Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi nội thành, thoáng cái đã gia tốc xe lên. Vu Tiếu Tiếu mở cửa sổ xe đằng sau, gió thôi bay mái tóc của nàng. Vu Tiếu Tiếu vươn tay phải, vén lọn tóc che ở trước mắt mình, nghiêng mặt, cười nói:
- Sư phụ, anh nói chuyện với em một chút đi, em cảm giác hôm nay tâm trạng anh không tốt.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Anh đã nói rồi, anh không có việc gì, chỉ là một ít chuyện nhỏ thôi.
- Thật sao?
Vu Tiếu Tiếu cười nói:
- Sư phụ, chuyện của anh với Tuyết Hàn thế nào?
- Chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sư phụ, anh cũng đừng giả bộ hồ đồ với em chứ, chính là quan hệ giữa Tuyết Hàn và anh đã tiến triển như thế nào.
Vu Tiếu Tiếu hơi ngẩng lên khuôn mặt tinh tế kia, khóe miệng có ý cười, nói:
- Em hiểu rất rõ Tuyết Hàn, cô ấy chưa bao giờ thích một người nam nhân, hiện tại Tuyết Hàn thích anh, làm người bạn tốt nhất của Tuyết Hàn, em đương nhiên phải quan tâm quan hệ giữa hai người.
Nghe Vu Tiếu Tiếu nhắc tới Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi nở nụ cười. Tiếng cười này làm cho Vu Tiếu Tiếu bắt đầu khó hiểu, nàng nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Sư phụ, anh cười cái gì?
- Em nói anh có thể cười cái gì, anh là một người đàn ông đã thành gia thất, sao có thể có quan hệ gì với Trương Tuyết Hàn chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chuyện này thì có gì.
Vu Tiếu Tiếu bĩu môi, nói:
- Ai nói nam nhân kết hôn không thể hẹn hò.
Diệp Lăng Phi hơi hơi lắc đầu, nói:
- Anh và cô ấy làm bạn bè thì có thể, nhưng chỉ giới hạn trong đó.
Vu Tiếu Tiếu cười nói:
- Sư phụ, thẳng thắn mà nói, trong lòng anh có thích Tuyết Hàn không?
- Có một chút, anh nói chính là anh cho rằng cô gái này đáng giá trở thành bạn tốt.
- Đó, thoạt nhìn sư phụ cũng là thích Tuyết Hàn.
Vu Tiếu Tiếu lúc này mới nói.
- Kì thật, sư phụ, em có một chuyện chưa nói cho anh.
- Nói đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tuyết Hàn không thể kết hôn. Bệnh của cô ấy căn bản không cho phép cô ấy kết hôn. Thậm chí còn không thể có động tác thân mật với nam nhân.
Khi Vu Tiếu Tiếu nói những lời này, nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Phi. Nàng nhìn thấy trên mặt Diệp Lăng Phi không có bất cứ biểu tình kinh ngạc gì. Điều này làm cho Vu Tiếu Tiếu hơi thất vọng. Nàng còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi nghe thế, sẽ tiếc hận cho Trương Tuyết Hàn.
Đen khi Vu Tiếu Tiếu nói xong, chỉ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Chuyện này anh biết rồi!
- Anh làm sao biết?
Vu Tiếu Tiếu sửng sốt. Lập tức, nàng ý thức được phản ứng của mình có chút quá mức. Vội vã nói:
- Em nói là chuyện này sao sư phụ lại biết. Tuyết Hàn nói với anh sao?
Diệp Lăng Phi cười gật đầu, nói:
- Là cô ấy nói với anh.
Vu Tiếu Tiếu cười nói:
- Nha đầu này cái gì cũng nói nha. Sư phụ, bây giờ anh đã biết rõ tại sao em yên tâm để cho Tuyết Hàn gặp gỡ anh chứ, bởi vì giữa hai người căn bản là sẽ không phát sinh quan hệ.
Diệp Lăng Phi không nói gì, hắn đột nhiên đem xe dừng ở ven đường. Vu Tiếu Tiếu sửng sốt, không rõ Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Diệp Lăng Phi quay mặt nói với Tiếu Tiếu:
- Em ở trong xe chờ anh một chút, anh có chút chuyện.
Nói xong, hắn đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Vu Tiếu Tiếu còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi muốn đi wc, cố ý quay mặt sang một bên.
Diệp Lăng Phi cũng không đi wc. Hắn xuống xe, đi về phía trước trước vài bước, lấy ra điện thoại di động, gọi điện thoại cho Tiêu Triều Dương.
- Long đầu, ta có chuyện muốn nhờ ông.
Diệp Lăng Phi nói.
Thanh âm già nua, trầm hậu của Tiêu Triều Dương từ trong điện thoại truyền tới, nói:
- Diệp tiên sinh, cậu có chuyện ai cứ việc nói, nếu ta có thê giúp cậu, nhất định sè giúp.
- Long đầu, không có đại sự gì, chính là người của Phủ Đầu bang (bang Búa Rìu) có tên gọi là Hắc Tam. Một người bạn cảnh sát của ta muốn gặp hắn. Hắn hình như là kẻ tình nghi của vụ án nào đó, ông xem có thể thông cảm một chút hay không, cho kẻ gọi là Hắc Tam này tới cục cảnh sát một chuyến?
- Diệp tiên sinh, đây là chuyện nhỏ, người của ta xúc phạm pháp luật, ta tự nhiên không dám bao che. Được rồi, ta sẽ bảo người đi xem người này ở đâu. Nếu như còn ở thành phố Vọng Hải. Ta nhất định bảo hắn tới cục cảnh sát.
- Long đầu, như vậy phiền toái ông rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong liền cúp điện thoại. Hắn cất bước đi về trong xe. Vu Tiếu Tiếu vừa rồi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở bên ngoài gọi điện thoại, cười nói:
- Sư phụ. Anh vừa lại gọi điện thoại cho ai đấy, còn lén lút sau lưng em, có phải bí mật không thể cho người khác biết hay không?
Diệp Lăng Phi cười vừa định nói chuyện, điện thoại của hắn lại vang lên. Diệp Lăng Phi cúi đầu nhìn số điện thoại gọi đến, là Từ Oánh. Diệp Lăng Phi phỏng đoán nhất định là Trương Lộ Tuyết tìm mình. Hắn tiếp điện thoại, không nhanh không chậm nói:
- Từ Oánh, chuyện gì, nếu như là Trương Lộ Tuyết tìm tôi, cô nói với cô ấy, tôi đang ở bên ngoài, không tiện trở về.
Thanh âm Từ Oánh nghe có chút dồn dập, nàng vội vàng nói:
- Diệp giám đốc, không phải, là công ty có đại sự xảy ra.
- Công ty có đại sự?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tổng giám đốc Trương bị tai nạn xe, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
Từ Oánh vội vàng quýnh lên nói,
- Đây là tin tức vừa rồi mới biết, cao tầng công ty đều tới bệnh viện Trung Tâm, tình huống cụ thể tôi cũng không biết.
Diệp Lăng Phi ừ một tiếng, nói vói Từ Oánh:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Nói xong, hắn cúp điện thoại, khẽ thở dài một cái. Vu Tiếu Tiếu chỉ nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng không nói gì. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, lại lấy ra điện thoại di động, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình.
Chờ điện thoại vừa kết nối, Diệp Lăng Phi liền nói:
- Bà xã, em ở chỗ đâu?
- Em vừa mới cùng cha đi gặp Chu bá bá, Chu bá bá cho rằng phương án của chúng ta vô cùng tốt, ông ấy khen phương án này sau có thể tiến hành mở rộng làm hình thức di dời nhà xưởng lớn.
Bạch Tình Đình tâm trạng không tệ, nói:
- Chu bá bá nói hôm nay sẽ đến ủy ban thảo luận, nếu thông qua, lập tức sẽ dựa theo phương án này tiến hành đấu thầu.
Diệp Lăng Phi nghe ra Bạch Tình Đình vẫn chưa biết Trương Khiếu Thiên bị tai nạn xe, vì vậy. Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xà, Trương Khiếu Thiên bị tai nạn xe, anh cũng vừa mới biết tin này, em và nhạc phụ có qua nhìn một chút không, nghe nói đang cấp cứu ở bệnh viện Trung Tâm.
Bạch Tình Đình vừa nghe, ngữ khí trở nên dồn dập, nói:
- Ông xã, đây là thật sao?
- Là người trong công ty nói cho anh, anh đang muốn tới bệnh viện Trung tâm. Diệp Lăng Phi nói.
- ừm, được, em lập tức nói cho cha!
Bạch Tình Đình nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi cùng cúp điện thoại, quay mặt nhìn Vu Tiếu Tiếu bên cạnh nói:
- Tiểu nha đầu, anh có chuyện phải về nội thành, anh thấy không thể làm gì khác hơn là đưa em về trường học, ừm, chờ anh có thời gian lại đưa em đi chơi.
- Được!
Vu Tiếu Tiếu đáp.
Diệp Lăng Phi quay đầu xe, hướng về phía nội thành. Diệp Lăng Phi đưa Vu Tiếu Tiếu về trường học trước, rồi mới lái xe về phía bệnh viện Trung tâm. Diệp Lăng Phi đối với Trương Khiếu Thiên chưa nói tới có cảm tình gì, nhiều nhất chỉ là vì thân phận tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi không thể không đến xem. Bởi vậy, Diệp Lăng Phi cũng không sốt ruột đi đến bệnh viện Trung tâm.
Bất quá, khi Diệp Lăng Phi lái xe đến bệnh viện Trung tâm, liền nhìn thấy có rất nhiều phóng viên đứng ở trong đại sảnh bệnh viện, lo lắng chờ đợi kết quả. Trương Khiếu Thiên dù sao cũng coi như là một thương nhân nổi tiếng ở thành phố Vọng Hải, nhất là thân phận tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, nếu Trương Khiếu Thiên có chút ngoài ý muốn, tập đoàn Tân Á tất phải có sự thay đổi lớn, đây mới là tin tức mà đám phóng viên quan tâm, bọn họ muốn trực tiếp nắm bắt tin tức.
Chỉ là, đám phóng viên đó không dám tùy tiện vào trong bệnh viện, bời vì Trương Khiếu Thiên đang trong quá trình cấp cứu, từ tình huống trước mắt, Trương Khiếu Thiên đang trên đường đi gặp một người khách của tập đoàn Tân Á thì va chạm vào một cỗ xe tải đối diện đang chạy với tốc độ cao. Trong xe tải tổng cộng có bốn người, toàn bộ trọng thương. Mà tài xế của Trương Khiếu Thiên cũng tử vong đương trường, Trương Khiếu Thiên thì bị va chạm mạnh vào đầu, hiện đang cấp cứu.
Diệp Lăng Phi tách đám người ra, đi vào trong bệnh viện. Hắn mới vừa đi đến cầu thang tầng hai, liền nhìn thấy Trần Ngọc Đình đang đứng ở cửa cầu thang tầng 2. Trần Ngọc Đình là một tay Trương Khiếu Thiên đề bạt lên, nàng rất cảm kích Trương Khiếu Thiên, lúc này chỉ thấy vành mắt Trần Ngọc Đình hồng lên, cầm khăn giấy trong tay đang lau nước mắt.
- Trần phó tổng, tổng giám đốc Trương thế nào?
Diệp Lăng Phi nhìn hai bên, phát hiện tại hành lang tầng hai chật ních người của tập đoàn Tân Á, cao tầng của tập đoàn nghe tin đều chạy tới đây. Diệp Lăng Phi không muốn làm cho người của tập đoàn Tân Á cảm thấy giữa mình và Trằn Ngọc Đình có quá nhiều mập mờ, nhất là Bạch Tình Đình có thể đã ở bệnh viện, nếu để cho Bạch Tình Đình nghe mình gọi chị Ngọc Đình, nói không chừng Bạch Tình Đình lại sẽ nháo với hắn một phen. Diệp Lăng Phi không muốn tạo ra quá nhiều phiền toái, bởi vậy, đặc biệt chú ý cách xưng hô của mình.
Trần Ngọc Đình thấy Diệp Lăng Phi tới, nàng liếc mắt quét hành lang một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Diệp Lăng Phi, thanh âm trầm thấp, nói:
- Tình huống của Tổng giám đốc Trương không tốt lắm, thầy thuốc nói phải làm phẫu thuật mở hộp sọ, đem mảnh nhỏ trong đầu tổng giám đốc Trương, cho dù tổng giám đốc Trương năng hoàn toàn chữa khỏi, sau này cũng không thể lao động trí óc quá nhiều, nói chính xác là sau này tổng giám đốc Trương cũng không thể quản lý tập đoàn Tân Á.
Đây quả thật không phải một tin tức tốt, Diệp Lăng Phi nghe tin tức đó xong, đầu của hắn liền to ra. Nếu như Trương Khiếu Thiên không thể quản lý tập đoàn Tân Á, vậy hội đồng quản trị của tập đoàn Tân Á tất phải chọn ra một tổng giám đốc mới. Dựa theo tình huống trước mắt, Trương Lộ Tuyết không thể nghi ngờ là người ứng cử cho chức tổng giám đốc, nhưng Trương Lộ Tuyết khuyết thiếu kinh nghiệm quản lý tập đoàn khổng lồ, nếu như Trương Lộ Tuyết đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, hướng đi trong tương lai của tập đoàn Tân Á sẽ là một vấn đề rất lớn. Diệp Lăng Phi không rõ ràng lắm mình có nên đứng ra vào lúc này, mạnh mẽ ép đem chức vị tổng giám đốc tập đoàn giao cho người khác, ít nhất là một người có kinh nghiệm quản lý một xí nghiệp khổng lồ.
Diệp Lăng Phi bát độna thần sắc nói:
- Phó giám đốc Trần, cô cho rằng một khi tổng giám đốc Trương không thể đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, ai là người thích hợp nhất tiếp quản chức vị này?
- Trương Lộ Tuyết, Trương phó giám đốc thôi, chẳng lẽ chuyện này có nghi vấn gì sao, Trương phó giám đốc là con gái duy nhất của tổng giám đốc Trương, cô ấy chính là nhân tuyển thích hợp nhất.
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 05:45 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Over Night
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Nhưng là phó giám đốc Trương thiếu kinh nghiệm công việc, căn bản không thế đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc này.
Diệp Lăng Phi nói,
- Một khi tập đoàn Tân Á để Trương Lộ Tuyết lãnh đạo, rất dễ làm cho tập đoàn Tân Á xuống dốc.
Trần Ngọc Đình ánh mắt kiên định, nói:
- Tôi kiên trì cho rằng phó giám đốc Trương là người thích hợp nhất, kinh nghiệm quản lý cần phải chậm rãi tích lũy trong thực tế, mà phó giám đốc Trương đã tiếp nhận giáo dục về phương diện quản lý, nàng vốn là học quản lý, đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất.
- Trần phó tổng, tôi hy vọng cô có thể lý trí một chút, không nên vì tổng giám đốc Trương đề bạt cô, liền cho rằng con gái ông ấy thuận lý thành chương trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tân Á.
Trần Ngọc Đình ngữ khí có chút không vui, nói:
- Diệp giám đốc, tôi cho rằng phó giám đốc Trương hoàn toàn có năng lực trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, chính thức có thành kiến với phó giám đốc Trương chính là anh, phó giám đốc Trương còn chưa đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn, anh đã bất mãn với cô ấy, đây là không nên. Bây giờ việc anh phải nghĩ chính là làm thế nào hiệp trợ tổng giám đốc mới làm việc cho tốt, tôi cho rằng chỉ cần người của tập đoàn chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể làm cho tập đoàn Tân Á phát triển rất tốt.
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Trần Ngọc Đình, hơi hơi thở dài. Hắn ngẫm lại cũng đúng, có lẽ chính mình thật sự là có thành kiến với Trương Lộ Tuyết đi, nói không chừng một khi Trương Lộ Tuyết lên làm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, sẽ quản lý tập đoàn được rất tốt.
Còn nữa, lúc này nói chuyện đề tài này không khỏi có chút quá sớm, còn không biết tình huống của Trương Khiếu Thiên bên kia thế nào. Lúc này, chỉ có một số ít ước gì Trương Khiếu Thiên chết đi sẽ rất vui vẻ, tỉ như Tiền Thường Nam là người như thế. Diệp Lăng Phi không nói chuyện với Trần Ngọc Đình nữa. Mà cất bước đi về phía hành lang tầng hai.
Bên trong hành lang, cao tầng tập đoàn Tân Á đều đang bàn bạc. Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Tiền Thường Nam, liền nhìn thấy Tiền Thường Nam trên mặt giả bộ rất lo lắng, cùng vài tên thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn đang xì xào bàn tán. Diệp Lăng Phi không cần nghĩ cũng biết lúc này Tiền Thường Nam đang hả hê, hắn đang cùng thành viên hội đồng quản trị đàm luận sau này tập đoàn Tân Á nên làm thế nào.
Trương Khiếu Thiên làm phẫu thuật mở hộp sọ, cho dù có thể sống tiếp, trí lực tất nhiên cũng thoái hóa. Không thích hợp đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á. Nhưng trong tay Trương Khiếu Thiên nắm cổ phần tập đoàn, nói vậy ông ta không thể làm, cũng sẽ để cho con gái ông ta Trương Lộ Tuyết tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch. Mà chức vị tổng giám đốc này cũng có thể rơi vào trong tay Trương Lộ Tuyết, chỉ là trước mắt Trương Lộ Tuyết khiếm khuyết kinh nghiệm quản lý tập đoàn, nếu như để cho Trương Lộ Tuyết đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, sẽ là mạo hiểm rất lớn.
Mấy tên thành viên hội đồng quản trị ở chỗ này xì xào bàn tán, nhỏ giọng nghị luận. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Tiền Thường Nam, liếc mắt nhìn Tiền Thường Nam một cái. Vừa vặn Tiền Thường Nam cũng nhìn Diệp Lăng Phi. Từ trong ánh mắt Tiền Thường Nam, Diệp Lăng Phi nhìn ra được nội tâm Tiền Thường Nam đang đắc ý. Tiền Thường Nam đang tính toán làm thế nào đem Diệp Lăng Phi đuổi ra khỏi tập đoàn Tân Á. Chỉ là ở loại trường hợp này, Tiền Thường Nam không thể biểu hiện ra ngoài. Diệp Lăng Phi cũng chẳng muốn so đo với Tiền Thường Nam, hắn trực tiếp đi tới ngay phía trước, liền nhìn thấy ở bên ngoài phòng cấp cứu, vợ Trương Khiếu Thiên được Trương Lộ Tuyết dìu ngồi ở trên ghế, vợ Trương Khiếu Thiên trên mặt tràn đầy nước mắt. Mà trên mặt Trương Lộ Tuyết cũng đầy nước mắt, chỉ là, Trương Lộ Tuyết so với mẹ nàng kiên cường hơn, dìu mẹ của mình, không dám nhìn vào phòng cấp cứu.
Mà Bạch Cảnh Sùng cùng Bạch Tình Đình thì đứng ở bên cạnh mẹ con Trương Lộ Tuyết, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm. Bạch Cảnh Sùng thở vắn than dài, vì người bạn lâu năm này của mình mà lo lắng. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh mẹ Trương Lộ Tuyết, nàng đang an ủi mẹ Trương Lộ Tuyết.
Diệp Lăng Phi đi tới, do dự có nên đi qua hay không. Hắn rất lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho Trương Lộ Tuyết không vui, dù sao lúc trước chính mình và Trương Lộ Tuyết từng khắc khẩu.
Ngay trong lúc Diệp Lăng Phi do dự. Bạch Tình Đình ngẩng đầu. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Từ bên cạnh mẹ Trương Lộ Tuyết đứng lên. Đi về phía Diệp Lăng Phi. Lúc này cho dù Diệp Lăng Phi nghĩ muốn rời đi cũng không còn kịp rồi. Không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới. Len lén đánh giá phản ứng của Trượng Lộ Tuyết. Nhưng nhìn thấy Trương Lộ Tuyết không để ý tới mình. Chỉ lo nhìn phòng cấp cứu. Hắn mới hơi chút yên tâm.
Bạch Tình Đình bên cạnh đi tới Diệp Lăng Phi. Vươn bàn tay nhỏ kéo tay Diệp Lăng Phi. Kéo Diệp Lăng Phi đến một bên. Bạch Tình Đình thấp giọng nói:
- Ông xã, lần này Trương bá bá rất nguy hiểm. Nhưng em ở chỗ này có chút không quen. Anh cũng biết quan hệ của em và Trương Lộ Tuyết không tốt lắm.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình. Muốn biết Bạch Tình Đình đến cùng chuẩn bị làm gì. Bạch Tình Đình lại len lén nhìn Trương Lộ Tuyết nói:
- Em không biết có nên lưu lại hay không.
- Chuyện này có gì đâu. Em và Trương Lộ Tuyết quan hệ không tốt. Nhưng không có nghĩa là vợ chồng tổng giám đốc Trương đối với em không tốt. Nhưng nếu như em cảm giác ở lại bên cạnh Trương Lộ Tuyết không quen. Như vậy không nên ở lại chỗ đó. Đi, chúng ta đến đối diện đứng cũng được.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền kéo Bạch Tình Đình đứng ở bên trái phòng cấp cứu.
Trương Lộ Tuyết hai mắt đẫm lệ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình một cái. Môi nàng giật giật. Nhưng không nói ra lời. Diệp Lăng Phi lại lo lắng đúng lúc này Trương Lộ Tuyết nổi điên với chính mình. Đến lúc đó sẽ làm cho hắn rất khó xử.
Phẫu thuật mở hộp sọ không phải tiểu phẫu. Vừa làm chính là kéo dài đến mấy giờ. Trưa lại không ăn cơm. Diệp Lăng Phi liền cảm giác đã đói bụng. Lúc này những người đó bên trong hành lang đều không đi. Còn chờ kết quả phẫu thuật của Trương Khiếu Thiên. Diệp Lăng Phi đưa tay rờ lên bụng. Thầm nghĩ:
"Đây là chuyện gì chứ. Quan hệ giữa ta và Trương Khiếu Thiên chỉ có thể tính bình thường. Còn phải đói bụng chờ ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi mặc dù trong lòng nghĩ vậy. Nhưng hắn liếc Tình Đình thấy không có bất cứ phản ứng gì. Không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.
Đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, mẹ con Trương Lộ Tuyết hai người thoáng cái liền đứng lên, lo lắng vây quanh bác sĩ, hỏi tình huống của Trương Khiếu Thiên.
Vị bác sĩ kia trên mặt mang theo ý cười, hiển nhiên ca phẫu thuật này rất thành công, ông ấy nói:
- Hiện tại mảnh nhỏ bên trong đầu chúng tôi đã lấy ra, chỉ có điều bây giờ người bệnh còn đang hôn mê.
Nói tới chỗ này, vị bác sĩ kia lại nói:
- Phẫu thuật mở hộp sọ vốn cũng rất mạo hiểm, tôi chỉ có thể nói ca phẫu thuật này rất thành công, nhưng bây giờ người bệnh còn đang trong thời kì nguy hiểm, cần phải chăm sóc tỉ mỉ, nhất là mấy ngày nay, các vị là người nhà bệnh nhân nhất định phải gọi ông ấy nhiều, làm cho ông ấy nhanh chóng tỉnh lại.
Vị bác sĩ kia cũng không nói hậu quả, nếu như Trương Khiếu Thiên không tỉnh lại, như vậy có thể cả đời biến thành người thực vật. Đương nhiên, đây là kết quả xấu nhất, xét về tổng thể, ca phẫu thuật này của bệnh viện Trung Tâm vẫn là tương đối thành công, trước mắt không có xảy ra sự cố, trong đông đảo bệnh viện của thành phố Vọng Hải, bệnh viện Trung Tâm ở phương diện phẫu thuật mở hộp sọ này là bệnh viện tốt nhất.
Nghe bác sĩ vừa nói như vậy, mẹ con Trương Lộ Tuyết mới yên lòng. Nhưng tạm thời Trương Khiếu Thiên chưa tỉnh táo lại, vẫn làm cho mẹ con Trương Lộ Tuyết lo lắng, mẹ con các nàng ở lại chăm sóc Trương Khiếu Thiên, bảo những người khác đều quay về.
Bạch Cảnh Sùng ngẫm lại cùng đúng, mình ở chỗ này cũng không giúp được cái gì, liền dặn dò mẹ con Trương Lộ Tuyết có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc, nếu như cảm thấy bệnh viện trong nước không được, có thể nghĩ đến bệnh viện ở Mỹ.
Ngay lúc Bạch Cảnh Sùng và hai mẹ con Trương Lộ Tuyết nói chuyện, Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình đến một bên, thấp giọng nói:
- Nhịn một lát nữa, nói chung anh không thể cứ như vậy mà đi chứ, dù sao cũng phải nói một tiếng chứ.
Diệp Lăng Phi cau chân mày lại, hiện tại hắn rất không muốn nói chuyện với Trương Lộ Tuyết, chỉ sợ Trương Lộ Tuyết dưới tình huống tâm trạng không yên, nợ cũ nợ mới với mình cùng tính một lượt. Nhưng Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đi qua chào mẹ con Trương Lộ Tuyết, hắn cũng không có biện pháp, đành đi tới trước mặt hai mẹ con Trương Lộ Tuyết, miệng nói:
- Bá mẫu, Lộ Tuyết, hai người chú ý nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì, cứ việc bảo cháu đi làm, cháu thấy trưa nay hai người cũng chưa ăn cơm, có muốn cháu đi mua cho hai người chút đồ không?
- Diệp giám đốc, chuyện bên công ty phiền toái anh vậy.
- Yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết không có tức giận, không tự chủ được khe khẽ thở phào. Nhưng lúc hắn mới vừa thở phào một tiếng, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình rất kì quái liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù Bạch Tình Đình không nói gì, nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi lại quặn lên, thầm nghĩ:"Chẳng lẽ Tình Đình nhìn ra được quan hệ của mình và Trương Lộ Tuyết?"
Diệp Lăng Phi không dám khẳng định, trong lòng có chút bất an. Bạch Tình Đình và hai mẹ con Trương Lộ Tuyết nói mấy câu, liền cùng Diệp Lăng Phi đi ra khỏi bệnh viện. Bạch Cảnh Sùng không đi cùng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi, ông ta trực tiếp quay về tập đoàn, mới vừa cùng Chu Hồng Sâm bàn bạc chuyện di dời xưởng sản xuất chất hóa học, Bạch Cảnh Sùng biết chuyện này chỉ là vừa mới bắt đầu.
Không thể nghi ngờ, Bạch Cảnh Sùng đối với dự án này rất có tin tưởng, trong mắt Bạch Cảnh Sùng, kế hoạch lập ra khu đô thị mới này sẽ mang đến chỗ tốt rất lớn cho sự phát triển của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Bạch Cảnh Sùng cảm thấy vì con gái của mình có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy mà kiêu ngạo, đồng thời, hắn cũng nghĩ đến vấn đề mà Bạch Tình Đình chưa nghĩ được, đó chính là vấn đề tài chính.
Tuy nói có thể từ từ đầu nhập tài chính, nhưng gia đoạn đầu cần tài chính khơi động cũng rất nhiều, chi dựa vào tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là không có năng lực đạt được tài chính lưu động lớn như thế, chỉ có thể vay vốn ngân hàng. Bạch Cảnh Sùng định dùng dự án Dương Quang gia viên làm tài sản thế chấp ngân hàng.
Bạch Tình Đình đi tới xe mình, Diệp Lăng Phi cùng vừa vặn mở cửa xe mình ra. Diệp Lăng Phi hô:
- Bà xã, chúng ta đi đâu ăn cơm?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Hôm nay em bận rộn đến trưa, cảm giác hơi mệt, hay là về nhà, em muốn tắm rửa một cái trước đã.
Diệp Lăng Phi vội vã gật đầu, nói:
- Được, để anh gọi điện thoại cho vú Ngô, bảo cô ấy chuẩn bị cơm.
Bạch Tình Đình cũng không nói lời nào, trực tiếp mở cửa xe, lên xe. Diệp Lăng Phi càng thêm cảm giác là Bạch Tình Đình biết chuyện gì rồi, trong lòng hắn càng thêm trở nên bất an, âm thầm nói: "Khụ, cho dù nói dối kín kẽ đến đâu cũng có ngày bị bóc trần, chỉ hy vọng thời gian chưa bị bóc trần này càng dài càng tốt."
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 05:47 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Over Night
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trở lại biệt thự, vú Ngô nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, liền chuẩn bị nấu cơm, chờ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mới vừa trở lại biệt thự, vú Ngô đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.
Bạch Tình Đình đi tắm trước, thay đối quần áo, Diệp Lăng Phi thì ngồi ở phòng khách chờ Bạch Tình Đình. Hắn mở TV, tùy ý xem tin tức. Bây giờ là khoảng ba giờ chiều, trong TV ngoại trừ quảnh cáo vẫn là quảnh cáo, thật vất vả mới tìm một tiết mục có thể xem, nhưng mới vừa xem được mấy phút, đã bị quảng cáo giữa chương trình cắt ngang rồi.
Diệp Lăng Phi tắt TV, cởi giầy, nằm ở trên ghế sô pha trong phòng khách, nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ Bạch Tình Đình có phải nhìn ra quan hệ giữa mình và Trương Lộ Tuyết rồi hay không.
Bất tri bất giác trong lúc đó, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên lại ngủ mất, đến khi Bạch Tình Đình tắm rửa xong mới đánh thức được hắn. Diệp Lăng Phi xoa xoa con mắt, thấy rõ là Bạch Tình Đình đứng ở trước mặt mình, hắn vội vàng đi giầy vào, cười nói:
- Bà xã, ăn cơm đi!
Bạch Tình Đình gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi đi vào phòng ăn. Ngay khi hai người vào phòng ăn, Bạch Tình Đình mấp máy miệng, như là có chuyện muốn nói với Diệp Lăng Phi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Diệp Lăng Phi nhìn trộm thấy, trong lòng thầm nghĩ nên làm thế nào để giải thích quan hệ giữa hắn và Trương Lộ Tuyết.
- Ông xã, em có chuyện tình muốn hỏi anh?
Bạch Tình Đình vừa ăn vài miếng cơm, cũng không nhịn được nữa, rốt cục há miệng nói.
- Đang ăn không nên nói!
Diệp Lăng Phi cúi đầu ăn, trong lòng hắn lại đang tính toán làm thế nào để ứng phó Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ừ một tiếng, cúi đầu, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Lúc hai người cơm nước xong, rời khỏi phòng ăn. Vú Ngô lúc này vội vàng thu dọn phòng ăn, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ra nhoài biệt thự, đi tới vườn hoa của biệt thự.
Bạch Tình Đình mặc trứ một chiếc váy ngủ mỏng, bên hông đeo một cái dây lưng màu trắng. Bờ vai trắng như tuyết, mềm mại lộ ra bên ngoài, da thịt mềm mại vô cùng mịn màng không gì sánh được. Chiếc váy ngủ này của Bạch Tình Đình chỉ có thể mặc trong nhà, bởi vì chất liệu voan mỏng kia căn bản không thể che kín thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình, nhất là áo ngực màu trắng và quần lót tam giác màu trắng của Bạch Tình Đình, cho dù đã mặc chiếc váy bên ngoài, cũng vẫn bị Diệp Lăng Phi nhìn trộm một cách tỉ mỉ.
Bạch Tình Đình ôm cánh tay Diệp Lăng Phi. Cùng Diệp Lăng Phi đi trên con đường nhỏ dùng đá cuội rải thành trong vườn hoa kia, đôi giày thủy tinh của nàng dẫm lên đá cuội phát ra tiếng vang thanh thúy.
- Ông xã. Có phải trong lòng anh có nhiều áp lực hay không?
Bạch Tình Đình ôn nhu mà hỏi thăm.
Diệp Lăng Phi sửng sốt. Hắn không rõ ràng lắm vì sao Bạch Tình Đình hỏi mình như vậy. Không dám tùy tiện trả lời. Mà hỏi lại:
- Bà xã. Em có ý gì?
- Em thấy trong bệnh viện anh khẽ thở dài. Em cảm giác trong lòng anh phải chịu áp lực rất lớn.
Bạch Tình Đình ôm cánh tay Diệp Lăng Phi đi tới chòi nghỉ mát phía sau vườn hoa. Bên trong chòi nghỉ mát bày biện các vật dụng thủ công tự nhiên. Bạch Tình Đình ngồi vào chiếc ghế mây. Diệp Lăng Phi ngồi đối diện Bạch Tình Đình. Hai tay đặt ở trên bàn đá. Híp mắt, cười hỏi:
- Bà xã, có phải em thấy anh ở trong bệnh viện thở dài nên cho rằng Trương Lộ Tuyết cho anh áp lực rất lớn. Có phải như vậy hay không?
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Nói như thế nào anh và Trương Lộ Tuyết đều là đồng sự. Không thế tránh né việc phải tiếp xúc trong công tác. Nếu như không phải vì em. Em tin tưởng anh sẽ không cảm thấy có áp lục.
Bạch Tình Đình hiểu lầm Diệp Lăng Phi ở bệnh viện thở dài là bởi vì Trương Lộ Tuyết tạo thành áp lực trong cônh tác cho Diệp Lăng Phi. Trong suy nghĩ của Bạch Tình Đình. Trương Lộ Tuyết và mình là kẻ thù không đội trời chunh. Nhất định sẽ làm khó Diệp Lăng Phi trong công việc, ở bệnh viện nghe thấy Diệp Lăng Phi thở dài một tiếng. Làm cho trong lòng Bạch Tình Đình rất khó chịu.
Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm nở nụ cười. Thì ra Bạch Tình Đình hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trương Lộ Tuyết. Bạch Tình Đình còn tưởng rằng mình và Trương Lộ Tuyết có áp lực là bởi vì nàng. Không biết rằng chuyện này một điểm cũng không có quan hệ với Bạch Tình Đình. Hoàn toàn đều là Diệp Lăng Phi tự tạo thành.
Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không thể đem tình huống thực tế nói ra. Mà đâm lao phải theo lao, nói:
- Bà xã. Anh không có vấn đề. Em không cần lo lắng cho anh. Tuy nói anh và Trương Lộ Tuyết quan hệ không tốt lắm. Thế nhưng anh có thể ứnh phó. Em cứ yên tâm.
Bạch Tình Đình đưa tay cầm tay Diệp Lăng Phi, trong miệng mang theo ngữ khí áy náy nói:
- Ông xã, nếu như công tác bên kia thực sự áp lực rất lớn, không bằng đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đi, em đem chức vị của em chuyển cho anh, em tin tưởng ông xã của em nhất định sẽ quản lý tốt tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.
Bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình vô cùng mềm mại, Diệp Lăng Phi nắm bàn tay mềm mại của Bạch Tình Đình kia, miệng cười nói:
- Bà xà, anh đã nói qua, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không thích hợp với anh, anh vẫn thích ở tập đoàn Tân Á hơn. Em nghĩ xem, anh ở tập đoàn Tân Á không ai dám nói anh, anh mỗi ngày đều tiêu diêu tự tại, vì sao phải rời khỏi tập đoàn Tân Á?
Diệp Lăng Phi nói, nhẹ nhàna kéo bàn tay nhỏ của Bạch Tình Đình, trong miệng nói:
- Bà xã, tới đây ngồi.
Bạch Tình Đình gương mặt đỏ lên, chậm rãi đứng lên, đi tới trước người Diệp Lăng Phi, nàng kéo lại y phục một chút, kiều đồn đặt lên trên đùi Diệp Lăng Phi, cánh tay như mỹ ngọc không tỳ vết kia của Bạch Tình Đình khoát lên vai Diệp Lăng Phi, nghiêng mặt, đầy vẻ nhu tình nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em không muốn bởi vì em mà làm anh phải chịu áp lực.
Diệp Lăng Phi tay phải nắm mắt cá chân Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân Bạch Tình Đình, miệng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình một cái, ôn nhu nói:
- Bà xã, em yên tâm đi, anh không có việc gì đâu, anh cùng không phải trẻ con, hiểu được tự chăm sóc mình. Nhược lại là bà xã em hẳn là phải chăm sóc mình nhiều hơn, không nên làm việc quá mệt mỏi, như vậy anh sẽ đau lòng lắm.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, trong lòng ngọt ngào, không khỏi ôm Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Ưm, em biết rồi.
Bàn tay của Diệp Lăng Phi theo chân nhỏ Bạch Tình Đình mơn man lên trên, tiến vào trong làn váy Bạch Tình Đình, đặt ở giữa hai chân Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vuốt ve nơi quý giá nhất của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liền cảm giác thể xác và tinh thần tê dại, nàng vốn định kéo tay Diệp Lăng Phi ra, nhưng vừa nghĩ lại, mình dù sao cũng là vợ Diệp Lăng Phi, dù Diệp Lăng Phi làm như thế nào đều là chuyện hợp tình hợp lý. Bạch Tình Đình nghĩ đến đây, trong lòng cũng bắt đầu thản nhiên, ngược lại hưởng thụ cái loại cảm giác tê dại không nói nên lời khi Diệp Lăng Phi vuốt ve nơi đó này.
Kiều đồn Bạch Tình Đình hơi hoạt động, khóe miệng Diệp Lăng Phi hơi lộ ra ý cười, tay trái ôm phía sau lưng Bạch Tình Đình, tay phải không an phận làm chuyện xấu ở nơi giữa hai chân Bạch Tình Đình. Hắn rất thích thấy biểu tình lúc này của Bạch Tình Đình, khuôn mặt trắng ửng hồng, trên khuôn mặt tinh xảo kia hiện lên một tia sung sướng ngày xưa rất ít thấy. Bạch Tình Đình vẫn luôn biểu hiện ra ngoài là khí chất cao quý, không thể xâm phạm, điều này làm cho rất nhiều nam nhân đều mộng tưởng có thể tiến vào hương trạch (khe suối thơm) của Bạch Tình Đình, rất nhiều nam nhân khát vọng người con gái giống hình tượng Bạch Tình Đình cao quý như vậy, nữ nhân mỹ lệ ở trên giường sẽ là bộ dáng gì đây, là dâm đãng hay là lạnh như băng.
Nhung lúc này, Bạch Tình Đình biểu hiện ra ngoài cũng giống nữ nhân trong người luôn có một tia kiều mị trời sinh, đây là Bạch Tình Đình lơ đãng toát ra, chỉ có khi nàng đối mặt với nam nhân của chính mình, trong lòng không có bất luận cái gì đề phòng, Bạch Tình Đình mới có thể lộ ra loại tình cảm, biểu hiện này.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh thuộc về cùng một loại nữ nhân. Chu Hân Minh chính là biểu hiện ra cảm giác nữ nhân oai hùng hiên ngang, rất khó không chế, nhưng vừa lên trên giường, Chu Hân Minh dịu ngoan tựa như một con mèo nhỏ, thậm chí còn thường thường biểu hiện ra ngoài một mặt khác dâm đãng, làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác Chu Hân Minh mặc quần áo và Chu Hân Minh không mặc quần áo là hai người hoàn toàn khác nhau. Bạch Tình Đình lúc này cũng lộ ra một mặt khác đó, điều này làm cho Diệp Lăng Phi nghĩ đến hình dạng Bạch Tình Đình khi ở trên giường, hắn và Bạch Tình Đình từng có tiếp xúc thân mật, lần kia, thiếu chút nữa thành công rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ đến hình ảnh Bạch Tình Đình ** đó, hạ thân không khỏi có phản ứng, gắt gao áp vào kiều đồn Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình bị làm cho khó chịu, nàng đỏ mặt, nũng nịu nói:
- Ông xã, em. ... em bị anh chọc vào rất khó chịu…. em ... có thể ngồi ra chỗ khác không.
Diệp Lăng Phi cố ý dùng sức miết hạ thân Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình kêu lên một tiếng, Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Bà xã, em nói có thể hay không chứ?
Nói, môi Diệp Lăng Phi kề sát vào môi Bạch Tình Đình, bắt đầu hôn Bạch Tình Đình nồng nhiệt.
Bạch Tình Đình trong lòng đại loạn, hầu như là phản ứng theo bản năng, ôm hôn Diệp Lăng Phi nhiệt tình. Tay phải Diệp Lăng Phi cũng bắt đầu không thành thật, hắn đem ngón tay đút vào trong quần lót Bạch Tình Đình, trực tiếp đặt lên da thịt Bạch Tình Đình. Kiều đồn Bạch Tình Đình chuyển động càng thêm kịch liệt, lúc này Bạch Tình Đình không hề là cô gái lúc đầu cự tuyệt Diệp Lăng Phi âu yếm kia nữa.
Rầm!
Một tiếng vang thanh thúy cắt đứt hai người đang thân mật, dục hỏa của Bạch Tình Đình đã bị Diệp Lăng Phi khiêu khích lên cũng trong nháy mắt bị lạnh xuống. Môi nàng lập tức rời khỏi môi Diệp Lăng Phi, nhìn về phương hướng phát sinh thanh âm, chỉ nhìn thấy Chu Hân Minh đang xoay người, định rời khỏi.
Diệp Lăng Phi lúc này cũng quay đầu nhìn qua, thấy động tác có chút kinh hoảng của Chu Hân Minh, trên mặt Diệp Lăng Phi lộ ra vẻ tươi cười. Tay phải hắn vẫn đặt ở hạ thân Bạch Tình Đình. không muốn rời đi.
- Hân Minh, tới đây ngồi đi!
Diệp Lăng Phi hô.
Chu Hân Minh vừa mới trờ lại biệt thự, nàng vừa đi vào biệt thự thì thấy vú Ngô đang dùng máy hút bụi dọn dẹp phòng khách. Chu Hân Minh thuận miệng hỏi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã về chưa, vú Ngô nói tiểu thư và Diệp tiên sinh vừa đi tới vườn hoa. Chu Hân Minh lúc này mới đến vườn hoa tìm Diệp Lăng Phi, muốn nói với Diệp Lăng Phi chuyện Hắc Tam. Nhưng không nghĩ tới mới vừa đi đến chòi nghỉ mát, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang cùng Bạch Tình Đình thân thiết, Chu Hân Minh định lặng lẽ rời đi, nhưng không cẩn thận đụng vào chậu hoa, phát sinh âm thanh kinh động Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi.
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Lăng Phi vẻ mặt cười xấu xa bị Bạch Tình Đình nhìn thấy, hai tay nàng cố sức khứ đem tay Diệp Lăng Phi đặt ở hạ thân mình kéo ra. Tuy nói Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh trong lòng sớm đã tiếp nhận chuyện hai người đều yêu Diệp Lăng Phi này, nhưng Bạch Tình Đình vẫn không quen thân thiết với Diệp Lăng Phi trước mặt Chu Hân Minh, nàng kéo lại áo ngủ của mình.
Tất cả đều bị Chu Hân Minh nhìn thấy, Chu Hân Minh cũng cảm giác tạm thời không thể thích ứng hai người con gái song song thân thiết với Diệp Lăng Phi, nàng vội vàng lắc đầu, nói:
- Em mới vừa về, còn chưa có tắm, em trở lại tắm rửa, ừm, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm đi!
Chu Hân Minh nói xong, vội vã đi về phía biệt thự.
Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Minh vội vã rời đi, nàng đưa tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Lăng Phi một cái, ngữ khí mang theo ba phần oán giận nói:
- Anh thật là, luôn thích như vậy, nhưng bọn em là con gái, da mặt đâu dày như anh vậy.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình ha hả cười nói:
- Cái này thì có gì chứ, anh nói phải thành lập một gia đình hòa thuận, không nói cái khác, anh thấy là các em trong lòng có quỷ, còn đổ lên người anh, anh đúng là bị ủy khuất, không thể cứ như vậy buông tha em.
Diệp Lăng Phi nói, lại hôn tiếp. Khi Bạch Tình Đình cảm giác sắp hít thở không thông, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy mỹ mãn mà dừng lại.
Bạch Tình Đình đã sớm muốn vậy, kiều đồn của nàng bị Diệp Lăng Phi chọc vào rất khó chịu, chỉ là bị Diệp Lăng Phi ôm thực sự không có cách nào đứng lên. Bạch Tình Đình vội vàng từ trên người Diệp Lăng Phi đứng lên, trong miệng lầm bầm nói:
- Ai muốn ngồi đâu, hừ, em đã nói nam nhân đều không tốt, đều rất háo sắc!
- Cái gì chứ, muốn nam nhân không háo sắc. Chỉ có bệnh mới vậy. Nữ nhân không háo sắc, đó là lãnh đạm.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa kéo tay Bạch Tình Đình đến hạ thân mình, mạnh mẽ ép tay Bạch Tình Đình vào chỗ đó của mình.
Bạch Tình Đình gương mặt ửng đỏ, vốn muốn rút tay ra. Nhưng nàng lại cảm giác cả người mềm nhũn, căn bản vô lực rút về. Bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình nắm một khối nhô lên của Diệp Lăng Phi, trong miệng nũng nịu nói:
- Ông xã, em sai rồi, sau này cũng không dám nữa.
Diệp Lăng Phi vốn chỉ là muốn đùa giỡn Bạch Tình Đình, nhưng đâu nghĩ đến tay Bạch Tình Đình cầm chỗ đó của mình thì hắn liền cảm giác trong lòng dấy lên dục hỏa cực nóng, thật lo lắng nếu như lại để bàn tay như không có xương của Bạch Tình Đình tiến xuống phía dưới mình sẽ không khống chế được, sẽ ở chỗ này mạnh mẽ muốn ăn Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi cưỡng chế dục hỏa, đứng lên, vỗ vai Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, biết là tốt rồi, đi, chúng ta trở về đi, không biết nha đầu Hân Minh này tìm anh có chuyện gì.
Bạch Tình Đình mới vừa thích ứng loại vô cùng thân thiết này. Chợt buông ra, trong lòng nàng có một cảm giác loại mất mác. Loại cảm giác này không thể nói rõ được. Thế nhưng trong lòng Bạch Tình Đình đã có khát vọng bản năng mãnh liệt. Nàng cắn chặt môi. Cúi đầu. Hơi gật nhẹ. Bàn tay nhỏ bé nắm tay Diệp Lăng Phi. Đi về phía biệt thự.
Hai người đi về biệt thự. Trực tiếp đi tới phòng khách. Vú Ngô vừa vặn thu dọn xong phòng khách. Bạch Tình Đình gọi:
- Vú Ngô. Có chuối không. Cháu muốn ăn chuối.
Vú Ngô nở nụ cười. Nàng hiểu rõ Bạch Tình Đình. Đương nhiên biết Bạch Tình Đình thích ăn chuối tiêu, đã sớm chuẩn bị chuối, cam các loại hoa quả. Vú Ngô đáp:
- Tiểu thư. Cô chờ tôi. Tôi đi lấy.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi ở sô pha. Diệp Lăng Phi mở TV. Hắn và Bạch Tình Đình cởi giầy. Nằm trên sô pha. Hai người cuộn mình xem TV. Nhưng tiết mục trên TV thực sự quá kém. Bạch Tình Đình chỉ nhìn vài lần. Liền lầm bầm nói:
- Ông xã. Xem phim đi. Anh đi tìm một cuộn phim. Chúng ta chậm rãi xem.
- Vì sao là anh?
Diệp Lăng Phi không muốn nhúc nhích, miệng nói:
- Chúng ta công bình một chút. Chí ít hẳn là oẳm tù tì phân thắng thua.
- Oẳm tù tì thì oẳn tù tì. Em cho anh thua tâm phục khẩu phục.
Bạch Tình Đình nói.
- Thế nhưng không được nhìn lén. Anh cũng xấu lắm.
- Ai xấu lắm, thực sự là, xem anh là loại người đó sao?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói,
- Anh đếm một... hai ... ba, chúng ta cùng đưa tay ra!
- Được!
Bạch Tình Đình đồng ý. Đến khi Diệp Lăng Phi nói 'ba' thì hắn và Bạch Tình Đình song song đưa tay ra. Diệp Lăng Phi là cái búa, mà Bạch Tình Đình lại là cái bao. Bạch Tình Đình nhìn mình thắng, đắc ý cười nói:
- Ông xã, nhìn thấy rồi chứ, anh oẳn tù tì thua em, bây giờ thua tâm phục khẩu phục rồi chứ, nhanh đi tìm đĩa, nhanh lên một chút đi.
- Anh vừa chưa nói chỉ chơi một lần, bình thường phải là ba trận định thắng bại, vừa em chỉ thắng một ván, không phải thắng toàn bộ, em làm gì phải hưng phấn như vậy.
Bạch Tình Đình đã sớm nghĩ đến Diệp Lăng Phi sẽ chơi xấu, nàng đơn giản khoanh tay trước ngực. Nói:
- Ông xã, tùy anh, anh nói thế nào thì như thế, nói chung vẫn là anh thua.
Diệp Lăng Phi ha hả cười nói:
- Bà xã. Đây là một lần cuối cùng, chúng ta ba trận định thắng bại, người thua đi mở phim.
- Bắt đầu đi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!
Bạch Tình Đình giục.
- Được, bắt đầu!
Diệp Lăng Phi cố ý thì thầm trong miệng,
- Anh cùng không tin anh không thắng được em, anh liên tục ra búa hai lần. Lần này anh ra tiếp, anh không tin em không thua.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong miệng nói:
- Một, hai, ba!
Đến khi Diệp Lăng Phi đếm tới ba thì Diệp Lăng Phi lại ra nắm tay. Hắn cho rằng Bạch Tình Đình nghe được hắn ra búa, nhất định cho rằng mình là cố ý, Bạch Tình Đình nhất định sẽ không ra cái bao, cho nên hắn mới ra nắm tay. Nhưng đâu nghĩ đến Bạch Tình Đình lần này vẫn ra bao, Diệp Lăng Phi liếc mắt, choáng váng, không nhịn được hỏi:
- Em không nghe anh nói muốn ra búa sao, em còn ra bao?
Bạch Tình Đình rất thành thật nói:
- Ông xã. Em nghe anh nói ra búa. Em mới ra bao, lẽ nào có chuyện sao?
Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa bị tức đến thổ huyết. Hắn nắm nắm tay, liên tục lắc đầu nói:
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi cũng không mượn cớ được nữa. Không thể làm gì khác hơn là xuống sô pha, khom lưng đi tìm đĩa phim.
Vú Ngô lúc này bưng hoa quả đi tới, trong đĩa hoa quả có chuối, xoài các loại. Vú Ngô đem hoa quả đặt ở trên bàn trà đối diện Bạch Tình Đình, hỏi:
- Tiểu thư, Diệp tiên sinh làm cái gì vậy?
- Tìm đĩa phim, anh ấy thua, đương nhiên phải làm.
Bạch Tình Đình nói, kéo tay vú Ngô, nói:
- Vú Ngô, cô cùng tới đây ngồi, chúng ta cùng nhau xem phim.
Vú Ngô cười gật đầu, ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình ở sô pha. Bạch Tình Đình đưa tay lấy chuối, lột vỏ, vừa ăn chuối, vừa giục:
- Nhanh lên một chút đi, sao anh lề mề vậy, trong tủ không phải có rất nhiều đĩa sao, anh tùy tiện lấy một cái là được, làm gì chậm như vậy!
- Được rồi, được rồi, lập tức có đây.
Diệp Lăng Phi cúi người tìm nửa ngày, rốt cục lấy ra một cái đĩa, hắn vội vàng bỏ vào đầu DVD, quay người lại, cười hả hả về chỗ.
Bạch Tình Đình đã ăn xong rồi một quả chuối, nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, vì mình triệt để thắng Diệp Lăng Phi mà đắc ý dào dạt. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi đi về chỗ, nàng chỉ chỉ một chiếc ghế đơn nói:
- Ông xã, anh tới cái ghế kia ngồi, ở đây là em và vú Ngô ngồi!
Vú Ngô vừa nghe, vội vàng nói:
- Đừng, Diệp tiên sinh, tôi còn có việc chưa xong, tôi đi làm, cậu ngồi đi!
Vú Ngô định đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Lăng Phi, chợt nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Vú Ngô, cô ngồi đi, bây giờ tôi không dám qua đó nữa.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi đi tới chiếc ghế đơn, ngồi xuống.
Bạch Tình Đình kéo tay vú Ngô, nói:
- Vú Ngô, cô cứ ngồi đây đi, ăn hoa quả, chúng ta vừa xem phim, vừa ăn hoa quả.
Bạch Tình Đình lời này còn chưa nói xong, nàng liền thấy trên màn hình TV xuất hiện cảnh nàng thấy rất quen thuộc. Bạch Tình Đình còn tưởng nhìn lầm rồi, nàng xoa xoa mắt, xác nhận không có nhìn lầm. Bạch Tình Đình đem ánh mắt nghi hoặc chuyển sang phía Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, anh lại mở đĩa này?
Diệp Lăng Phi nhàn nhã tựa ở sô pha, cười nói:
- Ừm, Tom và Jerry em không muốn xem sao, vốn anh muốn tìm đĩa Cậu bé hồ lô, nhưng anh tìm nửa ngày cũng không tìm được. Có thể là anh nhớ lầm rồi, anh không mua đĩa Cậu bé hồ lô. Anh chỉ đành mở Tom và Jerry, ừm, bà xã, phim hoạt hình này rất không tệ... A, bà xã, chúng ta là quân tử động khẩu không động thủ, không nên như vậy!
Bạch Tình Đình lúc này đã bị Diệp Lăng Phi làm tức giận đến cầm lấy chiếc giày của nàng, ném về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sớm có phòng bị, tiếp được giày của Bạch Tình Đình, theo sát là một chiếc khác lại ném đến. Diệp Lăng Phi thuận lợi đem hai chiếc đều chộp trong tay. Hắn đem giày Bạch Tình Đình đặt ở bên sô pha, trong miệng lầm bầm nói:
- Bà xã, lần này em ngoan ngoãn xem Tom và Jerry đi!
Bạch Tình Đình thấy không có gì ném, đưa tay muốn lấy hoa quả. Diệp Lăng Phi thấy không ổn, không thể làm gì khác hơn là hô lớn một tiếng nói:
- Bà xã, anh sai rồi, anh lập tức thay đĩa khác.
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 05:51 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Over Night
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm tức giận rồi, nàng bất chấp chính mình không có giầy, chân trần đi xuống đất, đánh thẳng tới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn tư thế này, biết là thật sự chọc giận Bạch Tình Đình rồi, vội vàng nhấc tay cầu xin tha thứ nói:
- Bà xã, anh không đùa nữa, anh đi mở phim khác.
Thừa dịp Bạch Tình Đình còn chưa đi tới, Diệp Lăng Phi chạy đến chỗ đầu DVD, khom lưng thay đĩa. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đổi đĩa khác, Bạch Tình Đình mới thở phì phì nói:
- Coi như anh thức thời!
Diệp Lăng Phi lần này đổi một bộ phim hành động Mỹ, sau khi bật lên, hắn trở lại chiếc ghế sô pha đơn, vắt chéo chân xem phim. Bạch Tình Đình và vú Ngô thì ngồi ở ghế sô pha lớn, hai người vừa ăn hoa quả, vừa xem phim.
Lúc Chu Hân Minh tắm rửa xong, đi xuống lầu, liền thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và vú Ngô đang ngồi ở phòng khách xem phim. Chu Hân Minh cũng không nói gì, đi tới bên cạnh Bạch Tình Đình, ngồi xuống cạnh Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đối với bộ phim Mỹ này cũng không phải rất có hứng thú, nàng nhìn thấy Chu Hân Minh đã tắm rửa xong, đưa tay cầm một quả chuối tiêu, ném cho Chu Hân Minh, nói:
- Buổi sáng nay đi nói chuyện dự án với Chu bá bá, sau lại tới bệnh viện, mãi cho đến hơn ba giờ chiều, mới rời khỏi bệnh viện, cơm trưa cũng chưa ăn, nên về nhà ăn luôn.
Chu Hân Minh vừa mới cắn một miếng chuối tiêu, nghe thấy Bạch Tình Đình nhắc tới chuyện đi bệnh viện, Chu Hân Minh vội vàng hỏi:
- Tình Đình, thân thể bạn làm sao à?
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Không phải mình có chuyện, là Trương Khiếu Thiên, Trương bá bá cấp cứu ở bệnh viện.
- Trương Khiếu Thiên cấp cứu ở bệnh viện?
Nghe được Bạch Tình Đình nói vậy. Chu Hân Minh sửng sốt, ngay cả vú Ngô đang ăn hoa quả cũng sửng sốt, vú Ngô hỏi:
- Tiểu thư, là lão chiến hữu, giao tình tốt với lão gia kia sao?
Bạch Tình Đình gật đầu. Nói:
- Đúng vậy, Trương bá bá vốn vẫn tới nhà chúng ta ăn cơm, vú Ngô cò nhớ không, chính là tổng giám đốc tập đoàn Tân Á. Cũng là lão chiến hữu của cha.
- Tôi nhớ, ông ấy làm sao vậy?
Vú Ngô hỏi.
- Sáng nay bị tai nạn xe cộ. Bị thương rất nghiêm trọng, tài xế của Trương bá bá tử vong tại chỗ, mà Trương bá bá cũng bị đưa đến bệnh viện cấp cứu. Cháu vẫn đợi ở bệnh viện chờ Trươna bá bá cấp cứu xong. Mới đi về!
Nghe Bạch Tình Đình miêu tả xong, sắc mặt vú Ngô bỗng nhiên biến đổi, vội vã đi giầy vào. Bạch Tình Đình kỳ quái mà hỏi thăm:
- Vú Ngô, cô làm gì vậy?
- Tiểu thư, tôi trở về phòng một chút, cô cứ xem TV đi!
Vú Ngô nói xong, vội vã đi về phía phòng của nàng. Mấy người Bạch Tình Đình không hiểu được vú Ngô vội vã trở về phòng làm gì. Chu Hân Minh nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi. Vốn định nói chuyện của Hắc Tam. Nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại không hỏi.
Không lâu sau liền thấy vú Ngô cầm trong tay một chiếc túi xách, vú Ngô nói với Bạch Tình Đình:
- Tiểu thư, ngày mai tôi muốn đi ra ngoài, khả năng phải hai ba ngày nữa mới về!
Bạch Tình Đình nhìn vú Ngô cầm chiếc túi xách trong tay trứ, hỏi:
- Vú Ngô, cô có chuyện gì sao?
Vú Ngô nói:
- Tiểu thư, hôm nay cô đề cập tới việc này không thì tôi cũng quên, năm ngoái tôi đi Thanh Sơn Tự thắp hương, đã từng khấn Phật, chính là mong muốn cô và lão gia có thể bình an. Ngày mai vừa lúc là 28/4 âm lịch, là thánh đản Dược Vương Bồ Tát, tôi nhân cơ hội đi thắp hương một chuyến, cầu cho tiểu thư và lão gia bình an.
Bạch Tình Đình vừa nghe, liền nở nụ cười, nói:
- Vú Ngô, giờ đã là niên đại nào rồi, cô vẫn còn tin mấy thứ đó.
- Tiểu thư, cô cũng nói lung tung, tin điều này luôn luôn không có hại. Tôi cũng không phải tin tưởng những chuyện mê tín, chỉ là muốn thay tiểu thư và lão gia cầu bình an. Tiểu thư và lão gia cả ngày đều ở bên ngoài, giờ bên ngoài xe cộ rất nhiều, cầu bình an dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Vú Ngô nghe được Bạch Tình Đình nói chuyện Trương Khiếu Thiên gặp phải tai nạn xe cộ, nàng bắt đầu mới sợ. Nhớ tới Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình đều lái xe ở bên ngoài cả ngày, khó tránh sẽ không gặp phải loại chuyện này, nàng đã nghĩ thừa dịp ngày mai là ngày thánh đàn của Dược Vương Bồ Tát, đi Thanh Sơn Tự một chuyến, thắp hương, khấn phật, cầu nguyện.
Loại chuyện này, cho dù thời đại nào cũng có người tin tưởng. Kỳ thực, vú Ngô cũng không phải một người theo đạo Phật, nhưng nàng chỉ mong muốn tới thắp hương bái Phật, mong có thể vì Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng mang đến một ít vận may. Bạch Tình Đình vừa nghe vú Ngô nói vậy, ngẫm lại cũng đúng. Mình ở bên ngoài lái xe khó tránh khỏi sẽ gặp phải chuyện, nghĩ đến Trương Khiếu Thiên đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ, Bạch Tình Đình trong lòng cũng bắt đầu lo lắng cho cha mình. Tuy nói Bạch Tình Đình không tin loại chuyện này, nhưng nàng cũng không phải loại người này ép buộc người khác không nên đi tin phật. Thấy vú Ngô muốn đi Thanh Sơn Tự thắp hương bái Phật, Bạch Tình Đình nói:
- Vú Ngô, Thanh Sơn Tự cách Vọng Hải có thể hơn 400 km, quá xa rồi, hơn nữa, nếu như vú Ngô đi một mình tới đó, cháu cũng lo lắng!
Vú Ngô cười nói:
- Tiểu thư, cô yên tâm được rồi.
Nói xong, vú Ngô lấy ra một quyển sổ tay du lịch Thanh Sơn Tự, nói:
- Tiểu thư, lần trước tôi chính là theo đoàn này đi, đoàn này là do người trong Thanh Sơn Tự tổ chức, có rất nhiều người đi, cô cứ yên tâm, tôi đã gọi điện thoại liên hệ, có thể là sáng sớm ngày mai, khoảng bốn năm giờ sáng đã đi rồi. Tôi ở đó một đêm, ngày hôm sau đi luôn cho tiện, tôi có thể ngồi xe đi về, tôi nghĩ nửa đêm đến sáng sớm là có thể về nhà rồi. Bạch Tình Đình vừa nghe đến tận hai ba ngày, nàng liền lo lắng nói:
- Vú Ngô, vậy cũng quá xa, nếu như cô đi xe khách, dọc theo đường đi cùng không nơi nghỉ ngơi, hơn nữa những người đó lái xe cũng không an toàn.
Bạch Tình Đình suy nghĩ một chút, nói:
- Hay là ngày mai cháu cùng cô đi, dù sao cha cũng đã về, coi như cháu đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, cháu lái xe đưa cô đi Thanh Sơn Tự, chúng ta có thể tự mình quyết định thời gian, chờ chừng nào muốn về, chúng ta lại trở về.
- Tiểu thư, như vậy thì cũng tốt, thế nhưng…
Vú Ngô nói, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, ý tứ là Diệp tiên sinh làm sao bây giờ. Bạch Tình Đình thấy vú Ngô nhìn phía Diệp Lăng Phi, nàng liền nghiêng người, hỏi:
- Ông xã, anh có đi Thanh Sơn Tự không?
Diệp Lăng Phi không phải một người tin phật, hắn giết không biết bao nhiêu người rồi, dựa theo thuyết pháp của Phật gia, Diệp Lăng Phi hẳn là phải xuống địa ngục. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: "Bảo ta đi chùa miếu thắp hương bái Phật, đây không phải chê cười sao, phật trong chùa này nhìn thấy ta, không bị ta làm tức giận mà chạy mất là còn khá. Chùa miếu đó không thờ phụng ta thì thôi, còn muốn ta đi thắp hương bái Phật.
Diệp Lăng Phi không muốn đi, nhưng vừa nhìn đôi mắt Bạch Tình Đình trông mong nhìn mình, ngẫm lại Thanh Sơn Tự cách Vọng Hải cũng rất xa, nếu như để hai người Bạch Tình Đình và vú Ngô đi, chính mình xác thực có chút lo lắng. Diệp Lăng Phi ngẫm lại cũng không có chuyện gì, không phải hai ba ngày sao, coi như đi du ngoạn vậy.
Vì vậy. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Được rồi, dù sao anh cũng không việc gì, coi như đi du ngoạn.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn đi Thanh Sơn Tư, hài lòng cười nói:
- Vậy ông xã lái xe, em và vú Ngô ngồi.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Bạch Tình Đình hỏi xong Diệp Lăng Phi hậu, lại hỏi Chu Hân Minh có muốn đi Thanh Sơn Tự không. Chu Hân Minh nói nàng có chuyện, không thể rời đi. Bạch Tình Đình đương nhiên không biết Chu Hân Minh có chuyện gì, nhưng Diệp Lăng Phi cũng rất hiểu mấy ngày nay Chu Hân Minh muốn làm gì. Chu Hân Minh không đi Thanh Sơn Tự, Bạch Tình Đình cũng không cường cầu, chuyện cứ quyết định như vậy, Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và vú Ngô sáng sớm ngày mai đi Thanh Sơn Tự.
Bời vì ngày mai muốn đi Thanh Sơn Tự, vú Ngô trở về phòng sớm. Bạch Tình Đình cũng lên lầu gọi điện thoại cho cha mình, mặc kệ thế nào, công việc cũng cần thu xếp một chút.
Phòng khách chỉ còn lại có Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh, Chu Hân Minh ngồi ở sô pha, nhìn Diệp Lăng Phi nói
- Buổi chiều Hắc Tam đến đại đội cảnh sát đầu thú rồi, hắn chủ động thừa nhận tất cả, đồng thời nói ra chuyện hắn hối lộ Vương Thiên Quân.
- Vậy tốt rồi, như vậy em có thế xử lý Vương Thiên Quân rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Chu Hân Minh dừng một chút, đưa ánh mắt nhìn phía cầu thang, xem Bạch Tình Đình có ở gần đó hay không. Xác định Bạch Tình Đình lên lầu rồi, Chu Hân Minh mới hạ giọng hỏi:
- Có phải anh bảo Phủ Đầu Bang giao ra Hắc Tam không?
Diệp Lăng Phi lười nhác nằm ở chiếc ghế sô pha đơn, tay phải hắn cầm một điếu thuốc, nghe Chu Hân Minh hỏi mình, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Minh, em quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần Hắc Tam đầu thú, thì cứ làm theo trình tự pháp lý là được rồi.
- Em chỉ là khó hiểu, vì sao anh có thế bảo Phủ Đầu Bang giao ra Hắc Tam?
Chu Hân Minh hỏi,
- Có phải anh và Phủ Đầu Bang có quan hệ gì không?
Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, vừa định đem tàn thuốc gạt xuống mặt đất, nhớ tới vú Ngô vừa quét phòng khách xong, vì vậy, Diệp Lăng Phi đứng lên, đi tới trước người Chu Hân Minh, gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Minh. Tay trái ôm eo Chu Hân Minh, cười nói:
- Em cũng đừng suy nghĩ lung tung, anh là công dân gương mẫu, sao có qua lại với hắc bang chứ, yên tâm đi, anh sẽ không để em khó xử đâu.
- Em không phải lo lắng chuyện này, em hỏi anh và Phủ Đầu Bang có phải có liên quan gì không.
Chu Hân Minh vừa bị Diệp Lăng Phi ôm eo, thì có điểm không thích ứng, dù sao nàng còn không có hành vi vô cùng thân thiết với Diệp Lăng Phi ở phòng khách, chỉ là, Chu Hân Minh rất nhanh cũng cảm thấy quen dần. Nàng nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Em chỉ là tùy tiện hỏi thôi!
- Anh và Phủ Đầu Bang xác thực có chút quan hệ, nhưng chỉ là quen biết Tiêu Triều Dương thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Hân Minh, anh và Tiêu Triều Dương là ngẫu nhiên quen biết, lần này anh chỉ gọi điện thoại cho Tiêu Triều Dương, muốn Tiêu Triều Dương giúp anh tìm một người, thẳng thắn nói, anh cũng không trông cậy vào việc Tiêu Triều Dương có thể giao ra Hắc Tam, nhưng không ngờ Tiêu Triều Dương thật sự giao ra Hắc Tam.
Chu Hân Minh nghe xong, gật đầu, nói:
- Em đã biết!
Diệp Lăng Phi đưa tay xoa nắn cái eo nhỏ của Chu Hân Minh, miệng nói:
- Được rồi, anh muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi Thanh Sơn Tự.
Nói xong, Diệp Lăng Phi khẽ hôn lên môi Chu Hân Minh một cái, cười nói:
- Ngủ ngon!
Last edited by baongoc; 01-10-2011 at 05:54 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Over Night