11-08-2008, 02:04 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 52 : Vu Oan Giá Há»a Cho Ngưá»i
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Chiá»u hôm ấy Ä‘i rẽ vá» hướng Nam.
Trong khi Ä‘i đưá»ng, Tam TÄ©nh thốt nhiên nói đến giáo lý nhà Pháºt, y bảo:
- Trá»i đất sinh ra muôn váºt. Sang, hèn, há»a, phúc Ä‘á»u do kiếp trước mà ra. Má»™t ngưá»i hai Ä‘á»i gây nên nghiệp chướng thì kiếp nà y phải hóa là m trâu ngá»±a để cho ngưá»i cưỡi. Tỉ như Du Thản Chi dù chưa hóa là m trâu ngá»±a, nhưng cÅ©ng phải là m nô lệ cho ngưá»i. Ãó cÅ©ng là kiếp trước nặng nợ, nên kiếp nà y phải trả. Nếu kiếp nà y có tÃch nhiá»u âm đức thì kiếp sau má»›i được hưởng phúc.
Du Thản Chi nghe y nói váºy ná»a tin ná»a ngá», rồi gã tá»± há»i:
- Thằng cha nà y vừa ra tay đã giết hai nhà sư, tà n nhẫn đến thế là cùng. Trong Ä‘á»i mi chắc đã giết bao nhiêu ngưá»i nữa. Váºy mà mi còn dám mở miệng nói đến tÃch đức tu nhÆ¡n ư?
Nhưng gã Ä‘ang bị trong vòng kiá»m tá»a cá»§a Tam TÄ©nh, nên trong bụng nghÄ© như váºy mà không dám nói ra.
Hai ngưá»i trông thấy vá» hướng Ãông Nam mà đi luôn mấy ngà y.
Tiết trá»i đã ấm áp dần dần.
Du Thản Chi nghe Tam Tinh vừa Ä‘i đưá»ng vừa há»i lối vá» Hà Tân thì trong bụng mừng thầm. Gã nghÄ© bụng:
- Xuống bể cà ng hay, được ngồi thuyá»n, mình không phải là m trâu ngá»±a cho hắn nữa.
.................................................. .........................
- Tên tiểu tặc há» Du phải và o bón phân trong vưá»n rau để tư tâm há»i đã là m nên tá»™i lá»—i.
Du Thản Chi ngÆ¡ ngác theo mấy nhà sư và o vưá»n rau bái kiến kiếm má»™t nhà sư quản lý vưá»n nà y.
Nhà sư quản lý vưá»n pháp hiệu Duyên Căn hình thù bé nhá» mà gầy khẳng gầy kheo, đã rụng mất hai chiếc răng cá»a. Lúc y nói miệng để trống hốc. Y thấy Du Thản Chi đầu bịt lồng sắt hình thù quái gở lấy là m thÃch thú.
Lão ngồi trên ghế dà i, nghếch chân lên, há»i lai lịch Du Thản Chi.
Du Thản Chi nghĩ :
- Cha bác mình là những nhân váºt có tên tuổi trong võ lâm, nếu bữa nay mình nói tháºt ra há chẳng là m nhục đến oai danh Du thị Song hùng và Tụ Hiá»n Trang ư?
NghÄ© váºy, gã chỉ khai mình là ngưá»i tầm thưá»ng quê kệch, chẳng may bị quan binh Khất Ãan bắt Ä‘em Ä‘i, rồi bị hà nh hạ khổ sở.
Nhà sư nà y rất ưa chuyện trò, những chi tiết nhá» nhặt lão cÅ©ng muốn há»i chân tÆ¡ kẻ tóc quyết không để cho Du Thản Chi ăn nói hà m hồ. Nhưng Du Thản Chi quyết ý dấu nhẹm thân thế mình. Ngoà i Ä‘iá»u gã kể mình là thiếu niên nhà nông, gã không nói thêm gì nữa.
Nhà sư tra ngá»n há»i ngà nh mãi đến tối mịt má»›i xong, tÃnh vừa ba giỠđồng hồ.
Nhà sư Duyên Căn há»i Ä‘i há»i lại hết lần nà y đến lần khác để kiếm lấy má»™t chá»— sÆ¡ hở mà vặn Du Thản Chi.
Du Thản Chi tuy không phải là một gã thông minh lanh lợi, nếu gã nói dối bị lòi đuôi. Nhưng gã đem thân thế mình nói rút lại một cách vắn tắt.
Ãại khái những câu há»i và câu trả lá»i như sau:
- Phụ thân ngươi là m gì?
- Chết rồi!
- Tại sao mà chết?
- á»m!
- á»m bệnh gì?
- Tôi không biết!
- Sao ngươi giúp đỡ Tam Tĩnh?
- Y bắt được tôi.
- Sao mi không trốn đi?
- Tôi không trốn thoát.
Ãến bữa cÆ¡m tối Duyên Căn bưng bát cÆ¡m lá»›n đến bên Du Thản Chi ngồi ăn để tiện vặn há»i.
Sau khi không há»i thêm được Ä‘iá»u gì nữa, Duyên Căn má»›i bảo:
- Ngươi múc ra hai thùng nước phân bón rau. Chúng ta ở đây không thể lưá»i nhác được đâu. Vừa rồi hhá»i chuyện mi mất hà ng ná»a ngà y công việc Ä‘á»u bá» bê.
Du Thản Chi đáp ngay:
- Vâng!
Gã không mà ng phân trần vá» vụ mất thì giá» nà y là do nhà sư há»i vặn mà gã phải trả lá»i chứ đâu phải gã bà y chuyện.
Du Thản Chi trong bụng đói meo, mình đầy thương tÃch, mà vẫn Ä‘i múc phân tưới rau ngay chứ không dám kêu ca gì hết.
Vưá»n rau chùa Thiếu Lâm rất rá»™ng diện tÃch có đến hai trăm mẫu. Trong vưá»n nà y kể cả hạng thợ thưá»ng xuyên lẫn thợ là m xắp có đến ba bốn chục ngưá»i và đá»u là tăng sÄ© trong chùa.
Du Thản Chi má»›i đến, đầu lại đội cái lồng sắt, hình thù cổ quái, má»i ngưá»i Ä‘á»u khinh miệt và thưá»ng Ä‘em gã ra là m trò cưá»i. Những công việc nặng nhá»c dÆ¡ dáy Ä‘á»u đổ lên đầu gã.
Du Thản Chi cà ng ngà y cà ng suy nghÄ© Ãt Ä‘i, quan niệm và phải trái vá» mừng giáºn thương vui. Gã cÅ©mg mÆ¡ hồ không phân biệt được rõ rà ng. Ai bảo gì gã cÅ©ng chịu.
Suốt ngà y gã chỉ ngÆ¡ ngác bần thần. Há»a hoằn trong lúc ngá»§ mê, gã má»›i mÆ¡ thấy A Tá».
Má»™t hôm và o lúc hoà ng hôn, Du Thản Chi bón tưới vưá»n rau xong thì thân thể mệt nhoà i, chân tay ê nhức, gã chợt nge thấy tiếng đũa lách cách, gã liá»n đứng dáºy xuống nhà ăn cÆ¡m, bá»—ng thấy tiếng Duyên Căn gá»i:
- A Du! Mi cầm bát cơm nà y đưa sang căn phòng nhỠbên rừng trúc cho một vị sư phụ ở đó dùng, vì y bịnh không qua đây được.
Thản Chi đáp:
- Vâng!
Ãoạn đón lấy bát cÆ¡m sang rừng trúc.
Rừng trúc nà y lớn lắm, gã đi một lúc mà vẫn chưa hết.
Gã nhìn và o trong đám lá cây ráºm rạp thấy má»™t căn nhà đá nhá», liá»n chạy đến trước cá»a cất tiếng gá»i:
- Sư phụ! Sư phụ! Cơm của sư phụ đây!
Trong nhà có giá»ng khà n khà n đáp lại.
Du Thản Chi đưa tay ra đẩy cá»a.
Cánh cá»a mở ra, gã bưng bát cÆ¡m lá»›n Ä‘i và o.
Gã thấy trên chiếc chiếu trải dưới đất có má»™t ngưá»i nằm quay mặt và o trong.
Trong nhà không có giưá»ng phản, bà n ghế chi hết.
Một cái bát sà nh đựng lưng bát nước lã đặt ngay trong một góc chiếu.
Du Thản Chi lại nói:
- Sư phụ! Tôi mang cơm lại cho sư phụ đây!
Ngưá»i kia nói:
- Ta không đói, không ăn cơm được ngươi bưng vỠđi!
Tiếng nói phá»u phà o không được rõ rà ng và thá»§y chung vẫn không quay đầu ra.
Du Thản Chi vừa nghe y biểu không đói, không ăn cÆ¡m, liá»n bưng bát cÆ¡m vá» nhà ngay, báo cho Duyên Căn biết.
Trưa hôm sau, Duyên Căn lại kêu Du Thản Chi mang cÆ¡m Ä‘i, ngưá»i kia vẫn không ăn.
Bốn ngà y liá»n, Du Thản Chi má»—i ngà y đưa cÆ¡m hai lần.
Ngưá»i đó không lúc nà o quay mình ra và thá»§y chung vẫn không ăn cÆ¡m.
Gã cÅ©ng mất tÃnh hiếu kỳ nữa, mặc dù thấy việc khác thưá»ng, gã cÅ©ng chẳng buồn quan tâm.
Ãến trưa hôm thứ năm, Du Thản Chi theo thưá»ng lệ lại bưng cÆ¡m sang, ngưá»i kia vẫn nhắc lại câu trước:
- Ta không đói, không ăn cơm, ngươi mang vỠđi.
Du Thản Chi vẫn bình thản lạt lẽo như thưá»ng đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi!
Ãoạn trở gót Ä‘i luôn.
Ngưá»i nà y đột nhiên vùng dáºy nắm lấy tay Du Thản Chi mắng:
- Mi là ngưá»i không có lòng dạ chi hết...
Vừa nói mấy tiếng ngưá»i đó la lên:
- Úi chao!
Vì thấy đầu gã đội cái lồng sắt, nên không khá»i giáºt mình kinh ngạc.
Du Thản Chi thấy nhà sư vừa gầy gò vừa Ä‘en đúa, mắt sâu mÅ©i cao, không ra dáng má»™t nhà sư Trung Nguyên. Trên mặt nhiá»u vết nhăn nheo mà không biết đã bao nhiêu tuổi.
Nhà sư há»i:
- Ãầu ngươi chụp cái chi?
Du Thản Chi đáp:
- Cái lồng sắt.
Nhà sư lại há»i:
- Ai chụp và o đầu ngươi?
- Ngưá»i Khất Ãan.
Nhà sư há»i:
- Sao mi không bỠđi?
Du Thản Chi đáp:
- BỠkhông được.
Nhà sư nói:
- Bốn ngà y liá»n ta không ăn cÆ¡m, ngươi chẳng há»i gì đến đã đà nh sao cÅ©ng không kêu ai lại thăm ta má»™t lần. Hoặc kêu thầy đến chữa bịnh cho ta, là nghÄ©a là m sao?
Nhà sư nà y tuy ngưá»i Hồ bên Tây Vá»±c song nói tiếng Hán rất lưu loát.
Du Thản Chi nói:
- Ông sống cÅ©ng thế chết cÅ©ng váºy, có liên quan gì đến tôi?
Nhà sư cả giáºn vươn tay ra nắm lấy vai Du Thản Chi.
Du Thản Chi thấy vai bị Ä‘au tá»±a hồ dao cắt, nhưng gã nhịn Ä‘au quen, chẳng cáºy cá»±a mà cÅ©ng chẳng rên la, cứ thản nhiên như không.
Nhà sư rất lấy là m kỳ há»i:
- Mi có thấy đau không?
Du Thản Chi lạnh lùng đáp:
- Ãau cÅ©ng thế mà không Ä‘au cÅ©ng váºy. Chả can hệ gì!
Nhà sư lại cà ng ngạc nhiên há»i lại:
- Mi bảo không can hệ gì. Chẳng lẽ cái vai nà y không phải là vai mi? Ta váºn thêm kình lá»±c bóp nát vai mi ra nhé?
Nhà sư vừa nói vừa vặn kình lực mạnh bóp mạnh.
Du Thản Chi thấy Ä‘au và o đến táºn tâm can, vai gã quả nhiên bị bóp nát.
Song ngưá»i gã tuy Ä‘au mà tâm thần gã trÆ¡ như gá»— đá chẳng tranh biện mà cÅ©ng chẳng van xin.
Gã yên trà rằng trong lá số gã, thiên đình đã định sẵn xương vai gã bị bẻ nát, đà nh phải chịu.
Nhà sư thấy sức chịu đựng gã cương cưá»ng như váºy đâm ra bá»™i phục nói:
- Giá»i lắm! Trong chùa Thiếu Lâm cả đến tên đầu bếp cÅ©ng tu luyện được đến mức độ nà y thì ghê tháºt! Thôi ngươi Ä‘i Ä‘i!
Du Thản Chi bưng bát cÆ¡m vá», chưa ra khá»i rừng trúc thốt nhiên va phải nhà sư Duyên Căn đứng ở bên đưá»ng.
Duyên Căn âm thầm chạy đến bên gã cưá»i lạt nói:
- A Du! Việc chùa Mẫn Trung nước Liêu đã phát giác ra rồi, ngươi đến viện Giá»›i Luáºt Ä‘i!
Du Thản Chi nghe nói việc chùa Mẫn Trung bị phát giác thì nghĩ thầm:
- Ãây chắc là Tam TÄ©nh đã Ä‘iá»u tra ra vụ ta ăn cắp con tằm kỳ dị. Vụ nà y rắc rối ta. Thôi ta đà nh phó mặc trá»i.
Gã lẻo đẻo theo Duyên Căn vá» viện Giá»›i Luáºt đã gặp nhà sư già .
Lúc nà y lại thấy nhà sư đó đứng trước cá»a viện lạnh lùng nói:
- Du Thản Chi! Tam TÄ©nh biểu những tá»™i đại ác tại chùa Mẫn Trung Ä‘á»u do ngươi gây ra, có đúng thế không?
Du Thản Chi đáp:
- Ãúng thế! ChÃnh tôi gây ra!
Nhà sư già nghe Du Thản Chi nháºn tá»™i nháºn tá»™i, không chối cải má»™t câu nà o thì lấy là m lạ há»i, nói:
- Mi đã nháºn tá»™i, ta không là m khó dá»… vói ngưá»i là m chi nữa mà năm trăm roi đòn thị uy cÅ©ng miá»…n cho mi. Mi và o phòng sám hối để nghÄ© kỹ lại coi, nếu còn Ä‘iá»u gì không tháºt nói vá»›i ta.
Duyên Căn dẫn Du Thản Chi tá»›i phÃa sau viện Giá»›i Luáºt.
Nơi đây là một khoảng đất trống, đã bà y sẵn bốn cái "cột đá"hình vuông.
Duyên Căn kéo má»™t chiếc cá»™t đá má»™t cái cá»a mở ra.
ChÃnh má»—i má»™t cá»™t nà y là má»™t căn nhà nhá» xÃu.
Duyên Căn đẩy cá»a và o, bảo Du Thản Chi và o trong xong rồi đóng lại.
Tuy gá»i là phòng sám hối nhưng thá»±c ra không phải là má»™t căn phòng mà chỉ má»™t "chiếc quan tà i" bằng đá để dá»±ng lên.
Du Thản Chi và o rồi, đừng nói không thể ngồi xuống được, mà xoay mình cũng đã khó khăn.
Trên nóc nhà đã có đục hai lá»— thông hÆ¡i. Bốn mặt vách đá gần khÃt chạm và o ngưá»i.
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Mình có việc gì suy nghĩ, là m tổ gì mà phải sám hối ?
Giữa lúc ấy, bá»—ng nghe tiếng ngưá»i kêu thất thanh như lợn bò chá»c tiết.
Tiếng kêu la do những lá»— nhá» trên đỉnh thạch thất vá»ng ra và rõ rà ng là tiếng Tam TÄ©nh.
Du Thản Chi nghe lão thét lên:
- Không được! Không được! Ngưá»i tôi là m sao và o lá»t nhà sám hối?
Vị lão tăng Giá»›i Luáºt nói:
- Lá» luáºt cá»§a bản trì từ ngà n xưa lưu lại, sư sãi phạm tá»™i nặng Ä‘á»u được và o nhà sám hối để xét mình cÅ©ng ăn năn. Ngưá»i và o Ä‘i!
Tam Tĩnh vội nói:
- Ngưá»i tôi to béo thế nà y là m sao và o lá»t được?
Du Thản Chi tuy Ä‘ang trong lúc hoạn nạn, nghe lão nói mấy câu nà y, má»›i nhá»› ra Tam TÄ©nh ngưá»i béo chùn béo chụt mà tròn á»§m như trái bóng thì không khá»i phì cưá»i.
Bỗng nghe nhà sư già lạnh lùng giục:
- Các ngươi bá» lão và o Ä‘i rồi đóng cá»a lại!
Kế tiếp lại vẳng nghe mấy tiếng cá»±a quáºy.
Tam TÄ©nh kêu gá»i ầm lên nhưng nhà sư già không khoan dung cho bạn đồng môn chút nà o nhất định thi hà nh luáºt pháp má»™t cách nghiêm chỉnh.
Tam Tĩnh kêu lên:
- Tôi sẽ bẩm bạch phương trượng . Ãại sư ngược đãi đồng môn má»™t cách gắt gao. Ngưá»i tôi to béo thế nà y là m sao nhét và o được phòng nhá» nà y... Trá»i Æ¡i! Không được!
Lão tăng giục ban chấp sự:
- Các ngươi ấn mạnh y và o! Gắng sức ấn tháºt mạnh!
Một nhà sư khác bỗng kêu lên:
- Thúi quá! Y vá»t cả... ra rồi!
Lão tăng vẫn giục:
- Ãã nhét được quá ná»a rồi, còn non ná»a thôi mà ! Ãẩy mạnh và o!
Vất vả hồi lâu rồi sau cùng cÅ©ng nhét được hết ngưá»i nhà sư Tam TÄ©nh béo chùn béo chụt tròn á»§m như quả bóng và o căn nhà nhá» hẹp.
Tam TÄ©nh mất hết khà lá»±c không còn hÆ¡i sức đâu tranh luáºn nữa. Lão nghẹn ngà o trong khổ và khóc thút thÃt.
Du Thản Chi nghĩ thầm:
- Căn nhà đá cháºt hẹp nà y đến mình gầy nhá»m gầy nhom còn chẳng đủ chá»— xoay mình. Thế mà há» nhét đưá»c "trái bóng thịt" và o kể cÅ©ng là kỳ công hạn hữu.
Ãá»™t nhiên Tam TÄ©nh la lên:
- Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi xin nói hết không dám nói sai câu nà o.
Nhà sư già nói:
- Ngưá»i hãy nói trước Ä‘i rồi ta sẽ thả ra.
Tam Tĩnh nói:
- Tôi... Tôi ở chùa Mẫn Trung nước Liêu, ăn trá»™m ba mươi ba lạng bạc, mua rượu uống. Tôi mổ ba con chó và giam cầm nhà sư. bốn ngưá»i tục... tôi đã... có ngưá»i bạn gái ở nước Liêu... vá»›i đã đánh bạc...
Nhà sư già nói:
- Mi biểu những việc nà y Ä‘á»u do gã mặt sắt là m trò à ?
Tam Tĩnh nói:
- Vâng! Vâng. Ãúng là gã là m cả. Tôi quên đó.
Nhà sư già nói :
- Ngưá»i chưa suy nghÄ© được kỹ cà ng. Ngưá»i hãy ở lại trong buồng sám hối má»™t ngà y má»™t đêm cho tâm hồn tỉnh táo để suy nghÄ© lại.
Tam Tĩnh kêu to hơn nữa:
- Chỉ trong má»™t giá» nữa là tôi đã bị chết ngá»™p rồi. Tôi xin thú nháºn hết. Những vụ đó Ä‘á»u chÃnh tay tôi là m cả.
Nhà sư già nói:
- Thế còn gã mặt sắt là m Ä‘iá»u chi sai quấy?
Tam Tĩnh đáp:
- Gã.. gã ăn cắp cái bầu của tôi rồi gã uống trộm rượu nữa.
Nhà sư già há»i:
- Còn gì nữa không?
Tam Tĩnh nói:
- Tôi.. Tôi không biết. Mau... mau thả tôi ra.
Nhà sư cưá»i lạt nói:
- Ngươi vu oan giá há»a cho ngưá»i.
Rồi quay sang bảo mấy nhà sư chấp sự:
- Các vị thả gã mặt sắt ra!
Mấy vị chấp sá»± vâng lá»i mở cá»a thạch thất kéo Du Thản Chi ra.
Du Thản Chi nhìn ra căn thạch thất ở bên cạnh thì thấy da thịt Tam Tĩnh lòi ra những kẻ hở nhà đá.
Giả tá»· phòng sám hối nà y là căn nhà vách gá»— thì đến báºt tung.
Nhà sư nhìn Du Thản Chi há»i:
- Những việc xảy ra ở nhà Mẫn Trung, Tam TÄ©nh đã thú nháºn cả rồi. Sao mi còn chưa nói rõ tâm tình.
Du Thản Chi đáp:
- Tôi không biết.
Nhà sư nói:
- Rút cuộc mi chưa là m việc gì sai quấy phải không?
Du Thản Chi đáp:
- Kiếp nà y tôi nhiá»u tai nạn, chắc là do kiếp trước gây nên tá»™i nghiệp rất nhiá»u. Kiếp nà y tuy chưa là m Ä‘iá»u sai quấy, nhưng kiếp trước phạm nhiá»u tá»™i nặng.
Nhà sư nghe gã nói váºy rất vui lòng. Lão nghÄ© lại vừa rồi nghi oan cho gã, bây giá» lão rất hối háºn.
Nhà sư quay lại bảo Duyên Căn:
- Gã mặt sắt nà y bản tÃnh thuần háºu nhà sư ngưá»i Hồ kia mắc bệnh triá»n miên, ngươi bảo gã sang đó hầu hạ, đừng bắt gã là m việc trong vưá»n rau.
Duyên Căn nói:
- Vâng!
Tam Tĩnh kêu rầm lên:
- Không xong rồi! Mau buông thả tôi ra!
Tiếp theo là những tiếng "rắc rắc" không ngớt, tựa hồ như tiếng bắp rang.
Nguyên Tam Tĩnh bị nhét chặt quá, xương cốt cỠxát và o nhauphát ra tiếng.
Du Thản Chi nghĩ bụng:
- Xem chừng trong ngưá»i Tam TÄ©nh đã gẫy mất mấy dẻ xương sưá»n.
Bỗng thấy Tam Tĩnh lại kêu ầm lên:
- Tôi đã cung xưng hết rồi, sao còn chưa thả tôi ra? Ãại sư... nói váºy thì ra đại sư lừa gạt tôi hay sao?
Duyên Căn quay lại bảo Du Thản Chi:
- Mi mau lạy tạ tấm lòng từ bi của chấp pháp đại sư đã cho mi tới là m tại một nơi công việc nhẹ nhà ng.
Du Thản Chi từ khi đến nước Liêu bị bao nhiêu ná»—i khổ hà nh hạ, đâm ra mất hết thiện cảm vá»›i ngưá»i ngoại quốc, bất luáºn là ai. Gã chẳng lấy việc để hầu hạ nhà sư ngưá»i Hồ kia tên gá»i là Ba La TÄ©nh là m dá»… chịu. Nhưng Duyên Căn đã bảo váºy thì gã cÅ©ng quỳ xuống đất lạy tạ.
Duyên Căn lại dẫn Du Thản Chi đến rừng trúc đưa và o phòng Ba La Tĩnh để giới thiệu.
Ba La Tinh vẫn nằm quay mặt và o tưá»ng.
Hai ngưá»i và o phòng lão cÅ©ng mặc kệ, không quay ra mà cÅ©ng không há»i han gì.
Ãến bữa ăn, Du Thản Chi lấy cÆ¡m đưa và o, thì Ba La Tinh cÅ©ng chỉ nói má»™t câu cá»™c lốc:
- Không ăn cơm!
Lão cũng không thèm nhìn gã.
Sau hai ngà y nữa, giá»ng nói Ba La Tinh tá» ra rất suy yếu , tân khách trong chùa có ngưá»i hay tin đến trước há»i thăm. Sau khi ngưá»i khách nà y vá», đưa hÆ¡n mưá»i vị lão tăng cùng đến thăm há»i.
Du Thản Chi đứng bên thấy ngưá»i khách giá»›i thiệu vá»›i Ba La Tinh chức vị các lão tăng, nà o Thá»§ Tòa La Hán ÃÆ°á»ng, nà o Phó tòa Viện Ãạt Ma, nà o Thá»§ tòa Viện Giá»›i Luáºt, toà n là những vị cao cả.
Gã nghĩ bụng:
- Lão sư ngưá»i Hồ nà y chắc cÅ©ng là má»™t nhân váºt ghê gá»›m nên lão vừa thá» bệnh đã bao nhiêu nhân váºt đầu nảo đến há»i thăm.
Ba La Tinh bệnh luôn mấy ngà y vẫn chưa bớt.
Ngẫu nhiên lão ăn được chút cháo nhưng vẫn chưa dáºy được.
Suốt ngà y nằm quay mặt và o tưá»ng. May mà tÃnh lão ôn hòa không cáu kỉnh gì vá»›i Du Thản Chi cả.
Gã ở đây cũng chẳng có việc gì là m, nên suốt ngà y nhà n rỗi, tịnh mịch.
Qua hai hôm nữa, và o khoảng ná»a đêm, Ba La Tinh đột nhiên rên la ầm Ä© rồi la hét:
- Trá»i Æ¡i! Nhức đầu! Tôi nhức đầu quá!
Du Thản Chi thắp đèn lên, thấy mặt lão đỠbừng, gã đưa tay sá» và o trán lão thấy nóng bá»ng.
Ba La Tinh vừa nhảy lên nhảy xuống vừa kêu:
- Chết! Ta chết đến nÆ¡i rồi! Ãi kêu thầy đến chá»a cho ta.
Du Thản Chi kinh hãi đáp:
- Vâng! Vâng!
Rồi không biết Ä‘i kiếm ai được, gã đà nh chạy và i vưá»n rau gá»i Duyên Căn.
Duyên Căn đến viện Thanh Kiên má»i má»™t nhà sư biết thuốc sang chẩn mạch, vừa cho thuốc uống vừa là m phép châm cứu, vất vả mất ná»a đê, mãi đến lúc trá»i sáng má»› yên lại.
Mấy lần lão lên cÆ¡n như váºy, các nhà sư chá»a thuốc lắc đầu bảo nhau:
- Vị Hồ tăng nà y mắc phải thứ bệnh kỳ lạ bên Thiên Trúc, đất Trung Nguyên chưa gặp bao giá», mình khó lòng chữa khá»i được.
Ba La Tinh cà ng ngà y cà ng suy nhược.
Má»™t hôm lão dáºy Ä‘i tiểu, chân nhÅ©n ra té nhà o xuống đất. Ngã chúi vỠđằng trước đầu Ä‘áºp và o viên đá, trán thá»§ng ra má»™t lá»—, máu chảy ra rất nhiá»u.
Các lão tăng được tin Ä‘á»u đến há»i thăm.
Bệnh tình nhà sư há» Hồ kéo dà i hÆ¡n má»™t tháng, má»—i ngà y má»™t trầm trá»ng thêm.
Má»™t hôm Du Thản Chi bị cảm hà n, ná»a đêm Ä‘au bụng, gã chạy ra rừng Ä‘i tiêu. Lúc Ä‘ang buá»™c giải quần, dưới ánh trăng sáng, bất thình lình gã thấy má»™t ngưá»i từ dưới đất nhô lên cách chá»— gã đứng hÆ¡n môrt trượng.
Du Thản Chi hồn vÃa lên mây, suýt nữa gã thất thanh la lên.
Nhưng bóng Ä‘en náy chìa lên ná»a ngưá»i sau cùng toà n thân xuất hiện.
Rõ rà ng là Ba La Tinh!
Ban ngà y gã thấy Ba La Tinh thở hổn hển, muốn ngồi dáºy uống chút nước thì xem ra cÅ©ng rất khó khăn. Thế mà lúc nà y lão biến thà nh con rồng thiêng cá»p dữ, từ lòng đất chui lên được.
" Cách" má»™t tiếng lão nhảy lên ngá»n cây trúc nhanh như mèo!
Du Thản Chi rất lấy là m kỳ lẩm bẩm:
- Té ra bấy lâu lão nà y giả vỠmắc bệnh. Lão ở dưới đất chui lên là m gì và bây giỠlão đi đâu?
Bá»—ng thấy ngá»n trúc khẽ lung lay, Ba La Tinh từ cây trúc nà y nhảy sang cây trúc khác cách đó chừng ba trượng. Ngá»n trúc báºt lên tiếng rất mạnh. Theo đà cá»§a nó Ba La Tinh nhảy được rất xa.
Lão nhảy đã lẹ là ng lại nhanh như chá»›p , nếu Du Thản Chi chưa nhìn thấy lão từ trước thì nhất định không thể biết trên cây trúc có ngưá»i mà chỉ cho là ngá»n gió đêm lay động cà nh trúc dưới báng trăng tá» mà thôi.
Du Thản Chi tiếp tục ngó những cà nh trúc lay động chao thẳng đưá»ng tiến vá» hướng tây bắc. Tuy gã đã lạnh nhạt thế sá»±, chẳng quan tâm má»™t việc ggì nữa. Nhưng dù sao gã cÅ©ng còn trẻ ngưá»i non dạ thì là m gì đã mất hết tÃnh hiếu kỳ. gã chạy lại chá»— Ba La Tinh ở dưới đất chui lên để ngó xem thì thấy dưới đất có má»™t lá»— tròn bên cạnh đặt má»™t tấm ván. Trên mặt tấm ván có đất bùn và lá trúc, rõ rà ng là lúc Ba La Tinh chui và o lá»— rồi sẽ kéo tấm ván Ä‘áºy lên.
Rừng trúc nà y vốn Ãt ngưá»i qua lại. Dù có ngưá»i và o rừng mà dẫm chân lên tấm ván thì cÅ©ng lấy là m chi lạ.
Du Thản Chi tá»± há»i:
- ÃÆ°á»ng hầm nà y Ä‘i vỠđâu? Ta thá» xuống xem sao?
Gã thò chân xuống đất chui và o trong hầm.
Không ngỠđưá»ng hầm rất ngắn, gã lần mò Ä‘i chưa được và i trượng, lại thấy đưá»ng Ä‘i dốc ngược lên.
Du Thản chi Ä‘i đến cuối đưá»ng chui ra thi không nhịn được phải phì cưá»i, vì miệng hầm đằng nà y chÃnh là chá»— Ba La Tinh trải chiếu lên.
Suốt ngà y Ba La Tinh nằm trên chiếu nà y, nên không ai phát giác ra được.
Du Thản Chi tá»± há»i:
- Thằng cha Ba La Tinh nà y tháºt là kỳ dị, không biết lão Ä‘i đâu?
Gã không nén nổi tÃnh hiếu kỳ, lại chạy và o rừng trúc, theo đưá»ng Ba La Tinh chạy Ä‘i.
Gã biết mong manh rằng lão sư há» Hồ nà y khéo giả vá» giả vịt ốm đâu bệnh hoạn, tất cả là có cuá»™c âm mưu rất lá»›n. Nếu mình Ä‘i theo dõi để phát giác ra việc bà máºt cuà lão. Lão mà biết ra thì tÃnh mạng cá»§a mình Ä‘i Ä‘á»i.
NghÄ© váºy lão len lá»i cẩn tháºn và ở táºn đằng xa nhìn thấy Ba La Tinh Ä‘ang đứng trên má»™t cây trúc, gã liá»n nằm rạp xuống bụi cá» ráºm, bò Ä‘i từng bước.
Gã bò còn cách cây trúc đó còn hơn một trượng thì dừng lại không dám tiến bước.
Du Thản Chi đứng chá» hồi lâu, đưa mắt nhìn ra phÃa trá»i Tây má»™t áng mây trôi lảng bảng bay lại, che ánh trăng tá», bốn bá» tối Ä‘en và phẳng lặng như tá».
Bá»—ng nghe tiếng gió thổi rà o rạt, cánh trúc kia hạ xuống rồi lại báºt lên.
Ba La Tinh lượn đà bay vá»t ra, nhảy và o giữa đám cây ráºm rạp phÃa trước.
Du Thản Chi thấy lão khinh công cao cưá»ng như váºy phải lắc đầu lè lưỡi.
Gã đâm ra sợ quá không dám đi nữa, quay vỠphòng mình nghĩ.
Trong khoảng thá»i gian uống cạn tuần trà , Du Thản Chi nghe trong phòng Ba La Tinh có tiếng sá»™t soạt, lão biết rằng lão đã vá» thì lẩm bẩm:
- Tháºt là má»™t phen hú hồn! May mà mình vá» ngay, nếu mình chần chá» thêm má»™t lát nữa tất bị lão khám phá ra.
Sáng hôm sau, Du Thản Chi dáºy sá»›m thấy Ba La Tinh nằm quay mặt và o vách giả vá» bệnh thế cá»±c kỳ nghiêm trá»ng.
Gã không nói gì cầm cây cuốc ra rừng đà o măng.
Gã Ä‘i thẳng và o chá»— đám cây ráºm rạp mà Ba La Tinh đêm qua đã nhảy và o đó.
Du Thản Chi vừa Ä‘i được và i trượng, bá»—ng thấy sau vòm cây má»™t nhà sư Ä‘i ra, lá»›n tiếng há»i:
- Mi đến Tà ng Kinh Lâu là m gì?
Du Thản Chi đáp:
- Tôi... Tôi đà o măng trúc.
Nhà sư vẩy tay nói:
- Ãi, Ä‘i mau! Mi không có pháp Ä‘iệp cá»§a phương trượng, không được tá»›i gần Tà ng Kinh Lâu.
Du Thản Chi nói:
- Vâng, vâng!
Rồi quay và o rừng trúc đà o măng.
Gã nghĩ bụng:
- Té ra trong bụi ráºm nà y là Tà ng Kinh Lâu, nếu không có pháp Ä‘iệp cá»§a phương trượng thì không thể đến gần. Ãêm qua Ba La Tinh lẻn và o Tà ng Kinh Lâu, chẳng lẽ lão đến đây lấy trá»™m kinh sách vá» coi? Nhưng lão đã là hoà thượng thì xem kinh sách là việc rất hợp lý. Nam Mô A Di Ãà Pháºt! Nam Mô A Di Ãà Pháºt không biết pháºt có gì mà cất kỹ thế?
Du Thản Chi đã Ä‘iá»u tra ra việc Ba La Tinh giả vá» lâm trá»ng bệnh đà o đưá»ng hầm để Ä‘i lén và o Tà ng Kinh Lâu mà htôi. Gã chẳng buồn để tâm đên việc đó nữa, gã đà o được má»™t đống măng tháºt to Ä‘em vá» vưá»n rau giao cho Duyên Căn.
Duyên Căn Khen rằng:
- Thằng nhá» nà y giá»i lắm, là m việc gì cÅ©ng chăm chỉ táºn tâm. Tháºt không uổng công ta đỠbạt mi lên vá»›i đại sư chấp pháp. Mi Ä‘em măng xuống giao cho nhà bếp.
Du Thản Chi vâng lá»i khuân măng xuống bếp.
Trong bếp một nồi canh rau bốc hơi ngùn ngụt, chú tiểu múc một bát canh cho gã ăn, rồi lại múc thêm bát nữa đem vỠcho Ba La Tinh.
Du Thản Chi bưng bát canh rau vá» phòng Ba La Tinh vẫn má»™t giá»ng cá»™c lốc:
- Không ăn!
Nhưng rồi ngá»i thấy mùi bát canh thÆ¡m ngon, lão thèm quá bảo:
- ÃÆ°á»£c lắm! Ngươi đưa ta thá» má»™t miếng xem.
Lão xoay tay ra đón lấy bát canh giả vá» không ngồi dáºy được, mặt vẫn quay và o tưá»ng nằm húp canh.
Du Thản Chi để ý trông thấy có bóng cuốn sách ánh và o trong bát nước canh. Trong sách toà n chữ ngá»ng ngoẹo rất kỳ dị.
Gã sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì liá»n lẩm bẩm:
- Ãây là thứ văn tá»± ngoại quốc giống kiểu chữ ở trong cuốn sách ta lượm được. Thì ra Ba La Tinh hằng ngà y quay mặt và o tưá»ng là để xem lén những sách cổ quái nà y! Chà chà ! Ná»a đêm lão lén và o Tà ng Kinh Lâu cốt là lấy những thứ sách nước ngoà i nà y vá» coi.
Trước kia Du Thản Chi đã bị hà nh hạ, nên gã không quan tâm đến sá»± váºt bên ngoà i nữa. Mấy bữa nay gã ở chùa Thiếu Lâm không bị ngược đãi, nên gã thấy Ba La Tinh có những hà nh động kỳ bà má»›i lại nổi tánh hiếu kỳ.
Nhưng bây gá» thấy Ba La Tinh có những hà nh động đó, bất quá là để kiếm sách ngoại quốc vá» Ä‘á»c, thì nghÄ© bụng:
- Là m hòa thượng đương nhiên phải xem kinh. Lão hòa thượng nước ngoà i thì phải Ä‘á»c kinh nước ngoà i, cái đó chẳng có chi lạ. Có Ä‘iá»u ngưá»i ngoại quốc tÃnh ưa là m những sá»± kỳ bà không muốn há»i mượn mà thá».
NghÄ© váºy từ đó gã không để ý đến hà nh động cá»§a Ba La Tinh nữa.
Lại hơn một tháng nữa trôi qua. một hôm và o khoảng nữa đêm Du Thản Chi đang ngủ say, đột nhiêu thấy ánh đèn sáng trưng.
Gã mở bừng mắt ra thì ánh sáng nà y từ phòng Ba La Tinh phát ra rồi lá»t qua khe vách ván lá»t ra ngoà i.
Ãnh sáng bữa nay so vá»›i những ngáy trước sáng chói gấp mưá»i.
Du Thản Chi lấy là m kỳ dị, gãnghiêng ngưá»i nhòm qua khe cá»a và o trong.
Vừa nhòm và o, gã giáºt mình kinh hãi vì trong phòng nà y có năm nhà sư gia Ä‘ang ngồi xếp bằng. vị nà o cÅ©ng mặc áo cà sa Ä‘ai hồng nhắm mắt nháºp định.
Trong năm vị lão tăng nà y thì có ba vị bữa trước đến há»i thăm bịnh tình Ba La Tinh, gã biết mặt rồi. Ba nhà sư nà y Ä‘á»u lả những vị cao tăng bản tá»± giá» chức pháºn rất trá»ng đại.
Năm vị cao tăng ngồi xung quanh chiếu.
Chiếu đã láºt lên thì cái hầm lá»™ ra Ba La Tinh hiện không ở đây.
Du Thản Chi chắc là hiện giá» lão Ä‘ang Ä‘i lấy trá»™m sách. Ãây là lần đầu hà nh vi cá»§a lão bị phát giác, rồi bị bắt nữa cÅ©ng chưa biết chừng.
Lúc Du Thản Chi để ý nhìn lại năm vị lão tăng thì ai cÅ©ng để tay phải lên trước ngá»±c nhưng không phải để lần trà ng hạt, mà xoay lòng bà n tay hướng và o đúng cá»a hầm do Ba La Tinh đã đà o ra.
Gã đối vá»›i vị Hồ tăng nà y tuy không có tình nghÄ©a gì nhưng từ lúc được phái đến hầu hạ lão, gã không bị hà nh hạ đánh Ä‘áºp nữa, nên chỉ mong được hầu lão lâu dà i cho đỡ thân mà thôi. Bây giá» gã thấy xảy ra vụ nà y, trong lòng không khá»i băn khoăn và ngấm ngầm lo cho lão.
Ãá»™t nhiên năm vị lão tăng đồng thá»i phất tay áo má»™t cái đèn Ä‘uốc trong nhà bị luồng chưởng phong thổi tắt Ä‘i, tối sầm lại, nhưng rồi ngá»n lá»a lại bùng sáng lên ngay.
Du Thản Chi hoa mắt lên, nhìn lại thì thấy trong nhà thêm má»™t ngưá»i nữa chÃnh là Ba La Tinh ở dưới đưá»ng hầm chui lên.
Vị Hồ tăng tay cầm ba quyển sách vừa nhìn thấy năm vị lão tăng ngồi giữ canh miệng hầm bất giác giáºt mình đánh thót má»™t cái.
Năm lão tăng đồng thanh cất tiếng niệm:
- A Di Ãà Pháºt!
Tay phải từ từ vươn ra, năm tay áo nhà tu mầu đỠphồng lên khác nà o năm cái buồm nhá».
Ba La Tinh nhà o đi một cái, lộn đầu xuống giơ chân lên.
Hai chân nhà sư ngoáy tÃt má»—i lúc má»™t nhanh trông thà nh hình tròn như má»™t trái banh.
Năm vị lão hòa thượng đồng thanh quát lên:
- Ãi chà !
Năm chưởng nhất tỠphóng ra đánh "binh" một tiếng vang lên không khà bị đè ép quá nặng khiến cho Du Thản Chi không thở được phải ngất đi.
Gã mê man hồi lâu, rồi bên tai văng vẳng ngghe tiếng niệm pháºt. Gã lần lần tỉnh lại định thần, mở mắt nhìn qua khe vách ván thì thấy Ba La Tinh cÅ©ng ngồi xếp bằng tuá»›ng mạo rất nghiêm trang.
Năm vị lão hòa thượng ngồi xung quanh nhà sư ngưá»i Hồ.
Cả sáu vị đang niệm kinh.
Du Thản Chi nghe không hiểu câu nà o, song tựa hồ hai bên đã hòa giải xong.
Sáu vị sư tụng kinh hồi lâu rồi năm vị lão tăng đứng dáºy chắp tay.
Nhà sư già nhỠbé gầy gò lên tiếng:
- Ba LaTinh sư huynh! Từ đây sắp tá»›i sư huynh cứ việc Ä‘i và o Tà ng Kinh Lâu và muốn Ä‘á»c sách gì tùy ý, bất tất phải lén và o trá»™m nữa.
Ba La Tinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngá», ngây ngây ngưá»i ra má»™t lúc rồi há»i:
- Trong má»™t thá»i gian bao nhiêu?
Nhà sư gầy đáp:
- Vĩnh viễn không kỳ hạn nà o, tức là cho đến ngà y sư huynh viên tịch thì thôi.
Ba La Tinh há»i:
- à các vị muốn bức bách ta phải tự thiêu chăng?
Nhà sư già đáp:
- A Di Ãà Pháºt! Sao sư huynh lại nói thế? Sư huuynh từ bên Thiên Trúc là má»™t thượng quốc đến đây chiếu cố tá»›i Trung Thổ chúng tôi. Chúng tôi má»™t lòng thà nh kÃnh còn chưa đủ, khi nà o dám vô lá»…?
Ba La Tinh há»i:
- Chúng ta Ä‘á»u là đệ tá» nhà Pháºt, bất luáºn việc gì xin nói rõ ra. Trong Tà ng Kinh quà tá»± đây có đầy đủ cả kinh bên tệ quốc.
Mấy trăm năm nay, tệ quốc trãi qua bao nhiêu cuá»™c chiến tranh loạn lạc, kinh sách mât mát rất nhiá»u, vì thế mà phải qua bên quý quốc để tìm kiếm. Cá»a Pháºt là cá»a từ bi quảng đại, cá»› sao tá»± lại hẹp hòi như váºy?
Nhà sư gầy đáp:
- A Di Ãà Pháºt! Nếu sư huynh tìm những loại kinh Ä‘iển cứu nhân độ thế cá»§a nhà Pháºt thì tệ tá»± quyết không dám giữ là m bà máºt. Trước kia tệ tá»± đã lấy á» bên Thượng quốc, bây giá» trả vá» Thượng quốc thì đó là má»™t việc hợp tình hợp lý. Có Ä‘iá»u sư huynh lại muốn lấy coi những sách bà máºt vá» võ há»c cá»§a riêng bản tá»± nên chúng tôi dám để sư huynh tá»± tiện mà thôi. Những kinh sách vá» võ há»c tuy nguồn gốc cÅ©ng xuất phát từ thượng quốc, song mấy trăm năm nay những báºc cao tăng bên tệ tá»± đã chỉnh đốn lại và tăng bổ rất nhiá»u. Váºy đúng lý ra sư huynh chẳng nên lấy xem.
Ba La Tinh nói:
- Ãại sư vừa biểu từ nay sắp tá»›i cho bần tăng được tá»± do ra và o Tà ng Kinh lâu và tá»± ý muốn xem kinh sách gì cÅ©ng được sao bây giá» lại đổi giá»ng?
Nhà sư gầy nói:
- Không dám! Ãó là bản ý cá»§a tệ tá»±.
Ba La Tinh nói:
- Các vị đừng nói quanh quẩn nữa, muốn xỠtrà với bần tăng cách nà o xin nói toạc ra.
Nhà sư gầy nói:
- Bên tệ tá»± suốt từ trên xuống Ä‘á»u kÃnh ngưỡng Pháºt pháp cao thâm cá»§a sư huynh, có ý muốn má»i sư huynh ở lại Trung Nguyên giúp tệ tá»± phổ biến nghÄ©a Pháºt, tế độ chúng sinh.
Ba La Tinh run ngưá»i lên, mặt xám ngắt:
- Ãại sư... Ãại sư nói váºy là có ý... định giữ luôn bản tăng ở đây, vÄ©nh viá»…n không cho cho trở vá» cố hương nữa phải không?
Nhà sư gầy nói:
- Ãối vá»›i các vị đại đức bên thượng quốc, tệ tá»± đâu dám vô lá»…? Chỉ thà nh khẩn xin ngưá»i lưu lại mong rằng sư huynh ưng thuáºn lá»i thỉnh cầu đó.
Nói xong cúi đầu chắp tay thi lễ rồi đi ra.
Bốn nhà sư kia cũng theo gót ra luôn.
Ba La Tinh dà u dà u nét mặt. Biết rằng mấy nhà sư ná» nói váºy là cố ý giam giữ mình suốt Ä‘á»i ở Thiếu Lâm, rồi tha hồ muốn xem bao nhiêu kinh sách thì xem, nhưng không được vá» Thiên Trúc. Thế thì dù có Ä‘á»c hết kinh sách trong Tà ng Kinh Lâu chùa Thiếu lâm, bao nhiêu bà lục có Ä‘á»c trÆ¡n là u là u, cÅ©ng chẳng Ãch gì.
Lão nghị váºy tức mình lẩm bẩm luôn mồn:
- Giả dối! Tháºt là quân giả dối! Rõ rà ng giam cầm mình ở đây mà mở miệng vẫn nói nhân nghÄ©a là khẩn cầu mình lưu lại và xin mình đừng phụ lá»i khẩn cầu đó. Thế là hỠđẩy mình và o đất không có lối thoát. Lão cà ng nghÄ© cà ng bá»±c tức khó chịu, bất giác vung tay lên đánh đầu cồm cá»™p.
Sở dÄ© Ba La Tinh giả vá» mắc trá»ng bệnh là để đánh lừa các sãi chùa Thiếu Lâm không để ý đỠphòng lão cho tiện việc lão lén và o tà ng kinh xem sách trá»™m. Lão vốn là ngưá»i có trà nhá»› khác thưá»ng nên vâng lệnh sư phư đến chùa Thiếu Lâm để xem kinh sách. Theo mệnh lệnh cá»§a sư phụ thì lão phải há»c thuá»™c kỹ rồi vá» Thiên Trúc Ä‘á»c lại cho ngưá»i ghi chép. Không ngá» lúc lão lấy trá»™m kinh sách để lá»™ hà nh tÃch thà nh há»ng việc.
Ãt lâu nay Ba La Tinh suốt ngà y quay mặt và o tưá»ng Ä‘á»c kinh khổ công ghi nhá»› đã thuá»™c được hÆ¡n ba mươi bá»™, nà o ngá» sÆ¡ hở má»™t chút đến ná»—i cÆ¡ mưu bại lá»™, bị các nhà sư chùa Thiếu Lâm khám phá ra. Mấy nhà sư nà y không là m khó dá»… gì cho lão, dò xét biết được dụng ý cá»§a lão thì không cho lão vá» nước mà thôi.
Ba La Tinh buồn rầu vô hạn.
Suốt đêm hôm ấy từ cháºp tối cho đến sáng lão hết thở ngắn than dà i thở ngắn lại gắt gá»ng Du Thản Chi khiến gã băn khoăn lo lắng.
Qua mấy ngà y như váºy, Ba La Tinh quả nhiên phát bệnh thá»±c sá»± thỉnh thoảng mắt lão trợn ngược lên đăm đăm nhìn vá» phà trá»i Tây.
Du Thản Chi trông thấy mà phát khiếp.
Một hôm Du Thản Chi đưa cơm cho Ba La Tinh.
Lão giơ tay ra cầm lấy nắm cơm toan bỠvà o miệng ăn.
Ãá»™t nhiên mặt lão thoáng lá»™ vẻ vui tươi lẩm bẩm má»™t mình:
- ÃÆ°á»£c rồi! ÃÆ°á»£c rồi!
Lão ăn vội ăn và ng cho xong rồi nắm lấy tay Du Thản Chi nói:
- Ta dạy ngươi má»™t Ä‘oạn sách, rồi ngươi nhá»› Ä‘á»c lại nhé. Nhưng ngươi phải nhá»› kỹ rằng đừng tiết lá»™ cho những nhà sư trong chúa nà y biết, ngươi là m được chứ?
Du Thản Chi không hiểu ý lão há»i lại:
- Ãoạn sách gì?
Ba La Tinh nói:
- Ngươi phải hứa hẹn vá»›i ta là quyết giữ kÃn không nói vá»›i ai.
Du Thản Chi từ khi ở nước Liêu bị hà nh hạ cá»±c kỳ khổ sở, sau ai bảo là m sao, y nghe váºy, không há» dám trái ý ai cả.
Bây giá» La Tinh nói váºy, gã gáºt đầu đáp ngay:
- Sư phụ đã dặn thế, tiểu nhân quyết không dám nói với ai.
Ba La Tinh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Còn môt việc nữa là má»—i ngà y ta đánh ngươi má»™t tráºn, đánh cho thịt đổ máu rÆ¡i. Ãó là khổ nhục kế khiến ngưá»i ngoà i trông thấy khá»i nghi ngá» ta đồng tình vá»›i ngươi. Ngươi đừng tiết lá»™ vá»›i ai nghe.
Du Thản Chi ngần ngừ má»™t lát rồi há»i lại:
- Tiểu nhân không là m Ä‘iá»u gì lầm lỡ sao sư phụ lại đánh đòn?
Ba La Tinh mắt toé hà o quang hung dữ nói:
- Mi không nghe ta thì liệu hồn đó!
Lão giÆ¡ bà n tay Ä‘áºp xuống đánh "binh" má»™t cái, những mảnh gạch run bắn lên tung toé, vết bà n tay lão in sâu và o viên gạch.
Lão nói:
- Mi quay đầu lại đây cho ta đánh chưởng!
Du Thản Chi cả kinh nói:
- Ãầu tiểu nhân không chịu nổi ba chưởng. Sư phụ... sư phụ có đánh tiểu nhân thì đánh và o mé bên môi.
Ba La Tinh báºt cưá»i nói:
- Thôi! Ãây mi nên nhá»› lấy! " Hi la cáp tát đắc, ngá»a tư nặc đặc lãng ba, khứ thần, ấn địa, thản láºp thốc Tây loại Tư loại Tư nặc sám mả mi phi sâm, đáo ni sÆ¡n phu nhi..."
Lão Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn dà i rồi giục:
- Nà o! Mi Ä‘á»c thá» lại ta nghe!
Du Thản Chi nghe tiếng ngoại quốc chẳng hiểu câu gì, không nhá»› được ná»a chữ.
Gã há hốc miệng ra Ä‘á»c:
- Hi... Hi... Hi...
Gã chỉ Ä‘á»c được chữ "hi" rồi không Ä‘á»c xuống dưới được nữa.
Ba La Tinh cả giáºn đưa tay đẩy ngá»±c gã má»™t cái.
Du Thản Chi ngã ngá»a ngưá»i ra va và o tưá»ng đánh "binh" má»™t cái. Gã Ä‘au quá suýt ngất Ä‘i.
Ba La Tinh vừa giáºn vừa cà u nhà u:
- Thằng lá»i con! Ta dạy mi chẳng nhá»› được chữ gì, mi không chịu để ý mà nghe phải không?
Du Thản Chi xoa lưng nói:
- Tiểu nhân... Tiểu nhân không hiểu sư phụ nói gì , chỉ thấy là la là lô con sao hiểu được?
Ba La Tinh suy nghĩ rồi nói:
- Ừ mi nói cÅ©ng có lý! Mi không hiểu ta nói gì tất nhiên mi không thể nhá»› được, váºy bây giá» ta dạy mi.
Nói xong lão Ä‘áºp tan đống đất khô rãi lên lên mặt đất, rồi lão lấy ngón tay vạch ba chữ ngòng ngoà o, nói:
- A Bối nhỉ! Mi Ä‘á»c Ä‘i! A Bối nhỉ, A Bối nhỉ...
Du Thản Chi Ä‘á»c theo lão:
- A Bối nhỉ! A Bối nhỉ.
Ba La Tinh cả mừng lại dạy gã thêm ba chữ nữa.
Du Thản Chi Ä‘á»c xong há»i:
- Thế thì nghĩa gì?
Ba La Tinh nói:
- Ãó là những chữ cái không có nghÄ©a gì hết. Mi Ä‘á»c nữa Ä‘i.
Lão lại dạy ba chữ cái khác. Nhưng lúc quay lại há»i ba chữ đầu "a Bối nhỉ" thì Du Thản Chi quên sạch mất rồi.
Ba La Tinh tức quá lão xách ngược Du Thản chi lắc Ä‘i lắc lại, thiếu Ä‘iá»u gã phải há»™c cÆ¡m ra, lão cà u nhà u nói:
- Ta gặp phải thằng ngu xuẩn nà y tháºt là vô phước mất rồi. Mi dốt nát thế nà y ba mươi sáu bá»™ kinh sách thì đến Ä‘á»i kiếp nà o cho xong?
"Uỳnh" má»™t tiếng, lão xách Du Thản Chi liệng ra ngoà i cá»a.
Du Thản Chi nằm sóng sượt dưới đất thi gan không dáºy nữa.
Ba La Tinh tưởng mình liệng gã chết rồi, sợ quá bồng y và o trong nhà , tìm lá»i ngon ngá»t dá»— dà nh gã hồi lâu, rồi lại bắt đầu dạy gã nháºn mặt chữ.
Du Thản Chi sợ Ba La Tinh đánh Ä‘áºp phải cố công ghi nhá»›.
Nhưng chữ Phạn nước Thiên Trúc có chữ như con nòng ná»c, có chữ giống con giun.
Tóm lại chẳng có lỠlối văn tự nà o hết.
Du Thản Chi há»c chữ trên lại quên chữ dưới, chữ cuối lại quên chữ đầu.
Thà nh ra má»™t thầy trò hai ngưá»i cùng kêu khổ om sòm.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
11-08-2008, 02:07 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 53 : Phép Luyện Dịch Chân Kinh
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ba La Tinh Ä‘iên tiết lên là đánh Du Thản Chi liá»n. Lão có nghÄ© đâu rằng việc nháºn chữ Ä‘á»c sách có liên quan đến tÃnh tình và khiếu thông minh thiên phó cá»§a con ngưá»i, há phải cứ ép uổng mà là m được.
Ba La Tinh tuy dữ đòn đánh Du Thản Chi, song gã cà ng mê muội lại cà ng không nhớ những chữ cái Phạn văn mà lão đang dạy gã.
Việc Ä‘á»i há»… có chà là thà nh tá»±u, tuy Du Thản Chi dốt nát tối tăm, song gã cố gắng hÆ¡n nữa tháng liá»n cÅ©ng thuá»™c được hết những mẫu tá»± Phạn văn.
Ba La Tinh tiếp tục dạy Du Thản Chà đá»c từng chữ từng câu.
Phạn văn là má»™t thứ văn tá»± khó há»c và o báºc nhất trên thế gian. Văn tá»± Tây phương phần nhiá»u chia thà nh chữ đơn chữ kép. Vá» Phạn văn ngoà i chữ đơn chữ kép ra lại còn song số. Cứ xem má»™t Ä‘iểm nà y, đại khái sẽ suy luáºn ra nhiá»u Ä‘iểm khó khăn khác, bao nhiêu chá»— quanh co. biến hoá, cá»±c kỳ phức tạp. Ãến ngay những báºc thông minh tà i trà phi thưá»ng phải Ãt ra là má»™t năm hay nữa năm má»›i phân biệt rà nh rẽ được cách Ä‘á»c chữ Phạn.
Du Thản Chi tư chất đã tầm thưá»ng lại bị Ba La Tinh thôi thúc cho mau thà nh tá»±u. Ãúng là "Dục tốc bất đạt." Thầy không biết cách dạy trò, trò không biết cách há»c, thà nh ra việc há»c chỉ lá» má» không thấu đáo.
Du Thản Chi suốt ngà y bị thà nh sầu vây hãm, ngoà i cái Ä‘au đớn vá» xác thịt, thêm và o tinh thần bị khá»§ng bố. Gã khổ sở vá» việc há»c kinh sách Phạn văn.
Nữa đêm nhiá»u lúc gã tỉnh giấc, gã nghÄ© lại thá»i kỳ còn ở nước Liêu, bất quá chỉ phải ăn đòn, chịu thảm hình vá» xác thịt mà thôi. Trong đầu óc còn được tá»± do hÆ¡n nhiá»u. Huống chi thỉnh thoảng lại được thấy mặt A Tá». Cái tươi cưá»i hay cái cáu giáºn cá»§a nà ng cÅ©ng khiến cho bao nhiêu cái khổ não cả thiên hạ đổ xuống sông xuống biển hết. Gã thấy hiện giỠđầu óc mình bị lão Ba La Tinh nhét đầy những ma kha bắt la nhược "rồi" ban nhược ba yết đỠgì và o, so vá»›i thân thể bị khổ hình còn tệ hại hÆ¡n nhiá»u.
Lắm lúc gã toan xuống than thở vá»›i Duyên Căn, nhưng gã chưa nói câu gì, y thấy gã mình đầy thương tÃch dưá»ng như cÅ©ng ra chiá»u đắc ý.
Du Thản Chi có lần ấp úng kể lể sá»± tình, nhưng Duyên Căn chẳng thèm để ý há»i rõ đầu Ä‘uôi đã mắng át Ä‘i:
- Thằng giặc non! Mi sợ đánh ư? Mi nên nhá»› rằng ngưá»i trên mi bảo mình là m gì thì dù khổ sở đến đâu cÅ©ng ráng mà chịu. Ãức Pháºt Tổ đã dạy rằng: "Ta không và o địa ngục thì còn ai chịu và o?" Ãức Pháºt và o địa ngục còn không lùi bước mi má»›i bị đánh má»™t Ä‘áºp mà đã không chịu được ư? Ngà y trước Ãức Pháºt Tổ xả thân để nuôi chim ưng, xả thân cho cá»p cắn. Ngà i có tinh thần đại nhân đại nghÄ©a như váºy, sao mi không há»c lấy?
Du Thản Chi má»—i lần mở miệng than phiá»n vá»›i Duyên Căn là lại được nghe lão thống mạ thêm má»™t hồi.
Sau gã không dám nói gì vá»›i lão nữa. Gã đà nh để cho số pháºn mình phải há»c chữ Phạn. Ngưá»i ta thưá»ng nói: "Phúc đáo tâm linh." Có lẽ gã đến thá»i váºn khá!
Tối hôm đó gã cởi áo Ä‘i ngá»§, sá» và o bá»c thấy cuốn sách cá»§a mình bá»c giấy dầu.
Ãá»™t nhiên gã nghÄ© bụng:
- Văn tá»± trong sách nà y dưá»ng như cÅ©ng giống thứ văn tá»± mà sư phụ đương dạy mình.
NghÄ© váºy gã liá»n giở sách ra coi, nháºn được hai chữ nhất cÅ©ng Ä‘á»c là nhất, và má»™t chữ tam cÅ©ng Ä‘á»c là tam. Thế rồi bắt đầu gả thấy hứng thú trong việc tìm hiểu sách cá»§a mình. Gã tá»± nhá»§: Trong sách nói gì mình không hiểu, nhưng nếu mình biết Phạn văn thì sẽ Ä‘á»c được hết. Dù sao cuốn sách nà y cÅ©ng là báºc cao nhân cứu mạng cho mình. Ngà y ná» trong thà nh Nam Kinh, A Tá» cô nương bắt mình Ä‘em huyết nuôi trùng độc, nhá» sách nà y mà biết phép hóa nạn. Như váºy thì phương pháp trong nà y rất hữu dụng.
Từ lúc Du Thản Chi phát giác ra chuyện nà y gã không lấy việc há»c táºp Phạn văn là má»™t cá»±c hình nữa, gã cố ghi câu sách cùng những lá»i thầy dạy, bởi gã cÅ©ng hy vá»ng má»™t ngà y kia sẽ Ä‘á»c được cuốn sách trong bá»c mình. Gã có linh cảm rằng cuốn sách đó ghi chép những đặc biệt, không thể cho Ba La Tinh hay biết được. Chỉ những lúc gã Ä‘i ngá»§ má»›i trùm chăn rồi hé ra xem lén má»™t chút.
Những lúc gã coi văn tá»± trong sách, đồng thá»i gã coi cả hình ngưá»i vẽ bên cạnh và dÄ© nhiên gã không quên soi kỹ những đưá»ng chỉ và ng trong đồ hình, rồi gã dùng ý tưởng bắt đầu luyện công.
Du Thản Chi có ngỠđâu cuốn sách kinh nà y là Dịch Cân Kinh cá»§a Ãạt Ma Lão Tổ, vị thá»§y tổ chùa Thiếu Lâm viết ra. Cuốn kinh nà y là má»™t bảo Ä‘iển tối cao vá» võ há»c. Gã vô tình gã theo kinh sách mà tu luyện.
Kể ra thì tại chùa Thiếu Lâm từ mấy trăm năm nay không thiếu gì các vị cao tăng tu luyện Dịch Cân Linh, song tổn phà bao nhiêu ngà y hằng mệt nhá»c mà vẫn không được việc gì đặc sắc, nên các nhà sư cho là kinh nà y không linh nghiệm. Ãến ngà y bị A châu lấy cắp Ä‘i, các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm tuy có Ä‘em lòng căm giáºn, nhưng vẫn không cho là môt việc quan hệ. Há» có biết đâu rằng sở dÄ© những báºc cao tăng tu luyện không thà nh hiệu quả là vì chưa khám phá ra được hai chữ trước ý. Nếu cà ng để ý mong má»i cho công lá»±c chóng tiến bá»™ thì lại cà ng không thu lượm được kết quả cao.
Các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm cố tình luyện Dịch Cân Kinh mà chẳng ăn thua gì, còn Du Thản Chi thì trong lúc vô tình gặp nạn mà tu luyện thà nh hiệu quả.
Tháºt là :
Cố ý hoa hoa ủ rũ,
Vô tình tiếp liễu, liễu xanh om.
Trong đám tăng lữ chùa Thiếu Lâm hÆ¡n má»™t trăm năm trước đây có vị thần tăng. Vị nà y xuất gia từ thuở nhá». Ngưá»i có tÃnh Ä‘iên khùng. sư phụ nhà sư nà y cố tâm luyện Dịch Cân Kinh mà không thà nh giáºn quá ngồi viên tịch. Nhà sư vô tình lượm được cuốn kinh ở bên mình sư phụ mình, cưá»i ha hả rồi bắt đầu luyện và sau thà nh má»™t tay cao thá»§ phi thưá»ng. Nhưng cÅ©ng chỉ được má»™t Ä‘á»i, võ công nhà sư đến cao cưá»ng thế mà đến lúc ngưồi viên tịch, thá»§y chung vẫn không nói ra được vì lẽ gì mà thà nh công. Má»i ngưá»i chẳng ai hiểu đó là hiệu quả "Dịch Cân Kinh."
Du Thản chi vô tình luyện, gã không biết công lá»±c mình má»—i ngà y má»™t tiến bá»™, thì ra gã Ä‘i đúng con đưá»ng cá»§a nhà sư Ä‘iên ngà y trước.
Phạn văn rất khó há»c vì cách biến hóa phức tạp vô cùng.
Má»™t hôm Ba La Tinh dạy Du Thản Chi Ä‘á»c câu: Na la phạt đại Ä‘á»" rồi lão cắt nghÄ©a:
- Có má»™t cô gái tên là Na Phạt. Còn chữ "phạt đại Ä‘á»" nghÄ©a là đang nói. Thế là chữ "Lạp" biến thà nh chữ "La"
Du Thản Chi nhá»› kỹ rồi, má»™t lúc sau, Ba La Tinh lại dạy câu: "Na Lạp Hách ba da Ä‘á»" nghÄ©a là cô Na Lạp Ä‘ang nấu cÆ¡m. Trong từ ngữ "ba da Ä‘á»"có thanh âm Ba đứng trước nên chữ na Lạp đổi thà nh Na Lạp Hách.
Tiếp theo lão dạy đến câu: "Na Lạp Tá»± đế tư đặc cáp Ä‘á»" nghÄ©a là cô Na Lạp đứng đó. Từ ngữ" Ãế tư đặc cáp Ä‘á»", đứng đầu có âm "đế" nên chữ "Na Lạp" biến thà nh "Na Lạp Tư."
Du Thản Chi dương đôi mắt thao láo ra mà nghe đến co gân đút thịt vẫn ù ù cạc cạc.
Gã lẩm bẩm:
- Ngưá»i Trung quốc nói vắn tắt và rõ rà ng bằng má»™t chữ "tram" (nghÄ©a là đúng) là đủ mà ngưá»i Hồ bên Tâu Vá»±c lại Ä‘á»c thôi má»™t trà ng dà i: "Ãá» tư mạc cáp Ä‘á»" gì gì không biết. Thế rồi má»™t cô gái tên là "Na Lạp." Lúc cổ nói ra lại phải đổi thà nh "Na La", lúc cổ nấu cÆ¡m lại thà nh "Na Lạp Tư." Chà chà ! Có cát tên cổ mà lúc nói lúc thổi cÆ¡m, lúc đứng lên Ä‘á»u biến Ä‘i. Không biết lúc cô ăn, Ä‘i ngá»§, cô Ä‘i đưá»ng, cô mắng ngưá»i, thì danh tá»± cá»§a cô còn biến ra gì gì nữa? ... Phạn văn đã khó nhá»c như váºy thì tà i trà Du Thản Chi không có cách nà o hiểu được văn tá»± Dịch Cân Kinh?
Gã đà nh cứ đến tối luyện công theo sợi chỉ và ng xây trên hình ngưá»i trong bản đồ.
Ban đầu gã chỉ là chÆ¡i, nhưng gã luyện được hÆ¡n ná»a tháng, bất giác gã thấy luồng hÆ¡i mát mẽ theo lõi sợi chỉ và ng trong đồ hình mà đi và o thân thể gã. Luồng hÆ¡i nà y Ä‘i đến đâu thì các cÆ¡ thể trong ngưá»i gã cá»±c kỳ khoan khoái dá»… chịu. Gã chẳng cần hiểu luồng hÆ¡i mát chu du lưu trong thân thể có lợi hại gì cho mình? Gã chỉ thấy khoan khoái dá»… chịu là gã cứ luyện Ä‘á»u. Luồng hÆ¡i mát mẻ vá» sau Ä‘i quen đưá»ng, gã không cần xem sách, có cÅ©ng tá»± nhiên Ä‘i đúng đưá»ng không lầm lỡ.
Từ đó cả những lúc ăn cÆ¡m, lúc Ä‘i đưá»ng, lúc là m công việc hay Ä‘á»c sách gã cÅ©ng váºn động luồng hÆ¡i không ngá»›t.
Giả tỉ Du Thản Chi có tà i thông minh để Ä‘á»c sách như Ãoà n Dá»±, như Vương Ngá»c Yến thì pho Dịch Cân Kinh nà y gã lại không luyện được đến chá»— thà nh tá»±u. Vì khi hiểu được ý nghÄ©a Phạn văn biết cách tu luyện tâm pháp và o hạng võ công cùng thượng thặng, Ä‘iểm nà o cÅ©ng để ý cÅ©ng cố gắng há»c đến chá»— tinh vi thì không khá»i phạm và o hai chữ trước ý. Môn nà y tuy là m cho thân thể ngưá»i thêm phần cưá»ng kiện đẩy lùi được bệnh hoạn, song đối vá»›i những ngưá»i đã có cõ công hạng thượng thặng thì không bổ Ãch gì.
Cuốn Dịch Cân Kinh nà y Kiá»u Phong đánh rá»›t. Du Thản Chi lượm được. Nhưng nếu Kiá»u Phong không để thất lạc, rồi ông há»c thêm chữ Phạn, luyện táºp theo đúng phương pháp thì ông có là ngưá»i khoáng đạt sáng suốt đến đâu, cÅ©ng không khá»i Ä‘em lòng mong má»i cho công lá»±c mình má»™t ngà y tinh tiến. Nếu luyện Dịch Cân Kinh theo lối đó thì chỉ tốn công vô Ãch mà thôi. Xem thế đủ biết lẽ cùng thông, há»a, phúc, Ä‘á»u do cÆ¡ duyên quyết định, chá»› không phải cưỡng cầu mà được.
Có luồng hÆ¡i mát không váºn hà nh trong ngưá»i Du Thản Chi theo đưá»ng lối trong đồ hình, thế là gã bá» không luyện nữa.
Mà tháºt là kỳ quái! Có khi gã để cách mươi ngà y hay ná»a tháng má»›i luyện lại luồng hÆ¡i vẫn chạy thông đông không vấp váp.
Trong các môn võ há»c, bất luáºn môn gì cÅ©ng theo đà luyện táºp mà tiến bá»™ thêm. Dù ngưá»i cần mẩn đến đâu cÅ©ng khó có thể luyện qua sáu giá» trong má»™t ngà y, chỉ có môn "Dịch Cân Kinh" là không phải váºn ná»™i công, cÅ©ng không cần chú ý mà có thể váºn hà nh không ngá»›t được. Nên dù lúc Ä‘ang ngá»§, công lá»±c cÅ©ng tăng tiến.
Ãông tà n, Xuân lại Hạ qua, Thu tá»›i, được hÆ¡n má»™t năm.
Du Thản Chi ban đầu môn há»c Phạn văn cho hiểu nghÄ©a sách, nhưng cà ng há»c cà ng thấy khó. Gã muốn xem chừng muốn há»c cho thông nghÄ©a sách thì dù cặm cụi suốt Ä‘á»i cÅ©ng không thà nh công, nên gã bỠý niệm đó.
Ba La Tinh, cÅ©ng đâm ra chán nản, sau tức mình quá lão đánh Ä‘áºp Du Thản Chi luôn mấy ngà y chứ không dạy chữ.
Du Thản Chi lặng lẽ chịu đòn, nhưng gã cảm thấy lão cà ng đánh nhiá»u cÅ©ng chẳng thấy gì, chỉ thấy hÆ¡i ngứa mà không Ä‘au đớn. Gã cho là Ba La Tinh đánh chịu đòn, chứ có hiểu đâu rằng công lá»±c mình má»—i ngà y má»—i tiến bá»™ và đã đến lúc tá»± bảo vệ được cho mình.
Má»™t hôm xế chiá»u, Ba La Tinh dạy kinh sách má»™t lúc, nhưng Du Thản Chi chẳng hiểu gì ráo. Lão tức quá phóng cả quyá»n cước hầm hầm đánh gã má»™t hồi.
Nhưng lúc gã chạy rồi thì lão lại tá»± thương thân mình nét mặt buồn rầu vô hạn. Lão nghÄ© mình bị quần tăng chùa Thiếu Lâm giam cầm không cho vá» cố hương. Lão toan dạy Phạn văn, Du Thản Chi để gã há»c thuá»™c kinh sách rồi cho gã vá» Thiên Trúc Ä‘á»c lại thế thì mình dù có phải vì theo mệnh lệnh sư phụ mà xương táng quê ngưá»i cÅ©ng đã góp được phần công đức vá»›i bản phái, là là m cho những kinh sách bị thất lạc trở vỠđất cu. Song gã mặt sắt ngu như trâu dốt như bò, cố dạy hÆ¡n má»™t năm mà chưa thuá»™c nổi mưá»i trang. Thế thì đến Ä‘á»i kiếp nà o thì gã má»›i thuá»™c hết được ba mươi mấy pho kinh, chắc là đến lúc mình chết cÅ©ng chưa xong.
Lão bị thương rồi khóc rống lên má»™t hồi thì đột nhiên tá»± đằng xa có khúc tiêu vá»ng lại thoang thoảng lá»t và o tai lão.
Hiện nay ná»™i công Du Thản Chi đã tiến đến má»±c mắt tinh, tai thÃnh nên gã thoáng nghe tiếng sáo lá»t và o tai. Chùa Thiếu Lâm phòng viện rá»™ng lá»›n, sư sãi tu hà nh thanh tÄ©nh, cấm tiệt tiếng tÆ¡ tiếng trúc. Trong vòng mấy dặm, trước nay không nghe thấy tiếng âm nhạc bao giá», váºy thì tiếng sáo nà y ở đâu mà ra?
Du Thản Chi không hiểu nhạc luáºt, song gã nghe rõ tiếng sáo lúc nhát gừng, lúc liên tục khi lên bổng khi xuống trầm, thanh âm cá»±c kì quái dị.
Gã còn Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn kinh ngạc, bá»—ng nghe bên kia vách ngăn trong phòng Ba La Tinh, cÅ©ng nổi lên ba hồi sáo lanh lảnh. Gã liá»n ghé mắt và o kẽ vách để nhìn sang thì thấy Ba La Tinh tay cầm ống sáo ngắn để lên môi Ä‘ang thổi. Nhưng lão chỉ thổi ba hồi rồi hạ xuống đút và o bá»c vẻ mặt tươi cưá»i há»›n hở, vùi đầu và o xuống ngá»§.
Từ ngà y Du Thản Chi đến ở vá»›i Ba La Tinh, chưa bao giá» lão thấy gã hà há»ng như bữa nay thì tá»± há»i:
- Mấy tiếng sáo vừa rồi hẳn là điá»u gì quan trá»ng? Phải chăng lão có đồng bạn ở bên Thiên Trúc qua đây đã tiếp ứng cho lão? Mấy tiếng sáo nà y Ba La Tinh và Du Thản Chi dÄ© nhiên đã nghe thấy rồi, váºy chắc trong chùa Thiếu Lâm cÅ©ng có mấy vị cao tăng nghe rõ. Quả nhiên chưởng môn phương trượng truyá»n pháp dụ ra cho các nÆ¡i phải gia tâm phòng bị để cản trở địch nhân xông và o chùa Thiếu Lâm đồng thá»i phải coi chừng Ba La Tinh, đừng để cho lão trốn thoát.
NgỠđâu ná»a tháng trá»i, tuyệt không có sá»± gì xảy ra, mà cÅ©ng không có động tÄ©nh nà o khác lạ.
Việc đỠphòng tại chùa Thiếu Lâm dần dần trở lại sơ thoáng trễ trà ng.
Má»™t đêm kia, giữa lúc canh khuya Du Thản Chi Ä‘ang ngá»§ say bất thình lình bá»—ng nghe có tiếng"chà chÃ"rất khẽ. Má»™t là hiện nay ná»™i công gã tinh tiến, hai là gã thÃch chÆ¡i rắn rết từ thuở nhá», nên vừa nge tiếng rắn độc phì phì là gã biết ngay.
Gã ngồi nhá»m dáºy lắng tai nghe thì phát giác ra rằng"chà chÃ"đó ngay ở phòng bên.
Du Thản Chi toan lên tiếng đánh thức Ba La Tinh phải đỠphòng có rắn độc bò đến.
Gã chưa kịp mở miệng thì lại nghe mấy tiếng sáo vu vi giống hệt những tiếng mà Ba La Tinh đã thổi trước đây trên ná»a tháng.
Du Thản Chi động tánh hiếu kì, lại ghé mắt qua khe vách ván. Thì eo ôi! Ãầy phòng Ba La Tinh toà n là rắn độc cỡ có đến mấy ngà n con. Con nà o cÅ©ng cất đầu lên ngất ngưỡng nhìn Ba La Tinh, dưá»ng như muốn nhảy xổ và o.
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Chà nguy! Tháºt là chà nguy! Tìm cách nà o mà cứu được lão bây giá»?
Gã định thần nhìn thì thây đà n rắn dừng lại xung quanh Ba La Tinh còn cách ngoà i ba thước, mặc dầu những con bên ngoà i bò đẩy những con trong cũng chỉ đứng lại trước cái vòng tròn vô hình không xê xịch tiến thêm một tấc nà o nữa.
Du Thản Chi nhá»› lại bữa trước nhà sư Tam TÄ©nh dùng thuốc kỵ vạch vòng tròn để ngăn ngừa con tằm kỳ dị không dám tiến qua, gã chắc rằng Ba La Tinh cÅ©ng dùng được váºt gì khắc chế các loà i rắn độc như Tam TÄ©nh đã kiá»m chế con tằm kỳ dị kia.
NghÄ© váºy, Du Thản Chi cảm thấy trong lòng ổn định được má»™t chút. Gã chỉ còn chưa hiểu rõ má»™t vấn Ä‘á»:
- Tại sao bao nhiêu rắn độc ùn ùn kéo vỠđây?
Bỗng thấy Ba La Tinh cầm ống sáo đưa lên miệng thổi.
Nhưng lần nà y lão thổi má»™t khúc nhạc rất du dương rất êm ái lá»t tai.
Trong mấy ngà n con rắn độc nà y, bá»—ng có hai con sắc và ng lắc lư theo nhịp cá»§a tiếng sáo. Còn ngoà i ra cả đà n rắn: xanh có, Ä‘en có, sặc sở có, thì chỉ ngếch đầu lên mà nhìn, chứ không nhúc nhÃch, nên hai con sắc và ng lắc lư cái đầu theo nhịp nhạc trông cà ng rõ rệt.
Tiếng sáo của Ba La Tinh mỗi lúc một lên cao, mấy con rắn đi lượn vòng vèo ra ngoà i nhá chơi, rồi hơn chục con khác cũng theo ra.
Bất thình lình ngoà i cá»a có tiếng ngưá»i kinh hải, la lên:
- Rắn độc! Trá»i Æ¡i! Rắn độc kéo đến đông quá!
Lại có tiếng ngưá»i khác nói tiếp:
- Vị Hồ tăng bên Thiên Trúc không chừng bị rắn độc cắn chết rồi? Không hiểu tại sao rắn vá» nhiá»u thế?
Má»™t ngưá»i nữa lại nói:
- Hãy khoan đừng nhhốn nháo! Ãể coi cho rõ rồi sẽ báo.
Du Thản Chi biết ngay đây là những nhà sư chùa Thiếu Lâm đến để canh chừng Ba La Tinh.
Ba la Tinh thổi sáo mỗi lúc một lên cao.
Ãà n rắn độc trong phòng mổi lúc ra ngoà i má»™t đông, dưá»ng như lÅ© rắn không chịu nổi tiếng sáo bổng và réo rắt, chúng tá»›i tấp chạy Ä‘i. Số đông cất đầu lên rất cao, chỉ còn khúc Ä‘uôi ở dưới đất chống lấy cái mình ngất ngểu múa lên.
Ba La Tinh thổi sáo má»™t hồi nữa thì dưá»ng như hết hÆ¡i.
Ãà n rắn độc trong nhà tranh nhau chạy ra.
Bốn nhà sư đứng ngoà i cá»a la lối om sòm.
- Lạ quá! Suốt Ä‘á»i tôi chưa bao giá» thấy nhiá»u rắn như bữa nay!
Có vị nói:
- Phải chăng vị hòa thượng Thiên Trúc nà y nguyên là xà linh xuất thế?
Có vị nói:
- Ta phải mau mau vá» bảo vá»›i Huyá»n Nạn sư bá!
Hai con rắn và ng sau bò lại rất nhanh khiến cho Du Thản Chi trông thấy phải hoa mắt.
Ãá»™t nhiên đánh"bịch"má»™t tiếng, má»™t con rắn và ng không chống ná»—i nữa, ngã lăn ra nằm dãy. Tiếp theo con rắn và ng kia cÅ©ng ngã xuống.
Ba La Tinh vương tay ra nắm lấy má»™t con. Lão lấy má»™t miếng vải dà y phá»§ lên đầu nó láºt ngá»a con rắn lên sá» soạn má»™t lúc rồi lấy lưỡi dao con rạch và o dụng rắn má»™t đưá»ng dà i chừng nữa tấc. Ãoạn lão nắn Ä‘i nắn lại mấy cái rút ra má»™t cái ống dà i chừng ba tấc tá»±a hồ như má»™t khúc ruá»™t non.
Ba La Tinh ngưá»i run run bốc ra. bên ngoà i có má»™t cuá»™n tròn nhá» xÃu.
Lão mở ra thì là má»™t mảnh giấy rất má»ng có viết chữ nhá» dà y chi chÃt.
Du Thản Chi rất lấy là m kỳ, tá»± há»i:
- Tại sao trong bụng rắn lại có chữ?
Gã ngưng thần coi kỹ lại thì thấy trên chữ trên mãnh giấy nà y ngoằn ngoèo theo lối chữ Phạn nước Thiên Trúc. Bấy giỠgã mới tỉnh ngộ, lẩm bẩm một mình:
- Phải rồi! Con rắn nà y là cá»§a đồng bá»n lão ta cho đến để đưa tin.
Du Thản Chi còn đang ngẫm nghĩ thì thấy Ba La Tinh lại theo cách trước mổ bụng con rắn và ng thứ hai và lấy ra khúc nữa trong cũng có một mảnh giấy.
Lão mở mảnh giấy ra xem.
Du Thản Chi chú ý nhìn trộm thì văn tự trong mảnh giấy nà y giống hệt mảnh giấy trước.
Ba La Tinh đưa mắt Ä‘á»c chữ trên mảnh giấy má»™t lượt rồi để sang má»™t bên.
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Ãối phương hà nh động cá»±c kỳ chu đáo, há» sợ má»™t con rắn Ä‘á»c dá»c đưá»ng có thể xảy ra chuyện bất ngá» nên dùng hai con rắn Ä‘em tin. Thư tÃn trong bụng hai con rắn cÅ©ng chỉ coi là má»™t.
Bá»—ng thấy Ba La Tinh láºt dưới chiếu lên lấy ra má»™t mảnh giấy má»ng dùng hòn than nhá» viết mấy hà ng chữ rất nhanh rồi cÅ©ng cuốn lại cho và o khúc ruá»™t giả ấy nhét và o bụng rắn.
Lão lại xé một mảnh áo buộc vết thương lại cho hai con rắn.
Ãoạn lão mở cá»a liệng má»™t con và o đống cá» ráºm. lão toan thả nốt con rắn thứ hai thì đột nhiên đánh"binh"má»™t tiếng ván cá»a bị chưởng phong đánh báºt ra.
Ãèn lá»a trong nhà bị luồng gió tạt Ä‘i.
Giữa lúc nà y trong phòng xuất hiện thêm bốn vị lão tăng.
Nhà sư đứng đầu bên tã phóng chưởng ra trên không vù vù mấy tiếng nhằm đánh và o tay phải Ba La Tinh.
Ba La Tinh cảm thấy tay phải bị tê nhức. Con rắn cầm trong tay nà y đánh rơi xuống đất.
Nhà sư đầu mé hữu đưa ngón tay ra lách cách mấy tiếng con rắn nhảy lên một cái.
Sau mấy tiếng báºt ngón tay, đầu rắn sưng húp lên huyết nhục nhão ra, liá»n chết tại chá»—.
Du Thản Chi cả kinh nghĩ thầm:
- Thần công vị lão hòa thượng nà y đến thế là cùng! Báºt tay trên không mà đánh chết được con rắn.
Bỗng thấy nhà sư vừa đánh chết con rắn lên tiếng:
- Vị thần phải nể cây da. Tệ tá»± kÃnh ngưỡng Ãức Pháºt Tổ nên sư huynh phạm lá»—i lá»›n là lén và o Tà ng Kinh Lâu lấy trá»™m sách cÅ©ng bá» Ä‘i không cứu xét. Tệ tá»± chỉ lưu sư huynh lại để trá»n kiếp tu hà nh. Thế mà sư huynh gá»i rắn rết vá» nÆ¡i cá»a Pháºt là chá»— thanh tịnh là m gì? Như váºy há phải hà nh động cá»§a báºc chân tu!
Ba La Tinh chỉ nhắm mắt chắp tay nhưng không nói gì.
Một vị lão tăng khác nói:
- Con rắn nà y tất có Ä‘iá»u chi kỳ lạ. Tam Thông! Ngươi lượm con rắn đó Ä‘em ra ngoà i xem xét lại coi. Tại sao mình nó lại quấn băng vải.
Ba La Tinh nghe nói váºy biết rằng cÆ¡ mưu cá»§a mình đã bị bại lá»™, liá»n phóng chưởng ra nhằm đánh và o con rắn.
Má»™t vị lão tăng đứng ngoà i cá»a, phất tay áo thầy tu má»™t cái, má»™t luồng kình phong phát ra vù vù cản luồng chưởng phong cá»§a Ba La Tinh lại.
Ãồng thá»i đèn lá»a trong phòng tắt phụt. Bụi bặm cùng vôi vữa trên nóc nhà rÆ¡i xuống lả tả.
Má»™t nhà sư đứng tuổi ở ngoà i cá»a chÃnh là Tam Thông cúi xuống lượm con rắn chết lên rồi lui ra ngoà i.
Bốn vị lão tăng đồng thá»i cất tiếng niện:
- Nam mô Pháºt tổ cứu độ chúng sinh!
Ãồng thá»i phất tay áo má»™t cái, luồng chưởng phong nổi lên cá»±c mạnh, tấm ván cá»a báºt ra rồi bay Ä‘i rất xa lâu lắm má»›i rá»›t xuống.
Bốn nhà sư cÅ©ng băng mình ra cá»a cùng môt lúc, không có kẻ trước ngưá»i sau.
Kể ra khuôn cá»a nà y chỉ rá»™ng đủ chá»— cho hai nhà sư sóng vai ấy ra.
Ấy thế mà cả bốn vị vừa né lách coi như má»™t phiến liá»n bay ra lá»t má»›i kỳ.
Du Thản Chi đứng ở phòng bên thấy thế không khá»i sinh hồn động phách, lẩm bẩm:
- Trên thế gian sao lại có hạng võ công ghê gá»›m đến thế? Kẻ đại cừu cá»§a ta là Kiá»u Phong tá»± xưng "Thiên hạ vô địch" nhưng Ä‘em so vá»›i mấy vị cao tăng nà y chưa chắc thấm và o đâu?
Tháºt ra bốn vị lão tăng nà y tuy công lá»±c thâm háºu nhưng so vá»›i Kiá»u Phong má»™t tay thần võ, hãy còn kém xa.
Kể vá» võ công thì hiện giá» Du Thản Chi cÅ©ng đã hÆ¡n bốn vị lão tăng nầy rồi. Có Ä‘iá»u gã không tá»± biết mà thôi.
Ba La Tinh thấy bốn nhà sư ra khá»i rồi, ván cá»a cÅ©ng rá»i ra.
Những tráºn gió thu thổi à o à o và o phòng cà ng tăng thêm vẻ tiêu Ä‘iá»u.
Lão nghÄ© tá»›i con hoà ng xà đã và o tay đối phương, lại chùa Thiếu Lâm thế nà o chả có ngưá»i hiểu Phạn văn và những Ä‘iá»u bà máºt cá»§a mình tất bị há» khám phá. Thế là giấc má»™ng trở vá» Thiên Trúc lại tan ra bá»t nước.
Lão cà ng nghĩ cà ng buồn rầu, rồi đột nhiên nằm phục xuống khóc rống lên.
Du Thản Chi thấy Ba La Tinh khóc lóc cực kỳ thống thiết, trong lòng bất nhẫn lên tiếng an ủi lão:
- Sư phụ! Má»›i có má»™t con rắn bị hỠđánh chết, còn con kia trốn thoát rồi cÅ©ng đủ đưa tin Ä‘i, hà tất sư phụ phải Ä‘au lòng như váºy?
Ba La Tinh nghe lão nói thế, ngừng báºt tiếng khóc, bảo:
- Ngươi... Ngươi ra đây!
Du Thản Chi đứng dáºy chạy ra phòng lão nói:
- Tiểu nhân Ä‘i tìm những tấm ván cá»a lấp lại đã!
Ba La Tinh nói:
- Khoan đã! Sao ngươi biết ta còn một con rắn nữa trốn thoát?
Du Thản Chi đáp:
- Tiểu nhân nhìn rõ cả sư phụ nhét một miếng giấy và o bụng nó.
Ba La Tinh đáp:
- Hừ! Không phải tâm ta độc ác vá»›i ngươi, nhưng ngươi đã phát giác ra Ä‘iá»u bà máºt cá»§a ta. Váºy ta dung ngươi thế nà o được?
Nói xong đột nhiên lão đứng phắt dáºy nhảy xổ tá»›i sau lưng Du Thản Chi, giÆ¡ hai tay ra bóp chặt cổ gã.
Du Thản Chi bị Ba La Tinh nghẹn cổ muốn hô hoán lên, nhưng không kêu ra tiếng được.
Gã thấy bốn ngón tay lão cứng như sắt mội lúc một ghịt chặt thêm.
Gã bị ngưá»i đè nén ngược đãi quen rồi, không nghÄ© gì đến ra tay kháng cá»±.
Trong lòng gã những muốn năn nỉ:
- Sư phụ ơi! Xin sư phụ nới tay! Tiểu nhân không dám đưa việc hoà ng xà đó nói với ai đâu?
Mà không sao nói ra được.
Ba La Tinh không sao nghe tiếng gã lầm bầm mà dù cho lão có nghe thấy chăng nữa, cũng không chịu dung tha.
Du Thản Chi vừa Ä‘au đớn vừa sợ hải quá, quỳ má»p ngay xuống nhưng Ba La Tinh chỉ má»—i lúc má»™t rÃt chặt tay thêm.
Du Thản Chi thấy tối tăm mặt mũi, nghĩ thầm:
- Phen nà y ta đà nh chịu chết rồi!
Bá»—ng nghe phÃa sau có ngưá»i hắng giá»ng rồi lên tiếng nói:
- Ba La Tinh thấy có hai nhà sư Thiếu lâm đến nÆ¡i, đà nh phải buông Du Thản Chi, giá»ng xẳng há»i:
- Các ngươi đến đây có việc chi?
Má»™t nhà sư Thiếu Lâm lùi lại má»™t bước, nấp và o sau nhà sư kia rồi mở mảnh giấy Ä‘á»c mấy câu li la li lô, Ä‘oạn nói tiếp:
- Bức thư gởi cho đại sư đại ý nói: đến đêm trăng tròn sau ngưá»i sẽ đến chùa để đón đại sư. Ha ha! Ãáng tiếc, tháºt là đáng tiếc.
Ba La Tinh há»i:
- Tiếc cái gì?
Nhà sư kia nói:
- Ãáng tiếc không giữ được kÃn đáo. Phong bì nà y bị bần tăng khám phá ra được.
Ba La Tinh cáu tiết nói:
- Bá»n Hòa Thượng Trung Nguyên các ngươi Ä‘á»u là phưá»ng vong ân bá»™i nghÄ©a. Các ngươi đã qua bên Thiên Trúc lấy kinh vá» rồi giữ là m cá»§a mình. Ta đây bất quá mượn xem lại chỉ vì các kinh nà y cÅ©ng chỉ cá»§a Thiên Trúc mà ra. Các ngươi uống nước mà không biết nhá»› nguồn. Sao không nghÄ© đến chá»— những king sách vì đâu mà có?
Nhà sư kia đáp:
- Nếu sư huynh chỉ coi kinh cÅ© cá»§a Thiên Trúc thì chúng tôi quyết không ngăn trở là m gì. Ãừng nói sư huynh lấy ra Ä‘á»c, mà có bản sao lại thì chùa Thiếu Lâm chúng tôi cÅ©ng xin là m giúp để hoà n thà nh công đức là đã giữ được những pho kinh cÅ© quy hoà n bên Thiên Trúc. Nhưng sư huynh lại xem trá»™m những bà lục vá» võ há»c cá»§a các vị cao tăng bao nhiêu Ä‘á»i cá»§a chùa Thiếu Lâm soạn ra. Như thế thì không thể được.
Ba La Tinh tức giáºn nói:
- Ta Ä‘á»c là đá»c những kinh sách bằng chữ Phạn cá»§a nước Thiên Trúc bá»n sư sãi Trung Nguyên các ngươi là m gì có kinh sách bằng chữ Phạn?
Nhà sư kia đáp:
- Ấy chÃnh chá»— đó má»›i là kỳ dị...
Du Thản Chi nghe hai bên tranh biện, cÅ©ng Ä‘em lòng suy luáºn xem ai phải ai trái.
Gã lẩm bẩm:
- Kể ra thì chùa Thiếu Lâm đối xá» vá»›i nhà sư Thiên Trúc không có gì quá đáng, chỉ giữ lão không cho rá»i khá»i chùa nà y mà thôi. Nhưng biết đâu canh khuya tịch mịch, lão không giết mình. Nếu bây giá» không trốn Ä‘i, e rằng khó lòng toà n mạng.
NghÄ© váºy gã rảo bước ra khá»i rừng trúc, quanh qua vưá»n rau, gã nhìn không thấy ai liá»n co giò chạy tuốt. Gã chạy má»—i lúc má»™t mau thoáng cái đã qua hai ngá»n núi. Gã cảm thấy nhẹ nhà ng gặp những tảng đá lá»›n, gã chỉ khoa chân má»™t cái nhảy qua, hay gặp khe lạch, gã chỉ đỠthà là nhảy sang bá» bên kia như không?
Du Thản Chi cắm cổ chạy một lèo. Khi ngoảng đầu lại coi thấy chùa Thiếu Lâm ẩn hiện trong đám rừng cây và cách đã xa rồi.
Gã dừng bước lại, trong lòng rất lấy là m quái dị tá»± há»i:
- Sao mình chạy được nhiá»u đưá»ng đất đến thế mà không chút mệt nhá»c? Sao mình chạy bước lại mau lẹ khác thưá»ng? Hay là ... có ma đưa lối quá»· Ä‘em đưá»ng?
Du Thản Chi Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng thấy những ngá»n khói cuồn cuá»™n bốc lên trên không ở phÃa sau chùa, thì khinh sợ lẩm bẩm:
- Chà chà ! Trong chùa Ä‘ang nấu cÆ¡m. Lát nữa Ba La Tinh bảo mình Ä‘i lấy cÆ¡m, lão không thấy tất lên tiếng gá»i và bá»n thầy chùa tất Ä‘uổi theo mình.
Nghĩ tình cảnh bị bắt vỠchùa, chắc chết mất mạng, gã lại co dò chạy tuốt.
Lần nà y gã hoang mang quá không phân biệt đưá»ng lối cứ nhằm và o đám rừng hoang ráºm rạp mà chạy dà i, vá»›i ý nghÄ© xa chùa Thiếu Lâm được chừng nà o hay chừng nấy.
Du Thản Chi chạy hồi lâu, quay đầu nhìn lại phÃa chùa Thiếu Lâm thì thấy rừng núi trùng Ä‘iệp, không còn thấy mái chùa đâu nữa, gã đã hÆ¡i yên dạ. Nhưng gã vẫn chưa hết băn khoăn, lá»§i và o trong bụi cá» ráºm để nghe ngóng bốn mặt xem có động tịnh gì không.
Trong hang động chim hót lÃu lo, trùng kêu rá»™n rã. Giữa cảnh hoang vu u tịch, vá» góc Tây bắc, đột nhiên có hồi sáo thổi vá»ng lại.
Du Thản Chi giáºt mình đánh thót má»™t cái, vì tiếng sáo nà y giống hệt tiếng sáo Ba La Tinh thổi hôm trước để gá»i rắn độc vá».
Gã toan đứng dáºy chạy trốn mà không hiểu tại sao chân mình tá»±a hồ đóng Ä‘inh xuống đất không sao nhúc nhÃch được.
Gã lại cà ng hoảng hốt la thêm "Có ma! Có ma!."
Thực ra chỉ vì gã khiếp sợ quá và cặp giò nhủn ra.
Tiếng sáo má»—i lúc má»™t gần, Du Thản Chi ngồi trong cá» ráºm dương mắt lên nhìn thì thấy trên sưá»n núi mé Tây Bắc có hÆ¡n mưá»i nhà sư ngưá»i Hồ, mình mặc áo và ng để lá»™ tay trái ra ngoà i.
Ngưá»i nà o mặt cÅ©ng Ä‘en thui, rõ rà ng cùng má»™t chá»§ng tá»™c vá»›i Ba La Tinh.
Bá»n Hồ tăng nà y chạy đến đầu mé núi tả thì xếp bằng ngồi xuống, cứ bốn ngưá»i má»™t chá»—, cả thảy mưá»i sáu ngưá»i.
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 03:04 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 54 : Cuộc tỉ thà nội công giữa hai phái Tinh Tú và Hồ tăng
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Du Thản Chi rất lấy là m kỳ nghĩ thầm:
- Chốn nà y hoang sÆ¡n tịch mịch, tứ phÃa không ngưá»i, mưá»i sáu nhà sư ngưá»i Hồ giở trò yêu ngoa quá»· quái gì đây? Chẳng lẽ hỠđến tìm mình?
Sá»± thá»±c tuy không phải thế, nhưng gã như con chim phải tên sợ cây cung, gã nấp và o trong bụi cá» ráºm, không dám nhúc nhÃch.
Bá»—ng thấy mưá»i sáu vị Hồ tăng ngồi xuống rồi miệng Ä‘á»c lâm râm. Lúc đầu thanh âm nhá» như tiếng muá»—i vo ve, rồi dần dần má»™t lúc má»™t cao giá»ng.
Du Thản Chi thấy há» niệm những gì "Mầu ni ha ma hống" dưá»ng như là những câu thần chú tiếng Phạn. Má»—i khi gã nghe những từ ngữ Ä‘oạn văn là y như nhức đầu, bá»n Hồ tăng nà y lại tụng niệm thanh âm vang dá»™i, cả mưá»i sáu ngưá»i cùng má»™t giá»ng giống nhau lúc khoan lúc nhặt, khi ngắn khi dà i.
Cả mưá»i sáu ngưá»i tụng niệm rất Ä‘á»u nhau, khác nà o do miệng má»™t ngưá»i phát ra thanh âm.
Lúc tiếng tụng niệm lên cao đến cùng cá»±c thì góc Ãông Bắc vá»ng lại mấy tiếng u ú khác nà o tiếng quá»· hú lúc canh ba, thanh âm nà y tuy nhá» bé mà ngưá»i nghe không khá»i á»›n da gà . Thanh âm vừa vá»ng đến thì tiếng tụng niệm mưá»i sáu gã Hồ tăng láºp tức rối loạn, song chỉ má»™t lát lại đồng Ä‘á»u như trước.
Tiếng u ú như quỷ hồn vang lên hai lượt thì thanh âm tụng niệm Phạn ngữ của Hồ tăng cũng bị nhốn nháo hai lần.
Du Thản Chi để ý nhìn vẻ mặt mưá»i sáu vị Hồ tăng thì thấy có ngưá»i ra chiá»u phẫn ná»™, có ngưá»i lá»™ vẻ kinh hoà ng.
Bây giá» mưá»i sáu ngưá»i nà y chia là m chia là m hai toán: má»™t toán tám ngưá»i tụng niệm tiếng Phạn, còn má»™t toán nữa lại tụng niệm lối khác.
Ãồng thá»i thanh âm bên kia cÅ©ng phân là m hai loại rú lên hai thứ tiếng"ú ú""toe toe" khác nhau.
Thanh âm bá»n Hồ tăng lại há»—n loạn rồi chia là m bốn tốp, tụng niệm bốn loại thần chú khác nhau.
Du Thản Chi dưá»ng như đã Ä‘oán ra bảy tám phần. gã tá»± há»i:
- Bá»n chống đối đám Hồ tăng là ai?
Rồi gã tá»± trả lá»i:
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên là các nhà sư chùa Thiếu Lâm. Chắc hẳn bá»n Hồ tăng nà y đến tiếp viện đón Ba La Tinh vá» nước và má»™t đằng các nhà ư chùa Thiếu Lâm nhất định giữ lại không buông tha.
Gã suy nghĩ một lát rồi biết mình đoán lầm một phần.
Từ góc Ãông Bắc má»™t toán ngưá»i từ từ Ä‘i đến.
Giữa đám ngưá»i nà y có má»™t lão già thân thể cao to lá»›n vạm vỡ, so vá»›i ngưá»i xung quanh cao hÆ¡n ná»a cái đầu.
Lão nà y chúm môi huýt sáo. Mỗi lần huýt sáo lạinphát ra tiếng "vú" như quỷ gà o.
Tám ngưá»i nà y Ä‘á»u mặc áo đơm bằng vải gai mà u và ng và má»—i ngưá»i Ä‘á»u cầm má»™t cây cương trượng vừa dà i vừa lá»›n.
Ãặc biệt là trong tay lão già cầm má»™t cây quạt lông. Sắc mặt hồng hà o tươi đẹp như ngưá»i còn Ãt tuổi. Ãầu tóc lão bạc phÆ¡. Dưới cằm ba thước rau bạc. Trông lão khác nà o như má»™t vị tiên đồng nhan hạt phát trong tranh vẽ.
Toán ngưá»i nà y Ä‘i lại còn cách bá»n Hồ tăng và i trượng thì dừng bước.
Lão già chúm môi huýt sáo phát ra mấy tiếng rùng rợn.
Bá»n Hồ tăng không chống nổi, ba ngưá»i công lá»±c kém nhất ngã lăn ra trước.
Lão già khẽ phe phẩy quạt lông lại huýt sáo mấy hồi nữa, lão dùng quạt lông quạt một cái tiếng sáo phóng ra xa.
Bốn Hồ tăng khác ngồi đối diện với lão lại ngã lăn ra.
Tình trạng nà y khiến cho các nhà sư ngưá»i Hồ tụng niệm Phạn chú hoảng loạn cả lên.
Còn chÃn lão Hồ tăng gắng gượng chống chá»i, đồng thá»i lá»™n đầu xuống giÆ¡ chân lên, xoay tÃt ngưá»i.
Du Thản Chi đã nhìn thấy Ba La Tinh hôm trước đây dùng thân pháp nà y để kháng cự các nhà sư chùa Thiếu Lâm.
Gã biết rằng đây là má»™t thế võ oai lá»±c rất mạnh cá»§a bá»n Hồ tăng.
Lão già phe kia lá»™ vẻ mỉm cưá»i nhằm đúng chá»— sÆ¡ hở cá»§a đối phương lại huýt sáo "toe toe" lên má»™t tiếng.
Bên Hồ tăng có ngưá»i té theo, có ngưá»i nghiêng mình Ä‘i tránh được, chỉ lảo đảo mấy cái rồi đứng vững lại.
Tiếng huýt sáo của lão già chẳng khác gì một thứ ám khà hũu chất vô hình lợi hại.
Trong khoảng thá»i gian chừng hÆ¡n cháy hết tuần hương, chÃn lão Hồ tăng lại có bốn lão ngã xuống.
Bá»n ngưá»i tùy tùng lão già phe kia thi nhau tán tụng lão.
Nà o là :
- Công lá»±c sư phụ tháºt chấn động cổ kim. Bá»n Hồ tăng kia chống đối vá»›i phái ta phá»ng khác gì lùa Ä‘om đóm tranh sáng vá»›i ánh mặt trá»i.
Nà o là :
- Ãối phương tá»±a hồ châu chấu đá voi, không biết tá»± lượng sức mình. Buồn cưá»i quá!
Nà o là :
- Sư phụ giởn chÆ¡i mà đẩy được bá»n yêu ma quá»· quái và o đất chết, khác nà o nhổ cá» khô bẻ cà nh mục. bá»n đồ nhi chẳng những chưa từng mắt thấy mà cÅ©ng chưa từng được nghe ai nói đến bao giá».
Nà o là :
- Ãây là má»™t kỳ công vỉ tÃch không tiá»n khoáng háºu. Nếu không có sư phụ thì bá»n Hồ tăng bên Thiên Trúc nà y coi Ãông thổ không còn có ai, mà bá»n há» hoà nh hà nh không còn úy kỵ gì nữa. Nà o là ; - Có Ä‘iá»u đáng tiếc là những nhân sÄ© cá»§a các phái võ Trung Nguyên chưa được chứng kiến cuá»™c nà y, nên dù có kể lại há» nghe thì những ngưá»i hÅ© háºu đó chưa chắc đã tin là sá»± thá»±c.
Bá»n đồ đệ xúm và o tán tụng sư phụ chẳng hiểu câu gì.
Nhưng lão già vẫn chúm môi huýt sáo.
Tiếng sáo nhá»n như mÅ©i tên bắn ra tuyệt không để là m cho lá»i ca tụng là m trở ngại.
Tình thế đã rõ rệt! Lão già chỉ thổi mấy hÆ¡i nữa là mưá»i sáu lão Hồ Tăng Ä‘á»u bị chế phục, thốt nhiên đến ná»—i lên mấy tiếng sáo lanh lãnh do má»™t ngưá»i trong đám Hồ Tăng thổi lên.
Du Thản Chi chú ý nhìn ra thấy má»™t ngưá»i trong năm vị Hồ Tăng đứng lá»™n ngược, đưa ống sáo lên miệng gắng sức thổi. Còn bốn nhà sư kia bà y thà nh hà ng chữ nhất xoay chuyển rất mau như đèn kéo quân để há»™ vệ cho lão đứng giữa thổi sáo và ngăn ngừa cho tiếng sáo huýt bên địch không xâm nháºp.
Du Thản Chi há»i:
- Y thổi ống sáo là m chi váºy?
Bá»—ng thấy trong đám cá» ráºm bên cạnh mình có tiếng phì phì. Má»™t con rắn ngÅ© sắc chiếu ra, Du Thản Chi biết con rắn nà y cá»±c độc. Gã còn biết rõ rằng dù ngưá»i có sợ rắn, mà thá»±c ra thì bất luáºn là rắn độc, hay ác thú vẫn sợ ngưá»i hÆ¡n là ngưá»i sợ chúng. Miá»…n là ngưá»i đừng trêu cho nó tức giáºn thì không bao giá» nó nhảy và o cắn ngưá»i.
NghÄ© váºy gã nằm im thin thÃt trong đống cá» không dám nhút nhÃch.
Gã nhìn thấy con rắn độc nà y đứng thẳng đầu lên ngất ngưởng Ä‘i vá» phÃa lão già .
Trước khi con rắn chưa ra khá»i bụi ráºm, bá»n đệ tỠđứng bên lão già đã sợ hãi, có kẻ la:
- Rắn độc! Rắn độc!
Tên khác la:
- Chao ôi! Nguy rồi!
Tên khác gá»i:
- Sư phụ Æ¡i! Bá»n rắn độc dưá»ng như xông lại phÃa chúng ta.
Du Thản Chi ngước mắt nhìn ra ngoà i thì thấy mưá»i mấy con rắn đủ cỡ bốn mặt xông và o lão già cùng bá»n đệ tá». Bá»n nà y lại kêu loạn lên. Nà o là :
- Ãáng tiếc là chiếc BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh kỵ rắn lại không có ở đây!
Nà o là :
- Con tiện tỳ A Tá»! Phen nà y bắt được nó thì phải phanh thây là m muôn Ä‘oạn!
Nà o là :
- Nói lắm vô Ãch, đánh mau Ä‘i, đánh mau Ä‘i?
Nà o là :
- A Tá» không ăn cắp đỉnh ngá»c Ä‘em Ä‘i thì... chao ôi! Nguy rồi!
Du Thản Chi nghe bá»n nà y đỠcáºp đến A Tá», ban đầu gã còn cho là ngưá»i khác. Sau gã nghe thấy má»™t ngưá»i nói đến A Tá» và đỠcáºp đến đỉnh ngá»c là váºt chi bảo để chế khắc rắn độc thì trống ngá»±c gã đánh thình thình.
Gã lẩm bẩm:
- Ãúng là bá»n chúng nói tá»›i cô nương rồi. Chẳng lẽ cái đỉnh ngá»c đó cô nương đã lấy trá»™m cá»§a bá»n chúng Ä‘em Ä‘i.
Bá»n đệ tá» giÆ¡ cương trượng lên nhắm và o chá»— lÅ© rắn độc bò đến Ä‘áºp xuống.
Chỉ có lão già thần sắc vẫn thản nhiên và chúm chÃm môi huýt sáo nhắm đối phương tấn công.
Bá»n Hồ Tăng đứng đối diện thấy tiếng sáo huýt không ngá»›t, bốn lão Hồ tăng kia lại cà ng hồi há»™p.
Du Thản Chi nghĩ bụng:
- Khu vá»±c nà y bát ngát thì mấy con rắn độc kia chỉ má»™t lúc là bị bá»n há» dùng cương trượng đánh chết hết, chứ là m cóc gì được?
Nhưng đà n rắn đến má»—i lúc má»—i nhiá»u.
Chỉ trong khoảnh khắc xung quanh bá»n ngưá»i nà y đã có đến hà ng mấy trăm con tụ táºp. Trong đám nà y lại có đến ba bốn con trăn lá»›n.
Mấy con rắn lại gần đến nÆ¡i hất khúc Ä‘uôi lên trước quấn chặt lấy hai tên đồ đệ tiếp theo lại hai tên nữa bị trăn quấn. Kể ra thì khi bá»n nà y vừa thấy rắn mà co giò trốn chạy thì đà n rắn thế nà o Ä‘uổi kịp được. Nhưng khốn nổi sư phụ còn Ä‘ang nghinh địch, khi nà o đồ đệ dám bá» Ä‘i. Chúng đánh múa tÃt binh khi 1Ä‘áºp xuống ầm ầm. Há» Ä‘áºp má»™t lúc chết được tám chÃn chục con, nhưng cÅ©ng đến bảy tám tên phải bị rắn cắn bị thương.
Mấy con trăn thực là lợi hại, da to thịt dầy, bị cương trượng đánh mà nó vẫn còn đi được như không việc gì. Khi nó đã quấn được thì mỗi lúc một chặt thêm không không chịu buông tha.
Tiếng sáo thổi má»—i lúc má»™t gay gắt thêm thì đồng thá»i giống trăn lá»›n cÅ©ng đến nhiá»u.
Trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bá»a cÆ¡m đã thấy gần hai mươi con bò lại.
Lão già thấy tình thế nguy cấp toan bỠchạy, không ngỠbị hai con rắn nhỠbất thình lình nhảy chồm lên cắn và o mặt.
Lão giáºn quá quát lên má»™t tiếng:
- Gá»›m tháºt! Rồi vung quạt lông đánh mạnh ra. hai con rắn nhá» bị đánh rá»›t xuống, đột nhiên lão lại thấy má»™t váºt nhÅ©n ở gót chân. Lão biết là nguy rồi, liá»n nhảy vá»t lên cao. Bá»—ng nghe mấy tiếng sáo lanh lảnh, bốn con trăn đồng thá»i tung khẩu Ä‘uôi lên quấn Ä‘uôi và o ngưá»i lão.
Lão già còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không phóng hai chưởng ra đánh "binh binh."
Láºp tức hai con trăn ở trước mặt và bên tả bị hất ra, chúng loạng choạng rồi bắn ra hai trượng.
Giữa lúc ấy hai con trăn lớn khác lại tung khấu đuôi đánh tới.
Trong lúc nguy cấp lão váºn kinh lá»±c Ä‘oạn đánh ra má»™t chưởng. Chưởng phong cá»±c kỳ mãnh liệt đánh Ä‘áºp nát đầu con trăn. Lúc nà y lão mãi váºn kình lá»±c để chống cá»± vá»›i những con trăn lá»›n, miệng không huýt sáo được.
Bốn vị Hồ Tăng nhân lúc rãnh tay Ä‘á»u lấy ống sáo ngắn ra thổi lên.
Lúc năm ống sáo cùng lên tiếng thì đà n rắn độc à o à o kéo đến như nước thá»§y triá»u. Tuy lão già đã đánh chết được ba bốn con trăn lá»›n. Nhưng sau lưng cùng trên đùi lại bị hai con khác quấn chặt.
Lão già hết sức bình sinh quát lên một tiếng khiến cho con trăn trên lưng lão bị đứt là m hai đoạn. Máu tươi đã chảy đỠlòm khắp mình mẩy.
Giống trăn thá»±c là dai sức, tuy nó bị đứt rồi mà không chết ngay. Nó nhịn Ä‘au vặn tháºt mạnh khiến cho xương cốt lão cÆ¡ hồ muốn gãy.
Lão già hết sức kháng cá»± thì lại có hai con trăn lá»›n khác nhảy lại quấn lấy lão, đồng thá»i quấn cả hai tay, khiến cho lão không còn cách nà o kháng cá»± được.
Du Thản Chi ở trong đám cá» ráºm ngó thấy tình cảnh kinh hồn động phách nà y, cÅ©ng sợ tán hồn, dưá»ng như nghẹt thở.
Bá»n Hồ Tăng thấy má»i ngưá»i bên địch bị rắn trăn cuốn chặt chỉ còn tiếng rên rÄ© nhiếc mắng mà không còn kháng cá»± được, nên hô không thổi sáo nữa. Bá»n há» lại cất đầu lên hạ chân xuống đứng dáºy.
Lão Hồ tăng thổi sáo trước tiên, đầy mặt râu quặp, rõ rà ng là thá»§ lÄ©nh bá»n há», lão tiến lại mấy bước dá»ng dạc há»i:
- Tinh Tú Lão Quái! Bá»n ngươi và bá»n ta Ä‘á»u đến Trung Nguyên, hai bên không can thiệp gì đến nhau, sao ngươi lại bắt con rắn lá»›n cá»§a ta nuôi Ä‘em mổ bụng?
Nguyên lão già mặt mÅ©i hồng hà o đầu tóc bạc phÆ¡ phảng phất như tiên ông kia chÃnh là Tinh Tú Lão Quái tên gá»i Ãinh Xuân Thu mà các nhân sÄ© trong võ lâm ở Trung Nguyên Ä‘á»u biết tiếng và ghét cay ghét đắng vì môn phái lão chuyên vá» tà thuáºt.
Nhân vì chiếc BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh má»™t trong ba váºt lá»›n cá»§a phái Tinh Tú, bị nữ đệ tá» là A TỠăn cắp Ä‘em Ä‘i mất. Ãinh Xuân thu đã phái bá»n đệ tá» chu du lùng bắt. Tháºm chà cả đại đệ tá» phái nà y là TrÃch Tinh Tá» cÅ©ng ra Ä‘i tầm nã, song lần nà o cÅ©ng đưa tin vá» toà n những Ä‘iá»u bất lợi cho bản phái mà vẫn chưa lấy lại được Ãỉnh Ngá»c.
Sau cùng nghe tin A Tá» nương tá»±a và o thế lá»±c bang chúa Cái Bang là Kiá»u Phong che chở cho. TrÃch Tinh Tá» bị đánh Ä‘áºp thảm thương tháºp tá» nhất sinh.
Tinh Tú Lão Quái Ãinh Xuân Thu được tin nà y vừa kinh hải vừa căm háºn. Lão biết Cái Bang là má»™t Bang lá»›n nhất trong các phái võ Trung Nguyê, khó mà đối chá»i được nên lão phải thân hà nh Ãông du má»™t chuyến. Chuyến Ä‘i nà y cá»§a lão mục Ä‘Ãch thứ nhất là giáºt lại chiếc BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh. Còn việc tìm Kiá»u Phong để trả háºn và bắt A Tá» trị tá»™i thì lão chỉ liệt và o hạng quan hệ tầm thưá»ng.
Dá»c đưá»ng, lão muốn yên pháºn giữ mình, không có ý gây sá»± vá»›i ai.
Việc luyện "Hoá công đại pháp" cá»§a phái nà y là thá»i thượng phải kiếm chất độc ở các giống rắn rết tẩm lòng bà n tay cho thấm và o cÆ¡ thể. chỉ trong vòng bảy ngà y mà không có chất độc má»›i tẩm và o thì chẳng nhhững công lá»±c bị giảm sút mà những chất độc tÃch trữ mấy chục năm trá»i, không được chất độc má»›i thấm và o khắc chế bá»›t Ä‘i, lại bắt đầu bá»™c phát dần dần sinh ra tai há»a ghê gá»›m không biết đâu mà lưá»ng.
Năm nay má»™t vị trưởng lão trong bản phái đã luyện xong Hóa công đại pháp rồi phạm tá»™i bị sư phụ bắt không cần hà nh tá»™i chỉ Ä‘em giam và o nhà thạch thất, khiến cho trưởng lão đó không có cách nà o bắt được trùng độc để tiếp tục lấy ná»c độc má»›i tẩm và o mình. Kết quả lão nà y bị chất độc trong mình lên cÆ¡n cá»±c kỳ khổ sở vì da thịt trong toà n thân bị nát nhừ.
Lão không thể nà o chịu lâu được, rên rĩ kêu gà o hơn bốn mươi ngà y mới chết.
Tinh Tú Lão Quái tuy đã là má»™t tay độc ác vô cùng nhưng nghÄ© tá»›i thảm cảnh nà y không khá»i phát á»›n và hổ thẹn.
BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh có tÃnh chất thiên nhiên tiết ra má»™t luồng hÆ¡i đặc biệt, má»—i khi đốt hương liệu lên thì chỉ trong khoảnh khắc là dẫn dư rắn rết độc bò vá». Trong phạm vi mưá»i dặm, không còn thứ trùng độc nà o đã ngá»i thấy mùi hương mà chống lại nổi, không tìm đến.
Ãinh Xuân Thu có chiếc Ãỉnh Ngá»c trong tay nên việc bắt trùng độc không tốn má»™t chút hÆ¡i sức nà o mà phép Hóa công đại pháp cà ng luyện cà ng thâm.
Luyện phép "Hóa công đại pháp" khác gì ngưá»i táºp uống rượu. Ãã uống được rồi thì má»—i ngà y uống nhiá»u thêm không thể nà o bá»›t Ä‘i được.
Chất độc tong ngưá»i cà ng ngà y cà ng đầy dẩy có đụng độ vá»›i kẻ địch bên ngoà i, chất độc trong mình má»›i bà i tiết ra được chút Ãt và o ngưá»i bên địch. Nhưng phái Tinh Tú ở và o má»™t khu đảo hẻo lánh bá» biển tinh Tú. Trong phạm vi mấy dặm bất luáºn ngưá»i phái võ nà o cÅ©ng không dám bén mảng đến để cho ngưá»i phái Tinh Tú có chá»— tiết độc.
Cứ trong bảy ngà y lại phải má»™t lần bôi chất độc má»›i và o. Chất độc chỉ có phần má»—i ngà y má»™t tăng gia chứ không bao giá» giảm sút. Hết ngà y nà y sang ngà y khác năm nà y qua năm khác, thì chất độc chứa chất trong cgưá»i phải đấn mức độ nghê hồn.
A Tá» mưu mô ghê gá»›m. má»™t hôm nà ng chá» sư phụ bắt trùng độc xong rồi, liá»n từ giã Ä‘i Ãông du.
Ãến lúc Tinh Tú Lão Quái phát giác ra nà ng ăn cắp chiếc đỉnh ngá»c mang theo thì đã qua bảy ngà y và A TỠđã trốn Ä‘i xa rồi. Nà ng theo những con đưá»ng nhá» hẹp mà đi, nên biệc truy nã rất khó. Bá»n sư huynh nà ng tuy võ công hÆ¡n nà ng, nhưng mưu cÆ¡ Ä‘á»u kém xa nà ng. Nà ng dùng cách hư trương thanh thế dương Ãông kÃch Tây (nhắm bên đông mà đánh bên tây) liên tiếp bà y ra bao nhiêu ngụy kế để trốn tránh.
Tinh Tú Lão Quái ở và o khu đất ẩm thấp trong hang núi tối tăm rất có nhiá»u rắn độc và trùng độc. Tuy lão mất đỉnh ngá»c, nhưng việc bắt trùng độc rắn độc để tiếp tục luyện công cÅ©ng không khó khăn gì. Có Ä‘iá»u sẵn đỉnh ngá»c trong mình thì việc bắt rắn dá»… hÆ¡n và má»—i lần bắt được những thứ trùng độc ghê gá»›m hÆ¡n, hiếm có hÆ¡n, kỳ dị hÆ¡n. Bây giá» thì bắt được thứ nà o dùng thứ ấy không được như ý mình.
Lại còn má»™t Ä‘iá»u nữa khiến cho lão quan tâm hÆ¡n là lỡ ra bá»n cao thá»§ Trung Nguyên khám phá ra lai lịch chiếc đỉnh ngá»c thì bất luáºn là ai há» cÅ©ng Ä‘áºp tan đỉnh ngá»c tức khắc. vì thế ngà y nà o chưa lấy đỉnh nhá»c vá» là lão chưa yên tâm ngà y ấy. Thá»±c ra lão chẳng muốn xuống Trung Nguyên chút nà o song biết bao nhiêu đệ tá» Ä‘i tìm mà vẫn không được việc. Cân nhắc đưá»ng lợi hại lão đà nh mạo hiểm má»™t phen.
Ãinh Xuân Thu Ä‘i đến giá»›i tỉnh Thiểm Tây thì gặp bá»n đồ đệ trong môn phái. Ãại đệ tá» là TrÃch Tinh Tá» bị mất hết võ công và đã bị bá»n sư đệ đánh Ä‘áºp nhừ tá» rồi ngược đãi đến nổi không còn hình ngưá»i nữa. Nhị đệ tá» là gã mÅ©i sư tá» chiếm chức vị đại sư huynh.
Bá»n đệ tá» thấy sư phụ thân hà nh ra Ä‘i thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Bá»n chúng Ä‘á»u nghÄ© rằng vì không hoà n thà nh được sứ mệnh cá»§a sư phụ giao phó và sẽ bị má»™t phen trách phạt cá»±c kỳ thảm khốc khó lòng chịu nổi.
May mà Tinh Tú Lão Quái Ä‘ang gặp lúc cần ngưá»i, tạm gác chuyện trách phạt lại, cho chúng đối tá»™i láºp công.
Má»i ngưá»i lên đưá»ng nghe ngóng tin tức Cái Bang. Má»™t là bá»n chúng bá»™ dạng kỳ dị cách nói năng và hà nh động lại cà ng là m cho ngưá»i ta ghê tởm chán ghét, không ai muốn nói rõ biết. Hai là Kiá»u Phong đã sang nước Liêu là m đến Nam Viện Ãại Vương trong võ lâm Ãt ngưá»i biết đến, nên khó lòng dò được tin xác thá»±c. Ngay đến việc tổng đà Cái Bang dá»i Ä‘i đâu chúng cÅ©ng không Ä‘iá»u tra được.
Ãinh Xuân Thu trong lòng nóng nảy, nghÄ© thầm:
- Phái Thiếu Lâm được các phái võ Trung Nguyên rất trá»ng vá»ng. Bất luáºn má»™t cỠđộng nà o trong võ lâm Trung Nguyên Ä‘á»u không thể qua mắt các vị cao tăng chùa Thiếu lâm được. Chi bằng mình đến chùa Thiếu lâm không gây thù oán vá»›i phái nà y, mình không đến đấy để há» dá» thám mà xin và o ra mắt đà ng hoà ng để há»i thăm tin tức thì hẳn Huyá»n Từ phương trượng chùa Thiếu Lâm cÅ©ng nể mặt mình đôi chút.
NghÄ© váºy lão dẫn bá»n đệ tá» Ä‘i vá» phÃa núi Thiết Thất Tỉnh Hà Nam. Trong khi Ä‘i đưá»ng Ä‘oà n ngưá»i nà y đã thấy chất độc trong mình rục rịch lên cÆ¡n. Há» liá»n bắt rắn độc để lấy ná»c bôi và o.
Tinh Tú Lão Quái Ãinh Xuân Thu dẫn Ä‘oà n đệ tá» và o địa giá»›i tỉnh Hà Nam.
Má»™t hôm Ä‘ang Ä‘i đưá»ng, đột nhiên thấy hằng hà sa số rắn độc bò ra, lão mừng quá, láºp tức sai đồ đệ bắt tháºt nhiá»u để lấy ná»c độc đổ gan bà n tay. Việc nà y rất bổ Ãch và rất cần thiết cho phép "Hóa công đại pháp" cá»§a lão.
Tuy lão biết rằng rắn độc kéo thà nh Ä‘oà n thế nà y là má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ không phải tầm thưá»ng, nhưng lão đã là ngưá»i tà i nghệ cao siêu lại gan dạ hÆ¡n Ä‘á»i. Lão là m má»™t vị chưởng môn trên bá» biển Tinh Tú chẳng khác gì ông vua con. Quyá»n sinh sát trong tay tha hồ mà là m mưa là m gió, nên lão chẳng thèm quan tâm Ä‘iá»u gì. Dè đâu đà n rắn nà y lại có chá»§.
Nguyên phái Hồ Tăng bên nước Thiên Trúc sai Ba La Tinh đến chùa Thiếu Lâm để lấy trá»™m kinh sách, lâu ngà y không thấy tin tức gì nên cho mưá»i sáu nhà sư đến tiếp ứng.
Kể ra thì những vị Hồ Tăng Thiên Trúc nà y võ công chẳng cao cưá»ng gì lắm, nhưng há» có má»™t tuyệt kỳ bà máºt là dùng tiếng sáo để sai khiến rắn rết.
Bá»n Hồ Tăng từ nước Thiên Trúc trèo đèo lá»™i suối, vừa Ä‘i vừa thổi sáo dẫn dắt rắn độc xuống Trung Nguyên. ÃÆ°á»ng sá xa xôi diệu vợi, hãy tÃnh trong mưá»i dặm má»›i có má»™t con rắn độc theo ra cÅ©ng đã nhiá»u lắm rồi. ÃÆ°Æ¡ng nhiên là dá»c đưá»ng chẳng may cÅ©ng có má»™t số lá»›n không chịu nổi đưá»ng xa hoặc khÆ¡ng chống lại được thá»§y thổ nóng lạnh từng nÆ¡i, đã chết đến quá ná»a. Thế mà khi tá»›i địa giá»›i tỉnh Hà Nam hãy còn lại má»™t con số ghê ngưá»i, nhất là mấy chục con trăn lá»›n dà i đến mấy trượng. Những con số nà y đã từ mấy khu rừng ráºm bên nước Thiên Trúc dẫn đến tháºt là giống váºt hiếm thấy ở Trung Nguyên.
Bá»n Hồ Tăng nà y tá»± biết rằng nếu trông cáºy và o nhân số cùng võ công thì quyết không tà i nà o địch nổi bá»n tăng sÄ© chùa Thiếu lâm vừa mạnh vừa đông. Huống chi phái Thiếu Lâm lại là lãnh tá»±u phái võï Trung Nguyên, chẳng chống thì chầy, những tay hà o kiệt các phái sẽ kéo đến viện trợ. Nếu tranh đấu đưá»ng hoà ng thì nhất định sẽ bị đại bại. Nhưng đột nhiên Ä‘uổi hà ng vạn con rắn độc ồ ạt kéo và o chùa Thiếu Lâm đánh má»™t cách chá»›p nhoáng khiến há» trở tay không kịp thì tuy chẳng đánh đổ được môn phái nà y, nhưng việc cứu Ba La Tinh và cướp Ãt kinh sách Ä‘em vá» cÅ©ng không thể là m được.
Bá»n Hồ Tăng ngà y nghÄ© đêm Ä‘i để dân cư dá»c đưá»ng khá»i kinh hãi khi thấy rắn rết. Và o đến địa giá»›i tỉnh Hà Nam chưa bao lâu thì phát giác ra rằng có nhiá»u rắn độc bị giết.
Sau cuá»™c Ä‘iá»u tra cặn kẽ, bá»n Hồ Tăng biết là Tinh Tú Lão Quái đã hạ thá»§ giết rắn cá»§a mình.
Tinh Tú Hải cÅ©ng cách Thiên Trúc không xa mấy oai danh cÅ©ng hà nh vi độc ác cá»§a Tinh Tú Lão Quái, bá»n nhân sÄ© võ lâm nước Thiên Trúc Ä‘á»u biết tiếng.
Bá»n Hồ Tăng bản tâm không muốn sinh sá»± vá»›i bá»n Tinh Tú là m gì. Nhưng Lão Quái cà ng ngà y cà ng tệ hại, chuyên tìm những con rắn kịch độc để giết khiến cho uy lá»±c cá»§a đà n rắn giảm Ä‘i rất nhiá»u. Bá»n Hồ Tăng không nhẫn nại được nữa, rồi hai bên Ä‘i đến chá»— căm thù nhau gây nên má»™t trưá»ng kịch đấu.
Bá»n Hồ Tăng dÄ© nhiên trông cáºy và o đà n rắn độc để thá»§ thắng Tinh Tú Lão Quái Ãinh Xuân Thu tiếng tăm lừng lẫy bị trăn quấn chặt không nhúc nhÃch được.
Bá»n Hồ Tăng há»i Ãinh Xuân Thu vì lẽ gì giết rắn thì lão trả lá»i:
- Rắn độc chuyên hại ngưá»i và súc váºt, bất luáºn là ai trông thấy cÅ©ng có quyá»n tiêu diệt. Ta biết đâu được là những rắn đó cá»§a các ngươi nuôi dưỡng.
Một nhà sư Thiên Trúc nói:
- Bần tăng đã từng đưa thư đến xin các hạ đừng giết những con rắn gia súc nà y của bần tăng nữa, thế mà các hạ không đếm xỉa đến là nghĩa là m sao?
Ãinh Xuân Thu nói:
- Ãinh má»— từ thuở nhỠđến giá» chỉ có há»i vặn ngưá»i thì được chứ chưa từng thấy ai dám chất vấn ngưá»i bao giá». Ngay chÃnh sư phụ ta ngà y ná» buông lá»i trách mắng ta, ta cÅ©ng hạ thá»§ giết ngay. Bá»n ngươi là mấy tên thầy chùa thối tha từ nước ngoà i đến đây mà dám giở lý vá»›i ta.
Nhà sư Thiên Trúc thấy con trăn to quấn chặt khiến cho Tinh Tú Lão Quái không còn sức kháng cá»± mà lão nói năng vẫn giữ thói ngạo mạn thì biết rằng phen nầy kết oán đã sâu. Nếu còn tha mạng là để má»™t mối đại há»a vô cùng trá»ng đại, liá»n tìm lá»i mạt sát:
- Ãai danh Tinh Tú Lão Quái khét tiếng gầm trá»i ai ngá» chỉ có danh hão mà thôi, không đối phó nổi vá»›i và i con rắn nhá» xÃu.
Ãinh Xuân Thu tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Vì lão phu sÆ¡ ý má»™t chút mà bị khốn và o tay mấy đứa súc sinh. Nếu bữa nay ta có hồn vá» chÃn suối cÅ©ng chẳng qua là số mệnh mà thôi.
Lão chưa dứt lá»i, thốt nhiên má»™t tên đồ đệ phái Tinh Tú cÅ©ng bị trăn quấn kêu lên:
- Ãại sư phụ Æ¡i! Nếu đại sư phụ buông tha tiểu nhân ra thì có nhiá»u Ä‘iá»u rât bổ Ãch cho đại sư phụ:
Tiểu nhân rất nhiá»u ngụy kế đại sư phụ dù đỠphòng đến đâu cÅ©ng không siết được. Ãại sư phụ chỉ sÆ¡ tâm má»™t chút là mắc và o cạm bẫy ngay láºp tức.
Nhà sư Thiên Trúc lạnh lùng há»i:
- Tha mi ra thì được lá»i gì? Gã kia đáp:
- Phái Tinh Tú có ba báu váºt gá»i là Tinh Tú tam bảo. Tiểu nhân sẽ lấy ra dâng cho đại sư phụ. Nếu đại sư phụ Ä‘em tiểu nhân cùng tất cả bạn đồng môn đây giết hết vÄ©nh viá»…n không bao giỠđại sư phụ lấy được Tinh Tú bảo nữa.
Du Thản Chi núp trong đám có ráºm ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy ngưá»i nói câu vừa rồi là má»™t Ãại Hán thân hÃnh cao lá»›n tuy hắn con trăn to lá»›n quấn chặt ma thân hình vẫn tráng kiện, khà vÅ© vẫn hiên ngang. Gì không ngá» con ngưá»i như váºy lại hèn mạt đến thế chỉ vì ham sống sợ chết mà muối mặt Ä‘i bán đứng sư phụ bao giá»?
Lại một tê đệ tỠkhác la lên:
- Ãại sư phụ! Ãại sư phụ! Trong tam bảo thì má»™t váºt đã bị ngưá»i lấy cắp Ä‘i mất rồi. Ãại sư phụbuông tha tiểu nhân ra hay hÆ¡n và chỉ có mình tiểu nhân là kẻhết dạ trung thà nh vá»›i đại sư phụ. Tiểu nhân quyết không lừa dối.
Má»™t lát sau bá»n đệ tá» phái Tinh Túthi nhau kêu lên.
Có kẻ nói:
- Ãại sư phụ! Ãại sư phụ tha mạng cho tiểu nhân là hay hÆ¡n hết, bá»n chúng không hết lòng trung thà nh vá»›i đại sư phụ đâu. Chỉ mình tiểu nhân là đến chết cÅ©ng không thay đổi lòng dạ quyết vì đại sư phụ ra sức.
Có kẻ nói:
- Tiểu nhân biết rất nhiá»u tuyệt kỹ bà truyá»n cá»§a phái Tinh Tú sẽ nói cho đại sư phụ biết, không dấu má»™t tà gì.
Co kẻ nói:
- Ngưá»i bản phái đến Trung Nguyên là có cuá»™c mưu đồ lá»›n lao và liên quan không Ãt đến nước Thiên Trúc. Các đại sư phụ có muốn biết không?
Có kẻ nói:
- Trên bá» biển Tinh Tú có chôn dấu rất nhiá»u và ng bạc châu báu tiểu nhân biết hết má»i chổ.
Bá»n nà y vì cầu may để tránh cái chết mà nịnh hót đủ Ä‘iá»u. Kẻ thì Ä‘em lá»i nhá» mồi, kẻ thì lay chuyển tÃnh hiếu kỳ cá»§a đối phương. Có kẻ lại công nhiên nói nhÅ©ng chuyện hoang đưá»ng.
Mấy tên đệ tá» bị rắn độc cắn bị thương, hoặc trăn quấn chặt chỉ còn hÆ¡i thở pháºp phù. Gã nà o cÅ©ng chỉ sợ mình bị bá» rÆ¡i, nên liên tiếp tranh nhau năn nỉ van lÆ¡n.
Bá»n nhà sư nước Thiên Trúc, không ngá» những đệ tá» phái Tinh Tú lại khốn nạn đến thế được nên Ä‘em lòng khinh bỉ. Có lão động tÃnh hiếu kỳ lại gần để nghe ngóng.
Lão Hồ tăng trưởng toán lạnh lùng há»i:
- Bá»n mi đối vá»›i sư phụ chẳng còn hết dạ trung thà nh, thì nói chi đến chuyện trung thà nh vá»›i ngưá»i chưa quen biết nữa? các ngươi nói váºy chỉ tổ là m trò cưá»i cho bá»n ta mà thôi.
Tên đệ tỠphái Tinh Tú nói:
- Không phải thế! Tinh Tú Lão Quái võ công kém cá»i. Tiểu nhân theo lão chẳng ăn thua gì, váºy giữ lòng vá»›i lão cÅ©ng vô Ãch. Còn đại sư phụ võ công lùng lẫy khắp thiên hạ, đâo đức văn chương cÅ©ng khiến cho ai nấy Ä‘á»u phải kÃnh ngưỡng. Tinh Tú Lão Quái bì vá»›i đại sư phụ thế nà o được?
Một tên nói:
- Phải rồi! đại sư phụ mà thu dụng bá»n đệ tá» phái Tinh Tú là khiến cho các phái võ Tây Vá»±c cÅ©ng như ở Trung Nguyên Ä‘á»u chấn động. Há» sẽ khâm phục các vị cao tăng nước Thiên Trúc không biết đến đâu mà nói.
Một tên nói:
- Cao tăng thôi ư? Sao ngưá»i còn gá»i cao tăng? Hai chữ "cao tăng" không đủ để ca tụng các vị đại sư phụ đây, mà phải kêu bằng "Thánh tăng", "Thân tăng" má»›i đúng! Giảtỉ tiểu nhân là ngưá»i Ä‘i chu du liệt quốc thì sẽ hết sức tuyên dương đức oai cá»§a đại sư phụ để danh vá»ng cá»§a các vị "Thánh tăng" nước Thiên Trúc khét tiếng khắp thiên hạ.
Một tên nói:
- Chà ! Tiếng tăm cácvị "Thánh tăng" nước Tây Trúc đã lẩy lừng khắp thiên hạ ai là không biết? Hà tất phải đến ngươi đi khua chuông gõ trống.
Một tên nói:
- Ãại sư phụ! Ãại sư phụ là "Thánh tăng "là " Pháºt sống"tiểu nhân lả kẻ tuyên bố trước tiên. Còn những gã kia chỉ biết bắt chước chứ ăn thua gì?
Nhà sư trưởng toán chau đôi mà y nói:
- Bá»n mi toà n là hạng hèn hạ, tiểu nhân, ton hót lắm là m cho ngưá»i ta rác hại.
Rồi quay sang há»i Ãinh Xuân Thu:
- Tinh Tú Lão Quái! Tư cách bá»n nà y đê hèn đến thế sao mà ngươi cÅ©ng thu dụng được? Tháºt toà n đồ vô liêm sỉ thì chúng còn là m nên trò trống gì? Thôi ta hóa kiếp cho ngươi trước rồi cho bá»n chúng Ä‘i theo luôn. Hỡi Æ¡i! Bần tăng lại phạm sát giá»›i rồi đây!
Nói xong phất tay áo má»™t cái phóng chưởng lá»±c ra đánh Ãinh Xuân Thu.
Nhà sư thấy Ãinh Xuân Thu Ä‘ang phải gắng gượng chống vá»›i rắn quấn và o mình chân tay không cỠđộng được thì chưởng thế mãnh liệt cá»§a mình chẳng đánh chết cÅ©ng là m cho lão bị thương.
NgỠđâu lúc chưởng lá»±c đánh ra. Ãinh Xuân Thu vẫn thản nhiên như không, mà hai chân nhà sư nà y lại nhÅ©n ra, ngã lăn xuống đất co rúm lại thà nh má»™t đống lù lù, lăn lá»™n mấy cái rồi không nhúc nhÃch được nữa.
Bá»n Hồ tăng cả kinh kêu gá»i:
- Sư huynh! Sư huynh!
Hai lão giÆ¡ tay ra nâng dáºy, nhưng vừa sá» và o mình nhà sư kia thì mặt mÅ©i tối tăm, không đứng vững, cÅ©ng té xuống luôn.
Ba nhà sư khác đứng bên vá»™i đưa tay ra nâng dáºy. Nhưng vừa chạm và o áo cà sa thì cả ba ngưá»i lại lăn ra. Má»›i trong chốc lát đã có sáu nhà sư té xỉu.
Các Hồ tăng khác thấy tình thế bất lợi Ä‘á»u hồn vÃa lên mây đứng thá»™n mặt ra, không dám thò tay nâng đỡ nữa, sợ cÅ©ng bị ngã như đồng bá»n.
Má»™t nhà sư nổi giáºn quát lên:
- Tinh Tú Lão Quái kia! Ngươi lộng hà nh tà phát, hãy nếm chưởng lực của ta đây!
Nói xong đánh ra một chưởng.
Ãinh Xuân Thu cưá»i ha hả, dưá»ng như chưởng lá»±c chạm và o ngưá»i lão lại báºt trở ra, khiến nhà sư nà y há hốc miệng ra rồi láºp tức ngã lăn đùng.
Còn chÃn Hồ tăng nữa cÅ©ng bị tiếng quát cá»§a Ãinh Xuân Thu là m chấn động. Bá»n nà y dùng tiếng Thiên Trúc là lố bà n vá»›i nhau má»™t hồi rồi đồng thanh quát lên má»™t tiếng tháºt to phất tay áo má»™t cái. ChÃn ngá»n phi Ä‘ao đồng thá»i phát ra ánh sáng xanh lè nhằm Ãinh Xuân Thu phóng tá»›i.
Ãinh Xuân Thu lại quát má»™t tiếng tháºt to, lắc đầu ba cái, tóc bạc phất phÆ¡ bay ra, tá»±a những cây nhuyá»…n tiên ngắn chạm và o phi đà o kêu lên leng keng mấy tiếng. ChÃn ngá»n phi Ä‘ao Ä‘á»u bị đánh rá»›t xuống. ChÃn vị Hồ tăng chân tay co quắp không kịp kêu lên má»™t tiếng lăn ra chết liá»n.
Du Thản Chi nấp trong đám cá» ráºm, mÅ©i ngá»i thấy má»™t luồng hÆ¡i tanh tưởi vô cùng xông và o mặt Ä‘au quá, nước mắt già n giụa.
Bốn bỠtrở lại yên tĩnh.
Mưá»i sáu vị Hồ tăng Ä‘á»u co rúm lại trông chẳng khác gì những trái bóng tròn và rõ rà ng chết hết cả.
Gã hoảng hồn không biết Ãinh Xuân Thu dừng thứ võ công gì mà chỉ má»™t cỠđộng đã đánh chết được hết địch.
Những con trăn lá»›n cùng rắn độc sau khi quấn chặt má»i ngưá»i phái Tinh Tú rồi không nghe thấy các nhà sư thổi sáo thôi thúc nên chưa cắn chết ngưá»i.
Mưá»i sáu nhà sư Tây Vá»±c lăn ra chết rồi, những con trăn không biết báo thù cho chá»§, chúng chỉ quấn chặt thầy trò Ãinh Xuân Thu, chá» lệnh má»™t lúc.
Má»™t lúc lâu không thấy có tiếng động song những con rắn nà y là váºt vô tri vô giác, vẫn giữ nguyên trạng thái chỠđợi.
Qua má»™t thá»i gian khá lâu, rắn không công kÃch ngưá»i, mà ngưá»i bị rắn quấn chặt cÅ©ng không dám nhúc nhÃch, sợ chúng nổi hung lên cắn cho thì mất mạng.
Yên lặng hồi lâu, bá»n đệ tá» Tinh Tú thấy các nhà sư Thiên Trúc chắc chắn chết cả rồi đã hết ná»—i lo vá» bá»n nà y.
Một tên cất tiếng nói trước:
- Sư phụ ôi! Thần công sư phụ đã đến mức thiên hạ vô địch. Giữa lúc cưá»i nói chỉ giÆ¡ tay má»™t cái mà mưá»i sáu tên thầy chùa độc ác man rợ Ä‘á»u bị giết sạch...
Tên nà y chưa dứt lá»i tên khác đã nóingay:
- Sư phụ! Sư phụ đừng nghe giá»ng lưỡi thối tha cá»§a hắn. ChÃnh hắn vừa ca tụng bá»n sư mô rợ Hồ nà o "Thánh tăng" nà o "thần tăng" nà o "Pháºt sống."
Lại một tên đệ tỠkhác nói:
- Bá»n đệ tá» theo đòi sư phụ đã bấy nhiêu năm, còn lạ gì tà i năng nghiêng trá»i lệch đất cá»§a sư phụ. Vừa rồi mấy tên thầy chùa man rợ Hồ nói nhăng nói cuá»™i, toà n những lá»i bịp bợm.
Bỗng có tiếng khóc rống lên:
- Sư phụ hỡi! Sư phụ Æ¡i! đệ tá» tháºt là ngu ngốc:
Chỉ vì tham sống sợ chết mà đầu hà ng kẻ thù. Bây giá» hối cÅ©ng chẳng kịp nữa. Ãệ tỠđà nh chịu để rắn độc cắn chết, không dám xin sư phụ tha mạng nữa!
Gã nà y chỉ nói mấy câu đó, bá»n đệ tá» láºp tức tỉnh ngá»™ .
Tinh Tú Lão Quái rất ghét những kẻ nà o lẻo mép mồm miệng, để che lấp tội lỗi:
Chỉ những kẻ tá»± thố trách mình lầm lỡ đánh chết, Ä‘em hết bao nhiêu tá»™i lá»—i đổ lên đầu mình thì há»a may sư phụ nhhiêu dung cho chăng.
NghÄ© váºy chúng lại tranh nhau kể tá»™i bất lương cá»§a mình. Dù phải phân thây muôn Ä‘oạn cÅ©ng không oán hối; khiến cho Du Thản Chi nằm trong đám cõ cÅ©ng phải nhức đầu chói tai.
Bá»n đệ tá» lãi nhãi, thá»§y chung Ãinh Xuân Thu vẫn không đếm xỉa đến.
Lão ngấm ngầm vặn kình lực ba lần, định là m cho những con trăn quấn mình phải đứt tung.
Ãinh Xuân Thu váºn hết ná»™i lá»±c phóng r a mà chúng chỉ duá»—i mình Ä‘i má»™t chút chứ không sao cả. Lão biết rằng muốn thoát tai ách nà y tháºt khó vô cùng.
Ngưá»i lão bị con trăn lá»›n quấn chặt. Những con trăn nà y trong rừng ráºm khà háºu viêm nhiệt nước Tây Trúc. Mình nó cứng rắn vô cùng, thứ gì Ä‘áºp cÅ©ng phải báºt trở lại.
Ãinh Xuân Thu trãi qua mấy chục năm tu luyện, chất độc trong ngưá»i lão không biết đâu mà kể. Vì thế mà lão Hồ tăng trưởng toán, vừa phóng chưởng đánh lão đã thúc đẩy chất độc ra ngoà i da. Chưởng đối phương đánh tá»›i, lão váºn động thần công Ä‘em chất độc phóng theo chưởng lá»±c đối phương,
Bá»n Hồ tăng sỡ dÄ© chết ngay láºp tức là do chất Ä‘á»c truyá»n nhiá»…m và o ngưá»i chứ không phải do tà thuáºt gì hết.
Da trăn đã dà y cứng lại trÆ¡n tuá»™t, chất độc trong mình Ãinh Xuân Thu khhông thể thấm và o cÆ¡ thể chúng được, lão đà nh chịu thua.
Lão Ä‘ang bá»±c mình chưa thoát khá»i mấy con trăn. Bên tai nghe những lá»i khả ố cá»§a bá»n đệ tá» gã liá»n nói móc:
- Chúng ta bị rắn độc là m cho khốn đốn. Ai nghÄ© ra cách lừa bịp được đà n rắn thì ta sẽ tha mạng cho. Các ngươi còn lạ gì tÃnh khà ta nữa? Kẻ nà o được việc cho ta, ta má»›i không giết. Còn các ngươi chỉ trẻm mép tìm lá»i xảo trá nói nhăng nói cuá»™i phá»ng có Ãch gì!
Lão vừa dứt lá»i, bá»n đệ tá» lâp tức câm mồm.
Hồi lâu mới có một tên lên tiếng:
- Bây giá» chỉ còn cách dùng lá»a nóng đốt mình những con trăn lá»›n nà y láºp tức chúng phải bá» chạy.
Ãinh Xuân Thu mắng:
- Mẹ kiếp! Thằng nà y nói thúi lắm! Chá»— nà y là nÆ¡i hoang dã tịch mịch là m gì có thôn trang có nhà ở, là m gì có ai Ä‘i lại? Dù có ngưá»i phải Ä‘i qua quãng đưá»ng nà y, nhưng há» thấy nhiá»u rắn độc thế nà y tất nhiên hốt hoảng chạy trốn, lấy đâu ra lá»a để đốt rắn?
Sau đó những tên đệ tá» khác lại Ä‘ua nhau đứ ra ý kiến, song Ä‘á»u không thể thá»±c hiện được. Bá»n nà y sỡ dÄ© nhao lên, chẳng qua tất để lal61y lòng sư phụ ra chuyện ta đây thá»±c lòng thá»±c dạ vá»›i thầy, và cố gắng bà y mưu tÃnh kế.
Lại một giỠtrôi qua, một tên đệ tỠbị rắn xiết chặt quá nghẹt thở. Trong lúc mê man, gã thò miệng cắn con trăn một miếng. Trăn bị đau quay lại cắn và o cổ gã, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi chết ngay tức khắc.
Ãinh Xuân Thu trong lòng nóng nảy vô cùng, giả tỉ lão bị địch thân vây hãm khốn đốn thì chỉ trong và i giá» là lão nghÄ© được mưu kế xảo nguyệt để lừa bịp đối phương đặng thoát thân, nhưng đối vá»›i đà n rắn vô tri vô thức nà y thì dù có mưu kế tuyệt diệu đến đâu cÅ©ng chẳng thua gì. Lão sợ những con trăn đến lúc đói quá sẽ đớp thịt mình mà nuốt.
Ãiá»u lão lo âu quả nhiên xuất hiện má»™t con trăn lá»›n đã lâu không nghe thấy tiếng sáo, bụng đói như bà o, nó hà miệng to tướng há»›p và o ngưá»i tên đệ tá» mà nó Ä‘ang quấn chặt.
Gã nà y la hoảng:
- Sư phụ cứu đệ tỠvới! Sư phụ cứu đệ tỠvới!
Vừa dứt lá»i thì cặp giò gã đã bị con trăn nuốt và o miêng rồi. Tấm thân gã không còn tá»± chá»§ được nữa, rồi từng khúc má»™t bị nuốt và o bụng trăn. Miệng gã hét cho đến phút cuối cùng.
Hà m răng giống rắn trăn Ä‘á»u bình móc câu. Bất luáºn giống động váºt nà o bị nó cắn cÅ©ng chỉ dần dần đẩy và o bụng chứ không thể nà o thoát ra được. Gã đệ tá» phái Tinh Tú bị trăn ngoạm chân nuốt và o bụng rồi dần dần nó nuốt đến lưng, đến ngá»±c. Lúc hắn chưa chết, hắn lá»›n tiếng kêu rú lên cá»±c kỳ thãm thiết, là m chất động cả má»™t vùng bao la bát ngà n.
Má»™t tên đệ tá» thấy Tinh Tú Lão Quái cÅ©ng đà nh chịu bó tay, bất giác lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt, mở miệng thống mạ sư phụ, đổ cho lão là m liên lụy mình. Vì trước kia, hắn Ä‘ang chăn cừu ở bá» biển Tinh Tú là m kế sinh nhai thị bị lão kiếm lá»i đưá»ng máºt, dụ gã và o là m môn hạ phái Tinh Tú. Bữa nay hắn bị chết thảm dưới miệng rắn độc, hắn quyết định chết xuống âm ty sẽ là m cáo trạng kiện thầy trước Diêm Vương.
Má»™t tên bắt đầu mở miệng chá»i, những tên kia láºp tức không chịu kém nhao nhao cả lên thhống mạ sư phụ theo.
Bá»n đồ đệ ngà y thưá»ng bị Tinh Tú Lão Quái độc ác ngược đãi cá»±c kỳ tà n nhẫn, ai nấy Ä‘á»u căm háºn trong lòng mà không dám nói ra miệng. Bữa nay thầy trò Ä‘á»u chết đến nÆ¡i chúng Ä‘á»u thóa mạ cho sướng miệng để hả tấm lòng căm tức bấy lâu nay.
Hai tên đệ tỠvì lớn tiếng thoáng mạ, mình hắn cỠđộng mạnh khiến cho con trăn đang quấn hắn một miếng.
Hắn lớn tiếng kêu la:
- Úi chao ôi! ai cứu tôi với! Ai cứu tôi với!
Du Thản Chi nghe tiếng kêu cứu, không nhẫn nại được nữa, Ä‘ang nằm trong bụi cá», đứng phắt dáºy nói:
- Ta Ä‘i phóng há»a đốt rắn để cứu các ngươi đây!
Gã ôm cỠkhô chất và o thà nh đống.
Bá»n ngưá»i phái Tinh Tú bất thình lình thấy gã bịt mặt xuất hiện hình thù cổ quái, Ä‘á»u sợ hãi giáºt nẩy mình lên. Nhưng nghe hắn nói tá»± nguyện phóng há»a đốt rắn cứu mình thì khác nà o đã xuống đến quá»· môn quan còn được nhìn thấy đưá»ng vá», liá»n nhao nhao lên thi nhau ngá» lá»i cảm tạ.
Bá»n ngưá»i nà y có bản lÄ©nh cao siêu vá» thóa mạ ngưá»i, thì tà i tán tụng nịnh hót cÅ©ng phi thưá»ng.
Suốt Ä‘á»i Du Thản Chi chưa từng được ai kêu mình nà o là "Ãại anh hùng" "Ãại hà o kiệt" nà o là "Nhân NghÄ©a sỉ" naò là "Hảo hán nhất Ä‘á»i" chẳng thiếu chi danh từ cao đẹp.
Ãại phà m con ngưá»i ai nghe ngưá»i tán tụng mình mà không nức lòng hả dạ.
Du Thản Chi thấy bá»n nà y nâng mình lên mây xanh thì trong lòng cÅ©ng cảm thấy khoan khoái vô cùng, nếu hắn chẳng quản gì mạo hiểm, cố chi cứu mạng cho chúng.
Gã lấy đá lá»a bên mình ra, quẹt lá»a lên châm và o đống cá» khô. Nhưng lúc nhìn thấy những con trăn dữ tợn, nhiá»u không biết đến đâu mà kể, cÅ©ng đâm ra sợ hãi vô cùng. Gã chá»› câu chá»c ong, ong đốt mình trêu chá»c đám rắn nà ythì liên lụy ngay đến mình.
Gã suy nghÄ© má»™t lát rồi lượm cà nh cây khô chất đống lên đốt má»™t đống lá»a tháºt to để ngăn trở cho rắn khá»i đến cắn mình trước, rồi má»›i nhặt má»™t cà nh cây Ä‘ang cháy sắn liệng và o con trăn gần nhất, Ä‘oạn chạy mau vá» phÃa đống lá»a ẩn nấp để chá». há»… thấy rắn bò lại phÃa mình là láºp tức xa chạy cao bay, chẳng thèm là m "đại anh hùng", "đại hiệp sÄ©" gì nữa.
Dè đâu giống trăn quả nhiên rất sợ lá»a. Lá»a má»›i nóng đến bên mình, láºp tức nó buông ngay tên đệ tá» phái Tinh Tú ra rồi chui và o đống cá» ráºm.
Du Thản Chi thấy phép há»a công cá»§a mình rất hiệu nghiệm.
Giữa những tiếng hoan hô nhiệt liệt cá»§a bá»n đệ tá» phái Tinh Tú, gã chặt từng cà nh cây Ä‘ang cháy liệng và o đống rắn.
Ãà n rắn tá»›i tấp bò cả.
Cả đến những con trăn dà i hà ng mấy trượng cÅ©ng không chịu nổi lá»a nóng bá» chạy à o à o.
Chỉ trong khoảnh khắc, hà ng mấy trăm con trăn lá»›n cùng rắn độc chạy tản Ä‘i hết sạch sà nh sanh, gã lại nghe bá»n đệ tá» phái Tinh Tú đổi giá»ng nịnh thầy.
Có kẻ nói:
- Sư phụ mắt thấy xa hà ng muôn dặm, thần cÆ¡ diệu Ä‘oán khôn lưá»ng. Quả nhiên phép há»a công cá»§a sư phụ vô cùng linh nghiệm.
Có kẻ nói:
- Sư phụ hồng phúc tà y trá»i, gặp dữ hóa là nh. Ãây toà n là trông cáºy và o lối chỉ huy cá»§a sư phụ má»›i thoát nạn. Sư phụ thay ngưá»i phóng há»a cứu mạng kiến ruồi cho bá»n đệ tá» chúng tôi.
Bao nhiêu lá»i tán tụng hoà n toà n hướng vá» Tinh Tú Lão Quái, còn công lao đốt lá»a Ä‘uổi rắn cá»§a Du Thản Chi thì chẳng ai thèm đếm xỉa đến ná»a.
- Bá»n mi vừa thóa mạ sư phụ xong, bây giá» lại hết lá»i tán tụng là nghÄ©a là m sao?
Du Thản Chi nghe bá»n chúng nói vừa ngÆ¡ ngác vừa lấy là m lạ rá»§a thầm:
Gã có biết đâu rằng bá»n nà y sau khi thoát nạn rắn, thì tÃnh mạng chúng lại ở trong tay Tinh Tú Lão Quái. Nếu không nịnh hót cho lão vừa lòng thì lão chỉ giÆ¡ tay lên má»™t cái là rồi Ä‘á»i. Còn công cứu mạng Du Thản Chi đến đây là sổ toẹt, chúng coi gã như ngưá»i Ä‘i đưá»ng mà thôi.
Ãinh Xuân Thu vẫy tay gá»i Du Thản Chi, bảo:
- Thiết đầu tiểu tá»! Ngươi lại đây! Tên ngươi là gì?
Du Thản Chi bị ngưá»i khinh rẽ lấn át quen rồi nên dù thấy đối phương vô lá»… cÅ©ng không cho là kẻ ngổ ngược.
Gã đáp:
- Tôi là Du Thản Chi.
Nói xong tiến lại mấy bước.
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 03:18 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 55 : Tầm A Tá» Quái Kiệt đưa đưá»ng
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ãinh Xuân Thu há»i:
- Ãám Hồ tăng nà y chết cả chưa? Ngươi lại sá» mÅ©i chúng xem còn thở không?
Du Thản Chi dạ má»™t tiếng rồi cuối xuống để tay lên mÅ©i má»™t nhà sư thì chỉ thấy lạnh ngắt. Nhà sư nà y đã chết tá»± bao giá».
Gã lại xem nhà sư khác thì cũng tắt hơi rồi. Gã nói:
- HỠchết hết cả rồi không còn ai thở nữa.
Gã vừa nói vừa đứng thẳng ngưá»i lên nhìn vẻ mặt má»i ngưá»i nhâng nhâng nhao nháo, ra chiá»u giá»…u mình. Gã chẳng hiểu ra sao lại nhắc câu vừa nói:
- HỠchết cả rồi không còn thở nữa.
Du Thản Chi thấy bá»™ mặt nữa ra khinh khỉnh, nữa ra giá»…u cợt bá»n đồ đệ phái Tinh Tú má»—i lúc má»™t tiêu tan để thay dần dần và o những nét mặt kinh dị.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Ngươi coi lại lần nữa xem các nhà sư nà y còn có thể cứu vãn được nữa không?
Du Thản Chi đáp:
- Vâng.
Rồi gã Ä‘i xem xét cẩn tháºn hết cả mưá»i sáu vị Hồ tăng lại má»™t lần nữa. Ãoạn gã lắc đầu nói:
- Bá»n há» chết hết rồi không còn thể nà o cứu vãn được nữa. Công lá»±c cá»§a lão tiên sinh tháºt là ghê gá»›m!
Ãinh Xuân Thu cưá»i lạt nói:
- Bản lãnh chống chất độc của ngươi mới là lợi hại.
Du Thản Chi lấy là m kỳ há»i:
- Lão tiên sinh bảo... tôi có bản lãnh... tôi có bản lãnh... gì để chống lại chất độc?
Ãinh Xuân Thu ngá»a mặt lên trá»i cả cưá»i nói:
- Giá»i! Giá»i! Giá»i lắm! Ta xem da dẻ và thanh âm ngươi nói thì biết ngươi còn nhá» tuổi lắm. Thế mà đã có bản lãnh đến như váºy. Tháºt là háºu sinh khả úy!
Du Thản Chi chẳng hiểu ra sao, không biết lão nói váºy là ý gì? Gã có biết đâu rằng má»—i lần gã sá» và o mÅ©i những nhà sư kia là má»™t lần xuống Quỹ Môn Quan. Gã thá» xong mưá»i sáu nhà sư ngưá»i Hồ tức là đã trải qua mưá»i sáu lần nguy hiểm rất lá»›n có quan hệ đến mạng sống cá»§a gã.
