- Đạo sư Cao Lôi Hoa, ta biết tốc độ của anh rất nhanh.
Tay phải Diệp Đồng vung đao lên kề vào cô Nguyệt Nhi:
- Gia nhập tổ chức hay không là tùy anh, dù sao nhiệm vụ của ta là hỏi ý tứ của anh mà thôi. Bây giờ có thể cho tôi biết anh lựa chọn thế nào không?
Cao Lôi Hoa cười khỉnh:
- Đây là thái độ lôi kéo người vào tổ chức của cô à? Cô cho rằng cô động vào con gái ta rồi ta sẽ bỏ qua cho tổ chức các cô sao?
- Ha ha, Đạo sư Cao Lôi Hoa. Ngại quá, kéo anh vào tổ chức không phải ý tứ của ta.
Diệp Đồng khẽ cười nói:
- Kéo anh gia nhập tổ chức chính là ý của mấy lão già cấp trên, nếu anh không gia nhập, ta rất vui vẻ chấp hành nhiệm vụ thứ hai - tận dụng mọi khả năng tìm cơ hội giết anh.
- Ha ha! Giết ta?
Lôi quang chợt lóe lên bên tay phải Cao Lôi Hoa:
- Cô có thực lực này sao? Tổ chức các cô cũng quá coi thường người khác. Tổ chức gì mà thật ngu ngốc, ngay cả người nào có thể chọc người nào không cũng không biết. Vậy là các ngươi đã mất đi ý nghĩa để tồn tại!
- Ha ha, đạo sư Cao Lôi Hoa. Chúng ta hiện tại không phải nói đến vấn đề tổ chức có tồn tại hay không.
Diệp Đồng nắm chặt đoản kiếm trên tay:
- Lúc này, tôi chỉ muốn biết sự lựa chọn của đạo sư Cao Lôi Hoa mà thôi.
- Tốt, tốt lắm! Vậy cuối cùng ta còn muốn biết một điều, cô cùng thái tử Ifa có quan hệ gì.
Cao Lôi Hoa đột nhiên híp mắt nhìn Diệp Đồng.
- A? Quan hệ của ta cùng thái tử Ifa?
Diệp Đồng cười tủm tỉm nói:
- Ta cùng hắn có thể có quan hệ gì chứ?
- Bỏ đi.
Cao Lôi Hoa cười gian:
- Dù sao điều ta muốn biết đã có kết qua là được! Cô đã không còn cần thiết phải tồn tại ở trên the giới này! Nói lời vĩnh biệt thế giới đi!
Thân hình Cao Lôi Hoa đột nhiên biến mất! Ngay sau lé chợt liên ra trước mặt Diệp Đồng, hai tay Cao Lôi Hoa vươn ra đoạt lại Nguyệt Nhi trong lòng Diệp Đồng.
- Ha ha, đạo sư Cao Lôi Hoa, ta sớm biết anh sẽ làm như vậy!
Diệp Đồng bỗng ôm thân mình Nguyệt Nhi bắn ra sau, nhảy về hướng khe nứt ở bên đó.
Cao Lôi Hoa sửng sốt, hắn không nghĩ tới Diệp Đồng lại mang theo Nguyệt Nhi nhảy tới khe nứt.
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, anh có phải là muốn nhảy xuống cứu con gái của anh hay không?
Diệp Đồng nhảy về hướng khe nứt cũng không có rơi xuống. Nàng đã là một ma đạo sĩ cho nên có thể thoải mái sử dụng Phi tường thuật bay lượn phía trên khe nứt.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, anh đã quan tam tới Nguyệt Nhi như vậy, vậy thì xuống cứu cô bé đi! Ha ha ha ha!
Diệp Đồng cười với Cao Lôi Hoa, đồng thời tay buông Nguyệt Nhi ra.
- Không!!
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, nhảy ra cái khe, ôm lấy thân thể của Nguyệt Nhi đang rơi xuống. Sau đó Cao Lôi Hoa cùng Nguyệt Nhi đồng thời rơi xuống khe nứt....
- Ha ha! Bậc sáu thì sao chứ, chỉ cần nắm được nhược điểm của hắn, cho dù là thánh cấp cũng có thể làm gì đây!
Diệp Đồng đang lơ lửng trên khe nứt đắc ý phá lên cười. Tuy rằng thực lực của Cao Lôi Hoa vượt qua sự tưởng tượng của nàng, nhưng không phải nàng vẫn giải quyết được Cao Lôi Hoa hay sao?
****************************
Dưới sự điều khiển của ngón tay Cao Lôi Hoa, một tia sét to lớn hình thành trên đỉnh đầu Diệp Đồng.
