Bái Tôn tìm kiếm Công Tôn Thắng
Lý Quì quyết giết La chơn nhơn
Nói về Cao Liêm về đến thành rồi khiến thái y tháo mủi tên ra, dùng thuốc thoa chỗ vít, truyền lịnh cho quân sĩ canh giữ nghiêm nhặt và nghiêm cấm không cho giao chiến, chờ mình lành mạnh sẽ hay.
Lúc ấy Tống Giang thấy binh mã của mình hao tổn rất nhiều thì cũng có lòng lo sợ, liền thương nghị với Ngô Dụng rằng :
- Duy có một mình Cao Liêm còn cự địch không lại, nếu ở lâu ngày cả tĩnh đem binh trợ chiến thì binh ta ắt là phải thua.
Các đầu lãnh đều khen phải.
Lúc ấy Ngô Dụng nói với Tống Giang rằng :
- Muốn phá cho đặng thuật pháp của Cao Liêm thì phải sai người qua Kế châu tìm kiếm rước Công Tôn Thắng lại đây thì mới đặng.
Tống Giang nói :
- Bái Tôn đã đi một lần cũng không dọ thăm tin tức chi đặng, bây giờ biết va ở đâu mà tìm .
Ngô Dụng nói :
- Tuy va ở tại Kế châu nhưng chắc nhiều phủ huyện làng xóm, phen trước vì Bái Tôn đi còn chưa khắp cho nên hỏi thăm chưa đặng . Theo ý tôi tưởng Công Tôn Thắng là người tu hành , ắt va ở nơi các chổ danh sơn đại động mà luyện hồng khiêu đơn, nếu phen nầy Bái Tôn có đi tìm va phải tới mấy chổ danh sơn đại động hỏi thăm thì chắc là gặp đặng .
Tống Giang nghe theo , bèn cho đòi Bái Tôn lại nói rằng :
- Hiền đệ chớ này khó nhọc, hãy tìm kiếm Công Tôn Thắng một lần nữa thì mới trừ đặng Cao Liêm .
Bái Tôn nói :
- Đi thì tôi đi, song xin sai thêm một người cho có bạn, đặng phòng việc bất trắc .
Ngô Dung nói :
- Viện trưởng dùng phép thần hành, có ai theo kịp Viện trưởng đâu mà phòng khiến đi.
Bái Tôn nói :
- Nếu có một ngưòi đi với tôi, tôi sẽ nhường cho người ấy một bộ giáp mã thì đi cũng mau như tôi vậy.
Lý Quì nói :
- Tôi xin đi cho .
Bái Tôn nói :
- Nếu ngươi muốn đi với ta thì phải ăn chay cho đến khi trở về tới đây , lại chẳng nên ngang tàng , moi việc đều phãi vâng theo ý ta thì đi mới đặng .
Lý Quì nói :
- Điều ấy có khó gì đâu.
Tống Giang lại dặn Bái Tôn và Lý Quì rằng :
- Đi đường sá thì phải cẩn thận và chẳng nên gây sự , xong việc phải mau mau trở về .
Lý Quì nói :
- Tại tôi đánh Ân Thiên Tích, làm cho Sài quan nhơn mang họa , tôi đi phen nầy quyết lòng tìm kiếm cho đặng Công Tôn Thắng , chớ không dám gây sự ra nửa.
Bái Tôn, Lý Quì đèu giắt đao vắn vào lưng, từ giả Tống Giang và các đầu lảnh quảy gói hành lý thẳng qua Kế châu. .
Đi đặng ba mưoi dặm, Lý Quì dùng chơn lại nói rằng :
- Đại ca, phải ghé quán uống vài chén rượu rồi sẽ đi .
Bái Tôn nói :
- Khi ở sơn trại, qua có nói trước , phải ráng ăn chay thì dùng phép thần hành mới đặng.
Lý Quì cười rằng :
- Ăn thịt chút đỉnh, thế khi cũng chẳng hại gì chứ .
Bái Tôn nói :
- Trời đã tối rồi phải đi mau mau, đặng khách điếm nhà nghỉ một đêm, rồi mai sẽ đi .
Bèn đi ráng đi thêm ba mươi dặm nữa.
Bái Tôn vào khách điếm nghỉ, Lý Quì mua nữa cân rượu , một tô canh chay và một tô cơm đem vào cho Bái Tôn ăn.
Bái Tôn hỏi rằng :
- Sao hiền đệ không ăn luôn thể !
Lý Quì nói :
- Tôi còn chưa đói.
Nói rồi liền bước ra .
Bái Tôn vừa ăn vừa nghĩ thầm rằng :
- Chắc thằng nầy gạt ta mà đi ăn mặn đây.
Ăn rồi lén lén ra phía sau xem, thấy Lý Quì mua hai cân rượu, một mâm thịt bò , đứng day mặt vào vách mà ngốn, thì cười thầm rằng :
- Thôi, để cho nó ăn rồi sẽ khuấy nó chơi.
Bèn lui vào phòng ngủ.
Lý Quì ăn uống no say, cũng đi lén vào phòng ngủ .
Rạng ngày Bái Tôn, Lý Quì thức dậy lót lòng ba hột cơm chay, rồi quảy hành lý lên đường.
Đi đặng vài dặm đường, Bái Tôn nói với Lý Quì rằng :
- Đêm qua vì anh em ta không dùng phép thần hành, cho nên còn ở đây. Phải chi dùng phép thần hành mỗi ngày đi hơn một trăm dặm, thì chắc là đi đặng xa lắm. Thôi , hiền đệ hãy ràng buộc hành lý lại cho chặc, đặng qua buộc giáp mã vào chơn cho đi.
Bèn lấy bốn cái giáp mã buộc vào bắp về Lý Quì và dặn rằng:
- Hiền đệ đi trước, đến chổ tiệm cơm thì ghé lại đó chờ qua.
Bèn niệm vài câu thần chú , rồi hà hơi vào chổ giáp mã.
Trong giây phút nơi đùi Lý Quì giựt giựt bắt chạy như tên .
Lý Quì xem như mình bay trên mây .
Lý Quì đi rồi thì Bái Tôn cười rằng :
- Để nó nhịn đói một ngày cho nó thất kinh, ngày sau không dám cải lời ta ih.
Bèn buộc giáp mã vào chơn mình chạy theo Lý Quì.
Lý Quì không rỏ phép ấy, ban đầu cũng có ý mừng , đến chừng nghe như mưa gió bên tai, thấy nhà liền lạc như phố , dưới chơn dường như đi trên lùm mây , thì vùng phát sợ , ý muốn dừng chơn lại mà dừng không đặng. Mỗi khi đi ngang qua tiệm rượu , Lý Quì muốn ghé hết sức mà ghé không đặng. Bèn kêu lớn rằng :
- Cha ôi ! Ông ôi ! Làm phước khiến nó dừng lại cho tôi một chút rồi sẽ đi.
Kêu đã hết hơi , Bái Tôn cứ việc làm thinh mà cười.
Chạy đến mặt trời gần lặn, Lý Quì phần thì bụng đói , phần thì mệt đã hết hơi , mồ hôi như tắm .
Bái Tôn chạy bên lưng kêu rằng :
- Thiết ngưu, sao không ghé quán ăn uống rồi sẽ đi ?
Lý Quì day lại than rằng :
- Ca ca ôi ! Cứu Thiết Ngưu một phen, kẻo đói chết đi.
Bái Tôn thò tay vào túi, lấy vài miếng bánh vừa ăn vừa cười hỉ hả .
Lý Quì nói :
- Tôi đói lắm, dừng chơn không đặng mà mua . Ca ca có bánh cho tôi vài miếng đở lòng.
Bái Tôn nói :
- Hiền đệ muốn ăn thì dừng chơn lại, lấy bánh mà ăn .
Lý Quì vói tay lấy bánh ấy, song cách một trượng vói tay không tới.
Lý Quì nhăn mày kêu rằng :
- Ca ca làm thế chi cho tôi dừng lại một chút kẻo mệt lắm !
Bái Tôn nói :
- Hôm nay không biết cớ gì, giáp mã của qua cũng bắt qua chạy luôn luôn, qua muốn dừng hoài mà cũng không đặng.
Lý Quì than rằng:
- Trời đất ôi ! Bộ giò của tôi cứ việc chạy hoài, tôi không thế gì khiến nó đặng ! Tôi muốn chặt phứt nó đi cho rảnh, song e đi nửa không được thì cũng khó lắm.
Bái Tôn nói :
- Hiền đệ muốn chặt thì chặc phứt đi , bằng để vậy nó cũng bắt chạy cho tới tháng giêng sang năm e khi cũng chưa chịu nghỉ.
Lý Quì nói :
- Hay cho ca ca dữ a ! Tưởng là bày kế chi cứu tôi, chớ khiến tôi chặc chơn như vậy , ắt phãi bò la bò lết thì biết chừng nào mới về đến Lương Sơn Bạc.
Bái Tôn nói :
- Ấy cũng tại em không nghe qua, giấu qua ăn thịt hồi hôm đó , làm cho liên lụy đến qua , chạy đã hết hơi mà nghỉ không đặng.
Lý Quì la lớn rằng :
- Ca ca ôi ! Cha ôi ! Ông ôi ! Điều ấy thiệt tôi có lỗi , xin dung thứ cho tôi một phen.
Bái Tôn nói:
- Phép nầy cấm tuyệt không được ăn mặn, nhứt là thịt trâu thịt bò , hễ ăn nhằm một miếng thì chạy cho đến mãn đời.
Lý Quì nói :
- Khỗ dữ a ! Tại tôi mua lén ít cân thịt bò ăn hồi hôm , cho nên mới ra cớ như vậy, bây giờ biết làm sao đặng ?
Bái Tôn nói :
- Có phải là mi hại ta chăng, mi ăn cho no, mi chạy cũng đáng , còn ta ăn chay mà cũng liên lụy như vầy, thì khổ cho ta biết bao nhiêu !
Lý Quì cứ việc kêu trời mà than .
Bái Tôn nói :
- Từ rày về sau mi phải vưng theo lời ta thì ta cũng giải phép ấy cho mi .
Lý Quì nói :
- Ông ôi ! Ông muốn điều chi thì nói cho mau , dẫu có khó cho mấy , tôi cũng chìu luỵ vâng lời . Từ rày sắp lên nếu tôi còn ăn mặn như vậy nửa thì nơi chót lưỡi tôi bị mọc đinh sang . Ca ca ăn chay giỏi lắm, tôi ăn không quen , cho nên làm bướng ăn lén như vậy , chẳng dè bị phép nó hành như vầy , từ rày tôi nguyện ăn chay , không dám cải lời ca ca .
Bái Tôn nói :
- Hễ mi nói ra thì phải nhớ lời . Thôi để ta giải phép ấy cho .
Bèn lại gần , lấy tay áo mình phủi lên bắp vế Lý Quì, khiến rằng :
- Dừng lại , dừng lại .
Nói vừa dứt lời , Lý Quì dừng chơn đứng sững tức thì .
Bái Tôn nói :
- Để qua đi trước , hiền đệ thủng thỉnh đi sau .
Lý Quì giở chơn bước theo Bái Tôn , nhưng hai chơn cứ cứng ngắc không thể day trở chi đặng, bèn kêu lớn rằng :
- Đại ca ôi ! Như vầy cũng khổ lắm , ca ca hãy cứu tôi một phen nửa.
Bái Tôn ngó ngoái lại cười rằng :
- Ngươi thề như vậy ta cũng còn chưa dám chắc .
Lý Quì nói :
- Cha ôi ! Phép tắc của cha như vậy , lẻ nào tôi dám cải lời hay sao ?
Bái Tôn nói :
- Từ rày phải nghe lời ta , nếu ngươi không nghe, ta để ngươi chạy đến chết ta cũng không cứu .
Bèn vói tay rờ nơi bắp vế Lý Quì nạt rằng :
- Thôi, hãy đi đi !
Nạt vừa dứt lời , hai chơn Lý Quì bước đi thủng thỉnh như thường .
Chừng ấy Lý Quì muốn đi thì đi , muốn nghỉ thì nghỉ, bèn cười rằng :
- Ca ca ôi ! Kiếm quán ghé lại cho tôi ăn ba hột cơm kẻo đói lắm !
Giây lâu đi tới chổ khách điếm .
Bái Tôn mở giáp mã của mình và của Lý Quì. Rồi khiến Lý Quì mua rượu, canh chay và cơm , ăn uống no say rồi mới đi ngủ.
Rạng ngày hai anh em thức dậy , tính trả tiền cơm tiền phòng rồi mới lên đường.
Đi đặng đôi ba dặm, Bái Tôn buộc giáp mã cho mình , rồi nói với Lý Quì rằng :
- Hiền đệ lại đây qua buộc giáp mã vô cho .
Lý Quì nói :
- Thôi thôi, đừng buộc cho tôi nữa , đừng buộc cho tôi nửa?
Bái Tôn nói :
- Nếu ngươi nghe theo lời ta, thì ta cũng cầu lấy, đặng chung lo việc lớn, nào ai muốn khuấy ngươi làm chi ? Nếu ngươi không cho ta buộc đặng đi cho mau, thì ta bắt ngươi đứng sửng tại đây, nhịn đói chờ cho đến khi ta kiếm đặng Công Tôn Thắng thì sẽ về đây giải cho ngươi.
Lý Quì nghe rồi lật đật nói rằng :
- Thôi thôi, buộc thì buộc vô cho tôi đi với, còn đứng hoài một chổ, chắc là chết khô.
Bái Tôn mĩm cười, buộc giáp mã vào cho Lý Quì .
Từ ấy ngày đi đêm nghĩ, đi đúng mười ngày mới tới thành Kế châu.
Bái Tôn và Lý Quì vào thành kiếm khách điếm mà an nghỉ.
Ngày thứ Bái Tôn và Lý Quì đi khắp các đường lớn trong thành hỏi thăm Công Tôn Thắng. Hỏi đà khắp nơi mà không ai biết , bèn trở lại khách điếm an nghỉ.
Ngày thứ Bái Tôn và Lý Quì lại đi tìm kiếm các chổ đường hẻm . Tìm trọn một ngày nữa cũng không đặng tin tức chi hết.
Lý Quì nỗi giận mắng rằng :
- Đạo nhơn ăn mày, trốn chui trốn nhủi chổ nào, làm cho anh em ta kiếm đã hết hơi. Nếu tôi kiếm đặng thì ta đánh nó một hồi rồi mới kéo đầu về cho Tống ca ca.
Bái Tôn trợn mắt nạt rằng :
- Mi muốn chịu khổ nữa sao ?
Lý Quì cười rằng :
- Tôi nói chơi vậy chớ không dám đâu.
Bái Tôn cằn nhằn quở trách Lý Quì .
Lý Quì làm thinh không dám nói đi nói lại.
Ngày ấy hai người cũng về khách điếm an nghỉ.
Ngày thứ Bái Tôn và Lý Quì dậy sớm ra ngoài thành tìm kiếm các chỗ chợ búa.
Hỏi thăm đã nhiều chổ, song cũng không ai biết tên Công Tôn Thắng, rồi cũng trở về khách điếm để nghĩ.
Ngày thứ lại đi tìm kiếm cho đến đứng bóng .
Bái Tôn , Lý Quì bụng đói chơn mõi, bèn ghé lại tiệm mì bên đường đặng có ăn cho đở đói và nghỉ chơn luôn thể.
Khi vào tiệm rồi, Bái Tôn và Lý Quì xem thấy các bàn đều có người ngồi, thì đứng giữa cữa ngó vô.
Người bán mì nói:
- Nhị vị khách quan muốn ăn, xin hãy ngồi chung vơi ông già nầy kẻo các bàn kia đều chật.
Bái Tôn thấy ông già ấy ngồi có một mình thì bước lại thi lễ rồi ngồi ngang với ông già ấy.
Lý Quì ngồi gần một bên Bái Tôn , khiến người bán mì đem bốn tô mì lại .
Bái Tôn hỏi Lý Quì rằng :
- Ta ăn một tô , mi ăn ba tô đủ chăng ?
Lý Quì nói :
- Không đũ đâu, tôi ăn một mình sáu tô, còn e khi không đủ, ba tô có thấm vào đâu .
Người bán mì nghe nói mĩm cười .
Chờ gần nửa ngày không thấy đem mì lại đó, hễ có nấu ra bao nhiêu, người bán mì bưng thẳng vào trong cho mấy người ngồi trong ấy.
Lý Quì thấy vậy đã có ý giận, song sợ Bái Tôn nên không dám nói. Kế người bán mi bưng lại một tô để ngay trước mặt ông già ngồi ngang với Bái Tôn.
Ông gia ấy cúi đầu ngồi ăn một mình, không mời đến ai.
Lý Quì nỗi giận mắng người bán mì rằng :
- Buôn bán gì chậm lắm vậy , chờ đã nửa ngày cũng chưa có một tô mì , ai hơi sức đâu mà đợi .
Vừa nói vừa vỗ xuống bàn một cái rất mạnh, làm cho nước mì nóng văng lên đầy mặt ông già ấy , còn mì thì đổ xuống bàn hết .
Ông già ấy nỗi giận đứng dậy thộp ngực Lý Quì nạt lớn rằng :
- Sao ngươi làm ngang , làm đổ tô mì của ta làm cho nước nóng văng đầy mặt ta vậy ?
Lý Quì nắm tay lại muốn đánh vào mặt ông già ấy .
Bái Tôn la hét Lý Quì , rồi năn nỉ với ông gia ấy rằng:
- Xin lão trượng rộng dung cho nó để tôi thường tô mì ấy lại .
ông già ấy nói :
- Tôi còn đi xa lắm, nếu chờ cho thường tô mì khác thì ắt là trể việc của tôi .
Bái Tôn hỏi :
- Việc chi gấp lắm vậy ?
Ông già ấy nói :
- Tôi phải trở về nghe thầy giảng kinh, nếu để trễ nải, ắt là không đặng nghe giãng.
Bái Tôn hỏi :
- Lão trượng là người ở đâu, nghe ai giảng kinh tại chổ nào ?
Ông già ấy nói :
- Tôi là người ở gần núi Nhị Tiên sơn, thuộc huyện Cửu Cung, phủ Kế châu đây. Nay tôi vào thành mua hương tốt, đặng có đi nghe La chơn nhơn giảng phép trường sanh bất tử .
Bái Tôn nghe nói thì nghĩ rằng :
- Hoặc khi Công Tôn Thắng có ở trong ấy chăng ?
Nghỉ như vậy bèn hỏi ông già ấy rằng :
- Chỗ lão trượng ở đó , có đạo nhơn nào tên là Công Tôn Thắng chăng ?
Ông già ấy nói :
- Khách quan muốn tìm Công Tôn Thắng lại hỏi thiệt tên như vậy, may gặp tôi là người ở gần với va thuở nay, cho nên mới biết, nếu hỏi nhằm người khác, chắc là không ai rỏ đặng. Công Tôn Thắng là người còn một mẹ già, lại hay vân du, khi trước kêu là Công Tôn Nhứt Thanh, bây giờ bõ họ, gọi là Thanh đạo nhơn mà thôi, còn tên Công Tôn Thắng đó là huyết danh, người trong xứ ít biết tên ấy.
Bái Tôn nói :
- Ấy là : Đi mòn giày sắt tìm không đặng, chẳng tốn chút cũng lại gặp nhau. Xin hỏi lão trượng một điều, vậy chớ Nhị Tiên sơn cách đây chừng mấy dặm , bây giờ Thanh đạo nhơn có ở nhà chăng ?
Ông già ấy nói:
- Từ huyện Cửu Cung đến Nhị Tiên sơn, ước chừng bốn mươi lăm dặm. Còn Thanh đạo nhơn là đệ tử đứng đầu của La chơn nhơn. Chơn nhơn không cho nới ra nửa bước, lẻ nào lại đi đâu đặng.
Bái Tôn nghe nói rất mừng , bèn hối đem mì lại, rồi ngồi ăn với ông già ấy.
Ăn rồi , Bái Tôn ra cửa tiệm cậy chỉ đường.
Ông già ấy chỉ đường xong rồi Bái Tôn nói :
- Lão trượng về trước , để tôi mua hương rồi sẽ theo sau.
Ông già ấy từ giã ra về .
Bái Tôn và Lý Quì trỡ lại khách điếm lấy gói hành lý rồi buộc giáp mã vào chơn chạy thẳng tới Cửu Cung huyện.
Đến nơi Bái Tôn hỏi thăm Nhị Tiên sơn mà tới. Đi tới núi ấy, gặp đặng một người tiều phu nơi chơn núi, Bái Tôn bước lại thi lễ và hỏi rằng:
- Nhà Thanh đạo nhơn ở đâu, xin chú làm ơn chỉ giùm cho tôi.
Tiều phu nói :
- Đi qua khỏi góc núi này, tới một cầu đá thì đã gần tới nhà ấy .
Bái Tôn nghe theo, đi khỏi cầu đá, thấy có hai người đàn bà tay xách một giỏ trái cây ở trong lều tranh bước ra, thì thi lễ và hõi rằng:
- Nhà này có phải là nhà của Thanh đạo nhơn chăng ?
Người đàn bà ấy nói :
- Phải.
Bái Tôn hỏi :
- Thanh đạo nhơn có ở nhà chăng ?
Người đàn bà ấy nói :
- Có, người đương luyện thuốc nơi nhà sau.
Bái Tôn mừng thầm, bèn dặn Lý Quì rằng :
- Ngươi hãy đứng núp dựa cội cây nầy , đặng ta vào đó ra mắt, rồi sẽ trở ra kêu ngươi .
Lý Quì vưng lời , Bái Tôn vào tới cữa tằng hắng một tiếng thấy một bà già đầu bạc ở trong bước ra, thì thi lễ hỏi rằng :
- Thưa bà, tôi muốn ra mắt Thanh đạo nhơn. Bà làm ơn dắt giùm tôi vào .
Bà già ấy bảo rằng :
- Quí khách tên họ là chi , quê quán ở đâu đến đây ?
Bái Tôn nói :
- Tôi là Bái Tôn , quê ở Sơn Dông .
Bà già ấy nói :
- Thanh đạo nhơn là con tôi , vân du đã lâu mà chưa thấy về.
Bái Tôn nói :
- Tỏi là bạn thiết của đạo nhơn, nay muốn hỏi thăm một chuyện cần kíp , xin bà làm ơn dắt tôi vào đó.
Bà già ấy nói :
- Có chuyện chi cần thì nói với tôi, đến chừng con tôi về đây tôi sẽ nói lại và biểu nó đến nhà viếng cậu.
Bái Tôn nói :
- Để tôi trở về , ngày sau sẽ tới.
Bèn từ giả bà già ấy, trở ra nói với Lý Quì rằng :
- Bây giờ ta phải dùng ngươi. Khi ta vào hỏi mẹ va, thì mẹ va nói va đi khỏi, vậy ngươi vào đó xin ra mắt. Như bà ấy nói đã đi khỏi, thì giả bộ làm dữ cho bà sợ mà la lên, chớ không nên đánh thiệt, hễ nghe ta nạt thì phải thôi, nếu ngươi động tới mình bà thì ta bắt ngươi chạy cho tới chết.
Lý Quì vâng lời, mở gói lấy búa vào cửa kêu om sòm .
Mẹ Công Tôn Thắng nghe hô lật đật chạy ra, thấy bộ Lý Quì dữ tợn như vậy, thì có lòng sợ liền hỏi rằng :
-Quí khách ở đâu, đến đây có việc chi chăng ?
Lý Quì nói :
- Tôi là Hắc triền phong ở tại Lương Sơn Bạc, vâng lịnh chủ trại đến mời Công Tôn Thắng, bà phải mau mau kêu va ra đây cho tôi nói chuyện thì tôi cũng lấy điều hiền lành ở với va. Nếu va không chịu ra đây thì tôi châm một ngọn lửa, đốt rụi lều tranh, mẹ con đều chết.
Nói rồi liền hét lớn rằng :
- Bớ Công Tôn Thắng, nếu muốn sống thì ra cho mau !
