Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 51: Ấn tượng về Hoàng Vân sơn
Dịch: 7 Bại
Nguồn:KG
Sau khi ăn cơm chiều, Lưu Dương quay trở về phòng mình, nhưng không luyện công ngay, đột phá tầng thứ 3 tuy rằng không biết có khó hay không, nhưng vì đọc nhiều tiểu thuyết nên hắn biết đột phá là thời khắc mấu chốt, không thể bị quấy rầy, nếu vậy thì rất phiền toái.
Mới đầu, Lưu Dương đi thẳng đến nằm trên giường, bất quá thời gian chờ đợi thật khó khăn, bên ngoài thình thoảng lại truyền tới tiếng cười của Hoàng Nhã Ly, nhìn đồng hồ thì mới 8 giờ hơn, vừa lúc là thời gian chiếu phim hoạt hình. Hoàng Nhã Ly là thiếu nữ thích xem hoạt hình, haiz, cũng thật là, không biết khi nào nàng mới thôi không thích xem hoạt hình đây.
Nằm chơi thì thời gian trôi qua quá chậm, Lưu Dương liền đứng lên, mở máy tính ở đầu giường, đối với Lưu Dương hắn không đặc biệt ham thích máy tính, bạn bè hắn chơi game thì hắn chỉ là xem tin tức, máy tính với hắn chỉ là để đọc tin tức và tìm tài liệu mà thôi.
“ Đệ tử, đây là thứ gì?”
Lý Long Cảnh đột nhiên cất tiếng, từ khi trở về từ bệnh viện mấy ngày nay, Lưu Dương không bật máy tính, mà Lý Long Cảnh cũng chỉ coi đây là thứ trang trí trong phòng, không có gì đặc biệt, hiện tại lão phát hiện thứ đó rất kì lạ, lão rất ngạc nhiên.
“Đây là máy tính, có thể cùng người khác từ xa nói chuyện, hơn nữa có thể tìm kiếm tài liệu, rất nhiều thứ nữa.”
Lưu Dương không biết bắt đầu giải thích từ đâu, nói về chiếc máy tính với một người thuộc về ngàn năm trước quả thật là đau đầu .
Có lẽ mấy ngày nay nhìn thấy không ít việc lạ, Lý Long Cảnh tự nhiên không còn hỏi nhiều, làm Lưu Dương thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn nhìn màn hình máy tính bỗng nẩy ra một ý tưởng, muốn tìm một chút về Hoàng Vân Sơn, không biết trên mạng có đăng về Hoàng Vân sơn hay không , tốt nhất nên tìm hiểu một chút, như vậy lúc đi vào cũng tiện hơn nhiều.
Nghĩ là làm, Lưu Dương liền tìm kiếm Hoàng Vân Sơn, hoàng Vân Sơn là khu thắng cảnh, nêm tìm thấy rất nhiều lời gới thiệu, có bản ghi chép du lịch, còn có cả tài liệu lịch sử dân gian về Hoàng Vân Sơn.
Tin tức nhiều như vậy, Lưu Dương hoảng sợ, nhanh chóng thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, trước tiên tìm bản đồ Hoàng Vân Sơn, bản đồ Hoàng Vân sơn cũng không thiếu, nhưng đều là giống nhau, hắn muốn tìm bản đồ do nhà nước lập, hắn trực tiếp vào trong web của chính phủ tìm bản đồ Hoàng Vân Sơn.
“Đệ tử, cái này không phải Hoàng Vân sơn sao?”
Lý Long Cảnh nhìn thấy động tác của Lưu Dương, tuy rằng không hiểu, nhưng là vì hình ảnh Hoàng Vân Sơn xuất hiện, lão lập tức nhận ra.
“Đúng rồi, sư phụ, sự phụ nói đến chính là địa phương này?”
Lưu Dương vui mừng hỏi, nếu có thể từ bản đồ tìm được địa phương muốn đi, không phải là dễ tìm hơn hay sao.
“ Đúng rồi, trong này chính là sơn môn, nếu chúng ta xuất phát từ nơi đây, cái này chính là điểm đến của chúng ta !”
Lý Long Cảng phảng phất như thấy được cố nhân , hưng phấn nói.
Lý Long Cảnh chỉ về một điểm ở phía tây Hoàng Vân Sơn, Lưu Dương dẽ dàng tìm được nơi đó trên bản đồ, nơi đây cũng là điểm gần nhất với Hoàng Vân Sơn, thành thị gần đấy, nên rất dễ tìm ra.
“ Sư phụ, chúng ta từ đây xuất phát đi đến đó cần bao nhiêu lâu ạ?”
Lưu Dương nhìn trên bản đồ hoàng Vân sơn, mờ mịt toàn là núi lớn đến ngàn dặm, bên ngoài đánh dấu vài ngọn núi, nhưng phía trong toàn là để trống, Hoàng Vân sơn lớn như vậy, trong lòng Lưu Dương cũng hơi sợ hãi.
“ Đi vào, ít nhất cũng bảy tám trăm dặm.”
Lý Long cảnh nhẹ nhàng nói.
“ Bảy tám trăm dặm, phải đi lâu như vậy, trời ạ, một mình con đi sao? Động phủ của người rốt cuộc là địa phương nào?’’
Lưu Dương từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành thị, chưa từng đi quá 100 dặm, hiện tai đi một ngàn km không nói, nhưng một mình đi bảy tám trăm dặm, đối với độ tuổi như của Lưu Dương là một khó khăn rất lớn.
“Động phủ, theo như bản đồ này thì ở trong vị trí này, trong này vẫn để trống, xem ra chưa ai đến tra xét, ta yên tâm rồi.”
Lý Long Cảnh vui vẻ nói, vốn lão còn lo lắng, ngàn năm rồi, các động phủ không còn tồn tại nữa, mấy ngày nay được nhìn thấy đủ loại bảo bối của người hiện đại, vô cùng lợi hại ,hiệu suất cao, rất sợ có người tìm được động phủ của lão, nhưng là khi nhìn thấy bản đồ, hắn yên tâm, địa phương quanh động phủ đều là khu vực ít dấu chân người lui tới, ít nhất là người thường không thể xâm nhập, đối với sức phòng ngự của động phủ hắn rất tự tin, chỉ cần không phải là chiến thuật biển người, hơn nữa là có khí giới, căn bản không thể tìm được động phủ của lão.
“ Ở chính giữa.”
Lưu dương nhìn ở giữa bản đồ, đó là một mảng lớn chỗ trống, phía vị trí động phủ đều là không có dấu vết, chứng minh địa phương này chưa ai đến, hiện tại tuy cóa bản đồ vệ tinh, nhưng bản đồ vệ tinh chỉ dùng phần lớn trong quân sự, nơi này không có đánh dấu chứng minh chỉ là khu vực rừng rậm nguyên thủy, nghĩ đến những miêu tả về quang cảnh trong rừng rậm nguyên thủy, mãnh thú,rắn rết, hoàn cảnh khốc liệt, nghĩ tới đó Lưu Dương có chút lạnh cóng, run rẩy.
“Làm sao vậy, tiểu tử ngươi sợ à?”
“ Không sợ , không sợ!!”
Lưu Dương cãi cố, nhưng hắn làm sao qua mặt được Lý Long Cảnh, bất quá Lý Long Cảnh cũng không nói nhiều, Lưu Dương chỉ là đứa trẻ, lần đầu đi xa mà không có bố mẹ người thân, có thể biểu hiện như thế cũng không dễ gì.
Lý Long Cảnh không tiếp tục nói nữa, Lưu Dương lúc này mới có cơ hội khôi phục, cả nửa ngày hắn hết đờ ra, hắn không dám nhìn bản đồ nữa, mà lại tìm hiểu về động thực vật ở Hoàng Vân Sơn, tuy là rừng rậm nguyên thủy nhưng động vật ăn thịt thật ra cũng không nhiều lắm, Hổ , Báo cơ hồ không có, chủ yếu là động vật nhỏ, hơn nữa ở phía Bắc, rắn độc cũng không nhiều, chỉ có vài loại rắn độc sống ở phía nam, hắn đi vào từ phía tây nên không cần lo lắng.
Trong lúc Lưu Dương tìm lại liệu về Hoàng Vân Sơn, dần dần bốn phía im ắng , Lý Long Cảnh cũng chìm vào trong ý thức hải , không hề quấy rầy hắn , màn đêm tĩnh mịch , Lưu Dương xem xong các trang web, xoay người một cái, lúc này mới chú ý tới, đã là 11h30 tối , bất tri bất giác, đã qua ba giờ , hắn lặng lẽ mở cánh cửa, chuẩn bị đi xem thử mọi người nhà Hoàng Căn Vĩ đã đi ngủ chưa.
Đã là 11h30 tối , sau một ngày mệt nhọc Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đã sớm đi ngủ, mà thời điểm Hoàng Nhã Lỵ đi ngủ càng sớm hơn, bất quá vì chắc ăn, Lưu Dương vẫn đi tới cửa phòng nàng, Hoàng Nhã Lỵ ở lầu hai, vạn nhất không ngủ được có thể đi quấy rầy hắn khi tu luyện, không thể chủ quan được.
Đi đến cửa, chăm chú lắng nghe một hồi bên trong không phát ra tiếng động, rất yên lặng, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng hít thở, xem ra là đang ngủ, Lưu Dương bước nhẹ nhàng về phòng, cẩn thận khóa cửa, chuẩn bị bắt đầu tu luyện cho tối nay.
Không biết tầng thứ 3 sẽ có tình huống gì?
Bản thân có thể đột phá hay không?
Mà năng lực mới là cái gì nữa chứ?
Thật là chờ mong .
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 52: Tinh thần lực đột phá tầng thứ ba
Dịch: Sắc Điểu
Nguồn:KG
Nhẹ nhàng, yên lặng trở lại phòng, Lưu Dương theo bản năng nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ khuya, là thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày, bốn bề yên ắng, Vân Thủy tiểu khu là một tiểu khu xa hoa, qua 12 giờ thì gần như không còn hoạt động gì, chứ đừng nói đến động tĩnh.
Lưu Dương nhẹ nhàng mở khóa cửa, trở lại giường, chuẩn bị bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, trước khi tu luyện còn tự nói với bản thân nhất định phải đột phá đệ tam giai.
Lưu Dương đang muốn bắt đầu, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng nói của Lý Long Cảnh:
“Đồ đệ,Thanh Hư chân khí của ngươi có chút đột phá rồi, nói không chừng không tới 10 chu thiên đã đột phá. Đợi tới khi đạt 1000 điểm, ngươi nhất định phải chú ý làm Thanh Hư chân khí chậm rãi phát tán."
“Phát tán? Vì sao?”
Lưu Dương rất không hiểu được vì sao Lý Long Cảnh đột nhiên nói với mình như vậy.
“Đừng hỏi vì sao, ngươi chỉ cần nghe theo là được, lúc phân tãn, ngươi sẽ hiểu rõ Thanh Hư chân khí.”
Lý Long Cảnh không giải thích nhiều, để hiểu được chuyện này, Lưu Dương chỉ có thể tự mình cảm nhận, hắn không thể chỉ nghe lời nói của Lý Long Cảnh. Lý Long Cảnh nói thế cũng là căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn. Tóm lại,chân khí phát tán tốt hơn so với chân khí ngưng kết.
“Chân khí phát tán sẽ hiểu rõ?”
“Đúng vậy, mau tu luyện đi, hôm nay ngươi nhất định thành công. Bất quá,một vòng chu thiên không được thì hai vòng chu thiên,cuối cùng cũng được, nếu cứ thấp thỏm không yên sẽ không tốt.”
Lý Long Cảnh nói, lão rất tự tin vào tiểu đồ đệ, bất quá đây là lần đầu tiên đột phá bình cảnh nên có chút không yên lòng.
Lưu Dương có chút không hiểu được, nhưng dựa theo lời Lý Long Cảnh mà làm, sư phụ cảnh giới cao hơn, nghe lời dạy của sư phụ luôn đúng, khống chế tâm trạng, ngày hôm nay đã vận hành 36 chu thiên. Lưu Dương không biết tại sao về phượng diện khống chế hắn không gặp khó khăn chỗ nào, hắn đem tinh thần lực phát ra như lời của Lý Long Cảnh, hiểu rõ cảm giác của Thanh Hư chân khí, nhưng những cảm giác này thấy chả có gì khác biệt.
Đầu tiên, phát tán Thanh Hư chân khí, là điều không dễ dàng. Thanh Hư chân khí vốn là tinh thần lực, nhưng hắn đặc biệt “ngưng tụ”,”phát tán” sẽ liên tục tiêu hao rất nhiều tinh lực của Lưu Dương, nhưng không thành công mà liên tục thất bại, làm hắn thầm cảm thấy uể oải, cứ như vậy sẽ không thành công được.
Đang muốn nghe lời sư phụ dạy bảo.
Nhưng điều kỳ quái là lúc này Lý Long Cảnh lại trầm mặc, cũng không quấy rầy Lưu Dương vận công.
Sư phụ không chỉ dẫn, vậy chỉ có thể tự thân vận động vậy.Lòng Lưu Dương không chút tạp niệm, kiên trì thử nghiệm phân tán nhất định thành công, Thanh Hư chân khí bắt đầu nghe lời, hơn nữa chậm rãi từ ngưng kết chuyển sang phân tán, bất quá chỉ là tương đối phân tán, cuối cùng bắt đầu phân tán. Ở bên cạnh quan sát tình huống của Lưu Dương,Lý Long Cảnh không khỏi gật gù khen tên đồ đệ này, mới một tý đã tự thông.
Thanh Hư chân khí bước đầu phát tán, Lưu Dương tâm thần đều chìm vào trong chân khí, chậm rãi cảm nhận đặc điểm của Thanh Hư chân khí. Có lẽ khi Thanh Hư chân khí không đạt đến giới hạn 1000 điểm,có lẽ cảm giác của Lưu Dương không đủ, dẫn đến không hiểu rõ. Trước đó,12 chu thiên đã xong, Thanh Hư chân khí vào lúc 12 chu thiên hoàn thành đã đạt đến 1000 điểm, Lưu Dương phát giác, sau khi đạt 1000, thời điểm cách huyệt đạo còn lại không xa.
Thanh Hư chân khí không hề gia tăng nữa, chẳng lẽ đây là bình cảnh, phải thấu hiểu được mới có thể đột phá sao?
Xem ra thời cơ đến rồi.
Không hề dùng tâm khống chế tốc độ của Thanh Hư chân khí, toàn lực phát tán Thanh Hư chân khí, trước đó đã phát tán một ít Thanh Hư chân khí, chậm rãi từ ngưng tụ trở nên phát tán, cũng không phải hoàn toàn phát tán, nếu nói trước đó ngưng kết thành một chùm thì hiện tại trở thành từng tia từng tia chân khí, có sự khác biệt rõ ràng.
Sau khi phát tán Thanh Hư chân khí, hắn đem toàn bộ tâm thần vào Thanh Hư chân khí, hơn nữa sử dụng nội thị dị năng, thật sự tìm hiểu rõ Thanh Hư chân khí.
Hắn lần đầu tiên tiến vào quan sát sâu bên trong Thanh Hư chân khí như vậy, trước đây đều là nhìn thấy Thanh Hư chân khí màu vàng lưu động trong người, hiện tại đã bắt đầu phát tán Thanh Hư chân khí, đều biến thành một chùm kim tuyến (tia sáng), mỗi kim tuyến đều vô cùng chói lọi,trông rất đẹp mắt.
Có lẽ là lịch duyệt không đủ, đối với Thanh Hư chân khí căn bản là hiểu biết không sâu, tuy rằng Lưu Dương nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng trong lòng lại không nhận thấy cảm giác nào khác, chân khí khôi phục lại tốc độ ban đầu, tốc độ cũng bắt đầu nhanh hơn, từng huyệt đạo một đột phá, mắt thấy xong một chu thiên, Lưu Dương vẫn như cũ hoàn toàn không đạt được đột phá.
Tình huống như vậy, Lưu Dương có chút khẩn trương, chẳng lẽ mình không thể đột phá?
Chắc không đâu, mình nhất định có thể đột phá, Lưu Dương trong lòng nảy sinh sự tức giận, có lẽ đáp lại sự tức giận của Lưu Dương, huyết sắc ấn ký giữa ấn đường một lần nữa có động tĩnh, lần này di chuyển rất chậm chạp, chậm rãi lộ ra một tia năng lượng, bắt đầu từ từ ảnh hưởng đến Thanh Hư chân khí của Lưu Dương.
Lý Long Cảnh cảm nhận được dị thường, nhưng lại bất lực không làm gì được, cỗ năng lượng này cao hơn rất nhiều so với năng lượng của lão, hơn nữa sợi năng lượng kia, ngay cả ông cũng không lý giải được chứ đừng nói đến can thiệp. Đành phải tập trung tinh thần quan sát biến hóa trong cơ thể Lưu Dương, huyết sắc ấn ký là từ huyết mạch của Lưu Dương sinh ra, nên chắc sẽ không gây bất lợi cho Lưu Dương.
Huyết sắc ấn ký phát ra năng lượng,bắt đầu tiến vào kinh mạch của Lưu Dương, khi cỗ năng lượng này gia nhập,Thanh Hư chân khí mới hoàn toàn biến hóa, nếu trước kia chỉ ở dạng một sợi tuyến nhỏ thì hiện tại trở thành một đám vân vụ màu vàng, khuếch tán đến nỗi không thể khuếch tán hơn, Lưu Dương cũng đã phát hiện ra dị thường,bất quá hắn không bối rối chút nào, ngược lại càng thêm dụng tâm hiểu rõ, có lẽ tình trạng này sẽ giúp hắn thấu hiểu hơn nữa, khoảng cách hoàn thành chu thiên còn một ít,Lưu Dương giống như mơ hồ nắm bắt được gì đó.
Phát tán, hắn đã hiểu rõ,Lưu Dương chậm rãi sắp xếp lại một chút, giống như kéo tơ lột kiển , chậm rãi tìm kiếm mấu chốt của Thanh Hư chân khí.
Không phải, không phải, lại không phải,…
Trong giây lát, trong đầu Lưu Dương sáng lên, hắn hiểu ra một chỗ “Phiêu dật”, Thanh Hư chân khí này lúc này cho hắn cảm giác “Phiêu dật” của bản thân là do năng lượng hình thành.
Huyền diệu, thật là huyền diệu, khi Lưu Dương đã hiểu rõ, Thanh Hư chân khí đồng thời cũng đang tiến tới ấn đường, ấn đường đột nhiên toàn sáng, Lưu Dương rõ ràng cảm giác được,ấn đường không ngừng bành trướng (phóng to) rồi thu liễm (thu nhỏ) lại, lần lượt trải qua ba lượt giống nhau, huyết sắc ấn ký giữa ấn đường đột nhiên cùng sáng lên, ánh sáng rất chói mắt, phảng phất như có sự khống chế hết thảy mọi thứ, dần dần ấn đường khôi phục lại bình thường.
Lúc này,Lưu Dương lại cảm thấy một trận sảng khoái, Thanh Hư chân khí không ngừng lưu chuyển, phi thường thoải mái, Lưu Dương biết, hắn đã lĩnh ngộ,đã đột phá tam giai rồi.
Đem tinh thần tập trung vào ấn đường,lúc này Thanh Hư chân khí chói lọi vô cùng,sớm đã hồi phục màu sắc vàng kim, bên trong quang mang lưu chuyển, rõ ràng so với trước mượt mà hơn, Thanh Hư chân khí rốt cuộc cũng đột phá 1000 điểm, đạt đến 1450 điểm, xem ra đồng thời với việc thăng cấp, Thanh Hư chân khí cũng tăng lên rất nhiều.
Thành công,rốt cuộc cũng thành công, thật không dễ dàng gì a.Đệ tam giai cứ như vậy đột phá, tuy quá trình rất khó khăn, nhưng sự sung sướng khi thành công khiến Lưu Dương cảm thấy hết thảy đều xứng đáng, nhìn lại còn có cảm giác kiêu ngạo, nguyên lai không phải rất khó sao?
Không phải sao, tuy rằng không biết Thanh Hư chân khí vì sao lại trở thành hình vụ, nhưng cuối cùng không phải bằng cảm nhận Thanh Hư chân khí mà lĩnh ngộ được đặc tính của Thanh Hư chân khí sao? “Phiêu dật” đặc tính hoàn mỹ đến cỡ nào a, không biết tương lai, Thanh Hư chân khí có thể hay không càng ngày càng phiêu dật hơn.
Trong khi Lưu Dương đang đắm chìm trong hưng phấn khi thăng cấp, sự vận hành chu thiên cũng đình chỉ, hắn cũng không thúc dục,Thanh Hư chân khí sẽ không động. Đợi cho Thanh Hư chân khí trở về ấn đường, nếu muốn thúc dục có thể gặp khó khăn,Lý Long Cảnh có chút sốt ruột, đột nhiên hét lớn:
“Tiếp tục vận công, không nên lãng phí thời gian, hôm nay còn 24 chu thiên nữa, bắt đầu hoàn thành đi, đừng chậm trễ.”
Last edited by DoctorCrazy; 29-08-2010 at 10:42 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 53: Dị năng Thấu Triệt thăng cấp
Nguồn:KG
Toàn bộ dị trạng của Lưu Dương đều nằm trong dự đoán của Lý Long Cảnh, lão vốn dự đoán khi Lưu Dương đột phá sẽ thừa lại khoảng 24 chu kỳ thì đã là một kỳ tài ngút trời, nghĩ đến năm xưa, khi lão đột pháp cũng tốn hết thời gian là hai ngày.
Tuy rằng Lý Long Cảnh đã đánh giá thiên tư của Lưu Dương đến hết mức, nhưng quái vật dù sao cũng là quái vật, thiên tư trác tuyệt dù sao cũng là thiên tư trác tuyệt
Mặt khác còn cộng thêm một huyết sắc ấn ký bí ẩn, được những thứ này trợ giúp Lưu Dương dùng chưa đến một nữa số chu kỳ đã đột phá được bức tường tại tầng thứ 3, thiên phú như thế ở level nào làm Lý Long Cảnh muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến, đột phá đương nhiên là sự tình tốt , còn thừa 24 cái chu thiên, có thể tiếp tục vận hành, lãng phí quá nhiều là không tốt, phải tận dụng mọi khả năng củng cố thực lực cho Lưu Dương, ngày mai sẽ hành động , thực lực mạnh hơn thì an toàn hơn một ít.
Đây thuộc về niềm tin của Lý Long Cảnh, và lão cũng đã làm như vậy để trở thành một cao thủ, thiên tư là một mặt, mặt khác là phải kiên trì và chịu khổ, thiếu một thứ cũng không được.
Nghe được lời uốn nắn của sư phụ, lúc này Lưu Dương mới tỉnh ngộ, quả thật bản thân có chút tự đại , còn 24 chu kỳ chưa vận hành, vừa mới tăng cấp vội mừng.
Những cái này cũng chỉ là một rào cản nhỏ, những thứ khó khăn hơn còn ở phía sau, có thể tận dụng khả năng tăng thực lực lên mới là việc quan trọng, bản thân còn xa lắm mới có thể đắc ý, chỉ là đệ tam tầng, nếu so sánh với sư phụ thì như con kiến với con voi.
Chính mình bắt đầu đã rất trễ, so với người khác từ nhỏ đã tu luyện thì kém rất xa, phải nhanh chóng vượt qua.
Lưu Dương tiếp tục thúc động Thanh Hư chân khí, cố gắng khống chế tốc độ di chuyển, sau khi thăng cấp, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được lực khống chế đã tăng lên một trình độ mới, rất dễ dàng, ít tốn sức hơn, hắn còn vui mừng phát hiện rằng, khi Thanh Hư chân khí tăng lên tầng thứ 3, mỗi khi đi qua một huyệt đạo, biên độ tăng trưởng lớn hơn rất nhiều, đại khái là gấp đôi khi còn ở tầng thứ hai, còn chuyện tốt như vậy làm Lưu Dương quả thật rất vui mừng.
Bất quá Lưu Dương nhanh chóng khống chế lại tâm tình, nếu mỗi một cấp bậc sự tăng trưởng của Thanh Hư chân khí đều giống nhau, đừng nói 100 năm luyện đến bát tầng, cho dù là 1000 năm, Lý Long Cảnh cũng không có khả năng đạt đến bát tầng, một ngày tăng lên khoảng 20, tuy nhìn qua rất khả quan, nhưng đến tầng thứ 8 là phải cần 100 triệu (1 ức), tầng thứ 7 cũng phải cần 1000 vạn, nếu như cứ lấy 20 mà tiến thì phải cần đến bao nhiêu ngày??
Còn thừa 24 chu thiên, Lưu Dương chỉ dùng hơn một giờ là đã hoàn thành mỹ mãn, Thanh Hư chân khí của hắn cũng đã đạt đến 2000, 24 chu thiên tăng lên được 550 đơn vị, Lưu Dương phi thường vừa lòng, dựa theo những con số này, mỗi ngày ba mươi sáu chu thiên, sẽ tăng được 800 , như vậy không bao lâu sẽ đạt đến đệ tứ tầng , một ngày 800, 10 ngày là 8000 , lúc đó có thể đột phát, tốc độ nhanh như thế còn muốn gì hơn nữa.
Hoàn thành toàn bộ chu thiên hôm nay, Lưu Dương từ từ thu công.
Bản thân đã đột phá tầng thứ 3, nhưng mà bản thân lại chưa có cảm giác đạt được năng lực Cảm Ứng như Lý Long Cảnh đã nói, rốt cuộc bản thân có đạt được hay không?
Hay là chính mình làm chưa tốt, chưa thể học được.
Lý Long Cảnh đã sớm đi vào ý thức hải, Lưu Dương cũng không muốn tìm lão, nên mọi chuyện đều phải dựa vào hắn, bản thân được đề thăng như thế nào, phải tự tìm hiểu một chuyến, Thấu Triệt cũng đã thăng cấp , không biết có điều gì mới không, mỗi một lần thăng cấp đều rất thú vị.
Vậy lúc này sẽ là cái gì?
Lại một lần nữa tiến hành nội thị , đầu tiên Lưu Dương cũng không tìm năng lực cảm ứng mà là đi khám phá dị năng Thấu Triệt, Lý Long Cảnh từng nói qua, sau khi đạt đến tầng thứ 3 của Thanh Hư đại pháp dị năng sẽ được thăng cấp.
Quả nhiên Thấu Triệt cũng được thăng cấp , trước kia hắn chỉ có thể kiểm tra được trong kinh mạch, mà bây giờ, hắn có thể kiểm tra toàn bộ tình trạng trong cơ thể, theo kinh mạch đi vào, từng bộ phận nhỏ nhất trong thân thể, toàn bộ hiện ra rõ ràng trước mặt Lưu Dương, bên trong kinh mạch, to lớn thì có kỳ kinh bát mạch, nhỏ hơn thì có thập nhị chi mạch, sau đó là những hệ thống mạch máu, mao dẫn, tất cả mọi thứ đều hiện lên rõ ràng, nhưng chính là những bộ phận khác nhau trong cơ thể hiện màu sắc khác nhau, biểu hiện trạng thái khác nhau của mình.
Ví dụ, sau khi tu luyện Thanh Hư chân khí, tuy rằng không thể nhìn thấy trực tiếp , nhưng màu sắc biệu hiện tại đầu kinh mạch là màu đỏ, Lưu Dương xem thấy đó chính là biểu hiện của sự khỏe mạnh.
Trên thân thể thì yếu hơn một chút, bất quá cũng có thể xem như là khỏe mạnh, vì màu hiện ra là sự giao nhau của màu đỏ và màu vàng, mà những chỗ bị thương, tuy rằng được ngọc thạch và thiên địa linh khí tu bổ, trên cơ bản khỏi hẳn , nhưng là màu sắc biểu hiện lại kém vài bậc, dù sao cũng là do ngoại lực giúp đỡ, ở bên ngoài còn tốt, càng vào sâu càng yếu hơn, Lưu Dương có thể thấy màu biểu hiện là màu xanh lam, nên thuộc vào trạng thái bán khỏe mạnh.
Tiếp tục xâm nhập kiểm tra, làm Lưu Dương cảm thấy giật mình là địa phương khỏe nhất trong cơ thể không phải là đầu kinh mạch mà là huyết mạch , mang màu cam đậm, hơn nữa toát ra vẻ quang mang chói mắt, biểu hiện bên trong có chứa năng lượng rất mạnh, cái này có lẽ là huyết mạch lực lượng.
Lưu Dương rất kỳ quái, không phải toàn bộ huyết mạch lực lượng của mình không phải đều tập trung tại huyết sắc ấn ký tại Ấn Đường hay sao, chẳng lẽ ở đây còn sót lại.
Ngoại trừ những màu sắc này, Lưu Dương không phát hiện được những màu sắc khác, phỏng chừng những màu sắc khác có thể biểu hiện cho thân thể không được tốt, mấy cái này chỉ sợ hỏi Lý Long Cảnh lão cũng không biết rõ, chỉ có bản thân phải làm thí nghiệm từ từ .
Trải qua nội thị, lúc này Lưu Dương mới hiểu được lời dậy của Lý Long Cảnh là chính xác, thiên phú dị năng này của bản thân quả nhiên là Thấu Triệt, mới đệ tam cấp, đã có thể tra qua tình trạng của bản thân.
Dựa theo suy đoán, màu sắc này thuộc sự sắp xếp của bảy màu, màu cam là cực mạnh, mà màu tím , màu đen và màu trắng là kém nhất, nếu không thể tiếp tục thăng tiến , chỉ cần vào tình trạng hiện tại cũng có thể xu cát tị hung*, khó trách Bành tổ có thể sống đến 800 tuổi.
Qua 10 ngày nữa là có thể đạt được đệ tứ tầng, quả thật rất chờ mong, dị năng Thấu Triệt khi đạt đến đệ tứ tầng sẽ thăng cấp lên như thế nào.
Bên trong thân thể đã không còn vấn đề gì, Lưu Dương đem tậm tình tập trung vào nơi bị thương năng nhất trong cơ thể khi bị tai nạn giao thông, nơi bị chiếc xe tại đụng trúng, cũng đã có màu xanh da trời trong chuỗi bảy màu , bất quá chỉ bao phủ một bộ phận tế bào rất nhỏ ở xung quanh, nội tạng và những thứ khác chẳng qua chỉ bị chấn động, đã sớm khôi phục .
Thông qua Thấu Triệt, Lưu Dương cẩn thận quan sát những tế bào màu lam vùng xung quanh hơn nữa thỉnh thoảng nhìn những tế bào bên ngoài tiến hành so sánh, thấy không có sự khác nhau, số lượng đầy đủ nhưng sức sống lại kém quá xa, bất quá theo thời gian sẽ từ từ khôi phục, sức sống theo đó cũng tăng dần lên , màu sắc bên ngoài hiện lên một tia màu xanh, màu sắc thay đổi thể hiện trạng thái dần tốt lên, tóm lại là sự thay đổi có lợi.
Lưu Dương có chút hiểu được sự quan sát của dị năng Thấu Triệt đối với thân thể, chỉ cần cẩn thận kiểm tra là có thể biết được chỗ nào có dị trạng, lại có thể quan sát xem tế bào nào bị lỗi, nhìn xem có chuyển biến tốt hay xấu.
Có được đáp án mỹ mãn, Lưu Dương đang muốn kết thúc nội thị, tinh thần lực của hắn nhiên phát ra , chỗ bị thương trên người đột nhiên làm lại.
Lập tức pham vi 12 thước xung quanh, đều hiện rõ trong đầu hắn, hình thành một bản đồ.
Vừa rồi hiệu quả của việc nội thị tăng mạnh, Lưu Dương đang nhắm mắt, đột nhiên trong đầu hiện ra một thứ như bản đồ, làm Lưu Dương vui mừng dị thường, thầm nghĩ:
"Cảm ứng, đây là năng lực Cảm ứng sao, xem ra năng lực cảm ứng cần dùng tinh thần lực để phát động, làm tinh thần lực nhập vào cơ thể để đi ra, có thể cảm ứng được tình hình xung quanh thân thể mình."
Chú thích:
*Xu cát tị hung: xua đuổi những điều bất hạnh để đón những điều may mắn.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 54: Rađa gắn thêm kính hiển vi.
Nguồn:KG
Tìm được phương pháp sử dụng cảm ứng ngoài ý muốn,Lưu Dương phi thường cao hứng. Vui vẻ nghiên cứu cảm ứng của mình.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, bất chỉ quá nhắc một chút đến điều này, nhưng chính mình sau khi học được lại cảm giác phi thường kỳ diệu. Thông qua thí nghiệm, Lưu Dương phát hiện, chỉ cần mình thu nhiếp (thu giữ) tinh thần, đem tinh thần chậm rãi phát tán ra xung quanh thì có thể hiểu rõ hết thảy chung quanh. Đương nhiên, tinh thần lực cũng có giới hạn, hắn nhận thấy,khi tinh thần mở rộng ra xung quanh bán kính 12 thước thì đã đạt đến cực hạn.
Tiến thêm chút nữa sẽ gặp tình trạng giống như bình cảnh, căn bản không đột phá được, hơn nữa lúc ấy tinh thần lực sẽ tiêu tán.
12 thước a, so với dự đoán 10 thước của Lý Long Cảnh còn xa hơn một tý, bất quá không phải Thanh Hư chân khí của mình cũng đề thăng không ít sao?
Có lẽ chệnh lệch hai thước đó là do Thanh Hư chân khí vượt qua 1000 điểm.
Dò xét cực hạn của cảm ứng xong, Lưu Dương bắt đầu xem xét độ chặt chẽ, phạm vi trọng yếu, độ chặt chẽ cũng rất trọng yếu. Làm cho Lưu Dương kinh hỉ chính là,cảm giác giống như Rada cảm ứng đồ vật, hơn nữa còn chặt chẽ cao độ, một cái Rada hoạt động trong mọi điều kiện, không có góc chết.
Không những có thể dễ dàng cảm ứng, mà những vật có kích thước nhỏ, giống như hạt bụi, chỉ cần Lưu Dương tập trung vào tinh thần thì hạt bụi ấy thoáng chốc như được phóng to lên trong mắt hắn, cho dù là một đám bụi cũng không thoát khỏi sự quan sát của hắn.
Cảm giác này giống như một cái Rada kết hợp với kính hiển vi, nếu không sao lại có thể quan sát rõ ràng được vật nhỏ như vậy. Sớm nghe qua thế giới vi mô vô cùng kỳ diệu, bất quá khi còn học sơ trung (trường cấp 2) ngoại trừ dùng kính hiển vi quan sát bên ngoài tế bào máu, thì không quan sát được thứ gì khác nữa. Hiện tại cảm ứng của mình có thể sử dụng giống kính hiển vi, thật là tiện lợi.
Lưu Dương hưng phấn dị thường, bắt đầu tìm tòi cực hạn của cảm giác vi mô. Khởi điểm đương nhiên là một hạt bụi, khi tinh thần lực xâm nhập vào, hạt bụi không ngừng lớn lên,lớn lên trong mắt hắn. Mà trong đầu Lưu Dương không ngừng hô:
“Lớn hơn! Lớn hơn nữa!”
Mà hạt bụi dường như cũng nghe thấy lời hắn nói, không ngừng phóng đại lên, từ một hạt bụi bé xíu, biến thành kích thước của một cái hộp nhỏ.
Lưu Dương chưa từng quan sát hạt bụi trước đây, từng hạt bụi lúc này cũng không giống nhau, có lớn, có nhỏ, hơn nữa đều có các hình thù kì quái, rọi vào các hạt bụi này, hắn phảng phất như tiến vào một thế giới bình thường.
Nhìn hạt bụi ấy một hồi, Lưu Dương có chút chán, bắt đầu chuyển sang chỗ khác, phạm vi 12 thước, cơ hồ bao phủ cả căn phòng, hơn nữa không hề có góc chết. Lưu Dương đầu tiên tra xét dưới giường của hắn, nơi này là nơi hắn ít chú ý tới nhất, bất quá Lưu a di thường xuyên quét dọn, dưới giường cũng không có nhiều bụi bẩn lắm, hơn nữa phòng ở lầu hai, côn trùng sâu bọ rất ít, làm Lưu Dương rất thất vọng.
Dưới giường, dưới ngăn tủ, dưới bàn, sau cửa, góc phòng, các góc chết của thị giác bình thường đều lần lượt hiện rõ trong mắt Lưu Dương, hắn phảng phất như chiếm được một thứ đồ chơi mới, cái cảm giác này thật thú vị.
Nhìn trên mặt đất xong, Lưu Dương tập trung chuyển hướng về không trung, mà tương đối khác so với mặt đất, trong không khí càng làm người ta mê muội thêm.
Dưới sự chống đỡ chặt chẽ của cảm ứng, hạt bụi nhỏ bé trong không khí biểu lộ rõ ràng, đặc biệt là xung quanh hắn, bởi vì bị cơ thể hắn ảnh hưởng, bụi bẩn nhỏ bé trong không khí xung quanh không ngừng bay lượn, bay lên hạ xuống, theo mỗi lần hắn hô hấp, đều có hạt bụi bị hơi thở của hắn đẩy ra phía trước, hình thành một bức tranh không ngừng biến hóa, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, trừu tượng mà xinh đẹp.
Điều Lưu Dương không biết chính là đúng là hắn đột phá đệ tam giai và học được năng lực cảm ứng, nhưng cảm ứng của hắn so với người khác thì bất đồng rất lớn, với thấu triệt dị năng cùng tinh thần lực đồng thời tác dụng, cảm giác của hắn so với người khác lợi hại hơn rất nhiều, ít nhất so với Lý Long Cảnh còn muốn mạnh hơn.
Lúc Lý Long Cảnh mới học được, chỉ đủ để có thể cảm ứng được một số tình huống bình thường, muốn sử dụng giống như cái rada hồng ngoại như Lưu Dương, hắn cũng có thể làm được, nhưng đại khái hình dáng,độ chặt chẽ lại rất thấp, một số thứ nhỏ bé như muỗi hay tiểu phi trùng gì đó, hắn lại không thể cảm ứng được, chứ đừng nói thứ nhỏ bé như hạt bụi.
Không có thấu triệt dị năng làm hậu thuẫn, độ chặt chẽ và độ rõ ràng không thể nâng cao được, bất quá mặc dù Lý Long Cảnh có thể để đạt được, nhưng lão cũng sẽ không lãng phí năng lượng vào việc nhàm chán này, đối với bọn họ thì không sai biết lắm đều có thể cảm nhận được tơ bong, lá rụng, cho nên điểm nhỏ nhặt ấy, không có ảnh hưởng gì, cũng không có tác dụng, không giúp họ nhiều lắm.
Cứ như vậy, Lưu Dương chơi đùa rất vui vẻ, hắn cũng không chú ý tới, lúc hắn tra xét rõ ràng hình dạng bụi bậm, Thanh Hư chân khí cũng không ngừng trôi chậm lại, độ chính xác tăng lên, tra xét xung quanh càng dễ dàng, tinh thần lực tiêu hao càng lớn, điều này cũng phù hợp với quy luật tự nhiên, hiện tại tinh thần lực của hắn đã rất lớn nhưng cũng không thể chịu nổi tiêu hao như vậy, càng không nói đến Lưu Dương còn liên tục quan sát hạt bụi, thật là không biết trời cao đất rộng.
Khi Thanh Hư chân khí đã tiêu hao hết một nửa, bởi vì liên tục tiêu hao chân khí nên thân thể hắn xuất hiện một chút báo động, đầu hắn hơi có chút choáng váng, mà hình ảnh phóng to cũng xuất hiện đứt quãng, thậm chí tối sầm lại, Lưu Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, sử dụng nội thị quan sát thân thể mình một lần xem đã xảy ra sự tình gì.
Nội thị quan sát khiến hắn hoảng sợ, lúc này mới phát hiện, Thanh Hư chân khí tiêu hao rất lớn, trên dưới 2000 điểm chân khí đã tiêu hao hơn nửa, hiện tại chỉ còn 900 điểm, tiêu hao đã rất lớn. Lưu Dương nhanh chóng thu hồi cảm ứng.
Tối mai còn phải giúp Lữ Thiện Á cứu các tỷ muội của nàng nên không thể tiêu hao năng lượng quá mức.
Mấy nữ hài tử đó trong tay bọn chúng, ai biết kéo dài thêm một ngày có thể sẽ xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay không có biện pháp, ngày mai không thể không đi được, hôm nay không thể mất nhiều năng lượng là tốt nhất.
Chậm rãi thu hồi tinh thần lực, bắt đầu từ từ thu hồi cảm ứng, rất thuận lợi, cuối cùng Lưu Dương mở mắt, thở nhẹ một hơi, xem ra có đôi khi không thể loạn đùa.
Quay đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường, bất tri bất giác đã trải qua 2 giờ, Lưu Dương le lưỡi, loại cảm ứng này không tệ lắm, ít nhất làm mình vui vẻ suốt 2 giờ, mới tiêu hao một nửa, hết toàn lực cảm ứng mà nói, ước chừng có thể kéo dài 4 tiếng, nhiêu đó cũng đủ làm nhiều việc rồi.
Đã hơn 4 giờ sáng, nếu không nhanh chóng đi ngủ, ngày mai sẽ không biết ngủ đến mấy giờ nữa. Sáng hôm qua mình thức dậy còn đảm bảo với Lưu a di sẽ tiếp tục giúp đỡ, nếu ngủ nướng một ngày sẽ không giống tác phong của mình, Lưu a di sẽ chê cười mất.
Nhanh chóng thoát khỏi tư thế vận công, Lưu Dương rất nhanh tiến vào giấc ngủ. Đương nhiên lúc sắp ngủ, Lưu Dương không quên vặn đồng hồ báo thức, bây giờ đi ngủ, nếu muốn nghỉ ngơi tốt thì ít nhất phải ngủ đến 8 giờ hơn, đến lúc đó muốn làm gì cũng đã trễ.
Hiện tại đã 4 giờ, nhưng có thể ngủ khoảng 2 tiếng mấy là có thể bổ sung thể lực rồi, ngủ nhiều hơn thì phải ngủ một mạch đến trưa mai mất. Việc khôi phục Thanh Hư chân khí, Lưu Dương cũng không cảm thấy lo lắng, chỉ cần không sử dụng nữa thì mỗi giờ mỗi phút đều là lúc nghỉ ngơi, sẽ từ từ khôi phục,không việc gì phải gấp, chỉ xài có một nửa thôi mà.
6 giờ 30 sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang, đem Lưu Dương bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, hắn dậy mặc quần áo, thuận tiện xem xét lại bản thân một lần, các phương diện của thân thể cũng không tệ lắm, ít nhất tốt hơn so với hôm qua, thương thế của thân thể đã tốt lên, hiện tại biến thành màu xanh, phỏng chừng qua một đoạn thời gian, có thể đạt đến màu đỏ khỏe mạnh, tinh thần lực tại ấn đường đã khôi phục trên dưới 70%, còn lại nếu hôm nay không sử dụng quá nhiều thì có thể hồi phục lại.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 55: Dạ tập khu ổ chuột
Nguồn:KG
Sau khi Lưu Dương xuống lầu, mới thấy Lữ Thiện Á đã tỉnh dậy , bất quá ánh mắt đỏ kè của nàng đã nói cho Lưu Dương biết là tối qua nàng mất ngủ, có lẽ là gặp ác mộng, hơn nữa tâm tình luôn nặng nề, xem ra đang cực kỳ lo lắng cho các tỷ muội.
Lữ Thiện Á quả thật đang rất lo lắng, nàng sợ hôm nay Lưu Dương lại không thể đi được, bất quá sau khi nhìn thấy Lưu Dương, thấy cơ thể hắn không còn chuyện gì , nàng bạo gan đến hỏi thử, sau đó có được câu trả lời thuyết phục của Lưu Dương, tâm trạng của nàng cũng được buông lỏng một ít, cũng cao hứng hơn một chút, rốt cuộc tối nay Lưu Dương cũng hành động, chỉ cần qua buổi tối nay, mọi người sẽ được cứu ra.
Lần đối phó với hai tên to con kia, biểu hiện cường đại của Lưu Dương làm Lữ Thiện Á thấy được hy vọng, chỉ cần Lưu Dương xuất thủ, nhất định có thể cứu các tỷ muội về.
Đã đột phá đệ tam tầng, tinh thần lực cũng đại tăng, thời gian phụ thân cũng được tăng lên, Lưu Dương vẫn không dám lơ là tự ý đi vào khu ổ chuột, mặc quần áo của bản thân chắc chắn là không được, cần mua một vài bộ đồ thích hợp, thứ đó rất dễ mua, ngoài chợ trời, bán 10 khối một cái T-shirt, 20 khối một cái quân jean.
Lúc chiều, Lưu Dương đi ra ngoài mua một ít đồ ăn, đương nhiên còn đặc biệt mua một cái mũ cũ để sau khi đội có thể che được nữa khuôn mặt đồng thời cho an toàn..., tiện tay cầm luôn hai miếng vãi đen dùng che mặt, không phải trong tiểu thuyết đã nói, đại hiệp luôn bịt mặt sao, cảm giác này đúng là khá ổn, một khi đã làm đại hiệp, không thể dùng tất chân (), đó là cách bọn thổ phỉ hay làm.
9h tối, Lưu Dương mang theo mọi thứ, lặng lẽ ra ngoài, hắn đã tìm Lữ Thiện Á hỏi rõ ràng nơi giam giữ của các cô gái, chính xác là vùng trung tâm của khu ổ chuột, không biết bọn họ đã dời đi hay chưa, bất quá theo Lữ Thiện Á nói , thế lực của bọn họ trong khu ổ chuột rất khổng lồ, hơn nữa còn có cảnh sát làm ô dù, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì.
Trong U thị, muốn tìm kiếm nơi giam giữ mấy chục nữ hài tử cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ra khỏi cửa, đi khoảng 10’ đã đến gần khu ổ chuột, tùy tiện tìm một chỗ, đem quần áo mang theo ra, sau khi trên người mặc xong bộ đồ hành động, hắn dấu bộ quần áo kia đi, vì khi hành động mang theo thứ này rất bất tiện.
Bên ngoài khu ổ chuột rất nhiều góc chết, Lưu Dương tìm một lần đã thấy nơi thích hợp.
Bởi vì việc xây dựng lung tung, nơi này là một cái ngõ cụt, với độ dơ bẩn ở đây chắc đã rất lâu không có ai đi vào, hơn nữa với các tòa nhà đổ nát chắc là đã bỏ đi, Lưu Dương cẩn thận kiểm tra đã không thấy ai trong này, đã chín giờ hơn, ngoại trừ những tên côn đồ, những cư dân sống trong khu ổ chuột đã sớm đóng cửa , mà những tên côn đồ này thì tới 12h đêm cũng sẽ lang thang đi về.
Cất kỹ quần áo, Lưu Dương gọi Lý Long Cảnh, để cho lão giúp đỡ cảnh giới, nhưng hắn cũng không cúi đầu xuống, mà bản thân cảm ứng tình trạng xung quanh, từ từ tiến vào khu ổ chuột.
Một mình độc hành, mặc dù có Lý Long Cảnh làm hậu thuẫn, nhưng dù sao Lưu Dương vẫn chỉ là một đứa nhỏ, trong lòng hắn vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, bất quá những tâm trạng này sau khi tiến vào khu ổ chuột đều bình tĩnh trở lại, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung cảnh giác cao độ.
Đi vào khu ổ chuột, Lưu Dương cảm nhận rất rõ mọi chuyện, hắn làm bộ như một người sống trong khu ổ chuột để tiến vào, người kiểm xoát có ở khắp nơi , mỗi một người tiến vào khu ổ chuột đều bị theo dõi, mà Lưu Dương có thể cảm nhận rõ ràng, xung quanh hắn có mười ánh mắt đang tập trung trên người của mình.
Cảm giác như thế thật quái dị, ánh mắt chứ không phải là một vật thể , nhưng Lưu Dương có thể cảm ứng được một cách rõ ràng, chỉ cần là ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn đều có cảm ứng, loại cảm giác này rất kỳ diệu, Lưu Dương cũng không thể nói rõ, hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm vào , tim hắn đập thình thịch, mong là không xảy ra chuyện gì .
Có lẽ là lời cầu nguyện của Lưu Dương phát huy tác dụng, nên những ánh mắt kia nhanh chóng chuyển đi hướng khác .
Lưu Dương một thân một mình , tuổi cũng không lớn, quần áo trên người lại giống y chang quần áo bình thường trong khu ổ chuột, giống như là chỉ là một đứa nhóc bình thường trong khu ổ chuột, hiện tại là chín giờ hơn, nhưng trong khu ổ chuột đã không còn ai ra ngoài , có lẽ là thằng nhóc kia là con của một gia đình nào đó đi về trễ.
Những người làm ở khu ngoài này, đa số đều sống trong khu ổ chuột một khoảng thời gian không dài, cho dù là lão đại của nhóm này cũng không thể nhận biết hoàn toàn người sống trong khu ổ chuột, hơn nữa người sống trong khu ổ chuột cũng rất ít khi xuất hiện, những người này theo dõi chính là những người lạ, có hành động khả nghi, hoặc là nhân viên nhà nước đi vào, chứ một tên học sinh trẻ tuổi như Lưu Dương lại đi một mình, không ai dại gì mà lãng phí tinh lực tập trung vào hắn.
Khi bị dám sát, Lưu Dương không dám lộn xộn, đi đứng như bình thường, đợi cho khi hắn cảm giác được các ánh mắt đã rời khỏi thân thể, bước đi tiêu sái tới trước cửa của một căn nhà bất kỳ, làm bộ như muốn đi vào, cẩn thận đích kiểm tra, thấy không ai chú ý tới, hắn mới ẩn thân vào bóng đêm.
Ban đêm trong khu ổ chuột rất tối, cũng trong bóng tối này Lưu Dương đang đứng tại một góc chết, chậm rãi đích đi về phía trung tâm của khu ổ chuột, có thể cảm ứng được phạm vi 12 thước xung quanh có thể làm rất nhiều việc .
Lúc này Lưu Dương cảm ứng rất nhẹ nhàng, chỉ là khống chế Thanh Hư chân khí để cảm ứng sự vật, như vậy năng lượng tiêu hao cực kỳ ít, cơ bản có thể xem như không đáng kể, so với lúc trước thì khác biệt một trời một vực, đây mới là tác dụng chính của cảm ứng, nói cách khác, nếu 1000 tinh thần lực chỉ có thể cảm ứng được 2 giờ( hay 1 canh giờ) thì có tác dụng gì.
Càng là tiến vào khu vực trung tâm, Lưu Dương cảm giác được phòng thủ ngày còn nghiêm ngặt, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng có người, may là không báo án, lúc ấy nếu thật sự báo án, cho dù những người đó không có nội gián trong cục cảnh sát, cảnh sát có xuất thủ bao nhiêu nhân mã cũng không thể làm được gì. Bốn hướng của khu ổ chuột đều thông thoáng, bọn họ tiến vào thì lũ kia sẽ chạy hết, Lữ Thiện Á có thể từ nơi này chạy ra có thể nói là một kỳ tích.
Hắn cũng không biết, mấy trạm chốt này là sau khi Lữ Thiện Á chạy đi mới được thiết lập, lúc Lữ Thiện Á trốn chạy, ngoại trừ những người ở khu trung tâm khu ổ chuột có nhìn thấy, những vị trí khác căn bản không có ai, mà Lữ Thiện Á cũng tìm được một con đường gần nhất mới chạy được ra khỏi khu ổ chuột, nếu thiếu mặt bất cứ yếu tố nào Lữ Thiện Á cũng không thể thoát được, tóm lại Lữ Thiện Á cực kỳ may mắn.
Lưu Dương đi rất chậm, bằng vào công dụng mạnh mẽ của cảm ứng, hắn tiến trước lùi sau rất chính xác, mỗi một bước đều là đi vào trong góc chết được bóng đêm che dấu, gần như không bị ai phát hiện đi vào trung tâm của khu ổ chuột, có lẽ ở khu trung tâm, bọn Phủ Đầu bang rất tự tin với bản thân, trình độ canh gác bên trong thấp hơn nhiều, trong mấy ngàn mét vuông tại khu trung tâm không bố trí bất cứ trạm gác nào, hơn nữa cũng không có ánh mắt nào theo dõi.
Lưu Dương âm thầm thờ dài một hơi nhẹ nhõm, bất quá vẫn như không đi ra nơi ánh sáng, cẩm tắc vô ấy nấy, gặp lỗi khi gần thành công thì rất dễ dẫn đến thất bại.
Đứng núp dưới cái bóng của bức tường, Lưu Dương chậm rãi tiếp cận căn phòng tại trung tâm của khu ổ chuột. Đây là một tòa nhà có tính chất làm dấu, là một tiểu lâu ba tầng màu trắng, rất nhỏ, chí có khoảng hai gian phòng, lại xây thành ba tầng, phảng phất giống như một cái pháo đài.
Tiểu lâu tuy rằng nhỏ, nhưng là có cái sân rất lớn, khoảng 200 mét vuông, hơn nữa cách năm thước gần tiểu lâu, còn có hai gian phòng ở, một lớn một nhỏ, tình huống rất giống như sự miêu tả của Lữ Thiện Á, Lưu Dương đã có thể xác định, đây là nơi hắn muốn tìm, những cô gái bị lừa đều ở bên trong căn phòng lớn, Lữ Thiện Á nói, bên trong có khoảng mấy chục người.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy