Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực -----oo0oo-----
Chương 547: Nam Nhi chân thân
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ
Ma chi đại lục.
Lúc này Ma chi đại lục đã không còn hắc ám như trước nữa, ngoại trừ trên bề mặt còn lưu lại vết tích bị phá hủy, còn lại không khác như xưa là bao. Nhưng lực lượng tà ác của đại ma vương đã để lại bóng ma trong lòng họ, có thể là vết tích suốt đời không xóa mờ được.
Diệp Vô Thần và Đại Ma Vương đồng thời rời đi, Sa Hầu và Thần Đế vẫn ở tại chỗ không có rời đi, bọn họ đang đợi, họ đang thấp thỏm chờ đợi kết quả, đồng thời hai chữ thành công vẫn đang gào thét trong nội tâm của họ.
Lực lượng xung động đến từ không gian xa xôi lần lượt khiến sắc mặt họ biến đổi, đó là lực lượng kinh khủng cỡ nào chứ. Cho dù hắn là Thần Đế với Ma Hoàng, dưới lực lượng này chỉ có thể run rẩy, cho dù toàn bộ Thần cùng Ma chi đại lục to lớn, dưới trình độ lực lượng này sẽ ngay lập tức biến thành cho tàn.
Diệp Vô Thần...cái nhân loại đến từ Thiên Thần đại lục này là thần thánh phương nào, lẽ nào, hắn là...
Một trận rung động từ không gian phía xa kéo tới, ngẩng đầu nhìn trời, trên trời cao có thêm một ngôi sao mày vàng cùng đỏ chói mắt, tùy theo đó mà khí tức tà ác của đại ma vương lập tức trở nên nhạt dần, sau đó biến mất...triệt để biến mất! Sa hầu và Thần Đế biết đây là ý nghĩa gì.
Căng thẳng trong lòng buông xuống, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác như vừa chết đi sống lại, tai nạn đã được tiêu trừ nhưng bọn họ vẫn không rời đi, vẫn đang chờ đợi.
Diệp Vô Thần xuất hiện trước mặt họ, hai chân chỉ xuống mặt đất nhìn họ. Sa Hầu mất đi lực lượng giãy dụa đứng lên từ đống đá vụn, vừa muốn nói, Diệp Vô Thần đã mở miệng trước: "Hắc bạch huyền thần toạn bộ diệt, Đại Ma Vương đã chết, nếu như các ngươi không muốn tai nạn như vậy một lần nữa xuất hiện, thì hãy dừng lại tranh đấu vô vị của các. Các ngươi đều là nhân loại, chỉ là chủng tộc khác nhau, căn bản không có thù hận gì không thể hóa giải. Ma tộc mặc dù do Đại Ma Vương sinh ra, nhưng tuyệt không có đại ma chi tâm, ai cũng không thể phủ nhận tư cách tồn tại của họ." Diệp Vô Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Thần Đế: "Ta mặc kệ các ngươi lúc trước có thâm cừu đại hận gì, thù giết cha giết mẹ cũng tốt, thù không đội trời cung cũng vật, sau này ai dám tranh đấu, ta liền ra tay hủy diệt!"
Diệp Vô Thần nói xong, ánh mắt như điền đảo qua mặt Thần Đế cùng Sa Hầu...
Sa Hầu giật giật khóe miệng, làm như muốn lộ ra ý cười, nhưng cuối cùng không thể cười được, hắn mang theo một chút kinh sợ cùng quái dị thật sâu nói: "Lệnh của thánh đế, Ma tộc ta trọn đời vâng theo."
"Ồ? Thánh Đế?" Diệp Vô Thần lần thứ hai nghe thấy xưng hô như vậy, tự nhiên biểu hiện ra nghi vấn của mình.
"Vâng! Là tiên đoán mà Nam Hoàng Bắc Đế lưu lại. Đại Ma Vương cuối cùng sẽ có một ngày hồi tỉnh, mà có thể đánh bại Đại Ma Vương, liền chính là tồn tại Thánh Đế vĩnh hằng. Truyền thuyết này con dân của Ma Chi đại lục đều biết, Thần chi đại lục cũng thế, Đại Ma Vương đã chết, đại danh của thánh đế cũng từ hôm nay truyền khắp thiên hạ." Sa Hầu gục đầu, dùng ngữ khí trân trọng không gì sánh được giải thích.
Diệp Vô Thần từ chối cho ý kiến, ánh mắt dời về phía Thần Đế, dừng lại trên tấm mặt nạ của nàng, sau đó rơi vào trên người Huyết Dạ vẫn hôn mê chưa tỉnh bên cạnh nàng: "Già Tiểu Lạc." Hắn vẫn trực tiếp hô tên nàng: "Nếu như không phải vì thiên trọng, ta sẽ không cách nào cứu ra Đồng Tâm, cũng không có lực lượng đánh bại Đại Ma Vương, ân tình của hắn, ta không thể hồi báo cho hắn, con gái hắn, sẽ do ta chiếu cố, ta sẽ chậm rãi rửa huyết tâm của nàng...Hiện tại, trước tiên đem nàng quay về Thần chi đại lục, mặt khác..." Diệp Vô Thần hơi nhíu lông mày, lộ ra một tia cười nguy hiểm: "Chớ quên lời nói trước đó của ta đó."
Diệp Vô Thần biến mất trong bạch quang, Thần Đế nhìn vị trí lúc trước của hắn, hơi đờ ra, sau đó thân thể di động, bay về phía cửa vào Thần chi đại lục.
...
Thiên thần đại lục, vùng biển phía tây.
Đứng trên biển rộng, ký ức của Diệp Vô Thần không khỏi hướng về một màn lúc trước hắn tới đây, hơi chút phiền muộn, cả thân thể hắn chìm dần trong đại dương.
"Ồ? Chủ nhân vì sao muốn tới nơi này?" Nam Nhi nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là vì biến Nam Nhi thành người con gái chân chính rồi." Diệp Vô Thần cười trả lời.
"A? A?" Nam Nhi liên tiếp kinh hô hai tiếng, nàng thế nào cũng không nghĩ ra giữa vùng biển này với việc biến mình thành con gái chân chính có liên quan gì.
Diệp Vô Thần đảo chân, tốc độ cực nhanh đã xuống dưới tầng biển sâu, đáy biển đen kịt đối với hắn không khác gì ban ngày, mà ở đây chính là nơi lúc trước hắn bắt được linh hồn quả. Trong tầm nhìn, chỗ ly hồn quả ngày trước dường như không có gì thay đổi cả.
Ngồi xuống, Diệp Vô Thần theo cảm giác đặt lên tảng đá lạnh lẽ dưới đáy biển, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo về phía trước.
Dưới hải dương truyền đến một tiếng vang trầm muộn, nham thạch cứng rắn nhất thời biến thành vô số mảnh vụn tiêu tán đi, phía dưới, xuất hiện một khe hở kim sắc, kim sắc này rất dày nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm bên trong.
Quả nhiên, Diệp Vô Thần cười.
Nam Nhi là nữ nhi của Nam Hoàng Bắc Đế...lúc trước Diệp Vô Thần đi tới trước ly hồn quả hắn cũng đã đoán được cái tin tức kinh người này. Cũng từ đó Diệp Vô Thần mới biết Bắc Đế là một phụ nữ.
Trảm Tinh kiếm và Tai Ách cung là do Nam Hoàng Bắc Đế lưu lại, nhưng ngoại trừ hai kiện vũ khí này, bọn họ cần một người chỉ dẫn người sở hữu hai kiện binh khí...vì thế, bọn họ lựa chọn nữ nhi của mình, cũng chỉ có thể chọn nữ nhi của họ. Đưa linh hồn nữ nhi rót vào trong Trảm Tinh Kiếm, cũng vì nàng bảo lưu lại ký ức không trọn vẹn, để chỉ dẫn chủ nhân Trảm Tinh kiếm. Đồng thời bọn họ khát vọng sau khi tất cả kết thúc, nữ nhi bọn họ có thể có được cuộc sống thực sự thuộc về nàng...Vì thế Bắc Đế trước khi chết đem thân thể nữ nhi của họ phong ấn ở phía tây đại dương, lại để mầm móng ly hồn quả ở gần nàng. Diệp Vô Thần lúc trước tìm được ly hồn quả thì đã cảm giác được một loại lực lượng quen thuộc, một ý niệm phức tạp xâm nhập, hắn yên lặng đoán được cái gì, nhưng không biểu lộ ra. Lúc trước được xác nhận của thổ hoàng châu rằng Bắc Đế là phụ nữ, hắn cơ bản đã không còn hoài nghi gì.
Tay Diệp Vô Thần đưa xuống khua nhẹ, mở ra không gian, thân thể hòa vào khe hở kim sắc, xuất hiện trong một bãi cát vàng tràn ngập gió tươi mát thổi.
Hiển nhiên, lực lượng kim sắc thuộc về Nam Hoàng, bởi vì tầng lực lượng này tồn tại nên thân thể không có linh hồn trong vô số năm vẫn không bị tổn hại gì, ngay cả sinh mệnh trong thân thể cũng được giữ lại, Diệp Vô Thần ngồi xổm xuống tay túm lấy quang tráo.
"A? Chủ nhân, cái này..." Nam Nhi kinh ngạc hỏi.
"Là thân thể Nam Nhi." Diệp Vô Thần trả lời, tay sờ trên tấm chắn kim sắc, lẳng lặng nhìn tấm chắn dần nhạt đi, trong lòng không khỏi chờ mong, nữ nhi của Nam Hoàng Bắc Đế...thân thể của Nam Nhi rút cuộc là bộ dạng gì. Nam Hoàng và Bắc Đế lúc đó là chân thần, mà Nam Nhi mới chân chính là thần nữ.
"Thân thể của ta?" Nam Nhi kinh ngạc nhỏ giọng nói.
Bình...
Tấm chắn kim sắc hoàn toàn vỡ vụn, một thân ảnh xinh xắn xuất hiện trong tầm mắt, trong nháy mắt thấy thân thể Nam Nhi, tay Diệp Vô Thần run lên, thiếu chút nữa ngã gục trên bờ.
Đây...đây...
Đây có phải quá...
"A! Chủ nhân...ngươi nói nàng là cơ thể ta sao? Oa...ta không muốn...ta không muốn!" Nam Nhi dường như bị cái gì kích thích khóc rống lên.
Thân thể trước mắt hai người phủ một tầng xiêm y phấn hồng mỏng, khuôn mặt khéo léo như ngọc, đáng yêu tới cực điểm, lúc này đang an tĩnh ngủ say. Nàng toàn thân xinh xắn không gì sánh được, ai cũng nghĩ lớn lên nàng sẽ là một yêu cơ khuynh quốc khuynh thành, nhưng vấn đề nàng còn chưa lớn lên.
Trong tầm mắt là một cô gái tầm bốn năm tuổi, còn chưa được gọi là một tiểu cô nương!
Nếu như Nam Nhi có dung nhan khuynh thành khuynh quốc hắn một điểm cũng không kinh ngạc, nếu như rất bình thường hắn cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng cô nhóc nho nhỏ này cũng khiến hắn trở tay không kịp.
Thì ra lúc trước Nam Hoàng và Bắc Đế rót hồn vào Trảm Tinh kiếm thì Nam Nhi mới nhỏ như vậy...Sau này linh hồn Nam Nhi cũng từ từ trưởng thành...nhưng mà tính ra với biểu hiện của Nam Nhi hiện tại bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương. Tính ra nàng cũng mới chỉ thức tỉnh từ bốn năm trước khi hắn tìm được Trảm Tinh kiếm, còn lúc trước nàng vẫn ngủ say trong kiếm.
Lẽ nào...mang một cô nhóc về nhà?
"Được rồi Nam Nhi, đây là thân thể ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm giác được quen thuộc từ nàng?" Diệp Vô Thần hơi đâu đầu, chỉ có thể tận lực an ủi Nam Nhi, Vô Luận là Nam Nhi có bộ dạng gì, thì đây mới là thân thể duy nhất của nàng.
"Ô...nhưng chủ nhân, ta không phải cô bé...ta không phải là cô bé mà." Nam Nhi ủy khuất nói. Nàng mỗi ngày đều mơ tưởng nhìn biến thành một cô gái xinh đẹp ôn như như nước, hoặc là biến thành bộ dạng như Ngưng Tuyết, Đồng Tâm cũng được, nhưng nếu trở thành bộ dạng cô nhóc này, nàng thà quên đi còn hơn. Dù sao tuổi của nàng thực tế đã trên vạn năm...tuy rằng tâm lý của nàng cũng không khác đứa trẻ là mấy.
"Đây là hình dạng lúc trước của Nam Nhi, xem kìa, rất là đáng yêu đó." Diệp Vô Thần cười lắc đầu, tiến lên nhẹ ôm lấy cô nhóc xinh xắn mặc hồng phấn xiêm y. Trong sát na tiếp xúc, ngoài cảm giác mềm mại còn chút một loại cảm giác sinh mệnh tràn đầy, Dưới lực lượng bảo vệ của Tam Hoàng, khí tức sinh mệnh của nàng cũng không yếu bớt đi.
"Thế nhưng..."
"Với ta mà nói, Nam Nhi mặc kệ biến thành bộ dạng gì, cũng đều vĩnh viễn là Nam Nhi của ta, đúng không?"
"Nhưng mà..."
"Nếu như Nam Nhi không thích thân thể này, vậy chỉ có thể vĩnh viễn ở trong kiếm. Nam Nhi, ngươi muốn ở trong kiếm hay là về với thân thể của mình, cùng ta về nhà đây?" Diệp Vô Thần cười khẽ, nói.
"A...ta muốn về nhà với chủ nhân."
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Tu La
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực -----oo0oo-----
Chương 548: Chỉ Mộng tỉnh lại
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ
Diệp Vô Thần cười tươi như hoa, buông cô nhóc trong lòng ra, giơ lên Trảm Tinh kiếm, một tay xuất hiện một viên quả thực màu xám, hắn đưa ly hồn quả chận rãi tới gần Trảm Tinh Kiếm, dùng ý niệm nói: "Nam Nhi, thu liễm tinh thần, cái gì cũng không nghĩ tới..."
Lúc trước Bắc Đế thiên tân vạn khổ tìm được ly hồn quả chính là bởi vì cứu nàng từ trong kiếm ra. Mà giờ khắc này, khát vọng cuối cùng của Nam Hoàng Bắc Đế sắp được thực hiện, chỉ là vô luận Nam Nhi có tha thứ cho họ hay không thì họ đều không còn mặt mũi nào gặp lại con gái mình nữa. Tranh đấu của họ dẫn phát một hồi tai nạn liên tiếp, mà Nam Nhi cũng đồng thời trở thành một trong những vật hi sinh, mà người kết thúc tai nạn chính là Diệp Vô Thần.
Một cái không gian có thần tồn tại, như vậy một ngày nào đó sẽ diễn sinh ra ma, thiện đối lập với ác, bởi vì không có mặt thiện đơn thuần, chỉ cần thời gian lâu dài, nhất định sẽ biến chất thành ma. Đại Ma Vương mặc dù chết, nhưng sau này một ngày nào đó sẽ sản sinh ra ma khác. Nhưng mà, khi đó Diệp Vô Thần vẫn tồn tại như trước, ma cho dù hình thành cũng không tính là mối họa gì, mà nếu là một ít ác niệm một ít tranh đấu sản sinh ra ma, cho dù sinh thành cũng sẽ không mang lại chút uy hiếp nào.
Ly Hồn quả cùng Trảm Tinh kiếm chạm nhau, một đoàn hắc mang từ ly hồn quả tràn lên bao trùm Trảm Tinh kiếm, ngừng lại một sát na, tay Diệp Vô Thân thu hồi, đem Ly hồn quả đặt trên ngực cô nhóc.
Một vầng quang mang không màu từ Ly Hồn quả bay ra, dung nhập vào trong thân thể tiểu cô nương, mà trong quá trình này Ly Hồn quả dần thu nhỏ lại, vốn to bằng ngón cái biến thành nhỏ như móng tay, cuối cùng biến nhỏ như hạt gạo, sau đó không biết biến mất đi nơi nào.
Mà thân thể thuộc về Nam Nhi rút cuộc đã động đậy, hai mắt đóng chặt hơi run rẩy một chút như muốn mở ra.
"A..."
Một giọng nói non nớt phát ra từ khóe miệng Nam Nhi, lông mi của nàng khẽ lay động, lay động như muốn mở ra, ngón tay non nớt trắng mịn như tuyết hơi động, thân thể mềm mại hơi đứng thẳng lên. Rút cuộc, trải qua một hồi nỗ lực, con mắt nàng chậm rãi mở ra...mắt mở ra cho thấy ý thức của nàng chí ít đã hồi phục hơn phân nửa.
Chẳng biết con mắt bao nhiêu năm mới thấy lại ánh sáng, đột nhiên như bị kim châm, miệng nàng phát tiếng la hoảng "A'' một tiếng, nàng giơ cánh tay nhỏ bé lên che trước mắt, nửa trên người cẩn thận ngồi dậy, lúc này mới chầm chậm bỏ tay ra.
Bỏ tay che ở trên trán ra, hai mắt long lanh của Nam Nhi lóe ra một loại hưng phấn đánh giá chủ nhân đứng bên cạnh, đánh giá thế giới xung quanh, cái mũi xinh xắn nhẹ run lên, hít không khí tươi mát vào trong phổi. Trong kiếm nàng chỉ có thể mượn lực lượng của Trảm Tinh kiếm để nhận biết thế giới, dùng linh giác quan sát người...bây giờ nàng dùng thân thể chân thực, cảm thụ hoàn toàn khác hẳn, nàng hồn nhiên quên mất thân thể của mình chỉ là một cô nhóc năm sáu tuổi, nàng đã hoàn toàn say mê trong giấc mộng hiện thời.
"A nha..." Nàng vừa muốn đứng lên, thân thể thoáng cái ngã xuống, được Diệp Vô Thần cẩn thận đỡ lấy, Nam Nhi được đỡ lấy, hưng phấn xoay tròn con ngươi: "Chủ nhân, ta có thân thể rồi, ta thực sự có thân thể rồi."
Nàng có thân thể nhưng không còn chút lực lượng nào, nàng tuy là thần nữ, nhưng lúc này nàng không có chút lực lượng nào của thần, mà là một cô nhóc cực kỳ bình thường nhất. Nàng không có để ý những cái này, có lẽ nói trong niềm hưng phấn này, tất cả những khuyết thiếu đều bị nàng bỏ ra ngoài mắt, mộng tưởng thành sự thật, trong lòng nàng chỉ có cảm giác vui mừng khôn cùng.
"Ừm." Diệp Vô Thần trả lời một tiếng, giọng nói của Nam Nhi hiện tại cũng khác hẳn với linh hồn chi âm của nàng lúc trước, lúc này giọng nói nàng rất non nớt, nhưng lại thánh thót dễ nghe vô cùng.
Không biết cần bao nhiêu năm mới có thể nuôi lớn đây...
Tính toán ra, thật ra tuổi tác cũng không sai biệt với Tư Thần nhiều lắm.
Tư thần...
Nghĩ đến Tư Thần, bầu tâm sự dũng mạnh xâm nhập vào trong đầu hắn, hắn nhìn Nam Nhi vừa được sống lại mang theo một cỗ tư vị khác, hắn đỡ lấy thân thể Nam Nhi, nói: "Nam Nhi, linh hồn của ngươi rời thân thể đã lâu, muốn hoàn toàn phù hợp cần một khoảng thời gian, hiện tại vừa mới dung hợp, hay là không nên vận động quá nhiều...nói trắng ra là phải để ý nghỉ ngơi, hiểu chưa?"
Nam Nhi gật mạnh đầu, sau đó liên tục nhìn hắn cười, cảm giác cười thật là tuyệt.
"Nào, nghe lời ra, trước tiên cùng Hương Hương về nghỉ ngơi đã, để Tuyết Nhi và Đồng Tâm biết các nàng lại có thêm một tiểu muội muội, cũng nói cho các nàng biết ra không việc gì, không cần lo lắng."
"A? Nhưng mà...ta rõ ràng lớn hơn các nàng, lớn hơn nhiều ý, các nàng mới là muội muội." Nam Nhi bất mãn cãi lại.
"Nhưng bộ dạng ngươi hiện tại nhìn thế nào cũng thấy nhỏ hơn các nàng mà." Diệp Vô Thần bất đắc dĩ nói.
"Không đâu..."
Nhìn Hương Hương đem Nam Nhi rời đi, sắc mặt Diệp Vô Thần chậm rãi nhu hòa lại, hắn nâng hai tay lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương, nhẹ nói: ''Tư Thần...muốn đi thăm mẹ không..."
"Muốn...muốn đi gặp mẹ, muốn mẹ ở cùng một chỗ với ba."
Dường như một âm thanh từ thiên ngoại truyền tới tai, Diệp Vô Thần toàn thân run rẩy một chút, sóng mắt hoảng động nhìn thấy trung tâm cái gương một đoàn bạch sắc quang mang biến ảo thành một cô bé ba bốn tuổi...là con gái hắn. Nàng ngửa đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, lông mi tinh ế cong lên vẽ ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Vô Thần khiếp sợ, sau đó mưng như điên, trong lòng rung động thật sâu, ôm chặt Tư Thần, nhẽ nói: "Tư Thần, ta đi đánh thức mẹ con, nàng nhất định cũng rất muốn gặp con gái mình."
Không gian nứt ra, bọn họ xuất hiện trước một tượng băng lạnh lẽo, bên trong là một bóng hình xinh đẹp đang ngủ say.
Diệp Vô Thần đặt tay lên băng, yên lặng nhìn Viêm Chỉ Mộng đang ngủ say trong băng, bốn năm trước gặp nhau bởi vì nguyên nhân mê tâm hàm ngọc của Tuyết Phi Nhan mà định trước dây dưa suốt đời. Nếu không gặp nhau, thì số phận đã khác hẳn...nhưng nàng gặp phải chính là đại bất hạnh của nàng, ngày ấy chia lìa, nàng vì sinh con mà ngủ say trong băng bốn năm.
Lúc trước ở Bắc Đế tông, nàng biết bản thân mang thai thì cảm nhận được một loại mưng rỡ tuyệt vọng, khi con gái nàng thiếu chút nữa mất đi thì nàng cảm nhận thêm được cả thống khổ, mà những thứ này tất cả đều một mình nàng thừa nhận, khi đó hắn đang ở thế giới kia.
"Chỉ Mộng, nếu có kiếp sau, nàng liệu có nguyện ý gặp ta?" Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, không biết là hỏi nàng, hay là hỏi mình. Hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: ''Chỉ Mộng à, tỉnh lại đi...ta đã chờ nàng lâu lắm rồi..."
Quang mang xanh biếc trong nháy mắt tràn ngập khắp không gian, sinh mệnh lực lượng của Diệp Vô Thần lúc này cường đại cỡ nào chứ, hắn muốn khôi phục sinh mệnh lực của Viêm Chỉ Mộng, chỉ là một nháy mắt. Quang mang xanh biếc tràn ngập không gian, băng xung quanh Viêm Chỉ Mộng cũng dần bốc hơi, quang mang xanh biếc bao vây lấy Viêm Chỉ Mộng từ không trung bay xuống, Diệp Vô Thần vội tiến lên cẩn thận ôm lấy thân thể nàng.
"Mẹ...mẹ..." Tư Thần như một tiểu tinh linh bay tới bên cạnh Viêm Chỉ Mộng, dùng giọng nói non nớt một lần nữa hô hoán, hai tay nho nhỏ nhẹ nhàng lay động y phục Viêm Chỉ Mộng. Diệp Vô Thần mỉm cười, cảm nhận được sinh mệnh lực đang sưởi ấm cơ thể nàng, cứ vậy lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu rồi hắn không có nhìn nàng gần như vậy, cũng đã lâu hắn không được chạm vào thân thể nàng.
Một đoàn linh hồn lực nho nhỏ rung động truyền tới, nhưng là đến từ Tư Thần, Diệp Vô Thần vừa muốn ngẩng đầu đã cảm giác được động tĩnh nho nhỏ từ thân thể trong lòng mình, hắn vội quay mặt xuống, vừa vặn một đôi mắt mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Giờ khắc này, vui mừng, áy náu, hạnh phúc, phiền muộn, đau thương...rất nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng, hắn nhẹ nói ra ba chữ: "Nàng tỉnh rồi..." Sau đó hắn không biết nói thêm cái gì nữ, dường như hai mắt hắn đã trở nên mông lung.
"Mẹ...mẹ...ba ba..." Tư Thần hạ xuống đất, vui mừng nhìn Viêm Chỉ Mộng vừa tỉnh lại, viền mắt có thứ gì đó trong suốt chớp động, nụ cười của nàng rất nhanh bị một giọt nước mắt thấm ướt.
Đây là lần đầu tiên Viêm Chỉ Mộng nghe thấy con gái gọi mình, ngôn ngữ của nàng có vẻ bị nghẹn lại, nàng khó có thể phát tiết ra, chỉ có nước mắt...Diệp Vô Thần đã từng chết đi, bản thân từng bị coi là đã chết, con gái mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại...Hôm nay, những mộng ảo đều tụ lại một chỗ, nàng tỉnh, tỉnh lại đã thấy nam nhân mình yêu thương, còn con gái mình sinh cho hắn nữa.
Tuy rằng sinh mệnh lực đã hoàn toàn hồi phục, nhưng bốn năm đóng băng khiến nàng không cách nàng trong thời gian ngắn hồi phục tự do khống chế thân thể, nàng không thể nào ôm chặt bọn họ chỉ có thể dồn khí lực vào tay, nhẹ cầm tay hắn, lại cầm tay con gái, cùng bọn họ bên nhau, mãi không chia lìa.
Vừa rồi ba động linh hồn không phải là Tư Thần cố sức lay tỉnh mẹ mình, mà là thấy mẹ tỉnh lại nàng đem ký ức truyền cho mẹ...nói cho mẹ biết mấy năm nay nàng trải qua những gì, cùng với tất cả việc làm của Diệp Vô Thần mấy năm gần đây. Là mẹ con, người một nhà không có gì phải giấu diễm. Mấy năm nay, bọn họ tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng qua ký ức Tư Thần truyền lại, khiến nàng đã biết mấy năm nay hai cha con trải qua việc gì, khiến nàng biết được nam nhân của mình làm thế nào trở thành một nhân vật đỉnh cao.
"Vô Thần...Tư Thần..." Viêm Chỉ Mộng nhẹ giọng gọi lên tên hai người quan trọng nhất cuộc đời, từng từ đều là do nước mắt ngưng tụ mà thành. Đây là một giấc mộng đẹp đẽ cỡ nào, một giấc mộng khiến người ta không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Tuyết Phi Nhan chẳng biết từ bao giờ xuất hiện tại cửa băng thất, đứng yên đó nhìn một nhà đang ôm ấp nhau, trên khuôn mặt tươi cười đọng lại từng vệt nước mắt. Nàng nhẹ nhàng rời đi, những tích tụ, lo lắng, nhớ mong trong lòng lúc này đều biến mất vô ảnh, hắn đã trở về, Tư Thần đã trở về...Ngay cả nàng rút cuộc cũng tỉnh lại, đúng là không còn kết cục nào hoàn mỹ hơn nữa. Vài ngày trước nhận được tin của Diệp Vô Thần thì nàng đã tan nát cõi lòng, đến lúc này nàng lại hân hoan, cảm giác từ địa ngục lên thiên đường trong thời gian ngẳn chuyển giao, nàng nhìn bầu trời sương mù, như một yêu tinh băng tuyết cười quyến rũ, nỗ lực nghĩ cách nào dùng thân thể của mình 'nghiêm phạt' hắn...
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Tu La
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực -----oo0oo-----
Chương 549: Một mặt tà ác (thượng)
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ
Diệp gia đại viện.
Diệp Vô Thần nắm tay Viêm Chỉ Mộng, ôm tiểu Tư Thần đáng yêu như búp bê đứng ở cửa nhà, nhìn Vương Văn Xu đang ngây ngốc, cười nói: "Mẹ, con đã trở về...trả lại cho mẹ một cô con dâu mới, còn có một cháu gái đáng yêu nữa."
Hôm nay đại viện Diệp gia đã định trước rằng không được yên bình, tiếng khóc tiếng cười tiếng hoan hô hòa cùng một chỗ, vang vọng thật lâu. Hoa Thủy Thu khóc, Diệp Thủy Dao lặng yên rơi lệ, Long Hoàng Nhi từ trong cung chạy về, ôm hắn không muốn buông ra, Nhạc Tư Kỳ vẫn đứng thấp thỏm một bên không dám tiến vào cũng khóc rì rầm, chỉ có Tiểu Mạt, Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đang cười, ngoại trừ vài người các nàng, ai cũng không hiểu trong vài ngày ngắn ngủi này Diệp Vô Thần trải qua cái gì, mỗi chuyện đều vượt xa trí tưởng tượng của con người.
Viêm thị cùng Thủy thị nhất mạch toàn bộ đều như điên loạn chạy tới Diệp gia, phản ứng kịch liệt nhất là Viêm Cung vừa đánh vừa chửi hắn, nếu như không phải Viêm Cung Nguyệt yêu thương Diệp Vô Thần mà lúng túng tay chân ngăn lại, sợ là muốn đem thịt hắn cắt xuống.
Ngày ấy Diệp Vô Thần rời khỏi Thiên Thần đại lục đi tới tháp Thông Thần, đúng là đã có giác ngộ cái chết. Mà người hiểu hắn đều từ trong thư hắn lưu lại đoán được một chút, lúc này hắn trở về không chút tỳ vết nói cho bọn họ, đó là một cửa ải khó khăn nhất cuộc đời đã được hắn bình yên vượt qua, trước khi đi hắn đã viết trong thư, nếu hắn trở về, sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Thiên Phong thành xa xôi, một thân giáp nhẹ, Gia Cát Tiểu Vũ đứng trên tương thành nhìn về phương xa, trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay xuống một phong thư, tâm sự trầm trọng nàng vươn tay nhận lấy, sau khi mở ra một khắc, khuôn mặt nàng rõ ràng kích động hẳn lên, khi đọc xong toàn bộ thư tín, nàng nắm chặt ohong thư, ghé vào tương thành khóc lớn "ca ca'', sau đó mạnh mẽ xoay người chạy xuống dưới.
"Lão Đa, ta phải về Thiên Long thành!" Nàng thu thập một vài thứ, động tác vội vàng dường như không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, những chuyện còn chưa hoàn thành đều bị nàng ném ra khỏi đầu.
"A? này..." Gia Cát Vô Ý há hốc mồm.
"Tên vô lương tâm kia cuối cùng cũng đáp ứng ta rồi...ta phải về hung hăng đánh hắn." Nàng oán hận nói, nhưng bộ mặt lại tràn ngập vui vẻ tới cực điểm, nước mắt hòa lẫn nụ cười, sau đó một lát Gia Cát Vô Ý thư sướng cười lớn...
...
Màn đêm buông xuống, Diệp Vô Thần nhìn khắp bầu trời đầy sao, nghĩ tới những chuyện mình đã trải qua ở thiên thần đại lục, trên mặt hiện ra ý cười nhưng cũng theo đó mà trong lòng nổi lên nỗi buồn vô cớ.
Diệp gia ngày hôm nay náo nhiệt cả ngày, thiếu hai người Lãnh Nhai và Sở Kinh Thiên. Lãnh Nhai tới Ma chi đại lục, Sa Hầu muốn gặp hắn mà Sở Kinh Thiên cũng cùng hắn tới Ma chi đại lục, hắn còn muốn khiêu chiến một số siêu cấp cao thủ của Ma chi đại lục.
Phía sau truyền tới một tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Vô Thần quay đầu, nhìn thấy người tới là Chỉ Mộng. Viêm Chỉ Mộng khoác một chiếc áo lên người hắn, dịu dàng cười nói: "Xem kìa, chàng đã không còn cuộc sống phiêu bạt như xưa nữa rồi."
"Ừm." Diệp Vô Thần kéo tay nàng ôm lấy vòng eo, gục đầu xuống, cảm giác an tĩnh ấm áp tràn ngập trong lòng, hắn mở miệng nói: "Chỉ Mộng, lúc trước người Mị Âm bộ tộc hại nàng đã toàn bộ tìm được rồi, nàng có muốn không..."
Lúc trước vì báo thù toàn tộc, nàng tiến vào Bắc Đế tông, một đoạt thù diệt tộc đã từng là mục đích sống sót lớn nhất của nàng, nhưng mà lúc này nàng thong thả nhưng kiên định lắc đầu: "Buông tha họ đi, oan oan tương báo, khó có điểm dừng, có chàng, Tư Thần, thiếp cả đời này không cầu gì nữa, quá khứ thiếp đã không muốn nhớ lại nữa, cần gì phải tiếp tục khiến máu chảy muôn đời. Viêm Chỉ Mộng đã chết một lần, đã chết còn cái gì mà không thấu chứ...Diệp lang, lý do thiếp còn sống chính là vì chàng và vì con gái chúng ta."
Diệp Vô Thần nở nụ cười, cười thư thái không gì sánh được, hắn hạ giọng bỡn cợt nói: "Ồ, Chỉ mộng, nàng còn không biết các thê tử khác của ta nhỉ?"
Viêm Chỉ Mộng ôm cánh tay hắn, không có một tia ghen tuông nào thể hiện ra: "Trong sinh tử luân hồi bốn năm, cuối cùng cũng gặp chàng và Tư Thần đã hạnh phúc lớn nhất của thiếp. Nam Nhân của thiếp là nam nhân cường đại nhất trên đời, con gái cũng là con gái tốt nhất, chàng nói, thiếp còn có gì chưa thỏa mãn...nhưng mà..." Nàng cười ha ha một chút nói: "Cũng không nên ủy khuất các vị muội muội khác a..."
Lúc này Tư Thần đã bị Vương Văn Xu ôm đi, toàn bộ trải nghiệm của Tư Thần đã truyền cho Viêm Chỉ Mộng biết, nàng ngoài vui vẻ thật lớn còn có cả chấn động và khiếp sợ. Nhưng nàng biết, sự thần kỳ của Tư Thần là do Diệp Vô Thần tạo thành, mà nguyên nhân là gì nàng cũng không tìm hiểu, nàng chỉ nghĩ đó là con gái nàng, nàng cần bảo vệ, chăm sóc nó đến khi trưởng thành...
Nói chuyện với Viêm Chỉ Mộng dưới trăng hồi lâu, thể lực của nàng rút cuộc không chống đỡ được, Diệp Vô Thần đưa nàng về ngủ, đi khỏi viện nhìn bầy trời sao, ánh mắt cuối cùng rơi vào một ngôi sao phía tây, vốn nụ cười ôn hòa biến thành lạnh lẽo: "Ta Diệp Vô Thần, chưa bao giờ có cừu không báo...vô luận ngươi là ai..."
Thân thể hắn vừa chuyển, biến thành một đoàn bạch quang biến mất ở Diệp Gia.
Hiện tại thiên thần đại lục là đêm tối, mà Thần Chi đại lục cũng là đêm tối, Thần điện đã bị Bạch Huyền Thần hoàn toàn hủy diệt, mà Thần Đế lúc này đang ở trong tẩm cung phía bắc Thần Chi Đại Lục. Thần điện bị hủy, thành trung tâm cũng bị hủy, Thần Chi Đại lục sẽ tiếp tục rung chuyển một thời gian sau, nàng cũng phải tổn hao rất lớn tâm lực mới có thể bù đắp lại, mà tất cả cũng là do nàng gieo gió gặt bão. Nếu như nàng không động vào lực lượng huyền thần, tất cả cũng không xảy ra, nhưng nàng có hối hận thì thời gian cũng không thể trở lại.
Bên ngoài đen kịt một mảnh, tẩm cung Thần Đế có một ngọn đèn chiếu sáng, cũng là một cung điện kim sắc. Kim sắc chính là màu sắc thần thánh nhất ở Thần Chi Đại lục, cũng là màu sắc cao quý nhất. Thần Đế ngồi trên vương tọa thật lâu, trong đầu nghĩ lại tất cả những gì phát sinh ngày hôm nay...Thứ nhất là, Đại Ma Vương thức tỉnh sau đó bị Diệp Vô Thần đánh bại...Mà trên giường của nàng vẫn là Huyết Dạ đang nằm vần chưa tỉnh lại.
Bởi vì đang ở trong tẩm cung của mình nên Thần Đế ăn mặc tương đối đơn giản, kim sắc giáp trụ đã cởi ra, trên người chỉ còn một cái nhuyễn bào kim sắc, cổ áo trễ xuống để lộ ra một cái cổ trắng nõn cùng mảnh áo lót phía trong, eo nàng quấn một đai lưng kim sắc, mấy sợi tơ kim sắc rũ xuống hai bên, khiến nàng lộ ra nét ưu nhã nhè nhẹ. Cổ áo mở rộng khiến bờ vai tuyết trắng của nàng lộ ra hơn nửa, cái gáy thon dài như thiên nga càng lộ ra không chút che đật, mà bờ ngực thấp thoảng hai khỏa minh châu càng khiến cảnh tượng lôi cuốn ngoạn mục. Bình thường ngay cả khuôn mặt nàng cũng bị che đi, nếu như không phải đang ở tẩm cung của mình, tuyệt đối sẽ không có cảnh tượng xuân sắc thế này. Da thịt nàng trắng nõn như tuyết, trắng đến mức gần như trong suốt, mơ hồ tỏa sáng, nàng tuy rằng ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng đường cong thân thể lộ ra một phong cảnh cuốn hút kinh người...có lẽ nói, Thần Đế vô luận bày ra tư thế nào cũng tạo thành cảnh đẹp ý vui như vậy...
Thần Đế cũng không biết, có một đôi mắt đang lặng lẽ thưởng thức nàng thật lâu, hắn không phải do dự hiện thân, mà do dự nên làm tới mức độ nào.
Rút cuộc, hắn từ không khí đi ra, tận lực tạo tiếng bước chân để Thần Đế cảnh giác, thốt nhiên xoay người lại. Trong tẩm cung của nàng, vô số năm qua chưa từng có kẻ nào tiếp cận nàng gần như thế mà không bị nàng phát hiện, Thần Chi Đại lục càng không có ai có khả năng làm được, nhưng thấy rõ người đi vào, trong lòng nàng thoáng thả lỏng xuống, nhưng nhìn nụ cười nhạt trên mặt hắn, trong lòng nàng lại không kìm chế được nảy lên, có khả năng khiến nội tâm nàng gợn sóng như vậy, cũng chỉ có thể là hắn.
"Ngươi..." Nàng vừa muốn tức giận, nhưng nghĩ tới thân phận hắn, ngữ khí chuyển thành hòa hoãn hơn: "Tiểu Hắc và Tiểu Bạch có khỏe không?"
Diệp Vô Thần dừng chân, Thần Đế hỏi điều này khiến lông mày hắn nhăn lại, nói: "Các nàng vẫn tốt, mà ngươi...muốn có lực lượng tranh chấp với ma tộc đã lựa chọn hi sinh các nàng vì thức tỉnh huyền thần, ngươi có thể tưởng tượng, nếu không phải có ta, các nàng cũng không cách nào trở về, mà Ma Chi đại lực cũng bị hủy dưới tay hắc huyền thần, Đại Ma Vương nhân cơ hội Hắc huyền thần bung nổ mà thức tỉnh, hủy diệt tất cả...Mặt khác, Thần Chi đại lục của các ngươi cũng không nghĩ dùng lực lượng của mình chiến thắng Bạch Huyền Thần, ngược lại mang một hồi tai nạn tới cho Thiên Thần đại lục...Ngươi, căn bản không có tư cách hỏi tới Tuyết Nhi và Đồng Tâm!"
Nói đến đây, giọng nói của Diệp Vô Thần trở nên sắc bén, trong mắt chớp lên quang mang khiến kẻ khác run sợ. Ngưng Tuyết và Đồng Tâm chính là cấm kỵ lớn nhất của hắn, kẻ xúc phạm chưa có ai nhận được kết cục tốt, mà Thần Đế tính là một nửa mẫu thân của các nàng, cũng là kẻ chút nữa bức tử các nàng, hắn tuy rằng không thể giết nàng, nhưng không thể bỏ qua cho nàng.
Thần Đế né tránh ánh mắt hắn, buồn vô cớ nói: "Đây là sứ mệnh của Thần Đế, khi ta trở thành Thần Đế, là đã định trước vận mệnh sẽ có ngày vận dụng Huyền Thần, ta không còn lựa chọn khác."
Ánh mắt Diệp Vô Thần đảo quanh người nàng, tuy rằng đây là tẩm cung, nhưng trên mặt Thần Đế vẫn đeo một tấm mặt nạ kim sắc, bởi vì...từ lúc hắn thấy Thần Đế đến bây giờ chưa hề thấy qua bộ mặt thật của nàng.
Thân thể hắn quỷ dị xuất hiện trước mặt Thần Đế, một tay xách nàng lên, đem vị đế vương của Thần Chi đại lục, chưa từng có ai dám xúc phạm, nắm trong tay.
"ngươi muốn làm gì?"
Thần Đế theo bản năng kinh hô một tiếng, thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không giãy dụa, nhưng sắc mặt nàng thoáng cái trở nên khủng hoảng.
''Ngươi bảo ta muốn làm gì?"
Diệp Vô Thần cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắm, một loại hàn khí khó hiểu dâng lên trong lòng Thần Đế, giờ khắc này, nàng dường như nhìn thấy Diệp Vô Thần từ lần đầu gặp, nàng có một loại kính phục rất nhỏ với hắn, sau này thành khiếp sợ thật sâu. Mà lúc này Diệp Vô Thần bộc lộ ra là hắn hoàn toàn khác, là bộ mặt đáng sợ khi đối đầu với địch nhân.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Tu La
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực -----oo0oo-----
Chương 550: Một mặt tà ác (hạ)
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ
"Già Tiểu Lạc, ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì là nửa mẫu thân của Tuyết Nhi cùng Đồng Tâm, cũng là Thần Đế của Thần Chi Đại lục, bằng không, sinh mệnh của ngươi đã chấm dứt ngày hôm nay! Vô Luận vì lý do gì, vô luận đứng trên lập trường đúng hay sai, kẻ dám tổn thương tới Tuyết Nhi và Đồng Tâm, đều có một kết cục là chết!"
Trong lúc mở miệng, Diệp Vô Thần vung tay lên, mặt nạ kim sắc trên mặt Thần Đế nứt ra thành hai nửa rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng đinh đương nho nhỏ. Mà ánh mắt Diệp Vô Thần lúc này sáng ngời, hắn vuốt ve khuôn mặt Thần Đế, nhất thời cảm giác mềm mại vô cùng truyền vào trong lòng.
Đây là khuôn mặt hại nước hại dân cỡ nào...Nếu như nhất định phải dùng một từ ngữ để hình dung thì chỉ có hai từ ''hoàn mỹ'' đủ để miêu tả. Thậm chí, ngay cả nhìn tận mắt khuôn mặt này, vô luận là ai cũng vô ý thức mà không tin rằng có khuôn mặt tuyệt mỹ thế này tồn tại. Tóc vàng, đôi mắt đẹp, nguyệt mi, môi anh đào...vô luận nhìn ở góc độ nào, đều cảm nhận được một loại mỹ cảm cực hạn đến khó tin. Mà chung quy lại là quyến rũ, ưu nhã, cao quý mềm mại, động nhân...vốn một khuôn mặt lại mang tới những khí chất này, có thể nói không tìm được chút tỳ vết nào trên khuôn mặt nàng.
Diệp Vô Thần cười càng thêm tươi, hắn hiện tại bỗng nhiên cảm thấy may mắn nàng là nửa mẫu thân của Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, bằng không hắn không chút do dự đã giết nàng từ lâu.
"Ngươi!"
Bị Diệp Vô Thần khinh nhờn như vậy, Thần Đế rút cuộc không cách nào nhẫn nại, tay nàng chụp tới cổ tay Diệp Vô Thần, nhưng tay nàng vừa giơ lên, một cỗ khí lưu quỷ dị từ tay Diệp Vô Thần truyền tới, khiến thần lực trong cơ thể nàng bị phong tỏa gắt gao, cỗ lực lượng nàng đánh lên tay Diệp Vô Thần chỉ như đuổi ruồi, mà sắc mặt Diệp Vô Thần không đổi, tay nắm cổ áo nàng, dùng sức kéo đi.
"Rầm!" Y phục thần thánh màu kim sắc vỡ tan.
Kim bào trên người Thần Đế bị xé rách, kéo đến dưới bả vai, da thịt mềm mại cùng một nửa bộ ngực sữa thuần khiết bại lộ trước mắt Diệp Vô Thần. Vừa bị xé y phục, thân thể băng cơ ngọc khiết bị bại lộ, Thần Đế thét lên một tiếng sợ hãi, Diệp Vô Thần không chút khách khí tùy ý vuốt ve trên thân thể ôn nhu mềm mại của nàng.
Thần Đế không ngờ Diệp Vô Thần lại làm ra việc khinh nhờn nàng như vậy, ý thức trong hoảng loạn mà xuất hiện một khoảng ngây ngốc ngắn ngủi, nàng kiệt lực muốn giãy dụa, nhưng lúc này nàng căn bản không có khí lực giãy dụa trước mặt Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần dùng một tay khống chế nàng, nàng chỉ có thể mở trừng mắt nhìn bàn tay kia của hắn dần thăm dò nhũ phong của mình.
"Ngươi...buông tay..." Giọng nói cường ngạnh của nàng đã mang theo một chút cầu xin. Tự tôn của Thần Đế khiến nàng cắn răng giấu diếm hoảng loạn, thậm chí buông tha giãy dụa, hi vọng rằng hắn nghiêm phạt gì đó với nàng. Nàng là Thần Đế, không bao giờ nghĩ rằng mình có một ngày sẽ bị một nam nhân chơi đùa như vậy.
Nhưng giọng nói của Thần Đế vừa ra khỏi miệng, một trận xấu hổ và giận dữ khiến nàng chấn động toàn thân, tay của Diệp Vô Thần nắn mạnh nhũ phong của nàng để lại một vệt đỏ hồng, theo đó mà lực lượng thân thể nàng bị phong tỏa lại, nàng vô lực ngã xuống đất.
Nhìn Thần Đế nửa trần nằm trước mặt mình, Diệp Vô Thần dấy lên cảm giác vui vẻ vì được chinh phục lẫn trả thù, hai tay hắn nắm đôi tuyết phong hoàn mỹ đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian, một trận xoa nắn, chậm rãi cảm nhận mùi vị mềm mại.
Ngay cả tôn nghiêm cũng hoàn toàn bị mất đi, lực lượng không còn, cho tới bây giờ, Thần Đế cao cao tại thượng vẫn chưa từng thể hiện ra vẻ mềm yếu trước mặt Diệp Vô Thần. Nhưng lòng nàng không cách nào bình tĩnh, một loại ''xấu hổ và giận dữ'' như tằm gặm nhấm trong lòng nàng, tuyết phong thánh khiết chưa từng bị chạm qua của nàng lại bị tận tình nắn bóp đến biến hình, cảm giác đau đớn và quái dị này khiến nàng không kìm được phát ra tiếng rên nho nhỏ trong khoang mũi.
"Không cần sốt ruột, tất cả chỉ là mới bắt đầu thôi."
Niết mạnh nụ hoa một cái, Diệp Vô Thần buông tay ra, thỏa mãn nhìn kiệt tác của chính mình, hai khối tuyết phong hiện tại đã để lại dấu tay đỏ tươi, hai hạt anh đào cũng cứng lên như đỉnh tuyết phong. Hắn cười hắc hắc, tay bắt lấy váy nàng, trực tiếp biến thành tro tàn, nhất thời một chiếc quần lót màu hồng hiện ra trước mặt, che đậy lại thánh địa cuối cùng của Thần Đế, còn lại là đôi chân thon dài như ngọc cùng mắt cá chân trong suốt, khiến Diệp Vô Thần cũng phải hơi ngây người một chút.
"Không được! Buông ra...ta là mẫu thân của tiểu Hắc cùng tiểu Bạch!"
Thấy bàn tay Diệp Vô Thần hướng tới quần lót của mình, Thần Đế rút cuộc triệt để kinh hoàng thất thố, ra sức giãy dụa thân thể mềm mại, nhưng lực lượng toàn thân bị phong tỏa, nàng ngoại trừ dùng chính thể lực để giãy dụa ra, không có biện pháp nào khác. Nhìn thân thể hoàn mỹ của Thần Đế giãy dụa cầu xin trước mặt mình, một đôi nhũ phong trước ngực cũng tùy theo đó mà nhấp nhô, rung động bất định, dục hỏa trong lòng Diệp Vô Thần tăng vọt, hắn không chút nào để ý tới lời Thần Đế, lấy tay xé nát thứ bảo hộ cuối cùng của nàng, cũng giẫm đạp một tia tôn nghiêm cuối cùng trong lòng nàng.
Một cỗ mất mát truyền đến nội tâm Thần Đế, ý thức nàng trong nháy mắt chỉ còn một mảnh trống rỗng, nàng gần như tuyệt vọng khép chặt hai chân, toàn thân run rẩy, Diệp Vô Thần cười càng thêm khoan khoái: "Ngươi còn nhớ rõ mình là mẫu thân của hai nàng? Mà người thiếu chút nữa hủy diệt hai nàng cũng vừa vặn là người mẫu thân này của hai nàng a."
Nghĩ đến cỗ tuyệt vọng lúc trước chia lìa thế giới, một cỗ thô bạo dâng lên trong lòng hắn, lại bị hắn kiệt lực đè xuống, hắn bế thân thể trần trụi của Thần Đế đặt nàng trên chiếc ghế tay vịn kim sắc. Mặt nàng bị đặt dưới mặt ghế, mông chổng lên trên, dưới ánh sáng tỏa ra mị lực mê hồn, tuy rằng mặt bị đặt trên ghế, không thấy hình dạng mình, nhưng Thần Đế có thể tưởng tượng ra bộ dạng của mình lúc này thê thảm cỡ nào.
Bởi vì cái eo nhỏ nhắn dựa vào tay vịn, mặc cho nàng cỗ sức khép hai chân thế nào thì tất cả vốn sở hữu của nàng vẫn không hề giữ lại chút nào lộ trước mắt nam nhân bên cạnh.
"Thật không hổ là Thần Đế, ngay cả cái mông cũng hoàn mỹ như vậy." Diệp Vô Thần vuốt ve cặp mông mềm mại mang theo đường cong tràn ngập mỹ cảm trước mắt, cảm giác này thật căng tròn, giống như ngọc khí đẹp đẽ nhất trên đời vậy.
"Ngươi muốn làm gì?"
Giọng nói của Thần Đế đã có chút run rẩy, cảm giác xấu hổ trong tư thế này gần như khiến nàng muốn ngất đi. Nàng bi ai phát hiện, ngay hôm nay mình căn bản không có khả năng thoát khỏi ma chưởng của kẽ này, mơ hồ nàng đoán được đối phương sẽ làm gì mình.
"A..."
Đột nhiên trong lúc đó đôi tuyết phong của nàng cảm thấy đau đớn, nhưng đau đớn cho dù hơn ngàn lần cũng không có khả năng so sánh với cảm giác khuất nhục trong lòng, nàng không ngờ bị một người đặt trên ghế...
"Già Tiểu Lạc, ta tin rằng cả đời ngươi sẽ không quên ngày hôm nay!"
"Bốp bốp..."
Cặp mông tuyết trắng rất nhanh bị nhiễm một màu hồng, Thần Đế trong khuất nhục cố nén âm thanh phát ra, nhưng theo độ mạnh mẽ gia tăng trên tay Diệp Vô Thần, thân thể nàng không ngừng run rẩy, mà bộ ngực sữa cũng tùy theo nhịp điệu mà hoảng động, nhất là đỉnh nhũ hoa vẫn cọ vào tay vịn kim sắc không ngừng ma sát, khiến nàng không nhịn được phát ra từng đợt rên rỉ gián đoạn. Giọng rên rỉ của Thần Đế rơi vào tai Diệp Vô Thần lại càng khiêu khích lục hỏa trong lòng hắn.
"Hiện tại ngươi nên nhận lấy sự trừng phạt tiếp theo đi thôi!"
Thân thể run rẩy của Thần Đế lại một lần nữa bị nhấc lên, sau đó bị lôi tới chiếc giường không xa, chạm vào Huyết Dạ đang ngủ trên đó. Thần Để trong lòng vừa thở dài một hơi, trong giây lát đôi kiêu đồn của nàng bị một bàn tay nắm lấy, cố sức tách ra, theo đó, cặp mắt nam nhân kia tham lam thưởng thức mỹ cảnh bên trong. Thần Đế vừa muốn hét lên, một trận đau nhức từ đùi truyền tới khiến nàng như một con thiên nga ngẩng đầu phát sinh một tiếng gào thảm thiết.
Đầu nàng một lần nữa nặng nề rơi xuống giường, một đôi tay bất lực quờ quạng bên cạnh, đến khi bắt được cái gì, nàng dùng sức siết chặt lấy...đó là tay của Huyết Dạ. Nàng biết cảm giác đau nhức như bị xé rách đó là gì, đó là thứ đối với tính mạng nàng còn quan trọng hơn ngàn lần, đến chết cũng không thể để mất đi.
Ánh mắt Thần Đế không còn tiêu cực, trong đêm đó, thế giới của nàng bị phá vỡ, nhận thức bị phá vỡ, tôn nghiêm bị chà đạp...cảm nhận được lực lượng ngày càng cuồng bạo xông tới, nàng không có bất cứu giãy dụa hay phản kháng nào. Khi tâm tư nàng hoàn toàn buông thả, cảm giác lại bị bẻ cong theo hướng khác, thậm chí nàng một cảm giác sảng khoái nàng không muốn thừa nhận đang làn tràn toàn thân, thân thể nàng không chịu thua kém mà lay động hùa theo nhịp độ của nam nhân đang chinh phục nàng.
Trong vô thức, nàng phát ra một tiếng rên rỉ, ý thức của Thần Đế lập tức hoảng hốt, nàng cảm thấy như linh hồn mình bị đánh cắp, nàng cứ như máy móc mà rên rỉ, phản ứng mạnh mẽ lại với những kích thích trên thân thể mình.
Lúc này, sau trong ý thức của nàng, tất cả không còn tồn tại, chỉ có hình dáng của nam nhân kia, đời này, trừ phi nàng chết, bằng không vĩnh viễn sẽ không xóa được cái bóng này.
Trong tiết tấu ngày càng cuồng nhiệt, Thần Đế trong xúc động rên rỉ mà vô ý thức nhìn về phía trước, vừa vặn đụng với Huyết Ḍ mở mắt ra, trong sát na, nàng như bị dội một chậu nước lạnh, thoáng cái tỉnh lại, trong miệng phát ra tiếng nức nở, kịch liệt giãy dụa muốn thoát khỏi hắn. Nhưng lập tức, thân thể lại bị hắn đè xuống, tốc độ xông tới thoáng nhanh hơn gấp bội, giọng nói ác ma vang lên bên tai nàng: "Bị phát hiện cũng chả sao, nếu như ngươi không muốn người khác ở Thần Chi đại lục biết đến sự việc này, ta dạy cho ngươi hai biện pháp, một là giết nàng, một là biến nàng thành đồng phạm...Nếu như ngươi chọn cách thứ nhất, ta sẽ ngăn cản ngươi, bỏi vì Thiên Trọng, ta sẽ bảo vệ nàng. Nếu như ngươi chọn cách thứ hai, vậy giúp ta cởi sạch y phục của nàng, trước tiên cần rửa sạch thân thể nàng, chí ít biến nàng thành một đứa trẻ biết nghe lời."
Ý thức của Huyết Dạ còn chưa hoàn toàn hồi phục, nghe thấy giọng nói quen thuộc mà mông lung bên tai, trong mơ hồ, nàng thấy một đôi ngọc thủ run rẩy cởi y phục nàng ra, kéo mạnh, qua hai thời gian mấy lần hô hấp, kiện y phục cuối cùng trên người nàng đã bị cởi ra.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Tu La
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực -----oo0oo-----
Chương 551: Hậu nhân Diệp gia
Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ
Từ Thần Chi đại lục trở về Diệp gia, trời đã sáng rõ, một loại cảm giác sảng khoái lâu không có qua tràn ngập cả người Diệp Vô Thần. Nghĩ đến Thần đế Già Tiểu Lạc cuối cùng thần thái phức tạp vô cùng giống như hận giống như oán kia, hắn không tự giác nở nụ cười một cái, lại nghĩ đến trong mê man Huyết Dạ bị hắn lăn qua lăn lại đến chuột rút, nụ cười hắn càng thêm tà ác lên, nâng lên tay trái, nhìn trên mu bàn tay ấn ký ba ngôi sao kia, hắn thấp giọng nói: "Quả nhiên như thế".
Ba cái ấn ký này từ lúc ban đầu nhạt đến không thể thấy rõ, đến sau lại mơ mơ hồ hồ, mà giờ phút này đã là rõ ràng thế chân vạc ba sao. Màu sắc ấn kí thêm đậm cũng không phải theo năng lực của hắn tăng lên, mà là một ít nhân tố khác...Ví dụ như, năm đó lần đầu tiên bị Tuyết Phi Nhan mang theo tà ác chi hỏa...Màu sắc trở nên đậm rõ ràng nhất lần đó, còn lại là bởi sau khi Ngưng Tuyết bị đánh một cái tát mà dấy lên lửa giận vọt đi.
Mà cảm giác của hắn nói cho hắn, muốn đạt tới Vô thần quyết tầng thứ bảy, cơ hội quan trọng chính là bàn tay ba cái ấn kí hình sao kì quái này. Kết hợp từng một lần lại một lần, hắn phát giác chính mình ở khi chủ động hoặc bị động hiện ra có chứa một mặt cảm xúc mặt trái, màu sắc chúng nó mới có thể theo đó trở nên đậm...Mà cảm xúc tiêu cực chỉ hướng, lại là - ma!
Lúc này, thanh âm Tư Thần ở trong đầu hắn vang lên: "Ba ba, ở lúc người rất nhỏ, thánh tâm của người cũng đã tới đỉnh phong, hiện tại ba ba cần là tà tâm cùng ma tâm, chỉ có thánh tâm, tà tâm, ma tâm đều đạt tới đỉnh phong, ba ba mới có thể trở nên lợi hại hơn".
"Ồ? ".
"Tà tâm, là phải thích gì làm đó, tâm không trói buộc cùng cố kỵ, nhưng cứu ngàn người mà lòng không vui không động, giết vạn người mà lòng không hối hận không ngại, ma tâm...Ba ba có thể tìm dì Tiểu Mạt, hoặc là các dì xinh đẹp ma đại lục song tu...Các nàng tuy rằng không có ma tâm chân chính, nhưng căn nguyên lực lượng các nàng đến từ một tên ma chân chính, có thể kích phát ma tâm của ba ba trưởng thành" Tư Thần nói xong lời nàng không biết từ nơi nào biết.
"Tiểu Mạt...Song tu?" Diệp Vô Thần biểu tình rõ ràng cứng ngắc một chút, hắn không khỏi nghĩ đến một màn Tiểu Mạt thân mình nho nhỏ kia bị chính mình áp chế dưới thân, một bên uyển chuyển hầu hạ một bên hô "phụ thân", hắn vội vàng lắc lắc đầu, khu trừ tạp niệm đáng sợ này, khe khẽ cười khổ nói: "Tư Thần, Tiểu Mạt cùng ngươi giống nhau, là con gái ta".
"Ba ba sai lầm rồi. Dì Tiểu Mạt mới không phải con gái ruột của ba ba, nàng thật ra một mực đều rất thích ba ba. Còn có, ba ba không nhớ rõ tà tâm như thế nào sao - thích gì làm nấy, lòng không trói buộc cùng cố kỵ, hi, ba ba nhất định phải cùng dì Tiểu Mạt song tu, chẳng những có thể tăng trưởng ma tâm, còn có thể tăng trưởng tà tâm".
Diệp Vô Thần suy nghĩ một chút, gật đầu mỉm cười: "Tư Thần, con nói đúng, ta hiểu rồi".
Nói trở về, đã thật lâu không mang Tiểu Mạt về địa phương nàng lúc trước dừng lại trăm năm, hôm nay trở về một chuyến cũng không tồi, thuận tiện tại cái địa phương không có người ngoài kia...Ô...Hay là đi ăn điểm tâm trước đi.
...
Ba năm sau...
"Ba ba, chúng ta đi ra ngoài chơi".
"Ừm, đừng chạy quá xa, bảo vệ tốt dì Nam Nhi của ngươi".
Diệp Vô Thần mang theo vẻ mặt mỉm cười nhìn hai tiểu cô nương nắm tay sôi nổi rời đi, các nàng luôn thích dậy sớm, sau đó chạy đến bên ngoài đi hưởng thụ không khí tươi mát nhất. Tư Thần năm nay đã sáu tuổi, trên đầu buộc hai búi sừng dê, khuôn mặt tinh xảo kia mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ tán thưởng không hổ là con gái Tà Đế, nhưng không có bao nhiêu người biết trên người tiểu cô nương non nớt này thật ra cất dấu lực lượng đáng sợ mà thần bí cỡ nào. Diệp Vô Thần chưa bao giờ sẽ lo lắng nàng một người chạy ra ngoài chơi.
Mà Nam Nhi...Ba năm trước nàng nhìn lên chỉ có năm tuổi, hiện tại nhìn qua vẫn như cũ chỉ có năm tuổi, nàng tuy rằng không có thần lực nữa, nhưng dù sao cũng là thân thể chân thần, lực lượng khôi phục cực kỳ thong thả, tuổi tăng trưởng cũng cũng là thong thả vô cùng. Người thường một tuổi đối với nàng mà nói có thể phải trăm năm ngàn năm thậm chí càng lâu, cho nên lúc ban đầu Tư Thần mỗi lần gọi nàng là dì mọi người chung quanh cảm giác được một trận không được tự nhiên, cũng may mấy năm nay đã quen...Liền ngay cả bản thân Nam Nhi cũng đã quen trạng thái một tiểu cô nương của nàng, vô luận bộ dáng nói chuyện, tính cách, làm việc đều cùng tuổi nàng càng ngày càng ăn khớp, làm cho Diệp Vô Thần một năm so với một năm không có lời nào. Thật ra hắn là rất muốn để cho Tư Thần trực tiếp đem nàng biến thành bộ dáng lớn lên sau ngàn năm vạn năm sau...
Trở về trong phòng, Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm vẫn như cũ ngủ mơ chưa tỉnh, nghe được tiếng bước chân hắn tiến vào, Ngưng Tuyết mới mở to mắt, đánh cái ngáp nhỏ, mơ mơ màng màng hỏi: "Ô, trời đã sáng rồi sao?"
"Đến, hôm nay dậy sớm một chút, ta mang bọn ngươi về Thần chi đại lục bên kia" Diệp Vô Thần xốc chăn lên, lộ ra Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm hai thân thể trần truồng. Cảm nhận được hơi hơi lạnh, Đồng Tâm cũng tỉnh lại, còn buồn ngủ đứng dậy, sau đó lại miễn cưỡng dựa ở trên người Diệp Vô Thần không chịu dậy.
Ngưng Tuyết vẫn như cũ là Ngưng Tuyết kia nhìn qua chỉ có trên dưới mười tuổi, mà cùng nàng trước đây duy nhất không giống là, vết thương trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất không thấy, làm trên dưới Diệp gia lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan hoàn mỹ kia của Ngưng Tuyết khiến cho ông trời cũng ghen tị, vô luận nam nữ tất cả đều thất thố, mở lớn miệng thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại. Đồng Tâm thì như trước là Đồng Tâm vốn có, không thể nói, ánh mắt khi thì ngơ ngác khi thì mê mang, đối mặt người khác khi lại thần kỳ lạnh lùng, chỉ có đối với Diệp Vô Thần cực kỳ si mê quấn quýt, hơn nữa, nụ cười của nàng cũng rõ ràng hơn so với trước kia. Lấy thực lực Diệp Vô Thần hôm nay, hắn muốn giải trừ nguyền rủa trên người Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm chẳng qua là chuyện dễ dàng, nhưng bất luận là Ngưng Tuyết, hay là Đồng Tâm, các nàng đều dùng phương thức của mình cự tuyệt...Bởi vì các nàng là bên người nàng Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, mà không phải Hắc Dực cùng Bạch Dực công chúa của Thần Chi đại lục, các nàng sẽ vẫn duy trì bộ dạng lúc cùng hắn gặp gỡ, vĩnh viễn ở hồi ức bọn họ, mà không muốn biến thành người khác.
Mà một nguyên nhân quan trọng hơn...Bảo trì trạng thái thiếu nữ, các nàng mới có thể không chút cố kỵ giống con mèo nhỏ lười hướng trong lòng hắn chu làm cho hắn nhìn các nàng từng chút từng chút thong thả lớn lên.
"Ồ? Đi gặp mẫu đế sao?" Ngưng Tuyết mắt sáng rực lên một chút, giang hai cánh tay để cho Diệp Vô Thần giúp nàng mặc quần áo.
"Phải. Các ngươi đã rất lâu không trở về qua. Đến, Đồng Tâm, mặc quần áo".
Sau một lát, Diệp Vô Thần dẫn Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm xuất hiện ở đại sảnh Diệp gia, Vương Văn Xu cùng Diệp Uy đều ở trong sảnh, trong tay bọn họ một người ôm một tiểu hài tử giống như phấn điêu ngọc mài, đùa chết đi được, cách rất xa cũng có thể nghe được bọn họ cười to thoải mái đến cực điểm. Vương Văn Xu ôm là một bé trai béo tròn trịa, khoẻ mạnh kháu khỉnh, tuy rằng nhìn qua chẳng qua trên dưới hai tuổi, nhưng đôi cũng là đặc biệt hữu thần. Diệp Uy ôm là một tiểu cô nương trắng nõn nà, cùng bé nam tuổi như nhau. Cũng là buộc hai búi tóc khéo léo đáng yêu tận trời, đang một bên dắt Diệp Uy tóc một bên phát ra tiếng cười non nớt như chuông bạc.
Nhìn thấy Diệp Vô Thần tiến vào, hai tiểu hài tử đồng loạt ngừng tay vui vẻ hướng về phía bọn hắn hô: "Ca ca...Tuyết tỷ tỷ, Tâm tỷ tỷ...Ca ca ôm..."
Bọn chúng phát âm rất chuẩn, không có nửa điểm cảm giác non nớt mới lạ, liền ngay cả biểu tình trên mặt cũng muốn so với bạn cùng lứa tuổi phong phú hơn nhiều. Hai năm trước, Vương Văn Xu lại là thuận lợi vô cùng sanh ra một đôi long phượng thai, cái này lại làm toàn bộ trên dưới Diệp gia đều vui vẻ hỏng rồi, liền ngay cả làm việc luôn luôn trầm ổn hạ mình Diệp Nộ cũng hận không thể khắp thiên hạ đều biết...Mà, cũng chính là một ngày đó, Diệp Vô Thần hướng bọn họ thẳng thắn, hắn, không phải Diệp Vô Thần chân chính thuộc về Diệp gia này, con trai Diệp gia chân chính đã ở sáu năm trước liền đã chết rồi...
Nếu là lúc trước, bọn họ có lẽ sẽ không chịu nổi đả kích này, nhưng Diệp gia nay lại có người nối dõi, còn là long phượng đều có, bi thương kia đến mặc dù mau, nhưng đi nhanh hơn...Bởi vì bọn họ mất đi một đứa con, lại có một đứa "con" rất tốt, một đứa "con" chân chính ngạo thị thiên hạ, cũng bởi vì hắn, hiện tại Diệp gia hiển hách đứng ở đỉnh Thiên Thần đại lục, nay, bọn họ lại có huyết mạch mới, hơn nữa sớm đã biết chân tướng Diệp Uy an ủi, đau thương vốn từ sáu năm trước ở một sau chút thời gian liền trở nên mỏng như vậy. Hiện tại bọn họ lại có cái lý do gì đi đắm chìm tại bi thương đã có thể quên đi kia.
Cũng là ở sau đó, hắn hướng Diệp Uy, Diệp Nộ, Vương Văn Xu cầu hôn, muốn cưới Diệp Thủy Dao làm vợ, cũng thông báo thiên hạ. Bọn họ tự nhiên không có khả năng phản đối, bởi vì như vậy, bọn họ là có thể trở thành người một nhà chân chính...Nhưng, thân phận Diệp Vô Thần không phải con của Diệp gia nhất định không thể vạch trần, nếu không tất dẫn phát dư luận khó có thể thu thập, cho nên, bọn họ chỉ có thể tìm người thế thân Diệp Thủy Dao, vì nàng hư cấu một cái thân thế. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể quang minh chính đại gả cho Diệp Vô Thần, không chút cố kỵ cùng hắn cùng một chỗ.
Tuổi Diệp Thủy Dao, khí chất trác tuyệt, còn có cảm tình Diệp Vô Thần đối với nàng sâu đậm đều quyết định địa vị nàng ở bên trong hậu cung của Diệp Vô Thần, liền mấy năm liên tục khinh đại nàng rất nhiều Thủy Mộng Thiền nhìn thấy nàng cũng phải cung kính gọi một tiếng "muội muội", ngay cả tính tình có vẻ không kềm chế được Gia Cát Tiểu Vũ cùng Viêm Cung Nhược ở trước mặt nàng cũng đã trở nên thành thật rất nhiều. Lúc trước, cũng là nàng loại khí chất cao quý sống cùng đều đến, người khác cả đời cũng khó lấy đào tạo mà thành hoàn toàn thuyết phục Diệp Vô Thần...Còn có lúc trước phong Thái tử Phong Lăng.
Diệp Vô Thần đem hai tiểu hài tử cùng nhau ôm qua, một tay ôm một đứa, ở trên mặt bọn chúng phân biệt hôn một cái, trìu mến nói: "Thiên Tứ, Chân Chân, ca ca hôm nay phải đi ra ngoài một ngày, các ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe cha mẹ nói, không được bướng bỉnh".
Bé nam tên gọi Diệp Thiên Tứ, tên như ý nghĩa, đây là ông trời ban cho Diệp gia bọn hắn huyết mạch chí thân. Tiểu cô nương tên Diệp Chân Chân, chân, đọc giống như là trân, tương tự là hàm nghĩa vô cùng trân quý.
"Chúng ta đều rất ngoan, so với ca ca cùng tỷ tỷ còn ngoan hơn" Hai đứa bé giọng sữa, trăm miệng một lời nói xong. Diệp Uy ở bên cạnh cười ha ha, Vương Văn Xu từ ái cười nói: "Hai đứa nhỏ này...Thần Nhi, con muốn rời nhà sao?"
"Ừm, mang Tuyết Nhi cùng Đồng Tâm đi ra ngoài đi dạo. Phụ thân, mẫu thân, con là muốn hỏi, chuyện hôn nhân của con cùng tỷ tỷ..." Cho dù ở trước mặt vợ chồng Diệp Uy, hắn đối với Diệp Thủy Dao xưng hô vẫn như cũ là "tỷ tỷ", cái này đã là một thói quen không thể thay đổi.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Tu La