Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Thiếu gia
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Hiện nay mình đang bận làm báo cáo thực tập và ôn thi tốt nghiệp nên mình sẽ cố gắng 2 ngày 1 chương, nếu chậm là 3 ngày. Mong các bạn thông cảm! Mọi ý kiến có thể gửi tin nhắn cho mình. Thân!
Hai người hành lễ xong, lúc này lão giả trước mặt mới mở mắt ra, ánh mắt ôn hòa mà bình thản, thản nhiên nói:
- Đứng lên đi.
Cơ Nhược Hải, Tiêu Thần nghe vậy liền đứng dậy, đứng sang một bên.
Ánh mắt lão tổ Cơ gia hơi dừng lại trên người Tiêu Thần, khẽ cười nói:
- Tiểu tử này không tệ, năm xưa Nhược Hải vẻn vẹn chỉ lui nửa bước trong một phần ba khắc, cuối cùng kỷ lục này đã bị tên tiểu tử này phá vỡ.
Cơ Nhược Hải nghe vậy nhưng trên mặt chưa từng lộ ra đến nửa điểm khác biệt, kính cẩn nói:
- Lão tổ nói không sai, Tiêu Thần đạo hữu dù là tâm tính, ngộ tính so với đệ tử năm đó đều cao hơn nhiều, điểm này trong lòng Nhược Hải cực kỳ rõ ràng.
- Không tồi.
Lão tổ Cơ gia hài lòng gật đầu.
- Năm đó ta coi trọng ngươi, muốn ngươi tiếp quản Cơ gia, đảm nhiệm chức Đại Trưởng Lão bởi vì tính tình của ngươi trầm ổn, mà Nhược Sơn lại quá mức quật cường cùng chút bảo thủ. Bây giờ nghĩ lại, lão phu năm đó lựa chọn quả nhiên không sai.
Cơ Nhược Hải lần này cũng không nhiều lời, cúi người thi lễ sâu đối với lão tổ Cơ gia.
Mặc dù hai người nói chuyện với nhau không liên quan tới Tiêu Thần, nhưng hắn vẫn an tĩnh trầm ổn như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt chưa từng thay đổi. Lúc này ánh mắt lão tổ Cơ gia quét tới, lộ ra vẻ tán thưởng nhàn nhạt.
- Không kiêu ngạo, không nóng nảy, tâm tư trầm ổn, ngộ tính cũng tốt, cũng coi như là một nhân tài, tương lai nếu cơ duyên đầy đủ thành tựu không thể hạn lượng được.
Cơ Nhược Hải trong lòng kinh hãi, lão tổ đã hơn ngàn năm nay chưa bao giờ đánh giá cao bất kỳ đệ tử Cơ gia nào, cho dù là hắn và Cơ Nhược Sơn hai người được coi là người có huyết mạch tinh thuần nhất, thiên tư dị bẩm hơn người, tư chất cũng thuộc loại cao nhưng vẫn không được lão tổ đánh giá như vậy. Từ đó có thể thấy được lão tổ Cơ gia đối với Tiêu Thần hài lòng đến cỡ nào.
Vẻ mặt Tiêu Thần vẫn trầm ổn, cũng không phải vì được khích lệ mà có nửa điểm đắc chí.
- Tôn Giả quá khen, vãn bối được như hôm nay chẳng qua là so với tu sĩ khác có nhiều hơn một ít cơ duyên mà thôi.
- Ha ha, tiểu tử không cần phải khiêm tốn.
Lão tổ Cơ gia khẽ khoát tay.
- Người tu đạo hầu hết đều như cá diếc sang sông (Dịch: Ý bảo đều mù quáng chạy theo những thứ không phù hợp với mình.), có thể chân chính đạt được thành tựu đại đạo liệu có mấy người? Nếu không có cơ duyên, cho dù ngươi có thiên tư cực tốt, ngộ tính sánh ngang với trời thì thành tựu chung quy vẫn có hạn. Đối với người tu đạo chúng ta thì cơ duyên số mệnh là một chuyện rất trọng yếu, thành tựu của mọi người đều dựa vào cơ duyên tạo hóa trời ban.
Tiêu Thần hơi trầm ngâm, sau đó liền thi lễ, kính cẩn nói:
- Đa tạ Cơ Tôn Giả dạy bảo, vãn bối trong lòng vô cùng cảm kích.
Giọng điệu Tiêu Thần thành khẩn, hiển nhiên mỗi câu mỗi chữ đều xuất phát từ nội tâm.
Nói xong, trong nháy mắt khí tức trong cơ thể của Tiêu Thần xảy ra một chút biến hóa mỏng manh, mặc dù cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm ứng của lão tổ Cơ gia và Cơ Nhược Hải. Người trước trong mắt tràn đầy ý thưởng thức, người sau thì lộ ra ý hâm mộ nhàn nhạt, ngộ tính như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ.
Bản thân Tiêu Thần cũng không có linh căn, nhưng bước chân vào con đường tu đạo, khi mới bắt đầu nhờ ý chí kiên cường làm cảm động sư tôn Dược Đạo Tử lúc này mới được thu làm ký danh đệ tử, miễn cưỡng xem như bước vào Tu Chân Giới. Vốn dĩ bản thân hắn tư chất thấp kém, nếu không ngoài ý muốn thì cả cuộc đời này tu vi chỉ dừng bước ở luyện khí kỳ tầng một tầng hai. Nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp nhận được Nghịch Thiên Kim Ấn, số mạng Tiêu Thần từ đó liền thay đổi, thoát thai hoán cốt nhất phi trùng thiên trở thành thiên tài ngàn vạn năm khó gặp nên ngay lập tức bị người khác nhầm tưởng rằng hắn có ẩn linh căn, là linh căn có tư chất cao nhất. Nhưng trong lòng Tiêu Thần rất rõ ràng, chuyện này căn bản không phải vậy. Hắn bất quá chỉ là một thiếu niên bình thường ở vùng rừng núi, nhờ có Kim Ấn mới có thể một đường thằng tiến về phía trước, phải tránh né qua rất nhiều kiếp nạn sinh tử mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Cũng bởi vậy mà trong lòng Tiêu Thần lúc nào cũng sợ hãi tất cả những gì xảy ra đều là hư ảo, giống như không phải sự thật vậy, cảm thấy những điều mà Kim Ấn mang đến cùng với bản thân hắn không có một chút quan hệ nào. Dưới ý niệm như vậy dù không tạo ra vấn đề gì, nhưng nếu cứ tích tụ trong lòng thì đợi đến khi hắn đột phá Bất Trụy phi thăng lên Linh Giới, lúc đấy sẽ bị Thiên kiếp phát hiện, đến lúc đó thừa dịp hắn sơ ý liền xâm nhập vào, kết quả cuối cùng chính là thân tử đạo tiêu.
Nhưng hôm nay nhờ có câu nói của lão tổ Cơ gia làm thức tỉnh, Tiêu Thần liền hiểu rằng việc hắn nhận được Kim Ấn đó là cơ duyên mà tạo hóa ban cho hắn, nhờ có cơ duyên này mà hắn có được thành tựu đại đạo. Những tu sĩ bình thường như hắn trên thế gian này tuyệt đối không ít, chỉ là cơ duyên của bọn họ không thể sánh bằng hắn mà thôi. Giờ phút này khúc mắc đã được mở ra, tu vi tâm cảnh của Tiêu Thân không tự chủ được lại nâng cao thêm một tầng, càng thêm viên mãn ổn định hơn.
Trong mắt lão tổ Cơ gia tràn ngập ý tán thưởng, tư chất và ngộ tính của Tiêu Thần trước giờ hiếm thấy, hơn nữa người này tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, hiển nhiên là có được đại cơ duyên, đại khí vận. Hạng người như hắn nếu không đoản mệnh thì trong tương lai thành tựu không thể hạn lượng được. Lúc này ánh mắt lão chợt lóe lên, cười nói:
- Mới vừa rồi ánh mắt tiểu tử ngươi lóe lên vẻ kinh nghi, không biết đã phát hiện ra điều gì, nếu không ngại thì hãy nói ra cho ta nghe một chút.
Vẻ mặt Tiêu Thần bình tĩnh, nghe vậy cũng không lộ vẻ kinh ngạc nào, đến cảnh giới như lão tổ Cơ gia thì tất cả biến hóa trên thế gian này đều hiểu rõ trong lòng, sắc mặt hắn biến đổi dù nhanh chóng nhưng tuyệt đối không giấu diếm được người này. Lúc này nghe lão tổ Cơ gia nói vậy, Tiêu Thần hơi trầm ngâm, hắn ngẩng đầu lên ánh mắt rơi vào cơ thể lão tổ Cơ gia, chân mày không tự chủ được nhăn chặt lại, trầm giọng nói:
- Xin thứ cho vãn bối vô lễ, thân thể này của Cơ Tôn Giả sợ rằng không phải là thân thể huyết nhục. Nhưng vãn bối nghĩ có chút không thông suốt, mặc dù không có cơ thể máu thịt, nhưng nếu dùng nguyên thần quét qua cũng không có cách nào thấy được nửa điểm khác thường, từ cảm ứng khí tức vật này tuyệt không phải khôi lỗi. Hiểu biết của vãn bối có hạn, kính xin Tôn Giả chỉ điểm.
