Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 50: Tang lễ tập thể. (2)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Tăng nhân đi đến trước mặt ba người Tần Tiêu thì thi lễ một cái lẩm bẩm một tiếng phật hiệu, một tay liền nhúng vào trong nước, miệng thì thầm một đoạn kinh căn, ngón tay bắn ra trên thân ba người một tí nước, sau đó cúi đầu thi lễ một cái, yên lặng xoay người đi.
Lý Tự Nghiệp nhếch miệng:
- Thần côn!
Phạm Thức Đức thiếu chút nữa nhảy dựng lên che miệng của hắn:
- Cái tên Hắc Đản này, chớ có nói bậy! Đây là nghi thức tôn giáo của Thái Tộc, là lễ tiết thần thánh nhất của họ.
Tần Tiêu đi đến trước mặt đám người đang quỳ trên mặt đất, có rất nhiều tráng niên nhưng sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, xem ra đều trúng độc nhiều hoặc ít.
Tần Tiêu cúi người nhìn một cỗ thi thể, hắn phát hiện quả nhiên giống như thi thể được vớt từ trong nước, sắc mặt xanh đậm, thân thể sưng vù, trong miệng có một mùi vị tanh tưởi của kim loại.
Tần Tiêu nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: xem ra là trúng độc tập thể, đoán chừng toàn bộ mọi người của thôn Thái Tộc hoặc nhiều hoặc ít dính vào. Những người trúng độc nhiều nhất đã sớm bị hoại tử gan thận, đi chơi với diêm vương rồi. Hiện tại lại không giống xí nghiệp hóa chất thế kỷ 1 ô nhiễm nghiêm trọng thì vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ có người chủ tâm đầu độc sao?
Nghi thức tiến hành ước chừng một hai canh giờ, bảy tám cỗ thi thể trước sau bị quăng vào trong nước. Tăng lữ một lần cuối cùng dập tắt lửa rồi thi lễ một cái với Nham Tài Trát sau đó cáo từ rời đi.
Nham Tài Trát dẫn ba người Tần Tiêu đi vào trong rừng cây, một đám người không nhanh không chậm đi theo sau lưng, ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng nghị luận, Tần Tiêu nghe câu được câu mất cũng không có đến hỏi. Nhưng từ trong ánh mắt của bọn hắn, Tần Tiêu ẩn ẩn cảm giác được, bọn họ đối với Tần Tiêu không chỉ tràn đầy hy vọng cùng chờ mong mà thêm nữa...là nghi hoặc cùng hoài nghi.
Rừng cây rậm rạp mặc dù là đầu xuân cỏ cây không tươi tốt lắm, đường xá cũng có chút khó đi. Tần Tiêu hỏi Nham Tài Trát:
- Tộc trưởng đại nhân, vì sao ngươi lại dẫn tộc nhân sống ở trong sơn lâm này? Con đường gập ghềnh đi lại không tiện, trong đó lại có rất nhiều độc trùng mãnh thú.
Nham Tài Trát thở dài một hơi, không thể làm gì mà nói:
- Công tử có chỗ không biết. Một chi tộc nhân của chúng ta vốn không phải cư dân tại đây mà từ phía nam di tản tới. Lúc ấy là vì tránh né cừu nhân trong tộc đuổi giết. Hơn một trăm năm qua đi rồi, chúng ta theo thời gian quen sống ở trong sơn lâm, đi săn bắt cá, trồng lúa trồng dưa, rất thanh bình. Chỉ có điều bắt đầu từ mấy tháng trước thì có tộc nhân bắt đầu sinh bệnh trúng độc, đã bị chết mười mấy người rồi
Tần Tiêu nói:
- Trong thôn xảy ra chuyện như thế mà sao lại không báo cho huyện nha, mời quan phủ đến tra xét?
Nham Tài Trát lộ vẻ sầu khổ:
- Công tử, huyện nha có thể dễ dàng mời như thế sao? Đám người không đến làm khó ngoại tộc như chúng ta thì chúng ta đã thắp hương bái Phật rồi. Huyện nha ở Bảo Giáp ở bên cạnh chúng ta bình thường đều một mực khi dễ chúng ta.
Lý Tự Nghiệp cầm đại đao phía trước phạt cây mở đường, nghe được lời ấy thì nộ khí đằng đằng, một cây đao múa tới nỗi không khí phát ra những tiếng rít làm cho cây cỏ bay tứ tung.
Đi trong rừng hơn một canh giờ, mọi người rốt cục thấy được một thôn xóm, nghe Nham Tài Trát giới thiệu thì thôn này tên là Thôn Phu Hưng, tổng cộng có hơn năm trăm gia đình, phần lớn là người Hán, dân tộc Thái tọa lạc cách người Hán vài dặm góc trên đông nam. Phía sau đó là một mảnh quần phong, cũng là nơi mà người dân tộc Thái đi săn.
Tần Tiêu đi theo Nham Tài Trát vào trại tử (nhà có hàng rào bao bọc) không khỏi nhíu mày, bởi trại tử này nghèo khó vô cùng. Tất cả có ước chừng chừng trăm gia đình, nhà ở đều là phòng trúc rách rưới, có mấy nhà thậm chí ngay cả góc nhà cũng chỉ có một nửa. Lão nhân cùng con trai quần áo lam lũ ngồi ở trước phòng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Tần Tiêu và ba người, có người trực tiếp chạy vào trong phòng bối rối đóng cửa lại.
Tần Tiêu đi theo Nham Tài Trát vào trại tử, cẩn thận dạo qua một vòng, hắn tùy tiện quan sát tất cả mọi người ở nơi này. Trong lòng hắn không khỏi rùng mình, người của toàn bộ trại tử này đều bị trúng độc.
Tần Tiêu hỏi Nham Tài Trát:
- Tộc trưởng đại nhân, các ngươi ngày bình thường lấy nước ở nơi này? Ta thấy ở trong thôn người Hán không phát hiện họ bị trúng độc. Còn các ngươi thì ở trong trại lại trúng độc?
