Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 02-06-2008, 08:19 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 52

Trên Äỉnh Côn Luân


Trên đỉnh Côn Luân, tiết trá»i đã lập đông, những luồn gió se lạnh cùng vá»›i những bông tuyết trắng xóa từ trên cao rá»›t xuống phá»§ lên hai bá» vai Thế Kiệt. Mặc cho cái lạnh giá buốt, cắt da, cắt thịt, Thế Kiệt vẫn quỳ trước bàn thá» bài vị cá»§a Nguyên Thiên Phục. Vành tang trắng trên đầu chàng thỉnh thoảng lại bay dập dá»n bởi những luồng gió Äông cá»§a đỉnh Côn Luân.
Những gì Vương mẫu nói, những gì chàng đã trải qua, giỠđây má»›i thấu hiểu và hiểu vá» ngưá»i cha cá»§a mình. Nhưng đến khi Thế Kiệt hiểu được thân phụ mình thì cÅ©ng là lúc hai ngưá»i chẳng bao giá» còn có dịp gần nhau nữa. Chàng cảm thấy trong tâm mình là má»™t khoảng trống vắng mênh mông mà không có thứ gì khá»a lấp được.
Thế Kiệt có cảm tưởng cuá»™c Ä‘á»i mình là má»™t chuá»—i những vết thương mà trong đó có hận thù, có yêu đương cùng ná»—i oan nghiệt kết thành.
Những bông tuyết trắng xóa tiếp tục đổ xuống, dính trên bệ thá» Nguyên Thiên Phục, những bông hoa trắng mà Thế Kiệt tưởng tượng đó là vành khăn tang mà cha mình Ä‘ang muốn đội lên để tìm vá» vá»›i ngưá»i mẹ trong cõi vÄ©nh hằng xa xăm. Khoảng khắc này chàng cảm thấy cô đơn và lạc lá»ng. Ná»—i cô đơn và lạc lõng đó được những luồng gió Äông đóng lại thành băng trong trái tim Thế Kiệt.
Nhật Hồng nhẹ bước đến sau lưng Thế Kiệt. Nàng nhìn chàng mà tâm quặn đau. Nàng cảm thấy cái lạnh bên ngoài không thể so với cái lạnh bên trong mà Thế Kiệt đang chịu đựng.
Nàng choàng lên vai Thế Kiệt chiếc áo khoác ngoài rồi nhá» giá»ng nói:
− Lệnh huynh...
Thế Kiệt vẫn không rá»i mắt khá»i bài vị Nguyên Thiên Phục.
Nhật Hồng ngồi xuống bên chàng:
− Äại ca đã ngồi đây suốt đêm rồi. Hãy vào trong Ä‘i, đừng ngồi đây mà nhiá»…m lạnh.
Thế Kiệt thở dài:
− Muội ra đây làm gì?
Nhật Hồng cúi mặt nhìn xuống lớp bông tuyết trắng xóa:
− Muội lo cho huynh.
Thế Kiệt quay sang nhìn Nhật Hồng:
− Muội không nên lo cho ta.
− Äại ca.
− Huynh cảm nhận ra mình bá»—ng quá nhá» nhoi và tầm thưá»ng.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Muá»™i tin huynh không phải là ngưá»i như vậy.
− Vậy huynh phải làm gì đây?
Nhật Hồng phủi lớp bông tuyết đậu trên bỠvai Thế Kiệt. Nàng vừa phủi vừa nói:
− Huynh có rất nhiá»u việc để làm.
Nàng nhìn lên bệ thá»:
− Kể cả lão nhân gia cÅ©ng kỳ vá»ng vào huynh.
Thế Kiệt thở dài:
− Huynh đã đánh mất một cơ hội. Phải chi huynh và thân phụ đừng giao thủ thì hôm nay đâu có vành tang trắng trên đầu huynh.
− Huynh đừng ai oán mà cứ trách mình. Trong sự mất mát huynh mới nhận ra giá trị của lão nhân gia.
Má»™t luồn gió Äông giá buốt giật tá»›i, tạo ra cái lạnh cắt da, khiến Nhật Hồng phải rùng mình.
Thế Kiệt nhìn nàng:
− Muội hãy vào trong đi... Ngoài này lạnh lắm.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Chừng nào huynh vào thì muội mới vào.
− Huynh muốn ngồi đây một mình với thân phụ. Có như vậy huynh mới cảm thấy mình đang được gội rửa những lỗi lầm đã đối với thân phụ.
− Lão nhân gia không muốn huynh u uẩn vậy đâu.
Nhật Hồng vừa dứt lá»i thì Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi từ trong gian thảo xá hối hả bước ra.
Dáng dấp của lão có vẻ vội vã vô cùng. Lão thâu nhi bước nhanh đến Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, mau vào trong thảo xá. Có chuyện không hay xảy ra rồi.
Nhật Hồng cau mày:
− Lão bá bá, có chuyện gì vậy?
− Vương mẫu đang chỠThế Kiệt.
Nhật Hồng nhìn chàng.
Lão thâu nhi thở dài nói:
− Tình trạng của lão sư gia Kha Giã Na rất kỳ quặc.
Nghe giá»ng nói cá»§a Thần Hành Dị Cái rất khẩn trương, Thế Kiệt buá»™c phải cùng vá»›i lão và Nhật Hồng quay lại gian thảo xá.
Vương mẫu đã chá» má»i ngưá»i ngay giữa thảo xá, còn Kha Giã Na thì Ä‘ang tịnh thân.
Sắc diện của Kha Giã Na nhợt nhạt, tái mét như da của xác chết.
Vương mẫu thấy Thế Kiệt liá»n nói luôn:
− Thế Kiệt, hãy vào đây nhanh lên.
Chàng bước đến bên Vương mẫu:
− Vương mẫu, có chuyện gì?
Vương mẫu thở dài:
− Chúng ta phải tìm má»i cách vào thánh địa Côn Luân. Nếu không vào thánh địa, ta e sẽ không kịp nữa đâu.
Vẻ khẩn trương của Vương mẫu khiến Nhật Hồng lẫn Thế Kiệt bất giác lo lắng.
Thế Kiệt há»i:
− Bây giá» chúng ta có vào thánh địa Côn Luân cÅ©ng không thể nào hấp thụ linh khí cá»§a mưá»i hai vị La Hán. Chúng ta không có mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán.
Vương mẫu bước đến bên Kha Giã Na:
− Thế Kiệt, hãy đến đây xem.
Chàng bước đến bên Kha Giã Na. Vương mẫu vén cổ áo cá»§a Kha Giã Na xuống. Sau gáy Kha Giã Na có dấu ấn thá»§ trông nhá»n nhợt.
Thế Kiệt lo lắng:
− Kha Giã Na đã trúng U Linh Tử Chưởng?
− Ta không biết Kha Giã Na bị trúng U Linh Tá»­ Chưởng từ lúc nào. Nhưng thấy thần sắc biến đổi dị thưá»ng cá»§a lão sư gia, ta sinh nghi và kiểm chứng nên má»›i biết.
Thế Kiệt lắc đầu:
− U Linh Nhân thật là tàn nhẫn.
Vương mẫu sa sầm mặt:
− Không biết U Linh Tá»­ Chưởng có phải do U Linh Nhân để lại trên thân pháp cá»§a Kha Giã Na hay không. Nếu đúng U Linh Nhân để lại U Linh Tá»­ Chưởng thì cô ta đã là Cương Thi rồi. Äằng này cô ta không phải là Cương Thi.
− Thế phải làm gì bây gi�
Vương mẫu thở dài:
− Nếu U Linh để lại U Linh Tử Chưởng trên thân pháp lão sư gia thì chắc chắn hỠcó mục đích.
Vương mẫu nhìn ra ngoài thảo xá:
− Có thể hỠsẽ tìm đến đây ngay trong đêm nay.
Lão thâu nhi lo lắng há»i:
− Thế chúng ta phải làm gì bây gi�
Vương mẫu nói:
− Vào thánh địa Côn Luân.
− Vậy chẳng khác nào chạy trốn mà thôi.
Vương mẫu gật đầu:
− Khi Thế Kiệt chưa hấp thụ được linh khí của Thập Nhị La Hán thì đó là cách duy nhất.
Thế Kiệt nhìn Vương mẫu:
− Vương mẫu hãy để cho Thế Kiệt này một lần đối mặt với Kiếm Vương và U Linh Nhân.
Vương mẫu lắc đầu:
− Không. Bây giá» ta biết mình phải làm gì. Chỉ má»™t sá»± vá»ng động thì hậu quả không sao lưá»ng hết được. Thế Kiệt, con nhất nhất phải nghe theo lá»i ta.
Vương mẫu nhìn lại Kha Giã Na:
− Bây giá» ngưá»i ta lo lắng nhất là Kha Giã Na sư gia.
Nhật Hồng lo lắng há»i:
− Mẫu thân, vậy Kha Giã Na sư gia có biến thành Cương Thi không?
− Nếu Kha Giã Na chết thì phải thiêu xác ngay. Nhưng sư gia lại không chết mà đang chuyển sắc. Ta cũng không biết phải làm gì.
Nhật Hồng nói:
− Sư gia chưa chết thì không thể thiêu xác lão sư gia được. Mẫu thân phải đưa lão sư gia Ä‘i cùng vá»›i má»i ngưá»i.
Nàng nói xong nhìn Kha Giã Na mà mắt đã rướm lệ.
Nhật Hồng lay vai Kha Giã Na:
− Lão sư gia, đừng chết nha.
Vương mẫu thở dài:
− Ta sợ đây là quá»· kế cá»§a U Linh Nhân. Há» không biến lão sư gia thành Cương Thi mà biến thành má»™t thuá»™c nhân ná»­a ngưá»i ná»­a quá»·.
Lão thâu nhi bặm môi rồi cÅ©ng vá»›i thói quen nhổ má»™t cá»ng râu se trên đầu hai ngón tay:
− Ãi cha... thật là rắc rối. U Linh Môn làm cho chúng ta khó xá»­.
Vương mẫu nhìn Nhật Hồng:
− Hồng nhi mau thu xếp hành trang, chúng ta sẽ tìm cách vào thánh địa Côn Luân.
Thấy Vương mẫu khẩn trương, Thế Kiệt cũng đâm ra lo lắng. Chàng nghĩ thầm:
− “Xem chừng lần này đúng là má»™t kiếp nạn cá»§a Trung Nguyên.â€.
Sau khi chuẩn bị hành lý xong, má»i ngưá»i chuẩn bị rá»i thảo xá thì Huệ Giác thiá»n sư cùng vá»›i bốn vị cao tăng Thiếu Lâm là Chánh Tịnh, Chánh Giác, Chánh Ngã và Chánh Tâm cùng má»™t lúc xuất hiện.
Thần sắc cá»§a năm ngưá»i có vẻ khẩn trương vô cùng.
Äích thân Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi cùng Vương mẫu ra đón năm ngưá»i đó.
Huệ Giác phương trượng cầm cây thiá»n trượng, biểu thị quyá»n lá»±c chưởng môn, niệm phật hiệt rồi hướng mắt nhìn vá» phía Thần Hành Dị Cái và Vương mẫu, trang trá»ng nói:
− A di đà phật! Thiếu Lâm đã rơi vào tay ma đạo, bần tăng đến đây thỉnh cầu chư vị thí chủ vì chính nghĩa võ lâm mà cùng hợp lực chống lại ma đạo.
Lão Thần Hành Dị Cái nhổ râu rồi ôm quyá»n xá Huệ Giác đại sư:
− Lão ăn mày đã cho ngưá»i đến báo vá»›i Thiếu Lâm vá» kiếp nạn này rồi, đại sư cÅ©ng đã sắp xếp để Thiếu Lâm không đến ná»—i bị tổn thất nặng ná» chứ?
Huệ Giác thở dài một tiếng:
− Nếu không được lão thí chủ thông báo thì giỠđây có lẽ bần tăng và bốn vị Tứ Bồ Tát không thể đứng ở đây được nữa. Nhưng...
Vương mẫu nheo mày.
Huệ Giác nhìn Vương mẫu lắc đầu thở ra:
− Lão nạp không ngá» Kiếm Vương U Linh lại thống lÄ©nh quần ma đến Thiếu Lâm sá»›m như vậy. Tất cả năm mươi chư tăng há»™ chùa Ä‘á»u chết cả, chẳng má»™t ai còn sống sót.
Thần Hành Dị Cái sa sầm mặt:
− Tất cả chư tăng há»™ Phật đưá»ng Ä‘á»u chết, duy chỉ có năm vị còn sống thôi ư?
Tứ Bồ Tát cúi mặt chấp tay niệm phật hiệu.
Huệ Giác đại sư nói:
− Nếu bần tăng và Tứ Bồ Tát đây không được quý nhân phù trợ thì cũng khó mà bảo toàn được tính mạng chạy đến đỉnh Côn Luân này.
Vương mẫu nghe Huệ Giác nói vậy, phấn khích há»i:
− Äại sư có thể cho chúng tôi biết danh tính cá»§a ngưá»i đó không?
− A di đà phật! Lão nạp hổ thẹn. Vị hiệp khách kia đã không cho lão nạp biết ngoại danh quý tính lẫn chân diện mục, nhưng qua giá»ng nói thì đó là má»™t vị nữ hiệp, võ công siêu phàm xuất chúng. Nữ hiệp đó nhắn nhá»§ vá»›i lão nạp, nhắn vá»›i Lệnh công tá»­ nhất nhất phải nghe theo sá»± chỉ huấn cá»§a Vương mẫu. Tuyệt nhiên không được vá»ng động mà hậu quả không sao lưá»ng được nữa.
Vương mẫu nhìn qua Thế Kiệt. Bà nghĩ thầm:
− “Vị nữ hiệp đó là ai?â€.
Vương mẫu lục trong trí nhá»› cá»§a mình, nhưng không thể suy ra ngưá»i nữ hiệp đã giúp năm vị cao tăng Thiếu Lâm là ai cả.
Vương mẫu nhìn lại Huệ Giác:
− Có các vị cao tăng đến trợ lá»±c, chúng ta có thêm ngưá»i, đó đã là Ä‘iá»m lành rồi. Tạm thá»i gác bá» qua má»i chuyện mà tìm cách vào thánh địa Côn Luân lánh nạn.
Vương mẫu nhìn lại Thần Hành Dị Cái:
− Lão thâu nhi, chúng ta sá»›m lên đưá»ng thôi!
Thần Hành Dị Cái gật đầu rồi tất tả Ä‘i trước trước mở đưá»ng. Lão vừa Ä‘i thỉnh thoảng lại buông má»™t tiếng thở dài.
Lão quay lại nói với Vương mẫu:
− Lão ăn mày sợ chúng ta không kịp vào thánh địa Côn Luân.
− Tất cả Ä‘á»u là ý trá»i.
Quần hùng chính phái Ä‘i chưa được bao xa thì gặp má»™t Ä‘oàn đạo cô. Dẫn đầu Ä‘oàn ngưá»i đó là sư thái Diệu Thiá»n. Äi sau Diệu Thiá»n là mưá»i bốn vị đạo cô, trang phục cá»§a những vị đạo cô có vẻ nhầu nát và phá»§ bụi đưá»ng xa.
Sư thái Diệu Thiá»n bước đến ôm quyá»n xá Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi và Vương mẫu cùng các vị cao tăng Thiếu Lâm.
Vương mẫu đảo mắt nhìn lướt qua sắc diện cá»§a những ngưá»i đó.
Sư thái như Ä‘á»c được ý nghÄ© cái liếc mắt quan sát cá»§a Vương mẫu, liá»n nói:
− Vương mẫu yên tâm, chúng tôi chưa đến nỗi mất hết thần trí, nhưng Hằng Sơn thì xem như đã bị quần ma xóa tên trên võ lâm rồi. Chúng bần ni đến Côn Luân để phối hợp cùng các vị xem có phương kế chi lập lại thái bình cho võ lâm hay không.
Vương mẫu gật đầu:
− Bản vương rất hoan hỷ khi các vị ni sư đến trợ giúp. Nhưng lúc này thế lực của chúng ta không thể bì lại với quần ma, nên chỉ còn một phương cách là vào ngay thánh địa Côn Luân để bảo toàn lực lượng, tránh tổn thất. Khi có cơ hội, chúng ta sẽ lập lại chánh đạo của võ lâm.
Vương mẫu vừa dứt lá»i thì từ phía sau má»™t tán cây, má»™t lão nhân dáng vóc phương phi, đĩnh đạc bước ra.
Thần Hành Dị Cái vừa thấy lão đã reo lên:
− A... Lão lang băm cũng đến đây nữa à?
Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc nhìn Thần Hành Dị Cái, nói:
− Lão lang băm này đi tìm lão ăn mày để trao lại bịnh nhân và mới biết lão đang chạy loạn quần ma đến Côn Luân này.
− Lão mà biết tên ăn mày già này chạy loạn đến Côn Luân thì chắc lũ quần ma cũng đã nghe cái tin này.
− Hê... Lão ăn mày đoán đúng đó. Quần ma đang tập trung lực lượng kéo đến Côn Luân này đó. Lão hãy chuẩn bị bộ pháp Di Hình mà tháo chạy cho lẹ đi.
Vương mẫu há»i Diệu Thá»§ Thần Y:
− Äại phu nghe chắc tin này chứ?
− Ngay đêm nay há» sẽ đến, nên lão thấy các vị má»›i không dám xuất đầu lá»™ diện. Khi nào Ä‘oán chắc thì má»›i chui ra khá»i tán cây.
Vương mẫu nhìn Kỳ Thân Lộc:
− Có đại phu ở đây, bản nương yên tâm một phần.