Bà già ấy nói :
- Cậu chớ hành hung như vậy, nhà tôi đây chẳng phải là nhà Công Tôn Thắng đâu, con tôi thiệt là Thanh đạo nhơn.
Lý Quì nói:
- Dầu phải dầu không cũng phải kêu nó ra đây cho tôi nhìn mặt.
Bà già ấy nói :
- Con tôi vân du chưa về, cậu bảo tới kêu sao đặng .
Lý Quì rút búa ra chém vô vách, bà già ấy sợ hư vách của mình, bước lại cản trở.
Lý Quì nói :
- Nếu bà không kêu con bà ra đây thì tôi chém luôn tới bà, chẳng những là phá vách mà thôi .
Bèn bậm môi giơ búa lên, làm bộ muốn chém bà già ấy.
Bà già ấy kinh hải hét lớn một tràng té nhào xuống đất .
Công Tôn Thắng ở trong buồng chạy ra nạt Lý Quì rằng :
- Chẳng nên vô lễ như vậy .
Bái Tôn lật đật chạy vô đở bà già ấy dậy, rồi quở Lý Quì rằng :
- Thằng nầy vô lễ làm cho bà phải kinh hồn.
Lý Quí để búa xuống vòng tay thi lễ cùng Công Tôn Thắng mà rằng :
- Ấy bởi tiên sanh không chịu ra, bất đắc dĩ Thiết Ngưu phải làm như vậy cho tiên sanh ra, cúi xin miễn chấp.
Công Tôn Thắng đở mẹ vào nhà sau rồi trở ra mời Bái Tôn và Lý Quì vào nơi thơ phòng mà rằng :
- Nhị vị có lòng tìm tôi như vậy, ơn ấy thiệt là rất lớn.
Bái Tôn tỏ thuật các việc tìm kiếm hai phen và các việc Sài Tấn mắc nạn, Tống Giang sai mình đi rước cho Công Tôn Thắng nghe.
Công Tôn Thắng nói :
- Khi tôi còn nhỏ, phiêu đang giang hồ, làm bạn với nhiều tay hảo hớn. Từ ngày tôi trở về đây, thì một là mảng lo việc phụng dưỡng mẹ già, hai là mắc lấy thầy tôi cấm tuyệt, không cho đi đâu. Vì vậy cho nên tôi e Tống công Minh sai ngươi tìm kiếm mới phải đổi tên là Thanh đạo nhơn, đặng có mai danh ẩn tích nơi chốn nầy.
Bái Tôn nói :
- Nay Tống công Minh đương cơn nguy cấp, xin ca ca lấy lòng từ bi giúp một phen.
Công Tôn Thắng nói :
- Tôi cũng muốn giúp Công Minh lắm. Ngặt vì tôi có mẹ già không người thế việc thần hôn, lại thầy tôi không cho tôi đi , chắc là tôi giúp không đặng.
Bái Tôn quì lạy Công Tôn Thắng mà rằng :
- Xin ca ca lấy lòng từ bi giúp Công Minh một phen.
Công Tôn Thắng lật đật đỡ dậy nói rằng :
- Để tôi tính lại, như xin đặng thì tôi cùng đi.
Bèn dọn cơm chay đải Bái Tôn và Lý Quì .
Trong khi ăn cơm, Bái Tôn lại năn nỉ với Công Tôn Thắng rằng :
- Nếu phen nầy ca ca không đi, ắt là Tống công Minh bị tay Cao Liêm bắt sống, hễ Công Minh bị bắt thì bọn tụ nghĩa nơi sơn trại cũng phải rã tan.
Công Tôn Thắng nói:
- Để tôi xin cùng thầy tôi, như thầy tôi cho tôi đi thì tôi cùng đi với .
Bái Tôn nói :
- Vậy thì đi xin bây giờ đi .
Công Tôn Thắng nói :
- Bây giờ trời đã tối rồi, nghỉ ngơi và đàm đạo cùng nhau một đêm, rồi sáng sẽ hay .
Bái Tôn nói :
- Công Minh ở nơi Cao Đường châu coi một ngày cũng bằng một năm, xin ca ca hỏi phút đi cho rồi.
Công Tôn Thắng nghe theo. Bèn dắt Bái Tôn và Lý Quì thẳng lên Nhị Tiên sơn . Lúc ấy hết thu qua đông, đêm dài ngày vắn , trời mau tối lắm . Đi đến nửa núi thì mặt trời đã chen lặn rồi. Đến chừng đi tới trước chùa thì thấy có tấm biển đề ba chữ lớn: Tứ Hư quán .
Công Tôn Thắng dắt Bái Tôn và Lý Quì thẳng vô hậu điện nơi Tòng Hạc hiên.
Hai người đồng tử thấy Công Tôn Thắng có dắt hai người lạ mặt thì lật đật vào báo với La chơn nhơn.
La chơn nhơn khiến đồng tử ra mời ba người ấy vào.
Công Tôn Thắng dắt Bái Tôn và Lý Quì vào thẳng Tòng Hạc hiên, thấy Chơn Nhơn đương ngồi nơi vân sàng.
Công Tôn Thắng quì lạy rồi đứng hầu một bên .
Bái Tôn thấy Công Tôn Thắng lạy thì cũng lật đật lạy theo, còn Lý Quì đứng nhìn trân trân không thèm lạy.
La chơn nhơn hỏi Công Tôn Thắng rằng :
- Hai vị khách quan này ở đâu đến đây ?
Công Tôn Thắng thưa rằng :
- Hai người nầy đều là bạn hữu của tôi , ở nơi Sơn Đông là chỗ ngày trước tôi có thưa với thầy rồi đó. Nay Tri phủ Cao Đường châu là Cao Liêm dùng dị thuật đánh với anh tôi là Tống Giang, cho nên anh tôi bị hại , người nầy rước tôi tới đó giúp sức đương cự địch với Cao Liêm , song tôi không dám tự chuyên, cho nên phải đến thưa lại với thầy xin cho tôi xuống đó một phen.
La chơn nhơn nói :
- Ngươi đã thoát khỏi Hỏa khanh , học luyện trường sanh đặng rồi, sao còn ham muốn cỏi trần làm chi nửa .
Bái Tôn nghe nói như vậy thì quì lạy thưa rằng :
- Xin tiên trưởng cho phép Công Tôn tiên sanh xuống núi một phen. Hễ phá đặng thuật pháp của Cao Liêm rồi thì tôi sẽ đưa về núi tức thì.
La chơn nhơn nói :
- Vốn tôi là kẻ xuất gia, không dám dự biết việc ấy , các ngươi toan liệu lẻ nào, xin hãy xuống núi thương nghị với nhau.
Công Tôn Thắng thấy La chơn nhơn nói như vậy thì từ giả mà dắt Bái Tôn và Lý Quì lui ra.
Ra khỏi chùa rồi, Lý Quì hỏi Bái Tôn rằng:
- Tiên trưởng chịu cho hay không ?
Bái Tôn nói :
- Vậy chớ ngươi không nghe sao ?
Lý Quì nói :
- Tôi đứng xa, nghe nói nhỏ như tiếng chim, tôi nghe không đặng.
Bái Tôn nói :
- Tiên trưởng người không cho đi.
Lý Quì nghe uói nỗi giận mà rằng :
- Anh em ta đi từ Cao Đường châu đến đây , cực khổ biết là bao nhiêu , bây giờ ổng lại không chịu cho đi thì chẳng là ức lòng anh em ta lắm ! Thôi, để tôi vào đó đánh ổng một hồi ắt là ổng sợ phải cho đi.
Bái Tôn trợn mắt mắng rằng :
- Thằng khốn nầy mầy muốn đứng sửng tại đây chăng ?
Lý Quì cưòi rằng :
- Ấy là tôi nói chơi, nào ai dám cải lời cha đâu mà phòng giận.
Về tới nhà, Công Tôn Thắng dọn cơm tối đãi Bái Tôn và Lý Quì .
Lý Quì ăn không đặng cầm đủa suy nghĩ hoài đến chừng đi ngủ .
Lý Quì cũng ngủ không đặng, chờ đến canh ba, Công Tôn Thắng và Bái Tôn ngủ hết, thì ngồi dậy nghĩ rằng :
- Nghĩ tới chừng nào càng giận Công Tôn Thắng chừng nấy. Bởi Công Tôn Thắng, mi cũng là người sơn trại, nay gặp việc hoạn nạn như vầy lẽ thì mi phải mau mau đến đó cứu giúp, có điều mi lại nghe lời lão ấy mà nói dục dặc như vậy ; ta muốn cho mi một búa, đặng hồn mi về chín suối đi cho rồi, ngặt vì không người cự địch với Cao Liêm thì cũng khó lắm. Khó cha chả là khó ? Nếu ngày mai sang nầy lên núi một lần nửa, thầy nó cứ việc không cho thì nó cũng không dám đi, chừng ấy chắc là Tống ca ca phải khốn. Như vậy làm thinh sao đặng . Bây giờ ta phải lên núi giết phứt lão thầy ấy, thì Công Tôn Thắng mới dám đi theo ta.
Nghĩ như vậy bèn len lén xuống giường xách búa ra cửa, nhơn bóng trăng tỏ , đi thẳng lên núi . Lên tới Tứ Thư quán, thấy cửa đã đóng .
Lý Quì không dám phá cửa, xem thấy vách tường không cao, co giò nhãy vào trong ấy mở cửa ra, rồi đi nhẹ chơn thẳng vào Tòng Hạc hiên.
Vào đến nơi thấy La chơn nhơn đương ngồi trên giường xem sách .
Lý Quì nhảy tới xáng xuống một búa vở óc chết tươi !
Lý Quì xem kỷ thấy máu trắng chảy ra lai láng thì lấy làm lạ nói rằng :
- Lão nầy thiệt là đồng nam , dưỡng đặng nguơn dương chơn khí từ nhõ đến già, cho nên không có một chút máu đỏ.
Lại thấy cái mũ của La chơn nhơn đứt ra làm hai, lằn búa từ óc chí cổ thì cười rằng :
- Dử chưa ! Chém xuống một cái cũng là mạnh lắm ! Nay đã giết lão thác rồi, chắc là Công Tôn Thắng chịu đi với ta.
Nói rồi liền trở ra cửa.
Ra vừa tới cửa, thấy một đồng tử mặc áo xanh chạy ra cản trở nạt rằng :
- Ngươi giết thầy ta bây giờ tính chạy đi đâu ?
Lý Quì nói :
- Thằng nhỏ nầy đúng muốn theo thầy về nơi chín suối nửa sao ? Nói rồi liền dáng một búa, đồng tử vở óc chết tươi .
Đồng tử ấy thác rồi, Lý Quì chạy riết một hơi về nhà Công Tôn Thắng, thấy Bái Tôn và Công Tôn Thắng còn ngáy pho pho thì có lòng mừng, bèn nằm xuống đó ngủ.
Rạng ngày Công Tôn Thắng thức dậy ăn cơm nước xong rồi thì dắt Bái Tôn và Lý Quì lên núi , đặng có có năn nỉ xin Chơn nhơn cho đì.
Lý Quì che miệng cười thầm đi theo.
Đi đến Tứ Hư quán, thẳng vào Tòng Hạc hiên, thấy có hai người đồng tử đứng đó, thì Công Tôn Thắng hỏi rằng :
- Thầy ngồi ở đâu ?
Đồng tử nói :
- Thầy ngồi nơi vân sàng.
Lý Quì nghe nói, lấy làm lạ le lưỡi rất dài.
Đến chừng vô tới Tòng Hạc hiên, thấy chơn nhơn ngồi nơi vân sàng thì nghỉ rằng :
- Nếu vậy hồi hôm ta đã giết lầm rồi !
La chơn nhơn thấy ba người ấy vào thì hỏi rằng :
- Bọn ngươi có việc gì phải đến đây nửa ?
bái Tôn nói :
- Tôi đến xin thầy lấy lòng từ bi cứu anh em tôi khõi nạn.
La chơn nhơn chỉ Lý Quì hỏi rằng :
- Người mặt đen nầy là ai ?
Bái Tôn nói :
- Nó là em tôi, họ Lý tên Quì.
La chơn nhơn cười rằng :
- Lẻ thì không cho Công Tôn Thắng đi nhưng vị tình người nầy nên ta phải cho nó đi một phen.
Lý Quì nghĩ rằng :
- Lão nầy đã biết ta muốn giết lão, còn nói bộ như vậy, chắc là lão không cho đi.
La chơn nhơn nói :
- Để ta làm phép cho ba ngươi đi trong giây phút thì đến Cao Đường châu. Vậy ba ngươi bằng lòng hay chăng ?
Bái Tôn nghĩ rằng :
- Nếu vậy ông nay có phép hay hơn phép thần hành của ta xưa kia .
Nghĩ như vậy, bèn hỏi chơn nhơn rằng :
- Vậy chớ thầy dùng phép chi đi mau lắm vậy ?
La chơn nhơn khiến đồng tử lấy ra ba cái khăn vuông, một cái trắng, một cái xanh , một cái đỏ ; rồi mới đứng dậy nói với ba người rằng :
- Ba ngươi theo ta ra đây.
Ba người liền theo chơn nhơn ra khõi cửa chùa đến một chỗ thạch bàn .
La chơn nhơn lấy một khăn đỏ trải trên mặt đá rồi nói rằng :
- Nhứt Thanh lên đứng trên khăn ấy .
Công Tôn Thắng vâng lời, đạp lên khăn vuông ấy vừa rồi .
Chơn nhơn phất tay áo nạt rằng :
- Lên, đi cho mau.
Nói vừa dứt lời, khăn ấy hóa ra một vừng mây đỏ, chở Công Tôn Thắng bay lên trên không, ước cao hơn hai mươi trượng.
La chơn nhơn nạt lớn rằng :
- Thôi, thôi đừng lên luôn .
Vùng mây ấy ừl dừng lại nơi trên không.
La chơn nhơn lại trải một cái khăn xanh nơi mặt đá, khiến Bái Tôn đạp lên , rồi cũng làm y như trước, khăn ấy hóa ra một vừng mây xanh cho Bái Tôn lên cao hơn hai mươi trượng mới dừng lại .
Lý Quì ngước mặt ngó sửng.
La chơn nhơn lại lấy khăn trắng trải lên mặt đá khiến Lý Quì đạp lên .
Lý Quì cười rằng :
- Đừng có khuấy chơi, nếu rớt xuống đây ắt là xương thịt như quết.
La chơn nhơn nói :
- Vậy chớ ngươi không thấy hai người lên trước đó sao ?
Lý Quì đạp lên khăn ấy .
La chơn nhơn nạt một tiếng lớn, liền ấy hóa ra một vừng mây trắng chở Lý Quì lên cao hơn hai mươi trượng.
Lý Quì la lớn rằng :
- Ngộp lắm, ngộp lắm . Phải cho tôi xuống đặng tôi đi bộ .
La chơn nhơn dùng tay ta ngoắt vừng mây xanh và mây đỏ xuống trước mặt mình.
Bái Tôn bái tạ đứng hầu bên hữu , Công Tôn Thắng bái đứng hầu bên ta .
Lý Quì ở trên không kêu lớn rằng :
- Cho tôi xuống , cho tôi xuống , vì tôi mắc tiêu mắc tiểu lắm, nếu không cho tôi xuống tôi tiểu dộng xuống nhằm đầu thì chịu .
La chơn nhơn ngước mặt hỏi Lý Quì rằng :
- Ta là người xuất gia chưa hề xúc phạm đến ngươi, cớ gì hồi hôm ngươi lại nhảy tường lén vào giết ta, như ta không có đạo đức thì đã bị ngươi giết rồi, lại chết hết một tên đạo đồng nửa .
Lý Quì nói :
- Ấy là thầy lầm, không phải tôi làm chuyện ấy đâu.
La chơn nhơn cười nói rằng :
- Tuy vậy ngươi không thể giết ta đặng đâu, hồi hôm ngươi đập bể hết hai cái hồ lô mà thôi . Lòng ngươi độc ác như vậy, ta cũng làm cho ngươi bị nạn to.
Bèn day mặt qua hướng Đông ngoắt một cái , thì có một trận gió lớn , thổi Lý Quì bay lên trên mây , lại có hai người Huỳnh Cân lực sĩ theo giử hai bên.
Lúc ấy Lý Quì nghe tiếng gió giông bên tai, lại thấy non núi dưới chơn mình liền lạc như rừng, lòng kinh hãi, không biết bay đặng bao xa. Trận gió ấy đưa Lý Quì đến thành Kế châu, rơi tại nha môn Tri phủ.
Lúc ấy Tri phủ Kế châu là Mã Sĩ Hoằng và các nha lại đương ngồi xử đoán. Xảy thấy một người cao lớn mặt mày đen thui, ở nơi trên không rớt xuống, ai nấy đều kinh hải.
Mã Sĩ Hoàng kêu lớn rằng :
- Bắt nó vào đây.
Mười mấy tên nha dịch áp lại bắt Lý Quì dẫn vào trước mặt Mã Sĩ Hoằng.
Mã Sĩ Hoằng nạt Lý Quì rằng :
- Mi là yêu nhơn ở đâu, sao lại ở trên không rớt xuống đây ?
Lý Quì bị rớt lổ đầu ổ trán, lòng rất kinh hải, nên chưa nói đặng.
Mã Sĩ Hoằng nói :
- Quả nó là yêu nhơn rồi, quân bây phải dùng phép trừ tà mà trừ nó.
Nha dịch vưng lời, đóng nọc giữa sân trói ké Lý Quì vào nọc, giây lâu đem lại một chậu huyết chó và một thùng nước đái trộn phân, đổ xối từ trên đầu Lý Quì cho đến dưới chơn, làm cho vật dơ dáy vấy đầy miệng mồm và trái tai .
Lý Quì chịu hôi thúi không nỗi , túng phải la lớn rằng :
- Tôi không phải yêu nhơn, vốn là đệ tử của La chơn nhơn đây.
Nguyên cả phủ Kế châu đều biết La chơn nhơn là người tiên sống, nay nghe Lý Quì nói như vậy, bọn nha dịch cũng có lòng kiêng. Bên dắt Lý Quì vào bẩm với Tri phủ rằng :
- La chơn nhơn là người đắc đạo thần tiên, người này là đồ đệ của người , xin chớ gia hình như vậy mà sanh mích lòng.
Tri phủ cười rằng :
- Ta đọc trăm ngàn cuốn sách, từng nghe nhiều việc cổ kim , chưa thấy thần tiên nào có đệ tử như vậy, quả nó là loài yêu mị, bây phải tra khảo cho đến nước , chừng nào nó chịu xưng là yêu nhơn sẽ thôi.
Bọn nha dịch không dám cải lời, bèn đánh Lý Quì đến nỗi máu rơi thịt nát .
Lý Quì chịu đau không nổi, túng phải xưng mình là yêu nhơn, tên là Lý Nhị.
Tri phủ khiến giam Lý Quì vào ngục .
Bọn nha dịch vâng lời, dẫn Lý Quì đến ngục giao cho ngục tốt và tỏ thuật đầu đuôi.
Lý Quì vào ngục.
Ngục tốt vừa muốn đóng trăng .
Lý Quì nói lớn rằng:
- Ta là Trị nhựt thần tướng, cớ gì bây dám đóng trăng, ta nói cho bây biết nếu bây chọc giận đến ta thì ta làm cho cả phủ chết hết. Người giử ngục biết danh La chơn nhơn cho nên có lòng kính phục, nên hỏi Lý Quì rằng :
- Thiệt thầy là đệ tử của La chơn nhơn chăng ?
Lý Quì nói :
- Ta là đệ tử của La chơn nhơn , người đặt ta làm Trị nhựt thần tướng, hầu hạ hằng ngày. Nay ta có lỗi, cho nên Chơn nhơn bõ ta chốn nầy đặng ta chịu khổ chừng ít ngày, người cũng đem ta về núi. Bây giờ đây nếu chúng bây không mua rượu thịt cho ta ăn uống , thì ta làm cho chúng bây chết hết cả nhà.
Người giử ngục nghe nói như vậy cũng có ý sợ, bèn xúi dục ngục tốt mua rượu thịt cho Lý Quì ăn uống mỗi ngày.
Lý Quì thấy bọn ngục tốt sợ mình như vậy thì lại kiếm điều láo xược mà nhát bọn ấy thêm sợ .
Bọn ấy nấu nưóc lá thơm tắm rữa và mua quần áo mới thay cho Lý Quì.
Lý Quì nói dọn rằng :
- Bây làm như vậy cho thường, nếu cho ta ăn cực một bửa thì ta bay lên trên mây cho bây chịu việc ly tiết . Bọn ngục tốt thêm sợ . không dám để cho Lý Quì khổ cực .
Nhập Vân long đấu phép phá Cao Liêm
Hắc Toàn Phong xuống giếng cứu Sài Tiến
-
Phép thuật của ngươi đối với Cao Liêm cũng không hơn kém gì nhau , song ngày này ta trao cho ngươi một phép Ngũ Lôi Thiên Tâm , ngươi cứ theo đó mà làm thì có thể cứu Tống Giang để thay trời làm Đạo được . Còn lão mẫu ngươi ở nhà ta sai người trông nom tử tế không cần lo nghĩ làm chi , ngươi cũng là ứng vào tinh số trên trời nên ta tạm cho ra đó một phen , song trong lòng phải thuỷ chung giữ lấy lời xưa chớ bị người ta xúi giục mà quên bỏ nghĩa lớn của mình mới được .
Công Tôn Thắng vâng nhận các phép rồi cùng với Đới Tung , Lý Quỳ lạy tạ Chân Nhân và từ giã các bạn học mà cùng về nhà tư . Khi về tới nhà Công Tôn Thắng lấy hai thanh bảo kiếm sắp sẵn các mũ sắt , áo đạo cùng đồ hành lý rồi lạy biệt thân mẫu mà lên đường .
Đi được bốn mươi dặm đường Đới Tung bảo với Công Tôn Thắng rằng :
- Bây giờ tiên sinh với Lý Quỳ đi sau để tôi về trước báo với Tống Ca ca , rồi cho người đi đón .
- Được lắm xin hiền đệ cứ về báo trước để tôi đi sau càng tiện
Đới Tung dặn Lý Quỳ rằng :
- Anh đi đường phải theo mệnh lệnh tiên sinh , nếu có câu gì không phải thì tôi sẽ liệu cho anh .
Lý Quỳ vâng dạ mà rằng :
- Phép thuật tiên sinh cũng như La Chân Nhân vậy có khi nào tôi dám khinh nhờn , xin Ca ca cứ đi trước .
Đới Tung liền buộc giáp mà làm phép thần hành đi trước , còn Công Tôn Thắng với Lý Quỳ lục đục đi sau . Trong khi đi đường Lý Quỳ sợ phép thuật của La Chân Nhân nên hết lòng hầu hạ Công Tôn không hề có điều càn bậy . Cách vài hôm đi đến trấn Vũ Cương thấy cửa nhà đông đúc Công Tôn bảo với Lý Quỳ rằng :
- Mấy hôm nay đi đường khó nhọc nay ta vào uống mấy chén rượu suông ăn vài cái bánh chay , rồi sẽ đi cũng được .
Lý Quỳ nghe nói lấy làm mừng bèn tìm vào một hàng rượu ở bên đường để đánh chén . Khi vào tới nơi Công Tôn Thắng ngồi trên Lý Quỳ cởi khăn gói ngồi ở phía dưới rồi gọi nhà hàng dọn rượu lên . Công Tôn Thắng hỏi nhà hàng :
- Ở đây có bánh điểm tâm chay không ?
- Thưa ngài trong hàng tôi bán rượu thịt không có thức ăn chay , duy ngoài chợ có thứ bánh táo là thức ăn chay mà thôi .
Lý Quỳ nói :
- Để tôi đi mua về đây .
Nói đoạn mở gói lấy ít tiền chạy ra chợ mua bánh , khi mua xong đương sắp ra về chợt thấy bên đường có tiếng người kêu quát lên rằng : ''Khoẻ thực '' Lý Quỳ nghe thấy vậy vội chạy đến xem thì thấy có đám đông người vây một anh chàng to lớn đương múa đôi chuỳ sắt ở đó . Anh chàng ấy mình cao hơn bẩy thước da mặt sần sùi , mũi thẳng xuống như dọc dừa , tay cầm chuỳ sắt ước nặng ba mươi cân múa may một lúc rồi đánh vào hòn đá ở đường vỡ hẳn ra . Chúng trông thấy bèn vổ tay khen ngợi ầm lên Lý Quỳ thấy vậy không sao nhịn được liền dắt bánh vào trong bọc chạy sấn vào giơ tay toan giật lấy chuỳ sắt của chàng kia . Chàng kia quát lên rằng :
- Anh là thằng nhắng nào dám vào giằng lấy chuỳ của ta .
- Anh múa có ra cái gì mà họ khen ầm cả lên ? Đưa lảo gia múa cho mà xem .
- Được ta cho anh mượn hai cây chuỳ nếu không múa nổi , thì ta tặng cho mấy quả đấm mà xem .
Lý Quỳ lẳng lặng với lấy cây chuỳ múa lên múa xuống , tựa hồ như tung quả đạn tròn hồi lâu mới đặt xuống mà tâm thầm không hề ra dáng chút gì khó nhọc . Anh chàng kia trông thấy vội cúi rạp xuống mà lạy rồi hỏi rằng :
- Xin hỏi đại danh Ca ca là gì ?
- Nhà anh ở đâu ?
- Nhà tôi ở phía trước gần đây .
Nói đọan liền dẫn Lý Quỳ đến một nơi cửa khoá then cài cẩn thận , rồi lấy chìa khoá mở cửa mời Lý Quỳ vào . Lý Quỳ vào tới trong nhà toàn thị bể lò binh khí vứt ngổn ngang trong bụng liền nghĩ thầm : ''Anh này ắt hẳn là anh lò rèn , hiện nay trong sơn trại cũng cần đến bất nhược ta rủ hắn đi phắt cho tiện '' nghĩ vậy liền hỏi :
- Bác tên họ là gì xin cho tôi biết ?
- Thưa ngài tôi họ Thang tên Long , thân phụ tôi ngày trước làm nghề thợ rèn sau gặp quan Lão Trung Kinh Lược cho làm quan ở phủ Diên Ân mới đây phụ thân bị mất ở chỗ làm quan , tính tôi lại hay rong chơi cờ bạc nên mới lưu lạc giang hồ phải tạm trú ở đây làm nghề thợ rèn để kiếm ăn . Tôi có luyện tập được nhiều võ nghệ , sau người ta thấy tôi có mụn đen khắp cả quanh mình Kim Tiều BàoTử , vậy dám hỏi quý danh là gì ?
- Tôi tức là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ ở Lương Sơn Bạc đây .
Thang Long nghe nói vội vàng cúi lạy mà rằng :
- Chết nỗi ! Tôi nghe tiếng đã lâu mà không được biết ?
- Anh ở đây làm nghề thợ rèn thì bao giờ cho khá được , bất nhược theo tôi đến Lương Sơn Bạc làm cho Đầu lĩnh có thú hơn không ?
Thang Long hớn hở đáp rằng :
- Nếu quan anh có lòng tốt cho tiểu đệ theo đi thì còn gì hơn nữa .
Nói đoạn liền bái Lý Quỳ làm anh , rồi Lý Quỳ nhận Thang Long làm em . Thang Long lại nói Lý Quỳ rằng :
- Nhà tôi không có đầy tớ xin mời quan anh ra chợ , uống vài chén rượu suông cho tỏ tình thân ái , rồi nghỉ đây một đêm sáng mai sẽ đi ..
- Tôi còn có sư pgụ ngồi đợi ở đằng kia , để tôi đem bánh về ăn rồi chạy ra ngay bây giờ , không thể nào trì trệ được nữa .
- Vội chi mà phải đi ngay như thế ?
- Chết nổi ! Tống Công Minh Ca ca hiện đương đánh nhau ở đất Đường Châu , còn tôi mời sư phụ về để cứu ứng đó .
- Sư phụ là ai ?
- Thôi bất tất phải nói anh thu xếp đi ngay mới được .
Thang Long vâng lời vội vàng thu xếp khăn gói tiền nong , khoác nón dắt dao , cầm thanh đao lớn vất bỏ cả cửa nhà đồ đạc mà theo Lý Quỳ cùng đi . Khi đi đến tửu điếm Công Tôn Thắng trông thấy Lý Quỳ về bèn có ý gay gắt bảovới Lý Quỳ rằng :
- Anh đi đâu đến giờ này mới về , giá chậm lúc nữa thì tôi lên núi cho rảnh chuyện .
Lý Quỳ nghe nói không dám trả lời lẳng lặng dẫn Thang Long vào lậy chào mà kể rỏ cho Công Tôn Thắng nghe , Công Tôn Thắng thấy vậy cũng có ý vui mừng một chút , đọan rồi Lý Quỳ đem bánh ra ba người ăn uống với nhau . Khi ăn uống xong tính trả tiền hàng rồi Lý Quỳ cùng Thang Long đều khoác khăn gói theo Công Tôn Thắng về lối Đường Châu đi được chừng hai phần đường thì thấy Đới Tung đến tiếp đón . Công Tôn Thắng cả mừng liền hỏi công việc đánh nhau mấy bữa nay ra sao ? Đới Tung nói :
- Mấy hôm nay Cao Liêm đã khỏi vết thương ngày nào cũng cho quân khơi đánh , nhưng Ca ca phải chịu nhịn không cho quân ra đánh , đành phải đợi tiên sinh đến đã .
Công Tôn Thắng cười nói rằng :
- Được lắm để tôi đến sẽ hay .
Lý Quỳ lại dẫn Thang Long vào chào hỏi rồi kể chuyện cho nghe , ba người kéo Đới Tung cùng đi . Khi gần tới trại cách năm dặm đường thấy Lã Phương , Quách Thịnh dẫn hơn năm trăm lính cùng ra đón tiếp . Bấy giờ bốn người cùng lên ngựa rồi trở về Đại trại .
Tống Giang , Ngô Dụng thấy Công Tôn Thắng về tới nơi vội vàng hớn hở vui mừng đón vào thăm hỏi , rồi cho đòi các đầu lĩnh vào đến trướng Trung Quân để chào mừng Công Tôn Thắng . Lý Quỳ dẫn Thang Long vào chào Tống Giang , Ngô Dụng cùng các vị đầu lĩnh rồi đặt tiệc ăn mừng rất là vui vẻ .
Ngày hôm sau Tống Giang , Ngô Dụng cùng Công Tôn Thắng bàn việc đánh Cao Liêm . Công Tôn Thắng nói :
- Xin Chủ tướng truyền cho nhổ trại kéo cả quân đến , xem thế giặc ra sao rồi tôi sẽ liệu .
Tống Giang nghe lời bèn truyền cho các trại , hết thảy đều kéo quân đến gần phủ Cao Đường để dàn trận . Khi tới nơi hạ trại yên ổn , đến sáng hôm sau quân sĩ ăn cơm từ trống canh năm , rồi sắp sửa chỉnh tề hết cả . Đọan rồi Tống Giang , Ngô Dụng cùng Công Tôn Thắng cưỡi ba con ngựa ra trước cửa trận , thúc cho khua trống phất cờ xông thẳng vào thành để đánh .
Nói về tri phủ Cao Liêm mới khỏi được vết thương nay bỗng thấy có quân mã Tống Giang kéo đến , chàng liền mặt giáp khoác bào sai mở cửa thành bỏ đích kiều xuống dẫn ba trăm thần binh ra thành nghinh địch . Khi tới nơi đôi bên mở cờ gióng trống dàn thành trận thế , rồi bên kia Tống Giang đứng trước mặt trận có mười viên tướng cưỡi ngựa đứng hàng nhạn hai bên . Bên tả có năm tướng là: Hoa Vinh , Tần Minh , Chu Đồng , Âu Bằng và Lã Phương ; bên hữu năm tướng là : Lâm Xung , Tôn Lập , Đặng Phi , Mã Lân và Quách Thịnh . Khoảng giữa ba viên chủ tướng Tống Giang , Ngô Dụng và Công Tôn Thắng đều thắng trận đứng nom sang trận Cao Liêm . Bấy giờ Cao Liêm thét bảo Tống Giang rằng:
- Bay là quân giặc cỏ ở trong xó rừng vũng nước , nay đã định đánh nhau phải quyết được thua mới được , nếu kinh sợ bỏ chạy thì không phải là hảo hán .
Tống Giang nghe nói liền hỏi :
- Ai chém thằng giặc kia cho ta .
nói vừa dứt lời thì Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh nắm thương phóng ngựa chạy thẳng ra ngoài giữa trận . Cao Liêm thấy vậy quát lên rằng :
- Ai bắt thằng giặc kia cho ta ?
Vừa nói xong thì trong đám quan Thống Chế có một viên Thượng Tướng là Tiét Nguyên Huy múa song đao cưỡi ngựa ra đánh với Hoa Vinh , hai bên đánh nhau vừa được vài hiệp Hoa Vinh liền quay ngựa chạy về bản trận Tiết Nguyên Huy cũng múa đao phi ngựa hết sức đuổi theo . Khi đuổi gần tới nơi Hoa Vinh kìm ngựa lại , rồi dương cung đặt tên quay nhắm Nguyên Huy bắn một phát ngã xuống ngựa , hai bên quân lính đều reo hò ầm ỉ cả lên . Cao Liêm thấy vậy cả giận liền cầm miếng bài đồng hai tay đẩy kiếm gõ luôn ba tiếng , rồi thấy giữa trận thần binh có trận ác phong tung động cát vàng làm cho trời thảm đất sầu ai ai cũng kinh sợ . Đọan rồi thấy tiếng reo hò huyên náo , có một toán sài lang hổ báo cùng các thứ trùng độc thú dữ ở trong đám cát vàng hiện ra .
Bên kia Công Tôn Thắng thấyvậy liền cầm thanh kiếm Tùng Văn Cổ Định trỏ sang quân Cao Liêm trong miệng lẩm nhẩm sẻ đọc mấy lời rồi quát một tiếng ''Mau '' bấy giờ thấy một đạo kim quang bắn xéo qua quân Cao Liêm làm các thú dữ đều rớt xuống mặt đất . Quân lính cúi xuống nom thì đám trùng độc thú dữ toàn thị bằng giấy trắng cắt ra , bay là xuống đất thì cát vàng cũng nằm im không tung lên được nữa . Tống Giang thấy vậy cầm roi vẫy gọi toàn quân cùng xông sang đánh giết trong trận Cao Liêm , quân mã Cao Liêm kinh sợ tán loạn thiệt hại rất nhiều . Cao Liêm bèn kéo thần binh vào thành để giữ , quân Tống Giang đuổi đến gần thành , thấy địch kiều đã cất lên cửa thành đã đóng , trên mặt thành đá gỗ ném xuống như mưa liền gõ chiêng thu quân trở về đóng trại .
Khi điểm quân mã đều được đại thắng Tống Giang bèn vào trướng tạ công đức Công Tôn Thắng và khen thưởng khắp mặt tam quân .
Ngày hôm sau lại chia quân làm bốn mặt quanh thành Công Tôn Thắng nói với Tống Giang , Ngô Dụng rằng :
- Hôm trước tuy đánh được quân Cao Liêm nhưng còn ba trăm thần binh chạy cả vào thành và chăng ngày nay đánh thành rất gấp thì tất nhiên quân giặc đêm nay phải thừa kế mà ra d8ây cướp trại . Vậy chiều nay ta nên thu quân làm một , đợi đến chiều tối sẽ cho nấp cả vào các nơi bỏ mặc trại không cho chúng vào cướp và truyền lệnh cho các quân sĩ cứ nghe tiếng sấm hiệu , và trông ngọn lửa ở trong trại bốc lên là phải hết sức đổ ra đánh giết mới được .
Tống Giang nghe lời rồi truyền lệnh cho ba quân tiến lên đánh thành rồi chiều đến kéo cả vềtrại . Chiều hôm đó trong trại mở cờ nổi trống chè chén với nhau , mãi đến chiều tối mới đặt đội ngũ để ra nấp các nơi . Khi mai phục đã yên tịnh đâu vào đó rồi Tống Giang , Ngô Dụng , Công Tôn Thắng , Hoa Vinh , Tần Minh , Lạ Phương , Quách Thịnh đều kéo nhau lên chổ gò cao để đợi .
Đêm hôm đó Cao Liêm dẫn ba trăm thần binh mỗi người lưng đeo ống sắt trong đựng các thức lưu huỳnh vá diêm sinh và mỗi người đều cầm dao trượng gậy miệng ngậm hồi còi , nửa đêm mở cửa thành kéo quân đi cướp trại . Cao Liêm dẫn thần binh đi trước sau lưng có ba mươi tên quân đ đuổi theo cùng nhau thẳng kéo tới trại Tống Giang . Khi gần tới trại Cao Liêm ngồi trên mình ngựa làm phép yêu quái , phút chốc đã thấy trời đất đen sì một trận cuồng phong đổ lá rụng cây đưa đến , đọan rồi ba trăm thần binh tiếp lửa vào ống sắt thổi còi làm hiệu xông xáo kéo vào trong trại .
Bên kia Công Tôn Thắng ngồi trên gò cao trông thấy liền giơ kiếm làm phép , rồi thấy trong giữa trại không bỗng dưng nổi lên tiếng sấm rất to , ba trăm thần binh nghe vậy vừa toan quay gót lui ra , bỗng thấy trong trại lửa đỏ rực trời rồi bốn mặt quân phục đổ ra vây chặt trong trại không còn một lối nào mà chạy thoát . Bấy giờ ba trăm thần binh đều bị quân mã Tống Giang giết hết không sót một người . Cao Liêm liền dẫn ba mươi tên quân kỵ chạy trốn về thành . Vừa chạy được mấy bước đã thấy Báo Tử Đầu Lâm Xung dẫn một toán quân mã đuổi sát giạt đằng sau Cao Liêm vội vàng gọi mở cửa thành bỏ địch kiều xuống dẫn được tám , chín quân kỵ chạy thoát vào thành . Còn mấy mươi tên nữa đều bị Lâm Xung bắt sống được cả . Cao Liêm vào trong thành liền đốc thúc dân chúng để trấn giữ trong thành rất là cẩn mật .
Ngày hôm sau Tống Giang lại đến vây đánh thành rất dữ Cao Liêm nghĩ thầm rằng:''Bấy lâu học được phép thuật vẫn tưởng hơn được người , ai ngờ ngày này còn có kẻ cao hơn nữa , như thế thì còn biết tính làm sao ? Nay bất nhược phải mau mau viết thư sang hạt Đông Xương và hạt Khấu Châu để cầu cứu mới được . Hai hạt đó gần đây vả chăng hai ông tri phủ đó đều là môn đệ của Ca ca Thái Uý ta , thì tất nhiên họ phải đến cứu không sai ..'' Nghĩ đọan viết hai phong thư sai hai quan Thống Chế mở cửa thành bên tây để cướp đường đi cầu cứu .
Bên kia các tướng của Tống Giang thấy người trong thành đi ra đã toan đuổi theo mà bắt . Ngô Dụng gạt đi mà rằng :
- Mặc cho họ đi ta phải dùng mẹo mà bắt mới thú .
Tống Giang hỏi :
- Quân sư định làm thế nào ?
- Hiện nay trong thành tất binh nguy tướng ít nên mới sai người ra đi cầu cứu , vậy ta giả làm hai đội quân mã đến ứng cứu rồi đánh nhau lộn bậy ở ngoài để cho hắn mở cửa thành ra tiếp ứng , bấy giờ thừa kế đánh tràn vào đó thì thế nào cũng bắt được Cao Liêm .
Tống Giang nghe cả mừng liền sai Đới Tung về Lương Sơn Bạc lấy hai toán quân mã , chia làm hai để tiến đánh Cao Đường .
Về phần Cao Liêm sau khi sai người đi cầu cứu viện , đêm đêm thường đốt lửa sáng rực ở trong thành để làm hiệu chờ viện binh kéo đến . Cách mấy hôm sau đám binh lính canh thành bỗng thấy quân mã Tống Giang tự nhiên rối loạn xôn xao bèn vội vàng báo cho Cao Liêm biết . Cao Liêm nghe báo lập tức chạy lên mặt thành để xem , bấy giờ trông xa thấy có hai toán quân mã xung đột tung hoành bụi mù rợp đất , đánhgiết luôn tay làm cho bọn giặc vây thành đều bỏ tan tành chạy cả . Cao Liêm thấy vậy biết là viện quân đã đến , bèn điểm hết quân mã trong thành mở tung hết cả cửa thành chia làm bốn mặt mà ùa ạt đánh ra . Khi ra tới ngoài thành , Cao Liêm xông xáo đánh vào trận Tống Giang . Tống Giang , Hoa Vinh , Tần Minh cưỡi ba con ngựa theo lối đường nhỏ mà chạy , Cao Liêm thúc quân mã đuổi riết để bắt . Đương khi đó có pháo nổ liên thanh Cao Liêm lấy làm nghi sợ bèn thu quân toan quay trở về .
Bỗng đâu hai bên đường nổi thanh la ầm ỉ rồi bên tả có Tiểu Ôn Hầu , bên hữu có Kiên Nhân Quý đều dẫn năm trăm quân mã xông ra Cao Liêm cướp đường cố chạy quân mã bị thiệt hại tới quá nửa . Khi chạy thoát được vòng trận về cổng thành , ngẩng lên trông thành đã thấy toàn thị cờ của Lương Sơn Bạc cả .
Cao Liêm kinh hoàng liếc mắt trông quanh không thấy có toán viện quân đâu nữa , chàng bất đắc dĩ phải dẫn đám tàn quân , tìm đường lối hẻm trong núi mà chạy . Chạy được mươi dặm đường , chợt thấy có một đám quân sĩ ở trong núi kéo ra , rối thấy Bệnh Uý Tri ngăn cản giữa đường mà quát lên rằng :
- Chúng ta đợi đây đã lâu muốn sống xuống ngựa đi thôi .
Cao Liêm thấy vậy lại dẫn quân quay lại , bỗng lại thấy Mỹ Nhiệm Công dẫn một toán quân sĩ chắn ngang lấp đường ; rồi hai bên cùng xông vào để đánh Cao Liêm thấy đường đi lối lại đều mắc nghẽn cả , bèn bỏ ngựa xuống bộ rồi lần lên núi để trốn . Bọn kia lại xông lên núi đuổi theo Cao Liêm vội niệm mấy câu thần chú trong miệng rồi quát lên một tiếng '' Lên '' rồi cưỡi lên một đám mây đen phất phơ trên đỉnh núi .
Khi đó Công Tôn Thắng đứng trên sườn núi thấy vậy , bèn ngồi trên mình ngựa cầm thanh kiếm làm phép quát lên một tiếng '' Mau '' rồi trỏ thanh kiếm lên , thì thấy Cao Liêm ở giữa đám mây rơi tung ngay xuống trước mặt Lôi Hoành , Lôi Hoành tiện tay chém một phát đứt làm hai đoạn , rồi xách thủ cấp xuống núi . Tống giang nghe nói giết được Cao Liêm bèn thu quân kéo vào trong thành Cao Đường , trước hết hạ lệnh không cho xâm phạm dân gian và yết bảng cho dân được yên việc làm ăn . Đoạn rồi đến nhà lao để cứu Sài Đại Quan Nhân .
Bấy giờ Tiết Cấp cùng với lính ngục đều chạy trốn mọi nơi , duy còn bốn năm mươi tên tù còn sót lại . Tống Giang lại cho tháo gông mà tha cho tất cả mọi người , mà không thấy Sài Tiến ở đấy . Sau thấy có vợ Sài Hoàng Thành cùng vợ con Sài Tiến đều bị giam vào hai phòng riêng mà Sài Tiến thì không thấy , nên trong lòng buồn bã vô cùng . Ngô Dụng cho đòi tất cả các người làm việc ở chân Cao Đường đến để hỏi . Sau có một người Tiết Cấp tên là Lạn Nhân nói rằng :
- Bữa trước tri phủ Cao Liêm bắt chúng tôi phải giam giữ rất là cẩn thận và có dặn chúng tôi nếu có lỡ xảy ra sự gì , thì cứ đem giết ngay Sài Tiến đi trước . Cách đây ba hôm Phủ lại thúc đem Sài Tiến ra để hành hình , chúng tôi thấy người đó ra vẻ tuấn tú khôi ngô nên người chí khí mới không nỡ ra tay , mà nói dối là Sài Tiến đã ốm gần chết đến nơi không cần phải giết . Sau Tri phủ thúc giục luôn tôi đã phải nói dối là Sài Tiến chết rồi . Đọan rồi trong mấy hôm đánh nhau bận rộn nên tri phủ cũng không hỏi gì đến nữa . Sau lại sợ người bới vẽ đến tai Tri phủ , nên hôm qua tôi đem Sài Tiến ra chổ giếng khô ở phía sau , tháo gông cho nấp xuống đó . Nay không biết có còn hay không ?
Tống Giang nghe nói vội bảo Lạn Nhân dẫn ra đi xem . Khi tới nơi nom xuống dưới giếng thấy tối đen mù mịt , không biết nông sâu thế nào , cho người đứng trên kêu gọi thì thấy dưới giếng im phắc như tờ , không có ai trả lời cả . Sau thòng dây xuống để đo mới biết giếng sâu có tới tám chín trượng . Tống Giang thấy vậy rân rấn hai hàng nước mắt mà nói rằng :
- Nếu vậy thì Sài Đại Quan Nhân nguy mất rồi .
Ngô Dụng nói :
- Xin chủ tướng thư tâm để cho người xuống đó dò xét xem sao ?
Ngô Dụng vừa nói dứt lời thì Lý Quỳ chạy đến mà kêu lên rằng :
- Để tôi xuống cho .
Tống Giang nói :
- Được lắm ! Chính ngươi làm hại Sài Đại Quan Nhân khi trước nay ngươi nên xuống cứu mới phải .
- Tôi xuống đó cũng không sợ gì , nhưng ở trên này đừng cắt dây mới được .
Ngô Dụng nói :
- Sao anh láu thế ? Ai đã phản anh mà sợ ?
Nói đọan sai người lấy thùng lớn , buộc hai bên cạnh nối đầu thùng rất dài , đặt một cây tre trên miệng giếng rồi quăng dây thừng lên trên đó . Đọan rồi Lý Quỳ cởi trần trùng trục , tay cầm song phủ ngồi vào trong thùng , buộc hai cái chuông bên cạnh thùng , rồi người đứng trên dong dây cho Lý Quỳ xuống giếng . Khi xuống tới đáy giếng Lý Quỳ ra lần mò sờ soạng bất đồ vớ phải đống xương Lý Quỳ kêu một mình lên rằng :
- Ối cha mẹ , cái quái gì mà gớm ghê như vậy ?
Chàng lại sờ quanh sờ quẩn , thấy giữa lòng giếng đầy những bùn lầy không sao bước chân xuống được , Lý Quỳ để đôi song phủ vào thùng rồi với đôi tay ra giếng để lần xem . Chàng lần mãi sau thấy một người cuộn tròn trong vũng nước Lý Quỳ vội kêu lên rằng :
- Sài Đại Quan Nhân ...
Kêu dứt lời thì thấy người kia trả lời , chàng liền giơ tay vào mũi để xem thì thấy vẫn còn thoi thóp thở . Chàng thấy vậy nói lầm bẩm một mình : '' Lạy trời đất cứ thế này thì còn có cơ cứu sống lại đây ''
Nói đọan lại nhảy vào trong thùng lắc chuông ra hiệu cho ở trên biết . Trên kia nghe thấy chuông hiệu vội vàng co kéo thùng lên . Khi lên tới nơi chỉ thấy một mình Lý Quỳ , Tống Giang lấy làm kinh ngạc mà hỏi , Lý Quỳ kể rõ mọi sự dưới giếng cho Tống Giang nghe . Tống Giang nói :
- Nếu vậy , ngươi lại phải xuống đó đặt Sài Đại Quan Nhân vào thùng , để kéo lên trước , rồi sẽ thòng thúng kéo ngươi lên sau .
- Thôi Ca ca không biết , tôi đi Kế Châu đã gặp hai lần nguy hiểm , nay chả lẽ lại chịu lần nguy hiểm thứ ba nữa .
Tống Giang cười mà rằng :
- Chẳng lẽ ta đùa ngươi hay sao ? Ngươi cứ xuống đi mới được
Lý Quỳ vâng lời lại ngồi vào thùng rồi trên này dòng dây cho xuống giếng . Lý Quỳ ẵm Sài Tiến bỏ vào trong thùng lắc chuông ra hiệu cho kéo lên . Chúng kéo được Sài Tiến lên tới nơi , ai nấy đều mừng rỡ vô cùng , khi trông thấy Sài Tiến bị đầu trán sứt sẹo hai bên đùi nát nhừ da thịt , hai con mắt chỉ lim dim không mở ra được , thì mọi người lại thảm thiết xót thương sai người đi mời thầy về chữa ngay lập tức .
Bấy giờ Lý Quỳ ở dưới giếng đợi lâu không thấy thòng thùng xuống kêu la ầm lên Tống Giang nghe tiếng bảo dòng ngay dây xuống để đón Lý Quỳ .
Lý Quỳ lên tới nơi phát bẳn tính rằng :
- Các ông như thế không tốt sao không thòng dây xuống ngay là nghgiã lý gì ?
- Vì mải trông Sài Đại Quan nhân nên quên khuấy đi mất ... thôi nhà ngươi bằng lòng vậy .
Nói đọan sai người vựt Sài Tiến lên xe , rồi đem vợ Sài Tiến , vợ Sài Hoàng Thành cùng các đồ gia tài xếp hơn hai mươi cỗ xe sai Lý Quỳ , Lôi Hoàng hộ tống về sơn trại . Đọan rồi bắt cả nhà Cao Liêm hơn ba mươi người đều chém đầu ra lệnh , mà thưởng cho tên Lạn Nhân . Lại truyền lấy của trong kho cùng tài sản của nhà Cao Liêm xếp cả lên xe , kéo cờ đắc thắng trở về Lương Sơn Bạc . Khi đi qua các châu quận hề động lấy tơ hào của dân , ai ai cũng lấy làm kính phục .
Tiều Cái cho mời Sài Tiến lên nghỉ ở chỗ Tống Công Minh trên núi và sai làm một dinh cơ khác cho gia quyến Sài Tiến ở . Bấy giờ sơn trại lại có thêm Sài Tiến cùng Thang Long thì ai nấy đều vui vẻ, liền đặt tiệc ăn mừng rất là thoả thích .
Nói về phủ Đông Xương cùng phủ Khấn Châu biết tin Cao Đường bị mất , cả nhà Cao Liêm bị chết hết .Bèn cùng nhau thảo sớ lập tức tâu về triều đình , sau các quan chức ở Cao Đường chạy thốc về kinh để tâu báo cho biết . Cao Thái Uý biết tin anh em là Cao Liêm bị giết lấy làm căm tức trong lòng , liền hăm hở vào triều để tâu cùng Thiên Tử .
Sáng hôm sau đó khi lầu Cảnh Dương chuông động , các quan văn võ đều chỉnh tề triều phục bước vào đan trì để chầu Thiên Tử . Được một lát , Thiên Tử ngồi nơi chính điện có quan Điện Đầu tuyên bố rằng :
- Các quan có việc gì cần vào tâu , bằng không xin đề tan chầu .
Vừa dứt tiếng thì thấy Cao Cầu quỳ trước ban tâu rằng :
- Nay có bọn giặc ở Lương Sơn Bạc thuộc phủ Tế Châu , mấy tên đầu đảng là Tiều Cái , Tống Giang xưa nay tụ họp bọn đại gian đại ác , chỉ chuyên nghề cướp hại nhân dân , đánh phá phủ huyện , càn dở buông dóng không biết tới đâu mà kể . Năm trước đã đánh giết quan quân ở Tế Châu , đánh phá thành Giang Châu và thành Vô Vi rất là tàn ác . Nay lại đánh châu Cao Đường giết hại quan dân , cướp lấy kho tàng làm cho trăm họ phải chịu lầm than , đó là một cái vạ lớn của nhà nước hiện nay , nếu không sớm diệt trừ ngay thì mai sau tất là khó trị . Vậy xin thánh thượng xét cho .
Vua nghe tâu cả kinh bèn truyền chỉ cho Cao Thái Uý lập tức điều binh khiển tướng trừ bọn giặc Lương Sơn . Cao Cầu lại tâu rằng :
- Đám đó tuy vậy cũng là một bọn giăc cỏ bất tất phải lấy đại quân cho phí tổn quốc gia . Nay tôi xin cắt một người này có thể khu trừ ngay được .
- Khanh định cắt người nào ra đó , xin cứ truyền lệnh ra đi , sau nầy đánh giặc có công ta sẽ gia phong tước thưởng .
Cao Thái Uý tâu rằng :
- Người này là con cháu một vị khai quốc công thần Hồ Duyên Tân ở Hà Đông tên là Hồ Duyên Chước khiển hai cây roi đồng sức khoẻ muôn người không kịp hiện làm Đô Thống Chế ở huyện Nhữ Vinh trong tay sẵn có quân tinh tướng giỏi , có thể đánh nổi bọn giặc Lương Sơn . Nay xin phong người ấy làm Binh Mã Chỉ Huy Sứ lãnh các quân mã bộ lập tức ra đó , thì thế nào cũng được thành công .
Vua nghe nói lấy làm vui mừng bèn giao cho Viện Cơ Mật sai sứ thần vâng mang sắc chỉ lập tức ra đất Nhữ Nam mời Hồ Duyên Chước về kính phụng mạng . Khi sứ thần tới Nhữ Nam , Hồ Duyên Chước cùng các quan trong thành ra nghinh đón thánh chỉ , đem về tuyên đọc rồi tiếp đãi sứ thần rất là trân trọng . Đọan rồi lập tức thu thập các đồ mũ mảng , đai giáp , cung tên , gươm ngựa và dẫn ba bốn mươi tên thủ hạ gấp đường về chốn kinh sư .
Cách mấy hôm về đến kinh sư Hồ Duyên Chước đến điện Tư Phủ để chào Cao Thái Uý . Hôm đó Cao Cầu đương ngồi trên Suý Phủ nghe báo Hồ Duyên Chước đã về thì trong bụng lấy làm vui mừng hớn hở , lập tức cho mời vào nói chuyện . Khi Hồ Duyên Chước vào tới nơi Cao Thái Uý đem lời hỏi thăm , rồi đem các đồ thưởng ra cho , sáng sớm hôm sau mới dẫn vào chầu Thiên Tử .
Thiên Tử trông thấy Hồ Duyên Chước tướng mạo đường đường ra dáng một tay dũng lược thì trong bụng rất vui mừng hớn hở liền ban cho một con ngựa Tích Tuyết Ô Truy ngày đi ngàn dặm là một giống ngựa hiếm có xưa nay .
Hôm đó Hồ Duyên Chước vâng tạ ơn vua , rồi theo Cao Thái Uý trở về suý phủđể bàn việc khởi binh . Hồ Duyên Chước nói với Cao Thái Uý rằng :
- Dám bẩm ân tướng tôi xem bọn Lương Sơn Bạc có nhiều tướng giỏi , ngựa mạnh lương nhiều không thể vội khinh ngay được . Vậy tôi xin tiến cử hai tướng làm tiên phong để cùng đi ra đò thì mới có thể khu trù được giặc , chẳng hay ân tướng nghĩ sao ?
Cao Thái Uý gật đầu khen phải , liền ân cần hỏi Hồ Duyên Chước xem định tiến cử những ai ?
Mới hay :
Một phen huyết chiến dậy trời
Giết quân tàn bạo , cứu người oan khiên
Xưa nay tài trí tương liên
Mà cân hoạ phúc hoàng thiên cũng già .
Ấy ai gây cuộc phong ba
Hao binh tổn tướng dễ mà ích chi ?
Con thuyền ngang dọc Liêu Nhi
Giang sơn này biết nặng về ai đây ?
Cao Thái Uý huy động quân ba lộ ;
Hồ Duyên Chước dàn trận ngựa Liên Hoàn .
Bấy giờ Cao Thái Uý hỏi Hồ Duyên Chước định cử ai làm tướng Tiên phong ?
Hồ Duyên Chước bẩm rằng :
- Chúng tôi xin cử một người làm Chánh Tiên Phong là họ Hàn tên Thao nguyên người ở quán Đông kinh hi65n làm Đoàn Luyện Sứ ở Trần Châu vốn là một tay võ cử xuất thân , khiến một thanh gươm trường rất giỏi người ta thường gọi là Bách Thắng Tướng Quân ; còn một người Phó Tiên Phong tên là Bành Dĩ con cháu của tướng ở đất Đông Kinh hiện làm Đoàn luyện Sứ ở Dĩnh Châu khiến khẩu đao hai lưỡi hai mũi võ nghệ hơn người ai ai cũng gọi là Thiên Mục Tướng Quân .
Cao Thái Uý nghe nói cả mừng mà rằng :
- Nếu được hai tướng đó ra đưhg tiên phong thì làm gì không dẹp yên được giặc ?
Nói đọan liền cho thảo hai bức công văn Uỷ Viện Khu Mật sai người đến Trần Châu và Dĩnh Châu lập tức triệu Hàn Thao và Bành Dĩ về kinh thỉnh dụng . Cách dăm bảy hôm hai tướng về đến soái phủ , liền vào bái yết Cao Thái Uý , ngày hôm sau Cao Thái Uý đem hết hàng quân ra đến giáo đường để diễn võ .
Khi diễn võ xong Cao Thái Uý hỏi chư tướng rằng :
- Hiện nay ba đạo quân có được bao nhiêu ?
- Trong ba đạo có năm nghìn quân mã và một vạn quân bộ .
- Nếu vậy các tướng phải lập tức trở về bản châu , chọn lấy ba nghìn quân mã và năm nghìn quân bộ mà cùng nhau tiến đánh Lương Sơn mới được .
- Binh mã ba đạo hiện đã luyện tập tinh thông , Chủ Suý không cần lo đến duy các đồ giáp trượng thì còn thiếu thốn nhiều , e thì khó lòng khởi binh ngay được .
- Nếu thế thì ta cho phép vào kho giáp trượng ở đây chọn đủ các thứ để dùng cho quân sĩ , cốt sao nghiêm bị chỉnh tề rồi khi khởi binh ta sẽ cho người ra điểm lại .
Hồ Duyên Chước vâng lệnh đem người vào kho giáp trượng chọn được ba nghìn thiết giáp , năm nghìn áo giáp ngựa bằng da , hai nghìn gươm trường , một nghìn đao lớn các thứ cung tên cùng năm trăm khẩu hoả bác thiết bác , xếp đặt lên xe để mang về ứng dụng . Cao Thái Uý giao cho ba nghìn ngựa trận , thưởng kim ngân cho ba tướng và khao thưởng tam quân . Rồi Hồ Duyên Chước , Hàn Thao cùng Bành Dĩ làm giấy cam đoan với Cao Thái Uý mà từ biệt ra đi .
Khi tới châu Nhữ Ninh , Hồ Duyên Chước sai Hàn Thao , Bành Dĩ đem hết binh mã ở Trần Châu , Dĩnh Châu đến cùng hội họp . Trong nửa tháng trời ba đạo quân tề tựu nghiêm chỉnh , Hồ Duyên Chước liền đem các đồ gươm giáo cung ngựa trao cho ba quân mã dự bị đợi ngày ra trận . Bấy giờ Cao Thái Uý sai hai viên tướng trong điện Soái Phủ ra điểm lại hẳn hoi rồi khao thưởng ba quân mà chia làm ba đạo tiến đánh . Hồ Duyên Chước đi đạo trung quân ở giữa , rồi Bành Dĩ thôi thúc hậu quân đi sau . Khi ra khỏi cửa thành ba quân cờ mở trống dóng , uy thế ầm ầm như vỡ trời long đất mà cùng nhau kéo đến Lương Sơn .
Bên kia Tiều Cái , Tống Giang nghe báo quan quân kéo đến bèn tụ họp quân sư Ngô Dụng , Công Tôn Thắng , Sài Tiến cùng các vị Đầu lĩnh để bàn định cơ cư địch . Ngô Dụng nói :
- Hồ Duyên Chước là con cháu quan Khai Quốc Công Thần Hồ Duyên Tân võ nghệ cao cường khiến hai cây roi đồng rất giỏi , khó ai bén mảng đến gần . Vậy tất phải tay nào can trường giỏi giang mới được , trước hết lấy sức đối địch rồi sau dùng mẹo thi hành mới có thể bắt được .
Vừa nói dứt lời thì Hắc Toàn Phong Lý Quỳ ứng lên rằng :
- Tôi xin đi bắt thằng ấy mới được ...Tống Giang gạt đi mà rằng :
- Ngươi đi không được ... Việc này phải nhờ Tích Lịch Hoả Tần Minh đi đánh trận đầu ; Báo Tử Đầu Lâm Xung đi đánh trận thứ nhì ; Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đánhtrận thứ ba ; Nhất Trượng Thanh Hồ Tam Nương đánh trận thứ tư ; Bệnh Uý Tri Tôn Lập đánh trận thứ năm . Năm đội lần lượt đánh rồi ta sẽ dẫn mười anh em và đại đội nhân mã mà áp sau .. Đám hậu quân thì bên tả năm tướng là Chu Đồng , Lôi Hoành , Mục Hoằng , Hoàng Tín , Lã Phương . Bên hữu năm tướng là Dương Hùng , Thạch Tú , Âu Bằng , Mã Lân , Quách Thịnh . Đường thuỷ thì Lý Tuấn , Trương Hoành , Trương Thuận và ba anh em họ Nguyễn đem thuyền ra tiếp ứng . Còn Lý Quỳ với Dương Lâm đem quân ra mai phục ở hai bên đường để đợi khi ứng viện .
Tống Giang cắt đặt chỉnh tề rồi tiền quân là Tần Minh dẫn quân mã xuống núi , rồi tìm nơi nội rộng mà dàn thành thế trận . Bấy giờ đương dạo mùa đông song khí trời ấm áp dễ chịu , Tần Minh đợi đến hôm sau đã thấy tiên phong bên kia là Bách Thắng Tướng Quân Hàn Thao kéo đến .
Sáng sớm hôm sau hai bên ra đối trận , ba hồi trống dóng vừa xong thì hai tướng cùng cưỡi ngựa xông ra cửa trận , cùng đứng dưới mặt cờ . Hàn Thao hoành gươm trên ngựa mà quát mắng Tần Minh rằng :
- Binh trời đến đây , ngươi không xuống ngựa sớm liệu hàng trước đi còn toan chống cự được sao ? Ta nay quyết lấp phăng vũng nước đập tan ngọn núi Lương Sơn giết chết hết đồ phản tặc chúng bây , mà đem nộp về triều đình , bằm thây làm vạn mảnh mới nghe ..
Tần Minh vốn người nóng tính không nói năng chi , liền vỗ ngựa múa Lang Nha Côn thẳng xông ra đánh , Hàn Thao cũng múa gươm cự địch với Tần Minh . Đôi bên đánh nhau được hai mươi hiệp , Hàn Thao không sao địch nổi Tần Minh chỉ toan thừa cơ để chạy .
Vừa khi đó chủ tướng là Hồ Duyên Chước kéo đến thấy Hàn Thao không đánh nổi Tần Minh liền múa song chiên phóng ngựa Tích Tuyết Ô Truy xông ra đánh giúp . Tần Minh thấy vậy toan xông lại đánh , thì đội quân thứ hai là Báo Tử Đầu Lâm Xung đã ra cứu ứng . Lâm Xung bảo với Tần Minh rằng :
- Thống chế hãy nghỉ một lát xem tôi đánh đủ ba trăm hiệp rồi sẽ hay .
Nói đọan múa bát sà mâu ra đánh Hồ Duyên Chước , rồi Tần Minh dẫn quân quanh sườn núi lui vào . Đằng nay Lâm Xung với Hồ Duyên Chước đôi bên địch thủ với nhau , kẻ chiên người thương rối rít như hoa trước gió , đánh nhau hơn năm mươi hiệp chưa phân thắng phụ ra sao ? Chợt đâu đội quân thứ ba là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đã đến . Hoa Vinh đứng trước cửa trại kêu lên rằng :
- Lâm Tướng quân hãy khoan tay để tôi bắt sống hắn cho mà coi .
Lâm Xung nghe nói liền quay ngựa chạy vào trốn mất Hồ Duyên Chước thấy Lâm Xung võ nghệ cao cường thì cũng chạy về bản trận mà không dám đuổi .
Lâm Xung bèn dẫn quân bản bộ mà đi quanh vào nẻo đường núi . Bấy giờ Hoa Vinh vác thương ra trận thì thấy bên kia tướng hậu quân là Thiên Mục Tướng Bành Dĩ cũng vừa kéo đến . Bành Dĩ hoành đao ngồi trên mình ngựa Ngũ Minh Thiên Hoàng Hoa xông ra cửa trận quát mắng Hoa Vinh rằng :
- Đồ phản tặc kia có thấm vào đâu ? Ngươi quyết đấu được thua với ta chăng ?
Hoa Vinh cả giận không thèm trả lời liền xông ngựa ra đánh luôn Bành Dĩ . Đôi bên đánh nhau được hai mươi hiệp thì Hồ Duyên Chước thấy Bành Dĩ hơi núng thế bèn vỗ ngựa xông ra địch với Hoa Vinh .
Chợt đâu toán quân thứ tư kéo đến rồi Nhất Trượng Thanh Hồ Tam Nương gọi lên rằng :
- Hoa Tướng quân hãy nghỉ tay để tôi bắt tên ấy cho .
Hoa Vinh nghe nói liền dẫn quân lui về sườn núi . Bên Bành Dĩ lại xông ra đánh nhau với Nhất Trượng Thanh . Vừa được một lát thì toán quân thứ năm là Bệnh Uý Tri Tôn Lập kéo ra . Tôn Lập kìm ngựa trước trận xem Nhất Trượng Thanh đối địch với Bành Dĩ đôi bên gươm dao loáng nhoáng , ngựa cuốn bụi trần đầu xông sát khí đánh nhau hơn hai mươi hiệp thì Nhất Trượng Thanh quay ngựa chạy vào . Bành Dĩ thấy vậy gắng sức bình sinh xông vào đuổi đánh Nhất Trượng Thanh treo đao lên yên ngựa , sờ trong áo lấy ra tấm hồng gấm trên mặt có hai mươi bốn lưỡi câu vàng , chờ khi Bành Dĩ đuổi sát đến nơi liền quay mình nhắm trúng Bành Dĩ quăng ra một cái , rồi giật Bành Dĩ quay xuống ngựa . Tôn Lập thấy thế quát quân sĩ sấn vào bắt trói Bành Dĩ đem về . Hồ Duyên Chước cả giận vỗ ngựa xông ra đánh cứu Nhất Trượng Thanh cũng vỗ ngựa xông ra để địch . Hồ Duyên Chước tức giận Nhất Trượng Thanh mong sao nuốt sống thì mới cam tâm . Hai bên đánh nhau hơn hai mươi hiệp Hồ Duyên Chước sốt ruột lừa miếng phá đĩnh , lừa cho Nhất Trượng Thanh chém sấn đôi đao vào gần trước bụng rồi tay hữu chàng giơ roi nhằm vào Nhất Trượng Thanh đánh xuống , dè đâu Nhất Trượng Thanh nhanh mắt trông thấy liền giơ đao bên phải lên đỡ , làm cho đầu roi vừa đánh vào lưỡi đao đánh keng một tiếng bắn toé lửa ra , rồi Nhất Trượng Thanh quay ngựa chạy vào bản trận . Hồ Duyên Chước thấy vậy vội vàng sấn ngựa đuổi theo . Bên này Bệnh Uý Tri Tôn Lập xông ra đón đánh rồi thấy toán hậu quân của Tống Giang cũng vừa kéo đến đằng sau .
Tống Giang dẫn mười vị tướng quân dàn thành trận thế để tiếp ứng đằng sau , còn Nhất Trượng Thanh lại dẫn quân mã quay vào sườn núi . Tống Giang thấy Nhất Trượng Thanh bắt sống được Bành Dĩ thì trong lòng lấy làm mừng vô hạn Đằng này Tôn Lập đeo gươm lên vai rút đôi cương chuỳ dóng trúc ra đánh nhau với Hồ Duyên Chước đôi bên cùng múa song chuỳ thế lực rất là hùng dũng . Một bên Tôn Lập đội mũ sắt đôi sừng giao nhau quấn khăn lụa hồng ở trán , mình mặc áo bà ba đen trăm hoa điểm vẽ vai khoác giáp vàng cưỡi ngựa Ô Truy khiến đôi cương chiên dóng trúc mắt hổ , trông vẻ ăn đứt Uất Trì Cung . Một bên là Hồ Duyên Chước đầu đội mũ sắt sừng thẳng lên trời , quấn khăn vàng ở trán , mình mặt áo đen đốm vẻ thất tinh khoác áo khai giáp cưỡi con ngựa Tích Tuyết Ô Truy , khiến đôi cương chiên Thuỷ Bát Mã Lăng tay tả nặng mười cân , tay hữu nặng mười ba cân , rỏ ra dòng dõi quan Hồ Duyên Tán . Hai bên đánh nhau trước trận , kẻ tiến người lui , kẻ qua người lại trước sau tới ba mươi hiệp chưa phân được thua ra sao .
Bấy Hàn Thao ở trong đám quân quan nghe nói bị bắt mất Bành Dĩ liền thôi thúc hết cả quân mã đội hậu xông vào đánh trận Tống Giang . Tống Giang thấy vậy vội thúc mười vị Đầu lĩnh dẫn quân xông sang đánh trước , đọan rồi bốn đạo ở đằng sau cũng chia làm hai đường tiến đánh .
Khi đó trong trận Hồ Duyên Chước ngựa đứng liên hoàn đều mặc bố giáp chỉ hở bốn cẳng ra ngoài , người mặc áo giáp chỉ để hai con mắt nom ra gươm giáo cung tên , không thể sao đánh cho núng được . Còn bên trận Tống Giang cũng có giáp trụ chỉnh tề song đồ dùng thường mỏng không sao chịu nổi cung tên của trận bên kia bắn lại . Tống Giang biết thế không đánh phá nổi đành phải gõ chiêng thu quân về , Hồ Duyên Chước cũng lui quân hơn hai mươi dặm hạ trại .
Tống Giang kéo quân về hạ trại bên tây núi , rồi gọi tả hữu đem Bành Dĩ ra trước tướng Trung quân . Khi quân sĩ giải Bành Dĩ tới nơi Tống Giang vội quát bọn tả hữu , rồi thân hành cởi trói cho Bành Dĩ dắt lên ngồi trong trướng , đọan rồi Tống Giang cúi lạy Bánh Dĩ một cách rất trân trọng . Bánh Dĩ vội đáp lễ mà rằng :
- Chúng tôi bị bắt đến đây , lẽ ra phải chết cớ sao Tướng quân lại còn đãi cho như vậy ?
- Lũ chúng tôi hết chốn nương thân , phải nhờ nơi Thuỷ Bạc tạm lánh ít lâu ... Ngày nay triều đình sai Tướng quân lên đánh lẽ ra là phải đến trước Quan nhân mà cúi đầu chịu tội mới phải , song e khi tính mạng không toàn mới phải cùng các ngài mà cả gan chống cự . Nay như thế thực là mạo phạm uy trời , xin ngài tha tội ấy cho .
- Tôi vẫn nghe tiếng Tướng quân có lòng trọng nghĩa khinh tài , phù nguy cứu khổn ai ngờ đâu ngày nay quả nhiên biết được , như vậy thực hân hạnh vô cùng . Nếu ngài có lòng dung nạp tôi , thì xin hết lòng ra sức để báo đáp ơn to nghĩa lớn chẳng hay ngài nghĩ sao ?
Tống Giang nghe nói cả mừng sai người đưa Bành Dĩ lên chào Tiều Cái Thiên Vương lưu ở sơn trại rồi nhất diện khao thưởng tam quân , cùng các vị Đầu lĩnh bàn định việc quân .
Bên kia Hồ Duyên Chước thu quân đóng trại rồi cùng với Hàn Thao bàn việc đánh phá Lương Sơn . Hàn Thao nói :
- Ngày nay ra trận bên giặc đã tiến quân ra đánh sau lại vội vàng lui quân về ngay , vậy ngày mai đem tận số quân mã lên trước tất là toàn thắng không sai
- Việc đó ta cũng dự định như thế , vậy ngày mai nên làm ngay mới được .
Nói đọan liền hạ lệnh cho ba nghìn quân mã dự làm trăm đội , cứ ba mươi con kết thành một liên lấy vòng sắt khoá với nhau , hể gặp quân giặc xa dùng cung tên , gần dùng gươm giáo đều phải hết sức xông vào để đánh còn năm nghìn quân bộ thì đi sau để tiếp ứng .
Hồ Duyên Chước lại dặn Hàn Thao rằng :
- Sáng mai bất tất phải khiêu chiến làm chi , ta cùng Tướng quân cứ áp trận đằng sau hễ thấy quân giặc ra đánh thì cứ chia làm ba mặt mà xông vào mới được .
Bàn định đã xong sáng hôm sau đều sắp sửa chỉnh tề để ra trận . Đằng này Tống Giang chia binh mã làm năm đội tiến trước , còn hậu quân chỉ có mười tướng đi kèm và hai toán phục binh nấp ở hai đường tả hữu . Bấy giờ năm đội đi trước thì có Tần Minh đứng giữa , Lâm Xung , Nhất Trượng Thanh bên tả , Hoa Ving , Tôn Lập ở bên hữu ; rồi Tống Giang dẫn mười tướng kéo quân ra đằng sau , người ngựa chập chùng không khác chi rừng quân núi giáo vậy .
Khi dàn trận chỉnh tề Tần Minh liền ra trận thách đánh với Hồ Duyên Chước , bên trận Hồ Duyên Chước có một nghìn quân bộ dàn trước mặt , chỉ khua trống reo hò mà không ai ra đánh với Tần Minh . Tống Giang đứng sau thấy vậy lấy làm nghi hoặc , bèn truyền lệnh cho hậu quân tạm lui rồi phóng ngựa lên chỗ Hoa Vinh để nom sang trận bên kia . Chợt đâu trong trận bên kia có tiếng súng Liên châu , một nghìn quân bộ trước trận chia ra hai bên , rồi có ba quân mã liên hoàn xông ra hăng hái , hai bên mã quân toàn thị tên bắn như mưa , còn khoảng giữa thì gươm giáo sáng choang một lượt . Tống Giang thấy vậy cả kinh vội thúc quân sĩ lấy cung tên ra bắn để cự địch , bên kia thì ba nghìn quân mã cứ phăng phăng nhất tề để cự đến . Năm đạo quân trước trận Tống Giang thấy cả sợ rối loạn cả lên , đội quân ở phía sau cũng hoảng kinh chạy trốn không sao thu giữ lại được . Tống Giang vội quay ngựa lui lại rồi cùng mười viên tướng kèm giữ hai bên mà chạy . Bấy giờ sau lưng đã có một đội quân mã liên hoàn đuổi đến , may có hai đạo phục binh của Lý Quỳ , Dương Lâm đổ ra cự địch đánh cứu Tống Giang chạy thẳng về Bến Nước , đoạn rồi Lý Tuấn , Trương Hoành , Trương Thuận cùng ba anh em họ Nguyễn chở thuyền ra tiếp ứng , Tống Giang vội vàng xuống thuyền sai chia các ngã cứu các tướng xuống thuyền tất cả . Trên kia đội quân mã Liên Hoàn đuổi đến Bến Nước bắn tên rào rào xuống các thuyền may các thuyền đều có lá chắn che thân nên không thiệt hại chút nào . Tống Giang thôi thúc thuyền chạy đến Áp Chuỷ rồi kéo quân lên bộ đóng quân ở đó . Khi điểm lại binh mã thiệt mất quá nửa duy các vị Đầu lĩnh vẫn còn chu toàn được cả . Được mốt lát thấy Thạch Dũng , Thới Thiên , Tôn Tẩn , Cố Đại Tẩu chạy trốn về sơn trại mà nói rằng :
- Chúng tôi bị đám bộ quân sát đến , phá hết cửa nhà nếu không có thuyền cứu ứng thì khó lòng sống sót lên đây được .
Tống Giang nghe nói lấy lời an ủi mọi người , rồi thân hành xem xét tất cả các tướng sĩ ra trận . Trong đó sáu người bị tên là Lâm Xung , Lôi Hoành , Lý Quỳ , Thạch Tú , Tôn Tẩn , Hoàng Tín còn đám tiểu lâu la bị thương không biết bao nhiêu đâu mà kể . Tiều Cái thấy vậy liền cùng với Ngô Dụng , Công Tôn Thắng tới nơi thăm hỏi , Tống Giang ra mặt âu sầu lo nghĩ không biết tính kế làm sao ? Ngô Dụng khuyên Tống Giang rằng :
- Thắng bại là việc nhà binh Ca ca bất tất phải lo phiền quá đỗi , r6òi đây ta sẽ nghĩ cách phá ngựa Liên Hoàn .
Tiều Cái liền truyền lệnh thuỷ quân đóng yên thuỷ trại , đêm ngày canh phòng cho cẩn thận đề phòng giặc tràn qua và mời Tống Giang lên núi để yên nghỉ . Tống Giang không chịu lên núi bèn hạ trại ở Áp Chuỷ , rồi cho các tướng bị thương lên núi để dưỡng bịnh .
Sa trường muôn dặm cát bay
Anh hùng thua được xưa nay chuyện thường
Ba quân bền vững gan vàng
Nước non có hội phong quang ngại gì ?
Nói về Hồ Duyên Chước thu quân đắc thắng trở về trong trại , tháo ngựa Liên Hoàn thưởng công các tướng , tính tất cả giết chết rất nhiều , bắt sống được năm trăm người và hơn ba trăm ngựa chiến Hồ Duyên Chước liền cho người về báo ở kinh sư rồi nhất diện khao thưởng quân ở trại .
Bấy giờ Cao Thái Uý ở kinh sư nghe tin Hồ Duyên Chước đánh thắng được giặc ở Lương Sơn Bạc sai người về báo tin , thì hớn hở vui mừng đến ngày hôm sau vào tâu cho Thiên Tử biệt . Thiên Tử nghe tâu cả mừng liền lấy mười bình
rượu , một áo cẩm bào và mười vạn quan tiền phái một viên Sứ Quân mang ra cho Hồ Duyên Chước và khao thưởng ba quân . Khi sứ giả tới nơi Hồ Duyên Chước cùng Hàn Thao ra ngoài hai mươi dặm đón tiếp vào trong trại , lạy chịu ơn vua rồi đặt tiệc đãi sứ giả , sai Hàn Thao chia tiền thưởng quân và đem năm trăm người mới bắt đem giam trong trại , để đợi khi bắt được đầu đảng sẽ giải kinh sư . Quan sứ thân hỏi đến chuyện Bành Đoàn Luyện , Hồ Duyên Chước đáp rằng :
- Bữa trước mới kéo quân đến đây vì ham bắt Tống Giang vào gần đất giặc nên bị gian đồ bắt mất , nhưng ngày nay chắc quân giặc không dám thò ra nữa . Vậy tôi định phân binh để đánh kỳ cho phá hết sơn trại , lấp phẳng thuỷ nhai , bắt cả gian tặc mà phá tan sào huyệt mới nghe . Song còn hiềm một nỗi bốn mặt toàn thị hồ nước không có đường lên , vậy duy còn có cách dùng súng hoả bác mà bắn thì thể nào cũng phá được . Trước đây tôi nghe ở kinh sư có người tên Oanh Thiên Lôi Lăng Chấn chế súng hoả bác có thể bắn xa mười bốn mười lăm dặm , đạn đá đến đâu đất lở trời long núi tan đá vỡ đến đó . Vả chăng người đó võ nghệ tinh thông , cung tên thạo giỏi , nếu được Quan Sứ về kinh nói quan Thái Uý cho người ấy ra đây , thì thế nào cũng có thể phá tan quân giặc ngay .
Quan Sứ vâng lời sáng hôm sau bái biệt trở về Kinh sư , Quan sứ vào chào Cao Thái Uý đem lời của Hồ Duyên Chước thuật lại cho Cao Thái Uý nghe , Cao Thái Uý nghe nói cả mừng liền cho đòi quan phó sứ kho Giáp Trượng là Lăng Châu đến .
Nguyên Lăng Chấn người ở Lăng Yên là một tay võ nghệ cao cường , làm nghề chế súng rất giỏi ở triều nhà Tống nên vẫn gọi là Oanh Thiên Lôi xưa nay .Bấy giờ Oanh Thiên Lôi đến bái kiến Cao Thái Uý , Thái Uý cấp văn bằng trao cho làm chức Thống Lĩnh Hành Quân truyền lệnh sắp sửa yên mã khí giới ra đi ngay lập tức . Lăng Chấn vâng lệnh ra về sửa sọan các đồ dùng chế thuốc làm súng cùng các thứ giá súng đạn , xếp cả lên xe và sắp đủ cung đao giáp mã , dẫn ba bốn mươi tên quân hoá đi ra địa phận Lương Sơn .
Khi ra tới trại Lăng Chấn chào chủ tướng là Hồ Duyên Chước và Tiên phong là Hàn Thao rồi thăm dò các nơi xung yếu ở sơn trại và đặt ba thứ súng để đánh . Ba thứ súng đó một là Phong Hoả Bác hai là Kim Luân Bác ba là Từ Mẫu Bác , đều sai đặt giá súng ở Bến Nước để phòng bị sẵn sàng ở đó .
Khi đó Tống Giang ở tiểu trại bên bến Áp Chuỷ đương cùng với quân sư Ngô Dụng tìm cách phá quan quân , bỗng thấy có người về báo nay có một tay giỏi nghề súng đạn tên là Oanh Thiên Lôi Lăng Chấn ở Đông Kinh mới đến trại quân hiện đã dựng các giá súng ở Bến Nước , sắp sửa đánh vào sơn trại nay mai .
Ngô Dụng nghe báo bảo với Tống Giang rằng :
- Sơn trại đây bốn mặt toàn thị là hồ nước , thành Uyển Tử cách nước lại càng xa , dẩu có Phi Thiên Hoả Bác cũng khó lòng đánh vào ngay được , nay hãy tạm bỏ tiểu trại ở bên Áp Chuỷ này mà đóng cả ở trên núi xem họ đánh chác ra sao rồi ta sẽ liệu .
Tống Giang nghe nói bèn bỏ tiểu trại ở bến Áp Chuỷ mà kéo về tất cả ở trên sơn trại , Tiều Cái , Công Tôn Thắng đón tiếp vào Tụ Nghĩa Sảnh mà hỏi rằng
- Nay quân giặc đã dùng thứ súng như vậy thì ta dùng cách náo đối phó cho lại ?
Vừa hỏi được một câu thì bỗng thấy có ba tiếng súng nổ luôn đánh vào thuỷ trại ngoài bến Áp Chuỷ , Tống Giang thấy vậy trong lòng bối rối lo âu cùng các vị Đù lĩnh đều thất sắc ngây người không biết làm sao cho được . Ngô Dụng nói
- Bây giờ nếu có người dụ được Lăng Chấn vào gần bến nước mà bắt được hắn thì mới có thể bàn cách đánh phá quân giặc được .
Tiều Cái nói :
- Nếu vậy ta cho Lý Tuấn , Trương Hoành , Trương Thuận cùng ba anh em họ Nguyễn đem thuyền ra bến nước cứ thế này ....mà làm . Trên bờ thì Lôi Hoành , Chu Đồng thì cứ theo cách này ... mà tiếp ứng thì may ra có thể thành công .
Sáu vị Dầu lĩnh coi thuỷ trại đều vâng lời rồi Lý Tuấn , Trương Hoành dẫn bốn năm mươi tên thuỷ thủ rất thạo , chèo hai thuyền theo đám lau lách đi trước , Trương Thuận cùng anh em họ Nguyễn dong hơn bốn mươi chiếc thuyền nhỏ tiếp ứng theo sau . Khi Lý Tuấn , Trương Hoành ra đến ngoài bến liền nhảy lên bờ đến chỗ giá súng của Lăng Chấn mà reo hò toan kéo đổ . Quân sĩ thấy vậy liền vào báo với Lăng Chấn , Lăng Chấn nghe báo vội lấy hai khẩu súng phong hoả rồi cắp dao lên ngựa dẫn hơn nghìn quân hăm hở đuổi theo . Lý Tuấn , Trương Thuận thấy vậy liền dẫn người chạy thẳng , Lăng Chấn hối hả chạy đuổi theo đến gần bến nước , thấy một dãy có hơn bốn mươi chiếc thuyền nhỏ và có hơn trăm quân thuỷ ở đó .
Bấy giờ Lý Tuấn , Trương Thuận nhảy cả xuống thuyền , cố ý trùng trình không đẩy thuyền ra vội , khi trông thấy quân mã của Lăng Chấn tới nơi thì kêu gọi ầm ỷ rồi nhảy xuống nước một lượt . Lăng Chấn thấy vậy thì cướp cả thuyền Chu Đồng , Lôi Hoành đứng đối ngạn bên kia liền đánh trống reo hò cả lên . Lăng Chấn cướp được dãy thuyền bèn sai quân kéo cả xuống thuyền chèo chở quay về để mà đánh , khi đi đến giữa dòng nước chợt thấy Lôi Hoành , Chu Đồng ở trên bờ đánh một hồi chuông liền ở dưới nước có bốn năm mươi tên thuỷ quân , nhoi lên nhổ hất tất cả các lái thuyền làm cho nước chảy vào thuyền như suối như vậy . Đoạn rồi các thuỷ quân thừa thế mà đánh lật đổ cả thuyền , các quân sĩ trong thuyền đều bị lăn xuống nước cả . Lăng Chấn thấy vậy toan quay thuyền trở lại thì bỗng thấy thuyền mình cũng mất cả bánh lái , nước rỉ vào thuyền như suối chảy rồi hai bên có hai viên tướng Đầu lĩnh nhoi lên đánh đổ lật thuyền làm cho Lăng Chấn ngã lăn xuống nước . Bấy giờ Nguyễn Tiểu Nhị chực sẵn dưới thuyền vớ được Lăng Chấn liền ôm choàng lấy mà kéo lên trên bờ . Lên đến bờ có người tiếp tay mà trói Lăng Chấn lại giải lên trên núi , đám quân lính ở dưới này bắt được hai trăm người còn sống còn thì chết đuối quá nửa , và có mấy người chết hụt chạy về báo cho Hồ Duyên Chước biết . Hồ Duyên Chước nghe báo vội dẫn quân ra đuổi , khi tới nơi đã thấy các thuyền về bến Áp Chuỷ người thì không thấy một ai mà cung tên bắn thì không làm sao tới được . Hồ Duyên Chước lấy làm căm tức vô cùng , song không thể làm thế nào được phải nín hơi nuốt giận mà dẫn quân mã lui về . Bên kia bọn Đầu lĩnh bắt được Oanh Thiên Lôi Lăng Chấn giải về trên núi cho người báo với Tống Giag , Tống Giang dẫn hết thảy các vị Đầu lĩnh trong trại đi xuống cửa quan thứ nhì để đón tiếp , khi trông thấy Lăng Chấn , Tống Giang thân hành cởi trói ra rồi giận mắng chúng rằng :
- Ta bảo các ngươi đón mời Thống Lĩnh tử tế lên núi , sao các người xử vô lễ như thế ?
Lăng Chấn nghe nói lấy làm cảm tạ vô cùng , Tống Giang liền nâng chén rượu tiếp phong rồi bắt tay mời lên trên núi , được một lát lên tới Đại trại , Lăng Chấn trông thấy Bành Dĩ ở đó , trong lòng rất lấy làm phân vân không biết nói sao cho được . Bành Dĩ khuyên Lăng Chấn rằng :
- Hai vị Đầu Lĩnh Tiều , Tống thay trời làm đạo chiêu nạp hào kiệt , mong trừ những sự bất bình để giúp cho nhà cho nước , vậy chúng ta đến đây chỉ nên theo mệnh là hơn .
Tống Giang cũng lấy lời uyển chuyển mà dỗ dành Lăng Chấn vào đảng , Lăng Chấn đáp rằng :
- Tiểu đệ ở đây hầu các ngài cũng được không lấy làm gì ngại , nhưng còn mẹ già cùng vợ con ở cả kinh sư , nếu lỡ ra ai biết được tất là nguy hiểm đến tính mạng , vậy biết làm sao cho tiện được ?
- Cái đó Thống Lĩnh bất tất phải quan tâm , mấy hôm nữa tôi xin đưa người đón về ngay lập tức .
- Nếu được Đầu lĩnh chu toàn như thế thì chúng tôi dẫu chết cũng cam tâm .
Tiều Cái liền đặt tiệc ăn mừng và thưởng cho quân sĩ . Ngày hôm sau các vị Đầu lĩnh cùng bàn kế phá trận Liên Hoàn . Chợt thấy Kim Báo Tử Thang Long đứng lên nói rằng :
- Tiểu đệ nghĩ được một kế này tất phải nhờ đến loại khí giới kia và một người Ca ca tôi mới có thể phá được trận Liên Hoàn .
Ngô Dụng đón lấy nói :
- Nếu được như vậy thì còn gì hơn nữa ? Người ấy là ai ? Dùng thứ quân khí gì ? Xin hiền đệ nói cho được biết .
Thang Long vâng lời liền chấp tay đến trước để kể tên người đó cho các vị Đầu lĩnh nghe .
Mới hay :
Đã nên khẳng khái ra đời
Làm cho động đất long trời mới nghe
Tuồng gì bọ nước xăm xoe
Mũ cao áo rộng toan đè nén nhau
Giống người ai kém ai đâu
Quyết đem máu đỏ mà lau gươm thù
Có công tất cũng ra trò
Cái gương công lý ngàn thu vẫn còn .
Ngô Dụng sai Thời Thiên cắp bảo giáp ;
Thang Long lừa Từ Ninh đến Lương Sơn .
Bấy giờ Thang Long nói với các Đầu Lĩnh rằng :
- Nguyên tổ phụ chúng tôi sinh nhai bằng nghề rèn đúc quân khí , sau gặp Lão Trung Kinh Lược mới được ra làm Tri phủ ở Duyên An , trước đây trong triều đã dùng được trâu ngựa liên hoàn để đánh giặc , song muốn phá được trận đó thì phải dùng tới gươm câu liêm mới được . Kiểu câu liêm ấy tổ phụ nhà tôi có truyền lại , tôi có thể đánh được nhưng không dùng khiển ra sao , nay muốn tìm một người biết dùng tất phải tìm đến người anh cô cậu của tôi , hiện làm chức Giáo Đầu ở Đông Kinh , gia truyền đánh phép câu liêm không ai học được , hoặc đánh trên ngựa hay dưới bộ thực là xuất quỷ nhập thần ...
Vừa nói đến đó thì Lâm Xung hỏi ngay :
- Chẳng hay là Giáo Sư Kim Sang Ban tên là Từ Ninh đó ?
- Chính phải ông ta đó !
- Nếu bác không nói có lẽ tôi quên mất ... Phải sang pháp của ông ta thực là tuyệt hảo , khi tôi ở Đông Kinh vẫn tập thử với nhau , anh em rất là tương đắc , nhưng bây giờ làm thế nào mời ông ta lên được ?
- Ông ấy có một vật báu là một cái áo giáp khuyên kim bằng lông chim nhạn linh khâu lại thiên hạ không ai có bao giờ . Khi trước tôi theo phụ thân có qua Đông Kinh đã một lần tới chơi nhà cô tôi có nom thấy , cái áo ấy khoác lên mình vừa nhẹ vừa ấm dao gươm không thấu , người ta gọi là Kiểm Đường Nghê . Xưa nay nhiều công tử yêu cầu muốn xem song ông ta không cho ai xem bao giờ . Cái áo giáp ấy cũng như tính mạng ông ta , ông ta vẫn bỏ trong cái hòm da treo trên phòng nằm rất cẩn thận , nay nếu lấy được cái áo ấy thì tất ông ta phải đến đây ngay .
Ngô Dụng thì nói :
- Cái đó thì ó khó gì ? Phen này chỉ nhờ ông anh em rất giỏi là ông Thời Thiên đi cho mới được .
Thời Thiên nghe nói liền ứng lên rằng :
- Chỉ sợ ông ta không để trong nhà , chứ còn ở nhà thì thế nào tôi cũng lấy được .
Thang Long nói :
- Nếu bác lấy được cái ấy thì thể nào tôi cũng lừa được ông ta đến đây .
Tống Giang hỏi :
- Ngươi định lừa thế nào ?
Thang Long ghé vào tai Tống Giang thì thầm mấy câu Tống Giang cả cười mà rằng :
- Diệu kế , như thế thì làm gì không được ?
Ngô Dụng nói :
- Bây giờ phải có ba người đi Đông Kinh một phen . Một người vào mua các thứ súng đạn lửa để dùng vào việc chế súng , còn hai người đưa vợ con Lăng Thống lĩnh về đây .
Bành Dĩ nghe nói liền đứng lên bẩm rằng :
- Nếu các ngài rộng ơn cho người đến Dĩnh Châu đem gia quyến nhà tôi đến đây thì chúng tôi rất lấy làm cảm tạ muôn phần .
Tống Giang đáp rằng :
- Đoàn Luyện Sứ cứ việc viết thư về để tôi sai người đến đó đón .
Nói đoạn cho gọi Dương Lâm sai đem thư tín kim ngân cùng mấy người theo hầu đi sang Dĩnh Châu đón vợ con Bành Dĩ . Tiết Vĩnh ăn mặc giả làm một người đánh gậy bán thuốc cao đi sang Đông Kinh đón vợ con Lăng Chấn . Lý Vân giả làm khách buôn súng đi sang Đông Kinh mua các đồ dùng làm súng . Nhạc Hoà đi với Thang Long và thỉnh thoảng đi kèm với Tiết Vĩnh cho tiện công việc , nhất diện cho Thời Thiên xuống núi đi trước , còn Thang Long phải lưu lại đánh cái câu liêm sang để làm mẫu rồi sẽ đi sau . Khi Thang Long đúc xong câu liêm Lôi Hoành bèn đốc thúc thợ rèn cứ theo mẫu đó mà làm , đoạn rồi trong sơn trại đặt tiệc tiễn hành đưa chân mấy người xuống núi . Bấy giờ Dương Lâm , Tiết Vĩnh , Lý Vân , Thang Long từ biệt các vị Đầu lĩnh cử bộ đăng trình . Đến sáng hôm sau Tống Giang lại cho Đới Tung đi theo bọn đó để dò xem tin tức ra sao .
Nói về Thời Thiên từ khi từ giã các vị Đầu lĩnh liền dắt đoản đao cùng các thứ cần dùng trong mình rồi trông chừng thẳng trỏĐông Kinh . Cách ít lâu đi tới thành chàng tìm vào ngủ trọ , rồi sáng hôm sau vào thành để dò đường lối . Khi vào đến trong thành chàng hỏi đến nhà Kim Sang Ban Từ Ninh Giáo Sư , sau có người chỉ vào gian nhà thứ năm ở trong ban bên cạnh có cánh cửa đen đen mà gọi là nhà Từ Ninh ở đó . Thời Thiên nghe nói vội tới nơi nom cửa trước cẩn thận một lượt rồi đoạn nom đến cửa sau , thì có một dãy tường cao trong có hai gian lầu nho nhỏ bên cạnh có một cột liền ngay với chỗ bức màn . Chàng xem kỹ một hồi rồi lại quay ra phố hỏi thăm xem Từ Ninh có nhà hay không , có người nói rằng :
- Từ Ninh thường đi vào ban làm việc quan , từ đầu trống canh năm mới đến chiều tối mới về .
Thời Thiên nghe nói lại trở về nhà trọ lấy đủ các thứ cần dùng rồi gọi Tiểu nhị dặn rằng :
- Đêm nay có lẽ tôi không về nhờ trông nom trong phòng giúp cho .
- Xin ngài cứ đi ở trong cấm thành này không làm gì có quân gian đạo tiểu nhân mà sợ .
Nói đọan Thời Thiên đi vào trong thành đợi đến chiều tìm nơi ăn uống rồi lại đến nhà Từ Ninh để chực . Khi tới nhà Từ Ninh chàng trông trước trông sau không có chổ nào nấp được , sau trông quanh thấy sau miếu Thổ địa gần đó có một cây bách rất lớn , chàng liền rón rén trèo lên ngồi ở trên cành cây để chực . Bấy giờ đương dạo mùa đông trăng mờ đêm lạnh gió thổi hiu hiu Thời Thiên đợi mãi mới thấy Từ Ninh trở về nhà , đọan rồi có hai người trong ban cầm đèn lồng ra khoá kỹ cửa mà ai về nhà nấy .
Thời Thiên ngồi trên cây nghe thấy tiếng trống canh vẫn còn điểm một , trông lên trời thì mây che kín ánh sao mờ mịt mà trong ban thì im phắc như tờ không nghe tiếng chó cắn gà kêu chi hết . Khi đó Thời Thiên ở trên cây bò xuống đi đến lối sau nhà Từ Ninh rồi trèo tườn vào gần bếp . Chàng trông vào trong bếp thấy còn đèn sáng có hai đứa nữ tỳ còn thu dọn chưa xong , chàng lại quay ra trèo lên cây cột cái nấp ở đằng sau chỗ bức màn , dòm vào trong lầu thấy Từ Ninh cùng vợ ngồi ở cạnh lò sưởi tay ẳm đứa nhỏ lên sáu tuổi , lại nom vào phòng ngủ thấy một hòm da treo ở bên trên , cửa phòng treo một cái cung , một túi tên một con dao lưng sáng nhoáng , trên mắc áo có ba thứ áo mầu trông rất là lịch sự . Bấy giờ Từ Ninh nói lên rằng :
- Mai Hương đâu đem áo giáp lại đây cho ta .
Đoạn rồi thấy một đứa nữ tỳ ở dưới bếp đi lên , gấp một cái áo tía cổ tròn , một cái ngắn mầu quan lục , một cái áo xiêm hoa rực rỡ , một cái khăn gấm và mấy cái khăn tay bằng lụa bọc vào một gói , lại gấp một cái thắt lưng đuôi giải bọc vào khăn vàng nhỏ rồi bỏ vào hòm để lại một chỗ . Được một lát vào khoảng canh hai Từ Ninh xếp dọn chỗ nghỉ , người vợ hỏi Từ Ninh rằng :
- Ngày mai có đi việc quan nữa không ?
- Sáng mai vua ra cung Long Phủ phải dậy từ canh năm để chầu chực mới được .
Người vợ nghe nói lại bảo tỳ nữ rằng :
- Sáng mai dậy sớm đun nước và dọn cơm sớm .
Thời Thiên thấy vậy trong bụng nghĩ thầm : '' Cái hòm da kia chắc là áo giáp để đó , nhưng nếu nửa đêm ta hạ thủ lở ra họ biết thì sáng mai khó lòng mà đi thoát .Vậy bất nhược ta đợi đến canh năm sẽ hạ thủ cũng được ..'' Chàng nghĩ đoạn lại đợi một lát thấy hai vợ chồng Từ Ninh cùng hai đứa tỳ nữ đều đã ngủ yên , mà trên bàn ở trong phòng vẫn để sáng đèn ở đó Thời Thiên bèn lần cột cái đi xuống , lấy ống sậy dắt ở mình đem gần đến cửa sổ ghé vào mà thổi tắt cây đèn đi .Vào khoảng canh tư Từ Ninh trở dậy gọi thị nữ đun nước rửa mặt , thị nữ nghe gọi mơ màng trở dậy thấy trong phòng không có ánh sáng liền kêu lên rằng :
- Quái lạ ! Hôm nay lại không thắp đèn hay sao ?
- Bay không dậy thắp đèn còn để đến bao giờ nữa ?
Mai Hương vâng lời bèn mở cửa gác đi xuống Thời Thiên nghe tiếng kẹt cửa liền lẻn vào lối sau để trốn nấp . Mai Hương đi ra cửa sau , đi thẳng xuống bếp Thời Thiên lẻn xuống bếp nấp ở sau cái bàn con trong bếp , Mai Hương châm lửa mang lên rồi lại đóng cửa trên quay xuống bếp đun nước , bấy giờ tên thị nữ cũng dậy gắp than vào lò mang lên lầu để sưởi , được một lát thị nữ mang nước nóng lên Từ Ninh rửa mặt súc miệng rồi gọi hâm rượu để uống , thị nữ lại đem bánh lên Từ Ninh ăn uống xong rồi lại gọi mang cho người nhà ăn .Khi ăn uống xog Thời Thiên thấy Từ Ninh gọi mấy tên người nhà đeo khăn gói vác Kim Sang rồi hai tên thị nữ cầm đèn đưa Từ Ninh ra đi . Bấy giờ Thời Thiên ở trong gầm bàn đi ra lần lên trên lầu đến cạnh vách trèo lên sàn nhà nằm nấp ở đó . Được một lát hai đứa thị nữ quay vào cài cửa cẩn thận rồi chui đầu ngủ ngay lập tức . Thời Thiên nằm ở sà nhà đợi khi người nhà ngủ im thin thít , liền giơ ống sậy ra thổi tắt ngọn đèn rồi khẻ cởi cái hòm da treo ở trên sà nhà ra . Khi cởi xong bất đồ vợ Từ Ninh nghe yiếng hơi thấy động liền kêu lên rằng :
- Trên sà nhà có cái gì động thế ?
Thời Thiên nghe thấy liền giả tiếng chuột kêu trên sà nhà Mai Hương nghe thấy vậy liền bảo với vợ Từ Ninh rằng :
- Chắc là chuột nó đùa nhau trên ấy hẳn .
Thời Thiên lại vờ tiếng chuột đuổi nhau rồi khẻ nhảy xuống lần ra cửa lầu mà vác hòm da mở cửa ra đi . Khi ra tới cửa ban bấy giờ đã có người đi lại , cửa đã mở tung chàng liền đánh tráo vào người trong ban mà đi lẻn ra ngoài thành .Vào hồi giữa canh năm Thời Thiên về đến hàng trọ gọi mở cửa hàng , vào phòng xếp hành lý thành một gánh tính tiền hàng rồi trở ra đi về phía Đông . Chàng đi ngược bốn mươi dặm đường tới một nơi hàng cơm chàng vào đó để nghỉ ăn cơm , đương khi ăn cơm bỗng thấy Đới Tung đi đến chàng khẽ đem chuyện nói cho Đới Tung biết . Đới Tung thấy đã lấy được áo giáp của Từ Ninh thì trong bụng lấy làm vui mừng hai người thì thầm mấy câu , rồi Đới Tung bảo với Thời Thiên rằng :
- Áo giáp này tôi mang về trại trước còn bác với Thang Long sẽ thong thả đi sau .
Thời Thiên mở hòm ra lấy áo ra gói vào một gói đưa cho Đới Tung . Đới Tung khoác khăn gói lên vai ra khỏi cửa điếm làm phép thần hành trở về sơn trại trước . Bấy giờ Thời Thiên cơm nước xong tính trả tiền hàng rồi xếp hai cái hòm không nghêng ngang cho mọi người biết cùng mà quảy gánh ra đi . Đi được hai mươi dặm đường thì gặp Thang Long đi đến đó , hai người lại đưa nhau vào hàng để nói chuyện Thang Long khẽ bảo với Thời Thiên rằng :
- Nay bác phải nghe tôi kế này mới được , bác đi đường hể thấy hàng cơm chổ nào có vòng vôi trắng khuyên thì cứ váo đó mà mua rượu chè ăn uống , nghỉ ngơi ở đó , song trước hết phải để rõ cái hòm da cho mọi người trông thấy rồi khi đi được một quãng đường thì phải đứng đó mà đợi tôi .
Thời Thiên nghe nói khen phải bèn đứng dậy đi trước còn Thang Long lưu lại ở hàng một lúc rồi mới đi vào Đông kinh .
Nói về hai tên thị nữ ở nhà Từ Ninh buổi sáng hôm ấy trở dậy bỗng thấy cửa gác cùng các cửa trong ngoài đều bỏ ngỏ hết cả , hai người lấy làm kinh ngạc đi nom hết cả các nơi thấy bao nhiêu đồ vật còn nguyên không hề có chút gì sai suyển , hai tên thị nữ nói với vợ Từ Ninh rằng :
- Thưa bà ! Không biết làm sao cửa ngõ nhà ta mở tung ra cả mà đồ vật thì không mất chi hết cả .
Vợ Từ Ninh nói :
- Vào khoảng đầu trống canh năm có tiếng động trên sà nhà ngươi bào là đàn chuột đánh nhau , vậy thử lên xem cái hòm da đựng áo giáp có còn treo đó không ?
Hai đứa thị tỳ vâng lời chạy vào xem bỗng kêu lên rằng :
- Chết rồi ! Cái hòm da không thấy đâu nữa rồi .
Vợ Tù Ninh nghe nói lấy làm kinh hoàng bảo với thị nữ rằng :
- Nếu vậy bay phải vào cung Long Phủ báo cho ông về ngay mới được .
Thị nữ vội vàng đi nhờ người vào báo cho Từ Ninh , song bấy giờ Ban Kim Sang đã theo hầu Thiên Tử ra ngoài nội uyển , phía ngoài đều có cấm binh coi giữ không ai làm thế nào mà vào báo được . Vợ Từ Ninh cùng hai đứa nữ tỳ trong lòng nóng như lửa đốt , lo sầu với nhau không còn tưởng đến cơm nước chi nữa . Chiều hôm đó Từ Ninh đi hầu xe ngựa về vào cung thay đổi áo xiêm dẫn mấy người theo hầu cùng mang Kim Sang mà lững thững ra về . Khi về tới cửa ban thì thấy xóm làng xôn xao nói rằng :
- Nương Tử ở nhà mất trộm đợi mãi không thấy Giáo Sư về đương lo nháo lên ở nhà đó .
Từ Ninh nghe nói cả kinh liền chạy về nhà xem , khi tới nhà hai tên thị nữ thuật chuyện cho Từ Ninh biết , Từ Ninh gắt mù cả lên rồi nói vợ rằng :
- Cái áo ấy là của báu từ bốn đời xưa lưu lại đến nay , trựớc Hoa Nhị Vương Thái Uý đã trả ta vạn quan , ta không chịu bán cốt để những khi ra trận mà dùng cho nên mới cẩn thận mà buộc treo trên đó , có ai hỏi đến phải dối là mất mất rồi ...Nay quả nhiên là mất như thế tất là thiên hạ biết chuyện họ chê cười không còn ra trò gì nữa !
Chàng thẩn thờ hồi lâu rồi suốt đêm hôm đó nằm nghĩ không biết làm cách gì mà tra xét cho ra được , sau người vợ bảo với chồng rằng :
- Đêm hôm qua lúc tắt đèn chắc là kẻ trộm đã lẻn vào phòng , nhưng không ngờ nó lại trộm của oái ăm thế ? Cái này chắc là có người bạn thân đến hỏi mua không được nên mới sai kẻ trộm đến lấy đi hẳn ? Ta hãy để đó sai người đi dò hỏi xem sao chớ nên hô hoán lên nữa người ta biết mất ...
Từ Ninh nghe nói cũng phải nén lòng để đợi xem dò xét ra sao . Sáng hôm sau chàng đương ngồi nghĩ ngợi một mình chợt có người gõ cửa rồi có tên người nhà vào báo rằng :
- Có con quan Thanh Tri Trại ở bên phủ Duyên An là Thang Long vào hầu .
Từ Ninh nghe nói bảo người nhà mời Thang Long vào , Thang Long tới nơi cúi đầu lạy chào rồi hỏi thăm Từ Ninh rằng :
- Lâu nay Ca ca vẫn được bình yên đó chăng ?
- Dạo trước ông cậu quy tiên tôi vì bận việc quan vả đường xa xôi không sao đến viếng được sau cũng không biết tung tích hiền đệ ra sao , trong lòng thực lấy làm ăn năn quá đỗi . Chẳng hay hiền đệ ở đâu ? Từ đâu mà đến đây thế ?
- Từ khi phụ thân bị mất trong nhà gặp lúc gian truân phải lưu lạc giang hồ rất là vất vả . Nay tôi nhân ở Sơn Đông tới đây để thăm hỏi Ca ca và anh em đàm đạo một hôm cho đỡ lòng khát vọng bấy lâu ..
Từ Ninh mời Thang Long ngồi gọi người nhà dọn rượu lên để thiết đãi Thang Long mở khăn gói ra lấy hai đĩng vàng nặng hai mươi lạng đưa cho Từ Ninh mà nói rằng :
- Khi phụ thân tôi mất có để hai mươi lạng vàng này có dặn đưa cho Ca ca để làm kỷ niệm về sau , song từ bấy đến nay không ai qua lại cho nên vẫn không gửi sang đây được , nay tiểu đệ qua đây đưa nộp Ca ca một thể .
- Cậu có lòng quá yêu tôi như thế , tôi biết lấy gì báo đáp vong hồn cậu được .
- Ca ca bất tất phải nghĩ vậy , khi phụ thân tôi còn sống vẫn thường nhớ đến Ca ca võ nghệ cao cường , song vì non nước xa khơi không sao được gặp gọi là để chút này làm kỷ niệm với Ca ca đó thôi .
Từ Ninh cám ơn Thang Long nhận lấy hai đĩnh vàng rồi hai người cùng uống rượu với nhau , trong khi uống rượu Từ Ninh vẫn ra dáng băn khoăn nghĩ ngợi kém vẻ tươi cười Thang Long thấy vậy liền hỏi:
- Tôi trông Ca ca có dáng không vui hay là trong bụng có điều gì lo nghĩ đó chăng ?
Từ Ninh thở dài mà than rằng :
- Hôm qua nhà tôi mất trộm đấy ..
- Chẳng hay mất bao nhiêu đồ đạc ?
- Chỉ có mất cái áo giáp ông cha tôi để lại khi xưa , là một cái áo bằng lông nhạn rất quý không ai có bao giờ , bởi vậy tôi lấy làm băn khoăn lo nghĩ không biết kế chi mà tìm thấy được nữa ...?
- Vâng ! Cái đó tiểu đệ cũng được biết , ngày trước còn thân phụ vẫn thường khen ngợi đến luôn luôn ... Vậy Ca ca để đâu mà mất được ?
- Tôi bỏ trong hòm da treo trên sà nhà giữa phòng nằm , mà không biết nó làm sao mà lấy được ?
- Cái hòm da hình dạng như thế nào ?
- Cái hòm ấy bằng da dê đỏ phía trong có bọc lông cẩn thận .
Thang Long nghe nói ngạc nhiên mà rằng :
- Da dê đỏ ...Có phải trên mặt có thêu triện và khoảng giữa có thêu sư tử hý cầu bằng chỉ trắng không ?
- Phải , hiền đệ trông thấy thế ?
- Đêm hôm qua tôi trọ ở nhà hàng cách đây chừng bốn mươi dặm thấy một anh chàng người đen mắt đỏ , gánh một cái gánh một bên có một cái hòm da như thế . Tôi trông thấy vậy trong bụng nghĩ rằng : '' Không biết trong hòm có đựng những cái gì ? '' Sau lúc tôi ra đi có hỏi hòm đựng cái gì ? Thí chàng ta đáp nguyên trước là hòm đựng áo giáp nhưng nay đem đựng quần áo vặt ở đó anh chàng ấy có lẽ tôi còn nhớ hai chân đi tập tễnh chắc là anh ta lấy hẳn . Nếu vậy bây giờ ta đi đuổi ngay thì may ra còn kịp được ...
Từ Ninh nghe nói vội vàng chuẩn bị và cùng Thang Long lập tức đi ngay . Khi đến một hàng cơm kia thấy trên vách có vết vôi trắng Thang Long bảo với Từ Ninh rằng :
- Ta hãy vào đây nghỉ hỏi thăm một câu rồi hãy đi .
Nói đoạn dắt Từ Ninh vào mua rượu cùng uống Thang Long hỏi nhà hàng rằng :
- Ông có thấy anh chàng gầy đen gánh hòm da đi qua đây không ?
- Có, đêm qua có một anh chàng gầy đen gánh hai cái hòm da dê qua đây , chân anh ta đi tập tễnh bước thấp bước cao thì phải ...
- Đấy Ca ca nghe có đúng không ?
Từ Ninh nghe nói không biết làm sao mà trả lời được nữa , hai người ăn uống xong liền trả tiền hàng rồi ra đi . Được ít lâu đi đến hàng có vết vôi trắng Thang Long lại đứng dừng lại bảo Từ Ninh rằng :
- Tôi mệt lắm rồi Ca ca hãy vào đây nghỉ ăn uống rồi sáng mai hãy đi ..
- Tôi đương giữ chức quan nếu đêm nay điểm danh thấy vắng mặt thì tất nhiên Quan Tư quở trách hẳn ...
- Cái đó cần gì ..Ca ca khỏi nghĩ chắc là Tẩutẩu ở nhà phải nói với quan trên chớ ?
Nói đoạn dắt Từ Ninh vào trong để nghĩ , đêm hôm đó Thang Long hỏi tên tiểu nhị ở hàng về người gánh hòm , tiểu nhị nói:
- Đêm hôm qua có một người đen đen gầy gầy gánh hòm vào trọ hàng tôi hỏi thăm đường về Sơn Đông rồi đến gần trưa nay hôm nay mới đi .
Thang Long nghe nói quay bảo với Từ Ninh rằng :
- Nếu vậy ta cũng có thể đuổi kịp được .
Từ Ninh nghe nói cũng yên tâm nghỉ một đêm hôm ấy sáng hôm sau hai người trở dậy đi sớm , hể đến chỗ nào có vạch vôi trắng Thang Long lại dắt Từ Ninh vào ăn uống và hỏi thăm người gánh hòm , sau thấy hàng nào cũng nói là có anh chàng gánh hòm như thế . Từ Ninh càng lấy làm nóng ruột muốn theo kịp cho mau để mà lấy lại , hai người đi đến chiều hôm ấy tới một nơi cổ miếu thấy Thời Thiên để cái gánh ở dưới gốc cây ngồi đợi ở đó , Thang Long bèn trỏ bảo Từ Ninh rằng :
- Kìa , dưới gốc cây kia có phải cái hòm của Ca ca không ?
Từ Ninh thấy vậy vội nhẩy sấn tới nắm lấy Thời Thiên quát lên rằng:
- Quân này to gan thực sao dám ăn trộm áo giáp của ta ?
- Khoan khoan không phải làm ầm lên , tôi ăn cắp áo giáp thực nhưng bây giờ bác định làm gì ?
- Quân súc sinh , bay còn nói ta phải làm gì nữa ?
- Bác xem coi trong hòm tôi có áo giáp không ?
Thang Long mở hòm ra cho Từ Ninh xem thì không thấy áo giáp ở đó Từ Ninh thấy vậy hỏi dồn rằng :
- Thằng này mày đã để áo giáp của ta đâu ?
- Khoan tôi nói cho mà nghe , tôi họ Trương bầy vai thứ nhất quê ở Thái Án Châu trong châu tôi có một nhà phú hộ hay đi lại qua nhà Kinh Lược Lão Trung ,sau nghe nói nhà bác có cái áo bằng lông nhạn mà không chịu bán nên mới thuê tôi đến đây cùng một người nữa là Lý Tam đến đây ăn cắp , và có hứa khi nào lấy được sẽ cho một vạn quan tiền , dè đâu khi lấy xong tôi nhảy ở trên cột nhà bác xuýt ngã một cái trẹo hẳn một chân không sao đi nhanh được , đành phải để cho Lý Tam mang áo giáp về trước mà để hòm không lại cho tôi mang , nay mấy bác đem tôi đến cửa quan thì dẫu chết tôi cũng không chịu thú bằng cứ lặng yên tha cho tôi rồi đi với tôi , tôi sẽ lấy lại trả cho ...
Từ Ninh nghe nói suy nghĩ hồi lâu không biết quyết đoán ra sao Thang Long liền nói :
- Ca ca sợ nó bay lên trời được chăng ? Ta hãy cứ đi với hắn nếu không thấy được áo giáp thì sẽ trình quan ở đó cũng được .
Từ Ninh khen phải rồi cùng Thời Thiên , Thang Long quay ra tìm nhà trọ , nguyên Thời Thiên làm ra mẹo buộc dây chân cố làm ra bộ khấp khểnh không đi nhanh được nhân vậy Từ Ninh lại càng vững tâm mà không e ngại chi cả , sáng hôm sau ba người cùng đi với nhau . Cách ngày hôm sau nữa Từ Ninh vừa đi vừa nóng lòng sốt ruột không chắc đến nơi có lấy được áo giáp hay không ? Chợt đâu thấy bên đường có ba bốn người đẩy một cái xe , trong xe có người ăn mặc ra dáng khách buôn tử tế . Người ấy trông thấy Thang Long liền vái chào một cách rất là cung kính Thang Long chào hỏi lại rồi ra dáng hớn hở hỏi lại rằng :
- Bác đi đâu mà qua đây như thế ?
- Tôi buôn bán ở Trịnh Châu nay về Thái An Châu đây .
- Nếu vậy thì tốt lắm ba chúng tôi cũng muốn đáp xe về Thái An Châu một thể
- Được lắm ba người chứ mấy người cũng được .
Thang Long nghe nói cả mừng gọi Từ Ninh đến để chào người đó Từ Ning hỏi :
- Người ấy là ai ?
- Người đó họ Lý tên Vịnh bạn cùng đi lại ở Thái An Châu khi trước là người có nghĩa khí lắm ..
Nói đoạn bốn người cùng lên xe mà đi Từ Ninh lại hỏi :
- Trương Nhất ơi ! Anh nói cho tôi biết tên người phú hộ đó là ai ?
Thời Thiên đã đôi phen không chịu nói sau Từ Ninh hỏi mãi mới đáp rằng :
- Ông ta là ông phú hộ họ Quách có tiếng ở Thái An Châu xưa nay .
Từ Ninh quay sang hỏi Lý Vịnh rằng:
- Ở châu Thái An nhà ông có ông phú hộ họ Quách hay không ?
- Có , ông ta là một nhà đại phú có tiếng ở châu tôi xưa nay chỉ thích đi với đám quan trường , trong nhà dung túng không biết bao nhiêu nhân đãng mà kể .
Từ Ninh nghe nói càng lấy làm vững tâm hơn trước , rồi thỉnh thoảng Lý Vịnh lại nói chuyện võ nghệ và hát xướng tiêu khiển với nhau làm cho Từ Ninh càng hả dạ vui lòng mà không quan tâm chi lắm . Xe đi dòng dã một ngày đến hôm sau gần tới địa phận Lương Sơn Bạc , Lý Vịnh sai phu xe đi mua rượu và thịt đem về trên xe cùng uống . Khi mua rượu thịt về Lý Vịnh sai rót một bầu con mời Từ Ninh uống . Từ Ninh cất uống một hơi , uống hết rồi Lý Vịnh lại sai rót nữa ; tên phu xe cầm bầu rượu toan rót bất đồ lóng cóng tuột tay đổ ngay ra đất , Lý Vịnh tức giận quát tên phu xe phải mua rượu nữa . Vừa nói dứt lời thì Từ Ninh sùi bọt mép nhắm hai mắt rồi nằm lăn trên xe , chàng liền đem Từ Ninh đến hàng rượu Chu Quý để đưa lên Lương Sơn Bạc .
Nguyên Lý Vịnh là Nhạc Hoà vâng lệnh Tống Giang giả làm thương khách để đón Từ Ninh , Thang Long , Thời Thiên về đó . Khi chàng vực Từ Ninh xuống thuyền về tới Kinh Sa , Tống Giang nghe báo liền đem các vị Đầu lĩnh ra bến để đón , đọan đem thuốc giải độc để giải cho Từ Ninh . Được một lát thì Từ Ninh tỉnh dậy mở bừng con mắt trông thấy mọi người thì ngạc nhiên kinh sợ không hiểu ra sao . Sau biết Thang Long đánh lừa đưa đến Lương Sơn Bạc , chàng liền gọi Thang Long đến trách rằng :
- Sao ngươi nỡ tâm đánh lừa ta như vậy ?
Thang Long đem lời an ủi khuyên giải Từ Ninh mà đem lòng nghĩa khí của Tống Giang và chuyện mình nhập đảng kể choTừ Ninh nghe .Từ Ninh nghe nói thở dài mà rằng :
- Thế này thực là anh em giết tôi đó !
Tống Giang đưa chén rượu khuyên mời Từ Ninh mà rằng :
- Tống Giang tôi tạm trú Thuỷ Bạc chỉ đợi triều đình có lòng có thương hại là phải hết sức cùng lòng báo đền non nước , chứ thực không dám chút nào mang dạ tham ô mà dám làm điều bất nghĩa . Vậy xin ngài nghĩ đến chân tình mà ở đây cùng nhau tụ nghĩa thì thực là hân hạnh vô cùng .
Bấy giờ Lâm Xung cũng nâng chén rượu cười mà rằng :
- Tiểu đệ cũng được cho tạm trú ở đây , Tống huynh không từ chối ai cả .
Từ Ninh nói :
- Tuy vậy song còn vợ con ở nhà lỡ Quan Tư tróc nã thì biết làm sao ?
- Cái đó không hề chi xin ngài cứ an tâm chúng tôi sẽ có cách đưa quý quyến về đây ngay lập tức .
Đoạn rồi Tiều Cái , Ngô Dụng cùng Công Tôn Thắng đều đến nói lại với Từ Ninh và đem sự định tập đánh câu liêm sang để phá trận Liên hoàn để thuật cho Từ Ninh nghe . Khi chuyện trò thoả thuận trong sơn trại lại đặt tiệc ăn mừng rồi nhất diện sai chọn đám lâu la khoẻ mạnh để tập đánh câu liêm và nhất diện cho Đới Tung và Thang Long lập tức tới Đông kinh để đón vợ con Từ Ninh lên núi . Cách trong mười ngày Dương Lâm ở Dĩnh Châu đón vợ con Lăng Chấn cùng Lý Vân mua sắm các xe đồ chế thuốc súng , cũng cùng về một lượt . Lại cách vài hôm sau thấy Đới Tung cùng Thang Long đưa vợ con Từ Ninh đến , Từ Ninh thấy vợ con đến lấy làm kinh ngạc mà hỏi thăm duyên cớ ra sao ? Vợ con Từ Ninh đáp rằng :
- Sau khi phu quân đi rồi quan diểm danh không thấy , tôi phải kim ngân cùng các đồ trang sức vào để đút lót mà nói dối là ốm nằm ở nhà , sau một hôm thấy thúc thúc Thang Long cầm áo giáp lông nhạn đưa đến nói là áo đã tìm thấy , song phu quân bị bệnh ngay ở giữa đường phải đón cả nhà lên đó trông nom mới được . Tôi nghe nói tưởng thực phải vội vàng đi đến đây ...
Từ Ninh nghe nói tới đó lắc đầu bảo Thang Long rằng :
- Chú làm thế vẫn là xong việc song cái áo của tôi lại bỏ ở nhà , thì thực là uổng quá .
- Tôi nói cho Ca ca mừng sau khi chị cùng cháu lên xe đi nhờ ông bạn tôi dẫn đi rồi , tôi về lấy cả áo giáp thu cà đồ đạc và dỗ cà hai đứa thị nữ cũng đến đây kia ..
- Thôi vậy ta còn về Đông kinh thế nào được nữa ?
Thang Long lại bảo với Từ Ninh rằng :
- Còn có điều này nữa tôi nói cho Ca ca biết môt thể , khi đi đường thấy có bọn khách buôn tôi liền mặc áo giáp ấy rồi bôi nhọ mạt nhọ đi xưng tên họ của Ca ca mà đánh cướp hết tất cả tài vật ...Chỉ nay mai là Quan Tư sức giấy đi khắp nơi để bắt Ca ca đó .
Từ Ninh dậm chân lên mà than rằng :
- Chú làm thế thì hại tôi to lắm .
Tiều Cái , Tống Giang tìm lời uyển chuyển mà khuyên rằng :
- Nếu không làm thế thì làm sao ngài chịu ở lại đây ? Thôi xin ngài đồng tâm hiệp lực mà cùng tụ nghĩa với nhau ở đây cho vui .
Nói đoạn sai dọn nhà cho vợ con Từ Ninh ở , rồi cùng nhau bàn kế để phá trận ngựa Liên Hoàn . Bấy giờ Lôi Hoành đã thúc đốc đánh đủ câu liêm Tống Giang , Ngô Dụng bèn mời Từ Ninh ra dạy quân sĩ . Từ Ninh nói với mọi người rằng :
- Tôi xin hết sức để chỉ dạy và nhất tâm thao dượt quân sĩ để chóng được nên công , các ngài bất tất phải quan tâm cho lắm .
Các vị Đầu Lĩnh nghe nói đều lấy làm vui mừng bèn cùng nhau ra Tụ Nghĩa Sảnh để xem Từ Ninh tuyển người dạy võ .
Cho hay :
Nước sâu kình ngạc vẫy vùng
Giang hồ len lỏi anh hùng tìm nhau
Giữa vòng thay đổi bể dâu
Ngoài khuôn nghĩa hiệp ai cầu ai chi ?
Nợ đời nặng với tu my
Bắc Nam muôn dặm có khi cũng gần
Đã lòng báo đáp thâm ân
Vào sinh ra tử tấm thân xá gì ?
Từ Ninh dạy phép đánh Câu Liêm Sang ;
Tống Giang phá trận Liên Hoàn Mã .
Bấy giờ Tống Giang , Ngô Dụng , Công Tôn Thắng cùng các vị Đấu lĩnh thấy Từ Ninh mình cao sáu thước năm tấc , mặt trắng phau phau ba chòm râu đen rưng rức lưng rộng vai to rõ ra đường đường tu my nam tử , thì ai nấy đều vui mừng hởnh trong lòng . Khi tuyển quân xong Từ Ninh xuống dưới sàn Tụ Nghĩa Sảnh cầm cây Câu Liêm sang múa may một lúc , chúng trông thấy đều khen ngợi luôn mồm Từ Ninh bảo với quân chúng rằng :
- Phàm ngồi trên mình ngựa đánh Câu Liêm sang thì phải lấy cở từ thắt lưng mà đánh , trên giữa bảy đường ba lần giật bốn lần lượn một lần đâm ba lần gạt cộng có chín phép biến . Bằng đánh Câu Liêm dưới bộ thì trước hết đi tám thước vung ra bốn mặt để lấy thế , rồi cở mười hai bước một lần biến , mười sáu thước một lần giở mình chia Câu Liêm vừa đâm vừa giật , hai mươi bốn bước hất lên đè xuống móc bên Đông đánh bên Tây , ba mươi sáu bước quay mình như lọng che cướp đánh lung tung không đâu không vỡ . Đó là phép chính đánh Câu Liêm sang có bốn câu thơ phải thuộc lòng để luyện :
'' Bốn vung ba móc thông bảy đường
Chín lần biến đổi khác tay sang
Hai mươi bốn bước vung sau trước
Mười sáu bước nay chuyển khác thường ''
Từ Ninh đọc xong cầm lấy cây Câu Liêm diễn theo phép chính một hồi ai trông thấy cũng vổ tay khen ngợi , từ đó trở đi các quân lính đều tập ngày đêm không lúc nào trễ nãi . Sau Từ Ninh dạy cho đám bộ quân lấy cách núp trong cỏ móc chân giật cẳng cùng ám pháp ba đường đánh dưới đều bảo cho thông thạo hết cả .
Thấm thoát trong nửa tháng trời trong trại đã có được sáu bảy trăm người đánh Câu Liêm sang rất giỏi Tống Giang cùng các Đầu lĩnh cả mừng liền cùng nhau sắp sửa để phá trận ngựa Liên Hoàn .
Nói về Hồ Duyên Chước từ khi mất Bành Dĩ cùng Lăng Chấn hàng ngày đều đem quân ra bến nước để khơi đánh , trong sơn trại thấy vậy chỉ cho các Đầu lĩnh thuỷ quân ở dưới trại để coi sóc phòng bị còn các bến nước thì để ngầm các cọc nhọn để phòng khi thuyền bè các quan quân đến đánh . Bởi vậy Hồ Duyên Chước có đem quân hai đường bên Tây , Bắc núi song không thể nào lấn sang sơn trại được .
Bấy giờ trong trại đã luyện được quân đánh Câu Liêm sang và Lăng Chấn đã chế được nhiều thứ hoả bác Tống Giang liền bàn cùng với các Đầu lĩnh rằng :
- Bing pháp của Tôn , Ngô lợi nhất là những nơi núi rừng chằm vũng , vậy ngày nay ra trận không dùng đến ngựa các Đầu lĩnh đều đi bộ và đem theo quân bộ chia làm mười đội để ra dụ giặc , khi thấy mã quân bên kia kéo đến thì ta kéo quân chạy tràn vào các nơi vũng lau rừng cỏ và cho các quân Câu Liêm nấp sẵn ở đó , cứ mười tên biết đánh Câu Liêm sang thì ta lại xen mười tên quân biết đánh gậy móc vào , hễ khi quân mã chạy tới nơi thì các quân Câu Liêm sang đánh trước rồi đám kia thả gậy móc kéo ngựa lại để bắt ...Như thế phỏng có được chăng ?
Ngô Dụng khen rằng :
- Chính là phép dàn binh bắt tướng đó .
Từ Ninh cũng khen rằng :
- Phép đánh gậy móc trong trận Câu Liêm cũng phải như thế mới được .
Tống Giang nghe nói liền cắt mười bộ đội quân ra đánh ; Lưu Đường , Đỗ Thiên dẫn đội thứ nhất ; Mục Hoằng , Mục Xuân dẫn đội thứ nhì ; Dương Hùng , Đào Tôn Vương dẫn thứ ba ; Chu Đồng , Đặng Phi dẫn đội thứ tư ; Giải Trân , Giải Bảo dẫn đội thứ năm ; Trâu Uyên , Trâu Nhuận dẫn đội thứ sáu ; Nhất Trượng Thanh , Vương Nuỵ Hô dẫn đội thứ bảy ; Tiết Vĩnh , Mã Lân dẫn đội thứ tám ; Yên Thuận , Trịnh Thiên Thọ dẫn đội thứ chín ; Dương Lâm , Lý Vân dẫn đội thứ mười ; mười đội quân xuống núi để dụ địch đuổi theo .
Lại sai Lý Tuấn , Trương Hoành , Trương Thuận , ba anh em họ Nguyễn , Đồng Uy , Dõng Mãnh cùng Mạnh Khang cưỡi chiếc thuyền ra bến nước tiếp ứng , Hoa Vinh , Tần Minh , Lý Ứng , Sài Tiến , Tôn Lập , Âu Bằng sáu người cưỡi sáu con ngựa dẫn quân ra bên núi khơi chiến . Lăng Chấn , Đỗ Hưng chuyên về việc bắn súng . Từ Ninh , Thang Long coi sóc đám quân Câu Liêm . Trung quân thì có Tống Giang , Ngô Dụng , Công Tôn Thắng , Đới Tung , Lã Phương , Quách Thịnh coi sóc quân mã và sai bảo hiệu lệnh , còn bao nhiêu Đầu lĩnh đều ở nhà coi trại .
Khi cắt đặt xong thì khoảng canh ba đêm hôm ấy cho đội quân Câu Liêm sang bên kia bến nước ẩn nấp cẩn thận , rồi mười đội bộ quân sang sau Lăng chấn , Đỗ Hưng đem súng phóng hoả lên gò cao đặt giá súng cẩn thận tử tế để đợi . Từ Ninh , Thang Long cầm đồ hiệu lệnh Câu Liêm sang sau . Đến tờ mờ sáng hôm sau Tống Giang dóng nhân mã trung quân ở bên Tây bến nước đánh trống khua cờ để hư trương thanh thế . Bấy giờ Hồ Duyên Chước nghe báo Lương Sơn Bạc kéo ra liếnai tướng tiên phong là Hàn Thao đem ngựa Liên Hoàn ra bày trận trước , đoạn rồi Hồ Duyên Chước đai nịt cẩn thận thân cưỡi ngựa Ô Truy dắt đôi chuỳ theo sau ra trận . Khi ra tới nơi thấy quân mã của Tống Giang bày bên kia đông như kiến cỏ Hồ Duyên Chước liền sai bày trận mã quân lên trước rồi Hàn Thao chạy đến bàn rằng :
- Đội quân của Tống Giang ở bên chính nam không biết nhiều hay ít ?
- Bất kể nhiều hay ít cứ thúc mã quân đánh tràn vào đi .
Hàn Thao vâng lời nổi hiệu toan kéo ngựa quân Liên hoàn thẳng chạy sang phía chính Nam , chợt thấy phía Đông Nam có một toán bộ quân kéo ra Hàn Thao lại toan chia quân thành hai ngả để đón đánh , chợt lại thấy phía Tây Nam cũng có một toán bộ quân kéo ra , cờ hiệu phất phới trông rất oai nghiêm Hàn Thao trông thấy đành phải lui quân về nói với Hồ Duyên Chước rằng :
- Ba mặt phía Nam đều có ba toán quân nổi cờ hiệu của Lương Sơn không biết chia đánh bên nào cho tiện ?
- Lâu nay nó không ra đánh nay tất có mưu mẹo chi đây ?
Vừa nói dứt lời thì phía bên Bắc nổi một tiếng súng rất to Hồ Duyên Chước giận dữ mắng rằng :
- Tiếng súng đó chắc lại Lăng Chấn nốigiáo cho giặc rồi .
Nói đoạn quay sang phía Bắc lại thấy ba đội quân kéo cờ phất phới nhô lên Hồ Duyên Chước bàn với Hàn Thao rằng :
- Cái này chắc là mưu mẹo của quân giặc vậy tôi dẫn nửa quân sang đánh mặt phía Bắc còn tướng quân dẫn một nửa quân sang đánh mặt Nam mới được .
Nói xong vừa toan chia binh ra đánh thì thấy mặt phía Tây có lại có bốn toán quân mã kéo ra Hồ Duyên Chước lấy làm nghi ngại không biết nghĩ kế ra sao ? Chợt lai thấy về phía chính Bắc có một đợt súng nổi lên , một tiếng súng cái bốn mươi tiếng súng con , ầm ầm dậy đất long trời làm cho quân mã Hồ Duyên Chước không đánh cũng rối loạn . Hồ Duyên Chước thấy vậy vội cùng Hàn Thao chia quân ra bốn mặt để đánh , bên kia mười bộ đội quân thấy đánh bên Đông thì toán bên Đông chạy , đánh bên Tây thì toán bên Tây chạy Hồ Duyên Chước cả giận liền dẫn quân thẳng sang mặt Bắc để đánh , quấn sĩ Tống Giang thấy Hồ Duyên Chước kéo đến thì xô nhau vào khóm lách ngàn lau để trốn Hồ Duyên Chước đuổi ngựa Liên Hoàn để đánh , đám ngựa thừa thế chạy tràn vào các nơi cỏ lau lách không sao cản nổi . Chợt nghe thấy đám lau cỏ có tiếng hiệu còi nổi lên , bọn quân Câu liêm đều ra sức đánh ngã hai đoàn ngựa kèm hai bên còn đám ngựa đi giữa thấy vậy gào thét nhẩy lên như châu chấu vậy , bấy giờ những gậy móc đều đổ xô ra trói lấy người .
Hồ Duyên Chước thấy vậy biết là trúng kế Câu liêm bèn quay ngựa sang phía Nam để tìm tiên phong Hàn Thao , bỗng thấy súng nổ liên thanh ở phía sau rồi thấy đám bộ quân Lương Sơn đuổi theo rầm rập như nước vỡ bờ đê không ngăn cản nổi . Hồ Duyên Chước cả sợ chạy tìm cho được Hàn Thao , rồi dẫn một ít quân mã tháo đường để chạy , khi đó thấy về phía bên Nam man mác cờ hiệu của Lương Sơn Bạc hai người phải bỏ chạy phía Nam mà tháo chạy sang đường Tây Bắc . Hai người tháo chạy được dăm sáu dặm đường chợt hiện ra một đội nhân mã có hai vị hảo hán là Mục Xuân , Mục Hoằng đều cầm đại đao ngăn trước đường đi mà quát lên rằng :
- Bớ bại tướng chạy đi đâu ?
Hồ Duyên Chước nghe nói nổi giận đùng dùng múa song chiên xông ngựa lại đánh nhau với hai hảo hán .Mục Xuân , Mục Hoằng giơ đao lên đở đánh nhau đến bốn hiệp thì hai người đều kéo nhau chạy , Hồ Duyên Chước sợ trúng kế đều không dám đuổi theo liền tìm đường lớn về phía chính Bắc mà chạy . Đương khi lật đật lại thấy từ sườn núi lại có một toán quân mã nhô ra có hai vị hảo hán là Giả Trâu , Giải Bảo đều cầm cương xoa chạy đến đón đánh Hồ Duyên Chước múa song chiên đâú với hai người đưọc dăm sáu hiệp thì Giải Trâu , Giải Bảo đều bỏ chạy mất cả . Hồ Duyên Chước đuổi theo được nửa dặm đường thì gặp Nhất Trượng Thanh , Vương Nuỵ Hồ dẫn quân mã ra ngăn giữa đường . Bấy giờ Hồ Duyên Chước trông quanh trông quẩn thấy lối khuất khúc toàn thị chông gai , chàng liền hết sức múa chuỳ đánh hai người mà ra tháo chạy . Vợ chồng Vương Nuỵ Hồ theo đuổi hồi lâu không kịp đành mặt cho Hồ Duyên Chước chạy về lối Đông Bắc . Đoạn rồi Tống Giang khua chiên chiêng thu quân kéo về sơn trại để ban định thưởng công . Khi ra tra điểm bắt được ba nghìn ngựa Liên hoàn mặt giáp , chia tư mất già một phần bị Câu liêm đánh què liền lột lấy áo giáp cho vào hạng ăn thịt , còn già hai phần toàn thị ngựa tốt giao cho nuôi giữ để phòng khi ra trận . Quân sĩ mặc áo giáp bắt được rất nhiều năm nghìn quân bộ có kẻ trốn trong Trung quân bị Câu liêm kéo ra để bắt mà kẻ nào nhảy xuống nước cũng bị thuỷ quân bắt được , còn quân sĩ bị bắt khi xưa nay lại cướp được mang về , quân sĩ hết thảy vui mừng hớn hở . Đoạn rồi phá trại của Hồ Duyên Chước đem vào gần bến để làm tiểu trại và cho người sửa lại hai tửu điếm ở ngoài để cho Tôn Tân , Cổ Đại Tẩu , Thạch Dũng , Thời Thiên chia làm hai toán quân mà cùng nhau coi giữ .
Được một lát thấy Lưu Đường , Đỗ Thiên bắt được Hàn Thao giải về Tống Giang cả mừng thân hành cởi trói cho Hàn Thao mời trong sảnh tiếp đón rất là lonh trọng , rồi bảo Bành Dĩ cùng Lăng Chấn dổ dành Hàn Thao vào trong đảng ở Lương Sơn . Hàn Thao nguyên cũng là một vị sao Địa Sát nên vui lòng thuận phục mà ở với Tống Giang . Tống Giang liền bảo Hàn Thao viết thơ rồi sai người đưa đến Trân Châu để đón vợ con Hàn Thao về đó , bấy giờ trong sơn trại mở tiệc ăn mừng mấy hôm trời rất là vui vẻ rồi các Đầu lĩnh ai vào việc nấy ra sức chấn chỉnh Lương Sơn .
Ngọn cờ nghĩa hiệp xa bay
Nước non nở mặt cỏ cây kinh hồn
Cùng nhau ra sức họp đoàn
Dưới trời này dể ai còn sợ ai ?
Nói về Hồ Duyên Chước bị thua một trận mất hết binh mã chỉ còn trơ trọi một mình , không còn mặt mũi nào trở về kinh sư liền nghĩ vơ vẩn cởi cả mũ giáp buộc vào yên ngựa , rồi đem bán cả đai vàng để làm lộ phí mà đi . Chàng vừa đi vừa nghĩ không biết sao cho ổn , chợt nghĩ đến quan phủ Mộ Dung ở Thanh Châu là người quen biết từ xưa liền định kế sang đó để nhờ Mộ Dung Tri Phủ , nói với Mộ Dung tri phủ đem công chuộc tội là sẽ lấy quân đánh báo thù Lương Sơn Bạc . Chàng đi dường trong hai ngày trời chiều hôm đó đi đến một nơi trong bụng vừa đói vừa khát , chợt thấy bên cạnh đường có một hàng cơm nho nhỏ chàng bèn xuống ngựa buộc vào gốc cây trước cửa rồi đi vào trong hàng . Khi vào tới hàng chàng vất đôi chiên trên bàn ngồi xuống ghế gọi tửu bảo đem rượu thịt lên , tửu bảo chạy đến nói rằng :
- Hàng tôi chỉ có rượu thôi ngài muốn xơi thịt , thì trong làng mới có người giết thịt dê xin đưa tiến tôi đi mua vậy .
Hồ Duyên Chước móc túi lấy tiền vụn bán đai vàng còn lại đưa cho tửu bảo mà dặn rằng :
- Ngươi mua một đùi dê nấu chín cho ta ăn và một ít cỏ cho ngựa , đêm nay ta ngủ đây rồi sáng mai sang phủ Thanh Châu .
- Thưa ngài ngủ ở đây cũng được song không có giường chiếu tử tế .
- Được ta là quan võ nằm đâu cũng được .
Tửu bảo vâng lời cầm tiền quay ra mua thịt Hồ Duyên Chước cởi áo mũ trên mình ngựa mang vào , rồi ngồi ở trước cửa để đợi tên tửu bảo . Đuộcm5t lát tửu bảo mang thịt dê về Hồ Duyên Chước bảo đem nấu chín thịt làm ba đấu gạo và hai rượu uống , tửu bảo vâng lời quay vào vừa nấu thịt làm hành vừa hâm nước nóng để rửa mặt rửa chân . Đọan rồi tửu bảo dắt ngựa vào buộc ở nhà nhỏ đằng sau cho ăn cỏ . Hồ Duyên Chước gọi lấy rượu lên uống trước , được một lát thịt chín Hồ Duyên Chước gọi tửu bảo lên cho cùng ngồi ăn uống mà nói chuyện rằng :
- Ta là quan của triều đình ra đánh giặc Lương Sơn bị thua nay định về dưới quan Mộ Dung Phủ ở Thanh Châu , ngươi nên coi sóc con ngựa cẩn thận , ngựa ấy là con Tích Tuyết Ô Truy vua ban cho ta đó , ngươi coi cho cẩn thận sáng mai ta sẽ thưởng cho ...
- Ngài có lòng thương chúng tôi xin cảm ơn ...song có điều này chúng tôi xin kêu để ngài rõ : gần đây có ngọn núi Đào Hoa Sơn trên có một bọn cường đạo tên đầu đảng tên là Đả Hổ Tướng Lý Trung thứ nhì là Tiểu Bá Vương Chu Thông tụ họp tới năm bảy trăm lâu la cướp bóc kiếm ăn , quấy nhiễu dân gian rất là hung ác Quan Tư đã mấy lần truy nã mà không trị được , vậy đêm nay ngài phải tỉnh chút mới được .
- Được sức ta đây mười vạn quân cũng không địch nổi , cho nó kéo cả đám tới đây cũng không cần ngươi cứ cho ngựa ăn uống tử tế cho ta ...
Nói đoạn uống rượu ăn bánh hồi lâu rồi mới đi nghỉ , tửu bảo trải một cái ổ ở giữa nhà cho Hồ Duyên Chước nằm . Hồ Duyên Chước vừa phần mấy hôm mệt nhọc lo nghĩ , vừa phần quá nhấp hơi men có điều say chếnh choáng liền để nguyên áo nằm vật xuống ổ ngủ luôn một mạch mãi đến canh ba mới dậy , chợt thấy tửu bảo kêu la ầm ỉ ở sau nhà Hồ Duyên Chước chợt choàng tỉnh dậy với lấy đôi chiên chạy ra nhà sau hỏi rằng :
- Làm gì mà kêu ầm lên thế ?
- Ngài ơi ! Tôi dậy bỏ cỏ cho ngựa , chợt thấy hàng dậu mở tung ra mà ngựa chạy đi đâu mất . Trông ra xa xa thấy có đom đóm soi sáng ở quảng bốn năm dặm kia , chắc là tụi nó lấy mất ngựa rồi .
- Chỗ ấy là chỗ nào ?
- Thưa ngài cứ theo con đường ấy thì chính là tụi lâu la ở Đào Hoa Sơn ăn cắp ngựa về lối đó .
Hồ Duyên Chước cả kinh bắt tửu bảo dẫn đường để đuổi theo , tửu bảo dẫn chàng đi tắt bên bờ ruộng gập gà gập gềnh đuổi chừng ba bốn dặm đường lại không thấy ánh lửa đâu nữa Hồ Duyên Chước thở dài mà kêu lên rằng :
- Chết nỗi ! Con ngựa của vua ban cho thì làm thế nào được bây giờ ?
- Xin ngài đành để mai trình Quan Tư gần đây rồi đem quân đánh phá mới có thể cướp ngựa về được .
Hồ Duyên Chước nghe nói trong bụng rất băn khoăn buồn bã trở về tửu điếm khoanh tay ngổi đợi đến sáng , rồi mượn tửu bảo quảy giáp mã lên đường sang phủ Thanh Châu .
Khi xưa cờ mở trống dong
Giờ sao thui thủi non sông một mình ?
Anh hùng gặp bước lênh đênh
Liếc trông đất đỏ trời xanh thêm sầu !
Chiều hôm đó Hồ Duyên Chước đi tới phủ Thanh Châu ngủ tọ ở ngoài hàng một tối đến sáng hôm sau mới đi vào trong phủ , khi vào tới nơi quan phủ Mộ Dung thấy bóng Hồ Duyên Chước mới giật mình cả kinh mà rằng :
- Nghe nói tướng quân đánh bắt giặc Lương Sơn sao lại đến đây như thế ?
Hồ Duyên Chước thở dài đem các chuyện trước thụat cho tri phủ nghe , tri phủ nghe đoạn nói với Hồ Duyên Chước rằng :
- Tướng quân dẫu bị thua thiệt mất cả nhân mã song chẳng qua mắc phải gian kế của giặc , chứ không phải tội của Tướng quân , vả lại trong hạt tôi hiện nay cũng có nhiều giặc cỏ thường hay quấy nhiễu dân gian , vậy Tướng quân hãy tạm ở đây đánh phá bọn Đào Hoa Sơn cướp lại con ngựa Ô Truy rồi sau sẽ đánh núi Nhị Long , núi Bạch Hổ mà trừ hết đảng cướp ấy đi . Bấy giờ tôi xin hết sức với triều đình cho Tướng quân đi đánh báo thù, Tướng quân nghĩ sao ?
Hồ Duyên Chước tạ ơn mà rằng :
- Nếu được ân tướng có lòng hạ cố như vậy thì thực hạ cố cho tôi lắm .
Tri phủ nghe nói bèn sai người mời Hồ Duyên Chước vào nghỉ trong phòng lấy quần áo cho thay rồi cho tiền tên tửu bảo trở về . Hồ Duyên Chước ở đấy luôn ba ngày trong lòng lấy làm nóng sốt , mong lấy lại con ngựa Ô Truy liền thúc giục Tri phủ Mộ Dung khởi quân đi đánh . Tri phủ điểm hai nghìn bộ quân cho Hồ Duyên Chước mượn và cho mượn một con ngựa Thanh Thông để đi ra trận , Hồ Duyên Chước vâng lạy tạ ơn mà mặc áo giáp lên ngựa dẫn quân tới núi Đào Hoa .
Bọn Lý Trung , Chu Thông ở núi Đào Hoa từ khi cướp được con ngựa Ô Truy tong bụng lấy làm mừng hớn hở mà hằng ngày chè chén hỉ hả với nhau . Chợt hôm đó có tiểu lâu la vào báo có quân mã Thanh Châu kéo đến Chu Thông đứng dậy bảo Lý Trung rằng :
- Xin Ca ca coi trại để tôi dẫn bing ra đuổi họ đi .
Nói đọan điểm một trăm lâu la cầm thương lên ngựa xuống núi để nghinh địch quan quân . Bên kia Hồ Duyên Chước tới bèn bày thành trận thế đứng chực ở trước núi , khi thấy Chu Thông ở trên núi xuống liền xông ngựa ra trước trận quát lên rằng :
- Quân giặc cỏ kia mau mau đến chịu trói đi .
Chu Thông nghe tiếng bèn dàn quân đứng thành chữ Nhân gio9 cung múa gươm vỗ ngựa xông ra Hồ Duyên Chước liền giơ chiên ra đánh Chu Thông , Chu Thông giơ gươm ra đỡ đôi bên đánh nhau chừng sáu bảy hiệp Chu Thông biết thế không địch nổi liền quay ngựa về trại Hồ Duyên Chước theo đuổi mấy bước sợ mắc mẹo lừa đành phải quay ngựa về đem quân hạ trại dưới núi . Chu Thông chạy về sơn trại nói với Lý Trung rằng :
- Hồ Duyên Chước võ nghệ cao cường không địch nổi , nếu nay mai họ kéo cả lên sơn trại đây anh em ta biết làm sao được ?
Lý Trung nghĩ một lát rồi nói :
- Ta nghe Lỗ Trí Thâm ở bên núi Nhị Long có nhiều bè bạn lại có anh chàng tên gọi Thanh Diện Thủ Dương Chí và anh Hành Giả Võ Tòng đều sức khoẻ muôn người không địch , vậy bất nhược ta viết một phong thư sai lâu la đem qua cầu cứu một phen . Nếu sau này đuổi được quan quân thì ta sẽ nương nhờ vào họ , mà hàng tháng chịu đưa cống nạp cho yên như thế có lẽ tiện hơn .
Chu Thông nói :
- Tôi cũng vốn biết các vị hào kiệt bên ấy , song chỉ e Hoa Hoà Thượng nhớ đến câu chuyện ngày xưa mà không đếncứu , thì làm sao được ?
- Không ông ta tính thẳng bụng tốt nay sai người đến chắc là ông ta đến cứu .
- Nếu vậy xin Ca ca viết giấy mau đi .
Lý Trung liền lấy giấy viết thư kể hết đầu đuôi rồi sai một lâu la theo lối sau núi mang thư lẻn sang núi Nhị Long .
Nói về chùa Bảo Châu ở bên núi Nhị Long từ khi Lổ Trí Thâm , Dương Chí , Võ Tòng đến ở được ít lâu lại thêm có bốn người tiểu đầu mục đến nhập bọn ở đó ; một người là Kim Nhỡn Bưu Thi Ân nguyên là con của Lão Quản Doanh ở lao thành Mạnh Châu , nhân vì Võ Tòng giết chết nhà Trương Đô Giám bị Quan Tư truy nã vây bọc quanh nhà để bắt Võ Tòng nên toàn gia phải dắt nhau đi trốn tránh giang hồ . Sau bố mẹ Thi Ân đều chết hết lại nghe Võ Tòng lạc thảo ở Nhị Long bèn tìm đến đó để cùng Võ Tòng nuơng tựa ; một người là Tháo Đao Quỷ Tào Chính trước đã cùng Lổ Trí Thâm mưu giết Đặng Long cướp núi Nhị Long rồi sau nhập đảng ở đó ; một anh là Thái viên Tử Trương Thanh cùng vợ là Mẫu Dược Xoa Tôn Nhị Nương hai vợ chồng chuyên bán thịt người ở Thập Tự đất Mạnh Châu sau nhân Lổ Trí Thâm , Võ Tòng viết giấy dỗ dành nên mới đến đó nhập đảng .
Hôm đó Tào Chính nghe nói có thư bên núi Đào Hoa đưa sang chàng liền hỏi han cặn kẽ đầu đuôi rồi vào trong điện bẩm với ba vị Đầu lĩnh , Lổ Trí Thâm nghe Tào Chính nói liền cười mà rằng :
- Ngày trước ta Ngũ Đài Sơn đi tới thôn Đào Hoa ngủ trọ ở đó , rồi gặp thằng cha Chu Thông đánh cho một mẻ xiểng liểng , sau Lý Trung nhận biết ta lại mời qua chè chén một ngày kết thành anh em và mời làm chủ trại , ta nhận thấy bọn chúng lòng dạ hẹp hòi nên không muốn ở , bèn thầu của chúng mấy cái chén uống rượu bằng bạc mà trốn đi mất ...Từ bấy cho đến nay , nay lại cho người sang cầu cứu đến ta ...Hãy gọi tên tiểu lâu la lên xem nó nói ra sao đã ?
Tào Chính vâng lời ra gọi tên liểu la vào , tiểu lâu la vào dưới điện lạy chào mà nói rằng :
- Quan Mộ Dung Tri phủ mới thâu được viên tướng đánh Lương Sơn Bạc bị thua tên là Hồ Duyên Chước hiện sai sang đánh Đào Hoa Sơn để cùng phá Nhị Long Sơn , Bạch Hổ Sơn nhân thể rồi sẽ cho mượn quân đánh báo thù Lương Sơn Bạc , bởi vậy Đầu lĩnh chúng tôi mới sang nhờ Nhị Long cứu giúp cho , rồi sau khi xong việc sẽ nộp khoản cung cống trước cửa Đại Vương đậy .
Dương Chí nghe nói bảo với tên lâu la rằng :
- Chúng ta ở đây cũng phải coi giữ sơn trại lẻ không thì giờ đâu mà đi cứu ứng các ngươi , song một là ta nghĩ tới danh nghĩa của bọn hào kiệt giang hồ , hai khi Đào Hoa Sơn bị mất thì chúng lại dòm ngó tới đây vậy nay ta cho Trương Thanh cùng Tôn Nhị Nương giữ trại ở nhà còn ba anh em ta hãy qua đó đánh giúp cho phải đạo .
Nói đoạn điểm năm trăm lâu la , hơn sáu mươi quân kỵ đều chỉnh tề giáo gươm mũ giáp mà kéo nhau sang núi Đào Hoa Sơn .
Lý Trung nghe tin đó liền đem ba trăm quân xuống cùng ráp đánh , bên kia Hồ Duyên Chước nghe báo Lý Trung kéo quân xuống liền dẫn quân bày trận chặn ngang đường rồi xông ngựa ra đánh Lý Trung . Nguyên Lý Trung tổ quán ở Định Nghĩa thuộc phủ Hào Châu xưa nay chỉ nhờ nghề đánh gậy để kiếm ăn tướng người nhỏ bé mà võ nghệ tầm thường nên vẫn gọi là Đả Hổ Tướng . Bấy giờ Lý Trung đánh nhau với Hồ Duyên Chước được chừng mươi mười lăm hiệp , thấy sức yếu đuối không sao địch nổi đành phải quay ngựa chạy lui Hồ Duyên Chước bèn phóng ngựa đuổi theo lên núi . Chu Thông thấy Hồ Duyên Chước leo lên bèn đứng ở lưng chừng núi mà ném đá xuống Hồ Duyên Chước vội vàng quay ngựa trở xuống mà không dám đuổi nữa . Đương khi đó bỗng thấy đám quân mã ở đằng sau ồn ào cả lên Hồ Duyên Chước liền hỏi :
- Có việc chi mà kêu ầm cả lên ?
Quân sĩ đáp rằng :
- Phía sau có một đám nhân mã nào kéo đến xin ngài kíp tới nom xem .
Hồ Duyên Chước nghe nói vội vàng xông lại đằng sau để xem , thì thấy nhân mã kéo gần tới nơi có một ông sư bụng phệ cưỡi con ngựa trắng đi đến trước tiên mà quát lên hỏi rằng :
- Đứa nào là thằng thua trận ở Lương Sơn Bạc mà dám đến đây bắt nạt chúng ta đó ?
Hồ Duyên Chước nghe nói cũng quát lên rằng :
- Ta hãy giết thằng trọc đầu này cho hả lòng một chút đã .
Nói đoạn múa song chiên đến đánh , bên kia Lổ Trí Thâm cũng múa thiền trượng xông vào , rồi hai bên đánh nhau đến năm mươi hiệp mà không phân thắng bại . Hồ Duyên Chước thấy vậy khen thầm trong bụng rằng : '' Không ngờ lảo sư khá lắm '' Nghĩ đoạn rồi đôi bên khua chiêng thu quân . Được một lát thì Hồ Duyên Chước hăng hái xông ra trận mà quát lên rằng :
- Lão sư hổ mang ra đây ta quyết được thua với ngươi phen này .
Lổ Trí Thâm nghe nói vừa toan quất ngựa xông ra thì Dương Chi vội kêu lên rằng :
- Đại ca hãy nghỉ tôi bắt thằng này cho .
Nói đoạn múa đao vỗ ngựa ra đánh với Hồ Duyên Chước . Đôi bên đánh nhau bốn năm mươi hiệp không quyết được thua Hồ Duyên Chước lại khen thầm rằng : '' Quái lạ ! Ở đất này mà lại có hai tên võ nghệ giỏi như thế ? Quyết nhiên không phải là giặc cỏ hẳn ! '' Bên kia Dương Chi thấy Hồ Duyên Chước võ nghệ cũng cao cường nên lừa miếng ghé đĩnh rồi quay ngựa về bản trận Hồ Duyên Chước thấy vậy dừng ngựa lại mà không dám đuổi nữa , đoạn rồi đôi bên cùng khua chiêng thu quân . Lổ Trí Thâm nói với Dương Chi rằng :
- Chúng ta mới đến đây không nên đóng trú ở gần , phải lui ra ngoài hai mươi dặm mà hạ trại , rồi sáng mai sẽ đánh nhau một mẻ cho quyết được thua .
Bàn xong liền kéo quân ra gò núi gần đó để đóng trại . Hôm đó Hồ Duyên Chước trở về một mình lo nghĩ băn khoăn những tưởng rằng ngựa đến nên công , dễ như phá trúc dè đâu lại gặp tay đối thủ với mình thực là vận đen quá đỗi . Đương khi nghĩ ngợi vẩn vơ bỗng thấy Mộ Dung Tri phủ cho người đến báo rằng :
- Ở phủ Thanh Châu hiện có Khổng Minh , Khổng Lượng ở Bạch Hổ Sơn dẫn người đến cướp ngục vậy phải mang quân về coi thành gấp .
Hồ Duyên Chước nghe báo bèn thừa thế kéo quân về Thanh Châu lập tức , ngày hôm sau Lổ Trí Thâm , Dương Chi và Võ Tòng dẫn tiểu lâu la kéo cờ khua trống ra xem thì chỉ thấy trơ trơ có trại không mà nhân mã kéo đi đâu mất . Ba người thấy vậy cả kinh mà không hiểu làm sao ? Đọan rồi thấy Lý Trung , Chu Thông dẫn người xuống núi đón tiếp , ba vị Đầu lĩnh bèn cùng nhau kéo lên sơn trại , trong sơn trại mở tiệc khao mừng rất là huyên náo vui vẻ . Bên kia Hồ Duyên Chước vừa dẫn nhân mã tới Thanh Châu , chợt thấy một đám nhân mã của Khổng Minh , Khổng Lượng kéo đến bên thành chàng liền phóng ngựa múa chiên xông ra đánh . Nguyên Khổng Minh , Khổng Lượng vì cạnh tranh với một vị tài chủ trong làng gặp lúc nóng máu giết chết cả nhà tài chủ , rồi tụ tập dăm bảy trăm lâu la mà chiếm giữ lấy Bạch Hổ Sơn để cùng nhau cướp bóc tung hoành . Sau có một người chú là Khổng Tân bị tri phủ bắt giam trong ngục Thanh Châu , nên Khổng Minh , Khổng Lượng dóng quân mã sơn trại định phá ngục Thanh Châu để cứu người chú ấy .
Hôm đó kéo lâu la gần đến bên thành thì gặp Hồ Duyên Chước kéo quân đến đánh Khổng Minh , Khổng Lượng bèn đem quân ra đối địch với Hồ Duyên Chước , bấy giờ Mộ Dung Tri phủ ở trong thành nom ra xem đôi bên đánh nhau được hơn hai mươi hiệp . Hồ Duyên Chước thấy anh em Khổng Minh tầm thường liền ra sức bình sinh sấn đánh hai người mà khoe tài trước mắt Tri phủ , Khổng Minh , Khổng Lượng đấu được một lúc thế lực đã hơi kém bất đồ chậm tay lỡ bước bị Hồ Duyên Chước bắt sống được Khổng Minh mà cắp qua mình ngựa . Khổng Lượng lấy làm ngã lòng vội kéo lâu la chạy Tri phủ đứng trên mặt thành trỏ dẫn cho Hồ Duyên Chước đuổi theo , Hồ Duyên Chước kéo quân đuổi bắt sống được hơn trăm người rồi đem cả Khổng Minh giải vào Thanh Châu , quan phủ Mộ Dung lấy làm mừng rỡ sai đem Khổng Minh đóng gông tử tội giam vào trong lao với Khổng Tân rồi bình diện nhất định khen thưởng tam quân mà thiết đãi Hồ Duyên Chước . Tri phủ hỏi đến chuyện Đào Hoa Sơn Hồ Duyên Chước đáp rằng :
- Chúng tôi định đến phá núi Đào Hoa Sơn thì dễ như phá trúc dè đâu bị một tụi quân đến cứu ứng , trong đó có một tên sư to lớn và một anh chàng mặt xanh đánh nhau đến hai lần không sao mà thắng được , hai anh ấy võ nghệ khá giỏi quyết không phải võ nghệ tầm thường của đám cướp bóc bởi vậy nên quyết chưa được thành công .
- Lão sư ấy nguyên tên là Lỗ Đạt làm chức Đề Hạt trong phủ Lão Trung Kinh Lược ở Diên An phủ sau mới cắt tóc đi tu , người ta gọi là Hoa Hoà Thượng đó . Còn anh chàng mặt xanh tên là Thanh diện Thư Dương Chi làm quan đến Chế Sứ Điện Suý phủ ở Đông kinh khi trước ; lại còn một anh Hành Giả nữa tên là Võ Tòng tức là Võ Đô Đầu đánh hổ ở núi Cảnh Dương năm nọ . Ba người đó chiếm núi Nhị Long tung hoành cướp bóc mấy người Bộ Đạo đến nay vẫn không sao trừ được .
- Quả nhiên võ nghệ của họ không mấy người theo kịp xưa nay có tiếng Dương Chế Sứ , Lỗ Đề Hạt thực là xứng lắm . Nhưng mặc lòng tôi đã đến đây tất xin bắt sống từng người để đem về nộp Tướng công mới hả lòng .
Tri phủ nghe nòi cả mừng liền rót rượu chúc cho Hồ Duyên Chước rồi lưu nghỉ ở trong phòng khách trong phủ .
Về phần Khổng Lượng đêm hôm đó bị thua một trận xiểng liễng liền cho lũ quân tàn kiếm đường chạy mau cho thoát , đương khi kéo quân tháo chạy bỗng thấy ở khu rừng phía trước có một toán quân sĩ kéo ra , rồi thấy một vị hảo hán là Võ Hành Giả cưỡi ngựa cầm đao đi trước . Khổng Lượng trông thấy vội vàng xuống ngựa lạy rạp xuống đất mà rằng :
- Kính chúc ngài lâu nay được mạnh khoẻ ...
Võ Tòng đở dậy mà đáp rằng :
- Nghe nói anh em túc hạ chiếm núi Bạch Hổ đã mấy phen toan sang bái kiến , mà chưa có thì giờ để sang hầu được , vậy nay chẳng hay túc hạ có việc gì qua tới nơi đây ?
Khổng Lượng đem chuyện cứu Khổng Tân và Khổng Minh bị bắt thuật lại cho Võ Tòng nghe , Võ Tòng bảo với Khổng Lương rằng :
- Nếu vậy túc hạ không ngại , tôi có sáu bảy anh em cùng nhau tụ nghĩẳo núi Nhị Long , nay vì Lý Trung , Chu Thông bên núi Đào Hoa Sơn bị Hồ Duyên Chước kéo quân đến đánh phải cầu chúng tôi sang cứu . Tôi cùng Lỗ Đề Hạt , Dương Chế Sứ có đem lâu la qua đánh một trận , sau không biết vì sao Hồ Duyên Chước bỏ trại chạy trốn không biết đi đâu mất , nhân vậy họ lưu ba anh em chúng tôi ở lại uống rượu mà tặng cho con ngựa Tích Tuyết Ô Truy rồi giữ mãi tới bây giờ mới tháo ra về được . Hai người anh em chúng tôi đi sau kia để họ đến đây tôi bàn cách cứu túc hạ có được không ?
- Nếu được các ngài hạ cố cho thì còn gì hơn nữa ..
Nói đoạn hai người cùng đứng một lát thì thấy Lỗ Trí Thâm cùng Dương Chi tới , Võ Tòng liền dẫn Khổng Lượng đến chào hai người rồi thuật chuyện cho nghe và nói rằng :
- Khi trước tôi cùng Tống Công Minh ở nhà ông ta quấy quả cũng nhiều , vậy ngày nay nên lấy nghĩa khí làm trọng phải lấy nhân mã ba núi đến đánh Thanh Châu giết Tri phủ Mộ Dung cứu hai người ấy ra , rồi bắt Hồ Duyên Chước cướp lấy phủ khố tiền nong để đem về sơn trại các ngài nghĩ sao ?
Lỗ Trí Thâm nghe nói gật đầu đáp rằng :
- Tôi cũng theo ý như vậy .
Nóiđoạn liền cho người bảo Lý Trung , Chu Thông đem lâu la đến để cùng tụ họp ba núi mà tiến đánh Thanh Châu . Dương Chi nói với ba người rằng :
- Phủ Thanh Châu hào sâu thành vững ngựa khoẻ lương nhiều , lại thêm có Hồ Duyên Chước là tay anh hùng trí dũng , việc này không phải là tôi nhút nhát làm giảm uy phong của mĩnh ...Song muốn đánh Thanh Châu phải nghe tôi lời này mới được .
Ba người nghe nói đều lấy làm ngạc nhiên không hiểu liền xúm lại để xem Dương Chi bàn định ra sao ?
Cho hay :
Bốn phương sôi nổi làm kinh
Thở dài hai chữ '' Bất bình '' gây nên
Anh hùng lắm bước truân chuyên
Nước non vương mãi chút duyên tang bồng ;
Đôi phen gió cuốn bụi hồng
Lò than nghĩa hiệp càng nồng hơn xưa
Bắc Nam ví hẹn bao giờ
Chẳng qua cùng một thế cờ phải xoay .