Nham Tài Trát nói:
- Công tử, đám Hán nhân này từ trước không thích người dân tộc Thái chúng ta, bọn họ đều lấy nước ở Thúy Khê Hà dùng nhưng không cho chúng ta sử dụng. Chúng ta đành phải đến trong núi lấy nước suối dùng, cách nơi này vài dặm có vài con suối, tộc nhân của chúng ta lấy nguồn nước từ nơi đó.
Trong lòng Tần Tiêu như đã sáng tỏ, độc trong trại này đoán chừng là do nguồn nước suối có vấn đề thôi. Tần Tiêu ngưng thần lo nghĩ, nói:
- Tộc trưởng, ngươi lập tức triệu tập tráng đinh ở bên trong trại tử lại đào giếng, chuẩn bị lấy nước dùng, nước suối trong núi này không dùng được. Mặt khác, ngươi chọn mấy thanh niên quen đường núi, ta muốn lên núi hái thuốc.
Nham Tài Trát mặt lộ vẻ vui mừng, quay người rời đi, lập tức liền triệu tập một nhóm lớn người quay lại.
- Phạm tiên sinh!
- Công tử, xin phân phó!
Tần Tiêu gọi Phạm Thức Đức tới, xuất kim ấn khâm sai từ trong lòng ngực ra đưa cho hắn nói:
- Ngươi cầm ấn tín của ta đi Hán Dương huyện nha gọi Huyện lệnh tự mình lĩnh người, mang một ít lương thực cùng y dược dược liệu tới. Nhớ rõ mang nhiều đường trắng, thuốc giải độc cùng lợi niệu bổ thận nuôi gan. Tốc độ phải nhanh, không thể chậm trễ.
Phạm Thức Đức khom người tiếp nhận ấn tín, bước nhanh rời đi.
Trong lòng Tần Tiêu nhịn không được có chút phẫn uất:
- Huyện Hán Dương à, hừ hừ, thôn Phu Hưng có bộ dáng quỷ quái như thế này đây. Chờ ta xử lý xong bệnh tình tại đây sẽ đi tìm tên quan huyện rác rưởi ngươi hỏi tội.
Trong lồng ngực Lý Tự Nghiệp cũng nghẹn một ngụm uất khí:
- Mấy tên cẩu quan này làm bậy khắp nơi, hiện giờ bắt chúng ta chùi đít cho chúng. Ta thấy người trong Thái trại này ngay cả chó mèo cũng không sống nổi, chứ đừng nói là người.
Lúc này, Nham Tài Trát mang theo năm sáu người trẻ tuổi đi tới trước mặt Tần Tiêu nói:
- Công tử, đây là thợ săn tốt nhất ở bên trong trại tử của chúng ta, quanh năm họ đều lên núi săn bắn. Người đào giếng cũng đã chọn xong rồi...Chỉ là chúng ta không am hiểu chuyện này cho lắm....
Tần Tiêu quay đầu nói với Lý Tự Nghiệp:
- Lý huynh, việc này không khó, ngươi lưu lại giúp bọn hắn đào giếng, ta lên núi hái thuốc.
Tần Tiêu nói xong liền chuẩn bị đi ngay.
Lý Tự Nghiệp đồng ý ngay:
- Không có vấn đề. Công tử phải cẩn thận một chút.
Tần Tiêu cùng mấy người trẻ tuổi đi vào phía sau núi.
Đường núi gập ghềnh khó đi, hai người trẻ tuổi phía trước dẫn đường, Tần Tiêu tinh tế chú ý đến cỏ dại bốn phía tìm kiếm dược thảo.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 51: Thôn trại dân tộc Thái
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Bởi vì là đầu xuân cỏ cây sinh trưởng được cũng không nhiều lắm, may mắn là trong núi này khí hậu ôn hòa, Tần Tiêu tìm hồi lâu cũng coi như công phu không làm khó lòng người có ý chí đã tìm được mấy sọt đầy Phượng Vĩ Thảo cùng Xa Tiền Thảo. Hai vị thuốc này chính là dược vật giải độc đồng, sau đi tới Đại Đường thì một trong thu hoạch lớn nhất của Tần Tiêu là theo chân Địch Nhân Kiệt học rất nhiều, tri thức phương diện Trung y tuy rằng còn chưa thể nói tới là bác sĩ xuất sắc, nhưng tiểu bệnh đau nhức thông thường hoặc cách điều chế giải độc cũng không phải là vấn đề lớn.
Lập tức sắc trời dần dần muộn, một người trẻ tuổi trong đó lên tiếng nói với Tần Tiêu:
- Công tử, sắc trời đã tối, chúng ta nên trở về nhanh thôi. Nếu còn đi về phía trước sẽ tới Quỷ Khốc Sơn Cốc rồi.
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Quỷ Khốc Sơn Cốc?
Trên mặt người trẻ tuổi lộ ra vẻ khủng hoảng vô cùng, hắn nói:
- Đúng vậy a, chúng ta thường đi săn cũng không bao giờ dám tiếp cận Quỷ Khốc Sơn Cốc này. Thời điểm mưa dông bão tố thì sơn cốc kia thường truyền đến những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống quỷ quái dọa người ta.
Trong lòng Tần Tiêu cả kinh cả kinh: còn có việc lạ này?
Lập tức sắc trời đã tối, Tần Tiêu cũng không hỏi nữa, hắn cùng đám người trẻ tuổi này trở về trại. Qua một con suối, người trẻ tuổi nói:
- Công tử, bình thường chúng ta đều lấy nước ở chỗ này.
Tần Tiêu quan sát một hồi, phạm vi hơn mười trượng thủy đàm, chung quanh có vài nham bích dọc theo sơn tuyền chậm rãi chảy xuống. Màu sắc của đầm nước hơi đen mà còn có chút sâu.
Tần Tiêu nói:
- Các ngươi vẫn luôn lấy nước này là do gần đây mới phát hiện hay đã dùng từ lâu?
Người trẻ tuổi nói:
- Nước này trại tử chúng ta đã dùng nhiều năm, cũng là hi vọng sống của toàn bộ trại nhân chúng ta.
Tần Tiêu nhíu mày, tìm một người tuổi trẻ lấy một cái bình nước ở gần vành đai.
Thời điểm trở lại Thái trại thì đã tối, trong trại dấy lên một đống lửa sáng ngời, bên trong còn truyền tới từng đợt hò reo.
- Công tử, huynh đệ mặt đen cùng đi với ngài đúng là thần nhân. Một mình hắn đào bùn tạo giếng nhanh hơn mười mấy người chúng ta. Ngài mau qua đây nhìn xem, mấy canh giờ thôi mà giếng này cũng đã đào rất sâu.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh miệng giếng đang vây đầy người, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi luân chuyển kéo đi lên một giỏ bùn, liên tiếp không dứt đổ một đống ở bên cạnh. Tần Tiêu cúi đầu nhìn xuống, nhưng chỉ thấy một màu đen sì, không thấy cái gì nữa, vì vậy hắn hô một tiếng:
- Lý huynh, tình huống như thế nào rồi?
Phía dưới truyền đến tiếng vọng tựa như sấm nổ:
- Công tử gia, ngươi trở lại rồi. Cái nơi quái quỷ này, lão tử đào này lâu mới nhìn thấy đá a! Bất quá, có sắp thấy nước rồi.
Mọi người hoan hô tung tăng như chim sẻ, trên mặt Tần Tiêu cũng xuất hiện vẻ tươi cười, trong lòng thoáng có hơi có chút an ủi.
Đúng lúc này, phía dưới truyền đến một tiếng hô to, vui mừng:
- Đã có đã có, con mẹ nó, cuối cùng có nước rồi!
Thái dân phát ra từng tiếng la hét vui mừng, có người vỗ tay, có người hoan hô tung tăng như chim sẻ, không ai là trường hợp cá biệt.
Một lát sau, Lý Tự Nghiệp đầy bụi đất từ dưới giếng bò lên,vẻ mặt hắn tràn đầy tự hào lớn tiếng tuyên bố:
- Các hương thân, sáng mai dậy là có thể nhìn thấy dưới giếng đầy nước.
Mấy người trẻ tuổi nhao nhao chạy đến bên người Lý Tự Nghiệp, thay hắn lau mặt rửa chân, loay hoay một hồi. Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô ha ha cũng mừng rỡ thoải mái.
Tần Tiêu gọi Nham Tài Trát qua một bên nói với hắn:
- Tộc trưởng, hôm nay cũng đừng có dùng nước suối trên núi nữa, cho dù là không có nước nấu cơm cũng phải cố gắng chịu đựng. Sáng mai lấy nước trong giếng dùng. Mặt khác, có thể thay ta làm một lọ dấm chua tới đây và thuận tiện lấy một chậu rửa mặt nữa.
Nham Tài Trát liên tục gật đầu:
- Có có có, để ta đi lấy.
Dứt lời hắn quay người chạy đi, sau một lát liền cầm một cái chậu rửa mặt bằng đất sét. Tần Tiêu đổ nước vào trong đó, rồi vặn bình dấm chua đổ vào một chút. Nước sạch trắng tinh lập tức hiện ra màu u lam nhàn nhạt.
Nham Tài Trát kinh hãi:
- Công tử, hẳn là biết pháp thuật?
Sắc mặt Tần Tiêu ngưng trọng lắc đầu nói:
- Tại hạ không phải là biết pháp thuật, chỉ là phương pháp ứng dụng đơn giản. Nước trong suối này có đồng độc, sau này không thể dùng.
Lập tức trong lòng Tần Tiêu lại thầm nghĩ: Thật là có trên núi tại sao lại có rất nhiều đồng độc? Hẳn là có người đã tới đầu độc? Nhưng điều khó hiểu là muốn lấy tính mạng người khác thì cứ trực tiếp đầu độc, căn bản không cần loại độc dược độc dược này. Còn có Quỷ Khốc Sơn Cốc trên chân núi cũng làm cho người ta có cảm giác cổ quái.
Trong bụng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, màn đêm buông xuống Tần Tiêu nửa đêm không thể ngủ say. Ăn lương khô hoa quả thôn dân đưa tới, Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp được làm khách quý dẫn tới trong trúc lâu nghỉ ngơi. Nham Tài Trát mang theo vợ con ở nhà phụ thân mình qua đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp bị một hồi tiếng hoan hô đánh thức:
- Thật tốt quá, có nước rồi!
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp cũng mừng rỡ trong lòng, hai người tới trong trại, chỉ thấy nam nữ già trẻ vây quanh miệng giếng nhảy lên.Mấy người con trai cầm chậu nước từ trong giếng uống ừng ực không cần chú ý tới y phục bị ướt đẫm.
Tần Tiêu vội vàng tìm Nham Tài Trát đem Phượng Vĩ Thảo Xa Tiền Thảo Xa Tiền Thảo ngày hôm qua lên núi hái được giao cho hắn:
- Rửa sạch đập nát nấu canh cho mọi người uống, uống liền bảy ngày, mỗi ngày ba chén lớn. Dược thảo không đủ thì lại lên núi hái.
Vẻ mặt Nham Tài Trát mặt kích động, mang theo mấy người trẻ tuổi đi làm. Một lát sau ở bên trong trại tử dấy lên đống lửa, bên trên là một cái nồi sắt, bên trong nấu thảo dược. Trại dân nhao nhao đi tới bên cạnh giếng lấy nước về nhà nấu cơm, không bao lâu mọi nhà khói bếp bay lên, nhất thời hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.
Trong lòng Tần Tiêu có một loại cảm giác khoan khoái dễ chịu chưa bao giờ trôi qua, làm một quân nhân, trong tiềm thức hắn coi chuyện ra trận giết địch bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mình. Hiện tại chính mình trở thành quan văn, có thể có cơ hội tự mình làm hương dân dân chúng, làm chút ít chuyện tình hữu dụng cũng là một chuyện đáng mừng rỡ.
Đúng lúc này, từ rất xa có một đội sai nha đang đi tới. Tần Tiêu tưởng rằng Phạm Thức Đức mang theo Huyện lệnh hán dương đến rồi, liền chuẩn bị tiến lên nghênh tiếp.
Không nghĩ tới bọn này nha sai như là hung thần đụng vào cửa Thái trại, một nha sai đầu lĩnh trong đó nhấc chân đá nồi sắt nấu thuốc đổ ra đất, hắn lớn tiếng hét:
- Nham Tài Trát, lão tặc lừa kia, mau sinh sinh huyết tế ra đây. Con mẹ nó còn có thời gian rảnh nấu canh uống à? ta nhổ vào.
Tần Tiêu phát hiện, khi đám nha sai này vào trại thì có tới chín thành trại dân kinh hãi một cách khó hiểu và đều trốn vào trong nhà, chỉ còn lại Nham Tài Trát cùng mấy người trẻ tuổi hậu sinh trông coi mấy nồi sắt không nhúc nhích, nhưng vẻ mặt của họ cũng kinh hoàng vô cùng.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 52: Sinh huyết chi tế.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Lý Tự Nghiệp giận dữ, xông vào phòng lấy đại đao ra tính bổ cho mấy tên nha sai thì Tần Tiêu âm thầm ngăn hắn lại nói:
- Xem tình huống đã rồi nói sau.
Nham Tài Trát kinh hoảng không thôi hắn chạy đến trước mặt nha sai, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống run rẩy nói:
- Quan gia, trong trại chúng ta đang bị bệnh tật, không dám vào hiến sinh huyết tế, kính xin quan gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng ta lúc này.
Tần Tiêu chau mày khi nghe đám người nhiều lần nhắc tới lên ‘ sinh huyết tế ’, một cái tên như vậy như vậy là vật gì?
Đầu lĩnh nha sai hung hãn giơ chân lên đá Nham Tài Trát ngã xuống đất, giận dữ quát to:
- Ít lý do lý trấu con mẹ nó đi. Lý Chính nói với ta, trại tử các ngươi mấy năm liên tục không giao tô phú, lần sinh huyết tế này toàn bộ do các ngươi tới nộp. Ngươi không giao, lão tử sẽ vào nhà bắt người.
Dứt lời, hắn lời vung tay lên, nha sai sau lưng liền vọt vào bên trong. Nham Tài Trát bị đá một cước thiếu chút nữa ngất đi, nhưng giờ phút này lại đột nhiên từ trên mặt đất ôm lấy chân nha sa:
- Quan gia, đừng mà. Trại tử của chúng ta gần đây đích thật là có bệnh, đã chết mười mấy người rồi!
Tần Tiêu nhịn không nổi nữa, hắn siết chặt hai đấm chuẩn bị xông lên. Lý Tự Nghiệp vung đao lên nói:
- Đại nhân, đám khỉ con này cứ giao cho ta là được.
Nha sai giận dữ, "keng" một tiếng rút đao ra khỏi vỏ chém xuống Nham Tài Trát.
Mắt nhìn Nham Tài Trát sẽ bị phân thây hai đoạn thì đột nhiên ở đằng sau truyền tới một tiếng rống to, sau đó một đạo bạch quang thoáng hiện, nha sai cảm giác hổ khẩu run lên, còn chưa kịp phản ứng thì chuôi đao trong tay rơi xuống đất kêu "ông ông". Tập trung nhìn xuống thì không ngờ nó chỉ còn lại một nửa.
Một đám nha sai sau lưng đồng thời phát ra một hồi kinh hô, đầu lĩnh cảm giác trước mắt tối sầm, một tên quái vật khổng lồ phảng phất từ trên trời giáng xuống, một tay nắm lấy trường đao, tay kia nắm lấy cổ hắn quăng mạnh xuống đất.
Nha sai đầu lĩnh kêu "Ai ôi!" hai tiếng, hắn bị nện mạnh xuống mặt đất, đột nhiên nhổ một bãi nước miếng xen lẫn răng và máu tươi, mắt hắn trợn trắng như cá chết rồi ngất ngay tại chỗ.
Lý Tự Nghiệp cắm thanh đao chỉ còn một nửa xuống đất, hai mắt như phóng hỏa hét lớn:
- Con mẹ nó, đám cẩu tặc chúng bay ỷ vào chỗ dựa quan phủ chỉ biết là khi dễ bình dân. Gia gia hôm nay cũng cho các ngươi cũng biết một chút về tư vị bị người ta khi dễ.
Bảy tám nha sai còn lại sớm đã bị sợ tới hai chân run rẩy, không cầm nổi đao. Có một người nhát gan thậm chí còn tiểu trong quần, kinh hoảng hô:
- Má...Má ơi! Gặp quỷ rồi! Quái vật ah! !
Lý Tự Nghiệp rống một tiếng, đột nhiên phóng tới mấy nha sai. Trong đó có mấy cái người can đảm, còn vung lên đao bổ tới Lý Tự Nghiệp, thân thể khổng lồ của Lý Tự Nghiệp lúc này lại tuyệt không chậm chạp. Tay không tấc sắt bắt lấy đao ảnh, thủ chưởng vung ra, hai chân bình trụ, thiết quyền đánh cho đám nha sai ngổn ngang lộn xộn ngã trái ngã phải, té trên mặt đất không ngừng kêu khổ, tiếng kêu thảm thiết ngút trời.
Tần Tiêu lạnh lùng đứng ở phía sau, trong lòng cảm thấy như được giải hận, chỉ kém vỗ tay khen ngợi Lý Tự Nghiệp.
Lý Tự Nghiệp tóm lấy một nha sai mập mạp trong đó sai, sải bước đi đến trước mặt Tần Tiêu, sau đó ném nha sai xuống đất nói:
- Con mẹ nó, công tử nhà ta muốn hỏi ngươi. Hỏi cái gì thì trả lời cái gì, nói sai một câu, ta đánh cho ngươi một quyền thành bùn nhão.
Nha sai sớm đã như hồn bất phụ thể, nằm rạp trên mặt đất lạnh run, chỉ biết cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt Tần Tiêu lạnh lùng, nghiêm khắc hỏi:
- Các ngươi là sai dịch ở đâu, ai cho ngươi mượn gan chó chạy tới đây để khi phụ bình dân bá tánh?
Nha sai mập mạp sợ tới không dậy nổi, hắn run rẩy nói:
- Bẩm công tử, chúng ta đều là nha sai của huyện Hán Dương, vâng lệnh của Huyện lệnh đại nhân đến làm việc. Công tử, hảo hán tha mạng ah, chúng ta cũng là người nghe theo lệnh mà thôi.
Hán Dương huyện nha!
Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong lồng ngực lửa giận ngùn ngụt, hắn quát to:
- Sinh huyết tế các ngươi nói là cái gì?
Nha sai mập mạp cong mông lên run rẩy nói:
- Công tử gia, từ nơi này đi về phía đông là một ngọn núi, nơi đó có một Quỷ Khốc Sơn Cốc, bên trong có yêu ma quỷ quái. Mười tám năm ở bên trong đó vốn là cái thôn trang, không nghĩ tới trong vòng một đêm bị tàn sát hết. Sau này mỗi khi dông tố kéo đến là truyền ra tiếng kêu thảm thiết như quỷ rống. Về sau có một đạo sĩ vân du bốn phương nói, chỉ cần mỗi tháng dùng một đôi đồng nam đồng nữ đi tế tự sẽ không có việc gì, bằng không thì quỷ quái sẽ chui từ trong đó ra ăn thịt người.
Tần Tiêu nghe vậy cả kinh, việc này ngày hôm qua lên núi hái thuốc thợ săn của dân tộc Thái đã từng nói với hắn. Chỉ là hắn thật không ngờ, hán dương Huyện lệnh lại tin chuyện ma quỷ của thần côn đạo sĩ để làm Sinh huyết tế.
Tần Tiêu giận tím mặt, một tay tóm lấy nha sai mập mạp lên nói:
- Vì thế, các ngươi tới trại tử của dân tộc Thái bắt người đi? Đám ngu xuẩn cặn bã các ngươi, triều đình bổng lộc nuôi các ngươi, không sắp xếp lo giải nạn vì dân lại còn độc hại dân, chết một vạn lần cũng chưa đủ!
Một hồi mùi khai truyền đến, nha sai mập mạp đã tiểu trong quần.
Tần Tiêu chán ghét ném hắn trên mặt đất cả giận quát:
- Nói, các ngươi tổng cộng đã bắt bao nhiêu đồng nam đồng nữ để tế rồi?
Nha sai mập mạp hai mắt đăm đăm, hắn thì thào nói:
- Từ sáu tháng cuối năm năm trước thì tổng cộng là năm lần, mười ... mười đứa.
- Những đồng nam đồng nữ đó sau này như thế nào?
Kỳ thật Tần Tiêu không hỏi cũng biết, mấy đồng nam đồng nữ tuổi nhỏ bị ném ở nơi hoang dã xà trùng mãnh thú qua lại sẽ có hậu quả gì, chỉ bất quá hắn muốn ôm lấy một tia hy vọng.
Nha sai mập mạp đang lén lút bò về phía sau, vẻ mặt tro tàn nhìn Tần Tiêu sát khí nghiêm nghị cơ hồ là tuyệt vọng hô:
- Không có. . . Không có, mất hết! Hài cốt không còn, mất hết!
Lý Tự Nghiệp tức sùi bọt mép, một cước đạp vào ngực của nha sai mập mạp, hắn giơ đại đao lên.
- Dừng tay! Lưu tánh mạng hắn. Đám chó lợn tầm thường này, giết chỉ tổ bẩn tay.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh nhìn Nham Tài Trát còn đang kinh ngạc, hắn nói:
- Tộc trưởng, thực không dám đấu diếm, ta là được triều đình thụ phong tới Giang Nam tuần tra, họ Tần tên Tiêu. Không thể tưởng được, đám cẩu quan của Huyện phủ Hán Dương dám khi dễ dân chúng dân tộc Thái. Ác lại bất nhân, dân chúng chịu khổ làm cho thiên tử triều đình bị bêu danh. Tần Tiêu ở đây, thay triều đình, hoàng đế bệ hạ, hướng ngài bồi tội, hướng các hương thân của dân tộc Thái bồi tội!
Dứt lời, Tần Tiêu không để ý Nham Tài Trát hết sức ngăn cản, hắn quỳ hai gối xuống cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái nghiêm túc.
Bởi như vậy Nham Tài Trát Lý Tự Nghiệp kể cả những nha sai bị đánh rốt cuộc không ai dám đứng đấy, nhao nhao quỳ rạp xuống đất. Nha sai mập mạp trừng mắt, hoảng sợ nói:
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 53: Quỷ Khốc Sơn Cốc.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Nham Tài Trát nước mắt tuôn đầy mặt, nằm rạp trên mặt đất đỡ Tần Tiêu dậy nói:
- Khâm sai đại nhân ah, lão hủ hổ thẹn, hổ thẹn! Rõ ràng để cho khâm sai đại nhân cùng vị đại gia này giúp chúng ta hái thuốc đào giếng, mà ngay cả chiêu đãi hiếu kính cũng không có.
- Tộc trưởng, Tần Tiêu ta thề với trời, nhất định nghiêm trị quan ác trả lại cho các ngươi một cái công đạo. Các ngươi nhận hết bất bình đẳng, Tần Tiêu cũng nhất định đem nó huỷ bỏ từng cái cho mọi người hoàn cảnh an cư lạc nghiệp thật là tốt.
Nham Tài Trát nước mắt rơi như mưa kích động vạn phần, khàn giọng hô:
- Tất cả mọi người mau ra đây, bái tạ khâm sai đại nhân, bái tạ ân nhân cứu mạng, bái tạ lạt ma từ thượng thiên tới.
Mười hai nha sai cởi trần, nha sai đầu lĩnh gãy răng cửa bị Lý Tự Nghiệp bắt làm cu li. Lý Tự Nghiệp gác chân lên một đống củi, trên vai làm khiêng phá phong trường đao, hai tiểu nam hài dân tộc Thái ngồi trên đùi hắn đùa giỡn chòm râu.
Lý Tự Nghiệp thỉnh thoảng quát to đám nha sai:
- Con mẹ nó, dùng sức mạnh lên cho lão tử. Khâm sai đại nhân nói rồi, trong vòng hai ngày đào được ba cái giếng thì tạm tha cho các ngươi. Bằng không thì sung quân toàn bộ đến biên cương Mã Tu Thành Lâu, đến lúc đó các ngươi có muốn sống cũng không được.
Mười hai nha sai trong lòng thẳng kêu khổ, thực sự đều không có biện pháp, chỉ đành nén giận nơm nớp lo sợ, mỗi người cố gắng tăng thêm sức lực. Mùa xuân ba tháng thời tiết còn hơi có chút rét lạnh, nhưng mà đám người này mồ hôi rơi như mưa, miệng thở hổn hển.
Nham Tài Trát đã để mọi người ở bên trong trại tử uống xong nước giải độc của Tần Tiêu, lúc này đang mang theo một đám thanh niên cường tráng chặt cây ở phụ cận tu sửa phòng ốc. Nữ nhân cùng các lão nhân tức thì vội vàng chuẩn bị cơm trưa, cùng thu thập lấy những vật ngổn ngang trong trại tử.
Toàn bộ dân tộc Thái đang hưởng thụ khí thế đông vui ngất trời, cùng hướng tới cảnh quang vinh, Lý Tự Nghiệp rảnh rỗi nhất đang chơi năm mười với mấy đứa nhóc.
Tần Tiêu phong cho Lý Tự Nghiệp chức vụ giám sát ở trong trại tử dân tộc Thái, chính mình thì một thân một ngựa tiến vào sơn cốc, mục tiêu trực chỉ Quỷ Khốc Sơn Cốc.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tần Tiêu đã đi qua ngọn núi nhỏ ngày hôm qua hái thuốc, đập vào mắt hắn là một mảnh núi non trùng điệp mênh mông, mây mù quanh quẩn lộ ra vẻ huyền bí và vô cùng quỷ dị.
Cách đó không xa, quả nhiên nhìn thấy một sơn cốc sâu thẳm như là một ngọn núi bị cây búa bổ xuống trở thành một cái khe hở cực lớn. Chiều cao từ trên xuống chừng trăm trượng hiện lên hình dáng của hồ lô, nhưng không rộng lắm, ánh mặt trời rất khó len vào, cả cái sơn cốc đều lộ ra vẻ u ám.
Tần Tiêu lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: đối với một bộ đội đặc chủng mà nói, địa phương càng hung hiểm thì càng nhiều bí mật có thể đào móc, đạt được càng nhiều kích thích.
Quỷ Khốc Sơn Cốc sao? Ta tới đây!
Tần Tiêu hít sâu một hơi, bên trong Quỷ Khốc sơn cốc hung hiểm hung hiểm trong truyền thuyết đi tới.
Tiến vào sơn cốc, Tiêu liền cảm giác một hồi áp lực, giống như cả vòm trời đều đè ép hắn. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, mơ hồ chỉ thấy được một tia ánh sáng xuyên qua, đỉnh và vách núi không sai biệt lắm gắn bó một mảnh xứng đáng cái tên "Nhất Tuyến Thiên" . Hoàn cảnh xung quanh cũng có chút âm u cùng ẩm ướt, so với ngoài cốc lộ ra vẻ ấm áp rất nhiều, thực thảo cũng tươi tốt hơn bình thường, dưới chân bùn đất hơi có chút xốp, nhìn có vẻ như hàng năm không không có mặt trời chiếu xuống nên lộ ra một cỗ mùi nấm mốc mùi hôi nồng đậm.
Tần Tiêu nhíu mày, chậm rãi đi lại trong sơn cốc trống rỗng chú ý quan sát. Làm hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là cái sơn cốc lớn nhất thế này lại không có một con vật sống nào, cho dù là phi điểu hay con chuột cũng không có, thực là quái dị.
Tiến vào sơn cốc ước chừng hai ba trăm thước, Tần Tiêu đã phát hiện một mảng lớn những bụi cỏ, bụi cỏ sinh trong sơn cốc lộ ra vẻ càng bắt mắt. Tần Tiêu đi tới, cúi người nhìn kỹ xem, lại đột nhiên ngẩn ra.
Xà Phao Thảo!
Một mảng lớn bụi cỏ màu xanh biếc này rõ ràng là Xà Phao Thảo! Truyền thuyết rắn thích ăn nhất thứ này, cũng như nhân loại thích uống rượu, sẽ bị nghiện.
Trọng yếu hơn là Tần Tiêu phát hiện trong này có một mảng lớn đã bị cắn nắt, dấu vết để lại rất rõ ràng.
Đúng vậy! Nó là bị đè bẹp tới cực hạn và có dấu vết trượt qua.
Có rắn từng bò qua.
Hơn nữa là rắn rất lớn.
Trong lồng ngực Tần Tiêu âm thầm hít lấy một ngụm khí lạnh, chỉ từ trên dấu vết, Tần Tiêu liền dám đoán chắc, hắn tuyệt chưa từng gặp qua con rắn nào thật lớn như thế thật lớn như thế.
Một mảnh Xà Phao Thảo này không ngờ lại chỉnh tề ngay ngắn như vậy, nói không chừng là người ta cố ý trồng.
Tần Tiêu đứng dậy, mơ hồ cảm giác có chút không ổn. Xà Phao Thảo truyền ra một mùi vị tanh hôi. Tần Tiêu cẩn thận dùng chân dùng chân khuấy động lấy bụi cỏ, trong giây lát....
Một đống hài cốt nhìn thấy ghê người!
Hài cốt thật nhỏ, bên trên còn có da và quần áo, một mùi tanh hôi cùng niêm dịch và giòi bọ nhung nhúc, ước chừng bảy tám bộ.
Hơn nữa theo hài cốt lớn nhỏ đến xem, toàn bộ đều là hài tử, hơn nữa thi hài cơ bản đều là đầy đủ, chỉ là đang bị ăn mòn.
Tần Tiêu che lại cái mũi, lại có một hồi xúc động muốn nôn mửa, nói là ăn mòn chứ thực ra là tiêu hóa mới đúng.
Xem ra này đó tất cả đều là hài tử dùng để tiến hành Sinh huyết tế.
Cái gọi là Tế Tự quỷ quái cũng chỉ thế, một con rắn to lớn. Những hài tử này bị nó nuốt vào, sau đó bị cơ thể nó đào thải ra, vì thế mới xuất hiện thảm trạng này.
Tần Tiêu kinh sợ cùng đến, đồng thời cảm giác có chút mờ mịt không nói lên lời.
Trừ bỏ con rắn, còn có điều gì gây ra trận tàn sát hai mươi năm trước của thôn dân nơi đây? Chẳng lẽ có liên quan tới cự mãng này? Hắn vào sơn cốc lâu như vậy, còn không có phát hiện có dấu vết của nhân loại. Theo lý thuyết, cho dù là thôn trang bị tàn sát hết cũng nên có dấu vết lưu lại như là nhà chẳng hạn. Nhưng mà hắn cũng không có phát hiện cái gì.
Thôn trang sau khi bị tàn sát thì giống như bị biến mất.
Còn có người nào xây dựng thôn trang trong này? Từ lúc trước khi vào cốc, hắn tìm người của dân tộc Thái hỏi qua việc này, có thể là bọn hắn hoàn toàn không biết gì cả, có mấy lão nhân nói cho hắn biết nói, mọi người trong thôn trang này quỷ mật vô cùng, giống như ngăn cách lại, chưa bao giờ cùng ngoại nhân kết giao, trong sơn cốc này xây hơn mười gia đình thôn nhỏ, sinh sống không đến hai năm thì trong một đêm sấm chớp mưa đó, trong vòng một đêm bị người giết được sạch, tiếng kêu thảm thiết truyền ra hơn mười dặm xa! Hơn nữa, từ đó về sau, thường thường dưới những cơn mua gió có thể nghe được trong sơn cốc truyền tới tiếng kêu thảm thiết giết chóc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 54: Sự nghi ngờ về Quỷ Cốc!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Chẳng lẽ, thật sự có quỷ? !
Tần Tiêu không khỏi cảm thấy từng đợt hàn ý. Hắn không tin quỷ thần nói đến, thế nhưng sơn cốc quỷ dị này lại làm cho hắn xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Rời đi đống Xà Phao Thảo kia, Tần Tiêu tiếp tục đi lên phía trước. Một khi chưa biết rõ chân tướng sự thật, hắn tuyệt không muốn rời đi. Cho dù là Cự Mãng quỷ thần, hắn cũng muốn gặp một lần.
Chuyển qua một cái chỗ ngoặt, sơn cốc trở nên sáng hơn như đi vào lòng núi. Phạm vi vài dặm có một cái đất trống cũng không thấy dấu vết của thôn xóm, xung quanh có hắc thạch thật lớn, linh linh toái toái tán lạc bốn phía vách núi thẳng đứng. Tần Tiêu đi đến gần hắc thạch cẩn thận tìm tra xét một hồi, lại phát hiện hắc thạch cùng tảng đá bình thường rất là bất đồng, trừ bỏ nhan sắc cực kỳ sâu và đen, còn phát ra ánh sáng của kim loại.
Trong khắp ngõ ngách, Tần Tiêu đã phát hiện một cái mũi tên.
Làm người khác ngạc nhiên chính là mũi tên không phải cắm ở vùng đất mềm hoặc khe hở của nham thạch mà hoàn toàn bị dính vào tảng đá. Nam châm!
Trong lòng Tần Tiêu run sợ, không nghĩ tới miếng đá này là nam châm.
Tần Tiêu cầm lấy miếng mũi tên nhìn kỹ ở trên tay một phen, trong lòng lại đột nhiên chấn động!
Mũi tên loang lổ này có một đoạn ngắn là do trúc chế thành, chỗ cắt gọt chỉnh tề trơn nhẵn, nhìn như là bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt.
Quan trọng là ... Loại tên này là Phá Giáp Tiễn trang bị hằng ngày trong quân đội của Đại Chu.
Loại mũi tên chuyên dụng của quân đội này, dân chúng tầm thường tuyệt đối không thể có thể có được, cũng tuyệt không cho phép tư tạo!
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm giật mình nghĩ: Chẳng lẽ quân đội Đại Chu đã từng tới đây? Tràng huyết án tàn sát thôn này hai mươi năm trước có quan hệ với quân đội Đại Chu?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu xuất hiện cảm giác hoảng sợ, chỉ có quân đội mới có thể xử lý chiến hậu cẩn thận như thế. Nếu thật là như vậy cũng không khó để giải thích vì sao hắn vào cốc lại không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu của thôn trang bị tàn sát. Tuy rằng chỉ dựa vào một mũi tên không thể chứng minh cái gì, nhưng thường thường chi tiết, tỉ mỉ càng nhỏ bé thì càng chứng minh ra rất nhiều vấn đề.
Sinh ra hoài nghi như vậy lập tức khiến cho trong lòng Tần Tiêu âm thầm sinh ra cảm giác nguy cơ trước nay chưa có.
Tần Tiêu đem mũi tên dùng miếng vải lụa gói kỹ rồi thu lại, đang muốn đi về phía trước thì đột nhiên cảm giác được sát khí tràn tới, ngay sau đó liền nghe được một hồi tiếng rít xé gió!
Tinh thần Tần Tiêu chấn động đột nhiên nhảy lùi lại, sau khi vững vàng rơi xuống đất thì phát hiện chỗ mình vừa rồi mới đứng bị cắm ba mũi tên còn đang rung rung cái chuôi.
- Kẻ nào?
Tần Tiêu quát một tiếng chói tai, sau đó hắn quán khí vu thần, nghiêm cẩn giới bị.
Ba hắc y bịt mặt thân hình nhanh nhẹn dị thường từ trên vách núi cao bay xuống, trong tay mỗi người đều là thiết nỏ ngắn, động tác đều nhịp gọn gàng, phối hợp hết sức ăn ý vây quanh ba phía Tần Tiêu.
Một người áo đen không để Tần Tiêu có hành động gì, hắn quát lạnh một tiếng:
- Giết hắn đi!
Ba mũi tên từ trên nỏ "Sưu sưu " bắn ra, thẳng đến ba nơi trên người Tần Tiêu.
Tần Tiêu hét lớn một tiếng, thân thể đột ngột từ mặt đất nhảy lên, sau khi xoay một vòng thì chân hắn quét mạnh về phía một người áo đen trong đó.
Người áo đen kia kinh hãi, thiết nỏ trong tay còn chưa kịp đổi dây cung, đang muốn lách mình tránh né thì đã trễ, một cước hoành tảo thiên quân lăng lệ ác liệt đá lên cổ của hắn, hắn lập tức hét thảm một tiếng, cổ truyền đến một tiếng ' răng rắc ' miệng phun ra một hồi huyết vụ, như là bao cỏ bay ngược về phía sau.
Hai hắc y nhân thần sắc đại biến, cuống quít cài tên lên dây cung, cũng bất chấp đồng bạn chết hay sống, ngang nhiên hướng Tần Tiêu bắn tên tới.
Thân thể Tần Tiêu không hề rơi xuống đất, sau khi đá hộc máu một người liền móc trong ngực mũi tên kia ra phóng tới một người đang vọt tới.
"Phanh " một tiếng giòn vang, cổ họng một người áo đen khác lập tức bị một khăn lụa màu trắng bám vào, mũi tên xuyên qua cổ họng của hắn, cắm vào mặt đá đằng sau tới ba phần.
Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ: Xem ra còn chưa lụi nghề. Trước kia lúc còn ở bộ đội đặc chủng thì ném phi đao cũng một chương trình học trọng yếu.
Đôi mắt của Hắc y nhân trợn lên hoảng sợ nhìn Tần Tiêu, sau khi run run nửa ngày thì phun huyết đầy trời, hắn rút khăn lụa ra, thân thể gắng gượng bay về phía ngược lại.
Thân hình Tần Tiêu bỗng nhiên rơi xuống trước người một người áo đen cuối cùng, mặt không biểu tình nhìn hắn, từng bước một chậm rãi tới gần.
Hắc y nhân toàn thân phát run, hắn co rụt thân thể từng bước một lui về phía sau, thết nỏ trong tay không tự giác rơi trên mặt đất.
Ngữ điệu của Tần Tiêu trầm xuống:
- Nói, các ngươi là người nào?
Thân thể Hắc y nhân chấn động đôi mắt lập tức phóng đại, thân thể mềm nhũn té xuống đất.
Tần Tiêu liền bước lên phía trước xem xét, xé toang khăn trước mặt hắn phát hiện khóe miệng của hắn đang chảy ra một tia máu đen tanh hôi. Uống thuốc độc tự vẫn!
Trong lòng của Tần Tiêu không khỏi hoảng sợ, xem ra, những hắc y nhân này đi ra chấp hành nhiệm vụ, trong miệng đều ngậm một viên kịch độc. Một khi thất thủ liền cắn viên thuốc tự vẫn. Ba hắc y nhân này tuy rằng thân thủ thường thường, nhưng rõ ràng nghiêm chỉnh huấn luyện phối hợp hết sức ăn ý, hơn nữa hung hãn không sợ chết, cận kề cái chết cũng quyết không làm tù binh.
Đây hết thảy đều bị hắn liên tưởng đến một thứ, đó là quân đội! Kỷ luật quân đội thập phần nghiêm khắc!
Ba hắc y nhân này nếu không phải xuất thân là quân đội cũng là người trong một tổ chức cực độ nghiêm mật, pháp quy thập phần hà khắc.
Tần Tiêu lại cẩn thận kiểm tra ba bộ thi thể một chút phát hiện đều đã đoạn khí. Hắn giật khăn che mặt của họ xuống xem xét, đều là tráng niên tầm ba mươi bốn mươi. Ngực trái của họ có một cái hoa văn hình xăm màu son lớn bằng ngón cái. Nhìn thật kỹ mới phân biệt ra được thì ra là hoa văn của phượng hoàng.
Màu son Phượng Hoàng!
Đây chính là tín vật của cái tổ chức này sao?
Tần Tiêu tìm lại mũi tên trong đá thì lập tức cất kỹ, hắn hít sâu một hơi tự hỏi có nên một lần nữa tới thăm dò nơi này vào ban đêm hay không thì một thanh âm u ám vang lên.
- Ngươi không nên tới đây...
Trong lòng của Tần Tiêu hơi cả kinh, cái thanh âm này rất quen thuộc!
Giọng nói vừa dứt thì mọt người mặc áo hôi sam xuất hiện, rõ ràng là Hổ Vương Phòng Vạn Cầu ngày ấy trên quan đạo hành thích hắn.
Tần Tiêu cả kinh nói:
- Hổ tiền bối, là ngươi sao. . .
Trong mắt Hổ Vạn Cầu lộ vẻ lạnh lẽo, nhưng không hề sát ý nhìn Tần Tiêu, thản nhiên nói:
- Nhanh đi về a. Biết rõ quá nhiều, đối với ngươi không có chỗ tốt.
Trong lòng Tần Tiêu nhanh chóng suy nghĩ, hẳn là Hổ Vạn Cầu cũng cùng nhóm với Hắc y nhân đó sao?
- Tiền bối như thế nào lại xuất hiện ở trong trong Quỷ Khốc Sơn Cốc?