Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 551: Điều tra hiểu biết toàn diện
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ngồi theo đường chéo đối diện, Trương Phục Minh cảm thấy từng dây thần kinh trong cơ thể mình đều bị rút cả.
Trương Phục Minh là Ủy ban giáp dục thị xã Hạo Dương, hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, rất có quan uy. Nhưng hiện tại chỉ dám ngồi ghé mông trên ghế sô pha, dường như chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên cúi đầu nhận tội với Chủ tịch Thị xã Lưu.
Hôm qua Lưu Vĩ Hồng đi đến thôn Sa Sơn xã Lương Thủy, đến chiều muộn Trương Phục Minh mới biết được do Vương Trác Lập cho y biết. Còn nơi cung cấp tin tức cho Vương Trác Lập tất nhiên là Hướng Vân. Chủ tịch Thị xã mới nhậm chức Lưu Vĩ Hồng nhất cử nhất động đều bị chú ý. Quan hệ của Vương Trác Lập với Hướng Vân cũng không tệ, lại là người lãnh đạo trực tiếp của Hướng Vân, được cho là gần quan được ban lộc. Chủ tịch Thị xã Lưu có hành động mới nào Vương Trác Lập đều có thể có tin tức đúng lúc. Sau đó vào lúc thích hợp đem tin tức hé lộ một tí với đương sự để có một ân tình to lớn. Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã, chức vụ không cao nhưng quyền lực ngầm rất lớn, cũng hiểu rõ mặt thông tạo tin tức này. Có lúc, cán bộ cấp dưới không tiếc giá phải trả để tìm hiểu bí mật, Vương Trác Lập như một đại quản gia vậy.
Vương Trác Lập tuổi còn trẻ, đủ để thật sự chủ trì công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân, về phương diện “lợi dụng tài nguyên” cũng có chỗ độc đáo.
Hướng Vân cũng không ngại lộ tin tức cho y. Dù Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức, yêu cầu y đến Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương xử lý tình hình một tháng cho quen thuộc nhưng vẫn không đủ. Quan hệ nhân sự trong cơ quan rất rắc rối khó gỡ, trong một tháng sao có thể hiểu hết được? Hướng Vân cũng cần có tin tức hữu dụng từ người khác để tham mưu tốt cho Chủ tịch Thị xã Lưu.
“Cùng chung tài nguyên” là còn đường tốt nhất.
Vương Trác Lập xem như là đại thần kỳ cựu, quan hệ tốt với y cũng không tồi.
Lúc nhận được điện thoại của Vương Trác Lập, Trương Phục Minh đang chơi mạt chược cùng vài cán bộ trong đơn vị. Vương Trác Lập không nói rõ lắm, chỉ để lộ nửa câu, Trương Phục Minh thông minh thế nào, lập tức luống cuống tay chân.
Vốn Chủ tịch Thị xã mới nhậm chức, Trương Phục Minh cũng không khẩn trương như vậy. Trong mắt quần chúng bình thường, Ủy ban giáo dục thị xã là một bộ môn quyền uy, khá béo bở. Nhưng trong lòng của Chủ tịch một thị xã, độ hot cũng kém một chút. Chủ tịch Thị xã mới nhậm chức Lưu Vĩ Hồng có bao nhiêu việc phải làm, tạm thời sao có thể lo đến Ủy ban giáo dục của Trương Phục Minh? Chủ nhiệm Trương chậm rãi quan sát, muốn hiểu rõ tác phong làm việc của Chủ tịch Lưu sau đó mới quyết định sách lược của mình.
Ai ngờ may mắn thế nào, đám người Vương Tuệ Văn lại chạy đến đây, lại may mắn thế nào lại ngăn cản xe của Chủ tịch trong thành. Mấy chuyện không ngờ này liên tục quấy rầy bước tiến của Trương Phục Minh, mang y quăng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh.
Tuy thiếu tiền lương giáo viên không phải là trách nhiệm của Trương Phục Minh và Ủy ban giáo dục. Ủy ban giáo dục không lo được tiền thôi, nhưng tóm lại vẫn có chút quan hệ với Ủy ban giáo dục, tối thiểu cũng sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Trương Phục Minh trước mặt Chủ tịch Thị xã mới.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng đến thôn Sa Sơn nhìn thấy tình hình có liên quan đến Trương Phục Minh. Hơn nữa Chủ tịch Thị xã Lưu đi thị sát trường học lại không kêu y đi theo, có thể thấy được Chủ tịch Thị xã Lưu không tin tưởng y, đây là vấn đề rất nghiêm trọng.
Còn có một khả năng khác, Lưu Vĩ Hồng cố ý làm thế, mục đích chính là khiến y phải khẩn trương.
Thông thường, khiến cấp dưới khẩn trương một chút cũng là thủ pháp của cấp trên. Một ông cấp trên ba phải tất nhiên không thể tạo uy tín. Binh pháp từ trước đến nay chỉ có hai chữ “ân uy”. Kẻ bề trên nào sử dụng tốt hai chữ này thì uy tín tự nhiên được nâng cao. Nếu cấp dưới quá an nhàn thì không khỏi sinh lòng lười biếng, kiêu ngạo.
Vì thế, Trương Phục Minh càng không thể không coi trọng.
Chủ tịch Thị xã Lưu muốn anh khẩn trương thì anh phải lập tức khẩn trương, nếu dù bận vẫn ung dung, không thèm để ý thì sẽ phá hủy hết.
Sao anh lại không sợ tôi?
Thật kiêu ngạo!
Được, anh mạnh thì tôi sẽ cho anh nếm mùi khó chịu.
Chủ tịch Thị xã khiến Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục một ít khó chịu chỉ cần một câu nói.
Trương Phục Minh tức khắc đẩy bàn mạt chược bỏ chạy, về đến nhà tìm chút quà tặng, rượu, thuốc ngay trong đêm đến nhà Vương Trác Lập để hỏi cho kỹ.
Ai cũng không hiểu rõ tính tình của Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Vương Trác Lập và thông tín viên của Chủ tịch Lưu có quan hệ không tồi, có lẽ có thể biết chút ít tin tức. Chỉ cần bắt đúng mạch lãnh đạo, sau đó tùy bệnh mà hốt thuốc đã có thể lập ít công to.
Vương Trác Lập rất khách sáo với Trương Phục Minh. So cấp bậc, Trương Phục Minh là Trưởng phòng, Vương Trác Lập chỉ là Phó phòng. Luận tuổi tác, Trương Phục Minh lớn hơn một giáp. Hơn nữa, Trương Phục Minh ngồi ở vị trí Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, có thể có nhiều lúc giúp đỡ được Vương Trác Lập. Vương Trác Lập là người sinh trưởng ở Hạo Dương, thân thích bảy đời cũng không ít, muốn học trường tốt, thậm chí lời giới thiệu tốt, đều phải qua tay Trương Phục Minh.
Tự nhiên Vương Trác Lập cũng không tỏ vẻ kẻ cả, dạy bảo Trương Phục Minh phải làm thế nào, chỉ kể lại tỉ mỉ việc Lưu Vĩ Hồng thị sát trường tiểu học thôn Sa Sơn, còn chuyện khác, Trương Phục Minh tự suy nghĩ lấy.
Trương Phục Minh đêm khuya đến nhà còn có một mục đích khác, chính là muốn Vương Trác Lập làm trung gian, kết bạn với Hướng Vân, thư ký của Chủ tịch Thị xã Lưu.
Hướng Vân do Lưu Vĩ Hồng mang từ huyện Lâm Khánh tới, có thể thấy được sự tín nhiệm của chủ tịch Lưu với anh ta. Tin tức của anh ta nhất định càng chắc chắn hơn Vương Trác Lập.
Tâm tư của Trương Phục Minh Vương Trác Lập rõ như ban ngày, nên không nói tiếp nữa.
Quan hệ giữa y và Hướng Vân không tồi là một chuyện, nhưng giới thiệu Trương Phục Minh với Hướng Vân lại là một chuyện khác. Trước hết, chưa chắc Hướng Vân đồng ý cho y làm vậy. Thứ hai, một khi cho Trương Phục Minh quen biết Hướng Vân thì sau này y cũng sẽ không nhờ tới Vương Trác Lập điều gì.
Những chuyện lỗ lã như vậy, Vương Trác Lập chắc chắn sẽ không làm.
Đương nhiên, nếu Trương Phục Minh và Vương Trác Lập không phải quan hệ bình thường mà là bạn bè thân thiết thì không cần phải nói nhiều.
Nhưng Vương Trác Lập cũng không để Trương Phục Minh thất vọng hoàn toàn, hé lộ cho y vào câu, Hướng Vân nói Chủ tịch Thị xã Lưu là người lãnh đạo thật sự trong công việc. Nếu là chuyện liên quan đến công việc thì tuyệt đối không cho phép cấp dưới giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt. Đúng là đúng, sai là sai, nếu ai muốn chối bỏ trách nhiệm, lừa dối để qua ải thì đã sai lại càng sai.
Chủ tịch Thị xã Lưu không mong muốn thấy cán bộ che giấu lỗi lầm.
Nghe xong những lời này, Trương Phục Minh xem như có chút hy vọng, về đến nhà, kê gối suy nghĩ một lúc lâu mới dần dần tạm yên. Không ngờ sáng nay vừa đến làm việc, Hướng Vân liền gọi điện thoại tới, nói là Chủ tịch Thị xã Lưu mời y đến văn phòng nói chuyện.
Vừa đi đến văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Trương Phục Minh phát hiện ra các việc mình chuẩn bị đã vô ích.
Lưu Vĩ Hồng không hề sa sầm mặt mày, trên mặt còn tươi cười, khá khách sáo với y, bắt tay y, còn mời y ngời xuống sô pha, còn chủ động mời thuốc y nữa.
Trương Phục Minh lại càng khẩn trương hơn.
Lưu Vĩ Hồng không có lý do gì khách sáo với y như vậy.
Trương Phục Minh hoàn toàn chuẫn bị tinh thần ứng đối với chất vấn của Chủ tịch Lưu.
- Đồng chí Phục Minh, tình hình giáo dục ở thị xã ta xem ra không được lạc quan lắm.
Lưu Vĩ Hồng nói với giọng điệu khá bình thản, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, hiện ra một tia lo lắng. Phải nói là Lưu Vĩ Hồng không giả vờ khách khí với Trương Phục Minh, hắn không định vừa đến nhậm chức đã mặt nặng mày nhẹ với cấp dưới, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị. Làm như vậy cũng không thể tạo được uy vọng thật sự như Mộ Tân Dân, còn khiến mình trở nên lúng ta lúng túng, mất hết mặt mũi.
Vừa mới nhậm chức thì tìm ngọn ngành là chuyện tất yếu, nếu không sẽ không thể hiện được là mình tồn tại. Nhưng tìm ngọn nguồn thế nào cũng phải chú ý đến phương pháp. Vì nếu tìm tới ngọn nguồn, một thao tác không đúng cũng sẽ để mọi người cho rằng mình phủ nhận lãnh đạo tiền nhiệm. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng là nhân vật số hai chứ không phải số một, càng phải chú ý hơn.
Tha Trung Hưng không phải là Bí thư Thị ủy sao?
Cách gọi “đồng chí Phục Minh” đã trở thành “ngôn ngữ đặc sắc” của Lưu Vĩ Hồng. Tuổi hắn còn quá nhỏ, lãnh đạo cấp dưới trong Cục ủy, bình thường đều lớn hơn hắn hai mươi tuổi, nếu gọi chức vụ thì hơi cứng rắn, trực tiếp gọi tên lại quá khó nghe, trong lúc vô ý lại khiến Chủ tịch Thị xã Lưu có vẻ lỗ mãng, kiêu ngạo, nên kêu “đồng chí gì đó” vừa theo nội quy của Đảng, lại không quá bất hòa, mơ hồ lộ ra uy nghiêm của bề trên, rất thích hợp.
Trương Phục Minh liên tục cúi thấp người nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch Thị xã, quả thật là không lạc quan. Tuy hiện tại chúng ta là thị xã Hạo Dương, nhưng cơ bản vẫn còn yếu kém, cơ sở cũng khá kém. Giáo dục là sự nghiệp lớn, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người mà… Đương nhiên, đây là trách nhiệm của tôi, tôi làm việc không tốt, khiến Chủ tịch Thị xã phải lo lắng…
Những lời này của Trương Phục Minh rất có trình độ. Đầu tiên là theo ý Lưu Vĩ Hồng, điểm qua một chút nguyên nhân nền giáo dục thị xã Hạo Dương không lạc quan – không có tiền. Chuyện này không liên quan đến Trương Phục Minh. Nhưng những lời giải thích tiếp theo thì uyển chuyển dịu dàng, không đến mức khiến Lưu Vĩ Hồng thấy phản cảm, tiếp đó lại tự phê bình, được cho là thái độ đoan chính.
Người lọc lõi trong chốn quan trường luôn có biện pháp tự bảo vệ mình.
Lưu Vĩ Hồng chẳng ừ hử gì cả, thản nhiên hỏi:
- Đồng chí Phục Minh, tình hình trường tiểu học ở thôn Sa Sơn anh có rõ không?
Trương Phục Minh vội vàng đáp:
- Chủ tịch Thị xã, tình hình trường trường tiểu học thôn Sa Sơn tôi cũng có biết. Trước kia cũng có đồng chí phản ánh chuyện này với tôi, đều do tôi quá quan liêu, không coi trọng chuyện này…
Trương Phục Minh tích cực tự kiểm điểm cũng là bất đắc dĩ. Muốn nói mình không rõ lắm thì hiển nhiên không được, thân là Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, hồ đồ mắt nhắm mắt mở, không rõ tình hình bên dưới, có thể coi như tội trạng không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, ngăn y tự kiểm điểm, nhăn mày nói:
- Đồng chí Phục Minh tôi lo rằng tình hình trường tiểu học như ở thôn Sa Sơn không phải là cá biệt. Này, Ủy ban của các anh phải lập tức làm một cuộc điều tra toàn diện, sau đó gởi báo cáo cho tôi. Tôi cho anh thời gian bảy ngày, đủ rồi chứ?
Trong văn phòng nói chuyện với thuộc hạ không thân tín, bình thường Lưu Vĩ Hồng đều là trực tiếp giao nhiệm vụ, không lôi kéo làm quen.
Trương Phục Minh vội vàng đứng dậy, kiên quyết nói:
- Xin Chủ tịch Thị xã yên tâm, tôi lập tức đi sắp xếp.
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu một cách thản nhiên.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 552: Quan hệ đặc biệt
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Trong phòng 308 xa hoa của khách sạn Giang Hải, Chu Bằng Cử lười biếng tựa vào giường, cầm trong tay một bản báo cáo. Lý Thanh Mai ngồi trên ghế dựa, nâng một tách trà tinh xảo màu trắng, nhấp một ngụm trà.
Lý Thanh Mai là Cục trưởng cục Tài chính thị xã Hạo Dương, năm nay ba mươi bảy tuổi, vẫn giữ mốt tóc dài lượn sóng từng lọn nhỏ, dưới cổ chữ V của chiếc áo len màu xanh da trời lộ ra áo lót màu trắng, bộ ngực vun cao, phối hợp với quần tây màu đen và giày da đen bóng, dáng người của cô rất thanh mảnh. Chỉ xem diện mạo bên ngoài thì Lý Thanh Mai là một người có dáng vẻ thùy mị.
Toàn bộ cán bộ thị xã Hạp Dương đều biết rõ quan hệ giữa Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai. Họ là anh em họ, đương nhiên không phải bà con gần nhưng cũng có chút quan hệ huyết thống.
Lúc Chu Bằng Cử nhận chức Trưởng ban Tổ chức thị xã thì Lý Thanh Mai mới là Phó cục trưởng Cục tài chính thị xã. Chu Bằng Cử chuyển lên làm Phó bí thư Thị ủy, Phó Chủ tịch thường trực thị xã, Lý Thanh Mai liền trở thành Cục trưởng Cục tài chính.
Đây cũng là một trong những điều kiện để Chu Bằng Cử đồng ý chuyển lên làm phó Chủ tịch thường trực thị xã. Chủ tịch và phó Chủ tịch thường trực thị xã đều quản lý tài chính. Thông thường, nếu Cục trưởng Cục tài chính không phải là thân tín của Bí thư Thị ủy thì là tâm phúc của Chủ tịch thị xã. Lúc Chu Bằng Cử tới đây, Cục trưởng Cục tài chính thị xã lại là em họ của phó Chủ tịch thường trực thị xã.
Uyển Trung Hưng vì muốn nắm thực quyền đã nhượng bộ Chu Bằng Cử rất nhiều. Đương nhiên, không phải một Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị Ủy Uyển Trung Hưng không làm gì được Chu Bằng Cử, quan trọng ở chỗ Uyển Trung Hưng cảm thấy Lý Thanh Mai làm Cục trưởng Cục Tài chính không có gì xấu. Lý Thanh Mai lại có năng lực, ở Cục Tài chính có biệt danh là “người đàn bà thép”.
Từ khi Thủ tướng nước Anh là Thatcher đến thăm nước ta, biệt danh “người đàn bà thép” không còn là độc quyền của bà nữa, trong nước rất nhanh chóng xuất hiện muôn hình vạn trạng người đàn bà thép khác. Chỉ cần là phụ nữ lấy được chút thành tích trong lĩnh vực nào đó sẽ được gọi là “người đàn bà thép”.
Uyển Trung Hưng cảm thấy, để em họ Chu Bằng Cử đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Tài chính vừa lúc có thể giữ cân bằng với Chủ tịch thị xã. Chủ tịch thị xã và phó Chủ tịch thường trực thị xã không cùng phe, tranh qua đấu lại. Uyển Trung Hưng địa vị cao hơn, có thể làm Lã Vọng buông câu.
Đây cũng là thủ đoạn quyền biến.
Sự thật chứng minh, mưu lược của Uyển Trung Hưng rất thành công. Chủ tịch thị xã và Chu Bằng Cử ngoài êm trong ấm, nội bộ thì như nước với lửa, đấu đến trời đất mịt mù. Hai người xoắn lấy nhau như một sợi dây thừng thì không có khả năng tranh quyền đoạt lợi với Uyển Trung Hưng. Uyển Trung Hưng liên hợp với Trưởng ban tổ chức cán bộ Đinh Lập Quốc, trên cơ bản nắm quyền điều phối cán bộ. Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Lưu Khánh Long có chỗ dựa là Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi cũng đành chiếm thế hạ phong. Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng giữ được sóng yên biển lặng, trên cơ bản chưa bao giờ xảy chuyện lộn xộn gì.
Đêm nay, Chu Bằng Cử và vài lãnh đạo cấp dưới trong Cục ủy cùng ăn cơm trong khách sạn Giang Hải. Cơm nước xong, theo thường lệ, họ muốn đánh mạt chược một lúc. Mấy lãnh đạo trong Cục ủy đều là tâm phúc của Chu Bằng Cử. Mọi người chơi mạt chược cũng là đánh thật sự, không phải biện pháp để đưa tiền cho Chu Bằng Cử. Đến thời điểm “hiếu kính” tất nhiên phải “hiếu kính”, chơi mạt chược mà giả vờ thì không còn thú vị gì. Dựa vào quan hệ giữa họ và Chu Bằng Cử, muốn đưa gì cũng không cần mờ ám đến thế, có thể thoải mái đến nhà thăm hỏi, để lại thứ này vật kia rồi về.
Những hoạt động như vậy đều ở khách sạn Giang Hải chứ không ở khách sạn Hạo Dương. Hơn nữa, sau khi vào khách sạn Hạo Dươn thì phải chú ý hơn. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nếu chẳng may lọt vào tai Lưu Vĩ Hồng thì quả là bất tiện.
Khách sạn Giang Hải cũng là khách sạn xa hoa số một số hai ở thị xã Hạo Dương, mới khai trương nửa năm trước, ngay trong khu nội thành mới. Ông chủ cũng là bạn của Chu Bằng Cử, rất có tầm nhìn kinh doanh, biết khu nội thành mới đại diện cho tương lai phát triển của thị xã Hạo Dương liền thừa dịp nội thành mới vừa xây dựng, đất còn rẻ, chính sách cũng ưu đãi liền tiến vào, chiếm vị trí hàng đầu. Nói về trang hoàng xa hoa, đầy đủ tiện nghi không thua gì các khách sạn trên thị xã Hạo Dương.
Trên thực tế, khách sạn Giang Hải làm ăn tốt vô cùng, ngày nào cũng không còn chỗ ngồi, rất nhiều cán bộ ở Địa khu và thị xã đều rất thích ăn cơm hay đánh bài giải trí ở khách sạn Giang Hải. Thật ra muốn có các hoạt động khác, ở đây cũng an toàn, không cần lo lắng.
Có thể mở được một khách sạn xa hoa tốt như vậy, ông chủ nhất định là một nhân vật có thể chơi được với cả hai phe hắc bạch.
Mọi người đã đến đủ, chỉ cần Chu Bằng Cử tới, Lý Thanh Mai nhất định sẽ trình diện. Cục trưởng cục tài chính cũng là nhân vật mà các lãnh đạo Cục ủy khác cần nịnh bợ.
Thời gian không còn sớm, đã đánh xong mấy ván mạt chược, Chu Bằng Cử không may mắn lắm đã thua vài ván, bèn nhường cho người khác để nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần Chu Bằng Cử nghỉ thì không bao lâu sau, Lý Thanh Mai cũng sẽ nghỉ, sau đó sẽ không thấy bóng hai người nữa.
Còn chuyện Cục trưởng Lý đi đâu thì mọi người rất tự giác, tuyệt không hỏi bậy.
Chủ tịch thị xã Chu đối nhân xử thế rất phải phép, đối với mấy người họ thật không tệ, mọi người tự nhiên thụ ân phải báo đáp, tự động kiêng kị một người. Hơn nữa, người ta là anh em họ đàng hoàng, không thể ngờ vực lung tung không có căn cứ.
Chu Bằng Cử trở lại phòng, vừa mới pha tách trà, Lý Thanh Mai đi ra.
Phòng 308 khách sạn Giang Hải gần như là phòng riêng của Chu Bằng Cử, cho dù không đến thì gian phòng này cũng không dễ dàng cho thuê. Ai biết được khi nào thì Chủ tịch thị xã Chu lại đến!
Vì vậy, phòng 308 trang hoàng không giống các phòng khác mà trang trí nội thất và vật dụng càng xa hoa hơn, trà cũng là loại trà lá nhọn mà Chủ tịch thị xã Chu thích nhất. Một ít đồ dùng hàng ngày cũng được sắp xếp đầy đủ, tiện nghi như ở nhà, thậm chí còn hơn cả ở nhà. Chu Bằng Cử tới đây, xem nơi này như nhà, thật sự thoải mái.
Thật ra Chu Bằng Cử cũng không chú ý lắm đến việc uống trà, trà xanh, hồng trà hay trà lài cũng được. Người thật sự thích uống trà lá nhọn là Lý Thanh Mai. Cục trưởng Lý thích loại trà này vì nó có mùi thơm thanh nhã mà bền lâu.
Chu Bằng Cử đã cẩn thận pha trà ngon cho Lý Thanh Mai, lười biếng tựa vào giường, nhìn dáng bưng chén trà với ngón út vểnh lên của Lý Thanh Mai, đối với Chu Bằng Cử cũng là một loại hưởng thụ.
Nếu không phải họ có quan hệ anh em họ, Chu Bằng Cử nhất định sẽ cưới Lý Thanh Mai. Ông ta yêu người phụ nữ này. Cũng vì tình yêu này mà ông ta còn thích phòng 308 khách sạn Giang Hải còn hơn nhà mình.
Nhưng lần này, sau khi bước vào, Lý Thanh Mai không vội thân mật với ông ta, mà mở ví, lấy một phần báo cáo giao cho Chu Bằng Cử.
Báo cáo là do Ủy ban giáo dục thị xã gởi lên, chủ yếu là mong Ủy ban nhân dân thị xã giải quyết toàn bộ tiền lương nợ giáo viên. Loại báo cáo đòi tiền này trước tiên sẽ trình lên phó Chủ tịch thị xã quản lý giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh Tống Vạn Thanh ký tên và cho ý kiến, sau đó mới chuyển trình Phó Chủ tịch thường trực thị xã Chu Bằng Cử thẩm duyệt, cuối cùng mới đến Chủ tịch thị xã Lưu Vĩ Hồng cho chỉ thị.
Nhưng báo cáo này không như vậy, có ý kiến của Phó Chủ tịch thị xã Tống Vạn Thanh, có Lưu Vĩ Hồng phê chỉ thị, nhưng thiếu mỗi một ý kiến của Chu Bằng Cử, nhưng cũng không phá hỏng tính quy củ thống nhất. Dù sao thượng cấp của Tống Vạn Thanh là Lưu Vĩ Hồng, không phải Chu Bằng Cử. Phó Chủ tịch thường trực thị xã và phó Chủ tịch thị xã thông thường cùng cấp bậc, chỉ có điều phân công không giống, cũng không có quan hệ lệ thuộc. Hơn nữa, phần báo cáo này cũng rất đặc biệt, đó là sau khi Lưu Vĩ Hồng ở khách sạn Hạo Dương gặp gỡ một vài giáo viên quèn, chỉ thị công việc cho Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Trương Phục Minh tại chỗ. Lúc phân công cũng có mặt phó Chủ tịch thị xã về quản lý giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh Tống Vạn Thanh.
Có chỉ thị phê duyệt của Chủ tịch Thị xã, báo cáo này lập tức được chuyển thẳng đến Cục tài chính.
Lưu Vĩ Hồng chỉ thị rõ ràng, trong vòng một tuần phải phát tất cả số lương và tiền phúc lợi còn lại cho giáo viên, không được chậm trễ.
Lý Thanh Mai vừa thấy bản báo cáo này lập tức gọi điện thoại cho Chu Bằng Cử. Vừa lúc sắp tan tầm, Chu Bằng Cử liền nói với Lý Thanh Mai đừng đến phòng làm việc của mình, tối nay lên khách sạn Giang Hải ăn cơm, cùng nhau đánh bài giải trí, cũng đã hẹn xong hết rồi.
Lý Thanh Mai tất nhiên không phản đối.
Đừng thấy cô và Chu Bằng Cử có quan hệ thân mật, nhưng chung quy cô cũng không thường xuyên xuất hiện trong văn phòng Chu Bằng Cử. Trường hợp Cục trưởng cục tài chính là thân tín của phó Chủ tịch thường trực thị xã là khá hiếm thấy. Lý Thanh Mai rất chịu khó né tránh văn phòng của Chu Bằng Cử, nếu khuấy động đến Chủ tịch Thị xã, khi Chủ tịch Thị xã và phó Chủ tịch thường trực thị xã đấu tranh, e là có chút cố kỵ.
Hơn nữa, quan hệ giữa hai người càng thân thiết càng phải chú ý đến ảnh hưởng. Không nói gì khác, chỉ nói đến danh nghĩa anh em họ cũng phải giữ gìn cẩn thận, nếu lan truyền ra ngoài thì cũng không dễ nghe.
- Hắn cũng hào phóng quá đấy, ký một chữ là giao một đống tiền, tám trăm mấy mươi ngàn đấy, tưởng là tám mươi mấy tệ chắc?
Thấy Chu Bằng Cử nhìn báo cáo không thốt lên tiếng nào, Lý Thanh Mai liền đặt chén trà xuống, không vui nói. Cục trưởng cục tài chính là thế đấy, chỉ cần nhìn thấy báo cáo đòi tiền là không vui. Nơi nào cũng đòi tiền thì nơi đây cũng không dễ làm.
Chu Bằng Cử mỉm cười, tùy tay ném báo cáo vào hộc tủ trên đầu giường nói:
- Dù thế nào, khoản tiền này cứ cấp đi, bằng không toàn bộ giáo viên nổi dậy cũng không xong việc.
Lý Thanh Mai nhăn mũi, tức giận nói:
- Anh cũng là đứng nói chuyện không đau lưng mà. Tám trăm mấy mươi ngàn, em phải đi gom góp ở đâu? Đến cuối năm, tiền hết khoản này đến khoản khác, đến lúc đó cho các anh xem thế nào?
Chu Bằng Cử lúc này không còn để ý đến chuyện cấp trên gì nữa. Nhìn thấy bộ ngực vun cao của Lý Thanh Mai, hai mắt sáng lên, cười hì hì nói:
- Anh đứng nói chuyện không đau lưng, đợi nằm xuống mới đau.
Lý Thanh Mai nghiêng người liếc ông ta một cái, bĩu môi nói:
- Thôi đi, đêm nay em phải về, không có lòng dạ nào…
- Đừng mà, hơn mười ngày rồi phải không? Anh sắp nghẹn đến chết rồi đây…
Chu Bằng Cử vội vàng đứng dậy, kêu lên.
Lý Thanh Mai trừng mắt nhìn ông ta, gắt gỏng:
- Anh đó, chỉ biết làm chuyện này, thằng nhóc đó không coi anh ra gì mà anh có tâm tình làm chuyện này?
Chu Bằng Cử hơi khinh thường cung tay lên nói:
- Có gì đâu. Quan mới nhận chức đốt ba đống lửa ấy mà, nhóc con cũng nên run rẩy kiếm chút uy phong, thôi cho hắn chút thể diện… Thôi mà, đừng nói nữa, cho anh nhìn xem, mười mấy ngày nay em béo hay gầy!
Lý Thanh Mai “hừ” một tiếng, khóe miệng lại mỉm cười.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tối nay ở phòng 308 xa hoa trong khách sạn Hải Giang, Chu Bằng Cử đang rất sung sướng. Đừng thấy y đã hơn bốn mươi, nhưng tinh lực vẫn rất dư thừa. Lý Thanh Mai bị gây sức ép nũng nịu cầu xin y tha cho. Chu Bằng Cử biết Lý Thanh Mai giả vờ để giữ thể diện cho y. Lý Thanh Mai là thế, trong thời khắc quan trọng đều biết nên làm thế nào.
Nhưng không qua vài ngày, tâm trạng của phó Chủ tịch thị xã đã bị phá hủy hoàn toàn.
Thằng nhóc này không biết trước sau, ngang nhiên chặn đường mình.
Cho dù quả thật là Quyền Chủ tịch thị xã, anh hai trong chính quyền, nhưng trong cảm nhận của Chu Bằng Cử, thằng nhóc này chỉ là bài vị, người có tiếng nói thật sự trong Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương chính là y. Đương nhiên Chu Bằng Cử cũng rõ là Lưu Vĩ Hồng có lai lịch, nghe nói được Bí thư Địa ủy cực kỳ coi trọng. Hai mươi tuổi làm Chủ tịch thị xã, chính hắn cũng đã nói rõ nhiều điều. Chu Bằng Cử cũng không định tước hết quyền lực của Lưu Vĩ Hồng, như vậy sẽ chọc giận Lục Đại Dũng.
Chu Bằng Cử cũng không sợ gì Uyển Trung Hưng. Y cho rằng Uyển Trung Hưng chỉ là đồng nghiệp cấp cao thôi, không cần xem ông ta là lãnh đạo của Chu Bằng Cử. Nếu Uyển Trung Hưng muốn làm nên chuyện ở thị xã Hạo Dương thì phải cùng y hợp tác. Nhưng Lục Đại Dũng thì khác. Lục Đại Dũng đường đường là Bí thư Địa ủy, trong tay nắm giữ không ít mũ quan của loại cán bộ như Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử dựa vào quan hệ trở nên mạnh nhất ở địa phương, Lục Đại Dũng cũng không xem ra gì.
Không có chuyện gì đặc biệt thì Chu Bằng Cử không muốn dây vào Lục Đại Dũng.
Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhậm chức, trong lòng Chu Bằng Cử còn đang tính toán, chắc chắn Lưu Vĩ Hồng phải cần từ ba đến năm tháng mới nắm được tình hình. Trong khoảng thời gian này, nếu Lưu Vĩ Hồng thông minh sẽ không quyết định lung tung.
Rõ ràng, vào cuối năm, nơi nơi đều cần tiền, Lưu Vĩ Hồng mới đến, chắc chắn là có xung đột, còn phải dựa vào tư cách phó Chủ tịch thường trực thị xã, muốn cầm đầu thị xã Hạo Dương thì phải vượt qua cửa ải khó khăn đầu tiên sau khi nhậm chức.
Cán bộ định tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng một thời gian rồi mới tính, nếu Lưu Vĩ Hồng biết điều thì Chu Bằng Cử cũng không ngại phối hợp với hắn. Về mặt mũi Lưu Vĩ Hồng, áo hay chăn còn tùy vào Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử thấy Lưu Vĩ Hồng còn trẻ đã giữ chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương chỉ là quá độ thôi. Lăn lộn được một hai năm đã điều đi rồi, nếu không chuyển đến phụ trách huyện khác thì cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong cục, trực tiếp lên Bí thư Thị Ủy Hạo Dương là không thực tế. Bình thường, Bí thư Thị ủy Hạo Dương phải là ủy viên Địa ủy, Lưu Vĩ Hồng quá trẻ, lý lịch kinh nghiệm lại ít ỏi, trong khoảng thời gian ngắn mà lên đến phó giám đốc Sở thì quá ít khả năng. Cấp trên có dùng cán bộ cũng phải lưu ý đến nhân tâm của đại đa số chứ!
Vốn lần này Lưu Vĩ Hồng có thể chuyển thẳng đến làm Bí thư Huyện ủy của huyện khác, nhưng Lục Đại Dũng lại sắp xếp cho hắn làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương, cũng là có chút e dè, sợ thăng cấp nhanh quá thì ảnh hưởng không tốt. Cứ làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương kiếm chút lý lịch kinh nghiệm, rồi ra nhận chức Bí thư Huyện ủy thì hợp tình hợp lý hơn.
Cho nên Chu Bằng Cử cảm thấy, lừa gạt cho Lưu Vĩ Hồng hai năm, chính y cũng có lợi, hợp tác là cách tốt nhất. Đến lúc đó Lưu Vĩ Hồng được điều đi, ngai vàng Chủ tịch thị xã này, dù có phân biệt đối xử xũng rơi vào tay y thôi.
Trong lòng đã có đối sách, Chu Bằng Cử thong dong hưng phấn chỉ bảo Lý Thanh Mai trong phòng số 308 khách sạn Giang Hải, ủng hộ công tác của Chủ tịch Lưu, tiền tới hạn thì cứ trả, không thể kéo dài.
Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhậm chức, để ý đến danh tiếng, giải quyết vấn đề nợ lương giáo viên đều phải khen thằng nhóc này một tiếng, cũng biểu hiện thành ý của Chu Bằng, nguyện ý hợp tác. Tin rằng Lưu Vĩ Hồng biết rõ Lý Thanh Mai là người của ai. Lý Thanh Mai hợp tác tốt với Lưu Vĩ Hồng chẳng khác nào biểu lộ thái độ của Chu Bằng Cử.
Không ngờ kế hoạch không ngăn nổi biến hóa, biến hóa không ngăn nổi lãnh đạo, chỉ một câu mà tất cả dự tính của Chu Bằng Cử rơi vào khoảng không.
Nhìn thấy văn bản mời họp có ý kiến về đề tài thảo luận của Chủ tịch thị xã từ Văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã đưa tới, chân mày Chu Bằng Cử cau lại. Chủ tịch thị xã Hạo Dương họp bàn công việc đã hình thành quy tắc, trên nguyên tắc là không mời họp định kỳ, nhưng bình thường mỗi tuần họp một lần để giải quyết những vấn đề quan trọng. Trong cuộc họp Chủ tịch thị xã đưa ra những vấn đề cần thảo luận, phó Chủ tịch thị xã và văn phòng Ủy ban nhân dân phê chỉ thị trên đề xuất, cuối cùng Chủ tịch thị xã thẩm định lại.
Chu Bằng Cử thấy văn bản đề tài thảo luận phiên họp của Chủ tịch thị xã liên quan đến vấn đề cải thiện toàn diện trường học vùng sâu vùng xa. Đề tài này do phó Chủ tịch thị xã chuyên về quản lý giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh Tống Vạn Thanh đề xuất. Lưu Vĩ Hồng vừa nhận chức đã đụng đến vấn đề giáo viên, sau đó lại tự mình đi đến xã Lương Thủy, thị sát tình hình một trường tiểu học nông thôn, chuyện này Chu Bằng Cử biết cả. Cuối năm khó khăn sắp tới, lúc này Tống Vạn Thanh đề xuất đề tài như vậy, coi như cũng có thể bỏ qua. Nhưng Chu Bằng Cử không vui. Theo lẽ trước khi Lưu Vĩ Hồng họp phải tìm phó Chủ tịch thường trực thị xã để nói chuyện, rồi mới gọi Tống Vạn Thanh đến, cùng thương lượng mới ra quyết định. Hiện giờ hắn gạt Chu Bằng Cử qua một bên, trực tiếp thảo luận về phiên họp Chủ tịch thị xã, chắc chắn là Lưu Vĩ Hồng quá tự cao tự đại.
Chỉ thế thôi, Chu Bằng Cử cũng không chấp. Lưu Vĩ Hồng dù sao cũng chỉ là oắt con, làm việc không chú ý, nghĩ là làm Quyền Chủ tịch thị xã thì uy phong vô cùng, muốn làm gì thì làm, sau khi húc phải đá rồi thì tự nhiên sẽ tỉnh táo lại thôi.
Nhưng đề tài thảo luận khác lại liên quan trực tiếp với Chu Bằng Cử.
Đề tài thảo luận kia do phó Chủ tịch quản lý xây dựng đô thị thị xã Phiền Quốc Sinh đề xuất, chủ yếu là tăng cường xây dựng đường sá trong nội thành.
Phiền Quốc Sinh trên danh nghĩa là quản lý xây dựng đô thị nhưng thật ra chỉ quản lý các cán bộ lão thành, việc xây dựng đô thị này chính là thịt trong bát của Chu Bằng Cử, sao có thể chấp nhận chia sẽ với Phiền Quốc Sinh?
Xây dựng đô thị lúc này là một miếng thịt béo, lúc trước Uyển Trung Hưng giao cho Chu Bằng Cử hưởng lợi, đổi lấy sự ủng hộ của Chu Bằng Cử.
Phiền Quốc Sinh tuy bất mãn trong lòng nhưng cũng chỉ có thể nhịn nhục hai năm. Lấy trứng chọi đá thì Phiền Quốc Sinh còn gì? Chu Bằng Cử cũng không ăn sạch lợi ích của Phiền Quốc Sinh, còn chừa cho ông ta một chút nên cũng được, y còn lợi dụng ảnh hưởng của mình ở ban tổ chức cán bộ sắp xếp cho con của Phiền Quốc Sinh có chỗ làm tốt, cũng coi như là có mức độ. Ai ngờ vừa đổi Chủ tịch thị xã, Phiền Quốc Sinh đã nhảy ra, gây rối cho Chu Bằng Cử.
Điều khiến Chu Bằng Cử căm tức hơn là trong việc này có mùi “âm mưu”. Đề tài mà Tống Vạn Thanh đề xuất không hỏi qua y thì thôi, dù sao cả hai đều là phó Chủ tịch cùng cấp, công tác quản lý giáo dục không do Chu Bằng Cử mà là Lưu Vĩ Hồng trực tiếp phụ trách Tống Vạn Thanh, xét về lý và trình tự cũng có thể bỏ qua.
Công việc xây dựng đô thị, trên văn bản quy định rõ ràng là do phó Chủ tịch thường trực thị xã là y quản lý, ít nhất cũng chồng chéo lên lĩnh vực quản lý của Phiền Quốc Sinh. Hai năm nay, tất cả các đề tài thảo luận về phương diện xây dựng đô thị đều do Chu Bằng Cử đề xuất. không ngờ giờ Phiền Quốc Sinh lại qua mặt y, trực tiếp làm việc với Lưu Vĩ Hồng. Sao có thể nghĩ tới tước hết quyền lực trong tay Chu Bằng Cử mình? Đoạt chức quan béo bở đó từ trong tay tôi sao? Hừ, muốn đấu thì đấu!
Chằng lã Chu Bằng Cử tôi là thây ma sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, tuy ngoài miệng Phiền Quốc Sinh hay nói cạnh nói khóe nhưng vẫn không dám động đến y, lần này hẳn là muốn nhìn xem Lưu Vĩ Hồng phản ứng thế nào, thậm chí là bị Lưu Vĩ Hồng ép vào, ít nhất cũng gợi ý cho Phiền Quốc Sinh. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức, lệ thường là sẽ liên kết với tất cả các đồng chí trong bộ máy chính quyền.
Trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng có lẽ nhắc nhở Phiền Quốc Sinh vài câu. Tay cáo già kia có thể nghe mà không hiểu sao?
Nhìn văn bản đề xuất này, Chu Bằng Cử nổi nóng, cười lạnh không ngừng. Được, được lắm!
Tụi bây muốn chơi, lão Chu này sẽ cùng chơi!
Mọi người lăn lộn trên quan trường đều rất cẩn thận, như bước đi trên miếng băng mỏng. Chu Bằng Cử vào quan trường cũng như cá gặp nước. Từ ngày y bước vào cơ quan, đến hôm nay đạt tới chức vụ cao Phó Bí thư Thị ủy, phó Chủ tịch thường trực thị xã, Chu Bằng Cử vẫn xuôi chèo mát mái, không gặp nhiều trở ngại. Nếu có lợi cũng kiếm được không ít, tới lúc thăng chức nhất định được thăng một bậc. Cho dù là Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng cũng phải nể mặt y.
Tình hình thuận buồm xuôi gió nhu thế khiến tâm trạng của Chu Bằng Cử vô cùng tốt, lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Lúc trước trong lòng muốn cho Lưu Vĩ Hồng chút sĩ diện, vui vẻ hợp tác…, hơn phân nửa đều là do nể mặt Lục Đại Dũng. Riêng Lưu Vĩ Hồng chỉ là một thằng nhóc, còn chưa đủ lông đủ cánh, nói gì đến ra oai.
Nhưng hiện giờ không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại công khai khiêu chiến, Chu Bằng Cử sao có thể lùi bước?
Mày thân thiết với Lục Đại Dũng thế nào? Trong quan trường có một cách cho mày chịu thiệt một cách bí mật, nói lời khổ sở, đến lúc đó, tự mày tát tai, Lục Đại Dũng còn có thể nói được gì? Bùn lầy không trát được tường. Lưu Vĩ Hồng đắc tội với mọi người xong thì không còn thiêng nữa, bao nhiêu bộ ở thị xã Hạo Dương không nghe lời mày, Lục Đại Dũng cũng không thể tới đây làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương thay mày được.
Chu Bằng Cử cười lạnh vài tiếng, ném văn bản đề xuất đặt trên bàn xuống, như ném một mớ giẻ lau, thuận tay cầm lấy điện thoại, quay một dãy số.
Điện thoại vừa chuyển, Chu Bằng Cử liền đổi sắc, khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị. Nói chuyện điện thoại, đối phương không nhìn thấy y, nhưng bộ điệu uy nghiêm truyền trong giọng nói nhất định đối phương sẽ cảm nhận được.
Tuy Chu Bằng Cử không mảy may để ý đến sự khiêu khích của thằng nhóc, nhưng nếu muốn chuẩn bị cho tốt thì không thể ỷ y được. Đây cũng là thói quen nuôi dưỡng được của Chu Bằng Cử nhiều năm nay. Thân trong quan trường, thăng quan phát tài với gái đẹp, thứ nào cũng không thiếu, dù sao cũng phải có bản lĩnh, ngớ ngẩn quá không thể chơi trong quan trường.
Chu Bằng Cử gọi điện thoại không ngừng, có lẽ đã gọi bốn năm người rồi. Người bên đầu dây điện thoại cũng không phải mù mờ, đều là một đám tâm phúc của Chu Bằng Cử ở thị xã Hạo Dương, rất đáng tin tưởng. Chu Bằng Cử dặn dò cẩn thận trong điện thoại, sắc mặt dần dần trở lại bình thường.
Thị xã Hạo Dương, nền móng vẫn còn là Chu Bằng Cử ta đây.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 554: Không phục vụ nhân dân, cần gì Chủ tịch thị xã?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Hai giờ rưỡi chiều, Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng họp nhỏ của Ủy ban nhân dân thị xã.
Luôn đúng giờ là một trong những đặc điểm của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, lúc này tác phong làm việc của các cơ quan chính quyền rất lười nhác, quả thật không tốt, cần phải sửa chữa.
Lúc Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng họp, bảy vị phó Chủ tịch thị xã đã đến được sáu vị, chỉ còn thiếu mỗi vị phó Chủ tịch thường trực thị xã.
Chu Bằng Cử vẫn chưa đến.
Mọi người chú ý thấy Lưu Vĩ Hồng nhíu mày rất nhanh đã giãn ra, ngoài ra, mấy vị phó Chủ tịch thị xã nhạy bén còn thấy được một tia biến hóa rất nhỏ.
Xem ra Chủ tịch thị xã nhóc tì này đã có ý kiến, như xem ra ý kiến với Chu Bằng Cử còn lớn hơn.
Đề tài thảo luận trong phiên họp Chủ tịch thị xã lần này tất cả nọi người đều nhận được văn bản đề xuất. Đề tài thảo luận do Phiền Quốc Sinh đề xuất khiến mọi người có dự cảm chẳng lành.
Lão Phiền này quả là gừng càng già càng cay, không chịu ngồi yên.
Vốn cũng biết giữa Lưu Vĩ Hồng Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này và phó Chủ tịch thường trực thị xã mạnh mẽ kia không đồng tâm hiệp lực, nhưng lại dậy binh đao nhanh chóng như vậy hơi ngoài dự kiến của mọi người. Lúc này mâu thuẫn nổ ra ngay trước Tết, khiến mọi người lúc đó ăn Tết không nổi.
Xem ra lão Phiền này nhịn hai năm nay đã quá mệt, muốn nhanh chóng tung chiêu, thật là chọn đúng thời điểm.
Đương nhiên, các vị phó Chủ tịch thị xã cẩn thận thì cẩn thận nhưng trong lòng cũng không căng thẳng lắm, trái lại còn có ý mong chờ mở màn trận chiến này. Chu Bằng Cử thế mạnh, Chủ tịch thị xã tiền nhiệm đứng trước mặt y thường xuyên có cảm giác không thở nổi, đừng nói đến các phó chủ tịch thị xã bình thường khác. Cùng là phó chủ tịch thị xã, nhưng những người khác đứng trước mặt Chu Bằng Cử lại có cảm giác là đứng trước mặt lãnh đạo.
Mùi vị ấy quả là không chịu nổi.
Để Chu Bằng Cử và vị Chủ tịch thị xã oắt con này đấu với nhau thì mọi người đều có lợi.
Hai hổ đấu nhau, tất có con bị thương.
Nhưng chuyện này không quan hệ với đám người này. Tất cả bọn họ đều là những người lọc lõi quan trường, hiểu rõ rằng, nếu Chủ tịch oắt con này đấu với Chu Bằng Cử thì nhất định cần đến sự ủng hộ của những người khác, khi đó họ tha hồ treo giá, chỉ cần có phương pháp đúng, không thể thiếu ưu đãi được.
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống vị trí Chủ tịch, đưa tay nhìn đồng hồ, đã hai giờ ba mươi hai phút, vẫn không thấy bóng dáng Chu Bằng Cử.
- Hướng Vân, cậu gọi điện thoại hỏi xem đồng chí Bằng Cử có chuyện gì đến trễ không? Mọi người đã chờ cả đây rồi.
Lưu Vĩ Hồng nói với Hướng Vân đang ghi chép chuẩn bị cho cuộc họp, giọng điệu khá bình thản. Làm phó Chủ tịch thường trực thị xã, Chu Bằng Cử có việc bận đến trễ một tí cũng là bình thường.
Hướng Vân vội vàng chạy đến bên cạnh gọi điện thoại, kết quả là không ai nghe máy.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu lại nói:
- Vậy chúng ta không đợi nữa, cứ họp trước đi, các đề tài thảo luận liên quan đến mảng đồng chí Bằng Cử phụ trách sẽ tạm thời thảo luận sau.
Các vị phó Chủ tịch thị xã trên môi đều phảng phất nét cười.
Chu Bằng Cử rõ ràng có ý chậm trễ như vậy cho Lưu Vĩ Hồng biết mặt, thậm chí cuộc họp Chủ tịch thị xã này y cũng không thèm tham gia. Chiếu theo quy định, nếu phó Chủ tịch thị xã vắng mặt, trên nguyên tắc không thảo luận đề tài trong phạm vi mà người đó quản lý.
Có lẽ Chu Bằng Cử muốn dùng cách này để tránh các xung đột trực tiếp.
Cuộc họp của Chủ tịch thị xã mỗi tuần tổ chức lần, chủ yếu là thảo luận nghiên cứu vấn đề giữa các ban ngành liên quan mà một phó Chủ tịch thị xã khó một mình xử lý hoặc là các vấn đề quan trọng, cần giải quyết cẩn thận.
Đề tài thảo luận trong cuộc họp lần này không nhiều lắm, chỉ thảo luận những đề tài mà các phó Chủ tịch đề xuất theo sự phân công, việc thông qua quyết định cũng khá thuận lợi.
Tiếp theo, Tống Vạn Thanh lên tiếng.
Lần này đề tài thảo luận của ông ta chỉ có một: liên quan đến việc cải tạo toàn diện các trường học vùng sâu vùng xa.
Tống Vạn Thanh đằng hắng một tiếng, đang chuẩn bị cất lời thì bên ngoài phòng họp vang tiếng bước chân, những lời sắp ra đến miệng của Tống Vạn Thanh nuốt cả vào, tất cả mọi người nghe quen đều biết Chu Bằng Cử tới rồi.
- Ha ha…thật ngại quá, ngại quá, có việc gấp, thật có lỗi…
Chu Bằng Cử hiện ra ở cửa phòng họp, khẽ cười nói, trên mặt không có chút gì áy náy, dường như y cảm thấy muộn là bình thường, còn vì chuyện gì phải trễ thì Chu Bằng Cử cũng biết không cần phải nói rõ ràng.
Các phó Chủ tịch thị xã đều tươi cười theo thói quen, vui vẻ chào hỏi Chu Bằng Cử, ngay cả Phiền Quốc Sinh cũng không ngoại lệ. Trong lòng họ quả thật xem Chu Bằng Cử như thượng cấp, đối với Chủ tịch thị xã cũ cũng không được kính cẩn như vậy.
Chu Bằng Cử bước vào vị trí bên trái Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.
Lưu Vĩ Hồng đưa tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ, Chu Bằng Cử đến muộn khoảng nửa tiếng.
- Đồng chí Bằng Cử, có việc gì quan trọng vậy? Có cần chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem nên xử lý thế nào không?
Lưu Vĩ Hồng không hề nóng giận, mỉm cười hỏi, thậm chí còn có vẻ thân thiết nữa.
Hắn nói xong, trên mặt mọi người đều có vẻ lạ lùng.
Chủ tịch nhóc con này, không phải chứ, không ngờ không để bụng gì Chu Bằng Cử qua mặt mà lại còn nói như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, Lưu Vĩ Hồng hỏi thế cũng có lý. Nếu có chuyện gì quan trọng hơn cả cuộc họp của Chủ tịch thị xã thì Chủ tịch thị xã chú ý đến cũng hợp lý thôi.
Im lìm thế khiến Chu Bằng Cử khó chịu nổi.
Không phải mày muốn làm cho tao trở nên chậm trễ sao? Vậy đừng trách tao không nể mặt mày.
Chu Bằng Cử nhướn máy, gắng gượng mỉm cười, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, quả là vấn đề nghiêm trọng, bên Cục Tài chính không được tốt cho lắm.
Lưu Vĩ Hồng vẫn tỉnh bơ, thản nhiên hỏi:
- Cục tài chính thế nào mà lại không thoải mái?
- Ha ha, Chủ tịch thị xã Lưu mới đến nên về mảng tài chính này thì không rõ bằng tôi. Hiện gần đến cuối năm, các khu, xã, đơn vị đều chen chúc nhau đòi tiền ở Cục tài chính. Toàn bộ Cục tài chính chỉ có khoảng năm triệu tiền mặt, trong đó ba triệu mốt đã là các quỹ chuyên môn, chuẩn bị để sang năm xây dựng cơ bản, không thể động đến được, còn một triệu chín hôm nay sẽ trả tiền lương còn nợ giáo viên hết tám trăm hai mươi ngàn, chỉ còn lại có một triệu không trăm tám mươi ngàn. Một triệu này có thể không chống đỡ nổi đến cuối tháng, đến lúc đó lấy gì cho Tết? Tiền lương tiền thưởng cán bộ đều phải phát, rất là khó…Vừa rồi Cục trưởng Lý của Cục tài chính có tới văn phòng nói nói việc này, tôi và cô ấy thương lượng một lúc cũng không thể nghĩ ra cách nào.
Chu Bằng Cử thở dài, vừa nói vừa lắc đầu không ngừng, ra vẻ cực kỳ lo lắng.
Mấy vị phó Chủ tịch thị xã lại lộ vẻ quái lạ hơn.
Nghe những lời này có vẻ rất yêu nước yêu dân, nhưng thật ra có ẩn ý hướng về Lưu Vĩ Hồng.
Chu Bằng Cử như đang chỉ vào mặt Lưu Vĩ Hồng nói: “Nhóc con như mày chỉ biết duyệt chi tiền, không hiểu biết gì cả. Mày ký một chữ đã tám trăm hai mươi ngàn, đám giáo viên đó thì vui rồi, nhưng tiền ở đâu ra thì mày có biết không? Ký thì ai làm không được? Làm Chủ tịch thị xã như vậy thì qua dễ rồi!”
Tiếp đó, Chu Bằng Cử nói một cách rõ ràng cho Lưu Vĩ Hồng biết, Cục tài chính là địa bàn của tao, mày muốn qua mặt tao, trực tiếp ra lệnh cho Cục tài chính thì cũng phải coi nhà người ta ra sao mới được.
Cục tài chính có khó khăn mà không báo cáo với Chủ tịch thị xã, lại để cho phó Chủ tịch thường trực thị xã mang việc này đến cuộc họp Chủ tịch thị xã bàn bạc.
Trong mắt Cục trưởng Lý chỉ có mỗi phó Chủ tịch thường trực Chu thôi.
Chủ tịch thị xã Lưu là ai vậy?
Nhóc con, nếu mày không nhìn rõ vấn đề, Tết âm lịch này làm sao qua khỏi, đến lúc đó mày lại trốn mất dạng sao?
Ngoài ra, Chu Bằng Cử cũng hé lộ cho các vị phó Chủ tịch một tin tức, tại thị xã Hạo Dương, tôi vẫn là Chu Bằng Cử, lãnh đạo mạnh nhất Ủy ban nhân dân thị xã, các người đừng tưởng rằng có Chủ tịch nhóc con đến đây thì thời tiết thay đổi đâu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tài chính khó khăn thì địa phương nào cũng vậy. Nếu tìm không ra được tiền thì chỉ có thể nói chúng ta định thuế thu nhập bất hợp lý, có nhiều thứ tiền không thu được.
Chỉ nói bâng quơ vài câu lại khiến mọi người trong hội trường thay đổi sắc mặt, kể cả Chu Bằng Cử, tất cả đều giật mình nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Nhóc tì này, mày điên rồi sao?
Như vậy mà cũng dám nói!
Đây rõ ràng là vấn đề nguyên tắc, có thể ghi nhận đấy. Cậu này đang cười nhạo toàn bộ tầng lớp lãnh đạo nhà nước!
Xem ra đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh này không biết giữ miệng, cái gì cũng nói được.
Lưu Vĩ Hồng như cảm thấy sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói:
- Tài chính khó khăn là sự thật, nhưng chúng ta không thể vì tài chính khó khăn mà dừng mọi công tác nên làm, như thế chắc chắn là không đúng. Chúng ta là chính phủ nhân dân, hẳn nên sắp xếp giải quyết mọi khó khăn cho người dân. Nhiều khó khăn cần chính quyền chúng ta ứng đối, phải vượt qua, phải giải quyết, đây không phải là lý do chúng ta coi thường lợi ích của quần chúng nhân dân, nếu không, chính quyền chúng ta có làm được ích lợi gì? Có những Chủ tịch, phó Chủ tịch như chúng ta có ích lợi gì?
Mọi người không khỏi trợn mắt, há hốc mồm ngơ ngác nhìn nhau.
Không tới phiên người khác nói chuyện lý lẽ với Chủ tịch nhóc con, mà vị này đã nói lý lẽ với mọi người trước. Trong cuộc họp Chủ tịch thị xã lại giảng cho mọi người nhiều bài học về đạo lý chính trị như vậy, thật là chỉ có Lưu Vĩ Hồng mới làm được.
Ngay cả Uyển Trung Hưng, Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy, là người có ăn học, vẫn rất ít khi giảng đạo cho mọi người.
Lối sống hiện nay đều chú ý đến lợi ích thực tế, không ai nghe đạo lý cả.
Lưu Vĩ Hồng đúng là đã tự đem mình thành lãnh đạo cấp trên rổi.
Nhóc con, mày ngồi trên ghế kia còn chưa nóng mông mà!
Chu Bằng Cử sau lúc kinh ngạc, lập tức không nhịn cười nổi, nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, trong công tác thực tế sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Đương nhiên, Chủ tịch thị xã Lưu đã suy tính kỹ càng, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều lo lắng.
Nói xong, khóe miệng nhếch lên rất châm biếm, tuy vẻ mặt này biến rất nhanh, nhưng ai cũng thấy được.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 555: Tiền từ đâu đến??
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Không thèm để ý đến sự châm biếm của Chu Bằng Cử, hắn biết rõ, uy tín của kẻ bề trên không được lập từ sự tức giận, cũng không phải dựa vào vẻ mặt mà thành.
Chắc anh cũng thật sự có gì đó.
- Đồng chí Vạn Thanh, mời nói tiếp.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng từ Chu Bằng Cử chuyển về phía Tống Vạn Thanh, bình thản nói.
Chu Bằng Cử hơi hoang mang. Thật không ngờ Lưu Vĩ Hồng không hề để ý đến sự châm chọc của y, giả vờ như không có gì lớn, chuyện này phải cảnh giác. Lẽ ra với tuổi Lưu Vĩ Hồng, còn hăng tiết, nhất định khó nhịn được khiêu khích, giống như mấy tên lưu manh tuổi tương đương Lưu Vĩ Hồng đi trên đường, không ai chọc đến bọn chúng, chúng cũng phải gây sự với người ta.
Lưu Vĩ Hồng lại như không có việc gì, điểm này rõ ràng ngoài dự kiến của Chu Bằng Cử. Xem ra, kẻ nào đã rơi vào quan trường, lăn lộn đến được một vị trí nhất định, tất phải có chỗ hơn người, không thể thể xem thường.
Tống Vạn Thanh gật đầu, đằng hắng, lấy bản báo cáo trước mặt đọc tiếp.
Bản báo cáo này là do Ủy ban Giáo dục trình lên, chia làm hai phần. Phần thứ nhất là tổng kết toàn bộ tình hình các trường trung và tiểu học vùng sâu vùng xa. Căn cứ vào điều tra của Ủy ban Giáo dục, tình huống không có gì lạc quan. Trên cơ bản, chỉ cần cách xa địa khu một chút, các trường học đã rất kém, chất lượng giáo viên lại càng kém, như trường tiểu học ở thôn Sa Sơn, hoàn toàn không phải là trường hợp cá biệt.
Trương Phục Minh và Ủy ban giáo dục làm việc cũng rất khá, chẳng những có điều tra số liệu, có văn bản báo cáo, còn có hình ảnh, thậm chí còn làm được một bộ phim đèn chiếu đặc biệt.
- Đồng chí Vạn Thanh, xin đem phim này chiếu cho mọi người xem.
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên ngắt lời Tống Vạn Thanh.
Tống Vạn Thanh khá sửng sốt.
Chuyện chiếu phim trong cuộc họp Chủ tịch thị xã chưa có tiền lệ. không đợi Tống Vạn Thanh hồi phục tinh thần, Hướng Vân đã mang máy chiếu đến bàn hội nghị. Phim đèn chiếu này là một cách lợi dụng ánh sáng và trang bị thấu kính để rọi chiếu hình ảnh và chữ lên màn ảnh, là phương thức tuyên truyền văn hóa rất rộng rãi.
Phòng họp đương nhiên không có màn ảnh, nhưng vách tường trắng lốp, hoàn toàn có thể sử dụng như màn ảnh.
Bộ phim đèn chiếu này, tất nhiên đã trình lên văn phòng Chủ tịch thị xã trước.
Bộ phim tái hiện tình hình thực tế vài trường tiểu học tại thôn Sa Sơn và vùng sâu khác. Nhìn thấy trên vách tường hiện ra vài hình ảnh, mấy vị phó Chủ tịch thị xã vẻ mặt rất nghiêm trọng. Không thể nói là bọn họ giả vờ. Trong các phó Chủ tịch ấy, có rất nhiều người trước kia công tác ở nông thôn, rất quen thuộc tình hình thực tế ở nông thôn, nhưng chức quan ngày càng lớn, địa vị ngày càng cao, càng ít hiểu biết về tình hình phía dưới, thật sự không thể tưởng tượng được có ngôi trường như thế tồn tại.
Sau khi bộ phim được chiếu xong, không khí trong phòng họp trở nên ngưng đọng, không còn thấy vẻ tươi cười trên mặt mọi người, vài vị phó Chủ tịch nghiện thuốc lá nặng lặng lẽ đốt thuốc lên. Phần thứ hai trong báo cáo của Ủy ban giáo dục là đưa ra phương án giải quyết tương ứng. Nội dung phương án này khá tường tận. Căn cứ theo phương án của Ủy ban giáo dục, phải bắt tay vào giải quyết vấn đề trên ba phương diện.
Phương diện thứ nhất là bố trí trường học và trang bị đồ dùng dạy học trong trường học. Ủy ban Giáo dục đề xuất, ít nhất phải bảo đảm ba đơn vị thôn ấp hành chính phải có một trường tiểu học. Đối với các khu vực lớn hơn, hoặc các khu vực không có phương tiện giao thông thì từng đơn vị thôn ấp hành chính phải có một trường tiểu học. Trên cơ bản phải giải quyết được hết nhu cầu đi học của thiếu nhi trong tuổi đi học. Trường học phải có kết cấu mái ngói hoặc xi măng an toàn. Theo điều tra của Ủy ban Giáo dục, trên thực tế có rất nhiều phòng ốc trường học vô cùng nguy hiểm. Lấy ví dụ như trường tiểu học thôn Sa Sơn, hai gian phòng gỗ kia, xó sập bất cứ lúc nào cũng không lấy làm lạ. Ở các thôn trang giàu có khác, chuồng heo của họ còn chắc chắn hơn trường tiểu học này nhiều lắm.
Trường tiểu học ngoại trừ an toàn thì phải đầy đủ đồ dùng dạy học. Ví như bảng đen, bàn ghế, sách giáo khoa phù hợp… đều không thể thiếu. Đối với các trường học và học sinh hoàn cảnh khó khăn còn phải tài trợ một ít sách vở bút viết.
Phương diện thứ hai chính là phải sắp xếp đầy đủ lực lượng giáo viên. Toàn bộ mười lăm trường ở thôn Sở Sơn đều không có giáo viên chính thức, tất cả đều là giáo viên tạm thời. Một giáo viên có thể dạy tất cả các chương trình học cho năm khối lớp, còn các trường trung học cũng không đủ giáo viên. Phần lớn giáo viên ở nông thôn là do dân đưa lên và giáo viên tạm thời, các giáo viên có đào tạo đều giảng dạy ở các trường địa phương lớn. Tiền lương của các giáo viên tạm thời cực thấp, mỗi tháng chỉ có sáu mươi tệ tiền dạy thay. Đã vậy, khoản tiền này còn thường xuyên bị khất nợ, không thể trả đúng hạn. Cũng vì như thế mà chất lượng giảng dạy tự nhiên cũng không thể cao được.
Một ít trường học ở xã, thị trấn thì chất lượng giáo viên cũng không đồng bộ, nhất là những môn không quan trọng như sinh vật, thể dục…, rất nhiều trường học không bố trí giáo viên chuyên môn, mà do các giáo viên của bộ môn khác đảm nhiệm.
Phương diện thứ ba, Ủy ban Giáo dục đề xuất, phải làm rõ vấn đề tiền lương và đãi ngộ cho giáo viên. Mấy năm qua, việc khất nợ giáo viên ở thị xã Hạo Dương đã thành thói quen. Tài chính không đủ, chiêu thứ nhất là nghĩ đến khất nợ giáo viên. Một cách tương đối, giáo viên là một tập thể yếu nhược, không quyền không thế, bị coi nhẹ. Khất nợ tiền lương của họ không phải là vấn đề lớn. Ngoại trừ ấm ức, bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay hơn.
Vì nguyên nhân ấy, tính tích cực của toàn bộ giáo viên đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể nói là “tiếng oán đầy trời”. Muốn làm tốt công tác giáo dục, tước tiên phải ổn định đội ngũ giáo viên. Giáo viên không an tâm giảng dạy thì có thể nghĩ được chất lượng như thế nào.
Lúc Tống Vạn Thanh nhắc tới mấy phương án giải quyết này, các nhân viên tham dự hội nghị đều gật đầu liên tục, cảm thấy rất có lý. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, muốn làm tốt giáo dục thì phải thế.
Nhưng đến lúc Tống Vạn Thanh báo cáo kinh phí cần dùng, thì tất cả mọi người đều ngây dại.
Theo ước tính ban đầu của Ủy ban Giáo dục, để giải quyết tổng quát vấn đề giáo dục, ít nhất phải cần sáu triệu trở lên. Cho dù chỉ giải quết bước đầu tiên là nguy cơ phòng học và đãi ngộ các giáo viên tạm thời cũng cần ít nhất là một triệu năm trăm ngàn trở lên.
Sau khi sững sờ, mọi người đều không nhịn nổi, lắc đầu ngao ngán.
Tiền!
Tiền ở đâu ra?
Cuộc họp Chủ tịch thị xã trước đây không chỉ một lần đụng đến tình huống giải quyết vấn đề nghiêm trọng như thế này, phải lập tức bắt tay giải quyết, cũng tìm được phương án rất khả thi, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được. Nguyên nhân chỉ có một, đó là không có tiền.
Không có tiền thì không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào!
- Đồng chí Vạn Thanh, anh cho rằng phải giải quyết vấn đề này như thế nào?
Rốt cuộc Tống Vạn Thanh cũng đọc xong cái báo cáo dài lê thê kia, Lưu Vĩ Hồng ôn tồn hỏi.
Tống Vạn Thanh thẳng thắn nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi cho rằng tình hình giáo dục của thị xã ta trước mắt không hề lạc quan, rất nên coi trọng, phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Những lời này nói cũng như không. Nếu tình hình nghiêm trọng như thế, tất nhiên phải nói giải quyết như thế nào. Tống Vạn Thanh không thể nghĩ ra được từ nào. Ông ta quả thật không thể chen vào được, phó Chủ tịch thị xã như ông ta không quản lý tiền bạc.
Lưu Vĩ Hồng điềm nhiên cười, nói:
- Đồng chí Vạn Thanh, công tác của anh là quản lý giáo dục, tôi muốn nghe ý kiến của anh.
Tống Vạn Thanh thận trọng, không kiềm nổi liếc Chu Bằng Cử một cái. Chu Bằng Cử hơi nghiêng ra sau, tựa vào lưng ghế làm ra vẻ đang xem hài kịch, vờ như không thấy ánh mắt của Tống Vạn Thanh, không hề biểu hiện gì.
Tống Vạn Thanh cắn răng nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi cho rằng, tạm thời phải cải tạo các phòng học nguy hiểm. Tình trạng này, nếu đã không đưa ra thì thôi, đã thấy rồi thì không thể phớt lờ.
Tống Vạn Thanh cũng biết, tình hình tái chính thị xã đang căng thẳng, hiểu được lời nói vừa rồi của Chu Bằng Cử, toàn bộ tiền quỹ của Cục tài chính thị xã chỉ có vài trăm ngàn. Căn cứ vào phương án mà ủy ban giáo dục đề xuất, giải quyết các phòng học có nguy cơ và tiền lương giáo viên tạm thời đã phải chi một triệu năm trăm ngàn. Nhưng đây không hẳn là vấn đề ông ta quan tâm, đã có Chủ tịch thị xã và phó Chủ tịch thường trực thị xã lo liệu. Đứng trên lập trường của ông ta, ông ta đương nhiên hy vọng thị xã có thể nghĩ ra biện pháp đầu tư thêm cho ngành giáo dục. Làm ra thành tích thì ông ta cũng có chút công lao. Nghĩ lại, công lao hay không cũng không cần, ít nhất cũng có thể đảm bảo an toàn, không xảy ra sự cố, muốn làm cho xong việc, ông ta nguyện đảm nhận trọng trách.
Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt cằm. Thái độ của Tống Vạn Thanh đã rõ ràng. Hắn cần nhất là thái độ như vậy.
- Các đồng chí khác có ý kiến gì thì lên tiếng đi chứ!
Không ai lên tiếng. Một đám phó Chủ tịch thị xã lấy mắt làm mũi, như các lão tăng đang nhập định.
Tình hình này Lưu Vĩ Hồng đã dự kiến được. Thông thường, nếu không đề cập đến vấn đề mình phụ trách, các phó Chủ tịch thị xã khác sẽ không xem vào. Đây cũng được xem như là một quy tắc ngầm. Chẳng qua là Lưu Vĩ Hồng muốn nói một câu lấy lệ cho phải đạo.
- Đồng chí Bằng Cử, mời anh nói ý kiến của mình.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng dừng trên mặt Chu Bằng Cử.
Chu Bằng Cử ngồi thẳng lên, gật đầu nói:
- Được rồi tôi chỉ nói hai câu. Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thị xã. Công tác giáo dục chắc chắn phải coi trọng, nên cải tạo thêm nữa. Tuy nhiên, vấn đề khó khăn hiện nay là thị xã không có tiền. Năm nay, đã sớm vượt chỉ tiêu chi ra liên quan đến dự toán công tác giáo dục. Cửa ải cuối năm, tiền biết lấy từ đâu? Đó là cả một vấn đề!
Nói xong mấy câu đó thì Chu Bằng Cử lập tức im lặng.
Tiền từ đâu ra là chuyện của Chủ tịch thị xã, không liên quan đến y. Tuy phó Chủ tịch thường trực thị xã cũng cùng quản lý vấn đề tài vụ, nhưng bình thường chỉ quan tâm đến việc chi tiêu như thế nào thôi. Tiền ở đâu, thông thường đều do Chủ tịch thị xã trù tính sắp xếp. Mỗi lúc cuối năm, các chính quyền huyện thị ghé qua các Trưởng chi nhánh ngân hàng mỗi ngày mấy bận mà không xong việc thì phải chơi trò mất tích. Không chơi trò mất tích thì không đỡ nổi chiêu nào đâu!
Vả lại, còn phải xem đồng chí Tiểu Lưu này xử trí như thế nào!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina