Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Cùng lúc đó, Đường Phong đã vọt tới trước mặt Phi Tiểu Nhã, đoản kiếm màu đen trên tay, tung ra mấy đóa kiếm hoa, trực tiếp đánh lệch mấy miếng phi châm sang một bên. Nói thật, khi Đường Phong lần đầu tiên nhìn thấy chiếc quạt sắt trên tay Tạ Tuyết Thần, hắn cũng đã nghĩ đến khả năng bên trong có ám khí, bởi vì ở kiếp trước có rất nhiều người trong giang hồ ưa thích dùng loại đạo cụ phóng thích ám khí này, thường thường có thể khiến địch nhân khó lòng phòng bị.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Đường Phong hoàn toàn chính xác, trong chiếc quạt sắt quả thật có cất giấu cơ quan.
Phi châm bị đánh rơi, Đường Phong quay đầu liếc nhìn Phi Tiểu Nhã:
- Không sao chứ?
Trong ánh mắt Bảo chủ đại nhân phun trào lửa cháy hừng hực, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Phong, vừa rồi nàng rõ ràng nghe người trước mặt này nói hắn giết chết Đường Phong, nhưng bây giờ hắn lại đến cứu Phi Tiểu Nhã. Lúc này Phi Tiểu Nhã quả thật không rõ đối phương có lai lịch gì, có mục đích gì.
- Đánh xong hãy nói, Đường Phong không chết.
Trong lòng Đường Phong như đổ mồ hôi, những lời này nghe thế nào cũng không có hương vị.
- Muốn đi?
Đoạn Thất Xích ngăn cản phía trước đường chạy của Tạ Tuyết Thần hừ lạnh khẽ hừ, Thiên binh dao phay mạnh mẽ vung về phía trước, bức lui Tạ Tuyết Thần về vị trí cũ.
Sau lưng của hắn, Đường Phong và Phi Tiểu Nhã đồng thời lao đến tấn công.
Tạ Tuyết Thần cuối cùng cũng biến sắc. Trước khi hắn đến Ô Long Bảo đã sắp xếp toàn bộ kế hoạch, chẳng những kêu Ô Long Tam Sử thỏa hiệp, trở thành phản đồ, còn uy hiếp dụ dỗ gần ba thành Hắc y nhân trong Ô Long Bảo. Hơn nữa còn mang đến một cao thủ Linh giai, trận chiến này đánh như thế nào mới có thể giành được chiến thắng, hơn nữa lấy ưu thế tuyệt đối để dành được thắng lợi.
Thế nhưng, quá nhiều chuyện ngoài ý liệu khiến hắn trở tay không kịp! Người tên là Tuyết Nữ rõ ràng đang ở Ô Long Bảo, nếu vẻn vẹn chỉ có như vậy cũng được rồi, Tuyết Nữ dù sao còn có Âu Dương Vũ giam chân. Phía bên mình rất thuận lợi chiếm cứ thế thượng phong, chỉ cần cho hắn thời gian một nén nhang, là hắn có thể bắt giữ Phi Tiểu Nhã, phi châm trong quạt sắt đã được bôi luyện thuốc mê cực lớn, một khi bắn trúng Phi Tiểu Nhã, mặc dù nàng là Thiên giai thượng phẩm cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống, đến lúc đó, mục đích cuối cùng của lần chiến đấu này cũng đạt được.
Kỳ thật Tạ Tuyết Thần càng có khuynh hướng giết chết Phi Tiểu Nhã, nhưng vì đã ước định trước với Ô Long Tam Sử, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ hắn thật sự không dám giết nàng.
Nhưng hiện tại tất cả mọi chuyện đều uổng công, Tạ Tuyết Thần tự thấy với thực lực của mình, căn bản không có khả năng ngăn cản một kích hợp lực của Đoạn Thất Xích và hai người khác.
Tất cả chuyện này đều lỗi của người tên là Biên Vô Huyết, người này thật quá mức hèn hạ vô sỉ.
- Ba vị sư thúc cứu ta!
Tạ Tuyết Thần vội vàng mở miệng kêu gọi. Ô Long Tam Sử cũng bất chấp Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp, trực tiếp vứt bỏ tất cả phòng ngự và công kích, lao về hướng Tạ Tuyết Thần, người còn chưa tới, Vô Thiên đã trầm giọng quát:
- Đoạn sư điệt khoan hãy động thủ, Tạ Tuyết Thần không thể chết được!
Đoạn Thất Xích làm sao để ý tới hắn, Thiên binh dao phay trên tay hóa thành đao mang đầy trời, đổ ập xuống Tạ Tuyết Thần. Tiểu tặc này chưa chết, làm sao Đoạn Thất Xích có thể an tâm?
Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vây quanh Tạ Tuyết Thần.
Đường Phong đâm một kiếm về hướng Tạ Tuyết Thần, chưởng ảnh của Phi Tiểu Nhã cũng ùn ùn đánh về phía Tạ Tuyết Thần, ba lão gia hỏa Ô Long Tam Sử vội vàng xông đến bên cạnh Tạ Tuyết Thần, dốc hết toàn lực bảo vệ an toàn cho hắn, phía sau bọn họ, Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp cũng tích đủ khí lực thi triển công kích của mình.
Một đoàn hỗn loạn, trong phạm vi này chỉ truyền đến liên tiếp tiếng vang, còn cả tiếng động của đao kiếm chém vào người.
Mặt đất ầm ầm sụp đổ, phiến đá xanh dưới chân mọi người trong nháy mắt biến thành bột phấn, bay lượn khắp trời, lập tức lại bị cương khí mãnh liệt thổi tan thành mây khói.
Sau khi tất cả công kích dừng lại, mọi người đều nheo mắt nhìn.
Tạ Tuyết Thần là trung tâm của tất cả công kích, lại bình yên vô sự, còn chung quanh cơ thể của hắn, trên người Ô Long Tam Sử lại tràn đầy vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng ba lão gia hỏa râu tóc bạc trắng, gắt gao ngăn trước mặt Tạ Tuyết Thần.