Nghe câu hỏi của Tiêu Thần, ánh mắt lão tổ Cơ gia lóe lên. Lúc này lão tổ Cơ gia càng thêm coi trọng Tiêu Thần. Thân thể này của hắn tuy không có máu thịt nhưng tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ bình thường cũng chưa chắc đã phát hiện ra. Lúc này không ngờ được tên tiểu tử này có thể phát hiện được, tự nhiên làm cho hắn có chút kinh ngạc.
- Tốt! Tốt! Tiểu tử ngươi quả nhiên không phải người thường, có thể khám phá ra được thân thể này của lão phu không phải do máu thịt tạo thành cực kỳ khó. Được ròi, đợi khi nào tu vi ngươi mạnh thêm sẽ hiểu được bí ẩn trong chuyện này, trước mắt không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường.
Nói đến đây, lão hơi cau mày lại, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ, tiếp tục nói:
- Cũng được, hôm nay ta cũng không ngại nói cho ngươi biết trước một chút bí ẩn, dù sao tương lai nếu không có gì bất ngờ, ngươi sớm muộn cũng đạt tới cảnh giới này, lúc này biết sớm một chút để tránh lúc đó lại luống cuống chân tay.
- Chắc hẳn ngươi cũng biết, tu vi của lão phu ở Nhân Giới được xưng là Tôn Giả, kỳ thật chỉ là ta may mắn trước khi chết đột phá đến cảnh giới Hợp Thể kỳ! Dựa theo sách cổ ghi lại, các tu sĩ khi tu vi đạt tới cảnh giới Bất Trụy liền có thể phá toái hư không nghênh đón Thiên kiếp oach kích khảo hạch tư cách phi thăng lên Linh Giới. Nhưng không biết tại sao khi ở tại Nhân Giới lại bị một cỗ lực lượng trấn áp bao phủ, ngăn cản tất cả tu sĩ phi thăng. Mặc dù tu vi đạt tới Bất Trụy hậu kỳ tại Nhân Giới đã là đỉnh phong, vốn việc phi thăng Linh Giới ta nắm chắc mười phần, nhưng vì chuyện này mà ta chỉ có thể trì hoãn không cách nào hoàn thành phi thăng tiến vào Linh Giới. Dựa theo ngọc giản ghi lại, tu sĩ đột phá cảnh giới Bất Trụy thọ nguyên tăng hai nghìn năm, thật ra điểm này không sai nhưng cũng không hoàn chỉnh. Tu sĩ đột phá cảnh giới Bất Trụy, Thiên Đạo ban thưởng thọ nguyên hai nghìn năm, trước khi thọ nguyên khô kiệt còn lại chưa đầy trăm năm, lúc này Thiên Đạo sẽ phủ xuống Sinh Tử kiếp giống y hệt Thiên kiếp, tu sĩ mỗi lần vượt qua sẽ lại được thọ nguyên hai nghìn năm, càng về sau Sinh Tử kiếp càng mạnh mẽ, cho đến khi tu sĩ bị Thiên kiếp giết chết mới coi như kết thúc. Như lão phu vậy, đã vượt qua mấy lần Sinh Tử kiếp, may mắn không chết nhờ vậy mà năm tháng tu luyện ngày càng dài, mặc dù tiến bộ chậm chạp nhưng tu vi vẫn không ngừng tăng lên, sau này nhờ đạt được cơ duyên mà đột phá tiến vào Hợp Thể kỳ. Tu vi đột phá đến Hợp Thể kỳ, thọ nguyên lại một lần nữa tăng vọt, có thể đạt tới vạn năm, nếu sau vạn năm tu vi vẫn như cũ không có chút đột phá thì Sinh Tử kiếp lại giáng xuống một lần nữa, đến lúc đó lại giống như cảnh giới Bất Trụy, nếu không đột phá kết quả cuối cùng là bị Thiên kiếp giết chết. Ha ha, lúc này chủ đề kéo hơi xa một chút, lão phu sở dĩ nói với ngươi như vậy, chính là sau khi đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ sẽ có hạn chế. Bởi vì đến cảnh giới này đã vượt quá cực hạn thừa nhận của Nhân Giới, lực lượng của tu sĩ cùng với lực lượng của thế giới đã bài xích lẫn nhau, nếu lúc này đây ta dùng bản thể Hợp Thể kỳ tuyệt đối không thể xuất hiện lâu dài ở Nhân Giới, nếu không lực lượng của ta cùng với thế giới lực của Nhân Giới sẽ đối kháng với nhau, dẫn đến không gian bị sụp đổ. Nếu như lúc này mà ta dùng bản thể sử dụng thần thông của Tôn Giả tại Cơ gia, vậy thì quy tắc của không gian sẽ bị phá hư mà sụp đổ, lúc đó sẽ tạo thành một trường hạo kiếp ở Nhân Giới. Cho nên một khi đạt tới cảnh giới Tôn Giả, mọi người đều tự ước định phải tự mình mở ra một không gian hư vô để trốn vào bên trong, nếu không sẽ bị tất cả các tu sĩ Hợp Thể kỳ liên thủ chém giết. Dù sao Nhân Giới cũng là cố hương của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào phá hư nó. Cũng chính vì vậy, khi tu vi đột phá Bất Trụy lên Hợp Thể kỳ liền giống như một nhà tù, bản thể không thể tự do hành động. Vì để giải quyết chuyện này, trải qua vô số năm tháng thăm dò chúng ta rốt cuộc cũng tìm thấy được phương pháp giải quyết, đó chính là tìm kiếm thân thể Tiên Thiên Ngũ Hành, đem lạc ấn của bản thân phân thần vào trong đó, tạo thành kết quả tương tự như thân ngoại hóa thân. Mặc dù phân thần này không thể phát huy toàn bộ chiến lực Hợp Thể kỳ, nhưng vẫn cao hơn so với cảnh giới Bất Trụy. Tôn Giả mà tu sĩ trên thế gian nhìn thấy bất quá chỉ là phân thân của chúng ta mà thôi. Về phần thân thể Tiên Thiên Ngũ Hành, đây chính là linh vật do Thiên Địa tạo ra, phân ra là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Ngũ Hành, tự thành nhau thai hóa thành hình người, là thần vật trân quý nhất thế gian, cực kỳ hiếm thấy. Lão phu cùng với thân thể hành Thổ có cơ duyên, dưới sự dốc sức của gia tộc mới có thể đoạt được tới tay. Ngày sau nếu tiểu tử ngươi có cơ duyên gặp được thân thể Tiên Thiên Ngũ Hành, nhất định không được bỏ qua, phải đem thu vào trong người để tránh sau này tu vi đột phá Hợp Thể kỳ gặp phải cục diện khó xử.
bợn nào ủng hộ thì liên lạc mình để mình làm cái envet may ra mới tung boom được, liên lạc qua yahoo: doduclong1811 hoặc longdd1811@gmail.com
Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 113: Nguyên nhân
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: cậu út
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Chuyện Cơ gia lão tổ đang nói, cả tu chân giới chỉ sợ có rất ít người được nghe. Không có thực lực thì làm gì có tư cách được biết những chuyện thế này. Lão tổ Cơ gia lại đem nó nói cho Tiêu Thần đủ biết trong lòng lão coi trọng y như thế nào. Lão thực sự cảm thấy tương lai Tiêu Thần rất có khả năng sẽ tiến giai cảnh giới Hợp Thể, trở thành Tôn Giả của Nhân giới.
Trong lòng Cơ Nhược Hải chấn động, khóe mắt giật giật. Địa vị Tiêu Thần trong lòng lúc này đã ngang bằng với các tu sĩ đồng cấp. Với con mắt của lão tổ mà cũng coi trọng tư chất của Tiêu Thần như thế thì cũng đủ để biết tiềm chất của y lớn đến mức nào. Tiến giai Hợp Thể trở thành Tôn Giả, cho dù luôn tự phụ bản thân có huyết mạch tinh thuần, tư chất tuyệt hảo nhưng Cơ Nhược Hải trong lòng vẫn không hề có nữa điểm chắc chắn sẽ thành công.
Trong lòng Tiêu Thần thực sự chấn động. Hắn đã hiểu mọi việc qua lời nói của Cơ gia lão tổ. Trong lời nói có đề cập khi tu sĩ phi thăng sẽ gặp cách giới lực ngăn cản, rồi chuyện về thượng tộc, thủ đoạn của Tôn Giả tất cả đều đã rõ.
Nhưng với hắn, biết những việc này vẫn còn quá sớm. Lúc này hắn chưa phải lúc nghĩ đến những việc sâu xa như vậy.
-Đa tạ Tôn Giả đã nói cho vãn bối biết những chuyện bí ẩn về Tu Chân giới. Tiêu Thần trong lòng vô cùng cảm kích !
Giọng nói lúc này của y vô cùng thành khẩn.
Những chuyện này dù rằng không phải là bí mật gì cả, nhưng nếu không phải là siêu cấp thế lực có Tôn Giả trấn giữ chỉ sợ các tu sĩ bình thường khác tuyệt đối không thể biết. Lần này Cơ gia lão tổ có thể mang chuyện này nói rõ cho Tiêu Thần biết, một là lão coi trọng tiềm lực của hắn, hai là cũng muốn kết một thiện duyên giữa đôi bên mà lão lại chẳng có thiệt thòi gì cả. Nếu sau này Tiêu Thần có thể thành công trở thành cường giả Tôn Giả thì đôi bên sẽ tự nhiên mà kết giao hơn. Dù sau này Tiêu Thần không thể tiến cấp mà ngã xuống thì hắn cũng chẳng tổn hại gì. Dù đã nhìn thấu được tâm tư trong lòng của lão, Tiêu Thần trong lòng vẫn thật sự cảm kích. Có thể biết được những chyện này, tương lai sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều không phải tự mình mò mẫm nữa.
Cơ gia lão tổ cười khẽ, khoát tay nhẹ nhàng nói.
- Những chuyện này không gọi là đại sự gì. Lão phu tin tưởng nếu hôm nay không nói thì sau này tiểu tử ngươi cũng có thể dựa vào thực lực bản thân mà khám phá ra tất cả.
Đang lúc nói chuyện chân mày lão chợt nhăn lại. Trong mắt lộ ra vẻ suy tư nhàn nhạt. Không khí xung quanh theo sự trầm ngâm kia mà biến đổi theo. Mọi người đều cảm thấy nặng nề giống như đeo một tảng đá nặng trong ngực vậy. Chuyện này không phải là do lão cố ý gây ra, mà do tu vị của lão đã ở trạng thái siêu phàm nhập thánh, mọi cử động, lời nói cũng đều có thể tự tác động đến người và cảnh vật xung quanh.
Tiêu Thần trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, hít sâu một hơi, dù kính cẩn nhưng lưng eo vẫn thằng tắp không hề cúi xuống chút nào. Bây giờ mới là lúc vào vấn đề chính, xử lý chuyện của hắn với Nguyệt Vũ. Dù cho gặp khó khăn , trở ngại gì Tiêu Thần cũng quyết không lùi bước.
Một lát sau, Cơ gia lão tổ liền ngẩng đầu lên , sắc mặt ngưng trọng chậm rãi nói.
- Tiêu Thần tiểu tử, nói thật trong lòng lão phu cực kỳ hài lòng với nhà ngươi. Nói về tư chất, tiềm lực mà ngươi thể hiện ra đã có thể đứng đầu tất cả tuấn kiệt trẻ tuổi ở Cơ gia rồi. Lão phu thực sự cảm thấy thành tựu tương lai của ngươi rất cao không thể nào đoán được. Nhưng vì thịnh vượng của gia tộc, dù lão phu rất ưu ái ngươi nhưng hôn sự của ngươi và nha đầu Nguyệt Vũ lão phu cũng sẽ không đồng ý.
Ánh mắt Cơ Nhược Hải lộ ra vài phần thương cảm, lúc này chậm rãi lắc đầu , thờ dài.
Tiêu Thần nghe xong trong lòng thật sự chấn động. Sắc mặt y vẫn trầm ổn, kết quả này trong lòng y cũng đã từng nghĩ đến. Bái kiến Cơ gia lão tổ hôm nay chính là để thay đổi cục diện bất lợi này, làm sao có thể nhụt chí. Nhắm mắt, hít sâu một hơi, thanh tỉnh đầu óc rồi hắn trầm giọng nói.
- Tôn Giả, trong lòng Tiêu Thần thật sự không phục. Nếu có thể, xin ngài cho vãn bối một lý do.
Cơ gia lão tổ âm thầm gật đầu, giờ khắc này vẫn giữ được trầm ổn, tỉnh táo chứng tỏ tâm cảnh hắn rất vững vàng. Nếu có thể thì lão thực lòng muốn tác hợp cho hắn và Cơ Nguyệt Vũ, dưới nhận định của lão thì Tiêu Thần trong tương lai nhất định không phải vật trong ao. Dù cho không trở thành Tôn Giả thì hắn nhất định cũng tiến vào Bất Trụy hậu kỳ, đứng vào đỉnh cao ở Nhân giới. Nhưng cục diện ngày hôm nay trong lòng lão thật sự là bất đắc dĩ.
Nếu Cơ Nguyệt Vũ với Tiêu Thần không có tình cảm hắn thực sự không có nhiều cố kỵ. Nhưng hai người đã sớm tâm đầu ý hợp. Xử lý không tốt sợ rằng Nguyệt Vũ sẽ sinh oán hận với gia tộc. Cùng Tiêu Thần kết hận thù, mang đến một đại địch lớn trong tương lai cho Cơ gia, lão cũng thật sự không hy vọng sẽ có kết quả như thế. Nên lúc này lão mới nhẫn nại trò chuyện cũng Tiêu Thần. Muốn Tiêu Thần có thể hiểu mà dừng tay lại, đây có thể là phương thức tốt nhất để kết thúc chuyện này.
- Chuyện này vốn là đại bí ẩn của Cơ gia, nhưng lão phu tin tưởng rằng Tiêu Thần tiểu hữu thật lòng yêu thích nha đầu Nguyệt Vũ, chắc rằng sẽ không thể hại nàng nên mới đem chuyện này nói rõ. Nhưng lão phu cũng mong tiểu hữu nghe xong thì hãy đem mọi chuyện chôn sâu trong lòng, không tiết lộ cho bất kỳ ai khác, nếu không tương lai Cơ gia sợ rằng sẽ gặp rất nhiều tổn hại.
Tiêu Thần lúc này nghiêm túc gật đầu.
Cơ gia lão tổ trầm ngâm chốc lát rồi mới mở miệng nói.
- Tiểu tử ngươi chắc đã biết việc Cơ gia, Mục gia đều là những gia tộc truyền thừa từ Thượng Cổ. Cơ gia sỡ dĩ có thể vĩnh viễn cường thịnh mà không suy là bởi trong mỗi tu sĩ Cơ gia đều chảy dòng máu được truyền thừa từ tổ tiên thượng cổ, khác xa những tu sĩ khác. Thời kì thượng cổ, tu sĩ hoặc phàm nhân đều có tố chất và tư chất vượt xa so với con người bây giờ, phàm nhân bình thường ở thời ấy cũng có sức mạnh kinh người sống lâu vài trăm năm là chuyện thường. Theo sách cổ ghi lại, Cơ gia từ ngàn năm trước là một gia tộc mạnh mẽ vô cùng. Chỉ riêng tu sĩ đạt cảnh giới trên Tôn Giả cũng có mười mấy vị. Nhưng theo thời gian trôi đi, thực lực Cơ gia ngày càng sụt giảm, không chỉ tu sĩ tư chất cùng thực lực đại giảm, mà phàm nhân Cơ gia cũng yếu kém hơn xưa rất nhiều. Tất cả mọi chuyện đều do huyết mạch truyền thừa trong quá trình lịch sử lâu dài của gia tộc đã ngày càng phai nhạt. Chính vì thế, để Huyết mạch truyền thừa Cơ gia không bị phai nhạt đến biến mất vì lai tạp do thông hôn với người bình thường, tộc quy Cơ gia đã quy định cấm đệ tử trong gia tộc thông hôn với người bên ngoài. Nhưng cách đó vẫn trị được ngọn mà không trị được gốc, tất cả vẫn là giúp làm huyết mạch tổ tiên chậm phai nhạt hơn mà thôi. Nếu như sau này không thể nào tìm ra phương pháp cứu vãn, chỉ sợ Cơ gia cũng trở thành một trong số các gia tộc bình thường mà thôi.
- Lão phu chủ yếu cự tuyệt hôn sự của hai người là bởi vì chuyện này. Trong người các hậu bối Cơ gia mặc dù đều tồn tại huyết mạch truyền thừa, nhưng nồng độ tinh thuần cũng sẽ khác nhau. Chỉ cần một người có nồng độ huyết mạch truyền thừa vượt trội, thì tương lai phát triển của người đó sẽ vượt trội hơn so với mọi người. Nhưng Nguyệt Vũ lại khác, mặc dù ta không biết là xảy ra chuyện gì nhưng huyết mạch mà nha đầu đó có lại thực sự rất tinh thuần, nồng độ tinh thuần của nó chỉ sợ đã gần bằng với tổ tiên . Ngươi thử nghĩ xem, chuyện đó đối với Cơ gia quan trọng ra sao? Đó là Cơ gia ta sẽ trở lại thời kỳ hưng thịnh như Thượng cổ. Vấn đề huyết mạch truền thừa của tổ tiên bị biến mất sẽ không là điều đáng lo ngại nữa. Chỉ cần lão phu dốc lòng bồi dưỡng, đem huyết mạch của Nguyệt Vũ kích phát đến tận cùng, rồi để nàng kết hôn cùng một Cơ gia tu sĩ, đời sau của chúng sẽ mang trong người huyết mạch chân chính của tổ tiên. Vì sự hưng thịnh của Cơ gia lão phu quyết không thỏa hiệp. Hôm nay đem tất cả mọi việc nói cho tiểu tử ngươi biết, chỉ mong ngươi hiểu được nổi khổ tâm của ta, của Cơ gia mà buông tay. Đừng để lão phu phải khó xử.
Thanh âm bình thản, giọng điệu kiên quyết như chém đinh chặt sắt, quyết không nhượng bộ. Nói đến mức này mà Tiêu Thần không buông tay, chỉ sợ lão quỷ này sẽ không bận tâm đến suy nghĩ của Nguyệt Vũ mà đánh chết hắn để chừa hậu hoạn.
