Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 20-05-2008, 12:50 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Thu Lý
Tác giả: Hoàng Ngá»c Hà
Tài sản của Memory


Last edited by Memory; 05-09-2008 at 09:42 AM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #52  
Old 20-05-2008, 12:53 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hạnh Phúc
Tác giả: Hoàng Ngá»c Hà

Tôi sinh ra trong má»™t gia đình hạnh phúc, cha mẹ tôi đã sống bên nhau ba mươi năm, theo trí nhá»› cá»§a tôi thì hình như chưa bao giá» nghe thấy há» cãi cá» hoặc giận dá»—i nhau. Vậy mà không hiểu sao cảm giác giả giả cứ ám ảnh, y như má»™t ngưá»i đàn bà đẹp hoàn hảo quá thì có vẻ như há» là sản phẩm cá»§a mỹ viện.

ẤN tượng nặng nỠấy khiến tôi kinh hãi mỗi khi nghĩ đến chuyện lập gia đình, mặc dù tôi đã từng yêu say đắm một cô gái duyên dáng dịu dàng. Nhưng rồi nàng chẳng đủ kiên nhẫn chỠđợi sự quyết đoán của tôi.

Nàng khóc nức nở trên vai tôi: "Chúng mình yêu nhau đã lâu mà sao anh thá» Æ¡ thế?". Tôi lắp bắp trả lá»i: "Anh yêu em vô cùng, anh chỉ sợ mất em". Nàng thiết tha há»i: "Thế tại sao anh không cưới em Ä‘i?".

Tôi run lên vì hạnh phúc và Ä‘au đớn nghe em há»i vậy, biết nói sao cho phải đây? Em chân thành quá, thật thà quá, còn tôi thì rối bá»i: "Anh sợ, anh sợ lắm". Em ngạc nhiên: "Anh sợ Ä‘iá»u gì má»›i được chứ? Cả hai gia đình Ä‘á»u quý chúng mình cÆ¡ mà?". Tôi ngu dại thốt lên: "Cưới nhau thì tình yêu sẽ tan biến mất, đó là Ä‘iá»u anh sợ nhất". Nàng ngẩng phắt nhìn tôi vá»›i đôi mắt kinh hoàng, rồi nàng dằn giá»ng nói: "Anh là thằng Ä‘iên, em không cần thứ tình yêu ấy cá»§a anh".

Nàng quay ngoắt bỠchạy, và từ đấy nàng chẳng bao giỠgặp lại tôi nữa. ít lâu sau tôi nghe tin nàng lấy chồng, và gia đình nàng rất êm ấm.

Còn tôi, tôi vẫn yêu nàng, có lẽ càng yêu sâu sắc hÆ¡n, bá»n chặt hÆ¡n và tôi nghÄ© có thể mãi mãi yêu nàng.

Không hiểu Ä‘iá»u gì đã ngăn cản tôi tìm đến hạnh phúc gia đình. Nhiá»u lần mẹ tôi đã giục dã: "Này con, đã gần ba mươi rồi đấy, đến bao giá» má»›i chịu lấy vợ có cháu cho mẹ bế?". Tôi đột nhiên buá»™t ra câu há»i dá»› dẩn: "Mẹ Æ¡i, mẹ có hạnh phúc không?". Mẹ tôi lặng Ä‘i rồi lẩm bẩm: "Thế con thấy gia đình ta không hạnh phúc sao?". Tôi lẩn thẩn trả lá»i: "Gia đình ta êm Ä‘á»m quá, có lẽ thiếu ngá»n lá»­a tình yêu nên má»›i phẳng lặng như thế?. Mẹ tôi sững sá» buông rÆ¡i tấm áo Ä‘ang vá, phải má»™t lúc sau bà má»›i nhá» nhẹ nói: "Mẹ ngẫm ra ở Ä‘á»i này cái NghÄ©a quý hÆ¡n cái Tình con ạ". Nói xong mẹ tôi chống tay đứng dậy, lưng còng xuống lững thững Ä‘i vá» phòng riêng. Chẳng lẽ hạnh phúc là má»™t gánh nặng?

Nếu mẹ tôi cư xá»­ vá»›i tôi dè dặt như đối vá»›i khách lạ thì cha tôi lại thân tình cởi mở vá»›i tôi như bạn thân. Hai cha con có thể ngồi đàm đạo suốt đêm vá» má»i sá»± trên Ä‘á»i trừ chuyện gia đình. Má»™t hôm tôi há»i cha: "Thế nào là hạnh phúc hở cha?". Ông cưá»i vá»— vai tôi: "Thế là con trai cha đã bắt đầu quan tâm đến hạnh phúc rồi đấy, cha mừng cho con". Tôi há»i lại: "Cha có hạnh phúc không cha?". Cha cưá»i cưá»i: "Hạnh phúc tá»± nÆ¡i mình con ạ". Tôi ngÆ¡ ngác há»i lại: "Sao lại thế được?". Cha nghiêm trang nói: "Nếu biết tá»± bằng lòng thì hoàn cảnh nào cÅ©ng có thể hạnh phúc". Thật mập má» quá, hình như cha tôi muốn lẩn tránh Ä‘iá»u gì đó. Biết vậy nên cha con tôi chẳng bao giá» trở lại vá»›i đỠtài đó nữa.

Còn tôi vẫn triá»n miên gặm nhấm mối tình không thành cá»§a mình, và nhất quyết không muốn xây dá»±ng má»™t gia đình yên ổn mà lạnh lẽo như cái nhà mồ bằng cẩm thạch thật đẹp đẽ ở nghÄ©a trang xứ Ãạo quê tôi.

Có thể đó là há»™i chứng tâm thần cá»§a con ngưá»i được sống trong má»™t gia đình bão hòa vá» hạnh phúc???

Ãể tôi kể chuyện nhà tôi, má»i ngưá»i thá»­ xem xét có phải đó là má»™t gia đình tuyệt vá»i không?

Cha tôi là giáo sư Ãại há»c Văn khoa, ông chinh phục lòng ngưỡng má»™ cá»§a má»i ngưá»i không chỉ bằng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân, mà chính là bằng những bài giảng có sức truyá»n cảm vá»›i kiến thức uyên bác và sá»± rung động tâm hồn. Nhiá»u nữ sinh viên đã thầm lặng say đắm thầy giáo cá»§a mình. Vậy mà cha tôi lấy mẹ tôi, má»™t ngưá»i đàn bà há»c vấn tầm thưá»ng mà dung nhan cÅ©ng chẳng có gì đặc sắc, tính nết lại trầm lặng. Thá»±c ra tôi không hiểu hai ngưá»i có yêu nhau không, hỠđối đãi vá»›i nhau trân trá»ng như khách quý.

Tôi có hai đứa em gái song sinh xinh xắn vui vẻ. Cha tôi yêu quý chúng bởi các em tôi là niá»m vui cá»§a gia đình, chúng tếu táo đùa nghịch suốt ngày. Mẹ tôi chăm sóc hai đứa cứ như hầu hạ những nàng công chúa. Tôi nghÄ© vậy vá»›i đôi chút hậm há»±c, bởi mẹ tôi lạnh lùng xa cách tôi cứ như tôi là con riêng cá»§a cha. Nhưng tôi chẳng nhá» nhen ghen tị, tôi cÅ©ng yêu các em tôi vá»›i tình thương bao dung cá»§a ngưá»i anh cả, chấp gì cái thói nhõng nhẽo cá»§a bá»n con gái.

Mẹ tôi có biệt tài nấu ăn rất ngon, má»—i bữa cÆ¡m mẹ thưá»ng sung sướng ngắm nhìn cha con tôi ăn ngon lành. Cha gắp má»™t miếng thức ăn nhấm nháp rồi gật gù nói: "Cứ như thế này thì chẳng thể bá» cÆ¡m nhà mà Ä‘i ăn quà được". Mẹ tôi tá»§m tỉm cưá»i: "Ông cứ việc ăn quà, tôi có cấm ông đâu". Hai đứa em tôi ré lên cưá»i: "CÆ¡m là vợ, bồ là quà. Ai ai cÅ©ng phải ăn quà, ai ai cÅ©ng phải vá» nhà ăn cÆ¡m".

Tôi chợt nghÄ© phân vân cha có ngưá»i yêu không nhỉ? Chẳng lẽ má»™t ngưá»i hào hoa phong nhã như thế mà sống khô khan như vậy sao?

Gia đình tôi là má»™t gia đình hạnh phúc, nhất định là thế, bởi vợ chồng rất má»±c chung thá»§y vá»›i nhau, con cái Ä‘á»u thành đạt cả, má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»± hào vá» nhau.

Thế mà tôi vẫn không tin cái hạnh phúc đó, càng chẳng muốn mình sẽ có má»™t gia đình như thế. Vậy thì tôi mong muốn Ä‘iá»u gì má»›i được cÆ¡ chứ?

Chính cái sự mung lung đó đã kìm giữ tôi với cuộc sống độc thân. Trái lại hai đứa em gái của tôi thì yêu đương cuồng nhiệt và thành lập gia đình rất sớm.

Má»—i đứa Ä‘á»u có má»™t gia đình sung túc, chúng sống phong lưu vui vẻ, nhưng mà cãi cá» giận dá»—i nhau suốt ngày, có khi còn định làm đơn ly dị nữa, vậy mà vợ chồng vẫn không thể rá»i nhau được má»™t ngày.

Mẹ tôi cứ lắc đầu phàn nàn: "Yêu nhau lắm, cắn nhau đau".

Tôi cứ ngầm nghĩ mãi vỠcâu nói của mẹ.

*
* *

Năm cha tôi bước vào tuổi sáu mươi ba, ông bị má»™t cÆ¡n đột quỵ do nhồi máu cÆ¡ tim. Ông vẫn tá»± hào vá» sức khá»e cá»§a mình có thể làm việc thâu đêm suốt sáng mà vẫn tỉnh táo, chỉ phải tá»™i hút thuốc lá liên miên. Má»—i buổi sáng mẹ tôi Ä‘em đổ má»™t gạt tàn đầy ắp mẩu thuốc. Thế rồi bây giá» hậu quả đã ập đến má»™t cách bất ngá».

Tối hôm ấy cả nhà Ä‘ang ngồi xem ti-vi, trên màn hình hiện lên hình ảnh má»™t cô giáo đã luống tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp, hỠđưa tin cô vừa được phong tặng danh hiệu Nhà giáo Ưu tú. Tôi bật dậy reo lên: "Cô Mai, giáo viên chá»§ nhiệm cá»§a con kia kìa". Cha tôi cÅ©ng nhổm dậy rồi bá»—ng từ từ xỉu Ä‘i trên ghế. Hai đứa em gái cá»§a tôi cùng xô đến lay gá»i và kêu khóc ầm Ä©, còn tôi thì đứng sững như trá»i trồng. Mẹ tôi Ä‘iá»m tÄ©nh gạt hai đứa ra xa, từ tốn nói: "Ãể yên, đừng lắc như thế nguy hiểm lắm, gá»i Ä‘iện thoại cấp cứu Ä‘i". Mẹ nhẹ nhàng đỡ cha nằm xuống Ä‘i văng, lấy má»™t viên thuốc trong túi áo cánh ra đặt dưới lưỡi cha, rồi xoa nhè nhẹ lên ngá»±c má»™t cách kiên nhẫn. Lúc đó tôi không hiểu tại sao mẹ lại sẵn thuốc như thế, chẳng lẽ mẹ đã tiên Ä‘oán được bệnh tình cá»§a cha sao? Sau này tôi má»›i biết mẹ đã bị suy động mạch vành từ lâu, nhưng bà lặng lẽ chịu đựng má»™t mình. Khi bác sÄ© cấp cứu đến, há» khen mẹ tôi đã xá»­ lý tình huống bệnh tình cá»§a cha tôi rất kịp thá»i, nếu không thì khó mà cứu được. Cha đã hÆ¡i hồi tỉnh mở mắt ngÆ¡ ngác nhìn má»i ngưá»i. Hai đứa em gái vô tích sá»± cá»§a tôi lúc này lại hÆ¡n há»›n tếu táo nói vá»›i cha: "Suýt nữa thì cụ đã trốn Ä‘i Văn Ãiển rồi". Ãến ná»—i cha phải bật cưá»i, và hai tay vá»™i ôm ngá»±c Ä‘au đớn. Tức giận quá tôi Ä‘uổi hai đứa ra khá»i phòng. Mẹ tôi giúp các bác sÄ© làm các công việc sÆ¡ cứu mãi cho đến sáng thì tạm ổn má»›i chuyển Ä‘i bệnh viện. Tôi nhìn mẹ tôi vừa khâm phục vừa băn khoăn, tại sao bà lại có thể lạnh lùng bình tÄ©nh đến thế? Bà cứ như là má»™t y tá giá»i chứ không phải là ngưá»i vợ yêu thương chồng.

Bệnh viện bảo cha tôi phải nằm viện từ hai đến ba tháng mới có thể phục hồi được, bác sĩ dặn dò mẹ tôi: "Quả tim của ông nhà bây giỠnhư quả trứng dập phải gượng nhẹ, nếu không thì sẽ vỡ tung ra đấy".

Mẹ tôi ở lại bệnh viện suốt ngày đêm vá»›i cha. Ãêm đêm bà không dám ngá»§, mắt lúc nào cÅ©ng chăm chăm theo dõi màn hình nhịp tim. Còn ban ngày lại tất bật lo thuốc men, ăn uống cho cha. Cái bệnh tim này rất kỳ lạ, sau cÆ¡n Ä‘au đột ngá»™t ban đầu, bây giá» lại chẳng còn dấu hiệu Ä‘au đớn nào, vậy mà phải nằm bất động, không được tiếp khách, thậm chí cấm cả Ä‘á»c sách, và chỉ được ăn tí chút má»™t. Bởi vậy mà cứ má»™t giỠđồng hồ lại ăn má»™t lần, mà má»—i lần chỉ được ăn ná»­a cốc sữa hoặc ná»­a bát xúp. Ãang ốm mà cha tôi vẫn đùa: "Cha bây giá» như trẻ sÆ¡ sinh, mẹ các con lại phải nuôi con má»n má»™t lần nữa".

Hàng ngày tôi vào thăm cha vào lúc hết giá» làm việc. Tôi ở lại bệnh viện vài tiếng đồng hồ để mẹ tôi nghỉ ngÆ¡i chốc lát. Những lúc đó cha con tôi lại rì rầm tâm sá»±, bởi bác sÄ© cấm nói nhiá»u sợ mệt tim. Cha tôi thưá»ng nắm chặt tay tôi "Con là ngưá»i bạn tâm đắc nhất cá»§a cha". Quả có thế, ông vừa là cha vừa là bạn vong niên cá»§a tôi. Cha con tôi quấn quít nhau từ thuở tôi còn Ä‘i há»c mẫu giáo cho đến bây giá», lúc nào hai cha con tôi cÅ©ng có chuyện để kể cho nhau nghe cùng tìm ra những nhận xét độc đáo nào đó để rồi cùng thú vị tán thưởng nhau.

Má»™t buổi chiá»u rảnh rá»—i công việc, tôi vào bệnh viện sá»›m để mẹ tôi được nghỉ dài hÆ¡n. Vừa đến phòng bệnh tôi nghe cha mẹ tôi Ä‘ang nói chuyện, nên tôi ngồi xuống ghế ở hành lang, tôi không muốn ngắt quãng câu chuyện cá»§a hai ngưá»i.

Cá»­a phòng he hé nên tôi nghe rành rá»t câu chuyện cá»§a cha mẹ tôi.

Cha tôi nói: "Suốt Ä‘á»i mình đã tận tâm chăm sóc tôi, nếu không có mình thì tôi chẳng thể làm nên sá»± nghiệp gì".

Tiếng mẹ nhá» nhẹ: "Ông đừng nói thế, tôi biết Æ¡n ông vô cùng. Ông Æ¡i tôi đã mắc tá»™i lá»›n vá»›i ông, hôm nay tôi muốn nói thật má»i Ä‘iá»u để ông xá tá»™i cho tôi". Giá»ng trầm trầm cá»§a cha tôi: "Mình đừng nói, tôi biết hết rồi, biết từ lâu. Nhưng tôi cám Æ¡n mình đã Ä‘em đến cho tôi má»™t đứa con trai tuyệt vá»i".

Tiếng thút thít nghèn nghẹn: "Vậy ư? Vậy ra ông đã cưu mang ngưá»i đàn bà lầm lá»—i này, lại còn Ä‘em đến cho đứa con hoang tình cha con ấm áp, tôi xin quỳ lạy tạ Æ¡n trá»i biển cá»§a ông". Tiếng cá»±a sá»™t soạt. "Ãừng! Mình đứng dậy Ä‘i, đừng làm thế".

Tai tôi ù lên, mắt tôi tối sầm, ngá»±c tôi Ä‘au tức, tôi vịn tưá»ng lần lần Ä‘i ra khá»i bệnh viện. Hết cÆ¡n choáng tôi phóng xe trên suốt dá»c đưá»ng đê, rồi tôi Ä‘i vòng quanh Hồ Tây, và cuối cùng tôi Ä‘i ra bá» sông, lang thang suốt đêm mà đầu óc vẫn chẳng nghÄ© ra được cái gì, chỉ ước muốn sao mình biến thành dòng nước để cứ trôi, trôi mãi chẳng bao giá» trở lại nữa. Tôi không dám giáp mặt cha, từ trước đến nay tôi yêu quý ông vá»›i tình yêu hồn nhiên cá»§a đứa con trai, còn bây giá» hóa ra ông lại là ân nhân cá»§a tôi, tôi biết dành cho ông tình cảm nào đây?

Tôi cÅ©ng không muốn gặp mẹ tôi nữa, ngưá»i mẹ mà tôi hằng tôn sùng như Ãức Thánh Mẫu. Vậy mà suốt Ä‘á»i bà đã lừa dối tôi.

Tiếng gà eo óc gáy ở xóm ven bãi, mặt sông đã loang loáng ánh hồng, gió ban mai thấm đẫm sương Ä‘ang tá»a lan mÆ¡n man mái tóc bù xù cá»§a tôi. Tôi chợt tỉnh lại. Trá»i Æ¡i! Tôi đã làm gì thế này? Có lẽ cha mẹ tôi Ä‘ang hốt hoảng lo lắng cho tôi, mà có thể vì thế bệnh tình cha tôi sẽ... Tôi không dám nghÄ© tiếp nữa, tôi lao vào bệnh viện.

Phòng bệnh ngá»™n lên những máy móc, bình ô-xy, những bóng áo trắng Ä‘i lại khẩn trương, mẹ tôi quỳ xuống cạnh giưá»ng bệnh, mặt trắng bệch thất thần, mấy đứa em tôi đứng thút thút khóc. Cha tôi nằm thiêm thiếp, vầng trán xanh xao dưới mái tóc bạc lòa xòa. Tôi lao vào hét lên: "Cha Æ¡i". Chợt mi mắt ông nhấp nháy, má»™t tiếng gá»i phào ra như hÆ¡i thở: "Con trai cá»§a cha!". Má»i ngưá»i xôn xao: "Tỉnh lại rồi". Mẹ tôi ghé sát tai cha tôi nói: "Tôi má»i cô Mai đến vá»›i ông nhé". Cha tôi lắc đầu: "Ãừng! Gặp cô ấy tim tôi Ä‘au lắm". Lặng Ä‘i má»™t lúc rồi ông nói tiếp: "Nếu tôi ra Ä‘i, bà báo tin cho cô ấy biết". Mẹ tôi rÅ© xuống như tàu lá héo, nước mắt chan hòa. Cha tôi mỉm cưá»i, đầu ngật ra khá»i gối.

Vừa lúc đó tia nắng sớm thả một bông hoa mai long lanh trên mặt gối trắng.

*
* *

Khi tôi viết chuyện này thì tôi đã cưới vợ và có má»™t cậu con trai kháu khỉnh. Chẳng hiểu tại sao cháu rất giống ông ná»™i. Không giống dáng nét mà giống ở thần thái khí sắc. CÅ©ng Ä‘iá»m đạm mà hóm hỉnh, cÅ©ng có nét cưá»i đôn hậu, và ánh mắt trong trẻo hÆ¡i buồn buồn.

Tôi thưá»ng Ä‘em cháu đến thăm bà Mai, cô giáo năm xưa cá»§a tôi, ngưá»i đã dẫn dắt tôi Ä‘i vào con đưá»ng khoa há»c. Nhá» cô mà tôi đã đỗ thá»§ khoa khi tốt nghiệp phổ thông và được vào thẳng đại há»c. Sau này nối tiếp đà đó tôi đã bảo vệ thành công luận án Phó tiến sÄ© xuất sắc và được chuyển tiếp làm luận án Tiến sÄ©.

Vợ tôi là má»™t ngưá»i đàn bà hiá»n hậu. Mẹ tôi yêu quý con dâu hÆ¡n con trai cá»§a mình. Bao giá» mẹ tôi cÅ©ng yêu những ngưá»i khác hÆ¡n yêu tôi.

Thỉnh thoảng mẹ tôi lại nhắc câu nói thuở trước: "Tình yêu vốn không bá»n, cho nên phải vun đắp cái Tình thành cái NghÄ©a. Ãó là ná»n tảng vững chắc cá»§a má»™t gia đình con ạ".

Tôi nghiệm ra quả có thế thật!
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #53  
Old 20-05-2008, 12:55 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hậu Thiên ÄÆ°á»ng
Tác giả: Nguyễn Thị Thu Huệ

Tôi cứ tưởng là mình đã quên má»i chuyện từ lâu. Bá»—ng dưng chiá»u nay, tất cả ùa vá». Ãầy ắp ứ, như thể có ai đó đã thu gá»n má»i thứ vào má»™t cái bao tải to tướng, buá»™c chặt nút lại. Và nay, Ä‘em mở òa ra trước tôi. Ãầy đủ nguyên vẹn.

Khi tôi chợt hiểu ra ở Ä‘á»i má»i sá»± Ä‘á»u có thể xảy ra như thế cả thì cÅ©ng quá muá»™n rồi. Tuổi già sầm sập chạy Ä‘uổi sau lưng. Tôi thì quyết giở trò ú tim vá»›i nó bằng cách làm sao chạy trốn được nó càng lâu dài càng tốt. Hôm nay sinh nhật con gái. Nó tròn mưá»i sáu tuổi. Mặt con gái tôi giống ngưá»i bố cá»§a nó. Nó không bao giá» biết được Ä‘iá»u đó vì khi nó hiện hữu trên Ä‘á»i này thì ngưá»i thá»±c sá»± là bố cá»§a nó đã ở má»™t nÆ¡i xa tít tắp. Bây giá», khi tôi bốn mươi tuổi, chợt thấy tại sao lâu nay mình để tuổi thÆ¡ cá»§a con trôi qua trong ná»—i buồn cá»§a sá»± cô đơn và hứng chịu ná»—i cay đắng cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà bị phụ bạc. Bá»—ng nhiên, lâu lắm rồi, tôi má»›i lại thấy tá»™i nghiệp nó. Ngày xưa, đã má»™t lần tôi thấy tá»™i nghiệp nó, khi nó chạy ra đón tôi khi Ä‘i há»p vá». Nó vá»›i tay đỡ lấy bó hoa cá»§a tôi, và ngã lăn xuống cầu thang. Máu trên đầu nó loang xuống mặt. Nó không khóc, chỉ mím môi lại và bảo: "Không sao đâu mẹ ạ. Con không Ä‘au đâu. Mẹ vá», con mừng quá". Tôi đỡ nó dậy và nói: "Thì đã bao giá» mẹ không vỠđâu. Chỉ có sá»›m hay muá»™n thôi". Nó hÆ¡i cố cưá»i. Dù sao tôi biết lúc ấy, nó rất Ä‘au: "Mẹ vá» sá»›m, hôm nay là sinh nhật con, mẹ mua hoa cho con, con sung sướng quá nên chạy ra đón". Tôi cay đắng nhận ra là con nói vá»›i tôi bằng tất cả tình cảm và sá»± mong chá» tình yêu cá»§a tôi vá»›i nó. Còn tôi. Lúc ấy, tôi không há» nhá»› rằng ngày hôm nay là sinh nhật nó. Bó hoa ấy cắm ở há»™i nghị. Tan cuá»™c há»p, hai ba ngưá»i đàn ông loe xoe lôi nó ra khá»i những cái lá» và kính cẩn tặng tôi. Há» rất biết kết hợp những nhu cầu cá»§a bản thân và hoàn cảnh khách quan bên ngoài, làm sao vừa được lòng những ngưá»i đàn bà như tôi. Và há» thì chẳng mất gì cả. Chỉ có con tôi là khổ thôi. CÅ©ng như cái sá»± sinh ra nó trên Ä‘á»i này. Ngày ấy, khi sung sướng chúng tôi chỉ nghÄ© đến mình, nhưng khi Ä‘au khổ tôi lại mang nó ra mà so, mà ngắm, và nhìn nó như má»™t chướng ngại vật cản trở tôi trên bước đưá»ng Ä‘á»i. Nó chẳng có tá»™i gì. Nó là sản phẩm cá»§a ná»—i Ä‘am mê. Ai sướng. Ai hạnh phúc? Nó không biết. Chỉ được biết và được hưởng sá»± cô đơn, ná»—i dằn vặt mà thôi.

Tôi cho con gái má»™t trăm nghìn để làm sinh nhật. Mặt nó đỠdại Ä‘i vì sung sướng trước má»™t hành động đẹp, và hiếm hoi cá»§a tôi. Tôi nuôi nó tương đối đầy đủ nhưng không mấy khi chăm sóc. Mà con gái lá»›n thì thích được chăm sóc. Khi ở nhà thì bố mẹ, khi lá»›n lên thì ngưá»i tình, và sau đó là cá»§a chồng. Nó bảo: "Con sẽ mua được những gì mà con thích, phải không mẹ?" Tôi gật: "Phải, con mua gì tùy ý con chỉ có Ä‘iá»u con không nên làm ầm Ä©. Mẹ không thích những gì lá»™n xá»™n".

Giá»ng nó run run: "Vâng, tuyệt lắm mẹ ạ! Chúng con sẽ lên Tây Hồ, thuê thuyá»n bÆ¡i và liên hoan luôn ở đó".

Tôi ậm á»± vì thấy con vui. Lâu lắm rồi nó má»›i cởi mở vá»›i tôi như vậy. Thá»±c ra, tôi và nó ít khi gặp nhau, tôi Ä‘i làm, nó Ä‘i há»c. Buổi chiá»u, thỉnh thoảng tôi ăn cÆ¡m vá»›i nó. Buổi tối tôi thưá»ng vắng nhà. Nó có má»™t khuôn mặt đợi chá». Nó hay nhìn tôi bằng cái vẻ mặt đợi chỠđó. Nếu tôi lạnh lùng thì nó lảng Ä‘i. Tôi vui vẻ và tỠý muốn gần nó, cái vẻ mặt ấy thoắt biến Ä‘i thay vào khuôn mặt tràn trá» hạnh phúc. Bao nhiêu năm tôi luôn nhìn nó để tỉnh táo hÆ¡n trước đàn ông và má»i cạm bẫy.

Bá»—ng dưng hôm nay, má»i sá»± đó tan biến trong tôi. Con gái tôi lá»›n quá rồi. Sao lâu nay tôi không biết rằng ngá»±c nó đã dá»™i lên sau lá»›p áo và lưng nó đã nở nang hÆ¡n. Khuôn mặt nó đã đầy lên, loáng thoáng có cái trứng cá. Mặt nó vẫn còn trong sáng lắm. Nó Ä‘ang loay hoay thay cái áo này mặc cái quần kia, hồi há»™p như cô dâu sắp vá» nhà chồng.

- Hôm nay mẹ có Ä‘i nhảy không? - Nó há»i

- Không, mẹ mệt má»i rồi con ạ. - Tôi thở dài. Chợt thấy chán ngắt má»i chuyện. Nhạc dặt dìu. Những ngá»n đèn mỠảo và ngào ngạt trăm nghìn loại nước hoa. Hình như nó không làm tôi Ä‘am mê nữa. Thá»±c ra, cÅ©ng nhỠđó mà tôi bá»›t Ä‘i những ngày Ä‘au khổ cá»§a tôi. Tôi luôn luôn ở ngoan ngoãn trong tay hết những ngưá»i đàn ông này đến những ngưá»i đàn ông khác, nhưng cá»§a ai cụ thể thì không. Tôi nhìn tôi trong gương. Khuôn mặt đàn bà sang tuổi bốn mươi. Mí mắt bắt đầu sụp xuống. Biết là mình vẫn còn đẹp, nhưng cÅ©ng bắt đầu nhầu nhò rồi.

Con gái chào:

- Con đi chơi mẹ nhé!

Tôi gật:

- Chúc con vui.

Hai chân nó ríu vào nhau, vì quần áo là lượt. Nó đánh tý son môi và ít quầng xanh ở mắt. Hình như nó phải chui vào đâu đó để làm việc này vì tôi chưa cho phép.

Cánh cá»­a đóng sập lại. Tôi nằm ngả ra giưá»ng.

Ãắng ngắt. Thế nào nhỉ? Bốn mươi tuổi tôi đã có cái gì cho mình. Tiá»n tài thì vá»› vẩn chỉ đủ ăn và sống má»™t cuá»™c sống đạm bạc. Má»™t vài cái váy, áo để Ä‘i dạ há»™i và nhảy đầm. Công việc diá»…n ra Ä‘á»u Ä‘á»u và ná»—i nghi ngỠđàn ông. Dù thiếu há» nhiá»u khi cuá»™c sống cá»§a tôi lắm lúc gay gay. Có những kẻ yêu tôi thật, thì tôi không ngá»­i được há». Còn má»™t vài ngưá»i tôi yêu há» thì há» chỉ xuê xoa "chÆ¡i" vá»›i tôi. Biết làm sao được. Con cá trượt thưá»ng là con cá to. Không có cái gì trong tay mình là nhất cả. Bá»—ng dưng, tôi thấy sập xuống ngưá»i mình, má»™t ná»—i trống trải hoang vắng khá»§ng khiếp.

Hàng tối. Khi ông A, ông B đưa tôi vá», con gái ra mở cá»­a và đỡ lấy chiếc xe cho tôi, vác qua phòng khách, nó lau bóng loáng để cất vào bếp, rồi nó pha cho tôi má»™t chậu nước âm ấm và đưa há»™p sữa rá»­a mặt cho tôi rá»­a sạch những thứ tôi bôi lên mặt. Rồi hai mẹ con Ä‘i ngá»§. Thi thoảng, có đêm tôi ôm con gái, bàn tay sục vào gáy nó. Ãến khi lùa tay vào má»› tóc dài và dày cá»§a nó má»›i chợt thảng thốt tỉnh ra đấy là con gái mình, chứ không phải là ngưá»i đàn ông hồi tối.

Lâu lắm rồi. Tối nay, tôi là ngưá»i ở nhà và con gái tôi thì Ä‘i chÆ¡i. Ngưá»i bạn nhảy cá»§a tôi cÅ©ng không đến. Anh ấy là ngưá»i luôn rạch ròi má»i chuyện. Vợ con anh ấy là má»™t cái lô cốt chắc chắn mà hàng ngày, hàng giá» anh ta cần mẫn nhặt nhạnh tý vôi, tý xi măng xây xây, trát trát. Và cái lô cốt cá»§a anh ngày càng to béo vững chắc. Thi thoảng, để xả hÆ¡i và để nạp nhiên liệu cho công việc xây dá»±ng cá»§a mình, anh Ä‘i nhảy đầm. Rất gallant vá»›i phụ nữ và lúc nào cÅ©ng mang má»™t vẻ mặt thành kính, tác phong giống như thể anh Ä‘ang gù gù hệt như con chim câu, tha những cá»ng rÆ¡m Ä‘i dệt tổ ấm, chỉ thiếu con chim cái thôi. Có những lúc tôi bá»—ng thấy cần anh ta má»™t cách ghê gá»›m. Tôi đạp xe đến cổng nhà anh, và nhìn vào. Anh Ä‘ang ăn cÆ¡m. Xúc cho con má»™t thìa, gắp cho vợ má»™t miếng. Say sưa và sung sướng như thể há» là tất cả cuá»™c Ä‘á»i anh, không như anh phàn nàn vá»›i tôi. Anh há»i tôi: "Ãố em: con gì ăn lắm nói nhiá»u, chóng già lâu chết?". Tôi nghÄ© mãi không ra lắc đầu chịu thua. Anh bảo: "Ãấy là con vợ". Rồi thỉnh thoảng tôi có việc cần gặp anh buổi tối. Tôi nhá» trẻ con gá»i và đợi anh ở đầu đưá»ng. Má»™t lúc, anh hiện ra. Chiếc quần đùi vải lòng thòng, anh cởi trần lê đôi dép rách và tay xách má»™t thùng rác. Chá»›p nhoáng vài câu và anh quay quả bước vá», sau khi đã hoàn tất má»™t trong nhiá»u nghÄ©a vụ vá»›i gia đình.

Tôi lại bàn há»c cá»§a con gái. Nét chữ nó tròn xoe nắn nót và hàng lối rất nghiêm chỉnh. Con ngưá»i nó chắc cÅ©ng như dòng chữ nó viết. Má»™t là má»™t, hai là hai, chứ không hai cá»™ng hai bằng năm như tôi. Nó đã yêu hay ghét, chỉ là thế chứ không bao giá» thay đổi. Má»™t quyển sổ con ở góc bàn. Ngoài bìa là mấy câu thÆ¡. Sổ nhật ký, Hóa ra con gái lá»›n hÆ¡n tôi tưởng rất nhiá»u. Trong sổ, nó ghi lung tung nhiá»u chuyện, chẳng đâu vào đâu. Cãi nhau vá»›i đứa này, khen đứa kia có đôi dép đẹp. Nó ước những cái cá»n con, vặt vãnh, "Ngày - Hôm Ä‘ang ngồi trong lá»›p đợi mưa tạnh, chợt thấy cuối đưá»ng có má»™t chị che cái ô Ä‘á». Ãẹp thế không biết. Trong mưa màu đỠlà màu đẹp nhất. Giá mình có má»™t chiếc nhỉ?". "Ngày - Có má»™t ngưá»i đàn ông cởi trần, mặc quần đùi Ä‘ang mang má»™t chậu tã lót đầy phân ra máy nước giặt. Mình thì thấy kinh kinh, thế mà ông ta vừa giặt vừa cưá»i má»™t mình, lắm lúc môi nhá»n ra như trêu ai, lại huýt sáo nữa. Chắc ông ta yêu con vợ lắm". "Ngày - Sao mẹ hay vá» khuya thế? Mình mà như mẹ, mình sẽ lấy chồng. Chá»n ngưá»i nào hiá»n lành và hÆ¡i ngu má»™t tý để lấy mà không cần Ä‘i làm nhà nước, chỉ cần biết má»™t nghá» gia công nào đó như ông Chiu hàn nhôm đằng trước - mẹ sẽ sướng hÆ¡n là ở thế này. Mình thích những ngưá»i thông minh nhưng ở vá»›i há» thì sợ lắm. Những buổi chiá»u chá»§ nhật, vợ chồng ngưá»i ta Ä‘i chÆ¡i, mẹ thì ở nhà, còn Ä‘i chÆ¡i như mẹ, mình chẳng thích". "Ngày - Anh T ở trưá»ng bên cạnh, là giáo viên sang dạy há»™ văn nghệ, thể dục cho lá»›p mình, hôm qua rá»§ mình mình Ä‘i xem phim. Mình cÅ©ng muốn Ä‘i nhưng chưa xin phép mẹ. Hai ngưá»i Ä‘i cả nhỡ hai con mèo con chạy mất thì sao. Nó chưa quen nhà mà, mình thích anh ấy vì mắt anh ấy rất đẹp. Mặt thì lúc nào cÅ©ng buồn buồn như ngẫm ngợi Ä‘iá»u gì. Những ngưá»i đàn ông mặt lúc nào cÅ©ng hÆ¡n há»›n lên mình cÅ©ng thích nhưng lại ngại. Há» há»›n hở vá»›i má»i ngưá»i như vá»›i mình, tin làm sao được. Không biết từ bao giá» mà mình có thói quen là cứ gặp anh ấy thì cả ngày mình vui lắm. Hôm nào không nhìn thấy anh ấy, mình cứ thấy văng vắng thế nào...".

Tôi thẫn ngưá»i. Lâu nay, tôi cứ trượt trên những cái dốc nào. Sao không bao giá» tôi há»i đến cuá»™c sống ná»™i tâm cá»§a con. Lâu lắm rồi, hình như tôi chưa dừng lại ngoảnh vỠđằng sau để xem nhỉ, chỉ tiến thôi.

Tôi Ä‘á»c tiếp.

"Ngày - Tá»± nhiên hôm qua anh ấy Ä‘i ngang qua lá»›p mình, vẫy mình ra rồi bảo: Triệu ngưá»i quen có mấy ngưá»i thân, khi lìa trần có mấy ngưá»i đưa? Mình nóng bừng cả mặt. Anh ấy bá» Ä‘i, mặt buồn rÅ© rượi. Cả ngày chẳng vào đầu mình được chữ nào".

"Ngày - Con Cúc "xoe" thì thầm: Tao hôn rồi đấy. Mình há»i: Nó thế nào? Cúc bảo: Lúc ấy, tao cảm giác như rÆ¡i tõm xuống ao, chìm nghỉm Ä‘i. - Vừa nói, nó vừa nhắm nghiá»n mắt lại. Xuôi hai tay và lăn huỵch xuống sàn nhà. Rồi nó lại vùng phắt dạy. Mắt tít lên - Hôn hay lắm mày ạ. Thá»­ Ä‘i. Không chết đâu mà sợ, chỉ sợ rồi nghiện thôi.

Thử đi.

Mình cưá»i ngượng: thá»­ thì thá»­ vá»›i ai? Tá»± nhiên Ä‘ang yên Ä‘ang lành bá»—ng đè ngưá»i ta ra mà bảo ông làm Æ¡n cho tôi hôn thá»­ ông má»™t cái xem hôn nó mồm ngang mÅ©i dá»c thế nào? Há» lại chả tát cho vào mặt ấy và bảo rằng: Ãấy, hôn nó thế đấy.

Rồi mình và Cúc cưá»i lăn ra. Kể ra, nếu biết hôn nó thế nào cÅ©ng hay".

Con tôi lá»›n thật rồi. Sao đến bây giá» tôi má»›i biết Ä‘iá»u đó nhỉ? Những ngưá»i đàn ông Ä‘i qua Ä‘á»i tôi như thể bất chợt há» gặp cÆ¡n mưa rào, mà há» thì không mang vải nhá»±a để che. Tôi là má»™t cái hiên rá»™ng để há» chạy vào đó, yên tâm, tưng tá»­ng chá» cho qua cÆ¡n mưa, rồi vá» nhà. Hóa ra lâu nay, tôi Ä‘i đưá»ng tôi, còn con gái thì tôi tá»± tìm đưá»ng mà Ä‘i. Liệu nó còn Ä‘i lại con đưá»ng cá»§a tôi không?

"Ngày - mình nhá»› anh ấy quá. Hai ngày không thấy anh ấy đâu. Hay anh ấy ốm rồi. Ãi há»c vá», mình cứ thấy ngÆ¡ ngác như thế nào ấy. Bá»—ng anh hiện ra ở đầu đưá»ng: "Bé con, mấy ngày vừa rồi anh phải có phi vụ làm ăn, nhá»› em quá, phải đón em tại đây". "Ôi giá»i Æ¡i, sao mà sung sướng thế. Mình yêu anh ấy mất rồi. Lúc ấy, mình không còn thấy cái gì ở trên Ä‘á»i này quan trá»ng bằng anh ấy. Thế là mình và anh Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau. Bây giá», mình má»›i thấy việc mẹ cứ suốt ngày Ä‘i vắng là rất hay. Nếu mẹ hay ở nhà, có lẽ chẳng bao giá» Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh ấy được như thế. Mẹ mắng chết. Vì mẹ bảo cái bá»n đàn ông rặt má»™t loài đểu cả, đừng nên tin ai. Mình thì thấy ai cÅ©ng đáng tin hết. Nhất là anh".

" Ngày - Cái Cúc "xoe" bảo: Anh chàng cá»§a cậu được đấy - Trông giống chàng Lút lắm. Tá»› thích đàn ông phải như Hoanmanuen, vừa bàn nhau tống tiá»n ngưá»i ta xong, lại mê cái đàn pianô ngay. Ãàn ông phải có hai bá»™ mặt, vừa tá»­ tế, vừa đểu giả, thế má»›i quyến rÅ©. Chàng Lút cá»§a cậu tá»› thấy gian gian. Mình chẳng nói gì. Gian, đểu hay tốt, mình cÅ©ng không quan tâm nữa, chỉ biết rằng anh ấy là ngưá»i tuyệt nhất trần gian".

Tôi lặng ngưá»i. Ãầu bá»—ng Ä‘au buốt. Bá» quyển nhật ký cá»§a con ở đó, tôi Ä‘i ra sân. Mùa đông năm nay lạ lắm. Ban ngày thì nắng hoe hoe vàng, tối đến thì gió lồng lá»™ng như mùa hè. Tôi cảm giác như mình Ä‘ang bắt đầu đứng ở cuối con đưá»ng, nhìn thấy con mình Ä‘ang dẫm chân lên những nÆ¡i mà tôi đã Ä‘i qua, nhưng không ngăn nó dừng lại được.

Thá»i gian trôi Ä‘i nhanh thật. Thoáng cái. Con gái đã biết yêu. Má»›i ngày nào nó còn lẫm chẫm chạy bằng đôi giày Ä‘á». Ra khá»i bệnh viện khi con bị viêm ruá»™t thừa, bà kế toán cùng phòng bảo tôi: "Thương lấy nó má»™t tí em ạ. Dù sao nó cÅ©ng là con em mình. Bây giá» thì em chưa thấy cần nó đâu. Nhưng sau này, lúc nào đó, nó sẽ là cái gậy cho em chống đấy".

Lúc ấy, tôi cưá»i nhạt và không buồn tranh cãi vá»›i bà ta. Hóa ra bây giá», cái sá»± đó cÅ©ng gần gần đến rồi.

Mưá»i má»™t giá». Ãồng hồ nhà hàng xóm Ä‘ong đưa thả nhịp. Con gái vẫn chưa vá». Thì ra lâu nay nó đã Ä‘i và thưá»ng xuyên vá» muá»™n. Tôi lại không há» biết vì tôi cÅ©ng thưá»ng vá» muá»™n sau nó. Lòng tôi nóng như lá»­a đốt. Chẳng có má»™t lý do gì để nó có thể vá» khuya đến như vậy được. Sinh nhật từ chiá»u cÆ¡ mà. Xung quanh hàng xóm ngá»§ im thin thít. ÃÆ°á»ng vắng hoe hoắt. Tôi quay vào nhà. Ãến gần bàn há»c cá»§a con gái, định ngồi xuống nhưng tá»± nhiên cảm thấy hãi hãi trước những gì con ghi trong sổ. Thôi, thà không Ä‘á»c nữa còn hÆ¡n là phải biết những gì khá»§ng khiếp Ä‘ang xảy ra vá»›i con mình. Tôi hồi há»™p đợi nó vá» gần như hồi há»™p chá» ngưá»i tình giá» hò hẹn.

Mưá»i má»™t giá» ba mươi. Con vá». Mặt nó nhợt nhạt phấn son, tóc nó bông lên đằng sau vai chứng tá» có bàn tay xá»›i vào đó. Nó cụp mắt xuống, tránh ánh mắt tôi. Thôi, xong rồi con Æ¡i, mẹ đã qua những gì mà con Ä‘ang đến. Không bao giá» chỉ nói chuyện và đùa cưá»i lại nhạt cả phấn ở má và quầng xanh ở mi mắt. Tóc lại rối lên thế kia. Tôi cay đắng nghÄ© và nhìn con. Sao tôi thương nó thế không biết. Vá»™i vã thế con. Cuá»™c Ä‘á»i dài lắm. Mà những hoan lạc con ngưá»i ai cÅ©ng phải trải qua thì ngắn vô cùng. Vá»™i mà làm gì. Hai mươi tư tuổi mẹ má»›i biết thế nào là hạnh phúc thì lập tức má»™t chuá»—i Ä‘au khổ kéo theo. Thế má»›i hay, ai cÅ©ng nhem nhẻm nói rằng má»i thứ ở Ä‘á»i Ä‘á»u có giá cá»§a nó. Hoặc trồng cây gì thì ăn quả đó. Gieo gì gặt đấy. Nhưng tôi, tôi có gieo gì đâu mà sao Ä‘á»i tôi gặt toàn cá» dại. Chẳng lẽ, má»™t phút xiêu lòng mà lại khốn khổ đến thế này sao?

- Con xin lá»—i mẹ, con đã để mẹ phải chá»! - Nó lúng búng trong mồm.

- Vui không con? - Tôi há»i nó và chỉ muốn ôm nó vào lòng. Bá»—ng nhiên, nước mắt dâng ắp ứ trên mắt tôi.

- CÅ©ng vui mẹ ạ ! - Nó trèo lên giưá»ng và chui vào chăn quay mặt vào tưá»ng.

- Sao lại cũng vui? Phải rất vui chứ?

Im lặng. Rồi tôi há»i thêm vài câu nữa, nó Ä‘á»u không trả lá»i. Tôi lại giưá»ng, đặt tay vào vai nó. Nó quay mặt ra, ngÆ¡ ngác. Chứng tá» từ nãy đến giá» nó không há» nghe câu há»i cá»§a tôi.

- Gì đấy mẹ? - Nó há»i, mắt tròn xoe.

Tôi lặng ngưá»i nhìn nó. Xong thật rồi. Con gái tôi thành đàn bà thật rồi. Cái mặt nó ngây dại vì hạnh phúc, và ánh mắt nó như ngưá»i có lá»—i. Ngượng ngùng và đỠđẫn. Ãấy là ánh mắt cá»§a tôi mưá»i mấy năm vá» trước. Lúc ấy, tôi như Ä‘i trên chín tầng mây mưá»i tầng gió. Tôi không nhìn ai hết, không biết ai hết ngoài việc là tôi Ä‘ang hạnh phúc. Tôi vừa bước vào thiên đưá»ng cá»§a Ä‘á»i ngưá»i mà anh - ngưá»i đàn ông đầu tiên trong Ä‘á»i đã mở cho tôi và đã dìu tôi vào đó. Ngưá»i đàn ông ấy vừa mở cá»­a để cho tôi kịp thấy những vòng hào quang cá»§a ná»—i Ä‘am mê thì lập tức, sau đó sáu tháng, anh ta dẫn tôi đến má»™t cái hang sâu hun hút rồi đẩy tôi vào đó. Ãến tận bây giá».

Ãứa nào nhỉ, đứa nào mang mất khuôn mặt đợi chá» cá»§a con gái tôi Ä‘i mất và trả cho nó khuôn mặt đàn bà, vừa đằm thắm vừa non ná»›t cá»§a cô bé tuổi mưá»i sáu? Nó đã đến tuổi thành niên đâu cÆ¡ chứ. Tôi Ä‘au đớn nhìn con và nước mắt tôi chảy dài xuống má.

- Mẹ làm sao thế? Nó hốt hoảng, khuôn mặt đã trở lại bình thưá»ng.

- Không sao cả con ạ! - Tôi quay Ä‘i, không muốn con gái nhìn thấy mình khóc trước mặt nó. Ãấy là má»™t hành động hiếm hoi cá»§a tôi.

Tôi lặng lẽ ra sân. Trăng mùa đông lạnh lẽo hắt ánh sáng từ đâu đó. Ngưá»i tôi thoắt lạnh, thoắt nóng. Rồi bắt đầu run. Con gái đứng sau lưng.

- Vào nhà đi mẹ. Con xin lỗi đã làm mẹ buồn.

- Con yêu ngưá»i con trai ấy lắm phải không? - Tôi há»i. Im lặng. Rồi má»™t lúc, nó khe khẽ trả lá»i:

- Vâng ạ!

- Con nhớ anh ấy lắm phải không?

- Vâng ạ!

- Lâu chưa?

- Gần bốn tháng ! - Nó có vẻ đỡ sợ hãi hơn.

- Và hai ngưá»i đã gắn bó vá»›i nhau?

Im lặng, kể ra khi bắt đầu há»i đến câu đó, tôi cÅ©ng nghÄ© là con gái không trả lá»i được. Không má»™t ngưá»i đàn bà nào trả lá»i câu đó cả.

- Con năm nay má»›i mưá»i sáu tuổi. Sao vá»™i vàng thế? - Tôi cay đắng há»i nó.

- Hai năm nữa, chúng con sẽ lấy nhau. Khi ấy con đủ tuổi để lấy chồng rồi! - Nó hớn hở dần lên.

- Ãấy chẳng lẽ là tất cả cuá»™c sống cá»§a con hay sao? - Tôi há»i, tim buốt nhói vì má»™t lần nữa, tôi lại chậm.

- Ãấy là thiên đưá»ng, mẹ ạ! - Nó ngẩng nhìn tôi, mắt lóe sáng - Chúng con sẽ Ä‘i làm, sẽ chỉ có nhau và những đứa con. Con sẽ không bao giá» phải buồn như mẹ.

Tôi im lặng, ngưá»i lạnh ngắt. Con tôi bước vào cái gá»i là thiên đưá»ng cá»§a tôi, cách đây mưá»i sáu năm. Lại vẫn như vòng hào quang như tôi đã gặp. Ãến lúc nào, sẽ là má»™t cái hang sâu hun hút?

- Chúng con sẽ ở cùng mẹ. Mẹ sẽ không phải buồn vì được làm bà ngoại của một lũ cháu - Nó vẫn say sưa.

Tôi có cảm giác như mình bá»—ng hóa thành đá. Thiên đưá»ng. Hình như ai trong Ä‘á»i cÅ©ng đã từng đặt chân tá»›i đó. Chỉ khác nhau là thiên đưá»ng cá»§a há» là cái gì, và Ä‘em lại hạnh phúc cho há» ra sao. Có ngưá»i thì chạy hết thiên đưá»ng này đến thiên đưá»ng khác, có khi vừa lao vào rồi lại chạy vá»t ra ngay vì kinh hãi. Tôi đã từng gặp má»™t ngưá»i đàn bà và ngưá»i đàn ông từ thiên đưá»ng vá». Anh ta ngồi trước mặt tôi bên cạnh là má»™t ngưá»i đàn bà. Ngưá»i đàn ông mặt bạc phếch, tóc tai dá»±ng tứ phía, môi nhạt thếch và Ä‘ang ngấu nghiến nhai. Ông ta ăn như bị chết đói hàng thế ká»·. Hai mắt còn Ä‘ang đỠdại sinh động dần lên. Những sợi phở xào thun thút chui vào miệng anh ta, kèm rau sống, cà chua, như thể trong bụng anh ta có má»™t tảng nam châm và các đồ ăn là vụn sắt hút nhau vậy. Chui từ từ, chui dần dần, ngon lành. Ngưá»i đàn bà ngược lại. Má»i mệt, ngÆ¡ ngác và không đói. Bà ta chỉ ngồi ngáp vặt. Tôi há»i hai ngưá»i Ä‘i đâu vá» mà mệt má»i thế?

Ngưá»i đàn bà hÆ¡i cưá»i, nụ cưá»i nhệnh nhạc như mếu. Ngưá»i đàn ông tiếp tục nhai nốt miếng dở, nuốt đến á»±c rồi tợp má»™t ngụm rượu khà má»™t cái rồi bảo: Vừa lên thiên đưá»ng vá»! Rồi ông ta tiếp tục ăn như thể cái thiên đưá»ng ấy nó vặt trụi hết má»i sinh lá»±c cá»§a anh ta vậy.

Tôi cưá»i: Vừa lên thiên đưá»ng vá», và bây giá» thì ở đâu?

- Ãịa ngục! - Anh ta lẩm bẩm, mồm vẫn nhai. Ãôi môi dày bóng loáng mỡ, những vụn mì bám li ti ở hàng râu con kiến.

Vá» sau này tôi có gặp lại anh ta và ngưá»i đàn bà ấy (Há» cùng má»™t cÆ¡ quan vá»›i nhau, và tôi thì làm ở bên cạnh). Há» lấy nhau. Hai bên Ä‘á»u bá» vợ bá» chồng vì cái gá»i là hậu thiên đưá»ng nó to dần lên trong bụng ngưá»i đàn bà. Ngưá»i đàn bà trông nhàu nhò hÆ¡n, giống như má»™t nắm giẻ lau. Rồi hỠđẻ ra má»™t đứa con, quặt quẹo vì bố mẹ chúng cÅ©ng mệt má»i lắm rồi...

- Vào ngủ đi mẹ! - Con gái nói.

- Mẹ không ngủ được.

Con gái im lặng và quay vào.

Xa xa, có tiếng gà le te gáy. Gần sáng rồi.

*
* *

Tôi trở thành má»™t ngưá»i khác. Hình như cái sá»± già nó sập xuống vá»›i tôi rồi. Tôi không còn chÆ¡i trò ú tim vá»›i nó nữa. Má»i tâm trí, nghị lá»±c và sức chịu đựng, tôi dành cho con gái. Tôi sợ. Tôi không thể yên tâm ở cÆ¡ quan đến chiá»u và Ä‘i thông tầm đến tối như trước nữa. Lúc nào tôi cÅ©ng tưởng tượng ra cảnh con gái tôi, mưá»i sáu tuổi, nước mắt nhòe nhoẹt trên mi "Anh ấy bá» con rồi" hoặc "Con sắp chết rồi mẹ Æ¡i". Lúc nào tôi cÅ©ng chỉ thấy nó, Ä‘ang bò từ bá» vá»±c này đến bá» vá»±c khác. Những vÅ© trưá»ng, những ánh đèn, làm tôi kinh hãi khi nghÄ© rằng con gái mình sẽ ở trong đó. Tôi thưá»ng vá» nhà sá»›m, tối thì không Ä‘i đâu nữa.

Con gái tôi há»i: - Sao dạo này mẹ không Ä‘i nhảy?

Tôi trả lá»i: - Mẹ mệt.

Nó hÆ¡i lạ lẫm và hÆ¡i khó chịu nhìn tôi. Ãã đến lúc nó không cần sá»± có mặt cá»§a tôi nữa rồi. Nó tưởng rằng đôi chân cá»§a nó đã cứng cáp lắm rồi. Tôi Ä‘au đớn nghÄ©.

"Ngày - Hôm qua mình và anh ấy Ä‘i chÆ¡i. Mình phải nói dối mẹ là Ä‘i mua xà phòng thÆ¡m. Vào cá»­a hàng, toàn những bánh xà phòng sáu bảy nghìn. Mình mua má»™t bánh ZET, mùi nó hăng hắc nhưng lại dá»… chịu. Anh ấy trả lại chị bán hàng và chá»n cho mình cái bánh xà phòng gì ấy. Nó to hÆ¡n cả ZET, cứng Ä‘anh và không có mùi thÆ¡m. Mình chưa dùng loại đó bao giá». Bánh xà phòng anh ấy lấy có 2.500 Ä‘ thôi. Anh bảo: "Nó vừa to. Vừa bá»n lại rẻ". Chiá»u anh ấy mình cÅ©ng đồng ý mua. Lúc mình đưa tá» 10.000 Ä‘, thì chị bán hàng trả lại 7.500 Ä‘ anh ấy giÆ¡ tay cầm lấy và đút ngay vào túi. Mình hÆ¡i ngại nhưng không dám há»i vì có thể anh ấy quên. Chỉ sợ nếu mẹ há»i thì không biết trả lá»i như thế nào. Rồi hai đứa ra bá» hồ ngồi. Mình thèm ăn bánh chuối rán. Anh ấy bảo "?n vặt làm gì, chua mồm!". Anh ấy ôm mình. Mình chẳng thấy chuyện gì quan trá»ng nữa".

"Ngày - Anh ấy biến Ä‘i đâu hai ngày rồi bảo mình: Anh cố gắng thu xếp công việc càng sá»›m càng tốt. Anh sẽ nuôi má»™t đứa, còn mụ vợ nuôi má»™t đứa. Anh sẽ đấu tranh vá»›i mụ vợ để chiến thắng. Mụ ta sẽ phải bật xá»›i khá»i nhà và tay trắng. Rồi anh ấy sẽ lấy mình. Sao anh ấy khổ thế nhỉ? Ước gì mình có thể chia sẻ cho anh ấy được".

"Ngày - Sáng nay hai đứa Ä‘i ăn xôi. Bà bán xôi bảo: Hai bố con ngồi đây ăn xôi Ä‘i! Anh ấy cáu lắm mắng bà ấy là mắt chó giấy. Mình cố gắng lắm chỉ ăn được năm trăm. Mình thích ăn bún riêu cua. Anh ấy thì dứt khoát không ăn. Anh ấy bảo cái giống ấy nó á»ng bụng và chóng đói, ăn xôi chắc dạ hÆ¡n. Mình đưa năm nghìn trả tiá»n xôi hai đứa ăn hết 2.500 Ä‘ anh ấy bảo bà hàng xôi cứ giữ lấy mai ăn tiếp. Mình thì thế nào cÅ©ng được, miá»…n anh ấy vui vẻ thôi".

Tôi run rẩy đứng lên. Chống chếnh và quay cuồng. Sao lại thế hả con? Con lú mất rồi. Tôi phải làm gì bây giá» hả trá»i? Không phải còn Ä‘ang chập chững ở miệng vá»±c nữa mà con Ä‘ang ở trong vá»±c rồi. Bao giá» thì chìm xuống đáy?

Giống như ngưá»i Ä‘iên. Lại giống như kẻ bị mất cá»§a. CÅ©ng như ngưá»i đánh xổ số, chỉ chệch má»™t số cuối cùng cá»§a giải độc đắc. Cuồng Ä‘iên, tiếc nuối và bất lá»±c. Tôi lao ra đưá»ng. Những khuôn mặt chạy ngược lại tôi, nhạt nhòa. Ai cÅ©ng mang khuôn mặt con gái. Chỉ có Ä‘iá»u, đấy không phải là khuôn mặt đợi chá» mà là khuôn mặt đàn bà. Ngưá»i đàn bà mưá»i sáu tuổi.

Những hàng cây, những nẻo phố và ngưá»i đông đúc.

Con tôi ở đâu? Bên những ngưá»i đàn ông má»™t vợ hai con chỉ thích ăn xôi cho chắc bụng lại còn bòn rút từng đồng má»™t. ấy vậy mà con tôi, ngỡ rằng, nó Ä‘ang ở thiên đưá»ng?

*
* *

... Mẹ ơi, mẹ đừng đi guốc cao thế, ngã thì sao? Không, mẹ không ngã đâu. Mẹ ơi, mẹ làm thế nào mà xinh thế? Mẹ chẳng làm gì con ạ. Mẹ ơi, mẹ đi chơi với con nhé. Không, mẹ bận rồi.

Con tôi ở đâu, giữa phố đông mịt mùng ngưá»i và xe. Mạnh ai ngưá»i ấy sống bởi gánh nặng cá»§a kiếp ngưá»i đè ụp lên vai. Có má»™t phải có hai, có hai phải có ba bốn. Hôm ná». Nó vá», thay quần áo, tôi lấy Ä‘i giặt. Chợt sững ngưá»i vì mở quần áo nó đầy mùi khai nước giải trẻ con. Tôi há»i nó tại sao, nó bảo: "Con anh ấy ốm, con phải đến trông đỡ vì anh ấy không thể nghỉ làm". Nó còn hãnh diện mắt sáng lên bảo rằng thằng nhóc quấn nó lắm, và con gái cảm thấy đứa trẻ như con trai cá»§a mình. Tôi cảm thấy tôi nhìn thấy nó, ngồi bên ngưá»i đàn ông. Hắn nhếch nhác trong bá»™ quần áo màu gạch, bẩn thỉu và hôi hám. Hắn Ä‘ang ôm hôn con gái tôi, hai bàn tay lùng sục trong áo nó. Con gái như mê Ä‘i trong vòng tay hắn. Chiếc cặp sách rÆ¡i dưới đất. Trên bàn là hai cốc cà phê loãng toét, há» vào quán đâu phải để uống nước.

Tôi cảm giác con gái tôi Ä‘ang vuốt ve âu yếm hắn, xoa lên khuôn mặt nhăn nhúm vì tuổi tác cá»§a hắn vá»›i vẻ trìu mến và trải Ä‘á»i lắm. Hóa ra, đàn bà, ai cÅ©ng có những khả năng giống nhau: yêu đương, ghen tuông và cuồng si.

... Mẹ Æ¡i, ngày sau con có phải khổ như mẹ không? Mẹ có khổ đâu? Có, mẹ có khổ, đêm nào con cÅ©ng thấy mẹ khóc? ừ, mẹ buồn mẹ khóc? Bố làm mẹ buồn à? Con đừng nhắc đến ngưá»i đàn ông khốn nạn ấy nữa. Không, đấy là bố con, lúc nào con cÅ©ng đợi bố vá»...

Con Æ¡i, con ở đâu. Sao khổ thế hả con, ai cứu con tôi bây giá», ai giúp tôi lôi nó ra khá»i cái thiên đưá»ng địa ngục đó bây giá»?

Mắt tôi bá»—ng đập vào má»™t rừng hoa. à không, pháo hoa chứ. Còn nhá»›, năm hai mươi bốn tuổi, tôi và ngưá»i tình đầu tiên lách chiếc xe đạp, từng tí má»™t, giữa dòng ngưá»i, chân chôn chặt dưới đất nhưng ai cÅ©ng ngá»­a cổ lên trá»i để xem pháo hoa. Từng chùm hoa lắc rắc trên bầu trá»i tím ngắt. Tôi ôm lấy anh, như nuốt từng vì sao rÆ¡i rụng như muốn hét lên vì hạnh phúc. Bây giá», những chùm hoa đó lại trở vá». Chỉ có Ä‘iá»u, nó không rụng từ bầu trá»i tím nữa mà ùa thẳng vào mặt tôi.

Tôi không biết gì nữa ngoài cảm giác tất cả tan biến hết. Con gái. Ngưá»i đàn ông thích ăn xôi buổi sáng cho chắc dạ và uống cà phê trong lúc yêu đương, lúc nào cÅ©ng chỉ cà phê. Những chùm pháo hoa... Thiên đưá»ng tuổi mưá»i sáu!...

Chẳng còn gì. Ngoài sá»± hư vô. Bầu trá»i pháo hoa vụt tắt và mở ra hun hút má»™t vá»±c sâu...

*
* *

Cô gái ngẩng mặt, khẽ rùng mình:

- Anh, em tắc thở rồi. Gì mà tham!

Ngưá»i đàn ông, giá»ng khẽ khàn Ä‘i:

- Anh yêu em, lúc nào cÅ©ng thèm em, không thể vắng được em trong những năm cuối cuá»™c Ä‘á»i anh.

Có tiếng vang từ ti vi cá»§a nhà chá»§: "Má»i nhận dạng... Công an quận... thông báo... vào hồi 6h34' ngày... có má»™t vụ tai nạn xe cá»™ xảy ra trên đưá»ng... Nạn nhân là má»™t phụ nữ khoảng trên 40 tuổi, mặc áo màu... xe đạp mi ni.. chân Ä‘i giầy... không mang giấy tá» tùy thân... Ai là ngưá»i nhà, má»i đến đồn công an... nhận diện và làm thá»§ tục".

Cô gái vá»™i đặt tách cà phê xuống, nhưng ngưá»i đàn ông cÅ©ng vừa tợp xong tách cà phê cá»§a mình và choàng tay ôm lấy cô gái. Cô nhắm nghiá»n mắt, say lịm Ä‘i, không kịp nhìn lên màn hình. Phải chăng đó là Ä‘iá»u may mắn cuối cùng cá»§a cô trước khi bước vào... hậu thiên đưá»ng?
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #54  
Old 20-05-2008, 12:56 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Há»a Mi Äang Hót
tác giả: Ãá»— Chu

Nhiá»u năm qua rồi vậy mà anh Thiêm vẫn không sao quên nổi cảnh bãi sình lầy nÆ¡i quê nhà thuở ấy.

Thật rất vá»› vẩn, chỉ là mấy bông lau bông sậy nhu nhÆ¡ lắt lay theo gió, những thân lau sậy bị lá»­a táp cháy Ä‘en đúa nom đến buồn. Gì nữa nhỉ, má»™t chú bói cá vẫy cánh trên ná»n trá»i chiá»u và đâu đó lác đác vẫn Ä‘ang còn tiếng súng nổ. ấy thế mà vẫn cứ nhá»› mãi, nhá»› lấy được là nghÄ©a làm sao.

Sắp già vá»›i nhau rồi, phải vậy không chị Lương. Thá»i trẻ trung tìm bạn đã là khó, nay luống thá»i, để tìm ra bạn tưởng là chuyện mò kim đáy bể má»›i phải. Nhưng vá»›i hai ông bà này thì không hẳn thế. Là vì chưa biết nên má»›i phấp phá»ng dò Ä‘oán đấy thôi. Há» có chung má»™t khoảng trá»i, có chung má»™t vùng lau sậy kín đáo nhiá»u âu yếm và há» biết gìn giữ nó lâu bá»n.

Thế cho nên má»i ngưá»i trong khắp khu tập thể quân đội vốn rất bình yên này má»›i ngá»› cả ra vá»›i nhau khi thấy hai ngưá»i bá»—ng thành má»™t đôi bạn già tâm đầu ý hợp, thức vá»›i nhau thâu đêm suốt sáng mà vẫn còn chuyện để nói. Không hiểu cái đôi ấy há» to nhá» vá»›i nhau những gì. Chà chà, ông trá»i sinh ra cái con ngưá»i, nghÄ© cÅ©ng hay.

Những ngưá»i cao tuổi vốn thận trá»ng sá»± chỠđợi vốn là bản tính cá»§a há»; còn bá»n trẻ thì khác, chúng cứ bô vô và há»›n hở ra mặt, làm như thể trong khu mình sắp có đám há»·, sắp có cảnh chim câu chữ lồng vui duyên má»›i không quên nhiệm vụ. NghÄ©a là chúng nó hào hứng chào đón cái ngày mai Ä‘ang tá»›i vá»›i hai cụ má»™t cách rất chân tình. Cô má»›i làm đầu đấy ạ, con nom cô lạ quá không dám nhận ngay, bao giá» cô cho tụi con cắn hạt dưa hở cô. Bác Lương à, tá»›i đây trên cung Hữu nghị có cuá»™c thi ngưá»i đẹp đêm Nôen, chúng cháu sẽ kéo bác cùng Ä‘i, bác má»›i đúng là ứng cá»­ viên có hạng cá»§a khu ta chứ chẳng phải ai khác. Mấy năm trước tìm ngưá»i đẹp trong khu ta chúng cháu cho rằng phải là bác Lý, khổ ná»—i từ dạo nghỉ hưu bác ấy xuống mã nhanh quá, mặt tá»± nhiên Ä‘ang trắng bá»—ng chốc xạm xanh như đít nhái, ăn nói thì cấm ca cấu cảu như ngưá»i hóa dở. Chả bù cho lúc đương chức đương quyá»n, bà giáo sư viện trưởng khoa há»c kính Ä‘eo túi xách, bước lên xe Ä‘i làm mà trang trá»ng như sắp bay sang Mỹ há»™i đàm vá»›i ngài Poussue. Bác Lương ngồi phÆ¡i mặt ngoài chợ suốt ngày mà sao dáng lại vẫn sang, kẻ lên xe xuống ngá»±a mà sao chợt nhìn thấy mặt mÅ©i lại bá»± ra, lại vác lên đến khiếp. Cứ bảo nhà phải có thổ công thổ địa phù há»™ độ trì, vậy chứ hai mẹ con bác Lương thui thá»§i sống mấy chục năm trên căn gác sát nóc ngôi nhà cao tầng kia thì biết tìm thổ công thổ địa ở đâu mà thá», sao há» sống vẫn cứ thÆ¡ thá»›i, mẹ nào con nấy, ra đưá»ng gặp nhau còn muốn chào má»i. Cái con Hoa nhà bác ấy sá»›m sá»›m ngoay ngoảy xách hàng ra chợ cho mẹ, lúc nhá» ngưá»i như cái mạ, như cái que, vậy mà bước vào tuổi dậy thì bá»—ng bồng bồng lên như má»™t cô Tấm. Ãi lấy chồng rồi, lại được đài truyá»n hình tuyển vào làm phát thanh viên rồi, ngưá»i sao tên vậy, nó tươi sáng thế cho hiện lên màn hình cÅ©ng đỡ nhức mắt thiên hạ. Hôm nào bật ti vi gặp được con bé ấy Ä‘á»c bản tin sáng đích thị hôm ấy làm ăn có may mắn, Ä‘i chÆ¡i cÅ©ng vui. Sắp tá»›i bác Lương cÅ©ng có thể Ä‘i bước nữa lắm chứ, gặp lÅ© trẻ trong khu thấy chúng nói vui bác có tá» ra khó chịu đâu, bác chỉ gạt Ä‘i, chúng mày bá»›t mồm bá»›t miệng để tao còn sống vá»›i chứ, sao cứ như liếu Ä‘iếu thế hả, rõ là rá»—i hÆ¡i.

Chị Lương nói, giá hôm đó em đừng lội ra chỗ ấy, đừng kéo anh lên.

Anh mà chết, chị Lương kêu lên như không thể tin, anh là ngưá»i đâu có dá»… chết thế. Gò má chị chợt á»­ng hồng, vầng trán sáng lên, đôi con mắt nhìn anh long lanh tinh quái. Chú mèo tam thể biết là chá»§ Ä‘ang vui liá»n nhảy tót lên giưá»ng, nÆ¡i chị Ä‘ang ngồi, quanh mình quấn há» hững tấm chăn len. Ãập khẽ vào lưng nó, chị mắng yêu, muốn nghe lá»m hả, có xéo ngay không. Con mèo nÅ©ng nịu dụi đầu vào đùi chị, nó muốn được ở lại cùng há».

Năm ấy em mưá»i sáu mưá»i bảy chứ mấy, nhưng hình như đã khôn hÆ¡n đám trẻ bây giá» nhiá»u. Bá»n chúng bây giá» tính toán kiếm tiá»n thì lanh, các bà không kịp được, nhưng ý tứ xem chừng ít, phấp phá»›i xanh đỠvậy mà nhạt thếch. Chả biết ai khôn ai dại, chị thở dài, chỉ biết cÅ©ng đã sắp qua má»™t kiếp vá»›i nhau rồi, cái khổ cá»§a lÅ© chúng ta là chưa chịu già cho, trong khi chúng nó, là em nói lÅ© trẻ đó, chúng nó lao vào sống hết mình, sống tàn bạo xả láng. Vậy mà đứa nào xem ra cÅ©ng sá»›m già, tưởng như con cháu chúng ta chưa há» có tuổi trẻ bao giá». Là vì trong chúng không có gì để cháy cả. Anh bảo cái gì cháy. Má»™t cái gì đó âm ỉ cháy, thật lâu bá»n. Ãừng nghÄ© ngay rằng đấy là tình yêu, cái đó còn phải cao hÆ¡n tình yêu kia, má»™t kiếp ngưá»i tưởng chỉ cần có vậy cÅ©ng là quá đủ. Vâng, cÅ©ng là quá đủ. Em nhá»› lúc ăn xong bát cháo anh quàng tay ôm lấy eo lưng em, nhá»™t tưởng sắp chết đến nÆ¡i. Vá» sau em vẫn thầm trách sao anh nghịch thế, ông quá»· sứ chứ không phải ngưá»i, ngưá»i đâu có ngưá»i lạ thế. Khắp lưng khắp vai em đến giá» vẫn cứ như Ä‘ang có những cái gai cá»§a những cây sậy cứng quèo cắm vào, nhiá»u lúc em bật khóc má»™t mình khi chợt nhá»› tá»›i cái đêm ăn nằm vá»›i anh. Bây giá» anh vẫn muốn làm thế má»™t lần nữa đấy Lương ạ. Bây giá» thì không nên thế nữa. Sao. Em không biết, nhưng anh đừng, má»i chuyện Ä‘á»u đã lùi xa lắm rồi, má» má» tá» tá» như ta Ä‘i trong đám sương vào tiết giêng hai ấy. Ta chợt gặp, chợt gá»i, rồi là tất cả lại tan biến đâu hết.

Chị rúc mặt vào tấm chăn phá»§ qua hai đùi gối. Mái tóc chị đã bạc trắng. Tóc anh nào có hÆ¡n gì. Anh lại gần đặt tay lên đó, vuốt từng sợi. Biết là không xuể, tóc chị Ä‘ang rối bá»i. Anh nghe ai nói dạo này em năng Ä‘i chùa, em thưá»ng Ä‘i chùa nào. Khuất sau mé Hồ Tây có chùa Trích Sài, phong cảnh còn tạm gá»i được là thanh vắng, mấy mụ già rá»§ nhau lên đó tìm sá»± khuây khá»a. Trích Sài có nghÄ©a là cây sậy cháy đấy, ở đó ngày xưa chắc hẳn nhiá»u lau sậy. Buổi em lẻn ra ngoài đồng sậy quê mình tắm táp, nom thấy cẳng chân anh ngá» ngậy trong bùn, sao em không sợ mà bá» chạy nhỉ. Lúc đó thì không sợ, nhưng giá» nghe anh nói lại cảm thấy rá»n rợn thế nào. Lôi được anh lên đã thấy cái miệng ngáp như bị ngạt, hàng tuần lá»… nằm mê man lảm nhảm. Bố mẹ em bảo đấy là nó Ä‘ang lúc ở trên trần lúc xuống âm ti, lang thang bá» mê sông lú. Ngưá»i ta có thể sa vào cÆ¡ cảnh đó thật sao anh. Ãó là má»™t vùng dở sống dở chết, vá» sau anh còn sa vào vùng ấy vài ba lần nữa. Trên ngưá»i anh đếm được bao nhiêu vết thương là ngần ấy lần đã tá»›i sát cõi âm. Quả là mÆ¡ màng lặn hụp, nhiá»u cái chưa bao giá» thấy có, không thể có, không dám tin, lạ lùng thật. Nhưng cứ tỉnh lại là chỉ thấy em, thấy má»™t cô bé Ä‘ang Ä‘i trên bỠđầm, bên những đám lau sậy cháy sém, vậy là biết mình còn sống, mình đã trở lại trần gian rồi. Mai đã là mùng má»™t đầu tháng, anh có lên chùa cùng mấy đứa trong nhóm "bát tiên" chúng em không. Ãi chứ, được rong chÆ¡i vá»›i các bà còn gì vui bằng, những tám bà tiên kia à. Tám đứa tám cảnh, rá»§ nhau lập thành má»™t há»™i, có Ä‘iá»u lệ hẳn hoi, có quỹ chung, lập được má»™t năm, Ä‘i đâu cÅ©ng có nhau, Ä‘ang vui thì má»™t đứa lăn đùng ra chết, thá» năm mươi bảy tuổi, anh nghỉ ở nghÄ©a trang khu B Văn Ãiển. Ãến lượt em thì không biết là nên như thế nào đây, anh thế nào thì em cÅ©ng theo thế. Em phải năng ra ngoại thành, tìm vá» làng mà thăm thú đồng nước hoa cá», vui lây vá»›i muôn vật, như thế dá»… chịu hÆ¡n. Ru rú trên nóc nhà này, mở mắt lại gồng gánh xuống chợ, xung quanh chỉ những xi-măng, là xi-măng ngưá»i ngợm khéo sắp héo khô cả vá»›i nhau rồi. Nhà má»›i, đưá»ng má»›i, nhấp nhô chen chúc, trông vào đâu cÅ©ng là cảnh nhá»›n nhác tất tưởi. Sống thêm má»™t ngày là thêm những lo toan ham muốn, chả mấy ai thoát được. Lo mẹ già con dại, lo chá»— ăn chá»— ở, thì cÅ©ng phải có chá»— che nắng che mưa, phải có cái mà đút vào mồm chứ sao. Thế nào đã đủ, sống là còn phải ganh Ä‘ua vá»›i Ä‘á»i, còn phải lập ngôn lập đức lập công, công đức chả biết hay dở thế nào nhưng trước tiên cứ phải thấy có tiá»n tài có danh vá»ng cái đã. Tao phải khác mày, tao phải hÆ¡n mày. Ãấy, đã bao nhiêu năm nay anh lặn hụp giữa đám đông, má»™t hai chỉ những chá»±c ngoi lên, ngoi nữa lên. Chỉ đến buổi gặp lại em anh má»›i giật mình, anh muốn sống khác, nghÄ© khác, có thể muá»™n nhưng bao giá» cÅ©ng vẫn kịp, hành trình qua má»™t kiếp ngưá»i thật quả khó khăn.

Anh gặp lại em hôm ấy là ở đâu nhỉ. ở ngoài chợ chứ còn ở đâu. ở ngay cái chợ cá»§a vợ con lính trong khu này này, cÅ©ng là duyên ông trá»i run rá»§i mà anh được gặp lại em, suốt má»™t thá»i trai trẻ dá»c ngang, qua chá»— nào cÅ©ng có ý tìm mà không gặp, mãi tá»›i hôm được phân ngôi nhà má»›i, dá»n vá» sống dưới này, bá»—ng thấy nóng ruá»™t thèm má»™t bát cháo tiết ăn cho mát, má»›i đánh liá»u mò ra chợ, sà vào đúng quán bà Lương. Chính mấy bà ngồi ngoài đó đã chỉ chá»— em ngồi cho anh tìm đến. Tưởng bác cần cao lương mỹ vị gì thì chợ này má»›i hiếm chứ tìm má»™t bát cháo lòng thì xin cứ ra quán bà Lương.

Bây giỠkhuya rồi, câu chuyện tạm gác lại đã, bà Lương cũng đang cảm thấy phải có cái gì cho vào bụng, vậy bà Lương sẽ nhóm lò làm cho bác Thiêm một tô cháo thật ngon, bác Thiêm chắc bằng lòng.

Chị Lương cưá»i, nụ cưá»i đến là tươi. Mà dáng chị xem vẫn cứ nhanh nhẹn xốc vác như thuở còn con gái. Những ngưá»i đàn bà nhiá»u lam lÅ© bao giá» chả thế, không nhanh thì chết, không xốc vác cÅ©ng chết, chả nói bom đạn xa xôi gì mà trước tiên là chết đói. Khi thấy chị tung tấm má»n len vụt đứng lên là con mèo tam thể liá»n vươn vai đứng theo ngay, nó lẻn ra bếp mau lẹ, bá» anh Thiêm ngồi lại má»™t mình.

ở Ä‘á»i má»—i tuổi má»—i già, lúc đó cái khiến cho ngưá»i ta dá»… buồn nhất có lẽ là mặc cảm bị bá» quên, là sá»± cô quạnh, tính nết hóa thuần hÆ¡n, dá»… dãi hÆ¡n, bá»›t đúng sai bá»›t đòi há»i ở nhau hÆ¡n. CÅ©ng là vì không muốn mất bạn.

Sáng sáng dậy lá» má» Ä‘un má»™t siêu nước pha ấm trà ngồi uống má»™t mình trên tấm Ä‘i văng bá»c gấm giả da hổ, hết nhìn mấy chậu cây cảnh lại nhìn sang bể cá vàng. Ãồng hồ Ä‘iểm tám chín tiếng bính boong vẫn thấy ngày sao còn quá sá»›m. Nghỉ hưu là má»™t nghệ thuật, không chịu khó lần ra cái nghệ thuật ấy thì sụp nhanh lắm. ChÆ¡i cá vá»›i ngưá»i xưa cÅ©ng là cách dưỡng trí, còn gì im lặng nhiá»u suy tư hÆ¡n loài cá. ChÆ¡i cây vá»›i ngưá»i xưa là để dưỡng lòng nhân ái, đến những kẻ thất phu hung hãn má»™t khi trông vào cái cây cái hoa lòng dạ cÅ©ng má»m mại Ä‘i. Cho nên nếu há»i ngưá»i xưa sao hiá»n hậu hÆ¡n ngưá»i nay, là bởi vì xưa rừng nhiá»u lắm, trong nhà ngoài đưá»ng đâu đâu cÅ©ng gặp cây, gặp chim. Nghe má»™t tiếng chim lảnh lót đâu đó là con ngưá»i ta chợt cảm thấy mình Ä‘ang sống thanh thản giữa trá»i đất yên bình. Má»™t con gáy thổ đồng khi nó gù má»›i khÆ¡i gợi làm sao, cứ như ta Ä‘ang Ä‘i dưới má»™t rặng tre nào, trên má»™t cánh đồng lúa nào cá»§a miá»n đồi trung du những năm xa xôi. Có mấy anh làm như ta sành sá»i lắm, thật ra chỉ là má»™t đám con nít so vá»›i các cụ ngày xưa. Các cụ là những ông bành tổ, chÆ¡i ra chÆ¡i, chÆ¡i cả má»™t rừng bàng Yên Thái, khắp má»™t vùng ven hồ những bàng là bàng, gốc bàng cổ thụ má»™t ngưá»i ôm không xuể. Cây bàng mùa xuân mùa hạ đẹp má»™t cách, sang thu đông lá đỠnhư giát đồng rồi lá trút xuống chỉ còn trÆ¡ cành, lại thấy đẹp má»™t cách khác. Trong thành phố nếu không trồng sấu là phải trồng bàng, hai cây ấy chịu được gió bão, dá»… tỉa mà lại cao tuổi thá». Ngẫm má»›i thấy ngưá»i xưa thật khôn ngoan, tưởng dung dị mà hóa ra sang quá, chúng ta giá» không bén gót. Ai lại Ä‘i chÆ¡i chó nhật chó phốc như má»™t lÅ© rồ như thế bao giá», có thứ chó nào lại đến vài chục triệu đồng má»™t con mà vẫn nhắm mắt rước vá», bắt vợ con nhưá»ng nhà, nhịn ăn nhịn mặc vì chó. Căn nguyên cÅ©ng chỉ tại trá»ng đồng tiá»n quá đấy thôi. Ãến khi giá chó sụt xuống, chả ai thèm mua thì thân phận cá»§a chúng thật đến là thảm. Bà Lương ngồi bán cháo ngoài chợ, má»—i lần thấy con chó nào á»§ rÅ© bước tá»›i, lông lá bẩn thỉu, mắt mÅ©i kèm nhèm là bà lại thương hại vứt cho nó má»™t miếng dồi, bà há»i nó ân cần như há»i ngưá»i, chá»§ mày là ai, rõ khổ, Ä‘ang sống trong thịt sữa bá»—ng chốc bị hất ra hè, má»™t bước cầu bÆ¡ cầu bất là vậy đấy con nhé.

Chị Lương đâu phải là ngưá»i được há»c hành nhiá»u, thá»i kỳ còn chế độ tem phiếu chị làm nhân viên quèn cá»§a má»™t cá»­a hàng gạo, là vợ lính nên chị hóa công nhân cá»§a khu tập thể này. Ãến lúc chồng hy sinh, nhà cá»­a hồi đó rẻ ợt, chị mấy lần đã toan ôm đứa con gái dá»n ra bên ngoài, mua má»™t túp nhà nào có vưá»n, trồng thêm ít hoa, cá»™ng vá»›i nhúm tiá»n lương hưu mất sức sống tùng tiệm. Cứ nấn ná nấn ná, chưa kịp Ä‘i đâu thì có chá»§ trương bung ra, mình tá»± cứu lấy mình, thế là chị lao ngay ra chợ. Chị có mặt ngoài đó ngay từ lúc cái chợ cá»§a vợ con lính vừa hình thành. Thoạt đầu nó chỉ má»›i là cái túp lá»u dá»±ng tạm, hàng hóa bày biện cÅ©ng dè dặt, ăn nói cÅ©ng phải mắt trước mắt sau, ngưá»i bán chưa quen vá»›i việc chợ búa và ngưá»i đến mua cÅ©ng vậy. Giá» thì khác lắm rồi, hỠđã làm chá»§ tình hình, hỠđùa cợt trêu chá»c nhau, nói kháy nhau, há» khoa chân múa tay nặng lá»i vá»›i nhau. Gá»i nhau là thiếu tá, trung tá theo cấp bậc đã từng có cá»§a các ông chồng hiện Ä‘ang còn sống hoặc đã hy sinh. Bà Lương được chị em gá»i là bà đại úy, chức vụ gần như bét ở ngoài chợ. Cái chợ cá»§a mấy bà vốn lèo tèo mà nay đã ra dáng má»™t cái chợ thá»±c sá»±, Ä‘i từ xa ngưá»i ta đã nhận ra tiếng ồn ào cá»§a má»™t đám ngưá»i tay cầm miệng nói.

Như đã thành lệ, thưá»ng cứ ngang trưa là anh Thiêm lại mò ra đó. Ông ấy ra rồi kia kìa, bây giá» chúng tôi biết gá»i bà chị như thế nào đây, bà đại úy hay bà tướng. Chị Lương chỉ cưá»i. Chị sắp cho anh má»™t bát tiết canh có rắc lạc rang lên trên, mấy miếng ngon nhất cá»§a má»™t cá»— lòng để phần dưới gầm chõng và má»™t chén rượu. Khách lúc đó cÅ©ng đã vãn, anh có thể ngồi lâu lâu, chuyện trò vá»›i mấy bà bạn hàng ngồi bên chị Lương. Trong số năm sáu bà gần đó thì anh Thiêm ít nhiá»u có quen biết chồng cá»§a bốn bà. CÅ©ng chỉ là quen sÆ¡ sÆ¡ vậy thôi, nói chung há» Ä‘á»u là cấp dưới cá»§a anh trong má»™t lúc nào đó, ở mặt trận nào đó. Các bà cÅ©ng chẳng vừa, lý lịch Ä‘á»i tư cá»§a anh các bà nói vanh vách, trước anh sống ở chá»— nào trong thành phố, giữ cương vị nào trong thành, bà vợ anh bị bệnh gì và mất năm nào. Chỉ có hai Ä‘iá»u quan trá»ng nhất thì mấy bà lại rất lÆ¡ mÆ¡. Vậy chứ giữa cái ông Thiêm còm này và bà Lương có má»™t bí mật gì chăng, không vậy sao há» vừa gặp mà đã quấn lấy nhau như mật ấy nhỉ. Má»™t Ä‘iá»u nữa, bà Lương có má»™t mụn con gái, cái đó rõ rồi, nhưng ông ta vá»›i bà trước không được mụn con nào hay sao. Thá»±c ra anh Thiêm cÅ©ng có má»™t mụn con, má»™t thằng con trai cao lá»›n lá»™c ngá»™c nhưng há»c hành thì có phần Ä‘uối, nó được gá»­i sang há»c nghá» bên Ãức từ hàng chục năm trước, rồi nó ở lại không chịu vá» nữa, lấy vợ đẻ con luôn bên đó. Khi con ngưá»i ta trở nên kẻ có đồng tiá»n thì ăn nói dá»… thành ngạo ngược lắm. Vừa rồi anh đã viết cho vợ chồng nó má»™t bức thư, kể chuyện mình vá» hưu, má»›i được chia má»™t ngôi nhà khá khang trang trong thành phố, khuyên vợ chồng nó mang cháu vá» sống vá»›i ông ná»™i vài năm cuối Ä‘á»i.

Nó trả lá»i tắp lá»±, nếu anh cần đô la thì nó có thể gá»­i ngay vá» chứ vá» nước thì nó không bao giá» còn nghÄ© đến. Ngôi nhà cá»§a anh dù có khang trang cÅ©ng chỉ là khang trang so vá»›i những ngôi nhà xung quanh, chứ đã bằng sao được so vá»›i chá»— nó Ä‘ang sống. Lý do làm nó sợ sá»± trở vỠđơn giản chỉ vì nó sợ khổ nghèo. Có vậy thôi. Nghe cứ ngỡ chuyện vui, ấy vậy mà là mất trắng má»™t đứa con rồi đấy. Mất mà phải chịu, phải ngậm bồ hòn làm ngá»t. Cái cay đắng ở đây là cái rất khó nói ra, thằng con đã sổ toẹt cả quá khứ và hiện tại, cái mà cha nó đã gắn bó, đã mất má»™t Ä‘á»i má»›i tìm được. Cho nên những ai chá»§ quan Ä‘ang quá trông đợi vào con cháu, Ä‘ang rắp tâm kỳ vá»ng sá»± nhá» cậy vào chúng nó lúc mình vá» già thì xin hãy cứ từ tốn đôi chút, tỉnh táo đôi chút, kẻo lại thành kẻ hấc lá», không khéo sẽ bị nhục.

CÅ©ng còn rất may là anh Thiêm đã gặp lại được chị Lương. Ãã gặp lại không phải chỉ má»™t quá khứ đẹp mà là má»™t hiện tại cÅ©ng đẹp. Ãẹp như chị Lương, như chính cuá»™c Ä‘á»i chị vậy. Ãi vòng rất lâu cái ngỡ đã mất bá»—ng chốc đã tìm lại được, mà tìm lại má»™t cách đầy đặn, như chưa bao giá» bị mất.

Chỉ có má»™t Ä‘iá»u không thể không thấy, đấy là ở Ä‘iểm xuất phát trước tóc há» Ä‘ang xanh, còn hôm nay tóc há» Ä‘á»u đã bạc. Sá»± thể sẽ ra sao đây, má»i ngưá»i xung quanh há»i nhau như thế đã đành, chính há» cÅ©ng tá»± há»i mình như thế.

Dẫu sao thì Ä‘á»i vẫn cứ rất hay - Ngay việc má»i ngưá»i Ä‘ang được hồi há»™p bàn tán vá» há» cÅ©ng đã là hay. Sống để có cái cho ngưá»i khác bàn làm sao dám nó là buồn được. Thế là vẫn Ä‘ang rất trẻ, rất nồng cháy. LÅ© trẻ bằng sá»± nhạy cảm cá»§a tuổi thanh xuân ngá»­i thấy ngay, đánh hÆ¡i thấy ngay. ở đây Ä‘ang có những dấu hiệu không thể nói là đơn giản, rất tuyệt vá»i và giữa cuá»™c sống tưởng chừng tẻ nhạt, chuyện đó là hiếm, nó có mang má»™t dư vị riêng. Hay là hai ngưá»i Ä‘ang muốn đặt má»™t vấn đỠgì má»›i mẻ cho cái khu phố lính này chăng. Có lẽ là không, nom ra há» vẫn cứ uể oải thế, lá»­ng dá»­ng và nhã nhặn thế, trước mắt tất cả.

Anh Thiêm nói, đôi khi Ä‘i trong rừng ta có thể bắt gặp xác má»™t con há»a mi nằm phÆ¡i khô trên cá», lÅ© kiến Ä‘en kiến đỠbu kín. Cúi xuống nhìn thật kỹ thấy trên mình nó mang nhiá»u vết thương, có con mắt bị móc lòi ra, có con gãy cánh, rách cổ. Ãó chính là xác cá»§a những chàng dÅ©ng sÄ©. Há»a mi sống có đôi, má»—i đôi chiếm giữ má»™t giang sÆ¡n, má»™t vùng trá»i vùng đất. Má»™t hôm nào đó có má»™t chú há»a mi từ đâu lạc đến, thế là cuá»™c tá»· thí bắt buá»™c phải xảy ra. Má»™t là sống, là có tất cả, kể cả tình yêu, hai là chết. Hai con há»a mi đực lao vào nhau chẳng còn biết trá»i đất là đâu, trá»i không còn thấy xanh nữa, đất không còn thấy chập chùng sông núi nữa, tất cả Ä‘á»u ngả nghiêng hoa cà hoa cải. Và con cái bay đâu đó, nấp đâu đó ra sức xùi, thúc giục ngưá»i tình cá»§a mình không được nản chí, không được cam chịu thất bại. Má»™t lần anh thấy có má»™t con mi đực bị đối phương khóa chặt há»ng, hai chân đã duá»—i ra giãy giãy, tưởng mưá»i phần chết chín rồi, sắp xong má»™t kiếp rồi, sắp mất tất cả rồi, vậy mà chỉ cần má»™t tiếng xùi đúng lúc cá»§a con cái, nó bá»—ng thu hết tàn lá»±c đạp bật kẻ thù ra để thoát hiểm. Rồi nó lao vào tiếp tục chiến đấu như vừa được tiếp thêm sức mạnh, như có phép thần giúp sức và sau cùng đối phương đành phải bá» chạy.

Ngày anh bị thương nằm trong bãi sậy, càng cố gắng vá»›i vào thân mấy cây sậy cháy thì thấy mình càng ngập sâu xuống bùn. May mà gặp em. Lần ấy má»™t mảnh đạn đã làm anh gãy đùi nhỉ. Phải, cái sẹo giá» vẫn không đầy lên nổi. Em có biết anh đủ sức sống trở lại là nhỠở đâu không. Là nhá» có em lúc nào cÅ©ng ngồi ở bên cạnh, không há»i han, không động viên an á»§i, nhưng nhìn vào mắt em anh hiểu tất cả, chính em đã giục anh gắng mà sống, gắng mà đẩy lùi cái chết. Lúc anh sắp ra Ä‘i em đã tin cậy trao cho anh hết thảy những gì được xem là quý giá nhất cá»§a má»™t Ä‘á»i con gái. Nhá» có tình yêu ấy mang theo mà nhiá»u năm sau này anh đã lần lượt vượt qua được má»i hiểm nghèo.

Anh tưởng chỉ em đã giục anh cố gắng phải sống thôi ư, ngược lại thì có, chính anh từ cái đêm trá»i đánh ấy cÅ©ng đã Ä‘i bên em, luôn luôn ở bên cạnh em, lúc vui nhất cÅ©ng như lúc buồn chán nhất, anh xui em nhiá»u chứ đâu phải là em đã xui anh. Em cÅ©ng đã Ä‘i qua không biết bao nhiêu đận tá»§i khổ, sống được đến hôm nay má»™t phần là có hình bóng cá»§a anh đã bám theo suốt cả cuá»™c Ä‘á»i. Em ngồi giữa chợ, nói nói cưá»i cưá»i, lắng nghe chuyện này, trả lá»i chuyện kia, mà lòng dạ lúc nào cÅ©ng chỉ ngong ngóng chá» anh má»™t hôm nào đó sẽ hiện ra, nhất định anh sẽ hiện ra. Rồi anh hiện ra thật, anh như ngưá»i âm hiện vá» trước mắt em, cả ngày hôm đó em không còn làm ăn gì nổi nữa, em cÅ©ng không kịp cả khóc nữa, có đúng thế không.

Anh Thiêm trầm ngâm gật đầu. Anh ôm con mèo lên lòng vuốt ve nó như vuốt ve những ká»· niệm không thể quên. Rồi anh đứng dậy, ra đứng bên cá»­a sổ nhìn ra thành phố. Sương mù đầy trá»i, đúng là sương mãn thiên, như ý trong má»™t câu thÆ¡ ÃÆ°á»ng. Chẳng thấy nhà cá»­a, chẳng thấy đưá»ng xá, cây cối, cÅ©ng chẳng thấy bóng dáng má»™t ai. Má»™t buổi sáng Ä‘ang tá»›i, má»™t ngày Ä‘ang bắt đầu, giữa má» mịt hÆ¡i sương.

Trong thinh không im lặng bá»—ng vang tá»›i má»™t tiếng chim lảnh lót. Há»a mi hót. Má»™t con há»a mi cá»§a ai Ä‘ang hót.

Chị Lương tung cái má»n len ra giưá»ng rồi vá»›i tay ấn nút chiếc ti vi. Bản tin buổi sáng bắt đầu phát được mấy phút rồi. Chị gá»i anh Thiêm lại ngồi bên mình. Anh nhìn trân trân vào màn hình, con bé hôm nay mặc áo dài vàng có thêu hoa cúc trắng trước ngá»±c, nom nó trang trá»ng quá, giản dị quá. Và giống mẹ nó quá. Giống mẹ nó những năm giỠđây đã thành xa lắc xa lÆ¡ rồi chăng.

Anh vòng tay ôm lấy ngang lưng chị nhưng chị đã nhè nhẹ gỡ tay anh ra. Chị nắm lấy bàn tay anh hồi lâu rồi nói, tất cả đã lùi xa lắm rồi, hôm nay là ngày bá»n em rá»§ nhau lên chùa, anh có Ä‘i thì cùng Ä‘i, thêm anh nữa là lại đủ bát tiên. Ôi con há»a mi kia, sao mày vẫn cứ hót mãi thế, mày không thể im Ä‘i được sao.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #55  
Old 20-05-2008, 12:58 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Thung MÆ¡
Tác giả: Hà Nguyên Huyến

Chiá»u nào cÅ©ng vậy, khi cái xưởng cưa khép chặt hai cánh cá»­a gá»— nặng chịch, thì cÅ©ng là lúc không gian yên tÄ©nh nÆ¡i "Phố Núi", cá»­a rừng này được hoàn trả má»™t cách đầy đủ, ăm ắp nguyên sÆ¡... Trong cái khoảnh khắc ấy Lạc có cảm tưởng mình bị rÆ¡i tõm vào má»™t thế giá»›i khác. Anh bần thần Ä‘i hết phòng nỠđến phòng kia trong ngôi nhà nhiá»u tầng cá»§a mình, rồi thảng thốt như sợ ai nhìn thấy Ä‘iá»u dị biệt trong tính cách cá»§a anh. Lạc là chá»§ má»™t xí nghiệp Ä‘ang vào thá»i kỳ làm ăn thịnh phát. Vá»›i số vốn liếng mà nhiá»u ngưá»i nằm mÆ¡ cÅ©ng không thấy được dưới tay gần trăm công nhân "cô ta" xuất khẩu gá»— ký thẳng vá»›i nước ngoài... Lạc không thể ngá» Ä‘á»i mình lại có ngày như hôm nay!

*

Mồ côi cả cha lẫn mẹ, không há» hàng thân thích, Lạc tồn tại bên ngưá»i chú há» xa tật nguyá»n, cả Ä‘á»i ông ta không há» tách rá»i xa cây nạng gá»—. Hai chú cháu lê lết lần hồi trong sá»± thương hại cá»§a ngưá»i Ä‘á»i. ChÆ¡m chá»›m biết, Lạc đã hiểu thế nào là ná»—i nhục cá»§a kẻ ăn xin. Ngưá»i chú đột ngá»™t qua Ä‘á»i, Lạc quyết định bá» con đưá»ng này. Năm, sáu tuổi Lạc đã tá»± Ä‘i bá»™ má»™t mình vào rừng lấy lá chuối gánh vá» bán cho phưá»ng thịt gói giò, nhá»c nhằn đổi lấy miếng ăn, có những buổi má»™t mình thui thá»§i nÆ¡i rừng chiá»u thăm thẳm. Lạc giận dữ vung những nhát dao phầm phập vào thân chuối. Nghe tiếng cây ngã ràn rạt hình như cậu thấy nguôi ngoai hÆ¡n.

Má»™t hôm, giữa buổi trưa hè nồng ná»±c, mưa rừng xối xả trút xuống, không nÆ¡i ẩn náu, Lạc bị trúng cảm khuỵu xuống cạnh má»™t tảng đá lá»›n nằm ká» bên bá» suối. Trong cái chập chá»n mê tỉnh, Lạc cảm thấy má»™t ông thần núi bế bổng mình lên, tiếng ông lào khào như tiếng gió lướt bên tai: "Tá»™i nghiệp quá! chẳng biết con cái nhà ai Ä‘i đâu mà nên nông ná»—i này?".

Lạc tỉnh dậy vào lúc gần sáng. Những thìa cháo cá»§ mài sánh quyện đã giúp cậu lại sức. Lạc đưa mắt ren rén nhìn qua đống lá»­a Ä‘ang rừng rá»±c cháy giữa căn lá»u. Phía bên kia má»™t cặp mắt long lanh, trong đáy mắt thỉnh thoảng cÅ©ng lóe lên hai đốm lá»­a, nhưng nồng ấm và chan chứa tình ngưá»i đáp lại. Sau khi nghe Lạc kể vá» hoàn cảnh cá»§a mình, ông lão chép miệng thở dài bảo: "Thứ nhất thiếu mẹ, thiếu cha thứ nhì gánh vã, thứ ba sÆ¡n tràng". Má»›i tí tuổi đầu mà mày đã phải chịu đủ cái vất vả cá»§a con ngưá»i rồi! "Ông lão vuốt bàn tay vụng vá» chai cứng cá»§a mình lên mái đầu khé nắng cá»§a Lạc, rồi vòng tay ôm cậu bé vào lòng. Từ hôm đó Lạc trở thành con nuôi ngưá»i gác rừng.

*

Ngưá»i gác rừng cả núi này Ä‘á»u quen gá»i là lão Ngạc. Lão Ngạc là ngưá»i khó hiểu và khó Ä‘oán tuổi, lão sống giản đơn bao năm nay trong má»™t mái lá»u lợp lá cá». Căn lá»u nằm án ngữ trước má»™t lối mòn độc đạo dẫn lên núi, nhiá»u năm nay vắng ngưá»i qua lại, cá» lông lan má»c trùm lên ná»n đưá»ng, con đưá»ng chỉ còn lại những dấu vết má» má». Vật dụng trong lá»u hầu như chẳng có gì đáng giá ngoài má»™t chiếc lồng chim, chiếc lồng treo lÆ¡ lá»­ng ngay trên đầu chá»— lão thưá»ng ngồi trong lá»u. Trong lồng chỉ duy nhất có má»™t con rắn hổ mang to cỡ bắp tay, nằm cuá»™n khoanh ở đáy lồng, đầu ghếch lên cái cóng sứ tráng men. Má»™t mầu xanh tảo, má»™t mầu đỠtía, thoạt nhìn tá»±a như má»™t cục máu má»›i đông. Thỉnh thoảng thấy động con rắn lại ngóc đầu, mắt mở thao láo như hai hòn bi ve, mang bạnh ra, miệng phun phì phì những tiếng ghê rợn vốn có cá»§a loài rắn này. Có Ä‘iá»u rất lạ là cá»­a lồng luôn mở mà con rắn không bò ra ngoài trốn Ä‘i. Má»™t lần Lạc tò mò há»i, lão Ngạc bảo: "Má»™t tháng nó cÅ©ng ra đôi lần, tá»›i kỳ luyện ná»c nó lằm lỳ trong lồng, nhưng ta cÅ©ng không há» biết nó ra vào lúc nào".

Lão Ngạc bắn ná» giá»i lắm, cánh thợ sÆ¡n tràng từ khi có lão canh giữ cánh rừng này lảng dần. Những lúc rảnh rá»—i, Lạc mân mê cây ná», há»i cách bắn, lão Ngạc bảo: "Ãạn ăn nên, tên ăn xuống, cứ thế mà bắn, mãi cÅ©ng thành tài". Má»™t bữa Lạc tỳ đốc ná» vào rốn, hai chân đạp vào hai cánh ná», những ngón tay như những cái móc thép quặp chặt vào sợi dây, cả ngưá»i cậu gồng lên, chính Lạc cÅ©ng không ngá» mình cài được dây vào lẫy. Lão Ngạc trố mắt ngạc nhiên, bảo:

- Mày phải Ä‘i há»c thôi! - Hình như lão Ngạc Ä‘oán được sức mạnh cá»§a má»™t cậu bé, má»™t thứ ná»™i lá»±c tiá»m tàng mà lá»­a cuá»™c Ä‘á»i đã hun đúc nên.

Mấy hôm sau lão Ngạc đưa Lạc xuống núi, lão gá»­i Lạc vào má»™t trưá»ng ná»™i trú cá»§a các há»c sinh ngưá»i dân tá»™c. Chiá»u chiá»u nhìn vá» phía núi, lòng Lạc chạnh buồn vì cảm giác cô đơn, lạc lõng nhưng cậu không há» oán trách bởi lão Ngạc có bao giá» xuống núi đâu. Cả năm chỉ má»—i má»™t lần, ấy là vào mùa xuân, lần nào lão cÅ©ng dắt Lạc theo. Lão vá» dá»± Há»™i làng Yến VÄ©! Yến VÄ© là má»™t làng trù phú nằm cách xa chân núi. Há»™i làng tưng bừng vào đám, đám nào cÅ©ng vui, cÅ©ng cuốn hút nhưng lão chỉ xoắn vào đám chá»i mi. Há»™i chá»i mi kéo dài năm ngày từ tế khai xuân mùng mưá»i tháng giêng, đến Tết nguyên tiêu rằm tháng giêng là hết Há»™i. Trong năm ngày ấy lão Ngạc là con ngưá»i khác hẳn, lão vui vẻ hòa đồng, trên gương mặt phảng phất nét trẻ thÆ¡.

Lão không có chim góp vui nhưng lão được má»i ngưá»i bầu vào chân trá»ng tài. Lão đếm má» (thá»i gian cho trận đấu) cho má»—i cặp, có má»™t năm vào chung kết là má»™t cặp quá hăng. Lão Ngạc đếm đến gần bẩy trăm má» má»›i phân thắng bại. Trải đã năm ngày mà giá»ng lão vẫn sang sảng như tiếng chuông đồng. Nghe tiếng đếm Ä‘á»u Ä‘á»u thả nhịp chắc gá»n, Ä‘anh thép, cuá»™c đấu như tăng thêm trang trá»ng quyết liệt. Má»i ngưá»i bảo: "Lão Ngạc tốt giá»ng thật, mấy chục năm trá»i mà giá»ng lão vẫn như xưa..."

Thấm thoắt đã mưá»i năm. Lạc tốt nghiệp xuất sắc trong kỳ thi phổ thông trung há»c và được tuyển vào đại há»c. Lòng phÆ¡i phá»›i Lạc nhằm hướng núi ngược rừng. Nắng lấp lóa trải vàng trên những triá»n đồi thoai thoải...

Lạc bước chân vào lá»u, lão Ngạc vẫn như xưa, lão vẫn ngồi bình thản hút thuốc lào, khói thuốc từ miệng lão bay lên trùm kín cái lồng, con rắn lại nhịp nhịp cái đầu như say khói, nhìn thấy Lạc, lão Ngạc quắc mắt há»i:

- Mày vỠđây làm gì nữa, hãy đi đi, đừng bao giỠquay lại cái xó rừng heo hút này nữa.

- Không, ông không thể sống như thế này được - Lạc gào lên - Chẳng lẽ sống mà như kẻ cầm tù, câm lặng suốt Ä‘á»i ư!

- Mày nói gì? - Giá»ng lão Ngạc chùng xuống - Mày phải Ä‘i há»c tiếp.

"Tao còn đủ sức nuôi mày, đừng để những tình cảm mê muội ràng buộc mình".

Lạc quỳ xuống, cậu nấc lên nghẹn ngào và bật gá»i: "Cha Æ¡i!". Ãôi mắt lão Ngạc vốn lành lạnh và hoang dại như mắt thú, giỠđây lặng lẽ lăn tròn những giá»t nước mắt hiếm hoi. Phần đêm còn lại lão Ngạc đã kể vá» cuá»™c Ä‘á»i mình.

Lão tên thật là Nguyá»…n Phi Ngạc, con trai độc muá»™n mằn cá»§a má»™t gia đình giầu có. Vì hiếm hoi nên cả nhà gá»i lão là "Cậu". Năm 13 tuổi bố cậu bảo: "Cậu phải lấy vợ thôi, có lấy vợ cho Cậu thì má»›i hòng giữ được cái cÆ¡ nghiệp này". Ngạc nhe răng cưá»i khì khì:

- Cậu cưá»i gì? - Ngưá»i bố quắc mắt.

- Lấy vợ để chúng nó giễu à, xấu hổ chết.

- Há»c hành là cái việc "đại đăng khoa" cậu đã chẳng đâu vào đâu. Ãến cái việc "tiểu đăng khoa" cậu cÅ©ng coi là má»™t thứ trò đùa - Ngưá»i bố nét mặt ràu ràu buông má»™t tiếng thở dài thưá»n thượt.

Càng lá»›n Ngạc càng tá» ra mình là ngưá»i không còn hy vá»ng gì. Cậu lêu lổng khắp nÆ¡i nhưng cÅ©ng may không đụng vào cá» bạc, thuốc sái, cô đầu... mà chỉ má»™t niá»m Ä‘am mê chim. Trong muôn loài chim, cậu chỉ mê má»—i há»a mi. Há»… thấy ai có chim hay cậu liá»n mang chim cá»§a mình đến gạ đấu cho bằng được. ÃÆ°á»£c thì thôi, nếu chim cá»§a cậu thua thì cậu vật nài mua lại con chim thắng bằng má»i giá. Gặp những kẻ nhẫn tâm, lồng cái ý định "đào má»" vào, có nhiá»u con chim cậu phải mang cả ruá»™ng ra mà đổi. Cứ như thế gia sản từ từ đội nón ra Ä‘i, cha mẹ cậu héo mòn trước những Ä‘am mê chết ngưá»i đó. Má»™t ngày kia bố mẹ đặt mình nằm xuống, Ngạc mồ côi vào cái tuổi thành niên. Ná»—i Ä‘au mất cha mẹ cÅ©ng không làm cho Ngạc tỉnh ngá»™, ngược lại được tá»± do Cậu lại càng ngông cuồng hÆ¡n. Trong nhà lúc nào cÅ©ng có hÆ¡n chục thá»±c khách "cùng há»™i cùng thuyá»n". Mãi cÅ©ng nhàm, má»™t bữa trong số bạn chÆ¡i có ngưá»i bảo: "Tôi nghe nói chỉ có loài chim há»a mi sống ở Thung MÆ¡ má»›i là bách chiến bách thắng". Câu nói cá»§a ngưá»i bạn như thổi bừng lên những Ä‘am mê cá»§a cậu đến tá»™t cùng. Cậu lao vào Thung MÆ¡, tìm tòi, theo Ä‘uổi những cánh chim để thá»a mãn những khát khao rồ dại cá»§a mình.

Gần má»™t năm trá»i trên núi, Ngạc má»›i mò vá» làng. Làng Yến VÄ© được chứng kiến niá»m Ä‘am mê thứ hai cá»§a Ngạc. Ãó là má»™t cô gái sống ở Thung MÆ¡, hai ngưá»i nên vợ nên chồng. Há» xây hạnh phúc trong mái nhà cá»§a tiên tổ. Nhưng "tiếng cả nhà không", gia sản Ngạc đã phát tán tít tận phương trá»i nào. Trong há»™i chÆ¡i có ngưá»i bảo: "Tiá»n ở trong tay cậu đấy! Việc gì mà phải tìm đâu xa". Cậu như tỉnh ngưá»i ra sau ná»—i Ä‘am mê bấy lâu. Cậu lại lao vào những cuá»™c đỠđen, rốt cuá»™c tay trắng vẫn hoàn tay trắng.

Má»™t năm làng Yến VÄ© đã vào kỳ chung cuá»™c, phần thắng như đã nằm trong tay mình, cậu Ngạc phởn phÆ¡ mặt mày. Bá»—ng có má»™t ngưá»i khách thuốc gần đây thưá»ng hay qua lại vùng này, lách đám đông len vào, miệng líu la líu lô:

- Còn tôi, tôi xin quyết đấu... chim của ông này sẽ thua!

- Sao ông dám quả quyết thế? Ngạc giật mình há»i lại.

- Tôi dám chắc bởi chim cá»§a ông chỉ được nuôi dưỡng bằng nguyên khí trá»i đất, nên nó còn thô má»™c vụng vá», ông hãy nhìn chim cá»§a tôi xem - Ngưá»i khách nói và chỉ vào trong lồng cá»§a mình.

Trong lồng nổi bật lên là hai cái cóng Tàu lóng lánh đối chá»i nhau, làm ná»n cho thêm phần chói lá»i.

- Ãây là hai cái cóng đựng thức ăn và nước uống - Ngưá»i khách nói - Cái "âm" mầu xanh tảo đựng nước. Cái "dương" mầu tiết dê đựng thức ăn, men cá»§a nó được chế ra từ cặp ngá»c trong vương phá»§ nhà Thanh. Má»i thứ đựng vào đây thì kiến, mối, côn trùng Ä‘á»u bất khả xâm phạm. Lại nữa: giảm độc tố, tăng cưá»ng sức lá»±c cho chim đấu - Nói xong lão khách dương dương tá»± đắc.

- Cứ thử xem.

- Nếu vậy ta phải đánh cược!

- Cược gì?

- Nếu má»— thua - Ngưá»i khách trá» tay vào ngá»±c mình. Má»— mất vá»›i ông đôi cóng này. Nếu ông thua thì... thì...

- Ông sẽ được con há»a mi này cá»§a tôi - Cậu Ngạc tiếp lá»i.

- Tôi... tôi cần cái khác kia!

- Cái gì?

- Vợ ông.

Cậu Ngạc lắc đầu, hình như còn má»™t chút gì sâu tận đáy lương tâm níu giữ lại. Nhưng cậu vẫn tin vào lá»i nói cá»§a ông bố vợ: "ở Thung MÆ¡ này loài chim há»a mi được uống nước đầu nguồn trong vắt, ăn quả chín đầu mùa. Sáng sáng vá»— cánh bay tít tận trá»i má»›i hòng thoát khá»i lòng thung. Há»a mi là loài chim anh hùng, nghÄ©a hiệp, thá»§y chung... Má»—i cặp sống riêng má»™t thung được gá»i là quản thung". "Quản Thung MÆ¡" phải là con chim số má»™t trong vùng bởi có nÆ¡i nào thiên nhiên hùng vÄ© mà thÆ¡m thảo hÆ¡n được nÆ¡i đây. Há»a Mi ở Thung MÆ¡ là loài bách chiến bách thắng.

Lòng tự ái, nỗi đam mê và sự linh cảm chỉ có riêng cậu Ngạc mới có đã thầm mách bảo, Ngạc dứt khoát đặt một chữ "đấu" nặng chịch vào cuộc. Cả làng Yến Vĩ chưa bao giỠchứng kiến cuộc cá cược độc đáo, tàn nhẫn và bạc bẽo đến như vậy!

Ngưá»i vợ ôm chặt đứa con trai nhá» vào lòng, nức nở khóc, miệng bải lải van nài bất lá»±c trước vòng ngưá»i Ä‘en đặc, dần dần thít chặt chứng kiến cuá»™c đấu có má»™t không hai ấy. HÆ¡n bẩy trăm má» chưa phân thắng bại, con chim cá»§a ngưá»i khách ra đòn rất phÅ©, má»—i đòn trúng đích con chim cá»§a cậu Ngạc bật ra, cÆ¡ hồ không thể đứng vững. Rồi bá»—ng chúng buông nhau, nhảy lên cầu uống nước. Con chim cá»§a ngưá»i khách sau khi uống nước trong cái cóng ngá»­a cổ lên trá»i hót vang. Nguy cÆ¡ vỡ trận, cuá»™c đấu không thành... Trong nháy mắt như hai ánh chá»›p, chúng sà xuống lăn xả vào nhau. Sau khi tránh thoát "miếng cánh" hiểm hóc, con mi cá»§a cậu Ngạc quặp chặt lấy con chim kia, liên tiếp giáng xuống đầu nó những má» nặng như búa tạ. Con chim cá»§a ngưá»i khách bật ngá»­a bụng, chân giãy tê tê... Con chim cá»§a cậu Ngạc cÅ©ng không đủ sức bay lên cầu nữa, cánh nó xõa ra, nhưng nó vẫn ngẩng cao đầu ca khúc khải hoàn trong tiếng reo hò cá»§a cuá»™c vui giã đám.

Cậu Ngạc thu lại đôi cóng Tàu độc đáo trước con mắt thèm khát cá»§a bao ngưá»i. Con chim cá»§a cậu được phong danh "bất khả chiến bại". Có được con chim quý và đôi cóng Tàu, Ngạc lại càng say mê đấu, tiếng tăm lừng lẫy. Cá»§a cải, đồ đạc sau má»—i trận lại từ từ bò vá». Dân làng Yến VÄ© bảo nhau: "Cách làm giầu cá»§a Cậu có má»™t không hai".

Cậu Ngạc quý con chim đó lắm! Nó là cục vàng sống, nó là cá»§a gia bảo, nó là niá»m kiêu hãnh cá»§a kẻ Ä‘am mê. Nó là sá»± sống cá»§a Ä‘á»i Ngạc. Việc phục vụ chim kiêng kỵ đầu phần là đàn bà con gái, Ngạc Ä‘i vắng chỉ duy nhất có đứa con trai là thay thế được, và cÅ©ng chính từ đây dẫn đến khúc ngoặt bất ngá» trong cuá»™c Ä‘á»i Ä‘am mê chim cá»§a cậu Ngạc.

Má»™t hôm Ngạc Ä‘i ăn giá»— ở làng bên qua đêm má»›i vỠđược. Ngạc dặn con thay mình cho chim uống, trong lúc sÆ¡ sẩy chim sổ lồng bay mất... Quá hoảng sợ, đứa trẻ trốn biệt tăm. Biết chuyện cả nhà bổ Ä‘i tìm, tìm mãi chẳng thấy. Vợ Ngạc thuê cả các phưá»ng câu vá» mò các ao đầm, sông suối mà vẫn "bặt vô âm tín". Buồn bã vợ Ngạc qua Ä‘á»i trong mòn má»i... Ngạc bá» nhà, bá» làng ôm mối hận lên núi làm lá»u cạnh Thung MÆ¡ mà ở... Nguyá»…n Phi Ngạc từ đó trở thành lão Ngạc gác rừng.

Lão Ngạc là má»™t ngưá»i mẫn cán vá»›i công việc. Từ ngày có lão, khu rừng vÆ¡i Ä‘i tiếng chặt gá»— và cưa gá»—. Lão bảo Lạc: "Cây lát da đồng trên đỉnh núi là linh hồn cá»§a núi này, nó là cây cá»™t chống trá»i, nó mà đổ cả núi rừng này sụp xuống". Chẳng biết có phải vì đồng lương mà Sở Lâm nghiệp cấp cho lão sống, để lão làm việc hay vì cái gì? Có lẽ do lòng trắc ẩn, sá»± ăn năn hối hận trước những việc làm cá»§a mình, hay còn má»™t ná»—i Ä‘am mê sâu kín trong lòng mà lão không thể từ bỠđược, đó là hình bóng cá»§a ngưá»i vợ, cá»§a những cánh chim há»a mi cứ trú ở Thung này.

*

Lạc vào Ãại há»c Lâm nghiệp, anh chá»n khoa Lâm sinh. Sau khi tốt nghiệp, anh má»™t má»±c xin vỠđây lập má»™t trạm nghiên cứu lâm sinh ngay bên cạnh căn lá»u cá»§a lão Ngạc mặt hướng nhìn xuống Thung MÆ¡. Từ trong thâm tâm Lạc muốn bù lấp những mất mát trong Ä‘á»i lão Ngạc, có làm được như thế lòng anh phần nào má»›i thanh thản được.

Má»™t hôm Ä‘i kiểm tra cây trên cốt hai ngàn vá», Lạc chá»™t dạ nghe thấy tiếng nói nằng nặng cá»§a má»™t ngưá»i vùng xuôi Ä‘ang ngồi trong lá»u. Lạc đứng ngoài vách và vô tình anh nghe được câu chuyện giữa hai ngưá»i. Lão Ngạc bảo:

- Ông xuống núi đi, đừng bao giỠnói chuyện mua bán với tôi.

- Ông còn chê ít sao, hÆ¡n chục cây vàng, cả má»™t gia tài chứ ít gì. Bao kẻ cày đầu, cắm mặt suốt cả cuá»™c Ä‘á»i mà chẳng có lấy mảy may... vả chăng ông không muốn nuôi chim nữa, đôi cóng ấy ông giữ làm gì.

- Tôi không bán, không bao giá» bán - Lão Ngạc gằn lên từng tiếng. Trong lồng con rắn thấy động cất cao đầu, bành mang bạnh ra phun những tiếng phì phì tức giận. Ngưá»i khách lắc đầu Ä‘i giật lùi ra cá»­a, mắt lấm lét nhìn con rắn. Má»™t lát sau con rắn lại bình thản nằm ghếch đầu lên hai cái cóng.

Ãá»i sống con ngưá»i cÅ©ng như con sông, con suối, cÅ©ng thác ghá»nh, cÅ©ng êm Ä‘á»m và những khúc ngoặt. Lạc cÅ©ng có má»™t khúc ngoặt như thế... Vài năm sau khi tốt nghiệp đại há»c, công việc và tháng ngày chậm chạp trôi Ä‘i như má»™t thứ luật "nhắc lại" nhàm chán. Lạc không còn là má»™t anh sinh viên nhiệt huyết, đầy hoài bão nữa, anh hiện nguyên hình là má»™t thằng đàn ông trước cuá»™c Ä‘á»i đầy ma lá»±c quyến rÅ©. Má»™t hôm Lạc nói vá»›i lão Ngạc bằng cái giá»ng rầu rầu.

- Con phải đi thôi cha ạ! Cha hãy tha thứ cho con...

Lão Ngạc chỉ lặng lẽ cưá»i nhạt, tiá»…n Lạc xuống núi bằng cái nhìn vá»i vợi. Ná»­a năm sau Lạc lên núi bảo vá»›i lão Ngạc rằng mình đã lấy vợ. Vợ Lạc là má»™t cô gái con nhà buôn bán ở phố huyện, nấn ná mãi cho đến ná»­a đêm Lạc vò đầu bứt tai bảo lão Ngạc:

- Thưa cha, cha đã thương chúng con thì thương cho trá»n vẹn. Cha hãy cho chúng con má»™t ít, tạo Ä‘iá»u kiện cho chúng con khởi nghiệp.

- Ta còn có gì đâu!

- Cha vẫn còn - Lạc năn nỉ mắt ngước nhìn cầu khẩn.

- Không được! - Lão Ngạc quắc mắt, hình như lão đã Ä‘oán được ý định cá»§a Lạc - Mà ta cÅ©ng báo cho anh biết, không thể động vào nó được, con rắn sẽ không tha mạng cho bất cứ ai mạo hiểm làm Ä‘iá»u đó.

Vẻ mặt lão Ngạc đầy tức giận, xách ná», lão bá» ra ngoài. Lạc nhìn theo, tuổi tác đã đè nặng lên vai lão. Lão Ngạc Ä‘i ngược lên núi, bàn chân lão choãi ra bám vào đá như bàn chân thạch sùng bám trên tưá»ng. Lão Ä‘i đơn độc lẻ loi, đến đỉnh núi chá»— cây "cá»™t chống trá»i". Lão đứng im phăng phắc nhìn xuống Thung MÆ¡, dáng lão bất động như pho tượng đá. Lạc như kẻ cùng đưá»ng, anh ở lại mấy ngày chá» lão vỠđể thuyết phục. Ãã mấy ngày mà chẳng thấy lão Ngạc quay lại lá»u. Lạc thấy lo lo, vào má»™t buổi chiá»u tà, bóng tối luá»…nh loãng khắp Thung MÆ¡ thì lão Ngạc vá», bước vào lá»u, lão bảo:

- CÅ©ng may, tìm mãi đến ngày thứ ba má»›i tìm được cái thế "tá»­ địa" nếu không thì cÅ©ng đành bó tay. Con chim này tướng rất lạ, tản đầu, cát xanh, mắt ướt và đặc biệt "rập má»m" - nó sẽ đánh miếng quắp tuyệt vá»i. Ãây là lần cuối cùng ta cho anh, cầm lấy mang vá» mà kiếm tiá»n lập nghiệp.

Lạc nửa mừng, nửa lo xuống núi...

Qua hai mùa xuân há»™i làng Yến VÄ©, bằng con chim, Lạc có số vốn... đầu tiên. Cuối mùa xuân năm đó Lạc mở cá»­a lồng nói: "Mày hãy bay Ä‘i và đừng bao giá» mang oan uổng gieo xuống đầu tao". Bằng sá»± thông minh lanh lợi và tính quyết Ä‘oán, vá»›i má»™t số vốn ít á»i ban đầu nhá» vào con chim mang lại, Lạc đã trở thành giàu có, anh mở má»™t xưởng cưa. Gá»— tròn, gá»— tấm, to nhá» qua lưỡi cưa như hàm răng cá mập cá»§a Lạc là tan tành hết. Gá»— ra, tiá»n vào, rừng teo tóp, gá»— càng khan hiếm. Những phu gá»— đã phải vào sâu trong rừng. Qua chuyện cá»§a há», Lạc biết cánh rừng bên này do lão Ngạc trấn giữ vẫn nguyên vẹn. Lạc muốn như thế bởi trong lòng anh không dá»… má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà quên Ä‘i lão Ngạc được. Từ ngày làm ăn phát đạt Lạc đã mấy lần đích thân lên núi đón lão vá» phụng dưỡng nhưng lão chối đây đẩy và buông má»™t câu nhạt nhẽo: "VỠđấy làm sao tôi sống nổi".

Chiá»u nay, khi đóng cá»­a xưởng cưa Lạc nhìn vá» phía núi, miệng lẩm bẩm: "MÅ© núi mưa mai, Ä‘ai núi mưa chiá»u", lưng chừng núi là má»™t dải mây xám đục sÅ©ng nước giăng ngang như má»™t bức tưá»ng thành... Lạc quên làm sao được những trận mưa rừng xối xả. Ký ức cứa vào lòng anh lạnh buốt. Anh nỡ phụ bạc cả má»™t tấm lòng nhân hậu, đùm bá»c anh từ thuở thiếu thá»i đến lúc trưởng thành. Giận há»n lẫn lá»™n, Lạc cáu gắt nói vá»›i vợ nhưng chính là để cho mình nguôi ngoai: "Cho lão chết, ôm má»™t đống vàng mà phải sống nghèo, giam hãm Ä‘á»i mình nÆ¡i "thâm sÆ¡n cùng cốc", thật là lão già cố chấp!". Sáng hôm sau công việc lại kéo Lạc vào những bận rá»™n thưá»ng nhật.

*

Lạc lại ký được má»™t hợp đồng xuất khẩu gá»— rất lá»›n, anh khấp khởi mừng thầm bảo vợ "Xong chuyến này mình lên đón lão Ngạc, chuyển hẳn ra thành phố làm ăn buôn bán cho nó nhàn". Nhưng khi đặt gá»— vá»›i các lái thì há» bảo: "Ãào đâu ra những cây gá»— ấy bây giá», toàn là "nhóm má»™t", "vanh" lá»›n như thế cây cÅ©ng phải hàng trăm tuổi, gá»— ấy phải rừng nguyên sinh má»›i có, cánh rừng này xin lạy cả nón!".

Tưởng há» chê ít. Lạc đặt giá cao gấp hai ba lần cÅ©ng chẳng ai nhận lá»i. Tìm mãi má»›i được má»™t lái rất bợm nhận lá»i nhưng hắn lại bảo: "Chỉ có thể lấy ở vạt rừng mà lão Ngạc coi giữ là còn". Lạc bá» Ä‘i ngay. Từ ngày đầu mở xưởng Lạc tuyên bố: "Có cho không cÅ©ng không lấy nếu là gá»— cá»§a vạt rừng ấy".

Má»™t hôm có má»™t lái đánh đến xưởng cá»§a Lạc mấy chục mét gá»— lát, giá cả phải chăng, Lạc ra xem, biết là "cây cá»™t chống trá»i" đã bị phạm tá»›i. Anh quay Ä‘i, lòng bồn chồn nhá»› lão Ngạc, ông lái nhổ toẹt bãi nước bá»t bảo: "Ãã là chó mà còn chê... cá»§a béo bở lại để thằng khác phá»—ng mất". Mối lợi như vừa tuá»™t khá»i tay, máu kinh doanh xem đồng tiá»n làm trá»ng. Lạc quay lại, lái gá»— bảo: "Tôi biết "hèm" cá»§a ông rồi "cá»­u gá»—" phải vòng sang bên kia nói má»›i "đánh" được đấy"! Lạc giật mình há»i:

- Thế ông già không biết à?

- Lão già khú ấy sắp chết rồi, cựa còn khó nói gì đến gác xách nữa, chúng nó chỉ sợ có cây nỠthôi, mà hình như lão không đủ sức căng dây nữa.

Lạc đưa cây gá»— vào xẻ, thật đúng như tên cá»§a nó, từng súc gá»— rá»™ng bản đông đặc như miếng tiết, nạc như khoanh giò lụa được bong ra, má»›i chỉ qua đưá»ng cưa Ä‘i mà vân gá»— đã nổi lên đẹp chưa từng thấy bao giá». Lạc hình dung ra sau khi đã bào nhẵn nhụi, tráng qua má»™t nước sÆ¡n mặt dầu áp má»™c, hoa gá»— lồng lá»™ng nở rá»±c rỡ như má»™t cái Ä‘uôi công xòe ra, ai dám chê. Lạc như cầm chắc món hàng sẽ được giao trót lá»t.

Xuất xong lô hàng, tiá»n nong gá»n ghẽ nhưng Lạc vẫn cảm thấy áy náy. Má»™t cái gì phảng phất trong đầu anh khi xẻ tan "cây cá»™t chống trá»i" ở rừng này. Sau rồi Lạc chặc lưỡi: "Chẳng qua là những lá»i nói cá»§a lão Ngạc ám ảnh". Anh lại lao vào những phi vụ làm ăn "hẩu" hÆ¡n nhiá»u.

Má»™t đêm mùa hạ, trá»i oi bức ngá»™t ngạt, mây Ä‘en tụ kín bốn bá» mà chẳng có giá»t mưa. Quãng ná»­a đêm, sấm chá»›p bá»—ng nổ vang trá»i, rồi mưa ào ạt trút xuống, như đổ nước, kéo dài mấy tiếng đồng hồ liá»n. Không khí dìu dịu, Lạc thiu thiu ngá»§ trong cái yên ả, mát mẻ cá»§a trá»i đất sau mưa, anh chập chá»n thấy những tiếng ì ầm như từ trong lòng đất vá»ng tá»›i, má»—i lúc má»™t to, má»™t gần... Ãến lúc Lạc cảm thấy như có ngàn vạn cặp ngá»±a Ä‘ang cất vó tung bá»m sầm sập từ trên núi lao xuống, anh chỉ kịp thét lên má»™t tiếng man dại: "LÅ© quét" và lôi vợ con lên tầng thượng tòa nhà. Bốn bá» nước ào ạt đổ vá» tá»›i má»™t sức mạnh khá»§ng khiếp.

Sáng hôm sau Lạc được chứng kiến quang cảnh đổ nát hoang tàn, chá»— hướng chính lÅ© Ä‘i, mặt đất bị rạch xuống như má»™t dòng sông cạn. Cả nhà Lạc thoát chết nhá» tòa nhà xây cao và vững chắc như má»™t cái lô cốt. Lạc thảng thốt giật mình. Mấy hôm sau Lạc quyết định mang lá»… vật lên núi để "tạ thần gá»—" và nhân thể đón bằng được lão Ngạc vá». Có lẽ lão đã già lắm rồi, không còn đủ sức gác rừng nữa, vả lại lương tâm không cho phép anh cứ trÆ¡ ra mà sống.

Ãến nÆ¡i, trong bá»i bá»i bông lau nở trắng xóa, cây cối như biến mất, chẳng còn nhận ra đâu là mái lá»u ngày xưa anh đã từng sinh sống. Tìm mãi má»›i thấy dấu vết cá»§a ná»n xưa, cá» lông lan trùm kín ná»n đất lá»u. Ãang băn khoăn thì có má»™t ngưá»i Mán Ä‘i săn qua Lạc há»i, ngưá»i Mán chỉ cho biết hỠđã chôn ông lão ở bá» suối.

Lạc bàng hoàng kinh sợ, anh lá»™i qua suối đến chá»— ngưá»i Mán chỉ. Má»™t đống đá xếp lùm lùm làm dấu, bên trên những chiếc nan lồng bị thá»i gian há»§y hoại giỠđây chá»ng chÆ¡, ải nát như má»™t nắm xương cá»§a má»™t khúc cá kho nục. Chẳng cầm đặng lòng mình, nước mắt Lạc rưng rưng.

Lạc lặng lẽ bày lá»… vật ra trước nấm mồ lạnh đá, cắm xuống những nén nhang. Lạc bá»—ng giật thót mình, má»™t tiếng "phè" làm anh ngây ngưá»i chết đứng. Ãịnh thần anh nhận ra con rắn ngày xưa. Nó đã già lắm, thân hình mốc thếch nhưng cặp mắt vẫn tròn xoe lồi ra nhìn Lạc. Anh cắm hương rồi nằm phá»§ phục trên mặt đất nức nở gá»i "Cha Æ¡i"! Trá»i lặng gió, khói hương chầm chậm tá»a, con rắn lắc lư cái đầu. Lạc Ä‘i xuống Thung MÆ¡, lòng Thung tan hoang như má»™t bãi chiến trưá»ng, đá lổng chổng lá»™n xá»™n vì những kẻ đào vàng lật lên, hai bên vách đá đựng Ä‘en sì lởm chởm chẳng còn má»™t cá»™i mÆ¡ nào sót lại. Trong đống đá Lạc nhìn thấy má»™t vật gì mòng má»ng... Anh lại gần nhặt lên xem thì ra đó là má»™t mảnh vỡ cá»§a cái "cóng Tàu". Lạc tìm quanh quất rồi ghép lại, rung rung trong tay nó đỠbầm như má»™t cục máu. Vành cá»§a cái viá»n đáy cóng nổi bật bốn chữ Hán viết đá thảo "Khang Hy niên chế". Cái cóng tuá»™t khá»i tay tóe ra đỠrá»±c trên ná»n đất. Lạc ngồi xuống tần ngần nhìn lại hai bàn tay mình, rồi anh ôm đầu gục xuống... Hoàng hôn buông lòng thung bịt bùng hoang dã.

... Mấy năm sau, trên má»™t trục đưá»ng má»›i mở ven chân núi, thấp thoáng trong những vạt rừng trồng Ä‘ang vào kỳ khép tán, có má»™t nếp nhà sàn nhá», trước cá»­a treo má»™t tấm biển lá»›n, biển có má»™t dòng chữ đỠthắm nổi bật giữa mầu xanh núi đồi: "Trạm nghiên cứu lâm sinh". Má»i ngưá»i Ä‘i qua bảo: "Ãó là nhà cá»§a anh kỹ sư kiêm gác rừng có má»™t cái tên ngồ ngá»™ "Lạc Rừng".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™