Đại hán Xích Thổ Môn mắt thấy sắp đoạt được đại phủ vào tay, bất chợt cảm thấy thiên địa tối sầm, theo sau một cảm giác nguy hiểm cực độ bỗng bao phủ lấy tâm thần hắn.
Hắn vội vã ngẩng đầu lên, đã thấy một quyền đầu mang theo khí thế hủy thiên diệt địa hướng mình đánh tới, gần như chỉ còn cách trong gang tấc, không khỏi sắc mặt tái nhợt, dưới chân nhanh chóng lùi lại.
Nhưng mà một quyền kia vẫn như truy hồn đoạt mệnh đuổi theo không bỏ, biến mất trong hư không, một khắc sau đã lại hiện ra trước mặt đại hán.
"Liều mạng...!"
Đại hán Xích Thổ Môn gầm lên một tiếng giận dữ, theo sau hai tay nắm lấy Phong Nhiêu Thiết Kiếm giơ ngang, nguyên lực toàn thân điên cuồng quán chú vào kiếm, cắn răng đưa lên đón đỡ quyền đầu đang tới gần.
Đang...!
Cả tòa đại điện rung lên một cái, theo sau một bóng người như lưu tinh phá không bắn ngược trở lại, trên đường đi không ngờ không ngừng có huyết hoa rơi rụng.
Rầm...!
Đại hán xích thổ môn như một viên vẫn thạch hung hăng đụng đổ một cái thạch trụ trong đại điện, theo sau đâm thẳng vào trong vách tường, cuối cùng mới có thể dừng lại.
Hắn vừa đứng lên được, không ngờ sắc mặt đỏ ửng phun ra một ngụm máu tươi, mà hai tay đang nắm Phong Nhiêu Thiết Kiếm cũng trở nên run rẩy vô cùng, theo sau thanh kiếm thoát ra khỏi tay rơi xuống nền đất tạo nên một tiếng vang thanh thúy.
Biến cố quá nhanh khiến ba người ở ngoài không kịp phản ứng, mãi tới khi đại hán trọng thương lùi lại bọn họ mới vội vã phi thân tới, dừng bên cạnh hắn. Tuy bốn người không cùng môn phái, nhưng ở vào tình hình hiện nay cũng chỉ còn cách thật tâm liên thủ mới hi vọng có thể sống sót trở ra.
"Đây là quái vật gì?"
Tử bào thanh niên Phong Lôi Các ngưng trọng hỏi, trong mắt mơ hồ có một tia sợ hãi. Cũng khó trách, đại hán Xích Thổ Môn kia cùng hắn tu vi không sai biệt nhiều, đều là Tinh Thần Biến tầng thứ ba cảnh giới Linh Thể Cảnh, vậy mà đối chiến với người kia không ngờ chỉ một quyền đã bị đánh cho hộc máu. Nếu đổi lại là hắn lên, vậy kết quả không cần nghĩ cũng biết.
"Đó là Huyết Hồn Khôi Lỗi, là một loại khôi lỗi được lưu truyền từ thời kì thái cổ tới nay, xa xưa vô cùng. Dù là Vô Song Kiếm Chủ cũng chỉ sinh ra sau thời kì thái cổ mà thôi."
Đúng lúc này Lý Dĩ Uyên đang đứng một bên chợt lạnh lùng nói, theo sau hai mắt giống như hóa thành hai đạo hàn quang bắn phá về phía đại hán Xích Thổ Môn, giọng nói còn mang theo một chút tức giận.
"Cổ Việt Tộc Thạch Sanh là tồn tại gì, chính là trong truyền thuyết từng chém giết vô số tiên nhân, từng đem chín con của Đông Phương Thần Long giết sạch, là một tồn tại mà dù là Vô Song Kiếm Chủ cùng không thể nào so sánh được. Đồ của người ấy lưu lại, ngươi nghĩ sẽ có thể tồn tại được ở nơi này ư? Chỉ sợ là vừa hiện thế đã bị đám lão bất tử hiện nay ra tay cướp đoạt từ lâu rồi. Mà dù thật sự có ở tại nơi này chăng nữa, bằng vào ngươi mà cũng muốn nắm được thần vật như vô danh đại phủ sao? Thứ đó chỉ là một phỏng chế phẩm mà thôi, thật sự là ngu ngốc!"
Lý Dĩ Uyên hướng về đại hán nói một tràng dài, giọng điệu lạnh lẽo, cũng không hề có một chút lưu tình nào cả.
Đại hán nghe vậy cũng chỉ có thể xấu hổ cúi đầu. Người ta tu vi cao hơn hắn không nói, lại còn là một đại mĩ nữ, hiện giờ bản thân vì tham lam mà phạm phải sai lầm như vậy, cũng chỉ biết cắn răng mà chịu đựng thôi.
"Lý cô nương, vậy giờ chúng ta phải làm như thế nào, Huyết Hồn khôi lỗi kia xem ra thực lực rất mạnh, cũng phải ngang với cao thủ tầng bảy Luyện Thần Cảnh a."
Hắc y thiếu niên mở miệng hỏi, hiện giờ cái hắn quan tâm nhất là làm sao có thể bình an thoát khỏi nơi này. Thực lực của khôi lỗi kia, không phải chỉ mạnh bình thường. Nếu lúc nãy đại hán Xích Thổ Môn không có được bảo vật như Phong Nhiêu Thiết Kiếm hộ thân, chỉ sợ cũng không phải bị trọng thương đơn giản vậy thôi, mà e rằng còn đánh mắt luôn cả cái mạng nhỏ theo cùng.
Lý Dĩ Uyên nhìn về phía nam tử mặc áo vải ở đằng trước. Lúc này hắn đang không nhanh không chậm cầm lấy dại phủ từ dưới đất lên, theo sau ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bốn người bọn họ. Chứng kiến cảnh này, Lý Dĩ Uyên khẽ lắc đầu, ngưng trọng nói:
"Huyết Hồn khôi là một loại khôi lỗi được luyện chế từ một tia máu huyết, hoặc tàn hồn của chủ nhân lưu lại. Nhưng nếu như là máu huyết hoặc tàn hồn của Thạch Sanh lưu lại, chúng ta há có thể sống sót được? Tuy khôi lỗi trước mặt này rất mạnh, cũng chỉ ngang với cao thủ tầng thứ chín Bản Mệnh Pháp Thân thôi, chắc chắn không phải là máu huyết hoặc tàn hồn của Thạch Sanh. Nhìn ánh mắt hắn sát khí lẫm liệt, cũng không phải có thần trí quá rõ ràng, nếu ta đoán không lâm, đây là một tia hung sát chi khí của Thạch Sanh được người khác lấy được, theo sau luyện chế ra khôi lỗi này mà thôi."
Lý Dĩ Uyên vừa dứt lời, ba người còn lại chẳng những không chút vui vẻ mà sắc mặt ngược lại càng thêm khó coi. Cũng chỉ vì bốn từ: Bản Mệnh Pháp Thân. Nói đùa sao? Con mẹ nó cao thủ tầng thứ chín Tinh Thần Biến cảnh giới, cũng không phải là tồn tại mà bọn họ có thể chống cự được.
"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Cũng không thể tại đây giao đấu với nó được. Chi bằng chúng ta dùng Phá Giới phù trở về những tầng phía trước, đợi người của môn phái mỗi người đến tiếp viện là hơn."
Tử bào thanh niên khẽ trầm tư, theo sau thấp giọng nói. Tuy cung điện này có rất nhiều bảo bói mà hắn động tâm, nhưng nếu như vì ở lại đây mà đánh mất cái mạng nhỏ, thật sự là không đáng a.
"Dùng Phá Giới phù cũng có thể, nhưng nếu như trong lúc thi triển mà khôi lỗi này ra tay, vậy sẽ ảnh hưởng tới sự ổn định của không gian, làm chúng ta phá giới thất bại. Vì vậy hiện nay cần ba người xông lên cản trở nó, còn lại một người thi triển Phá Giới phù."
Lý Dĩ Uyên khẽ vuốt tóc mai, thản nhiên nói. Dù phải đối mặt với khôi lỗi ngang với cao thủ tầng thứ chín Tinh Thần Biến trước mặt, bộ dạng nàng xem như vẫn không có chút nào sợ hãi.
Mà lời nàng vừa dứt, hai người từ bào và hắc y thanh niên đều nhìn về phía đại hán, trong đó hắc y thanh niên càng là trực tiếp nói:
"Việc lần này là do ngươi gây họa, nên Thổ huynh cũng nên đứng ra cản lấy Huyết Hồn khôi lỗi đi thôi."
Đại hán nghe vậy sắc mặt một mảnh tối đen. Hiện giờ bản thân hắn đang bị trọng thương, nếu còn tiếp tục giao chiến với khôi lỗi vậy khác gì bảo hắn đi tìm chết a.
"Không nên, hắn đã bị thương nghiêm trọng rồi. Ba người chúng ta tiến lên cản khôi lỗi lại, để hắn ở phía sau sử dụng Phá Giới phù đi. Nếu không chẳng may hắn tiến tới, chưa đỡ được mây đòn của khôi lỗi mà đã bị đánh chết, vậy không phải sẽ làm kế hoạch thất bại sao!"
Tử bào thanh niên ở một bên khẽ trầm ngâm, theo sau đột nhiên nói.
"Vậy cũng được, thật tiện nghi cho hắn rồi!"
Hắc y thanh niên khẽ ngẩn ra, theo sau nhìn đại hán âm trầm đáp. Đối với hành động tự ý của tên này hắn vẫn rất tức giận, không biết là vì do kéo đến tên khôi lỗi kia, hay là do nhìn thấy tên kia "suýt" chút nữa lấy được bảo bối.
Bốn người cuối cùng đã đưa ra quyết định, theo sau đại hán Xích Thổ Môn lấy từ trong người ra một nắm Phá Giới phù, tung lên trên không tay bắt quyết bất đầu niệm chú. Mà ba người Lý Dĩ Uyên, đều tự mình lấy ra nguyên bảo hướng tới Huyết Hồn khôi đánh tới.
Dưới chân Lý Dĩ Uyên hiện ra một đóa băng liên trong suốt, trên tay nàng lại cầm theo một thanh bạch sắc trường kiếm, một tay kết kiếm quyết, tay còn lại hướng tới khôi lỗi điểm tới. Nhất thời kiếm khí tung hoành, hàn phong đầy trời, từng đóa băng liên nho nhỏ mang theo kiếm mang sắc bén trên mình, giống như một trận mưa hoa mà bắn tới Huyết Hồn khôi.
Liên Hoa Phi Vũ!
Mà phía bên kia, tử bào thanh niên Phong Lôi Các, trên tay hiện ra một chiếc đại cổ (Trống Lớn) bộ dáng cổ xưa, phía trên mặt trống dày đặc phù văn, còn tỏa ra từng luồng lôi điện vần vũ ngang dọc. Tử bào thanh niên một tay cầm lên trống lớn, tay còn lại khẽ nắm lại, theo sau một chiếc dùi trống bằng lôi điện mờ ảo hiện ra, hắn hét lớn một tiếng, đồng thời hướng tới mặt trống đánh mạnh một nhát.
Phanh!
Tiếng trống vang dội, kéo theo đó là hơn chín con lôi long lớn hơn ba trượng (Chín mét) từ mặt trống hiện ra, mang theo khí thế lôi đình vạn quân mà hướng Huyết Hồn khôi xông tới, bộ dáng nhe nanh múa vuốt, dường như muốn đem khôi lỗi trước mặt này xé thành mảnh nhỏ mới cam lòng.
Cửu Long Lôi Âm Cổ!
Còn lại thanh niên hắc y Thủy Hàn Môn, từ trong ngực móc ra một chiếc hắc sắc ngọc bình (Bình ngọc màu đen), theo sau mở nắp bình dốc ngược, một giọt thủy châu đen tuyền theo miệng bình chảy ra, lơ lửng tại giữa không trung. Từ giọt thủy chây nhỏ bé này, từng trận hàn khí kinh người không ngừng lan tỏa ra không gian xung quanh, ngay cả không khí cũng mơ hồ đông cứng lại.
Thanh niên nhìn giọt thủy chây, khóe miệng khẽ giật giật, trong mắt hiện lên vẻ tiếc rẻ nhưng cuối cùng cũng cắn răng, ngón tay búng ra, giọt thủy chây nhất thời được bắn đi, mang theo hàn khí kinh người hướng về Huyết Hồn Khôi lao tới.
Trên đường thủy châu lao đi, không gian xung quanh nó hai trượng không ngờ bị xé rách thành một đạo hắc tuyến, mang theo uy thế có thể băng đống nhân gian mà đánh tới khôi lỗi.
Cửu U Hàn Thủy!
Ba người cùng lúc ra tay, thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, từng luồng sức mạnh khủng bố vô song kết hợp lại, theo sau không chút lưu tình tấn công Huyết Hồn khôi.
Mà lúc này, Huyết Hồn khôi trong bộ dáng nam tử áo vải khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt huyết hồng đảo qua tình cảnh trước mặt, bất giác tay hắn nắm chặt cán búa, cuối cùng nhẹ nhàng vung ra...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vô ngân
Một búa chém ra, như phân chia lưỡng cực, đánh tan hỗn độn, mở trời lập đất, điên đảo âm dương, trong một khắc này chém ra hai mảnh không gian riêng biệt tại giữa đại điện. Lúc này, dường như là Cổ Việt hiện về, Thạch Sanh giáng xuống, một búa này, bên trong ẩn hàm một luồng hung uy khoáng cổ tuyệt kim, giống như thần ma từ thuở sơ khai vung lên đại phủ, tạo hóa càn khôn.
U u u...!
Giữa hai mảnh không gian, một vết rách không gian lớn tới mười trượng do một búa này đột ngột hiện ra, như hung thú há mồm, ác ma mở miệng, nhe lên những chiếc răng nanh sắc bén nhất mà cắn tới.
Oanh long long...!
Công kích của ba người Lý Dĩ Uyên như cuồng lôi ập tới, tiếp xúc với vết rách không gian kia bất chợt vang lên từng hồi tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng cuối cùng không ngờ lại hoàn toàn biến mất vào sâu trong vết rách, giống như đã hoàn toàn bị thôn phệ đi mất.
Mà lúc này, Huyết Hồn khôi dưới chân khẽ động, cả người bước ra ba bước, tóc dài tung bay, hai mắt huyết quang chiếu xạ, từ trong miệng hắn, đột nhiên gầm lên một tiếng kinh thiên.
Hầu...!
Đại phủ cầm chắc trong tay, Huyết Hồn khôi không có nửa điểm chần chừ, hướng tới ba người Lý Dĩ Uyên đang lao tới, một búa lại tiếp tục chém ra.
U u u...!
Một lưỡi phủ mang lớn tới hơn mười trượng từ lưỡi đại phủ bắn ra, theo sau cắt xé không gian, mang theo uy thế không thể địch nổi bắn tới ba người Lý Dĩ Uyên.
Hai người tử bào và hắc y thanh niên sắc mặt đại biến, cắn răng thúc dục nguyên lực điên cuồng truyền vào nguyên bảo trong tay, theo sau hung hăng ném ra va chạm với phủ mang.
Mà Lý Dĩ Uyên dưới chân vẫn nhẹ nhàng đạp trên băng liên, tà áo trắng tung bay, tóc dài đen nhánh vũ loạn theo gió, từ trên mặt nạ lạnh lùng kia, không ai biết được nàng có biểu tình gì. Chỉ thấy hai tay Lý Dĩ Uyên nhanh chóng kết quyết, theo sau ngón tay điểm ra ba chỉ vào chuôi bạch kiếm trước người, nhất thời kiếm này nhanh chóng hướng tới phủ mang chém tới, trong lúc lao đi kích thước không ngờ cấp tốc cuồng trướng thành một thanh đại kiếm bạch ngọc lớn hơn ba trượng.
Phanh phanh phanh...!
Lưỡi phủ mang kia, một đường chém tới, trực tiếp đánh nát công kích của hai người tử bào và hắc y thanh niên, theo sau hung hăng va chạm với bạch kiếm khổng lồ.
Oanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bạch kiếm không ngờ bị đạo phủ mang này cường ngạnh đánh bay, theo sau uy lực không đổi hướng tới ba người Lý Dĩ Uyên chém tới.
Mà đúng lúc này, từ đằng sau tiếng nói cấp bách của đại hán Xích Thổ Môn cũng vọng tới:
"Mau lui lại, Phá Giới phù đã thi triển thành công."
Ba người nghe vậy, cũng không quản nhiều dưới chân khẽ điểm điên cuồng bay ngược lại phía sau, mà lưỡi phủ mang kia, vẫn như tử thần đòi mạng bám theo sát người không buông, dường như chưa chém được ba kẻ kia làm sáu mảnh thì nó sẽ không dừng lại.
Ba người Lý Dĩ Uyên cuối cùng cũng đạp nhập vào phạm vi của Phá Giới phù, bạch quang lóe lên, muốn cùng với đại hán Xích Thổ Môn truyền tống khỏi đây. Nhưng chưa đợi bọn họ kịp vui mừng, phủ mang đã cấp tốc lao tới, cuối cùng hung hăng chém lên vầng bạch quang của Phá Giới phù.
Oanh long long...!
* * *
Tầng thứ mười bốn Càn Khôn Tháp.
Một mảnh băng thiên tuyết địa, tuyết phiêu vạn lý.
Trong một sơn động dưới chân một tòa núi băng, Lý Phàm đang ngồi xếp bằng đả tọa, trên tay là một viên quỷ đan màu xám, từ bên trong toát ra từng đạo quỷ khí âm trầm, nhưng chưa kịp phân tán đã bị hắn khẽ vận chuyển công pháp, theo sau bị đan điền hắc động của Lý Phàm thôn phệ mất.
Mà tiểu Bạch lúc này đang uể oải nằm bên cạnh Lý Phàm, nhìn hắn hấp thu quỷ đan. Tuy nó có thể cắn nuốt yêu hạch nhưng đối với loại quỷ đan này hoàn toàn thúc thủ vô sách, vì vậy mang theo bộ dạng buồn bực mà thành thật quan sát Lý Phàm.
Cứ như vậy, cả sơn động rời vào trong tĩnh mịch.
Không biết bao lâu sau, bất chợt một tiếng thở dài vang lên, Lý Phàm từ miệng phun ra một hơi trọc khí, ánh mắt nhìn quỷ đan trong tay đã tan thành bột phấn, không khỏi cổ quái lẩm bẩm:
"Thứ này khi được ta hấp thu, sau khi trải qua đan điền chuyển hóa sẽ phun ra một tia hủy diệt lực lượng giống như trước. Mà quả nhiên khi đem những tia hủy diệt lực lượng này tới gần Táng Thiên chi môn, cũng sẽ bị tòa môn hộ kia cắn nuốt sạch sẽ. Chẳng qua từ đó, lại không phun ra cái vật gì nữa, mà bản Chiến Đạo ca kia, cũng không trở nên rõ ràng hơn tí nào. Thật sự là cổ quái mà, lẽ nào nỗ lực mấy ngày nay tất cả đều là công cốc a?"
Lý Phàm càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Bản thân hắn từ sau khi tại tầng thứ mười ba dựa vào thạch đầu xa mà may mắn sống sót một mạng, cuối cùng cũng được truyền tống tới tầng thứ mười bốn này. Mà theo hắn phán đoán, tầng thứ mười ba hầu như đã đem toàn bộ người vào trong Càn Khôn Tháp này giết sạch, ngoài hắn ra cũng chỉ còn chín tên mà thôi. (Tất nhiên là không tính bốn tên Tinh Thần Biến trâu chó kia) Vì vậy muốn trong thời gian ngắn mà có đủ một trăm người để bắt đầu nhiệm vụ là không thể nào, ít nhất cũng phải chờ người từ bên ngoài chạy tới cổ mộ, tiến vào Càn Khôn Tháp, sau đó còn tiến tới tầng thứ mười bốn này, thời gian thật sự không ngắn a. Vì vậy Lý Phàm lúc này mới mang theo những quỷ đan còn thừa ra hấp thu. Vốn lần trước sau khi hấp thu quỷ đan tạo ra một tia hủy diệt lực lượng, Táng Thiên chi môn sau khi thôn phệ nó liền phun ra Chiến Đạo ca, nhưng mà cái này đối với Lý Phàm hiện giờ là hoàn toàn vô dụng, không hiểu chút gì.
Vì vậy hắn muốn tạo ra thêm một số tia hủy diệt lực lượng nữa cho Táng Thiên chi môn cắn nuốt, xem xem tòa môn hộ này có phun ra thêm vật gì nữa không. Nhưng sau ba ngày khổ công luyện hóa quỷ đan, tạo ra được hơn chục tia hủy diệt lực lượng đem cho Táng Thiên chi môn, ngay cả một cái rắm cũng chẳng thấy, điều này làm cho Lý Phàm thiếu chút nữa tức chết.
"Hừ! Thật là trắng trợn cướp đoạt sức lao động mà."
Lý Phàm bực bội nói, theo sau dường như nhớ ra điều gì, vội vàng nâng tay lên, tiếp đó một trúc giản phong cách cổ xua bất ngờ hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
"May mắn là vẫn còn có thứ này. Đồ của Hưng Đạo Vương lưu lại, chắc chắn sẽ không phải bình thường a."
Lý Phàm cười cười nói, bàn tay nhẹ nhàng lật trúc giản ra, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là bốn chữ to viết theo lối cổ tự:
Hưng Đạo Di Thư!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vô ngân
Lý Phàm khẽ ngây ra, theo sau ánh mắt tiếp tục nhìn tới phần sau của trúc giản. Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt hắn chuyển thành màu đen, con mắt lồi ra, khóe miệng lắp bắp nói không nên lời:
"Cái...cái này, sao lại không có...chữ...chữ gì nữa hết vậy?"
Trên trúc giản, phía sau bốn chữ Hưng Đạo Di Thư, hoàn toàn là một khoảng trắng, ngay cả nửa chữ cũng không có, điều này nhất thời làm Lý Phàm buồn bực muốn hộc máu.
"Sao lại như vậy? Lẽ nào cái trúc giản này là giả? Không phải! Nếu giả thì sao có thể được Hưng Đạo Vương nắm trong tay chứ."
Lý Phàm nhìn trúc giản lẩm bẩm nói, theo sau hắn thử truyền một chút nguyên khí bản thân vào bên trong.
Không chút phản ứng!
Thấy vậy, Lý Phàm cũng không quá ngạc nhiên, lại cầm lấy trúc giản áp lên trán, thử đưa một chút tinh thần lực của bản thân vào.
Vẫn không phản ứng!
Hắn cũng chưa bỏ cuộc, tiếp tục thử hơn mười loại phương pháp nữa. Nhưng không ngoại lệ trúc giản kia vẫn im lìm bất động, đừng nói phản ứng, dù chỉ là run lên một chút cũng không có a.
"Cái này làm sao mới mở được đây!"
Lần này Lý Phàm đã triệt để tức giận rồi. Hắn mạo hiểm cướp đi cái trúc giản này (thực sự là tiểu Bạch), vốn tưởng sẽ có được thu hoạch gì đó, nào ngờ hiện tại ngay cả kích hoạt trúc giản thế nào cũng không biết cách, thực sự vô cùng khó chịu.
Thử nghĩ xem, trước mặt ngươi là một cánh cửa, phía sau là một kho tàng vô giá. Nhưng vấn đề ngươi lại không có cách nào để có thể mở cánh cửa đó ra tiến vào kho tàng, chỉ có thể đứng đó mà nhìn trừng trừng, chỉ nghĩ thôi đã muốn hộc máu rồi a.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác a?"
Lý Phàm khẽ trầm ngâm, theo sau hai mắt hắn chợt sáng lên, dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Không chần chừ, Lý Phàm cầm trúc giản lên, tay còn lại khẽ vận lực, một giọt máu tươi đỏ hồng từ đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chảy ra, hướng tới trúc giản rơi xuống.
Tách...!
Giọt máu rơi xuống trúc giản trực tiếp vỡ ra, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Phàm, nhanh chóng chìm sâu vào trong trúc giản
U u u...!
Trúc giản rung lên một cái, cuối cùng dưới ánh mắt kinh hãi của Lý Phàm, chợt bộc phát ra một trận hồng quang chói lòa, hồng quang giống như một con khốn long bị giam cầm đã lâu, hướng tới đỉnh sơn động hung hăng lao tới, xuyên qua vách đá dày đặc, lao thẳng lên trời...
Hống...!
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên vang lên, trên bầu trời sơn động, một hư ảnh hồng sắc thương long dài tới trăm trượng mờ ảo hiện ra, long thủ (đầu rồng) hướng tới thiên không bi hống, long vĩ (đuôi rồng) lại xuyên suốt khoảng không, kéo dài vào trong sơn động, mà điểm cuối của nó, lại chính là trúc giản đang cầm trên tay Lý Phàm. Tình cảnh này, giống như là hư ảnh thương long dài trăm trượng kia dường như là từ trúc giản bay ra vậy.
Lý Phàm nhìn hư ảnh thương long trên bầu trời mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng hắn còn chưa kịp định thần, bất chợt thương long bèn mở miệng hút vào một cái, lập tức vô số thiên địa linh khí giống như nước lũ thoát đê nhanh chóng chạy dọc theo thân rồng, hướng tới trúc giản lao tới. Mà Lý Phàm bản thân đang cầm trúc giản, cũng bị cỗ thiên địa linh khí khổng lồ này "vô ý" xông vào.
A...!
Cảm giác thiên địa linh khí bất ngờ chạy loạn khắp cơ thể giống như vô số tiểu kiếm đang đâm chém trong người không khỏi phải làm Lý Phàm khẽ rên lên. Hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, thiên địa linh khí cuồng bạo kéo tới lại có thể gây ra tình trạng bực này. Cả người hắn lúc này, dường như có cảm giác như đã bị đâm thành vô vàn lỗ thủng, tất cả đều do thiên địa linh khí di chuyển mà tạo thành.
Cùng với đó, hắc động đan điền của Lý Phàm cũng giống như một con viễn cổ Thao Thiết đang ngủ say đột nhiên thức tỉnh, hướng tới từng đoàn từng đoàn thiên địa linh khí vừa tiến vào kia mà hung hăng cắn nuốt, theo sau nhanh chóng phun ra từng đạo hắc sắc nguyên khí tinh thuần chạy dọc thể nội Lý Phàm.
Lý Phàm bản thân vốn đã lĩnh ngộ võ đạo tới cảnh giới đỉnh cấp tông sư, chỉ thiếu nguyên khí là có thể thăng cấp đột phá Tiên Thiên, hiện giờ nguyên khí tràn trề tuôn ra cũng vừa lúc thỏa mãn như cầu nguyện vọng của hắn. Lập tức nguyên thai cũng giống như hắc động đan điền, phát động hấp lực hút lại từng dòng nguyên khí vừa phun ra kia. Cứ như vậy, nguyên thai của Lý Phàm không ngừng được cường hóa lên, cách tới cảnh giới phá thai thành anh cũng ngày càng gần.
Oanh...!
Oa oa oa...!
Theo sau một tiếng nổ lớn, nguyên thai của Lý Phàm cuối cùng cũng triệt để bạo tạc, mà cùng lúc này, một tiếng trẻ con kêu khóc cũng thình lình vang lên.
Lý Phàm nội thị nhìn vào thể nội mình, lập tức phát hiện nơi vốn là hắc sắc nguyên thai hiện tại đã biến mất, thay vào đó là một tiểu anh lớn có một tấc, mắt đen tóc đen, làn da trắng nõn đang ngồi xếp bằng tại đó. Tiểu anh hai tay kết xuất ấn quyết tu luyện của Táng Thiên Thánh Pháp, lồng ngực phập phồng hít thở. Mà Lý Phàm lúc này kinh dị phát hiện mỗi một lần hô hấp của tiểu anh thì nguyên khí toàn thân mình sẽ cuồn cuộn tiến tới chỗ nó ngồi, cuối cùng bị tiểu anh thôn phệ mất. Không những thế, dù là máu huyết toàn thân cũng sôi trào lên, theo sau hướng tới tiểu anh cuốn tới, cũng đồng dạng bị thôn phệ. Mà cùng với những hành động này, làn da bên ngoài thân Lý Phàm lấy một tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng già lão, cơ thể trở nên nhăn nheo, mà lông tóc toàn thân hắn cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch. Chỉ sau một nén hương, từ một thanh niên trẻ tuổi cường tráng đã nhanh chóng biến thành một lão già hom hem, bộ dạng trông như sắp chết.
Lý Phàm chứng kiến những điều này, tuy kinh dị nhưng lại không hề sợ hãi. Những biến đổi khi võ giả đột phá Tiên Thiên, hắn vốn đã biết từ lâu rồi. Cứ như vậy Lý Phàm tĩnh lặng ngồi xếp bằng, mà bên trong thể nội tiểu anh nhi kia vẫn đang tiếp tục hấp nạp.
Một ngày sau...
Oanh oanh oanh...!
Một loạt những tiếng van lớn như đạn pháo từ trong thể nội Lý Phàm vang lên. Trong cơ thể hắn, anh nhi kia đột nhiên khẽ vươn hai tay đánh ra một đạo pháp quyết, theo sau cả thân hình đột nhiên nổ tung, biến thành vô số đạo huyết hồng năng lượng điên cuồng hướng tới tất cả các nơi trên cơ thể Lý Phàm bắn tới.
A...!
Lý Phàm khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, huyết hồng năng lượng kia như vạn tiễn bắn tới, mang theo khí kình cường đại mạnh mẽ bức ra từ trong người hắn vô số chất lỏng màu đen kịt. Mà xương cốt cơ thịt toàn thân hắn lúc này cũng được huyết hồng năng lượng thanh tẩy qua, không những trở nên thánh khiết hơn mà còn nhanh chóng cường hóa đi lên.
Tẩy kinh phạt tủy!
Huyết hồng năng lượng mang theo năng lượng khủng bố thay đổi thể chất toàn thân của Lý Phàm, hướng tới một tầng cao hơn đi tới, không còn là một phàm nhân nữa, mà bắt đầu đặt nên móng để hắn có thể tu đạo sau này. Quá trình này cứ liên tục kéo dài đến nửa ngày, đột nhiên...
Hầu...!
Lý Phàm bất ngờ đứng dậy ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng. Trong ý thức hắn lúc này, dường như bất chợt đi tới một mảnh hỗn độn không gian.
Nơi đó, hắc khí tung hoành, từng tiếng kêu khóc, van xin, đau đớn, khổ sở tràn ngập. Mỗi một đạo hắc khí này, là một tội lỗi diễn ra tại chư thiên vạn giới, nhiều không đếm xuể, thời thời khắc khắc tràn ngập không gian.
Mà giữa vùng hắc khí này, là một sinh vật giống như rồng không phải rồng, giống như rắn không phải rắn, toàn thân trải rộng khắp tinh không, phía trên cơ thể là vô số những mảnh kim loại ghép lại. Mỗi một mảnh kim loại, lại được khắc lên dày đặc phù văn chi chít, từ đó tỏa ra một cỗ khí tức hung lệ vô bì, tàn ác vô song.
Sinh vật này, trên người bị quấn quanh từng dây từng dây xiềng xích, mỗi một đạo, lại là nhân gian tội lỗi, chư thiên ác nghiệt, ngày ngày giờ giờ bám lấy cơ thể nó.
Nhân Gian Thiên Tội.
Nó há mồm gầm lên một tiếng thê lương, hai mắt đen nhánh nhìn về phía vô tận hư không, giống như xuyên qua vô số không gian mà nhìn thấy... Lý Phàm.
Ầm...!
Trong đầu ầm vang một tiếng khiến Lý Phàm sực tỉnh, theo sau ánh mắt đảo qua thân thể mình.
Toàn thân hắn lúc này, là một cự nhân thân cao mười thước, trên khắp cơ thể, là từng khối kim loại bám lên, hợp thành một bộ giáp mang phong cách cổ xưa mà hung tợn. Phía trên từng mảnh kim loại này, cũng đồng dạng được khắc lên rất nhiều phù văn.
Khẽ dụng nắm tay, cảm nhận được lực lượng khủng bố bên trong, Lý Phàm không khỏi ngây người, khẽ lẩm bẩm:
"Thì ra đây mới chính là Thiên Tội Chi Thể chính thức. Nhân gian hung thú, nhân gian thiên tội. Thực sự, quá mạnh mẽ."
Dứt lời, Lý Phàm khóe miệng khẽ cười, một nụ cười hết sức vui vẻ. Tiên Thiên cảnh giới, hắn cuối cùng cũng đột phá được một bước này.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Khẽ lắc đầu thu hồi lại tâm tư, Lý Phàm lúc này mới nhìn qua Hưng Đạo Di Thư trên tay, hiện giờ trúc giản này sau khi hấp thu một lượng lớn thiên địa nguyên khí, nguyên bản bề mặt vốn chỉ có bốn chữ lớn giờ đã hiện ra thêm một số đoạn văn tự. Chữ trên trúc giản là một loại cổ tự, dường như là văn tự của Cổ Việt tộc xưa kia, Lý Phàm xem qua cũng chẳng nhận biết được một chữ nào.
Chỉ là hắn cũng không hoang mang, khẽ ngưng thần, hướng tới trúc giản truyền ra một tia tình thần lực. Tinh thần lực vừa xâm nhập, trong đầu Lý Phàm, cũng hiện lên nội dung của trúc giản.
"Hưng Đạo Di Thư.
Việc trên đời, lấy nhân làm gốc.Tuấn ta tồn tại, cũng vì bách tính Nam Hoang.
Một đường chinh chiến, chém giết vô số quân Nguyên, đẩy lùi ba lần xâm lược, dẫn theo tướng lĩnh đáng sang tận Thần Châu, lập nên uy danh Nam Hoang muôn đời bất hủ. Chiến tích này, tuy không dám nhận là khoáng tuyệt cổ kim, nhưng cũng sẽ lưu truyền hậu thế, cũng là Tuấn ta bình sinh đáng tự hào nhất một việc.
Chỉ là cùng với máu tươi quân Nguyên đổ xuống, cũng kéo theo vô số anh hồn Việt tộc. Huynh đệ theo ta, cũng từng người từng người ngã xuống, xác phơi đồng nội, da ngựa bọc thây, lấy thân xác mình mà thủ vững Nam Hoang. Việc này, cũng là đau lòng lớn nhất trong cuộc đời ta.
Nhưng đánh đuổi quân Nguyên, cũng chỉ khiến cho Nam Hoang ta bình an tại thế tục, phía trên còn có vạn giới chư tiên nhìn chằm chằm như hổ đói, không đem Nam Hoang ta, Việt Tộc ta đuổi tận giết tuyệt thì không thôi. Tuấn ta chinh chiến vô số trận, cũng đã là cảm thấy sức tàn lực kiệt, thọ nguyên cũng chẳng còn lại là bao. Nhưng nếu ta chết đi, vật bách tính Nam Hoang phải làm sao bây giờ, vạn dặm bờ cõi sao có thể mặc dị tộc bất lương giày xéo?
Vì vậy Tuấn ta liều cái thân tàn này, dẫn theo huynh đệ thủ túc, tướng lĩnh dưới trướng hơn một vạn người mở ra một con đường thông thiên chi lộ, nhằm về phía chư tiên đánh tới, muốn một trận giết tới tận thiên cung, chém giết hết tấy thảy tiên nhân, hủy diệt của chúng dã tâm đem Nam Hoang ta cai trị.
Chỉ là tuy chiến ý ngất trời, chiến tâm không đổi, nhưng ta vẫn phải đau xót nhận ra, sức người sao có thể sánh nổi với sức trời.
Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu.
Thánh Nhân Bất Nhân Dĩ Bách Tính Vi Sô Cẩu.
Chúng ta những phàm nhân này, dù là thánh giả thì sao, thánh nhân lại thé nào, so với chúng tiên trên cao cũng chỉ là một con kiến hôi không khác mấy.
Tiên chính là trời.
Tiên chính là đất.
Dưới tiên nhân, tất cả chỉ là chó rơm mặc người giày xéo.
Tuấn ta dẫn theo hơn một vạn người, đánh tới trời xanh, cuối cùng cũng chỉ giết được mấy trăm tiên nhân cấp thấp, mà toàn quân ngoài ta đứng thẳng được ra, tất cả đều là một đường ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ tiên giới, anh hồn vất vưởng thiên cung.
Bi ai thay!
Ngu ngốc thay!
Ta một đời nhất đại quân thần, lại trong lúc cuối đời đem toàn bộ huynh đệ thủ hạ của mình đẩy vào chỗ chết.
Nhưng ta không hối hận, và ta tin huynh đệ ta cũng không hối hận. Chúng ta tuy đã ngã xuống, nhưng anh hồn bất diệt vẫn mãi mãi thủ vững Nam Hoang, hướng về Việt Tộc mà mỏi mắt trông chờ kẻ đồ tiên xuất hiện.
Hậu nhân của ta, nếu ngươi đã có thể xem được những dòng này, vật ngươi chắc chắn là có được huyết mạch tộc ta, vậy chứng tỏ Việt Tộc còn chưa diệt, mà ta nơi hoàng tuyền địa phủ cũng có thể yên lòng.
Hậu nhân của ta, ta để lại bản di thư này, bên trong ngoài nói về tao ngộ của chúng ta khi xưa, còn có thành tựu cả đời Tuấn ta về trận pháp, chính là Đồ Tiên Đại Trận.
Trận pháp này, là vào một khắc mà trước khi ta ngã xuống đã lĩnh ngộ ta, đem nó khắc vào trúc giản này. Uy lực tuy không dám nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng là hy vọng lớn lao để chém giết chư tiên. Chỉ là trận pháp này quá mức huyền ảo, vì vậy nếu ngươi tu vi chưa tới tầng thứ tám Tinh Thần Biến, trải qua Thiên Phạt Chi Kiếp thì đừng nên xem, không sẽ ảnh hưởng tới tâm thần của ngươi.
Cuối cùng hậu nhân của ta, ta cũng chỉ còn một lời muốn nhắc nhở ngươi.
Chư Tiên không trừ, Nam Hoang tất diệt!"
Lý Phàm tay cầm trúc giản, thần tình ngơ ngác. Nội dung trong đây, thật sự là quá mức tưởng tượng với hắn, nhưng càng hơn nữa, là sự bi thương và bất khuất thấm đẫm trong mỗi văn tự.
Vì bách tính Nam Hoang, mà dẫn theo huynh đệ đánh tới tiên giới trên cao.
Vì bách tính Nam Hoang, mà hơn một vạn anh hùng ngã xuống.
Vì bách tính Nam Hoang, mà máu nhuộm trời xanh, anh hồn vất vưởng thiên cung.
Đây là sự tình oanh liệt tới mức nào, thảm thiết tới bực nào.
Mà bản thân mình, không ngờ trong người lại có huyết mạch của Việt Tộc di lưu, nói cách khác chính là một hậu nhân của những người này.
Điều này, làm trong lòng hắn nhất thời nổi lên một niềm tự hào khó tả.
Lý Phàm hai tay run run đặt trúc giản lên một tảng đá sạch sẽ, theo sau quỳ xuống, hướng tới trúc giản thành kính lạy ba lạy, tự nói:
"Lý Phàm ta từ trước tới giờ không lạy trời chẳng phục đất, chỉ có cúi đầu trước phụ mẫu thân sinh. Nhưng hôm nay ta tại đây thành kính quỳ lạy trúc giản này, cũng giống như quỳ lạy anh hồn của các vị tiền bối. Tấm lòng của các vị, làm cho Lý Phàm ta tự thấy hổ thẹn không bằng. Tuy ta không biết vì sao chúng tiên muốn hủy diệt Nam Hoang đại lục này, nhưng xin các vị cứ yên tâm, dù ta có phải thật sự là hậu nhân của Việt Tộc hay không, Nam Hoang này là gia hương ta, là nơi ta sinh ra. Quản tới bọn hắn là cái gì chúng tiên chúng thần, chỉ cần chạm tới gia hương ta, Lý Phàm ta nhất định sẽ cùng bọn chúng không chết không thôi. Ta tình nguyện dùng sinh mạng và linh hồn của mình để gìn giữ Nam Hoang. Con đường Táng Thiên này nếu đã phải đi, vậy Lý Phàm ta nhất định sẽ bước đi không hề hối hận..."
Lý Phàm càng nói càng xúc động, càng nói càng cảm thấy huyết mạch sôi trào. Đến cuối cùng, hắn gần như là ngửa mặt lên trời mà gầm lên vang dội.
Táng Thiên Chi Lộ.
Quyết không hối hận...
Không hối hận...
Không hối hận...!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Cái gì thần, cái gì tiên, động đến gia hương ta, cũng chỉ có một kết cục... chết.
Lý Phàm nhủ thầm trong lòng, dường như trong một khắc này ngoài thù hận của bản thân ra, hắn dường như đá tìm ra được một lý do để mình tiếp tục tu luyện.
Khẽ thở dài, hắn cũng không nhìn tới trúc giản nữa mà thu vào trong giới chỉ. Nếu Hưng Đạo Vương đã nói trước khi chưa tới Tinh Thần Biến thì không nên tham ngộ vậy bản thân tốt nhất nên làm theo.
Ba ngày sau, Lý Phàm ở tại trong hang động, chuyên tâm củng cố cảnh giới Tiên Thiên của mình. Lần này nhờ cơ duyên trúc giản hấp thu thiên địa nguyên khí mà bản thân may mắn đột phá lên được cảnh giới Tiên Thiên, so với dự tính của hắn còn sớm hơn nhiều. Chẳng qua cũng vì vậy mà cảnh giới hiện tại chưa ổn định, cần một thời gian để củng cố.
Vì vậy trong ba ngày này, bản thân mỗi ngày Lý Phàm đều dành ra phần lớn thời gian để ngồi xếp bằng thổ nạp, tìm hiểu kĩ càng những thay đổi trong cơ thể. Tiên Thiên cảnh giới xét trên một phương diện nào đó đã không còn là nhân loại thuần túy rồi. Ví dụ như nhân loại bình thường, dù là Tông Sư đỉnh phong cao thủ cũng chỉ sống được trăm tuổi là hết cỡ. Nhưng một khi đột phá Tiên Thiên, vậy thọ mệnh bàn thân sẽ tăng lên hai tới ba trăm năm. Trong mắt người bình thường, đã có thể coi là lão yêu quái được rồi.
Cứ như vậy Lý Phàm tu luyện trong ba ngày, đến ngày thứ tư hắn rời khỏi sơn động mà bắt đầu tiến sâu vào trong vùng băng giá này. Giới diện này là tầng thứ mười bốn của Càn Khôn Tháp, do chưa đủ một trăm người nên gương mặt khổng lồ kia cũng chưa xuất hiện để ban bố nhiệm vụ, do vậy Lý Phàm cũng không biết giới này được gọi là gì.
Chỉ là quang cảnh tại đây phần lớn là vạn dặm tuyết trắng, băng sơn trập trùng bất tận, cũng không thấy có một chút thực vật cây cỏ nào tồn tại, không gian một mảnh lạnh lẽo đìu hiu.
Đến trưa, Lý Phàm leo lên một ngọn băng sơn tương đối cao, dõi mắt nhìn toàn bộ cảnh vật cô tịch phía dưới mà không khỏi thở dài, quay sang tiểu Bạch trên lưng nói khẽ:
"Dường như mấy trăm dặm quanh đây cũng chỉ có ta và tiểu tử ngươi thôi a!"
Tiểu Bạch nghe vậy hai mắt to tròn khẽ chớp chớp, sủa lên mấy tiếng giống như đáp trả.
Thấy vật Lý Phàm khẽ cười cười vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, theo sau đang muốn rời khỏi đây bất chợt lỗ tai khẽ động, trong mờ hồ hắn dường như khe thấy được một tiếng nổ vang lên. Chỉ là khoảng cách còn tương đối xa nên vọng tới bên người thì đã trở nên rất nhỏ.
"Là ở đâu?"
Lý Phàm xoay người lại, ánh mắt nhìn xuống một vùng trắng xóa dưới chân núi. Bất chợt mắt hắn sáng lên, nhìn về một phía hơn ba mươi dặm về hướng đông.
Chỗ đó hiện tại từng trận từng trận tuyết trắng bốc cao, trong mờ hồ còn nghe thấy cả âm thanh tranh đấu.
"Có người? Cũng không biết là ai trong chín người kia?"
Lý Phàm dưới chân khẽ động lao đi, trong đầu không khỏi tự hỏi. Trong toàn bộ người vào cổ mộ, vào được đến tầng thứ mười bốn này ngoài hắn ra cũng chỉ còn chín người nữa, hiện tại chắc là một trong chín người kia. Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tốc độ Lý Phàm lao đi cũng không quá nhanh chóng. Tuy nói trong giới diện này tìm được một người liên thủ thì sẽ tốt hơn, nhưng thực sự không biết tên gia hỏa trước mắt tính tình như nào, không bằng cú từ từ tiếp cận rồi quan sát sau vậy.
Mà ngay lúc Lý Phàm tiến tới chỗ có giao động tranh đấu, tại tầng thứ chín mươi sáu Càn Khôn Tháp, Huyết Hồn khôi lỗi đã bình yên ngồi tại ghế. Mà trước mặt hắn, thanh đại phủ kia cũng đã cắm trở lại chỗ cũ.
Tê tê tê...!
Bỗng nhiên không gian trong đại điện nổi lên một hồi ba động, theo sau bất thình lình một thông đạo đen nhánh lớn tới hai mươi trượng chợt vô thanh vô tức hiện ra.
Từ giữa thông đạo, một con thiết mã lớn tới mười trượng, toàn thân hỏa diễm bốc cháy hừng hực đang chậm rãi bước ra. Trên lưng thiết mã, là hơn mười bóng người có nam có nữ, trong đó người cầm đầu là một nam tử mày kiếm mắt phượng, đầu đội kim quan, trên người khoác chiến bào cửu long thực nhật. Hắn vừa ra khỏi không gian thông đạo, hai mắt chợt hướng tới toàn bộ đại điện quét ra một vòng, cuối cùng gắt gao ngưng tụ lại trên thân hình Huyết Hồn khôi lỗi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
"Một con khôi lỗi cổ xưa có chiến lực ngang với cao thủ Bàn Mệnh Pháp Thân, thú vị, thú vị!"
Người này, nếu Lý Dĩ Uyên có mặt tại đây chắc chắn sẽ nhận ra được, chính là Đồng Thánh nổi danh lừng lẫy khắp Thiên Ngân học viện, được tôn xưng là cao thủ đệ nhất của lớp trẻ, tu vi một thân đạt tới cảnh giới tầng thứ mười của Tinh Thần Biến: Thiên Địa Chưởng Khống.
Kẻ này, chính là nghe đồn mẹ hắn trước đây đạp nhầm thần tích, mộng với chư thần giao hoan, cuối cùng sinh ra hắn đặt tên là Gióng.
Gióng này thủa thiếu thời từng vì đại Lê vương triều ra sức một lần, chém giết trăm vạn quân giặc, cuối cùng được hoàng đế đương thời ban cho hoàng tộc trấn bảo Thiên Hỏa Thiết Huyền Mã, một ngày có thể vượt qua ngàn vạn dặm. Không những thế hắn còn có được cơ duyên đoạt được một đoạn Như Ý trúc, cuối cùng rèn thành một thanh vũ khí siêu việt nguyên bảo, đạt tới cảnh giới linh bảo Như Ý Tử Kim Bổng. Hắn mười lăm tuổi đạt tới Thần kết cao thủ, mười bảy tuổi đột phá Tinh Thần Biến, bảy mươi tuổi đã là Tinh Thần Biến đỉnh phong cảnh giới Thiên Địa Chưởng Khống, là Nam Hoang đại lục một vạn năm qua đệ nhất thiên tài, được tụng xưng danh hiệu Đồng Thánh.
Lúc này phía sau lưng Đồng Thánh, một thanh niên toàn thân mặc thanh sam, sau lưng đeo một thanh mộc kiếm kiểu dáng cổ xưa tiến tới mấy bước, nói nhỏ:
"Đại sư huynh, đã kiểm tra qua. Nơi này tuy còn sót lại khí tức của Lý sư muội nhưng cũng rất nhạt, bọn họ dường như không còn tại đây nữa."
Đồng Thánh nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không nói gì mà hai mắt vẫn tập trung vào khôi lỗi phía xa. Dường như bản thân hắn đối với Huyết Hồn khôi lỗi này cảm giác rất hứng thú.
"Đại sư huynh, liệu Lý sư tỷ có gặp phải nguy hiểm gì không? Khôi lỗi trước mắt này có vẻ rất mạnh. Dù sư tỷ đi cùng với ba tên kia, nhưng cũng có tránh khỏi không bị thương a."
Bên trái Đồng Thánh, một thiếu nữ mặc tử y chợt mở miệng, thần tình có vẻ lo lắng. Dường như nàng đối với vị Lý sư tỷ kia có tình cảm rất tốt.
"Không sao! Tuy bọn họ bị thương là điều chắc chắn nhưng Lý sư muội sẽ không gặp phải nguy hiểm tới tính mạng. Nàng ta có Vô Sắc Cửu Tiên Liên bên người hộ thân, đừng nói là một con khôi lỗi chỉ ngang với cao thủ tầng chín Tinh Thần Biến trước mắt này, dù là bản thân ta cũng không thể nắm chắc đem nàng giết chết được."
Đồng Thánh khẽ lắc đầu, theo sau hắn cũng không nói gì nữa, dưới chân bước ra một bước thoát khỏi thân ngựa. Lúc xuất hiện lại, đã cách Huyết Hồn khôi lỗi còn không tới mười trượng.
"Một con khôi lỗi tầng chín Tinh Thần Biến, rất thích hợp trông giữa động phủ của ta. Hôm nay quyết định ra tay đem ngươi thu lấy vậy!"
Đồng Thánh khẽ cười nói, theo sau hướng tới khôi lỗi bước ra ba bước, tùy tiện mỗi bước chân đều đem không gian phụ cận dẫm thành nát bấy. Mà lúc này bàn tay hắn cũng khẽ vươn ra, một quyền nhằm thẳng Huyết Hồn khôi lỗi đấm tới.
Quyền đấu vừa xuất, thiên địa biến sắc, càn khôn chao đảo, cả đại điện dường như cũng vì một quyền này mà sinh ra từng tiếng hồi sụp đổ.
Từ giữa quyền đầu, một hư ảnh kim long hiện ra, toàn thân tỏa ra một khí tức bễ nghễ thiên hạ, hoàn vũ độc tôn, cao quý tới cực điểm.
Hầu...!
Kim long ngửa mặt lên ngâm dài một tiếng, theo sau giương nanh múa vuốt đánh tới Huyết Hồn khôi lỗi.
Huyết Hồn khôi lỗi lúc này cũng đã đứng dậy, hai mắt huyết hồng nhìn về hướng kim long đang xông tới, bất chợt hắn dưới chân đồng dạng bước ra, nắm lấy đại phủ, một búa vung lên hung ác chém tới kim long.
Oanh long long...!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân