 |
|

10-10-2008, 03:13 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 50
ÄÃ MÊ DANH VỌNG, LẠI CẦU TRƯỜNG SINH
Hôm sau Hạ Äá» hình tá»›i tạ Æ n Tây Môn Khánh Ä‘oạn nói:
- Quan anh đối vá»›i tôi tháºt có Æ¡n cứu mệnh, tôi tháºt được nhá» quan anh nhiá»u lắm, chỉ còn lo là không biết chuyện chúng mình chừng nà o được giải quyết xong.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Xin quan anh cứ yên tâm, tôi với quan anh có phạm lỗi gì lớn đâu. Thái sư sẽ lo cho chúng ta.
Nói xong sai gia nhân bà y dá»n bà n tiệc, hai ngưá»i ăn uống tá»›i chiá»u.
Vá» phần Tăng Ngá»± sá», thấy văn thư cá»§a mình gá»i Ä‘i đã lâu mà không nghe tin tức gì thì biết là hai viên tham quan để chạy chá»t được, trong lòng giáºn lắm. Lại nghe Thái sư Ä‘iá»u trần nhiá»u việc, toà n là nhằm mục Ä‘Ãch bóc lá»™t dân gian, bèn lên đưá»ng vá» kinh, viết má»™t tá» Ä‘iá»u trần, trong đó có những câu như :Thần trá»™m nghÄ© tiá»n tà i trong thiên hạ quý ở sá»± lưu thông, Ä‘em mồ hôi xương máu cá»§a dân tụ vá» kinh sư thì không phải là chÃnh trị hay, việc đúc tiên má»›i chỉ gây tệ hại, việc năm giữ ngà nh muối chỉ là bóc lá»™t dân..." Thái Kinh được Ä‘á»c tá» Ä‘iá»u trần dó, giáºn lắm, tâu vá»›i vua là Tăng Ngá»± sá» khinh mạn cuồng ngôn, ngăn trở quốc sách giáng xuống là m Tri châu Khánh Châu thuá»™c Thiểm Tây. Viên Tuần án Ngá»± sỠở Thiểm Tây lại là anh vợ cá»§a Äại há»c sÄ© Thái Du, tên là Tống Hà n. Thái sư ngầm ra lệnh cho Tống Hà n tìm cách hãm hại Tăng Tri châu.
Trong khi đó Tây Môn Khánh sai Hà n Äạo Quốc cùng cháu Kiá»u Äại há»™ là Thôi Bản tá»›i Cao Dương Quan gặp gỡ viên chức há» Hà n cá»§a Há»™ bá»™ để lo việc là m ăn kiếm lá»i, đồng thá»i sai Lai Bảo dò há»i tin tức Thái Trạng nguyên. Má»™t hôm Lai Bảo dò há»i, biết là Thái Trạng nguyên cÅ©ng được là m Tuần án Ngá»± sá», hiện Ä‘i cùng thuyá»n vá»›i Tống Ngá»± sá» tá»›i địa pháºn phá»§ Äông Xương, liá»n vá» nói ngay vá»›i chá»§. Tây Môn Khánh bèn cùng Hạ Äá» hình Ä‘em quân hầu đà y tá»› ra khá»i thà nh năm mươi dặm, đón tiếp tại Tân Hà khẩu rồi xuống thuyá»n bái kiến má»i cả Tống Ngá»± sá» tá»›i huyện Thanh Hà . Thái Ngá»± sá» cưá»i bảo:
- Quan ngá»± sỠđây biết rồi, thế nà o cÅ©ng tá»›i nhà . Sau đó thì Tri phá»§ há» Hồ Ä‘em đủ mặt viên chức trong phá»§, trong đó có Chu Thá»§ bị, Kinh Äô giám, Trương Äoà n luyện, cả má»™t Ä‘oà n ngưá»i ngá»±a chiêng trống rùm trá»i. Hai viên Ngá»± sỠđược đón rước trá»ng thể vá» Ãn sát viện cá»§a phá»§ Äông Bình, các quan lá»›n nhá» lần lượt tá»›i lạy chà o. Sau đó là tiệc tùng.
Hôm sau Thái Ngự sỠnói với Tống Ngự sỠrằng:
- Tại huyện Thanh Hà đệ có má»™t ngưá»i quen biết, đó là Tây Môn Thiên há»™, thuá»™c dòng há» lá»›n, tÃnh tình rất dá»… chịu, nhà già u ức vạn mà rất hiếu khách, lại cÅ©ng là môn hạ cá»§a Thái lão gia, tôi cÅ©ng Ä‘ang định tá»›i nhà thăm đây.
Tống Ngá»± sá» há»i:
- Viên Thiên hộ nà y hiện giữ chức vụ gì?
Thái Ngự sỠđáp:
- Hiện Ä‘ang là Äá» hình Thiên há»™, hôm qua cÅ©ng có bái kiến niên huynh rồi mà .
Tống Ngá»± sá» lại há»i:
- À có phải là Tây Môn Thiên há»™ nà y có thân thÃch gì vá»›i Äịch Quản gia không?
Thái Ngự sỠđáp:
- ChÃnh váºy, hiện Tây Môn Thiên há»™ Ä‘ang chỠở ngoà i để má»i niên huynh cùng tôi tá»›i nhà , chẳng hay tôn ý niên huynh thế nà o?
Tống Ngự sỠhơi ngần ngại:
- Äệ má»›i nháºm chức nÆ¡i nà y, tá»›i nhà Tây Môn Thiên há»™ sợ không tiện.
Thái Ngự sỠbảo:
- Niên huynh cẩn tháºn quá, có gì mà ngại, vì nể mặt Äịch gia, đệ và niên huynh nên tá»›i đó má»™t chút, thiết tưởng cÅ©ng chẳng hại gì.
Nói xong dặn gia nhân quân hầu sá»a soạn kiệu, đồng thá»i sai ra báo cho Tây Môn Khánh biết. Tây Môn Khánh cùng Bôn Tứ và Lai Bảo vá»™i phi ngá»±a vá» nhà trước sá»a soạn tiệc tùng khoản đãi, gá»i ban tuồng, dà n nhạc và các ca nữ.
Lát sau Tống Ngá»± sá» chỉ Ä‘em theo và i quân hầu và gia nhân thân tÃn, rồi cùng Thái Ngá»± sá» ngồi trên hai cá»— kiệu lá»›n, che rèm mà tá»›i nhà Tây Môn Khánh. Váºy mà cả phá»§ Äông Bình và huyện Thanh Hà cÅ©ng ầm ỹ dư luáºn bà n tán rằng quan Tuần án Ngá»± sá» là chá»— quen biết vá»›i Tây Môn Thiên há»™, Ä‘ang cùng Thái Trạng nguyên tá»›i nhà dùng tiệc. Bá»n Chu Thá»§ bị, Trương Äoà n luyện và Kinh Äô giám hoảng lên, vá»™i thống lãnh các viên chức và lÃnh tráng tá»›i cổng nhà Tây Môn Khánh để nghênh đón. Tây Môn Khánh mÅ© mãng cân Ä‘ai, ra táºn ngoà i đưá»ng nghênh tiếp. Kiệu cá»§a hai viên ngá»± sá» vừa tá»›i cổng thì dà n nhạc tấu lên vang lừng. Tây Môn Khánh theo kiệu đến thá»m đại sảnh, hai viên ngá»± sá» bước xuống, được má»i lên đại sảnh. NÆ¡i đây trang hoà ng rá»±c rỡ, mà nh tương cuốn cao, bình phong la liệt, giữa đại sảnh là hai bà n tiệc bát tiên, má»i thứ Ä‘á»u tá» chỉnh sẵn sà ng. Hai bên chá»§ khách thi lá»… rồi ngồi xuống. Thái Ngá»± sá» sai gia nhân Ä‘em lá»… váºt tặng Tây Môn Khánh, phần lá»›n các lá»… váºt là đồ văn phòng tứ bảo. Tống Ngá»± sá» thì chỉ có tấm thiếp hồng, trên ghi hà ng chữ "Thị sinh Tống Kiá»u Niên kÃnh bái".
Chủ khách an vị, Tống Ngự sỠnói:
- Chúng tôi nghe danh Thiên há»™ đã lâu, nay may mắn diện kiến, chỉ sợ quấy quả quá nhiá»u. Nếu hôm nay không có Thái niên huynh đây thì là m sao tôi được hân hạnh diện kiến tôn nhan.
Tây Môn Khánh thấy Tống Ngá»± sỠăn nói hạ mình quá, bèn sợ hãi đứng dáºy vái má»™t vái mà thưa:
- Tiểu nhân đây chỉ là má»™t chức võ quan nhá», bổn pháºn là phải hầu hạ đại quan, nay nhá» phúc tổ tiên mà đại quan giáng lâm đến nÆ¡i nhà tranh vách lá nà y, chÃnh là tiểu nhân có phúc lá»›n. Nói xong lại cúi gáºp ngưá»i mà vái. Tống Ngá»± sá» cÅ©ng đứng dáºy vái lại. Sau mấy tuần trà , tiệc rượu bắt đầu, dà n nhạc tấu lên những khúc du dương, Tây Môn Khánh Ä‘Ãch thân rót rượu má»i khách quý.
Äám chức việc quân hầu và gia nhân theo hai vị khách Ä‘á»u được má»i và o khoản đãi tại nhà ngang.
Bữa tiệc trà n ngáºp rượu quý và các sÆ¡n hà o hải vị. Nhưng Tống Ngá»± sá» là ngưá»i Nam Xương thuá»™c Giang Tây, tÃnh tình nóng nẩy, không ngồi được lâu, do đó chỉ lát sau đã đứng dáºy định cáo từ. Tây Môn Khánh hoảng lên vái dà i mà giữ. Thái Ngá»± sá» cÅ©ng nói:
- Hôm nay niên huynh cÅ©ng nhà n hạ vô sá»±, sao không nán lại má»™t lúc nữa, vá» là m gì sá»›m váºy?
Tống Ngự sỠnói:
- Niên huynh có thể ngồi lại, nhưng tôi phải ra Giám sát viện để lo thu xếp công việc, má»›i nháºm chức cho nên công việc còn bá» bá»™n lắm.
Tây Môn Khánh biết Tống Ngá»± sá» e ngại việc giao du, không thể lưu giữ được bèn sai gia nhân lấy má»™t cái quả lá»›n, giả danh là đồ biếu ăn, nhưng sá»± tháºt là để tặng đồ quý. Trong cái quả dà nh cho Tống Ngá»± sá» có toà n những bình rượu bằng bạc nạm và ng, những chén đĩa bằng bạc, những đôi đũa ngà bịt và ng, kể tá»›i gần hai chục loại như váºy. Thái Ngá»± sá» cÅ©ng được tặng y như váºy.
Gia nhân soạn xong, Ä‘em tá»›i cho Tây Môn Khánh coi. Tây Môn Khánh má»i Tống Ngá»± sá» coi. Tống Ngá»± sá» vừa nhìn quả đựng lá»… váºt vừa nhìn Thái Ngá»± sá» rồi nói:
- Quan nhân cho nhiá»u quá như thế nà y, tôi đâu dám nháºn. Thái Ngá»± sừ nói:
- Niên huynh là khách quý cá»§a quan nhân đây, nháºn lá»… váºt cá»§a chá»§ nhà là chuyện phải, còn tôi má»›i là ngưá»i không dám nháºn.
Tây Môn Khánh cúi mình thưa:
- Má»™t chút lá»… má»n, có gì đáng để nhị vị đại quan phải ngại ngần, xin nháºn giùm để chúng tôi khá»i phải lo sợ.
Hai ngưá»i từ chối lấy lệ thêm và i câu nữa rồi sai gia nhân thâu nháºn lá»… váºt. Tống Ngá»± sỠđứng dáºy vái tạ mà nói:
- Hôm nay má»›i là lần sÆ¡ kiến mà đã được háºu đãi quá như thế nà y, tháºt là quấy quả qua nhân lắm lắm, Æ¡n đó chúng tôi không bao giá» quên, chỉ sợ là không có dịp báo đáp mà thôi.
Äoạn quay sang bảo Thái Ngá»± sá»:
- Niên huynh nên nán lại, để tôi được cáo biệt.
Nói xong vái chà o mà bưóc ra. Tây Môn Khánh muốn thân tiá»…n ra đưá»ng nhưng Tống Ngá»± sá» nhất định không chịu, chỉ lên kiệu rồi xin vá» ngay. Tây Môn Khánh trở lên đại sảnh thù tiếp Thái Ngá»± sá», rồi sai bà y má»™t tiệc khác tại phòng nhá» trong hoa viên. Xong xuôi, Tây Môn Khánh má»i khách sang tiệc má»›i. Thái Ngá»± sá» nói:
- Cho các ban tuồng ban nhạc vỠđi, chỉ lưu lại mấy ca công thôi.
Tây Môn Khánh là m theo lá»i ngay rồi tiếp tục má»i khách ăn uống. Thái Ngá»± sá» nói:
- Hôm nay là tôi chỉ theo Tống niên huynh tá»›i đây thôi, quan nhân cho nhiá»u thứ quá, biết lấy gì báo đáp ?
Tây Môn Khánh cưá»i sung sướng:
- Mấy váºt má»n đó có đáng gì, chỉ sợ đại quan chê mà thôi.
Lát sau lại há»i:
- Chẳng hay tôn hiệu của Tống công là gì?
Thái Ngự sỠđáp:
- Tống niên huynh hiệu là Tùng Nguyên. Hôm nay tôi phải váºt nà i mãi má»›i má»i Ä‘i được đó, đáng lẽ là Tống niên huynh giữ ý, nhất định không chịu đến. Ấy cÅ©ng nhá» Tống niên huynh vá»›i tôi là chá»— thân giao, vả lại cÅ©ng biết quan nhân là chá»— thân thÃch cá»§a Äịch gia nên má»›i chịu đến.
Tây Môn Khánh nói:
- Chắc Äịch gia cÅ©ng nói giùm chúng tôi và i câu. Tôi xem Tống công có vẻ khó khăn nóng nảy lắm.
Thái Ngự sỠnói:
- Tống niên huynh tuy là ngưá»i Giang Nam nhưng cÅ©ng không nóng nảy chấp nhất lắm đâu, tÃnh tình tương đối dá»… chịu, tại đây là lần sÆ¡ kiến đó thôi, chứ tháºt ra thì cÅ©ng... nghÄ©a là dá»… chịu lắm...
Nói xong cưá»i ha hả. Tây Môn Khánh cÅ©ng cưá»i há»i:
- Chừng nà o thì đại quan khởi hà nh ? Hôm nay có vá» thuyá»n chăng ? Thái Ngá»± sỠđáp:
- Sáng sá»›m mai là tôi phải lên đưá»ng rồi.
Tây Môn Khánh nói:
- Nếu đại quan không chê thì xin ở lại nÆ¡i cháºt hẹp nà y đêm nay, sáng mai tôi sẽ xin tiá»…n hà nh.
Thái Ngá»± sá» cưá»i:
- Lại là m phiá»n quan nhân thêm nữa rồi.
Äoạn quay lại bảo gia nhân:
- Bay ra ngoại thà nh hết đi, sáng sớm mai lại rước ta.
Äám gia nhân quân hầu vâng lá»i Ä‘i ngay, chỉ có hai gia nhân thân tÃn ở lại hầu. Tây Môn Khánh thấy gia nhân cá»§a Thái Ngá»± sá» Ä‘i hết, bèn gá»i Äại An ra ghé tai dặn nhá»:
- Ngươi Ä‘i gá»i ngay Äổng Kiá»u và Ngá»c Xuyến lại đây, bảo ngồi kiệu theo cổng sau mà và o, đừng cho ai biết.
Äại An vâng lá»i Ä‘i ngay. Tây Môn Khánh tiếp tục rót rượu má»i khách. Mấy ca công tiếp tục đà n hát.
Tây Môn Khánh há»i - Lần trước đại quan vá» nhà , sau đó bao lâu thì trở lại kinh, lệnh đưá»ng lão phu nhân chắc cÅ©ng khang kiện?
Thái Ngụ sỠđáp:
- Äa tạ quan nhân, lão mẫu tôi vẫn được bình an. Tôi ở nhà được Ãt lâu vá» tá»›i kinh chẳng may bị mấy lão Ngá»± sá» già đà n hặc những chuyện vu vÆ¡, anh em đồng khóa chúng tôi gồm mưá»i bốn ngưá»i bị đưa vá» Sá» quán rồi sau đó tất cả Ä‘á»u phải là m ngoại quan, tôi thì là m chức Tuần Diêm, còn Tống niên huynh thì vỠđây nháºm chức Tuần án. Tống niên huynh đây cÅ©ng là môn hạ cá»§a Thái sư.
Tây Môn Khánh há»i:
- Còn An Tiến sĩ thì bây giỠlà m gì?
Thái Ngự sỠđáp:
- An Phượng Sơn thì bây giỠthăng chức Công bộ Chủ sự.
Tây Môn Khánh gá»i ca công bảo đà n hát cho Thái Ngá»± sá» nghe. Lát sau Äại An tháºp thò ở ngoà i, Tây Môn Khánh gá»i và o, Äại An ghé tai chá»§ nói nhá»:
- Äổng Kiá»u và Ngá»c Xuyến đã dùng kiệu theo cổng sau mà và o hiện Ä‘ang chá» trong phòng Äại nương.
Tây Môn Khánh bảo:
- Cho đám phu kiệu vỠđi, đừng bảo chỠlà m gì.
Äại An thưa:
- Cho hỠvỠcả rồi.
Tây Môn Khánh xin phép Thái Ngự sỠđể và o phòng Nguyệt nương. Hai ca nữ lạy chà o. Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm nay đặc biệt má»i hai nà ng tá»›i đây là để nhá» hai nà ng hát cho Thái Trạng nguyên nghe, Thái Trạng nguyên hiện là m chức Tuần Diêm Ngá»± sá», hai nà ng cố gắng trổ tà i tất sẽ trá»ng thưởng.
Ngá»c Xuyến cưá»i:
- Gia gia khá»i cần dặn, chÄ©ng tôi biết cả rồi.
Tây Môn Khánh nói đùa:
- Thái Ngá»± sá» vốn ngưá»i miá»n Nam, hÆ¡i nóng nảy má»™t chút, các nà ng đừng sợ đấy nhé!
Äổng Kiá»u cưá»i:
- Khó tá»›i đâu chúng tôi cÅ©ng chiá»u được hết.
Tây Môn Khánh mỉm cưá»i bước ra, tá»›i ngoà i thì gặp KÃnh Tế và Lai Bảo từ ngoà i Ä‘i và o, tay cầm má»™t tấm thiếp nói:
- Kiá»u thân gia dặn là nhân dịp có Thái Ngá»± sỠở đây, gia gia thưa chuyện là m ăn luôn Ä‘i, kẻo sáng mai vá»™i và ng rồi quên, cáºu KÃnh Tế đã viết sẵn tên tuổi cá»§a hai đứa tôi đây rồi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Theo ta.
Lai Bảo theo và o hoa viên, đứng chá» ngoà i phòng khách. Tây Môn Khánh tiếp tục rót rượu má»i Thái Ngá»± sá», lát sau má»›i mở lá»i:
- Tiểu nhân có má»™t chuyện nhá», nhưng cứ sợ, không dám nói. Thái Ngá»± sá» bảo:
- Quan nhân có chuyện gì, cứ nói, nếu không quá sức tôi thì chẳng bao giỠtôi dám từ nan.
Tây Môn Khánh nói:
- Thân gia của chúng tôi từ năm ngoái lo việc cung cấp lương thực, nay xin đại quan giúp đỡ vỠviệc muối ở Dương Châu, có tên tuổi của các gia nhân đây.
Nói xong đưa tấm thiếp ra. Thái Ngá»± sá» cầm tấm thiếp, thấy ghi tên Lai Bảo và Thôi Bản, nghá» nghiệp là chế tạo và buôn bán muối, bèn cưá»i:
- Tưởng chuyện gì, chứ chuyện nà y có khó gì đâu. Tây Môn Khánh gá»i Lai Bảo và o. Lai Bảo bước tá»›i mặt Thái Ngá»± sá» Sụp lạy Thái Ngá»± sá» dặn:
- Khi ta tá»›i Dương Châu thì tá»›i án sát viện gặp ta, ta sẽ để cho ngưá»i được sá»›m hÆ¡n những thương gia khác má»™t tháng.
Tây Môn Khánh đỡ lá»i:
- Äa tạ đại quan thương giùm, nhưng chỉ xin mưá»i ngà y là đủ.
Nói xong chá»§ tá»› lại lạy tạ. Lai Bảo lui ra, Tây Môn Khánh rót rượu má»i, các ca công lại đà n hát. Thái Ngá»± sá» bá» tấm thiếp và o tay áo.
Tá»›i lúc trá»i chạng vạng, Thái Ngá»± sá» nói:
- Quấy quả quan nhân suốt sáng tôi giá», tôi không uống thêm được nữa đâu. Äám gia nhân định đốt đèn, nhưng Tây Môn Khánh bảo:
- Äừng thắp đèn vá»™i.
Äoạn quay sang Thái Ngá»± sá»:
- Thỉnh đại quan và o trong nhà thay áo cho khoẻ.
Nói xong dẫn Thái Ngá»± sá» ra ngoà i hoa viên thăm viếng các cảnh trà rồi tá»›i hiên Phỉ Thúy, nÆ¡i đây đèn Ä‘uốc sáng trưng, tiệc má»›i đã dá»n, hai ca nữ trang Ä‘iểm cá»±c kỳ lá»™ng lẫy bước ra thá»m sụp lạy bốn lạy.
Thái Ngự sỠngạc nhiên vừa hồi hộp vui mừng, đứng khựng lại mà bảo:
- Quan nhân yêu quý tôi tới mức nà y hay sao ? E rằng tôi không xứng đáng.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Lần nà y đại quan Ä‘i chÆ¡i, nà o có khác cuá»™c Ä‘i chÆ¡i Äông SÆ¡n thuở trước.
Thái Ngá»± sá» cưá»i:
- Nhưng tôi không có cái tà i của An Thạch, còn đại quan thì chẳng khác gì Vương Hữu Quân.
Nói xong nắm tay hai ca nữ mà bước và o. Bên trong trang trà cá»±c thanh nhã, có cả má»™t án thư vá»›i văn phòng tứ bảo. Thái Ngá»± sá» thấy váºy tá»± nhiên cao hứng muốn là m thÆ¡ tặng. Tây Môn Khánh vá»™i sai Thư Äồng lấy nghiên mà i má»±c rồi lấy giấy cẩm tiên ra để trên án thư. Thái Ngá»± sá» bước tá»›i cầm bút viết ngay má»™t bà i thÆ¡, nét chữ như rồng như phượng:
Không đến nhà chÆ¡i đã ná»a niên,.
NÆ¡i nà y văn váºt vẫn y nguyên.
Hoa thơm cỠbiếc thêm lưu luyến,.
Gió mát trăng trong hết não phiá»n..
Rượu đã trà n say chung rượu quý,.
Thơ còn vương vân ý thơ tiên.
Biệt ly lòng những bao buồn nhớ,.
Biết đến ngà y nao nối cựu duyên.
Viết xong buông bút đứng dáºy. Tây Môn Khánh bước tá»›i Ä‘á»c, khen tặng không hết lá»i rồi sai Thư Äồng dán lên tưá»ng để khách khứa tá»›i thưởng lãm. Thái Ngá»± sá» trở vá» chá»— ngồi rồi há»i hai ca nữ:
- Hai nà ng tên gì?
Äổng Kiá»u thưa:
- Tôi há» Äổng, tên Kiá»u, chị bạn đây há» Hà n, tên Ngá»c Xuyến.
Thái Ngá»± sá» lại há»i:
- Hai nà ng có tên hiệu không?
Äổng Kiá»u đáp:
- Chúng tôi là m nghỠca xướng thấp hèn, là m gì có tên hiệu.
Thái Ngự sỠbảo:
- Hai nà ng chá»› quá khiêm nhưá»ng, cứ nói ta nghe.
Há»i tá»›i ba bốn lần, Ngá»c Xuyến má»›i đáp:
Tiểu nhân hiệu là Ngá»c Khanh.
Äổng Kiá»u nói tiếp:
- Tiểu nhân hiệu là Vi Tiên.
Thái Ngá»± sá» khen hiệu Vi Tiên là hay, rồi bảo Thư Äồng Ä‘em bà n cá» tá»›i, cùng Äổng Kiá»u đánh cá».
Tây Môn Khánh ngồi bên coi. Ngá»c Xuyến chuốc rượu bằng chén và ng. Còn Thư Äồng thì hát. Xong má»™t ván cá», Äồng Kiá»u đứng dáºy rót rượu dâng Thái Ngá»± sá», Ngá»c Xuyến cÅ©ng chuốc rượu cho Tây Môn Khánh. Cứ sau má»™t ván cá», lại tá»›i lượt chuốc rượu. Mấy ván qua Ä‘i, Thái Ngụ cá» bảo:
- Quan nhân à , tôi không uống nổi nữa, xin ra ngoà i cho khoan khoái một chút.
Nói xong bước ra hoa viên, đứng dưới mấy già n hoa. Lúc đó là và o trung tuần tháng tư, trăng sáng vừa lên. Tây Môn Khánh nói:
- Trá»i hãy còn sá»›m, để Ngá»c Xuyến hầu đại quan má»™t chung rượu.
Thái Ngự sỠbảo:
- ÄÆ°á»£c lắm, gá»i nà ng ra đây, ta đứng dưới hoa nà y mà uống má»™t chung.
Äổng Kiá»u và Ngá»c Xuyến bước ra hoa viên. Äổng Kiá»u cầm bình rượu quý mà rót, Ngá»c Xuyến cầm chén Kim Äà o dâng lên táºn miệng Thái Ngá»± sá». Thái Ngá»± sá» uống xong, tá»± tay rót má»™t chung thưởng cho Ngá»c Xuyến, rồi quay sang cầm tay Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm nay được quan nhân háºu đãi thế nà y quả là ngoà i cả lòng mong má»i, đủ biết thịnh tình cá»§a quan nhân đối vá»›i tôi là thế nà o. Lúc trước ở kinh tôi cÅ©ng nhắc nhở Äịch gia nhiá»u lần, từ nay tôi cÅ©ng để ý tìm cÆ¡ há»™i để giúp quan nhân tiến bước phong vân. Æ n cá»§a quan nhân vá»›i tôi, dù có thế nà o cÅ©ng chẳng bao giá» tôi quên được.
Tây Môn Khánh sung sướng vái tạ rồi nói:
- ÄÆ°á»£c đại quan để ý cho là chúng tôi mang Æ¡n rồi, đại quan việc gì phải dạy như váºy.
Thái Ngá»± sá» lại quay sang nắm tay Äổng Kiá»u há»i han trò chuyện. Ngá»c Xuyến thấy váºy lui và o trong rồi tá»›i phòng Nguyệt nương. Nguyệt nương há»i:
- Sao ngươi không săn sóc cho Thái Ngự sỠngủ ?
Ngá»c Xuyến cưá»i:
- Thái Ngá»± sá» Ä‘ang nắm tay nắm chân Äổng Kiá»u rồi, tôi ở đó mà là m gì.
Lát sau Tây Môn Khánh và o trong gá»i Lai Hưng dặn:
- Sáng sá»›m mai, khoảng canh năm, ngươi phải là m sao có tiệc rượu ở chùa VÄ©nh Phúc tại ngoại thà nh để ta tiá»…n đưa Thái Ngá»± sá». Nhá»› gá»i hai tên ca công tá»›i. Äừng quên đấy.
Lai Hưng nói:
- Nhưng tá»›i ngà y sinh nháºt cá»§a Nhị nương rồi, tôi phải lo nhiá»u việc.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thì ngươi cứ bảo thằng Kỳ Äồng mua bán rồi sai nhà bếp là m, ngươi chỉ để mắt cho ta mà thôi.
Trong khi đó Äại An và Thư Äồng dẹp tiệc rượu, rồi Ä‘em trà ra. Sau đó dá»n giưá»ng trong thư phòng cạnh hiên Phỉ Thúy để Thái Ngá»± sá» Ä‘i nghỉ.
Thái Ngá»± sá» thấy Äổng Kiá»u cầm trong tay má»™t cây quạt bằng trúc Tương phi, trên vẽ má»™t bức tranh thá»§y mặc, thì cứ nhìn đăm đăm. Äổng Kiá»u thấy váºy bèn nói:
- Xin đại quan ban cho tôi một bà i thơ trên cây quạt nà y.
Thái Ngá»± sá» cưá»i:
- Chẳng biết lấy đỠtà i gì, thôi thì để ta nói vá» tên hiệu cá»§a nà ng là Vi Tiên váºy.
Nói xong bước tới án thư, cầm bút đỠlên quạt bà i thơ như sau:
Vưá»n hoa, lầu thúy, mối tình si,.
Trăng sáng cà nh xuân, tương ngộ thì,.
Duyên đẹp nà o hay đêm đã muộn,.
Ngưá»i thÆ¡ mải ngắm đóa tưá»ng vi.
Viết xong, trao cây quạt cho Äổng Kiá»u. Äổng Kiá»u lạy tạ. Sau đó hai ngưá»i lên giưá»ng nghỉ. Thư Äồng, Äại An và hai gia nhân cá»§a Thái Ngá»± sá» nằm ngá»§ bên ngoà i đỠphòng khi gá»i tá»›i.
Sáng sá»›m hôm sau, trước canh năm, Thái Ngá»± sỠđã dáºy, gói má»™t lạng bạc trong giấy Ä‘iá»u tặng cho Äổng Kiá»u. Äổng Kiá»u Ä‘em và o cho Tây Môn Khánh coi. Tây Môn Khánh cưá»i:
Ngá»± sá» là m gì có tiá»n nên má»›i thưởng Ãt như váºy đó, để ta thưởng thêm cho ngươi.
Nói xong bảo Nguyệt nương cho má»—i nà ng năm lạng, rồi sai ngưá»i gá»i kiệu theo cổng sau mà đưa ra. Trong khi đó Thư Äồng lấy nước rá»a mặt cho Thái Ngá»± sá». Tây Môn Khánh má»i Thái Ngá»± sá» dùng cháo. Lát sau gia nhân quân hầu Ä‘em kiệu tá»›i đón, Thái Ngá»± sỠđứng Ä‘áºy cáo biệt. Tây Môn Khánh nói:
- Chuyện hôm qua tiểu nhân nhá» cáºy, xin đại quan lưu tâm, tá»›i nÆ¡i xin viết thư vá» cho tiểu nhân.
Thái Ngự sỠnói:
- Quan nhân cứ yên tâm, tôi xin hết lòng, không bao giá» dám từ nan, cần gì, quan nhân cứ cho ngưá»i mang và i nét chữ tá»›i, tôi nguyện là m theo.
Sau đó Thái Ngá»± sá» lên kiệu, Tây Môn Khánh cưỡi ngá»±a cùng gia nhân tá»›i chùa VÄ©nh Phúc ở ngoại thà nh. NÆ¡i đây tiệc rượu tiá»…n đưa đã được Lai Hưng cho chuẩn bị chỉnh tá», Lý Minh và Ngô Huệ đứng bên tiệc đà n hát.
Tiệc xong, Thái Ngá»± sỠđứng dáºy tạ từ, Tây Môn Khánh nhắc chuyện Miêu Thanh rồi nói:
- Hắn là chá»— quen biết vá»›i tiểu nhân, chẳng qua bị vị Tuần án tiá»n nhiệm há» Tăng kết án, ra lệnh cho ngưá»i tá»›i Dương Châu truy nã, váºy xin đại quan nói giùm vá»›i Tống công má»™t câu.
Thái Ngá»± sá» nháºn lá»i, đôi bên dùng dằng ly biệt. Thái Ngá»± sá» thấy Tây Môn Khánh chưa có vẻ yên tâm vá» vụ Miêu Thanh bèn hứa:
- Xin quan nhân cứ yên tâm, tôi sẽ nói với Tống công dẹp vụ đó đi là xong.
Tây Môn Khánh vái tạ.
Sau nà y, khi Tống Ngá»± sá» tá»›i Tế Nam, trên đưá»ng Ä‘i gặp thuyá»n cá»§a Thái Ngá»± sá», hai ngưá»i nói chuyện, có nhắc tá»›i vụ Miêu Thanh ở Dương Châu. Thái Ngá»± sá» bảo:
- Vụ án đó là của Tăng Ngự sỠlúc trước, niên huynh hơi đâu lo là m gì.
Do đó mà Tống Ngự sỠbỠqua vụ nà y. Nhưng đó là chuyện vỠsau...
Lại nói, Tây Môn Khánh đòi tiá»…n Thái Ngá»± sá» tá»›i thuyá»n nhưng Thái Ngá»± sá» không chịu:
- Quả không dám là m phiá»n quan nhân hÆ¡n nữa. Tây Môn Khánh nói:
- Dá»c đưá»ng xin đại quan bảo trá»ng thân thể, Ãt hôm nữa tôi sẽ sai ngưá»i tá»›i vấn an.
Hai ngưá»i chia tay. Thái Ngá»± sá» lên kiệu mà đi. Tây Môn Khánh trở và o chùa, ngồi tại phương trượng, chuyện trò vá»›i vị tăng trưởng, thưởng tiá»n bạc cho nhà chùa. Tây Môn Khánh thấy vị tăng trưởng tóc bạc trắng như tuyết, bèn há»i:
- Chẳng hay trưởng lão năm nay niên kỷ bao nhiêu?
Vị trưởng lão đáp:
- Bần tăng bảy mươi tư tuổi rồi.
Tây Môn Khánh nói:
- Váºy mà lão còn khang kiện lắm, chẳng hay quý pháp hiệu là gì ?
Vị trưởng lão đáp:
- Pháp danh cá»§a bần đạo là Äạo Kiên.
Tây Môn Khánh lại há»i :
- Chẳng hay trưởng lão có bao nhiêu vị đồ đệ?
Vị trưởng lảo đáp:
- Bần tăng chỉ có hai ngưá»i tiểu đồ, nhưng tăng chúng chùa nà y thì gồm ba mươi vị.
Tây Môn Khánh nói:
- Chùa nà y cũng lớn, nhưng hình như không được tu bổ.
Vị trưởng lão nói:
- Chẳng giấu gì lão gia, chùa nà y nguyên là do Chu Tú lão gia tạo dá»±ng, nhưng các vị trụ trì ở đây chẳng vị nà o có tiá»n để tu bổ nên cảnh Pháºt má»›i tiêu Ä‘iá»u như thế nà y đây.
Tây Môn Khánh ngạc nhiên:
- Thì ra chùa nà y là công quả cá»§a phá»§ Thá»§ Bị sao ? Nếu váºy trưởng lão hãy nói vá»› Chu đại nhân, là m má»™t cuốn sổ lạc quyên, tôi sẽ cúng Ãt nhiá»u.
Vị trưởng lão vá»™i đứng dáºy vái tạ. Tây Môn Khánh quay lại bảo Äại An:
- Ngươi lấy má»™t lạng bạc để tạ Æ n trưởng lão. Hôm nay ta quấy quả cá»a thiá»n nhiá»u quá.
Vị trưởng lão nói:
- Bần tăng không ngỠhôm nay có lão gia tới nên không kịp chuẩn bị tiệc chay.
Tây Môn Khánh nói:
- Phiá»n trưởng lão cho tôi được thay áo.
Vị trưởng lão sai má»™t tiểu tăng đưa Tây Môn Khánh và o háºu đưá»ng thay áo. Lúc trở ra, Tây Môn Khánh nhìn và o năm gian đại thiá»n đưá»ng, thấy bên trong có rất nhiá»u vị tăng Ä‘i vân du bốn phương, Ä‘ang ghé lại tá túc và tụng kinh, Tây Môn Khánh tá»± nhiên bước và o, thấy có má»™t vị hòa thượng mặt mÅ©i gầy ốm hình dung cổ quái, đầu beo mắt vượn, không tụng kinh như má»i ngưá»i mà ngồi bất động trên giưá»ng. Tây Môn Khánh nghÄ© rằng đây hẳn là má»™t vị cao tăng có nhiá»u pháp thuáºt, nên muốn tá»›i há»i và i câu, bèn bước tá»›i vái rồi há»i :
- Sư phụ là ngưá»i quê quán nÆ¡i nà o, trụ trì tại đâu?
Vị tăng im lặng, mắt nhìn đâu đâu. Tây Môn Khánh há»i lại lần thứ nhì, vị tăng vẫn im lặng. Tây Môn Khánh há»i lại lần thứ ba, vị tăng má»›i từ từ nhìn thẳng và o Tây Môn Khánh cất giá»ng khà n khà n trả lá»i:
- Quan nhân há»i là m gì? Bần tăng Ä‘i không đổi tên, ngồi không đổi há», vốn trụ trì tại chùa Hà n Äình dưới chân ngá»n Tá» Yêu Phong trong rừng Máºt Tùng nước Thiên Trúc thuá»™c Tây Vá»±c. Bần tăng vân du bốn phương dùng thuốc chữa bệnh cho thế gian, nay ghé đây tá túc. Chẳng hay quan nhân muốn dạy bảo chuyện chi?
Tây Môn Khánh nói:
- Sư phụ nói là dùng thuốc cứu Ä‘á»i, váºy tôi muốn xin Ãt thuốc bổ, chà ng hay sư phụ có sãn đây không ?
Vị tăng đáp:
- Có chứ.
Tây Môn Khánh lại há»i:
- Nay tôi muốn má»i sư phụ tá»›i nhà , sư phụ chịu Ä‘i chăng.
Vị tăng đáp:
- Äi chứ.
Tây Môn Khánh nói:
- Nếu váºy thì tôi thỉnh sư phụ ngay bây giá».
Vị tăng im lặng bước xuống giưá»ng, Ä‘eo túi thuốc lên vai, tay chống thuyá»n trượng bước ra. Tây Môn Khánh bảo Äại An:
- Ngươi lấy một con lừa cho sư phụ cưỡi, thỉnh sư phụ vỠnhà trước, ta vỠsau.
Vị tăng Tây Trúc nói:
- Tôi không quen cưỡi lừa ngựa, chỉ quen đi bộ, quan nhân cứ lên ngựa đi, tôi sẽ tới quý phủ trước cả quan nhân nữa.
Tây Môn Khánh cà ng tin là vị cao tăng nà y có pháp thuáºt cao cưá»ng bèn vái chà o vị trưởng lão rồi lên ngá»±a dẫn vị tăng và o thà nh.
Hôm đó là ngà y mưá»i bảy tháng tư, vừa là sinh nháºt cá»§a Kiá»u Nhi và Vương thị. Trong nhà Tây Môn tiệc tùng linh đình, khách khứa tấp náºp. Tá»›i quá trưa thì Vương thị sai em là Vương Kinh tá»›i má»i.
Nhưng Vương Kinh không dám và o nhà mà chỉ há»i Bình An ở cổng là cho gặp Äại An. Äại An theo Tây Môn Khánh chưa vá», Vương Kinh cứ thẩn thÆ¡ ngoà i cổng mà đợi. Äang đứng đợi thì Nguyệt nương và Bình Nhi tiá»…n Lý bà ra cổng. Lý bà lên kiệu vá» xong, Nguyệt nương thấy má»™t thiếu niên mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi đứng thẩn thÆ¡ ngoà i cổng thì há»i:
- Ngươi là ai?
Tên Vương Kinh không biết Nguyệt nương nên chạy tới vái chà o mà thưa:
Dạ, tôi là ngưá»i cá»§a nhà há» Hà n, tá»›i muốn tìm Äại An ca ca nói câu chuyện.
Bình An sợ Nguyệt nương biết Vương Kinh do Vương thị sai tá»›i má»i Tây Môn Khánh, lại sợ Vương Kinh sÆ¡ suất tiết lá»™ chuyện kÃn cá»§a chá»§, bèn bước tá»›i đẩy Vương Kinh ra má»™t bên rồi thưa:
- Tên nà y là ngưá»i cá»§a Hà n Quản lý, tá»›i đây tìm Äại An để há»i là chừng nà o Hà n Quản lý vỠđược.
Nguyệt nương không nói gì, chỉ im lặng quay và o. Lát sau Äại An và vị tăng tá»›i cổng, vị tăng Ä‘i bá»™ mà mặt mà y thung dung, còn Äại An Ä‘i ngá»±a mà mồ hôi như tắm. Bình An chạy ra nói nhá» vá»›i Äại An vá» việc Vương thị sai Vương Kinh Ä‘i má»i Tây Môn Khánh. Lại nói thêm:
- Nhưng không ngá» Äại nương tiá»…n khách ra cổng bắt gặp và há»i nó, tôi phải nhảy ra nói đỡ như váºy. Nếu Äại nương có há»i thì anh cứ nói đúng như thế. Tôi mà không lanh trà thì chuyện lá»™ rồi còn đâu.
Äại An gáºt đầu rồi bảo:
- Hôm nay tá»± nhiên gia gia cho má»i vị tăng nà y tá»›i, bảo lấy lừa cho cưỡi, ông ta không chịu mà đòi Ä‘i bá»™. Dá»c đưá»ng ông ta chạy như bay tôi phi ngá»±a má»›i Ä‘uổi kịp. Tháºt là bá»±c mình.
Vừa nói vừa quạt, Bình An há»i:
- Gia gia má»i vị tăng tá»›i nhà là m gì?
Äại An đáp:
.
- Ai mà biết, nhưng nghe đâu là để xin thuốc uống. Hai đứa Ä‘ang trò chuyện thì Tây Môn Khánh phi ngá»±a vá» tá»›i Thấy vị tăng Ä‘ang đứng dá»±a cổng thì cưá»i bảo:
- Sư phụ quả là thần nhân, quả nhiên sư phụ vá» trước tôi. Nói xong xuống ngá»±a má»i vị tăng và o đại sảnh. Chá»§ khách an tá»a dùng trà . Vị tăng ngắm nhìn tòa đại sảnh, thấy cao rá»™ng nguy nga, ngoà i treo rèm quý, thêm có sư tỠđá, trong bà y toà n bình phong quý, có má»™t cái bình phong cẩn đá Äại Lý, xung quanh tưá»ng treo nhiá»u bức tranh cổ giá trị, đồ đạc trưng bà y toà n thứ hiếm có đắt tiá»n. Qua má»™t tuần trà , Tây Môn Khánh há»i:
Sư phụ có dùng rượu được chăng?
Vị tăng nói:
- Bần tăng không kiêng cữ gì rượu thịt cả.
Tây Môn Khánh bèn quay lại bảo gia nhân dá»n rượu thịt. Hôm đó là sinh nháºt cá»§a Kiá»u Nhi bên trong nhà sẵn tiệc ngon. Äại An bà y bà n ra, nhà bếp mang lên toà n thịt cá đủ loại xà o nấu thÆ¡m ngon, Thư Äồng Ä‘em ra má»™t bình rượu quý. Trong các món ăn, có đủ loại thịt gà vịt dê lợn, đặc biệt có món canh thịt, thịt được băm ra nặn thà nh hình rồng và hai khối thịt tròn, gá»i tên là "nhất long hý nhị châu". Cầm Äồng rót rượu Tư âm bạch tuyết và o cái chung liên bồng, dâng cho vị tăng. Tây Môn Khánh ân cần tiếp đãi. Vị tăng ăn như sấm sét, tá»u lượng rất cao, má»™t loáng an gần hết bà n tiệc, uống gần cạn má»™t bình rượu lá»›n. Lát sau nói:
- Bần tăng đã no say rồi.
Tây Môn Khánh má»i vị tăng tá»›i bà n bên cạnh dùng hoa quả rồi nói:
- Tôi chỉ xin cầu thuốc trưá»ng sinh.
Vị tăng nói:
- Tôi có má»™t thứ thuốc chế bằng tinh túy cá»§a bách hoa vạn thảo. Hà ng năm cứ tá»›i những ngà y mồng ba tháng ba, mồng năm tháng năm, mồng bảy tháng bảy, mồng chÃn tháng chÃn thì tôi trai giá»›i, nấu luyện thà nh cao. Sau đó bốn chÃn ngà y, tôi tán thà nh bá»™t rồi chế thà nh thuốc hoà n. Tôi chưa dám cho ai vì chưa gặp ngưá»i có duyên. Nay gặp quan nhân háºu đãi, tôi xin tặng và i hoà n.
Nói xong lấy má»™t cái hồ lô trong tay nải ra, đổ ra mưá»i viên thuốc rồi dặn:
- Mỗi sáng sớm uống với nước trà .
Tây Môn Khánh nháºn mấy viên thuốc rồi nói:
- Chẳng hay công hiệu của thứ thuốc nà y là thế nà o?
Vị tăng đáp:
Thứ thuốc nà y:
Hiếm như nước ngá»c.
Qúy tựa quỳnh tương.
Tháng tháng tinh thần sảng khoái.
Ngà y ngà y khà huyết phưong cương.
Äá»c sách nhiá»u nhưng vẫn nhá»›.
Công việc báºn cÅ©ng không quên.
Thuốc có ngá»t có đắng.
Ấy là thỠvới khang.
Trăm năm tóc đen nhánh.
Ngà n năm thể lá»±c cưá»ng.
Chắc răng lại sáng mắt.
Bổ tim, bổ gan ruột, lại bổ dương.
Mùa đông trong ngưá»i ấm áp.
Mùa hè mát mẻ như thưá»ng.
Thuốc nà y nếu chịu uống.
Tuổi thá» sẽ miên trưá»ng.
Tặng cho ngưá»i tri ká»·.
Xin chá»› coi tầm thưá»ng.
Tây Môn Khánh nghe xong mừng lắm nói:
- Tôi rất tin, nhưng có Ä‘iá»u xin thưa cùng sư phụ. Ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói "má»i lang y thì chá»n ngưá»i tốt, xin thuốc thì phải xin đơn". Nay sư phụ cho tôi nhưng không cho đơn, Ãt hôm nữa tôi uống hết rồi là m sao tìm được sư phụ.
Nói xong quay lại bảo Äại An và o lấy ba chục lạng bạc ra đưa cho vị tăng để xin đơn thuốc. Nhưng vị tăng cưá»i bảo:
- Bần tăng là ngưá»i tu hà nh, vân du bốn phương, tá»›i đâu là chẳng có ăn, đâu có cần những thứ nà y là m gì. Xin quan nhân cất Ä‘i Nói xong, không cho đơn thuốc, mà đứng dáºy cáo từ. Tây Môn Khánh nói:
- Nếu sư phụ không nháºn tiá»n thì tôi xin tặng Ãt vải để sư phụ may quần áo.
Nói xong sai Äại An lấy má»™t xấp vải tốt ra. Tây Môn Khánh hai tay đưa cho vị tăng. Vị tăng nháºn vải, cho và o tay nải, nói lá»i cảm tạ rồi cáo từ, thoăn thoắt bước ra cổng, chá»›p mắt đã không thấy đâu nữa.
|

10-10-2008, 03:15 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 51
CHỦ TẰNG TỊU, TỚ Ä‚N CHÆ I
Hôm đó cÅ©ng là sinh nháºt cá»§a Lý Kiá»u Nhi. Vương đạo cô ở am Quan âm má»i Tiết đạo cô ở am Liên Hoa và hai đồ đệ là Diệu Phượng và Diệu Thú tá»›i. Tiết đạo cô vẫn được coi là ngưá»i đạo hạnh, vóc ngưá»i rất máºp, miệng như cá, má tá»±a má lợn, đội mÅ© ni, mặc cà sa mà tá»›i. Nguyệt nương kÃnh trá»ng lắm, má»i tất cả và o thượng phòng bà y hoa quả trà bánh má»i ăn. Hôm đó có cả Dương cô nương và Ngô Äại cữu mẫu.
Hai tiểu đạo cô là Diệu Thú và Diệu Phượng khoảng mưá»i lăm tuổi, ngưá»i rất thanh tú, cÅ©ng ngồi uống trà ăn bánh. Trong khi trò chuyện, Tiết đạo cô gá»i Nguyệt nương là Bồ Tát tại gia hoặc quan nhân nương tá».
Câu chuyện xoay qua giáo lý nhà Pháºt thì thấy Thư Äồng dá»n dẹp chén bát từ ngoà i và o. Nguyệt nương há»i:
- Vị hòa thượng ở ngoà i đó vỠrồi à ?
Thư Äồng đáp:
- Thưa vâng, vừa mới vỠxong.
Ngô Äại cữu mẫu há»i:
- Vị hòa thượng đó má»i từ đâu vá» váºy? Nguyệt nương đáp:
- Hôm nay gia gia tiá»…n Thái Ngá»± sỠở ngoại thà nh rồi chẳng biết má»i ở đâu vá» má»™t ông hòa thượng uống cả rượu ăn cả thịt, mà ăn uống còn nhiá»u hÆ¡n ngưá»i thưá»ng nữa. Nghe đâu gia gia muốn cầu thuốc trưá»ng sinh nhưng hòa thượng chỉ cho thuốc mà không cho đơn. Gia gia tặng bạc thì không chịu lấy, chẳng hiểu hòa thượng đó là ngưá»i như thế nà o.
Tiết đạo cô nghe váºy thì bảo:
- Cứ riêng việc uống rượu ăn thịt cÅ©ng đủ biết hòa thượng đó là ngưá»i thế nà o rồi. Äến như chúng tôi là nữ tăng mà còn phải chịu nhiá»u trai giá»›i, huống hồ há» là nam tăng. Kinh Äịa Tạng có nói đó, tu hà nh mà ăn uống phạm trai giá»›i thì lúc chết Ä‘i, má»—i miếng ăn miếng uống là má»™t tá»™i.
Ngô Äại cữu mẫu há»i:
- Như chúng tôi đây ngà y nà o cũng ăn thịt uống rượu, lúc chết đi chẳng biết có bị tội không.
Tiết đạo cô đáp:
- Như lão Bồ Tát đây thì có sao, đó là được hưởng cái phúc cá»§a kiếp trước, kiếp trước có phúc nên kiếp nà y được hưởng vinh hoa phú quý, cÅ©ng như trồng cây mùa xuân thì mùa thu được ăn quả, đó là lẽ tất nhiên sao gá»i là tá»™i được.
Ngô Äại cữu mẫu và má»i ngưá»i nghe cắt nghÄ©a như váºy thì yên lòng lắm. Câu chuyện được tiếp tục xung quanh giáo lý nhà Pháºt.
Trong khi đó, sau lúc vị hòa thượng cáo từ, Äại An tá»›i gần Tây Môn Khánh há»i nhá»:
- Lúc nãy Hà n đại tẩu sai ngưá»i em tá»›i nói hôm nay là sinh nháºt cá»§a đại tẩu, thế nà o cÅ©ng má»i gia gia tá»›i.
Tây Môn Khánh vá»™i sai Cầm Äồng Ä‘em má»™t vò rượu quý tá»›i nhà Vương thị trước, rồi bảo Äại An lấy ngá»±a cùng mình tá»›i nhà Vương thị.
Tới nơi, Tây Môn Khánh xuống ngựa bảo:
- Äể Cầm Äồng nó ở lại đây còn ngươi Ä‘em ngá»±a vá» nhà , Äại nương có há»i thì ngươi cứ nói là ta Ä‘ang ở tiệm đưá»ng Sư Tá» tÃnh toán tiá»n bạc.
Äại An vâng lá»i dẫn ngá»±a vá».
Vương thị bước ra tiếp rước Tây Môn Khánh và o nhà rồi sụp lạy mà nói:
- Äa tạ gia gia có lòng tá»›i, lại còn cho rượu nữa.
Tây Môn Khánh nói:
- Ta quên bẵng ngà y sinh nháºt cá»§a nà ng nên hôm nay ra ngoại thà nh đưa tiá»…n Thái Ngá»± sá», cÅ©ng vừa má»›i vá» tá»›i nhà xong.
Äoạn lấy trong tay áo ra má»™t cây trâm bằng bạc đưa cho Vương thị mà bảo:
- Qùa chúc thỠnà ng đây.
Vương thị cầm lấy xem, đó là cây trâm bạc có hai chữ thỠbằng và ng, sung sướng nói:
- Cây trâm quả là đẹp.
Rồi lạy tạ. Tây Môn Khánh lại cho Vương thị năm lạng bạc mà bảo:
- Äể nà ng có chút Ãt là m tiệc mừng sinh nháºt.
Vương thị lại lạy tạ má»™t lần nữa, rồi đứng dáºy cởi áo ngoà i cho Tây Môn Khánh, má»i và o phòng trong dùng trà , đồng thá»i dặn dá»n tiệc. Hai ngưá»i lấy bà i ra đánh giải trà má»™t lúc rồi và o tiệc Äại An dẫn ngá»±a vá» nhà rồi ngá»§ má»™t giấc tá»›i gần tối. Tỉnh dáºy thấy trá»i gần tối vá»™i chạy và o nhà trong tìm đèn để thắp lên Ä‘i đón chá»§. Nguyệt nương thấy váºy há»i:
- Hôm nay gia gia Ä‘i uống rượu ở nhà nà o váºy?
Äại An dừng lại đáp:
- Gia gia có uống rượu nhà ai đâu, gia gia tÃnh sổ sách tại tiệm đưá»ng Sư TỠđấy chứ.
Nguyệt nương bảo:
- TÃnh toán gì mà cả ngà y váºy?
Äại An đáp:
- Gia gia vừa tÃnh toán vừa uống rượu nên má»›i lâu.
Nguyệt nương há»i:
- Gia gia uống rượu có ai ngồi tiếp không? Mà hồi sáng Hà n Äạo Quốc sai ngưá»i đến tìm mà y có chuyện gì váºy?
Äại An đáp:
- Ngưá»i nhà đó tá»›i há»i chừng nà o Hà n Quản lý vá» nhà được.
Nguyệt nương mắng:
- Thằng khốn dám nói dối, tao biết là hồi nà y mà y thà nh yêu thà nh quỷ rồi đó.
Äại An cúi đầu đứng im, không dám ho he. Nguyệt nương sai Tiểu Ngá»c lấy đèn cho Äại An rồi dặn:
- Thưa vá»›i gia gia là ở nhà Nhị nương Ä‘ang chá» gia gia vỠăn mừng sinh nháºt.
Äại An vâng lá»i xách đèn quay ra. Tá»›i căn nhà dà nh cho gia nhân gần cổng thấy Thư Äồng, Phó Quản lý và Bình An Ä‘ang ngồi uống rượu, trước mặt có má»™t bình rượu và mấy món thức ăn, Äại An bước tá»›i cưá»i:
- Ghê tháºt. tưởng là m gì. Hóa ra tụ nhau ăn uống say sưa.
Thư Äồng bảo:
- Thối chá»a, ngưá»i ta Ä‘ang ăn uống thì tá»± nhiên ở đâu tá»›i phá bÄ©nh.
Äại An bảo:
- Ai thèm phá bÄ©nh, tao Ä‘ang định tìm mà y đó, mà y nhiá»u tá»™i lắm.
Äoạn bước tá»›i cưá»i giỡn ôm Thư Äồng mà váºt. Thư Äồng tuá»™t cả mÅ©, kêu lên:
- Æ hay, tao chưa thèm mắng mà y mà mà y đã định là m há»—n vá»›i tao phải không? RÆ¡i cả mÅ© ngưá»i ta rồi đây nà y?
Phó Quản lý bảo Bình An:
- Nhặt giùm cái mũ lên không bẩn.
Bình An nhặt mÅ© lên đưa cho Thư Äồng, Thư Äồng liệng mÅ© và o cái giưá»ng gần đó. Äại An bảo:
- Mà y giá»i đóng vai con gái lắm, mà y là đồ dâm phụ, hôm nay cho mà y biết tay tao.
Nói xong nhổ ngay má»™t bãi nước miếng và o mặt Thư Äồng. Thư Äồng vung tay đỡ không kịp mà lại là m đổ cả bình rượu. Phó Quản lý bảo:
- Hai thằng khỉ thôi Ä‘i, giỡn gì kỳ cục váºy?
Thư Äồng chùi mặt bảo:
- ChÆ¡i thì chÆ¡i, giỡn thì giỡn, sao lại nhổ nước thối và o ngưá»i ta?
Äại An bảo:
- Bây giá» mà y không thÃch giỡn, sao lúc trước mà y hay giỡn ngưá»i ta quá váºy?
Bình An vá»™i rót má»™t chung rượu đưa cho Äại An mà bảo:
- Mà y uống rượu đi rồi còn rước gia gia. Mà y uống rượu rồi lo việc đi đã, muốn nói gì lát vỠnói.
Äại An bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, để tao rước gia gia vá» xong rồi sẽ nói chuyện vá»›i nó. Nó coi thưá»ng tao sao được, tao có sợ nó bao giỠđâu. Nói xong cầm chung rượu uống cạn, rồi xách đèn lên ngá»±a tá»›i nhà Vương thị. Tá»›i nÆ¡i, gá»i Cầm Äồng mở cổng rồi há»i:
- Gia gia đang ở đâu?
Cầm Äồng đáp:
- Äang uống rượu ở trong đó.
Nói xong đóng cổng rồi cùng Äại An và o nhà bếp. Phùng lão bảo:
- Äại An à , Hà n Äại tẩu cá»§a cháu đợi mãi chẳng thấy cháu tá»›i, có để phần đây nà y.
Nói xong lấy mấy đĩa món ăn đầy ụ toà n thịt gà thịt vịt và má»™t bình rượu nhá». Äại An nghiá»…m nhiên ngồi ăn uống nhồm nhoà m, lát sau no say mà rượu và đồ ăn vẫn không hết, má»›i bảo Cầm Äồng:
- Mà y ăn và i miếng rồi uống Ãt rượu cho vui, tao không ăn nổi nữa.
Cầm Äồng bảo:
- Äể phần cho anh thì anh cứ ăn uống Ä‘i.
Äại An bảo:
- Thì tao ăn uống rồi, bây giá» tao má»i mà y mà .
Cầm Äồng miá»…n cưỡng ngồi xuống ăn uống.
Lát sau Äại An bảo:
- Phùng lão à , tôi nói câu nà y lão đừng giáºn, lão được Lục nương tôi giao phó chuyện nhà , lão không lo, lại ở đây suốt ngà y lo việc cho Hà n đại tẩu, Lục nương há»i thì tôi phải nói chứ.
Phùng lão quay phắt ngay lại bảo:
- Khỉ Æ¡i, chá»› đùa váºy, mà y mà nói ra Lục nương giáºn mà mắng chá»i tao thì tao là m sao còn dám nhìn mặt Lục nương nữa. Nhá»› đừng có nói gì hết. Trong khi Äại An nói chuyện vá»›i Phùng lão thì Cầm Äồng đã ăn xong, rồi bước ra ngoà i, tá»›i cá»a sổ phòng Vương thị lén nhìn và o Vương thị Ä‘ang chuốc rượu cho Tây Môn Khánh, Ä‘oạn nói:
- Hôm nay gia gia tới đây ngồi uống với tôi chén rượu như thế nà y quả là tôi có phúc lắm, nhưng nếu gia gia quả không chê tôi, không khinh tôi thì tôi có một chuyện muốn thưa với gia gia.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nà ng có chuyện gì thì cứ nói, việc gì phải ngần ngại.
Vương thị cúi dầu thẹn thùng im lặng. Tây Môn Khánh phải giục hai ba lần Vương thị mới nói:
- Hà n Äạo Quốc hồi nà y có vẻ nhà n hạ hay sao mà suốt ngà y đà n đúm rượu chè vá»›i bạn bè, vá» tá»›i nhà thì chẳng bao giá» thấy mặt mà y tươi tỉnh. Má»›i đây nghe đâu lại gây sá»± vá»›i ngưá»i ta, chuyện có thể lên quan. Tôi biết là gia gia ở viện Äá» hình là ngưá»i có danh tiếng, công việc lại bá» bá»™n, không để ý tá»›i những chuyện nhá», nhưng cúi xin gia gia có cách nà o che chở cho Äạo Quốc, bằng cách là giúp hắn tránh được những lôi thôi, nghÄ©a là bắt hắn phải lo công việc cá»§a tiệm cho chăm chỉ như váºy thì công việc cá»§a gia gia được tốt đẹp mà Äạo Quốc cÅ©ng không có dịp để sinh chuyện. ÄÆ°á»£c như váºy thì Æ¡n cá»§a gia gia tôi chẳng bao giá» quên.
Tây Môn Khánh bảo:
- Chuyện chưa ra tá»›i cá»a quan thì cÅ©ng có gì đáng lo đâu.
Vương thị nói:
- Nhưng mà gia gia phải có cách quản thúc Äạo Quốc thế nà o, trói buá»™c và o công việc thế nà o, chứ cứ để tá»± do quá như thế nà y, muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, muốn vá» nhà giá» nà o thì vá», như váºy lỡ gặp lúc gia gia Ä‘ang ở đây thì tránh sao khá»i bất tiện. Bá»—ng có tiếng sá»™t soạt ngoà i cá»a sổ. Tây Môn Khánh há»i:
- Ai ở ngoà i đó váºy?
Vương thị cầm đèn giÆ¡ cao lên rồi ngó ra ngoà i cá»a sổ, thấy má»™t bóng Ä‘en chạy Ä‘i, nhưng không rõ ai, bèn để đèn xuống trả lá»i:
- Con mèo nhà nà y đấy mà , nó chuyên môn rình chim rình chuá»™t ngoà i cá»a sổ đó. Có đêm nó cứ sá»™t soạt cả đêm, tôi sợ đến không ngá»§ được đó.
Lúc đó đêm cÅ©ng đã khuya. Tây Môn Khánh đứng dáºy.
Vương thị nói:
- Trá»i chưa khuya lắm, bên ngoà i đã có ngưá»i canh giữ, gia gia ngại gì, ngồi lại đây má»™t lát đã.
Tây Môn Khánh bảo:
- Äể hôm nà o ta gá»i Äạo Quốc tá»›i, sai cùng vá»›i Lai Bảo và Thôi Bản tá»›i Dương Châu chở muối vỠđây bán. Chở muối vá» xong thì ta lại sai hắn Ä‘i Hồ Châu lo việc tÆ¡ sợi, nà ng coi có được hay không?
Vương thị nói:
- Gia gia sai Ä‘i đâu hắn cÅ©ng phải Ä‘i, để hắn ở đây là m gì, nhưng còn cá»a tiệm thì giao lại cho ai?
Tây Môn Khánh bảo:
- Ta để cho Bôn Tứ thay thế.
Vương thị nói:
- Thế thì tốt lắm.
Trong khi Cầm Äồng vẫn rình nghe ngoà i cá»a sổ thì Äại An tá»›i Ä‘áºp nhẹ má»™t cái và o vai rồi bảo nhá»:
- Nghe là m gì, gia gia sắp vỠrồi, tao với mà y ra đằng trước mau.
Hai đứa trở ra đằng trước, Äại An bảo:
- Tao biết ở cái ngõ cạnh đây má»›i có hai con nhá» xinh lắm, má»™t đứa tên là Kim Nhi, má»™t đứa là Tái Nhi, chỉ khoảng mưá»i sáu mưá»i bảy mà thôi, tao vá»›i mà y tá»›i đó chÆ¡i.
Äoạn quay và o dặn a hoà n cá»§a Vương thị:
- Chúng tôi ra ngoà i nà y má»™t chút, nếu gia gia tôi có gá»i thì là m Æ¡n chạy ra cái ngõ cạnh đây gá»i chúng tôi.
Nói xong dắt Cầm Äồng Ä‘i. Nguyên ngõ nà y gá»i là ngõ Hồ Äiệp, trong có và i chục nóc nhà , phần lá»›n theo nghá» bán phấn buôn hương. Äại An và Cầm Äồng bước và o má»™t nhà , ngưá»i trong nhà nháºn ra Äại An là gia nhân thân tÃn cá»§a Tây Môn Khánh, vá»™i má»i ngồi. Äại An ngồi xuống bảo:
- Äâu, gá»i hai em đó ra đây hát má»™t bà i nghe chÆ¡i.
Mụ chủ chứa đáp:
- Quản gia tá»›i hÆ¡i trá»…, hai em Ä‘á»u Ä‘ang có khách cả.
Äại An hÆ¡i ngà ngà say, nghe váºy thì không nói không rằng, sấn sổ vén mà nh và o phòng trong, thấy trong phòng không có đèn, nhưng ánh trăng chiếu và o cho thấy hai ngưá»i đà n ông, má»™t ngưá»i Ä‘ang nằm trên giưá»ng còn má»™t ngưá»i Ä‘ang cởi giầy. Ngưá»i nà y há»i:
- Ai và o đây váºy ?
Äại An hùng hổ mắng:
- Äồ khốn kiếp.
Nói xong là xông tá»›i đánh liá»n, ngưá»i ná» không kịp mang giầy, kêu inh á»i mà chạy ra ngoà i trốn mất. Ngưá»i đà n ông Ä‘ang nằm trên giưá»ng cÅ©ng hốt hoảng bá» chạy luôn. Äại An sai đốt đèn lên rồi bảo:
- Loà i chó chết, nó dám há»i ta là ai. Hôm nay tao tha, đáng lẽ là tao dẫn lên nha môn cho chúng nó nếm và i chục trượng để biết tao là ai.
Mụ chá»§ láºt Ä‘áºt thắp đèn lên rồi vái Äại An lia lịa mà nói:
- Hai ngưá»i đó ở xa má»›i tá»›i nên không biết nhị vị quản gia, xin nhị vị bá»›t giáºn mà bá» qua, chấp là m gì cho mất vui. Thấy Kim Nhi và Tái Nhi Ä‘ang khép nép run sợ Ở góc phòng, mụ chá»§ vá»™i gá»i ra, bảo tiếp đãi Äại An và Cầm Äồng. Hai ngưá»i con gái bước ra lạy chà o rồi nói:
- Äêm đã khuya, không ngá» nhị vị quản gia chiếu cố nÆ¡i nà y nên không kịp chuẩn bị gì, xin nhị vị tha lá»—i.
Nói xong cùng nhau bà y bà n dá»n Ãt đồ ăn và rượu cho Äại An, và Cầm Äồng ngồi ăn uống. Kim Nhi ngồi cạnh chuốc rượu cho Äại An, còn Tái Nhi thì chuốc rượu cho Cầm Äồng. Lát sau, Kim Nhi lấy cây tỳ bà ra đà n hát. Tái Nhi tiếp tục chuốc rượu. Sau đó đến lượt Tái Nhi đà n hát để Kim Nhi chuốc rượu.
Äang lúc rượu ngá»t hát hay thì nghe tiếng a hoà n cá»§a Vương thị gá»i ở đầu ngõ, hai tên gia nhân vá»™i đứng dáºy. Äại An quay lại bảo:
- Äể hôm khác anh em sẽ tá»›i thăm hai nà ng.
Nói xong trở vá» nhà Vương thị. Tá»›i nÆ¡i, thấy Tây Môn Khánh vẫn còn ngồi uống rượu vá»›i Vương thị trong phòng. Hai đứa bèn xuống bếp há»i Phùng lão:
- Gia gia cho gá»i chúng tôi phải không?
Phùng lão đáp:
- Gia gia không gá»i, chỉ há»i là ngá»±a đã tá»›i chưa, tôi chạy lên thưa là tá»›i rồi, gia gia không há»i gì nữa.
Nói xong Ä‘em trà cho hai đứa uống. Lát sau thấy Tây Môn Khánh đứng dáºy, hai đứa vá»™i chạy ra chuẩn bị ngá»±a. Trong nà y Vương thị nói:
- Gia gia vá» nhà chắc còn uống rượu nữa, váºy xin uống má»™t chung nà y.
Tây Môn Khánh bảo:
- VỠnhà chắc ta không uống nữa đâu.
Nói xong uống cạn chung rượu do Vương thị rót. Vương thị há»i:
- Chừng nà o thì gia gia lại tới đây?
Tây Môn Khánh đáp:
- Äể ta cho bá»n há» lên đưá»ng xong rồi sẽ tá»›i vá»›i nà ng.
A hoà n Ä‘em trà lại, Tây Môn Khánh uống thêm má»™t chung trà rồi bước ra, lên ngá»±a mà vá».
Trong khi đó tại nhà , Kim Liên và má»i ngưá»i Ä‘ang quây quần nghe hai đồ đệ cá»§a Tiết đạo cô hát những bà i hát Pháºt. Äang nghe hát, Kim Liên sá»±c nhá»› tá»›i cái trâm chữ thá», sá» lên đầu không thấy, tìm cÅ©ng không thấy, bèn há»i Xuân Mai, Xuân Mai đáp:
- Hồi sang gia gia tá»›i phòng mình, có cầm cây trâm lên coi, váºy mà sao bây giá» không thấy.
Kim Liên ngạc nhiên há»i:
- Gia gia tới đây bao gi� Sao ta không biết?
Xuân Mai đáp:
- Lúc đó nương nương Ä‘ang ở thượng phòng tiếp đón Tiết đạo cô. Gia gia ăn mặc loà ng xoà ng tá»›i đây. Tôi há»i thì không trả lá»i, lát sau thì trở ra Ä‘i luôn. Chắc là gia gia Ä‘em Ä‘i rồi, lát nữa gia gia vá», nương nương thá» há»i xem sao. Tây Môn Khánh vá» tá»›i nhà thì trá»i cÅ©ng khuya, nên Ä‘i thẳng ra hoa viên, và o phòng Bình Nhi. Cầm Äồng Ä‘em mÅ© áo cá»§a chá»§ và o giao cho Tiểu Ngá»c cất Ä‘i. Nguyệt nương thấy váºy há»i:
- Gia gia đâu?
Cầm Äồng đáp:
- Gia gia đang ở phòng Lục nương.
Nguyệt nương bảo má»i ngưá»i:
- Xem thế đấy, má»i ngưá»i Ä‘ang chỠđợi cả ở đây mà vá» nhà không thèm và o đây.
Bình Nhi nghe váºy hoảng lên, trở vá» phòng mình bảo Tây Môn Khánh:
- Hôm nay là sinh nháºt cá»§a Nhị nương, Nhị nương và cả nhà chá» Cầm Äồng từ trưa tá»›i giá», bây giá» vá» tá»›i nhà , sao không và o vá»›i má»i ngưá»i?
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Tôi say quá rồi, để ngà y mai váºy.
Bình Nhi bảo:
- Nói váºy sao được, say thì say, cÅ©ng phải và o uống chén rượu mừng thá» Nhị nương chứ, chà ng không sợ Nhị nương buồn giáºn hay sao?
Nói xong nhất định lôi bằng được Tây Môn Khánh và o. Má»i ngưá»i đứng dáºy chà o há»i. Tây Môn Khánh ngồi xuống, Kiá»u Nhi rót rượu tá»›i má»i. Nguyệt nương há»i:
- Hôm nay một mình chà ng mà ngồi ở ngoà i tiệm từ trưa tới giỠhay sao?
Tây Môn Khánh đáp:
- Có Ứng nhị gia tới uống rượu với tôi đấy chứ.
Nguyệt nương bảo:
- Nhất định là không phải váºy, chà ng phải nói tháºt má»›i được. Bình Nhi dẫn Tây Môn Khánh và o xong rồi trở vá» phòng dá»— con ngá»§. Tây Môn Khánh uống xong chung rượu cá»§a Kiá»u Nhi, ngồi im lặng má»™t lát rồi tá»›i phòng Bình Nhi. Bình Nhi thấy váºy bảo:
- Con nó vừa mới ngủ được, chà ng qua phòng khách nghỉ đi. Chà ng phải đến với Nhị nương.
Tây Môn Khánh há»i :
- Mấy hôm trước nà ng không khá»e, sao không má»i lang y tá»›i. Bình Nhi nghe nhắc, vá»™i lấy đơn thuốc kê bệnh cá»§a vị lang y hôm ná» ra đưa cho Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh cầm tỠkê bệnh lên coi thì thấy viết như sau:
"Sách thuốc nói, phổi nóng thì ho và có Ä‘á»m, cổ khô thì khan tiếng, như váºy gá»i là hư lao. Nhưng hư lao lại phân là m hai loại như hư lao nhiệt và hư lao vô nhiệt. Hư lao nhiệt thì tim phổi bế tắc, hại cho khà huyết, khiến cho tâm thần nóng nảy, đầu nhức, mắt má», lưỡi khô, đầu óc mệt má»i, tứ chi bải hoải, không muốn ăn uống, mình mẩy Ä‘au nhức, tổn đến chân âm không Ãt. Nhiá»u khi ngà y mệt đêm khá»e hoặc đêm mệt ngà y khá»e. Tâm thịnh thì nhiệt phát ở ngoà i, mà tâm hư thì nhiệt thâu ở trong. Còn hư lao vô nhiệt thì do khà huyết bất túc, tạng phá»§ bị hà n, ăn uống không tiêu, chân tay giá lạnh, có khi nôn má»a, xương cốt Ä‘au nhức, mặt và ng da bá»§ng. Chứng nà y nếu ở trong hà n thì ngoà i là giả nhiệt. Nếu ăn uống không tiêu, Ä‘au bụng đại tiện khó, chân tay lạnh, có nôn má»a, sợ gió, tức là ná»™i ngoại Ä‘á»u là chân hà n. Nếu thÃch ăn đồ lạnh, đại tiện cứng, chân tay nóng, không sợ gió, tức là ná»™i ngoại Ä‘á»u là chân nhiệt. Nếu ăn uống như thưá»ng mà đại tiện khó khăn, chân tay lạnh, có nôn má»a, tức là ná»™i chân nhiệt mà ngoại chân hà n. Còn nếu biếng ăn mà lại thÃch đồ chua, bụng Ä‘au, nôn má»a, sợ lạnh, tức là ná»™i chân hà n mà ngoại chân nhiệt. Nay bệnh nhân huyết hư mệt nhá»c, mình mẩy Ä‘au nhức, trà mệt, mắt má», miệng nóng cổ khô, kém ăn Ãt ngá»§, tức là mắc chứng lao nhiệt váºy. Nếu để lâu không trị e rằng nguy hại vá» sau".
Dưới đó là đơn thuốc, nhưng chẳng qua cÅ©ng chỉ quanh quẩn mấy vị đương quy, thược dược, phục linh cam thảo tá» hồ, bạch truáºt, ngÅ© vị tá», địa cốt bì v.v...
Tây Môn Khánh Ä‘á»c xong bảo:
- Xem ra đơn nà y cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì, ngà y mai bảo má»i lang y khác tá»›i chữa trị cho nà ng. Hiện nà ng Ä‘ang bệnh, ta tha cho, không quấy nhiá»…u nà ng nữa, nhưng nà ng cÅ©ng nên tÄ©nh dưỡng, bảo nhÅ© mẫu nó trông ca nhi cho nà ng ngá»§, bây giá» cÅ©ng khuya rồi, đừng để mệt nhá»c quá.
Tây Môn Khánh nói hÆ¡i lá»›n khiến Tố Quan giáºt mình thức giấc khóc ầm Ä©, dá»— thế nà o cÅ©ng không được. Bình Nhi bảo Nghênh Xuân lấy cái trống con ra đánh cho Tố Quan chÆ¡i rồi trao Tố Quan cho nhÅ© mẫu dá»— ngá»§.
Lúc đó đã khoảng canh ba. Kim Liên thấy Tây Môn Khánh còn ở vá»›i Bình Nhi thì nghiến răng đóng cá»a mà đi ngá»§.
Trong khi đó, tại phòng Nguyệt nương, Tiết đạo cô đưa thuốc cho Nguyệt nương mà dặn:
- Chá»n ngà y Nhâm Tý, dùng rượu mà uống, chẳng bao lâu sau khà huyết lưu thông là có thể có thai.
Nguyệt nương nháºn thuốc, cảm tạ Tiết đạo cô, rồi quay sang nói vá»›i Vương đạo cô:
- Tôi cứ đợi mãi, sao không thấy tới?
Vương đạo cô cưá»i:
- Äại nương coi, váºt liệu đó đâu phải dá»… kiếm, phải tìm mãi má»›i mua được, rồi lại phải giao cho Tiết sư phụ đây chế luyện nữa chứ, công lao tháºt nhiá»u mà đòi há»i cả ngà y giá» nữa, là m xong má»›i Ä‘em thuốc lại cho Äại nương được chứ.
Nguyệt nương bảo:
- Tháºt là m phiá»n nhị vị sư phụ quá.
Äoạn sai lấy bốn lạng bạc ra, thưởng má»—i ngưá»i hai lạng, rồi nói - Nay mai nếu quả tôi thụ thai được thì sẽ xin tặng má»—i vị má»™t xấp Ä‘oạn mà u và ng để may cà sa.
Tiết đạo cô nói:
- Xin đa tạ hảo tâm của Bồ Tát.
Tháºt là :
Cá»§a tháºt muôn kiếp khó tìm,.
Äồ giả má»™t ngà y dá»… kiếm.
|

10-10-2008, 03:17 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 52
VẪN CHUYỆN GHÉT GHEN
Suốt đêm hôm trước Kim Liên buồn bực không ngủ được, sáng hôm sau, khi Tây Môn Khánh ra viện là m việc thì Kim Liên và o nói với Nguyệt nương:
- Hôm qua Lục nương nói là Äại nương á»· thế ngưá»i trên, muốn nói gì thì nói. Gia gia đã say rượu và o phòng Lục nương nghỉ mà Äại nương còn nói nà y nói kia khiến Lục nương phải mất mặt, phải vá» phòng lôi gia gia tá»›i, sau đó không thèm ngồi lại, mà trở vá» phòng mình ngay. Lát sau thì gia gia cÅ©ng vá» phòng Lục nương bảo là có giữ được đâu mà đòi giữ.
Nguyệt nương nghe xong giáºn lắm, nói vá»›i Ngô Äại cữu mẫu và Ngá»c Lâu:
- Hôm qua có mấy ngưá»i đó, tôi có nói gì đâu. Gia nhân và o đưa quần áo mÅ© mãng, tôi chỉ há»i là gia gia đâu, sao không và o đây, gia nhân nói là gia gia Ä‘ang ở phòng Lục nương, tôi chỉ nói là hôm nay sinh nháºt Nhị nương, má»i ngưá»i Ä‘ang chá», sao gia gia không và o, có thế thôi. Tôi nói váºy có gì đâu mà bảo là là m mất mặt Lục nương, mà bảo là tôi á»· thế ngưá»i trên muốn nói gì thì nói. Xưa nay tôi vẫn tin Lục nương là ngưá»i tốt, biết Ä‘iá»u, ngỠđâu "tri diện bất tri tâm" là thế. Hèn gì tối qua, khi đẫn gia gia và o đây là Lục nương bá» vá» phòng ngay. Tôi nói tháºt, tôi chẳng cần gì phải giữ, gia gia muốn đến phòng nà o thì đến, tôi chỉ như ngưá»i ở góa mà thôi, tôi có cần gì đâu, ở góa không được thì lấy chồng khác, có ngại gì.
Ngô Äại cữu mẫu khuyên:
- Cô đừng nên nóng, cứ nên nghÄ© tá»›i ca nhi là hÆ¡n. Mình là ngưá»i trên chuyện gì không phải chỉ nên để trong lòng, không nên chấp nhất.
Nguyệt nương bảo:
- Nhưng mà tức lắm, chịu không được, thà mình có nói thì không sao, đằng nà y mình không nói gì má»›i tức chứ, để rồi tôi sẽ há»i Lục nương là tôi là m gì, nói gì mà bảo tôi á»· thế.
Kim Liên nghe váºy hoảng quá vá»™i nói:
- Thôi xin Äại nương tha thứ cho Lục nương, ngưá»i ta thưá»ng nói ngưá»i trên không chấp lá»—i kẻ dưới. Lục nương cáºy có con trai, mấy chị em mình đây, ai chẳng bị Lục nương nói xấu vá»›i gia gia. Lục nương lại thưá»ng nói là nay mai con trai lá»›n lên, ngưá»i nà o có Æ¡n thì lấy Æ¡n mà báo, ngưá»i nà o có thù thì lấy thù mà báo, chúng mình bây giá» toà n là những ngưá»i ngoà i rìa, nói là m gì cho mệt.
Ngô Äại cữu mẫu bảo:
- Là m gì có chuyện đó.
Tây Môn Äại thư thưá»ng ngà y vẫn tá»›i chuyện trò thân thiết vá»›i Bình Nhi, thấy Bình Nhi là ngưá»i tốt, lại thưá»ng được Bình Nhi cho vải lụa tiá»n bạc, nay ngồi bên nghe chuyện nà y, bèn tá»›i nói lại cho Bình Nhi biết.
Bình Nhi Ä‘ang ngồi khâu quần áo cho con mặc trong lá»… Äoan ngá», thấy Äại Thư và o vá»™i đứng dáºy má»i ngồi, Ä‘oạn bảo Nghênh Xuân:
- Äem trà ra để cô nương dùng.
Äại Thư há»i:
- Hồi nãy Äại nương có má»i Lục nương và o dùng trà , sao không và o.
Bình Nhi đáp:
- Nhân lúc gia gia vắng nhà , được rảnh rang, tôi ngồi khâu cho em mấy cái quần áo.
Äại Thư bảo:
- Có chuyện nà y, không phải tôi ngồi lê đôi mách nhưng tôi phải nói vá»›i nương nương. Tôi biết nương nương chẳng bao giá» buồn giáºn gì NgÅ© nương, váºy mà NgÅ© nương tá»›i nói vá»›i Äại nương là nương nương bảo Äại nương á»· thế. Hiện NgÅ© nương còn Ä‘ang ngồi kể xấu nương nương ở trong đó. Váºy nương nương nên chuẩn bị mà trả lá»i Äại nương. Nhá»› đừng nói là tôi cho nương nương biết chuyện nà y, kẻo Äại nương và NgÅ© nương lại thù ghét tôi.
Bình Nhi Ä‘ang bệnh mà vẫn gắng gượng là m việc, nay nghe Äại Thư nói váºy thì chân tay tá»± nhiên bá»§n rá»§n, cầm cây kim không nổi ngồi lặng Ä‘i hồi lâu chảy nước mắt nói:
- Cô nương chắc biết là tôi không bao giá» có ý đó chá»› đừng nói là lại nói như váºy. Tối qua nghe gia nhân bảo gia gia Ä‘ang ở phòng tôi, tôi vá»™i trở vá» giục gia gia và o trong vui vẻ vá»›i má»i ngưá»i, chứ tôi có nói tiếng nà o đâu. Äại nương đối xá» vá»›i tôi rất tốt, lẽ nà o tôi không biết, để đến ná»—i nói những lá»i khiến Äại nương buồn lòng. Äây chẳng qua ngưá»i ta ghen ghét vá»›i tôi mà đặt chuyện nói xấu tôi mà thôi.
Äại Thư nói:
- Lúc nghe Äại nương nói là sẽ há»i nương nương thì NgÅ© nương hoảng lên, vá»™i kiếm cách ngăn cản.
Bình Nhi bảo :
- Tôi mà có nói gì thì trá»i biết cho tôi. Chẳng qua là NgÅ© nương tìm cách hại tôi, có lẽ má»™t ngà y nà o đó hai mẹ con tôi cÅ©ng bị ngưá»i ta hãm hại mà thôi.
Nói xong chỉ khóc. Äại Thư hết lá»i khuyên giải. Lát sau thì Tiểu Ngá»c chạy tá»›i nói:
- Thỉnh Lục nương và đại cô nương và o dùng cơm.
Hai ngưá»i đứng dáºy theo Tiểu Ngá»c,tá»›i nÆ¡i, thấy chưa có cÆ¡m, Bình Nhi trở vá» phòng nằm, rồi mệt má»i ngá»§ thiếp Ä‘i.
Gần trưa, Tây Môn Khánh má»›i vá» tá»›i nhà là ghê thăm Bình Nhi trước nhất, thấy Bình Nhi nằm ngá»§ bèn há»i Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân đáp:
- Hôm nay nương nương chẳng ăn uống gì cả.
Tây Môn Khánh lo lắng bước tá»›i giưá»ng, lay Bình Nhi dáºy bảo:
- Nà ng là m sao mà bá» cÆ¡m váºy? Hay là bệnh trở nặng ? Hôm nay đã uống thuốc chưa?
Bình Nhi quay ra, Tây Môn Khánh thấy mắt Bình Nhi đỠlên và sưng húp thì há»i:
- Sao váºy? Có chuyện gì cứ nói cho tôi nghe. Bình Nhi ngồi dáºy dụi mắt đáp:
- Có gì đâu, không hiểu sao tôi chẳng muốn ăn uống gì cả, mà hôm nay lại là m như đau mắt nữa.
Chuyện Kim Liên nói xấu mình, Bình Nhi tuyệt nhiên không nói. Trong khi đó, trên thượng phòng, Äại Thư nói vá»›i Nguyệt nương:
- Chuyện NgÅ© nương nói hồi sáng đó, con đã tá»›i há»i Lục nương, Lục nương thá» rằng không bao giá» dám nói như váºy, thá» xong chỉ biết khóc. Lục nương lại bảo con rằng, Äại nương đối xá» rất tốt, lẽ nà o Lục nương lại ăn nói là m buồn lòng Äại nương.
Ngô Äại cữu mẫu cÅ©ng bảo:
- Hồi sáng nghe chuyện tôi đã không tin. Lục nương là ngưá»i rất tốt, đâu có ăn nói như váºy bao giá».
Nguyệt nương ngẫm nghĩ rồi nói:
- Chắc là có Ä‘iá»u khó hiểu bên trong đây.
Ngô Äại cữu mẫu nói:
- Tôi nói tháºt, Lục nương là ngưá»i Ä‘oan chÃnh biết Ä‘iá»u lắm, NgÅ© nương quả không bén gót.
Äang nói chuyện thì Cầm Äồng Ä‘em mấy cái bao lá»›n và o.
Nguyệt nương há»i:
- Có chuyện gì váºy?
Cầm Äồng thưa:
- Chuyện buôn muối. Gia gia bảo là m cÆ¡m cho Hà n Quản lý và Thôi Bản ăn, rồi xếp bạc và o mấy bao nà y, ngà y kia là ngà y hai mươi, tốt ngà y lắm, gia gia sẽ cho hai ngưá»i cùng Lai Bảo Ä‘i Dương Châu.
Ngô Äại cữu mẫu nói:
- Chắc chú ấy cũng sắp và o, để tôi và nhị vị sư phụ tới phòng Nhị nương cho tiện.
Vừa nói xong thì Tây Môn Khánh bước và o. Mấy ngưá»i rút không kịp. Tây Môn Khánh chỉ hai vị đạo cô há»i:
Mấy ngưá»i nà y tá»›i đây là m gì váºy? Có phải Tiết đạo cô chăng?
Nguyệt nương bảo:
- Sao chà ng ăn nói váºy? Ngưá»i tu hà nh tá»›i đây cầu phúc cho mình đấy mà . Nhưng Tiết đạo cô má»›i tá»›i đây lần đầu, sao chà ng biết được?
Tây Môn Khánh bảo:
- Sao lại không biết, tu hà nh gì mà giúp cho tiểu thư cá»§a Trần Tam ChÃnh tá»›i am hẹn hò vá»›i má»™t thằng đà n ông để lấy ba lạng bạc. Sá»± việc tiết lá»™, Ä‘em lên quan, tôi cho lá»™t áo đánh hai chục roi, bắt phải hoà n tục lấy chồng. Váºy mà sao giá» nà y lại tá»›i đây mà chưa chịu hoà n tục? Äể tôi cho bắt Ä‘em lên nha môn, kẹp tay cho biết.
Nguyệt nương vội nói:
- Chết chá»a, sao chà ng lại nhạo báng tăng ni, khinh lá»n Pháºt pháp như thế. Ngưá»i ta là đệ tá» cá»§a Pháºt, tu hà nh như váºy là có thiện căn, khi không hoà n tục sao được? Chà ng không biết đấy thôi, chứ Tiết đạo cô đây có đạo hạnh lắm.
Tây Môn Khánh cưá»i khảy:
- Nà ng cứ việc há»i thẳng mụ Tiết xem mụ ta có những đạo hạnh gì.
Nguyệt nương bảo:
- Cứ cái táºt ăn nói báng bổ như váºy thôi.
Äoạn vá»™i lảng ngay sang chuyện khác:
- Bao giá» thì định cho ba ngưá»i đó Ä‘i Dương Châu đây?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tôi vừa má»›i cho Lai Bảo sang nói chuyện vá»›i Kiá»u thân gia, bên đó bá» ra năm trăm lạng, bên nà y mình cÅ©ng bá» ra năm trăm lạng, ngà y hai mươi tốt ngà y sẽ cho ba ngưá»i đó lên đưá»ng.
Nguyệt nương lại há»i:
- Hà n Quản lý đi thì tiệm tơ sợi giao cho ai?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tạm để Bôn Tứ trông nom.
Nói xong bảo Nguyệt nương lấy bạc ra cho và o bao rồi sai Cầm Äồng Ä‘em ra đại sảnh, giao cho ba ngưá»i. Äúng lúc đó thì Ứng Bá Tước đến, thấy váºy bèn há»i:
- Äại ca cho Ä‘em tiá»n bạc Ä‘i đâu váºy?
Tây Môn Khánh nói chuyện buôn muối cho Bá Tước biết. Bá Tước nghe xong vá»™i đứng dáºy vái má»™t vái mà nói:
- Xin thà nh tháºt chúc mừng đại ca, chuyến nà y quả là đại lợi.
Tây Môn Khánh má»i Bá Tước ngồi xuống dùng trà rồi há»i:
- Số bạc Lý Tam và Hoà ng Tứ vay, chừng nà o trả?
Bá Tước đáp:
- Chắc cÅ©ng chỉ ná»™i trong tháng nà y mà thôi. Hôm qua há» có nói vá»›i tôi là má»›i có nhiá»u váºt liệu là m nhang từ phá»§ Äông Bình tá»›i, nên há» cần vay đại ca năm trăm lạng để lo vụ đó. Há» trả tiá»n vốn tiá»n lá»i đúng hạn nhưng há» xin được đại ca cứ tiếp tục giúp đỡ.
Tây Môn Khánh nói:
- Nhị ca biết đó, hồi nà y tôi phải tiêu pha nhiá»u thứ tốn kém quá, trong nhà không còn tiá»n nữa, vụ buôn muối nà y tôi phải vay cá»§a Kiá»u thân gia năm trăm lạng đó, còn tiá»n đâu mà cho vay.
Bá Tước nà i nỉ:
- HỠcứ khẩn khoản van xin tôi nói với đại ca, nếu đại ca không giúp đỡ là m ơn cho hỠthì hỠbiết nhỠvả ai bây gi�
Tây Môn Khánh ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Từ Tứ có tiệm ở ngoại thà nh hiện còn thiếu tiá»n tôi, hay là để tôi đòi năm trăm lạng vá» cho há» vay váºy.
Bá Tước mừng lắm:
- Thế thì tốt quá rồi còn gì.
Äang nói chuyện thì Bình An và o đưa tấm thiếp rồi thưa:
- Hạ lão gia sai Hạ ThỠtới thỉnh gia gia ngà y mai tới chơi.
Tây Môn Khánh cầm thiếp coi qua rồi bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi.
Bình An lui ra.
Bá Tước nói:
- Tôi còn chuyện nà y muốn nói cho đại ca biết, đại ca có biết tại sao Lý Quế Thư không tới đây không? Có biết nó là m gì không?
Tây Môn Khánh nói:
- Suốt từ tháng giêng tới giỠkhông thấy Quế Thư tới đây, tôi cũng cháng hiểu tại sao.
Bá Tước nói :
- Thế thì đại ca không biết tháºt rồi. Vương Tam ở trong phá»§ Vương Chiêu Tuyên nguyên là cháu rể cá»§a Lục Hoà ng Thái úy ở Äông Kinh. Hồi tháng giêng có lên Äông Kinh chúc tết, được Thái úy thưởng cho má»™t ngà n lạng bạc để hai vợ chồng ăn tết. VỠđây Vương Tam được Tôn ca và Chúc ca dẫn Ä‘i khắp hang cùng ngõ hẻm, rồi tá»›i nhà Quế Thư bá» tiá»n ra bao bá»c, giữ là m cá»§a riêng. Hôm trước tá»›i ngà y sinh nháºt cá»§a Thái úy, Vương Tam miệt mà i bá» Ä‘i chÆ¡i, vợ má»›i lên Äông Kinh chúc thá» rồi kể tá»™i chồng. Thái úy giáºn lắm, viết má»™t tấm thiếp cho Chu Thái úy, Chu Thái úy má»›i tư cho phá»§ Äông Bình, phá»§ tư vá» huyện mình, sai bắt Tôn, Chúc hai ngưá»i. Hôm qua cả hai cùng bị bắt ở nhà Quế Thư. Quế Thư chạy sang hà ng xóm ngá»§ nhá» má»™t đêm, hôm nay nói là thỉnh đại ca tá»›i che chở.
Tây Môn Khánh nói:
- Tôi từ tháng giêng tá»›i giá» báºn rá»™n không sao kể xiết, công chuyện lo không xuể, váºy mà còn ngưá»i nà y ngưá»i ná» là m phiá»n.
Bá Tước đứng dáºy:
- Thì tôi biết sao nói váºy mà thôi, bây giá» tôi vá», chắc là Quế Thư sắp mò tá»›i đây. Äại ca quyết định ra sao nhá»› sai gia nhân cho tôi biết.
Tây Môn Khánh dặn:
- Nhị ca cÅ©ng đừng hứa trước gì vá»›i há» cả, để tôi xem có đòi tiá»n được không đã, rồi sẽ báo cho nhị ca biết sau.
Bá Tước đáp:
- Tôi hiểu rồi.
Nói xong cáo từ mà vá». Ra khá»i cổng Tây Môn Khánh Ä‘i má»™t quãng thì Bá Tước gặp Quế Thư ngồi kiệu Ä‘i tá»›i.
Trong khi đó Tây Môn Khánh dặn KÃnh Tế:
- Sá»a soạn tá»›i tiệm cá»§a Từ Tứ ở ngoại thà nh đòi tiá»n cho ta. Äang nói thì Cầm Äồng chạy tá»›i thưa:
- Có Quế Thư tá»›i, Äại nương thỉnh gia gia và o trong thưa chuyện.
Tây Môn Khánh và o phòng Nguyệt nương thì Quế Thư ăn mặc đơn sơ, tóc tai không chải, mặt không trang điểm, sụp lạy, khóc mà nói:
- Gia gia Æ¡i, xin cứu con, tháºt khi không gặp tai bay vạ gió. Con có quen biết vá»›i Vương Tam bao giỠđâu, váºy mà Tôn gia và Chúc gia dẫn ngay tá»›i. Thư thư con vắng nhà thì con phải ra má»i nước, rồi tá»± nhiên có lÃnh huyện xông và o bắt bá»›, Vương Tam nhanh chân tông cá»a sau chạy thoát, con thì trốn sang hà ng xóm. Tôn gia và Chúc gia bị bắt, mẫu thân con thì phải má»™t phen sợ gần chết. Sáng nay thì trên huyện cho Ä‘em trát tá»›i bảo là con bị bắt giải lên Äông Kinh. Gia gia Æ¡i, xin thương con mà cứu cho con.
Äoạn quay sang Nguyệt nương:
- Xin nương nương nói giùm con má»™t lá»i.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Thì cứ đứng dáºy Ä‘i đã, việc gì mà cuống cả lên váºy? Trong tá» trát đó còn có tên những ai nữa?
Quế Thư đáp:
- Còn có tên Tá» Hương Nhi nữa, Tá» Hương Nhi bị buá»™c tá»™i là lấy tiá»n Ä‘em đến cho con, con thá» rằng có nhìn thấy tiá»n bạc gì thì trá»i là m nổ con ngươi lòi tròng mắt con Ä‘i.
Nguyệt nương nói với chồng:
- Thôi, chà ng cũng nên nói giùm nó một câu.
Tây Môn Khánh há»i:
- Hiện TỠHương Nhi đã bị bắt chưa?
Quế Thư đáp:
- TỠHương Nhi hiện đang trốn tại nhà Vương Hoà ng thân.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu váºy thì ngươi cÅ©ng nên tạm ở đây và i ngà y để ta nói vá»›i trên huyện cho.
Äoạn quay lại bảo Thư Äồng:
- Ngươi viết một tấm thiếp rồi đem tới thưa với Lý Tri huyện rằng Quế Thư hiện đang ở đây, xin Tri huyện miễn cho.
Thư Äồng vâng lá»i, trở lên thư phòng viết thiếp rồi mặc áo đội mÅ© Ä‘i ngay. Lát sau trở vá» Ä‘em theo thiếp cá»§a Tri huyện, rồi thưa:
- Lý lão gia dặn tôi vá» thưa rằng, chuyện gì khác thì xin nghe lá»i gia gia, nhưng chuyện nà y là do văn thư từ Äông Kinh sức vá» nên không thể bất tuân thượng lệnh. Nhưng vì nể gia gia nên Tri huyện bằng lòng gia hạn cho Quế Thư và i ngà y, mong gia gia hiểu giùm, còn xin gì cho Quế Thư thì cứ xin thẳng vá»›i thượng ty ở Äông Kinh.
Tây Môn Khánh nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lai Bảo hiện báºn việc, sắp phải Ä‘i Dương Châu, là m gì có ngưá»i sai Ä‘i Äông Kinh.
Nguyệt nương nói:
- Hay là cứ để Hà n Quản lý và Thôi Bản Ä‘i Dương Châu trước Ä‘i, để Lai Bảo lên Äông Kinh lo việc nà y, rồi vá» sẽ Ä‘i Dương Châu sau cÅ©ng được chứ gì. Tá»™i nghiệp cho Quế Thư mà , nó sợ quá.
Quế Thư nghe váºy thì sụp xuống lạy vợ chồng Tây Môn Khánh như tế sao. Tây Môn Khánh sai gá»i Lai Bảo và dặn:
Ngà y kia cứ để Hà n Quản lý và Thôi Bản Ä‘i Dương Châu trước Ä‘i, còn ngươi thì ngà y mai chịu khó lên Äông Kinh lo việc giùm cho Quế Thư, tìm Äịch gia mà nhá». Quế Thư sụp lạy Lai Bảo. Lai Bảo hoảng lên, tránh xa mà vái rồi nói:
- Xin đừng là m váºy, gia gia sai là tôi Ä‘i mà .
Tây Môn Khánh sai Thư Äồng viết thiếp cho Äịch Quản gia, cảm Æ¡n vá» việc đã nhắc nhở vá»›i Tống Ngá»± sá», báo tin việc tiếp đãi hai ngá»± sá» Tống Thái, rồi nhá» việc Quế Thư. Lại bảo Nguyệt nương gói hai chục lạng bạc là m lá»… váºt. Rồi giao cả thư và bạc cho Lai Bảo. Quế Thư lúc đó má»›i yên tâm, vá»™i lấy ra năm lạng bạc đưa cho Lai Bảo là m lá»™ phà rồi nói:
- VỠđây rồi mẫu thân tôi Ä‘á»n đáp xứng đáng. Xin Bảo ca gắng lo giùm cho.
Tây Môn Khánh không chịu, bắt trả lại bạc cho Quế Thư rồi bảo Nguyệt nương đưa năm lạng bạc khác cho Lai Bảo. Quế Thư nói:
- Con đã nhỠgia gia và nương nương giúp, lẽ nà o con lại để gia gia và nương nương tốn kém thêm.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Chừng nà o ta không có năm lạng bạc nà y thì lúc đó má»›i cần tiá»n cá»§a ngươi.
Quế Thư đà nh phải cất bạc đi rồi vái Lai Bảo mà nói:
- Xin Bảo ca ngà y mai đi sớm giùm, tôi sợ trễ mất.
Lai Bảo nói:
- Canh năm ngà y mai tôi lên đưá»ng rồi, cứ yên tâm.
Nói xong nháºn thư từ tiá»n bạc rồi tá»›i nhà Hà n Äạo Quốc ở đưá»ng Sư Tá». Vương thị Ä‘ang khâu và thấy Lai Bảo tá»›i liá»n há»i:
- Bảo ca Ä‘i đâu váºy? Có chuyện gì không? Nhà tôi chạy ra ngoà i má»™t chút cÅ©ng sắp vá» bây giá», xin má»i và o ngồi chÆ¡i.
Äoạn quay lại bảo Cầm Nhi:
- Ngươi chạy tá»›i nhà thợ may há» Từ má»i gia gia vá», nói là có Lai đại gia chỠở nhà .
Lai Bảo nói:
- CÅ©ng chẳng có chuyện gì quan trá»ng, tôi tá»›i đây để nói là tôi không Ä‘i cùng Hà n đại ca được, vì ngà y mai tôi phải lên Äông Kinh chạy việc cho cô ả Quế Thư. Cô ả Ä‘ang khóc lóc lạy van vá»›i gia gia rồi khẩn khoản nhá» tôi Ä‘i giùm, Hà n đại ca và Thôi Bản cứ Ä‘i trước, tôi vá» sẽ tá»›i Dương Châu sau.
Äang nói chuyện thì Äạo Quốc vá». Hai ngưá»i chà o há»i, Lai Bảo kể chuyện phải lên Äông Kinh rồi nói:
- Hôm nà o tôi vỠsẽ tới Dương Châu tìm đại ca.
Äạo Quốc há»i:
- Có tìm thì cứ tá»›i khách sạn cá»§a Vương Bá Nhu ở bá» sông, gia gia nói là lúc trước có quen biết vá»›i thân phụ cá»§a Bá Nhu, nên dặn chúng tôi tá»›i cư ngụ tại đó. NÆ¡i đó phòng rá»™ng, khách thương trú ngụ cÅ©ng nhiá»u, mình khá»i lo vỠđồ đạc hà ng hóa thất lạc.
Lai Bảo lại quay lại Vương thị:
- Ngà y mai tôi lên Äông Kinh, tẩu tẩu không gá»i gì cho thư thư nhà hay sao ?
Vương thị nói:
- Cũng chẳng có gì, chỉ có cha nó đánh cho nó mấy cái trâm bạc và tôi là m cho nó mấy đôi hà i, để nhỠBảo ca đem lên giùm.
Nói xong gói trâm và hà i lại cẩn tháºn, trao cho Lai Bảo rồi sai Cẩm Nhi dá»n rượu. Lai Bảo vá»™i nói:
- Thôi xin tẩu tẩu khá»i phà tâm, để tôi vá» nhà sá»a soạn hà nh lý chứ, canh năm ngà y mai là tôi Ä‘i rồi.
Vương thị cưá»i:
- Là m gì mà gấp váºy, Ä‘i xa thì phải để anh em bạn tiá»…n hà nh chứ. Bảo ca cứ ngồi lại uống chung rượu đã.
Äoạn bảo chồng:
- Kìa, chà ng không má»i Bảo ca uống rượu sao ? Cứ đỠđẫn như ngưá»i vô sá»± ấy thôi.
Cẩm Nhi Ä‘em rượu và thức ăn ra. Äạo Quốc rót rượu má»i Lai Bảo, Vương thị cÅ©ng ngồi bên tiếp đãi. Ba ngưá»i ăn uống chuyện trò má»™t lúc thì Lai Bảo nói:
- Thôi, cho tôi vá», muá»™n rồi còn gì.
Äạo Quốc há»i:
- Công việc sắp xếp đã xong chưa?
Lai Bảo đáp:
- Sổ sách các thứ ở tiệm đã giao hết cho Bôn Tứ rồi, tối nay đại ca khá»i phải ngá»§ ở ngoà i tiệm nữa, nghỉ ở nhà má»™t đêm Ä‘i rồi ngà y kia lên đưá»ng Ä‘i Dương Châu.
Äạo Quốc nói:
- Ngà y mai tôi cũng còn giao công việc thêm cho Bôn Tứ nữa.
Vương thị rót một chung rượu lớn đưa cho Lai Bảo:
- Xin Bảo ca cạn nốt chung nà y, chúng tôi không dám lưu giữ nữa.
Lai Bảo nói:
- Tẩu tẩu bắt uống thêm thì xin cho tôi rượu nóng.
Vương thị vội sai Cẩm Nhi đổi rượu hâm nóng, rồi hai tay nâng lên đưa cho Lai Bảo:
- Hôm nay chẳng có món gì ngon đãi Bảo ca.
Lai Bảo nói:
- Tẩu tẩu cho ăn thế nà y là đủ lắm rồi.
Nói xong uống cạn chung rượu rồi cáo từ Vương thị đưa gói quà cho Lai Bảo mà nói:
- Xin Bảo ca là m Æ¡n Ä‘em lên cho cháu, rồi xem nó có vui vẻ khá»e mạnh không để vá» nói lại cho chúng tôi được yên tâm.
Nói xong cùng chồng tiễn Lai Bảo ra cổng.
Lai Bảo vá» nhà sá»a soạn hà nh ly rồi hôm sau lên đưá»ng. Hôm đó Ngô Äại cữu tá»›i bảo Tây Môn Khánh:
- Có văn thư từ phá»§ Äông Bình đưa xuống, nói là nhà tôi phải lo tu sá»a gấp mấy cái kho lá»›n hạn trong sáu tháng phải là m xong, nếu đúng hạn thì được thăng má»™t cấp, mà trá»… hạn thì giao cho Tuần án Ngá»± sỠđịnh tá»™i. Nhưng văn thư tá»›i mà tiá»n bạc chưa tá»›i. Tôi phải nhỠđến dượng đây, xin cho tôi vay Ãt bạc để gá»i thợ là m kho, nay mai công khố xuất bạc thì tôi xin hoà n lại ngay.
Tây Môn Khánh nói:
- Äại cữu cần bao nhiêu, xin cứ nói.
Ngô Äại cữu đáp:
- Cũng chẳng bao nhiêu, nếu dượng có lòng thì chỉ xin mượn hai chục lạng.
Tây Môn Khánh má»i Ngô Äại cưu và o thượng phòng, bảo Nguyệt nương lấy hai chục lạng đưa cho Ngô Äại cữu. Nhân trong phòng có khách đà n bà nên Nguyệt nương bảo chồng má»i anh mình ra đại sảnh uống rượu.
Lát sau hai ngưá»i Ä‘ang uống rượu ở đại sảnh thì KÃnh Tế bước tá»›i vái chà o rồi thưa:
- Từ Tứ ở ngoại thà nh xin khất gia gia và i hôm nữa.
Tây Môn Khánh gắt:
- Váºy đâu được, ta Ä‘ang cần tiá»n, ngươi tá»›i bảo nó có trả hay không, mắng nó má»™t tráºn cho ta.
KÃnh Tế vâng lá»i lui ra. Hai ngưá»i lại tiếp tục uống rượu.
Trong khi đó tại phòng Nguyệt nương cÅ©ng bắt đầu nháºp tiệc, có cả Ngô Äại cữu mẫu Dương cô nương, và Quế Thư cùng đám tiểu thiếp và Äại Thư. Cạnh tiệc có Úc Äại Thư đà n hát. Hát xong má»™t bản, Ngá»c Lâu rót rượu má»i Úc Äại Thư:
- Äà n hát cÅ©ng phải có rượu má»›i hay chứ.
Kim Liên cÅ©ng gắp má»™t miếng thịt đưa và o mÅ©i Úc Äại Thư mà đùa giỡn. Quế Thư gá»i Ngá»c Tiêu:
- Äem giùm chị cái đà n tỳ bà cá»§a Úc Äại Thư tá»›i đây cho chị hát má»™t bà i, để Äại nương và các vị đây nghe.
Nguyệt nương bảo:
- Thôi Quế Thư à , trong lòng còn lo buồn thì đừng hát là m gì.
Quế Thư thưa:
- Dạ không sao, gia gia và nương nương đã lo cho con thì con không còn buồn sợ gì nữa.
Ngá»c Lâu cưá»i bảo:
- Quế Thư tháºt vô tư, hồi nãy tá»›i đây khóc lóc, mặt không lau, đầu không chải, trà cÅ©ng không uống, váºy mà bây giá» lại như thưá»ng rồi.
Quế Thư mỉm cưá»i đà n hát tá»± nhiên. Äang hát thì thấy Cầm Äồng dá»n dẹp ly tách. Nguyệt nương há»i:
- Äại cữu vá» rồi à ?
Ngô Äại cữu mẫu bảo:
- Thế thì có thể dượng ấy sắp và o đây, mình lo dá»n dẹp Ä‘i.
Cầm Äồng vá»™i nói:
- Gia gia tới phòng Ngũ nương rồi.
Kim Liên nghe váºy thì nôn nao trong lòng, muốn vá» phòng nhưng sợ bất tiện nên cứ nhấp nhổm không yên. Nguyệt nương biết ý bảo:
- Muội muội nên vỠphòng săn sóc cho gia gia.
Kim Liên đứng ngay dáºy cáo từ má»i ngưá»i rồi tất tả bước ra.
Và o tá»›i phòng, thấy Tây Môn Khánh tay cầm quạt phe phẩy, Ä‘ang đùa vá»›i con mèo quý, Kim Liên bước lại giằng lấy cái quạt dùng giáo quạt Ä‘áºp cho con mèo mấy cái nên thân, con mèo cong Ä‘uôi chạy mất.
Tây Môn Khánh bảo:
- Äang tiệc tùng vui vẻ trong đó, vá» phòng là m gì váºy?
Kim Liên đáp:
- Vui thì kể cÅ©ng vui, Úc Äại Thư đà n hát rồi cả Quế Thư cÅ©ng đà n hát, Quế Thư lại chuốc rượu cho tôi. Nhưng lát sau thì thấy Cầm Äồng và o bảo là Ngô Äại cữu vá» rồi mà gia gia thì tá»›i đây, Äại nương bảo tôi vá» phòng săn sóc gia gia.
Tây Môn Khánh bảo:
- Quế Thư đang có chuyện lo buồn, lòng dạ nà o mà đà n hát ?
Kim Liên nói:
- Äã có gia gia lo cho rồi còn gì phải lo buồn nữa.
Äoạn gá»i Xuân Mai:
- Äem trà lên đây.
Xuân Mai đem trà lên, Kim Liên rót uống rồi lại dặn:
- Ngươi Ä‘un nước pha thêm má»™t bình trà nữa cho ta, không hiểu sao hôm nay ta khát nước thế nà y, chắc là tại uống nhiá»u rượu quá.
Tây Môn Khánh há»i:
- Hôm nỠđằng nha môn có Ä‘em lại biếu Ãt trà quý, Cầm Äồng nó đã Ä‘em tá»›i đây chưa?
Kim Liên đáp:
- Nó có đem tới rồi, nhưng không biết tôi để đâu quên mất.
Äoạn bảo Xuân Mai:
- Ngươi tìm trà đó, pha cho ta một bình.
Xuân Mai và o trong tìm trà rồi pha một bình đem ra. Kim Liên nói với Tây Môn Khánh:
- Tôi nghe ngưá»i ta nói thứ trà nà y phải là sản xuất tại Huệ Tuyá»n thuá»™c Tô Châu và VÅ© Di thuá»™c Phúc Châu thì má»›i là trà ngon, còn các nÆ¡i khác thì dở lắm.
Tây Môn Khánh nói:
- Thứ trà nà y tuy không phải là trà VÅ© Di, Huệ Tuyá»n nhưng vị Ä‘áºm hương thanh không kém, uống được lắm đấy chứ.
Kim Liên rót trà ra uống, uống và i chung thấy tinh thần sảng khoái đôi phần, bèn bảo:
- Trà nà y cũng ngon.
Lát sau lại nói:
- Không biết giá» nà y tiệc trong nhà đã tan chưa, nếu chưa tan, tôi và o đó nghe Úc Äại Thư hát và i khúc cho đỡ buồn.
Tây Môn Khánh bảo:
- Hồi trước tôi và mấy anh em là m lễ kết nghĩa, trong tiệc có mấy ca nữ hát rất hay, bây giỠtôi còn nhớ được và i bà i ca, tôi hát cho nà ng nghe, nà ng chịu không?
Kim Liên cưá»i:
- Sao lại chịu với không chịu? Tôi phải đa tạ chà ng mới đúng.
Tây Môn Khánh cất tiếng hát:
Äêm vắng quạ kêu.
Trăng má» soi dáng liá»…u tiêu Ä‘iá»u.
Dấu hà i xinh còn Ä‘áºm nét đưá»ng rêu.
Äèn khuya dáng gầy in bóng.
Äợi chá» dà i lâu.
Tuổi xuân qua chóng.
Mùa xuân qua rồi.
Bằn bặt trông tin, nhưng nhạn kia vắng bóng.
Lại hát luôn bà i khác:
Trăng giãi song sa.
Tâm sá»± mưá»i năm gá»i tiếng tỳ bà .
Ôm má»™t mối tương tư thầm kÃn.
Ngưá»i ở chân trá»i.
ChỠhết mùa xuân không thấy đến.
Tình nà y gá»i cánh uyên ương.
Lòng cô đơn buốt giá.
Chợt thấv tới chốn xưa.
Nắm tay nhau Ä‘i chÆ¡i khắp Ä‘á»n đà i đình tạ.
Sá»±c tỉnh dáºy, bên song má»›i biết nằm mÆ¡.
Tiếng hát ngừng, Kim Liên khen rối rÃt:
- Hát hay quá.
Tây Môn Khánh há»i:
- Mấy khúc hát đó trước đây Ứng, Tạ hai ngưá»i thÃch hát lắm, nà ng thấy thế nà o ?
Kim Liên đáp:
- Äiệu hát và lá»i hay lắm, nhưng tôi không hiểu hết ý tứ.
Hai ngưá»i tiếp tục trò chuyện. Äêm đó Tây Môn Khánh nghỉ tại phòng Kim Liên.
Sáng sá»›m hôm sau. má»›i gà gáy Tây Môn Khánh đã thức dáºy, rá»a mặt chải đầu rồi lên đại sảnh. Tại đây Äạo Quốc và Thôi Bản đã chá» sẵn. Tây Môn Khánh trao cho hai bức thư mà dặn:
- Bức thứ nhất nà y thì đưa cho Vương Bá Nhu, còn bức thư nhì thì tìm Miêu Thanh mà đưa, há»i thăm xem thế nà o rồi gá»i thư vá» cho ta biết. Tiá»n bạc thì nếu không đủ, ta sẽ sai Lai Bảo Ä‘em thêm sau.
Thôi Bản nhắc:
- Gia gia không có thư cho Thái Ngự sỠsao?
Tây Môn Khánh đáp:
- Thư cho Thái Ngá»± sá», ta chưa viết, để Lai Bảo sẽ Ä‘em Ä‘i sau.
Hai ngưá»i lạy chà o rồi lên đưá»ng. Tây Môn Khánh cÅ©ng sá»a soạn mÅ© áo cân Ä‘ai rồi ra viện là m việc.
Lát sau có má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a tá»›i, mồ hôi ướt áo, dừng ngá»±a ở cổng, há»i Bình An:
- Äây có phải tư thất cá»§a Tây Môn Äá» hình không?
Bình An há»i lại:
- Anh ở đâu tới?
Ngưá»i nà y xuống ngá»±a đáp:
- An lão gia sai tôi Ä‘em lá»… tá»›i. Gia gia tôi hiện cùng Hoà ng lão gia cai quản xưởng gạch Ä‘ang uống rượu tại nhà Hồ lão gia trên phá»§ Äông Bình, nên sai tôi tá»›i trước há»i xem Thiên há»™ có nhà không để tá»›i bái kiến.
Bình An lại há»i:
- Có thiếp gì không ?
Ngưá»i nà y thò tay và o bụng lấy ra má»™t tấm thiếp ghi các lá»… váºt và trao lá»… váºt cho Bình An. Bình An Ä‘em tất cả trình vá»›i Nguyệt nương. Nguyệt nương sai gói năm tiá»n Ä‘em ra thưởng cho ngưá»i Ä‘em lá»… váºt.
Gần trưa Tây Môn Khánh vá», Nguyệt nương nói lại. Tây Môn Khánh sai chuẩn bị ngay tiệc rượu.
Tá»›i trưa thì An, Hoà ng hai ngưá»i ngồi kiệu, tiá»n hô háºu á»§ng, quân lÃnh dẹp đưá»ng mà tá»›i. Kiệu ngừng tại cổng, gia nhân Ä‘em danh thiếp rồi bước lên đại sảnh, phân ngôi chá»§ khách hà n huyên.
Chủ khách an vị, Hoà ng Chủ sự nói:
- Lâu nay nghe danh quan nhân, bây giá» má»›i được tá»›i bái kiến tháºt là quá trá»….
Tây Môn Khánh chắp tay nói:
- Äại quan dạy quá lá»i, đại quan quang lâm tá»›i hà n xá là hân hạnh cho chúng tôi lắm, dám há»i tôn hiệu là chi?
An Chá»§ sá»± đỡ lá»i:
- Hoà ng niên huynh đây hiệu là Thái Vũ.
Hoà ng Chủ sự nói:
- CÅ©ng xin há»i hiệu tôn quan nhân.
Tây Môn Khánh đáp:
- Tiện hiệu cá»§a tiểu nhân là Tứ Tuyá»n.
Hoà ng Chủ sự nói:
- Hôm trước tôi phải gặp Thái niên huynh, nói là cùng với Tống niên huynh tới đây quấy quả quan nhân.
Tây Môn Khánh nói:
- CÅ©ng nhá» Äịch đại nhân ở kinh cho biết trước nên chúng tôi má»›i có dịp nghênh tiếp nhị vị ngá»± sá» Thái Tống. Dám há»i chừng nà o nhị vị đại quan lên đưá»ng tá»›i quý phá»§?
An Chủ sự đáp:
- Năm ngoái, sau khi từ biệt quan nhân thì tôi vỠnhà thăm song thân tới tháng giêng năm nay mới tới kinh, được bổ là m chủ sự tại bộ Công, bây giỠthì chúng tôi được cỠtới Kinh Châu, nhân đi ngang đây, phải ghé thăm quan nhân chừng mai mốt thì tiếp tục hà nh trình.
Tây Môn Khánh lại hết lá»i cảm tạ. Qua và i tuần trà , Tây Môn Khánh má»i khách nháºp tiệc. Hoà ng Chá»§ sá»± là m bá»™ đứng dáºy xin vá». An Chá»§ sá»± cÅ©ng phụ há»a:
- Nói tháºt vá»›i quan nhân, tôi và Hoà ng niên huynh đây bây giá» phải vá» dá»± tiệc đằng nhà Hồ Tri phá»§ ở Äông Bình. Chúng tôi tá»›i đây là để bái kiến quan nhân mà thôi, còn tiệc tùng thì xin để cho khi khác.
Tây Môn Khánh nói:
- ÄÆ°á»ng tá»›i nhà Hồ lão gia cÅ©ng xa, chỉ xin nhị vị đại quan nán lại uống chén rượu nhạt, để tiểu nhân được được khoan đãi các vị tùy tòng mà thôi.
Nói xong má»i hai ngưá»i và o tiệc, đồng thá»i sai gia nhân dá»n tiệc bên ngoà i khoản đãi đám tùy tòng.
Trên đại sảnh, tiệc gồm đủ loại sÆ¡n hà o hải vị. Tây Môn Khánh thân rót rượu quý ra chén và ng mà má»i khách.
Tiệc tà n, khách đứng dáºy cáo từ. An Chá»§ sá»± nói:
- Ngà y mai hai chúng tôi có là m tiệc nhá» tại trại cá»§a Lưu Thái giám, xin kÃnh má»i quan nhân hạ cố tá»›i dùng chén rượu nhạt, chẳng hay quan nhân có vui lòng tá»›i chăng?
Tây Môn Khánh nghiêng mình đáp:
- Nhị vị đại quan đã ban Æ¡n, tiểu nhân đâu dám trái lệnh. Nói xong tiá»…n khách ra táºn cổng, hai ngưá»i lên kiệu mà đi.
Tây Môn Khánh và o nhà được má»™t lát thì có gia nhân cá»§a Hạ Äá» hình tá»›i má»i. Tây Môn Khánh và o trong thay áo rồi dặn lấy ngá»±a, Ä‘em theo Äại An và Cầm Äồng cùng và i tên quân hầu tá»›i nhà Hạ Äá» hình.
Tới nơi, chủ khách thi lễ, an vị tại đại sảnh. Tây Môn Khánh nói:
- Vừa rồi có hai vị Chá»§ sá»± An, Hoà ng tại Công bá»™ ghé thăm nên phải tiếp đãi, nếu không, tôi đã tá»›i sá»›m rồi, khá»i đợi quan anh cho gá»i.
Hạ Äá» hình má»i Tây Môn Khánh uống trà , sau đó má»i và o tiệc, trong tiệc có cả má»™t vị tú tà i. Tây Môn Khánh há»i:
- Dám xin cho biết tôn hiệu.
Vị tú tà i đáp:
- Tiểu nhân tên Nghê Bằng, tá»± là Thá»i Viá»…n, hiệu là Quế Nham, được Äá» hình đây thương, gá»i vá» lo việc hà nh cá» nghiệp cho hiá»n lang đây, tiểu nhân lòng riêng vẫn lấy là m thẹn lắm.
Ba ngưá»i tiếp tục ăn uống trò chuyện. Cạnh tiệc có hai ca công đà n hát.
Hôm đó, Kim Liên ngá»§ tá»›i gần trưa má»›i dáºy, vì dây trá»… nên hổ thẹn không dám và o thượng phòng, lúc Nguyệt nương cho ngưá»i ra má»i ăn cÆ¡m. Kim Liên cÅ©ng không ăn, lấy cá»› là trong ngưá»i không khá»e.
Tá»›i xế chiá»u má»›i ăn mặc chải chuốt và o chà o Nguyệt nương.
Nhân lúc Tây Môn Khánh vắng nhà , Nguyệt nương muốn nghe Tiết đạo cô giảng Pháºt pháp và giảng kinh Kim Cương, bèn cho bà y tiệc trà và hoa quả rồi gá»i má»i ngưá»i tá»›i nghe. Tiết đạo cô và Vương đạo cô ngồi chÃnh giữa, hai đồ đệ là Diệu Phượng và Diệu Thú đứng hầu đằng sau, xung quanh là đủ mặt đám đà n bà con gái, vợ con thê thiếp cá»§a Tây Môn Khánh, lại có cả Dương cô nương và Ngô Äại cữu mẫu.
Hai sư bà niệm Pháºt má»™t hồi rồi Tiết sư bà giảng rằng:
- Ãnh sáng huy hoà ng thì dá»… tắt, chỉ có đất đá thì không bị hao mòn. Việc Ä‘á»i thay đổi cÅ©ng như hoa đã rụng thì không trở lại cà nh được, mà nước đã chảy thì không trở vá» nguồn được. Lầu son gác tÃa mà mệnh táºn thì cÅ©ng là không, quan tước cá»±c cao mà lá»™c tuyệt thì cÅ©ng như giấc má»™ng. Hoà ng kim bạch ngá»c chỉ là mối hoạ, mà vải lụa gấm vóc chỉ là báºn bịu con ngưá»i. Hầu non gái đẹp đầy nhà , ngá»±a quý gia nhân cả đám cÅ©ng chỉ là thứ phù du. Nay mai bằn bặt trên gối, hồn vá» cõi hoà ng tuyá»n thì công danh phú quý chỉ còn là cái danh giả để lại trên Ä‘á»i. Khi thân đã vùi sâu dưới ba tấc đất thì cá»§a cải ruá»™ng nương bị con cái tranh già nh. Cái khổ ở Ä‘á»i là váºy.
Má»i ngưá»i im lặng ngồi nghe, có vẻ kÃnh phục lắm. Sau đó hai sư bà lại thay nhau kể các chuyện vá» ThÃch Ca, vá» Quan Âm. Äang kể chuyện hà o hứng thì thấy Bình An từ ngoà i chạy và o thưa:
- Có gia nhân cá»§a Tuần án Ngá»± sá» Tống lão gia Ä‘em lá»… váºt tá»›i.
Nguyệt nương hoảng lên:
- Gia gia Ä‘ang uống rượu tại nhà Hạ Äá» hình rồi, bây giá» là m sao?
Bình An cÅ©ng Ä‘ang lúng túng thì Äại An từ ngoà i và o bảo:
- Tôi vừa vá» tá»i, biết chuyện rồi, không sao, để tôi Ä‘em thiếp cá»§a Tống Ngá»± sá» tá»›i trình gia gia, còn bây giá» thì bảo cáºu KÃnh Tế má»i ngưá»i cá»§a Tống Ngá»± sá» và o má»i ngưá»i ta chén rượu.
Nói xong cầm thiếp phi ngá»±a tá»›i nhà Hạ Äá» hình đưa cho chá»§ nhà mà nói:
- Tống Ngụ sá» sai ngưá»i Ä‘em lá»… váºt tá»›i.
Tây Môn Khánh xem thiếp, thấy ghi tên Tống Kiá»u Niên và kê khai các lá»… váºt gồm sách vở giấy bút và rượu thịt, rồi dặn:
- Vá» bảo Thư Äồng viết thiếp cám Æ¡n, rồi lấy vải lụa và tiá»n bạc cho những ngưá»i Ä‘em lá»… váºt.
Äại An vá» nhà tìm Thư Äồng không thấy. KÃnh Tế cÅ©ng không có nhà , vá»™i nhá» Phó Quản lý tiếp đãi các gia nhân cá»§a Tống Ngá»± sá», viết thiếp cám Æ¡n, rồi chạy ra há»i Bình An:
- Cáºu KÃnh Tế và thằng Thư Äồng đâu?
Bình An đáp:
- Hồi nãy cáºu KÃnh Tế ở nhà thì thấy thằng Thư Äồng cÅ©ng ở nhà , bây giá» cáºu KÃnh Tế ra ngoại thà nh đòi tiá»n thì chẳng thấy nó đâu cả.
Äại An bảo:
- Thằng khốn kiếp giá»i tháºt, dám bá» thư phòng mà đi chÆ¡i, để tá»™i nó đó.
Äang nói thì thấy KÃnh Tế và Thư Äồng đủng đỉnh cưỡi lừa từ cổng và o, Äai An mắng Thư Äồng ngay:
- Thằng nô tà i khốn kiếp dám bỠthư phòng đi chơi, để ta mách gia gia cho mà y xem.
Thư Äồng vênh váo:
- Tao đâu sợ mà y, tao thách mà y đấy, mà y không dám mách thì mà y là m con tao.
Äại An nổi giáºn:
- Thằng chó đẻ dám hỗn với cha mà y sao ?
Nói xong lôi cổ Thư Äồng xuống, nhổ má»™t bãi nước miếng và o giữa mặt Thư Äồng mà bảo:
- Äể tao Ä‘i đón gia gia vá» rồi xá» tá»™i mà y sau.
Nói xong lên ngựa phóng ra cổng.
Trong khi đó, tại phòng Nguyệt nương, hai sư bà vẫn lải nhải tụng kinh Ä‘á»c kệ. Kim Liên chán ngấy, muốn bá» Ä‘i lại sợ không tiện, bèn khá»u Ngá»c Lâu, Ngá»c Lâu im lặng. Kim Liên lại khá»u Bình Nhi, lần nà y thì Nguyệt nương trông thấy, biết ý bèn bảo:
- NgÅ© muá»™i muá»™i gá»i Lục muá»™i muá»™i kìa, hai ngưá»i ra ngoà i nói chuyện má»™t chút cho khuây khá»a Ä‘i.
Hai ngưá»i hÆ¡i ngượng ngùng kéo nhau ra ngoà i. Kim Liên bảo:
- Äại nương tháºt chẳng hiểu nghÄ© sao, nhà không có đám ma, không có ngưá»i bệnh mà tá»± nhiên Ä‘i rước hai bà sư vá» tụng kinh Ä‘á»c kệ rầm rÄ© cả lên.
Nói xong kéo nhau lên đại sảnh thấy thư phòng cạnh đại sảnh có thắp đèn, bên trong vợ chồng KÃnh Tế Ä‘ang to tiếng. Kim Liên đứng ngoà i gõ và o cá»§a sổ mà bảo:
- Không và o trong nghe tụng kinh Ä‘á»c kệ mà ở ngoà i nà y đấu khẩu vá»›i nhau hay sao?
KÃnh Tế quay ra thấy hai ngưá»i thì nói:
- Tưởng ai, té ra nhị vị nương nương xin má»i nhị vị và o trong nà y.
Hai ngưá»i cháºm rãi bước và o. Kim Liên há»i:
- Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện gì mà ồn à o lên váºy?
KÃnh Tế đáp:
- Nhị vị tÃnh coi, hôm nay gia gia sai tôi ra ngoại thà nh đòi tiá»n, vợ tôi đưa cho tôi ba tiá»n, dặn mua khăn tay. Lúc sá» tá»›i tiá»n thì không thấy, do đó tôi không mua được. Không hiểu tiá»n rÆ¡i đâu mất, váºy mà bây giá» nó cứ bảo là tôi Ä‘em tiá»n cho gái, rồi mắng chá»i tôi đủ Ä‘iá»u. Tôi đã thỠđộc mà nó cÅ©ng chẳng chịu tin. NgỠđâu a hoà n quét nhà , thấy tiá»n rá»›t má»›i lượm đưa cho nó, nó không chịu dưa tiá»n cho tôi mà lại bắt ngà y mai tôi phải mua khăn tay cho nó nữa. Nhị vị nương nương xem thế có chịu được không cÆ¡ chứ.
Äại Thư xỉa xói:
- Thôi Ä‘i tên khốn, không tằng tịu vá»›i con nà o sao lại Ä‘em cả thằng Thư Äồng Ä‘i theo là m gì? Hai cáºu cháu chắc là âm mưu chuyện gì đó chứ không đâu.
Kim Liên há»i:
- Mà tìm thấy tiá»n rồi chứ gì?
Äại Thư đáp:
- Hồi nãy a hoà n quét nhà lượm được, đưa cho tôi rồi. Kim Liên bảo:
- Thế thì việc gì phải cãi nhau nữa.
Äoạn quay sang KÃnh Tế:
- Äể tôi cÅ©ng gá»i Ãt tiá»n nhá» cáºu mua cho Ãt khăn tay. Bình Nhi cÅ©ng bảo; - Ở ngoại thà nh nếu có nhiá»u khăn đẹp, cÅ©ng mua giùm tôi mấy cái.
KÃnh Tế nói:
- Ở ngoại thà nh có chá»— chuyên bán đủ các loại khăn tay quý, đủ mà u và thêu đủ kiểu hoa rất đẹp Nhị vị thÃch mà u gì, thêu hoa gì xin nói trước để ngà y mai tôi mua vá» cho đúng ý.
Bình Nhi bảo:
- Tôi thÃch loại khăn mà u và ng có thêu hình chim phượng mà u thúy.
KÃnh Tế nói:
- Mà u và ng với mà u thúy sợ không nổi.
Bình Nhi bảo:
- Không nổi nhưng tôi thÃch, vá»›i lại xem có thá» mà u nước biển thêu kim tuyến thì cÅ©ng mua cho tôi mấy cái.
KÃnh Tế gáºt đầu cưá»i rồi há»i Kim Liên:
- Còn NgÅ© nương thì thÃch mà u gì, hoa gì ?
Kim Liên đáp:
- Tôi không có tiá»n nên chỉ nhá» mua mấy cái bằng lụa mà u bạch ngá»c có thêu kim tuyến mà thôi.
KÃnh Tế nói:
- Ngũ nương chưa già gì sao lại dùng khăn mà u trắng. Kim Liên bảo:
- Tôi thÃch thì kệ tôi, vá»›i lại xem có thứ khăn mà u tÃa bồ đà o bằng lụa Tứ Xuyên có thêu chữ song há»· thì mua thêm cho tôi.
Bình Nhi lấy ra Ãt bạc, đưa cho KÃnh Tế mà bảo:
- Tôi gá»i tiá»n luôn cho NgÅ© nương đó.
Kim Liên lắc đầu:
- Thôi, của tôi để tôi trả.
Bình Nhi bảo:
- Có đáng là bao, tiện đây đưa cho cáºu ấy luôn, thư thư khá»i phải mất công vá» phòng lấy tiá»n.
KÃnh Tế nháºn bạc nói:
- Chỗ nà y mua cả cho Ngũ nương cũng vẫn còn thừa.
Äoạn nhấc tay mà nói:
- Chá»— nà y cÅ©ng phải tá»›i má»™t lạng chÃn tiá»n chứ không Ãt đâu Bình Nhi bảo:
- Nếu còn thừa thì mua dùm đại cô nương đây luôn.
Äại Thư vá»™i đứng dáºy cám Æ¡n. Kim Liên bảo:
- Lục nương đã bá» tiá»n ra mua khăn cho đại cô nương thì số bạc ba tiá»n hồi nãy nên bá» ra mua vịt quay và rượu, ngà y mai gia gia vắng nhà , đãi Lục nương và tôi, được không?
KÃnh Tế bảo vợ:
- NgÅ© nương đã nói váºy thì nà ng phải bá» tiá»n ra là m tiệc nghe không. Äại Thư lấy ra ba tiá»n trao cho Kim Liên:
- NhỠNgũ nương đứng ra lo cho.
Kim Liên lại đưa cho Bình Nhi:
- Äể Lục nương lo được rồi.
Bốn ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì có gia nhân và o báo là Tây Môn Khánh vá». Bình Nhi, Kim Liên và Äại Thư vá»™i ai vá» phòng nấy. KÃnh Tế vá»™i bước ra nghênh đón cha vợ rồi thưa:
- Từ Tứ nói ngà y kia sẽ xin trả trước hai trăm năm chục lạng, còn bao nhiêu thì xin cho tới sang tháng sẽ trả nốt. Tây Môn Khánh cằn nhằn mấy câu rồi và o thượng phòng thay quần áo, sau đó tới phòng Kim Liên...
|

10-10-2008, 03:18 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 53
CUỘC GẶP Gá» CHỚP NHOÃNG
Tây Môn Khánh bước và o, Kim Liên nghênh đón rồi nói:
- Cả đêm qua không ngá»§ được, sáng nay chà ng lại phải Ä‘i sá»›m, đáng lẽ nên vá» nghỉ sá»›m má»›i phải, nà o ngá» giá» nà y má»›i vá».
Lúc đó cÅ©ng khoảng canh ba, Kim Liên thấy Tây Môn Khánh có vẻ say, bèn giúp thay quần áo, sá»a soạn giưá»ng gối rồi bảo Xuân Mai Ä‘em trà ra. Tây Môn Khánh uống xong chung trà rồi leo lên giưá»ng ngá»§ như chết, gá»i thế nà o cÅ©ng không thèm thức dáºy. Kim Liên chán chưá»ng nghÄ© rằng giá» nà y chắc hai sư bà còn ở phòng Nguyệt nương, liá»n lên đó.
Thấy Kim Liên bước và o, Nguyệt nương há»i:
- Gia gia ở dưới đó, sao lại lên đây?
Kim Liên đáp:
- Gia gia uống rượu say mèm tại nhà Hạ Äá» hình, rồi vá» ngá»§ say như chết, tôi ngồi má»™t mình buồn nên lên đây nói chuyện.
Äoạn quay sang há»i hai sừ bà :
- Ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói là có thiên đưá»ng, và địa ngục, không hiểu có tháºt chăng?
Tiết sư bà đáp:
- Tháºt chứ sao lại không. Trên Ä‘á»i có tam tháºp tam thiên, ở trên cùng là Äại La Thiên, ở đó có núi Thất Bảo, trên núi Thất Bảo có cung Thất Bảo, cung Thất Bảo có lâu đà i Thất Bảo. Lại có ba giá»›i là thượng trung hạ. Thượng giá»›i do Pháºt tổ ThÃch Ca Mâu Ni cai trị, trung giá»›i do Quan âm Äại sÄ© Văn thù Di Lặc cai trị, hạ giá»›i do U minh Giáo chá»§ Äại giác Thiá»n sư cai trị. Lại có Tam thiên Thế giá»›i, gá»i là Tiểu thiên Thế giá»›i, Trung thiên Thế giá»›i và Äại thiên Thế giá»›i, trong Tam thiên Thế giá»›i có hà ng ức vạn ngá»n Tu Di SÆ¡n.
Ngưá»i nà o không tin thì tá»™i không để đâu cho hết, còn tin thì được hưởng phúc.
Nguyệt nương há»i:
- Còn địa ngục thì sao? Có tháºt hay không ?
Vương sư bà tiếp lá»i:
- Äịa ngục gồm bát đại địa ngục, nÆ¡i nà o cÅ©ng đầy núi Ä‘ao rừng kiếm, ở dưới thấp nhất là A tỳ địa ngục, rá»™ng hÆ¡n tám vạn bốn ngà n dà m, ai có tá»™i nặng thì phải xuống đó, chịu biết bao hình phạt khá»§ng khiếp.
Kim Liên lại há»i:
- Hôm ná» có má»™t vị hòa thượng tá»›i đây nói là có thuốc tiên trưá»ng sinh bất lão, các vị là nữ tăng, có đơn thuốc đó không?
Tiết sư bà nói:
- Ôi hÆ¡i đâu mà tin, chế thuốc luyện Ä‘an là hà nh động cá»§a phái Äạo gia, phái ThÃch gia đâu là m những chuyện đó. Phái Äạo gia bảo là có chÃn loại thuốc Ä‘an tất cả, loại thứ nhất là Hoa Ä‘an uống và o bảy ngà y thì thà nh tiên, loại thứ nhì là Thần Ä‘an, uống và o bách bệnh tiêu tan, loại thứ ba cÅ©ng gá»i là Thần Ä‘an uống và o trăm ngà y thì thà nh tiên, loại thứ tư là Hoà n Ä‘an uống và o trăm ngà y cÅ©ng thà nh tiên, loại thứ năm gá»i là Nhị Ä‘an uống và o ba chục ngà y thà nh tiên, loại thứ sáu gá»i là Luyện Ä‘an uống mưá»i ngà y thà nh tiên, loại thứ bảy gá»i là Nhu Ä‘an uống trong năm ngà y thà nh tiên, loại thứ tám gá»i là Phục Ä‘an uống và o ná»™i nháºt thà nh tiên, và loại thứ chÃn gá»i là Hà n Ä‘an uống và o thì tức khắc thà nh tiên.
Kim Liên bảo:
- Lạ nhỉ, váºy mà hôm ná» gia gia kÃnh trá»ng vị hòa thượng đó lắm, lại xin được thuốc trưá»ng sinh nữa.
Nguyệt nương thấy Kim Liên cứ nói mãi vỠthuốc tiên, vừa sợ mất lòng hai sư bà , vừa không muốn nhắc đến chuyện xin thuốc cầu tự của mình, bèn nói sang chuyện khác:
- Ngũ muội muội à , hôm nỠmuội muội nói với tôi là muốn mua thứ quần tốt, hôm nay đã mua chưa ?
Kim Liên đáp:
- Hôm qua tôi thấy Lục nương mặc má»™t cái quần bằng lụa sa mà u ngá»c, có thêu sợi hoà ng ngân rất đẹp, nói là má»›i mua, nhưng không nói là giá bao nhiêu, giá mua được thứ đó thì tốt.
Nói và i ba câu chuyện nữa thì đã tới canh tư, Kim Liên cáo từ vỠphòng nằm ngủ.
Hôm sau, khi ở viện Äá» hình vá» nhà . Tây Môn Khánh nháºn được thư cá»§a hai Chá»§ sá»± An, Hoà ng má»i đến dá»± tiệc tại trang trại cá»§a Lưu Thái giám và o ngà y hai mươi ba sắp tá»›i. Vừa coi thư xong thì thấy má»™t ngưá»i thợ chải tóc tá»›i thá»m đại sảnh cúi lạy. Tây Môn Khánh bảo:
- Ngươi tá»›i đúng lúc lắm, ta cÅ©ng Ä‘ang cần phải sá»a lại đầu tóc đây.
Nói xong và o hiên Phỉ Thúy trong hoa viên, cởi áo ngoà i, xõa tóc ra ngồi trên má»™t cái ghế nhá».
Ngưá»i thợ chải tóc quỳ bên cạnh mà chải sá»a, Ä‘oạn nói:
- Ngưá»i ta coi tóc mà biết được váºn mạng, khà sắc tóc quan nhân vượng lắm, chỉ trong năm nay là có tin mừng thăng quan tiến chức.
Tây Môn Khánh mừng lắm. Chải sá»a đầu tóc xong, Tây Môn Khánh lại bảo ngoáy tai. Ngưá»i thợ nà y vốn rà nh nghá», lại là chá»— quen, cứ đúng ngà y là tá»›i. Nay nghe váºy thì lấy đồ nghá» ra. Tây Môn Khánh lÆ¡ mÆ¡ khoan khoái. Ngoáy tai xong, ngưá»i thợ lại còn đấm bóp nữa. Tây Môn Khánh hà i lòng lắm, thưởng cho năm tiá»n, sau đó bảo ở lại uống rượu rồi há»›t tóc cho cả Tố Quan.
Lúc đó đã trưa, Tây Môn Khánh quay và o thư phòng, nằm trên cái giưá»ng Äại lý Thạch mà ngá»§.
Hôm đó, Dương cô nương cáo từ, Nguyệt nương sai dá»n quả biếu đủ thứ đồ ăn rồi tiá»…n vá». Hai sư bà cÅ©ng cáo từ. Nguyệt nương tặng má»—i ngưá»i năm tiá»n, hai tiểu ni má»—i ngưá»i má»™t xấp vải. Lúc ra vá», Tiết sư bà còn dặn:
- Nhớ đúng ngà y Nhâm Tý thì uống thuốc, chắc chắn là sau đó có tin mừng.
- Tháng tám nà y sinh nháºt tôi, sư phụ nhá»› tá»›i, tôi trông đó. Tiết sư bà đáp:
- Thế nà o ngà y đó chúng tôi cũng tới quấy quả Bồ Tát.
Äoạn cùng Vương sư bà cáo từ. Nguyệt nương và đám tiểu thiếp tiá»…n ra táºn cổng.
Lát sau Quế Thư bồng Tố Quan và o vưá»n chÆ¡i, có Ngá»c Lâu, Kim Liên, Bình Nhi và Äại Thư Ä‘i theo. Bình Nhi bảo:
- Thôi Quế Thư đưa ca nhi đây tôi bồng cho.
Quế Thư nói:
- Không sao đây, Lục nương cứ để tôi bồng, tôi thÃch lắm.
Ngá»c Lâu bảo:
- Mình tới thư phòng của gia gia trong hoa viên đi.
Má»i ngưá»i hướng vá» hiên Phỉ Thúy. Trên đưá»ng Ä‘i, Kim Liên thấy hoa tưá»ng vi nở đẹp thì hái mấy bông, cà i đầu cho mình và cho Quế Thư. Tá»›i nÆ¡i, má»i ngưá»i thấy hiên Phỉ Thúy được chưng dá»n lại rất đẹp, bà n ghế bình phong toà n thứ quý, xung quanh hoa lá xanh tươi như cảnh tiên, trong thư phòng ở đầu hiên.
Tây Môn Khánh Ä‘ang ngá»§ trên giưá»ng Äại Lý Thạch, cạnh đó là án thư bà y đồ văn phòng tứ bảo, cạnh án thư là giá sách, trên tưá»ng treo đà n và những bức há»a, ngoà i khung cá»a là mấy đám ba tiêu phÆ¡ phất Ä‘ong đưa.
Kim Liên và má»i ngưá»i và o thư phòng, ngồi trên ghế để quanh bà n nước. Tây Môn Khánh chợt thức giấc, thấy đông ngưá»i bèn há»i:
- Má»i ngưá»i tá»›i đây là m gì váºy ?
Kim Liên cưá»i:
- Quế Thư muốn tới thăm thư phòng nà y nên chúng tôi dẫn tới cho coi.
Tây Môn Khánh đưa mắt nhìn thấy Quế Thư Ä‘ang bồng Tố Quan thì ngồi dáºy đùa vá»›i Tố Quan má»™t hồi. Bá»—ng Thư Äồng và o thưa:
- Ứng nhị gia tới.
Äám đà n bà con gái vá»™i rút ra, kéo nhau tá»›i phòng Bình Nhi. Quế Thư láºt Ä‘áºt bồng Tố Quan ra vừa bế xuống thá»m thì gặp Bá Tước tá»›i. Bá Tước thấy Quế Thư thì chặn lai há»i:
- à à , giá»i tháºt, tá»›i đây từ bao giá» váºy?
Quế Thư đáp:
- Nà y, đừng có vá»› vẩn, không có liên can gì tá»›i nhi gia cả, há»i là m gì?
Bá Tước cưá»i:
- Không cho há»i thì thôi, nhưng đưa ca nhi đây tôi bồng má»™t lát.
Nói xong bước tới giằng lấy Tố Quan mà bồng. Quế Thư đánh và o đầu Bá Tước mà mắng:
- Äồ quá»· đừng có là m cho ca nhi sợ.
Tây Môn Khánh bước ra ngoà i thá»m cưá»i bảo Bá Tước:
- Nà y đừng là m cháu sợ.
Äoạn quay lại bảo Thư Äồng:
- Bồng ca nhi tới phòng Lục nương mau.
Thư Äồng bước ra bồng Tố Quan. Lúc đó nhÅ© mẫu cÅ©ng vừa tá»›i, Thư Äồng trao Tố Quan cho nhÅ© mẫu. Bá Tước đứng lại há»i Quế Thư:
- Thế nà o, việc của nà ng tới đâu rồi?.
Quế Thư đáp:
- Nhá» gia gia và nương nương tôi thương nên đã sai Lai Bảo lên Äông Kinh lo giùm rồi.
Bá Tước nói:
- Váºy thì yên tâm quá rồi, khá»i lo gì nữa nhé.
Quế Thư không đáp, định bước đi. Nhưng Bá Tước bảo:
- Nà ng lên đây đi, ta còn chuyện muốn nói với nà ng.
Quế Thư đáp:
- Äể tôi Ä‘i lát nữa tôi trở lại.
Nói xong tới phòng Bình Nhi.
Bá Tước bước lên hiên Phỉ Thúy vái chà o Tây Môn Khánh rồi ngồi xuống. Tây Môn Khánh nói:
- Hôm qua trong khi tôi Ä‘ang uống rượu tại nhà Hạ Long Khê thì Tống Ngá»± sá» sai ngưá»i Ä‘em lá»… váºt tá»›i nhà , trong đó có nguyên má»™t con lợn sống. Hôm nay tôi đã bảo nhà bếp để nguyên con mà quay, bây giỠđể má»i Tạ ca tá»›i, mình cùng uống rượu chung vui.
Äoạn quay lại bảo Cầm Äồng:
- Chạy má»i ngay Tạ đại gia tá»›i đây nói là Ứng nhị gia hiện đã ở đây rồi.
Cầm Äồng vâng lá»i Ä‘i ngay. Bá Tước há»i Tây Môn Khánh:
- Há» Từ ở ngoại thà nh đã trả tiá»n cho đại ca chưa?
Tây Môn Khánh đáp:
- Thằng khốn đó cho vay thì dá»… đòi thì khó, hắn hẹn là ngà y mai chỉ xin trả trước hai trăm năm chục lạng, còn bao nhiêu xin khất đến sang tháng. Ngà y kia nhị ca cứ bảo hai ngưá»i đó tá»›i đây, tôi sẽ thêm và o cho há» mượn váºy.
Bá Tước nói:
- Hai ngưá»i đó đà ng hoà ng lắm, có lẽ há» lại Ä‘em lá»… váºt tá»›i kÃnh biếu đại ca đó.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nói với hỠlà không phải bà y vẽ là m gì.
Hai ngưá»i tiếp tục nói chuyện. Lát sau Tây Môn Khánh há»i:
- À còn vụ Tôn ca và Chúc ca thế nà o?
Bá Tước đáp:
- Sau hôm bị bắt tại nhà Quế Thư thì hai ngưá»i bị giam tại huyện má»™t đêm, sáng hôm sau bị giải lên Äông Kinh ngay. Tiết trá»i nóng ná»±c như thế nà y mà bị áp giải đưá»ng trưá»ng thì chịu sao nổi. Tháºt là thân là m tá»™i Ä‘á»i.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Ai bảo cứ theo cái thằng hỠVương là m gì? Bây giỠnó có cứu cho được đâu, mình là m thì mình chịu chứ?
Bá Tước nói:
- Äại ca dạy rất đúng. Chúc ca và Tôn ca chẳng biết gì đâu, tháºt thua xa tôi vá»›i Tạ đại ca.
Äang nói chuyện thì Tạ Hy Äại tá»›i, chà o há»i xong thì ngồi xuống mà quạt phà nh phạch. Tây Môn Khánh há»i:
- Tạ ca Ä‘i đâu vá» mà nóng ná»±c quá váºy?
Hy Äại đáp:
- Thôi, đại ca còn há»i là m gì nữa. Tháºt khi không gặp chuyện bá»±c mình. Hôm qua má»›i sáng banh mắt ra, bà mẹ cá»§a Tôn ca đã tá»›i nhà tôi, bù lu bù loa bảo là tôi là m cho con bà ta bị bắt. Bà lại kể tá»™i tôi nà o là hay la cà các xóm ăn chÆ¡i để uống rượu gây chuyện, rồi rá»§ rê con bà khiến con bà phai mang há»a. Äại ca bảo thế có tức không chứ. Bà ta cứ lải nhải cả buổi như váºy rồi má»›i chịu vá». Sau đó thì nghe đại ca cho gá»i, tôi phải vá»™i tá»›i ngay.
Bá Tước bảo Hy Äại:
- Tôi cÅ©ng vừa nói chuyện đó vá»›i đại ca xong. Tạ ca còn nhá»› từ trước tá»›i nay tôi vẫn bảo Chúc ca và Tôn ca là chÆ¡i vá»›i cái thằng há» Vương dó thì sá»›m muá»™n gì cÅ©ng mang há»a và o thân. Äến bây giá» thấy quả không sai. Mình là m mình chịu, còn oán háºn ai bây giá».
Tây Môn Khánh bảo:
- Thằng há» Vương đó cÅ©ng gá»›m lắm, má»›i nứt mắt ra mà đã bá» tiá»n bao gái, váºy cho nó biết.
Cầm Äồng Ä‘em trà ra, má»i ngưá»i uống trà nói chuyện. Lát sau thì Cầm Äồng dá»n bà n, Há»a Äồng Ä‘em đồ ăn ra. Tây Môn Khánh bảo:
- Nghe đâu hôm nay trong nhà cũng nấu món mì ngon lắm, để chúng mình ăn mì trước đã.
Nói xong gá»i Há»a Äồng Ä‘em mì lên. Mì quả là ngon, Ứng, Tạ hai ngưá»i lăng xăng rót xì dầu dấm á»›t rồi ăn như sấm sét. Chỉ lùa và i cái là hết má»™t bát mì, khoảng khắc má»—i ngưá»i ăn bảy bát mì, trong khi Tây Môn Khánh không ăn nổi hai bát. Tây Môn Khánh thấy hai ngưá»i ăn như váºy thì cưá»i bảo:
- Tôi không thể ăn như hai ngưá»i.
Bá Tước cưá»i:
- Món mì nà y không biết ai nấu mà ngon thế.
Hy Äại thì bảo:
- Ấy là tôi đã ăn cơm ở nhà rồi đấy, nếu không tôi còn ăn nữa được.
Hai ngưá»i ăn nhiá»u quá, toát cả mồ hôi, bèn cởi áo ngoà i ra. Bá Tước quay lại bảo Cầm Äồng:
- Mà y và o lấy cho chúng ta Ãt nước uống Ä‘i.
Hy Äại tiếp lá»i:
- Có trà thì tốt.
Cầm Äồng bưng trà ra, ba ngưá»i tạm ngừng ăn để uống trà nói chuyện. Bá»—ng Bình An và o thưa:
- Có gia nhân cá»§a Hoà ng Tứ và Lý Tam Ä‘em lá»… váºt tá»›i.
Nói xong lui ra gá»i bưng và o. Lá»… váºt đựng trong bốn cái quả lá»›n, gồm đủ thứ thịt cá hoa quả, gia nhân để lá»… váºt lên bà n bên cạnh. Ba ngưá»i bước tá»›i coi, Bá Tước cưá»i:
- Tôi nói có sai đâu, thế nà o há» cÅ©ng Ä‘em lá»… váºt tá»›i mà . Chà , toà n là những thứ ngon, không biết mua ở đâu mà khéo thế.
Nói xong thò tay ngay và o má»™t cái quả đựng trái cây, lấy má»™t lúc bốn năm thứ đưa lên miệng ăn nhuồm nhoà m, lại lấy mấy trái đưa cho Hy Äại bảo:
- Ngon không chịu được, ăn thỠcoi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Chưa gì đã ăn, đáng lẽ còn để Ä‘i cúng Pháºt đã.
Bá Tước cưá»i:
- Pháºt tại tâm, tôi ăn và o bụng tức là cúng Pháºt trong bụng rồi.
Tây Môn Khánh cưá»i, quay lại bảo Bình An:
- Và o thưa vá»›i Äại nương là nháºn lá»… nà y rồi lấy ba tiá»n thưởng cho ngưá»i Ä‘em lá»….
Bình An vâng lá»i, Ä‘em lá»… váºt và o nhà trong.
Lúc đó Nguyệt nương cùng đám tiểu thiếp và Tây Môn Äại Thư Ä‘ang ăn cÆ¡m ở nhà trong. Bá»—ng thấy ngưá»i thợ há»›t tóc tháºp thò ngoà i hà nh lang. Bình Nhi nhìn thấy bèn gá»i:
- Bác phó cạo đấy hả? Và o đây đi, tôi cũng đang định cho ca nhi hớt tóc, tóc dà i quá rồi.
Ngưá»i thợ bước và o sụp lạy rồi thưa:
- Quan nhân cũng có dặn tôi, nhưng bây giỠtôi mới trở lại được.
Nguyệt nương bảo Kim Liên:
- ThỠxem lịch coi hôm nay tốt ngà y không đã rồi mới cho ca nhi hớt tóc được.
Kim Liên sai Ngá»c Tiêu lấy cuốn lịch Ä‘em ra láºt xem rồi nói:
- Hôm nay là ngà y hai mươi mốt tháng tư, ngà y Canh Tuất, nên tế tự, xuất hà nh, may quần áo, hớt tóc , động thổ.
Äoạn ngẩng lên bảo:
- Như váºy là ngà y tốt.
Nguyệt nương bảo:
- Nếu ngà y tốt thì bảo nhũ mẫu đem ca nhi lên đây, rồi bảo đun nước nóng để gội đầu cho ca nhi.
Lát sau nhÅ© mẫu Ä‘em Tố Quan lên, nhưng vừa má»›i há»›t được và i đưá»ng thì Tố Quan sợ, khóc ầm lên. Ngưá»i thợ há»›t tóc vá»™i há»›t mau, mặc cho Tố Quan khóc, nhưng sau đó thì Tố Quan khóc lặng Ä‘i mặt đỠrần lên. Bình Nhi hoảng lên bảo:
- Thôi, thôi đừng hớt nữa.
Nói xong bồng con lên. Ngưá»i thợ cÅ©ng hoảng hồn dừng tay lại Tố Quan lặng ngưá»i Ä‘i mãi má»›i khóc được thà nh tiếng. Bình Nhi nói:
- Tôi đã bảo mà , không thể gá»i thợ há»›t tóc cho ca nhi được đâu, để há»›t ở nhà thì hÆ¡n.
Ngưá»i thợ xếp đồ đạc rồi lỉnh ra. Bình Nhi ná»±ng con:
- Äể tôi đánh ông phó cạo cho cáºu nhé, tá»± nhiên dám đến há»›t tóc cáºu là m cáºu sợ phải không.
Äoạn bồng con tá»›i trước mặt Nguyệt nương. Nguyệt nương cầm tay Tố Quan nói:
- Thằng chó, hớt tóc cho đẹp mà cũng khóc, muốn để tóc dà i như thằng giặc hay sao?
Bình Nhi trao con cho nhũ mẫu. Nguyệt nương dặn:
- Dá»— cáºu ngá»§ Ä‘i đã rồi hãy cho cáºu bú, đừng cho cáºu bú bây giá», cáºu vừa khóc xong, trong ngưá»i chưa yên đâu.
NhÅ© mẫu bồng Tố Quan vá» phòng. Äại An bước và o cưá»i:
- Là m cho bác phó cạo phải một phen xanh mặt.
Nguyệt nương há»i:
- Äã có cÆ¡m rượu gì cho ngưá»i ta chưa ?
Äại An đáp:
- Bác ấy ăn uống no say rồi. Gia gia lại thưởng cho năm tiá»n rồi.
Nguyệt nương bảo:
- Lấy má»™t bình rượu nhá» ra tặng cho bác ấy, để ngưá»i ta sợ tá»™i nghiệp.
Tiểu Ngá»c bèn rót má»™t bình rượu nhá» và má»™t đĩa thịt đưa cho Äại An Ä‘em ra ngoà i cho ngưá»i thợ há»›t tóc ăn uống. Nguyệt nương quay lại bảo Kim Liên:
- Xem giùm xem ngà y nà o là ngà y Nhâm Tý.
Kim Liên mở lịch ra coi rồi Ä‘á»c:
- Ngà y hai mươi ba là ngà y Nhâm Tý.
Äoạn gấp cuốn lịch lại mà há»i:
- Nhưng Äại nương muốn biết ngà y đó là m gì?
Nguyệt nương lúng túng:
- Chợt nhá»› ra thì há»i váºy thôi chứ cÅ©ng chẳng có chuyện gì.
Quế Thư cầm cuốn lịch mở ra rồi nói:
- Ngà y hai mươi bốn nà y lại là ngà y sinh nháºt cá»§a mẫu thân tôi, váºy mà tôi không có ở nhà được.
Nguyệt nương bảo:
- Mồng mưá»i tháng trước là sinh nháºt thư thư cá»§a ngươi, hai mươi bốn tháng nà y lại là sinh nháºt mẫu thân cá»§a ngươi, hai ba cái sinh nháºt cùng má»™t lúc như váºy là thế nà o? Sau nà y lấy anh chồng nà o nghèo má»™t chút thì chết, sinh nháºt liá»n liá»n như váºy lấy tiá»n đâu ra mà là m?
Quế Thư chỉ cưá»i không đáp.
Lát sau Tây Môn Khánh cho Há»a Äồng và o má»i Quế Thư. Quế Thư và o phòng Nguyệt nương trang Ä‘iểm rồi và o hoa viên, tá»›i hiên Phỉ Thuý. Tại đây, trên má»™t cái bà n bát tiên lá»›n, có lợn quay và nhiá»u món khác. Chá»§ khách Ä‘ang ăn uống vui vẻ. Quế Thư bước tá»›i lạy chà o rồi ngồi bên chuốc rượu. Bá Tước bảo:
- Nà y gia gia nà ng đã sai ngưá»i lên Äông Kinh lo việc cho nà ng, lại can thiệp vá»›i huyện để bảo vệ cho nà ng, nhưng nà ng thá» há»i lại gia gia nà ng xem có phải chÃnh ta là ngưá»i trước nhất báo tin vá» chuyện cá»§a nà ng và xin gia gia can thiệp cho nà ng hay không. Váºy thì bây giá» nà ng phải tìm xem có bà i hát nà o hay, đà n hát lên cho ta vừa nghe vừa uống rượu như thế má»›i là ngưá»i biết Ä‘iá»u.
Quế Thư cưá»i bảo:
- Thôi Ä‘i, đừng có ba hoa, chả biết có giúp gì được cho tôi tháºt không, chỉ biết bây giá» ngồi đây giở giá»ng Tà o Tháo kể Æ¡n.
Bá Tước bảo:
- Con khốn nà y gá»›m tháºt, trước mặt đại ca ta đây chẳng lẽ lại nói sai hay sao? Tháºt là đồ vô Æ¡n bạc nghÄ©a. chưa khá»i vòng đã cong Ä‘uôi là váºy.
Quế Thư mỉm cưá»i, quay giáo quạt, đánh Bá Tước mấy cái. Má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Sau dó Quế Thư đứng dáºy cầm cây tỳ bà , nhẹ nhà ng nắn phÃm rồi hát:
Nà o hay kẻ nỠbạc tình,.
Äể ta vò võ ngà y xanh đợi chá».
Gương loan bụi đóng má» má»,.
Thẹn thùng trâm ngá»c, sững sá» phấn son.
Là n my vắng nét xuân sơn,.
Chỉ còn thấy nét giáºn há»n mà y chau.
Bá Tước ngắt lá»i:
- Dầu sao thì chuyện của nà ng cũng tạm yên rồi, còn buồn rầu oán trách là m gì nữa.
Quế Thư cưá»i bảo:
- Äồ quá»·, đừng có ăn nói báºy bạ, có để ngưá»i ta hát không.
Äoạn hát tiếp:
Nhớ nhung là m biếng lên lầu,.
Thấy liễu xanh chỉ thêm đau mối tình.
Bá Tước bảo:
- Ruột đứt thì lòng mới đau, chứ mối tình mà đau khỉ gì, mà nếu có đau thì để ta chữa cho.
Quế Thư bước tới thẳng cánh tay giáng và o đầu Bá Tước mấy cái giáo quạt nên thân, rồi lại hát bà i khác:
Bên song u tĩnh, Trăng chiếu mênh mông.
Một mình ngồi tựa bình phong,.
Ngoà i trá»i lạc lõng cánh hồng cô đơn.
Hồng kêu như gợi cơn buồn,.
ÄÄ©a dầu cà ng cạn cà ng tuôn mạch sầu.
Ngủ đi để quên nhau,.
Ngủ không được, chỉ thấy lòng đau.
Bá Tước cưá»i:
- Là m sao mà ngá»§ không được, ở nhà thì ngá»§ không được đã đà nh, tá»›i đây lại không ngá»§ say như chết ấy à . Ngưá»i ta lên Äông Kinh chạy thầy chạy thuốc cho mình rồi mà còn là m bá»™.
Quế Thư kêu lên:
- Gia gia coi, cái nhà ông hỠỨng nà y cứ trêu chá»c ngưá»i ta hoà i à .
Bá Tước bảo:
- Bây giá» thì nà ng gá»i gia gia ngá»t xá»›t.
Quế Thư không thèm nói, nắn phÃm hát bà i khác:
Suy Ä‘i nghÄ© lại Sao vẫn thấy lòng trống trải Ngưá»i đâu rồi Ngưá»i đâu rồi Sao để ta lệ sầu mãi mãi tuôn rÆ¡i.
Bá Tước ngắt lá»i:
- Thôi để ta kể chuyện nà y cho mà nghe. Chuyện nà y vui lắm. Ngà y trước có má»™t ngưá»i mắc táºt đái dầm, chẳng may vợ chết, anh ta phải nằm ngá»§ gần linh cữu, đêm đó lại đái dầm nữa, sáng hôm sau má»i ngưá»i tá»›i, thấy quần anh ta ướt sÅ©ng cả, má»›i há»i nguyên do, anh ta trả lá»i rằng suốt cả đêm anh ta khóc lóc nên nước mắt chảy ra ướt hết. Có lẽ nước mắt cá»§a nà ng bây giá» cÅ©ng là thứ nước mắt cá»§a anh chà ng vợ chết kia mà thôi.
Nói xong cưá»i ha hả. Quế Thư chau mà y bảo:
- Äồ gì vô liêm sỉ ăn nói nhÆ¡ bẩn quá.
Äoạn lại hát tiếp:
Ta giáºn chà ng.
Chà ng giáºn ta.
Bởi chuyện không đâu hai đứa cách xa.
GiỠđây buồn thương nhung nhớ.
Giáºn mình lúc trước sao chẳng nói ra.
Bá Tước bảo:
- Nà ng hát chán bá» xừ, lá»i ca chẳng ra đâu và o đâu cả, cái gì mà nói ra vá»›i chẳng nói ra. Thôi, nà ng im Ä‘i, để ta hát má»™t khúc hát Nam cho mà nghe.
Nói xong hát rằng:
Nà ng ngồi đây.
Nghe ta kể chuyện gió trăng.
Trong cõi Ä‘á»i nà y.
Là m sao phân biệt giả chân.
Ngưá»i nà o cÅ©ng kỳ khôi ranh mãnh.
Ngưá»i nà o cÅ©ng lo tÃnh chuyện mưu sinh.
Những nà ng ca nữ.
Chỉ biết tiá»n bạc đâu biết ân tình.
Buồn chán đến hết nói.
Thà nhảy xuống sông xuống giếng.
Mà chết phắt theo là n nước xanh.
Bá Tước hát xong, Quế Thư tức quá phát khóc. Tây Môn Khánh bèn cầm quạt đánh lên đầu Bá Tước rồi cưá»i:
- Äồ chó chết, chỉ được cái giá»i trêu chá»c là không ai bằng.
Äoạn quay sang bảo Quế Thư:
- Cứ hát đi, mặc kệ hắn, đừng để ý gì hết.
Tạ Hy Äại nói:
- Nhị ca tháºt chẳng ra là m sao, tá»›i đây ăn no uống say rồi nói báºy bạ, coi chừng nói nữa thì bị đánh đến lá»— đầu ra đó.
Quế Thư lại nắn phÃm hát rằng:
Ai cũng nói chà ng là kẻ chà thà nh...
Bá Tước vừa má»›i định mở miệng nói đã bị Hy Äại bịt chặt miệng bảo:
- Quế Thư cứ hát đi, mặc kệ hắn, để ta trị hắn cho.
Quế Thư hát tiếp:
Nà o hay chà ng là kẻ bạc tình.
Lòng nghÄ© má»™t đưá»ng miệng nói má»™t nẻo.
Hẹn hò ăn nói loanh quanh.
Quế Thư ngừng hát, Hy Äại buông tay ra. Bá Tước nói ngay:
- NghÄ© má»™t đằng nói má»™t nẻo như váºy mà lại hay, biết tin ai mà nói tháºt được.
Quế Thư bảo:
- Rõ tháºt đồ mắc dịch, dÆ¡ dáng dạng hình.
Tây Môn Khánh và Hy Äại cùng cưá»i. Quế Thư lại hát tiếp:
Váºy mà thệ hải minh sÆ¡n.
Äiá»u dối trá mà miệng nói nhÆ¡n nhÆ¡n.
Kẻ phụ tình.
Còn đáng giáºn nà o hÆ¡n.
Như váºy bảo sao ta chẳng buồn.
Bá Tước cưá»i:
- Buồn gì mà buồn, ngưá»i ta có phụ tình đâu, nay mai ngưá»i ta được kế táºp chức tước Chiêu Tuyên thì hết buồn ngay.
Quế Thư biết Bá Tước ám chỉ Vương Tam, con của Vương Chiêu Tuyên nhưng cũng mặc kệ, hát tiếp:
Ngà y tháng qua mau.
Biết bao giỠmới được gặp nhau.
Uổng công chỠđợi.
Nằm bên song, gió mưa là m tỉnh giấc mộng sầu.
Ôi kẻ bạc tình.
Kiếp nà y là m sao cho loan phụng hòa mình.
Quế Thư hát dứt. Hy Äại bảo:
- Thôi, bảo Thư Äồng nó cất cây tỳ bà đi, để ta má»i Quế Thư má»™t chung rượu, uống cho đỡ mệt, và cÅ©ng uống cho hết giáºn nữa.
Bá Tước nói:
- Váºy thì để tôi tiếp thức ăn, tôi thù tiếp cÅ©ng không đến ná»—i tệ.
Quế Thư bảo:
- Thối chá»a, ai khiến, ông mà tiếp ai, ông đánh ngưá»i ta thì có.
Hy Äại rót rượu má»i Quế Thư ba chung liá»n rồi quay sang rá»§ Bá Tước đánh cá» giải trÃ. Tây Môn Khánh đưa mắt cho Quế Thư rồi đứng dáºy bước ra. Bá Tước nói:
- Äại ca có và o nhà thì xin nhá» nấu giùm Ãt trà ngon uống cho tiêu cÆ¡m, ăn nhiá»u thấy tức bụng quá.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nhà tôi là m gì có thứ trà đó.
Bá Tước nói:
- Äại ca đừng giấu chúng tôi. Lưu Há»c quan ở Hà ng Châu má»›i sai Ä‘em biếu đại ca, chẳng lẽ đại ca xấu, để dà nh uống má»™t mình sao ?
Tây Môn Khánh cưá»i, bước và o nhà trong Quế Thư cùng theo ra.
Sau và i ván cá», Bá Tước thấy Tây Môn Khánh không trở lại thì há»i Há»a Äồng:
- Gia gia ngươi là m gì ở nhà trong mà lâu váºy?
Há»a Äồng đáp:
- Không biết là m gì, nhưng chắc cÅ©ng sắp ra bây giá».
Bá Tước bảo:
- Lạ tháºt, ra đâu mà ra.
Äoạn quay lại bảo Hy Äại:
- Tạ ca ngồi đây, để tôi và o tìm.
Hy Äại rá»§ Há»a Äồng đánh cá». Bá Tước bước ra.
Nguyên là Tây Môn Khánh đến phòng Bình Nhi thăm con, ngồi má»™t chút rồi trở ra. Khi Ä‘i ngang qua ngôi nhà mát trong hoa viên thì gặp Quế Thư Ä‘i tá»›i, hai ngưá»i ghé và o ngôi nhà mát nói chuyện. Quế Thư nói:
- Nhá» gia gia thương mà sai ngưá»i lên Äông Kinh lo việc giùm tôi, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn lo lắng không yên.
Tây Môn Khánh vội nói:
- Nà ng cứ yên tâm, nay mai tất có tin, việc gì phải lo buồn cho khổ thân.
Bên ngoà i gió thổi nhè nhẹ, con chim oanh hót lÃu lo trên cà nh cây. Hai ngưá»i Ä‘ang trò chuyện thì Bá Tước Ä‘i tá»›i gần. Bá Tước nghe như có tiếng ngưá»i chuyện trò thì đứng lại nghe ngóng. Bước gần tá»›i, Bá Tước nháºn rõ giá»ng nói cá»§a Quế Thư và Tây Môn Khánh, bèn bước lại gần, đằng hắng rồi bảo:
- Hai ngưá»i có chuyện gì mà phải kéo nhau ra đây nói váºy? Chuyện gì bà máºt đến ná»—i không muốn cho ai nghe váºy?
Nói xong bước và o ngôi nhà mát. Quế Thư có vẻ thẹn:
- Äồ quá»·, tá»± nhiên ở đâu tá»›i là m ngưá»i ta hết hồn. Bá Tước cưá»i:
- Việc gì mà sợ? Có chuyện gì mau nói ra đi, chuyện gì mà phải giấu, vả lại giấu cũng không được, có tôi tới nghe rồi mà .
Tây Môn Khánh cÅ©ng cưá»i:
- Äồ chết toi tháºt, có Ä‘i ra để cho ngưá»i ta nói chuyện không? Äừng có phá đám.
Bá Tước chỉ Quế Thư bảo:
- Con nhá» nà y gá»›m tháºt, có chuyện gì mau nói ta nghe rồi xin xá» ta tha cho, nếu không ta la lá»›n lên bây giá» là các nương nương Ä‘á»u nghe thấy hết cho mà xem. Ngươi xin là m con nuôi, lại được cư ngụ Ở đây váºy mà dám ra đây trò chuyện riêng tư vá»›i gia gia ngươi hay sao?
Quế Thư chỉ cưá»i:
- Äồ quá»· ở đâu ấy Bá Tước cảm thấy mình không nên ở lại lâu, bèn bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi, để ta Ä‘i.
Nhưng mới đi được mấy bước thì quay lại bảo Tây Môn Khánh:
- Trà cho chúng tôi đâu?
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Äồ mắc dịch, gì mà gấp váºy? Äể lát nữa không được sao. Bá Tước Ä‘i thẳng. Tây Môn Khánh trở vá» hiên Phỉ Thúy, còn Quế Thư thì và o nhà trong.
Tây Môn Khánh đang nói chuyện với khách thì Lý Minh tới lạy chà o.
Bá Tước há»i:
- Lý Nháºt Tân từ đâu tá»›i váºy? Có dò há»i được tin tức gì không ?
Lý Minh đứng dáºy chắp tay thưa:
- Quế Thư được che chở tại đây nên hai hôm nay trên huyện không thấy nói gì cả, chắc là còn chỠtin tức ở kinh.
Bá Tước lại há»i:
- Còn con nhỠTỠHương thì sao?
Lý Minh đáp:
- Tá» Hương thì vẫn tá túc tại nhà Vương Hoà ng thân. Riêng Quế Thư được gia gia che chở tại đây, tháºt là không còn sợ gì nữa.
Bá Tước nói:
- Äó cÅ©ng là nhá» ta và Tạ gia đây hết lá»i xin gia gia ngươi giúp đỡ. nếu không thì đâu có được như váºy ?
Lý Minh nói:
- Gia gia đây mà không che chở thì tháºt chẳng biết là m sao, thÃm tôi đằng đó cứ lo sợ cuống cuồng, đâu còn tÃnh toán gì được.
Bá Tước bảo:
- Hình như ta nhá»› là cÅ©ng sắp tá»›i sinh nháºt cá»§a bà thÃm ngươi rồi thì phải, sao không là m tiệc má»i chúng ta tá»›i chúc thá» ?
Lý Minh đáp:
- Các gia gia lo gì, đợi mấy hôm nữa công chuyện êm đẹp, tất phải có tiệc lá»›n má»i các gia gia tá»›i chứ.
Bá Tước nói:
- Váºy cÅ©ng được, để tá»›i ngà y đó chúng ta sẽ ăn bù lại tiệc sinh nháºt má»™t thể.
Äoạn rót má»™t chung rượu đưa cho Lý Minh mà bảo:
- Lại đây uống chung rượu, chúng ta uống cả ngà y nay rồi, bây giỠuống không nổi nữa.
Lý Minh vá»™i bước tá»›i đỡ lấy chung rượu rồi quỳ xuống mà uống. Hy Äại bảo Cầ m Äồng:
- Rót tiếp cho Lý Minh uống.
Bá Tước bảo Lý Minh:
- Nếu ngươi chưa ăn cÆ¡m thì trên bà n đây còn nhiá»u đồ ăn, tá»›i ăn Ä‘i.
Hy Äại cầm đĩa vịt quay đưa ra. Lý Minh hai tay đỡ lấy. Bá Tước gắp cho Lý Minh má»™t miếng cá và bảo:
- Năm nay chắc ngươi chưa ăn thứ cá nà y, mới có đấy.
Tây Môn Khánh bảo:
- Sao không cho nó cả đĩa, để lại là m gì?
Bá Tước đáp:
- Äể lát nữa uống rượu xong, tôi còn ăn cÆ¡m nữa chứ. Má»i ngưá»i không biết, thứ cá Bắc ngư ở Giang Nam nay quý lắm, má»™t năm chỉ có má»™t lần, hương vị thÆ¡m ngon không thể tả hết được, triá»u đình muốn ăn mà cÅ©ng không có đấy. Nên không phải là đại ca thì thá» há»i ai có được thứ cá nà y ?
Äang nói chuyện thì Há»a Äồng bưng ra bốn đĩa đồ ăn má»›i là m. Tây Môn Khánh chưa kịp đụng đũa thì Bá Tước đã lá»±a má»™t đĩa đồ ăn ngon nhất trút ngay và o bát mình. Hy Äại bảo:
- Nhị ca cÅ©ng phải chừa lại chút Ãt cho tôi ăn nữa chứ.
Nói xong cÅ©ng cầm má»™t đĩa đồ ăn khác trút hết và o bát mình. Tây Môn Khánh cầm đũa gắp nhấm nháp, còn má»™t đĩa thì cho Lý Minh. Lý Minh ăn xong lấy đà n tranh ra vừa đà n vừa hát. Chá»§ khách ăn uống nghe đà n hát tá»›i tối má»›i ăn cÆ¡m. CÆ¡m xong, Ứng, Tạ hai ngưá»i má»›i đứng dáºy cáo từ. Ứng Bá Tước nói:
- Tôi biết là ngà y mai An Chá»§ sá»± má»i đại ca ăn uống chắc đại ca báºn, nên chuyện cá»§a Lý Tam và Hoà ng Tứ, tôi để ngà y kia sẽ tÃnh.
Tây Môn Khánh gáºt đầu. Ứng Tạ hai ngưá»i không cần đưa tiá»…n, kéo nhau ra vá». Tây Môn Khánh vá» phòng Ngá»c Lâu nghỉ.
Hôm sau, Tây Môn Khánh dáºy sá»›m, uống trà ăn sáng xong thì Ä‘em theo Thư Äồng và Äại An, cưỡi ngá»±a tá»›i nhà Lưu Thái giám ở cách ngoại thà nh ba chục dặm. Trong khi đó ở nhà , Kim Liên bảo Bình Nhi bá» thêm ra bảy tiá»n, cá»™ng vá»›i ba tiá»n cá»§a vợ chồng KÃnh Tế, sai Lai Hưng mua gà vịt và má»™t bình rượu Kim Hoa, vá» bảo vợ Lai Hưng là m món ăn. Xong xuôi, Kim Liên lên gặp tìm Nguyệt nương nói:
- Vợ chồng Äại Thư bá» ra ba tiá»n, Lục nương bá» thêm ra để là m má»™t bữa tiệc trong hoa viên, xin má»i Äại nương tá»›i chứng giám cho.
Nguyệt nương cùng Kiá»u Nhi, Ngá»c Lâu, Tuyết Nga, Äại Thư và Quế Thư và o hiên Phỉ Thúy trong hoa viên cùng má»i ngưá»i dá»± tiệc.
Sau đó má»i ngưá»i lại lên Ngá»a Tuyết Äình trên ngá»n giả sÆ¡n vừa đánh cá» vừa uống rượu. Nguyệt nương chợt nhá»› tá»›i KÃnh Tế bèn há»i:
- Sao hôm nay không có hiá»n tế dá»± tiệc?
Äại Thư nói:
- Hôm nay gia gia sai chồng con ra ngoại thà nh đòi tiá»n Từ Tứ, chắc cÅ©ng sắp vá» rồi.
Lát sau KÃnh Tế vá» tá»›i, vái chà o má»i ngưá»i rồi ngồi xuống cạnh vợ. Äoạn thưa vá»›i Nguyệt nương:
- Từ Tứ đã trả tiá»n rồi, gồm năm gói, má»—i gói năm chục lạng cá»™ng là hai trăm năm chục lạng. Con đã đưa cho Ngá»c Tiêu cất rồi.
Má»i ngưá»i lại tiếp tục uống rượu. Lát sau, Nguyệt nương và Ngá»c Lâu đánh cá», Quế Thư ngồi coi.
Những ngưá»i khác ra ngoà i ngắm hoa cá» trong vưá»n. Chỉ có mình Kim Liên phe phẩy cái quạt trong tay, tá»›i khu trồng chuối ráºm rạp đằng sau giả sÆ¡n hóng mát, rồi vui bước hái những cánh hoa nở đẹp gần đó. Nà o ngá» KÃnh Tế đã để ý theo dõi từ trước, thấy vắng ngưá»i liá»n bước tá»›i sau lưng nói:
- NgÅ© nương hái hoa gì váºy? Coi chừng gai đâm và o tay NgÅ© nương thì tôi Ä‘au lòng lắm.
Kim Liên hÆ¡i quay đầu lại, liếc KÃnh Tế rồi mỉm cưá»i bảo:
- Äồ quá»·, ăn nói ỡm á», gai đâm và o tay tôi thì việc gì cáºu phải Ä‘au lòng, ai khiến cáºu chú ý. Cáºu theo tôi là m gì, không sợ ngưá»i ta thấy hay sao? À mà cáºu đã mua được khăn tay cho tôi chưa đấy?
KÃnh Tế cưá»i hì hì rút mấy cái khăn tay trong tay áo ra đưa cho Kim Liên rồi sán lại mà bảo:
- Khăn mua rồi đấy. NgÅ© nương tạ Æ n tôi cái gì bây giá».
Kim Liên mỉm cưá»i không đáp, chỉ đẩy nhẹ KÃnh Tế ra. Äang khi đó Bình Nhi bồng Tố Quan Ä‘i ngang phÃa xa, có nhÅ© mẫu Ä‘i theo. Bình Nhi thấy Kim Liên Ä‘ang cầm quạt, thì tưởng Kim Liên Ä‘uổi bắt bướm bèn gá»i:
- Ngũ thư thư đang bắt bướm đấy ư? Cho ca nhi một con chơi đi.
Kim Liên giáºt mình hoảng sợ, KÃnh Tế vá»™i lẻn vá» phÃa sau, nÆ¡i có những bụi cây ráºm rạp. Kim Liên vá»™i bước lại gần Bình Nhi rồi vá» há»i:
- Cáºu KÃnh Tế dã đưa khăn cho thư thư chưa?
Bình Nhi đáp:
- Äã đưa gì đâu.
Kim Liên bảo:
- Vừa rồi cáºu KÃnh Tế gặp tôi, đã đưa cho tôi rồi.
Nói xong rủ Bình Nhi ngồi xuống một phiến đá dưới bụi ba tiêu, lấy khăn ra coi. Nói và i ba câu chuyện Bình Nhi bảo:
- Nơi nà y mát mẻ quá, mà lại yên tĩnh nữa.
Äoạn quay lại bảo nhÅ© mẫu Như à bồng Tố Quan vá» phòng, đồng thá»i sai Nghênh Xuân vá» lấy cá»— bà i ra, đánh bà i giải trà vá»›i Kim Liên.
Nghênh Xuân Ä‘em má»™t cái chiếu và bá»™ bà i tá»›i, Bình Nhi và Kim Liên ngồi trên chiếu đánh bà i dưới khóm ba tiếu. Äánh được má»™t lúc thì nghe Ngá»c Tiêu đứng trên Ngá»a Tuyết Äình gá»i:
- Äại nương có chuyện muốn nói vá»›i Lục nương kìa. Bình Nhi vá»™i đứng dáºy trở lên Ngá»a Tuyết Äình gặp Nguyệt nương. Kim Liên biết là KÃnh Tế Ä‘ang trốn đâu đây vì không dám ra, sợ Bình Nhi thấy, bèn Ä‘i và o động đá trong giả sÆ¡n, thấy KÃnh Tế trong đó, liá»n bảo:
- Không có ai đâu, ra đi.
KÃnh Tế không chịu ra lại gá»i Kim Liên và o mà bảo:
- Trong nà y có nhiá»u hoa đẹp lắm, và o mà coi.
Kim Liên tưởng tháºt, bước và o định xem hoa thì bị KÃnh Tế ôm chặt lấy...
Trong khi đó Bình Nhi lên tá»›i Ngá»a Tuyết Äình. Nguyệt nương bảo:
- Tôi và Quế Thư Ä‘á»u thua hết, Lục muá»™i muá»™i đánh thá» vá»›i Tam muá»™i muá»™i mấy ván xem sao.
Bình Nhi chưa kịp trả lá»i thì nghe tiếng Tố Quan khóc, vá»™i nhìn xuống khóm ba tiêu phÃa dưới, thấy nhÅ© mẫu đặt Tố Quan trên chiếc chiếu trải dưới khóm ba tiêu hồi nãy. Thì ra Tố Quan khóc, nhÅ© mẫu bồng ra tìm Bình Nhi, nhưng không thấy, bèn đặt Tố Quan lên chiếu mà dá»—. Bình Nhi thấy váºy nói:
- Ca nhi đang khóc dưới kia.
Ngá»c Lâu bảo:
- Dưới đó có Ngũ nương mà , lo gì.
Nguyệt nương bảo:
- Thế thì Lục muá»™i muá»™i đánh vá»›i tôi váºy, để Tam muá»™i muá»™i xuống trông ca nhi cho.
Bình Nhi bảo:
- Nếu váºy thì phiá»n Tam thư thư bồng ca nhi lên đây giùm tôi váºy Äoạn quay lại bảo Tiểu Ngá»c.
- Ngươi xuống cuộn chiếu và đem bộ bà i lên đây.
Ngá»c Lâu và Tiểu Ngá»c Ä‘i xuống chân ngá»n giả sÆ¡n tá»›i dưới khóm ba tiêu, thấy Tố Quan Ä‘ang giÆ¡ chân giÆ¡ tay khóc, không thấy Kim Liên đâu, bên cạnh Tố Quan là má»™t con mèo Ä‘en lá»›n. Ngá»c Lâu bảo:
- Chắc là ca nhi sợ con mèo nên khóc đó, mà không biết Ngũ nương đi đâu rồi.
Kim Liên nghe váºy vá»™i từ trong động đá bước ra cưá»i bảo:
- Tôi trốn trong nà y chứ đâu, váºy mà cÅ©ng không tìm thấy.
Ngá»c Lâu tưởng tháºt nên cÅ©ng không nhìn và o động đá là m gì, chỉ bồng Tố Quan lên Ngá»a Tuyết Äình. Tiểu Ngá»c cuá»™n chiếu ôm theo. Kim Liên cÅ©ng lo lắng Ä‘i theo vì sợ Ngá»c Lâu và Tiểu Ngá»c nói mình và o động đá mà không có lý do chÃnh đáng.
Tới nơi, Nguyệt nương bảo:
- Sao ca nhi khóc váºy?
Tiểu Ngá»c đáp:
- Chẳng biết con mèo đen lớn ở đâu tới là m ca nhi sợ nên khóc.
Nguyệt nương nói:
- Äể ca nhi sợ tá»™i nghiệp không.
Bình Nhi nói:
- Có Ngũ nương ở dưới đó mà .
Ngá»c Lâu bảo:
- Ngũ muội muội nói là và o trốn trong động đá. Kim Liên át đi:
- Äâu phải ca nhi sợ mèo, chắc là đói mà khóc đòi bú đấy chứ.
Bình Nhi bảo nhũ mẫu bồng Tố Quan cho bú.
Trong khi đó KÃnh Tế thấy không có ai, bèn lén trở ra Ä‘i mất.
Trên nà y, Tố Quan không chịu bú mà cứ khóc. Nguyệt nương bảo Bình Nhi:
- Bồng ca nhi vỠphòng dỗ ngủ đi.
Má»i ngưá»i ai cÅ©ng vá» phòng nấy. Gia nhân dá»n dẹp các thứ.
KÃnh Tế buồn bá»±c vá» phòng, tâm hồn bị ám ảnh bởi cuá»™c gặp gỡ ngắn ngá»§i vá»›i Kim Liên vừa rồi...
|

10-10-2008, 03:20 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 54
KẺ MONG CON, NGƯỜI CẦU PHÚC
Tây Môn Khánh lên ngá»±a. Äem theo bá»n Thư Äồng, Äại An bốn năm đứa, tá»›i nhà Lưu Thái giám dá»± bữa tiệc do hai vị Chá»§ sá»± An, Hoà ng khoản đãi. Tá»›i nÆ¡i, gia nhân và o báo, An, Hoà ng, hai ngưá»i vá»™i bước ra nghênh tiếp. Lưu Thái giám cÅ©ng bước tá»›i là m lá»… tương kiến.
Và o tá»›i dại sảnh, Lưu Thái giám cưá»i bảo:
- Ba ngưá»i chúng tôi chá» mãi từ nãy tá»›i giá», bây giá» má»›i thấy đại quan tá»›i.
Tây Môn Khánh cưá»i đáp:
- ÄÆ°á»£c nhị vị đại quan đây chiếu cố, chúng tôi đã định tá»›i sá»›m, không ngá» trong nhà có chút việc báºn nên để các vị phải mất công chỠđợi, xin các vị niệm tình tha lá»—i cho.
Bốn ngưá»i lại vái nhau mà ngồi xuống. Tây Môn Khánh được má»i ngồi chá»— danh dá»±, chá»— kế tiếp là dà nh cho Lưu Thái giám, nhưng Lưu Thái giám không chịu, nói rằng:
- Tôi chỉ là chủ nhà chứ không phải chủ tiệc, lẽ nà o dám ngồi trên nhị vị Chủ sự đây.
An Chủ sự bảo:
- Nhưng cứ xin lão công ngồi giùm cho.
Tây Môn Khánh cũng nói:
- Nếu tÃnh tuổi tác thì Lưu lão công ngồi trên là phải.
Lưu Thái giám vái hai Chủ sự An, Hoà ng rồi ngồi xuống mà nói:
- Thôi thì tôi đà nh thất lá»… cùng nhị vị váºy.
Bốn ngưá»i bắt đầu nháºp tiệc, gia nhân xúm xÃt rót rượu má»i. Äám ca nhạc công kéo tá»›i lạy chà o rồi kẻ đà n ngưá»i sáo, hát khúc Tuyên Xuân lệnh. Bà i hát dứt, Lưu Thái giám tá»± tay nâng chung má»i má»i ngưá»i.
An Chủ sự nói:
- Khúc hát vừa rồi quả là tuyệt diệu, mà ngưá»i hát cÅ©ng là tay tà i tá» hÆ¡n Ä‘á»i. Không hiểu sao hôm nay lại má»i được ngưá»i hát hay, mà bà i hát cÅ©ng hay váºy.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Kể ra thì cÅ©ng không lạ, hôm nay nhị vị đây là m chá»§ tiệc, lại tổ chức tại nhà Lưu lão công đây, thì tất nhiên ca nhạc công cÅ©ng phải chá»n lá»c chứ.
Hoà ng Chủ sự nói:
- Chưa đúng hẳn như váºy, có lẽ tại Lưu lão công đây là ngưá»i ra và o cung cấm nhiá»u, lại được thánh thượng sá»§ng ái, như váºy là má»™t quý thần. Còn Tây Môn lão gia đây thì và ng bạc đầy kho, là tay phú gia địch quốc. Tiệc nà y có phú có quý, quả là tiệc hiếm có.
Bốn ngưá»i vui vẻ cưá»i nói ăn uống, trong khi đám ca nhạc công đà n hát du dương...
Trong khi đó KÃnh Tế ở nhà vẫn còn buồn bá»±c tiếc rẻ vì cuá»™c gặp gỡ quá ngắn ngá»§i vá»›i Kim Liên, nay thấy Tây Môn Ä‘i ăn tiệc, tá»›i chiá»u cÅ©ng chưa vá», bèn lẻn và o hoa viên thăm dò, thấy vắng ngưá»i, bèn tá»›i phòng Kim Liên. Kim Liên Ä‘ang trầm ngâm nghÄ© ngợi vá» cuá»™c gặp gỡ trong động đá, thì KÃnh Tế tá»›i sau lưng nói:
- Nương nương Æ¡i, tôi quả là phải má»™t phen hú vÃa, chung quy cÅ©ng chỉ tại cái bà Tam nương oan gia kia mà thôi.
Kim Liên giáºt mình, quay lại thấy KÃnh Tế thì bảo:
- Äồ quá»· là m ngưá»i ta giáºt cả mình, có Ä‘i chá»— khác không, lỡ ai thấy được thì sao?
KÃnh Tế không nói gì, cứ sán lại gần. Kim Liên đẩy KÃnh Tế ra rồi bước và o trong. KÃnh Tế đứng ngÆ¡ ngẩn má»™t lát rồi trở ra hoa viên Ä‘i Ä‘i lại lại thẫn thá». Bá»—ng nghe có tiếng nói chuyện bên ngoà i, KÃnh Tế bước ra cổng hoa viên thì gặp Äại An và Thư Äồng vá», đứa nà o cÅ©ng say sưa, bèn há»i:
- Ở đó tiệc tùng chưa xong hay sao mà giỠnà y gia gia vẫn chưa vỠ?
Äại An đáp:
- Tiệc hôm nay vui lắm, lại có Lưu Thái giám ân cần má»i má»c nên gia gia chưa thể vỠđược, còn Ä‘ang thù tạc cao hứng lắm.
KÃnh Tế lại há»i:
- Khách khứa dự tiệc hôm nay gồm những ai?
Äại An đáp:
- Chỉ có bốn ngưá»i là nhị vị Chá»§ sá»± An, Hoà ng, Lưu Thái giám và gia gia chứ không có ai khác.
Hôm nay gia gia có vẻ vui lắm, chắc thể nà o cũng say mèm cho mà xem.
Trong nhà , Nguyệt nương nghe tiếng ngưá»i nói bên ngoà i thì nghÄ© rằng Tây Môn Khánh đã vá», liá»n sai Tiểu Ngá»c chạy ra coi, Tiểu Ngá»c chạy ra thấy KÃnh Tế Ä‘ang nói chuyện vá»›i Äại An và Thư Äồng thì quay và o thưa lại cho Nguyệt nương hay. Nguyệt nương sai gá»i Äại An và o há»i:
- Sao giá» nà y gia gia cÅ©ng chưa vá».
Äại An thưa:
- Tiệc cÅ©ng sắp tan, chắc là gia gia sắp vá» rồi, hai chúng tôi sợ trá»i muá»™n nên Ä‘em và i thứ lặt vặt vá» trước.
Nguyệt nương cho Äại An lui ra. Lát sau thì Tây Môn Khánh say mèm, cưỡi ngá»±a vá» nhà , có và i gia nhân vá» theo. Tây Môn Khánh và o thẳng phòng Nguyệt nương rồi lăn ra giưá»ng định ngá»§. Nhưng hôm sau má»›i là ngà y Nhâm Tý hai mươi ba, Nguyệt nương má»›i cần đến chồng để uống thuốc cầu tá»± cho đúng ngà y, do đó bảo chồng:
- Hôm nay trong ngưá»i tôi không được khá»e, chà ng sang phòng khác mà nghỉ.
Tây Môn Khánh cưá»i:
- Hôm nay nà ng chê ta say chứ gì? Nhưng thôi, để ta đi, tối mai sẽ đến với nà ng.
Nguyệt nương cÅ©ng cưá»i:
- Tôi không khá»e tháºt chứ đâu có dám chê chà ng, tối mai chà ng nhá»› đến vá»›i tôi nhé.
Tây Môn Khánh gáºt đầu rồi tá»›i phòng Kim Liên.
Kim Liên Ä‘ang ngồi nghÄ© tá»›i thái dá»™ cá»§a KÃnh Tế hồi chiá»u, thấy Tây Môn Khánh và o, vá»™i đứng dáºy cưá»i há»i:
- Tiệc tùng ăn uống gì ở đâu mà mãi giá» nà y má»›i vá» váºy ?
Tây Môn Khánh không nói gì, ngồi ngay xuống. Kim Liên hơi bực:
- Chà ng Ä‘i uống rượu say sưa vá», tôi đón tiếp há»i han, sao chà ng không thèm trả lá»i váºy?
Tây Môn Khánh cháºm rãi há»i lại:
- Nà ng ngồi trầm ngâm tư lá»±, nà ng nhá»› đến ai váºy ?
Kim Liên chá»™t dạ, gượng cưá»i, Ä‘oạn sai Xuân Mai Ä‘em trà ra. Sau và i tuần trà , hai ngưá»i Ä‘i ngá»§.
Hôm sau là ngà y Nhâm Tý hai mươi ba, Nguyệt nương dáºy sá»›m, rá»a mặt, thay xiêm y má»›i rồi sai Tiểu Ngá»c sá»a soạn hương hoa trên bà n thá» Pháºt, sau đó lấy cuốn kinh Quan Âm ra, cứ tụng má»™t câu kinh thì lạy má»™t lạy. Tụng xong hai mươi bốn thiên thì lấy viên thuốc cầu tá»± ra để trên bà n thá», lạy bốn lạy rồi khấn rằng:
- Con là Ngô thị nhá» Æ¡n trá»i Pháºt, được Tiết sư phụ và Vương sư phụ giúp con thuốc nà y, xin Trá»i Pháºt phù há»™ cho con con trai để nối dõi tông đưá»ng.
Khấn xong sai Tiểu Ngá»c rót má»™t chung rượu nóng, nhai thuốc mà uống. Mùi thuốc khó chịu khác thưá»ng. Nguyệt nương cố nhai trệu trạo rồi chiêu bằng má»™t há»›p rượu. Uống xong lại lạy tạ bốn lạy rồi vá» phòng. Cả ngà y hôm đó Nguyệt nương không ra khá»i phòng.
Tây Môn Khánh ngá»§ dáºy, rá»i phòng KÃnh Tế, lên thư phòng sai Thư Äồng viết thiếp cám Æ¡n hai Chá»§ sá»± An, Hoà ng rồi Ä‘em Ä‘i.
Thư Äồng vừa Ä‘i khá»i thì Ứng Bá Tước đến, Tây Môn Khánh bước ra nghênh tiếp. Bá Tước vái chà o rồi há»i:
- Hôm qua đại ca dự tiệc tại nhà Lưu Thái giám, rồi lúc nà o mới vỠnhà được ?
Tây Môn Khánh má»i ngồi rồi đáp:
- Nhá» nhị vị Chá»§ sá»± thương nên ép uống nhiá»u quá, vỠđến nhà thì cÅ©ng gần khuya, mà cÅ©ng say mèm nên ngá»§ ngay, cÅ©ng vừa má»›i dáºy đây thôi.
Äại An Ä‘em đồ ăn sáng lên. Tây Môn Khánh má»i Bá Tước cùng ăn.
Lát sau Bình An và o báo:
- Có An Chủ sự và Hoà ng Chủ sự tới.
Tây Môn Khánh vá»™i sai lấy mÅ© áo và dá»n dẹp đồ ăn. Bá Tước cÅ©ng vá»™i lánh mặt Ä‘i.
Hai Chá»§ sá»± An, Hoà ng xuống kiệu bước lên đại sảnh. Tây Môn Khánh bước ra táºn thá»m nghênh tiếp. An Chá»§ sá»± há»i:
- Äêm qua vá» quan nhân có ngá»§ ngon không?
Tây Môn Khánh nói:
- Äá»™i Æ¡n nhị vị nhiá»u lắm, tôi vừa má»›i sai ngưá»i Ä‘em thiếp tá»›i cảm tạ thì nhị vị đã nhá»c lòng tá»›i đây.
Ba ngưá»i an vị uống trà nói chuyện. An Chá»§ sá»± lại há»i:
- Tiệc hôm qua Ä‘ang vui thì quan nhân lại cáo từ, sao váºy?
Tây Môn Khánh nghiêng mình đáp:
- Hôm qua vãn sinh say quá rồi, lúc đứng dáºy cáo từ lại còn bị Lưu lão công ép uống tá»›i mưá»i mấy chung rượu Bồ Äà o nữa. Lúc lên ngá»±a thì ngồi không vững nữa, vá» tá»›i nhà thì ngá»§ say cho mãi tá»›i sáng nay, váºy mà lúc ngá»§ dáºy vẫn chưa thấy tỉnh rượu hẳn.
Ba ngưá»i nói chuyện uống trà . Lát sau hai Chá»§ sá»± An, Hoà ng đứng dáºy cáo từ. Bá Tước trở ra nói chuyện má»™t lúc nữa rồi cÅ©ng vá».
Tới trưa, ăn cơm xong, Tây Môn Khánh ngồi kiệu tới đáp tạ hai Chủ sự An, Hoà ng.
Tối hôm đó, Nguyệt nương sai sá»a soạn giưá»ng chiếu sạch sẽ, dá»n tiệc ngon để sẵn. Tây Môn Khánh bước và o, Nguyệt nương tiếp đón ân cần, vợ chồng ká» vai uống rượu. Tây Môn Khánh cưá»i:
- Hôm qua tôi uống rượu say vá», nà ng không chịu để tôi nghỉ ở đây nên giả vá» nói là không khá»e chứ gì.
Nguyệt nương cÅ©ng cưá»i:
- Là m gì có chuyện đó, hôm qua trong ngưá»i tôi hÆ¡i khó chịu tháºt. Chá»— vợ chồng sao chà ng lại nghi ngá» vá»› vẩn như váºy?
Nguyệt nương nói xong gắp đồ ăn và chuốc rượu cho chồng. Lát sau vợ chồng no say, Nguyệt nương sai dẹp tiệc, để dá»n trà lên. Vợ chồng uống trà nói chuyện. Gần khuya thì và o giưá»ng nghỉ. Tây Môn Khánh uống rượu xong, trong ngưá»i cÅ©ng rạo rá»±c, Nguyệt nương lại chiá»u chuá»™ng vuốt ve. Äêm đó hai vợ chồng thắm thiết không sao nói hết. Sáng hôm sau, Nguyệt nương sai dá»n cháo gà cho chồng ăn, Tây Môn Khánh ăn xong thì mÅ© áo ra viện Äá» hình lâm việc. Gần trưa, Tây Môn Khánh vá» nhà , tá»›i phòng Bình Nhi thăm Tố Quan. Bình Nhi bồng con, bảo Tây Môn Khánh:
- Mấy hôm nay tôi thấy trong ngưá»i không khá»e lắm nên muốn là m lá»… nguyện, nhưng mấy hôm nay chà ng cÅ©ng báºn thà nh thá» tôi chưa nói.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu nà ng muốn là m lá»… nguyện thì để tôi bảo Äại An nó Ä‘i má»i Vương sư bà tá»›i để nà ng nói chuyện, có gì nhá» sư bà lo cho là xong.
Nói xong quay bảo Äại An má»i Vương sư bà tá»›i. Äại An vâng lá»i Ä‘i ngay. Bá»—ng Thư Äồng và o báo:
- Có Thưá»ng nhị gia và Ứng nhị gia tá»›i.
Tây Môn Khánh lên đại sảnh tiếp đón. Bá Tước nói:
- Lúc trước đại ca có hứa rồi, sao lại quên, nay đại ca có thể cùng tôi và Thưá»ng nhị ca đây dá»± má»™t tiệc vui chăng?
Tây Môn Khánh không nói gì, chỉ sa sầm nét mặt mà nhìn Thưá»ng TrÄ© Tiết. TrÄ© Tiết gượng gạo nói:
- Lâu quá không tới thăm đại ca, ca nhi ở nhà vẫn mạnh chứ.
Tây Môn Khánh đáp:
- Ca nhi cũng mạnh, nhưng Lý Bình Nhi thì hay yếu đau, đang định nhỠVương sư bà là m lễ khấn nguyện đó.
Bá Tước nói:
- Con nhà phú quý thưá»ng hay khó nuôi má»™t chút, phải tháºp phần bảo dưỡng má»›i được. CÅ©ng tá»±a như trồng loà i cây quý, ngay từ lúc nhá» phải cẩn tháºn trông nom. Ca nhi đây là thân quý trá»ng, chẳng khác gì hạt ngá»c trên tay, đừng nói gì lúc nhá», ngay cả lúc lá»›n lên, như lúc sáu tuổi, lúc chÃn tuổi, Ä‘á»u dá»… gặp tai ách, cho nên cÅ©ng phải thưá»ng xuyên cúng vái cho ca nhi má»›i được. Có váºy thì ca nhi má»›i hay ăn chóng lá»›n, mau mạnh mà lại dá»… nuôi.
Äang nói chuyện thì Äại An và o thưa:
- Vương sư bà không có tại am, các ni cô nói là sư bà và o phủ Vương Thượng thư, tôi phải tới đó tìm mới gặp. Sư bà nói là lát nữa sẽ tới.
Tây Môn Khánh gáºt đầu rồi tiếp tục trò chuyện vá»›i Bá Tước và TrÄ© Tiết. Thư Äồng Ä‘em trà ra. Bá Tước nhấp má»™t ngụm trà rồi hắng giá»ng nói:
- Bấy lâu nay tôi được đại ca thương yêu giúp đỡ, chẳng biết phải Ä‘á»n đáp thế nà o. Nhà cá»a tôi thì nghèo nà n cháºt chá»™i, muốn má»i đại ca tá»›i nhà nhưng sợ có Ä‘iá»u sÆ¡ thất. Váºy nếu ngà y mai ngà y mốt đại ca có rảnh rang thì xin má»i đại ca cùng Thưá»ng nhị ca đây tá»›i hoa viên ở ngoại thà nh vui cùng tôi má»™t ngà y, để gá»i là táºn tình huynh đệ.
Trĩ Tiết nói thêm:
- Ứng nhị ca đây đã có lòng thà nh đại ca cÅ©ng nên nháºn lá»i, chẳng nên từ chối:
Tây Môn Khánh nghĩ ngợi rồi nói:
- Nếu váºy thì ngà y mai Ä‘i.
Bá Tước vui mừng ra mặt.
- ÄÆ°á»£c váºy thì còn gì bằng, mấy hôm nay đệ đã chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ chỠđại ca ưng thuáºn là tổ chức, đệ cÅ©ng đã dặn dà n nhạc, nhưng có lẽ phải thêm má»™t hai ca công má»›i thú.
Tây Môn Khánh bảo:
- Cái đó không sao, để tôi sai ngưá»i gá»i Ngô Ngân Nhi và Hà n Kim Xuyến là được chứ gì.
Bá Tước nói:
- Váºy thì tốt quá, chỉ sợ là m phiá»n đại ca mà thôi. Tây Môn Khánh liá»n gá»i Cầm Äồng, bảo Ä‘i má»i Kim Xuyến và Ngân Nhi, dặn ngà y mai ra hoa viên ở ngoại thà nh để hát. Cầm Äồng vâng lá»i Ä‘i ngay.
Lát sau thì Vương sư bà tá»›i, chà o Tây Môn Khánh rồi há»i:
- Hôm nay đại quan cho gá»i bần ni có chuyện gì dạy bảo. Bần ni Ä‘ang ở bên phá»§ Vương Thượng thư, nghe gá»i nên phải dứt ra mà tá»›i đây.
Tây Môn Khánh nói:
- Hồi sinh ca nhi, ta có lá»i tâm nguyện. Nay nhá» hoà ng thiên bảo há»™, ca nhi cÅ©ng dần dần lá»›n mạnh, ta muốn là m lá»… tạ Æ n trá»i Pháºt, cầu thá» cho ca nhi, đồng thá»i cầu khấn cho Lục nương được khá»e mạnh, tai qua nạn khá»i. Do đó ta cho thỉnh sư phụ tá»›i để bà n tÃnh.
Vương sư bà nói:
- Tấm thân và ng ngá»c cá»§a ca nhi là hoà n toà n do Pháºt lá»±c bảo trì. Äại quan không biết, chứ kinh Pháºt chúng tôi dạy rằng có những loại Dạ xoa La sát chuyên giết hại ngưá»i ta, lại thÃch là m hại trẻ con khiến cho ngưá»i ta tuyệt tá»±. Nay phải là m lá»… để tụng kinh niệm Pháºt, trừ tà ma thì ca nhi má»›i được bảo dưỡng.
Tây Môn Khánh há»i:
Bây giá» phải là m thế nà o để được nhiá»u công đức?
Vương sư bà nói:
- Phải soạn lá»… cho háºu rồi trước thì tụng kinh Dược Sư, sau thì tụng kinh Äà La.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thôi thì trăm sự nhỠsư phụ.
Vương sư bà nói:
- Ngà y mai tốt ngà y, để tôi vá» am sá»a soạn trước.
Tây Môn Khánh gáºt đầu:
- Sư phụ tÃnh sao cÅ©ng được.
Vương sư bà xin phép và o nhà trong, nhưng Nguyệt nương và các tiểu thiếp Ä‘ang tụ há»p tại phòng Bình Nhi. Vương sư bà lại xuống phòng Bình Nhi. Nguyệt nương há»i:
- Thỉnh sư phụ tá»›i để là m lá»… cầu Trá»i Pháºt bảo há»™ cho ca nhi, sư phụ định chừng nà o khởi kinh?
Vương sư bà đáp:
- Ngà y mai là ngà y Hoà ng đạo, tôi sẽ khởi kinh tại am.
Tiểu Ngá»c Ä‘em trà ra. Nguyệt nương má»i má»i ngưá»i dùng trà . Bình Nhi nói:
- Sư phụ à , tôi còn chuyện nà y muốn nhỠsư phụ nữa.
Vương sư bà đặt chung trà xuống:
- Có chuyện gì xin nương nương cứ dạy.
Bình Nhi nói:
- Từ hồi có ca nhi tá»›i giá», trong ngưá»i tôi chăng bao giỠđược khá»e, tôi định nhá» sư phụ soạn má»™t lá»… cầu cho sức khá»e cá»§a tôi, sư phụ nghÄ© thế nà o? Nếu được thì lá»… xong, tôi xin háºu tạ.
Vương sư bà nói:
- Cái đó có gì khó, mà cũng chẳng phải soạn lễ riêng. Trong lá sớ cầu cho ca nhi thì viết thêm bệnh tình nương nương để cầu luôn cũng được.
Má»i ngưá»i tiếp tục uống trà nói chuyện.
Hết Táºp I
|
 |
|
| |