- Cẩn thận thì tốt hơn. Tôm Công, ngươi đi cùng với Cua Bà vào trước. Huyệt động Tiêu Viêm Hải Cốc rất phức tạp. Các ngươi mở đường trước, đoàn người này đi ở giữa, còn lão phu sẽ áp phía sau.
Đông Hải Long Vương vạch kế hoạch.
Đường Tiêu nhìn thấy thân ảnh của Vi Liên cùng với Cua Bà biến mất ở chỗ sâu bên trong huyệt động. Nhưng giờ phút này hắn căn bản không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ba lão già Đông Hải Long Vương hy vọng có thể bắt Viêm Quy chứ không muốn gặp bất cứ một dung nham quái thú nào trên đường. Đường Tiêu ngược lại thì hy vọng đám dung nham quái thú kia có thể xuất hiện, tốt nhất là thực lực ngang với mấy ngàn binh tôm tướng cua. Song phương đánh nhau ngươi chết ta sống, bất phân thắng bại thì Đường Tiêu sẽ thừa cơ để chạy trốn.
Nhưng trước khi chưa lấy được Định Hải Thần Thạch thì Đường Tiêu chưa muốn rời đi. Hắn muốn có được một vũ khí mạnh như Như Ý Kim Cô Bổng.
Đội ngũ mấy ngàn người lục tục tiến vào bên trong huyệt động. Đông Hải Long Vương vỗ vai Đường Tiêu:
- Tiểu hữu, chúng ta xuất phát, ngươi không nên thừa dịp hỗn loạn để đào thoát. Lão phu đã gieo vào mấy ngàn Hải Bạo Trùng vào trong kinh mạch của ngươi. Một khi ngươi cách lão phu một khoảng cách vượt quá trăm trượng, thì đám Hải Bạo Trùng này sẽ tự nổ tung. Đến lúc đó ngươi có một trăm cái mạng cũng không đỡ nổi.
- Hải Bạo Trùng?
Đường Tiêu sắc mặt khó hiểu. Hắn tuy chưa từng nghe nói qua thứ này, nhưng có thể xâm nhập vào kinh mạch của con người thì chắc hẳn chẳng phải là vật tốt.
- Haha, chúng là thượng cổ kỳ trùng do lão phu nuôi dưỡng, xếp thứ mười một trong bảng xếp hạng thượng cổ kỳ trùng. Nó đã trải rộng toàn thân của ngươi. Nếu như không có trợ giúp, ngươi không thể bắt nó trục xuất ra ngoài.
Đông Hải Long Vương nói xong, cơ thể của Đường Tiêu giống như có mấy ngàn con kiến bò qua, rất khó chịu, thiếu một chút nữa là ngã xuống mặt đất.
- Ngươi khi nào đã đem số lượng côn trùng này cấy vào trong cơ thể ta?
Đường Tiêu sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Trà và món ăn mà lão phu cho ngươi ăn đều có trứng của Hải Bạo Trùng. Trứng côn trùng này nhỏ đến nỗi ngươi không nhận ra. Cho nên ngươi căn bản không thể phát giác. Nhưng mỗi Hải Bạo Trùng này đều tâm linh tương thông với lão phu. Nếu như ngươi thành thật mà nghe theo hết thảy những gì lão phu căn dặn thì lão phu tuyệt sẽ không khiến chúng nó làm ra bất cứ chuyện gì xấu. Nếu như không….Hắc hắc…
Đông Hải Long Vương lộ ra nụ cười âm hiểm.
- Ngươi là một võ giả Thiên Nguyên cấp lại dùng thủ đoạn này đối phó với một võ giả Địa Nguyên cấp sao?
Đường Tiêu sau khi nghe nói đến Hải Bạo Trùng, sự phẫn nộ đối với Đông Hải Long Vương đã đến cực hạn, nhưng lại không thể phát tác ra ngoài.
- Loài người các ngươi quá mức giảo hoạt. Lão phu chỉ sớm đề phòng mà thôi, đâu có gì sai.
Đông Hải Long Vương vuốt râu cười, vẻ mặt không cho là đúng.
- Ta sẽ theo lời của Đông Hải Long Vương ông mà làm.
Đường Tiêu giờ phút này không thể không tạm thời hướng Đông Hải Long Vương chịu thua.
Đường Tiêu đã chứng kiến sự lợi hại của Linh Hỏa Phong xếp thứ mười bảy trong bảng thượng cổ ký trùng. Hiện tại thượng cổ ký trùng xếp hạng thứ mười một chính là Hải Bạo Trùng. Thực lực còn mạnh hơn Linh Hỏa Phong. Hơn nữa còn cả ngàn con. Đây không phải là nói giỡn. Một khi nổ tung thì Đường Tiêu xác thực có mười cái mạng cũng không đủ.
- Chà, như vậy cũng tốt. Chỉ cần không có tâm tư gì khác thì lão phu sẽ không đối với ngươi như vậy.
Đông Hải Long Vương gật đầu thỏa mãn, sau đó thúc giục Đường Tiêu lên đường.
Đường Tiêu âm thầm thở dài, sau đó tiến vào trong huyệt động. Huyệt động này tuy nằm sâu dưới đáy biển, nhưng nó lại không có nước biển tràn vào. Trong huyệt động giống như có đồ vật sền sệt nào đó tồn tại, dường như áp suất không khí ngăn cản nước biển tràn vào. Mà sau khi đi vào, Đường Tiêu lại có cảm giác tiến nhập vào trong cấm chế. Bên tai vang lên không ít tiếng nổ của kim loại, và khiến cho người ta có chút buồn ngủ.
Đường Tiêu đương nhiên không dám để cho mình rơi vào trạng thái mơ màng. Hắn đề cao cảnh giác, đồng thời thừa dịp này dùng linh phù hướng vào bên trong thân thể mình một phen.
Tuy không cảm giác được có những Hải Bạo Trùng tồn tại, nhưng Đường Tiêu xác thực có một loại cảm giác khác thường, giống như ngũ tạng lục phủ, tất cả những kinh mạch trong cơ thể đang có dị vật. Điều này khiến cho Đường Tiêu cảm thấy không thoải mái.
Nhưng giờ phút này Đường Tiêu ngoại trừ trong lòng không ngừng chửi bới và nguyền rủa Đông Hải Long Vương thì xác thực chẳng còn biện pháp nào để khống chế. Nhưng Đường Tiêu sẽ nhớ kỹ việc dùng Đông Hải Long Vương thế lực để ép buộc hắn. Chuyện nhục nhã như thế này, về sau chỉ cần hắn còn một cái mạng, sau khi tiến vào Thiên Nguyên cấp, nhất định sẽ trở về tim Đông Hải Long Vương để trả mối nhục ngày hôm nay.
Huyệt động hắc ám tương đối dài. Mấy ngàn binh tôm tướng cua dưới sự dẫn dắt của Tôm Công Cua Bà mất hai canh giờ mới đến được một chỗ khá rộng. Đông Hải Long Vương ôm lấy Đường Tiêu, xẹt qua mấy ngàn binh tôm tướng cua bay đến bên cạnh Tôm Công Cua Bà.
- Tạm thời chỉ có thể đến đây. Phía trước đang có một tầng Tiêu Viêm Thạch Bích dày đặc ngăn chặn. Chúng ta ở chỗ này động thủ đả thông nó.
Tôm Công Cua Bà hướng Đông Hải Long Vương nói một tiếng.
Cua Bà cánh tay nhoáng một cái, một càng cua cực lớn xuất hiện trước mặt bà. Tôm Công cũng đồng dạng duỗi ra một tôm ngao khổng lồ. Từ bề ngoài nhìn thấy, cái càng cua cùng với tôm ngao vô cùng uy mãnh. Nếu như không nhìn kỹ thì thật không dễ dàng phân biệt được chúng có cái gì khác nhau.
Đông Hải Long Vương thì hời hợt mà vươn ra một long trảo. Long trảo vừa ra, uy mãnh vô cùng. Càng cua và tôm ngao lập tức mất đi thần thái, giống như một đồ trang sức đẹp đẽ quý giá đột nhiên xuất hiện một viên kim cương cực lớn khiến cái đồ trang sức kia lập tức mất đi ánh hoàng kim của nó.
Càng cua, tôm ngao và long trảo ngay ngắn hướng bức tường thạch bích phóng tới. Tiêu Viêm Thạch Bích ở tận cùng dưới đáy biển, so với bức tường đồng vách sắt bình thường còn muốn cứng hơn nhiều. Càng cua, tôm ngao và long trảo cùng chộp vào bức tường, giống như kim thạch tương giao, lóe ra điện quang kịch liệt, từng bước từng bước chui vào. Đường Tiêu ngược lại lại nhớ tới cái máy khoan điện kiếp trước của mình.
Vi Liên cũng đã đến bên cạnh Tiêu Viêm Thạch Bích, cầm một con dao găm, thoáng một phát chém vào bức tường kia. Nhưng một dấu vết cũng không lưu lại trên bức tường. Nhìn động tác của nàng thì đoán được cảm xúc của nàng đang rất buồn bực, chỉ muốn trút giận vào cái bức tường đó mà thôi.
Đường Tiêu lấy ra cái Giải Kềm Kích, đi đến bên cạnh Vi Liên, giúp cô chém vào bức tường. Nhưng sau một nhát chém, hắn mới phát hiện vách tường Tiêu Viêm Thạch Bích này là dùng hàn thiết vạn năm dưới biển sâu mà tạo thành. Giải Kềm Kích rõ ràng chỉ có thể chém ra một số lỗ nhỏ trên đó.
- Vi Liên!
Đường Tiêu hướng Vi Liên truyền âm một câu. Mặc dù biết ba lão già kia có khả năng sẽ dùng thần niệm tập trung nghe lén đoạn đối thoại giữa hắn và Vi Liên, nhưng Đường Tiêu vẫn quyết định mạo hiểm, hướng Vi Liên bày tỏ thân phận của mình rồi sau đó cùng với nàng rời khỏi đây.
Bởi vì cơ hội bỏ trốn rất có thể trôi qua tức thì. Một khi Vi Liên chần chừ thì sự việc sẽ trở nên phiền toái.
Vi Liên nghe được Đường Tiêu truyền âm, khẽ cau mày nhưng không có xoay đầu lại.
- Ta là Biệt Đồng. Tôn Văn chỉ là một thân thể của ta. Từ Ma Ngục Chi Địa rời khỏi….
- Ta không biết ngươi, đừng đến làm phiền ta.
Vi Liên sau khi nói với Đường Tiêu một câu thì xoay người đến bên cạnh Cua Bà, giọng nói hoàn toàn lạnh lùng, thậm chí tính cách hoàn toàn không giống như nàng lúc trước.
Đường Tiêu có chút thất thần. Hắn như thế nào cũng không đoán ra được ở Ma Ngục Chi Địa đã xảy ra chuyện gì. Vi Liên như thế nào lại lưu lạc đến đây. Hơn nữa, hắn chủ động hướng nàng biểu lộ thân phận, nhưng lại bị nàng lạnh lùng cự tuyệt.
Hẳn là nàng lo lắng ba lão già kia sẽ phát hiện cái gì, cho nên cố ý tỏ ra lãnh đạm như thế? Nhưng không biết vì cái gì, Đường Tiêu lại cảm thấy không phải là nguyên nhân này.
- Tiểu tử, món vũ khí này của ngươi là từ hàn thiếc ngàn năm dưới biển sâu chế tạo ra sao?
Giải Bà đột nhiên có chút ngẩn người đi tới chỗ Đường Tiêu, khẽ vươn tay đoạt lấy cái kích hình càng cua của hắn.
- Này, có biết lịch sự khi mượn đồ vật của người khác không?
Đường Tiêu oán hận mà nhìn cái kích bị Giải Bà cướp lấy. Vả lại hắn không có năng lực để đoạt lại. Hơn nữa, vừa rồi thái độ của Vi Liên như vậy khiến Đường Tiêu giờ phút này cảm thấy phiền muộn.
- Không phải là mượn mà là đoạt. Cái kích này thuộc về ta.
Giải Bà lạnh lùng nói một câu, thu hồi cái kích của Đường Tiêu rồi trở về bên cạnh Long Vương và Hà Công.
Ta….sẽ giết! Đường Tiêu trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Giải Bà, lập tức đem bà ta liệt vào trong danh sách những đối tượng cần giết sau này.
Tuy cái kích hình càng cua hiện tại là một trong những vũ khí đã bị Đường Tiêu loại bỏ, nhưng vũ khí này lại giúp Đường Tiêu không ít. Trước khi tìm biện pháp tế luyện lại lần nữa, ít nhất hắn có thể ấn núp trong đó. Không ngờ tới đã bị Giải Bà cướp đi một cách vô lý như vậy.
Hôm nay xem như là phiền phức rồi. Vốn vị Đông Hải Long Vương gieo vào người mấy ngàn Hải Bạo Trùng, rồi lại bị thái độ của Vi Liên khiến cho không hiểu ra sao. Hiện tại lại còn bị Giải Bà cướp đi cái kích. Thật sự không biết mình đã phạm phải cái gì mà phải nhận tình cảnh như vậy.
Dưới sự liên thủ công kích của Giải Bà, Đông Hải Long Vương và Hà Công, Tiêu Viêm Thạch Bích chung quy đã bị đả thông. Hơn nữa còn tạo ra một không gian dung hỏa thật lớn.
Một không khí cực nóng, mang theo những đốm lửa nhỏ từ trong động cuốn ra, khiến cho mấy ngàn binh tôm tướng cua kêu lên loạn xạ. Cũng may, biển lửa này chỉ xuất hiện bên ngoài, sức nóng không quá cao. Nếu không, Đường Tiêu đã có một số lượng tôm nướng cua nướng nóng sốt ăn rồi.
Những binh tôm tướng của dưới đáy biển này tu vi không thấp. Ít nhất cũng là Địa nguyên cấp bốn. Cho nên, sức nóng này tuy người bình thường không thể chịu đựng được, nhưng đối với chúng mà nói cũng chẳng có vấn đề gì quá lớn.
Đạt tới thực lực Địa Nguyên cấp năm, thực lực Địa Nguyên đỉnh phong của Đường Tiêu, đương nhiên lại càng không sợ sức nóng loại này. Chỉ là cương khí hộ thể sẽ bị chậm rãi tiêu hao một ít.
Sau khi có một cơn gió nóng từ bên trong đập vào mặt, rất nhanh bị áp lực bên ngoài làm giảm xuống. Nhiệt độ chênh lệch trong ngoài là khác nhau. Hai binh tôm tướng cua vừa nãy bị cơn gió nóng đẩy ngã cũng đều vững vàng thân hình, chạy về đội ngũ của mình.
Đông Hải Long Vương đã cấy vào trong cơ thể Đường Tiêu Hải Bạo Trùng. Hơn nữa Đường Tiêu cũng không cách nào chạy ra khỏi phạm vi hơn trăm trượng cách ông ta. Hiện tại lại không giống như lúc trước, gắt gao trông chừng Đường Tiêu, mà bắt đầu lớn tiếng chỉ huy đội ngũ sẽ vào thám thính Tích Viêm Hải Cốc:
- Cửa vào Tích Viêm Hải Cốc đã được mở ra. Hà Công Giải Bà, hai người ra lệnh cho thuộc hạ của mình không được hỗn loạn, theo trật tự giống như trước mà tiến vào.
Hà Công và Giải Bà từng người xuất lĩnh thuộc hạ của mình, ngay ngắn mà tiến nhập vào trong động. Đường Tiêu không có cách nào loại trừ Hải Bạo Trùng trong cơ thể, chỉ phải đứng xa mà nhìn Đông Hải Long Vương, tận lực không ly khai khỏi phạm vi một trăm trượng.
Trước kia dùng người khác làm khôi lỗi, rồi đem người ta đùa giỡn trong tay. Lợi dụng những thủ đoạn cưỡng ép bắt người khác hàng phục. Không có ngờ tới mình cũng có một ngày bị người khác cưỡng ép đùa bỡn trong tay như vậy.
Đường Tiêu lau mặt, mau chóng điều chỉnh tâm trạng của mình. Tuy tình thế hiện tại rất bị động. Nhưng hắn tin tưởng với trí thông minh của mình, rất nhanh có thể tìm ra kế thoát thân. Ngoài ra còn có vận khí không gì so sánh nổi của hắn, cũng sẽ giúp hắn mỗi lần gặp dữ sẽ hóa lành.
Nhìn xuyên qua vách tường của Tiêu Viêm Thạch Bích đã bị Đông Hải Long Vương, Giải Bà và Hà Công mở ra, bên trong đập vào mắt là một chi sắc màu hồng. Nhưng trên mặt đất không phải tất cả đều là dung nham, mà là từng hồ dung nham độc lập. Những hồ dung nham này, vẫn có những tảng đá lớn cứng rắn có thể bước qua lại.
Trong không khí tràn ngập khí lưu huỳnh, khiến cho người ta cảm giác rất không thoải mái, giống như là đi trong núi lửa vậy.
- Dung nham này tương đối ổn định, sẽ không phát sinh chấn động dưới đáy biển. Chỉ cần không phát sinh chấn động dưới đáy biển, những quái thú dung nham kia cũng không xuất hiện nhiều. Do đó chúng ta sẽ dụ bắt Viêm Quy rất thuận lợi.
Đông Hải Long Vương hướng bốn phía quan sát rồi đưa ra kết luận.
- Chỉ mong hết thảy đều thuận lợi.
Giải Bà lộ ra sự không lạc quan cho lắm.
Bởi vì Giải Bà đã cướp cái kích trong tay Đường Tiêu, Đường Tiêu hiện tại đối với bà ta thù hận còn hơn Đông Hải Long Vương. Xem bà càng ngày càng không vừa mắt. Hiện tại trong nội tâm Đường Tiêu không ngừng nguyền rủa, hy vọng lập tức phát sinh chấn động dưới biển. Và ba lão già kia bị quái thú dung nham giết chết thì thật là tốt quá.
- Phía trước chính là Tiêu Viêm Hải Cốc. Các binh tôm lớn tôm nhỏ, từng người đứng vào hàng ngũ của mình. Đừng đùa giỡn với đám dung nham này.
Sau hai canh giờ, ở đằng trước, Hà Công chỉ tay về phía trước, sau đó căn dặn đội ngũ binh tôm của mình.
Đoạn đường này, bởi vì có một số binh tôm tướng cua vì đùa giỡn và không hiểu chuyện nên không cẩn thận rơi vào bên trong dung nham, lập tức bị đốt cháy.
Đường Tiêu ngược lại có chút kỳ quái. Những binh tôm tướng cua này thực lực tu vi không thấp nhưng lại bị rơi vào dung nham chết cháy, xác thực là một chuyện rất quái dị. Nếu muốn tìm ra nguuye6n nhân thì có thể giải thích rằng, những binh tôm tướng cua này tuy rằng thực lực tu vi không thấp, nhưng trí thông minh lại không cao. Cho nên mới phát sinh sự cố thương vong như thế.
- Viêm Quy động có nhanh đến không?
Giải Bà có chút không kiên nhẫn nói.
- Đi vài ngày là có thể đến. Đến lúc đó, chúng ta có thể cho quân của mình đóng quân tại vùng phụ cận viêm động, hạn chế thức tỉnh quái thu dung nham. Chúng ta sẽ tạo thành một tiểu đội tinh anh tiến về Viêm Quy động bắt lấy Viêm Quy.
Hà Công theo sự sắp xếp của mình mà nói với Giải Bà.
- Mấy người các ngươi, đến lúc đó hết thảy đều nghe theo sự an bài của chúng ta. Nếu không sẽ khó mà giữ được mạng.
Đông Hải Long Vương hướng ba người Đường Tiêu nghiêm nghị nói.
Vâng! Cái gã thanh niên trẻ tuổi được dùng làm mồi nhử kia thành thành thật thật mà trả lời Đông Hải Long Vương một tiếng. Xem ra là y chỗ Hà Công chịu không ít tội.
Vi Liên liếc nhìn Đông Hải Long Vương, cũng không lên tiếng. Nét mặt nàng bây giờ cũng có chút khiến cho Đường Tiêu nghi hoặc. Hơn một lần hắn đã biểu lộ thân phận với nàng, nhưng nàng lại xem hắn như người dưng. Hơn nữa, tính cách của nàng trước kia luôn hiền hòa, chứ không giống như bây giờ, lúc nào cũng xụ mặt giận dữ.
Thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho tính cách của nàng lại thay đổi lớn như vậy.
Hẳn là mình đã nhìn lầm người. Cô gái này không phải Vi Liên?
Phù sư, am hiểu pháp thuật băng hệ, nếu không phải Vi Liên thì là ai?
Hắn rốt cuộc cũng không nghĩ ra được vấn đề, trước tiên bỏ nó qua một bên, vượt cửa ải khó khăn này rồi nói sau.
- Chúng tôi sẽ nghe theo hiệu lệnh.
Đường Tiêu hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, hướng Đông Hải Long Vương mà trả lời.
Đông Hải Long Vương thỏa mãn gật đầu, nhưng vào lúc này, bên trong dung nham phía sau ông ta lại đột nhiên thoát ra một ngọn lửa cao hơn một trượng. Trong ngọn lửa duỗi ra một cự trảo, hướng áo Đông Hải Long Vương trảo tới.
- Muốn chết!
Đông Hải Long Vương tuy rằng đưa lưng về phía bên đó, nhưng đối với sau lưng cảm nhận rất rõ ràng. Ông ta cũng không quay người, một long trảo bỗng chộp tới sau lưng, áp chế ngọn lửa kia xuống dưới.
Một tiếng thét chói tai vang lên. Ngọn lửa này rất nhanh bị tay trảo của Đông Hải Long Vương dập tắt. Cuối cùng biến thành bụi lửa, rơi rụng xuống mặt đất.
- Dung nham quái thú?
Người trẻ tuổi bị trở thành mồi nhử sắc mặt có chút trắng bệch, hỏi Đông Hải Long Vương một tiếng.
- Đây là dung nham quái thú cấp bậc thấp nhất. Chúng ẩn núp nên trong trong dung nham, thường xuyên đánh lén những vật còn sống phụ cận dung nham. Nếu tu vi quá thấp, bị nó đánh lén thì thân thể sẽ bị bỏng nghiêm trọng, thậm chí là chết cháy. Hơn nữa, loại dung nham quái thú cấp thấp này bình thường số lượng rất nhiều. Nếu xuất hiện quần thể thì đối với võ giả tu vi đẳng cấp cao cũng có thể cấu thành uy hiếp. Các ngươi tốt nhất là theo sát bên trong đội ngũ. Bằng không thì khi bị đánh lén, chúng ta bảo vệ cũng không được.
Hà Công chen vào nói, thay Đông Hải Long Vương hướng người kia giải thích một chút.
Đường Tiêu căn cứ vào những gì quan sát vừa rồi, cảm giác quái thú dung nham cấp thấp theo lời Hà Công cũng tương đương thực lực với võ giả Địa Nguyên cấp bốn. Xem ra những quái thú dung nham này cũng không dễ đối phó, đặc biệt là nó hay xuất hiện đằng sau. Nếu như xuất hiện quái thú dung nham đẳng cấp cao, chẳng phải thực lực sẽ đạt tới Địa nguyên cấp đỉnh phong hoặc Thiên Nguyên sao?
Nếu như những quái thú dung nham này xuất hiện thành đàn, xác thực sẽ tạo thành phiền phức thật lớn, Bởi vì thân thể của chúng đã là vũ khí. Sức nóng của một dung nham quái thú cũng đủ hơ khô cương khí hộ thể của một võ giả, rồi sau đó làm khô luôn chân khí trong cơ thể võ giả, cuối cùng là nướng võ giả đấy chết khô.
Một hồ dung nham thật lớn xuất hiện trước mặt Theo như lời của Hà Công, Giải Bà và Đông Hải Long Vương thì cái hồ dung nham cực lớn này còn có tên gọi là Hỗn Viêm Hồ.
Đối diện hồ nước là một vách tường đã chết một mặt, phong kín tất cả lối đi. Hơn nữa còn có một bức tường thạch bích thật dày. Cho dù là Đông Hải Long Vương, Hà Công và Giải Bà liên thủ lại, có mất cả nửa năm cũng không cách nào khai thông được.
Nhưng Đông Hải Long Vương, Hà Công và Giải Bà dường như đã sớm có chuẩn bị. Bọn họ biết rõ tận cùng Hỗn Viêm Hồ có một lối đi. Chỉ là phải nghĩ ra biện pháp khai thông một lối bên trong Hỗn Viêm Hồ là được.
Đường Tiêu ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái. Ba lão già này như thế nào lại có thể mở ra thông đạo bên trong dòng dung nham mãnh liệt như vậy. Nhưng sau đó rất nhanh hắn có thể biết.
- Bày trận, phá tương.
Đông Hải Long Vương ra lệnh một tiếng. Hà Công, Giải Bà và mấy ngàn binh tôm tướng cua mỗi người lấy ra một ít lệnh kỳ, bố trí thành một đại trận xung quanh Hỗn Viêm Hồ.
Thuộc hạ của Hà Công Giải Bà tuy rằng đều là những hạng trình độ trí lực có hạn, nhưng vẫn rất nghe theo lời chỉ huy. Hơn nữa bình thường cũng đều trải qua huấn luyện. Khi Đông Hải Long Vương ra lệnh, tất cả đều xuất lệnh kỳ trên người, từng người đứng vào vị trí của mình, bắt đầu bố trí đại trận.
Ước chừng sau gần nửa canh giờ, một đại trận pháp liền bao phủ trên không Hỗn Viêm Hồ.
Vi Liên dưới sự thúc giục của Giải Bà lấy ra một ít lá bùa rất kỳ dị, dán từng cái vào những điểm của trận pháp. Một pháp trận bao phủ bên trên Hỗn Viêm Hồ rốt cuộc đã hoàn thành.
Từ trong trận thổi ra một luồng igos mát, khiến cho mọi người phải vã mồ hôi.
Không cần phải nói, cái viêm hồ pháp trận này chủ yếu để khiến cho nhiệt độ trở nên cao hơn.
Đông Hả Long vương cùng với đám Hà Công Giải Bà đều bay trên không của pháp trận, miệng niệm pháp quyết.
- Thông đạo này ổn định sao?
Giải Bà không tin hỏi đông hải long vương một câu.
- Rất ổn định duy trì gần ửa ngày rồi để cho đại quân chúng ta xông vào không thành vấn đề tuy nhiên lão phu ở trong thần niệm đã phát hiện ra một nhóm quái thú tuy nhiên sô lượng không quá nhiều.
Đường Tiêu suy đoán ở thông đạo đối diện có nguy hiểm khiến cho long vương nguy hiểm cho nên mới phái đám binh lính này tới.
Bỗng nhiên đông hải long vương gào to một tiếng duỗi long trảo ra kéo hỏa mang ở trên đầu bổ xuống một hỏa cầu phía trước.
Hỏa cầu khổng lồ phát ra tiếng xèo xèo, từng luồng dung nham bị phá hủy.
- Đây là một quái thú dung nham cao cấp tu vi không sai biệt lắm với lão phu chỉ là không ngờ nó lại ở bên ngoài cốc. Nếu như không thừa dịp tru sát nó thì chúng ta không mất mạng cũng bị trọng thương.
Đông Hải long vương cất tiếng nói.
- Đúng thế không ngờ loại quái thú cấp cao này lại xuất hiện ở đây.
Giải Bà tựa hồ cũng sợ hãi.
Đường Tiêu tiếc nuối dung nham cao cấp quái thú kia không làm cho lão bà kia tổn thương gì nhưng lại làm bất lợi kế trốn thoát của hắn.
Tuy nhiên con đường tiếp theo còn rất dài.
Sau khi đại quân vượt qua ao dung nham tới một nơi mênh mông Đường Tiêu nhìn cảnh tượng này thì hoài nghi có phải mình ở dưới đáy biển vực sâu vạn trượng hay không mặt đất cũng đỏ hồng một mảng, khiến cho người ta khó tưởng tượng ở đây là dưới đáy biển.
- Tất cả mọi người dừng lại.
Hà công giải bà chỉ huy dừng đội ngũ lại.
Vố số tinh thạch ở phía trước bị thiêu phân bố vô số hỏa trứng xem ra chúng đang sinh sôi nảy nở.
- Không có nơi khác có thể đi sao.
- Nơi này tiến về viêm quy động phải qua đường không có đường khác có thể đi.
Hà công nói với đông hải long vương một phen.
- Những quái thú này số lượng nhiều hơn m ười vạn nhiều cấp bậc nhất định sẽ có quái thú dung nham đỉnh cấp một khi làm cho nó bừng tỉnh thì hậu quả không thể lường trước được, cho dù với tu vi của ba người chúng ta thì cũng phải chết tại đây.
Giải Bà lộ vĐại quân đi về phia trước thoáng Đường Tiêu hít motoj ho
sợ hãi.
- Những quái thú dung nham hiện tại đều đang ngủ say ở bên trong, chỉ cần chúng ta không làm kinh động bọn chúng thì sẽ không có vấn đề gì lớn, tình huống này trừ phi gặp chấn động kịch liệt thì đám quái thú đó mới tỉnh lại.
Đông Hải long vương trấn an Giải Bà một câu, tuy nhiên ngữ khí của hắn cũng có vẻ không quá kiên định.
- Đến rồi thì chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước mà thôi.
Cả đại quân sau khi nhận được chỉ thị thì liền bắt đầu xông lên phía trước.
Một lúc sau bọn họ gặp phải một đám phi hành dung nham quái thú xuất hiện, những quái thú này hiển nhiên đã nằm ngoài dự kiến của đông hải long vương hà công và giải bà, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, đám binh lính cũng trở nên hỗn loạn.
Đường Tiêu lúc này cũng không có thời gian mà hả hê bởi vì phi hành dung nham quái thú so với quái thú trên mặt đất không phân biệt mục tiêu theo bản năng mà công kích.
Đường Tiêu lúc này cũng chẳng quan tâm tới việc giữ khoảng cách với đông hải long vương, chạy thục mạng, quỷ binh quỷ tướng ở trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ phát ra hỏa diễm.
Tuy nhiên Đường Tiêu nhanh chóng lợi dụng Thối Ma đại thủ ấn bắt con quái thú dung nham đầu tiên làm cỏn ối của mình, càng về sau hắn bắt ngày càng nhiều, có thể thong dong trong bầy quái thú rồi.
Đường Tiêu hiện tại con rối đã có số lượng tới năm trăm mười hai cái, Đường Tiêu hoài nghi khi thoát thai hoán cốt gian phòng sẽ còn khuếch trương lớn hơn nữa.
Dung nham quái thú phi hành vô cùng vô tận xuất hiện đều trở thành con rối của Đường Tiêu,
Có thể nói hiện tại Đường Tiêu ở trong đám quái thú này lại vô cùng an toàn.
Một số ít quái thú trung cấp vượt qua đám binh lính tôm cua đã tiến về phía đông hải long vương hà công giải bà, những cao cấp dung nham quái thú cũng không quan tâm tới Đường Tiêu và Vi Liên nữa rồi.
Lúc hỗn chiến phát sinh, Vi Liên một mực không để cho mình ở cùng với đám binh lính kia quá nhiều, từng luồng tên băng bắn lên khiến cho bọn chúng phải đông cứng lại.
Tu vi hiện tại của nàng đã đạt tới Địa Nguyên đỉnh phong cơ hồ mỗi mũi băng tiễn là có thể giết chết một dung nham quái thú nhưng dù như vậy đám dung nham quái thú vẫn rất nhiều.
Ở trên không trung tất cả đều là màu hỏa hồng, vừa rồi đám binh lính tôm cua mấy nghìn người hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Vi Liên nhìn hỏa hồng vô cùng vô tận này mà khuôn mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng vô cùng, bùa ở trên người của nàng càng ngày càng trở nên ít đi mà dung nham quái thú vẫn không hề giảm.
Đột nhiên một hỏa hồng chi sắc cực lớn từ phía xa cuốn tới, hơn nữa mục tiêu là Vi Liên khiến cho nàng càng trở nên tuyệt vọng.
Mấy trăm quái thú dung nham bao bọc quanh Vi Liên, từ trên không trung tới dưới mặt đất tạo thành một bán cầu hỏa hồng, toàn bộ đem nàng giam vào trong đó.
Vi Liên kinh ngạc mà nhìn cảnh tượng này, những dung nham quái thú này giống như là được chỉ huy một cách thống nhất vậy.
Vi Liên nhanh chóng minh bạch điều gì đó một người nam tử trẻ tuổi từ trên không trung rơi xuống trước mặt nàng.
- Vi Liên là ta Tôn Văn tên ta là Đường Tiêu, đây là bản thể của ta ở Áo Bỉ Đảo.
Đường Tiêu tiến gần Vi Liên vài bước giới thiệu với nàng.
- Ta ở ma ngục chi địa thi triển phân thần thuật một thần hồn thông qua bí cảnh chi môn quay trở lại đây nhưng từ đó về sau đã mất liên hệ với chủ hồn.
Đường Tiêu nói tiếp.
Vi Liên vẫn không lên tiếng cũng không quay người lại.
- Có phải Tôn Văn kia... hoặc chủ hồn kia làm chuyện kỳ quái gì khiến ngươi không để ý tới ta?
Đường Tiêu lại tới gần Vi Liên hỏi một tiếng.
Vi Liên cũng không mở miệng cũng không quay đầu lại.
- Ngươi không muốn nói cũng được.
Đường Tiêu thở dài;
- Một mình ngươi ở đây không an toàn vẫn nên tiến vào trong ý niệm thế giới của ta sau khi rời khỏi đây rồi tính sau.
Vi Liên vẫn không nhúc nhích, Đường Tiêu đem ý niệm thế giới tiến tới gần nàng một phút đồng hồ sau Vi Liên mới tiến vào trong đó.
Sau đó Đường Tiêu dùng thần hồn ngưng tụ một lần nữa làm ra cảnh giống như hồi ở đầm ác long, đem phòng nhỏ chứa Vi Liên bài trí lại.
Vi Liên vẫn không nói gì, cũng không chịu quay người trở lại mãi đến khi thần hồn cùng với bản thể của Đường Tiêu rời khỏi nàng mới tiến vào phòng nhỏ kia, còn lập lên một bình chướng.
Tuy bình chướng này Đường Tiêu có thể dễ dàng giải trừ nhưng hắn biết rõ Vi Liên làm như vậy là không muốn thần thức của Đường Tiêu thâm nhập vào trong đó Đường Tiêu thở dài sau đó thần thức cũng thu về.
Nghĩ tới tên Tôn Văn kia hẳn là làm chuyện gì cực kỳ có lỗi với Vi Liên nên Vi Liên mới biểu hiện như vậy.
Là Tôn Văn cùng Ngân Từ Phong nữ thân mật sao?
Chắc có lẽ không lúc trước nhìn thấy Đường Tiêu trái ôm phải ấp Triệu Thanh và Dương Dĩnh mặc dù có hơi ghen nhưng nàng cũng không tức giận như vậy.
Nói tức giận với hắn không bằng nói thương tâm.
Một nữ nhân tức giận không đáng sợ gào thét một phen là xong nhưng hiện tại nhất định là đang rất thương tâm.
Quá bội phục mình rồi có thể khiến cho Vi Liên thương tâm như vậy không nghĩ ra là chuyện gì.
Nghĩ tới đây Đường Tiêu có một cảm giác biệt khuất rõ ràng là tên Tôn Văn kia làm sai tại sao mình lại phải gánh chịu.
Ma ngục chi địa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tên Tôn Văn kia hiện tại đang làm gì Tôn Văn ở Cửu Châu đại lục là chủ hồn của mình sao?
Nếu như hắn là chủ hồn vậy thì hắn không có khả năng bỏ qua Áo Bỉ Đảo mà lại trực tiếp tiến về Cửu Châu đại lục.
Aizzz... Vi Liên không chịu nói Đường Tiêu hiện tại cũng không biết phải làm sao.
Chỉ có thể làm xong chuyện đánh Đông Doanh quay trở về bình định Áo Bỉ Đảo mới có thể tới Cửu Châu đại lục gặp tên Tôn Văn kia hỏi cho rõ ràng.
Hiện tại vẫn nên vượt qua chuyện này.
Đường Tiêu không biết Vi Liên sau khi vừa vào trong phòng nhỏ đã khóc lớn lên.
Tuy Đường Tiêu rất muốn bắt viêm quy kia lợi dụng viêm quy để thiêu đốt viêm biển cốc, nhưng không có đông hải long vương dẫn dắt hắn cũng không biết ở đâu.
Suy nghĩ nửa canh giờ xong Đường Tiêu quyết định trở về đường cũ rời khỏi chỗ thị phi này rồi tính sau.
Ngoại trừ lo lắng dung nham quái thú, Đường Tiêu cũng rất lo lắng bạo trùng ở trên biển cũng không biết đông hải long vương kia có chết hay không nếu như hắn không chết thì có thể tùy thời kích nổ bạo trùng Đường Tiêu cũng sẽ chết không còn đất chôn.
Loại cảm giác này vô cùng không tốt nhưng mà chuyện đã đến mức này muốn nhiều hơn cũng khong được.
Đường Tiêu cẩn thận từng ly từng tí trở về viêm hồ liền có cảm giác choáng váng.
Ở đây dung nham mãnh liệt đừng nói là Đường Tiêu ngay cả dung nham con rối của hắn tiến vào nơi này cũng bị cho nhiệt độ nung chảy.
Đường Tiêu cũng không có nhiều trân kỳ không có kết trận hắn cũng khó có thể đả thông một con đường mà đi.
Đúng lúc này ba cỗ khí tức cường đại từ ba hướng lao tới khiến cho Đường Tiêu kinh hãi khí tức này vô cùng cường đại xem ra là dung nham quái thú cao cấp.
Đường Tiêu đã đoán sai đây là Đông Hải long vương hà công và giải bà.
Rõ ràng đông hải long vương bọn họ đã thoát khỏi.
- Tiểu hữu muốn lăn lộn ở trong viêm hồ này sao?
Đông Hải long vương mang theo ngữ khí trêu chọc nói với Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhìn bốn trăm quái thú dung nham bên người trong lòng suy nghĩ liệu có thể có bao nhiêu phần thắng khi đấu với ba người bọn họ.
- Làm sao có thể tại hạ chỉ yên lặng ở đây chờ ba vị tiền bối mà thôi.
Đường Tiêu cân nhắc một lát phát hiện ra rằng mình đối với đối phương hiện tại chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
- Long vương bát tên tiểu tử này làm con rối quả nhiên lợi hại.
Hà công nhìn Đường Tiêu mà nói.
- Lão phu tìm người dĩ nhiên không phải là người bình thường, tuy nhiên phù sư mồi nhử của chúng ta bị mất kế hoạch cũng giảm xác suất thành công hơn nhiều.
- Chúng ta trở về sao?
Giải Bà hỏi đông hải long vương và hà công.
- Đến đây rồi chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
- Mọi người tiến vào ý niệm thế giới của lão phu lão phu sẽ thi triển một chút thọ nguyên thi triển bí thuật long tộc cho mọi người nhanh chóng qua khu vực này.
Đông Hải long vương nói với bọn họ.
Đường Tiêu chần chừ một chút nhưng biết mình không có lựa chọn nào khác đành tiến vào trong ý niệm của đông hải long vương.
Sau khi tiến vào Đường Tiêu phát hiện trong đó mênh mông đều là nước.
- Long vương ông không có chuyện gì chứ?
Hà công quan tâm hỏi Đông Hải long vương.
- Già rồi...
Đông Hải long vương lắc đầu.
- Đáng tiếc chúng ta không cách nào ngưng tụ ra thế giới ý niệm, mà phù sư mồi nhử kia cũng biến mất.
Giải Bà buồn bực thở dài.
Đường Tiêu nhìn trộm nhìn đông hải long vương đoán chừng lão giả này không thể đem bọn họ trong thời gian dài đến viêm quy động được.
Dùng trí thông minh của Đường Tiêu thì nhanh chóng suy đoán được hắn đoán chừng trong thế giới ý niệm của đông hải long vương phân nửa là huyễn hóa mà thôi không biết đông hải long vương dùng cách nào mà biến ảo như vậy, khiến cho người tiến vào trong thế giới ý niệm cảm thấy thần bí.
Vài ngày sau đoàn người đã tới bên ngoài một sơn mạch, trải qua sự xác nhận của hà công nơi này chính là mặt đất chứa viêm quy động.
Đông Hải long vương Hà công Giải Bà nhìn phương hướng của Viêm Quy động truyền âm với nhau điều gì đó, ngẫu nhiên lại nhìn qua Đường Tiêu.
Mấy ngày nay Vi Liên nửa bước cũng không rời khỏi gian phòng nhỏ, Đường Tiêu cũng không biết nàng làm gì ở bên trong điều duy nhất an ủi chính là nàng có thể hoàn hảo trở về bên cạnh mình.
Một hồi lâu sau đông hải long vương hà công giải bà thương lượng hoàn tất cùng nhau đi tới trước mặt Đường Tiêu.
- Tiểu hữu hiện tại đã đến thời điểm cậu xuất lực.
Đông Hải long vương vô cùng hòa ái mà nói với Đường Tiêu.
- Hi vọng ta xuất lực thế nào? Xin lắng tai nghe.
Đường Tiêu không biểu tình mà hỏi lại Đông Hải long vương.
- Tiểu hữu cậu ăn đan dược này đi.
Đông Hải long vương đưa tay ra, một dược hoàn xanh biếc hiện ra trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu theo bản năng biết rõ dược hoàn này ăn vào không có gì là tốt, cho nên chần chừ cũng không đưa tay đón lấy.
- Tiểu hữu không chịu ăn sao, dược hoàn này có thể tăng tu vi lên đấy cũng không phải là độc dược.
Đông Hải long vương nghiêm khắc mà nói, sau đó hắn khẽ thúc dục bạo trùng khiến cho Đường Tiêu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
- Ăn không?
Đông Hải long vương hơi ngừng lại ngồi xổm xuống đưa hoàn đan tới trước mặt Đường Tiêu.
- T ăn.
Đường Tiêu tiếp nhận đan dược, trong lòng càng ngày càng tràn ngập hận ý với đông hải long vương, tung hoành nhiều bí cảnh như vậy lần đầu tiên bị người ta bức hiếp như thế thật là nhục nhã.
Đan dược sau khi nắm ở trong tay Đường Tiêu do dự một lát rồi ngửa đầu ăn toàn bộ nó.
Sau khi ăn hết Đường Tiêu cảm thấy dạ dày nóng hổi một hồi, sau đó tim cũng đập nhanh hơn, thân thể vì đau khổ mà trở nên dữ tợn.