Người dược chi văn minh thì đánh ra Thái Thượng Thương Hàn Kinh, Vô Thượng Sinh Cơ Quyết, các loại tuyệt học. Tuy nhiên trừ điuề đó ra, không khí di chuyển mùi độc dược do thảo mộc cương kinh phối thành, còn có kim châm độ. Vài kim châm đâm ra, những cây kim mỏng như lông trâu, không cẩn thận sẽ trúng chiêu.
Người pháp cổ thế giới thì là người công kích cường đại nhất. Theo lý thì hiện trường là hai mươi người hỗn chiến, không tiện dùng thuật mới đúng, nhưng những người pháp cổ thế giới không phải bình thường, đa số phóng ra nhiều truy tung thuật, không sợ cũng sẽ không ngộ thương đối thủ.
Không sai, bên công kích là người bốn văn minh.
Người Vô Thượng Đại Giáo có làm thế nào cũng khó tới hỗn động cảnh cửu tầng.
Bình thường lên được hỗn động cảnh cửu tầng trong Vô Thượng Đại Giáo bình thường có thể xưng là chí tôn, nắm quyền to một phương.
Công kích thật mạnh!
Đám Vô Thượng Đại Giáo đứng xem nghẹt thở nhìn, đây là công kích cường đại cỡ nào chứ! Đổi almf người Vô Thượng Đại Giáo lên thì sớm bị công kích cường đại như vậy dễ dàng xé nát. Lục Nguyên này đúng là yêu nghiệt của Vô Thượng Đại Giáo. Kiếm Môn liên tục ra hai yêu nghiệt, người thứ nhất là quang diệu vạn trượng thái cổ Kiếm Chi Tử, người sau ánh sáng dù không bằng Kiếm Chi Tử nhưng không kém bao nhiêu.
Tuy nhiên, Lục Nguyên làm sao ứng đối nổi công kích đây? Công kích của đối thủ cường đến cực điểm.
Trong công kích của hai mươi người, thân hình Lục Nguyên rất nhẹ nhàng, dù tốc độ không bằng người phong chi văn minh nhưng tốc độ Lục Nguyên khá là xuất sắc, thỉnh thoảng né tránh, ngẫu nhiên rút kiếm khỏi vỏ, lấy Dưỡng Ngô tiên kiếm chặn bốn phía rồi tấn công. Lục Nguyên đối mặt hai mươi đối thủ, công kích như sóng cuộn biển gầm mà hắn thì tựa con thuyền nhỏ trong sóng, bềnh bồng theo sóng nhưng tùy thời bị sóng nhấn chìm.
Cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng lạ lùng là đây.
Cho đến bây giờ, dù Lục Nguyên nguy hiểm nhưng không bị sóng lật thuyền, thời gian kéo dài cũng lâu quá đi.
Hai mươi người liên hợp công kích cho đến giờ đã đánh ba mươi chiêu, không bắt được Lục Nguyên, rõ ràng là tát mặt.
Giản Trường Không nhanh trí nhất, quát một tiếng:
- Lục Nguyên, thì ra ngươi chỉ biết trốn, xem ra Kiếm Môn nên đổi tên thành đào môn đi, truyền thụ kỹ năng trốn vô song thiên hạ!
Cái này là sỉ nhục sư môn của Lục Nguyên chọc giận hắn, khi hắn nổi sùng là sẽ không trốn nữa mà ngay mặt nghênh đón hai mươi người, chớp mắt sẽ bị bắt ngay. Giản Trường Không là người thông minh, hiểu lợi dụng tình thế. Ví dụ mới rồi lợi dụng mọi người giận dữ buộc Lục Nguyên, nay lợi dụng sỉ nhục buộc Lục Nguyên làm sai, cảm xúc mất khống chế, nếu mất khống chế là Lục Nguyên tiêu rồi.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Kiếm Môn có đổi tên thành đào môn hay không thì ta không biết, nhưng Kiếm Môn đổi thành đào môn, vậy giản chi văn minh có nên chọn một chữ tương đồng với đào để đổi tên không?
Cái này là mỉa mai điển cổ lịch sử giản xuất từ kiếm.
Lục Nguyên lạnh nhạt nói:
- Nhưng nói ta chỉ biết trốn, có thể ở trong tay hai mươi hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp trốn được thì cũng là loại bản lĩnh, ta thấy tự hào.
Hắn tránh đi năm đòn tấn công tập đến.
Không sai, có thể ở trong tay hai mươi hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp mà không thua, mặc kệ là ngay mặt đấu hay không thì cũng là bản lĩnh rồi.
Việc này nếu truyền ra ngoài thì hai mươi người này mất hết mặt mũi, Lục Nguyên danh tiếng tăng vọt.
Dù sao hai mươi người văn minh liên hợp đánh một người Vô Thượng Đại Giáo, còn bó tay, bên nào mất mặt bên nào nổi danh, quá rõ ràng.
Thật ra Lục Nguyên đang chờ thời cơ.
Đối thủ là hai mươi người xuất thân từ văn minh, liên hợp với nhau, bắt đầu là khí thế không thể đỡ, dù có phát hiện sơ hở của đối thủ nhưng quá sắc bén đỡ không nổi, ra tay dù có thể tổn thương đối thủ nhưng e rằng mình cũng sẽ bị thương không nhỏ.
Cho nên, mình đang chờ.
Một hơi xông lên, lần hai suy, lần ba kiệt.
Đợi chúng ta nôn nóng thì cơ hội của mình liền đến.
Mình chờ được, đối thủ thì không.
Cán cân thắng lợi cuối cùng sẽ nghiêng về mình.
Hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp lại, các loại kỳ công tuyệt kỹ thi triển.
Pháp cổ văn minh, dược chi văn minh, tiên cổ văn minh, phong chi văn minh.
Thật nhiều kỳ công tuyệt kỹ, dù là một chiêu đều đáng giá mọi người bình luận một hai. Nếu là bình thường sẽ kiềm không được khen một tiếng tuyệt, nhưng giờ không có ai khen cả, giờ nói tốt là rõ ràng tát vào mặt rồi. Tuyệt kỹ ngươi có tốt, chiêu thức đánh có diệu thì phải đánh trúng người mới tính là hợp cách chứ.
Kết quả là hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng liên hợp tấn công trăm chiêu, nhưng không đánh gục được Lục Nguyên.
Sai rồi, không chỉ không tóm được Lục Nguyên mà không tổn thương được hắn nữa, chỉ vẻn vẹn dính chút góc áo của hắn, đâm vào vài miếng vải xanh áo của hắn, như vậy mà thôi.
Một vết nặng nhất là Giản Trường Không đánh vào vai Lục Nguyên, không nhẹ không nặng chịu một nhát, căn bản không bị tổn thương.
Đây chính là hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng, liên hợp trăm chiêu, chiến tích mạnh nhất.
Cái này nói ra chỉ e rằng kinh hãi chết người, gọi người không cách nào tin tưởng!
- Chuyện gì vậy? Tiểu tử này biết yêu thuật chắc?
- Không thể nào, mới rồi đã đẩy hắn vào tuyệt cảnh, rõ ràng nên đánh trúng mới phải.
Hai mươi người bao vây Lục Nguyên đều nóng trong mình, hôm nay mặc kệ kết quả có bắt được Lục Nguyên hay không họ mất mặt rồi, không còn mặt mũi gì cả.
Đâu chỉ là họ không dám tin, người bao vây ai nấy không dám tin, không ngờ lâu như vậy mà chưa bắt được Lục Nguyên. Hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng bao vây đều là có danh tiếng cả.
Từ lúc bắt đầu Nghiêm Thiên Pháp, Phong Nhị Thập Tứ, Giản Nguyệt Bạch, Quý Hoa Đà, bốn người xem thường nhưng giờ đều nghiêm túc nhìn. Trên mặt họ xẹt qua kinh ngạc. Bốn vị tiểu lãnh tụ ai nấy đều đứng trên cảnh giới mạnh nhất hỗn động cảnh, sẽ không để ý tu vi thấp hơn. Bọn họ đều nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm cấp bậc như Khí Vận Thất Tử.
Nhưng bây giờ họ phát hiện không chỉ nhìn vào Khí Vận Thất Tử mà thôi.
Người tên Lục Nguyên, hoàn toàn lớn lên e rằng có thể đối kháng với họ, tất nhiên bất giờ thì không được.
Tốt lắm!
Cơ hội đến rồi! Những người này đã nóng nảy.
Lục Nguyên nhìn trong hai mươi người, có một phần bắt đầu nóng nảy nhưng còn một số vẫn bình tĩnh. Ví dụ như Giản Trường Không khá là tỉnh táo, gã đúng là một tai họa, chơi đùa tình thế, vận dụng ngôn ngữ, phúc thủ phiên vân, đáng tiếc trận này không thể giết chết chỉ có thể đánh bại gã thôi.
Cơ hội tốt!
Nhát kiếm đầu tiên của Lục Nguyên! Không sai, phản kích là kiếm thuật nhất tuyến thiên. Kiếm thuật nhất tuyến thiên xem thấu sơ hở hai mươi người liên hợp, một kiếm nhanh đến cực điểm, mau chóng quét qua. Một kiếm quét qua, chớp mắt hai mươi người liên hợp xuất hiện sơ hở một đoạn thời gian.
Đương nhiên sơ hở này xuất hiện thời gian rất ngắn, nếu không bắt được sẽ là bỏ lỡ.
Lục Nguyên một kiếm đâm một người tiên cổ văn minh. Một kiếm này dường như bình thường không có gì lạ, nhưng bên trong ẩn chứa cửu âm cửu dương sâu sắc nhất. Người này đã từ bỏ phòng ngự, toàn lực tấn công, vì gã nghĩ rằng hai mươi người liên hợp thì Lục Nguyên sao phản kích được, vậy nên gã lộ ra một sơ hở không nhỏ. Lục Nguyên đâm ra một kiếm đã trúng bả vai người đó, lập tức gã bị thương không nhẹ, đây là tên thứ nhất.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Đâm bị thương người xong Lục Nguyên không dừng tay, lại một kiếm phản tập. Một kiếm phản tập ở không trung đánh ra kiếm vũ. Mới rồi mười chín người định tụ tập muốn phản kích Lục Nguyên, ai ngờ kiếm vũ lên, dường như ai nấy đều là mục tiêu vậy.
Cùng lúc đó, kiếm vũ như sóng thần dấy lên, Lục Nguyên vận không gian thiết tắc đem người phong chi văn minh định tập kích sau lưng mình dời đến trước người, giật nhỏ, đây là người thứ hai bị thương.
Luân hồi sạ vận, đến từ dược chi văn minh mới trồng xuống Thái Thượng Thương Hàn Kinh, kết quả liền bị sinh tử luân hồi bàn đánh trúng. Lúc này sinh tử luân hồi bàn nhuộm đẳng uy lực, chớp mắt đốt cháy tuổi thọ người đó. Người này kinh sợ vận pháp lực kháng cự, muốn chặn sinh tử luân hồi bàn, nhưng bị Lục Nguyên nhân dịp đánh bị thương, đây là tên thứ ba.
Một người bay lên đỉnh đầu Lục Nguyên, muốn đánh bị thương hắn. Nhưng khoảnh khắc Lục Nguyên vận dụng tiểu nhân quả thiết tắc. Ngươi muốn tập kích ta là nhân, ngươi bị ta đánh thương là quả. Mới vận tiểu nhân quả thiết tắc thì người đó đã toát ra máu, đó là người trọng thương dưới tay Lục Nguyên.
Đương nhiên đối phương không phải con rối tùy tiện Lục Nguyên xoay. Sau khi hắn tổn thương bốn người thì còn lại mười sáu người hoảng loạn tập hợp lại muốn so cao thấp với hắn.
Mắt thấy đối thủ trong khoảnh khắc trấn tĩnh lại.
Lúc này, một kiếm của Lục Nguyên tay đến.
Không sai, một kiếm từ tây đến.
Một kiếm này ẩn chứa tiểu nhân quả thiết tắc, cửu âm cửu dương, luân hồi thiết tắc và không gian thiết tắc, ba thiết tắc rưỡi cùng với một trăm mười một loại kiếm ý, tất cả ẩn chứa trong một kiếm này, bây giờ muốn đè ép khí thế của đối thủ, mặt khác còn nữa.
*Ầm!*
Trong chớp mắt giao đấu, triệt để tập hợp lại mười sáu người thì đã tổn thương ba, chỉ còn lại mười ba người.
Thật ra chỉ trong chớp mắt, chân chính bị thương không phải ba người này.
Mà là niềm tin của đối thủ.
Lục Nguyên mới rồi ra một kiếm thật quá kinh diễm, kinh diễm đến khó tưởng tượng, ba thiết tắc rưỡi, một trăm mười một loại kiếm ý đều hợp cùng một chỗ. Một kiếm xảo diệu khiến hai đế tử ở một bên biến sắc. Hơn mười người đang đấu dù không muốn thừa nhận nhưng vừa rồi Lục Nguyên đánh ra nhát kiếm kia đúng là khiến chúng ngửa cổ nhìn kỹ xảo chiêu thức của hắn, khó mà với tới.
Thật không tin được! Một đệ tử Vô Thượng Đại Giáo không quan trọng đánh ra một kiếm lại khiến họ có cảmgiacs ngửa đầu nhìn núi cao, điều này làm người khó thở.
Nhưng đây đúng là sự thật.
Giản Trường Không quát dài:
- Dùng văn tự! Chúng ta còn có văn tự!
Văn tự, đây là một trong nguyên nhan quan trọng văn minh đứng trên Vô Thượng Đại Giáo. Nghe Giản Trường Không nói vậy, mười ba người bị một kiếm của Lục Nguyên kinh diễm làm kinh ngạc ngây người chớp mắt đánh ra văn tự. Phong chi văn minh văn tự có hai loại, một là văn tự khiến bản thân càng nhanh, một là văn tự khắc chế không gian thiết tắc.
Văn tự dược chi văn minh cơ bản là đủ các loại đặc hiệu dược vật, ví dụ làm người hôn mê, đau đầu, khó chịu.
Văn tự của tiên cổ văn minh là khiến người có cảm giác ngắt quãng, dù là pháp lực, tinh thần hay chiêu thức đều bị làm cho ngắt quãng.
Đương nhiên đáng sợ nhất vẫn là văn minh văn tự của pháp cổ văn minh. Văn minh văn tự khác là đơn, mà pháp cổ văn tự là đủ các loại, tăng cường uy lực pháp lực này, trói buộc người này, đủ các loại văn tự đi ra, nguyên khung trời xuất hiện mười mấy gần hai mươi văn tự.
'Tật, chế' đó là văn tự của phong chi văn minh, cái trước là tăng tốc độ, cái sau nghiêng về không gian thiết tắc, hơn nữa không chỉ hai mà còn có mấy cái khác.
'Đảo, toàn', đây là văn tự dược chi văn minh, khiến người có cảm giác đảo và toàn, khó thể chiến đấu, trừ đó ra còn có mấy cái.
'Tạp, đoạn' vân vân, đây là văn tự của tiên cổ văn minh, tác dụng thì khỏi nói nữa, đồng chi văn tự cơ bản là cùng loại tỉnh dùng.
'Hỏa, thủy, đại' vân vân là văn tự của pháp cổ văn minh. Thủy có thể tăng uy lực thủy hệ pháp thuật, hỏa có thể phát huy uy lực hỏa hệ pháp thuật, còn chữ đại thì dùng để tăng trọng lực lên người Lục Nguyên, đến mức độ cực kỳ đáng sợ.
Nhiều văn tự như vậy xẹt qua trên trời.
Có nhiều văn tự thế sao?
văn tự của tiên cổ văn minh là mình thích nhất. Lục Nguyên lập tức vận dụng thôn kim long, chẳng chút do dự nuốt lấy đồng chi văn tự để làm mạnh thêm kiếm đạo văn tự của mình, cảm giác kiếm đạo văn tự tăng lớn không ít. Văn tự của dược chi văn minh thì thành chất dinh dưỡng cho thôn mộc long, Thanh Thánh kiếm đạo, khiến Thanh Thánh kiếm đạo càng tăng một tầng.
Còn về phong chi văn tự, hiện nay mình còn chưa thể hấp thu, nhưng không cấu thành áp chế với mình.
Văn tự 'thủy, hỏa' vân vân thật ra mình không hề sợ, chẳng qua tăng cường uy lực pháp thuật. Pháp thuật có cường hơn thì mình cũng phá hết, không phải chuyện khó khăn gì. Chỉ có chữ đại cùng loại văn tự là tạo thành chút áp lực với mình, khiến trọng lực trên người lớn rất nhiều, tốc độ biến chậm chút. Tuy nhiên, mình có thể thuấn di. Không sợ.
Tất nhiên thôn phệ long của Lục Nguyên hấp thu chỉ là tinh hoa văn tự, bề ngoài thì nó vẫn như trước kia, không nhìn ra có gì khác biệt. Vậy nên trong mắt mọi người, Lục Nguyên vẫn là bị nhiều văn tự trấn áp, bộ dạng cực kỳ vất vả. Không ai hay biết Lục Nguyên giờ sung sướng lên chín tầng trời, lần này là lần mình hấp thu văn tự sướng nhất, cắn nuốt nhiều tinh hoa văn tự.
Người Vô Thượng Đại Giáo bình thường rất ít thấy văn tự, rốt cuộc giờ đã biết, nhiều văn tự như vậy, mỗi cái đều có uy lực khủng bố. Người Vô Thượng Đại Giáo trời sinh sợ hãi văn tự, sau sao đây là một trong tiêu chí cường đại của văn minh. Mặc dù Lục Nguyên khá giỏi nhưng chắc địch không lại văn tự, tiếc quá, Lục Nguyên sắp bị nhiều văn tự trấn áp rồi.
Giản Trường Không cười dài nói:
- Lục Nguyên, hôm nay rốt cuộc trấn áp được ngươi!
Gã cực kỳ đắc ý. Lục Nguyên, ngươi giờ ngươi huênh hoang cái gì, thì cũng bị trấn áp thôi, Lục Nguyên, lần này ngươi phải bị ta đánh bại thê thảm.
Trong khi Giản Trường Không vô cùng đắc ý thì vèo một tiếng, Lục Nguyên lại ra tay.
Gần mười văn tự triệt để vỡ nát, giống tờ giấy.
Còn lại gần mười văn tự cũng không có tác dụng gì.
Lục Nguyên hời hợt nói:
- Đây chính là văn tự? Cũng không có gì ghê gớm lắm đâu?
Văn tự, là vinh diệu của văn minh.
Văn tự, là mặt cường đại nhất của văn minh.
Kiếm đạo văn tự tồn tại, khiến người văn minh có cảm giác ưu việt với người Vô Thượng Đại Giáo.
Gần hai mươi văn tự trấn áp Lục Nguyên, người bên cạnh thấy thì đó là việc đơn giản, ngay chính Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử cũng cảm thấy Lục Nguyên khó chống cự. Nhưng chính lúc đó, trong nhiều văn tự, có gần mười cía bị Lục Nguyên dễ dàng đánh nát.
Tương phản lớn như vậy, nghịch chuyển mãnh liệt như vậy khiến người khó thể chấp nhận.
- Văn tự, chẳng qua chỉ có vậy.
Hời hợt nói xong câu đó, Lục Nguyên động, phát động đòn tấn công nhanh.
Nhanh!
Càng nhanh!
Nhanh như tia chớp!
Chỉ chớp mắt đã đánh trúng bốn người, chỉ còn lại chín người thôi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Kỳ thật đánh trúng chín người không phải chuyện dễ, dù gì đối thủ toàn là hỗn động cảnh cửu tầng, nhưng lúc trước kiếm thuật của Lục Nguyên dung hợp ba thiết tắc rưỡi và một trăm mười một kiếm ý, chiêu thức huyền diệu khiến người vô lực, cảm giác về mặt chiêu thức không thể tranh tài. Bây giờ xé nát văn tự càng khiến ngoài cảm thấy văn tự vô dụng.
Nói đơn giản là tâm lý đám người bị Lục Nguyên kích thích.
Sâu tận đáy lòng bọn họ đã thừa nhận Lục Nguyên đáng sợ, thừa nhận mình không bằng hắn.
Cho nên, dưới khí thế như vậy, tâm lý bị Lục Nguyên đè ép, bị hắn đánh bại là chuyện bình thường.
Bây giờ đối thủ còn lại chín người.
Chín người còn lại đều không tầm thường, trong văn minh có thể xưng là tuyệt thế thiên tài, coi như tâm lý bị dao động, bị rung động thì vẫn muốn tấn công.
Giản Trường Không quát dài:
- Cùng xông lên!
Lại là chín người thi triển sát chiêu, phối hợp Lục Nguyên tấn công.
Còn muốn xông lên ư, ngoan cố thật.
Nếu đối thủ không từ bỏ, vậy mình chỉ có nước bỏ thêm sức.
kiếm thuật nhất tuyến thiên, thuấn di. Kiếm thuật nhất tuyến thiên, liên chiêu này rất dễ dùng, hơn nữa trong lần chiến đấu này liên tục dùng liên chiêu, dù là ai cũng không đón nhận được. Chớp mắt lại ba người ngã gục, bây giờ còn sót lại sáu người, ít đến đáng thương.
Quá đẹp! Pháp Tiêu Đế Tử và Pháp Cường Đế Tử trong thủy kính thuật có thấy Lục Nguyên sử dụng rồi, nhưng khi bộ liên chiêu này lại xuất hiện thì bất giác thầm khen một tiếng đẹp, còn người khá thì tất nhiên vô cùng rung động, đây là liên chiêu xinh đẹp thế nào chứ, vậy mà cũng liên kết được.
Cùng lúc đó, trong lòng Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử hiểu rằng, cuộc chiến này tới đây thì dù chưa kết thúc nhưng thật sự đã chấm dứt, tiếp theo chỉ là màn biểu diễn cá nhân Lục Nguyên mà thôi.
Một kiếm đánh ra, mang theo âm dương ẩn vào trong, tìm ra khuyết điểm, lại gục một người, còn năm tên.
Lại đánh ra một kiếm, lần thứ hai đâm một người, sót lại một tên.
Lại một kiếm đánh ra, một kiếm này không phải âm dương tìm khuyết điểm mà là luân hồi. Âm dương tìm sơ hở, luân hồi do ta khống chế trong bàn tay. Giờ đối thủ chỉ còn lại bốn người, Lục Nguyên có thể đánh bá khí rồi, lên xuống chưa đến mười chiêu thì lại có ba người thua dưới kiếm Lục Nguyên.
Bây giờ chỉ còn lại một người cuối cùng, tức là Giản Trường Không.
Lục Nguyên cầm kiếm nhìn Giản Trường Không, nói:
- Giản Trường Không, ngươi nói ở lần thứ bảy tương ngộ ta không phải đối thủ của ngươi, xem ra là nói dối rồi.
Lúc lần thứ bảy tương ngộ Lục Nguyên tất nhiên không là đối thủ của Giản Trường Không, Lục Nguyên sẽ không chối chuyện đó, giờ hắn nói vậy chẳng qua đùa giỡn thủ đoạn thôi.
Lần này khiêu chiến Lục Nguyên là ai gây nên? Không thể nghi ngờ, chính là Giản Trường Không. Giản Trường Không nói Lục Nguyên không phải đối thủ của gã, trong năm mươi chiêu là có thể giết chết Lục Nguyên, đây là sự thật ở lần thứ bảy tương ngộ.
Nhưng lần này hai mươi người liên hợp khiêu chiến với hắn, nhận kết quả là tập thể thảm bại, hai mươi người mất hết mặt mũi.
Con người lúc mất mặt thì đa số sẽ bản năng tìm kẻ chịu tội thay.
Nhưng khó mà kiếm kẻ chịu tội thay.
Tuy nhiên, giờ hắn giúp họ tìm ra một người, không sai, kẻ đó chính là Giản Trường Không. Hắn cố ý nói Giản Trường Không nói dối.
Vậy thì lửa giận của rất nhiều người sẽ oanh tạc Giản Trường Không. Không sai, ngươi thấy đó, là vì ngươi cố ý nói tình báo giả, bảo rằng Lục Nguyên không địch lại năm mươi chiêu của ngươi, kết quả hắn cường như vậy. Ngươi nói chỉ là tình báo giả, khiến mọi người thảm bại, mất hết mặt mũi.
Cứ thế thì Giản Trường Không sẽ đắc tội rất nhiều người.
Không sai, Lục Nguyên đùa chính thủ đoạn này. Hết cách, trong trường hợp này không tiện giết Giản Trường Không, cố tình mấy lần gã đối nghịch với hắn, muốn ám hại hắn, vậy giờ hắn dùng ngôn ngữ ám lại một lần, khiến gã kết hạ nhiều thù hận.
Giản Trường Không nghe Lục Nguyên nói vậy thì biến sắc mặt. Gã thâm trầm gian xảo, chớp mắt liền nghĩ thông mục đích Lục Nguyên nói vậy, mặt biến sắc.
Mười chín người thua cuộc không phải ai cũng trúng kế, nhưng đa số đều trợn mắt trừng Giản Trường Không.
- Giản Trường Không đáng chết, cung cấp tình báo giả cho chúng ta!
- Chúng ta thất bại có hơn phân nửa là lỗi của Giản Trường Không!
Thật là có người nghi ngờ lời Lục Nguyên nói, nhưng mà, dưới tình huống mất mặt, xuất hiện kẻ chịu tội này thì tất nhiên nên trách tên đó rồi, dù sao bản năng phản xạ của đa số là vậy, đúng là mình, sai là người khác.
Giản Trường Không biết mình một lúc đắc tội nhiều người như vậy, đang nghĩ nên giải quyét như thế nào. Gã không bao giờ ngờ Lục Nguyên sẽ chơi chiêu này. Đang khi gã suy tư thì nghe Lục Nguyên la lên.
- Cuộc chiến còn chưa kết thúc nha!
Chưa đến Giản Trường Không phản ứng thì Lục Nguyên đã xuất kích, lần này không dùng kiếm mà bằng nắm đấm.
Trên câu quyền, dưới câu quyền, trái câu quyền, phải câu quyền, trực kích, khuỷu tay kích, đánh thọc sườn, trên đá chân, dưới đá chân, trái đá chân, phản đá chân, dù sao Lục Nguyên dùng cả tay chân, dù là quyền hay cước đều đánh lên người Giản Trường Không. Phút chốc Giản Trường Không như bao cát bị Lục Nguyên đánh tới đánh lui.
Đánh ra một kích cuối cùng thì Giản Trường Không đã bất tỉnh rồi, đầu bị đánh thành đầu heo, toàn thân bị đánh sưng phù, cực kỳ thê thảm, bị Lục Nguyên làm thành bao cát quyền đấm cước đá một trận. Nhưng đau khổ nhất là mười mấy người hận gã, trách gã, cho rằng tại gã đưa tình báo sai, cùng lúc đắc tội nhiều người như vậy, dù lần này Giản Trường Không không chết cũng phải lột dá.
Đánh ra một kích cuối cùng, chiến đấu một đối hai mươi đã hạ màn.
Người chiến thắng không phải bên hai mươi người đầu trận mọi người chú ý, mà là bên Lục Nguyên. Thật là khó tin, dù là ai cũng không ngờ chiến thắng cuối cùng sẽ là bên Lục Nguyên.
Trời ạ! Bây giờ Lục Nguyên mạnh như vậy, có thể lấy một địch hai mươi, chiến thắng hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng.
Trước khi chiến đấu không ai tin điều này.
Nhưng giờ cuộc chiến kết thúc, hắn sáng tạo ra chiến tích chiến thắng hai mươi người hỗn động cảnh cửu tầng.
Thật khó thể tưởng tượng!
Bây giờ không ai không phục Lục Nguyên xếp ở hạng bảy, có được hai trăm lẻ sáu điểm.
Không phục thì ta đánh cho phục, đây là câu trước đó Lục Nguyên nói, thông qua chiến đấu lần này, người khác cơ bản phục rồi.
Lục Nguyên đứng đó, đó là vị trí người số điểm hạng bảy đứng. Đứng cách Lục Nguyên rất gần là Đường Tùng xuất thân từ Đường gia pháp cổ văn minh.
Nhân vật xuất sắc này cười tủm tỉm nói:
- Không tệ, là Lục Nguyên sư đệ đúng không? Nếu có rảnh hãy đến Đường gia làm khách.
Là một trong người thừa kế Đường gia, Đường Tùng cũng là một nhân vật xuất sắc, chớp mắt đoán ra Lục Nguyên là nhân vật cần phải lôi kéo.
Lục Nguyên mỉm cười đáp:
- Nếu có cơ hội ta sẽ đi. Mà nếu ngươi đến gần Kiếm Môn thì nhớ báo cho ta một tiếng.
Khi Lục Nguyên và Đường Tùng nhỏ giọng nói Tống Xung Minh đứng chung với người khác trên bảng, một trong sáu gia tộc Tống gia, phong lưu đại thiếu gia tích tinh xá yêu mỹ nhân khoái hưởng lạc thầm nghĩ, lúc trước mình đã đánh giá thấp Lục Nguyên, giờ phải báo lại gia tộc, nhất định phải kéo Lục Nguyên cho bằng được. Nhân vật như vậy mà không mượn sức thì sẽ chịu thiệt, là một đại gia tộc, muốn đứng vững không ngã phải hiểu lôi kéo nhân tài, nếu không thể thực hiện cũng phải kết bạn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
- Tiếp theo tiếp tục tuyên bố mười người đứng đầu, giờ tuyên bố đến đến vị thứ tám, giản chi văn minh Giản Độc Tâm, có một trăm tám mươi ba điểm.
Lại là một người đến từ giản chi văn minh, đứng bên cạnh Lục Nguyên, vị trí thứ tám.
- Hạng chín là giản chi văn minh Giản Trường Không, một trăm bảy mươi hai điểm.
Vị này chẳng ngờ là giản chi văn minh Giản Trường Không. Thật ra Giản Trường Không khá lợi hại, trong hỗn động cảnh cửu tầng khó được cao thủ, lần này trong tương ngộ sâm lâm cũng rất may mắn, không gặp đối thủ khó xơi lắm, cho nên điểm cũng cao. Nhưng lúc trước dù là người nào xếp điểm mười hàng đầu đều tiêu sái bình tĩnh đi, chỉ có Giản Trường Không bị đánh trọng thương tiến lên. Gã bị Lục Nguyên đánh thành đầu heo, bộ dạng cực kỳ chật vật, trong lòng rất là buồn bực.
- Hạng mười, phong chi văn minh Viên Ma Tôn Đại Chi, một trăm sáu mươi tám điểm.
Đến đây thì mười người điểm xếp mười hàng đầu đã ra hết.
Hạng nhất là Nghiêm Thiên Pháp. Hạng hai là Phong Nhị Thập Tứ. Hạng ba là Quý Hoa Đà. Hạng bốn là Giản Nguyệt Bạch. Hạng năm là Thượng Quan Đình. Hạng sáu là Đường Tùng. Hạng bảy là Lục Nguyên. Hạng tám là Giản Độc Tâm. Hạng chín là Giản Trường Không. Hạng mười là Tôn Đại Chi.
Mười người này có ba thuộc về pháp cổ văn minh, là Nghiêm Thiên Pháp, Thượng Quan Đình, Đường Tùng. Có ba thuộc về giản chi văn minh là Giản Nguyệt Bạch, Giản Độc Tâm, Giản Trường Không. Có hai thuộc về phong chi văn minh. Có một thuộc về dược chi văn minh, còn Vô Thượng Đại Giáo chỉ có một người là Lục Nguyên.
Trong đó Lục Nguyên là ngựa ô rõ ràng nhất, đen từ đầu đến đuôi. Dù là ai thì trước đó không ngờ Lục Nguyên có thể xếp vào mười hàng đầu.
Ba trăm mười người ở trong tương ngộ sâm lâm đấu nhau quyết định điểm.
Số điểm cuối cùng mười người đứng đầu đã quyết định.
Ngựa ô lớn nhất Lục Nguyên lóe sáng xuất hiện!
Pháp Tiêu Đế Tử mỉm cười nói:
- Bây giờ đã điểm danh mười người hàng đầu, lần này vốn là cuộc chiến của hai tổ Thắng Bại Giả. Thắng Giả Tổ có chín người vào mười hàng đầu, bại giả tổ có một người vào. Căn cứ theo bại giả tổ lúc bắt đầu thực lực thua xa thắng giả tổ nên trận chiến này xem như hòa, coi như thắng giả tổ và bại giả tổ hòa nhau.
Nếu bại giả tổ không có người vào mười hàng đầu thì chính là bại giả tổ.
Bại giả tổ có người vào mười hàng đầu thì tính là ván hòa.
Bại giả tổ có hai người vào mười hàng đầu thì tính là bại giả tổ thắng.
Hết cách, ai kêu bại giả tổ bắt đầu đã thua xa thắng giả tổ, tất cả người hỗn động cảnh cửu tầng đều về hết bên thắng giả tổ. Hỗn động cảnh bát tầng, thất tầng cũng cũng ở trong thắng giả tổ, điều kiện vốn có quá tốt.
Vậy nên cuộc chiến này cuối cùng đã định là hòa nhau.
Đây là đả kích rất lớn với thắng giả tổ. Trước khi chiến đấu thì người thắng giả tổ tràn đầy tự tin, gào la phải đánh thắng bại giả tổ, kết quả bị Lục Nguyên xuất thân bại giả tổ xông vào mười hàng đầu, kêu người sao mà chịu nổi. Nhưng vừa rồi Lục Nguyên lấy một chọi hai mươi nhiệt huyết đấu khiến người không thể không thừa nhận, hắn đánh rất đặc sắc, xếp ở mười hàng đầu cũng là bình thường, không vào được mười hàng đầu mới là quái.
Pháp Cường Đế Tử hừ một tiếng, nói:
- Lần tới lại đến nữa thì gã thập tam, ta sẽ thắng!
Tuy rằng là hòa nhau nhưng Pháp Cường Đế Tử hơi mất vui.
Pháp Tiêu Đế Tử mỉm cười nói:
- Lần sau sẽ không ra loại yêu nghiệt như Lục Nguyên nữa đâu. Lão thập ngũ, lần tới ta sẽ khiến ngươi thua.
Hai vị đế tử kình nhau.
Qua nửa ngày Pháp Tiêu Đế Tử buồn cười nói:
- Được rồi, bây giờ bắt đầu tuyên bố phần phần thưởng mười hàng đầu. Trước khi đấu thì có nói rồi, người số điểm mười hàng đầu sẽ được thưởng phong phú, đối với thiên tài đặc biệt, pháp cổ văn minh chúng ta luôn đặc biệt chú trọng. Lần này mười hàng đầu có ba phần thưởng.
- Giờ công bố cái thứ nhất. Thưởng thứ nhất là mười người các ngươi trừ ba người pháp cổ văn minh ra, bảy người khác đều có thể làm khách khanh trưởng lão của chúng ta, có được tất cả quyền lợi của khách khanh trưởng lão.
Nghe phần thưởng thứ nhất mọi người đều mừng rỡ. Làm một Vô Thượng Đại Giáo không có gì.
Nhưng có thể làm khách khanh trưởng lão văn minh bình thường là khá ghê gớm.
Làm khách khanh trưởng lão của thượng cổ văn minh càng dữ dội hơn.
Làm khách khanh trưởng lão của pháp cổ văn minh thì được ích lợi khá nhiều. Thứ nhất chính là một năm có thể lĩnh hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, đây là vốn khá lớn. Một năm có thể lĩnh hai mươi vạn, nếu là mười năm đến lĩnh một lần thì chính là hai trăm vạn, món tài sản khá lớn.
Hơn nữa làm khách khanh trưởng lão pháp cổ văn minh có thể tự do đi vào pháp cổ thế giới, nếu có người truy sát ngươi thì trốn vào pháp cổ thế giới cũng được, ai mà dám động người pháp cổ thế giới? Đây là việc rất tốt, một chỗ tránh nạn tuyệt vời.
Có thể vào pháp cổ thế giới còn có thể ở thương nghiệp tinh thần của pháp cổ thế giới mua bán đồ đạc. Thương nghiệp tinh thần của pháp cổ thế giới có rất nhiều tài nguyên vật liệu để mua bán, không phải thương nghiệp thành trì của Vô Thượng Đại Giáo có thể mua đến.
Trừ điều đó ra còn có nhiều điều tốt khác.
Khách khanh trưởng lão của pháp cổ văn minh, đúng là không bình thường.
Pháp Tiêu Đế Tử tiếp tục tuyên bố:
- Phần thưởng thứ hai là cho các ngươi quán chú pháp chi khí vận, cái gọi là pháp chi khí vận ý chỉ pháp chi vốn chia ra pháp chi thế giới khí vận.
Nghe nói vậy, mọi người đều lên tinh thần. Khí vận, là thứ hư vô mờ mịt nhất trên đời nhưng đích thực quan trọng.
Khí vận rất khó nắm bắt.
Nhưng khí vận của pháp cổ văn minh khá là lâu dài, hơn nữa chủ pháp cổ văn minh dường như có năng lực sinh ra một phần tiểu khí vận.
Giờ được ban xuống khí vận đối với thượng phẩm linh thạch vô cùng khổng lồ ngay cả cọng lông trâu cũng không tính là, nhưng chia cho mười người thì có thể khiến họ được bổ rất nhiều, có ích.
Lục Nguyên thầm nghĩ, không ngờ còn được khí vận nữa, pháp cổ văn minh đúng là rộng rãi thật, không như bình thường.
Chỉ thấy mười luồng sáng chụp xuống.
Chụp xuống mười người Nghiêm Thiên Pháp, Lục Nguyên.
Ánh sáng hướng về Nghiêm Thiên Pháp là chói lòa nhất, đến Phong Nhị Thập Tứ thì hơi nhạt chút, cứ thế xuống dưới, ánh sáng trên người Lục Nguyên càng nhạt. Người cuối cùng Tôn Đại Chi thì ánh sáng nhạt nhòa. Lục Nguyên cảm thấy có luồng khí vận rót vào người, loại cảm giác này hơi quen quen, lúc trước lấy sinh tử luân hồi tước kiếm ý quái vật chính là loại cảm giác này.
Lục Nguyên cảm nhận rõ ràng khí vận đang tăng lên, nhưng không sánh bằng khi tước kiếm ý quái vật.
Tất nhiên, dù pháp cổ văn minh thưởng cho khí vận nhưng không khả năng thưởng nhiều được. Khí vận quá quý giá, không thể cho nhiều.
Nhưng con người biết thỏa mãn mới vui vẻ, có thu hoạch khí vận đã là không sai rồi, không yêu cầu quá nhiều.
Lục Nguyên bình thường là người biết thỏa mãn, nói thật, không vào trung ương thiên triều phát hiện tại đây người dùng kiếm không có địa vị gì, thậm chí còn bị thái cổ văn minh khắp nơi truy sát, chắc chắn Lục Nguyên sẽ không cố gắng như vậy mà tìm chốn yên tịnh núp một bên làm biếng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lại nói Pháp Tiêu Đế Tử bắt đầu tuyên bố phần thưởng thứ ba:
- Phần thưởng thứ ba là cho các ngươi một tháng ở tại pháp cổ chi hà để tu hành.
- Cái gì!
- Cái gì!
- Nói đùa hả, pháp cổ chi hà!?
- Trời ạ, sớm biết có cơ hội đi pháp cổ chi hà tu hành thì liều mạng cũng phải xông vào mười hàng đầu.
Có mấy người điểm một trăm bốn, năm mươi không ngừng kêu la. Họ đúng là oan quá, đây chính là pháp cổ chi hà, là một nơi rất khó được.
Có thể tu hành tại bờ pháp cổ chi hà là cơ hội tốt tăng cường thực lực, cho nên nghe vậy thì người biết ý nghĩa pháp cổ chi hà đều dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn hướng mười người Nghiêm Thiên Pháp, Lục Nguyên. Nghiêm Thiên Pháp rất khôn ngoan không biến sắc mặt, Lục Nguyên thì không hiểu cái gì là pháp cổ chi hà.
Đường Tùng xếp hàng sáu đã quyết định lôi kéo Lục Nguyên nên không quên cơ hội lấy lòng, thấy hắn ra vẻ không hiểu thì giải thích rằng:
- Pháp cổ chi hà rất ít mở ra bên ngoài, bên cạnh pháp cổ chi hà có nhiều vị trí có thể cho người tu hành. Nghe nói pháp cổ chi hà một lần mở rộng một tháng, nửa tháng đầu chảy pháp thuật chi hà, có thể ở bên trong học được rất nhiều pháp thuật, thậm chí bí truyền uy lực cực lớn của pháp cổ văn minh không truyền ra cũng có khả năng xuất hiện ở bên trong. Những pháp thuật này uy lực lớn đến cực điểm, tùy tiện đưa ra một cái đều có thể học được rất nhiều, đương nhiên ngươi có thể thông qua pháp thuật trực tiếp học bản chất pháp thuật thiên địa pháp tắc, rất tốt cho học tập.
Nghe Đường Tùng giải thích, Lục Nguyên mới hiểu ra. Pháp cổ chi hà này so với tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển còn quý giá rất nhiều. Ai bảo nó còn tăng hỗn độn, vậy là bây giờ mình là hỗn động cảnh thất tầng hỗn động đại thành, muốn xung kích hỗn động cảnh bát tầng trọng quy hỗn độn cần rất nhiều hỗn độn, mà có hỗn độn thủy thì có thể trợ giúp mình trùng kích hỗn động cảnh bát tầng trọng quy hỗn độn.
Xem ra pháp cổ chi hà này có ích với mình đây.
Pháp Tiêu Đế Tử nói:
- Bây giờ giải tán, hai ngày sau, mười người các ngươi lần thứ hai tới đây rồi tiến vào pháp cổ chi hà, ở đây có thể hành lâu cỡ một tháng.
Gã vỗ tay kêu mọi người giải tán, nhưng tất cả không đi ngay mà bàn tán xôn xao.
Thật ra nói nhiều nhất là chiến tích lấy một đấu hai mươi của Lục Nguyên, và Lục Nguyên ngựa ô lớn nhất.
Đương nhiên bởi vì cuối cùng Lục Nguyên khiêu khích, nên Giản Trường Không có thể tiến vào mười hàng đầu nay kẹp đuôi bỏ trốn.
Lục Nguyên trở lại tinh thần số một ngàn lẻ năm, Hiên Viên Thập Nhị vừa lúc đến chơi. Gã đến hỏi thăm tin tức, xem coi đám Lục Nguyên, Kiếm Ngục, Kiếm Hùng ở tương ngộ sâm lâm được vị trí gì, được bao nhiêu điểm.
Hiên Viên Thập Nhị phát hiện chỉ có Lục Nguyên và Kiếm Hùng thì lấy làm lạ hỏi:
- Kiếm Ngục đâu rồi?
Kiếm Hùng cũng lấy làm kỳ, tuy gã không vừa mắt Kiếm Ngục nhưng dù sao cũng là cùng một môn phái đi ra.
Lục Nguyên lạnh nhạt nói:
- Kiếm Ngục chết rồi, bị ta giết. Lúc ở trong tương ngộ sâm lâm đụng phải hắn, hắn muốn giết ta nên ta xử hắn luôn. Đúng rồi, hắn còn có một thân phận khác là Nam Cung chí tôn Nam Cung Tiềm.
- Cái gì? Kiếm Ngục là Nam Cung Tiềm!?
Hiên Viên Thập Nhị và Kiếm Hùng bị tin tức làm giật mình. Nói thật ra lúc Lục Nguyên biết Kiếm Ngục là Nam Cung Tiềm thì cũng giật nảy mình, ai cũng nghĩ không ra Kiếm Ngục nổi lên không bao lêu lại là chí tôn uy tín đã lâu Nam Cung chí tôn.
Qua hồi lâu Hiên Viên Thập Nhị mới tiêu hóa xong tin tức Kiếm Ngục là Nam Cung chí tôn, gã cũng là người thông minh.
- Vậy là có thể giải thích tại sao Kiếm Ngục đi ra thì Nam Cung chí tôn không xuất hiện, ngẫu nhiên hai người cùng có mặt thì có một người chưa bao giờ ra tay.
Có thể dùng người giả mạo thay thế, nhưng vừa ra tay liền lòi.
- Xem ra Kiếm Môn có không ít đệ tử trung tâm tinh anh khi cùng Kiếm Ngục chấp hành nhiệm vụ chết đi chắc có Nam Cung chí tôn nhúng tay.
Hiên Viên Thập Nhị lạnh nhạt nói, gã đã hiểu rõ tại sao Kiếm Ngục là Nam Cung chí tôn:
- Việc này ta phải nói với Kiếm Chủ đại nhân một câu, xem như bắt được một nhược điểm của Hiên Viên chí tôn.
Hiên Viên Thập Nhị hỏi:
- Phải rồi, Kiếm Hùng, Lục Nguyên, điểm của các ngươi là bao nhiêu?
Hiên Viên Thập Nhị hỏi điểm, Kiếm Hùng cười đáp:
- Talà không điểm, vòng thứ nhất liền bị đào thải.
Thật ra thực lực của Kiếm Hùng không yếu, bây giờ đã tăng lên đến hỗn động cảnh thất tầng, nhưng đối thủ vòng thứ nhất là Trương Quân Khả. Hùng chi kiếm của gã bị giản của Trương Quân Khả khắc chế, áp chế gắtgao, vòng thứ nhất bị đào thải chỉ có không điểm.
Hiên Viên Thập Nhị gật đầu. Trong ba người Kiếm Môn đến thì lấy Lục Nguyên mạnh nhất, Kiếm Ngục lớp giữa, Kiếm Hùng xếp chót. Kiếm Hùng không điểm không tính ngoài ý muốn, Kiếm Ngục vốn lớp giữa hóa ra là cái tên Nam Cung chí tôn, thực lực coi như mạnh nhưng lại chết vào tay Lục Nguyên, xem bộ dạng của hắn chắc lấy bảy, tám chục điểm không khó gì.
Hiên Viên Thập Nhị nhìn hướng Lục Nguyên, hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Lục Nguyên nói:
- Hai trăm lẻ sáu điểm.
- A, hai trăm lẻ, cái gì! Hai trăm lẻ sáu điểm!
Hiên Viên Thập Nhị trợn tròn mắt:
- Hai trăm lẻ sáu điểm, không lẽ có cơ hội tiến vào mười hàng đầu!?
Hiên Viên Thập Nhị cảm thấy giọng mình hơi khàn.
Lục Nguyên tùy tiện đáp:
- À, xếp hạng bảy.
Hiên Viên Thập Nhị câm nín, hạng bảy! Hạng bảy! Xếp ở hạng bảy!
Đây là kỷ lục Kiếm Môn chưa từng có.
Từ khi Kiếm Môn thành lập đến nay không biết ra bao nhiêu thiên tài.
Tại cổ thế giới cử hành rất nhiều kế hoạch huấn luyện thiên tài, nhiều lần hoạt động, Kiếm Môn chưa từng có một lần xếp ở mười hàng đầu. Lần này xếp vào mười hàng đầu đúng là quá khó tin. Đương nhiên nơi này không tính đến kỷ lục của Kiếm Chi Tử. Kiếm Chi Tử bẩm sinh có đại khí vận, không tham gia loại huấn luyện này, trực tiếp đi lưu trình cổ văn minh khác, cho nên không có xếp hạng.
Vì thế nên Lục Nguyên sáng tạo một kỷ lục, một kỷ lục cực kỳ khó khăn, một kỷ lục khiến Hiên Viên Thập Nhị nín thở.
Hiên Viên Thập Nhị mặt mày hớn hở nói:
- Chỉ dựa vào điều này, chuyện tru sát Kiếm Ngục thì Hiên Viên chí tôn khó mà tránh tội lên đầu ngươi. Ngươi thay Kiếm Môn chúng ta nở mặt rồi!
Đang lúc gã hớn hở nói thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, hiển nhiên có người tới ngoài cửa. Hiên Viên Thập Nhị mở cửa ra, thấy một người đứng đó, chính là Đường Tùng.
Đường Tùng mỉm cười có vị thong dong tiêu sái, hỏi:
- Lục Nguyên có ở đây không?
Là tìm Lục Nguyên, đương nhiên Hiên Viên Thập Nhị mời người ấy vào trong.
Đường Tùng rất có lễ độ, nhìn hướng Kiếm Hùng:
- Vị này chắc Kiếm Hùng đạo hữu? Kính đã lâu, nghe nói kiếm của ngươi có thế phóng khoáng. Còn vị này chắc là Hiên Viên Thập Nhị đạo hữu?
Hai người Kiếm Hùng, Hiên Viên Thập Nhị ở trong Kiếm Môn hơi nổi tiếng, nhưng tại cổ thế giới thì chẳng là gì cả, càng đừng nói lọt vào mắt Đường đại công tử. Nhưng Đường Tùng biết khách sáo, không uổng là một trong người thừa kế Đường gia lục đại gia tộc.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden