Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
- Việc này châu mục đại nhân hoàn toàn không biết.
Ánh mắt Lý Tuyệt vẫn bình tĩnh, ngữ khí cứng rắn như cũ:
- Thế tử cũng biết nếu ngài kiên quyết làm vậy chỉ làm người thân đau thương, cừu nhân sung sướng mà thôi. Không chỉ kẻ kia không chút tổn hại mà còn làm Vũ Dương Doanh thị tự kết đại địch.
Doanh Trùng khẽ vuốt cằm, câu này cũng không sai. Việc hắn bị tập kích, kẻ đứng sau chỉ cần đẩy hết tội lên đầu chủ tướng Du Kỵ quân là có thể thoát thân. Là chủ quan nơi phát sinh sự việc, châu mục Ung Châu và quận trưởng Huỳnh Dương phủ khó tránh khỏi chịu tội. Có điều hắn vẫn một vẻ hờ hững, mỉm cười nói:
- Như vậy trưởng sứ cho rằng Doanh Trùng ta để ý những điều này?
Đôi mắt hắn không chút che dấu điên cuồng làm Lý Tuyệt đối diện khẽ hấp háy, cũng biết đối phương không dễ ứng phó. Quả đúng như vậy, với một kẻ nát lại nát thì uy hiếp mấy câu sao dao động được chứ?
Khẽ âm thầm thở dài, ngữ khí Lý Tuyệt mềm đi ít nhiều:
- Như vậy ý thế tử là nhất định phải báo lên Hàm Dương?
- Vậy cũng chưa chắc.
Doanh Trùng lắc đầu, biểu tình như cười như không:
- Vậy cần phải xem Ung Châu và Huỳnh Dương quận trả giá chuyện này như nào.
Hắn trong địa phận Ung Châu bị tập kích, suýt thì mất mạng, vô duyên vô cớ tổn hại vài vị hộ vệ. Hai nhà này không thể không chút thành ý mà muốn hắn lắng việc này lại được.
Lý Tuyệt kia nghe được câu này thì thầm oán, sợ rằng hôm nay bị thằng nhãi này thịt một khối lớn rồi. Có điều chỉ cần chuyện này có thể đàm phán, có đất thương lượng để cuối cùng lắng xuống là kết quả tốt nhất rồi.
Hít một hơi dài, Lý Tuyệt bình tĩnh nhìn kỹ vị thế tử An Quốc công phủ này. Nghe đồn vị đứng đầu Hàm Dương tứ ác này tính cách hoang đường kích động, dễ bị tức giận, trong miêu tả là một tên công tử bột rác rưởi ngu xuẩn.
Nhưng chỉ từ vài câu khẩu chiến ngắn ngùi mà nhìn thì vị đối diện này không vô năng như lời đồn. Một người có thể dùng tám mươi người đánh bại một ngàn quân tinh nhuệ thì những từ ngu xuẩn, vô năng có thể sánh ngang sao?
Dù cho trận chiến này xuất phát từ tay thuộc hạ đối phương thì từ việc Doanh Trùng có thể lung lạc đến nhân tài như này, có thể làm tám mươi hộ vệ liều chết cho mình, cũng có thể thấy tài năng lãnh đạo của vị này hơn xa đám con cháu thế gia bình thường.
Ngoài ra nghe nói lần này tham gia vây giết thế tử An Quốc công phủ còn có một vị tiểu thiên vị, cũng chết trận! Như vậy ý nghĩa trong những thủ hạ của vị thế tử này nhất định có thứ chống lại được tiểu thiên vị. Lấy tình cảnh của vị thế tử An Quốc công phủ này mà nói thì càng không tầm thường!
Doanh Trùng cũng không biết ý nghĩ trong đầu vị trưởng sử Ung Châu này, chỉ chuyên tâm cò kè mặc cả với người kia. Lúc sau Doanh Trùng mới hài lòng tiễn hai người ra tận cửa.
Hắn đã có được vật mình muốn, trong đó bao gồm một bộ mặc giáp thất tinh Phi Lôi Thần sánh ngang với Hàn Vũ, ba mươi bộ mặc giáp ngũ tinh Hám Sơn, bảy ngàn lạng vàng, còn có một điền trang ở gần Dương Uyên huyện, tổng cộng có hai trăm khoảnh điền trang. Mà quan trọng nhất chính là Doanh Trùng mưu tính bộ thượng cổ nhân ngẫu kia cũng thu được.
Chỉ cần mười ngày, những thứ này sẽ lục tục đến tay Doanh Trùng, điều này giúp hắn đủ sức nuôi thêm một doanh nữa.
Ngoài ra còn có mấy vị thủ trưởng một bộ Du Kỵ quân, kể cả huyện lệnh, huyện úy Dương Uyên huyện đều sẽ bị cắt chức điều tra. Doanh Trùng hắn có thể tiến cử một người đảm nhiệm huyện lệnh Dương Uyên huyện hoặc một huyện bất kỳ trong Ung Châu. Mà khi châu mục Ung Châu còn tại nhiệm thì chức vụ này vững như núi Thái Sơn.
Nhưng điều này Doanh Trùng không chút để tâm, chỉ vì trong tay hắn không có nhân cử thích hợp. Chẳng lẽ lại đi tiến cử người Vũ Dương Doanh thị đảm nhiệm sao? Doanh Trùng ngược lại rất không tình nguyện thấy những “tộc nhân” đấy thu được tiện nghi. Nhưng điều kiện này là Lý Tuyệt chủ động nói ra, Doanh Trùng cũng vui lòng nhận lấy. Hắn nghĩ ngày sau bản thân có thể gặp được người thích hợp thì nhắc lại việc này, nếu trong mấy năm không gặp thì coi như bỏ qua thôi.
Sau khi Doanh Trùng cười híp mắt tiễn hai vị này rời đi, thiếu nữ áo trắng đã lặng lẽ đến gần nói:
- Chuyện này ngươi định cứ như vậy bỏ qua? Để thuộc hạ ngươi chết oan uổng không truy cứu sao?
Doanh Trùng quay đầu nhìn vị thiếu nữ gia quyến Mã Ấp quận thừa này, theo bản năng muốn nói liên quan gì đến ngươi nhưng là nghĩ lại người này có ân cứu mạng thuộc hạ hắn, nên chỉ đành đè lại tính tình giải thích:
- Truy cứu không đến thủ phạm, bản thế tử có lật cả trời lên cũng có ích gì? Chỉ là thêm đại địch cho Doanh Trùng ta thôi, cần gì phải làm vậy? Bộ hạ ta chắc chắn không chết uổng, ngày sau ta tra ra được là ai làm thì nhất định để hắn trả giá lớn. Nói đi nói lại, Lý tiểu thư không thấy mình quản quá rộng sao?
Hắn đã nghe nói Mã Ấp quận thừa họ Lý, tên là Lý Tĩnh. Tuy không biết thiếu nữ này đến cùng là quan hệ như nào, nhưng chắc là họ Lý không sai.
<Dg: Na Tra hiện thân>
Mà nữ tử này cũng thật thông minh, chỉ từ việc mình tự thân tiễn hai người Lý Tuyệt đã biết mình chuẩn bị lắng lại việc này.
- Ngươi thật là chỉ lo công lợi.
Thiếu nữ áo trắng khẽ lắc đầu, có khăn mỏng che mặt nên không thấy biểu tình của nàng, có điều giọng nói hơi lạnh:
- Dối trên gạt dưới, bỏ qua luật pháp, nuôi dưỡng cái xấu, chỉ nghĩ đến mình.
- Nói ta công lợi cũng không sai.
Doanh Trùng cười cợt, dửng dưng nói:
- Lý tiểu thư nếu như muốn truy cứu tiếp, Doanh Trùng ta vui lòng tuân mệnh. Có điều một khi chuyện náo đến không thể vãn hồi, những tù binh Du Kỵ quân kia phải xử trí sao đây, tiểu thư thử nói xem? Còn có châu mục Ung Châu hiện nhiệm là vị quan danh tiếng tốt nhất trong trăm năm qua, công chính liêm minh, chấn hưng thương sự, nâng đỡ tiểu nông, hạ thấp thuế phú dân gian. Nếu đổi người khác, chắc gì đã không phải Lương Ký khác.
Thiếu nữ không khỏi yên lặng, Lương Ký trong miệng Doanh Trùng là châu mục Ung Châu hai mươi năm trước, khi nhậm chức thì sưu cao thuế nặng. Sau đó bị Thiên Thánh Đế tru diệt, có người nói chỉ gia sản của đối phương đã mười hai triệu lạng vàng, tương đương gần nửa thuế ruộng một năm của Đại Tần, đủ để thành lập một trấn quân tinh nhuệ.
Những tù binh Du Kỵ quân thì tự ý rời trụ sợ, lại đánh giết công thần, theo luật chỉ có một hình phạt: chém đầu! Đừng ai mơ tưởng còn sống, không chỉ như vậy, người nhà những quân nhân này còn chịu phạt khổ dịch mười năm nữa.
Sau khi yên lặng, thiếu nữ lại cười khổ. Nàng vừa rồi cũng chỉ là nói mà thôi, cũng không đồng ý làm lớn chuyện này nhưng sau phen đối thoại này, nàng cũng có thêm hiểu biết với vị hôn phu của mình.
Đây là kẻ không thấy lợi không dậy sớm, hơn nữa biết xem xét tình thế, nắm bắt lợi hại, từ trong đó cướp lấy lợi ích phù hợp thân phận. Đây rõ ràng là người vô cùng thông minh, không phải “kẻ điên”, “ngu xuẩn” trong lời đồn. Ngoài ra Doanh Trùng cũng không chút quan tâm quốc pháp quy củ, cả gan làm loạn đến cực điểm. Có điều hắn lại vì bản thân tìm cớ không tồi, người ngoài nghe còn tưởng vị này vì đại thế quốc triều, vì bách tính, vì hai trăm tù binh Du Kỵ quân mà hi sinh!
Diệp Lăng Tuyết cũng không khỏi bi thương, sau mấy ngày quan sát nàng thấy vị hôn phu này là nhân vật kiêu hùng y như phụ thân nàng Diệp Hoành Bác vậy. Đều là loại người tài hoa xuất chúng, dã tâm bừng bừng, để được việc bất chấp thủ đoạn.
Đây không phải lương phối! Mẫu thân nàng mười năm qua gả vào Diệp gia sống như nào, chính nàng hiểu rõ nhất.
Doanh Trùng cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm với nàng, hắn thấy Doanh Phúc đang đứng cách xa hơi khom lưng, rõ ràng là tìm hắn có việc muốn báo cáo.
Hắn tiến đến một nơi yên tĩnh sau đó mới xoay người, quả nhiên Doanh Phúc đã theo sau tới.
- Có chuyện gì sao?
- Là Dạ Hồ, bọn họ đã tìm đến.
Doanh Phúc liếc mắt nhìn hai phía, thấy bốn bề vắng lặng mới khẽ nói:
- Bọn họ nói Cao Trùng kia và vệ thứ bốn mươi ba Du Kỵ quân có liên quan đến tứ hoàng tử. Cho nên muốn hỏi có cần điều tra tiếp không?
Vệ thứ bốn mươi ba chính là vệ đi xa ngàn dặm, giữa đường đánh giết đội Doanh Trùng.
- Tứ hoàng tử?
Doanh Trùng khá là bất ngờ, nhớ tới tiểu hoàng tử khi còn nhỏ lạnh lùng không tình người, tính cách nghiêm cẩn gàn bướng kia.
Là hắn sao? Nhớ tới chuyện khi còn bé bản thân vu oan giá họa hắn, Doanh Trùng không khỏi phì cười.
Có lẽ khi đó hắn đắc ý quá rồi, bây giờ nghĩ lại phỏng chừng thánh thượng đã sớm biết ai là hung phạm rồi. Hiểu con không ai bằng cha, bệ hạ sao không biết tính tình con mình chứ? Ngài chẳng qua là muốn mượn tay Doanh Trùng dạy cho con mình một bài học mà thôi.
- Điều tra cái gì, vừa bắt đầu đã bị người dẫn lệch đường rồi, có thể tra ra cái gì được chứ. Tứ hoàng tử Doanh Cừu Vạn kia còn chưa đến nỗi chút mặc thạch cũng không lấy ra được. Chuyện này ta hiểu rõ, không cần bọn họ phí sức.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Khi mà Diệp Lăng Tuyết đang thất vọng về Doanh Trùng thì bên ngoài Long huyện, trong một chiếc xe ngựa đang phi nhanh, có hai người đang bàn luận về vị thế tử An Quốc công kia.
Thái thú Huỳnh Dương Hoàng Quyền nghiêm túc ngồi bên cạnh Lý Tuyệt, có chút không hiểu hỏi:
- Ba mươi bộ mặc giáp, điền trang hai trăm khoảnh đã đủ dày rồi. Ta vừa rồi thấy vị thế tử kia đã thỏa mãn, vì sao lại…
- Vì sao còn cho hắn một vị trí huyện lệnh sao?
Lý Tuyệt chủ động đón lời, cười nói:
- Ngươi muốn hỏi vì sao ta coi trọng hắn ư?
-Đúng vậy!
Hoàng Quyền gật gật đầu nói:
- Ta thật không rõ, thế tử An Quốc công bị tập kích, việc này dù ác liệt nhưng không dao động được căn cơ của châu mục đại nhân. Mà người kia mất tước vị đã là chuyện chắc chắn rồi, sao trưởng sử còn phải tốn công lôi kéo.
Cái gọi là ba năm quận trưởng mười vạn bạc nghĩa là dù có làm thái thú thanh liêm nhất thì trong ba năm cũng có thể ung dung kiếm mười vạn bạc trở lên. Mà Ung Châu gần kinh thành, là khu vực giàu có, nơi này dù một chức huyện lệnh, làm quan thanh liêm chút thì một năm cũng kiếm được năm ngàn lạng hoàng kim ngoài ra còn có những chỗ tốt khác, khó mà nói rõ được.
Nếu như đổi là đại thế gia như Vũ Dương Doanh thị thì Hoàng Quyền còn hiểu được, ném ra một chức huyện lệnh nhỏ nhoi có thể kết giao với thế lực lớn. Nhưng lần này đối tượng lại là Doanh Trùng, là phế tử bị Vũ Dương Doanh thị vứt bỏ đã lâu.
- Ngươi còn chưa biết, vị thế tử này đã đính hôn với Võ Uy quận vương phủ, chính là tôn nữ được yêu thích nhất của Võ Uy Quận Vương, Diệp Lăng Tuyết!
- Sao có thể có chuyện này chứ?
Hoàng Quyền thét lên kinh hãi, hắn cũng từng nghe danh Diệp Lăng Tuyết, có người còn nói nàng là hoàng hậu tương lai. Chẳng những dáng người khuynh thành, thông minh hiền thục mà còn tài nghệ vô song. Lấy bối cảnh tài nghệ mà so thì cả thành Hàm Dương hiếm hoi có quý nữ nào sánh bằng. Vị Võ Uy Quận Vương kia sao có thể cam lòng gả cháu gái xuất sắc cho tên chơi bời phế nhân kia chứ?
Một lát sau, Hoàng Quyền mới dần hoàn hồn:
- Vị Diệp Tứ tiểu thư kia cũng thật đáng tiếc. Nhưng cho dù như vậy cũng không cần trưởng sử phải coi trọng như thế.
Doanh Trùng kết thân Võ Uy vương phủ đương nhiên là vị thế lên cao, nhưng nhìn từ khía cạnh nào đó thì vị thế tử kia và Diệp Tứ tiểu thư đều là bị gia tộc bỏ rơi.
Lý Tuyệt khẽ liếc nhìn Hoàng Quyền, chỉ nhắm mắt dưỡng thần không giải thích gì thêm. Hoàng Quyền này xuất thân thế gia tứ đẳng nho nhỏ, năng lực không tệ nhưng ánh mắt còn nông cạn chút! Hôm nay hắn nhìn cử chỉ lời nói Doanh Trùng rõ ràng là người thông minh tuyệt đỉnh. Người kia biết mình cần gì, muốn gì, lúc nào nên mềm, lúc nào nên cứng, biết rõ lấy hay bỏ, chỉ những điểm này thôi đã hơn xa con cháu thế gia tầm thường.
Người như vậy sau này có bệ hạ và Võ Uy Quận Vương chống lưng, còn có hai vị nghĩa huynh nghĩa tỷ trong quân, dù là võ mạch bị phế, bị Vũ Dương Doanh thị từ bỏ thì cũng không thành kẻ vô tích sự. Đầu tư nho nhỏ trên người này thì sao chứ?
Mà nếu Lý Tuyệt hắn đoán không lầm, không lâu nữa, châu mục đại nhân khả năng có việc cần nhờ đến thế tử An Quốc công. Nếu không phải là châu mục bọn họ quan hệ không tệ với một vị đại thái giám trong cung thì cũng không biết vị thế tử này mấy năm nay đều được thánh thượng ghi nhớ, thường được triệu kiến.
Một năm sau chính sự đường thiếu chức, khi đó một câu nói của Doanh Trùng có thể ảnh hưởng ít nhiều đến thánh thượng. Lưu lại một phần ân tình này, có một phần quan hệ này, ngày sau dễ gặp mặt – thế gia với nhau giao lưu đa phần như này. Tỉ mỉ then chốt trong này không cần thiết để Hoàng Quyền biết được.
Thật ra điều mà hắn muốn biết lại là tên kia cần bộ cơ quan nhân ngẫu làm gì? Nhất là lại đã bị hỏng, căn bản không đáng bao nhiêu tiền.
---------------
- Dùng tám mươi thị vệ đại phá một ngàn tinh nhuệ Du Kỵ quân?
Trong hoàng cung Hàm Dương thành, sau khi tan triều, Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng tay chắp sau lưng, theo ngự đạo đi ra.
- Nói như thế vị công tử này bốn năm nay chưa hoàn toàn hoang phế thiên phú chiến sự của mình.
- Quả không hổ là con danh tướng, kết quả trận chiến này đến ta cũng bất ngờ.
Ở bên cạnh Diệp Nguyên Lãng, một vị quan chức tử bào đi song song nói:
- Ngoài ra một thuộc hạ của ta còn báo Cao Trùng do tự tay thế tử An Quốc công tru diệt, sử dụng Hàn Vũ giáp và thượng cổ võ đạo.
Lúc này biểu tình Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng ngưng đọng, hồi lâu mới hỏi:
- Việc này bệ hạ biết chưa? Ngài có nói gì không?
Doanh Trùng dùng tám mươi thị vệ đại phá một ngàn quân tinh nhuệ còn chưa đáng nói. Nhưng việc thân có thượng cổ võ học, tru diệt cường giả thiên vị - ý nghĩa cháu rể tương lai của hắn đã khôi phục võ mạch mà tu vi cũng không thấp. Như vậy tước vị An Quốc công và Trích Tinh giáp đã là vật trong lòng bàn tay Doanh Trùng rồi.
Người bên cạnh hắn chính là nhị phẩm tú ý đại sử Vương Thừa Ân, thống lĩnh tú y vệ và nội vệ, là tay chân thân tín của thánh thượng.
- Đương nhiên đã biết, biết sớm hơn quốc công nửa ngày.
Vương Thừa Ân khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa ý sâu xa:
- Bệ hạ nói Võ Uy Quận Vương ánh mắt không tầm thường, không phải ai cũng sánh được.
Diệp Nguyên Lãng nghe được lời này đã hiểu rõ vì sao Vương Thừa Ân tìm mình. Bệ hạ là muốn mượn tay hắn bồi dưỡng An Quốc công phủ sao?
Khẽ bật cười, Diệp Nguyên Lãng thanh âm sang sảng:
- Tâm ý của bệ hạ thần đã hiểu, mời đại sử chuyển cáo với bệ hạ, việc thế tử An Quốc công có thần thay hắn lo liệu.
- Như vậy còn chưa đủ.
Hai người vốn vừa đi vừa nói, nhưng Vương Thừa Ân mới nói đến nửa câu đột nhiên dừng lại, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về một phía.
Trên một chỗ khác của ngự đạo, đang có hai mươi mấy vị quan chức tụ tập. Diệp Nguyên Lãng sở dĩ liếc mắt vì hắn nhận ra mấy người trong đám người kia, hai người trong đó là thân thích tương lai của hắn, chú của Doanh Trùng – Doanh Thế Kế, cùng với tộc trưởng Vũ Dương Doanh thị đương nhiệm, Tả Lĩnh quân đại tướng quân Doanh Thiên Hữu.
- Là đại lý tự thiếu khanh Vương Hữu?
Diệp Nguyên Lãng thấy vậy bất ngờ:
- Là chuyện gì mà họ vui sướng vậy?
Vương Thừa Ân khẽ nheo mắt, đầy ý cười cợt:
- Quận Vương chẳng lẽ không biết sao? Vừa nãy đại lý tự chính khanh Tư Mã Nguyên Đức dâng sớ xin cáo lão hồi hương.
- Tư Mã Nguyên Đức?
Diệp Nguyên Lãng đầu tiên là kỳ quái, nhưng nhớ đến Tư Mã Nguyên Đức kia đã tám mươi, cũng có thể hiểu ít nhiều.
- Nhưng chức đại lý tự khanh làm sao cũng không đến lượt Vương Hữu mà?
Đại lý tự khanh là một trong cửu khanh đương triều, chủ phán hình ngục thiên hạ, địa vị có thể sánh với lục bộ thượng thư. Mà Vương Hữu kia tuy là đại lý tự thiếu khanh, là người năng lực tốt nhất trong đại lý tự, theo lý có thể kế nhiệm nhưng đẳng cấp thế phiệt sâm nghiêm, Hoằng Nông Vương thị chỉ là thế gia cấp ba, Vương Hữu tuổi chưa đến năm mươi, muốn được thăng nhiệm đại lý tự khanh là khó hơn lên trời!
- Nhưng một tháng sau là ngày Trích Tinh thần giáp nhận chủ.
- Nếu như An Quốc công phủ do mạch Doanh Thế Kế đảm nhiệm, Vương Hữu là thân gia, có thể mượn lực kế nhiệm đại lý tự khanh, việc này không phải chuyện đương nhiên sao?
Diệp Nguyên Lãng cũng đã hiểu ra từ trước, trên mặt cũng khẽ cười nhạo. Những người này sợ là vui mừng quá sớm, có điều nếu như hôm nay hắn không thu được tin từ Vương Thừa Ân thì cũng không nghĩ cháu rể mình có thể kế thừa An Quốc công phủ.
Lúc này Vương Thừa Ân lại tiếp tục trào phúng:
- Xem ra Vũ Dương Doanh thị đã lẫn cùng với Hoằng Nông Vương thị, tộc này nhờ Thần Thông đại soái mới hưng thịnh, giờ lại làm như này thật để người khác khinh thường.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
- Vũ Dương Doanh thị.
Diệp Nguyên Lãng chỉ khẽ lắc đầu không đánh giá, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục cất bước:
- Vừa rồi đại sử nói còn chưa đủ, vậy ý bệ hạ muốn như nào?
- Việc này có thể sẽ làm khó Quận Vương ngài nhưng chỉ có Song Hà Diệp phiệt mới đủ sức làm được. Mà đối với Quận Vương thì cũng không phải không có chỗ tốt gì.
Ngữ điệu Vương Thừa Ân đã chuyển dần thành nghiêm nghị:
- Bệ hạ có ý định để ba năm sau khi thế tử kế thừa tước vị, lĩnh chưởng Thần Sách tả quân! Ngoài ra bệ hạ còn có một câu nói, lúc đó tình hình tuy bất đắc dĩ nhưng công phu ẩn nhẫn của thế tử còn chưa đến nơi đến chốn.
Diệp Nguyên Lãng nghe thấy câu này không khỏi hít một hơi khí lạnh, sững sờ nhìn Vương Thừa Ân. Hắn vừa nãy không nghe lầm chứ? Ý của Thiên Thánh Đế là muốn Doanh Trùng thống lĩnh Thần Sách tả quân?
Phải biết trong quân chế Đại Tần có biên quân, phủ quân và cấm quân. Biên quân thì hơn một trăm hai mươi vạn, chia là hai mươi bốn trấn quân, trấn thủ các nơi.
Phủ quân là quân địa phương, bao gồm tả hữu Dực Vệ quân, tử hữu Kiêu Vệ quân, tả hữu Vũ Vệ quân, tử hữu Truân Vệ quân, tả hữu Hậu Vệ quân, tả hữu Ngự Vệ quân, tả hữu Lĩnh Quân phủ và tả hữu Kim Ngô phủ, mười hai vệ bốn phủ này hợp lại là mười sáu vệ phủ quân, khống chế chín trăm bốn mươi chiết trùng đô úy phủ. Mỗi chiết trùng đô úy phủ có từ ba ngàn đến chín ngàn binh lính.
Trong đó tả hữu Lĩnh Quân phủ và tả hữu Kim Ngô phủ phụ trách bảo vệ kinh kỳ, là thân quân của hoàng đế. Ngoài bốn phủ này ra còn có lục đại cấm quân – tả hữu Long Vũ quân, tả hữu Thần Vũ quân, tả hữu Thần Sách quân, đây mới thật sự là cận vệ thiên tử, là quân đoàn tinh nhuệ nhất của Đại Tần!
Thiên Sách tả quân là một trong sáu cấm vệ quân, tổng cộng có tám mươi ba ngàn người, mười hai ngàn mặc giáp, võ úy cấp năm nhiều đến mười ba ngàn người.
Thiên Thánh Đế thật muốn giao một nhánh thiên tử thân quân cho một đứa nhóc chưa đến mười bốn tuổi sao? Dù là ba năm sau thì Doanh Trùng cũng chưa đến mười bảy! Việc này nếu truyền ra ngoài chỉ sợ cả triều huyên náo!
Câu công phu ẩn nhẫn chưa đến nơi đến chốn, ý là cây cao đón gió, hẳn bệ hạ muốn Diệp Nguyên Lãng đứng ra khắc phục hậu quả? Cháu rể hắn bây giờ thế đơn lực mỏng, quả thực chưa phải lúc để lộ tài hoa, ngay cả Doanh Thần Thông danh tướng cái thế cũng bị ngươi mưu hại bỏ mình nữa là Doanh Trùng. Cũng may lúc đó bên người Doanh Trùng cũng có mấy thuộc hạ của hắn, bố trí dễ dàng.
- Hai chuyện này thần có thể làm được, nhưng Diệp phiệt có được chỗ tốt gì?
Diệp Nguyên Lãng xoay người nhìn thẳng Vương Thừa Ân hỏi.
Hắn cũng định bồi dưỡng An Quốc công phủ nhưng là ở mức độ nhất định, việc bệ hạ yêu cầu hơn quá xa mức độ này. Bây giờ hắn không biết thánh thượng định dùng gì để bồi thường Diệp phiệt đây?
Cần biết hiện tại Tần hoàng và các thế giá chung trị thiên hạ, từ khi Doanh Thần Thông tử chiến sa trường, quyền uy Thiên Thánh Đế càng lúc càng hẹp lại. Thiên Thánh Đế muốn mượn lực Diệp phiệt vậy thì không thể không trả giá.
------------------
Doanh Trùng chỉ ở lại Long huyện một ngày rồi nhanh chóng lên đường. Lần này hành trình khẩn cấp, nhất định phải trở về Hàm Dương trước khi Trích Tinh thần giáp nhận chủ, vì vậy phải nhanh chóng.
Vì thế trong một ngày này cả Doanh Trùng lẫn đám Trương Nghĩa đều bận túi bụi. Hơn ba mươi hộ vệ bị trọng thương đều được hắn lưu lại Long huyện dưỡng thương, có đại phu và người chăm sóc mỗi ngày. Mấy vị hộ vệ chết trận cần trợ cấp đều do một tay Doanh Trùng đích thân xử lý.
Khi rời khỏi Long huyện, đoàn xe Doanh Trùng lớn mạnh gấp đôi. Dù cho Ung Châu quan phủ đã bị kinh động nhưng Doanh Trùng cũng không dám mạo hiểm tính mạng bản thân. Vì thế ngoài năm mươi hộ vệ vốn có, hắn còn dùng ba ngàn lạng vàng mời tiêu sư Tứ Hải tiêu cục phụ trách hộ vệ.
Tứ Hải tiêu cục là nhà tiêu cục to nhất Ung Châu, truyền thừa đã hơn hai trăm năm, không chỉ có cỡ sáu ngàn tiêu sư, nghìn mặc giáp, mà đáng quý nhất là có một vị cường giả trung thiên vị, ba vị tiểu thiên vị tọa trấn.
Lần này đơn của Doanh Trùng, Tứ Hải tiêu cục để một vị phó tổng tiêu đầu thiên vị cảnh, suốt đêm chạy đến đây, ngoài ra còn có một trăm năm mươi tiêu sư, ba mươi mặc giáp, thêm vào hộ vệ An Quốc công phủ nữa, đoàn xe giờ có thể nói là nghênh ngang đi khắp đất Ung Châu!
Đương nhiên còn bao gồm cả ba cỗ xe ngựa của Mã Ấp quận thừa. Vị tiểu thư kia như quyết ý đi theo vậy, như là không chút coi trọng khuê dự bản thân vậy. Doanh Trùng cũng có chút kỳ quái nhưng không để trong lòng. Một đường này quả thực không yên ổn, Lý tiểu thư kia chỉ có không tới hai mươi hộ vệ, cũng có chút hung hiểm thật.
Mà nữ tử này từng có ân cứu mạng thuộc hạ hắn, giờ mình xuất lực trông nom người ta cũng là chuyện đương nhiên. Nếu như đối phương không để ý khuê dự bản thân thì Doanh Trùng hắn chú ý làm gì chứ?
Sau khi lên đường, Doanh Trùng lại lập tức vào Luyện Thần hồ, sau đó nhìn bia đá kia nhíu mày ngưng trọng. Trên bia đá vẫn chỉ có mấy chữ cũ, không có chút biến hóa nào.
Khẽ lắc đầu, Doanh Trùng hỏi dò Nguyệt Nhi:
- Phụ vương ngươi không phải nói bia đá sẽ ghi lại những việc quan trọng hắn từng trải qua sao? Vì sao bia đá không hề tiên đoán ta bị tập kích?
- Ngươi bị tập kích sao? Thảo nào hai ngày rồi không vào.
Nguyệt Nhi kinh ngạc trợn to mắt, có điều sau khi đánh giá Doanh Trùng một phen biết không có gì lo ngại liền lắc đầu nói:
- Ta không biết, lần này rất nguy hiểm sao? Có lẽ phụ vương cho rằng việc lần này căn bản không quan trọng.
Doanh Trùng không khỏi giận dữ định chửi um lên, lần này hắn suýt mất mạng còn không quan trọng? Có điều hắn hơi bình tĩnh lại suy tư, bia đá không tiên đoán đại chiến Song Đầu sơn có hai khả năng. Một là hành động của hắn làm thay đổi quỹ tích tương lai, một chính như Nguyệt Nhi nói, An Vương kia căn bản không coi cuộc chiến Song Đầu sơn là chính sự.
Nguyên nhân đầu là đáng tin nhất nhưng Doanh Trùng lại theo bản năng cảm thấy Nguyệt Nhi nói mới là chân tướng. Có thể An Vương kia không cảm thấy đây là chuyện quan trọng gì. Nói cách khác, ngày ấy dù mình bó tay chịu trói cũng không bị nguy hiểm gì, gần đó nhất định có biến số giúp mình chuyển nguy thành an.
Nghĩ đến đây Doanh Trùng lại lắc đầu, việc này quá hoang đường rồi. Xem tình hình ngày đó, mình có thể may mắn thoát nạn sao? Hắn không cảm thấy như vậy, mà dù có biến số thì có thể tùy ý Du Kỵ quân xâu xé thuộc hạ sao?
Khả năng duy nhất là lúc hắn đại chiến với Cao Trùng, mơ hồ cảm ứng đến một tia khí tức. Có điều đến giờ chính hắn cũng không dám xác định đấy có phải ảo giác không, mà cũng không biết người kia thân phận gì, thái độ với mình ra sao.
Nhưng có một điều có thể xác định là nếu Doanh Trùng hắn ỷ lại tấm bia đá này thì sớm muộn gì cũng ăn thiệt lớn, thậm chí ngay cả chết như nào cũng không biết!
Tạm thời gác bỏ ý niệm này, Doanh Trùng ngồi xếp bằng trước mặt Nguyệt Nhi, vừa cầm tinh thiết khắc gọt, vừa trêu đùa nữ hài trước mặt. Thật ra là để nói chuyện cùng nàng, giúp nàng ta đỡ cô đơn.
Trận chiến Song Đầu sơn này, ở trước mặt Cao Trùng, trong tuyệt cảnh tử vong hắn lĩnh ngộ sâu thêm một tầng ba chiêu thương thế đoạt mệnh tam liên hoàn.
Lúc đó Doanh Trùng chỉ hận không thể tiến vào ảo cảnh Bá Vương thương, tiếp tục thể ngộ và quen thuộc lĩnh hội đoạt mệnh tam liên hoàn. Nhưng là hai ngày này vì lo hậu sự đại chiến Song Đầu sơn, hắn không có thời gian vào Luyện Thần hồ. Dù là tu hành Ý Thần Quyết hay Đại Tự Tại cũng là diễn ra ở bên ngoài, nhất là mấy ngày này xung quanh hắn có đông đảo người dòm ngó, hắn không muốn để lộ dị thường.
Vì thế hai ngày này tiểu Nguyệt Nhi phải ở trong ấm một mình, sợ là đã cô đơn đến phát sầu rồi.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
- Đánh bại Trình Giảo Kim? Vậy chẳng phải Nguyệt Nhi rất lợi hại sao?
Trong Luyện Thần hồ, Doanh Trùng gương mặt kinh dị, ngữ khí khuếch đại:
- Trình Giảo Kim kia cũng là thiên vị, ngươi có thể đánh bại được sao?
- Hắn còn không tính là gì, chỉ có ba chiêu đầu lợi hại thôi.
Nguyệt Nhi khẽ nhếch cằm, rất là đắc ý:
- Dưới hoàng thiên vị lợi hại nhất là Lý Nguyên Phách. Trước khi phụ vương thu được Huyền Trụ Thiên Châu, ta đã từng đấu với Lý Nguyên Phách, chịu được hai mươi chiêu của người này. Nếu như không phải trên người ta thiếu chút tài liệu lúc đó phụ vương chưa thể kiếm được thì ta cũng phải đấu được ba trăm chiêu không bại.
- Lý Nguyên Phách kia là ai?
Doanh Trùng dù nói chuyện nhưng tay vẫn điêu khắc không ngừng. Không chỉ động tác vô cùng thành thục, dáng dấp pho tượng khắc ra cũng rất sống động. Hắn đã luyện liên tục hai mươi mấy ngày khắc tượng, giờ bản lĩnh cũng có thể lấy ra khoe rồi!
- Hắn là thiên phú tốt nhất thiên hạ chỉ sau Hạng Vũ, Lữ Bố, Nhiễm Mẫn, Lý Tồn Hiếu. Hắn xuất thân Triệu quốc, là em của Lý Thế Dân, luyện võ mười bốn năm, dưới hoàng thiên vị không có đối thủ! Lúc ấy hắn còn chưa vào quyền thiên vị đấy.
Nói đến Lý Nguyên Phách, Nguyệt Nhi ngữ khí hơi chút khâm phục:
- Chỉ tiếc sinh ra quá muộn, nếu không đã chen được một chân vào hàng ngũ hoàng thiên vị rồi.
- Lợi hại như vậy sao?
Doanh Trùng cũng đã đoán được đại khái thực lực của Nguyệt Nhi, không đến hoàng thiên vị, nếu có thể đấu với cường giả mạnh nhất dưới hoàng thiên vị hai mươi chiêu thì ít nhất Nguyệt Nhi cũng phải là quyền thiên vị.
Hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ nha đầu này không khỏi quá ghê gớm đi. Đương thời võ giả mạnh nhất là Ngô Vương Phù Sai, nhưng vị kia bây giờ cũng chỉ là quyền thiên vị mà thôi! Như vậy nghĩa là chỉ cần Nguyệt Nhi hoàn chỉnh đi ra từ Luyện Thần hồ, nàng có thể đánh khắp thiên hạ sao?
Lần này trong giao dịch với Lý Tuyệt có một cỗ cơ quan nhân ngẫu, Doanh Trùng bây giờ càng thêm chờ mong vật kia. Nha đầu này nếu biết nhất định rất vui cho mà xem.
Mà hắn lập tức nhạy cảm nhận ra mấy chữ Đường Vương Lý Thế Dân, theo hắn biết trong Triệu Quốc không có vị quận vương nào họ Lý, chỉ có một Đường Quốc Công, gia chủ bây giờ hình như tên là Lí Uyên?
Đang muốn hỏi dò đến cùng Lý Thế Dân này là sao thì hắn thấy Nguyệt Nhi sắc mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hối hận.
Hắn hơi chút suy nghĩ đã biết những lời nàng vừa nói chỉ sợ là không ổn. Nghĩ thầm cũng đúng, Nguyệt Nhi nàng quay lại từ tương lai, bản thân bị thời gian nghịch lưu ảnh hưởng, giờ lại vô ý tiếc lộ thiên cơ: những việc này chỉ sợ không tốt đối với Nguyệt Nhi.
Cũng đúng lúc pho tượng thứ sáu trong ngày hoàn thành, Doanh Trùng nở nụ cười đặt bức tượng xuống, thuận thế xoa nắn khuôn mặt Nguyệt Nhi:
- Sau này Nguyệt Nhi nhớ cẩn thận lời nói, nhớ đừng nói bừa.
Lúc này Nguyệt Nhi đã hiểu ra, thầm oán vì Doanh Trùng hắn gài bẫy mà mình mới vậy nên tức giận phồng mồm trợn má rồi lại chôn mặt trước gối.
Ngày hôm đó sau khi Doanh Trùng chui ra từ Luyện Thần hồ thì mười canh giờ đã trôi qua, vì để đền bù hai ngày trước, hắn đặc biệt luyện gấp đôi thương pháp và cơ quan thuật.
Nhưng lúc đi ra, trên mặt Doanh Trùng tràn đầy ý mừng, vì trong gương nói hắn đã hiểu được chân ý Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương. Như vậy hắn chỉ cần hoàn thành chín ngàn lần Huyễn Lôi thương là có thể thu được phần thường võ hồn thạch nhân nguyên giai.
Có trận chiến Song Đầu sơn, chiến tích tru diệt Cao Trùng, Doanh Trùng càng thêm có động lực, bất kể là luyện thương, cơ quan thuật hay tu hành đều vô cùng chú tâm.
Vẻn vẹn bốn ngày sau, Doanh Trùng đã hoàn thành mấy ngàn lần Huyễn Lôi thương, thu được võ hồn thạch.
Tảng đá kia không lớn, chỉ bằng nửa nắm tay, màu sắc đỏ tươi, bên trong còn lượn lờ hình khói. Cẩn thận nhìn xem thì thấy trong như có bóng người đang múa thương, thương pháp mạnh mẽ ngay thẳng, khí thế mãnh liệt nhiếp hồn đoạt phách.
Đây là võ hồn thạch? Doanh Trùng nhìn kỹ trong mắt dần hiện vẻ kinh dị, không cần hỏi Nguyệt Nhi hắn đã biết dùng thứ này như nào.
Chỉ cần đem ý niệm tiếp xúc là có thể lĩnh ngộ thương ý và thương pháp tiền nhân để lại trên võ hồn thạch này. Mà nếu muốn mượn lực vật này chém giết thì cũng rất đơn giản, chỉ cần nhỏ máu tươi vào là được. Một viên võ hồn thạch có thể duy trì một canh giờ, trong một canh giờ này chiến lực sánh ngang võ giả thiên vị.
Trong trận chiến Song Đầu sơn, nếu hắn có vật này thì sao phải sợ Cao Trùng chứ?
Nắm lấy tảng đá này, Doanh Trùng tâm tư khẽ trầm xuống thể ngộ một lượt, hồn nhiên không chú ý thời gian mãi cho đến khi thần ý không thể tiếp tục mới tỉnh lại. Khi Doanh Trùng mở mắt ra thì tán thán không thôi:
- Vật này thật kỳ diệu, tốt hơn chân ý phù nhiều. An Vương kia chế tạo Bá Vương thương cũng là lấy vật này tham chiếu sao, ta thấy hai thứ này có nhiều hiệu quả giống nhau.
“Võ hồn” trong võ hồn thạch này sở trường môn võ học Cự Môn thương. Dù cho đường thương không giống Huyễn Lôi thương nhưng Doanh Trùng cũng có thể từ đó lĩnh ngộ nhiều tinh ý thương pháp.
Đặc biệt là Cự Môn thương này có vài phần giống với thương pháp gia truyền của hắn.
- Đúng là phụ vương có tham khảo võ hồn thạch nhưng phương pháp của phụ vương cao minh hơn nhiều. Võ hồn thạch cần võ giả thiên vị mới chế tạo được nên đương nhiên hơn chân ý phù. Nhưng vật này không chịu được hao tổn, dù dùng hồn phách võ giả làm tài liệu cũng chỉ tồn tại được một hai năm thôi, khác với chân ý phù, không chỉ chế tạo dễ dàng mà cũng không cần mệnh hồn võ tu.
Nguyệt Nhi phờ phạc nói, như không muốn phản ứng lại Doanh Trùng vậy. Có điều nàng như chợt nghĩ đến chuyện gì, khẽ nhắc:
- A, đúng rồi, võ hồn thạch này còn có tác dụng trợ giúp người công pháp tương tự đột phá thiên vị! Nhưng nhất định độ trùng hợp võ đạo phải đến tám phần mười, còn cần một chút dược vật đặc thù nữa, để ta nhớ lại rồi ghi cho ngươi.
Doanh Trùng có chút không biết nói sao nhìn Nguyệt Nhi, chuyện quan trọng nhất này lại nói cuối cùng. Nhưng nghe ngữ khí của nàng thì rõ ràng vẫn còn giận hắn, chuyện đã qua bốn ngày rồi mà vẫn còn nhớ, đúng là thù dai mà!
Thầm buồn cười, Doanh Trùng khẽ động tậm, lui ra khỏi ấm. Hắn tạm thời chưa có ý định hỏi Nguyệt Nhi phương thước, chỉ vì hiện tại hắn chưa cần dùng công dụng đột phá thiên vị của võ hồn thạch.
Giờ trong những thuộc hạ của hắn, Trương Nghĩa còn cách tiểu thiên vị khá xa, mà rõ ràng công pháp trong võ hồn thạch kia cũng không hợp Trương Nghĩa. Còn có hai vị võ tôn cấp chín đang luyện bộ khúc cho hắn dưới chân Phục Ngưu sơn đều đã đến tuổi, cả đời không có hi vọng đột phá thiên vị, võ hồn thạch này tuy tốt nhưng hiện tại không dùng ngay được.
Chỉ là lần này ra ngoài chưa đến nửa canh giờ, Doanh Trùng lại cười híp mắt tiến vào ấm. Nguyệt Nhi thấy vậy không khỏi kinh ngạc, mỗi lần Doanh Trùng luyện xong đều ngày hôm sau mới vào lại, tình hình như này vô cùng hiếm thấy.
Nhưng nàng lập tức thấy trong tay Doanh Trùng nhấc theo một vật, hình dáng hẹp dài có chút giống với quan tài.
- Tới xem lễ vật cho ngươi này, xem có thích không?
Khi Doanh Trùng mở hộp ra để lộ một thiếu nữ dung mạo chừng mười bốn nằm bên trong.
- Cơ quan nhân ngẫu?
Nguyệt Nhi ánh mắt sáng ngời, có chút không dám tin nhìn Doanh Trùng. Đây không chỉ là một bộ thượng cổ cơ quan nhân ngẫu mà cấp bậc không thấp, chí ít cũng là nhân nguyên giai, tương đương với võ giả tiểu thiên vị.
Nàng biết cơ quan nhân ngẫu này giá cả như nào, hai mươi năm sau từng có một bộ nhân ngẫu bán ra, giá ước chừng ba mươi vạn hoàng kim. Phải biết hiện tại là lúc Doanh Trùng nghèo nhất, cần tiền nhất, cho nên nàng quả không dám tin Doanh Trùng chịu vì nàng tiêu một lượng lớn tiền như vậy.
- Người khác đưa tới, không cần tiền.
Doanh Trùng khẽ nở nụ cười đắc ý, đây là châu mục Ung Châu đưa tới cho hắn làm “ngậm mồm phí”. Động tác vị này vô cùng nhanh nhẹ, không tới năm ngày đã đưa bộ khôi lỗi này đến rồi.
Nhưng ba mươi bộ Hám Sơn giáp thì cần thêm chút thời gian, Đại Tần vì đề phòng phản loạn nên quản chế mặc giáp rất nghiêm. Bất cứ giao dịch nào lớn hơn mười cỗ mặc giáp ngũ tinh đều phải trình báo lên binh bộ, khi được phê chuẩn mới được hoàn thành. Dù là châu mục đại nhân năng lực thông thiên thì cũng cần mười ngày nửa tháng mới thu được công văn đồng ý.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
- đưa tới?
Nguyệt Nhi vốn có chút không tin nhưng khi nàng cẩn thận nhìn cơ quan nhân ngẫu kia thì quả thật có chút tin tưởng. Cơ quan nhân ngẫu này có chút hư tổn, mấy bộ phận then chốt chịu đủ vấn đề.
Nhân ngẫu như này ngang ngửa bỏ đi, có tài liệu là đáng giá chút tiền mà thôi.
- Chính vì nó tương đương bỏ đi nên ta mới lấy được. Vật ấy từng bán ở chợ đêm Hàm Dương giá bảy mươi ngàn lạng vàng, số tiền này ta không bỏ ra mua được. Có điều người mua lại nó không những không chữa trị được mà còn làm hỏng nặng thêm. Cũng bởi vậy ta mới nghĩ lấy nó, dù cho không dùng được thì tháo ra linh kiện, ngày sau dùng vậy.
Cơ quan nhân ngẫu này có dùng được hay không, dùng được đến đâu phải do Nguyệt Nhi nói.
- Nguyên hạch trung tâm đã hư tổn nên không thể sử dụng, khí sư thời đại này bản lĩnh chưa đủ, khó mà khôi phục.
Nguyệt Nhi nhìn ra vấn đề chính, lông mày đang nhíu dần dãn ra:
- Động lực nguyên hạch cũng có vấn đề, trận pháp bên trong đã hỏng. Bị thiếu một khớp nữa, còn có đường dẫn nguyên lực cánh tay bị cản trở không khơi thông được.
Mỗi câu của Nguyệt Nhi làm tâm tình Doanh Trùng thêm nặng nề, hắn thật không nhìn ra nhân ngẫu vẻ ngoài hoàn chỉnh này lại tồn tại nhiều vấn đề như vậy.
- Vậy nhân ngẫu này không dùng được sao?
- Không phải.
Nguyệt Nhi khẽ lắc đầu, trên mặt không ngờ hưng phấn đến ửng đỏ:
- Nguyên hạch trung tâm hư tổn nghiêm trọng chút không thể chữa trị nhưng vấn đề này đơn giản nhất, dùng nguyên hạch của ta là được. Nguyên hạch động lực ta có thể chữa trị, những bộ phận kia càng không vấn đề, chỉ là cần tài liệu chừng hai mươi ngàn lạng vàng.
Sau khi nói xong, Nguyệt Nhi phát hiện không đúng, suy ngẫm nói:
- Hai mươi ngàn là giá ba mươi năm sau, giá hiện giờ rẻ hơn nhiều.
Ba mươi năm sau thiên hạ chiến loạn khắp nơi, dù là Tây Tần tình thế yên ổn nhất, đối mặt với ngoại tộc và tà ma uy hiếp, giá cả cũng tăng nhanh.
Doanh Trùng nghe đến hai mươi ngàn lạng vàng thì đã thả nhẹ tâm tình, nếu là mấy ngày trước muốn hắn lấy ra số tiền này thì khó nhưng giờ vừa mới lĩnh bổng lộc, điều này không khó lắm. Cùng lắm là bán bộ mặc giáp Mộc Nguyên kia đi, thần giáp hai tay giá ít cũng ba, bốn vạn lạng vàng.
Mặc giáp thần cấp đều là nhỏ máu nhận chủ, chỉ có hậu duệ chủ nhân đời trước mới có thể kế thừa. Nếu người khác muốn dùng thì phải mời cao cấp luyện khí sĩ dùng pháp lực luyện lại. Vì thế nên dù Mộc Nguyên giáp giá trị mười vạn hoàng kim nhưng nếu bán ra chỉ được ba phần mười là tốt rồi!
Có điều Doanh Trùng vốn muốn bảo lưu mặc giáp này lại, chỉ vì An Vương kia từng lưu lại trong thẻ tre là trong Luyện Thần hồ có Lưỡng Nghi Thất Diệu Chân Hỏa, có thể luyện hóa vạn vật, trong đó có cả huyết thống mặc giáp. Nhưng điều này cần Doanh Trùng tu luyện Ý Thần Quyết đến tầng chín mới có thể bước đầu khống chế hỏa thế. Nếu không thả mặc giáp “cấp thấp” như Mộc Nguyên vào sẽ bị chân hỏa kia trực tiếp đốt thành tro.
- Ngươi cần vật liệu gì thì liệt kê ra đi.
Nghĩ tới có thể chữa trị cơ quan nhân ngẫu này, Doanh Trùng cũng tràn đầy chờ mong. Hắn biết trước kia động lực nguyên hạch của nhân ngẫu này không đủ nên không thể thi triển thực lực tiểu thiên vị, nhưng trong miệng Nguyệt Nhi, hư hao này có vẻ không đáng kể.
Nếu như có thể sửa được thì ý nghĩa bên cạnh hắn sẽ có thêm một cường giả tiểu thiên vị.
Là tiểu thiên vị! Trong phủ An Quốc công mới cung phụng hai trung thiên vị, một tiểu thiên vị mà thôi, muốn mời một vị tiểu thiên vị, không có mười mấy vạn lạng hoàng kim là đừng mơ tưởng!
Chỉ mặc giáp truyền thừa đã mười vạn hoàng kim, chưa kể mặc thạch, đan dược, võ học… Hơn nữa không phải cứ có tiền là mời được.
Nguyệt Nhi bên kia cũng không khách khí, không lâu sau đã báo ra những vật liệu cần rồi đỏ mặt nói:
- Đa tạ ngươi, lễ vật này Nguyệt Nhi rất thích.
Doanh Trùng khẽ cười ha ha giơ tay lên vây rồi đi ra Luyện Thần hồ. Hắn thật ra vô cùng để tâm chuyện này, không lâu sau đã có mười mấy hộ vệ cầm theo danh sách nhanh chóng rời đi.
Những tài liệu Nguyệt Nhi cần ngoài mấy thứ đặc biệt quý giá ra thì phần lớn không có gì hiếm. Trong mấy thành trì phụ cận Hàm Dương cũng có bán, chỉ là muốn kiếm đủ cần chút thời gian.
Đoạn đường phía sau có thể nói là thuận lợi, khi đoàn người lên đò lướt qua Thanh giang rộng chừng trăm trượng, chỉ ba ngày sau đã đến chân Phục Ngưu sơn.
Khi đến nơi này, đám người Tứ Hải tiêu cục đã hoàn thành nhiệm vụ, cáo biệt rời đi. Đơn giản vì Phục Ngưu sơn nằm trong trấn địa của Tả Kim Ngô Vệ, tình hình thái bình. Mà điền trang của Doanh Trùng cũng phái hộ vệ lục tục đến tiếp ứng, không cần lo lắng về phương diện an toàn nữa.
Chỉ là phó tổng tiêu đầu của Tứ Hải tiêu cục trước khi rời đi còn mật đàm với Doanh Trùng hơn một canh giờ rồi mới thỏa mãn rời đi. Doanh Trùng tình cờ cũng làm chút buôn đi bán lại, mà phần lớn đều nhờ Tứ Hải tiêu cục hộ vệ, tính ra cũng là khách quen. Vì lẽ đó, dù Doanh Trùng định giá lần này không cao nhưng Tứ Hải tiêu cục vẫn phái một vị phó tổng tiêu đầu tới.
Để Doanh Trùng bất ngờ là ba chiếc xe ngựa phía sau vẫn một mực đi theo họ. Rõ ràng là nói hộ tống đến phụ cận Phục Ngưu sơn là được mà đến giờ vẫn còn đi theo. Điền trang phụ cận phần lớn nắm trong tay Doanh Trùng, cũng không biết nữ tử này định đi đâu?
Nhưng cô nàng kia có đại ân với thuộc hạ hắn, Doanh Trùng cũng không dễ qua hỏi, càng không thể cưỡng ép bọn họ rời đi được.
Cố nhịn thêm hai ngày, Doanh Trùng bắt đầu có chút không chịu được, phía trước là căn cơ của hắn. Đó là điền trang gồm một nghìn năm trăm khoảnh đồng ruộng, ba ngàn khoảnh núi rừng mẫu thân để lại cho hắn. Chỗ này là nơi Doanh Trùng nuôi dưỡng bộ khúc tư quân, giấu sâu bên trong núi rừng.
Nữ tử Lý gia kia chẳng lẽ định một mực theo hắn sao? Có điều khi hắn đang do dự có nên đến hỏi cho rõ không thì chiếc xe kia rẽ ở ngã ba theo hướng khác.
Nói là ngã ba nhưng thật ra không phải, chỉ là theo đường đó thêm một đoạn thì có một điền trang nhỏ.
Doanh Trùng nhìn hướng xa biểu tình nghi hoặc, vừa lúc tổng quản điền trang Hướng Lai Phúc đã tới đón từ xa.
- Phúc thúc, trang viên chỗ kia không phải của lễ bộ Viên ngoại lang sao?
- Đúng vậy!
Vị này trước giờ vô cùng tôn kính Doanh Trùng, nhưng có lẽ vì một năm không gặp, hai mắt lão bộc này không khỏi hơi ửng đỏ:
- Nhưng vài năm trước hình như đã đổi chủ, có người nói là chủ mới họ Lý.
- Đổi chủ? Hắn chịu bán sao?
Doanh Trùng không khỏi kinh ngạc hỏi.
Phải biết đây là cứ địa của hắn nên hắn vẫn luôn hi vọng xung quanh đây chỉ một màu điền trang nhà mình mới tốt. Khoảng hai năm trước, Doanh Trùng vốn hỏi mua với giá trên trời hai mươi vạn lạng bạc nhưng vị lễ bộ Viên ngoại lang kia hoàn toàn không để ý. Người ta gia thế không kém hơn Vũ Dương Doanh thị, lại quan lộ hanh thông, đương nhiên không cần nể mặt Doanh Trùng. Mà Doanh Trùng đúng là không làm gì vị kia được, muốn cưỡng ép mua bán cũng không được.
Nhưng là một năm sau, người này lại bán cho Lý gia chưa rõ nào đó kia rồi… Doanh Trùng khẽ liếc ba chiếc xe ngựa kia, ánh mắt nghi hoặc càng thêm nồng đậm. Nữ tử kia lai lịch đến cùng là gì? Chẳng lẽ là nữ quyết Mã Ấp quận thừa Lý Tịnh thật sao?
Mắt thấy ba chiếc xe tiến vào điền trang, Doanh Trùng khẽ lắc đầu thu hồi tâm tư.
Lúc này đoàn xe của hắn đã cách điền trang nhà mình không xa, nói là điền trang chứ thật ra không khác thành bảo là bao! Ngay cả tên cũng gọi là Hổ Cứ bảo (hổ ngồi xổm), bá đạo cùng cực!
Có điều kiến trúc như này ở khắp Đại Tần vô cùng thường thấy, chỉ vì mấy năm nay lưu dân, đạo tặc nổi lên khắp nơi. Vì thế mỗi thế gia đại tộc, địa chủ đều ngang ngược xây thành bảo đề phòng cường đạo quấy nhiễu.
Doanh Trùng cũng không phải ngoại lệ, hơn nữa vô cùng chú trọng, toàn bộ thành trại tuy không cao quá năm trượng nhưng vô cùng kiên cố.
Khi đoàn xe tiến vào thành bảo, Doanh Trùng đã thấy một nhóm hán tử thân thể cường tráng đứng hai bên đường chào đón hắn.