Trăm núi nghìn sông, giờ này dãy nũi Kirimanjaro hùng vĩ đang ở ngay bên cạnh, giống hệt như một bức tường ngăn dài bất tận vắt ngang dải đất Tây Bắc của đại lục, mà ở ngay chân núi chính là Tây Bắc hoang dã thẳng tắp chân trời.
Lúc ấy trên đồng cỏ hoang vu có hai thớt tuấn mã một trắng một đen đang phi như bay, người trên ngựa chính là Đỗ Duy và Jojo. Hai ngày trước sau khi Đỗ Duy thi triển âm mưu bày ra kế hoạch “mệt chết cái đồ pê đê chết bầm”, hai người ngồi trên mình thụ nhân đi một ngày đường sau đó rốt cuộc cũng gặp được một thương đoàn đang trên đường đến Tây Bắc. Đỗ Duy che giấu thân phận, mua hai con tuấn mã của thương đoàn, còn có những vật dụng sinh hoạt cần thiết và vài bộ quần áo rồi cùng với Jojo tiếp tục đi về phía Tây Bắc.
Sau khi nghỉ ngơi trên mình thụ nhân được một ngày thì thể lực Đỗ Duy bị tiêu hao cũng dần dần khôi phục lại. Lúc này có tuấn mã, kiểu gì cũng khá khẩm hơn trước đó phải thất thểu cuốc bộ. Hai người một mạch đi về phía Tây, cuối cùng vào tối hôm sau thì tiến vào biên giới tận cùng tây bắc của đế quốc Roland, cánh cửa phía Tây Bắc: hành lang tây bắc!
Đó là dãy nũi Kirimanjaro trải dài mấy nghìn dặm ở vùng đất Tây Bắc của đại lục, ở giữa tách ra một cái khe. Cưỡi ngựa tiến vào hành lang Tây Bắc, cái thung lũng tự nhiên này kì thực cực kì thông thoáng! Cái khe này dù là chỗ hẹp nhất cũng rộng chừng dăm ba dặm, nơi rộng nhất phải đến mười km! hai bên là những ngọn núi cao chót vót, còn giữa thung lũng lại là một dải đất rộng rãi.
Đỗ Duy biết Lạc Tuyết tuy có khả năng bị kế sách của mình che mắt nhất thời nhưng thời gian lâu rồi với sự thông minh tài trí của tinh linh vương thì thể nào cũng tỉnh ngộ ra. Lúc này hai người tuy đã bình yên mà chạy được hai ngày – đây là thành tích tốt nhất kể từ khi đánh cược với Lạc Tuyết đến nay, nhưng Đỗ Duy vẫn không dám nơi lỏng dù chỉ một chút.
Sau khi hai con ngựa chạy vào hành lang Tây Bắc, lại đi được nửa ngày nữa, mắt thấy sức ngựa đã dần dần cạn kiệt, Đỗ Duy nhìn sắc trời thở dài nói:
- Ta xem sức ngựa cũng sắp cạn rồi. Cho dù ngựa không mệt thì người cũng cần được nghỉ ngơi. Trong hành lang Tây Bắc này dài cả trăm cây số, phía trước tuy không có thành trấn gì nhưng trước đây quân Tây Bắc của đế quốc đã từng bố trí mấy trạm gác trong thung lũng. Mặc dù sau này toàn bộ đã giải tán, bây giờ cũng đã bỏ hoang nhưng tốt xấu gì cũng tính là một chỗ trú mưa chắn gió. Chúng ta lên phía trước tìm trạm canh rồi dừng lại nghỉ ngơi một buổi tối, dưỡng đủ tinh thần để chuẩn bị vượt qua sa mạc.
Jojo hai ngày nay ở bên cạnh Đỗ Duy, sớm đã thu hết tính khí của mình. Đỗ Duy nói cái gì cô nàng đều nghe răm rắp, không một chút dị nghị. Hai người thương lượng xong xuôi liền đi lên phía trước tìm trạm gác bỏ hoang. Ai ngờ đi cả mười mấy dặm mới tìm thấy một cái. Lại gần trông thấy một căn nhà gỗ nhỏ xây tựa lưng vào vách núi, bên cạnh còn có một tháp canh bằng gỗ. Đáng tiếc nhiều năm không tu sửa, vách núi lại dốc, có mấy khối đá lớn rơi xuống đã đè bẹp cả căn nhà.
Hai người nhìn nhau thở dài chỉ đành ngán ngẩm đi tiếp.
Cuối cùng tới nửa đêm mới tìm thấy một trạm gác khác. Từ xa nhìn lại thấy ở đó ánh lửa le lói, lại gần nhìn thì thấy đã có một thương đoàn cắm trại ở đó rồi. Bên ngoài mấy căn nhà gỗ cũ nát đã dựng lên những đống lửa, mà bên cạnh còn dựng mấy cái lều bạt. Cách đó xa xa, bên trên tháp canh cạnh trạm gác cũng đã có mấy người đứng gác đêm.
Đỗ Duy và Jojo tiến lại gần. Bởi không biết rốt cuộc Lạc Tuyết ở cách hai người bao xa nên cả hai đều không dám sử dụng ma pháp – dù sao thì trong ba trăm dặm Lạc Tuyết đều có thể cảm ứng được sóng ma pháp ba động. Bất kể là đi đường hay sinh hoạt nghỉ chân cũng vậy, đều chỉ còn nước tuân thủ theo cách của người bình thường.
Hai người trông thấy đó là một thương đoàn ở đây cắm trại thì cũng không lấy làm lạ. Dù sao hành lang Tây Bắc là con đường duy nhất thông tới thảo nguyên, thương đội lai vãng có rất nhiều. Đám thương nhân đi đường này giữa đường lợi dụng những trạm gác hoang phế làm chốn nghỉ chân cũng là chuyện thường gặp. Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi thúc ngựa lại gần. Từ xa những người gác đêm trên tháp canh trông thấy có người tiếp cận thì lập tức quát lên:
- Là kẻ nào?
Rất nhanh chóng liền có hai ba võ sĩ mặc khinh giáp chạy từ trong doanh địa của thương đoàn ra, chắc là nhân viên hộ vệ do thương đoàn này thuê. Đỗ Duy lập tức lớn tiếng đáp:
- Chúng tôi là người qua đường, chỉ muốn nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Đám hộ vệ thương đoàn lại gần trông thấy rõ kẻ đến chỉ có hai người thì mới nới lỏng xuống. Đợi đến khi Đỗ Duy và Jojo đi đến gần mới có mấy người của thương đoàn bị đánh thức chạy ra khỏi lều. Ba nhân viên hộ vệ đến trước mặt Đỗ Duy, nhìn Đỗ Duy và Jojo xuống ngựa. Ba tên hộ vệ này Đỗ Duy vừa nhìn đã nhận ra với cái khí chất bưu hãn đó, còn có trang bị trên người họ quá nửa là thuộc đám lính đánh thuê hay đại loại thế.
Chuyện ma thú hoành hành phía bắc đại lục năm ngoái khiến Nhiếp Chính vương ban bố hoàng lệnh thừa nhận tính hợp pháp của các tổ chức lính đánh thuê trên đại lục, sau đó cái ngành lính đánh thuê này hưng vượng lên ầm ầm, rất nhiều tổ chức thương đoàn thương hội cỡ lớn cũng vui lòng thuê vài binh đoàn lính đánh thuê có uy tín tốt về làm người hộ vệ cho đoàn vận tải hàng của thương đội.
Trong ba tên lính đánh thuê này có một người thoạt nhìn khoảng gần bốn mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ phong sương, một thân khinh giáp, dáng vẻ vạm vỡ, sau lưng đeo một thanh trường kiếm cỡ lớn. Đỗ Duy quét mắt qua trước ngực y trông thấy một cái huy chương tượng trưng cho kị sỹ cấp ba. Người này có vẻ lọc lõi, chắc là một nhân vật tầm cỡ đầu lĩnh. Nhìn đối phương đánh giá mình và Jojo, Đỗ Duy cười nói với giọng đầy hữu hảo:
- Hai chúng tôi cũng là người đi đường, chỉ muốn nghỉ ngơi ở đây một chút, không ngờ chỗ này đã có người ….
Tên đầu lĩnh đó nhìn ra Đỗ Duy và Jojo không giống kẻ xấu, mà Đỗ Duy dáng người đứng đắn, trong khí chất còn ẩn hiện một chút cao quý, Jojo đã cởi bỏ áo giáp từ lâu, chỉ mặc một bộ áo da nên càng không thể nhìn ra thân phận võ sỹ của cô nàng. Gã tức khắc liệt hai người vào loại không có tính uy hiếp, thế là cười đáp:
- Không sao, đây cũng là chốn vô chủ, tuy chúng tôi đến trước nhưng cũng không có lí nào lại bá chiếm. Nếu hai vị muốn nghỉ ngơi thì xin mời. Ở đây đã nhóm lửa, có điều phòng ốc đã bị đầu lãnh thương đội dùng mất rồi, nếu hai vị không ngại chúng tôi có thể cho hai vị mượn một cái lều, nếu đói bụng thì ở đây còn có một ít thức ăn tối qua chúng tôi chưa dùng hết, chỉ cần không chê là được.
Thấy người kia nói chuyện sảng khoái như vậy, Đỗ Duy mỉm cười, trong lòng thêm một phần hảo cảm lên tiếng cảm ơn. Gã đầu lĩnh lính đánh thuê cười nói:
- Không cần khách sáo, đều là người ra ngoài làm ăn với nhau cả mà.
Liền đó gã sai thủ hạ đi thông báo với người phụ trách thương đoàn rồi tự mình dẫn hai người Đỗ Duy và Jojo vào trong doanh địa. Đỗ Duy suốt dọc đường để ý được thương đội này có khoảng hai ba trăm người, hàng trăm con ngựa và lạc đà, những cái rương và bao lớn nặng trịch kia chắc là hàng hóa họ mang theo.
Hắn tùy ý tìm một đống lửa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, gã thủ lĩnh dong binh còn sai người đem nước và thức ăn đến, sau đó cũng ngồi xuống bên đống lửa cạnh Đỗ Duy. Gã thủ lĩnh dong binh này nhìn có vẻ là một người hay nói, gã cười bảo:
- Nói thực tôi rất tò mò, hai vị nhìn không giống người bình thường, ngài đây, nhìn cách nói chuyện và khí chất của ngài chắc phải là người rất có thân phận.
Đỗ Duy chỉ cười mà không đáp.
Gã thủ lĩnh dong binh thấy Đỗ Duy không nói thì cũng không để ý, liền bảo:
- Hai vị muốn đến thảo nguyên sao? Chỉ là ta thấy hai vị đơn độc lên đường thế này chỉ e không được tiện cho lắm.
- Ồ? Thế là thế nào? – Đỗ Duy nghe ra đối phương chỉ là nhiệt tình và đầy hảo ý thì thuận miệng hỏi.
- Nói thật lòng con đường buôn bán Tây Bắc này từ sau khi đức ngài công tước hoa Tulip của tỉnh Desa đương chính thì mỗi ngày một thái bình. Trước đây nơi này còn có một ít mã tặc tồn tại, có điều tướng quân Ron Barton trong quân đoàn hoa Tulip dạo gần đây cứ thỉnh thoảng lại dẫn quân đến tiêu diệt, trị an ngày nay đã tốt hơn xưa rất nhiều, vì thế chỉ cần không ra khỏi hành lang Tây bắc, ở lại bên trong biên giới tỉnh Desa thì dưới tình huống thông thường sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Có điều nếu hai vị muốn ra khỏi hành lang Tây bắc đi đến thảo nguyên, vậy thì … tôi có một đề nghị nho nhỏ, tuy uy phong của ngài công tước hoa Tulip khiến cho đám người xấu đó không dám tiến vào tỉnh Desa nhưng dù sao thì ra khỏi hành lang Tây Bắc là đã ra khỏi biên giới đế quốc Roland chúng ta rồi, mấy nhóm mã tặc trước kia cát cứ Tây Bắc giờ đây phần lớn đều đã lui vào sâu trong sa mạc Gobi. Không ít thương nhân lai vãng thường xuyên bị chúng quấy nhiễu, vì thế lính đánh thuê chúng tôi mới có đất dụng võ. Nhưng rốt cuộc con đường này cũng không được thái bình, hai vị đơn lẻ lên đường, không biết được sa mạc phía trước nguy hiểm thế nào đâu.
Đỗ Duy nghe xong quay sang nhìn Jojo, dùng ngữ khí hết sức thành khẩn cười nói với vị hán tử nhiệt tình này:
- Cảm ơn anh đã có lòng nhắc nhở, có điều hai chúng tôi thực sự có chuyện quan trọng nhất định phải đến thảo nguyên một chuyến, cho dù có nguy hiểm một chút cũng chỉ đành đâm đầu mà đi thôi.
Gã thủ lĩnh dong binh cười đáp:
- Tôi thấy hai vị không giống người xấu … thế này đi, tuy tôi không thể quyết định nhưng suốt dọc đường người cầm đầu thương đội vẫn rất tôn trọng tôi, mấy người chúng tôi cũng đến thảo nguyên, nếu ngài không chê thì sáng mai tôi sẽ thương lượng với người đứng đầu thương đội, chi bằng hai vị đi cùng chúng tôi, trên đường cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Last edited by tunglam1903; 04-03-2010 at 10:12 AM.
Chủ ý này cũng không tồi, Đỗ Duy thấy Jojo không có ý phản đối liền cảm ơn gã thủ lĩnh dong binh rồi đáp ứng luôn. Sau đó hai bên báo ra tên tuổi, gã thủ lĩnh dong binh tự báo thân phận, đây là một binh đoàn lính đánh thuê có tên là “Cáo sa mạc”. Cái tên này Đỗ Duy cũng có chút ấn tượng, đây là một nhóm lính đánh thuê quy mô bậc trung khá có danh tiếng trên Tây Bắc, cũng đã chính thức đăng kí trong lãnh địa của Đỗ Duy, uy tín khá tốt. Gã đàn ông này là phó đoàn trưởng của Cáo sa mạc, tên gọi Toya, là một võ sỹ cấp ba.
Còn về Đỗ Duy, hắn lại dùng cái tên giả “Harry Potter” đã từng dùng trước đó.
Toya là một người nhiệt tình, liền đó hắn lại cho Đỗ Duy mượn một cái lều để hai người nghỉ ngơi. Cùng ở chung một lều với Đỗ Duy, lúc ban đầu Jojo vẫn còn hơi xấu hổ, có điều hai ngày nay hai người ở cạnh nhau, ôm cũng đã ôm, cõng cũng cõng rồi, đến cả chuyện đáng xấu hổ nhất của mình cũng đã nói cả với Đỗ Duy thì ở chung một lều có nhằm nhò gì chứ?
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho hai người Đỗ Duy, đám thủ hạ của Toya không khỏi nổi tính hiếu kì:
- Phó đoàn trưởng, chẳng qua chỉ là hai người khách đơn lẻ, chúng ta việc gì phải lắm chuyện thế chứ?
Toya cười bảo đám thủ hạ:
- Đồ ngu, ta vào nam ra bắc, hạng người gì cũng đã thấy qua! Thân phận hai người này chắc chắn không tầm thường, nhất là chàng trai đó. Tuy nhìn thì tư văn khách khí nhưng tác phong và khí độ đó tuyệt đối không phải người thường, chắc chắn là một nhân vật lớn. Loại người này ngày thường chúng ta còn không có cơ hội lại gần, những lúc thế này kết giao một chút thì có gì không tốt? Huống hồ cũng chẳng tốn của chúng ta cái gì, chẳng qua chỉ là đưa thêm hai người lên đường mà thôi. Ngươi truyền xuống cho ta, bảo các anh em khách khí với hai vị khách này một chút, đừng có đắc tội bọn họ.
Sau khi trời sáng, thủ lĩnh thương đội biết tin cũng không để ý lắm. Dù sao thì kiểu thương đội quanh năm hành tẩu ở ngoài này giữa đường có kéo thêm một hai người ngoài vào cũng không phải chuyện gì hiếm lắm. Mà sau khi thấy Đỗ Duy, mắt thấy Đỗ Duy và Jojo cô nam quả nữ không giống kẻ có thể uy hiếp thì liền đáp ứng. Chỉ có điều phàm là nam nhân hễ trông thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp như Jojo thì đều không kìm được mà nhìn thêm mấy cái.
Nhưng trong lãnh địa của công tước hoa Tulip luật pháp cực nghiêm, những người này quanh năm lăn lộn trên Tây Bắc nên cũng không dám nảy ra ý xấu gì. Sau khi cùng lên đường với thương đội, đến ngày thứ hai Lạc Tuyết vẫn chưa đuổi đến. Đỗ Duy dần dần yên tâm, nghĩ chắc tên kia vẫn còn chưa phát hiện ra. Nói không chừng giờ này Lạc Tuyết vẫn còn đang tìm kiếm ở chỗ nào đó cách mình cả nghìn dặm ấy chứ! Trong lòng không còn áp lực do bị tinh linh vương truy bức trong gang tấc khiến Đỗ Duy thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi chiều hôm đó đoàn người cuối cùng cũng ra khỏi hành lang Tây Bắc. Khi vừa mới ra khỏi hành lang liền thấy người của thương đội lập tức dừng lại, đám thương nhân và tùy tùng đều lần lượt cởi những tấm áo da nặng nề khoác trên người xuống thay bằng một bộ đồ nhẹ nhàng hơn. Đỗ Duy không hiểu lắm, gã Toya kia cười giải thích:
- Ngài đây chắc là lần đầu đến chốn này phải không? Phải biết rằng ở tỉnh Desa khí hậu cố nhiên rất lạnh, nhưng chỉ cần ra khỏi hành lang Tây Bắc không đến một trăm dặm thì trời sẽ nóng dần lên, phía trước chính là sa mạc Gobi, nếu tiếp tục khoác áo da chỉ e sẽ nóng đến chết mất.
Đỗ Duy dù sao cũng có những kinh nghiệm của kiếp trước nên chỉ chốc lát đã hiểu. Bởi vì có bức bình phong thiên nhiên là dãy Kirimanjaro ngăn trở nên hơi nước từ phía đông đại lục bay đến sẽ bị dãy núi này cản lại ở phía đông, không cách nào xuyên qua nổi bức bình phong khiến cho phía tây dãy Kirimanjaro rất hiếm khi có mưa, lâu dần trở thành sa mạc khí hậu nóng bỏng.
Đi theo thương đội này cũng có rất nhiều chỗ tốt. Dù gì thì bây giờ hai người Đỗ Duy và Jojo đều không dám dùng ma pháp một cách khinh suất, mà sa mạc mênh mông trước mặt hai người đều không biết đường, nếu chỉ dựa vào sức lực bản thân để đi chi e sẽ phải nếm không ít khổ. Còn những người thương nhân này quanh năm qua lại Tây Bắc, trong sa mạc cũng đã đi không biết bao nhiêu lần rồi, quen đường quen lối lại có kinh nghiệm, nhất là sau khi tiến vào sa mạc, chỗ nào có nguồn nước, chỗ nào có ốc đảo họ đều quen thuộc.
Đi theo thương đội mấy ngày cũng không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một chi tiết nhỏ duy nhất chính là cái gã Toya đó thường xuyên viện cớ đến tiếp cận Đỗ Duy với Jojo, gã thủ lĩnh dong binh xông pha nam bắc này có con mắt đích xác rất độc, mấy lần định dò xét thân phận Đỗ Duy đều bị Đỗ Duy hàm hồ cho qua thì càng cảm thấy hai người Đỗ Duy chắc chắn có lai lịch bất phàm.
Đỗ Duy ra tay lại hào phóng, chỉ là giữa đường đi ké mà tiện tay đã đưa cho Toya một trăm đồng vàng làm “phí bảo hộ” khiến cho Toya càng thêm cảm kích trong lòng.
Phải biết rằng cuộc sống của lính đánh thuê kì thực cũng chẳng vẻ vang gì, như “Cáo Sa Mạc” loại dong binh đoàn bậc trung này dù có bảo hộ cho một vài thương đội, một chuyến cũng chỉ kiếm được khoảng trăm đồng vàng mà thôi, chia cho đầu người mỗi người cũng không quá mấy đồng vàng, hơn nữa dọc đường gian nan vất vả khỏi nói, nếu như gặp phải mã tặc còn phải liều mạng đổ máu.
Đỗ Duy cũng là người thông minh, biết đối phương thân cận với mình như vậy là có dụng ý gì, hắn lựa cơ hội bóng gió ám thị cho Toya biết mình là người trong gia tộc hoa Tulip, lần này phụng mệnh lên Tây Bắc công cán. Chỉ thân phận này thôi cũng đã khiến Toya càng thêm long trọng tôn kính. Dù sao những người sống trong tầng lớp thấp kém của xã hội như bọn họ, những lính đánh thuê liều mạng đổ máu trên lưỡi đao nếu như có thể kết giao với người trong gia tộc hoa Tulip quyền thế một phương thì trong tương lai chỗ tốt khỏi nói. Chẳng lẽ ngươi không thấy “Tuyết Lang dong binh đoàn” trước kia chính vì dính với gia tộc hoa Tulip mà bây giờ đã biến thành một trong những binh đoàn lính đánh thuê đỉnh cấp của đại lục, ăn no uống say hay sao?
Trong sa mạc ban ngày nóng nực nhưng đêm đến lại rất lạnh. Mấy ngày nay ban ngày lên đường, tuy trên mặt đã che một lớp voan nhưng bị gió cát thổi mấy ngày Đỗ Duy cũng cảm thấy khắp người không thoải mái, dường như chỉ cần tùy tiện lắc người là cát cũng có thể rớt xuống. Mà Jojo là thân con gái, trời sinh đã thích sạch sẽ nên càng cảm thấy không được tự nhiên. Có điều được ở bên Đỗ Duy, đến cả cái đầm thối hoắc đó cũng chui xuống rồi, gió cát nhỏ nhoi này thì tính là gì chứ? Vì thế nên cô nàng thật ngoài ý liệu không than khổ chút nào, ngược lại ban ngày khi cưỡi ngựa lại có cảm giác rất mới mẻ, cả ngày cứ cười suốt.
Tiến vào sa mạc ngày thứ năm, Đỗ Duy cảm thấy rõ ràng người trong thương đội hình như khẩn trương hơn mấy ngày trước rất nhiều. Buối tối lúc hạ trại, người gác đêm cũng tăng gấp đôi. Đến cả cái tên sôi nổi như Toya nụ cười trên mặt cũng giảm đi nhiều, có vẻ cực kì cảnh giác. Buổi tối còn tự mình gác đêm. Đỗ Duy hỏi ra mới biết thì ra trong sa mạc còn có một nhóm mã tặc lớn rất có danh tiếng, nghe nói thường xuyên xuất hiện gần đây. Lúc này thương đội đi đến nơi nguy hiểm tất nhiên phải tăng cường cảnh giác.
Buối tối hôm ấy, thương đội theo kế hoạch tìm được một ốc đảo quen thuộc, hạ trại nghỉ ngơi, để ngựa và lạc đà uống nước trong nguồn nước và phái thêm người gác đêm. Đỗ Duy và Jojo hoàn toàn không sợ, Toya buổi tối còn đặc biệt cảnh cáo Đỗ Duy: nghe nói mấy tháng trước đã có thương đội bị tập kích trong ốc đảo này, buổi tối nhất định phải cảnh giác, nếu thấy có động tĩnh gì nhất thiết không được hoảng loạn, tất nhiên sẽ có bọn họ đến bảo vệ. Thậm chí Toya còn sai hai thủ hạ chuyên môn bảo vệ Đỗ Duy.
Hành động này khiến Đỗ Duy trong bụng rất tức cười, tuy rất cảm kích lòng nhiệt tình của gã Toya đó nhưng đối với Đỗ Duy mà nói chuyện này là không cần thiết. Cho dù không sử dụng ma pháp thì Đỗ Duy cũng không phải kẻ yếu ớt. Quanh năm tập luyện thể thuật nên hắn cũng không phải hạng đối với võ kỹ một khiếu không thông. Tuy hắn rất hiếm khi tu luyện võ kĩ nhưng trải qua sự cải tạo thể phách của những động tác cơ bản trong tinh không đấu khí cùng với thể thuật của Đại Tuyết Sơn thì võ sĩ thông thường còn không phải là đối thủ của hắn.
Mà Jojo thì càng khỏi nói. Cho dù cô nàng có không sử dụng ma pháp thì cũng vẫn là võ sỹ cấp tám! Võ sỹ cấp tám, dù là ở trên đại lục cũng đã đủ tung hoành rồi!
Lúc nửa đêm, Đỗ Duy vốn đang ngồi minh tưởng bống chốc thấy lòng máy động, hắn mở mắt ra, cùng lúc đó Jojo trong lều cũng đã ngồi dậy. Hai người nhìn nhau đồng thời thấp giọng nói:
- Phía đông và phía Bắc, hai hướng!
Hai người dù gì cũng là ma pháp sư, dù không dùng ma pháp nhưng tinh thần lực siêu mạnh và thị giác thính giác mẫn tiệp vẫn hơn xa người thường. Lúc này hai người đều cảm nhận được dưới bóng đêm bao trùm, ở phía Đông và phía bắc của doanh địa thương đội đồng thời có hai đội nhân mã đang lén lút lại gần. Đỗ Duy dỏng tai lên nghe ngóng một lát:
- Hình như có khoảng hai ba trăm tên.
Jojo cười. Mấy ngày trước cô nàng chịu đủ uất ức trước mặt Lạc Tuyết, một bụng hỏa khí sớm đã không có chỗ phát tiết. Đêm nay nếu như có thể gặp được một đám mã tặc cô nàng sẽ không ngần ngại mà đại khai giát giới đâu!
Vén cửa lều, Đỗ Duy và Jojo vừa mới bước ra thì đột nhiên nghe thấy trong bóng tối phía xa xa những tên lính đánh thuê gác đêm lớn tiếng cảnh báo:
- Có mã đội đến gần!!
Liền đó Đỗ Duy nghe thấy phía xa truyền đến tiếng dây cung ngân thanh thúy, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết. Một gã dong binh gác đêm đã trúng tên ngã từ trên cây xuống, từ mũi tên cắm nơi ngực hắn máu tươi chảy ra đầm đìa.
Last edited by tunglam1903; 04-03-2010 at 10:13 AM.
Đám lính đánh thuê ở bên toàn bộ đã bị kinh động, từ lâu đã có người đến kéo hắn ra. Tiếp đó liền nghe thấy một tiếng huýt sáo, trong bóng tối âm thanh hồn hậu của Toya vang lên:
- Nhấc khiên lên, tất cả mọi người cảnh giới! Không được hoảng! Trước tiên hãy tập trung lại đã!
Người trong thương đội đều đã quen xông pha nam bắc, khi hạ trại ở ốc đảo nhỏ bé này ai nấy đều rất nghiêm cẩn, đã tập trung hết hơn trăm con ngựa lạc đà, la, còn có hơn trăm cái rương lớn thành một cụm hình thành nên một vòng phòng ngự vững chãi, cho dù có gặp phải tập kích cũng sẽ không bị kẻ địch xông vào.
Lúc này tiếng vó ngựa đằng xa mới vang lên, chắc đó là những kẻ đánh lén. Mới đầu còn là tiếng ngựa phi thong thả lén lút lại gần, đến khi gần rồi liền bắt đầu xông tới. Đám mã tặc trong sa mạc đích xác rất mạnh mẽ, từ xa một hàng đuốc sáng bừng lên trong đêm. Đỗ Duy nhìn thấy rõ ràng ở bên ngoài, phía đông và phía bắc cùng lúc có hai đội mã tặc phi ngựa tới vây quanh thương đội rồi nhanh chóng chạy quanh một vòng, bởi vì nhìn rõ đối phương hạ trại rất hợp lí nên không xông liều mà chạy quanh doanh địa trước.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng quát nghiêm lệ của Toya vang lên:
- Các anh em hãy nhấc khiên lên! Những người khác nấp hết ra phía sau cho ta!!!
Tiếng nói của hắn vừa dứt đã nghe uỳnh một tiếng, tiếng động từ bên ngoài truyền vào, trong không khí vang lên tiếng vun vút xé gió, đối phương quả nhiên đang bắn tên. Một làn mưa tên bắn tới, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên trong doanh địa. Tuy đám lính đánh thuê đều đã nhấc khiên lên một cách bài bản nhưng vẫn còn vài thương nhân nấp sau những cái rương không may bị thương. Hai đội mã tặc thấy đánh không thành, hai đội đã hợp làm một, sau hai lần phóng tên liên tiếp lại hò nhau rút lui.
Tiếng vó ngựa dồn dập, thương đội trong trận doanh ai ấy biến sắc, đến cả Toya sắc mặt cũng rất khó coi, bởi vì từ tiếng vó ngựa xem ra đối phương ít nhất có trên năm trăm người! Năm trăm tên mã tặc hung hãn, trong sa mạc đã có thể coi như không ít. Thế mà bên mình cả thương đội có tổng cộng không đến ba trăm người, biết đánh nhau chỉ có Toya cũng đám thủ hạ khoảng năm mươi gã lính đánh thuê, ngoài ra đám thanh niên mạnh khỏe trong thương đội tuy cũng không yếu nhưng vẫn chỉ là người bình thường, gặp phải đám mã tặc hung hãn đó quá nửa là không làm nên trò trống gì.
Lúc này những người trong thương đội ai nấy mặt mũi trắng xanh, dưới ánh đuốc lập lòe của bọn mã tặc bên ngoài người nào người nấy mặt cắt không còn giọt máu.
- Quỷ tha ma bắt! Đúng là ra ngõ gặp gái! Chẳng qua chỉ là một thương đội, sao lại dẫn đến một đám mã tặc lớn thế này chứ! – Toya mắng một câu.
Đám mã tặc thấy đối phương đã có chuẩn bị, ngựa, lạc đà và rương hòm xung quanh quây thành một vòng, vòng bảo hộ này người của mình không cách nào lợi dụng sức ngựa xông vào, sau hai đợt phóng tên lại lui ra xa, trong bóng đêm nghe thấy tiếng gào rú dương oai của mấy trăm tên mã tặc.
Toya nhanh chóng xông lên phía trước, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy đối phương đèn đuốc lập lòe, mấy trăm tên mã tặc ngồi trên lưng ngựa giơ cao mã đao, ánh đao loang loáng khiến người ta hoa mắt.
- Người trong kia nghe đây! Mau dẹp đống rương hòm ra! Thủ lĩnh của chúng ta nói rồi, giao hết hàng hóa tiền bạc sẽ tha cho các ngươi được sống!!
Tiếng hét vang lên trong đám mã tặc, liền đó phía bên này Toya đã bước ra từ sau đám rương hòm, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, cao giọng quát:
- Bên ngoài là người ở đâu đấy? Ta là Toya của Cáo Sa Mạc! Xin các hạ báo tên!
Phía xa truyền đến một âm thanh khinh khỉnh, tiếng nói đó cực kì chói tai, có kẻ cười lớn nói:
- Toya? Thì ra là người của dong binh đoàn Cáo Sa Mạc các ngươi! Hừ, ngoan ngoãn nghe lời ra đây, chúng ta chỉ cần tiền chứ không cần mạng của các ngươi!
Toya trấn tĩnh lại lớn tiếng đáp:
- Các ngươi là người của Xích Xà sao? Cáo Sa Mạc chúng ta có chút giao tình với ngài Sa Lang thủ lĩnh Xích Xà các ngươi đấy!
“Xích Xà” trong miệng Toya chính là đoàn mã tặc lớn nhất khu vực phụ cận, mà gã Sa Lang kia chính là thủ lĩnh của đám mã tặc này. Hai ngày gần đây mọi người luôn cảnh giác chính là vì bọn Xích Xà đó, ai ngờ ghét của nào trời trao của nấy, không ngờ vẫn gặp phải lũ khốn đó. Toya vốn định nói chuyện khách sáo với đối phương, dù sao thì những kẻ làm công việc hộ vệ này không thể chỉ đơn thuần dựa vào sức vóc đi giết chóc dọc đường được. Vào nam ra bắc, không thể đi đến đâu cũng dựa vào đánh đánh giết giết, nếu không cứ đánh giết mãi thì làm gì còn ai không bị tử thương? Dong binh đoàn có lớn đến đâu đi nữa, nếu như chỉ biết chém giết thì e rằng không đến nửa năm đã chết sạch mất rồi. Mã tặc cũng như vậy.
Cái nghề này phần lớn đều dùng một ít quy luật ngầm. Nếu gặp chuyện mọi người trước tiên hãy nói chuyện khách sáo đã, nếu có thể thương lượng được thì giao nộp luôn chút phí bảo kê, sau đó ai đi đường nấy. Vài binh đoàn lính đánh thuê có danh vọng cao thì chỉ cần nói rõ tên tuổi của mình thì mấy đoàn mã tặc nhỏ lẻ cũng không muốn chọc phải, thường chỉ nói vài câu cho có rồi rút lui ngay. Hơn nữa trong tình huống thông thường cũng sẽ không có ai muốn chính thức trở mặt với nhau. Dẫu sao đi nữa dong binh đoàn cũng có thực lực không tầm thường, nếu như gây thù chuốc oán quá sâu sau này gặp phải sự báo thù quy mô lớn của lính đánh thuê thì mã tặc cũng không nuốt nổi.
Thế nhưng lần này Toya đã tính sai rồi.
- Đám Xích Xà đó đã chết hết từ lâu! Còn về cái tên Sa Lang đó cũng đã bị sếp chúng ta chém nát óc! Toya, muốn dựa vào giao tình hả? Không có cửa đâu! Ngươi mau ngoan ngoãn bảo người ra đây giao hết tiền tài hàng hóa đi!
Không phải Xích Xà sao? Toya chết sững, lẽ nào là một đoàn mã tặc khác?
Nhưng mà có nghe nói trên con đường này xuất hiện đoàn mã tặc mới lợi hại nào đâu? Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của đối phương thì đến cả băng Xích Xà tiếng tăm lừng lẫy cũng bị đám người này tiêu diệt! Xem thực lực của đối phương, một lần đã xuất ra đến năm trăm người, rõ ràng thực lực cực kì không tầm thường. Trong sa mạc từ lúc nào lại mọc ra đám người này vậy?
Toya ngẩn người mất một lúc, đối phương đã hơi sốt ruột rồi, giọng nói the thé chói tai kia lại quát lên:
- Toya! Ngươi rốt cuộc là muốn sống hay chết? Mau mau nói ra cho thống khoái! Hôm nay lô hàng này bọn ta lấy chắc rồi, đừng nói gì đến lũ Cáo Sa Mạc nhỏ bé các ngươi, cho dù Tuyết Lang dong binh đoàn đến đây ông mày cũng không thèm để vào mắt!
Nói rồi dưới sự chỉ huy của tên mã tặc đó, mấy trăm tên thủ hạ cùng lúc hô lên, mã đao vung múa, còn có kẻ lớn tiếng dọa nạt chửi bới:
- Đừng có phí lời nữa! Đánh tan chúng rồi trực tiếp cướp luôn!
- Còn không đầu hàng, toàn bộ giết hết!
- Ha ha! Đàn ông giết sạch, chỉ để lại phụ nữ là được!
Trái tim Toya đã chìm hẳn xuống, hắn hít sâu một hơi. Dù sao cũng là một lính đánh thuê kiếm sống trên ngọn đao mũi giáo, những lúc thế này mới biết tầm quan trọng của liều mạng. Hắn hít thật sâu, đang định hạ lệnh cho thủ hạ ai sẽ đi liều chết thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng trong trẻo truyền đến từ phía sau:
- Vừa rồi là ai nói giết sạch đàn ông chỉ để lại phụ nữ?
Vụt!
Một trận kình phong lướt qua bên người Toya, gã chỉ thấy mắt mình hoa đi, một bóng người màu trắng từ sau lưng xông thẳng đến như một cơn gió lốc, tốc độ nhanh đến nổi võ sỹ cấp ba như gã cũng không cách nào nhìn rõ động tác của đối phương! Bóng người nhanh như chớp đó trong nháy mắt xông đến trước đội ngũ của băng mã tặc. Đám mã tặc này hình như cũng không ngờ được lại có một kẻ mạnh xuất đầu, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên …
Phụt! Một tia máu bắn thẳng lên trời, một bóng người bị hất văng khỏi lưng ngựa lên không trung, cuối cùng ngã bịch trên đất, miệng tứa máu, mắt thấy đã không sống nổi!
Jojo đứng giữa đội quân mã tặc, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay nắm một thanh mã đao – chính là thanh đao của tên đáng thương khi nãy vừa xuất ngôn càn rỡ!
Đám mã tặc đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, có kẻ tức thì quát lên:
- Giết! Giết ả ta!
Mười mấy thanh mã đao trước sau bổ tới, Jojo hừ lạnh một tiếng, anh mắt cô tỏa ra cái nhìn lạnh lẽo, trong tay bất chợt bùng lên vầng sáng lạnh lẽo lung linh!
Một loạt những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, mười mấy tên mã tặc vừa ra tay lần lượt hô lên thảm thiết rồi bay ra ngoài. Trên mặt đất ngổn ngang hơn chục thanh mã đao gãy vụn, phàm là tên mã tặc bị bắn ra sau khi ngã xuống đất trong miệng đều phún máu không bò dậy nổi nữa! Đám mã tặc sợ hãi đến chết trân, lập tức có kẻ hét lên:
- Đấu khí! Đó là đấu khí!
Mắt thấy cô gái áo trắng đó không ngờ tùy tay lại thi triển ra đấu khí tượng trưng cho võ sỹ cấp cao, trong nháy mắt xông vào giữa băng mã tặc, giơ tay nhấc chân đã xử gọn mười mấy tên khiến cho khí thế của những tên còn lại không khỏi xìu xuống. Gã thủ lĩnh lập tức phản ứng lại:
- Quản nhiều thế làm gì! Cô ta chỉ có một mình, tất cả xông lên!
Mệnh lệnh đó đã kích thích huyết tính hung hãn của đám mã tặc, bọn chúng ào ào xông lên như ong vỡ tổ.
- Muốn chết! – Jojo hừ lạnh một tiếng, nỗi bực dọc do bị Lạc Tuyết truy sát mấy ngày nay tức thì bùng lên trong đầu.
Ngày trước khi Đỗ Duy lần đầu tiên gặp Jojo, cô nàng bạo lực này đã dám một mình xông vào trong quân doanh đế quốc chứ nói gì đến một đám mã tặc ô hợp thế này? Mắt nhìn ánh đao xung quanh lấp loáng ào ào bổ tới, Jojo không chút sợ hãi, thậm chí miệng còn nở nụ cười lạnh lùng.
Last edited by hoangcongthanh; 04-03-2010 at 03:55 PM.
Toya đứng trong vòng phòng ngự của thương đội lúc này đã há mốc mồm. Có đánh chết hắn cũng không ngờ được, cô gái xinh đẹp ít nói nhìn có vẻ lặng lẽ yếu đuối kia, cô gái đi cùng mình suốt dọc đường chừng ấy ngày lại là một võ giả nắm trong tay đấu khí! Nghĩ đến đây, kẻ tự nhận lão luyện như Toya rất muốn tát cho mình hai cái bạt tai! Nếu đã nhìn ra cái gã “Harry Potter” kia rõ ràng là một người rất có lai lịch thì tại sao còn không nghĩ được rằng nếu người ta không có chỗ dựa lại vẫn dám đơn độc hai người xông vào sa mạc chứ?
Dưới ánh mắt kinh ngạc tột cùng của Toya, Jojo đang bị đám mã tặc bao vây bất chợt toàn thân bừng lên một vầng hào quang chói lọi! Đó rõ ràng là đấu khí mạnh mẽ của võ sỹ cấp cao tỏa ra, liền đó là một tiếng “uỳnh” vang dội!
Lấy Jojo làm trung tâm, một quầng sáng bừng lên chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng, sau đó trong tiếng ầm vang ấy, vô số mã tặc bay thẳng ra ngoài. Một lớp sóng khí hình tròn mắt thường thấy được lan tỏa ra xung quanh giống hệt như sóng xung kích, lập tức khiến cho đám mã tặc người ngựa lộn nhào. Giây lát sau chỉ còn thấy một mình Jojo đứng đó, mặt đất xung quanh cô không biết có bao nhiêu kẻ đang vật lộn rên rỉ, lũ ngựa thì bỏ chạy tứ tán …
Đám mã tặc còn lại đều sợ vỡ mật. Bọn chúng tuy hung hãn nhưng thực lực cường đại của võ sỹ cấp tám không phải là thứ mà đám quân ô hợp này có thể trực tiếp đối chọi! Tên thủ lĩnh mã tặc sắc mặt trắng bệch thảm hại. Nhìn Jojo, lại nhìn đám thủ hạ sợ hãi rụt đầu, hắn chỉ đành liều một phen, vung mã đao xông tới. Mượn lực xông lên của ngựa, gã này nếu đã có thể làm đầu lĩnh thì ắt hẳn cũng có chút bản lãnh. Jojo đứng đó, mắt thấy tên khốn không biết sống chết kia dám thúc ngựa xông đến, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh nhưng vẫn đứng yên tại chỗ đợi đối phương xông đến trước mặt …
Vút!
Lưỡi đao bổ xuống Jojo, thế nhưng trong mắt tên đầu lĩnh mã tặc này Jojo vốn đang đứng yên bỗng nhiên như biến mất dưới lưỡi đao của hắn. Một giây sau hắn đã cảm thấy ngực mình bị dội một cú lôi đình, trong miệng ngòn ngọt, một vòi máu tươi phun ra, liền đó thân hình Jojo nhảy vút lên không nhẹ nhàng nắm lấy hậu tâm của hắn, lôi hắn từ trên lưng ngựa xuống vứt trên mặt đất. Tên này còn đang giãy giụa Jojo đã bước lên đạp vào ngực hắn, lạnh lùng nhìn băng mã tặc trước mặt:
- Còn ai nữa?
Nhìn nữ nhân đáng sợ kia trong giây lát đã xử lí xong mấy chục đồng bọn, thủ đoạn dữ dội gần như bẻ củi khô ấy, thế mà sau khi bên mình tổn thất mấy chục người, đến một sợi tóc đối phương cũng không chạm đến được thì cho dù là đám cướp hung hãn nữa cũng không ngu ngốc đến mức xông lên chịu chết khi chênh lệch thực lực rõ ràng đến thế.
Cũng không biết kẻ nào hô lên trước: - Chạy thôi!
Đám đông vỡ òa ra, đám mã tặc đua nhau hò hét cắm đầu bỏ chạy về phía sau, không ít kẻ còn không để ý đến phương hướng, cứ thế chạy chối chết khắp bốn phương tám hướng.
Mắt nhìn đám mã tặc tan rã, những tên lính đánh thuê nấp sau vòng phòng ngự ồn ã hẳn lên. Đám dong binh lần lượt bước ra, còn có cả những thương nhân vừa tránh khỏi một kiếp. Toya là người đầu tiên chạy đến trước mặt Jojo, làm một cái lễ long trọng nhất giữa các võ sỹ, cung kính nói:
- Tiểu thư tôn kính … a không, thưa ngài võ sỹ, xin thứ cho tôi mấy ngày nay …
Jojo không thèm để ý đến hắn, chỉ gật đầu rồi tóm tên tù binh thủ lĩnh mã tặc lên, bước qua Toya sải bộ vào trong doanh địa đến trước mặt Đỗ Duy. Tên đầu lĩnh này vừa nãy đã ngất đi, lúc này bị Jojo ném xuống đất đau quá tỉnh lại, thấy mình đã rơi vào tay đối phương trên mặt hắn thoảng qua một chút âm trầm, đột nhiên quát lớn:
- Hừ! Các ngươi chớ có đắc ý, lát nữa đại đầu lĩnh của chúng ta tới rồi nhất định sẽ giết các ngươi!
Đỗ Duy bật cười nói: - Ồ?
Hắn cúi xuống nhìn cái tên mặt mũi hầm hầm này rồi thở dài:
- Ngươi cũng thật cứng miệng … thân làm mã tặc, nếu đã bị tóm thì nên có giác ngộ của kẻ chết chắc chứ. Nói đi, một thương đội bé xíu thế này làm sao lại bị các ngươi để ý vậy?
Đỗ Duy cũng thấy rất kì quái, trong sa mạc tuy có mã tặc nhưng thương đội này xem ra cũng chẳng to lớn gì, chỉ có hơn trăm vật thồ mà cũng hấp dẫn mấy trăm tên mã tặc đến đánh lén, đúng là một chuyện hiếm thấy. Có điều tên kia lại cứng miệng cực kì, chỉ hừ một tiếng rồi nhắm mắt:
- Cho ta chết nhanh gọn đi! Cùng lắm một ngày nữa đại đầu lĩnh của chúng ta sẽ đuổi đến! Đừng thấy ả nữ võ sỹ này của ngươi có chút bản lĩnh, chỉ cần gặp phải đại đầu lĩnh của chúng ta thì cũng chỉ có con đường chết thôi!
Nhìn bộ dạng cứng đầu của tên này Đỗ Duy cũng chả muốn phí lời với hạng lâu la đó, hắn một cước trực tiếp đá y hôn mê rồi giao cho đám lính đánh thuê Cáo Sa Mạc. Giờ đây người trong thương đội ai ai cũng biết sự lợi hại của Đỗ Duy và Jojo, ánh mắt những người xung quanh nhìn họ tự nhiên là khác hẳn.
Đám lính đánh thuê Cáo Sa Mạc bận rộn thanh lí chiến trường, vừa rồi tuy Jojo phát uy nhưng cũng không giết chết ai, dưới đấu khí của cô nàng đại đa số mã tặc bị thương cùng lắm chỉ gẫy chân gẫy tay hoặc là nội thương thổ huyết.
Tên thủ lĩnh thương đội vội vàng chạy đến cám ơn Đỗ Duy rối rít. Đỗ Duy lười chẳng muốn để ý, chỉ hờ hững ứng phó một lát rồi về thẳng trong lều. Đối phương thấy Đỗ Duy có vẻ mất hứng cũng không dám quấy rầy nữa. Một lúc lâu sau khi Đỗ Duy và Jojo đang thương lượng trong lều chuẩn bị rời khỏi thương đội tự mình lên đường thì giọng nói cung kính của Toya bên ngoài vang lên:
- Hai vị … tôi là Toya, có chút chuyện muốn thương lượng với hai vị, không biết …
Gã lính đánh thuê nhiệt tình này Đỗ Duy rất có cảm tình – trên thực tế Đỗ Duy vẫn luôn có hảo cảm với ngành đánh thuê, đó là do hắn đã chịu ảnh hưởng từ tinh thần mạo hiểm của gã võ sỹ Bein Ulrich đoàn trưởng dong binh đoàn Tuyết Lang.
- Mời vào – Đỗ Duy mỉm cười.
Toya thành thật đi vào, đang định thi lễ thì bị Đỗ Duy ngăn lại:
- Anh Toya không cần khách khí. Xin hỏi anh tìm chúng tôi có chuyện gì không?
Thấy gã đánh thuê này có chút ngập ngừng, không hề có vẻ nhẹ nhõm vì vừa thoát một kiếp mà ngược lại càng thêm căng thẳng như thể gặp phải vấn đề gì đó cực kì gai góc, Đỗ Duy mỉm cười nói:
- Anh Toya, cảm ơn anh đã chiếu cố cho chúng tôi suốt dọc đường, tôi rất biết ơn anh đấy. Vì thế nếu có chuyện gì khó khăn xin cứ nói thẳng ra. Chỉ cần chúng tôi giúp được, tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Có được lời hứa của Đỗ Duy Toya lúc ấy mới thởi phào một hơi. Gã trấn tĩnh lại sau đó quay lưng bảo hai tên thủ hạ:
- Canh giữ bên ngoài, đừng để cho ai đến gần lều.
Thấy Toya trịnh trọng như thế Đỗ Duy cũng không kìm nổi trí tò mò.
- Thưa ngài Harry Potter – Toya thở dài trầm giọng nói: – Hai tên thủ hạ vừa rồi của tôi đã thẩm vấn mấy tên tù binh mã tặc, sau đó biết được một chuyện khiến tôi rất bất ngờ …
Thì ra quá trình thẩm vấn ngắn ngủi khi nãy đã thu được một tin tức khiến Toya ngạc nhiên. Thẩm vấn thân phận hai tên mã tặc chủ yếu là để hỏi rõ lai lịch của chúng thuộc về thế lực nào trong sa mạc, nhưng đáp án nhận được lại khiến người ta thấy ngụy dị. Theo lời khai của mấy tên tù binh, mấy tháng trước bọn chúng vẫn còn thuộc về vài tổ chức mã tặc khác nhau, phía đông sa mạc cũng có, phía Tây sa mạc cũng có, toàn là từ những băng mã tặc lớn nhỏ khác nhau.
Mấy tháng trước trong sa mạc xuất hiện một thế lực mới kì lạ, nghe nói do một cao thủ bản lĩnh cực mạnh một tay thu phục một băng mã tặc quy mô trung bình, sau đó trong hai tháng ngắn ngủi hoành tảo khắp trung bộ sa mạc, thu phục hết năm sáu nhóm mã tặc xung quanh! Đến cả băng mã tặc lớn nhất ở đây, đám “Xích Xà” khiến Toya luôn luôn e ngại cũng bị hủy diệt, lão đại của Xích Xà Sa Lang cũng bị cao thủ thần bí đó dề dàng giết chết! Cuối cùng hình thành nên một bang cướp sa mạc lớn quy mô khoảng ba ngàn người, hơn nữa đám mã tặc này nghe nói còn ngầm qua lại với một vài bộ lạc lớn trên thảo nguyên.
- Ồ, có chuyện như thế sao?
Phản ứng của Đỗ Duy sau khi nghe xong rất hờ hững. Chỉ là một bang mã tặc ba nghìn người thôi mà, Đỗ Duy đương nhiên không có hứng thú – huống hồ sa mạc cũng không phải là lãnh địa của Đỗ Duy, liên quan gì đến hắn chứ.
Thấy phản ứng hờ hững của Đỗ Duy, tiếp đó Toya lại nói ra phát hiện thứ hai khiến Đỗ Duy chú ý!
- Tôi vừa mới thẩm vấn mấy tên tù binh đó … tôi đang lấy làm lạ tại sao chỉ một thương đôi hai trăm người này, hàng hóa đem theo cũng không nhiều, sao lại bị một đang mã tặc lớn như vậy chú ý. Cho dù có để ý thì đối phó với một mống người chúng ta cũng chẳng cần phái nhiều người đến vậy.
- Không sai, đây là một điểm đáng nghi – Đỗ Duy gật đầu.
- Theo lời khai của hai tên mã tặc, nhiệm vụ lần này của bọn chúng trừ việc cướp đoạt tài vật ra thì trước khi xuất phát, tên thủ lĩnh cầm đầu đã giao phó nhất định phải bắt được người cầm đầu thương đội, tìm một phong thư mật trên người y, hơn nữa … nghe nói chuyện này rất có khả năng liên … liên …
Đỗ Duy cười, sắc mặt rất tươi tỉnh:
- Anh Toya, không cần e ngại, có gì cứ nói thẳng ra đi.
Toya cắn răng:
- Có khả năng liên quan đến gia tộc hoa Tulip! Có thể có người muốn gây bất lợi cho gia tộc hoa Tulip!
Last edited by hoangcongthanh; 04-03-2010 at 03:55 PM.
- Thưa ngài, dong binh đoàn Cáo Sa Mạc chúng tôi tại hành tỉnh Desa ở Tây Bắc là dong binh đoàn đăng ký chính quy hơn nữa còn theo hạn mà nộp thuế, đối với gia tộc Tulip tuyệt đối trung thành! Chuyện này, cho dù trong đó có âm mưu gì cũng chẳng can hệ đến chúng tôi.
Đỗ Duy mỉm cười, vỗ vỗ tên hán tử đang căng thẳng :
- Ngươi yên tâm, ta hiểu các ngươi chỉ là hộ vệ đơn thuần mà thôi, chẳng hề biết chuyện gì.
Có được sự an ủi của quý khách "tới từ gia tộc Tulip ", Toya mới thật sự yên tâm. Hắn cùng với Đỗ Duy và Jojo đi ra ngoài lều, khẽ nói :
- Thưa ngài, tôi có nên tập hợp mọi người lại, khống chế tên đầu lĩnh đoàn thương buôn này trước không?
Đỗ Duy mỉm cười :
- Không cần.
Toya hắc hắc cười khan hai tiếng, lại nhìn Jojo đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, có một cao thủ như thế bên cạnh đâu cần người của mình giúp đỡ.
Đầu lĩnh của thương đội ở một mình trong một lều vải, hơn nữa người bên ngoài trông thấy Đỗ Duy cùng Toya đi đến cũng không dám ngăn cản. Đỗ Duy bảo Toya đứng đợi bên ngoài, bản thân cùng Jojo đi thẳng vào trong. Tên thủ lĩnh thương đội này là một trung niên ước chừng hơn bốn tuổi. Tóc quăn màu nâu, mũi tẹt, tựa hồ là một người Rolan có huyết thống của người thảo nguyên. Loại người ở vùng biên cảnh rất nhiều nên cũng không kỳ quái.
Thấy Đỗ Duy đi vào, tên thủ lĩnh thương đội giật mình, sau đó vẻ mặt tươi cười nói :
- A! Thì ra là ngài Harry Potter tôn quý. Ta ...
Đỗ Duy nét mặt bình tĩnh, thẳng tiến vào trong lều vải ngồi xuống sau đó nhìn tên thủ lĩnh thương đội điềm tĩnh nói :
- Quý ngài đây, ta có một vấn đề cần hỏi xin hãy thành thật trả lời ... Xin hỏi, ngài có mang theo một bức thư bên mình không?
Câu này vừa dứt, tên thủ lĩnh thương đội liền biến sắc, lui lại một bước. Theo bản năng, tay liền sờ vào cây loan đao đeo bên hông. Tại vùng biên giới, rất nhiều người có thói quen đeo loại loan đao mà người thảo nguyên thường dùng này.
Bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Jojo, trán tên thủ lĩnh thương đội liền đổ mồ hôi lạnh --- ban nãy chứng kiến thực lực của Jojo, y tự biết không phải là đối thủ của nữ võ sĩ này. Cho nên tay chạm chuôi đao, nhưng lại buông ra, chỉ khẩn trương nhìn Đỗ Duy :
- Quý ngài, đây là việc riêng của ta, xin ngài tốt nhất đừng can dự vào! Nếu không, đối với các hạ chưa chắc có ích lợi gì cả.
Đỗ Duy bậtcười, hắn nhìn tên thủ lĩnh thương đội, tủm tỉm nói :
- Ồ ?
"Không sai!"_Tên đầu lĩnh hơi trấn tĩnh lại, nghiến răng nói :
- Quý ngài đây, mặc dù thực lực mới lộ ra của ngài và vị nữ sĩ xinh đẹp này khiến ta rất ngạc nhiên... Hơn nữa, ta cũng đã nghe ra khẩu âm của ngài đậm chất khẩu âm Tây Bắc. Ta nghĩ hai vị cũng là người Tây Bắc cho nên ta khuyên hai vị việc này đừng cố can dự! Bất luận hai vị nghe gì, thấy gì, xin cũng giấu kín trong lòng đi. Ơn cứu mạng của hai vị chiều ngày hôm nay ta xin khắc ghi. Lời nói ban nãy, ta xem như không thấy gì… Nếu không, mặc dù hai vị thực lực xuất chúng, nhưng ở vùng Tây Bắc này… có một số việc, một số người, hai vị tốt nhất không nên trêu vào!
Lời nói này tuy rằng có cứng có mềm nhưng qua ngữ khí cũng không thiếu thành khẩn. Nhất là nói tới ân cứu mạng ban nãy, ánh mắt tên thủ lĩnh thương đội này, chí ít theo Đỗ Duy thấy, cũng rất chân thành. Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình, nhớ ra một việc, trên mặt vốn dĩ lạnh lùng trở nên ôn hòa một chút, nhìn vào mắt tên đầu lĩnh, thình lình hỏi một câu :
- Có phải ngươi làm việc cho gia tộc hoa Tulip?
"Ngươi!"_Tên thủ lĩnh thương đội biến sắc, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia quyết đoán, hắn nghiến răng một cái, biết rõ không địch lại vẫn tuốt đao đồng thời tay còn lại mò vào trong lòng…
"Đừng vội!"_Đỗ Duy mỉm cười. Hắn sờ vào ngực lấy ra một cái huy chương màu vàng, quơ quơ trước mặt tên gia hỏa đó :
- Ngươi hẳn phải nhận ra cái này.
Tên thủ lĩnh thương đội ngẩn ra, nhìn kỹ món đồ trong tay Đỗ Duy, không nén được chấn động, đột nhiên thất thanh la lên :
- Huy chương bằng vàng? A! Ngài là người của gia tộc hoa Tulip ?!
Hắn không còn do dự nữa, vội vàng quỳ xuống :
- Thưa ngài, xin thứ lỗi cho tôi ban nãy đã mạo phạm, tôi không hề biết rõ lai lịch của ngài.
Chiếc huy chương trong tay Đỗ Duy hình dáng lạ lùng, mặt trên có khắc hình hoa Tulip lửa. Đây chính là biểu trưng thân phận của người trong gia tộc Tulip. Hơn nữa, để đề phòng kẻ khác ngụy tạo, mỗi chiếc huy chương đều có một bộ số đặc biệt, bộ số này là các số Ả Rập do Đỗ Duy đặc biệt soạn ra, người ngoài tuyệt đối không biết được ý nghĩa. Loại huy chương này, từ huy chương bằng sắt màu đen tới cấp cao nhất là huy chương bằng vàng, đều là chuyên môn thuộc về một nhóm nhân viên bí mật chuyên tiến hành phản gián trên thảo nguyên, do thị vệ trưởng Alfa lúc trước phụ trách.
Tên thủ lĩnh thương đội này tự nhiên cũng là một nội gián phụ trách việc lai vãng trên thảo nguyên, làm việc cho gia tộc Tulip. Thấy Đỗ Duy đưa ra huy chương bằng vàng, tên thủ lĩnh thương đội xác định rõ ràng thật giả, thở phào nhẹ nhõm, thái độ lại càng thêm cung kính :
- Ra là... Quý ngài.
Hắn không biết phải xưng hô với Đỗ Duy thế nào, bất quá có thể nắm giữ huy chương bằng vàng, tin rằng cũng là người có thân phận cực cao trong gia tộc, xưng một tiếng "Quý ngài" cũng không quá đáng. Bất quá, tên đầu lĩnh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến đức ngài công tước hoa Tulip. Dù sao cũng không ai nghĩ đức ngài công tước ngày bận trăm công nghìn việc lại đột nhiên âm thầm chạy đến sa mạc.
Sau đó, tên thủ lĩnh thương đội cũng nói rõ thân phận của mình là thủ hạ của thị vệ trưởng Alfa, chuyên chịu trách nhiệm đi lại giữa đế quốc và thảo nguyên. Với thân phận ông chủ thương đội, thăm dò động tĩnh của các bộ lạc trên thảo nguyên đồng thời cũng phụ trách chuyển một số thư tín và tin tức.
Không đợi Đỗ Duy nói ra, hắn đã chủ động lấy bức mật thư trong ngực áo giao cho Đỗ Duy, trên thư có niêm phong, chưa từng mở qua :
- Nhiệm vụ của tại hạ lần này là đem thư giao cho tộc trưởng Saladin.
Bất quá Đỗ Duy chỉ liếc nhìn một cái, cũng không có nhận lấy mà nói luôn :
- Ngươi thu lại đi.
Hắn không cần nhìn cũng biết rõ nội dung bên trong bức thư hiện tại bản thân căn bản xem không hiểu! Bởi vì "sáng ý" của Đỗ Duy nên hắn sớm đã hạ lệnh, liên hệ với Saladin trên thảo nguyên, hễ là thư tín đều không được dùng chữ viết thông thường mà phải dùng ‘mật mã’. Loại mật mã này, Đỗ Duy phát minh ra cũng là tri thức thuộc về kiếp trước của hắn: thư từ qua lại, là một số những chữ số cổ quái tạo thành. Những chữ số này, người ngoài dù cho nhìn thấy cũng không biết là nghĩa gì, chỉ có người của mình mới biết.
Khi Saladin nhận được bức thư này, sẽ lấy ra một quyển sách mang theo bên người, án chiếu những chữ số trong bức mật thư, giở tới trang thứ mấy, hàng thứ mấy, chữ thứ mấy… Cuối cùng mới có thể trả lại như cũ nội dung của bức thư. Cái cách giữ bí mật này, trước mặt ở Rolan không có, có thể nói là phương pháp đi trước thời đại do Đỗ Duy sáng tạo ra.
"Quyển mật mã" Đỗ Duy và Saladin đã thống nhất không gì khác ngoài quyển “Giáo điển” của Quang Minh thần điện phổ biến nhất trên đại lục Rolan. Nếu những tín đồ của Quang Minh giáo hội biết Đỗ Duy lấy giáo điển thần thánh làm quyển mật mã, nhất định sẽ gán cho hắn tội danh bất kính với thần linh. Đỗ Duy cũng không mang theo “Giáo điển” bên mình nên dù hắn có mở bức thư cũng không hiểu nội dung. Dù sao đã khẳng định thủ lĩnh của thương đội này là "người của mình", cũng là đạt được mục đích. Sau đó Đỗ Duy dặn dò tên gia hỏa này, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.
Có điều… không ngờ lại có một nhóm mã tặc biết được, muốn tới cướp bức thư này?!
Lẽ nào là bộ lạc khác trên thảo nguyên, biết mình và Saladin đã âm thầm cấu kết?
Nghĩ đến lời khai của tù binh lúc trước, băng mã tặc này và vài bộ tộc trên thảo nguyên ầm thầm có liên lạc... Như vậy xem ra các bộ tộc khác trên thảo nguyên cũng đang rục rịch a.
Hừ!
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, nói với tên thủ lĩnh thương đội :
- Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, thân phận của ngươi hẳn đã bại lộ! Bởi vì bọn mã tặc chiều nay là nhắm đến bức thư trên người ngươi mà tới cho nên trên đường đi, e rằng ngươi sẽ còn gặp một số nguy hiểm.
Tên thủ lĩnh thương đội vẻ mặt nghiêm nghị, thần sắc tràn ngập vẻ quyết đoán và kiên nghị, ngữ khí ngưng trọng, nói từng chứ một :
- Đại nhân, tính mạng của tôi là do ngài Alfa cứu về, tôi đã thề trung thành với gia tộc. Dù cho tôi có vì gia tộc mà bất hạnh chết đi thì gia tộc cũng sẽ chiếu cố vợ và con gái tôi, cho nên tôi không sợ chết!!
Last edited by matdienthoai; 17-03-2010 at 11:19 AM.