- Tạ Tuyết Thần, không thể chết được!
Cho dù thân hình lung lay sắp đổ, nhưng Vô Thiên vẫn mở miệng nói.
Hai đại Sát Thần và Tiếu Nhất Diệp cau mày, vừa rồi bọn họ cũng phát giác được ý đồ của Ô Long Tam Sử , cho nên khi đánh chiêu thức ra có hơi thu lại chút lực đạo, nếu không Ô Long Tam Sử đã sớm chết rồi.
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, bọn hắn còn kiên trì che chở cho Tạ Tuyết Thần như vậy, bên trong nhất định có một số nguyên do không thể cho ai biết.
Tạ Tuyết Thần đắc ý mỉm cười, thân hình đột ngột chui lên từ mặt đất, trực tiếp lóe ra cách đó hơn mười trượng.
Bọn người Thang Phi Tiếu còn muốn đuổi theo truy kích, Ô Long Tam Sử lại chắn trước mặt bọn họ, chậm rãi lắc đầu với bọn họ, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ cầu khẩn, nhìn thấy ánh mắt này, hai đại Sát Thần nắm chặt nắm đấm lại, dù thế nào cũng không nỡ xuống tay giết bọn hắn.
Tạ Tuyết Thần ở bên kia dương dương đắc ý cất cao giọng nói:
- Các vị, sau này còn gặp lại!
Lời còn chưa dứt, một đạo nhân ảnh đã xông đến bên cạnh, Tạ Tuyết Thần định thần nhìn lại, chính là thủ phạm Biên Vô Huyết đã khiến hắn rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy!
Nhất thời cơn tức giận lại sôi trào trong lòng Tạ Tuyết Thần, nếu không phải vì tên Biên Vô Huyết này, lần này làm sao mình lại thất bại thảm hại như vậy?
Hắn chỉ là Thiên giai trung phẩm, nhưng lại muốn nhân lúc nhà cháy đi hôi của! Tạ Tuyết Thần thật sự không biết mình và người kia có thù hận gì, chỉ có điều không giết hắn Tạ Tuyết Thần cũng không làm sao tiêu trừ được lửa hận này.
Không hề nghĩ ngợi, Tạ Tuyết Thần vung quạt sắt về phía ngực Biên Vô Huyết, chỉ có điều khiến người ta bất ngờ là, Biên Vô Huyết lại không hề tránh né mà vung đoản kiếm màu đen chém về hướng lồng ngực mình.
Hắn muốn đồng quy vu tận với chính mình? Tạ Tuyết Thần không nhịn được, cười lạnh một tiếng, thực lực của mình cao hơn hắn, hơn nữa mình lại xuất chiêu trước, dựa theo tốc độ hiện tại, chỉ sợ hắn còn không đánh tới mình đã bị mình xuyên phá trái tim rồi.
Không có bất cứ ai lại không quan tâm đến sinh mệnh của mình. Tạ Tuyết Thần không tin Biên Vô Huyết dám không thu chiêu.
Hơn nữa, cho dù hắn không thu chiêu, mình cũng có thể đi trước một bước giết chết hắn. Vì vậy, động tác của Tạ Tuyết Thần không hề dừng lại, trên mặt hiện lên một tia ngoan lệ.
Sự thực đúng như Tạ Tuyết Thần dự liệu. Bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn Biên Vô Huyết một bậc, lại xuất thủ trước. Thiết phiến trên tay hắn trước khi đối phương công kích đã kịp đâm tới trước ngực đối phương.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Để xem ngươi có chết hay không? Trong mắt Tạ Tuyết Thần tràn đấy khoái ý.
Thế nhưng sau một khắc, vẻ mặt hắn biến đổi trở nên kinh ngạc. Bởi vì thiết phiến quán chú cương khí toàn thân của chính mình, sắc bén không gì sánh kịp, tuy rằng đâm tới trước ngực đối phương, nhưng lại không truyền đến cảm giác tương xứng – loại cảm giác đâm trúng trái tim, mà giống như bị vật gì cản trở.
Đây là chuyện gì? Không đợi Tạ Tuyết Thần suy nghĩ cẩn thận, đoản kiếm màu đen trong tay Đường Phong cũng đã chém tới hắn.
Đường Phong vốn định nhờ Bất Phôi Giáp yểm hộ, một kiếm đâm chết súc sinh này, thế nhưng tiến triển sự việc và kế hoạch của mình luôn luôn có một chút chênh lệch. Tuy rằng một kích của Tạ Tuyết Thần nhờ Bất Phôi Giáp chống đỡ mà mình không bị thương, nhưng trước mặt lại truyền đến một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể triệt tiêu. Thân thể Đường Phong bị bức lui một chút, đoản kiếm màu đen cũng bởi vì cự ly không đủ mà không thể đâm vào thân thể đối phương. Đường Phong chỉ có thể biến chiêu, một kiếm đâm tới cánh tay Tạ Tuyết Thần.
“Phập!” một tiếng, nửa đoạn cánh tay bay ra ngoài. Máu phun ra như suối từ khuỷu tay Tạ Tuyết Thần.
Biểu tình trên mặt Tạ Tuyết Thần như dại ra, ngây ngốc nhìn Đường Phong, lại nhìn đoạn cánh tay của mình. Lập tức, một tiếng kêu cực kỳ bi thảm đau đớn từ trong miệng hắn truyền ra.
Một chiêu đắc thủ, Đường Phong không lùi mà tiến tới, mang theo khí thế kiên quyết mà bá đạo, đoản kiếm trên tay cắt về phía yết hầu Tạ Tuyết Thần.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Đây là tất yếu. Mình và Tạ Tuyết Thần thực tế không có thù hận gì, nhưng ngày hôm nay, Tạ Tuyết Thần đã xem mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vì vậy, Đường Phong tuyệt đối không thể lưu lại tính mệnh người này. Lấy thực lực hiện tại của mình, căn bản còn chưa đủ để đối đầu với một con quái vật khổng lồ như Đại Tuyết Cung.
Huống chi người này cùng Tiếu thúc và Đoạn thúc liều mạng, muốn giết chết hai người. Đường Phong cũng muốn vì hai người bọn họ ra một chút sức lực.
Tạ Tuyết Thần phỏng chừng là thật sự ngây người. Cánh tay cụt đau nhức khiến người hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, trong miệng không ngừng kêu la thảm thiết, ngay cả chiêu thứ hai của Đường Phong hắn cũng hoàn toàn không có ý định né tránh.
Mắt thấy đoản kiếm màu đen sắp lướt qua cổ Tạ Tuyết Thần, khiến hắn triệt để trở thành vong hồn dưới kiếm, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một cỗ kình khí. Cỗ kình khí này không lớn, lực đạo cũng rất xảo diệu. Tuy trong nháy mắt Đường Phong cảm nhận được cỗ kình khí này, muốn tìm cách tránh đi, nhưng căn bản lại không làm được bất động tác gì. Cỗ kính khí đã bắn trúng đoản kiếm màu đen trong tay hắn.
Mũi kiếm chỉ xẹt qua một đường cong trên cổ Tạ Tuyết Thần, lưu lại trên cổ hắn một vết tích mờ nhạt. Cùng lúc đó, Đường Phong cảm thấy hoa mắt, bên người Tạ Tuyết Thần xuất hiện trung niên nhân gọi là Âu Dương Vũ, chắn trước mặt Tạ Tuyết Thần, thần binh trên tay nhẹ nhàng phiêu hốt như vẽ.
Một kiếm này không có ý sát nhân hay đả thương người, chỉ là muốn ép Đường Phong thối lui mà thôi.
Tuy không cam lòng, nhưng Đường Phong tự nhận mình ở trước mặt một cao thủ Linh giai cho dù thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng không làm gì được, huống chi cao thủ Linh Giai này còn có thần binh.
Không hề nghĩ ngợi, Đường Phong vội vã lui ra sau vài bước, thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Sau khi Âu Dương Vũ bình ổn, Tuyết Nữ cũng theo sát tới. Hai vị cao thủ Linh Giai nhìn thoáng qua nhau, cũng không có bất cứ hành động gì.
- Âu Dương tiên sinh… Giúp ta… Giết bọn họ. Giết tất cả mọi người ở đây.
Tạ Tuyết Thần cất giọng âm lãnh, bởi vì phẫn nộ và không cam lòng mà khuôn mặt vặn vẹo. Đau đớn kịch liệt khiến hắn run rẩy, nhưng vẫn âm trầm rít lên.
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Thấy Âu Dương Vũ thờ ơ, Tạ Tuyết Thần giống như vô cùng gian nan đưa ra kết luận:
- Chỉ cần Âu Dương tiên sinh có thể giúp ta giết sạch bọn chúng, từ nay về sau Đại Tuyết Cung là trâu ngựa của Huyết Vụ Thành.
Hắn nói như vậy chính là muốn bộc lộ ý đầu nhập vào Huyết Vũ Thành.
Nhưng Âu Dương Vũ không hề đổi sắc, chậm rãi lắc đầu.
- Tại sao?
Trên mặt Tạ Tuyết Thần hiện ra một tia tuyệt vọng, phẫn nộ gào lên:
- Lúc này chỉ có Âu Dương tiên sinh mới có thực lực này. Nếu ngài không giúp ta, vậy ai còn có thể giúp ta?
- Đi thôi!
Âu Dương Vũ lạnh nhạt mở miệng nói. Tuy thực lực của hắn cường đại, nhưng Tạ Tuyết Thần hiển nhiên bởi vì đau đớn và phẫn nộ mà quên đi mọi việc, đối phương cũng có một Linh Giai, cũng không phải sơn dương đợi người ta làm thịt, nói giết là có thể giết.
Tạ Tuyết Thần lảo đảo vài bước, máu từ chỗ tay cụt vẫn tí tách rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ một lát mới mở miệng nói:
- Âu Dương tiên sinh cho rằng Tạ mỗ bị chặt đứt một cánh tay là vô dụng sao? Ta nói cho tiên sinh hay, cho dù ta mất đi một cánh tay, Đại Tuyết cung vẫn như cũ nằm trong sự quản lý của Tạ mỗ ta. Chỉ cần Tạ mỗ nói một tiếng, toàn bộ trên dưới Đại Tuyết cung không dám từ nan. Âu Dương tiên sinh, chỉ cần giúp ta lần này, ngày sau Đại Tuyết cung chính là hậu thuẫn kiên cố và minh hữu của ngài.
Tạ Tuyết Thần càng không ngừng tự quyết định. Hiện tại hắn không còn giữ thái độ vân đạm phong khinh, nắm chắc đại cục trong tay như ban đầu nữa. Bây giờ hắn hoàn toàn giống như một con bạc khát nước. Chỗ tay cụt máu chảy đầm đìa, như kẻ khùng khùng điên điên.
Tất cả mọi người đứng im tại chỗ. Dưới tình huống có mặt hai vị Linh Giai, các cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt căn bản là không dám khinh cử vọng động.
Âu Dương Vũ quay đầu liếc mắt nhìn Tuyết Nữ, thản nhiên nói:
- Sau này còn găp lại!
Nói xong liền bước tới nắm cổ áo Tạ Tuyết Thần, chỉ chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Cước bộ Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích khẽ động. Ô Long tam sứ lại đồng thời công tới bọn họ một chiêu, mượn lần công kích này tranh thủ thời gian chốc lát, thân hình ba lão già lảo đảo đuổi theo Tạ Tuyết Thần.
Sau khi đi được một đoạn, Vô Thiên đột nhiên quay đầu nhìn Thang Phi Tiếu, môi rung rung vài cái.
Đường Phong rõ ràng nhận thấy sắc mặt Tiếu thúc đại biến, thân hình có chút lay động.
Không bị ai đuổi theo, lại có Âu Dương Vũ che chở Tạ Tuyết Thần, cho dù là Tuyết Nữ cũng không dễ dàng bắt được đối phương. Lúc này cuộc đại chiến cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.
Trong lòng Đường Phong tiếc hận vạn phần. Nếu không phải trong lúc tối hậu Âu Dương Vũ đột nhiên xông ra, Tạ Tuyết Thần nhất định sẽ chết dưới kiếm của hắn. Tuy nhiên, cuối cùng cũng không phải không có thu hoạch. Chí ít Tạ Tuyết Thần bị mình chặt đứt một cánh tay, rốt cuộc vĩnh viễn trở thành phế nhân. Sau này nếu lỡ đụng mặt hắn mà nói, dù Đường Phong không đủ bản lĩnh, chỉ cần thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng có thể tự cứu mình một mạng.
Gió đêm nổi lên, lòng người tràn đầy thê lương lạnh lẽo.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Khắp bốn phương tám hướng đều là phế tích, mùi máu tanh tràn ngập ngút trời…Trong trận chiến này, Ô Long Bảo cũng tổn thất thảm trọng.
Đường Phong đột nhiên nhận thấy vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm, nhất là ánh mắt hai người Tiếu thúc và Phi Nhã, mơ hồ có một loại khoái cảm muốn giết mình.
- Biên Vô Huyết, tốt nhất ngươi nên cho ta một lời giải thích. Nếu không phải lần này ngươi vội vàng ra tay giúp đỡ, ta cũng sẽ giết ngươi báo thù cho Phong thiếu.
Tuy rằng Thang Phi Tiếu không hiểu vì sao Biên Vô Huyết đột nhiên vùng dậy từ xác chết, nhưng cũng chưa tới mức xem hắn như bằng hữu.
- Người một nhà, người một nhà!
Người duy nhất biết chân tướng là Đoạn Thất Xích vội nhanh miệng hòa giải, liếc mắt nhìn Đường Phong nói:
- Phong thiếu, ngươi còn không mau lộ ra chân diện mục sao?
Lời này vừa nói ra, hai người Thang Phi Tiếu và Phi Nhã nhất thời nghi hoặc vạn phần. Người này rõ ràng là Biên Vô Huyết, vì sao lại biến thành Phong thiếu?
Đường Phong nhìn hai người cười cười, đưa tay vuốt mặt, đồng thời thu lại hai năng lực đánh tráo và Tá Thi Hoàn Hồn.
Cảm giác cả người đau đớn và uể oải mạnh mẽ truyền tới, khiến sắc mặt Đường Phong tái nhợt, đầu váng mắt hoa, loạng choạng ngã xuống.
- Vì sao…
Tiếu thúc nghĩ đầu óc mình có chút trì trệ, kinh ngạc nhìn Đường Phong. Tuy rằng bóng đêm đã phủ xuống, nhãn thần như chim ưng của Tiếu thúc vẫn thấy rõ ràng diện mạo của Đường Phong.
Phi Nhã “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Tiếp theo thanh âm kia, một bóng người thanh thúy, mềm mại vọt tới trong lòng Đường Phong, đôi tay trắng như phần không ngừng đấm vào ngực hắn, ngoài miệng mắng:
- Hỗn đản! Làm ta sợ muốn chết! Ngươi thật quá đáng!
Nắm tay của Bảo chủ đại nhân hầu như có thể nói là mềm nhũn, không có lực đạo, nói là đánh vào người Đường Phong, nhưng thực tế còn không bằng làm nũng.
Từ khi Đường Phong biến thân thành Biên Vô Huyết, nói rằng bản thân đã bị giết chết, toàn bộ đầu óc Phi Tiểu Nhã dường như rơi vào vực sâu không đáy. Nếu không phải còn có Tạ Tuyết Thần trước mặt nàng, còn cần nàng phải tiếp tục chiến đấu, sợ rằng nàng đã trực tiếp ngất xỉu đi.
Thế nhưng hiện tại Đường Phong lại hoàn hảo xuất hiện trước mặt nàng, không tổn hao gì, tâm tình thay đổi nhanh như vậy, nàng làm sao còn có thể bảo trì phong phạm của Bảo chủ đại nhân. Mặt yếu đuối của nữ nhân trong con người nàng lộ rõ ra, khóc như hoa lê gặp mưa, lệ chảy thành sông.
Vừa khóc lóc nghẹn ngào, trên mặt nàng lại lộ ra dáng tươi cười vui vẻ, nước mắt tràn mi.
Thân hình Đường Phong hơi lảo đảo một chút, nhếch miệng cười khổ một tiếng, để Phi Nhã tùy ý đánh mình, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng. Nhưng một chuỗi nước mắt kia, lau thế nào cũng không hết, lau xong giọt này lại một giọt khác chảy xuống.
- Không phải ta cố ý lừa gạt nàng.
Đường Phong nghĩ thầm diễn trò mà diễn không giống rất dễ bị người ta nhìn ra sơ hở.
- Hỗn đản! Ngươi là người xấu.
Bảo chủ đại nhân vừa nói khỏi miệng câu này, hai đại sát thần và Tiếu Nhất Diệp tròng mắt đều trợn trắng lên. Nữ nhân này… Cũng quá làm nũng đi!
- Ta cảm thấy… Có chút không ổn!
Đường Phong vừa dứt lời liền ngửa mặt ngã xuống đất, quả nhiên là di chứng chết tiệt gây ra. Hơn nữa lần này càng mãnh liệt, bởi vì dù sao cũng là duy trì đồng thời hai loại năng lực, cương khí tiêu hao, thân thể bị phá hư nghiêm trọng hơn trước nhiều.
- Phong thiếu!
Vài tiếng kinh hô đồng thời vang lên. Một người vội vàng lao đến trước mặt Đường Phong. Sắc mặt Phi Nhã tái nhợt như tờ giấy, thẳng tắp sững sờ tại chỗ.
Thang Phi Tiếu là người đầu tiên vọt tới bên cạnh Đường Phong, không đợi đến lúc hắn té xuống đất thì đã đỡ được hắn, đưa tay thăm dò mạch đập và hơi thở của hắn, sắc mặt liền ngưng trọng lại.
Khí tức của Đường Phong rất hỗn loạn, hơn nữa thân thể có nhiều chỗ bị tổn thương, những tổn thương này không thể nhìn ra được từ bề ngoài, đó là tổng thương ở bên trong, cũng giống như bị năng lượng khổng lồ đánh vỡ, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị như vậy.
Thương thế như vậy, cơ bản có thể coi là bị trọng thương. Thế nhưng Thang Phi Tiếu lại có chút bình tĩnh như đã quá quen rồi, tính ra, Đường Phong tính đến nay đã mấy lần đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng rồi, hơn nữa qua mấy ngày sau là có thể hoạt bát tung tăng trở lại.
Chỉ một câu, Phong thiếu chính là mạng con gián, bình thường không thể chết được. Cho nên hai người Tiếu thúc và Đoạn thúc sau kiểm tra sơ qua một lượt, tuy sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng lại cũng không lo lắng thái quá.
- Thế. . . Thế nào?
Chân tay bảo chủ đại nhân luống cuống đứng đấy, căn bản không dám đến gần Đường Phong, rất sợ nhìn thấy chuyện mình không muốn nhìn thấy.
- Phong thiếu. . . Hắn. . .
Tiếu thúc hơi có chút không biết nên giải thích thế nào, nếu nói Đường Phong không việc gì thì hắn hiện tại rõ ràng hơi thở nhẹ như tơ, còn nói hắn sắp tiêu rồi thì hiển nhiên đó là điều không thể.
Lập tức, bảo chủ đại nhân trợn tròn con mắt, ngã thẳng băng xuống đất. Nếu không phải Tuyết Nữ tay mắt lanh lẹ, lần này khẳng định té đến nỗi mặt mày nở đầy hoa.
- Hắc...
Thang Phi Tiếu trợn tròn mắt:
- Nha đầu kia không phải cho rằng chính mình đấm chết Phong thiếu rồi chứ? Ta còn chưa nói xong mà.
Hai người Đoạn Thất Xích và Tiếu Nhất Diệp cũng dở khóc dở cười.
Đúng vào lúc này, Đường Phong vốn đang trong trạng thái hôn mê đột nhiên mở mắt, khiến Tiếu thúc giật nảy mình.
- Phong thiếu ngươi thấy thế nào?
Thang Phi Tiếu hỏi gấp, nhưng sau khi hỏi xong hắn lại thấy có chút gì đó không đúng, Đường Phong tuy rằng mở mắt nhưng hai mắt vô thần, rõ ràng còn đang hôn mê, thật không biết vì nguyên nhân gì kích thích kích thích hắn, khiến hắn lại mở mắt ra.
- Mang mấy thi thể cao thủ Thiên Giai đến đây cho ta.
Đường Phong dường như nói theo bản năng.
- Cái gì?
Không chỉ hai đại sát thần và Tiếu Nhất Diệp mơ hồ, ngay cả Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô cũng là mù mờ không thôi.
- Mang thi thể bọn họ qua đây. . .
Đường Phong lập lại một lần nữa, cũng không màng bọn họ có đáp ứng không, miệng vẫn cứ nói không ngừng:
- Mang qua đây, mang qua đây!
- Nhanh lên, còn ngẩng ra đó làm cái gì!
Tuyết Nữ cuống lên. Bây giờ mặc kệ Đường Phong muốn gì, trước tiên làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn rồi tính sau.
Hai người Đoạn Thất Xích và Tiếu Nhất Diệp nhanh chóng mang mấy thi thể sát thủ của Đại Tuyết Lâu bị giết chết đến để bên cạnh Đường Phong, trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Đường Phong chậm rãi đưa một tay ra, lần lượt sờ vào trán của ba tên sát thủ Đại Tuyết Lâu.
Mọi người rõ ràng có thể cảm giác được trong thoáng chốc khi Đường Phong sờ lên trán 3 thi thể, cương khí trong cơ thể hắn máy động ba lần.
Sau khi sờ xong trán của sát thủ Thiên Giai thượng phẩm thứ ba, sắc mặt lo lắng của Đường Phong như trút được gánh nặng, đầu nghiêng qua một bên, mắt nhắm lại.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Đoạn Thất Xích quay đầu hỏi.
- Không rõ lắm…
Thang Phi Tiếu như đang suy nghĩ gì đó.
- Nói đến Phong thiếu khi giết người cũng có thói quen này, ta cũng hỏi qua hắn, hắn nói đây là một loại nghi thức, gọi là cái gì siêu độ, phải dùng tấm lòng từ bi siêu độ hồn phách chết đi Tây Thiên Cực Lạc Tịnh Thổ. . .
- Phong thiếu rõ ràng đang nói nhảm. . .
Đoạn Thất Xích bĩu môi.
- Bất quá đây có lẽ có liên quan đến thực lực của hắn đột nhiên bạo tăng.
Đoạn Thất Xích nói xong, thấy vẻ mặt Thang Phi Tiếu bi ai đang sờ vào trán của ba thi thể, nhịn không được bật hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Tiếu thúc nghiêm mặt nói:
- Ta cũng siêu độ bọn họ một chút, Phong thiếu có thể bằng cách này để tăng thực lực của hắn nhanh chóng từ Địa Giai trung phẩm đến Thiên Giai trung phẩm, nếu sau này ta cũng có thể bạo tăng thực lực của mình, không cầu tăng đến Linh Giai thượng phẩm, chỉ cần đến Linh Giai hạ phẩm thì lão Thang ta cũng lời to rồi, ha ha ha!
- Ha... Ha…
Đoạn Thất Xích đã không biết nói sao, chuyện thế mà này hắn lại tin được, Đoạn Thất Xích cảm thấy lão Thang từ sau khi có Tần Tứ Nương thì càng sống càng ấu trĩ hơn.
Tuy hiếu kỳ thực lực của Đường Phong vì sao có thể bạo tăng rất nhiều, và vì sao có thể biến thân thành hình dáng của Biên Vô Huyết, nhưng lúc này hắn đang trong trạng thái hôn mê, cho dù mọi người muốn hỏi cho rõ ràng cũng không được, huống chi việc cơ mật cỡ này cũng chẳng ai truy hỏi đến tận cùng.
- Ta đi thanh trừng bọn phản đồ một chút.
Tiếu Nhất Diệp nói xong liền đi ra ngoài, chiến đấu bên ngoài tuy không còn kịch liệt náo nhiệt như ban đầu nữa, nhưng cẩn thận lắng nghe thì vẫn có thể nghe được tiếng chiến đấu tiếng loáng thoáng, Ô Long Bảo bị thương nặng, thực lực giảm sút là điều chắc chắn, bất quá có thể giữ phần nào lực lượng thì hay phần ấy, lúc này một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm tham gia vào chiến trường thì đối với bọn phản đồ này ắt hẳn đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Những người còn lại không có ý định nhúng tay vào, Tuyết Nữ ôm Phi Tiểu Nhã, Thang Phi Tiếu ôm Đường Phong, họ đưa mắt nhìn nhau, quyết định trước tiền tìm một chỗ an trí cho hai người đang hôn mê này rồi tính.
Tiểu viện của bảo chủ đại nhân sớm đã bị hủy trong chiến đấu, may mà trong Ô Long Bảo cũng không thiếu phòng ốc, dưới sự chỉ dẫn của thiếp thân thị nữ của Phi Tiểu Nhã, mấy người cuối cùng cũng dàn xếp ổn thoả cho Đường Phong và Phi Tiểu Nhã.
Mấy người thị nữ này cũng khá thông minh, khi Thiên Giai cao thủ xảy ra chiến đấu, các nàng liền trốn ra tít đằng xa, bằng vào chút xíu thực lực của các nàng, cho dù có lòng đi giúp Phi Tiểu Nhã cũng chỉ là đi chết mà thôi.
Hai đại sát thần uể oải toàn thân, đến ngay cả Tuyết Nữ cũng vậy, dù sao chiến đấu lần này cực kỳ nguy hiểm, đối thủ đều là cao thủ tuyệt đỉnh, tiêu hao quá nhiều cương khí, thể lực và tâm lực, không nghỉ ngơi một hai ngày thì không thể khôi phục lại được.
Bất quá mọi người tạm thời vẫn chưa có dự định nghỉ ngơi, bởi vì bên ngoài còn chưa yên ổn lắm.
Không đến nửa ngày, Tiếu Nhất Diệp và Sở Văn Hiên cùng nhau trở về, mãi đến lúc này, tất cả phản đồ của Ô Long Bảo mới bị quét sạch hết.
Lúc này đã là nửa đêm rồi, sắc trời u ám, thực sự không tiện kiểm kê nhân số thương vong trong Ô Long Bảo, đành phải đợi ngày mai mới có thể tiến hành.
Tuyết Nữ thủ hộ bên ngoài phòng của hai người Đường Phong và Phi Tiểu Nhã, có nàng tọa trấn, cho dù là cao thủ như Âu Dương Vũ cũng đừng mong tập kích thành công.
Cho nên Thang Phi Tiếu yên tâm kêu những người khác ra ngoài, tỏ vẻ hết sứ thần bí tụ tập lại với nhau.
- Làm gì vậy?
Tiếu Nhất Diệp nghi hoặc mở miệng hỏi, thân thể hắn toát ra hàn ý băng lãnh, dưới ánh trăng sáng, thậm chí có thể thấy rõ ràng xung quanh thân thể hắn có một tầng khí tức màu trắng dầy đặc, loại khí tức này không phải sương mù, mà là khí tức của băng hàn.
Lúc này, hàn băng độc trên người Tiếu Nhất Diệp đã phát tác, mọi người có thể cảm giác rất rõ ràng hắn thỉnh thoảng co giật một cái, nhưng biểu tình trên mặt cơ bản chưa từng thay đổi, tất cả đau đớn đều bị hắn cố nhịn nén xuống.
Thang Phi Tiếu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Lão già Vô Thiên kia khi đi truyền lại cho ta một câu.
Không ai hỏi dồn, bởi vì họ biết Thang Phi Tiếu sẽ nói ra, hơn nữa đây là chuyện cực kỳ cơ mật.
Câu nói này như một thanh đao nhọn, đâm vào tim mọi người, khién cho sắc mặt họ biến đổi trong nháy mắt, trở nên kinh hỉ và nghi hoặc.
- Có thật không?
Đoạn Thất Xích vội vàng hỏi.
- Tính chuẩn xác của tin tức thì ta không biết, là Vô Thiên trước khi đi truyền âm nói cho ta biết. Ừ, có lẽ là sự thật, lão gia hỏa này hôm nay rất là kỳ quái, không cần thiết lừa dối ta, bất quá, cho dù không chết thì chỉ sợ cũng...
Khi Đường Phong từ trong hôn mê tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày thứ hai.
Trong nháy mắt mở mắt ra, Đường Phong thấy bên giường mình có một nữ hài dáng dấp như thị nữ, hai tay chống cằm, cái đầu nhỏ gật một cái lại một cái, như gà mổ thóc, tựa như đang ngủ gật.
Động tĩnh xoay người rời giường của Đường Phong làm nàng giật mình tỉnh giấc, dùng tay xoa nhẹ hai mắt. Lúc này thị nữ mới vội vã đứng lên, hấp tấp chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa hô lớn:
- Tỉnh! Tỉnh!
Một khắc sau, Đường Phong chợt nghe thấy vô số tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài truyền tới. Diệp cô cô và Phi Tiểu Nhã lập tức xuất hiện trước mắt hắn. Tiếp sau đó là hai đại sát thần, ngay cả Tiếu Nhất Diệp và Sở Văn Hiên cũng ở chỗ này.
Động tĩnh của một đám đại nam nhân chạy tới như xe qua núi, ầm ầm không dứt bên tai.
- Phong nhi, con thấy thế nào rồi?
Tuyết Nữ nghiêng người ngồi xuống bên giường, nắm một tay Đường Phong kiểm tra tình huống thân thể hắn.
- Tốt rồi!
Đường Phong khẽ cười. Lúc này đây, khi đồng thời thi triển hai loại năng lực, cương khí trong cơ thể tiêu hao quá mức kịch liệt, dẫn đến kết quả cuối cùng là hôn mê bất tỉnh. Tuy nhiên, hiện tại khi đã tỉnh lại, Đường Phong lại phát hiện tình huống lúc này và lúc trước có chút khác nhau. Tuy rằng lúc đầu, mỗi lần di chứng phản ứng so với ngày xưa đều rất kịch liệt, nhưng Đường Phong nghĩ tốc độ khôi phục của thân thể mình so với trước kia nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, mức độ tổn hại thân thể so với trước đây cũng nhỏ hơn rât nhiều.
Chuyện này đại khái có liên quan tới việc đề thăng thực lực của mình. Dù sao trong mấy tháng trời tại Băng Hỏa Đảo, mình không chỉ đề thăng cảnh giới mà còn có ba lần rèn luyện thân thể, khiến thân thể trở nên cường đại. Mặc dù còn chưa thể chống đỡ được cương khí của cao thủ Thiên Giai, nhưng khoảng cách cũng không còn xa nữa, chỉ cần tiếp tục rèn luyện phát triển hơn. Đường Phong phỏng chừng, sau này mình thi triển Tá Thi Hoàn Hồn, hẳn là sẽ ít đi nhiều di chứng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được làm xằng bậy.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Thật là dọa chết ta!
Ánh mắt Bảo chủ đại nhân tràn đầy thân thiết. Nàng tỉnh lại trước Đường Phong cả nửa ngày. Đêm qua, sau khi Đường Phong hôn mê, nàng còn tưởng rằng chính mình có lỗi, trong lòng vô cùng hổ thẹn, lúc tỉnh lại liền nhào tới bên người Đường Phong khóc cả buổi, náo loạn khắp cả Ô Long Bảo. Đến bây giờ hai mắt sưng vù như quả đào mật.
- Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!
Hai đại sát thần cũng không yên tâm.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Đường Phong lên tiếng hỏi.
- Không lâu! Mới qua một đêm.
Tuyết Nữ đặt Đường Phong trở lại giường, đẩy hắn nằm thẳng xuống:
- Hiện tại con không nên suy nghĩ lung tung. Nghỉ ngơi nhiều một chút.
- Được rồi! Ta còn có mấy người bằng hữu, ngày hôm qua bên bờ biển có một người trong số họ bị thương rất nặng…
- Bọn Thiết Đồ và Bàng Dược Vương đều đã an toàn trở về. Mấy người kia cũng không có gì đe dọa tính mạng, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là có thể hồi phục lại.
Không đợi Đường Phong hỏi hết, Sở Văn Hiên đã lên tiếng đáp.
Nghe nói thế Đường Phong mới yên lòng. Trong số mấy người kia, thụ thương nghiêm trọng nhất chính là Cừu Thiên Biến. Xương ngực bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng ít nhất một hai tháng, còn có đôi tay nhỏ bé của Hà Hương Ngưng bị phong đao cắt đến mức máu thịt lẫn lộn, cũng không biết sau này có ảnh hưởng gì lớn tới nàng hay không.
- Các ngươi cư nhiên lại có thể giết ngược lại Phượng Kinh Thanh. Thật sự là lợi hại!
Tiếu thúc dựng ngón cái với Đường Phong. Tình hình cụ thể trận chiến vừa qua, mọi người đã nghe Bàng Dược Vương nói lại. Sở dĩ Phượng Kinh Thanh lật thường trong mương, nguyên nhân chủ yếu là do thực lực của Đường Phong bạo tăng.
Kỳ thực mỗi người trong bọn họ đều rất muốn biết tại sao Đường Phong có thể khiến thực lực của mình bạo tăng đến Thiên Giai trung phẩm, làm sao có thể cải biến dung mạo của mình. Nhưng những việc cơ mật bậc này, bọn họ lại không tiện mở miệng hỏi.
Một đám người trong phòng lại bắt đầu vây lấy Đường Phong nói nói cười cười một hồi. Ngay sau đó liền bị Tuyết nữ hung hăng đuổi thẳng ra ngoài không chút lưu tình. Ngày cả Phi Tiếu Nhã dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tuyết Nữ, muốn ở lại bồi tiếp Đường Phong, cũng bị nàng nắm cái chóp mũi nhỏ nhắn kéo ra khỏi phòng.
Bảo chủ đại nhân thực không có bao nhiêu thời gian tận hưởng nữ nhân tình trường cùng Đường Phong. Ngày hôm qua Ô Long Bảo gặp biến đổi quá lớn, bây giờ còn có nhiều chuyện cần phải xử lý: kiểm kê nhân số tổn thất, điều tra rõ còn có phản đồ tồn tại hay không, an bài người bệnh nghỉ ngơi, tập trung nhân thủ luyện chế kim sang dược, thanh lý hậu chiến trường ..v.v. Bảo chủ đại nhân cảm thấy mình từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có ngày nào bận rộn như hôm nay. Nếu không phải có Sở Văn Hiên ở bên cạnh giúp đỡ, nàng thật không biết phải làm thế nào mới tốt.
Từ điểm này có thể thấy, Bảo chủ đại nhân còn chưa hoàn toàn trở thành một lãnh tụ đúng nghĩa. Tuy nhiên, mỗi người đều cần phải chậm rãi trưởng thành. Không đến nửa ngày sau, Phi Tiếu Nhã phát huy ưu thế xuất thân bảo chủ vinh quang, thu xếp hoàn toàn ổn thỏa mọi chuyện tình Ô Long Bảo. Kỹ năng xử lý các chuyện vụn vặt cũng trở nên thành thạo.
Khi mọi người đã rời khỏi phòng, Đường Phong còn nằm lại trên giường một hồi. Lần này di chứng phát tác so với trước kia mãnh liệt hơn rất nhiều, nhưng tốc độ khôi phục so với trước kia cũng nhanh hơn không ít. Ngược lại, Đường Phong cũng không cảm thấy quá lo lắng. Chí ít, hiện tại hắn nhận thấy thân thể mình không có gì trở ngại, ngoại trừ hơi đau một chút, khí lực hư thoát, còn lại tất cả đều bình thường.
Suy nghĩ một chút, Đường Phong lại ngồi thẳng người dậy, tâm lực hoàn toàn chìm đắm trong đan điền, thấy được nơi Linh Khiếp Nhan đang phiêu lãng.
- Phong ca ca!
Đường Phong vừa vào, Linh Khiếp Nhan đã nhận ra. Bất quá hiện tại sắc mặt nàng có chút không tốt, đôi mắt nhìn Đường Phong tràn đầy suy nghĩ cùng lo âu.
- Làm sao vậy?
Đường Phong tụ tập tâm thần thành thực chất, đứng trước cương tâm. Bên trên cương tâm khô lâu nho nhỏ, tràn đầy những điểm màu xanh lục. Độ sáng của những quang mang màu xanh này không đồng đều. Tất cả đều bám vào khung xương trắng như bạch ngọc. Bất kể khi nào nhìn thấy, bất kể thấy được bao nhiêu, cảnh tượng trước mặt vẫn như cũ làm chấn động nhân tâm.
Ngoài dự liệu của Đường Phong, Linh Khiếp Nhan không trả lời ngay, ngược lại chạy thẳng tới trước mặt mình, ôm mình thật chặt, gục đầu trên bụng mình. Lực đạo và thần tình này, thực sự là tràn đầy lưu luyến.
Đường Phong suy nghĩ cẩn thận một chút. Trận chiến lúc trước quá mức kịch liệt, vô cùng gấp gáp, khiến Đường Phong chỉ lo giết địch nhân, hoàn toàn không nhớ tới một chuyện vô cùng trọng yếu khác. Bây giờ gặp lại Linh Khiếp Nhan mới nhớ ra, nhất thời trong lòng tràn đầy hổ thẹn.
- Nàng e sợ nàng sao?
Đường Phong nhu thuận đưa tay vuốt mái tóc dài của Linh Khiếp Nhan, đầu ngón tay quấn quýt ôn nhu.
Linh Khiếp Nhan vẫn như cũ cúi đầu, run giọng nói:
- Nàng uy hiếp ta, nói một ngày nào đó sẽ thôn tính ta.
- Không phải sợ! Coi như nàng đang đánh rắm là được rồi.
Đường Phong an ủi nói.
Linh Khiếp Nhan cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Phong oán trách nói:
- Ca ca nói vậy cũng chính là mắng ta. Dù sao nàng cũng là một bộ phận của ta. Nàng chính là ta, ta chính là nàng. Dù ai bị ai thôn phệ cũng đều là như nhau. Sao ta còn phải lo lắng nữa đây?
- Không hoàn toàn là như vậy!
Đường Phong lắc đầu:
- Tinh hồn thôn phệ chủ đạo khác nhau, cuối cùng sẽ tạo thành tính cách khác nhau.
Linh Khiếp Nhan ngẩn ra, lập tức cười khổ một tiếng. Nàng tất nhiên hiểu rõ đạo lý này. Tuy nói rằng bất kể ai bị ai thôn phệ, cuối cùng đều là Linh Khiếp Nhan, nhưng lúc này Linh Khiếp Nhan không bao giờ muốn rời xa Đường Phong, biến thành một bộ phận của tinh hồn khác.
- Thật là bá đạo mà! Nàng đã muốn cái gì, vĩnh viễn sẽ không buông tha.
Ngữ khí Linh Khiếp Nhan tràn ngập lo lắng:
- Phong ca ca, ca ca ném Bất Phôi Giáp đi được không?
- Nàng đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?
Đường Phong đưa tay nắm lấy má Linh Khiếp Nhan, dùng sức véo hai bên. Hai mắt tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng:
- Ta biết nàng lo lắng ta không phải đối thủ của Âu Dương Vũ, Không sai, thực lực của ta hiện tại quả thực còn quá thấp. Nhưng nếu so với thực lực của hắn khi còn trẻ, ta có thể đánh chết hắn. Thực lực cũng không phải vấn đề lớn nhất. Lẽ nào nàng quên rằng khi chúng ta mới bắt đầu thôn phệ lạnh lùng, ta bất quá mới chỉ là một Huyền Giai. Lúc đó lạnh lùng nhập vào Tiểu Thiên, ta cũng vẫn không phải là đối thủ của nàng. Nhưng kết quả cuối cùng thế nào? Còn không phải bị ta đánh ại sao? Thế giới này không thiếu kỳ tích, cho nên cũng không thiếu những chuyện loạn thất bát tao.
Đường Phong vừa nói vừa búng nhẹ lên trán Linh Khiếp Nhan.
Tiểu nha đầu đưa tay bịt trán, cong môi lui về phía sau vài bước.
- Nàng đã nhận ta làm chủ nhân, vậy mọi chuyện phải nghe theo ta.
Đường Phong thản nhiên cười cười.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế