Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 576: Tên nhóc con thủ đoạn rất dứt khoát
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Vĩ Hồng có cách thức giải quyết vấn đề cũng rất rõ ràng
Hắn thực ra là muốn lấy danh nghĩa “Kế hoạch 5 năm” để tổng quát thông qua kế hoạch này, thảo luận tại cuộc họp thường vụ mở rộng Ủy ban nhân dân thị xã, nhưng sự ủng hộ nhiệt tình đã vượt qua mong chờ của bọn Phó Chủ tịch Thị xã, thậm chí còn bao gồm một số lãnh đạo văn phòng ủy nhiệm cục cũng dũng cảm lên tiếng. Vừa mới bắt đầu, Lưu Vĩ Hồng nhiệt liệt hoan nghênh, sau đó là họp thảo luận, nên mọi người có thể thoải mái phát biểu.
Trong công tác thảo luận cụ thể, Lưu Vĩ Hồng làm chủ và không nghe theo bất cứ ý kiến bất đồng nào. Hắn biết rõ là kinh nghiệm công tác cơ sở của bản thân vẫn chưa nhiều, nhưng những vấn đề cụ thể cần phải động não thì làm tương đối tốt. Những mưu trí này giống như Gia Cát Lượng nhưng sử dụng chưa được bao lâu thì hắn liền phát hiện tình hình không đúng.
Điểm chú ý của mọi người không phải là làm tốt công việc như thế nào mà là phân phối lợi ích như thế nào, tập trung vào việc sắp xếp nhân viên cho Công ty quản lý năng lượng, nên đều quanh co lòng vòng đưa ra yêu cầu của mình.
Điều này làm cho Lưu Vĩ Hồng phải cảnh giác.
Xem ra bản thân mình đã đánh giá cao sự giác ngộ chính trị của một số cán bộ Thị xã Hạo Dương này, trong mắt bọn họ sự phát triển của Thị xã Hạo Dương không quan trọng bằng lợi ích của bản thân. Kinh tế Hạo Dương cần phải phát triển, được, mọi người ủng hộ nhưng phải có phần của mình. Nếu không thì cần phải cố gắng nói lý, Chủ tịch thị xã Lưu lại muốn nắm mọi quyền lợi trong tay mình, điều này là không thể.
Công ty quản lý năng lượng thống nhất thành lập, là cơ sở phát triển của thị xã Hạo Dương.
Việc Lưu Vĩ Hồng đề cập đến là xây dựng khu thương mại tổng hợp cỡ lớn, làm khu công nghiệp và cổ vũ xí nghiệp Thị trấn và xí nghiệp tư nhân phát triển, đó mới chỉ là kế hoạch, muốn thực hiện được thì khó khăn còn rất nhiều. Dù cho khi thực hiện rồi hiệu quả như thế nào, bây giờ cũng không dám khẳng định, riêng chỉ có việc thống nhất quản lý toàn bộ nguồn năng lượng thị xã là xem ra có thể làm được, cũng có thể nói khả năng nắm chắc thành công là rất lớn.
Về việc này Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không dễ dàng để cho ai khác đến phân quyền trước, nhất định phải nắm chặt chẽ trong tay mình.
Lưu Vĩ Hồng lập tức tạm thời kết thúc “Kế hoạch 5 năm phát triển”, một mình soạn thảo báo cáo yêu cầu thống nhất thành lập Công ty quản lý năng lượng, đồng thời lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thị xã để đưa ra thảo luận tại cuộc họp thường vụ Thị ủy mở rộng.
Lần này không gặp trở ngại gì, vừa mới bắt đầu hội nghị thường vụ Uyển Trung Hưng đã nhất trí thông qua các đồng trí ủy viên thường vụ và cũng được sự đồng thuận của Bí thư và Chủ tịch thị xã, những trở ngại để thông qua tại hội nghị thường vụ không đáng kể.
Sau đó, Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương đem phương án này báo cáo lên Địa ủy Hạo Dương và Ủy ban nhân dân địa khu Hạo Dương. Tào Chấn Khởi và Lục Đại Dũng lần lượt ra chỉ thị đồng ý thành lập Công ty quản lý năng lượng Thị xã Họa Dương, đồng thời chỉ định Phó chủ tịch huyện thuộc Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương quản lý và cách thiết lập công ty giống với Công ty quản lý năng lượng huyện Lâm khánh.
Lưu Vĩ Hồng tự mình kiêm Tổng Giám Đốc Công ty quản lý năng lượng, nhưng việc phân bổ Phó tổng giám đốc so với huyện Lâm Khánh thì Lưu Vĩ Hồng “tiết kiệm” hơn, tạm thời chỉ phân bổ ra gồm 3 vị Phó tổng giám đốc.
Dù sao tình cảnh của hắn lúc này ở thị xã Hạo Dương và tình cảnh trước kia của Đặng Trọng Hòa ở huyện Lâm Khánh cũng giống nhau, lúc đó Mộ Tân Dân và bọn họ là "đối thủ một mất một còn", bây giờ Uyển Trung Hưng lại ra sức ủng hộ Lưu Vĩ Hồng. Trong việc phân bổ bộ máy lãnh đạo ở Công ty quản lý năng lượng thì Lưu Vĩ Hồng tự mình quyết đoán, không thảo luận cùng bất cứ Phó Chủ tịch thị xã nào khác trong thị xã, một mình trong văn phòng quyết định liệt kê danh sách hệ thống quản lý sau đó mới báo cáo lên Uyển Trung Hưng, Uyển Trung Hưng vì thế lập tức triệu tập cuộc họp thường vụ Thị ủy để thông qua việc bổ nhiệm những cán bộ lần này.
- Không phải anh nói nói Vương Thụ Quốc đáng tin sao? Chẳng trách lúc đầu anh đối xử với cậu ta tốt như vậy?
Trong phòng 308 của Khách sạn Giang Hải, Lý Thanh Mai mặc chiếc áo ngủ bông màu trắng, chân đi đôi dép bông, hơi nghiêng đầu cầm chiếc khăn mặt lau tóc như châm chọc nói.
Điều hòa ở khách sạn Giang Hải mở hết công suất, dù cho ngoài trời đang rét đậm nhưng trong phòng 308 vẫn ấm áp như mùa xuân. Lý Thanh Mai thật sự rất thích căn phòng này vì nó dễ chịu hơn ở nhà, riêng chỉ có hệ thống điều hòa sưởi ấm này thôi thì ở nhà cũng không thể sánh được.
Mùa đông lạnh giá như thế này mà làm những việc đó thì thật là đau khổ, cóng không chịu nổi. Ở đây thì lại không sợ bị như vậy, cảm thấy rất thoải mái. Hình như cô ấy và Chu Bằng Cử không phải là lần đầu tiên đến đây nên không có gì phải vội vàng, cứ từ từ, nổi lên một chút “cảm xúc’. Trên thực tế, Lý Thanh Mai cũng coi Chu Bằng Cử là người đàn ông thực thụ của mình, về phần người chồng trên danh nghĩa pháp luật trái lại như là người ngoài nói chung.
Ở trong thị xã thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho Chu Bằng Cử rất phiền lòng, Lý Thanh Mai cũng biết điều này nên khi Chu Bằng Cử vừa gọi điện thoại là lập tức đến ngay.
Chu Bằng Cử ngồi ở ghế sô pha hút thuốc, vẻ mặt trầm ngâm.
Hắn quả thật không nghĩ rằng Vương Thụ Quốc là người "gió chiều nào xoay theo chiều đó" như vậy. Chỉ là Phó tổng giám đốc thường vụ Công ty quản lý năng lượng kiêm luôn chức vụ Bí thư Đảng ủy mà đã không chút do dự bán đứng luôn Chu Bằng Cử, trở thành vây cánh của Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha, em đã sớm nói rồi, tên nhãi đó không phải dễ đối phó đâu. Bây giờ anh biết rồi chứ?
Lý Thanh Mai không buông tha, tiếp tục làm cho Chu Bằng Cử điên đầu. Cũng không phải là Lý Thanh Mai cố ý muốn đánh vào Chu Bằng Cử. Cô quan tâm Chu Bằng Cử như vậy cũng vì địa vị của y càng ngày càng cao, quyền lực trong tay càng ngày càng lớn. Chu Bằng Cử cũng càng ngày càng tràn đầy tự tin. Nếu như ý kiến mà không nhất quán thì khó có thể nghe theo, dần dần có tư tưởng “chủ nghĩa cá nhân”. Bình thường cấp dưới nhìn thấy ông ta sẽ cúi đầu khom lưng, không ai dám đề xuất ý kiến gì với ông ta, Lý Thanh Mai đành phải tự mình đảm nhận vai trò “người khuyên can”, nếu không thì Chu Bằng Cử thật sự đau đầu, sớm hay muộn cũng chịu thiệt.
- Lần này bị tên nhóc đó xỏ mũi, anh đúng là đã coi thường y.
Chu Bằng Cử cảm thấy tức giận, rầu rĩ nói.
Gã thực sự không ngờ rằng thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng lại như thế, dứt khoát rõ ràng, vừa biết không thể đối đầu, lập tức cho dừng ngay cuộc họp thường vụ, lại còn lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thị xã trình báo cáo thành lập Công ty năng lượng, các vị lãnh đạo khác của Ủy ban nhân dân thị xã chưa hồi phục lại tinh thần thì Thị ủy đã thông qua rồi, Địa ủy và văn phòng hành chính cũng phê chuẩn. Sau đó chưa thấy tin tức gì thì lại họp hội nghị thường vụ về việc phân bổ đội ngũ Công ty quản lý năng lượng.
Tên nhóc đó làm việc rất dứt khoát.
Giống như Lý Thanh Mai vừa nói, người khiến cho Chu Bằng Cử khó chịu nhất là sự “làm phản” của Vương Thụ Quốc. Vương Thụ Quốc là Phó Chủ tịch thị xã được phân công quản lý nguồn năng lượng, trước đó không lâu khi mới nhậm chức, tên tuổi chưa nổi, vì Chu Bằng Cử cố gắng đề bạt Vương Thụ Quốc lên làm chức Phó Chủ tịch thị xã này mà tốn không biết bao nhiêu công sức. Vương Thụ Quốc cũng thề thốt là sẽ báo đáp công ơn của Chủ tịch thị xã Chu, nếu như Chủ tịch thị xã Chu chỉ đạo làm gì thì ông ta cũng sẽ làm theo như thế.
Tin vào lời của Vương Thụ Quốc, Chu Bằng Cử không nghi ngờ gì. Y rất tin tưởng vào uy quyền của mình. Ở thời Chủ tịch thị xã Lâu, uy phong của Phó Chủ tịch thường trực thị xã Chu Bằng Cử này cũng không dưới Chủ tịch thị xã Lâu. Cho tới bây giờ cũng không thực sự coi những Phó Chủ tịch thị xã khác là đồng nghiệp mà chỉ coi họ là cấp dưới.
Không ngờ tên Vương Thụ Quốc này miệng nói ngon ngọt lọt tai nhưng khi thấy quyền lợi trước mắt thì liền trở mặt.
Ở Hội nghị thường vụ thấy Lưu Vĩ Hồng đề xuất danh sách đội ngũ lãnh đạo Công ty quản lý năng lượng Chu Bằng Cử hiểu ngay, Vương Thụ Quốc đã muốn “làm phản” rồi. Cũng chính vì ban đầu cho rằng vị trí đội ngũ lãnh đạo Công ty quản lý năng lượng phải có sự thăm dò, thảo luận ý kiến. Và cho rằng Lưu Vĩ Hồng kiểu gì cũng phải tìm đến Phó Chủ tịch thường trực thị xã Chu Bằng Cử để bàn bạc về cách sắp xếp vị trí chức vụ.
Trước tiên là để biểu thị thái độ tôn trọng, hai là vì tính đoàn kết đội ngũ lãnh đạo Ủy ban nhân dân thị xã, Lưu Vĩ Hồng mới đến đây nên không thể quen thuộc hết cán bộ trong thị xã, tạm thời đi đâu mà tìm kiếm và chọn ra nhiều người thích hợp như thế được?
Ai biết rằng danh sách mà hắn đưa ra này giống như có sẵn, những người được chọn rất thích hợp, đều là những người có kinh nghiệm với ngành công nghiệp khoáng sản lại còn kết hợp cho Vương Thụ Quốc làm Phó tổng giám đốc thường trực kiêm Bí thư Đảng ủy Công ty năng lượng, Chu Bằng Cử nếu như vẫn chưa hiểu thì thật sự là cái đầu gỗ.
- Vương Thụ Quốc muốn theo Lưu Vĩ Hồng, ông ta có thể khẳng định Lưu Vĩ Hồng có thể vững chân ở thị xã Hạo Dương này được sao?
Lý Thanh Mai vừa lau tóc, lại vừa hỏi một câu như thế.
Chu Bằng Cử cười lạnh nhạt nói:
- Xoay theo chiều gió, Vương Thụ Quốc vốn là người như thế.
- Nói ra cũng không thể trách ổng, em nghĩ việc này một mình Lưu Vĩ Hồng cũng không thể làm được, phần nhiều chắc là có sự giúp đỡ của Uyển Trung Hưng. Tên Vương Thụ Quốc đó tinh ranh xảo quyệt, cũng không phải can tâm tự nguyện đi theo một tên nhóc như thế.
Lý Thanh Mai thấy Chu Bằng Cử hết sức bực bội liền nói dịu đi một chút để an ủi y.
Chu Bằng Cử lại rầu rĩ buông ra một tiếng:
- Hừ!
Ông ta tức giận không phải chỉ vì Vương Thụ Quốc "làm phản" mà quan trọng là việc này từ đầu đến cuối ông ta tuyệt nhiên không hề nghe thấy một chút tin tức nào, Uyển Trung Hưng có thật ra mặt phân công công tác cho Vương Thụ Quốc, hay chỉ là phân tích của Lý Thanh Mai, cũng là không có “căn cứ” có thể chứng minh.
Cái này nói rõ điều gì?
Nói rõ Lưu Vĩ Hồng chẳng những thủ đoạn rất cao, mà còn hiểu rõ Chu Bằng Cử sẽ phản đối lại, hạ quyết tâm cần phải nắm được nguồn khoáng sản năng lượng trong tay mình, không muốn cho bất cứ người nào khác nhúng tay vào.
- Hai tên này, sớm muộn cũng có một ngày bọn họ phải ân hận.
Chu Bằng Cử tức giận phẫn nộ nói. Ở trước mặt Lý Thanh Mai, ông ta rất ít khi giấu cảm xúc thật của mình.
Lý Thanh Mai nhìn Chu Bằng Cử mặt xanh mét, thực sự có chút lo lắng:
- Anh à, em nghĩ hay là không nên đấu trí nữa. Mọi người đều nói, Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Lục Đại Dũng, lai lịch cũng rất lớn, bây giờ xem ra thật sự là như vậy. Lục Đại Dũng, Uyển Trung Hưng đều ủng hộ hắn như vậy, chúng ta nên cẩn thận một chút. Huống hồ bây giờ chúng ta cũng không phải lo đến cái ăn cái mặc, nên không nhất thiết phải đấu trí làm gì? Theo em nghĩ, mình nên yên lặng đợi 2 năm, tên nhóc đó bị điều đi nơi khác, đến lúc đó cái chức Chủ tịch thị xã kiểu gì cũng sẽ vào tay anh.
Lý Thanh Mai biết Chu Bằng Cử là cái tính cách không chịu thua, ban đầu nếu không phải Chu Bằng Cử “quấn chặt lấy”, Lý Thanh Mai cũng không hạ quyết tâm đối tốt với Chu Bằng Cử, nhưng sợ người ta nói láo, cô còn sợ Chu Bằng Cử tức giận mà loạn trí, nhất quyết liều lĩnh đấu với Lưu Vĩ Hồng đến cùng mà tên nhóc đó còn có Bí thư địa ủy và Bí thư Thị ủy làm chỗ dựa nên sẽ còn gây nhiều rắc rối.
- Người không đánh mình thì mình không đánh người!
Chu Bằng Cử cười lạnh lùng nói ra như thế.
- Em cho là Lục Đại Dũng còn có thể ở Hạo Dương này bao lâu? Trong tỉnh đã có tin đồn rồi, làm không tốt thì chưa hết năm Lục Đại Dũng sẽ đi nơi khác, đến lúc đó xem tên nhóc đó còn ai làm chỗ dựa nữa?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 577: Trốn nợ
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Tết Âm lịch năm 1992, Lưu Vĩ Hồng không đón tết ở Bắc Kinh, cũng chẳng ở Hạo Dương, mà là đi Giang Khẩu.
Vân Vũ Thường nghe nói Lưu Vĩ Hồng muốn tới Giang Khẩu đón tết Âm Lịch, vừa mừng vừa sợ.
Cái tên này, cuối cùng cũng biết được tầm quan trọng của vợ chưa cưới, không đón “cái tết chính trị nữa”. Vì điều này, Vân Vũ Thường chẳng những đích thân ra nhà ga Nam Phương đón, mà còn chủ động hôn Lưu Vĩ Hồng một cái.
Lưu Vĩ Hồng liền lấm lét, muốn động tay động chân, bị chị Vân hung hăng cốc đầu cho hai cái.
Trước đám đông, tên này cũng cái kia quá, giống như đứa trẻ vậy, chẳng hiểu chuyện gì cả, chẳng thèm để ý hình tượng trước công chúng của Chủ tịch Vân, bị cốc đầu hai cái cũng đáng!
Trong căn biệt thự xinh đẹp của Vân Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường dính lấy nhau trên sô pha, tay của Lưu Vĩ Hồng vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của Vân Vũ Thường, thỉnh thoảng làm chút mờ ám, Vân Vũ Thường thoải mái dựa vào bờ ngực rắn chắc của hắn, cũng để mặc hắn
Nói thật, Vân Vũ Thường cũng khá thích những động chạm nhẹ nhàng này của Lưu Vĩ Hồng.
Dù sao đây là ở nhà, không phải chỗ công cộng, Chủ tịch Vân không cần để ý vấn đề hình tượng. Lúc này Vân Vũ Thường là một cô gái bình thường, tự nhiên thoải mài, mái tóc dài mượt, thỉnh thoảng có vài sợ bay vào miệng Lưu Vĩ Hồng.
Cái tên này thật xấu xa, cứ cắn lại mấy sợi tóc mây của cô, kéo ra sau vài cái.
Không ngờ bộ dạng của bọn họ như thế này, mà vẫn còn xem ti vi cơ đấy!
Sắp đến lúc phát sóng chương trình “thời sự” rồi , đây là tiết mục Lưu Vĩ Hồng mỗi ngày đều phải xem, Vân Vũ Thường cũng nhất định phải xem. Doanh nhân mà lại không để ý đến tình hình chính trị thì không được. Dưới con mắt của người thường, "bản tin thời sự" chẳng qua chỉ để xem những chuyện náo nhiệt. Nhưng trong mắt Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, thì thường có thể xem được rất nhiều tin tức. Chỉ cần nhìn số lần xuất hiện của một vị trong “bản tin thời sự” thì cũng có thể phân tích được xu thế chính trị của ngày sau rồi.
Thời gian gần đây, Phó thủ tướng Hồng liền thường xuyên xuất hiện trên chương trình truyền thông.
Thủ trưởng tối cao trong khi đi thị sát những xí nghiệp trung ương điển hình ở Bắc Kinh, đã công bố với mọi người, nói là Phó thủ tướng Hồng trước nay hiểu rất nhiều về công tác kinh tế nên để Phó thủ tướng Hồng nắm bắt.
Chức vụ Phó thủ tướng Hồng lúc này, vẫn chỉ là một Ủy viên bộ Chính trị, Phó thủ tướng Quốc vụ viện.
Nhưng quả thật có rất nhiều công tác kiến thiết kinh tế, đều nằm trong tay ông ấy!
Nội tình này, chỉ đơn giản nhìn biểu tượng thì làm sao có thể đoán ra được?
- À, có phải Chủ tịch thị xã Hạo Dương không dễ làm đúng không?
Vân Vũ Thường sau khi "cảnh cáo", lại chủ động tán gẫu với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lấy làm lạ hỏi:
- Sao bà xã lại hỏi vậy chứ?
Vân Vũ Thường liền nhéo đùi hắn một cái. Cái tên này càng ngày càng không nghe lời, ngày trước ngoan ngoãn gọi “chị”, trước đây thì đổi thành “vợ” rồi, giờ hay ho hơn nữa, ngay cả “bà xã” cũng dám gọi.
Lưu Vĩ Hồng ôm Vân Vũ Thường bên mình, tăng thêm chút sức nữa, để ôm chặt thân thể mềm mại của Vân Vũ Thường hơn.
- Nếu không phải chức Chủ tịch thị xã này khó làm quá, sao lại đột nhiên chạy tới đến Giang Khẩu? Đừng nói với em là anh nhớ em rồi nhé, em không tin! Anh à, chỉ muốn làm chim đà điểu!
Vân Vũ Thường cười nói.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Câu này ký quái quá, anh nhớ vợ của mình, điều này hoàn toàn chính đáng. Chủ tịch thị xã dễ làm cũng thế, không dễ giờ cũng thế thôi, vợ luôn quan trọng nhất. Anh mà không trông kỹ một chút, không chừng lại chạy mất!
- Đáng ghét!
Vân Vũ Thường lại nhéo hắn một cái, đương nhiên là không dùng hết sức rồi. Dù hiểu rõ hắn “ba hoa” đùa giỡn, nhưng trong lòng Vân Vũ Thường vẫn cảm thấy ngọt ngào. Đây là cảm giác yêu cuồng nhiệt sao?
Lưu Vĩ Hồng liền hôn vào cái cổ trắng ngần của cô, cả người Vân Vũ Thường đều run lên.
- À, anh thực sự dự định đón tết xong ở Giang Khẩu rồi mới đi à? Công việc ở thị xã, có thể bỏ được sao?
Lúc này, Vân Vũ Thường quan tâm hỏi han. Cô hiểu tính cách Lưu Vĩ Hồng, rất coi trọng công việc, nhất là trong thời khắc mấu chốt cuối năm, bình thường là sẽ không "tự ý rời bỏ cương vị". Huống chi là vừa mới được chọn làm Chủ tịch thị xã
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tết này anh nhất định đón tết ở Giang Khẩu. Nói thật, anh đến đây trốn nợ đấy.
- Trốn nợ?
Vân Vũ Thường khó hiểu.
Lưu Vĩ Hồng không làm ăn buôn bán, vậy thì phải trốn nợ gì?
- Đúng vậy. Tài chính ở thị xã một đống hỗn độn, cuối năm chẳng biết cần bao nhiêu là tiền. Anh mà muốn ở Hạo Dương ăn tết, trừ phi đem đám chủ nợ bán hết sang Châu Phi!
Lưu Vĩ Hồng cười khổ một tiếng, nói.
Kể ra thì, đây cũng là hiện tượng thường thấy ở những huyện nhỏ của Trung Quốc. Tài chính thiếu hụt, đến cuối năm, Chủ tịch thị xã, Chủ tịch huyện và các Trưởng chi nhánh ngân hàng nhất định phải chơi trò "bốc hơi", bằng không đừng có mà mong ăn được cái tết vui vẻ. Vân Vũ Thường tuy xuất thân nhà quan lại, nhưng toàn công tác ở cơ quan lớn, đối với tình hình của mấy cơ quan cơ sở bên dưới, cũng không hiểu bao nhiêu.
- Thiếu bao nhiêu?
Vân Vũ Thường hỏi. Cô bây giờ làm lớn rồi, sao có thể trơ mắt nhìn vị hôn phu của mình “trốn đông trốn tây” vì mấy món tiền mọn.
- Cũng chẳng thiếu nhiều, vài triệu thôi, dù sao địa khu cũng chiếu cố anh , đã đặc biệt cấp xuống ba triệu để anh chi tiêu cuối năm, nhưng vẫn không đủ... Hạo Dương hai năm gần đây xây dựng khu thành phố mới bước chân nhanh quá, nợ nần nhiều lắm, ba triệu căn bản là không đủ quyết toán sổ sách. Địa khu cũng có cái khó địa khu, họ cũng chẳng thể cấp nhiều hơn nữa.
Lưu Vĩ Hồng giải thích vài câu đơn giản.
- Vài triệu? Nếu cần, em chuyển khoản cho anh, mượn thông qua ngân hàng, coi như là Ủy ban nhân dân thị xã các anh mượn ...
Vân Vũ Thường không tệ. Hiện nay cô đã là một triệu phú. Lắm tiền nhiều của lắm rồi.
Lưu Vĩ Hồng ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô hai tay khẽ động đậy, cười nói:
- Sao nào, không muốn gặp anh, vội đuổi anh đi rồi à?
Vân Vũ Thường sẵng giọng:
- Ê, anh đừng có mà đem lòng tốt của em thành lòng lang dạ sói chứ.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Thôi được rồi, đó không phải cách. Thậm chí có là kế sách tạm thời cũng không được. Ủy ban nhân dân thị xã mượn tiền tư nhân để duy trì hoạt động hàng ngày, tuyệt đối không được. Nếu thực sự làm như vậy, Chủ tịch thị xã anh đây quá vô dụng rồi.
- Không phải anh vừa mới tiếp nhận sao? Tạm thời có chút khó khăn không thể giải quyết được. Phát triển kinh tế một địa khu, dù sao cũng phải từ từ, không thể ăn một miếng mà mập lên ngay được. Sang năm anh cân bằng được thu chi, coi như đã rất bản lĩnh rồi.
Vân Vũ Thường liền an ủi. Đừng thấy chị Vân thường xuyên "răn dạy" Lưu Vĩ Hồng, vào những lúc cần nghiêm chỉnh, sẽ ngay lập tức hồi phục lại tâm tính “chị hai”, sợ làm tổn thương tự tôn của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chuyện sang năm để sang năm tính, quan hệ ở địa phương nhiều lắm. Anh mà muốn nhìn hết được các mối quan hệ này, tốn không ít thời gian đâu.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài. Chốn quan trường Trung Quốc, quan hệ rất phức tạp, đụng chạm bên trong quá lớn, chẳng có bao nhiêu tinh lực làm chuyện đúng đắn, toàn là để ý đến chuyện tranh đấu cân bằng.
- Haizz, nếu vậy, lúc đầu sao anh không ở lại huyện Lâm Khánh? Cơ sở cũng khá tốt, làm gì cũng thuận lợi hơn hết.
Vân Vũ Thường hỏi hơi chút kỳ quái. Vì cái công ty quản lý năng lượng ở huyện Lâm Khánh, cô cũng tốn không ít khí lực. Nếu không phải vì Lưu Vĩ Hồng, chị Vân cũng chẳng cần phải tốn sức như vậy.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Là do anh chủ động yêu cầu. Có hai nguyên nhân: thứ nhất, là bởi vì thành thị đã được kiến thiết thành một khối rồi, trước đây anh không có kinh nghiệm. Ở điểm này, Hạo Dương tốt hơn so với Lâm Khánh, Lâm Khánh từ gốc rễ mà nói, là một huyện nông nghiệp, kiến thiết thành thị không phải công tác trọng điểm. Hạo Dương chẳng những phải chú ý công tác nông nghiệp, cũng phải coi trọng công tác xây dựng đô thị, xem như là một cơ hội rèn luyện…
Vân Vũ Thường gật đầu với cách nói của Lưu Vĩ Hồng, hỏi:
- Thế điểm thứ hai thì sao?
- Điểm thứ hai, là chuẩn bị trước. Điều động cán bộ, không phải dựa vào cá nhân có đồng ý hay không, sau này cũng không thể nơi nào chỗ nào cũng để cho anh chuẩn bị tốt cơ sở rồi từ từ lập thành tích. Lần này chỉ là diễn thử. Dù sao trình độ vẫn còn khá thấp, coi như chút khó khăn cũng có thể khắc phục được. Bằng không sau này lại gặp những chuyện khó khăn, anh lại chẳng ứng phó được.
Hiện tại quản một huyện hoặc là một thị xã cấp huyện, đột ngột bị điều động như vậy, chẳng đáng là gì, nếu như thực sự thất bại, còn có cơ hội làm lại từ đầu. Cùng lắm thì điều đến cơ quan lớn ở Bắc Kinh cũng có thể rèn luyện một hai năm kinh nghiệm. Sau này nếu mà ngồi lên chức vụ cao, quản một thành phố lớn thậm chí là một tỉnh, e là thực sự không có thời gian cho hắn từ từ làm. Giờ phải rèn luyện, chẳng thiệt hại gì.
- Anh đó, đúng là lòng đầy dã tâm.
Vân Vũ Thường liền bĩu môi, nói, trong mắt hiện ý cười. Cái tên đó, hình như sau khi tốt nghiệp đại học xong thì trở nên rất hiểu chuyện, cho dù là đại cục thế giới hay chính trị trong nước, nhận xét đều rất chính xác, quả thực liệu chuyện như thần. Giờ còn chủ động "chịu khổ", tầm nhìn đến mười năm thậm chí là mười mấy năm sau. Dường như trong lòng hắn, đã tự nhận định có một ngày, sẽ đứng trên đỉnh cao.
Nhưng nghĩ cho kỹ, khả năng này thực sự rất lớn.
Ba năm trước đây, hoặc hai năm trước, thậm chí một năm trước, ai có thể đoán được, giờ hắn sẽ làm một Chủ tịch thị xã? Suy cho cùng, công nhận trong đám con cháu cách mạng đời thứ ba, hiện nay Lưu Vĩ Hồng cũng đã không hề kém cỏi chút nào, thậm chí xu thế sau này còn sẽ vượt lên.
Vân Vũ Thường thích ánh mắt bừng bừng dã tâm của Lưu Vĩ Hồng, thích sự bốc đồng dũng cảm tiến tới của Lưu Vĩ Hồng, chỉ cần ở cạnh hắn, thì có thể cảm thấy được một động lực vô cùng mạnh mẽ.
- Không muốn làm đầu bếp của tướng quân không phải tốt sao…
Vân Vũ Thường nghe được không hiểu ra làm sao:
- Lộn xộn cái gì đó?
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, tâm tình có vẻ vô cùng sung sướng, mỉm cười, Lưu Vĩ Hồng ghé sát tai Vân Vũ Thường, hể hả nói:
- Bà xã, chúng ta không xem ti vi nữa, chúng ta qua phòng ngủ nào…
- Chậc! Chỉ biết nói hươu nói vượn!
Vân Vũ Thường khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, gắng sức giãy dụa.
Lưu Vĩ Hồng ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay.
- Đừng có làm loạn, xem tin tức kìa… a…
Vân Vũ Thường bỗng nhiên không giãy dụa nữa, mắt nhìn TV, cực kỳ ngạc nhiên. Dường như trên TV, đã xảy ra chuyện gì ngoài sức tưởng tượng…
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 578: Tất cả đều thay đổi rồi!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Quả thật có chuyện lớn xảy ra.
Trên tivi đang phát chương trình “Tin tức thời sự”, trên màn hình xuất hiện thủ trưởng cấp cao nhất. Chẳng những là thủ trưởng cấp cao mà còn sáng chói, Phong Nhị Gia và ông cụ Lưu cũng đều xuất hiện.
MC đưa tin, thủ trưởng cấp cao Phong nhị gia cùng đi với ông cụ Lưu, hôm nay đến tỉnh Giang Hán tiến hành khảo sát thành phố Tam Giang.
- Thủ trưởng và ông nội Phong, ông nội Lưu cùng nhau đi khảo sát thành phố Tam Giang?
Vân Vũ Thường há hốc mồm, mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không dám tin.
Lưu Vĩ Hồng cũng hơi giật mình. Tết năm nay, thủ trưởng quyết định ra cửa hoạt động, đây sớm đã có thông tin rồi.
Nhưng căn cứ theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở một thế giới song song khác, thủ trưởng nam tuần, toàn bộ hành trình chỉ có Phong Nhị Gia cùng đi, không hề có ông cụ nhà mình trong đó. Lần trước Lưu Vĩ Hồng quay về Bắc Kinh, cũng đã cùng Mã Quốc Bình thảo luận chuyện này.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, vận mệnh chính trị trong nước, kỳ thật đã có những biến hóa không nhỏ, mấu chốt quan trọng nhất, chính là quan niệm chính trị của ông cụ đã thay đổi lớn, sách lược chấp chính của Kim Thu Viên so với thế giới Lưu Vĩ Hồng đã từng trải qua, có khác biệt rất lớn. Thủ trưởng quyết định nam tuần, chủ yếu muốn thống nhất hoàn toàn nhận thức tư tưởng trong đảng, gác lại tranh luận, toàn tâm hiệp lực xây dựng dân giàu nước mạnh.
Cho nên nói, lần này thủ trưởng Nam tuần, so với trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, khác nhau rất lớn.
Trước đó, Lưu Vĩ Hồng đã nhận được tin, ông cụ đã đồng ý đề nghị của hắn, quyết định sẽ cùng đi với thủ trưởng.
Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng thật không ngờ, chuyện này sẽ được đưa lên “Tin tức thời sự”. Ở thế giới song song khác, những tin tức liên quan đến việc thủ trưởng Nam tuần, hình như là sau khi thủ trưởng quay về Bắc Kinh, thì báo chí thành phố Giang Khẩu đưa tin đầu tiên, khoảng tháng tư tháng năm mới đưa tin rộng rãi trên cả nước.
Thay đổi lần này, thực sự là không ngờ.
Vân Vũ Thường đột nhiên ngồi thẳng người, quay đầu lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Anh… anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không?
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên là nhận, gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính anh đề nghị ông cụ, mời ông ấy cùng đi với thủ trưởng cho giãn gân giãn cốt, cả ngày cứ ru rú tại Bắc Kinh, có gì tốt?
Vân Vũ Thường liền hé miệng cười, lại mân mê miệng, nói:
- Hèn gì anh tốt bụng như vậy, đặc biệt đến Giang Khẩu đón năm mới với em, hoá ra cũng là thuận nước giong thuyền. Anh nói đi, có phải ông nội cũng ăn tết ở Giang Khẩu đúng không?
Căn cứ kinh nghiệm đời trước, thì đúng vậy!
Thủ trưởng và Phong Nhị gia đúng là ăn tết ở Giang Khẩu. Nếu như kiên trì không thay đổi đi theo con đường cải cách mở cửa, thủ trưởng đến đón lô cốt đầu cầu cải cách mở cửa như Giang Khẩu đón tết, ý nghĩa quả thực lớn vô cùng.
Lần này, có lẽ sẽ như vậy.
- Bác cả ở tỉnh Giang Nam, ba anh phải ở nguyên vị trí, chỉ mình anh có thể cùng ông nội đón năm mới, bằng không, không phải là quá bất hiếu sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Có thể thấy được, vẻ tươi cười của Lưu Vĩ Hồng là phát từ nội tâm trong sáng, cười rất thoải mái, thư thái. Toàn bộ thế giới này, đều đã thay đổi rồi. Cái kết cục mà Lưu Vĩ Hồng lo lắng nhất, có lẽ sẽ không còn xuất hiện nữa.
Vân Vũ Thường đương nhiên không biết bí mật của Lưu Vĩ Hồng, nhưng thấy hắn cười vui vẻ, trong lòng cũng rất vui, lại hỏi:
- Anh đề nghị ông cụ? Anh sao nghĩ như vậy?
Do Lưu Vĩ Hồng nói những lời này, Vân Vũ Thường mới phản ứng "bình thản" như thế, đổi lại ai khác cô ta còn không được nhảy dựng lên sao? Những lời nói này quá ngông cuồng, Lưu Vĩ Hồng không ngờ có thể làm động lòng ông cụ? Tuy trước đây Lưu Vĩ Hồng đã nhiều lần khiến Vân Vũ Thường kinh ngạc, nhưng lần này, xem ra lại rất “bình thường”. Dù sao cũng là ông nội của bản thân hắn, nghe cháu nội nói, cũng chẳng có gì là quá.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một chút, mới đáp:
- Đại khái là thế này, tám chữ, vững vàng chuyển tiếp, thuận lợi giao tiếp.
Vân Vũ Thường lại trố mắt, nghiêm túc liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, mới khe khẽ thở dài, nói:
- May là năm nay anh mới chỉ có hai mươi bốn tuổi, nếu nói bốn mươi hai tuổi, cũng đúng đó.
Lời nói này, coi như là một lời khen ngợi cực kỳ cao.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không được, nếu anh bốn mươi hai tuổi, em còn gả cho anh sao, như vậy thiệt cho anh lắm.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn.
Đêm trước tết Âm lịch năm 1992, thủ trưởng cùng lão Phong và lão Lưu cùng nhau đến thành phố Giang Khẩu.
Dù sao những ông lão tám mươi, thị sát địa phương, cũng không thể giống như những lãnh đạo đương nhiệm được, hành trình sắp xếp đầy rẫy. Đa số thời gian, ba ông đều ở nhà khách, gọi các lãnh đạo đến nhà khách nói chuyện, hoặc nói chuyện phiếm, tóm lại chỉ có nói và nói, tương đối thoải mái.
Trên đường thủ trưởng Nam tiến, phát biểu ngôn luận công khai khá nhiều.
Tin tức các báo đài gần đây, theo như trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn khác. Phỏng chừng tâm tình thủ trưởng cũng tương đối thoải mái.
Không phải ra sức cứu vãn tình thế, chỉ cần thêm chút sức, thống nhất nhận thức mà thôi, như vậy sẽ càng giống như mưa xuân, im lặng như tờ.
Mấy ngày này, Lưu Vĩ Hồng không được thoải mái. Đầu tiên là hắn phải trở về Hạo Dương một chuyến, thật sự muốn ở Giang Khẩu hơn mười ngày, công việc ở thị xã quăng hết qua một bên, cũng không thể được, những công việc nên bàn bạc sắp xếp vẫn phải sắp xếp cho xong. Sau đó đuổi theo ba ông cụ đến Giang Khẩu trước một ngày, chuyện thủ trưởng đến thị sát địa phương lần này cũng chẳng có gì là tuyệt mật, Lưu Vĩ Hồng trực tiếp liên hệ với cô út Lưu Thành Ái, người nắm rất rõ cuộc hành trình của bọn họ, ông cụ nghe nói Vĩ Hồng muốn tới Giang Khẩu cùng ông đón năm mới, rất vui. Vừa đến Giang Khẩu, Lưu Thành Ái liền liên hệ với Lưu Vĩ Hồng, bảo hắn đến "Khách sạn Đại Bằng" làm bạn với ông cụ.
Ông cụ cùng đi tuần với thủ trưởng, ngoại trừ cô út Lưu Thành Ái, bên cạnh đều là nhân viên công tác, đám người làm nhiệm vụ bảo vệ, chưa từng đồng hành bao giờ.
Vân Vũ Thường đích thân lái xe, đưa Lưu Vĩ Hồng đến khách sạn Đại Bằng.
Mặc dù Lưu Thành Ái bảo Lưu Vĩ Hồng một mình đến khách sạn, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn muốn dẫn Vân Vũ Thường cùng đến. Chẳng lẽ đã đến cửa rồi, còn đuổi vợ mình đi? Sao lại có đạo lý này.
Ngoài cửa Đại Bằng được cảnh giới nghiêm ngặt, thủ tục kiểm tra vô cùng gắt gao, Lưu Vĩ Hồng là cháu ruột ông cụ, vì hắn đưa ra yêu cầu "đặc biệt", nên sau một số rắc rối, cuối cùng ông cụ đích thân gật đầu, cảnh vệ mới cho hắn vào.
Khách sạn Đại Bằng được xem là một trong những khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Khẩu lúc ấy, Vân Vũ Thường trước kia cũng thường xuyên tới đây, chủ yếu là tiếp khách, nhưng những lần trước đi vào không có nhiều tư vị như lần này.
Sự mạnh mẽ của khách sạn Đại Bằng, thậm chí có thể nói, đã trở thành địa điểm đưa ra quyết sách cơ cấu tối cao nhất của nước Cộng hòa.
Lưu Thành Ái đích thân ra hành lang tiếp đón. Thấy Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, liền mỉm cười bước đến, chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, rồi nắm chặt tay Vân Vũ Thường, quan sát, tặc lưỡi nói:
- Vũ Thường à, cháu đúng là càng ngày càng đẹp, Vĩ Hồng chúng ta thực sự có phúc quá.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Cô út thực sự cũng biết đối nhân xử thế, biết lúc này nên tỏ vẻ thân thiết với Vân Vũ Thường, so với việc tỏ vẻ thân thiết Lưu Vĩ Hồng thì càng "lung lạc lòng người", hơn nữa còn nhẹ nhàng khéo léo che lấp chuyện không mời Vân Vũ Thường đến, cũng khá bản lĩnh, ắt hẳn vì Lưu Vĩ Hồng chưa chính thức kết hôn với Vân Vũ Thường, nếu thành vợ chồng rồi, Lưu Thành Ái biết rõ Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu, nhất định sẽ mời cô.
Đã là người của Lưu gia rồi mà!
Tết năm ngoái, Vân Vũ Thường đã nhờ Lưu Vĩ Hồng tặng món quà lớn cho Lưu Thành Ái và Mã Quốc Bình, Lưu Thành Ái rất có cảm tình với Vân Vũ Thường, quả thực không tệ, đây là lời tán thưởng xuất phát từ nội tâm.
Hàn huyên vài câu ở hành lang, Lưu Thành Ái liền dẫn hai người đến căn phòng xa hoa của ông cụ.
- Cô út, sức khỏe của ông sao rồi?
Lưu Vĩ Hồng vừa đi vừa hỏi. Trước mắt, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, lúc này ông cụ đã bước đến đoạn cuối của cuộc đời rồi, không còn được mấy tháng, sắp cưỡi hạc đi tây phương rồi. Hiện nay vận mệnh chính trị đã thay đổi lớn, nếu ông cụ có thể nghịch thiên sửa mệnh, đương nhiên là dệt hoa trên gấm rồi.
Lưu Thành Ái cười nói:
- Rất tốt, vẫn còn sóng vai đi cùng thủ trưởng, đi không chậm đâu nhé!
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.
Thế thì tốt!
Dùng câu báo chí đời trước hay xài là: tình thế tốt, càng ngày càng tốt!m
Lưu Vĩ Hồng bước vào căn phòng xa hoa của ông cụ, ông cụ cũng không ngồi, mà là đứng trước cửa sổ lớn, quan sát cảnh sắc xinh đẹp của thành phố Giang Khẩu. Qua mười năm phát triển, thôn nhỏ ven sông ngày xưa, giờ đã là một thành phố lớn quốc tế hiện đại hoá rồi. Có lẽ so với thành phố lớn nước ngoài mà nói mà nói, ít nhiều cũng có chênh lệch, nhưng đã là rất giỏi rồi, thêm một thời gian nữa, nhất định là có thể đuổi kịp, thậm chí là vượt qua các thành phố nước ngoài.
Nhìn từ phía sau, tóc của ông cụ đã bạc trắng, giống như ngọn lửa ở nhiệt độ cao, đang hừng hực cháy.
- Ba…
Lưu Thành Ái vừa gọi một tiếng, Lưu Vĩ Hồng liền bước nhanh tới.
- Ông nội!
Ông cụ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, trên mặt lộ nụ cười hiền hòa, gật gật đầu, nói:
- Ừ! Đến cả rồi à!
- Vâng, ông nội.
Vân Vũ Thường cũng bước nhanh tới, cúi đầu thi lễ với ông cụ.
- Tốt, cô bé cũng đến à, tốt, ngồi đi nào.
Ông cụ từ cửa sổ bước thong thả quay về sô pha, ngồi xuống, Lưu Thành Ái liên bước lên phía trước đỡ, ông cụ khoát tay, Lưu Thành Ái ngừng lại, ngồi xuống, động tác còn khá thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy, trong lòng vui vẻ. Đi đứng nhẹ nhàng, chứng tỏ sức khỏe ông cụ không tệ. Sức khỏe của một người già nếu không tốt, bước chân cũng không linh hoạt, đây là một chỉ tiêu tham chiếu rất tốt.
- Vĩ Hồng à, công việc ở thị xã sắp xếp xong chưa?
Ông cụ vừa mở miệng đã hỏi chuyện công việc.
- Vâng, ông nội, sắp xếp xong cả rồi!
- Ừ, vậy là tốt rồi, không thể vì cùng ông đón tết, mà làm lỡ chính sự.
Người một nhà ngồi cùng nhau, hàn huyên một hồi, thư ký ông cụ đẩy cửa tiến vào, ông cụ lập tức đứng dậy, nói:
- Vĩ Hồng, giờ ông qua nói chuyện với thủ trưởng, con đi với ông nào!
Lưu Vĩ Hồng lập tức kinh ngạc.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 579: Gặp mặt thủ trưởng tối cao
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Gặp mặt thủ trưởng tối cao?
Chuyện này, Lưu Vĩ Hồng trước kia đúng là chẳng thể nào nghĩ đến.
Tuy rằng sớm nghe nói, thủ trưởng tối cao rất nhân ái, tâm tính rất trẻ trung. Lúc ở Bắc Kinh, thường xuyên có con cháu nhà thế gia hai mấy tuổi, đến nhà thủ trưởng chơi đùa kết bạn, cùng thủ trưởng nói chuyện phiếm, kẻ có gan lớn, thậm chí còn dám nói giỡn với thủ trưởng. Những tấm ảnh công bố đời sau, cũng có nhiều cảnh thủ trưởng đang cùng với những bạn bè trẻ tuổi vui chơi.
Nhưng đó là môt chuyện khác. Nếu Lưu Vĩ Hồng cùng với một số thanh niên con nhà thế gia, đến nhà thủ trưởng chơi, thì chẳng hề gì. Quan hệ khá đơn thuần, chỉ là vãn bối kính vọng bề trên, không có gì khác. Còn bây giờ là cùng ông cụ đi tiếp thủ trưởng, đương nhiên là phải khác rồi. Có lẽ tâm tình của ôn cụ cũng tương đối "đơn thuần", Lưu gia có người tuổi trẻ tài cao, ông cụ chỉ muốn dẫn đi ra mắt chiến hữu cũ một chút. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không dám nghĩ đơn giản như vậy.
Dù sao thủ trưởng từng xem qua bài viết của hắn, còn chính mồm khen ngợi đề xuất của hắn, trong lòng của thủ trưởng hắn cũng “treo số”. Giờ thủ trưởng đi tuần tra địa phương, không phải ở nhà tại Bắc Kinh. Bất kể như thế nào, lần gặp mặt này, nhất định có chứa "mục đích chính trị".
Thấy Lưu Vĩ Hồng hơi trố mắt, ông cụ khẽ cười nói:
- Vĩ Hồng à, không có gì phải lo lắng, kỳ thật chính ủy sớm nhắc tới con, nói có cơ hội muốn gặp con một lần. Chính ủy rất thích những người trẻ tuổi.
Thấy Lưu Vĩ Hồng tỏ vẻ căng thẳng, kỳ thật ông cụ là khá hài lòng. Không sợ trời không sợ đất, chưa chắc đã là chuyện tốt. Có kính sợ mới có áp lực, mới có hiên ngang. Bằng không, sẽ chẳng kiêng nể gì. Trên lịch sử, từ cổ chí kim, người không kiêng nể gì, đều không có kết cục tốt.
- Vâng, ông nội!
Chuyện Lưu Vĩ Hồng trố mắt cũng chỉ là nháy mắt, lập tức đã khôi phục bình tĩnh, mỉm cười gật đầu.
Vân Vũ Thường vô cùng ngạc nhiên.
Không nghĩ ông cụ triệu kiến Lưu Vĩ Hồng không chỉ đơn thuần bảo hắn đến đón tết cùng ông cụ, mà còn "mai phục" như vậy. Vệ Hồng càng ngày càng càng được thế hệ trước trong gia đình coi trọng, hiện nay, ngay cả thủ trưởng tối cao cũng muốn đích thân gặp hắn.
Khó lường!
Lúc Lưu Vĩ Hồng đi ra, quay đầu liếc nhìn Vân Vũ Thường một cái, Vân Vũ Thường vội vàng trao cho hắn một ánh mắt cổ vũ, nhẹ nhàng múa may một lát.
Thủ trưởng tối cao và ông cụ cùng ở tầng trệt, hai phòng cách nhau không xa. Lưu Vĩ Hồng đi sau ông cụ, nhắm mắt theo đuôi, nhanh chóng đi tới trước cửa.
Cửa phòng khép hờ , ngoài cửa, chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng của thủ trưởng tối cao, sau đó một trận cười phụ họa vang lên, xem ra trong phòng thủ trưởng, sớm đã có những vị khách khác.
Thư ký đẩy cửa ra, ông cụ bước vào.
Thủ trưởng tối cao ngồi dựa vào sofa, giương mắt nhìn ông cụ Lưu, cười nói:
- Đồng chí Trung Nguyên đến rồi. Cậu nhóc nhà ông, có đến không?
Không đợi ông cụ trả lời, Lưu Vĩ Hồng liền tiến lên một bước, cúi đầu, thật cao giọng đáp:
- Chào Thủ trưởng tôi là Lưu Vĩ Hồng.
- Tốt, tốt, thanh niên, dũng mãnh lắm
Ánh mắt Thủ trưởng, lập tức dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười vuốt cằm, khen ngợi một câu.
- Cảm ơn thủ trưởng đã khen ngợi.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn một câu. Vừa mới nghe nói phải gặp thủ trưởng, Lưu Vĩ Hồng quả thật có chút căng thẳng, nhưng giờ đã trấn tĩnh lại. Lúc chào hỏi thủ trưởng, nhân tiệc cũng liếc mắt quan sát tình hình trong phòng.
Bên trái Thủ trưởng, có một ông lão đang ngồi, dáng người khôi ngô, ánh mắt nghiêm nghị rất có uy, chính là lão Phong, là một trong những nhân vật quan trọng nhất cùng đi tuần với thủ trưởng lần này. Trong tầng lớp uy danh hiển hách của nước cộng hoà, cũng không thua kém ông cụ Lưu.
Lão Lưu liền ngồi xuống bên phải thủ trưởng
Lưu Vĩ Hồng bước lên hai bước, kính cẩn đứng trang nghiêm phía sau ông cụ.
Trên thực tế, khách khứa trong phòng không ít, ngoại trừ ba ông cụ, những người khác cũng đang ngồi, hơn nữa tư thế ngồi cũng khá thoải mái. Không khí vì thế cũng không quá nghiêm túc. Nếu là nói chuyện phiếm, thì cũng khá thoải mái. Hơn nữa, những người trong phòng lúc này, đều là những đại nhân vật khó lường. Có lẽ những người này danh tiếng lẫy lừng ở ngoại giới, chẳng mấy người được nghe nói tới, nhưng lại nắm quyền lực to lớn trong tay, người thường tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được. Chủ tịch thị xã như Lưu Vĩ Hồng, so với người bình thường, có thể coi là quyền cao chức trọng, có địa vị cao hơn những người khác. Giả sử phía sau không có tấm biển lớn của Lưu gia, trong mắt những người này thì cũng chẳng khác gì những người qua đường mà thôi.
Thủ trưởng đương nhiên khá hứng thú với Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu không ngừng đánh giá hắn, cười nói:
- Vĩ Hồng, cậu đừng căng thẳng, chỗ tôi thoải mái lắm ... cậu xem xem, mấy người bọn họ đều như vậy đấy, đứng cũng chẳng đứng, ngồi cũng chẳng ngồi…
Một câu nói lại khiến đoàn người cười ha hả, lại cũng không có người thật sự thay đổi tư thế ngồi hoặc là tư thế đứng của mình, không khí rất là thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng lập tức cũng thả lỏng, cười nói:
- Run cầm cập, ngay cả mồ hôi cũng chẳng dám chảy nữa ạ!
Thủ trưởng cười ha hả, đưa tay chỉ Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Tốt, cậu tự so với Chung Hội sao? Tuy nhiên, tôi không phải Ngụy Văn Đế, cậu cũng chẳng phải là Chung Hội đâu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Hiện nay quốc gia cường thịnh, thiên hạ nhất thống, tôi chắc chắn không học theo Chung Hội rồi!
Thủ trưởng lại cười ha hả.
Có thể thấy, thủ trưởng quả thật rất vui vẻ. Vị này là một ông lão gần chín mươi tuổi, mặc áo len màu trắng bình thường, nhưng hai mắt sáng ngời có thần, cơ trí vô cùng.
Lão Phong thì mặc bộ đồ tây sẫm màu, áo len màu đen, cũng không ngừng quan sát Lưu Vĩ Hồng...
Từ sau khi Liên Xô giải thể thành công, tiếng tăm của Lưu Vĩ Hồng, đã vang dội trước chư công đương triều. Theo tin tức là xuất thân từ Lưu gia, thế nên thủ trưởng rất hứng thú với người thanh niên trẻ tuổi này, muốn đích thân gặp mặt hắn.
Lúc Lưu Vĩ Hồng đối đáp với thủ trưởng, cũng dùng ánh mắt quan sát lão Phong, cùng lúc đụng phải ánh mắt lợi hại của lão Phong, liền mỉm cười gật đầu. Lão Phong khóe miệng thoáng vẻ tươi cười.
Ba ông lão trước mặt, đều là nhân vật lãnh tụ thế hệ trước có quyền uy nhất của nước cộng hoà, bề ngoài Lưu Vĩ Hồng thoải mái, trong lòng không lúc nào không duy trì độ cảnh giác cao. Những người khác, "ngồi ho có tướng ngồi đứng chẳng có tướng đứng", cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Trên thực tế, ai có thể thật sự thả lỏng hoàn toàn.
Dù sao đây cũng không phải ở nhà!
- Vĩ Hồng, mấy bài viết của cậu, tôi đều đọc cả rồi, không tệ, quan điểm mới lạ, lập trường kiên định -- nghe nói cậu là Chủ tịch thị xã?
Thủ trưởng lại hỏi Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng trả lời:
- Đúng vậy, thưa thủ trưởng. Hiện nay tôi là Chủ tịch thị xã Hạo Dương địa khu Hạo Dương tỉnh Sở Nam.
- Không tệ, tuổi còn trẻ, làm Chủ tịch thị xã rồi. Cậu nói xem nào, làm Chủ tịch xã thấy thế nào?
Đề mục này liền trở ra hơi lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng thực sự không biết nên trả lời như thế nào, nhưng thủ trưởng hỏi, lâu không trả lời cũng không ổn, thành thật trả lời:
- Thủ trưởng, cái này tôi không tiện trả lời.
- Không sao, cậu muốn trả lời thế nào, thì cứ trả lời thế ấy.
Ánh mắt Thủ trưởng nhấp nháy, nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, nhưng cũng có ý khảo sát. Hai mươi mấy tuổi làm đến Chủ tịch thị xã, so với đại đa số người mà nói, có thể coi là là gây sốc cực lớn. Trong mắt ba vị lão nhân gia, cũng chẳng đáng là gì. Thời bọn họ tung hoành, ai mà không tuổi còn trẻ đã là Thống soái một phương hoặc trong quân đội? Khi Thủ trưởng làm bí thư huyện ủy, ông chỉ hai mươi mấy tuổi, lúc lão Lưu thống soái mấy chục triệu quân mã cũng hai mươi mấy tuổi. Tuy nói thời thế tạo anh hùng, nhưng cũng thấy rõ, tuổi không phải tuyệt đối, kinh nghiệm cũng không phải tuyệt đối.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu thủ trưởng luôn đề xướng tuổi trẻ hóa cán bộ, tri thức hóa thanh niên.
Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, rồi thản nhiên nói:
- Được, vậy tôi cũng nói chơi vài điều. Tôi cho rằng, có hai vấn đề chủ yếu. Thứ nhất là làm dân giàu nươc mạnh, khiến cho quảng đại quần chúng càng sớm thoát khỏi nghèo khó sớm vươn lên giàu có càng tốt. Thứ hai chính là nghiêm túc xây dựng đội ngũ cán bộ. Hai vấn đề này, một là cơ sở, hai là bảo đảm, thiếu một thứ cũng không được. Cho dù là cán bộ lãnh đạo cấp bậc nào, cũng phải nắm chắc hai vấn đề này.
Ông cụ Lưu khóe miệng mỉm cười.
Lưu Vĩ Hồng quả nhiên không làm ông thất vọng. Vừa nói đã bàn đến phương hướng của vấn đề lớn, không chìm vào việc vặt hằng ngày, trước mặt thủ trưởng lải nhải mấy biện pháp cụ thể thực thi ở địa phương. Hai phương diện Lưu Vĩ Hồng nhắc đến, vừa hay đại diện cho hai loại thanh âm của tầng cao nhất hiện nay. Con đường cải cách mở cửa mà thủ trưởng kiên trì bất dịch, chính là giúp nhân dân giàu có nhanh chóng, ông cụ thì rất chú ý đến xây dựng. Theo như Lưu Vĩ Hồng nói, hai người không những không mâu thuẫn, mà còn hỗ trợ lẫn nhau. Cường điệu một chút là mỗi phương diện không chỉ không toàn diện, mà cũng không thỏa đáng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phải chỉ nói chuyện này trước mặt thủ trưởng, lần đầu tiên ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân huyện Lâm Khánh hắn cũng đã đưa ra hai vấn đề này.
Thủ trưởng khẽ mỉm cười, nói:
- Trên lý luận là rất chính xác, nhưng không biết trong thực tế, có thể kiên trì làm được không.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị đáp:
- Thủ trưởng, tôi đang ở thực tiễn. Tôi cho rằng, quan trọng chỉ cần phương châm chính sách cải cách mở cửa không thay đổi, toàn Đảng, cả nước trên dưới, thống nhất tư tưởng, thống nhất nhận thức, đồng tâm hiệp lực muốn thực hiện xây dựng, nền kinh tế của chúng ta có thể phát triển rất nhanh. Dần dần rút ngắn chênh lệch với các nước phát triển, đó không phải giấc mộng. Sức mạnh của nhân dân là vô hạn. Đương nhiên, trong quá trình phát triển, chắc chắn sẽ gặp phải nhiều vấn đề, điều này cũng không đáng lo ngại. Chỉ cần chúng ta nghiêm khắc xây dựng đội ngũ cán bộ, không rời khỏi quần chúng, những vấn đề này đều có thể đủ vượt qua. Trong đó, quan trọng nhất là đội ngũ cán bộ chúng ta không được biến chất. Những chế độ và biện pháp phòng ngừa các cán bộ biến chất, cần phải mạnh thêm một chút.
- Tốt lắm, thanh niên phải động não đầu óc, suy nghĩ phân tích thật nhiều. Đồng chí Trung Nguyên, ông đúng là biết cách dạy bảo.
Thủ trưởng trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Những lời này của Lưu Vĩ Hồng, có lẽ có chút “hiềm nghi” đầu tư trục lợi, nhưng những điểm hắn nhắc đến, thủ trưởng thực sự rất khen ngợi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 580: Nhân sự ở tỉnh đều phải động
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sau tết âm lịch, Lưu Vĩ Hồng trực tiếp bay từ Giang Khẩu đến Đại Ninh, ở câu lạc bộ Duy Đức hai ngày, cùng gặp cả Lý Dật Phong, Chu Kiến Quốc. Nói chuyện không ít.
Ông cụ và thủ trưởng, lão Phong - 3 ông cụ, vẫn còn ở Giang Khẩu, theo hành trình sắp xếp, sẽ từ Giang Khẩu đi tới Minh Châu. Minh Châu là trạm tuần du cuối cùng của ba ông cụ lần này
Tất cả phương tiện tin tức truyền thông cấp quan trọng nhất, đều theo sát và đưa những tin mới nhất về cuộc tuần du của ba vị.
Những lời phát biểu của thủ trưởng, cũng được đăng tải trên tập san Nhật báo nhân dân, đối với việc dẫn dắt trào lưu tư tưởng trong đảng, nổi lên tác dụng liên quan trọng yếu. Cả nước trên dưới, trên cơ bản thống nhất tư tưởng và nhận thức.
Lưu Vĩ Hồng ở lại Đại Ninh hai ngày, tất nhiên có liên quan đến đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân toàn tỉnh mà tỉnh Sở Nam sắp khai mạc. Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh bị điều đi, cơ bản đã thành kết cục đã định. Lưu Vĩ Hồng từ một năm trước, thì đã chuẩn bị cho việc này. Đề nghị của hắn, đạt được bác cả và dượng Mã Quốc Bình nhất trí đồng ý, quyết định thừa cơ hội này, ở tỉnh Sở Nam biểu hiện một chút sự tồn tại của Lưu gia
Thời gian đã rất gần kề, dù cho ông cụ hiện tại thân thể khỏe mạnh, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể không làm tốt chuẩn bị cho chuyện xấu nhất. Ông cụ chuyển biến quan niệm chính trị, thuận lợi thống nhất tư tưởng nhận thức của toàn đảng toàn quốc, chỉ là tầng cao nhất chỉ bảo đảm chính xác phương châm chính sách quan trọng của Lưu gia, nhưng lực lượng chỉnh hợp cụ thể, cũng là không thể phớt lờ. Vừa lúc lợi dụng cơ hội tốt này, để nhanh chóng tăng cường thực lực của Lưu gia
Trong toàn bản đồ chính trị của Lưu gia, tỉnh Sở Nam không phải trọng điểm, nếu không phải bởi vì Lưu Vĩ Hồng công tác ở Sở Nam, thậm chí Lưu gia cũng không nhất thiết sẽ chú ý đến bố cục chính trị của tỉnh Sở Nam. Tầm mắt của cả đám người, đều dính chặt vào các tỉnh giàu có vùng duyên hải
Tình hình thực tế của tỉnh Sở Nam, cũng chưa chắc đã tốt như thế để nhúng tay vào.
Ý đồ Lưu Vĩ Hồng vô cùng rõ ràng chính là sau khi Chúc Liên Thịnh dời đi, vị trí Chủ tịch tỉnh này, phải tìm đủ mọi cách để đẩy Lý Dật Phong lên. Lý Dật Phong có kinh nghiệm lý lịch và danh vọng cũng đã đủ, tổ chức Tỉnh ủy đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, cùng quy tắc quan trường cũng không mâu thuẫn. Trừ lần đó ra, cũng phải tiến thêm một bước. Lưu Vĩ Hồng đánh giá về Lục Đại Dũng tương đối cao, cho rằng bất kể là quyền mưu cơ biến thì thực tế năng lực kiểm soát của Lục Đại Dũng là lựa chọn đầu tiên. Cộng thêm ông ta mới hơn năm mươi tuổi, đang là thế trẻ trung khỏe mạnh, hoàn toàn có hi vọng trở thành một trong nòng cốt trung kiên sau này của Lưu gia
Dựa theo ý của Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng có khả năng tiếp nhận vị trí trống của ông ta nhất - Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Tuy nhiên Lý Dật Phong tự mình cũng biết, việc này hơi khó khăn. Hồ Cao Sơn khẳng định sẽ không đồng ý. Hồ Cao Sơn đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy thời gian cũng không ngắn, lần này bất kể như thế nào cũng không có khả năng lại tiếp tục ngồi xem chức vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy này rơi vào tay người ngoài
Lưu gia và Vương gia quan hệ cũng khá, nhưng đồng minh là đồng minh không là người một nhà. Trên vấn đề nguyên tắc dạng này, Vương gia không thể chèn ép Hồ Cao Sơn, mà ngược lại ủng hộ Lục Đại Dũng tiếp Trưởng ban Tổ chức cán bộ chức vụ. Bởi vậy Lưu Vĩ Hồng định vị rất tỉnh táo, chính là mưu cầu chức vụ Phó chủ tịch tỉnh cho Lục Đại Dũng. Bất kể như thế nào, trước tiên phải đưa Lục Đại Dũng vào hàng ngũ cán bộ cấp phó tỉnh. Có được cái này, thì bậc thang sau này mới dễ mưu cầu chức vị trọng yếu hơn. Từ tin tức mà Mã Quốc Bình bên kia lộ ra, Hồ Cao Sơn đối với việc Lục Đại Dũng tiến vào bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh, thật ra cũng rất ủng hộ. Địa khu Hạo Dương thành lập hơn hai năm, năng lực của Lục Đại Dũng chiếm được sự khẳng định của phần lớn lãnh đạo Tỉnh ủy. Đây là thứ nhất. Thứ hai, Lý Dật Phong tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, cũng phải để ông ta ở Ủy ban nhân dân tỉnh bên kia có một hai trợ thủ đắc lực. Lục Đại Dũng là cấp dưới cũ của Lý Dật Phong, cho Lục Đại Dũng đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, coi như là tặng cho Lý Dật Phong một phần ân tình lớn
Hơn nữa chuyện này, Vương gia bên kia dường như cũng đã đánh tiếng với cấp Hồ Cao Sơn, Hồ Cao Sơn đương nhiên phải nể tình Vương gia
Căn cứ vào tình hình mà Lưu Vĩ Hồng hiểu biết để xem, thì tiêu điểm được mọi người chú ý, là ai tới thay thế vị trí của Chúc Liên Thịnh. Phân lượng của Chủ tịch tỉnh và Phó chủ tịch tỉnh phi ủy viên thường vụ, là hoàn toàn không ở trên cùng một giai tầng. Ngược lại thì Lý Dật Phong đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, lực cản không nhỏ. Bên trên của tỉnh Sở Nam bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, có mấy vị phái thực lực đều đang tranh giành vị trí này, thí dụ như ủy Bí thư thành phố Đại Ninh lão Tần, Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa, cùng với Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mạnh ai nấy ra tuyệt chiêu. Năm trước năm kia, số lần chạy lên Bắc Kinh không ít
Tới tầng cấp ủy viên thường vụ Tỉnh ủy này, ai mà không có người ở bên trên?
Hơn nữa Phương Đông Hoa, càng tranh được lợi hại. Nghe nói bản thân Chúc Liên Thịnh, đề cử ứng cử viên kế nhiệm chính là Phương Đông Hoa, Hạ gia cũng có ý muốn ủng hộ y. Kề ra thì, kinh nghiệm lý lịch Phương Đông Hoa so với Lý Dật Phong còn gia2 dặn hơn nhiều, kinh nghiệm công tác địa phương cũng rất phong phú. Trước mắt địa vị trong đảng so với Lý Dật Phongcó phần cao hơn. Được cho là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Lý Dật Phong. Tuy nhiên Vương gia đã tỏ rõ thái độ, hơn nữa Lưu gia ra sức ủng hộ cùng với Hồ Cao Sơn hướng trung ương đề cử, Lý Dật Phong tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, cơ bản đã thành kết cục đã định. Lưu Vĩ Hồng hiệp trợ Lưu gia bố cục ở tỉnh Sở Nam, đã bước đầu thành hình
Về phần Lục Đại Dũng đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, Phương Đông Hoa thật ra cũng ủng hộ
Lục Đại Dũng một khi dời tổ, thì Bí thư Địa ủy Hạo Dương sẽ không ai khác ngoài Tào Chấn Khởi. Đối với Tào Chấn Khởi, Phương Đông Hoa vẫn rất là coi trọng. Hy vọng ông ta có thể nhanh chóng trưởng thành thêm
Nếu Lục Đại Dũng không động, Tào Chấn Khởi vẫn phải ở lại trên vị trí Chủ tịch Địa khu
Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi vừa động, phỏng chừng bộ máy địa khu Hạo Dương, cũng sẽ nổi lên một ít biến hóa. Tuy nhiên cho tới bây giờ, người thật sự tham dự mưu đồ này rất ít, đại đa số cán bộ địa khu Hạo Dương, đều vẫn chưa hay biết gì. Chỉ có tin đồn Lục Đại Dũng phải điều đi, cái khác an bài thế nào, thì không hề hay biết, tất nhiên là không thể thiếu những lời phỏng đoán
Chu Ngọc Hà ngồi ở căn biệt thự nhỏ kia của câu lạc bộ Duy Đức uống trà, xem TV.
Lưu Vĩ Hồng lúc trước đem thẻ phụ của hội viên câu lạc bộ giao cho cô, vẫn là có chút tác dụng, khi Chu Ngọc Hà chán ghét đọc sách, ngẫu nhiên cũng tới bên này ở một đêm, xem phong cảnh Sở Giang, ở bờ sông ngồi một hồi, tâm tình sẽ thư thả hơn. Tuy nhiên hiện tại, Chu Ngọc Hà là đang đợi Lưu Vĩ Hồng trở về.
Lưu Vĩ Hồng đến tòa nhà ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thăm hỏi Lý Dật Phong. Đối với biến hóa của quan trường ở tỉnh, Chu Ngọc Hà nhất mực không biết, cũng không muốn hỏi. Cô chỉ là có chút nhớ tới Lưu Vĩ Hồng.
Biệt thự bày trí rất đầy đủ, đầy đủ mọi thứ, cả ăn lẫn dùng, Chu Ngọc Hà pha một ly lớn hồ mao tiêm (một loại trà xanh), mặc áo ngủ cotton, cuộn mình ở sô pha xem TV, cũng rất tùy ý. Toàn phòng khách, đều tràn đầy một sự ấm áp thản nhiên
Trên TV đang phát “Chuột Mickey và vịt Donald”, Chu Ngọc Hà nhìn xem đắm đuối, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra vẻ tươi cười.
Đến cả Lưu Vĩ Hồng mở cửa tiến vào, Chu Ngọc Hà cũng không nhúc nhích một cái, tiếp tục nhìn xem đắm đuối
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha, nhìn vào màn hình TV, cũng cười rộ lên. Chu Ngọc Hà bình thường đều là nghiên cứu học vấn, thế mà khi xem phim hoạt hình lại cười ngây ngô như vậy, rất tốt, hoàn toàn không cần tốn chất xám. Lưu Vĩ Hồng cũng rất thích xem, thật sự là phương pháp tốt để thả lỏng tinh thần
Lập tức Lưu Vĩ Hồng cũng đá giầy rơi xuống leo lên sô pha, tay vươn ra, liền đem cơ thể nhỏ xinh mềm mại của Chu Ngọc Hà ôm vào trong lòng, cùng nhau xem phim hoạt hình, thuận tay lấy một số hoa quả khô trên bàn trà trước mặt, đút vào miệng Chu Ngọc Hà.
- Rửa tay chưa?
Chu Ngọc Hà đầu nghiêng qua bên, không tiếp nhận “ý tốt” kia. Người này, thấy hắn vừa vào cửa liền leo lên sô pha, thuận tay quơ lấy đồ thì ăn, không nói gì đến vệ sinh cá nhân
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chưa rửa. Tuy nhiên em có thể yên tâm, tay anh rất sạch sẽ, nếu em không yên tâm, anh sẽ liếm ngón tay…
- Sao mà anh ghê tởm như vậy
Chu Ngọc Hà lập tức liền xoay người qua, ghé vào trên người hắn, đánh hắn vài cái thật mạnh, vẻ mặt hờn dỗi Người này thật là, không nói vệ sinh đã đành, còn nói những lời ghê tởm đến thế
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, thuận tay liền ấn giữ cô lại. Chu Ngọc Hà nhỏ xinh như vậy, ở dưới bàn tay to lớn của Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn không có bất cứ đường nào để phản kháng
- Ấy ấy, sao lại ghê tởm? Nước miếng rất là sạch sẽ mà, em không phải ăn rất ngon sao?
Chu Ngọc Hà cũng bị hắn chọc chó tức chết
Đây mà cũng cùng một chuyện ư?
Người này thật hư quá!
Chu Ngọc Hà không nói hai lời, mở ra cái miệng chúm chím, cắn một cái vào ngực Lưu Vĩ Hồng. Tuy là mùa đông, Lưu Vĩ Hồng thân thể cường tráng, ăn mặc cũng không dày, Chu Ngọc Hà ở phương diện cắn người này, dường như rất có "Thiên phú", dù cách áo lông, cũng có thể cắn vào thịt
Mỗi lần cắn người, Chu Ngọc Hà đều là cắn thật, miệng không lưu tình.
- Ai, anh cảnh cáo em a, đừng cắn anh… anh không giữ được lâu đâu!
Lưu Vĩ Hồng rít vào một hơi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, hai bàn tay đã bắt đầu trở nên không thành thật
Chu Ngọc Hà lại cắn mạnh một cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói:
- À, em hỏi anh, có phải bà em lải phải điều động hay không?
Lưu Vĩ Hồng vốn đang chuẩn bị "Xuống tay", mấy ngày nay, hắn quả thật đến mức khó chịu. Nghe xong lời nói này, lại dừng tay, hỏi:
- Sao em biết?
- Em nghe nói. Ba và mẹ nói chuyện phiếm, nói ba phải quay về Hạo Dương, có chuyện như vậy không?
Lưu Vĩ Hồng liền gật gật đầu, nói:
- Là như thế này. Bí thư Lục phải điều đi rồi, Tào Chấn Khởi làm Bí thư Địa ủy, ba em quay về Hạo Dương tiếp nhận Chủ tịch Địa khu. Phỏng chừng cũng ngay trong một tháng này đưa ra quyết định
Lưu Vĩ Hồng nói qua loa sơ sài, Chu Ngọc Hà cũng liền lắng nghe cho có, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người. Cô quả thật không để ý gì mấy đến thứ này. Nếu như lời này bị các cán bộ địa khu Hạo Dương nghe được, còn không phải nhảy dựng lên a?
Chu Ngọc Hà nói:
- Quay về Hạo Dương cũng tốt, mẹ em nói ở Đại Ninh không quen, nếu có thể quay về Thanh Phong, thì càng tốt!
- Cán bộ điều động, luôn phải phục tùng cấp trên an bài. Xem sau này Hiệu trưởng Chu có cơ hội điều trở về Thanh Phong hay không, phỏng chừng cơ hội không lớn, cán bộ lãnh đạo chủ chốt nhậm chức phải chú ý sự lảng tránh... À, anh thiếu chút nữa đã quên, anh có mua chút đồ cho em
Lưu Vĩ Hồng nói xong, liền vỗ trán, xuống sô pha, tìm tới chiếc cặp của mình, từ bên trong lấy ra một hộp trang sức.
- Thế nào, thích không?
Lưu Vĩ Hồng lấy nhẫn kim cương từ trong hộp trang sức ra đeo vào ngón áp út của Chu Ngọc Hà, cười hỏi.
- Thích!
Chu Ngọc Hà nhìn kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út, mỉm cười gật đầu, tuy nhiên sao cứ thấy, cũng là có chút ý làm có lệ với Lưu Vĩ Hồng. Thấy Chu Ngọc Hà một tính cách như vậy, Lưu Nhị Ca cũng thật là hơi bất đắc dĩ, may mà Chu Ngọc Hà coi như cho hắn một phần mặt mũi. Khiến hư vinh nhà giàu mới nổi của Lưu Nhị Ca hơi có được một chút thỏa mãn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina