Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 510: Bí thư Chủ tịch thành phố buồn bực
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?
Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ trong lòng, anh ta có cảm giácđau đầu khác thường.
Cái gọi là nửa câu không hợp lệ, Hề Hiểu Kiến thân là Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một trên danh nghĩa, để cùng Hàn Đông chọn ra Trưởng ban Tổ chức cán bộ, chịu nhục mà đích thân đến văn phòng Hàn Đông, đây cũng là thành ý thật sự. Dù sao anh ta cũng không phải khiến Hàn Đông vôđiều kiện ủng hộ mình, anh ta chuẩn bị lấy điều kiện traođổi đấy, thậm chí cho dù Hàn Đông ra thêm điều kiện, anh ta cũng sẽ đáp ứng. Nhưng Hàn Đông không để anh ta nói hết câu, liền giành trước đưa ra đề danh chọn người, rõ ràng muốn cướp vị trí này, chính là ý định không cho HềHiểu Kiến qua vụ này.
- Vậy cứ như thế đi.
Hề Hiểu Kiến đứng lên nói, lập tức trầm mặt đi ra phía ngoài.
Hàn Đông mỉm cười đưa Hề Hiểu Kiến ra đến ngoài cửa, hắn đương nhiên biết trong lòng Hề Hiểu Kiến chịu khổ sở, cho nên cũng không nói nhiều, Hàn Đông cũng không muốn có vẻ dối trá.
Tả Nhất Sơn thấy Hề Hiểu Kiến mặt bình tĩnh đi đến, mặt âm trầm mà đi, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, không biết Hề Hiểu Kiến cùng Hàn Đông đã nói gì, xem ra bộ dạng HềHiểu Kiến hết sức tức giận.
- Hề Hiểu Kiến làm sao có thể đấu thắng bí thư Hàn chứ.
Tả Nhất Sơn thầm nghĩ trong lòng,
- Cho dù không nói bối cảnh bí thư Hàn, chính là thủ đoạn bí thư Hàn dùng làm việc, Hề Hiểu Kiến không thể so được.
Thân là thư ký Hàn Đông, người thân tín, trong lòng của anh ta tự nhiên là hướng về Hàn Đông, Hàn Đông quyền thếcàng mạnh, anh ta là thư ký phát triển về sau đương nhiên càng tốt.
Hàn Đông nói:
- Nhất Sơn, gọi điện thoại cho Khương Tùng Thần tới một chuyến.
- Vâng, bí thư.
Tả Nhất Sơn, trong lòng liền hiểu là chuyện gì đã xảy ra, xem ra Hề Hiểu Kiến tìm đến Hàn Đông là nói sự tình của Tổ chức cán bộ, mà anh ta mặt đen trở ra, chỉ sợ nguyên do là không đạt được mục đích, nay Khương Tùng Thần có khả năng lọt vào mắt Hàn Đông, rất có thể tiến thêm một bước nữa.
Đi theo Hàn Đông cũng không phải là ít thời gian, Tả Nhất Sơn đương nhiên hiểu được ý đồ tính toán của Hàn Đông, lúc này khi gọi điện cho Khương Tùng Thần, ngữ khí của anh ta có chút khách khí.
Khương Tùng Thần ngồi trong phòng làm việc, tâm tình của anh ta có thể dùng từ kiến bò trên chảo nóng để hình dung. Sự tình Mã Pháp Sinh bị bắt giam, anh ta đã biết, anh ta cũng cảm thấy cơ hội của mình rốt cuộc đã tới, anh ta tin vào khả năng của Hàn Đông, nếu quả thật toàn tâm ủng hộ mình, như vậy chính mình tiến thêm một bước cơ bản là không vấn đề gì.
Chỉ có điều thời điểm trước đây Khương Tùng Thần gặp Hàn Đông, Hàn Đông cũng không tỏ ý gì rõ ràng, điều này khiến anh ta không thể đoán được đích xác ý nghĩ của HànĐông, trong lòng nội tâm không yên. Mà hiện tại, vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ đang đến, Khương Tùng Thần thật ra có ý đi lại ngồi một chút với Hàn Đông, nhưng anh ta lại lo lắng cho mình biểu hiện được quá bức thiết, ngược lại khiến Hàn Đông khó chịu, cho nên hiện tại đang do dự, rốt cuộc có nên đi tìm Hàn Đông để báo cáo công tác hay không.
Điện thoại trên bàn vang lên, Khương Tùng Thần lo âu bất an hoảng sợ giật cả mình, anh ta nhận điện thoại, sau khi nghe được Tả Nhất Sơn nói, vừa mới bắt đầu còn tưởng nghe lầm, tuy nhiên rất nhanh anh ta nhận ra rằng những gì mình nghe được là sự thật, bí thư Hàn không ngờ giúp mình một chuyến. Đây quả thực là một tin tức đại tốt, tuy rằng trong điện thoại Tả Nhất Sơn cũng chưa nói cho anh ta biết Hàn Đông tìm anh ta làm gì, nhưng anh ta tin rằng đó là chuyện tốt.
Giờ khắc này, Khương Tùng Thần trong lòng xúc động, gương mặt cũng có phần đỏ lên.
Anh ta hít vài hơi, lấy lại bình tĩnh trong lòng một chút, lập tức đi tới bên ngoài phòng làm việc của Hàn Đông, đối với Tả Nhất Sơn đang ngồi chỗ đó viết lách, khách khí mà nói:
- Xin chào chủ nhiệm Tả….
Tả Nhất Sơn đứng lên nói:
- Trưởng ban Tưởng chờ một chút.
Theo sau anh ta liền đi vào xin chỉ thị của Hàn Đông, rất mau ra mời Khương Tùng Thần vào trong.
Khương Tùng Thần cảm ơn Tả Nhất Sơn, lập tức đẩy cửa đi vào, đối với Hàn Đông cung kính nói:
- Bí thư Hàn, ngài tìm tôi!
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đến đây, ngồi đi.
- Vâng, cảm ơn bí thư Hàn.
Khương Tùng Thần vào ngồi nửa mông trước mặt HànĐông.
Lần này Hàn Đông cũng không khiến Khương Tùng Thần mất nhiều thời gian, hắn buông văn kiện trong tay, đơn giản hỏi tình hình công việc của ban Tổ chức cán bộ, sauđó liền dặn dò Khương Tùng Thần làm tốt công tác ban Tổ chức cán bộ,
- Mã Pháp Sinh bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam, Phó trưởng ban thường trực chủ trì công tác, anh phải nắm giữ chắc công tác ban Tổ chức cán bộ, không thể bởi vì chuyện này khiến cho công tác ban Tổ chức cán bộ buông lỏng.
Khương Tùng Thần nói:
- Bí thư Hàn xin yêm tâm, tôi nhất định dựa trên chỉ thị của bí thư Hàn, làm tốt công tác của mình.
Hàn Đông gật gật đầu, liền cầm chén trà lên.
Khương Tùng Thần vừa thấy, vội vã đứng lên cáo từ, tuy nhiên trong lòng anh ta vẫn còn chút nghi hoặc, dù sao Hàn Đông gọi anh ta đến, thì ra là nói một chút chuyện công việc, về phần bảo anh ta chủ trì công tác của ban Tổ chức cán bộ, đây cũng là rất bình thường, dù sao anh ta cũng là Phó trưởng ban thường trực. Toàn bộ quá trình nói chuyện, dường như vô cùng bình thản, điều này khiến Khương Tùng Thần trong lòng có chút khó hiểu, không biết Hàn Đông gọi anh ta tới ngoài việc nói một chút về công việc, vẫn còn ám chỉ gì?
- Bí thư Hàn rốt cuộc có ý gì đây?
Khương Tùng Thần trong lòng thầm nghĩ, vừa lúc mới bắtđầu, anh ta còn tưởng rằng Hàn Đông phải nói chút gì đó với mình, dù sao Mã Pháp Sinh vừa mới bị bắt giam, HànĐông để cho anh ta đến nói về công tác, điều này làm cho trong lòng anh ta không thể không sinh ra một chút chờmong và suy đoán.
Nhưng Hàn Đông dường như không nói thêm gì đặc biệt,điều này khiến cho trong lòng anh ta dường như có mèo cào cấu không ngừng nắm lấy.
Trở lại văn phòng ban Tổ chức cán bộ, Khương Tùng Thần ngồi ở chỗ kia suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng chưa xác địnhđược ý nghĩ của Hàn Đông, trong khoảng thời gian ngắn, khiến anh ta cảm thấy ý nghĩ của lãnh đạo đúng là khóđoán.
- Bí thư Hàn hẳn là muốn nói rõ gì đó đây!
Khương Tùng Thần cảm thấy Hàn Đông gọi mình đến, chắc chắn sẽ không nói hai câu tùy tiện như vậy để cho qua. Cho nên anh ta vẫn ngồi ở chỗ kia đau khổ suy nghĩ, bỗng nhiên trong lúc đó ánh mắt của anh ta sáng ngời, dường như đã hiểu rõ cái gì.
…
Lúc này Hàn Đông đang làm việc trong phòng nhận đượcđiện thoại của Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, Hạ Kim Cường gọi điện thoại cho Hàn Đông, cũng là muốn cùng Hàn Đông thương lượng một chút về người được để cử làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Là Chủ tịch thành phố, ông ta cũng muốn đem ứng cử viên Trưởng ban Tổ chức cán bộ này thu vào trong tay, cho nên ông ta trước tiên cũng gọi điện cho Hàn Đông rồi.
Tuy nhiên, Hàn Đông vừa mới cho Bí thư Thành ủy HềHiều Kiến thấy rõ ràng thái độ của mình, vì vậy đối với HạKim Cường, Hàn Đông cũng không có cái gì giấu diếm, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, bí thư Hề vừa tìm tôi, ý của tôi là muốn Phó trưởng ban thường trực đương nhiệm Khương Tùng Thần tiếp nhận chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Hạ Kim Cường nghe xong, trong lòng một trận khó chịu, nghĩ thầm rằng Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến không ngờ đã nhất trí ý kiến sao? Bất quá ông ta rất nhanh kịp phản ứng, Hàn Đông nói chỉ là ý kiến của hắn, mà không hề nói ý kiến của Hề Hiều Kiến, liền tùy ý nói hai câu, sau đó cúpđiện thoại.
Kế tiếp Hạ Kim Cường liền gọi tới Hề Hiểu Kiến, hàn huyên hai câu, anh ta liền hiểu ý muốn của Hề Hiểu Kiến, nghĩthầm rằng thái độ lần này của Hàn Đông quá mãnh liệt, xem ra hắn không định buông tha cho vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ, dã tâm tên này không nhỏ, hắn đã nắm giữnăm phiếu ủy viên thường vụ, hiện tại lại muốn nắm trong tay Trưởng ban Tổ chức cán bộ, vậy sau này quyền phát ngôn trên vấn đề nhân sự của ông ta còn đâu nữa
Tuy rằng rất buồn bực, nhưng Hạ Kim Cường và Hề Hiểu Kiến cũng không có khả năng hợp tác, nhưng tình huống hiện tại, anh ta và Hàn Đông cũng không có khả năng hợp tác. Hàn Đông mặc dù là nhân vật số ba, nhưng lời nói của hắn có trọng lượng như vậy, nếu để Hàn Đông mở rộng quyền phát ngôn hơn nữa, vậy tiếng nói của Chủ tịch thành phố ông ta sẽ nhỏ đi rồi.
- Xem ra, chỉ có nghĩ ra biện pháp từ bên trên thôi.
Trong lòng Hạ Kim Cường nghĩ thầm,
- Tên Hàn Đông này không phải đèn cạn dầu.
Thật ra trong lòng của anh ta cũng không có tự tin, bàn về bối cảnh ở trong tỉnh, Hàn Đông so với anh ta và HềHiểu Kiến mạnh mẽ hơn, phỏng chừng nếu anh ta muốn vận tác cũng không nhất định có tác dụng. Chỉ có điều việcđã đến nước này, anh ta cũng không thể không có hànhđộng.
Thời điểm anh ta nghĩ như vậy, Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến cũng đang nghĩ thế, Hề Hiểu Kiến cũng hiểu được nếu thật sự Hàn Đông quyết tâm nắm bắt vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ này, cho dù bên trong Thành ủy không thểđề cử Khương Tùng Thần, chỉ sợ cuối cùng Hàn Đông vẫn có thể như ý nguyện, điều này làm cho Hề Hiểu Kiến bấtđắc dĩ vô cùng, lại cũng không có chút biện pháp nào.
- Ôi…
Hề Hiểu Kiến thở dài một hơi, nhìn đồng hồ, đứng lên cầmđiện thoại lên, hơi hơi khom người, vẻ mặt khiêm nhường tươi cười, sau đó bắt đầu quay số điện thoại.
Lúc này, Hàn Đông cũng đang ở đây nghe điện thoại của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc gọi tới.
Trong điện thoại Triệu Nhạc chủ yếu là hỏi về ứng cử viên cho chức vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ ở thành phố Tân Châu, ý đồ của ông ta rất rõ ràng, chính là hỏi Hàn Đông đã chọn được người thích hợp chưa. Từ lần đại thọ tám mươi của ông cụ Hàn, ông ta nhờ Hàn Đông tặng ông cụ Hàn một bức tranh, sau còn nhận được điện thoại của ông cụ Hàn, tuy rằng chỉ nói chuyện hai ba phút, nhưng câu chuyện không hề tầm thường, không nói cán bộ cả nước, chỉ nóiđến cán bộ nội bộ Hàn hệ, lại có được mấy người nhậnđược điện thoại từ ông cụ Hàn chứ
Hàn Đông đang muốn nói cho Triệu Nhạc về tình hình của Khương Tùng Thần, Triệu Nhạc gọi điện lúc này thật làđúng lúc, lúc này hắn liền đem chuyện nói một chút.
Triệu Nhạc nói:
- Tình hình này tôi đã biết, cậu hãy chờ tin tức đi, vấn đềkhông phải là lớn.
Đương nhiên là ông có lòng tin, ông cũng nhìn ra mụcđích xuất phát của Nguyên Hằng Kiện, đối với Hàn Đông vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí đem đứa con Nguyên Á Văn giao cho Hàn Đông chiếu cố dạy dỗ, ý nghĩa này không giống như bình thường. Nên đối với người mà Hàn Đôngđề cử, Triệu Nhạc vẫn rất có lòng tin tưởng.
Cúp điện thoại, Hàn Đông cũng yên tâm, dù sao chỉ là một cấp Phó giám đốc sở mà thôi, một chút việc như vậy Triệu Nhạc không có khả năng làm không được, nếu không ông ta cũng sẽ không trở thành đối tượng trọng điểm được Hàn Hệđào tạo.
Một tuần sau, căn cứ vào đề nghị của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết định Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Tân Châu Khương Tùng Thần đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Tân Châu.
Tin tức truyền tới thành phố Tân Châu, Bí thư Thành ủy HềHiểu Kiến và Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường cùng buồn bực. Bọn họ cũng đều hoạt động qua, đều muốn để cho người của chính mình nắm giữ vị trí này, cuối cùng lại không thể tranh lại Hàn Đông.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 511: Đoán không ra
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Công việc sau này làm thế nào?
Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến đang làm việc trong phòng, trên mặt một mảnh âm trầm,
- Tỉnh ủy rốt cuộc là suy tính thế nào? Nhưng thật ra ai làm Bí thư Thành ủy Tân Châu?
Anh ta quả thật rất phiền muộn, hiện đang làm thành như vậy, Hàn Đông ngay bên trong hội nghị thường vụ đã cóđược sáu phiếu ủy viên thường vụ, dưới tình huống này, nếu Hàn Đông còn có dã tâm gì, như vậy nếu muốn lôi kéo thêm một ủy viên thường vụ, cũng là chuyện dễ dàng, dù sao nhất định tập trung quyền thế về sau, nếu muốn lôi kéo thêm vài người, vậy càng đơn giản. Chỉ cần Hàn Đông có dã tâm, như vậy hắn hoàn toàn có thể khống chế hội nghịthường vụ, cho dù Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy, chuyện kia hắn có thể ngăn chặn.
Cùng lúc đó, Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường cũng vô cùng phiền muộn, ông ta vì vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cũng chuyên môn đi chạy qua mặt tỉnh, kết quả vẫn bị HànĐông cướp lấy. Tuy nhiên ngẫm lại Hề Hiểu Kiến, cảm giác Hạ Kim Cường liền không phiền muộn nữa, nói vậy lúc này Hề Hiểu Kiến mới là người buồn bực nhất.
- Xem ra, nhất định phải nắm trong tay Chử Bình Khánh, như vậy mới có khả năng chống lại Hàn Đông.
Hạ Kim Cường trong lòng nghĩ thầm,
- Hiện tại thái độ Chử Bình Khánh không rõ ràng, không thểđể cho anh ta đầu nhập bên Hàn Đông.
Nghĩ đến đây, Hạ Kim Cường liền cầm điện thoại lên, gọiđến văn phòng Chử Bình Khánh, nói:
- Chủ tịch thành phố Chử, anh có thời gian không, ta có chút việc cần nói với anh
Lúc này, trong phòng làm việc Hàn Đông đang gặp mặt Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình.
Trương Vân Bình lộ vẻ vô cùng cao hứng, ông ta nói:
- Bí thư Hàn, lần này Tỉnh ủy làm việc rất nhanh đó.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Đây cũng là vì công việc thành phố Tân Châu
Trong lòng hắn có chút buồn cười, Trương Vân Bình thật ra khá nhiệt tình đấy, tuy nhiên Hàn Đông cũng có thể hiểuđược tâm tình của ông ta, dù sao thế cục Tân Châu đã như vậy, nếu muốn làm chút chuyện của mình, chỉ có đoàn kết càng nhiều người mới được.
Trương Vân Bình trò chuyện trong chốc lát liền rời đi, ông ta rời đi không bao lâu, Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ lại tới, ông ta cung kính ngồi trước mặt Hàn Đông, nói:
- Bí thư Hàn, tôi sẽ thông báo cho ngài một vài khâu trong công tác.
Đoạn thời gian này tới nay, Trịnh Thị Vĩ tuy rằng xem như người bên Hàn Đông , nhưng trong lòng ông ta cũng hiểuđược chính mình còn lâu mới có thể xem là nhân vật trọng yếu của thế lực Hàn Đông, điều này làm cho ông ta có cảm giác tiếc nuối khác thường, loại cảm giác này khiến ông ta có chút lo sợ, hiện tại Hàn Đông đang nắm giữ vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ, bối cảnh Hàn Đông hết sức hùng mạnh, bởi vậy càng khiến Trịnh Thị Vĩ cảm thấy nhất định phải mau chóng phát triển mạnh mối quan hệ với Hàn Đông.
Nghe Trịnh Thị Vĩ giới thiệu công việc ban Tuyên giáo, sắc mặt Hàn Đông vẫn bình tĩnh, chờ ông ta báo cáo xong, HànĐông thản nhiên nói hai câu, kỳ thật Hàn Đông cũng không phân công quản lý ban Tuyên giáo, chẳng qua nếu hắn làm như không thèm quản gì, chỉ sợ Trịnh Thị Vĩ nghĩ nhiều, cho nên Hàn Đông mới nói vài câu.
- Bí thư Hàn, buổi tối ngài có rảnh không, tôi mời ngài ăn cơm.
Trịnh Thị Vĩ nói, tuy rằng Hàn Đông từng nhiều lần từ chối ông ta, nhưng ông ta vẫn mặt dày mời.
Hàn Đông khẽ mỉm cười:
- Trong khoảng thời gian này e rằng không được, tôi có chuyện bận
Hắn đúng là nói thực, hắn hiện tại đang nghiên cứu viết luận văn tốt nghiệp, đi theo Đinh Nhân Bách học tập kinh tếhọc đã hơn hai năm, dựa theo thời gian bình thường, nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp. Cho nên nhất định phải mau chóng viết luận văn, hiện tại Hàn Đông đã viết một phần, còn phải nắm chặt thời gian mới được, dù sao công việc của HànĐông cũng nhiều sự tình, muốn viết luận văn cũng chỉ có thểđể khi có thời gian rảnh. Mà Hàn Đông cũng không bảo thư ký Tả Nhất Sơn viết, bài văn chương này hắn muốn tự mình viết, đem tâm đắc của mình lĩnh hội viết ra. Vậy cứ coi là lý luận và thực tiễn kết hợp.
Trịnh Thị Vĩ bị Hàn Đông cự tuyệt, cũng không quấy rầy nữa, sau đó liền cáo từ đi ra ngoài.
Hàn Đông cười khổ một cái, hiện tại mình nắm giữ thế lực ở Tân Châu càng lúc càng mạnh, mình cũng sẽ càng ngày càng bận rộn, đây cũng là bình thường. Tuy nhiên vì giành chút thời gian để viết luận văn, cho nên việc xã giao có thểmine64 được nên miễn.
Tả Nhất Sơn tiến vào báo cáo:
- Bí thư, Trưởng ban Khương đã đến.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Mời anh ta vào đi.
Tả Nhất Sơn đi ra ngoài, rất nhanh Khương Đình Tùng vào, thần thái của anh ta, so với trước kia nay cung kính hơn nữa, anh ta lễ độ cung kính nói:
- Bí thư Hàn ngài khỏe chứ, tôi tới báo cáo cho ngài công tác ban Tổ chức cán bộ trong thời gian này.
Mặc dù anh ta chưa chính thức được bổ nhiệm, nhưng sựviệc đều được hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thông qua, trên căn bản là ván đã đóng thuyền rồi. Sở dĩ anh ta cũng biết mình có thể thực hiện một bước vượt qua, nguyên nhân hoàn toàn là do lực đẩy của Hàn Đông. Cho nên trong lòng anh ta, đúng là vô cùng cảm kích Hàn Đông, thậm chí có một loại kẻ sĩ chết vì cảm giác người tri kỷ. Trước đây anh ta có đi theo Hàn Đông đàm luận sự việc, mơ hồ đoán được dự định Hàn Đông, chỉ có điều vẫn không tin tưởng mà thôi, tuy nhiên khoảng thời gian này, công tác ban Tổ chức cán bộ anh ta bắt rất chặt, đối với anh ta việc chủ trì công việc ban Tổ chức cán bộ sau này thật là có tác dụng.
Hàn Đông rất hài lòng với thái độ Khương Tùng Thần, nghe anh ta hồi báo một chút công việc, lập tức bổ nhiệm anh ta lên làm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, làm cho anh ta từ hiện tại bắt đầu, liền muốn đi vào vai diễn, nắm chắc các hạng công việc ban Tổ chức cán bộ.
Lúc Khương Tùng Thần nói chuyện với Hàn Đông, lấy ra một quyển vở nhỏ, cúi đầu ghi chép, thế này đủ cho thấy tháiđộ của anh ta.
Ngày hai mươi tháng giêng, Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tây Xuyên - Thẩm Hàm Thần đã đi tới thành phố Tân Châu, trên đại hội cán bộ tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy, bổ nhiệm đồng chí Khương Tùng Thần làm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Tân Châu.
Hội nghị qua đi, Thẩm Hàm Thần và Bí thư Thành ủy HềHiểu Kiến, Phó bí thư Hàn Đông, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần nói chuyện một chút, truyền đạt lại lời của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc, yêu cầu thành phố Tân Châu nắm chắc việc kiến thiết đội ngũ cán bộ, cũng nhắc tới thành phố Tân Châu phải kết hợp chống tham nhũng thời gian trước, tăng mạnh tác phong trong sạch hóa bộ máy xây dựng chính trịđảng, tăng mạnh giáo dục và quản lý cán bộ Đảng viên.
Sắc mặt Hề Hiểu Kiến có chút khó coi, anh ta hiểu được Thẩm Hàm Thần truyền lại lời nói của Triệu Nhạc, là một loại phê bình đối với anh ta, đội ngũ cán bộ thành phố Tân Châu liên tiếp xảy ra chuyện, hẳn là Bí thư Thành ủy đã khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy bất mãn rồi.
Hiện tại điều mà khiến Hề Hiểu Kiến lo lắng nhất là, Tỉnh ủy sẽ điều chỉnh vị trí của anh ta, cho dù hiện tại anh ta không hề nắm trong tay thế cuộc thành phố Tân Châu, nhưng ít nhất vị trí Bí thư Thành ủy, so với đại bộ phận giám đốc sở vị trí này vinh quang nhiều lắm. Nếu Tỉnh ủy phải điều chỉnh anh ta, nhất định sẽ đưa anh ta rời vị trí và cho vềhưu, như vậy thì khổ sở đâu bằng.
Người đã từng nhấm nháp mùi quyền lực, chỉ cần có nửa phần cơ hội, đều sẽ không từ bỏ quyền lực trong tay nàyđâu, cho nên Hề Hiểu Kiến dù khó hơn nữa, anh ta vẫn hy vọng tiếp tục làm Bí thư thành ủy ở thành phố Tân Châu
Tiễn bước Thẩm Hàm Thần, Hề Hiểu Kiến sắc mặt âm trầm mà nói Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, ngày mai anh đi họp ban Tổ chức cán bộ, nhấn mạnh công việc một chút đi.
Khương Tùng Thần hiện tại đã là ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tân Châu rồi, nhưng là dựa theo trình tự bình thường, còn cần tổ chức một cuộc họp nội bộ ban Tổ chức cán bộ, vốn bình thường đều là Bí thư Thành ủy đi áp trận, nhưng trong lòng Hề Hiểu Kiến khó chịu, cũng lười đi, bởi vậy liền để Hàn Đông đi, dù sao HànĐông cũng trong coi ban Tổ chức cán bộ.
Ngày hôm sau, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy liền tổ chức hội nghị, không phải lần đầu Khương Đình Tùng gặp mặt mõi người, nhưng anh ta lại đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Ban Tổ chức cán bộ, trên cơ bản đều biết rằng Khương Tùng Thần lần này có thể đi trước một bước, chiếmđóng vị trí này, chủ yếu nguyên nhân là do Hàn Đông, vài Phó trưởng ban trong lòng hâm mộ vô cùng, nếu sớm một chút dựa vào Hàn Đông làm, nhóm người mình cũng không phải là không có cơ hội.
Trong cuộc họp Hàn Đông có nhấn mạnh một chút vấn đềxây dựng đội ngũ cán bộ, yêu cầu ban Tổ chức cán bộ phải làm một cuộc khảo sát và khảo hạch.
Khương Tùng Thần được tin tưởng đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, sau đó phát biểu vài công việc tiếp theo, anh ta trước nhấn mạnh chứng thực lời nói của Hàn Đông, cũng đề xuất mấy biện pháp, hiển nhiên anh ta có chuẩn bị.
Lời nói của anh ta, liền biểu hiện rất rõ ràng anh ta kiên quyết đứng một bên với lập trường của Hàn Đông.
Người ngồi phía dưới, tuy rằng cảm thấy anh ta có chút nịnh bợ Hàn Đông, nhưng cũng có thể đoán được tâm tính của anh ta, dù sao Khương Tùng Thần không có quan hệ nào cứng rắn.
Lần này có thể ngồi vào vị trí này, hoàn toàn là nhờ lựcđẩy của Hàn Đông mà lên.
Hội nghị qua đi, Khương Tùng Thần lại đến văn phòng HànĐông:
- Bí thư Hàn, phương diện tổ chức công tác, tôi có một chút ý tưởng, muốn cùng bí thư Hàn thảo luận chút.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ngồi xuống nói đi.
Khương Tùng Thần quy củ ngồi trước mặt Hàn Đông, cũng không có người vì trở thành cán bộ Phó giám đốc sở thực quyền liền sau này có hơi buông lỏng.
- Bí thư Hàn, đối với công tác ban Tổ chức cán bộ, tôi nghĩnhư vậy. Đồng thời nắm chắc công tác khảo hạch khảo sát cán bộ, tôi nghĩ phải đào thải vài vị trí cán bộ không quađược khảo hạch, trên thực tế đây cũng là quy tắc chế định khảo hạch của bí thư Hàn ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chẳng qua là chưa có địa phương thực thi thôi, ý của tôi là, trước tiên tìm một khu huyện làm thí điểm, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy khảo hạch khu huyện đó, khu huyện khảo hạch khu xã, thị trấn, tầng tầng tiến dần lên, thông qua khảo hạch, có thể tăng cường tác phong công tác của đội ngũ cán bộ, nâng cao hiệu suất công tác chuyên gia.
Trên mặt Hàn Đông lộ vẻ tươi cười, nói:
- Đúng vậy, ý tưởng này của anh thật là tốt đấy, nhưng tôiđề nghị làm thí điểm không chỉ ở một khu huyện, trước tiên có thể để ban ngành trực thuộc Thành ủy tiến hành, nói thí dụ như Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ban Tuyên giáo, còn có văn phòng Thành ủy, cũng có thể đưa vào phạm vi thíđiểm.
Ban tổ chức cán bộ Thành ủy là địa bàn của Khương Tùng Thân, ban Tuyên giáo Thành ủy là địa bàn của Trịnh Thị Vĩ, mà Khương Tùng Thần và Trịnh Thị Vĩ cũng đều là người của Hàn Đông, Hàn Đông đưa bọn họ nhét vào phạm vi thí điểm cũng chẳng có gì, mọi chuyện sẽ đều tốt thôi. Mà văn phòng Thành ủy, truyền thống đều là địa bàn Bí thư Thành ủy, HànĐông cũng đã nhét vào làm phạm vi thí điểm, làm người ta có chút suy đoán rồi.
“Xem ra bí thư Hàn cũng là muốn mượn cơ hội này, bắt đầu chỉnh đốn bên văn phòng Thành ủy.”
Khương Tùng Thần trong lòng thầm nghĩ, anh ta biết HànĐông từ khi đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy tới nay, không có tiến hành điều chỉnh văn phòng Thành ủy, nhân viên công tác văn phòng Thành ủy, trên cơ bản ngoại trừ Hề Hiểu Kiến, chính là Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông, tình hình này xem ra không kéo dài.
Đem lời nói của Hàn Đông ghi vào quyển vở nhỏ, Khương Tùng Thần lại nói:
- Bí thư Hàn, tôi đây dựa theo chỉ thị của ngài, trước tiênđưa ra phương án thực thi
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Được, chờ anh đưa phương án qua, tới lúc tôi sẽ nói một tiếng với bí thư Hiểu Kiến, tranh thủ bên hội nghị thường vụ ra quyết định.
Cùng Hàn Đông hàn huyên một hồi, Khương Tùng Thần cung kính cáo từ ra về.
- Hiện tại, có thể hợp tác cùng Hề Hiểu Kiến rồi.
Khóe miệng Hàn Đông hơi nhếch lên,
- Chỉ có điều lần này hợp tác, phải do mình làm chủ đạo mới được.
Hiện tại ngoại trừ Hề Hiểu Kiến còn có một Trưởng ban thư ký Thành ủy, vốn không được sự ủng hộ từ ủy viên thường vụ, mặc dù Hàn Đông là Phó bí thư, nhưng hắn cũng đã nắm giữ sáu phiếu ủy viên thường vụ, với tình hình như vậy, suy nghĩ của Hàn Đông, Hề Hiểu Kiến cũng không phải hoàn toàn ngăn chặn được.
Sở dĩ đến mức này Hàn Đông nghĩ cũng vẫn là hợp tác với Hề Hiểu Kiến, chủ yếu là lo lắng phô trương quá mức sẽ không tốt, dù sao Hàn Đông cũng nói một chút ngon ngọt với Hề Hiểu Kiến, như vậy cũng có thể giúp y duy trì quyền uy nhất định, ít nhất sẽ không để cho Hàn Đông có vẻ quá mức huênh hoang.
Suy cho cùng thời gian Hàn Đông được đề bạt làm cấp Phó giám đốc sở cũng không đến hai năm, cho dù để Hề Hiểu Kiến lấy đi, vậy cũng không tới lượt hắn đảm nhiệm, vậy nên Hàn Đông từ bỏ ý nguyện này, chỉ cần Hề Hiểu Kiến có thể hợp tác với mình, giúp mình thanh thản có chỗ dựa chính sự ổn định, như vậy Hàn Đông liền sẽ không quá phận, chỉ cần có thể nắm chặt tình thế.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông nhìn đồng hồ, còn có mười mấy phút nữa là tan tầm, liền đi hướng về văn phòng Hề Hiểu Kiến.
- Bí thư Hàn.
Thư ký Hề Hiểu Kiến là Tiết Xuân Hồng nhìn thấy Hàn Đôngđến, có chút kinh ngạc, lễ độ cung kính chào hỏi Hàn Đông. Tuy rằng anh ta là thư ký của Bí thư Thành ủy, nhưng lời nói của Hàn Đông hiện tại trong Thành ủy đã vượt mặt Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, đương nhiên anh ta không dám chậm trễ.
Hàn Đông mỉm cười gật gật đầu, hỏi:
- Bí thư Hề Hiểu Kiến có ở đây không?
- Bí thư Hề đang ở đây.
Tiết Xuân Hồng cung kính nói,
- Mời bí thư Hàn vào.
Nói xong giúp Hàn Đông mở cửa vào trong.
Hề Hiểu Kiến thấy Hàn Đông đến cũng có chút nghi hoặc, anh ta không nhanh cũng chẳng chậm đứng dậy đón, nói:
- Đồng chí Hàn Đông đến đây sao.
Hai người ngồi xuống bắt đầu hút thuốc.
Hề Hiểu Kiến nghiêng dựa vào ghế, hai tay đan nhau đặt trước bụng, trong miệng ngậm một điếu thuốc không ngừng nhả khói, thản nhiên sương khói tràn ngập, lượn lờ, anh ta dường như phải trốn trong sương khói.
Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Hàn Đông hiểu trong lòng Hề Hiểu Kiến đang khó chịu, cho nên phải tỏ thái độ như vậy. Hiện tại Hề Hiểu Kiến không có nói gì nhiều, anh ta cũng chỉ thông qua phương thức này để phơi bày quyền uy của mình thôi.
Khẽ mỉm cười, Hàn Đông nói:
- Bí thư Hề, hiện tại vị trí Phó trưởng ban thường trực đang trống, để công tác tổ chức khai triển thuận lợi, tôi đề nghịmau chóng đưa người tuyển định xuống dưới.
Hề Hiểu Kiến liếc mắt nhìn Hàn Đông, anh ta nghĩ Hàn Đông là muốn cướp vị trí này trong tay, trong lòng càng buồn bực, nghĩ thầm rằng anh cũng đã nắm trong tay Trưởng ban Tổ chức cán bộ rồi, chẳng lẽ hai Phó trưởng ban thường trực cũng không buông tha sao?
- Bí thư Hàn có ý gì về ứng cử viên thích hợp không?
Hề Hiểu Kiến nói, nhìn bộ dạng với vẻ mặt mỉm cười của Hàn Đông, trong lòng có khó chịu, hận không thể đánh HànĐông, bất quá anh ta cũng biết, sự việc đã đến mức này, trong lòng mình coi như bất mãn, cũng không thể làm gìđược Hàn Đông, có lẽ chỉ có thể chậm rãi tìm cơ hội về sau, thật sự không được, có thể tìm cơ hội hợp tác với Hạ Kim Cường.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, hắn nghe được sự phẫn nộ trong lời nói của Hề Hiểu Kiến ý,
- Bí thư Hế, tôi tạm thời chưa chọn được người thích hợp, không biết bí thư Hề có chọn được ai không?
Nghe Hàn Đông nói xong, Hề Hiểu Kiến hơi ngẩn ra, lập tức giơ tay kẹp lấy thuốc trong miệng, làm ra vẻ trầm tư, trong lòng anh ta thì đang nghĩ xem Hàn Đông có ý gì, đem vị trí Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức Thành ủy giao cho mình, là muốn làm an lòng mình sao?
Mặc dù so sánh với Trưởng ban Tổ chức cán bộ mà nói, Phó trưởng ban thường trực cũng không là cái gì, nhưng có chút ít còn hơn không có, hơn nữa, phía dưới có thể đề bạt một cán bộ cấp Cục phó đi lên, như vậy vị trí lại có thể hoạtđộng, an bài vài người xuống, cứ như vậy có thể biểu hiện chút quyền uy của mình, mặt khác cũng có thể tăng mạnh sức khống chế.
Hàn Đông mỉm cười thản nhiên, hắn hiểu được Hề Hiểu Kiến trong lòng đang ngờ vực ý đồ của mình.
- Công tác của Phó trưởng ban thường trực Thành ủy, vô cùng quan trọng, tốt nhất là chọn một người có kinh nghiệm phong phú, lại có kinh nghiệm Đảng ủy đảm nhiệm.
Hề Hiểu Kiến chậm rãi nói.
Hàn ĐÔng nói:
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi thấy bí thư Hề nhấtđịnh sẽ chọn được người thích hợp. Tăng cường chọn lựa đội ngũ cán bộ, đối với chính sách các cấp các bộ chấp hành Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có ý nghĩa vô cùng quan trọng, công tác ban Tổ chức cán bộ càng thêm quan trọng, đối với yêu cầu của công tác nhân viên ban Tổ chức, cũng cần quan tâm hơn một chút, phương diện này, còn cần bí thư Hề nhiều tay cầm đóng.
Hề Hiểu Kiến trong lòng càng thêm ngờ vực, anh ta liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, trong lòng thầm nghĩ:
“Hàn Đông rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ muốn mượn cơ hội này, tiến hành thay đổi toàn bộ cán bộ, cho nên muốn hợp tác với mình? Nếu là như vậy, với mình mà nói, cũng có chỗ tốt. Chẳng qua cứ như vậy, sức ảnh hưởng của HànĐông sẽ càng lớn hơn.”
Trước đó, Hề Hiểu Kiến có tranh đấu với Hạ Kim Cường, các cấp khu huyện ngành dưới trực thuộc thành phố, có không ít bị người Hạ Kim Cường chiếm lấy, nếu thật sự Hàn Đông biết điều và hợp tác, như vậy hắn cũng có thể thừa cơ đoạt lấy một vị trí. Chỉ có điều nếu muốn nói hợp tác, như vậy Hàn Đông nhất định sẽ được hưởng không ít lợi ích, hiện tại Hàn Đông đang nắm quyền chủ động ở hội nghị thường vụ Thành ủy, nhưng là cơ quan trực thuộc thành phố, khu huyện phía dưới mặt cũng không nói sắp xếp bao nhiêu người, nếu lần này tiến hành thay đổi cán bộ toàn thành phố, vậy hắn nhất định sẽ chiếm không ít vị trí, sức ảnh hưởng ở toàn thành phố càng được mở rộng, đây chính làđiều Hề Hiểu Kiến không muốn thấy.
“Cũng không biết rốt cuộc Hàn Đông muốn làm gì, thật sựlà không đoán ra được người này.”
Trong lòng Hề Hiểu Kiến nghĩ.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 512-1: Hàn Đông chủ động hợp tác
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Không biết rốt cuộc Hàn Đông muốn làm gì, người này thật sự là đoán không ra. Kẻ lõi đời mấy chục năm, cũng không hiểu rồi.
Vẻ mặt Hàn Đông thản nhiên mỉm cười nhìn Hề Hiểu Kiến, ý của hắn vừa nói ra, về phần tâm tính Hề Hiểu Kiến, cơ bản Hàn Đông có thể đoán được, đại khái là kinh nghi bất định mà thôi. Tuy nhiên Hàn Đông cũng tin, Hề Hiểu Kiến đã nghĩthông suốt rồi đấy, dù sao đã đến bước này, Hề Hiểu Kiến cũng không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa nếu anh ta hợp tác với mình, ít nhất còn có thể miễn cưỡng duy trì quyền uy Bí thư Thành ủy của anh ta, tuy nhiên đây chỉ là vẻ ngoài, nhưng chung quy việc này hoàn toàn tốt cho anh ta.
Quả nhiên, Hề Hiểu Kiến suy tư một hồi, rốt cục cũng hạquyết tâm, nếu phải hợp tác với Hàn Đông, vậy thì cứ hợp tác, dù sao tình hình đã vậy, cũng không phải do chính mình.
“Dù sao hợp tác vẫn tốt hơn là không hợp tác.”
Trong lòng Hề Hiểu Kiến nghĩ, nói:
- Đồng chí Phó bí thư huyện Thúy Sơn kinh nghiệm trải qua vô cùng phong phú, nhiều năm làm cấp Cục phó rồi, tôi nghĩanh ta khá thích hợp.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Vậy thì anh ta đi. Đúng rồi, bí thư Hề, các cơ quan thành thị, khu huyện trực thuộc thành phố Tân Châu, có không ít cán bộ cấp Cục phó tới tuổi, những người này tôi thấy có thểcăn cứ tình hình do ban Tổ chức cán bộ khảo sát, nên cất nhắc thì đề bạt, nên về hưu thì cho về, đồng thời có thể đềbạt một vài cán bộ tuổi trẻ tài cao, như vậy sẽ kích hoạt hóa thực lực cán bộ, có tác dụng tốt lắm.
Hề Hiểu Kiến cuối cùng cũng xác định, lần này đúng là muốn gây chiến, nếu dựa theo lời hắn, một khi vừa động, khẳngđịnh sẽ động đến không ít người.
“Ừ, cũng được, mượn cơ hội này, có thể chèn ép một chút Hạ Kim Cường.”
Trong lòng Hề Hiểu Kiến âm thầm cân nhắc,
“Vừa rồi Hàn Đông cũng nói phải làm đúng nguyên tắc, chỉcần hắn không quá đáng, mình cũng có thể bình tâm một hồi, nếu hắn có thể làm ra một chiến tích, mình cũng được chút vinh quang.”
Suy nghĩ Hề Hiểu Kiến hiện tại và trước đây hoàn toàn khác nhau rồi, anh ta nghĩ phải làm thế nào để bảo vệ vị trí của mình, đây mới là mấu chốt.
- Chuyện này, bí thư Hàn anh vất vả một chút, trước cùng ban Tổ chức cán bộ, đem công việc giai đoạn trước làm cho tốt, đến lúc đó Thành ủy sẽ lại thống nhất thảo luận.
Hề Hiểu Kiến nói:
- Ừ, nếu đồng chí Cận Bảo Duệ đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức, Phó bí thư huyện Thúy Sơn nhanh chóng được sắp xếp một nhân tài, bí thư Hàn cũng lựachọn một người thích hợp đi.
Hàn Đông không nín được cười, Hề Hiểu Kiến phối hợp khá tốt, anh ta lấy đi chức Phó trưởng ban thường trực - vị trí cấp Cục trưởng, liền đem một vị trí Phó cục trưởng thực quyền lưu lại cho mình.
- Tạm thời tôi chưa chọn được người thích hợp, chờ tôi vềsuy nghĩ thêm.
Hàn Đông nói, thứ nhất quả thật là hắn chưa chọn được người thích hợp, thứ hai hắn nghĩ đem vị trí này cho người khác, dù sao Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận cũng là người bên cạnh mình, như vậy cũng nên cho bọn họ được chút lợi ích mới được.
Hề Hiểu Kiến nói:
- Vậy được, bí thư Hàn anh nên suy xét chút, xế chiều ngày mai liền họp đi.
Lần này sở dĩ anh ta vội vã mở hội nghị thường vụ, chủ yếu là muốn cùng Hàn Đông hợp tác, có thể thừa cơ phơi bày một ít quyền uy của một Bí thư thành ủy của anh ta, cũng dễ mang đến một chút lay động Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Hàn Đông theo sau cùng Hề Hiểu Kiến hàn huyên một hồi, liền cáo từ, trở lại văn phòng, Hàn Đông thầm nghĩ, kêu Khương Tùng Thần tới, nói:
- Vừa nãy tôi có nói chuyện với bí thư Hề, bí thư Hề đề nghịcho Phó bí thư huyện Thúy Sơn đồng chí Cận Bảo Duệ đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực, việc này anh có ý kiến gì?
Khương Tùng Thần nói:
- Bí thư Hàn, tôi không có ý kiến gì, Cẩn Bảo Duệ có kinh nghiệm công tác vô cùng phong phú, tôi tin anh ta có thểlàm điều mới cho ban Tổ chức cán bộ. Tôi nhất định dựa theo chỉ thị của bí thư Hàn, nắm chắc công tác ban Tổ chức cán bộ, để xây dựng đội ngũ cán bộ hiệu suất cao cần phải cố gắng hơn nữa.
Theo lời nói của Hàn Đông, anh ta cũng hiểu Hàn Đông đàm phán với Hề Hiểu Kiến khá tốt, hỏi ý kiến của mình, chỉ là lướt qua mà thôi. Về nửa câu sau của anh ta, cũng là nói với Hàn Đông dù Cẩn Bảo Duệ đến đây, anh ta sẽ toàn lực nắm giữ thật tốt ban Tổ chức cán bộ.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Hề có ý là xế chiều ngày mai sẽ mở hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề nhân sự, nếu Cận Bảo Duệ được điềuđến ban Tổ chức cán bộ, như vậy nhân sự huyện Thúy Sơn cũng phải được điều chỉnh, chuyện này anh phải suy xét nhanh một chút.
Khương Tùng Thần trong lòng giật mình, nghĩ thầm rằng Hàn Đông muốn cho chính mình đề danh Phó bí thư huyện Thúy Sơn, đây là cho mình lấy lòng, không những được sắp xếp một thực quyền cấp Cục phó, hơn nữa còn có thể tạo uy tín của mình trên thành phố Tân Châu. Dù sao một cán bộ lãnh đạo, hắn có quyền hay không, thể hiện tốt nhất chính là có thể sắp xếp cán bộ, đề bạt cán bộ hay không.
Tuy rằng trong lòng có chút xao động, nhưng Khương Tùng Thần vẫn rất cẩn thận hỏi han:
- Về ứng cử viên này, bí thư Hàn có đề nghị gì không?
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- Anh là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, khảo sát chọn lựa cán bộ là chức trách của anh, tôi cũng không muốn nói nhiều.
Khương Tùng Thần cuối cùng cũng tin rằng Hàn Đông đúng là chuẩn bị giao việc này cho mình, trong lòng tràn đầy cảm kích, nói:
- Cảm ơn bí thư Hàn, tôi đây suy nghĩ kỹ sẽ báo cáo bí thư Hàn.
Hàn Đông nói:
- Không cần, đến lúc đó đề xuất ở hội nghị thường ủy, vềcông việc thí điểm chế độ đào thải cán bộ Đảng viên không thích hợp, cũng phải nhanh đề xuất phương án. Đối với việc này, tôi cùng bí thư Hề đã nói chuyện, qua một thời gian ngắn, đối với một số cán bộ cấp Cục phó toàn thành phố có kinh nghiệm lý lịch dày, công tác xuất sắc, nên cân nhắc đềbạt; đối với cán bộ tuổi cao, tận lực sắp xếp lui về tuyến dưới hoặc về hưu; còn đối với một ít cán bộ trẻ tuổi năng lực xuất sắc, phải tiến hành đề bạt, đây là ván cờ toàn thành, ban Tổ chức cán bộ trước tiên phải làm tốt các phương diện chuẩn bị, đối với cán bộ Đảng viên phù hợp với ba tiêu chuẩn mà tôi vừa nói, phải làm công tác thẩm tra khảo sát, chuẩn bị tốt các tư liệu.
Trong lòng Khương Tùng Thần ngạc nhiên, xem ra bí thư Hàn muốn làm lớn một cuộc rồi, hắn và Hề Hiểu Kiến hợp tác, như vậy Hạ Kim Cường sẽ tức giận. Tuy nhiên hànhđộng lớn như vậy, đối với ban Tổ chức cán bộ mà nói cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể mở rộng thêm mức độ ảnh hưởng. Bản thân quan mới nhậm chức, đúng là cần đề cao ảnh hưởng của mình.
- Bí thư Hàn xin yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuẩn bị công tác toàn diện
Khương Tùng Thần nói, trong lòng của anh ta tràn đầy tin tưởng vào công việc này, nghĩ thầm rằng chọn đúng lãnhđạo thật là tốt, đổi lại là người khác, coi như mình miễn cưỡng làm tới Trưởng ban Tổ chức cán bộ, chỉ sợ công tác phía sau khai triển lại không dễ dàng như vậy.
Buổi chiều ngày hai mươi mốt tháng một, Thành ủy Tân Châu triệu mở hội nghị thường vụ, trong cuộc họp đầu tiên là ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần gặp mặt mọi người, đây đều là thủ tục lướt qua, trôi qua rất nhanh.
Kế tiếp đó là thảo luận sắp xếp nhân sự, đây mới là màn chính của hội nghị thường vụ
Tuy nhiên, Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến sớm đã thương lượng tốt rồi, hội nghị thường vụ lần này, căn bản cũng không có việc của Hạ Kim Cường. Bởi vì Cận Bảo Duệ điều nhiệm Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức, nhân sự huyện Thúy Sơn cũng theo đó điều chỉnh nhiều cái, trên cơ bản chính là Hàn Đông đang hợp sức với Hề Hiểu Kiến. Tại hội nghị đầu tiên Hề Hiểu Kiến bổ nhiệm Cận Bảo Duệ, theo sau đó là Khương Tùng Thần chọn Phó bí thư huyện Thúy Sơn, sauđó Hề Hiểu Kiến đề xuất một người khác, trao đổi như vậy vài lần, đã sắp xếp xong xuôi tất cả vị trí.
Sắc mặt Hạ Kim Cường khỏi nói là cực khó coi, anh ta ngồi ở chỗ kia, không nói một lời, trong lòng rất nghẹn khuất. Tình thế như này, căn bản anh ta cũng không muốn nói, hiện tại một mình Hàn Đông nắm giữ sáu phiếu ủy viên thường vụ, mà lại cùng hợp tác với Hề Hiểu Kiến, Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường trên cơ bản là chẳng có gì để nói rồi.
“Hàn Đông này, không ngờ lại liên kết với Hề Hiểu Kiến.”
Trong lòng Hạ Kim Cường tức giận bất bình,
“Thật đáng khinh bỉ, lúc trước mình còn ở sở Giao thông đã giúp hắn, nhưng hắn muốn kiểm soát tình hình, không ngờlại không tìm mình để hợp tác, lại đi tìm Hề Hiểu Kiến, thậtđáng tức!”
Cùng lúc đó, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Ngụy Chính Minh cũng hết sức buồn rầu, bọn họ là đứng cùng một bên với Hạ Kim Cường, hiện tại chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn hai phe HànĐông và Hề Hiểu Kiến sắp xếp nhân sự.
Rất nhanh nhân sự đã được sắp xếp xong xuôi, Hề Hiểu Kiến làm Bí thư Thành ủy, thời điểm tổng kết cuối cùng, nói một câu quan trọng
- Hội nghị hôm nay diễn ra rất thành công.
Điều này khiến cho sắc mặt Hạ Kim Cường càng thêm khó coi.
Về phần Phó Chủ tịch thành phố Chử Bình Khánh, vẫn không nói một lời, trong tay anh ta cầm cây bút, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại viết vẽ gì đó, cũng không biết anh tađang viết gì nữa.
Tan họp, vẻ mặt Hạ Kim Cường âm trầm, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Nhìn bộ dạng Hạ Kim Cường, trong lòng Hàn Đông thầm thở dài một hơi, nếu nói lựa chọn đối tượng hợp tác, Hàn Đông thân là Phó bí thư Thành ủy, tự nhiên muốn đứng ở Thành ủy bên này mà hợp tác với Hề Hiểu Kiến, mặt khác trước mắt ủy viên thường vụ Thành ủy đoàn kết bên Hề Hiểu Kiến lại ít nhất, đây cũng là đối tượng hợp tác tốt nhất. Hiện tại Hạ Kim Cường không biết Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến chuẩn bị tiến hành một việc lớn hơn cả điều chỉnh nhân sự, nếu biết, chỉ sợ anh ta càng thêm tức giận.
Hoàng Văn Vận cũng đi theo đến văn phòng Hàn Đông, cùng Hàn Đông hàn huyên một chút trình trạng công tác Khu công nghệ cao, mở rộng công tác kinh doanh thành Thị Tân Châu, so với công việc ở Khu công nghệ cao trước đây, giờ thì tốt hơn. Điều này khiến trong lòng Hoàng Văn Vận vô cùng hứng thú, dù sao thân thế anh ta là ủy viên thường vụ Thành ủy, kiêm nhiệm bí thư đảng ủy Khu công nghệ cao, khiến người của mình lấy được thành tích khá ở Khu công nghệ cao, cũng là chiến tích không nhỏ. ''
- Bí thư Hàn, cuối tuần Khu công nghệ cao chuẩn bị đại hội tổng kết công tác một năm, tôi muốn mời bí thư Hàn đếnđại hội, cho nhân viên Khu công nghệ cao chúng tôi vài lời quan trọng, cổ vũ mọi người
Hoàng Văn Vận mỉm cười nói.
Hàn ĐÔng nói:
- Bí thư Văn Vận, anh cũng là lãnh đạo Thành ủy, công việc Khu công nghệ cao có anh quản là được rồi, tôi không cần phải đi chứ.
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Bí thư Hàn anh là đại biểu Thành ủy, có bí thư Hàn chỉđạo, công việc thực tế của tôi đây mới có thể tốt hơn mà vững phương hướng
Hàn Đông không nín được cười, nói:
- Vậy cũng được, nhưng tôi chỉ đi ngồi một chút, cổ vũ bí thư Văn Vận chút vậy
Hoàng Văn Vận ra về chưa được lâu, Phó Chủ tịch thành phố Tần Bạch Thần lại tới, đầu tiên là anh ta thông báo tình hình công tác phân công quản lý, sau lại mời Hàn Đông tham gia đại hội tổng kết hàng năm của cục Xúc tiến đầu tư, dựa theo cách nói của anh ta, năm trước cục Xúc tiến đầu tư sở dĩ có thể lấy được thành tích tốt, là nhờ sự lãnh đạo của Hàn Đông
Về lời mời của Tần Bạch Thần, thật ra Hàn Đông không có ý từ chối, bản thân Hàn Đông đối với công tác thu hút đầu tư vô cùng quan trọng, mặt khác kinh nghiệm Phó Chủ tịch thành phố Tần Bạch Thần này khá nông, Hàn Đông cũng chuẩn bị làm chỗ dựa cho anh ta,
Còn có nguyên nhân là lần trước cục trưởng cục Xúc tiếnđầu tư Cốc Khiết Hoa đến báo cáo của Chử Bình Khánh có ýđối với cục Xúc tiến đầu tư, Hàn Đông tham gia tổng kết này, cũng là để cho tiến thêm một bước nói cho Chử Bình Khánh biết không nên đụng cục Xúc tiến đầu tư.
Hàn Đông cũng biết, công tác của Tần Bạch Thần ở Ủy ban nhân dân thành phố không tốt, dù sao kinh nghiệm bản thân anh ta không đủ, mà Hàn Đông lại cứng rắn đem khối thịt béo cục Xúc tiến đầu tư giao cho anh ta quản, cho dù là HạKim Cường hay Khâu Thụy Hòa, trong lòng đều chỉ sợ không thích, đều muốn tìm cơ hội tranh giành cục Xúc tiến đầu tư.
Năm 1995 đã qua, nhưng là dựa theo âm lịch, vẩn còn là tháng cuối của năm 95, trong thời gian này, các đơn vị cũng bắt đầu tổng kết một năm công tác, họp, văn kiện, đều kinh khủng, các lãnh đạo tự nhiên cũng bận bịu, bởi vì đơn vịphía dưới có chuyện gì, hiển nhiên mong muốn mời được các vị lãnh đạo thành phố đến cho nở mày nở mặt.
Hàn Đông làm Phó bí thư Thành ủy, hiện tại lời nói đều có sức ảnh hưởng, hơn nữa Hàn Đông ngoại trừ việc phân công quản lý Đảng và quần chúng ra, còn phân công công tác quản lý kinh tế, bởi vậy đơn vị có thể có quan hệ với hắn không ít, và đơn vị mời hắn sẽ rất nhiều.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng sẽ không để lãng phí thời gian ở tất cả cuộc hợp lớn nhỏ, trên cơ bản cũng chỉ là đáp ứng Khu công nghệ cao và cục Xúc tiến đầu tư, ngoài ra đều nhất nhất từ chối.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông cùng lúc làm việc, hắn cũng đang phải cố gắng viết luận văn tốt nghiệp. Dù saoĐinh Nhân Bách yêu cầu rất cao, hơn nữa Hàn Đông cũng nghĩ viết những gì hữu dụng, bởi vậy đặc biệt để tâm. Tuy nhiên Hàn Đông cũng có lòng tin vào bài luận văn tốt nghiệp này, dù sao thì hắn cũng có kinh nghiệm từ trước, hơn nữa kinh nghiệm công tác phong phú, kết hợp kinh tế học lý luận tri thức, viết bài văn hữu dụng đối với phát triển kinh tếquốc nội là không thành vấn đề, Hàn Đông cầu chính là đã tốt còn muốn tốt hơn.
Ngày hai mươi lăm tháng một, cục Xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu mời dự họp đại hội tổng kết công tác thường niên, tiến hành tổng kết đối với công tác thu hút đầu tư một năm trước, cũng là tiến hành công tác phát triển đối với sang năm.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Hàn Đông đã có mặt tại hội nghị lần này, liền ở trên hội nghị cho bài phát biểu quan trọng, Hàn Đông thừa nhận thành tích công tác năm trước của cục Xúc tiến đầu tư, tiếp theo nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác thu hút đầu tư, cuối cùng cỗ vụ nhân viên công tác cục Xúc tiến đầu tư, trong một năm phải không ngừng cố gắng, tranh thủ khiến công tác cục Xúc tiếnđầu tư tiến thêm một bậc.
Đài truyền hình thành phố Tân Châu nhân hội nghị này tiến hành phỏng vấn tin tức, ngay đêm đó phát trên chương trình tin tức
Đài truyền hình phát tin tức cũng là có chủ ý đấy, dưới tình hình bình thường, đều là dựa theo lãnh đạo sắp xếp tiến hành phát ra. Nhưng hôm nay có lẽ bởi vì Bí thư Thành Ủy Hề Hiểu Kiến gặp Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường không có chuyện gì quan trọng, chỉ có nói chuyện theo thông lệ, thịsát, đài truyền hình sắp xếp thời điểm phát tin, xen luôn tin tức của cục Xúc tiến đầu tư vào.
Hạ Kim Cường ở trong nhà xem tin tức mình đến huyện Hưng Kỳ thị sát không ngờ sắp xếp ở vị trí xem thứ ba, hơn nữa thời gian cũng chỉ có chừng một phút, bày tỏ của bản thân mình cũng không cho phát ra, sắc mặt lập tức âm trầm, liền gọi điện thoại cho thư ký của mình Chu Kiệt Cao và nói:
- Hôm nay anh có xem tin tức không?
Chu Kiệt Cao vừa mới xem tin tức, trong lòng đang suy nghĩkế sách của đài truyền hình là gì, sao sắp xếp tin tức như thế chứ, nhận được điện thoại của Hạ Kim Cường, anh ta cũng buồn bực, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi xem rồi, ngài có dặn dò gì?
Hạ Kim Cường hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngày mai gọi giám đốc đài truyền hình tới phòng làm việc của tôi!
- Vâng, Chủ tịch thành phố Hạ.
Chu Kiệt Cao nói, cúp điện thoại, anh ta không khỏi cười khổ một cái, đài truyền hình là thuộc về ban Tuyên giáo quản, nhưng Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ lại cùng một phe với Hàn Đông, tin tức này tối nay, chỉ sợ giám đốcđài truyền hình Lý Tân Nguyên cũng không có gan mà tùy tiện đổi, chỉ sợ lý do là Trịnh Thị vĩ can thiệp.
Làm thư ký Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, Chu Kiệt Cao tự nhiên cũng cảm giác được thế cục thành phố đối với HạKim Cường là rất bất lợi, anh ta cũng rất buồn bực.
Mặt khác trong lòng anh ta có chút bất mãn với Hạ Kim Cường, lần trước bí thư huyện Vũ An, Chủ tịch huyện đều xảy ra chuyện, thật ra anh ta rất hy vọng được xuống làm Chủ tịch huyện ở đấy, dù sao anh ta đi theo Hạ Kim Cường cũng không phải ít thời gian, cực khổ hầu hạ lãnh đạo, không phải là để thăng quan nhanh sao. Đi huyện Vũ An làm Chủ tịch huyện, không chỉ lên chứ, hơn nữa còn là chủ quản một phương, đối với anh ta mà nói cũng có cái lợi.
Nhưng anh ta lại khéo léo đề cập với Hạ Kim Cường, anh ta cũng không dám nói trực tiếp, ai ngờ Hạ Kim Cường làm như không hiểu lời anh ta vậy, căn bản cũng không có phản ứng gì. Chu Kiệt Cao sau này cũng không dám nhắc lại, trong lòng rất buồn bực, vẫn còn phải tận tâm tận lực làm tốt công tác của mình, ngày tháng dè dặt khiến tâm tình của anh ta thật không tốt.
Thế cục Thành ủy thay đổi, trong lòng Chu Kiệt Cao cũng hết sức lo lắng, hiện tại Hạ Kim Cường hoàn toàn bị áp chế, cho dù anh ta muốn sắp xếp công tác của mình, chỉ sợ cũng không dễ sắp xếp.
Sáng ngày thứ hai, Chu Kiệt Cao liền gọi điện cho giám đốcđài truyền hình Tân Châu Lý Tân Nguyên để anh ta tới một chuyến.
Đầu tiên Hạ Kim Cường để Lý Tân Nguyên chờ nửa giờ, sauđó cho anh ta vào, trước chính là nghiêm nghị trách cứ, sauđó cho anh ta trở về tự kiểm điểm.
- Điều lệ công việc tuyên truyền Đảng cũng không biết, anh có còn muốn làm giám đốc đài truyền hình không
Hạ Kim Cường nghiêm nghị nói, vấn đề sắp xếp tin tức, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mà thay đổi một vị trí, theo một số người, rất có thể sinh ra bất lợi cho anh ta, cho nên Hạ Kim Cường đặc biệt coi trọng. Mặt khác anh ta cũng không hy vọng những chuyện thế này sẽ tiếp diễn, nói cách khác nếu đài truyền hình vẫn làm như vậy, vậy anh ta còn duy trì được uy tín của Chủ tịch thành phố hay không?
Vẻ mặt Lý Tân Nguyên đau khổ giải thích, kết quả là HạKim Cường chẳng thèm nghe, trực tiếp phất tay bảo ông ta ra ngoài.
Lý Tân Nguyên bị chửi máu chó xối đầu, trong lòng cũng rất nghẹn khuất, sắp xếp tin tức của ngày hôm qua, là Trưởng ban Tuyên giáo lâm thời Trịnh Thị Vĩ quyết định, nói cách khác, đài truyền hình cũng sẽ không sắp xếp tiết mục tin tức như vậy
Từ văn phòng Hạ Kim Cường đi ra, Lý Tân Nguyên liền trực tiếp đến văn phòng Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ.
Thấy vẻ mặt đau khổ của ông ta, Trịnh Thị Vĩ cười nói:
- Lão Lý, anh sao lại thế, đánh mất ví tiền sao?
- Mất tiền là chỉ là chuyện nhỏ.
Lý Tân Nguyên buồn bực nói, ngồi xuống trước mặt Trịnh Thị Vĩ, nói:
- Trưởng ban Trịnh, anh thật là hại tôi thảm quá, tôi vừa mới bị Chủ tịch thành phố Hạ lôi ra mắng một trận hung hăng.
Quan hệ giữa ông ta và Trịnh Thị Vĩ tương đối khá, nên nói chuyện ở đây cũng tùy tiện vô cùng.
Trịnh Thị Vĩ đưa điếu thuốc cho Lý Tân Nguyên nói:
- Lão Lý, không phải tôi đã nói với ông sao, ông lại không nhìn ra rồi, thế cục bây giờ, ông nói Chủ tịch thành phố Hạphê bình ông nghiêm trọng, hay là Bí thư Hàn phê bình ông nghiêm trọng?
Lý Tân Nguyên sửng sốt, nói:
- Tôi không có sai phạm gì, bí thư Hàn có gì phải phê bình tôi. Tôi nói Trưởng ban Trịnh, người nào tôi cũng đều hy vọng không phê bình tôi!
Trịnh Thị Vĩ, nói:
- Tôi nói ông đó, ông sao lại không nghĩ sâu chút, ông qua không được vài năm sẽ về hưu, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện trước khi lui xuống nâng cao cấp bậc của mình, ông muốn đạt tới mục đích này, phải khiến bí thư Hàn vừa lòng.
Lý Tân Nguyên có chút nghi ngờ mà nói:
- Bí thư Hàn có thể giúp tôi?
Trịnh Thị Vĩ gật đầu nói:
- Đương nhiên, chẳng lẽ ông nghĩ rằng tôi sẽ hại ông, tôi cho ông biết, tin tức đài truyền hình sau này, bản thân ông quan tâm chút đi, đặc biệt khi bí thư Hàn có hoạt động quan trọng, có thể đem tin tức bí thư Hàn cho sắp xếp phía trước thì cứ mà sắp xếp, ông không phải sợ đắc tội với người khác nữa, ông muốn lấy lòng cả bên kia, điều đó là không thể nào.
Lý Tân Nguyên vẫn còn có chút bất định, ông ta là cấp Cục trưởng, ngày về hưu cũng sắp rồi, nếu như có thể đạt được cấp Phó giám đốc sở ở Hội đồng nhân dân hoặc Mặt trận Tổ quốc đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ông ta cũng không muốn quá mạo hiểm.
Thấy thế Trịnh Thị Vĩ nói:
- Được thôi, nếu như vậy, tôi dẫn ông đi gặp bí thư Hàn, ông khẩn trương suy nghĩ công tác đài truyền hình, đợi lát nữa cũng nói được ít nhất mấy câu.
Sau đó hai người liền đi tới văn phòng Hàn Đông.
Trông thấy Trịnh Thị Vĩ dẫn theo giám đốc đài truyền hình, Hàn Đông có chút ngờ vực, không biết Trịnh Thị Vĩ rốt cuộc muốn làm gì.
Trịnh Thị Vĩ nói:
- Bí thư Hàn, là như vậy, giám đốc Lý đến chỗ tôi thông báo một số công việc đài truyền hình, ông ta nói phải tăng cường tuyên truyền thành quả to lớn vào năm ngoái của thành phố ta, tôi cảm thấy ý tưởng này không tệ lắm, cho nên dẫn ông ta vội tới bí thư Hàn thông báo.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, trên thực tế Trịnh Thị Vĩ cố ý bỏ qua một vấn đề, đó là mặc dù Hàn Đông là nhân vật số ba Thành ủy, nhưng Hàn Đông căn bản không có phân công quản lý mảng tuyên truyền công tác, Trịnh Thị Vĩ năm lần bảy lượt đến thông báo công việc, cũng có chút không thích hợp, hiện tại thậm chí anh ta còn đưa Lý Tân Nguyên đến, xem ra tên này đúng là quyết tâm muốn đứng ở cạnh mình.
Tuy nhiên theo Hàn Đông thấy, Trịnh Thị Vĩ làm ủy viên thường vụ Thành ủy, biểu hiện được cũng quá thực dụng, Hàn Đông cảm thấy có phần khó chị u.
Trịnh Thị Vĩ rất thông minh, anh ta trực tiếp tự điều chỉnh thứ tự tin tức hôm qua của đài truyền hình, nói thành là vìđể tuyên truyền tốt hơn thành tựu trong một năm qua ở thành phố Tân Châu. Cuối cùng anh ta mới chốt một câu, nói Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường có chút ý kiến với vấn đềnày.
Hàn Đông thản nhiên cười, tuy rằng Trịnh Thị Vĩ nói rất dễnghe, nhưng Hàn Đông không phải người ngu, lập tức đoánđược lý do đài truyền hình bố trí tin tức như vậy, nhất định nguyên nhân là do Trịnh Thị Vĩ nhúng tay vào. Mà Trịnh ThịVĩ làm như vậy, không gì nghi ngờ muốn nịnh nọt mình mà thôi.
“Trịnh Thị Vĩ này, làm như vậy là tự ý phá vỡ quy tắc quan trường. Cho dù bây giờ mình đang nắm giữ quyền phát biểu ở Thành ủy, nhưng tin tức ở TV, giới ruyền thông báo, cũng không thể làm xằng bậy được. Người biết thì nói anh đang ởđây vuốt mông ngựa, người không biết thì cho là mình kiêu ngạo.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng, càng thêm bất mãn với Trịnh Thị Vĩ, trên thực tế có một số việc, anhcó thể làm, nhưng tốt nhất không nên làm trái với lệ thường
- Công tác phía tuyên truyền, chủ yếu là Trưởng ban Trịnh phụ trách, tôi cũng không muốn nói nhiều, có điều, phương châm chính sách là nhất định phải tuyên truyền Đảng và Chính phủ trước, tuyên truyền tốt công tác Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố là được, chuyện cụ thể, tôi cũng không nói nữa, cứ như vậy đi.
Hàn Đông thản nhiên nói, nói xong liền cầm chén trà lên uống.
Sắc mặt Trịnh Thị Vĩ có chút lúng túng, anh ta đứng lên nói:
- Vậy bí thư Hàn, chúng tôi xin cáo từ trước.
Sau đó anh ta cùng Lý Tân Nguyên cùng đi ra, trở lại văn phòng, trong lòng Lý Tân Nguyên có chút lo lắng mà nói:
- Trưởng ban Trịnh, hình như bí thư Hàn rất không cao hứng.
Trịnh Thị Vĩ nói:
- Cũng không phải, anh ta là lãnh đạo, ông cho rằng anh ta sẽ lộ rõ mà nói cho ông biết, bảo anh làm tiếp chứ?
Lý Tân Nguyên suy nghĩ một lúc, lập tức bừng tỉnh ngộ mà nói:
- Đúng rồi, có một số việc không nên nói ra ngoài.
Ông ta tự cho là mình nghĩ thông suốt, trong lòng có vẻ vui mừng, lập tức cùng Trịnh Thị Vĩ hàn huyên một hồi về đài truyền hình, trong lòng đã quên chuyện trước đây bị Hạ Kim Cường mắng nhiếc thậm tệ.
Chờ ông ta về, ngồi trong phòng vẻ mặt Trịnh Thị Vĩ cườiđau khổ, anh ta đã hiểu ý tứ của Hàn Đông, lần này chính là mình vuốt mông ngựa hơi bị quá đà, khẳng định HànĐông rất không thích chuyện này.
- Tôi còn không phải vì anh sao.
Trịnh Tùy Tùng Vĩ trong lòng buồn bực nói,
- Làm sao lại không cảm kích chứ!
Tuy rằng lúc trước Hàn Đông không nói gì, chỉ nói hai câu tính chất nguyên tắc, nhưng Trịnh Thị Vĩ cảm thấy HànĐông đang bất mãn với mình, trong lòng càng thêm buồn bực, lại có chút căm tức, từ lúc anh ta đầu nhập vào phe Hàn Đông đến nay, cho tới bây giờ Hàn Đông đều không có ý cho anh ta vào bên trong trận doanh, bất kể anh ta có cố gắng thế nào, Hàn Đông đều không có ý nhận anh ta.
- Sớm biết rằng như vậy, cần gì lúc trước phải vậy.
Trịnh Thị Vĩ có chút thẹn quá hóa giận, chỉ có điều việc đãđến nước này, anh ta lại không thể lại đầu nhập vào hướng người khác, dù sao bản thân anh ta là đầu nhập vào hướng Hàn Đông, nếu lại thay đổi, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ xem thường anh ta.
Lúc này, Hạ Kim Cường đang gọi điện cho Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, anh ta không nói đến việc tin tức hôm qua, anh ta tin rằng hôm qua Hề Hiều Kiến đã xem tin tức, chỉ sợ trong lòng anh ta cũng có chút khó chịu.
- Bí thư Hề, công tác tuyên truyền ở thành phố ta còn cần tăng mạnh, tố chất một số nhân viên công tác khiến người lo lắng. Là cơ quan ngôn luận của Đảng và chính phủ, công tác ban Tuyên giáo, ảnh hưởng đến hình tượng của chúng ra, không thể không thận trọng.
Hề Hiểu Kiến nghe Hạ Kim Cường nói xong, cũng hiểu được ý của anh ta, tuy nhiên theo Hề Hiểu Kiến thấy, tin tức hôm qua, chỉ sợ cũng không phải ý của Hàn Đông, tuy rằng cùng Hàn Đông chung đụng không lâu, nhưng Hề Hiểu Kiến cảm thấy Hàn Đông tuyệt đối không phải một tên nông cạn, nếu không lần này hắn chiếm thượng phong, chắc là sẽ không cùng hợp tác với mình rồi.
Tin tức đêm qua rất rõ ràng, hẳn là có liên quan đến Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ, giám đốc đài truyền hình Lý Tân Nguyên có quan hệ tốt với Trịnh Thị Vĩ lắm, đây chắc chắn đều là Trịnh Thị Vĩ lấy lòng Hàn Đông.
Cho nên, Hề Hiểu Kiến không nói gì thêm với Hạ Kim Cường, chỉ có điều tính chất nguyên tắc công tác tuyên truyền rất quan trọng, sau đó liền cúp điện thoại. Hiện tại anh ta đang cùng hợp tác với Hàn Đông, nhưng không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau với Hàn Đông rồi trở mặt, muốn ồn ào thì để Hạ Kim Cường cùng Hàn Đông huyên náo đi
- Tên này cứ như vậy nhịn sao được?
Hạ Kim Cường ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt tức giận, Hề Hiểu Kiến không như anh ta nghĩ cũng coi trọng sự việc tin tức, điều này khiến cho Hạ Kim Cường cảm thấy bất ngờ, cảm thấy Hề Hiểu Kiến biểu hiện quá mức mềm yếu rồi,
- Xem ra hiện tại anh ta cũng không muốn làm gì rồi, tiểu tử Hàn Đông kia về sau nhất định sẽ làm trầm trọng thêm.
Theo Hạ Kim Cường, sắp xếp tin tức đêm qua, nhất định là Hàn Đông bày mưu đặt kế gây nên, bởi vậy trong lòng khó chịu vô cùng, cho dù anh ta không trức tiếp bộc phát, phía trước còn có Bí thư Thành ủy đỡ đòn, nhưng anh ta rất hayđể ý chuyện này, dù sao tình cảnh của anh ta và Hề Hiểu Kiến không giống nhau, anh ta đề bạt làm cấp giám đốc sở chưa được bao lâu, hơn nữa còn chưa qua nhân vật số một Thành ủy, tuổi của anh ta cũng chưa nhiều, cho nên trong lòng luôn tràn đầy hy vọng tiến thêm bước nữa, bởi vậy luôn đặc biệt để ý mấy thứ chuyện này.
--------------
Hàn Đông đang ngồi làm việc trong phòng, liền đứng dậy đi tới văn phòng Hề Hiểu Kiến.
- Bí thư Hàn đã đến, mời vào.
Hề Hiểu Kiến nghênh đón cửa trong, vẻ mặt mỉm cười.
Hiện tại anh ta đã nghĩ thông suốt, dù sao đã như thế, cho dù cố gắng như thế nào, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thay đổi được thái độ Tỉnh ủy đối với mình, nếu như vậy, sao không dứt khoát lui một bước, cùng hợp tác với HànĐông, trước tiên giúp vị trí hiện tại vững chắc hơn nữa, chỉcần không xảy ra vấn đề gì, nói vậy Tỉnh ủy cũng sẽ không vội vã động thủ, chỉ cần mình cùng Hàn Đông liên hợp lại,đem công tác ở thành phố làm cho sinh động, ấn tượng mình trước mặt tỉnh, nói vậy cũng sẽ từ từ thay đổi
Hề Hiểu Kiến cũng không có cách nào, chỉ có như thế ủy khuất cầu toàn, chí ít anh ta có chút tin tưởng, đó là HànĐông khẳng định muốn làm làm việc thực tiễn, đại sự, cứnhư vậy, chỉ cần khiến công việc thành phố Tân Châu xuất sắc, một Bí thư Thành ủy như anh ta dù không có công lao, ít nhất cũng có khổ lao.
“Dù sao so về bối cảnh, mình cùng Hàn Đông không cách nào so sánh được, so với bản lĩnh gây sức ép, mình cũng không thể so được, vậy không bằng dứt khoát cùng HànĐông hợp tác, tốt hơn là tranh giành”
Trong lòng Hề Hiểu Kiến tự thuyết phục chính mình
- Bí thư Hề, vừa rồi Trưởng ban Trịnh dẫn theo giám đốcđài truyền hình Lý Tân Nguyên đến chỗ tôi, bảo là muốn tăng cường công tác tuyên truyền các thành tích ở thành phố ta năm ngoái. Tôi nghĩ đây là chuyện tốt, nhưng thực tế làm việc, lại vẫn còn có chút vấn đề. Đêm qua tôi cũng xem tin tức Tân Châu, đài truyền hình tại sao có thể đem công tác tổng kết cục Xúc tiến đầu tư đặt ở đầu, ban Tuyên giáo là cơ quan tiếng nói của Đảng, không thể bỏ qua phương diện dẫnđường của tin tức, bởi vậy tôi cho rằng nhất định phải tăng mạnh dẫn đường và giám thị công tác tuyên truyền.
Nghe xong lời Hàn Đông, trong lòng Hề Hiểu Kiến vui mừng, vốn anh ta đã nghĩ thông suốt, nhưng đối với cách thực hiện của đài truyền hình còn có chút bất mãn, bây giờ nhìn lại quả nhiên không phải là Hàn Đông chỉ điểm, hơn nữa thái độ Hàn Đông vô cùng tốt, điều này cho thấy thái độ hợp tác của hắn là chân thành.
- Bí thư Hàn nói đúng, công tác tuyên truyền không thểbuông lỏng. Tuy nhiên đêm qua tôi cũng xem tin tức, đài truyền hình quả thật có đem tin tức ra điều chỉnh trình tự, nhưng tổng thể mà nói, vẫn là cái tốt, dù sao công tác cục Xúc tiến đầu tư ở năm ngoái có bước tiến nhảy vọt , ngạch thu hút đầu tư so với một năm trước đạt tăng trưởng trăm phần trăm, thành tích như vậy, quả thật là tốt khi tuyên truyền, cho nên đài truyền hình đem điều chỉnh để phát rađầu tiên, tôi cảm thấy không vấn đề gì.
Nếu Hàn Đông biểu hiện thành tâm, Hề Hiểu Kiến nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau, trong lời nói của anh ta mặc dù nói công tác cục Xúc tiến đầu tư là chính, trên thực tếcũng là chỉ đài truyền hình đưa sự tình Hàn Đông lên trangđầu, điểm này anh ta và Hàn Đông hiểu được.
Khuôn mặt Hàn Đông tươi cười lộ ra vẻ chân thành, thái độ Hề Hiểu Kiến làm cho hắn vô cùng hài lòng, xem ra lúc trước mình chọn hợp tác với Hề Hiểu Kiến là đúng, dù sao hiện tại Hề Hiểu Kiến nắm giữ ít phiếu ủy viên thường vụ nhất, mà anh ta lại là Bí thư Thành ủy, nắm giữ được quyền chủ động nhất định, như vậy Hàn Đông và anh ta hợp tác, có thể tạo ra nhiều hiệu quả. Mặt khác Hề Hiểu Kiến nhiều tuổi, chắc chắn sẽ không giống Hạ Kim Cường tràn đầy dã tâm, mình cho anh ta một ít ưu đãi, Hề Hiểu Kiến cũng dễdàng hợp tác hơn một ít.
- Bí thư Hề, tôi cho rằng công tác tuyên truyền, là phải tuân thủ quy tắc, còn phải tuân thủ chương trình, về phần anh vừa nói đến tình hình cục Xúc tiến đầu tư, trên thực tếchúng ta có thể tuyên truyền khác. Nói thí dụ như sau công tác thành công của cục Xúc tiền đầu tư năm trước, cho quay một phim quảng cáo, rồi cho đài truyền hình phát ra, mà không phải chiếm dụng thời gian tin tức
Hàn Đông nghĩ tới một loạt phương pháp xử lý,
- Ngoại trừ cục Xúc tiến đầu tư, có thể để đài truyền hình, báo chí thu thập thành tựu của các lĩnh vực khác, làm thành một dãy đưa tin, tiến hành đưa tin tuyên truyền chi tiết đối với thành tựu mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phốđạt được năm ngoái, như vậy dân chúng Tân Châu có thểhiểu rõ toàn diện công tác của chúng ta.
Hề Hiểu Kiến vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng ngời, đề xuất này của Hàn Đông quả thật rất hữu dụng, thậm chí có thểcho người liên hệ cùng đài truyền hình tỉnh, báo tỉnh, đưa thành tựu Tân Châu tuyên truyền một phen, dọn sạch những ấn tượng tiêu cực của Tân Châu mới thật là có lợi đó.
- Tôi đồng ý biện pháp của bí thư Hàn, thành phố Tân Châu một năm trước, đúng là đạt được thành tích tốt, bất kể là kiến thiết kinh tế hay mặt tác phong đảng trong sạch hóa xây dựng bộ máy chính trị, trước nay đều chưa có thành tích, truyền thông thành phố Tân Châu tăng mạnh tuyên truyền, giúp hình tượng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tiến thêm một bước. Mặt khác, có thể cho ban Tuyên giáo tăng cường liên hệ cùng báo tỉnh, đài truyền hình tỉnh, nếu như có thể ở giới truyền thông tỉnh ra mắt vài trang tin tức, vậy thì càng tốt hơn. Cái gọi là mùi rượu cũng sợ hẽm sâu, thành phố Tân Châu làm ra thành tích, cũng có thểkhiến nhiều người biết đến, hiểu đến.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Hề Hiểu Kiến thật ra rất biết nắm lấy cơ hội, nhưng anh ta nói đúng, tuyên truyền quả thật cần thiết.
Hề Hiểu Kiến lại nói:
- Ừ, tôi lập tức cho gọi Trưởng ban Trịnh đến đây, đem chuyện này thảo luận một chút, tranh thủ mau chóng bắtđầu hành động.
Anh ta cầm điện thoại lên gọi đến văn phòng Trịnh Thị Vĩ, nói:
- Trưởng ban Trịnh, tôi là Hề Hiểu Kiến, anh tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Trịnh Thị Vĩ đặt điện thoại xuống, trong lòng có chút buồn bực, nghĩ thầm đoán rằng chắc lại chuyện tin tức đêm qua, xem ra lần này coi như là chọc vào một tổ ong vò vẽ. Đi vào văn phòng Hề Hiểu Kiến, không ngờ gặp Hàn Đông ởđây, trong lòng Trịnh Thị Vĩ lại thêm giật mình, anh ta nghĩthầm rằng chẳng lẽ Hàn Đông lại chuyện bé xé ra to, lại muốn cùng Hề Hiểu Kiến cùng nhau thu thập mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trịnh Thị Vĩ càng thêm khó coi, trong lòng cảm thấy con người Hàn Đông quả thật quá phận, quá khó hầu hạ.
- Trưởng ban Trịnh, vừa rồi bí thư Hàn cùng tôi nói một chút chuyện về phương diện công tác tuyên truyền, tôi cảm thấy ý tưởng của bí thư Hàn rất tốt, gọi anh đến đây, chính là để cùng nhau thảo luận, mau chóng triển khai.
Hề Hiểu Kiến cũng chú ý tới sắc mặt Trình Thị Vĩ, trong lòng có nghi hoặc, tuy nhiên không biểu lộ ra ngoài, trực tiếp bắtđầu thảo luận sự việc.
Trịnh Thị Vĩ lúc đầu còn tưởng rằng Hề Hiểu Kiến cùng HànĐông đang nói đến vấn đề sắp xếp tin tức đêm qua, anh tađã chuẩn bị đem hết chuyển đổ lên đầu giám đốc đài truyền hình Lý Tân Nguyên, tuy nhiên nghe Hề Hiểu Kiến nói đến phần sau, hoàn toàn không phải chuyện đó, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- Bí thư Hề, bí thư Hàn, thành tích tuyên truyền thành phố Tân Châu Thị lấy được, là chức trách trọng yếu của chúng tôi, chỉ thị của hai vị lãnh đạo, ban Tuyên giáo chúng tôi nhất định tuyệt đối chấp hành, sau này tôi trở về, sẽ triệu tập đài truyền hình, nhật báo Tân Châu mở một hội nghị liên tịch, từ chọn đề tài, các mặt quy hoạch v.v, tiến hành thảo luận toàn diện, mau chóng bắt đầu công tác.
Trịnh Thị Vĩ vẻ mặt cung kính nói, đồng thời trong lòng anh ta cảm thấy rất kinh ngạc trước thủ đoạn của Hàn Đông, lúc trước mình chỉ để giải thích mà nghĩ ra một cái cớ, kết quảlà Hàn Đông vẫn nghĩ ra, trực tiếp chuẩn bị đợt tấn công tuyên truyền lớn.
Hàn ĐÔng nói:
- Hoạt động tuyên truyền này mạnh hơn nhiều, một mặt tận dụng khả năng mở rộng tuyên truyền, hai là toàn bộ tài liệu, số liệu tuyên truyền nhất định phải chính xác tỉ mỉ, không thể tùy ý thổi phồng, phải căn cứ thái độ thực sự cầu thị đi tuyên truyền, thứ ba phải tận lực hết sức, phải khai thác chiều sâu thành tích thành phố ta giành được năm ngoái, cố gắng làm được toàn diện.
Trịnh Thị Vĩ cúi đầu, chỉ thị của Hàn Đông nhất định nhớ kỹ, tuy rằng trong lòng anh ta có chút khó chịu với Hàn Đông, nhưng bên ngoài anh ta vẫn phải làm tốt công việc của mình.
Hề Hiểu Kiến lại nhấn mạnh hai điểm, trên cơ bản chuyện này đã quyết định rồi.
Chờ Trịnh Thị Vĩ cáo từ ra về, Hề Hiểu Kiến cao hứng nói:
- Bí thư Hàn, thành phố ta năm trước đạt được thành tích tốt, tôi nghĩ chỉ cần Thành ủy một lòng đoàn kết, như vậy các hạng mục công tác của chúng ta năm nay nhất định sẽ tiến lên một bước.
Trong lời nói của anh ta, đã bỏ sót Ủy ban nhân dân thành phố, tuy nhiên Đảng là trung tâm lãnh đạo công tác, làm Bí thư Thành ủy, anh ta nói như vậy cũng không có gì là sai.
Hàn Đông hiểu được suy nghĩ Hề Hiểu Kiến, anh ta đang tỏ ý tiến thêm một hợp tác, nếu Hàn Đông đã nguyện ý, dù sao mục đích tranh đấu cũng chỉ vì làm việc tốt hơn mà thôi, khẽ mỉm cười nói:
- Tôi cũng rất có lòng tin với vấn đề này đấy.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 513: Nổi nóng.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Thông qua trao đồi ý kiến một lúc, giữa Hàn Đông và HềHiểu Kiến, lãi thêm một bước nữa xác định rõ việc hợp tác.Điều này khiến tâm trạng của Hàn Đông khá tốt, từ nay vềsau, có thể làm việc cho tốt rồi.
- Lựa chọn của mình không sai, Hề Hiểu Kiến cũng hiểuđạo lý hợp tác cùng có lợi.
Trong lòng Hàn Đông đang thầm nghĩ.
- Hơn nữa, mình nắm hơn nửa phiếu của hội nghị thường ủy, Hề Hiểu Kiến cũng không thể không hợp tác với mình, không thì cuộc sống của ông ta sẽ càng thêm khó chịu.
Hiện giờ Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến hợp tác, trên cơ bản là lấy Hàn Đông làm chủ đạo, dù sao Hàn Đông nắm giữ sáu phiếu thường ủy, bất luận là Hề Hiểu Kiến hay Hạ Kim Cường, đều không thể chống lại hắn. Quan hệ giữa chủ tịch thành phố và bí thư thành ủy vốn dĩ đã rất tế nhị, bình thường đã không có mấy khả năng hợp tác, hơn nữa HànĐông không hề tiến thêm một bước nữa thúc ép Hề Hiểu Kiến, mà ngược lại áp dụng sách lược hợp tác với ông ta, cứ như thế giữa Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường càng không thể làm cùng nhau rồi.
Tình trạng này khiến Hàn Đông vô cùng thỏa mãn, dù sao Hàn Đông chỉ là nhân vật thứ ba của thành ủy, hắn cũng không thể thể hiện thế quá mạnh, như vậy rất dễ để lại ấn tượng không tốt với người khác. Trung Hoa là một quốc gia tương đối truyền thống như thế, đặc biệt là người trong thể chế, truyền thống khiêm tốn rất được coi trọng, cho dù có năng lực mấy đi chăng nữa, có bối cảnh mấy đi chăng nữa, có nhiều người khó chịu với bạn, vậy sự phát triển của bạn sẽ gặp rất nhiều trở ngại.
Trong lòng Hàn Đông đối với tương lai của hắn đã xác lập chí hướng lớn, nên từ giờ trở đi, bắt đầu đắp nặn bản thân từ mọi phương diện.
- Trong bông có kim, Trương Thỉ có độ. Lão thái gia tặng mình tám chữ, đúng là lời vàng ngọc.
Hàn Đông nhớ tới lúc ban đầu mới đến thành phố Tân Châu, lời lão thái gia tặng hắn, hắn thêm một bước nữa cảm nhậnđược, kỳ vọng của lão thái gia đối với mình vô cùng lớn.
Ngẫm lại một chặng đường đi, Hàn Đông cảm thấy bản thân cũng miễn cưỡng làm được tám chữ mà lão thái gia yêu cầu, thực sự đã làm không ít, nhưng cũng không hề biểu hiện quá đắc ý. Đương nhiên rồi, bản thân tích lũy không ít danh tiếng, đặc biệt là ở tầng cao, đều đã có danh tiếng nhất định, nhưng đấy không phải là hắn cố tình làm vậy, mà là hiệu quả những việc bản thân mang lại, điểm này không phải là Hàn Đông có thể khống chế được. Dù sao HànĐông muốn làm việc, vậy những việc kia khiến bên trên quan tâm, đó cũng là chuyện rất bình thường, mặt khác nếu không phải Hàn Đông làm những việc như vậy, hắn cũng không thể có được sự đồng ý của nhiều người như vậy.
- Đại thọ 80 của lão thái gia, trung ương đều coi trọng như vậy, phó chủ tịch Cổ thay mặt trung ương đích thânđến chúc mừng, đấy biểu lộ rõ sức ảnh hưởng hiện giờ của lão thái gia tại trung ương. Mà hết thảy này, ở đời trước căn bản là không có khả năng!
Hàn Đông lẳng lặng ngồi ở đó suy tư một hồi
- Thủ trưởng Nam Tuần đích thân đến ngồi một lúc, đồng thời họ cũng chú ý đến mình rồi, những việc này đều liên quan đến việc mình làm ở thành phố Vinh Châu và Tân Châu à.
- Có thể nói, hiện giờ nền móng của mình đã làm được đủ tốt rồi, tiếp tục như vậy, không chỉ là việc đánh mạnh có thể được nữa rồi, phải dưỡng thành một loại khí chất mớiđược.
- Không sai, chính là khí chất, người làm việc lớn, ánh mắt, thủ đoạn, đều tự nhiên mà hình thành một loại khí chấtđặc biệt. Đây có thể là cái gọi là lề lối à, như vậy hiện giờmình phải bắt đầu chú ý bồi dưỡng rồi.
Hàn Đông biết, càng đi về phía sau, khi cấp trên chọn người thay thế, các phương diện khảo sát ngày càng nhiều. Dù sao càng về sau, cấp cao của Đảng, cơ bản sẽ không có nhân vật gọi là Nhất ngôn cửu đỉnh xuất hiện, nên nếu muốn thực sự làm gì đó khác biệt, thì cần phải đạt được sựtán thành từ rất nhiều phương diện mới được. Cái này so với tình hình lúc trước có sự khác biệt, giống như hiện giờ, chỉ cần có đôi chút hiểu biết thông thường, đều biết phó chủ tịch Cổ tương lai sẽ trở thành thủ trưởng số một, đây trên cơ bản là thủ trưởng Nam Tuần quyết định, bởi vì bố ông ta có sự quyết đoán và nắm quyền lực trong tay. Thếnhưng sau này, loại hiện tượng này, cơ bản là không có mấy khả năng.
Một mình ngồi ở văn phòng, Hàn Đông suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ rất xa, hắn càng đầy tự tin đối với tương lai.
Mãi đến khi Tả Nhất Sơn đi vào nhắc nhở đã hết giờ làm, Hàn Đông mới đứng dậy.
- Có nghĩ nhiều hơn, xa hơn, đều từ chân bắt đầu từng bước từng bước một.
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Xuống đến lầu, Vu Đại Lực đã lái xe chờ sẵn, Tả Nhất Sơnđi nhanh lên trước mở cửa, đợi sau khi Hàn Đông ngồi vào trong rồi, anh ta mới đóng cửa xe, từ sau xe vòng qua ngồi vào chỗ của phụ xe.
Xe chậm rãi đi ra ngoài, không bao lâu đã đến nhà khách số một, lúc xuống xe, Hàn Đông thấy Vu Đại Lực như có điều muốn nói lại thôi, liền hỏi:
- Đai Lực anh có chuyện gì sao?
Mặt Vu Đại Lực lập tức ửng đỏ, anh ta lắp bắp nói:
- Bí thư Hàn, tôi… tôi và Trương Mai đã quyết định rồi, muốn nhờ anh chủ trì hôn lễ cho chúng tôi.
Hàn Đông lập tức nở nụ cười, nói:
- Đây là chuyện tốt à, là lúc nào, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia.
- Định vào ngày 18 tháng chạp.
Mặt Vu Đại Lực ửng đỏ đem sự việc giới thiệu qua một chút, hóa ra bố mẹ Trương Mẫn đặc biệt tìm người xem ngày, nói ngày đó vừa thích hợp với bát tự của bọn họ, nên liền định xuống, bên Vu Đại Lực cũng không có người thân gì, bố mẹ anh ta đều đã mất, còn họ hàng thì bình thường cũng không liên lạc gì mấy, nên bên anh ta cũng không có chuẩn bị gì, còn bên Trương Mai, có bố mẹ cô quan tâm, mọi việc đều dễ làm.
Hàn Đông nghe xong nói:
- Đây là chuyện vui, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia, bên anh không có người thân, có thể gọi thêm bên Chu Chính. Nhất Sơn, đến lúc đó anh cũng phải chuẩn bị một bao lì xì lớn mới được à.
Tả Nhất Sơn mỉm cười nói:
- Đó là đương nhiên rồi, hiện giờ tôi đang bắt đầu để dành tiền.
Hàn Đông cười ha ha nói:
- Xem ra anh đang chuẩn bị tặng một bao lì xì lớn đây. Cóđiều Nhất Sơn tuổi anh cũng không nhỏ rồi, vấn đề cá nhân phải nhanh chóng giải quyết mới được, anh bây giờ đã là cán bộ cấp phó rồi, vấn đề cá nhân đối với sự phát triển của anh cũng rất quan trọng, gặp được người phụ nữ phù hợp, cũng phải nỗ lực theo đuổi đi. Sau này nếu muốn hẹn hò, nếu không có việc gì quan trọng, tôi đều cho anh nghỉ phép!
Mặt Tả Nhất Sơn lại đỏ lên, anh ta nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của bí thư Hàn, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của để cố gắng.
Trên thực tế, tuổi của anh ta còn lớn hơn Hàn Đông hai tuồi, thực sự là một thanh niên lớn tuổi rồi, người nhà anh ta đều gọi điện nhiều lần thúc dục anh ta nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân, có điều một mặt anh ta vẫn chưa có người thương, mà mặt khác anh ta là thư ký của Hàn Đông, công việc cũng nhiều, tạm thời cũng chưa gặp được người phù hợp. Đương nhiên, tuổi anh ta còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó rồi, muốn giải quyết vấn đề cá nhân cũng không phải là việc gì khó, có rất nhiều cô gái sẵn lòng gả cho người như anh ta.
Lại nói tiếp, tuổi Hàn Đông nhỏ hơn Tả Nhất Sơn một chút, nhưng đã là cán bộ thực quyền cấp phó giám đốc sở, mà hắn vẫn chưa thành hôn. Có điều tình huống của hai người có chút không giống nhau, huống chi Hàn Đông trên cơ bảnđã xác định kết hôn với Lữ Nhạc trong năm nay. Hiện giờVu Đại Lực nhắc đến việc kết hôn, Hàn Đông liền cảm thấy bản thân nên quan tâm đến người bên cạnh mình một chút.
Ăn cơm xong, Hàn Đông liền gọi điện cho Chu Chính, đểbuổi tối anh ta sắp xếp một chút, cùng đi ăn cơm.
- Sếp có việc gì tốt sao?
Chu chính cười ha ha hỏi, anh ta từ ngữ khí của Hàn Đôngđã nghe ra có gì vui mừng, bởi vậy nên không nhịn được mà hỏi vậy.
Hàn Đông nói:
- Không có việc gì thì không thể ăn cơm sao?
- Đương nhiên được, được ăn cơm cùng sếp là vinh hạnh của em à.
Chu Chính cười nói.
Hiện giờ Chu Chính là phó chủ tịch khu Cao Bình kiêm cục trưởng cục công an, thực quyền nắm giữ cũng không nhỏ, tuy vẫn chưa vào thường ủy, nhưng thực quyền nắm giữ so với những thường ủy ở danh sách phía sau cũng lớn vài phần. Hai người anh ta và ùy viên thường vụ phó chủ tịch khu Nguyên Á Văn hợp tác với nhau khá tốt, tuổi tác của bọn họ cũng xấp xỉ, đều là thân tín đáng tin cậy của HànĐông, bên trong khu tự nhiên cũng làm người khác chú ý. Ngoài ra bí thư khu ủy Cao Bằng Vương Dược Minh cũng là người bên Hàn Đông, nên hiện giờ bọn họ ở khu Cao Bình làm cũng rất tốt.
Buổi tối lúc ăn cơm, Hàn Đông gọi theo Vu Đại Lực, nghe nói Vu Đại Lực sắp kết hôn rồi, mọi người đều rất vui, để anh ta lấy trà thay rượu, và cùng anh ta tỏ ý chúc mừng.
Hàn Đông nhìn Chu Chính và Viên Thanh Yến, nói:
- Hai người cũng nên làm rồi đấy.
Chu Chính nói:
- Chúng tôi còn sớm mà.
Viên Thanh Yến giơ tay nhéo lên lưng ah ta một cái, nói:
- Bí thư Hàn, chúng tôi đang chuẩn bị, dự tính bước đầu trong khoảng nửa năm sẽ làm, đến khi đó bí thư Hàn nhấtđịnh phải tham gia à.
Hàn Đông cười nói:
- Nhất định sẽ tham gia.
Chu chính lúc này giơ tay chọc chọc Nguyên Á Văn, nói:
- Anh cười cái gì, anh và Tiểu Phương chuẩn bị khi nào tổ chức à.
- Tiều Phương?
Hàn Đông sửng sốt, lập tức nhìn về phía Nguyên Á Văn, nói:
- Xem ra cũng có tình hình à.
Nguyên Á Văn cười ha ha nói:
- Sự việc vẫn chưa đâu vào đâu, còn sớm mà.
- Thế sao?
Hàn Đông cười nhìn về phía anh ta, nói:
- Thế cũng phải nói một chút chứ.
Chu Chính nói:
- Sếp, Tiểu Phương anh gặp qua rồi, đó chính là lần chúng ta đi hát ở Ảo Mộng Thành, gặp một cô gái tên Phương Lyđấy, khá xinh, người nào đó đã bị hút mất hồn.
Hàn Đông nhớ lại, có điều về hình dạng của Phương Ly thì thực sự không nhớ ra.
- Ha ha, hóa ra cậu hoạt động ngầm à.
Hàn Đông cười nói, có điều vừa nghĩ tới cô Phương Ly kia xem chừng điều kiện gia đình rất bình thường, Nguyên Á Văn và cô ta nói chuyện yêu đương, cũng không nhất định có thể được bố mẹ cho phép à.
Nguyên Á Văn nói:
- Làm gì có, hiện giờ vẫn đang tiếp xúc mà, người ta chưa chắc đã ưng thuận kìa.
Nói đến đây, anh ta liền thở dài một hơi, lần đó ở Ảo Mộng Thành, anh ta thấy Phương Ly đáng yêu tội nghiệp, lập tức sự đồng cảm nổi lên, ngay tức thì cầm chai rượu lên đánh người. Sau khi sự việc này qua đi, trong đầu anh ta vẫn thường xuyên hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Phương Ly, mà dưới sự tình cờ của duyên phận, có một hôm anh ta trên đường gặp phải Phương Ly đang bày hàng ở vỉa hè, thấy cô ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, một tay chống cằm, trong lòng anh ta run lên, tiếp đó anh ta liền nghĩ cách đưa Phương Ly đến một đơn vị thuộc cục thu hút đầu tư làm, như vậy chí ít cũng là một công việc chính thức, tốt hơn nhiều lần so với việc bán hàng vỉa hè.
Sau đó cơ hội cho Nguyên Á Văn và Phương Ly nhiều hơn nhiều, trong lòng Nguyên Á Văn thầm nẩy sinh một chút tình cảm.
Chỉ có điều Phương Ly lại rất cẩn thận, cũng không tiếp nhận Nguyên Á Văn ngay. Dù cho Nguyên Á Văn sắp xếp công việc cho cô, cô cũng miễn cưỡng tiếp nhận, kiểu tính cách độc lập này của cô, càng khiến Nguyên Á Văn động lòng, trong khoảng thời gian này, hễ có thời gian là anh liềnđến tìm Phương Ly, Chu Chính và Nguyên Á Văn quen nhauđã lâu, nên đã rất quen đối với tình huống này.
Hàn Đông thấy bộ dạng của Nguyên Á Văn, cũng hiểu trong lòng anh ta chắc chắn có lo lắng, thầm thở dài, thầm nghĩ với tình trạng này của Nguyên Á Văn, chỉ sợ bố mẹ anh ta cũng không tùy ý đồng ý cho anh ta làm bạn với một cô gái bình thường.
Đây cũng không phải là vì Hàn Đông coi thường Phương Ly, mà là sự thực là như vậy, với bối cảnh của gia đình nhà Nguyên Á Văn, muốn tìm một người vợ, trên cơ bản cô gái kiểu nào cũng có thể tìm được.
Mọi người đã một thời gian dài chưa cùng nhau tụ họp, ăn xong cơm, liền cùng đến Ảo Mộng Thành chơi.
Chu Chính nói:
- Ảo Mộng Thành hiện giờ đổi chủ rồi, Ngụy Cẩm Phong nhượng lại cổ phần cho một người họ Tiền ở Thục Đô.
Hàn Đông cười nói:
- Quản anh ta nhượng lại cho ai, chỉ cần kinh doanh hợp pháp, chúng ta đều hoan nghênh.
Chu Chính là công an khu Cao Bình, đối với địa bàn ở đó anh ta đều rất quen thuộc, người quản lý Ảo Mộng Thành cũng đều biết anh ta, rất nhanh liền sắp xếp được một phòng.
Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện, còn Viên Thanh Yến thì ở một bên hát.
Hàn Đông nhìn gian phòng một chút, nói:
- Xem ra sau khi Ảo Mộng Thành đổi chủ xong, ở đây lạiđược sửa chữa lại à.
Chu Chính cười nói:
- Phòng này là phòng tốt nhất của Ảo Mộng Thành, người bình thường đều không lấy được.
Hàn Đông cười nói:
- Nói như thế cậu chính là nhân vật tai to mặt lớn rồi?
Chu Chính cười ha hả ói:
- Sao dám so với sếp chứ.
Mà lúc này, bên trong phòng quản lý của Ảo Mộng Thành, trong một căn phòng nhỏ, một người đang nhìn máy quay giám sát, hình ảnh trên đó, chính là phòng của bọn HànĐông.
- Chỉ uống rượu có ích gì!
Người đàn ông kia lộ ra nụ cười nhạt
- Khó khăn lắm mới bắt được bọn chúng đến, dù sao cũng phải lưu lại chút gì nha! Có điều xem cô gái kia, hẳn là không có quan hệ gì mấy với Hàn Đông, đoán chừng không chụp được pô ảnh nào.
Anh ta cầm điện thoại, bấm một số điện thoại, nói:
- Vương thiếu gia, Hàn Đông cùng vài người đến Ảo Mộng Thành rồi, đi vào cái phòng đó.
- Tốt, cơ hội đến rồi, nhất định phải chụp nhiều ảnh chút.
Bên kia điện thoại, chính là Vương Quân, y vừa nghe cuối cùng đã có cơ hội nắm được điểm yếu của Hàn Đông, trong lòng vô cùng hưng phấn.
- Nhưng, bọn nó không làm tiết mục gì cả, chỉ ngồi đó uống rượu, còn có một cô gái ngồi ở một chỗ hát!
Người đàn ông ở phòng giám sát nói.
- Hứ, mày não lợn à, không biết nghĩ cách à.
Vương Quân tức giận nói
- Chúng nó không có đàn bà, mày có thể nghĩ cách sắp xếp mà, tìm vài cô nàng xinh xắn vào trong, nói là gõ nhầm phòng rồi, sau đó mượn cơ hội ở lại đó, như thế thì cái gì cũng có rồi còn gì.
- Tôi biết rồi, Vương thiếu gia, tôi đi sắp xếp đây.
Người đàn ông đó cúi đầu khom lưng nói, tuy qua điện thoại, nhưng anh ta biểu hiện như là Vương Quân đang đứng trước mặt vậy.
Người đàn ông này tên là Tiền Hân Hoa, chính là người mà bọn Vương Quân bố trí quản lý Ảo Mộng Thành, mà ngoài ra Tiền Hân Hoa còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là tìm cơ hội chụp ảnh của Hàn Đông, đến lúc đó bọn Vương Quân dễ đối phó với Hàn Đông. Về căn phòng mà bọn HànĐông đang ngồi, cũng đã qua tân trang riêng biệt, trên sô pha mà bọn họ đang ngồi cùng với phía sau, đặc biệt đặt một ngọn đèn, như thế camera có thể chụp rõ người ngồi ởđó.
Tiền Hân Hoa đương nhiên nhớ rõ hình dáng của bọn Chu Chính - những người có quan hệ tốt với Hàn Đông, nên vừa thấy người Chu Chính đưa đến có Hàn Đông, lập tức sắp xếp bọn họ đến căn phòng này.
Gác máy của Vương Quân xong, Tiền Hân Hoa lập tức gọi một cuộc điên thoại, rất nhanh liền có một người phụ nữtrung niên đến, cô ta nũng nịu nói:
- Tổng giám đốc Tiền, anh có gì dặn dò à?
Tiền Hân Hoa dặn dò cô ta một lúc, người đàn bà đó liền nhận lệnh đi ra ngoài, không bao lâu, liền có ba cô gái ăn mặc trang điểm thời trang xuất hiện tại Ảo Mộng Thành, các cô vừa đi vừa cười nói, rất nhanh đã đến bên ngoài căn phòng chỗ bọn Hàn Đông.
Một cô nàng tiến lên gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, Chu Chính ngó đầu ra thấy đứng bên ngoài cửa là ba cô gái xinh đẹp, liền hỏi:
- Các cô tìm nhầm phòng rồi sao?
- Là ở đây à…
Cô gái gõ cửa vẻ mặt đầy vô tội, ngẩng đầu lên nhìn mặt cửa, nói:
- Không sai, hẳn là phòng này.
Nói rồi cô liền nhắm vào phía bên trong lách vào, Chu Chính dùng tay chặn lại, có điều cũng ngại động vào người cô gái kia, dù sao Viên Thanh Yến cũng ở một bên nhìn, cô cũng không phải là người thoải mái, làm không tốt thì eo lại bịgiày vò rồi.
Hai cô gái đằng sau cũng đi theo vào, các cô nhìn một cái, lập tức ánh mắt liền dừng lại trên khuôn mặt Hàn Đông.
Đó chính là mục đích của các cô chuyến này, vừa rồi các cô qua camera đã nhận đúng hình dạng của Hàn Đông, lần nàyđến dù chỉ ngồi một lát, các cô cũng phải cố tiếp cận đểtạo vài dáng với Hàn Đông, như vậy là nhiệm vụ của các côđã hoàn thành rồi.
- Ông chủ Hàn, hóa ra đúng là anh ở đây thật.
Cô gái dẫn đầu dịu dàng nói, liền bước nhanh về phía trước.
Ngoài ra hai cô gái còn lại cũng từ ngoài bước đến.
Mấy cô gái này trang điểm rất sành điệu, nhưng có chút hở hang, đặc biệt là phần vạt áo ở phần ngực, mở rất thấp, chú thỏ con màu trắng ở trước ngực cũng run run lên.
Hội Nguyên Á Văn đều có chút nghi ngờ nhìn mấy cô gái này, không hiểu mấy cô đến làm gì.
Hàn Đông cũng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm mấy cô gái này nhận lầm người rồi.
Lúc này cô gái dẫn đầu đến bên cạnh Hàn Đông, cũng không để ý đến Nguyên Á Văn ngồi bên cạnh, ngồi thẳng xuống, giơ tay ôm lấy vai Hàn Đông, suýt chút nữa thì hai chú thỏ trắng nhảy ra ngoài.
Còn hai cô gái kia liền từ bên ngoài vòng qua một bên, hai người đứng ra đằng sau sô pha, cúi người xuống, một trái một phải cúi đầu xuống hướng về phía mặt Hàn Đông, trong nháy mắt cô gái cúi đầu phía bên trái, ngực phía trước rơi thẳng ra ngoài.
- Cô làm cái gì thế?
Hàn Đông trầm giọng nói, lập tức đứng lên, nhưng lại bịchạm ngay vào đầu của cô gái phía đằng sau.
Cô gái kia kêu lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó vẻ mặt nũng nịu nói:
- Ông chủ, anh nhã nhặn một chút
Cái này đám Nguyên Á Văn cũng nhìn ra có gì không bình thường rồi, mấy cô gái này không thể nhận lầm ngườiđược.
Chu Chính lập tức đóng cửa lại, giận giữ hét:
- Làm cái gì vậy, tôi là cảnh sát đây!
Lúc này Nguyên Á Văn cũng tiến lên hỗ trợ.
Tả Nhất Sơn càng phẫn nộ mà xông lên, đẩy mạnh cô gái ở phía Hàn Đông một cái.
Chu Chính thấy thế, bản thân cũng không cần lên giúp, anh ta cau mày, lúc này liền rút điện thoại ra, nói:
- Lỗ Nghi Hữu, lập tức đưa người, bao vây hết Ảo Mộng Thành cho tôi, không cho bất cứ ai ra ngoài, ngoài ra bố trí người khống chế phòng quản lý của Ảo Mộng Thành, đây là mệnh lệnh, lập tức hành động.
Làm cảnh sát lâu như vậy, đồng thời cũng từng công tác ở hình sự tỉnh, kinh nghiệm của Chu Chính rất phong phú, hơn nữa tính cảnh giác của anh cũng rất cao, thoáng cái đã nhìn ra bên trong có vấn đề. Dù sao lúc trước, Hàn Đôngđến đây chơi cũng gặp phải có cô gái xông vào, lần này lại có chuyện như vậy, nên anh ta rất nhanh đã nghi ngờ Ảo Mộng Thành.
Cho dù đổi chủ của Ảo Mộng Thành rồi, nhưng vì an toàn trên hết của Hàn Đông, anh ta vẫn phải thận trọng một chút, nên trực tiếp để Lỗ Nghi Hữu đem người đến bao vây Ảo Mộng Thành.
Lỗ Nghi Hữu vốn dĩ là đồn trưởng đồn cảnh sát Thành Quan, hiện giờ đã là phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội hình cảnh, là thân tín của Chu Chính.
Nhận được điện thoại của Chu Chính, Lỗ Nghi Hữu biết sựviệc nhất định rất nghiêm trọng, nếu không thì Chu Chính cũng không cho người trực tiếp phong tỏa Ảo Mộng Thành như vậy. Dù sao Ảo Mộng Thành là nơi ăn chơi nổi tiếng ở thành phố Tân Châu, nếu phong tỏa nó, đến lúc đó rất có thể sẽ gặp phải rắc rối lớn.
- Cục trưởng Chu, có cần liên hệ với cục công an thành phố một chút không.
Lỗ Nghi Hữu vẫn rất thận trọng.
Chu Chính nói:
- Tôi biết, anh không cần lo những chuyện đấy, lập tức hành động, để lọt một người, tôi chỉ hỏi anh, anh đến nơi lập tức lên lầu gặp tôi.
Lúc này Hàn Đông đã thoát được khỏi mấy cô gái kia, hắn cũng cảm thấy sự việc vô cùng kỳ quặc, xem ra có người cố tính nhằm vào mình, không khỏi nhìn xung quanh một chút. Vừa nhìn, Hàn Đông đã lập tức hiều việc gì xảy ra.
- Hừ, muốn chết!
Hàn Đông tức giận nói, không cần biết là ai, đã dám ám hại mình, vậy thì đừng trách Hàn Đông không nể tình.
Chu Chính tiến lên nói:
- Sếp, tình hình có chút không bình thường, em đã cho người phong tỏa Ảo Mộng Thành rồi.
Hàn Đông gật gật đầu, nắm lấy mấy chén rượu trên bàn, liền dùng sức ném ra ngoài, loảng xoảng hai tiếng, hai cái camera trên tường liền bị đập nát.
Trong khi Tiền Hân Hoa đang ngồi trong phòng giám sát phấn khởi nhìn màn hình quan sát, bỗng hai ánh sáng màu trắng lóe lên, hình ảnh trước mắt liền biến mất, gã sửng sốt, lúc này biết hội Hàn Đông chắc chắn đã phát hiện ra rồi. Sắc mặt biến đổi ngay tức khắc, nghĩ một chút, liền tắt ngay máy tính nối với máy quay đi, ôm lấy máy tính vòng hai vòng, sau đó nhanh tức tốc lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi vải, cho máy chủ vào bên trong, sau đó dùng dây thắt lại, đem cái túi vải thả xuống dưới phía cửa sổ, đểnó rơi xuống bên bệ cửa sổ.
Làm xong xuôi các thứ, Tiền Hân Hoa thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay, liền tắt đèn trong phòng, sau đó đóng cửa vội vãđi xuống lầu.
Đến cửa, sắc mặt Tiền Hân Hoa lại biến đổi, cổng đã bịcảnh sắt chặn lại, một vài người vốn dĩ định vào Ảo Mộng Thành hát, cũng bị ngăn lại.
- Đứng lại!
Một viên cảnh sắt tiến lên chặn Tiền Hân Hoa lại
- Cảnh sát thụ lý án, mời anh đưa chứng minh thư ra.
- Xin lỗi à, tôi đến hát, chứng minh thư không mang theo người.
Tiền Hân Hoa bình tĩnh nói.
- Không có chứng minh thư, vậy anh tạm thời đợi đã, đợi chúng tôi làm việc xong mới có thể đi.
Viên cảnh sát đó đã nhận được mệnh lệnh, người không có chứng minh thư, nhất loạt đều không được cho đi dễ dàng. Cho dù có chứng minh thư, cũng phải kiểm tra người mớiđược đi. Mà quản lý và nhân viên làm việc Ảo Mộng Thành,đều không được đi.
- Dựa vào cái gì, lẽ nào chúng tôi ra ngoài đi hát, bất cứ lúc nào cũng phải mang theo chứng minh thư à.
Tiền Hân Hoa vẻ mặt đầy phẫn nộ hỏi, sau đó quay đầu nói với mấy người đang định đi ra ngoài:
- Các anh nói đúng không, cảnh sát cũng không được tùy tiện bắt người chứ.
Người cảnh sát chặn gã nói:
- Xin lỗi, chúng tôi không bắt anh, chỉ là mời anh phối hợpđiều tra mà thôi, đây là mệnh lệnh trong cục, mong các anh phối hợp.
- Hừ, tôi không phối hợp thì thế nào, tôi nói cho các anh biết, tôi quen lãnh đạo cục của các anh, coi chừng tôi khiếu nại các anh.
Tiền Hân Hoa miệng hùm gan sứa uy hiếp. Tuy gã đã đem máy tính của máy quay để trên bệ cửa sổ rồi, người bình thường cũng không thể phát hiện. Cho dù phát hiện cũng sẽ cho rằng đó là một cái túi bỏ đi, cũng không mất sức lấy lên xem, nhưng gã vẫn cảm thấy mình là ông chủ tốt nhất vẫn không nên có mặt ở hiện trường, đến lúc giải thích ra cũng tiện hơn chút.
Đúng lúc này, sắc mặt của những cảnh sát canh ở cửa bỗng nghiêm túc, quay đầu cúi chào với một viên cảnh sát đang vội vã chạy tới, miệng nói:
- Chào cục trưởng.
- Hừ.
Mã Vũ Kim đáp lại một cái, nói:
- Mọi người phải kỹ càng một chút, không được tùy tiện cho bất cứ ai đi, phải điều tra rõ ràng.
Mã Vũ Kim vừa nhận được điện thoại của Hàn Đông, tức khắc chạy đến, đồng thời anh ta còn gọi điện cho đội trưởngđội trinh sát Phương Lập Gia, để anh ta lập tức đưa ngườiđến hỗ trợ.
Hàn Đông thực sự cũng bị chọc tức rồi, có người cố ý nhằm vào hắn, hắn đương nhiên cũng không dễ dàng buông tay, lần này đã nắm được điểm yếu, đương nhiên lần này phảiđiều tra Ảo Mộng Thành một chút, để xem xem rốt cuộc ai là kẻ đứng đằng sau ngấm ngầm mưu toan.
Viên cảnh sát chặn Tiền Hân Hoa nói:
- Hiện giờ cục trưởng của chúng tôi cũng đến rồi, anh hãy phối hợp một chút đi, anh đăng ký thông tin của anh trướcđi, anh tên là gì?
- Tôi…tôi tên Hoa Hân Tiền…
Tiền Hân Hoa trong lòng lo lắng, liền khai báo một cái tên giả.
- Ông chủ Tiền, đây là sao?
Đúng vào lúc này, một người đàn ông ở bên ngoài muốn vào Ảo Mộng Thành chơi cao giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi, sao lại không cho chúng tôi vào à.
Tiền Hân Hoa trong lòng giật mình, giả vờ không nghe thấy.
Có điều sắc mặt thay đổi của anh ta, đã bị viên cảnh sát bên cạnh nhìn thấy, hơn nữa vừa rồi tiếng gọi của ngườiđàn ông kia, mọi người đều nghe thấy. Vì vậy một viên cảnh sát đi đến hỏi:
- Người nào là ông chủ Tiền?
- Là anh ta?
Người đàn ông cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn
- Anh ta chính là ông chủ Tiền của Ảo Mộng Thành, không phải các anh đang nói chuyện với anh ta sao?
Lần này sắc mặt Tiền Hân Hoa hoàn toàn tái nhợt, không ngờ thân phận của mình lại bị vạch trần như vậy. Hơn nữa còn xấu hổ đến nông nỗi này, vừa rồi mới nói mình đến hát, sau đó còn báo một cái tên giả, người hơi có chút thông minh, biết mình là kẻ có tật giật mình mà.
- Anh chính là Tiền Hân Hoa, ông chủ ở đây?
Người cảnh sát hỏi dò anh ta, nhìn anh ta từ trên xuống dưới hỏi:
- Anh không phải là người đến hát sao, không phải tên Hoa Hân Tiền à? Xảy ra chuyện gì thế?
- Tôi…
Tiền Hân Hoa cực kỳ sầu não, càng hận thấu xương đối với người đàn ông làm lộ thân phận của gã, nhưng không có cách nào cả, trong lòng anh ta vô cùng lo lắng, trên trán toát cả mồ hôi hột.
Hai viên cảnh sát tiến lên phía trước, một người bên trái môt người bên phải kẹp lấy gã, nói:
- Ông chủ Tiền, mời anh phối hợp làm việc với chúng tôi.
Tiền Hân Hoa hết hy vọng rồi, xem ra lần này y chạy không thoát rồi. Có điều y cũng không lo lắng lắm, chỉ cần cái máy tính kia không bị phát hiện, vậy mọi việc đều dễ giải quyết rồi, mặt khác y còn có người đằng sau, muốn bảo vệbản thân không có việc gì thì chỉ là chuyện nhỏ.
- Được, tôi phối hợp với các anh.
Tiền Hân Hoa nói.
Người cảnh sát chịu trách nhiệm dưới lầu liên lạc một chút qua bộ đàm cho Lỗ Nghi Hữu đang ở trên lầu, lập tức liền nói với hai viên cảnh sát kia:
- Đưa anh ta lên phòng 8 tầng 8 đi.
Tiền Hân Hoa nghe xong, mặt xám lại, phòng tám tầng 8, chính là phòng chỗ bọn Hàn Đông ở.
- Vâng!
Hai viên cảnh sát liền túm lấy Tiền Hân Hoa đưa lên lầu.
Trên lầu, mấy cô gái ăn mặc hở hang đã bị còng tay khống chế rồi.
Các cô đã bị dọa cho đến mức hoa dung thất sắc, vừa rồi các cô chỉ nghĩ rằng đây là ân oán giữa mấy ông chủ. Các cô phối hợp diễn kịch một chút, mỗi người có thể lấy được 5000 tệ tiền thù lao, hơn nữa còn được giới thiệu đến ThụcĐô để phát triển. Thế nhưng không ngờ lại dẫn tới nhiều cảnh sát như vậy, xem ra sự việc không hề đơn giản như trong tưởng tượng của các cô.
- Bỏ tôi ra, tôi không biết cái gì hết
Cô gái dẫn đầu lúc trước hoảng hốt lo sợ nói.
Hai cô giá còn lại cũng nói:
- Chúng tôi nhận lầm người thôi mà, không cần thiết phải làm thế này chứ.
Trong lúc các cô giãy dụa, bộ ngực trắng nõn rung lên, nhưng những người cảnh sát thụ lý án, một người cũng không dám nhìn bậy.
Không chỉ Chu Chính - cục trưởng khu Cao Bình, phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội hình cảnh cũng ở đây, thậm chíđến cục trưởng cục thành phố Mã Vũ Kim cũng tới rồi, sựviệc chắc chắn rất nghiêm trọng, ai cũng không dám qua loa, tránh xảy ra sai lầm gì thì phiền phức rồi.
Hàn Đông ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Lỗ Nghi Hữu đến bên cạnh Hàn Đông nói:
- Lãnh đạo, Tiền Hân Hoa ông chủ của Ảo Mộng Thành vừa rồi định chạy ra ngoài, bị bắt lại rồi, lập tức dẫn tới.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Trưng dụng mấy căn phòng, thẩm vấn riêng mấy cô này một chút, xem đến lúc đó xảy ra chuyện gì.
- Vâng!
Lỗ Nghi Hữu chào một cái, rồi lập tức dặn dò mấy viên cảnh sát đi làm.
Lúc này, hai viên cảnh sát bắt Tiền Hân Hoa đã đến nơi rồi, hiện giờ hai tay của Tiền Hân Hoa đã bị còng lại, y đã khôi phục lại như thường.
Vừa rồi dọc đường suy nghĩ một chút, Tiền Hân Hoa đã quyết định chủ ý rồi, bất luận thế nào, y cắn răng chịuđựng, dù sao đằng sau có bọn Vương Quân, bản thân đến lúc đó chắc chắn không có việc gì. Hơn nữa lần chỉ cần giữđược máy tính thu hình, đó chính là lập được công rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít lợi ích.
Hàn Đông nhìn một cái, liền nói:
- Để những người không liên quan ra ngoài.
Chu Chính liền để mấy viên cảnh sát kia đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bọn Hàn Đông, ngoài ra còn có Mã Vũ Kim, Lỗ Nghi Hữu ở đó.
Hàn Đông đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tiền Hân Hoa một lúc, nói:
- Anh tốt nhất nên thành thật khai báo, đừng hòng có bất cứvọng tưởng nào, người đằng sau mày không có khả năng giữcho anh vô sự được!
- Khai báo cái gì?
Tiền Hân Hoa ngụy biện nói:
- Tôi không biết cái gì hết, tôi vừa mới tiếp nhận Ảo Mộng Thành chưa lâu, các người bắt tôi làm gì, tôi cũng không phạm tội gì cả.
Y đương nhiên biết người đứng trước mặt là phó bí thư thành ủy thành phố Tân Châu Hàn Đông, có điều dựa vào những gì y biết, người này sở dĩ có thể leo nhanh như vậy, chỉ là do có chỗ dựa đằng sau là trưởng ban tổ chức tỉnh ủy chống lưng. Nhưng vừa nghĩ đến người phía sau mình, có người của chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch tỉnh chống lưng, y liền cảm thấy không có gì to tát cả.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn y một cái, cũng không phí lời, nhìn Chu Chính một cái.
Chu Chính liền tiến lên bắt đầu thẩm vấn nói:
- Tiền Hân Hoa, trong phòng này có máy quay giám sát là làm sao? Còn nữa anh sắp xếp ba cô gái này đến là như thếnào? Thành thật khai báo cho tôi!
Tiền Hân Hoa đã xác định tư tưởng, dù sao hỏi gì đều không biết, đem tất cả mọi chuyện thoái thác sạch.
Một lát sau, một viên cảnh sát đến báo cáo, ba người cô gái lúc trước đều khai báo hết rồi, là nhận được chỉ thị của Tiền Hân Hoa đặc biệt đến quấy rối Hàn Đông, đồng thời còn nói văn phòng của Tiền Hân Hoa có một máy tính, là lúc trước các cô nhận người trên máy tính.
- Đem máy tính đến đây.
Chu Chính thở phào một hơi, chỉ cần máy tính vẫn còn, vậy thì bất luận là tư liệu gì, đều có thể xóa được, vừa rồi mấy cô gái kia cứ lao đến, chắc chắn là bị chụp một ít tấm ảnh không hay rồi.
Lỗ Nghi Hữu đích thân đem theo hai viên cảnh sát, cùng một cô gái đến văn phòng của Tiền Hân Hoa, rất nhanh đã phát hiện máy chủ của bộ máy tính không còn nữa.
Nhận được báo cáo Chu Chính lập tức cau mày, dặn dò:
- Để phía dưới tăng cường kiểm tra, bất kỳ người nào ra ngoài đều phải kiểm tra vật tùy thân, ngoài ra bố trí người tiến hành lục soát toàn diện.
Tiền Hân Hoa bị ngăn chặn ở dưới lầu, bởi vậy Chu Chính vững tin, máy vi tính hẳn là còn đang bên trong Ảo Mộng Thành, cho nên anh ta cũng không lo lắm
Hàn Đông cũng vô cùng phẫn nộ, người phía sau màn này rất rõ ràng là cố ý nhằm vào chính mình, thiết bị theo dõi kia cũng là cố ý chuẩn bị đích. Ngày hôm nay bởi vì không có phụ nữ bên người mình, Tiền Hân Hoa thậm chí còn đặc biệt sắp xếp phụ nữ tới phục vụ, xem ra người phía sau màn thực sự là bỏ ra không ít công phu đây
- Lãnh đạo, hay mọi người về trước đi, bên tôi tiến hànhđiều tra chỗ này, có tình hình gì lập tức báo cáo
Mã Vũ Kim tiến lên nói.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng được, ở đây giao cho các anh vậy
Sau đó Hàn Đông liền cùng đám người Sau đó Hàn Đông liền xuống lầu, tại cửa chỉ thấy không ít người đang chờkiểm tra chứng minh nhân dân, người có giấy tờ đều bị giữlại, đợi sau đó kiểm tra
Đi tới bên ngoài, sau khi lên xe, Hàn Đông thở ra một hơi thở, trong lòng có chút quá đè nén, ông chủ trước đây của Ảo Mộng Thành là Ngụy Cẩm Phong con trai Ngụy Dụ Vĩ, lẽ nào tất cả đều là Ngụy Cẩm Phong làm
Thế nhưng Ngụy Cẩm Phong đã chuyển giao Ảo Mộng Thành cho người khác, có lẽ y chuyển nhượng cũng chỉ là một ngụy trang, là vì thoát khỏi hiềm nghi mà thôi
Trả lại một chiêu, Hàn Đông tắm rửa, sau đó gọi điện thoại cho Chu Chính, biết được cảnh sát vẫn đang tiến hànhđiều tra, máy vi tính kia vẫn chưa tìm được.
- Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được!
Hàn Đông trầm giọng nói
- Mặt khác, tăng mạnh điều tra nhân viên Ảo Mộng Thành, tìm ra người phía sau màn. Ngoài ra các anh có thể điều tra tình hình thực tế trong việc chuyển nhượng Ảo Mộng Thành, cần thiết thì có thể bảo Ngụy Cẩm Phong hiệp trợđiều tra
- Tôi biết làm gì rồi. Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt
Chu Chính kiên định đáp, đối phó Hàn Đông chính là đối phó mình, anh ta đương nhiên phải toàn lực ứng phó. Hơn nữa, bên trong Ảo Mộng Thành cũng không đơn giản, muốn mượn cớ điều tra, đó là rất dễ. Chỉ mỗi chuyện gái tiếp viên thì đãđủ rồi. Nay cộng thêm chuyện thiết bị camera trong phòng, muốn thu thập Ảo Mộng Thành, rất dễ tìm ra cái cớ
Đương nhiên hiện tại tối then chốt chính là tìm được máy vi tính kia, không thể để nó lọt ra ngoài. Tuy rằng HànĐông và mấy cô kia không có quan hệ gì, hơn nữa các cô cũng khai rõ là được người khác sai khiến, thế nhưng đây liên quan đến danh dự của Hàn Đông, cho dù là một chút việc thôi cũng không thể thả lỏng được
Một giờ sáng, khi Hàn Đông vừa đi vào giấc ngủ, Chu Chính gọi điện thoại tới, nói cho Hàn Đông, bộ máy kia đã tìm được rồi.
- Vậy là tốt rồi, thu đội trước, người của Ảo Mộng Thành cũng bắt giữ lại, ngày mai lại tiếp tục thẩm vấn ba, các anh cũng vất vả rồi
Hàn Đông nói, hắn đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải tìm cho bằng được người phía sau màn, muốn xem rốt cuộc là ai ở phía sau ám hại mình. Cho dù Ảo Mộng Thành không có vấn đề, muốn thu thập nó cũng không khó, huống chi vấn đề của nó còn không ít, cho nên Hàn Đông cũng sẽ không có nửa phần lưu tình
- Để mình biết là ai sai khiến, mình nhất định sẽ khiến gã ta hối hận
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ nói.
Hắn lần này thực sự tức giận rồi, vốn nhất quán lâu nay, thủ đoạn của Hàn Đông rất ôn hòa, thế nhưng tại Ảo Mộng Thành đã là lần thứ hai gặp phải chuyện rồi, đồng thời đối phương còn là cố tình nhằm vào chính mình, cho nên HànĐông nhịn không được nữa phải phát tiết rồi
Ngay trong đêm đó, Chu Chính cho người suốt đêm luân phiên thẩm vấn Tiền Hân Hoa, đủ loại thủ đoạn đều dùng tất, bị đèn công suất lớn chiếu rọi, Tiền Hân Hoa chịu đựng một đêm, rốt cục chịu không nổi thẩm vấn đã kiệt sức, vào 10 giờ sáng đã cung khai tất cả những gì mình biết
Chu Chính sáng sớm tới phòng giam, lấy được khẩu cung, liền lập tức vừa gọi điện thoại cho Hàn Đông, nói sơ qua tình hình, vừa đi nhanh tới phòng làm việc của Hàn Đông
- Lãnh đạo, đây là khẩu cung của Tiền Hân Hoa, hắn cũng là bị người sai khiến
Chu Chính đem bản ghi chép giao cho Hàn Đông nói.
Hàn Đông nghiêm mặt, tiếp nhận ghi chép nhìn lướt qua, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó coi. Nghĩ không ra chuyện này không ngờ là đám người Vương Quân gây ra, hơn nữa con trai Lý Trọng Hỉ là Lý Bằng Phi cùng nhúng tay vào, xem ra bọn họ thực sự là chê mình sống lâu quá
- Vậy đi, đem bản khẩu cung copy một phần cho tôi, bản gốc anh giữ đó trước, tên Tiền Hân Hoa kia, nên xử lý thếnào thì cứ làm, theo trình tự thụ án, Ảo Mộng Thành cũng vậy luôn
Hàn Đông nghiêm mặt nói.
Chu Chính gật đầu, lập tức nhận lấy bản khẩu cung đi ra ngoài tìm Tả Nhất Sơn
Hàn Đông cười nhạt hai tiếng, lập tức liền cầm lấy điện thoại, gọi vào số thư ký Lã Tuấn Khải nguyên là thư ký bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, nói:
- Chào chủ nhiệm Lã, tôi là Hàn Đông, bí thư Nguyên có rỗi không? Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo bí thư Nguyên, phiền anh xin chỉ thị
Lã Tuấn Khải nghe thanh âm của Hàn Đông vô cùng nghiêm túc, nói:
- Chào bí thư Hàn, bí thư Nguyên đang cùng chủ tịch tỉnh nói chuyện, hay anh đợi 5 phút nữa gọi lại, thế nào
- Cũng được, tôi đợi lát nữa gọi lại
Hàn Đông nói.
Cúp điện thoại, Hàn Đông liền gọi vào số của phòng làm việc Triệu Nhạc.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 514-1: Đêm nay em thuộc về anh. (1-2)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Hàn Đông gọi điện cho Triệu Nhạc, đem sự việc từ đầu đến cuối nói qua một chút, cũng không có gì giấu diếm, Triệu Nhạc nghe rồi vô cùng tức giận, nói:
- Không ngờ hai đứa chúng nó làm như vậy! Hàn Đông cậuđi Thục Đô một chuyến đi.
Lời nói của anh ta rất bình thản nhưng lại rất có phân lượng. Vương Quân và Lý Bằng Phi thực sự rất quá đáng, thông qua cách này để đổ oan cho Hàn Đông, hoàn toàn phá vỡ qui tắc, dù sao giữa Hàn Đông và bọn họ cũng không có khúc mắc đến mức không bỏ qua được.
Hàn Đông tuổi còn trẻ, đã là cán bộ thực quyền cấp giámđốc sở, vấn đề tác phong cá nhân này, rất là quan trọng. Tuy đây chẳng qua là bị vu oan, nhưng ảnh của Hàn Đông cùng ba cô gái kia bị truyền ra ngoài, vẫn có ảnh hưởng không tốt với Hàn Đông. Dù sao hiện giờ Hàn Đông đã tạo dựng được lý tưởng lớn, hắn cũng không muốn tương lai bịtruyền ra những tin tức không hay có liên quan đến hắn. Còn một điểm nữa, đó chính là lần trước Lý Trọng Hỉ tại cuộc triển lãm thu hút đầu tư của ủy ban nhân dân tỉnh cố tình tìm cớ phê bình hắn, tuy ngay sau đó Nguyên Hằng Kiện đã nói đỡ cho Hàn Đông, nhưng Hàn Đông cũng không tìm Lý Trọng Hỉ tính sổ, không ngờ bây giờ con trai của ông ta lại ở đằng sau lập mưu tính kế hãm hại mình, nếu Hàn Đông vẫn không phản kích, thì cũng không phù hợp với tính cách của hắn.
Người không phạm ta ta không phạm người, người phạm ta thì ta ắt phạm người! Nói cách khác, không hỏi han đến, vậy sẽ bị coi là một kẻ nhu nhược.
Đối với bạn bè, Hàn Đông đương nhiên ôn hòa như gió xuân, nhưng với kẻ địch và đối thủ, Hàn Đông lại không nểtình chút nào.
Đương nhiên, sự việc lần này, liên quan đến chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao và phó chủ tịch tỉnh Lý Trọng Hỉ, Hàn Đôngđương nhiên phải hành sự thận trọng. Con trai gây họa, tính sổ phải tính với bố của bọn chúng. Hàn Đông và đám người Vương Quân và Lý Bằng Phi dù tuổi tác ngang tầm, nhưng thứ bậc thì không giống nhau. Trong mắt HànĐông, đám người Vương Quân chỉ là bọn trẻ con bị chiều hư thôi, không chọc được vào Hàn Đông, Hàn Đông cũng không vung tay bạt tai trẻ con, nhưng người lớn sẽ không tránh khỏi rắc rối tìm đến.
Gác máy, Chu Chính đã cầm bản khẩu cung copy đến, HànĐông nghĩ một chút, liền giữ lại bản gốc, bản copy để Chu Chính giữ.
- Tôi sẽ đi Thục Đô một chuyến, Chu Chính cậu tiếp tục tăng cường điều tra, đem những thứ phía sau Ảo MộngThành rađiều tra rõ ràng, đến lúc sẽ dùng đến.
Hàn Đông nói.
Chu Chính gật gật đầu nói:
- Lãnh đạo yên tâm, em nhất định sẽ làm rõ những thứ có liên quan đến phía sau của Ảo Mộng Thành.
Anh ta thấy Hàn Đông muốn đi Thục Đô, biết Hàn Đông lần này thật sự nổi giận, Tiền Hân Hoa kia là thay Vương Quân và Lý Bằng Phi quản lý Ảo Mộng thành, Hàn Đôngđi Thục Đô lần này, chỉ sợ là đến tìm mấy tên kia tính sổ.
Hàn Đông liền dẫn Tả Nhất Sơn xuống lầu, sau đó cho VuĐại Lực lái xe đến Thục Đô.
Trên xe, Hàn Đông lại gọi điện cho Lã Tuấn Khải thư ký của Nguyên Kiện Hằng, lần này Hàn Đông muốn nói với anh ta, hắn chuẩn bị đến Thục Đô một chuyến, hy vọng ngày mai có thể báo cáo công tác với Nguyên Kiện Hằng.
Lã Tuấn Khải nói:
- Bí thư Nguyên vừa bàn ông việc với chủ tịch tỉnh Yến xong, bí thư Hàn Đông hiện có muốn báo cáo công tác bây giờ không?
Với anh ta, việc của Hàn Đông hiển nhiên rất gấp, vậy thì qua điện thoại báo cáo cũng được. Đây cũng vì là Hàn Đông, nếu là người khác, Lã Tuấn Khải căn bản không phải hỏi thế, đừng nói là một phó bí thư thành ủy, dù là chủ tịch thành phố, bí thư thành ủy, cũng không phải lúc nào muốn nói chuyện điện thoại với bí thư tỉnh ủy cũng được đâu.
Hàn Đông hiện giờ đã bình tĩnh lại, hắn nói:
- Sự việc lần này tôi phải gặp mặt bí thư Nguyên để báo cáo mới được, phiền anh xem sáng ngày mai bí thư Nguyên có thời gian không?
Hắn bây giờ đi Thục Đô, lúc đến đó cũng 4, 5 giờ rồi, đồng thời Hàn Đông chuẩn bị đi gặp Triệu Nhạc, cùng ông ta nói chuyện một chút sau đó đi gặp Nguyên Hằng Kiện, nên sắp xếp thời gian vào sáng ngày mai cho dễ.
Lã Tuấn Khải là thư ký của Nguyên Hằng Kiện, đương nhiên biết được sắp xếp của Nguyên Hằng Kiện, sáng mai Nguyên Hằng Kiện có thời gian, anh ta liền nói với HànĐông, cụ thể thế nào đợi anh ta báo cáo cho Nguyên Hằng Kiện sau đó quyết định.
Hàn Đông biết quá trình này là bắt buộc, dù sao cho dù Lã Tuấn Khải biết Nguyên Hằng Kiện rất quý mình, nhưng việc gặp hay không gặp, Lã Tuấn Khải không thể làm chủ thay Nguyên Hằng Kiện được à, nên anh ta nhất định phải báo cáo trước với Nguyên Hằng Kiện một chút.
Khi Lã Tuấn Khải báo cáo với Nguyên Hằng Kiện, cố ý nhắcđến bộ dạng nghiêm trọng của Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện cũng không hỏi thêm, chỉ bảo anh ta sắp xếp thời gian ngày mai. Hàn Đông cảm ơn Lã Tuấn Khải, sau đó ngồi trên xe nhắm mắt lại, liền nghĩ đến sự việc này rốt cuộc sẽ diễn biến thế nào.
Chuyện lần này, Hàn Đông cũng không biết Vương Quân và Lý Bằng Phi làm thế nào mà lại hùa với nhau, nhưng hai tên này dám âm mưu mình như vậy, Hàn Đông ngoài việc tìm bố chúng tính sổ, chắc chắn cũng không thể bỏ qua cho chúng như thế. Cho dù Hàn Đông không tự tay động thủ, nhưng cũng không ngại để cho người khác tìm bọn chúng tính sổ.
Nên khi xe sắp tới Thục Đô, Hàn Đông bấm số gọi Lữ Nam Phương, nói với anh ta tối nay cùng ăn cơm.
Lữ Nam Phương trong điện thoại cười nói:
- Vừa lúc, anh cả đang nghỉ hai ngay, buổi tối uống vài chén.
- Được thôi, tôi cũng lâu rồi không cùng ăn với anh Trung Nguyên.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, hiện giờ hắn nghĩ lại, tên Vương Quân sở dĩ muốn đối phó hắn, chỉ sợ vẫn có liên quan đến việc lần trước Lữ Trung Nguyên đưa mấy tên kia về dọa nạt, như vậy xem ra, hắn để bọn họ đối phó với Vương Quân và Lý Bằng Phi những tên con ông cháu cha này, cũng là chuyện đương nhiên.
Xe đến Thục Đô vẫn chưa đến 5 giờ, cách giờ tan tầm còn khoảng một giờ, Hàn Đông liền đến văn phòng của Triệu Nhạc.
Dương Mạn Phàm thư ký của Triệu Nhạc đương nhiên biết Hàn Đông, nhìn thấy Hàn Đông anh ta rất khách khí dẫn Hàn Đông vào trong văn phòng. Triệu Nhạc vẫn ngồi cạnh bàn làm việc viết lách, thấy Hàn Đông đến, bèn đặt bút xuống, đi đến khu tiếp khách ngồi.
Hàn Đông ngồi xuống, cũng không nói thêm gì, trực tiếp lôi bản ghi chép ra cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc nhận lấy xem một lúc, sau khi nhanh chóng xem một lượt, nói:
- Sự việc này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, Hàn Đông cậu muốn làm thế nào?
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, con trai phạm sai lầm, bố cũng phải có cái gì đó bàn giao chứ. Những cái khác, tôi chả muốn quản.
Lần này hắn buồn bực, nên trong lòng quyết định nhân cơ hội này gây phiền phức cho mấy thằng cha già, còn về bọn nhỏ, hắn đã quyết định cho Lữ Nam Phương đi xử lý rồi.
Triệu Nhạc khẽ cau mày nghĩ một lát, sau đó nói:
- Ừ, đúng là phải để bọn họ cho một lời giả thích, sự việc này, tôi nghĩ cách giải quyết tốt nhất, là cậu cứ đi báo cáo với bí thư Nguyên một chút, tôi tin bí thư Nguyên nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.
Mặt Hàn Đông lập tức lộ ra nụ cười, hắn hiểu ý của Triệu Nhạc, hơn nữa lúc trước hắn đã liên lạc với Lã Tuấn Khải thư ký của Nguyên Hằng Kiện, ngày mai sẽ đi báo cáo công việc. Đến gặp Triệu Nhạc trước, chỉ là tiến thêm một bước làm rõ ý tưởng của mình có khả thi hay không thôi, không ngờ Triệu Nhạc lại trực tiếp chỉ ra để sự việc cho Nguyên Hằng Kiện giải quyết cho thỏa đáng.
- Sáng mai tôi đi gặp bí thư Nguyên.
Hàn Đong mỉm cười nói.
Triệu Nhạc hài lòng gật đầu, vừa nói chuyện với Hàn Đông một hồi, Triệu Nhạc liền mời Hàn Đông tối nay đến nhà ông ăn cơm, Hàn Đông vì đã hẹn với Lữ Nam Phương rồi, nênđã từ chối.
Từ văn phòng của Triệu Nhạc đi ra, Hàn Đông liền bảo VuĐại Lực đưa hắn đến cửa Sư Tử lầu, sau đó để Vu Đại Lực và Tả Nhất Sơn tự do hoạt động, ngày mai hắn sẽ gọi cho Tả Nhất Sơn sau.
Lữ Trung Nguyên và Lữ Nam Phương đã đến rồi, ngoài ra cũng không có ai khác, ba anh em họ cũng khó được tụ tập cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Hiện giờ Lữ Trung Nguyên đã là tham mưu trưởng của trường quân khu đặc công Thục Đô, ngoại trừ có việc đại sự gì, thì anh ta cũng sẽ không bận rộn như trước kia nữa.
Hàn Đông đem việc hắn đến Thục Đô nói qua một chút, lập tức Lữ Trung Nguyên và Lữ Nam Phương vô cùng phẫn nộ.
- Mấy tên tiểu tử này đúng là coi trời bằng vung rồi, dám làm thế, xem anh xử lý chúng nó.
Lữ Trung Nguyên tức giận nói, cau mày, không khỏi lộ ra một luồng sát khí.
Lữ Nam Phương nói:
- Đúng thế, dám mưu hại Tiểu Đông như thế, không xử lý bọn chúng, thật coi lão hổ không uy là mèo ốm à.
Hàn Đông nói:
- Lần này em đến Thục Đô, sáng mai gặp bí thư Nguyên, bọn chúng làm bậy, em cũng không động đến chúng, nhưng bố chúng dù sao cũng phải có ý kiến gì mới được.
Lữ Trung Nguyên gật gật đầu nói:
- Hàn Đông cậu đi làm việc của cậu, bên chúng tôi cậu không cần lo. Anh không tin chơi không chết chúng nó. Ngoài ra, Yến Sơn Cao có một tên em rể Phùng Đường Hiệt là ban hậu cần quân khu tỉnh, đến lúc đó cùng xử lý, bên Yến Cao Sơn, thì để Nguyên Hằng Kiện giải quyết vậy.
Lữ Nam Phương nói:
- Đúng thế, nhà họ Vương làm kinh doanh, bọn chúng lấy bất động sản là chính, dính dáng đến Phùng Đường Hiệt nhiều, nên bắt đầu từ mặt này, chắc chắn có thể bắt được nhược điểm.
Hàn Đông không khỏi cười, xem ra Lữ Nam Phương nắmđược không ít thông tin à. Có điều như vậy cũng tốt, việc ởđây giao cho hai anh em họ, mọi chuyện đều dễ giải quyết, dù sao việc ở khu quân sự tỉnh hai anh em bọn họ làm một chút cũng không tốn sức.
- Những việc đó em không quản, các anh muốn làm, dù sao chú ý có lý có chứng cứ hữu hình là được.
Hàn Đông cười nói.
Lữ Nam Phương cười ha hả nói:
- Đó là đương nhiên, bọn anh đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật à.
Ăn cơm xong, mấy người cùng đi uống trà một lát, trênđường Ngưu Chí Không gọi cho Lữ Nam Phương, biết HànĐông ở Thục Đô, liền chạy tới.
Hơn chín giờ, mọi người lại cùng nhau đi ăn khuya.
- Anh Đông, em mời anh một chén.
Ngưu Chí Không nâng chén nói:
- Anh Đông anh đến Thục Đô, cũng không liên lạc với em à?
Hàn Đông nói:
- Cũng không phải, lần này chủ yếu đến là có chút việc cần làm.
Ngưu Chí Không nói:
- Làm việc cũng phải ăn cơm, nghỉ ngơi mà, anh Đông thật quá coi như người ngoài rồi, em và Nam Phương là an hem, sau này có việc gì nhớ gọi điện cho em nhé.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Được.
- Làm gì thế?
Lúc này một tiếng hét truyền đến, Hàn Đông nghe âm thanh dường như rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra là của ai.
Mọi người đều là người quen, ăn đêm dĩ nhiên là giống người bình thường ăn ở một hàng ăn nhỏ có vẻ sạch sẽ ở ven sông, như thế mới có hứng thú
Không xa trước mặt bọn Hàn Đông, bày một cái bàn, ở đó có một đám người vừa uống rượu vừa lớn tiếng nói chuyện, tiếng kêu là từ bên đó truyền tới.
Ngay sau đó lại một trận cười vang, một người đàn ông vênh váo nói:
- Va phải rượu của anh, nói một tiếng xin lỗi là được rồi à. Uống cùng anh em vài chén coi như xong, bằng không, ha ha…
- Dựa vào cái gì hả?
Cô gái kia bực tức nói,
- Chỉ là va phải một bình rượu mà thôi, chúng tôi bồi thường anh một bình không phải là được rồi sao?
- Ha ha, nói được đơn giản, cô nói đền là được sao?
Có một người đàn ông cười nói, tiếng cười đó thật khó nghe, giống như là một con sói dữ nhìn thấy môt chú dê nhỏ hưng phấn mà kêu lên vậy.
Hàn Đông lúc này đã nhìn ra giọng nữ kia là ai rồi, là Lục Oánh, một thời gian không gặp, nhất thời không nhận ra giọng cô.
- Gặp phải người quen rồi.
Hàn Đông đứng lên nói.
Bước nhanh đến, thấy Lục Oánh và hai cô gái đứng với nhau, khuôn mặt tức giận của cô, trên mặt đỏ bừng, mà trước mặt các cô ấy, là mấy tên bộ dạng côn đồ, tên nào cũng tóc dài, có một tên còn đeo khuyên trên tai.
- Rượu mời không uống uống rượu phạt à.
Một tên côn đồ giơ tay cầm một trai bia không lên, gõ nhẹ nên trên bàn, xem bộ dạng gã, dường như Lục Oánh khôngđáp ứng điều kiện của gã, gã sẽ động thủ liền.
Hàn Đông nhíu nhíu mày, đến gần Lục Oánh, trầm giọng nói:
- Sao lại thế này?
- Anh Đông…
Lục Oánh chợt giật mình, sau đó vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó chỉ về phía trước mấy tên côn đồ nói:
- Anh ta bắt nạt em, lợi dụng em, anh Đông anh phân xửcho em.
- Thế à?
Hàn Đông nhìn về phía mấy tên côn đồ, mấy tên đó vừa nhìn là đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ biết bắt nạt
Ức hiếp mấy cô nữ sinh, dám thừa cơ lợi dụng người ta, trong lòng Hàn Đông vốn đã không thoải mái, đến lúc này sắc mặt cũng không tốt rồi.
- Ơ à, mới đến mấy thằng công tử bột à, thế nào, muốnđánh nhau phải không.
Năm tên côn đồ ngồi ở đó đều đứng dậy cả, trong tay đều cầm chai bia lên.
Trong đó thoạt nhìn là bọn chúng vì cái tên côn đồ kia khinh thường liếc Hàn Đông một cái, nói:
- Tiểu tử muốn anh hùng cứu mỹ nhân à, nói cho mày biết, cô em này làm đổ rượu của tao, tối nay không tiếp bọn tao uống mấy chén, thì đừng hòng rời đi.
Hàn Đông lạnh lùng cười, nói:
- Để tao xem xem chúng mày có bản lĩnh gì.
Lúc này lái xe của Lữ Trung Nguyên đi tới, anh ta hạ giọng nói với Hàn Đông:
- Ở đây giao cho tôi đi.
Hàn Đông gật gật đầu, nhịn lại ý định động thủ xử lý mấy thằng cha này, nói với Lục Oánh:
- Không sao rồi, đi thôi.
Nói xong, Hàn Đông xoay người đi về phía sau, hắn đương nhiên tin tưởng lái xe của Lữ Trung Nguyên, cỏ thể được LữTrung Nguyên chọn làm lái xe, thân thủ chắc chắn không phải nói, xem thân thủ của Vu Đại Lực là biết rồi, mấy tên côn đồ kia hẳn không phải là đối thủ của anh ta.
Lục Oánh có chút nghi hoặc, có điều vẫn nghe lời HànĐông, nói với hai cô gái kia:
- Chị Dương, chị Vương, đây là bạn em, không sao, các chịđi về trước đi.
Bịch, bịch…
Lúc này hai tiếng khó chịu vang lên, cũng là mấy tên cônđồ kia thấy Hàn Đông khinh thường bọn chúng, thẹn quá hóa giận mà chuẩn bị dùng cái chai đập Hàn Đông, nhưng bị anh lái xe kia chặn lại.
Thân là một thành viên đặc công, động thủ rồi đương nhiên sẽ không lưu tình, quyền cước cùng sử dụng, hai ba cái đã đánh ngã mấy tên côn đồ kia xuống đất, ú ớ mà kêu la.
Lục Oánh kinh ngạc quay đầu nhìn qua, sau đó liền quay người bước theo Hàn Đông. Còn hai người đồng nghiệp của cô, lúc này sợ ngây người, có điều rất nhanh đã phản ứng kịp, lập tức xoay người rời đi, các cô đều là nhân viên chính phủ, liên lụy đến việc đánh nhau ẩu đả sẽ không tốt.
- Hàn Đông sao anh lại ở đây à?
Lục Oánh đi đến bên Hàn Đông, ngước đầu nhìn Hàn Đông, trong đôi mắt hiện lên sự phấn khởi.
Hàn Đông nói:
- Anh và vài người bạn đến đây ăn đêm.
- Thật sao, vậy chúng ta đúng là có duyên à, em và đồng nghiệp cũng ăn đêm ở đây, vừa chuẩn bị đi, ai mà biếtđược lại gặp chuyện như vậy.
Lục Oánh hơi bĩu môi, nói:
- Tên đó thật quá đáng, không ngờ còn tranh thủ sờ tay em.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Các em ăn xong rồi à, thế về sớm một chút đi.
Lập tức môi Lục Oánh càng cong lên, cô giơ tay khoác lấy tay Hàn Đông nói:
- Anh Đông, anh thật không thú vị gì cả, nói đến Thục Đô sẽ tìm em, gặp em còn đuổi em đi.
Cô nàng mặc một bộ trang phục công sở màu đen, trên mặt trang điểm nhẹ, quyến rũ hơn vài phần so với lúc đi học, lúc làm nũng thật khiến người bên cạnh thần hồn điênđảo.
Hàn Đông cười khổ sở, nói:
- Anh cũng không phải bận quá, thêm nữa ngày mai em không phải còn đi làm sao, không về sớm một chút làm saođược.
Lục Oánh đong dưa cánh tay của Hàn Đông, dịu dàng nói:
- Không sao cả, bây giờ vẫn sớm mà, về cũng chẳng có việc gì làm, đi thôi, anh Đông hôm nay mời anh và bạn anhđược rồi, em nói rồi, anh đến Thục Đô em mời anh ăn cơm.
Hàn Đông chỉ cảm thấy một cái gì tròn nổi lên đầy đặn ép vào cánh tay hắn, không khỏi rung động trong lòng, trongđầu không khỏi hiện lên những hình ảnh kiều diễm, Lục Oánh đúng là cô bé to gan, lúc trước Hàn Đông giúp cô, cô lại muốn lấy thân đền đáp, nếu không phải Hàn Đông giữvững, chỉ sợ đã nuốt mất cô. Lúc này Hàn Đông bị cô động vào, không khỏi nhớ tới tình hình bên trong ở nhà khách huyện ủy Vinh Quang, thân hình trắng nõn của Lục Oánh như đang phảng phất trước mặt.
Tuy nhiên Hàn Đông nhanh chóng phản ứng trở lại, thầm hổ thẹn, đã lâu không gặp Lục Oánh rồi, làm sao lại chợt nhớ đến chuyên cũ. Nhẹ nhàng gạt cnahs tay một chút, kết quả Lục Oánh lại ôm chặt hơn, cái đầy đặn lại đè chặt thêm, như thế làm Hàn Đông rất xấu hổ.
Dù sao đằng trước là Lữ Trung Nguyên, Lữ Nam Phươngđang nhìn, bọn họ là anh ruột của Lữ Nhạc, thấy hắn và cô gái khác lằng nhằng, khó tránh khỏi trong lòng bọn họ không có thành kiến. Tuy bản sắc đàn ông, đặc biệt là đàn ông ưu tú như Hàn Đông, đằng sau có mấy người phụ nữcũng là chuyện bình thường, cho dù là những lãnh đaọ cấp cao, đằng sau cũng có những câu chuyện, nhưng có những việc mọi người trong lòng đều rõ, nhưng lại không thể đưa ra ngoài sáng được, dù sao mọi người cũng phải nể mặt nhau một chút.
- Đừng như thế, người khác đang nhìn vào kìa.
Hàn Đông nói:
- Đi thôi, ra đây ngồi, đợi chút anh đưa em về.
- Được thôi.
Lục Oánh lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó buông lỏng tay của Hàn Đông ra, vẻ mặt như là trẻ con đạt được thứđồ chơi muốn có đã lâu vậy.
- Xin chào tổng giám đốc Ngưu
Lục Oánh cũng quen Ngưu Chí Không. Dù sao lúc trước cô và Yến Lâm từng làm cho xí nghiệp của nhà Ngưu thị, đồng thời cũng gặp qua ông chủ trẻ vài lần, cũng có chút ấn tượng.
Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương cũng có chút ấn tượng với cô gái này. Thấy thế Hàn Đông cũng không giới thiệu họ nữa.
Lục Oánh vẻ mặt cười tủm tỉm, cầm chai bia từ bên LữTrung Nguyên lên, cũng khéo mồm, cuộc gặp cũng nhanh chóng sôi nổi lên.
Hàn Đông không khỏi buồn cười, xem ra Lục Oánh sau khiđi làm đã có không ít rèn luyện.
Thấy Lục Oánh uống rất vui vẻ, Hàn Đông liền nói:
- Mai không phải là em phải đi làm à, uống ít thì tốt hơn.
Lục Oánh vẫn rất khí thế nói:
- Không sao, hôm nay rất vui, nào, anh Đông mời anh một ly.
Hàn Đông bất đắc dĩ chạm ly với cô một cái.
Uống mấy vòng, mặt Lục Oánh đỏ bừng, ánh mắt đungđưa, có hơi chút say rượu.
Hàn Đông liền nói:
- Bảo cô đừng uống nhiều!
Lục Oánh lại nắm lấy bình rượu rót rượu, vừa nói:
- Không sao, em còn uống được…
- Thôi đi, đừng uống nữa.
Hàn Đông liền giật lấy trai rượu của cô, nói với mọi người:
- Tối nay như thế đi, không ngờ gặp phải con sâu rượu
- Em không phải là con sâu rượu, em còn uống được à…
Lục Oánh bất mãn nói
- Em…
Ngưu Chí Không bật cười, nói:
- Được rồi, tối nay thế như vậy đi. Hàn Đông anh không sao chứ?
Hàn Đông nói:
- Anh không sao.
- Thế anh lái xe đưa cô ấy về đi.
Ngưu Chí Không nói.
Hàn Đông nói:
- Không cần, tôi gọi xe đến đưa cô ấy về, ngày mai đỡ phải trả xe cho anh, tôi ngày mai xong chuyện sẽ về.
Tuy Lữ Trung Nguyên và Lữ Nam Phương ở một bên xem, nhưng Hàn Đông cũng không thể mặc kệ Lục Oánh, chỉ là trong lòng Hàn Đông còn có chút buồn bực, Lục Oánh này thể hiện quá rồi, không ngờ lại uống nhiều như vậy.
Lữ Trung Nguyên đứng lên nói:
- Hàn Đông cũng uống rượu rồi, không nên lái xe, gọi xeđưa về là được rồi.
Sau đó mọi người đều tự đi về, Hàn Đông dìu Lục Oánh gọi một xe taxi, ngồi lên xe xong hỏi:
- Lục Oánh em ở chỗ nào?
Lục Oánh hai tay kéo lấy cánh tay Hàn Đông, mặt ửng hồng, mắt long lanh như nước, cứ như vậy nhìn thẳng vào HànĐông, sau đó nói:
- Em không muốn đi về, em muốn uống rượu nữa!
Hàn Đông cau mày nói:
- Đều đã uống say rồi, còn uống gì nữa, về nghỉ ngơi đi.
- Không, em không về.
Lục Oánh bỗng nhào đến, ôm chầm lấy Hàn Đông, ngực áp vào người Hàn Đông, cô nói:
- Anh Đông, em đi về với anh, được không…
Hàn Đông thầm buồn rầu, cô bé này uống rượu say rồi bắtđầu làm tới đây
- Nói cái gì cơ, em đi về đi, ngủ một giấc là được.
Hắn cảm nhận được, Lục Oánh có lẽ trong lòng có chuyện gì, không thì tối nay đã không dễ say như thế.
- Vậy em để anh xuống xe đi.
Lục Oánh giơ hai tay ôm lấy cổ Hàn Đông, bĩu môi nói:
- Hoặc là để em về với anh, hoặc là anh để em lại xe, em một mình đi uống rượu.
- Em…
Hàn Đông quả thực hết chỗ nói rồi, sao cô bé này học được kiểu đùa giỡn bất đắc dĩ, lẽ nào đi làm học được chiêu này, xem bộ dạng cô, Hàn Đông cũng không thể mặc kệ cô.
- Có đi hay không?
Tài xế taxi sốt rượt nói, trong lòng nghĩ tên công tử bọt này làm sao vậy, cô bé xinh như thế muốn về nhà cùng anh ta, anh ta lại cứ từ chối, lẽ nào anh ta không được.
Hàn Đông rơi vào đường cùng, cũng chỉ còn cách nói cho lái xe biết địa chỉ tiểu khu hắn ở ở Thục Đô.
Không bao lâu đã tới, Hàn Đông trả tiền, dìu Lục Oánh xuống xe, cô bé này xem ra lên cơn say rồi, cả người đều rớt trên người Hàn Đông, hai tay ôm chặt lấy cổ Hàn Đông, như là sợ buông lỏng Hàn Đông sẽ chạy mất không bằng.
Lên lầu rồi, Hàn Đông người đầy mồ hôi, mà cô bé kia trênđường cứ ngâm nga hát, chỉ là một từ cũng không rõ.
- Anh Đông, anh lâu rồi không ôm em à.
Lúc Hàn Đông đang mở cửa, Lục Oánh nhẹ nhàng nói với Hàn Đông, hơi nóng thổi vào tai Hàn Đông.
Hàn Đông cười khổ sở, nói
- Anh ôm em lúc nào, em uống nhiều rồi.
- Ha ha..
Lục Oánh bật cười, với lên hôn lên mặt Hàn Đông một cái, sau đó nói:
- Anh Đông, đêm nay em là của anh!
Hàn Đông vừa mở cửa, nghe vậy trong lòng run lên.
Còn mặt Lục Oánh lại đầy đắc ý, nụ cười hạnh phúc, lẩm bẩm:
- Anh Đông, vốn dĩ hôm nay tâm trạng em rất không tót, nhưng gặp được anh, tâm trạng em tốt ngay lập tức, em cảm thấy rất hạnh phúc, chúng ta đúng là có duyên phận, bằng không sao lại đến Thục Đô lúc này, còn khiến em gặp phải rồi.
Hàn Đông đóng cửa lại, nói:
- Em nghĩ nhiều quá rồi, tắm một cái rồi ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt thôi.
Căn hộ này Hàn Đông mua cũng không ở mấy, nhưng bên trong điện nước đều có, Hàn Đông thỉnh thoảng đến ThụcĐô ở cũng rất tiện.
- Anh Đông, anh bế em đi tắm!
Lục Oánh ôm lấy cổ Hàn Đông nói, cô hôm nay đặc biệt thoải mái, đôi mắt long lanh như làn thu thủy.
Hàn Đông thở dài một tiếng nói:
- Vậy thì thôi, em ngủ sớm một chút đi.
Mặc dù Hàn Đông thấy Lục Oánh rất xinh đẹp, nhưng chođến bây giờ Hàn Đông vẫn không muốn làm gì cô, HànĐông đã có Lữ Nhạc, Kiều San San, Bạch Vũ Giai, hắn cũng không muốn gánh thêm khoản nợ tình nữa.
Đưa Lục Oánh vào phòng, Hàn Đông nhìn một chút, bên trong vẫn rất sạch sẽ, cũng không có bụi bặm gì, liền nói:
- Được rồi, em ngủ đi, ngày mai dậy sớm đi làm.
- Không được đi.
Lục Oánh dịu dàng nói, rồi lại nhào vào người Hàn Đông, lúc này cúc áo trước ngực cô đã bung ra rồi, lộ ra áo len trắng bên trong, hai ngực đầy đặn như sắp nhảy ra ngoài vậy.
- Đừng như vậy.
Hàn Đông nói, trong lòng có chút đè nén, sớm biết cô như thế, lúc trước giải quyết phiền phức của cô, đưa thẳng cô vềnhà cho lành.
- Anh có phải là đàn ông không hả.
Lục Oánh đột nhiên hạ giọng, kèm tiếng khóc nức nở, khiến Hàn Đông nghe trong lòng run lên.
Mà lúc này tay phải của Lục Oánh nhấc lên, lập tức vén áo len của mình lên, lập tức bộ ngực trắng đầy đặn hiện ra trước mắt Hàn Đông.
Cô bé này được nuôi khá tốt, trong đầu Hàn Đông vụt qua ý nghĩ đó.
- Anh Đông, lại đây, đêm nay em thuộc về anh!
Lục Oánh thở hổn hên nói, hai mắt đầy nồng cháy.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé