Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 567: Bị người giá họa.
Nguồn: sưu tầm
Trí Thâm bối rối mà lấy quần áo của mình mặc vào người, sau đó hỏi tiếp Diệp Đại Vĩ: “Vậy bây giờ tôi nên làm như thế nào?”
Diệp Đại Vĩ móc từ trong người một túi đồ vật và nói: “Đây là Hóa Công Tán của Ma Môn chúng tôi, không màu không mùi. Nhưng để tránh trường hợp Trí Hải phát hiện ra, mỗi lần anh chỉ cho một ít vào thức ăn của hắn thôi, mỗi lần một ít, không lâu sau võ công của Trí Hải sẽ tự dưng mất hết”.
Trí Thâm tiếp nhận túi từ tay của Diệp Đại Vĩ, hỏi: “Nếu như chỉ như vậy tôi không thể khống chế được Huyền Môn vì bên trong Huyền Môn còn có không ít cao thủ khác”.
“Anh chỉ cần làm cho Trí Hải mất hết võ công, đến lúc đó hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ phái một vài cao thủ đến phối hợp với anh. Trong khoảng thời gian này, anh nên tập hợp thu phục nhiều người Huyền Môn lại”. Diệp Đại Vĩ nói.
“Được, anh đã nói vậy thì tôi nhất định làm theo”. Trí Thâm gật đầu nói.
“Trí Thâm, anh hãy ký tên vào bức thư đầu hàng này rồi ấn dấu vân tay làm bằng chứng”. Diệp Đại Vĩ nham hiểm nói. Hắn chơi nước thượng, sợ Trí Thâm chỉ vì muốn thoát thân mà đồng ý miệng, sau này không có chứng cứ gì nữa. Cho nên, hắn muốn Trí Thâm ký tên vào thư đầu hàng, bên trong thư có ghi rõ Trí Thâm đã quy thuận Ma Môn, và sẽ làm hết sức lực vì Mà Môn.
Trí Thâm nhìn một lượt nội dung bức thư đầu hàng, bất đắc dĩ mà ký tên và điểm chỉ vào đó. Hắn biết, nếu như bây giờ mình không chịu thì bọn Diệp Đại Vĩ sẽ nghi ngờ thành tâm của mình, và có thể bọn họ sẽ giết mình ngay tại đây. Diệp Đại Vĩ cùng Vân Ma, cả hai người này đều là cao thủ, Trí Thâm cơ bản là không thể đánh lại.
“Được, sau này anh là người của chúng tôi, Trí Thâm, tôi là Diệp Đại Vĩ”. Diệp Đại Vĩ cao hứng mà vỗ vai nói với Trí Thâm.
“Hy vọng sau này Vĩ ca sẽ trợ giúp tôi nhiều hơn”. Trí Thâm vừa cười vừa nói với Diệp Đại Vĩ. Hắn cũng biết địa vị của Diệp Đại Vĩ ở Ma Môn, ngay cả đến Vân Ma đứng đằng sau kia cũng phải nghe theo hắn, có thể thấy hiện tại thân phận của Diệp Đại Vĩ đã trên Ma Vân.
“Không vấn đề gì, Trí Thâm, chúng ta là người một nhà, sau này mọi người có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”. Diệp Đại Vĩ nói. “Được rồi, Trí Thâm hàng này của anh thấp quá, loại hàng này sau này anh sẽ không muốn chơi nữa đâu, anh theo Ma Môn chúng ta sẽ có rất nhiều mỹ nữ cho anh chơi đùa”. Diệp Đại Vĩ nhìn A Hoa đang nằm trên giường massage, tỏ vẻ khinh thường mà nói.
“Phụ nữ ở đây chỉ đến thế này thôi”. Trí Thâm xấu hổ nói.
“Vân sư thúc, bảo người của chúng ta đưa hai mỹ nữ lên đây”. Diệp Đại Vĩ nói với Vân Ma đang đứng bên cạnh. Vân Ma liền gật đầu rồi chạy xuống dưới
Chỉ chốc lát sau, có hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đi lên. Trí Thâm đứng ngây người ra ngắm nhìn, mẹ kiếp, trước kia mình chơi đùa phụ nữ thật là uổng phí, phụ nữ phải như này chứ, bầu ngực cao vút trắng ngần, eo thon nhỏ như thể lấy một tay là nắm được hết vậy, khuôn mặt trang điểm tự nhiên, có môi hồng, thật là diễm lệ đến mê người.
Diệp Đại Vĩ nhìn bộ dạng Trí Thâm đang ngơ ngác thì biết là hắn đã thích mê đi rồi. Quả thực là Ma vương tìm hiểu tư liệu không sai chút nào, tên Trí Thâm này chẳng những có dã tâm mà còn có sắc tâm, là một tên vô cùng dâm đãng. Vì vậy, lần này hắn mang theo hai tiểu thư từ câu lạc bộ đêm đến đây chính là để trấn an Trí Thâm.
“Trí Thâm, sau này hai người phụ nữ này là của anh. Các nàng tiên này ở trong khách sạn, lúc nào rảnh rỗi anh cứ xuống núi, tôi sẽ để các cô đến chơi đùa với anh, tất cả cửa hàng, khách sạn của các cô ở chân núi này đều do tôi quản lý, anh không phải nghĩ về điều này. Hơn nữa, anh có chuyện gì muốn tìm tôi có thể thông qua các cô đó”. Diệp Đại Vĩ vừa cười vừa nói.
“Được, được”. Trí Thâm nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp trước mặt trong lòng hắn đã sớm mở cờ trong bụng, hắn hưng phấn vừa gật đầu vừa nghĩ đến việc hai người mỹ nữ này từ nay đã thuộc về mình. Xem ra lần này hắn có sợ nhưng không bị nguy hiểm gì, mặc dù chịu quy thuận Ma Môn nhưng hắn lại được lên làm chưởng môn Huyền Môn.
Chính Trí Thâm còn tưởng rằng hắn sẽ phải chờ đợi một thời gian rất lâu nữa mới có thể được lên làm chưởng môn Huyền Môn, bây giờ có Ma Môn đứng đằng sau ủng hộ, xem ra mộng đẹp của hắn chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành sự thật. Hắc hắc, Trí Hải, đến lúc đó không biết anh chết như thế nào nhỉ? Trí Tĩnh cùng Tiểu Ny, các người đều là hai mỹ nữ một già một trẻ, đến lúc đó tôi sẽ mỗi tay một người, nhất định có thể chơi đùa thỏa thích. Nghĩ đến đó khóe miệng Trí Thâm lộ ra một tia cười mỉm.
Buổi sáng, Trần Thiên Minh cùng Ngô Tổ Kiệt, Chiêm Ỷ về đến phòng khách sạn của mình. Vì bảo vệ thật chặt Ngật Tang Đại Kiệt mà cả đêm không ngủ nên bây giờ hắn chỉ muốn được đi ngủ. Sau khi ăn bữa trưa sơm hắn liền quay về phòng ngủ.
Sau khi mở cửa phòng mình, Trần Thiên Minh bước vào rồi cài chốt cửa lại và hướng đến chiếc giường.
“Cốc, cốc, cốc”. Bên ngoài truyền vào một tiếng gõ cửa.
Sáng sớm mà ai đã gõ cửa vậy nhỉ? Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa bất đắc dĩ mà lắc đầu sau đó đi ra mở cửa. Sau khi mở cửa ra, Trần Thiên Minh đứng ngây người ra một lúc, đứng trước cửa phòng hắn là một đám người Tây bộ tay cầm đao, lưỡi đao lóe sáng dường như rất sắc bén. “Các anh là ai, muốn gì hả?” Trần Thiên Minh cảnh giác nhìn đám người, chuẩn bị dồn nội lực. Với khoảng cách gần như vậy, nếu như hắn không vận nội lực đề phòng thì khi bọn họ bất ngờ tấn công hắn sẽ rất khó chống đỡ.
“Tối qua anh đi đâu vậy?” Người cầm đầu đám người Tây bộ chừng khoảng bốn mươi tuổi tỏ vẻ tức giận nhìn Trần Thiên Minh mà nói, có vẻ như hắn hận không thể dùng một đao mà giết chết Trần Thiên Minh.
“Tôi đi đâu phải báo cáo các anh sao?” Trần Thiên Minh chậm rãi nói. Đám người này bất ngờ tới đây, mình phải cẩn thận một chút mới được, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Tối qua có người vào nhà thôn trưởng chúng tôi, hắn đã hãm hiếp cô gái mười sáu tuổi của ông ấy”. Người thanh niên đứng bên cạnh lớn tiếng hét lên.
Vậy không liên quan gì đến chuyện của tôi mà?” Trần Thiên Minh nhún vai nói.
“Không liên quan đến chuyện của anh ư? Bên trong nhà của tôi có rớt một thẻ phòng của khách sạn này, thẻ phòng này chính là phòng của anh”. Thủ lĩnh đám người Tây bộ nói, xem ra hắn chính là thôn trưởng thôn A Bá.
“Thẻ phòng khách sạn?” Trần Thiên Minh ngây người ra một lúc, “thẻ phòng khách sạn tôi vẫn để trên bàn ở trong phòng mà”, nói xong, Trần Thiên Minh liếc nhìn vào chiếc bàn trong phòng, khuôn mặt hắn có vẻ biến sắc một chút, bởi vì chiếc thẻ phòng khách sạn hắn vẫn để trên bàn giờ không thấy đâu cả.
Trưởng thôn cũng phát hiện thấy ánh mắt của Trần Thiên Minh có thay đồi cũng đoán là có chuyện. Hắn lạnh lùng cười nói: “Có phải anh không thấy chiếc thẻ phòng khách sạn không? Anh hãy xem đây có phải là thẻ phòng khách sạn của anh hay không?” Trưởng thôn vừa nói vừa giơ tay trái đang cầm thẻ phòng khách sạn lên.
Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đó chính là phòng 303, đúng là thẻ phòng mình, hắn ngạc nhiên mà nhìn trưởng thôn nói: “Sao thẻ phòng khách sạn của tôi lại nằm trong tay anh vậy?”
“Tôi cũng đang muốn hỏi anh, tại sao nhà của tôi lại co thẻ phòng của anh đấy?” Trưởng thôn hung tợn trừng mắt lên nhìn Trần Thiên Minh mà nói. Hắn nghĩ tới cảnh con gái mình bị tên cầm thú này cưỡng hiếp trong lòng như nổi điên lên.
“Tối hôm qua tôi không có ở đây, tôi có đi cùng với bạn tôi đến một chỗ khác, tôi không có cưỡng hiếp con gái chú”. Trần Thiên Minh nhìn một lượt đám người, biết rằng đã có kẻ vu oan giá họa cho mình. Tên đó đã cưỡng hiếp con gái trưởng thôn, sau đó vứt thẻ phòng khách sạn của mình ở nhà trưởng thôn, để làm cho những người này tin là chính mình đã tìm đến để làm chuyện hèn hạ đó, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Trưởng thôn, đừng nhiều lời với hắn, chúng ta hãy giết hắn đi”. Một người thanh niên đứng sau trưởng thôn lớn tiếng nói.
“San Lạp, con lại đây, con thử nhìn người này xem có nhận ra điểm gì không?” Trưởng thôn đột nhiên quay đầu hướng ra bên ngoài mà gọi to lên. Một lát sau. San Lạp hai mắt sưng đỏ đi tới trước mặt trưởng thôn.
Sau khi cô liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, đã lắc đầu nói: “Ba, lúc đó con bị ngất đi, căn bản là không biết hắn là ai, hức, chỉ sau khi tỉnh lại mới phát hiện ra đã bị… hu hu hu hu..” San Lạp che miệng mà khóc lớn lên, bây giờ tất cả mọi người trong thôn đều biết cô bị cưỡng hiếp, cô còn mặt mũi nào mà đi đâu nữa đây? Chẳng những thân thể cô đang chịu đau đớn mà ngay cả tâm lý cũng vô cùng khổ sở.
Trưởng thôn nghe San Lạp nói như vậy cũng biết rằng đó là sự thật, chính ông và vợ cũng đã bị kẻ nào đó điểm huyệt vị cho ngất lịm đi, nếu như không phải sáng sớm nay cps người đến gọi thì chính ông vẫn còn mê man. Sau khi ông đánh thức bà vợ dậy thì đã phát hiện ra cửa phòng mình đã bị mở ra, vội vàng đến phòng con gái thì phát hiện ra cô đã bị hắn làm nhục rồi. Con gái San Lạp của ông đã bị kẻ gian cưỡng hiếp!”
Khi ông vào phòng thì tìm được thẻ phòng khách sạn này, đã đùng đùng nổi giận liền mang theo một đám thanh niên làng chạy tới khách sạn mà tìm đến phòng của Trần Thiên Minh. Vì vậy mời xuất hiện một màn vừa rồi.
“Anh tránh ra, để chúng tôi lục soát phòng của anh”. Trưởng thôn nghĩ tới chiếc quần của con gái cũng bị kẻ đó mang đi, ông nghĩ có thể Trần Thiên Minh để ở trong phòng hắn.
Trần Thiên Minh nhìn bộ mặt thống khổ của San Lạp, hắn biết rằng đúng là cô gái này đã bị cưỡng hiếp, không biết kẻ nào cầm thú mà đi cưỡng hiếp con gái người ta như vậy, rồi lại đổ hết tội vạ lên đầu hắn, Trần Thiên Minh nghĩ vậy mà cũng muốn bốc hỏa lên. Nhưng nếu như trưởng thôn đã nói vậy thì hắn cũng lui để cho bọn họ lục soát phòng mình.
Trưởng thôn thấy Trần Thiên Minh tránh ra ông liền vung tay ám chỉ hai thanh niên phía sau tiến vào phòng bắt đầu lục soát chiếc quần của San Lạp. Có một thanh niên Tây bộ lục soát trên giường Trần Thiên Minh, hắn nhấc chiếc gối lên, hai mắt chợt sáng lên bởi vì dưới gối có mọt chiếc quần phụ nữ, mà chiếc quần còn có một vết máu đỏ sẫm.
“Trưởng thôn, cháu đã tìm ra rồi”. Người thanh niên cầm chiếc quần phụ nữ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.
Trần Thiên Minh chợt nhói đau trên đầu, chính hắn cũng không biết tại sao trên giường của mình lại có chiếc quần của phụ nữ nữa? Xem ra, kẻ vu oan giá họa hắn đã về đến nhà, bây giờ chứng cớ đã xác thực, hắn có muốn chối cãi cũng không thể mở mồm mà biện luận được.
San Lạp khóc lóc: Cái quần này chính là của con”. Nói xong, cô chộp lấy chiếc quần của mình rồi lớn tiếng mà khóc to hơn.
“Tôi giết chết anh”. Trưởng thôn tức giận mà giơ đao hướng đến Trần Thiên Minh định chém.
Trần Thiên Minh thấy trưởng thôn đang định động thủ với mình, hắn vội vàng vận nội lực của mình để ngăn cản đường đao của trưởng thôn, khiến cho thanh đao của trưởng thôn không thể chặt xuống được.
“Võ công của hắn quả thực rất cao cường, mọi người hãy cùng tiến lên nào”. Người thanh niên vừa tìm thấy chiếc quần của San Lạp kêu to lên, hắn cũng giơ đao hướng đến Trần Thiên Minh mà chém.
Trần Thiên Minh không còn cách nào khác là phải dùng ngón tay khẽ bắn nhẹ, một sức mạnh hướng đến ngăn cản thanh đao của người thanh niên kia.
“Keng” một tiếng, thanh đao của người thanh niên đã bị sức mạnh của Trần Thiên Minh đánh rơi xuống.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ, “Lão bản, có chuyện gì xảy ra vậy?” Hai người vừa nói thì bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của một vài người Tây bộ. Xen ra, Ngô Tổ Kiệt đã có động thủ với mấy người Tây bộ bên ngoài.
“Tiểu Kiệt, các anh đừng làm thương bọn họ”. Trần Thiên Minh lớn tiếng mà kêu lên. Sau đó, tay phải hắn đẩy trưởng thôn ra rồi đi về phía cửa.
Bị Trần Thiên Minh đẩy ra ngoài, thôn trưởng lại giơ thanh đao lên hướng đến Trần Thiên Minh. Bất đắc dĩ Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa vung tay trái đánh rớt thanh đao của trưởng thôn.
“Hôm nay chúng ta cho dù chết cũng muốn lấy mạng tên cầm thú như anh”. Trưởng thôn tức giận mà nói. Ông cũng biết rằng tên người Hán này võ công rất cao cường, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hắn. Mặc dù bọn họ thường xuyên ra ngoài săn thú, nhưng gặp phải người có võ công cao thì bọn họ vẫn không đánh lại được.
“Chú, chú có thể nghe tôi giải thích được không? Tôi không hề cưỡng hiếp con gái chú, tôi bị người giá họa. Nếu như tôi thật sự cưỡng hiếp con gái chum thì sao tôi lại đi nhét thẻ phòng khách sạn vào nhà của chú chứ, lại còn đem cả quần áo của con gái chú để trên giường mình được? Làm như vậy không phải là để các người đến bắt tôi sao?” Trần Thiên Minh sốt ruột mà nói với trưởng thôn.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 568: Bảo vệ công lý.
Nguồn: sưu tầm
Trưởng thôn lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh nói: “Thẻ phòng khách sạn của anh là do không cẩn thận nên anh mới đánh rơi, còn quần áo của con gái tôi thì là anh chưa kịp đem giấu đi, anh căn bản là không ngờ chúng tôi lại có thể tìm đến đây”.
Trần Thiên Minh thật hết chỗ nói, trưởng thôn phân tích cũng có vẻ có lý. “Trưởng thôn, tôi thật sự không có cưỡng hiếp con gái chú, tối hôm qua tôi cùng tiểu nhị của tôi tới nhà một người bạn, rồi ở đó luôn đến dáng hôm nay mới trở về đây”.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Trời ạ, sao lại có nhiều người cầm đao như này, các người muốn gì đây?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Phương Minh Ngọc. Hắn đẩy mọi người ra rồi đi vào phòng Trần Thiên Minh, hắn giả mù sa mưa mà nói: “Trần tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người cầm đao trước cửa phòng anh vậy?”
Ngày đó, Phương Minh Ngọc đã tìm đến Trần Thiên Minh để hỏi về hắn đã làm những chyện gì với thánh nữ khi ở trong thần đường, Phương Minh Ngọc đã phát hiện Trần Thiên Minh để chiếc thẻ phòng khách sạn trên bàn, cho nên, tối hôm qua hắn đã cố ý tìm đến Trần Thiên Minh, lại phát hiện thấy Trần Thiên Minh vừa đi đến Hoàng Giáo, vì vậy, hắn len lén mở cửa phòng Phương Minh Ngọc mà lấy trộm đi thẻ phòng khách sạn.
Sau khi cưỡng hiếp San Lạp, Phương Minh Ngọc cầm đi chiếc quần có dính máu xử nữ, rồi cố ý để chiếc thẻ phòng khách sạn của Trần Thiên Minh đặt trong nhà San Lạp. Sau đó hắn lại lén lút quay về khách sạn rồi giấu chiếc quần của San Lạp dưới gối của Trần Thiên Minh. Hắn rất muốn xem trò hay này, hắn vừa có thể chơi đùa phụ nữ lại vừa có cách để hại kẻ thù, thật là vô cùng thích thú.
“Ôi, không biết là ai đã hãm hại tôi, vu oan giá họa cho tôi tội cưỡng hiếp phụ nữ”. Trần Thiên Minh tức giận mà nói.
“Thiên hạ có nhiều người như vậy, thật là đáng bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục”. Phương Minh Ngọc cũng tỏ ra tức giận mà phụ họa theo, hắn hình như nói người nào chứ không phải nói bản thân mình.
Trần Thiên Minh tức giận mà nói tiếp: “Nếu như tôi biết là ai đã làm vậy thì tôi nhất định không bỏ qua cho hắn”.
“Đúng, nhất định không thể bỏ qua cho hắn được”. Phương Minh Ngọc nói. Hắc hắc, chờ đấy mà anh biết được ai làm, anh cứ nói đi! Phương Minh Ngọc thầm nghĩ. Hắn len lén liếc nhìn San Lạp một cái, thấy bây giờ hai tròng mắt của cô cũng khóc sưng đỏ lên rồi, không còn xinh đẹp như trước.
“Các người đừng có diễn trò ở đây”. Trưởng thôn mắng.
“Trưởng thôn, xin chú hãy tin tôi, thật sự là tôi không có cưỡng hiếp con gái chú”. Trần Thiên Minh nói.
“Đúng vậy, chúng tôi làm ăn buôn bán không thiếu tiền, chúng tôi chỉ cần bỏ ra chút tiền là có hàng tá phụ nữ xinh đẹp đi theo chúng tôi”. Phương Minh Ngọc nói có vẻ châm chọc trưởng thôn. Những lời này của Phương Minh Ngọc bên ngoài như là bảo vệ Trần Thiên Minh nhưng kỳ thật là có ý chọc giận trưởng thôn.
“Có tiền là ghê gớm lắm sao? Trưởng thôn, chúng ta hãy liều mạng với bọn họ”. Lúc đó Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ vừa đánh ngã mấy người Tây bộ bên ngoài mà đi lên, thấy bọn họ đang giơ đao lớn tiếng hô to.
Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ cũng nhanh chóng vọt tới bên cạnh Trần Thiên Minh, bọn họ cũng giơ hai tay tạo thế võ chuẩn bị động thủ đối phó với đám thanh niên đi cùng trưởng thôn xông lên.
“Mọi người đừng đánh nữa, tôi không muốn đánh nhau”. Lúc này, giám đốc khách sạn từ tầng dưới chạy vội lên. Hắn nghe mấy người bán hàng nói có vài chục người dân trong thôn có mang đao xông lên tầng ba, hắn vô cùng sợ hãi. Mặc dù khách sạn này là của Hoàng Giáo nhưng hắn đã ký hợp đồng quản lý khách sạn này, nếu như có tổn thất gì thì hắn sẽ phải tự bỏ tiền ra.
“Giám đốc, hắn cưỡng hiếp con gái tôi”. Trưởng thôn nói với giám đốc khách sạn. Xem ra bọn họ có biết nhau.
“Có gì mọi người hãy xuống tầng dưới giải quyết được hay không? Không nên đánh nhau ở đây, nếu như có án mạng xảy ra thì tôi biết phải làm sao chứ?” Giám đốc khách sạn tỏ vẻ mặt cầu xin.
“Được, chúng ta cùng xuống dưới giải quyết”. Trưởng thôn nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Được rồi!” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Khách sạn này cũng quá nhỏ, nếu như đánh nhau ở đây thì sẽ có nhiều người bị thương, chi bằng đi xuống dưới lầu, để xem có ai đi báo cáo với bọn Hồ Minh để cho bọn họ đến đây giải quyết giúp.
“Chúng ta cùng đi xuống dưới”. Trưởng thôn phất phất tay, sau đó hắn bảo đám người dân cùng xuống lầu. Tòa nhà này ông rất quen thuộc nên không sợ Trần Thiên Minh chạy mất. Hơn nữa, chỉ đến một nơi trống trải nhiều người bọn họ mới chiếm được ưu thế.
Trần Thiên Minh đi cùng đám người xuống lầu, phát hiện thấy ở dưới có không ít người dân trong thôn cầm đao, xem ra, vừa rồi trưởng thôn mới chỉ là mang một phần đi lên phòng hắn, phía dưới này vẫn còn một nhóm nữa.
“Mọi người hãy đến đây cùng trả thù cho San Lạp”. Người thanh niên vừa rồi bị Trần Thiên Minh đánh rơi thanh đao lại cầm đao lên quay về hướng nhóm người đang đợi phía dưới mà hô to lên.
“Giết chết hắn”. Những thôn dân khác giống như thủy triều cùng mạnh mẽ hướng về phía Trần Thiên Minh. Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ vội vàng giơ chưởng ra chống đỡ lại đám thôn dân. Bởi vì vừa rồi Trần Thiên Minh đã ra lệnh bọn họ không được đả thương đám người kia, cho nên bọn họ chỉ dùng tới một phần ba nội lực. Nhưng chỉ với một phần ba nội lực mà đã đánh cho đám thôn dân ngã trái ngã phải rồi, có người lại ngã xuống đất rồi bị người phía sau giẫm vào người.
Mà Trần Thiên Minh vẫn không ra tay, chỉ là đứng sau lưng Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ mà nhìn, hắn biết đối phó với những thôn dân này thì chỉ cần Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ là đủ rồi. Hắn chỉ muốn chờ đến khi đám thôn dân này tỉnh táo lại và chờ bọn Hồ Minh đến đây.
Phương Minh Ngọc cũng đứng bên cạnh Trần Thiên Minh mà nhìn, hắn cũng đang đợi cơ hội, bởi vì việc này là một tay hắn xếp đặt, Lạp Đạt cũng có kết hợp với hắn.
“Ôi chao!” thôn dân A Bá dù sao cũng chỉ là những người bình thường, trước bọn Ngô Tổ Kiệt quả thực là không chịu nổi quá một đòn. Chỉ sau một chốc lát, đám thôn dân này đã bị bọn Ngô Tổ Kiệt đánh té trên mặt đất. Nhưng bọn Ngô Tổ Kiệt chỉ mới là dùng chút nội lực nhỏ mà thôi, nên cũng không hề đả thương đám thôn dân.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này, từ phía bên kia sân rộng có một đám người, cầm đầu chính là Hổ vương.
Phương Minh Ngọc nhìn thấy Hổ vương, Sư vương, Báo vương mang theo một vài cao thủ của Hồng Giáo chạy đến, trong lòng hắn chợt mừng rỡ. Xem ra kế hoạch của hắn đang diễn ra rất thuận lợi.
“Hổ vương, anh hãy đứng ra giúp con gái tôi, nó bị người kia cưỡng hiếp”. Trưởng thôn nhìn thấy bọn Hổ vương đến thì mừng rỡ như điên mà chạy đến trước mặt bọn họ, rồi chỉ vào Trần Thiên Minh mà nói.
“Cái gì? Ở chỗ chúng ta mà cũng có kẻ dám làm loại chuyện này sao? Người đâu, bắt hắn lại”. Hổ vương nghe trưởng thôn nói như vậy lập tức trở nên giận dữ, hắn vừa phất tay vừa hét lên ra lệnh cho đệ tử Hồng Giáo.
Đệ tử Hồng Giáo đứng bên cạnh Hổ vương nhanh như cắt nắm lấy tay Trần Thiên Minh kéo đi, đám đệ tử Hồng Giáo này võ công cũng không phải thường, bọn họ xông lên giao chiến với Ngô Tổ Kiệt, hai bên bất phân thắng bại.
“Hổ vương, các người hãy mau bắt hắn lại”. Trưởng thôn chỉ vào Trần Thiên Minh nói.
“Các sư đệ, xem ra người này võ công rất cao cường, chúng ta hãy cùng tiến lên”. Nói xong, Hổ vương liền vọt lên tung chưởng đầu tiên, hắn dồn mười phần công lực để tấn công Trần Thiên Minh, hạ thủ không lưu tình một chút nào. Sư vương và Báo vương cũng rất nhanh trí hai người cùng thi triển khinh công hướng Trần Thiên Minh mà tấn công.
Nhất thời, chân khí của ba người mãnh liệt như cơn lốc bàn xé không khí hướng Trần Thiên Minh tấn công như muốn hạ gục hắn. Ba người bọn họ chia nhau ba phần thượng trung hạ của Trần Thiên Minh mà đánh.
Phương Minh Ngọc thấy chân khí của ba người này mạnh như vậy, hình như cũng có chút sợ hãi mà lui lại phía sau. Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn ba người bọn Hổ vương đang tiến lên tấn công, xem ra chuyện này đã rõ ràng, chính bọn này đã giá họa cho hắn.
Chuyện này là do người của Hồng Giáo làm, cho dù không phải bọn hắn hắn làm thì bọn hắn cũng không thoát được liên lụy.
Ở đây vừa mới xảy ra chuyện mà bọn họ đã đến hỗ trợ ngay lập tức, hơn nữa lại còn điều động toàn cao thủ, đánh luôn cả Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ không phân biệt trên dưới. Ba để tử thân cận của Lạp Đạt là Hổ vương, Sư vương, Báo vương đều đến đây hỗ trợ bắt giữ kẻ cưỡng hiếp, đây chắc chắn là một âm mưu. Vậy không biết cô gái San Lạp có đúng là bị cưỡng hiếp không nữa? Nếu như đúng là vậy thì cô thật bi thảm vì đã bị cuốn vào một âm mưu thâm độc, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Mắt thấy bọn Hổ vương đang tung chưởng phong hướng về mình, Trần Thiên Minh liền nhảy mạnh lên, bay sang bên cạnh tránh đòn tấn công của bọn họ. Nếu như bọn họ tập trung tấn công như này thì với võ công của hắn bây giờ có vẻ không thể thắng được, nhưng hắn vẫn có thể tránh được.
Bọn Hổ vương thấy Trần Thiên Minh tránh đòn tấn công, Sư vương cùng Báo vương vội vàng nhảy sang hai bên Trần Thiên Minh, bọn họ bao vây Trần Thiên Minh theo hình tam giác. Như vậy Trần Thiên Minh có muốn trốn cũng không trốn được.
Phương Minh Ngọc đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh ở phía trước, hắn muốn chờ đến lúc ba người bọn Hổ vương dồn Trần Thiên Minh đến chỗ tiến thoái lưỡng nan, rồi bất ngờ từ phía sau hắn tiến đến gây khó dễ và giết chết Trần Thiên Minh. Mặc dù Trần Thiên Minh võ công cao cường nhưng ba người bọn Hổ vương cũng không phải là dễ đối phó, nếu như chính hắn làm bộ đến giúp Trần Thiên Minh rồi len lén đánh một chưởng sau lưng hắn, sau đó bọn Hổ vương cùng đến tấn công, lúc đó cho dù Trần Thiên Minh có là đại thần tiên thì cũng không sống nổi.
Lúc Phương Minh Ngọc nham hiểm nói kế hoạch này ra với Lạp Đạt, Lạp Đạt đã lập tức đồng ý ngay. Theo như kế hoạch này thì cho dù có không giết được Trần Thiên Minh thì cũng khiến cho hắn không thể ở lại đây, dù Hoàng Giáo có đứng ra bảo vệ hắn thì danh tiếng của Hoàng Giáo trước mọi người cũng sẽ bị suy giảm không ít. Với một kế hoạch tuyệt vời như vậy Lạp Đạt làm sao có thể không đồng ý được chứ?
Đặc biệt bây giờ, nếu như bọn Hổ vương có thể giết chết Trần Thiên Minh thì cũng là thay trời hành đạo, bởi vì hắn đang phạm tội cưỡng hiếp đáng bị giết. Ở nơi cao nguyên hẻo lánh này, không có ai quản lý được chuyện đó. Vì vậy, Phương Minh Ngọc đã âm thầm vận nội lực bàn tay mình, chuẩn bị tìm cơ hội để xuống tay với Trần Thiên Minh.
“Dừng tay”, một đám người của Hoàng Lạt Ma Giáo tiến vào, bọn họ kêu lớn bảo mọi người dừng tay, mà người đứng đầu chính là Hồ Minh. Xem ra hắn đã nhận được báo cáo của đệ tử mà chạy luôn tới đây.
Bọn đệ tử đang đánh nhau với Ngô Tổ Kiệt thấy người của Hoàng Giáo tới thì không thể đánh tiếp được nữa mà phải dừng tay. Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ cũng vội vàng dừng lạ chạy về bên cạnh Trần Thiên Minh. Phương Minh Ngọc thấy vào đúng thời khắc quan trọng mà bọn Hồ Minh lại xuất hiện thì trong lòng không khỏi nguyền rủa, nếu như bọn Hồ Minh đến chậm vài phút thôi thì có thể Trần Thiên Minh đã bị bọn chúng cho tiêu đời rồi.
“Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hồ Minh lớn tiếng hỏi. Dù sao đây cũng là địa phận của Hoàng Giáo, mà người Hồng Giáo lại đang đánh nhau với Hoàng Giáo trên chính địa phận của họ, thật không hiểu nổi.
“Hồ Minh, người kia đã cưỡng hiếp con gái trưởng thôn, trưởng thôn bảo chúng ta hãy đứng ra lấy lại công lý cho ông ấy”. Hổ vương thấy bọn Hồ Minh đến biết rằng mình không thể động thủ được nữa nên hắn liền giải thích sự tình vừa rồi theo hướng tích có lợi nhất.
Trưởng thôn thấy Hồ Minh tới vội vàng khóc lóc nói: “Hồ Minh đại sư, tối hôm qua chính người kia đã tới cưỡng hiếp con gái tôi, các người nhất định phải đứng ra làm chủ cho chúng tôi!” Nói xong, thôn trưởng lại kéo chính cô con gái ra trước mặt Hồ Minh, hai người quỳ xuống đất rồi khóc lớn lên. Trưởng thôn cũng thấy Trần Thiên Minh võ công rất cao cường, chỉ có dựa vào nhân tài của Lạt Ma Giáo mới có thể giúp ông trả thù được.
“Tối hôm qua? Trưởng thôn, ông nói là tối hôm qua hắn cưỡng hiếp con gái ông? Ông có chứng cớ gì không?” Hồ Minh cau mày hỏi trưởng thôn.
Thấy vậy, trưởng thôn liền đưa thẻ phòng khách sạn của Trần Thiên Minh cùng chiếc quần của cô con gái đã lục soát được ở phòng của hắn.
“Trần tiên sinh, anh thử nói cho tôi nghe xem chuyện tối hôm qua là như thế nào?” Hồ Minh cố ý hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Hồ Minh đại sư, tôi không có cưỡng hiếp con gái ông ta, là có người cố ý hãm hại vu oan cho tôi. Tối qua tôi đến nhà một người bạn, cơ bản là không có khả năng đến nhà trưởng thôn cưỡng hiếp con gái ông ta”.
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao, anh nói như vậy thử hỏi có ai tin được không. Tối hôm qua anh đến nhà người nào? Người nào có thể làm chứng cho anh?” Hổ vương bên cạnh lớn tiếng nói.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lệ Vô Tình
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 569: Làm chứng.
Nguồn: sưu tầm
Hồ Minh quay sang nói với Hổ vương: “Tôi có thể làm chứng cho Trần tiên sinh. Tối hôm qua hắn đã đến Hoàng Giáo, đúng như lời hắn nói vừa rồi hắn chính là bạn của Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật của chúng tôi”.
Sau khi nghe Hồ Minh nói vậy mọi người ở đó đứng ngây ra. Đặc biệt là trưởng thôn và người dân thôn A Bá, bọn họ nghe Hồ Minh nói tối qua Trần Thiên Minh đã đến Hoàng Giáo, ở cùng với Ngật Tang Đại Kiệt, vậy chẳng lẽ đã có người muốn hãm hại Trần Thiên Minh? Bọn họ có cùng thắc mắc như vậy trong đầu.
“Ha ha, Hồ Minh, anh nói lời này có phải sự thật không đấy, không phải là vì muốn giải vây cho hắn mà anh lấy Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật ra lừa gạt đấy chứ?” Hổ vương không để Hồ Minh giải thích một cách dễ dàng như vậy, bây giờ nếu Hoàng Giáo ra mặt giải thích bảo vệ Trần Thiên Minh, thừa dịp đó bọn họ sẽ chuyển hướng mâu thuẫn sang Hoàng Giáo, khiến cho các tín đồ cảm thấy Hoàng Giáo đang giúp một tên ác ôn trời đất không tha.
“Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nói láo, không giống như một số người đứng ở đây, nói một đằng làm một nẻo”. Hồ Minh nhìn Hổ vương nói.
“Hồ Minh, trưởng thôn đã có chứng cớ xác thực, anh không nên vì thương người mà làm vậy, tôi biết là anh sợ Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật sẽ trách tội anh, nói anh không bảo vệ được bạn bè. Nhưng anh thử nhìn con gái của trưởng thôn đi, xem cô ấy đáng thương cỡ nào, chẳng lẽ anh vì bản thân mình mà không lấy lại công lý sao?” Hổ vương nói xong vẻ mặt nghiêm nghị đầy chính nghĩa, dường như Hồ Minh là người xấu còn hắn mới chính là người tốt vậy.
Trưởng thôn nghe Hổ vương nói vậy vội vàng nói thêm vào: “Hồ Minh đại sư, anh ngàn vạn lần phải đứng lên làm chủ cho con gái tôi, không thể bỏ qua cho tên cầm thú đó được”.
“Trưởng thôn, ông không nên kích động, Trần tiên sinh thật sự không phải là người cưỡng hiếp con gái ông, tối hôm qua hắn đã ở trong Hoàng Giáo của chúng tôi, tôi có thể làm chứng điều này”. Hồ Minh nói.
Hổ vương đứng bên cạnh tiếp tục dội một gáo nước lạnh, “Được, Hồ Minh, coi như anh không nói dối, vậy anh đưa chứng cớ ra đi”.
“Lời nói của tôi không phải là chứng cớ rồi sao?” Lúc này từ phía bên Hoàng Giáo có một người tiến lên, hắn đứng sau mấy đệ tử Hoàng Lạt Ma Giáo. Người này chính là Ngật Tang Đại Kiệt. Hắn nghe được sự tình của Trần Thiên Minh liền vội vã chạy tới.
“Hoạt Phật”. Hồ Minh nhìn thấy Ngật Tang Đại Kiệt tới, vội vàng quỳ xuống nói. Những đệ tử Hoàng Giáo khác và thôn dân A Bá cũng đều quỳ lạy trước Ngật Tang Đại Kiệt. Hoạt Phật chính là đệ tử của thần phật, vì vậy, khi bọn họ thấy Ngật Tang Đại Kiệt là quỳ lạy ngay.
“Các người đứng lên đi”. Ngật Tang Đại Kiệt giơ giơ tay nói. “Mọi người nghe đây, tối qua vị Trần tiên sinh này quả thật là có ngồi cùng ta từ tám giờ tối cho đến tận sáng hôm nay, hắn còn ngồi nghe ta đọc kinh không rời nửa bước”. Ngật Tang Đại Kiệt nói không đúng với sự thật lắm, mặc dù tối qua Trần Thiên Minh không có nghe đọc kinh nhưng quả thật là hắn luôn bên cạnh để bảo vệ Ngật Tang Đại Kiệt, không rời khỏi tu viện của Ngật Tang Đại Kiệt.
Trưởng thôn thấy chính Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật của bọn họ cũng đứng ra làm chứng cho Trần Thiên Minh, bọn họ không thể không tin là Trần Thiên Minh bị oan uổng. Chẳng qua là hắn không chịu bỏ qua cho người nào đã cưỡng hiếp con gái mình.
Hổ vương nói: “Nếu Ngật Tang Đại Kiệt cũng nói như vậy thì xem ra Hồ Minh không phải vì người nào đó mà giải vây rồi”. Mặc dù Hổ vương nói vậy nhưng ý của hắn là có chút hoài nghi có người muốn giải vây cho Trần Thiên Minh. Bởi vì Ngật Tang Đại Kiệt với Trần Thiên Minh là bạn bè, không phải vì muốn giúp Trần Thiên Minh mà Ngật Tang Đại Kiệt nói như vậy sao?
“Hổ vương, xem ra Hồng Giáo các người lần này thật là nhiệt tình quá, đến tận địa phận của chúng ta để giải quyết sự việc”. Ngật Tang Đại Kiệt nói với Hổ vương.
Hổ vương hai tay tạo thành chữ thập, sau đó nói: “Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật, người hiểu nhầm rồi, tín đồ của Hồng Giáo cũng có trong thôn A Bá, vừa hay chúng tôi có chút chuyện đi qua đây, nghe thấy có chuyện ồn ào nên mới chạy tới xem. Khi tới đây thì thấy thôn trưởng bảo chúng tôi bắt Trần tiên sinh kia lại. Vì vậy, chúng tôi mới động thủ”. Hổ vương đẩy đưa rất nhanh, tất cả mọi chuyện lại quy hết cho trưởng thôn, trưởng thôn bảo bọn họ động thủ chứ bọn họ cũng không biết sự tình thế nào.
“Vậy nếu đây là chuyện của chúng ta, thì hãy cứ để chúng ra giải quyết, các người cứ đi công chuyện của các người đi”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.
Hổ vương nghe Ngật Tang Đại Kiệt nói như vậy không thể làm gì khác hơn là cáo biệt Ngật Tang Đại Kiệt, rồi đưa các đệ tử của Hồng Giáo trở về.
“Hoạt Phật, làm sao bây giờ , nhưng người phải giúp con tìm được kẻ đã cưỡng hiếp con gái con”. Trưởng thôn vẻ mặt cầu xin nói.
Ngật Tang Đại Kiệt gật đầu nói: “Trưởng thôn, con cứ yên tâm đi, ta sẽ phái người đi thăm dò chuyện này, Trần tiên sinh là bằng hữu của ta, bây giờ có người vu oan giá họa cho hắn, ta không thể không để ý tới”.
“Vậy con xin nhờ cả vào người, Hoạt Phật”. Trưởng thôn cảm tạ mà nói.
“Đừng khách khí, trưởng thôn, con hãy nhanh đưa người của con trở về đi”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.
Trưởng thôn gật đầu, sau đó dẫn đám thôn dân trở về. Bây giờ nếu Ngật Tang Đại Kiệt đã đồng ý điều tra chuyện này thì hắn chỉ có thể chờ tin tức. Như Trần Thiên Minh đây là người có võ công cao cường như vậy, đến thủ hạ của hắn mà những người trong thôn mình còn không phải là đối thủ chứ đừng nói đến việc đối phó với Trần Thiên Minh.
Hơn nữa, Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật còn nói rằng Trần Thiên Minh là bạn bè của hắn, có Ngật Tang Đại Kiệt ở phía sau ủng hộ thì trưởng thôn chỉ có thể chờ Ngật Tang Đại Kiệt tìm ra hung thủ.
Ngật Tang Đại Kiệt nhìn thấy bọn trưởng thôn đi khỏi liền đến bên cạnh Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, anh phải cẩn thận, bây giờ anh hãy theo ta trở về chùa, ta có chuyện muốn nói với anh”.
“Được”, Trần Thiên Minh gật đầu nói, rồi hắn quay sang bắt chuyện với Phương Minh Ngọc vài câu sau đó mới cùng đi với Ngật Tang Đại Kiệt.
Trở lại Hoàng Giáo, Ngật Tang Đại Kiệt nhìn Trần Thiên Minh mà nói: “Trần tiên sinh, hãy kể lại chuyện hôm nay cho ta nghe xem, kẻ giá họa anh chắc chắn là người của Hồng Giáo”.
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy”. Trần Thiên Minh đồng tình với suy đoán của Ngật Tang Đại Kiệt.
“Xem ra Hồng Giáo đã biết anh tới Tây bộ này”. Ngật Tang Đại Kiệt lo lắng mà nói.
“Ôi, nếu như nói như vậy thì bọn họ càng thêm đề phòng. Và như chuyện xảy ra ngày hôm nay thì xem ra bọn họ đã muốn xuống tay với chúng ta rồi”. Trần Thiên Minh nói.
Ngật Tang Đại Kiệt nói: “Nếu như hôm nay anh bị bọn họ giết thì bọn họ có thể danh chính ngôn thuận mà nói là vì dân trừ hại”.
“Hay là anh đến Hoàng Giáo chúng ta ở đi, nếu như anh ở khách sạn thì bọn họ lại có thể ám sát anh lần nữa”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.
Trần Thiên Minh xua xua tay nói: “Đây không phải là điều quan trọng, ban ngày bọn họ mà muốn xuống tay với tôi thì khó khăn càng thêm khó khăn, còn buổi tối thì tôi lại đến đây rồi, bọn họ mà muốn đối phó với tôi còn khó khăn hơn nữa”.
“Vậy anh phải cẩn thận đấy”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.
“Tôi biết rồi”. Trần Thiên Minh gật đầu, rồi nói tiếp: “Hoạt Phật, khi đến Tây bộ tôi có cảm giác có thể Hoàng Giáo của người có nội gián của Lạp Đạt”.
Ngật Tang Đại Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có thể, lúc này ta cũng nghĩ đến chuyện bên cạnh mình có nội gián, ta có cảm giác như bị đánh cắp thứ gì đó vậy, dường như đi đến đâu cũng có người phát hiện ra”.
“Xem ra chúng ta phải bắt cho bằng được tên nội gián đó mới được. Nếu không thì mọi chuyện ở đây đều bị Hồng Giáo biết, lúc đó bất luận như thế nào cũng không thể đấu lại được với Hồng Giáo”. Trần Thiên Minh nói.
“Chúng ta làm thế nào mới bắt được tên nội gián đó chứ?” Ngật Tang Đại Kiệt suy tư nói.
Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói tiếp: “Buổi tối hôm qua tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, mới vừa rồi có nghĩ ra một ý tưởng, người xem có được hay không nhé?” Trần Thiên Minh thì thầm vào bên tai Ngật Tang Đại Kiệt.
“Tại sao anh lại cho rằng là một trong hai người Hồ Minh hoặc Ba Tang?” Ngật Tang Đại Kiệt nghi hoặc hỏi lại Trần Thiên Minh.
“Hai người bọn họ đều là thân cận nhất của người, tôi nói tin tức ra thì hai người họ mới biết được, nếu như hai người bọn họ không phải là nội gián thì cũng không có gì phải sợ, vì những đệ tử phía dưới căn bản là không biết rõ những chuyện cụ thể mà chúng ta nói với nhau”. Trần Thiên Minh nói.
Ngật Tang Đại Kiệt nói tiếp: “Chỉ có thể làm theo cách này, chúng ta thử một lần xem sao! Vậy buổi tối hôm này để ta cho gọi bọn họ lại đây, đến lúc đó cứ theo như kế hoạch mà làm”. Nói tới đây, Ngật Tang Đại Kiệt hình như tỏ chút khổ sở trên khuôn mặt.
“Được”, Trần Thiên Minh nói: “Nhưng, Hoạt Phật, tôi cũng muốn nói rõ trước với người rằng nếu như chúng ta phát hiện ra một trong hai người bọn họ là nội gián thì người ngàn vạn lần không được nương tay, nhất định phải giết hắn”.
“Một người đã lớn lên cùng ta, tình cảm cũng được xây dựng vài chục năm. Một người thì đã nhìn ta lớn lên, ta trưởng thành như ngày hôm nay đều có công lao của hắn. Bọn họ hẳn sẽ không phải là nội gián”. Ngật Tang Đại Kiệt lắc đầu mà nói.
“Trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra cả”. Trần Thiên Minh nói. “Người cảm giác là không thể có chuyện đó, nhưng thường thì chuyện đó rất có thể là như vậy”.
Bên trong thần đường, Ích Tây Dát Mã đang đứng ở cầu thang mà nhìn nơi đã có người chui vào từ chỗ đó. Vì không muốn để cho người khác cũng như Trần Thiên Minh tiến vào được nữa, cô đã bảo người cho thêm thanh sắt vào cửa sổ.
“Thánh nữ, Trần Thiên Minh đã giải quyết xong mọi chuyện”. Bạch thần bà đi tới bên cạnh Ích Tây Dát Mã, nhỏ giọng nói.
“Hắn đã giải quyết như thế nào vậy?” Ích Tây Dát Mã muốn hỏi kỹ thêm. Cô vừa mới nghe tin Trần Thiên Minh cưỡng hiếp con gái trưởng thôn A Bá, trong lòng cô vô cùng không thoải mái. Vì vậy, cô vội vàng phái bạch thần bà đi tìm hiểu tình hình.
“Thì chính Ngật Tang Đại Kiệt đã đứng ra làm chứng cho hắn. Ngật Tang Đại Kiệt nói rằng hắn và Trần Thiên Minh là bạn bè, tối qua hắn vẫn cùng Trần Thiên Minh ngồi một nơi, nên Trần Thiên Minh không thể có thời gian gây án được”. Bạch thần bà nói.
“Tốt lắm, đúng là ta không có nhìn lầm người. Trần Thiên Minh với Ngật Tang Đại Kiệt là bạn bè. Nói như vậy thì Trần Thiên Minh chính là được Ngật Tang Đại Kiệt mời tới đây sao?” Ích Tây Dát Mã vừa như làm vẻ lầu bầu trong miệng, lại vừa như hỏi bạch thần bà.
“Có thể là như vậy. Mọi chứng cớ, dấu hiện đều cho thấy Ngật Tang Đại Kiệt và Trần Thiên Minh đã ở cùng một chỗ”. Bạch thần bà gật đầu nói.
Ích Tây Dát Mã nói vào: “Nếu như vậy thì chuyện này càng lúc càng thú vị, không hề giống như suy nghĩ của chúng ta”.
“Thánh nữ, thần linh chỉ giúp đỡ người tốt, không giúp kẻ xấu”. Bạch thần bà vừa cười vừa nói.
“Ta cũng tin là như vậy”. Ích Tây Dát Mã tự vỗ về trái tim mình mà nói. Bây giờ trên khuôn mặt của cô lộ ra một kiểu thần thái rất lạ, thần thái này làm cho cô càng thêm xinh đẹp đến rung động lòng người.
Bạch thần bà đã chứng kiến Ích Tây Dát Mã lớn lên từng ngày, vẻ mặt của cô như vậy bà biết cô đã trưởng thanh, nhưng thân phận cô lại là một thánh nữ nên không thể nghĩ đến những điều riêng tư của bản thân. “Thánh nữ, có phải khi người nghe thấy Trần Thiên Minh là người tốt thì trong lòng rất hứng khởi không?”
“Ta… ta không phải như vậy đâu!” Nghe bạch thần bà nói như vậy, khuôn mặt Ích Tây Dát Mã lập tức đỏ lựng lên. Cô thật không ngờ bạch thần bà lại nhìn thấu tân can của cô như vậy.
“Người còn nói không phải sao, mặt của người cũng đỏ lên rồi kìa. Tôi nghe hắc thần bà nói người thích Trần Thiên Minh, tôi vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng xem ra đó là sự thật rồi”. Bạch thần bà nói.
“Bạch bà, bà đừng nói như vậy, ta sẽ nổi giận đấy”. Mặc dù Ích Tây Dát Mã nói như vậy nhưng cô có tức giận đâu.
“Nhưng thánh nữ cũng phải trải qua giai đoạn như này, cho dù người là thánh nữ đi chăng nữa. Bây giờ người muốn khống chế được cảm xúc của mình thì tốt nhất là không được quên thân phận của mình”. Bạch thần bà nói. Về điều này mà nói thì bà và hắc thần bà đã cùng phát hiện ra chuyện này của Ích Tây Dát Mã, cần phải dập tắt ngay ngọn lửa mới nhen nhóm này. Nhưng dù sao thì Ích Tây Dát Mã cũng đã ở với hai bà từ nhỏ đến lớn, nên hai bà cũng không đành lòng để tổn thương cô.
“Ta sẽ nhớ, xin các bà cứ yên tâm”. Ích Tây Dát Mã cắn môi kiên định mà nói.
Bạch thần bà nhìn thấy vẻ mặt Ích Tây Dát Mã như vậy thì cũng tỏ ra chút yên tâm. Từ sau khi làm thánh nữa, tất cả mọi thứ thuộc về cô đều phải dâng tặng cho thần đường, trở thành thánh nữ, đây là một điều may mắn cho cô mà cũng chính là một bất hạnh của cô.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lệ Vô Tình
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 570: Ai là nội gián.
Nguồn: sưu tầm
Tại phòng thờ của Ngật Tang Đại Kiệt, phía bên trong Ngật Tang Đại Kiệt đang ngồi, cạnh đó là Hồ Minh, Ba Tang, Trần Thiên Minh, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng với Tiểu Tô, bọn họ đang bàn bạc một chuyện rất quan trọng.
“Hoạt Phật, trong tình thế bây giờ chúng ta đang vô cùng bị động, Hồng Giáo lại vừa phát hiện ra chúng tôi, có thể sẽ lựa chọn những âm mưu khác nữa. Nếu chỉ dựa vào những người chúng ta đây thì e rằng không thể chống cự lại được với bọn Lạp Đạt”. Trần Thiên Minh nói với Ngật Tang Đại Kiệt. Sau khi hắn bị kẻ khác hãm hại vu oan tội cưỡng hiếp thì hắn tỏ ra rất lo lắng.
“Uhm, Trần tiên sinh, vậy anh thử nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?” Ngật Tang Đại Kiệt hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ cách duy nhất là tìm cứu binh từ bên ngoài hỗ trợ. Trước tiên cần tìm hiểu tình hình Quốc An bên kia, sau đó tìm một số đệ tử của Huyền Môn đến đây, nếu như tôi bảo sư huynh cho bọn họ tới thì thực lực của chúng ta mạnh lên phải gấp đôi, lúc đó hẳn là không sợ gì Lạp Đạt nữa”.
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nhãn tình vài người trong phòng sáng lên, nếu như Trần Thiên Minh có thể gọi vài người võ công cao cường của Huyền Môn đến đây, thực lực của bọn họ cũng phải tương đương với Trần Thiên Minh, như vậy thì quả thật không cần phải sợ Lạp Đạt nữa. “Trần tiên sinh, vậy anh hãy sớm gọi nhiều người đến hỗ trợ chúng ta”. Hồ Minh cao hứng mà nói.
“Đúng vậy, nguyên nhân chính khiến chúng ta rơi vào tình thế xấu như này chính là vì Hồng Giáo so với chúng ta lực lượng đông hơn nhiều, nếu như chúng ta có nhiều cao thủ hơn Hồng Giáo thì chúng ta không việc gì phải sợ bọn họ nữa”. Ba Tang cũng tỏ vẻ hưng phấn nói.
Ngật Tang Đại Kiệt nói thêm vào: “Trần tiên sinh, tốt nhất là anh nên đi thuyết phục quốc an kia cũng cho người đến hỗ trợ chúng ta, như vậy thì lúc đó phía chúng ta có nhiều cao thủ sẽ không sợ gì bọn Lạp Đạt nữa”. Ngật Tang Đại Kiệt nghe Trần Thiên Minh nói như vậy thì hai tròng mắt sáng lên, như nhìn thấy ánh sáng phía cuối đường hầm.
“Tốt lắm, vậy sáng mai ta sẽ phái người đi. A Quốc, sáng mai anh hãy lên đường, bí mật mà đi, không được để người khác phát hiện ra”. Trần Thiên Minh nhìn Lâm Quốc nói.
“Lão Đại, tại sao anh lại bảo tôi vậy, anh bảo Ngạn Thanh đi, tôi ở lại đây bảo vệ Hoạt Phật”. Lâm Quốc tỏ vẻ không tình nguyện, hình như hắn có cảm giác bị Trần Thiên Minh bảo đi gọi viện binh cứu trợ là vô cùng đơn giản.
Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Lâm Quốc một cái rồi nói: “Anh biết tại sao không? Vì trong vài người đây thì võ công của anh là cao nhất. Anh đừng tưởng nhiệm vụ lần này là đơn giản, thực sự nó rất quan trọng. Anh phải đi một cách bí mật, không được để cho người của Hồng Giáo phát hiện ra. Hơn nữa, lần này còn có thánh nữ đưa chúng ta đi.
“Trần tiên sinh”, Ngật Tang Đại Kiệt nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy thì từ phía sau vội vàng đi lên ngăn hắn lại, sau đó Ngật Tang Đại Kiệt hướng ánh mắt đến một người.
Trần Thiên Minh cũng biết rõ mình đã nói hơi nhiều nên vội vàng im luôn, không dám nói tiếp nữa.
“Tôi biết rồi, lão Đại, sáng mai tôi sẽ lên đường ngay”. Lâm Quốc gật đầu tỏ vẻ phục tùng sự sắp xếp của Trần Thiên Minh.
“A Quốc, chuyện lần này là vô cùng quan trọng, con nhất định phải cẩn thận, Trần tiên sinh bảo con đi là rất tin tưởng con đấy!” Ngật Tang Đại Kiệt dặn dò Lâm Quốc.
“Hoạt Phật, nhiệm vụ đi gọi viện binh đến cứu trợ lần này vô cùng nặng nề, chỉ để mình Lâm Quốc tiên sinh đi, có phải là rất mạo hiểm hay không?” Ba Tang lo lắng mà nói với Ngật Tang Đại Kiệt.
Ngật Tang Đại Kiệt nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, rồi nói: “Ba Tang, anh không phải không biết rằng, người của chúng ta rất ít, nếu như không phải nhờ Trần tiên sinh mang vài người đến đây thì ta đã sớm bị bọn Lạp Đạt làm hại. Nếu như lần này mà cử nhiều cao thủ ra ngoài thì ở đây chúng ta lại trống, được cái này lại mất cái khác!”
“Đúng vậy”. Trần Thiên Minh tiếp lời, “hơn nữa, nếu để nhiều người đi ra ngoài thì nhất định sẽ khiến Hồng Giáo chú ý đến, còn nếu chỉ để mình A Quốc đi thì ngược lại bọn họ sẽ không nhận ra điều gì khác lạ mà chú ý đến.
“Nếu như nội gián trong Hoàng Giáo biết chuyện thì chuyện này không phải sẽ lộ tẩy sao?” Ba Tang có chút lo lắng nói.
“Cho nên ta mới bí mật gọi các người đến đây, chuyện này chỉ có các người biết chuyện, không được nói cho người khác, nếu như để lộ ra chẳng những làm hại A Quốc mà tình thế của chúng ta sẽ càng thêm bị động”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.
“Chúng con biết rồi”. Hồ Minh cùng Ba Tang gật đầu nói.
“Hoạt Phật, người cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ không phụ lòng tin tưởng của người”. Lâm Quốc lớn tiếng nói.
Vì vậy, Trần Thiên Minh cùng bàn bạc thêm chút nữa kế hoạch ngày mai cho Lâm Quốc lên đường, bọn họ cũng đã thống nhất kế hoạch, Lâm Quốc sẽ trà trộn vào một đoàn du lịch để đi ra ngoài.
Không gian buổi đêm tĩnh mịch, trăng cũng không biết đã trốn đi nơi nào, ngôi chùa của Hoàng Giáo bị bóng tối bao phủ. Mặc dù đệ tử Hoàng Giáo vẫn thỉnh thoảng đi lại tuần tra nhưng vẫn không hề phá đi sự yên tĩnh gần như tuyệt đối này.
Vào khoảng ba giờ sáng, đây là khoảng thời gian mọi người dường như đã ngủ sâu giấc nhất. Lúc này, từ trong một góc tường của Hoàng Giáo bay ra một bóng đen, bóng đen này dường như rất thông thuộc địa hình nơi đây, vừa rơi xuống đất là lập tức nằm sấp xuống, chẳng những né tránh được đám đệ tử Hoàng Giáo đi kiểm tra, mà lại không làm xáo trộn không gian tĩnh lặng xung quanh.
Khinh công của bóng đen đó rất cao, chỉ mấy lần bay là đã qua ngôi chùa của Hoàng Giáo, hướng chạy đến chiếc sân rộng bên kia. Chỉ cần phóng qua cái sân rộng đó là đến luôn địa phận của Hồng Giáo.
“Đêm hôm khuya khoắt anh muốn đi đâu vậy?” Đột nhiên từ trong góc tường xuất hiện một người, người này đúng là Trần Thiên Minh.
Bóng đen nhìn thấy Trần Thiên Minh vội vàng định bỏ chạy, nhưng khi hắn vừa mới xoay người thì đã phát hiện ra không biết từ lúc nào phía sau đã có ba người đứng đó, đó chính là Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô. Hắn vội vàng dùng thuật phi thân, muốn đánh lui bọn Lâm Quốc sau đó sẽ chạy vào Hoàng Giáo trốn.
Nhưng có điều hắn đã coi thường võ công của bọn Lâm Quốc, Lâm Quốc một mình tung chưởng ra, một đạo chưởng phong mang theo cả tiếng gào thét hướng đến bóng đen, “thịch” một tiếng, nội lực của Lâm Quốc và bóng đen cùng gặp nhau trên không. Hai thân thể bọn họ lắc lư, võ công của bọn họ cũng không lớn lắm. Lúc này, Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô cũng chia thành hai bên bao vây lấy bóng đen.
Bóng đen âm thầm sợ hãi, hắn không ngờ võ công của Lâm Quốc lại cao như vậy, vậy thì võ công của Trần Thiên Minh còn cao cường hơn, hắn đã tự nhủ hôm nay hắn đúng là lành ít dữ nhiều.
“Ba Tang, anh đừng nên giả bộ nữa, thật không ngờ anh lại là nội gián”. Trần Thiên Minh lạnh lùng nói. Hắn dùng tai nghe trong cùng liên lạc với Ngô Tổ Kiệt, biết rằng Hồ Minh ở bên trong. Nếu như không phải Hồ Minh vậy thì bóng đen này chính là Ba Tang.
“Anh… anh dùng kế lừa tôi?” Ba Tang oán hận mà nói. Nếu như không phải Trần Thiên Minh cùng với Ngật Tang Đại Kiệt nói như thật, đặc biệt là còn nói có thánh nữ đi cùng đưa vật gì đó ra ngoài, càng làm cho hắn sốt ruột hơn. Vì vậy, suốt đêm hắn chỉ muốn đem tin tức này đến cho Lạp Đạt ngay để sáng mai hắn phái người chặn Lâm Quốc lại. Nhưng thật không ngờ, đây chỉ là quỷ kế của Trần Thiên Minh.
“Nếu như không lừa anh, làm sao anh để lộ ra được?” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Lúc này, Ngật Tang Đại Kiệt cùng Hồ Minh chạy lại. Trần Thiên Minh sau khi chờ bốn người bọn Hồ Minh rời đi liêng núp ở chỗ kín này mấy tiếng đồng hò. Khi Ngật Tang Đại Kiệt nhận được tin tức có nội gián, liền vội vàng chạy ra. “Ba Tang, tại sao lại là anh?” Ngật Tang Đại Kiệt đau lòng mà nói.
“Hãy tự trách mình ngu dốt đi”. Ba Tang chửi lại.
“Tại sao anh lại có thể như vậy được, đây đều là đồng môn của anh, sao anh có thể giết chết bọn họ?” Ngật Tang Đại Kiệt nói.
Ba Tang nói: “Tôi vốn chính là từ Hồng Giáo, vài chục năm trước, Hoạt Phật Hồng Giáo đã giúp tôi lẻn vào Hoàng Giáo, chính là để chuẩn bị cho sự sụp đổ của Hoàng Giáo các người”.
“Chẳng trách vài chục năm gần đây, Hoàng Giáo chúng ta luôn bị bao vây, cho nên, Hoàng Giáo chúng ta càng ngày suy yếu, mà Hồng Giáo lại ngày càng lớn mạnh”. Ngật Tang Đại Kiệt như bừng tỉnh ngộ.
“Hắc hắc, nếu như không phải là tôi đem chuyện của các người nói với Hồng Giáo thì Hồng Giáo cũng không lợi hại đến vậy, lần nào cũng là đi trước các người một bước”. Ba Tang cười lạnh.
“Vậy tại sao lúc ta còn nhỏ, anh không giết ta? Khi đó anh hoàn toàn có thể giết ta mà”. Ngật Tang Đại Kiệt kỳ lạ mà hỏi. Ba Tang đã nhìn Ngật Tang Đại Kiệt lớn lên, nếu như lúc nhỏ hắn mà ra tay thì nhất định Ngật Tang Đại Kiệt không thể trốn thoát.
“Lúc đó giết anh thì có tác dụng gì chứ? Người đã chết thì sẽ có người khác thay thế đảm đương trách nhiệm Hoạt Phật. Hơn nữa, như vậy thì tôi cũng sẽ bị lộ, không bằng cứ đợi đến lúc Hồng Giáo chính thức có thể tiêu diệt Hoàng Giáo thì tôi sẽ ra tay”.
“Nói như vậy thì bây giờ Hồng Giáo đã có đủ năng lực tiêu diệt ta rồi sao?” Ngật Tang Đại Kiệt hỏi.
“Thì người cứ nhìn đi, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi”. Ba Tang đột nhiên cười ha hả. “Đến lúc đó, người sẽ biết Hồng Giáo chúng ta lợi hại như thế nào”. Nói xong Ba Tang phóng ra một thứ gì đó, xung quanh hắn bắn tung tóe một luồng khói độc.
“Mọi người cẩn thận, hắn phóng ra khói độc”. Trần Thiên Minh kêu to lên. Hắn vừa nói vừa hướng chạy về phía Ba Tang. Trần Thiên Minh có huyết hoàng kiến dị năng nên không sợ khói độc.
Ba Tang thấy Trần Thiên Minh chạy lại liền vội vàng dùng chân đã về phía Trần Thiên Minh, mặc dù bên ngoài nhìn như một cú đá nhưng Ba Tang đã dùng tới nội lực, một đạo cước phong hướng vào ngực Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh có chưởng ngăn cản đòn tấn công của Ba Tang, đồng thời tung ra một chưởng tấn công, “thịch” Trần Thiên Minh tung trái chưởng vào ngực Ba Tang. Võ công của Ba Tang so với Trần Thiên Minh kém hơn rất nhiều, hắn chủ yếu là tránh đòn tấn công của Trần Thiên Minh.
Thân thể Ba Tang loạng quạng, sau đó lui về sau mấy bước. Từ trong miệng hắn chảy ra ít máu tươi, nhưng hắn không hề sợ hãi mà ngược lại tiếp tục xông lên cùng giao chiến với Trần Thiên Minh.
Vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Trần Thiên Minh cũng muốn giảm độ sát thương trong các đòn đánh, hắn muốn đả thương Ba Tang sau đó bắt về từ từ thẩm vấn. Nhưng vừa rồi nghe Ba Tang nói vậy xem ra có thế hắn sẽ không khai ra điều gì.
“Bịch”, Trần Thiên Minh vừa đánh một chưởng vào ngực Ba Tang. Lần này, Ba Tang phun ra một bãi máu tươi, hắn lùi về phía sau vài bước rồi ngã xuống đất, hắn đã bị trọng thương.
“Ba Tang, anh hãy ngoan ngoãn chịu trói đi, tôi sẽ tha cho anh tội chết”. Trần Thiên Minh hung hăng mà nói. Lúc này Ba Tang đang bị nhiều người vây đánh như vậy nên không thể chạy trốn ra ngoài.
“Hừ, các người muốn biết tin tức của Hồng Giáo từ tôi chứ gì”. Nói xong, Ba Tang đột nhiên móc từ trong người mình ra một cây kim rồi hướng vào cơ thể mình mà đâm mạnh vào.
“Kim châm đâm huyệt, Trần tiên sinh, hắn đang dùng kim châm đâm huyệt, võ công của hắn sẽ tăng lên gấp đôi, anh phải cẩn thận đấy”. Ngật Tang Đại Kiệt lớn tiếng kêu lên. Đây là võ công của Hoàng Giáo, người mà đã dùng đến loại võ công này, khi trở lại bình thường sẽ bị tiêu hao hết công lực mà chết.
Ba Tang đứng lên, bây giờ nhìn hắn dường như hưng phấn hơn, cả người trông rất mạnh mẽ. Hắn song quyền giao thoa, nhất thời, xung quanh nổi lên một luồng khí mãnh liệt. Luồng khí này nhanh chóng vây tròn xung quanh Ba Tang. Luồng khí này chuyển động càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành nên một quả cầu ánh sáng lớn, quả cầu ánh sáng này phá tan đêm tối.
Mọi người tưởng Ba Tang muốn cùng Trần Thiên Minh liều mạng, nhưng Ba Tang lại mạnh mẽ xoay người, hướng đến Ngật Tang Đại Kiệt. Vốn hắn đã muốn dùng chiêu này để giết chết Ngật Tang Đại Kiệt. Quả cầu sức mạnh đáng sợ như mặt trời, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Ngật Tang Đại Kiệt.
Mọi người vô cùng hoảng sợ, bởi vì bên cạnh Ngật Tang Đại Kiệt lúc đó cũng chỉ có hai người là Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ, nội lực của cả ba người bọn họ hợp lại mà so với Ba Tang khi đã dùng kim châm đâm huyệt thì vẫn kém hơn một chút. Hơn nữa, Ba Tang đột nhiên đánh lén, khiến cho những người bên cạnh không thể phản ứng nhanh được.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lệ Vô Tình
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 571: Ý tốt của Phương Minh Ngọc.
Nguồn: sưu tầm
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, thân ảnh Trần Thiên Minh như quỷ mị hướng Ba Tang lao qua, nhanh như một tia chớp vậy, khi Trần Thiên Minh hiện ra, song chưởng cùng đánh tới, chưởng phong đánh ra nhanh và mạnh hơn nhiều so với quang cầu của Ba Tang.
"Bụp bụp." Trần Thiên Minh vòng ra sau công kích trúng lưng Ba Tang, thân thể Ba Tang bị đánh đến lảo đảo, sau đó bay về phía trước, quang cầu của hắn vì thế mà cũng biến mất.
Ba Tang bay ra vài mét ngã trên mặt đất, hắn bị dính một chưởng toàn lực của Trần Thiên Minh, phỏng chừng không thể còn sống.
"Bắt hắn." Hồ Minh vừa nói vừa mang theo đệ tử Hoàng giáo tới thấy Ba Tang nằm trên đất liền lao tới.
Đột nhiên, Ba Tang nhảy mạnh lên, lao về phía thôn trang bên kia, tuy rằng hắn bị trọng thương, nhưng lúc giãy chết con người luôn đáng sợ, chỉ chốc lát, hắn đã chạy khỏi vòng vây của Hồ Minh, biến mất trong màn đêm.
"Lão đại, chúng ta có đuổi theo không?" Lâm Quốc đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh hỏi.
"Không cần, hắn bị trúng hai chưởng của anh, chắc chắn không sống được, hơn nữa hắn còn dùng phương pháp kim châm thứ huyệt, còn sống cũng chẳng được lao lâu." Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
"Ai, không ngờ Ba Tang đệ tử của Hồng giáo lại trung thành với Hồng giáo như vậy." Ngật Tang Đạt Kiệt thở dài một hơi.
Trần Thiên Minh nói với mọi người: ''Chúng ta trở về thôi!" Vì vậy, mọi người cùng nhau quay về Hoàng giáo, mọi người tâm trạng hiện tại đều vô cùng trầm trọng, Ba Tang võ công cao cường là nội gian, đối với Hoàng Giáo mà nói là mất đi một cao thủ, như vậy bọn họ bị rơi vào thế hạ phong.
Ba Tang liều mạng chạy về phía trước, vốn hắn tưởng đến Hồng giáo mật báo, nhưng không có cách nào đi vào, không thể làm gì khác hơn là phát tín hiệu lên trời, bảo người của Hồng giáo đến địa điểm nào đó đợi hắn.
Ba Tang đi vào một khu rừng rậm, không lâu sau có một người mặc áo đen theo vào.
"Ai?" Ba Tang kêu lên, hắn bị trúng một kích của Trần Thiên Minh, đã gần không cố gắng được nữa.
"Ta." Giọng một người vang lên, mặt che khăn, là Hồng giáo Hổ Vương
"Hổ Vương, ông mau tới đây, ta có việc cần nói, mau lên ta chịu không được lâu nữa." Ba Tang tựa vào một gốc cây, ngữ khí yếu ớt nói.
"Ba Tang, ông làm sao vậy?" Hổ Vương nhìn thấy Ba Tang như vậy, sốt ruột chạy vội tới bên người hắn hỏi thăm.
"Hổ Vương, ta bị Trần Thiên Minh kia lừa, đã bại lộ thân phận, bị hắn đánh thành ra thế này, ta sẽ nhanh chóng không chịu được nữa." Ba Tang nói.
"Bọn họ lừa ông thế nào?" Hổ Vương nói.
Ba Tang nói: "Bọn họ gạt ta nói đi tìm người có phái Minh Thiên hỗ trợ, hơn nữa còn nói thánh nữ đưa cho Trần Thiên Minh vật kia, để Trần Thiên Minh mang đi. Việc này ta vốn tưởng thật nên cứ vậy truyền tin, nhưng ai biết Trần Thiên Minh chỉ dùng kế gạt ta, Hổ Vương, ta không chịu được nữa, ông nói với Lạp Đạt Lạt Ma, bảo ta không tiết lộ chuyện gì của Hồng giáo."
"Ta sẽ chuyển cáo Lạt Ma." Hổ Vương gật đầu nói.
"Còn nữa, nói cho tiên sinh hộ ta, ta đi trước một bước, ta vô dụng không thể giúp ngài thống nhất Lạt Ma giáo. Hổ vương, hiện tại chỉ còn lại ngươi, ông nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của tiên sinh." Ba Tang nói xong, hai mắt nhắm nghiền, bỏ mạng.
"Ba Tang." Hổ Vương thương tâm nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chuyển cáo tiên sinh, bảo ngài giúp ông báo thù." Thì ra, Hổ Vương và Ba Tang là quân cờ ẩn mà tiên sinh đặt ở Hồng, Hoàng hai giáo, bọn họ mặt ngoài vì Lạp Đạt làm việc, nhưng thực chất là người của tiên sinh, buồn cười, chính Ma Vương cho rằng đã nắm giữ thế lực của ba phương.
Phòng 305 trong khách sạn, Phương Minh Ngọc đang ôm Diệu Tây trên giường, xem sắc mặt hồng hào của bọn họ, chắc là vừa trải qua một hồi mây mưa.
"Ngọc ca, thật sự là Trần Thiên Minh kia cưỡng gian San Lạp sao?" Diệu Tây hỏi Phương Minh Ngọc, ngày đó câu dẫn Trần Thiên Minh, nàng cũng không nghĩ ra, vì sao hắn lại cưỡng gian San Lạp?
"Không giả được, trưởng thôn đã đưa ra chứng cứ, nhưng hiện tại Hoàng giáo bên kia che chở cho hắn, chúng ta không có cách nào vì San Lạp mà báo thù." Phương Minh Ngọc xiết chặt nắm tay, cố ý giả bộ nói. Hồng giáo đã phái người đi qua mấy trưởng thôn nói chuyện, mấy vị thôn trưởng có chút tin tưởng Ngật Tạng Đạt Kiệt lạt ma bao che bạn hắn là Trần Thiên Minh, để Trần Thiên Minh không gặp chuyện gì, làm giả khẩu cung, chiêu này thật ác độc, vô hình chung khiến thôn dẫn có ý kiến với Ngật Tang Đạt Kiệt, còn lén lút biểu dương Phương Minh Ngọc.
"Nhưng ngày đó Trần Thiên Minh cự tuyệt em." Diệu Tây kỳ quái nói.
Phương Minh Ngọc lạnh lùng cười: "Diệu Tây, em không hiểu đàn ông rồi, đàn ông là thế, đưa đến miệng hắn không muốn, hắn là muốn tự mình tìm, như San lạp là loại cô bé 16 tuổi, khiến hắn nhìn thấy thèm thuồng, hơn nữa em còn đòi tiền hắn, hắn nghĩ em là loại không đứng đắn, sao hắn muốn lên giường với em chứ."
Diệu Tây nghe xong không nói gì.
Phương Minh Ngọc thấy Diệu Tây có điểm hoài nghi, vội nói: "Diệu Tây, em sẽ không nghĩ là anh chứ? Anh biết San Lạp là em họ xa của em, cho nên cũng là em họ của anh, anh tuyệt đối không làm vậy, hơn nữa, hôm đó anh ở cùng Lạp Đạt Lạt Ma, không có thời gian ra ngoài. Em không tin, có thể hỏi Lạt Đạt Lạt Ma." Phương Minh Ngọc bày tỏ cõi lòng với Diệu Tây, kỳ thực để giấu diếm thời gian hắn ra ngoài, Lạp Đạt đã nói với bên ngoài thời gian đó Phương Minh Ngọc đang ở cùng hắn.
Diệu Tây nghe Phương Minh Ngọc nói thế, vội lắc đầu: "Ngọc ca, em không phải không tin anh, mà chuyện này có điểm kỳ quái."
Phương Minh Ngọc nói: "Không có gì kì quái cả, đây là chỗ âm hiểm của Trần Thiên Minh, ẩn giấu rất sâu, may mắn, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hắn không ngờ vì vội vàng rời đi mà đánh rơi số phòng khách sạn, nếu không chú họ em cũng không tìm được hắn, cũng không tìm được quần của San Lạp." Phương Minh Ngọc nghĩ đến cơ thể mê người của San Lạp, lòng không khỏi nhộn nhạo, mấy cô bé mới lớn thật là có tư vị độc đáo.
"Ngọc ca, anh phải vì San Lạp mà báo thù a!" Diệu Tây ôm chặt Phương Minh Ngọc, nhỏ giọng nói.
"Đó là chuyện đương nhiên, nhưng hiện tại võ công anh không bằng Trần Thiên Minh em mau kiếm từ chỗ Lạp Đạt cho anh vài bộ tuyệt học, hay là vài đồ vật nhanh chóng tăng cường võ công." Phương Minh Ngọc biết hiện tại võ công mình kém Trần Thiên Minh, nên muốn kiếm vài bảo vật tăng thực lực.
"Ngọc ca, em sẽ làm hết sức." Diệu Tây gật đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thiên Minh phải đến phòng Phương Minh Ngọc, hôm qua Phương Minh Ngọc ở trước mặt mọi người xin giúp hắn, mà mình vội vã đi cùng Ngật Tang Đạt Kiệt, còn chưa cảm ơn hắn.
"Tôn tiên sinh, hôm qua cảm ơn anh." Trần Thiên Minh vừa đánh giá căn phòng của Phương Minh Ngọc vừa nói.
"Trần tiên sinh, anh không cần khách khí, dù gì chúng ta cũng là đồng hương, tôi lúc nào cũng nhớ điều đó, đồng hương giúp nhau, vậy chả lẽ không được?" Phương Minh Ngọc chắp tay khách khí nói.
Trần Thiên Minh nói: "Tôn tiên sinh, anh đối với tôi thật tốt, tôi sẽ nhớ trong lòng, ngày sau, anh có việc gì cần giúp đỡ, cứ gọi Trần Thiên Minh tôi."
Phương Minh Ngọc cười nói: "Trần tiên sinh, tôi với anh cũng tính là bạn bè, không cần phải khách sáo như thế, tôi gọi anh là Thiên Minh, anh cứ kêu tôi là Tôn Hoa, được chứ?"
Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Được, chúng ta là bạn, không cần xưng hô khách khí." Từ ngày hôm qua Tôn Hoa rút dao tương trợ mình, Trần Thiên Minh đã tin tưởng thái độ làm người của hắn.
"Thiên Minh, chuyện của anh có điểm kì quặc, vì vậy, chiều qua tôi đến a bá thôn một chuyến, làm bộ đi mua hàng hóa, sau đó hỏi thăm vài người, phát hiện ra chút tình huống, đặc biệt có một thôn dân nói buổi tối hôm đó hắn vừa vặn ngủ dậy, phát hiện một vài tình huống. Nhưng mà, tôi hỏi hắn là thời điểm nào, hắn cũng không nói, sau đó tôi tiếp tục truy vấn, hắn mới nói cho tôi biết, nhưng đòi tiền, một vạn đồng."
"Một vạn đồng?" Trần Thiên Minh kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, tôi lúc đó định cho hắn tiền, một vạn đồng đối với tôi không tính là gì, nhưng anh không ở cạnh, hắn nói cũng không có nhiều tác dụng, vì vậy tôi hôm nay sáng sớm tìm anh, nói cho anh tin này, nhưng vừa định tìm anh, thì anh tới." Phương Minh Ngọc vui vẻ nói.
"Đi, hắn ở đâu, chúng ta mau tìm hắn." Trần Thiên Minh sốt ruột nói, khi hắn nghe được có đầu mối dùng để giải oan, liền hận không thể lập tức đi ngay.
Phương Minh Ngọc lắc đầu nói: "Người kia đi ra ngoài làm việc, hắn nói chiều nay ở rừng cây chờ chúng tôi, chúng tôi đưa tiền cho hắn, hắn nói tin tức cho chúng ta."
"Buổi chiều đi vậy." Trần Thiên Minh đành nói.
"Chiều tôi qua phòng anh, Thiên Minh tôi bây giờ muốn đi mua chút đồ, bây giờ phải đi." Phương Minh Ngọc mừng rỡ, không ngờ Trần Thiên Minh nhận hắn là bạn, còn tín nhiệm. Xem ra, buổi chiều có thể giết hắn, nghĩ đến việc Hồng giáo bố trí sát thủ ám sát Trần Thiên Minh chiều nay, trong lòng hắn một trận hưng phấn.
"Phiền phức anh, tôn hoa, nếu tìm ra hung thủ, tôi mời anh ăn." Trần Thiên Minh nói.
Phương Minh Ngọc cười nói: "Không được, ăn chưa đủ, anh phải mời tôi hai bữa, ha ha."
Sau đó, Trần Thiên Minh cáo từ Phương Minh Ngọc đi về.
Buổi chiều, Phương Minh Ngọc đúng giờ đi tìm Trần Thiên Minh, hắn đã an bài tốt nhân thủ, chờ Trần Thiên Minh đi chịu chết :"Thiên Minh, anh chuẩn bị tốt chưa? Nhớ mang một vạn đồng đó" Phương Minh Ngọc như hình tượng người anh trai, dặn dò Trần Thiên Minh.
"Mang đủ rồi, anh xem, một vạn đồng ở đây." Trần Thiên Minh vỗ túi hậu của mình, nói.
"Người hầu của anh không nên đi theo, nếu không người nọ không chịu nói ra chân tướng." Phương Minh Ngọc nói.
"Ừm, bọn họ ở lại đợi tôi về." Trần Thiên Minh chỉ vào phòng 302 sát vách nói.
"Vậy là tốt rồi, Thiên Minh, anh không cần lo lắng, với võ công hai chúng ta, người thường không phải đối thủ." Phương Minh Ngọc vỗ ngực nói.
"Tôi không sợ, đi thôi, Tôn Hoa, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau đi gặp kẻ kia." Trần Thiên Minh nói với Phương Minh Ngọc.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lệ Vô Tình