Án Trì Truy Xứ
Nguyên tác: Trần Thanh Vân
Mạnh thường quân: Thanh Hùng
Dịch thuật: Vô Danh
Chương 51 Mi Trầm Nồng Đại Trực Điểm
Đả tự: ruaden
Mạch Kiếm Tùng vô cùng hoan hỉ và tự mãn những gì y đã có được ngày hôm nay. Y chắp tay sau lưng, ung dung đi rảo bước qua tất cả mọi giang biệt phòng trong toàn biệt cung dành cho gã. Theo mỗi bước chân, Kiếm Tùng cảm nhận y đang thay đổi và đã trở thành một vị chủ nhân của tòa biệt cung này.
Kiếm Tùng quay lại biệt sảnh.
Đảo mắt nhìn quanh tòa biệt sảnh với tất cả những vật dụng quý giá, Kiếm Tùng nghĩ thầm: "Sẽ còn nhiều thứ khác nữa sẽ thuộc về Kiếm Tùng".
Y ngồi xuống chiếc ngai sơn son thiếp vàng. Mộng tưởng đến một ngày nào đó còn hơn cả ngày hôm nay.
Kiếm Tùng lớn tiếng gọi:
- Người đâu! Một ả cung nữ hối hả bước đến khom người trước mặt hắn.
- Chủ nhân sai khiến.
- Bày đại yến cho ta.
- Dạ.
Ả nô nữ lui bước, chẳng mấy chốc sau, đã có một hàng a hoàn trong những bộ cánh nõn nà nối bước vào biệt sảnh, trên tay người nào cũng có những mâm thức ăn cao lương mỹ vị. Họ lần lượt bưng những mâm thức ăn đến để Kiếm Tùng xem rồi mới bày ra bàn.
Sự phục tùng của những ả cung nữ khiến Kiếm Tùng phấn khích vô cùng.
Y vừa phấn khích vừa tự mãn những gì mình đạt được.
Kiếm Tùng bưng cả tịnh rượu dốc lên miệng tự tưởng thưởng cho mình.
Y đặt tịnh rượu xuống bàn nhìn hai ả cung nữ đứng hầu, giả lả nói:
- Hai nàng múa cho ta xem.
Hai ả cung nữ bối rối, rồi quỳ ngay xuống. Cả hai cùng nói:
- Nô tỳ không biết múa.
Kiếm Tùng nheo mày. Y dốc bình rượu tu luôn một hơi dài rồi mới nói:
- Không biết múa... các ngươi vô dụng như vậy à? Hai ả cung nữ cúi gục đầu xuống.
Kiếm Tùng nhìn họ.
- Dưới trướng Mạch gia không có kẻ vô dụng.
Nghe lời nói này của Mạch Kiếm Tùng, hai ả cung nữ cúi mọp đầu xuống sàn gạch.
- Chủ nhân lượng thứ.
Kiếm Tùng hừ nhạt một tiếng.
Hai ả cung nữ nghe tiếng hừ nhạt của gã càng bấn loạn hơn.
Kiếm Tùng gắt giọng nói:
- Đứng lên đi.
Hai ả cung nữ miễn cưỡng đứng lên. Cả hai lấm lét nhìn Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng giả lả nói:
- Không biết múa thì cũng phải múa cho chủ nhân của các ngươi xem.
Hai ả cung nữ bối rối hơn với lời nói đó của Kiếm Tùng.
Thấy vẻ bối rối của họ, Kiếm Tùng nheo mày.
- Không múa được à.
Hai ả nô tỳ lắc đầu:
- Chủ nhân... chúng nô tỳ đúng là không biết múa.
Lời vừa đọng trên cửa miệng của hai ả nô tỳ thì hai đạo kiếm chỉ cũng bất ngờ phát ra.
Hai đạo kiếm chỉ xuyên thủng yết hầu của hai ả nô tỳ.
Họ nẩy ngược người lên, tay ôm lấy yết hầu. Máu rỉ qua kẻ tay họ, cả hai từ từ đổ gục xuống.
Bốn ả cung nữ còn lại biến sắc.
Kiếm Tùng nói:
- Với ta không có gì mà ta không thể làm được.
Kiếm Tùng lừ mắt nhìn qua bốn ả cung nữ kia rồi nói:
- Đưa xác chúng ra ngoài.
Bốn ả nô tỳ thực hiện ngay lịnh của Mạch Kiếm Tùng, kéo lê hai ả cung nữ ra khỏi cửa biệt sảnh.
Kiếm Tùng phủi hai tay vào nhau. Y lắc đầu.
- Thật là đáng kiếp.
Y nói rồi đưa lên miệng tu ừng ực. Vừa đặt rượu xuống bàn thì Thánh Cô Kim Diện Thục Trân bước vào.
Kiếm Tùng mở ngay nụ cười tự đắc nhìn Thánh Cô Kim Diện. Gã đứng lên giả lả nói:
- Thánh cô đến thật đúng lúc.
- Biết Mạch công tử độc ẩm nên Thục Trân đến bồi tiếp.
- Thánh cô tự nguyện đến bồi tiếp Mạch Kiếm Tùng hay là phải thực thi lệnh của chủ nhân.
Thục Trân chắp một tay sau lưng uyển chuyển bước đến bàn đại yến.
Nàng nhìn Kiếm Tùng.
- Cả hai.
Nghe Thục Trân nói câu này, Mạch Kiếm Tùng liền ngửa mặt phá lên cười khanh khách.
Y vừa cười vừa nhìn Thánh Cô Kim Diện nói:
- Nàng không nói ra, thì Mạch Kiếm Tùng vẫn có thể đoán ra mà.
- Đâu ai có thể qua mắt Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng cười khẩy, nhướng mày nhìn nàng.
- Thánh Cô Kim Diện quá khen... quá khen.
Thục Trân ngồi xuống đối diện với Kiếm Tùng. Nàng bưng tịnh rượu rót ra chén. Vừa chuốc rượu ra chén vừa nói:
- Mạch công tử vừa nhận được chức vị Tổng đàn chủ Tử Vong Sứ, có cần lấy mạng hai ả cung nữ sớm như vậy không? Kiếm Tùng thản nhiên đáp lời Thánh Cô Kim Diện.
- Không sớm cũng không muộn.
- Thế là sao?
- Bởi vì trong biệt cung của Mạch Kiếm Tùng không có kẻ vô dụng. Còn vì sao Mạch Kiếm Tùng lấy mạng hai ả đó, bởi vì khi không dụng quyền trị nhân, nhân sẽ trị mình.
Thánh Cô Kim Diện cười nhìn gã.
- Càng ở bên Mạch công tử, bổn nương càng nhận thức sâu hơn về một người tham vọng như thế nào.
Kiếm Tùng nheo mày.
Thục Trân bưng chén.
- Mời Mạch tổng đàn sứ.
- Mời.
Hai người cùng cạn chén.
Thục Trân Thánh Cô đặt chén rượu xuống bàn, nhìn Kiếm Tùng.
- Mạch công tử đã là tổng đàn chủ Tử Vong Sứ, sau này công tử còn muốn gì nữa.
- Nàng thử đoán xem Mạch mỗ còn đang muốn gì nữa.
- Thục Trân đã từng nói với Mạch Kiếm Tùng, Kiếm Tùng có ánh mắt rất bí ẩn, nếu đã không nói ra những suy nghĩ của mình thì chẳng một ai đoán biết được.
Kiếm Tùng gượng cười rồi nói:
- Chủ nhân có nói giống Thánh Cô không?
- Chủ nhân đánh giá cao về Mạch công tử. Chủ nhân nói, công tử chính là người chủ nhân cần, cần hơn bất cứ người nào khác.
Kiếm Tùng ngửa mặt cười khành khạch. Y vừa cười vừa vuốt cằm.
- Thế mà cho đến lúc này Mạch Kiếm Tùng chưa được diện kiến chân mục của chủ nhân.
- Chưa phải lúc.
Y chuốc rượu ra chén của mình và Thục Trân, vừa nói:
- Thánh Cô vừa hỏi gì nhỉ? Thục Trân mỉm cười nói:
- Mạch công tử còn muốn gì nữa.
- Thánh cô là người có tham vọng, vậy thử nói xem một người có tham vọng thì muốn gì nào.
Thục Trân nhìn vào mắt của Kiếm Tùng, giả lả nói:
- Nói muốn cũng không đúng, không muốn cũng không đúng.
Kiếm Tùng mỉm cười.
- Nói vậy Mạch mỗ chẳng thích gì cả, chẳng ham muốn gì cả.
Thục Trân khẽ gật đầu rồi từ tốn đáp lời gã:
- Ngược lại muốn tất cả thuộc về mình. Nếu một khi Mạch Kiếm Tùng đã đạt được những thứ mình ham muốn thì sẽ có thứ khác thay vào để hun đúc thêm ý chí của Mạch Kiếm Tùng.
Nàng vừa dứt câu thì Mạch Kiếm Tùng phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của gã nghe thật ngạo nghễ và tự đắc.
Y bưng chén rượu cắt ngang tràng tiếu ngạo, rồi chìa chén rượu về phía nàng.
- Hồng nhan tri kỷ... mời.
Thục Trân nhìn vào mắt gã:
- Mời.
Hai người cùng cạn chén.
Y đặt chén xuống bàn rồi giả lả nói:
- Mỗi lần Kiếm Tùng nói chuyện với Thục Trân đều cảm thấy phấn khích vô cùng.
Không chỉ phấn khích mà còn hứng thú nữa.
- Kiếm Tùng có cảm giác như vậy Thánh Cô Kim Diện Thục Trân mới là hồng nhan tri kỷ của Mạch Kiếm Tùng.
Y nhìn nàng mỉm cười. Ánh mắt của gã long lên sòng sọc.
Thục Trân thản nhiên tiếp nhận ánh mắt đó.
Thánh Cô Kim Diện trang trọng nói:
- Nếu như người ta đặt Kiếm Tùng vào chiếc ngai thiên tử... Mạch Kiếm Tùng có chối từ không? Kiếm Tùng từ từ đứng lên. Đôi uy nhãn của gã những tưởng muốn nuốt chửng lấy Thánh Cô Kim Diện.
Thục Trân mỉm cưởi.
Kiếm Tùng nói:
- Chắc chắn không từ chối. Nếu có người ngồi được trên chiếc ngai Thiên Tử thì Kiếm Tùng cũng có thể ngồi trên chiếc ngai đó.
Thục Trân từ từ đứng lên.
Nàng rút trong ống tay ra ngọn tử kỳ vàng ửng rồi ghim thẳng xuống bàn đại yến.
Kiếm Tùng nhìn ngọn Tử Vong Kỳ. Ánh mắt gã hằn lên nét tàn nhẫn vô tâm.
Y nhìn Thục Trân nói:
- Có phải tín kỳ của Tổng đàn chủ Tử Vong Sứ?
- Tín kỳ này là tín kỳ của chủ nhân. Kẻ giữ tín kỳ này sẽ là chủ nhân Tử Vong Kỳ.
Y nuốt nước bọt,
- Sao Thánh Cô lại đưa đến cho Kiếm Tùng.
- Tin kỳ này sẽ thuộc về Kiếm Tùng. Kiếm Tùng sẽ thay thế vào chỗ của chủ nhân nếu ngày mai thực thi sứ mạng trảm long.
Kiếm Tùng nghiêm mặt lại:
- Trảm Long... được.
Thục Trân nhìn vào mắt gã:
- Nếu không thực thi được số mang đó thì Mạch Kiếm Tùng sẽ nhận án kỳ Tử Vong từ tay chủ nhân. Nói như thế Kiếm Tùng đủ biết thiên chức này trọng đại như thế nào.
Kiếm Tùng mỉm cười.
- Nếu thực thi được thiên chức kia, Kiếm Tùng cũng giống như Kinh Kha.
- Không sai.
Y bưng vò rượu tu ừng ực. Đặt vò rượu xuống bàn, Kiếm Tùng nhìn vào mắt của Thánh Cô Thục Trân.
- Trước khi Kinh Kha đi hành thích Tần Vương đã được hưởng những thời khắc mà người đời sau có nằm mơ cũng không tưởng tượng được. Vậy Mạch Kiếm Tùng có được hưởng như Kinh Kha không? Thục Trân nhìn gã từ tốn nói:
- Bất cứ điều gì Tổng đàn chủ Tử Vong Sứ muốn đều được đáp ứng.
Kiếm Tùng phá lên cười khanh khách. Y chống tay lên mặt bàn chồm đến Thục Trân.
- Bây giờ ta mới nói cho nàng biết ta muốn gì.
- Tổng đàn sứ muốn gì?
- Mạch mỗ muốn làm Hoàng thượng.
Lời nói này của Mạch Kiếm Tùng khiến Thánh Cô Kim Diện bối rối. Nàng khẽ lắc đầu.
- Thục Trân không ngờ Mạch Kiếm Tùng tổng đàn sứ lại có ý muốn đó.
- Bởi vì nàng hỏi ta.
- Điều mà Mạch Kiếm Tùng muốn đã vượt ngoài tầm tay của Thục Trân lẫn chủ nhân.
Kiếm Tùng phá lên cười rồi nói:
- Tại đây Mạch Kiếm Tùng cũng có thể là Hoàng thượng mà.
Thục Trân lắc đầu.
Kiếm Tùng nói:
- Đừng vội lắc đầu. Khi Kiếm Tùng muốn là được. Tại gian đại sảnh này Mạch Kiếm Tùng là đương kim thiên tử, còn Thánh Cô Kim Diện Thục Trân là Thiên hậu.
Thục Trân sa sầm nét mặt. Kiếm Tùng nhận ngay vẻ mặt sa sầm của nàng.
- Thánh Cô Kim Diện... nàng không phải là hồng nhan tri kỷ của ta sao? Nàng là người hiểu ta và biết ta.
Y vừa nói vừa bước vòng qua bàn đại yến đến bên nàng. Kiếm Tùng nhếch môi cười nửa miệng, rồi đặt tay lên hai bờ vai của Thục Trân.
- Mạch Kiếm Tùng đã nằm mộng thấy điều đó xảy ra. Ta là Hoàng thượng nàng là đương kim Thiên hậu. Tâm nguyện đó đã trở thành dấu khắc trong Mạch Kiếm Tùng.
- Có quá cao không?
- Không. Không cao lắm đâu. Nếu như Mạch Kiếm Tùng có ý chí thì chẳng thể có gì làm không được.
Gã nói rồi bất ngờ kéo ghịt Thục Trân về phía mình, sau đó lại áp hai cánh môi dày và thâm lên miệng nàng hôn ngấu nghiến. Thục Trân những tưởng muốn nghẹt thở bởi nụ hôn ngấu nghiến của gã. Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng vòng tay Kiếm Tùng đã ghịt chặt lại.
Khi hắn rời hai cánh môi dày khỏi miệng nàng thì mặt gã cũng nóng lên hừng hực.
Y nhìn Thục Trân:
- Nàng có tin lời ta nói không? Thục Trân nhìn vào mắt gã. Nàng phát hiện trong đáy mắt của con người này là hai đóm lửa đang hừng hực cháy. Tiềm ẩn trong hai đốm lửa đó là một sắc na khủng bổ đến rợn người.
Bất giác Thục Trân gật đầu.
- Thục Trân tin.
- Ta biết nàng sẽ nói điều đó.
Nói dứt lời gã bế xốc Thục Trân lên đưa đến tràng kỷ.
Y toan lột bỏ phục trang của Thánh Cô Kim Diện Thục Trân thì nàng giữ tay hắn lại.
- Không phải ở đây.
- Nơi này là biệt cung của ta mà, Thục Trân gỡ tay Kiếm Tùng.
- Thục Trân không phản đối, đây là biệt cung của Mạch Kiếm Tùng, nhưng chỉ là biệt cung của Tổng đàn sứ tử vong thôi. Chứ không phải là đại nội cấm thành.
- Ý của nàng...
Thục Trân vòng tay qua cổ Kiếm Tùng vờ âu yếm.
- Thục Trân muốn ở phòng Từ Linh Cung với Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng cười khẩy một tiếng rồi nâng cằm nàng.
- Mạch Kiếm Tùng đã hiểu nàng muốn gì.
Y nói rồi cuối xuống hôn nhẹ lên hai cánh môi mọng ướt của Thục Trân. Nàng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của gã bằng vòng tay siết chặt và đồng thời hơi ưỡn người lên để đôi quả tuyết lê có thể chạm vào người gã.
Một lần nữa Kiếm Tùng lại không thể kiềm chế được cảm xúc dạt dào mà Thục Trân mang đến cho. Y ngấu nghiến lấy hai cánh môi của nàng và vòng tay ôm chặt lấy vùng tiểu yêu.
Hơi thở của gã nóng hẳn lên như hỏa diệm sơn đang phun hỏa khói. Thục Trân cảm nhận ngay cảm những xúc cháy bỏng trong nội thể của Mạch Kiếm Tùng.
Gã vồn vã nói:
- Ta yêu nàng.
- Đến hôm nay Mạch huynh mới nói được lời nói đó.
Y nhìn lại Thục Trân bằng ánh mắt say đắm.
- Còn nàng thì sao?
- Hẹn Mạch huynh tại Từ Linh Cung.
Kiếm Tùng gật đầu.
- Từ Linh Cung.
Thục Trân gỡ tay gã đứng lên. Mùi xạ hương từ cơ thể nàng vẫn còn phảng phất trong khứu giác của Kiếm Tùng, tạo ra trong gã không biết bao nhiêu cảm xúc dạt dào mà chẳng có bút mực nào tả được.
Thục Trân vuốt lại y trang cho thẳng nếp rồi nhìn Kiếm Tùng nói:
- Huynh là người thực hiện thiên chức sau cùng của Tử Vong Kỳ.
- Ta sẽ làm tròn thiên chức đó.
Thục Trân nhìn gã mỉm cười rồi mới quay bước thả những bước chân uyển chuyển về phía cửa. Mỗi bước đi của nàng khiến cho thể pháp đong đưa như một nhành liễu mơn man ngọn gió thu buộc Kiếm Tùng phải mộng tưởng đến thời khắc mà y chờ đợi.
Y nhìn theo Thục Trân Thánh Cô Kim Diện mà nhẩm nói:
- Từ Linh Cung.
-oOo-
Quốc Túy không ngừng thúc chân vào hông con lừa, nhưng nó cứ ỳ ra không chịu bước. Y làu bàu nói:
- Ngươi là con lừa hay con khỉ gì thế này. Ngươi biết bổn thiếu gia đang gấp không. Thế mà ngươi lại không chịu đi. Đồ con lừa.
Y nói rồi như thể biết mình lỡ lời, liền vỗ vào đầu con lừa:
- Ngươi đúng là con lừa chứ đâu là con khỉ.
Y lại thốc vào hông con lừa. Nó vẫn cứ đứng ỳ ra không chịu được.
Quốc Túy tức giận.
- Đồ con lừa, có chịu đi không? Bổn thiếu gia làm biếng rồi, ngươi còn làm biếng hơn bổn thiếu gia nữa. Đúng là đồ con lừa.
Y nói rồi lại thúc chân vào hông con lừa. Lần này con lừa mới chịu nhịp bước nhưng đi rất thong thả.
Nó đi được một đoạn thì đứng lại.
Quốc Túy gắt giọng nói:
- Hê, sao ngươi lại dừng bước nữa. Bổn thiếu gia của ngươi đang bận đây. Ngươi cứ đứng ỳ thế này biết đến bao giờ bổn thiếu gia đến được nơi hẹn thì cơ hội bổn thiếu gia thăng quan tiến chức đi tong rồi.
Y vỗ tay vào cổ con lừa.
- Bổn thiếu gia chịu lấy ngươi đó. Đồ con lừa.
Y nói dứt câu sau thì nghe một giọng nói thánh thót rót vào tai mình.
- Công tử có cần giúp không? Nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Cúc, Quốc Túy quay ngoắt lại. Y phấn khích hẳn lên vồn vã.
- Bạch Cúc...
Bạch Cúc ngồi trên con tuấn mã đen tuyền. Nàng nhìn Quốc Túy mỉm cười.
Quốc Túy nói:
- Ta đang khổ sở vì con lừa này. Nó cứ không chịu đi trong khi Quốc Túy lại rất cần đi.
Y nói rồi trườn xuống đất và té huỵch như trái chín rụng khỏi cành. Quốc Túy xoa cái mông của mình, nhăn nhó.
- Ái cha.
Thấy gã nhăn nhó, Bạch Cúc không nín được bật cười thành tiếng.
Nhìn Bạch Cúc.
- Coi kìa... ta té đau như thế mà nàng còn cười nữa.
Bạch Cúc nhìn gã.
- Sao huynh không tìm một con ngựa mà đi cho nhanh lại chọn một con lừa.
- Hậy... Trong đại nội cấm thành thì thiếu gì ngựa quý, toàn là những thiên lý long câu, nhưng khốn nỗi huynh chẳng biết cưỡi ngựa. Cưỡi lừa còn hổng xong thì làm sao cỡi ngựa được chứ.
- Hóa ra cỡi ngựa huynh cũng cỡi không được.
- Ơ... sau này huynh sẽ tập cỡi ngựa.
- Thôi... Huynh lên ngựa của muội đi.
Quốc Túy gãi đầu.
- Ta... ta... huynh hổng lên được.
Bạch Cúc chìa tay về phía gã.
- Nắm tay muội.
Quốc Túy nắm tay nàng.
- Bàn tay của muội đẹp quá. Ta sẽ nhớ mãi bàn tay xinh đẹp này của Bạch Cúc muội.
Nàng lườm gã rồi giật mạnh một cái. Cả thân thể đẫy đà, núc ních của Hoàng Quốc Túy được Bạch Cúc nhấc bổng lên quẳng ra ngồi sau lưng mình.
Y rướn người khi đôi mông tròn lẳng chạm xuống yên ngựa.
Bạch Cúc nói:
- Huynh không sao chứ?
- Không sao... không sao, nhưng thế này được rồi.
Bạch Cúc thúc con tuấn mã phi nước đại lướt nhanh về phía trước.
Quốc Túy ngồi sau vòng tay qua trước, ôm chặt lấy vùng thượng đẳng của nàng.
Bạch Cúc gắt giọng nói:
- Huynh có ý gì mà lại ôm ngực muội vậy. Huynh có tin muội quăng huynh xuống đất không? Quốc Túy thều thào nói vào tai nàng:
- Muội đừng làm vậy... Huynh sợ té đó mà.
- Nếu vậy thì hạ tay huynh xuống một chút.
- Huynh nghe lời muội mà.
Y lại hạ tay xuống bên dưới, nhưng lần này lại cố tình đặt lên cùng đan điền của nàng.
Bạch Cúc nheo mày.
- Quốc Túy huynh có phải là một con dê không?
- Ờ... Huynh là một con dê mà.
Nàng bật cười thành tiếng rồi nói:
- Không phải chỗ đó là nơi để tay của huynh. Nhích lên cao một chút.
Đến bây giờ Quốc Túy mới vòng tay ôm lấy tiểu yêu của nàng. Vừa ôm tiểu yêu Bạch Cúc gã vừa kê sát mũi vào gáy nàng như thể muốn hít lấy tất cả mùi hương thơm từ mái tóc của Bạch Cúc phả ra.
Quốc Túy nhỏ nhẹ nói:
- Sao muội biết huynh đang khốn khổ với con lừa mà tìm vậy.
- Bạch Cúc cũng không biết nữa. Tự dưng Bạch Cúc lên ngựa và muốn đi tìm huynh thôi.
- Hà... Bạch Cúc lên ngựa tìm huynh... Vậy muội cũng để mắt đến huynh rồi phải không? Nàng đỏ mặt với cảm giác hai má mình nóng bừng.
Bạch Cúc nhu nhả nói:
- Đúng ra Quốc Túy huynh cũng đáng yêu lắm.
Nghe nàng thốt ra câu này, tim của Quốc Túy đập thình thịch như muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Y lại hỏi nàng:
- Huynh đáng yêu lắm ư...
Bạch Cúc gật đầu.
- Ít ra muội cũng tìm thấy ở huynh có cái gì đó rất thích thú.
Y cười toét miệng rồi nói:
- Muội thích huynh à. Thích tất là yêu huynh rồi đó. Nếu vậy khi nào trở về Giang Tô, huynh sẽ tổ chức hôn lễ với muội nhé.
Nàng im lặng một lúc rồi nói:
- Huynh đừng lầm tưởng, muội chỉ thích huynh thôi nhưng không yêu huynh đâu.
- Sau này ta sẽ làm cho muội thích nhiều hơn nữa mà. Khi đã yêu rồi sẽ yêu thôi, không khó với huynh đâu.
Mặt nàng đỏ hơn và nóng hơn bởi lời nói này của Quốc Túy.
Bạch Cúc giả lả nói:
- Không một nữ nhân nào chấp nhận thành thân với một gã công tử bị thịt như huynh, chỉ biết vui chơi ở kỹ viện mà chẳng biết làm gì.
Quốc Túy nhăn mặt. Y từ tốn nói:
- Từ lúc huynh biết Đường Thẩm và muội, huynh đã thay đổi rồi. Huynh sẽ cố học và không đến kỹ viện nữa. Chỉ cần bên cạnh huynh có muội thôi.
Y giả lả cười rồi nói tiếp:
- Huống chi sau chuyện này, Đường Thẩm với huynh có thể trở thành quan chi phụ mẫu gì gì đó để kế nghiệp lão nhân gia đó.
- Thẩm huynh nói là một lẽ nhưng quyết định là huynh nữa.
Quốc Túy im lặng. Y hơi chồm đến chu hai cánh môi áp vào mái tóc nàng.
Bạch Cúc cảm nhận được điều đó liền nói:
- Huynh làm cái gì vậy?
- Huynh có làm gì đâu, chỉ ngửi mùi hương từ mái tóc của muội thôi.
Mặt nàng đỏ lên.
- Huynh nên giữ lễ một chút, nếu không muội sẽ hất huynh xuống đất đó.
- Ơ... thì huynh giữ lễ mà.
Y buông tiếng thở dài rồi nói:
- Bạch Cúc này... tại sao nữ nhân thích Đường Thẩm hơn còn huynh thì lại bị từ chối.
Có bất công không chứ. Huynh cũng là nam tử hán và cũng như Đường Thẩm mà. Huynh đâu có thua kém gì Đường Thẩm, thế mà ai cũng xem thường huynh Y nói rồi rống to lên:
- Ông trời... ông có bất công không? Bạch Cúc mỉm cười rồi nói:
- Huynh làm gì vậy?
- Bởi vì huynh thấy ông trời bất công. Một người thì ổng cho được tất cả còn một người thì không có gì, mặc dù hai người đó cùng là những trang anh hùng hảo hán.
- Thế sao huynh không bắt chước Đường Thẩm huynh?
- Làm sao huynh bắt chước được chứ. Ngay như huynh hôn mái tóc muội cũng đòi hất huynh xuống đất.
Nàng im lặng.
Quốc Túy nói tiếp:
- Hay muội cũng cho huynh là con gà trống thiến bất đắc dĩ.
Nàng bật cười.
- Muội không nghĩ như vậy đâu.
- Thế muội cho huynh là gì?
- Huynh là con dê mập vô dụng.
- Huynh vô dụng ư? Huynh là con dê vô dụng sao lại được ngồi sau lưng muội và còn...
Bạch Cúc đỏ mặt, nhưng im lặng không đáp lời gã.
Y nhỏ nhẹ nói vào tai nàng:
- Đường Thẩm nói Bạch Cúc yêu huynh.
- Nếu không nghĩ đến huynh, muội đã không đi tìm huynh.
- Vậy Bạch Cúc muội đã yêu đúng con dê rồi.
Nàng bật cười, thúc ngựa cho nó phi nhanh hơn.
Quốc Túy ôm chặt lấy nàng.
Y nhỏ nhẹ nói:
- Muội cho ngựa phi nhanh nữa đi.
- Huynh tham lam lắm.
- Huynh là con dê mập mà.
Phía trước chợt xuất hiện một cỗ xe của thương nhân. Bạch Cúc hơi ghìm cương tuấn mã cho phi chậm lại. Cỗ xe thương nhân đi ngang qua người nàng và Quốc Túy.
Quốc Túy nhận ra Thiên Thiên đang trên cỗ xe đó.
Y nói với Bạch Cúc:
- Bạch Cúc muội... Thiên Thiên kìa.
Bạch Cúc ghì ngựa dừng lại.
Nàng nói:
- Thiên Thiên là ai?
- Là muội muội của Đường Thẩm không biết sao nàng lại ở trên cỗ xe của bọn thương nhân.
Bạch Cúc dừng ngựa chặn ngang cỗ xe của gã thương nhân đó có bộ mặt choắt với ánh mắt nham hiểm.
Gã thương nhân ôm quyền nói:
- Cô nương có chuyện gì mà chặn đường tại hạ.
Quốc Túy ve cằm rồi nói với Bạch Cúc:
- Để huynh xuống đất đi.
Bạch Cúc cầm tay y thảy xuống đất.
Quốc Túy rút trong ống tay áo ra một ống trúc trao vào tay nàng.
- Muội cầm ống trúc này đưa đến cho lão quỷ Hành Tẩu Định Tịnh. Chuyện này để cho huynh.
Nàng nhòm Quốc Túy.
- Huynh muốn làm anh hùng hảo hán.
- Huynh cũng phải bắt chước Đường Thẩm chứ.
- Được... Huynh bảo trọng đó.
Quốc Túy xua tay.
- Yên tâm... muội sẽ tâm phục khẩu phục huynh.
Bạch Cúc mỉm cười rồi nói:
- Muội cũng sẽ sớm quay nhanh lại tìm huynh.
Y giả lả cười.
- Quốc Túy huynh không để cho muội thất vọng đâu.
Nàng nhìn gã mỉm cười rồi nói:
- Huynh bảo trọng.
Bạch Cúc thúc tuấn mã lao nhanh về phía trước.
Quốc Túy chắp tay sau lưng ra vẻ trưởng thượng bước đến cỗ xe độc mã.
Y vỗ nhẹ vào thùng xe.
Gã thương nhân nhìn Quốc Túy.
- Công tử muốn gì ạ? Quốc Túy niểng mặt nhìn gã.
- Hê... vị cô nương ngồi trên xe của ngươi có phải là Thiên Thiên không. Nếu đúng là nàng thì ngươi định đưa đi đâu.
Gã giả lả cười rồi nói:
- Vị cô nương đây, tại hạ vừa mua ở Dương Châu. Và có định đưa đến Tây Hạ để bán.
Quốc Túy ve cằm.
- À hóa ra là vậy. Bổn công tử có ý mua Thiên Thiên cô nương, ngươi định bán bao nhiêu.
- Năm trăm lạng.
Quốc Túy mở to mắt hết cỡ.
- Năm trăm lạng. Bổn thiếu gia có nghe nhầm không nhỉ. Những năm trăm lạng bạc.
- Đúng như vậy, đúng năm trăm lạng không bớt lạng nào. Nếu công tử thích tại hạ sẽ bán. Còn nếu không có đủ ngân lượng đó xin nhường cho tại hạ.
Quốc Túy ve cằm.
- Năm trăm lạng thì cao quá nhưng thôi cũng được, bổn thiếu gia sẵn sàng trả cho ngươi. Nhưng lúc này trên đường ta không có mang theo ngân lượng ngươi hãy đến Hoàng Nghiêm phủ đại nhân ở Giang Tô nhận vậy.
Gã thương nhân lắc đầu.
- Không được... Phải có năm trăm lạng tại hạ mới giao cô nương đây cho công tử. Bằng như không có, tại hạ sẽ không giao.
Quốc Túy tròn mắt nhìn gã.
- Cái con khỉ.
Quốc Túy vỗ vào ngực mình rồi gắt giọng nói:
- Nếu trước đây ngươi thốt ra câu nói đó ở Giang Tô là ngươi đã ăn đòn no rồi đó. Hôm nay ngươi may mắn là bổn thiếu gia Hoàng Quốc Túy đã thay đổi.
Y nhướng mày, vuốt má.
- Ngươi có nghe danh của thiếu gia Hoàng Quốc Túy không, con của Hoàng Nghiêm tuần phủ đại nhân ở Giang Tô. Nói cho ngươi biết trước đây bổn thiếu gia từng là cường hào ác bá.
Gã lắc đầu.
- Không phải cường hào ác bá mà là kẻ có quyền uy ở Giang Tô đó.
Gã thương nhân giả lả cười.
- Tại hạ không cần biết nhiều mà chỉ cần có số ngân lượng kia thôi.
- Cái gã này, nói như thế mà ngươi không hiểu à.
Gã thương nhân nhìn Quốc Túy.
Quốc Túy gắt giọng nói:
- Hay ngươi muốn ta giở trò như trước đây.
Nói rồi Quốc Túy nhoài tới thộp tay vào áo gã thương nhân nhưng gã nhanh hơn vương trảo bóp chịch lấy hổ khẩu của Quốc Túy. Năm ngón chỉ của gã bóp lại, Quốc Túy nhăn mặt rống lên:
- A... gãy tay ta.
Gã thương nhân cười khảy rồi nói:
- Một mình tại hạ đi buôn tất cũng có chút bản lĩnh, để đối phó với thảo khấu đó.
Quốc Túy nhăn nhó.
- Ngươi buông tay bổn thiếu gia ra.. buông tay bổn thiếu gia ra. Nếu ngươi làm vỡ hổ khẩu của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ báo với Đường Thẩm huynh đệ thì ngươi toi đời.
Gã thương nhân nheo mày. Y buông hổ khẩu của Quốc Túy rồi nói:
- Công tử vừa nói đến Đường Thẩm. Có phải người đó là một gia sư tại Giang Tô không?
- Còn ai nữa.
Gã thương nhân liền bước xuống đất.
- Hoàng công tử miễn thứ cho tại hạ.
- Tự dưng ngươi đổi thái độ.
Gã ôm quyền nói:
- Lão chính là lão nô của Mai Hoa trang Mạch Năng. Đường Thẩm công tử đang ở đâu?
- Ngươi cũng biết Đường Thẩm huynh đệ nữa à? Mạch Năng gật đầu.
- Biết... Biết rất rành, thậm chí còn mang ân của Đường Thẩm công tử. Tiếu thư của Mạch Năng luôn nhắc đến Đường Thẩm công tử.
- À... tại sao Mạch Năng còn muốn đưa Thiên Thiên về Tây Hạ để bán chứ? Lão không biết Thiên Thiên là xá muội của Đường Thẩm ư?
- Thiên Thiên cô nương là xá muội của Đường Thẩm công tử?
- Nếu ta nói sai trời đánh ta đi. Ta thề độc đó. Đã thề độc thì Mạch Năng phải tin bổn thiếu gia.
- Lão Mạch này không có ý đó. Thật ra là lão Mạch cũng không có ý đưa Thiên Thiên về Tây Hạ đâu mà chỉ muốn đưa cô ấy về hầu hạ tiểu thư của tôi thôi.
- Nếu vậy bổn thiếu gia thay mặt Đường Thẩm huynh chuộc lại Thiên Thiên nhưng lúc này đây bổn thiếu gia không mang theo ngân lượng. Lão có thể đến Hoàng Nghiêm tuần phủ lấy sau có được không? Mạch Năng nhìn Quốc Túy.
- Thiếu gia... Lão mới lần đầu gặp thiếu gia không biết là người nhà hay kẻ ác. Chi bằng thiếu gia hãy theo lão về Mai Hoa trang cùng với Thiên Thiên. Khi nào Đường công tử đến Mai Hoa trang, Đường Thẩm công tử sẽ đón cả hai người.
Quốc Túy tròn mắt.
- Chẳng lẽ Mạch Năng lão không tin ta à? Y đưa hai tay ra.
- Lão nhìn bộ tướng của ta xem có giống thảo khấu không? Mạch Năng lưỡng lự.
Quốc Túy suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi được rồi. Lúc này không phải là lúc đôi co với lão. Bổn thiếu gia còn có chuyện phải làm. Lão đã nói lão là người của Mai Hoa trang. Nhưng nếu sau này bổn thiếu gia và Đường Thẩm đến Mai Hoa trang mà không gặp Thiên Thiên, lão đừng trách bổn thiếu gia đó.
- Lão phu hứa.
- Để bổn thiếu gia nói chuyện với Thiên Thiên cô nương.
Y trèo lên cỗ xe, nhìn Thiên Thiên nói:
- Thiên Thiên...
Thiên Thiên nhìn Quốc Túy bằng ánh mắt vô hồn, vô cảm.
Quốc Túy đưa tay qua trước mắt nàng.
- Thiên Thiên, Quốc Túy đây nè.
Thiên Thiên im lặng quay mặt chỗ khác như không nghe, không thấy gì.
Quốc Túy nheo mày. Y bước xuống xe đến trước mặt Mạch Năng.
- Thiên Thiên sao vậy?
- Cô ta vừa đui vừa điếc nên tiểu thư của lão phu mua về.
- Sao Thiên Thiên lại ra nông nỗi này chứ.
Quốc Túy vỗ vai Mạch Năng.
- Thôi được rồi. Lão chăm sóc cho Thiên Thiên. Đường Thẩm và bổn thiếu gia sẽ đến Mai Hoa trang.
Mạch Năng nhìn Quốc Túy.
- Tiểu thư của lão phu rất mong Đường công tử đến.
Lão leo lên cỗ xe độc mã, cầm lấy dây cương.
Quốc Túy suy nghĩ một chút rồi bất ngờ trèo lên xe.
- Lão hãy đánh xe đi cùng với bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia cũng không nỡ bỏ xá muội của Đường Thẩm trong tình huống này được.
Mạch Năng nhìn Quốc Túy mỉm cười rồi nói:
- Công tử đúng là người trọng tình.
Nghe Mạch Năng nói, Quốc Túy cứ đừ mặt ra nhìn. Y nghĩ thầm: "Không biết còn ai nói với mình một câu như vậy không nhỉ".
-oOo-
Điện Thái Hòa.
Tòa biệt điện nguy nga tráng lệ, tọa lạc ngay giữa đại nội cấm thành. Ngoài kiến trúc nguy nga tráng lệ và hùng vĩ, điện Thái Hòa còn mang vẻ trang nghiêm của chốn thiên triều.
Từ khoảng sân rộng trên mười mẫu đất đến cửa điện là bậc tam cấp kéo dài một trăm trượng.
Dọc hai bên là hai hàng Cấm y vệ trong trang phục võ sĩ đứng như pho tượng. Trong ngày đại hỷ chúc thọ Hoàng thượng, không khí nơi đây càng trang trọng hơn.
Gã thái giám có bộ dạng đẫy đà đứng ngay trước cửa điện Thái Hòa trịnh trọng xướng:
- Tổng đàn chủ võ lâm Mạch Kiếm Tùng nhập điện dâng lễ.
Mạch Kiếm Tùng trong bộ gấm y Kim Diện nhân chỉnh tề, cùng hai ả cung nữ tay bưng lễ vật tiến chậm rãi theo những bậc tam cấp, những bước đi của gã rất ung dung tự tại. Mắt đăm đăm nhìn phía trước.
Y dừng bước trước ngưỡng cửa điện Thái Hòa nhìn vào trong.
Hai bên chính điện là hai hàng đại thần, một bên quan văn, một bên quan võ. Ai nấy đều vận phục trang chỉnh tề.
Ngồi trên đại điện Thái Hòa là đương kim Thiên tử cùng Thiên hậu.
Mạch Kiếm Tùng hơi nheo mày cảm nhận sự trang trọng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của gã.
Y rít một luồng chân khí căng phồng lòng ngực rồi chậm rãi bước tiếp theo tấm thảm nhung trải từ cửa điện Thái Hòa đến trước chính điện.
Ánh mắt của Mạch Kiếm Tùng bất giác để ý đến hai con rồng chầu hai bên, chúng toát ra lãnh khí rờn rợn đe dọa gã. Mạch Kiếm Tùng rít một luồng chân khí mỉm cười tự nhủ: "Sống thành người, chết thành danh".
Ý nghĩ khi lướt qua thì trực giác của y mách bảo có ai đang chú nhãn đến y. Mạch Kiếm Tùng ngẩng mặt lên. Y nhận ra ngay đôi mắt phương phi của Thiên hậu đang chiếu nhìn xuống mình.
Trong bụng y nảy sinh một cảm giác nao nao lạ thường, y nghĩ thầm: "Tại sao ta lại có cảm giác hồi hộp này chứ?" Ý niệm đó lóe lên cũng là lúc Mạch Kiếm Tùng nhận ra ánh mắt của gã thái giám đứng bên Thiên hậu.
Lần đầu tiên Mạch Kiếm Tùng có cảm giác lạ thường. Thứ cảm giác bất an khiến y khó chịu vô cùng.
Rít một luồng chân khí, Mạch Kiếm Tùng bước đến trước đại điện Thái Hòa rồi quỳ xuống.
- Tổng đàn chủ võ lâm Mạch Kiếm Tùng khấu kiến Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Khanh hãy bình thân.
Mạch Kiếm Tùng ôm quyền nói:
- Mạch Kiếm Tùng thảo dân thay mặt tất cả các anh hùng hào kiệt võ lâm và bá tánh chúc thọ Thánh thượng và dâng lễ cầu an đến Hoàng thượng.
Y nói rồi ra dấu cho hai ả cung nữ quỳ gối xuống bên cạnh mình. Mạch Kiếm Tùng từ từ giở miếng lụa đỏ bên trái. Trên chiếc mâm vàng là một khối ngọc hổ phách, óng ánh sắc vàng.
Y nhìn lên điện Thái Hòa ôm quyền nói:
- Đây là khối ngọc ấn chủ võ lâm, xin được dâng lên Thánh thượng.
Hoàng thượng đặt tay lên long ấn, nhìn xuống từ tốn nói:
- Khối ngọc đó có ý nghĩa gì?
- Khởi tấu Hoàng thượng, khối ngọc ấn chủ võ lâm là bảo vật vô giá của người võ lâm, bất cứ ai giữ khối ngọc ấn chủ võ lâm là minh chủ võ lâm được quyền hiệu triệu các anh hùng trong thiên hạ nếu cần giúp đỡ.
Hoàng thượng gật đầu:
- Tốt lắm, còn mâm kia? Mạch Kiếm Tùng từ từ giở tấm lụa phủ lên chiếc mâm đó. Trên chiếc mâm là ngọn Tử Vong Kỳ.
- Nó có ý nghĩ gì?
- Tử Vong Kỳ được chủ nhân của thảo dân ban phát cho Thánh thượng.
Y nói chưa dứt lời, cầm lấy ngọn Tử Vong Kỳ phóng thẳng đến đài Thái Hòa hướng vào yết hầu của đương kim Hoàng thượng.
Ngọn Tử Vong Kỳ cắt không khí tạo ra âm thanh xé gió.
Hành động của Mạch Kiếm Tùng quá bất ngờ khiến không một ai kịp có phản ứng gì, quần thần đứng trơ ra như pho tượng. Chính vào khoảng khắc trọng đại đó thì một đạo chỉ cắt ra từ gã thái giám đứng hầu bên cạnh Thiên hậu điểm tới ngọn Tử Vong Kỳ.
"Chát..." Đạo chỉ Kim Cang đẩy ngọn Tử Vong Kỳ rơi xuống ghim vào sàn đá ngay dưới chân đương kim Hoàng thượng Mạch Kiếm Tùng quá đỗi bất ngờ trước sự biến đó liền phát động luôn một màn Kiếm Khí Càn Khôn chụp tới Hoàng thượng. Gã thái giám phía sau Thiên hậu lắc mình lướt ra đứng ngay trước mặt Hoàng thượng, vừa phát ra một màn Kiếm Khí Càn Khôn chống trả lại màn kiếm khí của Mạch Kiếm Tùng.
"Ầm..." Hai màn Kiếm Khí Càn Khôn chạm thẳng vào nhau. Sau tiếng sấm dữ dội, Mạch Kiếm Tùng trượt dài về sau bốn trượng.
Thiên hậu phán lệnh:
- Hộ giá Hoàng thượng.
Tám gã gấm y vệ đại nội đồng loạt dàn hàng ngang che chắn trước mặt Hoàng thượng.
Tám gã gấm y vệ hộ tống Hoàng thượng vào ngay hậu đường điện Thái Hòa.
Từ bên ngoài trên năm trăm gã gấm y vệ xông vào đại đường Thái Hòa. Tất cả đều lăm lăm binh khí trong tay.
Đường Thẩm lột bỏ chiếc mũ thái giám và cả trang phục.
Mạch Kiếm Tùng nhận ra chàng:
- Đường Thẩm.
Nói dứt lời Mạch Kiếm Tùng gầm lên một tiếng. Y như con hổ đói mồi khát máu lao vụt đến Đường Thẩm. Cùng với bộ pháp đó, Mạch Kiếm Tùng thi triển hai đạo chỉ kiếm chia làm hai một công vào thượng đẳng, một công vào hạ đẳng của Đường Thẩm.
Chàng hơi xoay người và chuyển hóa song thủ.
Một màn ảnh thủ dày đặc không biết cái nào là hư cái nào là thực để hứng lấy hai đạo chỉ kiếm của đối phương.
Chẳng có tiếng động nào phát ra, nhưng hai đạo chỉ kiếm của Mạch Kiếm Tùng chìm hẳn vào màn ảnh thủ dày đặc đó. Màn ảnh thủ vụt biến mất cũng là lúc hai đạo chỉ kiếm của Mạch Kiếm Tùng bắn ngược trở lại nhanh hơn nó phát ra...
Hai đạo kiếm chỉ đâm thẳng vào đan điền của Mạch Kiếm Tùng.
Gã nảy ngược người lên, tay ôm lấy vùng đan điền bị khoét thủng, mà tròn mắt nhìn chàng, máu xối xả rỉ ra từ kẻ tay gã.
Gã nhìn chàng.
- Sao ngươi vẫn còn sống... sao ngươi lớn mạng hơn ta?
- Mạch Kiếm Tùng hãy chấp nhận sự lựa chọn của mình.
Chàng vừa nói dứt câu thì Đông Phương Bách trong bộ lốt đại nội thị vệ bước ra. Y nhìn Mạch Kiếm Tùng, chẳng nói lời nào mà dựng chưởng vỗ thẳng vào đầu gã.
Mạch Kiếm Tùng lỏ mắt nhìn chưởng phong của Đông Phương Bách.
"Bộp..." Thủ cấp của Mạch Kiếm Tùng vỡ tan như quả dưa hấu văng tung tóe trong thật khủng khiếp. Cái chết của Mạch Kiếm Tùng khiến Đường Thẩm phải chau mày bất nhẫn.
Đông Phương Bách nhìn lại Thiên hậu.
- Bổn tướng muốn hỏi Thiên hậu sao lại có chuyện này? Chủ nhân Tử Vong Kỳ là ai? Đường Thẩm nhìn xuống Đông Phương Bách:
- Tử Vong Kỳ đã bị hủy, còn chủ nhân Tử Vong Kỳ là ai ư?... Chính là chủ nhân của tôn giá Tổng quản Thái giám Cao Xưởng.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng từ ngoài của điện Thái Hòa chắp tay sau lưng ngửa mặt cười the thé. Y vừa thả bước và điện Thái Hòa vừa nói:
- Tiểu tử nói hay lắm đó.
Quần thần nhốn nháo hẳn lên.
Đường Thẩm đứng trên điện Thái Hòa nhìn xuống Đông Phương Bách và Tổng quản Thái giám Cao Xưởng. Thiên Hậu vẫn ngồi yên trên chiếc ngai vị của người.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nhìn Đường Thẩm.
Lão tằng hắng rồi nói:
- Đường Thẩm... ngươi biết chủ nhân của Tử Vong Kỳ là ai không? Tổng quản Thái giám Cao Xưởng chỉ tay về phía Thiên hậu.
- Chính là Thiên hậu đó.
Đường Thẩm khoác tay:
- Tổng quản Thái giám Cao Xưởng... lão có thể nói thế nhưng có gì làm bằng chứng nào.
Ngược lại tại hạ biết chủ nhân Tử Vong Kỳ đích thực chính là công công. Nếu Thiên hậu là chủ nhân của Tử Vong Kỳ thì làm sao lại lịnh cho Đường Thẩm hộ giá Hoàng thượng? Tổng quản Thái giám Cao Xưởng phá lên cười khanh khách.
- Ngươi biết một mà không biết hai. Thiên hậu hẳn đã biết sự mưu xóa đế lập ngôi của mình sớm muộn gì cũng bị công công phát hiện nên mới dựng ra trò này. Nếu không tin ngươi hãy xem qua ngọn Tử Vong Kỳ có dấu ấn của Từ Linh cung.
- Được... nếu trên ngọn Tử Vong Kỳ có dấu ấn của Thiên hậu thì tại hạ tin lời của công công. Bằng ngược lại công công tính sao và trả lời như thế nào trước mặt quần thần.
Chàng nói rồi rút ngọn Tử Vong Kỳ.
Đường Thẩm vung ngọn Tử Vong Kỳ về phía Thái sử gia.
- Thái sử gia xem qua.
Lão đại thần cầm lấy ngọn Tử Vong Kỳ nhìn qua rồi nhìn lại Tổng quản Thái giám Cao Xưởng
- Trên ngọn Tử Vong Kỳ phản chúa không có dấu ấn của Thiên hậu mà lại có tục danh của công công.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng tròn mắt
- Cái gì...? Thải sử lệnh cầm ngọn Tử Vong Kỳ đem đến trao cho Tổng quản Thái giám Cao Xưởng.
- Công công nhìn qua.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nhìn xuống ngọn Tử Vong Kỳ bằng vàng ròng. Lão nhận ra dấu ấn Từ Linh Cung đã xóa, còn tục danh của lão thì được khắc chạm ngay trên ngọn Tử Vong Kỳ. Nét chạm khắc bằng kim khí vô cùng tinh tế.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nhìn Đường Thẩm.
- Không thể như vậy được... ngươi đã dùng thủ đoạn này.
Đường Thẩm mỉm cười.
- Công công đừng nói thủ đoạn ở đây mà hãy giải thích cho mọi người biết, Tổng quản Thái giám Cao Xưởng công công có phải là chủ nhân của Tử Vong Kỳ. Người định hành thích Hoàng thượng để soái ngôi lập báu cho bản thân mình không? Tổng quản Thái giám Cao Xưởng sa sầm mặt, lão rít giọng:
- Đường Thẩm tiểu tử... có ngươi thì không có bổn tọa.
Y phá lên cười the thé, cắt ngang tràng tiếu ngạo, Tổng quản Thái giám Cao Xưởng nói:
- Đúng... bổn tọa đích thực là chủ nhân của Tử Vong Kỳ thì sao nào. Hôm nay bổn tọa cũng sẽ làm chủ tòa đại điện Thái Hòa này. Sẽ đăng cơ lên ngôi Thiên tử. Đâu còn ai cản được bổn tọa. Một mình ngươi không thể đảo ngược ý trời. Tất cả cấm vệ quân đều là Tử Vong Sứ. Những Tử Vong Sứ sẽ hộ tống bổn tọa ngồi trên chiếc ngai kia.
Thiên hậu đứng lên:
- Tổng quản Thái giám Cao Xưởng ngươi đã nhận tội rồi đó. Còn gì để nói không? Tổng quản Thái giám Cao Xưởng hừ nhạt rồi nói:
- Nhận tội, không...
Lão chỉ Thiên hậu.
- Chính ngươi mới là người nhận tội trước bổn tọa.
Lão giũ tay một cái rồi phán lịnh cho bọn Cấm y vệ và cả Đông Phương Bách.
- Giết hai người đó trước đi.
Bọn Cấm y vệ toan xông đến thì ngoài cửa hàng loạt những cao thủ võ lâm dẫn đầu là Tuệ Thông hòa thượng đại sư và Giác Viễn phương trượng đại sư cùng Định Tịnh Hành Tẩu.
Tuệ Thông hòa thượng vừa trụ tấn vừa rống lên một tiếng thật lớn.
Tiếng rống của cao tăng Thiếu Lâm khiến cho quần thần phải bịt tai lại, còn bọn Cấm y vệ thì thối bộ lại.
Giác Viễn phương trượng đại sư cùng những võ tăng Thiếu Lâm phối hợp với Định Tịnh Hành Tẩu, Lục Y Phụng và Vạn Dược Thần Y Phó Nghị vỗ chưởng đẩy lui bọn Cấm y vệ ra phía cửa toàn đại điện Thái Hòa.
Bên ngoài của đại điện Thái Hòa võ lâm quần hùng cũng đã kịp kéo đến đông hơn kiến.
Tuệ Thông hòa thượng nhìn Tổng quản Thái giám Cao Xưởng.
- A di đà phật... công công còn kịp cải tà quy chánh.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng thừ mặt ra.
- Lão hòa thượng có thể khuyên ta à? Vừa nói dứt lời, y gầm lên một tiếng rồi lướt thẳng về phía Tuệ Thông hòa thượng. Hai đạo sát quang xanh rờn chia làm hai hướng chụp đến Tuệ Thông hòa thượng.
Tuệ Thông hòa thượng không né tránh mà dựng song thủ thi triển La Hán Quyền công đón thẳng đỡ thẳng.
"Ầm..." Cả hai đối thủ thối lại nữa bộ chứng tỏ họ là địch thủ ngang tài ngang sức với nhau.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng biết tình thế đã hoàn toàn bất lợi cho mình. Lão vận công tạo ra bức màn thanh quang che chắn lấy thân pháp rồi hú lên một tiếng. Cùng với tiếng hú đó lão điểm mũi giày thoát lên như một chiếc pháo thăng thiên.
Tổng quản Thái giám Cao Xưởng phá thủng mái ngói điện Thái Hòa thoát đi.
Tuệ Thông hòa thượng chắp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật.
Tiếng phật hiệu của Tuệ Thông hòa thượng như một hiệu lệnh khiến quần hùng võ lâm ngưng việc tảo thanh bọn Tử Vong Sứ trong lốt những Cấm y vệ. Những gã Tử Vong Sứ còn lại đồng loạt buông vũ khí, quỳ xuống.
Tuệ Thông hòa thượng nhìn Thiên hậu ôm quyền niệm phật hiệu.
- Thiên hậu mở lòng từ bi.
Còn trơ lại một mình Đông Phương Bách trong bộ lốt đại nội thị vệ.
Y đứng dạng chân như một pho tượng bất động.
Y nhìn Đường Thẩm.
Thiên hậu nhìn Đông Phương Bách.
- Sao ngươi chưa chịu quỳ xuống chịu tội? Đông Phương Bách buông tiếng thở dài rồi nói:
- Bổn tướng sẽ quỳ xuống chịu tội chỉ xin một điều.
- Điều gì?
- Đối mặt với Đường Thẩm.
Thiên hậu nhìn sang chàng.
Đường Thẩm gật đầu.
Thiên Hậu nói:
- Bổn cung chuẩn tấu.
Đường Thẩm thong thả bước xuống điện Thái Hòa tiến thẳng đến đối mặt với Đông Phương Bách.
Chàng từ tốn nói:
- Cớ gì tôn giá cứ muốn đối đầu với Đường Thẩm.
- Ngay từ đầu ta đã linh cảm đến ngày hôm nay. Đường Thẩm là chiếc bóng quá lớn, bao trùm cả càn khôn, nên Đông Phương Bách phải đối mặt với ngươi.
- Để thỏa mãn khát vọng của tôn giá?
- Để thỏa mãn khát vọng của ta và cũng thẩm chứng xem linh cảm của ta đúng hay sai.
Nếu ngươi thắng được ta... ta sẽ quỳ xuống chịu tội, tất cả những ân oán giữa võ lâm và Đông Phương gia xem như đã thanh toán.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài:
- Được.
Quần thần dạt hẳn về hai phía nhường điện Thái Hòa cho Đường Thẩm và Đông Phương Bách Lục Y Phung lo lắng.
- Đường Thẩm đại ca.
Đường Thẩm mỉm cười với nàng.
Chàng nhìn lại Đông Phương Bách
- Mời tôn giá.
Chàng vừa nói vừa thả lỏng thân thể không có vẻ gì là vận công đề khí vào đan điền để chuẩn bị đối phó với Đông Phương Bách.
Đông Phương Bách vận công, một bức màn hộ thể xanh rờn xuất hiện bao bọc lấy thể pháp y.
Y nhìn Đường Thẩm không chớp mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Đông Phương Bách rít một luồng chân khí. Ngay lập tức giữa đôi bản thủ của gã xuất hiện một làn thanh quang xanh biếc kỳ ảo.
Thấy tà công quỷ dị của y mọi người phải chú ý đến Đường Thẩm. Ngay cả Thiên hậu cũng đứng lên khỏi chiếc ngai. Mọi người nhận ra Đường Thẩm vẫn bình thản như không có chuyện gì, thậm chí cũng chẳng có bức màn hộ thể nào xuất hiện che chắn lấy thể pháp chàng.
Điều đó khiến ai nấy cũng căng thẳng lo lắng cho chàng.
Lục Y Phụng chắp tay trước ngực, mắt nàng đỏ hoe nhìn Đường Thẩm với vẻ mặt hoang mang cực độ.
Đông Phương Bách vận công đến tầng tối thượng rồi nghiến răng.
- Cả hai chúng ta cùng chết.
Nói dứt câu y đẩy song thủ về phía Đường Thẩm. Làn thanh quang chết chóc tợ một mũi dùi xoáy đến chàng.
Đường Thẩm xoay tròn đôi bản thủ. Một bức màn bản thủ dày đặc xuất hiện rồi nhanh chóng nhập lại thành bảy chiếc bóng kỳ ảo chộp lấy làn thanh quang đó.
Chẳng một tiếng sấm động nào phát ra, cũng chẳng có dư kình phát tán nhưng có một sự biến mà người võ lâm, dù là cao nhân đệ nhất thiên hạ cũng phải sững sờ. Bảy chiếc bóng ảnh thủ từ lớn đến nhỏ như khiến làn thanh quang kia đảo ngược trở lại tập kích Đông Phương Bách nhanh hơn, uy mãnh hơn.
Đông Phương Bách quá đỗi sững sờ trước sự biến thần kỳ đó, nhưng khi phát hiện thì đã quá muộn rồi.
"Ầm..." Y bị nhất lên khỏi mặt đất, đẩy đi va lưng vào vách điện Thái Hòa.
"Bộp..." Đông Phương Bách nằm duỗi thẳng dưới sàn gạch. Mãi một lúc sau mới chỏi tay lồm cồm bò dậy, bộ giáp y lẫn trang phục bên trong đã rách nát trông thật thảm hại. Y bước đi lảo đảo về phía Đường Thẩm.
Hai khóe miệng của Đông Phương Bách rỉ máu.
Y dừng bước nhìn chàng.
- Linh cảm của ta đã đúng.
Đường Thẩm thở dài.
Đông Phương Bách đổ gục xuống trước mũi giày chàng.
Tuệ Thông hòa thượng chắp tay niệm phật hiệu.
- A di đà phật... chính là Vạn Thủ Vô Thượng Công.
Đường Thẩm bước lại trước mặt Thiên Hậu.
- Thảo sinh thỉnh cầu Thiên hậu ban cho thảo sinh một ân huệ.
- Khanh muốn gì cũng được.
- Thảo sinh cầu xin Thiên hậu ban cho Đông Phương Bách sinh lộ. Đó là tâm nguyện của Đông Phương Tử Linh gởi cho Đường Thẩm.
- Ta sẽ chuẩn tấu thỉnh cầu của Đường Thẩm giao Đông Phương Bách cho cao tăng Thiếu Lâm Tự huấn giáo.
Đường Thẩm quỳ xuống. Chàng ôm quyền nhìn lên Thiên Hậu, chàng muốn nói lời tạ ơn nhưng lại không thốt được ra lời mà chỉ nghĩ đến Đông Phương Tử Linh.
Hai cánh môi chàng mím lại với ý nghĩ trong đầu: "Tử Linh... Đường Thẩm đã làm tất cả vì nàng".
-oOo-
Cao Xưởng công công chẳng khác nào bóng ma quỷ dị lẻn vào Từ Linh Cung. Lão vừa đóng cửa lại thì những ngọn chân đèn bất ngờ phát ngọn lửa sáng rực soi rõ mọi ngóc ngách.
Sự biến đó khiến Cao Xưởng giật mình. Lão nhìn lại.
Cao Xưởng không khỏi bàng hoàng khi thấy Thiên Hậu đã ngồi trên chiếc ngai sơn son thiếp vàng, uy nghi trong bộ trang phục Thiên hậu.
Cao Xưởng miễn cưỡng nói:
- Thiên hậu hẳn không ngạc nhiên khi bổn công công đến Từ Linh Cung? Nhìn Cao Xưởng với đôi mắt phượng sắc nét, Thiên hậu cất tiếng đầy chất giọng uy nghi.
- Nếu Cao công công không đến Từ Linh Cung, điều đó mới khiến bổn cung ngạc nhiên.
- Thiên hậu đã đoán trước, bổn công công sẽ đến đây? Thiên hậu gật đầu.
- Đúng.
Chân diện của Cao công công biến đổi không ngừng, cùng với những nét biến đổi không ngừng đó, lão đảo mắt nhìn quanh đại đường Từ Linh Cung nhưng không thấy bóng dáng tên ngự lâm quân nào. Nhìn Thiên hậu, Cao Xưởng miễn cưỡng nói:
- Thiên Hậu đã đoán được bổn công công sẽ đến Từ Linh Cung, sao lại không cắt đặt Ngự lâm quân canh phòng cho Thiên hậu? Thiên hậu từ từ đứng lên, từ trên đài Phụng Hoàng, người dõi ánh mắt sắc như bảo đao, bảo kiếm chiếu vào Cao Xưởng rồi ôn nhu nói:
- Nếu bổn hậu cắt đặt Ngự lâm quân canh gác, đề phòng cho bản thân mình thì Công công không đến chứ? Cao Xưởng cười lên một tiếng rồi nói:
- Cho dù Thiên hậu có cắt đặt bao nhiêu tên Ngự lâm quân thì bổn công công cũng sẽ đến.
- Thế thì bổn cung cắt đặt Ngự lâm quân để làm gì? Cao công công lộ vẻ bối rối với câu nói này của Thiên hậu.
Thiên hậu nói tiếp:
- Bổn cung biết Cao công công sẽ đến, nếu cắt đặt Ngự lâm quân canh gác cho bản thân thì e rằng bổn cung làm mất sự uy nghiêm của mình và còn khiến Cao công công không phục. Huống chi bổn cung còn có ý gặp Cao công công.
- Thế Thiên hậu biết mục đích của bổn công công đến Từ Linh CUNG làm gì không?
- Tất nhiên không ngoài chuyện giết bổn cung, hoặc khống chế bổn cung.
- Không sai. Đã đoán biết như vậy mà Thiên hậu không tự cảnh giới cho bản thân mình.
Xem ra Thiên hậu coi thường Cao công công này quá.
Thiên hậu lắc đầu:
- Bổn cung không xem thường công công. Xem thường Cao công công bổn cung mới cắt đặt Ngự lâm quân cảnh giới cho bổn cung. Không xem thường Cao công công, bổn cung mới chờ công công đến.
- Chờ bổn công công đến tất Thiên hậu đã có sự sắp đặt? Thiên hậu gật đầu:
- Không sai.
Cao Xưởng lại đảo mắt nhìn một lần nữa. Lão tuyệt nhiên không thấy một cạm bẫy nào chực chờ giăng ra mình. Không một bóng người, không một cái bẫy nào, nhưng sao trong tâm lão lại xuất hiện một thứ cảm giác nao nao khó tả vô cùng. Thứ cảm giác nao nao mà Cao Xưởng chẳng thích chút nào.
Chính cái cảm giác nao nao đó, khiến Cao Xưởng buột miệng hỏi:
- Thiên hậu đã chuẩn bị cái gì để đón tiếp bổn công công? Thiên hậu hơi nheo mày rồi khe khắt nói:
- Chuẩn bị gì? Công công có ẩn ý nói bổn cung dùng thủ đoạn hay đã chăng sẵn một cái bẫy để đón công công ư?
- Nếu không có sự chuẩn bị đó sao Thiên hậu lại quá ung dung tự tại như vậy? Lão cười khảy rồi nói tiếp:
- Cho dù Thiên hậu có chuẩn bị một cái bẫy nào đi nữa thì cũng không làm gì được Cao Xưởng này đâu. Nếu lúc này đây có vài trăm gã Ngự lâm quân xuất hiện thì bổn công công vẫn có thể giết Thiên hậu rồi ra đi một cách dễ dàng.
Thiên hậu nhìn Cao Xưởng bằng ánh mắt khe khắt. Người nghiêm giọng nói:
- Cao công công đánh giá thấp bổn cung như vậy sao? Bổn cung thừa biết Cao công công là thiên hạ đệ nhất nhân của Cấm thành đại nội, vài trăm gã Ngự lâm quân thì đâu cản chân cản tay công công được. Hay có lập ra cái bẫy chết người e rằng cũng không khống chế được công công.
- Biết như vậy nên Thiên hậu thản nhiên đợi bổn công công?
- Sớm muộn gì thì bổn cung và Cao công công cũng phải đối mặt một lần. Thế tại sao không đối mặt nhau một lần chứ. Đại nội Cấm thành mặc dù nghiêm ngặt nhưng với Cao công công thì chẳng khác như lòng bàn tay mình. Bổn cung có muốn lánh mặt cũng không được.
- Thiên hậu đã nói đúng.
Cao Xưởng vuốt cằm rồi định nhãn nhìn Thiên Hậu.
- Tất cả mọi sự xảy ra trên điện Thái Hòa, bổn công công đã biết Thiên hậu, ngược lại Thiên hậu cũng đã hiểu công công, vậy Thiên hậu muốn nói với bổn công công điều gì? Thiên hậu chắp một tay sau lưng, phong thái của người vừa uy nghi vừa lạnh lùng.
Chiếu đôi mắt phượng nhìn xuống Cao Xưởng, Thiên hậu nói:
- Sao Cao công công không hỏi, tại sao bỗng dưng bổn cung thay đổi định kiến của mình. Sự thay đổi khiến công công gần như trở tay không kịp.
- Cao Xưởng này cũng muốn hỏi Thiên hậu câu hỏi đó.
- Bổn cung rất sẵn lòng trả lời công công. Bổn cung thay đổi định kiến là vì có Đường Thẩm.
- Thiên Hậu nhắc đến Đường Thẩm khiến bụng của bổn công công muốn vỡ tung ra.
Cao Xưởng lúc này nếu gặp hắn sẽ xé xác hắn ra thành trăm mảnh.
- Công công hận thù Đường Thẩm như vậy à? Cao công công dang rộng hai tay, nói:
- Bao nhiêu tâm huyết của bổn công công đều đổ sông đổ biển bởi một gã gia sư vô danh tiểu tốt. Nếu Thiên hậu là Cao Xưởng mới hiểu nỗi thất vọng và lòng căm thù của bổn công công như thế nào.
- Bổn cung biết nên mới chờ công công tại Từ Linh Cung này. Công công muốn gặp Đường Thẩm thì sẽ được gặp thôi.
Thiên hậu từ tốn nói:
- Đường Thẩm... Ra đi.
Tấm rèm che ngang cửa vào hậu đường được vén lên và Đường Thẩm từ trong bước ra.
Sự xuất hiện của chàng khiến Cao công công nhìn chàng không chớp mắt. Hai cánh môi của lão mím chặt lại với nhau cùng những âm thanh ken két do hai hàm răng tạo ra.
Lão nhìn lên Thiên hậu.
- Thì ra tại Từ Linh Cung, Thiên hậu không chỉ có một mình mà còn có cả Đường Thẩm.
- Bổn cung đã có sự chuẩn bị và sắp xếp để bồi tiếp Cao công công mà.
Thiên hậu buông tiếng thở dài rồi chậm rãi nói tiếp:
- Bổn cung biết Cao công công sẽ đến Từ Linh Cung để giết hoặc khống chế bổn cung.
Hơn ai hết Cao công công cũng biết bổn cung chính là chiếc bóng của Hoàng thượng, và chính bổn cung là người quyết định mọi sự quyết định của Hoàng thượng. Nếu nắm được bổn cung là nắm được Thiên tử. Công công đã thua một nước cờ tất phải dựng lại một ván cờ mới.
Đâu thể nào bỏ đi được khi cơ nghiệp của công công quá lớn. Nếu công công bỏ đi, cũng chẳng còn đất cho công công trong dải đất Trung Nguyên này.
Cao Xưởng ôm quyền:
- Nghe Thiên hậu nói, Cao Xưởng phải tâm phục khẩu phục.
Thiên hậu khoát tay:
- Đừng nói với bổn cung những lời khách sáo như vậy.
Cao Xưởng liếc nhanh qua Đường Thẩm rồi định nhãn nhìn lại Thiên hậu:
- Thế Thiên hậu có phương thức gì để đối phó với bổn nhân không? Hay Thiên hậu chỉ cậy nhờ vào Đường Thẩm tiểu tử? Thiên hậu nhếch môi cười mỉm.
Nụ cười của Thiên hậu đập vào mắt Đường Thẩm.
Chàng nghĩ thầm: "Nụ cười của Thiên hậu đúng là nụ cười của kẻ nắm quyền sinh sát thiên hạ, một nụ cười mà chẳng một ai biết được ẩn ý bên trong. Nhưng nụ cười của Thiên hậu lại toát ra quyền uy khiến người chứng nghiệm phải cúi đầu, nếu không muốn nói là lạnh người".
Thiên hậu nghiêm mặt lại rồi nói:
- Chính Đường Thẩm đã làm bổn cung thay đổi định kiến. Chính Đường Thẩm đã khiến bổn cung nhìn lại và quyết định hủy Tử Vong Kỳ. Sự quyết định thay đổi đúng lúc của bổn cung khiến Cao công công thất vọng và hoàn toàn trở tay không kịp. Cao công công muốn lập lại ván cờ khác để tái lập án Kỳ Tử Vong chỉ có một con đường duy nhất.
- Con đường nào?
- Lấy mạng Đường Thẩm. Sau đó mới khống chế bổn cung và tiến thêm một bước nữa là thâu tóm võ lâm về mình, đường đường chính chính bước ra làm Minh chủ võ lâm, sau đó mới tạo dựng nghiệp đế.
Cao Xưởng mở to mắt hết cỡ nhìn Thiên hậu. Lão nhìn Thiên hậu với những nét bàng hoàng sửng sốt.
Cao Xưởng nói:
- Bổn công công chưa nói ra suy nghĩ của mình mà Thiên hậu đã biết trước tất cả.
Lão ôm quyền:
- Bái phục... Bái phục.
- Không cần thiết nói những lời đó. Nếu như bổn cung không nhìn xa một chút thì giang san xã tắc này đã đại loạn. Nếu để đại loạn phát sinh thì bổn cung không xứng với những gì Đường Thẩm nghĩ về bổn cung.
Cao Xưởng nheo mày:
- Thiên hậu quá coi trọng Đường Thẩm cũng như đã từng coi trọng Cao Xưởng này.
- Bổn cung không phủ nhận. Bổn cung xem trọng Đường Thẩm còn hơn Cao Xưởng.
- Hắn hơn Cao Xưởng?
- Đường Thẩm chưa hẳn đã hơn Cao công công nhưng Đường Thẩm có hành vi của một chính nhân quân tử.
- Chính nhân quân tử? Vậy Thiên hậu định xử lý thế nào trong trường hợp này?
- Bổn cung quyết định để cho ý trời định đoạt. Thiên ý định đoạt bằng sự quang minh chính đại.
Cao Xưởng ôm quyền thủ lễ rồi nói:
- Cao mỗ không hiểu ý của Thiên hậu.
- Cao công công nghiệm một chút sẽ hiểu ý của bổn cung mà.
Cao Xưởng nheo mày:
- Thiên hậu để cho bổn công công tái lập ván cờ mới? Thiên hậu mỉm cười rồi gật đầu:
- Không sai... Bổn cung sẽ cho Cao công công tái dựng ván cờ mới. Sự tái lập đó phải dựa trên thiên ý và sự công bằng quang minh chính đại.
Cao Xưởng ngửa mặt cười the thé, rồi định nhãn nhìn lại Đường Thẩm:
- Đường Thẩm... Ngươi nghe chứ? Chàng nhìn Cao Xưởng ôm quyền:
- Tại hạ nghe không sót một lời nào. Nếu như Cao công công muốn tạo lập ván cờ mới thì trước tiên phải giết Đường Thẩm. Sau đó là khống chế Thiên hậu. Đường Thẩm và Thiên hậu đang có mặt tại Từ Linh Cung này để tạo cơ hội cho tôn giá. Tôn giá có thực hiện được mục đích của mình hay không là do thiên ý.
Cao Xưởng cười khảy rồi nói:
- Thiên ý? Lão nhìn lại Thiên hậu:
- Thiên hậu để cho ý trời định đoạt? Thiên hậu gật đầu: - Đúng. Nếu ý trời quyết định Cao công công là chủ nhân của thiên hạ thì bổn cung phải chấp nhận thôi.
Cao Xưởng cười khảy rồi đắc ý nói:
- Được... Thiên hậu đúng là người Cao mỗ phải gọi là chủ nhân của mình. Hãy nhận từ Cao mỗ một lạy tỏ lòng ngưỡng mộ.
Thiên hậu lắc đầu:
- Không cần... Bổn cung chỉ đòi hỏi ở Cao công công sự quang minh chính đại mà thôi.
Nếu không có sự quang minh chính đại thì công công chẳng bao giờ có được ý trời.
- Cao mỗ sẽ dùng sự quang minh chính đại bồi tiếp Đường Thẩm.
- Tốt.
Nhìn lại Đường Thẩm, Thiên hậu nói:
- Đường Thẩm... Khanh chuẩn bị chưa? Đường Thẩm ôm quyền:
- Thảo sinh đã chuẩn bị.
Thiên hậu khẽ gật đầu nói:
- Thiên ý chính là khanh. Bắt đầu đi.
Đường Thẩm nhìn lại Cao Xưởng, rồi chậm rãi bước về phía lão. Chàng dừng bước khi đối diện của Cao Xưởng.
Cao Xưởng nhếch môi dè bỉu nói:
- Đường Thẩm tiểu tử... Ngươi không phải là đối thủ của bổn tọa.
Đường Thẩm lắc đầu:
- Tại hạ cũng nhận ra điều đó nhưng có một điều tôn giá không nghiệm ra.
- Điều gì?
- Tự cổ chí kim, Cao Xưởng công công có bao giờ nghe nói đến có thái giám nào được thuận theo ý trời để trở thành thiên tử đâu. Con trời không thể là một thái giám. Cao công công sao không tự hỏi mình điều đó? Sắc diện Cao công công đỏ bừng lên.
Đường Thẩm nói tiếp:
- Một người đã bước vào nội cung tự cung hình mình để làm thái giám, thì mãi mãi chẳng bao giờ được làm chính nhân quân tử, còn mơ tưởng gì đến bá nghiệp? Lời nói của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Cao công công mà sắc diện lão tái hẳn đi. Lão rùng mình một cái, ngay lập tức một màn huyết quang đỏ ối xuất hiện bao bọc lấy thân pháp.
Đường Thẩm vẫn không buông lỏng đôi song thủ theo thân mình, mắt đăm đăm nhìn Cao Xưởng.
Cao Xưởng rít giọng nói:
- Đường Thẩm... Bổn tọa hôm nay sẽ giết ngươi... Nếu ngươi không bị bổn tọa xé xác thì bổn tọa sẽ chấp nhận cái chết đến với mình.
Chàng nhìn Cao Xưởng nhạt nhẽo nói:
- Đã vậy thì tôn giá và tại hạ chỉ nên giao nhau một chiêu. Chỉ trong một chiêu đủ để biết ai là người chết ai là kẻ sống.
- Được... Một chiêu thôi. Ngươi không né tránh chứ?
- Không.
- Vậy là ngươi tự tìm đến cái chết rồi.
- Thảo sinh sẵn sàng cho tôn giá tái lập án Kỳ Tử Vong với thảo sinh một lần nữa.
Chàng nói dứt câu thì Cao Xưởng gầm lên một tiếng khủng khiếp. Cùng với tiếng gầm đó, quả cầu tụ khí lưu ly khổng lồ xuất hiện trên đôi bản thủ của lão.
Cao Xưởng nói:
- Chưa một ai có thể kháng nổi Huyền Công Tâm Pháp của bổn tọa.
Nói dứt lời Cao Xưởng công công đẩy vụt quả cầu lưu ly về phía chàng.
Quả cầu lướt nhanh, biến ra thành một quả cầu nối tiếp nhau, cái trước to hơn cái sau, xếp thành hàng dọc công đến Đường Thẩm.
Một bức màn ảnh thủ dày đặc xuất hiện như muốn cản phá dãy quả cầu tụ khí đó, nhưng bức màn ảnh thủ đó kết lại thành bảy chiếc bóng bàn tay lung linh huyền hoặc.
Không một tiếng sấm động nào phát ra khi dãy quả cầu tụ khí Huyền Công Tâm Pháp chấm đến những chiếc bóng ảnh thủ lung linh kì ảo. Mọi sự biến vượt ngoài sức tưởng tượng của Cao Xưởng khi lão phát hiện được sự biến thần kỳ kia thì hàng quả cầu tụ khí Huyền Công Tâm Pháp đã quay lại nhanh hơn, uy mãnh hơn lúc xuất ra từ đôi bản thủ của Cao Xưởng.
Sự đột biến đó khiến cho Cao Xưởng gần như không có được sự phản xạ nào mà chỉ tin vào bức tường ma công hộ thể thôi.
"Ầm..." Bức tường khí công hộ thể che chắn Cao Xưởng tan ra thành từng mảnh vụn.
Quả cầu khí thứ hai vỗ thẳng vào đan điền lão.
"Ầm..." Cao Xưởng thối liên tiếp ba bộ.
Quả cầu khí thứ ba tiếp tục nện vào lão.
"Ầm..." Một vòi máu phún ra từ cửa miệng của Cao Xưởng.
Quả cầu khí thứ tư nện vào vùng thượng đẳng của lão.
"Ầm..." Cao Xưởng dựa hẳn vào vách đại đường Từ Linh Cung, người rũ xuống.
Quả cầu khí thứ năm nện vào đôi cước pháp của lão.
"Ầm..." Đôi cước pháp của lão gãy vụn, buộc lão quỳ xuống.
Đầu Cao Xưởng gục xuống, thân ảnh ủ rũ trông thật tội nghiệp.
Một lúc sau lão mới ngẩng lên nhìn Thiên hậu.
- Cao mỗ đã hiểu ý trời là gì.
Thiên hậu nở nụ cười mỉm.
Cao Xưởng từ từ quay sang, nhìn lại Đường Thẩm.
- Tâm phục, khẩu phục... Ngươi là kẻ cô độc trong võ lâm.
Lão nói rồi đổ gục về phía trước, trút hồn ra khỏi xác.
Đường Thẩm khẽ buông tiếng thở dài. Chàng nhìn lại Thiên hậu, ôm quyền:
- Thảo sinh đã làm tròn chức phận của mình.
Thiên hậu thả bước chậm rãi xuống đài Phụng Hoàng, tiến đến trước mặt Đường Thẩm.
- Bổn cung muốn ban thưởng cho Đường Thẩm chức Ngự tiền đại nội thị vệ chỉ nghe lệnh một mình bổn cung mà thôi, còn nắm quyền sinh sát với bất cứ ai.
Đường Thẩm quỳ xuống, ôm quyền trang trọng nói:
- Thảo sinh đa tạ Thiên hậu, nhưng thảo sinh có ý này.
- Đường Thẩm có ý gì?
- Thiên hậu đã ban thưởng cho thảo sinh rồi, Thiên hậu đã cho Đông Phương Bách một sinh lộ đã quá đủ với thảo sinh. Thảo sinh chỉ muốn làm một sư gia nơi chốn thôn dã.
- Ngươi không nhận chức bổn cung ban sao?
- Thảo sinh không có duyên phận với chốn quan trường. Nếu Thiên hậu cần thảo sinh sẽ tiến cử một người.
- Người đó bằng ngươi không? Đường Thẩm im lặng.
Một lúc sau chàng ngẩng lên.
Thiên hậu nhìn chàng rồi nói:
- Đứng lên đi.
- Đa tạ Thiên hậu.
Chàng đứng lên, từ tốn nói:
- Thiên hậu vị nhân vị nghĩa, vì bá tính trăm họ, đó mới chính là người Ngự tiền thị nội bảo vệ cho Thiên hậu.
Buông tiếng thở dài, Thiên hậu nói:
- Nhìn vào mặt ngươi, bổn cung hiểu.
- Đa tạ Thiên hậu. Thảo sinh xin được cáo từ.
Chàng nói rồi thả bước về phía cửa.
Thiên hậu buông tiếng thở dài rồi nói:
- Đường Thẩm khoan đi.
Chàng dừng bước từ từ nhìn lại Thiên hậu ôm quyền:
- Xin Thiên hậu sai khiến.
Thiên hậu gượng cười rồi bước đến bên chiếc ngai Phụng Hoàng, lấy ra một chiếc tráp rồi từ từ tiến thẳng đến trước mặt chàng.
Nhìn Đường Thẩm, Thiên hậu nói:
- Bổn cung muốn thỉnh thoảng Đường Thẩm quay lại đại nội cấm thành cùng bổn cung đàm đạo. Trong chiếc tráp này có Cổ Linh chi và Ngọc Lịnh Thiên. Bổn cung mong rằng Đường Thẩm đừng từ chối.
- Đa tạ Thiên hậu, Đường Thẩm sẽ luôn nhớ mãi đến người.
Thiên hậu khẽ gật đầu, gượng cười:
- Bổn cung cũng sẽ nhớ mãi về Đường Thẩm.
- Thảo sinh cáo từ.
Đường Thẩm quay bước rời Từ Linh Cung. Khi chàng đi rồi, Thiên hậu còn lại một mình.
Nhìn nhanh qua xác của Cao Xưởng, Thiên hậu mới rảo bước đến trước chiếc ngai Phụng Hoàng của Thiên hậu.
Chắp một tay sau lưng, Thiên hậu nhìn chiếc ngai Phụng Hoàng, buông tiếng thở dài rồi khẽ nói:
- Thiên hậu... Đường Thẩm, ngươi có biết bổn cung cô độc lắm không?
-oOo-
Tất cả những gì trải qua với chàng chẳng khác nào giấc chiêm bao, ngẫm nghĩ lại, chàng ngỡ như mình vừa mới thoát ra khỏi một giấc mộng phù phiếm.
Đường Thẩm nghĩ thầm: "Thế là tất cả đã qua rồi. Giờ thì mình sẽ đến Mai Hoa trang, nơi đó mọi người hẳn đang chờ mình." Đường Thẩm vừa nghĩ vừa bưng chén nhấp một ngụm. Chàng vừa đặt chén xuống bàn thì cửa biệt phòng dịch mở. Thánh Cô Kim Diện Thục Trân bước vào rồi đóng ngay cửa lại.
Thục Trân đến ngay ngưỡng cửa, nhìn Đường Thẩm.
Chàng nhìn Thục Trân. Điểm nụ cười mỉm, Đường Thẩm nói:
- Tại hạ và Thục Trân Thánh Cô lại gặp nhau.
- Rượu Đường Thẩm uống có ngon không?
- Rất ngon, bởi vì đó là rượu độc.
Thục Trân nhíu mày:
- Đường Thẩm biết là rượu độc sao vẫn uống?
- Bởi vì đó là rượu của Thánh Cô Kim Diện. Nếu Đường Thẩm không uống chỉ sợ e thất lễ với Thục Trân Thánh Cô.
Thánh Cô Kim Diệu lắc đầu:
- Đường Thẩm không sợ chết à?
- Nếu Đường Thẩm sợ chết thì đã không uống. Không sợ chết thì mới uống.
Thánh Cô Kim Diện uyển chuyển bước đến trước mặt chàng.
- Biết mà Đường Thẩm vẫn uống, Đường Thẩm điên rồi.
- Nếu không uống thì khó mà diện kiến Thánh Cô Kim Diện.
Chàng mỉm cười, từ tốn nói:
- Sao Thục Trân Thánh Cô lại hạ độc Đường Thẩm?
- Vậy Đường Thẩm muốn có thuốc giải không?
- Đã trúng độc tất phải cần đến giải dược rồi. Nếu không có giải dược chắc chắn tại hạ sẽ chết.
- Thục Trân sẽ trao thuốc giải cho Đường Thẩm, chỉ với điều kiện.
- Điều kiện gì? Thục Trân lưỡng lự rồi nhìn chàng:
- Chỉ cần Đường Thẩm chấp nhận Thục Trân làm người nâng khăn sửa túi Đường Thẩm.
- Một điều kiện quá ư thuận lợi cho tại hạ.
- Đường Thẩm chấp nhận? Chàng nhìn vào mắt nàng.
- Tại sao Thánh Cô có ý niệm đó?
- Đúng ra Thục Trân đã có Đường Thẩm, nhưng chính Đường Thẩm lại là người ngăn cản tất cả những gì Thục Trân định đoạt đến.
Chàng mỉm cười:
- Thánh Cô hoàn toàn có ý niệm khác với Đường Thẩm. Khi nào Thánh Cô nghiệm được câu nói của cổ nhân: "Dân vi quí xã tắc thứ chi, quân vi khinh" thì Đường Thẩm sẽ nhận thuốc giải của Thánh Cô, còn bây giờ Đường Thẩm chỉ nói với Thánh Cô một câu.
Chàng nghiêm giọng:
- Tình yêu đích thực không phải là chữ tình dành cho bản thân mình.
Chàng ôm quyền:
- Tại hạ có chuyện phải đi. Cáo từ.
Chàng nói rồi đứng lên thả bước về phía cửa.
Thục Trân sững sờ buông tiếng gọi:
- Đường Thẩm.
Chàng không dừng bước mà vừa đi vừa nói:
- Đường Thẩm sẽ tìm lại Thánh Cô.
Chàng mất dạng hẳn ra ngoài cửa mà Thục Trân còn đứng trơ ra như bị trời trồng.
Nàng thò tay vào trong ngực áo lấy ra chiếc tịnh bình. Ngắm nghía chiếc tịnh bình, rồi lại bỏ vào trong tay áo.
- Đường Thẩm không nhận giải dược này... Ngươi sẽ ra sao? Nàng nói rồi hối hả chạy ra cửa biệt phòng, rời khách điếm ra đến bên ngoài nhưng chẳng còn thấy bóng Đường Thẩm đâu. Thánh Cô Thục Trân ngơ ngác nhìn quanh. Nàng không sao dằn được mà thét gọi:
- Đường Thẩm... Đường Thẩm... Thục Trân không đòi hỏi gì cả... hãy quay lại đi. Thục Trân không đòi hỏi gì cả...
Nàng thi triển khinh công băng mình hướng về phía trước với hy vọng sẽ bắt kịp Đường Thẩm, nhưng quan lộ đều vắng ngắt chẳng bóng người nào.
Thục Trân dừng bước. Đứng một mình trong đêm vắng và cô độc. Hai dòng lệ bất giác tuôn ra khóe mắt nàng.
- Đường Thẩm... Biết chừng nào Thục Trân mới tìm lại được chàng.
Một năm trôi qua, tại học đường Giang Tô.
Mới vừa chạng vạng bình minh, Đường Thẩm đang ngồi uống trà thì Quốc Túy ôm khư khư trên tay chiếc nôi trẻ sơ sinh bước vào. Đường Thẩm chau mày:
- Trời chưa kịp sáng hẳn huynh đưa con trẻ đến học đường để làm gì vậy? Quốc Túy cười hề hề rồi nói:
- Đường Thẩm huynh... Quốc Túy đến nhờ huynh một chuyện.
- Huynh nhờ chuyện gì? Quốc Túy nhìn Đường Thẩm, hai gò má giần giật rồi nói:
- Hôm nay đúng là ngày đầy tháng con của Quốc Túy... và Bạch Cúc... ta đưa nó đến học đường của Đường Thẩm huynh đệ nó thọ giáo nhận huynh làm sư phụ.
Đường Thẩm trố mắt nhìn Quốc Túy:
- Huynh...
Từ phía hậu đường, tiếng cười khúc khích của Uyển Thanh, Y Phụng và Thiên Thiên vang lên.
Bạch Cúc cũng từ ngoài cửa bước vào. Nàng nhìn Quốc Túy nửa cười nửa nhăn nhó.
Quốc Túy nói:
- Đường Thẩm huynh nhận nó làm đệ tử chứ? Ta muốn nó sau này giống hệt như Đường Thẩm. Có như vậy nó mới xứng đáng là con của Hoàng Quốc Túy.
Đường Thẩm lắc đầu:
- Con huynh chỉ mới đầy tháng, Đường Thẩm biết dạy gì cho nó đây? Bạch Cúc bước đến véo vào tay Quốc Túy.
- Lòng tham của huynh cũng không bỏ được mà.
Quốc Túy rướn người lên nhăn nhó.
Y vừa nhăn nhó vừa nói:
- Ui cha... Ta đâu có tham gì đâu chỉ muốn con của ta trở thành chính nhân quân tử thôi. Hậu sinh khả úy mà.
Nghe Quốc Túy nói câu đó mọi người cùng phá lên cười. Tiếng cười của họ nghe thật huyên náo và hoan hỉ. Cùng với tiếng cười đó, ánh bình minh cũng hắt những tia sáng ban mai đầy sức sống đầu tiên của ngày mới vào học đường "Chính đạo".
Bạch Cúc nói:
- Đường Thẩm huynh có dạy thì dạy cho chàng trước đó.
Quốc Túy mặt nghệch ra:
- Ơ... Ơ... Ơ... thì dạy cho huynh và dạy cả cho con của ta nữa.
Nghe Quốc Túy nói, mọi người lại phá lên cười ồn hơn. Tiếng cười của họ báo hiệu một ngày mới thật vui nhộn và tràn đầy hạnh phúc trong học đường này.