Nguyên Tinh Tú Lão Quái tuy được Du Thản Chi cứu cho thoát chết, song lão đứng địa vị tôn sư má»™t phái võ bị trăn quấn mình không có cách nà o gở ra cho khá»i chết mà phải nhỠđến má»™t đứa trẻ nÃt nhá» tuổi đến cứu cho. Vụ nà y mà đồn đại ra chốn giang hồ thì còn chi là thể diện. Vì thế mà sau khi thoát nạn, đà n trăn bá» Ä‘i xa rồi lão nghÄ© ngay đến cách giết Du Thản Chi để bịt miệng. Những nhà sư Thiên Trúc bị lão phóng chưởng có chất kịch độc, chỉ trong chốc lát Ä‘á»u bá» mạng. Lão sai Du Thản Chi sá» mÅ©i há» sá»± đó là có dụng ý cho tay gã nhiá»…m phải độc mà chết.
Dè đâu Du Thản Chi bản chất âm dương sai lệch đã nhá» phép luyện Dịch Cân Kinh thà nh ra ná»™i công ghê gá»›m. gã lại trải qua mấy tháng trá»i táºp luyện không ngá»›t đồng thá»i hút cả chất dịch con Băng Tằm là má»™t loại trùng độc nhất thiên ha. Chất độc con Băng Tằm rất dung hợp vá»›i thể chất Du Thản Chi. Trong mình gã đã chứa chất độc nà y thì bất cứ chất độc nà o cÅ©ng không là mgì được. DÄ© nhiên là chất độc tá»± phát ra trong mình Ãinh Xuân Thu đã thấm và o đâu mà là m cho gã chết được?
Tháºt ra gã không cần đốt lá»a để Ä‘uổi trăn, chỉ đà ng hoà ng Ä‘i và o giữa đà n trăn là bất cứ giống trăn độc đến đâu cÅ©ng không gia hại gì được. Trái lại nếu có con rắn độc nà o cắn gã, bị huyết dịch cá»§a gã thắm và o mình là nó chết ngay tức khắc. Có Ä‘iá»u Du Thản Chi không biết như váºy mà Tinh Tú Lão Quái Ãinh Xuân Thu cÅ©ng không bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.
Ãinh Xuân Thu cùng bá»n đệ tá» thấy Du Thản Chi sá» mÅ©i các vị Hồ tăng lần đầu đã chắc mẩm rằng gã sẽ co rúm lại mà chết như những nhà sư kia. NgỠđâu gã mò mẫm hết cả thân thể mưá»i sáu nhà sư vẫn không sao?
Thầy trò phái Tinh Tú thấy váºy không khá»i nao núng.
Ãinh Xuân Thu lẩm bẩm:
- Thằng nhãi nà y không hiểu bản lãnh chân chÃnh cá»§a hắn ra sao? Ãây chắc là trong mình hắn có để sẵn chất kịch độc như Hùng Hoà ng Châu, Tịch Tà BÃch chẳng hạn, hay là hắn uống thứ thuốc giải độc rất linh nghiệm gì từ trước nên má»›i chịu đựng nổi chất kì độc cá»§a ta nhiá»…m và o mình.
NghÄ© váºy lão bảo:
- Du huynh đệ! Ngươi lại đây! Ta có chuyện muốn nói.
Du Thản Chi tuy thấy lão nói có vẻ thà nh khẩn, nhưng chÃnh mắt gã trông thấy liá»n má»™t lúc giết luôn mưá»i sáu nhà sư má»™t cách tà n nhẫn, lại nghe thấy giữa tình thầy trò vá»›i nhau mà bá»n đồ đệ ba hồi thống mạ, ba hồi siểm nịnh thì biết rằng: hạng ngưá»i nà y rất khó đối phó, chỉ có cách kÃnh nhi viá»…n chi là hÆ¡n.
NghÄ© váºy gã đáp:
- Tiểu nhân có việc gấp không thể trùng trình được. Xin cáo từ lão tiên, tiểu nhân phải Ä‘i ngay bây giá».
Nói xong gã chấp tay vái chà o, rồi trông vá» ngã đưá»ng phÃa Ãông Bắc dông tuốt.
Gã vừa Ä‘i được hai bước, đột nhiên thấy bên mình có luồn gió mát lướt qua. Hai cổ tay gã bá»—ng nhiên bị nắm chặt. Ngưá»i nắm tay Du Thản Chi lướt tá»›i nhanh quá khiến cho gã chưa kịp phản kháng thì đã bị nắm tay rồi.
Du Thản Chi quay đầu nhìn lại thì thấy ngưá»i nắm tay mình chÃnh là má»™t tên đệ tá» phái Tinh Tú. Tên nà y ngưá»i cao lá»›n đẩy đà . Gã không hiểu chúng có dụng ý gì, nhưng trông mặt hắn cưá»i má»™t cách hung dữ, rõ rà ng không phải chuyện tá» tế, thì gã không khá»i giáºt mình la lên:
- Buông tay tôi ra!
Rồi cá»±a mạnh má»™t cái. Bá»—ng nghe trên đầu có tiếng gió vù vù, má»™t bóng ngưá»i to lá»›n ở phÃa sau lưng vút qua đầu gã rồi đánh huỵt má»™t tiếng. Bóng ngưá»i nà y đã Ä‘áºp và o vách núi trước mặt, Ä‘áºp mạnh đến ná»—i xương thịt tan nát, đầu nhão ra như đất bùn.
Du Thản Chi thấy tên đồ đệ nà y va và o vách núi mãnh liệt quá chừng, gã không tin tưởng mình lóa mắt.
Gã còn Ä‘ang kinh ngạc, khi định thần nhìn lại thì Ãại Hán Ä‘áºp và o vách núi mà chết chÃnh là tên đệ tá» phái Tinh Tú vừa nắm chặt tay mình.
Gã lại cà ng kinh ngạc hÆ¡n nữa, tá»± há»i:
- Thằng cha nà y rõ rà ng vừa nắm tay mình sao hắn lại đâm đầu và o núi mà tự tỠmột cách bất thình lình?
Gã có biết đâu Ãại Hán nà y không phải Ä‘áºp đầu và o núi tá»± tá» mà chỉ vì ngã cá»±a mình má»™t cái, luồng kinh lá»±c cá»§a gã tung Ãại Hán lên qua đầu rồi hất mạnh và o núi đến ná»—i toi mạng.
Ta nên biết rằng Du Thản Chi táºp luyện Dịch Cân Kinh rồi, ná»™i lá»±c gã suốt ngà y đêm tăng lên rất nhiá»u mà gã không hay. HÆ¡n nữa gã chưa từng động thá»§ vá»›i ai, nên không biết công lá»±c cá»§a mình đã ghê gá»›m lắm rồi.
Ngà y ná» Ba La Tinh, bóp cổ gã cÆ¡ hồ nghẹt thở, gã sợ quá chỉ thá»™n mặt ra, tuyệt không kháng cá»±. Tháºt ra nếu gã cố sức cá»±a quáºy là Ba La Tinh không còn cách nà o kiá»m chế được gã.
Bá»n đệ tá» phái Tinh Tú thấy Du Thản Chi chỉ nhất tay má»™t cái đã giết chết bá»n đồng môn Ä‘á»u cả kinh thất sắc la lên má»™t tiếng:
- á»i chao!
Tinh Tú Lão Quái đã già u kinh nghiệm, lịch duyệt gian hồ vừa thấy gã hất chết đệ tá» mình, đã nhìn thá»§ pháp cá»§a gã và cách cỠđộng nà y không phải ngưá»i có võ công thượng thặng mà chỉ có sức mạnh dị thưá»ng ở nÆ¡i cánh tay. Lão cho đó là thần lá»±c thiên nhiên còn vá» võ công thì gã và o hạng tầm thưá»ng. Lão băng mình Ä‘i má»™t cái đưa tay nắm lấy cái đầu sắt Du Thản Chi.
Du Thản Chi bị chụp má»™t cách đột ngá»™t, không kịp đỠphòng, sức mạnh lão không kém gì má»™t trá»ng lượng ngà n cân đè xuống gã ngã quỵ xuống đất. Gã thẳng ngưá»i lên toan đứng dáºy thì trên đỉnh đầu dưá»ng như có má»™t trái núi vạn cân đè xuống, gã không cỠđộng được nữa mở miệng van lá»›n:
- Xin lão tiên sinh tha mạng cho.
Ãinh Xuân Thu thấy gã năn nỉ tha mạng má»›i yên lòng há»i lại:
- Sư phụ mi là ai! Mi to gan tháºt! Sao dám đánh chết đồ đệ ta.
Du Thản Chi áp úng:
- Tiểu nhân không có sư phụ. Tiểu nhân cũng... chẳng giết đồ đệ của lão tiên sinh.
Ãinh Xuân Thu nghÄ© bụng: Mình đã kiá»m chế được gã, chi bằng đánh chết gã để bịt miệng là xong.
NghÄ© váºy, lão buông tay ra, cho Du Thản Chi đứng dáºy, liá»n phóng chưởng đánh và o ngá»±c gã. Du Thản Chi thấy váºy cả kinh, bất giác đưa tay lên gạt chưởng cá»§a lão quái. Ãinh Xuân Thu phóng chưởng nà y rất cháºm, lúc Du Thản Chi giÆ¡ tay lên gạt thì hai bà n tay vừa chạm nhau.
ChÃnh Ãinh Xuân Thu có dụng ý như váºy, lão để chất độc đã chứa sẵn trong bà n tay theo má»™t luồng ná»™i lá»±c hùng mạnh đẩy ra. Ãó chÃnh là phép "Hóa công đại pháp" cá»§a lão từng nổi danh mấy chục năm trá»i và giết hại không biết bao nhiêu là tay cao thá»§ võ lâm không ngá» hôm nay lão phải bị má»™t lần thất bại.
Tháºt ra đối vá»›i Du Thản Chi, má»™t đứa háºu sinh nhá» tuổi, lão không muốn váºn dụng "Hóa công đại pháp" vì má»—i lần váºn dụng đến nó là má»™t lần tổn hao nguyên khà và giảm bá»›t chất kịch độc trong mình nhưng vì lão thấy Du Thản Chi đã sá» và o mưá»i sáu vị Hồ tăng mà vẫn không trúng độc nên bất đắc dÄ© phải dùng đến tuyệt kÄ© nà y.
Hai chưởng gặp nhau, Du Thản Chi lảo đão ngưá»i Ä‘i lùi lại đến mấy bước.
Gã toan đứng dáºy nhưng lại trượt Ä‘i ngồi phệt xuống.
Gã ngồi xuống toan chống hai tay ra đằng sau để ngồi cho vững nhưng dư lực đòn chưởng đối phương vẫn còn mãnh liệt.
Du Thản Chi mông vừa tới đất rồi đến lưng đến đầu cũng hạ xuống theo, lộn đi ba vòng mới thôi.
Còn Ãinh Xuân Thu sau khi hai chưởng gặp nhau bổng thấy trước ngá»±c mát lạnh rồi từ trong lòng bà n tay má»™t luồng ná»™i lá»±c tiết ra ngoà i thân thể má»™t cách nhanh chóng dị thưá»ng.
Lão vội cố sức dừng lại nhưng không tự chủ được, nội lực vẫn thoát ra ngoà i.
Lão vá»™i đảo ngược đầu xuống giÆ¡ chân lên, chuyển váºn luôn mấy lần.
Nhá» phép "Có cÆ¡ váºn kinh" nà y cá»§a phái Tinh Tú, lão má»›i ngăn ná»™i lá»±c lại.
Lão nhảy lá»™n ngưá»i đứng dáºy râu tóc dá»±ng ngược lên, sắc mặt lợt lạt, trong rất đáng sợ.
Lão lại xòe hai bà n tay to tướng như cái quạt toan đánh xuống Du Thản Chi nữa.
Du Thản Chi Ä‘áºp đầu lia lịa kêu van:
- Xin lão tiên sinh tha mạng, xin lão tiên sinh tha mạng!
Ãinh Xuân Thu gặp chưởng Du Thản Chi, lão biết rằng"Hóa công đại pháp cá»§a mình tu luyện đã mấy chục năm nên ná»™i lá»±c còn mạnh hÆ¡n đối phương, nhưng vá» chất độc so vá»›i đối phương mình còn kém xa. Nếu hai ngưá»i tá»· thà tất lão còn thua má»™t báºc.
Giữa thầy trò phái Tinh Tú trước đây thì ai mạnh nấy được, ai yếu nấy thua, không có chút tình nghÄ©a gì hết. Chẳng những thế, giữa đồng môn vá»›i nhau, cách tà n sát cà ng tệ hại hÆ¡n. Vì bị bại vá» ngưá»i khác phái thì đối phương còn có phần nhân nhượng, chá»› giữa phái Tinh Tú vá»›i nhau thì chẳng ai chịu thua ai bao giá».
Ãinh Xuân Thu tá»± há»i:
- Cuá»™c tá»· thà vừa rồi rõ rà ng là Du Thản Chi đã thắng mình mà sao gã vẫn năn nỉ xin tha mạng? Chẳng lẽ gã cố ý trêu cợt mình? Phép "Hóa công đại pháp" nà y gã đã há»c ở đâu?
Ãinh Xuân Thu vừa kinh dị vừa bẽn lẽn, nhưng lão vốn là ngưá»i xảo quyệt, ngoà i mặt vẫn thản nhiên. Lão đặt chân trái xuống tung mìh nhảy lại Du Thản Chi rồi há»i gã:
- Mi thực tình xin tha mạng hay mi giả v�
Du Thản Chi dáºp đầu lia lịa nói:
- Tiểu nhân một tấm lòng xin lão tiên sinh tha cho cái mạng kiến ruồi nà y.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Mi... mi... mi... Lão nói luôn ba tiếng "mi" rồi thốt nhiên là m mặt giáºn nói:
- Mi ăn cướp BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh cá»§a ta Ä‘em giấu đâu?
Lão nghÄ© rằng phà m ai há»c Hóa công đại pháp thì không có BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh là không được và cứ tra há»i cho ra đỉnh ngá»c hoặc giả có thể Ä‘iá»u tra được lai lịch cá»§a gã cÅ©ng nên.
Du Thản Chi nói:
- Tiểu... Tiểu nhân không lấy cắp Ãỉnh Ngá»c cá»§a lão tiên sinh, mổi lần cô nương dùng xong lại Ä‘em cất Ä‘i chưa bao giá» cho tiểu nhân mó tay và o...
Ãinh Xuân Thu má»›i há»i má»™t câu mà đã lòi ra đầu mối Ãỉnh Ngá»c cá»§a mình thì mở cá» trong bụng. Lão há»i tiếp:
- Chà ! Mi còn cãi nữa ư? Rõ rà ng cô nương bảo mi ăn cắp kia mà !
Du Thản Chi la lên:
- Trá»i Æ¡i! Tháºt là oan uổng cho tiểu nhân quá! Từ khi cô nương luyện Băng Tằm rồi tiểu nhân không thấy Ãỉnh Ngá»c đâu cả. Sao cô nương lại bảo tiểu nhân ăn cắp? Lão tiên sinh không tin thì xin Ä‘i tìm cô nương để đối chất ba mặt má»™t lá»i.
Ãinh Xuân Thu nói:
- ÃÆ°á»£c lắm! Ãã váºy thì mi đưa ta Ä‘i gặp cô nương để hai ngưá»i đối chất vá»›i nhau má»™t phen.
Du Thản Chi nói:
- Vâng! Xin lão tiên sinh đi ngay để gặp cô nương.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Phải rồi! Ta Ä‘i ngay bây giỠđể tìm thấy mặt nó đặng há»i cho ra. Mi còn sống được hay phải chịu chết hôm nay sẽ rõ.
Du Thản Chi nói:
- Cô nương ở táºn bên thà nh nước Liêu, đưá»ng Ä‘i diệu vợi, phải Ä‘i hà ng ná»a tháng hay Ãt ra là mưá»i ngà y má»›i tá»›i nÆ¡i. Hôm nay là m sao đối chất được? Có Ä‘iá»u... Có Ä‘iá»u...
Ãinh Xuân Thu vô tình mà biết được nÆ¡i ở cá»§a A Tá» thì mừng rỡ vô cùng, lão há»i ngay:
- Có Ä‘iá»u... là sao?
Du Thản Chi nói:
- Nếu lão tiên sinh muốn sang kinh thà nh nước Liêu, tiểu nhân xin dẫn đưá»ng.
Ãinh Xuân Thu là con ngưá»i hiểu Ä‘á»i, tuy Du Thản Chi đã chụp lồng sắt lão không trông thấy mặt gã, song chỉ nghe tiếng nói lão cÅ©ng biết rằng chÃnh gã nà y cÅ©ng muốn gặp A Tá».
Hiếu sắc là thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i. A Tá» là má»™t cô gái dung nhan mỹ lệ, lão chắc Du Thản Chi cÅ©ng Ä‘em lòng say mê nà ng. Muốn thá» lòng gã, lão giả vỠđánh trống lảng:
- Ãà ng xa hà ng ngà n dặm kinh thà nh nước nước Liêu là m cóc gì? Ãể ta phái mấy tên đệ tỠđắc lá»±c qua đó giết quách con tiện tỳ ấy Ä‘i, lấy ngá»c đỉnh Ä‘em vá» là xong.
Quả nhiên Du Thản Chi thấy lão có ý định giết A TỠthì bồn chồn trong dạ nói ngay:
- Không không! không được! Là m thế không xong...
Ãinh Xuân Thu cà ng trông rõ ruá»™t gan gã, giả tảng há»i:
- Là m thế sao lại không được?
Du Thản Chi đỠmặt nhưng vì gã đeo mặt sắt, nênkhông ai thấy rõ, gã ấp úng:
- Cái đó... cái đó...
Ãinh Xuân thu cưá»i ha hả nói:
- Phải chăng mi muốn che chở cho con tiện tỳ A TỠđó, để rồi lấy nó là m vợ?
à nghÄ© "lấy A Tá» là m vợ", Du Thản Chi đã âm thầm chôn sâu xuống táºn đáy lòng. Cả những giấc ngá»§ ban đêm gã còn chả bao giá» dám mÆ¡ ước, huống chi là giữa thanh thiên bạch nháºt.
Du Thản chi kÃnh ngưỡng bái thá» A Tá» như má»™t vị thần tiên. Hy vá»ng cao xa tuyệt Ä‘Ãch cá»§a gã là được hóa thà nh kiếp trâu ngá»±a để là m nô lệ cho nà ng. Ngẫu nhiên được thấy mặt nà ng má»™t lần hay được nghe lá»i nà ng nói là gã đủ mãn nguyện rồi. Khi nà o dám để những ý tưởng được yêu ấp con ngưá»i thần tiên đó và o đầu óc?
Du Thản Chi nghe Ãinh Xuân Thu nói câu nà y gã thá»™n mặt ra đầu váng mắt hoa, đứng không vững, ngưá»i lảo đảo luôn mấy cái gã hấp tấp đáp:
- Không, không phải...
Ãinh Xuân Thu coi bá»™ dạng gã cà ng hiểu, quyết định không nghi ngá» gì nữa. Lão lẩm bẩm toan tÃnh:
- Thằng lõi nà y không hiểu nó luyện theo phương pháp nà o hay gặp cÆ¡ duyên gì, mà chất độc chứa trong ngưá»i gã còn nhiá»u hÆ¡n ta? Ta phải thu nạp gã để dò la gã luyện công theo môn phái nà o, Ä‘oạn rút hết chất độc trong ngưá»i gã và o mình rồi khi đó hãy Ä‘em gã xá» cÅ©ng chưa muá»™n. Giá» mình giết gã ngay, há chẳng đáng tiếc lắm ư?
Dưới mắt Tinh Tú lão quái thì mạng con ngưá»i hay mạng con rắn con rết cÅ©ng thế thôi, không hÆ¡n không kém. Trong ngưá»i Du Thản Chi đã chứa chất độc thì gã cÅ©ng là váºt chà bảo trên thế gian, lão tÃnh cách khai thác lấy chất độc là m cá»§a mình, còn cái xác không thì giết bá».
Ãinh Xuân Thu nghÄ© rằng: bắt rắn rết độc thì dùng BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh, còn thu dụng "con ngưá»i độc" Du Thản Chi thì phải dùng cái mồi khác, có thế thôi.
Cái mồi tốt nhất đủ là m Ä‘iên đảo thần hồn Du Thản Chilà A Tá». Cái mồi nà y nhỠđược "Con ngưá»i độc" đồng thá»i có thể lấy lại được Ãỉnh ngá»c vá», sau cùng là giết được A Tá» nữa. Váºy chuyến Ä‘i nà y được cả ba việc. Tháºt là tuyệt diệu!
TÃnh toán đâu đấy rồi lão nói:
- Nà y nà y, ta há»i ngươi: giả tỉ ta Ä‘em A Tá» gả cho ngươi là m vợ, ngươi có bằng lòng không?
Du Thản Chi đáp:
- Cái đó... cái đó không thể nà o thà nh được. Tiểu nhân chỉ là nô bá»™c cá»§a cô nương mà thôi. Tiểu nhân được cô nương sai khiến, đánh mắng cÅ©ng là quá pháºn rồi. Cô nương là má»™t báºc thần tiên, tiểu nhân suốt Ä‘á»i không dám có ý nghÄ© cà n rỡ đó. Váºy xin lão tiên đừng nói thế lỡ ra mà ... mà đến tai cô nương... thì nguy cho tiểu nhân lắm đó!
Ãinh Xuân Thu nói:
- Việc gì mà nguy? A Tá» là đồ đệ cá»§a ta. Ãã là đồ đệ thì phải nghe lá»i sư phụ truyá»n dạy. Ta biểu gả nó cho ngươi, khi nà o nó dám chống cá»±. Nó lấy cắp BÃch Vương đỉnh Ngá»c ta không giết nó phải mang Æ¡n sâu tà y trá»i biển, khi nà o còn dám cãi lá»i ta.
Du Thản Chi há»i:
- Cô nương... cô nương là môn đồ của lão tiên sinh ư?
Ãinh Xuân Thu nói:
- Ngươi không tin ta ư?
Lúc trước Du Thản Chi nấp trong bụi cỠđã nghe lần thầy trò đối đáp vá»›i nhau, biết rằng A Tá» là đồ đệ cá»§a lão rồi, có Ä‘iá»u gã lại không hiểu tại sao con ngưá»i ngá»c nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhưá»ng, phong tư cao nhã, lại cùng bá»n đê tiện bỉ ổi nà y là bạn đồng môn, chẳng hóa ra cá mè má»™t lứa, mà do đó nà ng mất cả phẩm cách con ngưá»i.
Ãinh Xuân Thu trá» gã đồ đệ mÅ©i sư tá» há»i:
- Tiểu sư Muội ngươi hình dung như thế nà o?
Gã mũi sư tỠđáp:
- Năm nay A Tá» mưá»i sáu tuổi. Nà ng mặt trái xoang, cằm thon, má lúm đồng tiá»n, thân hình tha thướt, da trắng nõn nà , môi trên hÆ¡i cong, mắt Ä‘en láy và rất tinh nhanh. TÃnh nà ng ưa mặc áo tÃa lưng thắt Ä‘ai và ng.
Du Thản Chi nghe tên đồ đệ mÅ©i sư tá» tả đúng hình dáng A Tá» Má»—i câu hắn nói ra là má»—i lần trái tim gã Ä‘áºp thình thịch. Khi gã nghe hắn nói hết lá»i, thì không còn nghi ngá» gì nữa. Gã khẽ nói:
- Hình dáng cô nương quả đúng như thế.
Ãinh Xuân Thu nói tiếp:
- Nếu ngươi muốn lấy A Tá» là m vợ cÅ©ng dá»… dà ng thôi. Có Ä‘iá»u môn phái ta có những lá» luáºt nhất định là nữ đệ tá», không gả cho ngưá»i ngoà i mà chỉ gả cho đồng môn bản phái. Ngươi tuy hình thù cổ quái nhưng ta cÅ©ng đặc biệt thu nháºn ngươi là m đồ đệ, nếu ngươi chịu bái ta là m sư phụ.
Du Thản Chi nghe lão nói câu lấy A Tá» là m vợ tuy gã không dám mÆ¡ tưởng hão huyá»n. Nhưng gã vẫn há»i lại: Nếu tiểu nhân lạy lão tiên sinh là m sư phụ thì tiểu nhân cÅ©ng là đồng môn cá»§a cô nương phải không?
Ãinh Xuân thu vẫn thấy Du Thản Chi có ý trì nghi, chưa tá» rõ thái độ liá»n nói:
- Con nhá» A Tá» dá»… thương tháºt đấy, chả trách bao nhiêu gã nam đệ tỠđồng môn cứ lăm le chá»±c lấy nó là m vợ. Ta nhá»› đến công lao ngươi bữa nay, mà ngươi bái ta là m sư phụ thì ta phải lấy ân tình đặc biệt đối đãi vá»›i ngươi cÅ©ng là lẽ thưá»ng.
Du Thản Chi nghe lão nói váºy, bất giác lòng nóng như lá»a, gã lẩm bẩm: Nếu ta để mất cÆ¡ há»™i nà y thì sẽ phải ân háºn suốt Ä‘á»i. Kể ra thì không bao giá» ta tÃnh lá»›n chuyện lấy cô nương là m vợ. Nhưng mà ... Nhưng mà ... ta không thể để cô nương lá»t và o tay phưá»ng chó má, những quân súc sinh đê tiện kia được.
Chớp mắt, bầu máu nóng trà o lên trên ngựa gã, gã quỳ xuống lạy nói:
- Sư phụ! Ãệ Tá» là Du Thản Chi xin bái kiến sư phụ là m lá»… nháºp môn, xin sư phụ thu nạp.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Ngươi đã nguyện ý lạy ta là thầy thì được rồi. Nhưng lệ luáºt cá»§a bản môn rất nhiá»u, ngươi có giữ đúng được không? Sư phụ đã sai bảo việc gì, ngươi phải gắng sức hết lòngtuân theo mệnh lệnh, không được phản kháng nghe chưa?
Du Thản Chi nói:
- Ãệ tá» xin tuân theo lá» luáºt, phục tùng sư mệnh.
- Nếu sư phụ bảo ngươi chết, ngươi có cam tâm chịu chết không?
Du Thản Chi ấp úng:
- Cái đó... Cái đó...
Ãinh Xuân Thu nói:
- Ngươi suy nghÄ© rồi trả lá»i cho rõ rà ng. Cam tâm thì bảo cam tâm, mà không cam tâm thì bảo rõ không cam tâm.
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Lão muốn giết mình dÄ© nhiên mình không cam tâm chút nà o. Nhưng nếu xảy ra như váºy tháºt, lúc đó mình trốn được thì trốn, mà không trốn được thì chịu. Dù chẳng cam tâm cÅ©ng chẳng là m gì.
NghÄ© váºy liá»n đáp:
- Sư phụ đối vá»›i đệ tá» Æ¡n sâu nghÄ©a trá»ng. Sư phụ bắt chết đệ tá» cÅ©ng cam tâm.
Ãinh Xuân Thu cưá»i ha hả đáp:
- Hay lắm! hay lắm! ngươi thỠđộc Ä‘i. Nếu ngà y sau ngươi chẳng chịu tuân lá»i thì chịu thế nà o?
Du Thản Chi nghĩ ngay rồi đáp:
- Ãệ tá» Du Thản Chi nếu sau nà y không tuân lá»i, xin chịu thảm hình cá»§a sư phụ phân thây muôn Ä‘oạn, chẳng được chết toà n thi thể.
Ãinh Xuân Thu ngẩn ngưá»i rồi cưá»i nói:
- Anh chà ng đầu sắt nà y xảo quyệt gá»›m! Ngươi không tuân theo mệnh lệnh sư phụ, dÄ© nhiên là ta sẽ xá» tá». Váºy lá»i thỠđộc cá»§a ngươi chỉ bằng thừa. Nhưng thôi được, ngươi nhá»› lấy lá»i thỠđó nghe.
Rồi lão gá»i:
- Lại đây lai lịch ngươi thế nà o thuáºt kÄ© cho ta nghe!
Du Thản Chi không thể là m thế nà o được, đà nh Ä‘em những ngà y hoạn nạn, những ná»—i cÆ¡ cá»±c, thuáºt lại sÆ¡ qua má»™t lượt, có Ä‘iá»u gã không muốn kể hết gốc gác là m nhÆ¡ nhuốc thanh danh há» Du ở Tụ Hiá»n Trang, gã chỉ nói mình là con má»™t nông dân bị ngưá»i Liêu tìm lương thảo bắt Ä‘i. Gã được gặp A Tá» rồi cùng nà ng Ä‘i bắt rắn độc, trúng độc.
Lúc Du Thản Chi kể đến chuyện bắt con Băng Tằm, Ãinh Xuân Thu cà ng để ý nghe má»™t cách rất chăm chú. Lão há»i kỹ vá» hình thù con Băng Tằm. Có Ä‘iá»u lão vẫn giữ má»™t khuôn mặt thản nhiên tuyệt không lá»™ vẻ gì khác lạ.
Du Thản Chi nghĩ thầm:
- Vị sư phụ nà y không phải ngưá»i tốt, nếu mình nói rõ cho hắn biết cuốn kinh chữ Phạn tất lão Ä‘oạt mất. Gã nghÄ© váºy, nên Ãinh xuân Thu có há»i lại phép luyện công cổ quái nà y, gã cÅ©ng không chịu thố lá»™ hết sá»± tháºt.
Ãinh Xuân Thu không biết là công lá»±c mà "Dịch Cân Kinh" mà tưởng đó chỉ là công hiệu con tằm kì diệu. Lão rá»§a thầm trong bụng: "Thần lá»±c quà báu như váºy mà lá»t và o tay thằng quỉ con mặt sắt nà y để hút lấy chất độc và o trong ngưá»i tháºt là đáng tiếc!"
Lúc Du Thản Chi kể đến Ä‘oạn con Băng Tằm do nhà sư Tam TÄ©nh Ä‘em vá» chùa Thiếu Lâm, Ãinh Xuân Thu vá»— đùi đánh đét má»™t cái rồi nói:
- Nhà sư Tam TÄ©nh biết bắt con Hán độc trùng từ núi Côn Luân thì hay lắm. Ở đó đã bắt được má»™t con thì chắc còn hai ba con nữa chứ đâu có má»™t. Có Ä‘iá»u là núi Côn Luân rá»™ng kể hà ng ngà n dặm, nếu không có ngưá»i thuá»™c đưá»ng lối chỉ dẫn thì khó lòng mà bắt được Hán độc trung nà y.
ChÃnh lão đã nhìn thấy chá»— linh diệu cá»§a Hán trùng độc thì ắt rằng nó còn quà hÆ¡n BÃch Vương Ngá»c Ãỉnh nhiá»u. Váºy việc giết A tỠđể Ä‘oạt lại đỉnh ngá»c hãy tạm gác lại. Lão há»i tiếp:
- Nhà sư Tam Tĩnh còn ở chùa Thiếu Lâm chứ? Hay lắm, hay lắm, chúng ta đến bảo ông ta dẫn đến núi Côn Luân để bắt Băng Tằm đi!
Du Thản Chi lắc đầu nói:
- Không được! không được! Nhà sư Tam TÄ©nh hung dữ vô cùng, chưa chắc lão đã đưa Ä‘i. HÆ¡n nữa y đã vi phạm luáºt lệ bản môn nên bị đại hòa thượng chùa Thiếu Lâm giam và o nhà đá rồi, có được tá»± tiện ra đâu.
Ãinh Xuân Thu hung dữ mà không chịu Ä‘i ư? Thế thì kì nhỉ? Chúng ta cứ đến chùa Thiếu Lâm coi, tìm cách bắt y ra rồi sẽ liệu.
Du Thản Chi nghĩ bụng:
- Tại chùa Thiếu lâm có biết bao nhiêu hòa thượng võ nghệ cao cưá»ng. Lão nà y muốn đến đó bắt ngưá»i không phải là chuyện dá»….
Ãinh Xuân Thu thấy Du Thản Chi im lặng không nói liá»n há»i:
- Tại sao ngươi không nói? Du Thản Chi đáp:
- Ãệ tá» e rằng các vị đại hòa thượng chùa Thiếu Lâm. Vì lão quá nóng lòng Ä‘i bắt Băng Tằm, lão nghÄ© bụng:
- Ta không cần động thủ với các tên sư mõ chùa Thiếu lâm, chỉ cốt sao lén lút bắt được Tam Tĩnh ra là xong. HỠở ngoà i ánh sáng, mình trong bóng tối. Chẳng lẽ Tinh Tú Lão Quái mà là m cái việc bắt nhà sư béo chùn béo chụt ấy đó không xong?
NghÄ© váºy lão nói:
- Ngươi cứ dẫn đưá»ng đến chùa Thiếu Lâm là được.
Du Thản Chi vãn ra chiá»u sợ sệt. Ãinh Xuân Thu há»i:
- Ãã có sư phụ Ä‘i kèm ngươi còn sợ gì?
Du Thản Chi đáp:
- Tại chùa Thiếu lâm còn có vị sư ở Tây vá»±c. Lão muốn... sát hại đệ tá».
Ãinh Xuân thu há»i:
- Hồ tăng ở Tây vá»±c ư? Võ công lão như thế nà o? Chắc còn cao hÆ¡n mưá»i sáu vị sư chứ? Du Thản Chi đáp:
- Ãệ tá» không hiểu, chỉ thấy các vị chùa Thiếu Lâm cầm không cho lão vá» thôi.. Chắc là võ công ghê gá»›m lắm.
Ãinh Xuân thu cưá»i ha hả nói:
- Ta chỉ má»›i có giÆ¡ tay má»™t cái mà cả mưá»i sáutên Hồ tăng đã chết nhăn răng ra rồi, thì dù có thêm má»™t tên nữa thì phá»ng có Ãch gì? Lại đây mau! Bữa nay ngươi đã bái ta là m sư phụ và ta đã thu nạp ngươi là m đồ đệ rồi. Ngươi ghé tai và o đây cho ta dặn.
Du Thản Chi từ từ lại gần bên đinh Xuân Thu, trong lòng ngấm ngầm sợ hãi.
Ãinh Xuân Thu nói nhá» và o tai gã:
- Khi ngươi thấy lão Hồ tăng đó thì Khấn thầm trong bụng "Tinh Tú lão tiên! Tinh tú lão tiên, bảo vệ đệ tá». Ãà n áp kẻ địch. Má»™t, ba, năm, bảy, chÃn!" Rồi giÆ¡ tay lên vá»— và o tai trái má»™t cái. Ngươi cứ là m thế thì dù ở bất cứ nÆ¡i đâu sư phụ cÅ©ng tâm linh cảm ứng được, thì vẫn thần thông để cứu ngươi. Và từ đó trở Ä‘i, lão thấy ngươi sẽ Ä‘em lòng kÃnh sợ chứ không dám hại ngươi nữa. Ãây là sư phụ má»›i dạy cho ngươi pháp luáºt đầu tiên. Ngươi phải hõc thuá»™c kÄ© nghe!
Du Thản Chi giÆ¡ tay lên sá» tai bên trái mình rồi há»i:
- Có phải chỗ nà y không?
Ãinh Xuân Thu đáp:
- Ãúng rồi! Nhưng ngươi không được tiết lá»™ cho ai biết cả. Ãấy là má»™t môn pháp thuáºt thà n diệu cá»§a bản phái. Ngươi đã thuá»™c những câu khẩu quyết chưa?
Du Thản Chi vâng lá»i Ä‘á»c khẽ má»™t lượt.
Ãinh Xuân Thu gáºt đầu nói:
- Hay lắm! Ngươi thuộc lòng thế là được rồi. Ta đi thôi!
Du Thản Chi vâng lá»i không dám chống đối mệnh lệnh sư phụ, đà nh dẫn Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i vá» phÃa chùa Thiếu Lâm.
Ãoà n ngưá»i Ä‘i má»™t mạch cho đến lúc hoà ng hôn thì đã thấy chùa Thiếu lâm xuất hiện ở đà ng xa, mái chùa liên tiếp không biết bao nhiêu là phòng ốc.
Ãinh Xuân Thu quay lại bảo bá»n đồ đệ:
- Các ngươi và o cÅ©ng không được việc gì. Nhiá»u ngưá»i chỉ tổ vướng chân ta. Váºy các ngươi và o bụi cây trong rừng mà ẩn nấp. Chỉ má»™t mình A Du (tức là Du Thản chi) và o chùa vá»›i ta là đủ.
Bá»n đệ tá» vâng lá»i, chỉ có gã mÅ©i sư tá» nói:
- Khi nà o giết xong bá»n đầu trá»c trong Thiếu Lâm, thì sư phụ báo tÃn hiệu ra ngoà i, để bá»n đệ tá» hoan hô sư phụ.
Ãinh Xuân Thu trợn mắt lên nói:
- Các sư phụ chùa Thiếu Lâm có ai đụng đến phái Tinh Tú mình đâu? Sao ngươi muốn giết ngưá»i ta?
Gã mũi sư tỠbẽn lẽn nói:
- Vâng! Vâng!
Du Thản Chi theo sư phụ và o chùa Thiếu Lâm, gã Ä‘i sau thấy lão tay áo phất phÆ¡, chân bước nhẹ nhà ng, chẳng khác nà o tiên ông trong tranh vẽ, thì sinh lòng kÃnh cẩn nhá»§ thầm:
- Mình gặp vị sư phụ như vị nà y chắc kiếp trước đã đầy kiếp tu. Phen nà y đến chá»— A Tá» cô nương chưa biết ra sao, nhưng có sư phụ che chở, binh vá»±c thì Ãt ra Ä‘i đâu cÅ©ng khá»i bị ngưá»i ức hiếp.
Hai ngưá»i theo đưá»ng lá»›n lên núi, gần đến quán Lương Ãình ngoà i cổng chùa Thiếu Lâm, bá»—ng nghe có tiếng vó câu lá»™p độp, rồi thấy hai con ngá»±a chạy như bay sắp tá»›i nÆ¡i.
Du Thản Chi bị ngưá»i hà nh hạ đã nhiá»u, nên vừa thấy ngá»±a đã kêu lên:
- Sư phụ ơi! Cô nương tới!
Rồi gã đứng nép sang má»™t bên đưá»ng. Ãinh Xuân Thu vẫn nghiá»…m nhiên như không có chuyện gì. Lão cứ ung dung giữa đưá»ng mà đi, chẳng đẫn đỠmà cÅ©ng không hấp tấp. Hai con ngá»±a má»™t Ä‘en má»™t và ng Ä‘i song đôi chỉ còn cách Ãinh Xuân Thu má»™t trượng thì rẽ sang hai ben mé đưá»ng để lướt qua lão.
Hai ngưá»i cưỡi ngá»±a ngoảnh đầu lại nhìn Ãinh, Du má»™t cái. Ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘en bé nhá» và gầy nhom, mình mặc áo Ä‘en, hai mắt loang loáng vẻ mặt tinh lanh. Ngưá»i cưỡi ngá»±a và ng mặc áo hòang bà o, thân hình không gầy lắm, nhưng cao lênh nghênh, lông mà y chênh chếch rá»§ xuống, vẻ mặt bướng bỉnh, nhiá»u tuổi hÆ¡n ngưá»i áo Ä‘en.
Hai ngưá»i thấy Du Thản Chi đầu bịt thì ra chiá»u kinh dị nhưng cÅ©ng quay Ä‘i ngay thẳng tá»›i quán Lương Ãình, xuống ngá»±a buá»™c và o cá»™t quen.
Ngưá»i mặc áo hoà ng bà o móc trong bá»c ra má»™t cái há»™p đồ lá»… cầm trong tay, lá»›n tiếng há»i:
- Chúng tôi đến bái sơn.
Vô hình chung, chùa Thiếu Lâm là đầu não các phái võ Trung Nguyên những giang hồ hiệp khách quanh năm đến bái sơn không ngớt.
Sau quán Lương Ãình có má»™t căn phòng nhá». Trong phòng có tăng nhân chuyên đón khách.
Nhà sư nghe tiếng có khách đến bái sơn vội chạy đến chắp tay nói:
- Khách quan từ phương xa đến chắc Ä‘i đưá»ng mệt má»i lắm. Tiểu tăng là Hư Phong xin bái kiến.
Ngưá»i mặc hoà ng bà o khoanh tay đáp lá»… nói:
- Không dám! Tại hạ xin ra mắt đại sư.
Ngưá»i mặc áo Ä‘en cÅ©ng chắp tay thi ká»… nói:
- Lúc nà y Ãinh Xuân Thu cùng Du Thản Chi cÅ©ng đãvà o tá»›i quán Lương Ãình.
Nhà sư Hư Phong há»i:
- Xin khách quan cho biết cao tÃnh đại danh?
Ngưá»i mặc hoà ng bà o đáp:
- Mộ Dung Phục ở núi Giang Nam xin bái sơn.
Tiếng "Bắc Kiá»u Phong Nam Má»™ Dung" khách võ lâm không ai không biết.
Ãinh Xuân Thu vừa nghe nói "Má»™ Dung Phục ở Giang Nam xin bái sÆ¡n" trong lòng rung động, nheo mắt nhìn ngưá»i mặc áo và ng thì thấy nét mặt và ng á»ng, thân hình ốm o, bá»™ dạng không xứng đáng vá»›i tên "Giang Nam Má»™ Dung" tiếng tăm lừng lẫykhắp thiên hạ chút nà o. Lão còn Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn ngẫm nghÄ©, thì Hư Phong cÅ©ng giáºt mình há»i lại:
- Các... Các hạ là ... Mộ Dung công t�
Ngưá»i mặc hoà ng bà o tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Tại hạ há» Bao, tên gá»i Bao Bất Ãồng.
Y trá» ngưá»i áo Ä‘en giá»›i thiệu:
- Vị nà y là anh em tại hạ tên gá»i Nhất Tráºn Phong...
Chưa dứt lá»i thì Trì khách tăng Hư Phong đã nói:
- Tiểu tăng nghe danh đã lâu. Ngưá»i là Phong Bá Ãc. Phong tứ gia?
Phong Bá Ãc nhanh nhẹn cưá»i há»i luôn:
- Tuệ Thu sư thúc trong quý tá»± vẫn mạnh giá»i?
- Tuệ Thu sư thúc vẫn bình thưá»ng. Ngưá»i hay nhắc và khen ngợi Phong tứ gia là má»™t tay hảo hán, nóng nảy, gan dạ, võ công cao cưá»ng! Ngưá»i nhá»› tứ gia lắm.
Phong Bá Ãc cưá»i ha hả:
- Tại hạ bị Tuệ Thu sư phụ đánh cho má»™t quyá»n Ä‘au đến ba tháng má»›i hết.
Rồi cả ba cùng cưá»i ồ.
Nguyên Lão Phong Bá Ãc là ngưá»i ưa tranh đấu gặp ai cÅ©ng muốn già nh sá»± đánh nhau chÆ¡i. Mấy năm trước đây, chẳng có chuyện gì cÅ©ng và o chùa Thiếu Lâm rồi xảy ra cuá»™c ác đấu vá»›i Tuệ Thu thiá»n sư. Hai bên kẻ ná»a cân, ngưá»i tám lạng, chẳng ai thua ai.
Hư Phong liếc mắt nhìn Ãinh Xuân thu há»i:
- Cao tÃnh lão sinh là gì?
Ãinh Xuân Thu đáp:
- Tại hạ há» Ãinh.
Giữa lúc ấy lại có hai ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i lên núi.
Hư Phong vừa nghe có tiếng vó ngá»±a đưa mắt nhìn ra thấy má»™t con ngá»±a mà u hồng tháºm. Lại còn má»™t con ngá»±a nữa sắc xanh xám, ngưá»i cưỡi gná»±a mặc trưá»ng bà o mà u xanh xám.
Tá»›i nÆ¡i hai ngưá»i xuống ngá»±a, má»i ngưá»i nhìn rõ mặt lão mặc áo hồng bà o tuổi ngoà i năm mươi, mặt vuông tai lá»›n trông đưá»ng vệ như má»™t ông quan. Ngưá»i mặc áo bà o xanh xám có vẻ mặt thầy đồ, tuổi chừng ngót năm chục, cặp mắt đã lá» má» dưá»ng như vì Ä‘á»c sách nhiá»u quá nên thị lá»±c kém Ä‘i.
Phong Ãc Bá giá»›i thiệu:
- Thưa đại ca cùng nhị ca! Vị nà y là trì khách tăng Hư Phong sư phụ.
Rồi quay sang Hư Phong giới thiệu:
- Ãây là Ãặng đại ca cá»§a tại hạ tên là Ãặng Bách Xuyên.
Lại trỠvà o lão thầy đồ nói:
- Vị nà y là nhị đại ca, tên gá»i là Công Dã Cà n.
Hư Phong chắp tay thi lễ nói:
- Tiểu tăng từng được nghe các danh Ãặng đại ca cùng Công Dã nhị gia. Bữa nay được hai vị giá lâm tháºt là vinh hạnh cho tệ tá»±.
Ãặng Bách Xuyên cùng Công Dã Cà n lên tiếng đáp:
- Không dám, sư phụ dạy quá lá»i.
Hai ngưá»i má»›i nói bấy nhiêu tiếng, mà hai ngưá»i nghe đã chói tai vì thanh âm Ãặng Bách Xuyên xoang xoảng như tiếng chuông đồng. Ãây là lão má»›i buá»™t miệng nói tá»± nhiên, chưa dùng sức chút nà o, mà đã là m rung động lá nhÄ© má»i ngưá»i.
Công Dã Cà n nói tiếp:
- Công tá» tôi sắp đến bây giá», cảm phiá»n sư phụ báo cho má»™t tiếng.
Hư Phong nói:
- Vâng, xin năm vị ở trong quán chá» má»™t chút, tiểu tăng và o chùa thông báo, má»i các sư bá, sư thúc ra nghênh tiếp liệt vị.
Ãặng Bách Xuyên nói:
- Không dám!
Lão quay lại, ngó thấy Ãinh Xuân Thu cùng Du Thản Chi, không biết là hạng ngưá»i thế nà o.
Hư Phong trở gót láºt Ä‘áºt Ä‘i và o chùa. Y nhá»› lại lần trước quần hà o Trung Nguyên đã tụ táºp chùa Thiếu Lâm để thương nghị cách đối phó vá»›i Má»™ Dung công tá», má»™t tay thông suốt hết những tuyệt kÄ© cá»§a tất cả phái võ khắp thiên hạ.
Sau cuá»™c há»™i đà m chưa bao lâu thì phát sinh vụ Kiá»u Phong lẻn và o chùa Thiếu Lâm, kế tiếp đến cuá»™c đại há»™i quần hùng ở TụHiá»n Trang, các vị anh hùng Trung Nguyên đổ dồn cặp mắt và o "Kiá»u Phong" còn vụ "Nam Má»™ Dung" tá»± nhiên lắng xuống. Trước kia bao nhiêu tá»™i ác khách giang hồ đổ cả lên đầu "Cô Tô Má»™ Dung" nhưng từ đó lại được san sả bá»›t Ä‘i phân ná»a cho Kiá»u Phong gánh đỡ. Không ngá» bá»a nay "Má»™ Dung công tá»" lại xuất hiện má»™t cách đột ngá»™t.
Huyá»n Từ đại sư, phương trượng chùa Thiếu Lâm được tin báo má»™t cách bất ngá», liá»n phái viện trưởng viện Ãạt Ma là Huyá»n Nạn đại sư thống lảnh mưá»i lăm vị cao tăng xuống núi nghênh tiếp.
Má»i ngưá»i há»i Hư Phong biết rằng Má»™ Dung công tá» phái bốn tay thuá»™c hạ theo đúng phép lá»… nghi, xem ra không có ác ý gì cả.
Tuệ Thu Hiá»n Sư lại hết sức khen ngợi Phong Bá Ãc là ngưá»i bạn tốt.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u chân tay không, không cầm binh khÃ. Vì ai nấy Ä‘á»u biết tiếng tăm Má»™ Dung Phục lừng lẫy thiên hạ, dù chà ng có ý đến chùa Thiếu Lâm để gây hấn, cÅ©ng không đến ná»—i vừa gặp nhau đã động thá»§ ngay.
Lúc Hư Phong trở gót và o chùa thì cặp mắt láo lia cá»§a Phong Bá Ãc ngó chầm cháºp và o bá»™ mặt sắt Du Thản Chi không ngá»›t. Y cà ng ngó cà ng lâu cà ng thấy hay hay.
Phong Bá Ãc lại Ä‘i vòng quanh Du Thản Chi ngắm ngÃa cái đầu kỳ lạ, thấy cái đầu nà y đúc rất tinh xảo, hà n gắn rất kỹ cà ng. Gã muốn đưa tay ra gõvà o cái đầu nà y mấy cái.
Bá»n Ãặng bách Xuyên biết tÃnh gã hay rắc rối dá»… xảy ra chuyện lôi thôi, liá»n ngăn trở y tránh má»i chuyện xÃch mÃch nhá» má»n có thể gây thà nh đại sá»±.
Phong Bá Ãc xem ngắm hồi lâu gợi chuyện:
- Nà y anh bạn! Anh mạnh giá»i chứ?
Du Thản Chi đáp:
- Dạ, tôi... tôi thưá»ng. Còn ông bạn thế nà o?
Gã thấy Phong BáÃc hình như ngứa chân ngứa tay, vung quyá»n múa chưởng, cà ng ngấm ngầm sợ hải.
Phong Bá Ãc nói:
- Cái lồng sắt của anh bạn ai là m khéo thế? Phong mỗ đi khắp thiên hạmà chưa thấy ai có cái mặc nạ nà y.
Du Thản Chi bẽn lẽn, cúi đầu xuống nói khẽ:
- Vì tôi... không có quyá»n tá»± chá»§ được thân mình, nên há»... muốn là m thế nà o thì là m. Tôi không có cách nà o...
Phong Bá Ãc vốn là ngưá»i đầy lòng nghÄ©a hiệp, nghe DuThản Chi nói váºy, cÅ©ng thương tình liá»n há»i:
- Kẻ nà o mà ác ôn ghê gá»›m đến thế? Phong Má»— muốn thá» coi xem cái mặc nó thế nà o? Phong Bá Ãc vừa nói vừa nói vừa nheo mắt nhìn và o mặt Ãinh xuân Thu vì tưởng lão nà y đã ức hiếp và chụp lòng sắt và o đầu Du Thản Chi.
Ãinh Xuân Thu, trên mặt thoáng qua nụ cưá»i, dưá»ng như có để ý cho Phong Bá Ãc trông thấy.
Du Thản Chi vội nói:
- Không... không phải sư phụ tôi đâu.
Phong BáÃc nói:
- Váºy thì ai? Há» chụp lồng sắt và o đầu anh để là m gì? Tôi phải tháo bá» Ä‘i cho anh.
Y nói xong thò tay và o bá»c móc lưỡi dao trá»§y thá»§y sáng loáng ra. Má»›i trông cÅ©ng biết ngay là má»™t lưỡi dao cá»±c kỳ sắc bén.
Phong Bá Ãc định dùng lưỡi dao nà y để tháo cái lồng sắt cho Du Thản Chi.
Du Thản Chi biết cái lồng sắt nà y đã dÃnh liá»n mặt mÅ©i và đầu óc mình, nếu tháo nó ra thì đồng thá»i rứt cả da thịt mình và có thể nguy đến tÃnh mạng. Gã vá»™i ngăn lại:
- Không! Không thể tháo ra được đâu!
Phong Bá Ãc nói:
- Anh đừng sợ gì hết. Anh cứ để tôi tháo ra cho, quyết không tổn thương gì đến da thịt anh đâu.
Du Thản Chi vẫn nằng nặc không chịu, nói:
- Không! Không được mà !
Phong Bá Ãc há»i:
- Phải chăng anh sợ hãi cái con ngưá»i đã chụp mÅ© sắt lên đầu anh nên anh không dám để tôi tháo ra cho anh chứ gì? Lần sau anh có gặp hắn hà nh hạ vá» tá»™i mất mặt sắt, anh cứ biểu hắn rằng: "Nhất tráºn Phong nà y đè anh để tháo ra đó" anh không tá»± chá»§ được thì biểu hắn đến tìm tôi mà trả đũa.
Phong Bá Ãc nói xong nắm chặt cổ tay trái Du Thản Chi.
Du Thản Chi nhìn thấy lưỡi dao truỷ thủ sáng loáng thì kinh hãi vô cùng, vội la lên:
- Sư phụ! Sư phụ!
Gã vừa gá»i vừa quay lại Ãinh Xuân Thu cầu cứu, nhưng thấy lão cứ thản nhiên hai tay chấp để sau lưng đủng đỉnh Ä‘i ra phÃa ngoà i quán Lương Ãình để ngắm phong cảnh, vá» như không nghe tiếng Du Thản Chi kêu gá»i. Du Thản Chi trong lúc hoang mang, nhá»› đến phương pháp sư phụ đã truyá»n thụ để cá»± địch. Gã ngầm ngầm niệm khẩu quyết: "TinhTú lão tiên! Bảo vệ đệ tá»! Ãánh bại kẻ địch. Má»™t, ba, năm, bảy, chÃn." Ãoạn gã giÆ¡ tay mặt vá»— và o bả vai bên trái Phong Bá Ãc. Dè đâu chổ gã Ä‘áºp lại đúng và o huyệt thiên tông má»™t huyệt đạo trá»ng yếu nÆ¡i sau lưng.
Phong Bá Ãc lúc đó để hết tinh thần và o việc tháo lồng sắt cho Du Thản Chi, y sợ chỉ trệch mÅ©i dao má»™t chút là có thể là m gã phải sứt mặt vỡ đầu, y còn có đỠphòng đâu đến chá»— bị Du Thản Chi táºp kÃch ngấm ngầm má»™t cách bất thình lình.
HÆ¡n nữa kình lá»±c chưỡng thế nà y rất mạnh không phải tầm thưá»ng lại Ä‘áºp và o chá»— hiểm yếu trong ngưá»i, Phong Bá Ãc chỉ kịp rú lên má»™t tiếng rồi ngã chúi vỠđằng trước. Ấy là Phong Bá Ãc đã nhanh chân lẹ tay, nên bị đòn rồi còn gắng gượng chống đỡ được. Tay trái y vừa chống xuống đất, y liá»n nhảy phắt đứng thẳng ngưá»i lên được." Ụa má»™t cái, miệng Phong Bá Ãc há»™c ra máu tươi."
Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n, Bao Bất Ãồng, ba ngưá»i thấy Du Thản Chi bất thình lình hạ độc thá»§, khiến ngưá»i anh em bị má»™t đòn nặng thì Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi.
Ãinh Xuân Thu biết Du Thản Chi trong ngưá»i chứa đầy ná»c độc, lão giả vá» bảo Du Thản Chi niệm khẩu quyết rồi vá»— và o bả vai đối phương. Bởi nÆ¡i đó là chá»— yếu huyệt cá»§a con ngưá»i, Du Thản Chi chỉ khẽ vá»— là đối phương phải bị trong thương ngay chẳng phải do phù chú pháp thuáºt gì cả.
Công Dã Cà n bắt mạch Phong Bá Ãc, thấy mặt cấp xốc, dồn dáºp dưá»ng như bị trúng độc, lão nghÄ© ngay ra rồi trá» và o mặt Du Thản Chi quát mắng:
- Thằng lõi con kia! Té ra mi là môn hạ Tinh Tú Lão Quái, vừa ra tay là dùng đến thá»§ Ä‘oạn thâm độc hại ngưá»i.
Lão móc trong bá»c ra má»™t cái bình nhá», mở nắp lấy má»™t viên thuốc giải độc nhét và o mồm Phong Bá Ãc. Ãặng Bách Xuyên và Bao Bất Ãồng, lạng ngưá»i Ä‘i má»™t cái đứng chặn trước mặt Ãinh Xuân Thu cùng Du Thản Chi.
Bao Bất Ãồng tÃnh tình nóng nảy chẳng kém gì Phong Bá Ãc, còn có phần nham hiểm hÆ¡n. Ngoà i ra, y lại có tÃnh câu chấp. Y ngầm váºn tiá»m lá»±c và o tay trái, năm ngón tay giÆ¡ ra như móng vuốt toan chụp xuống ngá»±c Du Thản Chi.
Ãặng Bách Xuyên vá»™i can ngăn:
- Bao tam đệ hãy dừng tay!
Bao Bất Ãồng chuẩn bị chụp xuống nghe Bách Xuyên nói liá»n quay trở nhìn.
Ãặng Bách Xuyên nói tiếp:
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 03:23 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 56 : Chùa Thiếu Lâm xảy chuyện bất ngá»
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Chốn nà y ở ngay bên ngoà i cổng lá»›n Thiếu Lâm. Những chuyện thị phi, những Ä‘iá»u khúc triết xảy ra tại đây, đã có phương trượng cùng các vị cao tăng chùa nà y phán xét. Nếu chúng ta thiện tiện động thá»§ thì tá» ra mình không biết tôn trá»ng phái Thiếu Lâm.
Bao Bất Ãồng thấy Ãặng đại ca nói đúng lý, nghÄ© thầm:
- Mình mà ra tay đáng ngưá»i ngay ở cổng chùa Thiếu Lâm hòng có khác gì: "Múa rìu qua mắt thợ, đánh trống qua cá»a nhà sấm"và không khá»i có sá»± hiá»m nghi là đã coi thưá»ng phái Thiếu Lâm, hÆ¡n nữa phái nà y có sẵn thà nh kiến coi "Cô Tô Má»™ Dung" mình và o hạng tà n ác lại hay sanh sá»±. Xem chừng tên đệ tá» yêu nghiệt phái Tinh Tú kia cÅ©ng chẳn có bản lÄ©nh gì đáng kể mà phải lo hắn trốn thoát. HÆ¡n nữa Ãinh Xuân Thu mặt mÅ©i hồng hà o như trẻ nÃt, mà tóc bạc phÆ¡ khác nà o má»™t vị thần tiên. Lão có khi độ dung nhan, rõ ra má»™t vị cao nhân đắc đạo. Tuy thấy Du Thản Chi gá»i mà lão vẫn thản nhiên như không, mặt mà y chÃnh khÃ. Cứ trông nét mặt cùng cá» chỉ kiên quyết cá»§a lão không phải là nhân váºt phái Tinh Tú. Mặc khác Má»™ Dung Công TỠđến đâu là muốn mưu đồ công chuyện lá»›n lao, mình cÅ©ng nên chắc nhặt những chi tiết nhá» nhen.
Bao Bất Ãồng nghÄ© đến đại sá»±, đà nh nén giáºn cho khá»i lỡ việc, rồi từ từ hạ tay xuống. úc đó Công Dã Cà n đã đỡ Phong Bá Ãc ngồi dáºy và thấy gã toà n thân run bắn lên hai hà m răng dáºp và o nhaucầm cáºp, tá»±a hồ như ngưá»i ngã và o biển tuyết.
Phong Bá Ãc vốn là ngưá»i hiếu thắng, từng trải bách chiến, bị thương không biết bao nhiêu lần, gã vẫn mạnh dạn chịu đựng.
Một nhà sư đứng bên đáp:
- Vâng.
Huyá»n Nạn Ãại sư giữ địa vị cao cả tại chùa Thiếu Lâm. Trong chùa có rất nhiá»u hạng ngưá»i thì biết hết thế nà o được. Ãặc biệt Du Thản Chi hình thù cổ quái nên đại sư má»›i nhá»› mà thôi, nhưng cÅ©ng không nhá»› rõ gã có pháºn sá»± gì trong chùa.
Ãang lúc há»—n loạn bá»—ng nghe có tiếng vó ngá»±a "lá»™p cá»™p" Ä‘ang lên núi.
Công Dã Cà n lộ vẻ mừng rỡ la lên:
- Chắc công tỠđến rồi?
Y ngó thấy con ngá»±a mà u xanh phá»›t thì lại xịu mặt xuống. Các nhà sư Thiếu Lâm nghe tiếng y la"chắc là công tá»§"Ä‘á»u tưởng Má»™ Dung Phục nên đưa mắt nhìn ra.
Khi ngá»±a gần đến nÆ¡i thì ngưá»i cỡi lại là má»™t nữ lang.
Nữ lang nà y ngưá»i mảnh dẽ phong tư yểu Ä‘iệu mặc áo lụa mà u lục.
Nà ng vừa trông thấy má»i ngưá»i đã vá»™i và ng xuống ngá»±a hất hà m há»i ngay:
- Tam ca ơi! A Châu tỉ nương có ở đây không?
Nữ lang nà y là thị tỳ cá»§a Má»™ Dung Phục tên gá»i A BÃch, chá»§ nhân toà nhà Cầm Vân Tiểu Trúc. Ngà y ná» A Châu cải trang và o chùa Thiếu Lâm lấy kinh sách, đã lâu không vá».
A BÃch rất nóng lòng hà ng ngà y thôi thúc Má»™ Dung Phục Ä‘i tìm. Song chà ng mắc nhiá»u việc trá»ng yếu, không muốn vì má»™t gã thị tỳ Ä‘iá»u động binh tướng đến chùa Thiếu Lâm tra xét.
Vụ nà y Má»™ Dung Phục lần chần mãi cho đến ngà y nay, và bây giá» má»™t là chÃnh chà ng cÅ©ng lo đến sá»± an nguy cá»§a A Châu, hai là chà ng bị A BÃch thúc giục không thể khất lần mãi được, đà nh phải dẫn bá»n thuá»™c hạ lên chùa Thiếu Lâm"bái sÆ¡n."
Công Dã Cà n không trả lá»i vá» việc A Châu, y há»i lại bằng má»™t giá»ng hốt hoảng:
- Công tỠđâu? Công tỠđâu?
A BÃch dắt ngá»±a rảo bước đến trước quán Lương Ãình nói:
- Dá»c đưá»ng công tá» gặp má»™t nhà sư Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t cô gái để hà hiếp. Công tá» lấy là m bất bình muốn ra tay cứu vá»›t, liá»n sai tiểu Muá»™i đến trước đây. Chắc công tá» cÅ©ng sắp tá»›i nÆ¡i.
Rồi nà ng nhìn Phong Bá Ãc:
- Ủa! Tứ ca! Tứ ca là m sao váºy?
Nà ng buông dây cương trong tay xuống chạy đến bên Phong Bá Ãc. Tóc nà ng phá»§ má»™t lá»›p sương trắng má»ng. Má»› tóc Ä‘en láy đột nhiên biến thà nh đầu bạc.
Nà ng chìa tay ra muốn nắm lấy cổ tay Phong Bá Ãc, Công Dã Cà n vá»™i giáºt tay nà ng ra nói:
- Tứ đệ trúng chất kịch độc đưá»ng chạm và o ngưá»i y. Bá»n thá»§ hạ Má»™ Dung Phục là Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n, Bao Bất Ãồng, Phong Bá Ãc, A Châu, A BÃch. Sáu ngưá»i nà y vẫn coi nhau như tình anh em.
A BÃch nghe nói tứ ca bị trúng độc vừa khinh hãi vừa tức giáºn. Nà ng trừng mắt nhìn các nhà sư Thiếu Lâm há»i:
- Phải chăng các vị đại hòa thượng đã hại tứ gia! Mau lấy thuốc giải độc để cứu cho tứ ca tôi.
Công Dã Cà n lắc đầu nói:
- Không phải mấy vị đây.
Bất thình lình tiếng chuông chùa boong boong khua nhá»™n lên. các nhà sư cả kinh thất sắc. Tiếng chuông đổ liên hồi ra chiá»u cấp bách.
Công Dã Cà n cùng A BÃch tuy không hiểu chuyện gì nhưng cÅ©ng Ä‘oán là trong chùa đã xảy ra cuá»™c diá»…n biến khẩn cấp.
Bá»—ng thấy hai nhà sư mặc áo tro từ cá»a ngách trong chùa hốt hoảng chạy ra.
Khinh công hai nhà sư nà y và o hạng rầt thuần thục chá»›p mắt trước quán Lương Ãình.
Nhà sư chạy trước vừa trông thấy Huyá»n Nạn đại sư đã khom lưng bẩm:
- Bạch sư bá! Sau núi có kẻ địch lẻn và o. Huyá»n Thống sư bá bị thương rất nặng.
Huyá»n Nạn gáºt đầu há»i:
- Chúng đến mấy ngưá»i? Hình dạng thế nà o?
Huyá»n Nạn đại sư lúc nà o vẻ mặt cÅ©ng rất bình tÄ©nh mà nghe tin Huyá»n Thống bị thương không khá»i ngạc nhiên. Nguyên Huyá»n Thống vỠđưá»ng quyá»n chưởng đã đến mức siêu quần, là má»™t trong những tay cao thá»§ và o báºc nhất chùa Thiếu Lâm. Kẻ địch dù có võ nghệ cao cưá»ng tá»›i đâu cÅ©ng phải chiến đấu dai dẳng má»›i có thể đánh y bị thương được. Thế mà các sư vừa má»›i ra khá»i cá»a chùa, ông đã bị thương ngay là nghÄ©a là m sao?
Nhà sư báo tin đáp:
- Tiểu Ä‘iệt không hiểu bên địch có bao nhiêu ngưá»i và chúng là ai?
Huyá»n Nạn nhÃu cặp lông mà y lại liếc mắt nhìn Công Dã Cà n. Trong bụng đại sư yên trà là Má»™ Dung ở Cô Tô dã sui ngưá»i đến đột kÃch, má»›i đánh Huyá»n Thống được mau lẹ đến thế, và có lẻ chÃnh Má»™ Dung Phục đã ra tay.
Ãại sư lạnh lùng nói móc:
- Cái kế dương Ãông kÃch Tây gá»›m tháºt!
Công Dã Cà n để hết tâm trà trông nom Phong Bá Ãc, chẳng để ý gì câu nói xói cá»§a Huyển Nạn. Nhiá»u vị cao tăng chùa Thiếu Lâm ra quán Lương Ãình để nghêng tiếp Má»™ Phục mà không thấy chà ng đâu, đã sinh lòng ngá» vá»±c. Khi nghe chuông chùa báo động, rồi được tin Huyá»n Thống bị trá»ng thương, má»i ngưá»i từ từ dá»i chá»— bao vây bá»n Công Dã Cà n và o giữa.
Trong chùa Thiếu Lâm có biết bao nhiêu tay cao thá»§, nên những nhà sư đã ra quán Lương Ãình không còn vá»™i vã quay vá» cứu ứng.
Lát sau dứt tiếng chuông báo động, lại có một nhà sư trong chùa chạy ra bảo:
- Sau chùa có hai ngưá»i lạ mặt xuất hiện. Má»™t ngưá»i tá»± xưng là há» Ãặng thá»§ hạ cá»§a nhà Má»™ Dung ở Cô Tô, còn má»™t ngưá»i nữa cÅ©ng bị thương ngã lăn ra đất. Kẻ địch đã tẩu thoát không biết Ä‘i vá» phương nà o.
Công Dã cà n bá»±c mình vá»™i há»i:
- Ngưá»i bị thương là ai? Phải chăng là má»™t hà n tá» gầy nhom mặc áo hoà ng bà o không?
Nhà sư kia không trả lá»i câu Dã Cà n há»i, mắt lá»™ vẻ băn khoăn và lưu ý đỠphòng coi y như là kẻ địch. Trông vẻ mặt nhà sư, Công Dã Cà n cÅ©ng biết rõ ngưá»i bị thương chÃnh là Bao Bất Ãồng.
Công Dã Cà n tuy rất nóng lòng, nhưng nghÄ© đến tứ đệ bị thương nằm đây, không dám bá» Ä‘i, y đà nh để tam đệ cho đại ca trông nom, chắc cÅ©ng không có Ä‘iá»u gì đáng ngạc lắm.
Huyá»n Nạn thấy Công Dã Cà n tuyệt không để ý gì đến chuyện kháng cá»±, còn A BÃch chỉ là má»™t thiếu nữ xinh đẹp yếu Ä‘uối, nước mắt ngắn nước mắt dà i chẳng là m gì được ai, nhà sư cháºm rãi há»i:
- Má»™ Dung Công Tá» có đến không? Ãể chúng tôi chỠđây nghênh tiếp đại giá?
A BÃch khép nép đáp:
- Công tá» tiểu nữ giữa đưá»ng gặp má»™t gã ác tăng hiếp đáp má»™t cô gái yếu Ä‘uối, ngưá»i còn Ä‘uổi theo gã để giải cứu cho nà ng, không dám phiá»n các đại sư chá» lâu...
Huyá»n Nạn lá»™ vẻ không bằng lòng, nói:
- Các tăng sÄ© bản tá»± vốn giữ thanh quy, có lý đâu lại Ä‘i hiếp tróc đà n bà con gái? Cô nương ăn nói hồ đồ. Có Ä‘iá»u lão tăng thấy cô nương trẻ ngưá»i non dạ, chẳng thèm chấp trách là m gì.
A BÃch vá»™i cãi:
- Ãúng là má»™t nhà sư... có Ä‘iá»u nhà sư nà y chưa chắc đã phải ở chùa Thiếu Lâm.
Huyá»n Nạn nói:
- Trong phạm vi mấy chục dặm núi Thiếu Thất, tất cả các tăng sÄ© khu vá»±c nà y Ä‘á»u có mối quan hệ vá»›i bổn tá»±, nếu không xuống tóc ở đây thì cÅ©ng thá»i thưá»ng trú ngụ. Hừ! Cô nương... Cô nương...
Huyá»n Nạn vốn nóng tÃnh, toan cho nà ng má»™t bà i há»c, nhưng thấy vẻ mặt A BÃch khổ sở đáng thương không nỡ nặng lá»i, nên nói dỡ câu rồi ngưng bặt.
Trầm ngâm má»™t lúc, đại sư ngá» Má»™ Phục chẳng có ý gì tá» tế vá»›i mình, liá»n nói:
- Xin má»i ba vị cùng và o tệ tá»± nghÄ© ngÆ¡i để chá» Má»™ Dung Công TỠđến đây.
Câu nà y nhà sư có ý nói muốn giam giữ bá»n Công Dã Cà n. Nếu Dã Cà n không nghe, thì phải Ä‘i đến cưỡng ép, còn A BÃch cô nương thì chùa không tiên lưu giữ, để tùy ý cô Ä‘i đâu thì Ä‘i.
Không ngỠCông Dã Cà n lại chịu ngay. Y nói:
- Chúng tôi chỉ e quấy nhiá»…u quý tá»± nhiá»u quá!
Rồi cuối xuống ẵm Phong Bá Ãc và o lòng rảo bước Ä‘i và o phÃa cá»a chùa.
A BÃch vừa Ä‘i vừa há»i dò nhà sư ra báo tin sau cùng:
- Ãại sư phụ Æ¡i! Tam ca tiểu nữ bị thương có nặng lắm không? Ngưá»i mặc áo hoà ng bà o chÃnh là tam ca tiểu nữ đó. Y... y... bị thương thế nà o? Có phải y bị các vị hòa thượng trong qúy tá»± đánh bị thương không? Các nhà sư rảo bước vá» chùa rồi, còn nhà sư nà y thấy có Huyá»n Nạn Ä‘i lên cÅ©ng không dám nói nhiá»u. Nhưng nghe A BÃch ăn nói dịu dà ng uyển chuyển y không nỡ bá» qua, khẽ đáp:
- Thằng... Thà Chủ... vị thà chủ đó...
Y toan biểu "Thằng cha đó" nhưng nể mặt A BÃch nên nói đổi lại "Vị thà chá»§."
Ngừng một lát lại nói tiếp:
- Vị thà chủ đó không hiểu bị ai đánh, chứ không phải nhà chùa chúng tôi và cũng bị thương hệt như thà chủ nà y!
Y vừa nói vừa trá» và o Phong Bá Ãc.
Huyá»n Nạn rùng mình há»i:
- Cả Huyá»n Thống sư đệ cÅ©ng bị rét run lên cầm cáºp phải không?
Nhà sư kia nói:
- Ãúng váºy.
Huyá»n Nạn đại sư rất lấy là m kỳ, trầm ngâm má»™t lúc rồi lẩm bẫm:
- Tại sao lại cả ba ngưá»i cùng bị thương giống nhau?
Nhà sư kia đáp:
- Huyá»n Thống sư bá da thịt lạnh toát, phương trượng đã Ä‘em kim cương chưởng lá»±c để giúp dương khà cho ngưá»i mà vẫn chưa khá»i.
Huyá»n Nạn nghe nhà sư nói đến bốn chữ "mà vẫn chưa khá»i" tháºt là má»™t lối máºp má», tá» ra không muốn nói rõ chá»— má»™t mình kém cõi trước mặt ngưá»i ngoà i. Ãáng lý ra phải nói là chẳng ăn thua gì thì má»›i đúng sá»± tháºt.
Huyá»n Nạn lại nhìn thấy tình trạng Phong Bá Ãc ra chiá»u khổ cá»±c, cà ng lo cho Huyá»n Thống sư đệ.
Ãại sư đột nhiên chì bà n chân xuống đất, băng ngưá»i ra cá»a trông tá»±a hồ má»™t bóng dây đỠbay qua.
Công Dã Cà n rùng mình khen thầm:
- Thân pháp tuyệt dịêu.
Cả Ä‘oà n ngưá»i và o đến phòng tiếp khác bên Ãại Hùng Bảo Ãiện.
Các nhà sư vẫn nhìn nháºn bá»n Công Dã Cà n ba ngưá»i Ä‘á»u là cừu địch, nên không ai tá» vẻ niá»m nở nhã nhặn, mà chỉ giữ thái độ quảng đại cá»§a môn phái lá»›n, cÅ©ng má»i ngồi uống trà nhưng ra chiá»u lạnh nhạt.
Công Dã Cà n há»i ngay:
- Ngưá»i anh em tại hạ bị thương hiện giỠở đâu?
Bá»—ng thấy phÃa sau nhà có tiếng oang oang như tiếng chuông đồng cá»§a Ãặng Bách Xuyên đáp lại:
- Nhị đệ ta ở đây. Nhị đệ cÅ©ng bị ngưá»i ta hạ độc thá»§ rồi ư?
Ãặng Bách Xuyên ẵm Bao Bất Ãồng chạy và o vá»›i vẻ mặt lo âu.
Bách Xuyên đặt Bao Bất Ãồng xuống ghế.
Công Dã Cà n móc ba viên thuốc giải độc nhét và o miệng Bao Bất Ãồng.
Bao Bất Ãồng run như cầy sấy, hai hà m răng Ä‘áºp và o nhau láºp cáºp, nói:
- Gã tiểu tỠmặt sắt đó là thuộc hạ một phái tà đạo ghê gớm. Tiểu đệ... tiểu đệ...
Gã nói luôn ba tiếng "Tiểu đệ" rồi hà m răng Ä‘áºp láºp cáºp không nói thêm được nữa.
A BÃch lấy tấm khăn lau cá»§a mình ra lau mồ hôi trán cho vị nghÄ©a huynh. Nà ng thấy những giá»t mồ hôi chá»›t mắt đã Ä‘á»ng lại thà nh những hạt sương.
Giữa lúc A BÃch Ä‘ang hoảng hốt thì có bốn vị cao tăng ở háºu đưá»ng Ä‘i ra.
Vị Ä‘i dầu nhìn Ãặng Bách Xuyên nói:
- Ãặng thà chá»§. Huyá»n Thống sư huynh ở tệ tá»± cÅ©ng bị gã đầu sắt đánh trá»ng thương. Tà thuáºt gã ghê gá»›m lắm.
Huyá»n Tá» phương trượng nói:
- Xin hai vị thà chá»§ bị thương hãy uống trước mấy viẽn chÃnh khà lục dương Ä‘an cá»§a bảo tá»± rồi lão tăng sẽ dùng thuần dương la hán công để trợ lá»±c cho hai vị.
Ãặng Bách Xuyên nghe nói cả mừng, y biết rằng chÃnh khà lục dương Ä‘an là má»™t thứ linh Ä‘an hạng nhất, rất nổi tiếng khắp thiên hạ cá»§a chùa Thiếu Lâm chữa hà n độc hiệu nghiệm như thần. Y lại biết "Thuần dương la hán công" là má»™t tuyệt kỹ cá»§a phái Thiếu Lâm. Ngưá»i ta tu luyện môn nà y phải khởi đầu từ thuở nhá» và phải cố công rèn luyện Ãt ra là từ bốn mươi năm trở lên má»›i hy vá»ng thà nh đạt đến mức thượng thặng. Nếu không phải là má»™t vị cao tăng giữ luáºt thanh tu từ lúc xuất gia và tuyệt đối không gần nữ sắc bốn năm chục năm, thà không tà i nà o giữ được thân thể tráng kiện cá»§a tuổi trẻ cho đến lúc già . Y liá»n cùng Công Dã Cà n khoanh tay tạ Æ¡n.
Vị tăng nà y lấy ra hai viên thuốc lá»›n bằng mắt rồng và đỠtươi như máu nhét và o miệng Bao Bất Ãồng và Phong Bá Ãc.
Bốn vị lão tăng lại cha là m hai chá»—, hai vị phục thị cho má»™t ngưá»i đặt bà n tay và o ngá»±c và bụng Bao bất Ãồng cùng Phong Bá Ãc rồi váºn ná»™i lá»±c thúc đẩy khà thuần dương trong mình và o ngưá»i hai gã.
Trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bá»a cÆ¡m. Bao Bất Ãồng cùng Phong Bá Ãc má»›i hết run, nét mặt xám xanh đã biến chuyển dần lại Huyá»n Tá»± kéo tay lại không biết nà ng là con gái thì còn biết A Châu là gì nữa?
Sau Kiá»u Phong đưa A Châu đến Tụ hiá»n trang nhá» Tiết Thần Y Ä‘iá»u trị. A Châu lại nói dối là nà ng gặp má»™t chà ng thanh niên đánh bị thương. Lúc đó các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm là Huyá»n Tịch, Huyá»n Nạn Ä‘á»u được mắt thấy.
Nhưng không ai biết đến chổ nà ng đã trá hình Trà Thanh hòa thượng để lấy cắp kinh sách cá»§a chùa. Vì thế mà A BÃch xin phương trượng tha A Châu, má»i ngưá»i không còn ai biết việc đó. Thá»±c ra trên cõi Ä‘á»i nà y chỉ có má»™t ngưá»i biết rõ đầu Ä‘uôi vụ ấy là Kiá»u Phong mà thôi.
Huyá»n Từ tức mình nói:
- Cô nà y nói chuyện gì tệ tá»± giữ ngưá»i không tha, tất cô nghe lầm rồi. Chùa Thiếu Lâm là nÆ¡i thanh tu cá»§a những ngưá»i xuất gia, giá»›i luáºt cá»±c kỳ nghiêm máºt, quyết chẳng ai dám là m Ä‘iá»u cà n rỡ.
A BÃch vá»™i nói:
- Tiểu nữ có dám bảo các vì là m Ä‘iá»u cà n rỡ đâu. Tiểu nữ biết rằng chị A Châu vốn tÃnh ngang ngạnh và tinh nghịch và nhất định đã gây nên tá»™i lá»—i vá»›i nhà chùa. Vì váºy mà công tá» tiểu nữ bữa nay phải đến đây bồi tá»™i bằng những lá»i lẽ phải chăng để khẩn cầu các vị, xin các vị phóng xá chị A Châu, tiểu nữ lại xin dáºp đầu bái tạ.
Nà ng thấy vẻ mặt Huyá»n Từ phương trượng rất hiá»n là nh mà Huyá»n Nạn đại sư ra chiá»u nghiêm khắc. Nà ng chắc vụ nà y các vị lão hòa thượng Huyá»n Nạn, Huyá»n Tịch có ý là m khó dá»… nên nà ng bước lại toan lạy lục.
Huyá»n Nạn phất tay áo má»™t cái để khẽ đẩy nà ng lại khiến cho nà ng không thể quỳ xuống được.
Thế "Tụ Lý Cà n Khô"cá»§a Huyá»n Nạn đại sư là má»™t trong những tuyệt kỹ cá»§a phái Thiếu Lâm. A BÃch thấy má»™t luồng khà lá»±c ngăn cản mình không cho quỳ lạy xuống thì trong lòng lấy là m quái dị.
Huyá»n Nạn nói:
- Lá» luáºt chùa Thiếu Lâm từ mấy trăm năm nay không đón tiếp nữ thà chá»§, tỉ nương cô đừng nói nhà chùa có dám lưu lại, mà dù côta có muốn và o đây, chùa Thiếu Lâm cÅ©ng khước từ không dám để cô và o. Chá»— ta Ä‘ang ngồi đâu đã ra ngoà i phạm vi bổn tá»± và phương trượng đặt biệt nể cô nương má»›i má»i và o đây để tương há»™i.
A BÃch rung rinh hà ng lệ muốn khóc há»i:
- Các vị không lưà gạt tiểu nữ đấy chứ? Váºy thì chị A Châu tiểu nữ Ä‘i đâu. Hôm đó rõ rà ng tỉ nương bảo tiểu nữ là lên chùa Thiếu Lâm mà .
A BÃch ngưá»i đã xinh đẹp, lại nói năng cá» chỉ rất ôn hoà khả ái. Nà ng không linh lợi hoạt bát như A Châu mà cÅ©ng không Ä‘iêu xảo cổ quái như A Tá». Các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm đã tu hà nh đắc đạo mấy chục năn trá»i, không ai còn nhá»› đến dáng Ä‘iệu nồng nà n cá»§a nữ nhi nữa. Thế mà lúc nà y lá»i A BÃch tha thiết khẩn cà u khiến các vị không khá»i động tâm. Các vị coi nà ng chẳng khác gì con cháu mình vẻ mặt lá»™ ra những nét từ ái vô bá» bến.
Huyá»n Tịch đại sư nói:
- Hư Phong! Ngươi Ä‘i kêu Ẩn Nguyệt sư bá ở Thiện Duyên ÃÆ°á»ng mở cuá»™c Ä‘iá»u tra xem vị cô nương chị cô nà y lạc và o nÆ¡i nà o? Khi Ä‘iá»u tra được rồi thì láºp tức đưa tin xuống nhà Má»™ Dung Công TỠở Cô Tô.
Bá»n Ãặng Bách Xuyên, A BÃch Ä‘á»u biết Thiện Duyên ÃÆ°á»ng là má»™t cÆ¡ quan cá»§a Thiếu Lâm chuyên việc liên lạc vá»›i các báºc anh hùng trên chốn giang hồ, Huyá»n Tịch đại sư đã giao phó công việc nà y cho há» thì rõ rà ng đúng là A Châu chưa từng đến đây. HÆ¡n nữa chúa Thiếu Lâm đã phụ trách giúp việc tra xét mà những vị nà y giao thiệp khắp chốn giang hồ, chắc rằng chẳn bao lâu nữa sẽ biết tin.
Má»i ngưá»i nghÄ© váºy Ä‘á»u ngá» lá»i cảm tạ.
Huyá»n Tịch lại há»i đến trưá»ng hợp Bao Bất Ãồng bị thương ra sao?
Bao Bất Ãồng ngước mắt lên trá»i nói:
- Tại hạ gặp phải trưá»ng hợp đúng hệt như Huyá»n Thống đại sư. Ngưá»i nhà Má»™ Dung ở Cô Tô bị ẻ mặt, thì vị cao tăng chùa Thiếu Lâm cÅ©ng chẳn vẻ vang gì hÆ¡n. Tháºt khó mà phân biệt ai thua ai kém. Ông anh hết tị vá»›i ông em. Rúc cuá»™c cái hạn năm nay Ä‘á»u bất lợi cho cả hai nhà nên xảy đến tai nạn nà y.
Phong Bá Ãc nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vụ nà y không đánh nhau mà bị thương má»›i tức chứ! Giả tỉ như tráºn ác đấu ba trăm hiệp mà mình bị thua để gã đầu sắt đánh ngã thì mình cam tâm chẳng chút ân háºn.
Má»i ngưá»i lặng lẽ ngẫm nghÄ© vá» thân thế Du Thản Chi và đá»u nháºn thấy ná»™i lá»± gã thuá»™c phái ná»™i gia chân chÃnh song trong bà n tay gã lại khó khà hà n độc tà n nhẫn vô cùng. Cứ thế mà suy thì trong phái tà còn co ùđiểm chÃnh và không thể là đệ tá» phái Tinh Tú má»›i phải.
Bao Bất Ãồng bá»—ng nhiên lạnh lùng nói:
- Chưởng lá»±c gã tương tá»± như Ãạt Ma thần chưởng trong quà phái.
Huyá»n Thống đưa mắt nhìn ba vị Huyá»n Từ, Huyá»n Tịch và Huyá»n Nạn lẳng lặng không nói gì. Mấy vị nà y đã ngấm ngầm nghÄ© trong bụng vá» vụ nà y. Gã đầu sắt kia chẳng những đòn chưởng giống như Ãạt Ma thần chưởng mà thôi, có thể chÃnh là Ãạt ma thần chưởng không sai. Có Ä‘iá»u trước mặt ngưá»i ngoà i các vị không tiện nói. Bây giá» Bao Bất Ãồng nói ra, các vị cao tăng không tiện phá»§ nháºn, nghÄ© thầm trong bụng: "Việc nà y ná»™i tình còn có nhiá»u Ä‘iá»u rắc rối chứ không phải chỉ có mình yêu nhân phái Tinh Tú đến táºp kÃch mà thôi."
Huyá»n Nạn không muốn cho Bao Bất Ãồng há»i vặn thêm vá» vụ nà y nữa, đánh trống lãng quay lại há»i Ãặng Bách Xuyên:
- Ãặng thà chá»§! Má»™ Dung công tá» liệu có đến đây không? Bên quà vị cÅ©ng như bên bần tăng Ä‘á»u bị kẻ địch ám toán, ta nên hiệp lá»±c đối phó. Công tá» mà đến đây tất có cao kiến để giải quyết những mối nghi ngá» nà y.
Ãặng Bách Xuyên đưa mắt nhìn A BÃch.
A BÃch nói:
- Tiểu nữ đã bạch cùng các vị sư phụ: Công tá» tiểu nữ chá»§ tâm lên đây, nhưng dá»c đưá»ng ngươiø lại chạy theo để cứu má»™t vị cô nương. Cô nương nà y mặt mà y che tấm mạng Ä‘en, thân hình tha thướt mà võ công không phải tầm thưá»ng. Nhưng nà ng bị má»™t nhà sư bản lÄ©nh cao rượt theo. Tiểu nữ chỉ trông thấy sau lưng nhà sư nà y hao hao giống vị Há»™ Quốc Pháp Vương nước Thổ Phồn tên gá»i Luân Minh Vương Cưu Ma Trà chi chi đó...
Huyá»n Tịch, Huyá»n Nạn Ä‘á»u kinh ngạc buá»™t miệng há»i:
- Ãại Luân Minh Vương nước Thổ Phồn xuống Trung Nguyên?
A BÃch đáp:
- Lão tá»± xưng như váºy chẳng hiểu có đúng hay không? Thân pháp lão mau lẹ quá chừng! Loáng má»™t cái lão đã lướt qua tiểu nữ không kịp nhìn thấy rõ mặt. công tá» quay lại bảo tiểu nữ: "ngươi hãy đến chùa Thiếu Lâm trước chá» ta"rồi ngưá»i Ä‘uổi theo nhà sư.
Huyá»n Tịch cùng Huyá»n Từ phương trượng đưa mắt nhìn nhau và đá»u nghÄ© thầm: "nếu Ãại Luân Minh Vương nước Thổ phôn Cưu Ma Trà lại xuống Trung Nguyên thì trong võ lâm còn nổi nhiá»u cÆ¡n sóng gió dữ dá»™i. Hay là gã đầu sắt kia có dÃnh lÃu đến Cưu Ma TrÃ? Võ công nhà Pháºt nước Thổ Phôn bắt nguồn ở Thiên Trúc thì bá»n há» có hiểu môn"Ãạt ma thần chưởng"cÅ©ng chẳng lấy chi là m lạ."
Mấy nhà sư chùa Thiếu Lâm tuy Ä‘oán không trúng, nhưng dù sao cÅ©ng có chút lý lẽ để tạm thá»i giải quyết những mối nghi ngá» cho đỡ báºn tâm.
Huyá»n Từ nói:
- Các vị đưá»ng xá xa xôi nhá»c mệt đến đây. Huyá»n Tịch sư đệ thay mặt ta khoản đãi các vị. Chá» Má»™ công tỠđến đây, má»›i có thể tìm ra kế hoạch lâu dà i.
Nói xong đứng dáºy. Trong thâm tâm các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm thá»±c ra úy kỵ nhất là anh chà ng Má»™ Dung công tá», chuyên môn dùng lõi"gáºy ông Ä‘áºp lưng ông." Năm ngoái đã táºp há»p những vị anh hùng trong thiên hạ để bà n kế đối phó vá»›i Má»™ Dung Cô Tô, rồi xảy ra cuá»™c đại chiến vá»›i Kiá»u Phong ở Tụ Hiá»n Trang, nên cuá»™c đại há»™i anh hùng ở chùa Thiếu Lâm chưa tổ chức xong. Bây giá» các vị thấy bá»n Ãặng Bách Xuyên đến tuy cÅ©ng giảm đôi phần hằn há»c nhưng chưa phải đã cởi hẳn được mối lo nà y.
Ta nên biết vị cao tăng chùa Thiếu Lâm là Huyá»n Bi đại sư bị chết ở chân núi Trung SÆ¡n vì vết thương cá»§a môn"kim cương chưởng"môn nà y chÃnh là tuyệt kỹ cá»§a Huyá»n Bi. Các vị cao tăng trong chùa kvẫn cho cái lối"gáºy ông Ä‘áºp lưng ông"ngoà i há» Má»™ Dung ở Cô Tô không còn ai có thể dùng tuyệt chiêu cá»§a Huyá»n Bi để giết ông được.
Bá»a nay nghe nói Má»™ Dung công tá» dẫn thuá»™c hạ đấn bái sÆ¡n, các nhà sư đã cầm chắt sẽ có má»™t cuá»™c tá» chiến để báo thùcho Huyá»n Bi. NgỠđâu xảy tai bay, Mô Dung công tá» chưa xuất hiện thì hai tên thá»§ hạ cá»§a chà ng cùng Huyá»n Thống chùa Thiếu Lâm đồng thá»i bị võ công phái tà đánh bị trá»ng thương.
Huyá»n Từ thấy Ãặng Bách Xuyên phong độ ung dung. Công Dã Cà n nho nhã thanh kỳ, A BÃch mỹ miá»u khả ái, toà n là những ngưá»i rất chÃnh Ä‘Ãnh. Dù Bao Bất Ãồng ương ngạnh nóng nảy, Phong Bá Ãc hiếu dÅ©ng ưa đánh nhau, nhưng xem ra cÅ©ng không phải là hạng gian tà . Theo lẽ thưá»ng thì cha nà o con nấy, thầy nà o trò ấy. Bá»n thuá»™c hạ đã thế chắc chá»§ nhân cÅ©ng không đến ná»—i là phưá»ng đại gian ác. Nhưng chân tướng ra sao thì phải chá» thấy mặt Má»™ Dung công tá» má»›i biết rõ láºp trưá»ng để định kế hoạch.
Ãặng Bách Xuyên nghe Huyá»n Từ biểu Huyá»n Tịch khoản đãi bá»n mình để chá» Má»™ Dung công tá» tá»›i nÆ¡i, liá»n chắp tay nói:
- Như váºy thì bá»n tại hạ quấy nhiá»…u các vị đại sư nhiá»u quá!
Huyá»n Từ đại sư chắp tay để trước ngá»±c đáp lá»… xong, vừa toan bước ra khá»i nhà đại sảnh thì đột nhiên đánh"huỵch" má»™t tiếng, Phong Bá Ãc ngã lăn ra. Công Dã Cà n vá»™i và ng đỡ dáºy. Bên kia Huyá»n Thống cùng Bao Bất Ãồng cÅ©ng té theo.
Nguyên ba ngưá»i nà y đã bị trúng độc giá» lại lên cÆ¡n. Trong chùa Thiếu lâm thuốc chÅ©a thương rất nhiá»u song"chÃnh khà lục dương Ä‘an"là thứ thần hiệu hÆ¡n hết đã không linh nghiệm, cả môn"Thuần dương La Hán Công"cÅ©ng không công hiệu, thì chẳng còn thuốc nà o để trị nữa.
Bá»n Huyá»n Thống ba ngưá»i cứ sau má»™t lát lên cÆ¡n. mấy vị cao tăng hết sức cứu chữa cá»±c kỳkhổ sở mà chẳng được bao lâu thương thế lại tái phát. Má»i ngưá»i vất vả suốt đêm rồi đà nh chịu bó tay chỠđến khi trá»i sáng.
Má»™ Dung công tá» vẫn chưa đến, ba ngưá»i bị thương vá» hà n độc tuy không thấy biến chứng gì nguy hiểm hÆ¡n, nhưng rõ rà ng là chưa bá»›t được chút nà o. Má»—i ngưá»i đã uống đến ba viên"chÃnh khà lục dương đơn"rồi, dù có uống thêm nữa chưa chắc đã ăn thua gì và chất thuốc nà y quá mạnh uống nhiá»u rất có hại.
Tình trạng nà y kéo dà i thêm má»™t ngà y nữa, ba ngưá»i liên tiếp bị hà n độc hà nh hạ rất là khổ sở. ai cÅ©ng biết rằng nếu cứ để nguyên tình trạng nà y thì rồi há» chịu đựng không nổi nữa.
Ãặng Bách Xuyên nhìn Huyá»n Nạn cáo từ nói:
- Hai ngưá»i anh em tại hạ bị thương nặng quácác vị đại sư đã cố gắng hết lòng cứu chữa mà thá»§y chung chưa khá» trừ được hà n độc. Theo ý tại hạ thì cần phải tìm đến Tiết Thần Y để xin Ä‘iá»u trị.
Huyá»n Nạn cÅ©ng đồng ý nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Tiết Thần Y cùng lão tăng cÅ©ng có cÆ¡ duyên gặp mặt mấy lần. Nếu đến cầu, chắc ông không nỡ từ chối. Nhà ông ở thị trấn Liá»…u Nguyên vá» phÃa tây thà nh Lạc Dương. Từ đây đến đó cÅ©ng không xa mấy. Chúng ta nên thượng lá»™ ngay.
Ãặng Bách Xuyên cả mừng nói:
- Nếu được đại sư hết lòng thì mấy vị hiá»n đệ cá»§a tại hạ có cÆ¡ cứu được.
Ãặng Bách Xuyên nói xong lấy bút thảo mấy dòng lưu lại để trao cho Má»™ Dung công từ. Nhà chùa chuẩn bị ba cá»— xe lón. Huyá»n Nạn đại sư thân hà nh dẫn sáu tay đệ tá», pháp hiệu chữ"Tuệ"Ä‘i theo.
Sáu nhà sư sắp hà ng chữ"tuệ"tuy tuổi già , song Ä‘á»u tu luyện môn"Thuần dương la hán công"và o hạng cao thá»§, được Ä‘i theo để tiện dá»c đưá»ng phục thị cho bệnh nhân. A BÃch toan ở ngụ lại trong má»™t ngôi chùa gần để chá» Má»™ công tỠđến, song nà ng thấy vẻ mặt tiá»n tụy cá»§a Bao Bất Ãồng cùng Phong Bá Ãc lại không đà nh lòng, nên cÅ©ng theo Ä‘i.
Từ chùa Thiếu Lâm đến trấn Liá»…u Nguyên cách nhau chỉ chừng và i tăm dặm. Tuy đưá»ng núi gáºp ghá»nh mà đến trưa hôm thứ ba đã đến nÆ¡i. Nhà Diêm Dương Ãịch Tiết Thần Y ở chốn thâm sÆ¡n cách trấn Liá»…u Nguyên hÆ¡n ba mươi dặm vá» phÃa Bắc. May mà ngà y ná» khi ở Tụ Hiá»n Trang lão đã nói rõ đưá»ng lối vá»›i Huyá»n Nạn đại sư nên Ä‘oà n ngưá»i không mất công dò há»i, Ä‘i má»™t mạch đến cá»a nhà Tiết Thần Y.
Huyá»n Nạn cưỡi ngá»±a Ä‘i trước, thấy bên sông có mấy tòa nhà đổ tưá»ng trắng ngói Ä‘en. Trước nhà có má»™t vưá»n thuốc. Nhà sư biết là chá»— ở cá»§a Tiết Thần Y liá»n giục ngá»±a đến nÆ¡i.
Trước cá»a nhà treo hai chiếc đèn lồng phất giấy trắng rất lá»›n, Huyá»n Nạn giáºt mình tá»± há»i:
- Trong nhà Tiết Thần Y chẳng lẽ có ngưá»i chữa bệnh không khá»i?
Tà i sản của nguoidoi123
Last edited by nguoidoi123; 11-08-2008 at 03:29 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû