ngon hơn rất nhiều.
Sau khi lên tiếng chào tạm biệt mấy người xung quanh, hắn liền dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người cứ thế đi về phía căn phòng mà Duy Lạp đã chuẩn bị cho hắn.
Sau khi ăn xong thì vận động một chút cho tiêu hóa, đây là thói quen của Diệp Trọng!
Trước khi vận động, Diệp Trọng khởi động cho giãn gân cốt, sau đó bắt đầu chạy như điên xung quanh phòng. Không giống như người bình thường khi chạy đều dùng cả bàn chân, Diệp Trọng khi chạy đều dùng mũi chân, mỗi lần đều điểm lên sàn nhà một chút, thân hình liền như bị thổi bay về phía trước, chỉ là do không gian trong phòng thật sự quá hẹp, Diệp Trọng không thể không liều mạng biến đổi phương hướng, sau cùng thành ra tình cảnh Diệp Trọng không ngừng chạy quanh căn phòng.
Chỉ thấy tốc độ của Diệp Trọng càng lúc càng nhanh, lúc ban đầu hắn điểm chân trên sàn nhà vốn lặng yên không hề phát ra tiếng động, nhưng theo tốc độ càng lúc càng nhanh, mũi chân điểm trên sàn nhà liền phát ra những âm thanh phốc phốc trầm đục, hơn nữa tiết tấu càng lúc càng nhanh, thanh âm càng ngày càng dày đặc.
Mười phút sau, Diệp Trọng rốt cuộc ngừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng hơi trở lên ồ ồ. Diệp Trọng dùng sức lắc lắc cái đầu có chút choáng váng.
Mục có chút kinh ngạc nói: “Diệp Tử, thật sự tiến bộ nha!”
Diệp Trọng cười hắc hắc, từ trong túi áo gió móc mấy viên bi thép ra, đặt trên sàn nhà. Hít một hơi thật sâu, hai tay đặt phía trên những viên bi thép này, Diệp Trọng cảm thấy đầu óc đã khôi phục bình thường, liền quát nhẹ một tiếng, hai tay liền phát động.
Diệp Trọng tập trung tinh thần, chú ý cao độ, không dám có một chút phân thần.
Một màn hư ảnh bao bọc những viên bi thép lại, ở bên trong đó, bi thép phát sinh va chạm kịch liệt, tốc độ cực nhanh, quỹ tích va chạm rất khó đoán trước, thế nhưng mỗi lần va chạm đều bị một đạo hư ảnh ở bên cạnh đánh bật trở về. Tốc độ của bi thép càng lúc càng nhanh, màn hư ảnh cũng càng ngày càng đậm, trong màn hư ảnh tiếng bi thép va chạm thanh thúy liên tục vang lên.
Diệp Trọng vừa định tiếp tục tăng tốc độ của tay lên mức cao nhất, bỗng nhiên báo động trong lòng nổi lên, hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, hét to: “Ai?” Hai tay liền đảo qua một chút, tất cả bi thép toàn bộ đều rơi trở lại vào trong tay hắn.
Thân hình Diệp Trọng theo bản năng lăn về phía sau một vòng, cùng lúc đó, ba viên bi thép từ trong tay hắn bắn nhanh ra!
Chú thích về đao hợp kim siêu tần:
Chủy thủ chấn động hạt cao tần, vũ khí xuất hiện trong Anime Neon Genesis Evangelion
Tên tiếng Anh: Progressive Knife gọi tắt là "prog knife", sau này nếu thấy từ này xin tự hiểu
Nguyên lý hoạt động: những hạt hạ nguyên tử (electron, proton, neutron) cấu tạo nên chủy thủ này có khả năng chấn động với tốc độ cực cao nên nó có thể cắt qua vật chất ở cấp độ phân tử -- Đây là dao găm…. Đao của nó cũng tương tự thế, bự hơn thôi.)
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Viên bi thép to cỡ đầu ngón tay cái phát ra tiếng gió kêu rin rít, khiến cho người khác cảm thấy run sợ!
Bụp, bụp hai tiếng, hai viên bi thép găm vào cánh cửa phòng, lún vào bên trong cánh cửa thép carbon cứng rắn sâu chừng mười li. Cánh cửa gần như là bị xuyên thủng, chỉ còn thiếu khoảng hai li nữa thôi. Một viên bi thép khác theo khe hở bay xuyên qua cửa phòng, đập trúng trên vách tường hành lang đối diện, cũng đồng dạng khảm sâu trên mặt tường.
Vương Vi Kì trên mặt không còn chút máu, khuôn mặt tái nhợt, trắng như tờ giấy!
Viên bi thép lao xuyên qua khe cửa kia bay cách chóp mũi của nàng chỉ có không đến một ly. Luồng khí lưu mạnh mẽ do bi thép tạo thành thậm chí khiến cho nàng có cảm giác đau đau nơi chóp mũi. Nếu lúc này nàng có gương nhất định sẽ phát hiện chóp mũi của nàng đã bị không khí sắc bén cứa thành một vết xước rất nhỏ, từ miệng vết xước đang có một chút máu chậm rãi rỉ ra!
Nàng chưa bao giờ cảm giác được cái chết đến gần như vậy. Lực lượng của bi thép không ngờ có thể khảm thật sâu vào tận giữa vách tường, nếu trúng trên người mình, chỉ sợ...... Chỉ sợ...... Nàng không rét mà run. Một sự sợ hãi chưa từng có nhất thời nuốt sống toàn bộ đầu óc nàng. Thét lên một tiếng chói tai, Vương Vi Kì che mặt chạy như điên. Nàng bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là muốn rời xa căn phòng ma quỷ này!
Diệp Trọng còn đang chuẩn bị động thủ lần nữa đã nghe được một tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng bước chân của đối phương chạy như điên.
Mục ở trong đầu Diệp Trọng chép miệng chậc chậc nói: “Diệp Tử, ngươi hóa ra cũng không biết thương hương tiếc
ngọc nhỉ!”
Diệp Trọng ngây ngốc hỏi: “Cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc a?”
Mục mang theo ngữ khí ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà giảng giải: “Trên thế giới này, à, không tính Phế tinh, nữ nhân được coi là đối tượng để yêu thương và chăm sóc, cho nên đại đa số mọi người không muốn động thủ với nữ nhân. Thậm chí, có người cũng không bao giờ động thủ với nữ nhân!”
Diệp Trọng kỳ quái hỏi: “Vì sao? Chỉ bởi vì các nàng là nữ nhân sao?”
Mục suy nghĩ một lúc, sau đó mới đồng ý nói: “Hình như là vậy!”
Diệp Trọng không cho là đúng, nói: “Thật là kỳ quái! Mà điều quái lạ nhất chính là, Mục ngươi không ngờ lại đưa ra ý kiến kỳ quái như vậy!”
Mục khinh thường nói: “Lực lượng quá yếu, ngay cả cánh cửa cũng không thể xuyên thấu. Nếu có thể xuyên thấu thì mới có thể sinh ra uy hiếp với đối thủ! Hơn nữa phản ứng của ngươi quá chậm, mà lực xuất ra cũng không chuẩn. Nếu sau đó ngươi tiếp tục bắn ra hai viên đánh trúng vào vị trí của hai viên ban đầu, như vậy mới có thể xuyên thủng, lúc đó cô càng kia cho dù không chết cũng trọng thương!”
Diệp Trọng gật đầu đồng ý: “Không sai không sai, ta còn có thể làm như vậy nhỉ......” Hai người ngay lập tức triển khai cuộc thảo luận sôi nổi!
Phỏng chừng không sai biệt lắm cho đến lúc ăn cơm, hai người mới ngừng bàn luận về chủ đề vô cùng hứng thú này.
Diệp Trọng đứng dậy, phủ thêm áo gió, bước ra khỏi phòng.
Sau khi tiến vào đại sảnh, quả nhiên đã đến giờ ăn cơm rồi. Chuyện này ngoại trừ cái đề tài vừa rồi bàn luận chính là việc mà Diệp Trọng cảm thấy hứng thú nhất!
Khi Diệp Trọng đang chuẩn bị đi về phía bàn ăn, đột nhiên Vạn Tử Thanh bưng một cốc nước vanilla đi về phía, mắt thấy sẽ phải đụng vào Diệp Trọng. Diệp Trọng di chuyển sang bên một bước, né ra. Trong con mắt của Vạn Tử Thanh hiện lên một tia giảo hoạt, miệng ra vẻ thét lên một tiếng kinh hãi, cổ tay run lên, nước vanilla nóng bỏng lao tạt về phía Diệp Trọng.
Diệp Trọng lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn biểu diễn buồn cười củaVạn Tử Thanh, đối phương biểu lộ ra địch ý đối với mình, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng cái khiến cho Diệp Trọng không rõ chính là, đối phương tại sao lại chọn dùng loại thủ đoạn không hề có lực sát thương này? Cốc nước vanilla nóng này cho dù bắn lên người mình, đối với mình cũng sẽ không sinh ra thương tổn gì. Chẳng lẽ, bên trong bao hàm chất độc có tính ăn mòn mạnh mẽ?
Nhưng, cho dù là không hiểu rõ, một khi đã xác định đối phương có địch ý, Diệp Trọng sẽ không có một chút do dự nào.
Mũi chân điểm nhẹ một cái, Diệp Trọng như quỷ mị di chuyển sang phía bên kia của Vạn Tử Thanh, tay phải như tia chớp bóp lấy yết hầu của nàng, đang chuẩn bị phát lực. Diệp Trọng dám khẳng định, cái cổ này, mình tuyệt đối có thể bẻ gãy!
Bỗng dưng, trái tim của Diệp Trọng giật thót một cái, tay phải xiết mạnh, đồng thời mũi chân phát lực, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Vạn Tử Thanh liền kêu thảm một tiếng. Tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng bất luận là ai, nếu yết hầu bị nắm chặt như vậy cũng tuyệt đối không dễ chịu chút nào! Vạn Tử Thanh xoa xoa yết hầu, quỳ gối xuống góc tường, liên tục ho khan, trong mắt toát ra vạn phần hoảng sợ. Diệp Trọng lực lượng mạnh mẽ, tuy rằng chỉ xiết chứ không bóp nát yết hầu của Vạn Tử Thanh, nhưng khóe miệng nàng cũng rỉ ra một sợi tơ máu, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.
Từ lúc Diệp Trọng mới vào phòng ăn, Duy Lạp vẫn đặt sự chú ý ở trên người hắn. Thấy Vạn Tử Thanh đùa giỡn một chút như vậy, một người có kinh nghiệm như Duy Lạp trong lòng thầm kêu không xong. Ngươi cũng phải nhìn xem đó là ai đã chứ, lại dám dùng cách này để đùa giỡn ư? Nếu là dạng người cực kỳ sĩ diện, ngươi dùng chiêu này, có lẽ hắn sẽ cảm thấy xấu hổ mà không phát tác, nhưng kẻ trước mặt ngươi là ai? Hắn giết người tuyệt đối sẽ không thèm nháy mắt, ngươi làm như vậy không phải là chê cuộc sống này quá dài sao?
Dưới tình thế cấp bách, Duy Lạp đành phải rút súng hồng ngoại vốn ở trong bao được buộc ở trên đùi, hướng về phía hai người nã ngay một phát súng! Duy Lạp căn bản cũng biết không thể bắn trúng Diệp Trọng, mục đích của hắn chỉ là muốn dọa Diệp Trọng, để làm cho tình hình bớt căng thẳng.
Vương Vĩ Kì thấy một cảnh như vậy, hình ảnh mới trải qua lập tức hiện lên trong đầu, không khỏi thét lên một tiếng thất thanh sợ hãi!
Tiếng thét chói tai của Vương Vĩ Kì làm cho ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người nàng. Sau khi khi nhìn vẻ mặt hoảng sợ thất sắc của nàng, lại nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc này mới phát hiện ở một góc nhà ăn, Diệp Trọng đang ngạo nghễ đứng, Vạn Tử Thanh đang quỳ gối ở góc tường, cách đó không xa còn có Duy Lạp cầm súng trên tay, bộ dáng như đối diện với đại địch.
Mọi người không khỏi ồn ào bàn tán!
Duy Lạp trong lòng kêu khổ. Vẫn còn may là đối phương không đem vũ khí theo bên người, bằng không, cái mạng nhỏ này ngày hôm nay có lẽ sẽ rụng ở đây mà thôi!
Nhìn Duy Lạp tay cầm khẩu súng đen xì, Diệp Trọng cũng không thèm để ở trong lòng. Áo gió trên người hắn có thể chống đỡ bất cứ loại súng gì dưới mười vạn đơn vị công kích. Công nghệ chế tạo của Hắc Giác phải công nhận là kinh người!
Diệp Trọng vừa định động thủ.
Thấy hình không ổn, Vương lão tiên sinh liền đi tới. Nếu nói Diệp Trọng không muốn động thủ với ai nhất, không thể nghi ngờ chính là người lớn tuổi nhất, vị Vương lão tiên sinh này.
Vương lão tiên sinh ho nhẹ một tiếng:“Anh bạn nhỏ, thằng bé này không hiểu chuyện. Nhưng ta nghĩ hắn cũng đã bị trừng phạt rồi, thôi thì tha cho hắn một lần, anh bạn thấy thế nào?”
Mục hiển nhiên hiểu được Diệp Trọng trong lòng nghĩ cái gì: “Thôi bỏ đi. Diệp Tử, coi như là cho hắn một cái cảnh cáo a! Hơn nữa, chúng ta ăn cơm của người ta nhiều như vậy, còn chưa có trả tiền đâu!”
Diệp Trọng cẩn thận ở trong lòng thầm hỏi: “Mục, ăn cơm còn phải trả tiền sao?” Diệp Trọng trên người cũng không có một xu dính túi nào, tất cả drill toàn bộ đều lại trong phòng ở Hắc Giác.
Mục thốt lên với giọng điệu tưởng như sắp ngất: “Ối trời ơi, Diệp Tử, chẳng lẽ ngươi từ trước đến nay đều ăn cơm lưu manh sao? Ngươi không biết mua đồ thì phải mất tiền sao?”
Diệp Trọng nhỏ giọng nói:“Ta chỉ biết mua quang giáp là cần tiền! Hơn nữa, ta cũng chưa từng mua những thứ này!” Diệp Trọng cẩn thận nhớ lại.
Mục hao hết một lượng lớn nước bọt mới có thể làm cho Diệp Trọng miễn cưỡng hiểu được, muốn lấy đồ vật mà người khác dùng, nhất định phải dùng một đồ vật khác để trao đổi.
Mặc dù những tri thức cơ bản đó với Diệp Trọng vốn không tồn tại trong cùng một thế giới, nhưng sau khi được Mục tận tình giải thích cộng thêm cảm giác mệt mỏi, Diệp Trọng cuối cùng cũng miễn cưỡng hiểu ra. Cho tới bây giờ chưa thấy qua Thiết Mãng Tích cùng với các loại sinh vật biến dị khác trên Phế Tinh tiến hành trao đổi mà, Diệp Trọng lẩm bẩm ở trong lòng. Đương nhiên, Mục tự động đem mấy lời này coi như không có!
Vương lão tiên sinh là lão già thành tinh, đương nhiên hiểu rất rõ ràng. Bình thường, đứa nhỏ Tử Thanh bình thường vẫn luôn trầm ổn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ mãng thất thố như ngày hôm nay. Xảy ra tình huống như vậy, tám chín phần mười là có liên quan đến cô cháu gái ngoan của mình. Vương lão tiên sinh nhìn về phía cô cháu gái của, quả nhiên, Kì nhi sắc mặt còn đang lộ vẻ kinh hoảng. Vương lão tiên sinh đối với cô cháu gái mình còn không hiểu rõ sao? Lão hiểu, nhất định là cô cháu gái của mình đã bị thua thiệt gì đó trên tay thanh niên kia, đứa nhỏ Tử Thanh này để lấy lòng Kì nhi, muốn cho đối phương bẽ mặt, giúp cho Kì nhi vui vẻ! Haizzz, hai đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, gây ra họa lớn rồi! Xem bộ dáng của Diệp Trọng dường như đối với mình còn có chút nể trọng, Vương lão không thể không xuất hiện. Nguyên nhân gây ra chuyện này nhất định là Kì nhi, hơn nữa, làm sao có thể trơ ra đứng nhìn đứa nhỏ Tử Thanh này chết ngay trước mắt mình được!
Diệp Trọng lẳng lặng đứng ở đó!
Mọi người cũng không dám nói lớn, chỉ phát ra một chút thanh âm rì rầm nho nhỏ nói về gã ác ma này!
Mồ hôi trên trán Duy Lạp càng ngày càng nhiều. Mồ hôi chảy xuống tóc, sau đó rơi trên sàn nhà. Hắn dường như cảm thấy được, Diệp Trọng đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn. Trên tấm mặt nạ màu đen, con ngươi màu bạc phát ra sát ý làm cho hắn không dám nhìn thẳng vào, hai mắt cũng không dám chớp dù chỉ một lần. Hắn sợ hãi, e rằng nhắm mắt rồi hắn không bao giờ còn có thể mở mắt ra được nữa!
Duy Lạp có cảm giác mình hiện tại giống như một con cá bị mắc vào lưới, không thể động đậy.
Tĩnh mịch không một tiếng động! Không khí quỷ dị này bao trùm toàn bộ nhà ăn, đè nén đến cực điểm!
Đột nhiên, Diệp Trọng lạnh nhạt mở miệng: “Vì mấy bữa cơm ở đây, lần này coi như bỏ qua, nếu còn có lần sau, hừ!” Một tiếng hừ nhẹ cuối cùng làm cho không khí trong nhà ăn tăng thêm chút lạnh lẽo! Nói xong, Diệp Trọng lập tức đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống!
Mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra! Duy Lạp lập tức thở hổn hển, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn chưa từng có cảm giác mệt mỏi như thế này bao giờ, cố sức mãi mới có thể nhét khẩu súng trở lại bao trên đùi.
Trên bàn cơm, mọi người lẳng lặng ăn, không người nào dám nói chuyện. Trong vòng ba thước xung quanh Diệp Trọng, không người nào dám tiếp cận, ngay cả Duy Lạp cũng tránh đi rất xa. Vương Vĩ Kì cùng với Vạn Tử Thanh hai người đều bị kinh hãi quá mức mà quay về phòng nghỉ ngơi. Trong đó, Vạn Tử Thanh còn bị thương không nhẹ.
Không khí tiếp tục bị đè nén ở trên bàn cơm!
Diệp Trọng thật sự không có chút cảm giác nào hết, vùi đầu ăn cơm. Thực vật ở đây, so với Phế tinh thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần, đã sớm làm hắn đem toàn bộ những sự tình vừa rồi đều quên đi hết!
Vương lão tiên sinh cười tủm tỉm hỏi:“Anh bạn nhỏ à, không biết cậu muốn đi tới đâu?” Lổ tai của mọi người lập tức đều dựng thẳng lên. Mọi người mong chờ, vị sát tinh này có thể rời thuyền sớm một chút. Trên thuyền này đại đa số là bác sĩ và y tá tình nguyện, bọn họ đối với gì có liên quan đến sinh mệnh thì đều vô cùng quý trọng và nhiệt tình yêu thương. Cho nên, đối với loại người coi thường sinh mạng như Diệp Trọng thì cực kỳ căm hận. Tuy nhiên, sau khi nghĩ đến việc Diệp Trọng có thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà giết người, tất cả mọi người liền thu hồi ánh mắt của mình, vùi đầu ăn cơm!
Diệp Trọng vừa vục đầu vào ăn cơm, vừa mơ hồ không rõ nói:“Mọi người định đi đến đâu?”
Vương lão tiên sinh vẫn như cũ, cười tủm tỉm nói:“Chúng ta đến Lam Hải Tinh! Nếu anh bạn nhỏ muốn xuống đó, chúng ta có thể đồng hành một đoạn đường!” Lam Hải Tinh? Tất cả mọi người kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương lão tiên sinh một cái, sau đó lập tức nhanh chóng vùi đầu ăn cơm! Đáng tiếc là, đang một lòng ăn cơm, Diệp Trọng hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của mọi người, không chút để ý nói: “Ồ, ta định đi Lam Hải Tinh!”
Cơ hồ sắc mặt mọi người đều giống nhau, đều trở nên dễ chịu hơn một chút!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha