Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 35:Lệ nam nhi
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
Địch nhân ly khai, thành đông cũng khôi phục lại sự yên bình như dĩ vãng.
Cũng không có bất kỳ tiếng hoan hô thắng lợi nào, mà chúng tướng sĩ đều nhìn chăm chú vào năm người một thú ở phía dưới...
- Phù phù! Mới vừa rồi nhất định là ta hoa mắt, hoa mắt... Ha ha!
Vương Đại đặt mông ngồi xuống đất, cười khúc khích.
Vương Nhị cũng vỗ nhẹ bộ ngực nói:
- Đúng a! Thiếu chút nữa là đi cái mạng mà! Số khổ a, thật sự là số rất khổ a!
Vương Tam cũng lò cái đầu ra:
- Nếu chết đi thì liền hết khổ rồi, hắc hắc!
Ở một bên, Hoa Khuê tức giận nói:
- Ba tên ngốc các ngươi kêu cái rắm gì, chí ít thì anh em chúng ta hiện tại còn sống không phải sao?
- Toàn bộ các ngươi ngậm miệng cho lão tử...
Khuê Hàn không nhịn được quát lớn một câu, mục quang lại lập tức chuyển đi:
- Mấy người này... đúng là Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh, bọn họ không phải đi báo thù sao? Làm sao lại xuất hiện nơi này? Còn ba người khác là ai? Còn có kỳ thú kia... hình như đã gặp qua nơi nào!
Đồ Lôi gian nan chống đỡ thân hình đứng dậy, đồng dạng cũng đánh giá Tiểu Hỏa đang đắc ý kia.
Mặc dù là ở mười năm trước Tiểu Hỏa cũng đã để lại cho biên quan một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, chỉ tiếc, thời gian mười năm cũng đủ để làm phai mờ đi nhiều thứ, hơn nữa, Tiểu Hỏa hiện tại trông cũng rất khác trước, há có thể có người nào vừa nhìn liền nhận ra được.
Trong cơn trầm mặc, từ trong thành vọt ra ba đạo lưu quang, đáp xuống trên cổng thành. Đúng là Long Tuấn, Đinh Nghị và Phương Vân.
Chúng tướng sĩ thấy chủ soái đến thì lập tức đánh tan hết sự mệt mỏi, trong mắt chỉ có sự sùng kính và kiên cường!
Nhìn bên ngoài thì Đinh Nghị và Long Tuấn chính là Thống soái tối cao, nhưng ở trong mắt binh sĩ thì bọn họ đúng là linh hồn quân đội, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "Chiến Thần". Nói thế cũng không hề khoa trương chút nào, không có bọn họ thì Tĩnh cũng không thể đạt được thắng lợi và quang vinh!
- Đồ đại ca, Khuê tướng quân... Mấy tên vương bát đản triều đình đâu hết rồi?
Long Tuấn lắc mình hạ xuống bên cạnh Đồ Lôi và Khuê Hàn, đem hai đạo nguyên khí truyền vào trong cơ thể bọn họ, khiến cho tinh thần bọn họ phấn chấn trở lại, sinh cơ cũng dạt dào trong thể nội!
- A Tuấn, Tiểu Đinh Tử, là chúng ta...
Không đợi Khuê Hàn mở miệng, Tạ Tiểu Thanh ở dưới thành tường đã la lên. Tiếp theo đó, năm người một thú trực tiếp nhảy vọt lên trên tường thành cao mười trượng.
- Di? Đúng là Tông đại ca, tiểu Thanh tỷ...
Long Tuấn, Đinh Nghị và Phương Vân kích động đi tới, việc Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh xuất hiện cũng biểu thị cho tin tức về Nhạc Phàm cũng không còn xa.
Khi ánh mắt bọn họ chuyển sang một bên, con ngươi nhất thời co rút lại:
- Tiểu... Tiểu Hỏa, quả nhiên là Tiểu Hỏa!
Kích động, run rẩy, khát vọng, khẩn trương, chờ đợi!
Tâm tình trong lòng đột nhiên được giải thoát, bạo phát ra. Trên người Long Tuấn và Đinh Nghị thất thải lượn lờ, môt cổ khí thế hùng hậu xông thẳng tới trời cao, phát ra tiếng giống như lòng ngâm!
Đối mặt với khí thế khổng lồ như thế, tướng sĩ xung quanh đều rối rít lui về phía sau, trong lòng vừa kinh hãi, lại vừa hò hét không thôi, đây là đại soái của chúng ta, là suối nguồn của lực lượng, là tín niệm không gì không chiến thắng được của chúng ta!
So với bọn họ thì Phương Vân tĩnh táo hơn nhiều. Lực chú ý của hắn liền dời về phía ba người ở phía sau Tiểu Hỏa... Một thiếu niên tuấn mỹ bất phàm, hai nam tử trẻ tuổi ăn mặc quái dị.
- Không sai, là bọn họ, chính là bọn họ... Bọn họ rốt cuộc đã tới!
Phương Vân lẩm bẩm tự nói, tâm tư phập phồng kịch liệt. Mặc dù có tấm khăn đen che mặt nhưng cũng không thể che dấu được sự kích động trong mắt hắn.
"Hảm!"
Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, Tiểu Hỏa trực tiếp nhảy về phía Long Tuấn và Đinh Nghị! Mặc dù đã mười năm, nhưng bọn họ đúng là truyền nhân duy nhất của Nhạc Phàm, cùng tu luyện sinh mệnh nguyên khí, Tiểu Hỏa tự nhiên là cảm thấy quen thuộc.
- Tiểu Hỏa! Thật sự là Tiểu Hỏa!
Long Tuấn, Đinh Nghị đưa một tay ôm lấy Tiểu Hỏa vào trong ngực, hốc mắt chan chứa nước mắt.
Nhìn thấy một màn này, chúng tướng sĩ đều cảm thấy bất khả tư nghị. Mười năm, đã mười năm qua bọn họ cũng chưa từng thấy hai vị đại soái khóc qua. Bọn họ đúng là đại danh đỉnh đỉnh, giết địch vô số, khiến cho quân địch chạy như chó chạy tang, hiện tại lại ôm lấy một đầu dã thú mà khóc?
Thương thiên không già cũng không tận, duy có chữ tình loạn nhân tâm!
Tưởng niệm mười năm, cô độc trăm năm, tâm tình như thế, ai có thể hiểu được?
"Ngao...!"
Tiểu Hỏa nhẹ nhàng kêu nhẹ một tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm yết hầu của hai người, sau đó lại vùng ra nhảy trở về. Tiểu Hỏa lui lại, Long Tuấn và Đinh Nghị mới hồi phục lại chút tâm tình, nhìn về phía ba người xa lạ, hoàn toàn bỏ Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh qua một bên.
- Ngươi, ngươi chính là tiểu sư thúc Thích Minh Hữu!
Long Tuấn và Đinh Nghị cùng tỉ mỉ đánh giá thiếu niên trước mắt từ trên xuống, màu da trắng như ngọc, khí chất phiêu dật, mục quang thâm thúy. Hai người đúng là lần đầu tiên thấy một nam tử "xinh đẹp" như thế, đúng là khiến cho người ta có cảm giác đố kỵ!
"Ghen tỵ!? Lão tử đường đường là đại soái, cư nhiên lại ghen tỵ với một nam tử tuấn tú!"
Long Tuấn đè nén ác tâm của mình, tiến lên chào hỏi.
Nghe đối phương nói ra tên của mình, Thích Minh Hữu cũng không thấy kỳ quái, dù sao tên của hắn ở trên giang hồ cũng không ít người biết. Chẳng qua là, hai người xấp xỉ tuổi này vừa gặp đã gọi mình là sư thúc, khiến hắn thấy có chút không tự nhiên.
- Tiểu sư thúc...
Thích Minh Hữu xấu hổ vuốt vuốt sống mũi, tự giễu nói:
- Ta có già như vậy sao? Hắc hắc!
- Đương nhiên không có!
Đinh Nghị nghe vậy vội vàng nói:
- Bất quá, người là huynh đệ của sư phụ chúng ta, chúng ta tự nhiên gọi người là sư thúc, bất quá vì sư thúc tuổi không lớn lắm, cho nên chúng ta mới gọi là tiểu sư thúc!
Đinh Nghị nói ra những lời thật tâm khiến cho mọi người không khỏi cười lên một tiếng.
Trưởng ấu tôn ti, danh phận đúng là rất trọng yếu, cho nên Long Tuấn và Đinh Nghị xưng hô Thích Minh Hữu như thế cũng tính là hợp tình hợp lý.
Bất quá, Thích Minh Hữu đúng là không có quen, cho nên khoát tay nói:
- Lý đại ca cũng không câu nệ như vậy, các ngươi so với ta lớn tuổi hơn một chút, không cần gọi ta là tiểu sư thúc gì đó... Gọi Minh Hữu là được rồi.
- Lớn tuổi hơn?
Long Tuấn cười hắc hắc:
- Đừng nói chúng ta lớn tuổi, nội tâm của chúng ta vẫn còn trẻ trung tràn đầy sức sống! Hắc hắc... Nếu Minh Hữu huynh đệ đã nói như vậy, chúng ta cũng không câu nệ tiểu tiết, cứ gọi là huynh đệ!
- A Tuấn nói không sai, về sau chúng ta chính là hảo huynh đệ!
Dứt lời, hai người liền nhiệt tình khoác vai Thích Minh Hữu, cảm giác sợ rằng so với thân huynh đệ còn hơn vài phần.
Thiên Sinh và A Đồ đưa mắt nhìn nhau, bất giác đều cười cười. Những người trước mắt đúng là rất có ý tứ.
Thích Minh Hữu cảm thấy thật là tốt, thân tình đã lâu không cảm nhận qua lại rục rịch ở trong lòng. Dù cho bọn người Thiên Sinh đối với hắn rất tốt, nhưng cũng không thể khiến hắn có được cảm xúc mênh mông như lúc này.
"Thấu!"
Đột nhiên Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên lên tường cao.
- Xem ra, còn có khách nhân...
Đám người Long Tuấn khẽ động trong lòng, trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía chân trời xa.
- Biên quan náo nhiệt như thế, sao lại thiếu phần chúng ta được! Ha ha ha ha!
Một trận cười phóng khoáng truyền đến, theo sau là hai đạo lưu quang như sao chổi hạ xuống, đúng là Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi.
Thủy lạc hữu thanh, u u không hưởng,
Ngũ quang thập sắc, như mộng phao ảnh.
(Máng nước chảy xuôi, trầm hưởng vang vọng
Ngũ quang thập sắc, bong bóng như mộng.)
Nơi đây chính là một động đá thật lớn, tùy ý có thể thấy được nham thạch với thiên hình vạn trạng. Không khí loang loãng, ánh sáng ảm đạm, thông đạo rắc rối kéo dài tứ phương, nếu không phải là người quen thuộc địa hình mà tùy tiện xông vào thì chỉ sợ là không tìm được đường về.
Song, ở chỗ sâu nhất của địa huyệt, đúng là căn cơ của "Phàm Môn".
Đối với giang hồ mà nói, Phàm Môn là một tồn tại thần bí,, mặc dù giang hồ có không ít người nghe được tin đồn về Phàm Môn, nhưng thật sự hiểu rõ tình huống thì không có mấy người.
Phàm Môn chính là do một đám nhân sĩ giang hồ tạo thành, do Long Tuấn và Đinh Nghị cùng quản lý, không có chức vụ, không có thuộc hạ, không có tài phú, cũng không có cái gì là chế độ bang quy, không có bất kỳ hạn chế và yêu cầu. Chẳng qua là ở thời điểm cần thiết, mọi người mới tụ họp lại để trợ giúp lẫn nhau. Khi tán, khi hợp, mới nhìn mà nói thì nó đúng là một tổ chức rời rạc, cơ hồ không có lực lượng nào đáng kể. Thế nhưng, sự hiện hữu của nó lại khiến cho các đại thế lực vô cùng kiêng kỵ.
Phải biết rằng, người trong giang hồ lấy đơn vị vạn mà đếm, một chút cũng không kém hơn một đội quân khổng lồ. Tuy đội quân này không có tính chất tổ chức như vậy, nhưng dưới sự lãnh đạo của Long Tuấn và Đinh Nghị, tuyệt đối có thể phát huy ra năng lượng khủng bố dị thường! Bởi vì trong những người này, không thiếu hạng người võ nghệ cao cường, cũng không thiếu kỳ nhân dị sĩ, có đạo tặc trộm gà chó, có người dụng độc, có lang y, thậm chí còn có người với dị thuật, quả thực là một giang hồ thu nhỏ.
Lại có thêm một tổ hợp quái thai là Long Tuấn và Đinh Nghị, phóng nhãn khắp thiên hạ, ai dám nói rằng mình có thể diệt Phàm Môn?
Trong một bí thất rộng rãi, có hai nữ tử đang huyền phù giữa hư không, khí thế thiên địa như ẩn như hiện ở bên cạnh các nàng, bảy luồng khí màu tím lượn lờ tạo thành một quang tráo màu tím bao phủ các nàng lại. Nhị nữ này cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Đại Minh Tam công chúa Chu Tĩnh Nguyệt cùng Bình Nhạc quận chúa Chu Phượng.
Mười năm, khí chất trên người các nàng đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Người chí thân chết thảm, hoàng thành bị chiếm đóng, nguyên bản là cành vàng lá ngọc cao cao tại thượng hiện tại đã trở thành phản tặc lưu lạc nhân giang. Rồi sau đó, lại phải nhìn bằng hữu người này nối người kia hi sinh, có thể nói là nhà tan cửa nát! Đả kích lớn như thế, tuyệt không phải người bình thường có khả năng thừa thụ.
Mỗi một tất da của Chu Tĩnh Nguyệt đều tỏa ra hàn khí âm u. Ngay cả hai đầu lông mày cũng chứa vài phần lãnh lệ, phảng phất như nữ thần băng tuyết, khiến cho người ta tôn kính mà không dám tới gần.
Về Chu Phượng thì lại làm cho người ta cảm giác được sự thanh khiết và thanh sảng. Thỉnh thoảng lại toát ra sức sống của thiếu nữ thanh xuân, còn có sinh mệnh yêu kiều nở rộ ra.
Những năm gần đây, Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng không có lúc nào là không sống trong cừu hận. Để sớm có thể báo thù, lấy lại những thứ thuộc về mình, bọn họ không tiếc bỏ xuống tình cảm của mình, nỗ lực tổ chức thế lực Phàm Môn, cũng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tu luyện.
Vì thế, nhị nữ cũng đã bỏ ra mười năm thanh xuân.
Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng đã dần dần hạ xuống ngọc thai, khí tím xung quanh cũng thu liễm vào trong thể nội, hô hấp cũng trở lại bình thường.
- Bế quan hơn một tháng, rốt cục cũng có đột phá.
- Chúc mừng tỷ tỷ! « Tử Loan Chân Long Giám » của tỷ rốt cục đã luyện đến tầng thứ bảy rồi.
Chu Phượng đầu tiên là vui sướng, nhưng ngay sau đó đã chuyển thành lo lắng:
- Chân Long Giám kia càng về sau càng khó luyện, hơn nữa tỷ tỷ lại là thân nữ nhị, hiện tại sự cường hành tăng lên như thế, ta lo lắng...
- Không cần!
Chu Tĩnh Nguyệt khoát tay ngắt lời đối phương, sắc mặt hơi hòa hoãn nói:
- Nếm trải trong khổ đau, mới là người có thể hơn người, chuyện tu luyện tỷ tự có chừng mực, muội không cần nói cho bọn a Tuấn để tránh cho bọn họ lo lắng.
- Nhưng là...
Thấy thần thái kiên quyết của đối phương, Chu Phượng muốn nói lại thôi, chỉ lẩm bẩm trong lòng:
"Nếu Thái Phó còn sống, hắn nhất định sẽ không để cho tỷ tỷ cố chấp như thế, ài!"
« Tử Loan Chân Long Giám » vốn là thượng cổ kỳ thư, vì gia tộc đế vương mà tạo ra, đáng tiếc là có quá nhiều hạn chế, lại không thích hợp với nữ nhi tu luyện. Ban đầu Thái Phó Hằng Sơn liều chết đem quyển sách này ra ngoài hoàng cung giao cho Chu Tĩnh Nguyệt, cũng đã dặn dò là không thể tu luyện nó, nhưng cừu hận vốn là thứ có thể che mù tâm trí, khiến cho người ta trở nên liều lĩnh!
Chu Tĩnh Nguyệt lãnh đạm nói:
- Tỷ biết muội muốn nói gì, chỉ bất quá trong lòng tỷ đã có quyết tâm, có những chuyện chờ báo thù xong rồi sẽ nói, hết thảy phải lấy đại cục làm trọng.
- Muội biết rồi!
Chu Phượng gật đầu bất đắc dĩ, trong lòng không khỏi thở dài, cho nên nói sang chuyện khác:
- Tỷ tỷ, « Tử Loan Chân Long Giám » quả nhiên là vô cùng thần kỳ, người mới tu luyện tới tầng bảy đã bước vào cánh cửa thiên đạo, mượn được thiên địa lực lượng, nếu như tu đến đại thành, việc báo thù của chúng ta liền có thể nắm chắc hơn.
- Cũng nhờ có muội muội những năm gần đây giúp tỷ tu hành, mới có thể nhanh đột phá như thế. Tiểu tử Đinh Nghị kia cũng thật là khiến người ta đau lòng, không tiếc nguyên khí để bồi dưỡng kinh mạch của ngươi, tin tưởng không được bao lâu, muội cũng có thể đột phá!
Hàn ý trên mặt Chu Tĩnh Nguyệt dần dần thu liễm, thanh âm vẫn lạnh như băng:
- Tuy rằng ta đã đem « Tử Loan Chân Long Giám » tu tới tầng bảy, nhưng nếu muốn đối phó với cẩu tặc Chu Khang Cảnh thì còn xa mới đủ. Theo suy đoán của Thái Phó năm đó, hắn đã tu luyện tới tầng chín rồi, mười năm trôi qua, sợ rằng cũng có đột phá không nhỏ.
Nói tới Chu Khang Cảnh, tâm tư của Chu Tĩnh Nguyệt lại phập phồng bất định, loại cừu hận khắc cốt ghi tâm này không phải nói quên là có thể quên được.
- Thuộc hạ Trương Tĩnh, có việc cầu kiến công chúa.
Ở bên ngoài truyền tới một thanh âm.
- Chúng ta vừa mới xuất quan, Trương Tĩnh liền tìm đến, xem ra lần bế quan này phát sinh không ít đại sự.
Trương Tĩnh vẫn là Trương Tĩnh, mười năm rèn luyện cũng không lưu lại dấu vết năm tháng trên người nàng, chẳng qua là cử chỉ thần thái thành thục hơn mà thôi.
- Thuộc hạ bái kiến công chúa, quận chúa.
- Không cần đa lễ.
Chu Tĩnh Nguyệt nâng đối phương lên, trực tiếp nói:
- Ngươi vội vã tìm ta, có phải bên ngoài đã phát sinh vấn đề gì hay không?
Trương Tĩnh kính cẩn nói:
- Hồi công chúa, hơn nửa tháng trước đại quân Lặc Thô Tộc đã tiếp cận, Đại Đồng Thành rơi vào giới nghiêm.
- Những năm gần đây, Lặc Thô Tộc vẫn luôn tấn công Đại Minh ta, nhưng hiện tại thế lực của Tĩnh đúng là như mặt trời ban trưa, muốn công phá Đại Đồng Thành há dễ dàng như vậy...
Dừng một chút, Chu Tĩnh Nguyệt bỗng nhiên chuyển lời:
- Kẻ địch tấn công, kinh thành có động tĩnh gì hay không?
Trương Tĩnh lập tức trả lời
- Thần Ky Các truyền đến tin tức, triều đình lần này đã quyết định xuất binh, lấy cờ hiệu là trợ giúp biên quan, hơn nữa còn ban bố ra « Minh Hình Luật Lệnh », cổ động tuyên truyền chính sách mới. Xem chừng, hắn muốn tạo ra danh vọng trong lòng dân chúng.
Mục quang Chu Tĩnh Nguyệt trở nên lạnh lẻo, hừ nói:
- Tên cẩu tặc Chu Khang Cảnh kia, cướp nước loạn kỷ cương, gieo họa cho người trung lương, vô đức vô nghĩa, thế mà còn muốn nhất thống thiên hạ, lưu danh sử xanh? Quả thực là người si nói mộng!
Cơn giận qua đi, Chu Tĩnh Nguyệt lại nói:
- Tình huống Trung Nguyên bây giờ như thế nào? Bọn người Ngao thủ lĩnh có truyền tới tin gì không?
- Trung Nguyên hiện tại tương đối yên tĩnh, triều đình một mực án binh bất động, chỉ bất quá là ở Nghiễm Châu lại dậy lên một cơn sóng ngầm mãnh liệt, nghe nói có tu sĩ tham gia, Thiên Địa Minh đã bắt đầu an bài hành động... Về phần khu vực Tứ Xuyên, hiện tại căn bản đã bị người của chúng ta nắm giữ. Chỉ bất quá, vài ngày trước Nghiêm thống lĩnh truyền đến tin tức, Giang Châu Thành đột nhiên xuất hiện một nhóm cao thủ hành tung quỷ dị, thân phận không rõ ràng.
Nghe hai người đối thoại, Chu Phượng vẫn yên lặng ngồi ở bên cạnh, đối với những chuyện này, nàng cũng không thể giúp đỡ gì nhiều.
Chu Tĩnh Nguyệt trầm ngâm nói:
- Lặc Thô Tộc khởi binh, triều đình từng bước tiến tới, Đại Yên Mộ Dung nhìn chằm chằm, còn có Thiên Địa Minh cũng không có thiện chí phục hưng Đại Minh, thật là gian nan à!
Đúng lúc này, một người khác cũng xuất hiện ở ngoài cửa mật thất.
- Hồi báo công chúa, Long soái truyền đến tin tức, mời công chúa và quận chúa ra ngoài tụ họp.
- Cần phải tụ họp? Chẳng lẽ Đại Đồng Thành có biến...
Mặc dù chỉ là nghi hoặc trong lòng, Chu Tĩnh Nguyệt vẫn đứng dậy đi ra, bởi vì nàng hiểu Long Tuấn, nếu không có đại sự, hẳn là sẽ không quấy rầy chính mình tu luyện. Chu Phượng cũng đi theo sát phía sau, đi theo một thông đạo nhỏ, lại ra khỏi một cửa cơ quan, hai người xuất hiện lại một góc của một tòa đại trạch, nơi này đúng là hậu viện phủ tướng quân trong Đại Đồng Thành.
Nguyên lai, Phàm Môn lại lập căn cứ địa ở dưới Đại Đồng Thành, quả nhiên là vô cùng khéo léo.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 37: Vui mừng gặp nhau
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
Sắp tới có mấy chương không quan trọng ta sẽ rút gọn bớt.
Tuyết bay đầy trời, đêm biên quan không ánh trăng.
Bên trong Đại Đồng Thành vẫn gió êm sóng lặng như thường.
Phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, chúng tướng tề tụ trong đại đường. Toàn bộ phủ bận rộn luôn tay, không khí vui vẻ náo nhiệt bao phủ khắp nơi.
Một màn như thế, liếc mắt cũng đủ biết là có đại sự sắp phát sinh!
Long Tuấn, Đinh Nghị và Vân Phương đang chậm rãi dẫn Thích Minh Hữu, Thiên Sinh, và A Đồ đi vào trong đại đường. Phía sau bọn họ, Tiểu Hỏa cũng nghênh ngang đi theo.
Khi mọi người bước vào trong, không khí nồng nhiệt nhất thời "nguội" xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung vào một chỗ. Mà lúc này, ở trong đại đường, Trương Phong Nghị thân vận thường phục đang ngồi cùng với thê tử. Tuy tuổi đã gần năm mươi nhưng tinh thần Trương Phong Nghị vẫn phơi phới như xưa, giơ tay nhấc chân cũng có phong phạm và uy nghiêm của Thống soái. Mà thê tử Cừu Mính của hắn đúng là càng sống càng trẻ, đoan trang thanh lịch, da dẻ trắng bóc, không chút nếp nhăn.
Bên phải hai người là các vị tướng lãnh.
Trần Phong tướng quân, Bần Hổ tướng quân, Ngại Hãn tướng quân, Thu Vũ tướng quân, Địch Thu Nhiên đại soái, Địch gia tứ tướng, Phương Tín tướng lĩnh...
Ở bên trái đại đường, là một đôi nam nữ của Trương Phong Nghị. Trương Tĩnh Cừu khí chất thành thục trầm ổn, khi dẫn quân giết giặc lại càng cay độc vô cùng.
Trương Uyển Anh, tư thế oai hùng, là người một tay xây dựng "Hồng Anh Doanh", danh vọng không hề kém huynh trưởng chút nào.
Ở hàng ghế thấp hơn còn có Tông Lạc Thần, Tạ Tiểu Thanh, Lăng Thiên, tiểu Hoa, tiểu Đậu...
Cuối cùng, là Đồ Lôi và muội muội của hắn Đồ Lăng.
- Vị tiểu huynh đệ này chắc hẳn là hậu nhân của Thích đại soái, huynh đệ của Nhạc Phàm - Thích Minh Hữu?
Trương Phong Nghị cũng không hề lấy chức Thống soái làm cao, đứng dậy nghênh đón:
- Đã sớm từ Vân Phương lão đệ nghe qua chuyện tình của tiểu huynh đệ, hôm nay cuối cùng cũng đã có thể gặp mặt.
- Tiểu huynh đệ, hoan nghênh các người đã đến...
Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy chào.
Tràng cảnh long trọng như vậy, Thích Minh Hữu cũng rất muốn nỗ lực để giữ vững bình tĩnh. Nhưng những người này đều có quan hệ với Lý Nhạc Phàm, khiến cho lòng hắn dậy sóng không ngừng, không sao kìm nén cảm xúc.
Tuy đám người Trương Phong Nghị một thân huyết tinh nồng đậm, nhưng trong mắt Thích Minh Hữu thì bọn họ cực kỳ thân thiết. Là hậu nhân của Thích gia, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên dấu vết của gia tộc mình, là đàn ông phải chiến đấu trên sa trường!
Tướng sĩ Tĩnh bao nhiêu năm bảo hộ đồng bào khỏi kiếp nô dịch, bọn họ không tiếc hi sinh bản thân, anh hùng tráng sĩ như thế, chẳng lẽ không đáng được tôn trọng? Đáng hận cho những kẻ giả nhân giả nghĩa, núp núp trong tối nói xấu người khác.
- Thích Minh Hữu bái kiến chư vị anh hùng!
Thích Minh Hữu cũng không có nói nhiều, chỉ hành lễ một cái thật sâu, trong mắt bao hàm đầy thành ý.
Thấy thiếu chủ như thế, Thiên Sinh và A Đồ cũng đồng dạng cúi chào, tuy bọn họ không lý giải được rõ ràng hành vi ngày, nhưng cũng bị loại khí chất cương trực này ảnh hưởng!
- Này...
Thấy cử động của đối phương, mọi người nhất thời ngơ ngẩn, hai mặt nhìn nhau, Trần lão tướng quân ở một bên nhẹ nhàng nâng đối phương lên, thương cảm nói:
- Hài tử ngoan, thật sự là rất tốt! Kỳ thực chúng ta làm được cũng không nhiều lắm, bất quá chúng ta cũng không bao giờ buông bỏ. Nếu như Thích đại soái trên trời có linh, nhất định sẽ rất vui mừng.
Thích Minh Hữu cũng khẽ gật đầu.
- Hắc hắc, Minh Hữu huynh đệ đến đây, ta giới thiệu cho ngươi về mọi người...
Long Tuấn ho khan hai tiếng, sau đó hướng về đám đông giới thiệu qua.
Về tình huống của Tĩnh và Phàm Môn, Thích Minh Hữu cũng chỉ biết được chút ít từ Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh. Trừ bỏ Trương Phong Nghị ra thì những người khác cũng không rõ lắm.
Trong đó, Vân Phương thân phận thần bí, vẫn không hề lộ ra chân diện mục.
Về Lăng Thiên thì hắn chính là một người từng chịu qua ân huệ của Nhạc Phàm, vì báo đáp ân tình năm đó nên mới lưu lại nơi này.
Còn có, tiểu Hoa và tiểu Đậu, hai thiếu niên tinh quái do Long Tuấn, Đinh Nghị cứu được mười năm trước.
Về phần Đồ Lôi huynh muội, thuần túy là bởi vì không có chỗ để đi nên mới chọn ở lâu dài tại nơi này. Đương nhiên, cũng có chút quan hệ với ân tình năm đó của Nhạc Phàm đại ca.
Nhìn những bằng hữu hay là người có quan hệ ít nhiều với Nhạc Phàm đại ca, Thích Minh Hữu lại cảm thấy có chút nhớ về đại ca.
Nhìn thấy Thích Minh Hữu có tâm tư, Long Tuấn liền đem tâm chú ý hướng về Tiểu Hỏa:
- Mọi người mau nhìn xem, biết tiểu gia hỏa này là ai không? Hắc hắc, nhìn rất quen mắt sao? Tiểu gia hỏa này chính là Cùng Kỳ Tiểu Hỏa hung danh lẫy lừng, cũng là một đại công thần năm đó của biên quan! Ha ha ha...
Cảm nhận được sự khen ngợi của người khác, Tiểu Hỏa đắc ý gầm thét lên những tiếng sướng khoái.
- Oa, chính là tiểu gia hỏa này...
- Nó là kỳ thú hung hãn kia sao? Sao chỉ mùi huyết tinh cũng không thấy? Năm đó giết địch, chẳng phải nó vô cùng hung ngoan sao?
- Có chút giống, chẳng qua thân hình đã thay đổi chút ít, bộ lông sáng hơn, mượt hơn! Đi, các ngươi xem sau lưng nó còn có một đôi cánh nhỏ, thật kỳ quái!
- Đúng là nó, thật sự là nó! Như thế nào lại thay đổi rồi, nhìn giống như một lão hổ con a!
- Đúng a! Ta chỉ nghe qua nữ nhi có khả năng thay đổi, còn chưa nghe nói qua lão hổ có khả năng thay đổi, tiểu gia hỏa thật kỳ quái!
- Ha ha ha...
Mọi người nghe vậy, càng thêm tập trung trên người Tiểu Hỏa, thậm chí còn có người định tiến lên trêu nó, bất quá lại nghĩ tới hung danh của đối phương, nhanh chóng rụt tay lại.
Tiểu Hỏa ở chỗ này, thế còn Lý Nhạc Phàm đâu?
Trong lòng ngẩn ra, mọi người lập tức dời ánh mắt về phía Thích Minh Hữu.
Vô luận là Trương Phong Nghị, Cừu Mính, Địch gia tứ tướng, hay là Lăng Thiên, Đồ Lôi... Toàn bộ đều vô cùng quan tâm tới an nguy của Nhạc Phàm. Dù sao, đại đa số bọn họ đều từng chịu qua ân huệ của hắn, há có thể quên được?
- Minh Hữu huynh đệ, mau mau nói cho chúng ta tin tức của sư phụ đi! Hiện tại mọi người đều tề tụ đông đủ, có lời gì người cứ trực tiếp nói.
Đinh Nghị tính nóng nảy, chờ nửa ngày rốt cục cũng không nhịn được.
Thích Minh Hữu đang muốn mở miệng, lúc này lại có hai nữ tử bạch y khinh sa bước vào đại đường, đúng là Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 38: Tài phú khổng lồ
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
Từng là Tam công chúa của Đại Minh, Chu Tĩnh Nguyệt khi ở địa vị này của Đại Đồng Thành cũng có chút xấu hổ.
Tĩnh chính là "nghĩa quân" chống lại sự thống trị của Minh triều, mà Địch gia vốn là bộ hạ cũ của Đại Minh, thế mà hiện tại bọn họ lại ở chung một trận doanh, nói khó nghe một chút thì bọn là đều là phản tặc của Đại Minh!
Ở vào hoàn cảnh như vậy, áp lực của Chu Tĩnh Nguyệt không thể bảo là không lớn.
Cũng may là Chu Tĩnh Nguyệt chỉ lo sự vụ của Phàm Môn, cùng với Tĩnh cũng có rất ít va chạm. Cộng thêm sự tồn tại của Long Tuấn và Đinh Nghị cũng góp phần hóa giải dần dần mâu thuẫn của song phương, thậm chí là giúp đỡ lẫn nhau. Chí ít thì hiện tại bọn họ đều có chung một kẻ địch là Chu Cảnh Khang.
- A Tuấn, ngươi vội vã cho người tới tìm ta, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Chu Tĩnh Nguyệt lãnh đạm nói, chẳng qua là đôi mi thanh tú của nàng vẫn làm cho lời của nàng có phần nhu nhuyễn.
Nhìn thấy nhị nữ đã tới, trong mắt Long Tuấn và Đinh Nghị không sao che dấu được sự yêu mến, những người khác cũng tỏ vẻ khách khí. Nhiều năm phối hợp, giữa bọn họ đã hình thành nên sự ăn ý.
- Chu nha đầu, các ngươi tới đúng lúc lắm.
Long Tuấn bước tới nghênh đón nhị nữ, hướng Thích Minh Hữu nói:
- Vị này là huynh đệ của sư phụ - Thích Minh Hữu, chúng ta đang muốn hỏi tin tức của sư phụ.
- Sư phụ!?
Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng đưa mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc, Thích Minh Hữu thì các nàng chưa nghe nói qua, còn sư phụ thì đúng là Long Tuấn và Đinh Nghị chỉ có một vị, đó là hung thần của một thế hệ - Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm!
Đáng tiếc, hắn đã bặc vô âm tín suốt mười năm nay, chẳng lẽ...
Tâm thần chấn động mạnh, nhị nữ kinh dị nhìn Long Tuấn:
- Chẳng lẽ là, có tin tức của Lý tiên sinh?
Đinh Nghị vội vàng tiếp lời:
- Không sai, Minh Hữu huynh đệ đúng là có tin tức về sư phụ, các ngươi xem, ngay cả Tiểu Hỏa cũng đã trở về!
Nhị nữ đưa ánh mắt về phía thiếu niên, rồi lại dời xuống kỳ thú dưới chân hắn, đây rõ ràng là Tiểu Hỏa năm xưa, tuy rằng đã khác biệt nhiều, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Đinh Nghị, các nàng rất nhanh chóng nhận ra.
Có Tiểu Hỏa, Chu Tĩnh Nguyệt cũng không có hoài nghi về Thích Minh Hữu, chỉ đưa ánh mắt dời trên người đối phương.
- Minh Hữu huynh đệ mau nói đi! Sư phụ hiện giờ như thế nào?
Long Tuấn lại mở miệng hỏi, mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Đã mười năm, bọn họ đã chờ đợi suốt mười năm rồi.
Nhìn thấy đủ loại ánh mắt thiết tha, Thích Minh Hữu cảm thấy chua sót trong lòng, mười năm trước Lý Nhạc Phàm đã đồng quy vu tận với yêu sư, chuyện này cùng mình và Thủ Lăng nhất tộc có quan hệ rất lớn.
Hiện tại người đã không còn, hỏi hắn trả lời làm sao? Hắn không đủ nhẫn tâm để nói ra một tin tức khiến người ta rơi xuống vực thẳm tâm hồn.
Có đôi khi, một lời nói dối thiện ý cũng có thể làm sống dậy ước mơ và lòng tin vào cuộc sống.
Ý niệm xoay chuyển, Thích Minh Hữu cuối cùng mở miệng nói:
- Mọi người yên tâm, Nhạc Phàm đại ca hiện giờ vẫn còn sống, và còn sống rất tốt...
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời thấy nhẹ nhõm trong lòng. Chuyện gì khác chưa nói, chỉ cần là còn sống thì còn có hi vọng!
- Tốt, thật tốt quá! Sư phụ còn sống, sư phụ còn sống...
Trong mắt Long Tuấn và Đình Nghị ngấn lệ, giống như một đứa trẻ nhỏ người đời hắc hủi được người ta ôm vào trong lòng, một đứa cô nhi làm tìm được cha mẹ. Bọn họ cảm giác được tâm hồn mình tràn đầy hành phúc.
Nhìn biểu tình của mọi người, Thích Minh Hữu âm thầm gật gù. Hắn đã biết, lời hắn nói ra, dù là lời nói dối nhưng cũng là lời thích hợp nhất. Tuy rằng có một ngày mọi chuyện sẽ bị vạch trần, nhưng hắn tuyệt không hối hận cho lời đã nói ngày hôm nay.
Ở phía sau, Thiên Sinh và A Đồ đều lộ vẻ khó hiểu. Bọn họ dĩ nhiên là rõ về thực tế, nhưng chỉ là bọn họ không hiểu được vị sao thiếu chủ lại nói dối. Hai người rất muốn nói ra nghi ngờ trong lòng, bất quá cuối cùng cũng không nói ra.
...
Một lát sau, Long Tuấn và Đinh Nghị dần dần hồi phục tâm tình, vội lau khô nước mắt nói:
- Minh Hữu huynh đệ, đột nhiên nghe được tin của sư phụ, nước mắt không sao cầm được, đã để cho người chê cười, người mau nói tiếp đi. Vì sao sư phụ không có đi tìm chúng ta?
Đinh Nghị lơ đãng hỏi một câu, mọi người nhất thời ngẩn ra. Đúng a!! Mười năm, nếu còn sống thì hà tất gì không có nửa điểm tin tức?
- Chuyện này nói ra rất dài dòng...
Thích Minh Hữu thở ra một hơi thật dài:
- Năm đó, Lâu Thượng Lâu dùng tính mạng ta uy hiếp Nhạc Phàm đại ca, khiến hắn phải đi tìm bảo tàng cho bọn hắn, về sau chúng ta đi tới một hòn đảo lạ, có rất nhiều sự tình liên tiếp phát sinh...
Thích Minh Hữu lập tức đem sự tình năm đó thuật lại một lần, trừ bỏ chuyện Lý Nhạc Phàm đồng quy vu tận ra thì đều nói tất. Hắn nói Nhạc Phàm năm đó vì cứu mọi người nên đã cạn kiệt toàn bộ lực lượng, thân thụ trọng thương khó khôi phục, vì thế nên dưỡng thương ở trên tiểu đảo này, không tranh quyền thế.
Nghe lại câu chuyện giống như thần thoại của Thích Minh Hữu, mọi người đều thấy mê mẫn tâm trí.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi a!
- Không nghĩ tới Nhạc Phàm tiểu huynh đệ lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Hắn tuy hiện tại đã mất đi võ công, nhưng hắn cũng đã trải qua quá nhiều cực khổ rồi, bây giờ sống yên tĩnh cũng thật tốt.
- Đúng vậy!
Đinh Nghị mặt đầy nước mắt:
- Chỉ cần biết sư phụ hiện tại sống tốt là ta an tâm rồi.
Long Tuấn xoa xoa trán, sau đó lập tức lộ ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Sư phụ ở Trung thổ có rất nhiều địch nhân, hiện tại ở trên đảo thì rất an toàn. Chúng ta hiện tại chưa thể vấn an người, tuyệt đối không thể để lộ nửa điểm tin tức.
- Đúng! Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để lộ ra nửa điểm.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Kỳ thực, không cần ai nhắc nhở thì mọi người đều có thể hiểu được.
Dù sao, ở đây đều là đầu não của Tĩnh và Phàm Môn, đều là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm.
Thích Minh Hữu lại tiếp lời:
- Kỳ thực, Nhạc Phàm đại ca cũng rất nhớ mọi người, cho nên lần này ta phản hồi trung nguyên, trừ bỏ chuyện báo thù ra, còn chính là vì hoàn thành một tâm nguyện của đại ca.
Dứt lời, Thích Minh Hữu đánh ra một ấn quyết huyền diệu.
"Tư..."
Một màn phát sinh kế tiếp đúng là khiến cho mọi người phải trừng mắt há miệng!
Trong lòng bàn tay của Thích Minh Hữu đột nhiên xuất hiện một hắc động thâm thúy, phảng phất như một phiến không gian khác.
- Kia... Kia là vật gì?
Mọi người đều không có chút ý kiến nào, ngay cả Vân Phương với kiến thức rộng rãi nhất cũng cảm thấy mờ mịt.
Không đợi mọi người đặt câu hỏi, từ trong hắc động đã bay ra những cái rương gỗ, nhanh chóng phóng lớn tới hai thước!
- Đây là những thứ ta mang ra từ địa cung, dù sao cũng chỉ là đồ trưng bày, cho nên ta mang theo một phần ra ngoài.
Thích Minh Hữu vung tay lên, mười hai rương gỗ mở ra, toàn bộ đại đường nhất thời bao phủ trong một phiến nguy nga lộng lẫy!
...
Chương 39: Tu Di Giới Tử
"Xôn xao..."
Long Tuấn và Đinh Nghị dùng sức dụi dụi hai mắt của mình, bọn họ có chút không dám tin một màn trước mắt!
Là mười hai cái rương châu báu lớn, không phải là mười hai tảng đá a! Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy, đúng là ngay cả đến hai mắt cũng phải bị quang hoa làm cho đau nhức!
Không chỉ là bọn họ, những người xung quanh đều trở nên ngốc trệ.
Tiểu Hỏa thì lại tỏ vẻ nghi hoặc không thôi, đống sáng sáng lòe lòe này ăn được sao, có cái gì mà tốt chứ?
Thích Minh Hữu mỉm cười không nói, Thiên Sinh và A Đồ cũng không đổi sắc. So với tài phú trong địa cung thì chừng này cũng chưa đáng kể đến!
Tiền thì không có ai lại ngại nhiều cả, huống chi hiện tại lại là thời loạn thế.
Tĩnh vốn dĩ là không giàu có, nếu như không muốn nói là vật tư khan hiếm nghiêm trọng. Từ việc cò kè giữa bọn hắn và Vân Phương thì cũng đủ biết bọn họ túng thiếu như thế nào. Đã nhiều năm nay, triều đình đã không còn tiếp tế, Đại Đồng Thành có thể nuôi sống hơn mười vạn sĩ binh bách tính thì cũng đã không tồi rồi, huống chi là mua thêm trang bị mới. Nếu không có Chu Tĩnh Nguyệt thực hiện kinh doanh cho Phàm Môn, Tĩnh sợ rằng muốn giữ vững biên quan đúng là khó còn hơn lên trời.
Hiện tại nhu cần tiền bạc đúng là rất khẩn cấp. Với chừng này tài phú, bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện, mở rộng binh lực, đổi mới trang bị, lo đủ ăn mặc, thậm chí là còn có thể dùng để phản thủ thành công, mưu đồ thiên hạ!
- Đây, đây đều là cho chúng ta?
Long Tuấn hung hăng nhéo Đinh Nghị một cái, khiến cho hắn kêu lên thảm thiết:
- Long Tuấn, tiểu tử nhà ngươi nhéo ta làm cái gì?
"Hắc hắc!"
Long Tuấn cười quái dị nói:
- Không có gì, ta chỉ là muốn nhìn xem, mình có đang nằm mơ hay không.
- Nằm mơ!?
Đinh Nghị nghe vậy buồn bực nói:
- Vậy ngươi tại sao không tự nhéo chính mình đi?
- Ta cũng không có bệnh, tại sao phải nhéo chính mình?
Long Tuấn cười có chút tà dị, khiến cho Đinh Nghị giận đến run người!
Hai người này cũng thường hay đùa giỡn như thế, mọi người đều làm như không thấy, chỉ có Thích Minh Hữu là trực tiếp nhìn bọn họ.
- Minh Hữu huynh đệ...
Trương Phong Nghị ôm quyền chấp lễ, vẻ mặt vạn phần kích động:
- Cảm ơn, cám ơn tiểu huynh đệ, không chỉ là vì chúng ta, mà còn là vì cả mấy vạn tướng sĩ của Đại Đồng Thành, cùng với ngàn vạn dân chúng của Đại Minh.
- Cùng với mấy vị so sánh thì việc Minh Hữu làm cũng chỉ là nhỏ bé không đáng kể.
Thích Minh Hữu khiêm tốn nói, cũng không vì có nhiều tài phú mà đắc chí, ngược lại còn âm thầm cảm khái:
- Bọn họ đều là thân nhân bằng hữu của đại ca, ta nhất định sẽ tận lực trợ giúp, xin người hay yên tâm đi!
Long Tuấn và Đinh Nghị hung hăng ôm Thích Minh Hữu một cái thật mạnh, vỗ vỗ bả vai đối phương:
- Minh Hữu huynh đệ, phần đại lễ này đúng là quá nặng đi, nhưng tình hình hiện tại đúng là chúng ta không thể không nhận, ân đức này, Long Tuấn ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!
Dứt lời, hắn lại chắp tay thi lễ.
- A Tuấn nói không sai, đại nghĩa của Minh Hữu huynh đệ, Đinh Nghị cũng xin cúi đầu!
Đinh Nghị trịnh trọng chấp lễ, mọi người cũng nhao nhao chấp lễ theo.
Thích Minh Hữu hơi đổi trong tâm thần, xuất ra một cổ lực lượng vô hình nâng mọi người lên.
Cảm thụ được lực lượng vô hình truyền đến, mọi người đều âm thầm nghiêm nghị, không có ai nghĩ tới, một thiếu niên có vẻ non nớt lại có năng lực thế này!
Trong đó, Long Tuấn, Đinh Nghị và Chu Tĩnh Nguyệt là cảm thụ sâu sắc nhất. Bọn họ đều là cao thủ thiên đạo, thân kinh bách chiến, đối với thiên địa lực lượng mẫn cảm dị thường. Tuy rằng trong không gian mười trượng bọn họ cũng có thể điều động thiên địa lực lượng, nhưng để khống chế khéo léo như thế thì bọn họ đúng là khó làm được!
Rất rõ ràng, cảm ngộ thiên đạo của Thích Minh Hữu ở trên bọn họ không ít!
- Minh Hữu huynh đệ, đây chính là lực lượng truyền thừa? Tốt tốt tốt...
Đinh Nghị nói liền ba tiếng tốt, bản tính hiếu chiến lại nổi lên!
- Minh Hữu huynh đệ, ta thấy người bản lĩnh rất cao, nếu có thời gian rãnh, chúng ta sao không luận bàn một phen?
Đối mặt với lời mời nhiệt tình của Đinh Nghị, Thích Minh Hữu cũng cười đáp ứng. Hắn cũng muốn biết, đồ đề của đại ca có bao nhiêu bản lãnh.
Xúc động qua đi, mọi người đều bình tĩnh đi không ít, chẳng qua là mấy rương châu báu đúng là làm cho người ta nóng mắt!
- Tu Di Giới Tử!
Vân Phương đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, trừng mắt nhìn cánh tay của Thích Minh Hữu.
- Tu Di Giới Tử? Là vật gì?
Đám người Trương Phong Nghị không hiểu ra sao, nhưng thật ra Long Tuấn cũng mơ hồ đoán ra được:
- Vân đại ca, ý người là thuật mà Minh Hữu huynh đệ vừa thi triển gọi là Tu Di Giới Tử?
- Đúng vậy! Khi ta sửa sang lại một quyển tàn thư, mơ hồ nhìn thấy được thuật này, nó chính là thượng cổ kỳ thuật, có thể đem đồ vật chứa trong giới tử, xuất vật ra từ hư không. Ở thời kỳ thượng cổ thuật này vô cùng thịnh hành, chẳng qua là hiện tại rất ít người biết, còn về Tàng Giới Thuật mà phần lớn tu sĩ sử dụng thì chỉ có thể biến vật lớn thành nhỏ, vô pháp đem chúng ẩn vào hư không, căn bản là không cùng một cấp bậc.
Vân Phương cố nén kích động đi tới trước mặt Thích Minh Hữu:
- Minh Hữu huynh đệ, chuyện năm đó, Vân Phương không thể hoàn thành việc Lý đại ca nhờ vã, thật sự là hổ thẹn, nhưng ngươi có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, Lý đại ca khẳng định là rất thoải mái trong lòng!
Vì chuyện này mà Vân Phương đã cảm thấy canh cánh mười năm. Cho nên, hiện tại hắn liền chủ động bắt chuyện.
- Năm đó Lâu Thượng Lâu cực kỳ cường đại, Vân đại ca đúng là hữu tâm vô lực, Minh Hữu sao lại không biết được? Mà bản lãnh của ta cũng là do người ta truyền thừa lại, hơn nữa còn có Nhạc Phàm đại ca trợ giúp, cũng không đáng khoe khoang.
Thích Minh Hữu cũng biết năm đó Vân Phương đã hao phí không ít tâm lực, cũng tính là một phần ân tình.
Đột nhiên, tiểu Hoa lại kỳ quái lên tiếng:
- Mẹ của ta! Tu Di Giới Tử này quá cường đại đi, ta mà biết chiêu này thì sau này hành nghề trộm cướp không phải là vô địch thiên hạ sao?
- Vô địch cái rắm!
Tiểu Đậu phản bác:
- Nếu ta có một đống hỏa lôi, ám khí ở trên người, không phải là ngươi sẽ bại dưới tay ta sao?
Mọi người nghe vậy đều lắc đầu, Long Tuấn trừng trừng con mắt, rồi lại chuyển về phía Thích Minh Hữu nói:
- Minh Hữu huynh đệ người xem, cái Tu Di Giới Tử này đúng là tiện quá đi, không bằng người dạy cho chúng ta có được không? Như vậy sau này đánh giặc, vận chuyển đồ đúng là rất gọn, cứ dùng tư thế oai hùng mà thẳng tiến, hắc hắc!
Nhìn bộ dáng ân cần của đối phương, Thích Minh Hữu nổi cả da gà lên, vội vàng nói:
- Kỳ thực Tu Di Giới Tử cũng chỉ là tiểu thuật, chỉ là một loại biến huyễn của lĩnh ngộ thiên địa lực lượng, nếu chư vị muốn học, Minh Hữu tuyệt đối sẽ không giữ làm của riêng.
"Lĩnh ngộ thiên địa lực lượng?!"
Mọi người đầu tiên đều kinh hỉ, nhưng sau đó đám người Trương Phong Nghị lại cười khổ không dứt.
Long Tuấn, Đinh Nghị và Chu Tĩnh Nguyệt thì đã bước vào thiên đạo, nhưng bọn họ thì sao?
Bất quá, thấy đám người Long Tuấn có vẻ mặt kích động, đám người Trương Phong Nghị cũng lộ ra vài phần hâm mộ và vui mừng.
Đây cũng là một thời cơ tốt để mở rộng tương lai của đại soái, cũng là mở rộng tiền đồ cho toàn quân. Mọi người sao lại không hiểu được. Nói chung tất cả đều vui vẻ cả.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 40:Trung nguyên loạn
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
Tiệc rượu kết thúc, mọi người lại trở về vị trí, dù là đêm khuya nhưng đèn dầu cũng không tắt.
Long Tuấn đứng chắp tay trước mặt sa bàn, phía sau hắn, Đinh Nghị cũng đang đi tới đi lui, cước bộ có chút trầm trọng.
- Đại Minh đã thối mục không chịu nổi, các đại thế lực tranh đấu không ngớt, hiện giờ Sài Quế còn vì bản thân mà dám mạo hiểm để cho Lặc Thô Tộc nhập quan...
Long Tuấn thở dài một tiếng, bộ dạng hoàn toàn khác với một Long soái bất cần đời mà người ta biết.
Ban đầu khi thành lập Phàm Môn, vốn cũng chỉ là vì mong muốn cá nhân, nhưng thời gian đã sớm làm cho tâm trí bọn họ thành thục. Mỗi khi nhìn một huynh đệ bên cạnh ngã xuống, bọn họ lại gia tăng thêm một loại tín niệm không tên. Dần dần, bọn họ đã vứt bỏ tư tưởng cừu hận, chuyển thành một loại tinh thần lực lượng, sẵn sàng hi sinh cho dân tộc, quyết không cho phép quốc thổ bị ngoại tộc xâm lấn.
- Kinh thành không thể rơi vào tay giặc được, chúng ta phải mau nghĩ biện pháp thôi.
Long Tuấn nghe vậy cười khổ nói:
- Nghĩ biện pháp? Nghĩ như thế nào? Có câu, thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Chúng ta đúng là có tâm mà vô lực a!
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Hay cho một chiêu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, Đa Nhĩ Tương kia tính toán thật giỏi, tin tưởng rằng chỉ cần bão tuyết ngừng lại thì bọn họ nhất định sẽ công thành, khiến chúng ta không có thời gian rãnh đi quản những chuyện khác.
(Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.
--- Trích: Wiki)
Đinh Nghị nghe vậy oán hận nói:
Đáng hận nhất chính là Chu Khang Cảnh kia, giờ phút này còn phái binh mã đến tham gia náo nhiệt, không biết đầu hắn là đầu heo hay bị con lừa đá qua!
- Chu Khang Cảnh cũng không phải là một con heo xem hoa, nếu hắn không thông minh, há có thể lên làm hoàng đế được.
Long Tuấn cười lạnh nói:
- Chỉ bất quá lòng người khó dò, mọi chuyện đều có tính toán ở bên trong! Lần này kẻ địch nhập quan, tất sẽ tấn công kinh thành. Kẻ nhức đầu là Chu Khang Cảnh, không phải là chúng ta.
Đinh Nghị vẫn không cam lòng nói:
- Nói thì nói thế, nhưng chúng ta đã trông coi biên quan mười năm. Há có thể cam lòng nhìn quân giặc đạt được ý muốn.
- Hiện tại vùng duyên hải đã rất loạn rồi, chẳng bao lâu thì Trung Nguyên cũng sẽ hỗn loạn thêm, chúng ta nhất định phải nghĩ đi nghĩ lại cho cẩn thận.
Trầm ngâm trong chốc lát, Long Tuấn nhoẻn miệng cười nói:
- Biện pháp không phải là không có, chẳng qua là đổi lại trước kia thì căn bản là không làm được... Với tài phú do Thích Minh Hữu mang đến, chúng ta có thể chế tạo mấy chục hỏa lôi đại pháo chẳng hạn, hắc hắc!
- Cái gì! Ngươi muốn tạo mấy chục hỏa lôi đại pháo!
Đinh Nghị bị dọa cho nhảy dựng lên, Long Tuấn tiếp tục nói:
- Không sai, mấy chục hỏa lôi đại pháo... Hơn nữa với chiến trận sư phụ lưu lại, bảo vệ biên quan là không lo, chúng ta chỉ cần nghĩ tới việc sĩ nhục bọn chúng thế nào cho phải, hắc hắc!
"Hoắc!"
Bên ngoài truyền tới tiếng xé gió, hai thân ảnh lập tức xuất hiện ở trong viện.
- Phó đại ca, tẩu tử mạnh khỏe nha, các ngươi hiện tại đúng là phong thái hơn xa năm đó!
Long Tuấn, Đinh Nghị vội tới đón tiếp phu thê Phó Suất!
- Được rồi được rồi, nhiều năm như vậy không gặp, hai người các ngươi vẫn mồm mép lém lỉnh như trước.
Nhan Nguyệt Thi cười sáng lạn, tăng thêm vài phần tư sắc.
Phó Suất đồng dạng cũng cười sang sảng, bằng hữu gặp nhau, tâm tình luôn có sự thư sướng không nói nên lời.
Long Tuấn vốn da mặt đã dày, chỉ nhún vai nói:
- Như thế nào, các người đuổi theo lâu như vậy, không có phát hiện gì sao?
Phó Suất nghiêm mặt nói:
- Người nọ đeo mặt nạ đen, nhìn không ra tướng mạo, bất quá hắn rất lợi hại, không phải một tu sĩ bình thường có thể sánh được! Ta cùng Nguyệt Thi đuổi tới một chỗ sơn lâm thì đột nhiên mất đi khí tức của hắn, soát cả nửa ngày cũng không có thu hoạch. Người như vậy nếu là địch, tuyệt đối là rất khủng bố.
- Lão Phó nói rất đúng!
Nhan Nguyệt Thi trịnh trọng gật đầu nói:
- Người này có ẩn thân thuật cao minh, nếu hắn xuất thủ đánh lén thì vô cùng tai họa!
- Mặc nạ đen? Dĩ nhiên là hắn!
Đinh Nghị vân vê cằm nói:
- Theo lời lão Ngại thì trận chiến đông môn hôm nay là do người này tương trợ. Xem ra, hắn không phải là địch nhân.
Long Tuấn đa nghi nói:
- Người nọ nhiều lần giúp đỡ chúng ta, nếu không phải là bằng hữu, tất phải có mưu đồ.
Đinh Nghị lại phản bác:
- Bản thân ta cảm thấy người kia hẳn là không có ác ý, chỉ đơn thuần là không muốn nhìn biên quan rơi vào tay giặc nên âm thầm tương trợ thôi. Hắc hắc! Nhân sĩ ái quốc như thế, có thêm vài người nữa thì thật tốt!
"Nhân sĩ ái quốc? Ngươi nghĩ thật là tốt a."
Long Tuấn bĩu môi, thầm khinh thường. Chuyện này quá quỷ dị, cần phải suy tính cẩn thận.
Phu thê Phó Suất liếc nhìn nhau, cũng không có ý kiến gì thêm, chỉ nói:
- Tuy chúng ta không có đuổi kịp người nọ, nhưng lại phát hiện ra binh mã của triều đình đang tiếp cận Đại Đồng Thành, hẳn là muốn đục nước béo cò đây.
Nhan Nguyệt Thi lại nói thêm:
- Chỉ bằng vào những người này cũng muốn tham gia náo nhiệt, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Đinh Nghị hừ lạnh nói:
- Tẩu tử nói rất đúng, lần này không thể không cấp cho triều đình một bài học được.
Phó Suất cười cười không cho ý kiến, nói:
- Đồ đệ của Khấu Phỉ tiền bối - Thích Minh Hữu đâu rồi? Hắn có nói tin tức của Nhạc Phàm cho các ngươi không?
- Sư phụ hiện tại rất tốt, chẳng qua là không tiện lộ diện thôi.
Lập tức, Long Tuấn đem mọi chuyện thuật lại.
Biên quan nổi phong hỏa, triều đình và bang hội chuyển từ mâu thuẫn sang xung đột.
Một tràng thế lực phân tranh oanh oanh liệt liệt không thể tránh khỏi, chiến đấu càng ngày càng kịch liệt!
Trái ngược với chém giết nơi tiền tuyến, không khí của Nam Hùng Thành có chút an tĩnh dị thường, âm u bao phủ.
...
Giữa trưa, ánh nắng chói chang.
Tại một góc tiền viện Diễn Võ Đường, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đứng dựa vào tường, chung quanh bọn họ là một đám thiếu niên choai choai bao lấy.
- Hai kẻ quái dị các ngươi! Các ngươi bình thường không phải là rất đắc ý sao? Dám ở trước mặt tiểu gia lên tiếng dương oai, xem ta thu thập các ngươi như thế nào!
Cầm đầu là một thiếu niên cao cao, khôi ngô, tên là Quản Thư Phòng. Đối với những đứa trẻ khác mà nói, khí lực cả hắn lớn hơn nhiều, lại có thêm vài năm quyền cước, cho nên trở thành thủ lĩnh, còn những người khác thì đối với hắn giống như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Bất quá, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đúng là ngoại lệ. Bọn chúng hoặc là đi diễn võ trường luyện võ, hoặc là tới hậu viện của gã râu rậm, không hề quản chuyện thị phi. Mới đầu cuộc sống còn tương đối yên tĩnh, chẳng ai kiếm bọn hắn gây phiền toái, nhưng chuyện phát sinh ở ngoài phô lúc trước đã làm cho cuộc sống bọn chúng nổi lên gợn sóng.
Đầu tiên là Đường chủ tán thưởng, tiếp theo là bang chủ ban thưởng, sau đó lại có thêm một loạt đãi ngộ, khiến cho những đứa trẻ khác nhìn mà đỏ mắt. Trong đó Quản Thư Phòng đúng là nhìn mà không thấy vừa mắt nhất.
Ở phía sau ca ca, thân hình gầy yếu của Nữu Nữu có chút run rẩy, nàng chỉ một tiểu cô nương nho nhỏ, chưa từng trải qua trận chiến nào.
Tiểu Vũ thân là huynh trưởng, đúng là có vẻ rất tỉnh táo. Cường đạo hung tàn cũng đã từng giáp mặt, há phải sợ những hài tử choai choai này. Đương nhiên, sự tự tin còn đến từ một thân bản lĩnh học từ gã râu rậm nhiều năm qua.