- Lục Nguyên này tính tình gần như giống hệt mấy tên xấu xa các ngươi, chắc có khả năng kế thừa thứ đó, tính tình tốt hơn tiểu tử Kiếm Chi Tử rất nhiều.
- Tuy nhiên, sau này tiểu tư có học giống các ngươi, đấu với trời không? Sao ta cảm thấy rất có thể, nhưng đấu với trời chỉ có một con đường chết, đúng là hết nói, dùng kiếm đều là đồ khốn!
Ngày thứ mười lăm rốt cuộc đến rồi.
Ngày thứ mười lăm là ngày lập hạ.
Đấu chỉ đông nam, duy vi lập hạ, vạn vật đến cùng lớn lên, cho nên tên là lập hạ.
Ngày hôm nay ve kêu, giun ra, vương qua sinh, khổ thái tú.
Thật ra hôm nay là một tiết nhật pháp cổ thế giới, ngày này tên gọi là ngày lập hạ chiến đấu, đó là có ý gì? Ngày hôm nay các gia trưởng pháp cổ thế giới mang theo đám con nít mới thành niên tiến hành thực tập chiến đấu, để thiếu niên thích ứng chiến đấu, ở trung ương thiên triều thực lực trên tất cả, không học chiến đấu không được.
Mỗi năm ngày lập hạ chiến đấu đều cực kỳ náo nhiệt.
Người dưới hai mươi tuổi đều có gia trưởng hoặc sư trưởng dẫn dắt tiến hành thực tập chiến đấu.
Mỗi một năm đều là tiết nhật không nhỏ.
Nhưng ngày hôm nay, mọi thứ thay đổi.
Gần như tất cả sư trưởng đều không có tâm tình mang hậu bối làm ngày lập hạ chiến đấu, mà sửa thành đến Thiên Đoạn phong xem chiến đấu. Đây là Nghiêm Thiên Pháp ra tay, Nghiêm Thiên Pháp là người trẻ tuổi rất nổi tiếng. Lục Nguyên cũng là ngựa ô mới nổi gần đây, hai người giao đấu khá đặc sắc. Vậy nên ngày lập hạ chiến đấu bị bỏ lại, ở đây quan sát chiến đấu chọc tập.
Cho nên trên Thiên Đoạn phong mới bắt đầu đã tràn đầy người.
Thiên Đoạn phong, vừa nghe thì hiểm trở nhưng thật ra không hiểm bao nhiêu. Thiên Đoạn phong không quá cao, khá là hẹp dài, đặc biệt dùng để chiến đấu.
Bây giờ trời mới sáng ở bên cạnh Thiên Đoạn phong đều đầy người.
Các phương các nơi pháp cổ thế giới.
Ở tận cùng Thiên Đoạn phong có một bóng người đang ngồi, bóng dáng ấy như tảng đá ngàn năm vẫn ngồi đó, mà không chỉ là đá ngàn năm thôi, khí thế người này to lớn, dần chuyển hướng phi nhân. Phi nhân là khí chết thế giới cảnh.
Người này hiển nhiên đang chuyển hoán, dù chưa đến thế giới cảnh nhưng thực lực cao sâu khó dò.
Gã yên tĩnh ngồi, có vị như kháng trời.
Trời sập, gã không sụp.
Mọi người cố gắng nhìn qua, rốt cuộc thấy rõ ràng, người đó mặc áo choàng xanh, mặt mũi có uy nghiêm, chính là một trong người thừa kế người Nghiêm gia, một trong lãnh tụ tuổi trẻ pháp cổ thế giới, Nghiêm Thiên Pháp.
Nghiêm Thiên Pháp đã đến.
Hơn nữa trời chưa sáng gã đã ngồi trên Thiên Đoạn phong.
- Chắc đó là Nghiêm Thiên Pháp?
Pháp cổ thế giới rất lớn, tuy Nghiêm Thiên Pháp nổi tiếng như cồn nhưng có không ít người không biết mặt gã, giờ coi như kiến thức rồi.
- Không sai, đó chắc là Nghiêm Thiên Pháp, nghe nói là một kỳ tài. Nghe nói lúc hắn ngộ ra thiên địa pháp tắc thứ nhất chỉ mới mười tuổi, không chỉ vậy, hắn từng ở hai mươi tuổi ngày lập hạ chiến đấu thì tiêu diệt tổ chức băng cướp tán tu Hắc Nha, rồi liên tục lập chiến tích. Nghe nói bây giờ hắn có thể hoàn mỹ phát ra pháp thuật cấp thế giới, bị định làm người thừa kế tương lai của người Nghiêm gia. Nghe nói người Nghiêm gia trọng điểm bồi dưỡng hắn.
- Lục đại gia tộc người Nghiêm gia trọng điểm bồi dưỡng, tiểu tử này về sau tiềm lực không thể đo lường đây.
- Đúng thế, hơn nữa nghe nói hắn vì lần quyết chiến này còn tập trung tu hành, do lão cổ đổng người Nghiêm gia đích thân chỉ điểm.
- Lão cổ đổng người Nghiêm gia, trời ạ, do đám lão cổ đổng đích thân chỉ điểm thì bây giờ thực lực của hắn mạnh cỡ nào!
- Đúng là siêu cường!
- Xem ra lần này ngựa ô Lục Nguyên sẽ tiêu đời trong tay Nghiêm Thiên Pháp.
- Tất nhiên, không nhìn xuất thân. Nghiêm Thiên Pháp xuất thân là gì? Lục Nguyên là cái gì?
- Ta thấy chưa chắc đâu. Lục Nguyên xuất thân từ một Vô Thượng Đại Giáo không quan trọng, lăn lộn đến đẳng cấp này thiên phú sẽ càng cao, nói không chừng Lục Nguyên thắng đấy.
Có người không phục cho rằng Lục Nguyên có khả năng thắng. Cơ bản cho rằng Nghiêm Thiên Pháp thắng chiếm đa số, số ít ngược lại cho rằng Lục Nguyên thắng.
Chính lúc này, có đoàn người rầm rộ tới, là người người Nghiêm gia tiến đến. Người Nghiêm gia đến cũng là lẽ tất nhiên, dưới tình huống này mà không thahyas người Nghiêm gia mới là quái. Người Nghiêm gia đến rồi không nói nhiều lời, không khích lệ cổ vũ gì. Trong mắt họ, Nghiêm Thiên Pháp thắng Lục Nguyên là tất nhiên, không cần cổ vũ cái gì.
Chính lúc này, lại có đoàn người đến, hàng người không phải đơn độc đến mà tới mấy chục người một chỗ, trong đó có một người Lục Nguyên biết, chính là Tống Xung Minh.
Bên cạnh có người kêu lên:
- Ủa, trong lục đại gia tộc người Tống gia đến kìa.
Người Tống gia đến.
Chờ một lát lại một đội rầm rộ đến, trong đội này có hai người Lục Nguyên biết, một là Đường Tùng, một là muội muội của gã, Đường Uyển Nhi, là trước khi vào pháp cổ thế giới đã quen biết, hiển nhiên chính là đứng hàng đầu lục đại gia tộc, người Đường gia.
Người Đường gia mới đến thì người Thượng Quan gia cũng tới, trong đội Thượng Quan gia có Thượng Quan Đình mà Lục Nguyên quen biết.
Chốc lát, trong lục đại gia tộc Lữ gia, Vu gia dắt tay nhau đến. Lữ gia và Vu gia có quan hệ thân thiết. Cơ bản lục đại gia tộc chia làm hai phái, Tống gia, Đường gia, Thượng Quan gia là một phái, ba gia tộc Nghiêm gia, Lữ gia, Vu gia là một phái, hình thành cân bằng kỳ diệu.
- Tống gia, Đường gia, Thượng Quan gia, Nghiêm gia, Lữ gia, Vu gia trong lục đại gia tộc đều tới hết, lần này quy mô lớn qua, người lục đại gia tộc đông đủ cả.
- Đúng vậy, thật khó tưởng tượng. Mới bắt đầu cho rằng cuộc chiến của Nghiêm Thiên Pháp, Lục Nguyên tuy oanh động nhưng không ngờ người của lục đại gia tộc cùng có mặt. Sau lưng điều này ẩn chứa nội tình gì chúng ta không biết nhỉ?
Mọi người đều xôn xao, thật ra không hề phức tạp, Nghiêm Thiên Pháp là nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất lục đại gia tộc, bình thường gã ít khi lộ ra bản lĩnh thật sự. Lần này có người cho rằng gã sẽ dùng nhiều vài phần bản lĩnh, cho nên mấy gia tộc đều đến quan sát. Đối với các gia tộc thì đối thủ tương lai người Nghiêm gia phải nghiêm túc quan sát. Còn về Đường gia, Tống gia và Thượng Quan gia thì còn có chút ý định, Lục Nguyên biểu hiện bao nhiêu thực lực họ sẽ dùng thái độ gì lôi kéo, điều này cần phải nghiên cuứ kỹ.
Lúc này lại có hàng người mấy trăm người tiến đến, do Pháp Tiêu Đế Tử dẫn dắt, là mấy nhân vật trong kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài, trong đó đa số đến xem kịch vui. Tốt xấu gì có cùng Nghiêm Thiên Pháp, Lục Nguyên cùng huấn luyện, nay hai người họ muốn quyết đấu cao thấp thì tất nhiên phải đến xem rồi.
Trong đó biểu tình của Phong Nhị Thập Tứ là lạnh lùng nhất, gã cũng muốn truy đuổi Kiếm Linh Đế Cơ, dù là Nghiêm Thiên Pháp hay Lục Nguyên đều là đối thủ của gã.
Qua một lát, lại có người đến.
Đến chính là Pháp Thánh Đế Tử. Pháp Thánh Đế Tử long hành hổ bộ, mang theo uy nghiêm cai quản một phương thế giới, là rồng trong người, thánh trong người. Gã ngồi đó, biểu tình lạnh băng.
Qua một lát đến Pháp Hoàng Đế Tử tới. Pháp Hoàng Đế Tử là kẻ mặt để chùm râu, lộ uy nghiêm hoàng giả, toàn thân khí thế hoàng giả xông lên tầng mây. Hai đế tử Pháp Hoàng Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử bình thường hay kịch nhau, đều là thống lĩnh một phương thế giới gần nửa quyền to.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Pháp Thánh Đế Tử không lạnh không nóng hỏi một tiếng:
- Tam đệ cũng đến rồi, hơi sớm nhỉ?
- Nhị ca đến càng sớm.
Pháp Hoàng Đế Tử không chút sợ hĩa, mhai người đều là cảnh giới thiên tôn đứng đỉnh cao.
- Hai ngươi đến không sớm.
Pháp Thánh Đế Tử và Pháp Hoàng Đế Tử kịch nhau sắp thăng cấp thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Hai đế tử tay nắm quyền to cùng nghiêng đầu nhìn, ở đó có một người áo trắng đang nằm.
- Đại ca!
Không sai, người áo trắng chính là Pháp Nhất Đế Tử. Pháp Nhất Đế Tử rất ít lộ mặt, nhưng dù người khác không nhận biết thì Pháp Thánh Đế Tử và Pháp Hoàng Đế Tử không khả năng không nhận ra. Hai vị đế tử lấy làm lạ, đại ca đã đến phó chủ văn minh, nghe nói có khả trùng kích chủ văn minh sao lại đi ra? Hơn nữa còn đến xem kịch vui này. Nên biết trận tỷ thí này đặt ở những người khác coi như oanh động, nhưng đối với Pháp Nhất Đế Tử trùng kích chủ văn minh thì nhỏ đến cỡ bọt nước. Pháp Nhất Đế Tử trong quá trình xông chủ văn minh bị kẹt lại, nếu đã kẹt thì đi ra giải sầu thôi, vừa lúc Lục Nguyên là người y chú ý, mấy lão bằng hữu giao đồ cho y bảo quản cũng nên tìm kiếm giả truyền đi, cho nên y tùy tiện đến xem.
Sự việc có khi rất đơn giản, không cần nghĩ quá phức tạp.
Pháp Nhất Đế Tử lộ mặt đánh gãy Pháp Thánh Đế Tử và Pháp Hoàng Đế Tử cãi lộn. Hai đế tử không gây gỗ nữa, đều đoán mục đích Pháp Nhất Đế Tử đến.
Lục đại gia tộc ở một bên cũng nhận ra Pháp Nhất Đế Tử, thấy y xuất hiện cùng ngây như phỗng, đây chính là đại nhân vật.
Chính lúc này, có tiên nhạc vang lên. Tiên nhạc vang như đặt mình vào tiên giới, có mùi hương kỳ lạ tản ra, tiên hao từ không trung bày xuống. Trên trời có một liễn cưỡi mây tới, chính là chức vân vân liễn, dành cho Thương Vân Đế Phi của chủ pháp cổ văn minh ngồi. Thấy là đế phi giáng lâm thì Pháp Nhất Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử cùng thi lễ. Không thể không làm vậy, Thương Vân Đế Phi là trưởng bối của họ, bà còn là mẹ ruột của Pháp Nhất Đế Tử. Không sai, Thương Vân Đế Phi chính là mẹ ruột của Kiếm Linh Đế Cơ.
- Thương Vân Đế Phi đến!
- Trời ạ, không ngờ Thương Vân Đế Phi cũng đến!
- Tới bây giờ đến rất nhiều người, Nghiêm gia, Tống gia, Đường gia, Lữ gia, Vu gia, Thượng Quan gia trong lục đại gia tộc, rồi còn Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, thậm chí là Pháp Nhất Đế Tử cũng tới.
- Bây giờ có cả Thương Vân Đế Phi đến!
- Trời ạ, cuộc quyết chiến của Nghiêm Thiên Pháp và Lục Nguyên rốt cuộc là sao vậy, nhiều người đến xem quá!
- Đúng vậy, quá nhiều đại nhân vật, ta nhìn hoa mắt luôn, không ngờ nhiều đại nhân vật đến thế!
Trong chức vân vân liễn truyền đến giọng của Thương Vân Đế Phi:
- Lần này trên Thiên Đoạn phong, nếu ai thắng thì bổn cung có một mặt đồng tâm bội sẽ giao cho người đó.
Thanh âm vừa thanh vừa giòn, có chút mềm mại, đồng tâm bội trong miệng bà có hai cái, một là cho con gái, giờ lấy ra cái kia.
Các phương thế lưng khẽ thì thầm:
- Thương Vân Đế Phi đưa ra đồng tâm bội, xem ra Thương Vân Đế Phi đang chọn nữ tế rồi.
- Đúng vậy, có chút giống.
- Ha ha, cuộc chiến này ai thắng có khả năng rất lớn làm nữ tế của Thương Vân Đế Phi, cưới được Kiếm Linh Đế Cơ.
- Đúng thế!
Bàn tán xôn xao, trên Thiên Đoạn phong, Nghiêm Thiên Pháp nhắm mắt như tảng đá thì hơi giương mắt nhìn, thầm nghĩ, xem ra lựa chọn Lục Nguyên là đối thủ quá đúng, vốn không có chút cơ hội, lần này mình biểu hiện tốt chút sẽ có cơ hội đón mỹ nhân về.
Các phương đều đã đến nơi.
Nghiêm Thiên Pháp cũng ở trên Thiên Đoạn phong chờ rất lâu.
Nhưng bây giờ vấn đề là Lục Nguyên vẫn không xuất hiện.
Thời gian trôi qua, dần đến giữa trưa, mặt trời kéo rất dài mà Lục Nguyên vẫn chưa có mặt.
- Sao Lục Nguyên chưa ra vậy? Không lẽ sợ Nghiêm Thiên Pháp nên không dám ứng chiến?
- Chắc không đâu, nói từ lý trí thì Lục Nguyên không dám không ứng chiến.
- Hừ, vậy là ngươi không hỏi thăm danh hiệu của Nghiêm sư huynh rồi. Nghiêm sư huynh có danh hiệu là Lôi Thần, ai từng đấu với hắn thì tình trạng khủng bố, so với sét đánh trúng người phàm càng đáng sợ hơn nhiều.
- Nhưng ta vẫn không tin Lục Nguyên không dám tới.
Mới bắt đầu đa số người không tin Lục Nguyên không dám tới, nhưng thời gian trôi qua, nửa buổi chiều rồi mà Lục Nguyên chưa có mặt, khiến người ngẫm nghĩ. Pháp Nhất Đế Tử chắp tay sau lưng lấy làm kỳ, Lục Nguyên xuất phát còn sớm hơn mình mà. Dù Lục Nguyên tốc độ không nhanh bằng mình nhưng trễ tới đâu cũng không khả năng bây giờ chưa đến.
Pháp Nhất Đế Tử là tu vi gì? Thần niệm quét qua xuyên thời không lập tức hiểu là xảy ra chuyện gì.
Thì ra là thế, Pháp Nhất Đế Tử mỉm cười, không quan tâm nữa.
Không sai, Lục Nguyên đúng là đang gặp rắc rối, nhưng những cửa ải đó phải Lục Nguyên tự mình vượt qua, nếu không qua được thì hắn không có bản lĩnh, muốn thành người truyền thừa của kiếm cổ văn minh phải là yêu nghiệt, tư chất bình thường dễ dàng bị trung ương thiên triều này tiêu diệt.
Pháp Nhất Đế Tử không nhúng tay vào mấy chuyện đó.
Pháp Thánh Đế Tử thì không thể bỏ mặc được, gã dặn Liễu Như Mi bên cạnh. Pháp Hoàng Đế Tử cũng sai người bên cạnh.
Bây giờ Lục NGuyên trải qua một việc rất quan trọng.
Chuyện là thế này, rời khỏi gian nhà tranh của Pháp Nhất Đế Tử, trước tiên Lục Nguyên đi nơi mình thường cư ngụ rồi phát hiện không thích hợp, có người âm thầm theo dõi định giết hắn, khi phát hiện đã muộn, lập tức trong bóng đêm có người giết ra.
Mới đầu đối thủ là hỗn động cảnh thập tầng, Lục Nguyên lập tức bỏ chạy. Có thuấn di thêm vào truyền tống phù, nếu không dùng một số tuyệt kỹ đặc biệt của hỗn động cảnh thập tầng muốn bắt hắn không phải dễ.
Kết quả trong chốc lát thì Lục Nguyên hoảng, chuyện không đơn giản như vậy, trong kẻ địch còn có thế giới cảnh.
Không chút nghi ngờ, đối mặt người thế giới cảnh thì Lục Nguyên bó tay, hoàn toàn không là đối thủ.
Vốn cho rằng tiêu đời, kết quả lúc này xuất hiện một người thế giới cảnh khác cùng với người thế giới cảnh trước đấu nhau.
Rồi tiếp theo Lục Nguyên phát hiện thế cục hỗn loạn.
Cục diện cực kỳ loạn!
Nói đơn giản có một đám người muốn bắt hắn, một đám người muốn bảo vệ hắn. Nhóm người muốn bắt hắn thực lực cường chút, nhóm người muốn bảo vệ hắn thì thực lực yếu chút. Hai bên đều xuất động sơ kỳ thế giới cảnh, đánh thành đống rối nùi, Lục Nguyên ở trong hỗn loạn bỏ trốn.
Không trốn không được! Thực lực của đối thủ quá mạnh, có thể không trốn ư?
Thật ra Lục Nguyên dần thấy ra muốn bảo vệ hắn chắc là người của Pháp Thánh Đế Tử, muốn diệt hắn e rằng là người Pháp Hoàng Đế Tử và người Nghiêm gia.
Tình hình chân thật chính là vậy. Từ đầu tới đuôi Pháp Hoàng Đế Tử và người Nghiêm gia chưa từng nghĩ để Lục Nguyên, Nghiêm Thiên Pháp chân chính giao đấu, cho nên các đường sắp đặt. Pháp Thánh Đế Tử không phải bình thường, tất nhiên phái nhân vật các đường đấu với hai nhóm Pháp Hoàng Đế Tử và người Nghiêm gia. Bởi vì là ám đấu, không tiện ra nhân vật thực lực quá cao, nên tối đa chỉ ra thế giới cảnh nhị tầng mà thôi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ba bên lấy Lục Nguyên làm trung tâm đại hỗn chiến, đây là vì sao hắn vẫn chưa xuất hiện tại Thiên Đoạn phong.
Trong tầng tầng giết chóc, giữ mạng đã không tệ chứ đừng nói là đi Thiên Đoạn phong.
Người Nghiêm gia, hay cho người Nghiêm gia vô sỉ, bắt đầu là mời Võ Sinh Đế Tử giết mình, đợi gã chết rồi thì lập tức dẫn động tầng tầng kiếp sát. Lại còn Pháp Hoàng Đế Tử, tuy chưa thấy qua người này nhưng mình sẽ nhớ kỹ tên này, kẻ truy giết mình.
Thuấn di! Truyền tống phù! Tàng kiếm ý!
Lục Nguyên không ngừng sử dụng hai cái!
Trong cuộc chiến lần này, mấy lần đấu với cao thủ thế giới cảnh, tuy thường mấy chiêu liền gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng dưới tình huống này vẫn sống được thì về sau có tác dụng lớn cho Lục Nguyên trưởng thành, khó mà tưởng tượng, dù gì đấu với siêu cấp cao thủ mà không chết đã là tài phú to lớn rồi.
Bên Thiên Đoạn phong.
Mọi người vẫn đang chờ bắt đầu trận quyết đấu, những vẫn chưa mở màn được, có không ít người đã rút đi, bởi vì giờ đã là trăng sao đầy trời.
Trong chức vân vân liễn truyền đến giọng nói:
- Bây giờ đã quá muộn, trong một nén hương nếu Lục Nguyên còn chưa đến thì tính hắn thua.
Một nén hương!
Thời gian đang trôi qua.
Một nén hương không tính dài.
Rất nhanh, nhang đốt đến tận cùng.
Xem ra lần này phải chúc mừng Nghiêm Thiên Pháp thắng rồi. Nghiêm Thiên Pháp cười khẽ, tất nhiên gã biết người Nghiêm gia dùng thủ đoan, nhưng gã không cho rằng người Nghiêm gia làm vậy không tốt, chỉ cần đạt thành mục tiêu, dùng thủ đoạn gì chẳng được? Đây là câu cách ngôn của Nghiêm Thiên Pháp, phong cách của người Nghiêm gia.
- Xem ra Nghiêm Thiên Pháp không chiến mà thắng rồi.
- Cái tên Lục Nguyên đó quả nhiên không dám ứng chiến.
Nhang rất nhanh đốt hết, rốt cuộc, một bóng áo xanh xuất hiện trong sân. Bóng áo xanh bay không quá nhanh, lúc đáp xuống Thiên Đoạn phong thì lảo đảo. Một ngày này trên Thiên Đoạn phong chỉ có mình Nghiêm Thiên Pháp, nay rốt cuộc xuất hiện người thứ hai.
Bóng áo xanh! Không lẽ là Lục Nguyên?
Mọi người lập tức nhìn sang, phát hiện người tới áo xanh rách rưới, mặt trên có không ít vết máu, khuôn mặt đầy mỏi mệt, xem ra chính là Lục Nguyên. Lục Nguyên đã bị thương, toàn thân đẫm máu, pháp lực tiêu hao khá nhiều.
Lục Nguyên đến, nhưng không phải trong trạng thái bình thường mà bị thương, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng.
- Ủa, sao Lục Nguyên bị thương?
- Còn tiêu hao pháp lực nghiêm trọng như vậy, không lẽ có người truy sát hắn?
- Hền chi hắn không xuất hiện, hóa ra bị người truy giết à.
- Ta nói rồi mà, sao Lục Nguyên không dám tới chứ?
- Hì hì, chắc chắn là người Nghiêm gia.
- Đừng nói tên ra, coi chừng người Nghiêm gia tìm ngươi trả thù bây giờ. Người Nghiêm gia là một trong lục đại gia tộc pháp cổ thế giới đấy.
- Sợ cái gì, lão tử chỉ có một mạng, người Nghiêm gia muốn lấy thì tùy tiện.
Hiển nhiên đây là người không sợ chết.
- Hừ, ta còn tưởng Nghiêm Thiên Pháp của người Nghiêm gia là nhân vật gì giỏi lắm, hóa ra là vậy thôi, trước khi quyết chiến công bình sai người truy sát đối thủ, đúng là tiểu nhân vô sỉ.
- Đúng, đúng thế.
- Người Nghiêm gia chỉ là thế thôi.
- Nhưng trận chiến này e rằng Lục Nguyên sẽ thua mất. Hắn bị thương, pháp lực tiêu hao trầm trọng, vốn hắn đã không là đối thủ của Nghiêm Thiên Pháp rồi, nay e rằng càng không là gì.
Một đám người bàn tán, hiển nhiên kêu oan cho trận chiến, nhưng thấy oan thì sao chứ, cuộc chiến vẫn phải tiến hành.
Đây tuyệt đối là trận chiến không công bình.
Lúc này, gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Tiếu, nhân vật phong vân từng tung hoành một thời gật gù. Thật ra trong lòng Nghiêm Cảm Tiếu cực kỳ chấn kinh, gã xuất động rất nhiều người, bên Pháp Hoàng Đế Tử cũng ra nhiều người, đương nhiên gã biết Pháp Thánh Đế Tử cũng ra nhiều người lắm, ba bên đều ra không ít người. Nhưng người Nghiêm gia và Pháp Hoàng Đế Tử liên kết thế lực lớn hơn Pháp Thánh Đế Tử, cho nên lần này có rất nhiều tất sát tuyệt sát, không ngờ rằng nhiều tất sát tuyệt sát như vậy đều bị Lục Nguyên tránh được trốn thoát.
Nghiêm Cảm Tiếu biết những tuyệt sát này đáng sợ cỡ nào, dù là Nghiêm Thiên Pháp, thậm chí Phong Nhị Thập Tứ xưng hùng về tốc độ đối mặt những kiếp sát đó e rằng chỉ có thể chết uổng mạng, khó mà sống sót.
Bây giờ Lục Nguyên đã trốn thoát.
Lục Nguyên trơn trượt cỡ nào chứ!
Đừng xem thường giỏi trốn, trốn cũng có bản lĩnh, là môn bản lĩnh khá lớn!
Nghiêm Cảm Tiếu vuốt râu mình, tiểu tử này tiềm lực cực kỳ kinh người.
Đáng tiếc, lần này dù hắn có tiềm lực kinh người cỡ nào cũng sẽ thua thôi.
Nghiêm Thiên Pháp chính là trải qua lão tổ tông đặc huấn, lão tổ tông là cấp bậc phó chủ văn minh.
Còn Lục Nguyên có thể trải qua loại huấn luyện gì chứ? Còn bị thương không nhẹ, máu nhuộm áo xanh, pháp lực tiêu hao rất nhiều chỉ còn năm phần, trạng thái như vậy muốn đấu với Nghiêm Thiên Pháp là thua chắc rồi.
Pháp Thánh Đế Tử muốn kêu ngừng, nhưng Lục Nguyên và Nghiêm Thiên Pháp ở mười lăm ngày trước đã ký quyết chiến văn thư. Một khi ký kết quyết chiến văn thư thì không cách nào sửa đây.
Đây tuyệt đối là cuộc chiến không công bình vẫn phải tiếp tục tiến hành, thêm nữa lập tức bắt đầu.
Không công bằng, không công bằng.
Bắt đầu chỉ có một hai tiếng, sau thanh âm ngày càng lớn.
Thật là cuộc chiến rất không công bằng. Lục Nguyên bị thương không nhẹ, pháp lực tiêu hao đến chỉ còn năm phần, thế mà phải đối mặt Nghiêm Thiên Pháp.
Sau đó người cảm thấy không công bình ngày càng nhiều.
- Không công bình! Không công bình!
Từng tiếng kêu hòa thành một.
Gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Tiếu đương nhiên không để ý đám người đó nói gì, gia chủ người Nghiêm gia làm sao thèm để ý bêu danh một thời. Kiêu hùng vì đạt được mục đích là không từ thủ đoạn, bêu danh với ta như mây bay.
Gia chủ tống gia Tống Đế Vương tặc lưỡi nói:
- Da mặt Nghiêm Cảm Tiếu vẫn dày như trước, các ngươi đó, học hỏi đi.
Nói là học hỏi nhưng thanh âm hơi lớn, đây là đang tát mặt Nghiêm Cảm Tiếu. Tuy nhiên Nghiêm Cảm Tiếu đâu thèm để ý, mặt kệ gã cười giễu.
Trong chức vân vân liễn không phát ra thanh âm nào cả.
Trong tiếng rống không công bình, Lục Nguyên yên tĩnh đứng trên Thiên Đoạn phong.
- Ta đến rồi, xem ra không muộn.
Nghiêm Thiên Pháp gật đầu nói:
- Ngươi không muộn, đáng tiếc chỉ có nước thua.
Không sai, bốn phía gào thét không công bình chẳng hề ảnh hưởng Nghiêm Thiên Pháp. Bên cạnh tiếng gào quá phiền phức, nhưng chiến đấu là thế đấy, không từ thủ đoạn, chiến thắng đối thủ, điều này rất đơn giản. Dùng thủ đoạn gì thì có sao nào? Hơn nữa, Nghiêm Thiên Pháp nhếch môi nở nụ cười lạnh băng.
Lục Nguyên đến càng tốt.
Lục Nguyên không đến thì gã đúng là cũng thắng, không chiến mà thắng thì không tệ.
Nhưng mà, Lục Nguyên đến, tự tay đánh bại hắn khiến Kiếm Linh Đế Cơ biết Lục Nguyên mà nàng thích là hạng bất tài mới là chuyện càng sung sướng.
Nghiêm Thiên Pháp nhìn Lục Nguyên, nói:
- Có thể bắt đầu chưa? Thời gian một ngày sắp trôi qua.
Dưới tình huống bình thường, bây giờ pháp lực của Lục Nguyên chỉ còn lại năm phần, nên để hắn nghỉ ngơi hồi phục pháp lực mới là lẽ công bằng. Nhưng Nghiêm Thiên Pháp không có tinh thần công bình đó, gã bắt chặt tin tức quy định kết thúc trong một ngày, thế là lại dấy lên tiếng mắng, nhưng gã chẳng nghe lọt tai.
Lục Nguyên gật đầu:
- Có thể bắt đầu.
- Tốt lắm.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Môi mỏng của Nghiêm Thiên Pháp rất mỏng, tựa như người vô tình.
Gã ra tay không chút lưu tình, sử dụng lôi pháp mình sở trường nhất.
Lôi hệ pháp thuật là một pháp thuật hung tàn đáng sợ.
- Lôi Xà Truy Tung!
Một tia chớp đánh hướng Lục Nguyên.
- Lôi Kích Cửu Địa!
Một tia chớp đánh vào Lục Nguyên, đây cũng là pháp thuật truy tung.
Dù có ở chín tầng đất cũng sẽ bị sấm sét tìm ra.
- Lôi Thanh Nhập Nhĩ!
Mặc kệ ngươi chạy tới đâu đều sẽ nghe tiếng sấm này, mà nghe thấy rồi là trốn không thoát, chính là ý nghĩa của pháp thuật Lôi Thanh Nhập Nhĩ này, đây là một pháp thuật truy tung khá đáng sợ.
Nghiêm Thiên Pháp chớp mắt đánh ra ba mươi lăm truy tung hỏa hệ pháp thuật.
- Thuấn di của ngươi, truyền tống phù của ngươi đối mặt những pháp thuật truy tung thì không có hiệu quả gì cả.
Hiển nhiên trước đó Nghiêm Thiên Pháp đã chuẩn bị nhiều, hiểu rõ mọi thứ về Lục Nguyên.
Phút chốc trên Thiên Đoạn phong vô số sấm sét đánh ầm ầm, đều đuổi theo Lục Nguyên. Lục Nguyên một đường dùng thuấn di, truyền tống phù, nhưng dù là một bên dùng thuấn di, một bên lấy ra truyền tống phù cùng sử dụng thì vẫn bị vô số sấm sét bám gắt gao, không có bao nhiêu cơ hội phản kích.
Nghiêm Thiên Pháp nhìn Lục Nguyên, gã đã dùng ba mươi lăm truy tung hỏa hệ pháp thuật đánh Lục Nguyên trốn khắp nơi, giống như mèo vờn chuột.
Không sai, đây là thủ đoạn lúc đó Nghiêm Hạc đối phó Lục Nguyên.
Nghiêm Thiên Pháp đến từ người Nghiêm gia, pháp thuật truy tung so với Nghiêm Hạc còn giỏi hơn nhiều.
Nếu là Nghiêm Hạc thì tới đây là ngừng.
Nhưng Nghiêm Thiên Pháp không phải Nghiêm Hạc. Nghiêm Thiên Pháp lợi hại hơn Nghiêm Hạc nhiều, đối với gã đây chỉ là điểm tâm thôi, khiến Lục Nguyên vội vã đến không thể đối mặt, gã liền phát hiện hắn có một sơ hở, nên lại đánh ra một loại lôi pháp.
Điểm rơi của hàng loạt lôi pháp khá tốt.
Không đúng, không phải khá tốt.
Là hoàn mỹ!
Không sai, một hàng điểm rơi không có chiêu nào sai.
Đây là! Pháp thuật nhất tuyến thiên!
Có kiếm thuật nhất tuyến thiên thì đương nhiên cũng có pháp thuật nhất tuyến thiên.
Nhưng mọi người đều biết, pháp thuật nhất tuyến thiên so với kiếm thuật nhất tuyến thiên khó luyện hơn chút. Bởi vì dùng kiếm thuật nhất tuyến thiên thì con người nắm kiếm, pháp thuật là quăng ra, quăng pháp thuật ra ngoài khó khống chế hơn nắm kiếm trong tay chút. Vậy nên khi Nghiêm Thiên Pháp đánh ra pháp thuật nhất tuyến thiên thì xung quanh đầy tiếng hút khí lạnh.
Nếu nói mới bắt đầu mọi người thấy Nghiêm Thiên Pháp hơi vô sỉ, vì thắng lợi không từ thủ đoạn.
Bây giờ coi như phát hiện ra, hóa ra thực lực của Nghiêm Thiên Pháp cường đến thế, ngay cả thứ cực khó như pháp thuật nhất tuyến thiên mà cũng chơi được. Pháp thuật nhất tuyến thiên tạo thành một lằn chỉ đánh hướng Lục Nguyên.
Lục Nguyên lấy Dưỡng Ngô tiên kiếm vào phút cuối chặn pháp thuật nhất tuyến thiên, nhưng lực lượng của pháp thuật nhất tuyến thiên vẫn là đánh vào người hắn, khiến hắn lại tăng thêm vết thương.
Nghiêm Thiên Pháp nhếch lên nụ cười lạnh băng, tốt lắm, pháp thuật nhất tuyến thiên có hiệu quả.
Nhưng tiếp theo không phải là pháp thuật nhất tuyến thiên.
Tay của Nghiêm Thiên Pháp ở không trung không ngừng múa, đủ các loại lôi pháp phát ra từ tay gã, nhưng lạ là những lôi pháp không tấn công Lục Nguyên mà đánh vào không trung. Gã đánh vào không trung làm gì? Lạ thật, mọi người thầm tò mò.
Gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Tiếu cười lạnh, Nghiêm Thiên Pháp là kỳ tài của người Nghiêm gia, qua một lát gã xuất thủ chắc chắn sẽ khiến mọi người hô to ngoài ý muốn, thầm kêu kỳ tài! Bây giờ Nghiêm Thiên Pháp sử dụng một chiêu là trong mười lăm này lão tổ tông đích thân dạy!
Tay Nghiêm Thiên Pháp vạch không trung, không ngừng có lôi pháp đánh vào hư không. Hư không có sấm sét, chỗ nóng cháy ngày càng nhiều.
Lục Nguyên cũng thầm lấy làm lạ.
Rốt cuộc có người khẽ quát:
- Trời ạ, là pháp thuật vô song!
Cái gọi là pháp thuật vô song tức một đại tuyệt chiêu trong pháp thuật, rất khó luyện, dù là hạng thiên tài của pháp cổ văn minh cũng rất ít ngươi luyện thành. Cái gọi là pháp thuật vô song ý chỉ trong không gian nhất định trước không tấn công kẻ địch mà để lại dấu vết mỗi điểm rơi pháp thuật, cứ thế sắp đặt, mỗi một điểm rơi phải chọn thật tốt, vào phút cuối nhiều điểm rơi tất cả pháp thuật tập trung một chỗ, vô số uy lực pháp thuật tụ tập lại giết đối phương.
Loại pháp thuật này có mấy chỗ khó chơi.
Thứ nhất là phải chọn điểm rơi cho tốt, cần phải cực kỳ hiểu rõ không gian.
Thứ hai, phải đem nhiều pháp thuật phút cuối chớp mặt tụ tập, phát huy ra lực công kích gấp mười lần bình thường, cái này cần lực khống chế pháp thuật rất mạnh.
Thứ ba, pháp thuật này cần tinh thần lực rất lớn.
Nói đơn giản là kiểu chơi pháp thuật vô song cần thiên tài trong thiên tài, nếu không phải thì chơi không nổi.
- Mới rồi thấy Nghiêm Thiên Pháp dùng pháp thuật nhất tuyến thiên đã thấy hắn giỏi lắm rồi, không ngờ còn biết cả pháp thuật vô song đáng sợ hơn pháp thuật nhất tuyến thiên nữa! Dùng đến cả pháp thuật vô song!
- Đúng vậy, hơn nữa Nghiêm Thiên Pháp chiến đấu có sách lược, đầu tiên là dùng pháp thuật truy tung đuổi sát Lục Nguyên, khiến hắn mệt mỏi, rồi lấy pháp thuật nhất tuyến thiên đánh trúng hắn, khiến hắn thêm vết thương, cuối cùng dùng pháp thuật vô song tốn thời gian nhất. Pháp thuật vô song này chắc chắn sẽ tạc Lục Nguyên bay lên trời luôn quá.
- Khi pháp thuật vô song hoàn thành là lúc Lục Nguyên thua.
Thực lực của Nghiêm Thiên Pháp quá mạnh! Sử dụng pháp thuật nhất tuyến thiên đã khiến người giật mình, giờ pháp thuật vô song càng khó hơn pháp thuật nhất tuyến thiên cũng xuất hiện, người xung quanh không ai không tán thán.
pháp thuật vô song sắp hoàn thành, lực công kích của nó là gấp mười lần bình thường! Không sai, chính là mười lần! Chiêu này tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa khó phát động. Nghe bên cạnh đám người kinh kêu thiên tài, Nghiêm Thiên Pháp mỉm cười. Pháp thuật vô song này là lão tổ tông truyền thụ, mconf dùng một tặng phù của lão tổ tông mới phát động được, nếu không thì gã không thể hoàn thành, đây chính là đại sát chiêu của gã.
Pháp thuật vô song, tổng cộng cần tám trăm tám mươi tám điểm rơi, một khi hoàn thành liền là công kích gấp mười lần!
Công kích gấp mười lần!
Cao kinh khủng!
Tám trăm tám mươi tám điểm rơi, đến nay đã hoàn thành tám trăm sáu mươi tám chỗ, chỉ kém hai mươi cái cuối.
Đến bây giờ không có bất cứ ai ngăn cản được Nghiêm Thiên Pháp, trừ phi có cùng lúc mười người dùng kiếm.
Pháp thuật nhất tuyến thiên, pháp thuật vô song là mười tảng đá, nhưng đối thủ chỉ một mình Lục Nguyên, không khả năng có mười người.
Bây giờ dù là sơ kỳ thế giới cảnh đến nếu bị đánh trúng sẽ bị thương, Lục Nguyên thì chỉ có con đường chết.
Chính lúc này vang lên giọng trong trẻo:
- Xem ra là lúc phản kích.
Người lên tiếng chính là Lục Nguyên mới rồi còn rất chật vật.
Phản kích! Hắn đang nói đùa gì vậy!? Phản kích! Thật là buồn cười!
Dựa vào thân thể trọng thương, dựa vào pháp lực năm phần của hắn mà cũng muốn phản kích? Quá buồn cười.
Nếu nói lúc trước còn có một chút hy vọng, giờ pháp thuật vô song sắp đặt tám trăm sáu mươi tám chỗ rồi, không khả năng bị phá hỏng, đừng nói là một Lục Nguyên, dù có mười Lục Nguyên cũng sẽ thua thôi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Dù là ai đều lắc đầu, chỉ có Pháp Nhất Đế Tử là ánh mắt hơi mong chờ.
Lục Nguyên nhún vai, đích thực là lúc phản công.
Lý do lúc trước không phản kích là bởi vì tiêu hao pháp lực quá nhiều, chỉ có năm phần. Mới rồi mình nuốt đan dược hồi phục pháp lực, không ngừng né tránh đã hồi phục pháp lực khoảng bảy phần, là lúc phản kích rồi. Năm phần pháp lực đánh không lại, cho nên mới bị Nghiêm Thiên Pháp đánh trúng bị thương, kỳ thật vết thương nhẹ, đa phần lực lượng đã bị mình tiêu trừ rồi, số còn dư đánh trúng thì đáng gì, đừng quên mình có vô thượng cương nhu thân, rồi có nhiều miêu yêu châu khiến thân thể chịu đựng nhiều hơn người cùng cảnh giới. Đó không phải vết thương nặng gì, tối đa coi như bị thương nhẹ thôi, Nghiêm Thiên Pháp đã bị mình lừa.
Còn về pháp thuật vô song! Mình đã tìm ra cách phá pháp.
Bây giờ là lúc phản kích.
Không sai, trận chiến này từ lúc bắt đầu đã không công bình, Nghiêm Thiên Pháp chiếm lợi ích tuyệt đối.
Đây là cuộc chiến tuyệt đối không công bình.
Nhưng cho dù là trận chiến không công bình, dù tình huống hoàn toàn nghiêng hướng Nghiêm Thiên Pháp thì mình cũng pjhair đá Nghiêm Thiên Pháp xuống.
Xem như mới bắt đầu không công bình, coi như ta bị người Nghiêm gia các ngươi phục kích bị thương, cho dù ta bị người Nghiêm gia các ngươi phục kích tiêu hao năm phần pháp lực thì ta cũng sẽ thắng ngươi, Nghiêm! Thiên! Pháp!
Đúng vậy, đúng là tới lúc nghịch chuyển rồi.
Lục Nguyên hơi nhún vai, hết cách, thật sự chiến đấu mình không quen bị người đè đầu đánh.
Nhưng lúc trước bó tay, pháp lực tiêu hao quá nhiều chỉ còn có năm phần, giờ rốt cuộc hồi bảy phần, có thể chiến đấu rồi.
Thế thì, đến trận chiến nhiệt huyếtđi!
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Vang tiếng cười giễu của Nghiêm Thiên Pháp:
- Đùa gì vậy? Ngươi muốn phản kích? Nằm mơ đi thôi. Pháp thuật vô song này có thể tăng lực công kích gấp mười lần cho pháp thuật, sắp hoàn thành rồi, bây giờ ngươi không thể phá hư nó được, không lâu sau, chừng chín giây là ngươi sẽ bại thảm dưới đòn công kích của ta!
- Ngày hôm nay phải để ngươi biết cái gọi là danh tiếng tuyệt thế thiên tài đến đây chấm dứt.
- Trên trời dưới đất, chân chính tuyệt thế thiên tài là ta chứ không phải ngươi, thằng nhãi Lục Nguyên!
Nghiêm Thiên Pháp tiếp tục pháp thuật vô song. Pháp thuật vô song cần bày ở tám trăm tám mươi tám nơi, bây giờ gã đã đặt đến tám trăm bảy mươi bảy rồi.
Thời gian đã không còn kịp.
Lục Nguyên chỉ có nước thua!
Không đúng, trong chớp mắt này, Lục Nguyên động.
Trong khoảnh khắc ra kiếm thuật nhất tuyến thiên!
- Kiếm thuật nhất tuyến thiên! Không ngờ hôm nay đặc sắc như vậy, mới rồi Nghiêm Thiên Pháp dùng là pháp thuật nhất tuyến thiên, giờ Lục Nguyên xuất kiếm thuật nhất tuyến thiên, hai người này không uổng là thiên tài!
- Đụng vậy, thêm nữa dùng kiếm thuật nhất tuyến thiên tùy ý đến thế, như Nghiêm Thiên Pháp mới rồi dùng pháp thuật nhất tuyến thiên phải chuẩn bị một phen,còn kiếm thuật nhất tuyến thiên của Lục Nguyên thì không cần chuẩn bị gì cả. Tất nhiên pháp thuật nhất tuyến thiên của Nghiêm Thiên Pháp độ khó cao hơn kiếm thuật nhất tuyến thiên chút, hai người này tại mặt này ngang ngửa nhau.
- Đáng tiếc, bây giờ dùng kiếm thuật nhất tuyến thiên chỉ vô dụng, bởi vì pháp thuật vô song sắp bày xong rồi, lực công kích gấp mười lần bình thường. Nếu mà chuẩn bị lâu như vậy thì thế giới cảnh sơ kỳ cũng sẽ chật vật dưới một chiêu này.
- Đúng vậy, đáng tiếc.
Lục Nguyên không thèm để ý mấy tiếng đáng tiếc, kiếm thuật nhất tuyến thiên đã hoàn mỹ vô khuyết phá hủy một trong mười tảng đá. Chẳng phải đã nói rồi sao? Pháp thuật vô song này có mười tảng đá.
Pháp thuật vô song của Nghiêm Thiên Pháp đã sắp đến chỗ tám trăm bảy mươi tám.
Lục Nguyên không khả năng làm kịp! Người xung quanh nghĩ vậy.
Mình không khả năng kịp ư? Thật buồn cười, bước tiếp theo là thuấn di!
Không sai, chính là kiếm thuật nhất tuyến thiên thêm thuấn di rồi cộng tuyệt chiêu kiếm thuật nhất tuyến thiên, phất tay một cái lại hủy diệt một hòn đá.
- Cái gì! Kiếm thuật nhất tuyến thiên thêm thuấn di rồi thêm kiếm thuật nhất tuyến thiên? Như vậy sẽ không đánh loạn tiết tấu của kiếm thuật nhất tuyến thiên sao?
- Trời ạ, cái này khó khăn so với chỉ dùng kiếm thuật nhất tuyến thiên cao hơn gấp mấy lần!
- Chúng ta vẫn đánh giá thấp thiên phú kiếm đạo của Lục Nguyên, thiên phú kiếm đạo của hắn cường đến như vậy.
- Nhưng đáng tiếc, pháp thuật vô song đã bày đến chỗ tám trăm bảy mươi tám rồi, không kịp đâu, hắn vẫn thua thôi.
Pháp thuật vô song của Nghiêm Thiên Pháp đã bảy đến tám trăm bảy mươi chín.
Giờ phút này Lục Nguyên lại thuấn di lần thứ hai, lại là kiếm thuật nhất tuyến thiên tiếp vừa rồi một kiếm.
Không sai, bây giờ Lục Nguyên muốn làm chuyện là rất hoang đường, chiêu thức giống như nàm mơ giữa ban ngày.
Tức là kiếm thuật nhất tuyến thiên cộng thuấn di rồi thêm kiếm thuật nhất tuyến thiên, lại thuấn di, lại kiếm thuật nhất tuyến thiên, lại thuấn di, lại kiếm thuật nhất tuyến thiên, tuần hoàn.
Vốn kiếm thuật nhất tuyến thiên cho cảm giác mềm mại, thuấn di sẽ phá hư loại cảm giác này, có thể trong kiếm thuật nhất tuyến thiên thêm vào một thuấn di đã khá ghê gớm. Bây giờ Lục Nguyên muốn làm là thêm chín thuấn di mà còn không phá hư cảm giác kiếm thuật nhất tuyến thiên, khó khăn lớn đến không tưởng.
Nói thật ra, dù là mười lăm ngày trước thì mình cũng không làm được điều này.
Nhưng bây giờ thì phải cảm ơn siêu người tốt Võ Sinh Đế Tử.
Võ Sinh Đế Tử một lần hiến dâng quá sức to lớn, làm người ta vô cùng cảm động, dâng cả thiên phú kiếm đạo của gã ra.
Võ Sinh Đế Tử siêu người tốt hiến dâng khiến thiên phú kiếm đạo của hắn đến thập cách tràn đầy, có xu hướng tràn ra nữa.
Thiên phú kiếm đạo, thập cách đầy và cửu cách xem thì chỉ kém một cách nhưng chênh lệch rất lớn.
Rất nhiều cửu cách thiên phú không làm được nhưng thập cách thiên phú thì có thể.
Ví dụ lần này kiếm thuật nhất tuyến thiên, lấy thuân di liên tục đoạn chín lần là điều trước kia hắn không làm được.
Nhưng bây giờ có thể làm được rồi.
Nếu không thì sao gọi là thiên phú kiếm đạo mãn đầy.
- Lại là thuấn di, trong kiếm thuật nhất tuyến thiên liên tiếp hai thuấn di!
- Trời ạ! Thế mà cũng được?
- Quá mạnh!
- Hắn muốn làm cái gì? Bây giờ hắn đã phá ba tảng đá pháp thuật vô song rồi, hắn định làm gì? Không lẽ muốn chơi đến cùng?
- Kiếm thuật nhất tuyến thiên trung gian thêm chín thuấn di, sao mà có thể!
Giờ phút này, tất cả người xung quanh, bao gồm người Nghiêm gia, cả người Tống gia, người Đường gia, người Lữ gia, người Vu gia, người Thượng Quan gia, bao gồm ba trăm thiên tài tham gia huấn luyện, bao gồm Pháp Hoàng Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Nhất Đế Tử, bao gồm Thương Vân Đế Phi, bao gồm tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn.
Đây là phút đặc sắc nhất cuộc chiến, Lục Nguyên đang biểu diễn kỳ tích.
Một kỳ tích chưa từng xảy ra!
Một kỳ tích khiến người khó tin!
Pháp thuật vô song của Nghiêm Thiên Pháp đã đến chỗ tám trăm tám mươi. Kiếm thuật nhất tuyến thiên thêm thuấn di của Lục Nguyên không phá hư cảm giác kiếm thuật nhất tuyến thiên đã đến lần thứ tư. Trời ạ, là lần thứ tư
Thêm bốn lần thuấn di không phá hư cảm giác kiếm thuật nhất tuyến thiên, đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden