Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 51: Hạ chiêu.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Sau khi đọc kĩ tư liệu về hội viên VIP, Đỗ Thừa mới đi tìm Hoàng An.
Hoàng An đã sắp xếp để Đỗ Thừa làm một số công việc đơn giản, cụ thể một số công việc mà Hoàng An đang làm sẽ giao cho Đỗ Thừa quản lí, như quản lí toàn bộ sòng bạc và quyết định một phần nào đó trong việc giải quyết mâu thuẫn, tranh cãi xảy ra trong sòng bài.
Trừ lần đó ra, Hoàng An tập trung tất cả các nhân viên trong sòng bạc, mở cuộc họp nhỏ để giới thiệu Đỗ Thừa cho mọi người.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Đỗ Thừa quay về phòng làm việc của mình.
Cơ bản thì công việc ở sòng bạc buổi chiều không có gì đáng kể,Đỗ Thừa ngoài việc ngẫu nhiên đi ra ngoài xem xét ra còn lúc nào hắn cũng ở lì trong phòng để nghiên cứu lĩnh vực khác.
Ở giữa, Lý Ân Huệ gọi điện cho Đỗ Thừa báo cho Đỗ Thừa biết là nàng đã đi Paris rồi, nếu Đỗ Thừa rảnh thì tới Paris thăm nàng.
Với việc Lý Ân Huệ rời đi, Đỗ Thừa thật ra có chút không ngờ, rõ ràng rằng buổi tối hôm đấy Đỗ Thừa cho Lý Ân Huệ một cơ hội, do vậy mà nàng mới có thể rời xa cha mẹ để đến Paris.
Sau khi gác máy với Lý Ân Huệ, Đỗ Thừa lại gọi điện cho Cố Tư Hân.
Cố Tư Hân báo cho Đỗ Thừa rằng nàng đang giám sát người của công ty bố trí cho buổi lễ tại Linh Đường, còn Cố Giai Nghi đã đi giải quyết vấn đề nợ nần rồi.
Nghe Cố Tư Hân nói, mặc dù có chút bi thương nhưng giọng điệu cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều rồi nên Đỗ Thừa cũng yên tâm.
Khoảng 6 giờ, Đỗ Thừa mới rời sòng bạc, sau đó tới phòng ăn tầng 2 của Hoàng Phổ hội, trong phòng ăn Đỗ Thừa bất ngờ gặp Diệp Mỵ đang dùng bữa.
“Thế nào, đã quen chứ?”
Diệp Mỵ vẫy nhẹ tay chào Đỗ Thừa, đợi Đỗ Thừa ngồi xuống chỗ đối diện rồi nàng mới cười chào hỏi Đỗ Thừa.
Hôm nay Diệp Mỵ mặc đồ công sở, rất gợi cảm và cao sang, sau khi gặp Đỗ Thừa nàng nhẹ gạt tàn thuốc lá trên tay.
“Vẫn tốt”.
Đỗ Thừa gật đầu, mà thật ra là cũng không có lời gì để nói nhiều.
Diệp Mỵ mơ màng hút một hơi thuốc chậm rãi nói: “Hoàng An là người làm được việc nhưng lại có nhược điểm là việc nhỏ thì làm rất tốt rất khôn khéo nhưng việc lớn thì lại mơ hồ, nếu cậu phát hiện thấy việc gì hắn làm không được thì hãy nhắc nhở hắn”.
“Ừm, tôi sẽ làm vậy”
Nhìn qua Diệp Mỵ thì Đỗ Thừa cảm thấy chút ngại ngần, trong câu của Diệp Mỵ nghe lần đầu thì là muốn tốt cho cả Hoàng An và Đỗ Thừa nhưng nghĩ kĩ lại thì lại thấy Diệp Mỵ đang nhắc cho Đỗ Thừa biết nhược điểm của Hoàng An.
Nhìn ánh mắt lộ rõ nét ngại ngần của Đỗ Thừa Diệp Mỵ cười một cách quyến rũ,sau đó cô đứng dậy và nó: “Được rồi, cậu cứ dùng bữa nhé, tôi về trước đây”.
Nói dứt, Diệp Mỵ quay đi một cách nghiêng nghiêng, không thể phủ nhận rằng, từ lời nói tới mọi cử chỉ của Diệp Mỵ đều toát lên vẻ quyến rủ khôn tả.
“Việc nhỏ khôn khéo, việc lớn mơ hồ, không biết việc nào mới là việc lớn đây”.
Đỗ Thừa dựa vào ghể và suy tư về câu nói của Diệp Mỵ.
***
Buổi tối, Đỗ Thừa không tới bệnh viện, ăn xong Đỗ Thừa lại quay lại sòng bạc.
Từ 6 giờ trở đi, sòng bạc bắt đầu nhộn nhịp, Đỗ Thừa ngồi vào một cái ghế sô pha trong sòng bạc, quan sát mỗi vị khách đi vào.
Những vị khách này đều là hộp viên VIP Kim Cương của Hoàng Phủ hội, căn bản thì họ đều là những đại gia có tài sản lên tới con số hàng ngàn vạn.
Đỗ Thừa không chỉ ngồi nhìn không mà hắn còn căn cứ vào những tư liệu đã đọc về thành viên Vip của hội để nhận xét và quan sát từng người một.
Rõ ràng là tài liệu đó đã ghi chép hết sức đầy đủ chuẩn xác và khách quan, tính cách của từng vị khách đều được ghi hết sức chi tiết, Đỗ Thừa chỉ việc phân tích theo tài liệu đấy là được rồi.
Dần dần, cả sòng bạc nhộn nhịp lạ thường, âm thanh cũng hết sức ồn ào,đúng lúc Đỗ Thừa định quay về phòng làm việc thì anh lại gặp một người đó là Lý Vân.
Lý Vân không tới đây một mình, đứng bên cạnh cô còn có một thanh niên cao lớn, tuấn tú, ăn mặc theo phong cách phương Tây, cậu thanh niên này chắc chắn là bạch mã hoàng tử trong mắt không ít các cô gái trẻ.
Dáng người của Lý Vân nhỏ nhắn mảnh mai nhưng rất hoạt bát, đứng cạnh chàng thanh niên càng giống như thiếu nữ núp bóng anh hùng.
“Ngô Doãn,chức vụ nhỏ, lòng dạ hẹp hòi,dễ kích động…”
Đỗ Thừa không lạ gì Ngô Doãn này, tài liệu về người có cái tên Ngô Doãn ngay lập tức hiện lên trong đầu Đỗ Thừa.
Chắc chắn rằng, Ngô Doãn là bạn đồng hành của quý bà có tài sản cả hàng trăm triệu Lý Vân đây.
Lý Vân xuất hiện làm cho Đỗ Thừa từ bỏ ý định quay về phòng làm việc, đợi Lý Vân và Ngô Doãn ngồi xuống bàn đánh bài porker xong, trên mặt Đỗ Thừa hiện lên nét cười nhẹ, rồi Đỗ Thừa đi tới hướng cái quầy,và dùng thẻ tín dụng mà Diệp Mỵ đưa cho để mua 6 thẻ loại 50.000 và 10 thẻ loại 10.000.
Sau khi đổi thẻ, Đỗ Thừa đi tới bàn porker mà Lý Vân và Ngô Doãn đang ngồi.
Lúc Đỗ Thừa đang đi tới thì 2 vị khách trong bàn đó lại đứng dậy đi nơi khác, trong bàn giờ chỉ còn lại Lý Vân và Ngô Doãn.
“Là cậu sao?”
Lý Vân lúc này đã phát hiện Đỗ Thừa,nhìn thấy Đỗ Thừa ngồi xuống chỗ đối diện, trong mắt Lý Vân hiện lên chút e dè.
“Vân, em biết anh ta sao?”
Ngô Doãn cũng nhìn ra ánh mắt của Lý Vân, Ngô Doãn thấy ngoài dáng người cao ra thì xét về ngoại hình cũng như khí chất Đỗ Thừa đều kém xa mình, nhưng Lý Vân lại nhìn y với ánh mắt như thế làm cho Ngô Doãn nổi lên ghen ghét và đố kị.
“Chỉ là nhìn mặt rất quen, ở nhà người bạn đã gặp qua một lần thôi”.
Lý Vân cười và trả lời câu hỏi của Ngô Doãn,trước mặt cả Đỗ Thừa và Ngô Doãn mà Lý Vân nói dối như thật vậy.
Từ câu nói này có thể thấy rằng Lý Vân rõ ràng là không muốn cho Ngô Doãn biết về thân phận khác của mình thậm chí trong mắt Lý Vân còn hiện lên mấy phần dịu dàng.
Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Đỗ Thừa bỗng nhiên lay động, nét mặt càng lộ rõ ý cười.
Người chia bài biết thân phận của Đỗ Thừa lại nhìn thấy Đỗ Thừa cầm thẻ ngồi xuống bàn nên càng hiểu rằng Đỗ Thừa tới chơi vài ván, nên cô ta cũng không vội vàng chia bài mà chỉ nhìn Đỗ Thừa.
“Chơi mấy ván chứ?”
Đỗ Thừa đặt các tấm thẻ đang cầm trong tay xuống mặt bàn sau đó nở nụ cười chào Lý Vân, nụ cười đầy mê hoặc.
“Dựa vào mấy tấm thẻ cỏn con của anh mà dám chơi với tôi sao?” Nhìn thấy điệu cười của Đỗ Thừa thì trong mắt Ngô Doãn càng lộ rõ nét thù ghét kèm theo đó là sự khinh thường.
Tuy những bàn ngoài số tiền đặt cược cao nhất được giới hạn là dưới 1.000.000 nhưng trong tay Đỗ Thừa chỉ có 400.000, đúng là có chút nghèo thật.
Trước mặt của Lý Vân và Ngô Doãn có thể nhìn thấy là 10 tấm thẻ 50.000 và 20 tấm thẻ 10.000 không có loại thẻ mệnh giá nhỏ hơn.
Ngược lại Lý Vân không có chút ánh mắt khinh thường Đỗ Thừa,cô đã nhìn thấy Đỗ Thừa ngồi chiếc xe hàng triệu ra vào Cố gia, không những thế xét về khí chất cũng như quần áo mặc trên người Đỗ Thừa thì không nghĩ đây là kẻ không có tiền.
“Dựa vào anh sao…?”
Đỗ Thừa khẽ cười, ngữ điệu lộ rõ sự khinh thường
“ĐCM, chơi thì chơi sợ gì, lão tử đây sẽ giải quyết mày”.
Ngô Doãn bị Đỗ Thừa trọc tức,nhất thời tức giận phừng phừng, quả đúng như tài liệu ghi chép Ngô Doãn không những là người lòng dạ hẹp hòi mà còn là người rất dễ bị kích động
Ngồi nhìn Ngô Doãn và Đỗ Thừa chơi, Lý Vân không hề có ý muốn chơi cùng chỉ ngồi im lặng bên Ngô Doãn và lạnh lùng quan sát Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa ném ra 2 thẻ 50.000 và ra hiệu cho người chia bài bắt đầu chia bài.
100.000 là tiền cược lớn nhất trên bàn porker, Đỗ Thừa biết Ngô Doãn sẽ không chơi nhỏ do vậy đã quyết định ném ra 100.000.
Quả nhiên, Ngô Doãn không nghĩ ngợi gì cũng ném ra thẻ 100.000.
Người chia bài nhìn thấy 2 người đặt cược xong thì bắt đầu chia bài.
Đỗ Thừa lên bài là quân 2 còn Ngô Doãn là quân Át tép.
“Showhand”
Bài của Ngô Doãn lớn nên anh ta được xướng bài nhưng Ngô Doãn chỉ xem qua quân bài đang úp sau đó ném ngay ra 3 thẻ 100.000 và hô “showhand”, khuôn mặt lộ rõ nụ cười tự tin
Hiển nhiên, quân bài chưa lật của Ngô Doãn là rất tốt, rất có thể nó lại là 1 con Át.
Đỗ Thừa cũng nhìn thoáng qua bài chưa lật rồi lại ấn xuống, sau đó đã đẩy ra toàn bộ những thẻ bài trước mặt.
“Không biết sống chết”.
Nhìn thấy Đỗ Thừa dám theo bài mình, Ngô Doãn hết sức khinh thường, cười lạnh rồi nói xong, rồi ra hiệu cho người chia bài chia hết bài.
Bài của Ngô Doãn rất đẹp, quân thứ 3 lại là một quân Át, còn Đỗ Thừa là quân 10, nhưng hai quân tiếp theo thì Ngô Doãn gặp xui, một quân là K và quân còn lại là 9, nhìn bài thì lớn nhất cũng chỉ là bộ ba thôi.
Hai quân còn lại của Đỗ Thừa là một quân 6 và một quân 8, mặc dù bài không có đôi cũng không có khả năng sảnh nhưng có cơ hội được bộ ba và đồng hoa.
“Xem ra, anh thua tôi rồi” Đỗ Thừa lộ rõ điệu cười đắc ý và cũng không quên việc khích bác Ngô Doãn.
Ngô Doãn bị Đỗ Thừa khích một cái liền lật luôn quân bài đang úp và nói với Đỗ Thừa: “Ông đây bộ ba, tao không tin là mày có thể được đồng hoa”.
“Thật ngại quá, tôi đúng là đồng hoa” Đỗ Thừa lật nốt quân bài đang úp,là quân Át, đúng là đồng hoa.
Trong tay có bộ ba to nhất thế mà lại bị thua vì đối thủ có đồng hoa, Ngô Doãn hết sức tức giận, không nghĩ ngợi gì thêm hắn ta ném ra một thẻ 100.000 và nói với Đỗ Thừa: “Thêm một ván nữa, xem lần này mày còn may mắn được nữa không”.
Thấy Ngô Doãn tức giận như vậy, Đỗ Thừa trong ánh mắt lóe lên một tia âm lãnh người khác căn bản là không cách nào phát hiện.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 52: Thắng lớn.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Trận thứ 2, bài của Ngô Doãn vẫn đẹp như trận trước, quân trên bàn là K còn của Đỗ Thừa là Q.
Ngô Doãn xem xong quân bài đang úp dưới bàn lại hô “showhand”, bởi vì quân bài đang úp là quân K, vừa đúng hai quân K, Ngô Doãn không tin lần này lại thua Đỗ Thừa.
Nhưng mà Ngô Doãn không ngờ rằng Đỗ Thừa vừa xem xong quân bài đang úp đã bỏ bài.
Thật ra quân bài bên dưới của Đỗ Thừa cũng rất đẹp, là quân Q nhưng mà Đỗ Thừa biết dù có đánh tiếp thì Ngô Doãn sẽ thắng vì có hai đôi.
“Kiểu gì vậy, vậy mà đã không giám theo nữa à”.
Thấy Đỗ Thừa bỏ bài, Ngô Doãn lập tức thấy vui vẻ, nhìn Lý Vân một cách đắc ý, giống như lấy lại phong độ trong mắt người yêu vậy.
Còn Đỗ Thừa chỉ mỉm cười, căn bản là không để ý tới điều đó.
Buông lưới dài để bắt cá lớn, đạo lí này Đỗ Thừa hiểu rất rõ.
Hôm nay Ngô Doãn đúng là rất may mắn, ván thứ 3 Đỗ Thừa lại bỏ bài, 400.000 vừa thắng được giờ còn lại một nửa.
Càng như thế, Ngô Doãn càng đắc ý còn Lý Vân lại càng cảnh giác.
Bởi vì cô ta nhìn thấy có điều gì đó không ổn trong ánh mắt của Đỗ Thừa, Đỗ Thừa quá lạnh lùng, lạnh lùng tới mức khiến cô ta thấy sợ, nhưng đây cũng chỉ là đánh bạc nhỏ, Lý Vân hoàn toàn không để ý, cũng chỉ là đưa vài triệu cho Ngô Doãn chơi thôi, với gia sản hiện giờ thì số tiền đó không đáng là bao.
Kết quả đúng như điều mà Lý Vân lo lắng, hai ván tiếp theo mặt Ngô Doãn lộ nét lo lắng.
Vì hai ván đó, Ngô Doãn liên lục showhand nhưng đều thua Đỗ Thừa, thẻ trong tay Đỗ Thừa chốt lát đã lên tới con số 2.200.000, còn trong tay Ngô Doãn chỉ còn lại trên dưới 6.000.000.
Nhìn số thẻ giá 2.200.000 trước mặt, Đỗ Thừa cười và không quên hỏi Ngô Doãn bằng giọng khiêu khích: “Thế nào, còn dám tiếp tục không?”
“Tiếp, tao đây vẫn không tin là không thắng được mày” Ngô Doãn đang thua cộng với sự khiêu khích của Đỗ Thừa nên không nghĩ tới việc dừng lại.
Đối mặt với Đỗ Thừa người đang dùng thấu thị để đánh bạc thì Ngô Doãn chỉ có thể thua mà thôi, trong bảy ván tiếp theo Đỗ Thừa bỏ bài có hai ván nhưng số tiền còn lại trong tay Ngô Doãn chỉ là 3.000.000 còn Đỗ Thừa đã có trong tay hơn 5 triệu.
“Ngô Doãn, để em chơi cùng anh ta”.
Nhìn thấy nét mặt Đỗ Thừa không thay đổi vẫn điềm nhiên thoải mái còn nét mặt của Ngô Doãn thì giận tới mức đỏ phừng phừng, Lý Vân cuối cùng cũng mở miệng, vì Lý Vân biết nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì bảy triệu tiền thẻ sẽ bị Ngô Doãn chơi thua sạch.
“Không cần, anh nhất định sẽ kéo lại được” Chỉ vì Ngô Doãn đang thua cộng với điệu cười lạnh khinh thường của Đỗ Thừa làm cho Ngô Doãn tức đến không còn biết gì, cự tuyệt ý tốt của Lý Vân.
Đôi mi thanh tú của Lý Vân nhíu một cái rồi cô ta không nói gì thêm, đứng dậy đi ra hướng quầy hàng.
Dồn toàn bộ tinh thần vào ván bạc nên lúc Lý Vân đi ra quầy hàng Ngô Doãn cũng không biết, quả không sai những gì Lý Vân đã dự liệu, sau khi từ quầy trở về bàn thì tất cả tiền trong tay Ngô Doãn đã bị thua sạch.
Ngô Doãn hai mắt đỏ bừng, sững sờ nhìn khoảng bàn trắng tinh trước mắt mình, tới lúc này hắn mới nhận ra, hắn đã thua mất bảy triệu tiền thẻ của Lý Vân, còn Đỗ Thừa, từ bốn trăm nghìn lúc đầu, trừ tiền bo cho người chia bài một trăm nghìn ra thì số tiền đã lên tới bảy triệu ba trăm nghìn.
Người chia bài nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt khâm phục, lúc đầu khi Hoàng An giới thiệu cho họ Đỗ Thừa làm quản lí thì họ coi thường Đỗ Thừa v́ anh ta c̣n quá trẻ vậy mà đã được làm quản lí của họ.
Nhưng ít ai biết rằng, Đỗ Thừa đã sử dụng công cụ hết sức đặc biệt để qua mắt người khác, chỉ trong chưa đầy nửa giờ đã thắng được bảy triệu, điều này làm cô ta thấy tò mò, số tiền bốn trăm nghìn mua thẻ là của sòng bạc hay là anh ta tự bỏ ra.
Nếu mà lấy của sòng bạc thì anh ta phải giao trả sòng bạc 80% số tiền bảy triệu thắng được, nếu là tiền anh ta tự bỏ ra thì chỉ phải nộp lại 10% thôi, nhưng dù thế nào đi nữa thì Đỗ Thừa đã kiếm hời lớn.
“Tôi đã nói sớm rồi, dựa vào anh thì không thể thắng được tôi đâu”Đỗ Thừa không vội rời đi ngay mà còn quay lại cười Ngô Doãn
“Mày…”
Ngô Doãn nhìn Đỗ Thừa với ánh mắt căm hận, trong lòng hắn cũng hết sức bối rối, không ngừng nhìn trộm Lý Vân, vì hắn không biết cách nào nịnh nọt Lý Vân, dù sao cũng chỉ vì một phút kích động hắn đã chơi thua sạch bảy triệu tiền thẻ mà Lý Vân mua, tính theo lương của hắn, phải mất mười mấy năm mới trả được bảy triệu này.
Lý Vân không thèm nhìn Ngô Doãn, chỉ chăm chăm nhìn Đỗ Thừa, rồi nói: “Tôi và cậu đi, ở đây quá nhỏ, chúng ta tới phòng VIP chơi, thế nào?”
Lý Vân đi tới quầy hiển nhiên là đi mua thẻ, một lúc sau trong tay cô ta đã có 20 thẻ, 10 thẻ một triệu và 10 thẻ năm trăm nghìn, tổng cộng là mười lăm triệu.
“Được”.
Đỗ Thừa nhìn vẻ tự tin của Lý Vân biết là Lý Vân chắc chắn sành trong khoản đánh bạc này, nhưng dù sao thì Đỗ Thừa cũng không sợ gì Lý Vân, hắn ép Ngô Doãn tới bước này cũng chỉ là muốn Lý Vân ra tay.
“Vân, anh xin lỗi…”
Nhìn thấy Lý Vân ra tay giúp mình, trong lòng Ngô Doãn hết sức cảm kích, ngoại trừ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Đỗ Thừa ra thì hắn luôn quay sang Lý Vân cúi đầu nhận lỗi.
“Bây giờ anh đã tin em với anh ta không có quan hệ gì rồi chứ, lần sau đừng có thế nữa đấy” Lý Vân đối xử rất tốt với Ngô Doãn, chỉ nói vậy một câu là xong.
Ngô Doãn mừng rỡ và theo sau Lý Vân, đi cùng Lý Vân theo sau là Đỗ Thừa đi vào phòng VIP.
Ngoài bàn vừa ngồi số tiền giới hạn là một triệu thì bàn trong phòng Vip số tiền giới hạn là mười triệu, rõ ràng Lý Vân đang muốn kéo lại số tiền vừa thua từ tay Đỗ Thừa.
Sau khi vào phòng VIP, Lý Vân liền ngồi đối diện với Đỗ Thừa.
Thấy Lý Vân không nói gì nên Đỗ Thừa cũng không muốn nói gì, Lý Vân không phải Ngô Doãn, cô ta là một người rất thông minh, nếu không phải Lý Vân hại chết chị em và ông bố của nhà Cố, Đỗ Thừa sẽ vẫn khâm phục thủ đoạn của Lý Vân.
Trong phòng VIP người chia bài cả tố chất và khả năng đánh bài đều cao hơn những người chia bài bên ngoài một bậc, người chia bài trong này Đỗ Thừa đã gặp trong cuộc họp ban chiều, cô ta tên Tiểu Như, mặc dù mới 26 tuổi nhưng là người có gia đình làm nghề chia bài, khả năng đánh bạc ở sòng bạc có thể nói là xếp thứ nhất thứ hai.
Không chỉ như vậy, Tiểu Như còn hết sức xinh đẹp, dáng người rất cao, mặc trên mình bộ đồng phục người chia bài, càng xinh đẹp hơn, nếu so thì còn xinh đẹp hơn Lý Vân.
Tiểu Như đã nhận ra Đỗ Thừa, ban chiều đã gặp qua trong buổi họp, Ðỗ Thừa vào phòng trong mắt Tiểu Như lóe lên ánh nhìn bất ngờ, nhưng rất nhanh, thần sắc Tiểu Như đã khôi phục vẻ tĩnh lặng, không chút giao động nào, hết sức chuyên nghiệp.
“Chia bài đi” Lý Vân lạnh lùng nhìn Đỗ Thừa, ném ra 5 thẻ một trăm nghìn, ra hiệu cho Tiểu Như chia bài.
Ngón tay Tiểu Như rất thon dài, động tác chia bài nhanh gọn dứ khoát nhưng cũng rất đẹp mắt.
Bài của Lý Vân có một quan 9 bích, quân úp không biết, quân bài mở của Đỗ Thừa là quân 8 bích.
“Năm trăm nghìn”.
Phong cách của Lý Vân và Ngô Doãn hoàn toàn khác nhau, Ngô Doãn ván nào cũng “showhand” còn Lý Vân thì lại hoàn toàn khác, cô ta xem xong quân bài úp rồi mới ném ra một thẻ năm trăm nghìn.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Vân, Đỗ Thừa biết lần này phải dùng kĩ thuật đánh bạc cao hơn khi đánh với Ngô Doãn nhiều, bài của Ngô Doãn tốt xấu ra sao đều có thể nhìn thấy trên mặt, còn Lý Vân thì nét mặt lúc nào cũng bình tĩnh.
“Theo”.
Đỗ Thừa xem xong quân bài úp, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, và ném ra theo một thẻ năm trăm nghìn.
Tiểu Như tiếp tục chia bài, quân bài thứ ba của Lý Vân là 9, còn Đỗ Thừa là quân 5 bích.
Nét mặt Lý Vân vẫn không thay đổi, nhưng lần này cô ta ném ra một thẻ một triệu.
Nhìn quân 5 bích, lông mày của Đỗ Thừa đã chùng xuống, nhưng vẫn theo bài.
Quân thứ 4, bài của Lý Vân vẫn lên quân 9, trên bàn đã có 3 quân 9 rồi, không nói cũng biết bài của Lý Vân bé nhất là có bộ ba.
Còn Đỗ Thừa là quân 4, chỉ nhìn những quân được mở trên bàn thì đủ biết là Đỗ Thừa không có cửa thắng.
“Showm hand”.
Lý vân đã tính trước, trực tiếp showhand.
Trong tình cảnh này, Đỗ Thừa chỉ còn biết từ bỏ nhưng thua một ván đã mất hai triệu.
Đỗ Thừa nhíu mày một cái, sau đó liền ý bảo Tiểu Như tiếp tục chia bài.
Thật ra ván này, là Đỗ Thừa cố ý thua, lúc chia bài thì Đỗ Thừa đã biết kết quả rồi, nhưng Đỗ Thừa quyết định để cho Lý Vân nếm mùi chiến thắng nói cách khác, Đỗ Thừa quyết định để Lý Vân thắng trước rồi về sau hắn sẽ thắng lại nhiều hơn.
Trận thứ hai, Đỗ Thừa đã thắng lại ba triệu, bài của Lý Vân dù rất đẹp nhưng đã để cho Đỗ Thừa ép một đầu, kết cục là đổi ngược tình thế chuyển bại thành thắng, kỹ năng đánh bài của Lý Vân giỏi hơn Ngô Doãn rất nhiều nhưng so với thấu thị của Đỗ Thừa thì căn bản là không có cửa thắng.
Mười trận tiếp theo, Lý Vân vống có mười lăm triệu tiền thẻ, giờ thua còn có hai triệu, trong tay Đỗ Thừa đang có gần hai mươi triệu.
Trong lúc này đôi lông mày thanh tú của Lý Vân nhíu lại, Ngô Doãn ngồi bên cạnh nhưng không dám thở mạnh hay ho hắng gì.
Người chia bài Tiểu Như dần dần nhìn Đỗ Thừa với con mắt kính phục, nếu so với Lý Vân kĩ năng đánh bài của Đỗ Thừa đương nhiên là giỏi hơn, tầm nhìn của Lý Vân cũng cao hơn Lý Vân rất nhiều, có rất nhiều ván Tiểu Như biết là Đỗ Thừa cố ý thua Lý Vân.
Quan trọng nhất là, kĩ năng đánh bài của Đỗ Thừa làm cho cô có cảm giác nhìn không ra.
“Thế nào, còn muốn tiếp tục không?”
Đỗ Thừa nhìn qua đống thẻ thắng được rồi quay sang Lý Vân cười và hỏi.
Lý Vân không trả lời ngay nhìn ánh mắt của Đỗ Thừa có vài phần lạnh lùng cô ta nghĩ một lúc rồi trong mắt lóe lên một cái rồi quyết định: “Một trận quyết thắng thua, tôi và anh đánh trận cuối cùng, tổng tiền là hai mươi triệu, anh có chơi hay không?”
“Được”.
Đỗ Thừa trả lời dứt khoát, dứt khoát tới mức mà khiến Lý Vân cảm thấy như mình rơi vào bẫy vậy!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 53: Bốn chục triệu.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Từ quầy hàng Lý Vân lại đổi thêm tiền thẻ nét mặt của cô lúc này đã hiện lên nét lo lắng.
Cược hai chục triệu một ván, tới người hay ra vào sòng bạc như Lý Vân cũng chưa từng thử qua, nhưng lần này, cô ta quyết định liều một phen, thế nên Lý Vân không chút ngần ngại dứt khoát đẩy hai chục triệu tiền thẻ ra phía trước của mình.
Về phần Đỗ Thừa, hắn vẫn giữ nét mặt rất thoải mái, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Vân thì hắn có ý cười, từ đống thẻ trước mặt hắn tiện tay nhặt ra 4 thẻ năm trăm nghìn, sau đó lại đẩy tất cả tấm thẻ trước mặt ra ngoài bàn, rồi ra hiệu cho Tiểu Như chia bài.
Hai người mặc dù đều trực tiếp showhand nhưng Tiểu Như vẫn chia bài theo thứ tự bình thường.
Khởi đầu là 2 lá bài úp sau đó là 2 lá bài mở, lá bài mở đầu tiên của Đỗ Thừa là quân K, còn của Lý Vân là quân Át bích, Lý Vân đang chiếm ưu thế.
Tiểu Như nhìn cả Đỗ Thừa và Lý Vân, thấy hai người không có ý mở 2 lá bài úp nên vẫn tiếp tục chia bài.
Lá thứ hai của Lý Vân lại là Át, là Át cơ, còn của Đỗ Thừa là Q tép.
Xét về các lá bài đang mở thì Lý Vân có ưu thế rất lớn, bởi vì lá thứ 3 của Lý Vẫn lại là Át tép còn của Đỗ Thừa là lá 10 tép.
Lúc này trên bàn, Lý Vân đã có 3 lá Át còn của Đỗ Thừa có K tép, Q tép và 10 tép.trong tình hình này Đỗ Thừa không phải không có cơ hội chiến thắng, chỉ là cơ hội thắng ván này của Lý Vân vẫn nhiều hơn nhiều.
Rất nhanh, lá bài thứ 4 được Tiểu Như chia ra, nhìn thấy lá thứ tư cả Lý Vân và Ngô Doãn đang ngồi cạnh đều lộ rõ sự vui mừng, bởi vì lá bài thứ 4 chính là lá Át, Át rô.
Nói cách khác, bài của Lý Vân ván này đã định, 4 lá Át, trong kiểu chơi này thì được coi là rất rất lớn rồi, chỉ xếp sau sảnh đồng hoa thôi.
Nhưng Đỗ Thừa cũng không phải là chắc chắn thua, bởi vì lá bài mở thứ tư là lá J tép, lại thêm 3 lá bài đã mở vừa xong, thì trên bàn lúc này là 4 lá sảnh đồng hoa
Lá Át tép thì Lý Vân đã cầm trong tay, Đỗ Thừa mà muốn thắng Lý Vân thì chỉ còn một cơ hội chính là lá bài đang úp kia phải là lá 9 tép, nếu không thì chắc chắn thua cuộc.
Nhìn 4 lá bài trên bàn của Đỗ Thừa, Lý Vân trong lúc giao động không khỏi có phần lo lắng, dù Đỗ Thừa có hy vọng rất nhỏ được sảnh đồng hoa, nhưng nét mặt của Đỗ Thừa vẫn hiện lên nự cười không thay đổi lại thêm vào sự vẻ tự tin nữa, điều này càng làm cho Lý Vân cảm thấy bất an.
Tiểu Như lúc này càng thêm kính phục Đỗ Thừa, đối mặt với số tiền bốn chục triệu mà cả đời một người cũng không kiếm ra cộng với tình cảnh đối thủ đang cầm trong tay 4 lá Át vậy mà Đỗ Thừa vẫn không chút biến sắc hay có sự thay đổi tâm trạng, chỉ có những tay cờ bạc hàng đầu mới có thể làm được việc này.
“Lật bài đi”.
Lý Vân không hề thích cảm giác lo lắng thế này, cô ta lật ngay lá bài đang úp, và quay sang Đỗ Thừa nói một cách vội vã.
Lá bài đang úp của Lý Vân là lá 8 tép, thật đáng tiếc, nếu lá bài này là lá 9 tép thì Đỗ Thừa tất thua.
Còn Đỗ Thừa, nụ cười trên mặt anh ta trông rạng rỡ hơn, vừa lật lá bài úp vừa nói vẻ tiếc nuối: “Thật ngại quá, ván nay tôi lại thắng rồi”.
Lá bài bị úp được lật ra, không ngờ lại chính là lá 9 tép, sảnh đồng hoa.
Lý Vân thần sắc kinh ngạc, vẻ mặt như không muốn tin những gì mắt mình nhìn thấy.
“Anh thắng rồi, nhưng lần sau nhất định tôi sẽ thắng lại anh”.
Dù vậy, Lý Vân không phải người thua một cái là không chịu được, sau khi nói xong câu nói đấy, cô ta dứt khoát đứng dậy đi ra khỏi phòng Vip, hoàn toàn không giống như người vừa thua bốn mươi triệu.
Ngô Doãn tức thời không phản ứng kịp, đợi sau khi Lý Vân rời khỏi, anh ta lại quay lại nhìn tiếc nuối số tiền bốn mươi triệu tiền thẻ thua vào tay Đỗ Thừa, sau đó vẻ mặt uất hận rời đi.
“Trợ lí Đỗ, thật không ngờ kĩ năng chơi bài của anh lại cao như vậy”.
Đợi 2 người kia rời đi rồi, Tiểu Như mới nói với Đỗ Thừa một cách đầy khâm phục
“Chỉ là gặp may thôi, cô không thấy ván cuối cùng từ đầu tới chân tôi đều không động đậy sao, hơn nữa đó là ván quyết định thắng thua…” Đỗ Thừa mìm cười trả lời, xét về kĩ năng đánh bài thì Đỗ Thừa còn thua xa Tiểu Như
“Trợ lí Đỗ quả là chân nhân không lộ tướng” Tiểu Như sao có thể tin lời nói của Đỗ Thừa, Tiểu Như vừa thu bài vừa chăm chú nói với Đỗ Thừa.
“Cho cô mượn chút vận may này”.
Đỗ Thừa tất nhiên sẽ không giải thích cái gì, đưa cho Tiểu Như tiền bo bằng 4 tấm thẻ năm mươi nghìn, sau đó anh ta rời đi
Dù sao ván cuối cùng, Tiểu Như cũng đã giúp anh ta trộn bài rất tốt, nếu trộn bài không tốt, Đỗ Thừa sẽ không thể thắng được ván bài 20 triệu, Đỗ Thừa bo cho Tiểu Như 200 nghìn đúng là không có vẻ gì là keo kiệt cả.
Đương nhiên, 40 triệu tiền thắng bạc này Đỗ Thừa phải nộp cho sòng bạc 10%, nhưng với khoản tiền hơn 30 triệu còn lại với Đỗ Thừa mà nói thì đây đúng là một tài sản lớn.
***
Đỗ Thừa ở tại trụ sở của Hoàng Phủ hội liền một mạch tới 12 giờ đêm mới rời đi.
Sau khi trả 10% của số tiền 40 triệu cho sòng bạc, toàn bộ số tiền còn lại Đỗ Thừa chuyển vào thẻ tín dụng của mình, số tiền trong tài khoản từ mấy triệu đã lên tới hơn 37 triệu.
Tại sòng bạc nếu gặp được gà thì chỉ trong một đêm có thể trở thành triệu phú có điều rất nhiều người giàu lên nhờ sòng bạc nhưng cũng chết tại sòng bạc.
Đỗ Thừa rõ ràng không phải loại người đấy, quan trọng nhất là Đỗ Thừa không muốn đánh mất số tiền 37 triệu này.
Số tiền 37 triệu này Đỗ Thừa đều đã tính toán nên dùng vào việc gì rồi, số tiền này là thắng được từ tay của Lý Vân, nói cách khác cũng chính là tiền của gia đình họ Cố, do vậy Đỗ Thừa muốn vài hôm nữa sẽ đi mua lại biệt thự nhà họ Cố, coi như việc đền bù cho Cố Gia Hân vì Đỗ Thừa biết Cố Gia Hân rất lưu luyến căn biệt thự này.
Còn có một điều mà Đỗ Thừa vẫn phải suy nghĩ là hắn cần tìm một chỗ ở mới cho mẹ mình, căn biệt thự nhà họ Cố là một sự lựa chọn tuyệt vời do hiện tại Đỗ Thừa đã gia nhập Hoàng Phủ hội nên thời gian tới bệnh viện thăm nom mẹ mình càng ít đi
Không chỉ vậy, nhà Tô Tuệ cách căn biệt thự nhà họ Cố không xa, nếu mẹ Đỗ Thừa chuyển từ bệnh viện về căn biệt thự đó Tô Huệ tới chăm sóc sẽ càng thuận tiện hơn, đương nhiên đây chỉ là những chuyện của mấy ngày sau, Đỗ Thừa chỉ suy tính trước để chuẩn bị tất cả cho tốt mà thôi.
Quay về tới phòng trọ, Đỗ Thừa không ngủ ngay mà còn giành thời gian để học các kiến thức kia, mãi tới gần 3 giờ sáng hắn mới đi vào giấc ngủ.
Sau khi tu luyện xong, tinh thần và thể lực của Đỗ Thừa ngày càng sung mãn, ngày hôm sau trời vừa sáng, Đỗ Thừa đã thức dậy, trên mặt không hề có nét gì mệt mỏi cả.
Bỏ ra 2 giờ đồng hồ để luyện thân thể và luyện trong không gian ngụy trọng lực, Đỗ Thừa để Lưu Phục Sinh đến đón anh ta đi thành phố Hạ Môn.
Lúc rời khỏi sòng bài tối qua, Đỗ Thừa đã xin Diệp Mỵ nghỉ một ngày vì hôm nay Linh đường Cố Gia cử hành, Đỗ Thừa không có thời gian đến trụ sở Hoàng Phủ hội mà hôm nay Đỗ Thừa phải đi Hạ Môn một chuyến, tới tìm công ti liên doanh, Đỗ Thừa không sắp xếp được thời gian nên chỉ có thể xin nghỉ.
Hân Nhi hôm qua đã liên hệ với công ti liên doanh đó hẹn hôm nay gặp mặt, Đỗ Thừa chỉ cần tới công ty đó là được rồi.
Hơn một giờ đi đường đối với người luôn học tâp như Đỗ Thừa mà nói thì rất nhanh, đợi tới lúc Lưu Phục Sinh theo lời Đỗ Thừa đỗ xe ở cổng lớn công ty liên doanh điện tử, Đỗ Thừa mới ngây người ra.
Đỗ Thừa biết dù công ty điện tử liên doanh này không phải là công ty lớn nhưng hắn cũng không ngờ nó lại nhỏ tới mức này.
Một căn nhà trệt 2 tầng với diện tích chưa đầy 60 mét vuông, bên trên có treo biển hiệu công ty liên doanh điện tử, nhìn từ ngoài vào diện mạo công ty hết sức đơn giản, ngay cả gạch cũng ít, chỉ là phủ lên trên lớp sơn mỏng mày vàng, nhìn tổng thể thì không hề giống một công ty.
Công ty lớn nhỏ thế nào Đỗ Thừa cũng không ngại, vậy mà nó lại nhỏ thế này thì Đỗ Thừa càng có nhiều ưu thế.
Trong lúc này, đứng trước cổng công ty liên doanh điện tử có một người, người đó khoảng 30 tuổi, đang đeo cặp kính đen.
Quần ào người này rất đơn giản, rất giống Đỗ Thừa khi xưa, mặc chiếc quần jeans, khó ai ngờ rằng đây lại là giám đôc công ty liên doanh điện tử cũng là một trong những người phát triển “Hoàn mĩ nhân sinh” Đàm Văn.
Đàm Văn vốn cũng là thành viên cao cấp của liên minh Geek, trong một cơ hội ngẫu nhiên hắn đã liều lĩnh nghĩ ra việc thành lập công ty phát triển game online, sau đó cùng một vài người bạn có chung chí hướng góp lại được hơn mộttriệu và mở ra công ty liên doanh điện tử này.
Đàm Văn là người bỏ tiền ra nhiều nhất nên dĩ nhiên hắn làm giám đốc của công ty này, chỉ là vì công ty này mà hắn đã bỏ ra toàn bộ số tiền mình có, thậm chí hắn còn lấy hết tiền của vợ mình, chỉ là việc phát triển “Hoàn mĩ nhân sinh” khó hơn rất nhiều so với hắn dự liệu, từ đấy làm chậm tiến độ của “Hoàn mĩ nhân sinh”, điều này làm cho Đàm Văn và công ty liên doanh đều lâm vào cảnh khốn khó
Vốn là trong lúc bí bách Đàm Văn muốn thay phần thưởng nhiệm vụ bình thường lên phần thưởng nhiệm vụ cao cấp nhất để thử vận may, Đàm Văn không ngờ rằng chỉ sau 2 ngày công bố phần thưởng nhiệm vụ kết quả là có rất nhiều người đã liên hệ với hắn, còn có một trong những đại thần có tiếng nhất trong liên minh Geek - XXM
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 54: Nhập cổ.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Những ngày Đàm Văn chăm chú theo dõi tình hình liên minh Geek, đối với nhân vật XXM chỉ nghe thấy thôi đã như sấm đánh bên tai, trong khi tất cả mọi người đều muốn biết XXM là ai thì Đàm Văn lại có cơ hội được gặp mặt XXM, Đàm Văn rất mong chờ việc này, công ty liên doanh từ đây cũng có thêm chút niềm tin.
Từ xa, Đàm Văn nhìn thấy một chiếc xe Bentley đang chạy tới, sau khi chiếc xe đỗ lại trong mắt Đàm Văn hiện lên sự khó hiểu.
Đàm Văn trông thấy một người còn trẻ tuổi hơn mình từ xe bước ra và nói tự nói với mình người đó mà là XXM sao, Đàm Văn rất sững sờ.
“Anh chính là XXM?”
Trong suy nghĩ của Đàm Văn XXM là người tri thức khoảng hơn 30 tới 40 tuổi, đầy chất nho nhã thanh cao, cái này cũng giống như những gì chàng trai trước mắt đang có, hơn nữa chàng trai này còn rất trẻ và tuấn tú hơn người, nhìn một cái là biết là kẻ có tiền.
“khôNg thể là giả được” Đỗ Thừa không hề có ý trách mà chỉ cười nói với Đàm Văn.
Đàm Văn chỉ là có chút không giám tin mới mở lời hỏi trước, còn anh ta không hề hoài nghi thân phận của Đỗ Thừa, dù sao trước đó Đàm Văn đã từng liên hệ với anh ta, lại thêm người biết chuyện này không nhiều, lẽ tất nhiên không thể là giả được.
Huống chi, chỉ cần nhìn qua đã biết thân phận người này không đơn giản, sao có thể đến đây đùa giỡn với nhân vật tầm thường như Đàm Văn, sau khi tinh thần hồi phục trở lại Đàm Văn khách sao nói với Đỗ Thừa: “Đại thần XXM, xin mời vào bên trong”.
Trong giới Geek, một người có thân phận càng cao thì càng được tôn trọng, bởi vì đó là biểu tượng của thân phận đó, đại diện cho sự kiện quan trọng, cho nên những thành viên bình thường trong Geek rất tôn trọng những thành viên cao cấp, Đàm Văn cũng vậy anh ta cũng là thành viên bình thường trong Geek nên anh ta cũng hết sức tôn trọng Đỗ Thừa.
“Ừm”
Đối vơi việc xưng hô với Đàm Văn, Đỗ Thừa cũng không muốn là cho anh ta phải ngại ngần khi nói, bèn ra hiệu cho Lưu Phục Sinh ở ngoài cửa rồi mới cùng Đàm Văn bước vào công ty.
Bề ngoài công ty liên doanh điện tử này đã rất đơn giản bên trong lại càng đơn giản hơn, chỉ quét xi măng qua 1 lượt ngoài ra không có thêm vật trang trí này, số tiền của công ty vốn đã không nhiều, chỉ việc nghiên cứu và phát triển “Hoàn mĩ nhân sinh” không thôi đã tốn gần hết tiền của công ty rồi nên không lấy đâu ra tiền để trang trí cho trụ sở công ty.
Đàm Văn dẫn Đỗ Thừa lên luôn phòng phát triển trên lầu 2.
Cả lầu 2 đều thuộc phạm vi của phòng phát triển, có 2 dàn hệ thống mạng và 10 bộ máy tính, Đàm Văn mặc dù là giám đốc công ty nhưng anh ta cũng là nhân viên phòng phát triển, cả phòng phát triển gồm 6 người ngoài một kĩ sư công nghệ được mời làm việc với mức lương cao ra những người còn lại đều là người của phía công ty đối tác.
Tất cả họ đều biết hôm nay đại thần XXM đến nên đã cố ý dọn dẹp căn phòng hết sức bừa bộn nhưng dọn xong thì căn phòng vẫn rất bừa bộn.
Thế nhưng, nhìn thấy người đi cùng Đàm Văn ăn mặc rất sang trọng khí chất tuấn tú hơn người, mà anh ta lại tự nhận mình là đại thần XXM thì tất cả đều như không tin vào mắt mình lấy tay lên dụi dụi.
Họ đều là thành viên của Geek, cách nghĩ của họ giống Đàm Văn, Đỗ Thừa với hình ảnh họ tưởng tưởng về đại thần XXM hoàn toàn khác nhau một trời một vực, không những thế Đỗ Thừa còn quá trẻ.
Sau khi giới thiệu cho mọi người biết Đỗ Thừa, Đàm Văn đã giới thiệu từng thành viên trong phòng phát triển cho Đỗ Thừa, trong số đó có người để lại ấn tượng cho Đỗ Thừa nhất chính tay kĩ sư công nghệ, tên của anh ta còn giống với tên của đạo diễn Trung Quốc nỏi tiếng trên toàn thế giới Lý An.
Lý An lớn tuổi hơn Đỗ Thừa một chút, vẻ mặt rất ngạo mạn, dường như lúc nào cũng nhìn người khác bằng ánh mắt khinh thường, khiên cho người khác cảm giác khó chịu.
Lý An là một kĩ sư công nghệ tài năng, anh ta là trụ cột của phòng phát triển này, cho dù trang game online có khó mấy thì Lý An vẫn có thể giải quyết mọ vấn đề, nhưng game online này lại dự trên nền wed 3.0 hơn nữa phát triển đồ họa 3D cho game “Hoàn mĩ nhân sinh” khó hơn rất rất nhiều so với những gì đã dự đoán, đến Lý An cũng không có cách nào ứng phó nên công ty liên doanh càng lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Lý An có phần coi thường Đỗ Thừa, đối với một người không tham gia liên minh Geek thì không biết tới những nhân vật tầm cỡ trong Geek có thân phận cao quý đến thế nào, cộng với việc Lý An rất tự tin vào khả năng của mình anh ta không tin Đỗ Thừa có thể giải bài toán khó “Hoàn mĩ nhân sinh” này.
Trước sự khinh thường của Lý An, Đỗ Thừa cũng không để ý, cũng không nói câu nói có hàm ý gì với anh ta cả.
Sau khi giới thiệu xong hết thảy mọi người, Đàm Văn tự tay pha một chén trà cho Đỗ Thừa và quay sang Đỗ Thừa nói: “Đại thần XXM, bây giờ chúng ta bắt đầu, anh có cần làm quen các cách vận hành cũng như kết cấu không?”
“Việc này để lát nói sau, trước khi bắt đầu tôi có một số chuyện muốn nói riêng với anh”.
Có Hân Nhi ở đây, đối với công ty liên doanh điện tử mà nói thì là vấn đề nghiêm trọng, đối với Đỗ Thừa nó không phải vấn đề gì khó cả, trước khi ra tay, Đỗ Thừa muốn nói rõ một số chuyện trong đó có chuyện cổ phần trong công ty liên doanh điện tử này.
Thấy Đỗ Thừa nói rất tập trung, Đàm Văn mặc dù tò mò nhưng vẫn gật gật đầu, rồi chỉ tới phòng giám đốc và nói với Đỗ Thừa: “Chúng ta đến đó nói chuyện, xin mời”.
Đỗ Thừa gật đầu sau đó đi cùng Đàm văn vào phòng tiện tay đóng luôn của ra vào lại
“Đại thần XXM, không biết anh có gì muốn nói với tôi?” Sau khi mời Đỗ Thừa ngồi xuống ghế sô pha, Đàm Văn có chút bất an hỏi Đỗ Thừa.
“Nêu tôi đoán không nhầ, vấn đề tài chính của công ty các anh đang gặp khó khăn phải không?” Sau khi bước vào trong công ty Đỗ Thừa đã nhìn ra điều này mặc dù nói là đoán nhưng chắc chắn tới chín phần.
Nge Đỗ Thừa nói vậy Đàm Văn tức thời hơi tái mặt, anh ta liền nghĩ Đỗ Thừa đang lo ngại công ty không có khả năng trả thưởng nên vội vàng nói: “Đại thần XXM, anh yên tâm chỉ cần anh giúp tôi hoàn thiện “Hoàn mĩ nhân sinh” thì dù có bán tất cả mọi thứ tôi cũng trả tiền cho anh”.
Thực ra Đàm Văn có nỗi khổ tâm không nói ra được, trong lúc gặp vấn đề về tài chính hắn cũng đã đến tìm những người bạn cũng đầu tư góp vốn cho công ty để tìm cách giải quyết nhưng ai cũng nhìn thấy sự khó khăn của công ty liên doanh này nên không ai còn tin tưởng nữa, vấn đề tài chính ngày càng cấp bách, cộng thêm việc không đưa được “Hoàn mĩnh nhân sinh” ra thị trường, trong vòng 2 tháng nữa e rằng công ty sẽ phải đóng cửa, Đàm Văn sẽ thành kẻ không xu dính túi.
Đỗ Thừa cũng nhìn ra sự khó xử và nét không cam lòng của Đàm Văn cũng may Đỗ Thừa không khiến cho Đàm Văn phải lo nghĩ nhiều, anh ta nói với Đàm Văn một cách rất chân thành: “Giám đốc Đàm, anh hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có cần vốn đầu tư nữa không, tôi muốn hợp tác với anh”.
“Sao cơ?”
Đàm Văn tức thời không phản ứng kịp ánh mắt hoàn toàn sững sờ
Đỗ Thừa chỉ mỉm cười vì anh ta biết Đàm Văn chỉ cần suy nghĩ một chút là sáng tỏ ngay thôi.
Quả nhiên, Đàm văn định thần ngay sau đó nét mặt kích động hỏi Đỗ Thừa: “Đại thần XXM, anh muốn hợp tác cùng công ty liên doanh điện tử của chúng tôi thật sao?”
“Đúng”.
Đỗ Thừa gật đầu xác nhận những gì mình nói với Đàm Văn
“Được, tôi đồng ý” Đàm Văn không chút do dự trả lời với Đỗ Thừa, đương nhiên Đàm Văn không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này.
Đỗ Thừa mỉm cười, thật ra Đàm Văn là người thẳng tính, loại người này Đỗ Thừa không lo lắng gì, có gì nói đó không quanh co, Đỗ Thừa lại nói với Đàm Văn: “Giám đốc Đàm, đã vậy rồi chúng ta thương lượng vấn đề cổ phần luôn đi”.
“Vâng, mời anh cho ý kiến” Đàm Văn rất muốn biết sự sắp xếp của Đỗ Thừa liền vội vàng hỏi
“Về mặt tài chính thì không phải bàn nhiều rồi, chúng ta bàn về tài khoản game online Hoàn mĩ nhân sinh”.
Đỗ Thừa dừng một chút rồi nói tiếp: “Tài khoản trong game online “hoàn mĩ nhân sinh” là do các anh đặt ra, chiếm 10% cổ phần, nhưng sau này tôi sẽ đảm nhiệm phụ trách và hoàn thiện phần này, tôi còn nâng cao một số thiết lập của “hoàn mĩ nhân sinh” do vậy tôi sẽ lấy 10% cổ phần kĩ thuật này, anh thấy thế nào?”
“Cái này, thật ra khâu phát triển phần về sau của “Hoàn mĩ nhân sinh” còn khó hơn cả toàn thể việc đề xuất dự án, nên nếu đại thần XXM muốn lấy số cổ phần kĩ thuật thì nó nên chiếm khoảng 20-30%”.
Đàm Văn rất thành thật, nghĩ lại và báo ra một % cổ phần hợp lí nhất có thể chấp nhận được
“Vậy 20 %” Thật ra khâu phát triển về sau Đỗ Thừa hầu như không phải động tay vào vì có Hân Nhi đến xử lí rồi, do đố Đỗ Thừa chỉ cần 10% thôi, nhưng Đàm Văn đã nói thế Đỗ Thừa cũng không nói gì nhiều và đồng ý ngay.
“Còn về vấn đề tài chính?” Thấy Đỗ Thừa chỉ nắm 20% cổ phần kĩ thuật, trong lòng Đàm Văn rất cảm kích, nhưng với Đàm Văn lúc này vấn đề quan trọng nhất chính là vấn đề tài chính.
“Số vốn dự kiến của anh là bao nhiêu?” Đỗ Thừa không trả lời ngay mà lại hỏi lại Đàm Văn.
“1 triệu 200 nghìn, là tiền cổ phần của tôi và mấy người của A Đông bỏ ra, tôi 40% , 60% còn lại lần lượt là của bọn họ” Đàm Văn không giấu diếm gì, nói thẳng ra.
“Nếu thế, trừ 20% cổ phần kĩ thuật, vấn đề tài chính tôi bỏ 6 triệu ra chiếm 60%, các anh chiếm 20%, sau đó trích ra 200 nghìn cho các anh tự phân chia, thế nào?”
Mặc dù Đỗ Thừa dự tính được rằng công ty liên doanh điện tử sẽ có ngày phát triển huy hoàng nhưng Đỗ Thừa không hề có ý muốn lợi dụng để số cổ phần của mình vượt quá 90%, mà muốn để lại 20% cho hội Đàm Văn phân chia cho nhau.
Nhưng chớ có xem thường 20% cổ phần này, đợi sau khi công ty làm ăn phát đạt số cổ phần này có thể có giá tới mấy trăm triệu hoặc mấy tỉ.
Đàm Văn bây giờ vẫn chưa hề nghĩ đến tương lai xa vời đó, việc quan trọng trong đầu anh ta bây giờ là làm sao để qua được lúc khó khăn này, vừa nghe thấy Đỗ Thừa muốn đầu tư 6 triệu vào Đàm Văn đã hết sức vui mừng.
Huống chi, Đỗ Thừa còn để Đàm Văn phân chia số tiền 2 trăm nghìn, điều này làm cho người đã rất lâu không được chia hoa hồng như Đàm Văn rất là vui mừng.
“Được, tôi đồng ý”.
Trước sự hấp dẫn lớn như thế này Đàm Văn mà cự tuyệt thì sẽ bị chính những người của bên đối tác xẻ thịt lột da, do vậy Đàm Văn không chút do dự mà đồng ý.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 55: Bắt đầu vương triều điện cơ.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm by MTR01 - KG
Sau khi thương lượng với Đàm Văn xong, Đỗ Thừa để Đàm Văn soạn ngay một bản hợp đồng, chuyện này không phải chỉ dựa trên lời nói xuông của 2 người.
Chức giám đốc công ty vẫn là Đàm Văn đảm nhiệm, Đỗ Thừa ngoài việc tham gia phân chia cổ phần còn lại tất cả mọi việc trong công ty anh ta không quan tâm, nhưng trong công ty Đỗ Thừa có quyền miễn nhiệm cao nhất.
Với việc tham gia đóng góp cổ phần và trợ giúp về mặt kĩ thuật, những thành viên khác trong công ty đểu hết sức vui mừng, tất cả đều không nghĩ ngợi gì mà đặt tay vào bản hợp đồng kí ngay.
Đỗ Thừa nắm 80% cổ phần của công ty, 20% cổ phần còn lại thì để 6 người còn lại chia nhau.
Sau khi thủ tục hợp đồng hoàn tất, Đỗ Thừa lập tức chuyển 6 triệu vào tài khoản của công ty liên doanh điện tử, sau đó cùng Đàm Văn và những người khác bắt tay vào nghiên cứu những điểm kĩ thuật quan trọng của “Hoàn mĩ nhân sinh”.
Đương nhiên, người làm việc này chính là Hân Nhi.
Có Hân Nhi ở đây, những điểm khó khăn đó với Đỗ Thừa không là gì cả, ngay cả đến Lý An lúc trước còn có ánh mắt khinh thường giờ đây nhìn thấy Đỗ Thừa giải quyết từng chỗ từng chỗ một mà lúc trước mình không làm được, Lý An đã nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt khác, kính trọng hơn, khâm phục hơn.
Về phần Đàm Văn thì càng thấy dứt khoát, với thân phận của Đỗ Thừa và cách mà anh ta ra tay, mỗi người trong bọn họ đều hết mực sùng bái.
Công việc phát triển “Hoàn mĩ nhân sinh” không phải là việc có thể làm xong trong một hai ngày nên Đỗ Thừa đã chỉ cho những người kia cách giải quyết chỗ nào khó, để cho họ tự mình phát triển sản phầm, rồi sau đó Đỗ Thừa mới rời đi.
Đương nhiên, trước khi rời đi Đỗ Thừa còn thương lượng một số vấn đề về sự phát triển của công ty liên doanh trong tương lai với Đàm Văn, nếu nhìn vào tình trạng quy mô nhân lực hiện nay của công ty thì rõ ràng là không đủ, công ti cần tuyển thêm nhân viên kĩ thuật có khả năng như Lý An.
Không những thế, quy mô của công ty cần ngày càng được mở rộng, nếu Đỗ Thừa không rót vốn vào công ti thì chuyện này sẽ phải mất một thời gian dài mới làm được.
***
Lúc Đỗ Thừa quay lại thành phố F thì đã là 12 giờ trưa.
Trước tiên là Đỗ Thừa tới bệnh viện, rời ở lại trong đó tới khoảng 4 giờ chiều, sau đó lại đến tiệm hoa đặt hoa rồi đi đến biệt thự nhà họ Cố.
Lúc này lần lượt từng người từng người khách một đến viếng, Cố Tư Hân cùng Cố Giai Nghi đang quỳ gối, Cố Giai Nghi trông còn không tệ, với tính cách kiên cường, 2 mắt cô chỉ hơi đỏ, ngược lại Cố Tư Hân thì nước mắt không ngừng rơi.
Cố Gia là gia đình từ nơi khác chuyển đến thành phố F, Cố Đào Toàn vì có được một cơ hội ngẫu nhiên đã phất lên nhanh chóng, do vậy Cố gia ở thành phố này hầu như không có ai thân thích, Cố Tư Hân và Cố Giai Nghi cũng không biết cái gì được gọi là họ hàng cả tất cả đểu do 2 chị em đích thân làm.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Cố Giai Nghi đã phụ tránh sắp xếp tất cả, khi Đỗ Thừa đến lại nhìn thấy những người gây náo loạn mấy hôm trước.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đến, trên mặt Cố Tư Hân nở nụ cười yếu ớt, Đỗ Thừa sau khi viếng xong không vội rời đi mà đến bên đứng cùng Cố Tư Hân.
Quá trình viếng diễn ra thuận lợi, trong lúc này thì cũng không ai muốn đến quấy rầy sự an nghỉ của người đã chết, lúc này đã là 10 giờ đêm nên cũng không còn ai đến viếng nữa.
Nhưng Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân vẫn ngồi tức trực bên linh cữu dù không ai tới viếng 2 người vẫn ngồi cho tới rạng sáng ngày hôm sau.
Đỗ Thừa ở đó tới 2 giờ rồi mới rời đi, trong thời gian đó hầu như hắn đều học, nghiên cứu lĩnh vực, một giây một phút cũng không để lãng phí.
Lúc rời đi, Đỗ Thừa đã nghe Cố Gia Hân nói và biết được rằng căn biệt thự này này mai sẽ bị viện tư pháp thu hồi ngày kia sẽ phát mãi, về phần giá phát mãi của căn biệt thự Đỗ Thừa không biết là bao nhiêu nhưng biệt thự của Cố gia khi mua chỉ mất hơn 7 triệu, dù lần này có tăng giá thì cũng không tăng quá 2 triệu.
2 triệu này Đỗ Thừa có thể lo được, mặc dù thắng được hơn 40 triệu nhưng sau khi nộp trả sòng bạc 10% và đầu tư vào công ty liên doanh điện tử 6 triệu 200 nghìn, số tiền còn lại trong tài khoản của Đỗ Thừa vẫn là hơn 31 triệu, đủ để Đỗ Thừa mua lại được căn biệt thự của Cố gia.
Ngày thứ 2, sau khi luyện thể thuật và luyện trong không gian ngụy trọng lực xong, Đỗ Thừa lại đi đến Cố gia.
Đỗ Thừa luyện thể thuật ngày càng thuần thục, và đã nhanh chóng làm quen với không gian ngụy trọng lực gấp 4 lần, Đỗ Thừa mỗi ngày đều cảm thấy cơ thể của mình mạnh lên, điều này là rõ ràng khi mà mỗi ngày Đỗ Thừa chỉ ngủ có 2 đến 3 giờ nhưng lúc nào cũng thoải mái khỏe khoắn.
Lúc Đỗ Thừa đến biệt thự, Cố Tư Hân và Cố Giai Nghi đang chỉ đạo người trong công ty tổ chức sự kiện Chiết Linh Đường, sau đó còn đưa thi thể của Cố Đào Toàn đến nơi hỏa táng ở ngoại ô thành phố để tiếng hành hỏa thiêu, Đỗ Thừa cũng đến để đi cùng.
Mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, đợi đến khoảng 10 giờ sáng, tất cả đều được xử lí xong, Đỗ Thừa cùng 2 chị em họ Cố quay lại nội thành đến một nhà hàng phổ thông để dùng bữa.
“Chị, mấy ngày này em không muốn tới trường em có thể nghỉ thêm ít hôm nữa có được không”.
Cố Tư Hân thực ra rất sợ Cố Giai Nghi, lúc này có Đỗ Thừa bên cạnh mới trở nên bạo dạn lên rất nhiều.
Hoặc là do quá đau lòng, trong vòng mấy hôm mà trông Cố Tư Hân đã yếu đi nhiều, sắc mặt khá tệ, có nét nhợt nhạt.
“Ừm, em cứ ở nhà nghỉ thêm mấy ngày đi, chuyện đi học khi nào em muốn đi thì đi” Cố Giai Nghi cũng thương em mình, sau khi Cố Đào Toàn chết, Cố Giai Nghi chỉ còn lại Cố Tư Hân là người thân duy nhất trên đời, nên đương nhiên không muốn từ chối lời yêu cầu của em, mà đúng là trông Cố Tư Hân không được khỏe nên cô càng không nỡ từ chối.
“Vâng, em biết chị thương em nhất mà” Cố Tư Hân nở nụ cười nhẹ.
Thực ra, trong lòng Cố Tư Hân không muốn đến học viện Phủ Thiên, Cố Đào Toàn chết cộng với việc Đỗ Thừa cũng nghỉ học làm cho Cố Tư Hân không còn hứng thú gì với sự nghiệp học hành nữa Cố Tư Hân hết sức hào hứng với việc Đỗ Thừa dạy cô “Thiên không chi luyến”, nhưng Cố Tư Hân hiểu rõ tính cách của chị mình nên không giám nói thẳng với chị chỉ đành nói tránh sang việc khác.
Cố Giai Nghi không hề biết Cố Tư Hân đang nghĩ như thế, sau khi nói đoạn với Cố Tư Hân, cô quay sang Đỗ Thừa cảm kích nói: “Đỗ Thừa, mấy ngày này rất cảm ơn cậu”.
“Không có gì, đây là việc em nên làm mà” Đỗ Thừa cười và đáp, hắn và Cố Tư Hân coi như chính thức qua lại với nhau những chuyện này sao hắn có thể không giúp được.
Lặng yên một chút rồi Đỗ Thừa lại quay sang hỏi Cố Giai Nghi: “Chị Giai Nghi, chị và Tư Hân đã có tính toán gì chưa?”
Cố Giai Nghi rõ ràng đã có tính toán cả rồi, sau khi ngay Đỗ Thừa hỏi, co cũng không nghĩ gì thêm mà liền trả lời: “Mối quan hệ của cha tôi khi xưa vẫn còn đây, nên tôi định dùng một chút tiền mở một công ty điện cơ nhỏ, mặc dù không thể làm ăn lớn nhưng cũng tạm ổn”.
Cố Đào Toàn khởi nghiệp chính bằng công ty cơ khí điện, hơn 10 năm trước, có lần miền bắc mưa lớn với bão tuyết, tất cả các loại điện cơ lớn nhỏ đều bán hết, còn có một số doanh nhân Chiết Giang đến đặt hàng trước, Cố Đào Toàn lợi dụng cơ hội đó mở rộng quy mô công ty, sau đó trở thành 1 trong 3 công ty lớn nhất của thành phố F trong lĩnh vực điện cơ, nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ.
“Chị Giai Nghi, chị định đầu tư bao nhiêu tiền?” Đỗ Thừa nghĩ một lát rồi liền hỏi.
“5 triệu, hiện tại tôi chỉ còn lại có từng ấy tiền, nếu không mở công ty lớn thì chắc là đủ” Thật ra Cố Giai Nghi còn lại khoảng 20 triệu tiền riêng của mình, không những thế còn có các tài sản như đồ cổ bảo vật mà Cố Đào Toàn đề lại cho cô, cộng cả thảy vào phải 60, 70 triệu.
Nhưng lúc này, vấn đề nợ nần đã làm tài sản riêng của Cố Giai Nghi vơi đi nhiều, cả khi bán đi chiếc Meczcedet thì chỉ còn lại hơn 5 triệu, còn ít hơn so với Cố Tư Hân.
“Chị, em vẫn còn 6 triệu, em cho chị , dù gì em cũng không dùng hết”Cố Tư Hân nghe Cố Giai Nghi nói thế vội vàng nói nhỏ với chị.
“Em im miệng cho chị”.
Nghe thấy Cố Tư Hân nói vậy Cố Giai Nghi vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói: “Em giữ cẩn thận số tiền đó cho chị, mai sau còn phải sắm đồ cưới với mua nhà riêng nữa đấy”.
Câu nói này Cố Giai Nghi nói cho Cố Tư Hân nhưng cũng là có ý nói với Đỗ Thừa nữa, không cần nói cũng biết được điều đó.
“A…” Bị Cố Giai Nghi nói vậy Cố Tư Hân không giám nói gì nhưng trong lòng thấy vô cùng hạnh phúc.
Đỗ Thừa biết Cố Giai Nghi rất thương em gái mình, Cố Giai Nghi có cô em gái tốt như vậy thì rất vui nhưng đây không phải là mục đích của Đỗ Thừa, do vậy sau khi an ủi Cố Tư Hân xong, Đỗ Thừa nói với Cố Giai Nghi một cách chân thành: “Chị Giai Nghi, nếu chị không để ý có thể cho em góp một chút cổ phần”.
“Đỗ Thừa, cậu muốn tham gia đóng góp cổ phần sao?”
Cố Giai Nghi thật ra không nghĩ rằng Đỗ Thừa có hứng thú với việc này nên rõ ràng có chút không ngờ.
Thực ra dùng 5 triệu để mở công ty điện cơ thì quy mô sẽ rất nhỏ, nhưng Cố Giai Nghi hiện giờ không còn cách nào, cô chỉ còn lại có từng ấy tiền thôi, Cố Giai Nghi chấp nhận làm từ nhỏ đi lên, nhưng chắc chắn sẽ rất mệt
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào