- Cái này là do sao băng lao vào trong Tử Kim hư không rồi vỡ vụn sinh ra mưa sao băng. Nhưng ta không nghe thấy tiếng nổ của nó không biết là nó nổ ở cách đây tới mấy ngàn dặm. Nói không chừng đã va chạm với Tử Kim hư không lâu rồi nhưng tới lúc này đám mưa sao băng này mới tới đây mà thôi.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc liền hiểu ra.
Hơn nữa Lạc Bắc đồng thời phán đoán cho dù hắn đứng yên ở đây thì trận mưa sao băng cũng chỉ xẹt qua đầu, những mảnh nhỏ ở bên ngoài có tới người hắn cũng khó uy hiếp được.
Nhưng vào lúc này, khi những vầng lửa kéo theo dải khói thật dài bay tới với tốc độ vô cùng khủng bổ khiến cho không gian dao động tạo thành gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cái cảnh tượng hủy diệt có thể biến mất vạn dặm trở thành thời nguyên thủy như thế này chỉ có khi Thiên kiếp mới thấy được. Cho nên mặc dù phán đoán bản thân không có gì nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó Lạc Bắc vẫn phải biến sắc.
Tuy nhiên sắc mặt chỉ thay đổi một chút, ánh mắt của Lạc Bắc trở nên kiên nghị. Hắn chẳng những không tránh ra xa cho an toàn mà còn phóng thẳng lên phía trên đỉnh đầu.
Tựa như có cả vạn con hỏa long rít lên lao tới. Trong nháy mắt, mấy vạn vầng lửa đã nối thành một vầng ánh sáng màu hồng lao thẳng tới trước mặt Lạc Bắc.
- Không hay.
Lạc Bắc biến sắc. Chỉ mới xông thẳng tới gần vầng lửa, Thúc Anh hắc vân nang của hắn đã không còn cảm giác.
Thấy tình hình không ổn, hắn liền dừng lại rồi hạ xuống chừng trăm trượng. Từng quả cầu lửa gần như lướt qua trước mặt hắn.
Khi những quả cầu lửa khủng bố đó xuyên qua kéo theo vô số những cơn gió chẳng khác nào có cả ngàn con sư tử trong suốt lao thẳng vào trong đám mây mà Thúc Anh hắc vân nang hóa thành.
Nhìn toàn thể đám mây giống như bị thổi tan nhưng chỉ thấy từ bên trong đó bắn ra một vầng sáng màu bạc lập tức đẩy tách những cơn gió đó sang một bên không cho chúng ập tới đám mây. Cùng lúc đó, đám mây đen cũng hóa thành một dải sáng mà bám thẳng theo mấy quả cầu lửa vừa mới bay qua.
Bên trong đám mây, Lạc Bắc cầm hạt châu màu bạc liên tục sử dụng ánh sáng của nó để đẩy tách những cơn gió trong suốt. Hơi lửa ấp tới khiến cho toàn thân hắn đỏ ửng như đang ở trong lò lửa, có cảm giác sắp bị nướng cháy tới nơi.
Nhưng Lạc Bắc vẫn cắn răng đuổi theo mấy quầng lửa đó.
Sở dĩ Lạc Bắc làm vậy là vì Na cổ Tát Mãn từng nói với hắn rằng thiên thần tinh thạch chỉ xuất hiện trong Thiên ngoại lưu tinh có độ cứng rất cao, lại chịu nhiệt rất tốt. Cho dù bị Thiên hỏa bao phủ cũng không bị nung chảy. Vì vậy mà khi đột nhiên phát hiện ra trận mưa lưu tinh, Lạc Bắc liền muốn tới xem trong đó có Thiên thần tinh thạch hay không. Bởi vì nó không bị nung chảy nên càng dễ phát hiện ra hơn.
Mà ngay vừa rồi, hắn nhìn thấy trong mấy ngàn ngọn lửa bay qua có hai ngọn lửa dường như xen lẫn vài thứ tinh thạch sáng bóng. Hơn nữa ở trong ngọn lửa, chúng không hề có dấu hiệu bị mềm đi hay đốt cháy.
Đó chính là hai ngọn lửa mà hiện tại Lạc Bắc đang đuổi theo.
Mặc dù sử dụng tốc độ kinh người phá vỡ những cơn gió và sóng xung kích để phi hành nhưng chân nguyên tiêu hao cũng rất nhanh. Tuy nhiên một khi đã phát hiện được Thiên Thần tinh thạch thì làm sao mà Lạc Bắc có thể bỏ qua.
Hơn nữa bám theo những vầng lửa đó, Lạc Bắc cũng chẳng cần phải lo phía trước có gì nguy hiểm. Bởi vì nếu có những khe không gian vô hình thì những ngọn lửa đó cũng sẽ va chạm trước và hắn ở phía sau có thể phát hiện được.
....
Từ xa nhìn lại chỉ thấy những quả cầu lửa bao phủ trời đất và ở giữa có một điểm đen bé nhỏ thấp thoáng ẩn hiện như có như không.
Cả hai bên bám theo nhau không biết đã vượt qua bao nhiêu đoạn đường.
Mới từ khi bắt đầu, cho dù Lạc Bắc có dốc hết sức cũng không thể đuổi kịp mà khoảng cách càng lúc càng xa. Nhưng khi thời gian tăng lên, thế của mấy vầng lửa từ từ giảm đi khiến cho tốc độ của chúng cũng chậm lại. Nhờ đó mà cuối cùng Lạc Bắc cũng từ từ kéo gần lại được khoảng cách với chúng.
Qua nửa canh giờ, Lạc Bắc chỉ còn cách hai quẩng lửa chừng mấy trăm trượng. Lúc này, hơi nóng liên tục ập tới khiến cho Lạc Bắc cũng không thể chịu nổi. Nhưng bất ngờ sau mấy tiếng nổ vang lên, mấy tua lửa kéo dài phía sau của chúng bị chém tách sang hai bên.
Kiếm cương phá thiên liệt.
Nhưng cũng vào lúc này, chín đạo kiếm cương Phá Thiên liệt của Lạc Bắc xẻ nát những hơi nóng và gió ngăn cản trước mặt.
- Mau lại đây cho ta.
Trong tíc tắc đó, Lạc Bắc như đối mặt với một đối thủ lợi hại khiến cho ánh mắt của hắn trở nên sắc bén. Chân nguyên bên ngoài cơ thể lưu chuyển tới mức cao nhất. Trong nháy mắt Thúc Anh hắc vân nang lại gần hai ngọn lửa kia hơn mười trượng.
Cùng lúc đó, một vầng sáng màu bạc cũng lập tức bao phủ quanh hai vầng lửa kia mà kéo mạnh chúng xuống.
Giống như hai người đang kéo co. Chợt một tiếng động vang lên, nhất thời vầng sáng màu bạc không kéo được hai vầng lửa. Mà chỉ hơi chậm lại một chút, hai vầng lửa tiếp tục phóng về phía trước. Tuy nhiên vầng sáng màu bạc lại tiếp tục bao phủ rồi kéo lấy lại khiến cho hai vầng lửa như dừng lại trên không trung rồi sau đó một chút mây đen nhanh chóng rơi xuống.
Hai vầng lửa và cả cái quầng lửa khổng lồ kia vừa mới tách ra, Lạc Bắc ở trong đám mây đen cũng vội vàng nuốt mấy viên đan dược.
Vào lúc này, Lạc Bắc ở trong đám mây đen mà sắc mặt trắng bệch. Pháp lực dao động bên ngoài cơ thể của hắn rất loạn cho thấy chân nguyên cũng tốn hơn nửa. Mà vừa rồi khi giằng cơ với hai ngọn lửa, thậm chí hắn vất tất cả tinh kim và ngọc thạch lấy được trước đó.
Tuy nhiên sau khi nuốt mấy viên đan dược, Lạc Bắc cũng không hề dừng lại mà ngẩng đầu lên nhìn về phía hai quầng lửa bị hắn kéo ra.
Cơ bản không để cho ngọn lửa kịp tắt. Lợi dụng mấy thứ lực lượng vô hình của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết xuyên vào trong đó mà kéo ra. Ngay lập tức sắc mặt của Lạc Bắc không giấu được sự mừng rỡ.
Mấy viên tinh thạch bị hút ra trên bề mặt có ngân quang lấp lánh hết sức bóng không hề có lấy một chút dấu hiệu bị đốt. Đó đúng là Thiên thần tinh thạch, mục tiêu cao nhất của Lạc Bắc vào đây lần này.
Hơn nữa, mỗi một viên to chừng cánh tay dài tới cả mấy thước. Chỉ cần một viên cũng đủ chế được cả bộ Thiên thần ngân châm dùng trong trận pháp Thiên ngân.
Đã có Thiên thần tinh thạch.
Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc chơi giật mình. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra cách đó về bên trái là một khoảng rộng lớn bao phủ bởi một vùng sáng màu lam.
Cái vùng sáng màu lam đó mang tới cho hắn cái cảm giác đầu tiên đó là do cấm chế tạo ra chứ không phải do tự nhiên hình thành.
Sau khi chần chừ một chút, Lạc Bắc cất Thiên thần tinh thạch rồi phi hành về phía vùng sáng kia.
Khu đất phong của Hoàng Thiên tông cách vị trí đám người Băng Trúc Quân truyền tống tới rất xa chứ chưa cần phải nói tới chỗ mà Lạc Bắc truyền tống đến.
Hơn nữa Tử Kim hư không đầy rẫy sự nguy hiểm. Nếu không có tinh đồ đầy đủ, chỉ sợ cho dù Lạc Bắc có ở trong Tử Kim hư không mấy tháng cũng không thể tới được khu đất phong của Hoàng Thiên tông.
Nhưng sau khi dốc hết sức đuổi theo quầng lửa, dưới sự may mắn, không ngờ Lạc Bắc lại nhắm thẳng tới hướng đất phong của Hoàng Thiên tông, có thể thấy được vầng sáng màu lam bao phủ của nó.
Mà ngay khi Lạc Bắc nhìn thấy quầng sáng đó, đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế cũng đang đứng trong một cái điện lớn cao chừng hai trăm trượng.
Toàn bộ xung quanh đại điện nhìn giống như những bông tuyết, thấp thoáng một chút hoa văn và bùa chú vô cùng huyền ảo. Trong toàn bộ đại điện tản ra thứ ảnh sáng dịu dàng.
To..rộng...
Như có một vài người viết chữ nhỏ mà có rất ít người biết viết những chữ lớn. Hoàng Thiên tông khiến cho người ta có cảm giác đó là bọn họ không bó trí những cái trận pháp nhỏ mà cho dù là ruộc thuốc hay là trận pháp luyện đan cũng đều rất rộng.
Hơn nữa căn cứ vào uy áp từ nơi này tản ra có thể thấy lực lượng trận pháp ở đây còn hơn xa cả Liệt Khuyết lam quang trận.
Vào lúc này đám người Băng Trúc Quân đứng trong trận chẳng khác nào một con kiến.
Nhưng hiện tại ánh mắt của bọn họ đứng ở nơi đây hoàn toàn chỉ có một sự hưng phấn.
Trước mặt bọn họ có hai cái lồng ánh sáng màu đỏ nhạt cao tới hơn năm mươi trượng. Bên trong quầng sáng bên trái không có vật gì. Còn bên trong lồng ánh sáng bên phải từ trên xuống dưới lơ lửng cả gần ngàn cái bùa.
Hoàn toàn khác với bùa của giới tu đạo bây giờ. Phần lớn thứ cổ phù đó không đều sử dụng tinh kim ngọc thạch chế ra, nhìn giống hệt như lệnh bài. Mà một chút cổ phù lại sử dụng gỗ để tạo ra chỉ có điều thứ gỗ đó rất lạ. Cho dù với con mắt của đám người băng Trúc Quân cũng không nhận ra được. Thậm chí trong đó còn có cả những cái được tạo ra từ da thú, vảy, giáp xác.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Trong số ba mươi cổ phù thì có năm, sáu mươi cái giống nhau...tổng cộng phải tới hơn ba mươi loại.
- Xem ra Chung Vân không lừa chúng ta. Cái cấm chế trống không kia chắc là nơi đặt đan dược của Hoàng Thiên tông, chỉ có điều khi đám đệ tử của họ rút đi đã mang đi hết. - Băng Trúc Quân chắp tay hưng phấn quan sát một lúc rồi lên tiếng.
Vào lúc này, cái vị trí mà bọn họ đang đứng hiển nhiên là tầng thứ hai của Hoàng thiên thần tháp.
- Vừa rồi pháp thuật của Hoàng Thiên tông ghi lại ở tầng thứ nhất mặc dù có chút huyền diệu nhưng dường như phần lớn không phải là pháp thuật coa thâm. Hơn nữa đều phải sử dụng chân nguyên trong pháp quyết của Hoàng Thiên tông mới có thể sử dụng. Đối với chúng ta không có tác dụng gì. Hiện tại mặc dù không có đan dược nhưng với chỗ cổ phù này cũng coi như không uổng công. - Vương Diễm Dương đứng bên cạnh Trần Thanh Đế nói hết sức hưng phấn.
Hoàn toàn khác với bùa chú bây giờ, những loại bùa thời cổ đều luyện chế không thay đổi. Mặc dù số lượng sử dụng hạn chế nhưng uy lực của chúng thậm chí không thua gì pháp bảo lợi hại. Hơn nữa cổ phù thời cổ còn có một vài thứ tác dụng kỳ lạ. Bình thường có được một, hai cái cũng đủ cho con người ta sung sướng chứ chưa cần nói tới con số nhiều như vậy. Nhưng vào lúc này Vương Diễm Dương nói thế mọi người lại không để ý tới Hoài Ngọc từ nãy tới giờ vẫn cúi thấp đầu, sắc mặt hơi tái nhợt đang nhìn đám cổ phù trong quầng sáng như bất ngờ ánh mắt nàng lại như đang giật mình.
Đúng vào lúc này, Băng Trúc Quân chợt nhìn thấy một cái ngọc phù màu lửa hồng liền giơ tay chộp lấy khiến cho cái ngọc phù không hề có một chút cản trở bơi ra khỏi vầng sáng mà rơi vào trong tay Băng Trúc Quân.
Ánh mắt của tất cả mọi người liền tập trung lên trên cái ngọc phù mà lửa hồng.
Cái ngọc phủ màu lửa đỏ đó chỉ to bằng nửa bàn tay. Bề mặt của nó hết sức mượt, chất ngọc cứng rắn không phải thuộc loại ngọc mềm nhưng trọng lượng không hề nặng. Bên ngoài của tấm phù không có hoa văn gì nhưng bên trong lại như hổ phách có những điểm màu vàng cực nhỏ. Những điểm đó nối lại với nhau nhìn như sợi tơ.
Khi nhìn thấy rõ cái ngọc phù màu lửa hồng, Trần Thanh Đế liền hơi chớp mắt, do dự nói:
- Đây là Huyền Thiên kim hỏa phù?
- Trần cung chủ đúng là có con mắt rất tinh. - Mặc dù miệng nói vậy nhưng ánh mắt của băng Trúc Quân không giấu được sự đắc ý. Y nhìn cái ngọc phù đỏ như lửa trong tay nói:
- Cái ngọc phù này giống hệt với Huyền Thiên kim hỏa phù mà điển tịch ghi lại, hơn nữa trong nó ẩn chứa hỏa lực cực mạnh nên không thể sai được.
- Hoàng Thiên Kim hỏa phù? - Nghe Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân nói với nhau, sắc mặt của đám người Vân Hạc Tử cũng hơi thay đổi. Hoàng Thiên Kim hỏa phù rất nổi danh trong giới tu đạo. Một khi sử dụng nó có thể khiến cho trong phạm vi trăm dặm có đầy những quả cầu lửa màu vàng. Gần như toàn bộ pháp thuật có uy lực bao phủ trong phạm vi rộng đều tiêu hao nhiều chân nguyên. Thậm chí do chân nguyên lưu chuyển quá nhiều khiến cho thân thể và Nguyên anh của người sử dụng pháp thuật không chịu nổi mà bị tổn thương. Trong trận chiến với Côn Luân, mấy vị Nguyên lão của Côn Luân ẩn nấp đã tạo ra một đạo pháp thuật bao phủ tới cả vòng đảo bên ngoài. Sau đó bọn họ liền mai danh ẩn tích cũng là vì cái nguyên nhân đó.
Mặc dù Hoàng Thiên kim hỏa phù chỉ có thể sử dụng một lần nhưng hỏa cầu có sự uy hiếp đối với người tu đạo Kim đan hậu kỳ đó lại bao phủ trong cả một phạm vi rộng sẽ rất có ích trong những trận chiến tông môn.
- Còn cái phù lục kia chắc chắn là Cửu Hoàng Bôn lôi phù.
Sau khi trả lời đầy đắc ý với Trần Thanh Đế, Băng Trúc Quân lại giơ tay hút từ trong vầng sáng màu đỏ ra một cái phù được chế ra từ tinh thạch màu vàng. Cái phù đó to chừng bàn tay, trên mặt có vô số phù điêu tạo thành hình dạng chín vị đạo tôn.
- Đúng vậy đây chắc chắn là Cửu Hoàng bôn lôi phù. Không thể ngờ được Hoàng Thiên tông để lại trong Tử kim hư không nhiều Cửu Hoàng bôn lôi phù tới thế. Xem ra mấy thứ cổ phù này cũng không phải hoàn toàn là sự độc hữu của Hoàng Thiên tông mà còn có cả của các môn phái khác. - Sắc mặt của Thao Sinh Nguyên cũng không giấu được sự kích động.
Thao Sinh Nguyên cũng nhận ra cái phù được chế từ tinh thạch màu vàng mà Băng Trúc Quân hút ra chính là Cửu Hoàng bôn lôi phù.
Cửu Hoàng bôn lôi phù là một loại phù độc đáo của Cửu Hoàng tông. Cái phù này được chế tạo ra từ Cửu hoàng tinh thạch và Thiên lôi ở trong Tử Kim hư không. Nó có thể phóng ra thiên lôi ngưng tụ thành đạo tôn. Uy lực của Thiên lôi ngưng tụ thành đạo tôn so với Lôi tiêu đạo tôn trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu còn mạnh hơn nhiều. Có thể nói uy lực của chín thiên lôi đạo tôn tương đương với pháp thuật cấp kim tiên. Ngoại trừ điều đó ra thì loại phù này còn có một thứ đặc điểm độc đáo đó là Cửu thiên lôi đạo tôn giống như Thiên lôi lôi cầu sẽ căn cứ vào khi đối thủ phi độn kéo theo dòng khí mà đuổi theo đối phương. Nếu đối phương chạy càng nhanh thì Cửu thiên lôi đạo tôn đuổi theo càng nhanh hơn, uy lực tấn công cũng cao hơn. Cho nên cơ bản khi gặp thứ phù lục này tốt nhất là nên đứng nguyên tại chỗ mà đối địch. Nhưng nếu đứng nguyên tại chỗ, hành động khó khăn lại dễ bị pháp thuật và pháp bảo khác của đối phương tấn công.
Hiện tại trong giới tu đạo phần lớn các loại phù chỉ có thuần tấn công, chứ không như thứ cổ phù này ngoài uy lực mạnh ra còn nhiều tác dụng khác.
Vào lúc này, cái loại cửu Hoàng bôn lôi phù ở bên trong vầng sáng màu đỏ nhạt cũng phải có tới tám cái.
- Cái này là Ngân quang độn thần phù.
Dường như cố ý khoe khoang mình không chấp nhặt. Sau khi cười đắc ý, Băng Trúc Quân liền hút ra một cái phù màu bạc trên bề mặt có ánh sáng lưu chuyển.
- Đây là thứ phù do Hoàng Thiên tông thu lấy Tinh thần chân từ xạ tuyến để tạo ra. Nó chuyên sử dụng để bỏ chạy. Một khi ngân quang quấn vào người có thể thoát khỏi lực hút của trời đất, tinh cầu. Ít nhất tốc độ cũng nhanh hơn gấp đôi. Hiện tại mấy thứ phương pháp thu lấy Tinh thần chân từ xạ tuyến đã bị thất truyền nên loại phù này chỉ còn có thế.
Khi Băng Trúc Quân nói vậy, ánh mắt nóng bỏng tham lam của đám người Thao Sinh nguyên đều tập trung vào cái cổ phù trong tay Băng Trúc Quân, hoặc là những lá phù khác trong vầng sáng. Nếu không phải có sự quy định từ trước rằng toàn bộ bảo vật lấy được trên đi sẽ do Băng Trúc Quân bảo quản, tới cuối cùng mới thống nhất phân phối thì bọn họ đã thò tay ra mà hút lấy cổ phù bên trong vầng sáng.
Khi nhìn thấy Băng Trúc Quân hút lấy tấm Ngân quang độn thần phù, ánh mắt của Hoài Ngọc giật giật. Ánh mắt của nàng tập trung về phía một cái phù màu lục như được làm từ gỗ ở bên dưới Ngân quang độn thần phù. Dường như cái phù đó rất quan trọng với nàng, sợ bị Băng Trúc Quân lấy mất.
Bên trong vầng sáng màu đỏ nhạt cũng chỉ có một cái phù màu lục bằng gỗ đó là bình thường nhất. Nhìn thấy Băng Trúc Quân hút ra không phải nó, Hoài Ngọc lại cúi thấp đầu xuống, che giấu ánh mắt. Chỉ có điều sự chú ý của đám người Băng Trúc Quân cũng không tập trung về phía nàng nên không phát hiện ra sự khác thường của Hoài Ngọc.
- A?
Nhưng đúng vào lúc này sau khi liên tục lấy ra ba cái cổ phù, Băng Trúc Quân định tiếp tục. Chân nguyên của y mới chạm phải vầng sáng màu đỏ thì không thể tiến vào được mà bị đẩy ngược lại khiến cho Băng Trúc Quân hơi loạng choạng.
- Sao vậy?
- Chẳng lẽ đối với cổ phù ở tầng thứ hai cũng có cấm chế, mỗi người chỉ có thể lấy được ba cái?
Nhìn thấy chân nguyên của Băng Trúc Quân bị vầng ánh sáng màu đỏ nhạt ngăn cản, sắc mặt của đám người Trần Thanh Đế hơi thay đổi.
- Làm phiền Trần cung chủ cứ cầm lấy trước ba cái cổ phù.
Sắc mặt của Băng Trúc Quân cũng hơi dại ra. Sau khi ném ba cái cổ phù cho Trần Thanh Đế, Băng Trúc Quân lại phát ra một làn chân nguyên chộp lấy một cái cổ phù màu đỏ nhạt trong vầng sáng. Tuy nhiên chân nguyên của lão vẫn không thể tiến vào được trong vầng sáng mà bị nó sinh ra lực lượng làm cho hơi chấn động.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Trong Thanh phù ký sự của Chung Vân mặc dù không nói rõ nhưng dường như lấy mấy cái cổ phù này cũng có cấm chế giống như lấy cổ bảo ở tầng thứ ba. Hơn nữa thứ cấm chế này rất quái dị dường như có thể nhớ được chân nguyên của một người. Xem ra cho dù chúng ta lấy xong lần này, lần sau có vào cũng không thể lấy được cổ phù. - Sắc mặt của Băng Trúc Quân càng trở nên khó coi. Nói xong câu đó, lão quay đầu nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Trần cung chủ! Làm phiền ngươi cấp cho ta một cái phù để thử xem.
Trần Thanh Đế hơi chớp mắt, cũng không nói lời nào chỉ vươn tay bắn một tia sáng vào vào trong tay Băng Trúc Quân. Đó đúng là cái Cửu Hoàng bôn lôi phù.
Vừa mới chạm vào Cửu Hoàng bôn lôi phù, chỉ thấy Băng Trúc Quân hơi do dự một chút rồi lại dùng chân nguyên bọc lấy nó sau đó thử đưa vào trong vầng sáng màu đỏ để dò xét.
Lần này, Băng Trúc Quân thoải mái đưa Cửu Hoàng bôn lôi phù vào trong vầng sáng màu đỏ. Sau đó lão lại sử dụng chân nguyên hút ra một cái Hoàng Thiên kim hỏa phù. Sau khi dùng chân nguyên hút ra xong, lão lại đưa chân nguyên vào thì lập tức bị lực lượng từ vầng sáng màu đỏ phản lại khiến cho toàn thân hơi tê dại. Cũng giống như lần trước, không thể nào lấy được cổ phù.
- Xem ra đúng như ta nói. - Sắc mặt của Băng Trúc Quân trở nên âm trầm. Lão nói:
- Quả nhiên là nó dường như có thể nhớ được khí tức chân nguyên của một người. Mỗi người chỉ có thể lấy được ba cái, nếu muốn lấy thêm thì phải để cái cổ phù khác vào như trao đổi.
- Để ta thử xem.
Trần Thanh Đế hơi cau mày, tay phải hơi cử động bắn ra một luồng chân nguyên.
- Xem ra đúng vậy.
Cũng giống như Băng Trúc Quân, sau khi lấy ra ba cái cổ phù, Trần Thanh Đế cũng không thể lấy thêm được một cái cổ phù nào nữa.
- Bao nhiêu cổ phù như vậy mà mỗi người chúng ta chỉ lấy được ba cái?
Từ sau khi bị phá hủy Nguyên Anh, tu vi của Thiên Ngô Hầu thấp nhất trong số những người có mặt ở đây. Ngay cả Hoài Ngọc lão cũng không bằng nên cần rất nhiều pháp bảo để bảo vệ mình. Bây giờ nghe thấy Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân nói thế, lão lập tức kêu lên.
- Ta thấy chắc là như vậy. Mấy thứ cổ phù này trong giới tu đạo thượng cổ rất khó luyện, số lượng cũng rất ít. - Vân Hạc Tử cũng híp mắt quay đầu lại nói với Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân:
- Xem ra Hoàng Thiên Tông cũng khó có thể loại bỏ cái cấm chế này nếu không ngày đó bọn họ mang toàn bộ thảo dược trong ruộng thuốc đi tại sao lại để nhiều cổ phù quan trọng thế này?
- Đã có cấm chế như vậy. Thì cổ phù tầng thứ hai và pháp bảo tầng thứ ba, mọi người lấy theo nhu cầu. Sau này nếu không còn gì nữa, chúng ta giao lại cho Băng Trúc Quân đạo hữu thu lại rồi phân phối sau. - Trần Thanh Đế trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Dù sao thì mọi người có khả năng lấy được số lượng như nhau. Hơn nữa trong Tử Kim hư không quá nguy hiểm, có thêm một chút cổ phù và pháp bảo cũng an toàn hơn một chút. Chỉ có điều trình tự lựa chọn sẽ theo chúng ta phân bố trước đó, không biết ý các vị thế nào?
Nói xong câu đó, Trần Thanh Đế khẽ vươn tay ném hai cái cổ phù khác và số cổ phù mình lấy được cho Băng Trúc Quân.
- Ta đồng ý với đề nghị của Trần cung chủ. - Băng Trúc Quân gật đầu:
- Trước tiên mọi người có thêm một chút cổ phù và cổ bảo đúng là an toàn hơn một chút.
- Đề nghị này đúng là có lợi cho mọi người, ta cũng không phản đối.
Thấy Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân quay lại nhìn mình, Vân Hạc Tử nở nụ cười lãnh đạm:
- Chỉ có điều ta và Thiên Sinh Nguyên đạo hữu, Thiên Ngô Hầu đạo hữu chưa có nghiên cứu gì đối với cổ phù và cổ bảo, cơ bản không nhận ra được. Nếu tự mình dựa vào vận may chỉ sợ không có tác dụng. Hay là nhờ Trần cung chủ và Băng Trúc Quân đạo hữu chỉ điểm cho một chút.
Nghe thấy Vân Hạc Tử nói vậy, Thao Sinh Nguyên cũng gật đầu. Nhìn qua thì sự hiểu biết của Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế hiểu biết đối với cổ phù so với họ hơn nhiều. Nếu tự mình lựa chọn thì thật sự bọn họ sẽ thiệt hơn.
Nhìn thấy sắc mặt của đám người Vân Hạc Tử, Thao Sinh Nguyên, Băng Trúc Quân hơi nhướng mày, nói đầy lạnh nhạt:
- Điều này đạo hữu Vân Hạc Tử cứ yên tâm đi. Hiện tại chúng ta cùng trên một thuyền. Hơn nữa ta và Trần cung chủ lựa chọn trước cũng không thể giấu đi được. Nhưng gì ta biết về cổ phù và cổ bảo sẽ nói ra để mọi người có thể tự xem cái nào cần thiết. Có điều ta nói trước với kiến thức của ta cũng chỉ có thể biết được năm, sáu loại, hơn nữa còn không chính xác lắm, cơ bản phải dựa vào bản thân suy ngẫm phán đoán. Dù sao thì ta đã chọn ba loại cổ phù, nếu mọi người không yên tâm thì cũng có thể chọn ba cái giống như ta. Dù sao thì Cửu Hoàng bôn lôi phù, Hoàng Thiên kim hỏa phù, Ngân quàng thần độn phù đều là những cổ phù rất kỳ diệu, đều có tác dụng với chúng ta.
Sau khi dừng một chút, Băng Trúc Quân giơ tay chỉ vào một cái ngọc phù có hình hỏa phượng trên mặt màu đỏ hồng nói:
- Kia là Linh Hỏa phượng phù. Cái cổ phù này được luyện chế từ Tinh Thần chân hỏa, có thể nhờ vào thứ lửa đó để ngưng tụ thành hỏa phượng. Hơn nữa có thể dùng tâm ý sử dụng giống như pháp bảo. Mặc dù chỉ có thể sử dụng được một lần nhưng uy lực ngưng tụ Tinh thần chân hỏa của nó thì mọi người cũng hiểu. Một khi sử dụng nó thì uy lực chắc là phải trên pháp bảo cấp Kim tiên.
Nói xong cầu này, Băng Trúc Quân liền chỉ vào một cái ngọc phù màu đen ở giữa có hình một con thú dữ tợn và một cái ngọc phù màu lam có hình ngọc bội như quả trứng mà nói:
- Còn hai cái ngọc phù này có khả năng là Thú Sát bạo viêm phù và Lam Hỏa Yêu đan phù. Lam Hỏa yêu đan phù được luyện ra từ nội đan của một loại yêu thú, có thể hóa ra rất nhiều ngọn lửa màu lam. Một khi chúng dính vào pháp bảo của đối phương sẽ liên tục bốc cháy. Thứ lửa màu lam này rất lạ liên tục thay đổi giữa hai tính chất lạnh, nóng, phôi của pháp bảo bình thường rất khó mà chịu được như vậy. Cho nên cái cổ phù này chuyên dùng để phá pháp bảo của đối phương. Còn Thú Sát bạo viêm phù được luyện ra từ xương cốt của nhiều loại yêu thú bậc cao, uy lực bùng nổ của nó còn hơn cả Linh hỏa phượng phù. Một khi sử dụng nó bao phủ trong phạm vi mười trượng ngay cả bản thân cũng không thể tránh được cho nên nếu như không có pháp bảo cấp Tự Tại ngọc bi của Trần cung chủ thì thứ bùa này chỉ sử dụng khi cả hai cung chết. Còn về mấy loại cổ phù khác ta không nhận ra được.
Nghe thấy Băng Trúc Quân nói xong, Trần Thanh Đế cũng không nói nhiều cầm ba cái phù mình vừa mới lấy từ trong quầng sáng ra. Ba cái bùa đó theo thứ tự là một cái có màu gỉ sét, trên mặt có hoa văn của hoa cúc màu bạc nhưng không phải bằng vàng hay ngọc có điều rất nặng. Một cái phù có màu trắng tản ra hơi thở sắt thép rất nặng trên mặt có hình tinh cầu. Còn một cái phù màu xanh ngọc được khảm những nước cờ.
Theo thứ tự của ba cái phù lục đó, Trần Thanh Đế lập tức nói:
- Cái phù này tên là Ngân Hoa Nguyên cương phù, có thể hóa thành vô số ngân hoa bay xung quanh mình, cho dù tiếp theo phóng ra pháp bảo hay pháp thuật gì cũng đều mang theo một ít ngân hoa, tương đương với việc tăng cường uy lực. Còn cái ẩn chứa đầy hơi thở của sắt thép này là Mê thần ngân phù. Nó có thể làm cho trong vòng mấy trăm mẫu tràn ngập khí Ngân cương phong, vừa có thể che giấu khí tức vừa có thể bỏ chạy. Còn cái ngọc phù màu xanh này chính là Tụ Linh phù của Hoàng Thiên tông, trong đó có bố trí một cái trận pháp tụ linh nhỏ. Dùng cái ổ phù này khi tu luyện sẽ giúp cho tốc độ hấp thu nhanh hơn một chút. Có điều cái phù này cũng không thể sử dụng vô hạn. Nếu ta xem không nhầm thì nhiều lắm chỉ có thể sử dụng được năm mươi lần. Ta cũng chỉ nhận ra được ba cái cổ phù này. Hơn nữa vừa rồi ta cũng chỉ để xem có phải là chúng hay không cho nên mới lấy ra. Chúng đối với ta cũng chẳng có nhiều tác dụng nên còn phải chọn lại.
- Hai vị Pháp vương dường như cũng có nhận ra đúng không? - Trong lúc Trần Thanh Đế nói, Vân Hạc Tử chú ý tới Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương thấy họ liếc mắt nhìn nhau như nhận ra một vài cái cổ phù.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Đúng vậy ! - Nghe thấy Vân Hạc Tử hỏi, Cống Dát Kiên Tán cũng gật đầu, đưa tay chỉ vào một lá bùa màu vàng và một lá bùa gần như trong suốt bên trong vầng sáng mà nói:
- Nhìn hình dạng của hai cái bùa kia thì như trong điển tịch của Hoa Giáo chúng ta có ghi lại đó là Đại thành thần vương phù và Hộ Trì bảo quang phù.
- A? Hai cái phù này có tác dụng gì?
Vân hạc Tử chớp mắt nhìn cái bùa như bằng vàng ròng, bên trên có hình một cái đài sen. Còn cái bùa nhìn trong suốt kia cũng rất đẹp, trên bề mặt nó lưu chuyển một thứ ánh sáng màu trắng.
Cống Dát Kiên Tán vỗ tay nói:
- Đại thành thần vương phù trong điển tịch của Hoa Giáo chúng ta có tên là Hộ pháp thần vương phù. Sau khi sử dụng, trong vòng một nén hương thân thể sẽ cứng rắn như Hỗn Nguyên kim thân, sức lực cũng mạnh hơn gấp trăm lần. Còn Hộ trì bảo quang phù thì có thể tạo thành một cái lồng bảo vệ, chỉ có điều nó phải liên tục rót chân nguyên vào đó nhưng mức độ phòng ngự không hề tầm thường.
- Nếu vậy thì hai thứ cổ phù này cũng rất hữu dụng. - Băng Trúc Quân nhìn ba cái cổ phù, sắc mặt có phần do dự rồi quay đầu lại hỏi đám người Vân Hạc Tử:
- Vân hạc tử đạo hữu! Còn có mấy loại cổ phù nữa các ngươi không biết cái nào?
- Chúng ta chỉ là những tên tán tu và phái nhỏ không có điển tịch và sự truyền thừa như những phái lớn. Hơn nữa số lượng cổ phủ so với cổ bảo trong giới tu đạo còn hiếm hơn. Trước khi tới Tử Kim hư không ta cũng chỉ mới thấy được một cái cổ phù. Mặc dù trong điển tịch có ghi lại nhưng ta cũng chưa hề bỏ sức để ý tới. - Vân Hạc Tử nói:
- Nếu ta nhận ra được một cái nào trong đó mới gọi là lạ.
Vân Hạc Tử nói vậy, Thao Sinh Nguyên và Thiên Ngô Hầu cũng cười khổ và gật đầu theo. Thấy ba người phản ứng như vậy, Băng Trúc Quân cũng không nói nhiều nữa chỉ gật đầu nói:
- Nếu vậy ta chọn trước. Ta chọn Cửu Hoàng bôn lôi phù, Ngân Quang độn thần phù và Đại thành thần vương phù đi. Dù sao thì thân thể ta đã bị đánh tan một lần, nếu bị đánh nát tiếp không biết tu vi của ta còn giảm xuống tới mức nào nữa.
Trong lúc nói chuyện, Băng Trúc Quân liền bỏ Hoàng Thiên kim hỏa phù vào trong vầng sáng rồi lấy cái Đại thành thần vương phù mà Cống Dát Kiên Tán đã nói.
Trần Thanh Đế suy nghĩ một chút rồi cũng chọn lấy một cái Ngân Hoa nguyên cương phù, một cái Hoàng thiên kim hỏa phù và một cái Cửu Hoàng bôn lôi phù. Ba cái phù đó đều là thứ để công kích. Rõ ràng trong tay y có Tự Tại ngọc bia là thứ chí bảo phòng ngự và bỏ chạy, chỉ cần xem xét tăng thêm uy lực tấn công mà thôi.
Sau khi Trần Thanh Đế chọn ba cái phù lục xong, Hoài Ngọc đang cúi thấp đầu khẽ liếc mắt về phía cái cổ phù màu lục dường như vô cùng quan trọng đối với mình ra còn để ý tới một vài thứ cổ phù khác dường như cũng biết. Đồng thời, nàng như đang suy nghĩ xem ngoại trừ cái cổ phù màu lục ra thì cái nào có tác dụng hơn đối với mình.
Theo ước định từ trước, sau khi Trần Thanh Đế lựa chọn sẽ tới lượt ba người Vân Hạc Tử, Thao Sinh Nguyên và Thiên Ngô Hầu.
Quả nhiên đúng như Băng Trúc Quân lường trước, ba người lấy Vân Hạc Tử là kẻ mạnh nhất để cho y lựa chọn.
- Người này suy nghĩ rất thâm và xảo quyệt.
Điều khiến cho Băng Trúc Quân giật mình đó là ba cái cổ phù mà Vân Hạc Tử chọn. Đầu tiên y lợi dụng đặc tính độc đáo của cấm chế lấy ra một cái cổ phù. Sau khi xem thật kỹ y lại đổi lấy một cái cổ phù khác. Tất cả y lấy hết hơn ba mươi loại cổ phù ra xem kỹ một lần.
Sau khi lấy cái cổ phù màu lục, Hoài Ngọc cũng hơi giật mình. Tuy nhiên Vân Hạc tử đang đứng bên cạnh nàng lại chỉ tập trung vào cổ phù mà không để ý tới thái độ của nàng.
Vân Hạc Tử híp mắt lại nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Tuy rằng hiện tại qua Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân cũng hiểu được sự hữu dụng của cổ phù nhưng Vân Hạc Tử cũng biết trong hai mươi loại còn lại kia chắc chắn có cổ phù có uy lực và hữu dụng hơn nữa.
Hiện tại ánh mắt của Vân Hạc tử tập trung vào ba cái cổ phù chưa biết tên.
Một cái bùa có hình vuông màu xanh, một cái bùa tản ra ánh sáng bẩy màu như được làm từ tinh kim. Còn một cái bùa thì như được làm từ một thứ da thú nào đó nhìn giống như khăn gấm.
Sở dĩ chú ý tới ba cái bùa kia là vì Vân Hạc tử có sự suy nghĩ độc đáo.
Mặt trên của loại bùa có màu xanh mặc dù không nhiều pháp lực dao động nhưng lại có khắc vô số những ký hiệu nhỏ như con kiến. Với tấm phù này , Vân Hạc Tử cảm thấy không hẳn đã phải là của Hoàng Thiên tông. Bởi vì Hoàng Thiên tông dường như không hiểu cách luyện ra những thứ tinh tế. Vân Hạc Tử nghĩ tới mặt trên của tấm phù màu xanh đó có cả vạn ký hiệu nhỏ thì khi luyện ra nó vô cùng khó khăn, thời gian cũng mất rất dài. Bất kể nó là loại phù nào thì uy lực cũng sẽ kin người. Nếu không thì cần gì phải mất thời gian để luyện ra một thứ phù như vậy?
Còn cái phù tản ra ánh sáng bảy màu có chất liệu hết sức độc đáo. Căn cứ vào hơi thở kim thiết tản ra từ nó thì nhất định là tinh kim. Nhưng thứ tinh kim này Vân Hạc Tử chưa bao giờ gặp, chắc chắn là chỉ có trong không gian loạn lưu. Trong không gian bên ngoài có rất nhiều nguyên liệu mang theo công hiệu độc đáo. Hơn nữa trong giới tu đạo pháp bảo có bảy màu thì chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Còn về phần cái bùa màu đỏ sậm như được tạo ra từ loại da thú nào đó lại càng thu hút ánh mắt của Vân Hạc Tử.
Những ký hiệu và hình ảnh trên tấm bùa đó vô cùng huyền ảo, phức tạp khiến cho Vân Hạc tử khi mới nhìn qua có cảm giác đầu váng mắt hoa. Mà quan trọng hơn một chút đó là Vân Hạc Tử biết hiện tại trong giới tu đạo việc luyên bùa từ yêu đan hay những vật trên thân thể yêu thú đã thất truyền từ lâu. Còn một vài người tu đạo Ma môn luyện pháp bảo, pháp thuật từ xác chết và khí huyết của người tu đạo cũng là tiến hóa từ thứ pháp thuật thượng cổ này. Nhưng Vân Hạc Tử cũng hiểu rõ rằng phù lục được luyện ra từ những thứ trên người yêu thú vào thời thượng cổ có uy lực rất mạnh. Còn pháp lực dao động trên cái phù này so với toàn bộ những cái phù còn lại là mạnh nhất.
Thậm chí Vân Hạc Tử còn thoáng thấy được bản thân lực lượng chân nguyên và tu vi của con yêu thú dường như còn cao hơn.
Ba cái cổ phù này đều là những cái mà Vân Hạc tử rất muốn.
Tuy nhiên Vân Hạc tử cũng không biết một loại nào nên không thể loại trừ khả năng y phán đoán sai lầm rằng nhìn thì như vậy nhưng lại không có tác dụng.
Vân Hạc Tử do dự một lúc nhìn ba tấm cổ phù. Một lát sau, Vân Hạc Tử quyết tâm vươn tay lấy ra một cái Ngân quang thần độn phù rồi cái cổ phù có ánh sáng bảy màu và cái cổ phù luyện chế bằng da thú kia.
Nhìn thấy Vân Hạc Tử làm như vậy, Trần thanh Đế lập tức hiểu ra. Cho dù hai đạo cổ phù còn lại có vô ích thì cũng có thể dùng được Ngân quang độn thần phù. Hơn nữa, bên trong vầng cấm chế màu đỏ nhạt, Ngân Quang độn thần phù cũng chỉ còn có một tấm này. Cho dù lần sau còn cơ hội tới đây thì cái phù này cũng có thể bị người tiếp theo lấy mất. Cho nên giờ phút này nghĩ Vân Hạc Tử có thể chọn được hai cái phù lục có uy lực cực cao, Trần Thanh Đế cảm thấy khó chịu, hừ mạnh một cái.
Tiếp theo tới lược Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương lựa chọn. Cống Dát Kiên Tán chọn trước, lấy một cái Hộ trì bảo quang phù, một cái Mê thần ngân phù và một cái Cửu Hoàng bôn lôi phù.
Ngay sau đó, Vương Diễm Dương chớp mắt cũng hút lấy cái mộc phù màu xanh mà Vân Hạc Tử rất chú ý ra rồi lại lấy một cái Đại thành thần vương phù và một cái Thú Sát bạo viêm phù.
Vương Diễm Dương chọn Thú sát bạo viêm phù cũng là nghĩ trong trường hợp...không...địch lại sẽ cùng chết với kẻ địch. Mà rõ ràng là y cùng với Trần Thanh Đế, Trần Thanh Phù bàn bạc tính toán. Sau khi Đại Tự tại cung bị hủy, ba người đó cùng với đám Tán Tu tập trung lại. Có cái pháp bảo như Tự Tại ngọc bia, sử dụng Thú Sát bạo viêm phù có thể nói là không bị chết theo.
Đợi cho tới khi Thiên Ngô Hầu lựa chọn cũng lấy một cái Đại thành thần vương phù còn sót, một cái Linh hỏa phượng phù và một cái Tụ Linh phù.
Y lựa chọn như vậy cũng dễ hiểu. Hiện tại từ sau khi bị hủy Nguyên Anh, nếu như thân thể bị diệt thì coi như y cũng bị chết. Vì vậy mà trong hoàn cảnh không còn Ngân Quang độn ảnh phù để bỏ chạy, Đại Thành thần vương phù là một sự lựa chọn tốt nhất cho y.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hơn nữa với tu vi chân nguyên hiện tại của y đừng hòng giúp phóng ra một ít pháp thuật lợi hại. Nên cái Linh hỏa phượng phù cũng tương đương với có thêm một cái pháp thuật uy hiếp được người tu đạo Nguyên Anh kỳ trở lên. Còn về Tự Linh phù thì có thể giúp tăng tốc độ tu luyện của y, giúp y có thể tu luyện được Nguyên Anh sớm hơn.
Tiếp theo Trần Lê Phù lựa chọn một cái Lam Hỏa yêu đan phù chuyên đối phó với pháp bảo và hai cái cổ phù nhìn có vẻ không tầm thường nhưng lại chưa biết tên. Còn Thao Sinh Nguyên lại chọn một cái Mê Thần ngân phù còn sót, một cái Ngân Hoa Nguyên cương phù và một cái cổ phù khác.
Căn cứ vào sự lựa chọn cổ phù thì trong ba người Vân Hạc Tử, Thao Sinh Nguyên và Thiên Ngô Hầu nhìn như tạo thành một đội nhưng ba người lại không kết thành một khối. Nếu không, Vân Hạc Tử và Thao Sinh Nguyên sẽ phải chiếu cố tới Thiên Ngô Hầu mà để lại cái Ngân quang độn ảnh phù cho y là người có tu vi thấp nhất. Hơn nữa còn phải lấy thêm một, hai cái Tự Linh phù cho Thiên ngô hầu mới đúng. Còn ở đây Vân Hạc Tử và Thao Sinh Nguyên lấy những thứ cũng chỉ là để cho mình dùng.
Còn Cách Lan vương thì để cho Trần Lê Phù và Thao Sinh Nguyên chọn trước sau đó chính mình mới chọn một cái Linh hỏa phượng phù và hai cái cổ phù chưa biết tên. Cho thấy bản thân y rất nhiều pháp bảo, nên sau khi đám người Trần Thanh Đế chọn trước, dưới tình huống chỉ còn những cái cổ phù chưa biết tên, y chỉ chọn để thử cầu vận may.
Hoài Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào cái mộc phù màu lục. Khi thấy tất cả mọi người đều không chọn nó, một chút mừng rỡ chợt lóe lên trong mắt nàng. Nhưng nàng lại càng cúi đầu xuống thấp. Không ngoài sự dự đoán của nàng, đúng vào lúc này, Băng Trúc Quân chợt quay đầu nói với cô ấy lạnh lùng:
- Ngươi cũng lấy ba cái cổ phù đó đi.
- Ba cái cổ phù cô ấy lấy cũng giống như mấy thứ trước do ta cầm. Tới cuối cùng sẽ lấy ra để lựa chọn.
Sau khi nói với đám người Trần Thanh Đế như vậy, Băng Trúc Quân quay sang nhìn Hoài Ngọc rồi bổ sung một câu:
- Ngươi cũng đừng mong làm cái gì. Nếu không ngươi hiểu rõ, ta muốn lấy tính mạng của ngươi chẳng khác nào như trở bàn tay.
Hoài Ngọc như không dám cãi mà chỉ gật đầu, đưa tay lấy ra ba cái cổ phù.
Bên trong ba cái cổ phù đó hiển nhiên là cái ngọc phù màu lục mà Hoài Ngọc đã chú ý từ đầu tới giờ.
Cái mộc phù màu lục trên đó có rất nhiều hoa văn, cũng không có gì đặc biệt. Ngoại trừ cái mộc phù đó ra còn có hai cái phù lục. Một trong hai cái có màu trắng, bên trên vẽ mấy cái cột đá điêu khắc hình Phật, còn một cái thì có vô số tơ máu, bề mặt có thấp thoáng một chút ngân quang ẩn hiện. Cái phù nhỏ đó dường như được luyện chế từ một loại tinh thạch.
Thấy mình còn chưa nói gì, Hoài Ngọc như tùy tiện vơ lấy ba cái ngọc phù lạ hoắc, Băng Trúc Quan liền nhíu mày.
Nhưng y còn chưa kịp lên tiếng, ánh mắt của Hoài Ngọc chợt trở nên sắc bén. Gần như trogn nháy mắt, tấm ngọc phù màu trắng có khắc mấy cái cột đá hình phật bay ra khỏi tay nàng khiến cho ánh mắt của đám người Băng Trúc Quân chỉ còn là ánh sáng màu trắng.
- Ngươi muốn chết?
Một tiếng gầm vang lên rồi ngay lập tức có vầng sáng màu vàng xuất hiện. Cũng là Trần Thanh Đế có phản ứng cực nhanh, sử dụng Tự Tại Ngọc Bia bảo vệ mọi người. Còn trong tiếng quát đầy sát khí của mình, trong tay Băng Trúc Quân cũng lập tức xuất hiện một cái ngọc phù màu trắng. Chỉ có điều ngón tay vừa mới động, ngọn lửa màu xanh còn sót lại trên đó bị y hút ra.
Một tiếng động vang lên, ngọn lửa màu xanh đó bị y bóp nát ở trong tay.
Vốn nếu bị bóp nát, Hoài ngọc chắc chắn phải chết. Nhưng vào lúc này, cái ngọc phù màu lục trong tay nàng lại hóa thành một vầng sáng rồi chui vào trong cơ thể.
- Thanh Hoàng phá cấm phù?
Trong ánh sáng màu trắng chói mắt, cảm giác sau khi sử dụng cổ phù Hoài ngọc vẫn không làm sao mà thậm chí còn phi độn, Băng Trúc Quân liền biến sác. Đúng vào lúc này, cái vầng sáng màu trắng kia cũng đã tạo thành một màn hào quang bao phủ đám người Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân ở bên trong.
Lúc này, trên đỉnh đầu Cống Dát Kiên Tán, viên Xá lợi màu trắng cũng tản ra ánh sáng màu trắng chạm vào vầng sáng kia nhưng không ngờ lại không đánh tan được nó. Bọn họ chỉ biết nhìn bóng dáng Hoài Ngọc lóe lên biến mất ở lối vào tầng hai.
- Không thể để cho con tiện tỳ đó chạy mất. Dường như nó biết rất nhiều cổ phù. Bắt được nó lại chắc chắn có nhiều tác dụng.
- Nếu để nó chạy tới nơi có trận pháp truyền tống, cho dù không biết cách sử dụng mà cầm cái pháp tinh của ta đi thì chúng ta sẽ phải ở đây như Chung Vân mà chết.
Cảm giác được mức độ cứng rắn của vầng sáng màu trắng, Băng Trúc Quân lập tức gào lên.
Rầm!
Tiếng gào của Băng Trúc Quân vừa mới vang lên, vầng sáng của Tự Tại Ngọc Bia cũng húc thẳng vào vầng sáng màu trắng.
Trần Thanh Đế cũng biết rõ. Cho dù Hoài Ngọc không nắm được bí mật của trận pháp truyền tống thì chỉ cần lấy được pháp tinh, bọn họ sẽ bị chết ở trong không gian Tử Kim giống như Chung Vân.
Vân Hạc tử phản ứng cũng giống như Trần Thanh Đế. Gần như đồng thời một làn hơi thở xích đồng từ người y tản ra kéo theo dòng khí màu đỏ quay cuồng. Rồi tòa Xích Đồng thiên thành lập tức to lên như muốn đẩy cho cái lồng sáng màu trắng bao vây họ nứt vỡ.
Tự Tại Ngọc Bia và Xích Đồng thiên thành đều là chí bảo còn trên cả pháp bảo cấp Kim tiên. Cả hai cái đồng thời va chạm, cho dù là pháp bảo cấp Kim tiên chuyên phòng ngự cũng bị đánh nát. Nhưng điều khiến cho cả hai người biến sác đó là sau cú va chạm, ánh sáng của cái lồng màu trắng chỉ lóe lên, biến hình. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không hề xuất hiện một cái lỗ hổng hay vết nứt.
Vào lúc này Hoài Ngọc đã xuống tới tầng thứ nhất của Hoàng Thiên Thần tháp vẫn không hề dừng lại. Chân nguyên trong cơ thể nàng liên tục tràn vào trong cái cổ phù có đầy tơ máu và tản ra ánh sáng màu bạc còn sót lại.
Chỉ trong thời gian chừng hơi thở, cái cổ phù trong tay nàng chợt tản ra thành vô số những tia sáng đỏ như màu và vầng sáng màu bạc xuyên cả vào người nàng.
Sắc mặt đang trắng bệch của Hoài Ngọc lập tức xuất hiện sự đau khổ. Nhưng lập tức những tia sáng đỏ như máu đó và vầng sáng màu bạc xuyên ra sau người, rồi trong nháy mắt tạo thành một cái áo choàng màu bạc, bên trên có đầy những tia sáng như máu.
Sự kỳ lạ của tấm áo choàng này đó là sau khi thành hình tốc độ phi độn của nàng không chỉ tăn gleen mấy lần. Thoáng cái, nàng đã hóa thành một tia sáng màu phi đi với tốc độ gần như thuấn di, biến mất khỏi tầng thứ nhất của Hoàng Thiên thần tháp.
Ầm ầm!
Ngay khi Hoài Ngọc ra khỏi Hoàng Thiên Thần tháp thì từ tầng thứ hai cũng vọng xuống những tiếng nổ.
Theo âm thanh lạnh lùng của Trần Thanh Đế, một tia sáng màu hồng vọt lên không trung khiến cho toàn bộ phạm vi mấy vạn dặm khu vực đất phong bị rung chuyển khiến cho đám người Băng Trúc Quân và Vân Hạc Tử cảm thấy một thứ áp lực từ trên cao ép xuống.
Toàn bộ không khí trong nháy mắt tràn ngập một thứ hơi thở khiến cho người ta không hít thở nổi.
Theo tiếng động đó, cả bầu trời như xuất hiện vô số mặt trời với muôn vàn quả cầu lửa màu vàng.
Mỗi một quả cầu lửa cũng đều to bằng cái bồn bên trong lưu chuyển những thứ kinh văn huyền ảo giống như có một vị Thần vương khắc từng bộ kinh văn lên đó.
Trong nháy mắt nhưng quả cầu lửa màu vàng gi như một cơn mưa giáng xuống tràn ngập đất trời kéo theo những tiếng động đinh tai nhức óc.
- Hoàng Thiên kim hỏa phù quả nhiên là danh bất hư truyền.
Gần như vừa thấy hỏa cầu màu vàng xuất hiện, Vân Hạc Tử chớp mắt rồi Xích Đồng thiên thành lập tức xuất hiện bao phủ lấy mình và Băng Trúc Quân.
- Không ổn.
Cùng lúc đó, Hoài Ngọc cũng cắn rằng rồi hay tay cử động phóng ra một vầng sáng màu bạc bảo vệ mình đồng thời tiếp tục lao về phía trước.
Rầm rầm rầm
Số lượng hỏa cầu dày đặc tràn ngập khắp đất trời trước mặt Hoài Ngọc. Hiện tại Hoài Ngọc vẫn tiếp tục lao về phía trước. Với tốc độ của nàng chẳng khác nào bản thân đang húc thẳng vào đám hỏa cầu đó.
Chỉ thấy tia sáng màu hồng xuyên qua trong ngọn lửa màu vàng liên tục va chạm với chúng khiến cho hỏa cầu tan vỡ, làm bắn ra xung quanh những ngọn lửa.
Chỉ trong một chút thời gian, khóe miệng của Hoài Ngọc đã thấm máu tươi.
- Quả nhiên là Hoàng Thiên Kim hỏa phù có thể bao phủ phạm vi mấy trăm dặm. Uy lực của thứ pháp thuật này cho dù một người tu đạo tu vi Nguyên Anh kỳ cũng chưa chắc có thể thoát ra được.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555