Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Vương Tông Cảnh cười kha kha, chạy tới mở cửa phòng. Vương Tế Vũ nhìn thấy nó liền cười: “Chờ nóng ruột rồi hả?”
Vương Tông Cảnh gãi đầu cười: “Không sao, không vội, không vội.”
Vương Tế Vũ bật cười hi hi, đưa tay nắm lấy tay nó kéo ra ngoài, nói: “Đi, tỷ dẫn đệ lên núi xem.”
Vương Tông Cảnh đáp ứng một tiếng, sau đó đóng cửa cẩn thận rồi mới theo tỷ tỷ rời khỏi, đồng thời cất tiếng hỏi: “Tỷ, hôm nay có việc gì bận à?”
Vương Tế Vũ gật đầu đáp: “Đúng thế, vốn tỷ định tới kiếm đệ từ sớm, ai ngờ sư phụ đột nhiên muốn mở lò luyện đan, lại còn luyện một loại đan dược cực kỳ khó tên là Tam thanh đan nữa, nên gọi khá nhiều đệ tử tới trông lò tiếp thuốc, tỷ cũng không thoát thân nổi, bởi vậy mới trễ đến tận giờ.”
Vương Tông Cảnh theo nàng đi ra khỏi cổng sân, bước xuống bậc tam cấp đi ra ngoài đường rồi đi thẳng một mạch tới chỗ cổng lớn của Thanh Vân Biệt Viện, đồng thời cười nói: “Nghe hình như loại đan dược này có vẻ rất lợi hại?”
Vương Tế Vũ đáp: “Cái đó đương nhiên, Tam thanh đan chính là một trong những cực phẩm linh đan được lão tổ tông của Thanh Vân Môn chúng ta truyền lại, chưa nói trong đó phải dùng tới ba mươi loại linh dược, ngay cả lúc luyện đan thì nhiệt độ lò cũng phải tùy sự biến động của các vị thuốc mà thay đổi theo, luyện khó lắm. Nghe nói cho dù ở trong Thanh Vân Môn chúng ta, hiện tại cũng chỉ có năm viên Tam thanh đan mà thôi.”
Vương Tông Cảnh hít vào một hơi khí lạnh, kinh ngạc nói: “Hiếm vậy sao, vậy vị sư phụ kia của tỷ tỷ nhất định cũng là luyện đan đại sư phải không?”
Vương Tế Vũ gật đầu cười: “Không sai, Trong Thanh Vân Môn tàng long ngọa hổ, sư tôn Tăng Thư Thư của tỷ tuy công phu đạo pháp cao thâm nhưng cũng không thể chiếm ngôi đầu. Bất quá ông ta học thức uyên bác, rất thích các loại tạp học, đặc biệt trong nghề luyện đan là có năng khiếu nhất, hiện tại được công nhận là người luyện đan giỏi nhất trong Thanh Vân Môn đấy.”
Vương Tông Cảnh trong lòng hâm mộ, nói vẻ say mê: “Vậy chắc là một nhân vật như thần tiên rồi…”
Mặt Vương Tế Vũ đột nhiên nhăn nhó, tựa hồ bị câu nói của đệ đệ chặn nghẹn cổ, muốn cười mà không sao cười nổi thành tiếng, đành phải cố nhịn. Chỉ thấy Vương Tông Cảnh sau khi cảm thán một câu liền hỏi tiếp: “Tỷ, Tam thanh đan mà sư phụ luyện sớm nay ấy, sau khi mở lò thì luyện được ra mấy viên?”
Bờ mi xinh đẹp của Vương Tế Vũ chớp chớp, phì cười, nhìn trái nhìn phải rồi ghé sát Vương Tông Cảnh nói nhỏ: “Không, luyện đan bị thất bại rồi, mở lò ra được toàn cặn thuốc, một viên cũng không có.”
“Cái gì?” Vương Tông Cảnh nhảy dựng lên, há mồm trợn mắt, nhất thời không nói nên lời.
Vương Tế Vũ bực gõ vào đầu nó, nói: “Đi nào, đệ làm ra cái dạng gì vậy.” Nói xong thì vừa đi về phía trước vừa tiếp: “Đệ cho rằng Tam thanh đan mà tỷ nói là cái loại thuốc tăng lực mà bọn giang hồ vẫn lừa bán hay sao, nếu dễ luyện như thế thì sao qua hai ngàn năm Thanh Vân Môn lại chỉ có năm viên?”
Vương Tông Cảnh vẫn còn hơi kinh ngạc nói: “Tỷ vừa rồi không phải nói Tăng trưởng lão sư phụ của tỷ hiện tại đang là luyện đan đại sư giỏi nhất Thanh Vân Môn hay sao?”
Vương Tế Vũ nhún vai đáp: “Phải, nhưng tỷ đâu có nói bản lĩnh của ông ta giống được với bản lĩnh của luyện đan đại sư ngày trước tại Thanh Vân Môn đâu.”
Vương Tông Cảnh: “…”
“À, phải rồi, sau này chẳng may có cơ hội gặp được vị sư tôn đó của tỷ, nhất định không được nhắc tới chuyện luyện đan này nhé, biết chưa?” Vương Tế Vũ đang đi đột nhiên nhớ ra điều gì, liền quay đầu dặn dò Vương Tông Cảnh, “Vị sư phụ đó của ta cái gì cũng tốt cả, tính cũng hiền hòa nhưng mà rất sĩ diện, mấy năm nay đều mong muốn luyện được Tam thanh đan để bản thân có thể sánh ngang với mấy vị luyện đan đại sư được ghi trong sử sách của Thanh Vân Môn, bất quá… hắc hắc, đệ không nhìn thấy đâu, hôm nay lúc mở lò luyện đan thất bại, cái bộ dạng sư phụ tỷ dậm chân, cáu gắt gào thét trong phòng thuốc, chỉ thiếu mỗi nước chửi trời mắng đất nữa thôi.”
Vương Tông Cảnh im lặng không nói, thầm nghĩ vị Tăng trưởng lão kia xem ra cũng là một người có biểu hiện tình cảm phong phú.
Bất giác đã đi tới cổng Thanh Vân Biệt Viện, hôm nay vẫn có không ít đệ tử Thanh Vân đứng ở đây, bất quá không giống với ngày hôm qua, xem ra đã đổi người trực, có điều lúc Vương Tế Vũ đi ngang qua vẫn quen biết chào hỏi ba người trong số đó, bên kia cũng nhao nhao chào lại, trông có vẻ thân thiết. Trông là thấy Vương Tế Vũ ở Thanh Vân Môn giao lưu khá rộng.
Đi khỏi cổng lớn của biệt viện, bên ngoài cũng tụ tập không ít người trẻ tuổi tới tham gia Hội Thi Thanh Vân, bất quá số người cảm giác ít hơn so với hôm qua một chút. Vương Tế Vũ ngó trái ngó phải rồi dẫn Vương Tông Cảnh đi tới một chỗ vắng, mỉm cười nói: “Tiểu đệ, chuẩn bị nhé, chúng ta sắp lên núi đây.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, đang định nói gì đó thì đột nhiên giật mình, lập tức có phản ứng với câu nói của Vương Tế Vũ, không khỏi kinh ngạc vui mừng, tiến lên một bước nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tỷ tỷ, cười thốt: “Tỷ, lẽ nào, lẽ nào tỷ đã có thể …”
Vương Tế Vũ cười khúc khích nhưng trong vẻ mặt tựa như có một chút kiêu ngạo, tay phải bắt kiếm quyết, miệng lầm rầm niệm mấy câu, giây lát sau chỉ thấy một đạo hào quang từ trong tay nàng đột nhiên sáng bừng lên, càng lúc càng lớn, dần dần rõ ràng rồi sau cùng hóa thành một thanh trường kiếm dài ba thước lấp lánh hào quang, bày ngang trước ngực.
“Hai tỷ đệ chúng ta, chỉ cần có lòng hướng đạo kiên định, tu luyện khắc khổ,” Vương Tế Vũ nhìn Vương Tông Cảnh, nói rõ từng chữ, “nhất định sẽ không thua kẻ khác!”
Vương Tông Cảnh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong tim có một luồng máu nóng xông lên, lại nhìn ánh mắt kỳ vọng của Vương Tế Vũ, liên tiếp gật đầu.
Vương Tế Vũ khẽ cười như hoa nở sau mưa, xinh đẹp vô cùng, dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nói đoạn thân hình thoáng động, đã lướt lên trên tiên kiếm. Thanh tiên kiếm lóe hào quang lơ lửng giữa không trung, trông tựa như yếu ớt không thể đỡ được vật gì, nhưng khi Vương Tế Vũ đứng bên trên rồi, thân kiếm cũng chỉ hơi trầm xuống một chút, sau đó lại khôi phục như trước.
Chỗ này tuy là chỗ vắng bên ngoài biệt viện, nhưng trên đường vẫn còn không ít người, Vương Tế Vũ vừa thi pháp gọi pháp bảo ra thì đã có khá nhiều người chú ý lớp lớp ngó lại, đợi tới khi nàng lướt người lên tiên kiếm lập tức ồn ào hẳn lên, mấy người đó đều từ từ tiến lại gần, trong mắt lộ rõ vẻ hâm mộ cháy bỏng.
Vương Tông Cảnh cũng đã để ý một chút tình hình xung quanh, nên không dám trễ nải, hơn nữa nó cũng đã từng trải qua việc tương tự khi Lâm Kinh Vũ đưa nó ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn ngày trước, bởi vậy trong lòng cũng không có quá nhiều sợ hãi, liền nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của Vương Tế Vũ, tung người nhảy lên trên.
Nếu nói riêng về cân nặng, hiện tại nó so với thân hình yểu điệu của Vương Tế Vũ thì nặng hơn rất nhiều, thế nhưng tiên gia pháp bảo vốn không như vật phàm, tuy mang hai người cũng bất quá chao động mạnh hơn lúc đầu chút xíu, rồi nhanh chóng lại khôi phục được thăng bằng.
Vương Tế Vũ cười nói: “Bám tỷ cho chặt, chuẩn bị đi nào.”
Vương Tông Cảnh gật đầu cất tiếng đáp ứng, cánh tay vừa động thì lại do dự một chút, Vương Tế Vũ cũng cảm giác được ngoái đầu trừng mắt nhìn nó, sau đó cười: “Thằng ngố, đệ là đệ đệ của tỷ, còn kiêng dè cái gì?”
Vương Tông Cảnh cười bẽn lẽn, cũng cảm thấy mình có hơi ngố thật, liền xích người về phía trước đưa hai tay ôm lấy cái eo nhỏ của Vương Tế Vũ. Vương Tế Vũ quát khẽ, kiếm quyết chỉ ra, tức thì chỉ thấy hào quang của thanh tiên kiếm bùng lên, rực rỡ chói mắt, đầu mũi kiếm hơi chếch lên tựa hồ như đang lấy thế trong giây lát, sau đó rít lên một tiếng sắc bén đánh “Vù”, phá không bay thẳng lên trời.
Bên ngoài biệt viện, tiếng kinh hô bật lên nhao nhao vọng ra tận xa, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy cuồng phong ào ào đập vào mặt, mọi vật xung quanh nhanh chóng chìm xuống dưới, không ngừng biến thành nhỏ bé nhưng tòa núi xanh khổng lồ trước mắt vẫn sừng sững. Tà áo bay phần phật, tiên kiếm dưới chân lao đi vùn vụt, tuy không phải là lần đầu tiên cưỡi lên phi kiếm, nhưng Vương Tông Cảnh vẫn cảm thấy hơi chột dạ, cứ cảm thấy dưới chân hụt hẫng, bất giác dựa hẳn thân về phía trước.
Dường như cảm thấy đệ đệ đằng sau có hơi khẩn trương, Vương Tế Vũ khẽ vỗ vào cánh tay Vương Tông Cảnh đang bám ở eo, giống y như hồi nhỏ nàng vẫn từng yêu thương an ủi đệ đệ bé bỏng.
Cuồng phong tạt vào mặt, trái tim loạn xạ của Vương Tông Cảnh dần dần bình phục, từ từ bắt đầu thích ứng. Có điều không biết vì sao, giữa những trận gió điên cuồng hung hăng trước mặt, nó tựa hồ chợt cảm thấy có một mùi u hương nhàn nhạt, ấy là từ thân thể tỷ tỷ dịu dàng mà nó đang ôm trong tay truyền tới, giữa những ngón tay, cách lớp y phục, dường như vẫn cảm thấy được cơ thể mềm mại thân thiết và quen thuộc ấy.
Giống như hồi nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, đó là thứ ấm áp duy nhất mà nó cảm thấy được trong suốt đêm dài.
“Tỷ” Vương Tông Cảnh đột nhiên cúi đầu, gọi khẽ vào tai Vương Tế Vũ.
“Ừm?” Vương Tế Vũ vừa cẩn thận điều khiển phi kiếm bay lên phía trên, vừa tự cảm thấy bên tai nhột nhột, bật cười nói: “Sao nào?”
“Mấy năm qua, đệ nhớ tỷ lắm.”
Vương Tế Vũ trầm mặc giây lát rồi khẽ thở dài, đưa tay vỗ lên cánh tay đệ đệ, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước nơi có một đám mây trắng càng lúc càng gần. Đã bay lên tận trời xanh rồi, khuôn mặt nàng dần nở một nụ cười.
Một mảng trắng xóa dường như có hơi trong suốt chiếu vào trong mắt, theo sự khuấy động của gió, Vương Tông Cảnh giữa làn gió phật phật chợt nổi hứng, không nhịn được hét lớn “AAAA” khiến Vương Tế Vũ giật nảy mình trách mắng hắn một hồi, sau đó bật cười chấn động cánh tay, tốc độ tiên kiếm thình lình tăng nhanh, bay đi như ánh chớp phát ra tiếng rít phá không, “rẹt” một cái xông thẳng vào giữa biển mây.
Trong nháy mắt, hai người đã bị mây mù mênh mông trắng toát bao vây, tầm nhìn không vượt quá ba trượng xung quanh, nhưng Vương Tế Vũ hiển nhiên khá có kinh nghiệm, mang Vương Tông Cảnh bay đi vùn vụt, nhẹ nhàng xuyên vào biển mây một cách thành thục. Vương Tông Cảnh cố gắng mở to mắt nhìn khắp xung quanh, chỗ nào cũng là mây mù, thỉnh thoảng có thể thấy một góc tòa núi khổng lồ màu xanh, hoặc ghềnh đá chênh vênh, hoặc là vách đá phẳng như gương, lại có khi là những gốc cổ tùng vặn vẹo như những người khổng lồ đang giơ tay. Thoáng chốc, những cảnh vật đó như kinh hồng, biến mất trong sóng mây mù mịt, không thấy đâu nữa.
Ở chỗ này trong biển mây, mây mù càng thêm dày đặc khác thường, Vương Tông Cảnh theo Vương Tế Vũ bay đi hồi lâu, chỉ cảm thấy phi kiếm luôn bay rất nhanh, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi tầng mây, còn hơn xa tầng mây mà ngày trước Lâm Kinh Vũ từng đưa nó bay ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ngoại trừ việc đó, ngọn núi nguy nga sừng sững ẩn giấu trong mây mù cũng tới tận giờ vẫn dường như chưa thấy đỉnh, vẫn cao cao mãi lên phía trên, tựa hồ thực sự có thể thông lên tới cửu thiên nơi thần tiên cư ngụ vậy.
Trong lúc tinh thần nó đang bay bổng, chợt nghe thấy Vương Tế Vũ quát mau một tiếng, đồng thời nhắc: “Tiểu đệ, lưu ý nhé.”
Lời còn chưa dứt, Vương Tông Cảnh liền cảm thấy trước mắt sáng bừng, thanh phi kiếm đã xông ra khỏi biển mây. Trong khoảnh khắc, chỉ còn thấy có bầu trời bao la, trọn vẹn hiện ra trước mắt. Bầu trời xanh thẳm sạch tinh, một ngọn núi nguy nga hùng vĩ sừng sững giữa đất trời, xuyên thủng tầng mây lên tận trời cao như một thanh kiếm sắc vĩnh hằng ngạo thị thiên địa, bễ nghễ thế gian. Dường như khí thế kiệt ngạo ấy từ khi sinh ra tới giờ, trải qua ngàn vạn năm chưa từng giảm sút nửa phân.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Tiên kiếm từ từ giảm tốc độ giữa lưng chừng không, tiến tới gần tòa núi to lớn sừng sững giữa biển mây, tiếng chuông du dương từ trên đỉnh núi xa xa truyền lại, vang vọng giữa thiên địa; có linh thú tiên hạc đùa giỡn bay lượn, cổ thụ to lớn um tùm dây leo chằng chịt, đưa mắt nhìn về nơi xa lại thấy có một cái cầu vồng bắc ngang trời đất, lấp lánh hào quang bảy sắc tráng lệ tuyệt vời. Cảnh này sắc này chẳng thấy có nửa điểm bụi trần, chỉ có thể gọi là cảnh thần tiên trong nhân gian.
Hai người từ từ hạ xuống theo tiên kiếm, Vương Tông Cảnh nhìn thấy bên dưới hiện ra một cái sân bằng phẳng cực lớn, thấp thoáng có thể thấy được mặt sân được lát hoàn toàn bằng ngọc thạch màu trắng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra những tia sáng ôn hòa, bên cạnh sân là những hàng lan can bằng bạch ngọc nằm lặng lẽ, giữa sân còn có chín cái đỉnh lớn được sắp xếp theo phương vị cửu cung, từng làn khói nhẹ vấn vít bốc lên ngưng đọng trong không trung mà không tan, từ tận đằng xa đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Xa hơn nữa là mây mù mênh mang, vừa vặn che lấy một mặt sân, gió núi khuấy đảo khiến cho những làn mây trắng cực kỳ tinh khiết bay tới bao phủ khắp cả sân, người đi bên trên, mây trắng bám sát mắt cá như đi trong mây, tựa là thần tiên vậy. Gió núi hùng tráng, trời đất nguy nga, biển mây mênh mang cuộn gió khiến mây mù dập dờn như sóng cuốn, từng lớp từng lớp vô cùng vô tận.
Vương Tông Cảnh nhìn tới hoa mắt say sưa, vẻ đẹp đất trời cỡ này, thắng cảnh tiên gia cỡ này trong thế tục nào thấy được mấy lần? Giờ này phút này, chỉ hận hai mắt quá ít, tầm nhìn quá hẹp không thể đem toàn bộ cảnh đẹp thanh tú của thiên địa tạo hóa thu hết vào trong tâm. Vương Tế Vũ ngự tiên kiếm từ trên không hạ xuống, sau một làn hào quang chao động, tiên kiếm biến mất vào trong cổ tay nàng, hai người đã đứng trên khoảng sân rộng lớn đó.
Mây mù mênh mang phớt qua dưới chân, dường như từ mắt cá chân truyền lên cảm giác nhẹ nhàng và lạnh lẽo. Nếu mặt sân dưới chân không có cảm nhận chắc chắn cứng rắn, thật khiến người ta tưởng tượng đó là hư không vậy. Vương Tế Vũ mỉm cười nhìn xung quanh, sau đó nói với Vương Tông Cảnh: “Tiểu đệ, chỗ này chính là một nơi rất nổi tiếng trong Thanh Vân Lục Cảnh, tên gọi là Vân Hải.”
Vương Tông Cảnh gật đầu lia lịa, phóng mắt nhìn thấy bên trên Vân Hải tiên khí nghi ngút, khí thế phi phàm, thỉnh thoảng lại có từng nhóm hai ba người đệ tử Thanh Vân Môn đi qua đi lại giữa mây mù, trông người cứ y như thần tiên vậy. Chín cái đỉnh lớn phía trước, cái nào cũng cao bằng mấy người thường, sừng sững uy nghiêm, càng khiến cho nơi tiên cảnh này thêm mấy phần trang trọng.
Vương Tế Vũ dẫn nó chầm chậm dạo bước giữa Vân Hải, trông Vương Tông Cảnh như một cậu bé dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên tán thưởng, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, lại nhớ tới năm xưa khi mình mới tới đây cũng không phải vì những kỳ cảnh thần tiên trong thế giới này mà kinh thán mãi hay sao. Lần này nhìn đệ đệ, nàng cũng gần như nhìn thấy chính mình ngày trước. Nàng mỉm cười chỉ ngọn núi hùng vĩ nói: “Ngọn núi mà chúng ta đang đứng đây tên là Thông Thiên Phong, là ngọn núi cao nhất trong dãy Thanh Vân Sơn, đồng thời cũng là nơi trung tâm của Thanh Vân Môn, những vị trí trọng yếu trong môn phái đều ở đây cả. Trong dãy Thanh Vân Sơn nổi tiếng thiên hạ tổng cộng có bảy tòa sơn phong hùng vĩ, trừ Thông Thiên Phong là cao to nhất ra, sáu tòa còn lại lần lượt là Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc, Triêu Dương và Lạc Hà, đệ nhìn bên này này.” Nói đoạn ngón tay Vương Tế Vũ chỉ về phía xa ngoài Vân Hải, Vương Tông Cảnh nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy biển mây mênh mông, xa tít tắp quả nhiên còn có năm tòa sơn phong cực lớn có phương vị và độ cao thấp khác nhau, sừng sững nguy nga xuyên thủng tầng mây.
“Năm tòa sơn phong này chính là Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc và Triêu Dương trong bảy tòa sơn phong của Thanh Vân Sơn. Còn tòa Lạc Hà Phong thì lại nằm ở phía tây,” Vương Tế Vũ xoay người chỉ vào thân núi cao vút của Thông Thiên Phong, cười nói tiếp: “Bị Thông Thiên Phong chắn mất rồi, chúng ta ở đây không nhìn thấy được.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, đưa mắt nhìn ra, thấy cảnh đẹp nơi Vân Hải này thì lòng lại hưng phấn không kìm chế được. Đúng lúc đó chợt thấy trong Vân Hải ở phía trước có một người đi tới, mỉm cười ôn hòa nói: “Cậu quả nhiên đã tới rồi.”
Chị em nhà họ Vương nhìn lại thì ra người tới là một người quen, chính là Minh Dương đạo nhân ngày trước từng tới Long Hồ Vương gia, hai người đều ngẩn ra sau đó vội vàng làm lễ. Vương Tế Vũ bật cười một tiếng, gọi: “Sư thúc.”
Minh Dương đạo nhân cười đáp lời, đưa mắt nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Nghe nói cậu cũng đã thông qua kiểm tra, chuẩn bị tham gia Hội Thi Thanh Vân rồi?”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Vâng.”
Minh Dương đạo nhân mỉm cười: “Vậy coi như đã qua được một cửa, nhưng trong Hội Thi Thanh Vân anh tài vô số, ắt một năm ở lại đây sẽ không dễ dàng như vậy đâu, sẽ phải trải qua một phen rèn luyện, cậu phải tự lo lấy. Ngày đó Lâm sư huynh khá coi trọng cậu, cậu đừng để cho huynh ấy phải thất vọng.”
Trong lòng Vương Tông Cảnh thoáng động, hỏi: “Lâm tiền bối người đã về rồi ư?”
Minh Dương đạo nhân lắc đầu, đáp: “Lâm sư huynh còn chưa về núi, bất quá theo ta tính toán thì cũng là chuyện trong mấy ngày tới thôi.”
Vương Tông Cảnh “Ồ” lên một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe thấy Vương Tế Vũ ở bên cạnh hỏi chen một câu: “Minh Dương sư thúc, người nói vị Lâm sư huynh đó, chẳng lẽ lại là Lâm Kinh Vũ Lâm sư thúc sao?”
Minh Dương đạo nhân khẽ cười, nói: “Chính xác.” Nói xong lại quay sang chào Vương Tông Cảnh: “Ta còn có mấy chuyện phải đi gặp Chưởng giáo chân nhân, mấy người cứ từ từ chơi nha.” Nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, có điều mới đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn Vương Tế Vũ nói: “Tế Vũ, con dẫn đệ đệ đi xem thoải mái, bất quá quy định của bản môn con không được quên đấy.”
Vương Tế Vũ cười hi hi đáp: “Con nhớ rồi, sư thúc, người cứ yên tâm.”
Minh Dương đạo nhân cười vẻ nhắc nhở rồi xoay người rời khỏi. Vương Tông Cảnh ở bên cạnh hơi hiếu kỳ hỏi: “Tỷ, quy định gì vậy?”
Vương Tế Vũ kéo nó đi về phía trước, cười đáp: “Còn có thể có quy định gì đây, chính là có một số chỗ đến chơi thoải mái, một số chỗ không thể dẫn đệ tới xem được, ít nhất trước khi đệ nhập môn sẽ không thể đến.”
Vương Tông Cảnh hiểu ra, đang định nói gì đó thì lại thấy Vương Tế Vũ đưa tay chỉ về phía trước, mỉm cười thốt: “Tiểu đệ, đệ xem, chỗ đó cảnh vật như một cây cầu vồng ngang trời, chính là Hồng Kiều nổi danh trong Thanh Vân Môn chúng ta đó, cũng được xếp vào một trong Thanh Vân Lục Cảnh.”
Vương Tông Cảnh ngước đầu đưa mắt nhìn sang, quả nhiên thấy mình trong lúc bất tri bất giác đã đi được một đoạn trong Vân Hải, phía trước đã tới một chỗ rìa sân, ở đó có một cây cầu đá thế như chim bay ngang trời, một đầu đặt bên rìa của Vân Hải, đầu kia vượt ngang hư không hướng về một phía xa xa. Gió núi thổi tới, mây mù nghi ngút, cây cầu đá đó trông không có thứ gì chống đỡ mà dũng mãnh như con rồng xuyên mây như chực phá không bay đi; trên cầu còn có hai dòng nước trong vắt từ hai bên cầu đổ xuống như suối, dưới ánh mặt trời khúc xạ chiếu thành cầu vồng bảy sắc xoay xung quanh thân cầu, thoáng nhìn thì cây cầu đá này như một cái cầu vồng khổng lồ vạch ngang thiên địa, mỹ lệ vô cùng.
Trong đất trời lại có thắng cảnh được tạo ra một cách tài tình đến bực này.
Vương Tông Cảnh nhất thời nói không lên tiếng, chỉ ngơ ngẩn ngắm nhìn, sóng lòng xao động. Vương Tế Vũ cũng nhìn về phía Hồng Kiều mấy lượt, hít sâu một hơi rồi sau đó mỉm cười thốt: “Trên Hồng Kiều, chính là Ngọc Thanh Điện của Chưởng giáo chân nhân và các vị trưởng lão bản môn, chỗ đó không phải chỗ đệ hiện tại có thể tới, để sau này tính tiếp.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Vương Tế Vũ nhìn thấy cười mắng: “Tiểu tử tham lam, đừng nói là lên Hồng Kiều, đệ phải biết ngay cả Vân Hải đây cũng không phải là chỗ đám tham gia Hội Thi Thanh Vân dưới núi kia có thể tùy tiện lên xem đâu. Cũng là do tỷ tỷ của đệ đã ở trên Thanh Vân ba năm, lại phải qua chào hỏi trước mấy chỗ mới có thể đưa đệ lên đây ngắm cảnh đấy.”
Vương Tông Cảnh chợt hiểu ra, cười đáp: “Cám ơn tỷ tỷ, xem ra đệ được nhờ bóng của tỷ rồi.”
Vương Tế Vũ cười “hắc” một tiếng, nói: “Đi thôi, tỷ dẫn đệ đi ngắm mấy cảnh đẹp nữa.”
Hai chị em cứ như vậy dạo chơi trên đỉnh Thanh Vân Sơn, Vương Tế Vũ tâm tình rất vui, dọc đường cười nói chỉ trỏ cảnh vật, giảng giải một số điển cố giai thoại trong Thanh Vân Môn, cũng khiến Vương Tông Cảnh nghe thấy vô cùng mới mẻ. Trong lúc nói cười, thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, bất tri bất giác trời đã gần hoàng hôn.
Từ một con đường núi đi xuống, đã thấy Vân Hải ở phía trước không xa, Vương Tế Vũ tu đạo đã có thành tựu, Vương Tông Cảnh thì cơ thể khỏe mạnh, hai người tinh thần vẫn còn phơi phới không hề có chút mệt mỏi nào. Đồng thời Vương Tông Cảnh vẫn nghe tỷ tỷ không biết đã dẫn câu chuyện đi tận đâu đâu, đang kể với nó một số tình huống hiện tại trong Thanh Vân Môn: “…tiểu đệ, đoạn trước tỷ đã nói cho đệ rồi đấy, năm xưa sau trận hạo kiếp thú thần, thế hệ cao thủ lớn tuổi của Thanh Vân Môn người chết người bị thương, cho tới hiện nay gần như chẳng còn lại mấy vị nữa. Những vị sư tổ còn sống hiện tại cũng không còn quan tâm tới những chuyện lớn trong môn phái nữa. Còn chưởng giáo Tiêu chân nhân năm đó ra sức gạt dư luận, thực hiện đại sự bảy mạch hợp nhất xong liền thành lập Trưởng lão hội trong Thanh Vân Môn, bây giờ các chuyện lớn của môn phái đều do Trưởng lão hội bàn bạc quyết định hết.”
Nói tới đây, Vương Tế Vũ hạ giọng tiếp: “Nghe nói người được xếp vào Trưởng lão hội đều là những nhân vật lợi hại đảm nhiệm vị trí thủ tọa các mạch năm xưa, Tiêu chân nhân năm đó vì thực hiện đại sư, không thể không nhượng bộ chuyện đó một chút.”
Vương Tông Cảnh trong lòng chấn động, vốn cho rằng Chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân Môn phải là nhân vật thiên hạ vô song, không ngờ trong đồng môn cũng có những nhân vật thực lực ghê gớm, khiến Chưởng giáo chân nhân cũng không thể không kiêng dè. Vương Tế Vũ đưa bàn tay ra, từng ngón tay lần lượt gập lại: “Trong các vị trưởng lão, xếp hạng nhất đương nhiên là Chưởng giáo Tiêu chân nhân, vị thứ hai là Tề Hạo trưởng lão trước xuất thân từ chi mạch Long Thủ Phong, vị thứ ba là Lục Tuyết Kỳ trưởng lão xuất thân Tiểu Trúc Phong, vị thứ tư là Tăng Thư Thư trưởng lão xuất thân Phong Hồi Phong, à, cũng là sư phụ của tỷ đấy.”
Vương Tông Cảnh kinh ngạc, hỏi ngay: “Tỷ tỷ, không ngờ sư phụ của tỷ lại có ảnh hưởng lớn đến vậy.”
Vương Tế Vũ hơi đắc ý nói: “Cũng tương đối, đáng tiếc mấy ngày nay sư phụ của tỷ luyện đan thất bại, tâm tình đang lúc nóng nảy, cơ hội không tốt lắm. Sau này có điều kiện, tỷ sẽ dẫn đệ tới gặp ông ấy, nếu hợp mắt lão nhân gia, nói không chừng có thể sẽ cho đệ một đoạn cơ duyên cũng nên.”
Vương Tông Cảnh liên tiếp gật đầu, trong lòng tưởng tượng ra vị Tăng Thư Thư trưởng lão đó ắt có bộ dạng nổi bật, hào quang chính nghĩa lẫm liệt, tiên phong đạo cốt như thần tiên. Sau đó lại hỏi tiếp: “À, tỷ tỷ, vậy trong Trưởng lão hội còn có ba vị trưởng lão nữa, là những người nào?”
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Vương Tế Vũ nhìn nó khinh khỉnh, nói: “Ai bảo với đệ còn ba người nữa thế?”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra, hỏi vẻ kỳ lạ: “Thì nghe tỷ vừa nói xong, lẽ nào không phải sau khi bảy mạch hợp nhất thì mỗi một mạch đều chiếm một vị trí trong Trưởng lão hội hay sao?”
Vương Tế Vũ trầm mặc giây lát rồi đáp: “Đâu có, trừ bốn vị trưởng lão mà tỷ vừa kể, hiện tại trong Trưởng lão hội chỉ còn lại một vị nữa thôi, là vị xuất thân từ Đại Trúc Phong, trưởng lão Tống Đại Nhân.” Nói tới đây, nàng dừng một chút tựa hồ đang thở dài, rồi tiếp: “Kỳ thực tỷ cũng từng nghe một vị sư huynh nói qua chuyện ngày trước, lúc Trưởng lão hội mới thành lập thì đích xác giống như đệ vừa nói, tổng cộng có bảy vị trưởng lão, mỗi một mạch chiếm một vị trí, có điều những năm sau nhân lực suy tàn, trong số đệ tử truyền lại của hai chi mạch Triêu Dương và Lạc Hà không có nhân tài nào đặc biệt xuất chúng, nên trưởng lão ngày đó sau khi tạ thế thì không lấy bổ sung vào nữa.”
Vương Tông Cảnh lặng im không nói, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Hải ở phía trước đang càng lúc càng gần, trong ánh nắng quái hoàng hôn, lớp mây mù trắng tinh tựa hồ cũng bị nhuộm màu vàng kim nhàn nhạt của nắng, khẽ khẽ dập dềnh. Chuyện bỏ hay lập những trưởng lão đó, chắc phải là chuyện bí mật trong quá khứ của nội bộ Thanh Vân Môn, bây giờ thì thấy cũng bình thường, nhưng nếu nghĩ về chuyện năm đó, người ta không khỏi thầm suy đoán ẩn dưới sự bình thường của ngày hôm nay không chừng là cả một sự biến động kinh người.
Vương Tế Vũ lắc đầu thở dài: “Hiện tại đối với đệ thì nói tới mấy chuyện này còn quá sớm, sau này đệ tu hành ở dưới núi, chỉ cần dốc lòng tu luyện là được rồi, những chuyện khác thì đừng quản nhiều làm gì, hiểu chưa?”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Biết rồi ạ.”
Vương Tế Vũ vỗ tay, giống như muốn xua hết bầu không khí nặng nề mà mình vừa vô tình đề cập tới, sau đó mỉm cười nhìn trời, thốt: “Đi mau đi mau, trời sắp tối rồi, tỷ dẫn đệ đi xem chỗ cuối cùng được xếp vào Thanh Vân Lục Cảnh tại Thông Thiên Phong.”
Vương Tông Cảnh đi theo nàng ta, không nhịn được hỏi: “Tỷ tỷ, Thanh Vân Lục Cảnh đó ngoài Vân Hải, Hồng Kiều mà đệ vừa thấy, rốt cục còn những gì nữa?”
Vương Tế Vũ bước mau, vẻ mặt nộ ra nét cười: “Còn có Thúy Bình, Trúc Đào, Nguyệt Đài và Phi Hà. Trúc Đào thì nằm trên Đại Trúc Phong, Nguyệt Đài là cảnh vật của Tiểu Trúc Phong, Phi Hà đương nhiên ở Lạc Hà Phong, bây giờ chúng ta sắp đi chính là chỗ cảnh vật cuối cùng trên Thông Thiên Phong: Thúy Bình.”
※※※
Dưới chân Thanh Vân Sơn, trong Thanh Vân Biệt Viện, theo sắc trời đang tối dần, đám đông tụ tập ở cổng lúc ban ngày hầu hết đã giải tán. Một ngày này có không ít người trẻ tuổi mặt đầy sung sướng đi vào trong Thanh Vân Biệt Viện, nhưng số người ôm hận rời khỏi lại càng nhiều hơn, bất quá cũng sẽ không còn ai nhớ tới bọn họ nữa. Cổng vào biệt viện ồn ào suốt cả ngày hiện tại đã yên tĩnh trở lại, mấy đệ tử Thanh Vân vẫn đang giữ cổng đã thả lỏng, nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Từ trong biệt viện thỉnh thoảng lại có một vài thiếu niên nam nữ vẻ mặt hiếu kỳ bước ra, đi qua cổng một cách do dự, bắt đầu dạo chơi xung quanh.
Đối với những người đó, đệ tử Thanh Vân không hề có ý ngăn cản, nhiều lắm cũng là quan sát thêm mấy lần rồi lại quay đầu nói chuyện tiếp.
Theo quy định của Hội Thi Thanh Vân, đệ tử tham gia kiểm tra tối đa không được vượt quá mười bảy tuổi, bằng không nếu tuổi quá lớn thì cũng chẳng còn chỗ nào để cải tạo được nữa, bởi vậy trong những đệ tử bước được vào Thanh Vân Biệt Viện, thiếu niên thiếu nữ nhỏ tuổi chiếm tuyệt đại đa số. Bất quá cho dù như vậy, hiện tại cũng chỉ có mỗi Tô Tiểu Liên mới mười một tuổi, qua hơn một tháng nữa sẽ là mười hai, rõ ràng là quá non nớt yếu đuối.
Lúc này nó đang cúi đầu đi theo sau mấy thiếu niên đang nói huyên thuyên với nhau, có vẻ như vừa mới quen, cả đám từ từ đi về phía cổng lớn. Đệ tử Thanh Vân ở tại cổng không có ý ngăn cản bọn nó, dễ dàng để bọn nó đi ra ngoài. Vốn dĩ Hội Thi Thanh Vân còn chưa bắt đầu, mà đám này bất quá cũng chỉ là những đứa bé mười mấy tuổi, quản chặt vậy để làm gì?
Đi ra khỏi biệt viện, Tô Tiểu Liên nhanh chóng tách rời đám đông, thần sắc trên khuôn mặt có hơi âm trầm vô cảm, so với những đứa trẻ đang hưng phấn vì đã thông qua được kỳ kiểm tra thì rõ ràng khác hẳn. Một mình bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng lại ngước đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, từ từ đi tới con đường bị mảng rừng bao phủ lúc trước.
Trên con đường rừng um tùm, ánh nắng cả ngày bị che chắn hết chỉ còn lưu lại sự mát mẻ, tới lúc màn đêm buông xuống nơi đây so với đoạn đường bên ngoài cũng tối tăm hơn, bởi vậy rất ít người đi qua đây vào lúc này, chẳng mấy chốc trên con đường tăm tối đó chỉ còn lại một mình bóng dáng của Tô Tiểu Liên, lặng lẽ đi dưới những bóng cây u ám.
Trong im lặng, bước chân thiếu nữ chợt trở thành những tiếng vang, tuy Tô Tiểu Liên không hề bước mạnh hơn nhưng từng tiếng bước chân vốn nhỏ bé đó lúc này lại từ từ vang vọng khắp trong rừng, tiếng “Xoẹt, xoẹt, xoẹt” hồi đi hồi lại, tỏa ra khắp nơi.
Một tia sáng yếu ớt đột nhiên lóe lên trong rừng sâu, tựa hồ cùng lúc, Tô Tiểu Liên liềm cảm thấy có thứ gì đó, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Ánh u quang lặng lẽ đó ngưng đọng mà không tan, như cặp mắt của một con yêu thú từ trong bóng tối đang lạnh lùng nhìn lại nơi này, đợi một lát rồi sau đó nhẹ nhàng lướt lại. Tô Tiểu Liên đứng trong bóng đêm, chăm chú nhìn ánh u quang, cơ thể hơi run rẩy, sắc mặt hình như đã bắt đầu trở nên trắng nhợt, nhưng không hiểu sao vẫn kiên cường đứng tại chỗ, không hề động đậy.
Ánh u quang từ từ xáp lại gần, dừng lại cách Tô Tiểu Liên khoảng mấy thước rồi thình lình tắt ngóm. Giây lát sau cành cây xung quanh khẽ rung, từ trong bóng đêm bước ra một bóng đàn ông cao lớn, trông phải cao tới gấp đôi Tô Tiểu Liên, từ từ đi tới ngay trước mặt nó.
Một bầu không khí quỷ dị mang mùi hôi thối của tử vong truyền tới, thân hình Tô Tiểu Liên tựa hồ càng run kinh hơn, dưới tia sáng yếu ớt, thoáng có thể thấy hai bàn tay nó căng thẳng nắm lại thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào cả thịt.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Trong bóng tối âm u, bóng đen đó chậm rãi cất tiếng, nhưng giọng nói nghe có vẻ quan tâm, có điều trong bầu không khí xung quanh đầy quỷ dị này, người ta không thể cảm thấy ấm áp nổi một chút nào hết.
Lồng ngực Tô Tiểu Liên phập phồng, hơi thở hổn hển, qua một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Tôi rất ổn, đã thông qua kiểm tra.”
“Ừ,” người trong bóng tối tựa hồ không hề vui vẻ hay nghi ngờ gì câu trả lời này, chỉ tùy tiện phát ra một tiếng, qua một lúc sau lại nghe thấy y mở miệng nói: “Cho ta xem cái hình đó.”
Thân hình Tô Tiểu Liên lập tức run rẩy mãnh liệt, hàm răng bất giác cắn chặt bờ môi, khuôn mặt nhỏ bé tuy non nớt nhưng đã có nét sương gió thoáng hiện vẻ sợ hãi, có điều nó vẫn chầm chậm quay người lại, trong bóng tối đen kịt từ từ đưa tay ra trước ngực sờ mò một hồi, đột nhiên tụt hẳn lưng áo xuống quá nửa, lộ ra mảng lưng trắng nõn.
Làn u quang trong bóng đêm tựa hồ lại đột nhiên lập lòe, giây lát sau, một luồng không khí kỳ dị cổ quái không biết ở đâu ra nhẹ nhàng xông tới, mảng lưng da thịt vốn cực kỳ mịn màng của thiếu nữ thình lình lóe lên ánh đỏ bầm đầy yêu diễm, từng chút từng chút lộ ra trên da thịt sau lưng, dường như là từ chỗ sâu thẳm trong máu thịt của cơ thể đang từ từ tỏa ra ánh sáng.
Những điểm sáng màu đỏ càng nhiều hơn, từ ban đầu chỉ là những điểm rời rạc dần tụ lại thành đường, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, tựa như có một cây bút quỷ vô hình đang vẽ một bức hình quỷ dị ngay trên da thịt của thiếu nữ, nét bút từ từ ngưng tụ lại, sau cùng hình thành một hình vẽ quỷ quái dữ tợn kinh khủng, u ám đáng sợ.
Người trong bóng tối chăm chú nhìn bức hình quỷ, trầm mặc một lúc rồi nói: “Bức Tu la phệ quỷ đồ này đã hòa nhập vào trong máu thịt, sẽ không bóc ra được nữa.”
Tô Tiểu Liên lẳng lặng mặc áo, không nói lời nào quay người trở lại, sắc mặt vẫn trắng nhợt như cũ trông rất khủng khiếp.
Khu rừng tĩnh lặng, không gió, không tiếng động. Giọng nói của người trong bóng tối nghe cũng tựa như phiêu hốt mênh mang, không chút sinh khí: “Ngươi bẩm sinh mang thể chất Âm hối, linh khí không thể quán nhập chẳng cách nào tu đạo được, khắp thiên hạ chỉ có duy nhất bí thuật xuất từ Cổ vu tộc ở Nam cương mới có thể ép mở kinh lạc trong cơ thể ngươi để tụ tập linh khí, có điều cái giá phải trả thế nào, ta hôm đó đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, ngươi còn nhớ chứ?”
Tô Tiểu Liên nhắm mắt, một lúc lâu sau mới nói lí nhí đầy vẻ cay đắng: “Có.” Sau đó nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng đen kia nói lớn: “Nhưng hôm đó ông cũng nói chỉ cần tôi đồng ý giúp ông làm một chuyện, ông có thể sẽ có cách cứu tôi!”
“Không sai, ta có nói như vậy, chuyện đến nước này cũng chẳng cần phải giấu ngươi,” người trong bóng tối đó cười lạnh, nói tiếp, “Trong Thanh Vân Môn, có một một bảo vật từ xưa tới nay quỷ thần khó dò tên là Tru Tiên Cổ Kiếm. Theo như ta biết, thanh kiếm này chính là vật duy nhất trên thế gian có thể khắc chế sức mạnh Tu la. Ngươi nếu muốn sớm thoát khỏi cái khổ bị Tu la âm quỷ cắn xé tâm can hàng đêm đó, thì phải vùi đầu khổ tu, nếu ông trời có mắt, cho ngươi gặp được cơ duyên tạo hóa trong một vạn không được tới một đó, có thể vượt hẳn mọi người trong Thanh Vân Môn, tới lúc đó không những đại cừu của ngươi có thể báo, chỉ cần đem Tru Tiên Kiếm kia cho ta, ta sẽ tự có biện pháp diệt trừ cái khổ bị Tu la phệ thân cho ngươi.”
Thân hình Tô Tiểu Liên lảo đảo một chút, dường như nhất thời đã đứng đờ ra đó.
Người trong bóng tối lại cười lạnh: “Ngươi trong lòng mang oán sâu, muốn phục cừu cho mẹ nên mới đi con đường hôm nay, về sau thế nào sẽ chẳng ai biết được. Bất quá điều kiện mà ngươi đã đáp ứng với ta lúc đầu, nhất định không được quên.” Thân hình của y dường như chuyển động một chút, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn giấu trong bóng tối đó đang xuyên qua không biết bao nhiêu tàng cây nhìn về phía ngọn núi to lớn hùng vĩ chắn ngang thiên địa, nhàn nhạt nói tiếp: “Bái nhập vào Thanh Vân, giúp ta thừa cơ tìm một người, cho dù ai nói y đã chết ngươi cũng không được tin, ta biết y nhất định vẫn còn sống.”
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Mặt trời hạ xuống phương tây, những tia nắng tàn lưu sau cùng quyến luyến ở nơi ráng chiều cuối trời, sau khi dằng dai giây lát cuối cùng cũng tiêu tan hết để trở về với bóng tối. Màn đêm bao trùm thiên địa, một vầng trăng sáng lặng lẽ nhô lên, đầy một trời sao cũng dần dần hiện ra tỏa sáng lấp lánh. Đứng trên Thông Thiên Phong lúc này có cảm giác dường như những vì sao kia chỉ cách có mấy thước, đưa tay ra không chừng có thể hái xuống, nhưng lại say sưa trong cảnh đẹp tuyệt trần chưa từng thấy nơi thế tục mà không nỡ rời.
Xuyên qua Vân Hải, đi một mạch về phía tây, màn đêm như dải lụa mỏng, ánh trăng như nước đuổi trước theo sau, thế núi quanh co, đường mòn nhỏ bé, chỉ thấy hai bên đường cổ thụ chót vót, tùng bách tốt tươi, ánh sao lốm đốm từ kẽ lá rọi xuống ngưng tụ thành những điểm sáng lặng lẽ tuyệt đẹp như mộng ảo, lung linh nhảy nhót khắp rừng. Mới đi được xa hơn một trượng, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn, Vân Hải mịt mờ đã biến mất phía sau lưng, thay vào đó là cảm giác u tĩnh của những cây cổ thụ um tùm. Lại đi thêm một đoạn ngắn nữa, rừng cây càng thêm rậm rạp, từ những bụi cây u ám vọng ra tiếng côn trùng gáy rả rích, trên đỉnh đầu nơi những cành cây thô to dày lá, thỉnh thoảng lại có vài con sóc nhỏ tay cầm quả tùng, nghiêng nghiêng cái đầu bé xíu đầy vẻ hiếu kỳ quan sát những người đang đi dưới gốc cây.
Con đường nhỏ dưới chân rải đầy những viên đá tròn, trong đó còn lẫn những mảnh ngọc trắng nát vụn, trông rất giống với nguyên liệu ngọc thạch lát sân ở Vân Hải, không biết có phải là ngọc thạch của năm xưa khi các tiền bối Thanh Vân xây dựng linh sơn tiên cảnh này còn thừa đem rải lên con đường này hay không. Hai chị em theo con đường đó đi về phía trước một khoảng thời gian bằng uống nửa chung trà, chợt thấy con đường vốn nhỏ hẹp giữa rừng phía trước đột nhiên mở rộng, cây cối hai bên thưa dần, mặt đường cũng biến thành rộng rãi. Giây lát sau, bọn họ đã đi tới tận cùng của con đường đó, Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn qua, nhất thời như ngưng thở. Xuất hiện trước mắt nó là thế núi cực kỳ rộng lớn, triền núi thoai thoải trải xuống dưới, từ chỗ bọn họ đứng trở đi, cỏ mọc xanh rờn như ngọc bích kéo dài vô cùng vô tận về phương xa, màu xanh tựa như có dòng nước chảy vậy. Mắt nhìn khắp cả triền núi đều xanh biếc một màu tựa một khối ngọc phỉ thúy trong suốt mỹ lệ, khiến trái tim người ta trong lồng ngực khe khẽ rung động.
Gió từ đằng xa thổi lại triền núi, cỏ trên khối ngọc phỉ thúy không ngừng dập dờn như sóng, ngay cả trong hơi gió lướt qua người cũng có mùi thơm của cỏ xanh, cảm giác hơi chát mà ngọt ngào như bàn tay dịu dàng khẽ ve vuốt những người tới đây. Ở chỗ xa nhất của thảm cỏ, mây mù ngưng kết giữa chừng núi trắng toát tinh khiết , nhẹ nhàng phiêu đãng khiến núi xa cùng thảm cỏ càng thêm vẻ mờ mịt hư ảo. Dưới màn đêm, trong ánh trăng sao, cả thảm ngọc phỉ thúy trông thật yên tĩnh mỹ lệ khiến người ta không còn lại chút tạp niệm thế tục nào, hoàn toàn quên đi bản thân, chỉ còn say sưa trong cảnh sắc tuyệt đẹp vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
“Thúy Bình, Thúy Bình, thật là giống một khối ngọc phỉ thúy.” Vương Tông Cảnh không nhịn được nói giọng cảm thán, ánh mắt tham lam nhìn toàn bộ cảnh đẹp mỹ lệ và tĩnh lặng ấy, dường như có nhìn mãi mãi cũng chưa đủ vậy.
Miệng Vương Tế Vũ lộ ra nét cười, kéo nó đi xuống bên dưới, khi hai chân dẵm vào biển cỏ như thảm ngọc, một cảm giác êm ái từ bàn chân truyền lên, dường như vừa được sục chân vào làn nước trong suốt dịu dàng.
Trăng sáng lên cao treo lơ lửng trên bầu trời, từ nơi này nhìn lên cảm thấy vầng trăng đó tròn một cách đặc biệt, sáng một cách đặc biệt, lại thêm đầy trời sao lung linh lúc này đang tinh nghịch không ngừng nháy mắt khiến mỗi vì sao trông như những viên đá quý lấp lấp lánh giữa trời đêm mỹ lệ.
Không biết ở một chỗ xa xôi nào đó, tựa như đằng sau làn sương mỏng như lụa, lại vọng tới mấy tiếng chó sủa rất đặc biệt, khiến cảnh đêm tuyệt đẹp trước mắt càng tăng thêm vẻ xuất thế. Vương Tông Cảnh cùng Vương Tế Vũ đi tới bên Thúy Bình, chọn một chỗ bằng phẳng, Vương Tế Vũ ngồi xuống còn Vương Tông Cảnh thì nằm dạng tay dạng chân ngay xuống thảm ngọc. Khi thân thể chìm vào trong biển cỏ giống như chìm vào trong nước, xung quanh toàn là mùi cỏ xanh thơm ngát, mấy sợi cỏ nhỏ phớt qua trên má cảm giác ngứa ngáy nhột nhạt.
“Thật là dễ chịu.” Vương Tông Cảnh nhắm mắt, thở ra một hơi, mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Vương Tế Vũ nhìn nó, trong mắt tràn sự yêu thương, sau đó ôm gối ngồi cạnh người nó, dựa đầu vào cạnh chân nhìn ánh trăng mỹ lệ trên bầu trời đêm, cũng không nói gì cả, cặp mắt dần mê li không biết đang nghĩ tới điều gì.
Đúng lúc hai chị em đang hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã yên tĩnh dị thường đó, đột nhiên ở phía dưới thảm cỏ, tận đằng xa của Thúy Bình vọng tới những tiếng chó sủa rất rõ rệt, xen lẫn những tiếng kêu “chi chi chi chi” the thé, sau đó là giọng non nớt của một đứa bé la lớn: “Mau chạy, mau chạy!”
“Úy?” Mặt Vương Tế Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, ngước đầu nhìn ra, Thúy Bình này được xếp vào trong Thanh Vân Lục Cảnh, chính là phong cảnh rất nổi tiếng của Thanh Vân Môn, ngày thường cũng có không ít đệ tử Thanh Vân tới dây nên cũng không tính là chỗ vắng vẻ, nhưng lúc này trời đã tối mò, người đã vắng đi rất nhiều, vừa rồi dọc đường tới đây cũng không gặp người nào khác. Không ngờ ở tận sâu trong Thúy Bình lại vẫn còn có người, hơn nữa nghe giọng nói còn là một đứa bé nữa.
Vương Tông Cảnh vốn đang nằm cạnh Vương Tế Vũ lúc này cũng ngồi hẳn dậy, có điều mặt nó có vẻ hơi ngạc nhiên, cái giọng nói từ xa vọng lại đó không hiểu vì sao nó nghe thấy rất quen tai, đặc biệt mấy tiếng chó sủa khỉ kêu càng khiến trong lòng nó nổi lên một cảm giác quái dị.
Tiếng vù “vù vù” nhanh chóng truyền tới rất gần, sương mù tản mát, một bóng hình nhỏ xíu đang bon bon chạy tới, theo phía sau là một con chó lớn lông vàng, trên lưng còn có một con khỉ lông xám đang ngồi tựa hồ đang ngoạc miệng ra kêu. Vương Tông Cảnh chú ý quan sát, đứa bé kia đầu tròn xoe, mày thanh mắt sáng, béo mũm mĩm, đang cười hi hi cực kỳ đáng yêu, trên người đeo một chiếc túi cũ bằng vải bố tùy ý lắc lắc sau lưng, chẳng phải Tiểu Đỉnh hôm trước mình mới gặp trong khu rừng tùng dưới núi hay sao?
Lúc này thấy Tiểu Đỉnh đang bon bon chạy tới nhanh như khói, nhưng mặt lại không khẩn trương lắm, ngược lại còn có mấy phần tinh nghịch, hai người Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ còn đang kinh ngạc thì thình lình thấy một cái bóng nhỏ chạy phía sau Tiểu Đỉnh, té ra lại là một bé gái, trông còn bé hơn Tiểu Đỉnh một chút, tóc đen kết thành bím nhỏ, mặt mũi xinh xắn trắng trẻo như tạc bằng ngọc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẻ xinh đẹp khiến ai nhìn cũng cảm thấy từ trong lòng sinh ra vị ngọt ngào như vừa được ăn một cục đường.
Lúc này, chợt thấy mặt cô bé có vẻ căng thẳng gấp gáp, dùng toàn lực thất thểu chạy theo, vừa đuổi Tiểu Đỉnh vừa la lớn:
“Tiểu Đỉnh ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca, đợi em với.”
Tiểu Đỉnh không dừng chân, quay đầu lại làm một cái mặt quỷ hù dọa rồi cười lớn: “Ái chà chà, mau chạy mau chạy, đằng sau có con ma đuổi tới nơi rồi! Nhìn kìa, nó còn mặc áo trắng, bay…”
“A!” Cô bé tức thì phát ra một tiếng thét, sắc mặt trắng bệch, ngay cả cái gan quay đầu lại nhìn một chút cũng không có, chỉ cố dùng hết sức liều mạng chạy về phía Tiểu Đỉnh, đồng thời giọng nói đã như muốn khóc: “Tiểu Đỉnh ca ca, đợi em, đợi em…”
Lần này chạy một lát đã thu ngắn lại khoảng cách giữa hai đứa, Tiểu Đỉnh vừa nhảy nhót gọi con chó lớn lông vàng đang vừa chạy vừa le lưỡi một cách nhẹ nhàng bên cạnh: “Đại Hoàng, dọa nó, dọa nó đi!”
Con chó Đại Hoàng vẫy đuôi mấy cái, nhưng không phản ứng gì, Tiểu Đỉnh nổi giận chạy qua, dùng cánh tay nhỏ mũm mĩm gõ “bụp” một nhát vào đầu mềm mại của con chó, bực bội nói: “Chó ngu, mau dọa nó một tí đi.”
Thân hình Đại Hoàng phấn chấn hẳn lên, dường như đã có phản ứng, tức thì há mồm nhe răng, thân hình khổng lồ của nó xoay qua trợn mắt giận dữ với cô bé, cái miệng chó ngoác ra những răng nhọn hoắt, cổ họng còn phát ra những tiếng gầm “Hù hù hù” rất đáng sợ, cái vẻ hung thần ác sát đó phối hợp với thân hình to lớn trông thật khiến người ta dựng tóc gáy, kể cả con khỉ lông xám đang ngồi đằng sau lưng chó cũng trợ Trụ vi ngược(*) làm một cái mặt quỷ hung ác, giơ tay làm bộ tấn công về phía cô bé đang đuổi ngay phía sau.
Ai ngờ bé gái tuy nhát gan sợ ma, nhưng đối với Đại Hoàng thì ngược lại chẳng sợ tí nào cả, cứ chạy một mạch theo sau, đồng thời chớp chớp mắt lườm Đại Hoàng với Tiểu Hôi, rồi “xoẹt” một cái đã nhẹ nhàng chạy qua mặt Đại Hoàng khiến cho con chó và con khỉ đang làm bộ hung thần ác sát uy phong lẫm liệt trong khoảnh khắc như bị hóa đá, cứ đứng nghệt tại chỗ, giữ nguyên bộ dạng cổ quái đó hồi lâu mà vẫn chưa động đậy được.
“Chó ngu, mày còn dám ăn hại ở đấy nữa à.”
Đại Hoàng giật mình nhảy dựng lên, sau đó hướng về cô bé phía trước sủa loạn “Uầu uầu uầu uầu uầu”, xem ra cũng muốn chỉnh đốn lại cờ trống, tìm lại tôn nghiêm của “Thanh Vân Sơn đệ nhất chó già đắc đạo”. Chẳng dè mới sủa được mấy tiếng thì bé gái phía trước chợt xoay người lại đưa tay chỉ Đại Hoàng mắng lớn:
“Đại Hoàng, ngươi còn dám dữ với ta, ngày mai ta sẽ mách mẹ tới dùng Hổ Phách Chu Lăng treo ngươi lên Hồng Kiều hít gió!”
“Uầ…”
Tiếng mắng đó trong như ngọc rung, nháy mắt đem uy phong lẫm liệt của Đại Hoàng đánh tan tác, nó lập tức ngậm mồm kêu lên mấy tiếng ai oán rồi cúi đầu phục người xuống, cái đuôi vẫy liên tục rón rén tới bên cô bé dùng đầu không ngừng cọ cọ làm bộ dạng vô cùng thân thiết, thậm chí là cần thân thiết tới cỡ nào cũng chiều, cứ như là cô bé mới chính là chủ nhân của nó vậy.
Trên triền núi, Vương Tông Cảnh nhìn tới trợn mắt há mồm, thầm nghĩ vị tiểu bằng hữu này ở đâu ra, mà lợi hại quá nhỉ.
Bên dưới bãi cỏ, Tiểu Đỉnh hiển nhiên không ngờ tới con chó Đại Hoàng lại thiếu cốt khí đến vậy, suýt nữa tức tới lệch cả mũi, mắt thấy cô bé tỏ vẻ đắc ý xoay người tiếp tục đuổi theo mình, thì quyết định không chạy nữa, chống nạnh nói: “Tề Tiểu Huyên, cô cứ đuổi theo tôi làm gì đây!”
Cô bé bị nó gọi là Tề Tiểu Huyên lúc này mới chạy tới bên cạnh Tiểu Đỉnh, vẻ mặt vẫn còn tỏ ra hơi sợ hãi, kéo một tay áo Tiểu ĐỈnh len lén liếc nhìn ra phía sau một cái rồi mới nói: “Tiểu Đỉnh ca ca, em, em sợ ma…”
Tiểu Đỉnh phì cười, xua xua tay nói: ‘Không sao không sao, ca ca dọa em thôi. Thanh Vân Môn chúng ta lấy đâu ra ma, cho dù có thì cũng bị mấy vị thúc thúc bá bá rỗi hơi cả ngày kia giải quyết hết từ lâu rồi.”
Có điều Tiểu Huyên trông vẫn còn rất căng thẳng, đứng dựa sát vào Tiểu Đỉnh trên bãi cỏ, không ngừng dáo dác nhìn xung quanh, đồng thời nói nhỏ: “Tiểu Đỉnh ca ca, chúng ta đi thôi, ra ngoài chơi lâu rồi, mẹ em không chừng sẽ lo lắng đấy.”
Tiểu Đỉnh khinh khỉnh, bực dọc đáp: “Sợ thì bảo là sợ, còn nói mẹ em lo lắng cái gì chứ?”
Tiểu Huyên bị nó nói một câu như vậy, không biết có phải là do trong lòng ấm ức hay không mà trên khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, cái miệng đã méo xẹo tựa như sắp khóc đến nơi.
Tiểu Đỉnh trông bộ dạng của cô bé, tựa hồ cũng đau đầu, sốt ruột nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta về thôi, em đừng khóc nữa.” Nói đoạn lóng ngóng đưa một bàn tay ra không biết là xoa hay là nắn lên khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn xinh đẹp đó mấy cái, dường như muốn lau nước mắt cho cô bé vậy. Tiểu Huyên tức thì nhảy về sau một bước, phủi phủi má nhướng mày nói: “Tay của ca ca bẩn chết được, không cho sờ vào mặt em.”
“Không sờ thì không sờ, em cho rằng ca ca thích sờ mặt em chắc!” Tiểu Đỉnh hừ một tiếng, lắc đầu đi qua kéo tay Tiểu Huyên, sau đó đi ngược lên Thúy Bình, xem ra muốn rời khỏi chỗ này.
Dưới ánh trăng, một cặp bé con ngây thơ đáng yêu như tạc bằng ngọc nắm tay sánh vai bước đi, biển cỏ tĩnh lặng, gió thổi phớt qua lay động vạt áo hai đứa khẽ bay bay, chó vàng khỉ xám nhàn nhã đi theo phía sau hai đứa nó không xa, từng lớp cỏ như hóa thành sóng nước dập dờn trong làn gió buổi tối vô cùng mỹ lệ, ánh sao lấp lánh như họa như thơ.
—
Ghi chú: (*) Trợ Trụ vi ngược chắc ai cũng biết cả, nhưng thôi cứ chú thích cho chắc, tức là giúp vua Trụ làm bậy (trong tích Phong Thần), chỉ người hùa theo kẻ xấu làm việc càn quấy.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Tiểu Đỉnh bước đi mấy bước, đột nhiên nhìn thấy tại thảm cỏ nơi triền núi phía trước có hai người đang đứng, nhìn kỹ liền “Úy” lên một tiếng, bon bon chạy lại cười hi hi nói: “Vương đại ca, đại ca sao lại chạy tới chỗ này thế?”
Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng cũng cảm thấy quý mến, không nhịn được giơ tay xoa xoa cái đầu tròn xoe của nó, cười đáp: “Đại ca theo tỷ tỷ của đại ca lên đây, thuận tiện đi ngắm cảnh sắc Thanh Vân Sơn.”
Tiểu Đỉnh quay đầu nhìn sang, “ồ” lên một tiếng, nói: “Thì ra đây là tỷ tỷ của đại ca, em nói rồi mà, trước đây hình như có gặp qua, bất quá chưa nói chuyện nên chưa quen thôi, nếu không hôm đó em đã thông báo trực tiếp hộ đại ca rồi.”
Vương Tông Cảnh cười nói: “Không sao, không phải đã tìm được rồi đấy thôi.”
Vương Tế Vũ đứng sau lưng Vương Tông Cảnh cũng bước tới, nhìn Tiểu Đỉnh sau đó hỏi Vương Tông Cảnh giọng kinh ngạc: “Tiểu đệ, sao đệ lại quen Tiểu Đỉnh?”
“Quen ở dưới chân núi ạ.” Vương Tông Cảnh đem đầu đuôi kể đơn giản một lượt. Lúc này Tiểu Huyên ở bên cạnh cũng đi tới, khác với Tiểu Đỉnh, nó lại quen với Vương Tế Vũ, cười hi hi đi đến bên Vương Tế Vũ gọi: “Tế Vũ tỷ tỷ.”
“A, Tiểu Huyên thật ngoan.” Mặt Vương Tế Vũ tức thì nở nụ cười rạng rỡ, xem ra không những quen biết Tiểu Huyên mà còn thực sự rất yêu thích cô bé này. Nàng cúi người xuống hỏi Tiểu Huyên: “Tiểu Huyên, muộn thế này rồi em sao vẫn còn chơi ở đây?”
Tiểu Huyên chỉ ngay vào Tiểu Đỉnh đứng cạnh Vương Tông Cảnh đáp: “Là Tiểu Đỉnh ca ca nói dẫn em đến Thúy Bình chơi, nhưng mà về sau ca ca lại nói, lại đột nhiên nói có ma, em, em, em mới…” Nói tới đó, cô bé vốn không sao chợt như lại bị đau lòng, ấm ức xệch miệng ra sắp khóc đến nơi.
Vương Tế Vũ vội vàng kéo Tiểu Huyên lại, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng dịu dàng an ủi: “Tiểu Huyên ngoan, không sao đâu, không sao đâu, đó là Tiểu Đỉnh gạt em thôi, trên Thanh Vân Sơn trước giờ không có ma đâu.”
Mắt của Tiểu Huyên đã ngân ngấn nước, thút thít nói: “Thật, thật sao?”
Vương Tế Vũ liên tiếp gật đầu, mỉm cười thốt: “Đương nhiên là thật rồi. Thôi mà, Tiểu Huyên đừng khóc nữa.”
Tiểu Đỉnh ở bên lại bật cười, la lớn: “Á, con ma khóc nhè.”
Tiểu Huyên không lí gì tới nó, đưa tay lau nước mắt. Vương Tế Vũ đứng dậy nói với Tiểu Định giọng vừa giận vừa buồn cười: “Tiểu Đỉnh, đệ sao lại trêu chọc Tiểu Huyên như thế, em ấy bé hơn đệ cơ mà?”
Tiểu Đỉnh làu bàu mấy câu rồi đi tới đứng cạnh Tiểu Huyên, chăm chú nhìn nó nhưng không nói gì.
Tiểu Huyên cúi đầu, ai ngờ đợi mãi cũng chẳng thấy Tiểu Đỉnh ca ca nói, nó ngẩng đầu lên hỏi vẻ kỳ lạ: “Tiểu Đỉnh ca ca, ca ca cứ nhìn em làm gì thế?”
Con mắt Tiểu Đỉnh đảo hai vòng, dường như nghĩ ra điều gì, đáp: “Tiểu Huyên, hay là thế này, sáng mai ca ca lại dẫn em đi chỗ khác chơi, ở đó chơi vui lắm, có…” Nói được nửa cừng, nó đột nhiên hạ giọng, ma lanh nhìn Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ bên cạnh một cái rồi đưa đầu ghé sát tai Tiểu Huyên khẽ nói mấy câu, cực kỳ thần bí.
Tiểu Huyên nghe xong, trông bộ dạng lúc đầu thì ngẩn ra, sau đó thì sợ tới nhảy cẫng lên, khuôn mặt hoa nho nhỏ thất sắc, lắc đầu liên tiếp, lắp bắp nói: “Không được, không được, chỗ đó…”
“Không được nói!” Tiểu Đỉnh la lớn ngắt lời nó. Tiểu Huyên lập tức bịt miệng, nhưng hai mắt vẫn nhìn Tiểu Đỉnh vẻ vô tội đáng thương. Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu nói: “Được rồi, ngày mai tính tiếp, ài, em gái chính là phền phức mà.”
Nói xong, nó quay đầu hô lên: “Vương đại ca, đại ca hiện tại ở chỗ nào, rảnh rỗi em sẽ tới chỗ đại ca chơi.”
Vương Tông Cảnh nhìn hai đứa bé đầy thú vị đó, trong lòng cũng rất yêu quý chúng, nghe thấy liền đáp: “Đại ca ở trong Thanh Vân Biệt Viện dưới núi, ở đường Ất, phòng chữ Hỏa sân hai mươi ba.”
Tiểu Đỉnh “ồ” lên một tiếng, sau đó hiểu ra cười: “À, đại ca thông qua kiểm tra, có thể tham gia Hội Thi Thanh Vân rồi?”
Vương Tông Cảnh gật đầu mỉm cười đáp: “Không sai.”
Tiểu Đỉnh nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng muốn đi.” Sau đó nhướng cặp mày bé xíu chợt quay sang hỏi Tiểu Huyên: “Tiểu Huyên, hay là chúng ta cũng cùng đi tham gia Hội Thi Thanh Vân nhỉ?”
Vương Tông Cảnh với Vương Tế Vũ cùng ngẩn ra, Tiểu Huyên còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau cô bé mới hiểu ra lập tức đầu lắc như rung trống đáp: “Không ổn, không ổn, bên đó nhiều người lắm, với lại Tiểu Đỉnh ca ca ơi, chúng ta còn bé quá mà.”
Tiểu Đỉnh khinh khỉnh bực dọc nói: “Cái gì mà bé quá? Trong phái các sư thúc sư bá kia mỗi lần thấy ca ca, đều hớn hở nói ca ca chính là tuyệt thế kỳ tài, thiên phú dị bẩm đấy. Không được, ca ca phải đi thi thử xem.”
Nói xong liền dậm chân, xem ra đã quyết tâm rồi, lúc này Vương Tế Vũ đứng bên cạnh Vương Tông Cảnh không hiểu vì sao lại bật cười, nhưng bịt mồm không nói. Vương Tông Cảnh đứng bên tỷ tỷ, là kẻ đầu tiên phát hiện ra tình trạng khác thường này, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Vương Tế Vũ định nói lại thôi, vừa vặn Tiểu Đỉnh phía trước cất tiếng nói lại: “Vương đại ca, bọn em đi trước đây. Quay về em sẽ xin mẹ để mẹ đồng ý cho em đi tham gia Hội Thi Thanh Vân nhé?”
Vương Tông Cảnh đần ra một lúc, cười khổ mà chẳng biết nói thế nào cho phải, đành vẫy tay về phía Tiểu Đỉnh, thuận miệng đáp: “Được rồi, đại ca đợi em tới.”
Tiểu Đỉnh cười kha kha, kéo tay Tiểu Huyên đi lên phía trên của Thúy Bình. Tiểu Huyên nhìn nó rồi cười hi hi nói: “Tiểu Đỉnh ca ca, em cảm thấy mẹ của ca ca nhất định sẽ không cho ca ca đi đâu.”
Tiểu Đỉnh loạng choạng cả người, nhưng không cất tiếng phản bác, chỉ mặt mày nhăn nhó đưa tay gãi gãi đầu theo thói quen, một lúc sau chợt nói: “Không sao, ngày mai ca ca đi xin cha vậy.”
Tiểu Huyên trề môi nói: “Giề, vậy thì tác dụng gì, em nghe mẹ em nói cha của ca ca rất vô dụng, suốt ngày chuyện gì cũng nghe theo mẹ ca ca hết. Mẹ em bảo trông chả ra sao cả.”
Tiểu Đỉnh bật cười, trông bộ dạng như muốn nói em quá là thiếu hiểu biết, rồi cười hề hề vẻ thần bí: “Em thì biết gì? Ca ca còn không rõ sao, mẹ của ca ca ngày thường tuy không thích nói chuyện, nhưng trong lòng rất tôn trọng cha đấy, ca ca cảm thấy mẹ thích cha còn hơn thích ca ca nữa… ặc, nói sao nhỉ, ca ca cũng chẳng biết nữa, cũng là ý như vậy thôi. Thực sự chỉ cần cha lên tiếng là mẹ nhất định sẽ nghe theo, ồ, ca ca phải đi xin cha mới được!”
Tiểu Huyên: “… nếu vậy thì, vậy để em về nhà hỏi lại mẹ em.”
Tiểu Đỉnh: “Em hỏi mẹ em chuyện gì?”
Tiểu Huyên: “Em hỏi mẹ rốt cục là thích cha em hay thích em nhiều hơn.”
Tiểu Đỉnh: “…”
Hai cánh tay bé xíu dắt nhau, vừa nói vừa đi xa dần. Đứng trên thảm cỏ của Thúy Bình, Vương Tế Vũ thu hồi ánh mắt nhìn lại Vương Tông Cảnh, mỉm cười thốt: “Đệ vẫn không biết lai lịch hai đứa nó phải không?”
Lòng hiếu kỳ của Vương Tông Cảnh nổi lên, lắc đầu hỏi: “Đệ quả thực vẫn chưa biết, cha mẹ hai đứa nó cũng là người trong Thanh Vân Môn sao?”
Vương Tế Vũ gật đầu, đáp: “Phải, cô bé tên Tề Tiểu Huyên kia, cha nó chính là người quyền lực thứ hai trong Thanh Vân Môn mà tỷ vừa kể với đệ, Tệ Hạo trưởng lão. Tên của mẹ Tiểu Huyên là Điền Linh Nhi, nghe nói năm xưa cũng là xuất thân từ chi mạch Đại Trúc Phong của bản môn, là con gái duy nhất của thủ tọa tiền nhiệm Đại Trúc Phong, Điền Bất Dịch tổ sư, một thân đạo hạnh cũng cực cao, trong môn phái khá có danh tiếng.”
Vương Tông Cảnh “xì” một tiếng, nhịn không được lại nhìn cô bé xinh xắn kia thêm một lần, rồi quay đầu lại hỏi Vương Tế Vũ: “Vậy còn Tiểu Đỉnh, cha mẹ nó là người thế nào?”
Mặt Vương Tế Vũ hiện lên vẻ kính ngưỡng sùng bái, hạ giọng đáp: “Lai lịch của Tiểu Đỉnh cũng không nhỏ đâu, mẹ nó chính là Lục Tuyết Kỳ trưởng lão xuất thân từ Tiểu Trúc Phong của Thanh Vân Môn mà tỷ đã kể cho đệ nghe đấy. Lục sư thúc thanh danh hiển hách, không những đạo hạnh tinh thâm, danh vọng còn có thể sánh ngang với Tề Hạo trưởng lão, hơn nữa dung mạo như hoa, mấy chục năm nay đều được trên dưới trong phái công nhận là Thanh Vân đệ nhất mỹ nhân.”
Vương Tông Cảnh kinh hãi trong lòng, không ngờ gia thế của hai tiểu bằng hữu này lại lớn đến thế, có điều không hiểu vì sao, khi nghe Vương Tế Vũ nói về những đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong Trưởng lão hội của Thanh Vân, trong đầu nó lại thoáng có một ý niệm cổ quái khôn tả, trong khoảnh khắc đó, nó đột nhiên nhớ tới Lâm Kinh Vũ. Vì sao, vì sao vị Lâm tiền bối đạo hạnh thần thông tuyệt đối siêu phàm thoát tục đó lại không được xếp vào trong Trưởng lão hội nhỉ?
Vương Tông Cảnh lắc lắc đầu, đem ý nghĩ khó tả đó hất văng ra khỏi não, cho dù nguyên nhân sự tình rốt cục ra sao, thì cũng không phải là chuyện một tiểu nhân vật như nó phải suy nghĩ, nhưng giây lát sau, lòng nó vẫn có mấy phần hiếu kỳ, nhịn không được hỏi tiếp:
“À, vậy cha của Tiểu Đỉnh, chẳng lẽ cũng là một đại nhân vật trong Thanh Vân Môn ư?”
Khuôn mặt luôn mỉm cười của Vương Tế Vũ lần đầu tiên lộ ra vẻ bẽn lẽn và nghi hoặc. Trầm mặc một lúc, nàng cười nói có vẻ hơi miễn cưỡng: “Chuyện này tỷ củng chỉ nghe nói thôi, kỳ quái lắm, Lục sư thúc là kỳ nữ xuất chúng nổi danh thiên hạ, nhưng cha của Tiểu Đỉnh danh tiếng lại không nổi chút nào, thậm chí còn rất ít người nhìn thấy ông ta.”
Vương Tông Cảnh cảm thấy kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: “Như vậy nghĩa là sao?”
Vương Tế Vũ chần chừ một chút, tựa như đang đắn đo câu cú, một lúc sau mới nói nhỏ: “Nghe nói cha của Tiểu Đỉnh, hình như là một đầu bếp sống trên Đại Trúc Phong.”