Nhìn thấy bộ mặt hốt hoảng của đám người đứng sau lưng Trương Cường, Bành Việt còn tưởng họ bị những lời vừa rồi của mình làm cho hoảng sợ, liền cảm thấy hơi đắc ý nhìn về phía Trương Cường, trịnh trọng gật đầu nói: "Nếu như công tử lập tức bắt giữ tiểu nhân đem nộp cho quan phủ, tiểu nhân không hề sợ chết, nhưng nếu công tử có thể chuyển lời của tiểu nhân đến tai thiên tử, tiểu nhân dù chết cũng nhắm mắt mãn nguyện!"
Dứt lời, Bành Việt nhìn thẳng vào mắt Trương Cường, mấy sĩ tử vừa mới huyên thuyên với Bành Việt lúc này cũng bị những lời của hắn làm bất ngờ, họ không hề nghĩ rằng Bành Việt với ngoại hình thô kệch lại có cách suy nghĩ như thế, ai nấy đều há hốc miệng kinh ngạc.
Đúng lúc này, một sĩ tử lo sợ Trương Cường quả thật hạ lệnh bắt giữ Bành Việt, vội đứng dậy nói: "Vị công tử này, lời của Bành Việt tuy ngông cuồng nhưng lại rất có lý, hy vọng công tử có thể suy nghĩ kỹ lưỡng, bằng không sẽ tổn thất một nhân tài hiếm có thì thật đáng tiếc!"
Thành Thái nãy giờ thấp thõm lo âu, sợ Trương Cường nhất thời tức giận để lộ thân phận, nguy hiểm đến long thể, vội cố giữ bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở: "Công tử, giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi, bằng không trong nhà sẽ loạn lên mất!"
Trương Cường vẫn làm như không nghe thấy, nhìn trưng trưng vào Bành Việt, cố đè nén tâm trạng phấn khích, làm ra vẻ bình thản khẽ gật đầu nói: "Thật không ngờ ngươi lại có cách nhìn nhận như thế, nếu ngươi đã không sợ chết thì có dám theo ta vào cung diện kiến thiên tử không?"
Bành Việt rùng mình một cái, ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn về phía Trương Cường, ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ pha lẫn kinh hãi.
Trương Cường cười phá lên một tiếng, từ tốn nói tiếp: "Nếu ngươi có vận may, nói không chừng sẽ được thiên tử phong cho chức quan nào đó, nhưng nếu ngươi xui xẻo, chọc cho thiên tử nổi giận thì khó tránh khỏi bị chu di cửu tộc, đến lúc ấy ngươi có hối hận thì đã muộn mất rồi!"
Bành Việt khẳng khái ngẩng đầu lên cao nói lớn: "Bành Việt này nếu là kẻ tham sống sợ chết thì đã không nói ra những lời vừa rồi với công tử rồi."
Trương Cường gật đầu vẻ hài lòng, chậm rãi đề nghị: "Nếu đã vậy, ngày mai ngươi hãy đến phủ của Thành Thái hắn sẽ đưa ngươi vào cung gặp mặt hoàng thượng."
Bành Việt ngớ người trong giây lát, vội dò hỏi vẻ hồ nghi: "Tại sao công tử không chịu đưa tiểu nhân đi gặp thiên tử mà lại bảo Thành tướng quân đưa đi?"
Trương Cường quay đầu nhìn sang Thành Thái đang nhíu chặt mày căng thẳng, hí hửng giải thích: "Thành tướng quân nay là trọng thần được hoàng thượng tín nhiệm, để Thành tướng quân dẫn đi sẽ tốt hơn ta nhiều đó, ha ha.."
Thành Thái lại nôn nóng hối thúc: "Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi! Tên Bành Việt này cứ giao cho Thành Thái là được, công tử có thể yên tâm."
Trương Cường biết Thành Thái và Hàn Hoán đang lo sốt vó lên rồi, không nỡ để họ chịu tội thêm, bèn mỉm cười nói: "Được rồi, chúng ta hãy quay về!"
Dứt lời, chắp tay với Bành Việt chào từ biệt: "Ta ngày bận trăm công ngàn việc, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài một lần, lại tình cờ gặp được các hạ, đúng là một tin vui, chuyện ngày mai tuy rất khó dự liệu nhưng xin các hạ đừng bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này."
Nói xong câu cuối cùng, Trương Cường đứng phắt dậy sải bước ra khỏi tiệm, Thành Thái vội cẩn thận bảo vệ kề bên, quân cấm vệ chia ra cảnh giới bên ngoài cũng đề cao tinh thần cảnh giác vây lấy ba người vừa rời khỏi tiệm, đoàn người nhanh chóng biến mất khỏi phố xá đông đúc.
Khi về đến hoàng cung đã quá trưa, khắp đại điện tuy vào mùa thu vẫn ấm áp lạ thường, Trương Cường được Hàn Hoán giúp đỡ cởi bộ trang phục sĩ tử trên người xuống, thay vào bộ y phục dành cho bậc đế vương, quay sang Thành Thái đang đứng chờ lệnh trong nội điện dò hỏi: "Khanh có từng nghe qua về Bành Việt?"
Thành Thái suy nghĩ một lúc, dè dặt đáp lời: "Bành Việt vừa mới đến Hàm Dương, nghe nói người này đã từng chu du sáu nước, tuy không phải là sĩ tử nhưng lại thường ở cùng đám sĩ tử bàn luận thiên hạ đại sự, hắn xưa nay rất khiêm tốn, không phải nhân vật dễ bị người khác chú ý đến."
Trương Cường nhận lấy chiếc khăn do Hàn Hoán đưa qua lau tay xong, gật đầu nói: "Khanh hãy điều tra giúp trẫm, xem thử người này ngày thường hay qua lại với những ai, trình danh sách những người này lên cho trẫm."
Thành Thái ngờ ngợ nhìn vào Trương Cường, ngẫm nghĩ giây lát, chắp tay hô lớn: "Thần tuân chỉ! Bệ hạ yên tâm, thần sẽ điều tra kỹ lưỡng."
Trương Cường gật gù hài lòng, hạ lệnh: "Khanh lui xuống trước đi! Ngày mai hãy dẫn Bành Việt đến Trầm Hương Các kiến giá."
Thành Thái quỳ xuống hành đại lễ xong mới cung kính lui ra khỏi đại điện.
Sau khi Thành Thái rời khỏi, Hàn Hoán khoác lên cho Trương Cường chiếc áo bào lộng lẫy thêu hình rồng uy nghi, nhẹ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, hôm nay Triệu Yên cô nương đã hết kỳ chay tịnh, bệ hạ có cần truyền gọi nàng kiến giá?"
"Yên nhi đã xong kỳ chay tịnh rồi ư?" Trương Cường nhớ đến dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt long lanh e ấp tình ý khiến người ta trọn đời không quên của Triệu Yên, trong lòng bồi hồi nhung nhớ.
Trong lúc nghĩ ngợi, lại nghe Hàn Hoán dè dặt bẩm tấu: "Chiếc áo bào này là do chính tay Triệu cô nương thêu cho bệ hạ trong thời gian chay tịnh đó ạ, áo bào thêu trước thần linh và tổ tiên sẽ có thể phù hộ bệ hạ, Triệu cô nương thật có lòng!"
"Hở?" Trương Cường ngạc nhiên nhìn sang Hàn Hoán, thấy y mặc áo bào màu lục đậm, búi tóc bằng mảnh vải đen, dáng vẻ cung kính thần phục. Trương Cường cười thầm trong bụng, không biết 30 năm trước tên gian thần Triệu Cao có phải cũng là bộ dạng ấy không nhỉ?
Thấy Trương Cường không lên tiếng, Hàn Hoán không đoán ra thánh ý, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, đứng khép nép không dám nhiều lời nữa.
Trương Cường ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Hãy đi cùng trẫm đến Phi Tiên điện, trẫm phải đến thăm Yên nhi."
Hàn Hoán vội tiến lên một bước quỳ xuống, khúm núm tâu: "Triệu cô nương đang ở ngoài điện, do chưa được chỉ ý của hoàng thượng nên không dám tự tiện vào trong."
Trương Cường nghe vậy tâm trạng rộn rã hẳn lên, vội bước nhanh ra ngoài điện, đứng ngay trước cửa đại điện dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm, quả nhiên thấy Triệu Yên đang mặc trường bào đỏ thêu chỉ vàng, đầu cài cây trâm phỉ thúy, dung mạo tuyệt sắc hiếm gặp trên đời thấp thoáng dưới ánh nắng dìu dịu càng thêm cao sang quý phái, hệt như một con thiên nga kiều diễm lượn lờ trước mặt mình.
Triệu Yên đứng ngoài điện chờ đợi hồi lâu, lúc này vẫn chưa nhận được ý chỉ truyền triệu của Trương Cường, trong lòng đang thấp thõm không yên, muốn xông bừa vào đại điện ngay để gặp mặt vị anh hùng mà nàng đã tơ tưởng suốt bảy ngày bảy đêm, nhưng lại lo dù sao đây cũng không phải là cung A Phòng, lỡ tin này truyền đến tai hoàng hậu thì không hay lắm nên đành kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Trương Cường xuất hiện, tấm thân mảnh mai xúc động khẽ run lên, vội quỳ xuống định hành đại lễ.
Trương Cường bắt gặp Triệu Yên mang sắc đẹp khiến người đối diện nghẹt thở, đâu còn quan tâm đến lễ nghi gì nữa, lập tức quên luôn cả xỏ chân vào ủng, chỉ mang đôi vớ trắng chạy ào tới chỗ Triệu Yên, khiến Hàn Hoán chạy theo sau lưng sợ hãi sém ngã lăn ra ngất xỉu.
Thấy Trương Cường hùng hổ phóng thẳng về phía mình, dung mạo tuyệt đẹp của Triệu Yên sợ hãi không còn hột máu. Trương Cường đâu biết đến chi tiết ấy, giờ đây trong người hắn chỉ có dục vọng tuôn trào cuồn cuộn không sao ngăn nổi, nhào tới ôm choàng lấy thân hình mảnh mai yếu ớt kia vào lòng, tận hưởng cảm giác khoan khoái sau khi loại trừ được mối đe dọa lớn nhất Triệu Cao.
Siết chặt vòng tay hơn, hít một hơi sâu mùi thơm quyến rũ từ cơ thể tinh khiết của mỹ nhân, Trương Cường ngắm nghía nàng tỉ mỉ hơn, bảy tám ngày không gặp, Triệu Yên gầy đi nhiều, cơ thể vốn mảnh mai lúc này càng thêm yếu ớt.
Trương Cường xót xa trong lòng, thở dài một tiếng, nhỏ nhẹ nói: "Trẫm chẳng phải đã an toàn rồi sao? Tại sao còn tự hành hạ mình như thế, 7 ngày chay tịnh, trẫm lo lắng chết đi được."
Triệu Yên không ngờ Trương Cường lại đa tình đến thế, nước mắt tuôn trào, dựa đầu vào ngực Trương Cường, nấc lên thành tiếng: "Bệ hạ, Triệu Yên không nên để bệ hạ lo lắng.."
Trương Cường cúi xuống hôn lên khuôn mặt diễm lệ ấy, dịu dàng dùng đầu lưỡi lau lấy giọt lệ long lanh, bế người đẹp trong lòng lên, sải bước đi nhanh vào tẩm điện.
Vào giây phút này, còn có thứ gì trên thế gian quan trọng hơn mỹ nhân đang bế trên tay chứ?
Nhìn vào Triệu Yên đang e ấp nằm trên giường rồng, Trương Cường mỉm cười dịu dàng nhắc lại chuyện cũ: "Yên nhi, còn nhớ hôm đó nàng đã quyến rũ trẫm thế nào không?"
Triệu Yên thoáng đỏ mặt, gật đầu khe khẽ, lí nhí: "Bệ hạ không hề dao động trước mỹ sắc, quả khiến Triệu Yên khâm phục."
Trương Cường đưa tay vỗ nhẹ vào cặp mông đầy đặn ấy, giả vờ nổi giận: "Lần này nếu nàng còn dám làm trái chỉ ý của trẫm thì trẫm sẽ không tha tội nữa đâu."
Triệu Yên chớp chớp đôi mắt long lanh, ngoảnh mặt đi rên lên khe khẽ: "Xin bệ hạ hãy nhẹ nhàng với nô tì ạ.."
Trương Cường bị hớp hồn bởi vẻ đẹp yếu ớt mỏng manh kia, chưa đợi nàng nói hết câu đã cúi xuống khóa ngay cặp môi đỏ mọng, Triệu Yên khẽ rùng mình một cái, toàn thân mềm nhũn, Trương Cường hôn phớt qua chiếc cổ trắng như bạch ngọc của nàng, bàn tay to bè mặc sức nhào nặn bầu ngực căng tròn, Triệu Yên bị hắn từ từ dẫn dắt nhập cuộc, không hề chống cự nằm dài trên giường mặc cho hắn sờ soạng.
Một lúc sau, y phục của Triệu Yên được trút bỏ hoàn toàn, cơ thể trắng nõn mịn màng, mơn mởn sức sống hiện ra trước mặt Trương Cường, làn da trắng mịn như tuyết, tô điểm bằng hai chấm hồng đầy khiêu khích, phần bụng phẳng lì không một tí thịt thừa, chính giữa cặp chân dài thon thả thấp thoáng vùng đất cấm đang chờ đợi hắn khám phá.
Trương Cường không kìm chế nổi phải thốt lên: "Trời ạ, Yên nhi, nàng đúng là mỹ nhân hiếm có trên thế gian này!"
Triệu Yên rên nhẹ một tiếng, thẹn thùng van nài: "Bệ hạ, nô tì mong được bệ hạ trân trọng."
Trương Cường thở hắt ra, đôi tay bắt đầu mơn trớn làn da mịn màng trên cơ thể kiều diễm ấy, không hề bỏ qua một điểm nào, cuối cùng mới chạm đến vùng cấm nhạy cảm nhất.
Lúc này Triệu Yên hoàn toàn bị Trương Cường điều khiển, nàng mấp môi cặp môi không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ, toàn thân rung lên từng chập, đôi tay bấu chặt lấy lưng hắn.
Trương Cường tham lam siết chặt tay hơn, nụ hôn trở nên mạnh bạo, Triệu Yên cũng không kiểm soát nổi ngọn lửa dục vọng bùng cháy dữ dội, nàng rú lên một tiếng cao vút, cuồng nhiệt hưởng ứng. 7 ngày nhớ nhung dài đằng đẵng, mọi thứ đều được thỏa mãn trong khoảnh khắc hai người kết hợp lại làm một, cảm giác ngọt ngào đến cực điểm.
Trương Cường hùng hổ xâm nhập, Triệu Yên lim dim đôi mắt một cách ngất ngây, hai cơ thể chà xát vào nhau truyền cho nhau hơi ấm và hoan lạc. Đến giờ này, Trương Cường hài lòng khi sở hữu được trinh tiết của Triệu Yên, tận hưởng cảm giác khoan khoái hạnh phúc nhất của đời người.
Một trận mây mưa điên cuồng qua đi, Triệu Yên không còn tí sức lực gối đầu vào ngực Trương Cường, say đắm nhìn vào mắt hắn, lí nhí: "Bệ hạ, Yên nhi giờ đã thuộc về ngài rồi, bệ hạ có mãi mãi yêu thương Yên nhi như thế không?"
Trương Cường đưa tay véo nhẹ vào mũi nàng, nhỏ nhẹ an ủi: "Nàng yên tâm! Trẫm tuyệt đối không phải hạng người phụ tình bạt nghĩa, sao lại phụ lòng Yên nhi của trẫm được chứ?"
Dứt lời, Trương Cường nhìn đăm đăm vào đôi mắt long lanh của Triệu Yên, trịnh trọng nói: "Yên nhi, nàng cũng biết trẫm là vua của một nước, tuy có hậu cung giai lệ 3000, nhưng tất cả yêu thương của trẫm đều dành hết cho một mình nàng thôi."
Triệu Yên cảm động thốt lên: "Những lời của bệ hạ thật khiến người ta cảm động, chỉ e rằng câu thơ hay nhất trên thế gian cũng không bằng câu nói vừa rồi của bệ hạ."
Trương Cường bắt gặp đôi má ửng hồng của Triệu Yên, trong lòng xao xuyến, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng, hỏi nhỏ: "Không biết Yên nhi muốn trẫm làm một vị hoàng đế tầm thường chung tình hay một vị quân chủ gầy dựng bá nghiệp thiên thu, lưu danh ngàn đời như tiên để?"
Triệu Yên cúi đầu xuống thổ lộ: "Bệ hạ là trang nam tử hấp dẫn nhất thế gian, cũng là đại anh hùng trong thiên hạ, Triệu Yên chẳng qua chỉ là một cô gái tầm thường, dù thế nào e rằng cũng không thể ngăn cản bá nghiệp thiên thu của bệ hạ."
Trương Cường cười chua chát một tiếng, tự mỉa mai: "Hoàng đế như trẫm mà cũng được xem như một bậc quân chủ vĩ đại sao?"
Triệu Yên đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, dịu dàng nói: "Bệ hạ có thể nhẫn nhịn vì đại nghiệp, lại không bị mỹ sắc mê hoặc, hơn nữa ngài có thể nhận ra bộ mặt thật của tên gian thần Triệu Cao, còn âm thầm bày mưu tính kế diệt trừ lão ta, bệ hạ tài giỏi như thế sao lại không phải một bậc quân chủ vĩ đại chứ?"
Nói đến đây, Triệu Yên bật ra tâm ý tận đáy lòng: "Sau này đại nghiệp của bệ hạ nhất định sẽ vượt qua cả tiên đế mới đúng!"
Trương Cường không ngờ Triệu Yên lại tin tưởng mình đến thế, nhưng suy nghĩ kỹ hơn, mình có lợi thế biết trước những gì xảy ra thuộc về lịch sử 2000 năm trước, trước mắt lại là thân phận hoàng đế quyền uy tối thượng, chỉ cần biết xử lý khéo thì không khó để thay đổi kết thúc đáng buồn cho triều đại nhà Tần, nhưng một khi thay đổi lịch sử sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ đến mức nào, hắn không thể dự liệu, một cảm giác lo âu bất chợt ập tới từ mọi phía.
Siết chặt Triệu Yên trong vòng tay, Trương Cường cúi đầu tự lầm bầm: "Dù thế nào đi chăng nữa, mỗi người đều phải đấu tranh giành lấy quyền sống, mặc kệ tiếp theo sẽ có hậu quả gì, trẫm đều phải mạnh mẽ tiến tới, dù rằng mọi thứ sẽ tan biến như giấc mộng đẹp ngắn ngủi. Vì mọi người xung quanh đã đặt niềm tin vào trẫm, trẫm phải làm một bậc quân chủ lưu đanh ngàn đời."
Triệu Yên không nghe rõ Trương Cường lầm bầm những gì, chỉ cảm nhận được khí thế bá chủ toát ra từ người hắn, khí thế đó trộn lẫn một luồng sức mạnh vô hình trói chặt trái tim nàng.
Nhận biết mỹ nhân trong vòng tay đã hoàn toàn thần phục mình, nghĩ lại nàng vừa dâng hiến tấm thân trong trắng, Trương Cường thương xót nói: "Yên nhi, có phải nàng đã mệt rồi không? Chúng ta hãy ăn chút gì, ăn xong mới đi nghỉ ngơi."
Triệu Yên khẽ động đậy, chợt nhớ ra bây giờ mới là buổi chiều, mình đã không biết xấu hổ làm chuyện chăn gối, nàng e ấp ôm gì lấy Trương Cường không chịu ngồi dậy.
Trương Cường cảm thấy tức cười, vỗ nhẹ vào mông nàng, trêu chọc: "Nàng không chịu ngồi dậy thì trẫm sẽ yêu thương nàng thêm một lần nữa đó!"
Triệu Yên vừa mới ăn trái cấm lần đầu, đâu chịu nổi hai lần liên tiếp, nghe vậy lập tức sợ hãi ngồi bật dậy, lí nhí van xin: "Bệ hạ hãy tha cho Yên nhi.."
Trương Cường không nỡ làm nàng sợ, bèn dịu dàng trấn an: "Yên nhi ngoan, chúng ta vừa đại chiến một trận, lúc này rất cần bổ sung năng lượng, nàng còn không chịu ăn gì thì trẫm sẽ nuốt chửng nàng thật đó!"
Triệu Yên ôm lấy chiếc gối đỏ tươi, cười khanh khách nói: "Cái gì là bổ sung năng lượng? Năng lượng của bệ hạ chẳng lẽ lại mau hết đến thế?"
Trương Cường cười ha hả, thò tay áp vào bụng nàng, hỏi nhỏ: "Chắc nàng vẫn chưa dùng ngọ thiện đâu nhỉ?"
Dứt lời, Trương Cường ngồi dậy, vừa định hạ lệnh các tiểu thái giám đang chầu chực bên ngoài dâng thức ăn vào, chỉ nghe ngoài điện đột nhiên vọng đến tiếng bước chân hối hả, Trương Cường hét hỏi: "Là ai?"
Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói cung kính của Hàn Hoán vang lên ngoài màn che: "Bệ hạ, Chương Hàm tướng quân cấp báo!"
Trương Cường nghe báo thót tim một cái, biết chắc là Chương Hàm chinh chiến ở tiền tuyến đã có tin tức gì đấy, bèn ngồi dậy ngay để Triệu Yên bên cạnh và hai cung nữ giúp mặc lại y phục ngay ngắn, quay sang Hàn Hoán hỏi: "Mau đọc cấp báo cho ta nghe!"
Hàn Hoán không dám chậm trễ, cẩn thận mở bức thư cấp báo được niêm phong bằng sáp ong, đọc ro ro: "Cấp báo! Hiện đã công phá nghĩa quân Điền Tạng tại Huỳnh Dương, đại quân tiến thẳng về Trần Bộ, đầu não quân giặc Trần Thắng trốn chạy, thuộc hạ của y bị tiêu diệt toàn bộ."
Trương Cường giật mình một cái, không dám tin vào những gì vừa nghe: "Chương Hàm đã tiêu diệt toàn bộ đại quân của Trần Thắng Ngô Quảng?"
Hàn Hoán quỳ mọp xuống đất, mừng rỡ reo lên: "Nô tài chúc mừng hoàng thượng, quân giặc bị diệt, Đại Tần từ nay an toàn rồi."
Triệu Yên sau lớp màn che nghe tin cũng mỉm cười chia vui: "Chúc mừng bệ hạ, Chương tướng quân quả là bậc nhân tài hiếm có, may nhờ bệ hạ có cặp mắt sáng suốt biết dùng người."
Trương Cường mỉm cười chua chát, thắng lợi của Chương Hàm hắn vốn đã biết trước, mọi thứ đều được ghi chép trong sử sách, sắp tới đây trận chiến Cự Lộc nổi tiếng mới mang tính quyết định, hắn tự nhủ phải cẩn thận ứng phó mới được.
Càng nghĩ càng thấy lo, Trương Cường không hề tỏ ra vui mừng trước tin thắng lợi, chỉ khẽ gật đầu thản nhiên hạ lệnh: "Lập tức truyền Mông Điềm tướng quân vào gặp trẫm, đồng thời mệnh lệnh Chương Hàm đóng quân ngay tại chỗ, trước khi nhận được lệnh mới không được khinh suất hành động!"
Hàn Hoán ngơ ngác không hiểu nhưng cũng dập đầu tuân lệnh, lui vội ra ngoài đại điện đi truyền triệu Mông Điềm vào cung kiến giá.
Nhìn bộ dạng Trương Cường tỏ ra căng thẳng, Triệu Yên cảm thấy ngạc nhiên, dè dặt dò hỏi: "Bệ hạ vừa nhận được tin vui, tại sao lại buồn bã lo âu như thế?"
Trương Cường thở dài một tiếng, ngao ngán giải thích: "Tin thắng trận tuy không phải giả, chỉ là sau trận thắng này vẫn còn những trận ác chiến khác, ván cờ loạn thế vừa mới bắt đầu, nếu chỉ vì ăn được một quân cờ của đối phương đã mừng rỡ khinh địch thì kết cục sẽ thua trắng tất cả, thử hỏi trẫm làm sao vui mừng được kia chứ?"
Triệu Yên nghe vậy ngơ ngác thốt lên: "Không ngờ bệ hạ lại có thể suy nghĩ sâu xa đến thế, chẳng lẽ bệ hạ khẳng định sau này sẽ còn có trận chiến khốc liệt hơn nữa xảy ra?"
Trương Cường ngao ngán đáp lời: "Nếu không xảy ra đương nhiên là chuyện tốt nhất trên đời rồi, còn mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán của trẫm thì nguy to, trẫm phải bàn tính trước đối sách ứng phó với mọi tình huống xấu nhất, đành cố hết sức chống chọi với số phận thôi."
Dứt lời, Trương Cường ngoảnh đầu lại, bắt gặp vẻ mặt sợ hãi của Triệu Yên, hắn dang tay ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc dài óng mượt, buồn bã nói: "Hiện giờ điều may mắn nhất là trẫm còn có Mông tướng quân, Mông tướng quân thống lĩnh đại quân thì trẫm mới có lòng tin phân tranh với cường địch trong tương lai."
Nói đến đây, Trương Cường chợt nghĩ đến có một ngày mình sẽ chỉ huy Mông Điềm quyết chiến ác liệt với Sở Bá Vương Hạng Vũ, Hán vương Lưu Bang, một luồng máu nóng tuôn chảy khấp cơ thể, vừa hồi hộp vừa lo âu, không biết cuộc đối đầu giữa danh tướng lưu danh thiên cổ thời Chiến Quốc và Sở Hán song hùng sẽ có kết quả như thế nào đây?
Đang lúc trầm ngâm nghĩ ngợi, Hàn Hoán đã quay về bầm báo: "Bệ hạ, Mông tướng quân đã đến, hiện đang chờ ngoài Noãn Các."
Trương Cường hít một hơi sâu, ổn định lại tâm trạng, sải bước rời khỏi tẩm điện đến Noãn Các, nơi đây được Trương Cường sau khi quay về Hàm Dương cung đã sai người dựng lên, ngày thường hắn phê duyệt tấu chương, tiếp kiến triều thần, xử lý công vụ ở đây, có thể xem đó là một văn phòng làm việc trong thời hiện đại.
Đặt chân vào Noãn Các, thân hình vạm vỡ của Mông Điềm đã đứng chờ sẵn trong điện, vẻ mặt nghiêm nghị đang suy nghĩ chuyện gì, ngay cả Trương Cường bước vào cũng không nhận ra.
Hàn Hoán theo sau lưng Trương Cường thấy thế định lên tiếng nhắc nhở Mông Điềm hành đại lễ quân thần nhưng bị Trương Cường đưa tay ra dấu ngăn lại.
Trương Cường biết vị danh tướng tài ba kia chắc đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng, hắn không muốn làm gián đoạn nên đứng yên lặng một chỗ, kiên nhẫn chờ đợi. Mông Điềm tuy vẫn tiều tụy nhưng trải qua mấy ngày tịnh dưỡng tinh thần đã tốt lên thấy rõ, khí thế uy nghi dù chỉ hồi phục ba phần cũng đã khiến người ta có cảm giác khó thở.
Lúc này Mông Điềm đã biết tin cấp báo từ tiền tuyến của Chương Hàm, hơn nữa ông đã thông qua hệ thống liên lạc quân đội của mình trước kia nắm được tình hình đại khái về nghĩa quân khắp nơi, nghĩ tới một mối nguy hiểm to lớn mà đến nay vẫn chẳng ai phát giác, nếu không thể sớm loại trừ mầm mống tai họa đó thì dù Chưong Hàm tiêu diệt sạch tàn quân của Trần Thắng Ngô Quảng, thiên hạ của Đại Tần vẫn như ngàn cân treo sợi tóc. Lúc này đột nhiên được Trương Cường truyền triệu, Mông Điềm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc vì nghĩ tời trường hợp Trương Cường có cách nghĩ tương đồng với mình trong mức độ nào đó? Bằng không chắc giờ đây Trương Cường đã hạ lệnh mở tiệc ăn mừng long trọng mới đúng, dù gì thì đây cũng là thắng lợi lần đầu lớn nhất từ khi Nhị Thế hoàng đế đăng cơ đến nay, hơn nữa vừa rồi cũng không nghe thấy mệnh lệnh của Trương Cường muốn phong thưởng cho Chương Hàm.
Nghĩ đến đây, Mông Điềm càng lúc càng kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu lên mới nhận ra Trương Cường đã đứng trong điện từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn về phía mình, thế mà mình không hề phát giác.
Giật mình một cái, Mông Điềm vội quỳ xuống hành đại lễ: "Mông Điềm tham kiến bệ hạ, thần không kịp thời nghênh tiếp thánh giá, tội đáng muôn chết!"
Trương Cường xua tay trấn an: "Tuớng quân không cần hốt hoảng, là trẫm thấy tướng quân đang trầm ngâm nghĩ ngợi nên không định làm phiền thôi."
Mông Điềm ngớ người trong giây lát, ông không ngờ Trương Cường lại tinh tế đến thế, vội thỉnh tội: "Mông Điềm thật đáng chết, chỉ lo suy nghĩ lung tung, sém chút làm hỏng việc lớn của bệ hạ."
Trương Cường bước đến ngồi vào ghế, gật đầu nói: "Tướng quân hãy ngồi xuống trước đã, trẫm đang có chuyện quan trọng cần bàn với tướng quân đây."
Mông Điềm vội chắp tay nói: "Bệ hạ có việc gì xin cứ hạ lệnh, không cần khách sáo vói Mông Điềm như thế đâu ạ."
Trương Cường nghe vậy cũng không khách sáo nữa, nhìn thẳng vào mắt Mông Điềm, từ tốn hỏi: "Hôm nay trẫm vừa nhận được tin cấp báo từ Chương Hàm, Chương tướng quân đã công phá sào huyệt của Trần Thắng, không biết tướng quân suy nghĩ thế nào?"
Trương Cường nhìn chăm chăm vào mắt Mông Điềm, chậm rãi nói: "Tướng quân cứ nói thẳng suy nghĩ của mình, trẫm tuyệt đối không trách tội."
Mông Điềm kinh ngạc khi nhận ra Trương Cường không hề tỏ ra vui mừng trước tin chiến thắng, thót tim một cái, biết cách nghĩ của hoàng thượng cũng giống như mình, bèn cảm khái gật đầu trình bày: "Chương Hàm lần này tuy tiêu diệt thành công hai mươi mấy vạn đại quân của đối phương, còn công phá sào huyệt quân giặc, nhưng theo cách nhìn của Mông Điềm thì..."
Nói đến đây, Mông Điềm dè dặt liếc nhanh về phía Trưong Cường, phát hiện hắn đang chăm chú lắng nghe, thế mới phấn chấn tinh thần nói tiếp: "Thần cho rằng chỉ vài tên thảo khấu không đáng lo ngại, kẻ địch cần phòng ngừa thật sự chính là dư đảng của sáu nước bị Đại Tần ta diệt quốc, đám người này vốn có thế lực và danh vọng không nhỏ ở địa phương, nếu chúng nhân cơ hội giương cờ nổi dậy chống lại Đại Tần thì sẽ rất đáng ngại..."
Trương Cường vỗ tay một cái tán thưởng: "Lời tướng quân không sai tí nào, trẫm cũng cảm thấy hiện nay tặc phỉ nổi dậy khắp nơi, nhưng kẻ thật sự uy hiếp đến giang sơn Đại Tần ta chỉ có thế lực tàn dư của sáu nước, lúc tiên hoàng tại thế, đám người này khiếp sợ uy danh của tiên hoàng nên không dám làm bừa, giờ đây thiên hạ đại loạn, chính là thời cơ tốt để chúng hành động, vì thế trẫm mới lệnh cho Chương Hàm đóng quân tại chỗ trấn thủ chặt Hàm Cốc Quan. Trước mắt chúng ta cần củng cố xây dựng lại lực lượng, không cần thiết truy đuổi đám thảo khấu kia, quần hùng nổi dậy đã là cục diện Đại Tần không thể kiểm soát, chi bằng cứ mặc chúng thừa nước đục thả câu, chúng ta giữ chặt Hàm Cốc Quan, khoanh tay đứng nhìn chúng tàn sát tranh giành lẫn nhau, đợi thời cơ thích hợp mới tiêu diệt tận gốc."
Mông Điềm kinh ngạc nhìn về phía Trương Cường, những việc này ông cũng mới nghĩ tới, không hề có phương án đối phó chi tiết như Trương Cường vừa nêu, ngẩng đầu lên góp ý: "Bệ hạ nói rất đúng, chỉ là mặc cho các thế lực tự tung tự tác, lỡ một trong số chúng lớn mạnh lên chẳng phải chúng ta tự kề dao vào cổ mình, hay sao?"
Trương Cường cười phá lên, khẳng khái nói: "Sợ gì chứ? Trẫm có tướng quân ở đây, cùng lắm lại thống nhất sáu nước một lần nữa, lập lại chiến công lẫy lừng của tiên hoàng."
Mông Điềm bị hào khí của Trương Cường ảnh hưởng, vỗ ngực nói to: "Đúng vậy! Nhớ năm xưa Vũ Thành hầu Dương Tiễn công thành đoạt đất oai phong biết bao? Mông Điềm hận không ra đời sớm hơn vài năm nên không có đất dụng võ, đây là cơ hội tốt để thử một phen cảm giác oai phong của Dương Tiễn tướng quân khi san bằng sáu nước năm xưa."
Trương Cường gật đầu nói thêm: "Có câu "Loạn thế xuất anh hùng", giờ đang là thời loạn thế, chính là cơ hội để tướng quân kiến công lập nghiệp."
Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Hàn Hoán đang lấp ló ở bên ngoài, Trương Cường quay đầu lại hét lớn: "Hàn Hoán, có chuyện gì mà lấp ló ngoài kia thế hả?"
Hàn Hoán giật mình một cái, vội bước nhanh vào quỳ xuống bẩm báo: "Bệ hạ, thừa tướng Phùng Khứ Tật cầu kiến ngoài điện, nói có chuyện quan trọng cần gặp hoàng thượng, nô tài thấy hoàng thượng và Mông tướng quân đang bàn luận việc lớn nên không dám làm phiền."
Trương Cường gật đầu hạ lệnh: "Không cần nói nhiều, mau đi mời thừa tướng vào đây!"
Một lúc sau, thừa tướng Phùng Khứ Tật lê bước nặng nề vào điện, thấy Trương Cường và Mông Điềm đang ngồi chung với nhau, thoáng giật mình kinh ngạc, vừa định quỳ xuống hành đại lễ quân thần, bị Trương Cường đưa tay ngăn lại.
Đang lúc ngạc nhiên, chỉ nghe Trương Cường mỉm cười hòa nhã nói: "Thừa tướng tuổi đã cao, sau này không cần hành đại lễ như thế nữa."
Phùng Khứ Tật được bàn tay ấm áp đỡ lấy, trong lòng cảm động, vừa định lên tiếng tạ ân, Trương Cường đã gật đầu nói tiếp: "Thừa tướng đến đúng lúc lắm, thượng tướng quân cũng ở đây, trẫm có việc quan trọng cần bàn với thừa tướng."
Phùng Khứ Tật khẳng khái nói ngay: "Hoàng thượng có việc gì cần bàn với lão thần? Chỉ cần lão thần có thể góp sức, dù bảo tấm thân già này thịt nát xương tan cũng không dám phụ lòng hoàng thượng."
Trương Cường nghĩ ngợi giây lát, nghiêm túc nói: "Trẫm đang nghĩ, nếu có thể bãi miễn một số hình phạt hà khắc, để những ai chỉ vì phạm phải một số tội nhẹ vì muốn trốn tránh cực hình mà lưu lạc chốn rừng núi trở thành thảo khấu có thể về nhà, an tâm sản xuất tiếp tục cuộc sống, từ đó ngăn chặn nguồn lực lượng bổ sung cho các cuộc làm loạn, không biết thừa tướng cảm thấy cách này có khả thi không?"
Phùng Khứ Tật và Mông Điềm cùng lúc giật mình kinh ngạc, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng: "Bệ hạ có thật muốn miễn giảm hình phạt hà khắc?"
Trương Cường hít một hơi sâu, trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy, người Tần áp dụng luật pháp hình phạt nghiêm khắc, nhờ đó người Tần uy dũng thiện chiến, nhưng người dân của sáu nước vốn quen sống thoải mái nên rất khó chấp nhận luật pháp Đại Tần, do đó oán thán khắp nơi, Đại Tần ta mất sạch nhân tâm.
Có câu "Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ", Vũ Vương phạt Trụ chính nhờ thuận theo lòng dân, trẫm không muốn Đại Tần giẫm lên vết xe đổ của Ân Trụ.”
Phùng Khứ Tật nghiêm túc hỏi thêm: "Không biết bệ hạ định giảm miễn hình phạt hà khắc như thế nào?"
Trương Cường suy nghĩ một lúc lâu, mỉm cười chua chát nói: "Trẫm muốn hạ chỉ xá miễn những ai phạm tội nhẹ, hơn nữa cho phép những ai từng tham gia vào hàng ngũ quân giặc nếu thật lòng quay về an phận sinh sống sẽ được miễn tội, hơn nữa nếu họ thuyết phục lôi kéo được những người khác cùng về quê nhà, trẫm sẽ phong thưởng xét theo quân công."
Dứt lời, Trương Cường quay sang Phùng Khứ Tật trố mắt ngơ ngác thành khẩn giải thích: "Thừa tướng, trẫm làm vậy cũng vì nghĩ cho cơ nghiệp thiên thu vạn đại của Đại Tần, thân làm quân vương phải có tấm lòng bao dung thần dân khắp thiên hạ chứ không phải hạn hẹp trong một đất nước một thành trì."
Mông Điềm đứng phắt dậy, khẳng khái nói: "Hoàng thượng nói rất có lý, tuy luật pháp cần nghiêm khắc thực hiện nhưng cũng phải hợp với lòng người, nếu triều đình bãi miễn hình phạt để xoa dịu lòng dân, lo gì bọn phản loạn có chốn dung thân chứ?"
Trương Cường nghe vậy càng tăng thêm niềm tin, quay sang Phùng Khứ Tật mái đầu bạc phơ, hạ lệnh: "Thừa tướng hãy lập tức soạn thánh chỉ theo ý của trẫm vừa nói, 3 ngày sau công bố thiên hạ, bất kể là ai nếu dám to gan kháng chỉ tội sẽ nặng thêm."
Phùng Khứ Tật rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt cương quyết của Trương Cường, không dám nói thêm lời nào, chỉ chậm rãi gật đầu nói: "Nếu bệ hạ đã quyết chí làm vậy thì lão thần nhất định tuân chỉ, lần này lão thần đến gặp hoàng thượng là muốn hỏi xem, thiếu phủ Chương Hàm đã đại phá quân giặc, không biết bệ hạ có phong thưởng gì không?"
Trương Cường không cần suy nghĩ đã nói ngay: "Phong thưởng thế nào sẽ do thừa tướng quyết định, trẫm không có ý kiến."
Phùng Khứ Tật vội khom lưng hành lễ, cất tiếng: "Lão thần tuân chỉ, mọi việc sẽ làm theo ý chỉ của hoàng thượng, lão thần xin phép cáo lui!"
Trương Cường ra lệnh cho Hàn Hoán mang đên một cây nhân sâm ngàn năm đặt trong hộp gấm, trịnh trọng đưa tận tay Phùng Khứ Tật, quan tâm căn dặn: "Thừa tướng hãy giữ gìn sức khỏe, đất nước đang vào lúc nguy nan, sau này thừa tướng vẫn còn nhiều việc phải nhọc tâm."
Phùng Khứ Tật cảm động rơi nước mắt, sụt sùi nói: "Lão thần... cáo lui... Bệ hạ bảo trọng!" Dứt lời, toàn thân run lên bần bật, ôm hộp nhân sâm lê bước ra khỏi đại điện.
Trương Cường nhìn theo bóng lưng Phùng Khứ Tật rời đi, thở dài một tiếng, quay đầu nói với Mông Điềm: "Trẫm muốn nhờ tướng quân huấn luyện giúp trẫm một đội kỵ binh để phòng lúc cần thiết sẽ dùng đến."
Mông Điềm nghe vậy vội nói: "Hoàng thượng, thần giao chiến nhiều năm với hung nô nên biết rõ kỵ binh hung nô vô cùng dũng mãnh, có thể nói thuộc loại mạnh nhất thiên hạ, thiết kỵ của Đại Tần đủ sức chống lại hung nô chỉ vì dựa vào uy lực của nỏ Tần, chỉ có điều nỏ Tần không dễ mang theo, kỵ binh trong lúc bắn nỏ phòng vệ kém nên tổn thất cũng rất lớn, nếu muốn huấn luyện một đội quân dũng mãnh hơn chỉ e không phải chuyện dễ."
Trương Cường chợt nảy ra một ý, bèn hỏi: "Kỵ binh của chúng ta có phải đã được trang bị tên nỏ thu gọn?"
Mông Điềm gật đầu nói: "Kỵ binh khi tác chiến mang theo tên nỏ chỉ có thể tấn công ở cự ly xa, hơn nữa sau đợt bắn đầu tiên đành phải vứt nỏ đi dùng đao kiếm chém giết, một khi bị quân địch áp sát nỏ Tần sẽ không thể phát huy tác dụng đuợc.."
Trương Cường nghĩ tới một nghiên cứu thời hiện đại chỉ ra rằng sức chiến đấu của kỵ binh cổ đại Trung Quốc được nâng cao rõ rệt gắn liền với sự ra đời của bàn đạp yên ngựa, liền ngắt lời Mông Điềm nói: "Không biết thời này đã có bàn đạp yên ngựa chưa?"
"Bàn đạp yên ngựa?" Mông Điềm há hốc miệng kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: "Không biết bàn đạp yên ngựa mà bệ hạ nói đến là thứ gì? Chẳng lẽ là binh khí mới mà thần không biết?"
Nhất thời Trương Cường không biết dùng lời gì để diễn tả cho Mông Điềm hiểu bàn đạp yên ngựa là gì, đành dùng ngón tay chấm nước trà vẽ đơn giản lên mặt bàn hình thù của nó và giảng giải tác dụng, Mông Điềm chăm chú lắng nghe, hồi lâu kích động rung lên bần bật, háo hức thốt lên: "Bệ hạ, vật phẩm này có thể nói là một phát hiện mới kinh thiên động địa, nếu như kỵ binh Đại Tần đều được trang bị thì có thể giúp kỵ binh có thêm một cánh tay, điều khiển chiến mã sẽ dễ dàng hơn, nhờ đó sử dụng loại nỏ mạnh hơn, vượt xa uy lực và tầm bắn của cung tên hung nô. Bệ hạ... quả là chân mệnh thiên tử, nghĩ ra được diệu kế khắc chế nhược điểm của kỵ binh Đại Tần."
Trương Cường cười thầm trong bụng, mình có tài năng gì đâu, chẳng qua là nhờ bọn học giả thế kỷ 21 nghiên cứu đấy thôi, nhưng hắn vẫn làm bộ gật gù nói tiếp: "Loại bàn đạp yên ngựa này nếu có thể trang bị hết cho toàn bộ kỵ binh của chúng ta thì đó là việc tốt, nhưng quá trình chế tạo rất tốn thời gian, trẫm sợ không kịp đến lúc giao chiến với quân địch."
Mông Điềm suy ngẫm giây lát, gật đầu nói: "Nếu rèn bằng sắt thì sẽ tiêu tốn rất nhiều công sức và tiền của, trước mắt triều đình không có đủ ngân sách để gánh nổi, hay là thay bằng dây thừng, như thế không những có thể lập tức đưa vào sử dụng, lại không tốn nhiều tài lực, không biết ý bệ hạ thế nào?"
Trương Cường nghe vậy mừng rỡ nói ngay: "Làm thế đúng là cách vẹn cả đôi đường, Mông tướng quân quả nhiên có kinh nghiệm tác chiến phong phú, tất cả sẽ giao cho tướng quân lo liệu vậy!"
Mông Điềm xúc động vì được giao phó trọng trách, chắp tay hô lớn: "Bệ hạ yên tâm, thần lập tức làm ngay!"
Dứt lời, Mông Điềm hành đại lễ với Trương Cường xong, sải bước rời khỏi đại điện, ánh mắt sáng rực không giấu nổi vẻ háo hức, hiển nhiên ông đang vô cùng kích động muốn thử phát minh mới của Trương Cường ngay tức khắc.
Nhìn theo bóng lưng Mông Điêm rời khỏi, Trương Cường đột nhiên nảy ra một ý, nếu như đem tứ đại phát minh trong lịch sử Trung Quốc, nhất là hỏa dược đưa vào sử dụng trong thời đại này, tin chắc quân đội Đại Tần sẽ như hổ mọc thêm cánh, trở thành một đạo quân bất khả chiến bại.
Quay về nội điện, từ xa đã thấy Triệu Yên đang ngồi trước bàn sắp xếp lại số tấu chương bừa bộn, Trương Cường liếc qua từng xấp tấu chương chất cao như núi, thở dài ngao ngán, xót thương lên tiếng hỏi: "Yên nhi, nàng đã ăn gì chưa? Những việc này cứ để Hàn Hoán sai người thu dọn là được rồi."
Triệu Yên ngẩng đầu nhìn lên thấy Trương Cường bước vào, vội đứng dậy nghênh đón: "Thần thiếp chỉ giúp bệ hạ thu dọn lại tấu chương, chút mệt mỏi này có đáng là gì chứ?"
Trương Cường bước nhanh tới gần, đưa tay ôm lấy mỹ nhân vào lòng, hôn say đắm lên bờ môi chín mọng của nàng, thương cảm nói: "Tiếc rằng thời đại này vẫn chưa có giấy, bằng không đã khỏi cần vất vả thu dọn như thế rồi."
Cơ thể Triệu Yên rất nhạy cảm, chỉ một nụ hôn cũng khiến nàng e ấp quay mặt đi, nghe Trương Cường nói vậy liền kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ cần giấy để làm gì? Giấy không những đắt đỏ mà độ dày mỏng không như nhau, loại giấy thượng hạng chỉ thỉnh thoảng được dùng để vẽ tranh, rất ít quan viên dùng giấy để viết tấu chương."
Trương Cường cảm thấy bất ngờ, hỏi dồn ngay: "Thời này đã có giấy rồi sao?"
Triệu Yên gật đầu đáp lời: "Sản xuất giấy phải trải qua công đoạn nhiêu khê, hơn nữa nguyên liệu đều là loại vải thô làm y phục cho tù nhân được quan phủ cấp phát, loại vải này không giữ ấm, mặc vào không thoải mái, đó là một cách để trừng phạt tù nhân, chỉ có quan phủ mới sở hữu số lượng lớn nên thường sẽ do quan phủ làm ra giấy, mỗi năm số giấy đưa vào cung cũng chỉ có vài mươi cân, số giấy thượng hạng toàn bộ được dùng cho việc hội họa cung đình hoặc để hoàng thượng ban thưởng."
Trương Cường nghe giải thích mới hiểu ra: "Thì ra làm giấy vất vả như thế, chả trách thời nay giấy vẫn chưa thay thế thẻ tre được."
Triệu Yên ngơ ngác hỏi: "Tại sao bệ hạ lại đột nhiên nghĩ đến thứ không thực dụng như thế? Nếu có việc gì cần dùng đến Yên nhi, bệ hạ cứ ra lệnh là được."
Trương Cường gật đầu trình bày: "Trẫm nghĩ ra một cách cải tiến quy trình làm giấy, chỉ là không biết có thực hiện được hay không, cũng không rõ nếu đưa giấy vào sử dụng rộng rãi trong cuộc sống sẽ mang đến thay đổi gi."
Triệu Yên nghe vậy mừng rỡ, đôi mắt đen láy chớp khẽ nhìn đắm đuối vào Trương Cường, sùng bái nói: "Nếu có thể đưa giấy vào sử dụng rộng rãi trong cuộc sống thì có thể loại bỏ việc dùng thẻ tre nặng nề để ghi chép, hiệu quả làm việc của các quan viên được nâng cao rõ rệt, sĩ tử học hành cũng thuận tiện hơn, đó là việc tốt ích nước lợi dân, bệ hạ tại sao lại nghĩ đến việc cải tiến cách làm giấy? Yên nhi thật khó mà tưởng tượng."
Trương Cường siết chặt vòng tay hơn, hít một hơi sâu mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể yêu kiều của Triệu Yên, hào hứng nói: "Trẫm đã suy nghĩ từ lâu rồi, chỉ vì chưa trừ khử được gian thần Triệu Cao nên trẫm đành gác lại ý tưởng của mình, không ngờ nó lại mang đến nhiều lợi ích như thế."
Triệu Yên gật đầu đề nghị: "Bệ hạ có ý tưởng táo bạo như thế, chi bằng hãy sai người làm thử để biết hiệu quả thế nào."
Trương Cường tăng thêm lòng tin, nhìn đắm đuối vào mỹ nhân Triệu Yên nói: "Nếu đã thế, ngày mai trẫm sẽ tìm thừa tướng bàn thử, còn hôm nay trẫm phải dành hết thời gian cho Yên nhi của trẫm rồi."
Triệu Yên nghe vậy thoáng đỏ mặt, cúi đầu xuống lí nhí: "Bệ hạ đừng đùa nữa, Yên nhi không dám làm trễ nải chính sự của bệ hạ đâu ạ."
Trương Cường bị dáng vẻ e ấp của Triệu Yên hớp hồn, toàn thân nóng rang, lại cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn, dịu dàng hỏi: "Yên nhi, trẫm nên phong cho nàng danh hiệu gì nhỉ?"
Triệu Yên khẽ động đậy, hồi lâu mới nói nhỏ: "Yên nhi vào cung chưa lâu, được bệ hạ ân sủng đã muôn phần hân hạnh, sao dám đòi hỏi phong thưởng danh hiệu chứ?"
Trương Cường thấy nàng trong lúc nói chuyện để lộ nỗi buồn man mác, trong lòng chua xót, thở dài nói: "Phong nàng ở dưới hoàng hậu trẫm đã không nhẫn tâm rồi, làm sao có thể để nàng đứng dưới cả Lệ phi chứ?"
Triệu Yên xúc động dựa đầu vào ngực Trương Cường, lên tiếng khuyên nhủ: "Được bệ hạ ân sủng, Triệu Yên suốt đời không quên ân tình của bệ hạ, chỉ là bệ hạ vừa mới hồi cung, hoàng hậu sống cô độc trong cung nhiều năm, bệ hạ nếu đã về Hàm Dương thì nên dành nhiều thời gian ở bên hoàng hậu hơn mới đúng."
Trương Cường nghe thế nghĩ đến bóng dáng mảnh mai của Tả Uyên và cảm giác phiêu diêu khoái lạc đêm ấy, trong lòng bồn chồn, bèn cảm khái nói: "Yên nhi, nàng rộng lượng như thế, trẫm phải thương yêu nàng hơn mới được."
Triệu Yên thở dài một tiếng, mỉm cười từ tốn thổ lộ tâm sự: "Thần thiếp dù có mong mỏi được bệ hạ ân sủng cũng hiểu rằng bệ hạ chính là hoàng đế Đại Tần chứ không chỉ là phu quân của Triệu Yên."
Trương Cường xao xuyến trước tấm chân tình của mỹ nhân, đưa tay định ôm chặt Triệu Yên vào lòng thỏa mãn dục vọng, nào ngờ Triệu Yên nhanh nhẹn lách người thoát khỏi vòng tay của hắn, Trương Cường bắt hụt ngã chúi nhủi, lồm cồm bò dậy, chỉ nghe Triệu Yên cười khanh khách trêu đùa: "Bệ hạ, thứ cho thần thiếp không nghe theo!"