Trong đôi mắt của Lý Cường âm thầm hiện lên một tia hưng phấn, nơi cao cấp như vậy, lần đầu tiên hắn mới được vào. Hắn đánh giá, hôm nay sau khi trở về, sẽ có cái để khoác lác với đám bạn trong ký túc xá rồi.
Nhiếp Phi đăng ký một phòng xa hoa, cô phục vụ mặc sườn xám xẻ cao nhanh chóng dẫn mọi người vào phòng, và trên mặt luôn vẫn giữ một nụ cười. Hơn nữa, trong toàn bộ quá trình, cô luôn giữ mộ vẻ quyến rũ hấp dẫn, nhưng không hề ngả ngớn, làm cho người ta có cảm giác rất tốt.
Phương Hạo Vân âm thầm gật đầu, Thiên Đường có thể đứng cùng tên với Kim Bích Huy Hoàng, đương nhiên không chỉ có hư danh, mà thật sự có năng lực. Không nói cái khác, chỉ cần nhìn cách phục vụ của cô nhân viên này thôi cũng đã đủ có thể nhìn ra rồi.
Phương Hạo Vân cảm thấy sau khi trở về, cần phải gặp mặt Vương Thế Phi một chút, để cho hắn đi học hỏi kinh nghiệm, đem con đường chuyên nghiệp của Kim Bích Huy Hoàng phát triển lớn hơn, tốt hơn.
"Anh Hạo Vân, anh kêu món gì đi?" Nhiếp Phi có vẻ xum xoe, hoàng tử buồn Lý Cường đã bị cô vứt bỏ sau đầu rồi, cô dường như đã quên mất sự tồn tại của người này.
"Anh không cần... mọi người gọi đi... gọi cái gì cũng được" Phương Hạo Vân mỉm cười từ chổi.
Lúc này, Lý Cường hô lên một tiếng : "Để anh..."
Chỉ là Nhiếp Phi căn bản không có hỏi ý kiến của hắn.
"Tuyết Nhi, Hoa Hoa, chúng ta cùng nhau gọi đi..." Nhiếp Phi cười nói một tiếng, ba chị em liền tụ lại một chổ, bắt đầu tranh luận. Ca hát thì đương nhiên là có rồi, nhưng đồ ăn nước uống cũng không thể bỏ qua.
Lý Cường lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, sau đó lấy ra một gói thuốc Trung Hoa trong túi áo, đưa qua Phương Hạo Vân, nói : "Người anh em, làm một điếu đi. Đây là loại thuốc Trung Hoa đó, bình thường rất ít thấy..."
"Xin lỗi, tôi không hút thuốc!" Phương Hạo Vân thản nhiên xua tay từ chối. Thuốc Trung Hoa thì tính là gì, chỉ cần hắn muốn, loại thuốc đặc biệt nhất Trung Quốc hắn cũng có, thậm chí là loại dùng để cống lên hoàng gia Anh, hắn cũng có thể tùy tiện hút.
"Không biết thưởng thức!"
Trong lòng Lý Cường thầm hừ một tiếng, xoay người đưa một điếu cho Văn Huy.
Văn Huy là một tay ghiền thuốc, thấy có thuốc ngon, đương nhiên là không từ chối rồi. Dĩ nhiên, loại thuốc lá Trung Hoa này, đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Chỉ là qua ánh mắt của Lý Cường, thì lại có vẻ rất giả tạo.
Ba cô gái líu ríu thì thầm một trận, cuối cùng đã chọn xong món rồi, giao cho cô phục vụ đang chờ.
Sau khi xong việc, Nhiếp Phi cười nói với Phương Hạo Vân : "Anh Hạo Vân... bọn em đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu anh có chổ nào không hài lòng thì cứ nói với em, em nhất định sẽ sửa lại. Đúng rồi, sao anh không hút thuốc?"
Phương Hạo Vân thành thật đáp : "Anh không thích mấy thứ có ni cô tin..."
"Nói cũng đúng... mấy thứ đó rất hại người..." Nhiếp Phi quả thật đúng là một kẻ ăn theo Phương Hạo Vân, nghe hắn nói vậy liền tỏ vẻ tán thành. Sau đó, bé đưa mắt nhìn qua, nhìn Lý Cường và Văn Huy đang phì phèo với điếu thuốc : "Hai người còn là đàn ông sao? Một chút phong độ cũng không có, hai người nhẫn tâm để con gái hít khói thuốc à?"
Hàn Tuyết Nhi bỏ thêm một câu : "Khói thuốc rất độc hại, tốt nhất là nên tránh xa mấy người hút thuốc"
Trương Hoa Hoa cũng đề nghị : "Hay là chúng ta đổi phòng khác đi, chổ này toàn khói thuốc không à, rất là khó ngửi, mấy thứ này sẽ làm mình bị ung thư phổi mất"
Ba cô gái, kẻ hát người bè, đã làm cho Lý Cường và Văn Huy sợ hết hồn, hai người vội vàng đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất, dụi thuốc, ngồi nghiêm chỉnh lại trong phòng.
Văn Huy cười làm lành : "Cái này... xin lỗi, anh vốn không muốn hút, mà Lý Cường cứ mời anh, thật sự xin lỗi"
Câu nói của Lý Cường không giống như giải thích chút nào, mà giống phủi trách nhiệm vậy.
Lý Cường giận đến hộc máu, Văn Huy đúng là không phải thứ tốt, vừa rồi lúc mời thuốc còn hưng phấn vô cùng, bây giờ xảy ra chuyện lại đổ lên đầu mình.
Quả nhiên là kẻ không có nghĩa khí.
Lý Cường âm thầm hối hận, sao mình lại không nhìn rõ bản chất của kẻ đê tiện này.
Đáng tiếc trên đời này không có bán thứ gọi là hối hận, chuyện đã xảy ra rồi, Lý Cường đành phải chấp nhận, giải thích với mọi người : "Xin lỗi... tôi có tội, tôi sám hối..."
Lý Cường có bộ dáng cũng khá là hào hoa, hơn nữa cái vẻ thành khẩn của hắn, lập tức khiến cho ba cô gái bật cười.
Ba cô gái cười như vậy, làm cho sự buồn bực trong lòng của Lý Cường cũng vơi đi, ngàn vàng khó mua được nụ cười củ amy4 nhân. Hắn chỉ tốn chút nước miếng mà đã được, quả thật là đã có lời rồi.
Sau sự cố ngắn ngủi đó, căn phòng đi vào hoạt động giải trí.
Nhiếp Phi luôn muốn biểu hiện mình trước mặt Phương Hạo Vân, cho nên sau khi dàn máy karaoke vừa khởi động xong, liền xung phong hát trước, hơn nữa còn hát một bài tình ca nổi tiếng.
Lúc hát, đôi mắt của Nhiếp Phi căn bản là không rời khỏi Phương Hạo Vân, và còn làm ra vẻ ẩn tình đưa tình nữa, làm cho axit trong người Lý Cường sôi ùn ùn lên.
Trong lòng Hàn Tuyết Nhi thầm hô "quen biết không cẩn thận", Nhiếp Phi này quả thật là quá đáng, càng lúc càng làm cho người ta giận.
Trương Hoa Hoa thì chỉ cười khẽ, cô quen biết với Nhiếp Phi lâu hơn Hàn Tuyết Nhi quen với Nhiếp Phi, cho nên Nhiếp Phi là loại người nào, trong lòng cô cũng rõ ràng.
Nhớ lại hồi học tiểu học, Nhiếp Phi đã từng bày tỏ với người nam sinh mình thích, hôm nay cô bạn mình vẫn còn chưa tung ra đòn sát thủ mà.
Tóm lại, hôm nay vẫn còn nhiều trò hay.
Văn Huy không có hứng thú với Nhiếp Phi, hắn chỉ quan tâm đến em họ Trương Hoa Hoa của hắn thôi. Hắn nhận lệnh của dì trông coi Trương Hoa Hoa, chỉ cần Trương Hoa Hoa không sao, thì mặc kệ Nhiếp Phi quậy phá.
Theo hắn thấy, hành vi của Nhiếp Phi cũng không khác gì một con bé đang chơi đùa cả.
Sau khi bản nhạc kết thúc, trong phòng liền vang lên một tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người liền nhìn theo tiếng vỗ tay, thì ra là Lý Cường đang liều mạng vỗ tay.
"Thật không ngờ, em hát hay thật!" Lý Cường cười hô lớn một tiếng, có vẻ rất giống một người hâm mộ. Bình tĩnh mà xem xét, giọng ca của Nhiếp Phi quả thật không tồi, giọng nói nhẹ nhàng mà êm tai.
Chỉ tiếc là ngay cả nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu cũng đã là người phụ nữ của Phương Hạo Vân, một chút tài của Nhiếp Phi trong mắt hắn chẳng đáng là gì.
Trong mắt của Nhiếp Phi hiện ra một tia gian xảo, nhanh tay bấm bấm con số, chọn ra một ca khúc mới, là một bài hát đang thịnh hành.
Sau đó, bé cầm lấy cái micro bên cạnh, cười nói : "Anh Hạo Vân, bài này là nam nữ song ca, anh hát với em bài này được không?"
Phương Hạo Vân nhìn lướt qua màn hình, khi hắn nhìn thấy tên bài hát liền hiểu được. Lá gan của cô bé này càng lúc càng lớn.
Hàn Tuyết Nhi giận đến cắn răng. Đồ mê trai này, quả thật là quá đáng đến cực điểm rồi. Cái này không phải là dụ dỗ trực tiếp sao? Đã nói là vợ của bạn không thể đụng vào, ngay cả bạn trai của chị em mà cũng có thể dụ dỗ lung tung sao?
Không thể nhịn nữa, thì không cần nhịn.
Hàn Tuyết Nhi đã đến điểm giới hạn rồi, cô tính nói với Nhiếp Phi rằng, làm người cần phải chừa đường lui, làm người phải có chút đạo đức, không thể như vậy được.
Chỉ là, Hàn Tuyết Nhi còn chưa kịp nói, thì Phương Hạo Vân đã nói trước : "Xin lỗi, anh không biết hát, em tự hát đi... thật ngại quá"
Phương Hạo Vân rốt cục là có biết hát hay không, chính hắn cũng không biết, dù sao thì hắn cũng chưa từng hát bao giờ cả.
Hơn nữa, hát với một cô bé loli còn chưa bắt đầu phát dục thì đúng là chẳng có ý nghĩa gì.
"Uhm... thì ra anh không biết hát..." Nhiếp Phi hơi thất vọng, đương nhiên không phải thất vọng vì Phương Hạo Vân, mà là vì mưu kế của mình.
Lý Cường bên cạnh đang tức trào máu họng ra, phát hiện ra Nhiếp Phi có vẻ vô cùng thất vọng, liền chủ động đứng dậy, cầm lấy micro, cười nói : "Anh hát với em... anh cũng thích bài này..."
Nhiếp Phi rất là buồn bực, cần hát thì không chịu hát, không cần hát lại chạy ra giành hát, cái quái gì thế này?
"Anh thật sự có thể hát sao?" Nhiếp Phi không muốn cùng hát với Lý Cường, nhưng mà lại không thể từ chối, dù sao thì cũng đang trước mặt nhiều người, làm quá cũng không tốt. Cho nên, cô bé lựa chọn một phương pháp khác, hy vọng Lý Cường có thể hiểu được, tìm đường lui cho mình.
Ai ngờ Lý Cường lại vội vàng gật đầu : "Có thể... bài này là bài tủ của anh mà... Phi Phi, bắt đầu đi..."
"Bắt đầu đi, đừng để mọi người sốt ruột..." Hàn Tuyết Nhi cũng bỡn cợt nói.
Trương Hoa Hoa cũng phụ họa : "Phi Phi, cậu nhanh lên đi, cậu đang lãng phí thời gian của mọi người đấy"
Nhiếp Phi nghe thấy thế, đành cắn răng cùng hát.
Lý Cường vui mừng không thôi, cùng hát không phải là vấn đề. Cái mấu chốt là lời bài hát rất mờ ám, nam nữ hát với nhau, tình cảm phải nói là tuôn trào.
Rất thích hợp cho hai người yêu nhau cùng hát.
Lý Cường cảm thấy cơ hội của mình đã đến, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
"Anh và em, em cùng anh..." Giai điệu bắt đầu, và giọng ca của hai người vang lên.
Bình tĩnh mà xem xét, mặc kệ là Nhiếp Phi hay là Lý Cường, thì giọng hát của hai người đều rất hay, ít nhất là trong mắt người thường, giọng ca của hai người rất chuyên nghiệp.
Chỉ là, bốn người còn lại nghe mà không cảm nhận được gì hết, lời bài hát trên màn hình phải nói là chân tình thắm thiết, tình chàng ý thiếp, nói chung là tình cảm nóng bỏng ấy mà.
Nhưng mà, Nhiếp Phi và Lý Cường dưới màn hình lại không được như vậy, nhất là Nhiếp Phi, chẳng có chút tình cảm nào trong đó cả, lạnh còn hơn cục băng.
Vốn là một bài tình ca hay, là bị đạp hư như vậy đó.
Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra ca hát cũng cần phải có tình cảm.
Sau khi bài hát kết thúc, Lý Cường cũng liều lĩnh hơn, hắn tự mình chọn một bài hát khác, hơn nữa còn vui vẻ mời Nhiếp Phi : "Phi Phi, chuyện tốt thành đôi, chúng ta hát tiếp một bài đi..." Lý Cường thật đáng thương, có lẽ do quá tập trung vào bài hát trước, cho nên hắn không nhìn ra thái độ của Nhiếp Phi đối với hắn.
Đồng thời hắn cũng xem thường một chi tiết, có một số việc đối với hắn mà nói thì chính là chuyện tốt, nhưng đối với người khác chưa chắc đã là chuyện tốt. Hắn thích hát chung với Nhiếp Phi, cho nên hắn cảm thấy rằng chuyện tốt phải đi một đôi, hát thêm một bài nữa.
Nhưng Nhiếp Phi lại không muốn hát cùng hắn, Lý Cường cho rằng chuyện tốt phải đi đôi, nhưng với bé mà nói, đây chính là họa vô đơn chính. Nhưng lần này Nhiếp Phi có thể tránh được tai họa.
Bởi vì bé hoàn toàn có thể từ chối.
Trên thực tế, bé cũng đã từ chối : "Xin lỗi, cổ họng em hơi đau... anh tìm người khác hát đi..."
Lý Cường lập tức ngẩn người.
Sửng sờ ngắn ngủi trôi qua, hắn bắt đầu tìm kiếm người hát chung mới. Chỉ là hắn nhanh chóng phát hiện ra, mặc kệ là Hàn Tuyết Nhi hay là Trương Hoa Hoa, thì cả hai đều làm như không thấy với ánh mắt giúp đỡ của hắn.
HIển nhiên là không ai muốn cùng hát với hắn.
Văn Huy nhìn chugn quanh một vòng, dường như cung ý thức được vấn đề, coi như là nể mặt điếu Trung Hoa khi nãy, hắn quyết định giúp đỡ Lý Cường một phen, để tránh làm cho hắn xấu hổ.
"Tôi hát với cậu..." Văn Huy đứng dậy, nhiệt tình nói.
Lời này vừa nói ra, Lý Cường lập tức nhức đầu, hắn chọn bài này, là một bài tình ca khác, nội dung nói về cặp nam nữ yêu nhau tâm sự với nhau. Để cho hai thằng đàn ông hát thì còn ý nghĩa gì?
"Bắt đầu đi!" Văn Huy tỏ vẻ giống như đấng cứu thế, đưa tay hối thúc Lý Cường.
Lý Cường rùng mình, hắn thậm chí nghĩ rằng, Văn Huy có phải là gay không?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng buông micro ra : "Xin lỗi, cổ họng của tôi cũng không thoải mái..."
"Con mẹ nó, cái mặt nóng của bố đổi lại cái mông lạnh của người ta..." Lúc này Văn Huy mới ý thức được tình cảnh của mình, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Làm người tốt thật đúng là khó.
Mang theo vẻ buồn bực, Văn Hoa tức giận trở về chổ ngồi của mình, mở một chai nước ra uống một hơi, trong lòng có vẻ đần độn vô vị.
Có người buồn bực thì có người vui vẻ. Nhìn thấy Văn Huy buồn bực, Lý Cường cười cười.
Đương nhiên, hắn ta chỉ dám cười trộm trong lòng thôi, nói như thế nào thì cũng là hắn từ chối người ta trước mà.
Bởi vì thế, bầu không khí của căn phòng liền trở nên nặng nề.
Trương Hoa Hoa lúc này đứng ra làm đấng cứu thế : "Ha ha, do hôm nay vui vẻ, tớ sẽ hát một bài cho mọi người... mọi người vỗ tay nào..."
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
"Tốt!" Văn Huy liền khen ngợ, dẫn đầu vỗ tay, và mọi người cũng vỗ tay theo.
Phương Hạo Vân nhìn Văn Huy, lại nhìn Trương Hoa Hoa, âm thầm buồn cười, hắn cảm thấy rằng những người nhà họ này dường như thích làm đấng cứu thế.
Giọng hát của Trương Hoa Hoa cũng rất ngọt, nhẹ nhàng mà linh động, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Phương Hạo Vân thầm nghĩ, tố chất giáo dục hiện đại bây giờ đã phát triển rồi, giọng hát của nữ sinh cũng rộng thoáng hơn.
Thật ra Phương Hạo Vân quên mất một vấn đề, đó gọi là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Gia thế của Hàn Tuyết Nhi không bình thường, đương nhiên là bạn thân của cô cũng không tầm thường.
Và với một gia đình giàu có như vậy, giáo dục con gái về mấy cái như thơ văn ca hát đều vô cùng coi trọng. Cầm kỳ họa, đánh đàn ca hát đều là những kiến thức cơ bản.
Cho nên, cái này không hề liên quan đến cái gọi là giáo dục của nhà trường cả. Giáo dục trong nước bao năm qua cũng chỉ là một khẩu hiệu mà thôi.
Thật ra, có đôi khi nghĩ lại, thì cũng thấy tội cho mấy đứa nhỏ.
Trương Hoa Hoa dường như đã ghiền rồi, sau khi hát xong lại tiếp tục bấm thêm một bài. Văn Huy đã không kiềm chế được, bước qua cùng hát với em họ, nhưng mà bài hát này cũng chỉ thích hợp cho tình nhân hát mà thôi.
Nhiếp Phi tranh thủ thời gian làm quen với Phương Hạo Vân, cho nên luôn luôn kiếm cớ.
"Anh Hạo Vân... ngày thường anh bận làm gì vậy? Có phải là làm việc ngoài giờ hay không? Nếu như vậy thật thì anh không cần làm nữa đâu, anh đến dạy kèm cho em đi, một tháng em sẽ trả anh ba ngàn" Nhiếp Phi cười nói : "Cho dù là bao ăn ở luôn cũng không thành vấn đề... dù sao nhà của em cũng rất rộng"
Phương Hạo Vân thiếu chút nữa đã hộc máu, sao lời này nói ra nghe mất tự nhiên quá. Không biết là dạy kèm hay là nuôi trai nữa... Con gái bây giờ... haizzz...
Hàn Tuyết Nhi giận đến nổi nắm chặt đấm tay, muốn đi qua đấm con nhỏ mê trai này một cái ghê.
"Cái này..." Phương Hạo Vân đang muốn nói rằng mỗi phút mình kiếm ra được mấy trăm ngàn đến một triệu, nhưng lại sợ làm tổn thương đến cô bé, cho nên hắn nhẹ nhàng từ chối : "Anh làm việc không phải vì tiền... tiền không cần nhiều, đủ xài là được..."
"Oa... tính tình cao thượng, phẩm đức cao thương..." Có câu, trong mắt người tình là Tây Thi, Nhiếp Phi còn chưa là gì của Phương Hạo Vân cả, mà bé nhìn Phương Hạo Vân còn hơn cả Tây Thi nhiều. Nếu bây giờ mà ở riêng với Phương Hạo Vân, khẳng định là sẽ hôn hắn một cái rồi.
Con gái khi yêu đều mù quáng như vậy đấy.
Đương nhiên, giống như Nhiếp Phi thì chỉ có thể nói là yêu đơn phương thôi.
Muốn Phương Hạo Vân thích một cô bé ngây ngô như Nhiếp Phi, quả thật rất khó.
Chỉ là Nhiếp Phi không có nghĩ như vậy.
Lịch sử đã nói cho bé biết, mình là một cô gái thích trêu chọc, bé tin rằng với mị lực của mình nhất định sẽ thuyết phục được Phương Hạo Vân.
Chỉ tiếc là Nhiếp Phi vẫn còn quá non, chưa nhận thức được vấn đề quan trọng, trong lịch sử kua trai từ trước đến giờ của bé, bản thân tuy rằng từng thất bại.
Nhưng mà, vấn đề mấu chốt ở đây là do phần lớn nam sinh đều có hứng thú với con gái nhà giàu, chính xác là hai chữ cuối, không có liên quan gì đến bé cả.
Khi bé chưa ý thức được điểm này, mà lại đòi quen biết với Phương Hạo Vân, thì quả thật đúng là một bi kịch.
Lý Cường thật sự nổi điên lên rồi, sự xuất hiện của Phương Hạo Vân dường như đã cướp hết tất cả của hắn. Hắn cảm thấy thế giới của mình đã trở nên ảm đạm rất nhiều.
Hắn tìm đủ mọi người để ngụy trang thành hoàng tử buồn, chính là vì tiền của cô bé này, vì tương lai của mình. Sắp thấy thành công rồi, thì lại thất bại trong gang tấc.
Lý Cường thật sự muốn giết người, nếu mà giết người không phạm pháp, hắn sẽ không do dự mà giết chết tên khốn mang tên Phương Hạo Vân này.
Người đồng thời còn muốn giết người nữa chính là Hàn Tuyết Nhi, hành vi của Nhiếp Phi đã chạm đến giới hạn của cô. Nêu không phải vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng anh Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi đã trở mặt rồi.
Đương nhiên, chúng ta không thể nói Hàn Tuyết Nhi là loại nữ sinh có tính cách khác thường được.
Chủ yếu là do Nhiếp Phi quá đáng quá.
"Anh Hạo Vân, anh có bạn gái chưa?" Nhiếp Phi đổi đề tại, hỏi ra câu hỏi mà mình muốn biết đáp án nhất.
"Có rồi, hơn nữa còn rất nhiều!" Phương Hạo Vân thành thật trả lời.
"Haha!" Nhiếp Phi lập tức bật cười : "Anh Hạo Vân, anh thật hài hước..."
Phương Hạo Vân hoàn toàn bó tay, thế giới này đúng điên, nói thật chẳng ai chịu tin.
"Anh Hạo Vân, anh cảm thấy em thế nào?" Nếu Phương Hạo Vân nói là có, Nhiếp Phi đương nhiên tin, chỉ là hắn nói có rất nhiều. Cho nên Nhiếp Phi đưa ra kết luận, hắn chưa có bạn gái, cho nên ngay sau đó cô liền hỏi một vấn đề quan trọng.
Bình thường mà nói, hai bên nam nữ mà có người hỏi câu này, thì có nghĩa là người đặt câu hỏi đã động tâm.
Sự thật cũng là thế, Nhiếp Phi luôn cho rằng mình sẽ trọn đời chung tình, nhưng khi nhìn thấy Phương Hạo Vân liền động tâm đến nổi động dất.
Cô thậm chí hy vọng được cùng Phương Hạo Vân ôm hôn.
"Em là một cô gái tốt... nhưng mà..." Phương Hạo Vân cười bí hiểm, trong lời nói có ý, cố tình không nói ra.
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy, liền giành cơ hội nói : "Mê trai, anh Hạo Vân muốn tốt cho cậu đó..."
"Uhm"
Sắc mặt của Nhiếp Phi hơi ảm đạm, thật ra cho dù Hàn Tuyết Nhi không nói, Nhiếp Phi cũng đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của cậu nói rồi. Cách nói chuyện như vậy, và tình cảnh như vậy, bé đã từng làm không dưới một hai lần rồi. Cho nên, khi Phương Hạo Vân nói ra câu nói kia, cô bé đã ý thức được.
Nhiếp Phi ngẩng đầu lên nhìn đèn treo trên trần nhà, thầm nghĩ, đây là báo ứng sao? Dần dần bình tĩnh lại, Nhiếp Phi đề nghị uống rượu, Lý Cường vội vàng hưởng ứng, Văn Huy và Trương Hoa Hoa cũng không tỏ vẻ gì.
Phương Hạo Vân càng không phản đối, rượu vang ngũ cốc mà, không uống thì phí, dù sao thì hôm nay cũng có người trả tiền mà.
Tiêu tiền của người khác, thật ra cũng là một việc vui vẻ.
Uống rượu đúng là một quyết định tốt. Tâm tình của Lý Cường đang buồn bực, gọi là rượu chưa say mà người đã xỉn, khi hai chai rượu cạn đáy thì hắn đã hơi say rồi
Hàn Tuyết Nhi ở cùng với Phương Hạo Vân, tâm tình rất vui vẻ. Vốn dĩ cô chẳng biết uống rượu, nhưng hôm nay sau khi nốc hết hai chai rồi mà một chút cảm giác cũng không có.
Tâm tình của Nhiếp Phi hơi tương tự với Lý Cường.
Có điều bé không có say, bởi vì sức uống của bé thật quá tốt. Khi sức uống đến một độ cao nhất định, thì tâm tình sẽ không bị rượu làm ảnh hưởng.
"Anh Hạo Vân, chúng ta làm một ly đi... vì gặp mặt quá trễ..." Nhiếp Phi không say, nhưng lá gan càng lúc càng lớn hơn, lời nói cũng càng lúc càng rõ ràng.
"Haha!"
Phương Hạo Vân khẽ cười, đã mời thì không từ chối, cho nên giơ ly lên chạm.
"Hay là chúng ta chơi trò nói thật đi..." Nhiếp Phi đột nhiên đề nghị, nói xong còn kiêu ngạo ưỡn "ngực" ra : "Nếu mà thua, mấy người muốn làm bậy với bổn tiểu thư, mình cũng không từ chối..."
Phương Hạo Vân nhìn bộ "ngực" của cô bé, nó còn phẳng hơn cả sân bay nữa, có cái gì mà làm bậy?
Cảm nhận được ánh mắt của Nhiếp Phi luôn để trên người Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi liền biết Nhiếp Phi đã bắt đầu phạm vào sai lầm rồi
Đề nghị của Nhiếp Phi liền được Lý Cường hưởng ứng, hắn vốn không phải thứ tốt, có thể sờ một cái coi như may mắn rồi.
Hàn Tuyết Nhi nhéo đùi của Nhiếp Phi, nhỏ giọng nói : "Cậu không thể yên ổn một chút sao... cậu quên chúng ta theo đuổi gì à. Chúng ta phải làm người phụ nữ bình tĩnh thong dong. Cậu xem cậu kia, hôm nay không khác gì một bà điên..."
Nhiếp Phi không trả lời, hỏi ngược lại : "Chơi trò nói thật thôi mà... chẳng lẽ cậu không muốn biết lời thật của người ta..."
Hàn Tuyết Nhi chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, nói : "Thôi được rồi, không bằng chúng ta cùng hát một bài đi, thư giãn một chút..." Thật ra thì Hàn Tuyết Nhi rất muốn chơi trò này, bởi vì cô muốn hỏi về suy nghĩ thật lòng của anh Hạo Vân. Nhưng cô lo rằng khi đang chơi, cô bạn của mình sẽ nhân cơ hội ăn đậu hủ của anh Hạo Vân. Đây là điều cô không dễ dàng tha thứ.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau hát đi..." Văn Huy hưởng ứng.
Ngay sau đó Trương Hoa Hoa cũng tỏ vẻ đồng ý. Phương Hạo Vân đương nhiên là theo phe của Hàn Tuyết Nhi rồi. Cứ như vậy, bốn lớn hơn hai, làm cho Nhiếp Phi và Lý Cường buồn bực ngay.
Buồn bực thì buồn bực, nhưng mà bản nhạc cùng hát đã được chọn.
Hệ thống của Thiên Đường quả thật rất tốt, ngay cả bài hát như Hoàng Hà đại hợp xướng mà cũng có, Phương Hạo Vân liền quyết định chọn bài này.
"Gió lên, ngựa phi..." Khi bài nhạc vang lên, mọi người đều cảm thấy máu nóng sôi trào, cất cao giọng lên, thậm chí là đứng ngoài cửa còn nghe rõ ràng.
"Cốc cốc..."
Đúng lúc này, cô nhân viên bên ngoài gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào, lễ phép nói : "Xin lỗi, khách của phòng bên cạnh nói là mọi người ầm ĩ quá, hy vọng mọi người nhỏ tiếng một chút..."
"Mất hứng!"
Nhiếp Phi đang hát vui vẻ, kết quả là bị mất hứng ngay.
Liền quay đầu lại tức giận nói : "Cô dẫn tôi qua phòng bên cạnh, tôi nói chuyện với bọn họ, để bọn họ đừng làm phiền cô nữa, xong rồi, cô cũng đừng làm phiền đến tôi..."
Cô nhân viên thoáng do dự một chút, gật đầu : "Nếu em có thể thuyết phục khách của phòng bên cạnh không trách chị nữa, thì chị nghĩ chị sẽ không làm phiền mọi người nữa!"
"Dẫn đường!"
Hồi nãy không say, nhưng sau khi rống một hồi, khuôn mặt của Nhiếp Phi đã đỏ ửng, hiển nhiên là do chất cồn đã chạy lên não rồi.
"Một mình em được không?" Lý Cường vội vàng đi theo xum xoe : "Hay là anh và em cùng đi?"
"Không cần!'
Nhiếp Phi phất tay nói : "Mọi người chờ tin thắng lợi của tớ..."
"Có chuyện sao?" Hàn Tuyết Nhi thật sự rất gần Phương Hạo Vân rồi, mấy sợi tóc trên trán của cô đã chạm vào má của Phương Hạo Vân, làm cho hắn ngứa ngứa.
Phương Hạo Vân có thể ngửi được mùi thơm thiếu nữ trên cơ thể của Hàn Tuyết Nhi, hơi hơi tránh ra, cười nói : "Nhìn rồi sẽ biết, nếu đối phương mà hung dữ, thì cô bé sẽ chịu thiệt...."
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đi qua xem nha?" Mặc kệ là nói thế nào thì Nhiếp Phi cũng là bạn của cô, không thể thấy chết mà không cứu được.
"Yên tâm đi, cô ta chỉ là một đứa bé, chắc là không nặng tay với cô ta đâu. Nếu thật sự không được, thì đối phương sẽ mang cô ta đến đây..." Phương Hạo Vân cười thản nhiên.
Hàn Tuyết Nhi gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh, có anh Hạo Vân ở đây, cần gì phải lo lắng.
Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi vốn định nói cái gì đó, thì cánh cửa phòng đã bị một người đá văng ra, sau đó, vài tên hung thần vạm vỡ đang kéo tay của Nhiếp Phi đi vào.
"Buông ra... các người có biết ba của tôi là ai không? Các người dám làm vậy với tôi, tôi sẽ nói cho ba tôi biết, ba tôi sẽ không tha cho mấy người..." Cổ tay của Nhiếp Phi bị người ta nắm đau, trên mặt lộ chút sợ hãi, không ngừng mắng.
"Im miệng, nếu không tao tát vỡ mồm!" Người dẫn đầu quát một tiếng.
Nhiếp Phi cầu cứu với Phương Hạo Vân : "Anh Hạo Vân, bọn họ ăn hiếp em..." Nhiếp Phi hy vọng rằng Phương Hạo Vân có thể đánh bại đám người xấu này, cứu mình ra.
Nếu ảo tưởng này thành sự thật, thì đúng là cảnh hoàng tử cứu công chúa trong mấy câu chuyện cổ tích rồi.
"Anh đến giúp em!" Thế giới này luôn có mấy kẻ thích náo động. Lý Cường là hạng người như vậy đấy, khi hắn thấy Nhiếp Phi cầu cứu, thì mặc kệ là đối tượng cầu cứu có phải là mình hay không, hắn cũng muốn giành ra tay trước.
Nhưng khi hắn đứng dậy bước được hai bước, thì người dẫn đầu bên kia đã quát một tiếng : "Không biết sống chết..." Nói xong liền rút một con dao ra.
Lý Cường vừa thấy cảnh này, chân liền run lên.
Cười ngượng ngùng, Lý Cường lui về sau, khi hắn xác định mình đã lui đến một khoảng cách tương đối an toàn, thì lúc này mới lên tiếng : "Có chuyện gì thì từ từ thương lượng, thả người ra trước đi..."
"Mày nói thả là thả à, mày là cái chó gì!" Người kia nhìn Lý Cường bằng cặp mắt hèn mọn.
Lý Cường cười nói : "Các vị lão đại, các người nói chúng tôi ầm ĩ, lát nữa chúng tôi không hát nữa là được rồi"
"Im miệng, Lý Cường!" Lời nói này làm cho Nhiếp Phi khinh bỉ hắn, có điều lúc này gã dẫn đầu kia thì không còn khinh bỉ hắn nữa, mà đang nghĩ rằng đối phương hẳn đang nghĩ cách cứu viện
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Nhiếp Phi tức giận mắng : "Anh câm miệng lại cho tôi... tôi làm vậy là vì cái gì, còn không phải hy vọng chúng ta có thể chơi vui vẻ sao. Anh đúng là vô dụng"
Mấy lời này làm cho Lý Cường rất là buồn bực.
Vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế mà kết quả lại bị chửi. Hắn làm sao mà không muốn hét lớn một tiếng, đuổi hết đám người xấu này đi, giải cứu công chúa của mình. Nhưng mà con dao nhỏ kia quả thật có chất lượng, làm cho hắn hoảng.
"Thằng nhóc, mày dám lại đây, tụi tao sẽ thả nó ra..." Gã dẫn đầu dường như cũng đã nổi lòng trêu chọc lên rồi.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người của Lý Cường. Còn Lý Cường thì nhìn con dao kia, cuối cùng vẫn lựa chọn lui bước.
Sinh mạng rất đáng quý, hắn không muốn vì cái còi của mình mà trả giá lớn, cần phải giữ mạng trước, thì sau này mới có cái để hưởng thụ.
"Đồ vô dụng!"
Nhiếp Phi đột nhiên phát hiện ra ánh mắt của mình thật quá kém, tại sao lại tìm một tên vô dụng như vậy nhĩ? Bây giờ đã phát hiện ra được bộ mặt thật của hắn rồi thì đừng hòng.
"Anh Hạo Vân, anh đi ra đi... đừng để Phi Phi chịu khổ nữa..." Hàn Tuyết Nhi đẩy nhẹ Phương Hạo Vân một cái, hy vọng hắn có thể đi làm anh hùng.
Tuy rằng trong lòng không vui vì cô không phải là mỹ nhân, nhưng dù sao thì cũng không thể để bạn tốt chịu khổ được.
Phương Hạo Vân hiểu ý, cười thản nhiên, đứng dậy nói : "Buông cô bé ra, cô bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện... các người muốn gì thì cứ hướng đến tôi..."
Nhìn thấy anh hùng chờ mong rốt cục đã xuất hiện, Nhiếp Phi lập tức làm ra vẻ đáng yêu, hô lên : "Anh Hạo Vân, mau đến cứu em... anh giúp em đánh chết đám người xấu bắt nạt em đi. Em biết anh nhất định sẽ không làm cho em thất vọng, đúng không?"
"Lại bắt đầu điên..." Hàn Tuyết Nhi cảm thấy rằng cô bạn của mình đúng là không thể cứu được nữa rồi, trong hoàn cảnh như vậy mà còn có thể mê trai được nữa, đủ để xưng là mê trai siêu cấp rồi.
"Im mồm!"
Gã cầm đầu cười lạnh nói : "Nói mày không im lặng, tao sẽ cho anh em lên lột hết đồ của mày..."
Lời này quả nhiên dùng được, Nhiếp Phi vội vàng ngậm miệng lại, vẻ mặt thất kinh.
"Cặn bã!"
Khóe miệng của Phương Hạo Vân xuất hiện một nụ cười tà ác, nói : "Nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi... bọn mày thật quá đáng..."Nói xong, thân hình của Phương Hạo Vân nhoáng lên, liền xuất hiện trước mặt gã cầm đầu, ra tay như điện, tát cho hắn ta một cái, đồng thời còn giật lấy Nhiếp Phi trong tay hắn, sau đó trở về bên cạnh Hàn Tuyết Nhi.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ở đây, mặc kệ là ai cũng không thấy rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào.
Nhất là cái tên đang giữ lấy Nhiếp Phi, hắn nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Phi khẽ vuốt ngực, và càng thêm si mê với Phương Hạo Vân, tuy rằng cô bé không nhìn rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào, nhưng mà quá trình này còn phấn khích hơn cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mà bé tưởng tượng.
Lý Cường thấy chuyện đã giải quyết, lấy dũng khí nói : "Còn chưa chịu cút... muốn bị đòn à" Nói xong còn giơ nắm tay lên với mấy người này, có vẻ rất buồn cười.
"Các anh em, lên cho tao..." Từ khi ra đường đến giờ, cái gã dẫn đầu còn chưa bị nhục nhã đến như vậy, hắn vung tay lên, và năm sáu tên đàn em liền lao đến.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, thân hình giống như tia chớp, vung tay lên với đám người này. Những tiếng bốp bốp vang lên liên tục, và cả đám người đều bị đánh cho bầm dập mặt mũi.
"Mày chờ đó, tao kêu lão đại tao đến..." Gã dẫn đầu dường như cũng ý thức sự tầm quan trọng của vấn đề, có điều hắn không muốn từ bỏ như vậy, nổi giận xông ra ngoài.
"Tao cũng muốn nhìn xem lão đại của mày thế nào, bình thường dạy dỗ đám cặn bã bọn mày ra sao..." Phương Hạo Vân không dám chửi hắc đạo, vì cái này giống như là quạ đen cười gấu đen vậy. Bởi vì công ty bảo an Đằng Phi của hắn cũng là hắc đạo. Chẳng qua, hắn làm việc luôn tuân thủ theo một quy tắc nhất định, không chạm đến giới hạn. Không có chuyện gì thì hắn tuyệt đối không làm, Giống như hôm nay, bắt nạt một đứa nhỏ, hắn tuyệt đối không làm.
Vốn hắn cũng không muốn gây chuyện.
Nhưng mà bây giờ hắn thật sự muốn dạy dỗ mấy tên cặn bã xã hội này.
"Anh Hạo Vân thật tốt!" Hàn Tuyết Nhi đắc ý nói, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Mà Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa đang nhìn hắn bằng cặp mắt sùng bái. Hai người đã từng thấy nam sinh đánh nhau, nhưng mà phấn khích như thế này thì mới lần đầu gặp.
Hai người không nhìn thấy rõ thế nào, nhưng mà vẫn cảm thấy rất phấn khích, rất đã ghiền.
"Anh ấy là một người đàn ông mang đến cảm giác an toàn..." Nhiếp Phi thầm nghĩ.
"Là một người đàn ông có mị lực..." Trương Hoa Hoa thầm nghĩ.
Hàn Tuyết Nhi thì bình thản hơn nhiều, bởi vì cái cô đã thấy còn kinh khủng hơn nhiều. Chuyện hôm nay chỉ là bình thường thôi.
Lý Cường vội vàng ngồi xuống, hắn cũng không phải đồ ngốc, thằng mặt trắng này không phải kẻ thường, tốc độ kia còn nhanh hơn cả cương thi nữa.
Nhìn Phương Hạo Vân, trong đầu hắn liền chợt nhớ về cương thi siêu cấp Huống Thiên Hữu.
Nghĩ đến đây, Lý Cường rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà. Hắn thậm chí còn sờ sờ cổ theo bản năng, để bảo đảm là mình không bị cắn.
Cương thi bất tử bất diệt, nhưng hầu như không ai muốn làm cương thi cả. Cả giá của sự trường sinh mà quá lớn, rất ít người có thể chấp nhận được
Văn Huy thì âm thầm kinh hãi, đại hiệp trong truyền thuyết, hắn rốt cục đã gặp một người. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng, mình có nên nhân cơ hội này bái sư không.
Đúng lúc này, mấy người bị đánh kia đã kéo đến, nghe tiếng ồn ào, cũng biết ít nhất là mười mấy người.
Rất nhanh, đám người xông vào, dẫn đầu là một người miệng ngậm xì gà, mặc áo màu đen, cổ áo dựng thẳng, lại còn mang mắt kính đen nữa, rất có phong phạm của Tiểu Mã ca. Chỉ là bên cạnh hắn còn ôm thêm một cô gái nữa, dung mạo của cô ta không tồi, chỉ là cách ăn mặc hơi kém, phỏng chừng cũng không phải thứ tốt.
"Ai dám to gan động vào người của tao..." Người nọ lên tiếng, giọng nói làm cho Phương Hạo Vân cảm thấy rất quen thuộc, ừ, không sai, vô cùng quen thuộc.
"Là tôi!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói một câu.
Người nọ lấy kính đen xuống, lập tức cười làm lành một tiếng; "Haha, lũ đến miếu long vương, thật sự là người một nhà không biết người một nhà... hiểu lầm, hiểu lầm..."
Thấy người này lấy kính đen xuống, Phương Hạo Vân lập tức trợn tròn mắt, hèn chi giọng nói này quen thuộc quá, thì ra chính là lão đại Vương Thế Phi có phong phạm giống Tiểu Mã ca đây mà. Có điều Phương Hạo Vân rất kỳ quái, đám người bên cạnh Vương Thế Phi rất xa lạ, hắn không biết một ai cả.
Phương Hạo Vân phỏng chừng đám người này không phải của công ty bảo an. Tại vì nhân viên của công ty bảo an thì không có tố chất thấp như vậy được.
Khi khai trương công ty bảo an Đằng Phi đã từng nói rằng, mặc dù làm hắc đạo, nhưng chúng ta cũng phải làm hắc đạo có tố chất.
Đám người trước mắt này, căn bản không có chút tố chất gì. Cũng không biết tại sao lại đi chung với Vương Thế Phi.
Nhìn thấy phong cách của Vương Thế Phi như vậy, mặc kệ là Nhiếp Phi, hay Trương Hoa Hoa, Văn Huy đều cảm thấy sợ.
Hàn Tuyết Nhi thì biết Vương Thế Phi, đồng thời cũng biết Vương Thế Phi là người của anh Hạo Vân, trong lòng đương nhiên không e ngại gì. Ngược lại, cô còn hứng thú đánh giá cô gái bên cạnh Vương Thế Phi : "Trang điểm đậm quá... giống như chui ra từ trong cái hang nào vậy..."
Vương Thế Phi nghe thấy thế, lập tức nhìn cô gái trong lòng, sau đó lại nhìn Hàn Tuyết Nhi, Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa, lập tức cảm thấy Hàn Tuyết Nhi đánh giá rất đúng.
"Cút!'
Khẽ quát một tiếng, Vương Thế Phi liền đẩy cô gái ra.
Cô gái xinh đẹp kia lập tức giống như một con gà con sợ diều hâu vậy, vội vàng rời khỏi phòng.
Những kẻ đi theo Vương Thế Phi cũng đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi đại ca còn bảo là cô ta xinh đẹp, nhưng... chỉ nghe nói đàn bà trở mặt nhanh thôi, không ngờ rằng đàn ông cũng có thể đạt được tốc độ trở mặt này, quả thật đúng là trùm.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người không khỏi cẩn thận, hy vọng không bị đại ca tìm ra tật xấu gì.
"Tiếp tục đi... mọi người tiếp tục đi... Hoàng Hà đại hợp xuống, nghe rất hay, tôi vốn tưởng rằng ai đó đang luyện giọng, mọi người tiếp tục đi..." Vương Thế Phi cười gượng vài tiếng, sau đó nhìn Phương Hạo Vân một cách mờ ám. Người ta nói mình đã phong lưu rồi, nhưng so với Phương thiếu gia thì chẳng tính là gì.
Hắn phong lưu, chỉ tìm loại đã trưởng thành.
Còn Phương thiếu gia thì tìm Loli, tuy rằng dáng người không có gì nóng bỏng, nhưng mà đúng là có mùi vị khác.
Hơn nữa, xã hội này bắt đầu biến thái rồi, có rất nhiều ông già bắt đầu tìm kiếm Loli mà chơi. Nhất là mấy lão quan già, luôn thích tìm của mới lạ, bởi vậy có thể thấy được, phong trào Loli đang thịnh hành.
"Nhìn cái gì... tôi chỉ đi theo Tuyết Nhi mà thôi, hai người kia là bạn học của Tuyết Nhi..." Phương Hạo Vân dường như cũng cảm nhận được ý nghĩa trong nụ cười của Vương Thế Phi, vội vàng giải thích một câu. Hắn không muốn người ta hiểu lầm hắn là cầm thú.
Vương Thế Phi ho khan hai tiếng, cười nói : "Tôi cũng không có nói gì..."
Dừng lại một chút, Vương Thế Phi nghiêm mặt nói ; "Hay là tôi gia nhập với các người?"
Đám người bị đánh đều ngẩn ra, cái gì thế này? Đây là lão đại của Kim Bích Huy Hoàng sao? Tại sao lại khách khí với người ta thế?'
Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn hắn : "Chúng tôi hát với nhau, anh đến rống để làm gì?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, gã dẫn đầu khi nãy liền không nhịn được, như vậy rất không nể mặt lão đại. Trong lòng giận dữ, hắn liền bước ra, tính ra mặt giùm cho lão đại.
"Muốn chết!" Hắn cầm dao đâm về hướng Phương Hạo Vân.
"Dừng tay!" Vương Thế Phi thấy tiểu đệ ra tay đâm về hướng Phương Hạo Vân, cái này không phải là giỡn mặt trên đầu thái tuế sao?
Không kịp suy nghĩ, Vương Thế Phi vọt đến, đá một cái lên mông của tên này, làm cho hắn ngã xuống.
Sau đó, Vương Thế Phi liền nói lớn : "Bọn mày đúng là cái thứ mắt mù vô liêm sỉ, bọn mày biết đây là ai không? Anh ấy là lão đại của tao, lão đại của lão đại Phương Hạo Vân Phương thiếu gia..."
Lời này vừa nói ra, tim của đám người này như muốn rớt ra ngoài, thầm nghĩ, tiêu rồi, lần này thật sự tiêu rồi, tự nhiên đi gây chuyện với lão đại của đại ca.
Nhất là cái tên đang quỳ dưới đất, ngay cả tâm chết cũng đã có rồi, sớm biết như thì đã im lặng rồi, còn ra mặt cái gì.
Hôm nay tốt rồi, đắc tội với lão đại của đại ca, không biết còn sống trở về không.
"Anh là lão đại?" Nhiếp Phi nhanh chóng phản ứng, hưng phấn nhìn Phương Hạo Vân : "Lão đại, anh nhận em làm thiếp đệ đi? Về sau em sẽ đi theo anh..."
"Xin lỗi, chúng tôi không nhận tiểu thái muội!" Phương Hạo Vân lắc đầu.
"Ầm ĩ cái con mẹ gì, bọn mày ở đây tranh cãi cái đíu gì thế, làm ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của bọn tao.... đợt mẹ, xin lỗi bố ngay, nếu không bố đập chết mẹ tụi mày" Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện thêm một người, thì ra là khách ở sát bên phòng của Phương Hạo Vân. Nhìn trên người hắn kìa, bên trái xâm hình Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, nhìn là biết côn đồ rồi.
"Cái này là lão đại nhà ai vậy?" Hôm nay Nhiếp Phi được thấy nhiều chuyện, những chuyện trước kia chỉ thấy trong phim đã được gặp ngoài đời.
Hàn Tuyết Nhi nhếch miệng, nhẹ giọng nói : "Đây chỉ là một tên côn đồ thôi, chứ lão đại cái gì..."
"Vì sao?' Nhiếp Phi tò mò hỏi.
"Rất đơn giản... thời đại tiến bộ, hắc đạo cũng tiến bộ. Xã hội đen bây giờ đều mặc đồ tây đi giày da, cách ăn mặc rất là lịch sự, còn nhìn đám người này đi, vừa nhìn là biết đám du côn đầu đường xó chợ rồi. Làm sao mà có khí chất của xã hội đen?" Hàn Tuyết Nhi giải thích giống như là mình đầy kinh nghiệm.
Nhiếp Phi nghe thấy thế, nhìn nhìn Phương Hạo Vân hào hoa phong nhã, gật đầu đồng ý : "Ừ, cậu nói cũng đúng, bọn họ quả nhiên rất giống côn đồ"
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Giọng nói của Nhiếp Phi hơi lớn, cho nên bị những người này nghe được.
Ngay lập tức, cái tên đầu trọc lóc liền không vui : "Con tiện nhân, mày dám nói ông nội không phải là xã hội đen à, mẹ mày, xem ông xử mày ngay tại chổ ... cho mày nếm thử sự lợi hại của ông"
"Rác rưởi!"
Phương Hạo Vân không vui nói : "Làm người còn cầm thú như vậy, có tư cách gì làm xã hội đen...'
Lời này vừa nói ra, tên đầu trọc liền nổi giận ; "Thằng mặt trắng, mày ồn ào cái gì, hôm nay bố mày muốn chơi con chó cái đó, ngay cả mày cũng không chạy thoát đâu"
"Bốp!"
Vương Thế Phi thấy tên đầu trọc dám chửi Phương Hạo Vân, lập tức nổi giận, vung tay lên tát một cái. Tên đầu trọc còn tưởng rằng Vương Thế Phi là người phe mình, tưởng hắn bước lại ngăn cản hai bên, cho nên không chút đề phòng. Vương Thế Phi dùng lực rất nhiều, cho nên một tát này đã làm cho tên đầu trọc hộc máu mồm.
"Đánh rất hay!" Hàn Tuyết Nhi vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, nếu không phải do anh Hạo Vân giữ lại, cô đã đến đánh cho mấy cái rồi, ai kêu mấy người này muốn bị đánh.
"Các anh em, lên, đánh chết mẹ nó cho tao!" Tên đầu trọc nổi giận quát, bắt đầu lao đến hướng của Vương Thế Phi.
Tên đầu trọc có vẻ khá là kiêu ngạo, nhưng mà người bên hắn chỉ có năm sáu người thôi, làm sao là đối thủ của bên Vương Thế Phi, chỉ trong một lát, người của hắn và hắn đã bị vây lại hội đồng, đánh cho điên cuồng.
"Được rồi, đủ rồi đấy, đừng làm chết người..." Phương Hạo Vân khoát tay nói.
Mọi người nghe thấy thế, vội dừng tay lại.
Tên đầu trọc lúc này đã nửa sống nửa chết rồi, hắn nhìn Phương Hạo Vân và Vương Thế Phi, hỏi : "Lão đại của bọn mày là ai?"
Vương Thế Phi cười khinh thường : "Đồ ngu, vị này chính là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân, Phương thiếu gia..."
Lời này vừa nói ra, tên đầu trọc liền muốn té xỉu.
Ở Hoa Hải, người khác có thể không biết tên của Phương Hạo Vân, nhưng mà bước chân ra giang hồ, cho dù là côn đồ ở đầu hẻm cũng biết rõ cái tên Phương Hạo Vân đại biểu cho cái gì.
Giang hồ đồn rằng, Long gia hiển hách một thời mà cũng bị Phương Hạo Vân tự tay tiêu diệt.
Địa vị của Long gia lúc trước tại hắc đạo Hoa Hải, có thể nói là lớn như một ngọn núi vậy, là đầu lĩnh của hắc đạo, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại nắm tro tàn trong tay của Phương Hạo Vân.
Giang hồ còn đồn rằng, Phương thiếu gia là một kẻ cuồng sát, là một ác am.
Thử nghĩ xem, nghe tin đồn như vậy, xong rồi lại gặp người thật như thế, có thể không sợ hãi sao?
Mấy người ở đây không ai dám hít thở mạnh cả, có trời mới biết hôm nay có được sống hay không?
"Ném bọn họ ra ngoài...' Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Mấy tên này nghe vậy, vội vàng nói : "Không cần làm phiền các vị lão đại, bọn em tự mình cút ra được rồi..." Nói xong, hai ba tên đỡ tên đầu trọc lên đi ra ngoài.
Dọc đường đi, trong lòng bọn chúng còn nhắc đến việc Phương thiếu gia nhân từ, giỡn mặt trên đầu thái tuế mà có kết quả này, coi như đã được khai ân rồi.
Lý Cường, Văn Huy thấy đám côn đồ đi rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt thoáng khôi phục lại bình thường.
Chỉ đó điều, Lý Cường đã cảm thấy kính sợ Phương Hạo Vân, không dám có ý đồ gì nữa.
Vì sợ Phương Hạo Vân, cho nên Lý Cường trốn phía sau Nhiếp Phi. Mặc dù ở trường lâu lâu có đánh nhau, nhưng mà sau khi nhìn thấy được cái gọi là lưu manh và côn đồ. Hắn mới biết được cái gì gọi là giang hồ, cái gì gọi là xã hội đen.
Ý tướng lớn nhất của Lý Cường bây giờ chính là chuồn khỏi đây, nơi này là chổ hán không nên đến. Còn Nhiếp Phi, hắn không thể đụng vào được.
Lý Cường cảm thấy rằng, mình nên bắt chước các bạn học từ sớm rồi, đi làm kiếm tiền, có bạn gái bình thường, coi như là một hành động không tồi rồi.
Điều duy nhất là con gái bây giờ đều đã bị đồng tiền làm biến chất, gái ngoan quả thật rất hiếm.
"Phương thiếu gia, chúng ta tiếp tục Hoàng Hà đại hợp xướng nhé?" Những cái cần dọn cũng đã dọn, Vương Thế Phi ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, cười hỏi.
Phương Hạo Vân dựa vào ghế, nói : "Thế Phi, anh nói cho tôi biết, chuyện gì vậy? Sao anh lại ở Thiên Đường, và còn mang theo một đám côn đồ không có tố chất vậy?'
Vương Thế Phi vội vàng giải thích : "Là như vậy, đám người A Vinh là tiểu đệ tôi mới nhận, tuy rằng không được tốt, nhưng mà vô cùng hiểu biết tình huống về Nam thành, tôi muốn cho bọn họ làm chút chuyện. Mặt khác, tôi đến Thiên Đường để lấy kinh nghiệm..."
Nói đến đây, Vương Thế Phi nhìn Hàn Tuyết Nhi một cách mờ ám : "Đây là thiên kim của Hàn gia à? Phương thiếu gia, cậu đúng là phong lưu, có điều, cậu cũng thật là, sao không đến chổ của người nhà mà lại chạy ra ngoài. Có câu, phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, không phải sao?"
Văn Huy lắp bắp hỏi : "Hạo Vân, hắn là tiểu đệ của cậu thật sao?" Văn Hoa nhớ rõ đã từng xem tin về Vương Thế Phi, Kim Bích Huy Hoàng của hắn đã được chính phủ khen ngợi, nói cái gì mà đã không còn độc hại nữa, là một hộp đêm điển hình...
"Anh là ai?" Vương Thế Phi lạnh lùng trừng mắt hỏi.
Văn Huy lập tức bị dọa, vẻ mặt trở nên hồi hộp.
Phương Hạo Vân vỗ vai Văn Huy, trừng mắt nhìn Vương Thế Phi, nói : "Không cần hù dọa con nít..."
"Haha, Phương thiếu gia, bây giờ tôi mới biết được, thật ra cậu cũng rất đáng yêu... Cái bài Hoàng Hà đại hợp xướng kia..."Trong lòng Vương Thế Phi vẫn còn nhớ về chuyện này.
"Muốn hát thì hát thôi...' Phương Hạo Vân đi qua mở đầu, chỉnh bài nhạc lại, và ngay lập tức, cả đám người cùng gào lên.
Không thể không nói, bài hát này đúng là thần kỳ, tuy rằng người ở đây có thân phận khác nhau, nhưng lại có thể hát chung một ca khúc, và còn chung một tâm tình nữa.
Sau khi gào một hồi, ngoại trừ Phương Hạo Vân ra, thì mọi người đều đã thở dốc, ca hát mà cũng mệt nữa, nhất là những người không được huấn luyện, thể lực yếu kém thì càng không chịu nổi.
"Mệt chết được..." Hàn Tuyết Nhi thở hồng hộc, tiện tay chụp lấy chai rượu Spy ướp lạnh trên bàn, uống như nước lạnh vậy, ực một hơi hết sạch.
Và mọi người cũng bắt chước làm theo.
Sau đó, Phương Hạo Vân kêu Vương Thế Phi đến : "Thế Phi, công ty bảo an gần đây khuếch trương quá nhanh, làm cho đám côn đồ không có tố chất cũng nhân cơ hội lẻn vào, tôi muốn chỉnh đốn lại công ty, cậu thấy như thế nào?"
Vương Thế Phi há miệng ra thở một hồi, sau đó nói : "Phương thiếu gia... xem ra chuyện này chúng tôi làm hơi quá... cậu yên tâm, tôi quyết định ủng hộ cậu"
"Anh hiểu là tốt rồi!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Còn nhớ rõ câu nói của tôi không? Chúng ta nhất định phải làm hắc đạo có tố chất. Đừng biến thành cái loại không có đầu óc... bây giờ không phải là cái thời đại đánh đánh giết giết rồi, gặp chuyện gì cũng phải dùng cái đầu, thật sự không được thì mới dùng nắm đấm. Nhớ kỹ, chúng ta không giống như xưa nữa, chúng ta là người văn minh..."
Vương Thế Phi lập tức cười nói :" Phương thiếu gia hình như rất hận những người đó..."
"Không thể nói là hận, chỉ là nhìn không quen mắt thôi..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười hỏi : "Thế nào, hôm nay đến đây, có thu hoạch được gì không?"
"Có!"
Vương Thế Phinhìn Hàn Tuyết Nhi cách đó không xa, nói : "Cách phục vụ của Thiên Đường quả thật rất tốt, hộp đêm của chúng ta quả thật cần thay đổi điều này. Có điều, bọn họ cũng có nhược điểm lớn nữa, người coi bãi của bọn họ rất kém, nếu gặp chuyện đánh nhau thì đúng là không giải quyết được... điều này bọn họ không thể nào bằng chúng ta được..." Thiên Đường có bối cảnh bạch đạo, cho nên nhân viên bảo vệ cũng rất kém. Nhưng người bình thường thì không dám gây chuyện ở đây.
"Phương thiếu gia, tôi còn nhận được một tin ở chổ này... nghe nói Thiên Đường đã triển khai phục vụ Loli ... nghe nói mấy ông quan già thường xuyên tham gia...' Vương Thế Phi thấp giọng nói.
"Súc sinh!"
Sắc mặt của Phương Hạo Vân lập tức phát lạnh, nói : "Sau khi trở về nói cho Bạch Quý, nói là tôi dặn, kêu Thất Tinh Tài Phán sở đi tìm chứng cứ, một khi có chứng cứ xác định thì báo cho tôi biết. Tôi sẽ không bỏ qua cho đám súc sinh này..."
"Phương thiếu gia... chuyện của Thiên Đường không dễ giải quyết đâu, nghe nói có nhiều quan viên ở Hoa Hải đều có cổ phần danh nghĩa ở đây, bọn họ có mạng lưới quan hệ rất lớn, chúng ta phải làm việc cẩn thận" Vương Thế Phi khuyên.
"Không sao!"
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Việc khác tôi có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không nhẹ tay, cho dù nó không có liên quan gì đến lợi ích cá nhân của tôi, thì tôi cũng sẽ nhúng tay"
Thấy Phương Hạo Vân nghiêm túc như vậy, Vương Thế Phi cũng không nói gì nữa, gật đầu : "Phương thiếu gia, cậu đã kiên trì như vậy, tôi nghe lời cậu. Nhưng mà ý của tôi là, nếu làm thì phải làm lớn, nếu có thể thì tốt nhất là nên lấy luôn cả Thiên Đường, vị trí nơi này không tồi. Trải qua chỉnh đốn và cải cách thì doanh thu của Thiên Đường có thể ngang với Kim Bích Huy Hoàng..."
"Để xem tình hình rồi tính..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Gần đây cấp trên hẳn là sẽ liên hệ với tôi, tôi sẽ nhân cơ hội này nói về chuyện của Thiên Đường..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Vương Thế Phi lập tức cười nói :"Haha, nếu như vậy, khả năng tiếp quản Thiên Đường của chúng ta rất lớn..."
"Chứng cứ vô cùng quan trọng" Phương Hạo Vân dặn dò : "Thiên Đường không giống với Long gia... chuyện của Thiên Đường có thể lên báo, đối mặt với công chúng, có một số việc, chúng ta có thể đứng ra giải quyết. Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào chính phủ mới được..."
"Tôi hiểu rồi!"
Vương Thế Phi nhìn Phương Hạo Vân, lại nhìn Hàn Tuyết Nhi, cười mờ ám nói : "Phương thiếu gia, hai chuyện cậu dặn tôi sẽ tích cực đi làm, hai người chơi vui vẻ nha..."
Vương Thế Phi dẫn người rời đi. Lý Cường cũng đã không ngồi yên rồi, thật ra hắn đã muốn trốn sớm, nhưng mà bây giờ thấy có người đi trước, liền đứng dậy nói : "Xin lỗi các vị, thời gian cũng không còn sớm, trong trường tôi còn chút việc, không thể ở lại chơi với mọi người. Khi nào có thời gian thì liên hệ..."
Nói xong, không đợi mọi người nói cái gì, hắn đã nhanh chân chạy đi.
Nhiếp Phi mở miệng ra, vốn muốn gọi Lý Cường lại, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng nên để hắn đi, tránh ở đây nhìn chướng mắt.
Thật ra trước khi gặp Phương Hạo Vân, Nhiếp Phi cảm thấy rằng Lý Cường coi như không tồi, ít nhất là phù hợp với khí chất của hoàng tử buồn. Nhưng mà so với Phương Hạo Vân, hắn chẳng là cái gì cả, bởi vì hắn còn thiếu rất nhiều thứ. Ngoài ra còn có câu, hàng thật không sợ lửa, mà hắn không dám so, bởi vì vậy có thể thấy được hắn cũng chẳng phải thứ tốt gì.
Trương Hoa Hoa cười nói : "Hoàng tử buồn của cậu đi rồi kia, sao không nói gì hết vậy?"
"Loại đàn ông như hắn nên cút đi nhanh đi, mình thấy yên tĩnh lại, vừa nhìn là biết không có tương lai rồi" Nhiếp Phi bĩu môi nói.
Trương Hoa Hoa bỡn cợt : "Nhưng mà lúc trước cậu không nói vậy..." Trương Hoa Hoa nhớ rõ khi Nhiếp Phi lần đầu tiên mang Lý Cường đi chơi, đã không ngừng khen hắn.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, đàn ông trên đời này có thể so với Phương Hạo Vân, thì có mấy người?
Phương Hạo Vân quả thật là có mị lực hơn người, ngay cả Trương Hoa Hoa, một cô gái chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng bây giờ cũng đã rung động.
"Em họ, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thôi, nếu về trễ, dì sẽ trách chúng ta đấy" Văn Huy nhìn đồng hồ, nhắc nhở một câu.
"Uhm"
Thật ra Trương Hoa Hoa không muốn đi, tuy rằng cô không mê trai như Nhiếp Phi, nhưng mà có thể ngồi lâu với Phương Hạo Vân thêm một hồi, thì cũng không tồi rồi. Chỉ là gia đình quản giáo rất nghiêm, thật chính là không tiếc gửi Văn Huy đi theo để trông coi, vì không muốn bị nghe chửi cho nên phải đi về đúng giờ.
Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, đúng là vậy, đã mười giờ rưỡi rồi, bình thường mà nói, đây đã là giới hạn trễ nhất mà ba mẹ cho phép con cái phải về.
Nhất là con gái.
Ai cũng biết, con gái rất là khó nuôi, mà xã hội bây giờ lại đầy nguy hiểm, rất phức tạp, một kih không cẩn thận thì đứa con gái nuôi dưỡng mười mấy năm liền mất.
Phương Hạo Vân cũng thông cảm với nổi khổ của ba mẹ, cho nên cười nói : "Chúng ta về thôi, trở về nhà sớm, để tránh ba mẹ lo lắng..."
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Nhiếp Phi vốn muốn chơi cả đêm, kết quả thì ngược lại, phải về nhà sớm. Bé khác với Trương Hoa Hoa, bé đi chơi cả đêm cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà làm con gái, bé không có khả năng đi nói trực tiếp với Phương Hạo Vân.
Hơn nữa, sau khi biết thân phận của Phương Hạo Vân xong, tâm tình của Nhiếp Phi liền trở nên hồi hộp, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn vào con mắt của Phương Hạo Vân, bé liền cảm thấy trong đó đầy sát khí.
Hàn Tuyết Nhi dường như cũng nhìn ra ý tưởng của cô bạn, chỉ là lời nói của cô không giúp cho Nhiếp Phi được vui vẻ, mà ngược lại còn làm cho Nhiếp Phi buồn bực hơn.
"Đúng vậy, đã không còn sớm nữa, Phi Phi, bạn trai của cậu đã bỏ về rồi, mình và anh Hạo Vân đưa cậu về nhà nha?" Hàn Tuyết Nhi cười hỏi.
Trong lòng Nhiếp Phi buồn bực không thôi, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, đành phải chấp nhận thôi.
"Được rồi!" Nhiếp Phi đápứng, sau đó quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, anh có thể đồng ý làm bạn với em không? Ý của em là, làm bạn bè tốt"
Phương Hạo Vân cười nói : "Đương nhiên là có thể rồi, em và Tuyết Nhi là chị em tốt, đương nhiên cũng là bạn của anh..."
"Cảm ơn!"
Nhiếp Phi cúi đầu, nói : "Phương thiếu gia, lúc trước em không biết thân phận của anh, cho nên nói bậy một chút, hy vọng anh đừng để ý..."
Hàn Tuyết Nhi lập tức mở to mắt ra nhìn chằm chằm Nhiếp Phi, đây là cô bạn mê trai của mình sao? Sao hôm nay lại lễ phép như vậy. Sao trông có vẻ thẹn thùng thế? Thật sự đúng là làm cho người ta khó tin.
"Nhìn cái gì, chưa thấy qua thục nữ à?" Nhiếp Phi bị Hàn Tuyết Nhi nhìn đến phát ngượng, vội vàng cáu một tiếng, trông vô cùng đáng yêu.
Hàn Tuyết Nhi cười hắc hắc nói : "Thục nữ mình thấy nhiều rồi, nhưng mà thục như bạn thì lần đầu mới gặp..."
Sau đó, Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi đón xe đưa Nhiếp Phi trở về nhà, vốn Nhiếp Phi muốn mời Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi vào nhà ngồi chơi.
Nhưng mà, Phương Hạo Vân thấy đã muộn rồi, cho nên từ chối.
Rời khỏi nhà của Nhiếp Phi, Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, đón một chiếc xe khác, nói : "Tuyết Nhi, bây giờ anh đưa em về..."
"Không cần!'
Hai tay của Hàn Tuyết Nhi ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, giống như là một con chuột túi vậy, làm nũng : "Đi chơi tiếp đi... anh quên rồi sao, lúc ra cửa ba mẹ em đã nói, không về cũng không sao..."
Một lời ám chỉ rõ ràng, nhưng dưới ánh mắt ngập nước và tư thế làm nũng của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân không thể nào đỡ nổi : "Được rồi, anh đồng ý đi chơi với em, nhưng đừng quá trễ, tối nay anh cũng không tính đi với em cả đêm, anh còn có chuyện phải làm"
"Dạ, em biết!"
Hàn Tuyết Nhi u oán nói : "Em biết, trong lòng anh Hạo Vân, em không là gì cả... em xứng đáng bị anh bỏ rơi..."
"Được rồi, đừng làm ra vẻ đáng thương trước mặt anh nữa, anh còn không biết em sao?" Phương Hạo Vân nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của Hàn Tuyết Nhi, nói : "Đi thôi, em muốn đi đâu chơi thì đi đó..."
"Dạ..." Trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi lộ ra một tia gian xảo, chỉ là chưa nói được gì thì điện thoại vang lên, trên màn hình là một điện thoại di động, phỏng chừng không phải là của ba hay mẹ ở nhà gọi đâu.
Sau khi nhấn nút nghe, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Tần Tú Văn : "Tuyết Nhi, hai đứa đang ở đâu thế... mẹ muốn nói với con một tiếng, mẹ và ba con muốn đến công ty xử lý công chuyện, tối nay có thể không về nhà. Nếu buổi tối con sợ ở một mình, thì nhờ Hạo Vân để ở chung..."
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, liền nhìn Phương Hạo Vân bên cạnh theo bản năng, nói : "Dạ, con biết rồi... nhưng mà mẹ có thể cho con một câu trả lời chính xác hay không, buổi tối hai người có trở về không?"
"Cái này... không trở về!" Tần Tú Văn thoáng do dự một chút, rồi cho con gái câu trả lời xác định.
"Dạ, con biết rồi!" Hàn Tuyết Nhi mỉm cười nói.
"Khoan đã... sau khi trở về nhớ pha đại hồng bào cho Hạo Vân nhé... Nhớ kỹ lời mẹ nó, đây có thể là cơ hội duy nhất của con" Nói xong, Tần Tú Văn liền cúp điện thoại.
Hàn Tuyết Nhi hơi sửng sốt, cô không hiểu câu nói cuối cùng của mẹ là gì. Có điều cô cũng không quan tâm. Có lẽ trở về cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi nói : "Anh Hạo Vân, ba mẹ em đến công ty rồi, mẹ em nói anh mang anh về trông nhà giúp một bữa, thế nào?"
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, cuối cùng vẫn trả lời : "Được rồi, anh về với em"
"Anh Hạo Vân, anh thật tốt!" Hàn Tuyết Nhi ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, hôn lên trán hắn một cái.
Đi đến nhà họ Hàn, vợ chồng Hàn Sơn quả nhiên không có ở nhà.
Hàn Tuyết Nhi cởi áo khoác ra, chỉ còn lại cái áo ngắn tay, có vẻ rất thanh xuân, cười nói : "Anh Hạo Vân, anh ngồi nghỉ ngơi đi, em đi pha trà..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, tùy tiện cầm lấy cái điều khiển TV từ xa, đổi vài kênh liên tục, đều là quảng cao cả. Cuối cùng hắn tắt luôn TV, hắn thật sự không hiểu nổi, đài truyền hình làm ăn cái kiểu gì, mở ra toàn thấy quảng cáo, thời gian quảng cáo còn hơn cả thời gian phát tin nữa.
Chỉ lát sau, Hàn Tuyết Nhi đã pha hai tách đại hồng bào đi ra, mang đến nói : "Anh Hạo Vân, anh nếm thử đi, đây là đại hồng bào cực phẩm do ba em nhờ người mua về từ Võ Di đấy, mùi vị không tồi..."
Phương Hạo Vân cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng hưởng thức một ngụm, mùi vị quả thật rất thơm, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức, gật đầu khen ngợi : "Không sai, trà ngon... quả thật có vị thanh nhã của cốc U*..."
U = Tên một châu thời cổ, ở phía bắc Hà Hắc và phía nam Liêu Ninh.
"Anh Hạo Vân, thì ra anh cũng hiểu trà à?" Hàn Tuyết Nhi cười hỏi.
Phương Hạo Vân mở mắt cười nói :"Anh không hiểu trà, anh chỉ nói ra cảm giác của anh sau khi uống thôi...'
Hàn Tuyết Nhi cũng nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức, nhưng mà không thấy cái gì gọi là cả... cô chỉ cảm thấy trà này ngon, thế thôi.
Phương Hạo Vân lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, âm thầm gật đầu, thầm nghĩ lúc đi, cần phải xin Hàn Tuyết Nhi một chút để hiếu kính ông bố tiện nghi của mình. Trà này rất thơm và ngon, rất thích hợp cho ba uống.
"Anh Hạo Vân, anh uống xong chưa? Của em xong rồi, em giúp anh pha thêm một tách nữa...' Phương Hạo Vân dường như rất chờ mong Phương Hạo Vân có thể uống xong tách trà.
"Không cần, anh mới uống có một nửa à, hay là em uống nửa tách của anh đi?" Phương Hạo Vân nói. Không phải là hắn không lễ phép, mà theo trí nhớ của hắn, Hàn Tuyết Nhi không phải mới giành đồ ăn thức uống của hắn một hai lần, loại chuyện này có thể nói là như cơm bữa.
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, mặt chợt đổi, tự nhiên đứng dậy, rồi nói : "Em tự đi pha..." Nói xong liền vội vã rời đi.
"Kỳ quái!"
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy biểu hiện của Hàn Tuyết Nhi hôm nay không được bình thường, nhất là biểu hiện vừa rồi, trong đôi mắt hiện ra một sự sợ hãi, hình như đang sợ cái gì đó.
"Uống nhanh đi anh Hạo Vân, lát nữa nó nguội mất..." Hàn Tuyết Nhi nhanh chóng pha tách trà khác, cô thấy tách của Phương Hạo Vân cứ còn một nửa hoài, liền hỏi : "Anh Hạo Vân, anh không thích uo61ngsao? Có phỉa là kỹ thuật pha trà của Tuyết Nhi quá kém, làm anh cảm thấy khó uống?"
Phương Hạo Vân không đành lòng phụ ý tốt của Hàn Tuyết Nhi, vội vàng cầm tách trà lên uống hết một hơi.
Hàn Tuyết Nhi thấy thế, lập tức cười, nhưng chỉ là cười ngầm thôi, trên mặt vẫn là sự ngượng ngùng.
"Anh Hạo Vân, chúng ta bây giờ ngồi nói chuyện phiếm, hay là nghỉ ngơi?" Hàn Tuyết Nhi đề nghị : "Tuy rằng ngày mai không đến lớp, nhưng nếu thức cả đêm, thì sẽ ảnh hưởng đến làn da của em. Em muốn nghỉ ngơi, tối nay anh ngủ ở phòng ba em đi, bây giờ em mang anh qua..."
"Được rồi!" Dù sao thì cũng đã đồng ý giúp trông nhà, cho nên Phương Hạo Vân liền gật đầu.
Phòng của Hàn Sơn cũng có nét giống phòng của Phương Tử Lân, bài trí nhẹ nhàng, chất nhiều hơn lượng, hơn nữa đều là người cùng nghề cho nên cũng nét kinh tế.
Trong phòng thậm chí tràn ngập mùi thản nhiên.
Ở cạnh tường, có một cái giường rất rộng, đủ cho hai người nằm, Phương Hạo Vân rất hài lòng với hoàn cảnh nơi này, hắn tin rằng mình có thể ngủ rất ngon.
"Anh Hạo Vân, anh chờ em một chút. Em giúp anh lấy chăn mềm mới..." Sau khi nói xong, Phương Hạo Vân liền rời đi.
Phương Hạo Vân đi qua, đứng nhìn nhìn, âm thầm khen ngợi một câu, Hàn Sơn có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên.
Mà tất cả cái này, đều do sự cố gắng của họ mà ra.
"Anh Hạo Vân, em giúp anh đổi chăn mềm và tấm lót giường mới ..." Một lát sau, Hàn Tuyết Nhi liền ôm một đống đồ đi vào đổi.
Sau khi xong việc, Hàn Tuyết Nhi giống như một cô vợ nhỏ hạnh phục, trên mặt ửng đỏ, nói với Phương Hạo Vân; "Anh Hạo Vân, nhìn xem, có hài lòng không? Nếu không hài lòng em giúp anh thay cái khác"
"Haha..."
Phương Hạo Vân cười hài lòng : "Anh rất hài lòng, cứ vậy đi, em đừng làm gì cả, về nghỉ ngơi trước đi, có việc cứ gọi anh..."
"Dạ!"
Hàn Tuyết Nhi đáp một cách ngọt ngào, xoay người rời đi. Lúc ra ngoài, đôi mắt nhìn Phương Hạo Vân có rất nhiều ẩn ý, trong lòng hồi hộp không thôi.
Hàn Tuyết Nhi có một thói quen là, trước khi ngủ đều phải đi tắm một chút. Hôm nay tuy rằng đã muộn, nhưng mà cô vẫn muốn đi tắm, huống hồ, hôm nay cô còn có một nhiệm vụ.
Nhất định phải tắm.
Sau khi vào phòng tắm, Hàn Tuyết Nhi cởi hết quần áo ra, làn da trắng nõn hoàn toàn lỗ lòa ra ngoài, nhìn mình trước gương, Hàn Tuyết Nhi vô cùng hài lòng, nhất là khi nhìn cặp ngực cao của mình, cô rất đắc ý. So với những người bạn cùng tuổi, ngực của cô là lớn nhất.
Đây chính là sự kiên trì mỗi ngày mát xa và uống nước đu đủ của côn.
Hàn Tuyết Nhi đã tốt rồi, nhưng cô vẫn kiên trì hơn nữa, tiếp tục như vậy đến khi già.
Tuy rằng cô chỉ mới mười bảy, là thời kỉ có tình cảm ngây ngô, nhưng cô cũng đã bắt đầu tò mò và khát vọng về chuyện nam nữ. Hơn nữa, cô rất sùng bái Phương Hạo Vân, cho nên mới tạo ra cục diện này. Cô thích hắn, không cần phải nhiều lời, cô yêu hắn rất sâu đậm, hơn nữa không thể nào dứt bỏ được.
Dòng nước ấm chảy qua cơ thể, Hàn Tuyết Nhi nhẹ nhàng lau rửa trên người, đôi tay vô tình chạm vào những vị trí mẫn cảm, làm khơi màu dục vọng của cô.
Dần dần, cô đã cảm thấy thích cái cảm giác ấy.
"Cũng không biết anh Hạo Vân đã ngủ chưa?" Hàn Tuyết Nhi không khỏi nghĩ đến Phương Hạo Vân, thậm chí còn khát vọng rằng, nếu Phương Hạo Vân có thể xuất hiện lúc này, cùng nhau tắm với cô thì thật tốt biết mấy.
Nghĩ nghĩ một hồi, tim của Hàn Tuyết Nhi bỗng nhiên đập nhanh hơn, tay cũng bắt đầu mò xuống dưới theo bản năng, bắt đầu xoa nắn những chổ mẫn cảm của cơ thể.
"Anh Hạo Vân, em muốn anh!" Hàn Tuyết Nhi khẽ mở môi ra, phát ra những tiếng rên rĩ giống như nói mê.
Một phụ nữ khi tắm lại muốn đàn ông, điều này đại biểu cho cái gì?
HIển nhiên, cái này gọi là phát xuân rồi.
Theo ý niệm trong đầu, hơn nữa còn đang xoa nắn những chổ nhạy cảm, thân thể của Hàn Tuyết Nhi dần dần không còn khống chế được, cặp ngực cũng cứng lên, và càng xấu hổ hơn là ở dưới đã chảy ra một đống chất lỏng rồi.
Ở trường có dạy một khóa về vệ sinh, cho nên Hàn Tuyết Nhi đương nhiên là biết đó là cái gì rồi.
"Hứ!"
Khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt của Hàn Tuyết Nhi liền đỏ ửng lên, vội vàng mở vòi nước lạnh bên cạnh, phun lên mặt, dùng nước lạnh để làm tỉnh táo lại.
Sau khi rửa một hồi, Hàn Tuyết Nhi đã đem sự xấu hổ khi nãy áp chế lại, khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu suy nghĩ đến lời nhắn của mẹ.
Ý của Tần Tú Văn chính là, muốn cô dám yêu dám hận, nếu đã hạ quyết tâm rồi, thì liền rõ ràng một chút, trực tiếp làm cho gạo nấu thành cơm.
Khi vượt qua sự ngăn cách này rồi, thì tất cả mọi chuyện đều tự nhiên mà thành.
Hàn Tuyết Nhi không biết vì cái gì mà mẹ đột nhiên lại thoải mái như vậy, nhưng mà cô tin rằng, cái này chính là ý của mẹ. Hơn nữa lúc ban ngày, ba đã nói rất nhiều với cô, tuy rằng không nói rõ, nhưng mà đại khái chính là hy vọng con gái có thể quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết