Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 535: Thiên giai bát phẩm thứ ba.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Một đêm lo lắng lại trôi qua. Hàn phong và Trác Minh cùng với những nhân vật hạch tâm đều là những cường giả, tự nhiên không thể nghi ngơi. Bọn họ phải tranh thủ thời gian để suy nghĩ đối sách. Hơn nữa bọn họ đều có thực lực Thiên giai cường giả. Mấy chuyện như thế này không thể nào làm khó bọn họ được.
Sáng hôm sau, khi tinh thần của mọi người đều đã khôi phục lại thì Hàn Phong lại dựa vào chỉ thị của tiểu thạch mà cùng mọi người tiếp tục hướng về Tứ Diệu tháp.
Lại một ngày một đêm trôi qua, mọi người lại một lần nữa đến một mảnh đất nhìn qua thập phần yên tĩnh. Dựa theo lộ tuyến mấy ngày hôm nay thì Hàn Phong có thể xác định nơi này đã là chỗ sâu nhất của U Ám Sâm Lâm.
Mà lúc trước, những địa phương đã đi qua, bọn họ cũng đã động phải không ít thực vật có thể công kích hay là một vài đâu ma thú. Nhưng nơi này nhì thoáng qua lại giống như bình thản vô cùng, không có gì là hoang dã cả.
Đương nhiên nếu như bọn họ trước đây mà đến nơi này thì chắc hắn sẽ không có điều gì khiến cho Hàn Phong chú ý. Nhưng từ lúc Hàn Phong tiến vào địa phương này thì tiểu thạch ở trong tay lại phản ứng vô cùng mãnh liệt. Điều này khiến Hàn Phong khẳng định, Tứ Diệu tháp chắc chắn ở trong địa phương này.
Mà khi hắn thấy được khí tức tử khí của đám người Võ Hoàng điện lưu lại thì càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng minh. Về phần suy đoán thứ hai của Hàn Phong mấy hôm trước, lúc này hắn đã có thể chứng thực.
Chẳng qua hiện tại Hàn phong cũng không còn bận tâm tới tiều đó. Trong hai năm qua liên minh và Võ Hoàng điện giao chiến đã có thể nói là cùng với đối phương vô cùng quen thuộc. Cho nên sau khi nhóm người Hàn Phong xuất hiện thì song phương cơ hồ cùng lúc đều phát hiện ra hình bóng của đối phương.
Cái gọi là cừu nhân gặp mặt, phân ngoại nhãn hồng.
Song phương cẳn bản không cần nói gì thêm, những người đằng sau đều ngưng thần cảnh giới, các loại đấu khí không ngừng toả ra.
Trác Minh là người đứng đầu một liên minh, tự nhiên không giống những người đằng sau dễ dàng xung động, mà thập phần lãnh tĩnh nói:
- Hàn Phong nơi đó là vị trí của Tứ Diệu tháp sao? Vì sao lại không thấy?
Hàn Phong đối với vấn đề của Trác Minh thì cũng không biết giải thích như thế nào. Thế nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định chính là Tứ Diệu các đúng là ở chỗ này.
- Trác cốc chủ, thời gian không còn nhiều lắm. Ta cũng không kịp giải thích cho mọi người hiểu, duy chỉ có thể cam đoan với ngươi Tứ Diệu tháp chính là ở nơi này. Mà người của Võ Hoàng điện cũng đã phát hiện ra chúng ta. Bây giờ không còn có thời gian để nghĩ tới những thứ này.
Hàn Phong nhàn nạt nói.
Trác Minh được Hàn Phong cam đoan thì không chút suy nghĩ lùi lại phía sau chỉ đạo đám hậu nhân. Đại chiến song phương hết sức căng thẳng. Mà lúc này từ trong đám người Võ Hoàng điện cũng có một đạo thân ảnh xuất hiện. Người này cho dù có hoá thành tro thì Hàn Phong cũng có thể nhận ra được hắn. Chính là Khương Khởi đã đánh cho hắn trọng thương mà rơi vào trong hồ.
Cũng may khi Hàn Phong gặp lại địch nhân thì thực lực cũng đã đạt tới Thiên giai bát phẩm.
Về phần Võ Hoàng, tuy ràng Hàn Phong đã từng giao thủ nhưng cũng chỉ là một phân thân của hắn mà thôi. Cho nên chân thực thực lực của Võ Hoàng như thế nào Hàn Phong cũng không có biết rõ.
Khương Khởi đứng trước mặt mọi người lãnh ngạo nhìn một lượt. Ánh mắt của hắn nhìn tới Hàn Phong thì không khỏi cảm thấy kinh nghi:
- Tiểu tử, ngươi dĩ nhiên không chết?
Hàn Phong nghe vậy thì lạnh lùng nói:
- Ta còn có thù chưa báo, làm sao mà dễ dàng chế được.
- Ha ha! Thực không nghĩ tới lúc đầu ngươi tránh được một kiếp mà hôm nay đã trở nên dõng dạc như vậy. Không biết hôm nay ngươi có thể có được vận may như lần đó hay không.
- Sẽ không làm cho ngươi thất vọng!
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Mà lúc này Khương Khởi cũng có chút kinh ngạc nói:
- Các ngươi dĩ nhiên lại có thể trong thời gian ngắn tìm đến được nơi này. Không biết là nên bội phục các ngươi hay là các ngươi quá may nắm đây.
Cuối cùng Khương Khởi cũng chuyển giọng, lạnh lùng nói:
- Bất quá nếu đã đến đây thì cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi. Nên ở lại chỗ này tế máu cho Võ Hoàng đi!
- Hừ! Là Võ Hoàng nhát chết hay sao mà không dám đến, không dám hiện thân. Chớ không phải hắn đã chết rồi đó chớ......
Triệu Vô Cực bây giờ cũng thờ ơ nói.
Khương Khởi nghe vậy thì cũng không khỏi trêu tức nói:
- Ha ha! Ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết. Từ hai ngày trước Võ Hoàng đã tìm được phương pháp tiến vào Tứ Diệu tháo. Bây giờ Võ Hoàng hẳn là đã đến được trung tâm của nó. Đợi đến khi hắn đi ra thì Võ Hoàng điện sẽ chấn nhiếp thiên hạ.
Nghe thấy Khương Khởi nói như vậy thì nhóm người Hàn Phong cả kinh. Võ Hoàng dĩ nhiên đã tiến vào Tứ Diệu tháp.
Hàn Phong và Trác Minh liếc nhau, trong lòng trừ khiếp sợ thì vẫn la khiếp sợ.
Lập tức Trác Minh cũng không có do dự, lạnh giọng quát:
- Động thủ, toàn bộ người của Võ Hoàng điện tức khắc tru diệt!
Nhận được mệnh lệnh, đông đảo đệ tử liên minh lập tức không một ai chần cừ, mầy nghìn người triển khai đấu khí như biển khơi mạnh mẽ như nước lũ nhăm phía địch nhân mà công kích.
Khương Khởi cũng lạnh lùng vung tay lên, đơn giản nói:
- Lên! Giết sạch bọn họ.
Trong khoảng khắc, nguyên bản địa phương hoang dã này còn yên bình thì đã vang lên những tiếng hét rung trời. Các loại năng lượng đấu khí không ngừng được thi triển ra. Trong đó còn kèm theo những tiếng kêu thảm thiết.
Hàn Phong thấy mọi người động thủ thì tự nhiên cũng không chần chừ chút nào lập tức thân ảnh loé lên phóng tới trước mặt Khương Khởi.
Hàn Phong cũng không để cho Khương Khởi có cơ hội xuất thủ. Hoặc giả với năng lực của hắn thì một đám liên minh đệ tử chỉ cần sau một lát thôi thì sẽ không còn một ai.
Mà Khương Khởi tự nhiên cũng không có khả năng để Hàn Phong tuỳ ý thích làm gì thì làm.
Tuy nói Võ Hoàng điện có thể dễ dàng chế tạo ra tử sĩ nhưng điều kiện chế tạo vô cùng hà khắc, tịnh không có dễ dàng như trong tưởng tượng. Cho nên vì để bào toàn lực lượng bên mình, Khương Khởi tự nhiên cũng tự thân chiến đấu. Hắn cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hàn Phong.
Chẳng qua trải qua một thời gian ngắn giao thủ thì Khương Khởi lại vô cùng kinh ngạc tu vi Hàn Phong dĩ nhiên đã đến Thiên giai bát phẩm.
Khương Khởi chính là nhớ rất kỹ, hai năm trước Hàn Phong bất quá cũng chỉ là một Thiên giai thất phẩm. Thực nghĩ không a chỉ ngắn ngủi hai năm thôi mà Hàn Phong lại có thểm tiến thêm một giai.
Tốc độ đề thăng đáng sợ như vậy thưc khiến cho địch nhân như Khương Khởi phải khiếp sợ.
Trong đầu hắn nhất thời nghĩ đến việc nhất định phải giết chết được Hàn Phong, không thì sau này Võ Hoàng điện không thể yên ổn.
Nghĩ vậy sát khí trong lòng Khương Khởi ngày càng tăng, ra chiêu ngày càng sắc bén, hắn thực muốn rằng chỉ cần thông qua khí thế thôi cũng đủ để giết chết Hàn Phong.
Nhưng Hàn Phong hôm nay đã là Thiên giai bát phẩm, đồng thời cũng có tu luyện một số hắc ám thuật pháp, cộng với việc Vô Danh chỉ điểm cho hắn thì thực lực đã đề cao không ít.
Cho nên sau hai năm, lần thứ hai giao phong với Khương Khởi, Hàn Phong tự nhiên sẽ không giống như lúc trước một kích bất kham.
Ngược lại qua mấy trăm chiêu giao thủ thì Hàn Phong mơ hồ lại chiếm được ưu thế. Điều này làm cho Khương Khởi vô cùng sợ hãi. Năm đó ở trước mặt hắn Hàn Phong chỉ là một con kiến hôi dễ dàng có thể bóp nát. Thực không nghĩ tới ngày hôm nay lại có thể đè đầu cưỡi cổ mình. Điều này khiến Khương Khởi không thể nào chấp nhận được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 536: Phát hiện của Hàn Phong.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Mà giờ khắc này những người khác cũng đang giao tranh vô cùng quyêt liệt.
Trải qua hai năm, năm đó tứ đại điện sử Thiên Khôi của Võ Hoàng điện cũng đã gần tiến nhập Thiên giai bát phẩm cảnh giới.
Hàn Phong biết Thiên Khôi chỉ dùng bí thuật của Võ Hoàng điện mà mới có được thực lực ngày hôm nay. Bất quá bây giờ Thiên Khôi cũng chính thức giao thủ với Triệu Vô Cực sau hai năm tĩnh dưỡng.
Hôm nay Triệu Vô Cực cũng đã hoàn toàn khôi phục được thương thế khi trước. Kỳ thực thực lực của hắn bây giờ so với hai năm trước càng thêm tinh thuần.
Đối mặt với một Thiên Khôi dùng bàng môn tà đạo thuật pháp để mạnh mẽ đề thăng cảnh giới lên Thiên giai bát phẩm thì cũng không có mạnh mẽ hơn được bao nhiêu.
Chẳng qua tuy dựa vào ngoại lực để đề thăng thực lực thì đó cũng là Thiên giai bát phẩm. Cho nên tuy Thiên Khôi không phải là đối thủ của Triệu Vô Cực thì song phương vẫn không phân được thắng bại. Nhưng những người sáng suốt đều có thể nhìn ra Thiên Khôi đã rơi vào thế hạ phong. Mà Triệu Vô Cực chiến thắng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trừ như thế ra thì Hư Không cũng đồng dạng chống lại một Thiên giai bát phẩm. Điều làm Hàn Phong khiếp sợ chính là tên Thiên giai bát phẩm này để lại ấn tượng trong lòng Hàn Phong vô cùng sâu sắc. Người này năm đó ở trong thập đại tông môn bị Huyền Thiên tông vây công thì cuối cùng lại mất tích, chính là Hạo Thiên.
Mà kiếp trước chính Hạo Thiên chính là người đã huỷ diệt Huyền Thiên tông. Nếu như hôm nay không phải gặp lại hắn thì Hàn Phong cũng đã triệt để quên mất sự tồn tại của hắn.
Chẳng qua điều Hàn Phong kinh ngạc chính là vì sao Hạo Thiên lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa tu vi lại là Thiên giai bát phẩm.
Trong lòng Hàn Phong vô cùng nghi hoặc nhưng không một ai có thể nói cho hắn biết.
Bây giờ Hạo Thiên đang hết sức chăm chú vào Hư Không cùng hắn giao thủ cho nên không thể nào biết được phản ứng của Hàn Phong.
Mà Hàn Phong cũng có thể cảm thụ được ánh mắt hận ý ngập trời của Hạo Thiên.
So với nhóm Hàn Phong chiến đấu thì đám đệ tử hai bên giao chiến thảm liệt hơn rất nhiều.
Dù sao, tới trình độ như đám người Hàn Phong muốn trong thời gian ngắn phân thắng bại hầu như là không có khả năng.
Ai cũng đều là Thiên giai bát phẩm cường giả, thực lực hơn kém nhau không nhiều.
Cho nên song phương giao thủ chính là so coi ai có sức chịu đựng lâu hơn, ai xuất hiện sơ hở trước. Một khi có một bên lộ sơ hở thì sẽ mang đến cho đối phương một cơ hội rất tuyệt hảo, và sẽ nhận lấy sự tấn công mạnh mẽ của đối phương cho đến khi vô lực hoàn thủ.
Như vậy thì kết cục không cần nói cũng biết.
Trái lại đám đệ tử giao chiến ở dưới lại không có cẩn trọng như mấy người Hàn Phong.
Gần như mỗi một nhịp hô hấp đều có vài thi thể ngã xuống.
Liên minh đệ tử chỉ trong một chốc lát mà đã ngã xuống hơn hai trăm người.
Mà con số này còn đang tiếp tục tăng lên.
Võ Hoàng điện bên kia tuy rằng có nhiều tử sĩ nhưng liên minh bên này lại có Trầm Ngọc và Tử Nhược hai nữ.
Trong hai nàng thì Trầm Ngọc vừa mới đột phá thành Luyện dược tông sư, mà Tử Nhược lại là hắc thuật sĩ y liệu hệ có thiên phú cao nhất của người Thiên Khải.
Dưới sự trợ giúp của hai nàng cho nên thương vong của Liên minh đệ tử cũng có phần rơi chậm lại.
Bên cạnh đó còn có Tiêu Linh nãy giờ vẫn ở đằng sau mọi người liên tục khẩy dây đàn.
Theo từng đạo âm phù từ ngọc thủ của nàng vang lên phối hợp với Huyễn âm thần quyết nàng tu luyện đã trở thành cơn ác mộng của đám người Võ Hoàng điện.
Tiếng đàn của Tiêu Linh mặc dù không thể trực tiếp giết địch nhưng lại có tác dụng kìm hãm địch nhân rất mạnh.
Nói chính xác hơn là tiếng đàn của nàng có thể khiến địch nhân rơi vào trạng thái kinh sợ hãi hùng.
Những người có tinh thần lực kém một chút rất dễ bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn của nàng.
Sự trợ giúp này đối với đám đệ tử liên minh cũng không phải là nhỏ.
Cầm âm, bạch quang cùng với các loại năng lực chưa từng đươc thấy qua của ba nàng đã mang lại hiệu quả dị thường hiệu quả.
Dưới tiếng đàn của Tiêu Linh phối hợp với dược liệu của Trầm Ngọc và Tử Nhược, sĩ khí của đám đệ tử liên minh được nâng lên rất cao.
Trong khoảng thời gian ngắn đã áp chế được Võ Hoàng điện khiến nhân mã của Võ Hoàng điện bị tổn thất thảm trọng.
Thế nhưng tổn thất nhiều nhất cũng không phải là đệ tử của Võ Hoàng điện mà là của những thế lực gia nhập và liên minh của Võ Hoàng điện.
Trầm gia gia chủ Trầm Lâm Phong lúc này đã bị cảnh tượng trước mắt chọc cho muốn thổ huyết.
Cũng không kỳ quái, bởi vì lần này Trầm gia được an bài làm quân tiên phong. Dưới sự phụ trợ của tam nữ Tiêu Linh, đệ tử liên minh bộc phát ra sức chiến trong nháy mắt đã giết gần một phần đệ tử của Trầm gia.
Những đệ tử này vị tất Trầm Lâm Phong đã biết rõ ràng lai lich và thực lực nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng đây đều là những đệ tử hạch tâm và là sự giúp đỡ rất hữu ích của hắn.
Hôm nay thoáng một cái đã chết một phần ba, làm sao không khiến hắn tức đến thổ huyết chứ.
Nhưng chiến tranh là tàn khốc, bây giờ có ai rãnh đâu mà nhìn phản ứng của Trầm Lâm Phong.
Tức giận không có chỗ để phát tiết nên Trầm Lâm Phong chỉ có thể điên cuồng chỉ huy đệ tử của mình xông lên làm giảm sĩ khí của đối phương.
Chẳng làm vậy có tác dụng sao?
Đáp án rất dễ thấy.
Trải qua loạn chiến, dưới sự trợ giúp của Trầm Ngọc và Tử Nhược thì liên minh đã vững vàng chiếm ưu thế.
Đám người Trác Minh thấy vậy trong lòng cũng rất vui vẻ.
Hai năm qua song phương không ngừng giằng co đã khiến cho mọi người có cảm giác mệt mỏi thể xác và cạn kiệt tinh thần.
Dù sao những ngày xưa đều sống an nhàn, tuy rằng hai bên có chút tiểu ma sát nhưng vẫn không đến mức người chết ta sống như lúc này.
Cho nên hôm nay phải triệt để giải quyết cho xong.
Trác Minh thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Bây giờ đối thủ của hắn clà một trung niên Thiên giai cường giả - Tố Thiên Long của Võ Hoàng điện có thực lực không kém hắn là mấy.
Trong hai năm vừa qua Trác Minh cũng đã nhiều lần giao thủ với tên Tố Thiên Long này nhưng song phương vẫn bất phân thắng bại.
Với thân phận của Trác Minh - người đứng đầu liên minh, hắn cũng cố kỵ an nguy của bản thân, mặc dù hắn không sợ chết nhưng hắn sơ là khi hắn chết liên minh sẽ như rắn mất đầu.
Mặc dù thực lực của hắn không cường đại như Hàn Phong nhưng dang vọng vẫn còn đó, đây cũng là chỗ tốt duy nhất của người đứng đầu liên minh.
Nhưng hôm nay hắn tựa hồ không cần phải cố kỵ nhiều như vậy, hôm nay không phải ngươi chết thì ta sống, song phương đều minh bạch điều này.
Vì vậy mỗi người đều ôm tâm lý chiến đấu đến giây phút cuối cùng, hao tẫn đến giọt máu cuối cùng mà đối đãi với địch nhân.
Tiếng la giết vang lên khắp nơi, thậm chí còn truyền ra khá xa.
Một ít ma thú trốn trong các lùm cây cũng bị những thanh âm này khiến cho bất an mà gầm gừ liên tục.
Nhưng dù sao đại đa số ma thú trong U Ám sâm lâm này đều có trí tuệ nhất định.
Bọn chúng tự nhiến biết địa phương phát ra những thanh âm kia là rất nguy hiểm cho nên bọn chúng rất nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Với tư duy đơn giản của chúng thì rất nghi hoặc là tại sao trong U Ám sâm lâm này tự nhiên lại phát sinh chuyện đáng sợ như vậy?
Suy nghĩ của đám ma thú này thì tất nhiên hai phương đang chiến đấu đằng xa không thể nào quan tâm được. (DG: bó tay thằng cha tác giả viết bựa)
Lúc này Hàn Phong mặc dù đã hơi chế trụ được Khương Khởi nhưng nội tâm lại vẫn bất an.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 537: Võ Hoàng hiện thân.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Sự bất an này theo thời gian ngày càng mạnh hơn.
Hắn không biết tại sao hắn lai cảm thấy bất an như vậy nhưng rất nhanh hắn đã đoán được chắn chắn có liên quan đến đám Võ Hoàng điện này.
Mặc khác hắn cũng đang lo lắng cho sinh tử của Kỷ Thanh Thanh.
Chiến đấu cho tới lúc này hắn vẫn chưa thấy được thân ảnh của nàng.
Hắn đang rất lo lắng không biết nàng có khoẻ mạnh hay không?
Hàn Phong không dám suy nghĩ nhiều hơn, hắn sợ hắn sẽ không thể khống chế được tâm tình của mình.
Một khi Kỷ Thanh Thanh có chuyện gì không hay, hắn không biết bản thân hắn sẽ như thế nào!
Rơi vào đường cùng, hắn đành miễn cưỡng áp chế nỗi bất an trong lòng, dồn hết tâm lực lên đối thủ.
Thời gian tiếp tục trôi đi, chiến đấu vẫn duy trì tình trạng giằng co như vậy. Mà lúc này Triệu Vô Cực không biết từ lúc nào đã đi tới gần chỗ Hàn Phong. Đối thủ của hắn là Thiên Khôi, dáng vẻ lúc này đã có chút chật vật nhưng hắn vẫn bám riết Triệu Vô Cực không tha.
Đối với tên Thiên Khôi này Triệu Vô Cực tất nhiên không sợ hãi chút nào.
Một chiêu ngăn trở một kích toàn lực của Thiên KHôi, Triệu Vô Cực quay đầu nói với Hàn Phong:
- Hàn Phong, ta sẽ giải quyết nhanh tên này, rồi đến giúp ngươi chế trụ Khương Khởi, ngươi hãy nghĩ biện pháp tìm ra vị trí chính xác của Tứ diệu tháp, nhất định phải ngăn cản Võ Hoàng mở ra phong ấn của Tứ diệu tháp.
Hàn Phong nghe vậy cũng biết tình hình không thể kéo dài được nữa.
Lúc này nếu để cho đầu ma vật kia lại thấy ánh mặt trời thì đối với cả đại lục này chính là một hồi tai nạn.
Đây là điều mà Hàn Phong hắn không hề muốn thấy.
Hàn Phong không trả lời Triệu Vô Cực mà chuyên tâm hơn đối phó Khương Khởi.
Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Khương Khởi.
Mặc dù vô pháp hạ gục nhưng ít nhất cũng phải tạo được chút phiền toái, để lúc Triệu Vô Cực tiếp nhận vị trí của hắn không bị rơi vào thế bị động.
Lúc này Thiên Khôi trước mặt Triệu Vô Cực hơi thở đã có chút gấp gáp, vẻ mặt già nua tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Hàn Phong biết chỉ cần cho Triệu Vô Cực thêm chút thời gian là có thể thu thập được Thiên Khôi.
Giờ khắc này song phương chiến đấu đã được một ngày một đêm.
Nhưng không ai có ý định thối lui. Triệu Vô Cực ngay lúc này lại nắm được cơ hội Thiên Khôi do mệt mỏi tạo ra sơ hở phát động tiến công khiến Thiên Khôi không ngừng lui lại phía sau.
Khi dồn Thiên Khôi đến chỗ không thể lui được nữa, Triệu Vô Cực dứt khoát tung một quyền mạnh mẽ.
Cuồng bạo đấu khí trong nháy mắt oanh tạc y phục trên người Thiên Khôi.
Cơ thể Thiên Khôi bị đấu khí của Triệu Vô Cực đánh cho loang lỗ vết máu.
Triệu Vô Cực được thế không buông tha, thân hình liền động tiếp tục ra chiêu.
Trong vài cái chớp mắt thân thể Thiên Khôi đã suy yếu thấy rõ, sinh mệnh lực dần tiêu thất.
Một Thiên giai bát phẩm của Võ Hoàng điện từ lúc này đã triệt để rời khỏi tràng chiến.
Mà trước khi Thiên Khôi chết, Triệu Vô Cực đã kịp thời huỷ thân thể hắn.
Sau đó Triệu Vô Cực cũng không dừng lại mà thân hình chợt loé đến bên cạnh tràng đấu của Hàn Phong mạnh mẽ oanh xuất một quyền.
Khương Khởi đồng thời đối mặt hai hã thực lực xấp xỉ bản thân, thậm chí còn có chút nhỉnh hơn, tất nhiên không dám khinh thường.
Quyền đầu đang đối kháng với Hàn Phong nhanh chóng thu hồi lại, thân hình khẽ động né tránh công kích của hai người.
- Hàn Phong, nhanh lên!
Hàn Phong nghe vậy thì gật đầu, không chút do dự thoát ra, móc trong lòng ra một hòn đá nhỏ mày đen bắt đầu tra xét vị trí của Tứ diệu tháp.
Hắn như đang cướp giật từng giây một, tựa hồ lão thiên cũng đứng về phía Hàn Phong, hòn đá nhỏ màu đen rất nhanh phóng ra một tầng quan mang, Hàn Phong đã biết được vị trí của Tứ diệu tháp.
Không ngờ lại dấu dưới đất!
Nhưng lúc này cũng không phải lúc để tự hỏi những thứ này, Hàn Phong đang lúc định chui xuống đất thì cảm giác bất an trong lòng lại dâng lên mãnh liệt.
Hàn Phong kinh ngạc nhìn phiến thổ địa cất dấu Tứ diệu tháp dưới chân.
Đang lúc hắn định phá vỡ lớp đất tiến vào thì đột nhiên đại địa chỗ đó chấn động. Những người có tu vi hơi cao liền phát hiện có chút không đúng.
- Mau lui lại!
Thanh âm Hàn Phong gấp gáp vang lên trong tai mọi người.
Một ít người phản ứng nhanh thì ngay lúc Hàn Phong nhắc nhở đã theo bản năng lui lại phía sau như bay.
Một ít đối với Hàn Phong không quen thuộc hoặc một ít đệ tử ôm thái độ nghi ngờ với Hàn Phong thì phản ứng hơi chậm một chút.
Nếu những người này biết chỉ vì một chút chần chờ đó mà phải bồi tính mạng của mình thì chắc chắn họ sẽ rất hối hận! (DG: bó tay tập hai)
Chỉ tiếc là họ không có thời gian để hối hận.
Bởi vì ngay khi Hàn Phong vừa dứt lời thì từ bên dưới mặt đất bộc phát ra một cỗ tử khí khiến người ta khó thở.
Kèm theo tử khí còn có một khí tức áp bức rất khó hình dung.
Theo khí tức này mạnh lên, mặt đất chấn động cũng càng mạnh.
Mặt đất giống như bị một con dã thú khổng lồ giày xéo, cát bay đá chạy bụi cuốn mù mịt. Mặt đất bắt đầu xuất hiện những vết rạn, từng đạo tử khí nồng nặc theo những khe hở đó bốc lên.
Những người không kịp rời đi, khi bị tử khí này chạm vào thì thân thể liền biến thành từng vũng máu loãng, ngay cả một tiếng hét cũng không kịp phát ra.
Chỉ trong nháy mắt, gần ngàn đệ tử liên minh đã táng mạng.
Trác Minh nhìn những đệ tử rơi vào thảm cảnh này, sắc mặt rất khó coi kèm theo đó là sự kinh hãi khó che dấu được.
Về phần mấy tên đệ tử may mắn còn sống sót đều nhanh chóng lùi lại xa hơn, nhưng vẻ mặt ai cũng kinh hoảng trắng bệch.
Nếu không nhờ tiếng nhắc nhở vừa rồi của Hàn Phong thì chỉ sợ lúc này bọn họ cũng đã biến thành những vũng máu rồi.
Hàn Phong chăm chú nhìn biến hoá của mặt đất, trong lòng hắn cũng có chút kinh hãi nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì.
Đám nhân mã Võ Hoàng điện lúc này cũng đã dừng tấn công lui lại phía sau.
So với liên minh bên này thì đại bộ phận người Võ Hoàng điện không có kinh hoảng gì nhiều, ngược lại trên mặt đại đa số hiện lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
- Đây là chuyện gì?
Trác Minh có chút khó hiểu hỏi.
Hàn Phong nghe vậy thì khẽ nheo mắt âm trầm nói:
- Chúng ta vẫn chậm một bước!
- Cái gì?
Trác Minh vừa nghe lập tức cả kinh.
Mộ Tuyết đứng bên cạnh cũng trừng to mắt, kinh hô lên:
- Phong ấn của Tứ diệu tháp đã bị phá vỡ?
Lời này của Mộ Tuyết vừa ra khiến xung quanh trở thành một mảnh xôn xao. Hàn Phong thấy biểu tình của mọi người thì trong lòng cũng trầm xuống.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình thản nói:
- Vừa rồi ta đã tìm được vị trí chính xác của Tứ diệu tháp, nó ở ngay dưới chân chúng ta. Khi ta đang tìm cách tiến vào thì liền xuất hiện tình huống này. Điều này nói rõ là Võ Hoàng điện đã thành công phá giải phong ấn của Tứ diệu tháp.
Mọi người nghe vậy liền triệt để tin tưởng việc này là thực, uy áp kinh khủng vừa rồi đã khiến mọi người biết được phần nào sự kinh khủng của ma vật.
Trác Minh thở dài nói:
- Xem ra sau này đại lục sẽ không còn được ngày nào bình yên.
Những người khác nghe Trác Minh nói cũng cảm thấy ảm đạm.
Hàn Phong liếc mắt nhìn mọi người, hắn biết bọn họ lúc này đã bị chấn nhiếp trước biến động vừa rồi.
Đây cũng không phải điều hắn muốn thấy, hôm nay ma vật xuất thế nếu liên minh đồng tâm hiệp lực thì vẫn có thể còn đường cứu vãn, nếu hôm nay thối lui thì ngày sau sợ là đại lục sẽ không còn người nào có khả năng ngăn cản được sự tàn sát bừa bãi của ma vật kết hợp với Võ Hoàng điện.
Nghĩ vậy, Hàn Phong đề cao thanh âm nói:
- Chư vị, bây giờ không phải lúc ủ rũ. Các ngươi nghĩ lại xem, cho dù lúc này chúng ta an toàn thoát đi thì với thực lực của ma vật và Võ Hoàng điện ngày sau chúng ta còn có chỗ nào để đi?
Thanh âm của Hàn Phong rất lạnh, rất nhẹ nhưng mọi người nghe thấy như được cảnh tỉnh.
Được Hàn Phong nhắc nhở, mọi người mới chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy! Nếu không nay may mắn không chết cũng bất quá là kéo dài hơi tàn trên cõi đời này mà thôi!
Ở đây ai cũng là người có thân phận và địa vị, làm sao lại muốn sống trong cảnh không biết sống chết lúc nào như vậy chứ.
Trong lúc Hàn Phong đang khuyên bảo mọi người thì mặt đất cách đó không xa đã nứt ra một cái hố rất sâu và to.
Ngay sau đó, một đạo hắc quang từ trong hố bắn ra, theo đó là một đạo hắc ảnh.
- Đến rồi!
Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng là lời trong lòng của những người khác.
- Ha ha, một ngàn năm! Đã tròn một ngàn năm rồi, từ nay về sau phiến đại lục này Võ Hoàng điện ta là chúa tể, tất cả mọi người đều phải thần phục dưới chân ta!
Một thanh âm bá đạo hùng hồn vang vọng khắp chiến trường.
Lúc này cả chiến trường chỉ có duy nhất tiếng cười bá đạo này vang lên.
Hàn Phong không biết vì sao Triệu Vô Cực lại thở dài, bây giờ trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ.
Khí tức vừa rồi khiến một Thiên giai bát phẩm cường giả như hắn cũng cảm giác kinh hãi lại toát ra từ trên người của Võ Hoàng.
Từ nãy đến giờ cũng chỉ có mỗi mình Võ Hoàng từ bến dưới thoát ra.
Điều này khiến Hàn Phong nghi hoặc không biết Võ Hoàng ở trong Tứ diệu tháp rốt cuộc đã gặp chuyện gì. Vì sao khí tức trên người hắn lại quỷ dị như vậy, dựa theo phân tích lúc trước thì thực lực của Võ Hoàng cũng chỉ tương đương hắn là Thiên giai bát phẩm.
Vì sao ma vật trong truyền thuyết vẫn chưa hiện thân?
Giống như đọc được nghi vấn của Hàn Phong, Võ Hoàng đình chỉ tiếng cười, giương mắt nhìn xung quanh.
Chỉ một ánh mắt đã khiến đại bộ phận người của Liên minh bất giác lui lại phía sau.
Thậm chí vài người bên cạnh Hàn Phong cũng có thực lực Thiên giai nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Võ Hoàng trong lòng cũng không hiểu sao lại run lên, có người thậm chí sắc mặt còn trở nên trắng bệch.
Cuối cùng, ánh mắt của Võ Hoàng dừng lại trên người Hàn Phong và Triệu Vô Cực.
Một nụ cười trong nhắt mắt đọng trên mặt Võ Hoàng, phối hợp với khí tức kinh khủng không ngừng phát ra từ trên người hắn khiến Hàn Phong cảm thấy rất bất an, ngay cả đấu khí trong người cũng suýt nữa không thể khống chế được.
- Tu vi thật đáng sợ, chỉ một cái liếc mắt đã làm cho mình suýt mất khống chế. Đây rốt cuộc là lực lượng gì?
Hàn Phong trong lòng khiếp sợ thầm nghĩ.
Võ Hoàng nhẹ nhàng vung tay áo lên, cái hố to sau lưng hắn bằng mắt thường có thể thấy được đang nhánh chóng được sang bằng.
Chỉ trong nháy mắt, mặt đất chỗ đó giống như chưa từng xuất hiện một cái hố to như vậy bao giờ.
- Triệu Vô Cực, không ngờ tròn một ngàn năm, hôm nay ta đã siêu việt ngươi, trở thành chúa tể trên đại lục này.
- Diệp Tử, lúc trước Đại Viêm đế quốc bị diệt ta vẫn đối đãi với ngươi như huynh đệ, chưa bao giờ có ý khinh thị ngươi. Lời này ngàn năm trước ta đã nói, hôm nay ta nói lại một lần nữa. Hạ tràng năm đó tất cả đều do tâm ma của ngươi quấy phá mà thành!
- Thật khiến người ta hoài niệm!
Võ Hoàng có chút xúc cảm nói:
- Ta cũng từng nói, đây chỉ là suy nghĩ của ngươi, năm đó lúc chúng ta còn chưa đi tới phiến không gian này ngươi đã hơn ta một bậc, cho dù đi tới nơi nào ngươi đều là tiêu điểm để mọi người chú mục, mà ta chỉ như một chiếc lá cây tô điểm bên người ngươi, tựa như cái tên người vừa gọi vậy. Ta luôn luôn là người thứ hai mà thôi.
- Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, vì sao ngươi nhất định phải hiểu sai ý ta?
Triệu Vô Cực lắc đầu than.
Hai người nói chuyện tuy bình thản nhưng mọi người nghe lại cảm giác như sấm nổ bên tai.
Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung lên người Võ Hoàng và Triệu Vô Cực.
Trong lòng Hàn Phong cũng có rất nhiều nghi vấn nhưng Triệu Vô Cực chẳng bao giờ kể cho Hàn Phong nghe sự tình giữa hắn và Võ Hoàng.
Bây giờ nghe hai người nói chuyện, tựa hồ giữa hai người có rất nhiều sự cố.
Lúc này trên cả chiến trường nơi hoang dã này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng thở dốc vang lên.
Trong lòng mọi người đều có rất nhiều nghi vấn, cho nên toàn bộ đều dồn ánh mắt lên hai người Triệu Vô Cực và Võ Hoàng như muốn hiểu rõ quan hệ giữa hai người.
- Hiểu sai?
Nghe Triệu Vô Cực nói, ngữ khí Võ Hoàng nhất thời trở nên dữ tợn.
- Ha ha! Hảo cho một cái hiểu sai!
Võ Hoàng như phát cuồng cười rộ lên.
- Dựa vào cái gì mà trời cao không công bằng như thế chứ? Kiếp trước chúng ta cùng nhau sinh hoạt trên địa cầu, vô luận ngươi làm chuyện gì thì chỉ cần dùng ba phần lực là đã làm rất hoàn mỹ, khiến mọi người tán thưởng không thôi. Mà ta cho dù có dốc toàn lực để làm thì vẫn bị mọi người châm chọc khiêu khích.
- Hơn nữa, mỗi lần bọn họ cười nhạo ta đều nhắc đến ngươi. Ngươi có biết mỗi lần ngươi mang ta đi theo ngươi những người đó ở sau lưng nói như thế nào không? Ngươi không biết, cũng không có khả năng biết được!
- Ngươi cũng không biết lúc đó ta yêu thích một nữ nhân, lao tâm lao lực lấy lòng nàng nhưng cuối cùng nàng lại nói với ta là nàng yêu ngươi! Vì sao? Vì sao? Vì sao lại như vậy? Ngươi có thể trả lời cho ta không?
Mấy câu cuối cùng Võ Hoàng gần như rống lên.
Theo tâm tình ba động của Võ Hoàng, khí tức khiến người khác sợ hãi trên người hắn ngày càng mất ổn định.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên, mặt đất bốn phía xung quanh hắn lúc này đã hoàn toàn biến đổi.
Triệu Vô Cực vừa nghe Võ Hoàng nói xong thì vẻ mặt rất phức tạp, không biết nói gì cho phải.
Mà Võ Hoàng còn chưa nói hết, sau khi phát tiết hắn lại lạnh giọng nói tiếp:
- Ta biết ngươi sẽ không trả lời, bởi vì ngươi chưa từng bao giờ nhìn kỹ người ở bên cạnh ngươi, người luôn là một kẻ kiêu ngạo như vậy, trong mắt ngươi ta bất quá cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi! Lúc trước ta đã vô số lần nghĩ nếu cho ta một lần cơ hội trở lại ta nhất định sẽ làm tốt hơn ngươi, ta muốn ngươi phải trở thành cái nền của ta!
Dừng một chút, Võ Hoàng nói tiếp:
- Có lẽ lão thiên đã nghe được tiếng nói của ta mà tình cờ một lần vào núi ta ngoài ý muốn trượt chân và sống lại ở thế giới này!
- Nơi này không hề giống nơi chúng ta sinh hoạt trước kia. Nơi này đối với ta chính là một tân thế giới có thể giúp ta một lần nữa làm lại.
Nói đến đây, Võ Hoàng chỉ vào Triệu Vô Cực căm giận nói:
- Nhưng ta thật không ngờ ngươi cũng tới đây. Vì sao ngươi cứ như âm hồn không tiêu tan như vậy? Hơn nữa, vì sao ngươi vẫn như kiếp trước vừa sinh ra đã là một hoàng tử cao cao tại thượng, mà ta lại là một bình đan đê hèn chứ? Tại sao lại không công bình như thế?
- Đây chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không thể quyết định được!
Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.
- Ngoài ý muốn? Ha ha! Lúc trước nếu không phải ngươi kéo ta thì làm sao ta lại ngã xuống sau ngươi chứ? Như vậy thì thân phận của chúng ta đã có thể hoán đổi cho nhau rồi, ta mới là hoàng tử hưởng hết vinh hoa phú quý mà ngươi phải là một bình dân đê hèn! Vì người, chính ngươi đã cướp hết tất cả của ta!
Võ Hoàng lạnh giọng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 538: Thiên giai cửu phẩm trong truyền thuyết!
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Triệu Vô Cực nghe Võ Hoàng nói vậy thì trong lòng có chút bi thương, trầm mặc một lúc hắn đột nhiên như có hứng thú nói:
- Một ngàn năm nay ta vẫn nghĩ chúng ta tình như thủ túc, cuối cùng lại thành sinh tử đại địch, ta vẫn nghĩ hoài không ra, nhưng hôm nay nghe ngươi nói những lời này, ta đã hiểu được nguyên nhân thật sự!
- Hảo! Ngươi hiểu là tốt!
Lúc này Võ Hoàng đã khôi phục lại bình tĩnh, vừa rồi phát tiết một phen đã giúp hắn giải toả tất cả oán khí đã tích góp hơn một ngàn năm qua ra ngoài.
Nương theo một tia cảm tình nhân loại cuối cùng này tiêu thất, có thể nói Võ Hoàng lúc này đã chân chính trở thành ma.
Đột nhiên, Triệu Vô Cực tiếp tới hai bước, hai mắt nhìn thẳng Võ Hoàng, nhàn nhạt nói:
- Nói cho cùng tất cả mọi việc đều do nội tâm ngươi bị méo mó, có thể ta đã không hề cảm thụ được cảm giác của ngươi nhưng không ngờ ngươi lại biến thành bộ dáng như lúc này. Vẫn là câu nói trước kia: tất cả đều là người gieo gió gặt bão!
Dừng một chút, Triệu Vô Cực nói tiếp:
- Ngươi nói là ta đã biến ngươi thành như bây giờ, vậy thì hôm nay ta sẽ đích thân đem ngươi gạt bỏ.
- Ha ha ha!
Võ Hoàng cười giống như nghe được chuyện gì buồn cười nhất thế gian vậy, hắn dùng nhãn thần khinh miệt nhìn Triệu Vô Cực, lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng người cũng xứng sao? Không ngại nói cho ngươi biết, trong khoảnh khắc ta tiến vào Tứ diệu tháp đã giết chết ma vật kia!
- Cái gì?
Triệu Vô Cực nghe vậy thì sửng sốt thốt lên.
Đám người Hàn Phong ở phía sau cũng giật mình kinh hãi.
- Sao có thể? Ma vật kia làm sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ?
Phản ứng mạnh nhất chính là Mộ Tuyết, lời Võ Hoàng nói đả kích nàng quá lớn, khiến nàng nhất thời trong đầu trống rỗng.
Võ Hoàng thấy phản ứng của mọi người thì khinh thường cười nói:
- Hừ! Ta biết các ngươi đang nghĩ cái gì, lúc trước các ngươi nghĩ là ta sẽ phóng thích đầu ma vật kia, mượn tay nó tiêu diệt các ngươi đúng không?
Dừng một chút, Võ Hoàng nói tiếp:
- Các ngươi cũng quá coi thường Võ Hoàng ta rồi. Nếu chỉ đơn giản muốn phóng thích đầu ma vật kia ta có rất nhiều phương pháp căn bản không cần cái gì Tứ diệu thạch. Không ngại nói tiếp cho các ngươi biết, mục đích chính của ta chính là muốn dung hợp lực lượng của đầu ma vật kia để giúp ta đột phá bình cảnh Thiên giai bát phẩm.
Nói tới đây, thân thể Võ Hoàng hởi đổ về phía trước, một đạo khí tức bá đạo trong nháy mắt bao phủ toàn trường, ép mọi người gần như thở không nổi.
- Ngay vừa nãy ta đã thành công tiến vào Thiên giai cửu phẩm! Thiên hạ này ngày sau sẽ là thiên hạ của Võ Hoàng ta! Nếu có người nào dám phản kháng, thì chỉ có một con đường ... CHẾT!
Thanh âm của Võ Hoàng giống như từ Cửu U vạn trượng vọng lại.
Nhưng so với những lời này thì bốn chữ Thiên giai cửu phẩm trong lời Võ Hoàng càng khiến đám Hàn Phong khiếp sợ hơn.
"Thiên giai cửu phẩm!"
Đây chính là tồn tại trong truyền thuyết, mọi người đều biết một điều là nếu ai có thể tiến vào Thiên giai cửu phẩm thì người đó chính là thần trên mảnh đại lục này!
Nhưng bất hạnh là người đó lúc này lại chính là Võ Hoàng, nếu gọi hắn là thần thì cái tên Huỷ Diệt thần có lẽ là hợp với hắn nhất.
Lúc này Hàn Phong cũng đã hiểu tại sao lúc nãy chỉ bằng một cái liếc mắt của Võ Hoàng mà đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Trừ giải thích Võ Hoàng là Thiên giai cửu phẩm ra, không còn giải thích nào hợp lý hơn cả!
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo.
Võ Hoàng lại có thể điên cuồng như vậy, ẩn nhẫn lâu như thế cuối cùng bày ra mục đích không ai có thể ngờ tới được.
Tuy rằng thân là sinh tử cừu địch nhưng đám Hàn Phong vẫn rất bội phục Võ Hoàng.
Chẳng qua bội phục thì bội phục, cũng không có nghĩa là Võ Hoàng sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Tuy Thiên giai cửu phẩm khiến da đầu mọi người tê dại nhưng đám người Hàn Phong cũng không có lý do để lui lại.
Tình hình trước mắt chỉ có thể đánh một trận.
Trước sau đều là chết vậy thì không bằng đánh một trận cho thống khoái.
Có thể giao thủ với cao thủ Thiên giai cửu phẩm trong truyền thuyết thì có chết cũng thoả mãn.
Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Trác Minh hô to một tiếng:
- Toàn bộ những người đạt tới Thiên giai nghe đây, lúc này chúng ta đã không còn đường lùi nữa, hôm nay nếu không thể đánh bại người trước mắt thì chờ đợi chúng ta cũng chỉ có một con đường chết. Đã như vậy, tại sao mọi người không cùng thẳng tay một lần?
Mọi người nghe vậy thì nhất thời bình tĩnh lại.
Dù sao người có thể đạt tới Thiên giai không ai không từng trải, tự nhiên không thể khiếp đảm giống người thường được.
Vì vậy, dưới đề nghị của Trác Minh, mọi người cơ hồi đồng thời phát ra chiến ý càng cường đại hơn trước.
Võ Hoàng khinh miệt nhìn đám người không biết sống chết trước mặt một thoáng rồi mở miệng nói:
- Toàn bộ Võ Hoàng điện nghe lệnh, không có lệnh của ta, ai cũng không được manh động. Hôm nay ta muốn cho những tên ngu xuẩn trước mặt biết cái gì gọi là Thiên giai cửu phẩm.
Hàn Phong liếc nhìn Triệu Vô Cực và Hư Không, lúc này trong Liên minh tu vi của ba người là tối cao. Trong tình huống đối mặt với địch nhân hầu như vô pháp địch lại như lúc này thì tụa hồ chỉ có thể dựa vào liên thủ của ba người.
Như vậy may ra còn có một đường sinh cơ, còn những người còn lại tuy tràn ngập chiến ý nhưng ở trong mắt cường giả Thiên giai cửu phẩm thì thực lực của những người này còn không đủ để nhét răng.
Triệu Vô Cực và Hư Không bắt gặp ánh mắt của Hàn Phong thì cũng hiểu được đạo lý trong đó.
Vì vậy ba người đồng thời gật đầu, tuy ở chung không lâu nhưng lại rất ăn ý.
Ba đạo khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt đồng thời xuất hiện.
Không thể không nói khí tức ba người liên thủ mơ hồ có thể đối kháng với lực lượng của Võ Hoàng.
Chẳng qua đối với hành động của ba người, Võ Hoàng xem như không thấy. Hay nói cách khác là hắn căn bản không đem lực lượng của ba người để trong lòng.
Thân hình hắn khẽ động, xuất ra một quyền, tử khí mãnh liệt cuộn trào hoá thành một bàn tay thật lớn hung hăng phách về phía ba người.
Ba người Hàn Phong cảm thụ được khí tức khủng bố từ bàn tay kia thì trong lòng cả kinh, thân hình nhanh chóng động hướng về ba hướng khác nhau tránh né.
Nhưng mà công kích của Thiên giai cửu phẩm dễ dàng tránh né như vậy sao?
Võ Hoàng thờ ơ cười, không thấy hắn có bất luận động tác nào khác nhưng bà tay khổng lồ trên không trung như có linh tính tự động phân thành ba truy theo ba người.
Thế công của Võ Hoàng cực nhanh, mặc dù Hàn Phong là người có tốc độ nhanh nhất trong ba người cũng vô pháp né tránh chứ đừng nói hai người Triệu Vô Cực và Hư Không.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Ba âm thanh nặng nề vang lên, ba người Hàn Phong căn bản không thể chống đỡ thế công của Võ Hoàng, vô tận tử khí áp thẳng vào thân thể ba người ép ba người thẳng xuống mặt đất.
Hàn Phong cảm giác thân thể như vỡ vụn tới nơi.
- Lực lượng thật là khủng khiếp!
Hàn Phong thầm nghĩ.
Trong lòng Hàn Phong lúc này cũng dâng lên cảm giác vô lực, nếu như lúc trước hắn vẫn còn ôm một tia huyễn tưởng thì một chưởng tuỳ ý vừa rồi của Võ Hoàng đã trực tiếp đập nát cái huyễn tưởng của hắn.
Trong lòng hắn lúc này chỉ còn có sự tuyệt vọng.
Ngay cả Hàn Phong còn có suy nghĩ như vậy thì đừng nói những người khác.
Những đệ tử Liên minh ở phía sau nhìn thấy ba người cực mạnh bên mình vừa đối mặt đã bị một chưởng hời hợt của Võ Hoàng đánh nằm bẹp dưới đất sinh tử bất minh thì trong lòng càng lạnh lẽo, có người còn không khống chế được ma hai chân run rẩy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 539: Tiểu Bạch bị lãng quên.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Dù sao võ giả thì cũng là người, mà đã là người thì sẽ sợ chết, đối mặt với thực lực tuyệt đối thì mặt mềm yếu của nhân loại rất dễ bị khơi ra.
Trầm Ngọc và Tiêu Linh chúng nữ khi thấy Hàn Phong bị đánh rơi xuống đất thì liều lĩnh xông tới chỗ hắn.
Cũng may Phí lão và Bố Lôi Địch luôn thủ hộ bên cạnh đã kịp thời ngăn lại.
Võ Hoàng một kích đắc thủ thì cười nhạt nói:
- Không biết tự lượng sức!
Tiêu Linh và Trầm Ngọc mặc dù bị hai người Phí lão cản lại nhưng vẫn không nhịn được bi thương, lo lắng nhìn Hàn Phong kêu tên hắn.
Võ hoàng nghe thanh âm của chúng nữ không khỏi cười nhạt liên tục, hắn nhìn Hàn Phong nằm xa xa rồi nhàn nhạt nói:
- Hàn Phong, mấy năm nay ngươi luôn đối nghịch với ta, ta thấy ngươi là nhân tài nếu hôm nay ngươi khẳng khái hiệu trung với ta, ta liền thả ngươi một mạng, thế nào?
Lời này Võ Hoàng vừa nói ra khiến đám người của Liên minh lẫn Võ Hoàng điện đều giật mình kinh hô.
Ai cũng không ngờ sinh tử đại địch số một từ trước tới này của Võ Hoàng điện là Hàn Phong lại được Võ Hoàng ưu ái!
Trong lòng một số người Liên minh cũng có chút ao ước, hiệu trung cho Võ Hoàng ít nhất còn có thể bảo toàn tính mạng.
So sánh với tính mạng bản thân thì những cái khác tựa hồ không đáng kể.
Những người có suy nghĩ này cũng chỉ là số ít, đa phần thì rơi vào tâm trạng lo lắng, nhất là mấy người Trác Minh, bọn họ lo lắng nếu ba người Hàn Phong mất đi thì đối với sĩ khí của Liên minh sẽ bị đả kích rất mạnh.
Nhưng lúc này không phải bọn họ có thể mở miệng lên tiếng được.
Một kích tuỳ tiện vừa rồi của Võ Hoàng đã dập tắt ý niệm muốn tiến lên trợ trận của bọn họ.
Nếu không phải bọn họ yếu hơn ba người Hàn Phong nhiều, và cũng không phải là mục tiêu của Võ Hoàng thì có lẽ lúc này bọn họ đều đã nằm yên trên mặt đất hết rồi.
Ngay lúc này Hàn Phong gian nan đứng lên, hắn cảm thấy toàn thân khí huyết nhộn nhạo, còn chưa kịp mở miệng trả lời Hàn Phong đã không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Hàn Phong không khỏi cười khổ, Võ Hoàng chỉ tuỳ tiện một chưởng đã khiến hắn thổ huyết không ngớt. Muốn đứng lên cũng phí rất nhiều khí lực chứ đừng nói tới tiếp tục chiến đấu.
Không biết tình huống của Triệu Vô Cực có khá hơn chút nào không? Thiên giai cửu phẩm quả nhiên đáng sợ.
Mặc dù như thế nhưng khi nghe Võ Hoàng nói, Hàn Phong khẽ nhíu mày, cười nhạt nói:
- Võ Hoàng, ngươi cho rằng ta nguyện ý trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ giống đám Võ Hoàng điện các ngươi sao?
Đối với ngữ khí trào phúng của Hàn Phong, người Võ Hoàng điện liền giận dữ, nhưng Võ Hoàng lại không có chút tức giận nào, tựa hồ hắn rất coi trọng năng lực của Hàn Phong:
- Mặc dù ngươi không quan tâm tính mạng của ngươi, nhưng ở đằng kia hình như còn có vài bị hồng nhan tri kỷ của ngươi, lẽ nào ngươi muốn nhìn các nàng chết cùng ngươi?
Nghe Võ Hoàng nói, Hàn Phong liền quay đầu lại nhìn vẻ mặt lo lắng của chúng nữ, hắn muốn bước tới trấn an nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ đành cười gượng một cái rồi nhắm mắt lại hít một cái thật sâu.
Khi mở mắt ra ngữ khí Hàn Phong rất băng lãnh:
- Không cần nhiều lời, các nàng đều hiểu, tuyệt không trách ta!
- Ha ha, hảo hảo! Ngươi đã ngoan cố như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Võ Hoàng cười ha hả để che giấu nội tâm đang tức giận của hắn.
Bước vào Thiên giai cửu phẩm trở thành đại lục đệ nhất cường giả, là thần của đại lục vậy mà con kiến hôi như Hàn Phong lại dám khiêu chiến uy quyền của hắn.
Võ Hoàng đã cấp cơ hội, nếu Hàn Phong không muốn thì Hàn Phong trong mắt Võ Hoàng chỉ còn là một địch nhân, mà đối với địch nhân Võ Hoàng hắn chưa bào giờ nhân từ.
- Ngươi phải trả giá cho sự ngu xuẩn của ngươi!
Võ Hoàng quát khẽ một tiếng, ngay sau đó một đầu ngón tay bao trùm trong tử khí đen nhánh như một hắc tiễn trong chớp mắt đánh nên người Hàn Phong khiến hắn không kịp né tránh.
Hàn Phong vốn còn muốn tận lực chống lại nhưng thực lực của Võ Hoàng quá cường đại.
Một kích tức giận này so với một chiêu hời hợt khi nãy còn hung hiểm hơn rất nhiều, Hàn Phong ngay cả phản ứng cũng không kịp, liền bị mũi hắc tiễn kia đánh trúng.
- Phốc!
Máu không ngừng tuôn ra, Hàn Phong cảm thấy thân thể như bị xé rách ra vậy.
Lực lượng cường đại đó không chỉ đánh lên người Hàn Phong mà còn đánh thủng một cái hố to sau lưng hắn, khiến hắn vừa mới cố gắng đứng dậy lại phải vào trong hố nằm.
Mấy người Trác Minh cũng nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh này.
Tiêu Linh và Trầm Ngọc lúc này đã trở thành lệ nhân, các nàng muốn đi hỗ trợ nhưng cái gì cũng không làm được, nếu như có thể, các nàng nguyện vì thay Hàn Phong chịu đựng tất cả những chuyện này.
Toàn trường lúc này hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Vô Cực và Hư Không lúc trước chịu một kích tới giờ vẫn chưa thể đứng dậy được.
Đúng lúc này thì Võ Hoàng đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng:
- Vẫn chưa chết! Đúng là ngoan cường!
Theo lời Võ Hoàng vừa dứt, trong cái hố kia phát ra một chút âm thanh.
Ngay sau đó, một bàn tay từ bên trong đá vụn vươn lên, thân hình Hàn Phong chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.
Gian nan đứng lên một lần nữa, bây giờ Hàn Phong tóc tai bù xù, quần áo rách tươm, trên người toàn là vết máu loang lỗ, khuôn mặt tái nhợt như người chết.
Hàn Phong cũng không biết tại sao hắn vẫn chưa chết, tuy rằng toàn thân đau đớn nhưng hắn biết mình vẫn chưa chết.
Hắn cũng không biết tại sao bản thân vẫn có thể đứng lên, có lẽ đây chỉ là hành động vô thức của thân thể.
Đầu óc hắn lúc này đã có chút mơ hồ, thực lực của Võ Hoàng quá đáng sợ, mặc dù thân là Thiên giai bát phẩm cùng với thân thể hoàn mỹ nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của Võ Hoàng.
Hàn Phong dựa vào bản năng đứng lên, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất là: không được chết!
Ở phía hắn còn có người hắn phải bảo vệ, đó là những người mà hắn kiếp này hắn đã phát thệ sẽ bảo vệ bằng mọi giá.
Mặc dù là thế nhưng hắn hiện tại ngoài trừ có thể đứng lên thì toàn thân không còn chút khí lực nào, tự thân hắn còn khó bảo toàn chứ đừng nói bảo vệ người khác.
Hàn Phong cực kỳ ảo não: "Ta phải làm thế nào đây?"
Hàn Phong không ngừng tự hỏi bản thân như thế.
Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Hàn Phong, đối với hắn, Hàn Phong chỉ là một con kiến hôi, tuy rằng con kiến này ngoan cường hơn so với những con kiến bình thường khác nhưng trước sức mạnh tuyệt đối trong tay hắn thì vẫn không là gì cả.
Hai lần liên tục xuất thủ mà vẫn không thể giết chết Hàn Phong đã làm Võ Hoàng rất tức giận.
- Ngươi giỏi lắm! Một chiêu kế tiếp này, ngươi nhất định phải chết!
Hàn Phong ngoan cường đã triệt để kích phát sự tức giận của Võ Hoàng, với hắn thì một cường giả Thiên giai cửu phẩm như hắn muốn bóp chết một con kiến hôi mà phải dùng tới ba chiêu là một sự sỉ nhục rất lớn.
Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu chiến thần uy của hắn!
Sau khi trở thành Thiên giai cửu phẩm, Võ Hoàng đã tự xem bản thân hắn là thần, là chúa tể duy nhất của thế giới này.
Nghĩ vậy, khí tức trên người Võ Hoàng bắt đầu vận chuyển không giữ lại chút nào. hắn phải đem tên tiểu tử Hàn Phong này phân thây mới có thể vãn hồi được uy nghiêm của hắn.
Thần uy, không được khiêu chiến!
Theo động tác của Võ Hoàng, tử khí ngập trời một lần nữa tập trung lại, dưới sự điều khiển của hắn trong nháy mắt đã tụ thành một đoàn rồi hoá thành một luồng hắc quang nhanh chóng phóng tới chỗ Hàn Phong.
Đối mặt với lực lượng huỷ diệt này, Hàn Phong không hề nhúc nhích.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào