Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 510: Nói chuyện như thế nào? (1)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Tên thư ký này có tin tức khá nhạy bén, có lẽ vấn đề là ở cấp trên chứ bình thường việc thẩm định tiết mục giao thừa hàng năm không có việc của Ban giám sát. Thậm chí trưởng ban Trương cũng không phê duyệt mà cứ làm như có. Chẳng qua năm nay khác, trưởng ban Trương lên chức ở trong tầm mắt, bất cứ việc gì đều cần đối phó cẩn thận, đợt tết này cũng vậy. Đây không chỉ là phê văn bản, phê văn bản thì Ban giám sát cũng cần dốc sức một chút chứ.
Việc vốn không có chuyện của Ban giám sát mà giờ lại tham gia vào chia lợi nên chủ nhiệm Ban văn minh đương nhiên có ý kiến. Dù sao đến đài truyền hình tỉnh thì cũng không phải về tay không, nó có giúp đỡ lớn đối với quà tết cuối năm của Ban văn minh. Gần như hàng năm lúc này là lúc không khí ở Ban văn minh tốt nhất, tốt xấu cũng có lúc dùng tới mình mà. Bình thường ai để ý tới sự tồn tại của Ban văn minh chứ.
Ban văn minh bình thường không thoải mái gì, bên đài truyền hình tỉnh không dễ ăn hiếp, chỗ tốt hàng năm đều có định mức, không thể vì thêm Ban giám sát mà đài truyền hình tăng thêm. Đến lúc ấy Ban giám sát chơi trò đểu kéo nhiều người tới thì quà kỷ niệm đêm giao thừa chia nhau như thế nào? Tiền đi lại tính như thế nào?
Lãnh đạo cơ quan khó khăn đúng là không dễ làm. Hơn nữa hiệu quả Ban giám sát còn được bao nơi tặng quà khiến không ít người đỏ mắt. Anh đã đủ béo thì đừng có đến đây thò tay chứ? Dù sao chính là ý này, cho anh mất mặt để anh về báo cáo, người bên dưới không rõ chẳng lẽ lãnh đạo còn không biết sao?
Thời gian quay về lúc sáng khi đi làm thì người phụ trách bên Ban văn minh là một người phụ nữ họ Lý phụ trách văn phòng ở Ban văn minh . Họ Lý này có một cháu gái làm ở ban thư ký. Cuối năm lúc tổng kết cô ả có xung đột với Ban giám sát, làm khó dễ nhân viên ở Ban giám sát. Ai ngờ lại bị chánh văn phòng Cao phụ trách quản lý hung hăng phê bình cô ả họ Lý kia.
Có thể vào làm ở ban thư ký cũng là dựa vào quan hệ. Cô ả họ Lý kia về nhà nói chuyện nên chủ nhiệm Lý nhớ kỹ. Hôm qua chủ nhiệm nhắc tới Ban giám sát với vẻ mặt có chút khó chịu nên ả phụ nữ họ LÝ bắt đầu có tâm tư. Trùng hợp chính là ả gọi sang Ban giám sát một cuộc không ai nghe nên không cả ngày hiệu quả không gọi nữa.
Cái này thực ra do ả họ Lý gọi vào máy điện thoại văn phòng Vương Quốc Hoa thì sao có người nghe. Ả còn tưởng rằng đó là số văn phòng Ban giám sát. Muốn trách là trách bên bưu điện, số máy viết sai tên mà không chịu sửa.
Vương Quốc Hoa đâu hiểu được nhiều vấn đề như vậy, hắn đi xuống mà vẫn nở nụ cười, không hề có dấu hiệu tức giận nào cả.
Hai người xuất hiện ở cửa, vị chủ nhiệm Ban văn minh ở trong dừng nói, mặt có chút không đúng nhìn cửa nói:
- Thư ký Tiết, sao anh lại tới đây?
Thư ký Tiết cười ha hả hai tiếng thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Vương Ban giám sát đến tham gia họp sao không bố trí chỗ ngồi? Để chủ nhiệm Vương ở ngoài nghe, chủ nhiệm Tần oai phong thật đó. Làm như vậy thì đơn vị anh em thấy chúng ta như thế nào?
- Chủ nhiệm Vương?
Tên chủ nhiệm Tần choáng váng, thằng thanh niên này là chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy ư? Đừng nhìn là cùng ở một trụ sở tỉnh ủy nhưng văn phòng tỉnh ủy và Ban Tuyên giáo là hai thế giới khác nhau. Bình thường hay qua lại cũng là bên ban thư ký, Ban văn minh là ngành nhàn hạ, anh muốn có chút quan hệ với Ban giám sát cũng không dễ. Nếu không phải năm nay Trương Thiên Hào bất ngờ coi trọng thì Ban giám sát đâu thèm tới đây.
Chủ nhiệm Tần không ngờ Vương Quốc Hoa tự mình đến đây, trùng hợp là mọi người không ai nhận ra Vương Quốc Hoa, chỉ mới nghe tên của hắn mà thôi. Đối với câu hỏi của thư ký Tiết, chủ nhiệm Tần phản ứng rất nhanh, y quay đầu lại nhìn ả họ Lý, tức giận nói:
- Cô làm ăn thế nào vậy hả?
ả họ Lý không tiện giải thích, lúc đó ả gọi điện lên giọng rồi hối hận nên thuận tay dập máy. Dù sao theo thông lệ chuyện của Ban văn minh muốn chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy sang họp là rất khó khăn, ai ngờ tên Vương Quốc Hoa kia lại tới thật.
ả họ Lý đầy xấu hổ lắp bắp muốn giải thích nhưng không biết nên nói như thế nào. Chủ nhiệm Tần hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại mặt vẫn có chút khó chịu nói với thư ký Tiết:
- Ở đây có chút hiểu lầm, mời chủ nhiệm Vương vào họp, tan họp xong tôi nhất định sẽ hỏi xem có việc gì xảy ra.
Vương Quốc Hoa đứng cửa không mở miệng, hắn vẫn chờ chủ nhiệm Tần nói, nếu đối phương nhận sai thì cũng không cần chấp nhặt. Có thư ký Tiết làm bậc thang, Vương Quốc Hoa cũng không tiện làm ầm lên. Nếu không đây là không cho trưởng ban Trương mặt mũi, trước đó thư ký Tiết đã xin chỉ thị rồi mà.
Ai ngờ tên chủ nhiệm Tần này không có ý xin lỗi. chủ nhiệm Tần tự nhận mình đường đường là cấp phó giám đốc sở sao phải cúi đầu với tên cấp huyện. Nói cách khác có sai cũng không phải thừa nhận vào lúc này, sau này có lẽ chưa chắc đã nhận. Thực ra dù là câu vừa rồi của hắn cũng có thái độ không quá thích hợp, không có giải thích một câu với Vương Quốc Hoa, y coi như việc vừa nãy không xảy ra. Trong lòng hắn còn thầm oán giận Vương Quốc Hoa không nói thân phận làm khó hắn.
Hai người một có ý nhường một bước, một tên không chịu xin lỗi, đáng chết còn nói giờ đang họp nữa chứ. Vương Quốc Hoa nở nụ cười thật tươi nhìn thư ký Tiết.
- Như vậy đi, các vị họp tiếp, tôi còn có chút chuyện cần về, lát nữa bảo người đưa bản ghi chép hội nghị cho tôi. Ha ha, mấy vị làm việc, tôi về trước.
Nói xong không thèm bắt tay, Vương Quốc Hoa xoay người đi thẳng.
Lần này thư ký Tiết thật sự thầm kêu khổ, sao mình gặp chuyện này chứ. Tên Vương Quốc Hoa kia đừng ghi hận lên đầu mình đó. Vương Quốc Hoa đi thẳng làm hiện trường có chút xấu hổ. Thư ký Tiết nhìn mấy tên bên trong, trên mặt hắn không lộ chút bất mãn nào.
- Chủ nhiệm Tần, cứ họp tiếp đi, tôi còn có việc.
Thư ký Tiết cũng đi, hơn nữa đi rất nhanh. Hắn vội vàng đuổi theo Vương Quốc Hoa đang từ tốn đi tới. Vương Quốc Hoa đây là cố ý đi chậm, hắn muốn nói chuyện với thư ký Tiết một chút vì cũng cần phải nể mặt Trương Thiên Hào.
Trương Thiên Hào sắp lên làm phó bí thư Đảng đàn, Vương Quốc Hoa nếu đã biết đương nhiên không muốn đắc tội vị thư ký Tiết này.
- Chủ nhiệm Vương, dừng bước.
Vương Quốc Hoa nghe tiếng liền cười cười quay đầu lại, trên mặt không lộ chút tức giận gì. Chẳng qua hắn càng như vậy càng làm thư ký Tiết không yên tâm.
- Chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo chi tiết với lãnh đạo.
Thư ký Tiết nói câu này chính là muốn mình không nghiêng về ai, cũng không có ý xen vào, có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.
- Hôm nào cùng nhau ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa cười cười lấy danh thiếp đưa tới. Lúc này thư ký Tiết coi như nắm chắc nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa. Y nhận lấy rồi đưa lại một chiếc khác, khách khí vài câu rồi hai bên tản đi.
Thư ký Tiết xuống không phải giữ Vương Quốc Hoa lại mà muốn tiêu trừ ảnh hưởng. Bây giờ coi như đạt được mục đích, tên Vương Quốc Hoa này cũng không có ý làm khó.
Chủ nhiệm Tần rất nhanh biết chân tướng sự việc, dù sao đây là do bên Ban văn minh xảy ra chuyện. Về nguyên tắc mà nói việc này có thể giải thích rõ ràng, không phải vì chút “việc nhỏ” mà ảnh hưởng đến công việc sao? Vì thế chủ nhiệm Tần khá khó chịu với thái độ của Vương Quốc Hoa, hắn quyết định cứ để đó giải quyết với Trương Thiên Hào sao, bây giờ cần là tiếp tục họp.
Chờ đến trưa gần hết giờ làm Trương Thiên Hào về y không về văn phòng mình mà trực tiếp đến Ban văn minh. Phát hiện hội nghị vẫn diễn ra, Trương Thiên Hào ho khan một tiếng, mọi người vội vàng đứng lên ân cần chào hỏi. Trương Thiên Hào coi như không phát hiện mà chỉ nói với chủ nhiệm Tần:
- Lão Tần, anh ra đây một chút.
Nói xong Trương Thiên Hào về văn phòng, chủ nhiệm Tần theo sát ngay.
Cửa vừa mới đóng lại, trên gương mặt bình tĩnh của trưởng ban Trương thoáng cái phủ một tầng sương lạnh.
- Anh làm như thế nào vậy hả? Tôi không phải đã dặn phải tôn trọng đồng chí ở Ban giám sát sao? Đầu óc anh sao kém như vậy?
Trưởng ban Trương cũng may chưa mở miệng mắng to. Thực tế lúc này y đang rất tức giận. Giờ là lúc rất quan trọng để tiến bước, bí thư Hứa cũng có ý ủng hộ hắn. Lúc này mà có mâu thuẫn với Vương Quốc Hoa – người được bí thư Hứa coi như con cháu, hơn nữa bên Sở gia mà giở chút thủ đoạn ở Ban tổ chức cán bộ trung ương thì chuyện của mình sẽ rất nguy hiểm.
Con người rất kiên quyết, không thấy cơ hội lên chức thì Trương Thiên Hào vẫn khá bình tĩnh và giữ khoảng cách. Chuyện của Lý Thanh Sơn chính là minh chứng rõ nhất. Nhưng tình hình bây giờ đã có biến hoá, bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến sự tiến bộ của y, Trương Thiên Hào đều không thể chấp nhận.
- Trưởng ban Trương, ngài nghe tôi giải thích.
Chủ nhiệm Tần hơi hoảng hốt, hắn là người của trưởng ban Trương nên hiểu tính cách của lãnh đạo. Vì thế hắn muốn giải thích rõ ràng miễn tạo thành hậu họa. Ai ngờ Trương Thiên Hào căn bản không chịu nghe.
- Được rồi, anh đừng giải thích với tôi, mau đi giải thích rõ hiểu lầm với chủ nhiệm Vương, tiêu trừ ảnh hưởng. Chuyện hôm nay nếu không chú ý thì sẽ rất phiền phức, từng này tuổi rồi mà sao anh không biết khống chế tâm trạng?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 510: Nói chuyện như thế nào? (2)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Trương Thiên Hào không nghe giải thích chỉ chú ý kết quả, chủ nhiệm Tần đành phải buồn bã rời đi. Thư ký Tiết lúc này đi vào rót trà cười nói:
- Chủ nhiệm Vương Ban giám sát xem ra không khó quan hệ. Sao chủ nhiệm Tần lại có thể tức đối phương chứ?
Thư ký Tiết nói khá công bằng, ít nhất Trương Thiên Hào cũng đã nói qua vài câu về việc của Lý Thanh Sơn với thư ký, nói Vương Quốc Hoa là người biết lý lẽ, không giống một số tên thiếu gia.
- Mấy tên tuổi cao thích ra vẻ tư cách.
Trương Thiên Hào coi như nhận cách nói của thư ký Tiết, vốn chính là tình huống này. Ngôi sao mới lên như Vương Quốc Hoa thì là ai khác đều rất kiêu căng mà, xem người ta làm việc, làm người như thế nào đi. Lấy chuyện của Lý Thanh Sơn làm ví dụ, người bình thường khi chiếm thế thượng phong thì có thể dễ nói chuyện như vậy sao? Đã trả tiền còn tăng thêm 30%. Đương nhiên 30% trong đó có 20% quy về Diệp Vũ, Diệp Vũ cũng rất thức thời chuyển 10% vào tài khoản của Trương Thiên Hào.
- Trưởng ban, có lãnh đạo như ngài là may mắn của chủ nhiệm Tần, nếu là lãnh đạo khác thì có thể như vậy sao?
Thư ký Tiết cười cười nịnh bợ, Trương Thiên Hào cười ha hả nói:
- Tiểu Tiết, nếu ai cũng nghĩ như cậu thì tốt quá.
Nói xong, Trương Thiên Hào suy nghĩ một lúc mới nói:
- Tiểu Tiết, cậu đi nói với lão Tần bảo y lần này lúc sang đài truyền hình thì nhất định phải lấy ý kiến của các đồng chí Ban giám sát làm chính.
Chủ nhiệm Tần sau khi về vẫn không nghĩ ra được, chuyện cũng không to tát gì mà, hơn nữa mình có gì làm không đúng đâu. Hơn nữa mình là cấp phó giám đốc sở, mình phải xin lỗi tên cấp huyện sao? Trong lòng rất không thoải mái thì ai ngờ thư ký Tiết đã tìm tới chuyển đạt chỉ thị mới nhất của Trương Thiên Hào.
Chờ thư ký Tiết nói xong, mặt chủ nhiệm Tần tối đen lại. Thư ký Tiết xoay người rời đi chỉ cười lạnh một tiếng. Tên chủ nhiệm Tần này nói như thế nào nhỉ, trong mắt chỉ có trưởng ban Trương, đôi khi cũng ra vẻ tư cách mà nói chuyện khó nghe. Thư ký Tiết rất thích thấy đối phương bị thiệt thòi.
Mấy chuyện ngoài lề không nói, buổi chiều chủ nhiệm Tần chỉ có thể kiên trì tìm tới cửa, phía sau còn có ả họ Lý. Ả này bình thường rất được chủ nhiệm Tần thưởng thức nên có ý không biết tời cao đất rộng.
Bên Ban giám sát chiều nay khá nhàn nhã, mọi việc coi như xong chỉ chờ đến tết mà thôi. Mọi người đang cười nói, trước mặt bày không ít đồ ăn, đây là số còn lại sau khi chia, Mạnh Khiết quyết định lấy ra để mọi người ăn trước tết.
- Mạnh Khiết, tôi thích một chiếc áo khoác hơn 800, còn có một bộ mỹ phẩm cũng hơn 800. Bà nói tôi tổng cộng được chia có 800 mà tôi lại thích cả hai là sao?
Cao Quyên Quyên vừa ăn hạt dưa vừa tính toán xem mình nên mua gì là tốt.
Mạnh Khiết cũng không để ý tới cô, tiếp tục đấu tranh với quyển sổ trước mặt. Đây là sổ chia quà cuối năm, cô làm xong rồi trình cho chủ nhiệm Vương xem. Chủ nhiệm Vương thích người làm việc rành rọt, chú tâm.
- Tiểu Cao, cô mau tìm bạn trai đi, bảo hắn mua cho cô là được mà.
Trang Vân ở bên xen miệng vào. Không khí ở ban gần đây khá tốt. chủ nhiệm Vương phân phối quyền lợi tuy có chút bất công nhưng phân chia vật chất khá công bằng. Mạnh Khiết cũng không nhân cơ hội trả thù đả kích, mấy tên thanh niên cũng không phải loại nhớ thù, vì vậy không khí thân thiện nhanh chóng trở về với Ban giám sát.
Chủ nhiệm Tần đứng ở cửa nhìn vào trong, Cao Quyên Quyên thấy có người đến lập tức vỗ tay đứng lên nói:
- Đồng chí, anh tìm ai?
Cách nói chuyện khá nghiêm túc, đây là cách làm việc của Ban giám sát. Vương Quốc Hoa nhiều lần nhấn mạnh điểm này, có thể nói trong nhiều phòng ban ở văn phòng tỉnh ủy thì chỉ có mỗi Ban giám sát có thể làm được điểm này. Không làm được tốt xấu cũng phải tươi cười nếu không Vương Quốc Hoa biết thì nhất định sẽ bị ăn mắng, bị trừ lương.
- Tôi là chủ nhiệm Tần ở Ban văn minh, tôi tới tìm chủ nhiệm Vương của các vị.
Chủ nhiệm Tần giải thích như vậy làm Mạnh Khiết đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Vương không có ở đây, ra ngoài làm việc, mai anh quay lại đi.
Một nhân viên nho nhỏ dám nói như vậy, vừa nãy đám người Ban giám sát còn tươi cười sao bây giờ đột nhiên đổi mặt nhanh như vậy? Mạnh Khiết làm thế khiến người khác đều có chút giật mình. Chẳng qua Mạnh Khiết là thân tín của chủ nhiệm Vương, người khác biết cô làm thế nhất định là có nguyên nhân.
- Ồ đồng chí này có thể liên lạc với chủ nhiệm Vương không?
Chủ nhiệm Tần cố nhịn, dù sao cũng là phụ nữ mà.
- lãnh đạo đi đâu sẽ nói với tôi sao? Anh có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm Vương.
Mạnh Khiết vừa nói vừa chỉ chỉ tờ danh bạ điện thoại trên tường, chủ nhiệm Tần thấy số điện thoại di động liền gọi một chút. Ai ngờ y gọi làm máy điện thoại ở chỗ Trương Quốc Thắng vang lên. Trương Quốc Thắng lấy ra nhìn rồi nói:
- Anh gọi nhầm số rồi, phải gọi vào số điện thoại riêng của chủ nhiệm Vương, số điện thoại di động này để ở chỗ tôi để dùng cho công việc.
Làm lãnh đạo có vài số điện thoại, tất cả mọi người đều có thể giải thích. Chủ nhiệm Tần không thể làm gì khác hơn là dập máy nói:
- Số điện thoại kia của chủ nhiệm Vương thì các vị chắc cũng biết chứ?
- Không biết.
Ba thanh niên đồng thanh nói giống như có thương lượng. Mạnh Khiết đi đầu, người khác cứ thế làm theo. Dù sao Mạnh Khiết không thể nào gây phiền phức không cần thiết cho Vương Quốc Hoa mà.
Lần này làm chủ nhiệm Tần tức giận, tay run run trong lúc nhất thời không nói được gì. Lúc này ả họ Lý nhảy ra chỉ vào ba tên thanh niên:
- Mấy người nói chuyện với lãnh đạo như vậy sao?
Mạnh Khiết nghe vậy cười lạnh nói:
- Sáng lúc cô gọi điện tới nói chuyện với lãnh đạo của chúng tôi như thế nào?
Thực ra nghe điện là Mạnh Khiết nhưng đó là số điện thoại văn phòng của chủ nhiệm Vương. Giọng điệu ả phụ nữ này quá ngạo mạn, nói xong dập máy ngay, theo Mạnh Khiết thấy đây là khiêu khích Ban giám sát. Nếu là ai khác cũng không thể chấnhận càng đừng nói Vương Quốc Hoa bây giờ có danh tiếng như mặt trời giữa trưa. Mạnh Khiết có cảm giác lãnh đạo bị nhục thì cô phải đòi về.
- Đi.
Chủ nhiệm Tần coi như nhìn ra Ban giám sát không định cho Ban văn minh mặt mũi.
Hai người vừa nói quay đầu đi thẳng, tuy nhiệm vụ không hoàn thành nhưng chủ nhiệm Tần không muốn ở lại. Quá mất mặt, quá tức giận…
Lúc này Vương Quốc Hoa đang ở khách sạn với Sở Sở, dù sao cuối năm không có việc gì, không đi làm cũng không có ai dám nói gì. Tronng Ban giám sát thì Vương Quốc Hoa là lớn nhất, lúc này Sở Sở là lớn nhất. Vì thế Vương Quốc Hoa đương nhiên không phải đi làm.
Sở Sở tuy nghỉ làm cũng không nhàn rỗi. Buổi chiều cô dùng Vương Quốc Hoa như thư ký mà bắt đầu sửa phương án. Chẳng qua kỹ thuật đánh máy mười ngón của Vương Quốc Hoa không quá tốt do mấy năm không tự mình dùng tới, Sở Sở không thể làm gì khác hơn là gọi điện tới văn phòng bảo cử nhân viên đánh máy tới, cũng là cô bé đưa Sở Sở đến bệnh viện.
Vương Quốc Hoa tạm thời làm người biên tập và sửa bản thảo, hắn cầm bản thảo sửa rất nghiêm túc, cuối cùng phương án đã làm xong. Vương Quốc Hoa lúc này mới nhận được điện của Mạnh Khiết nói qua việc Ban văn minh đến.
- Biết rồi.
Vương Quốc Hoa không coi việc này quá quan trọng, cùng lắm lát phái người đi hợp tác với bọn họ là được. Đài truyền hình tổ chức tiết mục đêm giao thừa đâu đến lượt Ban giám sát chỉ trỏ chứ. Xây dựng tinh thần văn minh tuy quan trọng nhưng không phải chuyện do chủ nhiệm Vương phụ trách mà.
Dập máy Vương Quốc Hoa tiếp tục làm thư ký cho Sở Sở. Sở Sở đòi phải làm tới cùng, Vương Quốc Hoa đành phải có bao sức dùng hết mới được. Lúc Sở Sở định đứng dậy, Vương Quốc Hoa lập tức đưa tay đè lại.
- Em ngồi đi, có gì cứ mở miệng, em phải nhớ ở nhà em là lãnh đạo cao nhất.
Sở Sở mỉm cười thật ngọt ngào.
- Em ngồi cả ngày rồi, cũng nên đi lại nhiều mà. Mà bác sĩ còn bảo em đi lại nhiều đó.
Nhân viên đánh máy ở bên lén cười trộm, Sở Sở thấy thế oán giận nói:
- Nhìn anh đó, chủ nhiệm lớn như vậy mà không chú ý hình tượng, làm Tiểu Nhạc cười kia kìa.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý, hắn cười hắc hắc nói:
- Hình tượng chó má, đó là để dọa người ngoài. Ở nhà chỉ thị của vợ cao hơn tất cả.
Vương Quốc Hoa dùng thủ đoạn lừa gái làm cho Tiểu Nhạc đang đánh máy mở to mắt hâm mộ.
- Quà cuối năm trong một hai ngày tới phải chuẩn bị xong.
Sở Sở vừa nói đến việc này, Vương Quốc Hoa vỗ đầu nói:
- Đúng, có cái này cho em.
Vừa nói hắn lấy ba lô cầm ra một tập thẻ mua sắm.
- Cho em này, xem có thể dùng được không.
Sở Sở nhìn thoáng qua nói:
- Cái này có thể chia cho lãnh đạo trung tầng của công ty, chẳng qua hơi ít. Bên em có nhiều người, từng này chia ra mỗi người mới hơn 100.
Lời này chỉ có Sở Sở dám nói, Tiểu Nhạc ở bên nghe mà mắt sáng rực lên. Hơn trăm đó, công ty hai tháng nay chưa trả lương rồi.
- Tổng giám đốc Sở, một trăm không ít, em cảm thấy phát mỗi người năm mươi là mọi người đã rất vui rồi.
Tiểu Nhạc xen miệng vào nói, cô nhìn chằm chằm vào mấy thẻ mua sắm kia. Vương Quốc Hoa rất tinh mắt lập tức lấy ra hai thẻ đặt trước máy vi tính:
- Tiểu Nhạc, đây là đại ca cho em mua quần áo, vốn định bảo Sở tỷ đưa em đi mua nhưng lại có việc này. Sở tỷ nói bình thường em giúp chị ấy nhiều.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 511: Thị uy (1)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Tiểu Nhạc tuổi không cao, mấy cô bé tốt nghiệp cấp ba đi học đánh máy rồi vào cơ quan làm hợp đồng, trong nhà có chút quan hệ. Tiểu Nhạc này xem ra rất được Sở Sở thích.
- Thôi ạ…
Sở Sở thấy Tiểu Nhạc khẩn trương nên cười nói:
- Đưa thì em cứ cầm lấy, ông chủ lớn đó. Quà tết của công ty ta dựa hết vào hắn đó.
Tiểu Nhạc lúc này mới nhận, Vương Quốc Hoa cười hì hì nói:
- Sở Sở, quà tết cuối năm không gấp, phát hết tiền lương mới là quan trọng nhất. Lòng người yên tâm thì mọi người sẽ nhớ đến chỗ tốt của em.
- Cái này em cũng đã tìm lãnh đạo Sở Xây dựng nhưng người ta nói không có tiền.
Sở Sở nói một câu, Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Có muốn anh đi tìm Sở Xây dựng không?
- Thôi, đừng có ra vẻ, đi làm việc của anh đi. Em sẽ tới Sở Xây dựng một chuyến nữa. Chẳng qua quà tết thì anh phải chú tâm cho em, làm gì cũng được, chỉ cần có chút quà cho mọi người là đủ.
Sở Sở nói như vậy thuần túy là không lo việc nhà không biết gạo củi đắt. Công ty từ trên xuống dưới có hơn ngàn người, mỗi người phát một cân thịt cũng là con số lớn. Từng này khác hẳn Ban giám sát chỉ có mười mấy người.
Chuyện bên này còn chưa xong thì máy điện thoại của Vương Quốc Hoa lại vang lên, vẫn là Mạnh Khiết gọi tới.
- Chủ nhiệm, trưởng ban Trương mời ngài đến một chuyến.
Mạnh Khiết có chút khẩn trương, cô lo gây phiền phức cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa dập máy cười khổ nói với Sở Sở.
- Không được, anh phải ra ngoài một chuyến. Quà tết anh sẽ nghĩ biện pháp, anh thấy chia mỗi người hai cân thịt là được rồi.
Phản ứng của Vương Quốc Hoa theo Trương Thiên Hào thấy là bình thường. Một tên thanh niên dù là rộng lượng cũng không phải là cục bùn. Đầu đuôi câu chuyện Trương Thiên Hào cũng biết rõ, Trương Thiên Hào không ngay mặt nói gì thậm chí cũng không hề phê bình việc chủ nhiệm Tần xin lỗi Vương Quốc Hoa một cách không đủ thành ý.
Việc hòa giải phải do trưởng ban Trương đến làm, đây coi như là một thủ đoạn. Thủ đoạn này mang lại hiệu quả chính là ở Ban Tuyên giáo sẽ ngưng tụ hết về phía trưởng ban Trương. Trưởng ban Trương muốn cho mọi người biết mình cũng là người bảo vệ nhân viên.
Rất hay là Vương Quốc Hoa rất phối hợp, chủ nhiệm Tần cũng rất phối hợp. Đối với trưởng ban Trương mà nói đây là hiệu quả tốt nhất.
Vương Quốc Hoa đến rất nhanh. Trương Thiên Hào bảo thư ký gọi tới văn phòng mà không phải gọi vào số điện thoại của Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa ban đầu không nghĩ ra. nhưng trên đường đi tới, Vương Quốc Hoa khẽ cười cười một tiếng, hắn hiểu ý đồ hành vi này của Trương Thiên Hàox. Trương Thiên Hào ra mặt điều đình hiểu lầm của hai ngành có rất nhiều ý nghĩa.
Từ góc độ của Trương Thiên Hào mà nói đây không có bất cứ tổn thất gì. Từ góc độ của Vương Quốc Hoa mà nói thì đám nhân viên càng phục hơn, còn ở góc độ chủ nhiệm Tần mà nói thì sẽ cảm ơn sự trân trọng của lãnh đạo.
Trước mặt Trương Thiên Hào, Vương Quốc Hoa và chủ nhiệm Tần tiến hành bắt tay.
- Mong chủ nhiệm Vương bỏ qua cho thái độ không tốt của tôi.
Chủ nhiệm Tần nói chính là trái lương tâm. Nhưng Trương Thiên Hào đã ra mặt, chút ủy khuất này có đáng gì chứ. Dù sao Vương Quốc Hoa cũng chủ động tới cửa, không phải mình nói câu này trên địa bàn Ban giám sát.
- Chủ nhiệm Tần, tôi còn trẻ, tính cách không tốt, xin mời thông cảm một chút.
Vương Quốc Hoa cũng không phải người được thế không chịu buông tha người, hoặc là nói lời này không khác gì không nói.
Nói tóm lại mâu thuẫn vẫn tồn tại chỉ là tạm thời ẩn đi mà thôi.
- Được rồi, cũng không phải việc gì lớn, đều là đồng chí làm trong trụ sở mà. Chuyện hôm nay cứ như vậy đi, chủ nhiệm Tiểu Vương, đợt thẩm định tiết mục đêm giao thừa này nhất định phải chăm chú đối đãi, không thể qua loa.
Trưởng ban Trương rất thân thiết nói, vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa.
- Ban giám sát nhất định sẽ phối hợp tốt với công việc của Ban văn minh.
Vương Quốc Hoa cũng đưa ra cam đoan “hiểu lầm” này sẽ kết thúc. Vương Quốc Hoa đi chưa lâu, chủ nhiệm Tần cũng về văn phòng mình. Chẳng qua nói như thế nào nhỉ, trong lòng vẫn còn khó chịu. ả họ Lý kịp thời xuất hiện nhận lỗi, chủ nhiệm Tần rất rộng lượng đưa tay chặn lại.
- Sai lầm của cô không phải vấn đề chủ yếu, chủ yếu là có đồng chí cá biệt bên Ban giám sát không tôn trọng lão đồng chí. Không nói chuyện này, chuyện lần sau chú ý là được.
…
Vương Quốc Hoa về văn phòng đi dạo một vòng quanh văn phòng thì mấy nhân viên trẻ tuổi đã quan tâm lên hỏi. Mạnh Khiết có chút lo lắng nói:
- Chủ nhiệm có phải là tôi gầy phiền phức cho ngài không? Trưởng ban Trương không phê bình ngài chứ?
Vương Quốc Hoa cười cười thực hiện lại động tác vỗ vai thân thiết của trưởng ban Trương, nhưng đối tượng được hắn dành cho là Mạnh Khiết:
- Tiểu Mạnh rất được, danh tiếng của Ban giám sát cần mấy người trẻ tuổi nhiệt huyết như mọi người làm ra. được rồi, chuyện đã qua, mọi người dọn dẹp một chút chuẩn bị mừng năm mới.
Văn phòng thoáng cái vang lên tiếng hoan hô, mấy thanh niên khá dễ bị kích động. Mấy lão đồng chí thì bình tĩnh hơn, chỉ cười cười nhìn rồi quay về với công việc của mình.
Vương Quốc Hoa xử lý xong vài việc rồi lại rảnh rỗi. hắn nhận được điện của Sở Sở mà rất bất đắc dĩ. Sở Sở lại đi làm, chẳng qua không phải đến công ty mà đến Sở Xây dựng. mặc dù hắn có chút lo lắng cho sức khỏe của Sở Sở nhưng biết khuyên không được, hắn đành phải dặn cô chú ý một chút mà thôi.
Sở Sở nói nhất định mình sẽ chú ý, đồng thời cũng bảo Vương Quốc Hoa nhất định cố gắng lo vấn đề mỗi người hai cân thịt cho nhân viên công ty mình.
Vấn đề này có chút đau đầu nhất là bây giờ đã gần tết. Công ty xây dựng số 2 có hơn ngàn người, mỗi người một cân cũng là con số không nhỏ. Nhưng vợ giao nhiệm vụ, dù khó khăn đến mấy cũng phải hoàn thành.
Nếu không được thì hắn bảo Hoàng Nhàn nghĩ biện pháp. Cô mở nhà hàng, khách sạn kiếm xe trứng gà thịt cũng không khó. Có quyết định Vương Quốc Hoa chuẩn bị xuống lầu tìm Hoàng Nhàn không ngờ vừa mới xuống lầu đã bị Ngôn Lễ Hiếu chặn lại.
- Quốc Hoa, có việc muốn thương lượng với cậu.
Ngôn Lễ Hiếu chỉ có một mình, không mang theo thư ký, chặn ngang như thế này đúng là khá thần bí.
- Ở đây không tiện nói chuyện.
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh nói.
- Ừ, lên xe đi, thực ra lúc này cũng không có việc gì.
Vừa nói Ngôn Lễ Hiếu lên xe Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đi làm ở tỉnh ủy thì không cần lái xe, xe được cấp cũng để cho người trong ban dùng. Bây giờ thoáng cái việc này có tác dụng, hai người có thể vừa đi vừa nói chuyện.
- Bí thư Hứa tìm tôi nói chuyện, cho tôi hai lựa chọn, một là đến làm phó giám đốc thường trực Sở tài chính, một là đến làm giám đốc Sở giao thông.
Ngôn Lễ Hiếu thật sự rất khó lựa chọn, phó giám đốc thường trực Sở tài chính có chỗ tốt là người đứng đầu không hề kiêm nhiệm, thường trực có thể làm trong thời gian dài. Còn làm giám đốc Sở giao thông tự nhiên có không ít chỗ tốt. Vấn đề là hai năm qua Sở giao thông rất nhiều vấn đề, cán bộ không ít người bị bắt, vấn đề không ngừng xảy ra. Nguyên giám đốc Sở giao thông cuối năm nay bị bắt và kéo theo một nhóm cán bộ, người bên trong lén nói đây là bí thư Hứa thanh trừ Sở giao thông. Nguyên nhân cụ thể thì Ngôn Lễ Hiếu không quá rõ, Vương Quốc Hoa cũng không đi hỏi cái này. Tóm lại có một điều có thể khẳng định chính là nguyên giám đốc Sở giao thông không phải người của bí thư Hứa.
Nguyên nhân dẫn đến vụ động đất ở Sở giao thông chính là do trong thời gian trước một cây cầu bắc qua sông Đông Giang bị nứt trên diện tích rộng. Phải biết rằng cây cầu này mới đi vào sử dụng ba năm, cây cầu trước đó sống đến 70 năm. Nực cười chính là cùng tồn tại với cây cầu này còn có cây cầu cũ xây dựng từ thời Quốc dân đảng đến bây giờ vẫn đứng sừng sững bên dòng Đông giang.
Vấn đề xảy ra đương nhiên phải tra xét và giám đốc Sở giao thông bị túm cổ. Vì thế Sở giao thông không có ai làm chủ, bí thư Hứa cho Ngôn Lễ Hiếu cơ hội này cũng có thể nói là một lần mang tính khiêu chiến rất cao.
Cái này khó trách Ngôn Lễ Hiếu do dự, đương nhiên đây là do dự trong hạnh phúc.
- Cái này có gì khó xác định chứ, đương nhiên đi làm giám đốc Sở giao thông rồi.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán đưa ra câu trả lời, đã làm phải làm người đứng đầu nếu không ra ngoài có tác dụng gì chứ?
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Ngôn Lễ Hiếu cũng rất nhanh xác định chủ ý, y nhìn đường đột nhiên cười hì hì nói:
- Quốc Hoa đi đâu thế?
- Ôi, vợ tôi làm phó tổng giám đốc Công ty xây dựng số hai tỉnh, gần cuối năm rồi mà công ty này không phát được chút quà tết nào. Tôi đến tìm Hoàng Nhàn nhờ cô ấy chuẩn bị giúp hai xe trứng gà.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng trả lời, trong lòng hắn thật ra đúng là không muốn Sở Sở tiếp tục làm ở công ty kia nữa.
- Như vậy a, tôi chuẩn bị giúp cậu một xe dầu ăn, có cần không?
Ngôn Lễ Hiếu mở miệng chính là một xe, ít hơn đúng là không tiện ra tay.
- Lấy, sao lại không chứ. Chẳng qua nói trước không được phạm sai lầm đó.
Vương Quốc Hoa vội vàng đề phòng. Ngôn Lễ Hiếu gật đầu bảo Vương Quốc Hoa cho mình xuống xe.
Có trứng gà, có dầu ăn, nhiệm vụ của Vương Quốc Hoa coi như hoàn thành. Ai ngờ Hoàng Nhàn thấy Vương Quốc Hoa nói xong việc chuẩn bị hai xe trứng gà rồi kéo hắn vào văn phòng mình.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 511: Thị uy (2)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
- Ôi, trong tay em còn có ít thẻ mua sắm của tập đoàn, anh có cần không?
Bưng cốc trà tới, Hoàng Nhàn nở nụ cười có chút không đúng.
Vương Quốc Hoa đã luyện thành cáo già đương nhiên không dễ mắc bẫy, hắn híp mắt nhìn Hoàng Nhàn từ trên xuốn dưới.
- Anh nhìn ra được em có âm mưu.
- Gì chứ, là bố em nhìn trúng một khu đất định xây dựng làm cao ốc. Anh nếu có thể giúp lấy được thì em có thể được 10% cổ phần.
Hoàng Nhàn cười hì hì nói, cô ngồi sát cạnh Vương Quốc Hoa với tư thế không quá đẹp mắt, một cchana giơ lên gác trên đùi Vương Quốc Hoa rồi bắt đầu vân vê với tiết tấu kỳ diệu.
- Anh càng không thể mắc câu được. Chủ tịch Hoàng mà không lấy được khu đất ở thành phố Việt Châu, anh đâu có năng lực đó. Không nói chuyện này, xe trứng gà em nắm chặt một chút, đây là nhiệm vụ mà vợ anh giao.
Vương Quốc Hoa không động tâm đứng lên đi. Có một số vấn đề Vương Quốc Hoa có lập trường rất kiên định nếu không sau này sẽ rất nguy hại.
- Ôi, anh đừng gấp, nghe em nói hết đã.
Hoàng Nhàn dùng cả tay lẫn chân đè Vương Quốc Hoa lại, kéo hắn ngồi lên chân mình, hai chân còn quấn quanh eo, hai tay ôm cổ, mặt cười đầy quyến rũ nói:
- Được rồi, em biết anh sẽ không lấy quyền lực mưu lợi riêng, việc này cũng không thể hy vọng anh có thể giúp mà lấy được. Chỉ cần anh hỏi thăm giúp một chút làm trung gian là được mà.
Vương Quốc Hoa biết ý chí của mình hơi kém nên vội vàng nói.
- Em nói trước xem như thế nào rồi tính tiếp.
Hoàng Nhàn từ từ lên tiếng. Hoàng Kiên thân là người giàu nhất tỉnh Nam Thiên mà không bắt được miếng đất ở thành phố Việt Châu, nguyên nhân chủ yếu là do khu đất này không do thành phố quản lý mà thuộc về quân khu. Phải nói khu đất này do lịch sử lưu lại. Khu đất này trước không ở trung tâm thành phố nhưng do quá trình đô thị hóa diễn ra nhanh chóng khiến khu đất dần thuộc khu vực vàng của thành phố Việt Châu, giá trị là rất lớn. Hoàng Kiên tìm nhiều quan hệ cũng gặp mấy lãnh đạo quân khu, bỏ ra không ít tiền nhưng kết quả cuối cùng cũng làm người ta nuối tiếc. Lãnh đạo chủ yếu của quân khu kiên quyết phản đối việc này.
Hoàng Nhàn không biết từ đâu hỏi thăm được tin Vương Quốc Hoa có quan hệ với quân đội cho nên mới nói chuyện này với hắn. Hoàng Nhàn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Chủ yếu chuyện không phải là khu đất mà là cô muốn giữ Vương Quốc Hoa lại.
Đúng lúc quan trọng thì máy điện thoại vang lên giải phóng cho Vương Quốc Hoa. Mạnh Khiết gọi điện tới nói người của Ban văn minh lại đến bảo 9h30 sáng mai đến gặp ở đài truyền hình tham gia thẩm định tiết mục giao thừa.
Vương Quốc Hoa có công việc, Hoàng Nhàn tự nhiên phải thả người. Vương Quốc Hoa không phải chán cô mà là nghĩ đến Sở Sở đang có thai nên hắn chấp nhận sống gian khổ một thời gian.
Ra khỏi khách sạn Phương Nguyên về khách sạn Linh Lung, Sở Sở đã về, vẻ mặt trông rất nhẹ nhàng, cô đang nói chuyện với ba người. Sau khi Vương Quốc Hoa vào, hai người đàn ông trên 40 cùng một người phụ nữ trên 30 có chút kính sự đứng lên gật đầu cười.
Sở Sở giới thiệu một chút, hai người đàn ông là nhân viên thân tín của Sở Sở ở Công ty xây dựng số hai, một người quản lý tài vụ hậu cần, một là trưởng phòng hành chính quản lý công việc hàng ngày, còn người phụ nữ là quản lý nhân sự.
- Sở Sở, xe trứng gà em muốn anh đã giải quyết, ngoài ra còn một xe dầu ăn.
Vương Quốc Hoa đi tới đỡ Sở Sở ngồi xuống. Sự quan tâm đặc biệt này làm người phụ nữ kia nhìn thấy cũng đỏ mắt.
Sở Sở cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Muộn rồi, anh đi bố trí bữa ăn đi, tối em mời ba đồng nghiệp ăn cơm, anh thay mặt tiếp một chút.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên tuân mệnh, cười hì hì đi an bài.
Chờ Vương Quốc Hoa đi, người khác đều có chút kính sợ nhìn Sở Sở. Thân phận chồng của phó tổng giám đốc Sở giờ đã không còn là bí mật. Chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, cán bộ cấp chính huyện, dù nói như thế nào cũng làm ba vị đang ngồi ở đây cũng phải kính sợ.
- Chiều nay Sở Xây dựng đã thông qua phương án mới của tôi. Tôi mời ba người đến là có chút chuyện. Thứ nhất nhất định phải phát hết tiền lương trước tết. Thứ hai tôi chuẩn bị ít quà tết, trong hai ngày tới sẽ phát cho mọi người. Thứ hay hy vọng ba vị có thể phối hợp với công tác của tôi, làm tốt công tác tư tưởng với các điều chỉnh. Nhất là điểm thứ ba, tôi phải nhấn mạnh một chút, không phải là nhân viên biên chế chính thức không nhất định là phải rời khỏi, phải căn cứ vào biểu hiện trong công việc mà quyết định. Đây là quá trình khá tốn thời gian, hy vọng ba vị phải chú ý giúp tôi.
Ba điểm Sở Sở nói làm ba vị khá giật mình. Cuối năm có thể giải quyết tiền lương thì ở trình độ nhất định sẽ trấn áp được tâm trạng bất mãn của nhất định, còn có quà tết thì càng không cần phải nói. Điểm cuối cùng tuy là trọng điểm nhưng nhìn năng lực mà tổng giám đốc Sở đưa ra thì có lẽ phương án này sẽ không có mấy vấn đề.
Thể hiện thực lực là bước đi đầu tiên, mục đích là làm người ta kính phục. Có thể nói chỗ dựa lớn nhất của đám chống đối là Sở Xây dựng, bây giờ phương án đã được thông qua chẳng khác nói Sở Xây dựng và Sở Sở đạt thành nhất trí.
Trên mặt ba vị đều có chút hoảng hốt chẳng qua rất nhanh cũng tỏ thái độ nhất định giúp đỡ tổng giám đốc làm tốt công việc.
Do có thai nên Sở Sở ăn cơm ở phòng còn Vương Quốc Hoa cùng ba vị xuống nhà ăn dùng cơm.
Đang uống vui vẻ, vị trưởng phòng nữ cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, có việc này tôi đúng là không tiện mở miệng.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không có gì, chị cứ nói, tôi có thể làm được nhất định sẽ hỗ trợ.
- Là như thế này, con gái nhà tôi tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp nhưng vẫn chưa có công việc. Yêu cầu của tôi không cao, có thể có công việc ổn định là đủ, không cần phải vào nhà nước. Đến Công ty xây dựng số hai làm thì lại không có tiền lương. Ôi… đúng, con gái tôi là cô bé Tiểu Nhạc đánh máy đó, làm ở công ty được có 150 đồng một tháng, còn không được trả đầy đủ nữa chứ.
Người phụ nữ này đúng là dám nói có lẽ là do con gái miêu tả về Vương Quốc Hoa là rất hòa ái, thân thiện, nhiệt tình, hào phóng .. dù sao Vương Quốc Hoa làm cô bé Tiểu Nhạc có ấn tượng rất tốt.
- Chuyện này không khó làm, Tiểu Nhạc coi như có một sở trường. Như vậy đi, đợi tôi gọi điện hỏi một câu xem đã.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy máy ra gọi cho Nam Bình.
- Bí thư Nam, tôi là Vương Quốc Hoa. Có việc này, có một cô bé tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp, đánh máy nhanh, đúng đúng, bằng cấp thấp hơn một chút mà thôi nhưng có nghề nghiệp đàng hoàng. Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa dập máy cười nói với người phụ nữ kia:
- Chị về nói với Tiểu Nhạc bảo mai đến thị ủy Giang Đông tìm chánh văn phòng Trịnh, cái này chị cầm lấy, đến đưa cho Chánh văn phòng Trịnh là được.
Vương Quốc Hoa lấy một tờ danh thiếp đưa tới, mặt mẹ Tiểu Nhạc thoáng cái trở nên sợ hãi không biết làm như thế nào.
Một cuộc điện giải quyết xong, còn để cho Tiểu Nhạc tới văn phòng thị ủy Giang Đông làm việc, quá rung động. Hai vị còn lại thầm hận mình sao không có con gái muốn giải quyết vấn đề công việc. Chỉ một cuộc điện làm hình tượng của Vương Quốc Hoa trong mắt ba vị thoáng cái cao vút lên.
Con người luôn sùng bái quyền lực, tình hình này ở Trung Quốc càng rõ ràng hơn. Vương Quốc Hoa không phải là có lòng tốt mà hắn chính là muốn thể hiện chút thực lực nhằm giúp công việc của Sở Sở được thuận lợi.
Lúc này một người đàn ông cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, vừa nãy anh gọi điện cho cho bí thư thị ủy Giang Đông – bí thư Nam phải không? Tôi là người Giang Đông nên ..
- Ha ha, không nói chuyện này, ăn cơm, ăn cơm, việc nhỏ thôi mà. Sau này mọi người có việc gì khó, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
Vương Quốc Hoa rất ra vẻ giống như việc này nhỏ không đáng nhắc tới. Vẻ mặt hai người đàn ông có chút không thích ứng, dù là ai trước mặt mình gọi điện bảo bí thư thị ủy giải quyết vấn đề nhân sự thì đối với bọn họ mà nói đều là người bọn họ phải nhìn lên.
- Cái này chủ nhiệm Vương, sau này có việc tìm tổng giám đốc Sở hay là …
Một vị còn lại trông già hơn suy nghĩ khá lâu mới hỏi một câu. Vương Quốc Hoa rất thưởng thức sợ phối hợp của y nên cười nói:
- Nói với Sở Sở thì hiệu quả tốt hơn một chút. Ha ha, mọi người đều là người nhà mà, phải không?
Cất bước ba vị, Vương Quốc Hoa lên phòng thấy Sở Sở đã nằm trên giường xem Tv. Thấy Vương Quốc Hoa vào cửa, cô đưa tay ra muốn ôm. Vương Quốc Hoa muốn đi tới nhưng nhớ đến chiều mình có ôm Hoàng Nhàn nên chịu khó không đi tới vì sợ lộ sơ hở.
- Anh đi tắm đã, cả người toàn mùi rượu.
Vương Quốc Hoa thoáng cái đưa ra được lý do, hắn chỉ đi lên sờ sờ mặt Sở Sở.
Tắm xong đi ra hai người nằm xuống ôm nhau. Sở Sở chui và lòng Vương Quốc Hoa nói:
- Quốc Hoa, ba vị kia thế nào?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Đối phos xong, đúng, anh bố trí để Tiểu Nhạc tới thị ủy Giang Đông làm việc.
Sở Sở nghe thế thở dài một tiếng:
- Đúng là làm khó cho anh, em biết anh không thích làm việc như vậy.
Vương Quốc Hoa đưa tay sờ sờ tay vợ, cười hắc hắc nói:
- Anh tin mai em đi làm thì bọn họ càng phối hợp với công việc của em hơn nữa.
Sở Sở ừ một tiếng dựa vào ngực chồng không nói gì, lát sau cô mới ngẩng đầu nói:
- Sau khi làm xong việc này ở công ty, em sẽ xin nghỉ sinh, nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trắng trẻo, béo mập.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 512: Không yên tâm
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Sáng hôm sau trời khá âm u giống như sắp mưa. Buổi sáng mùa đông như vậy không thể nghi ngờ là quá đả kích sự hăng hái của người ta.
Lúc Sở Sở tỉnh dậy, Vương Quốc Hoa đã ăn mặc chỉnh tề. Hắn cười hì hì xua tay nói:
- Vẫn sớm, em ngủ tiếp đi, anh đi mua canh gà em thích ăn.
Sở Sở cảm thấy trong lòng mình như được rót mật. Biểu hiện của Vương Quốc Hoa quá tuyệt vời.
Vương Quốc Hoa đúng giờ tới văn phòng. Trước khi hắn tới, mọi người đang nói chuyện sôi nổi. Sắp tết, không khí nghiêm túc thường ngày cũng nhạt đi nhiều. Chủ yếu là chủ nhiệm trẻ tuổi Vương Quốc Hoa mặc dù là người ra tay độc ác nhưng anh nếu không gây phiền phức cho hắn thì Vương Quốc Hoa vẫn là một người rất thân thiện.
Vương Quốc Hoa khác với chánh văn phòng Lâm trước đây hay thích nghiêm mặt với người. Vương Quốc Hoa dần dần được mọi người chấp nhận.
- Mọi người đến sớm thế, đang nói chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa cười cười xuất hiện trước cửa, mọi người đều đứng lên ân cần chào hỏi.
- Không nói chuyện gì cả, sắp tết rồi mọi người rảnh rỗi nên nói chuyện tùy ý mà thôi.
Lên tiếng là Trang Vân, vị này gần đây biểu hiện rất tích cực, đang dựa vào phía tổ chức.
- Nói chuyện tiếp đi, tôi cũng nghe một chút.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói. Nói chuyện ở trong văn phòng sẽ làm người ta nghe được nhiều điều. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa cuối cùng vẫn là chủ nhiệm, hắn ở đây mọi người đâu dám nói gì, chỉ cười cười, mấy lão đồng chí da mặt dày thì còn dám nịnh bợ vài câu.
Dạo một vòng, Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ rồi xuống lầu. Hắn vừa đi, Trang Vân đã vỗ ngực nói:
- Đúng là lạ, chủ nhiệm Vương mặt mày ôn hòa như vậy sao tôi luôn thấy lo lắng hoảng hốt vậy?
Hạ Hào bình thường ít nói chuyện lúc này đột nhiên nói một câu:
- Trang Vân, đây gọi là quan uy đó.
- Lão Hạ nói linh tinh, chủ nhiệm Vương là người thân thiện mà.
Trang Vân có chút lo lắng nhìn mấy thanh niên Mạnh Khiết, thấy mọi người đều cười làm ả yên tâm.
- Ôi, tối qua vợ tôi rất vui, thẻ mua đồ tôi mang về biến thành áo khoác của cô ta.
Thương Chí Hùng cắt lời chuyển việc khác, nói tới việc này mọi người lại hăng hái.
Trang Vân nói:
- Chí Hùng, vợ anh làm ở Sở giao thông hả? Cuối năm nay có lẽ không được tốt thì phải.
Thương Chí Hùng nói:
- Ôi, ai nói không phải chứ? Lòng người hoảng sợ, ngồi chờ tân giám đốc sở tới, nếu không chính là mọi người đều lo lắng. Tôi nghe nói tân giám đốc sở hình như đến từ văn phòng tỉnh ủy chúng ta ra đó.
- Xong rồi, anh là trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm hả?
Vương Quốc Hoa vừa lúc đi tới nghe thấy câu này không khỏi có chút giật mình, trong trụ sở tỉnh ủy này đúng là không có gì là bí mật cả.
Mấy chuyện ngoài lề không nói, Vương Quốc Hoa đi vào dặn vài câu rồi chạy tới đô thị. Nửa đường hắn nhận được một cuộc điện thoại. Thấy số máy không quen nhưng Vương Quốc Hoa vẫn đỗ xe sang bên nghe điện.
- Chủ nhiệm Vương, tôi là Cao Dục Thanh, trưa cậu có rảnh không ngồi một lát.
Tên này và giọng nói có chút xa lạ, Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút mới có phản ứng, đây là phó trưởng ban thư ký Cao.
- Trưởng ban thư ký Cao, cái này không tiện nói, buổi tối đi, tối tôi chắc là rảnh.
Vương Quốc Hoa gần như không có qua lại gì với Trưởng ban thư ký Cao. Hắn không nghĩ ra tại sao đối phương lại gọi điện cho mình.
- Ừ, tối đi.
Trưởng ban thư ký Cao dập máy không dây dưa nữa. Vương Quốc Hoa bên này đúng là khó hiểu, vị Trưởng ban thư ký Cao này có ý gì? Hắn có chút do dự rồi lấy máy gọi điện.
- Cao Quyên Quyên, vừa nãy bố cô gọi điện cho tôi, có tình hình gì vậy?
Một câu nói rất đơn giản cũng rất bình thường, tay Cao Quyên Quyên hơi run lên. Cô ra ngoài mới trả lời.
- Chủ nhiệm, tôi thật sự không biết. Bố tôi hỏi số điện thoại của ngài, tôi tìm Trương Quốc Thắng hỏi, ngài đừng trách Quốc Thắng, là tôi ép hắn cho tôi.
- Ừ, không có việc gì, tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa dập máy, số điện thoại tư nhân này ở trong văn phòng chỉ có Trương Quốc Thắng và Mạnh Khiết biết, xem ra rước đó mình suy nghĩ là chính xác. Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên quả thật phải làm ở đơn vị khác mới được.
Xe đến đài truyền hình, ngoài cửa kiểm tra rồi mới cho vào. Trên xe của Vương Quốc Hoa dán thẻ thông hành đặc biệt của tỉnh ủy, nơi không thể đi vào không có mấy. Ả họ Lý ở Ban văn minh thấy Vương Quốc Hoa liền vội vàng đi lên.
- Chủ nhiệm Vương, mọi người đã đến, đang chờ mình anh.
Giọng điệu của ả này không được tự nhiên, vẻ mặt cũng không quá tốt. Đối với việc này Vương Quốc Hoa chỉ cười cười tỏ thái độ, mặt không chút thay đổi gật đầu nhìn đồng hồ nói:
- Không phải nói là 9h30 ư, tôi không đến muộn mà.
- Cái này, chủ nhiệm Tần đến sớm nửa tiếng nên chưa kịp thông báo cho anh.
Gây hấn à? Vương Quốc Hoa nhướng mày rất nhanh khôi phục thái độ bình thường.
- Vậy vào đi.
ả họ Lý có chút đắc ý quay đầu cười cười giống như chiếm lợi về miệng lưỡi vậy. Vương Quốc Hoa đi theo vào trong sảnh, bên trong đang tiến hành thẩm định tiết mục. Vương Quốc Hoa vốn chỉ tới xem cho có, không định gây rối gì nên yên tĩnh tìm một vị trí ngồi cho mình. Ban văn minh không có thành ý, món nợ này Vương Quốc Hoa sẽ tính dần.
Thực ra việc thẩm định mới diễn ra có hơn chục phút, tiết mục thứ hai còn chưa thẩm định xong. Vương Quốc Hoa tùy tiện ngồi ở vị trí cuối, ả họ Lý đã lên báo cáo với chủ nhiệm Tần. chủ nhiệm Tần đứng lên khách khí xoay người gật đầu coi như chào.
Tên này ỷ mình sắp lui nên không coi Vương Quốc Hoa vào đâu. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ vậy, trên mặt cũng cười cười đáp lại.
Tiết mục không ngừng chiếu thoáng qua, Vương Quốc Hoa ngồi trong góc có chút thất thần nhứ đến cuộc điện của Trưởng ban thư ký Cao.
Hắn nghĩ mãi không ra vấn đề, thời gian trôi qua rất nhanh, đằng trước có người nói:
- Buổi sáng tới đây, chiều nay tiếp tục.
Chủ nhiệm Tần rất nhanh cùng một người đàn ông trung niên đi tới, y cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, đây là giám đốc Triệu – đài truyền hình tỉnh.
Vị giám đốc Triệu này là người đàn ông nho nhã đeo kính, khá gầy. Lúc bắt tay y còn rất khách khí nói:
- Chủ nhiệm Vương, trưa đài mời mọi người dùng cơm, nhất định phải nể mặt đó.
Cả Ban giám sát chỉ có mình Vương Quốc Hoa tới, điểm này chủ nhiệm Tần – Ban văn minh rất hài lòng. Nếu Ban giám sát đến cả đống người thì có ý là khách đoạt chủ. Việc sớm thẩm định thật ra là do chủ nhiệm Tần cố ý làm thế, y thấy mình mất mặt với Vương Quốc Hoa nên muốn đòi lại một chút.
Chủ nhiệm Tần vốn muốn thấy bộ dạng tức giận của Vương Quốc Hoa, không ngờ người ta căn bản không thèm để ý, không hề có chút phản ứng nào cả. chủ nhiệm Tần cảm thấy mình như đấm vào bị bông. Chủ nhiệm Tần không phải người không rộng lượng nên thấy thẩm định buổi sáng xong thì y mới giới thiệu vị giám đốc Triệu kia.
Trước đây Ban văn minh không có việc gì, cả năm mới có đợt lên mặt này, vì thế y đương nhiên không muốn ban ngành khác thò thêm tay vào.
Lúc giám đốc Triệu đưa lời mời, Vương Quốc Hoa rất khách khí uyển chuyển từ chối:
- Xin lỗi giám đốc Triệu, trong cơ quan còn có việc, có cơ hội tôi nhất định mời giám đốc Triệu dùng cơm.
Tên Vương Quốc Hoa này có ý gì? Giám đốc Triệu có chút kinh ngạc, đối phương không nể mặt mình sao? Vấn đề là Vương Quốc Hoa cười rời đi, giám đốc Triệu quay đầu lại phát hiện vẻ mặt chủ nhiệm Tần rất khó chịu. Đây không phải đối phương không cho mình thể diện mà không muốn ngồi cùng bàn với họ Tần.
Giám đốc Triệu cẩn thận suy nghĩ cũng đúng, người ở Ban giám sát còn chưa tới, chủ nhiệm Tần đã nói bắt đầu. Hơn nữa chủ nhiệm Tần còn không chịu giới thiệu Vương Quốc Hoa với mọi người. Vấn đề trong đó giám đốc Triệu không muốn xen vào nên coi như câm điếc.
Vương Quốc Hoa ra ngoài rồi gọi điện bảo Quách Tử Minh đi thay mình. Mặt mũi hay không thì Vương Quốc Hoa hắn không chú ý mấy, dù sao chỉ thoáng gặp qua mà thôi, chờ đối phương chạm vào mình rồi tính một thể.
Trong đầu Vương Quốc Hoa vẫn còn nghĩ đến cuộc điện thoại của trưởng ban thư ký Cao thì lại có người gọi đến cho hắn. Gọi điện đến là Hồ Báo Quốc, vừa mở miệng y đã nói:
- Quốc Hoa, sắp tết rồi, tôi tới chúc tết sớm.
Vương Quốc Hoa chép miệng, tên Hồ Báo Quốc này hơi lớn giọng làm hắn đau màng tai. Xem ra tên này đúng là sốt ruột, chắc là chuyện gần như xong nên mới tìm tới nhà mình.
- Anh chờ chút, mười phút nữa tôi không gọi lại thì anh tìm chỗ nào ngồi cho mát đi.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy. Hắn gọi điện cho Du Vân Vân:
- Dì, Hồ Báo Quốc muốn đến chúc tết ngài, dì có tiện không?
Du Vân Vân nghe vậy cười nói:
- Tên đó lừa cháu rồi. Rõ ràng là chạy về phía Hứa thúc cháu, cháu chờ chút, dì hỏi lão Hứa xem đã.
Đợi một lát, Du Vân Vân nói:
- Đến đi, lão Hứa vừa lúc ở nhà.
Vương Quốc Hoa rất nhanh thông báo cho Hồ Báo Quốc, hai người gặp mặt ở khu nhà tỉnh ủy. Buổi trưa Hứa Nam Hạ rất ít ở nhà, Hồ Báo Quốc coi như may mắn.
Thấy tên này xuống xe còn cầm theo túi to, Vương Quốc Hoa đưa tay chặn lại.
- Đồ đưa tôi, anh cầm vào nhất định bị ăn mắng.
Nói xong Vương Quốc Hoa ném đồ vào xe, vỗ vỗ tay định đi vào.
- Này, tôi cố ý nhờ người mua ở trong núi đó, cậu không thể nuốt thế chứ?
Hồ Báo Quốc rất không hài lòng nói một câu, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Vừa lúc vợ tôi có thai, có thể tẩm bổ một chút.
- Vậy còn được, ít ra còn có đất dụng võ.
Hồ Báo Quốc không nói nữa. Vương Quốc Hoa chặn thứ này nhất định không phải là vì tham, đối phương nhất định biết ý của bí thư Hứa nên đi vào tay không sẽ tốt hơn xách đồ vào.
Ra mở cửa là Hứa Phỉ Phỉ, cô tươi cười hớn hở nói với Vương Quốc Hoa:
- Ca, anh đến, em lấy dép cho anh.
Hứa Phỉ Phỉ ngồi xổm xuống lấy đôi dép đi trong nhà cho Vương Quốc Hoa, Hồ Báo Quốc không khỏi trợn mắt, mẹ nó chứ, đãi ngộ cao vậy. Đến lượt Hồ Báo Quốc cũng chỉ có thể tự mình lấy dép. Vương Quốc Hoa cười cười nói chuyện với Hứa Phỉ Phỉ, hắn chờ Hồ Báo Quốc rồi cùng vào.
Bí thư Hứa đang ở trong phòng khách đọc báo thấy hai người đi vào, ông chỉ ừ một tiếng nói:
- Báo Quốc đến, trong nhà vẫn ổn chứ?
Hồ Báo Quốc nghe vậy thoáng run lên rồi rất nhanh cười nói:
- Tốt, tất cả đều tốt ạ.
- Ngồi đi, đã nhiều năm không gặp Hồ đại ca, mọi người đều bận việc cả.
Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng nói, ông thoáng cái kéo gần quan hệ đôi bên lại. Vương Quốc Hoa thấy thế liền cười đi vào nhà bếp. Du Vân Vân đang bận, thấy Vương Quốc Hoa vào, cô chỉ tạp dề nói:
- Trưa cháu rán cá đi, lão Hứa thích đó.
- Vâng.
Vương Quốc Hoa nhanh nhẹn mặc tạp dề. Du Phi Dương mặt mày nhăn nhó đi xuống thấy Vương Quốc Hoa liền cười tươi như hoa, y vội vàng chạy qua phòng khách vào bếp.
- Ông còn có chiêu này à?
Du Phi Dương rất kinh ngạc, Vương Quốc Hoa bình thường toàn là há mồm chờ cơm.
- Phi Dương, nói chuyện như vậy à?
Du Vân Vân trừng mắt nhìn một cái, Du Phi Dương cười ha hả đứng cửa không vào. Hắn quay đầu lại nhìn phòng khách rồi nói với Hứa Phỉ Phỉ đang hỗ trợ dì nấu ăn:
- Phỉ Phỉ, bao giờ khai giảng về trường thì anh đưa em đi.
- Em mới được nghr mà, anh đừng có mà không vui rồi đòi đuổi em đi đó.
Hứa Phỉ Phỉ đốp lại.
Du Phi Dương không dám tiếp tục chọc Hứa Phỉ Phỉ, hắn vội vàng nói:
- Nhìn em nói kìa, anh không phải kiếm được chút tiền nên định đưa em lên Thượng Hải, em thích gì thì anh mua cho em.
Vừa nói hắn nháy nháy mắt với Vương Quốc Hoa, xem ra là có tình hình. Vương Quốc Hoa đưa mắt lại, hai người lúc này mới tính là trao đổi xong. Cuộc nói chuyện ngoài phòng khách rất bình tĩnh, Hứa Nam Hạ chỉ hỏi một chút chuyện trong nhà, Hồ Báo Quốc cẩn thận hồi đáp.
- Bí thư Hứa, hôm nay đến đây tôi muốn báo cáo qua với ngài về việc phát triển kinh tế đồng thời xây dựng tổ chức Đảng cơ sở.
Cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, Hồ Báo Quốc thoáng nói một câu như vậy.
- Ồ, vào thư phòng nói chuyện.
Hứa Nam Hạ đứng lên, Hồ Báo Quốc cẩn thận theo vào thư phòng.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Hồ Báo Quốc cười hì hì thở dài một tiếng.
- Ông lão hôm nay rất nghiêm túc, có phải là xảy ra chuyện gì không? Dì, dì nói xem.
- Không biết, biết cũng không nói với cháu.
Du Vân Vân tức giận nói một câu, cô đứng lên nói:
- Dì vào thăm Căn Hoa.
Hứa Phỉ Phỉ chờ Du Vân Vân đi mới trừng mắt nhìn Du Phi Dương.
- Anh, anh có ý đồ, dì không quản việc này đâu.
Vương Quốc Hoa ở bên cạnh nghe vậy cười cười không xen miệng vào. Du Phi Dương không thể làm gì khác là chuyển tầm nhìn:
- Quốc Hoa, ông nói một câu đi.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm, chắc là có liên quan đến vụ án ở Sở Giang Thu. Nghe nói cán bộ cấp phó giám đốc sở trở nên toàn bộ bị bắt, cấp phòng thì chỉ có hai tên phó trưởng phòng là không bị hy sinh.
Vương Quốc Hoa cũng chỉ là nghe nói, hắn không biết có phải là thật hay không.
Du Phi Dương gật đầu nói:
- Cái này mới đúng, bảo sao ông lão mặt mày khó coi cả ngày, mà trạng thái này còn duy trì nửa tháng nữa chứ.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy thì tâm trạng của Hứa thúc sao vui được? Ông đừng có đi chọc vào ổ kiến lửa đó.
Vương Quốc Hoa khuyên một câu, Du Phi Dương cười cười gật đầu. Hứa Phỉ Phỉ đột nhiên nói:
- Ca, chiều đi dạo phố với em được không?
Hứa Phỉ Phỉ có chút thất vọng khi thấy Vương Quốc Hoa do dự, Du Phi Dương vội vàng nháy mắt với Vương Quốc Hoa. Hắn đành nói với Hứa Phỉ Phỉ:
- Chuyện này để qua hai hôm nữa đi, mấy hôm nay anh bận quá. Đúng rồi Phi Dương, lát ông đi theo tôi một chuyến, đài truyền hình muốn kéo tài trợ phải trông cậy vào mấy đại gia như ông rồi.
Hai người quá ăn ý nên gần như kẻ xướng người họa. Vế cuối Vương Quốc Hoa nói như vậy thật ra là do hắn thấy Ruth đi tới.
- Vương, rất vui được thấy anh.
Ruth đi tới thân thiết nói.
Vương Quốc Hoa một bên đấu tranh với con cá đồng thời cười nói:
- Ruth, chiều mượn chồng em một chút, có việc.
- Ồ, vậy dùng xong thì nhớ trả về đó.
Ruth không cảnh giác gì với Vương Quốc Hoa.
- Yên tâm, anh chỉ có hứng thú với ví của chồng em, còn không có hứng thú với bản thân hắn.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, Ruth ôm bụng cười.
Bữa trưa bắt đầu, Vương Quốc Hoa ăn rất nhanh, hắn là người bỏ đũa đầu tiên.
- Cháu ăn lo rồi, chú và dì ăn từ từ. phi Dương đi theo tôi một chuyến.
Trước khi Vương Quốc Hoa đi, Hồ Báo Quốc gật đầu cảm kích với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương ra ngoài, lên xe Du Phi Dương mới thở dài một tiếng. Hắn lười biếng dựa ra sau lưng, ngậm điếu thuốc nói:
- Đưa tôi tới biệt thự.
- Phi Dương, Diệp Vũ kia tốt nhất ông đừng qua lại gần quá, ả này không đơn giản, đừng rơi quá sâu.
Vương Quốc Hoa lái xe lơ đãng nói một câu.
Du Phi Dương cười hắc hắc nói:
- Tôi biết ả là tình nhân của Trương Thiên Hào, tôi cũng không có ý muốn giữ ả làm của riêng, chỉ là cùng một chỗ theo nhu cầu mà thôi. Chuyện này tôi và Diệp Vũ đã nói thẳng, ả cũng nói có thể rời khỏi Trương Thiên Hào rồi toàn tâm toàn ý theo tôi.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình, Diệp Vũ này đúng là dám nói. Ả càng nói như vậy, Vương Quốc Hoa càng lo lắng. Du Phi Dương này nhất định là vẫn nhớ tới mối tình đầu Giang Thúy Thúy, đàn ông là rất khó quên người phụ nữ đầu tiên. Diệp Vũ có vài phần giống Giang Thúy Thúy, đây là sức hấp dẫn lớn đối với Du Phi Dương.
- Bỏ đi, ông tự thu xếp.
Vương Quốc Hoa cũng biết nói nhiều nữa cũng chỉ phản tác dụng. Du Phi Dương là người rất quyết đoán, chỉ Vương Quốc Hoa nói là hắn nghe được vài câu mà thôi.
- Ừ, tôi biết rồi, ông cứ yên tâm.
Du Phi Dương phất tay, ánh mắt trở nên thất thần.
Đến nơi Du Phi Dương xuống xe. Vương Quốc Hoa thấy Diệp Vũ từ trong chạy ra ôm Du Phi Dương, hắn không khỏi thở dài một tiếng. Là bạn thân nhất của Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa lúc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ và vô lực.
Việc này không thể cứ quên như vậy, hắn luôn cảm thấy Diệp Vũ có điểm không đúng. Hắn vừa mới quay đầu đi thì lại nhớ đến Hồ Dương.
Hắn đến Cục công an thành phố trực tiếp lên văn phòng Hồ Dương, không ngờ bên trong toàn là người, đây đều là người xếp hàng chờ Hồ Dương.
Vương Quốc Hoa không muốn chờ nên lấy máy điện thoại ra gọi, bên kia nghe, hắn cười nói:
- Cục trưởng Hồ, tôi ở cửa.
Hồ Dương rất nhanh đi ra, hắn vung tay lên nói:
- Tản đi, tản đi, tôi có khách quý, chiều nay không gặp ai cả.
Hồ Dương rất nhiệt tình mời Vương Quốc Hoa vào trong ngồi, chờ thư ký mang trà lên, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Vương nghĩ sao lại tới tìm tôi?
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Có chút chuyện riêng, anh có ai giỏi theo dõi không, cho tôi mượn hai người dùng một thời gian.
Hồ Dương nghe vậy nhíu mày nhỏ giọng nói:
- Việc công hay riêng?
- Sao lại nói như vậy?
Ý của Vương Quốc Hoa rất rõ, hắn không muốn cho người khác biết về việc này, kể cả Hồ Dương nếu không cho mượn người thì thôi, hắn tìm biện pháp khác.
- Chuyện công thì đừng nói, bây giờ ở xã hội có một số người làm chuyện điều tra người, chỉ cần có giá tiền thích hợp là bọn họ sẽ đi làm. Hơn nữa dùng những người này có một lợi ích là nếu xảy ra chuyện gì đó cũng không liên quan tới anh.
Hồ Dương cười tủm tỉm giải thích, nhất là đoạn sau còn nhấn mạnh thêm một chút.
- Ồ, thám tử tư.
Vương Quốc Hoa nghĩ một chút, ngành này chắc là đã xuất hiện trên thị trường.
- Không sai, đây là cách nói dễ nghe. Muốn thì tôi có thể giới thiệu một người với Vương Quốc Hoa, đảm bảo có danh dự tuyệt đối an toàn.
Hồ Dương một bên quan sát phản ứng của Vương Quốc Hoa, một bên thầm tính toán. Lai lịch của vị chủ nhiệm Vương – Ban giám sát này, Hồ Dương đã cẩn thận hỏi qua Long Nam Sinh, vì thế hắn còn mất chai rượu chôn nhiều năm. Người trong giang hồ có càng nhiều quy hoạch càng tốt, nhất là người có lai lịch như Vương Quốc Hoa là người ngay cả Long Nam Sinh cũng không quá rõ ràng, làm tốt quan hệ đương nhiên không có chỗ hỏng. Chẳng may ngày nào đó dùng đến nhau thì sao?
- Được, anh liên lạc xong thì bảo hắn gọi điện cho tôi.
Vương Quốc Hoa tỏ thái độ làm Hồ Dương có chút giật mình. Vương Quốc Hoa này đúng là rất cẩn thận, đây là ám chỉ mình đừng hỏi linh tinh, việc này mình không thể xen vào, cũng đừng nổi trí tò mò.
- Được, trong vòng hai ngày hắn nhất định sẽ chủ động liên lạc với anh.
Hồ Dương không nói một câu nào khác, đã giúp thì phải giúp cho đẹp, hơn nữa việc này cũng không khó khăn gì.
Chuyện nói xong Vương Quốc Hoa đứng dậy cáo từ, Hồ Dương tỏ vẻ tối đi ăn với nhau, Vương Quốc Hoa uyển chuyển nói:
- Tối tôi đã hẹn với người, rất xin lỗi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius