"Tiểu Vũ."
Khương Lan nhìn về phía Tần Vũ, trong mắt ẩn chút lo lắng. Lần này... không phải một hai đối thủ như trước, mà là Bát đại Thánh Hoàng cùng với hầu hết Thần Vương, ngoài ra còn có Tu La Thần Vương và Huyết Hải nữ vương. Một khi những người này liên thủ, có lẽ ngay cả Tần Vũ cũng không ngăn cản được.
"Yên tâm, Lan thúc." Tần Vũ nhẹ nhàng cười nói, "Bọn họ tới chỉ là hù dọa người khác, bất quá ta cũng không phải là kẻ ngốc muốn cùng bọn họ cứng đối cứng. Nếu quả là không cản nổi, lẽ nào ta không biết chạy trốn vào Tân vũ trụ?"
"Ha ha... "
Tần Đức, Tần Phong, Hầu Phí, Hắc Vũ một đám người bên cạnh kể cả Khương Lan không khỏi bật cười. Tần Vũ hắn có thể chạy trốn chỉ bằng một ý niệm trong đầu, bọn họ cũng an tâm.
"Phúc bá." Tần Vũ quay đầu hướng phía sau nhìn, lúc này Phúc bá lập tức đi tới.
"Người đi sắp xếp một chút, nên đóng cổng Mê Vụ thành cách li hoàn toàn với ngoại giới. Một khi có nguy hiểm ta liền có thể để Mê Vụ thành, kể cả Tử Huyền phủ đều di chuyển qua Tân vũ trụ." Tần Vũ bình thản cười nói.
Bên ngoài Mê Vụ thành được bảo vệ bởi một đại trận pháp không gian, một khi cửa thành đóng lại, cả Mê Vụ thành liền bị cách li với bên ngoài bởi đại trận, chỉ cần Tần Vũ muốn thì người bên trong Mê Vụ thành sẽ không hay không biết bị hắn chuyển tới Tân vũ trụ.
"Vâng, chủ nhân." Phúc Bá liền tuân mệnh.
"Tiểu Vũ, như vậy ta có thể an tâm, ta cũng đến Tân vũ trụ Tử Huyền tinh đây." Khương Lan quay nhìn Tần Vũ rồi sau đó liền trực tiếp hướng Tử Huyền phủ bay tới.
Đương nhiên Mê Vụ thành cũng có thông đạo đi tới Tân vũ trụ, nhưng muốn đi qua thông đạo đó cũng chỉ có Tần Vũ đồng ý mới có thể đi vào. Nếu không cho dù tới cửa thông đạo cũng không thể tiến vào Tân vũ trụ.
Nhìn Lan thúc rời đi, trong lòng Tần Vũ cũng cảm thấy thoả mãn.
"Cuối cùng đến hôm nay có thể giúp đỡ Lan thúc một chút.",từ rất lâu trong lòng Tần Vũ đối với Khương Lan tràn đầy cảm kích, chỉ là hắn vẫn không có cơ hội báo đáp, thế nhưng hôm nay cơ hội đã tới.
Không gian lực của Tân vũ trụ trực tiếp bao trùm cả Thần giới kể cả Thiên Tôn sơn. Tự nhiên chúng Thần Vương từ mỗi cái cất tay nhấc chân cho đến từng ánh mắt lời nói Tần Vũ hắn cũng biết được rõ ràng.
Bên ngoài phù điêu thông đạo, Bát đại Thánh Hoàng cùng hơn hai mươi vị Thần Vương, còn có Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương. Tất cả đều tụ tập tại nơi đây, mà chung quanh chúng Thần Vương cũng đều có bố trí cấm chế. Đáng tiếc cấm chế vẫn bị không gian lực của Tần Vũ xuyên qua được.
"Thật không ngờ Tu Lu Thần Vương ngươi cũng lại đứng bên ngoài cửa vào thông đạo." Tây cực Thánh Hoàng Thân Đồ Diêm cười lạnh nói.
"Lần trước, hình như ngươi chính đại quang minh thề, đối với linh bảo của Thiên Tôn sơn không có chút dã tâm, bây giờ xem ra, hừ hừ!" Mộc Khâm ánh mắt khó coi cười lạnh nói.
Mộc Khâm cùng Thân Đồ Diêm bọn họ đối với Tu La Thần Vương cực kỳ oán hận. Cũng vì Đông bắc Lâm Hải thành chỉ có hai đại Thần Vương, một Mộc Khâm một Mộc Xiển. Mà lúc trước, khi Thiên ấn xuất thế, Tu La Thần Vương đã giết chết tám vị Thần Vương, trong đó có bốn vị thuộc Bát đại thần tộc là Thân Đồ Ngũ, Mộc Xiển, Đoan Mộc Lưu, Thang Liễu. Hôm nay Đông bắc Lâm Hải thành chỉ còn lại một vị Thánh Hoàng, Tây cực Diệm Sơn cũng chỉ còn hai vị. Đương nhiên Mộc Khâm cùng Thân Đồ Diêm trong lòng còn oán hận không thôi.
"Ha ha, ta không có nói sẽ không tham gia tranh đoạt Hậu thổ ấn cùng Vạn Dân ấn, chỉ là nói sẽ không bước vào Thiên Tôn sơn mà thôi." Tu La Thần Vương trong lòng cũng rõ ràng hai người này không có việc gì thành ra nhiễu sự.
"Tốt lắm, nào các vị... chúng ta bàn bạc một chút." Chu Hoắc nói.
Trong chốc lát, chúng Thần Vương bắt đầu dừng thảo luận, tập trung nhìn về phía Chu Hoắc.
Bên cạnh Chu Hoắc, Khương Phạm sắc mặt có chút tái nhợt, vừa rồi trong lúc giao thủ tranh đoạt Hậu thổ ấn cũng có không ít cao thủ bị thương, Khương Phạm với một số Thần Vương đều là thụ thương dưới tay Khương Lan, còn lại Đoan Mộc Vân, Hoàn Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng thụ thương dưới tay Tử vong Thần Vương 'Tả Thu Lâm'.
Tam đại Thánh Hoàng chỉ với một chiêu linh hồn đã bị thương tổn, bình thường mà dưỡng thương không mất hơn ngàn năm hồi phục thì cũng không xong, mà thời khắc quan trọng này bọn họ cũng chỉ có thể dùng đan dược trân quý chữa trị linh hồn.
"Trước khi nói về Hậu thổ ấn, ta muốn hỏi Tu La Thần Vương ngươi Khương Lan làm thế nào lại có thể trốn thoát khỏi tay ngươi?" Chu Hoắc nhìn về phía Tu La Thần Vương.
"Nói đi." Tu La Thần Vương bình thản cười nói.
Chu Hoắc nghi hoặc nói :"Tu La Thần Vương, ngươi canh chừng tại ngoài cửa phủ điêu thông đạo, với thực lực của ngươi tin rằng giữ hắn lại không khó, thế nhưng Khương Lan hắn lại có thể thoát được? Ngươi có thể nói cho chúng ta biết tại sao ?"
"Tần Vũ!"
Tu La Thần Vương lạnh nhạt nói.
"Tại thời điểm mấu chốt Tần Vũ ra tay cản trở ta để bọn Khương Lan trốn thoát."
Chu Hoắc vừa nghe 'Tần Vũ' trong mắt không khỏi phát xuất một tia băng lạnh, ngay cả Chu Nhiên phía sau nắm tay không khỏi càng bóp chặt hơn, sát ý trong mắt không kiềm chế được.
Lôi Phạt thành cùng Tần Vũ, cừu oán quá lớn.
Trong trận chiến trước, khi mà Thiên Tôn sơn phủ xuống, Tần Vũ đã giết chết Chu Vô Luyến, Chu Thông. Thực lực Lôi Phạt thành giảm hẳn, thanh thế cũng giảm đi, ngay cả địa vị cũng không được như trước.
"Giết cha ta cùng nhị bá." Chu Nhiên trong lòng không khỏi tràn đầy sát ý. Nhưng mà nghĩ đến thực lực của Tần Vũ, Chu Nhiên hắn liền cảm thấy vô lực. Thực lực của hắn cùng Tần Vũ chênh lệch quá lớn, đừng nói hắn mà ngay cả Thánh Hoàng cũng chưa phải là đối thủ của Tần Vũ, hắn làm thế nào mới có thể báo thù?
"Muốn báo thù, ngoại trừ trông chờ ông nội mình ra tay cũng chỉ còn có thể dựa vào chúng Thần Vương ở đây mà thôi." ánh mắt Chu Nhiên khẽ liếc xung quanh. Bát đại Thánh Hoàng, Tu La Thần Vương toàn bộ đều ở đây, một khi những người này liên thủ, muốn giết Tần Vũ cũng không khó.
Chu Hoắc cùng Chu Nhiên nhìn nhau, thần thức cùng trao đổi trong chốc lát.
"Tất cả chúng ta đều biết Khương Lan, Dịch Phong cùng với... nữ tử thần bí kia đều cùng Tần Vũ có quan hệ. Mặc dù bây giờ chúng ta không biết Khương Lan ở nơi nào, nhưng đến Mê Vụ thành tìm Tần Vũ... tuyệt đối là biện pháp tốt nhất." Chu Hoắc bình thản nói.
Thánh Hoàng cùng chúng Thần Vương suy nghĩ một chút không khỏi gật đầu thừa nhận. Bất kể Khương Lan ở nơi nào, bọn họ muốn đối phó với hắn tốt nhất nên chuẩn bị ứng phó Tần Vũ. Hơn nữa, bây giờ Khương Lan ở nơi nào bọn họ cũng không thể xác định, chỉ có đến Mê Vụ thành tìm Tần Vũ, bọn họ ngoại trừ cách này cũng không còn biện pháp nào nữa.
"Tần Vũ thực lực rất mạnh, chúng ta nếu như cứ thế mà đến, e rằng chỉ một kích công phá thì đã hỗn loạn mất." Tầm Ngôn Thần Vương Song Vực đảo lạnh nhạt nói.
"Mọi người thực lực có mạnh có yếu, sắp xếp một chút vẫn tốt hơn. Hơn nữa trận đánh vừa rồi cũng có không ít Thần Vương và Thánh Hoàng đều bị thương, nên ở trạng thái tốt nhất rồi mới giao thủ với Tần Vũ, nếu không có linh đan chữa trị linh hồn có thể tìm mượn người khác." Tầm Ngôn Thần Vương vừa nói ra hầu hết Thần Vương cùng Khương Phạm bọn họ đều đồng tình.
Một đám Thần Vương không đoàn kết, đối mặt Khương Lan còn có thể truy đuổi, nhưng gặp Tần Vũ không chừng cả đám bị Tần Vũ tru sát từng người một.
Chu Hoắc từ phía sau Chu Nhiên bước lên nói :"Hiện giờ chúng ta có tám đại Thánh Hoàng, 25 vị Thần Vương, còn có Tu La Thần Vương. Một mình Tu La Thần Vương cũng đủ đối phó với Tần Vũ, Bát đại Thánh Hoàng liên thủ càng lợi hại hơn. Hai mươi lăm vị Thần Vương hoàn toàn có thể bố trí thành hai đại trận, mười sáu người liền thành 'Tứ Tượng Huyễn Ngự trận', chín người còn lại có thể sắp xếp... "
"Trò cười." Huyết yêu nữ vương Huyết Yêu sơn nở nụ cười "Tạo thành đại trận? Ta nghĩ cùng với các ngươi Bát đại Thánh Hoàng bố trí đại trận, nói không chừng... một khi không cẩn thận ngược lại bị người ta sát hại."
"Ta cũng không đồng ý." Huyết Hải nữ vương nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, "Đoạt được Hậu thổ ấn hay không phải trông chờ vào bản lãnh của từng người."
Tại Tử Huyền phủ, Tần Vũ nhắm mắt lại thông qua không gian lực của Tân vũ trụ chú ý lắng nghe chúng Thần Vương đang bàn luận. Cuối cùng Chu Nhiên, Chu Hoắc, Khương Phạm bọn họ cũng bắt đầu thống nhất kế hoạch.
"Giờ đến lượt ta." ánh mắt Tần Vũ mở ra rồi sau đó đứng lên. Bên cạnh hắn, Khương Lập cùng một vài nữ tử đang cười nói.
"Vũ ca." Khương Lập nghi hoặc nhìn về phía Tần Vũ.
"Lập nhi, ta ra ngoài xem sao, nàng cứ ở đây." Tần Vũ dặn dò xong liền trực tiếp biến mất.
******
Bên ngoài Mê Vụ thành, mây mù vô tận. Giữa một đám mây bay, bên cạnh một cái bàn, Tần Vũ đang ngồi thong thả uống rượu.
"Hô!" một cỗ năng lượng mênh mông theo tiếng thét từ xa mà đến.
Mây mù chung quanh Tần Vũ lập tức tiêu tán. Nhất thời trong phạm vi ngàn dặm bầu trời trở nên trong xanh, chỉ là trong mênh mông năng lượng đó, trên người Tần Vũ ngay cả một cọng tóc cũng không có chút bị ảnh hưởng.
Hơn ba mươi nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt Tần Vũ. Bát đại Thánh Hoàng, Tu la Thần Vương, Huyết Hải nữ vương dẫn một nhóm Thần Vương đều hết sức kinh ngạc nhìn Tần Vũ đang thản nhiên uống rượu.
Tần Vũ ngẩng đầu thoáng nhìn qua chúng Thần Vương.
"Sao bây giờ mới đến?" nói xong thân mình liền đứng dậy, "Bình rượu này ta đã uống xong hết rồi, hơn nữa trước đó đã phải ngồi chơi trong phủ đệ một thời gian, các ngươi tốc độ thật là quá chậm mà."
Tần Vũ bình thản cười, ánh mắt lơ đãng nhìn qua chúng Thần Vương.
"Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương."
Ánh mắt Tần Vũ thoáng ngừng lại một chút trên hai người, dù sao cũng chỉ có hai người này khiến Tần Vũ có chút kiêng kị. Đương nhiên Bát đại Thánh Hoàng liên thủ cũng rất kinh khủng.
"Tần Vũ, mau bảo Khương Lan giao Hậu thổ ấn ra đây. Ngươi không đến Thiên Tôn sơn lại ngồi đây mê muội, chẳng lẽ không muốn sống nữa?" Chu Hoắc lạnh lùng nói.
Chu Hoắc đối với Tần Vũ oán hận vô cùng, nhưng giờ phút này hắn thật sự không sợ Tần Vũ.
"Buộc Lan thúc ta giao ra Hậu thổ ấn, thật buồn cười! Ta muốn hỏi các ngươi, lần trước Thiên ấn xuất thế do Tu La Thần Vương đoạt được, vì sao các ngươi không buộc hắn giao ra Thiên ấn? Phải chăng các ngươi nhận thấy có thể khi phụ Lan thúc ta, khi phụ Tần Vũ ta?" trong mắt Tần Vũ quang mang chợt loé, hồ rượu trong tay nhất thời bị ép thành bụi phấn.
Tu La Thần Vương cười cười nói "Tần Vũ, ta tìm được Thiên ấn, rồi sau đó đã thề sẽ không bước vào Thiên Tôn sơn một bước, bây giờ mới... "
"Lan thúc hắn cũng có thể thề, sẽ không bước vào Thiên Tôn sơn dù chỉ một bước." Tần Vũ ngắt lời Tu La Thần Vương, sau đó ánh mắt quét về phía Bát đại Thánh Hoàng, "Lan thúc ta nếu cũng thề như vậy, các ngươi sẽ nguyện ý buông tha cho hắn?"
Bát đại Thánh Hoàng trong lòng thoáng rúng động.
"Tần Vũ."
Chu Hoắc chỉ vào Tần Vũ quát.
"Hôm nay, Bát đại Thánh Hoàng, Tu La Thần Vương còn có hầu hết Thần Vương tề tựu nơi đây. Nhưng ngươi một chút thành ý cũng không có, lại còn buông lời giảo hoạt."
"Hừ, bây giờ, đa số Thần Vương đều ở đây, đều muốn thấy được Hậu thổ ấn, ngươi bảo Khương Lan mang ra thì mọi chuyện đều tốt đẹp, còn nếu không... "
Chu Nhiên vừa dứt lời Bát đại Thần Vương đều khẽ động, tựa hồ chuẩn bị liên thủ ra tay. Ngay cả Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương cũng trừng mắt nhìn Tần Vũ.
"Nếu không? Ngươi nói cho ta nghe, 'nếu không' nghĩa là sao?" Tần Vũ nhìn Chu Nhiên, "Ngươi uy hiếp ta?"
Trước đó Tần Vũ đã dùng không gian lực của Tân vũ trụ quan sát chúng Thần Vương, Chu Nhiên hắn vẫn đang cố gắng liên hợp chúng Thần Vương. Hiển nhiên, Chu Nhiên đối với Tần Vũ trong lòng oán hận không dứt.
Chu Nhiên trong mắt đầy vẻ tức giận, sát ý tỏa ra :"Uy hiếp ngươi thì làm sao... "
"Đống kết không gian!"
Không gian trong phạm vi ngàn dặm lập tức đông cứng lại
"Hưu!"
Hầu như cùng một lúc Tần Vũ cũng thi triển đống kết không gian, hơn nữa trực tiếp thuấn di đến bên cạnh Chu Nhiên, Tàn Tuyết thần thương trong tay nhanh chư chớp đâm tới, tốc độ nhanh đến kinh người.
"Chết tiệt."
Chu Hoắc cùng chúng Thánh Hoàng đều nổi giận.
Chu Nhiên muốn thuấn di chạy trốn nhưng hắn không thể nào thuấn di được, làm thế nào có thể né tránh một thương này của Tần Vũ? Trong tay Chu Hoắc liền xuất ra một Hắc sắc trường tiên hướng trường thương Tần Vũ quấn lấy. Huyền Hoàng chi khí bên ngoài Tàn Tuyết Thần Vương thoáng chút chấn động, Hắc sắc trường tiên lập tức bị đánh tan, Tàn Tuyết trường thương đâm thẳng vào lồng ngực Chu Nhiên, kình khí mạnh mẽ liền trực tiếp công thẳng vào óc Chu Nhiên.
"Bồng!"
Đầu Chu Nhiên lập tức vỡ toang, chết ngay tại trận.
"Ta không thích bị người khác uy hiếp." Tần Vũ trong tay cầm Tàn Tuyết thần thương, ánh mắt đảo qua chúng Thần Vương.
Chúng Thần Vương phát hiện chính mình không thể thuấn di nhưng Tần Vũ lại có thể thuấn di, đáy lòng không khỏi bắt đầu kinh hãi.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:13 AM.
"Hô!"
Tất cả Thần Vương đều thất kinh, như tia chớp cực nhanh lùi lại phía sau vài trăm thước. Tại đây, tất cả Thần Vương, kể cả tám đại Thánh Hoàng đều cách xa Tần Vũ một quãng.
"Tần Vũ, ngươi... ngươi... " Chu Hoắc giận dữ chỉ thẳng vào Tần Vũ.
Chu Nhiên đã chết. Từ hôm nay trở đi, Lôi Phạt thành của hắn cũng chỉ có một đơn độc một vị Thánh Hoàng. Ngoại trừ Chu Hoắc hắn không còn lấy một Thần Vương nào nữa.
Lúc trước cũng chính là Tần Vũ đã giết chết Chu Vô Luyến cùng Chu Thông, hắn Chu Hoắc sao có thể không oán hận Tần Vũ, mà cừu hận chính là đã khắc sâu vào tâm linh.
"Sao nào? Tây Bắc Thánh Hoàng, ngươi hình như có chuyện gì muốn nói với ta thì phải?" Tần Vũ cười nhẹ nhìn Chu Hoắc.
Trong tay hắn Tàn Tuyết thần thương vẫn nắm chặt, phảng phất có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Chu Hoắc tay chỉ thẳng Tần Vũ, môi thoáng động đậy vài cái nhưng vẫn không nói nên lời .
Giờ phút này hơn ba mươi vị Thần Vương trong lòng đều minh bạch, thực lực Thần Vương bình thường đều là tương đối sợ hãi Tần Vũ, dưới trạng thái 'Không gian Đống kết' trừ Tần Vũ có thể thuấn di, còn lại tất cả Thần Vương căn bản đều vô pháp thuấn di, chỉ nội điểm này, hắn đã nắm giữ hết quyền chủ động.
Tại nơi này, trong suy nghĩ của mọi người, ngoại trừ Tu La Thần Vương La Phàm, không còn có một Thần Vương nào có thể trực tiếp đối chọi với Tần Vũ. Dù sao bọn họ cũng không hiểu được thực lực thật sự của Huyết Hải nữ vương, bởi vì lúc trước bên trong Thiên Tôn sơn địa Huyết Hải nữ vương căn bản không kịp thi triển 'Thời gian Tĩnh chi' là đã bị Dịch Phong vây khốn rồi.
Ánh mắt Tần Vũ đảo qua chúng Thần Vương, trên mặt không khỏi hiện lên chút đùa cợt.
Hết thảy mọi người trong lòng đều có suy nghĩ giống nhau. Giả sử ngay từ đầu chính mình là Chu Nhiên, rồi đột nhiên bị đột kích như vậy, cái cảm giác... sinh mạng của mình lại không nằm trong tay mình không khỏi khiến mọi người từ đáy lòng có chút sợ hãi. Thật là bá đạo!
"Bây giờ mới thực sự phiền toái đây. Đúng là Tu La Thần Vương cùng Huyết Hải nữ vương đều có thể thi triển 'Thời gian Tĩnh chi', một khi mà bọn họ thi triển ta liền không thể hành động... hơn nữa tám đại Thánh Hoàng liên thủ lực công kích cũng cực kỳ kinh khủng." Tần Vũ cũng cảm thấy đầy áp lực.
Nếu Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương cùng tám đại Thánh Hoàng liên thủ, hắn chỉ có thể chọn lựa thuấn di đào thoát.
"Tần Vũ!"
Thanh âm Huyết Hải nữ vương vang lên trong đầu Tần Vũ, hắn không khỏi nhìn về phía Huyết Hải nữ vương. Hai người nhìn nhau một lát, trên mặt Huyết Hải nữ vương xuất hiện một tia nụ cười.
"Tần Vũ, bây giờ đã quá rõ ràng, bát đại Thánh Hoàng một khi liên thủ căn bản ngươi không thể đối địch, nhưng lại có Tu La Thần Vương, đồng thời còn có ta... Tần Vũ, ngươi chắc thua không phải nghi ngờ gì nữa." thanh âm Huyết Hải nữ vương không khỏi có chút hưng phấn.
Ánh mắt Tần Vũ từ trên mình Huyết Hải nữ vương chuyển sang nhìn bát đại Thánh Hoàng đứng ở hàng đầu, nhưng sự chú ý lại đặt trên người Tu La Thần Vương cùng Huyết Hải nữ vương. Đồng thời cùng Huyết Hải nữ vương truyền âm.
"Huyết Hải nữ vương, thực lực của ta ngươi phải hiểu rất rõ ràng chứ, đúng như ngươi nói, ta một người, căn bản không có khả năng đối chọi với nhiều người như vậy. Đặc biệt trong đó còn có ngươi cùng Tu La Thần Vương, chỉ là ngươi phải hiểu được, ta đánh không lại các ngươi ta có thể chạy, dưới tình huống 'Đống kết không gian' các ngươi đều không thể thuấn di, nhưng ta thì có thể! Như thế ta liền không thể thua được, Huyết Hải nữ vương ngươi không nghĩ như vậy sao?"
Huyết Hải nữ vương thân mình cứng lại không khỏi nghiến răng, ánh mắt cũng trở nên âm lạnh, trong lòng thầm mắng :"Tần Vũ, hắn như thế nào lại có thể thuấn di dưới tình huống 'Không gian Đống kết' ? Tất cả mọi người cũng chỉ có hắn mới có thể thuấn di, chưa đánh mà đã thấy không thể thất bại.
Tần Vũ nhìn thấy vẻ mặt Huyết Hải nữ vương không khỏi mỉm cười.
"Tần Vũ, bảo Khương Lan giao ra Hậu thổ ấn, thật sự ta không muốn phải động thủ đối với ngươi, hy vọng ngươi không nên bức bách ta." Thanh âm Tu La Thần Vương vang lên trong đầu Tần Vũ.
Tần Vũ hướng Tu La Thần Vương nhìn lại, giờ phút này ánh mắt Tu La Thần Vương đang lấp lánh nhìn sang Tần Vũ.
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên -"Tần Vũ, trước mặt chúng Thần Vương thế nhưng ngươi dám giết chết Chu Nhiên, không thèm để ai lọt vào mắt, chẳng lẽ ngươi nghĩ một mình ngươi có thể đối địch với chúng ta?"
Khương Phạm trong mắt ngời ngời tinh quang, cả người tràn ngập một cỗ khí thế áp bức, "Tần Vũ, bảo Khương Lan giao ra Hậu thổ ấn chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng, nếu không... "
Bát đại Thánh Hoàng tựa như tâm linh tương thông, tám người tức thì hình thành một toà đại trận huyền ảo.
Tám viên Bổn nguyên linh châu phát ra quang mang chói mắt, các màu sắc vũ trụ bổn nguyên lực bắt đầu không ngừng hoán chuyển dung hợp bỗ trợ lẫn nhau, hơi thở kinh khủng từ trên người bát đại Thánh Hoàng phát tán ra.
Tần Vũ trong lòng căng thẳng.
"Bát đại Thánh Hoàng liên thủ, ngay cả Tu La Thần Vương cũng không phải là đối thủ. Một chiêu 'Nhất khí Bát nguyên' uy lực kinh người."
Tần Vũ vẫn nhớ rõ khung cảnh lúc trước Lôi Phạt Thiên Tôn thi triển 'Nhất khí Bát nguyên', tuyệt đối có thể hủy diệt Mê Vụ thành. Nếu chính hắn mặt đối mặt, tuyệt đối không thể kháng cự mà chỉ có thể trốn tránh.
"Ha ha... "
Tần Vũ đột nhiên ngửa mặt lên tời cười to, đem bát đại Thánh Hoàng trước mắt xem như không có tồn tại. Sau đó hắn ngưng cười nhìn về phía bọn Khương Phạm Bát đại Thánh Hoàng nói :"Bát đại Thánh Hoàng, hừ, Nhất khí bát nguyên của các ngươi uy lực quả kinh người. Bất quá, muốn uy hiếp ta, ha ha... nằm mơ."
"Muốn động thủ thì đến đây."
Sương mù tại Mê Vụ đầm dần dần hướng Tần Vũ tụ tập bay đến. Chính giữa vô tận sương mù Tần Vũ lăng không đứng cầm trong tay Tàn Tuyết thần thương, bình thản đối mặt Bát đại Thánh Hoàng cầm đầu chúng Thần Vương.
"Ta nhắc nhở các ngươi một chút, khi các ngươi ra tay cũng chính là lúc ta toàn lực xuất thủ! Ta cũng muốn xem xem là các ngươi giết ta trước hay là ta... giết các ngươi trước!"
Tần Vũ cầm trong tay Tàn Tuyết thần thương, thân hình đột nhiên biến ảo, một biến thành hai. Thanh bào Tần Vũ, Hắc bào Tần Vũ đứng sánh vai, Thanh bào Tần Vũ lập tức thuấn di biến mất rồi trực tiếp xuất hiện phía sau các Bát đại Thánh Hoàng vài trăm bước.
Thanh bào Tần Vũ, Hắc bào Tần Vũ lăng không đứng hai bên, ở giữa là Bát đại Thánh Hoàng.
Khương Phạm, Chu Hoắc, Đoan Mộc Vân, Thân Đồ Diêm bọn người thoáng chút chần chừ.
"Khương Phạm huynh, Tần Vũ hắn có thể thuấn di, chúng ta không thể thuấn di. Nếu thật sự cùng Tần Vũ cứ thế đánh tới, cho dù Nhất khí Bát nguyên có thể truy tung đối thủ nhưng phía chúng ta tổn thất nhất định rất lớn." Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền âm.
Bát đại Thánh Hoàng ánh mắt trao đổi trao đổi qua lại, thời khắc nào trở nên lúng ta lúng túng, không thể... quả quyết.
********
Trong khi Tần Vũ cùng Bát đại Thánh Hoàng, Tu La Thần Vương, Huyết Hải Thần Vương đang giằng co thì tại Tân vũ trụ Tử Huyền tinh cầu Khương Lan đang ngồi khoanh chân lẳng lặng tu luyện trên tầng giữa một tòa cung điện tại Đông Lam sơn.
Giữa tòa cung điện mới này thời gian gia tốc mười vạn lần.
Tần Vũ tại Tử Huyền tinh cùng chúng Thần Vương tranh đấu trong chốc lát cũng đã qua hai ba canh giờ. Hai ba canh giờ đối với Khương Lan tu luyện tại cung điện cũng đã qua hai ba mươi vạn canh giờ, đó là đã hơn mười năm.
Hơn mười năm tĩnh tu này đối với Khương Lan mà nói có tiến bộ cực kỳ lớn.
Thiên ấn miêu tả 'Thời gian gia tốc' nhiều nhất, kế đến là 'Thời gian tĩnh chi', còn lại 'Thời gian đảo thối' nội dung rất thưa thớt. 'Thời gian đảo thối' miêu tả nhiều nhất ở Vạn Dân ấn, còn Thời gian gia tốc, Thời gian tĩnh chi thật ra được nhắc đến rất thưa thớt.
Nhưng cho dù có được Vạn Dân ấn muốn lĩnh ngộ 'Thời gian đảo thối' cũng cực kỳ gian nan. Bởi vì nội dung 'Thời gian đảo thối' trong Vạn Dân ấn khiếm khuyết mất hai phần quan trọng, hai phần này lại được giấu ở Thiên ấn và Hậu Thổ ấn. Thiếu mất hai phần này, muốn lĩnh ngộ 'Thời gian đảo thối' quả là rất khó khăn.
Thiên ấn ẩn chứa nội dung 'Thời gian đảo thối' rất thưa thớt, cũng vì vậy mà Tu La Thần Vương La Phàm tham tu nhiều... năm như vậy cơ hồ không có tiến bộ gì về Thời gian pháp tắc, dù sao hắn cũng chỉ tìm được Thiên ấn.
Mà Khương Lan chính là có trong tay Hậu Thổ ấn !
Bản thân Khương Lan đối với Thời gian phép tắc, về phương diện Thời gian gia tốc lĩnh ngộ đã sớm đạt tới cực hạn, đối với 'Thời gian tĩnh chi' cũng có chút mơ hồ nhận biết, chỉ là vẫn còn chút khiếm khuyết.
Cuối cùng cũng lĩnh ngộ được, Hậu Thổ ấn sở hữu nội dung về 'Thời gian tĩnh chi' nhiều nhất. Giờ phút này Khương Lan giống như một lữ khách đói khát trong sa mạc phát hiện được bình nguyên ốc đảo xanh tươi đầy nước, lập tức không ngừng lĩnh ngộ.
Giờ phút này Khương Lan hoàn toàn đắm chìm trong thế giới Thời gian phép tắc. Thời gian trôi qua như thế nào căn bản hắn không có chú ý đến.
Khương Lan cả người nhẹ run lên một cái, lập tức hai mắt mở ra, trên mặt trông như có vẻ cười, lại như là sầu khốc.
"Thời gian tĩnh chi, Thời gian tĩnh chi... hôm nay ta có thể làm đông cứng thời gian, nhưng vẫn không thể làm cho thời gian đoàn tụ của A Mi với ta dừng lại." Khương Lan vẻ mặt tràn đầy mất mát.
Trước đây Khương Lan hắn đối với Thời gian tĩnh chi nhận thức còn mơ mơ hồ hồ, một khi đột phá qua được một tầng, đối với Thời gian tĩnh chi hắn liền hoàn toàn thông suốt. Có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy, đối với thành tựu trước đó ** nhiên rất có quan hệ.
Chỉ là...
Mặc dù lĩnh ngộ Thời gian tĩnh chi, nhưng trong lòng Khương Lan không có một chút nào vui mừng.
Giờ phút này trong lòng Khương Lan không ngừng hiện lên khung cảnh được cùng Tả Thu Mi tại một nơi, khi thì hắn cười cười như điên dại, lúc thì thở dài một cách thê lương...
Hắn chỉ muốn làm cho thời gian năm đó ngừng lại, chỉ muốn quay ngược lại thời gian năm đó cùng Tả Thu Mi xum họp, khiến cho cuộc sống hạnh phúc kia vĩnh viễn dừng lại, khiến cho khung cảnh hạnh phúc đó trở thành vĩnh hằng.
Nhưng... hoàn toàn không có khả năng đó. Chân linh Tả Thu Mi đã tan vỡ, cho dù là Thiên Tôn thi triển Thời gian đảo thối, cũng không thể làm cho Tả Thu Mi sống lại.
Khương Lan nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng của Tả Thu Mi- hai giọt nước mắt kia giống như trân châu, xẹt qua khoảng không, xẹt qua không gian. Một giọt dung nhập trong cơ thể Khương Lập, một giọt xuyên qua không gian, trải qua mấy năm, cuối cùng tiến vào Nhân gian giới dung nhập vào cơ thể một thiếu niên Nhân loại bình thường.
"Tiểu Vũ. Phải, Tiểu Vũ đang ở bên ngoài điện cùng Thần Vương bọn họ tranh đấu!"
Khương Lan đột nhiên tỉnh lại, hắn hoàn toàn nhớ lại mọi việc hiện tại.
"Hô." Khương Lan nhanh chóng đứng dậy.
Sau khi lĩnh ngộ 'Thời gian tĩnh chi' Khương Lan cũng không có ham muốn tiếp tục tìm hiểu 'Thời gian đảo thối', cũng vì 'Thời gian đảo thối' trong Hậu Thổ ấn nội dung quá ít, hơn nữa... bây giờ Tần Vũ đang ở bên ngoài điện giúp hắn đối địch với rất nhiều Thần Vương.
Lúc trước, Khương Lan hắn chỉ có thể đối chọi với một hai Thánh Hoàng. Nếu đối mặt với nhiều Thần Vương căn bản không thể kháng cự, nhưng hôm nay hắn đã có thực lực kinh người.
Sở hữu Nhất lưu Hồng Mông linh bảo, sở hữu thần thông 'Thời gian tĩnh chi', hôm nay Khương lan chính là một vị 'tân Tu La Thần Vương', so với chính Tu La Thần Vương, thực lực chỉ có hơn chứ không kém.
"Hy vọng là còn kịp!"
"Hưu!"
Khương Lan lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay đến hướng Tần Vũ cùng chúng Thần Vương. Tòa cung điện này Tần Vũ cũng vì hắn mà kiến tạo, từ đây dọc theo thông đạo là về đến Huyền Tử phủ.
******
Bất kể là Tu La Thần Vương, hay Huyết Hải nữ vương mỗi khi đối mặt Tần Vũ đều cảm thấy một chút cũng không ổn, cuối cùng cũng động nộ. Mặc dù úy kỵ Tần Vũ, nhưng khi mọi người liên thủ cũng có đủ tin tưởng.
"La Phàm huynh, chuẩn bị tốt lắm" Khương Phạm thần thức trực tiếp truyền âm.
Thời khắc này Bát đại Thánh Hoàng cùng Tu La Thần Vương đã bí mật kết thành đồng minh, quyết định chuẩn bị ra tay. Bát đại Thánh Hoàng không có mời Huyết Hải nữ vương bởi vì bọn họ không biết đến sự lợi hại của Huyết Hải nữ vương.
Chính Huyết Hải nữ vương cũng không có nói ra, nhưng Tần Vũ hắn vẫn phải cẩn thận lưu ý đến Huyết Hải nữ vương.
"Ha ha... " Tần Vũ cười phá lên, đồng thời ẩn chứa một chút điên cuồng, ánh mắt Tần Vũ quét về chúng Thần Vương, trong mắt phảng phất một màu đỏ của máu.
"Đã lâu không có phóng tay chém giết một phen, nào đến đây !"
Tần Vũ cầm trên tay Tàn Tuyết thần thương, đối mặt chúng Thần Vương không chút sợ hãi.
Bát đại Thánh Hoàng, Tu La Thần Vương một đám người trong lòng đều cực kỳ cẩn thận.
Trong khi đó một cổ bạo khí phi hành cực nhanh khiến không gian không ngừng chấn động truyền đến.
Một bóng người phía xa xa hướng Tử Huyền phủ bay tới cực nhanh.
Tần Vũ nghi hoặc quay đầu lại nhìn rõ người mới đến, trong lòng hắn không khỏi tự hỏi :"Lan thúc?"
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:13 AM.
Khương Lan mặc một bộ thanh sam, chân đạp La Vũ đao hướng phía Tần Vũ cùng chúng Thần Vương cực nhanh bay tới
"Là Khương Lan !"
Trong Bát đại Thánh Hoàng, Hoàng Phủ Lưu Hương là người đầu tiên kinh ngạc la lên, nhất thời sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Khương Lan.
"Chính là Khương Lan, không ngờ hắn còn dám quay trở lại."
Đoan Mộc Vân trong mắt có chút kinh hãi. Nhưng, Tu La Thần Vương 'La Phàm' cùng Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' đều sáng ngời ánh mắt, trong lòng không khỏi nảy sinh dục vọng. Nếu đối phó với Khương Lan, hai người bọn họ có đủ tin tưởng.
Khương Lan bay đến bên cạnh Tần Vũ, hướng Tần Vũ cười cười rồi thong thả gật đầu :"Tiểu Vũ."
Trong lòng Tần Vũ vẫn có chút nghi hoặc không hiểu được, lẽ ra Lan thúc phải ở tại Tân vũ trụ tu luyện mới đúng, làm sao chỉ trong chốc lát đã đến đây?
Bất kể là Tần Vũ hay là chúng Thần Vương, bọn họ đều cảm thấy từ lúc tranh đoạt 'Hậu Thổ ấn' bên trong Thiên Tôn sơn đến bây giờ cũng chỉ là nữa ngày mà thôi, cho dù Khương Lan thực tế tu luyện hơn mười năm, nhưng trong suy nghĩ của Tần Vũ dù tu luyện hơn mười năm thực lực Lan thúc cũng không thể nhanh chóng tăng vọt được.
"Khương Lan, ngươi mau mau đem Hậu Thổ ấn ra đây!" Đoan Mộc Vân là người đầu tiên quát lên.
Bất kể là Đoan Mộc Vân, hay Khương Phạm, hai người bọn họ đều thuộc loại người... có dã tâm, nếu không bọn họ cũng không chiếm cứ một phương thế lực tại Thần giới nhiều năm tranh đấu. Đoan Mộc Vân và Khương Phạm đều muốn trở thành Thiên Tôn, đương nhiên thấy một trong ba ấn Hậu Thổ ấn cũng là rất muốn chiếm đoạt.
"Nhị đệ, mang Hậu Thổ ấn giao ra đây. Bằng không chỉ tự hại mình hại người!" Khương Phạm nghiêm nét mặt nói.
Khương Lan nhìn đại ca mình 'Khương Phạm', rồi liếc mắt về phía Chu Hoắc, Đoan Mộc Vân các Thánh Hoàng đột nhiên nhớ đến chuyện cũ. Khung cảnh năm nào các đại Thánh Hoàng hợp lực giết chết Tả Thu Mi, hôm nay cảnh tượng có phần giống trước, thậm chí áp lực còn gia tăng.
"Nói ta giao ra Hậu Thổ ấn ư, không thể có chuyện đó." Khương Lan lạnh nhạt nói.
"Khương Lan, hôm nay ngươi không muốn giao cũng phải giao!" Tu La Thần Vương 'La Phàm' lạnh lùng nói đồng thời trong tay liền xuất hiện một thanh huyết thước, đúng là huyết thước 'Đoạn mệnh'.
"Ngươi đã đến đây rồi cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy." Huyết Hải nữ vương cũng cười lạnh nói.
Chỉ thấy hầu hết Thần Vương ánh mắt ẩn hiện sát khí, vì bây giờ bọn họ cũng có đủ tin tưởng, đối phó Tần Vũ bọn họ không có một điểm nắm chắc, nhưng mà Khương Lan... khi mà mọi người liên thủ Khương Lan có ba đầu sáu tay cũng vẫn chết như thường.
"Hô!"
Hai cổ khí thế sắc bén đột nhiên từ hai hướng phóng đến. Bát đại Thánh Hoàng, Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương bọn họ lúc này mới nhớ ra phía trước là hắc bào Tần Vũ, cùng với thanh bào Tần Vũ phía sau.
"Muốn giết Lan thúc ta? Hừ, phải xem các ngươi... còn mạng hay không đã."
Tần Vũ lạnh lùng nói, trong tay Tàn Tuyết thần thương rung động liền sắp sửa ra tay, nhưng Khương Lan bên cạnh lại chặn hắn lại. Tần Vũ ngẩn ra, trong lòng tràn đầy vẻ khó hiểu. Lan thúc vì sao lại ngăn mình lại ?
Tần Vũ quay đầu nhìn về phía Khương Lan, Khương Lan mỉm cười nói :"Tiểu Vũ, bọn họ mong chờ ta quay lại, cũng nên để cho ta tiếp đón bọn họ chứ."
"Lan thúc, chỉ một mình người sao?" Tần Vũ khiếp sợ.
Nhưng không chỉ có Tần Vũ, ngay cả chúng Thần Vương xa xa nghe thế cũng không khỏi cảm thấy bực bội, khó hiểu. Thực lực của Khương Lan bọn họ cũng đều thấy qua, bọn họ cũng thừa nhận Khương Lan thực lực mạnh nhưng cũng chỉ tương đương một hai Thánh Hoàng, nếu phải đối mặt với nhiều Thần Vương thế này chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Tên Khương Lan này, không phải đang muốn tìm chết sao? Không ít Thần Vương đều cảm thấy nghi hoặc nhìn Khương Lan.
Ngay lập tức Khương Lan dùng thần thức truyền âm nói :"Tiểu Vũ, các ngươi bên ngoài qua hơn nửa ngày còn ta cũng tu luyện tại Tân vũ trụ hơn mười năm. Mười năm này ta đối với 'Thời gian phép tắc' lĩnh ngộ đã tiến thêm một bước."
Tiến bộ thêm một bước?
Trước đó... Lan thúc đạt tới... cực hạn của 'Gia tốc thời gian', vậy, tiến thêm một bước, đó là... Trong nháy mắt Tần Vũ nghĩ đến đáp án, hắn càng không dám tin, hiện giờ mới hơn mười năm công phu thế mà Lan thúc đã lĩnh ngộ được Thời gian tĩnh chi. Thần giới đến hôm nay, lĩnh ngộ được Thời gian tĩnh chi ngoại trừ Lan thúc, cũng chỉ có hai người Tu La Thần Vương 'La Phàm' cùng Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' mà thôi, có thể tưởng tượng được việc đó khó khăn đến mức nào.
"Lan thúc, thực người thực sự lĩnh ngộ được 'Tĩnh chi thời gian' ?"
"Không dám tin?" Khương Lan cười nhìn Tần Vũ, hắn có thể đoán được trong lòng Tần Vũ suy nghĩ gì, "Tiểu Vũ, ta từ lúc nào lại đi lừa gạt ngươi, thực sự ta đã lĩnh ngộ 'Tĩnh chi thời gian'. Những kẻ này đều vì ta mà đến, ngươi cứ đứng một nhìn ta ra tay đi, nếu thực sự không xong ngươi liền giúp ta cũng không muộn."
Tần Vũ lưỡng lự một chút rồi sau đó cũng gật đầu đáp ứng.
"Tốt, Lan thúc, người cũng phải cẩn thận." Tần Vũ đối với Khương Lan có đến mười phần tín nhiệm.
Khương Lan quay về hướng tần Vũ mỉm cười gật đầu.
Sau đó Tần Vũ lạnh nhạt nhìn Bát đại Thánh Hoàng cùng chúng Thần Vương, hừ lạnh một tiếng liền bay sang một bên, hắc bào Tần Vũ bay tới đối mặt Tu La Thần Vương, còn thanh bào Tần Vũ bay tới gần sát Huyết Hải nữ vương.
Chúng Thần Vương nhìn thấy Tần Vũ cùng Khương Lan trao đổi ánh mắt, liền đoán Tần Vũ cùng Khương Lan dùng thần thức truyền âm đàm luận. Bọn họ tưởng rằng Tần Vũ muốn ngăn cản Khương Lan đi tìm cái chết, nhưng làm bọn họ kinh ngạc chính là... Tần Vũ lại lùi lại một bên, giống như Tần Vũ đã bị Khương Lan thuyết phục.
Khương Phạm, Chu Hoắc bọn người nhìn nhau.
"Khương Phạm huynh, Nhị đệ ngươi thế nào lại muốn 'một mình một ngựa' đối phó với chúng ta? Ngươi hiểu được nguyên nhân bên trong không?" Chu Hoắc nhìn Khương Phạm truyền âm dò hỏi.
Khương Phạm lắc đầu.
"E rằng, bởi vì sự tình thế này phải chính bản thân hắn mới có thể gánh vác, cũng chỉ... có thể giải thích như vậy." Khương Phạm trả lời, đáp án này đến chính hắn cũng không tin dược.
Hiện giờ đa số Thần Vương, không một ai có thể nghĩ đến mới trải qua nữa ngày ngắn ngủi Khương Lan lại có thể... từ cao thủ lĩnh ngộ đến mức cực hạn 'Gia tốc thời gian', nháy mắt trở thành siêu cấp cao thủ lĩnh ngộ 'Tĩnh chi thời gian'.
Khương Lan lạnh lùng nhìn Bát đại Thánh Hoàng :"Các ngươi không phải muốn Hậu thổ ấn sao? Có bản lĩnh giết được ta, Hậu thổ ấn đương nhiên vào tay các ngươi."
Khương Lan cầm trong tay La Vũ đao nhìn một vòng chúng Thần Vương.
Tất cả Thần Vương đều bắt đầu trao đổi thần thức, đồng thời cũng nhìn qua phía Tần Vũ. Bên phía Tần Vũ, giờ phút này Tần Vũ bổn thể hắc bào đối diện Tu La Thần Vương, còn lại thanh bào Tần Vũ đứng sát Huyết Hải nữ vương.
"La Phàm huynh, ta không muốn phải động thủ với ngươi, hy vọng ngươi đừng ép ta." Tần Vũ nhìn Tu La Thần Vương, đồng thời thần thức truyền âm nói, "Ngươi chỉ cần đứng yên theo dõi là được."
Tu La Thần Vương khẽ nhíu mày, liếc nhìn Tần Vũ.
Sau đó, Tu La Thần Vương nở một nụ cười "Ngươi đối với Khương Lan như thế nào lại tự tin đến như vậy?". Tu La Thần Vương cười nhạo nói.
Tần Vũ cười cười không nói gì.
"Huyết Hải nữ vương, Lan thúc ta cùng bọn Thần Vương kia giao thủ hy vọng ngươi không nhúng tay vào, ngươi không ra tay, ta cũng không ra tay." Tần Vũ đồng thời truyền âm đối với Huyết Hải nữ vương.
Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' trong lòng không khỏi tức giận, nàng hiểu rõ sự lợi hại của phân thân này, thân thể phân thân này cứng rắn không phân cao thấp với nàng, hơn nữa lại còn có thể thuấn di! Nếu thực sự phải động thủ, nàng e rằng cũng rất phiền toái.
"Hừ, ta không xuất thủ, Lan thúc ngươi cũng chết." Huyết Hải nữ vương tức giận truyền âm nói.
"Chuyện đó không cần ngươi bận tâm."
Hắc bào Tần Vũ, thanh bào Tần Vũ cùng Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương hai siêu cấp cao thủ ghìm nhau, còn lại Khương Lan cùng chúng Thần Vương do Bát đại Thần Vương cầm đầu đối địch.
"Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kì loạn, ra tay!" Đoan Mộc Vân trực tiếp truyền âm nói.
Bảy đại Thánh Hoàng đều gật đầu. Chỉ thấy...Bát đại Thánh Hoàng đang đột nhiên phân tán, chia ra thành hai nhóm.
Bát đại Thánh Hoàng bao gồm Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng, Thân Đồ Diêm, Thang Lam, Mộc Khâm mỗi người lần lượt nắm trong tay Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ bổn nguyên lực ngũ hành, cùng với Khương Phạm, Đoan Thuật Vân, Chu Hoắc ba vị Thánh Hoàng. Bát đại Thánh Hoàng chia làm hai thế trận.
"Hô!" Bát đại Thánh Hoàng không chút do dự liền hướng về phía Khương Lan xuất thủ.
Bổn nguyên ngũ hành đại trận cầm đầu chính là Hoàng Phủ Ngự, Hoàng Phủ Ngự vung tay lên liền xuất ra một đạo đao mang ngũ sắc, đao mang trực tiếp hướng Khương Lan chém tới.
Khương Phạm, Đoan Mộc Vân, Chu Hoắc ba vị Thánh Hoàng cùng liên thủ do Chu Hoắc cầm đầu, vung tay lên liền xuất hiện hai đạo kiếm quang bổn nguyên lực chém tới.
"Khương Lan thực lực kém xa Tần Vũ, một khi trúng một chiêu liền bị thương nặng, khi đó ta có thể trực tiếp giết chết hắn." Hoàng Phủ Lưu Hương trong mắt chợt lóe lên một tia ngoan độc.
Nhưng không chỉ có Hoàng Phủ Lưu Hương, những Thần Vương còn lại tựa như đồng thời từ một bên bay đến. Bọn họ không có trực tiếp đối mặt Khương Lan, mà là phi hành sát bên, một khi Khương Lan bị thương, bọn họ liền cùng xuất thủ giết chết Khương Lan đoạt Hậu Thổ ấn.
"Ngư ông đắc lợi?"
Khương Lan bình thản đối mặt với đao mang ngũ sắc, nở một nụ cười lập tức đạp La Vũ đao tốc độ đạt tới cực hạn, trực tiếp bay vòng ngược lại. Ngũ sắc đao mang đồng thời cũng chuyển hướng, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn so với Khương Lan.
Khương Lan đảo một vòng vừa vặn đối mặt một nhóm phi thăng giả Thần Vương. Bình thường Thần Vương cũng có phân biệt thành phi thăng giả một phương cùng Bát đại thần tộc một phương.
"Không ổn, Khương Lan đang đến!"
Một nhóm phi thăng giả Thần Vương vốn chuẩn bị bên cạnh chiếm chút lợi thế là Áo Thôn, Tử Tín, Vũ Sát, Huyền Ảo, Phổ Pháp, Tầm Ngôn, An Tầm, Liễu Liên, Tôn Luyện nhất thời kinh hoảng.
Bất quá, phi thăng giả một phương liền tụ tập lại chuẩn bị đối phó Khương Lan. Bọn họ cũng không lo lắng, đa số Thần Vương phi thăng giả tụ tập ở đây, làm sao có thể sợ một Thần Vương chỉ lĩnh ngộ cực hạn 'Gia tốc thời gian' Khương Lan? Hơn nữa mỗi người đều nắm trong tay Linh bảo.
"Hô!"
Phía trước ngũ sắc đao mang, phía sau hai đạo kiếm quang tốc độ phi hành còn nhanh hơn nhiều so với Khương Lan, nháy mắt đã gần sát, mà lúc này Khương Lan còn cách phi thăng giả Thần Vương mấy chục thước.
Áo Thôn Thần Vương, Huyết Yêu nữ vương 'Vũ Sát' Thần Vương bọn họ chị kịp nhìn miệng Khương Lan thoáng khẽ động.
Đột nhiên.
Trong chớp mắt cả thế giới tựa như không có thanh âm, gió ngừng thổi, mây ngừng bay; ngay cả ngũ sắc đao mang, lưỡng đạo kiếm quang cũng đều dừng lại. Hơn nữa... bọn họ ngay cả một người cũng không thể cử động!
Nhìn thấy ngũ sắc đao mang ngừng phi hành, cả lưỡng đạo kiếm quang cũng dừng lại.
"Thời, thời gian tĩnh chi... "
Khương Phạm, Chu Hoắc ngây người.
Bát đại Thần Vương tất cả đều sợ ngây người, mười vị Thần Vương thuộc phi thăng giả một phương cũng ngây người. Mà các Ẩn thế Thần Vương cũng ngây ngốc, ngay cả hiểu được 'Thời gian tĩnh chi' Tu La Thần Vương 'La Phàm' cùng Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' nhất thời đều trầm mặc.
Thần giới đã có hơn một vị Thần Vương có thể thi triển "Thời gian tĩnh chi"!
Phi thăng giả mười vị Thần Vương đều không thể hành động, còn Khương Lan thi triển 'Thời gian tĩnh chi' lại có thể động.
"Phốc!"
Đao mang ảm đạm hóa thành một đạo lực lượng cong cong đốt cháy không gian. Khương Lan động tác phi thường phong nhã, La Vũ đao trong tay thong thả hướng đến phi thăng giả một đám người. Nhưng Bát đại Thánh Hoàng trong nháy mắt có phản ứng, bổn nguyên lực lập tức cực thịnh, đồng thời mười vị phi thăng giả Thần Vương năng lượng cũng tăng vọt.
"Bồng!"
Không khí lại lưu động, thanh âm lại khôi phục, ngay cả ngũ sắc đao mang cùng lưỡng đạo kiếm quang cũng tiếp tục phi hành
Thời gian tĩnh chĩ đã bị phá.
Nhưng mà 'Thời gian tĩnh chi' tồn tại ngắn ngủi, trong nháy mắt đó phi thăng giả Thần Vương mười vị liền có đến bốn vị đã chết, một vị trọng thương. Huyết yêu nữ vương 'Vũ Sát' thời khắc cuối cùng nếu không phải 'Thời gian tĩnh chi' bị phá e rằng nàng cũng đã chết.
Trên không trung chỉ còn vương lại máu tươi của bốn vị Thần Vương, thi thể đã vô lực rơi xuống.
Khương Lan giết chết bốn vị Thần Vương bao gồm Huyết Yêu sơn Áo Thôn Thần Vương, Tu La hải An Tầm Thần Vương cùng với Song Vực đảo Phổ Pháp Thần Vương, Tầm Ngôn Thần Vương.
"Tiểu An!"
Đột nhiên Tu La Thần Vương 'La Phàm' giận dữ hô lên. Mà đối diện Tu La Thần Vương là hắc bào Tần Vũ ánh mắt sắc bén đang nhìn, trong tay nắm chặt Tàn Tuyết thần thương.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:14 AM.
Trong tứ đại Thần Vương của Tu La Đại Hải, thì Tu La Thần Vương ‘La Phàm’ là kẻ cầm đầu. Trong lòng La Phàm, An Tầm Thần Vương chính là một đệ đệ có nghĩa khí phi thường. Hôm nay, ngay trước mặt, không coi hắn vào đâu, nghĩa đệ hắn đã bị người giết chết.
Ảo não, hối hận, phẫn nộ.
Trong nháy mắt. Các loại tâm trạng hỗn loạn tràn ngập Tu La Thần Vương ‘La Phàm’, trong đáy lòng sát khí cũng tăng vọt.
“Khương Lan ---“ Một tiếng rống từ tận đáy lòng La Phàm giận dữ vang lên. Đôi mắt thê lương hiển thị huyết hồng sắc, huyết thước ‘Đoạt Mệnh’ trong tay, quang mang lập tức trở lên đại thịnh, huyết thước hạ xuống dưới chân La Phàm. La Phàm liền đạp chân lên huyết thước, hướng về Khương Lan mà truy sát.
Ngay sau đó, Tần Vũ sẽ không vì lời hứa, mà để cho Tu La Thần Vương đối phó với Khương Lan được.
Trong nháy mắt, tốc độ của La Phàm đã đạt tới cực hạn, cực tốc mà xông ra ngoài. Nhưng vừa mới lao ra được trên dưới hai đến ba thước, La Phàm liền cảm thấy bản thần tựa hồ như chạm phải một loại cự thạch cứng rắn vô cùng.
“Bùng!”
La Phàm mạnh mẽ đánh vào không gian vách chắn mà Tần Vũ trong nháy mắt đã hình thành trên. La Phàm cảm thấy suy nghĩ đang từ từ mà mê muội đi. Nên La Phàm phải phái khai không gian vách chắn kia thật nhanh. Nhưng ngay sau đó, hắn đã phát hiện ra.
Trước sau, cao thấp, trái phải, hai bên. Mọi phương hướng đều có vách chắn hình thành từ không gian chi lực. La Phàm hắn, tự như bị một cái lồng chụp trúng, chỉ có thể di dộng trong phạm vi một hai bước.
“Tần Vũ. Khẳng định đây là Tần Vũ!”
La Phàm một chút đã nghĩ tới Tần Vũ. Có thể vây khốn được hắn. Ngoại trừ Tần Vũ thì không còn kẻ nào khác, thời khắc này La Phàm, tựa giống như một con sư tử bị vây khốn mà bạo nộ.
La Phàm đã không khỏi phẫn nộ mà quay đầu nhìn về phía hắc bào Tần Vũ, đang lăng không mà đứng cách đó không xa. Thời khắc này, Tần Vũ cầm trong tay thanh Tàn Tuyết thần thương. Lạnh lùng nhìn La Phàm, mà không thấy có nhúc nhích gì cả.
“La Phàm. Đừng quên rằng, chúng ta vừa mới ước định” Thanh âm của Tần Vũ vang lên trong đầu Tu La Thần Vương ‘La Phàm’. “Nếu như ngươi muốn động thủ, thì cũng là bức ta phải động thủ với ngươi.”
La Phàm hít sâu một chut. Ánh mắt u lãnh nhìn thẳng vào Tần Vũ trong chốc lại.
“Không gian vách chắn này….” La Phàm nhìn Tần Vũ mà trong đáy lòng đã dần dần tỉnh táo trở lại, dựa theo sự hiểu biết của La Phàm. Thì không gian đã bị đông kết từ trước, theo đạo lý, căn bản không có khả năng tái sử dụng không gian chi lực để trói buộc người khác nữa.
Nhưng mà, Tần Vũ lại làm được.
Hơn nữa, không gian chi lực đang trói buộc này, bản thân La Phàm căn bản cũng không cảm ứng tới, làm một vị Thần Vương nắm trong tay ‘Không Gian Pháp Tắc’. Mà không thể cảm ứng được không gian chi lực, nghe thì thấy có chút hài hước, nhưng đây đúng là sự thật
“Không gian pháp tắc này, không phải là Vũ trụ không gian pháp tắc thông thường.” Trong lòng Tần Vũ cười lạnh.
Hắn có đủ sự tự tin.
La Phàm nhìn Tàn Tuyết thần thương Tần Vũ đang cầm trong tay. Tàn Tuyết thần thương đã hơn một lần thi triển thực lực kinh người. Vô luận lúc trước tại Bắc Cực Thánh Hoàng điện. Hay là ở trên Nam Hải cùng các đại Thánh Hoàng chém giết. Uy lực của Tàn Tuyết thần thương, đã hiển hiện không thể nghi ngờ.
“Lực công kích so với ta mạnh hơn. Lại có thể trong tình huống này mà khống chế ‘không gian chi lực đặc thù’ mà trói buộc được ta, Bỗng dưng vận thảm thế này! Ở vào tình trạng này, không ước hẹn cũng không được. Biết phải làm sao?
Lý trí nói cho La Phàm rằng. Hắn không có khả năng thoát khỏi sự trói buộc của Tần Vũ.
“Tiểu An, ta xin lỗi.” Đáy lòng La Phàm nghẹ giọng mà nói.
Cuối cùng. La Phàm đành chọn sự trầm mặc. Bản thân không thể xuất thủ, một chút tác dụng cũng không có. Ngược lại thì sẽ làm cho Tần Vũ và Tu La hải đi vào hướng đối lập nhau. Sự tình này nếu xảy ra, La Phàm thực không nghĩ đến đích như thế nào.
Trở thành một vị thủ lĩnh, việc đầu tiên khi đạt được là phải lo lắng cho người của mình.
“Tần Vũ. Ta sẽ không xuất thủ nữa. Chỉ là. Nếu Khương Lan còn một lần nữa xuất thủ với người của Tu La hải. thì chúng ta sẽ không chết không thôi!” Tu La Thần Vương La Phàm dùng thần thức mà truyền âm.
Tần Vũ mỉm cười mà gật đầu.
“Yên tâm. Lan Thúc sẽ không giết thêm người của Tu La hải nữa.” Tần Vũ dùng thần thức truyền âm cam đoan.
Lập tức. Ánh mắt lạnh nhạt của Tần Vũ di khỏi Tu La Thần Vương trực tiếp hướng về Khương Lan mà nhìn lại. Thời khắc này khóe miệng Khương Lan đã có một vết máu. Bất quá, thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.
Thời khắc dùng không gian chi lực để quan sát trận chiến, trong lòng Tần Vũ rõ ràng, Đây là Lan Thúc đã dựa vào ‘La Vũ Đao’, cùng với ‘Thời gian gia tốc, Thời gian tĩnh chỉ’ để xuất ra năm đạo đao mang, đỡ lại lưỡng đạo kiếm quang kia mà thụ thương. Bổn nguyên chi lực dùng để công kích, uy lực thật sự là rất lớn.
“Thực sự rất tinh tế.”
Tần Vũ đã mỉm cười khi quan sát Khương Lan công kích. Khương Lan đối với sự vận dụng Thời gian gia tốc, quả thực đã đạt tới một mức tuyệt diệu tới cực hạn. Khi thân thể Khương Lan lướt qua. Thời gian lưu tốc phát sinh sự thay đổi một cách rất tự nhiên.
Nếu không biến đổi. Thì tốc độ của Khương Lan cũng đã rất quỷ dị rồi.
“Bát đại Thánh Hoàng, muốn truy đuổi Lan Thúc. Rất khó a, còn Tu La Thần Vương, mặc dù cũng lĩnh ngộ được ‘Thời gian tĩnh chỉ’, nhưng với ‘Thời gian gia tốc’ thì xem ra không bằng được Lan thúc.” Trong lòng Tần Vũ âm thầm bình luận.
Thời gian gia tốc, gia tốc nhân lên càng nhiều, thì tính ra sự thành tự của Thời gian gia tốc càng cao, nếu thời gian gia tốc nhân lên tới một giá trị cực hạn. Liền tính đến một mức giá trị, quá thêm một mức giá trị nữa, thì sẽ là Thời gian tĩnh chỉ.
Cho nên, sử dụng ‘Thời gian gia tốc’. Phải cần đến kinh nghiệm.
Ví như cùng có thể nhân gia tốc thời gian lên tới trăm vạn lần
Nhưng có người chỉ biết cứng nhắc mà giữ đúng ở mức một trăm vạn lần, còn Lan Thúc lại xảo diệu mà không ngừng biến ảo mức độ của gia tốc thời gian, để đạt tới được những kết quả xảo diệu khác nhau.
Đây được coi như là kinh nghiệm, hoặc giả thuyết là thiên phú của chiến đấu!
Còn trong lòng Khương Phạm, Chu Hoắc, Đoan Mộc Vân bát đại Thánh Hoàng, thời khắc này đều rất phức tạp. Bọn họ đều không có nghĩ đến. Trong Bát đại thần tộc lại xuất hiện một vị, có thể so sánh cùng mức độ siêu cấp cao thủ với Tu La Thần Vương.
Thời gian tĩnh chỉ.
Loại thần thông này. Bọn họ đều mơ tưởng có được. Còn bây giờ, lại xuất hiện trong tay Khương Lan.
“Nhị đệ!” trong lòng Khương Phạm giống như một bình ngũ vị đã bị lộn nhào, các loại gia vị đồng loạt dâng lên trong lòng.
Chỉ thấy, Mê Vụ đang oanh nhiễu giữa trời cao, sổ ra mười đạo lưu quang cực nhanh mà không ngừng xuyên xuống dưới. Quỹ đạo của Khương Lan đang phi hành rất nhanh mà giật ra xa. Không ít Thần Vương mặc dù sợ hãi Khương Lan, nhưng bọn họ đã thấy Khương Lan, vì bị bị bổn nguyên lực công kích mà thụ thương, nên trong nổi lòng tham có chết cũng không chừa. Tất cả liền phi hành. Chuẩn bị thời khắc mà xuất thủ.
“Hưu!”
“Hưu!”
Đột nhiên Khương Lan vạch ra một quỹ tích gần như hoàn mỹ, trực tiếp hướng Hoàng Phủ Lôi bay tới, sắc mặt Hoàng Phủ Lôi liền biến đổi. Lúc này thi triển ra tất cả các thủ đoạn, mà điên cuồng hướng Khương Lan công tới, một hơi liên tục bổ ra tám đạo kiếm quang, đồng thời cũng cực nhanh mà né tránh liền.
Tám đạo kiếm quang này, là cự công kích tới mức cực hạn của Hoàng Phủ Lôi, tám đạo kiếm quang đan lại như võng, nhốt Khương Lan lại mà giết. Gần như tất cả các Thần Vương xung quanh đều nhìn vào Khương Lan, để xem Khương Lan ứng phó với kiếm quang này như thế nào. Trong mắt các Thần Vương, Khương Lan cho dù không thể bị thương, thì tốc độ cũng phải giảm bớt đi chút ít.
“Hô!”
Khương Lan cười nhạt. Phảng phất như là không thấy có tám đạo kiếm quang mà cả ngươi giống như đi vào một không gian song song khác. Tám đạo kiếm quang xuyên qua, mà không có chút bị thương nào.
Đã đi vào một không gian khác?
Đương nhiên là không phải.
Ở đây tất cả đều là Thần Vương, không phải là người bình thường. Bọn họ đều thấy được, đó là một sự vận dụng ‘Thời gia gia tốc’ đến mức cực kỳ tuyệt diệu. tuy có hơi điên cuồng liều lĩnh một chút. Bất quá thì khi Khương Lan lướt qua tám đạo kiếm quang, khoảng cách tới Hoàng Phủ Lôi đã xa hơn.
“Lợi hại.” Hoàng Phủ Lôi nhìn Khương Lan bay khỏi, trong lòng càng bội phục.
“Lưu Hương, chúng ta cũng rút lui, Khương Lan này, bất hảo để đối phó rồi.” Hoàng Phủ Lôi quay về phía Hoàng Phủ Lưu Hương mà truyền âm. Lúc này đây, khi giao thủ, Hoàng Phủ Lôi đã nhận thực được, so với Khương Lan, dường như không thể vượ t qua sự chênh lệch về thực lực rồi.
“Không”
Ánh mắt Hoàng Phủ Lưu Hương nhìn chằm chằm vào Khương Lan. “Đại ca, Vì thực lực khương Lan rất mạnh, cho nên người không muốn tiếp hắn. Không phải là hắn, vì kháng một lần công kích bằng bổn nguyên lực mà đã thụ thương rồi sao?”
Hoàng Phủ Lưu Hương, trước sau vẫn không có từ bỏ hy vọng.
“Lưu Hương. Đừng tưởng nữa, ngươi không thấy thấy Tần Vũ nhất mực ở bên cạnh sao? Ta xem là, nếu Khương Lan không kháng cự nổi, Phỏng chừng Tần Vũ sẽ xuất thủ, mà trợ giúp cho Khương Lan.” Hoàng Phu Lôi đáp lời mà khuyên bảo.
“Tần Vũ?”
Hoàng Phủ Lưu Hương tự tin nói: “Đại ca, người không có thấy, Tần Vũ chính đang cầm cự cùng với Tu La Thần Vương sao? Tần Vũ sẽ không có khả năng xuất thủ, vì một khi hắn xuất thủ, Tu La Thần Vương cũng sẽ xuất thủ, cho nên không cần lo lắng về tình huống có Tần Vũ. Huống hồ là, Tần Vũ cũng có giao tình với chúng ta, cho dù xuất thủ. Cũng sẽ không nỡ hạ sát thủ với chúng ta được.”
Hoàng Phủ Lôi, khóc không được, cười không xong.
Ngươi muốn giết Lan Thúc, người của Tần Vũ. Tần Vũ đối với ngươi còn hạ thủ lưu tình được không? Nếu lời này mà bị Tần Vũ nghe được. Khẳng định hắn phì cười mãi không thôi.
“Hưu!”
Tiếng động xé gió do không khí bị va đập, khi tốc độ phi hành cực nhanh, đang không ngừng vang lên. Khi chuyển động đột nhiên dừng lại. Thanh âm đột nhiên mà tiêu thất.
Tất cả mọi người liền hiểu được, Khương Lại lại thi triển ‘Thời gian tĩnh chỉ’ rồi.
“Bùng!”
Một đao mang rất lạnh lẽo tới mức thê lương, từ trên không xẹt xuống một lão giả vận lục sắc trường bào, Khương Lan tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục hướng về phía trướng phi hành.
“Bùng!”
Thời gian tĩnh chỉ kết thúc, mà vẫn không thấy trường bào lão giả nhúc nhích. Rồi đột nhiên, chỉ thấy thân thể của trường bào lão giả, từ đỉnh đầu bị chẻ ra làm đôi. “Hoa hoa” máu tươi từ lục phủ ngũ tạng tuôn chảy ra bên ngoài, cả người tách ra làm hai mảnh. Từ không trung mà rớt xuống.
Còn chân linh của trường bào lão giả đã sớm bị một đao đánh tán trước đó.
Thêm một vị Thần Vương tử vong.
Không ít Thần Vương bị cảnh này nhiếp chấn, mà trong lòng không khỏi lo lắng thêm, thực lực của Khương Lan thực quá mạnh mẽ, hơn nữa lại còn có nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Bát đại Thánh Hoàng đuổi cũng không kịp Khương Lan.
“Kẻ vừa chết này là một Ẩn thế Thần Vương.Tần Vũ vừa nhìn thoáng qua thi thể của lục sắc trường bào lão giả.
Trong lòng Tần Vũ, có thể nghĩ ra được Khương Lan đang muốn làm điều gì, điều Khương Lan muốn làm chính là – giết chóc, để nhiếp chấn đối phương, nếu như địch nhân muốn tiếp tục truy sát Khương Lan. Nên Khương Lan đang muốn giết và tiếp tục giết.. Nếu còn muốn truy sát, thì càng nhiều người càng làm cho không còn sự tự tin nữa.
Kỳ thật đối tượng mà Khương Lan giết, cũng đã có sự lựa chọn rồi.
Từ khi Thần giới đản sanh cho đến bây giờ, đã một ức hai ngàn vạn ức năm. Khương Lan thuộc về Bát đại thần tộc nhất phương. Cho nên cùng với Khương Lan kết oán, phần lớn là thế lực phi thăng giả nhất phương. Đương nhiên, trong Bát đại thần tộc, cũng có một số ít có quan hệ không tốt với Khương Lan.
“Bùng!”
Khương Lan lại dựa vào ‘La Vũ Đao’ cùng với ‘Thời gian tĩnh chỉ’ để ngăn cản lưỡng đạo ngũ sắc đao mang, cho dù đỡ được. Khương Lan cũng cảm thấy thân thể giống như bị lôi điện xuyên qua vậy. Máu tươi trực tiếp từ yết hầu xuất lên khóe miệng mà chảy ra.
Ánh mắt của Khương Lan đảo qua bốn phía.
Đột nhiên Khương Lan tập trung vào Hoàng Phủ Lưu Hương cách đó không xa. Từ khi Khương Lan xuất thủ đến giờ. Hoàng Phủ Lưu Hương một mực hồi hộp, thời khắc vừa rồi đã độc ác mà hạ thủ.
“Hoàng Phủ Lưu Hương. Ta đã nhượng ngươi hai lần.”
Thần thức Khương Lan vang lên trong đầu Hoàng Phủ Lưu Hương. Hoàng Phủ Lưu Hương cả người ngẩn ra. Lập tức đã thấy Khương Lan hóa thành một đạo Lưu Quang nhằm hướng mình trực tiếp vọt tới.
Sự thật là. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Khương Lan đã có hai lần cơ hội để hạ sát Hoàng Phủ Lưu Hương, bất quá thì Khương Lan vẫn coi Hoàng Phủ Lưu Hương thuộc về Bát đại thần tộc một phương, cho nên Khương Lan vẫn tránh hướng của hắn mà phi hành, tha cho sinh mệnh của hắn.
Khi Khương Lan phát hiện ra.
Kiêng nể mà né tránh Thần Vương của bát đại thần tộc. Thì các Thần Vương này, ngoại trừ số ít mấy người như Đoan Mộc Ngọc, Khương Hình, còn lại đều đang có những vong động. Chuẩn bị mà hạ sát thủ với bản thân mình.
Khương Lan rốt cục đã trở nên độc ác. Không kể đối phương là Bát đại thần tộc một phương nữa.
“A!”
Hoàng Phủ Lưu Hương, tức thì vung tay lên. Chỉ thấy mấy đạo lục sắc ti đái nhằm hướng Khương Lan bay tới. Trong mắt Khương Lan xuất hiện một tia lãnh mang, khóe môi giật giật
Thời gian tĩnh chỉ!
Lục sắc ti đái đang phi hành, còn Hoàng Phủ Lưu Hương cũng không nhúc nhíc.
“Lưu Hương!” Hoàng Phủ Lôi vốn đã lùi ra xa nên không kịp cứu viện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Lan như tia chớp bay qua bên người Hoàng Phủ Lưu Hương, một lát sau, khi ‘Thời gian tĩnh chỉ’ biến đi. Thân thể Hoàng Phủ Lưu Hương mới vô lực rớt từ trên không trung xuống.
Thân Đồ Âm, Đoan Mộc Như Phong, Phổ Thai Dồ, Thang Tương, không ít Thần Vương trong Bát đại thần tộc đều chấn động trong lòng.
Rốt cục Khương Lan đã hạ thủ đoạn độc ác đối với Thần Vương của Bát đại thần tộc.
“Lan thúc.” Tần Vũ đã thấy cảnh này, liền mìm cười mà gật gật dầu. Tần Vũ thấy rằng, Khương Lan sử dụng thủ đoạn độc ác này, hiệu quả đã đạt được liền. Chẳng những Thần Vương của thế lực Phi thăng giả, ẩn thế Thần Vương, mà ngay cả Bát đại thần tộc, cũng không có một Thần Vương nào dám đến gần nữa.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:15 AM.
“Hô!”
Đám Thần Vương của Bát đại thần tộc, đều cực nhanh nhằm bốn phương tám hướng mà rời đi. Còn mấy kẻ đi theo Bát đại thần tộc,mà tranh thủ đục nước béo cò chính là các Ẩn thế Thần Vương. Khi đã nhìn thấy Thần Vương của thế lực phi thăng giả , cùng với Thần Vương của Bát đại thần tộc đều đi xa dần, lại quay lại nhìn về Khương Lan, một thân ảnh cực nhanh để giết người. Mấy vị Thần Vương này, rốt cục cũng đồng dạng mà nhắm bốn phương ám hướng rút chạy liền.
Đảo mắt thấy, gần xung quanh Khương Lan không còn có một vị Thần Vương nào nữa.
“Nên như vậy.” Trên mặt Chu Hoắc lại xuất hiện một tia hoan hỉ. Trong tay đột nhiên chém ra một kiếm quang ẩn chứa Tam đại bổn nguyên lực, ba đạo kiếm quang liên tục nhằm hướng Khương Lan bay tới.
Lúc này năm đại Thánh Hoàng đã tạo thành Ngũ hành đại trận. Mà kẻ cầm đầu là ‘Hoàng Phủ Ngự’, trên mặt giống như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh. Ánh mắt gắt gao nhìn thẳng về Khương Lan ở phía xa xa: “Khương Lan. Ta muốn ngươi phải chết!”
Thời khắc này, trong lòng Hoàng Phủ Ngự lộ ra vẻ sát ý, dù sao Khương Lan vừa rồi cũng đã sát hại muội muội của hắn.
Hoàng Phủ Ngự lạnh lùng vung tay lên --
Một lần liên tục huy xuất ra ba đạo ngũ sắc đao mang, đây là cực hạn công kích của ngũ đại Thánh Hoàng, ba đạo ngũ sắc đao mang cực nhanh nhằm hướng Khương Lan bay tới.
Ba đạo kiếm quang, ba đạo ngũ sắc đao mang, từ hai phương hướng đánh úp về phía Khương Lan, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ phi hành của Khương Lan còn muốn nhanh hơn nhiều. Lúc này các Thần Vương đều đứng cách ly khá xa so với Khương Lan. Khương Lan không kịp mà đối phó được.
“Có chút không ổn.”
Thấy được tình huống này, đôi mày của Tần Vũ, hơn có chút nhướn lên, “Sâu trong đáy lòng Lan thúc, cũng có chút tương đối cao ngạo, đành chờ người ngăn cản không được, mới cứu, cũng không muộn.” Tần Vũ nhẫn trụ sự xúc động mà không có lập tức xuấ thủ tương trợ.
Khương Lan khi đối mặt với ba đạo kiếm quang và ba đạo ngũ sắc đao mang đang công tới.
“Thời gian gia tốc!”
Kiếm quang, đao mang, từ từ chậm chậm mà giảm tốc, chỉ trong sau đáo kiếm quang, đao mang này, có thời gian gia tốc bất đồng với nhau.
Sáu đạo công kích, đồng thời xuất hiện theo thứ tự mà công kích lên người Khương Lan. Trong khi đạo đao mang thứ nhất đã gần sát người Khương Lan
“Bùng!”
Thời gian tĩnh chỉ!
Khương Lan lại thi triển ra ‘Thời gian Tĩnh chỉ’, rồi lập tức khống chế La Vũ đao mà trực tiếp bổ vào đao mang trên. Nhất thời ngũ sắc đao mang nổ tung ra xung quanh. Bản thân Khương Lan vội trách ra xa, nên bổn nguyên chi lực có cơ hội bùng nổ mà phá đi được thời gian tĩnh chỉ.
“Bùng!”, “Bùng!”……
Liên tục năm đạo cộng hưởng với nhau, Khương Lan trong thời gian này liên tiếp dùng La Vũ Đao phá năm lượt công kích.
“Phốc!”
Trong miệng Khương Lan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt như bạch chỉ.
Năm lượt công kích này, vì Khương Lan thi triển ‘Thời gian gia tốc’ theo thứ tự trước sau, khiến cho Khương Lan không thể đồng nhất thời gian mà đối mặt với đa công kích, phân ra liên tiếp làm năm lần, Khương Lan lại bị trọng thương như trước.
Bổn nguyên chi lực, có thể dễ dàng ngăn cản như vậy sao?
Cho dù có nhất lưu Hồng Mông linh bảo công kích. Cho dù có nhị lưu Hồng Mông linh bảo hộ thể. Mỗi lần Khương Lan đối mặt với công kích của bát đại Thánh Hoàng đều bị trọng thương.
“Thực lực của bát đại Thánh Hoàng quả nhiên mạnh. Nếu không có nhất lưu Hồng Mông linh bảo, rồi là Thần Vương mà lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ, thì không phải là đối thủ.” Trong lòng Tần Vũ sợ hãi than
Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự bọn người cũng liên tiếp phát chiêu.
Vừa rồi mấy đạo ngũ sắc đao mang. Kiếm quang liên tục bay ra. trong đó bổn nguyên chi lực kinh khủng dao động. Khương Lan cho dù còn chưa có trực tiếp chạm phải, đã có thể cảm nhận được lực công kích quá mạnh mẽ.
“Lan thúc, có cần ta hỗ trợ hay không?” Tần Vũ nhịn không được, liền dùng thần thức truyền âm hỏi.
“Không cần” Khương Lập đáp lại một cách quả quyết phi thường.
Tần Vũ lo lắng địa không khỏi nắm tay nắm chặt lên. Lúc này đám Thần Vương bình thường đều chạy trốn tít xa rồi, tại nơi xa kia mới dùng thần thức quan sát trận chiến đấu đang diễn ra.
Không có sự vướng víu tới bọn họ, Bát đại Thánh Hoàng công kích cũng không cần chút bận tâm nào.
Còn Khương Lan, cũng vô pháp mà giết thêm Thần Vương được nữa.
"Bồng!" "Bồng!" "Bồng!"
Khương Lan dựa vào La Vũ đao liên tục đón đõ thêm ba lần công kích nữa, sau mỗi lần sắc mặt liền tái nhợt thêm. Sau khi đỡ được ba lần, sắc mặt Khương Lan liền ảm đạm hôi ám tới mức chưa từng có. Cho đến lúc này tổng cộng liên tiếp có tới sáu đạo công kích, Khương Lan mới ngăn trở được ba lần mà thôi.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngự có nụ cười tàn nhẫn. Còn trong lòng Khương Phạm thấy rất phức tạp.
Mặc kệ như thế nào
Thì Khương Lan này trước sau vẫn là đệ đệ ruột của Khương Phạm.
“Hô!”
Tần Vũ bất chấp trong lòng Lan Thúc đang nghĩ như thế nào, trực tiếp thông qua Vũ trụ không gian chi lực mà mang Khương Lan, thuấn di tới bên cạnh mình..
“Người đâu?”
Chu Hoắc, Đoan Mộc Vân, Hoàng Phủ Ngự, cả một nhóm người vốn đang nhìn Khương Lan chuẩn bị chết. Nên khi thấy Khương Lan đột nhiên biến mất. Không khỏi quay về bốn phía mà nhìn lại.
Lập tức, Bát đại Thánh Hoàng đều hiểu, Tần Vũ vẫn đang ở bên cạnh Khương Lan.
“Tiểu Vũ, cám ơn.” Khương Lan quay về phía Tần Vũ mỉm cươi. Lập tức nắm tay lật ra một viên linh đan, nuốt vào trong miệng. Thương thế của Khương Lan nhanh chóng được chữa trị
Không trung bên ngoài Mê Vụ thành đang bao phủ đầy mê vụ quanh quẩn. Mơ hồ có thấy Bát đại Thánh Hoàng, tám ngường đang sóng vai nhau, lăng không mà đứng, trường bào phấp phới. Lãnh mắt nhìn về phía Tần Vũ, Khương Lan.
"Khương Lan, mau giao Hậu Thổ Ấn ra!" Trong bát đại Thánh Hoàng, Chu Hoắc lên tiếng phẫn nộ mà quát.
Trên mặt Tần Vũ,không một chút cười, lạnh đến cực điểm. Ánh mắt như băng đao đảo qua trên người Bát đại Thánh Hoàng mà đáp: "Giao Hậu Thổ Ấn ra? Chu Hoắc, các ngươi có phải là quá tự tin? Thực các ngươi cho rằng Bát đại Thánh Hoàng là vô địch hả?"
Bát đại Thánh Hoàng, kỳ thật cũng làm cho Tần Vũ phải đau đầu.
Trấn tộc linh bảo của Bát đại thần tộc, có khả năng dùng để công kích, lại có khả năng dùng để phòng ngự. Chẳng những phòng ngự thân thể, lại còn bảo vệ cả linh hồn nữa. Tần Vũ đã từng sử dụng Tàn Tuyết thần thương đê công kích qua Thánh Hoàng. Cho dù là Tàn Tuyết thần thương, cũng rất khó một kích mà giết chết được Thánh Hoàng.
Dựa vào Tàn Tuyết thần thương. Chiêu thứ nhất làm cho Thánh Hoàng trọng thương. Chiêu thứ hai mới có thể giết chết được Thánh Hoàng.
Còn thời khắc này, không chỉ là một vị Thánh Hoàng. Mà còn là tám vị Thánh Hoàng, Tần Vũ muốn đối phó với tám vị Thánh Hoàng tụ tập ở cùng một chỗ. Đích xác khó khăn phi thường.
“Tần Vũ, ngươi đáng được chúng ta công kích?” Chu Hoắc cười lạnh hỏi, ba vị Thần Vương của Lôi Phạt thành hắn, đều bị Tần Vũ giết chết, Chu Hoắc đối với Tần Vũ, có thể xem như là ‘thù sâu như biển’.
“Vui thật.”
Tần Vũ ánh mắt như chẳng có gì, quét lên Bát đại Thánh Hoàng mà đáp. “Ta có thể Thuấn Di, có thể dễ dàng mà tránh thoát được công kích của các ngươi, các ngươi thì sao? Dưới công kích của ta, không chết cũng muốn trọng thương ồi.”
“Bát đại Thánh Hoàng tạo thành đại trận, khởi tạo phòng ngự, ngươi có khả năng phá hả?” Chu Hoắc cầm đầu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin hỏi lại.
Tần Vũ thấy nao nao.
Đột nhiên Tần Vũ hiểu được , Bát đại Thánh Hoàng một khi liên thủ, tám loại bổn nguyên lực liền hình thành sự bổ trợ cho nhau. Chẳng những công kích uy lực gia tăng rất nhiều. Mà ngay cả phòng ngự cũng tăng lênthêm không biết bao nhiêu lần. Phỏng chừng sau khi Bát đại Thánh Hoàng tạo thành đại trận, đứng ở đây để cho chính mình công kích. Sợ rằng rất khó mà đả thương được đối phương.
“Chà. Không hổ là Bát đại Thánh Hoàng. Có chút bản lãnh.” Tần Vũ chế nhạo mà cười nói.
Nghe vậy Đoan Mộc Vân liên tiếng đáp:” Tần Vũ, ngươi hiểu được là tốt rồi, nhanh bảo Khương Lan đưa Hậu Thổ Ấn giao ra đây. Sự tình tính được là. Nếu không đưa..chúng ta sẽ…”
“Nếu không, sẽ làm gì a? Nói nói. Ta rất muốn biết.” Tần Vũ không chút sợ hãi nhìn Bát đại Thánh Hoàng.
Bát đại Thánh Hoàng cứng lại.
Bọn họ đều biết, dưới tình huống ‘Không Gian Đống Kết’. Tần Vũ có thể Thuấn Di!. Còn bọn họ lại không thể Thuấn Di được. Như vậy cho dù lực công kích của bọn họ có kinh người, làm thế nào mà đả thương được Tần Vũ?
“Tần Vũ.” Chu Hoắc quát lên: “Nếu như các ngươi không giao ra Hậu Thổ Ấn, Bát đại Thánh Hoàng chúng ta, ‘Nhất Khí Bát Nguyên’ liền trực tiếp oanh tạc vào Mê Vụ thành. Đem Mê Vụ thành và Tử Huyền Phủ của ngươi hóa thành tro tàn.”
Con mắt Tần Vũ không khỏi nheo lại, hàn quang trong mắt tiết xuất.
“Oanh!”
Khôn cùng không gian chi lực của tân Vũ trụ đột nhiên đem Bát đại Thánh Hoàng trói buộc lại, Bát đại Thánh Hoàng thấy eo của mình như bị một dây thừng quấn lấy một vòng xung quanh, nhưng chính mình lại không thể động đậy.
“Là các ngươi muốn chết.” Tần Vũ lạnh lùng nói.
Sắc mặt bát đại Thánh Hoàng đều là đại biến, bọn họ đều cảm thấy chính mình đều không thể di động. Tám người liền không chút do dự, mà đồng thời sử dụng loại tuyệt chiêu đặc thù của trấn tộc linh bảo.
"Ông ~"
Tần Vũ chỉ cảm thấy cả Thiên địa của Thần giới một trận chấn động. Một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người Bát đại Thánh Hoàng phát xuất ra. Không gian chi lực của tân Vũ trụ, đang trói buộc Bát đại Thánh Hoàng, đột nhiên bị khai mở ra.
Tám khỏa linh châu đang trôi nổi trên đỉnh đầu của Bát đại Thánh Hoàng không ngừng xoay tròn, bổn nguyên lực từ đó kinh khủng mà quán xuyến cả thiên địa.
Tám khỏa linh châu này, lại hoàn toàn được Bổn nguyên trong Vũ trụ thêm vào. Tân Vũ trụ chi lực của Tần Vũ đối diện với bổn nguyên chi lực của Vũ trụ, vốn không đủ lực lượng để áp bách.
“Chà. Bát đại Thánh Hoàng, quả nhiên không hổ là Bát đại Thánh Hoàng, có chút bản lãnh.” Tần Vũ sáng mắt lên. Lập tức toàn thân vô thanh mà biến mất.
“Khoan!”
Hoàng Phủ Ngự, đột nhiên cao giọng hô lên môt tiếng.
Thân ảnh Tần Vũ vừa xuất hiện trở lại ngay bên cạnh Bát đại Thánh Hoàng, Tần Vũ vẫn cầm Tàn Tuyết thần thương, nhìn Hoàng Phủ Ngự: “Hoàng Phủ Ngự, ta thiếu ngươi có một phần tình, nói đi, có chuyện gì.”
Hoàng Phủ Ngự cố xuất ra vẻ tươi cười với Tần Vũ: “Tần Vũ, chúng ta cùng rút lui một bước, thế nào?”
“Cùng rút lui một bước?” Trong lòng Tần Vũ nghi hoặc “Làm thế nào để rút lui?”
Hoàng Phủ Ngự cùng Đoan Mộc Vân trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Hoàng Phủ Ngự nói với Tần Vũ: “Khương Lan đã có trong tay ‘Hậu Thổ Ấn’, chúng ta sẽ không muốn nữa, nhưng Khương Lan phải đáp ứng là, không được tranh đoạt ‘Vạn Dân Ấn’, thế nào?”
Trong lòng Tần Vũ bực bội.
“Nhiều nhất thì giống như với Tu La Thần Vương, Lan thúc đáp ứng các ngươi, từ hôm nay tới lúc Thiên tôn đản sanh, không bước trở vào trong Thiên Tôn Sơn nữa.” Tần Vũ lạnh lùng đáp.
Bọn người Hoàng Phủ Ngự lắc đầu.
Bọn họ không thể chấp nhận, nếu như vậy, cho dù bọn họ có ở trong đó đoạt được Vạn Dân Ấn. Khương Lan cũng có thể ở ngoài Phù Điêu thông đạo mà tranh đoạt luôn sau đó.
”Đối Tu La Thần Vương như thế, mà đối với Lan thúc ta cũng như vậy, xem thường Lan thúc, cũng là xem thường ta?” Sát khí trên người Tần Vũ oanh nhiễu.
“Tiểu Vũ. Đáp ứng bọn họ đi.”
Thanh âm của Khương Lan vang lên.
“Đáp ứng?” Tần Vũ quay đầu nhìn về phía Lan thúc. Tần Vũ có chút không rõ. Vì cái gì mà phải nhẫn nhịn? Tần Vũ dù một chút điểm, cũng không e ngại Bát đại Thánh Hoàng này. Muốn đánh thì đánh. Ai sợ ai?
Bát đại Thánh Hoàng đã muốn tiêu diệt Mê Vụ thành của mình. Chẳng lẽ mình không thể hủy diệt Lôi Phạt thành, Hỏa Diệm sơn, Bích Ba Hồ và các thánh địa khác?
Khương Lan mỉm cười với Tần Vũ, sau đó nhìn về phía Bát đại Thánh Hoàng, ánh mắt đảo qua các vị Thánh Hoàng: “Khương Lan ta, lúc này đối mặt thiên địa mà thề, chỉ cần chư vị Thánh Hoàng không có quấy rầy ta và người của Mê Vụ thành, ta sẽ không đi tranh đoạt Vạn Dân Ấn.”
Bọn người Chu Hoắc nhìn nhau, cuối cùng là trầm mặc cả đám, rồi rời khỏi. Thông qua chuyện này, cùng Tần Vũ một lần nữa thống nhất. Các Thần Vương, Thánh Hoàng đều rõ ràng một chuyện.
Mê Vụ thành, không thể xâm phạm.
Mê Vụ thành là một phương. Có Tần Vũ và Khương Lan. Hai người này đều là siêu cấp cao thủ, cho dù là Bát đại Thánh Hoàng cùng đến, cũng không làm gì được. Tất cả mọi người đã hiểu, nơi có thế lực cực mạnh nhất, không phải là Tu La Hải, cũng không phải là Bát đại thánh địa, mà là Mê Vụ thành!
Một trận chiến này. Đã củng có thêm cho địa vị của Mê Vụ thành.
Tần Vũ, Khương Lập đứng nhìn Bát đại Thánh Hoàng cùng với các vị Thần Vương ở xa xa, đang rời đi.
“Rốt cục đã đi khỏi.” Tần Vũ cười mà nói.
“Còn có người chưa đi kìa.” Khương Lập nhìn về phía bên cạnh, có hai người, Tu La Thần Vương ‘La Phàm và Huyết Hải nữ vương ‘Tiết Vân’ đều chưa chịu đi.
Tu La Thần Vương ‘La Phàm’ liếc mắt nhìn Khương Lan. Ánh mắt uẩn hàm một tia sát ý, bất quá thì cuối cùng La Phàm cũng quay đầu mà rời đi. Còn Huyết Hải nữ vương ‘Tiến Vân’ thì hướng Tần Vũ mà bay tới.
“Tần Vũ” Huyết Hải nữ vương nhìn Tần Vũ, “Vạn Dân Ấn, hi vọng ngươi muốn cùng ta tranh đoạt.”
Trong lòng Huyết Hải nữ vương. Khương Lan cùng Thần Vương La Thần Vương đều không vào Thiên Tôn sơn, vậy Vạn Dân Ấn thuộc về bản thân? Chỉ là Tiết Vân còn có chút e ngại về Tần Vũ.
“Dựa vào cái gì?” Tần Vũ nở nụ cười liền.
Huyết Hải nữ vương lạnh lùng nói: “Dựa vào sự ước định giữa ta và ngươi. Ta thả cho Huyết Vân, Tử Hà một mệnh, ngươi không được quấy rầy ta đoạt Vạn Dân Ấn.”
Được, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi tranh đoạn Vạn Dân Ấn. Còn nếu như ngươi không có năng lực để tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Ta sẽ ra tay mà làm đó.” Tần Vũ cười nói.
Huyết Hải nữ vương hừ lạnh một tiếng. Bất quá, trong đáy lòng cũng hài lòng với sự trả lời của Tần Vũ.
Với Huyết Hải nữ vương, xem ra dưới tình huống, Tu La Thần Vương, Khương Lan, Tần Vũ ba người, nếu không cùng bản thân tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Thì bản thân cũng không chắc có khả năng đoạt Vạn Dân Ấn.
“Huyết Hải nữ vương, ta đáp ứng sự tình này của ngươi, ta cũng muốn hỏi ngươi….Đã một lần. Ngươi ngay từ đầu định dùng sinh mạng của Tử Hà, Huyết Vân để uy hiếp ta đoạt nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Vậy vì cái gì mà về sau lại đột nhiên, buông tha cho ta?” Tần Vũ vẫn một mực mê hoặc vì vấn đề này.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:17 AM.