Cáp Nhật Hồng từ phía sau len lên. Nàng nhìn Diệu Thủ Thần Y nói:
− Lão tiá»n bối đã có ngoại danh là Diệu Thá»§ Thần Y, xin tiá»n bối xem qua bệnh tình cá»§a lão sư gia Kha Giã Na.
Diệu Thủ Thần Y nhìn Nhật Hồng:
− Chân ướt chân ráo đến Côn Luân, lão phu có việc làm ngay rồi à?
Vương mẫu lắc đầu:
− Lúc này e rằng chúng ta không có thá»i gian. Äể khi nào vào được thánh địa Côn Luân, bản vương nhỠđại phu xem lại trạng thái cá»§a lão sư gia.
− Tất nhiên lão phu sẽ không từ chối.
Má»i ngưá»i lại Ä‘i tiếp tiến sâu vào vùng Côn Luân sÆ¡n. Äến xế chiá»u thì má»›i đặt chân đến ngá»n Kim Äỉnh SÆ¡n. Nhìn ngá»n núi cao sừng sững, vách đá phẳng lì, trông chẳng khác gì má»™t bó măng đá khổng lồ.
Vương mẫu nhìn lên trên đỉnh Kim Sơn, nói:
− Khi nào chúng ta lên được trên đỉnh Kim SÆ¡n thánh địa Côn Luân, bấy giá» má»›i tạm gá»i là lánh được nạn quần ma.
Thần Hành Dị Cái nhổ má»™t cá»ng râu, chắc lưỡi nói:
− Vách đá sừng sững, thẳng đứng chẳng có lối lên thì làm sao lên được đây.
Lão nhìn lại Vương mẫu:
− Vương mẫu biết đưá»ng lên chứ?
Vương mẫu lắc đầu:
− Äỉnh Kim SÆ¡n trước đây chỉ có mưá»i hai vị cao tổ kim thân La Hán lên rồi bế môn luyện thần kiếm. Bản vương và Thiên Phục đã từng khảo cứu nhưng không tìm ra được lối lên Kim Äỉnh.
Thần Hành Dị Cái vuốt râu:
− ÄÆ°á»£c rồi, để lão ăn mày này thá»­ má»™t phen xem có được hay không?
Lão thâu nhi vừa nói vừa rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c rồi giÅ© hai ống tay áo rách bươm, dụng thuật Di Hình Cước Pháp thoát mình băng lên Kim Äỉnh.
Vách đá thẳng đứng thế mà thân pháp cá»§a lão thâu nhi vẫn lướt Ä‘i vùn vụt. Má»i ngưá»i ngỡ đâu lão thâu nhi có thể dụng bí thuật Di Hình Cước Pháp mà băng tá»›i được Kim Äỉnh.
Nhưng không lão chỉ đi được một phần tư vách đá thì cước pháp có vẻ chậm lại rồi từ từ tụt trở xuống.
Lúc lão dụng bí thuật Di Hình Cước Pháp băng lên nhanh bao nhiêu thì khi tụt xuống nhanh hơn gấp bội phần.
Vương mẫu nheo mày, buột miệng nói:
− Không xong rồi.
Cùng với câu nói đó, Vương mẫu thi triển thuật Phi Yến Hành Vân. Thân pháp của bà thoát đi như một cánh chim sắt nhanh không thể nào diễn tả được.
Khi lão thâu nhi chỉ còn cách hai trượng thì chạm đất, Vương mẫu đã kịp vung thủ trảo thộp lấy thắt lưng của lão mà nâng đỡ.
Äặt được Thần Hành Dị Cái xuống đất, Vương mẫu má»›i thở phào má»™t tiếng trong khi Thần Hành Dị Cái thì ngồi bệt xuống đất thở dốc từng hÆ¡i má»™t. Mặc dù tiết trá»i đã vào Äông, gió lạnh cắt da thịt nhưng mồ hôi vẫn tuôn ướt đẫm bá»™ trang y hành khất cá»§a lão.
Mãi một lúc lâu sau, Thần Hành Dị Cái mới nhìn Vương mẫu nói:
− Äa tạ, nếu không có Vương mẫu cô cô thì lão ăn mày đã táng mạng dưới chân ngá»n Kim Äỉnh này.
Thần Hành Dị Cái nhổ má»™t cá»ng râu rồi uể oải đứng lên. Lão thở hắt ra má»™t tiếng rồi ngẩng đầu nhìn lên Kim Äỉnh, lắc đầu nói:
− Không thể lên bằng cái cách của lão ăn mày được đâu. Vách đá rất trơn, ngay cả Di Hình Cước Pháp của lão phu cũng vô dụng.
Kỳ Thân Lộc nhìn Thần Hành Dị Cái:
− Nếu lão ăn mày lên bằng Di Hình Cước Pháp thì mưá»i hai vị La Hán Ä‘á»i trước đâu có thá»i gian để luyện thần kiếm. Lão lên được ắt sẽ có ngưá»i lên được theo cái cách cá»§a lão.
Thôi, lão hãy ráng vò đầu bức tai suy nghĩ tìm cách khác đi.
Lão thâu nhi tròn mắt nhìn Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc:
− Sao lão không nghĩ mà lại bắt lão phu nghĩ chứ?
Thần Hành Dị Cái vừa nói vừa lấy bầu hồ lô đeo bên hông ngửa cổ tu ừng ực.
Huệ Giác đại sư nói:
− Nhất định phải có má»™t mật đạo nào đó dẫn lên Kim Äỉnh.
Lão tăng vừa nói vừa nhìn Vương mẫu.
Vương mẫu quay mặt nhìn vá» phía vầng nhật quang Ä‘ang từ từ chìm dần xuống trá»i Tây.
Vẻ mặt của bà thoáng chút ưu tư và lo lắng.
Vương mẫu nói:
− Chúng ta chia nhau Ä‘i quanh chân núi. Ai phát hiện gì lạ thì quay lại đây vào thông báo cho những ngưá»i kia biết.
Sư thái Diệu Thiá»n gật đầu:
− Äó là kế hay. Chúng ta đừng phí mất thá»i gian nữa.
Sư thái Diệu Thiá»n dứt lá»i ra dấu cho mưá»i bốn vị đạo cô rồi cùng vá»›i há» trổ khinh thuật băng mình Ä‘i.
Lão tăng Huệ Giác cũng niệm phật hiệu rồi cùng với Tứ Bồ Tát tách ra băng vỠhướng ngược lại.
Vương mẫu hướng mắt nhìn vầng nhật quang. Chỉ cần nhìn qua dung diện của bà biết ngay bà đang lo lắng vô cùng.
Diệu Thủ Thần Y bước đến bên lão sư gia Kha Giã Na.
Thần Hành Dị Cái thì ngồi bệt xuống đất mở nắp bầu rượu nhấp từng ngụm nhá». Äôi mắt sáng ngá»i cá»§a lão thỉnh thoảng lại hướng vá» Vương mẫu.
Lão thâu nhi ngồi mãi cảm thấy bá»±c dá»c liá»n đến bên Thế Kiệt:
− Tiểu tử, chúng ta làm một cái gì đi chứ?
Lão thâu nhi há»i Thế Kiệt, nhưng chàng không đáp lá»i lão mà lại có thái độ trang trá»ng cá»±c kỳ. Chàng như Ä‘ang lắng nghe má»™t cái gì đó.
Lão thâu nhi thấy thái độ cá»§a chàng quá lạ lùng như vậy, không khá»i tò mò gạn há»i:
− Thế Kiệt, ngươi đang nghĩ gì vậy? Tình huống như thế này mà ngươi vẫn còn để tâm tương tư ư?
Thế Kiệt vẫn im lặng không đáp lá»i Thần Hành Dị Cái, thần nhãn chằm chằm nhìn vá» vách núi Kim Äỉnh.
Lão ăn mày quan sát chàng một lúc rồi cũng hướng mắt nhìn theo Thế Kiệt, tâm thầm nghĩ:
− “Gã tiểu tá»­ nhìn cái quái quá»· gì thế nhỉ?â€.
Tâm thì nghĩ như vậy, nhưng lão thâu nhi lại lay vai chàng:
− Hê... Thế Kiệt, ngươi có nghe lão thâu nhi nói gì không?
Äến lúc này Thế Kiệt má»›i giật mình nhìn lại lão thâu nhi.
Thần Hành Dị Cái hất mặt nói:
− Thế Kiệt, ngươi bị ma nhập hay sao mà cứ ngớ ngẩn vậy? Hoặc là ngươi đang tương tư.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Vãn bối cả nhận nơi vách đá kia có cái gì rất lạ.
− La....
− Nếu vãn bối không hoa mắt thì rõ ràng thấy có má»™t tia sáng vừa thoát ra từ vách đá Kim Äỉnh.
− Tia sáng...
Thần Hành Dị Cái nhún vai:
− Chắc ngươi hoa mắt quá. Thôi uống một ngụm rượu đi.
Lão vừa nói vừa chìa bầu hồ lô đến Thế Kiệt.
Chàng mỉm cưá»i lắc đầu.
Không nói thêm lá»i nào vá»›i Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi, Thế Kiệt bước nhanh đến vách đá. Chàng tỉ mỉ quan sát tìm ra chá»— vừa má»›i phát tia sáng xanh rá»n.
Thần Hành Dị Cái bước đến bên chàng:
− Thế Kiệt, có phát hiện ra Ä‘iá»u gì lạ lùng không?
Thế Kiệt vừa toan lắc đầu thì bất chợt một tia sáng lóe lên trong nháy mắt rồi chẳng để lại dấu tích gì.
Thế Kiệt reo lên:
− Äây rồi.
Quan sát thật kỳ, Thế Kiệt mới thấy một vết nứt trên khe đá vừa đúng hai đốt ngón tay.
Khe đá đó có hoa văn viá»n quanh chứng tá» do con ngưá»i cố tình để lại. Mặc dù đã tìm ra dấu tích lạ lùng đó, nhưng Thế Kiệt lẫn Thần Hành Dị Cái cÅ©ng không biết được công dụng cá»§a dấu tích kia.
Lão thâu nhi lại nhổ má»™t cá»ng râu:
− Cái khe này thì đâu giúp gì được chúng ta.
Vầng nhật quan đã gần lặn hẳn xuống trá»i Tây.
Nhìn vầng nhật quang Ä‘ang khuất dần, vẻ mặt Vương mẫu càng trang trá»ng hÆ¡n. Nhìn mặt Vương mẫu ngỡ như bà Ä‘ang đếm dần từng khắc, từng canh vá»›i ná»—i lo lắng bồn chồn.
Äại sư Huệ Giác và bốn vị cao tăng đã quay trở lại. Huệ Giác đại sư bước đến bên Vương mẫu, thất vá»ng nói:
− A di đà phật! Lão nạp chẳng phát hiện được Ä‘iá»u gì lạ cả.
Má»™t lúc sau nhóm ni cô cÅ©ng đã quay vá», sư thái Diệu Thiá»n lắc đầu thất vá»ng:
− Chúng bần ni cÅ©ng không tìm được lối vào Kim Äỉnh SÆ¡n.
Vương mẫu suy nghĩ một lúc rồi nói:
− Tạm thá»i má»i ngưá»i phải hợp lá»±c dá»±ng trận pháp để phòng bị qua đêm nay.
Vương mẫu nói như thế nhưng lại đưa mắt nhìn Thế Kiệt:
− Nếu như chúng ta không thể qua được đêm nay thì phải bảo vệ cho Lệnh Thế Kiệt thoát đi.
Huệ Giác đại sư khẽ gật đầu:
− Lão nạp sẽ dá»±ng Thập Bát La Hán Trận che chắn phía trước, phía sau đã có vách Kim Äỉnh bảo há»™ rồi, không còn sợ nữa.
Vương mẫu trang trá»ng nói:
− Phiá»n đại sư dá»±ng trận.
− A di đà phật! Lão nạp hy vá»ng trận pháp cá»§a Thiếu Lâm sẽ có hiệu nghiệm.
Lão đại sư vừa nói vừa cùng vá»›i bốn vị Tứ Bồ Tát há»™ Äại Hồng Bảo Äiện tiến hành dá»±ng Thập Bát La Hán Trận. Mưá»i tám chiếc áo cà sa được Huệ Giác và Tứ Bồ Tát lập thành mưá»i tám vị hòa thượng án ngữ mưá»i tám hướng.
Vừa lập xong thế trận thì chợt nghe Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc thốt lên:
− à cha...
Tài sản của aspirin

  #52  
Old 02-06-2008, 08:21 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 53

ÄÆ°á»ng Vào Thánh Äịa


Tiếng thốt bất ngá» cá»§a Diệu Thá»§ Thần Y Kỳ Thân Lá»™c buá»™c má»i ngưá»i phải nhìn lại. Kha Giã Na sư gia Ä‘ang tịnh thân bất ngỠđứng lên, hai con ngươi long lanh cái nhìn sòng sá»c, chính ánh mắt đó đã buá»™c Diệu Thá»§ Thần Y phải giật mình buá»™t miệng và thối luôn vá» sau ba bá»™, mắt đóng Ä‘inh vào Kha Giã Na.
Cáp Nhật Hồng đứng bên không biết chuyện gì xảy ra, toan nắm hổ khẩu lão sư gia Kha Giã Na thì bất thình lình Kha Giã Na đã xuất thủ trước, vươn trảo thộp lấy gáy nàng.
Sự biến hoàn toàn bất ngỠvới Cáp Nhật Hồng nên nàng không sao kịp phản xạ tránh né được.
Vương mẫu hốt hoảng thét:
− Lão sư gia Kha Giã Na...
Tiếng của Vương mẫu như có uy lực khiến Kha Giã Na phải quay nhìn bà.
Sắc diện của lão sư gia Kha Giã Na bây giỠtrông thật là kỳ quặc. Một nửa thì còn sinh khí, nửa còn lại thì tái nhợt như một thây ma lâu ngày đang đến lúc rữa ra.
Vương mẫu ôn nhu bước từ từ đến bên Kha Giã Na:
− Lão sư gia còn nhận ra bản nương chứ?
Những thớ thịt trên nửa phần mặt còn sinh khí của lão sư gia giật khẽ một cái.
Vương mẫu gật đầu:
− Lão sư gia còn nhận ra ta, ắt còn nhận ra Cáp Nhật Hồng. Hãy buông Cáp Nhật Hồng ra.
Những thớ thịt lại giật khẽ.
Vương mẫu nói tiếp:
− Hãy định tâm mà nghe bản vương. Buông Cáp Nhật Hồng ra. Cáp Nhật Hồng đã từng sống vá»›i lão sư gia từ lúc tóc còn để chá»m, và lão sư gia rất yêu yêu thương Cáp Nhật Hồng.
Chẳng lẽ bây giỠlão sư gia lại muốn làm hại Nhật Hồng sao?
Vương mẫu dấn đến thêm hai bộ.
Ná»­a mặt xác chết cá»§a lão sư gia vá»›i con ngươi thá» thẫn nhìn Vương mẫu. Ná»­a phần miệng bất ngá» nhếch lên như muốn nhe hàm răng hăm dá»a.
Bá»™ mặt dị thưá»ng cá»§a Kha Giã Na khiến Vương mẫu cÅ©ng phải rởn gáy lạnh xương.
Vương mẫu vẫn kiên trì ôn nhu nói:
− Lão sư gia, hãy nghe lá»i bản vương mà buông Nhật Hồng ra.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi cá»§a Vương mẫu thì má»™t tiếng hú cất lên lanh lảnh.
Tiếng hú quỷ kia vừa trỗi lên thì nửa phần mặt xác chết của Kha Giã Na chợt trở nên sinh động.
Nếu như ná»­a khuôn mặt cá»§a lão sư gia Kha Giã Na cảm nhận tiếng hú kia mà trở nên sinh động thì ngược lại má»i ngưá»i khi nghe tiếng hú đó lại trở nên ngưng trá»ng và khẩn trương vô cùng.
Thế Kiệt thấy tình huống cá»§a Nhật Hồng, lòng lo lắng vô cùng. Chàng đặt tay vào đốc Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, từ từ rút lưỡi kiếm xanh rá»n ra khá»i vá».
Ãnh sáng xanh biếc cá»§a lưỡi kiếm vừa nhoáng lên, ná»­a mặt sinh khí cá»§a lão sư gia Kha Giã Na thoạt nhíu hẳn lại, còn ná»­a bên mặt xác chết lá»™ rõ sát na khá»§ng bố và chết chóc.
Thá»§ trảo Ä‘ang giữ gáy Cáp Nhật Hồng bất giác Kha Giã Na buông ra mà nhắm Lệnh Thế Kiệt phi thân tá»›i và thá»™p lấy ngá»n Giang Kỳ trên tay chàng.
Thế Kiệt toan vũ lộng một sát chiêu thì Nhật Hồng thét lên:
− Lệnh huynh.
Tiếng cá»§a nàng khiến Lệnh Thế Kiệt nghÄ© lại lão sư gia đã từng cứu mạng chàng, và trong tình huống này bà cÅ©ng chưa phải là Cương Thi mà chỉ là ngưá»i Ä‘ang mất thần thức. à niệm đó lướt nhanh qua đầu Thế Kiệt, chàng liá»n biến chiêu xoay bá»™ mà dụng đốc kiếm gạt thá»§ trảo cá»§a lão sư gia.
Chát...
Äốc kiếm cá»§a Thế Kiệt vừa gạt được thá»§ trảo cá»§a lão sư gia Kha Giã Na thì lại bị hữu thá»§ thá»™p lấy hổ khẩu cánh tay cầm kiếm. Lão sư gia như má»™t con thú đói mồi không biết đến sống chết, mà chỉ muốn Ä‘oạt lấy ngá»n Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Hữu thá»§ cá»§a lão sư gia vừa thá»™p được hổ khẩu cầm kiếm cá»§a Thế Kiệt thì tả thá»§ thá»™p luôn vào lưỡi kiếm xanh rá»n.
Vương mẫu thét lớn:
− Thế Kiệt, không được để mất kiếm.
Thế Kiệt toan giật lại lưỡi kiếm, nhưng lão sư gia đã nắm cứng lưỡi kiếm mặc cho lưỡi kiếm khứa vào thá»§ pháp bà ta. Tả thá»§ không rá»i lưỡi kiếm, hữu thá»§ ghịt hổ khẩu Thế Kiệt, khiến cho chàng không khá»i lúng túng. Chợt lão sư gia Kha Giã Na dậm chân chồm tá»›i, há miệng toang hoác chá»±c ngoạm vào yết hầu Thế Kiệt.
Tình huống của Thế Kiệt thoáng chốc rơi vào cảnh thập tử nhất sinh. Mạng của chàng đã được đặt vào đúng lưỡi hái của tử thần, nếu không cũng khó mà giữ được chân nguyên dương khí để bảo tồn thần thức nếu bị Kha Giã Na cắn vào yết hầu.
Tất cả má»i sá»± biến chỉ diá»…n ra trong chưa đầy hai cái chá»›p mắt mà giỠđây Vương mẫu, hay lão thâu nhi có muốn hóa giải cÅ©ng không đủ thá»i khắc hóa giải.
Tất cả má»i ngưá»i hy vá»ng vào Thế Kiệt, nhưng ngay cả chàng cÅ©ng cảm thấy bất ngá» và không kịp nghÄ© cách hóa giải tình huống cá»§a mình.
Chính vào lúc cái miệng toang hóac cá»§a Kha Giã Na gần như chắc chắn ngoạm được vào yết hầu cá»§a Lệnh Thế Kiệt thì má»™t bóng ngưá»i phiêu bồng vượt qua trận pháp Thập Bát La Hán chẳng má»™t chút khó khăn gì.
Vừa vượt qua trận pháp La Hán, bóng ngưá»i kia chỉ chạm nhẹ mÅ©i hài xuống đất đã có thể lướt đến bên Thế Kiệt và lão sư gia Kha Giã Na. Chẳng há» có chút chùng tay hay lưỡng lá»±, ngưá»i đó vung ngá»n trá»§y thá»§ phạt thẳng, tiện đứt thá»§ cấp cá»§a lão sư gia.
Cáp Nhật Hồng rụng rá»i nhắm mắt lại.
Vương mẫu cũng buông một tiếng thở dài.
Huệ Giác đại sư chấp tay niệm phật hiệu:
− A di đà phật!
Lão sư gia Kha Giã Na đổ sầm xuống đất nhưng hai tay vẫn khư khư giữ lấy thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a Lệnh Thế Kiệt.
Cáp Nhật Hồng nức nở thốt lên:
− Lão sư gia...
Trong khi nàng bật khóc thì má»i ngưá»i má»›i định tâm tìm lại ngưá»i vừa má»›i cứu Lệnh Thế Kiệt, ngưá»i đó chẳng ai khác mà chính là U Linh Nhân.
U Linh Nhân nhìn Vương mẫu:
− Ta buộc phải làm như vậy thôi, nếu không thì Lệnh Thế Kiệt cũng chẳng khác gì Kha Giã Na của Vương mẫu.
Vương mẫu há»i:
− Tại sao cô nương muốn cứu Thế Kiệt?
U Linh Nhân thở ra:
− Ta sẽ nói sau vá»›i Thế Kiệt. Riêng trận pháp Thập Bát La Hán cá»§a Thiếu Lâm thì không đủ uy lá»±c để cứu các ngưá»i đâu. Mau tìm cách vào thánh địa Côn Luân... may ra...
Lá»i vừa dứt trên miệng U Linh Nhân, thì má»™t vết sáng xanh rá»n lại lóe lên từ khe đá.
Vô hình trung vệt sáng đó chiếu đúng vào lưỡi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Ãnh sáng xanh biếc kia vừa chạm vào Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, lưỡi kiếm như có linh giác tiếp nhận ngay ánh sáng xanh rá»n đó mà phát quang sáng ngá»i.
Thế Kiệt nhìn lưỡi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Chàng bất chợt reo lên:
− Vương mẫu, tại hạ hiểu dụng ý của khe đá này rồi.
Chàng vừa nói vừa gỡ thanh Quỷ Kiếm trong tay Kha Giã Na mà bước nhanh lại khe đá.
Không má»™t chút chần chừ hay lưỡng lá»±, Thế Kiệt tra luôn lưỡi Quá»· Kiếm vào khe đá. Chàng không ngá» khe đá lại rất vừa vặn như má»™t bao kiếm bá»c lấy lưỡi kiếm Äoạn Hồn.
Ãnh sáng xanh rá»n chói chang cả má»™t vùng trên phạm vi mưá»i trượng. Liá»n sau ánh sáng xanh chói lòa đó thì vách Kim Äỉnh SÆ¡n chuyển động lá»™ ra má»™t thạch môn.
Vương mẫu mừng rỡ nói:
− Chúng ta vào nhanh lên thôi.
Má»i ngưá»i chưa kịp hoan hỉ thì má»™t tiếng tru cất lên lanh lảnh. Cùng vá»›i tiếng tru như ma kêu quá»· khóc đó, má»™t đạo thanh quang xé toạc màn đêm Ä‘en kịt.
Cùng vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a đạo thanh quang kia thì Thập Bát La Hán trận pháp cá»§a Thiếu Lâm cÅ©ng chuyển động. Nhưng mưá»i tám bá»™ cà sa vừa chuyển hóa phương vị thì bốc cháy phừng phừng, nhanh chóng tan thành tro bụi.
Trận pháp La Hán do những vị cao tăng Thiếu Lâm dá»±ng mà còn bị hóa giải khi chưa phát huy được uy lá»±c cá»§a mình, chứng tá» kẻ vừa hóa giải trận pháp là má»™t nhân vật có công lá»±c không thể nào lưá»ng được.
Khi trận pháp vừa được hóa giải thì lừng lững trước mặt má»i ngưá»i là má»™t kẻ vận trưá»ng y thần chết có mÅ© trùm đầu. Y chỉ lá»™ hai con ngươi phát sáng xanh như hai ngá»n đèn trá»i rá»i vào quần hùng Ä‘ang đứng phía trước.
Sau lưng ngưá»i đó hÆ¡n mưá»i hai gã đạo tỳ vá»›i vẻ mặt trÆ¡ trÆ¡ như trét sáp mà chỉ lướt mắt nhìn qua đủ biết đó là những gã Cương Thi mất hẳn tính ngưá»i. Phía sau mưá»i hai gã đạo tỳ Cương Thi có quần ma hắc đạo gồm Tây Kỳ Thạch Khởi, Äông Äá»™c Âu Dung Thừa, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân và cả Nam Quân Gia Hầu.
Có má»™t Ä‘iá»u lạ lùng, khi ngưá»i vận trưá»ng y kỳ quặc vừa có ý định tá»a thân thì ngay lập tức Hạ Hàn Quang từ trong đám quần ma như đã được nhận phận sá»± liá»n thoăn thoắt bước ra, khòm lưng quỳ má»p xuống đất làm chiếc đôn cho kẻ vận trưá»ng y tá»­ thần.
Ãnh mắt cá»§a Thế Kiệt vừa chạm vào nhãn quang xanh rá»n cá»§a ngưá»i vận trưá»ng y tá»­ thần, bất giác chàng liên tưởng đến đôi thần nhãn đã từng thấy ở Kiếm Môn. Toát ra từ trong thần nhãn đó là má»™t hấp lá»±c kinh hồn ví như thuật Nhiếp Hồn Äại Pháp có thể buá»™c ngưá»i đối nhãn phải tuân phục theo ý cá»§a nó.
Ãnh mắt sáng ngá»i cá»§a dị nhân Ä‘ang chiếu thẳng vào Lệnh Thế Kiệt. Vô hình trung chàng và dị nhân vận trưá»ng y tá»­ thần đối nhãn vá»›i nhau, do đó tâm ý cá»§a chàng nhanh chóng liên tưởng đến đôi ma nhãn trong Kiếm Môn mà dần hồi như bị hấp lá»±c trong đôi mắt cá»§a dị nhân khiến lấy tâm định.
Trong khi Thế Kiệt còn vÆ¡ vẩn bởi uy lá»±c Hấp Tinh Äại Pháp cá»§a dị nhân đứng thá» ra nhìn thì U Linh Nhân nhìn qua Vương mẫu.
Vương mẫu Ä‘á»c được cái nhìn cá»§a U Linh Nhân, bất ngá» lạng bá»™ lướt đến án ngữ trước mặt Thế Kiệt. Miệng thì thét vá»›i Huệ Giác đại sư.
Chính Vương mẫu đã cắt ngang ánh mắt Hấp Tinh Äại Pháp cá»§a gã dị nhân nên Thế Kiệt như bừng tỉnh khởi sá»± liên tưởng cá»§a mình. Cùng vá»›i sá»± lấy lại thần thức đó, chàng cảm thấy có những âm thanh u u xuất hiện trong đầu mình.
U Linh Nhân bất ngá» lướt đến, hữu thá»§ rút Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, tả thá»§ thì xô tá»›i Thế Kiệt má»™t đạo nhu kình đẩy chàng vá» phía thạch môn.
Trong khi U Linh Nhân xuất kỳ áp chế Thế Kiệt thì tứ vị Bồ Tát đồng loạt xuất thá»§ chưởng. Cả bốn ngưá»i không má»™t chút ngần ngại sợ phạm vào sát giá»›i cá»§a nhà Phật mà cùng má»™t lượt dá»±ng đứng bốn đôi bản thá»§ nện vá» phía quần ma tám khối há»a chưởng có thể đốt đá thành tan.
Tám khối Há»a Diệm Chưởng còn bay lÆ¡ lá»­ng thì gã dị nhân vận trưá»ng bào tá»­ thần chỉ khẽ hoành tay kẽ má»™t đưá»ng vòng cung. Từ trong ống tay áo cá»§a y thò ra bàn tay xương xảu nắm đốc má»™t thanh kiếm nhưng không có lưỡi.
Từ đốc kiếm cá»§a gã dị nhân má»™t luồng ánh sáng xanh rá»n thoát ra đón thẳng đỡ thẳng những quả cầu Há»a Diệm Chưởng cá»§a bốn vị Tứ Bồ Tát.
Không má»™t tiếng nổ, cÅ©ng chẳng có dư lá»±c phản hồi, nhưng cả tám há»a cầu đã tan ra thành những tia lá»­a li ti mà trong màn đêm dày đặc ngỡ như bày Ä‘om đóm Ä‘á».
Cả bốn vị Tứ Bồ Tát Ä‘á»u giật nảy ngưá»i bởi uy lá»±c thần kỳ mà dị nhân vừa thi triển. Cả bốn ngưá»i chưa kịp định tâm để tiếp tục vận hóa huyá»n công thì đạo ánh sáng xanh rá»n lại thoát ra từ chuôi kiếm cá»§a dị nhân.
Ãnh sáng xanh đó lóe lên rồi vụt tắt, nhưng bốn vị Tứ Bồ Tát há»™ đưá»ng Thiếu Lâm đã bị mất thá»§ cấp rồi. Thá»§ cấp cá»§a há» lìa khá»i cổ mà tuyệt nhiên không kịp thốt ra tiếng nào.
Quần ma đứng phía sau dị nhân đồng loạt xướng lên:
− Thánh kiếm U Linh uy vũ...
Trước cái chết của bốn vị Tứ Bồ Tát Thiếu Lâm, quần hùng bạch đạo gần như đứng ngẩn cả ra. Tình trạng của quần hào chẳng khác nào tự hóa thân thành đá, chỠquần ma lấy mạng.
Trong khi quần hào còn đỠngưá»i thì thạch môn sau lưng há» cÅ©ng tá»± xê chuyển đóng lại Vương mẫu là ngưá»i thoát ra khá»i trạng thái ngây dại trước. Bà dụng luôn thuật Phi Yến Hành Vân lướt đên bên Cáp Nhật Hồng, thá»™p lấy nàng rồi lướt vào thạch môn.
Vương mẫu vừa len qua, lão thâu nhi với thuật Di Hình Cước Pháp cũng kịp bám sát theo sau Vương mẫu.
Khi Huệ Giác đại sư len được vào nhưng chưa kịp rút hữu thủ thì thạch môn đã nghiến cánh tay lão tăng Thiếu Lâm.
Äại sư Huệ Giác Ä‘au đến xuất hạn mồ hôi, miệng không ngừng niệm phật hiệu:
− A di đà phật! A di đà phật!
Tiếng niệm phật hiệu còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi đại sư Huệ Giác thì U Linh Nhân bình thản dùng ngá»n trá»§y thá»§ chém xả xuống cánh tay cá»§a lão tăng.
Phập...
Äại sư Huệ Giác rít lên Ä‘au đớn:
− A di đà phật!
U Linh Nhân thở phào má»™t tiếng khi thạch môn Kim Äỉnh đã khép kín lại. Vương mẫu liá»n cách không phóng chỉ bế những huyệt đạo trên bả vai Huệ Giác đại sư để cầm máu.
U Linh Nhân nhìn lão tăng Thiếu Lâm, nói:
− Tôi bắt buộc phải làm như vậy thôi.
Diệu Thủ Thần Y lau mồ hôi trán cho Huệ Giác, nhìn U Linh Nhân nói:
− Lão hòa thượng không trách cô nương đâu.
Vương mẫu tiếp lá»i Kỳ Thân Lá»™c:
− Äây chẳng qua là sá»± bắt buá»™c, chứ cô nương không có tà ý.
− Äa tạ các vị đã hiểu ta.
Lão thâu nhi thở dài nói:
− Chúng ta thoát chết lần này nhưng cũng khó mà giữ được cái mạng trong mật đạo đây.
Chúng ta sẽ chết vì đói vì khát và rồi cũng phải dâng mạng cho lũ quần mà bên ngoài kia.
U Linh Nhân nhìn lão thâu nhi:
− Nếu Lệnh Thế Kiệt có duyên thì các vị sẽ giữ được mạng của mình.
U Linh Nhân vừa nói vừa cởi chiếc hòm nhá» Ä‘eo sau lưng đặt xuống má»™t thá»m đá hoa cương.
− Tôi đã mang đủ mưá»i hai pho kim thân La Hán đến đây.
Vương mẫu mừng rỡ ôm quyá»n xá U Linh Nhân:
− Kiếp nạn võ lâm hôm nay được tháo gỡ là nhỠở hồng phước của cô nương.
− Äa tạ Vương mẫu có lá»i tán dương.
U Linh Nhân quay lại Thế Kiệt trầm giá»ng nói:
− Ta sẽ nói tất cả vá»›i hiá»n Ä‘iệt trước khi ngươi hấp thụ linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán.
Chàng nhìn U Linh Nhân bằng ánh mắt bất nhẫn:
− Bà muốn nói gì với tại hạ?
Vương mẫu thở ra. Bà bước đến bên Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, nếu không có cô nương đây thì giá» này chúng ta há đã vào được trong Kim Äỉnh SÆ¡n. Chính chữ hận đã làm ra oan nghiệt hôm nay. Äã có hận thì phải biết tháo gỡ nó chứ không nên để trong lòng.
Thế Kiệt nhìn xuống:
− Vãn bối hận bà ta.
U Linh Nhân nhạt nhẽo đáp lá»i chàng:
− Ngươi không nói ta cÅ©ng biết ngươi hận ta. Bản thân ta đã trả được hận cho tá»· tá»·, nhưng cuối cùng chỉ nhận được sá»± cô đơn và ná»—i trăn trở vá»›i mình mà thôi. Nếu không có Vương mẫu nói vá»›i ta vá» kiếp nạn ly kỳ này thì chưa chắc ta đã gặp ngươi. Vá»›i lại còn má»™t Ä‘iá»u tế nhị nữa mà ta chưa tiện nói ra bây giá».
U Linh Nhân vừa nói vừa mở nắp chiếc hòm:
− Tất cả mưá»i hai pho kim thân La Hán, ta giao cho ngươi. Khi nào đến được thánh địa Côn Luân nÆ¡i tiếp thụ linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị kim thân La Hán, ta má»›i nói cái Ä‘iá»u tế nhị kia vá»›i ngươi.
U Linh Nhân dứt lá»i trở bước chầm chậm tiến thẳng vào mật đạo.
Vương mẫu nắm tay Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, chắc chắn U Linh Nhân có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i con. Kiếp nạn cá»§a võ lâm ở trên đầu chúng ta, không nên vì chữ hận mà khiến cho chánh khí thêm suy kiệt.
Thế Kiệt buông một tiếng thở ra rồi nói:
− Vãn bối sẽ vì tâm huyết của thân phụ và sư tôn mà bỠqua tất cả cho bà ta.
Vương mẫu vỗ nhẹ vào tay Thế Kiệt:
− Có như vậy mới là đại trượng phu.
Tài sản của aspirin

  #53  
Old 02-06-2008, 08:23 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 54

Khúc Bi Cảm


Tuyết phá»§ má»™t màn trắng xóa trên trấn Hàm Thành. Tuyết gieo vào tâm khảm ngưá»i ta cái lạnh giá từ thể xác đến tâm hồn, và hÆ¡n thế nữa, trong Äào Hoa Trang tuyết Ä‘iểm tô thêm sá»± cô quạnh và xÆ¡ xác. Äâu có ai ngá», Äào Hoa Trang vốn trước đây là má»™t trang viện nổi tiếng nhất Hàm Thành, thế mà giỠđây bá»—ng chốc nó trở nên xÆ¡ xác và hiu quạnh đến như vậy.
Nếu trước đây Äào Hoa Trang là chốn dừng chân tìm thi hứng cá»§a những thi nhân tìm tứ thÆ¡ ca ngợi vẻ mỹ miá»u, duyên dáng cá»§a những cành đào, hoặc ca ngợi tài sắc cá»§a vị đại tiểu thư Triá»u Thi Thi, hay dáng vẻ tha thướt như liá»…u rá»§ cá»§a nhị tiểu thư Triá»u Lâm Lâm thì giỠđây nó lại hoang vắng đến độ ngỡ như má»™t chốn đào viên đã bị bá» hoang lâu ngày chẳng má»™t ai màng đến.
Chiếc áo choàng đượm đầy bông tuyết, Triá»u Thi Thi từ ngoài cổng trang viên vá»›i dáng Ä‘i hối hả, nhưng không mất vẻ đài các cá»§a má»™t nàng tiểu thư khuê các. Nàng chỉ dừng chân má»™t chút trước gian đại sảnh đóng cá»­a im ỉm mà lâu ngày chẳng có ai chăm sóc rồi lại thoăn thoắt bước vá» phía gian thảo xá nằm ở cuối hậu viện.
Thi Thi chưa mở cửa gian thảo xá thì Lâm Lâm đã reo lên:
− Tỷ tỷ vỠrồi đó à?
− Tỷ tỷ vỠrồi đây.
Thi Thi mở cửa gian thảo xá, len nhanh vào để rồi nhanh chóng đóng cửa lại để tránh những luồng gió đông giá buốt xô vào gian nhà cỠđơn xơ.
Lâm Lâm ngồi trên chõng tre nhìn Thi Thi. Thi Thi bước đến bên Lâm Lâm:
− Muội muội mong tỷ tỷ vỠlắm phải không?
Lâm Lâm gật đầu.
Thi Thi vuốt tóc nàng:
− Tỷ tỷ đâu bao giỠbỠmuội. Mai mốt đừng trông nữa nhe.
Nàng nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm nép đầu vào vai Thi Thi:
− Tá»· đã vì muá»™i quá nhiá»u rồi. Mà muá»™i chỉ là má»™t phế nhân vô dụng. Muá»™i càng ngày càng là má»™t gánh nặng cá»§a tá»·.
Thi Thi nheo mày:
− Nói bậy nè. Muá»™i là cốt nhục thâm tình vá»›i tá»·. Äào Hoa Viên giỠđây đã thuá»™c vá» ngưá»i ta, nhưng vẫn còn muá»™i bên cạnh, tá»· tá»· cảm thấy được an á»§i lắm rồi.
Nàng vuốt tóc Lâm Lâm:
− Muội xem tỷ đem vỠcho muội cái gì nè.
Thi Thi đặt túi nải xuống trước mặt Lâm Lâm, rồi khuyến khích nàng:
− Nào, mở ra xem đi. Muội đừng quên hôm nay là ngày gì đấy nhé.
Lâm Lâm nhìn Thi Thi bằng ánh mắt trìu cảm, xúc động nói:
− Hôm nay là ngày sinh của tỷ và muội phải không?
Thi Thi khẽ gật đầu rồi hôn lên trán Lâm Lâm:
− Lúc sinh thá»i phụ thân không bao giá» quên cái ngày hai chị em mình cùng chào Ä‘á»i.
Hôm nay, phụ thân đã mất rồi thì tỷ tỷ phải thay cha chú.
Lâm Lâm rướm lệ. Nàng lí nhí nói:
− Nếu không có muội, tỷ chưa hẳn phải khổ và chịu giam thân trong gian thảo xá tồi tàn này.
Thi Thi bịt miệng Lâm Lâm:
− Muội đừng nói vậy mà tỷ lại trách muội đó.
Nàng nắm tay Lâm Lâm đặt lên túi nải:
− Muội mở ra xem đi!
Lâm Lâm trân trá»ng mở chiếc túi vải. Nàng thích thú reo lên:
− Tỷ mua đấy à?
− Muội thích chứ?
Lâm Lâm gật đầu:
− Thích lắm.
Nàng cầm lấy mảnh son và túi phấn hương cùng chiếc lược ngắm nhìn. Nhìn một lúc Lâm Lâm quay lại Thi Thi:
− Tỷ mua làm chi vậy?
− Sao muá»™i lại há»i tá»· câu đó?
Lâm Lâm cúi mặt nhìn xuống:
− Muá»™i có bao giá» bước ra khá»i gian thảo xá này đâu mà tá»· mua những thứ này.
− Không bước ra thảo xá nhưng muá»™i vẫn là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc kia mà. Äã là con gái thì phải biết chăm sóc vẻ đẹp cá»§a mình chứ.
− Nhưng muá»™i chỉ là má»™t cô gái tật nguyá»n vá»›i đôi chân chẳng thế nào Ä‘i đứng như những cô gái khác.
Thi Thi cầm chiếc lược chải tóc cho Lâm Lâm. Nàng vừa chải tóc vừa nói:
− Nhất định có ngày ông trá»i sẽ nhìn lại tá»· muá»™i mình, mà cho tá»· tìm được đại phu tài giá»i chữa trị đôi chân cá»§a muá»™i.
− Muá»™i đã không còn tin vào ông trá»i nữa.
Thi Thi nâng cằm Lâm Lâm:
− Lâm muá»™i không được bi quan như vậy. Nhất định tá»· sẽ tìm được ngưá»i chữa trị đôi chân cá»§a muá»™i. Bấy giá» muá»™i sẽ tha hồ tung tăng như những cô gái khác, thậm chí còn hÆ¡n ngưá»i ta nữa kìa.
Thi Thi tiếp một gói giấy đặt xuống trước mặt Lâm Lâm:
− Tỷ còn mua hai cái bánh bao để tỷ muội mình cùng ăn kỷ niệm ngày sinh của chúng mình.
Lâm Lâm tròn mắt nhìn nàng:
− Tá»· mua nhiá»u quá vậy?
− Có bao nhiêu đâu.
− Nhưng muội biết chúng mình giỠđây đâu có kim lượng.
Thi Thi ôm Lâm Lâm:
− Muội yên tâm, tỷ không làm gì để phụ thân phải rơi lệ nơi suối vàng đâu.
Thi Thi mở gói bánh:
− Tỷ biết muội rất thích bánh bao.
− Cái gì tỷ cũng lo cho muội hết mà không nghĩ đến tỷ.
− Thì bây giỠchỉ còn có hai chị em mình thôi mà.
Thi Thi cầm một chiếc bánh bao đặt vào tay Lâm Lâm:
− Muội ăn bánh nha.
− Tỷ với muội cùng ăn.
Thi Thi mỉm cưá»i:
− Tỷ mua bánh cho muội mà. Thấy muội ăn tỷ vui lắm rồi.
Lâm Lâm nhăn mặt:
− Nếu tỷ không ăn muội cũng không ăn.
Thi Thi vuốt tóc Lâm Lâm:
− Lớn rồi mà cứ làm nũng với tỷ hoài. Sau này khi nên gia thất cũng bắt tỷ luôn nữa đó...
Lâm Lâm mỉm cưá»i:
− Không ai chịu một kẻ tàn phế như muội đâu. Muội mãi mãi là gánh nặng của tỷ.
Lâm Lâm vừa nói vừa bẻ chiếc bánh bao.
Lâm Lâm đặt vào tay Thi Thi ná»­a chiếc bánh bao. Hai ngưá»i nhìn nhau. Trong đáy mắt cá»§a hỠẩn chứa bao câu nói ân tình mà không có ngôn từ nào khả dÄ© tả hết được.
Thi Thi mỉm cưá»i nói:
− Nếu ông trá»i cho tá»· má»™t Ä‘iá»u ước.
− Tỷ ước gì?
Thi Thi nắn đôi chân của Lâm Lâm:
− Tỷ sẽ đổi đôi chân của tỷ cho muội.
− Không... muội không nhận đâu.
Hai ngưá»i nhìn nhau, bất chợt Thi Thi ôm chầm lấy Lâm Lâm. Hai ngưá»i cùng bật khóc.
Khóc một lúc Thi Thi mới gượng được:
− Tại sao tỷ muội mình lại khóc chứ?
− Tại vì tỷ và muội quá vui vẻ và hoan hỉ.
− Äúng rồi, chúng ta quá vui vẻ và hoan hỉ. Chúng ta sẽ cùng ăn bánh má»™t lượt.
Lâm Lâm gật đầu.
Hai ngưá»i chưa kịp ăn bánh thì bất thình lình cá»­a gian thảo xá bật tung ra bởi má»™t cái đạp không nương sức.
Rầm...
Thi Thi và Lâm Lâm run ngưá»i quay lại.
Từ bên ngoài ba gã đại hán lá»±c lưỡng Ä‘i cùng vá»›i má»™t lão nhân vận trưá»ng bào gấm bước vào.
Vừa thấy lão nhân đó, Thi Thi lẫn Lâm Lâm đã biến sắc.
Thi Thi nhìn lão, lí nhí nói:
− Hạ lão gia quá vãng, chúng tiện nữ không hay không biết, kính mong Hạ lão gia miễn thứ.
Lão nhân vuốt râu, nheo mắt, khinh khỉnh nhìn Thi Thi và Lâm Lâm. Lão hất mặt nói:
− Hai nàng không có kim ngân kim lượng mà vẫn mua được bánh bao ăn. Hay đấy chứ.
Thi Thi khúm núm đáp lá»i lão:
− Hạ lão gia... Hai chiếc bánh không đáng bao nhiêu. Tiện nữ đã phải cá»±c nhá»c lắm má»›i có được.
Lão nhân bước đến bên nàng. Hai cánh mũi của lão phập phồng như đang cố hít cho hết không khí trong gian thảo xá hay đang tận hưởng mùi da thịt từ thân thể của Thi Thi toát ra.
Lão chắc lưỡi:
− Ãi chà... Những giai nhân tuyệt sắc như nàng mà phải ăn những chiếc bánh bao tầm thưá»ng, tâm cá»§a ta áy náy vô cùng.
Miệng thì nói, cánh tay xương xẩu của lão đã đoạt nửa chiếc bánh bao trên tay Thi Thi quẳng ra ngoài cửa thảo xá. Quăng xong nửa chiếc bánh bao, Hạ lão nhân nhăn nhăn nhó nhó nói:
− Những ngưá»i như nàng đáng phải được kẻ hầu ngưá»i hạ, ăn trên ngồi trước, chứ không thể ăn những chiếc bánh bao như thế này được.
Thi Thi cúi đầu.
Hạ lão nhân xoa hai cánh tay xương xẩu:
− Chỉ cần nàng ưng thuận, lão đây sẽ cho ngưá»i đón nàng vá» ngay tuần phá»§, và còn xóa hết số nợ mà cha nàng đã thiếu cá»§a lão. Thậm chí cho kiến tạo lại khu Äào Hoa này trở lại như cÅ© chứ không để hoang phế như bây giá».
Thi Thi ngẩng lên nhìn lão:
− Hạ lão gia, lão gia vá»›i thân phụ là bằng hữu chi giao. Tiện nữ sao có thể chấp nhận lá»i đỠnghị cá»§a Hạ lão gia để trái vá»›i đạo nghÄ©a gia phong và phụ thân đã răn dạy.
Nàng vừa dứt lá»i thì Hạ lão nhân rít lên the thé:
− Khéo nói... Khéo nói... Nếu không chịu nhận làm thê thiếp thì nàng lấy gì trả nợ cho cha nàng? Hừ, lão đã vì tình bằng hữu và... và nghĩ đến nàng nên để cho nàng và ả muội muội què kia ở lại gian thảo xá này. Nếu không thì lão phu đã xách cổ nàng vỠlàm nô nữ trong tuần phủ rồi.
Thi Thi cúi đầu.
Lâm Lâm nhìn lão bằng ánh mắt oán giận.
Hạ lão nhân nhìn Thi Thi. Lão hừ nhạt một tiếng rồi nói:
− Sao, nàng có chấp nhận không thì nói cho lão biết?
− Hạ lão gia, xin lão gia cho tiện nữ thá»i gian. Thế nào tiện nữ cÅ©ng có kim lượng để trả cho Hạ lão gia.
− Lão đã chỠlâu quá rồi. ChỠnhững một năm mà tâm tình lão cứ nôn nao từng đêm rạo rực nhớ nàng.
Thi Thi cúi mặt:
− Tiện nữ chỉ sợ thân phụ không thể nhắm mắt nơi suối vàng.
− Hừ, nhắm mắt vá»›i không nhắm mắt. Lão Triá»u viên ngoại nhắm mắt hay không nhắm mắt mặc xác lão. Còn ta thì cần có nàng mà thôi.
− Tiện nữ xin lão gia.
Hạ lão nhân hừ nhạt một tiếng.
Lão nhìn nàng, gằn giá»ng nói:
− Sao? Nàng có chấp nhận lá»i đỠnghị cá»§a ta không?
Thi Thi bặm môi:
− Hạ lão gia... tiện nữ...
Hạ lão nhân khoát tay:
− Äừng van xin. Hãy coi Hạ lão phu xá»­ trí đây.
Lão nhìn lại ba gã đại hán đứng sau lưng, vuốt râu nhướng mày nói:
− Ngưá»i đâu, cứ làm theo ý cá»§a ta.
Ba gã đại hán đồng cúi đầu xướng lên:
− Tuân lệnh lão nhân gia.
Cả ba đồng loạt xấn tới thộp lấy Lâm Lâm chẳng một chút thương tiếc, kéo xồng xộc ra ngoài thảo xá. Lâm Lâm gào lên:
− Buông ta ra... buông ta ra!
Mặc cho nàng thét, ba gã đại hán vẫn lôi xá»nh xệch nàng ra ngoài trá»i tuyết, không màng đến sá»± tàn phế cá»§a Lâm Lâm.
Thi Thi chết sững ngưá»i, rồi quỳ xuống mÅ©i giày Hạ lão nhân. Nàng dập đầu xuống mÅ©i giày lão:
− Hạ lão gia xin đừng làm như vậy. Muá»™i muá»™i cá»§a tiện nữ là ngưá»i tàn phế.
Hạ lão nhân cúi xuống nâng cằm Thi Thi lên.
Nước mắt của nàng ràn rụa trào ra bên ngoài.
Lão nhún vai mỉm cưá»i:
− Lão gia hạn cho nàng ba ngày phải sửa soạn thật tươi đẹp để lão phu đón nàng vỠtuần phủ.
Thi Thi gật đầu:
− Vâng... tiện nữ sẽ chìu theo ý lão gia.
Hạ lão nhân cưá»i khảy rồi buông cằm Thi Thi:
− Lão đã nói hết lá»i rồi đó. Cứ xem ả muá»™i muá»™i què quặt kia mà tá»± suy nghÄ©.
− Tiện nữ sẽ không dám cãi lá»i Hạ lão gia.
− Thế thì tốt.
Lão chấp tay sau lưng đứng nhìn Lâm Lâm, chắc lưỡi:
− Ả nha đầu muá»™i muá»™i cá»§a nàng cÅ©ng đẹp lắm. Nếu như ả không tàn phế thì lão có thể tiếp thu cả hai ngưá»i. Chỉ tiếc...
Lão nhìn lại Thi Thi:
− Nhá»› lá»i lão phu nói đấy nhé.
Hạ lão nhân nói xong, chấp tay sau lưng thong dong bước ra ngoài thảo xá bỠđi. Khi lão vừa bỠđi, Thi Thi chạy vội ra đỡ lấy Lâm Lâm.
Nàng vội khoác lên vai Lâm Lâm chiếc áo choàng để che những bông tuyết trắng.
− Muội muội...
Äôi thu nhãn cá»§a Lâm Lâm như Ä‘anh hẳn lại. Mặc dù hai cánh môi cá»§a nàng tái tím vì lạnh nhưng vẫn Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i gượng:
− Tỷ tỷ... Nếu có cơ hội thì lão quỷ này phải trả lại cho muội món nợ hôm nay.
oo U Linh Nhân kể xong đến đây, đôi thu nhãn long lanh của bà như chìm hẳn vào cõi hoài niệm.
Nhìn lại Thế Kiệt, U Linh Nhân nói tiếp:
− Ngay buổi chiá»u hôm đó, tá»· tá»· đã cõng ta.
U Linh Nhân thở dài:
− Ta đâu muốn tỷ tỷ vì mình mà phải giam thân trong tuần phủ, vì ta mà mất cả sự trong trắng.
Thế Kiệt nghe U Linh Nhân kể mà lòng quặn Ä‘au. Chàng cảm nhận cái Ä‘au đó Ä‘ang lan tá»a khắp toàn thân mình.
oo Thi Thi cõng Lâm Lâm ra Ä‘i trong màn tuyết lạnh giá. Nàng cảm thấy phía trước là má»™t con đưá»ng xa xôi dịu vợi mà chẳng biết nên dừng chân ở đâu.
Lâm Lâm nói:
− Tỷ tỷ hãy để muội xuống đây đi.
Thi Thi lắc đầu:
− Chúng ta phải rá»i Hàm Thành càng xa càng tốt.
− Tá»· đã mệt má»i lắm rồi. Hay tá»· Ä‘i má»™t mình Ä‘i.
− Sao muội lại nói vậy? Không có muội, tỷ chẳng đi đâu cả.
Thi Thi vừa dứt lá»i thì sau lưng nàng giá»ng nói cá»§a Hạ lão nhân cất lên the thé đầy phẫn ná»™:
− Nàng nghÄ© có thể chạy trốn là thoát khá»i tay lão phu à?
Thi Thi và Lâm Lâm giật mình.
Ba gã đại hán theo hầu Hạ lão nhân đứng vây quanh hai nàng. Thi Thi biến sắc nhìn Hạ lão nhân, nhưng không buông Lâm Lâm khá»i chiếc lưng tiểu thư cá»§a nàng.
Thi Thi gượng nói:
− Lão nhân gia, tiện nữ không có ý trốn lão nhân gia...
− Nàng còn bẻm mép nói với lão phu câu nói đó à?
Thi Thi gượng nói:
− Quả thật tiện nữ không có ý trốn lão nhân gia mà chỉ muốn đưa muá»™i muá»™i tìm đại phu gởi gắm rồi quay vá».
Hạ lão nhân gằn giá»ng:
− Ai mà tin nàng nữa.
Lão nhìn Lâm Lâm:
− Lão có cách này vừa thuận cho nàng vừa thuận cho ta.
Hạ lão nhân chắc lưỡi nói tiếp:
− Ả nha đầu muá»™i muá»™i cá»§a nàng vốn đã tàn phế, sống cÅ©ng chẳng ích lợi gì. Hay là để lão tế độ cho ả sá»›m đầu thai kiếp khác để nàng khá»i phải bận bịu vì ả, mà vui vầy chung sống vá»›i lão phu.
Thi Thi mở to hết hai con ngươi thét lên:
− Không... Không... Các ngưá»i không được đụng đến muá»™i muá»™i cá»§a ta.
Thi Thi vừa thét vừa thối vỠsau năm bộ, lấy thân mình che chắn cho Lâm Lâm như sợ Hạ lão nhân cướp lấy muội muội của mình.
Thi Thi gằn giá»ng nói:
− Nếu các ngưá»i đụng đến Lâm Lâm thì trước hết phải giết ta trước đã.
− Lão phu không nỡ giết má»™t giai nhân như nàng. Lão chỉ muốn nàng thoát khá»i má»™t gánh nặng mà vui vẻ vá»›i lão mà thôi.
Hạ lão nhân vừa dứt lá»i thì chợt má»™t giá»ng nói nhạt nhẽo cất lên ngay sau lưng lão:
− Giết má»™t ngưá»i để Ä‘oạt má»™t ngưá»i, thì sao ngưá»i kia có thể vui vẻ sống bên lão được chứ.
Hạ lão nhân quay lại, trừng mắt nhìn ngưá»i vừa má»›i nói đó:
− Ngươi là ai?
− Giang Kỳ.
Hạ lão nhân quắc mắt chỉ tay vào mặt Giang Kỳ:
− Giang Kỳ, ngươi khôn hồn thì mau lá»§i nhanh khá»i mắt bản quan, nếu không đừng trách bản quan phải nặng tay trừng phạt xá»­ tá»™i ngươi đó.
Dung diện khắc khổ cá»§a Giang Kỳ vẫn trÆ¡ trÆ¡ sau câu nói hăm dá»a cá»§a Hạ lão nhân, khiến cho lão càng phẫn ná»™ hÆ¡n.
Hạ lão nhân thét lớn:
− Ngươi không nghe bản quan nói à?
− Quá»· Kiếm Äoạn Hồn chưa từng biết nghe ai bao giá».
Hạ lão nhân rít lên:
− Gã này có mắt như mù, có tai như Ä‘iếc, chắc ngươi muốn tìm đưá»ng vá» cõi chết đây mà.
Hạ lão nhân quát lớn:
− Ngưá»i đâu, gông cổ gã này cho ta.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi Hạ lão nhân thì ảnh kiếm xanh rá»n đã thoát ra tống tiá»…n má»™t lúc ba gã hán nhân thuá»™c hạ cá»§a lão chỉ trong chưa đầy má»™t chá»›p mắt.
Hạ lão nhân chết sững như bị trá»i trồng bởi chiêu kiếm quá khốc liệt cá»§a Giang Kỳ.
Äến lúc lão kịp nhân ra sát thá»§ kim vương trước mặt mình thì cổ há»ng như có cái gì chẹn lại.
Mãi má»™t lúc lâu lão má»›i run rẩy, quỳ má»p xuống van xin:
− Tha cho lão phu.
Äáp lại lá»i van xin cá»§a lão, Giang Kỳ chỉ khẽ lắc đầu, chẳng nói má»™t tiếng nào, bình thản vung Quá»· Kiếm chém xả xuống cổ Hạ lão nhân.
Sự lạnh lùng của Giang Kỳ khiến cho Thi Thi và Lâm Lâm phải hồn siêu phách lạc.
oo − Trước má»™t sát thá»§ giết ngưá»i không chá»›p mắt như Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ, ta ngỡ đâu sẽ đến lượt mình và tá»· tá»·. Nhưng không, Giang Kỳ đã đưa ta và tá»· tá»· trở lại trấn Hàm Thành.
U Linh Nhân nhìn lên trần thạch phòng, u hoài nói tiếp:
− Giang Kỳ gởi tỷ tỷ lại Dạ Nguyệt Lầu cho Lý Ma Ma và đưa ta đến ngôi mộ cổ U Linh.
Trong cổ mộ U Linh, ta tiếp thụ võ công U Linh Môn trong hoàng thạch.
Nhìn lại Thế Kiệt, Triá»u Lâm Lâm buông má»™t tiếng thở dài:
− Thật là oan nghiệt. Những chuyện sau thì hiá»n Ä‘iệt đã biết rồi.
− Thân phụ Nguyên Thiên Phục đã yêu thân mẫu và vì chữ tình buá»™c ngưá»i và Giang Kỳ phải giao thá»§. Thân phụ đã thắng và đã có được mẫu thân.
U Linh Nhân gật đầu:
− Thua Nguyên Thiên Phục lần đó, Giang Kỳ quyết định vào Kiếm Môn để phục hận lại Thiên Phục.
− Sư tôn đã vào Kiếm Môn?
U Linh Nhân thở dài:
− Giang Kỳ đã vào Kiếm Môn nhưng nhận ra khi luyện Vô Ảnh Kiếm Pháp đã bị tẩu há»a nhập ma và nếu không trở thành U Linh Quá»· Kiếm thì cÅ©ng biến thành Cương Thi. Biết như vậy, nhưng Giang Kỳ vẫn luyện Vô Ảnh Kiếm Pháp.
Triá»u Lâm Lâm thở ra:
− Trong khi đó tá»· tá»· có mang hiá»n Ä‘iệt. Thân phụ ngươi thì lại bá» Ä‘i. Tá»· tá»· sau khi sinh ngươi đã chết và gởi gắm ngươi lại cho Giang Kỳ.
Thế Kiệt hồi há»™p há»i U Linh Nhân:
− Nói như cô cô vậy Kiếm Vương U Linh hiện nay là ai?
U Linh Nhân nhìn thẳng vào mắt Lệnh Thế Kiệt:
− Ta không biết có nên nói hay không.
− Cô cô không nói nhưng hiá»n Ä‘iệt cÅ©ng có thể Ä‘oán ra. Quá»· Kiếm U Linh hiện nay chính là sư tôn Giang Kỳ?
U Linh Nhân thở dài.
Vẻ mặt cá»§a Triá»u Lâm Lâm có phần trầm tư u hoài. Suy nghÄ© má»™t lúc Triá»u Lâm Lâm má»›i nói:
− Äúng như vậy, Quá»· Kiếm U Linh chính là Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ khi xưa.
Nhưng hiện tại Giang Kỳ không còn cái tâm như Giang Kỳ ngày xưa nữa, mà đã biến thành một thanh kiếm sống.
− Cô cô... chuyện sao lại như vậy được?
− à trá»i.
Thế Kiệt nấc nghẹn một tiếng.
U Linh Nhân Triá»u Lâm Lâm nhìn chàng:
− Khi truyá»n thụ Vô Ảnh Kiếm Pháp cho hiá»n Ä‘iệt, Giang Kỳ đã có chá»§ định trước là buá»™c Thiên Phục tá»± tay giết hiá»n Ä‘iệt nếu như ngươi trở thành thanh kiếm sống, nhưng khi hiá»n Ä‘iệt xâm nhập Kiếm Môn không hiểu sao ngươi lại không thụ nhận chuôi kiếm Vô Ảnh cá»§a Kiếm Vương. Má»™t khi hiá»n Ä‘iệt nhận chuôi kiếm Vô Ảnh thì ắt không thể tiếp thụ khẩu quyết Vô Ảnh Kiếm mà chẳng bao lâu sẽ bị tẩu há»a nhập ma mà tìm đến cổ má»™ U Linh để trở thành Quá»· Kiếm U Linh.
Triá»u Lâm Lâm thở dài nói:
− Sau khi hiá»n Ä‘iệt rá»i khá»i Kiếm Môn thì cÅ©ng là lúc Giang Kỳ đến thá»i khắc tẩu há»a nhập ma. Vì cái Æ¡n năm xưa, ta buá»™c phải đưa Giang Kỳ vào cổ má»™ U Linh như y đã từng đưa ta vào đặng có thể dụng U Linh Bá»™ Pháp mà Ä‘i đứng được.
− Sư tôn đã biến thành Quỷ Kiếm U Linh?
Triá»u Lâm Lâm gật đầu.
Thế Kiệt rên lên:
− Trá»i Æ¡i... Ä‘au khổ như vậy ư?
Triá»u Lâm Lâm buông má»™t tiếng thở dài:
− Tất cả chỉ vì má»™t chữ tình và chữ hận. Khi ta nghiệm ra Ä‘iá»u đó thì đã quá muá»™n màng rồi. Bây giá» chỉ còn kỳ vá»ng vào hiá»n Ä‘iệt mà thôi. Khối hoàng thạch trong cổ má»™ U Linh rất kỳ lạ. Nó có thể cải tá»­ hoàn sinh, nhưng thần thức thì lại không có. Chỉ có Quá»· Kiếm U Linh má»›i giữ được thần thức, để lấy máu đồng loại rưới lên hoàng thạch. Bây giá» Giang Kỳ đã không còn là Giang Kỳ cá»§a hồi đó nữa.
− Trá»i Æ¡i.
Triá»u Lâm Lâm nắm tay Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, hãy tha thứ cho cô cô những gì mà cô cô đã làm. Tất cả Ä‘á»u là oan nghiệt, như cô cô đây cÅ©ng là ná»—i oan nghiệt cá»§a con.
Thế Kiệt chớp mắt nhìn U Linh Nhân:
− Cô cô nói gì... Thế Kiệt không hiểu.
Triá»u Lâm Lâm bặm môi:
− Cô cô sắp phải ra đi.
− Cô cô đi đâu?
Triá»u Lâm Lâm nắm tay Thế Kiệt bóp nhẹ, nâng niu:
− Ta mãn nguyện vì tá»· tá»· còn má»™t giá»t máu để lại. Mà ta và tá»· tá»· tuy hai ngưá»i nhưng chỉ là má»™t. Ta sắp Ä‘oàn tụ vá»›i tá»· tá»·.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Thế Kiệt tha thứ hết cho cô cô... Cô cô đừng tự Oán trách mình mà tìm đến cái chết.
− Cô cô không phải vì tự trách mình mà tìm đến cái chết đâu. Mà ta ra đi để tránh cho con phải khó xử.
Thế Kiệt nheo mày:
− Tiểu điệt không hiểu.
− Hiá»n Ä‘iệt đừng quên cô cô là U Linh Nhân. Máu cá»§a cô cô đã rưới lên hoàng thạch, và chẳng bao lâu nữa cô cô cÅ©ng sẽ như những Cương Thi vô tâm vô thức mà truy tìm máu cá»§a đồng loại nuôi thần cảm hoàng thạch và U Linh Quá»· Kiếm.
Thế Kiệt sững sỠnhìn Lâm Lâm. Chàng nghẹn ngào thốt lên:
− Triá»u cô cô.
Lâm Lâm nắn nót bàn tay Thế Kiệt:
− Ta chỉ thương cho con.
Lâm Lâm thở ra:
− Khi ta đi rồi con hãy nói với Huệ Giác đại sư, chính tay cô cô đã giết Giác Giới.
Triá»u Lâm Lâm mỉm cưá»i nói tiếp:
− Thân mẫu cá»§a con Ä‘ang đợi cô cô. Äể tránh lập lại cái há»a như những tiá»n nhân, con phải đối xá»­ tốt vá»›i Nhật Hồng quận chúa.
Thế Kiệt nghẹn ngào nói:
− Con hứa sẽ đối tốt với Cáp muội muội, nhưng cô cô đừng đi.
− Cô cô không thể sống mà thiếu tá»· tá»· cá»§a mình được. Thế Kiệt, con phải bảo trá»ng, nhất cá»­ nhất động cá»§a con Ä‘á»u phải nghÄ© đến chuyện tiêu há»§y hoàng thạch.
− Con hứa.
Triá»u Lâm Lâm mỉm cưá»i, nắn nót bàn tay chàng:
− Con có cái thần cá»§a mẹ con, cái dÅ©ng cá»§a cha con và cái nhân cá»§a má»™t vị đại hiệp. Cô cô mãn nguyện lắm rồi. Tất cả cô cô Ä‘á»u đã chuẩn bị trước.
Triá»u Lâm Lâm nắn nhẹ bàn tay chàng lần nữa rồi từ từ khép hai mí mắt lại.
Thế Kiệt thốt lên:
− Cô cô...
Triá»u Lâm Lâm Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i tươi, rồi rùng mình má»™t cái. Lâm Lâm đã tá»± Ä‘oạn mạch ép tim mà ra Ä‘i.
Thế Kiệt bàng hoàng, sá»­ng sốt trước những gì mà Triá»u Lâm Lâm thuật lại cho chàng biết. Vá»›i chàng giỠđây đúng là má»™t cÆ¡n ác má»™ng mà không biết sau này có quên được nó hay không.
Thế Kiệt ôm chầm lấy thân xác Triá»u Lâm Lâm, gào lên:
− Cô cô... cô cô cũng bỠThế Kiệt mà đi.
Ôm xác Lâm Lâm một lúc Thế Kiệt mới bình tâm được. Nhật Hồng bước đến sau lưng chàng:
− Lệnh huynh... Triá»u cô cô đã Ä‘i rồi.
Thế Kiệt run rẩy, nghẹn ngào nói:
− Muội ơi... Oan nghiệt quá. Oan nghiệt quá.
− Lệnh huynh...
Nhật Hồng bật khóc theo sá»± thổn thức Thế Kiệt. Trong khi hai ngưá»i khóc thì thân pháp cá»§a Triá»u Lâm Lâm Ä‘ang tá»± rã ra, chẳng bao lâu chỉ còn lại má»™t bá»™ khô cốt trong tư thế ngồi kiết đà.
Thế Kiệt nhìn Nhật Hồng:
− Tất cả những ngưá»i thân cá»§a huynh rồi lần lượt ra Ä‘i. Tại sao như vậy chứ? Tại sao như vậy chứ?
Tài sản của aspirin

  #54  
Old 02-06-2008, 08:25 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 55

NghÄ©a Äạo Lưỡng Phân


Thế Kiệt ngồi kiết đà trên phiến bồ Ä‘oàn hình bánh xe luân hồi, chung quanh chàng có mưá»i hai bệ đá đặt sẵn những pho tượng kim thân La Hán.
Trên đỉnh đầu Thế Kiệt là quả cầu bằng ngá»c lưu ly hứng lấy ánh sáng nhật quang.
Mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán Ä‘á»u hướng tâm bản thá»§ vá» phía Thế Kiệt.
Vương mẫu, Thần Hành Dị Cái, Huệ Giác đại sư và cả Diệu Thá»§ Thần Y Ä‘á»u chú nhãn vào chàng. Ngưá»i nào cÅ©ng Ä‘á»u mang tâm trạng lo âu hồi há»™p. Bởi tất cả Ä‘á»u không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đúng ngá». Nếu không đúng như những gì trong di cảo cá»§a Nguyên Thiên Phục để lại thì Thế Kiệt chẳng biết sẽ ra sao.
Trong tất cả những ngưá»i Ä‘ang chú nhãn vào Lệnh Thế Kiệt, ngưá»i lo lắng nhất là Cáp Nhật Hồng. Trong tâm tưởng nàng chỉ mong sao sá»›m qua thá»i khắc quyết định mà Thế Kiệt vẫn bình an. HÆ¡n tất cả những ngưá»i Ä‘ang có mặt tại gian kỳ lầu này, nàng biết tâm trạng cá»§a Thế Kiệt Ä‘ang bất ổn, vì những sá»± cố đã đến vá»›i chàng, và phải chấp nhận nghịch cảnh ở ngày mai má»™t khi tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán tiá»n nhân.
Nếu như cuá»™c truyá»n nhập linh khí tiên thiên này không thành thì ngày mai không biết ra sao. Äây là cÆ¡ há»™i duy nhất, và chỉ má»™t lần mà thôi, Thế Kiệt nếu như vì sá»± phân tán tâm tưởng mà không thụ nạp linh khí tiên thiên kia thì chẳng còn cÆ¡ há»™i nào cứu vãn kiếp nạn võ lâm.
Vương mẫu nhìn qua Huệ Giác đại sư:
− Äại sư, chắc đã gần đến canh ngá».
− A di đà phật! Bần tăng cảm thấy bất an vô cùng.
Thần Hành Dị Cái thở dài:
− Lúc này Lệnh Thế Kiệt Ä‘ang chịu quá nhiá»u sá»± ức chế, nay lại tiếp tục thụ nhân linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán, lão ăn mày này cÅ©ng cảm thấy khó yên lòng.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt:
− Bản vương kỳ vá»ng rất nhiá»u vào Thế Kiệt. Càng trong tình thế bức bách, càng có động lá»±c thôi thúc Thế Kiệt.
Vương mẫu nói xong vận công truyá»n âm nhập mật nói vá»›i Lệnh Thế Kiệt:
− Hiá»n Ä‘iệt, con cảm thấy thế nào?
Thế Kiệt đáp lá»i Vương mẫu:
− Thế Kiệt cảm thấy má»™t sá»± trống rá»—ng vô cùng. Con Ä‘ang tá»± há»i tại sao mình lại là ngưá»i tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán để rồi dùng nó chống lại ngưá»i đã nuôi dưỡng và truyá»n thụ võ công cho mình? Tại sao ngưá»i nhận linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán không là ngưá»i khác.
Chàng im lặng.
Lá»i cá»§a Thế Kiệt khiến Vương mẫu bồn chồn lo lắng. Bà không lo lắng sao được khi tâm tư Thế Kiệt có ý tưởng đó. Nếu như đến thá»i khắc đúng ngá», linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán bắt đầu truyá»n qua Thế Kiệt mà chàng không thụ nạp, không biết hậu quả sẽ như thế nào, và cÆ¡ há»™i hóa giải kiếp nạn võ lâm xem như tuyệt vá»ng.
Vương mẫu lo lắng, bất giác buông má»™t tiếng thở ra. Chân diện uy nghi cá»§a bà thoáng lá»™ những nét ưu tư, phiá»n muá»™n.
Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi nhận ra những nét phiá»n muá»™n trên mặt Vương mẫu, liá»n há»i:
− Vương nương, Thế Kiệt ra sao mà Vương nương lại tỠlộ sự lo lắng như vậy?
Vương mẫu nhìn lão thâu nhi:
− Tâm tư cá»§a Lệnh Thế Kiệt lúc này vô cùng bất ổn. Nếu như đúng canh ngá» linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán truyá»n đến mà y lại không thụ huấn, không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Lão ăn mày trợn mắt:
− Thế Kiệt không thụ linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán là nghÄ©a làm sao chứ? Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kỳ vá»ng vào y, bây giá» y giở chứng, xem như chúng ta chôn thây trong Kim Äỉnh SÆ¡n này rồi. Và còn cái há»a kiếp cá»§a võ lâm chẳng còn ngưá»i gánh vác nữa.
− Tôi không sợ chết, nhưng chỉ lo cho kiếp nạn của thiên hạ mà thôi.
Huệ Giác đại sư xen vào:
− Nhưng nguyên cá»› gì mà Thế Kiệt lại bất ổn tâm định mà không thụ nhận linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán? Lệnh công tá»­ thừa biết há»a kiếp cá»§a võ lâm Ä‘ang treo lÆ¡ lá»­ng trên đầu y mà.
Vương mẫu thở dài:
− Thế Kiệt vốn có tâm tính nhân hậu và đã Ä‘em lòng ngưỡng má»™ Giang Kỳ. Huống chi Giang Kỳ lại là ngưá»i nuôi dưỡng Thế Kiệt thành ngưá»i. GiỠđây, sá»± tình oan nghiệt lại đặt lên vai Thế Kiệt trá»ng trách hóa giải kiếp nạn võ lâm. Nói cách khác dù cho nguyên cá»› như thế nào, nhưng buá»™c Thế Kiệt tiếp thụ linh khí tiên thiên để tiêu há»§y Giang Kỳ cùng vá»›i pho hoàng thạch, tâm tư sao không bấn loạn được.
Vương mẫu thở ra nhìn lão thâu nhi:
− Lão huynh thử đặt mình vào hoàn cảnh của Thế Kiệt xem. Quả là khó xử vô cùng.
Chúng ta không trách Thế Kiệt, mà trách tạo hóa sao lại trêu ngươi bày cảnh éo le Ä‘oạn trưá»ng này.
Lão thâu nhi rá» lại cằm và thuận tay nhổ má»™t cá»ng râu. Lão se cá»ng râu, nhíu mày suy nghÄ©. Vô hình trung lão cÅ©ng như Vương mẫu, buông luôn má»™t tiếng thở dài não nuá»™t.
Lão thâu nhi lắc đầu, nói:
− Quả là khó xá»­ cho Thế Kiệt. Thế Kiệt không thụ nhận linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán thì chẳng còn cÆ¡ há»™i nào nữa. Buá»™c Thế Kiệt thụ nhận nguyên khí tiên thiên để chống lại Giang Kỳ thì chẳng khác nào bắt y phải phạm vào đại tá»™i bất nghÄ©a, bất trung và bất hiếu, mà chỉ má»™t trong ba đại tá»™i đó đã có thể bị miệng Ä‘á»i lên án đến ngàn năm.
Lão thâu nhi lại nhổ má»™t cá»ng râu, se trên hai ngón tay. Lão ngẩng lên nhìn quả cầu ngá»c lưu ly:
− Lão ăn mày thiết nghĩ như vậy.
− A di đà phật! Lão huynh có phương cách chi vẹn toàn xin chỉ giáo.
Lão thâu nhi gãi đầu:
− Hay cứ để lão phu thế vào chá»— Thế Kiệt mà thụ nạp linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán mà chống vá»›i Giang Kỳ.
Lão nói xong nhìn qua Vương mẫu.
Vương mẫu suy nghĩ một lúc rồi nói:
− Tính như lão huynh cũng được, nhưng lão huynh suy nghĩ xem lão có thể dụng được kiếm thuật như Thế Kiệt không?
Thần Hành Dị Cái ngẩn ngưá»i:
− Ui cha, cái này thì khó quá. Lão ăn mày vốn chỉ có má»—i má»™t tuyệt thức là Di Hình Cước Pháp cùng vá»›i Vô Vô Chưởng Pháp chứ chưa từng luyện kiếm bao giá».
Vương mẫu thở ra:
− Lão huynh tiếp thụ linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán tất phải sá»­ dụng Quá»· Kiếm Äoạn Hồn để phát huy sá»± vi diệu cá»§a linh khí tiên thiên. Nếu không sá»­ dụng được kiếm thì sao phát huy hết sá»± vi diệu mà Thập Nhị La Hán để lại. Huống chi đối phương cá»§a chúng ta là má»™t đại kiếm thá»§ vô song trong thiên hạ đã luyện thành Vô Ảnh Kiếm và có cả quyá»n lá»±c Ä‘en tối cá»§a hoàng thạch há»™ thể. Nếu như không tính toán kỹ, đến khi sá»± việc đã rồi, lão huynh đã không giữ được mạng, mà hôm nay chúng ta chỉ làm việc dã tràng xe cát biển đông.
Vương mẫu phân giải xong, Thần Hành Dị Cái chỉ biết ngượng nghịu lắc đầu.
Huệ Giác đại sư niệm phật hiệu:
− A di đà phật! Vương nương phân tích rất đúng. Bần tăng nghÄ© có lẽ đây là ý trá»i. Nếu như Thế Kiệt không thụ nạp linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán cÅ©ng là ý trá»i.
Thần Hành Dị Cái nói:
− Vậy chúng ta chỉ còn biết đưa mắt chỠđợi đến canh ngỠthôi sao?
Thần Hành Dị Cái nói đến đây thì bá»—ng có những âm thanh như tiếng đục đá đập vào tai má»i ngưá»i.
Vương mẫu nhíu mày.
Thần Hành Dị Cái thì sa sầm mặt.
Huệ Giác đại sư thì lần chuỗi tràng hạt.
Vương mẫu nhìn Thần Hành Dị Cái:
− Lão huynh nghĩ sao vỠnhững âm thanh đó?
Lão thâu nhi nhổ râu:
− Còn nghÄ© gì nữa. Chắc chắn lÅ© quần ma Ä‘ang đục thạch môn để xâm nhập vào Kim Äỉnh SÆ¡n.
− Tôi cũng nghĩ như lão huynh.
Lão thâu nhi vuốt cằm nói:
− Nếu quần ma phá được thạch môn thì chúng ta chẳng còn đưá»ng chạy.
Lão nhìn lại Huệ Giác đại sư:
− Lão hòa thượng. Tôi và lão ra ngoài thạch môn án ngữ. Nếu như quần ma có phá được thạch môn thì chúng ta vẫn có thể cản được bá»n chúng má»™t lúc.
− A di đà phật! Sự thể như thế này thì chỉ còn cách đó mà thôi.
Vương mẫu nghiêm mặt.
Bà nhìn lại Thế Kiệt, ôn nhu nói:
− Hiá»n Ä‘iệt, quần ma Ä‘ang tìm cách phá vỡ thạch môn, ta và các vị trưởng lão phải ra bên ngoài mật đạo. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì con cÅ©ng không được phân tâm mà tập trung tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán. Tất cả má»i ngưá»i ở đây, sống hay chết Ä‘á»u do hiá»n Ä‘iệt định Ä‘oạt.
Thế Kiệt im lặng không đáp lá»i Vương mẫu. Hiện tại tâm tưởng cá»§a chàng vô cùng há»—n loạn và hoang mang. Chàng Ä‘ang đứng giữa hai ý niệm chữ tình và chữ nghÄ©a. Giang Kỳ đối vá»›i chàng dù sao cÅ©ng là sư tôn và còn hÆ¡n thế nữa.
Tất cả những gì trong quá khứ Ä‘ang tái hiện vá» trong tâm niệm cá»§a chàng. Sống vá»›i Giang Kỳ, mặc dù có sá»± nghiêm khắc, nhưng chưa bao giá» chàng bị sư tôn bá» rÆ¡i. Từ lúc chập chững bước Ä‘i cho đến khi biết suy nghÄ©, biết phân định đâu là chính, đâu là tà, chàng Ä‘á»u được sá»± chỉ dẫn tận tình, và sá»± đùm bá»c cá»§a Giang Kỳ. GiỠđây chính chàng lại nhận trá»ng trách giết ngưá»i đã đào luyện và nuôi dưỡng mình.
NghÄ© đến đó, Thế Kiệt chỉ muốn gào lên thật to, và nếu có thể được đã vung Quá»· Kiếm Äoạn Hồn tiêu há»§y mưá»i hai pho tượng kim thân La Hán để vÄ©nh viá»…n không còn há»a vận cho sư tôn. Nhưng rồi những gì Vương mẫu nói, đến những gì U Linh Nhân Triá»u Lâm Lâm cho Thế Kiệt biết khiến chàng như kẻ Ä‘ang chịu áp lá»±c giữa hai hướng. Ãp lá»±c đó khiến chàng ngỡ như mình Ä‘ang hụt hẫng giữa hai dòng nước xoáy cuồn cuá»™n, mà chẳng bao lâu khí lá»±c tan rã mà chết.
Ngồi kiết đà giữa phiến bồ đoàn hình bánh xe luân hồi, mà thân ảnh Thế Kiệt thoáng chốc lại run nhẹ bởi những tạp thức hỗn độn.
Vương mẫu không nghe Thế Kiệt đáp lá»i chỉ còn biết buông má»™t tiếng thở dài. Bà nhìn Thế Kiệt má»™t lần nữa, rồi bước đến bên Cáp Nhật Hồng:
− Nhật Hồng, lúc này Thế Kiệt rất hoang mang, tâm thức bất định, mẫu thân hy vá»ng con sẽ giúp được Thế Kiệt qua khá»i sá»± bấn loạn hoang mang này. Nếu như Thế Kiệt không vượt qua được sá»± hoang mang và nghịch cảnh đã chụp lên lẽ sống cá»§a y... con biết hậu quả sẽ như thế nào rồi.
− Mẫu thân, con biết nói gì đây với chàng?
− Ta cũng không biết phải dạy con nói như thế nào.
Bà nắm tay Nhật Hồng:
− Nếu như có chuyện xảy ra thì con phải cố gắng quay trở vá» Tây Hạ và vÄ©nh viá»…n đừng bước chân vào Trung Thổ. Trung Nguyên không vượt qua khá»i đại há»a này thì chắc chắn biến thành vùng đất chết không phương hóa giải được.
− Mẹ, con hiểu. Con sẽ cố gắng khuyến dụ Lệnh đại ca.
Vương mẫu gật đầu:
− Mẹ và các vị trưởng lão phải ra bên ngoài mật đạo, con phải bảo trá»ng.
− Mẹ bảo trá»ng!
Vương mẫu mỉm cưá»i.
Bà cùng với Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi, Huệ Giác đại sư và Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc trở bộ quay ra ngoài mật đạo.
Những vị trưởng tôn đã đi rồi, còn lại Nhật Hồng và Lệnh Thế Kiệt trong gian kỳ lầu.
Nàng nhìn Thế Kiệt, nhá» giá»ng nói:
− Äại ca, muá»™i biết đại ca Ä‘ang suy nghÄ© hoang mang lắm phải không?
Thế Kiệt hướng mắt nhìn nàng. Chàng khẽ gật đầu.
Nhật Hồng mỉm cưá»i:
− Muội biết huynh đang suy nghĩ gì rồi?
− Muội muội...
Nhật Hồng khoát tay không cho chàng nói:
− Huynh không cần nói ra muá»™i cÅ©ng biết mà. Nếu má»™t khi huynh tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán thì tất nhiên huynh phải dụng đến Quá»· Kiếm Äoạn Hồn mà tiêu há»§y U Linh Quá»· Kiếm.
Nàng chắc lưỡi:
− Nếu U Linh Quá»· Kiếm là ngưá»i nào đó thì huynh đã không ngần ngại. Khổ nổi Quá»· Kiếm U Linh lại là sư tôn Giang Kỳ. Chẳng lẽ huynh lại tiêu há»§y ngưá»i đã nuôi nấng và truyá»n thụ võ công cho huynh sao? Thá»±c thì xong bổn phận và trách nhiệm cá»§a mình rồi huynh cÅ©ng không làm sao quên được oan nghiệt này. Huống chi tiêu há»§y Giang Kỳ thì huynh đã phạm vào ba trá»ng tá»™i bất nghÄ©a, bất trung và bất hiếu.
Thế Kiệt thở dài:
− Muội hiểu ta.
− Muội sao không hiểu huynh được. Thấy nét mặt của huynh, tâm của muội cũng bị dày vò vô cùng.
− Thế muội có cách chi giúp huynh được không?
Nhật Hồng mỉm cưá»i:
− Nói như vậy tất nhiên muá»™i có cách giúp huynh rồi. Nhưng lúc nãy có các vị trưởng lão, muá»™i không dám nói ra sợ các vị đó thất vá»ng thôi.
Thế Kiệt lộ vẻ phấn chấn ra mặt:
− Huynh đang lắng nghe muội nói đây.
Nhật Hồng im lặng má»™t lúc rồi nhìn Thế Kiệt. Nàng nói bằng giá»ng ai oán:
− Huynh đã chịu quá nhiá»u ná»—i oan trái trong cuá»™c Ä‘á»i, bây giá» lại khoác thêm vào huynh ba trá»ng tá»™i bất hiếu, bất trung, bất nghÄ©a, muá»™i sao chịu được. Hay huynh để cho muá»™i gánh chịu ba trá»ng tá»™i đó thay huynh?
− Muội thay huynh tiếp thụ linh khí tiên thiên.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Không phải như vậy đâu. Muá»™i thay huynh nhận ba trá»ng tá»™i đối vá»›i mẫu thân kia.
Thế Kiệt nheo mày:
− Muội nói vậy có ý gì?
− Huynh chưa hiểu nữa à? Muá»™i và huynh sẽ cùng chết. Khi hai chúng ta chết thì chẳng còn liên quan gì đến thế sá»± giang hồ. Nếu như huynh không tiếp thụ linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán thì đằng nào cÅ©ng chết, thôi thì chết trước có hay hÆ¡n không. Khi những vị trưởng lão biết hai chúng ta chết thì há» cÅ©ng biết xá»­ như thế nào Nàng nháy mắt vá»›i Thế Kiệt:
− Nhưng trước khi chết thì muá»™i nói trước. Muá»™i không muốn biến thành Cương Thi vô tâm vô tính đâu, nên phải nhỠđến huynh dùng Quá»· Kiếm Äoạn Hồn băm xác muá»™i ra trước đã.
Thế Kiệt lắc đầu.
Nhật Hồng nhướng mày nhìn Thế Kiệt:
− Sao huynh lại lắc đầu? Không được ư? Ai cÅ©ng má»™t lần phải chết mà. ÄÆ°á»£c chết cùng vá»›i huynh, muá»™i mãn nguyện lắm rồi.
Nàng cúi đầu:
− Chỉ thương cho mẫu thân. Khi muá»™i Ä‘i rồi không biết ngưá»i sẽ ra sao. Nếu muá»™i xuống tá»­ thành, có duyên gặp được Triá»u mẫu và lão nhân gia Nguyên Thiên Phục sẽ nói vá»›i hai ngưá»i miá»…n thứ tá»™i cho huynh, đặng huynh có cÆ¡ há»™i gặp lại hai ngưá»i.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
− Huynh biết huynh có tá»™i gì vá»›i Triá»u mẫu và lão nhân gia Nguyên Thiên Phục không?
− Muội hãy nói cho huynh nghe.
− Huynh nặng tình mà quên nghĩa, hoặc nặng nghĩa mà quên tình như Nguyên lão nhân gia.
− Huynh không hiểu ý của muội.
Nhật Hồng nhún vai:
− Nói ra sợ huynh lại hốt hoảng mà thôi.
− Muội nói cho huynh hiểu xem ý của muội như thế nào?
Nhật Hồng nhìn lên quả cầu lưu ly.
Nàng trịnh trá»ng nói:
− Hồi đó, Nguyên lão nhân gia vì chữ nghÄ©a mà quên chữ tình nên mặc nhiên để lại giá»t máu cá»§a mình cho Triá»u mẫu. Chính giá»t máu đó đã tạo ra sá»± Oan nghiệt éo le này. Sư tôn Giang Kỳ vì quá nặng tình mà mất Ä‘i chữ nghÄ©a. Chính nặng tình mà sư tôn tôn Giang Kỳ đặt huynh vào cảnh bất nghÄ©a, bất trung. Bây giá» chẳng lẽ muá»™i lại bước theo vết xe đã đổ cá»§a tiá»n nhân mà giữ giá»t máu cá»§a huynh trong muá»™i để rồi sau này lại cÅ©ng như huynh.
Thế Kiệt tròn mắt nhìn nàng:
− Cáp muội muội... Muội nói...
Nhật Hồng mỉm cưá»i:
− Muá»™i có cách xá»­ riêng cá»§a mình. Nếu không xá»­ như vậy thì biết đâu muá»™i lại là Cương Thi nuôi dưỡng giá»t máu cá»§a huynh ư?
Thế Kiệt bặm môi:
− Nhật Hồng...
− Thá»i gian không còn nhiá»u nữa đâu. Nếu như huynh quyết chí không lập lại nghịch cảnh éo le cá»§a tiá»n nhân thì tá»± huynh phải cởi trói mình. Muốn vậy huynh phải tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a Thập Nhị La Hán. Tất cả những ngưá»i Ä‘ang sống cÅ©ng như ngưá»i chết Ä‘á»u muốn như vậy.
− Huynh hiểu ý của muội rồi.
− Muá»™i biết huynh khó xá»­ lắm. Nhưng vá» mặt nào thì sư tôn Giang Kỳ chẳng còn như xưa nữa. Có thể nói sư tôn đã chết rồi, còn ngưá»i hiện tại chỉ là Quá»· Kiếm U Linh mà thôi.
− Muá»™i muốn huynh tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán?
− Nếu huynh không muốn lập lại nghịch cảnh như những tiá»n nhân.
− Rồi đây huynh sẽ sống ra sao khi trong tâm thức luôn ám ảnh mình là kẻ bất hiếu, bất trung, bất nghĩa?
− Hãy nghÄ© đến trá»ng trách cá»§a mình trước khi tá»± trách mình. Biết đâu sau này muá»™i lại có cách hóa giải ná»—i ám ảnh cá»§a huynh. Tất cả cÅ©ng chỉ những kẻ Ä‘i trước gieo oan tình cho ngưá»i Ä‘i sau. Vô hình, huynh lại là ngưá»i kết thúc nghịch cảnh đó.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
− Äây là cÆ¡ há»™i để huynh cởi bá» những oan nghiệt và oan trái đã phá»§ lên huynh. Bá» cÆ¡ há»™i này thì oan trái sẽ mãi mãi truyá»n từ Ä‘á»i này sang Ä‘á»i khác.
− Huynh không thể chấp nhận nghịch cảnh và oan trái này.
− Không chấp nhận thì tá»± huynh biết phải làm gì rồi. Quần ma Ä‘ang phá thạch môn để vào Kim Äỉnh SÆ¡n. Bá» qua cÆ¡ há»™i tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán thì muá»™i nguyện dẫn đưá»ng trước cho má»i ngưá»i cùng kéo xuống a tỳ mà Ä‘oạn tụ.
Thế Kiệt thở ra:
− ÄÆ°á»£c, thân phụ và sư tôn đã trói buá»™c vá»›i nhau thì tá»± tay huynh sẽ cởi trói cho hai ngưá»i. Huynh cảm thấy bình tâm lại rồi.
Nhật Hồng mỉm cưá»i:
− Äại ca hãy nhìn quả cầu lưu ly kìa.
Thế Kiệt nhìn lên quả cầu lưu ly treo lÆ¡ lá»­ng trên đỉnh Kim Äỉnh SÆ¡n. Bây giá» nó trông tợ như vầng nhật quang đỠau Ä‘ang từ từ hạ dần xuống.
Thế Kiệt biết thá»i khắc đã đến. Chàng vá»™i nói vá»›i Nhật Hồng:
− Muá»™i hãy ra khá»i gian kỳ thất này Ä‘i. Thá»i khắc quyết định đã đến rồi.
− Muá»™i sẽ Ä‘i, nhưng huynh phải hứa vá»›i muá»™i là tiếp nhận linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán bằng tất cả ý chí và thể xác.
Thế Kiệt gật đầu:
− Huynh hứa.
Nhật Hồng nhìn chàng gượng nói:
− Huynh bảo trá»ng.
Thế Kiệt khẽ gật đầu:
− Muá»™i bảo trá»ng!
− Muội sẽ chỠhuynh ở bên ngoài.
Thế Kiệt gật đầu.
Nhật Hồng trở bước quay ra ngoài gian kỳ thất. Äứng bên ngoài mà tâm Nhật Hồng vô cùng bất ổn. Nàng cảm thấy tâm tư mình như có lá»­a đốt và hồi há»™p.
Nàng nghĩ thầm:
− “Chuyện sắp xảy ra cho Thế Kiệt. Nếu như đây là cá»­a xuống a tỳ thì mình sẽ Ä‘i cùng vá»›i chàng.â€.
à niệm đó vừa lướt qua đầu Nhật Hồng thì cả gian kỳ thất có ánh sáng chói chang, hắt ra từ mưá»i hai ô cá»­a. Ãnh sáng đó làm lóa cả mắt Nhật Hồng.
Äiá»u kỳ diệu đó khiến nàng lo lắng toan bước vào, nhưng mưá»i hai ô cá»­a như mưá»i hai há»a ngục hắt hÆ¡i nóng ra ngoài.
Nhật Hồng thấy hiện tượng đặc dị đó phải nghĩ đến Thế Kiệt ở bên trong đang bị đốt thành tro bụi.
Nàng buột miệng thét lên:
− Lệnh tướng công...
Tiếng thét của nàng cùng lúc với tiếng gào lên khủng khiếp ca Thế Kiệt từ bên trong phát ra:
− A... A... A...
Tếng thét kinh hoàng của Thế Kiệt khiến Cáp Nhật Hồng té xuống sàn ngất lịm, bởi nàng vừa liên tưởng đến một tấm thảm kịch vừa xảy ra bên trong.
Tài sản của aspirin

  #55  
Old 02-06-2008, 08:27 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 56

Lưỡng Kiếm U Linh


Quả đúng như Vương mẫu và Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi Ä‘oán, chúng quần ma Ä‘ang hợp lá»±c công phá thạch môn để vào Kim Äỉnh SÆ¡n.
Vương mẫu, lão thâu nhi và đại sư Huệ Giác đứng án ngữ chắn ngang mật đạo chỠđợi.
Phía sau lưng hỠLà Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc, tay thủ bộ kim châm y thuật. Vẻ mặt của Diệu Thủ Thần Y thật là lo lắng bất an.
Bụi đá từ trên trần mật thất phả xuống sau những âm thanh chan chát và rầm rầm.
Vương mẫu nhìn qua lão thâu nhi:
− HỠsắp phá được thạch môn.
Lão thâu nhi nắm cứng ngá»n Äả Cẩu Bổng, khàn khàn nói:
− Lão ăn mày quyết một trận với lũ quỷ dữ này.
− A di đà phật! Bần tăng cũng quyết một tận sinh tử không khoan nhượng.
Vương mẫu thở dài:
− Sợ chúng ta không cá»± được lâu. Chỉ cần chúng ta cầm cá»± cho đến khi Lệnh Thế Kiệt hấp thụ được linh khí tiên thiên cá»§a mưá»i hai vị La Hán.
Lão thâu nhi nhổ má»™t cá»ng râu nói:
− Không biết gã tiểu tử kia có chịu thụ tiếp linh khí tiên thiên của Thập Nhị La Hán hay không.
Lão thở ra nói tiếp:
− Trong khi tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kỳ vá»ng vào gã thì gã lại giở chứng làm nÅ©ng. Nếu tiểu tá»­ Lệnh Thế Kiệt là hậu nhân cá»§a Cái Bang thì lão huynh đã dạy cho gã vài gậy để bá» cái thói làm nÅ©ng làm nịu.
Vương mẫu từ tốn nói:
− Lão huynh đừng trách Lệnh Thế Kiệt. Nếu đặt chúng ta vào nghịch cảnh như y thì cũng khó xử như vậy mà thôi.
− Khó xá»­ vá»›i không khó xá»­. Ai mà chẳng biết y có nghịch cảnh, nhưng ít ra cÅ©ng phải biết đâu là việc lá»›n, đâu là việc nhá» chứ. Äã lặn lá»™i được đến Kim Äỉnh SÆ¡n, vào được thánh địa Côn Luân đã khó nhá»c lắm rồi, giá» thì như cá trong rá» chá» lÅ© quá»· sống lấy mạng có tức không chá»›.
Lão thâu nhi móc bầu hồ lô ngửa mặt tu một hơi dài:
− Nếu lão ăn mày mà biết tiểu tử Lệnh Thế Kiệt giở chứng thì chẳng thèm vác thân già đến đây làm gì. Lão dong tuốt vào cấm thành, lẩn vô kho hảo tửu của đức kim thượng mà đánh chén qua ngày, mặc cho lũ quỷ muốn làm gì thì làm.
− Dù cho lão huynh có tìm chỗ mai danh ẩn tích, tôi e cũng không an toàn đâu. Một khi Quỷ Kiếm U Linh đã độc tôn võ lâm thì tất y sẽ phải nhìn đến chiếc ngai của đức kim thượng. Bấy giỠlão huynh có còn yên thân để thưởng lãm hảo tửu được hay không?
Thần Hành Dị Cái thở dài:
− Lão ở trong này mà ruột nóng như lửa, không biết lũ ăn mày của lão bên ngoài đã ra sao. Không khéo lại biến thành một lũ Cương Thi chuyên đi ăn trộm vặt cũng nên.
Thần Hành Dị Cái vừa dứt lá»i thì má»™t âm thanh chát chúa dá»™i vào tai má»i ngưá»i.
Rầm!
Vương mẫu thốt lên:
− Lão ca ca, coi chừng.
Thạch môn trước mặt má»i ngưá»i đã xuất hiện những đưá»ng nứt rạn.
Vương mẫu lo lắng nói:
− Không bao lâu nữa quần ma sẽ phá được thạch môn mà vào Kim Äỉnh SÆ¡n.
− Lão ăn mày đã chuẩn bị hết rồi. Nếu lão phu lỡ có tử vong thì trước khi chết cũng đoạn mạch để không còn cử động được nữa.
Rầm...
Thạch môn như muốn sập xuống sau âm thanh thứ hai.
Vương mẫu lo lắng nói:
− Äại sư, canh ngỠđã đến rồi phải không?
− A di đà phật! Canh ngỠđã đến.
Lão đại sư vừa dứt lá»i thì ánh sáng chói chang từ phía kỳ lầu hắt đến sau lưng há». Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u lóa cả mắt bởi ánh sáng đó.
Vương mẫu lẫn Thần Hành Dị Cái phải nheo mắt lại, cùng lúc tiếng răng rắc phát ra từ phía thạch môn.
Ầm...
Cát bụi bay mù mịt.
Vương mẫu, Thần Hành Dị Cái, Huệ Giác đại sư và Diệu Thá»§ Thần Y Kỳ Thân Lá»™c không ai bảo nhau nhưng tất cả Ä‘á»u thối vá» sau hai bá»™. Bốn ngưá»i biết chắc thạch môn bế quan Kim Äỉnh SÆ¡n vừa bị phá vỡ, nhưng từ hướng gian kỳ lầu thì lại mù tịt không biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra.
Rồi bất thình lình tiếng thét như rồng ngân cá»§a Thế Kiệt cất lên khiến má»i ngưá»i phải giật mình.
Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi buột miệng thốt:
− Chuyện gì vậy?
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng Thần Hành Dị Cái thì có năm gã Câu Hồn Sứ Giả như những kẻ mù mò mẫm từ bên ngoài bước vào. Cả năm tên Câu Hồn Sứ Giả bị ánh sáng chan hòa kia làm cho lóa mắt, không sao thấy được Vương mẫu, Thần Hành Dị Cái và Huệ Giác đại sư đứng ngay trước mặt chúng.
Ngược lại vá»›i năm gã Câu Hồn Sứ Giả, thì những vị trưởng tôn hoàn toàn thấy bá»n chúng, bởi hỠđứng quay lưng lại phía nguồn ánh sáng từ gian kỳ lầu hắt ra.
Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi thét lên:
− Các ngươi tự đi tìm cái chết mà.
Lão vừa nói vừa quẳng bầu hồ lô rượu đã rá»—ng tuếch rồi dá»±ng đứng đôi song thá»§, vá»— thẳng tá»›i năm gã Câu Hồn Sứ Giả hai đạp phách không chưởng vá»›i mưá»i hai thành công lá»±c.
Năm gã cao thá»§ Câu Hồn Bang sao có thể bì vá»›i Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi, huống chi chúng hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì ngoài vùng ánh sáng làm cho lóa mắt, nên đành phải hứng trá»n hai đạp phách không chưởng cá»§a lão ăn mày.
Ầm...
Năm gã Câu Hồn Sứ Giả tợ những chiếc lá khô nhẹ bá»—ng, bị đạo cuồng phong phách không chưởng bứng lên khá»i mặt đất quẳng ra bên ngoài.
Sau khi xuất chưởng đắc thủ, Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi vô cùng phấn khích, lão xoa tay nói:
− Xem ra lão ăn mày tuy đã cao tuổi nhưng lực vẫn còn tràn trỠđấy chứ.
− A di đà phật! Với địa thế này bần tăng tin chúng ta có thể cản chân được chúng quần ma.
Mặc dù có lợi thế vỠđịa hình, nhưng tất cả những vị trưởng lão Ä‘á»u tá»± biết tình thế cá»§a há» như chỉ mành treo chuông, nên luôn trong tư thế chuẩn bị ứng phó.
Sau khi năm gã Câu Hồn Sứ Giả bị phách không chưởng cá»§a Thần Hành Dị Cái đánh bật ra ngoài thì phía ngoài thạch môn Kim Äỉnh SÆ¡n bá»—ng chốc trở nên im lặng.
Thần Hành Dị Cái nhìn sang Vương mẫu:
− Sao bên ngoài im lặng thế nhỉ? Lũ quần ma đang định giở trò gì, hay sau khi lão ăn mày ra tay chúng hoảng kinh mà rút lui hết rồi.
− Quần ma không bá» Ä‘i đâu. Chữ tham trong con ngưá»i rất lá»›n. Nếu không có chữ tham đó, giang hồ đâu có sóng to gió lá»›n. Tất cả cÅ©ng Ä‘á»u bắt đầu từ chữ tham. Hôm nay tất cả hắc đạo trên giang hồ Ä‘á»u biết trong Kim Äỉnh SÆ¡n là chốn thánh địa có thể đưa bất cứ ngưá»i nào trở thành thánh quân độc tôn võ lâm nên đâu bá» qua cÆ¡ há»™i. Huống chi sau lưng há» còn có Quá»· Kiếm U Linh.
− A di đà phật! Vương nương nói rất đúng. Nếu chỉ vì má»—i lòng tham mà cao thá»§ hắc đạo không sợ vong mạng, lão nạp có thể thuyết dụ được há», chỉ sợ sau lưng há» là Quá»· Kiếm U Linh buá»™c há» phải xông vào mà thôi.
Äại sư Huệ Giác thở ra, lắc đầu nói:
− Nếu đúng như lão nạp nói thì hôm nay thánh địa Côn Luân sẽ biến thành tử địa võ lâm.
Bao nhiêu ngưá»i sẽ phải vong mạng tại đây.
Thần Hành Dị Cái khoát tay:
− Ậy... Nếu bá»n ma đầu không muốn vong mạng thì đừng vào Kim Äỉnh SÆ¡n. Nếu bá»n chúng cứ nhâu nhâu bâu vào thì lão ăn mày má»›i buá»™c ra tay thôi.
Vương mẫu nhìn Huệ Giác đại sư:
− Chúng ta chẳng còn cách nào khác. Äại sư áy náy rất đúng nhưng đây đã là bước đưá»ng cùng cá»§a chúng ta rồi. Nếu chúng ta nương tay thì kẻ bị hại lại là chúng ta.
Vương mẫu nói xong chợt nghiêm mặt:
− Tất cả má»i ngưá»i nên chuẩn bị Ä‘i.
Lá»i vừa dứt trên miệng Vương mẫu thì từ bên ngoài má»™t đạo cuồng phong ào ào cuốn vào. Äạo cuồng phong đó cuốn theo cả những khối đá như mưa rào ập tá»›i các vị trưởng tôn.
Vương mẫu mím môi, đôi ngá»c thá»§ dá»±ng đứng rồi từ từ đẩy vá» phía trước. Lối xuất chưởng cá»§a Vương mẫu thật bình thưá»ng và nhẹ nhàng, thậm chí khi chân âm thoát ra từ tâm bản thá»§ cÅ©ng nhẹ tợ như hai luồng gió hiu hiu thổi.
Hai đạo nhu kình ôn nhu cá»§a Vương mẫu lúc thoát ra khá»i đôi ngá»c thá»§ thì êm ái như vậy, nhưng khi vừa chạm tá»›i đạo cuồng phong kia thì bá»—ng nhiên nó biến thành má»™t con lốc xoáy rút lấy dư lá»±c lẫn những khối đó vào trong, rồi từ từ di chuyển ra bên ngoài.
Thấy sự kỳ diệu của chưởng phong, Thần Hành Dị Cái phấn chí vỗ tay:
− Hay quá... tuyệt diệu quá. Thế nào lão ăn mày cÅ©ng thỉnh giáo Vương nương truyá»n thụ cho chưởng pháp này.
ÄÆ°á»£c Thần Hành Dị Cái khen tặng, Vương mẫu mỉm cưá»i. Bà nhìn lại lão thâu nhi, nói:
− Lão huynh muốn há»c tuyệt kỹ Di Hoa Tiếp Ngá»c thì phải đợi đến kiếp sau.
Lão thâu nhi nhướn mày:
− Tại sao lão phải đợi đến kiếp sau chứ?
− Tôi nói thật đấy.
− Bá»™ tuyệt chưởng Di Hoa Tiếp Ngá»c chỉ truyá»n trong hoàng tá»™c Tây Hạ mà không truyá»n ra bên ngoài sao?
− Không phải như vậy đâu. Tuyệt chưởng Di Hoa Tiếp Ngá»c vốn cá»§a Côn Luân phái nhưng chỉ dành riêng cho nữ nhân có đủ căn cÆ¡ má»›i thụ nạp được. Kiếp này lão huynh là nam nhân thì sao há»c được tuyệt chưởng Di Hoa Tiếp Ngá»c chứ.
Nghe Vương mẫu giải trình, lão thâu nhi sượng mặt. Lão gật gù nói:
− Lão ăn mày hiểu rồi... hiểu rồi.
Thần Hành Dị Cái vừa nói xong thì nghe tiếng Tây Kỳ Thạch Khởi bên ngoài cất lên oang oang:
− Lý Phi Phi, cô đang ở trong đó à?
Vương mẫu nheo mày:
− Thạch Khởi đã biết tôi đang ở trong này.
Thần Hành Dị Cái sa sầm mặt:
− Lão quỷ Tây Kỳ Thạch Khởi biết Vương nương sao?
Vương mẫu gật đầu:
− Lão biết tôi khá rành.
Thần Hành Dị Cái nghe Vương mẫu nói càng tò mò hơn:
− Lão quỷ đó biết rành Vương nương là sao?
Nghe lão thâu nhi há»i dồn dập, Vương mẫu nhíu mày nhìn lão:
− Lão huynh đừng có nghĩ bậy.
Lão thâu nhi khoát tay:
− Hê... lão phu đâu dám nghÄ© bậy chứ. Lão phu chỉ lấy làm lạ, má»™t ngưá»i thuá»™c hoàng tá»™c Tây Hạ, má»™t ngưá»i thuá»™c hắc đạo ma đầu cá»§a võ lâm Trung Nguyên, sao lại biết vá» nhau?
Vương mẫu chưa kịp đáp lá»i lão thâu nhi thì nghe Thạch Khởi từ bên ngoài lá»›n giá»ng nói tiếp:
− Lý Phi Phi, nếu nàng ngoan ngoãn quy thuận U Linh Quá»· Môn thì huynh sẽ tấu trình lên vá»›i chá»§ nhân đặng giữ cho nàng má»™t cái mạng. Huynh nghÄ© hết tình, hết nghÄ©a má»›i nói Ä‘iá»u này ra vá»›i muá»™i đó.
Nghe Thạch Khởi nói, Thần Hành Dị Cái nhìn Vương mẫu chằm chằm. Rõ ràng trong ánh mắt cá»§a lão ăn mày ẩn tàng nhiá»u ý nghÄ©a mà bất cứ nữ nhân nào bắt gặp cÅ©ng phải bá»±c dá»c.
Vương mẫu thở ra, trang trá»ng đáp lá»i Tây Kỳ Thạch Khởi:
− Bản vương và lão không có chút tình bằng hữu, sao lại có thể là huynh với muội được?
Vương mẫu nói xong quay lại Thần Hành Dị Cái nói tiếp:
− Tôi và Thạch Khởi trước đây vốn xuất thân từ Côn Luân phái. Nhưng Thạch Khởi vốn có tính tình hèn hạ ngay từ ban đầu nên đã bị trưởng tôn đuổi đi. Còn tôi thì đến Tây Hạ theo tướng công, sau đó tiếp nhận đăng cơ trở thành Vương nương.
− Lão ăn mày không dám nghĩ xấu vỠLý vương nương đâu.
− Tôi sợ lão huynh nghĩ đó.
Thần Hành Dị Cái vừa khoát tay vừa lắc đầu:
− Không... Không... Không... Trên có trá»i, dưới có đất, lão ăn mày xin thá» nếu có ý niệm xấu vá» Lý vương nương, sống không thấy mặt trá»i, chết thì thành quá»· bÆ¡ vÆ¡.
Diệu Thá»§ Thần Y bụm miệng cưá»i.
Mặc dù đã bụm miệng nhưng tiếng cưá»i khùng khục cá»§a Kỳ Thân Lá»™c vẫn lá»t vào tai lão thâu nhi. Lão ăn mày quay lại phía sau, quát:
− Lão cưá»i cái gì?
Thần Y Kỳ Thân Lá»™c bá» tay khá»i miệng, mím môi nén tiếng cưá»i vào trong. Mãi má»™t lúc lão má»›i thốt được:
− Nghe lão huynh thá» nên ta không chịu được phải cưá»i thôi.
− Lão phu thá» mà lão quá»· lại cưá»i. Hừ... Lão cưá»i cái gì chứ? Bá»™ lão thâu nhi này thá» tức cưá»i lắm hả?
Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc khoát tay:
− Giá như lão huynh đừng thá», nay lão huynh thá» rồi không chừng lá»i thỠđó hiển linh lắm đấy.
− Hiển linh là sao chứ? Bộ lão cho rằng ta nghĩ bậy vỠLý vương nương sao?
Thần Hành Dị Cái vừa nói vừa gặc chéo song thủ, vẻ mặt hầm hè, nói gằn từng tiếng:
− Lão phải giải thích cho lão ăn mày này biết, nếu không lão ăn mày này không nhịn đâu.
− Ậy... ậy... Lão huynh bớt nóng... bớt nóng.
− Hừ, nghe lão quá»· cưá»i không nóng sao được chứ.
− Thì lão huynh đã thỠsẽ biến thành quỷ bơ vơ nếu có ý niệm xấu với Lý vương nương.
Lão huynh thá» mà không nhìn lại tình cảnh cá»§a chúng ta. Lão huynh hiểu vì sao Kỳ Thân Lá»™c này lại cưá»i chưa?
Thần Hành Dị Cái ngẩn ngưá»i.
Lão gãi đầu rồi thuận tay nhổ má»™t cá»ng râu, lẩm nhẩm nói má»™t mình:
− Lão nói đúng, mà sao ta ngu quá vậy nè. Hổng thá» cái gì khó mà nhắm ngay sá»± tình ngày hôm nay mà thá». Ta ngu thật, nếu như chẳng may mình biến thành Cương Thi thì lá»i thỠđúng rồi.
Lão nói xong nhìn lại Lý vương nương:
− Lão rút lại lá»i thá» vá»›i Lý vương nương.
− Lão huynh không cần phải thá». Ta nghÄ©, lão huynh không có ý xấu đâu.
− Äúng rồi, lão phu không bao giá» có ý xấu vá»›i Vương nương.
Lão quay mặt ra ngoài, rống lớn:
− Hê... Thạch lão quá»· thối tha hãy nghe Thần Hành Dị Cái nói đây. Lão quá»· dá»ng tai nghe cho rõ nhé. Lý vương nương nói, hồi đó ở Côn Luân phái, ngươi có tính khí ăn tạp, lại ở dÆ¡ nên bị Ä‘uổi ra khá»i môn phái. Nay lão quá»· lại bán mình cho Quá»· Kiếm U Linh thì sao đáng mặt gá»i Lý vương nương là muá»™i chứ. Lão phu nệ tình Lý vương nương mà không ra cắt lưỡi lão đó. Biết khôn, biết ngoan thì mau mau rá»i khá»i đây mà Ä‘i Ä‘i.
Thạch Khởi rít lên:
− Lão ăn mày dơ bẩn. Lão nghĩ ở trong mật đạo là trụ được đấy à? Lão đã dám nói như vậy thì có dám bước ra đây cùng ta quyết đấu một trận sinh tử không, hay chỉ được cái tài chạy nhanh chạy lẹ thôi?
− Lão thâu nhi này há sợ gì lão. Nhưng lão thâu nhi không ra vì ngoài đó lạnh lẽo lắm.
Trong này ấm áp, ngu gì lão phu chui ra ngoài trá»i tuyết chứ.
Thần Hành Dị Cái vừa nói vừa cất tràng tiếu ngạo khích tướng Thạch Khởi.
Tiếng cá»§a Äông Äá»™c Âu Dung Thừa cất lên từ bên ngoài:
− Thạch lão quỷ nóng giận làm gì. Nếu muốn lũ chuột trong hang chui ra thì dễ thôi.
Lão đây sẽ hun chúng bắt buộc chúng phải chui đầu ra.
Nghe Äông Äá»™c nói, bất giác lão thâu nhi lo lắng. Nhìn lại Vương mẫu, lão nói:
− Nếu Âu Dương lão độc ra tay thì nhất định sẽ dùng đến độc công. Chúng ta thêm phiá»n phức đây.
Vương mẫu nhìn lại Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc:
− Lão đại phu ắt biết Âu Dung Thừa?
Kỳ Thân Lộc gật đầu:
− Kỳ mỗ võ công không thể sánh được với Âu Dung Thừa nhưng một khi lão dụng độc công thì lão phu đúng là khắc tinh của lão quỷ đó.
Lý Phi Phi mỉm cưá»i:
− Lần này chắc phải phiá»n Kỳ đại phu mệt nhá»c má»™t phen.
− Hê... Sao Lý vương nương khách sáo như vậy. Chúng ta đã cùng há»™i cùng thuyá»n thì phải chèo chống má»™t tay chứ.
Nghe Kỳ Thân Lộc nói vậy, lão thâu nhi phấn chí, quay mặt ra ngoài thét lớn:
− Hê... Lão Âu Äá»™c Æ¡i... lão nghÄ© dụng độc công thì khắc chế được chúng trưởng lão ư?
Trong này lão thâu nhi có má»™t viên thuốc giải độc vô cùng kỳ diệu. Lão Âu Äá»™c chẳng làm gì được chúng trưởng lão đâu.
Thần Hành Dị Cái nói xong quay mặt lại nháy mắt với Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc:
− Nhất định lão Äông Äá»™c Âu Dung Thừa sẽ dùng đến Vô Ảnh Chi Äá»™c mà công kích chúng ta.
Kỳ Thân Lộc lấy trong thắt lưng ra một gói lụa.
Lão mở gói lụa, ngắt từng nhúm bông trắng nõn, nói:
− Các vị cứ nhét bông vào khướu giác mà hít thở. Äá»™c công cá»§a Âu Dung Thừa chẳng còn tác dụng gì cả.
Thần Hành Dị Cái nhanh tay hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i, nhón lấy hai nhúm bông nhét đầy khướu giác rồi quay mặt ra ngoài cất tiếng khinh khỉnh:
− Lão độc ơi, lão thâu nhi nghe nói độc công của lão vốn vô cùng lợi hại nên mới được các cao thủ hắc đạo liệt vào Ngũ Kiệt. Nay lão thâu nhi muốn thưởng thức độc công của lão xem lợi hại như thế nào. Nếu như độc công của lão độc chẳng làm gì được lão thâu nhi thì nên quy ẩn là vừa rồi đó.
Âu Dung Thừa cưá»i the thé. Sau tràng cưá»i đó, lão gằn giá»ng nói:
− Trước đây má»—i lần lão ăn mày thấy ta thì chỉ biết co giò co cẳng mà chạy, nên đến đưá»ng cùng không lối thoát thân thì nói bừa nói càn. Nếu hai con kim xà không bị Lệnh Thế Kiệt giết chết thì ta đã cho chúng xông vào rồi. Nhưng cho dù không có đôi kim xà đó thì lão cÅ©ng chẳng có cÆ¡ há»™i đào thoát được đâu.
− Nhảm nhí, độc công của lão Âu Dương chỉ có tiếng mà không có miếng. Trước đây lão thâu nhi chạy bởi vì không ngửi được mùi tanh từ cơ thể lão phả ra mà thôi.
Thần Hành Dị Cái chắc lưỡi:
− Lão thâu nhi tội nghiệp cho lão độc. Chỉ vì ham đứng trong hàng ngũ Ngũ Kiệt mà lão vùi đầu luyện độc đến độ toàn thân bị nhiễm toát mùi tanh hôi, nên từng tuổi này mà chẳng có thê tử, tội nghiệp... tội nghiệp.
Thần Hành Dị Cái vừa dứt lá»i, Âu Dung Thừa tức giận thét lên:
− Lão phu sẽ hủy xác lão ăn mày thành bùn thành nước.
Cùng vá»›i lá»i nói tràn ngập sá»± phẫn ná»™ đó thì từ bên ngoài má»™t luồng khói vàng ào ào tuôn vào.
Kỳ Thân Lộc nheo mày nói:
− Các vị cẩn thận. Lão độ dụng tới Hủy Cốt Tán. Các vị chỉ được lấy chân ngươn bằng khướu giác thôi.
Khi luồng khói vàng phá»§ khắp mật Ä‘ao Kim Äỉnh, má»i ngưá»i đã có giải độc cá»§a Diệu Thá»§ Thần Y bế khướu giác mà lấy chân khí nên không cần phải bế huyệt.
Kỳ Thân Lộc lấy từ trong ống tay áo một chiếc ống trúc.
Thần Hành Dị Cái và Huệ Giác đại sư chăm chú theo dõi từng hành động của Kỳ Thân Lộc.
Huệ Giác đại sư nghĩ thầm:
− “Ông trá»i thật khéo sắp xếp, nếu không có Diệu Thá»§ Thần Y ở đây thì quần ma đã đắc dụng rồi.â€.
Huệ Giác đại sư vừa nghÄ© xong thì chiếc ống trúc trong tay Kỳ Thân Lá»™c đã phun ra má»™t màn bá»™t trắng tá»a mùi thÆ¡m dìu dịu. Vùng khói vàng Há»§y Cốt Tán cá»§a Âu Dung Thừa nhanh chóng bị làn bá»™t trắng nhuá»™m màu rồi từ từ hạ dần xuống mặt đất mà tan hết.
Thần Hành Dị Cái nheo mắt với Kỳ Thân Lộc.
Diệu Thủ Thần Y gật đầu, ôn nhu nói:
− Hủy Cốt Tán của lão độc không còn tác dụng nữa rồi.
Thần Hành Dị Cái vỗ tay:
− Lão đại phu hay thật đó.
− Lão huynh quá khen.
Thần Hành Dị Cái quay mặt ra ngoài, cất giá»ng thá»u thào:
− Lão độc ơi, sao lão ác quá vậy? Lão đã dụng tới Hủy Cốt Tán thì làm sao lão ăn mày này sống được.
Thần Hành Dị Cái rít lên:
− Úi cha Æ¡i, xương tá»§y cá»§a ta sắp tan ra hết rồi đây. Äau quá, ta chết mất... ta chết mất.
Tiếng của Âu Dung Thừa cất lên:
− Lão quỷ ăn mày ơi, khi lão biết sự lợi hại của độc công thì muộn rồi.
Thần Hành Dị Cái quay lại mỉm cưá»i vá»›i Kỳ Thân Lá»™c rồi vá»— luôn chưởng vào vách đá.
Sau khi vá»— chưởng lão đứng xoạc chân gác chéo song thá»§ dồn hết ná»™i lá»±c chuẩn bị má»™t chưởng. ChỠđợi. Hai mắt Thần Hành Dị Cái sáng ngá»i toát ra cái nhìn hừng há»±c.
Lão lẩm nhẩm nói:
− Lão độc bước vào đây mà lấy mạng lão ăn mày.
Tất cả các vị trưởng tôn im lặng chỠđợi.
Äúng như dá»± Ä‘oán cá»§a lão ăn mày. Từ bên ngoài má»™t ngưá»i vận trưá»ng bào mò mẫm bước vào. Theo sau ngưá»i đó là bốn gã thuá»™c nhân Ä‘á»u lăm le binh khí.
Huệ Giác đại sư nhíu mày khi nhận ra ngưá»i vận trưá»ng bào chẳng ai khác mà chính là Thần Long giáo chá»§ Tiêu Khắc.
Lão đại sư bặm môi.
Khi Tiêu Khắc chỉ còn cách Thần Hành Dị Cái độ ba bộ. Lão thâu nhi mới rít lên:
− Tiêu Khắc, ngươi vào đây nhận cái chết thay cho Âu Dung Thừa à?
Tiêu Khắc nghe Thần Hành Dị Cái nói giật thót ngưá»i. Y liá»n dá»±ng chưởng đối phó, nhưng ná»™i kình chưa dồn tá»›i song thá»§ thì chưởng ảnh cá»§a lão thâu nhi đã vá»— tá»›i ngá»±c hắn.
Bình...
Hứng trá»n má»™t chưởng cá»§a Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi, Tiêu Khắc như má»™t cánh diá»u bị lốc dữ cuốn bay bổng ra ngoài. Bốn tên thuá»™c nhân theo hầu Tiêu Khắc hồn siêu phách lạc vá»™i quay đầu tháo chạy. Cả bốn tên vừa đặt chân ra khá»i cá»­a thạch môn bất ngá» sững lại rồi má»™t ánh chá»›p xanh rá»n nhoáng lên, cả bốn gã đó như bị chẻ làm đôi đổ sầm xuống đất.
Lý vương nương buột miệng thốt:
− Vô Ảnh Quỷ Kiếm.
Lá»i cá»§a Lý vương nương khiến má»i ngưá»i bá»—ng chốc trở nên khẩn trương vô cùng. Tất cả Ä‘á»u dồn ná»™i lá»±c vào song thá»§ chỠđợi.
Há» không khẩn trương sao được, khi thừa biết sắp phải đối mặt vá»›i cái há»a cá»§a võ lâm, đó chính là Quá»· Kiếm U Linh.
Huệ Giác đại sư nắm thiá»n trượng cứng đến độ phát ra những âm thanh răng rắc, chứng tá» lão đại sư Ä‘ang căng thẳng, khẩn trương vào hồi há»™p thì vùng sáng chói lòa sau lưng há» vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng lập lá» từ những viên ngá»c dạ quang đính trên tưá»ng hắt xuống.
Thần Hành Dị Cái thở hắt ra một tiếng nói:
− Thế là xong.
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™