Tiêu Thần im lặng không lên tiếng. Biểu lộ mạnh mẽ đó của Cơ gia lão tổ hắn cũng đã nhận ra. Sắc mặt bất giác trở nên âm trầm, ánh mắt chớp lên, hiển nhiên đang suy nghĩ để tìm đối sách. Từ lời nói của Cơ gia lão tổ, Tiêu Thần đã hiểu mức độ quan trọng của Nguyệt Vũ đối với Cơ gia. Liên quan đến truyền thừa vạn năm, hưng thịnh của một gia tộc, nếu là hắn chắc chắn cũng sẽ không thể nào đồng ý.
Trước mắt nếu muốn Cơ gia thay đổi chủ ý chỉ sợ là vô vọng. Vậy thì bản thân phải thay đổi để đáp ứng yêu cầu của Cơ gia! Cơ gia yêu cầu trong cơ thể phải có huyết mạch truyền thừa của Cơ gia, để có thể cùng Nguyệt Vũ gây dựng lại huyết mạch chân chính của tổ tiên. Tiêu Thần chỉ là phàm nhân. Trong cơ thể cũng chỉ chảy dòng máu bình thường, có cách nào để giải quyết việc này đây?
Trong đầu tư tưởng loạn chuyển, vô số ý nghĩ xuất hiện rồi tất cả lại bị xóa đi, sắc mặt Tiêu Thần càng lúc càng âm trầm.
Đúng lúc này Cơ Nhược Hải trên mặt lộ vể chần chờ. Lát sau, thở dài liền tiến về phía lão tổ nói
- Lão tổ, thật sự thì chuyện Tiêu Thần đạo hữu và nha đầu Nguyệt Vũ không phải là hết đường. Vẫn còn một phương pháp để giải quyết.
bợn nào ủng hộ thì liên lạc mình để mình làm cái envet may ra mới tung boom được, liên lạc qua yahoo: doduclong1811 hoặc longdd1811@gmail.com
Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 114: Không sợ
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Mr.Ken
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào người Cơ Nhược Hải.
Cơ gia lão tổ cau mày, sau đó chậm rãi nói:
- Nhược Hải muốn nói tới Táng Viên?
Cơ Nhược Hải nghe vậy gật đầu nói:
- Không sai, chính là Táng Viên. Nếu Tiêu Thần đạo hữu có cơ duyên để cho huyết mạch có khả năng kế thừa một tia huyết mạch của Cơ gia ta, để nó dung nhập vào huyết mạch của bản thân, như vậy thì có thể trở thành tộc nhân của Cơ gia ta.
- Biện pháp ngươi nói có thể đươc, nhưng nguy cơ bên trong Táng Viên trùng trùng không thể tiến vào. Mặc dù tên tiểu tử này có thể đạt được một tia huyết mạch Cơ gia trong cửu tử nhất sinh. Nhưng lão phu không thể cho phép hắn kết hợp cùng Tịch Nguyệt, nếu làm như vậy huyết mạch mỏng manh đó sẽ hòa tan huyết mạch trong người Tịch Nguyệt mất. Điều này không thể thực hiện được.
Cơ gia lão tổ chần chờ trong chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, phản đối đề nghị này.
Ánh mắt Cơ Nhược Hải lóe lên, trầm giọng nói:
- Lão tổ, nói như vậy thì ngài đã quên mất một việc, ba tháng sau chính là thời kỳ huyết mạch khai mở, nếu Tiêu Thần đạo hữu có thể thành công kế thừa huyết mạch trong lúc đó, cùng với đệ tử Cơ gia tiến vào, đến lúc đó cơ hội dung hợp huyết mạch tăng lên rất nhiều, điều này có thể làm được, không quá khó như tưởng tượng.
Sắc mặt Cơ gia lão tổ trầm ngâm, một lúc sau chậm rãi gật đầu:
- Ngươi nói có mấy phần đạo lý, nhưng trong đó nguy hiểm trùng trùng, khó khăn nặng nề, nguy cơ từng bước, nếu không cẩn thận kết quả sẽ là bỏ mình. Ngươi hãy nói rõ với tiểu tử kia đi, còn về phần đồng ý hay không, phụ thuộc vào lựa chọn của hắn rồi.
Trên mặt Cơ Nhược Hải lộ ra vẻ cảm kích, sau khi thi lễ thật sâu, xoay người nhìn về phía Tiêu Thần, thản nhiên nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, trước mắt có lẽ có một biện pháp có thể giải quyết ngăn cách của ngươi cùng Nguyệt Vũ, khiến cho hai người các ngươi có thể đến được với nhau. Nhưng biện pháp này cực kỳ nguy hiểm, cho nên ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, đưa ra quyết định chính xác, tranh để ngày sau phải hối hận.
Tiêu Thần nghiêm nghị chắp tay, trầm giọng nói:
- Tiền bối đã nói như vậy, chắc chắn chỉ có một con đường để chọn, Tiêu Thần cũng muốn phóng tay đánh cược một lần!
Giọng nói mang theo khí khái kiên định, trầm ổn, vững vàng như bàn thạch, không thể dao động.
Cơ Nhược Hải âm thầm gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ trầm ngâm nói:
- Như những tu sĩ của Cơ gia chúng ta, huyết mạch ẩn chứa trong cơ thể tăng lên theo tu vi, không ngừng lớn mạnh, càng ngày càng trở nên cường thịnh. Đợi đến khi thọ nguyên hết đi hoặc gặp đại nạn mà tọa hóa, trong cơ thể có một tia huyết mạnh tinh thuần được ngưng tụ ra, tự động ly thể, dung nhập vào một chỗ thần bí của Cơ gia ta là Táng Viên. Không biết bao nhiêu năm tháng, trong Táng Viên có vô số huyết mạch tinh thuần của tổ tiên Cơ gia, nơi này có thể xưng là mầm mống huyết mạch của Cơ gia. Đệ tử Cơ gia ta nếu có tu vi mạnh mẽ thì có thể tiến vào Táng Viêm, dung nhập một quả huyết mạch mầm mống vào cơ thể, tiến hành tăng phẩm chất huyết mạch của bản thân. Nhưng chuyện này cực kỳ nguy hiểm, mầm mống huyết mạch ẩn chứa lực lượng cuồng bạo vô cùng lớn, một khi gặp phải chuyện cắn trả, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, không thể tưởng tượng nổi. Cho nên ở Cơ gia ta, từ trước đến giờ nếu không nắm chắc cơ hội, tuyệt đối nghiêm cấm đệ tử tiến vào Táng Viên, tránh hao tổn nhân thủ vô nghĩa. Những điều lão phu nói là áp dụng cho Cơ gia đệ tử, nếu là tu sĩ phàm tục tiến vào luyện hóa, kế thừa mầm mống huyết mạch của Cơ gia ta, khó khăn càng tăng gấp bội. Gia tộc có ghi lại, năm tên tu sĩ bởi vì nhiều nguyên nhân nên tiến vào Táng Viên, nhưng không có một tên sống sót, tất cả đều bỏ mạng tại đó. Năm tên này, cảnh giới Bất Trụy cũng có ba người, cho nên ta phải nói, mặc dù tu vi của Tiêu Thần đạo hữu tiến vào trong đó, nguy cơ mất mạng cũng vô cùng lớn. Đạo hữu hãy suy nghĩ thật kỹ, xem có nên tiến vào trong đó hay không. Nếu không đồng ý thì chỉ cần chấp nhận thần thông Khổ Nguyệt, Cơ gia ta sẽ đem đạo hữu ra ngoài, ân oán của đạo hữu cùng Cơ gia ta giải quyết xong, sau này sẽ không liên quan gì nhau nữa.
Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, không lộ ra chút sợ hãi, giờ phút này nghe thấy vậy, trầm giọng nói:
- Chút khó khăn này, Tiêu Thần không hề sợ hãi, nếu ngoại tộc tu sĩ chưa có một người nào sống sót đi ra từ Táng Viên, Tiêu Thần này sẽ làm người đầu tiên!
Giọng điệu trầm ổn, mang theo cả cuồng khí bá đạo.
Cơ gia lão tổ và Cơ Nhược Hải âm thầm gật đầu, ánh mắt lóe lên nói:
- Đã như vậy, lão phu liền tiếp tục giảng thích thêm một chút. Nếu Tiêu Thần đạo hữu thật không có cơ duyên đem mầm mống huyết mạch dung nhập vào bản thân, nhất định phải trong đó ba tháng, luyện hóa bản thân, đem huyết mạch bản thân luyện hóa thành một tia huyết mạch. Đạo hữu chớ cho rằng ba tháng thời gian là dài, phải biết ở Cơ gia ta ghi lại, trong thời gian mầm mống huyết mạch luyện hóa, vị tổ tiên Cơ gia ta nhanh nhất cũng phải mất một năm. Mà trong cơ thể đạo hữu không có huyết mạch của cơ gia ta, nói vậy trong quá trình luyện hóa sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nếu trong ba tháng đạo hữu không luyện hóa thành công, những cố gắng lúc trước sẽ đổ sông đổ biển, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cửu tử nhất sinh đạt được mầm mống huyết mạch, trong ba tháng không thể luyện hóa có thể thất bại.
Tiêu Thần thoáng cau mày, ánh mắt lóe lên, chậm rãi gật đầu không nói.
Cơ Nhược Hải thấy thế, trầm giọng nói:
- Nếu Tiêu Thần đạo hữu có thể hoàn thành hai điểm này, lão phu sẽ nói điểm thứ ba. Thế gian này, từ thượng cổ truyền thừa xuống gia tộc cũng không chỉ có Cơ gia, Mục gia, mà ở đại lục nhân gian khác cũng có, tổng cộng là bảy đại gia tộc, xưng là Thượng cổ nhất mạch. Bảy gia tộc này có các vị tu sĩ vẫn lạc sẽ lưu lại ở gia tộc mình một viên mầm mống huyết mạch, nhưng tất cả lực huyết mạch đều bị một lực lượng thần bí kéo tới tập trung tại một chỗ bí ẩn. Nơi này được bảy gia tộc coi là Huyết Mạch Chi Địa. Cứ cách ba ngàn năm thì Huyết Mạch Chi Địa lại mở ra một lần, lúc đó bảy gia tộc sẽ mang tất cả các tu sĩ tinh nhuệ trong tộc tiến vào đó nhằm cướp đoạt tạo hóa cùng cơ duyên. Nếu có vận khí cực tốt có thể cùng lúc dung hợp được huyết mạch của tộc mình và tộc khác khiến cho huyết mạch tinh thuần sảy ra biến dị, theo đó thì tư chất tu đạo cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng trong Huyết Mạch Chi Địa không có chỗ nào không có nguy cơ, tu sĩ bảy tộc cũng sẽ vì tranh giàng mà đánh giết lẫn nhau, mỗi lần tu sĩ tiến vào trong đó đều vẫn lạc hơn phân nửa! Nhưng nếu có thể sống sót mà đi ra khỏi Huyết Mạch Chi Địa thì tất nhiên có thể đạt được ưu đãi thật lớn. Sau khi trở về gia tộc bế quan khổ tu thì thường sau trăm năm sẽ có tu vi tăng vọt đến không ngờ! Ta nghĩ nói đến chỗ này, Tiêu Thần đạo hữu đã hiểu ý của ta. Nếu đạo hữu hoàn thành luyện hóa huyết mạch, Cơ gia ta sẽ cấp cho đạo hữu một danh sách tiến vào Huyết Mạch Chi Địa. Đến lúc đó có thể tăng được huyết mạch hay không phải dựa vào vận khí và thủ đoạn của đạo hữu. Nếu đạo hữu có thể bình yên trở về thì độ tinh thuần huyết mạch trong cơ thể sẽ tăng vọt. Như vậy Cơ gia ta sẽ không ngăn trở chuyện kết duyên của ngươi và Tịch Nguyệt nữa mà sẽ cùng mọi người vui mừng đón nhận. Nhưng phải nói trước, mặc dù đạo hữu có thể trong cửu tử nhất sinh hoàn thành chuyện này, hơn nữa bình yên từ Huyết Mạch Chi Địa trở về mà huyết mạch trong cơ thể không có gì thay đổi thì việc yêu cầu kết duyên cùng Tịch Nguyệt đối với Cơ gia ta là không thể được. Cho nên lão phu phải liên tục nhắc nhở đạo hữu, cẩn thận suy nghĩ lại. Nhất định không được manh động đáp ứng, để ngày sau hối hận hay oán trách Cơ gia ta, sinh ra lòng thù hận với Cơ gia. Cục diện như vậy lão phu và mọi người tuyệt đối không hy vọng thấy.
Tiêu Thần trầm mặc không nói.
Tiến vào Táng Viên Cơ gia, chịu đựng khảo nghiệm để đạt được mầm mống huyết mạch, ba tháng bên trong đem tất cả luyện hóa. Sau đó cùng tu sĩ của bảy tộc tiến vào Huyết Mạch Chi Địa. Nguy cơ trùng trùng nhưng cũng không phải là mười phần nắm chắc có thể cưới được Tịch Nguyệt từ Cơ gia. Những điều kiện này có thể nói là vô cùng hà khắc.
Sau chốc lát, Tiêu Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chuyện này, Tiêu Thần đồng ý!
Thản nhiên đáp ứng, nhưng theo sau đó là nguy cơ trùng trùng. Chỉ cần một chút không cẩn thận chính là kết quả mạng tẫn thân vong. Mặc dù biết là như vậy nhưng trong lòng Tiêu Thần không có nửa điểm hối hận. Cưới Nguyệt Vũ, mặc dù con đường phía trước đầy chông gai, lên núi đao, xuống biển lửa, Tiêu Thần cũng có thể tiếu ngạo đối mặt. Cả đời tu đạo của hắn cho tới ngày hôm nay, mỗi một bước đều trải đầy mồ hôi, máu và nước mắt của hắn. Sát cơ nặng nề, vượt qua núi xác biển máu mà đi tới phía trước. Nếu đổi lại là người thường, có lẽ sẽ sợ hãi khi đứng trước khổ nạn như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Thần thì mọi chuyện quá bình thường. Biện pháp mà Cơ Nhược Hải nói ra có vẻ vô cùng khó khăn, nhưng trong lòng Tiêu Thần không chút sợ hãi. Trong lòng hắn tràn đầy tự tin, hắn tin hắn có thể hoàn thành được chuyện này. Thậm chí hắn còn nghĩ tới cảnh tượng đem Nguyệt Vũ cưới về, sau đó theo hắn trở về Triệu quốc, quỳ dưới phần mộ song thân bái tế.
Sắc mặt Cơ gia lão tổ ngưng trọng, lúc này hơi chần chờ, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, không cần phải nhất thời nóng vội đáp ứng. Mặc dù với một tu sĩ thì việc dũng cảm đương đầu với khó khăn là tốt, nhưng nếu biết trước phải chết mà vẫn đi thì không phải là can đảm mà là ngu xuẩn. Không cần phải nói nhiều, lão phu nhìn phương pháp kia, thành công cũng chưa được một phần mười. Tiểu tử ngươi phải rõ ràng, nếu đã tiến vào Táng Viên, mặc dù lão phu muốn cứu ngươi cũng vô kế khả thi, không thể giúp được gì.
Tiêu Thần nghe vậy kính cẩn thi lễ:
- Xin Tôn Giả yên tâm, chuyện này Tiêu Thần đã suy tính cẩn thận, không phải là quyết định lúc nhất thời vọng động. Không cần quan tâm kết quả thế nào, vãn bối cũng nguyện tự mình gánh vác, tuyệt đối không sinh oán hận.
Ánh mắt Cơ gia lão tổ rơi trên người Tiêu Thần, lúc sau vui vẻ cười lớn:
- Tốt! Quả nhiên tiểu tử này không tệ, lão phu càng ngày càng thích ngươi. Nếu ngươi có thể hoàn thành chuyện này, đích thân lão phu sẽ đem Tịch Nguyệt giao vào trong tay ngươi! Nhược Hải, ngươi mang tiểu tử Tiêu Thần đi nghỉ ngơi, ngày mai mở Táng Viên đưa vào trong đó. Có thành công hay không phải trông chờ vào vận mệnh của chính hắn vậy.
Cơ Nhược Hải kính cẩn thi lễ, ánh mắt hơi phức tạp và vui mừng nhìn Tiêu Thần một cái, xoay người hướng bước ra ngoài.
Tiêu Thần hướng tới Cơ gia lão tổ thi lễ, chậm rãi lui về phía sau ba bước, lúc này mới xoay người bước ra ngoài.
Đợi hai người bước dọc theo bậc thang bằng đá đi xuống, trên bình đài chỉ còn một mình Cơ gia lão tổ, lúc này ánh mắt lóe lên, thở dài một tiếng nói:
- Nha đầu Tịch Nguyệt đã tỉnh, vì sao không ra gặp hắn?
Dứt lời, một đạo bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trên bình đài, hơi thở phiêu miểu linh động, tóc đen rủ xuống bên hông, đôi mi thanh tí nhăn lại, trên khuôn mặt tuyệt mĩ lộ ra lo lắng nhàn nhạt. Giờ phút này gót sen nhẹ nàng quỳ gối:
- Tịch Nguyệt bái kiến lão tổ!
- Ai, tiểu tử Tiêu Thần làm đúng là không sai. Nếu không phải chuyện truyền thừa liên quan đến hưng suy của gia tộc thì nhất định lão phu sẽ thành toàn cho hai người các ngươi. Nhưng hiện tại…… Tịch NGuyệt, ngươi cũng đừng oán giận gia tộc, ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Nguyệt Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Lão tổ yên tâm, Tịch Nguyệt hiểu đươc, nhưng trong lòng đệ tử tin tưởng, sư đệ Tiêu Thần nhất định vượt qua mọi khổ nạn, chân mang Ngũ Thải Tường Vân mà đi, hắn sẽ cưới con mà rời đi, điểm này Tịch Nguyệt tuyệt đối tin tưởng.
Cơ gia lão tổ thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu không nói nữa mà nhắm mắt tĩnh tu.
Lần này, dường như Cơ Tịch Nguyệt đã sớm biết được nên đứng dậy dõi mắt nhìn theo hướng Tiêu Thần rời đi. Trong long thấp giọng tự nói:
- Tiêu lang, đừng trách ta không ra gặp, Nguyệt Vũ sợ chính mình không nỡ để ngươi rời đi. Con đường phía trước lần này tràn đầy nguy cơ, thiếp sẽ ở tại Cơ gia cầu nguyện cho chàng, chờ chàng quay lại đón ta cùng trở về Triệu Quốc.
Gió nhẹ thổi tới làm làn váy tung bay, tóc đen tung bay tựa như tiên tử trước khi muốn đi xa, trông có vẻ cô độc tịch liêu.
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: knight4sue
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Trong đình viện Cơ gia, cảnh vật thực thanh tịnh. Sân đá nhỏ với những khóm trúc đong đưa, gió nhẹ cọ lá trúc vang lên từng tiếng sào sạt.
Dưới khóm trúc có một bồ đoàn, Tiêu Thần tĩnh tọa tại đó, sắc mặt hờ hững, tâm đạm như nước.
Lát sau, từ ngoài viện xuất hiện một tu sĩ Cơ gia, kính cẩn cất giọng:
- Tiêu Thần tiền bối, vãn bối vâng mệnh gia chủ đến đây đưa tiền bối đến phía mộ viên, kính xin tiền bối hiện thân.
Tiêu Thần mở mắt, đôi mắt ôn hòa, lãnh tĩnh, nhưng lúc này cũng tràn ngập niềm tin kiên định. Ngoài cửa, một tu sĩ Nguyên Anh Cơ gia kính cẩn đứng đợi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần lộ ra vẻ kính sợ . Ngày đó, tại chủ điện Cơ gia, Tiêu Thần dọa lui Đại trưởng lão Mục gia Mục Động Huyền, Bắc Mang Tông Bách Quỷ Đạo nhân, hai vị nhân giới đại năng, lúc trước tại ngoại thành Cấm Thiên triệu hoán Tôn Giả thần thông đánh giết Bắc Mang Tông Ô Cốt Đạo Nhân, … Sự tích như vậy đã lan truyền trong nội bộ Cơ gia , khiến cho Cơ gia tu sĩ hiện tại đối mặt với Tiêu Thần thì tất cả đều cực kỳ câu nệ, không dám càn rỡ chút nào.
Hôm nay mộ viên mở ra, Tiêu Thần muốn vào đó luyện hóa huyết mạch mầm mống, tin tức này lại càng khiến tu sĩ cơ gia trong lòng sóng gió ngập trời. Dù sao từ trước tới nay tu sĩ ngoại tộc không có người nào hoàn thành việc này, tất cả đều ngã xuống. Mặc dù Tiêu Thần biểu hiện ra thần thông thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng xem trọng hắn vẫn không có nhiều. Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt những tu sĩ Cơ gia này cũng không dám toát ra một chút dị sắc, để tránh chọc giận Tiêu Thần.
Hai người đi về phía trước, Cơ gia tu sĩ dẫn đường. Những tu sĩ gặp mặt tất cả đều cẩn thận nhường đường hành lễ, sắc mặt kính sợ, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ quái dị.
Mộ viên!
Đây vốn là trọng địa của Cơ gia, chỉ những tộc nhân tu sĩ huyết mạch tinh thuần mới được an nghỉ nơi đây. Không phải là gia tộc thượng tầng quyết định mở thì quyết không cho phép bất cứ tộc nhân đến gần, nếu không một khi phát hiện tất nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Tiêu Thần đi tới Mộ Viên, tu sĩ Cơ gia dẫn đường kính cẩn thi lễ, lui ra trước thoáng ngập ngừng:
- Mặc dù chúng ta đối với việc Tịnh Nguyệt sư tỷ phải gả đi trong lòng cực kỳ khó tiếp nhận, nhưng Tiêu Thần tiền bối có thể vì sư tỷ không để ý sinh tử tiến vào Mộ Viên cũng khiến vãn bối muôn phần kính nể người. Sau này bất luận như thế nào ta cũng hy vọng tiền bối có thể bình yên thoát thân, cùng sư tỷ kết duyên Tần Tấn.
Nói xong Cơ gia tu sĩ này kính cẩn thi lễ lui ra.
Tiêu Thần hơi ngạc nhiên, sau liền gật đầu, trong mắt tràn ngập kiên định.
Quét mắt sang liền thấy quanh Mộ Viên lúc này tụ tập không ít tu sĩ Cơ gia. Ánh mắt tất cả đều quét đến, mơ hồ hỗn loạn pha lẫn phức tạp, hâm mộ, ghen tị, kính nể, trào phúng, … tất cả đều có. Dù vậy vẫn không thể nhiễu loạn tâm tình Tiêu Thần. Tâm tình của hắn lúc này chỉ như một kẻ qua đường xem náo nhiệt, tâm tĩnh như nước, cũng không so đo hơn thua.
Cơ Thiện đứng ở phía sau Cơ Nhược Hải , nhìn về phía Tiêu Thần, anh mắt lộ vẻ kính nể xen lẫn tiếc hận.
Cơ Nhược Hải có chút do dự, trầm giọng nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, dựa theo quy định tiến vào Mộ Viên, trước lão phu còn muốn hỏi một phen, lòng đạo hữu đã quyết rõ ràng? Cần biết là bây giờ đổi ý còn kịp, tiến vào Mộ Viên thì sinh tử do trời, đến lúc đó đã không còn kịp rồi.
Tiêu Thần gật đầu, thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão không cần nhiều lời, tâm niệm Tiêu Thần đã định, tuyệt đối không có một chút thay đổi, kính mong mở ra Mộ Viên, chớ để trì hoãn thời gian.
Cơ Nhược Hải nhìn Tiêu Thần một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy vui mừng,
- Lão phu năm đó đã sai lầm trong hôn thân của mẫu thân Tịch Nguyệt, hại nàng buồn bực mà chết, đúng là nhân sinh đáng tiếc. Nhưng lần này ta tin tưởng Tịch Nguyệt không có tìm nhầm người, Tiêu Thần tiểu tử chớ để Tịch Nguyệt thất vọng.
Nói xong, lão quỷ này cũng không nhiều lời nữa. Lão tiến lên một bước giơ tay tung một vật, chính là một đoạn Thúy Trúc mầu xanh. Đồng thời trong tay đánh ra vô số pháp quyết trong nháy mắt, cùng với Thúy Trúc tiến vào trong vòng hư không trước mặt. Theo Thúy Trúc cùng pháp quyết dung nhập, lúc này hư không nhất thời xuất hiện đạo đạo sóng gợn, không gian chấn động, cuối cùng một khe hở vừa đủ cho một người ra vào xuất hiện.
- Tiêu Thần đạo hữu, mời tiến vào Mộ Viên, nếu hoàn thành luyện hóa huyết mạch, ngươi tự nhiên sẽ được tự động truyền tống rời khỏi, hết thảy mọi chuyện hãy cẩn thận!
Tiêu Thần nghe vậy khẽ gật đầu, ôm quyền thi lễ, lập tức cất bước đi trước. Xung quanh, vô số tu sĩ Cơ gia nhìn theo bước chân Tiêu Thần, cho tới khi bóng hắn biến mất phía sau cánh cửa không còn thấy được nữa.
………..
Sắc trời mông lung mịt mờ, một mảnh hoang vu vắng lặng không tiếng động.
Đột nhiên không gian nơi này phát ra mấy gợn sóng tại phương hướng cảnh cửa giữa hư không ngưng tụ một đạo thân ảnh cao ngất. Sau khi cửa môn hộ kia rung lên liền tan biến không thấy. Người đến có đôi mắt đen nhánh ôn nhuận, thần quang nội liễm, giờ phút này ánh mắt quét ngang quanh thân, lộ ra tâm ý cẩn thận.
Tu sĩ này chính là Tiêu Thần.
- Mộ Viên Cơ gia, nơi này nguy hiểm vô cùng, ta cần phải cẩn thận, để ngừa xuất hiện sai lầm.
Sắc mặt Tiêu Thần nghiêm nghị, trong lòng âm thầm cảnh giác, hắn có thể bình yên đi tới hôm nay, tâm tình cẩn thận đã dung nhập in vào sâu đậm. Đứng ở chỗ cũ thoáng trầm ngâm, ánh mắt Tiêu Thần lóe ra, lập tức chọn một hướng, bên ngoài cơ thể lóe lên độn quang hóa thành một đạo lưu ảnh gào thét tiến về phía trước. Mặc dù không toàn lực hành động, nhưng tốc độ Tiêu Thần như trước nhanh đến cực điểm, thanh sắc cầu vòng giống như là bôn lôi không tiếng động tiến lên.
Đột nhiên độn quang thu liễm, Tiêu Thần bỗng nhiên dừng thân ảnh, sắc mặt ngưng trọng hướng phía trước nhìn lại. Chỉ thấy ngoài mấy trăm trượng, hai hình thể hư ảo ,bóng người không có mục đích chậm rãi phiêu đãng, hai mắt vô thần, khuôn mặt chết lặng khô khan, thật giống một loại du hồn. Nhưng mà quỷ dị ở chỗ hai đạo bóng người hư ảo này chỗ trái tim mỗi người có một vòng tròn cỡ trứng chim bồ câu lớn nhỏ nhuộm đỏ huyết châu, phát ra một chút tia máu.
- Nói vậy đây chính là huyết mạch tinh thuần ngưng tụ ra khi tu sĩ còn sống, hư ảnh này là Huyết Hồn.
Vì đề cao tỉ lệ thành công , trong một ngày thời gian chờ đợi, Tiêu Thần tự nhiên từ Cơ gia biết rất nhiều tin bí ẩn liên quan tới Mộ Viên, giờ phút này cũng không giật mình. Thoáng trầm ngâm, Tiêu Thần hướng hai Huyết Hồn bước đi, sắc mặt bình tĩnh không hề dị sắc. Dù sao trong cơ thể hai Huyết Hồn phát ra hơi thở đều xem như đạt tới Nguyên Anh, đối với hắn không hề có chút uy hiếp nào.
Hai con Huyết Hồn xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Thần nhất thời trong miệng quỷ dị phát ra tiếng gầm thét, đôi mắt vô thần bên trong hiện ra vẻ dữ tợn tàn nhẫn, giờ phút này điên cuồng hướng phía trước đánh tới.
Tiêu Thần nhíu mày, Huyết Hồn này mức độ hung sát có chút vượt qua sức tưởng tượng của hắn, đúng là cùng với Huyền Sát Thú không sai biệt nhiều, mặc dù không có ý thức, nhưng gặp phải tu sĩ thì hung hãn không sợ chết, liều chết không thôi. Hàn quang bên trong đôi mắt đen nhánh chợt lóe, chỉ với hai con Huyết Hồn cấp độ Nguyên Anh thì Tiêu Thần còn không có đặt ở trong mắt. Tay hướng phía trước hư không nắm chặt, không gian trong nháy mắt loạn gẫy vặn vẹo đem hai con Huyết Hồn cuồng bạo cuốn vào trong đó. Tiếng gầm gừ im bặt, không gian gẫy loạn vặn vẹo lực sát thương tuyệt không tầm thường. Cấp độ Nguyên Anh khó có khả năng chịu đựng, hình thể hai Huyết Hồn trong nháy mắt tan vỡ, mà cùng lúc đó một đoàn huyết châu đỏ sẫm nơi trái tim cũng tan biến theo không lưu lại nửa điểm.
Dễ dàng diệt sát hai Huyết Hồn, Tiêu Thần trên mặt chẳng những không có hiện ra một chút vui mừng, mà ngược lại càng thêm cau mày, trong mắt ẩn có ý kinh sợ. Diệt sát hai Huyết Hồn khiến huyết mạch hạt giống tiêu tán, điểm ấy Tiêu Thần cũng không ngoài ý muốn, không cách nào nhận được thừa nhận Huyết Hồn, mạnh mẽ chém giết huyết mạch hạt giống cũng sẽ tự tiêu tán, điểm ấy hắn sớm biết được. Nhưng lúc này làm Tiêu Thần khiếp sợ là từ mộ viên này bất cứ chỗ nào cũng vô phương hấp thụ nửa điểm linh lực tự động bổ sung cho pháp lực hao tổn!
Quyển 4: Huyết mạch chi chiến
Chương 116: Huyết Sát
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Thần Nhân
Biên dịch: longhach1811
Nguồn: 4vn
Nếu như là bên ngoài thì Tiêu Thần sẽ thi triển thần thông toái không giết chết hai con Huyết Hồn này, pháp lực trong cơ thể tuy sẽ tiêu hao mất một ít nhưng một lát sau là có thể hồi phục lại như cũ. Nhưng bây giờ, dương như ở trong Mộ Viên có một sức mạnh thần bí nào đó cản trở khiến cho Tiêu Thần không thể thông qua hấp thụ linh lực mà hồi phục pháp lực. Sắc mặt của Tiêu Thần dần dần trở lên khó cói, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, trên tay phát ra linh quang nhưng không có vật gì xuất hiện,
- Quả nhiên là vậy, thậm chí cả Trữ Vật giới chỉ cũng bị phong ấn không thể lấy được đồ vật trong đó ra, ở Mộ Viên này có thể sẽ còn nhiều bí ẩn hơn nữa, hiển nhiên những điểm này tu sĩ Cơ gia đều không biết, nếu không thì tại sao ta đã xem lại tất cả các ghi chép nhưng không có ghi chép nào nói về điều này, hiển nhiên điều này nói lên rằng loại sức mạnh này không có tác dụng lên người các tu sĩ Cơ gia!
Sau khi đã nghĩ thông được điểm này, ánh mắt của Tiêu Thần lại càng u ám hơn, chả trách trong năm tên tu sĩ tiến trong đó thậm trí có cả ba tên tu sĩ Bất Trụy tiến vào lại không có một ai trở ra. Không thể đả tọa, không thể thông qua đan dược để phục hồi linh lực thì dù có tu vi thông thiên hay có pháp lực hùng hậu đến đâu đi chăng nữa thì ở trong Mộ Viên này đối mặt với vô số Huyết Hồn đuổi giết thì cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục là cạn kiệt pháp lực mà bỏ mạng nơi đây mà thôi!
Tiêu Thần đứng yên tại chỗ, một lúc sau thì sắc mặt miễn cưỡng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển
- Mộ Viên quỷ dị như thế, mà pháp lực trong cơ thể ta dùng xong một phần là mất đi một phần, hơn nữa còn không có cách nào bổ sung. Vậy thì không đến lúc nguy cấp thì tuyệt đối không được xuất ra thần thông, nếu không khi hao hết thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
- Tịch diệt chỉ chính là sử dụng thọ nguyên, lấy thọ nguyên để đẩy nhanh tốc độ trôi qua của thời gian, nói như vậy thì bên trong Mộ Viên này hẳn là không bị ảnh hưởng. Còn có thần thông Tộc văn, chính là lấy tộc văn làm trung gian gọi về thần thông của tổ tiên, chắc hẳn cũng có thể thi triển. Nhưng đây chính là hai lá bài tẩy cuối cùng của Tiêu Thần, nhưng thi triển Tịch Diệt Chỉ lại phải hao tổn nhiều thọ nguyên, cuối cùng cũng chỉ đánh được một trận, về phần thần thông tộc văn còn lại thì lại là lá bài tẩy mạnh nhất trước mặt Bất Trụy hậu kỳ. Trước mắt, nếu không đến mức sống chết tuyệt đối không thể sử dụng bừa bãi. Nếu như không còn cách nào sử dụng thần thông, vậy thì đành lợi dụng vào chiến lực của cơ thể mà đi về phía trước, cường độ thân thể của ta bây giờ bộc phát ra toàn bộ chiến lực thì cũng không kém gì tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Thần ở Mộ Viên này.
Sau mấy lần hô hấp suy nghĩ, Tiêu Thần đã đem cục diện trước mắt phân tích thấu đáo, ngay lập tức hắn ngẩng đầu lên sải bước tiến về phía trước. Mặc dù không sử dụng đến một chút pháp lực thần thông nào nhưng với thân thể vô cùng cường hãn của hắn thì tốc độ vẫn nhanh như gió.
Một lát sau, trước mặt đã xuất hiện một vài con Huyết Hồn, Tiêu Thần không một chút tránh né mà trực tiếp tiến lên đánh đến chỗ những con Huyết Hồn hồn kia. Ngoài miệng hừ lạnh một tiếng, hai tay tung ra hai nắm đấm khiến hai thân ảnh nhảy mắt bị đánh cho bắn ra ngoài.
Oanh!
Một cánh tay hạ xuống, một quyền có thể làm hỗn loạn vạn đạo quân, có thể đập vỡ cả núi cao vạn trượng, có thể dấy lên sóng to gió lớn, như một cánh tay của Thần Ma, nhất kích phá vạn pháp, mạnh mẽ không thể cản được. Tên cầm đầu đám Huyết Hồn đứng trước một quyền này thì hoàn toàn không có một chút lực phản kháng nào mà chết ngay tức khắc, mầm mống của huyết mạch trong cơ thể cũng theo đó mà tiêu tan. Sắc mặt của Tiêu Thần vô cùng bình tĩnh, như không để ý tới một chút nào. Cái hắn muốn tìm chính là mầm móng huyết mạch vô cùng tinh thuần kia. Dù thực lực của Huyết Hồn này đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh nhưng dĩ nhiên là không được Tiêu Thần để vào mắt!
Chiến đấu như gió táp mưa sa không có nửa điểm lo lắng, trong thời gian mấy lần hô hấp đã kết thúc gọn gang.
Tiêu Thần đạp một đạp khiến mặt đất vỡ nát, đất đá bay tứ tung cản trở tầm mắt làm cho người ta không nhìn rõ bên trong ra sao.
Huỵch! Huỵch!
Tiếng bước chân nhàn nhạt truyền đến, cực kỳ trầm ổn, thời gian giữa những bước cách nhau cũng y như đúc. Ở trong bụi đất, một thân ảnh cao ngất đang chậm rãi đi ra, thanh sam sạch sẽ, sắc mặt bình tĩnh, hô hấp đều đều, toàn bộ đều không có một chút vất vả nào.
Từ lúc hiện thân không dừng lại một chút nào, chân không ngường bước thẳng tới phía trước.
Huyết Hồn ở tầng ngoài Mộ Viên của Cơ gia chính là các tu sĩ có có tu vi yếu kém. Sau khi bọn họ chết thì huyết mạch trong cơ thể biến ảo ra, càng đi sâu vào bên trong thì thực lực của Huyết Hồn càng mạnh, độ tinh thuần của huyết mạch cũng theo đó mà tăng lên. Mục tiêu lần này của Tiêu Thần chính là dung hợp một mầm mống huyết mạch tinh thuần. Cứ như vậy ngày sau hành sự tự nhiên chính là làm chơi ăn thật.
Ba ngày.
Tiêu Thần không dùng đến một chút thần thông nào, chỉ ra tay bằng sức mạnh của thân thể mà đối chiến đuổi giết không dưới ngàn con Huyết Hồn. Trong ba ngày đó chỉ nghỉ ngơi một chút trong ba canh giờ, thời gian còn lại lại tiếp tục chiến đấu. Bây giờ Tiêu Thần xuất thủ lại càng đơn giản, trực tiếp, gọn gàng, truy cầu tốc độ nhanh nhất, bỏ ra cái giá nhỏ nhất mà bộc phát được chiến lực lớn nhất để đuổi giết Huyết Hồn, xông đến tầng sau cùng. Càng đi vào sâu bên trong thì lại phải đối mặt với Huyết Hồn có thực lực càng mạnh. Tới thời điểm trước mắt đã xuất hiện Huyết Hồn đạt cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Những Huyết Hồn được ngưng tụ thành từ mầm mống huyết mạch này mặc dù vẫn công kích dựa vào bản năng như trước, nhưng ít nhiều cũng có một số Huyết Hồn bảo tồn được thần thông của tu sĩ khi còn sống, muốn giải quyết những con này quả thật là khó hơn rất nhiều lần, lấy sức mạnh bộc phát của Tiêu Thần có thể so với chiến lực của Nguyên Anh kỳ đỉnh phong cũng phải cẩn thận tránh rơi vào trong vòng bao vây của bọn chúng, tốc độ đi về phía trước nhất thời không ngừng giảm xuống mấy lần.
Oanh! Oanh!
Tiếng thân thể rơi đập nổ đùng đoàng như gió táp mưa sa liên miên không dứt, chỉ trong thời gian vài hơi thở tất cả đã trở về im lặng, đồng thời một thân ảnh nhanh như điện phóng ra, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt. Sắc mặt của Tiêu Thần giờ phút này hơi tái đi, thanh sam trên người xuất hiện vài ba vết rách, tất nhiên là không thể thoải mái như lúc trước nữa. Nhưng cho dù là như vậy thì sắc mặt của hắn vẫn hết sức trầm ổn, trong đôi mắt vẫn tràn ngập sự tự tin và kiên định chưa, từng có nửa điểm thay đổi.
- Thực lực của Huyết Hồn ở nơi này vần còn quá yếu!
Đi nhanh vào bên trong, Tiêu Thần lại cau mày lại, mắt nhìn sâu vào trong Mộ Viên, ánh mắt kiên quyết.
…….
Trong mấy ngày nay Mộ Hoa vô cùng tức giận, nàng cảm ứng thấy những thủ hạ bên ngoài của nàng đang bị tàn sát một cách trắng trợn, số lượng đã giảm đi rất nhiều. Mặc dù tình huống này trước đây đã từng xuất hiện nhưng không có lần nào mà bị tổn thất nghiêm trọng như lần này.
- Đáng chết! Không ngờ lại trui từ đâu ra cái tên tiểu tử liều lĩnh này, dám ở trong Mộ Viên của ta giương nanh múa vuốt, thể hiện uy phong, đúng là không biết sống chết! Táng Hoa ta đây chờ ngươi tại chỗ này, nếu ngươi có can đảm thì hãy xông vào lãnh địa của ta, bổn đại nhân chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi ra thành tro bụi!
Nếu không phải thân thể của nàng là tồn tại cao cấp không thể nào tùy tiện rời khỏi lãnh địa của mình thì với tính khí của Mộ Hoa sớm đã không thể kiềm chế được mà xông ra giết chết tên tiểu tử kia, cắn nuốt để tăng cường tu vi cho bản thân rồi.
Bên trong Mộ Viên, mặc dù tất cả các Huyết Hồn đều được tạo thành từ huyết mạch trong cơ thể của tu sĩ Cơ gia, nhưng bọn hắn lại không thừa kế một chút trí nhớ nào của tu sĩ mà chỉ có sát khí cuồng bạo mà thôi. Trừ phi là lúc tu sĩ còn sống có tu vi cực kỳ thâm hậu, sau khi chết, Huyết Hồn được tạo thành từ huyết mạch mới có thể giống như Mộ Hoa tự có linh trí của bản thân. Nhưng cho dù là như vậy thì bọn họ ra tay với tu sĩ Cơ gia cũng không hạ thủ lưu tình chút nào bởi cắn nuốt những huyết mạch ấy ngược lại có thể tăng cường được tu vi của bản thân.
Mộ Hoa miễn cưỡng đè nén sát khí trong lòng xuống, khuôn mặt căng thẳng ngồi trên vương vị ở cung điện. Mặc dù bản thể của Táng Hoa cũng là mầm móng huyết mạch, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì so với người bình thường cũng chẳng khác gì. Nàng mặc trên người một bộ váy dài màu máu, cộng thêm đánh một đôi môi đỏ mọng lại càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị, bao phủ bên ngoài thân thể là sát khí lành lạnh, rét thấu xương, không có một chút sinh khí nào.
……
Tiêu Thần ngồi khoanh chân, pháp lực trong cơ thể chậm rãi vận chuyển trong các kinh mạch, làm như vậy có thể trợ giúp làm đẩy nhanh tốc độ khôi phục của thân thể. Khẽ nhíu mày, khoảng cách đến trung tâm của Mộ Viên càng gần thì thực lực của Huyết Hồn càng mạnh, bây giờ đã không còn xuất hiện theo một đoàn nữa mà tất cả đều có lãnh địa riêng. Phạm vi lớn nhỏ của lãnh địa không đông đều, một khi tu sĩ mà đã phạm vào thì chắc chắn sẽ rơi vào kết cục không chết không thôi. Nếu không giết chết tất cả Huyết Hồn bên trong thì đừng mong có thể rút lui. Trong vòng một ngày Tiêu Thân đã diệt liên tục bảy nhánh huyết hồn như thế, con mạnh nhất trong đó tu vi cũng gần như xấp xỉ với Tiêu Thần, có hai loại mang thần thông khi còn sống, uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ. Nếu không phải là Tiêu Thần tỉnh táo chọn cách du đấu chớp lấy cơ hội mà giết chết thì sợ rằng trận đấu này còn phải kéo dài một lúc lâu. Nhưng cho dù là như vậy thì sau khi giết chết Huyết Hồn kia xong thì Tiêu Thần cũng bị thụ thương, lúc này mới bất đắc dĩ dừng lại mà tu dưỡng. Chỉ vẻn vẹn có ba tháng trong này nhưng Tiêu Thần đã không nén nổi ý muốn đạt được sự nhận chủ của mầm mống huyết mạch và đem đi luyện hóa hoàn toàn. Mặc dù thời gian cấp bách nhưng Tiêu Thần vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo không thể vọng động, nếu mà liều lĩnh xông vào thì cuối cùng cũng chỉ là tìm đến một cái chết vô nghĩa mà thôi. Điểm tốt ở Mộ Viên này là mặc dù ngăn cản không cho tu sĩ hấp thu linh lực, mở túi trữ vật, nhưng đối với khôi phục cơ thể lại không hề có áp chế. Sau năm canh giờ thì cơ thể đã hồi phục bảy tám phần, Tiêu Thân đứng dậy vươn vai một cái, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Biết rõ phía trước là những Huyết Hồn có thực lực mạnh mẽ hơn hẳn nhưng Tiêu Thần lại không còn lựa chọn nào khác , chỉ có thể dũng cảm đi tiếp mà thôi.
Sau khi đi về phía trước một lát thì Tiêu Thần hít một hơi thật sâu mà bước lên một bước rồi đặt chân lên một lãnh địa hoàn toàn xa lạ. Mặc dù yên tĩnh không một tiếng động nhưng uy áp nhàn nhạt vẫn tràn ngập không gian, điều này cho thấy Huyết Hồn nơi đây dĩ nhiên là loại vô cùng cường hãn!
Sau lưng, một tầng hào quang huyết sắc nhàn nhạt được sinh ra, trừ khi giết chết huyết hồn nơi đây, nếu không Tiêu Thần đừng hòng rời khỏi nơi đây. Vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt cẩn trọng, đi từ từ về phía trước. nhưng ngoài dự liệu việc Huyết Hồn sẽ xông lên công kích như mưa nhưng hoàn toàn không có. Giờ phút này Tiêu Thân như đang đứng trên một cánh đồng hoang vắng nào đó, dõi mắt ra xa không nhìn thấy giới hạn. Trầm mặc đi về phía trước, sắc mặt của Tiêu Thần không những không buông lỏng mà ngược lại càng trở khó coi hơn, ánh mắt hiện lên một vẻ kiêng kỵ, phạm vi lãnh địa của huyết hồn nới đây to lớn và xa hơn hắn so với tính toán của Tiêu Thần, nói như vậy thì thực lực của Huyết Hồn nơi đây sẽ vô cùng mạnh mẽ!
Trong lúc đang đi về phía trước Tiêu Thần đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, con ngươi co giật kịch liệt không dứt!
Cung điện!
Ở cái nới hoang vu này, cuối tầm mắt lại nhìn thấy một tòa cung điện màu huyết sắc yên tĩnh uy nghiêm, khí thế bàng bạc, giống như là nanh vuốt của ác ma, lộ ra một vẻ dữ tợn, làm cho ánh mắt của người ta nhìn thấy mà trong lòng không khỏi dấy lên mộ sự sợ hãi.