Diệp Đồng còn đang cười như điên trên không trung, nhưng đúng lúc này "Đùng!" một tiếng, một cột sét to như cột đình thình lình giáng thẳng xuống người nàng!
- Á!
Diệp Đồng há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Sấm sét mang theo sức mạnh cường đại trực tiếp đi vào cơ thể Diệp Đồng, nhanh chóng hủy diệt các bộ phận trong cơ thể nàng!
- Điều này... làm sao có thể! Là ai, vì sao không có nguyên tố dao động chút nào?
Diệp Đồng ôm ngực, ngơ ngẩn nghĩ. Theo đó, thân thể của nàng bị tia sét đánh bay, bắn lên thật cao. Sau đó không biết bị đánh tới đâu nữa.
Cuối cùng, ở bên cạnh cái khe chỉ còn lại một bóng người lẻ loi, cái người được Cao Lôi Hoa cứu ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt. Gió nhẹ nổi lên khiến một mái tóc màu lam lất phất trước thân hình mảnh khảnh, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành. Đây là một khuôn mặt tinh tế của người phương đông.
Nêu Cao Lôi Hoa biết cái người mà mình gọi là nam nhân cơ ngực cường tráng không ngờ là mỹ nữ xinh đẹp như thế không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?
- Thế này là sao?
Mỹ nữ tóc lam có phần chưa kịp phản ứng lại, vị anh hùng rực rỡ trong mắt nàng chưa từng liếc nhìn nàng một cái cứ thế rơi xuống cái khe? Nàng dời bước đi tới bên cạnh cái khe, hai mắt ngây ngốc nhìn vách đá bên dưới. Đột nhiên, nàng làm ra một cử động mà chính nàng cũng phải kinh ngạc, xoay người nhảy xuống dưới khe, không hề do dự, không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy nhảy thẳng xuống dưới.
- Ta vì sao phải làm như vậy?
Cảm thụ được thân hình của mình rớt thẳng xuống dưới, nhưng nàng lại không có chút hối hận... ... ...
Bên kia, Cao Lôi Hoa ôm Nguyệt Nhi ở trong lòng tiếp tục rơi xuống. Giờ phút này Cao Lôi Hoa thật sự hận mình không phải là dị nhân phong hệ như vậy mới có thể cưỡi gió mà đi. Cao Lôi Hoa không biết mình đã rớt xuống bao lâu dù sao cái khe này giống như là không đáy vậy, hai người rơi xuống đã làu, mà vẫn chưa có gì khác lạ cả!
- Xem ra đành phải chết sức thử xem!
Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, lôi quang dày đặc lần thứ hai lại lóe lên bên tay phải.
- Hây a!
Cao Lôi Hoa bỗng đẩy lôi quang ra, lôi quang thoát ra khiến không khí bị nén lại, Cao Lôi Hoa lợi dụng luồng phản lực này nhảy gần vách đá bên kia!
- Phá!
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, tay phải đâm mạnh vào vách đá!
Một tiếng bùm nhỏ vang lên, tay phải Cao Lôi Hoa được lôi quang bao quanh đã tạo ra một lỗ to trên vách đá. Tay phải nhanh chóng bám chặt vào trong. Ma sát quá lớn khiến toàn bộ tay phải Cao Lôi Hoa đau nhức, xem ra cơ thịt toàn bộ tay phải đã bị xé toạc trong nháy mắt, một dòng máu tươi đang từ từ chảy ra. Nhưng cuối cùng, Cao Lôi Hoa cùng Nguyệt Nhi cũng xem như là ngừng rớt xuống.
-Phù!
Cao Lôi Hoa thở dài, tay trái ôm chặt Nguyệt Nhi, sau đó nhanh chóng dán cả người vào vách đá. Đồng thời hai chân nhanh chóng tạo hai cái lỗ, đứng vững trên vách đá.
- Cứ như này cũng không phải là biện pháp.
Cao Lôi Hoa khẽ thở dài, vừa rồi tốc độ rơi xuống thật sự quá nhanh, lâu như vậy cũng không biết đã rơi xuống sâu bao nhiêu! Mà lúc này Cao Lôi Hoa lại dùng sức quá độ, muốn dùng phương pháp lúc nãy cứu người để đi lên chỉ e cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Đừng, ồ? Ba ba? Chúng ta ở đâu đây? Vì sao lại tối như vậy?
Đúng lúc này Nguyệt Nhi ở trong lòng tỉnh lại, kêu khẽ một tiếng.
- Ách. . .
Cao Lôi Hoa đảo đảo con mắt:
- Nhi nhi, con tỉnh rồi à.
Nguyệt Nhi nhìn bổn phía xung quanh, liền phát hiện nơi này đúng là ở trong khe:
- Ba ba, chúng ta sao lại rớt xuống đây?
- A!
Cao Lôi Hoa cười khổ:
- Trước tiên không nói tới chuyện này, Nguyệt Nhi, con là ma pháp sư, có chú ngữ Phi tường (bay lượn) gì không?
- A? Chú ngữ Phi tường?
Nguyệt Nhi nhăn mặt nói:
- Thật xin loi, ba ba. Con là ma pháp sư quang hệ. Ngoại trừ ma pháp sư phong hệ, các ma pháp sư hệ khác phải đạt tới bậc sáu ma đạo sĩ mới bay được.
- Ôi!
Cao Lôi Hoa buồn bực nói:
- Không nghĩ tới người có bậc bảy dị năng như ta lại phải chết ở nơi này.
- Bậc bảy?
Nguyệt Nhi nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa:
- Ba ba, ba nói, ba là bậc bảy thánh cấp sao?
- Đương nhiên, sao có thể giả chứ.
Cao Lôi Hoa nhếch miệng, ngẫu nhiêu khoe ra thực lực của mình với bọn nhỏ cũng là một chuyện tương đối khoái chí!
- Ba ba, bậc bảy thánh cấp đều không phải là tự biết bay lượn hay sao? Giống như hai vị viện trưởng đều có thể sử dụng đôi cánh nguyên tố của thánh cấp để bay lượn ở không trung mà không cần mượn lực lượng gì khác!
Nguyệt Nhi buồn bực nói:
- Ba ba không biết bay sao?
- Thánh cấp sẽ biết bay sao? Ôi, ta không biết.
Cao Lôi Hoa phiền muộn nói:
- Phải làm như thế nào đây?
Nếu bản thân mình cũng là bậc bảy, vậy không có lý do không biết bay, có phải là cần chú ngữ gì hay không?
- Ba ba, một khi trở thành bậc bảy, đôi cánh nguyên tố cùng với bay lượn đều tự động học được, đây là bản năng. Hoàn toàn không cần người dạy mà?
Nguyệt Nhi buồn rầu cực kỳ nói.
- Ặc!
Cao Lôi Hoa nuốt nước bọt, mình là dị nhân mà, có giống đấu khí và ma pháp đâu... ... ...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
Đi tới nơi phong ấn này chưa lâu, Cao Lôi Hoa lại có thêm một cô con gái. Hiện tại tiểu bảo bảo như một con gấu bông xinh xắn đáng yêu suốt ngày cứ bám dính trên người Cao Lôi Hoa, nói cách gì cũng không chịu rời lấy một khắc!
Cao Lôi Hoa có ngốc đến mấy cũng thừa hiểu Bảo Bảo không phải người thường, một người bình thường sao có thể từ một nơi cao lại rơi xuống một cách chính xác đến vậy được? Chỉ là cho dù biết rõ như vậy, Cao Lôi Hoa cũng không thể bỏ mặc cô bé. Trên người Bảo bảo, dường như có một sức thu hút trời sinh, làm cho mấy người Cao Lôi Hoa càng lúc càng thấy thêm yêu hơn.
Bảo bảo không phải người thường, chính cô bé còn biết rõ hơn ai hết, lý do mà cô bé không chịu rời Cao Lôi Hoa nửa bước thì có hai nguyên nhân. Đầu tiên, trên người Cao Lôi Hoa có một loại khí chất đặc biệt, loại khí chất này làm cho Bảo Bảo cảm thấy vô cùng thoải mái. Khiến cho cô bé không tự chủ được, lúc nào cũng muốn ở gần Cao Lối Hoa. Thứ hai, là Cao Lôi Hoa rất cường đại. Tuy rằng Cao Lôi Hoa đã đạt đến cấp bảy cũng là trình độ thánh cấp, nhưng ở cái Vong Linh cốc này thánh cấp cũng không thuộc diện con cầu con tự, buồn buồn mà thò tay khoắng quanh Vong Linh cốc cũng có thí lôi ra chí ít cũng được ba mươi tên thánh cấp đủ lập thành một tiểu đội.
Nhưng sự cường đại của Cao Lôi Hoa không thể hiện ở cấp bậc của hắn. Mà là ở kỹ xảo của hắn, một quyền kinh khủng đánh lên phong ấn của Cao Lôi Hoa nhất thời làm cho Bảo Bảo nhìn hắn với cặp mắt khác. Đồng thời càng củng cố quyết tâm dựa vào Cao Lôi Hoa của cô bé.
Dọc theo đường đi, có thêm Bảo Bảo đáng yêu này, trên đường tiếng hoan hô cười đùa cũng càng lúc càng nhiều thêm!
******************************************
- Còn chưa tới sao hả Tra Lý?
Đi suốt cả buổi, đến bây giờ ngay cả cái lông mao của bộ lạc còn không có nhìn thấy, Cao Lôi Hoa cảm thấy chút buồn bực. Phía sau Tiểu Tam cùng Nguyệt Nhị rõ ràng có cảm giác không thể nào đi tiếp nữa. Ngay cả Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa cùng vác cái bộ mặt đưa ma ra trình diễn.
-Nhanh thôi! Lần này là đến nhanh thôi!
Nét mặt già nua của Tra Lý hơi ửng đỏ lên, cái từ "nhanh" hắn đã nói suốt cả mội buổi sáng, cho dù da mặt hắn có dày đến mấy thì nói đến từ này cũng khiến hắn một phen bối rối:
-Khụ khụ! Lần này là nhanh thật mà có nhìn thấy phiến rừng cây trước mắt kia không? Xuyên qua phiến rừng cây kia là bộ lạc của chúng ta!
Tra Lý hưng phấn chỉ vào một mảnh rừng xanh ngắt, lần này hắn không có treo đầu dê bán thịt chó, đúng là xuyên qua rừng cây này thì sẽ đến nơi bộ lạc Thú Nhân tộc sinh sống.
Nghe được những lời này tinh thần mấy người Cao Lôi Hoa vốn đang ủ rủ như cây chết khô được tưới một bầu cam lộ. Mấy người cùng nhau đưa mắt nhìn về hướng rừng rậm theo như lời Tra Lý, chỉ thấy trước mắt là một mảng đại thụ xanh biếc, trên tán cây xum xuê tươi tốt này chi chít những quả tròn tròn trông vô cùng lạ mắt.
- Đó là cây gì?
Cao Lôi Hoa nhìn phiến rừng cây kia nghi hoặc hỏi.
Tra Lý nhìn rừng cây này thần sắc lộ vẻ đắc ý nói:
- À, loại cây này khá nổi tiếng ở chỗ bọn ta, tên nó là " Lang Nha bổng"!
Tra Lý hô ra một cái tên thật là thô kệch. Ngôn ngữ của thú nhân luôn có vẻ khó nghe, nhưng lại thực chuẩn xác. Nếu nhân loại gọi là "Âm Hồn thảo" thì các thú nhân lại choảng cho cái tên "Nãi thảo" thực tế lại vừa đơn giản vừa chuẩn xác, chỉ là không được êm tai thôi.
- Lang nha bổng? Vì sao lại gọi là lang nha bổng?
Cao Lôi Hoa cẩn thận quan sát cây kia, nhưng dù có xoay nghiêng bẻ dọc nhìn muốn lòi hai con mắt cũng chẳng thấy nó giống lang nha bổng chỗ nào cả.
-Hắc hắc! Sở dĩ kêu nó là lang nha bổng là bởi vì loài cây này là một vật liệu cực tốt. Vũ khí chính của bộ tộc Hoàng kim Sư tử chúng ta— ma pháp lang nha bổng là từ loại cây này làm thành. Chi cần bẻ một nhánh cây tùy ý xuống rồi gắn vài cái nanh sói lên là đã có một cây Lang nha bổng thượng hạng rồi. Hơn nữa ma tính của loại cây cũng không kém, nghe đồn có thể chế tạo thành ma trượng thượng phẩm. Bộ tộc Hoàng kim Sư tử chúng ta vốn là ma võ song tu, cây này có ma tính cao, lại cứng rắn vô cùng cho nên nó thực sự là bảo bối của chúng ta. Hơn nữa lang nha bổng rất dễ thích ứng với nhiều loại môi trường, rất dễ sống, chi cần nơi nào có đất thì nó có thể sinh trưởng.
Tra Lý rất đắc ý giới thiệu với Cao Lôi Hoa về loại cây này:
- Điều đáng tiếc duy nhất là tuy quả của cây cũng có những đặc tính tốt, mềm nhưng lại vô cùng rắn chắc, làm cách gì cũng khó vỡ được, nhưng mà quá nhỏ, giá mà lớn thì còn có thể dùng đề làm tấm chắn.
Tra Lý nói một cách tiếc rẻ.
-Ngươi nói cái gì? Quả này mềm? Nhưng lại rất rắn chắc?
Cao Lôi Hoa nhìn cái quả màu trắng ở xa xa kia, lớn tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn không kiềm chế.
- Ừ, đúng rồi. Mềm, nhưng rất rắn chắc, cắn không ra, không có thể ăn được.
Tra Lý thở dài nói.
- Mới đầu vẫn nghĩ rằng quả này có thể là hạt giống ươm cây, sau lại phát hiện là không phải, Giống 'Lang Nha Bổng' này chỉ cần lấy một nhánh cây còn sống cắm xuống đất là có thể sống rồi. Không phải sinh sôi nảy nở từ quả. Thật không thể nào tin rằng cái loại cây toàn thân đều có ích mà lại có những cái quả vô dụng đến vậy.
Tra Lý nhìn những quả màu trắng chi chít trên cành mà khẽ thở dài cảm thán.
- Ôi trời! Tra Lý, ngươi quả là có mắt mà không có tròng. Ai nói thứ này vô dụng cơ chứ. Quả thật sự là hữu dụng, hữu dụng đến cực điểm đấy! Ha ha!
Cao Lôi Hoa nhìn quả màu trắng nay cười phá lên. Mềm, lại rât cứng rắn, lại chỉ lớn hơn bàn tay một chút. Lại còn dẹt dẹt nữa chứ. Thứ quả này quả thực là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo bánh xe nôi đây.
Muốn biết tại sao Cao Lôi Hoa muốn chế tạo xe nôi thì phải nhớ đến cái lần đến học viện ma pháp khi trước, khi đó Cao Lôi Hoa nhìn cái cảnh Tĩnh Tâm ôm hai đứa trẻ con, hình ảnh đó đã làm cho hắn đau lòng không thôi. Nó đã khiến cho Cao Lôi Hoa hình thành nên ý nghĩ nhất định phải chế tạo được một cái xe nôi. Chỉ tiếc là, sau đó dù cho Cao Lôi Hoa bới tìm khắp đế đô nhưng vẫn không tìm được nguyên liệu thích hợp để chế tạo bánh xe nôi.
Vốn Cao Lôi Hoa định dùng sắt để làm bánh xe, nhưng bánh xe sắt cứng thì có cứng, nhưng lại không có độ co dãn và mềm mại. Mà nếu xe nôi không có được độ mềm mại thì làm sao có thể cho đứa bé ngủ ngon giấc? Vì thế, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, kế hoạch chế tạo xe nôi của Cao Lôi Hoa đã chết ngay từ trong trứng nước.
Giờ đây, khi Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy quả 'lang nha bổng' này quả thực vui sướng đến phát cuồng. Loại quả này nói không ngoa đúng là trời sinh ra để cho Cao Lôi Hoa chế tác xe nôi.
"Hê hê, 'lang nha bổng' đáng yêu ơi! Ngươi quả thực vì xe nôi của ta mà sinh ra"
Cao Lôi Hoa cười lớn một tiếng, ôm Bảo Bảo vọt đến mảnh rừng cây. Với tốc độ của Cao Lôi Hoa thì trong nháy mắt hắn đã đứng dưới tàng lá sum suê của cây đại thụ. Sau đó Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nhảy lên hái hai quả 'lang nha bổng'.
Cao Lôi Hoa nhìn hai quả trong tay mà trong lòng hắn thấy vô cùng vui vẻ, hắn lấy tay nhéo nhéo, lại lôi kéo. Quả nhiên, thật mềm mại, mà cũng rắn chắc. Độ lớn cũng vừa phải, hình dáng cũng rất thích hợp. Ha ha! Thứ quả này quả thật là một bánh xe nôi hoàn hảo.
Cao Lôi Hoa nhìn mấy quả màu trắng cười vui vẻ, hiện tại, Âm Hồn thảo cùng xe nôi đều sắp hoàn thành. Chỉ cần có quả này, sau đó đến bộ lạc Tra Lý thì Âm Hồn thảo cũng coi như là đã có.
- Oa ha ha ha ha! Lần này nhất định phải thành công! Xe nôi của ta! Đã sắp đại công cáo thành rồi!
Cao Lôi Hoa nắm chặt hai quả ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Cao Lôi Hoa huynh đệ. Cậu sao vậy?Bị con gì cắn hay sao mà hưng phấn thế?
Lai Nhân Tra Lí ở phía sau chạy lên, vừa lúc thấy được Cao Lôi Hoa ngửa mặt lên trời cười phá liền hỏi một tiếng.
- Ha ha! Không có! Chỉ là ta thật sự rất vui! Hiện tại, chỉ cần tìm được Âm Hồn thảo nữa thôi thì ta phải chuẩn bị đi ra ngoài!
Cao Lôi Hoa cầm thứ quà màu trắng vẫn cười không ngậm được miệng, hiện tại có lẽ là thời điểm suy nghĩ làm cách nào để ra khỏi phong ấn được rồi.
- Cha, người làm sao vậy?
Nguyệt Nhi cũng vừa chạy tới khẩn trương nhìn Cao Lôi Hoa.
-Không có việc gì, hắc hắc, chỉ là tìm được một thứ khá hay. Vài ngày nữa ta sẽ cho con thấy một thư rất thú vị!
Cao Lôi Hoa tiện tay chặt mấy cành 'lang nha bổng' xuống. Tra Lý đã nói, nhánh cây này là tương đối rắn chắc, dùng nó để làm khung xe nôi thì quá ổn. Thậm chí nếu đúng như lời Tra Lý nói, thì Cao Lôi Hoa còn định đem giống cây này trồng trong vườn nhà Tĩnh Tâm.
- Cao Lôi Hoa huynh đệ, nếu không có việc gì thì chúng ta tiếp tục đi thôi.
Tra Lý nhìn thấy Cao Lôi Hoa đã trở nên bình thường rồi mới hô lên.
- Chậm đã, chờ ta một tý!
Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó vọt lên cây đại thụ. Ngay sau đó dưới tàng cây mấy người Tra Lý liền nhìn thấy Cao Lôi Hoa biến thành một đạo lôi quang không ngừng chớp động ở trên cao. Lôi quang hiện lên, thì đám quả màu trắng trên cây cũng bỗng nhiên biến mất...
Chỉ chốc lát sau, Cao Lôi Hoa đã dọn sạch sẽ toàn bộ các quả ở trên cây chung quanh đó. Thứ quả này thật kỳ diệu, chỉ cần chín thì hình dáng cũng không khác nhau là mấy. Chỉ cần gia công thêm một ít thì đúng là một bánh xe nôi hoàn hào. Cao Lôi Hoa góp nhặt một hồi thấy cũng khá đủ mới chịu ngừng lại.
- Tốt lắm! Giờ chúng ta lên đường thôi! La lá la là la...
Cao Lôi Hoa vui vẻ huýt sao một giai điệu.
Sau khi tìm được nguyên liệu làm bánh xe nôi, Cao Lôi Hoa hưng phấn lên đường đi đến Thú tộc. Hơn nữa nếu tìm được Âm Hồn thảo trong truyền thuyết, thì một chuyến đi Vong Linh cốc này có thế xem là hoàn thành vượt chỉ tiêu. Người gặp chuyện vui thì tâm hồn thoải mái, Cao Lôi Hoa vui vẻ mồm huýt sáo cùng Tra Lý chậm rãi đi về phía bộ tộc.......................
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hknmt_th
Sau khi có được bánh xe của xe nôi, Cao Lôi Hoa vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, cười tủm tỉm đi theo phía sau Tra Lý hướng về phía bộ tộc Hoàng kim sư tử.
Chẳng qua tâm tình vui vẻ của Cao Lôi Hoa cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì Tra Lý đã dẫn mọi người vòng vo trong rừng rậm suốt cả buổi chiều...
- Tra Lý.
Thanh âm của Cao Lôi Hoa lúc này trở nên ầm trầm.
- Tra Lý thúc thúc!
Giọng điệu nũng nịu của Nguyệt Nhi dường như mang theo sự tức giận.
- Tra Lý đại ca~
Ngay cả thanh âm khàn khàn như vịt của Tiểu Tam cũng có cảm giác kinh khủng như của phù thủy.
- Ha ha! Chỗ đó, chỗ đó, sắp tới rồi, thật sự sắp tới rồi! Nhất định lần nãy sẽ không bị lạc đường đâu!
Tra Lý lau mồ hôi, có điều những lời này của hắn đã không ít hơn ba lần trong cà buổi chiều nay rồi.
- Ngươi nếu còn dẫn sai đường thì...hắc hắc!
Ngón tay của Cao Lôi Hoa khẽ búng búng, một tia lôi quang màu đen nhảy ra trên tay của hắn.
- Không đâu, ta xin thề có Thú Thần, đường lần này nhất định đúng!
Tra Lý mướt mát mồ hôi, gác đại phủ vào sau lưng rồi sải bước về phía trước.
- Quên đi, nhân phẩm Thú Thần của các ngươi thật ra cũng không tốt lành gì cho cam.
Cao Lôi Hoa khẽ nói, nhưng không để Tra Lý nghe được. Thở dài một hơi, Cao Lôi Hoa nhìn xuống tiểu bảo bảo trong lòng, lúc này cô búp bé đáng yêu này đang ngủ say sưa...
- Dẫn đường nhanh lên một chút, tạm tin tưởng ngươi một lần nữa.
Nguyệt Nhi và Tiểu Tam bất đắc dĩ nói với Tra Lý.
- Hey, việc ấy, lần này nhất định phải tin tưởng ta!
Tra Lý vỗ vỗ ngực, sau đó bước nhanh về phía trước dẫn đường.
Hắn đã vậy nên bốn người Cao Lôi Hoa cũng đành phải đuổi theo một lần nữa!
Đi được một lát, Cao Lôi Hoa tự nhiên cảm thấy buồn ngủ, bước đi cũng chỉ là theo bản năng mà thôi, Tiểu Tam và Nguyệt Nhi cũng tương tự như thế, về cơ bản bộ dáng hiện giờ của ba người có thể dùng "xác không hồn" để miêu tả.
- Ai ôi!
Đi không bao lâu, đột nhiêu Tiểu Tam ở phía sau hét thảm một tiếng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng động nàng té ngã trên mặt đất.
- Làm sao vậy?
Cao Lôi Hoa chấn động tinh thần, vội vàng quay đầu về sau. Lúc này chỉ thấy Tiều Tam té ngã trên mặt đất, xem ra chân trái của nàng dường như bị trẹo rồi. Nàng đang quỵ xuống dưới, ôm lấy bàn chân trái của mình.
- Để ta xem nào, làm sao vậy?
Cao Lôi Hoa bước tới bên cạnh Tiểu Tam, sau đó nhanh chóng chuyển tiểu bảo bảo từ trong lòng ra sau lưng, rồi dùng đai lưng buộc tiểu bảo bảo vào người mình.
Một loạt động tác này của Cao Lôi Hoa làm cho Nguyệt Khi và Tra Lý tròn xoe mắt, bởi vì tiểu bảo bảo không hề có chút phản ứng nào, trong quá trình bị buộc trên lưng chỉ rên hai tiếng ngái ngủ rồi lại tiếp tục khò khò. Xem bộ dạng này, e rằng có ném tiểu bảo bảo vào chảo dầu cũng không có phản ứng bao nhiêu mất! Nguyệt Nhi thầm nghĩ xấu.
Cao Lôi Hoa ngồi xồm xuống cạnh Tiểu Tam, cầm chân trái lên hỏi:
- Sao rồi? Bị trẹo chân hả?
- Không, không, tôi không sao.
Tiểu Tam theo bản năng rụt chân lại.
- Hơ, sợ cái gì, chẳng lẽ còn sợ ta nhìn thấy chân ngươi sao?
Cao Lôi Hoa khẽ cười, bất chấp Tiểu Tam phản đối, vén ống quần dịch lên, tiếp đó hắn nhíu nhíu mày:
- Ngươi nhìn xem, đã sưng thành như này nè!
Có thể là vọp bẻ nên chỉ trong phút chốc chân trái của Tiểu Tam đã bị sưng phù như một cái bọc nhỏ.
- Đau không?
Cao Lôi Hoa hỏi dịu dàng, đồng thời tay phải của hẳn khẽ đặt lên chỗ bị trẹo sưng đỏ, một tia lôi qua siêu nhỏ lóe ra trên tay hắn, làm giảm bớt chỗ bị sưng tấy.
-Cao...Cao Lôi Hoa đại ca.
Thanh âm Tiểu Tam hơi run rẩy, phải biết rằng trên đại lục này, chân của một cô gái không thể để nam nhân tùy tiện chạm vào. Chỗ đó là một trong các cấm địa chỉ dành riêng cho trượng phu của họ chạm vào mà thôi.
- Làm sao vậy? Tiểu Tam?
Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó vỗ vỗ chân trái của Tiểu Tam, không thèm đề ý nói:
- Tiểu Tam này, không phải ta nói xấu với ngươi chứ, ngươi không chỉ có thân thể gầy yếu mà đôi chân cũng giống như của nữ nhân vậy, chậc chậc, trắng nõn và mềm nữa! Nếu ngươi không có hai khối cơ ngực kia, thì thiếu chút nữa ta cho ngươi là nữ nhân rồi!
-Ngươi, đi chết đi!
Thanh âm kích động của Tiểu Tam liền biến thành căm tức! Vốn còn tưởng rằng Cao Lôi Hoa dịu dàng là bởi vì phát hiện ra mình là nữ nhân. Làm cả nửa ngày, hóa ra người này còn không nhận ra minh là nữ nhân nữa? Nghĩ vậy, Tiểu Tam không chút do dự đá chân trái về phía Cao Lôi Hoa.
- Ấy, Tiểu Tam, chỉ là nói ngươi giống nữ nhân thôi mà, nóng như vậy làm gì?
Cao Lôi Hoa dễ dàng bắt được chân trái của Tiểu Tam, cuối cùng vỗ thật mạnh:
- Tốt rồi, không có việc gì nữa. Đứng lên đi một chút xem!
Nhưng Tiểu Tam lại ngồi bất động trên đất, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay của mình.
- Ủa? Tiểu Tam ngươi làm sao thế?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tiểu Tam.
- Cao .. .Cao Lôi Hoa đại ca, ta...ta là....
Tiểu Tam đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa, nàng lấy hết dũng khí định nói ra thân phận nữ nhân của mình với Cao Lôi Hoa! Ngay tại thời khắc kích động lòng người này...
- Làm sao vậy Tiểu Tam? Có điều gì muốn nói với ta à?
Cao Lôi Hoa nhìn Tiểu Tam khẽ cười, trong lòng lại thầm nghĩ: "Không phải là Tiểu Tam muốn chứng tỏ thân phận của mình đấy chứ! Nêu như vậy, mình có nên phụ trách với nàng hay không nhỉ? Dù sao ta đúng là đã sờ soạng bộ ngực của nàng, hơn nữa còn bóp bóp vài cái". Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa thầm toát mồ hôi hột. Hiện tại tuy Cao Lôi Hoa mỉm cười nhưng trong lòng mồ hôi thì chảy không ngừng!
- Không, không có. Không có việc gì.
Mất đi dũng khí rốt cuộc Tiểu Tam không mở miệng được. Cho nên Tiểu Tam đành hướng ánh mắt oán hận sang Tra Lý. Đồng thời trong lòng thầm nguyền rủa Tra Lý.
Chỉ có Nguyệt Nhi bên cạnh ý vị thâm trường nhìn Tiểu Tam, khẽ trừng mắt lên...
- Ha ha, mọi người xem, lối ra ở chỗ này! Rồi sẽ thấy bộ tộc của chúng ta thôi! Mọi người chuẩn bị mở to mắt mà nhìn đi! Đây là bộ tộc Hoàng kim sư tộc vĩ đại của chúng ta!
Tra Lý dẫn mọi người đi tới rìa khu rừng, sau đó vui sướng nói với mọi người:
- Bước ra khỏi rừng cây này là sẽ tới bộ tộc của chúng ta!
Nguyệt Nhi xoa xoa cẳng chân đau nhức, sau đó ánh mắt nàng hướng về tiểu bảo bảo trong lòng Cao Lôi Hoa. Nếu như không có cô bé, thì hiện giờ Nguyệt Nhị đã nằm úp trên trên lưng Cao Lôi Hoa mà hưởng thụ cảm giác êm ái rồi! Nguyệt Nhị cười khổ, lúc này nàng cảm thấy hơi hối hận khi đã thu nhận tiểu bảo bảo.
- Ta trở về! Bộ tộc!
Tra Lý xúc động hô khẽ một tiếng, trông hình dáng hiện giờ của hắn giống như là một kẻ tha phương đã lâu không về nhà thì đúng hơn! Nhìn qua thì hắn trông như sắp khóc đến nơi rồi!
- Đừng? Hả?!
Đột nhiên, Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên dụi dụi mắt mơ mơ màng màng. Nhưng ngay sau đó cô bé như cảm giác được cái gì đó, kêu lên sợ hãi rồi nhanh chóng vùi đầu vào ngực Cao Lôi Hoa.
-Sao thế? Bảo Bảo?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc vỗ vỗ tiểu bảo bảo, hình như cô nhóc rất sợ hãi! Không đợi Cao Lôi Hoa an ủi Bảo Bảo xong, từ phía trước truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của Tra Lý.
-Hả ~~này, có chuyên gì xảy ra vậy!!!
Thanh âm của Tra Lý nhanh chóng truyền tới tai bọn Cao Lôi Hoa.
- Làm sao thế?
Cao Lôi Hoa nhanh chóng bước về phía trước vài bước, xuyên qua cánh rừng rậm. Sau đó nhìn về phía phương hướng Tra Lý.
Phía dưới sườn núi cạnh khu rừng là một thung lũng. Thung lũng ở đây cao như một toà thành đá, bên cạnh đó là rải rác một số nhà dân cùng với một bức tường thành đồ sộ!
Đây chính là bộ tộc Hoàng kim sư tử sao! Có lẽ không thể dùng từ bộ tộc để hình dung nơi này, nơi này giống một tòa thành bị thì đúng hơn.
Chẳng qua, hiện giờ Hoàng kim sư tộc dường như đã xảy ra cái gì đó. Bởi vì lúc này có năm con cốt long to lớn bay lượn trên bầu trời của bộ tộc, mà vô số khô lâu (bộ xương khô) đang anh dũng tiến thẳng về phía bộ tộc - tiến hành bao vây!
Toàn bộ thung lũng đều tụ tập vô số vong linh, tất cả chúng đều đang vây quanh Hoàng kim sư tộc...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hknmt_th