Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 77: Đầu Tư Có Lời
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ngoại trừ Doãn Hận Thiên ra, lần này còn có rất nhiều anh tài từ khắp nơi trong thiên hạ đến đây. Nam Thần Châu, Tây Thần Châu, Trung Thần Châu, Bắc Thần Châu, rất nhiều anh tài được ghi lại trong danh sách, đều từ bỏ các thần châu đến Đông Thần Châu chúng ta!
Dịch Phong lại có chút kích động nói.
- Anh hùng thiên hạ đều vào lưới của ta rồi!
Diêm Xuyên kêu lên, trong mắt loé ra một tia cảm thán.
- Chúc mừng thánh thượng!
Mọi người bái lạy nói.
Ngón tay Diêm Xuyên nhẹ nhàng gõ vào tay vịn long ỷ, suy nghĩ một chút nói:
- Cuộc thi lớn toàn thiên hạ, người tới thi không chỉ có những anh tài, cũng có những người khác thi vào Thiên triều Đại Trăn ta!
Diêm Xuyên nói xong, tất cả đám người Dịch Phong, Lý Tư, Mạnh Văn Nhược chân mày đều nhíu lại.
- Thánh thượng, người lo lắng đến lúc đó, sẽ có cường giả các thần châu đến đây gây rối hay sao?
Chân mày Lý Tư nhíu lại nói.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật đầu một cái.
...
Tây Thần Châu. Thư viện Khổng Lỗ.
Khổng Đạo Khâu đứng nơi cao nhất trong thư viện, nhìn về phía Đại Phật Thiên triều huy hoàng trùng thiên phía xa, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Trong tay Khổng Đạo Khâu cầm lấy một thẻ trẻ có hai chữ Xuân thu, hai mắt nheo lại.
Ban ngày, thời khắc Đại Phật Thiên Triều thành lập, một đám tiên nhân Khổng gia quở trách Khổng Ma Kha, bị Khổng Đạo Khâu đè ép xuống. Khổng Đạo Khâu ở bề ngoài ủng hộ Khổng Ma Kha, nhưng trong nội tâm lại vô cùng nghi ngờ.
Cứ như vậy, Khổng Đạo Khâu vẫn đứng từ lúc trời tối đến tận lúc bình minh.
Trong suốt một đêm, sắc mặt Khổng Đạo Khâu đều không ngừng biến hóa. Mãi đến tận sáng sớm khi tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống, sắc mặt Khổng Đạo Khâu mới trở nên kiên định.
Đạp không, Khổng Đạo Khâu bay như tên bắn về phía một sơn cốc ngoài xa.
Đó là một cấm địa của Khổng gia, cho dù là tiên nhân Khổng gia cũng không được phép tùy ý ra vào.
Khổng Đạo Khâu hạ xuống cử một sơn cốc, nhưng không đi vào.
- Đạo Khâu cầu kiến lão tổ tông!
Khổng Đạo Khâu cung kính nói.
Trong sơn cốc không hề có tiếng động nào. Khổng Đạo Khâu cũng không nóng vội. Hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Mãi đến một canh giờ sau, bên trong thung lũng mới truyền đến một giọng nói.
- Khổng Đạo Khâu? Không phải Liên Thần đã ép tới giới này sao? Ta không phải đã từng nói với ngươi, không phải là chuyện lớn liên quan đến sống chết tồn vong của Khổng gia, thì không nên tới quấy rầy ta sao?
Giọng nói trong sơn cốc truyền ra mang theo một tia trách cứ.
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu nghiêm nghị, trịnh trọng nói:
- Lão tổ tông, việc quan hệ tới sinh tử của Khổng gia, Đạo Khâu không thể không quấy rầy lão tổ tông!
- Sao?
- Lão tổ tông, Khổng Ma Kha, trộm nghiệp vị thiên địa của thánh địa Vạn Phật, thành tựu Đại Phật Thiên triều. Đây là cử chỉ gây tai họa cho Khổng gia. Vẫn xin lão tổ tông hạ lệnh, để Khổng gia đứng ra thủ tiêu Đại Phật Thiên triều!
Khổng Đạo Khâu trịnh trọng nói.
- Sao?
Trong sơn cốc truyền đến giọng nói ngạc nhiên của lão tổ tông.
- Lão tổ tông, Khổng Ma Kha ỷ lại quá nhiều vào gia tộc, thiên tính lại lạnh lùng bạc ác, rất có tính phản phệ. Thánh địa Vạn Phật này chính là một ví dụ.
Khổng Đạo Khâu trịnh trọng nói.
- Tính phản phệ? Đạo Khâu, ngươi quá lo lắng. Khổng Ma Kha là huyết mạch của Khổng gia. Năm đó thánh địa Vạn Phật bồi dưỡng thành nghiệp vị thiên địa thượng vị, không phải là để Khổng gia ta sử dụng sao? Lúc trước chính là vì mục đích này, tại sao lại phản phệ?
Lão tổ tông trầm giọng nói.
- Lão tổ tông, không giống nhau. Thánh địa Vạn Phật trải qua những năm thống trị này, đã hoàn toàn là một bộ phận của Khổng gia ta. Đó là một cánh tay, một cánh tay linh hoạt hoàn toàn chờ đợi Khổng gia điều khiển. Nhưng cánh tay này không nên bị Khổng Ma Kha tháo đi còn lắp vào bên trên cánh tay của hắn. Nếu có bản lĩnh, hắn có thể đi tới tranh đoạt Thánh địa khác, vì sao phải tháo cánh tay của chúng ta? So sánh một chút với cháu ngoại của Đạo Khâu, hai người chênh lệch quá lớn!
Khổng Đạo Khâu khuyên nhủ.
- Diêm Xuyên? Hắn chỉ là một người ngoài!
Lão tổ tông trầm giọng nói.
- Nhưng hắn có một nửa huyết mạch của Khổng gia ta. Lão tổ tông, không biết người đã từng nghe nói qua về 'Đầu cơ kiếm lợi' hay chưa? Diêm Xuyên chính là loại hàng hiếm này. Khổng Ma Kha chỉ là loại hàng thông thường. Bỏ hàng hiếm không sử dụng, che chở hàng bình thường? Hàng hiếm không ngừng tăng giá trị. Mặc kệ hàng thông thường có được tôn sùng thế nào, chung quy vẫn không đáng giá một đồng.
- Lão tổ tông, hiện tại phế bỏ Khổng Ma Kha vẫn còn kịp!
Khổng Đạo Khâu kêu lên.
- Được rồi!
Giọng nói lão tổ tông có phần thiếu kiên nhẫn truyền đến.
Giọng nói của Khổng Đạo Khâu lập tức dừng lại.
- Lúc trước lựa chọn là do ngươi chủ trì! Hiện tại ngươi lại đổi ý?
Lão tổ tông trầm giọng nói.
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu trở nên khó coi nói:
- Năm đó, nữ nhi của ta mới là người đứng đầu trong đợt tranh tuyển. Nếu Tố Tố con gái vẫn còn sống, trở thành một Kinh Chiếu mới, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng đáng tiếc, năm đó Tố Tố vì tình cảm quá sâu nặng mới lén kết hợp với Diêm Đào, còn có bầu, tự nguyện bỏ qua tư cách tranh tuyển của mình!
- Lão tổ tông, năng lực của Tố Tố thế nào hẳn người cũng biết. Thời điểm Tố Tố còn sống, luận về thủ đoạn, Khổng Ma Kha có chỗ nào sánh bằng? Lúc trước là do Tố Tố tự nguyện từ bỏ tư cách tranh tuyển, Khổng Ma Kha mới nhận được tiện nghi. Không ngờ hắn lại không muốn buông tha cho Tố Tố. Lão tổ tông, lúc đó Tố Tố đã bỏ qua tất cả Nhưng lão tổ tông lại nghe cha con Khổng Ma Kha buông lời gièm pha, bảo Đạo Khâu không được nhúng tay vào. Đến khi Tố Tố bị Khổng Ma Kha ép chết, Đạo Khâu vì gia tộc, đã phải một mực yên lặng chịu đựng nỗi đau khổ này. Đạo Khâu làm tất cả đều vì gia tộc. Nhưng bây giờ, Khổng Ma Kha thật sự là hạng người vô năng. Lão tổ tông, Đạo Khâu không muốn đã sai lại càng sai nữa!
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu khó coi nói.
- Làm càn!
Bên sơn cốc truyền đến tiếng quát lạnh của lão tổ tông.
- Ngươi đang oán ta sao?
Lão tổ tông lạnh lùng nói.
- Đạo Khâu không dám!
Khổng Đạo Khâu cúi đầu nói.
- Hừ, không dám? Ta thấy hiện tại lá gan của ngươi càng lúc càng lớn. Ta biết Khổng Tố Tố chết, khiến ngươi vẫn canh cánh trong lòng. Nhưng Khổng Tố Tố không chịu tuân theo quản giáo, ruồng bỏ gia tộc, đáng chém! Hừ! Còn chuyện của Khổng Ma Kha, hắn thành lập Thiên triều, ta rất hài lòng. Sau này không được tiếp tục dây dưa về việc này nữa. Được rồi, ngươi trở về đi thôi!
Lão tổ tông lạnh lùng nói.
Khổng Đạo Khâu nhìn vào sơn cốc, cuối cùng lộ ra một tia khổ sở nói:
- Vâng!
Khổng Đạo Khâu lui đi. Qua mấy ngày sau, hắn lại đi tới Đại Phật Thiên Triều. Là Tiên Tri Phật Đà tiếp đãi.
Tiên Tri Phật Đà, hiện nay không còn ở lại thánh địa Vạn Phật nữa. Cái tên Phật Đà cũng không còn tồn tại. Hắn đã làm Nhất Đẳng Tiên Tri Công của Đại Phật Thiên triều.
- Kính chào Khổng gia chủ!
Tiên Tri Công trịnh trọng nói.
- Triệu tiên tri, Khổng Ma Kha đâu?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói.
- Thánh thượng đang bế quan. Khổng gia chủ có gì căn dặn sao?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 78: Bạch Liên
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tiên Tri Phật Đà Triệu tiên tri cười nói.
Khổng Đạo Khâu nhìn Triệu tiên tri một chút, cuối cùng lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Tiên Tri Phật Đà, cũng thật không ngờ được, cuối cùng thánh địa Vạn Phật lại bị hủy trong tay ngươi!
Trên mặt Triệu tiên tri lập tức trở nên kinh hoàng, cũng có chút buồn bã, có chút bất đắc dĩ, càng nhiều bài xích hơn:
- Khổng gia chủ hiểu lầm, thánh địa Vạn Phật khí số đã hết. Tại hạ cũng không có năng lực như thế!
- Không có năng lực như thế?
Khổng Đạo Khâu cười lạnh.
Triệu tiên tri cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn vừa muốn nói gì, lại bị Khổng Đạo Khâu ngắt lời.
- Được rồi. Ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi. Thánh địa Vạn Phật ban đầu khi lập tông có một viên xá lợi của Phật tổ. Xá lợi Phật tổ này là căn bản lập phật của thánh địa Vạn Phật. Trước khi Khổng gia ta tiến vào thế giới này, chính là bản nguyên phật đạo trong thiên hạ của giới này. Mặc dù thánh địa Vạn Phật là do Khổng gia ta chi phối, nhưng Khổng gia ta từ xưa tới nay chưa từng chia sẻ xá lợi Phật tổ, để đề phòng phật đạo bị Khổng gia ta dẫn chệch, rối loạn ý nguyện của nữ thần Chỉ Trần. Hiện tại, thánh địa Vạn Phật không còn nữa. Ngươi hãy giao Phật tổ xá lợi ra đi. Ít nhất để cho ta tái tạo lại một phật đạo Thánh địa!
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói.
Triệu tiên tri có chút sững sờ!
- Thế nào? Tiên Tri Phật Đà, ngươi phản phật, còn chuẩn bị phản hoàn toàn sao? Ngay cả ngọn lửa mới cho phật đạo cũng chuẩn bị tắt sao?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói.
Sắc mặt Triệu tiên tri biến đổi một hồi, cuối cùng vẻ mặt trầm trọng nói:
- Nếu Khổng gia không muốn làm rối loạn ý nguyện của nữ thần Chỉ Trần, kia, vẫn không nên tiếp tục đánh chủ ý vào xá lợi Phật tổ đi!
- Hả?
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu lạnh lẽo.
- Thời khắc thánh địa Vạn Phật sụp đổ, xá lợi Phật tổ đã bắn về phía chân trời, biến mất không thấy nữa. Nó không nằm trong tay chúng ta!
Triệu tiên tri lắc đầu nói.
- Thật sao?
Khổng Đạo Khâu lạnh lùng nói.
- Đúng vậy!
Triệu tiên tri kiên quyết nói.
Khổng Đạo Khâu lạnh lùng nhìn Triệu tiên tri một hồi, cuối cùng vung tay áo, hừ lạnh một tiếng, rồi đạp không rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Khổng Đạo Khâu rời đi, sắc mặt triệu tiên tri cũng cực kỳ phức tạp. Dù sao, Triệu tiên tri đã từng là đạo đồ thành kính. Nhưng hôm nay hắn lại đi đến một bước này.
Triệu tiên tri lắc đầu một cái lộ vẻ cay đắng.
Tại Đại Phật Thiên triều, trong một gian mật thấtcủa hoàng cung Vạn Phật Thành.
Xung quanh mật thất được che kín bởi các loại cấm chế, trận pháp, để khí tức trong mật thất không lộ ra ngoài.
Trong mật thất, trước mặt Khổng Ma Kha đặt một kim thạch to bằng nắm tay. Kim thạch phát ra kim quang nhu hòa. Kim quang bên ngoài nổi lên rất nhiều kim văn chữ Vạn, như ẩn như hiện, khí tức phật pháp lan tỏa.
- Xá lợi Phật tổ? Đã nửa năm nay nó vẫn như vậy, không có cách nào luyện hóa được? Hừ, nếu không có cách nào luyện hóa hoàn chỉnh, vậy ta sẽ phá nát ngươi ra, luyện hóa từng mảnh vậy!
Trong mắt Khổng Ma Kha loé ra một tia dữ tợn.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Khổng Ma Kha ra tay phá hoại mãnh liệt, không ngừng đập vỡ những kim văn chữ vạn phía mặt trên.
Sau khi đập phá suốt ba ngày.
- Ca!
Bên trên xá lợi Phật tổ, đột nhiên xuất hiện một vết rạn.
- Hô!
Vô số chữ vạn trên xá lợi phật tổ nhanh chóng xông thẳng đến vết rạn kia, dường như muốn bịt vết nứt lại. Nhưng bên trong vết nứt lại phóng ra một tia bạch quang nhu hòa. Bạch quang vừa ra, những chữ vạn kia không ngừng tan rã.
Những chữ Vạn không ngừng giảm bớt, cũng không ngừng bị bạch quang bên trong phát ra làm tan rã.
Sắc mặt Khổng Ma Kha phức tạp nhìn cảnh tượng như vậy, dường như bỗng nhiên ý thức được có điểm không đúng.
Vù!
Vô số chữ Vạn chậm rãi ngưng tụ hiện ra một quang ảnh Phật Đà đầu trọc. Trong quang ảnh, mặt Phật Đà đầu trọc lộ vẻ đau khổ. Phật Đà đầu trọc nhìn xá lợi Phật tổ, cuối cùng lộ ra một tia cay đắng.
- Ngươi là Phật tổ?
Khổng Ma Kha kinh ngạc nhìn quang ảnh này.
Quang ảnh quay đầu nhìn Khổng Ma Kha, thoáng cười khổ một hồi:
- Kiếp số. Bản tôn lấy tu vi cả đời, mới phong ấn được Bạch Liên này. Không nghĩ tới lại bị ngươi phá. Kiếp nạn muôn dân lại đến! Ôi! Kim Tướng Diệt của ta chỉ nguyện vì muốn dân thiên hạ, người người có thể an bình!
Ầm!
Quang ảnh Phật tổ vừa nói xong, đột nhiên nổ nát. Trong chớp mắt xá lợi Phật tổ ngay cả bụi cũng không còn.
Tại chỗ của xá lợi phật tổ lúc trước lại xuất hiện một bạch liên nhỏ trắng nõn.
Bạch Liên phát ra bạch quang nhu hòa, xoay tròn từng vòng rọi ra ánh sáng trắng chiếu sáng tất cả mật thất, nhìn có cảm giác giống như trong mộng ảo.
- Lại được trở lại, còn là thế giới này nữa. Thật thú vị!
Trong Bạch Liên bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Bạch Liên phát ra âm thanh? Sắc mặt Khổng Ma Kha biến đổi nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là Liên Thần. Tiểu tử, ngươi có muốn vô số lực lượng hay không?
Trong Bạch Liên truyền đến một giọng nói thản nhiên.
Liên Thần? Những năm trước đây, Vạn Diệu Yêu Liên bám vào thân thể của Mão Nhật Đạo Quân, Dương Chí Cửu thông với Liên Thần. Chính là giọng nói này.
Liên Thần lại quân lâm!
Đại Phật Thiên triều, Vạn Phật Thành! Trong mật thất Hoàng cung!
Khổng Ma Kha nhìn Bạch Liên nhỏ tinh tế trước mặt mình, trên mặt âm tình bất định.
- Liên Thần?
Khổng Ma Kha nhắc lại lần nữa.
Lần trước, tuy rằng Khổng Ma Kha không đi, nhưng hắn vẫn biết quần hùng trong thiên hạ vây giết Liên Thần. Liên Thần lấy thân thể của một con rối gần như đánh bại gần hết quần hùng trong thiên hạ.
Đối với Liên Thần, ký ức của Khổng Ma Kha vẫn chưa phai.
- Tiểu tử, ngươi muốn có lực lượng vô cùng vô tận không?
Trong Bạch Liên nhỏ lại truyền đến giọng nói của Liên Thần.
Liên Thần cũng không giục, lẳng lặng chờ đợi.
- Vạn Diệu Yêu Liên kia toả ra tà khí. Vì sao Bạch Liên này lại không có. Ngươi là Liên Thần kia sao?
Khổng Ma Kha nhíu mày hỏi.
- Vạn Diệu Yêu Liên? Vạn Diệu Yêu Liên sao có thể so sánh với Bạch Liên này được? Vạn Diệu Yêu Liên chỉ là do ta tiện tay làm. Đương nhiên, Bạch Liên này cũng do ta tiện tay làm ra, nhưng mức độ tinh diệu thật sự gấp mười lần Vạn Diệu Yêu Liên. Ngươi có biết, khái niệm gấp mười lần là thế nào không?
Liên Thần thản nhiên nói.
- Cái gì?
- Cùng một thể chất, Bạch Liên có thể khiến ta truyền cho ngươi lực lượng gấp mười lần hoa sen đen!
Liên Thần thản nhiên nói.
Gấp mười lần?
Ngày ấy, quần hùng trong thiên hạ gộp lại cũng không bằng Dương Chí Cửu. Hiện tại, lấy lực lượng của Dương Chí Cửu ngày ấy làm cơ sở, lại tăng gấp mười lần?
Hô hấp của Khổng Ma Kha có phần dồn dập. Nhưng Khổng Ma Kha vẫn hiểu rõ một điều, Liên Thần là một tai họa thiên đại. Cho dù là lão tổ tông Khổng gia cũng cực kỳ kiêng kỵ.
Muốn lực lượng này, chính là đối địch với toàn thiên hạ?
- Ta đã thấy ngươi lần đầu tiên tại Thánh Địa Đại Chiêu. Ngươi dẫn theo một nhóm người, khí thế hùng hổ đi tới Thánh Địa Đại Chiêu chuẩn bị thu phục Đại Chiêu. Nhưng cuối cùng, thất bại tan tác mà quay trở về?
Liên Thần thản nhiên đầu độc.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 79: Liên Thần Thỏa Mãn
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Liên Thần vừa mở miệng, sắc mặt Khổng Ma Kha đột nhiên trầm xuống.
Thất bại tan tác mà quay trở về? Đâu chỉ thất bại tan tác mà quay trở về. Có thể nói, Khổng Ma Kha hai lần cuối cùng bước chân vào thiên hạ, liền bị quần hùng trong thiên hạ gần như luân phiên chà đạp.
Lần thứ nhất là Thánh Địa Đại Chiêu, Phụng Âm Dương, Yêu Thiên Thương, Mão Nhật Đạo Quân, Diêm Xuyên, Mạnh Tử Thu, Hoàng!
Lần thứ hai là Thiên Cơ Tông, Diêm Xuyên, Quyết, Nhâm Thử, Đông Phương Chính Phái, quần thần Đại Trăn.
Thậm chí phụ thân của mình cũng bị Cái U Vương giết chết!
Quên mình vì người, vì thiên hạ cắt đứt mối liên hệ của Liên Thần với Bạch Liên này? Nói đùa?
- Khổng Ma Kha ra mắt Liên Thần tiền bối! Đa tạ tiền bối coi trọng Ma Kha!
Khổng Ma Kha nhất thời cung kính nói.
- Ha ha ha, được, ta sẽ cho ngươi lực lượng vô biên. Cho ngươi đứng ở đỉnh của thế giới này! Khiến vạn linh trong thiên hạ phải cúi đầu xưng thần!
Liên Thần cười nói.
Vù!
Bạch Liên run rẩy một trận, tiếp theo chậm rãi bay về phía Khổng Ma Kha, dung nhập trong cơ thể Khổng Ma Kha.
Toàn thân Khổng Ma Kha đột nhiên phát ra bạch quang sáng chói. Bạch Liên lần lượt gột rửa thân thể của Khổng Ma Kha. Dần dần, tại đỉnh đầu Khổng Ma Kha ngưng tụ hiện ra một đóa hoa sen màu trắng. Hoa sen xoay chầm chậm, phát ra một ánh sáng nhu hòa.
...
Nam Thần Châu, Đại Ngạc Thiên Triều! Triều đô, ngôi thành!
Trong triều đình Ngôi Thành.
- Thánh thượng, các nơi đến báo, các nơi yếu địa của Nam Thần Châu ta có rất nhiều nhân tài bị một đám cường giả vận chuyển đi tới Đông Thần Châu!
Lý Thương Hải ra khỏi hàng nói.
- Thánh thượng, động tác này của Đại Trăn quá mức bá đạo. Một đợt thi lớn không chỉ mời chào người của Đông Thần Châu còn vươn tay tới Nam Thần Châu ta!
Lại một thần tử khác trầm giọng nói.
Trong lòng quần thần đầy căm phẫn.
Bên trên long ỷ, đỉnh đầu Cái U Vương đội bình thiên quan, thân mang long bào, trong tay áo duỗi ra những ngón tay xương đặt trên tay vịn của long ỷ nhẹ nhàng đánh nhịp.
- Lý Thương Hải!
Cái U Vương trầm giọng nói.
- Vâng!
- Vì sao Đại Trăn trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã gần đây nhất thống Đông Thần Châu, trẫm giao cho ngươi chuẩn bị nhất thống Nam Thần Châu, ngươi lại tiến triển chậm rãi như vậy? Nam Thần Châu rộng lớn, bây giờ tại sao chỉ mới chiếm được một phần ba?
Cái U Vương trầm giọng nói.
Sắc mặt Lý Thương Hải có phần khó coi, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Thánh thượng thứ tội. Đây là dương gian, quan viên, tướng lĩnh cao cấp của Đại Ngạc Thiên Triều ra phần lớn là Tử Linh. Lấy Tử Linh điều động sinh linh, trong lòng sinh linh vẫn có mâu thuẫn rất lớn, cho nên mới phải tiến triển từ từ. Hơn nữa cõi âm giới này đã trở về với Tiên giới. Chúng ta không có Tử Linh bổ sung, cho nên khai cương khoách thổ khá là thong thả. Khẩn cầu thánh thượng ban chỉ, mở rộng con đường thăng chức cho sinh linh.
- Chuẩn!
Cái U Vương trầm giọng nói.
- Còn nữa năm đó thần vì phá tan cánh cửa Tiên giới, huyết tế các đại cường giả Nam Thần Châu. Đó là do thần thất sách. Tuy rằng giết chết rất nhiều cường nhân Nam Thần Châu, giảm đi lực cản mở mang bờ cõi, nhưng cũng bởi vậy đã mất lòng người, không có cách nào giống như Đông Thần Châu, chỉ cần thu phục chủ nhân một tông, là có thể thu lấy ranh giới trăm toà thành trì!
- Thượng binh phạt mưu, trung binh phạt giao, hạ binh phạt chiến. Đại Trăn phạt mưu, thu một người thu trăm thành. Đại Ngạc Thiên Triều ta tiêu diệt rất nhiều Tông chủ cũng không có cách nào phạt mưu. Lại có thêm giữa sinh linh và Tử Linh có sự ngăn cách trời sinh, khó có thể phạt giao, chỉ có thể đem binh thu phục Nam Thần Châu. Bởi vậy Đại Trăn dụng binh thu phục một châu, nhanh hơn triều ta rất nhiều!
Lý Thương Hải khe khẽ thở dài.
Ngón tay Cái U Vương gõ lên tay vịn long ỷ ngày một nặng nề.
- Khụ khụ khụ khụ!
Trong đám quần thần bỗng nhiên vang lên những tiếng ho khan.
- Thánh thượng!
Xà Hoàng ra khỏi hàng.
- Ồ?
- Khụ khụ khụ, thánh thượng thật ra chúng ta không cần quấy nhiễu. Cuộc thi lớn Đại Trăn tuy rằng tìm anh tài trong thiên hạ nhưng lại lấy diệt làm đạo!
Xà Hoàng vừa ho khan vừa nói.
- Lấy diệt làm đạo?
Lý Thương Hải đứng bên cạnh thoáng kinh ngạc. Tiếp theo ánh mắt hắn liền sáng ngời.
- Thánh thượng, cuộc thi lớn của Đại Trăn lần này quá mức bá đạo. Tìm anh tài trong toàn thiên hạ? Cường hùng các châu sao có thể để mặc cho hắn làm vậy? Chỉ cần có chút sai lầm, danh vọng của Đại Trăn nhất định sẽ như núi đổ nát!
Xà Hoàng trịnh trọng nói.
- Thần tán thành ý kiến của Xà Hoàng!
Lý Thương Hải nhất thời cười nói.
Cái U Vương gật đầu nói:
- Ái khanh nói có lý. Ha ha, cuộc thi lớn toàn thiên hạ? Chờ tới ngày cuộc thi lớn toàn thiên hạ diễn ra xong, trẫm sẽ đi đoạt lại anh tài của Nam Thần Châu ta!
...
Bắc Thần Châu! Đế triều Yêu tộc! Trong thượng thư phòng.
Quyết và Yêu Thiên Thương ngồi trên chủ vị. Đứng phía dưới là một đám trọng thần đế triều Yêu tộc.
- Bệ hạ, Yêu Hoàng, Đại Trăn lần này đã bắt đi rất nhiều anh tài của Bắc Thần Châu ta!
Vương Chu cau mày nói.
Yêu Thiên Thương khẽ cau mày nói:
- Diêm Xuyên muốn làm gì vậy? Hắn muốn đối địch với toàn thiên hạ sao?
Quyết hơi suy ngẫm, sau đó hít sâu một cái nói:
- Vân Tâm?
Nguyên Tông chủ Thiên Cơ Tông, Vân Tâm khẽ cau mày nói:
- Bệ hạ, lúc trước Thiên Cơ Tông đã từng hứa, trong ngàn năm không suy tính Đại Trăn! Vẫn mong bệ hạ...
- Được rồi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xem thử. Cuộc thi lớn của Đại Trăn? Khí phách của Diêm Xuyên thật lớn!
Quyết trầm giọng nói.
- Vâng!
Vân Tâm gật đầu một cái!
...
Tây Thần Châu.
Trong tay Khổng Đạo Khâu đang cầm một phần tư liệu. Hắn đứng trên đỉnh cao nhất của thư viện Khổng Lỗ, mắt nhìn về phía đông.
- Cuộc thi lớn toàn thiên hạ sao?
Khổng Đạo không ngớt Khâu nhíu mày.
Trầm mặc một hồi, Khổng Đạo Khâu mới hít sâu một cái nói:
- Thật quyết đoán. Cá muốn biến thành rồng sao? Quá tắc lại hưng, quá hưng lại suy! Diêm Xuyên? Ngươi so với Tố Tố năm đó, còn quyết đoán hơn nhiều!
- Ôi, vì sao lão tổ tông không thể tiếp nhận Diêm Xuyên? Nếu như Khổng gia có được người này, lại mượn lực của Khổng gia, không cần tới ngàn năm đã có thể nhất thống thiên hạ!
Khổng Đạo Khâu khe khẽ thở dài.
Đại Phật Thiên triều, Vạn Phật Thành!
- Tà thuật? Trộm hình ảnh, sau hai mươi mốt ngày hẳn phải chết?
Khổng Ma Kha nhìn về phía đông cau mày nói.
- Không sai. Tuy nhiên ngươi có thể đi thử thời vận. Có thể lần này chính là thời điểm Đại Trăn bị hủy diệt!
Trong cơ thể Khổng Ma Kha truyền đến giọng nói của Liên Thần.
Sắc mặt Khổng Ma Kha biến đổi không ngừng. Một lát sau hắn mới lên tiếng:
- Không cần. Trước hết phải chờ ta cường đại lên đã! Chờ ta mượn lực lượng của ngươi trở nên cường đại hơn, sau đó mới đi!
Khổng Ma Kha lắc đầu một cái.
- A!
Trong giọng nói của Liên Thần để lộ ra một tia thoả mãn.
Khổng Ma Kha không bằng Diêm Xuyên. Ngay lúc này, tuy rằng hắn trời sinh cao quý, nhưng tính về sự quyết đoán hắn lại kém hơn Diêm Xuyên rất nhiều. Chính bởi vì không có sự quyết đoán này, hắn mới trở thành con rối mà Liên Thần mong muốn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 80: Luận Sách: Nhất Thống Thiên Hạ!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Trung Thần Châu!
Mộng Tam Sinh mang trên lưng một hồ lô cực lớn, khuôn mặt phức tạp nhìn về phía đông. Chẳng mấy chốc, sắc mặt Mộng Tam Sinh trở nên ngưng trọng.
Trong một sơn cốc tại Trung Thần Châu.
Hoàng đã trở về nhìn mười hai tên đệ tử.
- Sư tôn, chúng ta đã hiểu rõ thập đao kia!
Một đệ tử hưng phấn kêu lên.
Hoàng nhìn mọi người, hít sâu một cái nói:
- Xử lý một vài chuyện cần thiết. Sau ba ngày nữa, theo sư phụ đi tới Đông Thần Châu! Sau chuyến đi lần này, chúng ta sẽ đi tới Tiên giới!
- Tiên giới?
Sắc mặt mọi người nhất thời chấn động.
Một nữ hài tâm tư khá tinh tế hỏi:
- Sư tôn, chúng ta đi Đông Thần Châu làm gì? Có chuyện gì quan trọng sao?
Sắc mặt Hoàng nhất thời biến đổi một hồi, trong mắt loé ra từng tia phức tạp.
- Sư tôn đi gặp người nào sao?
Người nữ đệ tử kia lại hỏi.
- Kẻ thù của sư phụ!
Giọng điệu của Hoàng thâm trầm nói.
Kẻ thù của sư tôn? Sắc mặt mười hai đệ tử nhất thời nghiêm nghị.
- Sư tôn yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực, giúp sư tôn tiêu diệt kẻ thù!
Mười hai đệ tử lập tức tỏ thái độ nói.
Hoàng thoáng nhướng mày, có chút buồn bực nói:
- Chuyện đó liên quan gì đến các ngươi!
- Ách!
Mười hai đệ tử cảm thấy kinh ngạc không hiểu.
Đó là kẻ thù của sư tôn? Vì sao sư tôn báo thù lại buồn bực như vậy?
- Vâng!
Mười hai đệ tử không nói thêm lời nào.
...
Thời gian mười năm tưởng như rất dài, nhưng đối với những tu giả này mà nói, chẳng qua chỉ giống như chớp mắt.
Ngày mùng 9 tháng 9!
Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh, Triều Thiên Điện!
- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quần thần cung kính bái lạy.
Diêm Xuyên đầu đội bình thiên quan mặc ngọc, trên người mặc Long bào hắc kim, quan sát quần thần trong điện!
Mạnh Văn Nhược ra khỏi hàng.
- Khởi bẩm thánh thượng, trong cuộc thi lớn Đại Trăn lần này, chúng thần đã bước đầu sàng lọc. Bên ngoài quảng trường Triều Thiên Điện có tổng cộng 500 ngàn người có tài năng kinh diễm, chờ thánh thượng định đoạt!
Mạnh Văn Nhược trịnh trọng nói.
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Văn Nhược, gật đầu nói:
- Văn Nhược, lần này khanh cực khổ rồi. Công cuộc khổng lồ như vậy, đã hoàn thành trong mười năm ngắn ngủi, trẫm rất vui mừng!
- Thánh thượng quá khen. Đây là công tác thần nên làm!
Mạnh Văn Nhược lập tức nói.
- Ừm, vậy các khanh hãy theo trẫm gặp 500 ngàn tài năng kinh diễm này đi!
Diêm Xuyên thoả mãn cười nói.
Diêm Xuyên đứng dậy đi xuống khỏi Long Đài, chậm rãi tiến về phía cửa Triều Thiên Điện.
Quần thần đi theo sau hắn, cũng chậm rãi đi ra khỏi đại điện.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới cửa Triều Thiên Điện. Diêm Xuyên đứng lại trước. Quần thần phía sau lập tức ổn định vị trí.
Đứng ở cửa Triều Thiên Điện, Diêm Xuyên đưa mắt nhìn quảng trường rộng lớn trước mắt.
500 ngàn người đứng đầy trên quảng trường rộng lớn đó. Có người trên lưng mang theo vũ khí sắc bén, có người tay áo bay bay trong gió. Nói tóm lại có đủ loại người, tất cả đều sắp xếp theo thứ tự.
Nhìn thấy Diêm Xuyên bước ra, gần như mọi người đều lộ ra một tia sùng bái. Dù sao trong thời gian một trăm năm ngắn ngủi Diêm Xuyên đã tạo dựng lên một Thiên triều. Không nói sau này không còn ai, ít nhất trước đó chưa từng có ai làm được như vậy!
500 ngàn thí sinh đã trải qua sơ tuyển, cung kính cúi đầu!
Diêm Xuyên đứng ở cửa Triều Thiên Điện, mắt nhìn một lượt 500 ngàn người này. Vừa nhìn xuống, Diêm Xuyên liền cảm thấy tâm thần thoáng động. Dường như từ sâu thẳm trong lòng, hắn cảm nhận được điều gì đó.
Cảm giác này thật giống như thời điểm lúc trước khi Lý Tư cúi đầu trước mình.
Diêm Xuyên cực kỳ thận trọng dò xét trên người mọi người lại một lần nữa.
- Lại là cảm giác này? Lúc Lý Tư bái trẫm, trẫm đã từng có cảm giác này. Không phải trong đó có người nào đó mà trẫm đã quen từ kiếp trước chứ?
Trong lòng Diêm Xuyên thầm suy đoán.
- Sẽ nhanh thôi. Trẫm có dự cảm, chờ tới khi trẫm đạt tới cảnh giới tiên nhân, sẽ có thể mở ra tất cả trí nhớ của kiếp trước. Hiện tại tuy rằng không biết nhiều, nhưng nếu đã vào Đại Trăn, trẫm tin tưởng, ngươi nhất định là tài cao ngất trời!
Trong lòng Diêm Xuyên mặc niệm.
Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, Bạch Đế Thiên và quần thần Đại Trăn đều nhìn Diêm Xuyên.
500 ngàn thí sinh tham gia khoa thi cũng nhìn Diêm Xuyên.
Thậm chí, giờ phút này tất cả bách tính Yến Kinh đều tạm dừng mọi việc lại, chú ý tới chuyện lớn xảy ra trong ngày hôm nay. Vô số thí sinh bị đưa đi. Còn có vô số cường giả từ khắp nơi trong thiên hạ tới. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào quảng trường Triều Thiên Điện, tất cả đều đang nhìn Diêm Xuyên, chờ đợi Diêm Xuyên.
Mắt Diêm Xuyên lại nhìn các thí sinh một lượt. Sau đó hắn hít sâu một cái nói:
- Thiên triều Đại Trăn, cuộc thi toàn thiên hạ lần thứ nhất, hôm nay bắt đầu!
- Trẫm nhìn thấy các vị, cảm thấy rất vui mừng! Cảm ơn các vị đã tín nhiệm đối với Đại Trăn. Trong cuộc thi lần này nhằm tìm ra các trạng nguyên văn, võ. Bởi vì đây là lần thứ nhất, cho nên trừ lời hứa lúc trước ra, trẫm sẽ tứ phong trạng nguyên chức quân đoàn trưởng! Hy vọng các ngươi cố gắng hết sức!
Diêm Xuyên cất cao giọng nói.
Quân đoàn trưởng?
Mọi người xung đều nhất thời biến sắc!
Quan viên, bách tính Đại Trăn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Quân đoàn trưởng không phải là quan chức, không phải là tước vị, nhưng chỉ cái tên gọi này so với quan chức, tước vị càng khiến người ta trông mà thèm. Bởi vì mỗi quân đoàn trưởng đều được Diêm Xuyên xem là cây cột chống trời của Đại Trăn.
Cho đến ngày hôm nay, Đại Trăn có vô số quan chức, vô số tước vị, nhưng quân đoàn trưởng lại chỉ có bốn người. Khoa thi lần này, một khi đạt trạng nguyên chính là làm quân đoàn trưởng?
Trước đó 500 ngàn thí sinh này tất nhiên đã nghiên cứu qua chế độ quan chức của Đại Trăn. Giờ phút này vừa nghe, nhất thời chà sát hai tay, chờ mong mình sẽ đoạt trạng nguyên!
- Thí sinh thi văn bên trái. Thí sinh thi võ bên phải!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Vâng!
500 ngàn thí sinh nhất thời đứng tách ra hai bên!
Mỗi bên có 250 ngàn người.
Sau khi bọn họ đứng tách ra, rất nhiều thị vệ Đại Trăn nhanh chóng đặt bàn tốt trước mặt những người thi văn. Trên bàn còn có văn phòng tứ bảo, chuẩn bị cho các thí sinh làm bài.
- Mời thánh thượng ban đề thi văn!
Mạnh Văn Nhược mở miệng nói.
250 ngàn thí sinh đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn các thí sinh thi văn một chút, sau đó hít sâu một cái nói:
- Luận sách: nhất thống thiên hạ!
Thần sắc mọi người đột nhiên biến đổi. Tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên. Luận sách, đề mục lại có thể là nhất thống thiên hạ sao?
Rất nhiều thí sinh đều đột nhiên hít sâu một hơi. Nhưng cũng có nhiều người tỏ ra kích động. Đây chính là dã tâm. Đi theo đế vương như vậy, mới có thể phát huy được hoài bão của mình.
- Vâng!
250 ngàn thí sinh cùng kêu lên. Tiếp theo bọn họ nhanh chóng mài mực trầm tư suy nghĩ.
Thí sinh thi văn đã bắt đầu chuẩn bị viết. Bách tính Yến Kinh vô cùng tự hào.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 81: Ta Chỉ Muốn Một Người!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Các thí sinh thi võ cũng đang nhìn Diêm Xuyên. Khi sàng lọc những thí sinh thi võ, Diêm Xuyên cũng không hề lấy thực lực để sàng lọc, mà lấy ý chí, tiềm lực phát triển, tiềm lực chiến đấu, năng lực dẫn binh làm chuẩn.
Hơn hai mươi vạn thí sinh, từ thượng Hư Cảnh đến Khí Cảnh, cái gì cần có đều có!
Thời điểm Diêm Xuyên nhìn về phía thí sinh thi võ.
- Ha ha ha, nhất thống thiên hạ? Diêm đế, khẩu khí thật lớn!
Phía nam Yến Kinh đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
Tiếng quát lớn vừa vang lên, vô số tu giả khắp nơi nhất thời biến sắc. Có người đến gây rối?
Gần như mọi người ở Yến Kinh đều ngẩng đầu nhìn lại. Tại quảng trường Triều Thiên Điện lại có rất nhiều thí sinh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tập trung suy nghĩ về đề thi.
Diêm Xuyên nhìn lại. Phía nam có một hắc phong cuồn cuồn di chuyển tới! Trong hắc phong còn có mấy trăm tu giả. Hai người dẫn đầu chính là Cái U Vương Nam Thần Châu cùng Xà Hoàng.
- Xà Hoàng, Cái U Vương. Ngày xưa, các ngươi bị vây trong tử cảnh, là Diêm Xuyên cứu các ngươi thoát khỏi vòng vây. Thế nào? Hai người ngươi muốn đến phá cục diện của cuộc thi lớn Đại Trăn ta sao?
Sắc mặt Bạch Đế Thiên âm trầm. Bạch Đế Thiên là người ân oán rõ ràng. Giờ phút này thấy hai người đã từng được cứu lại đến khiêu khích, nhất thời phẫn nộ dị thường.
Bạch Đế Thiên vừa mở miệng, Xà Hoàng cau mày, không biết phải làm sao mở miệng mới tốt.
Diêm Xuyên lại phất tay một cái, bảo Bạch Đế Thiên không cần nói nữa.
Bạch Đế Thiên nhíu nhíu mày, gật đầu một cái.
- Cái U Vương, ngươi tới làm gì?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Diêm Xuyên, lần này ta cũng không phải muốn đối địch với ngươi. Cuộc thi toàn thiên hạ của ngươi, ta cũng mặc kệ. Nhưng những người của Nam Thần Châu ta đã bị dẫn đi. Ta muốn ngươi trả lại cho ta ta! Ta chỉ lấy người của Nam Thần Châu!
Cái U Vương trầm giọng nói.
Cái U Vương vừa mở miệng, nhất thời có một đám thí sinh trên quảng trường Triều Thiên Điện, sắc mặt trầm xuống. Tiếp theo bọn họ đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lại cười nhạt, sắc mặt dần dần trở nên băng lạnh.
- Cái U Vương, ngươi nên hiểu rõ, đây là nơi nào?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Cái U Vương lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên.
- Đây là Yến Kinh của Đại Trăn ta. Ở chỗ này, đứng nói là ngươi, cho dù là thần phật đầy trời cùng đến, cũng đừng hòng dẫn thần dân của trẫm đi được!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên vừa mở miệng, một đám thí sinh nhất thời thầm hít sâu một hơi. Tất cả những thấp thỏm lúc trước nhất thời đã tan đi không ít. Đồng thời trong lòng bọn họ, cảm giác dân của Đại Trăn càng thêm vững chắc.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên, hôm nay ngươi không ngăn cản được đâu!
Cái U Vương lạnh lùng nói.
- Sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Các vị, vẫn nên ra đi!
Cái U Vương thản nhiên nói.
Phía tây Yến Kinh bỗng nhiên xuất hiện thêm hơn trăm người. Người dẫn đầu chính là Quyết, Yêu Thiên Thương, Vân Tâm!
- Diêm đế, đã lâu không gặp! Năm đó cuộc chiến giữa ngươi và ta phải hủy bỏ, ta vẫn lấy làm tiếc!
Quyết khẽ mỉm cười nói.
- Đó là Đại đế Yêu tộc sao? Còn có Yêu Hoàng? Tông chủ Thiên Cơ?
Nhất thời, trong số bách tính Yến Kinh có người nhận ra được bọn họ.
- Quyết?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Quyết.
- Cũng giống như Cái U Vương, ta không muốn đối địch với ngươi. Trong cuộc thi toàn thiên hạ của ngươi, ta chỉ lấy những thí sinh của Bắc Thần Châu. Bọn họ vốn phải thuộc về Bắc Thần Châu, là của ta!
Quyết khẽ mỉm cười nói.
Thiên hạ đệ nhất nhân 30 ngàn năm trước, cuối cùng cũng có một khí độ bất phàm. Tuy rằng cũng hùng hổ doạ người, nhưng nhìn qua lại cực kỳ khí phách.
Diêm Xuyên cười lạnh một hồi. Ánh mắt từ chỗ Quyết lại di chuyển đến chỗ khác, nhìn về phía trên đỉnh núi khác.
Trên đỉnh núi, giờ phút này có sáu vị nam tử đang đứng. Người dẫn đầu chính là Mộng Tam Sinh của thánh địa Thần Tông. Năm người phía sau đều là tiên nhân của thánh địa Thần Tông.
Giờ phút này, sáu đại tiên nhân đều nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Mộng Tam Sinh?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Mộng Tam Sinh.
Phải biết rằng, lúc trước Diêm Xuyên đã cứu Mộng Tam Sinh một lần.
Mộng Tam Sinh hít sâu một cái nói:
- Diêm Xuyên, ta không muốn nhiều người như vậy, trong những thí sinh này, ta chỉ muốn một người!
- Ồ?
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói.
Cái U Vương, Quyết đều hiếu kỳ nhìn về phía Mộng Tam Sinh. Một người sao? Đó là ai vậy?
- Doãn Hận Thiên! Ta chỉ muốn hắn!
Mộng Tam Sinh chỉ về một nam tử cầm bút lông đang ngồi trong trường thi,.
Nam tử kia tóc xanh, khuôn mặt trắng bệch dường như có đang có bệnh trong người. Cằm lại lún phún râu khiến hắn càng thêm tang thương. Giờ phút này, nam tử tóc xanh đang cầm bút lông viết lên tờ giấy trắng.
Khi hắn viết, chỗ ngòi bút dường như tản ra nhiều tia sương mù màu xanh, bao bọc lấy tời giấy trắng. Loáng thoáng, có thể nghe thấy dưới ngòi bút truyền đến những tiếng giết chóc.
Doãn Hận Thiên!
Doãn Hận Thiên, được lắm. Trong thời khắc quần hùng áp sát, Doãn Hận Thiên không những không bị ảnh hưởng, trái lại còn là người thứ nhất bắt đầu viết. Dường như tranh đấu khắp nơi căn bản không tồn tại vậy.
Nhìn thấy Doãn Hận Thiên bắt đầu viết, trong mắt Diêm Xuyên nhất thời loé lên một tia tán thưởng.
Mục đích của thí sinh chỉ có một, chuyên tâm nhất chí vào cuộc thi. Nếu vì ngoại cảnh mà lo được lo mất, làm sao có thể viết ra một phần văn chương cẩm tú được?
- Diêm Xuyên, chỉ cần ngươi giao Doãn Hận Thiên cho ta, thánh địa Thần Tông sẽ giúp ngươi chống đỡ với kẻ địch bên ngoài, bảo vệ cuộc thi toàn thiên hạ của ngươi!
Mộng Tam Sinh lại mở miệng nói.
Mộng Tam Sinh vừa mở miệng, trong mắt bộ xương Cái U Vương phía xa chớp động hỏa diễm. Rõ ràng hắn có bất mãn đối với Mộng Tam Sinh.
Diêm Xuyên lại khẽ mỉm cười nói:
- Bảo vệ cuộc thi toàn thiên hạ? Trong những thí sinh ở đây, mất bất luận một người nào, cuộc thi toàn thiên hạ đều sẽ thiếu hụt!
- Diêm Xuyên, ngươi cần phải hiểu rõ!
Mộng Tam Sinh lạnh lùng nói.
Trong mắt Diêm Xuyên lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Không thể nào!
Lời nói kiên quyết Không thể nào, khiến trong lòng các thí sinh trên quảng trường Đại Trăn nhất thời trở nên nhất định.
Có Doãn Hận Thiên mở đầu, lực chú ý của rất nhiều thí sinh cũng chậm rãi xoay chuyển trở lại. Bọn họ nhìn về phía tờ giầy trên bàn, suy ngẫm về đề thi lần này.
- Hừ!
Mộng Tam Sinh hừ lạnh một tiếng.
- Còn có ai nữa, đều đi ra đi!
Diêm Xuyên lạnh giọng kêu lên.
Tại vị trí cách ngọn núi của đám người Mộng Tam Sinh không xa, bỗng nhiên lại xuất hiện hơn trăm thân ảnh.
Một người cầm đầu chính là Khổng Đạo Khâu đến từ Tây Thần Châu.
Khổng Đạo Khâu tay cầm quyển sách Xuân Thu, quanh thân có Hạo Nhiên Chi Khí ngút trời, đứng trên một đỉnh núi, nhìn ra xung quanh.
- Khổng Đạo Khâu?
Diêm Xuyên trầm giọng nhìn lại.
Khổng Đạo Khâu lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên, lại lạnh lùng nhìn xung quanh. Trong mắt hắn loé ra một tia phức tạp.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden