Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 552: Có chuyện quan trọng.
Nguồn: sưu tầm
Lúc này, bọn Hổ vương lập tức cùng nhau xuất toàn bộ nội lực hướng Trần Thiên Minh tấn công, bất ngờ, năm chưởng phong mạnh hướng tới Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy năm người cùng tung chưởng tấn công mình, không dám đánh tiếp, hắn vội vàng dùng chân đạp xuống đất mà bay lên. “Bịch”, năm chưởng phong mạnh bay qua dưới chân hắn, nếu như hắn không có chiêu bay lên thì chắc chắn đã bị đánh trúng. Đối với Trần Thiên Minh năm người trước mặt không phải là đối thủ của hắn nhưng mục đích của hắn chủ yếu để bọn họ tập trung đối phó với mình một hồi sau đó bọn Lâm Quốc sẽ chạy ra hỗ trợ, từ lúc phát hiện kẻ địch tiến vào, Lâm Quốc đã dùng ống nghe biết hết rồi.
Để mọi người tiện liên lạc, Trần Thiên Minh đã bảo bọn họ cấp cho Hồ Minh một cái tai nghe, như vậy, cho dù Hồ Minh ở nơi khác thì nội bộ cũng có thể thông báo cho hắn. Cho nên, chỉ cần Trần Thiên Minh ngăn chặn bọn họ trong một thời gian thì bọn họ nhất định không thoát được.
Vì vậy, Trần Thiên Minh chân phải vừa rơi xuống đất liền dùng chân trái nhấn xuống cơ thể nhanh chóng hướng đến bọn Hổ vương, bởi vì sáu người bọn họ bình thường không có sự phối hợp cho nên Trần Thiên Minh lợi dụng những sơ hở của bọn chúng sau đó cùng bọn chúng du đấu. Trần Thiên Minh cũng không trực tiếp giao đấu, chỉ là đang cùng bọn họ vờn quanh.
Công lực bọn Hổ vương về cơ bản là không có cách nào tập trung đánh trúng được hắn. Lôi ma vừa hướng Trần Thiên Minh tấn công, những người khác cũng chuẩn bị tiếp ứng nhưng Trần Thiên Minh bay nhanh đi nơi khác, đến nỗi làm cho đợt tấn công của người khác cũng thất bại. Bây giờ Trần Thiên Minh tựa như bóng ma đang bay lượn giữa bọn chúng.
Nếu như bọn họ chỉ là những người chạy trốn bình thường thì đó không có vấn đề gì. Nhưng Trần Thiên Minh thầm nghĩ cần phải kéo dài thời gian, tránh một người tấn công đằng sau, sau đó lại bay đi chỗ khác ngăn cản không cho bọn chúng rời đi. Vì thế bọn Hổ vương không thể làm gì khác hơn là cùng Trần Thiên Minh giao đấu.
Lúc này bọn Lâm quốc gồm ba người cũng vọt ra, thấy Trần Thiên Minh đánh nhau có vẻ khó khăn vội vàng hướng đến ba người bịt mặt tấn công. Vì có thêm sự giúp sức của ba người bọn Lâm quốc nên bây giờ Trần Thiên Minh đánh có vẻ dễ dàng hơn. Hắn thể hiện những tuyệt chiêu của bản thân, muốn nhanh chóng đánh bại mấy người kia.
Mà bọn Hổ vương bị quay đánh càng sợ hãi hơn, bọn Lâm quốc giao chiến cùng Lôi ma, Điện ma, Lang vương khiến bọn chúng chống cự một cách khó khăn, bây giờ bọn chúng muốn chạy trốn nhưng không thể. Hổ vương và Sư vương cùng giao chiến với Trần Thiên Minh lại càng không phải là đối thủ, bọn họ đã dính mấy đòn, không chừng không bao lâu nữa, Trần Thiên Minh sẽ đánh bại bọn chúng.
“Bắt thích khách”. Bên kia Hồ Minh mang theo một đám đệ tử của Hoàng Lạt Ma tiến lại. Sau khi hắn nghe thấy Lâm quốc nói có kẻ địch đột nhập lập tức mang theo đệ tử đến hỗ trợ.
Hổ vương nhìn thấy phía trước đoàn quân của bọn Hồ Minh đang kéo đến trong đầu kêu gào ‘mạng mình coi như xong rồi’. Bây giờ bọn chúng còn không đánh lại được bọn Trần Thiên Minh, giờ có thêm bọn Hồ Minh đến hỗ trợ nữa e rằng tính mạng bọn chúng khó mà bảo toàn được.
Đột nhiên, ngay lúc bọn Hồ Minh đang chạy tới chỗ Trần Thiên Minh thì trong bóng tối chợt xuất hiện một bóng đen, cái bóng đó liền rút ra từ trong lòng vật gì đó rồi hướng bọn Hồ Minh tấn công.
“Ầm”, trước mặt Hồ Minh phát ra vài tiếng vang, lập tức mọi người tản ra hai bên, sau tiếng nổ một màu khói trắng lan tỏa. Vừa tấn công bọn Hồ Minh đồng thời bóng đen cũng hướng bọn Trần Thiên Minh bên kia để tấn công, chỉ một chốc lát sau, bên chỗ bọn Trần Thiên Minh cũng lan tỏa một màu khói trắng mù mịt khiến mọi người không nhìn thấy gì xung quanh.
Trần Thiên Minh cảm thấy sương khói này có mùi vị kỳ lạ, trong lòng hắn có chút kinh hãi, sau đó vội vàng lớn tiếng hô lên: “khói có độc, A Quốc, mọi người hãy nhanh chóng rút lui, rút lui đến trước cửa bảo vệ Hoạt Phật”. Nói xong, Trần Thiên Minh cũng nhanh chóng mà rút lui, hắn cũng muốn đến cửa để bảo vệ không cho những người này thừa cơ ám sát Ngật Tang Đại Kiệt.
Bọn Hồ Minh nghe thấy tiếng hô lớn của Trần Thiên Minh cũng vội vàng rút lui, hai đệ tử của Lạt Ma ở phía cuối chạy về phía trước, nhưng thấy sự việc không ổn liền quay lại vọt vào trong chỗ khói, nói to: “có hai người không ra được đã gục trên mặt đất”.
Hổ vương thấy có người đến cứu bọn chúng, vì vậy hắn liền bảo cho năm tên đồng bọn vội vàng bỏ chạy. Mà bọn Trần Thiên Minh cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn bọn chúng chạy trốn.
Sau khi bọn Hổ vương trốn được về hội Hồng giáo, liền hổn hển, nhớn nhác chạy đến phía Lạp Đạt bẩm báo: “Sư phụ, chúng con đã hành động thất bại, Trần Thiên Minh có bên trong Hoàng giáo mà Tiểu Ngọc lại không hề phát ám hiệu cho chúng con. Nếu như không phải chúng ta có tay trong âm thầm giúp đỡ thì chúng con dù có được ăn thuốc giải độc cũng khó có thể về gặp sư phụ.
“Sao cơ? Trần Thiên Minh có trong Hoàng giáo?” Lạp Đạt tức giận đứng dậy. “Vậy tại sao Tiểu Ngọc không phát ám hiệu cho các con? Người đâu, gọi Tiểu Ngọc về đây cho ta để ta hỏi cho rõ ràng”. Lạp Đạt nghĩ đến việc tối nay Phương Minh Ngọc làm gì mà thiếu chút nữa khiến cho hắn tổn thất mất sáu cao thủ.
Nếu như tối nay mà hắn bị tổn thất mất sáu cao thủ, vậy thì sáng sớm mai hắn sẽ tiến hành luôn kế hoạch cuối cùng. Nhưng thực sự hắn chưa muốn thực hiện kế hoạch cuối cùng vì nếu như thực hiện kế hoạch cuối cùng thì hình tượng của hắn trong mắt các tín đồ sẽ hoàn toàn thay đổi.
Không để sư phụ đợi lâu, Phương Minh Ngọc liền tiến vào. “Hổ vương, các anh đã trở về, tình hình thế nào rồi? Đã giết chết được Ngật Tang Đại Kiệt rồi à?” Phương Minh Ngọc thấy bọn Hổ vương trở về còn tưởng bọn họ đã giải quyết Ngật Tang Đại Kiệt.
“Tiểu Ngọc, anh không thấy xấu hổ khi hỏi vậy à? Tại sao Trần Thiên Minh không có trong phòng mà anh không phát tín hiệu cho chúng tôi, tối nay chúng tôi thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn Trần Thiên Minh rồi đấy. Nếu như không phải người nội gián của chúng ta đến hỗ trợ kịp thời thì liệu chúng tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với anh được không?” Hổ vương thấy Phương Minh Ngọc nói vậy căm phẫn mà lớn tiếng.
“Sao cơ? Trần Thiên Minh có trong Hoàng giáo à?” Phương Minh Ngọc thất kinh, “vậy là tôi đã bị bọn chúng lừa rồi”.
Lạp Đạt hỏi Phương Minh Ngọc: “Tiểu Ngọc, con nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Minh Ngọc vội vàng thuật lại chuyện tại phòng của Trần Thiên Minh cho bọn Lạp Đạt nghe.
“Nếu như vậy thì người ngủ trong phòng không phải là Trần Thiên Minh, hắn là một tên thuộc hạ. Điện ma nói hôm nay hắn đã nhìn thấy Trần Thiên Minh cùng với ba thuộc hạ của hắn. Như vậy là còn có hai tên thuộc hạ, con nhìn thấy hai người trong phòng vì hắn đã dùng chiêu kim thiền thoát xác để lừa gạt con”. Lạp Đạt thở dài một hơi. “Thật là may đêm nay mọi người đi đều trở về an toàn nếu không về e rằng chúng ta gặp vấn đề lớn”.
“Hoạt Phật, Lang vương bị thương”. Hổ vương nói.
“Lang vương, con bị thương thế nào? Lại đây ta xem một chút”. Lạp Đạt nghe thấy Lang vương bị thương cũng rất lo lắng, bây giờ đúng là hắn rất cần người, thiếu đi một người là cơ hội thành công của hắn ít đi một chút.
“Con bị Trần Thiên Minh đánh cho một chưởng, không biết hắn đã dùng ám khí gì đánh trúng mông con, bây giờ cảm thấy rất đau”. Lang vương vẻ mặt đau khổ nói. Sau khi hắn bị đánh trúng mông vẫn không có thời gian để ý đến vết thương mà vội vàng chạy trốn trở về báo cáo Lạp Đạt. Bây giờ nghe Lạp Đạt hỏi vậy hắn mới nhớ ra mình bị thương.
“Hổ vương, con giúp Lang vương xem có ám khí gì dưới mông hắn”. Lạp Đạt quay sang nói với Hổ vương.
Nghe vậy, Hổ vương liền đến giúp Lang vương cởi quần, từ mông hắn lấy ra một cái đinh sắt. “Hoạt Phật, Trần Thiên Minh đã dùng đinh sắt đánh trúng thương mông Lang vương”. Hổ vương cầm đinh nói.
“Đinh sắt?” Lạp Đạt kỳ quái nói. Hắn đã gặp không ít người dùng ám khí, nhưng dùng ám khí là đinh sắt giống như Trần Thiên Minh thì đúng là lần đầu nghe thấy.
“Vâng, nhìn rất giống một cái đinh sắt, không có độc”. Hổ vương gật đầu nói.
“Thật sự là rất kỳ lạ!” Lạp Đạt nói.
“Con mẹ nó, tên Trần Thiên Minh này thật là kỳ quái khi dùng loại ám khí này”. Phương Minh Ngọc tỏ vẻ rất hận Trần Thiên Minh, tất cả đều là do hắn, chỉ có hắn bày đặt cho kẻ khác chứ chẳng có ai bày đặt cho hắn cả. Đúng là tối nay Phương Minh Ngọc đã bị Trần Thiên Minh lừa khi hắn để người khác giả trang bộ dạng hắn ngủ trên giường.
“Tiểu ngọc, việc này cũng không thể trách con được, con cứ về phòng nghỉ trước đi! Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn”. Lạp Đạt hướng về phía Phương Minh Ngọc xua xua tay bảo hắn trở về.
“Sư phụ, sau này con sẽ chú ý hơn, con không nghĩ rằng Trần Thiên Minh cũng thâm hiểm như vậy”. Phương Minh Ngọc cảm thấy không phục mà nói.
Lạp Đạt nhẹ nhàng mà thở dài một hơi nói: “Tiểu ngọc, con phải hiểu rằng, để là người được đặc phái đến đây bảo vệ an ninh quốc gia nhất định không phải người bình thường, hơn nữa con cũng đã nói Trần Thiên Minh là một người rất khó đối phó còn gì, chúng ta phải cẩn thận hơn. Mặc dù võ công của hắn cao cường nhưng nhấy định không nhiều người bằng chúng ta”.
“Đúng vậy, tối nay một mình Trần Thiên Minh đã đánh không lại năm người chúng ta kết hợp lại, nếu hắn đơn độc chúng ta vẫn có thể xuống tay với hắn”. Hổ vương nghe Lạp Đạt nói vậy liền gật đầu.
“Còn việc này nữa, Lang vương, con lại đây ta xem vết thương thế nào rồi”. Lạp Đạt gọi Sói vương lại gần.
Nghe Lạp Đạt gọi, Lang vương vội vàng kéo quần lên sau đó đi tới chỗ Lạp Đạt.
Lạp Đạt kéo tay Sói vương lại, sau đó nhẹ nhàng kiểm tra vết thương. Một lát sau quay sang Lang vương nói: “Vết thương cũng nhẹ thôi, ta sẽ bôi thuốc cho con, sau hai ngày con sẽ khỏi”. Nói xong , Lạp Đạt giúp Lang vương bôi thuốc vào vết thương.
Sau khi được trị liệu vết thương, Lang vương liền cáo từ Lạp Đạt trở về nơi cư trú của hắn ở tu viện. Vừa được Lạp Đạt điểm chân khí hắn có cảm giác vết thương đỡ đau hơn rất nhiều, không chừng đã khôi phục bảy, tám phần.
“Ngõa Thứ, anh gọi Diệu Tây qua đây giúp ta”. Lang vương nói với một đệ tử đứng cạnh.
Đệ tử này nghe Lang vương nói vậy liền khom người lui đi tìm Diệu Tây. Diệu Tây là nữ đệ tử của Sói vương, bình thường cũng chính là người được Lang vương yêu mến nhất.
Một lát sau, một người khoảng chừng hai mấy tuổi đẩy cửa bước vào, cô mặc trang phục của Lạt Ma nên rất khó nhìn thấy vóc dáng bên trong của cô nhưng cô có một khuôn mặt thanh tú, đặc biệt có ánh mắt rất truyền cảm, nhìn thoáng có thể đoán đây không phải một đệ tử bình thường. Cô ta đến bên cạnh Lang vương nói: “Sư phụ, sư phụ tìm con à?”
“Đúng vậy, ta có chuyện quan trọng muốn nói với con”, Lang vương nhẹ nhàng gật đầu sau đó quay ra nói nam đệ tử đứng sau Diệu Tây: “Ngõa Thứ, con cứ ra ngoài trước đi, chúng ta cần bàn một số chuyện quan trọng”.
Ngõa Thứ gật đầu lui ra ngoài, ra tới cửa còn giữ cửa cân nhắc trước khi đóng cửa. Hắn một mực trung thành hầu hạ Lang vương, biết Lang vương muốn bàn chuyện quan trọng với Diệu Tây nên cẩn thận trước sau.
Lang vương thấy Ngõa Thứ đã đi ra ngoài, cao hứng mà đứng dậy ôm Diệu Tây nói: “Bảo bối của ta, mấy ngày không nhìn thấy con, con ngày càng xinh đẹp hơn”.
“Sư phụ, như vậy không tốt đâu, sư phụ buông tay ra đi”. Diệu Tây lắc lắc đầu nói.
“Ngươi thật là đê tiện, chưa có ai được như con đâu vậy mà còn giả bộ làm thánh nữ à, con nghĩ rằng con là thánh nữ hả? Lần trước là ai kêu người ta làm mạnh lên đấy hả?” Lang vương vừa nói vừa dâm đãng sờ mó khắp người Diệu Tây. “Lạo xạo, hình như nó to hơn trước kia nhỉ, đúng là càng ngày càng to ra”. Lang vương sờ nắn những phần đầy đặn tuyệt vời của Diệu Tây xúc động nói.
“Sư phụ, người thật là xấu xa đấy!” Diệu Tây lắc lắc cái mông tròn trịa ra vẻ không thuận theo mà nói.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 553: Đều là sư phụ hại người nhà.
Nguồn: sưu tầm
Xấu ư? Ha ha, ta xấu ở điểm nào? Con nói rõ xem nào!” Lang vương nói xong liền thẳng tay kéo hết quần áo của Diệu Tây ra, sau đó thỏa sức dò xét vào những vùng nhạy cảm của cô.
“Sư phụ, không nên, không nên mà!” Diệu Tây yêu kiều, tình tứ nói. Lang vương ra sức nắn bóp phần trên của cô khiến cô không chịu được nữa mà bắt đầu rên rỉ, mấy ngày nay Lang vương không tìm đến cô khiến cô rất thèm muốn…
Lang vương thở phì phò nhỏ giọng nói: “Bảo bối, lại đây, sư phụ nhớ con muốn chết rồi đây, chẳng lẽ con không nhớ sư phụ sao?” Lang vương biết nữ Diệu Tây này là một cực phẩm phòng the, chính bản thân hắn cũng phải mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể làm cho cô ta thỏa mãn, hơn nữa chỉ cần hắ rảnh rỗi một cái là cô ta lại quấn quýt lấy hắn, chẳng lẽ bây giờ cô ta lại không muốn được sao?
“Sư phụ… sư phụ không nên nói vậy mà”, bị Lang vương đoán đúng tâm lý ngứa ngáy, Diệu Tây không nói lên lời.
Năm trước Diệu Tây gia nhập Hoàng Lạt Ma Giáo, Lang vương lúc đó vô tình phát hiện ra cô ta có vài phần sắc đẹp, vì vậy, đã trực tiếp nhận cô ta làm đệ tử cấp cao của hắn, Tại Lạt Ma Giáo, những đệ tử cấp cao kỳ thật chính là những người thân cận nhất, rất khác so với những đệ tử bình thường khác. Về võ công thì các đệ tử khác chỉ học được một ít võ nghệ của sư phụ nhưng đệ tử cấp cao lại có thể được học hầu hết võ công của sư phụ.
Sau khi Diệu Tây nhận vì trí đệ tử cao cấp, Lang vương tìm mọi cách để đến gần Diệu Tây hơn, hơn nữa lợi dụng cơ hội dương oai, đồng thời đưa Diệu Tây đi tập võ công. Từ khi có tiếp xúc thân mật với Diệu Tây, Sói vương có khi chỉ bảo mình Diệu Tây vào để cùng nhau ‘luyện tập võ công’ một cách vui vẻ.
“Diệu Tây, mấy ngày nay anh không có thời gian rỗi, em có lẳng lơ cùng người đàn ông nào không đấy hả?” Sói vương dùng sức nhéo má anh đào của Diệu Tây, nghi hoặc tra hỏi. Diệu Tây của bây giờ không còn giống như trước kia nữa, nếu như trước đây cô ta sẽ sửa soạn quần áo sạch sẽ chỉ để chờ đợi hắn chơi cô.
Nghe Lang vương nói vậy Diệu Tây giật mình hoảng sợ, vội vàng ra vẻ tức giận mà nói: “Sao sư phụ lại nói người ta như vậy, người ta thì chỉ ở trong phòng đau khổ chờ người, hừ, đã vậy con đi về đây”. Nói xong, cô ta đẩy tay của Lang vương đang sờ vuốt ngực mình ra.
“Thôi mà, bảo bối, ta không phải vì ghen mà vì sợ con tìm được người đàn ông khác tốt hơn thôi”. Lang vương thấy Diệu Tây tức giận vội vàng ôm cô vào lòng rồi hôn lên toàn thân cô.
“Ria mép của sư phụ làm con đau”. Diệu Tây cười hì hì rồi nói, ria mép của Lang vương cà vào mặt cô ta khiến cô muốn tránh cũng không tránh được.
Lang vương cao hứng nói: “Ha ha, ta sẽ dùng ria mép cắm vào phần dưới của con, chắc chắn con sẽ càng thêm thích thú đấy”. Nói xong, Lang vương bắt đầu cởi hết quần áo Diệu Tây. Đầu tiên là bộ quần áo Lạt Ma rộng thùng thình, sau đó đến cái áo lông, rồi lộ ra một đôi gò bồng đảo căng tròn mê đắm sau hai lớp áo khiến Lang vương không khỏi nuốt nước miếng.
“Đừng mà!” Diệu Tây nghĩ tới việc Lang vương dùng ria mép hắn cắm vào phần dưới của mình sẽ rất ngứa ngáy làm cho tâm lý của cô có phần rung động, nàng kẹp chặt hai chân mình vào ra vẻ không thuận theo mà lắc lắc mông.
Lang vương biết Diệu Tây cố ý nói như vậy, cả người hắn ngồi xổm xuống, bắt được cạp quần của cô hắn liền kéo mạnh ra, một đôi chân dài trắng muốt hiện ra trước mắt hắn. “Ôi chao… đẹp quá thôi”. Lang vương hưng phấn liền hôn một cái, rồi lấy tay vuốt ve một cách thích thú.
Từ từ tay hắn hướng lên vuốt ve phần đồng cỏ của Diệu Tây. Hắn vuốt lên quần nhỏ của Diệu Tây rồi lấy tay mân mê phần nhạy cảm của Diệu Tây.
Mặc dù cách cái tiểu khố nhưng Diệu Tây vẫn cảm giác rất rõ Lang vương đang kích thích cô, tay hắn linh hoạt, khéo léo không ngừng làm những động tác tạo cho Diệu Tây cảm giác hưng phấn vô cùng.
“Bảo bối, tiểu khố của con đã ướt hết cả rồi!” Lang vương cười dâm đãng. Đúng là tiểu khố của Diệu Tây ẩm ướt hết cả, xem ra cô đã thích lắm rồi.
“Sư phụ, người nói mà không biết xấu hổ, đây đều là sư phụ hại người nhà mình. Sư phụ không phải là vừa muốn nói chuyện quan trọng với con sao? Sao bây giờ người lại không nói gì thế?” Diệu Tây vốn đang kẹp chặt hai chân giờ có chút mở ra để cho Lang vương đưa tay vào.
“Con là khờ thật hay là giả vờ vậy, ta muốn nói chuyện quan trọng với con chính là muốn vui vẻ với con, chẳng lẽ con đã quên, võ công của Hồng Lạt Ma Giáo chúng ta là lợi hại nhất, nhất định sẽ chỉ toàn chuyện vui vẻ, chúng ta cứ thoải mái mà chơi đùa!” Lang vương cười ha ha rồi nói.
Diệu Tây liếc xéo Lang vương một cái, nói: “Sư phụ, người thật không biết xấu hổ, trước kia chính là người cũng nói như vậy và rồi người lừa gạt con lên giường”.
“Ha ha, không phải là con cũng tự nguyện sao? Là ai đã lớn tiếng trên giường như vậy, còn ra sức mà tấn công, thiếu chút nữa là lấy đi cái mạng già của ta!” Nhớ tới buổi nói chuyện hôm đó, Lang vương tỏ ra rất cao hứng. Lần đó là chính hắn đã lợi dụng cấp bậc để Diệu Tây không thể từ chối được.
Diệu Tây quả thực là cực phẩm phòng the, chẳng những phối hợp với hắn, hơn nữa còn bảo hắn làm mạnh hơn, chính hắn lúc đầu còn hoài nghi không biết Diệu Tây có chịu được những động tác điên cuồng của hắn không, nhưng mà không ngờ cô không những không có chút dấu hiệu nào là không chịu được mà còn sợ hắn không đủ sức.
“Là sư phụ đã câu dẫn người nhà, người… người còn nói vậy nữa, người ta không thèm để ý đến sư phụ đâu”. Diệu Tây cố ý lấy tay che mặt, thẹn thùng nói. Nàng biết rằng càng làm nũng như vậy thì đàn ông sẽ càng thích thú.
Lang vương cười nói: “Được, là ta câu dẫn một cô gái đàng hoàng như con, được rồi chứ! Ta bây giờ lại muốn câu dẫn con đây!” Lang vương vừa nói vừa đứng lên, liền kéo Diệu Tây lại, Diệu Tây kiên quyết đẩy ra, dường như đây là những chiêu giả bộ rất quen thuộc để nhử Lang vương đến chơi.
Lang vương hưng phấn tay phải cầm lấy tô phong bên phải của Diệu Tây, sau đó chuyển sang tô phong bên trái, đặc biệt nàng còn có tiểu anh đào rất mê hồn, đang từ từ cứng lên. Hơn nữa, Lang vương đã lấy ria mép xoa xoa tô phong của cô, khiến cho Diệu Tây không khỏi có cảm giác ngứa ngáy khó chịu mà rên rỉ rồi đạp chân.
“Ôi,… sư phụ”, Diệu Tây cầm lấy tóc Lang vương hưng phấn kêu lên.
“Vậy ta làm gì tiếp bây giờ? Có phải con có chuyện muốn đi ra ngoài à? Bây giờ con có thể đi được rồi đấy”. Lang vương cố ý bóp mạnh vào tô phong của Diệu Tây, hắn biết bây giờ cô đã trong tình trạng này thì coi như hắn có đuổi cô đi ra ngoài cô cũng không thể đi được.
“Sư phụ, người thật xấu xa, người biết rõ người ta đã như vậy rồi lại còn đuổi ra ngoài sao. Hứ, sư phụ đã bảo con ra ngoài, đã vậy con cứ thế này đi ra ngoài câu dẫn đàn ông khác nhé”. Diệu Tây nhõng nhẽo mắng Lang vương.
“Được đấy, con cũng dám uy hiếp ta hả, xem ra ta không cho con một trận không được rồi”. Lang vương bắt đầu đứng dậy, rồi xé hết lớp quần áo cuối cùng trên người Diệu Tây, để lộ ra một bãi cỏ đenn của cô.
Thấy Lang vương nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình, Diệu Tây cố ý lấy tay che kín, không cho Lang vương xem, nàng muốn khiến Lang vương thêm phần hứng thú.
“Bảo bối, con buông tay ra ngay”. Lang vương vừa cởi quần áo của mình, vừa quay sang Diệu Tây nói.
“Không, con không bỏ ra đâu!” Diệu Tây phe phẩy cả người. Bây giờ cả thân hình quyến rũ của Diệu Tây hiện ra rõ mồn một trước mắt Lang vương, điều này khiến cho toàn thân hắn như bốc hỏa. Lang vương cởi hết quần áo của mình sau đó ôm lấy Diệu Tây bế lên giường.
Được Lang vương ôm Diệu Tây quả nhiên không hổ là cực phẩm. Lúc Lang vương bước đi được vài bước, đôi tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng buông xuống cố gắng nắm bắt cậu nhỏ của Lang vương.
“Hả” Lang vương đã hưng phấn như vậy mà bị Diệu Tây kích thích thêm thiếu chút nữa đã không thể đi tiếp được, bây giờ hắn chỉ muốn ném Diệu Tây xuống dưới đất, sau đó bắt đầu hành động luôn. Nhưng hắn đã cố gắng kìm nén nhiệt huyết của mình xuống, từ từ bước đến giường, làm chuyện đó ở dưới đất dù sao thì với hắn cũng không tốt.
Cứ như vậy, bị Diệu Tây cầm lấy cậu nhỏ Lang vương từng bước một mà hướng đến giường, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi. Lang vương trong lòng khổ sở mà kêu lên: “Diệu Tây, bỏ tay ra, ta muốn con bỏ tay ra”. Lang vương vội vàng nói với Diệu Tây, bởi vì nếu cô không bỏ tay ra thì cơ bản là hắn không có cách nào đặt cô lên giường được.
“Không, con không bỏ ra đâu”. Diệu Tây nhìn Lang vương rồi nháy đôi mắt một cách tinh nghịch. Cô đang nắm cậu nhỏ của Lang Vương thật là cũng có chút không nỡ buông ra.
“Nhanh lên, bảo bối, nghe lời ta, nhanh bỏ tay ra một chút thôi, chẳng lẽ con muốn giúp ta thỏa mãn bằng tay sao?” Lang vương dâm đãng mà kêu lên.
“Nếu muốn con bỏ tay ra thì sư phụ phải hứa dạy cho con một tuyệt chiêu”. Diệu Tây mặc cả với Lang vương.
“Được rồi, ta sẽ đáp ứng con, con nhanh bỏ tay ra đi”. Lang vương liền liều mạng mà gật đầu, sau đó hắn không còn thấy gì quan trọng hơn nữa, đừng nói là một tuyệt chiêu chứ nếu như mười tuyệt chiêu hắn cũng sẽ đáp ứng luôn.
Nghe thấy Lang vương đồng ý rồi, Diệu Tây mới cao hứng mà bỏ bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi câu nhỏ. Lang vương thấy Diệu Tây đã bỏ tay ra, vội vàng ném Diệu Tây lên giường, sau đó nhào cả thân người tới cô.
Lúc này với Lang vương là vô cùng cấp bách, hắn vừa mới bị Diệu Tây cầm lấy cậu nhỏ mà kích thích nên rất khó chịu. Vì vậy, hắn vội vàng tách hai chân Diệu Tây ra, sau đó lập tức vào bên trong cô.
“Hả!” Bị Lang vương đi vào một cách mạnh mẽ như vậy, Diệu Tây không khỏi kêu to lên. “Thích không? Bảo bối!” Lang vương vui sướng mà kêu lên.
“Thích, thích lắm, sư phụ, người làm mạnh nữa vào!” Diệu Tây hưng phấn mà kêu lên. Lang vương thấy vậy càng vào sâu trong cơ thể cô, làm cho Diệu Tây có cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Con thật là xấu quá, sư phụ còn chưa khởi động cho nóng người mà con đã bảo ta làm những động tác mạnh như vậy”. Lang vương ra vẻ bất mãn nói. Nhưng thực ra hắn chỉ thích Diệu Tây như vậy, chỉ có cuồng bạo như thế thì hắn mới càng thấy thích thú.
“Đến đây đi,sư phụ”, Diệu Tây chào mời.
“Được, ta sẽ tới”. Lang vương vừa nói vừa bắt đầu động tác trên người Diệu Tây, động tác này có tốc độ rất nhanh và mạnh, thật sự là làm cho người ta nghĩ đến những bộ phim nóng bỏng.
“Ha, thích quá, sư phụ, người cứ như vậy đi, nhanh lên một chút nữa”. Diệu Tây mỗi lúc một thêm hưng phấn mà kêu lên.
“Mẹ kiếp, con có phải là muốn lấy cái mạng già này không đấy hả?” Lang vương mắng. Nếu như không phải hắn đã từng học qua một số thuật vui vẻ này mà hiểu được một chút về những chuyện bí ẩn này thì thật sự hắn không thể làm cho Diệu Tây hưng phấn được đến như vậy mất.
Bị Lang vương làm cho mê muôi cả người nên Diệu Tây cũng không để ý được gì nữa, cô chỉ có một ý nghĩ muốn Lang vương làm mạnh hơn nữa thôi. Vì vậy, cô đã để tay vào mông Lang vương dùng sức ấn vào, nghĩ là muốn giúp hắn có thêm lực mạnh.
“Ôi chao! Mẹ kiếp, có phải con muốn lấy mạng của ta không?” Lang vương kêu lên thảm thiết.
Bởi vì Diệu Tây không biết Lang vương bị thương ở mông, cô đã dùng sức mà ấn đúng vào phần mông hắn bị trúng đinh sắt, khiến cho hắn không thể không kêu lên thảm thiết.
Lang vương ra khỏi cơ thể Diệu Tây, sau đó dùng tay sờ soạng vào vết thương của mình, dĩ nhiên là thấy máu chảy ra. Xem ra, mới vừa rồi do Diệu Tây đã quá hưng phấn mà dùng một lực mạnh ấn vào vết thương của hắn.
Điều khiến cho Sói vương càng tức giận hơn là vừa rồi hắn bị Diệu Tây ấn vào chỗ đau nên bây giờ cậu nhỏ của hắn cũng đã mềm đi. Nhìn cậu nhỏ của mình đã mềm, Lang vương không thể cho khí ra được.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Diệu Tây kỳ quái hỏi thăm. Trước kia cô cùng với Lang vương vẫn làm những chuyện như thế này mà, cô vẫn ấn vào mông Lang vương, nhưng sao hôm nay không hiểu sao hắn lại kêu la thảm thiết vậy?
Lang vương phẫn nộ nói: “Mẹ kiếp, con nói mà không biết xấu hổ à, hôm nay ta bị người dùng ám khí đánh bị thương mông, vết thương rất sâu, vừa rồi con đụng vào đúng vết thương của ta đấy”.
“Con không biết thật mà, sư phụ, người đừng nên tức giận quá”. Diệu Tây thấy Lang vương tức giận vội vàng nói. Cô biết Lang vương vui buồn rất bất thường, nếu như cô mà đắc tội với hắn thì chắc chắn sẽ phải chịu khổ sở.
Lang vương nghe thấy Diệu Tây nói vậy cũng biết rằng cô ta vô tình nên không còn tỏ ra tức giận như vừa rồi nữa. Nhưng hắn nhìn thấy cái đó của mình mất hứng rồi cũng có chút tức giận. Vì vậy, hắn bắt đầu dùng tay sờ soạng tô phong đầy đặn của Diệu Tây.
“Sư phụ, con muốn… sư phụ nhanh lên một chút đi…” Vừa rồi chính cô đang rất hưng phấn bị Lang vương rút ra, điều này làm cho Diệu Tây cảm thấy vô cùng ngứa ngáy bên trong.
“Muốn mẹ con ý, con không thấy ta không còn cứng nữa hay sao?” Sói vương tức giận mà nói. Cái thứ này thật là kỳ quái, lúc không muốn cho nó cứng thì nó lại cứng, lúc muốn nó cứng thì nó lại không cứng cho. Nghĩ tới đây, Lang vương liều mạng mà lấy tay tự kích thích cậu nhỏ của mình.
Lúc này Diệu Tây mới phát hiện phía dưới của Lang vương vừa rồi không còn sung mãn nữa, bây giờ nó giống như một chú nhóc đang cúi đầu ủ rũ.
Lang vương thấy mình kích thích cậu nhỏ không có hiệu quả, vì vậy hắn quay sang phía Diệu Tây nói: “Bảo bối, con lại đây ngậm nó một chút đi”.
“Không, sư phụ vừa đi đâu về bẩn lắm!” Diệu Tây nhìn Lang vương vừa đi liều mạng từ nơi nào về liền phe phẩy đầu nói. Cậu nhỏ của Lang vương chính là vẫn còn mang theo u thủy của cô, nên cô mới không giúp hắn ngậm nó.
“Con sao lại như vậy? Sư phụ như nào mà bảo là bẩn? Đều là nước của con mà, nhanh lên nào, ai da, con không muốn sao được? Con giúp sư phụ làm nó ngẩng đầu lên đi”. Lang vương tức giận nói.
“Con không làm đâu”. Diệu Tây phe phẩy đầu.
“Nhanh lên nào, nếu không sư phụ giận đấy”. Lang vương vừa nói mặt vừa nghiêm lại, đây đều do cô động phải vết thương của hắn, bây giờ đương nhiên cô sẽ phải giúp hắn khôi phục lại hứng thú, sao lại không được chứ.
Diệu Tây suy nghĩ một chút, quay sang Lang vương nói: “Sư phụ, vậy người hãy dạy con thêm một tuyệt chiêu nữa được không?”
“Được, để xem biểu hiện lần này của con, nếu con làm tốt thì ta sẽ dạy con nhiều tuyệt chiêu…” Lang vương gật đầu nói. Nói xong hắn đứng dậy, hai tay xuyên vào thắt lưng, lấy ra một thứ đồ vật đưa cho Diệu Tây.
Thấy Lang vương đáp ứng rồi, bất đắc dĩ Diệu Tây không thể làm gì hơn là ngồi xổm, dùng miệng hướng phía dưới của Lang vương mà hôn. Cô biết rõ tính cách của Lang vương, nếu như cô ta không đáp ứng chắc chắn hắn sẽ lên cơn phẫn nộ ngay, hơn nữa, phía dưới của cô ta cũng đang khó chịu muốn chết vì vừa rồi Lang vương mới đáp ứng cô ta được ba chiêu. Sau một thời gian, mỗi lần vui vẻ cùng Lang vương cô đều học được một tuyệt chiêu, bởi vậy cô ta đã học được không ít chiêu.
Diệu Tây há to miệng, nhíu mày,sau đó ngậm cái phần dưới của Lang vương, chậm rãi đưa ra đưa vào.
“Đúng rồi, tốt lắm, Diệu Tây, ta không nghĩ miệng của con lại giỏi như vậy đấy, ha ha, xem ra trước kia ta vẫn chưa hiểu rõ con, sau này phải vui vẻ nhiều với nhau mới được”. Lang vương cao hứng kêu lên. Miệng Diệu Tây vẫn đều đều đưa ra đưa vào, thỉnh thoảng đầu lưỡi cô lại quấy đảo phần dưới của hắn, làm cho hắn có cảm giác cái đó từ từ có phản ứng lại kích thích đó.
Diệu Tây một mặt kích thích Lang vương, một mặt tự lấy tay ve vuốt phần dưới của mình, phía dưới vốn đang khó chịu giờ thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng Lang vương vẫn chưa chịu tha cho cô. Mặc dù cô ta đã rất khó chịu rồi nhưng cô ta cũng không dám bảo Lang vương làm giúp, dù sao hắn cũng là sư phụ của cô, hay là cứ nói hắn cùng làm thỏa mãn đi chứ!
Diệu Tây vẫn đang ngậm phần dưới của Lang vương đến khi cái đó của hắn đạt đến độ kích thích tới tầm. Hắn lại muốn lôi cái đó xuống phía dưới của Diệu Tây mà hoạt động, đột nhiên hắn có ý muốn kỳ quái, hắn thường xuống thăm cái miệng dưới của Diệu Tây rồi, nhưng chưa lần nào thăm cái miệng trên này của cô cả, ngay lúc này hắn muốn thử xem cái miệng trên này có bằng phần dưới không.
Nghĩ tới đây, Lang vương một tay tựa vào Diệu tây, một tay đặt vào trán cô, tiếp theo dùng sức mà ấn vào, sau đó hắn dùng sức mà khuấy động cả miệng Diệu Tây.
“Ư…”, Diệu Tây cảm giác được giống như đang nghịch ngợm miệng cô giống như ở phía dưới vậy, sốt ruột quá, cô vội vàng lắc đầu, muốn Lang vương dừng lại.
Nhưng Lang vương làm sao dừng lại được, Diệu Tây càng phản kháng, khiến cho hắn càng hứng thú cưỡng lại. Vì vậy, hắn cứ ra sức mà ấn chặt đầu Diệu Tây, không cho nàng động đậy, sau đó phóng vào miệng cô.
“Ahhhh!” Lang vương sảng khoái mà kêu lên một tiếng , thỏa mãn khi cho được tinh hoa của mình vào trong miệng của Diệu Tây.
Diệu Tây cảm giác được Lang vương bắn thứ gì đó vào miệng, hơn nữa lúc hắn sắp bắn hắn còn liều mạng mà ấn sâu vào trong miệng cô, gần đến cuống họng, rồi bắn toàn bộ tinh hoa vào trong đó, làm cho cô muốn nôn ra cũng không nôn được. Bây giờ Diệu Tây chỉ có cảm giác muốn nôn nhưng cổ họng cô bị Lang vương ấn chặt khiến cô ta không thể động đậy.
Lang vương run run để cái đó trong miệng Diệu Tây một hồi, sau đó tự mình rút ra. Hắn cao hứng quay ra nói với Diệu Tây: “Bảo bối, ta nghĩ cái miệng của con không thể so với phần dưới được, ai da, xem ra sau này ta muốn cả hai a”.
“Sư phụ, con còn chưa có gì đây”. Diệu Tây khổ sở nhìn phía dưới của mình nói. Cô tưởng rằng sau khi cái đó của Lang vương thức dậy sẽ cho vào phần dưới của cô ta, nhưng ai ngờ hắn lại cho ra luôn trên miệng cô, khiến cho cô bây giờ càng thêm khó chịu.
“Ha ha”, Lang vương cười cười, dâm tục nói: “Diệu Tây, con cứ gấp gì vậy, còn nhiều thời gian mà, bây giờ ta đã thỏa mãn, hơn nữa bây giờ anh đang bị thương nào có đủ tinh lực để làm chuyện đó nhiều lần được. Nếu không để mai ta với con lại tiếp tục nhé, bây giờ sư phụ sẽ dạy cho con ba tuyệt chiêu”. Lang vương bây giờ không biết làm gì bồi thường cho phần dưới của Diệu Tây, nên đành đem võ công ra dạy.
Diệu Tây nhìn phía dưới của Lang vương một chút, biết rằng bây giờ hắn không thể làm được gì nữa, hơn nữa bây giờ hắn sẽ dạy cô ba tuyệt chiêu nên cô cũng đành quên đi. Diệu Tây gật đầu nói: “ Được rồi, con nghe lời sư phụ, nhưng sư phụ muốn dạy con một chút lợi hại, chờ đến sau này khi con đã thuần thục, sư phụ nên chia sẻ cùng con công việc”.
Lang vương nghe Diệu Tây nói vậy liền nói: “Đương nhiên là vậy rồi, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương bảo bối của ta đâu, năm ngoái không phải võ công của con còn rất kém sao, nhưng chỉ cần làm ta vui vẻ thì ta sẽ giao cả tính mạng của ta cho con”. Nói xong, Lang vương cùng Diệu Tây mặc quần áo vào, sau đó hắn chỉ giáo cho cô ba tuyệt chiêu võ công.
Sau lúc Diệu Tây học ba chiêu võ công, cao hứng quay sang Lang vương nói: “Sư phụ, cám ơn người nhé, hôm nay người làm sao không cẩn thận lại để bị thương vậy, con rất đau lòng”.
“Ôi, lần này cũng không thể trách Tiểu Ngọc được, hắn cũng là người bị lừa gạt, lần này đối thủ của chúng ra quá mạnh”. Lang vương nhẹ nhàng thở một hơi dài.
Diệu Tây nghe thấy Lang vương nói đến Tiểu Ngọc mắt chợt sáng bừng lên, cô ta cố tình nói chuyện không đâu: “Sư phụ, Tiểu Ngọc mà người đang nói đến có phải chính là đệ tử của Hoạt phật Phương Minh Ngọc không?”
“Đúng vậy”, Lang vương gật đầu.
“Hắn làm sao vậy, hắn đã hại người sao?” Diệu Tây vồn vã hỏi.
“Không phải, Tiểu Ngọc cũng là người bị lừa. Diệu Tây, con không thích Tiểu Ngọc sao?” Lang vương tò mò hỏi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Trong hai năm qua, quả là Diệu Tây đã không làm cho hắn thất vọng, cô luôn bên cạnh Lang vương hỏi han mọi chuyện, giúp hắn sớm dự phòng được những việc cần làm, khiến cho Lạp Đạt ngày càng thêm tín nhiệm hắn và cũng coi hắn như một đệ tử tốt. Hơn nữa, Diệu Tây chỉ là một quân cờ nhỏ trong tay hắn mà thôi, bây giờ chẳng qua là hắn lợi dụng Diệu Tây giúp hắn theo dõi Hồng Lạt ma giáo.
Chỉ đáng tiếc là, chuyện tình của Diệu Tây và Lang vương thì cũng có chút tình cảm. Phương Minh Ngọc cũng biết, loại chuyện này không thể nóng vội được, nóng vội sẽ không chịu nổi nhiệt của đậu hủ.
“Ngọc ca, hôm nay tôi có nghe Lang vương nói đến chuyện của anh”. Buổi tối nay Diệu Tây đã cùng Lang vương nói chuyện về Phương Minh Ngọc.
“Xem ra Lang vương lần này cũng không có trách tôi, tốt, Diệu Tây, cô vừa nói cô học được bốn tuyệt chiêu, vậy cô hãy biểu diễn cho tôi xem qua đi”. Phương Minh Ngọc cao hứng đứng trước mặt Diệu Tây nói. Hắn đã làm cho Diệu Tây đi theo Lang vương, đã nghĩ cô ở cạnh học Lang vương được ít chiêu. Hắn biết rằng Lạt ma giáo có những võ công không giống với tuyệt chiêu thông thường, mặc dù Lạp Đạt nói là nhận hắn làm đồ đệ nhưng chỉ là dạy hắn một ít võ công thông thường thôi.
Vì vậy. mới vừa rồi hắn thấy Diệu Tây học được võ công trong phòng Sói vương đi ra, sau khi Phương Minh Ngọc chứng kiến bốn tuyệt chiêu Diệu Tây vừa học được, nhỏ giọng mà mắng: “Con mẹ nó, Lạp Đạt dĩ nhiên dạy mình võ công thông thường không nói làm gì rồi, đến như Lang vương này có tuyệt chiêu mà cũng không dạy mình”. Phương Minh Ngọc càng nghĩ càng giận.
Kỳ thật, Ma Môn cùng với Hồng Lạt Ma Giáo hợp tác, cũng chỉ là vì quan hệ lợi ích thôi, làm gì có cái gì gọi là mọi người thật tình trợ giúp lẫn nhau chứ? Một bên thì muốn mượn lực lượng Ma Môn để thống nhất Lạt Ma Giáo, một bên thì muốn mượn lực lượng của Lạt Ma Giáo để đánh thiên hạ. Cho nên, bọn họ vẫn luôn nghi ngờ lẫn nhau, phòng bị lẫn nhau.
Sau khi Phương Minh Ngọc xem Diệu Tây xuất ra bốn tuyệt chiêu võ công vừa học được, hắn cao hứng mà đến trước mặt Diệu Tây nói: “Diệu Tây, lần này cô thật quá lợi hại, một lần mà học được bốn chiêu thức của Lang vương.
Được Phương Minh Ngọc khen ngợi, trong lòng Diệu Tây cũng vô cùng thích thú, cô cảm thấy vừa rồi mình vì Lang vương mà chịu ‘khổ’ thì cũng đáng, nhưng cái khổ đó cũng thật quá gian nan, cái lão quỷ kia khiến cho cô dở dở ương ương, cả người không được thoải mái. Nghĩ tới đây, Diệu Tây liền đi tới bên cạnh Phương Minh Ngọc,dùng chính tô phong đầy đặn của mình xoa xoa vào ngực Phương Minh Ngọc.
Lần này cô đã thay một bộ đồ ngủ, không phải là trang phục Lạt Ma dày lúc nãy nữa, bởi vậy, tô phong của cô nhanh chóng khiến máu lửa của Phương Minh Ngọc bốc lên, vài ngày nay hắn cũng đã không được chơi đùa phụ nữ. Hắn liền ôm sát lấy Diệu Tây, sau đó dùng lực mà nhéo mấy cái vào mông cô.
“Ngọc ca, tôi muốn…”, bị Phương Minh Ngọc này sờ, lửa tình của Diệu Tây vừa lúc nãy chưa được Lang vương thỏa mãn lập tức nổi dậy. Bây giờ, cô muốn được thỏa mãn cùng Phương Minh Ngọc ngay lúc này.
“Được, cô bé của tôi, tôi bây giờ sẽ đáp ứng cô ngay, cô đã vất vả như vậy rồi, tôi rất muốn được an ủi cô”. Nói xong, Phương Minh Ngọc lập tức cởi hết quần áo của Diệu Tây ra, sau đó rất nhanh cởi luôn quần áo của mình.
“Ngọc ca, chúng ta hãy lên giường nào!” Bây giờ Diệu Tây so với Minh Ngọc còn gấp hơn.
“Tôi không muốn lên giường, đây chính là khách sạn, nếu chúng ta gây tiếng động quá lớn sẽ đánh thức những người ở tầng dưới, chúng ta hãy đứng làm chuyện đó nhé, có được không?” Phương Minh Ngọc nhẹ nhàng nói với Diệu Tây.
“Được, Ngọc ca nói như nào thì làm như vậy đi!” Diệu Tây liều mạng gật đầu. Lúc này cô chỉ ham muốn Phương Minh Ngọc, dù làm chuyện đó dưới đất, trên giường hay là đứng, chỉ cần Phương Minh Ngọc vào trong cô là được.
Phương Minh Ngọc liền kéo Diệu Tây lại gần, sau đó làm cho Diệu Tây ôm lấy cổ hắn, một tay hắn kéo một chân của Diệu Tây, một tay hắn cầm lấy cậu nhỏ đang cứng của mình hướng đi vào bên trong Diệu Tây. Vừa rồi hắn vừa sờ soạng một chút phía dưới của Diệu Tây đã thấy bên trong cô đã như một dòng sông rồi.
Hơn nữa, hắn cũng biết Diệu Tây về khoản này đặc biệt hơn những người phụ nữ khác, phía dưới của cô nước xuất ra cũng rất đặc biệt, chỉ cần sờ soạng, vuốt ve ở trên một hồi là có thể thẳng đường vào trong cô mà không có chút trở ngại gì cả. Vì vậy, Phương Minh Ngọc không chút do dự cho cậu nhỏ đi vọt vào trong cô.
“Hả! Ngọc ca, anh thật mạnh mẽ quá!” Diệu Tây hưng phấn mà kêu lên. Người ta nói không sợ không có hàng tốt, chỉ sợ hàng so với hàng thôi, bây giờ cậu nhỏ của Phương Minh Ngọc so với Lang vương thì to và dài hơn, hơn nữa lại khiến cho cô dễ dàng đạt được khoái cảm.
“Có đúng không? Tôi so với Lang vương, ai lợi hại hơn ai hả?” Phương Minh Ngọc nghe được câu khen ngợi của Diệu Tây, hắn cũng càng trở nên hưng phấn, hắn biết Diệu Tây thường ngủ với Lang vương nên hắn mới hỏi như vậy.
“Làm… thì tất nhiên là Ngọc ca lợi hại hơn nhiều rồi!” Phương Minh Ngọc đang ấn sâu vào trong khiến cho Diệu Tây nói cũng có chút không thành câu. Mà Phương Minh Ngọc cũng đúng là mạnh mẽ thật, lần nào cũng vào được chỗ sâu nhất của Diệu Tây.
“Ha ha, đương nhiên là vậy, cái lão già kia thế nào mà có thể so với tôi được chứ!” Phương Minh Ngọc vừa cao hứng nói, vừa tiếp tục kéo cao chân Diệu Tây lên.
Phương Minh Ngọc làm như vậy không lâu, liền bào Diệu Tây bỏ chân xuống, sau đó lại kéo chân bên kia lên rồi tiếp tục tiến hành.
“Ngọc ca, tôi thích quá! Anh đổi lại làm bên trong tôi cũng thay đổi cảm giác, khoái cảm cũng thay đổi theo!” Diệu Tây nhỏ giọng mà kêu lên. Nếu như đây không phải là khách sạn thì có lẽ cô đã kêu lên thật to để biểu đạt sự hưng phấn của mình rồi.
“Tất nhiên là vậy rồi, đây chính là kinh nghiệm thực chiến của tôi đúc rút được, Diệu Tây, cô ngàn vạn lần không được để cho tiếng kêu quá lớn đó biết không?” Phương Minh Ngọc biết Diệu Tây vô cùng hưng phấn mà kêu lên không dứt nên hắn mới nhắc nhở cô.
Diệu Tây cắn răng, lắc đầu nói: “Ngọc ca, anh… anh yên tâm đi, tôi, tôi sẽ không kêu, tôi…” Diệu Tây còn muốn nói, nhưng bị Phương Minh Ngọc làm cho nói không ra lời nữa.
Hai người làm ở tư thế đó một hồi, sau đó Phương Minh Ngọc nói với Diệu Tây: “Diệu Tây, cô hãy ôm chặt cổ tôi, chúng ta cùng đến một kiểu kích thích khác nhé!”
Nghe Phương Minh Ngọc nói như vậy, Diệu Tây vội vàng ôn chặt cổ Phương Minh Ngọc.
Phương Minh Ngọc thấy Diệu Tây đã chuẩn bị xong, rồi hắn vận nội lực, một tay kia cũng ôm lấy Diệu Tây, một tay khác để vòa bắp đùi cô kéo lên, lúc này hai đùi Diệu Tây đều bị Phương Minh Ngọc kéo lên, mà hai đùi cô cũng tự nhiên mà vòng chặt vào thắt lưng Phương Minh Ngọc.
“Nào, chúng ta cùng vận động nào!” Phương Minh Ngọc vui sướng mà kêu lên. Hắn nắm chặt lấy hai chân của Diệu Tây, sau đó không ngừng mà kéo đẩy.
Mặc dù Diệu Tây biết Phương Minh Ngọc dùng tới nội lực nhưng cô vẫn sợ mình bị ngã xuống nên cô cố gắng ôm chặt cổ Phương Minh Ngọc, khiến cho cậu nhỏ Phương Minh Ngọc càng được thể xông vào bên trong cô.
Một lát sau, những động tác kích thích mạnh như vậy khiến cho Diệu Tây bắt đầu rên rỉ, “Ngọc ca, thích, thích quá đi. Tốt, cứ như vậy, nhanh lên một chút, mạnh hơn một chút”. Diệu Tây hưng phấn kêu lên, nhưng cô cũng không dám kêu lên quá to, chỉ cố kìm nén cảm xúc xuống khổ cực mà kêu.
“Diệu Tây, chúng ta cùng nhau vui sướng nhé!” Vừa nói, Phương Minh Ngọc lại tiếp tục lôi kéo hai chân Diệu Tây rồi dùng sức làm động tác mạnh hơn.
“Hả!” Phương Minh Ngọc cùng Diệu Tây hưng phấn mà kêu lên. Bây giờ Diệu Tây khoan khoái mà dựa vào lòng Phương Minh Ngọc, mãn nguyện mà cười. Phương Minh Ngọc cũng thỏa mãn từ từ buông Diệu Tây xuống rồi kéo cô lên giường mà ôm.
“Ngọc ca, anh thật mạnh mẽ”. Diệu Tây thỏa mãn nói.
Phương Minh Ngọc cao hứng nói: “Tôi không mạnh mẽ như vậy sao có thể thỏa mãn được cô?”
“Ngọc ca, nhờ có anh giúp tôi, nếu làm như Lang vương có khéo tôi cũng đến chết mất, hắn luôn tưởng hắn rất giỏi trong lĩnh vực này vì đã từng học qua kỹ năng phòng the. Già rồi dù sao cũng kém hơn một chút”. Diệu Tây tỏ ra bực bội khi nói về Lang vương, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đón hắn, còn để cậu nhỏ của hắn chơi đùa trong miệng, vậy mà hắn khiến cho cô mất hết cả hứng, toàn thân khó chịu vì chưa được thỏa mãn.
Phương Minh Ngọc vỗ vỗ mông Diệu Tây nói: “Diệu Tây, nếu như Lang vương với cô chưa đủ thì cô cứ vụng trộm mà tới tìm tôi”.
“Ngọc ca, đấy là chính anh nói đấy nhé”. Diệu Tây cao hứng mà nói.
“Tất nhiên, ai bảo tôi thích cô chứ, nếu như tôi mà vẫn chưa đủ cho cô thì người nào mới thỏa mãn được cô đây hả? Hơn nữa, cô làm vậy với tôi cũng đã đủ tủi thân cho cô lắm rồi”. Phương Minh Ngọc giả bội thương tâm mà nói.
Diệu Tây phe phẩy đầu nói: “Ngọc ca, tôi không thấy tủi thân, nếu có thể làm cho anh cao hứng, tôi cũng không sợ gì cả”. Diệu Tây lộ vẻ mặt kiên cường.
“Nha đầu ngốc, tôi mà không chịu thì cô chết hả?” Phương Minh Ngọc gắt gao mà nói với Diệu Tây. Mới vừa rồi hai người tiến hành tất cả những hành động kịch liệt, trên người bọn họ đều toát hết mồ hôi.
“Ngọc ca, không còn chuyện gì nữa thì tôi phải đi về”. Diệu Tây lưu luyến mà nói.
“Ôi, Diệu Tây, tôi không nỡ để cô đi đâu!” Phương Minh Ngọc vừa đi theo từng bước chân của Diệu Tây vừa nói.
“Tôi cũng vậy!” Diệu Tây nói: “Chỉ cần Ngọc ca có thể giữ kín chuyện này thì sau này chúng ta có thể ở cùng nhau”.
“Đúng vậy, cho nên nhất định cô phải hết sức giúp tôi, vì chúng ta sau này sẽ ở cùng một chiến tuyến”. Phương Minh Ngọc gật đầu, nói tiếp: “Được rồi, Diệu Tây, trong thời gian này tôi phát hiện ra một chuyện mới”.
“Chuyện gì vậy?” Diệu Tây hỏi Phương Minh Ngọc.
Phương Minh Ngọc nhỏ giọng nói: “Trước kia tôi cứ tưởng Lạp Đạt Hoạt Phất không gần phụ nữ, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra Lạp Đạt kỳ thật cũng rất háo sắc, chỉ là không lộ liễu như Lang vương thôi, Diệu Tây, cô hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi đã hiểu, tôi sẽ tìm cơ hội dụ dỗ Lạp Đạt Hoạt Phật”. Diệu Tây gật đầu nói. Trong lòng Diệu Tây cũng có chút hưng phấn, dù sao trong tư tưởng người Tây bộ súng bái địa vị của Lạt Ma. Bây giờ cô nghĩ đến chính cô có thể cùng Lạt Ma làm mấy chuyện này, trong lòng có cảm giác vinh dự đặc biệt.
Nếu như đây là lần đầu tiên thì chắc chắn Diệu Tây không dám nghĩ đến những chuyện như vậy. Nhưng bây giờ, Phương Minh Ngọc đã huấn luyện cô trở thành một người phụ nữ không phải bình thường, chỉ cần Phương Minh Ngọc luôn đứng sau cô, là chỗ dựa vững chắc cho cô thì chuyện gì cô cũng dám làm.
“Tốt, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng tạo cơ hội tốt cho cô. Nhưng cô cũng phải cố gắng nắm lấy cơ hội khi nó đến, lúc trước mặt Lạp Đạt cô phải cố gắng khiến cho hắn chú ý đến cô. Chỉ cần hắn sủng ái cô thì sau này cô có thể nắm giữ dược Hồng Lạt Ma Giáo, tương lai chúng ta sẽ nắm giữ Hoàng Lạt Ma Giáo sẽ không còn xa nữa”. Phương Minh Ngọc cười bí ẩn.
“Thôi tôi đi trước đây Ngọc ca”. Mặc quần áo vào xong Diệu Tây hôn lên má Phương Minh Ngọc một cái sau đó len lén đi ra khỏi cửa. Bởi vì Phương Minh Ngọc muốn đào tạo Diệu Tây, nên khi mà cô học võ công cũng đã dạy cho cô một chút căn bản, rồi cũng để cho một vài chuyên gia cấp cao về gián điệp đào tạo cho cô. Bởi vậy, bây giờ Diệu Tây đã không khác gì là một gián điệp.
Một nữ gián điệp thật là có nhiều điểm tốt, chính Phương Minh Ngọc cũng không thể đem vốn thân thể mình ra làm phương tiện để đạt được mục đích, Diệu Tây là một người phù hợp nhất, và cũng là biện pháp hữu hiệu nhất. Cho nên Phương Minh Ngọc mói nghĩ đến việc dùng Diệu Tây đến dò xét tin tức của Hồng Lạt Ma Giáo. Nếu như không có cô, hắn biết là hắn không có khả năng biết nhiều tin tức của Hồng Lạt Ma Giáo.
Mà Diệu Tây cũng không phải chỉ qua lại với một mình Lang vương, ít nhất cô cũng qua lại với vài đệ tử của Hồng Lạt Ma Giáo. Điều này khiến cho Diệu Tây nắm bắt rất chuẩn xác và nhanh chóng tâm tư tình cảm của Hồng Lạt Ma Giáo. Bây giờ Phương Minh Ngọc cũng càng ngày càng thích Diệu Tây, cảm giác được cô là quân cờ rất tốt, đặc biệt là trong lĩnh vực dò hỏi tình báo, nên hắn lại càng như cá gặp nước.
Đàn ông đều có một bệnh chung, đó là luôn có xu hướng muốn lên giường với người phụ nữ thể hiện những kỹ năng của bản thân, không phải để bọn họ nói cho điều gì. Nếu như người phụ nữ bên cạnh hắn có ham muốn thì điều đó càng dễ dàng hơn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 556: Ba Tang lo lắng.
Nguồn: sưu tầm
Từ buổi tối hôm xuất hiện sự kiệnkẻ địch đánh lén, Trần Thiên Minh cùng với bọn Lâm quốc thay nhau bên cạnh Ngật Tang Đại Kiệt canh giữ, để tránh kẻ địch một lần nữa xâm phạm đến. Nhưng bọn Hổ vương bị Trần Thiên Minh đánh một lần, cũng không dám tới nữa, vì vậy những buổi tối sau đó cũng tương đối an toàn không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Ngật Tang Đại Kiệt rời khỏi giường, liền tới ngay bên cạnh Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, tối qua là nhờ có các anh, không thì…”
“ Đừng khách khí, đây là trách nhiệm của chúng tôi”. Trần Thiên Minh mỉm cười rồi lắc đầu nói.
“Tối hôm qua sáu kẻ địch có sáu người, đều là sáu cao thủ, nếu như không là nhờ có các anh, không thì lần này có thể tôi không tránh khỏi. Xem ra, Lạp Đạt đã rất biết nắm bắt thời cơ, muốn dồn tôi vào chỗ chết đây mà”. Ngật Tang Đại Kiệt thở dài nhẹ một hơi.
Trần Thiên Minh ngẫm lại. vuốt cằm nói: “Hoạt Phật, nếu như tối qua không có chúng tôi thì các cao thủ ở đây cũng sẽ ngăn cản bọn chúng. Hơn nữa, tôi có một cảm giác rất kỳ quái, chính là khi chúng tôi chuẩn bị tiêu diệt sáu cao thủ đó thì đột nhiên có một người xuất ra một làn khói độc, mặc dù tôi không nhìn thấy mặt của người này nhưng đoán là một đệ tử trong môn giáo của người”.
Ngật Tang Đại Kiệt đã có một vẻ trầm tư nói: “Chuyện này tối qua Hồ Minh cũng có bẩm báo với tôi, tôi đã thấy rất buồn bực, nhưng cũng có khẳng định là trong giáo hội chúng tôi có nội gián, mà tôi nghĩ là có ba đệ tử có thể có chút liên quan”.
“Hoạt Phật, nói như vậy thì người đang trong tình cảnh hết sức nguy hiểm đó, nội gián giống như một người bình tĩnh ngắm bắn, khi thời cơ đến là có thể nổ súng ngay”. Trần Thiên Minh có chút lo lắng, sự việc xảy ra tối hôm qua chứng tỏ trong Hoàng giáo nhất định có nội gián, nếu như không bắt được kẻ đó thì rất có thể trong thời điểm quan trọng hắn sẽ tấn công sau lưng mọi người”.
“Ôi, xem ra ta đã sai lầm rồi, nhưng đệ tử này ta cũng không biết là ai?” Ngật Tang Đại Kiệt nói.
“Vậy người phải cẩn thận một chút, kể cả Hồ Minh và Ba Tang cũng phải đề phòng, nội gián một ngày không thể tìm ra, người phải cảnh giác cao độ, đừng để ba anh em chúng tôi rời khỏi người. Người càng tưởng rằng không có kẻ nào trong hội bán đứng thì có thể hắn đã bán đứng người rồi”. Trần Thiên Minh nói với Ngật Tang Đại Kiệt.
Ngật Tang Đại Kiệt gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận”.
Lúc này, từ ngoài cửa đi vào một Lạt Ma chừng sáu mươi tuổi, mặt mày có chút xanh xao, vàng vọt, vóc người nhỏ nhắn, gầy gò. Hắn đi đến bên cạnh Ngật Tang Đại Kiệt, nhỏ giọng mà nói: “Hoạt Phật, đã đến lúc người đi giảng kinh”. Nói xong, hắn len lén liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, hình như có vẻ ngạc nhiên vì chưa bao giờ gặp qua Trần Thiên Minh.
“Trần tiên sinh, đây là đệ tử Ba Tang của tôi, Ba Tang, đây là một người bạn của ta Trần tiên sinh. Bởi vì bây giờ ta đang trong hoàn cảnh nguy hiểm nên ta mời hắn cùng một vài thuộc hạ của hắn đến đây giúp ta”. Ngật Tang Đại Kiệt thấy ánh mắt kỳ quái của Ba Tang đang nhìn chăm chăm vào Trần Thiên Minh, hắn liền hướng đến Ba Tang giới thiệu rõ bởi vì thân phận của bọn Trần Thiên Minh sớm muộn gì thì Ba Tang cũng biết.
“Ưm, như vậy thì thật tốt quá, chuyện xảy ra tối hôm qua làm tôi sợ muốn chết, nhưng tôi cũng nghe Hồ Minh nói bên cạnh Hoạt Phật đã có người bảo vệ nên tôi cũng yên lòng. Người đó chính là Trần tiên sinh đây hả?” Ba Tang cao hứng nói.
Ngật Tang Đại Kiệt nói: “Đúng vậy, tối hôm qua may nhờ có Trần tiên sinh và mấy người kia”.
“Hoạt Phật, tối hôm qua mặc dù tôi phụ trách cảnh giới bên ngoài nhưng tôi nghe vài đệ tử nói có người phóng khói độc, tôi đoán là trong Hoàng Giáo chúng ta có nội gián, nếu như không có nội gián xuất hiện thì mấy kẻ địch kia nhất định không thể trốn thoát được”.
Ngật Tang Đại Kiệt gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng vừa nói chuyện với Trần tiên sinh, nếu như tối hôm qua mà không có người phóng khói độc thì mấy kẻ địch đó không thể chạy thoát được. Ôi, nếu như bắt được sáu tên địch đó thì sau này có phải chúng ta sẽ không phải trong tình cảnh như này không”.
“Vậy Hoạt Phật người nhất định phải cẩn thận”. Ba Tang lo lắng mà nói.
“Được rồi, ta sẽ cẩn thận, thôi anh cứ ra ngoài trước chờ ta, một chút rồi ta ra sau”. Ngật Tang Đại Kiệt nói. Thấy Ba Tang đi ra ngoài, Ngật Tang Đại Kiệt liền quay sang phía Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, tôi muốn đi giảng kinh, anh bảo ba người của bọn A Quốc đi theo tôi là được, còn anh hay là cứ về nghỉ ngơi một chút đi!”
Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó cùng nhắn nhủ một số chuyện với bọn Lâm Quốc, sau đó mới rời đi.
Trở lại khách sạn, Trần Thiên Minh nghe thấy Ngô Tổ Kiệt nói có người tên là Tôn Hoa đến tìm hắn. Vì vậy, hắn đến gõ cửa phòng 305, một lát sau,, cửa mở, Phương Minh Ngọc ra mở cửa.
“Tôn tiên sinh, tối qua anh tìm tôi sao?” Trần Thiên Minh hỏi.
Phương Minh Ngọc thấy Trần Thiên Minh thì có chút sửng sốt, sau đó hắn liền cười nói: “Sáng sớm tôi lại còn tưởng là ai cơ? Không ngờ là Trần tiên sinh. Đúng vậy, tối qua tôi định qua hỏi anh, hôm nay tôi đi lấy dược liệu trong thôn, anh có đi cùng không?’
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Hôm nay tôi không muốn đi, anh cứ đi một mình đi! Cám ơn anh nhé, Tôn tiên sinh, giờ tôi có việc phải đi trước đây”. Nói xong, Trần Thiên Minh từ biệt Phương Minh Ngọc quay về phòng mình.
Phương Minh Ngọc thấy Trần Thiên Minh rời đi hẳn, hắn âm thầm cắn răng. Có thể nói bây giờ nếu có thể được thì hắn chỉ muốn cho Trần Thiên Minh một chưởng rồi giết chết luôn cho rồi. Nhưng hắn biết rằng so với Trần Thiên Minh thì võ công của hắn còn thua xa nên không dám lỗ mãng.
Khi Trần Thiên Minh trở lại phòng của mình cách đó không xa, Thản Tạp cũng lại đây. Hắn nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, thật là vô duyên quá, tối hôm qua chúng tôi mải nói chuyện trong phòng nên đã tới chậm”.
“Không có chuyện gì đâu, dù sao bây giờ cũng còn sớm, Thản Tạp, ở Hoàng Giáo các anh đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Thiên Minh cố ý hỏi thăm.
“Ngày hôm qua có người muốn giết Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật, chúng tôi cũng đã đánh lùi được bọn họ khá tốt”. Thản Tạp nói.
“Vậy bắt được hung thủ chưa?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Chưa”. Thản Tạp lắc đầu.
“Ôi, bây giờ con người thật sự là càng ngày càng quá đáng, ngay đến cả Hoạt Phật mà cũng dám giết”. Trần Thiên Minh thở dài một hơi.
Thản Tạp nghe Trần Thiên Minh nói như vậy hình như cũng vô cùng tức giận mà nói thêm: “Thật không ra làm sao, những người này thật là to gan lớn mật, ngay cả Hoạt Phật của chúng ta mà cũng dám giết. Nếu tôi mà bắt được bọn chúng nhất định giết không tha”.
“Chẳng lẽ không có chút đầu mối gì sao?”” Trần Thiên Minh lại cố ý hỏi Thản Tạp.
Thản Tạp liền nói: “Chúng tôi cũng có phán đoán”. Nói tới đây, Thản Tạp đột nhiên có cảm giác không nên nói như vậy với Trần Thiên Minh, cho dù Trần Thiên Minh với hội Hoàng Lạt Ma Giáo là bạn bè nhưng đó cũng là chuyện nội bộ, không thể nói cho Trần Thiên Minh. Vì vậy, hắn không nói gì thêm nữa.
“Là ai?” Trần Thiên Minh thấy Thản Tạp không nói gì nên cũng không hỏi tới nữa.
“Trần tiên sinh, đây là chuyện trong môn giáo của chúng tôi, anh không thể biết được”. Thản Tạp lắc đầu cự tuyệt.
Trần Thiên Minh cố tình tỏ ra ngạc nhiên mà nói: “Thản Tạp, các anh có nhiều người như vậy, tại sao ngay cả thích khách cũng không bắt được?”
Thản Tạp suy nghĩ một chút, cảm giác câu hỏi đó của Trần Thiên Minh cũng không có gì nên trả lời: “ bọn họ rất thông thuộc địa hình Hoàng Giáo chúng tôi, tôi có nghe mấy đệ tử gác đêm nói rằng những người đó toàn đi những đường mà chúng tôi vừa tuần tra qua, dường như họ rất quen thuộc với chúng tôi”.
“Nói như vậy là bên trong Hoàng Giáo các anh có nội gián?” Trần Thiên Minh nói.
Thản Tạp nhìn ra cửa một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh, tôi thấy anh với Hoàng Giáo chúng tôi cũng là bạn bè, tôi cũng không giấu anh nữa, mấy đệ tử có quan hệ tốt với tôi đều nói rằng, kẻ địch lần này nhất định biết rõ tình hình bên trong Hoàng Giáo chúng tôi, lại còn có một người mặc đồ đen từ trong Hoàng Giáo chạy ra cứu nguy cho bọn chúng, nếu không thì bọn chúng cũng không thể thoát được”.
“Trời ạ, như vậy thì thật đáng sợ, Thản Tạp, vậy việc kinh doanh của chúng ta có thể gặp nguy hiểm không?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.
“Không sao đâu”, Thản Tạp xua xua tay nói, “thích khách này cũng không phải nhằm vào các anh, bọn chúng chỉ nhằm vào chúng tôi, ba người đệ tử bên cạnh Ngật Tang Đại Kiệt đã bị thích khách giết chết, ở Tây bộ này chuyện đó đã không còn là bí mật nữa, tất cả mọi người đều biết cả”. Thản Tạp có chút lo lắng, nếu tình hình cứ như thế này thì tính mạng của Hoạt Phật ngày càng nguy hiểm.
“Chún tôi không có nguy hiểm gì là tốt rồi, nhưng các anh cũng phải cẩn thận đấy”. Trần Thiên Minh cố ý đưa tay đập đập vào ngực mình thở phào nhẹ nhõm mà nói.
Thản Tạp nhìn Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, hôm nay chúng ta có phải vào trong thôn mua hàng không?”
Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi đi, tôi muốn đi tham quan chùa chiền nơi này một chút, muốn được tận mắt chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của Ma Giáo một lần”.
“Vậy cũng được, đây là lần đầu tiên anh đến Ma Giáo, không đi tham quan danh lam thắng cảnh ở đây thì cũng rất đáng tiếc”. Thản Tạp gật đầu nói.
Vì vậy, Thản Tạp liền đưa Trần Thiên Minh và mấy thuộc hạ của hắn đi tham quan một số chùa chiền nổi tiếng của Hoàng Lạt Ma Giáo, xem hết rồi lại đi tham quan Hồng Lạt Ma Giáo. Bởi vì bây giờ Thản Tạp với tư cách là hướng dẫn viên dẫn du khách đi tham quan nên mấy đệ tử của Hồng Lạt Ma Giáo cũng không vặn hỏi gì nhiều, chỉ đơn giản là hỏi một số thông tin về lai lịch của bọn họ mà thôi.
“Thản Tạp, việc phân chia lợi nhuận của Lạt Ma Giáo các anh tính như thế nào?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.
“Ôi, giải thích chuyện này thì dài lắm.Trước kia, chúng tôi chỉ có Lạt Ma Giáo thì không có việc phân chia lợi nhuận. Nhưng bởi vì từ tổ tiên của chúng tôi đã có thời chia làm vài giáo phái, chủ yến vẫn là hai giáo Hồng, Hoàng”. Thản Tạp nói.
“Tại sao không hợp nhất hai giáo vào với nhau?”
Thản Tạp cười khổ nói: “Về mặt này có rất nhiều nguyên nhân, tôi nhất thời cũng không hiểu rõ”.
Sau khi Trần Thiên Minh cùng mấy người thuộc hạ vào Hồng Giáo, cũng chụp được một vài bức ảnh, đáng tiếc là có một số phong cảnh không được chụp, nếu muốn chụp thì phải mất tiền”.
Ra khỏi Hồng Giáo, Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn lại ngôi chùa của Hồng Giáo một lần nữa, rồi lại xem chùa của Hoàng Giáo, hắn có cảm giác kiến trúc của hai giáo này đều có một đăc điểm chung. Đột nhiên, ánh mắt Trần Thiên Minh chợt sáng lên, hắn nhìn thấy không gian ở phía sau giữa hai giáo phái có một tòa thành kiến trúc, tất nhiên là không giống như chùa chiền.
“Thản Tạp, tòa thành màu trắng kia là gì vậy? Nó thuộc về Hoàng Giáo hay là Hồng Giáo? Sao trông không giống một ngôi chùa vậy nhỉ, chẳng lẽ là một khách sạn?” Trần Thiên Minh chỉ vào tòa thành màu trắng hỏi Thản Tạp.
Thản Tạp nhìn thoáng qua tòa thành màu trắng, vừa cười vừa nói: “Đó là thần đường, nó không thuộc về Hoàng Giáo chúng tôi, cũng không thuộc kiến trúc của Hồng Giáo, nó thuộc về Lạt Ma Giáo!”
Nó thuộc về Lạt Ma Giáo là sao?” Trần Thiên Minh nghi hoặc hỏi lại, không phải bây giờ Lạt Ma Giáo không thống nhất sao? Như vậy sao tòa nhà thần đường màu trắng kia lại là của Lạt Ma Giáo được?
“Đúng vậy, Trần tiên sinh, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên, mới tới đây ai cũng ngạc nhiên với thần đường này cả”, Thản Tạp cười nói.
Trần Thiên Minh có vẻ hứng thú khi Thản Tạp nói về thần đường, hắn cao hứng quay sang nói với Thản Tạp: “Thản Tạp, chúng ta cùng vào lễ đường tham quan một chút đi”.
Thản Tạp nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy vội vàng lắc lắc đầu nói: “Không được, Trần tiên sinh, đó là thánh địa của Lạt Ma Giáo chúng tôi, bất luận kẻ nào khoogn được phép đi vào thần đường thì không thể vào được đó”.
“Có chuyện như vậy sao? Thần đường này thần bí như vậy cơ à?” Trần Thiên Minh càng thêm tò mò.
“Đúng vậy, bên trong đó còn có thánh nữ của Lạt Ma Giáo chúng tôi, địa vị của người đối với chúng tôi còn cao hơn cả Hoạt Phật nữa đấy”. Thản Tạp nói.
“Vậy đó có phải người trông coi toàn bộ Lạt Ma Giáo không?” Trần Thiên Minh nói.
Thản Tạp xua xua tay nói: “ Tô chỉ nói đến địa vị thôi, thánh nữ trong lòng của chúng tôi đó là một vị thánh, không cho phép kẻ nào xâm phạm đến. Vả lại, bất kể Lạt Ma Giáo có xảy ra chuyện gì thì thánh nữ cũng chính là sứ giả của thần linh, là đại diện của Lạt Ma Giáo chúng tôi giao tiếp với thần linh”. Lúc này, vẻ mặt của Thản Tạp trở nên thành kính, hình như thánh nữ trong lòng hắn là một vị thần không thể xâm phạm.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo