Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 576: KINH BIẾN Ở HÔN LỄ
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Nói là kiểm tra thân thể, nhưng Sở Thiên chỉ kiểm tra ở phần đầu, một mặt Sở Thiên dựa vào góc độ chuyên gia để tìm hiểu, có thể ảnh hưởng đến tình cảm, phần lớn do ảnh hưởng ở não bộ, mặc khác, An Cát Lệ Na hiện tại là hình thái nhân loại, phải kiểm tra toàn bộ cơ thể, Sở Thiên sẽ rất khó ăn nói với vợ.
Do thần lực bị cầm cố, không có cách gì để nhanh chóng chữa khỏi bệnh, Sở Thiên đành dùng biện pháp dùng kim tiêm, hắn cạo một mảng tóc nhỏ trên đầu An Cát Lệ Na, đồng thời dùng kim tiêm nhỏ và các công cụ giải phẫu để tìm hiểu bên trong.
Trong đầu An Cát Lệ Na hoàn toàn không bị tổn hại gì!
Sở Thiên không cam lòng, lại kiểm tra thêm một lần nữa, vẫn không phát hiện được điều gì bất thường, điều này không khỏi làm hắn thắc mắc.
A Mạt Kỳ rất ít thấy bộ dạng này của Sở Thiên, hỏi: “Ông chủ, không có manh mối gì sao?”
Sở Thiên gật đầu nói: “Dù xem xét thế nào, hiện tại trạng thái của An Cát Lệ Na vẫn rất bình thường, quái lạ, nữ thần Vận Mệnh rốt cuộc đã làm gì vậy?”
Nữ thần Vận Mệnh này quả thật cổ quái, nhiều năm trước cô ta là một thượng vị thần, ngay cả Thần Không Gian cũng có thể đánh bại cô ta, nhưng cô ta đi được một vòng quanh đường hầm thời không, lại biến thành vong linh, lại còn có thực lực đánh bại phân thân của An Cát Lệ Na!” Sở Thiên lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên nghĩ ra, “Cơ thể không có vấn đề gì, vậy thì linh hồn?”
Nghĩ tới đây, Sở Thiên vội vàng dặn dò: “A Mạt Kỳ, ngươi giữ cô ta, ta rời khỏi đây, đi tăm dò linh hồn của An Cát Lệ Na!”
Lén lút rời khỏi khu rừng, Sở Thiên lại gọi Bác Đức giúp đỡ, để hắn đưa mình tới thế giới linh hồn của An Cát Lệ Na.
A Mạt Kỳ ra tay khá mạnh, lúc đó linh hồn của An Cát Lệ Na đang uể oải quỳ trên mặt đất, không hề nhúc nhích, là một con rắn lớn, trên cơ thể có tám vết thương, trên đó còn có ‘dấu tích’ Tiểu Bạch lưu lại
Bác Đức tiến lên đá vào linh hồn của An Cát Lệ Na, cười nói: “ngươi đoán con rắn này sau này sẽ cảm ơn ngươi, hay là hận ngươi?”
Sở Thiên nhún vai, “không quan tâm! Phu nhân A Mạt Kỳ thân mến, vui lòng nhường một chút, ta còn phải nghiên cứu con rắn này”
“ngươi nghiên cứu, ta sẽ canh chừng!” Bác Đức hăng hái đứng bên cạnh Sở Thiên.
Cách làm thì không cần nói nhiều, Sở Thiên đã làm rất nhiều lần rồi, cuối cùng, Sở Thiên phát hiện một hòn đá nhỏ màu đỏ trên trán An Cát Lệ Na, “Đây là gì vậy?” Sở Thiên không nhận ra, nhưng có thể khẳng định nó không phải là của An Cát Lệ Na, bởi vì bản thể linh hồn của An Cát Lệ Na là một con mãng xà màu trắng tuyết, toàn thân ngoài màu xanh ngọc của đôi mắt thì không còn màu sắc gì khác nữa, hơn nữa nhìn kỹ, thì rõ ràng có người đã gắn hòn đá này lên đầu An Cát Lệ Na.
“một lượng hỏa nguyên tố khá mạnh!” Bác Đức sờ hòn đá, thần sắc đột nhiên thay đổi, “Nếu ta đoán không lầm, đây có lẽ là một mảnh linh hồn của Trương Bá Luân!”
Sở Thiên kinh ngạc, “Cũng có nghĩa là, nữ thần Vận Mệnh đã bỏ một mảnh linh hồn nhỏ của hỏa phụ vào linh hồn của An Cát Lệ Na, vì vậy cô ta mới thích Trương Bá Luân!”
“không, có lẽ không đơn giản như vậy, ta cũng đã từng làm qua việc như vậy, nhưng không có loại hiệu quả này, kiểm tra cẩn thận hơn nữa đi!”
Sở Thiên lại kiểm tra An Cát Lệ Na thêm một lần nữa, lần này hắn không chỉ dừng lại trên bề mặt da, ngay cả các tinh hạch bên trong linh hồn cũng kiểm tra. Cuối cùng, hắn phát hiện thêm bảy mảnh đá như vậy nữa trên người An Cát Lệ Na, vị trí của bảy mảnh đá cũng rất kỳ lạ, dường như không có trật tự gì, nhưng lại có một trật tự ngầm, theo như nghiên cứu của Sở Thiên, vị trí của bảy mảnh đá này là ở chỗ huyết mạch lưu chuyển mạnh nhất trên cơ thể của An Cát Lệ Na, hay nói cách khác, chính là vị trí của các Thần Cách!
Không chỉ như vậy, dưới bảy viên đá, còn có một chòm sáng màu trắng nhạt, rất giống với màu sắc linh hồn của An Cát Lệ Na, nếu Sở Thiên không cẩn thận xem xét, thì sẽ không phát hiện ra.
Đột nhiên, Sở Thiên nheo mắt cười, “Tuy ta không hiểu rõ lắm về bí pháp của Mã Ny rốt cuộc là cái gì, nhưng bảy mảnh linh hồn này của Trương Bá Luân, chính là nguyên nhân tại sao An Cát Lệ Na đồng ý gả cho hắn!” Nói xong, Sở Thiên không khỏi cười lên một tiếng, Phượng Hoàng thần Bác Đức miện hạ thân mến, ta có một biện pháp, hoặc là…”
Bác Đức và Sở Thiên cùng cười, “Long Thần Phất Lạp Địch Nặc miện hạ thân mến, ngươi không cần nói thêm nữa, ta hoàn toàn đồng ý với ý kiến của ngươi!”
“Điều này…. Cũng không tốt lắm đâu?”
“Có gì không tốt đâu? Ngươi đã quên rồi sao? An Cát Lệ Na còn đang nợ ta một việc không vi phạm đến sự tôn nghiêm của Chủ Thần!”
Mắt Sở Thiên đã cười tít lại, “Vậy thì làm thôi!”
“Làm đi! Nhưng ta phải tìm người khác, đừng để An Cát Lệ Na làm trái với tôn nghiêm Chủ Thần.” Bác Đức nói xong, cũng không khỏi cười lớn.
……………………………….
Hôn lễ của Sáng Thế hỏa diệm chi phụ Trương Bá Luân và Ma Căn gia tộc tộc trưởng An Cát Lệ Na bắt đầu.
Hôn lễ do Đặng Khẳng chủ trì, phù rể của Trương Bá Luân là Lạp Tắc Nhĩ, còn An Cát Lệ Na không có phù dâu.
Sở Thiên say sưa uống rượu, Kim Cương và A Mạt Kỳ ngồi phía sau, chỉ thấy Trương Bá Luân bước nhanh tới, người mặc áo tân lang, phong độ vẫn ung dung như trước, “Long Thần miện hạ, những phu nhân khác có đến không?”
Sở Thiên giơ ly rượu, cười nói: “rượu không tồi, tuy không bằng được như cực phẩm Phụ Tư Đặc của Bố Lôi Trạch, nhưng cũng là rượu ngon của đại lục rồi!”
Trương Bá Luân sắc mặt không đổi, cười lạnh nói: “Bây giờ Bố Lôi Trạch và Biển Cấm không ngừng lớn mạnh, Sáng Thế thần tộc của chúng ta không thể đụng vào, ngươi vô cớ giam giữ vợ chưa cưới của ta, nếu việc này mà truyền ra ngoài, ngươi còn mặt mũi nào nữa?”
Lạp Tắc Nhĩ cũng đi tới giúp vui, “không sai. Long Thần giam giữ phu nhân của hỏa phụ, ý đồ gây rối, chà chà, đây quả là tiếng xấu ngàn năm của Long Thần rồi!”
“Hừ” A Mạt Kỳ lạnh lung, giương mắt liếc Trương Bá Luân, chắp tay nâng Phán Quyết Ưng Đao ở sau lưng.
Kim Cương tiến lên trước một bước, cúi đầu chỉ vào hai vị phụ thần đứng bên cạnh, quát: “Trương Bá Luân, chú ý cách dùng từ của ngươi, nếu không ta sẽ xem như ngươi đang khiêu khích quân đội của Bố Lôi Trạch!”
“ngươi chính là phó thống soái của quân đội nhân loại Bố Lôi Trạch sao?” Trương Bá Luân nhấn mạnh hai từ ‘nhân loại’ và ‘phó’, rồi hài hước nói: “hai hôm nay Đặng Khẳng đã truyền thụ cho ngươi không ít, nhưng như vậy ngươi nghĩ ngươi đã có đủ tư cách để nói chuyện với ta rồi sao?”
Sở Thiên cười cười, cố ý dày mặt đi chào hỏi những người khác, Kim Cương có được sự đồng ý ngầm của Sở Thiên, hét lớn một tiếng, “Tiếp một quyền của ta!”
Trương Bá Luân thần sắc biến đổi, bây giờ toàn khu rừng đang bị khống chế thần lực, nếu không có sự khống chế này, dù hắn không có hỏa chi hồn, nhưng dựa vào hỏa phụ và thần cách hồn mẫu thì Kim Cương vẫn không là gì, nhưng có sự khống chế thần lực, cái mà tất cả mọi người còn có chỉ là bản năng và vũ khí!
Thấy Kim Cương cao đến hơn ba mét, cơ thể cường tráng, có thể thắng được tất cả những người mạnh nhất trên địa cầu, lại thấy dáng vẻ công tử của Trương Bá Luân, thì kết quả của trận đấu này đến cả heo thú cũng đã có thể đoán biết được.
Nhưng Trương Bá Luân có thể tránh né được không? Hắn là Sáng Thế hỏa thần, là tân lang của hôm nay! Thể diện, danh dự, tôn nghiêm, tất cả những việc này không cho phép hắn trốn tránh, huống hồ còn có An Cát Lệ Na đứng không xa đó đang nhìn hắn.
Cái gì gọi là hào hoa công tử? Chính là thà mất mạng trong một hố phân, cũng không thể để mất thể diện trước mặt mỹ nhân!
“Tiếp ngươi một chiêu thì sao chứ?” Trương Bá Luân giữ cơ thể Sáng Thế thần tộc, giơ tay lên tiếp chiêu, hùng hổ tiếp quyền của Kim Cương.
Rắc!
Sàn nhà thủy tinh dưới chân Trương Bá Luân nứt ra, hai chân hắn lọt xuống dưới, lún đến mắt cá chân.
Quyền của Kim Cương dừng lại trên trán của Trương Bá Luân, rồi thu nắm đấm lại, rút lui đứng sau lưng Sở Thiên, mắt không chớp, uy phong lẫm liệt.
“Ha ha, hà tất hỏa phụ phải nổi giận? Ta cũng chưa từng nói sẽ không trả quý phu nhân lại cho ngươi!” Sở Thiên đứng lên, tiến lên trước mấy bước, giả vờ đỡ Trương Bá Luân đứng dậy, “nhưng ngươi cũng phải tuân thủ quy tắc, ta sẽ đem mấy vị phu nhân trả lại cho ngươi, nhưng, lễ nghi của hoàng tộc không thể thiếu được, việc gì cũng phải có trật tự, ngươi xem có đúng không?”
Trương Bá Luân vẻ mặt đỏ bừng, khóe miệng co lại, ánh mắt liếc nhìn Sở Thiên căm giận.
Đặng Khẳng vội vàng hóa giải, “Long Thần miện hạ, hôn lễ sắp bắt đầu rồi…” nói xong, hắn còn nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt thăm dò.
Sở Thiên nháy mắt, ra hiệu cho Đặng Khẳng yên tâm, sau đó cười nói: “Hôn lễ cứ bắt đầu đi, hỏa phụ, vừa rồi trật tự mà ta vừa nói có nghĩa là, An Cát Lệ Na miện hạ dù sao cũng là chính thê, sao có thể thành thân cùng với hàng thê thiếp được? Ha ha, ngươi yên tâm, đợi đến lúc An Cát Lệ Na đã xuất giá rồi, ta sẽ thả những hôn thê kia, để họ đoàn tụ cùng phu quân!”
Trương Bá Luân tức giận hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, sắc mặt Đặng Khẳng rất bình tĩnh, chủ trì khúc nhạc đầu xong, hắn lạnh lùng nói: “Trương Bá Luân, ngươi có bằng lòng lấy An Cát Lệ Na không?”
“Ước nguyện duy nhất của cuộc đời ta, chính là lấy được An Cát Lệ Na miện hạ”
Đặng Khẳng gật gật đầu, lại hỏi An Cát Lệ Na, “ngươi có bằng lòng gả cho Trương Bá Luân không?”
An Cát Lệ Na chúng ta thẹn, “Điều này…..phải nói sao đây?” Mọi người kinh ngạc, An Cát Lệ Na cười duyên nói: “Phu quân của ta nhất định phải là cường giả trong Tam giới, là người vô song!”
Trương Bá Luân cảm thấy hơi kỳ lạ, vội cười nói: “Phu nhân, ta vẫn là Sáng thần nghĩa tử, hỏa diễm chi phụ, cũng xứng với danh hiệu cường giả trong Tam giới rồi?”
An Cát Lệ Na cười hì hì đánh giá Trương Bá Luân, “ngươi… có thật sự mạnh mẽ không?”
Đột nhiên, cô ta giơ tay lấy lên một bát cơm trên bàn tiệc, “Thấy đây là gì không?”
Trương Bá Luân mơ hồ gật đầu, “Cơm!”
“Biết là tốt rồi!”
Bộp!
An Cát Lệ Na ném bát cơm lên đầu Trương Bá Luân, “Đừng ở đây làm những chuyện mất mặt nữa, trước tiên hãy cứ tu dưỡng bản thân ngươi đi đã!”
Nói xong, An Cát Lệ Na nhìn thẳng vào Sở Thiên, chân thành nói, “Chủ hôn, ta muốn gả cũng không thể gả cho một phế vật được, phu quân của ta, nhất định phải có một cơ thể khỏe mạnh, một phẩm hạnh kiên định, một tấm lòng vô song! Còn nữa… nam nhi mà, ít nhất cũng phải có chút sự nghiệp, ngươi nghĩ có đúng không? Trương Bá Luân có gì chứ? Ngoài bản thân mình ra hắn còn có thể sai bảo được ai chứ?”
Trương Bá Luân thất sắc, không nói lên được lời nào, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỉ thấy An Cát Lệ Na nhẹ nhàng bước đến phía sau Sở Thiên, cầm tay Kim Cương, “Đây, đây mới là phu quân lý tưởng của ta!”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 577 : NGƯỜI ĐỨNG SAU LƯNG NỮ THẦN VẬN MỆNH
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Toàn bộ khách dự tiệc đều sững sờ, ngay cả Đặng Khẳng, người đứng sau bức màn này cũng không ngờ tới, sự việc sẽ phát triển đến mức này.
Khuôn mặt vốn hồng hào của Trương Bá Luân bây giờ đã trắng bệch, hắn tức giận đến nghẹn họng.
Trong hôn lễ lại bị tân nương giáng một đòn đau, hơn nữa còn tìm mọi cách hạ nhục, thỏa thích trêu ghẹo, sau đó, tân nương còn tự nguyện sà vào lòng một người đàn ông khác. Không chỉ Trương Bá Luân, mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng nổi, huống hồ còn là một vị hỏa phụ.
Kim Cương cũng không hiểu hết mọi việc, hắn chỉ biết tối hôm qua Sở Thiên và Bác Đức tìm hắn để lấy vài mảnh linh hồn, nhưng xưa nay hắn vốn là người luôn chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, chứ không hỏi han gì thêm.
Bác Đức giấu đầu trong lòng A Mạt Kỳ, hai vai không ngừng run rẩy, cô ta đã không nhịn được cười nữa.
Chỉ có Sở Thiên, vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc, hắn đứng lên: “An Cát Lệ Na miện hạ, ngươi nói cái gì? Ngươi là tân nương của ngày hôm nay mà!”
“Long Thần miện hạ thân mến, ta biết ta đang nói gì!” An Cát Lệ Na vẻ mặt lạnh lùng nhìn Sở Thiên, dường như có ý nói ‘ngươi dám ngăn cản hôn sự, ta sẽ giết chết ngươi’
Nói xong, thái độ An Cát Lệ Na liền thay đổi, cô ta càng cao ngạo hơn, nhìn một vòng mọi người chung quanh, sau đó đột nhiên cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn Kim Cương, “Thái Thản kim cương, ngươi có bằng lòng lấy ta không?”
“An Cát Lệ Na!” Trương Bá Luân nhịn không được hét lớn một tiếng, nhìn tân nương trong cơn giận dữ, nhưng An Cát Lệ Na lại dùng ánh mắt lạnh lùng đáp trả hắn, bộ dạng đó, không khác lắm vì vậy với dáng vẻ lạnh lùng của cô ta trước đây là bao.
Sở Thiên nghĩ thầm, lẽ nào phẫu thuật tối hôm qua lại không thành công, An Cát Lệ Na lại phân thành hai con người khác nhau, một con người luôn luôn dịu dàng đối với Kim Cương, nhưng lại có một con người khác luôn lạnh lùng kiêu căng với người khác?
Kim Cương sững sờ không biết phải làm sao, dường như không còn sự quyết đoán như lúc chiến đấu nữa, trong vô thức, hắn tung quyền, hét lớn: “Bố Lôi Trạch quang minh quân đoàn phó soái kim cương, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh!”
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Thiên.
“Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên ưu tư nhíu mày, trước tiên là thăm dò ý kiến của Đặng Khẳng, sau khi Đặng Khẳng biểu thị sao cũng được, hắn nói: “Trương Bá Luân miện hạ, ngà hôm nay xảy ra chuyện này, ta thấy vô cùng đáng tiếc! Điều này là một điều đáng tiếc đối với danh dự của hỏa phụ thần, nhưng …” Sở Thiên cao giọng, “chuyện hôn nhân đại sự, chủ trương của ta vẫn luôn là tâm đầu ý hợp, hai bên tự nguyên. An Cát Lệ Na, ngươi có thật muốn gả cho kim cương không?”
An Cát Lệ Na chúng ta thẹn gật đầu.
“Ta hiểu rồi.” Sở Thiên quay qua hỏi Kim Cương, cười nói với Trương Bá Luân: “ngươi thấy rồi chứ, An Cát Lệ Na miện hạ không đồng ý lấy ngươi, với thân phận Sáng thần nghĩa tử, hỏa diệm chi phụ, cũng không đến nỗi làm một phu quân tồi tệ nhỉ? Nhưng, sự việc này đúng là một việc đáng sỉ nhục đối với ngươi, nhất định phải có một đạo lý! Hay là như vậy đi, Kim Cương, ngươi và Trương Bá Luân miện hạ cùng quyết đấu một trận công bằng ngay tại đây đi!”
“Phất Lạp Địch Nặc, xem như ngươi lợi hại!” Trương Bá Luân nào dám ở nơi khống chế thần lực như vậy để quyết đấu cùng Kim Cương? Vừa rồi hắn đã thử rồi, dựa vào tố chất thân thể của hắn thật sự không được.
Lạp Tắc Nhĩ đột nhiên kéo tay Trương Bá Luân, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Trương Bá Luân cắn môi gật gật đầu, rồi buông một câu “tạm biệt”, đi ra cùng Lạp Tắc Nhĩ.
“Ha ha, An Cát Lệ Na miện hạ, ta hỏi lại một lần nữa, có thật ngươi đồng ý gả cho Kim Cương không?” Sở Thiên hỏi trong kinh ngạc, nhưng sau lưng hắn, Khách Thu Sa cầm ma pháp ảnh hưởng thạch nằm trong một góc.
“Ta tự nguyện, chỉ là không biết hắn có đồng ý lấy ta hay không?” An Cát Lệ Na liếc đôi mắt nhìn thẳng Kim Cương vẫn đang đứng theo nghi thức quân đội.
“Kim Cương, ngươi có đồng ý lấy An Cát Lệ Na miện hạ làm vợ không?” Sở Thiên nheo mắt cười: “Đây không phải là chiến trường, cũng không có quân lệnh, tự ngươi chọn đi.”
“Mạc tướng, à không, ta, ta không biết!” Kim Cương ngẩn người.
Sở Thiên nghiêm mặt, “Vậy được, bây giờ là quân lệnh, ta lệnh ngươi đưa ra sự lựa chọn!”
Kim Cương lại thực hiện quân lễ, vừa định cất tiếng, thì thấy Khách Thu Sa ở sau lưng Sở Thiên đang nháy mắt với hắn, bặm môi chỉ vào Sở Thiên, sau đó gật gật đầu, thế là Kim Cương thầm nghĩ, dường như Khách Thu Sa đang ám chỉ mệnh lệnh của ông chủ? Trên chiến trường địch tình phức tạp, không tiện cho việc truyền lệnh, Anh Cách Lạp Mỗ cũng từng làm như vậy!
Nghĩ tới đây, hắn hét lớn: “Ta đồng ý!”
“Ái chà, ha ha, quả là chuyện hỷ, A Mạt Kỳ, Bác Đức, các ngươi nói xem có phải không?” Sở Thiên vui mời nói.
A Mạt Kỳ gật đầ nhe, còn Bác Đức lại đứng hẳn lên, cười lớn nói: “Vậy còn đợi gì nữa? tiệc rượu, tân khách, chủ hôn…. Đều có cả rồi, mau mau tiến hành việc hỷ thôi! A Mạt Kỳ, ta và ngươi làm phù dâu phù rể!”
Lôi lôi kéo kéo, Kim Cương và An Cát Lệ Na đã bị đẩy tới trước mặt Đại Địa Phụ Thần, Đặng Khẳng nhìn Sở Thiên, cười khổ, Phất Lạp Địch Nặc quả nhiên là chủ nhân quá uy nghiêm.
Đặng Khẳng lập lại trình tự ban nãy, lần này An Cát Lệ Na giành trả lời trước cô ta đồng ý, còn Kim Cương lại không chớp mắt, mặt mày căng thẳng nói lớn: “An Cát Lệ Na miện hạ, kim cương phung mệnh thành thân cùng ngươi!”
Dưới sự giục giã của Sở Thiên, hôn lễ nhanh chóng kết thúc, ít nhất trên danh nghĩa, An Cát Lệ Na đã là người của Kim Cương rồi.
Chờ cho đại địa phụ thần tuyên bố kết thúc buổi lễ, Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, kéo Kim Cương lại, “Đặng Khẳng đại ca, hôn lễ cử hành ở đây, còn động phòng thì chờ về đến Bố Lôi Trạch rồi hẵng tính, ha ha, không làm phiền mọi người nữa, ta cáo từ trước đây!”
Sở dĩ Sở Thiên vôi vàng rời đi như vậy, là vì nữ thần Vận Mệnh đang ở trong Tiếp Nguyệt Tháp cách đây không xa, cô ta có thể làm thay đổi tâm trí An Cát Lệ Na, thì cũng có thể làm cho cô ta trở lại như cũ, hơn nữa, vừa rồi Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ rời đi trong oan ức như vậy. Mặt khác, Sở Thiên không muốn giải quyết sự việc đến triệt để, trên danh phận cứ xác định như vậy đã, còn động phòng thì chờ cho mọi việc qua đi rồi tính tiếp, bản thể và những phân thân của An Cát Lệ Na dù sao cũng có sự khác biệt.
Bận rộn suốt một ngày, khi Sở Thiên cáo từ trời đã tối đen, khi hắn đến gần bìa rừng, thì hồng nguyệt đã lên tròn rồi.
Ba nghìn thần quân Bội Kỳ, còn có Chu thần hoàng lăng vệ của Khảm Phổ đều đang đợi ở Vô tận chi hải
Nhiều người như vậy, A Mạt Kỳ không thể đem đi cùng một lúc, Sở Thiên do đề phòng xảy ra sự cố, đã đóng băng An Cát Lệ Na nhốt vào trong nhẫn, hắn dặn dò: “A Mạt Kỳ, Bác Đức, Kim Cương đi trước cùng ta, Khảm Phổ và những người còn lại sẽ cố thủ ở đây, nếu có người tìm đến, thì lập tức bỏ chạy, à, La Tâ cũng theo ta.”
Trong lúc Sở Thiên nói, A Mạt Kỳ đã mở đường hầm không gian.
Sở Thiên bước vào trước, cảnh sắc trước mặt chợt thay đổi, nhưng không phải là Bố Lôi Trạch quen thuộc, mà là một bãi tha ma máu chảy đầm đìa.
Sở Thiên kinh ngạc, đưa mắt nhìn bốn phía, đây là một sát trường địa ngục, thây người la liệt!
Bác Đức theo sau, cô ta vừa nhìn thấy cảnh ấy, liền thực hiện phòng ngự, “A Mạt Kỳ, đây là chuyện gì vậy!?”
A Mạt Kỳ cũng rất sửng sốt, năng lực không gian của hắn là sáng thần chúc phúc, chẳng lẽ còn có một thứ gì đó có thể ảnh hưởng đến thông đạo không gian của hắn?
La Tân nhát gan cũng theo sau, thấy vậy vô cùng khiếp đảm.
“Phất Lạp Địch Nặc, trả thân xác lại cho ta!” Tiếng kêu thê lương truyền tới, Sở Thiên tức giận chửi lớn, “Mã Ny, ngươi đã xong chưa? Thu những thứ dọa người này lại đi! Ta là thần!”
“Vút” âm thanh của trận gió thổi qua tai Sở Thiên, đầu nữ thần Vận Mệnh xuất hiện trước mặt Sở Thiên, dữ tợn và kinh khủng.
“ái chà!” La Tân đứng phía sau Sở Thiên kêu lên, năm đó ngay cả một con cá lớn trong đại dương cũng có thể hại chết hắn, huống hồ là một con quỷ dữ trước mặt, nhưng La Tân bây giờ không còn giống trước kia nữa, phệ nguyệt thiên lang Cách Lý Phân tính tình cực đoan, nhưng cái tính cực đoan này khi đối với con trai của mình, lại biến thành một thứ cưng chiều gần như cố chấp. Hơn một nghìn thần cách, mỗi ngày đều cải tạo linh hồn, vô số sự vận động của Lang tộc và bí pháp Nguyệt thần, những thứ này không thể vô ích được!
“Lấy danh của ta, ban cho ngươi được trở về bản thể!” La Tân giơ tay phải lên đánh về phía Mã Ny, mặt nữ thần Vận Mệnh đột nhiên kinh hãi khác thường “ngươi là…”
Cô ta còn chưa nói xong, La Tâ đã giơ tay trái lên, “Thiên kiêu chi thôn phệ!”
Thân ảnh nữ thần Vận Mệnh phiêu tán, khó khăn tránh được quyền của La Tân, “Tịnh hóa thần lực, thôn phệ lĩnh vực…. Ngươi là Huyết Nguyệt Thiên Lang?”
“Huyết Nguyệt Thiên Lang ư? Sai, ta là La Tân.” La Tân trừng trừng nhìn nắm tay của mình, không có ý truy kích tiếp.
Đột nhiên Mã Ny ôm đầu, “Huyết Nguyệt Thiên Lang ở đây, còn Phong Nguyệt Thương Lang đâu? Hắn cũng tới rồi ư?” Nói xong cô ta lo lắng nhìn tứ phía. “Hắn nhất định tới rồi, đừng giết ta, đừng giết ta!”
Lúc này Mã Ny mới có chút biểu hiện của người điên, không có ai biết được cô ta đang nói gì, chúng ta rằng ngay cả Kiệt Khắc Tốn có tới đây cũng không biết, bởi vì Mã Ny ở nơi xa nhất trong đường hầm thời không, bây giờ trong đầu cô ta chỉ nhớ mang máng, trong một thời đại nào đó, có một người tự xưng là Thần Thú đẹp trai nhất muốn giết cô ta, hơn nữa còn có khả năng giết cô ta!
Sở Thiên thở dài, nhìn quanh, trong sát trường ngoài Mã Ny ra không còn có ai khác. Nữ thần tại thượng! Lẽ nào chính Mã Ny gây ảnh hưởng đến lực lượng Sáng thần chúc phúc của A Mạt Kỳ?
Mã Ny còn đang kinh hãi lẩm bẩm, “Ta không cần thân xác nữa, chỉ cần thả ta ra!”
Sở Thiên mím môi, thấp giọng nói: “Lời ta nói ngươi có hiểu được bao nhiêu? Nói thật với ngươi, lão công ngươi Cát Nặc Bỉ Lợi và thân…”
“Đồ vô dụng, hừ!”
Sở Thiên mới nói được một nửa, đột nhiên có một tiếng hừ lạnh lùng truyền tới, theo sau đó, sau lưng Mã Ny xuất hiện một dòng suốt, hút cô ta vào trong.
“Giữ cô ta lại!” Sở Thiên mở thời gian thuận lưu ra, đuổi theo, Bác Đức cũng theo sau.
“Các ngươi cùng phối hợp với ta!”
Khi dòng suối không gian hút Mã Ny, rồi chuyển hướng đột ngột, phun ra một đợt gió mạnh, đánh Sở Thiên và Bác Đức lùi trở ra, ngay cả La Tân cũng đánh lùi trở lại chỗ cũ.
A Mạt Kỳ đang ở cửa thông đạo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng phân thân đi đỡ cả ba người.
Sở Thiên ôm ngực, kinh ngạc vô cùng, ai đứng sau lưng nữ thần Vận Mệnh chứ? Thực lực của hắn không đơn giản. La Tân vẫn chưa dung hợp được hai tuyệt kỹ, những điều này không tính làm gì. Nhưng Bác Đức đã có hỏa chi hồn, thực lực cũng không thua gì Mỹ Nhân Ngư, có thể dùng một chiêu đã có thể đánh bại Mỹ Nhân Ngư, trong Tam giới ngoài Bố Lai Ân Đặc còn ai có thể làm được?
Nhưng Vĩnh Hằng thần vương, vẫn đang còn ở trong thế giới linh hồn của Sa Khắc làm bạn với một đống rác!
Last edited by kedochanh; 07-02-2011 at 08:17 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 578 : CƯỜNG GIẢ BỊ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI LÃNG QUÊN
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
A Mạt Kỳ đỡ Sở Thiên dậy, vội vàng hỏi: “Ông chủ, sao mọi người lại trở lại? Thông đạo không gian của ta có vấn đề sao?”
Sở Thiên không kịp trả lời A Mạt Kỳ, cửa thông đạo sắp đóng lại rồi, hắn hét lớn: “Mau ra tay, đừng để nó đóng lại!”
A Mạt Kỳ hơi gật đầu, Phán Quyết Ưng Đao chém ra, từng đạo lôi điện thôn phệ phóng ra, ngăn chặn được cửa thông đạo đó, “Ai, ra đi!”
Không gian đổ nát, tay chân bị đứt ở bên trong, cùng với máu tươi cùng tuôn chảy ra.
“Hư!” Giọng nói của người vừa rồi đã đẩy lùi ba người Sở Thiên vang lên rất kinh ngạc, “Quả nhiên có thể ngăn chặn không gian của ta, khá lắm! hôm nay mệt rồi, sau này sẽ cùng chơi với các ngươi!”
Sở Thiên nhìn vào, trước mặt vẫn là khoảng không tối om lúc nãy, tất cả đều đã biến mất.
A Mạt Kỳ thăm dò chốc lát, nói: “Ông chủ, đối thủ rất mạnh, không những có thể thay đổi thông đạo không gian của ta không một tiếng động, mà lực lượng của hắn không hề dao động, hoàn toàn không có manh mối thăm dò.”
Bác Đức cũng vô cùng kinh ngạc, “Đây là loại người nào? Trong một lúc có thể đánh lùi được ta, đồ thối tha, hắn nghĩ hắn là Bố Lai Ân Đặc sao?”
Lúc này A Mạt Kỳ mở tất cả các thông đạo, đem cả Đặng Khẳng tới, Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ vẫn chưa thấy xuất hiện, “Long Thần miện hạ, vừa rồi ta cảm giác được một thần lực hệ lôi điện cực mạnh, có phải các ngươi đã gặp phiền phức rồi không?”
Sở Thiên nheo mắt, kinh ngạc nói: “ngươi chỉ cảm thấy hệ lôi điện? không còn gì khác sao?”
Đặng Khẳng lắc đầu, xem ra lần này đối thủ của Sở Thiên rất mạnh, Đặng Khẳng chỉ thua kém Bố Lai Ân Đặc một bậc, chỉ ở trong Tiếp Nguyệt Tháp không xa đây là bao mà cũng không cảm giác được dao động lực lượng của hắn.
“nữ thần Vận Mệnh lại đến nữa rồi, nhưng..” Sở Thiên trần thuật lại những chuyện vừa xảy ra.
“Lại là Mã Ny, hừ!” Đặng Khẳng nói: “Sau khi hôn lễ kết thúc Ny Khả quay về Tiếp Nguyệt Tháp, Ny Khả cho ta biết, Mã Ny, Trương Bá Luân còn có Lạp Tắc Nhĩ, ba người họ cùng ra ngoài, lúc đó ta biết nhất định có chuyện xảy ra, đang định gọi Thái Thản thông báo cho các ngươi, không ngờ bọn chúng ra tay nhanh như vậy”
Sở Thiên nói: “không chắc là bọn chúng, ta không thấy Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ, nhưng lại thấy một cường giả bí mật, chỉ dùng một chiêu có thể đánh lùi Bác Đức, cứu Mã Ny đi! Ngươi có thể đoán được người này là ai không?”
Đặng Khẳng nhíu mày suy nghĩ chốc lát, lắc đầu nói: “không biết, trong Tam giới người có thực lực này chỉ có Bố Lai Ân Đặc, Tư Đặc Ân bệ hạ, Khố Khoa Kỳ. Còn có ta. Nhưng mấy người chúng ta đều không có khả năng động thủ.”
Đặng Khẳng ngẩng đầu, “Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ liên thủ cũng có thể làm được.”
“bọn họ có khả năng liên thủ không?” Sở Thiên cười nói: “Lần trước bọn họ còn thù hằn nhau, tuy hôm nay Lạp Tắc Nhĩ làm phù rể cho Trương Bá Luân, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn chưa tới mức độ liên thủ chứ?”
Chính xác, liên thủ đánh kẻ thù điều quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau, nếu không còn không bằng đơn thương độc mã.
Đặng Khẳng trầm ngâm chốc lát, mới nói tiếp: “Giữa Sáng Thế thần tộc của chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, nguyên không hiểu được đâu, từ sau khi Phong thần và Hồn mẫu qua đời…. Thôi được rồi, quên đi, Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, ta sẽ giúp ngươi lưu ý động tĩnh của Trương Bá Luân, nhưng ta hải yêu vọng Ny Khả không gặp được con của nàng ta.”
Sở Thiên nhìn thoáng qua La Tân vẫn đang sững sờ, gật đầu, “Vậy được, ngươi về trước đi.”
A Mạt Kỳ lại một lần nữa mở thông đạo không gian, kiểm tra một lượt, mới để Sở Thiên bước vào, quay về Bố Lôi Trạch.
Thấy Sở Thiên rời đi. .Đặng Khẳng quay người bay về phía Tiếp Nguyệt Tháp.
“Bá phụ, ngươi nhìn thấy con của ta rồi?” trong tháp, Nguyệt thần lo lắng hỏi.
“Gặp rồi, hắn vẫn khỏe, ha ha, tính tình không hề giống Cách Lý Phân” Đặng Khẳng cười, lại nói thêm: “Tuy hơi nhát gan, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.”
Nguyệt thần vui mừng nở nụ cười, cô ta đa bỏ dải lụa quấn trên đầu ra, lúc cười, quả thật làm khuynh nước khuynh thành, “Nhát gan cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng không phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ như ta và Cách Lý Phân.”
Đặng Khẳng lại kể lại những chuyện Sở Thiên gặp phải với nguyệt thần, thở dài nói: “Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ rốt cuộc đang làm cái gì! Tam giới đã đủ loạn rồi, hừ, bọn chúng còn muốn gây thêm phiền phức! Hừ, Ny Khả, ngươi đã hỏi được gì từ nữ thần Vận Mệnh?”
Nguyệt thần có chút thất thần, nói, “không có gì, Mã Ny không chỉ bị điên, mà còn không nhớ rõ được những chuyện đã xảy ra…. Bá phụ, trừ các ngươi ra, ta nghĩ ra có một người có thể đánh lui được Bác Đức, nếu đứng sau Mã Ny là người này, thì quả thật rất đáng sợ.”
Đặng Khẳng ngạc nhiên nói: “Có lẽ bá phụ đã hơi khoa trương, nhưng trong tam giới những người mạnh như ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sao ta không thể nghĩ ra được? chẳng lẽ là một tên vô danh tiểu tốt nào đó?”
“không, hắn nổi danh vô cùng, có thể nói là Thần Thú đều biết, hơn nữa ngươi cũng biết hăn, ta cũng biết!” Ny Khả cười khổ một lát, “Chỉ có điều tất cả thần tộc đều xem nhẹ hắn, không, là tất cả thần tộc đều không biết thực lực thật sự của hắn!”
Nét mặt mơ hồ của Đặng Khẳng đột nhiên căng lên, “ngươi nói chính là…. Ha ha!” Đặng Khẳng cười khổ não, “Tam giới loạn thật rồi!”
…………………………..
Sở Thiên trở lại Bố Lôi Trạch, hai chân còn chưa đáp xuống đất, đã nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng, vô cùng bi thảm, “Giết ta đi, tiểu nha đầu này, xin ngươi, giết ta đi!”
Giọng nói này rất quen thuộc, chính là đại trưởng lão của Mỹ Hải Yêu, đang bị trói trên bãi biển, Tiểu Bạch bế Phan Đa Lạp đang thẩm vấn hắn
Chỉ thấy Tiểu Bạch không đánh không mắng, chỉ là thoa lên ngươi đại trưởng lão một lớp rượu lạc, sau đó kêu đặc sản của Bố Lôi Trạch – chuột dị thường đến liếm hắn
“A, mẹ xinh đẹp, cha đã về rồi!” Phan Đa Lạp đã thấy Sở Thiên.
Tiểu Bạch một tay ôm Phan Đa Lạp, một tay kia vừa nhìn thấy Sở Thiên liền giấu ở sau lưng, không cần nói, đây là một công cụ gì đó dùng để tra tấn tù nhân. Nàng cười nói: “Lão già này cứng đầu quá, không chịu nói gì hết, chỉ cầu xin ta giết hắn.”
“Thôi đi, trước tiên cứ mặc kệ hắn, nàng cùng ta về thánh điện, A Mạt Kỳ, ngươi gọi tất cả mọi người về, đặc biệt là lão già Thực Thần!”
Sở Thiên kéo Tiểu Bạch về phía quang minh thánh điện, kể đơn giản mọi việc, sau đó nói: “Ai có thể nghĩ ra được, người đã cứu Mã Ny đi là ai?”
Nói vậy, nhưng Sở Thiên cũng không trông mong có ai khác nghĩ ra, ánh mắt hắn hướng về phía Tiểu Bạch và Thực Thần.
“Có khả năng gây ảnh hưởng đến lực lượng mà cha ta đã ban cho A Mạt Kỳ, quái lạ, ta nghĩ không ra.” Tiểu Bạch liên tục lắc đầu, đập vào Thực Thần ngồi cách đó không xa, “Lão tiên sinh, ngươi biết không?”
“Chưa từng gặp đúng không?” Sử Đế Phân đắc ý đứng lên, “Dựa vào hiểu biết của ta, có thể chắc chắn cho các ngươi biết….”
Dường như rất thỏa mãn với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Sử Đế Phân tiếp tục nói: “Nếu ta không lầm, thông đạo không gian của A Mạt Kỳ cơ bản không bị ảnh hưởng, mà là do bị gián đoạn giữa chừng, trực tiếp liên hệ với một không gian khác! Điều này có nghĩa là gì? Ha ha, ảnh hưởng đến thông đạo có người làm được, nhưng làm gián đoạn thông đạo, điều này cũng có nghĩa là đẩy lùi pháp tắc không gian của Sáng thần chúc phúc! Chà chà, có thể làm ngược lại pháp tắc của Sáng Thần, trong Tam giới ngoài Phất Lạp Địch Nặc ngươi ra, còn có thể là ai nữa?”
Sở Thiên dựa theo ý mà Thực Thần vừa nói ra, thăm dò: “Chính bản thân Sáng Thần cũng có thể làm!”
“nhưng Sáng thần làm những chuyện vô vị này để làm gì?” Thực Thần cười nhạo nói.
“Điều này không thể nói chính xác được. Lão già đó thì có việc gì không làm được chứ?” Tiểu Bạch lầm bầm.
Thực Thần trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, “ngươi… ha ha, nói đúng lắm, rất có thể! Lão Sáng thần đó việc gì cũng làm được!” Nói xong, Sử Đế Phân cúi đầu, “Việc đó, ta phải đi làm cơm rồi.”
Trong mắt mọi người, Thực Thần bị Tiểu Bạch dọa cho bỏ chạy, nhưng chỉ có hắn mới biết tại sao mình bỏ chạy, lúc này trong lòng thực thần nghĩ thầm, nếu không nhìn thấy Ái Lệ Ti, lão nhân gia ta thật không nghĩ ra con người đó, hắn quả thật có thể làm ảnh hưởng đến pháp tắc của Sáng thần, hà hà, sao lại xem nhẹ hắn chứ? Nhanh lên, quay về mở ống quyển ra để chạy trốn thôi, không thể ở lại Bố Lôi Trạch nữa, sớm muộn gì Ái Lệ Ti cũng kéo hắn tới đây!
“Xấu xa! Lão già này đang làm trò gì vậy? Hừ!” Tiểu Bạch dứ dứ tay về hướng Thực Thần, rồi âu yếm hôn Phan Đa Lạp, “Bảo bối, ta dẫn ngươi đến Huyết Luyện Ngục chơi nhé!”
“được, không dẫn ca ca theo, ca ca chơi không vui!” Phan Đa Lạp cười hì nói, rồi cúi đầu, “Mặc Phỉ Đặc thúc thúc có phải cũng đang ở Huyết Luyện Ngục không?”
Sở Thiên ngạc nhiên nói: “Tiểu Bạch, đi Huyết Luyện Ngục làm gì vậy?”
Tiểu Bạch trợn mắt, “đương nhiên là đi tìm trợ thủ cho chàng! Dù người làm gián đoạn thông đạo của A Mạt Kỳ là ai cũng mặc, hắn không phải là người chúng ta có thể đối phó, vì vậy ta phải đi tìm Kiệt Khắc Tốn tới.”
Sở Thiên xoay người nhìn Chiến thần đang đứng trấn thủ bên cạnh, nói: “ngươi có đồng ý trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp thay cho Kiệt Khắc Tốn không?”
“Tuân mệnh!” Chiến thần không chút do dự đáp.
“được, ngươi bảo Chu thần hoàng lăng vệ chuẩn bị một chút!” Sở Thiên dặn Chiến thần, rồi dường như không cam tâm nói với Tiểu Bạch: “Dùng Chiến thần và hơn một ngàn hoàng lăng vệ để đổi lấy Kiệt Khắc Tốn, có đáng không?”
Tiểu Bạch lắc đầu thở dài, “chắc chắn đáng, nhưng tiếc cho Chiến Thần rồi!”
Sở Thiên, A Mạt Kỳ, còn cả Tiểu Bạch đang ôm Phan Đa Lạp, mấy người tiến đến Tiếp Nguyệt Tháp của Huyết Luyện Ngục, bọn họ phải nói trước một tiếng với Kiệt Khắc Tốn.
“a a a ~” vừa đến Tiếp Nguyệt Tháp, Phan Đa Lạp đã che miện ngáp, sau đó lại xoa xoa mũi, lẩm bẩm, “Thối quá!”
Ban đầu chỉ là mùi, khu rừng màu xanh đó, lúc này đã nhuốm máu đỏ. Tí tách, một giọt máu từ trên ngọn lá rớt xuống trên tảng đá phía dưới, không khí này rất kỳ lạ, giống như vừa mới trải qua một trận đại tàn sát, nhưng thi thể và hung khí đều đã được dọn sạch.
Cửa chính của Tiếp Nguyệt Tháp mở ra, một mùi hôi tanh từ bên ngoài xộc vào, một cái đầu Hùng Miêu lớn, bị ghim trên cổng lớn.
“Kiệt Khắc Tốn chết rồi ư?” Sở Thiên kinh ngạc, không đúng, Kiệt Khắc Tốn có phân thân, một cái thủ cấp đã bị treo ở trước cổng, còn một cái nữa ở đâu?
Tiểu Bạch cũng rất kinh ngạc, nhưng không vội vàng lắm, ôm Phan Đa Lạp, dặn dò: “Mọi người cẩn thận! không cần lo lắng cho Kiệt Khắc Tốn, hắn không chết được đâu!”
Sở Thiên ra hiệu cho A Mạt Kỳ bảo vệ vợ và con, chính hắn cũng cẩn thận hơn, từng bước từng bước đi về hướng cổng lớn của Tiếp Nguyệt Tháp.
Hai chân vừa bước qua khỏi cổng, trước mắt Sở Thiên chợt lóe lên một tia huyết quang, lại còn có một nữ vong linh huyết sắc dữ tợn, nhưng không phải là nữ thần Vận Mệnh Mã Ny.
“Trả thân xác lại cho ta!”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 579 : PHÁN QUYẾT BẤT TỬ
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Thiên nhíu mày, không kiên nhẫn nổi nữa, bị nữ quỷ săn lùng, ngày ngày đòi thân xác quả thật không dễ chịu, huống hồ bây giờ còn xuất hiện thêm một nữ vong linh mới.
“Cấm cố!” Sở Thiên khẽ quát một tiếng, Long Thần lĩnh vực mở ra, song quyền tung ra, nữ vong linh này không mạnh như Mã Ny, thấy song quyền của Sở Thiên sắp tới, liền giật mình, đag định rút lui, nhưng phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích nữa.
Phốc!
Song quyền của Sở Thiên dường như đánh vào mặt nước, cơ thể huyễn hoặc của nữ vong linh dao động, suýt chút nữa tản ra
“Dựa vào thực lực của ngươi cũng dám đánh lén ta?” Sở Thiên cười lạnh lùng, lĩnh vực đã khống chế nữ vong linh, một phần thần lực hội tụ ở bàn tay, cầm cổ nữ vong linh, “ngươi là ai?”
Nữ vong linh hốt hoảng nhìn Sở Thiên, cơ thể run lên, “Trả thân xác cho ta, đừng giết ta, trả thân xác cho ta…”
Lại là một kẻ điên!
Sở Thiên sửng sốt, có chút nghi ngờ, thần lực trên tay mạnh thêm chút nữa, “Bớt làm bộ ngốc nghếch với ta đi, nói!”
“Đừng giết ta, trả thân xác lại cho ta….”
Nữ vong linh vẫn lẩm bẩm, thần lực trên tay Sở Thiên đã gần tới đỉnh điểm, chỉ cần mạnh thêm một chút nữa là có thể giết được cô ta, nhưng cô ta vẫn không nhận ra
Sở Thiên tỉ mỉ quan sát, cuối cùng xác định, đây là một kẻ điên thật sự.
Bỏ kẻ điên đó xuống, Sở Thiên quan sát xung quanh Tiếp Nguyệt Tháp, trên vách tháp đều là máu, hàng chữ Kiệt Khắc Tốn khắc lên hôm đó cũng bị nhuốm máu, dưới hàng chữ, là một thi thể Hùng Miêu mất đầu, trong lòng còn ôm bình rượu sinh thời hắn thích uống nhất.
Còn một Kiệt Khắc Tốn khác nữa đã thất tung.
Ngoài những thứ này, bên trong Tiếp Nguyệt Tháp không còn gì nữa.
Tiểu Bạch ôm Phan Đa Lạp, đi đến dưới sự bảo vệ của A Mạt Kỳ, “Phất Lạp Địch Nặc, thế nào? Đây là… Đại Địa nữ thần!?”
Nàng đã nhận ra, nữ vong linh mà Sở Thiên vừa bắt được, là con gái của Đặng Khẳng, Đại Địa Nữ Thần Tô Phỉ.
“Cô ta là con gái của Đặng Khẳng?” Sở Thiên kinh ngạc, giậm chân, không khỏi quát lớn, “Sao lại biến thành vong linh?”
Vong linh, là hình thái của những chủng tộc bình thường sau khi chết, điểm khác biệt lớn nhất với linh hồn thần tộc, thứ nhất là yếu, thứ hai là không thể cướp lại thân xác để hồi sinh, bởi vì bản thân vong linh cũng là một chủng tộc.
Đại Địa Nữ Thần biến thành vong linh, có nghĩa là cô ta vĩnh viễn không thể quay về thần tộc, nữ thần Vận Mệnh cũng vậy, đối với thần tộc mà nói, đây chính là một điều đáng thương – từ một vị thần cao cao tại thượng, lại biến thành một vong linh thấp hèn nhất.
Giao Phan Đa Lạp cho A Mạt Kỳ, Tiểu Bạch bước đến trước mặt Đại Địa Nữ Thần, hỏi thăm: “ngươi có nhận ra ta không?”
Tay Sở Thiên nới lỏng ra, Đại Địa Nữ Thần Tô Phỉ xoay cổ, cúi nhìn Tiểu Bạch, đột nhiên, đôi mắt vô hồn của cô ta trở nên rất linh hoạt, “Ta nhận ra ngươi, ngươi đã cướp thân xác của ta, mau trả thân xác lại cho ta!” Cô ta gào lên.
Tiểu Bạch thở dài, không cam lòng nói: “Ta là Ái Lệ Ti, là chủ nhân của quang minh thần tộc, cũng là thần chủ của ngươi!”
Tô Phỉ há to miệng, gầm rú nói: “Trả thân xác lại cho ta!”
“Cô ta điên thật rồi, hừ!” Tiểu Bạch thở dài, lại nói: “Kỳ lạ, tại sao lại liên tục xuất hiện những vong linh bị điên vậy?”
Sở Thiên nheo mắt suy nghĩ, lạnh lùng nói: “Có lẽ không chỉ có hai vong linh này, nàng xem Kiệt Khắc Tốn đi” Sở Thiên nhìn lướt qua Kiệt Khắc Tốn, “Ta cũng có thể bắt được Tô Phỉ, huống hồ gì là Kiệt Khắc Tốn, nhưng bây giờ Phán Quyết Thần Thú đã bị giết hơn nữa thủ pháp của kẻ sát nhân hoàn toàn giống với Mã Ny, xem ra, không chỉ có hai vong linh Mã Ny và Tô Phỉ.”
“gọi Kiệt Khắc Tốn ra là biết thôi!” Tiểu Bạch bước tới phía thi thể không đầu, đầu tiên là đạp, sau đó tách hai cánh tay ra, lấy vò rượu Kiệt Khắc Tốn đến lúc chết vẫn đang ôm trong lòng, “Tên mập kia, mau lăn ra đây! Nếu không bổn tiểu thư ném vò rượu của ngươi đi!”
“Ái Lệ Ti tiểu thư, tha cho ta đi!” Trên đầu mọi người phát ra một giọng nói bi thương.
Sở Thiên theo giọng nói, quay đầu lại, chỉ thấy trên vách một cái đầu Hùng Miêu nhỏ, nhỏ hơn cả Khách Thu Sa, và còn đáng yêu hơn nhiều.
“Sao ngươi lại đi vào bên trong tường vậy? Sao lại vào bên trong được vậy?” Tiểu Bạch hiếu kỳ hét lớn, hiện nay ngoài Khách Thu Sa ra, vẫn chưa có ai có thể vào được bên trong tường Tiếp Nguyệt Tháp.
“Ha ha, bí pháp gia truyền mà!” Kiệt Khắc Tốn nhảy từ bên trong ra, vừa rơi xuống, cơ thể hắn theo gió mà dài ra, lại biến thành một hình dáng to khỏe, “Đại tiểu thư, làm sao ngươi biết ta chưa chết?!”
“Hừ, nếu ngươi chết rồi, Tiếp Nguyệt Tháp còn đứng vững nổi không? Còn nữa, đừng nghĩ rằng ta không biết, nếu trong ba linh hồn của ngươi có một linh hồn không chết, thì tất cả đều không chết!”
Tiểu Bạch đánh vào bụng Kiệt Khắc Tốn, “Nói mau, đây là chuyện gì? Có đại tàn sát à?”
“không phải đại tàn sát, là vong linh bạo động!” Kiệt Khắc Tốn giành lại vò rượu trong tay Tiểu Bạch, sau đó đi đến cánh cổng đang treo đầu người huynh đệ hắn, lấy xuống, vỗ vào hai đoạn thi thể, gọi lớn: “ngươi cũng đừng giả chết nữa, mau dậy đi!”
Con Hùng Miêu vốn đã chết đó vội ngẩng đầu, phủi mông ngồi dậy, “Chà, định giả chết cũng không thành công nữa.”
Mắt Sở Thiên sáng lên, đầu bị đứt ra rồi còn có thể hồi sinh, Kiệt Khắc Tốn này quả thật còn mạnh hơn Chiến thần nhiều.
“Ồ, hai con Hùng Miêu đều mập!” Phan Đa Lạp cũng sáng mắt lên, ánh mắt rất giống cha, đều đang suy nghĩ làm sao để có thể ăn thịt mà không cần phải nhả xương. “Cha à, bắt về nhà cùng chơi với ta được không? Sau khi Tây Mễ Cách đến, Khách Thu Sa chơi không vui nữa.”
Sở Thiên còn chưa trả lời, hai con Hùng Miêu đã chú ý tới cô bé A Mạt Kỳ ôm trong lòng, chúng giật mình nhảy lên, “Phan Đa Lạp! Phất Lạp Địch Nặc, ngươi thật độc ác, sao lại mang cô ta đến đây!”
Sở Thiên cười cười, biết Kiệt Khắc Tốn sẽ không nói cho hắn biết vì sao lại sợ Phan Đa Lạp, vì vậy hắn cũng không hỏi, nói: “Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Là vong linh bạo động!” Kiệt Khắc Tốn khẽ nhếch môi, cười khổ, “Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi Tư Đặc Ân lão đại từ trước đến nay không hề giết người không ?”
Sở Thiên gật đầu, rồi bịt mồm Tiểu Bạch – một người rất hiếu kỳ lại
“Năm đó thần tộc phạm tội chết, theo quy định, đúng lúc ngay cả linh hồn cũng bị hủy diệt, Tư Đặc Ân lão đại lại không nỡ giết bọn chúng! Nhưng lại không thể ăn nói được với các thần tộc khác, vì vậy lão đại đã tìm Sáng thần để xin một không gian làm phòng giam, phàm là những tử tội đều được vứt vào đó, để bọn chúng tự ăn năn sám hối!”
“Vì không gian đó là do Sáng thần tạo ra, cơ bản không có gì có thể phá hủy được! Vì vậy khi lão đại đi vào đường hầm không gian, đã giao đá thông đạo không gian lại cho chúng ta, đề phòng khi có chuyện gì có thể bỏ chạy!”
Sở Thiên lại gật đầu, “các ngươi nói có thể tránh được Tam giới hủy diệt, là do chui vào không gian đó?”
“Đúng, chính là nó! Nhưng không ai từng nghĩ rằng… hai chúng ta thật khổ!” hai tên Hùng Miêu cùng cất tiếng than thở, đồng thanh nói: “Mấy hôm trước nữ thần Vận Mệnh tìm đến chỗ chúng ta đòi thân xác, ai mà biết được thân xác cô ta ở đâu chứ. Chúng ta định đuổi cô ta đi cho xong, nhưng không ngờ, đột nhiên xuất hiện một cao thủ, không những giết chúng ta, còn phát hiện ra đá thông đạo.”
“Kết quả ra sao?” Sở Thiên hỏi.
“Kết quả ngươi đã thấy rồi, chúng ta phải giả chết mới tránh được kiếp nạn, nhưng cao thủ đó đã theo thông đạo thạch của lão đại để vào ngục giam rồi, sau đó thông đạo thạch mở lớn, những thần tộc trong ngục đều biến thành vong linh chui ra…. Sau đó, dường như cao thủ kia bị kinh động, mang theo vong linh rời đi. Đúng rồi, dường như hắn không biết chúng ta có thân thể bất tử, cho rằng chúng ta đã chết rồi, mới đắc ý để Đại Địa Nữ Thần ở lại trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp, để tránh Tam giới đổ nát.”
Sở Thiên tính nhẩm, có lẽ đây là một trình tự, có một cường giả nào đó đang ở sau lưng nữ thần Vận Mệnh, với mục đích giúp cô ta tìm thân xác, khi đến Tiếp Nguyệt Tháp, tình cờ phát hiện thông đạo thạch trong tay Kiệt Khắc Tốn, nên hắn cướp và vào ngục giam giữ luôn, sau đó, hắn lại biến những tù nhân bên trong thành vong linh.
Nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện nữ thần Vận Mệnh đã gặp Sở Thiên, nên vội vàng đi cứu nữ thần Vận Mệnh.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên hỏi: “Lạ thật, Đại Địa Nữ Thần đã biến thành vong linh, vừa rồi ta đã thử, tuy cô ta vẫn có nét kỳ lạ hơn vong linh, nhưng vẫn không đủ tư cách trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp chứ?”
Kiệt Khắc Tốn nói: “Cô ta thì không đủ tư cách, nhưng ngươi xem sau lưng của cô ta đi!”
Sở Thiên ra hiệu cho Tiểu Bạch bế Phan Đa Lạp, sau đó giap Đại Địa Nữ Thần cho A Mạt Kỳ, tự mình đi kiểm tra lưng cô ta, “Đây là thứ gì vậy?”
Trên cổ Đại Địa Nữ Thần, đêo một chuỗi hạt, dựa vào trình độ chuyên môn của Sở Thiên vừa nhìn cũng đã biết được, chuỗi hạt dùng những mảnh xương vỡ của các thần tộc làm nên, dưới cùng là một loại răng nanh thú đỏ máu.
Kiệt Khắc Tốn nói: “chúng ta cũng không rõ, nhưng sau khi Đại Địa Nữ Thần mang thứ này, tuy thực lực không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng cô ta lại có thể trấn giữ Tiếp Nguyệt Tháp!”
“đây là …. Phụ thân tại thượng!” Tiểu Bạch nhìn chiếc răng không thốt nên lời.
Phan Đa Lạp nhìn Tiểu Bạch, quay đầu, kinh ngạc nói: “Cha ơi mau xem đi, chiếc răng quái dị trong đầu của mẹ cũng giống như vậy!”
Sở Thiên run lên, Phan Đa Lạp linh hồn thiên phú vạn năm hiếm thấy, có thể thấy được thế giới linh hồn của Tiểu Bạch cũng không có gì đáng ngạc nhiên, kỳ lạ là, vật quái dị trong đầu Tiểu Bạch là Tử Thần Cáp Địch Tư, răng của Cáp Địch Tư sao lại có ở trên vòng chuỗi mà Đại Địa Nữ Thần đang mang?
“Kiệt Khắc Tốn miện hạ, ngươi tiếp quản Tiếp Nguyệt Tháp, ta xem hàm răng này một chút!” Sở Thiên đưa tay về phía vòng chuỗi trên cổ Đại Địa Nữ Thần.
“Đừng động đến cô ta!” Tiểu Bạch hét lớn, ngăn Sở Thiên lại, sau đó lắc đầu cười khổ, “ta sớm đã nghĩ ra rồi, có thể đẩy lùi được pháp tắc của cha ta, lại có thể đánh lùi được cả Bác Đức, hừ…. thì ra là…. Phất Lạp Địch Nặc, đi mau!”
Đột nhiên, thần sắc của Tiểu Bạch biến đổi, cười vài tiếng quái dị, thì ra Cáp Địch Tư trong người bây giờ đã khống chế cơ thể, “Chị thân mến, ngươi quá ngu xuẩn rồi, sao lại đến bên cạnh chiếc răng máu của ta, như vậy chẳng khác nào cho ta cơ hội giành lại cơ thể rồi sao?”
Cùng lúc đó, trên tay Sở Thiên, chiếc răng nhỏ ra một giọt máu, tí tách, rớt xuống dưới chân hắn.
Last edited by Goncopius; 08-02-2011 at 07:27 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 580 : BÁI KIẾN NHẠC MẪU ĐẠI NHÂN (1)
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
“Tỷ phu thân mến, lâu rồi không gặp!” Cáp Địch Tư cười hì hì bắt chuyện với Sở Thiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng thù hận, đến nỗi có thể dùng ánh mắt để giết chết Sở Thiên.
“Mẹ ơi… à, là Tử Thần Cáp Địch Tư! Ngươi không nhìn thấy chúng ta!” hai tên Hùng Miêu ôm đầu trốn vào một góc, móng vuốt che lấy mắt, qua các kẽ móng vuốt nhìn lén Sở Thiên, hét lên: “Phất Lạp Địch Nặc, cái này quá lợi hại, chúng ta không làm gì được, giao lại cho ngươi đó!”
Sở Thiên nheo mắt
Phan Đa Lạp trong lòng A Mạt Kỳ vươn tay về phía Sở Thiên, “Cha ơi bế con, quái vật này đáng sợ quá, cha không đánh lại được đâu, giao lại cho A Mạt Kỳ thúc thúc đi!”
Sở Thiên dùng thời gian thuận lưu để đón con, A Mạt Kỳ rút Phán Quyết Ưng Đao từ trong nhẫn ra, nhưng lại nhíu mày.
Cũng không phải A Mạt Kỳ sợ Tử Thần Cáp Địch Tư, mà là Cáp Địch Tư và Tiểu Bạch cũng dùng chung một thân xác, linh hồn lại hòa trộn lẫn nhau, hắn sợ sẽ làm tổn thương đến Tiểu Bạch.
Cáp Địch Tư cũng nhìn thấy điểm yếu này, cười kiêu ngạo: “A Mạt Kỳ, nghe nói ngươi đã lĩnh hội được thần chi tâm rồi! Đến đây, giết ta đi! Ha ha! Ngươi cứ thoải mái ra tay, dù sao cơ thể của chúng ta cũng đã tự nổ rồi, thân xác của thần tộc mới mượn này dù có bị hủy cũng không có gì đáng tiếc!”
Trong lúc nói, cơ thể của Cáp Địch Tư cũng biến hóa, đầu tiên cơ thể mở rộng thành một vòng, hùng tráng hơn rất nhiều, sau đó trên bề mặt da nổi lên những vảy lân.
Xương cốt kêu rắc rắc, nửa thân sau của Cáp Địch Tư biến hóa với tốc độ mạnh và nhanh hơn, tay trái dài ra, biến thành một cánh tay của cự thú dài, biến hóa tiếp theo không ai nhìn thấy nữa, bởi vì Lời Nguyền Tử Thần từ trong linh hồn của Cáp Địch Tư chuyển hóa đến cơ thể, một lớp áo giáp dày bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô ta.
Lời nguyền từ Tử Thần vẫn là một vũ khí thượng cổ, hình dáng tùy theo cơ thể, bao trùm lấy Cáp Địch Tư trở thành hình dáng nửa người nửa thú, hai chân và cánh tay trái tuy khỏe mạnh nhưng vẫn mang hình dáng nhân loại, nhưng tay phải của cô ta lại lớn vô cùng, gấp mấy lần so với cơ thể.
A Mạt Kỳ đứng chắn trước mặt Sở Thiên, thấp giọng nói: “Ông chủ, đây chính là hình dáng linh hồn của Cáp Địch Tư, bây giờ phu nhân Ái Lệ Ti đang bị cô ta nhốt ở một góc trong thế giới linh hồn, hai người đang đánh nhau, Cáp Địch Tư đang giành thế thượng phong.”
Sở Thiên nheo mắt, trong lòng đang nhẩm tính một đối sách, một vấn đề lớn nằm trước mắt hắn, giết Cdr, nhưng Tử Thần có Sáng thần chi tâm, đến đường cùng cô ta có thể giết chết Tiểu Bạch – thần vương bất diệt, thả Cáp Địch Tư đi, Tiểu Bạch lại một lần nữa bị trói buộc.
Không thể làm tổn thương đến Tiểu Bạch, chỉ đợi đến lúc có cơ hội thích hợp mới ra tay! Sở Thiên thầm nghĩ
“ha ha, thì ra tiểu muội ngươi à, quả thật là lâu rồi không gặp!” Sở Thiên cười nói, bộ dạng ấy, không khác gì người một nhà lâu ngày ngồi ôn chuyện cũ.
“Tỷ phu, ta và ngươi phải tính số rồi!” Dung mạo của Cáp Địch Tư được che giấu dưới một chiếc mũ lớn, nhìn không rõ được, chỉ nhìn xuyên qua thấy đôi mắt màu xanh, tàn bạo. “Lần trước ngươi bức đến nỗi tiểu muội ta đây phải tự hủy cơ thể, lại khiến cho ta phải lưu lạc trong đường hầm thời không trong biết bao lâu, món nợ này ngươi định tính sao đây?”
Vừa nói, lưỡi liềm và chùy của Tử Thần hiện ra trong tay, mang lên từng trận âm thanh.
“người một nhà không nên nói những lời xa lạ, đều là người nhà cả, lại còn phải tính toán sao?” Sở Thiên lơ đãng chuyển sang đề tài khác, “Nghe nói tiểu muội ở trong đường hầm thời không đã bị Khố Khoa Kỳ bắt nạt. Yên tâm, tỷ phu nhất định giúp muội trả món nợ này, hay là muội cùng ta về Bố Lôi Trạch, thương lượng về cách trả thù Khố Khoa Kỳ đi, được chứ?”
“Hừ, tự ta sẽ đi tìm Khố Khoa Kỳ! ngươi không cần phải quản chuyện của ta! Mau chịu chết!”
Nói xong, cánh tay lớn của Cáp Địch Tư chấn động, lưỡi liềm của Tử Thần mang theo cả xiềng xích bay ra, chém về phía A Mạt Kỳ đang đứng trước mặt Sở Thiên.
A Mạt Kỳ ngạo nghễ đứng yên, mặc kệ lưỡi liềm bay đến trên đầu mình, đột nhiên, lưỡi liềm dường như biến mất một nửa trong không gian, bị hút vào một thông đạo trước trán A Mạt Kỳ.
Cửa thông đạo mở ra, giống như một cái miệng há lớn, nuốt chửng những xiềng xích trên liêm đao, Cáp Địch Tư định thu hồi vũ khí, những lại phát hiện xiềng xích bị thông đạo nuốt trọn, không thể nhúc nhích được nữa. “Thối tha, ngươi lại dùng lực lượng mà cha ta đã ban cho để đối phó với ta ư!”
Tay A Mạt Kỳ nhẹ cầm lấy sợi xích, rung nhẹ, vô số lôi điện theo đó hướng về phía Cáp Địch Tư, “Cũng được, ta sẽ dùng chính bản mệnh nguyên tố của ta.”
Cáp Địch Tư tính tình bướng bỉnh, mắt thấy lôi điện trên vũ khí sẽ truyền đến tay mình, nhưng thà chết cũng không bỏ ra, thần lực tập trung ở lòng bàn tay phải cực lớn, bỏ vũ khí, lại muốn cùng A Mạt Kỳ đọ đẳng cấp thần lực.
Điện quang hỗn loạn nhị trọng thần lực màu vàng của A Mạt Kỳ - hắn lại “tiến lùi” nữa rồi, cùng hòa lẫn với thất trọng thần lực màu đen của Cáp Địch Tư, “Dùng nhị trọng thần lực để liều mạng với thất trọng thần lực? ngươi đang muốn chết à?”
Cơ thể A Mạt Kỳ khẽ run lên, hắn nói nhỏ: “thần lực cũng có sinh tử, cũng có luân hồi, không phải sao?” Nói xong, màu sắc thần lực của A Mạt Kỳ lại hạ thêm một bậc, không ngờ lại dùng nhất trọng để đối phó với thất trọng.
Lúc này, thắng bại đã phân, thất trọng thần lực của Cáp Địch Tư bị đánh tan, trong đám khói còn có một dòng máu màu lục, cô ta cũng theo đó ngã xuống đất.
“Cái này không phải nhất trọng thần lực! Nó là gì?” Cáp Địch Tư không cam tâm quát lớn.
“Hừ!”hai tên Hùng Miêu trốn ở trong góc đứng lên, trước tiên là cười lớn, sau đó nói: “A Mạt Kỳ, cố gắng thêm nữa nhé! Bố Lai Ân Đặc vì muốn bỏ đi đẳng cấp thần lực nên mới tấn cấp thần vương, cố lên! Chỉ cần vứt bỏ được nhất trọng thần lực nữa, thần chi tâm của ngươi sẽ đạt đến trạng thái tinh thuần nhất!”
A Mạt Kỳ đối với việc của Bố Lai Ân Đặc chỉ cười nhạt đáp: “Bây giờ ta vẫn chưa làm được.”
Nói xong, hắn kề Phán Quyết Ưng Đao lên cổ Cáp Địch Tư, “ngươi nói đúng, đây là nhất trọng thần lực của thần chi tâm thôi động.”
“Thần Chi Tâm chết tiệt!” Cáp Địch Tư chửi ầm lên, rồi lại cười lớn, “Có bản lĩnh ngươi cứ giết ta đi!”
A Mạt Kỳ nhìn Sở Thiên đứng phía sau, “Ông chủ, làm sao đây?”
Sở Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Cáp Địch Tư, “Tiểu muội, thực lực của ngươi bây giờ giảm sút trầm trọng rồi, sao chỉ trong một chốc đã bị A Mạt Kỳ đánh bại thế? Chẳng phải ngươi đã có được Sáng thần chi tâm rồi sao?”
“Hừ, nếu ta có thể dùng được thứ Sáng thần chi tâm đáng chết đó, A Mạt Kỳ còn thắng nổi ta sao? Nhắc đến Sáng thần chi tâm, lĩnh vực của Tử Thần ta đều dùng để áp chế Ái Lệ Ti, nếu không phải cô ta áp chế ta, ta cũng không thể bị bại bởi…”
Cáp Địch Tư lải nhải mắng nhiếc, tìm rất nhiều lý do cho thất bại của cô ta. Sở Thiên vỗ vỗ vào trọng giáp trên đầu cô ta rồi đứng dậy, tự nhủ, tiểu nha đầu này rất dễ lấy được tin tức, dù cho Cáp Địch Tư lải nhải gì đi nữa, Sở Thiên đã biết được tin tức hắn cần biết – Cáp Địch Tư không thể dùng Sáng thần chi tâm, cũng tức là cô ta không có thực lực thật sự để hủy linh hồn Tiểu Bạch!
Như vậy, lo lắng của Sở Thiên không còn nữa.
“A Mạt Kỳ, ép cô ta giao linh hồn Tiểu Bạch ra, thoải mái dùng hình, không cần lo lắng cho Tiểu Bạch.” Sở Thiên cười, giải thích: “Dù sao cơ thể của Tiểu Bạch cũng đã tự hủy rồi, cơ thể này có bị hủy cũng không sao! Ha ha, Cáp Địch Tư, đây là điều ngươi nói, tỷ phu chỉ là làm theo lời ngươi thôi.”
Cáp Địch Tư giận dữ nói: “Ái Lệ Ti vẫn đang ở trong cơ thể của ta, cơ thể này cô ta cũng có một phần, ngươi dám hủy cơ thể của tỷ tỷ sao?”
Sở Thiên nhìn qua con gái, cười nói: “Phan Đa Lạp, con nói cho dì biết cha có dám không?”
Phan Đa Lạp quay đầu cười khanh khách, “Dì à, ngốc quá, lại nói cho cha ta biết dì không sử dụng nổi Thần Chi Tâm gì đó, trời, cơ thể thì đơn giản thôi, cha ta chỉ trong chốc lát đã có thể tạo ra được mấy trăm cái.”
Cáp Địch Tư không còn lời nào để nói, căm giận nhìn Sở Thiên.
Phán Quyết Ưng Đao của A Mạt Kỳ lại giơ lên, chém lên bầu trời, lôi điện ở trên chớp lóe.
Đột nhiên, bên ngoài Tiếp Nguyệt Tháp mây đỏ bao trùm, từ trong đám mây phát ra một điện quang, nhìn thấy ánh sáng, quả nhiên còn mạnh hơn lôi điện bản mạng của A Mạt Kỳ nhiều lần.
Trong chớp mắt lôi điện đã hạ xuống trước cổng lớn Tiếp Nguyệt Tháp, quay một vòng nhẹ nhàng, rồi chui vào trong tháp, rơi xuống trên đao của A Mạt Kỳ.
Phách! Bùm!
Tay A Mạt Kỳ run lên, đột nhiên cầm không nổi Ưng Đao, hắn ném vũ khí xuống đất.
“Ông chủ cẩn thận!” A Mạt Kỳ không kịp nhặt đao, bởi vì lôi điện đó sau khi đánh rơi Ưng Đao nhưng không dừng lại, chuyển hướng về phía Sở Thiên.
A Mạt Kỳ ôm Sở Thiên né tránh, nhưng lôi điện lại chuyển hướng thêm một lần nữa – Cáp Địch Tư!
“A!!!” Cáp Địch Tư bị lôi điện đánh trúng kêu lên thảm thiết, “Tên khốn nào dám đánh ta, mau lăn ra đây!” Cô ta lại mắng lớn.
Tiếng leng keng vang lên không dứt, từng đạo lôi điện từ trên trời rơi xuống, vừa nhanh vừa mạnh, toàn bộ đều rơi lên cơ thể Cáp Địch Tư.
Sở Thiên thấy vậy trong lòng đầy kinh hãi, bởi hắn đã vận dụng tất cả thần lực cũng không nhìn ra được nguồn gốc của lôi điện này, chỉ thấy điện quang màu tím không ngừng phát sáng, liền sau đó Cáp Địch Tư lại hét lớn, đây là lực lượng gì? Tốc độ lại còn nhanh hơn thời gian thuận lưu của hắn gấp nhiều lần?
A Mạt Kỳ cũng không ngớt kinh hãi, bản mạng nguyên tố của hắn là lôi điện, nên hắn biết rõ hơn Sở Thiên, lôi điện từ trên trời rơi xuống không hề có dấu hiệu của thần lực, thuần túy là lôi điện tự nhiên, dùng lực lượng tự nhiên để đối địch với thần lực, ít nhất A Mạt Kỳ cũng biết rằng không biết bao giờ hắn mới là được như vậy.
“Tên đánh lén khốn nạn kia, ngươi mau lăn ra đây, đồ đê tiện, vô liêm sỉ!” tiếng gào théo của Cáp Địch Tư đã bị đứt quãng, nhưng cô ta vẫn không ngừng chửi rủa.
“ngươi dám mắng ta ư? Hừ!”
Mây đỏ trên bầu trời tụ lại, một điện quang mạnh mẽ bắn xuống, còn mạnh hơn những lần trước nhiều lần, xem ra tên kia đã bị tiếng chửi bới của Cáp Địch Tư chọc giận rồi.
Lần này Cáp Địch Tư không còn kêu la nữa, cơ thể cô ta không ngừng co rút, dường như đã sắp chết đến noi, miệng vẫn còn nói mấy lời yếu ớt: “Ta…ta sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!”
“Muốn giết ta ư? Ta nghĩ ngươi không cần tồn tại nữa rồi!”
Trước cổng Tiếp Nguyệt Tháp hiện ra một bóng người mờ ảo, là một người nữ, khoảng ba mươi tuổi, dung mạo cũng không kiều diễm lắm, bên ngoài cổng, dạ quang màu hồng đỏ chỉ có ở Huyết Luyện Ngục đang chiếu xuống, trên người bà ta khoác áo màu đen, cùng với mái tóc màu đen càng quái dị vạn phần.
Bà ta chậm rãi giơ tay lên, đang định thực hiện lời hứa để Cáp Địch Tư không còn tồn tại nữa.
“Đừng giết ta, ta sai rồi!” Cáp Địch Tư bất chấp cơ thể bị trọng thương, vội vàng bò dậy, quỳ rạp xuống đất, cầu xin, “Mẫu thân đại nhân, tha cho ta đi!”
Đại Địa Nữ Thần đang bị Sở Thiên giam giữ đột nhiên cũng hét lên, “Chủ nhân, cứu ta với!”
Lúc này, sau lưng mẫu thân của Cáp Địch Tư hiện ra một bóng người, đau đớn hô lớn: “Mau đến nghênh đón chủ nhân!”
Nữ thần Vận Mệnh Mã Ny!
Sở Thiên kinh ngạc, người giật day Mã Ny, lại là vợ của Sáng Thế phụ thần, mẹ của Ái Lệ Ti và Cáp Địch Tư, Sáng Thế mẫu thần! Cũng chính là nhạc mẫu đại nhân của Sở Thiên.
Thảo nào không ai nhớ đến bà ta, tự cổ chí kim, Sáng Thế mẫu thần vẫn sống sau cái bóng của Sáng thần, chưa ai từng thấy bà, chưa từng có ai nảy sinh xung đột gì với bà ta, bởi vậy một cường giả như vậy mới bị lãng quên.
Last edited by DoctorCrazy; 08-02-2011 at 08:26 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius