Không phải chỉ có một ống xương trước mắt Sở Thiên mà còn nhiều điều ngạc nhiên khác.
Nhìn tổng quan thế giới linh hồn của Sa Khắc là một nơi rất rộng, được chia làm ba phần, bên trái là một đống thức ăn, ở giữa là khoảng đất trống, bên phải là một đống cơm thừa, chất thành núi, thật không khác một bãi rác là bao.
Nhưng linh hồn của Sa Khắc lại đang co quắp ở khoảng đất trống ở giữa, hơn nữa là lúc này mắt đã trắng dã, nhìn qua đã biết là không ổn rồi.
Sở Thiên bước lên trước, những cách chữa trị thông thường đã vô tác dụng, vì vậy hắn cũng không dùng những cách ấy, mà dùng hai tay bắt mạch cho linh hồn của Sa Khắc.
Sở Thiên cẩn thận kiểm tra một loạt từ đầu đến chân, không có biểu hiện bất thường nào, quả thật rất kỳ lạ, Sở Thiên sờ lên Kinh Cức Long Hoàn trên đầu, đưa sức mạnh của linh hồn lên mức cao nhất, sau đó kiểm tra thêm lần nữa, vẫn không có tác dụng.
Linh hồn của Sa Khắc rõ ràng không ổn tứ chi bất động, khẽ lay, linh hồn ấy liền trở nên mờ ảo.
Bác Đức vội la lên: “Phất Lạp Địch Nặc, thế nào rồi, có cách gì cứu chữa không?”
“Đừng vội!” Sở Thiên thầm nghĩ, bên ngoài không phát hiện ra điều gì, vậy bên trong thì sao?
Nội bộ của linh hồn như thế nào, thật sự Sở Thiên không biết, hắn bảo nữ nhân tránh ra trước, sau đó lật xem bên ngoài của Sa Khắc, bên ngoài cũng không khác thân thể mấy, cũng có mắt mũi, đối với Sở Thiên mà nói, đây sẽ là mấu chốt!
Mượn hai sợi lông chim từ Bác Đức, Sở Thiên mở miêng Sa Khắc ra, chỉ thấy miệng Sa Khắc cũng giống thân thể vậy, nhưng khoang miệng lại không giống. Thì ra là khí quản và thực đạo đã bị bịt kín bởi một vật thể trong suốt.
Mà trên vật thể trong suốt đó còn có một mảnh xương nhọn
Sở Thiên sững sờ, khoát tay nói: “A Tư Nặc, đem mảng xương ở dưới chân ngươi lại đây cho ta”
A Tư Nặc đem mảnh xương tới, Sở Thiên xem xét, mảnh xương đã bị gặm sạch sẽ, thậm chí vài chỗ xương còn bị cắn vụn. Lại xem mảnh xương trong miệng Sa Khắc, màu sắc và chất xương đều hoàn toàn giống nhau.
Trong đầu Sở Thiên hình dung ra một cảnh tượng.
Linh hồn Sa Khắc đang cầm một miếng xương, say sưa gặm, nhưng vì đói quá, nên lúc gặm không cẩn thận, nuốt luôn cả xương, sau đó hắn ôm cổ ngã xuống đất nằm co quắp ở đó.
A! Đây cũng là do thực đạo có vấn đề.
Linh hồn mà cũng gặp phải phiền phức này ư? Sở Thiên dở khóc dở cười, nhưng đã có cách chữa trị rồi, cầm sợi lông mà Bác Đức đưa, hắn nhẹ nhàng mở tuyến nước bọt của Sa Khắc, sau đó dùng một cây gai trên Kinh Cức Long Hoàn tách hai khối thịt ra, nhìn vào bên trong thì thấy rõ ràng linh hồn thể trong suốt.
Xoay hai sợi lông lại làm một cây nhíp, Sở Thiên gắp mảnh xương kia ra, sau đó dùng sợi tóc lần trước Mỹ Nhân Ngư để lại, khâu lại vết thương.
“Ai da!” Sa Khắc ồm ồm nói “Nghẹn chết ta rồi”
Sa Khắc nằm trên mặt đất, ôm đầu, nhưng bị Sở Thiên ngăn lại “A, sao trên họng ta lại có sợi dây vậy?”
Bác Đức phì cười, giờ thì yên tâm rồi, định tiến lên đỡ Sa Khắc dậy, nhưng Sở Thiên đã ra tay ngăn lại “Đợi thêm chút nữa. Sa Khắc, bây giờ ngươi cũng không nên cử động lung tung nếu không sau này đừng hòng ăn được cơm”
Nhắc nhở Bác Đức việc không được cử động lung tung xong, Sở Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Sa Khắc, nhấc miếng xương Sa Khắc đã gặm lên, cười nói: “Sa Khắc à, có thể cho ta biết tại sao ngươi có thể đem miếng xương này vào đây được không?”
Sa Khắc nhìn miếng xương, vẻ mặt mơ hồ “Ta cũng không biết nữa, ngươi hỏi hai người kia đi!”
“hai người kia?” Sở Thiên hơi ngạc nhiên
Sa Khắc vì sợ bị tuyệt thực về sau nên không dám cử động, giơ lên một ngón tay, chỉ về phía “Đống rác” ở phía bên phải.
“Bác Đức miện hạ, ở bên kia còn có người!” Sở Thiên nói
Bác Đức giờ đã là một phượng hoàng, nhưng biểu hiện vẫn vô cùng phong phú, chau mày lắc đầu khổ não, dùng đôi cánh bịt mũi lại, nói: “A Tư Nặc, ngươi là cấp dưới của Phất Lạp Địch Nặc, ngươi đi đi!”
A Tư Nặc cười ha hả, hắn không nề hà mấy chuyện đó, đi đến trước đống rác, hắn dùng mấy móng vuốt nhọn hoắt đào bên đó. Quả nhiên bên trong lộ ra hai cơ thể, hai cơ thể thuộc loài chim.
Một con là chim ưng, nhưng nó rất giống A Mạt Kỳ, thân thể đều rất giống con người, nhưng sau lưng lại mọc lên cánh ưng màu tím vàng, không cần phải nói cũng biết, đây chính là Bố Lai Ân Đặc!
Còn một thẩn thể khác xuất hiện, Bác Đức bất chấp bẩn thỉu, vội vàng bay tới, đó là một con phượng hoàng, dù chưa tỉnh táo hẳn, nhưng cũng uy phong lẫm liệt. “Phụ hoàng!”
Bác Đức kinh ngạc nhìn con phượng hoàng đó, lại nhìn Sa Khắc, “ngươi không phải là phượng hoàng, ngươi là ai? Tại sao hình dáng linh hồn ngươi lại giống với hình dáng con người phượng hoàng?”
Nhưng Sở Thiên thì không ngạc nhiên, hắn đã sớm dự đoán Sa Khắc không phải Bố Lai Ân Đặc, cũng không phải Lạp Lý Bác Đức, chỉ là hắn vẫn chưa đoán được thân phật thật sự của Sa Khắc.
“Ta là Sa Khắc! Ha ha” Sa Khắc cười ngờ nghệch
Sở Thiên vỗ vỗ Sa Khắc, đứng lên, đi về phía Bố Lai Ân Đặc và Lạp Lý. Cả đều có hình dáng khá quái dị
Bố Lai Ân Đặc vẫn giữ hình dáng khi xuất kiếm, nhìn tư thế của hắn thì có lẽ bị bất đông lúc đấu với Tư Đặc Ân, cho đến nay vẫn giữ tư thế đó. Còn Lạp Lý Bác Đức lại mềm oặt ngã xuống đất, không có phản ứng gì.
“Ai da, ta muốn ngồi dậy!” Sa Khắc đột nhiên kêu lớn: “Đôi cánh, đôi cánh, đôi cánh của đại điểu!”
Sở Thiên quay đầu hỏi: “Đại điểu ở đâu?”
“Ha ha, người chim, người chim!”
Là bố lai ân đặc! Sở Thiên nhìn vào lưng của Bố Lai Ân Đặc, giơ tay sờ đôi cánh đó, quả nhiên, chỗ cánh trái có một vật cứng, lấy xem thử. Thì ra đây là một vật dáng hình trụ dài ngắn khác nhau, sờ thử thì giống như mặt giấy nhám, hơi tê tê tay.
“Sa Khắc, những thức ăn lấy từ đâu vậy?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi
“đúng rồi! Hôm trước, ta đói rồi, nhưng tên người chim đó không cho ta ăn, ta tức lắm…”
Sa Khắc không tỉnh táo lắm, nói chuyện phiếm còn được, còn bắt hắn nhớ lại những việc quan trọng, thì có lẽ đã làm khó hắn. Sở Thiên vừa nghe, nhưng trong lòng lại suy tính, cuối cùng cũng có được một suy đoán.
Thì ra, ko phải chỉ có 1 minhf Blad đánh nhau với Lạp Lý Bác Đức như đã tưởng, mà còn có Sa Khắc! Dù Sa Khắc không làm được tích sự gì, nhưng cũng không bị Bố Lai Ân Đặc giết, trái lại còn bảo toàn được mạng sống trong tay vĩnh hằng thần vương. Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng Sa Khắc là người như thế nào thì ai cũng rõ rồi. Đối với hắn mà nói, tính mệnh chỉ có ý nghĩa duy nhất là để ăn mà thôi, vì vậy trong lúc Bố Lai Ân Đặc khống chế thân thể, linh hồn của Sa Khắc không có gì để ăn nữa, hắn đã bồn chồn đến chết được. Đợi đến lúc Bố Lai Ân Đặc một lần nữa được Tư Đặc Ân phong ấn, sau khi Sa Khắc lại phải khống chế thân thể thêm một lần nữa, hắn liền đi kiếm cái ăn ngay.
Không chỉ thân xác ăn, mà ngay cả khi ngủ, linh hồn cũng ăn, lúc trước thế giới linh hồn của ba người vốn rất sạch sẽ, làm gì có đồ ăn? Nhưng suy nghĩ của Sa Khắc thì người thường không thể tưởng tượng được, không có thức ăn? Thì ăn Bố Lai Ân Đặc vậy!!!
Nhưng linh hồn của Bố Lai Ân Đặc mạnh như vậy, hàm răng của ngài Sa Khắc của chúng ta làm sao đối phó đây? Kết quả là ngài Sa Khắc cắn qua một lượt khắp người Bố Lai Ân Đặc, nhưng cũng không cắn được, nhưng khi cắn tới đôi cánh của Bố Lai Ân Đặc, vô tình đã cắn phải vật thể hình trụ màu đen mà Sở Thiên vừa phát hiện được lúc nãy. Sau đó vật thể đó phát quang, đột nhiên phát ra rất nhiều thi thể của loài thú.
Sau đó…không còn sau đó nữa, những thi thể đó đều đã nằm trong bụng Sa Khắc rồi.
Sở Thiên quét mắt sang bên trái, ở đó còn có những thi thể còn nguyên vẹn, cũng có những thú tộc hắn biết, cũng có những thú tộc hắn không biết. Xem thêm một lần nữa, Sở Thiên phát hiện một điều thú vị: những thú độ đó có hình dáng không giống nhau, mỗi loại động vật chỉ có một con!
Nhìn lại xương còn vương vãi trên đất, cũng như vậy, không có những thi cốt giống nhau.
“Bác Đức miện hạ, ngươi biết vật này chứ?” Sở Thiên đưa vật thể hình trụ màu đen cho Bác Đức.
Bác Đức cầm lấy xem, “Ta chưa từng thấy qua, hơn nữa, chất liệu của cái này ta cũng chưa bao giờ thấy.”
“Lão tổ mẫu, ngươi thì sao?”
La Tây Nhã cũng lắc đầu. “Thứ này lạ thật, bên trên chứa đựng một sức mạnh linh hồn rất lớn, cũng có sức mạnh không kém Kinh Cức Long Hoàn của ngươi bao nhiêu.”
“Lẽ nào đây cũng là một thần khí có thể đem vào thế giới linh hồn?” Sở Thiên chợt vui mừng, đồ vật của Bố Lai Ân Đặc thì không thể là thứ xoàng được. “Bác Đức, giao thứ này cho ngươi, thử xem có đem nó ra khỏi thế giới linh hồn được không?”
“được, nhưng phải làm gì với tên ngốc này đây?” Bác Đức chỉ Sa Khắc, “không thể để hắn chiếm giữ thân thể của phụ vương ta, Hay là ngươi đem nó ra ngoài, rồi cho hắn một thân thể mới đi.”
“Ta không đi!” Sa Khắc nóng nảy, cũng không để ý đến lời dặn dò của Sở Thiên lúc nãy, nhảy phốc lên ôm chặt người Lạp Lý Bác Đức, “Hắn cũng không được đi, bọn ta không thể ăn cơm được.”
Cái mà Sa Khắc nói là nếu không thể ăn cơm thì sẽ chết.
“Tại sao? Sa Khắc, tại sao các ngươi rời khỏi đây sẽ chết?” Sở Thiên hỏi
“không biết, ta chỉ biết ta không thể rời khỏi hắn, hắn cũng không thể rời khỏi ta, nếu không bọn ta đều không thể ăn cơm được!” Sa Khắc sống chết ôm chặt lạp lý bác đức, trong ánh mắt cơ hồ phát ra tia nhìn lạnh lẽo làm người khác phải giật mình. Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sở Thiên vẫ còn nhớ lần trước Sa Khắc có tia nhìn này, đó là lúc hắn muốn đánh nhau với Gia Tác Nhĩ Ma Căn!
“được rồi, Bác Đức miện hạ, xem ra Sa Khắc cũng không thể làm hại đến phụ hoàng ngươi được, chúng ta nên đưa linh hồn của Bố Lai Ân Đặc ra ngoài thì hơn!”
Vừa nói, Sở Thiên vừa muốn ôm Bố Lai Ân Đặc, nhưng linh hồn của vĩnh hằng thần vương vẫn không nhúc nhích! Sau đó, Bác Đức, A Tư Nặc, La Tây Nhã đều đến giúp.
Nhưng Vĩnh Hằng Thần Vương vẫn không nhúc nhích.
“Bố Lai Ân Đặc bị phong ấn rồi mà cũng lợi hại vậy sao!” Sở Thiên đành buông xuống.
Mấy người kia từ trong thế giới linh hồn đi ra, lúc này thân xác của Sa Khắc đã ngủ khò khò, vẻ mặt không còn vẻ đau khổ nữa.
“Phất Lạp Địch Nặc, vật này cũng có thể đem ra ngoài được, quả nhiên là thần của của thế giới linh hồn!” Bác Đức vứt đồ vật hình trụ đó lại cho Sở Thiên, sau đó nói: “ngươi kêu Sa Khắc dậy đi, ta phải hỏi hắn việc của phụ hoàng, thật mất mặt quá sức, hắn đã ở trong cơ thể của phụ hoàng ta lâu như vậy, một chủ thần linh hồn như ta lại không phát hiện ra, tức chết đi được!”
“Oa!” trong người vây quanh Sa Khắc kinh ngạc kêu lên, “Phất Lạp Địch Nặc, sao vạn thú ấn lại có trong tay ngươi?”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Những tiếng ngạc nhiên rất nhiều, vì Sa Khắc gặp chuyện không may nên những nhân vật quan trọng của Bố Lôi Trạch đều đến thăm, đứng đầy cả một quang minh thánh điện, thậm chí cả Hãn mã cũng đến, nếu năm đó không phải Sở Thiên yêu cầu xây quang minh thánh điện thật lớn thì có lẽ lúc này đã chứa không nổi chừng đó người rồi.
Càng nhiều người thì càng lắm chuyện, trong những âm thanh phức tạp đó Sở Thiên cũng nghe được tiếng kêu ngạc nhiên, đó rõ ràng là tiếng của Thực Thần Sử Đế Phân, Sở Thiên muốn dựa và tiếng để tìm người, nhưng đám đông đã chặn mất tầm nhìn.
“Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, vui lòng nhường đường cho Sử Đế Phân miện hạ!” Sở Thiên cười nói.
Chỉ trong chốc lát, Sở Thiên đã đi từ đám đông đi ra.
Sở Thiên khẽ xoay vật hình trụ trong tay, hỏi: “Thưa ngài đầu bếp, ngài biết vật này ư? Nó là Vạn Thú Ấn sao?”
Thực Thần đắc ý gật đầu, vuốt chòm râu trắng, lấy vật màu đen ấy từ tay Sở Thiên, “đương nhiên rồi, ta là ai kia chứ? Bổn gia là người già nhất trong thần tộc, sống lâu thì biết nhiều mà! Ta có thể nói với ngươi rằng, nguồn gốc của Vạn Thú Ấn này ta biết rất tường tận, cái năm vật này xuất hiện, ta là người thứ ba sờ được nó! Ha ha!”
Đưa Vạn Thú Ấn đặt lên tai, lắc lắc, Thực Thần lại dùng tay sờ lên chất liệu giống như giấy nhám đó, đột nhiên, thần sắc hắn chợt thay đổi, giơ cao Vạn Thú Ấn, nói lớn: “Phất Lạp Địch Nặc, vật ở bên trong đâu?”
Sở Thiên chợt cảm thấy khác lạ, biết người này lâu như vậy rồi, nhưng chưa lúc nào thấy hắn xúc động đến vậy, chẳng lẽ vật này lại là một bảo bối có một không hai? “Vật ở trong đó là gì? Ta và Bác Đức miện hạ đã cho ngươi thử rồi, đều không mở ra được, làm sao biết bên trong có cái gì.”
“Thú!” Thực Thần nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, nhả từng chữ một: “Vạn thú hài cốt ở bên trong đâu?”
Vạn thú hài cốt, Sở Thiên chợt nghĩ tới đống hài cốt chất thành núi ấy, những đống rác thức ăn khắp nơi ở thế giới linh hồn của Sa Khắc, vội vàng hỏi: “Có lẽ là bị Sa Khắc ăn rồi.”
“Ăn ư!?”
Ting tang! Vạn Thú Ấn rơi ra từ tay Sử Đế Phân, mọi người há hốc miệng, sau đó cười lớn.
Dang rộng hai tay, Sở Thiên nói: “Tiên đế, Tra Nhĩ Tưu, các ngươi nhường đường cho bậc trưởng lão này đi!”
Năm chị em Tiên Đế và Tra Nhĩ Tư không biết Sử Đế Phân muốn làm gì, chỉ là dựa vào cảm giác, cảm giác ông lão này có một nụ cười khá cổ quái, a, giống như là có ai đó đem đổ thức ăn hắn tỉ mỉ chế biến vào đống rác vậy.
Mọi người nhường đường, Sử Đế Phân vừa đi vừa cười ha hả bước đến trước mặt Sa Khắc, ngooifp hục xuống, khẽ vỗ vỗ vào Sa Khắc giờ đang ngủ say. “Tiểu tử kia, ngươi biết ta muốn làm gì không?”
Đột nhiên, chớp từ hai tay Thực Thần phóng ra, bóp chặt cổ Sa Khắc, cùng lúc đó, nụ cười trên gương mặt hắn biến mất. Hắn hét lớn: “Ta muốn bóp chết đồ chết tiệt nhà ngươi, để xem bản lĩnh của ngươi…”
Sở Thiên vội vàng xông lên, nhưng Bác Đức đã nhanh hơn hắn, trong chốc lát đã chặn được Thực Thần, “ngươi làm gì vậy! Ta cảnh cáo ngươi, còn dám làm hại đến phụ hoàng ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu.”
Sở Thiên cũng kinh ngạc nói: “Thưa ngài đầu bếp, ngài muốn làm gì vậy?”
“Đau lòng quá, ta đau lòng quá! Vật quý của tam giới lại bị một tên ngốc như thế này ăn ư…” Thực Thần giậm chân đấm ngực, dù không gào khóc thả thiết, nhưng dáng vẻ căm hặn, tiếc nuối thì ai cũng thấy rõ. Một lúc sau, ông ta làm ầm ĩ đã mệt, thấy Bác Đức nhìn mình căm hận, lại không cầm được cơn tức, liền cầm Vạn Thú Ấn ở dưới đất lên, dường như đang cầm một cây gậy chỉ huy, quơ quơ trước mặt Bác Đức: “Tên tiểu tử thối kia, ngươi, ngươi mau mang lại đây cho ta một ống quyền, loại tốt nhất ấy, phải có thần lực thật mạnh nữa.” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Loại ống quyển, này đối với Bác Đức – một người hàng ngày phải giải quyết chuyện công vụ trên tộc Phượng Hoàng thì nhiều vô kể, thuận tay cũng có thể lấy từ trong nhẫn ra một cái.
Thực Thần nhét Vạn Thú Ấn vào tay Bác Đức, kích động nói: “Lấy máu của ngươi bôi lên bên dưới Vạn Thú Ấn, sau đó in lên ống quyển!”
Bác Đức vô cùng kinh ngạc, nhưng thấy điệu bộ như muốn ăn thị người của ông già này, cũng đành phải tin hắn, cắn một ngón tay, để máu nhỏ lên Vạn Thú Ấn, sau đó dùng hết sức in lên ống quyển. Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“không có gì hết!” Bác Đức bất mãn đưa ống quyển cho Thực Thần xem, mặt trên chỉ có một dấu máu hình tròn.
“lật lại, dùng một vật khác đậy lên dấu máu đó.”
Bác Đức làm theo như vậy, đúng lúc hai vết ấn khớp vào nhau, liền phát sinh sự lạ, ống quyển hết sức bình thường ấy chợt phát ra ánh hào quanh mạnh, cho đến lúc cả bảy màu sắc của thần lực lần lượt xuất hiện. Sau cùng, ở chỗ hai vết máu hợp lại hiện lên hai hàng văn tự cổ quái.
Là loại văn tự thời thượng cổ, Sở Thiên thì mù tịt, Bác Đức lẩm nhẩm đọc: “Thú hoàng khâm mệnh, phượng hoàng phủ thủ, vi khâm mệnh giả, tam giới vạn thú cộng tru chi!”
“Nó có ý nghĩa gì?” Bác Đức kinh ngạc hỏi.
“Có ý nghĩa gì ư? Hừ!” Thực Thần giành lại ống quyển, chỉ vào chỗ trống trên ấn tín, nói: “Nếu ở thời thượng cổ, bổn lão đã có thể tùy tiện viết lên đây một câu lệnh, tộc phượng hoàng các ngươi mà không tuân thủ, thì ngay lập tức sẽ bị hủy diệt.”
Sở Thiên “a” lên một tiếng, “Tiên sinh, Vạn Thú Ấn có phải là ấn tín mà Bố Lai Ân Đặc đã ban cho Thú Thần tộc không?”
Vừa nói, Sở Thiên vừa chỉ vào Long Thần Quyền Trượng, đây là ấn tín mà hắn dùng để hiệu triệu thú thần ở trên bầu trời.
“không sai, Vạn Thú Ấn này, chính là ấn tín của thú thần vương! Ngươi biết không, từ lúc Bố Lai Ân Đặc bị phong ấn, những chủ nhân của thú thần tộc trong lịch sử, bao gồm Vưu Nhân, An Cát Lệ Na, Bào Uy Nhĩ chỉ dám xưng đại thống lĩnh, không dám xưng thần thú vương, đó là bởi vì không có Vạn Thú Ấn! A, năm đó Vưu Nhân muốn tự xưng là thú thần vương, nhưng hắn không dám nói thẳng ra, liền tự làm một thú thần vương thất hải gì đó. Hừ, có bản lĩnh thì hắn bỏ hai chữ thất hải xem!”
“thì ra là một ấn tín đã lỗi thời, ha ha, giờ thì thứ đó đã vô dụng rồi!” Sở Thiên thấy chẳng có gì đáng để cười, tam giới thần tộc bây giờ, là nhờ vào thực lực mà nói! Thời mà chỉ cần dùng một ấn tín để hiệu triệu mọi người đã qua rồi.
“Đúng vậy, đúng là đã qua rồi!” Thực Thần dường như cũng đang tán đồng với Sở Thiên, nhưng nhìn thái độ của hắn thì vẫn như châm chọc khiêu khích, “Đều đã ngồi cả rồi, bổn lão sẽ kể cho các ngươi về chuyện lỗi thời này!”
Hừ, ông già này lại bắt đầu nói lung tung rồi, xem ra thần mặt trời bị nhốt lại đã không còn thỏa được lòng mong ước của hắn nữa.
“trong thời đại thượng cổ, ài, các thú thần đều sống rất khổ, bọn tiểu bối như các ngươi đây sinh ra lúc thú thần đã được thống nhất, đương nhiên sẽ không biết những nỗi khổ của tiền bối rồi, những chuyện khác thì không nói, năm đó thú thần tộc còn chưa thống nhất, có một từ, gọi là “thái thần”. Các ngươi biết ý nghĩa gì không?”
Sử Đế Phân nheo lông mi nói với Bác Đức, “nói cách khác, nếu lúc đó có người thèm ăn thịt gàm thì phượng hoàng tộc các ngươi phải đến một vài người!”
“nhân thần muốn ăn thịt bọn thần tộc chúng ta ư?” Bác Đức đứng lên nói lớn.
“Có gì mà không dám chứ? Hừ. Chính tay ta cũng đã từng làm mấy món ăn từ mấy con thú thần rồi! Phất Lạp Địch Nặc, bà vợ nữ thần của ngươi nói muốn An Cát Lệ Na làm xả cacnh, chắc ngươi nghĩ đang đùa sao? Nói cho ngươi biết, là thật đấy! nhưng vợ ngươi lại là người nhẹ dạ, sau đó đã thả an cát lệ na! nhưng cô em vợ Cáp Địch Tư của ngươi, sinh nhật hàng năm đều muốn ăn một con thú thần!”
“Thôi được, không nhắc những chuyện linh tinh này nữa, cũng đã lâu quá rồi, những đại thống lĩnh của thú tộc trong lịch sử lại giấu nhẹm chuyện này, đương nhiên bọn tiểu bối như các ngươi không biết rồi!” Thực Thần phất taym dường như muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
“sau đó những người không phải thần tộc đều bị bức bách, nhân lúc đại chiến lần thứ nhất của chúng thần kết thúc, nguyên khí của nhân thần bị tổn thương nặng nề, hợp nhất lại và được gọi là thú thần tộc, thủ lĩnh thì chúng ta đều biết, chính là Bố Lai Ân Đặc, nhưng Vạn Thú Ấn này chính là ấn tín mà hắn dùng để hiệu triệu thú thần tộc!” Sử Đế Phân dừng một chút tiếp tục nói: “Nếu nó chỉ đơn giản là một ấn tín, thì giờ nó cũng không còn tác dụng gì nữa! Bên trong còn giấu một bí mật liên minh thú tộc lớn nhất!”
“bí mật gì? Ngươi đừng nói bậy!”
Vẻ mặt của Thực Thần bỗng trở nên nghiêm trọng, hắn trầm giọng nói: “Sáng Thế thần thú phổ!”
Sở Thiên chợt rùng mình, hỏi gấp: “Sa Khắc đã ăn mất những hài cốt đó rồi….”
“không sai!” Thực Thần vội vàng nói, “Năm đó tất cả những thú thần tộc, chọn ra một chiến sĩ mạnh nhất trong thần tộc mình, dùng mật pháp để luyện thành khôi lỗi võ sĩ, tất cả đều phong ấn trên Vạn Thú Ấn, vì vậy mới nói, ai nắm chắc Vạn Thú Ấn, thì người đó đã hiểu rõ tất cả về mấy vạn thú thần tộc của tam giới!”
Mọi người hầu như vẫn chưa ai biết được ý nghĩa của vật này.
Nhưng Sở Thiên thì đã hiểu rõ, Vạn Thú Ấn này, chính là nguồn gốc của Thú thần tộc! một vị bác sĩ thú y có khả năng sáng thần, sao lại không hiểu được ý nghĩa của sáng thế thú thần phổ được chứ?
Sở Thiên không cười nổi nữa, ánh mắt đầy căm hờn liếc Sa Khắc vẫn còn đang ngủ say, giờ thì hắn cũng rất muốn bóp chết Sa Khắc.
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi hiểu rồi chứ?” Sử Đế Phân căm giận hỏi
“hiểu rồi!” Sở Thiên đã lĩnh hội được rồi, một bảo khố có tính khoa học lớn như vậy, lại bị hủy diệt trong tay một tên ngốc thì thật tức chết đi được.
“không, ngươi không hiểu đâu!” Thực Thần xua tay, nói tiếp: “trước khi đại chiến lần thứ nhất của chúng thần xảy ra, Sáng thần vẫn còn, hắn không muốn can thiệp vào nội bộ tam giới, nhưng lại không nhẫn tâm thấy thú thần bị nhân thần khi dễ, vì vậy đã để lại cho bọn thú thần một con đường sống, cho thú thần một nơi không có nhân thần ở.”
Sở Thiên thì không thấy có gì ngạc nhiên lắm, khi Kiệt Khắc Tốn nói hắn bảo vệ được gia quyến của Sở Thiên trong lúc tam giới bị hủy diêt, hắn cũng đã đoán được rồi, muốn tồn tại được trong lúc tam giới bị hủy diệt thì chỉ có ba con đường, thứ nhất, thực lực phải mạnh, thứ hai, bằng đường hầm, thứ ba, một thế giới thư tư khác ngoài tam giới.
Ngươi đã nhìn thấy những thứ mà Sa Khắc ăn còn sót lại rồi chứ? Có phải có rất nhiều thú tộc mà ngươi không quen không? Nói cho ngươi biết, bọn chúng đã đến thế giới không có nhân thần rồi, giờ ở tam giới không còn thấy bóng dáng bọn chúng nữa đâu.”
“Hừ!” Thực Thần thở dài, lẩm bẩm: “Tam giới đã từng tung tin vịt rằng, sau khi thú tộc thống nhất, Bố Lai Ân Đặc đã từng muốn tìm lại những thú thần đã bị thất lạc, tuy đã bị phong ấn, nhưng tông tích của những thú thần này lại ở trong Vạn Thú Ấn này”
Nói xong, Thực Thần lại thở ra, trả Vạn Thú Ấn lại cho Sở Thiên.
Sở Thiên đột nhiên đứng dậy, lắc mạnh Sa Khắc, “Dậy mau, ngươi thử cắn vào Vạn Thú Ấn lần nữa xem, xem bên trong còn gì không?”
“A, còn phải cắn nữa à, ha ha” Sa Khắc rất vui mừng, cắn mạnh một cái, cùng với sự phát quang của Vạn Thú Ấn, mấy chục tiêu bản của thú tộc cũng rơi ra.
“Hả, sao lại còn có cả nhân thần nữa, đây không phải là thú thần phổ sao?” Sở Thiên kinh ngạc nhìn một người vừa rơi ra, hỏi
Last edited by Vô Tình; 02-02-2011 at 07:12 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đồ lưu manh! Bác Đức hét lớn, quay đầu lại. Mấy người phụ nữ cũng cùng quay đầu lại.
Đơn giản, đó là tiêu bản của một người nam, có ai thấy một tiêu bản lại mặc y phục bao giờ chưa nhỉ? Vì vậy mấy người phụ nữ bắt đầu tránh ra
“Sử Đế Phân miện hạ, tại sao bên trong Sáng Thế vạn thú phổ lại còn có nhân thần?” Sở Thiên bỏ tiêu bản đó lên trên bàn, tỉ mỉ quan sát. Vừa xem thấy dung mạo, hắn chợt giật mình, “Sao lại hơi giống Khố Khoa Kỳ? Khảm Phổ, ngươi lại đây xem đi.”
Chiến thần xem xong, cũng chau mày, “Quả nhiên là giống Khố Khoa Kỳ!”
Nhưng lúc này, Thực Thần lại ngậm miệng bước đi: “Bổn lão chuyên lo việc bếp núc, không phải chuyện gì cũng biết, việc này đừng hỏi ta, ta không biết đâu.”
Thực Thần muốn đi, Sở Thiên cũng không còn cách nào khác, cẩn thận kiểm tra thi thể đó, Sở Thiên lại phát hiện ra một điều khác lạ.
Đây không phải là một nhân thần thuần túy, mà có nét gì đó giống như A Mạt Kỳ và Bố Lai Ân Đặc, nhìn bên ngoài rất giống thú thần nhân loại. Sở Thiên cẩn thận nhấc cánh tay hắn lên kiểm tra, thì phát hiện ra dưới nách người này có vảy lân, ở mặt trong cánh tay, còn có một lớp màng mỏng, nhìn qua thì rất giống vây cá.
“Khảm Phổ, trên cơ thể Khố Khoa Kỳ có những thứ này không?” Sở Thiên hỏi.
Thực ra, từ trước tới nay Sở Thiên luôn nghi ngờ một điều, vì những linh hồn đã thành niên thì không còn sự thay đổi nào nữa, điều này thì tử thần có thể làm chứng. nhưng Sở Thiên đã nhiều lần nhìn thấy linh hồn Khố Khoa Kỳ, hình dáng của hắn là nhân loại. Vì vậy Sở Thiên luôn nghi ngờ hắn là đoạn tội yêu thú, chắc chắn không phải là nhân thần, vậy tại sao linh hồn của hắn lại mang hình dáng nhân loại?
Lúc này thì đáp án đã có, nó nằm trên cơ thể của tiêu bản này đây
Khố Khoa Kỳ nửa người nửa thú!
“thưa bệ hạ, ta chưa từng thấy khố khoa kỳ cởi áo giáp ra.” Chiến thần bất đắc dĩ nói.
Sở Thiên khoát tay gọi A Mạt Kỳ “ngươi đến Huyết Luyện Ngục một chuyến, hỏi thăm Kiệt Khắc Tốn xem, hắn có đôi mắt hơn người, lại thích vui nhộn, không chừng hắn biết bản thể của Khố Khoa Kỳ đó.”
A Mạt Kỳ đi rồi, Sở Thiên sắp xếp: “Ba Bác Tát, Địch Áo, các ngươi thu dọn mấy hài cốt này giúp ta, sau đó theo ta vào phòng thí nghiệm!”
Dùng thủ pháp tinh xảo nhất để giải phẫu thi thể nhân thần kỳ lạ đó, Sở Thiên phát hiện ra một điều quan trọng, bên ngoài tiêu bản rất giống người, nhưng bên trong lại nửa người nửa cá! Đặc biệt là ở chỗ nách, sau hai cái vây cá là một cái miệng nhỏ, rõ ràng là loài cá.
Từ đó có thể thấy rằng thú thần này sống ở biển.
Ở biển thì phải đi hỏi Bào Uy Nhĩ. Lúc Sở Thiên bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì A Mạt Kỳ cũng vừa về tới, “Ông chủ, Kiệt Khắc Tốn đóng cửa không tiếp.”
“hả, hắn làm gì vậy, không mở cửa cho ngươi ư?”
A Mạt Kỳ cười khổ: “không những không mở cửa, ta đợi lâu quá phải dùng bí pháp xuyên không gian đến bên cạnh bọn chúng, kết quả là hai tên Hùng Miêu đó lại giả vờ như đang ngủ say, gọi thế nào cũng không dậy, ta cũng không dám động đến bọn họ, đành phải quay về.”
“hai tiểu quỷ này, thật là…”
Sở Thiên cười cười: “Kệ bọn chúng, bây giờ chúng ta đến Biển Cấm!”
Vi Biển Cấm có luật cấm tất cả các thủ pháp xuyên không giân, nên Sở Thiên và A Mạt Kỳ phải dừng lại ở trên mặt biển, sau đó dùng thần lực bay lên.”
Không ngờ, hai người bay chưa được bao xa, đã nhìn thấy La Đức Mạn, “Ái chà, cô gia, sao lại đến đây, ta còn đang định đến chỗ ngươi đây.”
La Đức Mạn nói, sau đó cầm tay Sở Thiên bay về hướng Biển Cấm vương cung, “Nhanh lên, Biển Cấm xảy ra chuyện lớn rồi.”
Sở Thiên kinh ngạc hỏi: “Sao vậy, có phải lời nguyền tầng thứ nhất lần trước lại nghiêm trọng hơn rồi không?”
“Lời nguyền tầng thứ nhất vẫn rất tốt, nhưng trong thất hải, hàng ngàn vạn thú tộc đang xuất hiện một chứng bệnh kỳ lạ!” La Đức Mạn bay càng ngày càng nhanh, giải thích: “Lão ô quy ta thì không có gì, nhưng Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ trong thất hải thí thần, và còn bệ hạ nữa, đều không ổn.”
“Hải vương bệ hạ đã có thất trọng thần lực rồi còn không khỏe được sao?” A Mạt Kỳ vô cùng kinh ngạc nói
“không đâu” La Đức Mạn hỏi, “Tuổi của bệ hạ cũng không nhỏ nữa, từ trước đến nay ngoài tinh hạch ra chưa hề mắc phải bệnh gì khác, còn mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ nữa, bọn chúng cũng chưa từng mắc bệnh gì.”
Sở Thiên im lặng không nói, nhưng trong lòng đã có sự tính toán, La Đức Mạn là một con rùa, những con vật như mực, ngựa biển, tôm, của, tất cả đều chưa từng mắc bệnh gì. Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ, những người đang mắc bệnh, một là băng ngư, một là cá mập răng hổ, hơn nữa Bào Uy Nhĩ….
Những người mắc bệnh đều thuộc họ cá!
Trong lòng Sở Thiên cũng đã rút ra được một kết luận, sau đó hỏi: “La Đức Mạn thừa tướng, Biển Cấm gần đây xảy ra những chuyện gì?”
“Gần đây Biển Cấm xảy ra hai chuyện, thứ nhất là nước biển nóng lên đã phá giải được lời nguyền nhất trọng, thứ hai là theo mệnh lệnh của bệ hạ đã thăm dò đáy biển. Ngoài ra không còn gì khác.”
“Các ngươi đã làm cho nước biển nóng lên ư? Toàn bộ nước ở Thất hải ư?” Sở Thiên hỏi dồn.
“Đúng vậy, bệ hạ đã tập hợp tất cả nguyên hỏa võ sĩ trong thất hải thú lại, chọn ra bảy nơi rộng nhất trong thất hải, sau đó sai bọn họ không ngừng thả ra hỏa hệ ma pháp, còn gọi thêm những tộc nhân bị trúng lời nguyền đứng quanh bọn họ, như vậy lời nguyền của tộc nhân sẽ được giải.”
Sở Thiên chợt ngẩn người.
Hắn líu lưỡi, không còn nói gì được nữa.
Mấy chị em mỹ nhân ngư quả thật rất thông minh, cứ thế này tốc độ trị liệu bệnh điểm trắng sẽ tăng lên gấp bội, nhưng, nước biển vốn đã nhạt rồi, bây giờ nước biển lại ấm lên nữa…Tất cả mọi ngươi trên trái đất đều biết hậu quả sẽ như thế nào.
Hệ sinh thái sẽ bị phá vỡ, không xuất hiện bệnh mới là lạ.
Chặc lưỡi, Sở Thiên nói: “Thừa tướng đại nhân, ý kiến này ai nghĩ ra vậy? Chẳng phải hôm đó ta đã dặn các ngươi phải làm theo phương pháp ta đã chỉ rồi sao, dùng bát lớn để hấp bệnh nhân.”
La Đức Mạn chợt sững sờ, “những người bị mắc lời nguyền quá nhiều, sẽ không đủ dùng, cô gia, chẳng lẽ phương pháp của chúng ta sai rồi mới xảy ra sự cố bất thường như vậy.”
“Ai da, phải làm đúng theo lời dặn của bác sĩ chứ.” Hắn thở dài, sau đó ngậm miệng lại ngay, cũng không đúng! Tình hình thay đổi của hải dương chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến loài cá, nhưng, Bào Uy Nhĩ vẫn có thất trọng thần lực! sáu nguyên tố trong chủ thần cũng có thể biến thành nguyên tố trong người mình, chẳng lẽ thất trọng thần lực không thể khống chế được sự thay đổi của bản thân? Hơn nữa muốn ảnh hưởng đến thân thể của thần tộc ít nhất cũng phải có thần lực chứ?”
Cứ theo cách nghĩ này, Sở Thiên đưa ra một kết luận khủng khiếp, tật bệnh đều do độc bệnh mà ra, độc bệnh cũng là một loại sinh vật, một tiểu sinh vật bình thường! một sinh vật bình thường thì làm sao ảnh hưởng đến thần tộc được? Chợt nghĩ đến những bệnh độc của thần Phổ Lan Đa năm đó, hắn chắn chắn có thể giải độc được cho thần tộc, nhưng bệnh của hắn lại có thần lực.
Vì vậy sự thay đổi của hải dương cũng là một nguyên nhân trong sự thay đổi bất thường này, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là sự xuất hiện của chứng bệnh có mang thần lực! Hơn nữa là một thần lực vô cùng mạnh, đủ để uy hiếp đến thần lực của Hải Vương Biển Cấm!
Nữ thần ơi! Sở Thiên nhắm mắt, “La Đức Mạn thừa tướng, chúng ta…”
Sở Thiên chợt phát hiện ra, La Đức Mạn đột nhiên bị chảy máu mũi, hắn cũng đã phát hiện ra, nhưng lại không để ý, tiện tay lau luôn, hắn còn nói đùa: “Hừ, lạ thật, trước đây khi ta nhìn thấy gái đẹp mới chảy máu mũi, sao hôm nay nhìn thấy hai tên nam nhân cũng chảy máu mũi nhỉ.”
“Dừng lại, đừng bay nữa!” Sở Thiên chặn La Đức Mạn lại, nắm tay hắn, sau đó ra lệnh: “Biến lại bản thể.”
“Để làm gì? Ngươi muốn ta mất mặt phải không? Ta không biến.” La Đức Mạn vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của sự việc.
Sở thiên hỏi thật: “Gần đây ngươi có bị đụng không, đụng vào đầu ấy.”
“Đâu có, bổn lão dù sao cũng là một thượng thần, làm sao đầu bị đụng được.”
“Đừng dong dài nữa, muốn giữ mạng, thì phải biến lại bản thể để ta kiểm tra xem.” Sở Thiên nghiêm khắc nói, rùa là loài bất tử, cũng không thể bị đụng bị thương thường là bị đụng mới chảy máu mũi, nhưng khi bình thường mà chảy máu mũi thì không ổn rồi, niêm màng mũi và khóe mắt của chúng là những nơi phòng chống độc bệnh tốt nhất.
La Đức Mạn nghe Sở Thiên nói nặng lời, cũng thấy không ổn, nhưng vẫn lắc đầu “Cơ thể ta cung có vấn đề gì sao, hừ, đừng nói ta nữa, theo ta quay về Biển Cấm, bệ hạ còn quan trọng hơn ta”
“được, chúng ta đi thăm biểu tỷ trước, nhưng ngươi bỏ cái bảo vệ mũi ra, ta tạm thwofi buộc mũi ngươi, giờ thì ngươi phải thở bằng miệng đã”
Sở Thiên buộc sơ qua mũi của La Đức Mạn lại, cũng xem như là một cách phòng bệnh, sau đó theo hắn đế Biển Cấm.
Vừa vào đến vương cung Biển Cấm, Sở Thiên đã thấy không ổn, cửa lớn nơi Bào Uy Nhĩ làm chính vụ đang mở, những thần thú ở bên trong đi ra không ngừng, nhưng ai cũng mặt mày nhăn nhó.
Khi đến cung điện của Bào Uy Nhĩ, Mỹ Nhân Ngư đang cúi người xuống bàn, đối diện là một nhóm người đang đứng ngay ngắn, lần lượt bước lên trước báo cáo, “Bệ hạ, tất cả chiến sĩ của cả một liên đội đều đã thất bại, băng dương bắc hải vẫn chưa có gì bất thường, nhưng cục diện của nam hải đã xấu đi…”
Mỹ Nhân Ngư cúi đầu, có thể thấy rõ những giọt nước mắt lã chã đằng sau mái tóc dài, hắn không có biểu hiện gì, lạnh nhạt ra lệnh: “Tập trung tất cả những tộc nhân xảy ra bất thường, còn tất cả những tộc nhân khác không thể tiếp xúc với bọn họ, chỉ có chiến sĩ thần tộc mới được đưa đồ ăn cho bọn họ, đồng thời lệnh cho Thất hải vương toàn lực trấn áp rối loạn. Kẻ nào kháng lệnh, chém không tha!”
“bệ hạ, đã mời được Long Thần miện hạ đến rồi.” La Đức Mạn tiến lên thấp giọng nói.
Mỹ Nhân Ngư ngẩng đầu lên, hơi gật đầu với Sở Thiên, nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ta không thể rời khỏi đây được, để La Đức Mạn thừa tướng dẫn ngươi đi kiểm tra”
“được, cơ thể của La Đức Mạn thừa tướng cũng không ổn rồi, biểu tỷ à, bảo những người này tránh hết ra, ta kiểm tra thân thể cho ngươi trước.” Sở Thiên bước lên, ra hiệu cho mọi người tránh ra.
“không được đi, ta có thất trọng thần lực bảo vệ, không cần chữa trị.” Mỹ Nhân Ngư trầm giọng nói: “ngươi kiểm tra cho Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ trước đi.”
Sở Thiên lắc đầu thở dài, cho La Đức Mạn nghỉ ngơi, hắn tự kêu cho mình một người hầu đi gặp thí thần thất hải.
………………..
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đi trên đường, Sở Thiên cảm thấy thương cho biểu tỷ của mình, bản thân đã bị bệnh nặng, phần lớn nhân tộc thất hải đều đã bị nhiễm bệnh, nhưng cô ta bây giờ không những không chăm sóc bản thân, mà còn phải lo lắng cho sự an toàn của Biển Cấm.
Tại sao như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, cứ nhìn hai người mà Mỹ Nhân Ngư bảo Sở Thiên chữa bệnh trước là biết. Nói về thân phận, Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ, bọn chúng đều không bằng La Đức Mạn, nhưng được quyền chữa trị trước, có lẽ nguyên nhân là vì một người là công chúa của bắc hải băng dương, một người là vương tử của vô tận chi hải.
Làm quân vương quả thật không dễ, làm nữ vương lại càng không dễ! Sở Thiên lại thở dài, người hầu cũng đã đưa Sở Thiên đến thiên điện Phương tiêm tháp.
Trong số thí thần thất hải chỉ có Tô Sách Na và Mai Lệ Nhĩ ở đó, Sa Lỗ cũng không ở đó.
Sở Thiên vừa thấy Mai Lệ Nhĩ, không khỏi sửng sốt, bởi vì bên ngoài Mai Lệ Nhĩ không có gì bất thường, tinh thần chỉ hơi uể oải, không có dáng dấp mang bệnh như La Đức Mạn.
“bái kiến Long Thần miện hạ!” Mai Lệ Nhĩ thi lễ.
Tô Sách Na và Sở Thiên đã quen biết nhau, bà ta đem tới cho Sở Thiên một cái ghế, cười nói: “Để ta báo với cô gia ngươi và A Mạt Kỳ miện hạ đến rồi. Tiểu bảo bối Khách Thu Sa không đến sao? Quả thật ta rất nhớ tiểu tử này.”
“Ha ha, tiểu tử đó và Mạt Khắc Nhĩ đang ham chơi.” Sở Thiên cười cười, nhưng không ngồi xuống, nhìn Mai Lệ Nhĩ nói: “ngươi bệnh rồi à? Sao không nghỉ đi, còn ở đây làm việc nữa?”
“Thưa Long Thần miện hạ, trước đây cơ thể ta quả thật không thoải mái, nhưng sau khi dùng thần lực chữa trị, đã hồi phục rất nhiều. Giờ thì không có gì đáng ngại nữa.”
Sở Thiên kinh ngạc hỏi: “Thần lực của ngươi có thể khống chế được những sự thay đổi của cơ thể ư?”
Thần lực của Mai Lệ Nhĩ là gì? Nguyên tố bổn mạng của cô ấy thuộc thủy hệ - hàn băng, cũng không có gì đặc biệt trong hàng ngàn vạn thần tộc.
“Đúng vậy, miện hạ, không chỉ có ta, mà phần lớn các hải thú trong bắc hải băng dương đều như vậy, sau khi vận chuyển thần lực xong, cơ thể cũng đều được hồi phục!”
Sở Thiên cười, lời của Mai Lệ Nhĩ đã khiến hắn có thể đưa ra một kết luận mới, phần lớn hải tộc của bắc hải băng dương đều thuộc tính băng, cũng có nghĩa là bệnh lần này có thể dùng nhiệt độ thấp để chữa trị.
Nhưng xem sắc thái tinh thần của Mai Lệ Nhĩ, nhiệt độ thấp chỉ có thể khống chế, nhưng không thể chữa được bệnh hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên gật đầu bảo Mai Lệ Nhĩ: “ngươi hãy biến về bản thể trước để ta xem thử.”
Mai Lệ Nhĩ hơi do dự nói: “Hay là miện hạ tới thăm Sa Lỗ trước, bệnh hắn còn nặng hơn ta nữa”
“Ừ, cũng được, Tô Sách Na đại tỷ, làm phiền tỷ dãn đường vậy” Sở Thiên theo Tô Sách Na đi vào phòng ngủ phía trong, khi đi qua hành lang, Sở Thiên nói nhỏ: “Đại tỷ, Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ không thể là…”
“ha ha, Long Thần miện hạ, ngươi giống bọn phượng hoàng từ khi nào vậy hả, thích hỏi những điều này?” Tô Sách Na cười ha hả, không để ý Mai Lệ Nhĩ đang ở ngoài, nói: “Khi nào có uống rượu mừng, ngươi cũng nên đến tham gia một ly”
Lại còn có thời gian để chọc ghẹo, xe ra Tô Sách Na vẫn rất thoải mái, bây giờ người ở Biển Cấm có một niềm tin mù quáng vào Sở Thiên, có kỹ thuật tế tự thời thượng cổ, thì sẽ không có người chết được.
Gian phòng ngủ ở bên trong rất rông, nhưng vật dụng đều đã được chuyển đi, vì Sa Lỗ đã biến thành bản thể, là một con cá mập răng hổ dài hơn bảy mét, lúc này đang nằm mê man
Kiểm tra các chứng bệnh của loài cá, bước thứ nhất phải xem bên ngoài, nếu ở bên ngoài không có biểu hiện gì, thì bước thứ hai cần phải kiểm tra là mang cá.
Trường hợp của Sa Lỗ cũng là như vậy, bên ngoài ngoại trừ tinh thần uể oải thì không còn biểu hiện nào khác, vì vậy Sở Thiên phải mở mang cá ra xem.
Tí tách!
Mang cá vừa mở ra, thì có một dòng dịch lỏng chảy ra, nặng nề chảy xuống nền gạch.
Sở Thiên tiếp tục kiểm tra, ngồi xổm xuống lấy một mẫu dịch lỏng dưới đất lên quan sát, màu vàng nhạt, bên trong còn có lẫn bùn và tạp chất “Tô Sách Na đại tỷ, những tộc nhân khác cũng có biểu hiện thế này sao?”
“Chỉ một số thôi, trước đây Mai Lệ Nhĩ cũng từng bị như thế này, nhưng có một số tộc nhân khác có biểu hiện không giống Sa Lỗ.” Tô Sách Na đáp.
Chẳng lẽ chứng bệnh không chỉ có vậy? Sở Thiên chay mày, xem lại mang cá của Sa Lỗ lần nữa, bên trong chỉ có một vài vết chấm nhỏ mau vàng nến, nhìn kỹ chỗ gốc mang thêm một lần nữa, có một vài chấm đã ăn mòn vào thịt, tạo nên những lỗ nhỏ.
Mang cá bị toét! Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên.
“Ôi, nữ thần!” Sở Thiên đã có kết luận cụ thể, trước hết là nước biển bị nhạt, sau đó lại nóng lên, sau đó lại thêm bệnh của Mai Lệ Nhĩ và các băng dương ngư giảm bớt, Sở Thiên đã có thể khẳng định, đây là bệnh hủ bại huyết tính
Loại bệnh này rất dễ phát sih trong môi trường nhiệt độ nước thấp, thậm chí Sở Thiên có thể tưởng tượng được, vì Mỹ Nhân Ngư muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh này, nên đã làm nước biển nóng lên để loại bỏ bệnh này. Nhưng do thân nhiệt của hải tộc băng dương rất thấp, lại có băng hệ thần bảo vệ, bệnh này đã bị nhiệt độ thấp khắc chế.
“Hà hà” Sở Thiên xoa cằm, đây là do không làm đúng lời dặn của bác sĩ, chữa khỏi bệnh này thì lại làm xảy ra bệnh khác. Không ngờ, Sở Thiên chặc lưỡi làm Tô Sách Na giật mình, vội vàng hỏi: “miện hạ, Sa Lỗ còn có thể chữa khỏi chứ?”
“Ha ha, đại tỷ cứ yên tâm, có ta ở đây thì không có ai chết đâu…” Sở Thiên cười, lại nói thêm, “Nhưng cũng hơi phiền, có lẽ phải tốn không ít tiền đâu.”
“tiền ư?” Tô Sách Na sửng sốt, nhưng sau đó liền nở nụ cười, “Biển Cấm vương cung đã có mấy vạn năm tuổi, vàng bạc châu báu vô số kể, miện hạ cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
Sở Thiên sáng mắt, nói ra cũng lạ, đại thiếu gia Sở Thiên có sinh mạng bất tử, tiền bạc đếm không xuể, nhưng tính hám tiền của hắn vẫn không giảm, hơn nữa càng ngày càng tăng lên.
“Cũng không vội, hãy đem những tộc nhân mang bệnh khác đến chỗ ta trước, để ta khám thử! À, phải biết được có bao nhiêu người mặc bệnh mới biết được cần bao nhiêu tiền.”
Sau đó, Sở Thiên nhờ có thời gian thuận lưu mà khám được cho khá nhiều hải tộc, phần lớn có bệnh giống Sa Lỗ, nhưng cũng có một số có bệnh khác, nhưng cũng là những chứng bệnh phát sinh do sự thay đổi của nước biển, rất dễ chữa.
Sau đó Sở Thiên khám cho Mỹ Nhân Ngư, cũng là bệnh đó, nhưng La Đức Mạn thì do nước biển thay đổi, đã ảnh hưởng đển bệnh bạch nhãn trước đây, may mà phát hiện sớm, nếu không lão rùa này không chỉ chảy máu mũi, mà còn chảy cả máu mắt nữa.
Sau khi kết nối được thông tin thạch, Sở Thiên dặn dò Ba Bác Tát ở Bố Lôi Trạch vài câu, dặn hắn chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh, sau đó Mỹ Nhân Ngư đã đãi tiệc Sở Thiên tại Phương tiêm tháp. Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không có người ngoài, khách mời chỉ có La Đức Mạn và Tô Sách Na, Mỹ Nhân Ngư đột nhiên trầm giọng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, chữa bệnh cho thần tộc còn phải lấy tiền sao, không phải ngươi đang nhân cơ hội lừa lấy tiền của Biển Cấm đấy chứ?”
“hà hà, biểu tỷ nói gì vậy, đợi đến lúc những dụng cụ chữa bệnh được chuyển tới, tỷ sẽ hiểu vì sao ta phải lấy nhiều tiền như vậy.”
Căn tin học viện tế tự Phất Lạp Địch Nặc,
Phanh! Bộp! Rầm!
Học sinh đá bàn, ném vỡ đĩa, vứt dao, từng tốp vây quanh cửa, một người dẫn đầu nói: “Lý Duy Khắc, đại diện cho tất cả học sinh ở học viện tế tự Phất Lạp Địch Nặc, xin kháng nghị.”
“đúng, chúng tôi kháng nghị!” một nữ học sinh đứng cạnh Lý Duy Khắc lớn giọng “Chất lượng thức ăn ở căn tin giảm sút chúng tôi có thể chịu đựng được, nhưng tại sao cơm lại không có muối? Chẳng lẽ các ngươi lại tham ô muối ăn của căn tin sau lưng viện trưởng Phất Lạp Địch Nặc?”
“chúng tôi không ăn nữa.”
Đầu bếp trưởng của căn tin sửa lại mũ, liếc hai học sinh đứng đầu, nói: “Lý Duy Khắc, Tư Kiệt Mẽ, gia đình các ngươi đã đính hôn cho các ngươi rồi phải không? Đúng rồi, phó viện trưởng Ba Bác Tát và giáo vụ trưởng đang xem xét một quy định mới, sẽ đuổi học tất cả những học sinh dính líu vào chuyện yêu đương đấy, hừ”
Hắn khẽ nheo mắt, rõ ràng đang có ý uy hiếp, cặp vợ chồng trẻ nọ nhìn nhau, không ai dám nói gì nữa
…………..
Một làng chài nhỏ ở Đông Hải.
“cứu mạng, con chuột to quá!” bà chủ nhà đang đứng trước bếp, sửng sốt kêu lên: “Ông à, mau lại xem, con chuột này đang ăn vụng muối”
“Còn đứng đó làm gì, mau đuổi nó đi.” Ông chủ mang theo một cây chổi đi từ trong phòng ra, thấy con chuột đang chõ miệng vào hộp muối, chân lại đang kẹp một đồng tiền, kêu hai tiếng chít chít, ném tiền lại rồi chạy vào hang.
Tình trạng này xảy ra trên đại lục vào lúc nào vậy, sau này các sử gia đã ghi lại như sau: theo lịch Huyễn Thú năm 728, lịch sáng thế năm thứ 4, đại lục thiếu uối trầm trọng, muối quý như vàng.
……………………
Biển Cấm vương cung, những người trong hải tộc đang nhìn chòng chọc vào những con chuột lạ, mồm miệng há hốc, mỗi con chuột đều ngậm một bình muối, thân mang một vòng da, sắp quân theo nghi thức của quân đội Khải Tát.
Chính là thượng tướng quân Bố Lôi Trạch, đội đặc chủng hơn mười vạn con chuột biến hình dưới trướng Ni Mễ Tư.
“Long, long thần, ngươi mua hết muối trên đại lục sao?” La Đức Mạn lắp bắp hỏi
Mỹ Nhân Ngư chau màu, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi cần muối làm gì vậy? Để chữa bệnh ư? Thất hải của ta còn thiếu muối ư?”
“không không” Sở Thiên xoay xoay Long Thần Quyền Trượng, cười nói: “Muối biển và muối ăn không giống nhau, nếu dùng lộn xộn, sẽ làm chết người đó.”
Mấy con chuột đẩy một cái nồi nạm vàng đến trước mặt Sở Thiên, Sở Thiên gõ gõ vào nồi rồi nói: “Mời biểu tỷ vào tắm, sau đó dùng cách chuyển hóa thần lực, hấp thụ muối này vào cơ thể, sau đó lại thải ra.”
Những việc diễn ra sau đó thì không cần nói nữa, Mỹ Nhân Ngư thử trước, quả nhiên khỏe mạnh trở lại, những người khác trong thần tộc cũng đi tắm.
Lúc này Sở Thiên mới có thời gian để giải quyết mục đích hắn đế Biển Cấm, trong Phương tiêm tháp, hắn đặt tiêu bản của hải tộc đó lên trước mặt Mỹ Nhân Ngư, để nàng xem xét.
“A, hơi giống giống Khố Khoa Kỳ!” Mỹ Nhân Ngư kinh ngạc nói.
La Đức Mạn cũng la hoảng, hắn nói: “Đó là Mỹ hải yêu, ôi trời, cô gia, người tìm nó ở đâu ra vậy? Bọn chúng, bọn chúng đã tuyệt chủng từ lâu rồi.”
“La Đức Mạn thừa tướng, ngươi nói đây chính là Mỹ hải tộc, đánh bại hải tộc chỉ sau một trận đánh ư?” Mỹ Nhân Ngư không nhận ra, xem ra chủng tộc này đã cổ quá rồi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Dị giới Thú Y
Tác giả : Du Tạc Bao Tử
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 556: LOÀI BÒ SÁT ĐÁY BIỂN KHÔNG SỢ KHỐNG CHẾ
Nguồn: Sưu Tầm
“Đúng vậy, thưa bệ hạ, đây chính là Mỹ Hải Yêu, lúc còn nhỏ ta đã từng gặp, nhưng sau này bọn họ đã tuyệt chủng rồi.” La Đức Mạn cung kính đáp.
Nói xong, La Đức Mạn lại nhìn khuôn mặt của bổn bản hải yêu, “xem ra rất giống Khố Khoa Kỳ, lẽ nào…Khố Khoa Kỳ cũng thuộc tộc Mỹ Hải Yêu, hơn nữa còn là hậu duệ của người này nữa?”
Sở Thiên ngạc nhiên hỏi: “Thừa tướng, lai lịch của Mỹ Hải Yêu rốt cuộc là như thế nào?”
“Đó từng là một chiến sĩ mạnh nhất trong hải tộc” La Đức Mạn giải thích: “Lịch sử của bọn họ khá lâu đời, lúc đầu đã cùng với tộc Nhân Ngư xưng làm hai đại vương tộc của Thất hải, sau đó bọn họ đã bị tổ tiên của bệ hạ đánh bại trong một trận chiến, và cuối cùng bị tuyệt chủng trong cuộc đại chiến chúng thần lần thứ nhất”
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi lại có được tiêu bản này?” Mỹ Nhân Ngư hỏi
Sở Thiên cười cười, lấy Vạn Thú Ấn ra, đặt lên trên bàn rồi nói: “Ta tìm thấy cái này từ trong thế giới linh hồn của Bố Lai Ân Đặc
La Đức Mạn kêu lên: “Vạn Thú Ấn? Bệ hạ, đây là ấn tín của thú thần vương!”
Sở Thiên gật đầu nói: “không sai, nó không những là ấn tín của Thú Thần vương, bên trong còn có rất nhiều tiêu bản hài cốt của tất cả các thú tộc. Ha ha, tất cả các hài cốt ta đều thu lại rồi, còn cái này, biểu tỷ, tặng cho tỷ!”
“Tặng ta?” Mỹ Nhân Ngư ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Đây là ấn tín của Thú Thần vương!”
“Đúng vậy, ngươi là thống lĩnh của thú thần tộc lớn nhất, tặng ấn tín của Thú thần vương cho ngươi không phải là hợp lý sao?” Sở Thiên nói
Bây giờ vạn thú ấn chỉ là một tín vật vô dụng, những hài cốt ở bên trong đã được Sở Thiên thu giữ rồi, còn lại cái vỏ không hắn giữ cũng vô ích. Không bằng tặng hắn cho Bào Uy Nhĩ còn hơn.
“Vật này thực sự tặng cho bệ hạ ư? Ha ha!” La Đức Mạn ngoài miệng thì hỏi nhưng tay lại nhanh chóng cất Vạn Thú Ấn. “Cái này…coi như là sính lễ vậy”
Mỹ Nhân Ngư chau mày, tức giận liếc La Đức Mạn.
La Đức Mạn cười ngượng, càng nắm chặt Vạn Thú Ấn hơn, hắn chợt chuyển đề tài: “Đúng rồi, Long Thần miện hạ, ngươi nói đáy biển có sự biến đổi khác thường, bệ hạ đã sai ngươi kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra một điều lạ, ngươi xem…”
La Đức Mạn nhét Vạn Thú Ấn vào dây chuyền trên cổ, sau đó lấy từ trong ra một ống quyển lớn, dùng lực tung nó lên, diện tích của nó chiếm gần cả đại điện
“Đây là thất hải hải đồ!”
Sở Thiên ngẩng lên xem, đó là bản đồ của huyễn thú đại lục, lần lượt theo chiều kim đồng hồ là Bắc hả băng dương, Đông Hải, Biển Cấm, Vô tận chi hải, Nam hải, Tây hải, ngoài ra trong kẽ hở của Biển Cấm và Vô Tận chi hải, còn có một hải vực bị bao phủ bởi một màu đen, đây chính là vùng Hắc hải mà mọi người trong Thất hải chưa từng biết đến.
Dưới sự chỉ dẫn của La Đức Mạn, Sở Thiên nhìn thấy, ở đáy biển của Vô Tận chi hải và Hấc hải, có một đường thẳng màu đỏ, dài và nhỏ, Tây hải cũng có một đường thẳng dài, nhỏ nhưng không phải màu đỏ.
“Biểu tỷ, đường thẳng màu đỏ này là sao?” Sở Thiên hỏi
“Là khe hở của đáy biển” Mỹ Nhân Ngư đứng lên, chỉ vào đường thẳng màu đỏ nói: “hai đường thẳng này chứng tỏ đáy biển đã bị nứt”
“vậy sao lại không có biểu hiện bất thường gì? Như hỏa diễm, nham thạch nóng chảy hay động đất chẳng hạn!”
“Long Thần, những cái ngươi nói đều không thể xảy ra!” La Đức Mạn giải thích nói: “Theo kinh nghiệm của ta, lúc trước khi đáy biển gặp phải tình trạng như thế này, sẽ có những biến đổi bất thường như ngươi vừa nói, nhưng lần này lại vô cùng yên lặng, thậm chí…”
Hắn gõ gõ lên bản đồ, sau đó chỉ vào đường thẳng màu đỏ “Thậm chí nếu ngươi không nhắc, thì bọn ta cũng không biết hai vết nứt này, vì hai vết nứt này tuy dài, nhưng lại hẹp, chỉ hẹp bằng ngón tay”
“nhưng tộc nhân phát bệnh sớm nhất lại sống gần chỗ hai khe nứt này!” Mỹ Nhân Ngư khẽ nói: “Phất Lạp Địch Nặc, đi xem cùng ta chứ?”
“biểu tỷ có lời, tiểu đệ còn dám ko nghe theo hay sao? Ha ha!” Sở Thiên cười nói
Xe chạy ra, trong xe có Mỹ Nhân Ngư, La Đức Mạn, Sở Thiên, còn co A Mạt Kỳ, xe chạy ra khỏi Biển Cấm vương cung, dưới sự chỉ dẫn của La Đức Mạn, A Mạt Kỳ cho chạy tới không gian thông đạo
Cảnh sắc biến đổi, Sở Thiên ở trong nước biển màu xanh thẳm, chỉ thấy những dải núi dưới đáy biển, trên núi có các loại thực vật biển mọc thưa thớt như san hô,… ngoài các loại thực vật ra, thỉnh thoảng cũng có một vài sinh vật biển bơi qua.
“Đây là Vô Tận chi hải, cách đây vài trăm dặm là Hắc hải, là nơi giam giữ phạm nhân của biển cấm!” La Đức Mạn vừa giải thích vừa dẫn đoàn người tới một khe núi dưới đáy biển, sau đó chỉ vào một khe nứt nhỏ, nói: “Long Thần, khe nứt ở Vô tận chi hải bắt đầu từ đây.”
Sở Thiên ngồi xổm xuống, kiểm tra kỹ khe nứt, chỉ thấy nước ở xung quanh khe nứt chảy xiết, giống như có một vật gì ở bên trong đang phun ra, “Biểu tỷ, ở dưới đất hình như có vật gì đó muốn chui ra, tỷ kiểm tra chưa?”
“Tự tay ta đã kiểm tra rồi, dưới hai khe nứt đều không có dao động thần lực, chỉ có một vài sinh vật biển thông thường”
Trong mắt thần tộc, không có thần lực, cũng tức là không có uy quyền gì, nhưng Sở Thiên thì khác, hắn kêu A Mạt Kỳ tách nước hai bên ra, tạo thành một nơi không có nước. Quả nhiên, khi dòng nước bị tách ra rồi, nhưng trong khe nứt vẫn có nước phun ra
Suối phun ở đáy biển trong mắt hải tộc cũng là điều bình thường. Mỹ Nhân Ngư và La Đức Mạn thấy Sở Thiên bận rộn, cũng chẳng biết hắn muốn làm gì
Sở Thiên bay theo đường nứt chừng vài trăm mét, mỗi đoạn bay cách nhau khoảng 100 mét, sau đó lấy một ít nước bỏ vào bình, rồi dùng những dụng cụ thí nghiệm mang theo để xác địh thành phần nước biển.
“Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên định nói gì đó, nhưng nghĩ lại, cũng không biết làm sao để giải thích với Mỹ Nhân Ngư, nồng độ ba-zơ trong nước biển thấp, hàm lượng vi sinh vật gây bệnh lại quá cao. Những thuật ngữ tại sao học này… Khẽ chau mày, Sở Thiên đành nói ngắn gọn: “Nguồn nước ở trong khe nứt này không ổn, bên trong chắc chắn có gì đó!”
“Rõ ràng không có dấu hiệu của thần lực và ma pháp, sao lại có vấn đề này được” La Đức Mạn băn khoăn hỏi. nhưng Mỹ Nhân Ngư đã chọn cách tin vào Sở Thiên, nàng nói: “La Đức Mạn thừa tướng, ngươi lệh cho những tộc nhân sống gần đây tránh ra ngoài bán kính 300 mét, ở khe nứt khác cũng làm tại sao như vậy, mau đi đi”
Nói xong, Mỹ Nhân Ngư dặn Sở Thiên và A Mạt Kỳ cẩn thận, rồi đưa tay vào khe nứt, cố sức cào, quả nhiên một mảng đất biển bị cô ta cào lên .
Ầm ầm.
Một thanh âm lạ phát ra, giống như thanh âm của loài bò sát đang bò trong hang
“Hừ!” Mỹ Nhân Ngư đột nhiên thấp giọng, ném mảng đất vừa cầm lên vào khe nứt
Oanh!
Bào Uy Nhĩ xoa tay, nhíu mày
Thì ra là nhờ vào sự chấn động của mặt đất, mỹ nhân ngư đã chọc vào một ổ bò sát biển nào đó, trong chốc lát, vô số bò sát từ trong bò ra
Sở Thiên thấy đầu óc ong ong, là cảm giác gì đây? Nếu ai đã từng dùng xẻng đào vào một ổ côn trùng thì sẽ biết cảm giác này, từng đống từng đống côn trùng bò ra, thật buồ nôn
Bào Uy Nhĩ cũng can đảm thật, nếu không phải nàng ta mà là bất kỳ một nữ nhân nào khi nhìn thấy cảnh này đều sẽ sợ chết khiếp
“Thủy chấn!” Mỹ Nhân Ngư giơ một tay lên, đặt trước ngực “Phốc” một tiếng, rất hiều bò sát bị giết chết, nhưng một con chết, lại xuất hiện hai con, từng đống bò sát bò ra từ máu của đồng bọn họ
“Thời gian cầm cố!” Sở Thiên cũng giơ tay, tạm dừng lại chỗ hổng mà Mỹ Nhân Ngư vừa khơi ra, cuối cùng bọn bò sát cũng thôi không nhúc nhích nữa
Sở Thiên cau mày, nhặt một con bò sát bị bất đông lên xem xét, nhìn bên ngoài nó giống một con bò cạp, lớn bằng ngón tay giữa, hai xúc tu ở trước giống như càng cua, thân nó giống như đàn tỳ bà, phần lưng giống lớp giáp xác, nhưng phần đuôi lại phân nhánh, giống như nhung hươu.
“Đây là bò cạp hải ma, là một loại ma thú bình thường, chỉ sống ở đáy biển sâu….” Mỹ Nhân Ngư hất mấy con bò cạp gần đó, lắc đầu nói: “Bò cạp thì không có gì nguy hiểm, nhưng tại sao ở đây lại có nhiều đến vậy?”
“Để ta đe hai con về nghiên cứu…”
Sở Thiên đang nói nửa chừng, đột nhiên có một âm thanh chói tai từ đáy biển vang đến, “A….”
Cùng với tiếng kêu, một lúc sau, những con bò cạp bị bất động cũng dần nhúc nhích trở lại, nhưng bọn chúng hình như bất mãn vì bị trúng phải thuật cầm cố, con nào con nấy giơ xúc tu, cong đuôi, từng đàn tiến về phía Sở Thiên.
“ôi giời!” Sở Thiên sững sờ nhìn đống bò cạp đang tiến tới, cả một đoàn côn trùng bao trùm khắp mặt đất, cảnh tượng thật kinh hãi
A Mạt Kỳ đứng chặn trước mặt Sở Thiên, hét lớn: “không gian tỏa!”
Đoàn bò cạp lại bị bất động một lần nữa, nhưng lúc Sở Thiên đang thở phào nhẹ nhõm chúng lại cử động trở lại
Cả một đoàn bò cạp đều không bị Cầm cố thần lực khống chế. Sở Thiên ngạc nhiên, vội nói: “Biểu tỷ, chúng ta về trước đã!”
Mỹ Nhân Ngư gật gật đầu, nói: “được, để ta sai các chiến sĩ hải tộc phong tỏa nơi này, bắt giết hết bò cạp hải ma”
Bọn Sở Thiên vội vàng rời đi, không phải vì sợ hãi, cũng không phải đánh không nổi, mà do số lượng của bò cạp hải ma quá nhiều, Trên thế gian này có ai dùng đạn để bắn gián không? Đương nhiên là không, vậy thì ở Huyễn Thú đại lục cũng không có ai muốn tiêu hao thần lực với bọn bò cạp hải ma cả
Rất nhanh sau đó, các chiến sĩ hải tộc đã phong tỏa vùng biển đó, và giết bò cạp hải ma, và Sở Thiên cũng tiến hành nghiên cứu hai con bò cạp bắt được. Sở Thiên có được kết quả, tuy không hoàn chỉnh, nhưng cũng đã đầy đủ.
Những con bò cạp này dường như được sinh ra cùng lúc, lại sinh trưởng rất nhanh, nhưng chúng lại có rất nhiều điểm khác biệt với mẫu bò cạp hải ma mà Mỹ Nhân Ngư cung cấp.
Nói đơn giản hơn là, bọn bò cạp này giống như những con chuột của Bố Lôi Trạch, đều bị kích thích biến dạng.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc